Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 260: Chương 260



“Tô Trà, mày là cái thá gì, mày tưởng là báo cảnh sát thì tao sợ mày à, mày còn dám đánh tao!” Tô Vận la hét om sòm, duỗi tay muốn đánh Tô Trà.

Nhưng mà ngay từ đầu lúc cô ta đang ngây người thì đã mất quyền đánh trước, hiện giờ cô ta bị Tô Trà đè lên thì lại càng không chiếm ưu thế.

Vương Quyên ở bên cạnh nhìn thấy Tô Vận bị đánh thì lập tức muốn chạy lại hỗ trợ, nhưng mà Vương Tú Mi đã nhanh tay hơn một chút, chặn động tác của bà ta.

“Cô làm gì đấy? Nếu cô mà dám đánh thì tôi cũng đánh.” Vương Tú Mi lạnh mặt mở miệng nói.

Vương Quyên nhìn Vương Tú Mi như vậy thì chần chờ trong chốc lát, cuối cùng cũng không chạy lại hỗ trợ nữa.

Thấy Vương Quyên đã bị giữ lại, Vương Tú Mi trông thấy con gái chiếm ưu thế còn chậm rãi nói một câu: “Con ơi, không cần vội, con muốn đánh đến lúc nào cũng được.”

Tô Trà nghe thấy mẹ mình nói vậy thì trong lòng cảm thán một câu…Đúng là bà mẹ Quốc dân!

Công an thấy một màn như vậy thì hơi rối rắm, hiện tại cần chạy lại can ngăn hay là…Chỉ cần suy xét ba giây, đồng chí công an xoay người đi ra ngoài.

Đồng chí công an tỏ ý: Ai da, vừa nãy có chuyện gì đấy? Sao tôi không thấy gì?

Mặt Tô Vận bị đánh sưng lên, dấu tay cũng in lên má. Có lẽ vì đau quá nên trong chốc lát Tô Vận suýt đẩy được thân thể bé nhỏ của Tô Trà xuống, nhưng cũng chỉ là suýt nữa mà thôi.

Không thành công là vì đồng chí Tô Thắng Dân không cẩn thận đạp Tô Vận một phát, một chân này lại một lần nữa đá Tô Vận nằm sấp xuống.

Tô Trà cũng rất nhanh trí, vừa thấy Tô Vận bị nằm sấp xuống đất, lập tức lại cưỡi lên.

Nhìn đến động tác của Tô Thắng Dân, Vương Quyên không nhịn được mở miệng chỉ trích: “Mấy người chơi xấu, đã nói là một đánh một cơ mà?”

Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi quyết đoán cho Vương Quyên một ánh mắt xem thường.

Ai đồng ý cùng bà nói một đánh một?

Vẻ mặt Vương Quyên ngơ ngác: Vương Tú Mi không cho bà ta giúp Tô Vận, như vậy không phải là cam chịu để Tô Trà và Tô Vận một đánh một hay sao?

Đối diện với ánh mắt không thể tin được của Vương Quyên, vẻ mặt Vương Tú Mi tràn đầy vô tội.

A, bà có nói như vậy sao?

Bà chưa hề nói!

Vương Tú Mi không xông lên đánh Tô Vận một trận đã cảm thấy hiện tại tính tình của mình là hiền hòa nhất rồi.

Bắt nạt con gái của bà là bà đánh!

Lúc Tô Vận bị công an mang về Cục Công An, khuôn mặt thanh tú, trắng nõn của cô ta đã sưng như đầu heo, cả người cũng nhếch nhác, trên quần áo dính đầy bùn.

Dọc theo đường đi, Tô Vận có thể nói là “Phong cảnh vô hạn”.

Tô Vận bị đưa tới đồn trong sự chỉ trỏ của mọi người.

“Tôi muốn báo án. Tô Trà vừa mới đánh tôi, tôi muốn được khám nghiệm thương tích.”

“À, trước hết phối hợp với chúng tôi trước đã, còn chuyện khác thì nói sau.” Mặt công an không cảm xúc trả lời cô ta.

“Không được, tôi phải khám nghiệm thương tích ngay bây giờ!”

“Ngại quá, mời quý cô đây hợp tác làm việc với chúng tôi.” Công an vẫn không thay đổi vẻ mặt trả lời.

“Tôi muốn khiếu nại anh!” Tô Vận tức muốn hộc máu, rống lên một câu.

“Xin cô hãy hợp tác làm việc với chúng tôi.” Lần này thì từ “quý cô” cũng thành “cô”, có thể thấy được công an đã hơi mất kiên nhẫn.

Công an đưa cô ta tới đây là để hợp tác làm việc, còn nếu như muốn khiếu nại thì đợi khi nào cô ta có thể đi ra ngoài rồi nói tiếp!

Vụ án này rất nghiêm trọng, nếu là người bình thường đã đành, nhưng người bị hại lại có thân phận đặc thù, lần này cô ta có thể đi ra ngoài hay không còn phải xem xét ý kiến của Tô Trà.

Tô Vận nghĩ đến việc lén giải hòa, muốn bồi thường?

Không có chuyện đó đâu!

Tô Trà bày tỏ rằng có muốn cũng không được, đầu óc của Tô Vận không được bình thường, ai biết được nếu thả ra có thể cắn người bừa bãi nữa không?

Tô Trà không muốn gì khác chỉ cần việc công xử theo phép công là được. Chuyện của Tô Vận cần xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế đấy.

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, chuyện mà Tô Vận làm đã đồn khắp thôn Thanh Sơn.

Người dân biết chuyện của Tô Trà là do Tô Vận sai người làm thì đều cảm thấy sởn tóc gáy.

Đứa con gái đó tuổi còn nhỏ mà tàn nhẫn thật, mâu thuẫn một tí thôi đã muốn hủy cả đời người ta.

Cũng may Tô Trà không có việc gì, nếu đổi thành con gái của họ thì chẳng phải đã bị hại cho thê thảm rồi sao?

Các cụ ông nhà họ Tô cũng rất tức giận vì chuyện Tô Vận làm, đặc biệt là ông nội Tô Trà. Ông cụ quyết đoán mở họp trong thôn để xóa tên Tô Vận trong gia phả dòng họ.

Trong lòng Tô Thắng Hoa hơi khó chịu, dù sao cũng là con gái mình. Bị tới nông nỗi này thì trong lòng Tô Thắng Hoa không có khả năng thoải mái được.

Mặc dù trong lòng không dễ chịu nhưng Tô Thắng Hoa cũng không có mặt mũi cầu xin nhà chú hai thả Tô Vận.

Con người đã làm chuyện gì thì phải chịu trách nhiệm với việc đó.

Ngay cả Tô Thắng Dân cũng đã đánh tiếng trước, chuyện này ông nghe con gái của ông, đừng ai tới xin xỏ.

Người nhà họ Khương cũng đã biết tin, mẹ Khương âm thầm thấy may mắn vì lúc trước mình đã cắt đứt quan hệ với Tô Vận. Đồng thời trong lòng bà ta cũng nghĩ mà sợ hãi.

Lúc trước bà ta còn muốn Tô Vận làm con dâu mình, hiện giờ đã biết tính tình Tô Vận như thế, mẹ Khương thử tưởng tượng, lỡ như lúc trước thành công thật và Tô Vận vào được cửa nhà họ Khương, trong lúc cả nhà sống cùng nhau khó tránh khỏi lục đục.

Nếu như có mâu thuẫn, chẳng lẽ Tô Vận cũng tìm cách đối phó với bọn họ?

Trên thực tế, mẹ Khương mèo mù vớ cá rán đã đoán đúng rồi, dựa theo kịch bản, sau khi Tô Vận gả cho Khương Triều Dương thì tâm tính cũng thay đổi.

Cô ta cho rằng tính tình mẹ chồng không tốt, cho nên sau khi lấy chồng thì cũng không nể mặt gì nữa mà lại càng làm ầm ĩ kinh hơn.

Nếu không phải Tô Vận thích Khương Triều Dương thật nên vẫn còn nghĩ đến đó là mẹ của Khương Triều Dương, sợ rằng mẹ Khương gây chuyện như thế thì thật sự có khả năng Tô Vận sẽ nhẫn tâm xử lý luôn.

Tô Vận rất kinh ngạc, tại sao Vương Kim Nguyên là thủ phạm gây tội, còn hai tên khác cũng bị định tội hai năm còn cô ta chưa kịp làm gì lại bị phán ba năm tù?

Ba năm tù thì sẽ bị lưu vào hồ sơ, sau ba năm, cô ta đi ra ngoài cùng cái hồ sơ như vậy thì có thể làm cái gì?

Suy nghĩ một chút thì, nếu là người bình thường vào tù sau đó ra tù tìm việc thì không sao, nhưng cô ta làm buôn bán cá nhân, nếu đối tượng hợp tác biết chuyện này, khẳng định là họ sẽ có đánh giá.

Sau khi Tô Vận bị nhốt vài ngày thì vụ án cũng đã điều tra xong. Cô ta là nhân vật chủ chốt, có hành vi phạm tội nghiêm trọng.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 261: Chương 261



Vương Quyên ở bên ngoài cũng sốt ruột không chịu được, có rất nhiều chuyện trong xưởng và cửa hàng cần Tô Vận quản lý.

Hiện giờ Tô Vận vào tù, bà ta cũng không cách nào quản được chuyện nhà xưởng với cửa hàng.

Vương Quyên chỉ biết làm việc, còn chuyện quản lý đều là Tô Vận làm. Đột nhiên Tô Vận vắng mặt nên Vương Quyên cũng dứt khoát cho người làm của xưởng và nhà hàng về nhà nghỉ ngơi.

Chuyện của Tô Vận không phải Vương Quyên không muốn nghĩ cách, mà thật sự là không có cửa nào để giải quyết.

Không biết vì sao người ta vừa nghe nói đến vụ án của Tô Vận thì lập tức chạy ngay.

Đùa chứ, bọn họ cũng không ngu, đã sớm nghe được chuyện Tô Vận, cô ta đụng chạm vào người không nên đắc tội giờ còn muốn ra ngoài nữa à?

Vương Quyên phí sức của chín trâu hai hổ cuối cùng mới gặp được Tô Vận.

Hiện giờ trông Tô Vận tiều tụy và thảm hại. Vết thương trên mặt cô ta do Tô Trà đánh đã sắp khỏi hẳn, tóc bóng dầu, có quầng thâm mắt, xương cốt trên mặt cũng sắp lộ ra.

Có thể thấy, trong khoảng thời gian này, Tô Vận sống không tốt chút nào.

Vừa thấy Vương Quyên đến, vẻ mặt của Tô Vận tràn đầy kích động, mở miệng nói: “Mẹ, mẹ đi tìm Tô Trà, mẹ làm Tô Trà tha cho con đi. Con không thể ngồi tù, con không thể!”

“Được được được, mẹ sẽ đi tìm Tô Trà, mẹ chắc chắn sẽ đi tìm Tô Trà.” Nhìn thấy bộ dạng này của Tô Vận, Vương Quyên cực kỳ đau lòng.

“Mẹ, mẹ đi cầu xin Tô Trà đi mẹ, mẹ quỳ xuống đất xin Tô Trà cũng được. Con không thể ngồi tù, con không muốn ngồi tù!” Tinh thần Tô Vận căng thẳng tột độ, ánh mắt cũng hoảng hốt.

Tuy đã như vậy nhưng trong lòng cô ta vẫn nghĩ là: Cô ta không thể ngồi tù, nếu ngồi tù thì cô ta sẽ mất hẳn cơ hội ở với Khương Triều Dương.

