Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 661: Chương 661



Trương Minh Huy ở chung phòng với Tạ Uẩn, ban đêm tỉnh dậy thấy anh vẫn còn thức cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi như anh ngủ muộn.

Anh ta đâu ngờ Tạ Uẩn lại chịu đựng lâu như thế, nếu không phải Tạ Bá Dung nói ra, anh ta thực sự không nghĩ tới Tạ Uẩn vẫn luôn không ngủ.

Người bình thường làm gì có ai thức liên tục hai ngày chứ?

Trương Minh Huy ném cho Tạ Uẩn một cặp mắt kính nể.

Nếu Tạ Uẩn đã không sao, Tạ Bá Dung lại quen biết Tạ Uẩn, Ngu Thanh Nhàn và Lương Thanh Cúc cảm thấy ở đây không còn việc gì, vậy nên hai người lập tức rời đi.

Trên đường, Lương Thanh Cúc nói với Ngu Thanh Nhàn về chuyện ở trạm y tế, Ngu Thanh Nhàn cau mày:

“Chị, tên Cố Hạo Lâm đó là một tiểu nhân vô liêm sỉ, chị đừng đối đầu với anh ta, nội tâm người này rất đen tối, không chừng anh ta sẽ làm một số thủ đoạn đối phó với chị đấy."

Trong cuốn sách kia, Cố Hạo Lâm chính là con ch.ó điên trung thành nhất bên cạnh nữ chính Lương Hồng Ngọc, kẻ nào đối xử không tốt với Lương Hồng Ngọc, kẻ nào không hòa hợp với Lương Hồng Ngọc, anh ta sẽ lao vào hung hăng cắn người đó sau khi biết chuyện.

Trong sách có một đoạn kịch bản như thế này, trước khi Lương Hồng Ngọc được thăng chức làm trưởng khoa điều dưỡng, có một người ưu tú hơn cô ta về mọi mặt.

Sau một phen cạnh tranh, cuối cùng vị y tá trưởng kia được bổ nhiệm làm trưởng khoa, nhưng trước hai ngày bổ nhiệm, vị y tá trưởng kia đột nhiên gặp sự cố.

Nguyên nhân là do cô ta đã đưa sai thuốc cho bệnh nhân trong lúc làm việc, nếu không phải phát hiện kịp thời, hậu quả khó mà lường được, trùng hợp người phát hiện ra chuyện này lại chính là Cố Hạo Lâm đang đi khám các phòng bệnh.

Lương Hồng Ngọc thuận lợi thăng chức, vị y tá trưởng kia bị bệnh viện ghi nhớ lỗi lớn, đồng thời bị giáng cấp từ y tá trưởng xuống y tá bình thường.

Nếu xảy ra sự cố ngoài ý muốn, sự nghiệp của cô ấy sẽ chỉ dừng lại ở vị trí y tá bình thường, không có hy vọng thăng tiến.

Trong cuốn sách đó, có rất nhiều dạng kịch bản như thế này, nhưng hầu hết không được viết chi tiết.

Bởi vậy có thể thấy được, Cố Hạo Lâm quả thực là một kẻ chuyên vi phạm pháp luật, lúc còn trẻ đã thích thử thách ranh giới của luật pháp.

Nếu không phải anh ta là nam phụ, có nữ chính Lương Hồng Ngọc trộm được phúc khí che chở cho anh ta, nếu không loại người giống như anh ta đã sớm ăn hạt đậu phộng mấy lần.

Điều làm Ngu Thanh Nhàn khó hiểu nhất là ở đây, một người như Cố Hạo Lâm sao có thể được gọi là nam phụ si tình?

Bây giờ độc giả mê mẩn kiểu nhân vật phụ vi phạm pháp luật hơn cả nam nữ chính vi phạm pháp luật sao?

Thậm chí tiểu thuyết không vi phạm sẽ không đọc?

Hệ thống cảm nhận được từng đợt oán hận đến từ ký chủ nhà mình, run lẩy bẩy trốn tránh, không dám lộ diện.

Nói thật, chính nó cũng cảm thấy những cuốn tiểu thuyết này quả thực hơi b*nh h**n.

Hệ thống cảm thấy nên để mắt tới Lương Hồng Ngọc cùng vận may hệ thống của nó, mấy ngày nay hệ thống nội bộ diễn đàn gửi thư, nói gặp phải hệ thống hoang dại không chính quy, các hệ thống phản hồi bài đăng của nó đều đăng chúc may mắn.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 662: Chương 662



Biết rằng trong những năm gần đây, các loại hệ thống đã được chỉnh đốn trắng trợn, tỉ lệ gặp phải các hệ thống hoang dại ngày càng nhỏ hơn.

Nhưng không thể nghi ngờ rằng, nếu như gặp phải hệ thống hoang dại, vậy đây là thành tựu chân chính và bồi dưỡng năng lượng.

Lương Thanh Cúc ừ một tiếng: "Chị chỉ là giận quá mà thôi."

Lương Thanh Cúc cảm thấy uất ức thay em gái mình.

Ngu Thanh Nhàn nói: "Không sao đâu." - Cố Hạo Lâm sẽ không nhảy nhót được lâu đâu.

Trong ký ức của nguyên thân, Cố Hạo Lâm luôn biển thủ tiền của trạm y tế, mà lần lớn nhất là gần đây.

Điều Ngu Thanh Nhàn phải làm là báo cáo Cố Hạo Lâm trước khi xác định anh ta bí mật biển thủ số tiền này và chưa có thời gian để sử dụng nó, để cấp trên điều tra anh ta, để tai ương ngục tù thuộc về anh ta giáng trên đầu anh ta.

