Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 240: Chương 240



Lý Dụng không nói tiếp câu cuối cùng, Chương Hạc Chi nhìn thấy sắc mặt của Lý Dụng bèn đứng lên đi đến chỗ bọn họ.

"Tôi xem thử."

Chương Hạc Chi nói xong, Lý Dụng ngay lập tức đưa tài liệu cho ông.

Nhận lấy tài liệu, Chương Hạc Chi nhìn một lúc, ánh mắt ông ta chợt thay đổi, bắt đầu nghiêm túc xem xét.

Tốc độ đọc của Chương Hạc Chi rất nhanh, chỉ trong mười phút, ông ta đã đọc xong.

Ông ta ngẩng đầu nhìn lên, tầm mắt tập trung vào Tô Trà, mỉm cười hỏi: "Học toán không tồi nhỉ?"

"Dạ cũng tạm thôi thầy." Tô Trà khiêm tốn nói.

Nhưng Chương Hạc Chi nghĩ lại, cô bé này cách đây hai năm đã giành được huy chương vàng trong cuộc thi toán học, làm sao có thể chỉ "tạm được" được?

"Rất tốt." Chương Hạc Chi khen ngợi một câu, trong giọng nói của ông ta toát lên sự hài lòng với Tô Trà, sau đó ông ta lại tiếp tục nói với cô: "Hôm nay đã khá muộn rồi, em về nghỉ ngơi đi. Mọi người cũng đã về nghỉ rồi, công việc để mai hãy làm tiếp."

Ông ta nói thêm một câu để nhắc nhở những người khác.

Lúc này đã là giữa đêm gần rạng sáng, mọi người nhìn vào đồng hồ mới nhận ra đã muộn như vậy, hình như bọn họ làm đến nỗi quên ăn cơm chiều luôn rồi thì phải?

Tô Trà lúc cũng cũng chợt nhớ ra rồi, cô bé vỗ vỗ cái bụng trống không của mình.

"Vậy thì thầy Chương, em về trước đây thầy." Tô Trà nói.

"Được, lát sau thầy sẽ cho người mang đồ ăn cho em." Chương Hạc Chi cười nói.

Lúc này, Chương Hạc Chi ngày càng hài lòng với Tô Trà, một cô bé thông minh, không làm kiêu lại còn đam mê nghiên cứu, thật là hạt giống tài năng để làm nhà nghiên cứu khoa học!

"Dạ, em cảm ơn thầy." Tô Trà nói sẽ được gửi đồ ăn hai mắt sáng rỡ.

Chương Hạ Chi đã nói vậy rồi nên mọi người cũng bắt đầu sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị ra về.

Lý Dụng đi cuối cùng, sau khi vừa khóa cửa xong, anh ấy quay người lại và bất ngờ thấy có một người đứng phía sau mình, khiến anh ấy giật mình thon thót.

Nhìn kỹ người này, Lý Dụng không vui nói: "Dương mập, cậu muốn làm c.h.ế.t người hả?"

"Không không không, tôi chỉ muốn nói chuyện với anh."

Dương mập tên thật là Dương Đức Quang, là kiểu người có uống nước hít không khí cũng mập ù, là người duy nhất không thể gầy trong số họ.

Đồng thời, cậu ta cũng là đồng nghiệp ngồi bên cạnh Tô Trà.

"Lý Dụng, tôi bảo anh này, giáo sư Chương dẫn theo cô gái Tô Trà đó, trí nhớ siêu phàm, tính toán nhanh như chớp." Dương Đức Quang mở miệng nói.

Khi nghe Dương mập nói vậy, Lý Dụng ngay lập tức liên tưởng đến tốc độ kỳ lạ và độ chính xác của Tô Trà trong việc kiểm tra dữ liệu, không nhịn được trợn mắt nói: "Cổ có còn là con người không vậy?"

"Không phải người thường đâu, tôi cũng nghĩ không phải người thường, quá... kỳ quặc."

Dương mập chưa nói xong thì đã nghẹn họng.

Chỉ thấy cậu ta mở mắt to, nhìn chằm chằm vào hình ảnh mảnh mai ở cách đó không xa.

Người ta sợ nhất là khi không khí trở nên yên lặng một cách đột ngột, cảm giác ngượng ngùng lan tràn trong không gian...

"Dương Đức Quang, cậu bị làm sao vậy, gặp quỷ sao?" Lý Dụng thấy Dương mập đang nói rồi đột nhiên dừng lại thì thấy làm lạ, anh ấy nhìn theo hướng Lý Đức Quang đang nhìn.

Sau đó, Lý Dụng nhìn thấy Tô Trà đang ở phía xa xa.

Dương Đức Quang nhìn thấy bầu không khí có hơi ngượng ngùng, vội vàng mở miệng nhìn Tô Trà giải thích nói:

“Tô Trà cô đừng hiểu nhầm, chúng tôi không có nói xấu cô, chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm mà thôi, thật đó, tôi rất tò mò vì sao cô có thể lợi hại như vậy, hay trời sinh cô đã giỏi thế rồi?"

Nói thật, Dương Đức Quang cũng rất hiếu kỳ, cô gái Tô Trà này còn chưa tròn hai mươi tuổi, nhưng cách cô làm việc xem ra còn có kinh nghiệm hơn bọn họ rất nhiều.

Tốc độ trong thẩm tra của cô còn b**n th** hơn, khiến anh ấy rất ngưỡng mộ.

Lý Dụng cũng có một chút ngại ngùng, đưa tay sờ lên mũi, hằng giọng một cái rồi nhìn cô giải thích: "Ừ, chuyện này, chúng tôi thực sự không có ý gì đâu, cô đừng hiểu nhầm."

Tô Trà nhìn chằm chằm hai người đàn ông không được tự nhiên này một lúc, rồi bật cười “ha ha”, nói:

"Nhìn hai người có vẻ rất lo lắng, nhưng nhìn tôi giống đang nổi giận lắm sao? Những gì hai người vừa nói tôi nghe không được nhiều lắm, hai người cũng đừng hiểu lầm. Chỉ là vừa rồi giáo sư Chương đã nhờ tôi đến nói với các anh một tiếng, sáng ngày mai hãy đến sớm."

Những gì cô nói đúng là như vậy, chỉ là trùng hợp, cô cũng không biết vừa trở lại thì nghe thấy hai người họ nói về cô, với lại, người ta cũng không có nói xấu cô, Tô Trà cũng sẽ không để ý mấy cái này.

"Được, tôi biết rồi, một chút nữa tôi sẽ thông báo cho những người khác. " Lý Dụng trả lời một câu.

"Được rồi, nếu không có chuyện gì tôi đi trước. " Tô Trà cười cười, sau đó quay người rời đi.

Nhìn thấy Tô Trà đi xa rồi, Dương Đức Quan mới dám thở phào một hơi, lại hạ thấp giọng, nói một câu: "Thôi thôi, tôi đi đây, thật sự là quá mất mặt rồi, ây da, Lý Dụng, cậu nói xem vừa rồi Tô Trà thật sự không có tức giận sao?"

"Chắc là không có, nhìn thái độ vừa rồi của Tô Trà không giống như đang tức giận." Lý Dụng trả lời.

"Ha ha ha, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy xấu hổ như thế, chỉ mới nói sau lưng người ta hai ba câu, thì đã bị người trong cuộc nghe được, thật là ngượng ngùng quá."

"Tôi cũng vậy thôi."

"Đúng rồi, vừa nãy hai chúng ta đã nói đến đâu rồi, à, đúng đúng đúng, đến chỗ Tô Trà quá b**n th**, cậu không biết đâu Lý Dụng, tôi ngồi cạnh Tô Trà cảm thấy có chút áp lực. Tôi bên này vừa mới kiểm tra số liệu, ở bên kia Tô Trà đã lật sang trang khác rồi, đặc biệt khi nhìn tốc độ của Tô Trà, tôi càng cảm thấy áp lực lớn hơn."

"Vậy cậu nghĩ rằng tôi không áp lực sao?"

Giáo Sư Chương để Tô Trà làm việc dưới trướng anh ta, Lý Dụng cảm thấy áp lực của anh ta mới lớn hơn, lượng công việc làm trong hai ba ngày, Tô Trà chỉ cần tám tiếng là có thể giải quyết được, áp lực này người ngoài làm sao có thể tưởng tượng nổi.

Dương Đức Quang cũng thấy được điều này, vẻ mặt đồng tình vỗ vai an ủi Lý Dụng, biểu tình trên mặt anh ta viết rõ một câu: “Người anh em, tôi hiểu cậu.”

Một bên khác, Tô Trà vừa trở lại ký túc xá, những người khác trong ký túc xá đều đã đi ngủ, cho nên thời điểm Tô Trà đi vào, cố gắng bước thật nhẹ.

Nhưng mà vẫn đánh thức Tề Minh Tú, cô ấy mở mắt ra, liền nhìn thấy Tô Trà đã trở về.

Tề Minh Tú ngồi dậy, dụi dụi con mắt mở miệng nói: "Tô trà, vì sao giờ mới trở về? Đúng rồi, tụi chị có chừa lại cơm tối cho em, để ở ngăn tủ bên cạnh, chắc bây giờ đã nguội rồi, em đã ăn gì chưa? Nếu chưa ăn gì thì ráng ăn vài miếng lót bụng đi, nửa đêm đói bụng thật sự rất khó chịu."

“Vâng, em biết rồi. Chị Minh Tú, chị ngủ tiếp đi, xin lỗi vì đã đánh thức chị." Tô Trà nhìn qua hộp cơm để ở cạnh ngăn tủ, cười cười rồi trả lời lại.

"Không có gì đâu, em ăn xong cũng nên đi ngủ sớm đi." Tề Minh Tú trả lời một câu, sau đó tiếp tục nằm xuống ngủ.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 241: Chương 241



Tô Trà mở hợp cơm bằng nhôm ra, đồ ăn cùng cơm trong hợp quả nhiên đã nguội rồi, nhưng Tô Trà đã rất đói bụng rồi, cũng không chú ý nhiều đến vậy, cứ để vậy mà ăn.

Đợi đến khi giáo sư Chương kêu người đưa đồ ăn đến thì Tô Trà đã ăn no rồi, nhưng may mắn thay thứ mà giáo sư Chương kêu ngươi đưa đến không phải là đồ ăn, mà là một hộp cháo.

Tô Trà đã ăn no rồi, cháo có thể giữ lại để dành làm điểm tâm cho sáng ngày mai.

Điều kiện cuộc sống trên sa mạc vô cùng khắc nghiệt, nước dùng là cũng một vấn đề, đồ ăn cũng được chuyển từ bên ngoài vào cũng vô cùng khó khăn, cho nên không thể lãng phí lương thực.

Khoảng thời gian tiếp theo, Tô Trà cùng bọn người Lý Dụng xác minh số liệu, mỗi ngày phải đối mặt với khối lượng số liệu khổng lồ, đến Tô Trà cũng có chút cảm thấy không chịu nổi.

Khuôn mặt của Tô Trà vốn dĩ đầy đặn tươi tắn, nhưng trải qua mấy ngày nay khuôn mặt cũng dần trở nên gầy đi, cái cằm nhỏ cũng nhọn ra.

Rốt cục, dưới sự nỗ lực của tất cả mọi người, số liệu sai sót cũng đã tìm thấy.

Tìm ra số liệu sai sót cũng chỉ là bước đầu tiên, nếu như số liệu xảy ra sai sót, như vậy cần từ chỗ số liệu đó mà tính toán lại số liệu, bởi vì vậy, lượng công việc của mọi người lại được tăng lên.

