Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 120: Chương 120



Chuyện này khiến cho tất cả các trường học chú ý. Sau khi hỏi thăm họ mới biết được, đó là một học sinh của trường trung học phổ thông số một ở thành phố Z.

Hơn nữa, khi tham gia thi vòng loại trước đó, học sinh này cũng là người nộp bài trước, không những thế còn tiến vào vòng đấu bán kết này với số điểm tối đa.

Tất cả các giáo viên đều âm thầm cân nhắc... đây đúng là một đối thủ mạnh.

Nếu lần này Tô Trà vẫn có thể giành được thành tích tốt, thì đây chính là may mắn của giáo viên dẫn đội của cô, vậy mà lại tìm được một hạt giống tốt như thế.

Cũng không biết là tìm được từ chỗ nào nhỉ? Sao trước đó bọn họ không nghe được bất cứ phong thanh nào thế?

Thế nhưng đối với Tương Kì, có may mắn hay không thì ông ta không biết, lúc này ông ta chỉ thầm hi vọng, sau này Tô Trà ít gây ra mấy hành động hù dọa ông ta kiểu này là được rồi.

Có trời mới biết, khi nãy lúc nhìn thấy Tô Trà là người đầu tiên rời khỏi phòng thi, trái tim ông ta đập nhanh đến độ sắp đứt phựt luôn rồi ấy chứ. Lúc ấy trong đầu ông ta trống rỗng không nghĩ được gì...

Là mải ngủ quên, hay là làm xong rồi?

Đã kiểm tra lại chưa?

Con nhóc thối này sao lại nộp bài thi trước thế hả?

Lại còn nộp trước tận bốn mươi phút, là muốn hù c.h.ế.t ông ta có phải không?

Cũng may, sau khi Tương Kì xác nhận rằng Tô Trà thực sự làm được hết tất cả các bài, hơn nữa còn kiểm tra kĩ càng rồi, ông ta mới dám thở phào nhẹ nhõm.

May quá, may mà không xảy ra bất trắc gì.

Ông ta lớn tuổi rồi, không chịu được hù dọa như thế này nữa đâu.

Nếu lần này cô vượt qua vòng đấu bán kết, ông ta còn đang định khi ban tổ chức cuộc thi tổ chức trại đông, ông ta sẽ gọi điện cho lão Vương bên kia, nhờ lão Vương chăm sóc cho Tô Trà khi cô đến Bắc Kinh đây này.

Nếu Tô Trà đã nói không có vấn đề gì lớn, vậy chắc chắn là không có vấn đề gì rồi.

Tương Kì tính toán, chờ sau khi về nhà, ông ta phải gọi điện cho Vương Quốc Quân bên kia để nhấn mạnh chuyện này mới được.

Bên kia, Vương Quốc Quân ở Bắc Kinh xa xôi cũng đang nhớ thương chuyện đấu bán kết, lần trước nghe Tương Kì thổi phồng như thế, Vương Quốc Quân quả thật đã chú ý đến cuộc thi toán học Olympic này nhiều hơn.

Ôi, cũng không biết tình hình bên phía Tương Kì thế nào rồi, học sinh mà ông ta dẫn đội có phát huy tốt không đây, liệu có thể tiến vào trại đông không cơ chứ?

Nếu lọt vào trại đông, thì tháng sau sẽ phải đến Bắc Kinh rồi.

-----

Cuộc thi kết thúc rồi, mà Tương Kì cũng muốn để cho các học sinh được thả lỏng tâm trạng, thế nên bèn dẫn họ đến một quán ăn để ăn cơm.

Tốt xấu gì Tương Kì cũng là giáo sư của Đại học Bắc Kinh, ông ta vẫn còn một chút tiền tiết kiệm, cho nên mời các em học sinh ăn món ngon không vấn đề gì cả.

Tương Kì chọn một cửa hàng đông khách, diện tích quán rộng, mà khách cũng đông.

Đoàn người đi vào, phải đợi một lát mới có bàn trống.

Có bàn trống rồi, mọi người vội vàng ngồi vào bàn.

Tương Kì vốn có ý định để cho đám trẻ gọi món, thế nhưng hết đứa này đến đứa kia lại khách sáo.

Chúng đến nói để ông gọi món đi, bởi vì chúng không biết gọi gì cả, mà chúng không kén ăn, ông gọi món gì chúng cũng đều có thể ăn được.

Tương Kì cũng là người hào phóng, vừa cất tiếng đã gọi một mạch bảy tám món ăn. Chín đứa bé này đều đang ở trong giai đoạn phát triển, lượng cơm rất lớn.

Thế nhưng khi mấy học sinh nhìn thấy thầy Tương gọi đầy một bàn đồ ăn rồi mà vẫn có ý định gọi tiếp thì vội vàng lên tiếng ngăn cản: "Đủ rồi thầy ơi. Đủ rồi thầy ơi."

"Ha ha ha, được thôi. Nếu chút nữa không đủ thì lại gọi tiếp nhé." Tương Kì cười nói.

Tương Kì ngồi cùng bàn với mấy đứa trẻ, nhìn thấy những gương mặt tràn ngập nụ cười và hào hứng xung quanh, ông ta bỗng nhiên cảm thấy bản thân trẻ ra rất nhiều tuổi.

Cũng trong nhà ăn đó, ở cái bàn cách họ không xa, có một giáo viên dẫn đội đưa mười học sinh của mình đi liên hoan.

Vừa rồi khi đoàn người Tương Kì tiến vào nhà hàng, bọn họ cũng nhìn thấy được.

Hơn nữa, bọn họ cũng phát hiện ra, cô gái hôm nay nộp bài thi trước cũng ở trong đoàn người này.

"Ôi, thầy ơi. Cô gái có dáng vẻ xinh đẹp ở bàn bên kia kìa, chính là học sinh hôm nay nộp bài thi trước đó." Một cậu con trai ngồi ở bàn đó cất tiếng, vừa nói chuyện vừa lén liếc mắt quan sát về phía cái bàn cách mình không xa.

Giáo viên dẫn đội nghe học sinh nhà mình nói thế, thì cũng quay đầu qua nhìn.

Chỉ thấy ở cái bàn cách đó không xa, cô gái xinh đẹp đang nói chuyện với cậu thiếu niên bên cạnh.

Nhìn từ góc độ của ông ta, dáng dấp của cô gái kia vô cùng xinh xắn, làn da trắng hồng, đôi mắt to tròn, khi cười rộ lên, bên phía má phải còn để lộ một chiếc má lúm đồng tiền nho nhỏ.

Người ta vẫn luôn nói, thiếu niên tầm tuổi này thường dễ thầm thương trộm nhớ, giáo viên phát hiện ra, có vài cậu học sinh của mình đều đang lén nhìn trộm cô gái nhà người ta.

"Hừ, không phải chỉ có mỗi dáng dấp xinh đẹp thôi sao? Ai biết cô ta có làm được bài không? Nhìn xem cậu ta cười lẳng..." Một giọng nói tràn ngập sự chua chát và ghen tị vừa thốt ra, bầu không khí trên bàn cơm lập tức trở nên đông cứng lại.

Giáo viên vừa nghe thấy những lời này, sắc mặt của ông ta lập tức tối sầm xuống, ông ta xụ mắt quát: "Từ Cầm."

Tử Cầm bị giáo viên quát một câu thì ngẩng đầu lên, khi đối diện với ánh mắt không đồng ý của giáo viên nhà mình, sự khinh thường trên gương mặt cô ta mới miễn cưỡng thu lại vài phần.

Giáo viên nhìn thấy Từ Cầm như thế thì khẽ lắc đầu.

Từ Cầm này, đầu óc thông minh thì thông minh thật, thế nhưng tính tình lại cực đoan thái quá, thường không thể hòa thuận với những bạn học khác.

Chẳng qua dù sao ông ta cũng chỉ là một giáo viên mà thôi, đây không phải chuyện ông ta tiện nhiều lời dạy dỗ.

Một tiếng sau, cả hai bàn đều đã cơm no rượu say.

Cả hai bàn lần lượt tính tiền, sau đó đoàn người lục tục rời khỏi tiệm cơm.

Tô Trà đi sau cùng, hai người Trầm Nghiễm và Cận Tùng cũng chậm rãi đi bên cạnh cô. Ba người cậu một câu, tôi một câu, vừa trò chuyện vừa đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi tiệm cơm, Tô Trà ngẩng đầu lên thì đối diện với một ánh mắt không mấy thiện cảm.

Tô Trà đã sớm cảm nhận được có người đang nhìn cô, không, phải nói là đang lườm cô thì đúng hơn.

Đến khi nhìn thấy đối phương, Tô Trà khẽ nheo mắt lại đánh giá.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 121: Chương 121



Cô gái kia có khí chất hơn người, thoạt nhìn có thể thấy cô ta vô cùng chú ý đến cách ăn mặc, chứng tỏ điều kiện gia đình khá tốt.

Thế nhưng cái thái độ như kiểu đang dùng lỗ mũi nhìn người khác kia, khiến người ta không thoải mái cho lắm.

Sau khi đánh giá xong, Tô Trà đưa ra kết luận: Không quen!

Người mà cô không quen, từ trước đến nay, Tô Trà đều không thèm phản ứng.

Cô thu hồi tầm mắt, đúng lúc này Trầm Nghiễm hẹn cô sau khi về trường sẽ cùng nhau làm bài tập, Tô Trà đồng ý.

Cận Tùng đi bên cạnh nghe thấy đoạn đối thoại của hai người thì vội vàng cất tiếng: "Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn. Chúng ta học cùng nhau"

Đối với những lời nói của Cận Tùng, Trầm Nghiễm và Tô Trà không có ý định phản đối.

Cùng nhau học tập ấy mà, ai thích đến thì đến, thêm một người cũng không nhiều, mà ít một người cũng không thiếu.

Bên kia, Từ Cầm nhìn theo bóng dáng Tô Trà, khóe miệng cong lên đầy khinh thường, thậm chí còn khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Hôm sau.

Thi xong rồi cho nên đoàn người chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, sáng hôm đó, bọn họ bận rộn thu dọn đồ đạc, sau đó ngồi xe quay về.

Khi trở về trường trung học phổ thông số một, còn một tuần nữa, là quá trình dự thính của Trầm Nghiễm và Tô Trà cũng kết thúc.

Một tuần nhanh chóng trôi qua, thành tích của vòng đấu bán kết vẫn chưa được công bố, thế nhưng Tô Trà và Trầm Nghiễm vẫn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị quay về trường trung học phổ thông số hai.

Ở cửa trường trung học phổ thông số một, Cận Tùng mặc đồng phục của trường trung học phổ thông số một, bóng lưng thẳng tắp đứng đó tiễn hai người."

"Tô Trà, Trầm Nghiễm, hai cậu quay về rồi cũng đừng có lười biếng đó nhé, chờ thành tích được công bố, chúng ta sẽ cùng nhau tham gia trại đông. Tô Trà, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp lại, tôi sẽ không bại bởi cậu mãi đâu." Cận Tùng bị Tô Trà đè nén hai tháng, bây giờ chuyện cậu ta nhớ mãi không quên chỉ có một thôi: phải đánh bại được Tô Trà.

