Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 130: Chương 130



Chuyện của Lý Tân Kiến kia vẫn chưa xử lý xong, dựa theo tình hình hiện tại, chắc chắn sẽ không thể lấy được tiền về nữa.

Hơn nữa, tiền thuốc men vẫn do Tô Thắng Dân ứng trước, về sau nhà họ còn phải trả tiền cho ông.

Khi Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi vào đến phòng bệnh, thì Vương Quyên đang thu dọn đồ đạc.

Thấy hai người tiến vào, trong lòng Vương Quyên vừa có chút xấu hổ, lại có chút tức giận.

Lần trước bà ta và Tô Vận thậm chí còn quỳ xuống để cầu xin chú hai rồi, thế nhưng chú hai lại dám không giúp đỡ.

Đều là người một nhà, thế nhưng khi gặp chuyện rồi mới thấy rõ bản chất của một người.

"Các em đến đây, Tô Trà đã lên tàu hỏa rồi à?" Tô Thắng Hoa chủ động cất tiếng chào hỏi, ông ta còn chống nạng đứng dậy.

"Vâng, bọn em nhìn tàu hỏa chạy rồi mới rời đi. Anh cả, cái chân này của anh sao rồi, bác sĩ nói thế nào? Mà, cha mẹ đâu rồi?" Tô Thắng Dân tiến lên phía trước hai bước rồi cất tiếng hỏi.

"Cha mẹ đi tìm bác sĩ làm thủ tục xuất viện rồi, chỗ bác sĩ có lẽ không có việc gì. Hôm qua bác sĩ đã đến đây rồi, có dặn sau khi xuất viện thì dưỡng thương cho cẩn thận là được." Tô Thắng Hoa nói xong, lại có chút xấu hổ cất tiếng: "Đúng rồi, số tiền viện phí của anh, chờ anh có tiền rồi sẽ trả lại cho vợ chồng chú. Chú thím cũng biết anh trong một chốc một lát..."

Không đào đâu ra tiền mà trả cả.

"Không sao đâu, số tiền đó em cũng không cần gấp, anh cả cũng đừng có sốt ruột quá." Chuyện mấy trăm đồng thôi ấy mà.

Khụ khụ, tuy rằng Tô Thắng Dân cũng đau lòng thật đấy, đây chính là tiền vốn ông để dành để mua nhà cho con gái cơ mà, tiêu hơn một trăm đồng ra ngoài, nếu nói không đau lòng thì đó là nói dối.

Chỉ chốc lát sau, ông bà nội Tô cầm hóa đơn viện phí về đến, cả đám người cùng nhau thu dọn sau đó xuất viện về nhà.

Hai tiếng sau, đoàn người về đến nhà. Chuyện đầu tiên là đưa Tô Thắng Hoa về phòng nghỉ ngơi, Vương Quyên tiến vào phòng bếp nấu cơm trưa.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại Tô Thắng Hoa, Tô Thắng Dân, Vương Tú Mi và hai vợ chồng ông bà nội Tô.

Ông nội Tô ngước mắt lên, liếc Tô Thắng Hoa một cái, một lát sau, ông cụ mới cất tiếng:

"Tô Thắng Hoa, người ta vẫn luôn nói, cho dù là anh em ruột cũng phải tính toán cho rõ ràng, tiền thuốc men sau này con phải trả cho thằng hai. Thằng hai, con cũng phải thông cảm, lúc này anh cả con cũng không tiện làm việc, con thư thả cho nó một thời gian, sau này nó sẽ trả lại tiền cho con."

"Cha, chuyện này con đã thương lượng với Thắng Dân xong rồi." Tô Thắng Hoa cất tiếng.

Tô Thắng Dân cũng nhanh chóng đáp: "Đúng đó cha. Chuyện này anh cả đã nói với con rồi, cha cũng đừng lo lắng nữa. Con và anh cả là anh em mà, đừng nói mấy lời khách sáo đó."

Vương Tú Mi đứng cạnh không hé rằng, chuyện tiền nong này bà còn có thể nói cái gì được đây, bây giờ phòng cả nghèo đến độ chỉ còn mỗi cái quần cộc thôi, cho dù có mạnh mẽ ép buộc họ trả, thì họ cũng không đào đâu ra tiền cả.

Hơn nữa, vì mấy trăm đồng mà ép c.h.ế.t người khác, Vương Tú Mi bà không ác độc đến độ ấy.

"Được rồi, các con đã nói thế thì cha yên tâm rồi. Vậy được rồi, thằng cả dưỡng thương cho tốt đi." Trong lòng ông nội Tô vui vẻ, chỉ cần anh em hòa thuận là được rồi, ông cụ cũng không có yêu cầu gì khác cả.

Sau khi nói rõ ràng chuyện tiền nong, ông bà nội Tô rời đi, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi cũng rời đi rồi.

Một lát sau, Vương Quyên bưng nước ấm vào phòng, nhìn thấy Tô Thắng Hoa một mình nằm đó, bà ta có chút mất hứng bĩu môi.

Tô Thắng Hoa nhìn thấy động tác mờ ám của Vương Quyên, trong lòng ông ta nháy mắt không thể nào vui nổi.

"Bà làm sao? Biểu cảm đó của bà là có ý gì hả?"

Nghe thấy tiếng chồng chất vấn, Vương Quyên cũng bớt bớt lại hai phầ, thế nhưng bà ta vẫn có chút không nhịn được mà nhỏ giọng than trách:

"Lúc này vừa mới về nhà, tôi ở phòng bếp bận việc, trong nhà chẳng lẽ không thể để lại một người trông coi ông một chút à? Không phải tôi nói chứ, trong thời gian ngắn ông cũng không có cách nào làm việc, chúng ta còn thiếu nợ chú hai kia kìa, phải làm sao bây giờ?"

"Làm sao, còn có thể làm sao nữa? Tôi đã thương lượng với thằng hai xong rồi, chờ có tiền tôi sẽ trả lại ngay. Gần đây Tô Vận không về nhà à?"

"Không, không quay về." Nhắc đến Tô Vận, trong lòng Vương Quyên có chút chột dạ, nhất là tầm mắt Tô Thắng Hoa đang nhìn về phía bà ta, khiến cho trong lòng bà ta lại càng chột dạ thêm.

"Không quay về? Không phải hôm nay trường học cho nghỉ đấy ư? Hôm nay nếu nó không về, sau này cũng đừng về nữa." Tô Thắng Hoa hừ lạnh một tiếng, ông ta xốc chăn bên cạnh lên rồi nằm ngủ, bây giờ ông ta không muốn nói bất cứ chuyện gì nữa.

Nhìn thấy thái độ của chồng mình, Vương Quyên lập tức luống cuống. Bà ta quan sát vẻ mặt của Tô Thắng Hoa một lát rồi mới lén đi ra khỏi phòng.

Ra khỏi phòng, Vương Quyên dặn dò con gái cả Tô Diệp chăm sóc cho Tô Thắng Hoa một lát, còn bản thân bà ta thì đi ra ngoài.

Vương Quyên chờ người ở cửa thông, đợi khoảng một tiếng đồng hồ mớ nhìn thấy bóng dáng của Tô Vận đang chậm rãi đi về phía cửa thôn bên này.

Vương Quyên lo lắng tiến lên hai bước.

"Tiểu Vận, con đã định về nhà chưa, mấy ngày nay con đi đâu đấy? Mới vừa nãy cha con còn hỏi vì sao con không về, ông ấy tức giận lắm đó. Con xem con đấy, nếu được nghỉ sớm thì về nhà sớm một chút, cô gái nhỏ đi ra ngoài một mình nguy hiểm biết chừng nào chứ?"

"Con có thể đi đâu được đây, còn không phải là đến nhà họ Lý à? Con cũng đâu có đi chơi, tức giận con làm gì? Không phải con đang sốt ruột lo chuyện tiền nong rồi đấy à?" Gần đây Tô Vận nóng nảy đến độ miệng cũng nổi lên mấy cục nhiệt luôn rồi.

Lần này cô ta không chỉ làm mất đi năm trăm đồng được chia lúc ở riêng, mà còn có ba trăm đồng mà cô ta lén tiết kiệm nữa.

Ba trăm đồng này là số tiền tiết kiệm suốt sáu bảy năm trời của cô ta, trước đây cô ta giấu người nhà hái thảo dược lên thị trấn bán, vừa đi vừa về mất tận một tiếng đồng hồ, thế nhưng cô ta cũng không dám ngồi xe, sợ tốn tiền.

Bao nhiêu năm như thế, cô ta kiếm được có chút tiền đó, nào có dễ dàng gì.

Thế nhưng chỉ nhoáng một cái bèn mất trắng, không còn gì cả? Chẳng lẽ cô ta không sốt ruột ư?

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 131: Chương 131



"Được rồi, được rồi, về nhà đi thôi. Chuyện tiền nong tạm thời không cần gấp, chú hai con nói, số tiền này nó vẫn chưa cần gấp." Vương Quyên nói xong lại không nhịn được mà thầm lẩm bẩm.

"Con nói xem, chú hai con cũng thật là, nếu đã không cần gấp vậy thì tại sao lại còn bắt chúng ta phải trả lại tiền cơ chứ? Chúng ta gặp phải chuyện gì, khó khăn thế nào, nó cũng nhìn thấy rồi, thế mà lại còn bắt trả tiền. Thế mà còn nói cái gì mà anh em ruột cơ đấy, thật là..."

"Trả cũng tốt. Nếu không chúng ta mà nợ chi thứ hai một chút, sau này thím hai con không biết sẽ còn lên mặt đến độ nào đâu. Ôi chao, cứ nhớ đến chuyện này là trong lòng mẹ lại thấy không thoái mái, mẹ ghét nhất loại người giống thím hai con."

Trước kia khi còn chưa ở riêng, bà ta cũng không cảm thấy chi thứ hai có vấn đề gì.

Đối với hành vi dùng mánh khóe lười biếng của chi thứ hai, người trong thôn đều bàn tán sau lưng hai vợ chồng Tô Thắng Dân, còn mỗi lần giáp mặt, có ai mà không khen phòng cả nhà họ tốt.

Bây giờ chia nhà ra rồi, sự chênh lệch mới dần dần hiện rõ. Chi thứ hai được ăn thịt, thế nhưng đến một cọng giá, phòng cả nhà họ còn không có mà ăn.

Con người ấy mà, thấy người vốn không bằng mình đột nhiên sống tốt hơn mình, tâm tình cũng sẽ lập tức thay đổi theo.

Vương Quyên cũng là kiểu người như thế.

Trước kia bà ta không hề coi trọng chi thứ hai, bởi vì cả nhà của chi thứ hai không có gì đáng để bà ta đặt vào mắt cả.

Thế nhưng sau khi ở riêng rồi, cả nhà chi thứ hai đều lập tức thay đổi, cả hai vợ chồng nhà chú hai đều chăm chỉ làm việc kiếm tiền, Tô Trà của chi thứ hai đi học còn được tham gia cuộc thi gì đó, nghe nói còn nhận được rất nhiều tiền thưởng.