Tính toán, hạch toán, mỗi ngày mọi người đều mệt mỏi trở về ký túc xá và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ cho dù sét đánh cũng không hề hay biết.

Biết rằng khối lượng công việc của giáo sư Chương và mọi người là vô cùng lớn, Ngô Hiến Trung thân làm quản lý nơi đây cố ý dặn dò nhà ăn, bất kỳ khi nào giáo sư Chương và mọi người đến nhà ăn đều phải làm cơm cho bọn họ.

Mọi người ở đây loay hoay bận rộn đến không có thời gian ăn cơm, Ngô Hiến Trung đặt biệt kêu nhà ăn giao đồ ăn đến, ngày thường mọi người trong đội nhóm của giáo sư Chương đi nhà ăn lúc nào thì bây giờ sẽ giao đồ ăn đến nơi lúc đó.

Đối với chuyện này, những người khác trong căn cứ cũng không ai có ý kiến, dù sao thì người ở đây ai cũng nhìn thấy khối lượng công việc của giáo sư Chương và mọi người.

——

Thôn Thanh Sơn.

Trang trại lợn hôm nay vô cùng náo nhiệt, một chiếc xe lam dừng bên ngoài, những người đàn ông trong thôn hỗ trợ đem từng con lợn mập trói lại khiêng lên xe.

Nuôi suốt một năm trời, nên lợn được nuôi rất tốt, một con lợn cũng xấp xỉ hai trăm cân.

Vương Tú Mi có vẻ ngoài thanh tú đang mặc chiếc áo bông lớn đứng bên cạnh chiếc xe, một tay cầm quyển sổ nhỏ, một tay bấm viết.

Mỗi một con lợn cân lên, số cân bao nhiêu đều viết vào quyển sổ nhỏ.

Bận rộn cả một ngày, Vương Tú Mi ngồi trên xe trở về thị trấn, sau đó kết toán liền đem số tiền gửi vào ngân hàng.

Vương Tú Mi vừa đi về nhà, vừa tính toán xem lần này kiếm được bao nhiêu tiền.

Lúc đi ngang qua một tiệm cắt tóc, Vương Tú Mi nhớ đến những người trong thôn dạo gần đây đang nói đến một kiểu tóc đang rất được ưu chuộng, sau đó chuyển hướng bước vào tiệm.

Ở trong cửa tiệm có một chị gái dáng người đầy đặn, nhìn thấy có khách tiến vào, vội vàng đứng dậy đi đến, nhiệt tình chào đón.

"Chào em, em muốn cắt tóc hay làm kiểu nào, gần đây có một kiểu tóc uốn rất thịnh hành, em gái có muốn thử kiểu này không, chị nói với em chị đã có cả chục năm kinh nghiệm trong nghề rồi đó, chỉ mới vài tuổi đã theo cha học nghề rồi, chị đảm bảo kiểu tóc sau khi xong sẽ rất đẹp."

"Chị xem thử em thích hợp với kiểu tóc nào? Thì tạo kiểu đó cho em, làm kiểu nào mà nhìn mặt em trông nhỏ lại, và phải thời thượng nữa?" Vương Tú Mi sờ sờ vào tóc của mình, nhìn tấm gương trong tiệm.

"Được chứ, sao lại không được, mau đến đây, trước tiên chị giúp em gội đầu."

"Vậy chị phải làm cho em một kiểu thật đẹp nha, không đẹp em không trả tiền đâu." Vương Tú Mi nói một câu.

"Yên tâm, chị mở tiệm này nhiều năm như vậy, em có thể đi hỏi mọi người ở đây tay nghề của chị có tốt hay không, không có gì để gạt em cả."

Hai tiếng sau, Vương Tú Mi bước ra khỏi tiệm cắt tóc.

Trên đường đi về nhà, Vương Tú Mi nhận ra không có ít người lén lút nhìn bà.

Ái chà, có phải kiểu tóc mới của bà rất đẹp không?

Về đến nhà, Vương Tú Mi đẩy cửa bước vào nhà.

Trong phòng, Tô Bảo và Tô Thắng Dân nghe thấy tiếng mở cửa theo quán tính quay đầu nhìn qua, nhưng vừa nhìn thấy cái đầu của Vương Tú Mi, hai người trong nháy mắt trợn tròn hai mắt lên.

Vì sao, vì sao vừa mới đi ra ngoài một chút, đầu tóc lại bị biến thành như vậy?

"Này, kiểu tóc mới của em hôm nay thế nào? Lúc trên đường trở về có rất nhiều người quay lại nhìn em đó, con trai, Tố Thắng Vân, tóc này có phải rất đẹp hay không? Đây chính là kiểu tóc đang thịnh hành đó, có đẹp hay không?"

Đẹp... gì mà đẹp!

Tô Bảo nhìn tạo hình mới của mẹ, quả thực không biết nên nói gì cho đúng.

Nhưng mắt của Tô Thắng Dân đã trợn lớn lên rồi, vốn dĩ khuôn mặt của vợ ông có chút lớn, nhưng nhờ có kiểu tóc xoăn này hỗ trợ, hình như còn làm cho khuôn mặt càng lớn hơn!

Nhưng nhìn vợ đang rất vui vẻ, Tô Thắng Dân miệng cười cười, mở miệng khen: "Đẹp mắt, rất đẹp, kiểu tóc này làm khuôn mặt em trở nên nhỏ hơn đó. "

Tô Bảo thật sự đối với khả năng nói dối không chớp mắt của Tô Thắng Văn bội phục đầu muốn rạp xuống đất.

"Ha ha ha, thật sự rất đẹp sao, em cũng cảm thấy nó đẹp, chờ con gái trở về sẽ dẫn con bé đi làm một kiểu giống như vậy, đảm nảo sau khi làm xong em và con gái sẽ đẹp nhất thị trấn này."

Nghe xong lời nói này của Vương Tú Mi, Tô Thắng Dân không lên tiếng nữa, nhưng trong tâm thì cầu nguyện đến khi con gái trở về Vương Tú Mi sẽ quên mất chuyện này.

Bởi vì, kiểu tóc này thật sự rất xấu!

Con gái của ông vẫn nên để tóc dài là đẹp nhất.

Ở một diễn biến khác, Tô Trà với bộ tóc ngắn đang ngồi ở vị trí của mình, rất bận rộn.

Trải qua một khoảng thời gian mọi người cùng nhau tính toán, làm việc bất kể cả ngày lẫn đêm thì thời gian đã qua nửa tháng, số liệu lần nữa được tính toán ra.

Rốt cục có thể nghỉ ngơi rồi, sáng sớm giáo sư Chương cùng Ngô Hiến Trung đã ra ngoài.

Sau khi hai người họ đi khoảng ba giờ, Tô Trà và những người khác ở căn cứ nghe được tiếng hô lớn, sau đó có tin tức thông báo về, thử b.ắ.n thành công.

Đây thật là một tin tức tốt làm cho lòng người phấn chấn, trong căn cứ tất cả mọi người vui vẻ nhảy cẫng lên.

Ở trong văn phòng, mắt của Ngô Hiến Trung cũng đỏ cả lên khi đứng trước mặt Chương Hạc Chi.

"Giáo sư Chương, lần này may mắn là có mọi người ở đây, hôm nay thử b.ắ.n thành công tôi thực sự rất vui, tôi ở đây nhiều năm như vậy, mỗi lần thử b.ắ.n thành công tôi vẫn không thể kiềm chế được sự vui vẻ."

"Nghe ông nói kìa, vốn dĩ đây là điều tôi nên làm, ông ở chỗ này lâu như vậy, không tính về thăm nhà sao?" Chương Hạc Chi cười cười trả lời.

Nghe thấy Chương Hạc Chi nhắc đến chuyện về nhà, Ngô Hiến Trung đưa tay lau lau khóe mắt, mở miệng nói: "À, tôi không phải là không có thời gian, nhưng mà, đi một chuyến trở về cũng tốn rất nhiều thời gian, tôi đi rồi một đống công việc ở đây thì ai sẽ lo liệu?"
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 242: Chương 242



"Tôi nói cho ông hay, mọi người ở trong nhà đều hiểu rõ công việc của tôi, có một số người đến đây muốn về thăm người thân, cũng không phải chuyện dễ dàng gì, nhưng chúng ta hy sinh cho quốc gia, là chúng ta cam tâm tình nguyện, nếu như tương lai, tôi không thể quay về, tôi c*̃ng không hối hận."

Cũng mười mấy năm Ngô Hiến Trung chưa trở về nhà.

Nhớ ngày ông ấy rời đi con trai chỉ mới có hai tuổi, đã nhiều năm như vậy, con trai chắc giờ đã hơn hai mươi tuổi rồi, khoảng thời gian trước trong nhà có gửi thư đến, nói rằng người cha già của ông ấy đã qua đời.

Nhưng cho dù như thế, Ngô Hiến Trung cũng không trở về.

Không phải là không muốn về, mà là không thể quay về.

Nghĩ đến đây, trong lòng Ngô Hiến Trung chua xót không thôi.

Nhìn thấy sắc mặt của Ngô Hiến Trung, Chương Hạc Chi cũng bị cảm xúc của ông ấy ảnh hưởng, ông ta không giống vậy, mặc dù nhà của ông ta không xa, nhưng cũng trong một hai năm không có thời gian để trở về nhà.

Bọn họ đều chung một cảnh ngộ…

Có được một chiến thắng nhỏ, ban đêm mọi người muốn cùng nhau ăn mừng một trận, hơn nữa hôm nay là Tết ông Táo, phải ăn một bữa cho ngon mới được.

Công việc bên này cũng đã hoàn thành, ngày mai Chương Hạc Chi cùng với mấy người Tô Trà phải rời đi rồi, buổi tiệc ăn mừng này cũng xem như buổi tiệc chia tay bọn họ.

Ngô Hiến Trung vung tay, hôm nay ăn sủi cảo, sủi cảo nhân thịt và cải trắng.

Tất cả mọi người đều tan làm sớm, năm giờ tập trung ở nhà ăn cùng nhau làm sủi cảo.

Tô Trà hiện giờ không có công việc gì, Mạt Lị cùng những người khác lập tức lôi kéo Tô Trà từ ký túc xá đến nhà ăn tham gia náo nhiệt.

Vừa đến nhà ăn, mọi người đến cũng sắp đông đủ, bọn Lý Dụng cũng đã đến.

Dương Đức Quan nhìn thấy các cô vừa đến, vội vàng vẫy vẫy tay, mở miệng kêu: "Tô Trà, bên này bên này, mau tới đây. "

Trải qua một khoảng thời gian làm việc chung, bọn người Dương Đức Quan đã thân thiết hơn với Tô Trà, đều làm việc chung một văn phòng, mối quan hệ được kéo gần không ít.

Nghe thấy tiếng gọi của Dương Đức Quan, Tô Trà nhìn sang, nhóm Mạt Lị cũng nghe thấy, nhìn thấy nhóm người bên Dương Đức Quan không quá nhiều người, lập tức lôi kéo Tô Trà đến đó.

Sau đó...

"Minh Tú, mau đến đây, cô ngồi chỗ này đi." Dương Đức Quan nói giọng điệu vừa trêu chọc vừa đứng dậy nhường ghế cho cô ấy.

Tề Minh Tú nghe thấy lời nói này của Dương Đức Quan, mặt đỏ bừng lên, đến cổ đều đỏ.

"Ha ha ha ha, đến ngay đến ngay, chị Minh Tú qua bên kia ngồi đi!"

"Ha ha ha, thật ngại quá!"

