Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 250: Chương 250



Thời tiết hôm nay vẫn còn lạnh, Tô Trà ngồi ở phía sau, trên đầu quấn một cái khăn quàng, cả khuôn mặt chỉ để lộ ra hai con mắt như nước trong veo, trên người mặc chiếc áo bông màu đỏ tươi, kết hợp với cái quần bông màu đen, nhìn qua thấy có không khí vui mừng, hì hục đạp xe đạp đi thẳng đến nhà họ Vương.

Xe đạp vừa dừng lại, bà cụ Vương lập tức ra nghênh đón, đầu tiên bà ta nhìn về phía đồ đạc được mang đến, có thịt, coi như vẫn còn có tâm, bà cụ Vương âm thầm gật đầu.

"Ô kìa, đến rồi, nhanh lên, vào nhà ngồi đi." Bà cụ Vương niềm nở chào hỏi mời bọn họ vào, không cần chờ Vương Tú Mi mở miệng nói, bà cụ Vương đã nhanh nhẹn vươn tay cầm thịt và bánh ngọt xách vào nhà.

Thấy hành động nhanh nhẹn của bà mẹ già, khoé miệng Vương Tú Mi giật một cái, đừng nhìn bà ta đã lớn tuổi nhưng vẫn rất khoẻ mạnh.

"Thằng cả, con dâu cả, cả nhà em gái con trở về rồi này, nhanh rót nước nóng mang lên đây, có nghe không hả?" Bà cụ Vương đến vách tường trong sân hét lên một câu.

"Có nghe, đều nghe được hết." Trong phòng vang lên một câu trả lời.

"Nhanh nhanh nhanh, vào nhà ngồi đi, nếu mẹ biết trước nhà các con sẽ về hôm nay thì hôm qua mẹ đã chuẩn bị thịt rồi, không ngờ các con về nhà lại mang theo nhiều thịt như vậy, thịt nhiều quá, ăn một bữa cũng không hết được." Bà cụ Vương vừa kêu bọn họ vào nhà vừa lảm nhảm cằn nhằn.

Nghe những lời nói của bà mẹ già, Vương Tú Mi liếc mắt, mở miệng nói: "Thịt nhiều quá, chúng con có thể mang về..." Bà cầm thịt lên tính mang về nhà ăn.

"Không nhiều không nhiều, sau này có thể để tủ đông, chờ lần sau các con trở về vẫn có thể ăn." Bà cụ Vương vừa nhìn thấy Vương Tú Mi mở miệng thì biết nàng muốn nói gì, vội vã mở miệng ngắt lời.

Nói đùa chứ, thịt đã mang về nhà mẹ đẻ, làm sao có thể để mấy người lấy về? Nghĩ gì vậy?

Bà cụ Vương bĩu môi, nghĩ con gái bà ta đúng thật vô cùng keo kiệt, nhà thì có trại nuôi heo mà có mấy miếng thịt heo cũng muốn lấy lại.

Mấy người bọn họ vào nhà, Vương Phát Tài lập tức làm quen với Tô Thắng Dân, đầu tiên ông ta đưa cho Tô Thắng Dân một điếu thuốc.

Tô Thắng Dân cầm lấy điếu thuốc mà anh vợ đưa, ông không hút, tiện tay kẹp thuốc lên sau tai, miệng cười nói: "Anh à, năm mới vui vẻ, chúc anh năm mới vạn sự như ý, thành công như mong đợi!"

"Được được được, chúc chú em cũng phát tài, công việc làm ăn càng ngày càng lớn, càng ngày càng thuận lợi." Vương Phát Tài cười ha hả trả lời, xoa tay, ngượng ngùng một lúc rồi tiếp tục nói: "Thắng Dân, anh nghe nói gần đây đội vận chuyển của em đang tuyển người à?"

"Anh à, anh nghe tin tức ở đâu vậy?" Tô Thắng Dân tỏ vẻ việc này ngay cả ông cũng không biết, thì anh vợ lấy tin tức từ đâu?

"Anh chợt nghe người ta nói, em nhìn xem, anh có làm được không?"

"Anh à, chuyện này để em quay về hỏi đã, nếu người ta thật sự muốn tuyển người, em nhất định sẽ để anh đi giúp em một tay, nhưng mà chuyện tuyển người này em cũng không biết, như thế này đi, anh à, để em trở về hỏi, hỏi được thì chúng ta lại bàn tiếp."

Tô Thắng Dân thuận tiện pha trò, dù sao ông cũng không quan tâm đến việc tuyển người, để anh vợ vào đội vận chuyển, đầu ông còn chưa bị úng nước.

Bên này, Tô Trà ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Vương Tú Mi, trong tay cô đang cầm một ly nước nóng, cô ngồi yên nghe mẹ và bà ngoại nói chuyện.

"Tú Mi à, lần trước mẹ đi lên thị trấn thấy một cuộn vải rất đẹp." Bà cụ Vương uyển chuyển nói, lúc bà ta nói chuyện vẫn len lén quan sát vẻ mặt Vương Tú Mi.

"Nếu có vải tốt, vậy thì mua đi, anh trai con vô cùng hiếu thảo, mẹ muốn mua gì mà anh không mua thì mẹ cứ cầm giày đánh anh ấy!" Vương Tú Mi chậm rãi uống một hớp nước nóng, nói.

"Ý mẹ không phải vậy, không phải anh con nói không mua mà là mẹ không nỡ." Bà cụ thầm nghĩ, nói như vậy, mẹ đã không nỡ mua thì con gái phải bỏ tiền ra mua đúng không?

"Cái gì, mẹ à mẹ không nỡ mua để làm gì, mẹ đã mệt mỏi cả đời người rồi nên để anh làm tròn trách nhiệm hiếu kính mẹ, mẹ nhìn xem con cũng không bán thịt để mang thịt về hiếu kính mẹ, mẹ đừng có không muốn, nên ăn nhiều uống nhiều lên một chút." Vương Tú Mi vung tay, động tác vô cùng khí phách.

Tô Trà đang ngồi nghe ở một bên, suýt chút nữa bật cười ra tiếng.

Đúng rồi, nên ăn nhiều, uống nhiều một chút, chỉ cần không tiêu tiền của đồng chí Vương Tú Mi, thích tiêu gì thì tiêu.

Lúc này, lồng n.g.ự.c bà cụ Vương kịch liệt phập phồng mấy lần, có thể thấy được bà ta bị Vương Tú Mi chọc đến vô cùng tức giận.

Tốt lắm, mọi người đều nói con gái là tri kỷ.

Tri kỷ Vương Tú Mi tệ đến cỡ nào mới có thể lạnh lùng như vậy.

"Mẹ, mẹ phải suy nghĩ kĩ, mấy thứ như tiền khi sống mà không dùng thì đến lúc c.h.ế.t cũng không thể mang theo, anh trai hiếu thuận với mẹ thì đó là thành tựu của anh ấy, người trong thôn đều nói anh con là đứa con vô cùng hiếu thảo. Cho nên sao anh có thể không mua cho mẹ một cuộn vải tốt để may quần áo được chứ, mẹ thấy con nói đúng không?" Vương Tú Mi cảm thấy vẫn chưa đủ, tiếp tục cằn nhằn khuyên bảo bà ta.

Đúng... cái rắm!

Tâm trạng của bà cụ Vương chỉ có thể hình dung bằng một câu nói… đứa con gái này, sinh nó ra còn không bằng sinh cây gậy gỗ!

"Đột nhiên mẹ không muốn quần áo mới nữa."

"Tại sao mẹ lại không muốn nữa?" Vương Tú Mi nhíu mày, vẻ mặt quan tâm, hỏi.

Bà cụ Vương không nói được gì.

Liếc mắt nhìn… còn có thể tại sao, đương nhiên là bị cây gậy gỗ làm tức giận!

Bên cạnh, bàn tay nhỏ bé của Tô Trà cầm ly nước, len lén uống một hớp, mắt đảo qua đảo lại nhìn mẹ và bà ngoại.

Chậc chậc, cao thủ đánh nhau không giống với người thường!

Đồng chí Vương Tú Mi vẫn mạnh hơn một chút, lợi hại!

Hôm nay con gái đưa chồng và mấy đứa cháu về nhà, thế nên dù bà cụ Vương có bận thế nào thì cũng phải sắp xếp ổn thỏa, cộng thêm việc Vương Phát Tài đã từng nói, chuyện tham gia đội vận chuyển còn phải nhờ cậy Tô Thắng Dân.

Nhưng Tô Thắng Dân lại là loại người thấy thỏ mới thả chim ưng, không rải chút ngon ngọt thì làm sao Tô Thắng Dân chịu giúp đỡ?

Nhưng người nhà họ Vương không biết một điều rằng cho dù có chút ngon ngọt thì Tô Thắng Dân cũng không đồng ý giúp đỡ.

Nhân lúc bà cụ bận rộn trong phòng bếp và Vương Phát Tài ra ngoài mua rượu, lập tức cặp vợ chồng Tô Thắng Dân tụm lại một chỗ bắt đầu nói chuyện.

"Hả, anh nói là anh trai của em muốn gia nhập đội vận chuyển để làm việc? Anh nghĩ thế nào, người giống như anh trai của em, đừng nói là ở đội vận chuyển, cho dù là ở trại nuôi lợn cũng không tìm được loại người giống như anh trai của em đâu, ăn không thiếu miếng nào nhưng chả làm được việc."
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 251: Chương 251



Ơ, sao câu này lại nghe quen tai quá vậy?

Tô Thắng Dân suy nghĩ một lúc, hình như trước đây đã có người nói với ông lời này.

Bị tự ti rồi.

Muốn biết ai là người hiểu rõ Vương Phát Tài nhất, thì đương nhiên đó là Vương Tú Mi, hai anh em này lớn lên cùng nhau, ai mà không hiểu rõ đối phương chứ, Vương Tú Mi tự nhận mình lười biếng, nhưng Vương Phát Tài còn lười biếng hơn cả bà.

"Chắc là anh không đồng ý? Tô Thắng Dân, em nói cho anh biết, chuyện anh trai của em gia nhập đội vận chuyển giống như là mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó, anh của em không phải là người bình thường." Vương Tú Mi không muốn giúp người thân, cho dù là người nhà mẹ đẻ, chỉ nói điều đúng đắn.

"Chắc chắn là không rồi, anh không ngốc, không biết anh của em nghe được chuyện đội vận chuyển tuyển dụng ở đâu, một lát nữa anh sẽ nói chuyện với anh ấy, dù sao anh ấy cũng không biết lái xe, đoán chừng là anh ấy cũng không vào được."

"Vậy là đủ rồi, trong lòng anh biết rõ như thế là tốt."

"Yên tâm, em không biết anh là loại người thế nào à?"

"Em biết chứ, anh không phải là người xấu." Vương Tú Mi tức giận đáp lại.

"Hừ, anh mà không tốt à, em nhìn xem trong thôn chúng ta có ai mà không ngưỡng mộ em vì đã tìm được một người đàn ông tốt như anh đâu chứ? Em đừng có phúc mà không biết hưởng, một người đàn ông tốt như anh thật sự rất khó tìm."

"Bà Vương bán dưa, tự bán tự khen."

"Anh tự khen thì sao, dưa của anh vừa to vừa ngọt." Vẻ mặt của đồng chí Tô Thắng Dân tràn đầy vẻ khoe khoang.