Bởi vậy, sự chênh lệch trước sau lớn như lòng sông và nước biển, cho nên tâm tính cũng không thể bình thản nổi nữa.

Tô Vận nghe mấy lời nói liên miên cằn nhằn của Vương Quyên, trong lòng cô ta không biết đang nghĩ gì, thế nhưng dáng vẻ cứ như tâm sự trùng trùng bất an.

Bây giờ, trong ba phòng, phòng cả bọn họ là nghèo nhất.

Tình hình thực tế khác xa với những dự tính trong kế hoạch của cô ta.

Dựa theo kế hoạch của cô ta, hẳn là phòng cả nhà cô ta phải xuôi gió, xuôi nước mới đúng, tại sao bây giờ thực tế lại để chi thứ hai hết ăn lại nằm kia phất lên?

Từ khi sống lại, Tô Vận đã luôn cảm thấy chướng mắt Tô Trà rồi.

Cô ta cho rằng, ngoại trừ cái gương mặt đó ra, thì Tô Trà chẳng có chút tài cán gì để cô ta phải kiêng dè cả, thế nhưng bây giờ thì khác hoàn toàn rồi, tất cả mọi chuyện đều thay đổi rồi.

Rốt cuộc là sai từ khâu nào cơ chứ?

Thế nhưng Tô Vận cô ta không thể không thừa nhận, Tô Trà của hiện tại khiến cho cô ta ghen tị, trong sự ghen tị đó, đồng thời cũng xen lẫn chút âm mưu ở đáy lòng.

Rõ ràng cô ta mới là người trọng sinh cơ mà, mấy năm trước mọi chuyện vẫn luôn đi theo kế hoạch của cô ta, vì sao chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, mà mọi chuyện đã thay đổi long trời lở đất thế này?

Tô Vận không biết rằng, nếu thực sự dựa theo nội dung của nguyên tác, thì quả thật sau khi chi thứ hai ra ở riêng sẽ càng ngày càng nghèo túng.

Tô Trà chưa học hết cấp ba đã bỏ học, còn Tô Bảo bởi vì trộm táo nhà người khác, cho nên mới bị ngã từ trên cây xuống bị gãy chân, mà thân thể của Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi tuy không có vấn đề gì, thế nhưng tuổi già của hai ông bà vô cùng thê thảm.

Con gái không còn, chân con trai thì què quặt, cho nên cả đời phải độc thân.

Kết cục như thế, nếu theo cốt truyện của nguyên tác thì đúng là vả mặt đủ đau, dù sao thì họ hàng cực phẩm cũng chỉ dùng để vả mặt, làm nền cho cuộc sống tốt đẹp của phòng cả thôi ấy mà.

Thế nhưng, Tô Trà thay đổi, tất cả mọi chuyện cũng theo đó mà thay đổi theo.

Trong khi Tô Vận vẫn chưa nhận ra, thì mọi chuyện đã trôi mạnh theo hướng mà cô ta không thể biết trước nữa rồi...

----

Bắc Kinh, nhà ga.

Ba người Tô Trà chen chúc trong đám người rời khỏi nhà ga, nhìn thấy đám người nhốn nháo chen lấn xô đẩy nhau, ba người bàn bạc với nhau rồi lát, chuẩn bị bắt xe đi đến tứ hợp viện của bạn thầy Tương kia.

Tương Kì ở tít thành phố C xa xôi đã không thể nhịn được mà gọi điện thoại dến, ông ta ngồi căn giờ, thấy cũng đến giờ ba đứa trẻ xuống tàu hỏa rồi, Tương Kì bèn vội vàng gọi điện thoại nhắc nhở Vương Quốc Quân.

"Được rồi, được rồi, tất cả những gì ông vừa nói, tôi đều nghe được hết rồi. Phòng tôi đã dọn dẹp xong từ trước rồi, bảo bối của tôi tôi cũng lấy ra cho chúng luôn rồi."

"Ha ha, ông xem lại cái tính tình thối của ông đi. Lúc này tôi cũng vừa mới nói hai câu thôi mà ông đã mất kiên nhẫn rồ?"

"Tôi không mất kiên nhẫn, tôi phát hiện ông trở nên dài dòng hơn thì có. Ông vừa mới về hưu được bao lâu cơ chứ, thế nhưng đã thay đổi thành thế này rồi, ông dưỡng lão thật đấy à? Ông nhìn ông mà xem, bây giờ cứ hở ra là nói miên man cằn nhằn, trước kia sao tôi không biết ông lắm lời như thế nhỉ?"

"Ông có ý gì hả? Chê tôi nói nhiều?"

"Lời tôi nói còn chưa đủ rõ ràng ư? Được rồi, tôi cúp máy nhé, nghe ông cằn nhằn lâu như thế, tôi đau hết cả đầu rồi đây này."

Vương Quốc Quân nói xong thì hành động lưu loát, mạch lạc cúp điện thoại cái rụp.

Ông ta giơ tay lên xoa xoa ấn đường, quả thật Vương Quốc Quân có chút đau đầu, tối hôm qua ông ta ngủ không được ngon.

Nửa tiếng sau, cửa nhà bị người ta gõ vang.

Nghe thấy tiếng gõ, Vương Quốc Quân đứng dậy khỏi chiếc ghế mây trong sân, đi về phía cửa chính.

"Két két..." Cửa gỗ phát ra âm thanh của niên đại.

Đợi cửa mở rộng ra, tầm mắt của Vương Quốc Quân mới dừng lại trên người ba đứa trẻ đang đứng ở ngoài cửa.

Hai cậu con trai, cô cô nhóc, cảm nhận đầu tiên là diện mạo của cả ba người đều vô cùng ưa nhìn.

"Xin chào, xin hỏi thầy có phải giáo sư Vương không ạ? Bọn em đến theo lời giới thiệu của thầy Tương ạ." Tính cách của Cận Tùng khá hướng ngoại, cậu ta là người đầu tiên cất tiếng chào hỏi.

Tầm mắt của Vương Quốc Quân quét một lượt quanh ba người, theo thói quen xụ mặt cất tiếng: "Đúng là tôi, các em vào đi thôi."

Ba người đi theo sau lưng Vương Quốc Quân, tòa tứ hợp viện này vô cùng rộng lớn, trong sân còn có một giàn nho, phía dưới giàn nho đặt một chiếc ghế mây, thoạt nhìn có vẻ vô cùng nhàn hạ.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 132: Chương 132



"Tôi đã thu dọn phòng ở cho các em từ trước rồi. Đó, ba gian phòng bên kia là của các em, ai thích ở phòng nào thì chọn đi. Nếu các em có chuyện gì thì có thể đến tìm tôi, thế nhưng lời không hay thì nên nói trước, muốn ở nhà tôi thì cũng được thôi, thế nhưng phải về nhà trước bảy giờ, nếu không về thì nhớ báo một tiếng. Còn nữa, không được tùy tiện dẫn người về đây, tôi thích yên tĩnh."

Vương Quốc Quân vừa nói chuyện, vừa im lặng đánh giá vẻ mặt của ba người trẻ tuổi trước mặt.

Đối với những lời nói của Vương Quốc Quân, ba người Tô Trà không có bất cứ ý kiến gì cả.

Dù sao họ cũng chỉ ở đây vài ngày mà thôi, sau vài ngày nữa, họ phải đến địa điểm tham gia trại đông đã thống nhất từ trước, đến lúc đó, họ sẽ phải chuyển vào ở trong kí túc xá.

Hơn nữa ba người cũng không có ai ngốc cả, tuy rằng thái độ của Vương Quốc Quân có chút nghiêm túc, khi nói chuyện cũng không mềm mại chút nào, thế nhưng đối với ý ở ngoài lời trong những câu nói của Vương Quốc Quân, bọn họ có thể nghe ra được.

Phải về trước bảy giờ, không về thì phải báo trước một tiếng, đây là ông đang lo lắng cho an toàn của họ mà thôi.

Trong lòng Tô Trà thầm cười trộm một tiếng, cô ngước mắt lên nhìn về phía Vương Quốc Quân. Trong lòng cô thầm nghĩ... Giáo sư Vương này chẳng lẽ chính là người lời nói chua ngoa nhưng trái tim đậu hũ trong truyền thuyết đó ư?

Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ!

Cái đó, nhìn trộm bị đương sự bắt được, chuyện này có chút xấu hổ.

Tầm mắt của Tô Trà và Vương Quốc Quân đối diện với nhau vài giây, Vương Quốc Quân vẫn xụ mặt như cũ, biểu cảm giống hư muốn dọa trẻ con khóc đến nơi ấy.

Tô Trà khẽ chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội, ngoan ngoãn. Cô lập tức cười với Vương Quốc Quân, để lộ hàm răng trắng bóng, chỉnh tề.

Ôi chao, con nhóc này không hề sợ ông ta.

Vương Quốc Quân đối diện với đôi mắt cong cong tràn đầy ý cười của con nhóc con kia, ông ta có chút mất tự nhiên dời tầm mắt.

"Đồ đạc trong nhà này các em có thể tùy ý sử dụng, thế nhưng đừng có làm bẩn là được. Còn cặp linh kiện đang được xếp chồng lên nhau kia, cũng tùy các em chơi thế nào thì chơi." Vương Quốc Quân cất tiếng, dù sao thì mấy món đồ quan trọng, ông ta cũng cất vào phòng ông ta rồi, mấy thứ đồ trong sân này cũng không quá quan trọng.

Huống chi, ba đứa bé giống như búp bê này, chắc gì đã cảm thấy hứng thú mấy cái đống linh kiện và phụ tùng kia.

Thế nhưng Vương Quốc Quân lại xem nhẹ ánh mắt sáng rực của Tô Trà khi đảo qua đống linh kiện kia rồi.

"Phòng kia là của tôi, các em không được tùy tiện động vào. Nếu không cũng đừng có trách tôi trở mặt."

"Các em dọn dẹp một lát đi, ở phòng bếp có nguyên liệu nấu ăn, các em tự làm cơm trưa cho mình đi, tôi phải ra ngoài một chuyến." Vương Quốc Quân nói xong thì chắp tay sau đít, xụ mắt ra ngoài.

Ra đến cửa, chuyện đầu tiên mà Vương Quốc Quân làm chính là đưa tay lên sờ sờ gương mặt của mình, nhớ lại cảnh tượng con nhóc kia cười dài với ông ta, trong lòng ông ta thầm cảm thấy buồn bực... Chẳng lẽ gần đây ông ta không khiến cho người ta sợ hãi như trước nữa?

.

Kì lạ thật, hình như con nhóc kia không sợ ông ta. Bình thường ngay cả học sinh của ông ta nhìn thấy ông ta, cũng bày ra dáng vẻ như chuột nhìn thấy mèo ấy.

Không biết con nhóc kia ngốc, hay là quá vô tư nữa?

Bỏ đi, bỏ đi, không thèm nghĩ nữa, ông ta vẫn nên đến trường học làm việc thôi. Vì chờ ba đứa bé kia đến mà ông ta đã cố ý xin nghỉ cả một buổi sáng rồi đấy.