Tô Trà thản nhiên liếc Cận Tùng một cái rồi cất tiếng: "Người có tự tin là chuyện tốt, thế nhưng tự tìn mù quáng thì không tốt lắm đâu."

Muốn thắng cô á?

Thiếu niên à, cậu còn cần nỗ lực nhiều lắm.

"Tô Trà, cậu cứ chờ đó."

"Ừm, tôi chờ cậu." Tô Trà không để bụng đáp.

Thế nhưng Tương Kì đứng bên cạnh lại liên tục dặn dò Tô Trà khi rảnh rỗi thì có thể đến tìm ông ta. Chỗ ông ta có không ít tài liệu, đến lúc đó ông ta sẽ cho cô mượn về làm bài.

Mà thời tiết vô cùng hợp với tình hình. Khi đám Tô Trà đến, trời có mưa. Bây giờ lúc bọn cô rời đi, trời cũng đổ mưa phùn nhỏ.

Ở trường trung học phổ thông số hai bên này, Tống Minh và Lý Tú Phương đã sớm nhận được tin hôm nay Tô Trà và Trầm Nghiễm sẽ về, cho nên họ thường căn thường gian, nhìn về phía cổng trường vài lần rồi.

Cuối cùng, không biết lần này là lần thứ mấy bọn họ nhìn qua, bóng dáng của Tô Trà và Trầm Nghiễm cũng xuất hiện trong tầm mắt của họ.

"Ôi chao, hai em về rồi."

"Hai em sửa soạn chút đi, chiều hẵng đến học."

Tống Minh cất tiếng nói hai câu, Lý Tú Phương đứng bên cạnh cũng vội vàng phụ họa: "Đúng đúng đúng, buổi chiều hãng đến học. Bây giờ các em sửa soạn, thu dọn trước đi."

"Ôi, vâng ạ. Thầy cô đến đón chúng em ạ?" Vẻ mặt Tô Trà tràn ngập sự nghi hoặc.

Cô và Trầm Nghiễm có mặt mũi lớn như thế ư?

"Cũng không hẳn vậy. Thầy cô biết hôm nay hai đứa trở về, trong lòng lo lắng, cho nên đến nhìn thấy các em về trường an toàn, thầy cô cũng an tâm." Lý Tú Phương nói.

Bây giờ Tô Trà và Trầm Nghiễm là bảo bối của trường trung học phổ thông số hai, là bảo bối trong cảm nhận của toàn thể các giáo viên, nên xem trọng chứ sao.

Đôi bên trò chuyện một lát, sau đó Tô Trà quay về kí túc xá, còn Trầm Nghiễm thì đi về nhà.

Tô Trà và Trầm Nghiễm quay về rồi, tất cả các học sinh của trường trung học phổ thông số hai đều cảm thấy, một thời gian không gặp, bọn họ đều có chút nhớ hai người.

Ha ha ha, trước kia mỗi ngày gặp mặt nhau thì không cảm thấy được gì cả. Lần này bọn họ nghe nói, lần này Tô Trà tham gia cuộc thi mô phỏng của trường trung học phổ thông số một, đã lấy tư thế tự tin như lão cẩu, đi lên ngai vàng hạng nhất khối của trường trung học phổ thông số một. Đúng là giỏi quá đi mất.

Còn Trầm Nghiễm nữa, cậu ta đứng hạng năm khối của trường trung học phổ thông số một, cũng rất giỏi.

Lần này, trường trung học phổ thông số hai của bọn họ xem như nổi tiếng rồi.

Đối với Tô Trà, thật ra đến cả hệ thống cũng không thể không cảm thán một câu. Chỉ số thông minh của người này đúng là khác người.

Mấy cái thứ như chỉ số thông minh này vẫn khá quan trọng, cứ nhìn kí chủ nhà nó mà xem, chỉ dựa vào học tập mà làm giàu thôi đấy, không phải cũng rất trâu bò đấy ư?

Ôi, không thể không nói, nó cảm thấy bản thân đúng là nhàn thật đấy. Đối với kí chủ nhà khác, thì hệ thống mới là bàn tay vàng.

Còn bàn tay vàng của Tô Trà, không phải hệ thống nó đây, mà chính là chỉ số thông minh trong đầu cô kia kìa.

Đương nhiên, thầm khen sau lưng thì được, chứ nó sẽ không bao giờ khen trước mặt kí chủ đâu.

Dù sao nó cũng cần mặt mũi mà. Cảm ơn!

Đã nửa tháng rồi Tô Trà không về nhà, cho nên sáng thứ bảy, vừa mới học xong là cô đã vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc về nhà.

Đồng thời, ở đội vận chuyển bên kia, Tô Thắng Dân cũng đã thuận lợi chở hàng về đến.

Cũng trùng hợp thế nào ấy, cha con hai người đụng mặt nhau trên đường.

Tô Thắng Dân nhìn thấy Tô Trà trước, nhìn thấy con gái đi phía trước mình, ông vội cất tiếng gọi.

"Con gái ơi!"

Nghe thấy tiếng gọi con gái này, Tô Trà lập tức dừng lại, vừa xoay người cô đã thấy cha già nhà mình đang chạy chậm về phía này, gương mặt cô lập tức hiện ra nụ cười.

"Cha ơi."

"Ôi, cha mới nhìn thấy con. Hôm nay con về nhà đấy à, đợi lát nữa chúng ta vòng qua nhà chú ba con một chuyến nhé, cha mượn xe đạp chở con về. Thời tiết hôm nay có chút lạnh, đi bộ phải mất tận một hai tiếng ấy chứ."

Suy nghĩ này mới chỉ vừa hiện lên khi Tô Thắng Dân nhìn thấy con gái, bình thường mỗi lần về nhà ông cũng toàn đi bộ, thế nhưng con gái ông yếu ớt, nếu để cô đi bộ về nhà, chắc chắn sẽ mệt c.h.ế.t cho xem.

"Chú ba phải đi làm mà, sao có thể cho chúng ta mượn xe được?" Tô Trà nghi hoặc hỏi.

"Ối, con vẫn chưa biết đúng không? Nửa tháng trước, chú ba con đổi chỗ làm rồi, chỗ làm bây giờ cách nhà không quá xa, cho chúng ta mượn xe cũng không sao cả." Tin tức của Tô Thắng Dân khá nhanh nhạy, ông đã sớm biết được chuyện Tô Thắng Lợi đổi chức vụ.

Thế nhưng hai cha con đến nhà người ta, cũng không thể đi tay không được.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 122: Chương 122



Trước kia, sở dĩ Tô Thắng Dân mặt dày đến ăn ké uống ké, đó là do nhà ông không có điều kiện.

Thế nhưng bây giờ Tô Thắng Dân đã đến đội vận chuyển làm việc rồi, ông vẫn hiểu được đạo lý có qua có lại, cho nên ông cố ý đến cửa hàng mua một cân bánh ga-to.

Hai người đi đến xưởng dệt, xách theo bánh ga-to.

"Cốc cốc cốc." Tô Thắng Dân giơ tay gõ cửa.

Trong phòng, Tô Thắng Lợi đang bận việc trong phòng khách. Mấy hôm nay con trai chú ta có chút không thoải mái, cho nên cũng trùng hợp là, hôm nay cả hai vợ chồng Tô Thắng Lợi đều ở nhà, không đi làm.

Khi hai vợ chồng nghe thấy tiếng gõ cửa còn khẽ sửng sốt một lát, Lưu Mĩ Lan là người đầu tiên lấy lại tinh thần, liếc Tô Thắng Lợi một cái rồi cất tiếng:

"Có phải mẹ em đến không? Anh nhanh đi mở cửa đi, ngày mai em không thể tiếp tục xin nghỉ phép nữa, mà đơn vị của anh cũng đâu cho nghỉ nữa đâu?"

Hai hôm nay đứa bé không được thoải mái khiến hai vợ chồng họ lo lắng sốt vó. Ban ngày hay ban đêm gì cũng không dám ngủ, chỉ sợ đứa bé bị sốt điên người. Đứa bé mới hai tháng, nếu bị sốt thì thực sự xong đời.

Tô Thắng Lợi nhìn Lưu Mĩ Lan ôm con, vội vàng đứng dậy đi mở cửa.

Vừa mở cửa ra, nhìn thấy Tô Thắng Dân và Tô Trà, trên gương mặt của Tô Thắng Lợi khẽ hiện lên chút kinh ngạc.

Chú ta cất tiếng hỏi: "Sao hai cha con đến mà không báo trước gì cả thế? Nào nào nào, vào nhà ngồi đi."

Tô Thắng Lợi khẽ nghiêng người nhường chỗ cho hai cha con vào nhà, Tô Thắng Dân cũng không từ chối, dẫn Tô Trà vào cửa.

Tô Thắng Dân vào nhà rồi thuận tay nhét túi bánh ga-to vào tay Tô Thắng Lợi, cất tiếng nói:

"Thắng Lợi à, đừng có nói anh trai đây không nhớ thương chú. Đây, bánh ga - tô đó, anh nhớ trước kia chúng ta còn nhỏ, chú thích ăn bánh ga-to nhất, nên cố ý mang đến cho chú đây này."

Khi tầm mắt của ông đảo qua Lưu Mĩ Lan cũng đang ngồi trong phòng, ông nở một nụ cười rồi nhiệt tình chào hỏi: "Ôi, em dâu cũng ở nhà cơ à? Hôm nay hai vợ chồng chú không phải đi làm ư?"

Nghe thấy câu hỏi của Tô Thắng Dân, Tô Thắng Lợi vội vàng cất tiếng đáp:

"Anh hai, không phải là do thằng nhãi kia không thoải mái đấy ư, nên bọn em mới phải xin nghỉ phép ở nhà chăm sóc nó. Thế nhưng anh hai, anh đến thì đến thôi, sao còn khách sáo thế làm gì, mua mấy thứ này cho tốn tiền ra. Em lớn ngần này rồi, cũng đâu còn tham ăn như trẻ con nữa."

"Cho dù chú lớn thế nào cũng là em trai anh mà. Cho chú thì chú nhận đi, anh là anh trai, chẳng lẽ còn không được phép mua đồ ăn cho em trai mình à?"

"Ha ha, vẫn là anh tốt với em." Giờ phút này Tô Thắng Lợi hoàn toàn quên mất rằng, trước đây điều kiện trong nhà không được tốt, vài năm mới được ăn một miếng bánh ga-tô.

Thế nhưng phần của chú ta toàn bị Tô Thắng Dân lừa mất một nửa.

Nếu không thì còn lâu Tô Thắng Dân mới nhớ đến chuyện này.

Ông tiến lên nhìn đứa bé mà Lưu Mĩ Lan đang bế trong lòng rồi cất tiếng nói:

"Cơ thể đứa bé khó chịu cũng không phải việc nhỏ đâu nhé, nếu thật sự không được thì đưa nó đến bệnh viện xem thế nào. Hai vợ chồng chú đều đi làm, không có thời gian rảnh, hay là chút nữa về nhà anh bảo mẹ đến giúp vợ chồng chú chăm con nhé?"