Tô Trà đứng bên cạnh nghe cha mẹ nói chuyện với nhau, cô chỉ cảm thấy miệng mình bị nhét đầy cơm chó, thậm chí tình cảm của cặp vợ chồng này còn khiến răng cô đau nhức.

Giữa trưa, bà cụ Vương làm món thịt kho tàu, béo nhưng không ngấy, tan trong miệng ngay lập tức.

Không thể không nói, di truyền của người nhà họ Vương đúng là rất thần kỳ, tay nghề trong phòng bếp của bà cụ và Vương Tú Mi đều rất giỏi.

Trên bàn ăn, Tô Thắng Dân và Vương Phát Tài uống một chút ít rượu, ăn thịt kho tàu, đây là đãi ngộ mà trước đây Tô Thắng Dân chưa bao giờ nhận được.

Trước đây người nhà họ Vương luôn cảm thấy con rể Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi ham ăn biếng làm như nhau, mỗi lần đến là y như rằng ăn không ngồi rồi. Nhưng bây giờ không giống như trước, người ta làm trong đội vận chuyển, còn mua nhà ở thị trấn trên, khẳng định là trong tay có rất nhiều tiền.

Sau khi cơm nước no nê, trong lúc cả nhà đang ngồi trò chuyện với nhau, bỗng có một người ghé qua.

"Ôi chao, thím đang ăn cơm đấy à? Cháu đến đúng lúc thật, thím à, cháu tìm thím để nói chút chuyện."

Người đến là người thuộc thôn nhà họ Vương, tên là Lưu Lệ Đan và cũng là một quả phụ trong thôn nhà họ Vương, khi còn trẻ được gả tới thôn nhà họ Vương, đáng tiếc là số phận không được tốt, sau khi gả tới đây được vài năm thì trong nhà đã không còn đàn ông, chỉ còn một người phụ nữ và một đứa con trai.

Lưu Lệ Đan sống trong ngôi nhà cũ kỹ ở trước cửa thôn.

Quả phụ không có đàn ông, nên thanh danh của Lưu Lệ Đan không được tốt lắm, trong thôn truyền tai nhau rằng sau khi Lưu Lệ Đan không còn đàn ông bên cạnh thì bắt đầu trêu ghẹo những đàn ông khác, bà ấy để một người đàn ông ở bên ngoài nuôi nấng con của mình.

Hơn nữa năm nay con trai của quả phụ Lưu cũng đã hai mươi tuổi, không biết năm trước quả phụ Lưu nhờ ai mà có thể khiến con trai được vào làm việc trong nhà máy ở thị trấn trên.

Ngày thường nhà họ Vương không có qua lại với quả phụ Lưu, nhưng ánh mắt của Vương Phát Tài khi nhìn về phía quả phụ Lưu đã bị vợ ông ta nhìn thấy, lập tức ông ta bị nhéo một cái thật mạnh, rồi bị đuổi vào trong phòng.

Năm nay quả phụ Lưu chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng vẫn trông rất trẻ trung so với độ tuổi của đám người bằng tuổi.

Bà ấy mặc bộ quần áo làm tôn lên vòng eo nhỏ, tuy rằng thân hình đó không bằng những cô gái trẻ tuổi, nhưng vẫn mãi còn bộ dáng thướt tha thùy mị, dùng một để nói thì chính là đầy đặn hay mập mạp gì đó.

"Thím à, chúng ta vào phòng nói chuyện được không?" Khi nói chuyện, thấp thoáng ánh mắt của quả phụ Lưu khẽ liếc nhìn Tô Trà đang đứng bên cạnh.

Tô Trà bắt được cái liếc mắt này, cảm thấy rất khó hiểu, cô không quen biết đối phương, một cái liếc mắt này khiến Tô Trà cảm thấy không đúng lắm.

Trông thấy quả phụ Lưu bí bí mật mật như vậy, trong lòng bà cụ Vương buồn bực, đứng dậy dẫn quả phụ Lưu vào trong phòng bà ta.

Sau khi bước vào phòng, bà cụ Vương mới mở miệng.

"Rốt cuộc là có chuyện gì, cô không thể nói ở ngoài được à?"

"Là chuyện tốt, thím à, vừa rồi ở trước mặt cháu gái của thím đương nhiên là không tiện mở miệng, cô bé nghe xong sẽ ngại ngùng lắm."

"Chuyện tốt thế nào mà có thể khiến Trà Trà nhà tôi nghe xong lại thấy ngại ngùng?" Bà cụ Vương hỏi.

"Ôi, còn không phải do thằng con nhà cháu nữa à, vừa rồi khi cả nhà Vương Tú Mi trở về, đúng lúc con trai của cháu đứng trước cửa nhà, vừa liếc mắt một cái là đã nhìn trúng Tô Trà nhà thím, thế nên cháu mới cố ý ghé qua."

Hả, thích Tô Trà?

Bà cụ Vương không nói ra lời, cả người đờ đẫn.

Bà cụ Vương biết rõ một điều, trong lòng con gái và con rể thì đứa cháu gái Tô Trà chính là bảo bối của cặp vợ chồng này.

Thế nên, quả phụ Lưu mặt dày thế nào mới tới tận nhà để nói chuyện này?

Là bà ta nên khi nghe thấy mới có thể bình tĩnh như vậy, nếu đổi lại là vợ chồng Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi nghe thấy, thì nhất định sẽ đánh người ta trong một giây.

Điều kiện của Tô Trà thế nào? Sinh viên trường đại học Bắc Kinh, thậm chí còn có cả nhà ở Bắc Kinh, rốt cuộc là quả phụ Lưu lấy tự tin từ đâu mà cho rằng Tô Trà phù hợp với con trai bà ấy?

Đừng nói tới chuyện có phù hợp không, nếu hai người này ở bên nhau, thì người ngoài nhìn vào cũng nói không xứng.

"Thím à, thím cũng biết con trai của cháu mà, nó có công việc trong thành phố, công ăn việc làm ổn định, mỗi tháng đều có tiền lương."

"Ừ." Sau đó thì sao? Ánh mặt bà cụ lạnh nhạt.

"Thế nên nếu thím cảm thấy xứng đôi, thì thím hãy giúp con mai mối."

"Không không không, tôi cảm thấy không xứng đôi." Bà cụ Vương vội vàng đáp lại một câu.

Tuy bà cụ Vương tự nhận mình đã lớn tuổi, nhưng mắt vẫn còn rất tốt.

"Cô nói con trai cô và Tô Trà nhà chúng tôi? Cô cảm thấy hai đứa nó xứng đôi chỗ nào? Cháu gái của tôi là sinh viên, nếu những lời này của cô bị con gái và con rể của tôi nghe thấy, thế nào cô cũng bị đánh đuổi ra ngoài."

"Được thôi, vậy thím nói xem, sinh viên không phải phụ nữ à. Phụ nữ rồi cũng phải cưới chồng sinh con, thà tìm một đối tượng thân quen còn hơn tìm một người không quen biết, thím nói thử xem nhà của cháu cũng cách đây không xa, sau khi gả rồi thì nhà cũng ở gần."
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 252: Chương 252



Trong quan niệm của quả phụ Lưu thì phụ nữ phải sinh con đẻ cái, học cao cũng chả làm được gì.

Hơn nữa trong thôn cũng không phải không có học sinh phổ thông, đọc nhiều sách như vậy cũng chỉ để cưới chồng thôi à, bây giờ có chỗ nào khác các cô gái đó, có chỗ nào đặc biệt?

Không phải chỉ là ở nhà hầu hạ người lớn và trẻ nhỏ ư.

Quan niệm cá nhân không giống nhau, quả phụ Lưu cho rằng như vậy, nếu không thì cũng không dám đến tận cửa để nói chuyện này.

Nhưng bà cụ Vương không phải là người không biết lý lẽ, còn nữa chuyện lập gia đình của Tô Trà không đến lượt bà ta lên tiếng.

"Hai đứa nó không hợp nhau, khẳng định là Vương Tú Mi nhà chúng tôi sẽ không đồng ý, chuyện này cũng không đến lượt tôi lên tiếng."

Nghe thấy bà cụ từ chối, chỉ trong một giây sắc mặt của quả phụ Lưu đã tối sầm, trong lòng thấy không vui.

Con trai bà ấy có chỗ nào không xứng với con ranh Tô Trà đó chứ, không phải chỉ có chút xinh đẹp thôi à, đọc nhiều sách?

Lúc còn trẻ bà ấy cũng rất xinh đẹp, nhưng cuối cùng vẫn cưới chồng sinh con.

Ôi chao, bộ con gái nhà họ Tô nạm vàng à, mà làm ra vẻ quý giá quá vậy?

Sắc mặt quả phụ Lưu âm trầm, giọng điệu ác độc mở miệng nói:

"Thế nào, con trai nhà cháu không xứng với con nhỏ nhà họ Tô à, bộ dạng lẳng lơ đó cháu không chê thì vẫn còn may đấy, còn kén cá chọn canh? Thím nói xem, trong tương lai nó muốn tìm người thế nào, chẳng lẽ là muốn trèo lên đọt cây để trở thành Phượng Hoàng à, phụ nữ cũng chỉ là một mạng người, trong thôn còn rất nhiều đứa con gái có lòng tự trọng cao, lo cái mạng mỏng như..." Tờ giấy.

Quả phụ Lưu vẫn chưa nói dứt câu, bỗng một tiếng "Loảng xoảng" vang lên, cứ như vậy cánh cửa vốn êm đẹp đổ xuống trước mặt hai người trong phòng.

Sau đó hai người trong phòng nhìn thấy Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân đứng trước cửa với sắc mặt u ám, còn có anh bạn nhỏ Tô Bảo thở phì phò chuẩn bị xông tới đánh người.

Tô Trà ngoan ngoãn đứng phía sau mẹ của mình, nói thật là tiếng nói chuyện của hai người ở trong phòng không nhỏ chút nào, hơn nữa vào thời buổi này không có ai xây nhà cách âm cả, hai người trong phòng nói chuyện, tuy bên ngoài không nghe rõ rành mạch, nhưng cũng có thể nghe được tám chín phần mười.

Đối với chuyện bà ấy tự cho mình nói đúng, Tô Trà cũng sắp bị đối phương làm cho tức cười thật rồi đấy?

Còn có quan niệm đó ư, lúc nào phụ nữ cũng phải cưới chồng sinh con à?

Chẳng lẽ giá trị của một người phụ nữ chỉ có cưới chồng sinh con? Có câu nói phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, chuyện đàn ông làm được thì phụ nữ cũng có thể làm được.

Hơn nữa, trong xương cốt của Tô Trà không có quan niệm ghét nghèo yêu giàu, đồng thời không có quan niệm khinh thường người nhà quê, nhưng mỗi người có mỗi quan niệm khác nhau, rõ ràng là cô không quen biết đối phương, dựa vào điều kiện của cô, tại sao cứ phải cưới chồng sinh con, độc thân không tốt hơn à?

Nếu thích thì cưới, thuận theo lẽ tự nhiên.

Nhưng vấn đề là cô chưa từng gặp đối phương, quả phụ Lưu khí thế mạnh mẽ chỉ trích cô như vậy, đúng là nực cười!

Quả phụ Lưu nhìn thấy sắc mặt của Vương Tú Mi, trong lòng lập tức giật thót.

Này này này, đừng nói là xông vào muốn đánh bà ấy đấy nhé?

Hiển nhiên là quả phụ Lưu đã đoán đúng.

