Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 631: Chương 631



Đám con trai của Lương Đức Lâm đồng thanh đáp vâng, đoàn người đi về phía nhà Ngu Thanh Nhàn, Lương Đức Lợi, Tần Sơn Hoa và Lương Thanh Cúc đã sớm chờ ở cửa, mọi người tụ họp với nhau.

Lương Đức Lợi kể với Lương Đức Lâm về những chuyện đã xảy ra, mọi người cùng đi đến Hạ Lâm Truân.

Hạ Lâm Truân cách Nhị Lý Truân rất gần, đi bộ khoảng hai mươi phút. Khi đến nhà Chu Vĩnh Tân, con gái của Lương Thanh Cúc - Chu Tiểu Ngọc đang rửa bát trong sân.

Còn mẹ của Chu Vĩnh Tân đang ngồi trong phòng mắng Lương Thanh Cúc, Chu Vĩnh Tân thì nằm lỳ trong phòng không lên tiếng.

Bà Chu ngồi trong phòng mắng nhưng vẫn cảm thấy chưa hả giận, nên cầm cái chổi đi ra ngoài, vừa ngẩng đầu lên đã thấy người nhà họ Lâm hùng hổ xông vào, tiếng mắng của bà ta cứ thế mà bị tắc trong cổ họng.

Tần Sơn Hoa nhìn thấy cháu ngoại còn chưa đến hai tuổi của mình phải rửa bát đũa, cơn tức của bà dâng lên, bà vội chạy đến ôm đứa cháu ngoại đáng thương của mình vào lòng, nhưng Lương Thanh Cúc đến nhanh hơn bà một bước đã ôm lấy.

Người nhà họ Lâm thấy thế, sắc mặt lại càng đen thêm.

"Chu Vĩnh Tân, Chu Vĩnh Tân, cậu lăn ra đây cho ông." Lương Đức Lợi đứng trong sân hét to, Chu Vĩnh Tân đang ngủ trong phòng nghe thấy tiếng của cha vợ, sắc mặt anh ta trở nên trắng xanh, anh ta xuống kháng, lảo đảo đi ra ngoài.

Bà Chu cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc: "Ông thông gia, bà thông gia, các người đến có chuyện gì thế? Mau vào nhà ngồi đi, hôm nay trời lạnh quá, uống ngụm nước nóng cho ấm người."

Tháng mười âm lịch, thời tiết của vùng đất hoang phương Bắc đã bắt đầu vào đông, nhiệt độ lúc mới sáng sớm và nhiệt độ trong ngày chênh lệch rất lớn, giữa trưa, lúc có mặt trời may ra mới ấm hơn một chút.

Bây giờ vẫn đang là buổi sáng, mặt trời đã lên cao, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc không khí lạnh lan tỏa khắp nơi.

Mặt Tần Sơn Hoa lạnh lùng: "Nước nóng của nhà bà, chúng tôi nào có dám uống. Chu Vĩnh Tân, cậu đi ra đây cho bà, thật ra tôi muốn hỏi, nhà ai sẽ để cho một đứa bé một hai tuổi rửa bát hả?”

“Nếu nhà các người có truyền thống như thế thì nên nói rõ ràng với chúng tôi từ lúc đang bàn chuyện kết hôn chứ, nếu nói rõ ràng thì chúng tôi đã tuyệt đối không bao giờ gả con gái đến đây rồi.”

“Đúng là nghiệp chướng mà. Nó còn bé như thế đã bắt nó rửa bát, làm việc nhà, nhà họ Chu các người thiếu người hả?"

Tần Sơn Hoa càng nói càng tức, tay bà đập vào đầu Lương Thanh Cúc một cái:

"Còn con nữa? Sao mẹ lại sinh ra một đứa hèn hạ như con chứ? Con có nhìn thấy mẹ chồng con bắt Tiểu Ngọc mới còn bé tí như thế làm việc không hả? Lúc con hai tuổi mẹ có cho con làm việc gì không?”

“Chồng con đánh mà con cũng ngu ngốc đứng yên một chỗ cho nó đánh hả? Đánh không lại sao con không biết cầm dao, cầm ghế, cầm gậy gộc hả? Sao mẹ lại sinh ra một đứa ngốc như con cơ chứ?"