Gớm thật, lời hay cứ tuôn như nước chảy mây trôi, thế nhưng về chuyện bà nội Tô có muốn đến hay không thì chẳng có liên quan gì đến Tô Thắng Dân ông cả.

Nhưng mà, mấy chuyện như chăm sóc cháu trai này, có lẽ bà nội Tô sẽ nguyện ý làm cho xem.

Trò chuyện qua lại một lúc, Tô Thắng Dân bắt đầu đề cập đến chủ đề chính. Ông nói với Tô Thắng Lợi:

"Thắng Lợi à, chút nữa anh và Tô Trà phải về thôn, đường thì xa, mà chú cũng biết cơ thể Trà Trà nhà anh yếu ớt rồi đó. Đúng lúc hôm nay chú không đi làm, chú xem có thể cho anh mượn xe đạp được không? Sáng sớm ngày mai, anh sẽ mang đến trả cho chú kịp giờ đi làm."

"Được thôi, xe em khóa trong sân đó, chút nữa em sẽ đưa chìa khóa cho anh." Bởi vì bánh ga tô mà bây giờ trong lòng Tô Thắng Lợi vẫn còn nóng hầm hập đây này. Nghe thấy anh trai muốn mượn xe, tất nhiên chú ta sẽ đồng ý ngay tắp lự.

Lại nói, hôm nay chú ta không phải đi làm, không cần dùng đến xe làm gì, anh hai cũng không phải người ngoài, cho mượn cũng không sao.

"Sáng mai anh không cần vội đưa đến làm gì đâu, sáng mai em đi làm cũng không cần dùng đến xe, trưa mai Trà Trà còn phải quay về trường mà, đến lúc đó, anh đưa Trà Trà đi xong nhân tiện mang xe qua cho em là được rồi." Tô Thắng Lợi tiếp tục nói.

"Cũng được. Chẳng trách Tô Trà nhà anh vẫn luôn nói, trong nhà này, chú út chính là người yêu thương con bé nhất. Vậy chiều mai anh sẽ mang xe đạp đến trả cho chú nhé."

"Không sao đâu mà. Thế anh hai về nhà nhắn với mẹ một tiếng giúp em nhé, xem mẹ có rảnh không. Chứ Mĩ Lan thực sự không có ngày nghỉ nữa."

"Không thành vấn đề, chắc chắn anh sẽ nói với mẹ một tiếng."

Thực ra Tô Thắng Lợi cho rằng, nếu người nhà mình có thể đến chăm sóc con trai chú ta là tốt nhất.

Nếu để người nhà vợ đến, nhỡ đâu lại khiến người ta hiểu lầm rằng mẹ chú ta không nguyện ý đến chăm sóc cháu trai.

Sau khi mượn được xe đạp rồi, hai cha con Tô Trà và Tô Thắng Dân cũng không có ý định ở lại lâu làm gì.

Không bao lâu sau, hai người đã đạp xe rời khỏi xưởng dệt.

Ôi chao, có xe đúng là tốt hơn đi bộ mà.

Tô Trà ngồi ở yên sau, cô túm góc áo của cha già ngồi đằng trước, có cảm giác vô cùng yên bình.

Làn gió nhẹ nhàng thổi lướt qua, không khí trong lành, tươi mát, trong lòng cũng vô cùng thư thả, thoải mái.

Tô Thắng Dân vừa đạp xe, thi thoảng vừa trò chuyện với con gái về tình hình của Tô Trà ở trường học, nào là chuyện học hành, chuyện ăn uống.

Ngoài ra ông còn hỏi cô có bị bạn học bắt nạt không...

Tô Trà cười ha ha, kiên nhẫn trả lời từng câu một.

Còn về chuyện cô có bị bắt nạt không á, chuyện này không có khả năng.

Cô là ai cơ chứ, là Tô Trà đó!

Một tiểu tiên nữ vừa đáng yêu lại vừa xinh đẹp như cô, ai mà nỡ bắt nạt cơ chứ.

Lại nữa rồi, lại nữa rồi.

Kí chủ nhà họ lại tự luyến nữa rồi.

Hệ thống bình tĩnh nhìn dáng vẻ không biết xấu hổ của kí chủ nhà mình, nó cũng không nói gì cả. Chứng kiến nhiều lần, nó đã đúc rút được một kinh nghiệm, đó là đừng phản ứng cô, để mặc cô thì chút nữa cô sẽ hết cơn thôi.

Khoảng hai giờ chiều, xe đạp dừng lại trước cửa nhà.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 123: Chương 123



Trong nhà, Vương Tú Mi cũng biết hôm nay hai cha con Tô Thắng Dân và Tô Trà sẽ về nhà, cho nên bà luôn ngồi trong nhà để chờ.

"Về rồi à? Cùng đi thôi, đừng ở nhà nữa." Vương Tú Mi kéo con trai Tô Bảo ra cửa, nhìn thấy Tô Trà định xuống xe, bà nhanh chóng cất tiếng cản cô: "Tô Trà con ngồi yên đó đi. Tô Thắng Dân, anh xuống xe."

Hả? Tình huống gì thế này?

Vẻ mặt của Tô Thắng Dân mơ mơ màng màng, ngoan ngoãn chống xe đạp xuống. Sau đó ông nhìn động Vương Tú Mi lưu loát leo lên xe.

"Ơ, này chờ đã. Chờ đã, đi đâu thế?" Tô Thắng Dân nhìn thấy Vương Tú Mi vừa trèo lên xe đã chuẩn bị đạp đi mất, ông vội vàng cất tiếng hỏi.

"Về nhà mẹ đẻ của em một chuyến chứ đi đâu. Không phải hôm trước đã hẹn là sẽ về đó ăn thịt rồi à? Đã một thời gian dài mẹ em không gặp cả nhà chúng ta rồi, chắc chắn trong lòng bà ấy nhớ lắm, em và con gái đạp xe, anh và con trai đi bộ đi thôi, đường cũng không xa lắm đâu. Em đi trước đây, hai cha con anh nhanh chóng đuổi kịp nhé."

Vương Tú Mi vừa nói xong, không đợi Tô Thắng Dân kịp phản ứng lại đã nhún chân một cái, chiếc xe đạp lao về phía trước.

Hai cha con Tô Thắng Dân và Tô Bảo đứng sững tại chỗ. Thế, thế là đi rồi á?

Vẻ mặt của Tô Bảo tràn ngập sự nghi ngờ, cậu bé ngẩng đầu nhìn về phía Tô Thắng Dân rồi cất tiếng hỏi: "Cha ơi, con thực sự là con ruột của mẹ ư?"

"Đúng vậy, nếu như không phải con ruột, con cảm thấy, với tính cách của mẹ con, bà ấy có thể nuôi con giúp người khác không hả?" Tô Thắng Dân hỏi vặn lại cậu bé một câu, vẻ mặt ông hiện lên sự thảm thương nhàn nhạt.

Trong cái nhà này, thân là đàn ông khổ quá đi mất thôi.

Đàn ông ít tuổi đã khổ, đàn ông lớn tuổi lại càng khổ hơn.

Tô Thắng Dân ông có phải người đứng đầu cái gia đình này đâu, thế nhưng việc gì cũng đến tay ông, bây giờ ông lại còn phải đi bộ nữa chứ.

Lời vợ nói thì nghe có vẻ nhẹ nhàng, không xa lắm đâu...

Đó là hai mẹ con bà đạp xe thì không xa, thế nhưng hai cha con ông phải đi bộ đây này. Ít nhất cũng phải một tiếng đồng hồ mới đến nơi ý chứ.

Thế nhưng cha con ông có thể làm thế nào bây giờ.

Chỉ có thể đi bộ thôi chứ sao.

Khoảng ba giờ chiều, Vương Tú Mi đạp xe, xuyên qua tiếng gió vù vù, lao thẳng về thôn nhà mẹ đẻ của bà,

Ban đầu người trong thôn còn không nhận rõ người đến là ai, đợi đến khi căng mắt ra nhìn cho kĩ, thì mới giật mình. Đây không phải Vương Tú Mi, con gái nhà họ Vương đấy ư?

Sao lại về nhà mẹ đẻ rồi?

Ồ, đúng rồi, nghe nói chồng của Vương Tú Mi được nhận vào đội vận chuyển, kiếm được rất nhiều tiền.

Chậc chậc, nhìn đi, nhìn đi kìa. Ngay cả xe đạp mà cũng mua được rồi kia kìa.

Đến trước cửa nhà họ Vương, nếu không phải chân của Vương Tú Mi quá ngắn, bà còn muốn chống một chân xuống đất để tạo dáng nữa cơ.

Thế nhưng, chỉ riêng việc đạp xe về nhà mẹ đẻ thôi, cũng đủ xôn xao rồi.

Thấy chưa, Vương Cường đang ngồi trong phòng, nhìn thấy cô cả đạp xe chở chị họ đến, đôi mắt cậu ta trợn tròn lên, mãi một lúc lâu sau mới hoàn hồn hét lớn vào phía phòng trong.

"Bà nội, ba, mẹ, cô cả mua xe đạp rồi."

Gớm thật, vừa nghe thấy hai chữ "xe đạp", người nhà họ Vương lập tức xông ra.

Bà cụ Vương, anh cả nhà họ Vương - Vương Phát Tài, chị dâu cả nhà họ Vương - Lý Anh Tử đều kinh ngạc chạy ùa ra ngoài.

Nhìn thấy chiếc xe đạp bên cạnh Vương Tú Mi, trong lòng cả ba người đều nảy sinh một vài tính toán nhỏ nhặt.

Xe đạp cơ à, đã đạp đến đây rồi, thì đừng nghĩ đến chuyện đạp về nữa.

"Ôi, con gái, con về rồi đấy à? Con rể và Tô Bảo đâu, sao lại không về cùng con thế? Xe đạp này đẹp thật đấy, nhìn khung xe rất chắc chắn. Ôi, con gái Tô Trà của con cũng càng ngày càng xinh đẹp, dáng vẻ của con bé giống hệt con, vừa nhìn đã biết là con gái của con rồi." Bà cụ Vương là người đầu tiên phản ứng lại, bà ta lập tức cất tiếng nói lời dễ nghe.

Bà ta biết Vương Tú Mi thích Tô Trà, cho nên bà ta vừa mở miệng là khen lấy khen để, hơn nữa lời khen còn không hề trùng lặp.

Tô Trà được khen thì đang bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn, mỉm cười một cách nhu thuận.

Có bà cụ Vương dẫn đầu mở lời, Vương Phát Tài và Lý Anh Tử cũng không chịu thua kém, cũng vội vàng thốt ra đủ loại lời khen.

Dáng dấp xinh đẹp, thông minh, lại còn ngoan ngoãn nghe lời. Chỉ thiếu điều khen bộ răng của Tô Trà mọc ngay ngắn nữa thôi.