Nếu cô ta đã từng ngồi tù, giả dụ muốn ở cùng Khương Triều Dương, lúc thẩm tra chính trị cô ta sẽ không vượt qua được.

Bởi vậy, đời này cô ta và Khương Triều Dương sẽ không có duyên ở bên nhau được.

Khương Triều Dương là chấp niệm hai đời của Tô Vận. Cô ta đã si mê quá rồi!

Sau nửa giờ, Vương Quyên rời đi từ Cục Công An. Bà ta đi thẳng về phía nhà Tô Trà.

Hơn mười phút sau, Vương Quyên đi tới ngoài cửa nhà Tô Trà, nhào lên, giơ tay lên phá cửa “cạch cạch cạch cạch”.

“Tô Trà, thím cầu xin cháu. Cháu buông tha cho Tô Vận nhà thím đi mà!”

“Tô Trà, Tô Vận đã biết sai rồi. Cháu tha cho nó lần này, nó không dám nữa rồi!”

“Tô Trà, thím quỳ xuống cầu xin cháu đấy.”

Vương Quyên vừa mới làm như thế, chỉ trong nháy mắt đã khiến mọi người đến vây quanh hóng hớt. Mọi người đều thấy Vương Quyên quỳ một tiếng “Thình thịch” ở cửa lớn.

“Nhà này là nhà ai đấy?”

“Có chuyện gì thế?”

“Ái chà, anh còn chưa biết à? Bà này có con gái hại con gái nhà người ta, thế là bị công an bắt. Bây giờ biết sai rồi thì đến đây cầu xin.” Một người biết rõ sự tình mở miệng giải thích.

“Trời ơi, cũng ác thật!”

“Đúng đấy. Nhưng mà nhìn bà này đáng thương quá, nỗi lòng của cha mẹ cả mà. Nếu có thể tha thứ thì không nên đưa vào đồn chứ nhỉ?”

“Cũng đáng thương thật.”

Đề tài bàn tán này rõ ràng hơi có ý thiên vị Vương Quyên. Trong lúc mọi người thảo luận sôi nổi thì cánh cửa đang bị hàng trăm con mắt chú ý được mở ra.

“Tô Trà…” Vương Quyên thấy cửa mở thì gào lên một tiếng sau đó lập tức quỳ xuống rồi tiến lên phía trước.

Bạn nhỏ Tô Bảo vừa mới mở cửa đã nhìn thấy bộ dạng này của Vương Quyên, sợ tới mức lập tức theo phản xạ nhảy dựng lên rồi lùi nhanh ra phía sau.

Tình, tình huống gì thế này?

Cậu bé chỉ ra mở cửa thôi mà? Đáng sợ quá!

Ngay lập tức, vẻ mặt Vương Quyên trở nên đờ đẫn, nhìn thấy người mở cửa là Tô Bảo, bỗng bà ta cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhất là nghĩ đến việc bản thân phải quỳ xuống với một đứa nhỏ chưa tới mười tuổi, trong lòng đã cảm thấy oan ức.

Có điều, đã diễn thì phải diễn cho trót!

“Tô Bảo, chị của cháu có ở nhà không? Tôi van xin nhà cháu, xin hãy bỏ qua cho Tô Vận lần này, chúng tôi thật sự biết lỗi rồi, về sau sẽ không dám… đụng vào nhà các người nữa, tôi đảm bảo sẽ không làm vậy nữa.”

Lần này, Vương Quyên có thể trả bất cứ giá nào vì Tô Vận, nói chuyện còn không chịu đứng lên mà vẫn quỳ gối để mong được đồng cảm, mà hành động này của bà ta cũng thật sự làm một vài người đang dửng dưng cũng thấy chút đồng cảm.

“Đúng vậy đó bạn nhỏ, nhà cháu nên rộng lượng tha cho cô ấy một lần đi, sống tốt sẽ nhận được quả tốt mà.”

“Đúng đó, cô nhìn nhìn tội nghiệp quá.”

“Tội nghiệp cho tấm lòng của cha mẹ, cô ấy biết sai rồi, lần này tha cho cổ đi, mọi người đều đã thấy cô ấy quỳ nãy giờ rồi.”

Người thông cảm cho Vương Quyên kẻ xướng người hoạ, ánh mắt đều đổ dồn lên Tô Bảo.

Tô Bảo nhỏ tuổi, nhưng không có nghĩa là không biết gì cả, đối với con gái thời nay, làm gì có thứ gì quan trọng hơn thanh danh được chứ? Hơn nữa Tô Vận không chỉ huỷ hoại danh tiếng của Tô Trà, mà còn muốn huỷ hoại tương lai cả đời của Tô Trà.

Mẹ cậu bé nói, loại người này xấu từ trong ra ngoài, là loại người xấu đến tận xương tuỷ.

“Thím đi đi, nhà chúng tôi sẽ không tha thứ cho thím, mọi việc đều sẽ có Cục Công an xử lý, Nhà nước mới có quyền kết án đối với tội của Tô Vận, nhà chúng tôi có nói gì cũng không ảnh hưởng đến quyết định của nhà nước.” Tô Bảo lạnh lùng trả lời.

Nghe được mấy lời của Tô Bảo, vài người gần đó tỏ vẻ không hài lòng, liền bắt đầu nói chuyện khó nghe.

“Ôi, sao nhóc cứng rắn quá vậy? Dù chuyện lớn như nào đi nữa cũng không thể hoà giải được sao?”

“Đúng vậy, người lớn trong nhà đâu, sao lại để một đứa con nít đi ra nói chuyện như vậy? Để ba mẹ nhóc ra mà nói!”

“Chậc chậc chậc, mới nhỏ xíu mà tính tình đã như vậy.”

“Mới tí tuổi đầu mà tưởng mình già rồi, lớn rồi ha…”

“Mấy đứa con nít đều như vậy, chắc chị nó cũng không phải loại tốt đẹp gì. Chứ đời này biết bao nhiêu người, mắc gì người khác phải cố ý hãm hại con bé đó? Chuyện này còn chưa rõ thực hư thế nào đâu đó.” Có người còn bắt đầu diễn thành thám tử mà đoán già đoán non.

Đúng thật là nực cười, có vài người thế mà cứ thích xen vào chuyện không liên quan đến họ.

Người bình thường đánh giá chuyện của người khác sẽ xem xét dựa trên nền tảng đạo đức rồi mới đưa ra phán xét.

Còn đây là loại người trong truyền thuyết cho rằng người yếu chính là người đúng, đây gọi là đánh tráo khái niệm đạo đức!

Người trong cuộc thì bị tổn thương, người ngoài cuộc chỉ cần nhẹ nhàng thở ra một câu quên đi, nói thật là dễ dàng, thế nhưng nếu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, làm gì có mấy ai dễ dàng cho qua như vậy?
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 262: Chương 262



Sắc mặt của Tô Bảo vốn đã không tốt lắm, nghe thêm những lời bàn luận của người khác về Tô Trà như vậy, vẻ mặt cậu bé lập tức thay đổi.

“Mấy người thì biết cái gì chứ? Nếu như người nhà các người bị ức h**p, con gái của cô bị con gái của người khác bắt nạt, cô còn có thể nói tha thứ cho người ta được, tôi thật sự bội phục cô!” Tô Bảo chỉ vào người phụ nữ nói giúp cho Vương Quyên, rồi lại chỉ vào Vương Quyên mà phẫn nộ nói.

“Còn cô, người nhà cô bị đàn ông cưỡng h**p, cô còn có thể thoải mái tha thứ cho người khác, ôi, thế thì rộng lượng gớm nhỉ, có cần tôi vỗ tay tán thưởng cho cô không?”

“Mấy người chạy đến nhà chúng tôi xem trò vui đến nghiện rồi phải không? Nói trắng ra, chuyện nhà chúng tôi đâu ai mướn các người tới đây kháy đểu?”

“Không tha thứ thì làm sao? Phạm pháp à? Nhà nước có quy định người ta đã xin lỗi rồi thì chúng tôi phải tha thứ à? Mấy người đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, không có việc gì thì về nhà hết đi. Còn về chuyện này, mấy người có nói gì thì chúng tôi cũng không tha thứ, tất cả mọi người trong nhà chúng tôi đều sẽ không tha thứ!”

Bạn nhỏ Tô Bảo nói chuyện cứng rắn như vậy, khí thế cứ như một thanh niên cao một mét tám đang nói chuyện.

“Ôi, tuổi còn nhỏ…” Có người còn muốn nói tiếp, nhưng chưa nói hết câu đã bị Tô Bảo cắt ngang.

“Ừ, tuổi tôi còn nhỏ, các người đừng có bắt nạt tôi, nếu các người muốn thông cảm cho người ta, vậy thì rất đơn giản. Ngày mai nói bà ấy tìm một người đàn ông đến ức h.i.ế.p con gái của ông, rồi ông ở đó mà tha thứ cho bà ấy.”

Nói cái khỉ gì vậy chứ!

Ban đầu nguyên một đám người nói giúp cho Vương Quyên đều bị Tô Bảo chọc giận, tức đến nỗi không nói nên lời.

Đứa trẻ này, tuổi còn nhỏ mà mồm mép đã kinh khủng như vậy.

Từng người từng nói giúp Vương Quyên đều im lặng không hé ra nửa chữ, nếu thật sự có người đến bắt nạt người nhà bọn họ, bọn họ cũng không thể tha thứ nổi.

Đầu óc của bọn họ cũng không có vấn đề gì, nói vài câu thì không sao, nhưng nếu thật sự chuyện này xảy ra với người nhà bọn họ, vậy thì còn chưa chắc…?

Vương Quyên bị những lời này làm cho bà ta cảm thấy có chút uy h**p, đặc biệt là khi thấy Tô Bảo mắng người khác ghê gớm như vậy, hệt như nhìn thấy một phiên bản khác của Vương Tú Mi trong Tô Bảo, lông mi Vương Quyên không nhịn được mà hơi giật.

Sau khi chửi xong một đám người tới xem trò vui, ánh mắt Tô Bảo lại rơi xuống người Vương Quyên, vẻ mặt chán ghét nói:

“Thím à, thím cũng đừng tới cầu xin chị của tôi, vừa rồi tôi còn chưa kịp nói với thím, chị của tôi không có ở nhà. Nhưng nếu thím muốn quỳ ở đây thì cũng không ai cản được, thím thích thì thím cứ quỳ đi, nếu đây là sở thích đặc biệt của thím thì thím cứ làm, không ai ép được thím cả, đúng không?”

Bỏ lại câu này cho Vương Quyên, Tô Bảo liền đóng sầm cửa lại.

Vương Quyên sững sờ, Tô Trà không có ở nhà, vậy bà ta còn cần quỳ tiếp hay không?

Sau khi suy nghĩ một lúc, Vương Quyên quyết định vẫn tiếp tục quỳ, dù sao Tô Trà đi ra ngoài cũng phải quay về, đến lúc đó có nhiều người nhìn như vậy, bà không tin Tô Trà không thể tha thứ cho Tô Vận.

Chuyện Vương Quyên có thể nghĩ tới, chẳng lẽ Tô Bảo lại không nghĩ ra được?

Về phòng, đồng chí Tô Bảo cầm điện thoại, bấm gọi tới số nhà họ Trầm.

Đúng vậy, Tô Trà đến nhà họ Trầm chúc Tết.

“Bíp…bíp…bíp…”

Một lúc sau, cuộc gọi mới được kết nối: “Xin chào, Tô Bảo đấy à cháu?” Lương Tố trả lời điện thoại.