"Này, đã sắp kết hôn rồi, còn thẹn thùng như thế, đừng sợ, cứ đi qua bên kia đi. "

Nhìn thấy Tề Minh Tú bị trêu chọc, Lý Dụng đứng dậy, khoát khoát tay tức giận với những người khác nói: "Đi đi đi, sao lại thích xem chuyện người khác vậy chứ? Mọi người đến đây làm sủi cao, không phải để các người tới đây xem náo nhiệt. "

Tô Trà nhìn thấy tình hình này, âm thầm giật giật tay áo Mạt Lị, nhỏ giọng nói hỏi một câu: "Lý Dụng cùng chị Minh Tú…"

"Ôi, em còn không biết sao, bọn họ đang hẹn hò đó, ha ha ha, à, em cũng không biết. Hai người này hẹn hò thật không thể giấu diếm nổi, bình thường nói một hai câu đều đỏ mặt, ha ha ha." Mạt Lị cười giải thích nói.

Tô Trà thực sự rất kinh ngạc, cô biết dạo gần đây chị Minh Tú đang yêu đương với ai đó, nhưng cũng không ngờ đến đối tượng này lại là Lý Dụng, bình thường thật đúng là không nhìn ra.

Cuối cùng Tề Minh Tú cũng đứng dậy ngồi bên cạnh Lý Dụng, nhưng mà mặt hai người này đều rất đỏ giống như m.ô.n.g khỉ.

Mọi người cùng làm vỏ bánh sủi cảo, băm thịt làm nhân, nhào bột mì, những việc tốn nhiều sức đều bị các nam đồng chí giành rồi, nữ đồng chí chỉ ở bên cạnh phụ những việc lặt vặt.

Sau khi bột đã được nhào nặn tốt, tiếp đó là cán vỏ bánh, Tô Trà được giao nhiệm vụ này.

Nhìn thấy động tác cán bột vô cùng lưu loát của những người bên cạnh, cứ như vậy, một vỏ bánh tròn được ra đời.

Tô Trà nhìn một lúc mới bắt tay vào làm, cái vỏ bánh đầu tiên được làm ra, nói chung, vẫn ổn!

Làm một lúc lâu, Tô Trà bắt đầu quen tay.

Động tác dần dần nhanh hơn, những vỏ bánh sủi cảo tròn trịa được làm ra từ tay của cô, Tô Trà trong lòng cảm thấy đạt được chút thành tựu nhỏ.

Hứ, ai nói cô là sát thủ nhà bếp đâu?

Không phải cô cũng rất lợi hại sao, công việc cán vỏ bánh sủi cảo này, quả thực không cần có kỹ thuật quá nhiều, chỉ cần vài phút là xong.

Những người khác thấy động tác của Tô Trà, cười ha hả khen vài câu.

Khen mãi khen mãi, Tô Trà cũng cảm thấy tự hào.

Lúc có người tìm đến tìm Tô Trà gói sủi cảo, cô cảm thấy rất tự tin.

Đến cán vỏ bánh sủi cảo cô cũng đã chinh phục được, gói sủi cảo, đối với cô chuyện này dễ như trở bàn tay.

Bàn tay thon dài xinh đẹp cầm lên một vỏ bánh sủi cảo, để nhân bánh vào vỏ, sau đó bóp...

Tô Trà nhìn cái sủi cảo trên tay mình có hình dạng kỳ lạ, trái tim vừa mới bay trên trời tự hào "bụp" một tiếng rơi xuống đất.

Rồi xong, đã lòi nhân ra!

Sủi cảo lòi nhân ra, cô lộ tẩy rồi.

Lén lút đặt cái bánh sủi cảo một bên, Tô Trà im lặng quay về công việc cũ.

Cô vẫn nên thành thật với công việc cán bột này đi, công việc này khá thích hợp với cô, sự tự tin của cô đều ở đây.

Nhưng mà, có người không muốn buông tha cô!

"Cái này là ai làm vậy? Đây chính là cái sủi cảo xấu nhất tôi từng thấy, nhìn cái này không giống hoành thánh cũng không giống sủi cải, ha ha ha, còn lòi nhân nữa."

Nghe thấy lời nói của Dương Đức Quang, những người khác nhìn qua bên này, sau đó mọi người liền thấy cái bánh xủi cảo vô cùng xấu trên tay Dương Đức Quang, không, hoặc là nói là bánh bao?!

"Ha ha ha ha, có phải rất xấu không, có phải rất xấu không?" Dương Đức Quang cười ha ha biểu hiện cái này rất xấu xí.

"Ha ha ha, là ai làm vậy."

"Không phải tôi."

"Cũng không phải tôi."

"Càng không phải là tôi đâu, năm ngoái tôi làm sủi cảo rất đẹp đó, lãnh đạo còn khen ngợi tôi đi.”

Vậy là ai?

Phát hiện ánh mắt của mọi người đang nhìn về phía cô, Tô Trà mặt không đỏ tim không đập, ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội mở miệng.

"Không phải tôi làm đâu, nãy giờ tôi vẫn ở đây cán vỏ bánh mà."

Đúng, chính là như vậy, chỉ cần cô không thừa nhận, thì chắc chắn không phải cô làm!

Ai cũng không thừa nhận, sự xuất hiện ly kỳ từ cái sủi cảo xấu xí, thành bí ẩn chưa có lời giải đáp trong đêm Tết ông Công ông Táo đó.

Là người đầu xỏ, Tô Trà đã lên kế hoạch bí mật một chút nữa sẽ lén lấy cái sủi cảo xấu xí đó ăn.

Hủy diệt chứng cứ!!!
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 243: Chương 243



Công việc nấu sủi cảo là do đầu bếp trong nhà ăn lo liệu, cho nên cả đám đều rảnh rỗi.

"Tới đây tới đây, hôm nay là Tết ông Táo, chúng ta chơi vui vẻ một chút, đã gói xong sủi cảo, chúng ta ca hát đi." Ngô Hiến Trung đứng phía trước, vỗ vỗ tay hô một câu.

Nghe thấy ca hát, ai nấy đều phấn khởi.

"Hát đi hát đi!"

"Hát đi hát đi!"

Nghe thấy mọi người hào hứng kêu lên, Tô Trà lôi kéo Mạt Lị.

"Có chuyện gì vậy?"

"Xem ai lên hát một bài đó? Ha ha ha, Tô Trà em có muốn lên hát một bài góp vui không?"

"Không được, không được." Tô Trà liên tục không ngừng xua tay.

Nhưng mà Mạt Lị thấy giọng nói của Tô Trà dễ nghe như vậy, ca hát khẳng định cũng sẽ rất hay, cười nói: "Không sao đâu, chúng ta cùng nhau đi, nhưng mà chị hát hay sai nhịp bài hát, Tô Trà, một chút nữa em nhắc chị một chút, đừng để chị sai nhịp quá nghiêm trọng."

Nhắc, nhắc chị?

Làm sao để nhắc?

Không đợi Tô Trà kịp phản ứng, Mạt Lị đã đi về phía trước, đi vài bước phát hiện Tô Trà không có đi theo, còn quay đầu ra hiệu cô chạy đến.

Tô Trà nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Mạt Lị, nếu từ chối thì không hay lắm, hít thở sâu một hơi, bước đi hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi bến hướng Mạt Lị.

"Tôi, chúng tôi, chúng tôi hát!"

Mạt Lị và Tô Trà bước lên phía trước, thời điểm những người khác nhìn thấy Mạt Lị, biểu cảm có chút cứng đờ.

Ơ, đến đây làm việc nhiều năm như vậy, mọi người đều biết Mạt Lị hát rất lạc tông nhưng lần nào cũng thích hát.

Có điều, sau khi ánh mắt nhìn qua Tô Trà bên cạnh, mọi người nghĩ rằng nếu có Tô Trà theo, Mạt Lị chắc có thể được cứu vớt một chút... nhỉ?

Ngô Hiến Trung nhìn thấy Tô Trà cùng Mạt Lị đi lên, cười ha ha vài tiếng, nói: "Hay, đúng là nhiệt huyết của tuổi trẻ mà, tốt, hai người người mau lên đây."

Ngô Hiến Trung nhường lại sân khấu cho hai cô gái.

Tô Trà và Mạt Lị đứng phía trên, nhìn xuống phía dưới có rất nhiều người xem, có chút hồi hộp.

Mạt Lị vốn dĩ rất mạnh dạn trước mọi người, nhìn về phía khán giả, nói: "Hôm nay tôi cùng Tô Trà sẽ hát tặng mọi người một bài hát quân ca, một hai ba bốn."

Mạt Lị nói lớn, nói xong còn nhìn về phía Tô Trà.

Đối diện với ánh mắt Mạt Lị, Tô Trà bày tỏ: chị gái, chị đã xác định chưa?

Mạt Lị nhìn Tô Trà, cho cô một ánh mắt cổ vũ: Người chị em đừng hồi hộp.

Mạt Lị âm thầm nghĩ, dù sao cũng có Tô Trà đây rồi!

Đấy, nhìn thấy dáng vẻ này của Mạt lị, Tô Trà cũng thôi không đấu tranh nữa.

Bây giờ có g.i.ế.c cô để cho mọi người vui vẻ cũng được!

Không phải chỉ là hát thôi sao? Thì hát thôi.

Dù sao thì lỗ tai bị tra tấn, cũng không phải do đồng chí Tô Trà cô đây.

Bởi vì điều kiện có hạn, chỉ có thể hát chay.

Mạt Lị vui vẻ ngẩng đầu cất giọng.

Đến khúc có lời bài hát, Tô Trà và Mạt Lị cùng đồng thanh:

"Một hai ba bốn..."

Tô Trà vừa cất tiếng ca, mọi người đều ngây ra.

Một câu hát đã bị Tô Trà biến thành một câu thơ được ngâm nga đầy cảm xúc.

Mạt Lị c.h.ế.t trân ngay tại chỗ, không ngờ Tô Trà còn dã man hơn cô ấy.

"Một hai ba bốn..."

"Quân doanh màu xanh dạy tôi..."

Hai người tiếp tục đứng trên sân khấu cứ thế hát.

Ở dưới có ngươi nói, đúng là đời, núi cao còn có núi khác cao hơn!

Lúc đầu thấy Mạt Lị lệch tông, bọn họ đã tưởng rằng tệ lắm rồi, kết quả Tô Trà mới mở miệng hát, họ mới biết được, thì ra Mạt Lị vẫn có thể coi là hát, ít nhất cô ấy một hai câu vẫn còn dính dáng đến tông bài hát, còn Tô Trà thì hoàn toàn buông thả bản thân luôn.

Khán giả ở dưới cười ồ lên, mắc cười hơn nữa là, hai câu đầu Mạt Lị vẫn còn được Tô Trà dẫn dắt, nửa đoạn sau hai người mạnh ai nấy buông thả bản thân.

Tô Trà hát bằng một vẻ mặt rất nghiêm túc, dù sao chỉ cần cô không thấy xấu hổ, thì người xấu hổ sẽ không phải là cô!

"Ha ha ha ha..." Âm thanh cười ở bên dưới vẫn chưa dừng lại.

Hai người đang song ca ở bên trên sân khấu, ai không biết còn tưởng hai cô gái đang hát đối đáp nhau.

Cuối cùng bài hát cũng kết thúc, Tô Trà muốn kéo Mạt Lị đi xuống nhanh một chút.

Đúng vào lúc này, không biết ai ở phía dưới muốn thêm náo nhiệt, lớn tiếng hô lên một câu: "Hát thêm một bài nữa!"

Câu này vừa phát ra, âm thanh cười ha ha ha lại nổi lên một trận nữa, sau đó một đám người hùa theo kêu: “Thêm một bài nữa, thêm một bài nữa."

