Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 651: Chương 651



Lúc này, Ngu Thanh Nhàn vừa nói xong, đám các bà các cô đi theo sau Lương Hồng Ngọc đang đứng ở cửa nhà Ngu Thanh Nhàn, nghe thấy thế thì bùng nổ trong nháy mắt.

Mọi người châu đầu ghé tai bắt đầu thảo luận.

Âm thanh bàn tán của mọi người không nhỏ chút nào, nụ cười trên mặt Lương Hồng Ngọc suýt chút nữa không giữ được nữa.

Những người phụ nữ mà cô ta dẫn đến là những người lắm mồm nhất Nhị Lý Truân này, sở dĩ cô ta tuyên truyền chuyện mình đến nói chuyện với Ngu Thanh Nhàn, là vì muốn những người này tuyên truyền chút phẩm chất lương thiện tốt đẹp của cô ta.

Mắt thấy mấy người đó càng nói càng thái quá, Lương Hồng Ngọc vội vàng lên tiếng: "Thanh Nhàn, em hiểu lầm rồi. Sở dĩ chị biết rõ như thế là do lần trước chị trực đêm bị đói bụng, bác sĩ Cố chia chút kẹo mà anh ta mua về cho chị thôi."

Đầu óc Lương Hồng Ngọc xoay chuyển nhanh chóng, những lời giải thích hình thành trong đầu cô ta từng câu một.

Cô ta nhìn Ngu Thanh Nhàn bằng biểu cảm hối lỗi:

"Hôm nay đúng là chị tự mình là chủ, đến đây khuyên em. Chị cũng có ý tốt thôi. Hai người các em cãi nhau khiến cho tâm trạng mấy hôm nay của bác sĩ Cố rất kém, thậm chí suýt chút nữa kê sai thuốc cho người ta. Chị thật sự nhìn không nổi nữa mới đến tìm em... Chị nghĩ chị là chị em, đồng thời cũng là đồng nghiệp của bác sĩ Cố..."

Lương Hồng còn chưa nói xong, nhưng Ngu Thanh Nhàn lại không muốn nghe cô ta đánh rắm nữa:

"Những gì chị nói thì liên quan gì đến tôi? Tôi và anh ta có quan hệ gì thì ảnh hưởng gì đến chị hả? Suýt chút nữa anh ta kê sai thuốc, cũng là do năng lực của anh ta không đủ, sao lại đẩy nguyên nhân lên người tôi rồi? Đây có khác gì không biết cắt rau mà đổ tại d.a.o cùn, ỉa không ra cũng đổ tại nhà xí không hả?"

"Hơn nữa, lý do tôi và anh ta kết hôn, lý do tôi và anh ta chia tay, người khác không hiểu thì cũng thôi đi, chị lại còn không hiểu à? Chị đừng nói với tôi chị và anh ta chỉ có quan hệ đồng nghiệp bình thường, quan hệ đồng nghiệp bình thường mà ôm nhau thật lâu cũng không buông tay, chị coi tôi là gì hả?"

"Lương Hồng Ngọc ơi Lương Hồng Ngọc, tôi nghĩ mãi cũng không hiểu, rốt cuộc đời trước tôi g.i.ế.c c.h.ế.t cả nhà chị hay là đào mộ tổ tiên nhà chị, mà đời này chị cứ không buông tha cho tôi mãi thế?"

"Chị có tư cách gì mà đến chỉ đạo cuộc sống của tôi? Cuộc sống của tôi có ảnh hưởng gì đến người chị họ khác chi như chị thế? Tôi muốn kết hôn thì kết hôn, tôi muốn ly hôn thì ly hôn, cha mẹ tôi còn không quản tôi kia kìa, chị có tư cách gì mà quản? Chị lấy tư cách gì mà đến trước mặt tôi nói mấy câu này?"

"Chỉ với cái da mặt dày của chị à? Chuyện chị tính kế cho Cố Hạo Lâm và tôi kết hôn, tôi còn chưa tính sổ với chị đâu, hôm nay chị lại đến đây làm gì? Chị hao hết tâm tư để tính kế tôi như thế làm gì, rốt cuộc trên người chị có mưu đồ gì hả?"

Hôn nhân của nguyên thân và Cố Hạo Lâm hoàn toàn là do Lương Hồng Ngọc tính kế mà thành, nếu không sao lại khéo như thế cơ chứ?
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 652: Chương 652



Từ bé đến lớn, mỗi lần nguyên thân bị bệnh đều đến bệnh viện trên trấn trên, duy chỉ có mỗi một lần đó cô ấy bị bệnh bị Lương Hồng Ngọc phát hiện ra, cưỡng chế cô ấy đến trạm y tế.

Cô ấy đến trạm y tế tiêm được vài ngày thuốc, không bao lâu sau Cố Hạo Lâm đến cầu hôn, nếu nói ở trong không có mưu kế của Lương Hồng Ngọc, ai mà tin được?

Khi Lương Hồng Ngọc nghe được Ngu Thanh Nhàn biết chuyện cô ta tính kế, trong lòng cô ta vô cùng hoảng sợ, cô ta nghĩ mãi cũng không rõ vì sao Ngu Thanh Nhàn lại biết được bí mật của mình.

Lúc này Lương Thanh Cúc đi vệ sinh cũng quay lại, vừa nhìn thấy Lương Hồng Ngọc là cả người chị ấy tức đến điên luôn rồi, chị ấy cầm cái chổi trong góc tường xông về phía này, Lương Hồng Ngọc hét lên một tiếng rồi bỏ chạy.