Hôm nay Lương Tố đang ở nhà, vừa rồi nghe Tô Trà nói hôm nay Tô Thắng Dân phải tới đội vận chuyển, Vương Tú Mi về thôn có việc, trong nhà chỉ có Tô Bảo, cho nên vừa thấy số cố định của nhà họ Tô gọi đến, liền đoán ngay là Tô Bảo.

“Dạ, dì Lương, chị của con có ở nhà dì không? Phiền dì chuyển điện thoại sang cho chị cháu ạ.” Tô Bảo lễ phép nói.

“Được, được, chờ một chút, đứa nhỏ này đúng là lễ phép, đúng rồi, lát nữa qua nhà dì Lương ăn trưa đi, khi nào cha mẹ cháu về thì nói một tiếng, dì bên này chuẩn bị xong rồi, mau đến đi.”

“Được ạ, để cháu nói với cha mẹ.” Tô Bảo ngoan ngoãn đáp.

Nghe thấy Tô Bảo trả lời, Lương Tố rời điện thoại, một lát sau giọng nói của Tô Trà truyền đến.

“Tô Bảo à, ở nhà có chán không?” Tô Trà nói, giọng nói mang theo chút ý cười.

Buổi sáng khi ra ngoài, cô định rủ Tô Bảo đi cùng, nhưng Tô Bảo lại muốn chơi với bạn nên không chịu đi, giờ lại gọi điện thoại cho cô, cô tưởng Tô Bảo muốn đi theo cô.

“Không phải, chị, mẹ Tô Vận đang quỳ trước cửa nhà chúng ta, bà ấy vừa mới làm ầm ĩ một trận, không thì chị đừng về nữa, chị về thôn ở đi.” Tô Bảo vừa nói vừa khuyên nhủ Tô Trà.

“Không sao, cứ để bà ta quỳ đi, còn em thì sao? Em có qua đây không?” Tô Trà không hứng thú mấy với chuyện của Vương Quyên.

“Lát nữa em tới, em gọi cho cha mẹ nói chuyện này đã.” Tô Bảo nói: “Chị ơi, em cúp máy đây.”

Tô Trà còn chưa kịp nói gì, Tô Bảo đã cúp máy rồi lập tức gọi cho Tô Thắng Dân ở đội vận chuyển và Vương Tú Mi ở trong thôn.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Tô Bảo thu dọn một chút, thay một bộ quần áo rồi bước ra ngoài.

Ngoài cửa, Vương Quyên thấy cửa đột nhiên lại bị mở ra, bà ta vội vàng nhìn lên, lại là Tô Bảo, vẻ mặt Vương Quyên có chút khó coi.

Mặc kệ vẻ mặt Vương Quyên như thế nào, bạn nhỏ Tô Bảo trực tiếp khoá cửa rời đi.

Cửa đã bị khoá, vậy nên chắc chắn trong nhà không có ai.

Những người đang xem cuộc vui thấy vậy lập tức không kiên nhẫn rời đi.

Đùa chút thôi, chỉ là xem trò vui, tới con nít còn không ở nhà thì xem cái gì nữa, với cả đám người bọn họ cũng không rảnh như vậy, trong nhà còn có người chờ bọn họ về nấu cơm, về làm việc.

Vài phút sau, hầu hết mọi người đều rời đi rồi, Vương Quyên nghiến răng quyết định tiếp tục đợi, dù sao cái nhà này kiểu gì cũng phải về thôi.

Đúng thật là quay về, bà ta đợi hai tiếng đồng hồ thì Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi lần lượt về nhà, hai người đã biết chuyện này qua điện thoại nên nhìn thấy Vương Quyên cũng rất bình tĩnh.

“Thắng Dân, Tú Mi…” Vương Quyên gần như mất cảm giác ở hai chân, nhìn thấy hai người trở về liền muốn tìm một cái cớ đứng lên, nhưng được nửa chừng thì Vương Tú Mi liền mở miệng nói.

“Ây dà, đừng có đứng lên chứ, quỳ lâu như vậy rồi, con gái tôi còn chưa về đâu, chị đứng lên như vậy khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ đâu?” Vương Tú Mi nói, giọng nói vừa châm chọc vừa khiên khích.

Tô Thắng Dân bên cạnh cũng hùa theo, nói: “Đúng đó, đúng đó, mau quỳ xuống đi, nếu không không được tính là thành tâm đâu.”

Xin lỗi thì phải thành tâm, Tô Vận làm ra chuyện như vậy, bà ta tình nguyện quỳ gối xin lỗi.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 263: Chương 263



Nghe thấy những lời này của hai vợ chồng, Vương Quyên quỳ xuống cũng không được, đứng lên cũng không xong.

Vương Quyên xoắn xuýt ba giây rồi quỳ xuống thêm lần nữa, nhưng chân bà ta thật sự rất đau, quỳ lại lần nữa cảm giác như chân sắp phế đến nơi vậy.

Cho nên, Vương Quyên vẫn xấu hổ mà đứng lên, vẻ mặt ngượng ngùng nói với Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi: “Thắng Dân, Tú Mi, hai người khuyên Tô Trà giúp chị, dù gì đi nữa Tô Vận cũng là em gái Tô Trà, tốt xấu gì cũng là người một nhà…”

“Đừng, đừng nói vậy, chị không nói mấy lời đó cũng không sao cả, chứ nói ra rồi không thấy cắn rứt lương tâm hả? Là chị em trong nhà vậy mà còn hãm hại con gái chúng tôi như vậy? Tìm đến ba ngươi đàn ông, thật sự là quan tâm tới con gái chúng tôi sao? Chúng tôi cảm ơn nhé, nhưng không nhận nổi loại tình chị em này của mấy người.” Vương Tú Mi mở miệng nói, câu nào câu nấy cũng toát ra vẻ châm chọc, âm dương quái khí.

Cuối cùng, Tô Thắng Dân kết luận: “Vẫn là câu nói cũ, không thể hoà giải, không thể tha thứ!”

Hai người không để ý tới Vương Quyên nữa, quay vào nhà thu dọn đồ đạc rồi lại ra ngoài trước mặt Vương Quyên.

Vương Quyên nhìn thái độ của cả nhà này là biết cách này sẽ chẳng đi đến đầu, cuối cùng đành phải về nhà.

Tô Vận gặp chuyện không may, gia đình nhà mẹ đẻ của Vương Quyên âm thầm theo dõi vài ngày, không biết lấy tin tức từ đâu, bảo rằng Tô Vận gần như là không thể ra ngoài, vậy nên họ càng hành động tích cực hơn.

Nếu Tô Vận không ra ngoài được, vậy thì càng tốt, bình thường Tô Vận rất keo kiệt hơn nữa cái gì cũng đòi quản Vương Quyên, hiện giờ Tô Vận đã bị bắt, thế thì tiền nhà ở rồi các đồ vật khác chẳng phải đều sẽ thuộc về Vương Quyên sao?

Người nhà họ Vương hợp lại rồi tìm đến Vương Quyên, Vương Quyên từ nhà Tô Thắng Dân trở về, còn chưa vào cửa đã thấy một đám người từ nhà mẹ đẻ bà ta.

Mở cửa mời người vào nhà, chưa đến hai tiếng sau Vương Quyên đã bị tẩy não.

Nguyên văn lời thuyết phục của nhà họ Vương với Vương Quyên như sau:

“Ây dà, cô còn chưa biết sao, Tô Vận như vậy chắc chắn không thể ra ngoài được, hôm đó cô không thấy có hai quân nhân đi bên cạnh Tô Trà sao? Tô Trà còn được quân nhân giúp đỡ, cô còn thấy thân phận nó đơn giản sao?”

“Tục ngữ có câu, dân không tranh với quan, cho dù Tô Trà không phải quan nhưng cũng không phải loại người mà người bình thường như chúng ta đấu nổi, nếu tình hình của Tô Vận đã như vậy, vậy thì không bằng lo chuyện khác đi, ví dụ như trong xưởng, cửa hàng, người nhà mẹ đẻ bọn họ có thể giúp một tay.”

Hơn nữa bọn họ sống trong thôn cũng không quá thuận tiện.

Ây dà, nhà của cô có vẻ lớn nhỉ, nếu không thì bọn họ chuyển đến đây sống cùng, cả nhà ở cùng nhau mới vui vẻ chứ.

Bọn họ có ý tốt, không hề có suy nghĩ khác, chỉ là đau lòng cho cô thôi.

Nói hết tốt xấu, Vương Quyên mơ mơ màng màng đồng ý để gia đình nhà mẹ đẻ chuyển đến. Hơn nữa, bà ta thật sự không thể quản lý nổi chuyện trong xưởng và cửa hàng, tốt nhất là cứ để gia đình ruột thịt của bà có thể giúp đỡ.

Một bên khác, nhà họ Trầm.

Hai nhà cùng nhau nói chuyện của Tô Vận, Trầm gia mới biết chuyện này hai ngày trước, lúc đó Lương Tố đã đập bàn mắng người, bây giờ nhắc lại chuyện này Lương Tố cũng không khỏi tức giận.

Con gái của bà mới là người tốt, còn Tô Vận kia đúng là ác độc.

“Thật đáng tiếc, Trà Trà của chúng ta tốt như vậy, cái tên họ Vương gì đó làm sao xứng với con bé được? Đúng là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, tôi còn thấy Trầm Nghiễm nhà tôi còn không sánh được với Trà Trà của chúng ta, cái đó gọi là gì nhỉ, à, cải thảo tốt như vậy mà để heo ăn.”

Lương Tố vừa dứt lời, Trầm Nghiễm ngồi bên cạnh bị mấy lời cứng rắn của mẹ cậu ta doạ đến sặc nước miếng.

Ai là cải trắng ai là heo cơ?

Cậu ta như thế này, chắc cũng có thể xem như là cải trắng đi?

“Khụ, khụ, khụ,...” Trầm Nghiễm một bên vừa ho khan, một bên vừa ngẩng đầu nhìn Tô Trà, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Tô Trà, Trầm Nghiễm không biết xảy ra chuyện gì, hoảng sợ, bèn nói một câu theo phản xạ: “Cái đó, ừm, tôi không nói cậu là heo.”

“Hả?” Tô Trà hơi híp mắt, nhìn chằm chằm Trầm Nghiễm.

Bí mật gọi cô là heo? Chẳng lẽ cậu ta tưởng bản thân là cải trắng chắc?

Tô Trà lướt tầm mắt từ trên xuống dưới đánh giá cậu ta, Trầm Nghiễm thấy áp lực như núi lớn, vội vàng mở miệng nói: “Cái đó, vậy thì cậu là cải trắng, tôi là heo, được chưa?”

Tô Trà hài lòng, nhìn sang chỗ khác.

Trầm Nghiễm rơi lệ: Đúng là chỉ có mình cậu gánh vác tất cả.

Một lúc sau, Trầm Nghiễm mới nhận ra mối quna hệ của hai người không thể bị nói thành cải trắng với heo được, bọn họ là bạn học thuần khiết, à, bây giờ là quan hệ anh em thuần khiết!

Trầm Nghiễm nghiêng mặt lại, trộm liếc nhìn Tô Trà một cái, cậu ta chắc chắn rằng… kiểu người của Tô Trà không phải là kiểu người cậu thích.

Quá mạnh mẽ, có thể sánh được với cả con trai, à mà không, có khi còn hơn cả con trai nữa.

Với cái kiểu này của Tô Trà, hầu hết mọi người đã không thể chịu được rồi.

Thử tưởng tượng xem, nếu một người phụ nữ đều áp đảo đàn ông về mọi mặt, vậy thì quá ghê gớm rồi!

Đàn ông ít nhiều gì cũng có tâm lý của phái mạnh, cho nên người như Tô Trà chắc hẳn rất khó để tìm người yêu.