Hai chị em vừa đốn củi vừa nói chuyện trở về, khi về đến nhà, Tần Sơn Hoa đã chuẩn bị cơm xong.

Tối nay bà làm món bánh bao, khoai tây hấp được nghiền nát, sốt trứng thơm nức, rau mùi và hành lá cắt nhỏ đặt bên cạnh, ngoài ra còn có món đậu nành chiên giòn.

Tất cả khoai tây nghiền, sốt trứng gà, hành lá và rau mùi được trộn với cơm, sau đó gói trong lá bắp cải.

Đây là đặc sản ẩm thực chỉ có ở một số vùng Đông Bắc, khi cắn vào, đầu tiên sẽ cảm nhận được vị khoan khoái của lá bắp cải, sau đó là vị bùi của khoai tây nghiền bọc trong cơm và mùi thơm dịu của sốt trứng, cuối cùng là độ giòn của đậu nành.

Cảm giác phong phú đến nỗi chỉ một miếng cũng làm người khác thỏa mãn.

Một bát cơm lớn bị mọi người ăn sạch sành sanh, Ngu Thanh Nhàn cũng ăn đến bụng căng tròn.

Tiểu Tứ nằm trên giường sờ sờ bụng thở dài: "Nếu mỗi ngày đều có gói cơm ăn thì tốt rồi."

"Tháng này khó có thể mua được một bữa cơm, ngày nào cũng có ăn đã là chuyện tốt rồi." - Tần Sơn Hoa nói.

Nhà họ Lương gia mỗi tháng đều ăn cơm gói một lần, từ khi dọn ra ngoài đến giờ vẫn không thay đổi.

Điều duy nhất thay đổi chính là Cố Hạo Lâm chuyển đến nhà họ Lương ở vào tháng trước, Tần Sơn Hoa làm một bữa cơm gói theo thường lệ.

Cố Hạo Lâm chướng mắt với cách ăn như vậy, suốt bữa ăn cứ chau mày, khiến cả nhà mất hết hứng.

Sau bữa ăn ngày hôm đó, Lương Đức Lợi còn nói với Tần Sơn Hoa về sau đừng làm cơm gói nữa.

Lúc này, Lương Đức Lợi đang nằm trên giường lò tự cuốn t.h.u.ố.c lá để hút, cảm thấy đầu óc mình trước đây bị úng nước, bằng không làm sao có thể nói về sau không ăn cơm gói được.

Cơm gói ngon biết bao, hương vị tựa như bánh sủi cảo trong dịp Tết.

Sau bữa ăn, Ngu Thanh Nhàn trở về phòng của mình, ngủ đến nửa đêm, Ngu Thanh Nhàn bị hệ thống đánh thức, Tạ Uẩn gửi cho cô một tin nhắn.

Ngu Thanh Nhàn mở tin nhắn ra đọc, sau đó xuống giường, tìm một chiếc váy dày để mặc và ra ngoài, đi về phía ngọn núi nơi hôm nay phát hiện Tạ Uẩn.

Thời đại này trong thôn không có nhiều nhà nuôi chó, động tác của Ngu Thanh Nhàn lại rất nhẹ, không kinh động đến ai.

Vừa ra khỏi thôn, Ngu Thanh Nhàn liền bắt gặp Tạ Uẩn đang quấn một chiếc áo khoác quân đội đứng ven đường.

Tạ Uẩn cũng nhìn thấy cô, anh đi về phía Ngu Thanh Nhàn, rất tự nhiên nắm lấy tay của cô đặt vào tay mình: "Có lạnh không?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 663: Chương 663



“Anh nói xem có lạnh không?” - Khí trời mùa đông ở phương Bắc đang hoành hành, đặc biệt là vào ban đêm, Ngu Thanh Nhàn đoán chừng nhiệt độ lúc này đã hạ xuống 0 độ.

Tay Tạ Uẩn âm ấm, nắm lấy tay cô vô cùng dễ chịu, hai người đã lâu không gặp mặt, Ngu Thanh Nhàn không nỡ hất ra:

“Tình huống lúc sáng của anh là sao vậy, tại sao ban ngày mà còn bị lạc đường thế?"

Tạ Uẩn kéo Ngu Thanh Nhàn ngồi xuống chỗ khuất gió, ấn Ngu Thanh Nhàn ngồi trên đùi mình, ôm cô nói: "Hôm nay anh vừa mới khôi phục ký ức, sợ em lo lắng, nên lập tức đến tìm em."

"Em đã nói trăm ngày qua người đó không phải anh mà, nếu thật là anh, sao còn đần độn lăn xuống vách núi chứ?"

Lời nói của Ngu Thanh Nhàn như một con d.a.o sắc bén vô tình đ.â.m vào tim Tạ Uẩn, anh nhàn nhạt nói sang chuyện khác: "Tình hình hiện tại của em ở nơi này thế nào rồi, đã xử lý xong chưa?"

Tạ Uẩn quyết định che giấu sự thật rằng người đần độn rơi xuống vách đá chính là mình chưa thức tỉnh ký ức, giấu kín như bưng, bằng không bị vợ mình chế giễu là chuyện nhỏ, nhưng ảnh hưởng đến hình tượng cao lớn, oai hùng trong lòng vợ mình sẽ không tốt.

"Sớm thôi, không mất mấy ngày đâu." - Ngu Thanh Nhàn nói với Tạ Uẩn về hệ thống may mắn của Lương Hồng Ngọc.

"Phong cách làm việc của hệ thống vận may này không giống nhau." - Mấy thế giới này của Tạ Uẩn cũng không phải vô ích, anh đã nghiên cứu hệ thống trí tuệ nhân tạo rất lâu.