Chuyện Lương Thanh Cúc đánh Chu Vĩnh Tân hôm qua đã được truyền khắp Truân. Tối hôm qua, Lý Tiểu Hương còn kể lại chuyện này một lần, mục đích chủ yếu là cảnh cáo hai đứa con dâu nhà bà ta và nhắc nhở Lương Hồng Ngọc.

Sáng sớm hôm nay bà Chu kia còn phải đến trạm y tế lấy thuốc, vì cả người Chu Vĩnh Tân đều bị thương.

Lương Thanh Cúc cầm cây chổi lớn, nhìn theo bóng lưng của Lương Hồng Ngọc mà xì một tiếng khinh miệt, lại tám chuyện với đám cô bác ở bên ngoài.

Ngu Thanh Nhàn thấy chị ấy đứng nói chuyện với mấy bà tám kia thì cũng không nói gì, đi vào sau bếp nấu cơm.

Tối hôm đó, Tần Sơn Hoa và Lương Đức Lợi bế Tiểu Ngọc từ ngoài về, vừa đến cửa thôn đã nghe thấy chuyện này, về đến nhà bà gọi hai chị em lên hỏi một chút. Sáng sớm hôm sau, bà cầm rổ kim chỉ đi ra ngoài, đến buổi chiều bà quay về thì chuyện của Cố Hạo Lâm và Lương Hồng Ngọc đã truyền khắp làng, cha mẹ của vị hôn phu của Lương Hồng Ngọc - Thẩm An Quốc cũng biết chuyện này.

Cha mẹ của Thẩm An Quốc là nông dân trung thực, chuyện đắc ý nhất đời này là nuôi ra được một đứa con như Thẩm An Quốc. Trong mắt họ, con trai nhà họ vừa có năng lực vừa có tiền đồ, chuyện cưới vợ này không cẩn thận thì làm sao được?

Nếu không phải Thẩm An Quốc và Lương Hồng Ngọc học cùng trường cấp hai, con trai nhà họ cũng thích, Lương Hồng Ngọc cũng được coi là cô gái xuất sắc nhất trong mười dặm tám thôn quanh đây, thì họ còn lâu mới đồng ý cửa hôn sự này.

Ngay khi tin đồn được truyền ra, mẹ của Thẩm An Quốc - Hoàng Thúy Trúc đã không thể ngồi yên được nữa.

Bà ta quen biết rất nhiều người thêu thùa may vá, trong lúc họ nói chuyện phiếm thì có nhắc đến chuyện này.

"Chị dâu, trong cái làng này, quan hệ của hai chị em mình là tốt nhất, chị phân tích giúp tôi một phút đi, rốt cuộc Lương Hồng Ngọc và bác sĩ Cố kia có quan hệ gì không, tôi thật sự không yên lòng."

Trạm y tế vừa được thành lập không bao lâu, những người ở Truân đều thích lên trấn trên khám hơn.

Trước khi bác sĩ Cố và cô ba nhà Lương Đức Lợi trong Truân kết hôn, trong Truân của họ có rất nhiều người chưa từng nhìn thấy bác sĩ Cố.

Người đang nói chuyện với Hoàng Thúy Trúc là bác dâu của Thẩm An Quốc.

Sở dĩ tin tức của bà chị dâu kia linh thông hơn Hoàng Thúy Trúc, là do bà chị dâu kia có một cô con dâu quen biết rộng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 653: Chương 653



Nhớ đến những chuyện mà con dâu mình nghe được hai ngày nay, bà ta nói:

"Theo phán đoán của chị thì chắc là có. Người trong làng nói, chỉ cần Lương Hồng Ngọc trực đêm, bác sĩ Cố này cũng sẽ ở lại đến muộn mới về. Người trong Truân còn kể, có một đêm anh ta đi tiểu đêm, thấy bác sĩ Cố đưa Lương Hồng Ngọc về đến tận nhà cơ mà."

Ở thời đại này vẫn chưa có nhiều chương trình giải trí, khó khăn lắm mới túm được một chuyện cẩu huyết như phim truyền hình, hứng thú của mọi người lập tức bị khơi dậy.

Vốn chỉ là những hành động nhỏ bé không đáng kể, nay cũng mang đến cảm giác khác.

"Ngày thường trong Truân chúng ta cũng có người đến trạm y tế khám bệnh, nghe nói hai người bọn họ rất thân thiết, bác sĩ Cố bảo cô ta làm gì thì cô ta sẽ làm đó, vô cùng nghe lời."

"Còn nữa, từ khi Lương Hồng Ngọc vào làm ở trạm y tế, cứ ba năm ngày lại mang về những món đồ hiếm gặp. Mấy thứ như kẹo, bánh quy gì đó, nhà cô ta không bao giờ thiếu cả. Vài ngày trước Tiểu Cường Tử nhà anh trai cô ta đánh nhau với trẻ con nhà khác, thằng bé nói thằng bé đã ăn chán dưa, trái cây, đồ ăn vặt gì đó rồi."

"Mấy thứ này thật hay giả thì tôi không biết, nhưng mà cái loại kẹo được mua từ nước ngoài về mà hôm qua cô ta mang đến cho cô ba nhà Lương Đức Lợi ấy, nhà cô ta đã có từ lâu rồi, vì Tiểu Cường Tử từng khoe.”

“Tuy nhà cô ta cũng được coi là giàu có so với những gia đình khác trong Truân, nhưng cho dù có giàu có cũng không mua nổi loại kẹo đó đâu, đúng không? Hơn nữa, cũng không phải ở đâu cũng bán, còn ở tận nước ngoài cơ mà."