Lúc này Tô Trà đã nhận ra tất cả rồi, hóa ra mồm mép của kia mẹ già nhà cô là được di truyền, gen này cũng quá mạnh mẽ rồi.

Chỉ hai chữ thôi... Lợi hại.

Vương Tú Mi thỏa mãn nghe những lời khen có cánh của người nhà mẹ đẻ dành cho con gái bà, đến khi bà nghe đủ rồi mới cất tiếng nói:

"Mẹ, Thắng Dân và Tô Bảo vẫn đang đi bộ ở phía sau, vừa trưa bọn con đã đến đây luôn, vẫn chưa được ăn cơm trưa đâu. Mẹ xem có gì cho bọn con ăn tạm chút không?"

"Vẫn chưa ăn cơm á?" Tầm mắt của bà cụ Vương đảo qua chiếc xe đạp, bắt đầu nói bóng nói gió: "Tú Mi à, con cũng biết điều kiện nhà chúng ta rồi đó, con cũng đã có xe đạp để đi rồi, thế mà anh cả con vẫn còn phải quần quật làm ruộng kia kìa. Hai đứa là anh em, phải biết nâng đỡ lẫn nhau..."

Bà cụ Vương nói một nửa, giữ lại một nửa để người nghe tự mình hiểu ra.

Vương Tú Mi là ai cơ chứ, bà đi ra từ cửa nhà bà ta đấy, chính vì thế khi vừa nghe thấy mấy câu đó của mẹ bà, bà đã hiểu ngay bà ta có ý gì rồi.

"Ôi chao, mẹ ơi con hiểu rồi mà. Anh cả là anh trai ruột của con, chỉ cần con có, con đều nguyện ý cho anh con."

Đều nguyện ý cho.

Bà cụ Vương vừa nghe thấy những lời này thì trong lòng vui đến nở hoa, chiếc xe đạp này, hôm nay sẽ để lại đúng không?

Lúc này, Vương Tú Mi lại cất tiếng nói tiếp: "Mẹ, bọn con đói lắm rồi. Mẹ xem có gì cho con ăn không?"

"Được được được. Trong nhà vẫn còn có chút thịt kho trứng, mẹ lấy cho các con ăn."

Có xe đạp rồi, thịt kho trứng gì đó cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Người ta vẫn luôn nói đấy thôi, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn. Con gái bà ta nếu đã ăn bữa cơm này rồi, thì xe đạp đừng hòng chạy thoát.

Khi Tô Thằng Dân và Tô Bảo thở hồng hộc đi đến nhà mẹ vợ, vừa vào phòng, ông đã nhìn thấy vợ và con gái đang ăn cơm.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 124: Chương 124



Ôi chao, thịt kho trứng cơ đấy, còn có đỗ xào thịt nữa á? Từ bao giờ mà mẹ vợ ông hào phóng như thế này vậy?

"Thắng Dân, Tô Bảo, đến rồi à? Nào nào nào, nhanh đến đây ăn cơm đi." Vương Tú Mi liếc mắt ra hiệu cho Tô Thằng Dân: ăn nhiều, nói ít.

Nhận được tín hiệu của vợ, Tô Thắng Dân cũng không nói gì nữa, lôi con trai mình qua đó ăn cơm.

Về phần mấy người nhà họ Vương, lúc này còn đang ngắm nghía xe đạp trong sân kia kìa.

Sau khi ăn no, Vương Tú Mi xoa xoa cái bụng căng tròn. Bà ngẩng đầu nhìn về phía ba cha con Tô Trà, cất tiếng hỏi: "Ăn no chưa?"

"Con no rồi ạ." Tô Trà gật đầu.

"Con cũng ăn no rồi ạ." Tô Bảo cũng cất tiếng nói.

Còn Tô Thắng Dân, chỉ thấy ông sờ bụng, nói với Vương Tú Mi: "Vợ, anh vẫn còn hơi đói."

"Có ăn là được rồi." Anh cho là mẹ vợ anh sẽ quan tâm anh ăn no chưa à?

Nhìn thấy ánh mắt của Vương Tú Mi, Tô Thắng Dân có chút tủi thân.

Ăn nhiều là lỗi của ông ấy ư?

Một người đàn ông như ông ấy, ăn nhiều chút không phải chuyện quá bình thường ư?

Thế nhưng, hiếm khi mẹ vợ hào phóng như thế, ông vẫn không nên được một tấc lại tiến một thước.

Vương Tú Mi đứng dậy, nói với mấy người nhà mẹ đẻ đang vây quanh chiếc xe đạp kia: "Mẹ, bọn con ăn no rồi, bọn con về đây."

"Hả? Ăn no rồi à? Sao lại về luôn thế, không ngồi chơi một lát ư?" Bà cụ Vương cười giữ họ lại.

"Không được đâu, không được đâu. Bọn con về nhà còn phải làm việc nữa. Gần đây Thắng Dân không ở nhà, mấy việc đồng áng vẫn chưa làm xong." Vương Tú Mi vừa nói vừa đi về phía xe đạp.

Sao đó, người nhà họ Vương nhìn thấy Vương Tú Mi nhấc chân trèo lên xe, rồi nói với Tô Trà: "Con gái, lên xe. Chúng ta về nhà thôi."

"Dạ, con đến ngay đây." Tô Trà nở nụ cười sáng lạn, nhanh chóng trèo lên yên sau xe đạp.

Ngay khi Vương Tú Mi đang định đạp xe đi, bà cụ Vương nhanh tay nhanh mắt túm chặt đuôi xe, vẻ mặt bà ta tràn ngập sự cảnh giác, hỏi: "Tú Mi, đợi chút đã, con đạp xe đi đâu thế?"

"Ơ, về nhà con chứ đi đâu?" Vương Tú Mi hỏi lại bằng vẻ mặt tràn ngập sự vô tội: "Nếu không thì con còn có thể đi đâu được nữa?"

Từ từ, chờ đã.

"Tú Mi, không phải con vừa nói sẽ cho anh trai con cái xe đạp này ư?" Bà cụ Vương sốt sắng hỏi.

"Mẹ, mẹ xem mẹ nói kìa. Sao con có thể cho anh trai con cái xe đạp này được?"

"Nhưng mà khi nãy con nói, đồ của con chính là đồ của anh trai con cơ mà, xe đạp của con không cho anh trai con thì cho ai?" Bà cụ Vương nhìn chằm chằm Vương Tú Mi.

"Ha ha." Vương Tú Mi bị mấy câu của mẹ già nhà bà chọc cười, bà vừa cười vừa nói: "Mẹ đang nói gì thế? Cái xe này là của em chồng con mà, là xe của Thắng Lợi, chứ đâu phải của con. Sao mà cho anh trai con được?"

Không phải của bà.

Bà cụ Vương suýt chút nữa đã nôn ra một ngụm máu, cuối cùng bà ta cũng đã nhìn ra, hôm nay đứa con gái này trở về để chọc tức bà ta, hết lừa ăn lại lừa uống.

"Tú Mi à, khi nãy sao cô không nói đây không phải xe của cô?" Vương Phát Tài đen mặt chất vấn.

"Anh cả, anh cũng đâu có hỏi tôi." Vương Tú Mi trả lời bằng giọng điệu đúng lý hợp tình.

Sao hả? Các người không hỏi cho rõ ràng, bây giờ lại quay sang trách bà là sao?

"Vương Tú Mi, tôi nói cho cô biết, chuyện hôm nay tôi không để yên đâu." Lý Anh Tử tức giận thở hổn hển, vừa rồi cô em chồng này về nhà ăn hết đồ ăn của con trai bà ta rồi, thịt và trứng vốn đều để dành cho con trai bà ta ăn.

Bây giờ cả nhà Vương Tú Mi ăn hết rồi, lại còn có ý định vỗ m.ô.n.g chạy lấy người à? Mơ đi!

Vương Tú Mi là loại người nào cơ chứ? Da mặt của bà không phải dày ở mức bình thường đâu.

"Chị dâu, chị có ý gì thế hả? Tôi về nhà mẹ đẻ của tôi ăn một bữa cơm thôi mà, chẳng lẽ lại không được à? Chị dâu về nhà mẹ đẻ ăn cơm, chẳng lẽ nhà mẹ đẻ chị cũng đối xử với chị thế này ư? Hơn nữa, bây giờ trên người tôi ngay cả một xu cũng không có. Chị làm được gì tôi?" Hôm nay Vương Tú Mi ra cửa không mang theo một đồng nào cả, sao hả, định cắn bà à?

Lý Anh Tử túm đuôi xe không buông, bà ta vô cùng tức giận.

Bầu không khí nhất thời rơi vào tình trạng giằng co, Tô Trà đang ngồi ở yên sau, cô quan sát tình hình bên ta, rồi lại quan sát tình hình bên địch.

Sau đó, cô nhổm người dậy, nhảy xuống khỏi yên xe.

Nhìn thấy động tác của Tô Trà, tất cả mọi người đều không nhịn được mà nhìn về phía cô.

Tô Trà thoải mái đối diện với tầm mắt của những người khác, cô cong môi cười, để lộ hàm răng trắng bóng, chỉnh tề rồi cất tiếng nói: "Mẹ, nếu không để con ở lại đi thôi?"

Những người khác nghe thấy lời này của cô thì đều bày ra vẻ mặt mơ màng... Ý gì đây? Tình huống gì thế này?

"Mẹ, vừa rồi bà ngoại con nói rồi đấy thôi, cái gì của mẹ cũng chính là của cậu con. Con đây là con gái của mẹ, vậy cũng chính là con gái của cậu rồi, mẹ cứ để con ở nhà cậu vài ngày đi. Con không kén ăn, mỗi bữa chỉ cần vài miếng thịt là được.”

“Thế nhưng, về chỗ ngủ con lại có chút ý kiến, chính vì thế, mọi người bảo Cường Tử nhường lại phòng nó cho con ở đi. À, mấy hôm sau con phải về trường, cũng không cần mọi người đưa quá nhiều sinh hoạt phí đâu, cậu cứ đưa cho con tám, mười đồng gì đó là được rồi."

Hả?

Mỗi bữa vài miếng thịt, còn đòi sống ở phòng của Cường Tử á?

Lại còn dám giơ tay đòi tiền?

Đây mà là con gái à? Đây là tổ tông thì có.

Bà cụ Vương chưa bao giờ gặp người nào vô liêm sỉ như thế này.

"Bà ngoại, mọi chuyện cứ quyết định như thế nhé. Cha mẹ, mọi người về nhà đi thôi, hai ngày sau mọi người qua đón con là được rồi. Trường con cho nghỉ hai ngày, hai ngày này, con sẽ sống ở nhà bà ngoại." Tô Trà thấy những người khác không nói gì, thì tiếp tục trình bày suy nghĩ của bản thân.

Tô Trà vẫn còn nhớ rõ, cô từng xem được trong kí ức của nguyên chủ, trước kia khi nguyên chủ đến nhà họ Vương cũng đã phải chịu không ít tủi thân.