Một bài vừa hết chưa là gì, lại muốn thêm một bài nữa.

Trải qua cảnh tượng đáng sợ kia một lần là đủ rồi, Tô Trà bày tỏ: Sân khấu vẫn nên cho người khác tỏa sáng thì hơn!

Trở lại vị trí cũ, Tề Minh Tú và La Thục Thư cười đến không ngậm được miệng

Đến cả Mạt Lị cũng không nhịn được cười.

Ai có ngờ, bình thường Tô Trà nói chuyện dễ nghe như vậy, là giọng người phương nam mềm mại trong veo, kết quả vừa hát lên lại tuyệt phẩm đến thế!

Cảm giác hai sự đối lập này quá lớn, làm người khác không nhịn được cười.

"Tô Trà, Mạt Lị, tặng hai cô!" La Thục Thư giơ ngón tay cái đối với hai người, bội phục, thật bội phục.

"Ha ha ha, đúng là cái này!” Tề Minh Tú cũng giơ ngón tay cái lên.

"Ha ha ha ha, Tô Trà đã đánh bay giai điệu của bài hát." Mạt Lị cũng không nhịn được cười ra tiếng.

Tô Trà nhìn thấy ba người bạn cùng phòng cười đến đau bụng, cũng nhịn không được cười theo.

Tô Trà: Đây có lẽ là chấm đen trong cuộc đời của cô.

Sau khi có hai người Tô Trà mở đầu cũng có không ít người đứng lên hát góp vui, mấy người này hát rất dễ nghe, dù sao hai người Tô Trà cũng đứng chót, để so về lạc tông, không ai có thể thắng các cô.

Nửa giờ về sau, sủi cảo chín bắt đầu được dọn lên bàn, mọi người ăn uống vô cùng náo nhiệt.

Một bên khác, bầu không khí nhà họ Tô có chút vắng vẻ.

Ngoại trừ Tô Bảo không biết vui buồn vùi đầu ăn sủi cảo, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi không có tâm trạng ăn uống.

Đã đến ngày tết ông Táo rồi, vì sao con gái vẫn chưa về nhà, cũng không biết đang ở đâu.

Họ không gọi được cho Tô Trà, chỉ có Tô Trà mới có thể gọi về, họ muốn tìm Tô Trà, cũng không biết gọi điện thoại cho ai.

Tô Bảo ăn liên tiếp hai bát sủi cảo, ăn no rồi lúc này mới vỗ vỗ lên bụng nhỏ đang căng phồng của mình, ngẩng đầu nhìn cha mẹ không vui vẻ gì mấy, hỏi một câu: "Cha mẹ, khi nào chị của con trở về?"
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 244: Chương 244



"Con hỏi mẹ thì mẹ biết hỏi ai? Mẹ cũng muốn biết đây, không biết chị của con ra sao rồi, có được ăn sủi cảo không, không biết có gầy đi không." Vương Tú Mi nói đến đây, vành mắt có chút đỏ.

Con gái lớn như vậy, đây là lần đầu tiên Tết ông Táo không có nhà.

Trong lòng Tô Thắng Dân cũng có chút buồn, con gái không có ở đây, sủi cảo ăn cũng không còn ngon nữa.

Tô Bảo nhìn bộ dạng này của cha mẹ mình, tròng mắt đảo thật nhanh, nói:

"Cha, mẹ, nếu trong lương lai tết con cũng không thể trở về, hai người có nhớ con như nhớ chị gái không?"

"Hả?" Vương Tú Mi nghe con trai hỏi như vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Thắng Dân, hỏi một câu: "Tô Thắng Dân, anh có nhớ không?"

"Anh? Không thể nào, con trai lớn lên sẽ cưới vợ, cưới vợ xong sẽ cùng ăn tết chung với vợ, cũng giống như cha vậy, cha cùng mọi người trong nhà đón tết, nhưng không thể đi đón tết với bà của các con được." Tô Thắng Dân nói.

“Con sẽ không cưới vợ." Tô Bảo nói xong, lại hỏi: "Con không cưới vợ, nhưng cũng không ở nhà ăn tết, hai người có nhớ con không?"

"Có, nhớ đến chuyện sẽ đánh c.h.ế.t con, con không lo cưới một cô vợ xinh đẹp, muốn dựa dẫm hai thân già này cả đời sao? Cha cho con biết, con lớn lên dù có cưới vợ hay không, cũng nên tự giác dọn ra ngoài ở, biết chưa?" Tô Thắng Dân uy h**p.

Không muốn cưới vợ, đây là muốn cản trở ông và vợ mình sinh hoạt sao?

Thằng con trai này có thù oán với ông à?

Tô Bảo không vui, hừ một tiếng, lại một lần nữa nghi ngờ, cậu bé có phải do chính cha mẹ sinh hay không.

"Cha, con là con trai của cha, vì sao cha lại không thương con?" Người bạn nhỏ Tô Bảo đã thông minh hơn rồi, không hỏi có phải con ruột hay không, mà hỏi vì sao lại không yêu mình!

"Này, con trai, sao con lại đổ oan cho cha, cha vẫn yêu con nhất." Vương Tú Mi giành mở miệng trước Tô Thắng Dân.

Tô Bảo cảm thấy không tin được, có yêu cậu bé sao?

Không chấp nhận được, cậu bé chỉ thấy cha thương nhất là mẹ và chị gái.

Nhìn thấy con trai tỏ vẻ hoang mang, Vương Tú Mi nhắc nhở: "Con trai, tên của con là gì?"

"Tô Bảo." Người bạn nhỏ Tô Bảo trả lời.

"Đấy, nghe không, Tô Bảo, Tô Bảo, như châu như bảo. Tên này của con là do cha đặt đó, vì sao con nói cha không yêu con?"

Đồng chí Tô Thắng Dân thể hiện tình yêu với con trai, thể hiện rõ nhất là cái tên!

Đương nhiên, tình thương của cha mà Tô Bảo có thể cảm nhận được chỉ thông qua cái tên mà thôi.

"Ồ?" Tô Bảo nhìn Tô Thắng Dân với ánh mắt thăm dò.

Đối với ánh mắt dò xét của con trai, Tô Thắng Dân gật đầu khẳng định.

Ông không muốn nói, đời này cũng sẽ không nói cho con trai biết, Tô Bảo Tô Bảo như châu như bảo, lúc ông đặt tên cũng không nghĩ sẽ văn nghệ như thế.

Lúc đặt cái tên này, ông chỉ nghĩ rằng nếu ở trong nhà mà cũng có thể nhặt được châu báu thì quá tuyệt vời.

Lúc đầu ông còn muốn đặt tên là Tô Tài Bảo, nhưng sợ Vương Tú Mi nghe xong sẽ mắng nên gọi là Tô Bảo.

Khụ khụ, đây sẽ là bí mật suốt cuộc đời của một mình ông.

Người bạn nhỏ Tô Bảo thở dài một hơi, mặc kệ đi, mẹ đều xem con cái như châu báu, cậu bé là Tô Bảo, cũng chính là châu báu!

Con gái không có ở trong nhà, sau khi ăn mấy miếng sủi cảo, hai vợ chồng thương lượng khi nào về thôn.

Họ dự định sẽ về thôn ăn tết, cả gia đình vui vẻ, nhưng lại sợ ông cụ hỏi vì sao Tô Trà không cùng về ăn tết, cũng có chút khó khăn.

Tính toán một chút, vẫn chờ thêm hai ngày, không chừng hai ngày nữa con gái sẽ trở về. Dù sao tết còn mấy ngày nữa mới đến, vậy chờ thêm một chút đi.

...

Rạng sáng, không gian yên tĩnh bị phá vỡ.

Vù vù vù...

Cuồng phong gào thét, gây ra tiếng động vù vù rất lớn.

Nửa đêm đột nhiên nổi lên gió lớn, tất cả mọi người trong căn cứ lập tức tỉnh lại bởi vì động tĩnh bên ngoài quá lớn.

Tô Trà cùng đám Mạt Lị tỉnh dậy, Tô Trà nhìn thấy Mạt Lị cùng những người khác bật dậy chạy ra ngoài, cô cũng chạy theo ra bên ngoài.

Cho đến khi ra ngoài Tô Trà mới phát hiện tất cả mọi người trong căn cứ đều đã đứng ở đây, mọi người ai nấy đều bận rộn, khiêng đồ, sửa sang lều trại, người ra người vào hai phòng bên cạnh để quan sát tình huống.

Tô Trà cùng Mạt Lị và tất cả mọi người chuyển phụ đồ đạc vào trong phòng, tất cả những đồ đạc trong lều vải đều được chuyển vào phòng kho, nếu lều trại không may bị thổi bay, tất cả đồ trong đó cũng bay mất.

Gió càng lúc càng lớn, một âm thanh kỳ lạ nổi lên, đám người ngẩng đầu nhìn, mọi người liền nhìn thấy cái gì đó đang quay cuồng theo gió.

Đó là vòi rồng cỡ nhỏ ở sa mạc, bụi đất cát đều thổi lên, không cẩn thận hai con mắt đều chứa đầy cát.

"Nhanh nhanh nhanh, đừng quan tâm đến đồ đạc nữa, mau tìm chỗ trốn, nhanh, đừng tùy tiện di chuyển, có nghe hay không!" Ngô Hến Trung chạy đến, hét lên.

Mọi người đều nghe thấy tiếng của Ngô Hiến Trung, nhìn thấy vòi rồng đang từ từ tiến đến, nhưng mọi người không ai muốn đặt đồ trọng yếu xuống, ôm vào trong ngực, chạy về hướng phòng kho bên kia.

Ngô Hiến Trung thấy những người này không tuân theo mệnh lệnh, lại rống lên, ra lệnh cho bọn họ lập tức tìm chỗ núp.

Một bên khác, mấy người Mạt Lị đã tìm được chỗ trốn rồi, trong n.g.ự.c còn ôm một đống đồ đạc mới chuyển đến, ngay cả hai người đến bảo hộ Tô Trà là Trương Huy và Tại Kế Vĩ trên hai tay cầm không ít thứ.

Âm thanh lốc xoáy ngày càng đến gần, càng ngày càng nhanh, xung quanh đã có khá nhiều thứ bị gió thổi lăn lóc.

Tô Trà còn nhìn thấy tấm thớt hôm qua dùng để gói sủi cảo ở nhà ăn bây giờ bị gió thổi bay nằm trên đất, đầu bếp ở cách đó không xa đang mang vẻ mặt vô cùng đau lòng.

Bên này Chương Hạc Chi không thấy được Tô Trà, không khỏi lo lắng, vừa rồi phát hiện tình huống nguy cấp nên ông ta đã cho người đi tìm Tô Trà ở ký túc xá, thế nhưng không thấy người đâu.

Lúc này tình huống không tốt lắm, Chương Hạc Chi định ngược gió đi tìm người, nghe được Tô Trà cùng với ba người bạn ở ký túc xá đã tìm được chỗ núp an toàn mới yên tâm thở dài một hơi.

Là ông ta mang Tô Trà đến nơi này, nếu không may cô gặp chuyện gì, ông ta sao có mặt mũi trở về.

Lại nói, nếu Tô Trà thật sự xảy ra chuyện, đối viện nghiên cứu, đối quốc gia là tổn thất không nhỏ.

Vòi rồng kéo dài nửa giờ, bọn người Tô Trà trốn yên ổn một chỗ, nhìn thấy gió thổi xung quanh không còn dữ dội nữa, Tô Trà yên tâm thở dài một hơi.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 245: Chương 245



Lúc nãy, Tô Trà nhìn thấy chiếc lều trên đất bị lốc xoáy thổi tung, ngay tiếp theo tất cả đồ vật trong lều trại đều bay lên không trung.