Qua giữa trưa một chút, cơm nước đã dọn lên xong, hai nhà ngồi vào bàn, vui vẻ ăn cơm.

Tới khoảng ba giờ chiều, Tô Trà và mọi người mới rời khỏi nhà họ Trầm, vốn tưởng Vương Quyên vẫn đang quỳ trước nhà, nên Vương Tú Mi mới định bảo ở lại trong thôn vài ngày, nhưng lúc này Tô Trà bảo hay là về nhà đi, Vương Quyên chắc đã sớm rời đi rồi.

Tính tình của Vương Quyên rất dễ bị người khác thao túng, Tô Trà dùng ngón chân cũng nghĩ ra được là ai đã dạy bà ta chiêu trò này.

Có điều sợ rằng Tô Vận đã quên mất tình tình của Vương Quyên, Vương Quyên không có tính kiên trì, làm việc gì cũng thích bỏ lỡ giữa chừng, nhẹ dạ cả tin nên dễ bị người khác ảnh hưởng.

Tính thử thời gian, từ mười giờ sáng đến bây giờ ba giờ chiều, vậy là đã sáu tiếng trôi qua rồi, nếu Vương Quyên vẫn còn kiên trì quỳ đến bây giờ, vậy thì Tô Trà phải nhìn bà bằng cặp mắt khác.

Quả nhiên, khi nhà họ Tô về đến nơi, trước nhà đã trống trơn không còn Vương Quyên nào nữa.

“Ồ, thật đúng là đi rồi, còn tưởng bà ta sẽ kiên trì một chút, vậy mà giờ đã đi rồi?” Vương Tú Mi lẩm bẩm nói.

“Chẳng lẽ em nghĩ tính khí của Vương Quyên có thể quỳ được lâu hơn sao?” Tô Thắng Dân nói thêm.

Ngoài cửa không ai diễn tuồng, cả nhà thuận buồm xuôi gió vào trong.

Tô Trà vừa về đến nhà là chạy ngay vào phòng, lấy ra một phong bao lì xì màu đỏ trong túi, đặt bên cạnh bàn làm việc.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 264: Chương 264



Đây là phong bao lì xì năm mới mà Lương Tố cho cô, không cần nhìn vào trong, chỉ cần sờ độ dày là biết bên trong có rất nhiều tiền.

Lương Tố cho rất nhiều, mà về nhà Vương Tú Mi cũng lì xì nhiều không kém. Giờ đây trong nhà ăn nên làm ra, cho nên Vương Tú Mi đối xử với mọi người rất hào phóng. Hơn nữa nhà khác cho nhiều như vậy, thì làm sao bà có thể cho ít hơn được?

Ở một bên khá, sau khi nhà họ Tô đi rồi, Lương Tố mới thuận miệng hỏi con trai một tiếng, nghe thấy số tiền lì xì lớn như vậy cũng rất kinh ngạc, tiền trong phong bao còn nhiều hơn tiền Lương Tố lì xì nữa.

Hai gia đình đều có quan hệ tốt nên Lương Tố cũng không khách sáo muốn trả tiền sòng phẳng này kia, thế nhưng trong đầu cũng âm thầm tính toán chuẩn bị thêm một ít đồ vật chuẩn bị cho Tô Trà sắp lên Bắc Kinh.

_____

Trong phòng, giờ đây Tô Trà đã thay ra một bộ áo ngủ nhẹ nhàng, chất liệu cotton nguyên chất thoải mái, có điều màu sắc hơi sặc sỡ.

Bộ đồ ngủ này do chính tay Vương Tú Mi làm, trang trí bằng những hoa văn màu đỏ tươi.

Nói thật, Tô Trà cảm thấy có chút bất đắc dĩ, từ khi cô nói thích màu đỏ, mỗi lần mẹ may quần áo cho cô đều liên quan đến màu đỏ, nào là hoa thêu màu đỏ, vải vóc màu đỏ, nào là xanh đỏ đan xen. Mỗi lần mặc những bộ quần áo này, Tô Trà không khỏi cảm thấy bản thân cũng có gu thẩm mỹ độc lạ.

Giống như hiện tại, cô đang mặc một bộ đồ ngủ có vải màu đỏ tươi, nhưng lại không thấy có gì bất thường, ngược lại còn cảm thấy bản thân mặc bộ này khá đẹp!

Đúng vậy, sự thay đổi thẩm mỹ này thật sự quá khó hiểu…

Lần trước xem phim ở trong thôn, Tô Trà bỗng dưng cảm thấy hứng thú với TV, nhưng dù sao Tô Trà cũng không phải là người chuyên nghiệp trong lĩnh vực này, mấy hôm nay cô đọc không ít sách chuyên môn, trong đầu cũng dần nghĩ ra ý tưởng đại khái.

Tuy nhiên, thời đại này điều kiện còn có hạn, ti vi tốt đều là hàng được nhập từ nước ngoài, tất nhiên cũng có ti vi hãng Trung Quốc nhưng công nghệ còn hạn chế, chất lượng không bằng các hãng lớn của nước ngoài.

Muốn hiểu biết được về một đồ vật nào đó, trước tiên phải biết được cấu tạo cơ bản của nó.

Nhìn bên ngoài, ti vi giống như một chiếc hộp lớn, bên trong có một số linh kiện và mạch điện, tuy nhiên còn một bộ phận rất quan trọng trong ti vi mà rất dễ bị bỏ qua, đó là con chip.

Chip cho thế hệ tương lai cũng là một chủ đề nghiên cứu lớn của các nhà khoa học, khi Tô Trà còn học đại học ở kiếp trước, cô đã được học qua những kiến thức này.

Nhờ có những kiến thức từ kiếp trước, đối với lĩnh vực này, Tô Trà cũng được xem như là có ưu thế hơn so với người bình thường.

Có lẽ một số người không biết rằng, ti vi cũng cần con chip, và hiệu suất của con chip ảnh hưởng rất lớn đến hoạt động của ti vi.

Những thứ như chất lượng hình ảnh, hiệu ứng âm thanh, tốc độ điều khiển, chức năng giải mã, vân vân… đều do con chip điều khiển và đưa ra chỉ thị.

Chip trong ti vi giống như bộ não của con người, đưa ra nhiều mệnh lệnh khác nhau.

Đồng thời, chức năng giải mã của chip càng tốt thì hiệu ứng của TV cũng sẽ càng tốt.

Ti vi đời nào cũng cần phải nhận tín hiệu, đây cũng là một phần rất quan trọng.

Sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu, Tô Trà xoa xoa mi tâm, chuẩn bị bắt đầu làm việc.

Cô lấy ra một cuốn vở và một cây bút, ghi lại những thứ quan trọng cần nhớ, chẳng hạn như chip, mạch điện, và các phần khởi động liên quan đến nguồn điện.

Chỉ chốc lát sau, cuốn sổ trắng của Tô Trà đã đầy chữ.

Lật trang sau, tiếp tục viết.

Làm việc hơn một tiếng đồng hồ, cô dừng bút, cầm cốc nước bên cạnh hớp một ngụm để làm dịu cổ họng, sau đó vùi đầu tiếp tục viết.

Có câu nói, làm việc gì cũng cần trả giá bằng nỗ lực, mặc dù Tô Trà đã tận dụng được những gì mình học từ đời trước, nhưng Tô Trà hiện tại vẫn cần trả giá bằng cố gắng như xưa.

Thời đại này không giống với thời đại ở kiếp trước, điều kiện không giống nhau, tài liệu tìm ra cũng khác nhau, có nhiều chuyện cần phải cân nhắc, phải tính toán cho mỗi bước đi.

Viết xong một số ghi chú, cô để vở sang một bên, rút ra một xấp giấy trắng từ ngăn bàn, thay một cây bút chì khác, bắt đầu thiết kế.

Từ thiết kế nội thất đến ngoại thất, động tác cực kỳ lưu loát, so với viết ghi chú khi nãy, tốc độ vẽ của Tô Trà còn nhanh hơn nhiều, cô không cần thước vẽ, tuỳ tiện vung tay cũng phác ra được tỷ lệ hoàn hảo.

Thời gian chậm rãi trôi, trên mặt bàn của Tô Trà càng ngày càng có nhiều bản thiết kế, đương nhiên, bản thiết kế sai lệch hoặc bị loại bỏ cũng bị ném thành một đống trên mặt đất.

Mặt trời ban chiều ngả về phía tây, những đám mây lập lờ nơi đường chân trời dần dần bị nhuộm thành màu đỏ, mặt trời dần khuất bóng, màn đêm bao trùm cả không gian.

Trong sân, Vương Tú Mi liếc mắt nhìn phòng con gái, thấy vẫn sáng đèn, liền kéo Tô Thắng Dân lại, thầm nói:

“Tô Thắng Dân, anh gọi con gái một tiếng đi, bảo con bé đừng để bản thân quá mệt mỏi, cả ngày nó chưa ra khỏi phòng rồi, dễ bị hư mắt lắm.”

“Sao em không tự gọi đi?” Tô Thắng Dân nghi ngờ, nhìn chằm chằm Vương Tú Mi, luôn cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn.

“Không phải bây giờ em phải làm bữa tối sao? Nếu không anh vào bếp mà nấu, em vào nói chuyện với con gái?” Vương Tú Mi bình tĩnh hỏi lại một câu, vừa nói chuyện vừa nhấc chân đi về phòng Tô Trà.

Nhìn thấy động tác của Vương Tú Mi, Tô Thắng Dân vội vàng duỗi tay cản bà lại, rồi nói: “Vợ, để anh đi, để anh đi, chuyện nhỏ như vậy sao có thể để em đi chứ?”

Ông không biết nấu ăn, cùng lắm là giúp nhóm lửa, cắt đồ ăn, bưng chén đĩa các thứ, dù ông có muốn nấu ăn đi chăng nữa, ông dám nấu cũng không ai dám ăn.

Nhìn thấy Tô Thắng Dân đi về phòng con gái, Vương Tú Mi âm thầm nhếch khoé miệng, cũng không chạy đến phòng bếp ngay mà vểnh tai lên nghe động tĩnh.

Đến trước cửa phòng con gái, Tô Thắng Dân nâng tay gõ gõ cửa.

Ban đầu không có động tĩnh gì, trong phòng Tô Trà chỉ có sự im lặng.

Tô Thắng Dân giơ tay gõ cửa lần nữa, nói: “Con gái, con ở trong phòng cả ngày rồi, ra ngoài nghỉ ngơi một lát đi con, đừng để mỏi mắt.”

Lần này, Tô Trà ở trong phòng đã đáp lại.

“Cha, không sao đâu, con sắp xong rồi.”

Nghe thấy lời nói của con gái, Tô Thắng Dân còn chưa kịp nói gì mà Vương Tú Mi đã vội nói.

“Con gái à, không có việc gì đâu, con làm xong rồi hẳn ra ngoài, không cần vội. Cha của con cũng thật là, mỗi ngày ngoại trừ cằn nhằn cũng chỉ biết cằn nhằn. Con gái à, cha mẹ không vội, mẹ chỉ vừa nấu cơm thôi, mẹ làm món sườn xào chua ngọt con thích nhất, lát nữa con xong việc thì xuống ăn nhé.”
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 265: Chương 265



Tô Thắng Dân: c.h.ế.t lặng!

Đồng chí Vương Tú Mi, quá đáng rồi đó!

Bà làm người tốt còn tôi đóng vai người xấu, thủ đoạn cũng ghê gớm thật!

Bắt gặp ánh mắt của Tô Thắng Dân, Vương Tú Mi không nói gì, xoay người đi vào bếp.