Chỉ thấy Vương Tú Mi bước một bước dài lên phía trước, trực tiếp dùng một tay nắm tóc quả phụ Lưu, tát vào mặt bà ấy "Bốp bốp" hai cái.

"Mụ già thối này, bà dám sắp xếp cuộc đời con gái tôi à, còn con trai của cô, bộ bà tưởng tôi không biết à, chỉ dựa vào việc bà bán thịt để đổi lấy một vị trí công nhân, mà đã coi trong nhà mình có ngôi vị hoàng đế để kế thừa ư?"

"Úi chà, con trai của bà còn không xứng xách giày cho con gái tôi!"

"Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, không tự soi lại bộ dạng mình qua bãi nước tiểu đi."

"Vương Tú Mi, cô điên rồi!" Da đầu quả phụ Lưu sắp bị kéo rách, duỗi tay muốn cào về phía Vương Tú Mi.

Tô Trà tay mắt lanh lẹ, cô bước lên túm c.h.ặ.t t.a.y của quả phụ Lưu, trong miệng la lên: "Ôi, làm con sợ muốn chết!"

Ây da, sợ quá trời!

Cô duỗi tay là nhéo, chỗ nào đau là nhéo chỗ đó.

Vương Tú Mi cộng thêm Tô Trà thì chuyện đánh lộn này không cần đến lượt Tô Thắng Dân ra tay.

Tô Thắng Dân không dám bước lên phía trước, phụ nữ ra tay ác hơn đàn ông rất nhiều.

Nên vừa rồi Tô Thắng Dân chỉ có thể trơ mắt nhìn vợ mình dùng một chân đạp ngã cánh cửa phòng của bà cụ.

Ông còn phải tóm thằng con trai muốn xông ra ngoài như chó con này lại, thật sự là cơ thể nhỏ bé của con trai dù có xông lên thì cũng như miếng ngon dâng lên miệng ba người phụ nữ.

Hai người đánh nhau một trận, cuối cùng quả phụ Lưu thua thê thảm, tóc bị Vương Tú Mi kéo đứt rơi xuống mặt đất một đống, đồng thời bà ấy cũng bị Tô Trà nhéo khắp nơi trên người.

Nếu không phải quả phụ Lưu giãy dụa chạy thoát, thì bà ấy thật sự nghi ngờ bản thân sẽ để lại cái mạng của mình ở đây vào ngày hôm nay.

Mụ điên Vương Tú Mi này, ra tay thật là tàn nhẫn.

"Vương Tú Mi, con gái nhà cô đanh đá giống y như cô, để tôi chống mắt lên xem sau này có ai dám cưới con gái cô nữa không, không chỉ kén cá chọn canh mà còn cho rằng bản thân là tiên nữ, không phải biết nhiều chữ hơn thôi sao, chẳng lẽ đọc nhiều sách thì có thể có bản lĩnh hơn đàn ông?"

Thua người không thua trận, cho dù quả phụ Lưu bị đánh thành bà điên, thì bà ấy vẫn nhảy dựng gào rống trước cổng lớn nhà họ Vương.

"Con mẹ nó cô còn nói láo nữa à, con gái tôi giỏi hơn cả con trai, nhà người khác thì tôi không biết, nhưng mà cái thằng phế vật nhà cô không bằng một phần mười của cô gái tôi, không đúng, phải là một trăm."

"Mẹ nó con trai cô chỉ biết dựa vào cô y như mấy thằng nhóc chưa cai sữa, con gái nhà tôi tự dựa vào sức mình là đã mua được căn nhà ở thành phố Bắc Kinh, thế mà con gái tôi phải đi thích thằng con trai nhà cô? Thích con trai cô do nó xấu xí hay là do nó chỉ biết bám váy phụ nữ?"

"Bà đây lớn đến từng tuổi này rồi chưa thấy nhà nào vừa xấu xí vừa không biết ngại như nhà cô, não bị úng nước cũng không giống các người, cô thật sự cho rằng con trai cô xứng với con gái tôi à? Mắc ói thật đấy."

"Con gái cô thì đẹp rồi, bộ dạng trông cứ một con hồ ly tinh..."

Quả phụ Lưu chỉ nói được một nửa thì Vương Tú Mi đã bước lên trước hai bước chuẩn bị ra tay đánh người.

Quả phụ Lưu thấy vậy, lập tức bà ấy chạy nhanh như chớp.

Mụ điên Vương Tú Mi này, có nhà ai lại coi con gái như là cục cưng như vậy chứ.

Sau khi đánh quả phụ Lưu đến mức bỏ chạy, Vương Tú Mi vuốt lại mái tóc ngắn của bản thân, thở một hơi sâu.

Hừ, Vương Tú Mi bà đây chưa đánh lộn thua ai bao giờ.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 253: Chương 253



Lúc này "sát khí" cả người Vương Tú Mi vẫn chưa tiêu tán sạch sẽ, bà cụ Vương nhìn Vương Tú Mi như vậy, bà ta cảm thấy có chút sợ sệt.

Ây da trời ạ, đứa con gái này đúng là quá tàn nhẫn, vừa rồi cả khuôn mặt của quả phụ Lưu đều bị cào rách, còn có con nhóc Tô Trà này nữa, đúng là được di truyền từ Vương Tú Mi, động tay động chân cũng rất tàn nhẫn.

"Chuyện đó, Tú Mi, vừa rồi mẹ không có đồng ý." Bà cụ Vương mở miệng nói với giọng điệu lấy lòng.

"À, mẹ yên tâm, vừa rồi con đã nghe rồi. Con biết tuy mẹ đã lớn tuổi, nhưng trong lòng vẫn hiểu rõ mọi chuyện, mẹ, con nói cho mẹ nghe, Trà Trà nhà con không thể nào có người yêu sớm như vậy. Còn nữa, người yêu của Trà Trà nhà con tuyệt đối phải có sự đồng ý của con và Thắng Dân thì mới được."

Trông thấy Vương Tú Mi không giận chó đánh mèo, nháy mắt bà cụ đã lộ vẻ mặt tức giận và thù địch: "Đúng vậy, Tú Mi con nói rất đúng, quả thật quả phụ Lưu là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, chỉ một đứa con trai của cô ta mà cô ta đã xem cục cưng, người khác còn không thèm nhìn một cái."

"Nếu có ai chạy đến nhà mẹ để nói mấy lời vô nghĩa thế này nữa, thì khẳng định sau này khi gặp lại mẹ sẽ nói rõ, Tú Mi à, con và con rể đừng tức giận, tuyệt đối đừng tức giận, tức giận sẽ tổn hại cơ thể, lát nữa không thể làm chậm trễ chuyện đội vận chuyển được."

Ý tứ của bà cụ vô cùng uyển chuyển, bà ta đang nhắc nhở vợ chồng Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân đừng quên chuyện Vương Phát Tài tham gia vào đội vận chuyển.

Bà ta cũng rất giỏi, trong lúc tức giận nhưng vẫn có thể dời sang chủ đề khác.

Vương Tú Mi thở dài một tiếng, chỉ cần mẹ mở miệng nói chuyện là bà đã biết mẹ muốn nói cái gì rồi, trên mặt bà lộ ra nụ cười, mở miệng nói:

"Mẹ à, con không biết chuyện đội vận chuyển, nhưng phải đợi anh chồng về hỏi mới được, mẹ cũng biết trong đội vận chuyển không phải do một mình Thắng Dân định đoạt mà."

"Hả, con rể là ông chủ, nhưng cũng nói không được?" Bà cụ Vương mở to mắt hỏi.

"Không phải là ông chủ cứ nói gì cũng được, vậy Thắng Dân có thể bảo người ta ăn phân cũng được?" Vương Tú Mi không chú ý tới việc đưa ra ví dụ, sau đó bà cũng không đợi bà cụ mở miệng ra mà đã nói tiếp: "Được rồi, mẹ, chúng con phải về rồi, đúng rồi nay trong thôn của chúng con có chiếu phim điện ảnh, mẹ và anh chị cũng đến xem đi, nghe nói là cuộc chiến địa đạo, rất là hay."

Sau khi Vương Tú Mi nói xong thì liếc mắt nhìn Tô Thắng Dân, ý bảo: Nhanh nhanh nhanh, mau về thôi.

Ông tiếp nhận ánh mắt của vợ mình, Tô Thắng Dân đẩy xe đạp ra ngay lập tức, nhấc chân trèo lên xe, ông nói với Tô Bảo một tiếng: "Con trai, lên xe thôi."

Thị lực của Tô Trà rất tốt nên nhìn thấy rất nhanh, cô đã trèo sẵn lên vị trí phía sau yên xe của mẹ.

Bà cụ Vương cứ trơ mắt nhìn một nhà bốn người bọn họ đi xa, trong lúc bất tri bất giác đã nghi ngờ, có phải con gái lại hố bọn họ không?

Nhớ lại tính cách của Vương Tú Mi, bà cụ vỗ đùi nhận ra.

"Ây da, lại bị lừa nữa rồi."

"Mẹ đang nói bị lừa gì vậy?" Vương Phát Tài ở bên cạnh vẫn chưa nhận ra, thuận miệng hỏi một câu.

"Còn có thể là gì được nữa chứ, vợ chồng em gái con lại cho chúng ta đi tàu bay giấy rồi.”

"Ý mẹ là sao?"

"Còn có thể là ý gì, Tô Thắng Dân là ông chủ của đội vận chuyển, chuyện này không phải là vấn đề của cậu ta, con muốn vào đội vận chuyển nhưng Tô Thắng Dân không đồng ý là do lừa gạt chúng ta, con xem, khẳng định là sau này con không thể vào được đội vận chuyển."

Vương Phát Tài nghe vậy, cẩn thận ngẫm lại, nháy mắt ông ta xì một tiếng khinh thường, mở miệng lải nhải: "Thằng em rể Tô Thắng Dân này còn lừa con đi mua rượu!"

"Còn ăn thịt nữa, giữa trưa ngày hôm nay ăn một bữa đầy thịt cũng đủ để chúng ta ăn mấy bữa cơm, dù biết em gái của con là một kẻ không có tính người, mua thịt về còn ăn ở ngoài rồi mới về, tất cả tâm cơ của nhà mình đều như ở trên người em gái con.”

Thôn nhà họ Vương, sau khi quả phụ Lưu về đến, vừa vào cửa đã la mắng lớn tiếng.

Người đàn ông trong phòng cũng bước ra ngoài, trông thấy quả phụ Lưu như vậy, hắn ta nhíu mày mở miệng nói: "Mẹ, mẹ đừng la mắng nữa, người ta thấy thì sẽ đồn đại thế nào?"

"Thấy thì thế nào, cả đoạn đường mẹ trở về đã bị mọi người nhìn thấy rồi, ối chà, con trai à, mẹ nói cho con nghe, tuyệt đối đừng vọng tưởng đến con nhỏ Tô Trà đó nữa, dù sao cũng chỉ một đứa con gái đánh đá, con nhìn bộ dạng của mẹ đây này, chính là do đôi mẹ con đó gây ra, loại con gái như vậy mẹ kiên quyết không cho vào cửa."

"Đủ rồi, trong lòng con biết rõ chuyện này, mẹ nhanh chóng dọn dẹp đi, con ra ngoài một chuyến."

"Này, con đi đâu đấy?" Quả phụ Lưu nhìn thấy con trai mình ra ngoài.

Bà ấy còn nghĩ rằng hắn ta vẫn chưa từ bỏ ý định đó nên đi tìm Tô Trà, nháy mắt sắc mặt đã u ám.