Cả hệ thống phản công pháo hôi của Ngu Thanh Nhàn và hệ thống bảo vệ của Tạ Uẩn đều được Tạ Uẩn bí mật nghiên cứu vài lần.

"Em cũng nghĩ vậy, đây không phải chuyện hệ thống đứng đắn sẽ làm, giống như hệ thống của chúng ta, nếu nó muốn có công đức, chẳng phải cũng sẽ quy củ tìm chúng ta đến làm nhiệm vụ à.”

“Điểm đó giống như hệ thống vận may, nó muốn nhận được năng lượng, nhưng lại không dẫn dắt ký chủ làm việc thiện tích đức, mà dẫn dắt ký chủ đi đường tắt hấp thụ vận may của người khác."

Hệ thống vỗ tay trong không gian như hải cẩu. Ký chủ của nó nói rất đúng, chẳng phải hệ thống vận may là một hệ thống gian dối sao?

Tuyệt không biết câu “Quân tử thích tiền tài, thu dùng theo đạo lý” là có ý gì, lại một chút cũng không muốn trở về, tuyệt không nghĩ tái xuất, liền muốn không làm hưởng, quả thực chính là sự sỉ nhục trong giới hệ thống.

"Đó rõ ràng là một hệ thống cướp đoạt vận may." - Hôm nay Tiểu Tạ cho vợ mình làm vai phụ một ngày.

Ngu Thanh Nhàn đem tất cả những thứ cô muốn nôn trong hai ngày nay, nôn ra trước mặt Tạ Uẩn, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Tạ Uẩn mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại cô vài câu, để cô tăng thêm hứng nói chuyện.

Ngu Thanh Nhàn ôm mặt Tạ Uẩn và hôn anh một cái, Tạ Uẩn lập tức vòng tay qua eo cô để hôn sâu hơn.

Âm thanh mập mờ vang lên trong bóng đêm, hệ thống ngượng ngùng che mắt trong không gian, nó vẫn còn là trẻ con, tại sao ký chủ của nó càng ngày càng không dè dặt vậy.

Kết thúc nụ hôn, Ngu Thanh Nhàn ngồi trên đùi Tạ Uẩn, vùi đầu vào n.g.ự.c anh, chiếc áo khoác quân đội vắt trên người cô, ngăn gió ở bên ngoài, bọc cả người cô kín mít.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 664: Chương 664



Tạ Uẩn v**t v* mái tóc dài của Ngu Thanh Nhàn, kể cho cô nghe về thân phận của mình trong kiếp này.

Kiếp này anh sinh ra trong một gia đình phần tử trí thức, cha anh từng học ngành kiến

trúc ở nước ngoài, sau khi trở về quê hương, ông ấy được mời đến Đại học Yến Kinh làm giáo sư kiến trúc.

Mẹ anh là con dâu kiểu cũ được mai mối cho cha anh, chưa từng được đi học, tuân theo lối giáo dục kiểu cũ, cái bà học chính là Tứ thư cho phụ nữ và phải bó chân.

“Là một phần tử trí thức trong thời đại mới, cha anh kiên quyết phản đối hôn nhân sắp đặt, tuy nhiên ván đã đóng thuyền, ông cũng rất có trách nhiệm, không tìm vợ kiểu mới ở bên ngoài như những người bạn cùng du học về.”

"Ông ấy tuy không có tình cảm với mẹ anh, nhưng vẫn luôn kính trọng bà. Năm ngoái cha anh qua đời, mẹ anh không chịu nổi đả kích này, nên đã cùng người thím luôn chăm sóc bọn anh trong nhà về nông thôn. Đúng lúc năm nay anh tốt nghiệp đại học, lập tức chủ động đăng ký đến đây, hiện giờ đang trộn lẫn trong đội khảo sát."

"Đến đây sẽ rất khó trở về, anh không dẫn mẹ qua đây sống sao?" - Ngu Thanh Nhàn hỏi.

Tạ Uẩn nói: "Bà ấy là người phương Nam, sinh ra ở vùng sông nước Giang Nam, vì cha của anh, nên bà ấy mới đến phương Bắc sinh sống, nhưng bà ấy vẫn luôn không quen. Nơi này so với Yến Kinh còn lạnh hơn, chắc chắn bà ấy sẽ không đến."

Tâm tình của Tạ Uẩn hơi sa sút.

Anh còn nhớ rõ lúc mới bắt đầu đến vùng phương Bắc hoang dã, anh có chạy về thăm mẹ anh một chuyến, mẹ anh nói rằng cha anh thường nói nam tử hán đại trượng phu nên có ích cho tổ quốc, để anh chú tâm xây dựng vùng phương Bắc hoang dã, còn cho anh một ít tài sản nữ trang trong nhà, nói những thứ đó đều là sính lễ của bà cho con dâu tương lai.

Nếu gặp người mình thích, thì tặng những món đồ trang sức kia cho người đó.

“Anh hoài nghi bà ấy sống không được bao lâu.” - Tạ Uẩn nhớ tới người phụ nữ dịu dàng ấm áp trong ký ức, giọng điệu giảm dần.

“Cha anh không yêu bà, nhưng anh biết bà rất yêu cha anh, khi cha anh đi, bà liền trở về nơi khi hai người vừa mới kết hôn, dì Tần nói cho anh biết, đâu là hồi ức đẹp nhất trong cuộc đời của mẹ anh.”

Đây chính là bi kịch do thời thế tạo ra, là hậu quả của sự va chạm giữa thời đại mới và thời đại cũ.

Như chính Tạ Uẩn đã nói, cha anh không yêu mẹ anh, nhưng có thể luôn đối với bà đầy đủ kính trọng. Điều này so với nhiều người ly hôn vợ kiểu cũ để theo đuổi cuộc sống mới đã tốt hơn muôn phần.