Tô Thắg Dân cũng đi theo, nói: “Vợ, em đừng làm vậy nữa, em ở với anh lâu như vậy sao em lại hắt nước bẩn cho anh? Em thì không sao, anh là chồng em, em lừa gạt anh như vậy, lương tâm em không cắn rứt sao?”

“Không cắn rứt, đi rửa củ cải đi, tôi đi nấu cơm.” Vương Tú Mi liếc mắt nhìn ông, ý tứ rất rõ ràng: Nói tiếp đi, dám nói nữa tối nay tôi cho anh ngủ ngoài phòng khách!

Chậc, Tô Thắng Dân hiểu được một sự thật không thể thay đổi, đó là không bao giờ được nói lý lẽ với phụ nữ, không nói được đâu!

Bên này Tô Trà bận việc, bên kia Vương Quyên cũng bận việc khác.

Buổi chiều, sau khi Vương Quyên hứa với gia đình nhà mẹ sẽ cho người ở lại, chưa tới hai tiếng mà nhà họ Vương đã thu dọn đồ đạc xong, thậm chí còn nói Vương Quyên kêu người làm ở lại, cửa hàng xưởng tiếp tục làm việc.

Tất cả những việc trước đây từng được Tô Vận phụ trách đều rơi vào tay nhà họ Vương, người nhà này vui mừng đến phát điên lên được.

Giỏi thật, ban đầu họ chỉ nghĩ Tô Vận giàu có, nhưng không ngờ giàu có đến như vậy, kiểm tra sổ sách của xưởng này, tiền kiếm được trong một ngày không khỏi khiến người khác đỏ mắt ghen tị.

Người nhà họ Vương quản lý không tốt, dù sao bọn họ cũng cho rằng để người làm trở về làm việc là được, người làm có thể làm ra sản phẩm, mà có thể làm ra sản phẩm là sẽ có tiền trong sổ sách.

Bọn họ thậm chí còn không quan tâm đến vấn đề vệ sinh, nhưng thật ra Vương Quyên vẫn còn nhớ rất rõ Tô Vận từng căn dặn tầm quan trọng của việc vệ sinh.

Vậy nên khi bà ta nhìn thấy miếng thịt nhỏ rơi xuống đất trong giờ làm thêm vào ban đêm, Vương Quyên không hề nói gì khi nhìn thấy nhân viên đặt sang một bên định vứt đi. Thế nhưng điều này lại làm cho chị dâu nhà họ Vương có ý kiến.

Đây là thịt đó, rớt xuống sàn thì rửa lại là sạch sẽ rồi. Mua thịt đương nhiên tốn tiền nên bà Vương tự tay cho vào nước rửa hai lần rồi bảo nhân viên tiếp tục làm thịt.

Vương Quyên nói vài câu còn bị chị dâu nhà họ Vương nói lý trở lại, cái gì mà đều là thường dân, không được quên gốc gác, phải biết tiết kiệm, vân vân…

Vương Quyên không mồm mép bằng chị dâu nhà họ Vương, cuối cùng đành im lặng không nói nữa.

Mà ở Cục Công an, Tô Vận vẫn còn chờ tin tức, không hề hay biết những thứ thuộc về mình đã bị nhà họ Vương chiếm đoạt.

Đối với việc Tô Trà đồng ý hoà giải, trong lòng Tô Vận cũng biết là không có khả năng, Tô Trà là một người tàn nhẫn, bình thường im lặng tỏ vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện như lúc nhỏ, nhưng Tô Vận vẫn luôn cho rằng chó cắn là chó không sủa, Tô Trà chính là loại người này.

Có điều, Tô Vận vẫn có chút kì vọng, biết đâu chuyện này sẽ có một bước ngoặt bất ngờ?

Bị nhốt trong này, Tô Vận vẫn luôn nghĩ về Khương Triều Dương, cô ta cảm thấy hơi hối hận, nếu cô ta biết Khương Triều Dương có tình cảm với Tô Trà, thì cô ta đã không mềm lòng buông tha Tô Trà khi cô ta sống lại.

Nếu bây giờ không có Tô Trà, vậy thì hiện tại người mà mọi người trong thôn ca ngợi vẫn là Tô Vận. cô sẽ là vinh quang của thôn Thanh Sơn, sau đó cô sẽ cưới Khương Triều Dương trong ánh mắt hâm mộ của người khác.

Đúng vậy, hẳn là như vậy mới đúng.

Có lẽ là do ban ngày nghĩ gì thì ban đêm sẽ mơ thấy điều đó, tối hôm đó Tô Vận mơ một giấc mơ.

Trong mơ, cô ta gả cho Khương Triều Dương, đi theo đoàn quân của Khương Triều Dương, sống đời an lành, sinh con đẻ cái, mặc dù cũng sẽ có lúc khắc khẩu với Khương Triều Dương, nhưng vẫn là cùng nhau chung sống cả đời…

“Ha ha ha…”

Xung quanh rất lạnh, nhưng Tô Vận vẫn nằm đó, cười to trong mộng mị.

Người bên cạnh nhìn thấy bộ dạng này của Tô Vận, lập tức mắng một câu “Đồ điên”!

Phán quyết cuối cùng của Tô Vận được đưa ra, cô ta bị kết án ba năm tù giam, Tô Vận nghe xong phán quyết mà bàng hoàng đứng lên.

Ba năm tù giam, đây không chỉ là mất ba năm của Tô Vận, mà còn là mất ba năm thời gian ở gần Khương Triều Dương, người làm cô ta cố chấp hướng đến trong cả hai kiếp.

Mất rồi, mọi thứ đã mất thật rồi! Đối với Tô Vận, Khương Triều Dương là tất cả những gì cô có sau khi sống lại.

Thật ra, người ngoài cuộc đều thấy Tô Vận sau khi sống lại có thể tự thân sống tốt, nhưng cô ta vẫn cố tình đi tới bước đường cùng này.

Có lẽ đây gọi là thứ quý giá nhất là thứ không thể có được. Đời trước Tô Vận bỏ lỡ Khương Triều Dương nên đời này cô ta mới cố chấp như vậy.

Có lẽ trong lòng cô ta không có cái gọi là tự tin vào bản thân mình, cho nên chuyện xảy ra trong kiếp trước đã làm cho suy nghĩ này bén rễ trong đầu cô ta, rằng: chỉ có nắm chặt Khương Triều Dương, cô ta mới có thể thay đổi mọi thứ.

Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới việc cô thật sự yêu Khương Triều Dương, hay chỉ là suy nghĩ theo bản năng muốn thay đổi đời mình thông qua Khương Triều Dương.

Trên đời này, làm gì có ai thiếu một người là không thể sống nổi, giống như hiện tại, dù giữa cô ta và Khương Triều Dương đã không còn khả năng nào nữa, cô ta vẫn không muốn chết.

Khó có thể có cơ hội sống lại như vậy, cô ta không muốn kết cục thảm hại như này, ít nhất cô ta còn có tiền, có sản nghiệp, chờ ba năm nữa cô ta ra tù, rồi sẽ sống một cuộc đời tốt hơn…

Ba người đàn ông thông đồng với Tô Vận cũng bị kết án, thậm chí cả người phụ nữ tung tin đồn cũng bị bắt giam mười lăm ngày. Có điều, nếu có người trong nhà đến đón trong thời gian mười lăm ngày này, thì cô ta sẽ được thả về.

Nhưng mà người trong nhà của người phụ nữ này ghét bỏ cô ta đã làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy.

Hơn nữa cũng không muốn đến đồn cảnh sát đón con gái vì một việc như vậy, dẫn đến việc người phụ nữ bị giam giữ trong đồn cảnh sát hết mười lăm ngày.

Điều kiện sống trong này không quá tốt, người phụ nữ lại chịu quá nhiều áp lực tâm lý, bị gia đình phớt lờ, người phụ nữ thất thần bước ra khỏi đồn cảnh sát.

Mọi chuyện đã đi đến hồi kết, việc xử lý này đã làm hài lòng cấp trên, với thân phận là đối tượng bảo vệ của quốc gia của Tô Trà, mọi việc xung quanh cô đều phải được xử lý cẩn thận.

Nhiều người cảm thấy thương xót cho hình phạt của Tô Vận, tuổi trẻ như vậy đã phải vào tù, cho dù sau này ra tù, cả đời này xem như là đã bị huỷ hoại mất rồi.

Trong nháy mắt, đã đến thời gian khai giảng trong năm, ba người Tô Trà, Trầm Nghiễm và Cận Tùng thu dọn đồ đạc sẵn sàng lên đường.

Lần này, ba người không mang theo quá nhiều hành lý, ngoại trừ những thứ cần thiết, những thứ còn lại đều để người nhà gửi bưu điện tới sau.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 266: Chương 266



Tuy rằng không phải lần đầu tiên tiễn con gái đi học, nhưng lần này hốc mắt Tô Thắng Dân đỏ hoe, Vương Tú Mi nhìn vẻ mặt lưu luyến không rời kia không khỏi tỏ vẻ chán ghét. Tô Trà còn chưa kịp nói gì, Vương Tú Mi đã muốn xách Tô Thắng Dân về nhà.

“Con gái à, nếu không đủ tiền thì con cứ nói, đến đó nhớ ăn cơm đúng giờ, ngủ đủ giấc, á á…” Tô Thắng Dân mặc dù bị Vương Tú Mi kéo đi, vẫn cố hét vào mặt Tô Trà một cách đau lòng.

“Chát!” Một tiếng, Vương Tú Mi đánh một cái vào sau gáy Tô Thắng Dân, ngay sau đó là một câu: “Câm miệng!”

“Anh không nỡ xa con gái thôi mà!” Tô Thắng Dân oan ức nói.

“Vậy thì anh cố mà kiếm tiền đi, chờ vài tháng nữa chúng ta đến Bắc Kinh, đến lúc đó không cần lo lắng như vậy nữa!”

“Ầy, vợ, em nói có lý.”

“Đương nhiên rồi, lát nữa anh tới đội vận chuyển luôn đi, em tới trại heo, buổi trưa không về đâu, giờ ăn trưa anh đừng về.”

“Được, anh biết rồi.”

Tô Trà nhìn bóng lưng cha mẹ rời đi, cũng không biết nên nói gì.

Một lần nữa lên tàu đến Bắc Kinh, ngồi trên ghế, Cận Tùng từ khi lên tàu nói không ngớt lời, kể hết chuyện này đến chuyện kia, từ lễ mừng năm mới đến những món ăn ngon, từ món ăn ngón đến những chuyện thú vị.

Sau đó, Trầm Nghiễm lấy sách ra đọc, Tô Trà lại càng thẳng thắn, nghiêng đầu sang một bên, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ một giấc.

Cận Tùng thấy động tác của hai người bạn, tâm trạng liền tụt dốc.

Hơn một tháng rồi không gặp, hai người này lạnh nhạt như vậy có ổn không đó?

Quả nhiên, tình bạn này nói dứt là dứt được ngay.

Sau khi ở trên tàu vài ngày, ba người họ cuối cùng cũng đến Bắc Kinh vào khoảng ba rưỡi chiều.

Sau khi rời khỏi nhà ga, ba người cũng không có chỗ nào để đi, cho nên Tô Trà đề nghị bọn họ nghỉ ngơi ở nhà cô nửa ngày, tiện cho tối nay ra ngoài ăn cơm.

Trầm Nghiễm và Cận Tùng đều biết Tô Trà có nhà nhưng hai người chưa từng đến đó, nghe Tô Trà mở lời, hai người không chút do dự bắt đầu đi đến nhà Tô Trà.