Trong tòa tứ hợp viện kia.

Mấy người Tô Trà nhìn thấy Vương Quốc Quân rời đi với vẻ mặt lạnh lùng như thế thì đều cảm thấy buồn cười.

Giáo sư Vương này, hình như cũng có chút thú vị ấy nhỉ.

Vừa rồi ba gian phòng bên trái mà giáo sư Vương vừa chỉ, Cận Tùng nhanh tay nhanh mắt nhất, chọn một gian phòng ở ngoài cùng, Tô Trà cũng tùy tiện chọn một gian, chỉ còn lại Trầm Nghiễm không nói gì cả, phải chọn gian phòng cuối cùng.

Ba người đều tự mình thu dọn đồ đạc cá nhân của bản thân, khoảng nửa tiếng sau, cả ba lại tập hợp lại.

Vấn đề đến rồi.

Bụng họ đã đói đến độ kêu ầm lên rồi, thế nhưng ba người bọn họ, không ai biết nấu cơm cả.

Tầm mắt của Trầm Nghiễm và Cận Tùng đồng thời nhìn về phía Tô Trà.

"Tô Trà, nếu không thì cậu thử xem." Cận Tùng ướm lời hỏi.

Tô Trà liếc nhìn cậu ta một cái, từ chối bằng giọng điệu quyết đoán: "Không được."

Cô không thích phòng bếp, không có lý do vì sao, chỉ đơn giản là không thích mà thôi.

"Không phải người ta vẫn luôn nói, về chuyện bếp núc này, con gái có thiên phú hơn con trai đấy ư?" Cận Tùng tiếp tục khuyên bảo,

"Ai nói câu đó thế hả? Người ta vẫn luôn nói, con trai học khoa học tự nhiên tốt hơn con gái đấy thôi, thế ai trong hai cậu, có thành tích toán học vượt qua tôi hả?" Tô Trà không cất tiếng thì thôi, một khi cô mà đã cất tiếng, người khác sẽ chỉ cảm thấy nghi ngờ nhân sinh mà thôi.

Cận Tùng bị nghẹn họng, vẻ mặt vô cùng phấn khích.

Trầm Nghiễm vẫn luôn đứng im lặng ở một bên nãy giờ, bây giờ nhìn thấy Cận Tùng bị như thế, cậu ta không nhịn được mà bật cười.

Ha ha ha, rốt cuộc Cận Tùng kiếm tự tin ở đâu mà dám tranh luận với Tô Trà thế?

Chẳng lẽ cậu ta không biết, thoạt nhìn bề ngoài thì Tô Trà trông có vẻ ngoan ngoãn nghe lời, thế nhưng mỗi lần cô lên tiếng lại khiến người ta c.h.ế.t không cần mạng đấy ư?

"Trầm Nghiễm, cậu cười cái rắm ấy." Cận Tùng tức giận lườm Trầm Nghiễm một cái đầy khinh bỏ, sau đó tiếp tục cất tiếng: "Nếu không thì sao? Chẳng lẽ ba người chúng ta cứ tự bỏ đói bản thân đến c.h.ế.t vậy à?"

"Cũng đâu có đến mức đó, hai người đến phòng bếp xem hai người có thể nấu được món gì không, ba người chúng ta cùng thử xem thế nào. Ai nấu ngon nhất thì ăn món của người đó." Tô Trà vô cùng công bằng.

Ba người cùng làm, ai có thể nói không công bằng đây?

Thế nhưng vài phút sau, trong phòng bếp truyền ra giọng nói đầy ghét bỏ của Cận Tùng.

"Tô Trà, cậu đang làm gì thế hả?"

"Vo gạo chứ làm gì?"

"Cậu đã vo năm phút đồng hồ rồi đó."

"Ồ, vậy ư? Sao tôi vo mãi mà nó vẫn có màu trắng thế này?" Hình như chưa sạch ấy.

"Bỏ đi bỏ đi, để tôi làm cho." Vẻ mặt của Cận Tùng vô cùng tuyệt vọng.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 133: Chương 133



Lại một lát sau, một âm thanh "lẻng xẻng" vang lên.

Âm thanh của Cận Tùng lại vang lên: "Tô Trà, cậu lại làm gì thế hả?"

"Ờ, tôi muốn lấy một cái bát để đập trứng gà."

"Sau đó thì sao?"

"Tôi không cầm chắc thôi ấy mà." Vẻ mặt của Tô Trà vô cùng vô tội.

"Bỏ đi, tránh ra để tôi làm."

Sau đó, lại một lát sau nữa, Tô Trà nếu không phải đổ quá nhiều dầu thì cũng rán trứng quá cháy, lúc này, Tô Trà chính thức bị Trầm Nghiễm và Cận Tùng nhất trí đuổi ra khỏi phòng bếp.

Vẻ mặt Tô Trà vô tội đứng ở cửa phòng bếp, nhìn thấy Cận Tùng và Trầm Nghiễm bên trong đang phân chia công việc cho nhau.

Cô thực sự không phải cố ý đâu, cô thề đấy, cô thực sự muốn giúp đỡ mà.

Thế nhưng đời trước Tô Trà chỉ biết rằng cô là sát thủ phòng bếp mà thôi.

Cô làm bao nhiêu thí nghiệm ở phòng thí nghiệm rồi, cho dù thí nghiệm đó có khó hay dễ thì cô vẫn luôn vững như bàn thạch, thế nhưng hễ tiến vào phòng bếp là toàn thân cô như tự mang sát khí, cô cũng bất đắc dĩ lắm chứ.

Tại phòng bếp, Cận Tùng đang xào rau, Trầm Nghiễm đứng cạnh đang bỏ thêm muối, hai người phối hợp vô cùng ăn ý và hài hòa.

Tô Trà quan sát hai người họ trong chốc lát, cô cảm thấy... giữa hai người này toát lên một bầu không khí khó hiểu.

Có lẽ là do ánh mắt của Tô Trà quá mức quỷ dị, cho nên hai người đang ở trong phòng bếp lúc này đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía cô.

Hai người đối diện với tầm mắt của Tô Trà, không hiểu vì sao lông tơ toàn thân cứ dựng đứng hết cả lên.

"Tô Trà, ánh mắt đó của cậu có ý gì hả?" Cận Tùng hỏi.

Trầm Nghiễm cũng nhìn chằm chằm Tô Trà, trong lòng cũng cảm thấy ánh mắt này của Tô Trà vô cùng bất thường.

"Ừm, không có gì cả. Cái đó, tôi ra sân đi dạo một lát nhé." Tô Trà hắng giọng một cái rồi nhanh chóng chuồn êm.

Khi nãy trong đầu cô nhất định là bị ngốc rồi, chứ không vì sao cô lại cảm thấy hai người kia giống... "bạn tốt" cơ chứ?

Ôi, không được không được rồi, ý tưởng trong đầu kia, trong sáng một chút, trong sáng một chút.

Cô phải tin tưởng, tình hữu nghị giữa họ vô cùng thuần khiết.

Tại phòng bếp, sau khi nhìn thấy Tô Trà rời đi, Cận Tùng và Trầm Nghiễm lại càng chắc chắn với suy nghĩ Tô Trà lại nghĩ ra chuyện gì linh tinh rồi cho xem.

Tô Trà lúc này đang ở ngoài sân, cô đi thẳng đến cặp linh kiện đang chồng lên nhau ở trong sân kia.

Thực sự là một đống tùy tiện đặt ở chỗ này, thoạt nhìn vô cùng lộn xộn.

Xoạch xoạch xoạch, Tô Trà chạy chậm qua đó, tầm mắt nhìn chằm chằm cặp linh kiện của cô sáng rực lên, lấp la lấp lánh. Thoạt nhìn đống này giống như một mô hình nào đó, vậy mà bây giờ lại bị ném ở đây?

Cô cẩn thận nhìn lại cho kĩ, thì thấy đại khái các loại linh kiện vẫn còn đầy đủ, có lẽ là bị tháo ra sau khi đã lắp ráp hoàn chỉnh.

Lòng Tô Trà vô cùng ngứa ngáy, cô ngồi xổm ở góc tường, quan sát cặp linh kiện kia đến tận mười phút đồng hồ.

Hu hu hu, Tô Trà tỏ vẻ, nhìn thấy những thứ thân thiết thế này, cô ngứa tay lắm ý.

Đời trước Tô Trà cũng học khoa học tự nhiên, cô có nghiên cứu chuyên sâu về phương diện động lực cơ học, khi tiến vào phòng thí nghiệm, lĩnh vực thí nghiệm của cô cũng về phương diện này.

Từ sau khi xuyên qua đến nay, lần đầu tiên Tô Trà ngứa nghề, cũng chính là cái lần mà sửa xe đạp cho chú út đó thôi.

Ôi, mấy linh kiện này thân thiết quá đi mất.

Chính là cảm giác này.

Tô Trà lén vươn cái tay đầu tội ác của mình, cầm lấy một linh kiện, sau đó từng bước lắp ráp lại đống linh kiện trên đất. Thế nhưng đây dù sao cũng là tác phẩm của người khác, Tô Trà vẫn luôn cảm thấy có chút chột dạ.

Ban đầu động tác của Tô Trà còn có chút chậm chập, thế nhưng càng về sau thì lại càng nhau, âm thanh "răng rắc, răng rắc" không ngừng vang lên.

Đợi đến khi lắp toàn bộ các linh kiện lại với nhau xong, Tô Trà nhíu mày nhìn thứ đồ chơi mà cô vừa lắp ra kia.

Không thích hợp, càng nhìn càng cảm thấy thứ đồ chơi này bất thường sao ấy.

Ngay khi Tô Trà đang ngồi xổm ở góc tưởng suy xét xem thứ kia không đúng ở chỗ nào, thì Cận Tùng và Trầm Nghiễm đã bê cơm canh ra.

"Tô Trà, ăn cơm thôi."

Nghe thấy tiếng gọi mình, Tô Trà lập tức đứng dậy, vỗ vỗ cái chân tê rần vì ngồi xổm quá lâu, mặt mày của cô vẫn nhăn nhó như cũ, thế nhưng cô vẫn lập tức đi vào phòng.

Tay nghề của Cận Tùng cũng không tệ lắm, tuy rằng mùi vị của bữa cơm này không quá tốt, thế nhưng cũng không tệ lắm.

Cho nên nói rồi mà, ai quy định con gái có thiên phú trong chuyện bếp núc hơn cánh đàn ông con trai hả? Rõ ràng con trai cũng có thiên phú về chuyện này đấy thôi.

Đứng trước thiên phú, thì mỗi người đều ngang hàng nhau.

Sau khi ăn cơm xong, Tô Trà ôm nghi hoặc về phòng. Cô dành ra hai tiếng để làm đề toán Olympic, sau đó cô lại thầm cân nhắc về cặp linh kiện ngoài sân.

Chạng vạng hôm đó, Vương Quốc Quân về nhà.

Vừa vào cửa, Vương Quốc Quân đã phát hiện ra sự khác thường trong nhà mình rồi. Tầm mắt của ông ta nhìn về phía góc tường.