"Mẹ đừng quan tâm." Người đàn ông khoát tay ra ngoài không thèm ngoảnh mặt lại, quả phụ Lưu không kịp vươn tay ngăn lại thì hắn ta đã đi xa.

Mười mấy phút sau, trong góc yên lặng của thôn nhà họ Vương, một nam một nữ chụm lại nói gì đó.

"Anh nói không đồng ý, không đồng ý là đúng, nếu dễ dàng đồng ý như vậy thì mới là không bình thường."

"Vậy phải làm thế nào? Tôi nói cô nghe, chuyện này không thể trách tôi, tiền của tôi không được lấy lại đâu đấy."

"Trông thấy anh như thế này, tôi cũng không nỡ lấy của anh, anh qua đây, nghe tôi nói..." Sau khi giọng nữ nói nhỏ, ngay lập tức người đàn ông đã mở to đôi mắt nhìn đối phương.

"Như vậy cũng được à? Có xảy ra chuyện không?"

"Yên tâm, tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn, anh không muốn có một cô vợ đẹp? Nếu như việc này thành công, tôi cho anh số tiền gấp đôi, có chịu làm không?" Người phụ nữ nói với sắc mặt âm trầm, cô ta nhìn chằm chằm người đàn ông.

Người đàn ông im lặng một lúc, nhất thời không thể mở miệng.

Người phụ nữ không chờ hắn ta mở miệng, thì cô ta đã lên tiếng đe doạ: "Anh đừng quên, nhược điểm của anh vẫn còn trên tay tôi, anh không muốn làm việc nữa đúng không? Vậy được thôi, lát nữa tôi sẽ đến nhà máy của anh một chuyến..."

"Đừng đừng đừng, tôi làm là được chứ gì, nhưng phải nói thẳng trước, nếu thật sự xảy ra chuyện thì tôi nhất định sẽ khai cô ra."

"Tùy anh, vậy cứ làm theo kế hoạch, buổi tối sẽ có người phối hợp với anh, có thể thu phục được Tô Trà không thì phải xem bản lĩnh của anh."

"Được, vậy tôi đi đây, nếu lát nữa để người khác nhìn thấy thì sẽ rất phiền phức."

Người đàn ông nói xong câu này, lập tức xoay người nhanh chóng rời khỏi đây.

Ngay chỗ này, người phụ nữ ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt trắng nõn thanh tú.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 254: Chương 254



Tô Vận nhìn về phía người đàn ông rời khỏi, cô ta cong đôi môi đỏ lộ ra một nụ cười ác độc.

...

Ban đêm, thôn Thanh Sơn rất náo nhiệt, bộ phim đã được chiếu từ lúc giữa trưa, lúc này bàn ghế đã được dựng lên, có không ít người đến xem náo nhiệt.

"Đêm nay có chiếu bộ phim cuộc chiến địa đạo không? Tôi đã nghe qua bộ phim điện ảnh này rồi, lần trước đây thôn Bạch Hà đã chiếu bộ phim điện ảnh này, nhà mẹ đẻ của vợ tôi là ở chỗ đó, tôi vốn muốn nói có nên đi quá xa để xem không."

"Chắc là có, nhưng có là bộ phim điện ảnh nào thì cũng được, tôi chỉ thích xem phim điện ảnh."

"Ha ha ha, tôi cũng vậy, nhưng mà nghe nói bây giờ người trong thành phố đều có thể xem phim điện ảnh trong nhà, được gọi là ti vi, một cái hộp lớn như vậy, gắn dây anten là có thể xem được rồi, trông rất mới mẻ."

"Thật ư, tôi rất muốn xem thử."

"Ha ha ha, Thắng Dân, ông có thấy bao giờ chưa?"

Một nhóm người cao tuổi đang nói chuyện, nhìn thấy Tô Thắng Dân đi tới, nâng cao giọng hỏi một câu ngay lập tức.

Tô Thắng Dân đi tới, mở miệng hỏi: "Thấy cái gì?"

"Là ti vi đó, trông như một cái hộp lớn, ông có biết không?"

"Biết, thứ đó rất mắc tiền, một ngàn đồng một cái, trong cửa hàng bách hóa cũng có." Tô Thắng Dân ưỡn ngực, tiếp tục mở miệng nói: "Ừ, lớn thế này, có hình vuông... Hình ảnh bên trong có màu trắng đen."

Mọi người nhìn Tô Thắng Dân khua tay múa chân, càng phấn khích hơn, ông hung hăng nói tiếp.

Đây còn không phải là điểm mạnh của Tô Thắng Dân à, người trong thành phố nên có thứ nào mới mẻ thì người ta cũng đã nhìn thấy, không giống bọn họ cả đời chỉ có thể quanh quẩn trong thôn, chỗ đi xa nhất đó chính là tới thị trấn phía trên để họp chợ.

Khi ba người Tô Trà, Vương Tú Mi và Tô Bảo xách theo băng ghế nhỏ đến đây, thì đã nhìn thấy đồng chí Tô Thắng Dân uy phong đứng trong đám người khéo léo nói bừa.

Đừng nói chi tới tài ăn nói khéo léo của đồng chí Tô Thắng Dân, có chút giống người kể chuyện, không nhìn thấy đám người bên cạnh đang say sưa lắng nghe.

"Chậc, cha con lại ở đó khoác lác nữa rồi, còn chuyện ti vi, con gái của mẹ để mẹ nói cho con nghe, lúc trước cha con phấn khích vô cùng cứ nằng nặc đòi mua ti vi, khá lắm. Mẹ còn phấn khích mang một đồng theo ông ấy, kết quả là khi hỏi giá bán của người ta, trời ạ, hơn một ngàn đấy."

"Sau đó?" Tô Trà tò mò hỏi.

"Ha ha ha, sau đó cha của con dẫn mẹ về ngay lập tức, một cái ti vi hơn một ngàn, thêm ít tiền nữa là đủ để chúng ta mua nhà ở thị trấn phía trên."

Vương Tú Mi nhớ lại bộ dạng chạy trối c.h.ế.t của hai vợ chồng bọn họ thì lập tức cảm thấy buồn cười, cũng chỉ thấy da mặt vợ chồng bọn họ rất dày, không sợ mất mặt.

Bây giờ nghĩ lại, không biết lúc đó Tô Thắng Dân lấy tự tin ở đâu mà đòi mua ti vi?

Ha ha ha, sau này khi Tô Thắng Dân về nhà còn thầm nói một cái ti vi không thể ăn không thể uống, nó quá là đắt, có khi mua về nhà được mấy năm thì không còn đáng giá bao nhiêu nữa.

Tô Trà cảm thấy ý nghĩ này của cha mình rất đúng, thời buổi này mua ti vi thì cũng không thể trở thành đồ cổ sau vài thập niên, bỏ ra mấy ngàn đồng để mua, sau này chỉ trở thành một phế liệu để bán ve chai mà thôi, không chừng hơn một trăm đồng cũng không có ai mua.

Nhưng khi nhắc tới ti vi, quả thật là Tô Trà có một ý nghĩ, cô nghĩ ra một biện pháp làm giàu hiệu quả.

Vào thời buổi này, đồ điện đắt muốn chết, đây là một con đường ánh sáng.

Sắc trời dần dần ngả tối, nhóm khiêng bàn cũng bắt đầu làm công tác chuẩn bị.

Người đến càng ngày càng nhiều, trên mặt mọi người đều tràn đầy ý cười.

"Chị ơi, lát nữa em không thể ngồi cùng mọi người được, em muốn ngồi chung với đám Cẩu Đản, vậy nha, em đi tìm Cẩu Đản trước đây." Sau khi Tô Bảo nói xong lời này, ngay lập tức cậu bé chạy nhanh như chớp mà không đợi câu trả lời.

"Thằng nhóc thúi, chạy rất nhanh đấy, sợ mẹ không biết đi đâu làm gì à?" Vương Tú Mi mỉm cười nói xong câu này, khi quay đầu lại đối diện với ánh mắt khó hiểu của Tô Trà, bà mở miệng nói ngay: "Chắc con còn chưa biết, thằng nhóc thúi này hùn vốn làm ăn với người ta, dự định giấu tiền riêng đấy."

Nhóc con này mới bao lớn mà đã biết giấu tiền riêng rồi?

"Rốt cuộc Tô Bảo kinh doanh cái gì? Nó có tiền ạ?" Đây là điểm mà Tô Trà chú ý, Tô Bảo là một đứa tham ăn, mỗi ngày la lói um xùm đòi ăn thịt, cậu bé có tiền thì sẽ mua bánh bao nhân thịt để ăn một mình, vậy bây giờ lấy đâu ra tiền để kinh doanh?

Nhắc tới điều này Vương Tú Mi không thể không bội phục đầu óc của Tô Bảo, trông người ta nhỏ tuổi, nhưng đầu óc đã rất nhanh nhẹn.

"Không phải trong thôn đang chiếu phim điện ảnh à, thằng nhóc thúi nó muốn bán hạt dưa đậu phộng, dùng giấy bọc lại thành một túi nhỏ, ba hào một túi, năm hào hai túi, làm vẫn không bằng bà đây, trong nhà ba người chúng ta đều chuẩn bị quà Tết cho bà của con, nên có rất nhiều hạt dưa và đậu phộng, thằng nhóc này đến xin, nói là sau này sẽ trả tiền hạt dưa và đậu phộng lại cho cặp vợ chồng già."

Nghe đến đây, trong lòng Tô Trà cũng thầm khen một câu giỏi lắm.

Chậc chậc chậc, tay không bắt sói.

Một túi hạt dưa và đậu phộng cỡ lớn được chia nhỏ rồi phân ra bán, đây giống như là bán sỉ và bán lẻ.

Sức lực buôn bán này của Tô Bảo, thật sự rất giống đồng chí Tô Thắng Dân.

"Mau mau mau, nhanh chóng tìm chỗ ngồi, một lúc nữa có nhiều người hơn là sẽ không còn chỗ tốt." Vương Tú Mi nhìn thấy ngày càng nhiều người thì vội vàng kéo Tô Trà đi về phía trước.

Bên này sau khi các cô kiếm được chỗ ngồi, bên kia Tô Bảo và các bạn nhỏ đã bắt đầu kinh doanh.

Bây giờ mỗi hộ gia đình trong đều trồng trọt chăn nuôi nên cũng có kha khá tiền, bỏ ba hào mua một túi hạt dưa cũng không chớp mắt, đương nhiên, cũng có gia đình mang hạt dưa theo, nhưng tổng thể việc kinh doanh của Tô Bảo và các bạn nhỏ vẫn rất tốt.

Khoảng bảy giờ là đến thời gian chiếu phim, sau một chuỗi tạp âm sột soạt, thì ti vi đặt trên sân khấu dần dần hiện ra hình ảnh có màu đen trắng, không phải vô cùng rõ nét nhưng đủ khiến người trong thôn cảm thấy mới mẻ.

"Tới rồi tới rồi."

"Tiếng thật lớn."

"Đừng nói nữa, bắt đầu rơi bắt đầu rồi."

Đám đông bên dưới nhỏ giọng bàn luận ríu rít, trên sân khấu đã phát bộ phim "Cuộc chiến địa đạo" xuất sắc.

Tô Trà ngồi ở vị trí của mình, cô cảm thấy rất mới mẻ khi xem bộ phim điện ảnh màu đen trắng, cảm giác đặc sắc của niên đại này.