"Cô nói xem, nếu chúng nó không gian díu với nhau, thì chẳng lẽ bác sĩ Cố kia là người làm từ thiện à? Sao có đồ ngon đồ tốt gì cũng đều cho mỗi Lương Hồng Ngọc thế? Kẹo nước ngoài cơ đấy, đời này đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy đấy."

Trong lòng bác dâu của Thẩm An Quốc, Lương Hồng Ngọc nhận của người ta nhiều thứ tốt như thế, nhất định là có gì đó với người ta rồi.

Nếu không, sao người ta có thể cho cô ta mấy thứ này?

Nếu ai mà nghĩ đen tối hơn ấy, thì nghĩ hai người họ ăn nằm với nhau rồi cũng chẳng có gì lạ.

Nếu là người khác, thì họ cũng sẽ không để ý đến lời đàm tiếu, cùng lắm cũng chỉ cảm thấy cô gái này đúng là không có tự trọng, chỉ vì chút đồ vặt vãnh mà bán thân.

Nhưng mà cô gái này lại chính là con dâu tương lai của nhà mình, cho nên họ mới sốt ruột như thế.

Bác dâu của Thẩm An Quốc nghĩ đến đây, lại thấp giọng khẽ thì thầm với Hoàng Thúy Trúc:

"Tôi nghe người ta nói, bác sĩ Cố kia và cô ba nhà Lương Đức Lợi kết hôn lâu vậy rồi mà vẫn chưa viên phòng đâu. Cô nói xem, anh ta cũng đâu có tật xấu gì, sao cưới được một cô vợ tốt như thế mà không xơ múi gì?"

Hoàng Thúy Trúc cảm thấy có hứng thú ngay lập tức: "Thế thì vì sao?"

"Cô không phát hiện ra mấy cô con gái nhà họ Lương kia lớn lên hao hao giống nhau à? Nhất là cô ba nhà Lương Đức Lợi và Lương Hồng Ngọc, hai người họ đứng chung một chỗ, người không biết còn tưởng là chị em song sinh đấy chứ."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 654: Chương 654



"Tôi nghe nói người có tiền trong thành phố đều rất biết cách chơi đùa, bây giờ lại đang thịnh hành cái kiểu thế thân gì đó."

Đây là lần đầu tiên bác dâu của Thẩm An Quốc nghe đến mấy từ thế thân này, cảm thấy vô cùng thú vị, nên còn hỏi kỹ con dâu nhà mình.

Sau khi hỏi xong, bà ta còn cảm thán một lúc lâu, người thành phố cũng thật biết cách chơi đùa, đời này bà ta vẫn chưa từng nghe đến cái trò chơi thế thân này đâu.

Ở chỗ này của họ, nếu ai mà được xem như thế thân ấy, vậy thì rất xui xẻo, có khác gì kẻ c.h.ế.t thay đâu.

Cho nên cô ba nhà Lương Đức Lợi bị bác sĩ Cố kia xem là thế thân của Lương Hồng Ngọc rồi, vậy thì cô ba kia quá thảm, tuổi còn trẻ đã gặp được người khốn nạn như thế.

"Cô có biết vì sao cô ba nhà Lương Đức Lợi đuổi bác sĩ Cố đi không? Tôi nghe nói, là bởi vì cô ấy đưa cơm đến trạm y tế cho bác sĩ Cố, thấy bác sĩ Cố và Lương Hồng Ngọc đang ôm nhau đấy.”

“Cô nói xem, có người phụ nữ nào gặp được chuyện này mà không tức giận không? Kết quả thì sao, bác sĩ Cố kia không những không dỗ dành cô ấy, còn mắng cô ấy không đủ rộng lượng."

"Thế nào mới được coi là rộng lượng? Anh ta tưởng là chủ động vợ bé cho chồng mình giống xã hội cũ mới là rộng lượng đấy à? Cái cậu bác sĩ Cố kia ấy, cũng không phải người tốt lành gì cho cam.”

“Lễ hỏi mà lúc trước anh ta đưa cho nhà người ta ấy, cũng tìm cớ lấy về luôn rồi. Không ngờ rằng trong một tháng kết hôn đó, anh ta ăn không uống không, ở không ở nhà người ta, còn muốn ăn đồ ăn ngon nữa cơ."

"Cô cứ về nhà mà nghĩ lại cho kĩ đi, rồi hỏi thăm rõ ràng một chút. Tôi cũng hy vọng giữa bọn họ không có chuyện gì."

Mặt mày của Hoàng Thúy Trúc cau có đến độ có thể kẹp c.h.ế.t một con muỗi.

Con dâu nhà mình bị người ta mơ ước như thế, chỉ cần nghĩ thôi là bà ta đã cảm thấy ghê tởm rồi. Bà ta không thể ngồi yên được nữa.

"Vậy chị dâu, tôi về trước nhé."

Bác dâu của Thẩm An Quốc cũng biết bây giờ bà ta đang sốt ruột, cho nên sảng khoái phất tay: "Về đi, về đi, rảnh rỗi lại đến chỗ tôi ngồi một lát."

Hoàng Thúy Trúc đồng ý, vừa ra khỏi cửa đã đi nhanh như bay về phía nhà mình. Cha của Thẩm An Quốc - Thẩm Thịnh Vượng đang ngủ trên kháng, Hoàng Thúy Trúc tát một cái làm cho ông ta tỉnh giấc:

"Bây giờ ông nhanh đến chỗ binh đoàn, gọi con trai ông về đây. Nói trong nhà xảy ra chuyện lớn rồi, bảo nó về nhanh một chút."