Quả nhiên, sức mạnh của mẹ thiên nhiên luôn làm cho con người phải sợ hãi.

Đột nhiên, ánh mắt của Tô Trà di chuyển, trong mắt cô nhìn thấy tấm ván gỗ bên cạnh sắp ngã xuống người Mạt Lị.

Không kịp nghĩ nhiều, theo phản xạ tự nhiên Tô Trà đứng dậy, đưa tay, đỡ lấy tấm gỗ sắp rơi xuống.

Trương Huy bên cạnh nhìn thấy động tác của cô, lập tức bước lên một bước dùng thân mình đỡ lấy tấm gỗ cao hai mét, tấm ván gỗ nện trên lưng Trương Huy, không chịu được cú nện này Trương Huy kêu lên đau đớn.

Ngay lúc này Tại Kế Vĩ mới bước lên hỗ trợ, mấy người Mạt Lị chậm một bước, chờ hoàn hồn mới đi đến giúp đỡ.

Đến khi tấm gỗ được di dời, lúc này Tô Trà mới cảm giác được trong lòng bàn tay truyền đến một cảm giác nhói nhói nóng rát, chất lỏng đỏ tươi không ngừng từ từ bản tay chảy ra, màu m.á.u làm mờ đi vết thương, không nhìn rõ vết thương rộng bao nhiêu.

Trương Huy cùng Tại Kế Vĩ thấy thế, vẫn là Trương Huy phản ứng nhanh, lập tức lấy quần áo xé một mảnh vừa đủ, cầm m.á.u trên tay Tô Trà, lúc gió lớn đã thuyên giảm, Trương Huy cùng Tại Kế Vĩ lập tức mang theo Tô Trà đi đến phòng y tế gặp bác sĩ.

Mặc dù gió đã nhỏ rồi, nhưng đoạn đường này vẫn còn có chút nguy hiểm, đồ vật thỉnh thoảng sẽ ngã xuống do gió thổi, cũng may không có chuyện gì, bọn họ an toàn đến phòng y tế.

Thấy có người đột nhiên tiến vào, bác sĩ sửng sốt một chút, nhìn thấy tay của Tô Trà đầy máu, nháy mắt sắc mặt nghiêm túc hẳn lên.

"Tới đây, ngồi chỗ này, chuyện gì xảy ra với cô vậy?" Bác sĩ một bên hỏi, một bên lấy thuốc cùng băng gạc.

"Chắc là do đinh đ.â.m vào." Tô Trà nhớ lại lúc vừa rồi, cô đỡ lấy tấm ván, hình như chạm phải cây đinh lộ ra của tấm gỗ.

"Tôi sẽ khử trùng trước, cô ngồi im nhé." Bác sĩ nghiêm mặt dặn dò một câu, lập tức bắt đầu khử trùng cho Tô Trà.

Khử trùng vết thương thường rất đau, Tô Trà cảm thấy bây giờ còn đau hơn lúc nãy đỡ lấy tấm ván.

Máu trong lòng bàn tay được rửa sạch sẽ, lúc này mới có thể nhìn thấy rõ miệng vết thương.

Vết thương rất sâu, vết thương hở ra có thể nhìn thấy thịt rồi, mặc dù đã được rửa sạch vết thương nhưng m.á.u vẫn tiếp tục rỉ ra.

Bác sĩ cầm máu, sau đó bôi thuốc, băng bó.

Bác sĩ hỗ trợ xử lý xong vết thương, nói:

"Bên ngoài chưa an toàn đâu, mọi người ở đây chờ một chút đi. Với, tay của cô đừng động đậy, mấy ngày nay tạm thời không thể đụng vào nước, bị nhiễm trùng thì không tốt lắm đâu. "

Chỗ này điều kiện có hạn, tiêm uốn ván là không thể, với lại không biết có bị rỉ sét không, nếu bị uốn ván sẽ khó khăn.

"Bác sĩ, xem giúp người này nữa ạ, vừa rồi hình như anh ta cũng bị thương ở lưng." Tô Trà chỉ Trương Huy nãy giờ vẫn đang đứng bên cạnh không lên tiếng, nhìn bác sĩ, nói.

"Bị thương sao không nói? Đến đây, c** q**n áo tôi xem một chút." Bác sĩ lườm Trương Huy một cái, nói.

"Tôi không sao đâu mà, không cần khám." Trương Huy vừa dứt lời liền cảm thấy những ánh mắt không đồng ý nhìn về phía anh ta, một là của Tô Trà, một là Tại Kế Vĩ, còn có một là của bác sĩ.

Im lặng một lát, Trương Huy bước lên hai bước, ngoan ngoãn bắt đầu c** q**n áo.

Lúc Trương Huy cởi áo, Tô trà đã tự động quay lưng.

c** q**n áo xong, bác sĩ tức giận lườm Trương Huy một cái, lấy thuốc đổ lên tay và bắt đầu xoa cho anh ta.

Máu bị ứ đọng ở diện tích lớn trên lưng, nhất định phải thoa cho tan m.á.u bầm, nếu không về lâu dài sẽ rất đau.

Thoa thuốc xong, Trương Huy mặc lại quần áo, bác sĩ còn đưa anh ta một lọ thuốc, để anh ta trở về tự mình thoa.

Mặc dù nói là quân nhân tham gia quân ngũ đã luyện thành da dày thịt béo không sợ đau, nhưng họ vẫn là từ da thịt mà ra, không kêu đau, không có nghĩa là không bị thương.

Lại đợi thêm hai giờ, thiên nhiên giống như không còn tức giận nữa, bên ngoài đã yên tĩnh trở lại.

Tô Trà cùng hai người kia đi ra ngoài, bên ngoài là cảnh tượng hỗn loạn, tất cả mọi người ở bên ngoài thu dọn tàn cuộc, đôi khi không tìm thấy món đồ nào đó, có người còn đỏ cả vành mắt, đó là do họ vất vả mang tới.

Chương Hạc Chi cũng ở đây phụ dọn dẹp, nhìn thấy Tô Trà từ phòng y tế bước ra, sắc mặt Chương hạc Chi lập tức nghiêm túc, ông ta buông đồ xuống, bước nhanh đến chỗ của Tô Trà.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải đã tìm được chỗ trốn rồi sao, vì sao còn bị thương?” Chương Hạc Chi vô cùng lo lắng.

Nhìn thấy tay của Tô Trà bị thương, Chương Hạc Chi không thể bình tĩnh nổi.

Đối với những người làm công việc nghiên cứu khoa học mà nói, ngoại trừ đầu óc thì tay cũng là một bộ phận rất quan trọng, không biết rằng vết thương trên tay có nặng hay không, nếu sau này có di chứng gì…

“Thầy Chương, em không sao hết, chỉ là không cẩn thận bị thương thôi.” Tô Trà đáp.

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau nhói, nhưng cô vừa được bôi thuốc nên không nghiêm trọng lắm.

Nhìn Tô Trà chẳng xem chuyện này có gì to tát, làm cho Chương Hạc Chi không hài lòng mà trách cứ:

“Chỉ vậy thì chưa đủ nghiêm trọng đâu, đợi tới lúc gặp bác sĩ thì em mới xem là nghiêm trọng. Em được người bên y tá băng bó cho rồi đúng không, nơi này điều kiện hạn hẹp. Chỉ còn một hai tiếng nữa là trời sáng rồi.”

“Trương Huy, cậu đi dọn lại đồ của em ấy đi, chúng ta sẽ đi ngay.” Việc quan trọng nhất là cần tìm một bệnh viện uy tín để kiểm tra tay của Tô Trà.

Nhưng việc đáng lo là muốn ra khỏi sa mạc này cũng phải mất tận hai ngày, tay của Tô Trà mà để trong hai ngày thì ai biết sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm gì?

Trương Huy nghe lời Chương Hạc Chi, nhanh chóng đi dọn hết đồ của Tô Trà.

Quay về kí túc xá, bởi vì vừa xảy ra chuyện kia nên bọn họ cũng rất hoảng hốt, trong phòng náo loạn hết lên.

Đồ đạc của Tô Trà đã được gom xong, lúc đầu bọn họ còn tính là hừng đông sẽ lên đường, ai ngờ nửa đêm lại xảy ra chuyện này.

Lúc Trương Huy cầm hành lý của Tô Trà đi ra thì chạm mặt Mạt Lị, cô ấy nhìn qua hành lý trên tay anh ấy, sau đó lại thấy cánh tay băng bó của Tô Trà, đôi mắt lộ rõ vẻ áy náy.

Cô ấy đi lên vài bước, nhẹ nhàng nhấc tay của Tô Trà lên nhìn kỹ, mở miệng nói: “Tô Trà, tay của em sao rồi, cũng tại chị mà hại em bị thương, chị rất xin lỗi, có đau lắm không?”
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 246: Chương 246



Tô Trà nghe cô ấy nói mà bật cười, đáp lại:

“Xem chị kìa, cũng có phải là do chị làm đâu mà xin lỗi làm gì? Tay của em không sao, nhưng em phải đi rồi, nếu chị có rảnh thì có thể đi chơi với em, chị có địa chỉ và số điện thoại của em rồi đúng không, đến khi đó thì cứ gọi là được.”

“Được, có thời gian thì chị sẽ rủ em.” Mạt Lị đáp, trong lòng vẫn chưa yên tâm nhìn tay của Tô Trà, hỏi lại lần nữa: “Tay của em thật sự không sao chứ?”

“Ổn mà, chị yên tâm đi, được rồi, thầy Chương đang đợi em, giờ em đi đây, không phải chị còn có việc sao, đi mau đi chị.”

“À vậy được, bây giờ chị bận quá, xin lỗi không tiễn em được, rất có lỗi.”

“Được rồi mà, mau đi thôi.” Tô Trà không quá hiểu cách thức tạm biệt này nên chỉ đành dỗ Mạt Lị vài câu, sau đó lập tức đi tìm Chương Hạc Chi.

Nhìn Chương Hạc Chi đứng đó, xe cũng đã chuẩn bị xong xuôi, Ngô Hiến Trung còn rất nhiệt tình đưa bọn họ ra cổng căn cứ.

Nhìn chiếc xe đang dần xa tầm mắt, Ngô Hiến Trung hơi buồn bã.

Ông ấy cũng rất muốn về nhà nhưng quay người đã thấy một đống hỗn độn trong căn cứ thì sự buồn rầu lập tức biến mất. Ông ấy nhất định phải dồn hết sức vào chỗ này...

Trên đường đi, chiếc xe chạy khá thuận lợi, không đông đúc, xe cũng không bị hư hỏng, nhưng dù vậy muốn tới được bệnh viện gần nhất thì cũng đã là chuyện của hai ngày sau.

Chương Hạc Chi nhanh chóng đưa Tô Trà vào viện, bên viện cũng đã được thông báo trước nên chuẩn bị rất kỹ càng, biết bọn họ là ca đặc biệt thì đưa vào khám ngay.

Trong phòng làm việc của bác sĩ.

Tô Trà ngồi trên ghế, nhìn bác sĩ mặc áo blouse trắng đang tiến hành xử lý vết thương trong lòng bàn tay mình.

Bởi vì khí hậu ở sa mạc hanh khô nóng bức nên vết thương đã có dấu hiệu nhiễm trùng nhẹ, quanh miệng vết thương đã bắt đầu sưng lên, nhìn sơ đã hơi nghiêm trọng.