Sau khi phát bộ phim điện ảnh thì cốt truyện càng ngày càng hồi hộp, đặc biệt là đoạn thời gian mọi người xem chăm chú bộ phim điện ảnh đến mức không dâm thở, giống như bọn họ chính là người chiến sĩ sâp bị kẻ địch phát hiện.

Trong rừng cây cách chỗ phát bộ phim điện ảnh không xa, một bóng đen lén la lén lút đi tới đi lui hai vòng dưới gốc cây, ngay sau đó ngẩng đầu lên nhìn qua bên chiếu phim điện ảnh ở không xa.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 255: Chương 255



"Tại sao còn chưa tới nữa chứ, đừng nói là đã xảy ra chuyện rồi?" Người đàn ông lẩm nhẩm lầm nhầm, tiếp tục đi tới đi lui hai vòng.

Dọc theo rừng cây đen nhánh, bên ngoài là tiếng phim điện ảnh phát ra không ngừng, phía dưới là một đám người ngồi cạnh nhau, một lớp người đen nghìn nghịt.

"A, chị Tô, chị Tô, Tô Bảo đang tìm chị đó."

Tô Trà đang ngồi ở chỗ của mình thì cảm thấy cánh tay bị kéo, quay đầu nhìn lại thấy có một đứa bé đứng phía sau.

Nhớ lại lời nói vừa rồi của cậu bé, Tô Trà nheo mắt lại, đánh giá đứa bé xa lạ này trong chốc lát, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn, cô dịu dàng nói: "Em nói Tô Bảo đang tìm chị à?"

"Đúng vậy, vừa rồi khi em đến đây có một anh trai kéo em lại rồi bảo em đi tìm chị, anh ấy nói anh ấy là Tô Bảo, bảo với em chỉ cần nói tên là chị sẽ biết." Biểu cảm của đứa bé ngây thơ, khi nói chuyện còn l.i.ế.m cây kẹo trên tay.

Tầm mắt dừng trên cây kẹo của đứa bé, ồ, cây kẹo này không rẻ chút nào, sau đó cô đánh giá bộ đồ trên người cậu bé, nhìn không giống một gia đình có thể mua cho con cây kẹo đắt tiền như vậy.

Còn nữa, Tô Bảo biết tả cả mọi người trong thôn, vả lại trong thôn có nhiều đứa trẻ như vậy mà cậu bé không tìm lại tìm một đứa trẻ không quen không biết để truyền lời?

Tại sao cứ có cảm giác không đúng thế này?

"Vậy em hãy đưa chị đến đó đi." Tô Trà khẽ mỉm cười, nhìn thoáng qua một góc nào đó.

Trương Huy và Kế Vĩ vốn trốn trong góc tối nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Tô Trà, lập tức theo phía sau cô.

Tô Trà theo sau đứa trẻ ra khỏi đám đông đang xem phim điện ảnh, đi về phía rừng cây cách đó không xa.

Vẻ mặt của đứa trẻ đi phía trước vẫn ngây thơ như cũ, Tô Trà đi sau không nhanh không chậm, trong góc tối, tầm mắt của Trương Huy và Kế Vũ nhìn chăm chú vào bóng dáng của Tô Trà.

Sau khi vào rừng cây, Tô Trà bất động thanh sắc sờ thứ trong túi, biểu cảm trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng đã nắm chặt gậy kích điện trong tay.

Gậy kích điện trong tay Tô Trà là phiên bản do chính tay cô cải tiến, thậm chí còn có lực sát thương hơn cả cái được Tô Thắng Dân tặng lúc trước, giật điện gần c.h.ế.t người cũng không phải là vấn đề.

Là một cô gái yếu đuối mong manh, nên Tô Trà rất vừa ý với việc chú ý an toàn của người nhà, ngoài đám Trương Huy ở trong góc tối, Tô Trà còn phải chuẩn bị khoản bồi thường gấp đôi cho chính mình.

Tô Trà rất tò mò, màn kịch này là do ai đạo diễn?

Hình như cô chưa đắc tội với ai, không, cô bỗng nhớ đến một người... Tô Vận.

Nhưng cô và Tô Vận không có xung đột quá lớn, cô đã cố gắng tránh xa nam nữ chính rồi, thế mà còn có thể lôi kéo cô, nếu người phía sau màn kịch này thật sự là Tô Vận, vậy đúng là khiến Tô Trà tức cười.

Tiến vào rừng cây được một đoạn đường ngắn, trong góc tối bỗng xuất hiện hai bóng người, bọn họ lặng lẽ đến gần Tô Trà.

Nhưng khi hai người đó chỉ còn cách Tô Trà hai mét, thì bỗng bị người phía sau đánh một cái "bốp" rồi ngất xỉu ngay lập tức.

Sau khi Trương Huy và Kế Vĩ đáng bọn họ ngất xỉu, tùy tiện ném lên trên mặt đất, ánh mắt tiếp tục đặt trên người Tô Trà.

Góc tối lại có một người nữa bước ra, một người đàn ông xa lạ.

Người đàn ông này không quá lớn tuổi, chỉ khoảng hai mươi tuổi thôi, trông giống như một cây tre, cho dù trời tối đen như mực thì cũng không giấu được quầng thâm dưới đôi mắt của hắn ta, vừa nhìn là đã biết mất một quả thận.

Khi người đàn ông nhìn thấy Tô Trà xuất hiện thì có chút do dự, nhưng chờ đợi một lúc nhận ra chỉ có một mình Tô Trà, trên mặt người đàn ông lộ ra nụ cười đáng khinh.

Nhìn nụ cười đáng khinh trên mặt người đàn ông, trong lòng Tô Trà xem thường.

Vai phản diện dầu mỡ tiêu chuẩn thế này khi mỉm cười thật sự khiến người ta cảm thấy buồn nôn, Tô Trà tỏ vẻ bản thân sắp nhịn không được mà ói cơm chiều ra.

Trong lòng cô khinh bỉ không thôi, nhưng trên mặt Tô Trà lại lộ vẻ sợ sệt, khuôn mặt nhỏ khiến người ta đau lòng lộ ra vẻ lo sợ càng khiến d*c v*ng của người đàn ông sôi trào.

Hôm nay ở thôn nhà họ Vương chỉ lần đầu nhìn thấy Tô Trà là khiến hắn ta ngo ngoe rục rịch không kiềm được, bây giờ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tô Trà ở gần như vậy làm người đàn ông không thể khống chế được ý nghĩ xấu xa của mình.

Bị người khác dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm, Tô Trà tỏ vẻ có ý nghĩ muốn móc tròng mắt hắn ta xuống.

"Ha ha ha..." Tiếng cười độc ác phát ra từ trong miệng người đàn ông.

"Người đẹp à, em đừng sợ, anh không phải người xấu."

Vừa nhìn đã biết anh không phải là người tốt rồi!

Người này làm thế nào để được cốt truyện m.á.u chó đáng c.h.ế.t vào lúc tám giờ rưỡi này vậy?

Cho dù thấy ghê tởm, nhưng Tô Trà vẫn phối hợp biểu diễn với đối phương.

Cô rút bả vai, lui về phía sau hai bước trông đáng thương vô cùng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, giọng nói run rẩy.

"Anh anh, anh đừng có tới đây, anh là ai? Anh muốn gì?"

"Em không cần phải sợ, anh là người tốt và cũng là người đàn ông trong tương lai của em."

"Nhưng mà tôi không quen biết anh, mẹ tôi nói không cho tôi quen người yêu." Tô Trà mở miệng nói một câu giống như ngốc bạch ngọt.

Giờ phút này, Tô Trà cảm thấy bản thân giống như một con thỏ trắng ngây ngốc.

Nhìn trông rất đáng thương đúng không?

"Đừng khóc đừng khóc, em vừa khóc là anh thấy đau lòng, khẳng định là anh sẽ đối xử tốt với em, em ăn thịt anh ăn canh, phàm là anh có một miếng ăn thì sẽ không để em bị đói." Người đàn ông nhìn khuôn mặt nhỏ dễ bị lừa của Tô Trà, thì vội vàng dỗ cô.

Đồng thời trong lòng người đàn ông không khỏi đắc ý, hắn ta biết Tô Trà sẽ không dữ như lời mẹ nói, rõ ràng là rất đáng yêu, rất mềm mại, thì sao có thể đánh nhau được, khẳng định là đã hiểu nhầm.

Tầm mắt mang tính xâm lược của người đàn ông nhìn chăm chăm vào Tô Trà, cầm lòng không đậu mà bước lên, muốn đến gần cô, muốn chạm vào khuôn mặt nhỏ động lòng người của cô, có phải làn da sẽ bóng dáng như trong tưởng tượng không.

Nhìn thấy động tác của người đàn ông, ánh mắt Trương Huy và Kế Vĩ trong góc tối thay đổi.

Khi hai người chuẩn bị ra tay thì Tô Trà đã nhận ra động tác của hai người, tầm mắt bất động thanh sắc đảo qua, rũ trên cánh tay của hai người, ý bảo hai người tạm thời tìm chỗ nấp.

Hai người không cần lên sân khấu, vì chỉ có một mình cô là đủ chơi rồi!

"Anh, anh đừng đến đây, anh muốn làm gì?" Tô Trà tiếp tục lui ra phía sau, đôi mắt long lanh ngập nước, nước mắt lấp lánh như muốn rơi xuống, khiến người ta đau lòng.

Nhìn thấy bộ dạng lã chã nước mắt của người đẹp, thì người đàn ông lại bước thêm một bước, trong miệng còn nói hươu nói vượn: "Đừng sợ, bây giờ chúng ta sẽ làm chuyện rất sung sướng!"

Nếu ban ngày từ chối việc mai mối, lúc này phải nắm bắt kế hoạch, để gạo nấu thành cơm.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 256: Chương 256



"Chuyện sung sướng?" Vẻ mặt Tô Trà mờ mịt, nhìn đối phương đến gần, tay nhỏ lén cầm gậy kích điện, rốt cuộc khoé mắt cũng đã ch** n**c mắt.

Người đàn ông càng ngày càng đến gần, Tô Trà mím môi, trong lòng thầm nhắc...

Sung sướng đó là, sung sướng đó là, sung sướng đó là, dành cho anh...

Xẹt xẹt xẹt ~

Tiếng dòng điện chạy vang lên.

Nhìn người đàn ông lảo đảo vài cái, rồi "bịch" một tiếng ngã xuống đất.

Nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất y như con ch.ó chết, Tô Trà nhấc chân đạp lên, nhưng người trên mặt đất lại không có chút động tĩnh.

"Chậc, xuống tay quá nặng rồi!"

Trong rừng cây trống trải, một giọng nữ mềm mại vang lên.

Trương Huy và Kế Vĩ trong góc tối nhìn nhau, giọng điệu này sao lại khiến người ta sợ hãi như vậy?

“Xảy ra chuyện rồi!”

“Nhanh nhanh nhanh, nghe nói bên cạnh rừng cây có đứa con gái đang ấy ấy, ây chà, không biết xấu hổ."

Một đám người đang xem phim thì đột nhiên có tiếng hô hào, một tiếng hô này làm mọi người đều không còn tập trung vào phim nữa.

Ai cũng tò mò rốt cuộc là người nào lại không biết xấu hổ đi vào rừng cây nhỏ đó.

“Ha ha ha, không biết là ai chui vào rừng cây, chậc chậc chậc, gan to thật đấy!”