“Không sao, chúng ta có thể đi thăm bà ấy.” - Ngu Thanh Nhàn nói.

Tạ Uẩn gật đầu.

Đêm đã khuya, trăng cũng từ đỉnh đầu chầm chậm lặn xuống, gà cũng sắp gáy.

Tạ Uẩn đưa Ngu Thanh Nhàn đến trước cửa nhà cô, sửa sang lại cổ áo cho cô và hôn lên môi cô một cái: "Trở về đi, hai ngày nữa bọn anh lại đến nhà em thăm hỏi."

Ngu Thanh Nhàn đẩy cửa bước vào sân, khi cô đi đến cửa phòng, quay đầu lại, Tạ Uẩn vẫn đứng đó.

Trong đêm tối không thể nhìn rõ mặt anh, nhưng có thể thấy rõ đường nét dáng người anh.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 665: Chương 665



Ngu Thanh Nhàn chợt nhớ tới một số chuyện ở Thanh Vân Giới.

Khi đó nếu cùng nhau gặp mặt, cô thường đi đằng trước anh, vừa quay đầu lại liền có thể trông thấy ánh mắt lạnh lùng của anh.

Mỗi lần đối mặt, anh luôn bình tĩnh, không lay động. Lúc đó cô cho rằng anh đối với cô vô tình, cho đến bây giờ cô mới hiểu được.

Nếu thật sự vô tình, sao có thể trùng hợp như vậy, mỗi lần cô quay đầu đều có thể chạm mắt với anh. Đương nhiên là vì anh lúc nào cũng chú ý đến cô nên mới như vậy.

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy trong lòng bành trướng, cô chạy ra khỏi sân, sà vào lồng n.g.ự.c rộng mở của Tạ Uẩn.

Lồng n.g.ự.c anh vẫn ấm áp như xưa, khóe mắt của Ngu Thanh Tiên ươn ướt, cô bỗng nhiên vô cùng cảm kích vì chuyến du hành xuyên thời gian này, nếu không phải xuyên không, không chỉ xương cốt của cô sẽ không còn, mà cô cũng sẽ không biết tình cảm của Tạ Uẩn dành cho mình.

Thật may mắn làm sao?

Người bạn thích trùng hợp thích bạn, người bạn yêu vừa hay cũng yêu bạn.

Tuyết từ trên trời rơi xuống để hoà hợp với khung cảnh này, nhẹ nhàng bám trên đầu vai của hai người.

“Về đi, lạnh lắm rồi.” - Tạ Uẩn nói.

"Được, anh đi về chậm một chút, em ở nhà chờ anh." - Ngu Thanh Nhàn nói.

"Được."

Lần này Ngu Thanh Nhàn thực sự quay về, cô nằm trên giường, chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Ngu Thanh Nhàn vội vàng đến bên cửa sổ, nhìn bóng lưng của Tạ Uẩn dần biến mất trước mắt cô.

Khi Tạ Uẩn trở về doanh trại, trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết trắng, anh đẩy cửa bước vào phòng, vừa nằm xuống Trương Minh Huy liền đứng dậy, thấy Tạ Uẩn nằm ngoan ngoãn trên giường, Trương Minh Huy thở dài một hơi, rốt cuộc cũng yên tâm, anh ta nằm xuống, xoay người ngủ tiếp, một lúc sau liền ngáy khò khò.

...

Ngày hôm sau thức dậy, giữa trời đất một mảnh trắng xoá, đường trong sân đã được Lương Đức Lợi dọn sạch. Ngu Thanh Nhàn đi xuống bếp, trong nhà bếp đun một nồi nước sôi lớn, nước rửa mặt hôm nay đều ở đây.

Sau khi rửa mặt xong, cô đến phòng chị hai chải đầu, Lương Thanh Cúc mang theo Tiểu Ngọc tới, Tiểu Ngọc mặc chiếc áo bông thêu hoa mà Tần Sơn Hoa vừa may xong, trên đầu đeo chiếc kẹp mà Tiểu Tứ len lén làm trong giờ học, môi hồng răng trắng, rất đáng yêu.

Lương Đức Lợi từ sân sau trở về, ông lục lọi trong lò, lấy ra bốn năm củ khoai lang và khoai tây nướng cháy đen vỏ.

Ngu Thanh Nhàn không sợ bỏng cầm khoai lang tới, luân phiên ném qua tay trái rồi lại tay phải, bóc vỏ và cắn một miếng thịt khoai lang vàng nhạt, vừa ngọt vừa mềm, không sợ bị nghẹn.

Lương Thanh Cúc cũng lột vỏ một củ ra, bẻ một chút ở phần đầu và đút vào miệng Tiểu Ngọc, bản thân cũng cắn một miếng, sau đó cảm khái nói: "Lâu lắm rồi chưa được ăn khoai lang nướng."

Bà cụ Chu chọn rất khéo, đồ ăn trong nhà đều là đặt trước, ai muốn ăn bao nhiêu cũng không được. Muốn ăn khoai lang nướng quả thực là nằm mơ.

“Ăn khoai lang nướng dưới tuyết rơi đúng là cực phẩm.” - Ngu Thanh Nhàn nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết còn đang rơi, con đường sáng sớm đã dọn sạch sẽ lại biến thành một tầng màu trắng.

“Không biết tuyết sẽ rơi bao lâu.” - Ngu Thanh Nhàn nói.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 666: Chương 666



Lương Đức Lợi ăn khoai tây nướng: "Còn sớm, ít nhất cũng phải một ngày một đêm nữa."