Ba người chỉ mất năm phút đã rời khỏi nhà ga, vậy nên Trầm Trang đến nhà ga đi loanh quanh mấy vòng cũng không thấy thấy ai.

Vì không tìm được ai, Trầm Trang đành phải gọi điện cho Lương Tố, lúc này anh ta mới biết chuyến tàu của ba người chạy sớm cho nên anh ta mới không đóng được người.

Nếu ba người đã đi rồi, Trầm Trang cũng không quản chuyện này nữa.

Gần đây Trầm Trang cũng có việc phải phiền não, anh ta vừa góp vốn làm ăn với người khác, tiền đã quăng đi không ít, nhưng dự án này lại có vẻ như sắp lỗ rồi.

Dạo gần đây, có rất nhiều người xuống biển làm ăn, với tư cách là con trai lớn nhất trong gia đình, sau khi tốt nghiệp Trầm Trang cũng đã bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình, mạng lưới quan hệ của nhà họ Trầm hiển nhiên giúp anh ta xuôi chèo mát mái.

Gần đây Trầm Trang đầu tư vào lĩnh vực này, kiếm được bộn tiền, nhưng cũng mất hết số tiền kiếm được trước đó một cách nhanh chóng.

Vừa rồi cũng vì mãi lo nghĩ về chuyện này, nếu không anh ta đã có thể đến nhà ga đón người sớm hơn.

Bên kia, Trầm Nghiễm và Cận Tùng đã tới trước cửa lớn nhà Tô Trà.

Tô Trà cầm chìa khoá mở cửa đi vào, nhìn thấy động tác của Tô Trà, Trầm Nghiễm và Cận Tùng cũng vào theo.

Chậc chậc chậc, đúng là người thành công như Tô Trà không giống với bọn họ.

Hai người còn đang đi học bằng tiền sinh hoạt phí từ nhà gửi lên và tiền trợ cấp của nhà trường, Tô Trà đã được cấp một căn nhà lớn rồi.

Ba người vào trong, Tô Trà vào bếp đun một ấm nước, may là lần trước lúc Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi tới đã mua hết vật dụng nhà bếp, nếu không hôm nay tới một ly nước để mời khách cũng không có.

Hai mươi phút sau, Cận Tùng cầm ly nước Tô Trà đưa, ngồi lên chiếc ghế sô pha rất bình dân phủ đầy hoa trong phòng khách, thanh nhã uống một ngụm nước.

“Tô Trà à, hâm mộ quá đi mất, tới khi nào tôi mới có nhà ở Bắc Kinh được đây.”

Nghe thấy mấy lời này của Cận Tùng, trong đầu Tô Trà liền nhớ tới một meme phù hợp với Cận Tùng đang ngồi trên sô pha.

Phú bà, đói quá đói quá, cơm đâu cơm đâu

Phụt, đúng là giống meme thật đó!

Tô Trà mím môi cố nén cười, Cận Tùng nhận ra vẻ mặt của Tô Trà không bình thường nên nghi ngờ nhìn sang, vừa định hỏi gì vậy thì đột nhiên có thứ gì đó trong bếp trượt ra.

Vì vậy cậu ta tự chạy đến xem, xem một chút lại cảm thấy thứ này nhìn quen quen.

Nghĩ một lúc, Cận Tùng bỗng nhớ ra… đây không phải là bánh mì loại lớn mẹ Tô Trà từng làm sao?

Hình như cái này còn dày hơn bánh mì lần trước, mà cái bánh mì này còn tự đi được chứ, khoan khoan, cái quỷ gì vậy trời?!

“Ù ù ù…” Tiếng động rất nhỏ vang lên, ngay lập tức cũng làm cho Trầm Nghiễm để ý.

Liếc mắt nhìn qua, là một thứ tròn tròn đang đi trên mặt đất, nếu gặp chướng ngại vật trước mặt, nó sẽ lùi lại, quay đầu tránh đi…

“Tô Trà, đây là cái gì?!” Cận Tùng nhìn chằm chằm cái bánh mì loại lớn kia, hỏi.

Cái quái gì đây?

Đây là thứ Tô Trà loay hoay mãi mới làm ra?

Cận Tùng bắt đầu cảm thấy thích thú, không đợi Tô Trà nói gì, cậu ta đã sải bước đến gần, rồi nhặt thứ tròn tròn, hơi phẳng đó lên.

“Cái này nhìn giống bánh mì cỡ lớn vậy?”

Cận Tùng vừa nói xong, một giọng nói vang lên từ bánh mì cỡ lớn trên tay cậu ta.

“Người xấu, thả ra!” Một giọng nói trẻ con vang lên.

Cận Tùng bất ngờ mở to mắt nhìn.

Ồ, đỉnh thật, thứ này còn biết nói chuyện!

"Ôi, Tô Trà, cái này là cái gì thế, nó còn biết nói chuyện nữa, quả là quá kỳ diệu."

Cận Tùng thấy rất là thú vị, ôm lấy nó yêu thích không rời tay. Tô Trà nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Cận Tùng, bất đắc dĩ mở miệng nói:

"Tôi khuyên cậu nên buông nó ra, nếu nó hỏng thì rắc rối đấy. Thực ra, đây chỉ là một sản phẩm bán thành phẩm, vẫn còn đang ở giai đoạn thử nghiệm. Nó là một con robot hút bụi nhỏ, nhưng mà do điều kiện hạn chế, vẫn còn thiếu một số vật liệu trong thiết kế dẫn đến việc nó vẫn chưa được hoàn thiện."

Tô Trà đã tốn mấy tháng trời mới làm ra con robot hút bụi, nhưng một số công nghệ vẫn chưa phát triển, hạn chế về vật liệu khiến nó không thể hoàn thiện như các máy robot hút bụi trong tương lai.

Dựa vào những gì Tô Trà biết từ kiếp trước, vào năm 1998, thế hệ đầu tiên của robot hút bụi được một người phương Tây nghiên cứu và đăng ký bằng sáng chế, sau đó có người lấy cảm hứng từ nó và tiếp tục nghiên cứu thành công ra chiếc máy robot hút bụi đầu tiên trên thế giới vào những năm 90.

Đối với robot hút bụi, Tô Trà chưa từng nghĩ đến việc thương mại hóa và kiếm lợi từ nó, vì điều đó thực tế không khả thi.

Trước tiên, việc sử dụng máy robot hút bụi đòi hỏi chi phí và sau đó cần phải sạc năng lượng, điều này dẫn đến có lẽ sẽ không có nhiều người có khả năng sử dụng.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 267: Chương 267



Lúc này, mỗi gia đình đều có thể tự mình quét rác, chỉ cần tốn vài phút. So sánh với việc phải bỏ mấy vạn để mua một cục sắt về, điều này rõ ràng là không khả thi.

Việc Tô Trà nghiên cứu robot hút bụi chỉ đơn giản là muốn xem xét cấu trúc dữ liệu và nguyên lý hoạt động của nó.

Việc thiết kế và chế tạo một máy robot hút bụi từ đầu đến cuối là một công việc rất khó khăn, phần cấu trúc bên trong của nó rất phức tạp.

Kết cấu bên trong bao gồm hệ thống di chuyển, hệ thống cảm biến, hệ thống điều khiển, hệ thống quét dọn và hệ thống điện cơ bản nhất, hệ thống mạch điện. Tóm lại, cái này nói thì dễ nhưng làm thì khó.

Hơn nữa, máy robot do Tô Trà làm còn có bộ phận chức năng giọng nói, chỉ riêng việc này đã tiêu tốn rất nhiều thời gian của Tô Trà nhưng cho đến bây giờ, nó chỉ biết một vài câu mà Tô Trà đã lập trình vào.

Khi máy robot này được làm xong, Tô Trà cũng không có ý định để truyền ra ngoài, chỉ thả nó ở trong nhà và tự mình sử dụng. Khi rảnh rỗi, Tô Trà còn có thể tiếp tục cải tiến nó.

Hơn nữa, nếu có ý tưởng gì mới, thì chỉ cần gỡ ra rồi sửa lại thôi.

Đối với việc cài đặt chip vào robot, không thể không khen ngợi hệ thống của Tô Trà. Về mặt này, hệ thống thật sự đã giúp đỡ rất nhiều.

Phải biết rằng để có được con chip này, Tô Trà đã phải khẩn khoản cầu xin hệ thống trong một khoảng thời gian dài, thiếu điều muốn lấy thân báo đáp luôn.

Trước khi lắp đặt con chip được cung cấp bởi hệ thống, Tô Trà đã nghiên cứu kỹ càng.

Nhìn chung, đối với phần con chip robot này thì hệ thống đã giúp cô ấy rất nhiều.

Nếu không phải kiếp trước đã nghe về kiến thức trong lĩnh vực này, sau đó còn có hệ thống giúp đỡ, Tô Trà cũng không có ý tưởng gì chứ đừng nói đến việc cô tự mình làm.

Vừa nghe bé dễ thương này dễ bị hư, Cận Tùng lập tức đặt nó xuống. Kể từ lần trước bị giáo sư Chương đuổi đánh tới bây giờ Cận Tùng vẫn còn thấy ám ảnh.

Nhưng nói gì thì nói, Cận Tùng vẫn rất hứng thú với bé con robot, đặt xuống rồi nhưng vẫn cứ nhìn chằm chằm.

Trong khi đó, Trầm Nghiễm ngồi cạnh Tô Trà, bắt đầu nói về chủ đề khác:

"Trầm Nghiễm, cậu học ở trường thấy thế nào? Nghe nói học y rất vất vả, cậu có cảm giác gì không?" Có lẽ Cận Tùng cảm thấy đã thoả mãn, cậu ta quay sang hướng hai người Tô Trà và Trầm Nghiễm hỏi.

"Cũng được, mệt thì chắc chắn phải mệt rồi, cậu không thấy mệt chắc? Tô Trà chắc cũng chịu nhiều vất vả. Chúng ta cùng nhau học, nhưng từ khi bắt đầu năm học, chúng ta đã bận rộn đến nỗi không có thời gian cùng nhau ăn cơm." Trầm Nghiễm cười đáp lại.

"Đúng vậy, tôi cũng thấy mệt như chó. Ban đầu, khi chọn ngành học, tôi nghĩ chắc chắn chúng ta sẽ thật thoải mái, nhưng khi vào học mới biết, những người đi trước đều là kẻ lừa đảo. Thật là gian nan, tôi còn không có thời gian để đi ngủ."

Cận Tùng học chuyên ngành vật lý, thường xuyên đi theo thầy giáo vào phòng thí nghiệm, ghi lại dữ liệu và kiểm tra dữ liệu, rồi phải nộp một bản báo cáo cho thầy.

Nghe Cận Tùng phàn nàn, cả Tô Trà và Trầm Nghiễm đều không thể nhịn cười.

Lời Cận Tùng nói khiến Tô Trà nhớ đến việc người ta chấm điểm phim trong tương lai, bộ phim dở như hạch mà người ta vẫn đánh giá 5 sao.

Có cảm giác như bị lừa lọt hố.

Ba người nói chuyện cả một buổi chiều, đến tận khi hoàng hôn buông lúc 6 giờ, ba người mới đi ra ngoài.

Vì lo về vấn đề an toàn khi Tô Trà trở về nhà, bọn họ hẹn ở nơi không quá xa nhà cô. May mắn là nơi Tô Trà sống cũng khá sôi động, vì vậy ba người chọn một nhà hàng ở gần để đi ăn tối.

Tô Trà sống ở gần một trường đại học, nên lúc này tiệm cơm cũng có nhiều nhóm năm, nhóm ba sinh viên tới ăn tối.