Ồ, linh kiện đâu rồi?

Sao lại tự động lắp ráp tốt rồi thế kia?

Còn nữa, lắp thành hình dáng gì thế kia? Hình như đó là một chiếc xe mô hình thì phải.

Tạo hình thoạt nhìn có chút bẩn thỉu, vì dù sao đống linh kiện kia cũng được tháo từ khuôn mẫu ra, thoạt nhìn rất... khác biệt.

Trong đầu ông ta bỗng nhớ lại ba đứa trẻ mới tới hôm nay, Vương Quốc Quân cất bước trực tiếp đi về phía bên kia, vừa vào phòng đã thấy ba người họ đang nói gì đó.

Vương Quốc Quân xụ mặt, nghiêm túc cất tiếng hỏi: "Các em động vào cặp linh kiện ở góc tường của tôi rồi à?"

Ba người đang thảo luận đề bài xoay người lại thì thấy vẻ mặt nghiêm túc đó của Vương Quốc Quân, trong số ba người thì vẻ mặt của Cận Tùng và Trầm Nghiễm đều đang không hiểu có chuyện gì xảy ra, sau khi nhìn nhau thì đồng loạt lắc đầu, tỏ vẻ... không phải họ làm.

Nhìn thấy động tác của hai người, tầm mắt của Vương Quốc Quân nhìn về phía Tô Trà nãy giờ vẫn không nhúc nhích.

Đối diện với tầm mắt của giáo sư Vương, trong lòng Tô Trà thầm chột dạ, lẽ nào, cô gặp rắc rối rồi?

"Phải... là em làm ạ." Vẻ mặt của Tô Trà khẽ sợ sệt, trả lời ấp úng như học sinh tiểu học giơ tay lên trả lời bài ý.

Vương Quốc Quân nhìn chằm chằm Tô Trà, không nói gì cả, trong lòng ông ta thầm lẩm bẩm hai tiếng.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 134: Chương 134



Thật ra đống linh kiện trong góc tường kia của ông ta cũng không có tác dụng gì cả, nếu không thì ông ta cũng đã không tùy tiện ném vào góc tường rồi.

Dù sao thì không làm ra thành phẩm, đống linh kiện đó cũng chỉ là một đống phế phẩm mà thôi.

Thế nhưng con nhóc này lại có thể làm ra được đấy, khi nãy ông ta có quan sát thứ kia rồi, lắp ráp cũng không tệ lắm đâu.

Thấy Vương Quốc Quân nhìn chằm chằm vào bản thân, trong lòng Tô Trà lại càng căng thẳng không chịu được.

Cô chậm rãi đứng dậy: "Cái đó, giáo sư Vương, nếu không để em tháo ra trả thầy nhé?"

Tháo ra? Tháo ra bằng cách nào?

Sau đó, Vương Quốc Quân và cả Cận Tùng với Trầm Nghiễm nữa, đều nhìn thấy Tô Trà chạy chậm ra ngoài.

Họ đi theo sau lưng cô, vừa ra đến nơi đã thấy cô "Răng rắc, răng rắc" vài cái, tháo một vài bộ phận.

Sau đó, Tô Trà thực sự trả lại được đống linh kiện kia về lại như cũ.

Vương Quốc Quân nhìn động tác thuần thục của Tô Trà mà ngây ngẩn cả người.

Thật sự là do động tác của Tô Trà khi nãy quá nhanh, so với học sinh của ông ta còn thuần thục hơn nhiều, thoạt nhìn đây cũng không phải lần đầu tiên cô làm thế này.

"Em lắp lại một lần xem sao?" Vương Quốc Quân vẫn giữ dáng vẻ mật không biểu cảm như cũ, đột nhiên lại thốt ra một câu.

Tô Trà thấy nhức đầu rồi đó, cô nghĩ mãi mà vẫn không hiểu giáo sư có ý gì, thế nhưng giáo sư đã yêu cầu rồi, Tô Trà cũng đành làm theo thôi chứ sao.

Sau đó tiếng "răng rắc, răng rắc" quen thuộc kia lại vang lên không ngừng, lúc này Vương Quốc Quân nhìn động tác tay kia của Tô Trà, thì đôi mắt của ông ta sáng rực lên.

Một lát sau, Tô Trà đã lắp ráp xong xuôi, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Vương Quốc Quân với vẻ mặt mờ mịt, cất tiếng nói: "Em lắp xong rồi ạ."

"Ừm, cũng không tệ lắm. Em đợi một lát đã."

Vương Quốc Quân bỏ lại một câu đầy khó hiểu như thế, sau đó vội vàng xoay người đi về phòng, đại khái khoảng năm phút sau, Vương Quốc Quân cầm một quyển sách ra ngoài.

Vương Quốc Quân đi đến trước mặt Tô Trà, đưa tay ra, đưa quyển sách về phía cô rồi cất tiếng nói: "Cầm xem đi."

Tô Trà ngước mắt lên, tầm mắt của cô đảo qua mấy cuốn sách mà Vương Quốc Quân đã đưa qua.

"Cơ học xxx."

"Nguyên lý xxx."

"Truyền nhiệt học xxx."

Nhìn thấy mất quyển sách này, Tô Trà khẽ sửng sốt mọt lát, chờ khi hoàn hồn lại rồi cô mới chậm rãi giơ tay ra nhận lấy.

"Đọc cho kĩ nhé. Sau khi đọc hết đống này rồi, tôi lại... cho em thêm mấy quyển nữa." Vương Quốc Quân ném lại một câu này rồi đi về phòng.

Tô Trà ôm mấy quyển sách trong n.g.ự.c mà vẻ mặt mơ màng.

Ngay cả Trầm Nghiễm và Cận Tùng cũng không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, giáo sư Vương đưa sách cho Tô Trà là có ý gì hả?

Tầm mắt của hai người lén đảo qua, khi nhìn thấy tên mấy quyển sách trong lòng Tô Trà, họ đều có cảm giác vô cùng khó nhằn.

Hai ngày liên tiếp sau đó, Trầm Nghiễm và Cận Tùng bỗng phát hiện ra, hình như Tô Trà vô cùng có hứng thú với đống linh kiện trong sân của giáo sư Vương.

Khi bọn họ cùng nhau làm đề, lúc nghỉ ngơi một lát để uống nước, một mình Tô Trà lập tức chạy ra ngoài với đống linh kiện.

Lại nói, hình như là tới thời gian tham gia trại đông toán học rồi ấy nhỉ?

Làm đề không tốt ư? Toán học không tốt ư? Chẳng lẽ toán học còn kém một đống linh kiện đó ư?

Ở trong cảm nhận của Tô Trà, thì đúng là... kém hơn thật.

Hôm nay người nhà họ Trầm tới, sau đó Trầm Nghiễm bị gọi ra ngoài.

Người đến tìm Trầm Nghiễm chính là anh họ của cậu ta, lớn hơn Trầm Nghiễm tận bốn tuổi, tên là Trầm Trang.

Năm nay Trầm Trang hai mươi mốt tuổi, vẫn đang học đại học tại Bắc Kinh.

Mấy hôm trước anh ta đã nghe tin Trầm Nghiễm sẽ đến Bắc Kinh, người nhà còn tưởng rằng Trầm Nghiễm sẽ về nhà ở, ai ngờ Trầm Nghiễm lại ở với hai người bạn học khác.

Chuyện đó cũng không có vấn đề gì cả, thế nhưng vấn đề nằm ở chỗ, về Bắc Kinh đã được ba ngày rồi, thế nhưng Trầm Nghiễm chưa từng về thăm nhà một lần nào cả.

Trầm Trang nhìn Trầm Nghiễm bằng ánh mắt không đồng ý, chủ động cất tiếng mắng cho một trận:

"Em nói em xem, đã về nhà ba ngày rồi, thế mà không biết đường về thăm nhà một chuyến à? Nếu hôm nay anh không đến tìm em, có phải em cũng quên mất người nhà rồi hay không hả?"

Trầm Nghiễm và Trầm Trang lớn lên cùng nhau, chỉ kém nhau vài tuổi cho nên tình cảm của hai anh em vẫn luôn rất tốt.

Chẳng qua vài năm trước, do cha Trầm bị thuyên chuyển công tác, thế nên cả nhà cậu ta mới chuyển đến thành phố C thôi.

"Ngại quá, mấy hôm nay em bận nên quên mất." Trầm Nghiễm xấu hổ cười cười, mấy hôm nay, cậu ta làm đề với đám Tô Trà đến độ đầu óc cũng mơ hồ luộn rồi.

"Được rồi, được rồi, cũng không phải anh có ý mắng em đâu. Vậy hôm nay em về nhà ăn bữa cơm đi, đúng rồi, thím hai dặn em cũng đưa cái cô gái nhỏ kia về nhà ăn cơm luôn. Nhóm các em có ba người đúng không, đều qua đó hết đi." Trầm Trang cất tiếng nói.

"Dạ? Thế cũng được ạ. Em đi hỏi họ một chút." Trầm Nghiễm chần chờ một lát rồi đáp.

Chuyện này nói xong rồi, Trầm Trang cũng không tiện nói thêm cái gì nữa, lập tức rời đi.

Đợi Trầm Trang đi rồi, Trầm Nghiễm mới quay về phòng.

Nhìn thấy Cận Tùng và Tô Trà đang nói chuyện gì đó, Trầm Nghiễm cất bước đi về phía hai người.

"Cái đó, ngày mai hai cậu có thời gian không?" Trầm Nghiễm hỏi.

"Hả? Trầm Nghiễm, cậu định dẫn bọn tôi ra ngoài chơi à? Vậy thì tố quá, chắc chắn là tôi sẽ có thời gian rồi." Cận Tùng hào hứng đáp.

Tầm mắt của Trầm Nghiễm chuyển động, nhìn về phía Tô Trà.

"Ngày mai hai cậu đi đi thôi, tôi không đi đâu. Chờ kết thúc trại đông rồi, chúng ta chơi một lèo cho thú vị." Tô Trà nói.

"Không phải đi ra ngoài chơi đâu. Ngày mai người nhà tôi dặn tôi đưa các cậu về ăn cơ, chỉ ăn một bữa thôi, hơn nữa, mẹ tôi còn cố ý đưa cả Tô Trà cậu đi cùng nữa đó." Đây chính là lời của đồng chí Lương Tố nói đấy nhé.

Hả? Ăn cơm á?

Thái độ của Tô Trà lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, cô cất tiếng: "Vậy được rồi, ngày mai tôi cũng đi."

Dì Lương cũng đã nói như thế rồi, nếu cô mà không đi thì không được tốt cho lắm.

Nghe thấy Tô Trà đồng ý, lúc này Trầm Nghiễm mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 135: Chương 135



Từ sau khi mẹ cậu ta quen biết Tô Trà đến nói, Trầm Nghiễm cảm thấy hình như cậu ta không phải con ruột của bà ấy nữa rồi, trái lại Tô Trà mới là con ruột của bà ấy.

Ôi chao, đau lòng c.h.ế.t đi được.

Hôm sau, mới sáng sớm ba người đã thức dậy.