Nửa tiếng sau bác sĩ sát trùng vết thương lần nữa rồi bôi thuốc băng bó lại, dặn dò mấy ngày tới không được để miệng vết thương dính nước, có phát sốt thì phải đến bệnh viện kiểm tra.

“Bác sĩ, cái tay sẽ không có vấn đề gì đúng không, sẽ không ảnh hưởng đến sau này chứ? Ý tôi là di chứng ấy?” Chương Hạc Chi vẫn chưa yên lòng, kéo bác sĩ hỏi tới lui.

“Chỉ cần bôi thuốc đều đặn và không đụng nước thì không sao cả, nhưng phải chú ý vì vết thương sẽ gây sốt, bệnh nhân nên cẩn thận chút, trong người không thoải mái thì tới bệnh viện. Những thứ cần lưu ý tôi đã ghi hết vào rồi, cứ làm theo đi.” Bác sĩ không biết họ là ai nhưng có thể gọi thẳng cho viện trưởng thì không tầm thường.

Bác sĩ cũng hơi tò mò về gia thế của cô gái này, tuổi còn khá trẻ, chỉ bị thương ở tay mà đã gọi tới yêu cầu họ chuẩn bị trước.

Sau khi bôi thuốc một lần nữa thì Chương Hạc Chi mới yên tâm. Ra khỏi bệnh viện, ông ta dự định sẽ về lại Bắc Kinh, hỏi thăm Tô Trà thì biết cô sẽ về nhà ngay, hai người cùng chào tạm biệt.

Trước khi đi, Chương Hạc Chi dặn dò Tô Trà nhất định phải cẩn thận tay, không làm việc nặng, không để dính nước không biết bao nhiêu lần, về đến nơi phải gọi cho ông ta.

Nhìn bộ dạng lo lắng của Chương Hạc Chi, Tô Trà cũng biết điều mà ngoan ngoãn gật đầu, muốn ngoan bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Buổi chiều ở nhà ga, Tô Trà và Chương Hạc Chi đi lên hai con tàu khác nhau.

Vì để giúp đỡ Tô Trà hết mức, vé tàu cũng do Chương Hạc Chi tự hỗ trợ, là loại giường nằm.

Mùa Tết như thế này, đừng nói là vé giường nằm, có khi vé đứng còn không thể mua được, bên phía thầy Chương có thể đặt được vé giường nằm cũng không hề dễ dàng.

Cả chuyến đi làm cho Tô Trà rất thoải mái, không có việc gì làm thì cô đọc sách, mỏi mắt rồi thì nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Đi tàu hỏa mất hai ngày liền, buổi sáng ngày giao thừa, Tô Trà về tới thành phố C lúc tám giờ.

Xuống tàu hỏa, ngồi thêm chuyến xe về đến thị trấn là đã mười giờ rưỡi.

Tô Trà đứng trước cổng, chưa kịp bước vào là đã nghe thấy tiếng um sùm bên trong.

“Tô Thắng Dân, anh làm xong gà chưa, anh nhổ lông gà mà tốn sức thế à? Nhanh cái tay lên.”

“Được rồi, anh biết rồi, không phải đang tăng tốc độ sao? Em đừng vội, anh xong ngay đây.”

“Tô Bảo, con có thể dọn lại cái chuồng heo của con được không vậy, mới bây lớn sao mà ở bẩn thế.”

“Mẹ, con dọn dẹp từ buổi sáng rồi.”

“Cái nhà này, không ai để tôi ít nói được, Tô Thắng Dân, anh xem sao tới giờ con gái vẫn chưa về tới thế, hôm nay đã là ba mươi rồi mà, đến khi nào con gái chúng ta mới về tới đây?”

“Cộc cộc cộc.” Tô Trà gõ cửa ba lần, sau đó nhếch miệng hô lớn một câu: “Cha, mẹ, Tô Bảo, con về rồi đây!”

Cả nhà ba người nghe thấy giọng nói của Tô Trà vang lên, ai cũng trở nên sửng sốt, một lúc sau mới định thần lại được.

"Ôi, con gái tôi về rồi." Vương Tú Mi lập tức nở một nụ cười, suýt nữa thì không nhận ra đây là người vừa mới hét to kinh khủng kia.

Bà nhanh chóng chạy ra mở cửa, thấy con gái mình đứng bên ngoài.

Nhìn thấy con, hốc mắt Vương Tú Mi không kìm được mà đỏ ửng lên.

Tô Trà định nói gì đó, lại thấy mẹ mình rưng rưng nước mắt sắp khóc tới nơi, mới cuống cuồng nói: "Mẹ, sao vậy ạ, đừng khóc mà, không phải con đã về rồi đây sao?"

"Gầy đi nhiều rồi, con gầy quá, với lại tóc con sao thế này? Con đã đi những đâu mà người lại thành như vậy hả?" Vương Tú Mi nhìn cô con gái trắng trẻo mềm mại ngày nào giờ đây lại thành ra như này, bà đau lòng gần chết.

Nhìn này, khuôn mặt nhỏ nhắn này không còn tý thịt nào nữa, cằm cũng nhọn hoắt luôn rồi.

Tô Trà vừa nghe mẹ nói vừa đưa tay lau nước mắt trên mặt bà. Cô nhẹ nhàng dỗ dành: "Mẹ à, cũng không có chuyện gì đâu ạ. Con chỉ là cắt ngắn chút thôi. Tóc ngắn tiện lắm, cũng khá đẹp nữa chứ. Con gái mẹ vẫn luôn xinh đẹp mà, có thế nào vẫn đẹp thôi mẹ à."

Vốn dĩ Vương Tú Mi đã đau lòng lắm rồi, Tô Trà vừa giơ tay lên là bà đã chú ý tới tay cô, ngay lập tức nắm lấy, lo lắng hỏi.

"Tay con làm sao thế? Có chuyện gì sao? Bị thương rồi này!"

"Chỉ bị cắt một đường nhỏ thôi ạ, đã khỏi rồi, con cũng tới bệnh viện khám, vết thương đã kết vảy rồi, hai ngày nữa là khỏi thôi."

"Cả một vết thương dài như vậy? Sao lại bất cẩn thế chứ?" Vương Tú Mi cau mày, vẻ mặt bà tràn ngập lo âu.

Tô Thắng Dân và Tô Bảo đang đứng phía sau nghe thấy Tô Trà bị thương thì lập tức lại gần vây quanh cô.

Sau đó cô phải nói mãi thì cả nhà mới tin là cô thật sự không có chuyện gì.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 247: Chương 247



Tô Trà về tới nơi, mọi người trong nhà nhanh chóng thu dọn đồ đạc để trở về thôn đón năm mới.

Ban đầu Tô Trà không về, mọi người sợ cô ở đây không có ai, nên mới quyết định lên thị trấn đón năm mới với cô.

Giờ cô đã về rồi, cả nhà lại nhanh chóng trở về thôn.

Vốn dĩ ai cũng thích náo nhiệt, với lại ăn tết ở thị trấn này cũng không có cảm giác như ở trên thôn, ở đây mọi người đa phần là rất thân thiết, người qua kẻ lại, rộn ràng vô cùng.

Một tiếng sau, cả nhà thu dọn đồ đạc xong rồi dắt xe ra ngoài.

Vương Tú Mi đạp xe chở theo Tô Trà, còn Tô Thắng Dân thì chở Tô Bảo, trên xe còn treo rất nhiều đồ, cả Tô Bảo phía sau cũng ôm lấy không ít.

Hai tay Tô Trà thì lại trống trơn, cô không được nói gì mà cũng không phải làm gì cả, cứ ngồi yên đấy là được.

Mọi người đạp xe một mạch về, đến đầu thôn thì đã thấy mấy người cười cười nói nói đứng đấy tán gẫu.

Thấy gia đình Tô Thắng Dân trở về, ai nấy đều vui vẻ chào hỏi.

"Ôi, nhà Tô Thắng Dân về rồi này, hôm qua cụ nhà còn hỏi sao mấy người mãi chưa về đấy."

"Ha ha ha, chưa muộn lắm đâu. Tết thì phải về mới đúng Tết chứ." Tô Thắng Dân vui vẻ trả lời.

"Phải rồi, năm nay thôn chúng ta mời được người về chiếu phim đấy. Mùng hai tết mọi người cũng đi xem đi."

"Được được, chắc là sẽ đến rồi."

Tô Thắng Dân vừa đạp xe vừa thỉnh thoảng đáp lời mọi người.

Bây giờ ông cụ nhà họ Tô rất có tiếng trong thôn, Tô Thắng Dân lại mới mở một đội vận chuyển, nhà ai mà trồng cam đều phải nhờ ông hỗ trợ, vậy thì phải tranh thủ làm nóng mối quan hệ chứ?

Với lại Tô Trà là một đứa trẻ có tiền đồ, lỡ đâu sau này có việc gì nhờ vả, dù sao có quan hệ tốt cũng không có gì sai cả.

Mọi người về đến nhà, hai cụ nhìn thấy mấy người Tô Thắng Dân vào đến cửa thì ngay lập tức nở một nụ cười.

Xem như đã về tới nhà, hai cụ thấy đêm ba mươi rồi mà cả nhà lão Nhị chưa về, còn đang suy nghĩ xem có nên bảo Tô Thắng Hoa lên thị trấn một chuyến gọi mọi người về ăn tất niên hay không đây.

Đã chia nhà được ba năm nay rồi, bình thường mọi người ai cũng bận rộn hết, vậy nên chỉ có Tết Nguyên đán mới có thời gian quây quần bên nhau, cơm tất niên thì chắc chắn phải cùng nhau ăn rồi, thế mới náo nhiệt.

"Trà Trà, lại đây nào, trời lạnh lắm, mau vào nhanh cho đỡ lạnh, trong phòng có đốt lò đấy, vào tròn cho ấm." Bà cụ Tô thấy Tô Trà vừa mới xuống xe thì đã cười mà nói.

"Đúng đấy đúng đấy, vào nhà nhanh lên, trời lạnh." Ông cụ cũng thêm vào mấy câu.

Bây giờ thì ông cụ ngày càng coi trọng đứa cháu gái Tôn Trà này.

Tô Trà thông minh lanh lợi như vậy, tương lai lại rất có tiền đồ.

Chuyện trồng cam là nhờ Tô Trà, chứ không thì làm sao ông cụ hiểu được mấy thứ khoa học áp dụng vào trồng cây chứ.

"Đây rồi ạ, ông nội, bà nội, con biết hai người thương con nhất mà." Tô Trà dỗ ngon ngọt hai cụ vài câu, nhanh chóng ôm bà nội, đưa hai người đi vào nhà.

Để đề phòng hai người thấy được vết thương trên tay cô, Tô Trà đã cố ý mang găng tay vào, dù sao thì trời cũng rất lạnh, không cởi găng tay ra cũng chẳng ai chú ý.

Hai tiếng sau, gia đình Tô Thắng Lợi cũng về tới nhà, mang theo không ít quà tết, vừa vào trong nhà thì nghe thấy Tôn Trà đã về, ngay lập tức Lưu Mĩ Lan ôm đứa con hai tuổi chạy vào trong.

"Ôi, Trà Trà về thật rồi này. Hôm qua thím vẫn còn nghĩ đâu, chắc Trà Trà cũng về rồi, vậy mà về thật rồi này."

Lưu Mĩ Lan chưa vào tới nhà đã lên tiếng, khi bước vào thì thấy Tô Trà với bà nội, thím ta cười nói tiếp: "Mẹ ạ, mẹ cũng ở đây ạ, đây đây, mẹ bế cháu trai mẹ chút đi ạ."