Rõ ràng Cưởng Tử nhà cậu còn nhỏ tuổi hơn cả Tô Trà, thế nhưng cậu ta lại được nuôi béo mập, cả người toàn thịt là thịt.

Trước kia mỗi lần đến nhà họ Vương, Tô Trà đều bị Cường Tử bắt nạt.

Mà nguyên chủ Tô Trà cũng không phải người có tính cách nhường nhịn gì cho cam, một lời không hợp cô sẽ lập tức quậy cho om sòm lên.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 125: Chương 125



Thế nhưng, vấn đề ở chỗ Tô Trà là con gái, ở phương diện thể lực cô không thể so được với Vương Cường, càng không thể đấu lại cái thân toàn thịt là thịt của Vương Cường.

Tô Trà cảm thấy chỗ nào cô cũng tốt hết, chỉ có mỗi tội hay ghi thù.

Nói cô hẹp hòi thì cô cũng kệ, dù sao cô ăn gì cũng được, chỉ có ăn thiệt là không.

Tục ngữ có câu, nhịn nhất thời càng nghĩ càng giận, lùi một bước càng nghĩ càng thiệt. Cho nên, khi gặp chuyện, nếu không thể giải quyết một cách văn minh, thì đánh một trận rồi nói sau.

Hai từ nén giận kia, không hề có trong từ điển của Tô Trà.

Cho nên, nếu cô mà ở lại nhà họ Vương hai ngày, vậy thì ngại quá, đó chính là thời điểm cô phải phô bày kĩ thuật chân chính rồi,

Nếu cô mà cáu lên, thì chính bản thân cô còn phải sợ cơ mà.

Cũng có thể do ánh mắt của Tô Trà vô cùng dọa người, khiến cho người nhà họ Vương không dám hé răng.

Thậm chí ngay cả chị dâu cả nhà họ Vương là Lý Anh Tử, khi nãy vẫn còn ồn ào, bây giờ cũng vô thức buông cái tay đang túm chặt đuôi xe đạp kia ra.

Còn Vương Tú Mi lại không kiềm chế được mà bật cười, bà giả vờ lườm Tô Trà một cái, hờn dỗi đáp:

"Con nói luyên thuyên cái gì đấy? Con là con gái của mẹ cơ mà, cho dù để Tô Bảo ở lại, cũng không thể để con ở lại được. Được rồi, lên xe thôi, chúng ta về nhà."

Tô Bảo: kẻ vô tội nằm yên cũng dính đòn.

Tầm mắt của Tô Trà đảo qua người nhà họ Vương, thấy mọi người đều không dám hé răng, cô mới hài lòng trèo lên xe đạp, ngoan ngoãn ngồi yên.

"Ngồi vững nhé, chúng ta đi thôi." Vương Tú Mi dặn dò một câu.

"Con ngồi vững rồi ạ. Bà ngoại, cậu, mợ, về sau con đến sẽ ở lại vài ngày." Tô Trà ngồi ở yên sau xe đạp, cười vẫy vẫy tay với bọn họ.

Người nhà họ Vương nghe thấy những lời này của Tô Trà, không biết lý do vì sao họ khẽ giật mình, đồng thời, trong lòng cũng có một loại cảm giác không tốt cho lắm.

Bọn họ, hình như bị nhắm đến rồi hay sao ấy?

Hai cha con Tô Thắng Dân và Tô Bảo bị bỏ lại, lúc này đang đứng trong góc đưa mắt nhìn nhau. Sau đó, hai cha con lặng lẽ đi về phía cửa, sau khi an toàn ra khỏi cửa, hai cha con nhanh chóng chạy trốn.

Tô Trà ngồi ở trên xe đạp, tâm trạng cô vui vẻ khẽ ngâm nga một điệu hát, thế nhưng giai điệu mà cô đang ngâm kia có chút lạc điệu.

Vương Tú Mi đang đạp xe phía trước nghe thấy tiếng ngâm khe khẽ của con gái, bèn cảm thấy, con gái thì thào cũng vô cùng êm tai rồi.

Mãi đến chạng vạng, hai cha con Tô Bảo và Tô Thắng Dân mới đi bộ về đến nhà, chút thức ăn mà họ ăn được ở nhà họ Vương kia, hình như đã tiêu hóa hết rồi.

Thế cho nên, vừa về đến nhà họ đã thu xếp nấu cơm tối.

Khi cả gia đình chi thứ hai đang ăn cơm, thì bỗng nghe thấy tiếng đập cửa.

"Cốc cốc cốc."

Cả nhà quay đầu nhìn qua.

Vừa nhìn ra ngoài cửa thì thấy Tô Vận đứng đó với vẻ mặt u ám, mãi một lúc sau cô ta mới lúng túng cất tiếng: "Chú hai, cháu có thể hỏi chú một chút chuyện được không?"

Tìm ông á?

Trong lòng Tô Thắng Dân nghi ngờ, Tô Vận này tìm ông làm gì?

"Có chuyện gì thì cháu cứ nói đi, chú còn đang ăn cơm đây này." Tô Thắng Dân cất tiếng đáp lại.

"Chú hai, chỗ này không tiện nói chuyện..."

Không đợi Tô Vận nói xong, Tô Thắng Dân đã lên tiếng cắt ngang lời cô ta: "Có gì mà không tiện đâu, đều là người trong nhà cả."

Nhìn thấy thái độ của Tô Thắng Dân như thế, Tô Vận mím chặt môi, lúc này mới đi vào phòng.

"Chú hai, cháu nghe nói có tài xế trong đội vận chuyển các chú gặp chuyện không may ạ? Chú có biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì không?" Vẻ mặt của Tô Vận thoạt nhìn không được tốt cho lắm, sắc mặt vô cùng tiều tụy.

Nghe thấy câu hỏi của Tô Vận, Tô Thắng Dân có chút kinh ngạc nhìn Tô Vận một cái.

Tô Vận này vừa nói là "nghe nói" đúng không? Nghe ai nói?

Đúng vậy, đúng là có một tài xế trong đội vận chuyển của ông đã xảy ra chuyện, chiếc xe của ông ta bị cảnh sát tra xét, mà tài xế lái chiếc xe này chính là người một thời gian trước vừa tìm Tô Thắng Dân rủ ông chạy việc tư cùng mình - Lý Tân Kiến.

Hàng hóa của đội vận chuyển chất trên xe thì không có vấn đề gì, thế nhưng đám hàng lậu của Lý Tân Kiến lại bị điều tra ra, sản phẩm không đủ tiêu chuẩn, đội vận chuyển đã nhận được tin tức.

Bên kia thông báo rằng, hàng hóa của đội vận chuyển không có vấn đề gì, cho nên qua một thời gian nữa là có thể đến nhận lại, thế nhưng đám hàng lậu kia thì sẽ bị tiêu hủy.

Cũng do Lý Tân Kiến xui xẻo, chứ không đang yên đang lành sao kiểm tra xe lại kiểm tra ra hàng hóa không đủ tiêu chuẩn cơ chứ?

Tô Thắng Dân cho rằng còn một khả năng khác, đó là do lòng tham của Lý Tân Kiến, ông ta ham rẻ cho nên mới mua phải hàng nhái, kết quả vận khí không tốt cho nên mới bị bắt.

"Chú hai, cháu nghe nói đội vận chuyển đang giải quyết chuyện này. Chú làm trong đó, liệu có tin tức nội bộ không?" Tô Vận lại cất tiếng hỏi tiếp.

"Hàng lậu thì bị tiêu hủy, còn hàng hóa của đội vận chuyển thì cũng phải đợi thêm một thời gian nữa, sau khi xác định không còn vấn đề gì nữa thì mới có thể đến kéo hàng về."

Tô Vận vừa nghe thấy hai chữ "tiêu hủy", vẻ mặt của cô ta đã lập tức trắng bệch ra.

Tô Trà ngồi yên lặng một bên quan sát vẻ mặt của Tô Vận, trong lòng cô thầm suy đoán.

Chậc, chẳng lẽ Tô Vận này...

Thế nhưng, vấn đề cũng nằm ở chỗ này. Nếu Tô Vận thực sự làm thế, vậy cô ta lấy đâu ra số tiền lớn đến vậy?

Ồ, đúng rồi, lần trước khi ở riêng, mỗi nhà được chia năm trăm đồng.

Tô Trà liếc Tô Vận một cái, trong lòng cô thầm nghĩ, Tô Vận sẽ không cầm toàn bộ tiền đi chứ?

Tô Thắng Dân vừa nói xong, thì Tô Vận đã xoay người rời đi với dáng vẻ mất hồn.

Đợi đến khi Tô Vận đi xa rồi, Tô Trà mới nhìn về phía ông cha già nhà mình.

"Cha, số hàng lậu kia tốn bao nhiêu tiền?"

"Tận tám trăm đồng chứ ít gì. Cha còn đang nghĩ, không biết thằng ngốc nào nhà địa chủ lại hào phóng như thế, tám trăm đồng mà bảo bỏ ra là bỏ ra ngay được. Vốn thuận tiện nhờ tài xế mua hàng cũng không có vấn đề gì, thế nhưng bỏ ra một số tiền lớn như thế mà còn không đi theo xe, không biết là do quá vô tư hay do quá ngốc nghếch nữa." Tô Thắng Dân phỉ nhổ.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 126: Chương 126



Sau khi phỉ nhổ xong, Tô Thắng Dân lại cảm thấy, trước đó ông không đồng ý với Lý Tân Kiến kia quả là quyết định sáng suốt.

Nếu không, nếu như gặp chuyện không may thì có nhiều tiền hơn cũng có ích gì đâu.

Nghe xong những lời vừa rồi của ông cha già nhà mình, trong lòng Tô Trà thầm nghĩ: thằng con ngốc nhà địa chủ thì không có đâu, còn đứa con gái ngốc thì lại có một, hơn nữa còn đang sống cùng một sân với nhà cô kia kìa.

Tô Vận đến hỏi chuyện này, Tô Trà cảm thấy chuyện này tám chín phần mười có quan hệ với Tô Vận.

Thế nhưng Tô Trà cũng khá tò mò, khi ở riêng chỉ được chia năm trăm đồng, vậy ba trăm đồng còn lại, Tô Vận lấy ở đâu ra?

Nửa đêm, bầu trời bên ngoài tối đen như mực, Tô Trà bỗng có nhu cầu sinh lý, cho nên đang định đi ra ngoài giải quyết một chút.

Thế nhưng khi đi ngang qua phòng của Tô Vận, Tô Trà bỗng nghe thấy có tiếng nói chuyện.

Bước chân vốn đang định đi về phía nhà xí lại khẽ chuyển hướng, sau đó cả người ngồi xổm nấp ở góc tường phòng của Tô Vận.

"Tiểu Vận, bao giờ thì được lấy lại tiền thế? Đã một tháng đến nơi rồi, chị con cũng sắp phải làm mai, hơn nữa, không phải lúc trước con nói để mẹ nấu chút điểm tâm mang lên trấn trên bán đấy ư? Mẹ cân nhắc rồi thấy việc này cũng được, chính vì thế mẹ cần lấy lại số tiền kia để mua vài thứ."