Thẩm Thịnh Vương nghe lời vợ nói xong thì cũng không tức giận vì bị đánh thức, ông ta đeo giày, mặc áo bông vào rồi đi đến binh đoàn.

Binh đoàn nằm sâu trong vùng đất hoang, với tốc độ đi bộ của họ thì phải mất một tiếng đồng hồ mới đến nơi.

Khi Thẩm Thịnh Vượng nhìn thấy Thẩm An Quốc thì anh ta đang dẫn cấp dưới của mình đi khai hoang.

Sau khi biết cha anh ta đến đây, Thẩm An Quốc phủi phủi đất cát trên người mình rồi chạy vội đến trước mặt Thẩm Thịnh Vượng.

"Cha, sao cha lại đến đây? Trong nhà có chuyện gì à?" Hai vợ chồng Thẩm Thịnh Vượng sinh được bốn đứa con, hai đứa c.h.ế.t yểu. Nhiều năm trước, chị của Thẩm An Quốc đã gả chồng, vì cách khá xa nên cũng không thường xuyên về nhà mẹ đẻ.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 655: Chương 655



Thẩm An Quốc vào bộ đội, đi theo binh đoàn đến vùng đất hoang phương Bắc này khai hoang, trong thời gian làm nhiệm vụ cũng không về nhà thường xuyên.

Đôi khi Thẩm Thịnh Vượng cũng biết công việc của con trai mình bận rộn, cho nên nếu không có việc gì ông ta cũng sẽ không đến đây quấy rầy anh ta.

Bây giờ đột nhiên ông ta tới, trong lòng Thẩm An Quốc hoang mang, lo sợ.

"Có chuyện rồi, chuyện lớn, mẹ con bảo con về nhanh lên." Thẩm Thịnh Vượng vừa nói, vừa nhìn về đỉnh đầu của con trai mình.

Đây còn không phải chuyện lớn à, đầu con trai ông ta cũng sắp mọc một đống sừng rồi.

Thẩm An Quốc nghe thế càng sốt ruột hơn, anh ta cũng không kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ vội vội vàng vàng đi tìm tiểu đoàn trưởng xin nghỉ phép.

Tiểu đoàn trưởng đồng ý, hai cha con sánh vai đi về nhà.

Trên đường, Thẩm Thịnh Vượng kể lại những chuyện trong thôn đã xảy ra trong khoảng thời gian gần đây, Thẩm An Quốc càng nghe thì sắc mặt càng xám xịt.

Không có người đàn ông nào có thể chấp nhận được chuyện vợ mình ra ngoài cấu kết làm bậy.

Nhưng tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, Thẩm An Quốc định tự mình đi thăm dò chứng cứ: "Cha, cha về trước đi, con đến trạm y tế xem một chút."

Trạm y tế cách Nhị Lý Truân không xa, bởi vì Lương Hồng Ngọc đi làm ở đây cho nên Thẩm An Quốc cũng không xa lạ gì chỗ này, đồng thời, anh ta cũng không xa lạ gì với Cố Hạo Lâm.

Ấn tượng của anh ta đối với bác sĩ Cố Hạo Lâm này không tệ lắm, người có học đến từ thành phố lớn, dáng vẻ tuy có chút yếu ớt thư sinh, nhưng tính cách cũng không tệ, vô cùng tao nhã lịch sự, cảm giác khi ở chung với anh ta chẳng khác gì được tắm gió xuân.

Lần trước có một người lính trong binh đoàn của anh ta bị phát sốt, ở quân doanh không có cách nào chữa trị được nữa, nên bất đắc dĩ phải đưa đến trạm y tế.

Người lính kia được tiêm hai mũi, không bao lâu sau thì hạ sốt. Ấn tượng của Thẩm An Quốc đối với Cố Hạo Lâm lại càng tốt hơn. Lần trước Thẩm An Quốc về nghỉ phép, còn nói phải mời Cố Hạo Lâm đi ăn cơm.

Bây giờ Thẩm An Quốc không còn muốn ăn cơm với Cố Hạo Lâm nữa, cho dù có chứng minh được từ đầu đến cuối Lương Hồng Ngọc và Cố Hạo Lâm không có quan hệ gì, anh ta cũng không muốn ăn nữa.

Không có người đàn ông nào có thể sống hòa bình với đối tượng có tin đồn xấu với vị hôn thê của mình cả.

Cách trạm y tế càng gần, bước chân của Thẩm An Quốc lại càng chậm lại, càng nhẹ hơn.

Khi đến cửa trạm y tế, Thẩm An Quốc hít sâu một hơi, nhìn qua cửa sổ gỗ của trạm y tế.

Vị hôn thê của anh ta đang ngồi trên bàn làm việc, mà bác sĩ Cố kia dựa vào giá thuốc nói chuyện với cô ta, ánh mắt khi nhìn cô ta vừa cưng chiều vừa dịu dàng.

Thẩm An Quốc không xa lạ gì với ánh mắt này.

Ánh mắt anh ta khi nhìn Lương Hồng Ngọc cũng như thế mà, phần lớn ánh mắt của những người đàn ông trong bộ đội nhìn vợ mình cũng như thế.

Lòng Thẩm An Quốc trầm xuống.

Anh ta cố ý dẫm mạnh bước chân, hai người đang nói chuyện bên trong nghe thấy thì đồng thời nhìn về phía anh ta.

Thẩm An Quốc tập trung quan sát hai người họ, khi vừa nhìn thấy anh ta, nụ cười trên môi Cố Hạo Lâm tắt ngúm, sau đó rất nhanh đã khôi phục như bình thường.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 656: Chương 656



Điều khiến Thẩm An Quốc không thể chấp nhận là vẻ mặt kinh ngạc và hoảng sợ trên mặt Lương Hồng Ngọc khi vừa nhìn thấy anh ta.