Tần Sơn Hoa bưng một bát bánh canh kiều mạch đi vào:

"Tuyết rơi lớn như vậy, buổi chiều Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ không lên lớp, đoán chừng buổi chiều chị hai con cũng phải trở về. Buổi trưa chúng ta hầm khoai tây và cà, chờ chị hai con trở về, chúng ta lại đem thịt thỏ ướp tháng trước, để mừng nhà chúng ta đoàn viên.

Tiểu Ngọc nghe thấy chữ "thịt" liền reo hò, Tần Sơn Hoa và Lương Đức Lợi nhẹ giọng trêu chọc cô bé.

Lương Thanh Cúc ở bên cạnh Ngu Thanh Nhàn nói rằng phải may một chiếc quần bông khác cho Tiểu Ngọc, vì cô bé đã tè dầm vào tối đêm qua.

Ngu Thanh Nhàn nhớ đến người yêu cách đó không xa, trên mặt bất giác xuất hiện một nụ cười.

Khung cảnh khói lửa nhân gian, vỗ về trái tim của người phàm.

Thật đẹp.

Tuyết rơi suốt một ngày một đêm, hai chị em Tiểu Ngũ và Tiểu Tứ về nhà từ giữa trưa của ngày tuyết rơi đầu tiên rồi. Tuyết rơi lớn quá nên trường cho nghỉ học.

Vì tuyết rơi nên trời rất lạnh, cũng không thể làm việc gì. Để tiết kiệm củi lửa, ban ngày mọi người đều ngồi trong cùng một phòng.

Kháng trong phòng Tần Sơn Hoa đang nóng như lửa đốt, Tiểu Ngũ và Tiểu Tứ bế Tiểu Ngọc lên kháng chơi, Lương Thanh Cúc và Tần Sơn Hoa đang làm đế giày, Ngu Thanh Nhàn đang đan len mà trước đây nguyên thân mua bằng tiền riêng.

Nguyên thân mua không nhiều len lắm, cũng chỉ đủ đan một chiếc áo thôi.

Ngu Thanh Nhàn nghĩ ngợi một lát thì đan gang tay.

Để tiện làm việc, cô đan gang tay hở ngón, của người lớn thì đan lớn một chút, của trẻ con thì đan nhỏ một chút.

Đến khi tuyết tan dần, Ngu Thanh Nhàn đã đan xong gang tay cho cả gia đình, cô cũng không quên phần của chị hai Lương Thanh Mai đã gả ra ngoài, lại còn đang mang thai.

Nhận được gang tay, người trong nhà không ai là không cảm thấy vui mừng, nhất là Lương Đức Lợi và Tần Sơn Hoa, chỉ cần ra khỏi nhà là sẽ đeo đôi gang tay mà cô đan cho.

Găng tay bằng len có tác dụng giữ ấm, không những ấm lòng bàn tay mà còn ấm cả trong lòng.

Găng tay của Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ được Ngu Thanh Nhàn đan thêm một phần bao ngón, rồi nhờ Tần Sơn Hoa làm thêm một cái móc khóa.

Lúc cần làm việc thì tháo ra, lúc không cần lại khóa lại.

Đôi găng tay của Tiểu Ngọc không hở ngón, giữa hai đôi gang tay còn buộc thêm một đoạn dây. Lúc con bé đeo gang tay thì treo dây lên cổ con bé, để nó không làm mất.

Tuyết vừa tan, Lương Thanh Mai đã về nhà. Chị ấy đã mang thai được ba tháng rồi, nhưng vẫn chưa nhìn rõ bụng.

Thời gian trước chị ấy bị ốm nghén nghiêm trọng, ăn cái gì cũng bị nôn ra, sau khi mang thai thì sắc mặt vẫn luôn không tốt, cả người đều gầy đi một vòng.

Cuối cùng cũng sống sót đến tháng thứ ba, Lương Thanh Mai không còn nôn nữa, cũng có thể ăn vài thứ rồi nên chồng của chị ấy vô cùng vui mừng.

Nếu không phải hai hôm nay tuyết lớn quá, chị ấy đã muốn về từ lâu rồi.

Vừa tiến vào nhà, Lương Thanh Mai đã ồn ào đòi ăn nộm củ cải mà Tần Sơn Hoa làm.

Tần Sơn Hoa thấy đứa con gái thứ hai cuối cùng cũng có thứ thèm ăn, nên nụ cười vui vẻ trên mặt bà không giấu được, vội vội vàng vàng đi vào bếp.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 667: Chương 667



Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ đang ở nhà, việc của hai đứa nó là nhóm lửa, chồng của Lương Thanh Mai - Đỗ Tử Danh đang nói chuyện với Lương Đức Lợi, còn Ngu Thanh Nhàn, Lương Thanh Mai và Lương Thanh Cúc thì đi về phòng của Lương Thanh Cúc.

Giường vẫn còn ấm áp, nhưng cũng có hơi lạnh. Ba chị em ngồi trên kháng, đắp một cái chăn bông lên đùi.

Lương Thanh Mai hỏi chuyện ly hôn của Lương Thanh Cúc trước, sau khi nghe Lương Thanh Cúc kể, chị ấy mắng Chu Vĩnh Tân một thôi một hồi.

Mắng xong, chị ấy còn nói: "Nếu không phải em đang mang thai, em nhất định sẽ xông đến nhà họ Chu đó, đánh cho bà Chu và thằng đàn ông khốn nạn Chu Vĩnh Tân kia một trận. Cho mặt bọn họ nở hoa luôn."