“Đúng rồi, thời của tôi mà có chuyện này á, có khác gì lưu manh đâu? Tội đấy là phải ngồi tù. Nghiêm trọng hơn thì bị xử tử."

Vương Tú Mi đang ngồi ở chỗ của mình thì cũng rất hóng hớt, vừa định kéo con gái ở bên cạnh để nói chuyện thì phát hiện không thấy con gái mình đi đâu mất.

Tuy vậy, Vương Tú Mi cũng không nghĩ chuyện kia có liên quan đến con gái mình. Dù sao thì Tô Trà vẫn chưa có người yêu, làm sao có thể chui vào rừng cây cùng ai đó chứ?

Lúc Vương Tú Mi đoán Tô Trà đã đi đâu thì bà cô vừa mới kêu lên kia lại mở miệng.

“Ai chà, Tú Mi, hình như là Tô Trà nhà cô ở trong rừng cây đấy!”

Cái gì? Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.

Nghe được tên của Tô Trà khiến người của thôn Thanh Sơn đứng ngồi không yên, người nào người nấy thi nhau nói.

“Cô nói bậy gì đấy, Tô Trà của thôn tôi sao lại làm chuyện đó được. Cô nói hươu nói vượn! Quá đáng thật đấy! Bây giờ bịa đặt cũng là phạm pháp, cô có biết hay không?”

“Đúng đúng, sao Tô Trà thôn chúng tôi lại làm chuyện đó được, người ta có điều kiện như thế, ai cũng được nhưng không thể là Tô Trà được.”

“Đúng vậy, Tô Trà còn chưa có người yêu!”

“Đúng thế đúng thế, cô mà còn ăn nói lung tung là chúng tôi đuổi người về đấy. Thôn của chúng tôi mời mọi người đến xem phim, nhưng cô đây không phải người thôn Thanh Sơn đúng không? Cô đến xem phim mà còn ăn nói linh tinh hả? Cô có biết xấu hổ hay không?"

“Mau, đi ra ngoài, đi ra ngoài. Đừng quấy rầy chúng tôi xem phim nữa!”

Bà cô kia trợn tròn mắt, chuyện này không giống như trong tưởng tượng của bà ta. Nếu như ngày thường, người trong thôn thích nhất là hóng chuyện, sao hôm nay có chuyện lớn như thế mà không ai tin vậy?

Bà ta không biết là, hiện giờ địa vị của Tô Trà trong cảm nhận của người dân thôn Thanh Sơn đã không phải một là một đứa con gái nông thôn bình thường nữa rồi.

Đầu óc Tô Trà thông minh, lại còn là sinh viên ở thành phố Bắc Kinh. Nếu tương lai Tô Trà muốn tìm bạn trai thì người đó cũng phải là một người thông minh chứ?

Hơn nữa người ta có nhà ở Bắc Kinh, bạn trai thì tìm người ở Bắc Kinh cũng được mà.

Tô Trà cùng đàn ông chui vào rừng cây? Ha ha, buồn cười quá!

Là do con trai học đại học không đẹp trai hay là do đầu óc của Tô Trà đột nhiên bị úng nước?

Nếu Tô Trà yêu một người dân thôn quê cũng không sao cả. Người ta không thể yêu đương công khai à, sao phải cùng nhau chui vào rừng cây làm gì?

Mới nghe đã biết chuyện này là giả rồi.

“Không phải, tôi mới thấy ở bên kia mà. Nếu không tin, mọi người cùng đi qua xem!" Người đàn bà đó vẫn nằng nặc nói như vậy. Bà ta đã thu tiền rồi, nếu không làm xong chuyện này phải hoàn lại tiền thì biết làm sao? Không thể được!

Mọi người nghe bà ta nói nhưng cũng không để ý nữa. Ngay cả người của thôn khác cũng tò mò vì sao thôn Thanh Sơn tự tin như thế, một mực chắc chắn Tô Trà sẽ không chui vào rừng cây?

Sau đó bà con của thôn Thanh Sơn giải thích với họ.

Tô Trà ấy hả, thông minh, học giỏi, được cử đi học ở đại học Bắc Kinh. Trước khai giảng hai ngày mà người ta còn đổi trường học được kia kìa, từ đại học Bắc Kinh chuyển sang đại học Quốc Gia, như vậy có giỏi hay không?

Còn nữa, Tô Trà mới đến Bắc Kinh được vài ngày đã được cấp trên chia nhà ở cho rồi. Một căn nhà ở Bắc Kinh đấy, có biết là bao nhiêu tiền không?

Lại nói thêm là, hai vợ chồng Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi chăm con gái còn hơn cả con trai. Tô Trà như thế có giống đồ ngốc không mà cùng bạn trai chui vào rừng cây hả?

Người của thôn khác đều gật đầu, đúng vậy, điều kiện tốt như thế sao mà làm chuyện đó được?

“Vương Tú Mi, đúng là con gái của cô đấy.” Bà cô kia thấy người khác không tin thì chĩa mũi nhọn vào Vương Tú Mi.

Nghe thấy tên mình bị điểm danh, Vương Tú Mi đứng phắt lên, do động tác mạnh quá nên cái ghế vừa nãy bà ấy ngồi dưới m.ô.n.g cũng bị đổ.

“Cô nói láo thì cứ nói, cứ kéo con gái tôi vào làm gì? Thấy tôi không nói thì tưởng tôi dễ bắt nạt à? Mấy lần cô mở miệng là lại nói đến con gái tôi, cô nói cô nhìn thấy thì là tôi phải tin à? Bây giờ tôi nói tôi thấy đó là mẹ cô đấy, cô có dám nhận không?"

“Tôi đã không thèm nói, cô lại còn được nước lấn tới. Cô cầm tinh con bọ chó có đúng không? Không được nhảy một ngày thì nhàn nhã quá đúng không?”

“Cô ở thôn nào? Cô nói tôi nghe để hôm nữa tôi chạy sang đấy. Sau đó nếu nhìn thấy ai thì la lên cô chui vào ruộng ngô cùng tên nào đó."

Một khi Vương Tú Mi đã mở miệng thì như cái s.ú.n.g máy, tạch tạch tạch b.ắ.n phá liên thanh, khiến cho sắc mặt bà cô vừa nãy phải thay đổi.

Ông cụ nhà họ Tô và những người khác cũng đứng lên.

Bà nội của Tô Trà liếc một cái đầy khinh miệt rồi nói: “Cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy được. Trà Trà nhà tôi vẫn là một cô gái thôi, cô có biết danh tiếng của con gái quan trọng như thế nào không hả? Nếu cô còn nói như thế, lát nữa chúng tôi giơ tay đánh cô thì chuyện không còn vui nữa đâu đấy.”

“Đúng thế, lòng dạ người đàn bà này dơ bẩn quá! Có phải cô ghen ghét với Trà Trà nhà chúng tôi hay không?” Lưu Mỹ Lan cũng ôm con trai đứng dậy.

Ánh mắt ông nội của Tô Trà nhìn chằm chằm người đàn bà đang bịa đặt kia.

Không chỉ là người nhà họ Tô mà cả thôn trưởng cũng xem bà ta không vừa mắt. Ông ấy đứng lên, thanh giọng rồi tức giận mở miệng nói:

“Thích xem phim thì xem, không thích xem thì đi đi. Thôn Thanh Sơn của chúng tôi không chào đón gậy chọc cứt.”
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 257: Chương 257



Đang yên đang lành, hiện giờ Tô Trà lại là nhân vật làm rạng danh cho thôn Thanh Sơn. Hơn nữa thôn trưởng cũng không tin Tô Trà làm những chuyện như thế.

Nhìn thấy nhiều người đứng lên như vậy.

Vương Tú Mi vẫn cảm thấy trong lòng không yên. Ngay lúc nãy bà cô kia nói chắc chắn như thế làm Vương Tú Mi càng nghĩ càng không an tâm. Thừa dịp không ai chú ý, bà lén chạy về phía rừng cây.

Nhưng mà động tác nhỏ của Vương Tú Mi vẫn bị Tô Thắng Dân trông thấy. Ông nhìn hành động của vợ thì cũng đột nhiên phát hiện con gái không ở đây.

Chẳng lẽ, con gái mình thật sự đã xảy ra chuyện gì?

Ông không rảnh lo quá nhiều, tim của Tô Thắng Dân sắp nhảy ra từ cổ họng rồi.

Ngay lúc Vương Tú Mi sắp chạy đến bên rừng cây thì đột nhiên nhìn thấy một người từ bên trong đó đi ra.

Bà ấy tập trung nhìn, đó không phải là con gái mình sao?

Ngay trong giây phút ấy, Vương Tú Mi cảm thấy trời sắp sụp đổ.

Bà ấy chạy nhanh hai bước rồi duỗi tay giữ chặt Tô Trà đang muốn đi ra ngoài. Trong chốc lát, nước mắt của Vương Tú Mi đã rơi xuống.

“Trà Trà, chuyện gì vậy con? Có phải con bị thằng khốn nào bắt nạt không? Con nói cho mẹ, mẹ đánh c.h.ế.t thằng đó! Để cha con đánh thằng đó một trận! Gặp lần nào đánh lần đó!” Vương Tú Mi vừa nói vừa quan sát con gái từ trên xuống dưới.

Sau đó bà phát hiện, hình như con gái mình không có việc gì? Quần áo vẫn còn mặc đàng hoàng, nhìn thế nào cũng không hề giống mới bị bắt nạt.

Khi Vương Tú Mi còn đang ngờ vực thì Tô Trà mở miệng:

“Mẹ, mẹ đừng nóng vội, con không có việc gì.”

“Không có việc gì sao? Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Lúc nãy có một bà cô ăn nói ba hoa, bảo con cùng tên nào đó chui vào rừng cây. Đúng là nói hươu nói vượn, lát nữa mẹ xé nát miệng bà ta ra!” Vương Tú Mi giơ tay lau nước mắt, trái tim cũng buông xuống.

“Ha?” Tô Trà nghe mẹ nói xong thì môi đỏ nhịn không được cong lên, lộ ra một điệu cười nhạt.

Thì ra chuyện này vẫn còn kế hoạch đằng sau cơ à?

“Mẹ, chúng ta đi ra ngoài đã.”

Tô Trà kéo tay Vương Tú Mi cùng đi ra.

Hai người vừa ra thì người bên ngoài cũng thấy họ. Tầm mắt của vài người khi trông thấy Tô Trà đi từ trong rừng ra thì trở nên nghiền ngẫm. Nhưng người của thôn Thanh Sơn không như vậy, mọi người lộ ra vẻ mặt lo lắng.

“Tô Trà, có chuyện gì thế?”

“Đúng thế, có phải ai đó bắt nạt cháu đúng không?”

“Đúng vậy, cháu nói đi, ai bắt nạt cháu để các bác giúp cho.”

Mọi người đều là người cùng thôn, thôn dân đều sẽ không tha cho ai bắt nạt Tô Trà. Người ngoài thôn nếu thừa lúc đến xem phim mà bắt nạt người trong thôn Thanh Sơn thì chuyện này không thể để yên được đâu!

Không thể không nói, Tô Trà nhìn mọi người trong thôn che chở cho mình thì cảm thấy vô cùng ấm áp.

Nhưng mà chuyện này xem chừng cũng không cần thôn dân hỗ trợ. Không phải có việc thì tìm đồng chí công an là được sao?