Vì thời gian vẫn còn sớm, cho nên ba người cùng nhau làm một đề toán học, mãi đến tám giờ mới bắt đầu xuất phát.

Trầm Nghiễm đưa Tô Trà và Cận Tùng ra ngoài.

Lần đầu tiên dến thăm nhà, thì đi tay không cũng không được tốt cho lắm. Tô Trà và Cận Tùng đều là người hiểu đạo lý, cho nên hai người rẽ vào cửa hàng mua chút hoa quả, quà cáp, tổng cộng tiêu hết hơn năm đồng.

Tô Trà và Cận Tùng chia đôi, mỗi người hết hơn hai đồng.

Bởi vì điểm đến có chút xa, cho nên bọn họ gọi xe đi một đoạn đường, còn đoạn đường phía sau, họ chỉ có thể tự dựa vào sức mình mà đi bộ thôi chứ sao?

Còn vì lý do gì mà phải đi bộ á?

À, đại viện quân khu có thể để cho người khác tùy tiện lái xe vào ư?

Đúng vậy, nhà của Trầm Nghiễm ở ngay bên trong đại viện.

Nói thật, nhìn dáng vẻ hào hoa phong nhã, thư sinh yếu đuối của Trầm Nghiễm, thật đúng là chẳng ai ngờ cậu ta lại đi ra từ một ngôi nhà lợi hại thế này cả.

Ba người tiến vào đại viện, trên đường Trầm Nghiễm còn đụng mặt không người quen, chào hỏi hết người này đến người khác.

Chào hỏi rồi thì cũng được thôi, thế nhưng sao cả đám người, tầm mắt của anh cũng đổ dồn về phía cô hết thế?

Tô Trà thậm chí còn nghi ngờ không biết trên mặt mình có phải tự nhiên mọc hoa không, chứ không thì vì sao đang yên đang lành cả đám người đều nhìn cô làm gì?

Cận Tùng cũng có mặt ở đây, thế nhưng những người đó trực tiếp xem nhẹ cậu ta, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, nhìn chằm chằm vào cô thôi đấy.

Chờ Trầm Nghiễm nói chuyện với người ta xong, Tô Trà không thể kiềm chế được nữa, cất tiếng hỏi.

"Trầm Nghiễm, bọn họ cứ nhìn tôi làm gì thế?"

"Hả, họ nhìn cậu á?" Cậu ta cũng đâu có biết.

Trầm Nghiễm trả lời một cách cộc lốc, cậu ta cũng không phát hiện ra điều gì cả.

"Ha ha." Cận Tùng hết nhìn Trầm Nghiễm, sau đó lại nhìn đến Tô Trà, rồi bật cười thành tiếng.

Cậu ta giơ tay lên ôm lấy bả vai của Trầm Nghiễm, bày ra dáng vẻ anh trai tốt cất tiếng giải thích cho hai người họ hiểu: "Ha ha, người ta đang quan sát ấy ấy, ấy ấy của hai người. Hiểu chứ?"

Ấy ấy?

Đó là cái gì thế?

Tô Trà và Trầm Nghiễm đều liếc mắt nhìn nhau, sau đó họ đột nhiên phản ứng lại.

Ôi trời ơi, không đời nào.

Hai bọn họ, sao có thể được chứ?

"Tôi không thích cậu." Trầm Nghiễm đối diện với tầm mắt của Tô Trà, cậu ta nhanh chóng chứng minh sự trong sạch của bản thân.

Tô Trà liếc Trầm Nghiễm một cái, cũng thản nhiên cất tiếng: "Tôi cũng không thích cậu."

Hai người bọn họ, hoàn toàn không hề có bất cứ cảm giác gì với đối phương, được chứ?

Trầm Nghiễm cam đoan cậu ta thực sự chỉ xem Tô Trà là một người bạn học, tuyệt đối không có ý tưởng về mặt đó.

Về phần Tô Trà, cô lại càng không có suy nghĩ kia. Hơn nữa, tầm mắt của Tô Trà đảo qua Trầm Nghiễm... Chậc, cảm giác có chút ngốc nghếch.

Được rồi, cả hai bên chẳng ai có suy nghĩ gì với ai, đó tất nhiên là tốt nhất.

.

Thế nhưng hai đương sự không có suy nghĩ, không có nghĩa là người khác không có suy nghĩ.

Tất cả những người trong đại viện, khi nhìn thấy Trầm Nghiễm dẫn một cô gái xinh đẹp về, thì đều đánh giá cô xem cô có phải đối tượng của Trầm Nghiễm không.

Mặc kệ người ngoài cảm nhận như thế nào, ba người Trầm Nghiễm đã đến cửa nhà họ Trầm rồi.

Căn nhà của nhà họ Trầm vô cùng lớn, bên ngoài còn có một cái sân, căn nhà gồm có hai tầng, trong sân cũng trồng không ít cây cỏ, hoa hòe, thoạt nhìn vừa lịch sự lại vừa tao nhã.

"Cốc cốc cốc." Họ gõ cửa.

"Đến đây, đến đây." Trong phòng truyền đến âm thanh của một người phụ nữ.

Cánh cửa lập tức "cạch" một tiếng, mở ra.

Một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi, mặc quân trang xuất hiện trước mắt bọn họ. Bà cụ mặt một bộ quân trang, mái tóc hoa râm được búi gọn ra sau đầu, khí chất vô cùng đặc biệt.

Khi mở cửa, Lục Thiền Quyên nhìn ba người đứng bên ngoài thì lập tức lộ ra nụ cười.

"Ôi chao, Trầm Nghiễm, đây là bạn học của cháu à? Dáng dấp thật xinh đẹp." Lục Thiền Quyên khen một câu, sau đó lại nới: "Nào nào nào, vào nhà đi thôi."

"Bà là bà nội của Trầm Nghiễm, bà họ Lục, các cháu cứ xưng hô với bà giống Trầm Nghiễm là được rồi." Khi còn trẻ Lục Thiền Quyên là hoa khôi của đoàn văn công, khiêu vũ hay ca hát đều vô cùng lợi hại.

Lúc này những người khác trong nhà họ Trầm vẫn chưa về, trong nhà bây giờ chỉ có mỗi Lục Thiền Quyên và một thím đến giúp đỡ nấu cơm thôi.

Lục Thiền Quyên và Lương Tố đều giống nhau, đều thích những cô gái nhỏ có dáng dấp xinh đẹp.

Cho nên, vừa vào nhà không bao lâu, Tô Trà đã bị bà cụ túm đến bên cạnh nói chuyện.

Tô Trà có cái miệng ngọt ngào, biết dỗ dành người khác, cô dỗ dành bà cụ dến độ mặt mày hớn hở. Không đến nửa tiếng đồng hồ, bà cụ đã coi Tô Trà như cháu gái ruột rồi.

Trầm Nghiễm và Cận Tùng ngồi cạnh đang cầm cốc uống nước.

Ừm, bọn họ đang chăm chú theo dõi quá trình Tô Trà dỗ bà cụ.

Ôi chao, họ thực sự vô cùng bội phục cái miệng kia của Tô Trà. Đấy, nghe đi, nghe đi kìa, lời hay ý đẹp của cô không hề trùng lặp chút nào.

Trò chuyện một lát, Lục Thiền Quyên lập tức hào hứng lôi kéo Tô Trà ra ngoài. Thực sự đi ra ngoài đó.

Bà cụ tỏ vẻ, ôi, cô nhóc này chính là bạn học của Trầm Nghiễm nhà tôi, vừa ngoan ngoãn nghe lời, dáng dấp lại còn xinh đẹp nữa.

Ha ha, không phải thường này mấy bà già có cháu gái trong khu tập thể này vẫn thường hay khoe khoang đấy ư?

Lúc này thời thế thay đổi rồi, lần này đến lượt bà cụ.

Sau đó, tất cả các bà cụ trong đại diện, cuối cùng cũng được diện kiến sức chiến đấu của Lục Thiền Quyên.

Lục Thiền Quyên lôi kéo cô gái nhỏ bên cạnh, ra sức khen, khen hết câu này đến câu khác.

Dáng dấp của cháu gái nhà bà xinh đẹp á?

Có đẹp bằng Tô Trà nhà tôi không?

Cháu gái nhà bà học hành giỏi giang đúng không? Có thông minh bằng Tô Trà không? Cô nhóc còn nhỏ tuổi thế này đã được tham gia trại đông Olympic toán học rồi đó.

Ôi chao, còn cháu gái nhà bà nữa...

Được rồi, nhóm bà cụ ở đại viện tỏ vẻ, hôm nay bọn họ không có cách nào trò chuyện với Lục Thiền Quyên được nữa rồi. Hết hứng thú trò chuyện rồi.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 136: Chương 136



Hôm nay bà già Lục Thiền Quyên này phát điên cái gì không biết?

Cô gái nhỏ nhà người ta cũng đâu có phải cháu gái của Lục Thiền Quyên đâu, người ta chỉ là bạn học của cháu trai bà cụ thôi mà?

Phiền bà cụ, nhìn nhận cho rõ sự thật đi thôi, đối mặt với sự thật đi thôi.

Thế nhưng đám bà cụ trong đại viện không thể không thừa nhận dáng dấp của cô gái này thật xinh đẹp, thoạt nhìn cũng ngoan ngoãn, nghe lời.

Thấy không, cô nhóc trắng trẻo sạch sẽ ngồi ở đó, nhìn thấy đôi mắt cong cong chất đầy ý cười của cô, khiến lòng người ta mềm nhũn.

Sau đó, Tô Trà lập tức thân thuộc với nhóm các bà cụ, thật sự vô cùng thân thuộc.

Lục Thiền Quyên nhìn đến độ trong lòng như đổ một bình dấm chua, đây chính là cô gái nhỏ mà bà cụ kiếm được cơ mà.

Cái bà kia, bà đừng có xoa xoa tay của con gái nhà người ta nữa. Sao động tác của bà đáng khinh thế hả?

Lục Thiền Quyên tức, cho nên Lục Thiền Quyên định dẫn cô gái nhỏ về nhà.

Tô Trà ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Lục Thiền quyên, dáng vẻ hiện tại của cô, trong cảm nhận của Lục Thiền Quyên chính là dáng vẻ của cháu gái lý tưởng. Ôi chao, Lục Thiền Quyên tỏ vẻ... càng nhìn lại càng thích ấy chứ lại.

"Bốp, bốp, bốp."

Bỗng dưng, một quả bóng rổ rơi xuống chỗ cách Tô Trà hai ba mét, sau đó dừng lại không nhúc nhích nữa.

Cách đó không xa, có một đám thanh niên trẻ tuổi của đại viện đang chơi bóng, trong số đó có một bóng dáng thon dài đang đi về phía này.

Người đó dừng lại cách quả bóng hai ba mét, nhìn về phía bóng dáng mảnh khảnh phía đối diện.

"Xin chào đồng chí, cô có thể ném quả bóng lại đây giúp chúng tôi được không?" Một âm thanh êm tai vang lên.