Lương Thanh Mai nhìn thoáng qua người đang ngồi ở bên ngoài, thấp giọng nói:

"Nhưng cũng chẳng sao, anh ấy đã trút giận thay em rồi. Người nọ chặn Chu Vĩnh Tân suốt hai ngày, đánh cho tên khốn nạn đó một trận rồi, đoán chừng bây giờ anh ta vẫn đang nằm bẹp trên giường ấy chứ."

Khác với Lương Thanh Cúc, Lương Thanh Mai và Đỗ Tử Danh là tình yêu tự do.

Khi đó Lương Thanh Mai đang đi đường thì gặp cướp, Đỗ Tử Danh thấy vậy thì giúp đỡ Lương Thanh Mai bắt cướp, từ đó hai người mới bắt đầu qua lại.

Đến khi mọi thứ chín muồi, hai người mới thẳng thắn với gia đình.

Điều kiện nhà họ Đỗ không tốt, quan hệ giữa người với người cũng vô cùng phức tạp. Đỗ Tử Danh là con trai thứ hai nhà họ Đỗ, bên trên có một anh trai, bên dưới có một em trai.

Ở nhà họ Đỗ, anh ta không được cha mẹ yêu thương, nếu không phải tự mình dàn xếp được, cha mẹ anh ta cũng không có ý định cưới vợ cho anh ta.

Sau khi biết anh ta có người trong lòng, cha mẹ anh ta cũng chỉ hỏi thăm một chút rồi nhờ người đến làm mối.

Bọn họ cho rất ít lễ hỏi, còn có một đống lớn yêu cầu. Khi đó người trong nhà không có ai đồng ý cho Lương Thanh Mai gả qua đó cả, nhưng Lương Thanh Mai nói đời này chỉ chấp nhận anh ta, Lương Đức Lợi không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý cho chị ấy gả đi.

Sau khi kết hôn, cuộc sống của Lương Thanh Mai cũng vô cùng gập ghềnh.

Nhưng mà tình cảm của chị ấy và Đỗ Tử Danh vẫn rất tốt, trước khi Lương Thanh Mai kết hôn, anh ta vẫn qua nhà để giúp mấy người Lương Đức Lợi làm việc.

Đời trước, khi nhà họ Lương gặp chuyện không may, Đỗ Tử Danh đi sửa đường với người trong thôn.

Chị dâu cả của Đỗ Tử Danh đã sớm nhìn Lương Thanh Mai không vừa mắt, cho nên nhân cơ hội đó khuyến khích nhà họ Đỗ đuổi Lương Thanh Mai về nhà mẹ đẻ.

Vì để cho Lương Thanh Mai hết hi vọng, còn làm giả thư Đỗ Tử Danh gửi về nhà.

Lương Thanh Mai không liên lạc được cho chồng, trong nhà lại gặp chuyện không may, hơn nữa cảm xúc sau khi mang thai lại thay đổi quá lón, trong lúc nhất thời nghĩ quẩn nhảy sông.

Sau khi Lương Thanh Mai qua đời không bao lâu, Đỗ Tử Danh quay về nhà, sau khi biết được tất cả mọi chuyện thì vô cùng đau khổ.

Anh ta cầm d.a.o g.i.ế.c c.h.ế.t người đầu sỏ là chị dâu cả Đỗ, những người còn lại đi lên ngăn cản cũng bị anh ta làm cho bị thương, cuối cùng Đỗ Tử Danh tự sát.

Sau khi Lương Thanh Mai nói xong, Lương Thanh Cúc mới hiểu ra: "Chẳng trách anh ta không đến quấy rầy chị."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 668: Chương 668



Lương Thanh Cúc hiểu rõ con người Chu Vĩnh Tân, sau khi ly hôn anh ra sẽ không từ bỏ ý đồ, chắc chắn anh ta sẽ đến dây dưa.

Mà lâu thế rồi nhưng vẫn không thấy người đến, chị ấy còn tưởng anh ta đổi tính cơ.

Không ngờ rằng anh ta lại bị em rể đánh, Lương Thanh Cúc chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Chu Vĩnh Tân bị đánh thôi là cả người đã cảm thấy thoải mái rồi.

"Loại đàn ông này nên đánh, đàn ông mà đánh phụ nữ đều không phải thứ gì tốt cả."

Lương Đức Lợi chưa bao giờ đánh con gái, từ nhỏ ông đã dạy mấy đứa con gái rằng đàn ông mà đánh phụ nữ đều không phải đàn ông tốt, xứng đáng độc thân cả đời.

Đây cũng là một trong những lý do Lương Thanh Cúc kiên trì ly hôn sau khi về mách lẻo với nhà mẹ đẻ.

Hệ thống cũng cảm thán với Ngu Thanh Nhàn:

"Giáo dục của gia đình đúng là rất quan trọng mà. Cũng do cái tên súc sinh nam phụ kia, anh ta lại gây ra loại bạo lực như thế, chứ nếu anh ta thật sự đánh nguyên thân, nguyên thân đã ly hôn với anh ta rồi."

Lương Đức Lợi và Tần Sơn Hoa giáo dục con cái rất đúng cách, nhưng mà ai ngờ trên đời này lại có một loại súc sinh bạo lực t.ì.n.h d.ụ.c với con gái của hai ông bà đâu.

Ngu Thanh Nhàn cũng thở dài. Có được cha mẹ giống như Lương Đức Lợi và Tần Sơn Hoa đã tốt lắm rồi, so với những bậc cha mẹ ở đời sau cũng không kém cạnh gì.

Nếu không có đôi cẩu nam nữ Lương Hồng Ngọc và Cố Hạo Lâm đó, cuộc sống của mấy chị em nguyên thân cũng sẽ không tệ lắm.

Ngu Thanh Nhàn đột nhiên tò mò về cuộc sống của mấy chị em ở thế giới đầu tiên.