Trong lúc mọi người nói chuyện, mỗi người nói một câu, ai cũng tỏ ý sẽ giúp đỡ Tô Trà thì trong rừng lại có hai người đi ra.

Trương Huy và Vu Kế Vĩ lôi hai tên mới bị đánh ngất, một tên bị Tô Trà điện giật ngất, đi ra. Họ vừa mới ra đã đối mặt với tầm mắt của mọi người.

A, đột nhiên được nhiều người chú ý quá làm hai người lo lắng ghê.

Nhìn thấy bọn họ ra ngoài thì Tô Trà hơi mỉm cười, mở miệng nói: “Đồng chí Trương, vừa lúc, nơi này vẫn còn có một con cá lọt lưới này. Mới rồi có người bịa đặt, tôi khẳng định cũng có quan hệ với chuyện này. Cùng đưa người đó đến Cục Công An xử lý thôi.”

Trương Huy nghe Tô Trà nói vậy, tầm mắt sắc bén đảo qua đám đông. Bà cô bịa chuyện lúc nãy giờ thấy chuyện không ổn, theo phản xạ muốn chuồn đi.

Bà ta cầm tiền để làm việc, sao giờ lại liên quan đến Cục Công An nữa?

Tuy thân hình bà ta béo nhưng lại chạy rất nhanh, động tác của Trương Huy còn nhanh hơn. Trong chốc lát Trương Huy đuổi theo bà cô đó rồi “cạch cạch” vài cái đã túm được hai tay, vòng tay bà ta ra phía sau lưng, đè trên mặt đất.

Bà ta ăn một miệng toàn đất cát, tay vòng ở sau lưng cũng đau đớn, há miệng nói: “Không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi thật mà.”

“Có liên quan hay không thì phải đi Cục Công An mới biết được.” Tô Trà nhàn nhạt nói.

Sau đó, Trương Huy và Vu Kế Vĩ chuẩn bị mang người đến Cục Công An. Vài ông lớn trong thôn Thanh Sơn cũng chạy qua để hỗ trợ đưa người lên đồn.

Trong đoàn người đột nhiên có người nhận ra, một trong ba người đàn ông đó là con trai của quả phụ họ Lưu ở thôn nhà họ Vương.

Tên của con trai bà quả phụ họ Lưu là Vương Kim Nguyên, bình thường ở trong thôn cũng cà lơ phất phơ, hơn nữa thích lén nhìn các cô gái tắm.

Hắn ta đã bị người trong thôn bắt được vài lần nên tiếng xấu đồn xa.

Sau đó không biết là quả phụ họ Lưu dùng mối quan hệ gì mà có thể nhét được con mình vào nhà máy, ngay cả như thế cũng không ai để ý người như Vương Kim Nguyên.

Bây giờ hắn ta đúng là to gan lớn mật, dám động tới Tô Trà của thôn Thanh Sơn. Chuyện lần này sợ là không phải chỉ cần bồi thường là có thể dẹp yên được.

Lúc xem phim thì xảy ra chuyện, vậy nên sau khi hết phim thì vấn đề mọi người thảo luận không phải là phim có hay hay không, mà là mấy tên bị đưa vào Cục Công An hiện tại ra sao rồi? Chuyện này là như thế nào?

Ở trong Cục Công An cũng rất náo nhiệt.

Vốn dĩ đã đến thời gian tan tầm, nhưng đồng chí trực đêm trong đồn lại thấy một đám người kéo theo ba người đi vào.

Công an hỏi thì mới biết chuyện, hay lắm, thế mà lại là bắt nạt con gái nhà người ta, còn là có kế hoạch hẳn hoi.

Trương Huy còn cố ý lấy ra giấy chứng minh thân phận của mình, sau đó bí mật nói chuyện nửa giờ cùng đồng chí công an.

Khi ra ngoài, sắc mặt công an cũng đã thay đổi. Vừa nãy đồng chí công an chỉ nghiêm túc, thái độ hiện tại rõ ràng cẩn thận rất nhiều.

Công an trộm liếc cô gái xinh đẹp kia một cái.

Cô gái này cũng giỏi thật đấy, còn trẻ như vậy đã là nhân tài được quốc gia bảo vệ, lại còn được cắt cử hai người trong quân đội đến để trông nom, tương lai khó mà nói trước được.

Đồng chí công an lập tức đưa người đi vào, nhưng nhìn ba người còn đang ngất xỉu chưa tỉnh, nghĩ, khi nào mấy tên này mới tỉnh được?

“Có lẽ lát nữa hai người này sẽ tỉnh lại, còn người kia thì...” Ánh mắt Trương Huy nhìn về phía Tô Trà.

Nhận ra ánh mắt của hắn, Tô Trà lập tức hiểu rõ, mở miệng nói: “Chắc là tầm hai, ba tiếng nữa thì tỉnh.”

Tên đó vừa béo vừa ghê tởm nên lúc đó cô không khống chế được, đánh hơi mạnh tay.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 258: Chương 258



Lần này Tô Trà đánh cho tên đó tởn đến già, cái loại cặn bã này, đánh như vậy là giơ cao đánh khẽ lắm rồi.

Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân vẫn luôn ở cạnh Tô Trà, nhìn thấy người bị mang đi, Tô Thắng Dân còn đi đến đạp vài chân vào Vương Kim Nguyên vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

Công an trông thấy Tô Thắng Dân làm vậy nhưng mở một con mắt nhắm một con mắt coi như không thấy gì.

Thậm chí đồng chí công an còn cảm thấy Tô Thắng Dân đánh vậy là nhẹ. Nếu con gái mình mà bị người ta tính kế như vậy khéo chân của tên đó sẽ bị mình đánh gãy luôn ấy chứ!

Người vẫn còn đang hôn mê, dù công an có muốn thẩm vấn cũng phải đợi họ tỉnh lại.

“Ai da, Tô Trà, sao cháu lại tới chỗ này?”

Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng nói, Tô Trà quay đầu thì thấy một người quen.

Cũng không hẳn là người quen, đó là chú công an ghi chép án buôn lậu hai năm trước.

Tô Thắng Dân cũng biết người này, Tô Trà chưa kịp mở miệng thì ông đã tràn đầy căm tức kể chuyện cho người đó rồi.

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, chú công an nháy mắt đập bàn: “Cái gì, có chuyện này cơ à? Quá đáng thật! Phải nghiêm túc xử lý chuyện này.”

Tiếp theo chú công an đi tìm đồng sự trực ban vừa rồi, nói rằng chuyện này cần coi trọng. Kết quả đồng sự nói cho ông ấy, chuyện này muốn xem nhẹ cũng không được.

Đó là nhân vật quan trọng có hẳn hai bộ đội bảo vệ. Hơn nữa khả năng cấp trên cũng sẽ gọi điện thoại nói phải coi trọng chuyện này.

Hiện tại, chú công an cũng đã rõ, cô gái Tô Trà này không còn là bé con hai năm trước nữa rồi.

“Đúng rồi, Tô Trà, cháu vừa nói còn một đứa bé dẫn đường, trông nó như thế nào? Chốc nữa chú bảo người ta mang đến hỏi một chút.” Chú công an luôn luôn bắt được điểm quan trọng trong câu chuyện.

“Vâng, cháu còn nhớ rõ dáng vẻ của đứa bé ấy, cho cháu mượn giấy bút một chút.” Tô Trà mỉm cười nói.

Chú công an vẫn còn nhớ như in năng khiếu hội họa của Tô Trà, lúc trước nếu không phải Tô Trà vẫn còn là học sinh thì Cục Công An cũng đã mời chào cô tham gia ngành rồi.

Kỹ năng đó của Tô Trà có thể bớt được rất nhiều vấn đề trong lúc bắt tội phạm. Đáng tiếc, bọn họ sợ là không có cơ hội. Rốt cuộc họ cũng không có bản lĩnh đoạt người cùng viện nghiên cứu khoa học.

Chú công an đưa vở và bút cho cô, Tô Trà lập tức cúi đầu vẽ.

Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi nhìn động tác của con gái, trong lòng tự hào.

Nhìn xem, đây là con gái của ông / bà, ái chà, cũng giống ông / bà cái thiên phú vẽ này.

Bên cạnh, người đàn bà bịa đặt im lặng, nhìn sang bên đó, bà ta bĩu môi khinh thường. Có thể vẽ ra cái gì?

Giả vờ giả vịt!

Nửa tiếng sau, bà ta nhìn thấy hình dáng mà Tô Trà vẽ ra thì đã không giữ được bình tĩnh.

Bọn họ không biết đứa bé trai được vẽ trên vở là ai, nhưng sao bà ta lại không biết được?

Đó là con trai của bà ta. Lúc này bà ta hối hận, sớm biết rằng chuyện này liên lụy đến con trai mình thì bà ta đã sai đứa con gái lớn làm.

Lúc trước bà ta thấy người kia hào phóng, nói nếu ai đi dẫn đường thì sẽ để lại cho một gói kẹo.

Bà ta vừa thấy đã biết gói kẹo đó không hề rẻ, nên chẳng suy nghĩ gì đã sai con trai mình đi, vì như thế thì tất cả kẹo sẽ là của con trai bà ta.

Ai ngờ sẽ xảy ra chuyện này?

“Không, các anh không thể đi tìm đứa nhỏ này! Nó vẫn còn bé, mới bảy tuổi thôi, các anh sẽ làm nó sợ.” Bà ta thấy công an cầm vở, chuẩn bị đi ra ngoài tìm người thì trong nháy mắt hoảng loạn, mở miệng nói.

Công an đang định ra cửa thì nghe thấy người đàn bà đó nói, nên chú công an dừng lại.

“Cô biết đứa bé này?” chú công an trầm mặt hỏi.

“Không… biết.” Bà ta định nói là không quen, sau đó lại sửa miệng. Chuyện này nếu tra xét là có thể biết được rõ ràng, nếu nói không quen biết thì công an cũng có thể tìm ra.

“Vậy, đứa bé này có quan hệ gì với cô?”

“Là… là con trai tôi.” Tâm lý của bà ta hiện tại sắp sụp đổ mất rồi, vừa mở miệng đã không kiềm chế được: “Đồng chí công an, tôi chỉ là ham món lợi nhỏ thôi. Tôi không làm chuyện xấu. Tôi khai, tôi khai hết, các anh đừng đến nhà tìm con trai tôi được không?”

“Vậy cô nói tôi nghe thử xem nào.”

“Chuyện là như thế này, chiều hôm nay có người tìm tôi, bảo là chỉ cần tôi nói vài câu sẽ cho tôi tiền. Cô ta nói là làm theo kế hoạch của cô ta rồi dạy cho tôi làm như thế nào. Sau đó cô ta cho tôi hai mươi đồng và còn nói muốn có thêm một đứa bé dẫn đường, nên tôi mới sai con trai tôi đi.”

“Đồng chí công an, tôi thật sự không có ý xấu đâu. Tôi chỉ thuận miệng nói hai câu, chưa g.i.ế.c người, chưa phóng hỏa. Các anh để cho tôi về được không? Con trai tôi còn nhỏ, nó còn chưa biết cái gì, dù sao đi nữa xin các anh đừng đi tìm nó.”

Lúc bà ta cầu xin trông cũng đáng thương.

Nhưng có lẽ là ý chí của Tô Trà sắt đá, nhìn bà ta như vậy mà Tô Trà cũng không mềm lòng chút nào, dù là đối với bà ta hay đối với đứa nhỏ kia cũng vậy.

Bà cô này chỉ tùy tiện rải vài lời đồn là có thể huỷ cả đời của một cô gái.