Cô ta đang sợ điều gì?

Thẩm An Quốc thầm nghĩ.

Lương Hồng Ngọc bước vài bước đến trước mặt Thẩm An Quốc: "An Quốc , sao anh lại về thế? Không phải vẫn chưa đến thời điểm nghỉ phép ư?"

Thẩm An Quốc ở gần nhà, một tháng có hai ngày nghỉ, đầu tháng này anh ta vừa mới về nhà xong.

Ánh mắt Thẩm An Quốc đảo một vòng quanh hai người họ, cuối cùng dừng lại trên người Lương Hồng Ngọc. Sự vui mừng của cô ta không giống như đang giả vờ, khiến cho trái tim của Thẩm An Quốc đập thình thịch.

"Trong nhà có chút chuyện, nên anh xin nghỉ về." Thẩm An Quốc trả lời.

Lương Hồng Ngọc nhớ đến sắc mặt của những bà tám trong thôn hôm qua khi cô ta chạy trối chết. Lương Thanh Nhàn đã sớm đoán được sớm muộn gì những lời chỉ trích của cô ta cũng sẽ truyền khắp làng.

Thẩm An Quốc cũng là người trong thôn này, anh ta nghe được cũng không có gì lạ cả.

Nhưng mà Thẩm An Quốc đến đây nhanh như thế, trong lòng Lương Hồng Ngọc vẫn cảm thấy khó chịu.

Nhị Lý Truân là một thôn lớn, trong thôn có không ít người, mà ở niên đại này nhà nào nhà nấy cũng đông con.

Trong những người đàn ông đồng lứa với Lương Hồng Ngọc, chỉ có mỗi Thẩm An Quốc là có dáng dấp tốt nhất.

Diện mạo của anh ta vô cùng phù hợp với thẩm mĩ của niên đại này, làn da ngăm đen, mắt to mày rậm, cơ thể cũng cao lớn, chẳng cũng khoảng một mét tám mươi lăm.

Trước kia, khi còn ở trong trường anh ta cũng là một nhân vật nổi tiếng, nữ sinh thích anh ta có thể xếp hàng dài từ sân thể dục đến căn tin.

Lúc Lương Hồng Ngọc và anh ta hẹn hò còn bị vài bạn nữ vây xem, đối với chuyện này, trước nay Lương Hồng Ngọc vẫn luôn cảm thấy đắc ý.

Ở bên cạnh Thẩm An Quốc nhiều năm như thế, tình cảm của Lương Hồng Ngọc dành cho Thẩm An Quốc không những không giảm, mà còn tăng lên theo từng năm.

"Anh chờ em chút nhé." Lương Hồng Ngọc nói xong thì đi đến trước mặt Cố Hạo Lâm xin nghỉ phép.

Cố Hạo Lâm gật đầu, cô ta vội vội vàng vàng kéo Thâm An Quốc ra ngoài.

Cố Hạo Lâm nhìn theo bóng lưng của họ, sắc mặt vô cùng khó coi.

Thẩm An Quốc quay đầu nhìn thoáng qua.

Không cần biết Lương Hồng Ngọc có cảm nhận gì về Cố Hạo Lâm nhưng tình cảm của Cố Hạo Lâm dành cho cô ta tuyệt đối không đơn thuần chút nào.

Khi hai người ra ngoài, Lương Hồng Ngọc mới giải thích những tin đồn truyền khắp Nhị Lý Truân hai ngày nay.

Thẩm An Quốc im lặng nghe, chờ cô ta nói xong, anh ta mới nói:

"Được, anh tin em. Nhưng mà Hồng Ngọc, cha mẹ anh sẽ không thể tin em như thế, chuyện bây giờ em cần làm là rời xa trạm y tế, rời xa Cố Hạo Lâm. Chỉ có như thế, chúng ta mới có thể ở bên cạnh nhau."

Thẩm An Quốc lớn bằng từng này rồi, hơn nữa anh ta cũng không phải dạng ngu hiếu.

Ý kiến của Hoàng Thúy Trúc và Thẩm Thịnh Vượng chỉ mang tính tham khảo, còn anh ta mới là người quyết định cuối cùng.

Sở dĩ anh ta nói như thế, chẳng qua là vì muốn thử Lương Hồng Ngọc thôi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 657: Chương 657



Lương Hồng Ngọc nghe vậy thì nhìn Thẩm An Quốc bằng ánh mắt kinh ngạc:

"Em cũng đâu thể từ chức được. Cũng đâu phải anh không biết bây giờ không dễ tìm việc, hơn nữa, em đã kí hợp đồng với trường hộ sĩ rồi, ít nhất em phải làm trong ngành y tế năm năm, bây giờ còn chưa được một năm nữa."

Thẩm An Quốc đã nghĩ sẵn đường lui cho Lương Hồng Ngọc:

"Bộ đội bên kia cũng thiếu bác sĩ, bây giờ ban chỉ huy cũng đang cố gắng chiêu mộ nhân viên y tế ở lại quân đội, mà trạm y tế này cũng trực thuộc quân đoàn của bọn anh. Nếu em vào quân đội, không những chúng ta có thể gặp mặt thường xuyên, mà ở em không đây, trong thôn cũng không thể đồn thổi về em nữa..."

Lời của Thẩm An Quốc còn chưa dứt, Lương Hồng Ngọc đã phản bác:

"Em không cần. Em không muốn vào bộ đội."