Đương nhiên là bà cụ rất thích đứa cháu trai tự tay mình nuôi này rồi, nhanh chóng đưa tay ra bế nhóc.

Đứa bé này hình như rất tò mò về Tô Trà, cứ mở to đôi mắt nhìn cô.

Thấy đứa bé nhìn mình, Tô Trà cũng nhìn lại, rồi thấy đứa bé nhoẻn miệng cười toe toét với cô, để lộ ra một cái răng chưa mọc xong.

"Bối Bối nhà mình thích Trà Trà nhỉ, nào, Bối Bối, gọi chị đi." Lưu Mĩ Lan thấy con trai thích Tô Trà như vậy, thầm khen con trai có mắt nhìn.

Lưu Mĩ Lan cũng nghĩ rất đơn giản thôi, bây giờ Tô Trà đã có một ngôi nhà ở thành phố Bắc Kinh, tương lai của cô chắc chắn là rất sáng lạn.

Nếu con trai mình có quan hệ khá tốt với Tô Trà, có khi sau này còn được Tô Trà giúp đỡ.

"Chị ơi…" Tiếng gọi của đứa bé tràn ngập mùi sữa, rất đáng yêu.

Đối với những sinh vật như trẻ nhỏ, Tô Bảo cứ như một con gấu con vậy, còn đứa nhỏ trước mặt cô đây, so với Tô Bảo còn ngoan hơn nhiều.

"Này, đến đây, chị ôm một cái." Tô Trà vươn tay ôm lấy em bé từ trong lòng của bà ngoại, Tô Trà ôm trong n.g.ự.c cảm thấy rất mới lạ, em bé mềm mềm, non nớt, đôi mắt to tròn trong veo.

"Chị, chị, chúng mình ra ngoài chơi nha!"

Người chưa đến mà đã nghe giọng nói, một lúc sau Tô Bảo chạy ào vào trong phòng.

Nhìn thấy chị gái nhà mình đang ôm em bé Tô Bối, Tô Bảo có hơi ghen tị, khuôn mặt nhỏ xệ xuống đi qua nhìn Tô Bối một cái, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Tô Trà, mở miệng nói: "Chị, chúng mình ra ngoài chơi đi."

"Đi đâu chơi?" Tô Trà hỏi.

"Ở ngoài đóng băng hết rồi, chúng ta ra ngoài chơi xe trượt tuyết."

Tô Trà nghe thấy xe trượt tuyết cảm thấy rất hứng thú, ở miền nam cô rất ít khi có cơ hội chơi xe trượt tuyết.

Bà ngoại thấy ánh mắt của Tô Trà nên lập tức ôm em bé vào lòng mình, mở miệng nói: "Trà Trà con ra ngoài chơi đi, đúng rồi nhớ đội mũ."

Đối với việc Tô Trà cắt tóc ngắn bà ngoại không nói gì cả.

"Này, vậy con đi đây bà ngoại." Tô Trà lấy cái mũ ở bên cạnh đội lên rồi cùng cùng Tô Bảo cùng nhau ra ngoài.

Vương Tú Mi đang ngồi trong sân nhìn thấy hình ảnh hai người chạy ra ngoài thì nhịn không được mở miệng nói: "Chậm thôi!"

"Biết rồi!" Tô Bảo kéo cổ họng trả lời một tiếng nhưng chân không hề chậm lại.

Đến nơi chơi xe trượt tuyết, đám bạn của Tô Bảo đều rất nhiệt tình đối xử với Tô Trà.

Bọn họ đều nghe người lớn trong nhà nói rồi, chị gái của Tô Bảo là chị gái giỏi nhất trong thôn này, sau này thi lên đại học rồi học tập ở thành phố Bắc Kinh.

"Chị ơi, chị thật xinh đẹp, đẹp hơn bất cứ cô gái nào trong thôn này."

"Đúng đúng đúng, chị là người đẹp nhất mà em từng gặp."

"Cũng là người đẹp nhất mà mình từng gặp."

Một đám nhóc con bô lô ba la tranh nhau mở miệng khen Tô Trà đến mức cô cười rộ lên.

Quả nhiên trẻ con là người thành thật nhất trên thế giới.

Tô Bảo đứng một bên nhìn cả đám vui vẻ tiếp xúc với chị mình, cậu bé lập tức cảm thấy không vui, xông qua đẩy mấy bạn nhỏ ra ngoài rồi dùng khuôn mặt nghiêm túc tuyên bố.

"Đây là chị của tớ, các cậu đừng kêu bậy, muốn có chị gái thì về kêu cha mẹ các cậu sinh một người đi."
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 248: Chương 248



"Nhưng mà, cha mẹ tớ chỉ có thể sinh em trai em gái, không có sinh chị được."

"Đúng vậy."

"Chị của tớ có hơi hung dữ, Tô Bảo, tớ có thể đổi chị với cậu không?" Một cậu bé ngây thơ hỏi.

"Không được, không đổi." Tô Bảo lập tức từ chối.

"Vậy tớ lấy em gái đổi với cậu?" Bạn nhỏ đó vẫn chưa từ bỏ.

"Không đổi không đổi, các cậu còn chơi không, không chơi thì bọn tớ đi đây." Tô Bảo phụng phịu nói.

Hai tiếng sau, bạn nhỏ Tô Bảo với vẻ mặt rầu rĩ không vui cùng Tô Trà về nhà.

Bởi vì mặc kệ cậu bé nói gì thì những bạn kia vẫn mở miệng ngậm miệng kêu Tô Trà là "chị gái" thật khiến cậu bé tức giận!

Về đến nhà vừa bước vào cổng mọi người đã nhận ra vẻ mặt của Tô Bảo không vui.

"Ôi là ai khiến cho Tô Bảo nhà chúng ta không vui đấy? Nhìn cái miệng nhỏ cũng treo được chai dầu lên rồi." Tô Thắng Lợi mở miệng trêu chọc.

"Chú nhỏ, chị gái con được yêu thích quá, ai cũng muốn giành chị của con." Tô Bảo tố cáo.

"Ha ha ha, vậy con phải cố gắng học tập, không thì chị của con không thích con nữa đâu." Tô Thắng Lợi mỉm cười trả lời.

Người lớn có thể thích trêu chọc trẻ con như thế này, nhưng trẻ con lại không hề thích người lớn giỡn như vậy, ví dụ như sắc mặt lúc này của Tô Bảo rõ ràng sắp suy sụp.

Tô Trà thấy vẻ mặt Tô Bảo, cô giơ tay xoa xoa đầu nhỏ của Tô Bảo nhẹ nhàng nói: "Không sao, chị thích Tô Bảo nhất, chúng ta là cùng một cha mẹ sinh ra mà."

Nghe được lời nói của Tô Trà thì sự khó chịu trong lòng Tô Bảo lập tức biến mất, cậu bé cười thật tươi và nói với Tô Trà: "Chị, chị đối xử với em thật tốt, lần sau ăn bánh bao nhân thịt em sẽ chia cho chị nửa cái."

Tô Trà dở khóc dở cười, tình cảm mà chị dành cho em chỉ đáng giá mấy cái bánh bao nhân thịt thôi sao?

Tô Bảo cũng là người không có tim phổi, có lẽ là theo tính tình của cha mẹ, vừa rồi còn ghen bây giờ lại chạy vào phòng bếp lấy đồ ăn.

Bữa cơm ăn tất niên nên trong phòng bếp không ngừng bay ra mùi thơm ngào ngạt...

Ba giờ chiều, có hai bóng người từ cửa thôn đi về phía bên này.

Không lâu sau người trong thôn đều nhìn thấy Vương Quyên và Tô Vận hướng đến nhà Tô mà đi.

Hai mẹ con đều mặc đồ mới, nhìn đôi giày da mới trên đôi chân và cách ăn mặc của họ, chắc họ không phải là đang về ăn Tết đâu?

Hai năm nay cũng không thấy quay về sao đột nhiên năm nay lại trở về rồi?

Tình huống gì đây?

Trong lòng mọi người tò mò nhưng không ai mở miệng nói chuyện với hai mẹ con bọn họ.

Vương Quyên xách đồ đi phía sau Tô Vân, bà ta cảm thấy có không ít ánh mắt đang nhìn về phía mình, nên đắc ý cả người ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c lên.

Thấy chưa, Vương Quyên của bây giờ không còn như xưa nữa.

Đến cửa nhà tổ nhà họ Tô, Tô Vận đứng ngoài cửa nhìn cánh cửa quen thuộc này cô ta có chút bùi ngùi.

Kỳ thực sau khi trùng sinh cô ta chưa bao giờ muốn rời khỏi nhà họ Tô, cũng chưa từng nghĩ Tô Thắng Lợi cùng với Vương Quyên sẽ ly hôn, nhưng thế sự khó lường, có rất nhiều thứ đã thay đổi trong cuộc đời này.

Tô Vận muốn người một nhà cùng nhau vui vui vẻ vẻ nhưng có lẽ bây giờ đã không thể nào nữa.

"Tiểu Vận, con đang làm gì vậy?"

Vương Quyên vừa mở miệng đã cắt đứt nỗi buồn của Tô Vận, cô ta liếc nhìn Vương Quyên, có lúc cô ta thật sự không nói nên lời với người mẹ này.

Vương Quyên không hiểu ánh mắt của Tô Vận, dù sao vừa rồi khi nhìn thấy con gái mình đứng ngây ngốc như vậy, bà ta còn tưởng rằng mình đã làm sai chuyện gì.

Cách cửa viện, Tô Vận cùng với Vương Quyên nghe được âm thanh cực kỳ sôi nổi.

Nghe thấy trong phòng náo nhiệt, Vương Quyên cảm thấy hơi khó chịu nên tiến lên gõ cửa.

Tiếng gõ cửa cộc cộc cộng vang lên, một lúc sau cánh cửa mở ra, người ra mở cửa là Tô Trà.

Thật trùng hợp, Tô Trà hơi nhướng mày nhìn Tô Vận và Vương Quyên ở ngoài cửa.

Ôi trời, đây là trở về đón năm mới sao?

"Trà Trà, ai vậy?" Vương Tú Mi ở bên trong mở miệng hỏi.

"À, là Tô Vận và..." Dì lớn cũ? Tô Trà suy nghĩ một lát rồi tiếp tục nói: "Dì."

Bây giờ Vương Quyên và Tô Thắng Lợi đã ly hôn, nên không có vấn đề gì cả khi họ gọi là dì.

Vẻ mặt Vương Quyên trở nên u ám khi nghe Tô Trà gọi mình như vậy, Tô Vận đứng bên cạnh bà ta không nói lời nào, cô ta quan sát đánh giá Tô Trà.

Nửa năm không gặp, Tô Vận vẫn ghen tị với khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú làn da trắng nõn mềm mại của Tô Trà.

Nghe thấy cái tên “Tô Vận”, không khí náo nhiệt trong phòng bị ngưng lại trong chốc lát, qua một hồi lâu, Tô Thắng Hoa đi đến.

Nhìn con gái và vợ trước ở bên ngoài, trong lòng Tô Thắng Hoa không chút d.a.o động, theo thời gian trôi qua, giờ đây những người đã từng là người một nhà có chút xa lạ với nhau.

“Các người đến đây làm gì?” Tô Thắng Hoa lạnh lùng mở miệng.

“Tô Thắng Hoa, anh có ý gì, tôi không thể đến sao, hai chúng ta đã ly hôn nhưng Tiểu Vận vẫn là con gái của anh, vẫn là cháu gái của ông bà nội nhà họ Tô. Chúng tôi đến đây có thể làm gì được chứ, còn không phải là do Tiểu Vận nhớ thương các người cho nên mới trở về thăm hỏi, thuận tiện mang theo quà Tết đến để biếu tặng.” Lúc Vương Quyên nói những lời này, trong giọng nói nghe rõ sự kiêu căng, không ngừng chỉ vào đồ vật trong tay, khoe khoang một chút.