Hệ thống cũng như thế, chủ thống hai người vẫn luôn ăn nhịp với nhau.

Cuối cùng Chu Vĩnh Tân và Lương Thanh Cúc cũng ly hôn, nhưng mà tận hai năm sau cơ, cũng bởi vì bạo lực gia đình.

Sau khi ly hôn, chị ấy về nhà rồi kén rể, cuộc sống cũng không tệ lắm.

Lương Thanh Mai và Đỗ Tử Danh vô cùng ân ái, vì gia đình nhỏ của họ, Đỗ Tử Danh lén đến chợ đêm buôn bán, rồi đến thập niên tám mươi thì đi theo xu hướng của thời đại, tập tành buôn bán, sau này cũng trở thành một công ty gia đình không lớn không nhỏ.

Lương Thanh Mai thật sự rất hạnh phúc.

"Cuộc sống của Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ cũng không tệ, không thiếu tiền tiêu, cả đời rất suôn sẻ. Cô ba là người có cuộc sống tốt nhất trong mấy chị em, gả cho Thẩm An Quốc, Thẩm An Quốc là người tốt, cả đời làm trong bộ nông nghiệp, chức vị càng ngày càng cao.”

“Anh ta thủy chung như một đối với nguyên thân. Nhưng Lương Hồng Ngọc, cô ta vô cùng thê thảm, trước đây cha mẹ cô ta bất công, đừng nói được đi học, đến một chữ cô ta cũng không biết.”

“Đến khi cô ta mười sáu tuổi thì bị gả cho một người đàn ông lớn hơn cô ta mười tuổi, dáng dấp của người đàn ông đó xấu xí thì không nói, còn hay đánh người nữa, Lương Hồng Ngọc bị sảy vài đứa con liền."

"Sau đó chuyện cha cô ta tham ô bị điều tra ra, cô ta bị nhà chồng bỏ, khi về nhà lại bị anh trai và chị dâu bán vào núi sâu, cả đời cũng chưa thể ra khỏi ngọn núi kia."

Ngu Thanh Nhàn nhíu mày im lặng trong chốc lát, cô nói:

"Thống Tử à, ngươi nói xem, có lẽ nào Lương Hồng Ngọc biết được kết cục kiếp trước của cô ta, cho nên mới xuống tay với cả gia đình nguyên thân không?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 669: Chương 669



Vấn đề này không thể biết được, vì trong sách không viết, hệ thống cũng không kiểm tra ra dấu vết Lương Hồng Ngọc trọng sinh.

Lương Thanh Mai quan tâm Lương Thanh Cúc xong, lại bắt đầu quan tâm đến Lương Thanh Nhàn.

Lương Thanh Cúc không đợi Ngu Thanh Nhàn kịp lên tiếng đã năm ba câu kể sạch mọi chuyện, Lương Thanh Mai nghe xong thì cơn tức xông thẳng l*n đ*nh đầu:

"Lúc trước chị đã thấy thằng đó không có ý tốt rồi mà, em xem, bị chị nói đúng rồi đấy thôi? Còn có Lương Hồng Ngọc nữa, đúng là sói mắt trắng mà, trước đây khi cha mẹ cô ta đối xử với cô ta không tốt, chị em chúng ta vẫn luôn chăm sóc cho cô ta, thế mà bây giờ cô ta có quyền có thế thì khinh thường người khác. Phi."

Hai chị em đều có cùng quan điểm, chị một câu em một câu mắng luôn miệng, Ngu Thanh Nhàn ngồi cạnh mà không xen vào được một lời nào.

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy vô cùng mới mẻ.

Gia đình nào mà có nhiều con gái ấy, ít nhiều chị em cũng sẽ có chút bất hòa, hiếm có gia đình nào mà chị em hòa thuận giống nhà họ Lương đây.

Nếu không có người phụ nữ Lương Hồng Ngọc kia nhúng tay vào, cả gia đình nguyên thân chắc chắn đều sẽ được hạnh phúc.

Lương Thanh Mai ở nhà suốt một buổi chiều, sau khi ăn cơm xong, nhân lúc trời chưa tối, hai người họ đi về nhà.

Trận tuyết đầu tiên vừa kết thúc, thời tiết càng ngày càng lạnh hơn, mọi người bắt đầu ở nhà làm con mèo lười, Tần Sơn Hoa lại bắt đầu tích dưa chua.

Mãi cho đến cuối tháng mười âm lịch, mỗi ngày Ngu Thanh Nhàn ra ngoài kiếm củi hai lần, sau một tuần quan sát cẩn thận, cuối cùng cô cũng chắc chắn chuyện Cố Hạo Lâm tham ô.

Ngu Thanh Nhàn cũng không về nhà luôn, mà lấy bút và giấy cô vẫn luôn cất trong không gian ra, viết một lá thư rồi gửi đến bộ y tế trên thị trấn.

Bộ y tế vô cùng nghiêm khắc với hiện tượng tham ô, những tài liệu và báo cáo do trạm y tế trình lên, lần nào cũng được đối chiếu kiểm tra vài lần.

Sau khi bộ y tế nhận được phong thư tố cáo của Ngu Thanh Nhàn thì lập tức bắt tay vào điều tra.

Bộ trưởng bộ y tế nói:

"Bây giờ là thời điểm quan trọng trong quá trình xây dựng vùng đất hoang phương Bắc, ánh mắt khắp nơi trong cả nước đều nhìn chằm chằm vào đây. Lúc này, không được phép để chuyện tham ô này lộ ra ngoài, cho dù là một chút manh mối cũng không được. Nếu không nếu bị để lộ ra, mọi người sẽ nhìn chúng ta bằng ánh mắt thế nào đây? Những nhân tài kia sao còn dám đến nữa?"