Khi ba người đi vào nhà hàng đã thu hút sự chú ý của không ít người. Ba người đều là các cô cậu đẹp trai, xinh gái. Trầm Nghiễm lịch lãm, tao nhã, Cận Tùng sáng sủa, tràn đầy năng lượng, Tô Trà nhỏ nhắn xinh đẹp.

Ba người tìm chỗ ngồi xuống, vừa ngồi xuống, hai cô gái ngồi bên cạnh đã nhanh chóng liếc mắt nhìn ba người.

Trầm Nghiễm cùng Cận Tùng đã quá quen với việc này.

Nhưng Tô Trà ngồi cạnh hai người cứ có cảm giác như bị gai đâm. Những ánh mắt nhìn chằm chằm đó làm cô muốn biến mất ngay lập tức.

"Tôi thấy chỗ này rất đông đúc, tôi đi gọi món cho, hai cậu cứ ngồi đó đi." Cận Tùng nói xong, đảo mắt nhìn xung quanh, cửa hàng khá đông người, dường như chủ cửa hàng bận quá không có thời gian lại đây để gọi món.

"Vậy được, cậu đi đi." Trầm Nghiễm đáp lại một câu.

"Ừ, chúng tớ thích ăn cay, cậu chú ý gọi món nhé." Tô Trà cũng trả lời.

"Được, đừng lo, chúng ta là bạn bè nhiều năm vậy rồi, tớ chẳng lẽ lại không nhớ rõ các cậu thích ăn gì."

Cận Tùng còn chưa nói xong, đột nhiên mắt cậu ta trừng lớn nhìn về một hướng.

Nhận ra sự khác thường của Cận Tùng, Tô Trà và Trầm Nghiễm cùng nhìn theo hướng cậu ta nhìn.

Ngay lập tức, họ nhìn thấy một hình dáng oai hùng hiên ngang, là Phó Kiều Kiều, người đã gặp lần trước.

Phó Kiều Kiều đang cúi đầu nhìn gì đó. Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của ba người, Phó Kiều Kiều ngẩng đầu lên thì thấy nhóm của Tô Trà.

Phó Kiều Kiều nhớ ra họ, nhưng phải quá thân quen nên cô ấy chỉ cười nhẹ xã giao rồi tiếp tục đi.

"Kiều Kiều, ở đây nè!" Hai cô gái ở bàn bên cạnh hô lên, sau đó cười tươi vẫy tay gọi.

Thật tình cờ họ ngồi ngay cạnh nhau.

Ngay lúc Phó Kiều Kiều đi đến trước mặt Cận Tùng, Cận Tùng chủ động nói:

"Chào cô, Phó Kiều Kiều, còn nhớ tôi không? Lần trước bắt tên trộm ấy, ôi, tôi quên tự giới thiệu, tôi tên là Cận Tùng, Cận ghép từ bộ Cách và bộ Cân, Tùng trong cây tùng."

"À, còn có, đây là hai người bạn của tôi, Tô Trà và Trầm Nghiễm."

Nhìn Cận Tùng tự nhiên như vậy, Tô Trà thật khâm phục, đúng là con người ai cũng chơi được trong truyền thuyết.

Nhìn ngoài không biết nhìn vào lại cứ tưởng Cận Tùng đã thân quen với người ta lắm rồi, nhưng thật ra chỉ vừa gặp một lần mà nói chuyện không quá hai câu.

Cận Tùng từ trước đến nay da mặt rõ là rất dày, Tô Trà cảm thấy hơi giống đồng chí cha Tô Thắng Dân.

Phó Kiều Kiều thấy Cận Tùng tự nhiên như không cũng có chút ngỡ ngàng, mất một lúc mới khôi phục tinh thần, mở miệng nói:

"Ồ, chào các cậu."

Nói xong, vòng qua Cận Tùng đang chắn đường rồi đi thẳng.

Nhìn thấy Phó Kiều Kiều bộc lộ sự lạnh nhạt, Cận Tùng không cảm thấy thất vọng, chỉ nhìn cô ngồi xuống bên cạnh bàn của họ.

Cận Tùng rất thích Phó Kiều Kiều, cô ấy tác phong mạnh mẽ hiên ngang.

Nhìn Phó Kiều Kiều ngồi xuống, Cận Tùng cười rồi xoay người chạy bên quầy đặt món với chủ quán.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 268: Chương 268



Bên này, Phó Kiều Kiều vừa ngồi xuống thì hai cô bạn đã xáp lại, kéo cô ấy về phía mình rồi thầm thì to nhỏ.

"Kiều Kiều, cậu biết bọn họ sao? Cậu lúc nào đã quen được một chàng trai đẹp như vậy? Đã vậy cậu còn không biết đường giới thiệu cho bọn tôi, quá thiếu tình bạn rồi đấy." Một trong hai người bạn mở lời.

"Đúng đúng, đã là người quen thì chúng ta ăn chung đi?" Người bạn kia cũng nói theo.

Phó Kiều Kiều nâng mắt, ánh mắt sắc như d.a.o của cô rơi vào hai cô bạn, khẽ nhíu mày.

Hai cô gái này là bạn cùng lớp của Phó Kiều Kiều, đối với một người có sức học bình thường như cô ấy thì đậu đại học đã là tốt lắm rồi.

Cô ấy có khao khát gia nhập Học Viện Quân Đội như anh trai, nhưng không được gia đình ủng hộ, nên việc cô ấy có thể vào một trường đại học ở khu vực thủ đô cũng là nhờ có hộ khẩu địa phương nên được ưu tiên.

Hơn nữa Phó Kiều Kiều thật sự không quen biết nhiều với hai người bạn này, cả một kỳ học đại học mà chẳng nói chuyện được mấy câu, sau đó vừa lúc sắp khai giảng lại bất thình lình được mời đi ăn, cô ấy cảm thấy không quen cho lắm.

Dựa theo tính cách của Phó Kiều Kiều, cô ấy không muốn đi ăn với những người cô ấy không quen biết, nhưng gia đình cô ấy lại nói cô ấy giao tiếp quá ít, nên đã khuyên cô ấy ra ngoài nhiều một chút.

Đi ra ngoài thì đi ra ngoài thôi, Phó Kiều Kiều cùng hai người bạn đi dạo phố, cô không mua gì, nhưng hai người bạn này lại lạ lùng, liên tục cố tình tặng cô ấy quà, Phó Kiều Kiều đương nhiên là từ chối không nhận.

Rồi họ đi đến quán ăn này ở gần đó để ăn.

Sau mấy tiếng đi chung, Phó Kiều Kiều cảm thấy mình thật không thích hợp để nói chuyện với mấy cô gái trẻ, có lẽ là sở thích của cô ấy khác biệt, cái cô ấy thích không giống với những thứ mà con gái thích như quần áo đẹp, mỹ phẩm... Mấy thứ đó đều không làm cô ấy cảm thấy hứng thú.

Có cảm giác như cô ấy không thể hòa nhập vào cuộc nói chuyện này.

"Chỉ mới gặp một lần, không quen." Phó Kiều Kiều nhấc ấm trà tự rót nước cho mình.

Ban nãy cùng nhau đi chơi cả buổi chiều, cổ họng của cô ấy gần như đã khát khô.

Nhưng một trong hai cô bạn cùng lớp thấy hành động của Phó Kiều Kiều ngay lập tức đưa ly của mình tới, nói: "Cảm ơn."

Phó Kiều Kiều đưa mắt nhìn liếc qua đối phương rồi rót một ly nước cho người đó, sau đó rót một ly nữa cho chính mình, bắt đầu uống.

Hai người bạn bên cạnh lại không thể nhịn được, mở miệng:

"Kiều Kiều, nếu đã quen biết nhau rồi thì cùng nhau ăn đi, càng nhiều người càng vui mà?"

"Đúng, đúng."

"Thôi bỏ đi, dù sao cũng không quen." Phó Kiều Kiều kiên quyết từ chối.

Bên cạnh, Tô Trà uống nước một cách bình tĩnh, còn Trầm Nghiễm lại nhìn thoáng qua Phó Kiều Kiều.

Tô Trà phát hiện hành động của Trầm Nghiễm, hơi nhếch mày hỏi: "Thế nào, cậu biết cô ấy à?"

"Cậu làm sao biết?" Trầm Nghiễm ngạc nhiên.

Chuyện quen biết Phó Kiều Kiều cậu ta không nói cho ai cả, Tô Trà làm sao biết được?

"Đoán thôi." Tô Trà cười trả lời.

Thật vậy, Tô Trà đoán đúng.

Lần trước, cô ấy đã phát hiện Trầm Nghiễm nhìn Phó Kiều Kiều không giống cách nhìn của người lạ, mà giống như người quen.

"Vậy thì đoán đúng quá, chúng tôi quen nhau đã khá lâu rồi. Thế thì cậu tiếp tục đoán xem, Phó Kiều Kiều là ai?" Trầm Nghiễm nói rồi nâng mắt nhìn Tô Trà.

Đối diện ánh nhìn của Trầm Nghiễm, Tô Trà vẫn bình tĩnh, cô nhìn qua hướng của Phó Kiều Kiều, sau một lúc yên lặng mới chậm rãi nói: "Một cô con gái nhà giàu?"

"Đoán đúng rồi." Trầm Nghiễm trả lời.

"Họ Phó." Tô Trà nói tới đây, suy tư một lúc, trong đầu cô hiện lên hình ảnh của một người cũng mang họ Phó, cô mím môi tiếp tục nói: "Liên quan đến Phó Hành Khanh?"

"Lại đoán đúng rồi." Trầm Nghiễm cười nói.

"Không khó đoán ha, cùng là con nhà giàu, còn thêm cùng họ Phó, trên thế giới này không có nhiều sự trùng hợp như vậy."

Trong cùng một nhà và cùng họ Phó, chắc chắn có mối liên hệ.

Tất nhiên, cũng có một khả năng khác, có thể là sự trùng hợp, trong cùng một nơi cũng có hai gia đình họ Phó, vậy Phó Kiều Kiều và Phó Hành Khanh có lẽ cũng không có liên hệ gì.

Nhưng về mặt ngoại hình, nhìn Phó Hành Khanh và Phó Kiều Kiều vẫn có ba phần giống nhau. Từ diện mạo đến tính cách có vẻ giống nhau. Với loại khí chất này thì có lẽ họ có liên quan huyết thống.

Dù giọng nói của Trầm Nghiễm và Tô Trà không lớn, nhưng Phó Kiều Kiều ở bên cạnh bàn vẫn nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người. Cô ấy lơ đãng đảo mắt qua Tô Trà.

Nhìn kỹ, Tô Trà có điệu bộ của một cô con gái "nhà người ta", trắng trẻo nhỏ nhắn. Chắc chắn là một cô gái ngoan ngoãn, nghe lời kiểu công chúa nhỏ.

Trong khi Phó Kiều Kiều không thích loại con gái như vậy, bản thân cô ấy thuộc loại thẳng thắn chính trực, vì vậy cô ấy không chơi thân với con gái mà thay vào đó thích xưng huynh gọi đệ với bọn con trai hơn.

Nhưng Tô Trà cũng đã đoán đúng một chỗ, đó là Phó Kiều Kiều thích những người thông minh, bởi vì bản thân cô ấy từ nhỏ trên phương diện học tập đã không tốt, cho nên từ đó cô ấy vẫn luôn thích những người học giỏi và thông minh.

Lúc này, ấn tượng về Tô Trà trong lòng Phó Kiều Kiều có phần mâu thuẫn. Bề ngoại không gì nổi bật, nhưng tính cách và thông minh lại hoàn toàn gây ấn tượng.