Nhìn đi, bọn họ có mang quà đến cho ông nội Tô.

Tô Trà lùi ra phía sau một bước, đứng ở bên cạnh yên lặng xem náo nhiệt.

Nhưng Tô Trà cảm thấy Vương Quyên này vẫn còn có thể nhảy nhót, sau đó lại trở về tìm cảm giác tồn tại, vẫn câu nói cũ đường đi càng ngày càng tự do.

Chậc chậc chậc, đây gọi là ly hôn rồi giải phóng bản thân!

“Thứ gì vậy, hai lão già chúng tôi đều không cần, các người cầm về hết đi, chúng tôi không nhận nổi đâu.”

Không đợi Tô Thắng Hoa mở miệng, bà cụ ở trong sân đã nói thẳng.

Câu nói này của bà cụ đã làm cho vẻ mặt của Tô Vận và Vương Quyên lập tức trở nên cứng đờ.

Bốp bốp bốp, Tô Trà vỗ tay liên tục như hải cẩu.

Bà nội mạnh mẽ, một cú sút thẳng như thế này thật lợi hại.

Nhưng bà nội Tô luôn thẳng thắn như vậy, kinh ngạc không, bất ngờ không?

Một lát sau, vẻ mặt Tô Vận u ám không quan tâm đến bà cụ mà lại quay sang nói chuyện với Tô Trà.

“Tô Trà, tôi muốn tìm cô hỏi thăm chuyện này.”

Vẻ mặt Tô Trà mờ mịt… Tại sao lại lôi lên người cô vậy?

Cô và Tô Vận rất thân quen với nhau sao?

Tô Trà hơi tò mò không biết cô ta tìm cô hỏi thăm chuyện gì.

“Cô có biết Khương Triều Dương đang ở đâu không?”

Vẻ mặt Tô Trà sững sờ, cái gì vậy?

Khương Triều Dương ở đâu? Làm sao cô có thể biết được chuyện này?

Tô Trà cảm thấy có phải Tô Vận bị bệnh thần kinh hay không, cô và Khương Triều Dương gặp mặt nhiều lắm cũng chỉ mới hai lần, số câu giao tiếp với nhau còn có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Bây giờ hỏi cô Khương Triều Dương ở đâu, làm sao cô biết?
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 249: Chương 249



“Cô biết anh ta ở đâu sao? Cô có thể nói cho tôi biết được không?” Trong giọng nói của Tô Vận mang theo sự cầu xin.

Tô Trà lắc đầu, mở miệng nói: “Tôi không biết.”

Khương Triều Dương yên lặng bỏ nhà ra đi là vì chuyện cầu hôn Tô Trà, dựa vào những tin tức Tô Vận hỏi được từ nhà họ Khương, Khương Triều Dương chắc chắn là thích Tô Trà.

Cho nên, Khương Triều Dương nhất định sẽ liên lạc với Tô Trà.

Không thể không nói, quả thật người của nhà họ Khương hiểu rõ tính tình của Khương Triều Dương, nhưng đáng tiếc bọn họ chỉ đoán đúng được phân nửa.

Không sai, Khương Triều Dương có tình cảm với Tô Trà, nhưng sau lần gặp Tô Trà ở viện Nghiên cứu Khoa học, Khương Triều Dương do dự suy nghĩ rất lâu cũng không chủ động liên lạc với Tô Trà.

Quả thật Tô Trà không gặp Khương Triều Dương, hai người cũng không liên lạc với nhau, cho nên Tô Trà lại mở miệng nói: “Tôi thật sự không biết, không biết chính là không biết.”

Nói xong lời này, Tô Trà cũng không quan tâm đến phản ứng của Tô Vận, xoay người đi thẳng về phòng.

Tô Trà biết Tô Vận có quá nhiều chấp niệm với Khương Triều Dương, nhưng mà cô không có ý định chen ngang vào chuyện này, thậm chí cô cảm thấy Khương Triều Dương không ở bên cạnh Tô Vận cũng là chuyện tốt.

Nam chính đã làm sai chuyện gì mà lại bị Tô Vận dây dưa như vậy.

Ồ, người đời trước làm sai cho nên đời này trùng sinh lại là có thể quấn lấy người ta sao?

Người ta không nợ cô ta, cắm sừng cho người ta một lần là đủ rồi, trùng sinh lại còn muốn cắm thêm cho người ta lần nữa hả? Không có đầu óc à?

Trùng sinh, những chuyện của đời trước không còn tồn tại nữa sao?

Tô Vận không thể bắt nạt Khương Triều Dương không có ký ức của đời trước như vậy được.

Cô ta được trùng sinh thì được quyền coi người khác như rác mà lợi dụng?

Đây là đạo lý gì vậy?

Tô Vận nhìn thấy Tô Trà đi vào phòng, còn muốn đuổi theo, kết quả vừa mới bước chân lên, Tô Thắng Dân đã ngăn cản Tô Vận.

“Này này, cô làm gì vậy, không phải con gái tôi đã nói không biết hay sao, cô còn chưa đủ hay sao?” Mấy năm nay sự nghiệp Tô Thắng Dân thăng tiến không tệ lắm, lúc nói chuyện khí phách cũng tăng lên không ít.

Tô Vận nhìn gia đình của chú ba như đã được thay đổi cốt cách, biết bản thân không có thể vào trong tìm Tô Trà hỏi về tin tức của Khương Triều Dương, cô ta không nói lời nào lập tức quay người rời đi.

Tô Vận cũng là không còn cách nào khác, cô ta không tìm thấy và không liên lạc được với Khương Triều Dương, cô ta cũng từng thử viết thư gửi cho Khương Triều Dương trong quân đội, nhưng bức thư kia như là đá chìm xuống đáy biển, không có bất kỳ tin tức gì, cũng không nhận được hồi âm nào.

Cô ta đã từng hỏi thăm, biết được sau khi Khương Triều Dương bỏ nhà đi cũng không liên lạc với người trong gia đình.

Cô ta cũng hết cách, lần này nghe nói nhà họ Tô đã quay về nên mới đến đây tìm Tô Trà.

Nhưng Tô Trà nói cô không biết, Tô Vận không tin.

Có lẽ là cô ta không muốn tin, Tô Trà chính là cọng rơm cuối cùng Tô Vân muốn nắm lấy, cô ta không thể từ bỏ, dù một chút cũng không thể, bởi vì một khi cô ta từ bỏ thì Khương Triều Dương sẽ biến mất khỏi thế giới của cô ta.

Vương Quyên thấy Tô Vận đi rồi thì vội vàng cất bước đuổi theo, lúc đi còn không quên mang theo những món đồ đã mang đến.

Dù sao bà nội Tô cũng đã nói bọn họ không thiếu những món đồ này, nếu hai người để lại những món đồ này thì người trong gia đình họ cũng sẽ ném đi hết, chi bằng mang về, còn có thể biếu tặng nhà mẹ đẻ.

Mấy thứ xa hoa này cũng không rẻ đâu, không thể lãng phí.

Tô Vận đến rồi đi trong vỏn vẹn chưa đến mười phút, nhưng bầu không khí trong nhà đã bị xáo trộn.

Bà cụ ở trong sân nói thầm vài câu, sau đó bảo người khác làm tiếp tục đi làm việc.

Bà cụ tỏ vẻ: Còn may là đến vào hôm nay, nếu ngay ngày mùng một đầu năm mà đến, tôi sẽ bị chọc tức đến bị bệnh tim! Điềm tốt đầu năm đã bị bọn họ phá hỏng hết.

Bên này, gia đình nhà họ Tô cũng đang bận rộn.

Bên kia, bầu không khí của nhà họ Khương lại không tốt chút nào.

Mẹ Khương u ám tất bật chuẩn bị cơm tất niên ở trong phòng bếp, trong lòng khó chịu không thôi.

Hôm nay là giao thừa, vậy mà con trai bà ta cũng không gọi điện về nhà, đến một bức thư báo tin cũng không có, từ sau lần trước bỏ nhà ra đi, con trai bà ta đã không liên lạc với người trong nhà.

“Duyệt Duyệt, con nói xem anh con là có ý gì đây, đây là đang trách mẹ sao? Mẹ là vì ai cơ chứ? Một thanh niên hơn hai mươi mấy tuổi tìm bạn gái không được sao? Mẹ làm cái gì sai chứ, mẹ một thân một mình nuôi hai anh em con khôn lớn là mẹ sai rồi sao, trong lòng mẹ rất khó chịu.”

Nhìn bộ dạng nước mắt nước mũi tèm nhem của mẹ, Khương Duyệt cũng không biết nên nói gì, một lúc lâu sau mới mở miệng nói nói mẹ Khương: “Mẹ, mẹ đừng buồn như vậy. Anh trai con không thể không cần chúng ta, chắc chắn là anh ấy vẫn còn tức giận, chờ anh ấy hết giận rồi sẽ gọi lại cho chúng ta.”

Từ nhỏ Khương Triều Dương đã có tinh thần trách nhiệm cao, khi còn bé trong nhà còn nghèo, con nhà người ta được đi ra ngoài chơi, còn Khương Triều Dương đã phải xuống ruộng làm việc.

Sau này anh ta lại đi bộ đội, anh ta gần như gửi về hết tất cả các khoản tiền trợ cấp của mình, nếu không điều kiện trong nhà sẽ không tốt như thế này.

Mẹ Khương có thể làm gì chứ? Lần này con trai nói đi là đi, cũng không liên lạc gì với người trong nhà, bà ta sợ rồi, sau này không dám quản lý chuyện của Khương Triều Dương nữa.

Thậm chí mẹ Khương quyết định sẽ cách xa Tô Vận, con trai bà ta không thích Tô Vận, hai người tiếp xúc nhiều cũng không tốt.

Hai ngày sau, Tô Vận đến nhà họ Khương, cô ta cảm thấy thái độ của người nhà họ Khương đối với cô ta đã thay đổi, hơn nữa họ còn nói cô ta sau này đừng tới nữa, để cho người khác thấy được sẽ nói những lời không hay.

Tô Vận bị chọc tức, trước đây cũng không cảm thấy không được hay, bây giờ lại nói không hay, muộn rồi!

Cô ta nhất định phải ở lại, phải bước chân vào cổng nhà họ Khương.

Bọn họ chiếm được nhiều lợi ích từ cô ta, mà bây giờ lại muốn không liên quan đến cô ta? Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy.

Tô Vận nghĩ nhất định là Khương Triều Dương đã gọi điện về nhà, nếu không thì làm sao người nhà họ Khương lại thay đổi thái độ một cách đột ngột.

Ở thôn Thanh Sơn, vào ngày mùng hai tết về nhà mẹ đẻ.

Vương Tú Mi đã thu dọn đồ đạc từ sáng sớm, dù sao bây giờ cùng là Tết Nguyên Đán, mà nhà mẹ đẻ của bà đã yên tĩnh trong hai năm qua, Vương Tú Mi bằng lòng giữ thể diện cho nhà mẹ đẻ.

Việc chuẩn bị đồ đạc không có gì khó khăn, một miếng thịt ba chỉ nặng ba cân, hai túi bánh ngọt và mấy quả cam được tặng cho mấy cụ ông đến nhà vào mùng một Tết Nguyên Đán.

Lúc tám giờ, khi tất cả đồ đạc đều được chất lên xe đạp, cả nhà bắt đầu xuất phát.
 
Back
Top