Bây giờ binh đoàn vẫn trong giai đoạn xây dựng, không có phương tiện kĩ thuật, doanh trại đều được dựng tạm, ban đêm gió thổi vù vù, vừa rét vừa lạnh.

Quan trọng nhất là, vào bộ đội rồi sao cô ta còn có thể thu thập giá trị đau khổ của Lương Thanh Nhàn được nữa?

Mấy lần trước, cô ta thu thập được rất nhiều giá trị đau khổ, nhất là cái lần mà cô ta và Cố Hạo Lâm ôm nhau kia là kiếm được nhiều nhất, tận hai mươi điểm.

Từ khi cô ta có hệ thống đến nay, đó là lần cô ta thu thập được nhiều giá trị đau khổ nhất.

Nếu bình thường, hai mươi điểm này cô ta phải thu thập của tận mười người mới đủ đấy.

Kiếm điểm rất dễ dàng, nên Lương Hồng Ngọc luyến tiếc.

Đáp án này nằm trong dự kiến của Thẩm An Quốc, anh ta xoay người rời đi, Lương Hồng Ngọc vội vội vàng vàng đuổi theo.

Hai người xảy ra trận cãi vã lớn nhất từ khi hẹn hò đến nay.

Trận cãi vã này được hệ thống phát trực tiếp cho Ngu Thanh Nhàn xem.

Ngu Thanh Nhàn nghe xong cũng không để trong lòng.

Cho dù là trong trí nhớ của nguyên thân hay trong sách, đều cho thấy Thẩm An Quốc không có chút hiểu biết nào về chuyện giữa Cố Hạo Lâm và Lương Hồng Ngọc.

Anh ta cũng đáng khâm phục giống như tất cả những người giúp đỡ xây dựng vùng đất hoang phương bắc này.

Nhiệt huyết cả đời anh ta đều dồn vào mảnh đất hoang phương bắc này.

Trong sách viết, Lương Hồng Ngọc vẫn luôn giận dỗi vì anh ta bận công việc và không thường xuyên về nhà, mỗi lúc như thế cũng là thời điểm nam phụ si tình Cố Hạo Lâm lên sân khấu.

Khi không có căn cứ chính xác nào chứng minh Thẩm An Quốc có quan hệ với bi kịch đời trước của gia đình nguyên thân, Ngu Thanh Nhàn cũng không muốn ra tay với anh ta.

Hôm nay vẫn đi kiếm củi như hôm trước, nhưng khi hai chị em họ vừa lên núi, Ngu Thanh Nhàn đã cảm thấy có chút không thích hợp.

Cô đi chậm lại: "Chị, chị nghe cẩn thận chút đi, có phải có người đang kêu cứu hay không?"

Lương Thanh Cúc lắng tai nghe, qua một lúc lâu sau, chị ấy mới nói: "Hình như là ở hướng này, chúng ta qua đó xem một chút."

Trời vẫn chưa lạnh lắm, người lên núi kiếm củi vào mùa này rất nhiều, hầu hết đều là đám trẻ con choai choai, bởi vậy nếu ai lên núi mà nghe thấy tiếng kêu cứu thì đều nhanh chân qua xem sao.

Đều là hàng xóm láng giềng cả, biết đâu một hành động nhỏ của họ lại có thể cứu được cả nhà người ta thì sao.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 658: Chương 658



Hai chị em đi về phía âm thanh phát ra, càng đi đường càng hẹp, cây cối cũng toàn cao hơn đỉnh đầu.

Lương Thanh Cúc là chị, nên vẫn luôn kiên trì đi ở phía trước, càng đi, trong lòng chị ấy càng lo sợ. Ngu Thanh Nhàn đi ở phía sau, không ngừng nói chuyện với chị ấy.

Tiếng kêu cứu mỗi lúc một lớn hơn, hai người đi đến trước một cái ao nhỏ, một người đàn ông mặc áo công nhân màu xám đang ngồi trên mặt đất lớn tiếng kêu cứu.

Cách chỗ anh ta không xa có một người đàn ông hai mắt nhắm nghiền đang nằm trên mặt đất.

Khi người đàn ông kêu cứu nhìn thấy hai chị em họ đến, ánh mắt anh ta lộ ra vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng:

"Đồng chí, đồng chí, chúng tôi là người của đội khảo sát địa chất. Khi nãy, lúc chúng tôi đang làm nhiệm vụ thì lăn từ trên sườn núi xuống, cầu xin hai người cứu chúng tôi với."

Người kêu cứu tự giới thiệu mình là Trương Minh Huy, còn người đàn ông bất tỉnh bên cạnh anh ấy tên là Tạ Uẩn, anh ta là thành viên của đội khảo sát, nhưng Tạ Uẩn thì không phải.

Anh là kỹ sư từ Yến Kinh chuyển xuống, nghe nói trước kia từng nghiên cứu về máy móc.

Kể từ khi được chuyển xuống đây, anh ta vẫn quanh quẩn theo sau đội khảo sát, hôm nay đến phiên Trương Minh Huy cùng Tạ Uẩn ra ngoài làm việc.

Cả hai đều là người mới, vì chưa quen đường nên bị lạc trong ngọn núi lớn này, sáng sớm còn phủ sương, lá cây trên mặt đất trơn trượt, hai người trực tiếp trượt vào chỗ trũng trong núi.

Trước khi đám chị em Ngu Thanh Nhàn đến, Trương Minh Huy đã la hét gần nửa tiếng đồng hồ, cuống họng đã khàn đi, càng gọi anh ta càng tuyệt vọng.