Tô Trà ngước mắt nhìn qua, thấy ở phía xa xa, có một người có thân hình thon dài, mặc bộ quần áo trong của quân đội, ống tay áo dài tùy ý xắn lên khiến người đàn ông này càng thoạt nhìn nhiều thêm vài phần lười nhác.

"Đồng chí nhỏ ơi..." Giọng nói từ tính kia lại vàng lên

Tô Trà ngước mắt lên nhìn thì đối diện với một đôi con ngươi sâu thẩm.

Cô đi tới phía trước vài bước, cúi người nhặt quả bóng rổ lên.

Cánh tay giơ lên, ném qua.

"Bốp bốp bốp bốp..." Vài tiếng, quả bóng rơi xuống chỗ cách người đàn ông năm sáu mét.

Người đàn ông đứng cách đó không xa liếc mắt nhìn cơ thể của cô gái nhỏ kia, trong mắt hiện lên sự hiểu rõ, người nọ đành nhấc đôi chân dài tiến lên phía trước, nhặt lấy quả bóng.

Sau đó người kia ngẩng đầu lên, cười nói sang sảng: "Đồng chí nhỏ à, nếu có thời gian thì nhớ phải luyện tập nhiều hơn nhé. Cái thân thể yếu ớt này của cô, không được rồi."

Nghe thấy hai chữ "không được", Tô Trà tỏ vẻ, nắm đ.ấ.m của cô cứng lắm đấy.

Gương mặt nhỏ nhắn của cô banh chặt ra, Tô Trà liếc nhìn người đàn ông cao lớn kia, cô có chút rụt rè rồi đó.

Thế nhưng trong lòng vẫn vô cùng mạnh miệng: Hả? Không được á?

Anh có tin không?

Một quyền của tôi, có thể đập cho anh nát thành cám.

Tô Trà ngước mắt lên, lén nhìn về phía nắm đ.ấ.m nhỏ của mình.

Cô khẽ lẩm bẩm, nắm đ.ấ.m to như cái nồi đây này, anh đã sợ chưa?

.

Sự thật chứng minh, người đàn ông kia không hề sợ hãi cái nắm tay to như cái nồi của cô.

Hay thật, nhìn cái vẻ mặt vô tội của người đàn ông kia mà xem.

Còn cười, còn cười được à? Anh khoe răng anh trắng hay gì?

Tô Trà siết chặt cái nắm đ.ấ.m nhỏ, nắm tay nho như cái nồi của cô đã không thê không chế được, muốn tiến lên tiếp xúc thân mật với gương mặt kia của người nọ rồi rồi.

Tầm mắt của cô đảo qua cơ thể của người đàn ông, thôi được rồi, cô đánh không lại.

Sau đó, cô lại nhìn vóc dáng cao lớn của đối phương.

Được rồi, người ta xách cô lên được ấy chứ.

A, thôi bỏ đi, bỏ đi.

Lực lượng giữa ta và địch có sự chênh lệch quá lớn, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Thế nhưng, cô vẫn tức giận lắm cơ.

Nếu có thể, Tô Trà lúc này thực sự muốn làm chó, để có thể cắn một cái sau đó bỏ chạy.

Thế nhưng, cô hèn lắm.

Trong lòng Tô Trà thầm mắng một trận, còn trong đầu cô đã tưởng tượng ra cảnh mình đè người đàn ông này xuống mà đánh rồi.

Chẳng lẽ anh không biết rằng, đối với đàn ông, không thể nói câu không được, mà đối với phụ nữ, lại càng không thể nói không được ư?

Cách đó không xa, đám thanh niên trên sân bóng cũng nhìn thấy tình hình bên phía này, cả đám nhướng mày, sấn tới hóng hớt.

"Ha ha, Hành Khanh, đã nhặt được bóng chưa? Nhặt được rồi thì nhanh về đi thôi."

"Ha ha ha ha ha, ôi chao, sợ là không nỡ quay về với đám tụi mình ấy chứ."

"Hành Khanh, nhanh lên chút đi, đã nhặt được chưa thế?"

Mấy người đàn ông đứng trên sân bóng cách đó không xa đều đang nhìn về phía này, tầm mắt của đám người đó phần lớn là dừng trên người cô gái nhỏ trong veo như nước kia.

Chậc chậc chậc, sao từ trước đến giờ bọn họ chưa từng gặp cô gái nhỏ mềm mại như nước này nhỉ? Yên để nhớ lại xem nào.

Bọn họ đã lớn lên tại cái đại viện này, nhà ai có họ hàng nào bọn họ đều biết rõ. Đây chính là lần đầu tiên bọn họ gặp cô gái nhỏ này, nên chắc chắn đây là lần đầu tiên cô đến đây.

Hơn nữa, người đứng bên cạnh cô gái nhỏ kia hình như bà là nội Trầm, nghe nói sắp tới thằng nhóc Trầm Nghiễm kia sẽ tiến vào trại đông huấn luyện thi Olympic toán học, sẽ về đây một thời gian.

Có lẽ nào, đây chính là đối tượng của thằng nhóc kia không?

Nghĩ đến đây, tầm mắt của đám thanh niên chơi bóng đều đổ dồn về phía Trầm Trang đang đứng trong đám họ.

Bên này, người đàn ông có dáng vẻ cao lớn kia nhìn cô gái nhỏ đang bày ra vẻ mặt hung hăng tước mặt, thì không kiềm chế được mà cảm thấy mới lạ.

"Ồ, tức giận rồi đúng không? Chẳng lẽ anh có nói lời nào sai rồi, nên mới chọc em tức giận à?"

Hình như anh cũng đâu có nói câu gì quá đáng đâu, chỉ nhờ cô nhặt mỗi quả bóng thôi mà, đang yên đang lành sao cô lại tức giận được nhỉ?

Nhìn thấy vẻ mặt đối phương dường như đang hiện rõ dấu chấm hỏi, Tô Trà siết thật chặt cái nắm tay nhỏ lại, sau đó xụ mặt quay người, không thèm nhìn anh nữa.

Lục Thiền Quyên nhìn thấy gương mặt nghiêm túc giận dỗi kia của Tô Trà, thì cố nhịn cười.

Cô nhóc này, sao lúc tức giận mà cũng nũng nịu như đang làm nũng thế này, đáng yêu quá đi mất thôi.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 137: Chương 137



"Nhóc Phó kia, cả đám các cháu chơi bóng cẩn thận một chút, nếu mà đập trúng người khác thì cứ chờ mà ăn gậy đi." Lục Thiền Quyên nhìn thấy dáng vẻ tức giận đến độ thở hổn hển của Tô Trà thì nhịn không được giúp cô dạy dỗ đám thanh niên kia một chút.

"Ôi chao, bà cứ yên tâm, kĩ thuật của bọn cháu tốt lắm." Nói đùa ư, bọn họ chơi nhiều năm như vậy rồi, sao mà đập trúng người khác được cơ chứ? Đừng có đùa!

Người đàn ông ôm quả bóng, sải đôi chân dài chạy về phía đám người trên sân bóng.

Đám thanh niên này từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, cả đám không trò nghịch nào là không làm. Khi còn bé thì trèo cây lấy tổ chim, mùa hè thì ra sông bắt cá, lớn lên một chút thì trêu chó chọc mèo, xì hơi lốp xe của người khác. Cả đám đều da dày thịt béo, đánh không biết sợ.

Lúc này, khi thấy Phó Hành Khanh ôm bóng quay lại, cả đám người lập tức vây xung quanh anh với vẻ mặt trêu chọc.

"Hành Khanh, vừa rồi cậu nói gì với cô gái nhỏ người ta thế?"

"Ha ha ha, tôi thấy hình như cô gái nhỏ tức giận rồi ấy."

"Đúng đó, đúng đó. Cậu nói cái gì mà chọc tức người ta vậy? Nói nghe xem nào."

Phó Hành Khanh lườm cái đám không bao giờ chê lớn chuyện này, trực tiếp chửi tục một câu: "Đều con mẹ nó cút cho tôi, tôi là người xấu xa đến vậy cơ à?"

"Ôi chao, còn phải nói ư? Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy rồi, thế nhưng có bao giờ tôi cảm thấy cậu giống người tốt đâu. Ha ha ha ha ha."

"Chậc, cô nhóc khi nãy là ai thế? Trầm Trang, bà nội cậu dẫn người đi dạo đó, lúc nãy cậu vẫn chưa nói cho bọn tôi biết đâu, ai thế?"

Cả đám vô cùng tò mò, tầm mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Trầm Trang.

Bị đám bạn nhìn chằm chằm như thế, Trầm Trang khẽ hắng giọng rồi mới cất tiếng kể:

"Có lẽ là bạn học của Trầm Nghiễm. Lần này Trầm Nghiễm về, nó đưa theo hai bạn học, trong đó có một cô nhóc. Hình như thím hai tôi vô cùng thích cô nhóc này, còn dặn đi dặn lại Trầm Nghiễm là phải đưa người về nhà ăn cơm."

Nghe Trầm Trang nói thế, cả đám người đều không nhịn được mà cảm thán.

Ôi chao, hóa ra là một học sinh giỏi à?

Bây giờ họ đã biết thân phận của cô gái kia rồi, lúc này mọi người lại bắt đầu chuyển chủ đề về phía Phó Hành Khanh.

Vừa rồi rốt cuộc Phó Hành Khanh đã nói gì với con gái nhà người ta, đến độ chọc người ta tức giận đến mức ấy?

Phó Hành Khanh chính là người đẹp trai nhất cái đại viện này, bình thường mấy cô gái nhỏ thường thích bám đuôi anh.

Chỉ tính riêng trong đại viện này thôi, không mười thì cũng phải chín cô nhóc thích anh rồi.

"Hành Khanh, đám anh em đây vô cùng tò mò đó, rốt cuộc khi nãy cậu đã nói gì với cô nhóc kia thế?"

"Chẳng nói gì cả." Phó Hành Khanh thản nhiên đáp một câu.

Phó Hành Khanh nói qua loa như thế, làm sao đám bạn của anh có thể bỏ qua cho anh được.

Cả đám người không nói không rằng, đồng loạt xông về phía Phó Hành Khanh, vây chặt anh lại.

Đây là cuộc chiến bảy đấu một, cho nên kết quả không cần nói cũng biết, không bao lâu sau, Phó Hành Khanh đã bị đám bạn chế ngự. Cổ anh bị siết, cánh tay cũng bị giữ chặt, ngay cả chân cũng có một thằng bạn đang ôm chặt lấy.

Ôi chao, bọn họ cũng có cách nào đâu. Sức chiến đấu của Phó Hành Khanh vô cùng mạnh mẽ, nếu bọn họ mà không làm như thế này á, thì đừng mong khống chế được anh.

Tục ngữ nói rồi đấy thôi, chiêu thức thế nào không quan trọng, quan trọng là... kết quả.

"Ha ha ha, Hành Khanh, có nói không hả? Có nói không hả?" Người bạn đang siết cổ của Phó Hành Khanh kia phấn khích hỏi, chỉ thiếu điều bắt Phó Hành Khanh quỳ xuống kêu cha nữa thôi.