Đây là giọng nói của bác dâu cả - Vương Quyên.

Sau đó Tô Trà nghe thấy giọng nói của Tô Vận.

"Mẹ, mẹ có thể đừng suốt ngày nhắc đến tiền, tiền, tiền được không hả? Đến giờ hẹn tự khắc sẽ lấy được tiền. Lại nói, chị của con còn làm mai cái gì nữa, không phải chị con với Cao Hưng Quốc đang tốt đẹp đấy ư?" Trong giọng nói của Tô Vận lộ ra sự mất kiên nhẫn.

"Con nói linh tinh gì thế? Sao chị con có thể ở bên cạnh Cao Hưng Quốc được? Không phải ông bà nội con đã không đồng ý chuyện này rồi đấy ư?"

"Cái gì mà đồng ý hay không đồng ý. Đều do mọi người mang theo tư tưởng cũ, thời đại bây giờ không ép duyên được nữa đâu, bọn con cũng không phải đang sống ở thời đại của mọi người. Hơn nữa, nhà cũng đã chia rồi, ông bà nội còn quản được chuyện của nhà chúng ta à?" Tô Vận phản bác.

"Mẹ nói không lại con, thế nhưng, Tiểu Vận con cho mẹ một câu chắc chắn đi, tiền bao giờ lấy lại được?" Vương Quyên không làm gì được con gái mình, cho nên chỉ có thể gượng gạo hỏi một câu như thế.

"Ngày mai con đi hỏi người ta một chút."

"Được rồi, ngày mai con nhớ phải đi hỏi cho rõ đó nhé."

"Con biết rồi, mẹ đừng có nhắc nữa. Con nhớ kĩ rồi."

Tô Trà thu mình trong góc, cô nghe lén suốt nãy giờ mà không nghe thấy Tô Diệp nói gì cả.

Đến khi nghe thấy tiếng mở cửa về phòng của Vương Quyên, Tô Trà mới vội vàng chuồn đi.

Đợi vài phút sau, khi Tô Trà đã giải quyết nhu cầu sinh lý xong, về đến phòng rồi cô mới bắt đầu suy nghĩ kĩ mọi chuyện.

Cô có thể chắc chắn rằng, Tô Vận chính là người đã nhờ tài xế trong đội vận chuyển mua hàng lậu. Thế nhưng bây giờ tám trăm đồng đó đã như gió bay đi rồi, ngay cả một mẩu vụn cũng không sót lại.

Hàng mất rồi, tiền cũng chưa chắc đã lấy lại được.

Vả lại, Tô Vận còn đang giấu người nhà về chuyện này nữa cơ chứ...

Thế nhưng trước đến nay vẫn luôn lưu truyền một câu nói, đó là trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, cái kim trong bọc có ngày cũng lòi ra, sớm hay muộn, chuyện cũng phải lộ ra thôi.

Có lẽ đến ngay chính bản thân Tô Vận cũng không ngờ được rằng, tối hôm trước Tô Trà vừa mới suy nghĩ chuyện của cô ta, mới sáng sớm hôm sau, chuyện này đã nhanh chóng bại lộ.

Trên đồng, Tô Thắng Hoa đang được mấy người đàn ông khiêng về thôn.

Máu vương vãi khắp dọc đường, nhìn thôi mà đã thấy ghê người rồi.

Về đến thôn, trường thôn vội vàng lấy máy kéo, đưa người đến bệnh viện ở trấn trên.

Đang yên đang lành bỗng xảy ra chuyện thế này, cả nhà họ Tô đều đi theo.

Tô Trà cũng theo người nhà đi lên trấn trên, chiều nay cô phải về trường học rồi, lúc này trong nhà xảy ra chuyện, tuy rằng đối với người bác cả Tô Thắng Hoa này, Tô Trà không quá thân thiết, thế nhưng tốt xấu gì cũng là người một nhà, ít nhiều cũng có chút quan tâm.

Mọi chuyện phải bắt đầu kể từ sáng nay. Sáng nay, khi Tô Thắng Hoa đang làm ruộng ngoài ruộng, cũng có thể là do tối hôm qua ông ta ngủ không ngon, thế nên sáng nay khi làm việc, ông ta có chút ngẩn người.

Vừa không để ý một chút là cái cuốc đã vập vào chân, lúc ấy m.á.u phun ra như mưa, vô cùng dọa người.

Người vừa đưa đến bệnh viện, đã nhanh chóng phải đưa vào phòng phẫu thuật.

Khi người vừa đẩy vào phòng phẩu thuật, y tá vẫn còn ở bên ngoài giục người nhà đi đóng tiền viện phí, còn phải kí tên gì đó.

Nghe thấy y tá nói phải đóng tiền, Vương Quyên lập tức choáng váng, lén nhìn về phía Tô Vận.

Tô Vận không dám đối diện với ánh mắt của mẹ, cô ta cụp mắt trốn tránh.

"Cô có ý gì hả? Không có tiền á? Không phải khi nãy lúc còn ở nhà, tôi đã dặn cô phải mang theo tiền rồi ư?" Bà nội Tô thấy tình hình không đúng, mà sắc mặt của Vương Quyên lại vô cùng bất thường, cho nên bà cụ nghi ngờ nhìn chằm chằm vào biểu cảm trên gương mặt của Vương Quyên.

Vương Quyên khẽ mấp máy môi, thế nhưng lại không thốt ra được một câu nào cả. Bà ta chỉ biết đỏ mắt rồi khóc thút thít.

Khóc khóc khóc, lúc này mà khóc thì có tác dụng gì không hả?

Nhìn thấy tình hình này, Tô Thắng Dân không thể không đứng ra trả tiền.

Trên người ông đúng là có sẵn tiền, sở dĩ ông mang theo trên người là để khi lái xe ra ngoài đánh hàng cho đội vận chuyển thì mua hàng riêng cho mình luôn.

Thế nhưng lúc này, Tô Thắng Dân cũng chỉ đành bỏ tiền ra chứ làm sai nữa.

Tuy rằng tính cách của Tô Thắng Dân hay dùng mánh khóe để trộm lười biếng, thế nhưng ông vẫn có giới hạn làm người.

Dù sao người nằm trong đó là anh trai ruột, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn bên nhau, lúc này mà vẫn tiếc chút tiền này, vậy ông có còn là người không?

Sau khi nộp tiền, cuộc phẫu thuật cũng bắt đầu.

Toàn bộ người nhà họ Tô đều chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, đợi hơn một tiếng đồng hồ, Tô Thắng Hoa mới được đẩy ra ngoài.

Bác sĩ nói, may mắn là đã giữ được bàn chân. Thế nhưng xương cốt bị thương, bên ngoài cũng phải khâu tận hai mươi mũi, phải tạm thời nằm viện quan sát một thời gian.

Người đã được đưa vào phòng bệnh thường rồi, thế nên hiện tại nên xử lý đến chuyện tiền nong.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 127: Chương 127



Vừa rồi Vương Quyên không cách nào lấy được tiền ra, số tiền nhập viện kia là do Tô Thắng Dân cho ứng trước, dù sao bà ta cũng phải trả lại.

"Vợ thằng cả, cô nói đi, cô để tiền đâu rồi? Khi ở riêng, tôi chia cho mỗi nhà năm trăm đồng, tiền của nhà cô đâu. Cô đừng nói với tôi là tiêu hết rồi, từ khi ở riêng đến nay, tôi chưa thấy cô ăn ngon uống tốt bữa nào cả, mà Tô Vận đi học cũng không tiêu hết nhiều tiền như thế. Hôm nay cô phải nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi." Vẻ mặt của bà nội Tô đen xì, khi nhìn thấy dáng vẻ nước mắt nước mũi tèm lem của Vương Quyên, trong lòng bà cụ vô cùng tức giận.

Cứ làm như người nhà họ Tô bọn họ bắt nạt Vương Quyên cô ta vậy.

Lúc này Vương Quyên muốn khóc thật, nhất là khi ông bà nội Tô đều đang nhìn bà ta, trong lòng bà ta vô cùng hoảng sợ.

Tính cách của Vương Quyên yếu đuối, lúc này bà ta muốn tìm chỗ dựa theo bản năng.

Thế nhưng chồng bà ta vẫn đang nằm trên giường bệnh, tính cách của Tô Diệp cũng giống hệt bà ta, cho nên, lúc này người Vương Quyên có thể dựa vào chỉ có mỗi Tô Vận mà thôi.

Thế nhưng, khi Vương Quyên nhìn một vòng xung quanh, bà ta c.h.ế.t lặng.

Không thấy Tô Vận đâu cả.

Tô Trà nhìn dáng vẻ Vương Quyên như thế, thì không biết nói gì mới tốt.

Vừa rồi, khi nãy mọi người vẫn đang đứng ở cửa phòng phẫu thuật, sau khi Tô Vận nghe bác sĩ nói phải nằm việc quan sát một thời gian thì chạy mất rồi.

Cũng không biết là do Tô Vận muốn đi tìm cách kiếm tiền, hay là sợ phải gánh vác trách nhiệm cho nên mới chạy nữa.

Bà cụ Tô nhìn thấy vợ thằng cả như thế, thì cơn tức xông thẳng l*n đ*nh đầu.

"Vợ thằng cả, cô đừng chỉ có biết mỗi khóc như thế, cô nói nhanh lên, tiền đâu hết rồi? Nếu không nói thì cô cũng đừng về nhà chúng tôi nữa, muốn đi đâu thì đi đi."

Nếu hôm nay không nói rõ ràng mọi chuyện, vậy thì Vương Quyên cũng đừng hòng ở lại nhà họ Tô nữa. Nhà họ Tô bọn họ không chứa được con dâu thế này.

Nghe thấy lời này của bà nội Tô, Vương Quyên lập tức luống cuống.

"Tiền bị Tô Vận cầm đi hết rồi."

Người lên tiếng nói câu này không phải Vương Quyên, mà chính là Tô Thắng Hoa vừa mới tỉnh lại trên giường bệnh.

Giờ phút này vẻ mặt của Tô Thắng Hoa tái nhợt, ông ta nhìn Vương Quyên bằng ánh mắt thất vọng, trong lòng vô cùng khó chịu.

Đêm hôm qua, Vương Quyên cứ tưởng rằng Tô Thắng Hoa không hề biết chuyện bà ta đi đến phòng Tô Vận, thế nhưng thực tế thì tối hôm qua Tô Thắng Hoa vẫn chưa ngủ, cách một vách tường, ông ta nghe rõ cuộc đối thoại của Vương Quyên và Tô Vận.

Cũng chính vì chuyện đó, cho nên cả đêm hôm qua Tô Thắng Hoa mới không đủ được, cho nên sáng hôm nay khi ra đồng làm việc mới bị cuốc bổ vào chân.

Tô Thắng Hoa và Vương Quyên đã làm vợ chồng hai mươi năm rồi, ông ta vẫn luôn cảm thấy Vương Quyên ngoại trừ tính cách có chút nhu nhược ra, thì những khía cạnh khác đều rất tốt.