Trước khi nhóm người của Ngu Thanh Nhàn đến, Trương Minh Huy đã mường tượng ra cảnh mình sẽ được người khác phát hiện trong bộ dạng cơ thể bị thối rữa.

Mắt cá chân của Trương Minh Huy bị bong gân, sưng phồng như cái bánh bao, khó xử lý nhất là người đang hôn mê ở đằng kia, từ khi rơi vào khe núi vẫn chưa tỉnh lại.

Nếu không phải còn thở, thì trông chẳng khác gì người chết.

Ngu Thanh Nhàn nhìn Tạ Uẩn đang bất tỉnh, dáng vẻ người này trông giống hệt người yêu của cô, thế nhưng tác phong làm việc lại không hề giống, anh sẽ không bao giờ lạc đường.

Trong lòng Ngu Thanh Nhàn bỗng dâng lên một niềm tự hào.

"Chị, nơi này cách trạm y tế khá gần, chị đi gọi bác sĩ ở trạm y tế đi, hôn mê như vậy chúng ta cũng không thể động, lỡ xảy ra chuyện gì, chúng ta không đủ sức đâu."

Mạng người quan trọng, Lương Thanh Cúc lên tiếng, rồi chạy vụt xuống núi.

Trạm y tế dưới chân núi không có ai, từ lúc Lương Hồng Ngọc rời đi cùng Thẩm An Quốc vẫn chưa quay về, Cố Hạo Lâm ở trong trạm y tế hết đứng rồi lại ngồi, cảm thấy bồn chồn không thôi.

Đôi với chuyện tình yêu và thù hằn trong lữ đoàn của bọn họ, Tạ Bá Dung quả thực không mấy tò mò.

Anh ta đang nghịch thuốc Đông y mà mình vừa bào chế trong sân nhỏ tại cổng trạm y tế, những loại thuốc Đông y kia đều do anh ta tự mình lên núi hái về, vô cùng quý hiếm.

Trông thấy Lương Thanh Cúc, khuôn mặt của Cố Hạo Lâm như phủ một lớp băng, nghe Lương Thanh Cúc bảo anh ta lên núi cứu người, Cố Hạo Lâm không hề nghĩ ngợi liền từ chối:

“Tôi là trạm trưởng của trạm y tế, không chừng lát nữa sẽ có người đến khám bệnh, tôi không đi được. Sao cô không về thôn của mình tìm vài người khiêng họ xuống chẳng phải tốt hơn sao?”
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 659: Chương 659



Cố Hạo Lâm thậm chí còn không sẵn lòng, làm sao có thể lên núi cứu người, anh ta hận không thể ở trong trạm y tế nhỏ này cả đời, tốt nhất là đừng có bệnh nhân hoặc kẻ không phân sự nào tới làm phiền anh ta và Lương Hồng Ngọc.

Lương Thanh Cúc tức sắp chết, chỉ vào mũi Cố Hạo Lâm và chỉ trích anh ta:

"Hai người đó thuộc đội khảo sát, họ không phải là nhân viên phục vụ chủ yếu tại trạm y tế của anh sao? Tại sao bảo anh đi cứu người lại khó như vậy?”

“Loại người có phẩm chất đạo đức thấp và bại hoại không có y đức như anh sao trở thành bác sĩ được thế? Anh vốn không xứng làm bác sĩ."

Cố Hạo Lâm vốn có thành kiến với Lương Thanh Cúc, hiện giờ lại nghe thấy những lời này, phủi đất đứng dậy từ sau cái bàn, nhìn Lương Thanh Nhàn bằng ánh mắt u ám, như thể giây tiếp theo anh ta sẽ xông tới đánh người.

Lương Thanh Cúc hoàn toàn không sợ anh ta, có nói toạc chuyện này ra cô ta cũng là người có lý, Cố Hạo Lâm dám động đến cô ta thử xem! Cho dù liều mạng cô ta cũng phải giảng giải rõ đạo lý này.

Đồng thời, trong lòng Lương Thanh Cúc cũng thấy may mắn vì em ba nhà mình đã vạch rõ ranh giới với tên Cố Hạo Lâm này.

Bằng không nhìn dáng vẻ sắp đánh người của anh ta như hiện tại, em ba của mình vẫn sống cùng anh ta, về sau không biết sẽ phải chịu tra tấn như thế nào.

Cuộc chiến giữa hai người hết sức căng thẳng, đúng lúc này Tạ Bá Dung đi vào, anh ấy đi tới trước bàn làm việc của mình, cầm hòm thuốc lên: "Bệnh nhân ở đâu, tôi đi cùng cô."

Tạ Bá Dung đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người ở trong sân vừa rồi, anh ấy không thể nào đồng ý hơn về những lời chỉ trích của Lương Thanh Cúc đối với Cố Hạo Lâm!

Nhưng tên Cố Hạo Lâm này không phải là người tốt, lòng dạ nhỏ nhen, nếu như anh ấy không đi can ngăn, không biết Cố Hạo Lâm sẽ trả thù nữ đồng chí người ta như thế nào nữa.

Bất luận là một bác sĩ hay một người đàn ông, Tạ Bá Dung không thể để một nữ đồng chí bị hãm hại, thế là anh ấy đứng dậy.

Đối với lửa giận của Cố Hạo Lâm, Tạ Bá Dung không hề sợ hãi.

Anh ấy sống cùng Cố Hạo Lâm, từ công việc, nghỉ ngơi cho đến cách làm việc đều hoàn toàn trái ngược nhau.