"Tiểu Trịnh, tôi lệnh cho cậu tự mình điều tra chuyện này, nhất định phải tra cho bằng được manh mối. Tuyệt đối không thể để loại con sâu làm rầu nồi canh này được."

"Vâng." Tiểu Trịnh đáp.

Ngày hôm sau, Tiểu Trịnh dẫn theo nhân viên của bộ y tệ đi điều tra về trạm y tế của Nhị Lý Truân, họ không đến trạm y tế mà chia thành hai nhóm, một nhóm đến quân đội được trạm y tế chăm sóc, nhóm còn lại đến nông thôn cạnh trạm y tế.

Hai hôm sau, tổ điều tra phản hồi kết quả lên thị trấn.

Hai hôm nay, họ đã đến thăm tất cả những người bệnh có tên trong bệnh án, thẩm tra tất cả các ca bệnh và đơn thuốc trong khoảng thời gian này, nhưng kết quả lại chỉ thu được một ca bệnh.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 670: Chương 670



"Tra, tra rõ ràng cho tôi. Tôi thật sự muốn nhìn xem cậu ta sử dụng số thuốc đó để làm gì. Tra cả những trạm y tế khác cho tôi, tôi thật sự muốn xem xem, còn ai làm sâu một của quốc gia nữa." Bộ trưởng bộ y tế tức giận, mở rộng phạm vi thanh tra lên tất cả các trạm y tế.

Sau một tháng điều tra theo dõi, kết quả điều tra được chuyển về nội thành, nội thành lại chuyển kết quả cho quân khu, đến lúc này, chuyện này đã không còn là một vụ án tham ô bình thường nữa rồi.

Trước này mồng tám tháng chạp, quân khu phái người đến, trên lưng họ đều dắt côn, lôi Cố Hạo Lâm vẫn đang ngủ trong ổ chăn ra rồi giải đi. Gia đình Ngu Thanh Nhàn và Lương Hồng Ngọc cũng bị gọi đến.

Lúc đám quân binh tìm được Lương Thanh Nhàn, Lương Thanh Nhàn đang được hệ thống trong đầu cảnh báo một cách điên cuồng.

Lương Hồng Ngọc bị dọa đến choáng váng, có nằm mơ cũng không ngờ rằng có một ngày quân binh sẽ đến bắt cô ta.

Sau khi bị đưa đến quân đội, cô ta mới biết lý do vì sao mình bị bắt. Cả người Lương Hồng Ngọc hỏng luôn rồi, cô ta luôn miệng lặp lại với người phỏng vấn:

"Tôi không có quan hệ gì với Cố Hạo Lâm cả, anh ta đang theo đuổi tôi, tặng quà cho tôi là chuyện bình thường mà. Tôi tưởng mấy thứ đó là người trong nhà anh ta gửi cho anh ta nên tôi mới nhận, tôi không phản quốc, cũng không phải gián điệp."

Thẩm vấn càng sâu, vấn đề của hệ thống cũng bị đào ra. Hệ thống ấy mà, cái hệ thống có thể cướp vận may của người khác ấy, từ trước đến nay mọi người chưa từng nghe qua.

Hơn nữa, hệ thống này còn biết rõ tất cả mọi chuyện ở đời sau.

Trong lúc nhất thời, đám người tham dự phỏng vấn đều bùng nổ rồi.

Chuyện này được báo đến chỗ của nguyên thủ quốc gia, sao khi nguyên thủ tham khảo xong tư liệu, hạ lệnh bắt Lương Hồng Ngọc đến căn cứ quân sự bí mật, trông giữ một cách nghiêm khắc.

Đồng thời, triệu tập tất cả các nhà khoa học ở mọi lĩnh vực trong cả nước, tiến hành nghiên cứu chuyện này.

Hệ thống của Ngu Thanh Nhàn xem toàn bộ quá trình, bị dọa đến độ nước mắt giàn giụa.

Nó cũng không dám nói mấy lời như nuốt sống hệ thống vận may nữa, chỉ sợ bánh bao thịt của mình có đi mà không có về.

Sau khi xác nhận không biết rõ hành vi của Cố Hạo Lâm, cả gia đình Ngu Thanh Nhàn được thả ra, vừa vào đến cửa nhà, Lương Đức Lợi đã tê liệt cả người, ngã sấp xuống đất.

Lương Đức Lợi bị dọa ốm rồi.

Suốt đêm hôm đó, Lương Đức Lợi bị sốt cao, trong nhà cũng không có thuốc, bác sĩ ở trấn trên cũng không đến tận nhà khám.

Mà trời tuyết rơi giá rét thế này cũng không thể đưa Lương Đức Lợi đến bệnh viện được, Ngu Thanh Nhàn đến trạm y tế gọi người.

Lương Thanh Cúc lo lắng cho cô nên cũng đi cùng.

Ban đêm gió lớn, tuy rằng hai người đã mặc quần áo dày rồi, nhưng vẫn cảm nhận đượcc cái lạnh. Kéo vạt áo bông sát vào người, hai người đi càng nhanh hơn.

Mãi đến khi nhìn thấy ánh đèn mờ nhạt phát ra từ trạm y tế, hai người mới thở phào nhẹ nhõm. Lương Thanh Cúc là chị, nên chị ấy đi lên trước gõ cửa.

Tạ Bá Dung đã khoác áo khoác ngồi bên bếp lò đọc sách.

Cố Hạo Lâm bị bắt đi rồi, sở y tế vẫn chưa phái trưởng trạm mới xuống, Tạ Bá Dung tạm thời đảm nhận chức vụ trạm trưởng.
 
Back
Top Bottom