Nếu hôm nay Vương Kim Nguyên thành công, nếu không phải Tô Trà là Tô Trà hiện tại mà là Tô Trà lúc trước thì sẽ không có năng lực phản kháng, như vậy sự tình sẽ phát triển như thế nào?

Còn đứa nhỏ kia, lúc đó nó nhìn thấy Vương Kim Nguyên đến thì chạy ngay lập tức, như thế không giống một đứa trẻ không biết gì.

Trẻ con có thể ngây thơ nhưng cũng không thể dùng sự ngây thơ đó để bao biện được, càng không thể dùng cái cớ tuổi còn nhỏ để che giấu sai lầm của nó.

“Cô có biết người cho tiền cô không?” Công an lại hỏi.

“Không, tôi không quen. Đó là lần đầu tôi gặp cô ta. Lúc ấy tôi đang chuẩn bị đưa con trai sang thôn Thanh Sơn xem phim. Cô gái kia có vẻ như chỉ đi ngang qua, nghe thấy tôi nói chuyện mới gọi tôi lại, chuyện sau đó tôi đã khai hết rồi.” Bà ta nói.

Nghe thấy vậy, trong đầu Tô Trà đột nhiên nghĩ ra một ý. Cô nói với chú công an: “Chú ơi, chú lại cho cháu mượn giấy bút dùng một chút.”

“Hả?” chú công an ngờ vực liếc mắt nhìn Tô Trà một cái, nhưng cũng không hỏi gì thêm, dứt khoát đưa giấy bút cho cô.

Lần này hơi tốn thời gian một chút, theo động tác trên tay Tô Trà, cha mẹ cô ở bên cạnh đã dần nhận ra.

Đây, đây, đây không phải là Tô Vận sao?

Nếu chuyện này có liên quan đến Tô Vận thì cô ta ác độc quá!

Cuối cùng, Tô Trà dừng động tác, giơ vở lên cho người đàn bà bên kia, hỏi: “Có phải cô đã thấy người này không?”
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 259: Chương 259



Bà ta nhìn tranh của Tô Trà thì vội vàng gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng, chính là người này, chính là cô ta cho tôi tiền để tôi nói như vậy.”

Hay lắm, phá án!

Đúng là Tô Vận.

Tô Trà cảm thấy trong đầu Tô Vận có phải đều là cứt hay không? Ngày tháng đang yên lành tự dưng nhắm vào cô làm gì?

Nếu muốn làm rõ ràng chuyện này, hiện tại những người liên quan đến vụ án đều phải mang về đồn.

Không những Tô Vận mà còn cả đứa nhỏ kia nữa.

Không thể lấy vẫn còn bé được, chuyện nào ra chuyện nấy, chuyện nên xử lý vẫn phải xử lý. Công an mang người đến đồn để thẩm vấn là trình tự cơ bản.

Người đàn bà kia cũng thế, tội phỉ báng cũng là tội.

Người ta hay nói muốn bịa đặt chỉ cần một cái miệng, muốn bác bỏ tin đồn thì chỉ có thể chạy trối chết. Không thể bởi vì người nào đó vô tri, không hiểu pháp luật mà có thể trốn thoát được.

Công an, Trương Huy, Vu Kế Vĩ, Tô Trà, Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân còn đang tức giận đi ra Cục Công An, chuẩn bị đi tìm Tô Vận.



Trong phòng, Tô Vận mỹ mãn ngâm nga điệu hát dân gian cho trẻ nhỏ. Cô ta đã có thể tưởng tượng được tình trạng bi thảm của Tô Trà.

Sống hai đời, cô ta chỉ muốn một người là Khương Triều Dương thôi, sao lại có nhiều người vướng chân tay như thế?

Đầu tiên là Tô Diệp, dù sao Tô Diệp cũng là chị ruột cô ta, nhớ tới đời trước chị ta đối với mình cũng không tệ nên Tô Vận không ra tay đối phó Tô Diệp.

Cô ta cảm thấy mình rất tốt bụng, chỉ quấy nhiễu làm chuyện xem mắt thất bại mà thôi.

Hiện giờ lại tới lượt Tô Trà!

A, lần này cô ta sẽ không giơ cao đánh khẽ gì hết.

Dựa vào cái gì mà Tô Trà may mắn như thế? Đời trước may mắn, đời này vẫn vậy?

Lúc đầu mới sống lại, cô ta cho rằng có thể đạp Tô Trà dưới lòng bàn chân sau đó có thể buông tha cho Tô Trà. Nhưng vì sao Tô Trà không nghe lời, lại còn chướng mắt như vây?

Dựa theo kế hoạch của cô ta, nếu Tô Trà không có tiếng tăm gì, gả cho một gã nông dân không phải tốt sao?

Hầy, không thể trách cô ta. Cô ta đã cho Tô Trà cơ hội rồi.

Là do Tô Trà không biết quý trọng cơ hội, hiện giờ tất cả những gì cô ta làm chỉ là để mọi việc quay về quỹ đạo mà thôi.

Nếu Khương Triều Dương thích Tô Trà, vậy cô ta sẽ làm cho Tô Trà tiếng xấu đồn xa rồi gả chồng. Như vậy có phải Khương Triều Dương sẽ không thích Tô Trà nữa không?

Ở trên ghế sô pha trong nhà, Tô Vận cầm gương trên tay, nhìn bản thân mình trong gương, cô ta giơ tay sờ gương mặt thanh tú của mình âm thầm tiếc hận.

Nếu cô ta có được một khuôn mặt như Tô Trà thì tốt rồi, như vậy có phải người mà Khương Triều Dương thích sẽ là cô ta hay không?

Nghĩ đến Khương Triều Dương thích Tô Trà, trong gương, sắc mặt Tô Vận trở nên dữ tợn.

Nhưng không lâu sau, sắc mặt của cô ta trở về như cũ. Cô ta nhìn mình trong gương, khẽ cười một tiếng.

Cho dù Khương Triều Dương thích ai, đời này anh ta chỉ có thể thuộc về cô ta.

“Cốc cốc cốc cốc!” Tiếng đập cửa vang lên bên ngoài.

Tô Vận ngồi ở trong phòng, nghe thấy tiếng động cũng không đứng dậy. Trái lại, Vương Quyên đang ở phòng bên cạnh, ồn ào một câu rồi chạy ra mở cửa.

“Ai đấy? Gõ cái gì mà gõ, cửa nhà tôi hỏng thì mấy người có đền được không? Đợi chút, đừng gõ nữa!”

Vương Quyên hô về phía ngoài một tiếng, sau đó đi mở cửa.

Khi nhìn thấy người ở ngoài, Vương Quyên hơi sửng sốt. Tô Thắng Dân, còn cả Vương Tú Mi, Tô Trà, ba người bọn họ tới đây làm gì?

Tầm mắt Vương Quyên dừng trên người công an đang mặc đồng phục, trong lòng bà ta lập tức “Lộp bộp”, hơi hoảng hốt.

“Mấy người làm gì đấy?” Vương Quyên thùng rỗng kêu to, nói một câu.

“Bà nói xem chúng tôi tới để làm gì? Tô Vận đâu? Có phải Tô Vận ở trong phòng hay không? Nếu có gan làm thì phải có gan đi ra đây đi chứ, mới có tí tuổi mà lòng dạ đã ác độc như vậy rồi!”

“Tô Vận, mày nhanh đi ra đây cho bà!”

“Tô Vận, mày có nghe thấy không? Đừng giống rùa đen rút đầu như thế!”

Bên trong phòng, Tô Vận nghe thấy âm thanh Vương Tú Mi kêu la, cảm giác thật là tuyệt vời. Nếu Vương Tú Mi đang tức muốn hộc m.á.u như vậy thì có phải là Tô Trà đã xảy ra chuyện rồi đúng không?

Nhưng mà, tại sao Vương Tú Mi lại tìm đến chỗ của cô ta? Nếu chuyện đó thành công thì hẳn là không có ai tra được đến chỗ của cô ta mới đúng.

Tô Thắng Dân quyết đoán hơn so với Vương Tú Mi nhiều, vọt thẳng vào trong, nhấc chân đá văng cánh cửa một tiếng “Lạch cạch”.

Vương Quyên nhìn thấy động tác của Tô Thắng Dân thì kêu lên một tiếng: “Ai da” rồi định mắng người, nhưng bà ta còn chưa kịp nói lời nào thì công an ở bên cạnh đã mở miệng trước.

“Ngại quá, Tô Vận liên quan đến một vụ án nên chúng tôi muốn mang người về thẩm vấn, mong cô phối hợp làm việc với chúng tôi.”

Vừa nghe công an nói xong thì lời chửi bậy ở bên miệng của Vương Quyên mới miễn cưỡng bị nuốt về.

Bà ta có mười lá gan cũng không dám đối địch với công an.

Ở trong phòng, Tô Vận cũng nghe thấy công an nói, ngước mắt liếc Tô Thắng Dân đang đứng ở cửa nổi giận đùng đùng một cái rồi bình tĩnh đứng dậy.

“Chú hai, muốn cháu phối hợp làm việc cùng công an cũng không thành vấn đề, nhưng chú làm hỏng cửa nhà cháu thì hơi quá đáng đấy.” Mặc dù con gái xảy ra chuyện, thẹn quá thành giận thì có thể làm gì đây?

Tô Vận tươi cười đi ra ngoài, vừa mới đi ra cửa, trong khoảnh khắc trông thấy Tô Trà, tươi cười trên mặt Tô Vận không còn giương lên được nữa.

Đôi mắt cô ta trừng lớn, nhìn chằm chằm Tô Trà.

Nếu xảy ra chuyện thì không phải Tô Trà nên ở nhà khóc sao? Vì sao Tô Trà còn có thể xuất hiện ở chỗ này?

Đối diện với tầm mắt kinh ngạc của Tô Vận, Tô Trà nhe răng cười.

Tô Vận còn đang ngây người thì Tô Trà đã lấy tốc độ nhanh như chớp để vọt tới trước mặt cô ta, sau đó dứt khoát dùng chiêu giống như Vương Tú Mi đã dùng để đánh quả phụ họ Lưu.

Tô Trà tát mạnh hai cái “chát chát”.

Đối với loại người đầu óc không được bình thường, Tô Trà lười phải nói thêm gì nữa.

Có một số người, nói đạo lý đàng hoàng thì họ không hiểu được, cứ thích giả vờ điếc cơ.

Nếu đã như thế thì không cần tốn nước bọt làm gì, không bằng dùng tay còn nhanh gọn hơn.

Đừng nhìn thân thể của Tô Trà không cao to vạm vỡ, nếu hơi dùng lực thôi cũng ăn đủ rồi, sau khi đánh xong, hai bàn tay Tô Trà cũng bị đau.

Tô Trà duỗi một tay ấn người trên mặt đất, khóa chân, cưỡi lên người Tô Vận. Cả người Tô Trà ngồi lên trên Tô Vận, tay vẫn tiếp tục “hỏi thăm” Tô Vận.

“Tôi có từng nói là đừng có chọc tôi rồi đúng không?”

“Có phải tôi đã cảnh cáo cô đừng có bày đặt vờ vịt làm chị em tốt rồi phải không?”

“Tai cô dùng để trang trí chứ điếc rồi đúng không? Hôm nay tôi phải cho cô biết Tô Trà này phát điên lên thì sẽ làm cái gì!”

Đánh!
 
Back
Top