Những người có tính cách như bọn họ, hoặc sẽ trở thành bạn bè bổ trợ cho nhau, hoặc sẽ trở thành kẻ thù của nhau, mặc dù mối quan hệ của anh ấy và Cố Hạo Lâm vẫn chưa đến mức kẻ thù, nhưng cũng cách không xa.

Tạ Bá Dung không ngại đắc tội Cố Hạo Lâm thêm chút nữa, giống như người xưa vẫn hay nói, rận nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo.

Lương Thanh Cúc vừa từ đồn Hạ Lâm về, cô ta chỉ nghe nói trong trạm y tế còn một bác sĩ khác, chứ vẫn chưa gặp qua người thật, hiện tại trông thấy anh ấy cầm hòm thuốc và muốn đi cùng mình, thiện cảm của cô ta đối với anh ấy liên tục tăng lên.

"Được, chúng ta đi nhanh đi, như anh đây mới là bác sĩ, tuyệt đối không giống một số người, chỉ mang danh bác sĩ, chứ không làm những việc mà bác sĩ nên làm." - Lương Thanh Cúc tự học cách nâng một người, lại giẫm một người khác.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 660: Chương 660



Tạ Bá Dung vô thức nhìn Cố Hạo Lâm, hai mắt anh ta hừng hực lửa giận, tựa như giây tiếp theo anh ta sẽ bộc phát ra ngay, Tạ Bá Dung cố nén ý cười và nói: "Đi thôi."

Lương Thanh Cúc đưa Tạ Bá Dung lên núi.

Kể từ khi đến đây, Tạ Bá Dung thường xuyên lên núi hái thảo dược, khá hiểu rõ đường lên núi, bản thân anh cũng rất quen thuộc, thể lực của anh ấy không tệ, có thể theo kịp bước chân của Lương Thanh Cúc.

Lương Thanh Cúc lau mắt mà nhìn anh ấy.

Khi Cố Hạo Lâm vừa kết hôn cùng em ba của cô ta, bọn họ từng cùng nhau lên núi thăm người thân bên nhà bà ngoại của cô ta, Cố Hạo Lâm cứ như phế vật, đi chưa được mấy bước đã thở hổn hển.

Cố Hạo Lâm làm Lương Thanh Cúc thay đổi cách nhìn đối với người trong thành phố, cô ta còn tưởng rằng người trong thành phố đều giống như Cố Hạo Lâm.

Độ thiện cảm càng tăng thêm, máy hát Lương Thanh Cúc liền mở miệng, cả hai bắt đầu trò chuyện.

Có người nói chuyện, thời gian trôi qua lúc nào không hay, đường đi cũng nhanh hơn một chút.

Lúc hai người đến ngọn đồi nhỏ nơi Trương Minh Huy và Tạ Uẩn ngã xuống, Tạ Uẩn vẫn còn đang hôn mê, Trương Minh Huy và Ngu Thanh Nhàn mỗi người ngồi dưới một gốc cây, thỉnh thoảng sẽ nói vài câu.

Tạ Bá Dung đến xem xét Tạ Uẩn trước, lúc nhìn thấy Tạ Uẩn, anh ấy chợt sửng sốt: "Tiểu Uẩn?"

Câu xưng hô này khiến những người có mặt đều phải nhìn qua, Tạ Bá Dung vừa kiểm tra cho Tạ Uẩn, vừa nói: "Tôi và Tạ Uẩn là anh em họ, Tạ Uẩn là con trai của chú hai tôi."

Nhưng hai nhà bọn họ đã tách ra từ lâu, tuổi tác của anh ấy và Tạ Uẩn lại chênh lệch gần mười năm, quan hệ của hai người kỳ thật cũng không tính là thân thiết.

Lần cuối cùng hai người gặp mặt là hai năm trước, vào ngày giỗ tròn ba năm của bà nội anh ấy.

Tạ Bá Dung cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy em họ của mình ở nơi này, anh ấy mang theo tâm tình kích động và vui mừng kiểm tra xong cho Tạ Uẩn, rồi nói:

"Không có gì nghiêm trọng, chỉ bị ngủ thiếp đi thôi, đoán chừng không lâu nữa cậu ấy sẽ tỉnh lại."

Đám người Ngu Thanh Nhàn càng thêm ngạc nhiên, Trương Minh Huy trực tiếp kêu lên: "Tạ Uẩn ngủ thiếp đi sao?"

Tạ Bá Dung khá hiểu rõ với Tạ Uẩn, anh ấy cầm hòm thuốc lên và đi đến chỗ Trương Minh Huy cố định chân cho anh ta, nói: "Trước hôm nay có phải cậu ấy lại thức khuya không?"

Trường đại học mà Tạ Uẩn học chuyên về máy móc, anh vô cùng yêu thích chuyên ngành này.

Lần trước vào ngày giỗ tròn ba năm, từ sau khi trở về từ nghĩa trang, người em trai này của anh ấy liền đ.â.m đầu vào phòng sách, nếu khi đó không phải dì hai bưng cơm vào, Tạ Bá Dung đoán chừng Tạ Uẩn sẽ c.h.ế.t đói ở bên trong.

Tạ Bá Dung còn nghe dì hai nói, nếu cảm hứng của Tạ Uẩn tới, anh có thể thức từ ba đến năm ngày, vậy nên dì hai luôn lo lắng Tạ Uẩn sẽ bị đột tử.

Trương Minh Huy ngẫm nghĩ một lúc, nói:

"Hình như vậy, đêm qua lúc tôi đi tiểu còn trông thấy anh ấy đang bật đèn, nằm viết gì đó trên giường. Không chỉ đêm qua, hình như đêm hôm trước cũng như vậy."
 
Back
Top Bottom