"Kiều Kiều, cậu nhìn cô gái bên kia xem, trông xinh đẹp quá, chỉ là cách cư xử không quá đúng mực. Một cô gái cùng hai chàng trai đi ăn, dễ khiến người ta đồn đại đấy."

"Đúng vậy, tôi đi ăn cùng những cô gái, còn cô ấy lại cùng hai chàng trai."

Cách nói chuyện của hai cô gái lộ ra vẻ ghen tức làm Phó Kiều Kiều không thích, cô ấy hơi nhíu mày.

"Đừng nói lung tung, chúng ta không biết được người ta." Phó Kiều Kiều phản đối.

Hai người nhìn thấy Phó Kiều Kiều nhíu mày, còn tưởng rằng cô ấy cũng không thích cô gái ở bên cạnh bàn, họ càng được nước lấn tới.

"Dám làm mà không dám nhận? Nhìn xem ở trường mình mà có cô gái nào thế này chắc chắn sẽ bị nhận xét đủ kiểu rồi."

Âm thanh hai cô gái nói chuyện không lớn, nhưng đủ để nhóm của Tô Trà ở bên cạnh nghe thấy.

Trầm Nghiễm nhăn mày, ánh mắt sắc bén nhìn qua hướng hai cô gái bên cạnh.

Tô Trà nghe hai cô gái nói chuyện cũng cảm thấy buồn cười, nhìn qua, cười nhẹ nói: "Có câu nói là, trong lòng như nào thì sẽ thấy người khác như vậy. Trong lòng không sạch sẽ, nhìn người khác cũng không sạch sẽ."

Đây gọi là trong lòng có Phật, nhìn mọi người đều là Phật. Trong lòng có phân, nhìn đâu cũng thấy phân!

Nhìn ngoại hình xinh đẹp mà tâm địa lại xấu xa, còn có, đừng trừng mắt to như vậy, thật xấu xí!

"Rầm!" Một tiếng, một cô gái đứng dậy đập tay lên bàn: "Cô nói gì, cô mắng chúng tôi à?"
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 269: Chương 269



Đối diện với cô gái đang tức giận, Tô Trà nhìn qua Trầm Nghiễm, hỏi: "Vừa rồi tôi có mắng người không?"

Trầm Nghiễm hợp tác trả lời: "Không có."

Làm gì có mắng người, chỉ nói vài câu thôi mà.

Tô Trà nhún vai, mỉm cười, thản nhiên nói tiếp: "Cho nên, đừng bao giờ suy bụng ta ra bụng người."

Suy bụng ta ra bụng người, chứng minh mình có tật giật mình.

Hai cô gái bị Tô Trà và Trầm Nghiễm chọc tức điên, đặc biệt là nhận thấy các ánh mắt từ bốn phía xung quanh, khuôn mặt họ càng trở nên xấu xí hơn.

Phó Kiều Kiều ngồi yên không nói lời nào, cô ấy quyết định nhanh chóng ăn xong bữa tối rồi chuồn về nhà. Hơn nữa cô ấy đã thầm cho hai cô bạn học vào danh sách đen rồi.

Họ thật khác nhau và không phù hợp để làm bạn.

Không thể đối đáp lại Tô Trà, hai cô gái đành phải ngồi trở lại chỗ cũ, hết sức bất mãn.

Không lâu sau, Cận Tùng quay trở lại, đặt m.ô.n.g ngồi xuống đã lập tức nhận ra không khí có gì đó không đúng, dùng ánh mắt dò xét nhìn về phía Trầm Nghiễm.

Đáp lại ánh mắt của Cận Tùng, Trầm Nghiễm cười cười, mở miệng nói: "Không có gì đâu."

Cận Tùng hoàn toàn nghi ngờ, đừng nghĩ cậu ta là đồ ngốc, vừa rồi chắc chắn là đã có chuyện gì.

Tuy nhiên, Tô Trà và Trầm Nghiễm không nói, Cận Tùng cũng không có cách nào.

Khoảng hai mươi phút sau, món ăn đã đến.

Cận Tùng gọi thịt kho tàu, cá om dưa chua, canh gừng cà và một món rau xào.

Cả ba người đều đã quá quen thuộc, khi món ăn được đặt lên bàn, họ đã bắt đầu ăn.

Tô Trà thích ăn thịt, nên khi ăn đã gắp thịt kho tàu và cá om dưa chua nhiều hơn một chút, Tô Trà cũng cảm thấy hơi ngại.

"Ồ, nhìn cách cô ta ăn như chưa từng được ăn thịt vậy, này là được đãi nên ráng ăn cho nhiều hả, nhìn như mấy đứa nghèo kiết hủ lậu."

"Ha ha ha, chắc là gia đình nghèo, cuối cùng cũng bắt được hai người dễ bị lừa, nên cô ta cứ thoải mái ăn thôi."

Hai cô gái vừa nói xong, một bóng hình lập tức hành động.

Chỉ thấy Phó Kiều Kiều đứng lên tại chỗ, sau đó đi vài bước, ngồi xuống bên bàn của Tô Trà.

Phó Kiều Kiều ngẩng đầu, đối diện ba người đang nhìn chằm chằm, cô ấy nói: "Không phiền thì cùng nhau ăn chung nhé?"

"Không, không phiền, chào mừng." Người đầu tiên mở miệng trả lời là Cận Tùng.

Tô Trà cười thân thiện với Phó Kiều Kiều, nhưng nói gì.

Trầm Nghiễm cũng không nói lời nào vì họ đã quen nhau, ăn cùng một bàn không có gì lạ.

Lúc này Phó Kiều Kiều mới thu lại tầm mắt, sau đó đứng dậy, quay lại bàn cũ, cầm ba món ăn trên bàn lấy lại bàn của nhóm Tô Trà.

Hai cô gái nhìn thấy tình huống này, trợn tròn mắt, trên bàn trống không chỉ còn hai bát cơm, làm sao ăn được nữa? Phó Kiều Kiều có ý gì?

"Phó Kiều Kiều, cô làm gì thế?"

"Không làm gì, chỉ là không muốn ăn chung với các cậu nữa, hai món này là mình gọi, nếu muốn ăn, các bạn tự gọi lại, tiền tự mình trả." Chỉ muốn ăn bữa cơm mà cứ càu nhàu, không muốn cho người ta ăn cơm ngon miệng?

Hai cô gái mở to mắt, tức giận đến nỗi nhìn khó coi.

Ăn cái gì nữa, tức đến no rồi, Phó Kiều Kiều là người phe nào vậy, không giúp đỡ họ cũng được, tại sao lại sang bàn bên kia ăn?

Hai cô gái chuẩn bị đi, khi đi ngang qua bàn của Tô Trà, một trong hai không kiềm chế được cảm xúc, phất đưa tay cầm túi, làm như vô tình hất trúng ly trà trước mặt của Tô Trà, chỉ thấy nghe tiếng "loảng xoảng", ly trà đổ, nước trà chảy ra.

Tô Trà nhăn mày, nhìn quần áo dính nước trà, nụ cười trên môi cô nhanh chóng biến mất, toàn thân khí thế bắt đầu thay đổi.

Nâng mắt, ánh mắt sắc bén dừng lại trên người cô gái cầm túi, ánh mắt của cô khiến người khác có cảm giác không thoải mái kèm chột dạ.

"Cô, cô nhìn cái gì, tôi cũng không cố ý làm thế, quần áo này của cô bao nhiêu tiền, tôi đền bù cho cô."

Tô Trà nghe thấy vậy, đôi mi khẽ động.

Ồ dễ thương nha, cô đã từng sống hai đời mà vẫn chưa từng gặp tình huống dùng tiền để đánh người như thế này.

Vậy thì, cô nên nói đền bù bao nhiêu là hợp lý?

Chỉ suy nghĩ ba giây, Tô Trà nói: "Đền bù cũng được, cảm ơn nha, một trăm ba."

Một trăm ba, sao cô không đi cướp luôn đi?

Cô gái lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bị Tô Trà dùng công phu sư tử ngoạm sợ tới ngây người.

Chỉ là một bộ quần áo, một trăm ba, quần áo cô nạm bằng vàng à?

"Sao vậy, không có tiền hả?" Tô Trà cười khẩy một tiếng, tiếp tục nói: "Không có tiền thì đừng học người ta lấy tiền đè người, tôi không đòi cô, bộ quần áo này là hàng nhập từ nước ngoài, lúc tôi mua cũng không chỉ có một trăm ba đâu."

Cô gái vừa nghe nói nhập từ nước ngoài, khuôn mặt cô ngay lập tức trở nên trắng bệch.

Cô đã nhìn thấy hàng nhập khẩu ở các trung tâm mua sắm, đắt đỏ lắm, một chiếc váy cũng lên đến hàng trăm.

Hơn nữa, nhìn cách Tô Trà nói, dường như không phải nói dối, chiếc áo này khi nhìn kỹ cũng thấy sang trọng, chất liệu cũng có vẻ đắt.

Cô gái cắn môi, khuôn mặt đỏ ửng, đặc biệt là cảm giác ánh mắt của những người xung quanh nhìn về phía cô, cô càng cảm thấy xấu hổ hơn.

"Ồ, tôi không có nhiều tiền, chỉ có ba mươi đồng trên người thôi." Cô gái cố nén thẹn, ngẩng đầu nhìn lên, nói: "Xin lỗi, tôi thật không cố ý."

"Cố ý hay không thì cô tự biết, còn ba mươi thì ba mươi, có lẽ tôi quá tử tế, không thì việc này không dễ giải quyết vậy đâu." Tô Trà không có ý gì khác nhưng cũng phải cho cô ta một bài học.

Cuối cùng, cô gái đưa ba mươi đồng, mặt đỏ như gấc, dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người nói xin lỗi rồi vội kéo đồng bạn chuồn mất.

Cô ta cảm thấy hôm nay coi như mất hết mặt mũi!

Sau khi hai cô gái chạy đi mất, Tô Trà lấy vài tờ giấy khăn từ túi, lau đi chút nước trà bị tràn lên quần áo.

Nhìn thấy hành động của Tô Trà, Phó Kiều Kiều không thể nhịn được hỏi: "Một trăm ba chỉ lấy có ba mươi, cô không bị lỗ sao?"

Nghe Phó Kiều Kiều hỏi, Cận Tùng, Trầm Nghiễm cùng Tô Trà đều nhìn về phía cô.

Cận Tùng: "Ha ha, Phó Kiều Kiều, cô ngây thơ quá."

Trầm Nghiễm: "Bộ quần áo của Tô Trà chắc hơn mười đồng thôi?"

Đừng hỏi tại sao Trầm Nghiễm biết, biết thì biết thôi.

Vì bộ quần áo này do gia đình của Tô Trà làm, chất liệu rất tốt, nhưng chỉ tốn mười mấy đồng tiền vải.

Tục ngữ có câu “người đẹp vì lụa”, người ta mặc quần áo để làm mình xinh đẹp hơn nhưng Tô Trà không giống như vậy, cô mặc gì cũng đẹp, mặc đồ mười đồng cũng có vẻ hào nhoáng như hàng nhập khẩu, không vấn đề gì.

Đáp lại ánh mắt khờ dại của Phó Kiều Kiều, Tô Trà cười, nói: "Bộ quần áo này sau khi giặt lại vẫn có thể mặc, hôm nay tôi kiếm được ba mươi đồng, bữa này tôi mời cả nhà."

Tô Trà đã nói trước rồi, cô không phải người tốt, người ta nói chó cắn một cái, không nên cắn lại. Nhưng làm bánh bao mềm cũng không phải là phong cách của Tô Trà, lúc đầu không phản ứng không có nghĩa là không có chuyện gì.
 
Back
Top