Lương Thanh Cúc ôm Chu Tiểu Ngọc mà rơi nước mắt, cái dáng vẻ lắp bắp của chị ấy, kết hợp với khuôn mặt xanh xanh tím tím khiến ai cũng đau lòng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 632: Chương 632



Lông mày bà Chu dựng ngược lên, nụ cười trên mặt đã không duy trì được nữa:

"Bà thông gia, đó chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Tiểu Ngọc mới bao tuổi cơ chứ, sao chúng tôi có thể để con bé làm việc được? Không phải tôi đang quét rác ở trong phòng đấy ư, bát ăn cơm từ sáng vẫn còn chưa kịp rửa, nên tôi vẫn để trong sân.”

“Chắc thấy tôi không có ở đó nên con bé lấy bát nghịch thôi, nếu mọi người không đến thì tôi vẫn chưa phát hiện ra đâu."

Bà Chu bịa chuyện, cái chuyện mà sai bảo đứa bé chưa được hai tuổi làm việc này, dù có thế nào bà ta cũng không thể nhận.

Nếu bà ta nhận rồi, không đến nửa ngày thì chuyện bà ta ngược đãi trẻ con sẽ bị truyền khắp làng chưa được hai ngày thì mười dặm tám thôn quanh đây cũng đều biết cả.

Bà Chu vẫn còn một đứa con trai mới mười sáu tuổi vẫn chưa kết hôn, nếu có những lời đồn đãi này, còn nhà ai dám gả con gái đến nhà bà ta nữa?

Bà Chu đang bận phản bác chuyện này, nên bà ta cũng không phản đối chuyện Tần Sơn Hoa dạy con gái đánh trả.

Cái chuyện đánh người này, đúng là Chu Vĩnh Tân nhà bà ta không chiếm lý, nhưng bà Chu cũng không cho rằng đó là chuyện lớn gì.

Răng nanh nhiều khi còn cắn vào miệng cơ mà, vợ chồng sống với nhau sao thiếu được vài lần đánh nhau?

Không phải vợ chồng đều là đầu giường đánh nhau cuối giường hòa ư? Có phải chuyện lớn gì đâu?

Thế nên, bà ta cũng không đặt những lời mà nhà họ Lương nói vào lòng, cái chuyện mà nhà mẹ đẻ đến làm chỗ dựa cho con gái bị bắt nạt ở nhà chồng này vẫn thường xuyên xảy ra, cùng lắm thì con rể bị dạy dỗ một chút, cam đoan một hai câu thôi rồi chuyện này sẽ kết thúc.

Đến khi nhà mẹ đẻ đi rồi, không phải nên làm gì thì vẫn làm cái đó ư?

Nếu nghe lời thì liệu có bị đánh không?

Người nhà họ Lương cũng đâu phải đồ ngốc, mấy lời bà Lương nói ra thì cũng chỉ có mỗi bà ta tin thôi.

Khi họ vừa tiến vào sân, bà Chu đang ngồi trong phòng nói cái gì ấy nhỉ?

Bà ta bảo Tiểu Ngọc rửa nhanh lên, nếu không rửa sạch thì đừng ăn cơm nữa, đồ lỗ vốn thì không nên chiều chuộng làm gì.

"Những lời mà thím nói thì cũng chỉ có thím tin được thôi." Ngu Thanh Nhàn đứng cạnh, nói bằng giọng điệu dịu dàng.

Ngu Thanh Nhàn vừa lên tiếng, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người cô, Ngu Thanh Nhàn thản nhiên đối mặt.

Cô đi đến đống củi góc tường nhà họ Chu, rút ra một thanh củi gỗ lớn bằng cổ tay nhét vào tay của Lương Thanh Cúc, sau đó bế Tiểu Ngọc vào lòng.

"Chị, đánh trả đi. Cha mẹ chúng ta nuôi chị lớn bằng từng này cũng không dễ dàng gì, họ nuôi lớn chị không phải chị làm người ở cho nhà người khác."

Lương Thanh Cúc nhìn thấy thanh củi gỗ mà Ngu Thanh Nhàn nhét vào tay mình, nhớ đến cuộc sống khi ở nhà mẹ đẻ.

Khi đó trong nhà vẫn chưa ở riêng, bà nội chị ấy lại thiên vị cả nhà bác cả, mấy chuyện tay chân trong nhà đều do mấy chị em chị ấy đi làm.

Tính cách của bà nội chị ấy không tốt, khi vừa tức giận là sẽ trút hết lên người mấy chị em chị ấy, bác gái Lý Tiểu Hương cũng như thế.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 633: Chương 633



Từ nhỏ chị ấy đã biết cha mẹ không dễ dàng gì, vừa phải làm việc đồng áng vừa phải lo cho gia đình, nên những tủi thân phải chịu khi ở nhà chị ấy thường tự nuốt xuống bụng, mãi cho đến khi em hai không chịu được nữa mới tố cáo với cha mẹ.