Phó Hành Khanh khẽ cắn môi, cũng bị đám trứng thối không biết xấu hổ này chọc tức đến bật cười.

"Được rồi, tôi nói, tôi nói cho các cậu nghe được chưa?" Phó Hành Khanh vô cùng thức thời, anh tiếp tục cất tiếng nói: "Vừa rồi tôi nhờ cô nhóc kia ném cho quả bóng rổ đến đây, thế nhưng sức của cô gái nhỏ vô cùng yếu ớt, cánh tay kia nhấc lên cao mà ném quả bóng chỉ lăn được có ba mét. Tôi cũng chỉ thuận miệng nhắc nhở cô bé luyện quyền nhiều một chút, rèn luyện sức khỏe, sau đó cô nhóc tức giận chứ có gì đâu."

"Phụt."

"Phì."

Tiếng cười liên tiếp vang lên, cả đám người đều bị cái tính thằng nam của Phó Hành Khanh đánh bại.

Bình thường anh thẳng nam với bọn họ thì cũng thôi đi, thế nhưng đứng trước mặt cô gái nhỏ nhà người ta, mà anh cũng ăn nói bộp chộp thế cho được.

Còn nữa, cái giọng điệu chê người ta yếu ớt đầy ghét bỏ kia của anh, cô nhóc nhà người ta nghe xong mà không tức giận thì mới lạ đấy.

Hơn nữa, cô gái nhỏ phải có dáng vẻ xinh đẹp, mềm mại, yếu đuối một chút mới tốt, chứ nếu mà giống như cọp mẹ của nhà họ Phó kia, ai mà thích cho nổi?

"Hành Khanh, chẳng lẽ cậu coi cô gái nhỏ nhà người ta là cọp cái nhà cậu đấy à?"

"Ha ha ha, có khả năng lắm ấy chứ." Có người hùa theo.

Nghe thấy đám bạn bàn tán, nói xấu về em gái mình, Phó Hành Khanh có chút không vui.

Em gái nhà anh thì làm sao hả, người cao một mét bảy lăm, cơ thể rắn chắc, tay chân đều có cơ.

Ôi chao, đồ gà như đám họ đây á, em gái anh có thể một chấp năm.

"Không phải các cậu hâm mộ ghen tị nên mới nói thế đấy chứ? Em gái tôi tốt biết bao, với cái thân thể yếu như gà này của các cậu, chỉ cần vài phút là con bé có thể đánh gãy chân chó của các cậu rồi." Phó Hành Khanh dò xét cơ thể của đám bạn bằng vẻ mặt khinh bỉ.

Đám bạn cũng không nói gì, chỉ biết cười trừ.

Ôi chao, người anh em này, anh cuồng em gái nó vừa thôi!

Nói đến đây rồi thì không thể không đề cập một chút.

Em gái của Phó Hành Khanh tên là Phó Kiều Kiều, nghe cái tên này, người không biết còn tưởng rằng đó mà một cô gái xinh đẹp, trắng trẻo, sạch sẽ lại còn mềm mại nữa cơ đấy.

Thế nhưng, chờ nhìn thấy người thật rồi, chỉ sợ người đó sẽ bị dọa c.h.ế.t khiếp.

Cô gái cao một mét bảy, đứng trong đám người đã coi như nổi bật rồi đúng không?

Dáng dấp cao lớn thì không nói, quan trọng là dáng dấp còn giống Phó Hành Khanh, ngũ quan của hai anh em họ có ba phần giống nhau.

Phó Kiều Kiều có cái tên nghe mềm mại, thế nhưng cơ thể lại chẳng khác gì đàn ông, đi ra ngoài nếu gặp người không biết, có khi người ta còn cho rằng đó là một cậu thanh niên đẹp trai ấy chứ.

Cả mấy thế hệ nhà họ Phó đều làm việc trong bộ đội.

Từ nhỏ Phó Hành Khanh và Phó Kiều Kiều đã bị đưa đi huấn luyện, đến khi ra ngoài, cả người đã mang theo tư thế oai hùng, tự thân mang theo sát khí rồi.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 138: Chương 138



Dù sao thì cả đám bọn họ ai cũng dám trêu, chỉ có duy nhất Phó Kiều Kiều này là họ không dám trêu chọc thôi.

"Này, buông tay ra, tôi sắp tắt thở rồi." Phó Hành Khanh cất tiếng nhắc nhở.

Nghe thấy câu nói của Phó Hành Khanh, cả đám người đều vô thức buông tay ra, trong đầu vẫn còn đang hồi tưởng lại sự tích vinh quanh của Phó Kiều Kiều.

Thế nhưng chỉ trong một giây khi vừa được thả ra, Phó Hành Khanh đã trực tiếp gập tay một người lại, chỉ nghe thấy một tiếng rên thảm thiết "ối" kéo dài.

Chỉ trong nháy mắt, một người đàn ông cao to như anh ta đã bị Phó Hành Khanh đánh gục, nằm bẹp trên đất.

Nghe thấy tiếng động, những người khác lập tức hoàn hồn. Nhìn thấy thằng bạn đang nằm trên mặt đất r*n r*, cả đám im thin thít, không còn tâm trạng đâu mà nghĩ đến Phó Kiều Kiều nữa.

Ôi trời ơi, họ quên mất là thằng nhãi chó này vừa mới tốt nghiệp trường quân đội, mạng nhỏ quan trọng hơn.

Họ theo phản xạ có điều kiện: chạy!

Trên sân bóng, cả đám đàn ông, một nhóm sáu bảy người chạy đằng trước, một người đuổi theo đằng sau.

Bọn họ chạy, anh đuổi, bọn họ có chạy đằng trời...

Ở nhà họ Trầm, khi Lục Thiền Quyên đưa Tô Trà về đến nhà họ Trầm, Trầm Nghiễm và Cận Tùng bỗng phát hiện vẻ mặt của Tô Trà không đúng cho lắm.

Hình như, tức giận hay sao ấy?

"Tô Trà, cậu làm sao thế? Ai chọc cậu tức giận hả?" Cận Tùng ghé sát vào cô, vẻ mặt quan tâm hỏi.

"Không tức giận." Tô Trà ngoài miệng thí chính trực đáp, miệng thì nói không tức giận, thế nhưng thực tế thì gương mặt nhỏ nhắn của cô đã đen xì thành thế kia rồi, sao có thể không tức giận cho được?

"Tô Trà, nói cho anh trai nghe xem nào, ai bắt nạt em. Anh đi đi dạy dỗ tên đó thay em." Cận Tùng giả vờ thành dáng vẻ người anh trai tốt.

Trầm Nghiễm ngồi cạnh cũng cất tiếng: "Tô Trà, ai chọc giận cậu thế?"

"Ha ha ha, vừa rồi, khi bà với Tô Trà đi ngang qua sân bóng rổ, nhìn th ấy thằng nhóc nhà họ Phó với đám Trầm Trang đang chơi bóng, thằng nhóc kia bảo Tô Trà giúp nó nhặt quả bóng rồ, sau đó Hàn Khanh chê cơ thể của Tô Trà không được..."

Chuyện phía sau, không cần nói chắc các cháu cũng hiểu rồi nhỉ?

Lục Thiền Quyên ra hiệu bằng mắt cho hai đứa bé.

"Hả? Không được á? Dám nói Tô Trà không được á? Nào, Trầm Nghiễm, đi thôi, đưa tôi đi tìm anh ta, hôm nay tôi phải khiến cho anh ta không được." Cận Tùng nói xong thì giả vờ xắn tay áo, bày ra tư thế chuẩn bị đi đánh nhau.

Thế nhưng khi Trầm Nghiễm nghe thấy ba chữ "Phó Hành Khanh" này, cậu ta quan sát cơ thể của Cận Tùng bằng vẻ mặt vi diệu.

Nói thật thì, ít nhiều Cận Tùng cũng cao đến một mét bảy, gần một mét tám gì đó.

Thế nhưng nếu Trầm Nghiễm không nhớ lầm thì hình như Phó Hành Khanh cao đến tận một mét tám bảy thì phải?

Cơ thể cao thì cũng thôi đi, Trầm Nghiễm còn nghe nói, từ nhỏ Phó Hành Khanh đã trở thành đại ca trong đám trẻ ở đại viện của bọn họ rồi, chính là cái kiểu người đánh đ.ấ.m vô địch không có đối thủ ấy, bây giờ anh còn được trường quân đội rèn luyện nữa chứ.

Cho nên, Cận Tùng nói muốn đánh Phó Hành Khanh thành người không được, cậu ta thật sự nghiêm túc ư?

.

Trầm Nghiễm vươn tay, túm túm góc áo của Cận Tùng, có lòng tốt nhắc nhở một câu:

"Cái đó, tôi nhắc nhở cậu một câu. Phó Hành Khanh, chính là lão đại của đại viện bọn tôi, từ tám tuổi đã đánh gãy mũi của người ở bên đại viện kế bên, dáng dấp cao một mét tám mươi bảy, hơn nữa, hình như anh ấy còn vừa thi đỗ trường quân đội nữa."

Ánh mắt của cậu ta đảo qua, Trầm Nghiễm dùng ánh mắt tỏ vẻ: Anh em, cậu có còn muốn đi nữa không?

Cái gì hả? Cơ thể cao một mét tám bảy, học trường quân đội, còn đánh gãy người ta khi mới tám tuổi á?

Ực... một tiếng.

Cận Tùng lén nuốt một ngụm nước bọt.

Cận Tùng im lặng không chút tiếng động thu lại khí thế, sau đó lén buông cái tay áo vừa mới xắn lên xuống, vẻ mặt nở nụ cười xấu hổ với Tô Trà.

"Tô Trà, cái đó, không phải anh đây không muốn giúp cậu đâu." Là do anh đây đánh không lại.

Tô Trà nhìn thấy Cận Tùng như thế thì bị chọc cười, bật cười thành tiếng.

Cơn tức của cô đến nhanh, đi cũng nhanh. Sau khi cẩn thận suy nghĩ lại thì cũng không quá tức giận nữa, không phải chỉ là một người xa lạ thôi ư?

Kẻ sĩ có thể c.h.ế.t nhưng không thể nhục được.

Cô giơ cánh tay nho nhỏ lên, đôi mắt trong veo của Tô Trà nhìn về phía Trầm Nghiễm và Cận Tùng.

"Các cậu xem đi, cái cánh tay này của tôi, còn chưa đủ rắn chắc ư?"

Khụ khụ, cái đó, rắn chắc hay không rắn chắc...

Vừa trắng hồng vừa mảnh khảnh, rắn chắc chỗ nào thế?

Cận Tùng và Trầm Nghiễm im lặng không hé răng, mấy lời nói dối trái lương tâm như thế, họ không nói nên lời.

"Này, chúng ta là bạn đó." Tô Trà bĩu môi, tầm mắt nhìn chằm chằm vào hai người.

Hừ, ngay cả dỗ dành cô ấy vài câu mà cũng không thèm làm. Chậc, bạn bè cái gì, đúng là đám đàn ông chó chết.