Thế nhưng bây giờ ông ta mới hiểu ra, có vài người có tính cách nhu nhược, thật ra là chuyện xấu.

Tối hôm qua, vừa nghe cái giọng điệu của Tô Vận là Tô Thắng Hoa đã biết ngay, số tiền kia, chỉ sợ tám chín phần mười đã xảy ra vấn đề gì rồi.

Ông bà nội Tô vừa nghe thấy chuyện tiền đã bị Tô Vận cầm đi hết, thì trong lòng chỉ hận không thể đập cho Vương Quyên một trận. Một số tiền lớn như thế, sao bà ta lại có thể tùy tiện giao cho Tô Vận được cơ chứ?

Cô ta lấy tiền để làm gì, bà ta cũng không biết đường hỏi một chút à?

Lúc này Tô Thắng Dân mới nhớ đến chuyện chiều tối hôm qua Tô Vận đến hỏi mình, trong lòng ông lập tức hiểu ra nguồn căn sự việc.

Ôi chao, Tô Vận này, đúng là to gan thật đấy.

Số tiền lớn như thế, vậy mà thả trôi theo dòng nước mất rồi?

Ôi, Tô Thắng Dân bỗng nhớ ra chuyện ông đã đồng ý với thằng ba, là sẽ nhắn bà nội Tô đến giúp chú ta chăm sóc con trai, thế nhưng tình huống hiện tại, sợ là có chút phiền toái.

Tô Thắng Dân chuyển lời nhờ vả của Tô Thắng Lợi với bà nội Tô, thế nhưng lúc này bà nội Tô thực sự không thể bỏ ở đây mà đi qua bên đó được.

Cho nên, Tô Thắng Dân chỉ có thể đến nhà Tô Thắng Lợi một chuyến.

Tô Thắng Lợi nghe được tin anh cả nằm viện, thì làm gì còn tâm trạng yêu cầu mẹ già đến chăm sóc con nhỏ cho mình nữa. Chú ta vội vàng chạy đến bệnh viện một chuyến.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tô Thắng Lợi lại mua vài món đồ chạy thẳng đến nhà mẹ vợ, nhờ mẹ vợ đến chăm sóc con trai giúp chú ta vài ngày.

Chuyện tám trăm đồng kia đến bây giờ vẫn chưa rõ ràng, Tô Vận không có ở bệnh viện, chuyện này cũng chỉ có thể chờ Tô Vận đến mới có thể nói rõ được.

Bên kia, Tô Vận đến đội vận chuyển tìm Lý Tân Kiến, thế nhưng kết quả không cần nghĩ cũng biết, Lý Tân Kiến vì chuyện buôn lậu mà vẫn đang bị giam, chưa được thả ra ngoài.

Cho nên, tất nhiên là Tô Vận không thể lấy lại tiền, cũng không thể hỏi thăm ra tin tức gì cả.

----

Tô Thắng Hoa ở bệnh viện ba ngày, trong ba ngày này, Tô Vận cũng đến bệnh viện hai lần. Thế nhưng cô ta đến cũng có ích gì đâu, không thể lấy lại tiền, ai nhìn thấy cô ta cũng không nhịn được mà mắng cho một trận.

Cuối cùng, Tô Vận bị ép đến nóng nảy, cô ta bèn nghĩ ra một cách đó là đến đội vận chuyển tìm chú hai Tô Thắng Dân.

Tô Thắng Dân quen Lý Tân Kiến, nói không chừng có thể lấy lại tiền giúp nhà cô ta.

Cho nên, Tô Vận và Vương Quyên gạt Tô Thắng Hoa tìm đến đội vận chuyển.

Hai người họ cũng hiểu rõ nếu cứ nói suông thì Tô Thắng Dân sẽ không bao giờ đồng ý, cho nên hai mẹ con lập tức quỳ xuống.

Đội vận chuyển có nhiều người như thế, Tô Thắng Dân nhìn thấy hai mẹ con họ làm vậy thì bị chọc tức đến bật cười.

Lần trước ông đã giúp họ nộp tiền viện phí rồi, không ngờ hai người này lại tưởng Tô Thắng Dân ông hiền lành dễ bắt nạt.

Tô Vận phải quỳ gối trước mặt Tô Thắng Dân dưới sự chứng kiến của nhiều người như thế, cô ta cảm thấy lòng tự trọng của bản thân bị tổn thương nặng nề.

Thế nhưng cô ta không còn cách nào cả, nếu chú hai cô ta mà không giúp đỡ, vậy số tiền kia thực sự sẽ một đi không trở lại.

Chỉ quỳ một chút mà thôi, cổ nhân có nhiều người nằm gai nếm mật như thế, bây giờ cô ta chỉ quỳ một cái mà thôi, tương lai đợi cô ta nổi bật rồi, thì cái quỳ này có tính là gì đâu.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 128: Chương 128



"Chú hai, xin chú giúp nhà cháu với. Chúng cháu thật sự cùng đường rồi." Đôi mắt của Tô Vận đỏ hoe.

Vương Quyên quỳ bên cạnh cũng bày ra vẻ mặt cầu xin. Vương Quyên thực sự không nghĩ ra được biện pháp nào cả, ngay cả cái việc đến cầu xin Tô Thắng Dân này cũng là do Tô Vận đưa ra ý tưởng, nói cái gì mà trói buộc đạo đức, bà ta nghe không hiểu, nhưng dù sao có tác dụng là được.

Chỉ cần có thể lấy lại tiền, đừng nói là quỳ một cái, cho dù phải quỳ mười cái bà ta cũng nguyện ý.

Nếu dùng chiêu trói buộc đạo đức này lên người người khác, có lẽ còn có chút tác dụng, thế nhưng khi dùng với Tô Thắng Dân thì lại chẳng có chút tác dụng nào cả.

Tô Thắng Dân không nói tiếng nào, trực tiếp xoay người rời đi.

Thích quỳ thì cứ quỳ đi.

Chuyện liên quan đến Lý Tân Kiến, Tô Thắng Dân cũng không có năng lực mà quản.

Lúc trước Tô Vận biết rõ chú hai là ông đây đang làm ở đội vận chuyển, mà vẫn cố ý đến bỏ qua ông để đến tìm Lý Tân Kiến, hành động đó có ý gì, chẳng lẽ Tô Thắng Dân lại có thể không hiểu.

Chẳng qua ông không thèm nói toạc ra mà tôi, thế nhưng Tô Vận này thật sự coi mình là cái rốn của vũ trụ à?

Lúc trước cô ta có bản lĩnh đưa tiền ra, thì bây giờ xảy ra chuyện rồi, cũng phải có bản lĩnh gánh vác chứ.

Hai hôm sau, khi Tô Thắng Dân đến gặp con gái Tô Trà, ông còn kể lại chuyện này cho cô nghe.

Nhìn thấy cha già nhà mình như thế, Tô Trà bèn cất tiếng khuyên nhủ ông:

"Cha, việc này cha đừng dính vào nhé. Lý Tân Kiến người ta cứ cắn c.h.ế.t nói số tiền này là của ông ta, không có liên quan gì đến Tô Vận thì chúng ta có thể làm gì được đây? Lúc trước khi Tô Vận đưa tiền cho ông ta cũng không tìm ai đến làm nhân chứng cả, thế cho nên bây giờ mà muốn đòi lại tiền thì có khác gì nằm mơ đâu cơ chứ, Lý Tân Kiến kia cũng đâu phải đồ ngốc."

Bây giờ Lý Tân Kiến bị bắt rồi, ngay cả hàng hóa trên xe cũng bị tịch thu. Lúc này cho dù ông ta có được thả ra đi nữa, nếu bảo ông ta bồi thường cho nhà họ Tô tám trăm đồng thì là chuyện không có khả năng.

Lý Tân Kiến ra ngoài còn phải nộp tiền phạt, nhà họ Lý cho dù đập nồi bán sắt cũng không thể kiếm được số tiền lớn như thế.

Cho nên, cho dù Lý Tân Kiến chơi xấu, không chịu trả tiền, lại không có bằng có cớ, thì ai có thể đi tố cáo ông ta?

"Yên tâm, cha con cũng đâu có ngốc đâu. Việc này là chuyện của nhà anh cả, nếu có thể giúp thì cha chắc chắn sẽ giúp, vấn đề ở đây là năng lực của cha có hạn." Cũng không thể để ông lấy tám trăm đồng ra bù cho chứ?

Chẳng lẽ thoạt nhìn ông giống đồ ngốc lắm ư?

Hơn nữa, ông còn phải mua nhà cho con gái kia kìa, phải tiết kiệm từng đồng một đây này.

Tô Trà thấy cha già nhà mình tỉnh táo như thế, thì cũng an tâm.

Về phần chuyện này cuối cùng xử lý như thế nào, thì phải xem Tô Vận rồi.

Thời gian cứ từng ngày trôi qua, cuối cùng cũng có kết quả của vòng đấu bán kết rồi.

Trường trung học phổ thông số một và trường trung học phổ thông số hai hầu như nhận được tin tức cùng một lúc.

Đối với chuyện Tô Trà và Trầm Nghiễm là học sinh của trường nào, ban tổ chức cuộc thi vẫn khá khó trong việc xác định, vốn hai người họ đến trường trung học phổ thông số một dự thính trong hai tháng, bây giờ Tô Trà và Trầm Nghiễm lại về trường trung học phổ thông số hai rồi.

Nếu tính ra, thì khi tham gia vòng đấu bán kết, hai người là học sinh của trường trung học phổ thông số một, thế nhưng sau khi thi xong rồi, hai người lại là học sinh của trường trung học phổ thông số hai, cũng không có mâu thuẫn gì cả.

Thành tích của vòng đấu bán kết không được công bố công khai, thế nhưng có vài người luôn nhận được tin tức nội bộ.

Cả tỉnh bọn họ, chỉ có duy nhất một người đạt điểm tối đa thôi - đó chính là Tô Trà.

Khi Tống Minh nhận được tin này, thầy ấy không thể khống chế được khóe miệng đang cong tớn lên của mình.

Ha ha ha, suốt ngần ấy năm trong sự nghiệp giáo dục của thầy ấy, đây là lần đầu tiên thầy ấy dạy được một học sinh đạt điểm tối đa trong vòng đấu bán kết. Đây có lẽ cũng được coi là đỉnh cao trong sự nghiệp của thầy ấy nhỉ?

Tương Kì là người nhận được tin tức sớm nhất trong tất cả mọi người, dù sao thì ông ta cũng có "người trong nội bộ" mà. Ha ha ha, chính là lão Vương ở Bắc Kinh đó.

Lúc này, Tương Kì đang nói chuyện điện thoại với Vương Quốc Quân.

"Ông già họ Tương kia, ông được đấy, về quê dưỡng lão rồi mà vẫn có thể kiếm ra được một hạt giống tốt như thế. Chậc chậc, tôi nói rồi mà, ông rất may mắn." Trong lòng Vương Quốc Quân ở đầu bên kia điện thoại chua như vừa bị đổ một bình axit, sao ông ta lại không có vận may như Tương Kì cơ chứ?