Lần đó, cha mẹ chị ấy và bà nội, còn có bác gái nữa, cãi nhau một trận lớn.

Lương Thanh Cúc nhớ đến những lời cha mẹ chị ấy dặn dò trước khi chị ấy đi lấy chồng.

Họ nói, nếu bị bắt nạt thì đừng chịu đựng, phải phản kháng, nếu không phản kháng được thì về nhà mách họ, họ sẽ không mặc kệ chị ấy.

Lương Thanh Cúc nhận lấy cây gậy, đi từng bước về phía Chu Vĩnh Tân.

Người đàn ông này, nói dễ nghe thì là có tính cách dịu dàng phúc hậu, nói khó nghe chút thì là yếu đuối vô năng.

Trước khi kết hôn, biểu hiện của bà Chu còn có chút giống người, mỗi lần nhìn thấy chị ấy đều sẽ dịu dàng nắm lấy tay chị ấy nói nói cười cười, không chỉ một lần nói với chị ấy bà ta không có con gái, nếu chị ấy gả vào nhà họ Chu, bà ta sẽ đối xử với chị ấy như con gái ruột.

Lương Thanh Cúc tin.

Kết quả vừa kết hôn chưa được ba tháng, khuôn mặt hiền lành ngọt ngào bị bà Chu thu hồi lại, lộ ra bộ mặt tính toán chi li của bà ta.

Sau đó, Chu Vĩnh Tân cũng lộ bộ mặt thật, anh ta là một người đàn ông chỉ nghe lời mẹ, coi lời mẹ anh ta chẳng khác nào thánh chỉ.

Mỗi lần chị ấy và con gái có mâu thuẫn với mẹ anh ta, anh ta đều sẽ đứng về phía mẹ anh ta vô điều kiện.

Có lẽ khi mẹ anh ta kêu anh ta đi g.i.ế.c người, anh ta cũng không thèm chớp mắt do dự nữa kìa.

Chu Vĩnh Tân thấy thế thì lùi về sau, bà Chu cũng vội biến sắc đi về phía này, nhưng đã bị Tần Sơn Hoa ngăn lại.

"Bà thông gia, bà muốn làm gì thế?" Bà Chu gấp đến độ hét ầm lên, giãy dụa thoát khỏi tay Tần Sơn Hoa.

Tần Sơn Hoa còn trẻ hơn bà Chu vài tuổi liền, bà vẫn ung dung chắn trước mặt bà Chu.

"Làm gì bà không nhìn thấy à? Hoàng Tiểu Đào, lúc bà khuyến khích con trai bà đánh con gái tôi, mà không đoán được chuyện này ư? Bà gấp cái gì? Lúc con gái tôi bị bắt nạt, không phải bà ở bên cạnh quạt gió thêm củi ư? Khi đó bà có gấp như thế này đâu?"

"Bà xem, con gái của tôi bị con trai của bà đánh thảm như thế, toàn thân không lấy đâu một miếng thịt lành, đây không phải quá đáng lắm à? Bị đánh thì đánh lại cũng đâu có gì sai? Không sai mà."

Tần Sơn Hoa nói đến đây, nhớ đến những vết thương mà sáng nay khi con gái về nhà, bà kéo nó vào phòng để kiểm tra, chỗ nào chỗ nấy thâm tím lại, khiến cho giọng điệu của bà cũng trở nên tàn nhẫn hơn: "Bà ngoan ngoãn đứng đây cho tôi."

Đám đàn ông Lương Đức Lợi thì đứng yên trong sân quan sát, động tĩnh của nhà họ cũng thu hút sự chú ý của những người hàng xóm.

Tất cả mọi người đều biết chuyện Lương Thanh Cúc bị đánh, sáng sớm đã quay về nhà mẹ đẻ.

Lúc sáng họ vẫn còn đang mắng nhà họ Chu thiếu đạo đức kia mà.

Từ khi Lương Thanh Cúc gả đến nhà họ Chu, chị ấy ôm đồm hết việc trong nhà ngoài nhà, gặp ai cũng đều cười nói dịu dàng, chị ấy gả đến đây hai ba năm rồi cũng chưa từng tranh chấp cãi vã gì với ai cả.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 634: Chương 634



Bà Chu là dạng người gì, những người ở Hạ Lý Truân này đều biết, càng biết rõ thì họ càng cảm thấy đứa con dâu Lương Thanh Cúc này hiếm có.