Nhìn thấy vẻ mặt của Tô Trà, Trầm Nghiễm và Cận Tùng một người ngẩng mặt lên nhìn trần nhà, một người thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ôi chao, thời tiết hôm nay đẹp thế nhỉ, ánh nắng chan hòa, bầu trời quang đãng...

Chậc, từ từ, hình như hôm nay trời âm u thì phải?

Thôi bỏ đi, chuyện này không quan trọng.

Đoán chừng khoảng mười hai giờ, những người khác của nhà họ Trầm đã về đến.

Ông nội Trầm, năm nay hơn năm mươi tuổi, cũng mặc trên người một bộ quân trang. Dáng vẻ nhiệt tình, tao nhã và lịch sự của ông cụ giống hệt cha của Trầm Nghiễm.

Trầm Trang, chính là anh họ của Trầm Nghiễm.

Công việc của cha mẹ Trầm Trang bận rộn, cho nên không có thời gian rảnh mà về.

Chính vì thế, trong nhà họ Trầm lúc này có ông bà nội Tô, Trầm Trang, Trầm Nghiễm, Cận Tùng và Tô Trà.

Ồ, đúng rồi, còn có một thím nấu cơm nữa.

Trên bàn cơm, thái độ của ông nội Trầm đối với Tô Trà không tệ cho lắm, thi thoảng ông cụ sẽ hỏi đôi ba câu về chuyện học hành, khiến cho Trầm Trang và Trầm Nghiễm ngồi bên cạnh cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Sao trưởng bối trong nhà đều thích cô gái nhỏ như Tô Trà thế này?

"Tô Trà, Cận Tùng, hai cháu cứ ăn nhiệt tình nhé. Muốn căn cái gì cũng đừng câu nệ, cứ coi như đây là nhà của mình." Lục Thiền Quyên nhiệt tình mời họ.

"Dạ, cháu cảm ơn bà ạ. Con người cháu từ trước đến nay không có ưu điểm gì, chỉ có mỗi không hay ngại ngùng thôi ạ." Cận Tùng cười đáp.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 139: Chương 139



"Thức ăn ngon lắm ạ. Bà nội Lục, bà cũng ăn nhiều chút nhé." Tô Trà vừa nói vừa gắp một miếng thịt vào trong bát của Lục Thiền Quyên.

"Tốt tốt tốt, mọi người đều ăn nhiều một chút." Trong lòng Lục Thiền Quyên vô cùng vui mừng, đối với Tô Trà càng nhìn lại càng thích.

Xem đi, xem đi, cô bé còn biết đau lòng cho người khác kia kìa.

Không giống với hai thằng nhóc thối trong nhà kia, nhiều năm như thế, đừng nói gắp cho một đũa rau, ngay cả một cốc nước cũng không có.

Một đứa hai đứa đều khiến người ta phải bận tâm, cho nên, đúng là cháu trai không tốt bằng cô cháu gái nhỏ mà.

Sau khi cơm nước xong, cả ba người lại ngồi lại thêm khoảng nửa tiếng nữa mới chuẩn bị rời đi. Thời gian cũng muộn rồi, bọn họ còn phải về nhà làm đề nữa.

Làm nhiều đề một chút, hai hôm nữa vào trại đông rồi, áp lực cũng có thể nhỏ một chút.

Khoảng hai giờ, ba người ra về, đi về phía cửa của đại viện.

Một cô nhóc và hai cậu nhóc sánh vai cùng đi, dáng vẻ của cả ba người đều tuấn tú, xinh đẹp, khi đi cùng nhau đúng là cảnh đẹp ý vui.

Cách đó không xa, có hai bóng dáng thon dài cũng đi ra ngoài, người hai bên đúng lúc đụng mặt nhau.

Tô Trà nhìn thấy người đàn ông mà cô vừa gặp ở sân bóng kia, đôi mắt nhỏ khẽ híp lại đảo qua trên người anh, sau đó thu hồi tầm mắt lại, tiếp tục đi đường của mình.

Khi Trầm Nghiễm nhìn thấy đối phương, hai người đều lớn lên trong cùng một đại viện, tuy rằng cách nhau vài tuổi, thế nhưng cũng là có quen biết, thế cho nên cậu ta đành phải dừng lại chào hỏi.

"Anh Phó, anh Tần Mạt."

"Ừ, Trầm Nghiễm. Các em đi ra ngoài à? Đi đâu thế? Đúng lúc bọn anh cũng đang định ra ngoài, nếu không thì anh đưa bọn em đi nhé?" Tần Mạt cũng nhận ra cô gái nhỏ đứng bên cạnh Trầm Nghiễm, anh ta nhìn cô thêm vài lần, cười ha ha tiếp tục cất tiếng: "Đây là bạn học của em à? Có tiện giới thiệu chút không?"

"Bạn học của em - Tô Trà, Cận Tùng." Trầm Nghiễm giới thiệu một cách đơn giản: "Bọn em phải về rồi, không cần các anh đưa đâu ạ. Lần sau có cơ hội thì chúng ta sẽ hẹn sau."

"Ồ, được rồi, để lần sau vậy." Tần Mạt cười cười.

"Xin chào hai em, anh là Tần Mạt, đây là Phó Hành Khanh. Hai bạn nhỏ, nếu có cơ hội thì cùng nhau đi chơi nhé?" Tần Mạt nhìn về phía Tô Trà, đưa ra lời mời.

Cận Tùng nghe thấy cái tên "Phó Hành Khanh" này, thì đánh giá Phó Hành Khanh vài lần.

Cậu ta bỗng nhớ lại câu nói dõng dạc nói muốn đánh cho đối phương đến độ "không được" khi nãy, trong lòng cậu ta có chút chột dạ.

Ôi trời ơi, với dáng dấp này của đối phương, cho dù mười người như cậu ta cũng không thể đánh lại.

Cận Tùng nhìn chăm chú không rời mắt: cái cánh tay kia, cơ thể kia, chiều cao kia!

Phó Hành Khanh vẫn luôn không cất tiếng, thế nhưng tầm mắt của anh vẫn luôn đảo qua đỉnh đầu của cô nhóc phía đối diện, trong lòng thầm cân nhắc.

Vóc dáng của cô nhóc này thấp thật đấy. Liệu có được một mét sáu không nhỉ?

Chậc, anh cảm thấy cô hình như còn chưa cao đến bả vai của anh nữa ấy.

Có phải thường hay bỏ bữa, không ăn cơm không?

Tầm mắt của anh rõ ràng như thế, cho dù Tô Trà có là đồ ngốc thì cũng có thể cảm nhận được.

Cô ngước mắt lên, đôi lông mày dài, dày, đen tuyền khẽ chớp hai cái, đối diện với cặp mắt kia của Phó Hành Khanh.

Tô Trà khẽ mím đôi môi đỏ mọng, cô bình tĩnh cúi đầu, mặc kệ tầm mắt của anh.

Đôi phương trao đổi ngắn ngủi vài câu, sau đó lập tức rời đi, hai bên tách ra tại cổng lớn.

Tần Mạt và Phó Hành Khanh đi về phía bên trái, còn Trầm Nghiễm, Cận Tùng và Tô Trà thì đi về phía bên phải...

Đi được một đoạn, Tần Mạt lại nhìn về phía người nào đó đang vô thức cong môi lên, nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ.

"Sao thế hả? Nhìn cậu cười lẳng lơ thế?" Tần Mạt khẽ đụng vào bả vai của Phó Hành Khanh, khẽ nhướng mày nói: "Chẳng lẽ cậu đã coi trọng cô gái nhà người ta rồi á?"

"Cậu là súc sinh đấy à?" Phó Hành Khanh không thèm đánh trả, mà chỉ hỏi lại.

Vẻ mặt của Tần Mạt ngẩn ra, cái quái gì thế?

"Tôi là súc sinh, có mà cậu là súc sinh ấy. Vừa rồi cậu liên tục nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ nhà người ta, chuyện gì xảy ra với cậu thế hả?" Tần Mạt trêu chọc.

"Tôi không có hứng thú với mấy đứa trẻ con." Phó Hành Khanh thản nhiên đáp.

Phó Hành Khanh thực sự không có ý đó với Tô Trà, cô nhóc đó mới bao nhiêu tuổi cơ chứ?

Nếu là bạn học của Trầm Nghiễm... thì cũng là học sinh trung học thôi đúng không? Mới là vị thành niên thôi mà.

Anh chưa đói bụng đến mức ăn quàng như thế.

"Không có hứng thú á? Hả, Phó Hành Khanh, thẩm mĩ của cậu kiểu gì thế hả? Cậu thực sự muốn tìm được một đối tượng có thể đánh thắng cậu ư? Với cái thân thủ này của cậu, ai mà có thể đánh thắng cậu được cơ chứ...?"

Vấn đề khiếu thẩm mĩ kì lạ của Phó Hành Khanh là do hồi tám tuổi, Phó Hành Khanh chính miệng nói ra.

Lúc ấy, Tiểu Phó Hành Khanh ưỡn n.g.ự.c lên, trịnh trọng tuyên bố một chuyện lạ: Tương lai con sẽ tìm một đối tượng đánh nhau còn lợi hại hơn con, con sẽ không thèm thích một con nhóc b.í.m tóc thích khóc nhè đâu, phiền c.h.ế.t đi được.

Được rồi, một thời gian sau đó, mấy cô gái nhỏ trong đại viện sau khi nghe thấy khiếu thẩm mĩ này của Phó Hành Khanh thì còn muốn phát triển bản thân theo hướng con gái tráng kiện.

Cho đến tận bây giờ, trong đại viện vẫn còn có một hai người vẫn chưa từ bỏ ý định.

Gớm thật, cô gái nhà người ta vì Phó Hành Khanh, mà cơ thể kia, vóc dáng kia, đến cả Tần Mạt cũng phải cam bái hạ phong cơ mà.

Thế nhưng, nếu muốn tìm một người đánh nhau lợi hại hơn cả Phó Hành Khanh á...

Trong đầu Tần Mạt không thể kiềm chế được hiện lên một bóng dáng phụ nữ lực điền cao tận mét chín, nắm tay to như cái nồi, cơ bắp trên cánh tay nổi cuồn cuộn lên, cơ bắp trên đùi thể đập vỡ quả dưa hấu...

Ôi chao, bỏ đi, không thể nghĩ được nữa.

"Khiếu thẩm mĩ của tôi làm sao hả, ít nhất cũng tốt hơn các cậu. Các cậu tìm đối tượng, người nào người nấy đều vô cùng yếu ớt. Giống cái người mà năm ngoái cậu quen ấy, nói chuyện lớn tiếng một chút thôi đã chực khóc, ngón tay xước một chút thôi cũng khóc, cậu không có thời gian ở bên cạnh cô ta, cô ta cũng khóc. Vậy cậu yêu đương làm gì cho mệt thêm?”

"Ôi chao, cậu không hiểu đâu. Tôi cứ thích mấy em gái mềm mại như thế đấy, cậu không thấy tuýp người như thế vô cùng đáng yêu ư?" Tần Mạt hỏi lại một câu.

"Đáng yêu á?" Không cảm thấy.

.
 
Back
Top Bottom