Ôi chao, bỏ đi bỏ đi, người so với người chỉ có tức c.h.ế.t mà thôi.

Đột nhiên được khen như thế, tất nhiên là Tương Kì cười vui vẻ như được mùa, đôi mắt híp lại không nhìn thấy mắt đâu. Trong lòng ông ta vô cùng đắc ý.

"Lão Vương, cho dù ông có hâm mộ tôi thế nào, thì cũng không gặp được vận may giống tôi đâu. Đúng rồi, sắp đến trại đông rồi, có ba học sinh của tôi phải qua đó. Ông ở Bắc Kinh, nhớ giúp tôi chăm sóc ba đứa bé này một chút nhé."

Đúng vậy, lần này Tô Trà, Cận Tùng và cả Trầm Nghiễm đều vượt qua vòng đấu bán kết.

Trong đó thành tích của Tô Trà là xuất sắc nhất, dù sao thì cô cũng là người duy nhất giành được điểm tối đa mà.

"Được rồi, được rồi. Tôi nhất định sẽ đón tiếp chu đáo, ông thấy tứ hợp viện này của tôi thế nào, đến lúc đó tôi sẽ đón đám trẻ đến đây sống, cho căn nhà dính chút nhân khí." Vương Quốc Quân đáp.

"Vậy thì tốt quá ấy chứ. Đây là lời ông tự nói đấy nhé, tính cách của ông thối như thế, đừng để khi đám trẻ đến ông lại chê chúng ầm ĩ." Tương Kì tiêm cho Vương Quốc Quân một mũi dự phòng trước.

Tính cách của Vương Quốc Quân thế nào, Tương Kì là người hiểu rõ nhất.

Hai người đã làm đồng nghiệp với nhau nhiều năm rồi, ai cũng hiểu rõ đối phương cả.

"Tôi nói cho ông biết nhé, đám trẻ đều là những đứa trẻ ngoan, ông nhớ thu liễm cái tính cách thối tha của ông đi. Mà mấy cái tật xấu của ông, cũng hạn chế đi nhé, đừng có thích khoe khoang như trước kia nữa. Còn nữa, ông nên dọn dẹp phòng trước khi mấy đứa nó đến..."

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 129: Chương 129



"Tút tút!" Điện thoại bị cắt đứt.

Tương Kì mới nói được một nửa, nghe thấy âm thanh cúp máy trong điện thoại, ông ta bị nghẹn một cục tức không thể nuốt trôi.

Hừ, ông già họ Vương kia lại tức giận rồi.

Cái tính thối này, mấy chục năm rồi mà vẫn không sửa được, chẳng trách vợ đã mất nhiều năm như vậy rồi mà ông ta vẫn không tìm bạn đời khác.

Nhất định là do không có ai chịu được tính ông ta.

Tương Kì cũng hoàn toàn quên mất rằng ông ta cũng là một lão già độc thân.

Bên kia, sau khi Lương Tố biết tin Trầm Nghiễm và Tô Trà phải đi Bắc Kinh, thì vội vàng gọi điện thoại cho người nhà ở bên Bắc Kinh, nhờ họ đến lúc đó khi người đến nơi thì giúp đỡ sắp xếp thỏa đáng chút.

Nhà ga...

"Hu hu hu, con gái, con đến nơi thì nhớ gọi điện về báo cho nhà mình biết nhé. Nhớ chăm sóc cho bản thân mình đấy. Đây là lần đầu tiên con xa nhà, muốn ăn gì thì cứ ăn, nếu không đủ tiền thì cứ báo cho cha biết."

Vẻ mặt của Tô Trà mờ mịt, nhìn chằm chằm vào cha già đang chìm trong cảm xúc bi thương.

Cha à, không cần đến mức này đâu.

Vương Tú Mi đứng cạnh Tô Thắng Dân, vẻ ghét bỏ trên mặt bà vô cùng rõ ràng.

Sau đó Tô Trà nhìn thấy mẹ già nhà có khẽ dịch người ra, kéo dài khoảng cách với Tô Thắng Dân đang khóc nước mắt nước mũi tèm lem.

Khóe miệng của Tô Trà giật giật, nhìn về phía mẹ già nhà mình.

Mẹ à, đây là chồng mẹ đó.

Mẹ ghét bỏ như thế, có ổn không đấy?

"Tô Thắng Dân, thôi được rồi, được rồi, tạm biệt thế là cũng được rồi. Anh nhìn cái gương mặt nhem nhuốc, bẩn thỉu của anh đi, nhìn xem đang có bao nhiêu người nhìn về phía này kia kìa." Vương Tú Mi vừa dứt lời, bà lại lập tức có cảm giác như số lượng tầm mắt nhìn về phía này lại càng nhiều hơn ấy.

Thế nhưng cũng dễ hiểu thôi, nhà ga cũng chỉ có mỗi một người đàn ông mà còn khóc thảm hơn cả phụ nữ là Tô Thắng Dân thôi, làm gì còn người thứ hai nữa đâu.

"Hu hu hu, thế nhưng mà anh không nhịn được, chỉ cần nghĩ đến chuyện con gái phải đi đến một nơi xa như thế, ăn không ngon, ngủ không yên, là anh hu hu hu, anh lập tức cảm thấy đau lòng..." Tô Thắng Dân vừa khóc, vừa nói chuyện, lại vừa giơ tay lên lau nước mắt.

Hai người Trầm Nghiễm và Cận Tùng đứng bên cạnh nhìn thấy cha của Tô Trà như thế thì cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

Dù sao thì người lớn trong nhà hai người không tới tiễn, năng lực tự lập của Cận Tùng vô cùng mạnh mẽ, đây không phải lần đầu tiên cậu ta đi xa nhà, người nhà họ Cận đều đã quen rồi.

Còn người nhà Trầm Nghiễm là vì công việc bận rộn, thực sự không thể dứt ra được.

Hôm nay bệnh viện của Lương Tố còn có hai thai phụ vẫn đang chờ bà ấy phẫu thuật, mà cha Trầm lại càng khỏi phải nói, vài ngày gần đây ông ấy bận đến độ không có cả thời gian về nhà ấy chứ.

Người nhà họ Trầm nghe tin Trầm Nghiễm và Tô Trà đi cùng nhau, thì lại càng không cảm thấy lo lắng.

Dù sao thì Trầm Nghiễm đã quá quen thuộc với Bắc Kinh rồi, lần này trước khi đi, Lương Tố còn cố ý dặn dò Trầm Nghiễm phải chăm sóc tốt cho Tô Trà.

Ở bên phía Tương Kì cũng đã dặn dò ba người bọn họ rồi, đến cả chỗ ở cũng đã sắp xếp xong xuôi, đó là nhà một người bạn của thầy Tương, là tứ hợp viện.

Căn nhà vô cùng lớn, ba người họ cũng vào ở cũng hoàn toàn không có vấn đề gì cả.

Quay trở lại chuyện chính, Vương Tú Mi nhìn thấy Tô Thắng Dân khóc lóc thảm thiết, bịn rịn không nỡ như thế, thì trực tiếp giơ tay ra túm người ra, sau đó bà mới tiến lên phía trước.

"Con gái, vừa rồi cha con nói cũng đúng đó, đi đến nơi rồi con phải gọi điện báo bình an cho cha mẹ biết với nhé. Nhất định phải chăm sóc bản thân cho tốt đó, nếu thiếu tiền thì cứ nói với cha mẹ, có biết chưa hả?"

"Dạ, mẹ ơi, con biết rồi mà. Con cam đoan sau khi đến nơi, con sẽ lập tức gọi điện thoại về báo với cha mẹ." Tô Trà ngoan ngoãn đáp.

Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của con gái, hốc mắt của Tô Thắng Dân lại đỏ lên, vừa nức nở một tiếng là nước mắt lại lăn dài xuống.

Thế nhưng Vương Tú Mi lại quay sang lườm ông một cái, khiến tiếng khóc của Tô Thắng Dân mắc trong cổ họng.

Chính vì thế, Tô Thắng Dân mới nhịn không được "ức" một tiếng, bắt đầu nấc cụt.

Ông vừa nấc một cái, bầu không khí lại càng trở nên xấu hổ hơn.

Đối với hành động này của cha già nhà mình, Tô Trà vừa cảm thấy bất đắc dĩ, lại vừa cảm thấy có chút buồn cười.

Trong tiếng nhắc nhở miên man của hai vợ chồng Tô Thắng Dân, thời gian cũng gần đến lúc lên tàu rồi. Trầm Nghiễm và Cận Tùng phụ Tô Trà xách hành lý, dưới ánh mắt lưu luyến không rời của Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi, ba người leo lên tàu hỏa.

Lên tàu hỏa rồi mới thấy chỗ nào cũng chật ních người. Ba người chen chúc, vật vã lắm mới tìm được chỗ của mình, ba người mua vé cùng nhau, cố ý sắp xếp cùng một chỗ ngồi.

Vừa ngồi xuống, Cận Tùng lập tức thở hắt ra một hơi. Sau đó cậu ta quay sang nói chuyện với Tô Trà và Trầm Nghiễm ngồi phía đối diện.

"Hai người đã từng đến Bắc Kinh chưa? Tôi tuy thường hay đi đây đi đó, thế nhưng đây cũng là lần đầu tiên tôi đến Bắc Kinh, cảm giác có chút mới lạ."

"Tôi chưa từng đến, tôi cũng giống cậu vậy, đây là lần đầu tiên." Tô Trà cười đáp.

Đời này đây là lần đầu tiên cô đến Bắc Kinh, thế nhưng đời trước, Tô Trà đã từng đến đó không ít lần rồi, chút mới mẻ cũng đã sớm biến mất không còn gì.

"Tôi sống ở Bắc Kinh mười mấy năm liền, mãi đến khi mười ba tuổi, tôi mới chuyển đến thành phố C." Trầm Nghiễm cất tiếng nói.

"Ôi, vậy người anh em, khi đến Bắc Kinh tôi và Tô Trà phải dựa vào cậu rồi. Ha ha ha, chỗ nào ăn ngon uống tốt, hoặc có chỗ nào chơi vui, cậu nhớ sắp xếp cho hai bọn tôi đấy nhé." Cận Tùng cười toe toét vỗ vỗ bả vai của Trầm Nghiễm, bày ra dáng vẻ anh em tốt.

Trầm Nghiễm cũng quen Cận Tùng trước nay nhiệt tình, hồ hởi rồi, cho nên cũng lên tiếng đồng ý.

Theo tiếng "xình xịch, xình xịch" của xe lửa, ba người bắt đầu xuất phát đến Bắc Kinh.

-----

Bên này, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi vừa từ thành phố về thì đi đến bệnh viện ở trấn trên luôn.

Hôm nay Tô Thắng Hoa phải xuất viện, ông bà nội Tô cũng đang ở đây.

.
 
Back
Top Bottom