Bà Chu rất quá đáng.

Ngoài ra, mọi người còn đang thảo luận diễn biến tiếp theo của chuyện này, có vài người cảm thấy nhà họ Lương sẽ làm chỗ dựa cho Lương Thanh Cúc, cũng có vài người phản đối, nói dù sao bây giờ cả nhà Lương Thanh Cúc đều là con gái.

Bây giờ nhà họ Lương kéo nhiều người đến đây như thế, mọi người cũng không tiếp tục thảo luận nữa mà đến hóng chuyện cho nhanh.

Sau khi thu hoạch vụ thu xong thì không còn chuyện gì nữa, mọi người ngồi nhà cũng mốc meo lên rồi.

Mấy loại chuyện như vợ đánh chồng dưới sự khuyến khích của em gái ruột rất hiếm thấy, mọi người vẫn chưa từng thấy có nhà nào như thế đâu.

Cũng không thể bỏ lỡ được.

"Thanh Cúc, Thanh Cúc, có chuyện gì thì từ từ nói, có chuyện gì thì từ từ nói."

Ánh mắt Chu Vĩnh Tân lướt qua mấy người cha vợ, rồi anh em họ nhà vợ và cả mấy người đến xem náo nhiệt nữa, cuối cùng anh ta mới hướng ánh mắt cầu xin về phía Lương Thanh Cúc.

Lương Thanh Cúc tốt như thế, tính cách lại dịu dàng, sáng nay anh ta bị quỷ thần mê hoặc nên mới đánh cô.

Đây là anh ta sai, sau khi Lương Thanh Cúc đi rôi, anh ta nằm trên giường cũng cảm thấy vô cùng hối hận.

Nhưng họ là vợ chồng mà, anh ta lại là đàn ông, nếu có gì muốn nói chị ấy cứ nhún nhường mà nói với anh ta, chứ sao lại đánh anh ta trước sự chứng kiến của công chúng thế này cơ chứ?

Chị ấy làm thế này, sau này mặt mũi anh ta biết cất vào đâu bây giờ?

Sau này ra ngoài, mọi người nhìn anh ta thế nào?

Lương Thanh Cúc nhìn Chu Vĩnh Tân một lúc lâu, ngay khi Chu Vĩnh Tân cảm thấy lời nói của mình có tác dụng thì chị ấy vung một gậy ra, đánh vào bụng của Lương Vĩnh Tân:

"Từ từ nói á? Sáng nay, khi anh đánh tôi, tôi cũng nói với anh như thế mà. Khi đó sao anh không từ từ nói với tôi?"

Bụng Chu Vĩnh Tân ăn đau, trong đầu Lương Thanh Cúc hiện lên cảnh tượng sáng nay, Chu Vĩnh Tân vừa nghe mẹ anh ta nói xong đã xuống kháng đá vào bụng chị ấy một cái:

"Anh cũng biết đau à? Bây giờ mới chỉ có một gậy thôi mà Chu Vĩnh Tân, sáng nay khi anh tung cú đá vào bụng tôi ấy, cái cảm giác đau khi đó còn đau hơn bây giờ rất nhiều. Sức của tôi yếu, một gậy này sao có thể so với một cước của anh được?"

Sáng sớm khi bị đánh, không phải Lương Thanh Cúc không phản kháng, nhưng sự phản kháng của chị ấy chỉ đổi lấy những đòn hiểm hơn của Chu Vĩnh Tân.

Bà Chu đứng bên cạnh nói:

"Vĩnh Tân dùng nhiều sức chút đi con, đánh nó sau này nó mới không dám gây sự nữa. Nó còn dám đánh trả cơ à? Đánh vào mặt nó ấy. Vĩnh Tân này, sáng sớm con chưa ăn cơm à? Một người phụ nữ có sức lực nhỏ như thế mà con không đánh được à?"

Lương Thanh Cúc lại vung thêm một gậy nữa ra, đánh vào tay của Chu Vĩnh Tân:

"Chu Vĩnh Tân, Lương Thanh Cúc tôi gả đến nhà họ Chu các người, tự nhận chưa từng làm ra chuyện gì khiến nhà họ Chu các người thất vọng cả. Từ ngày tôi gả sang đây, ăn uống giặt giũ chuyện gì cũng không để mẹ anh phải nhúng tay. Sau khi sinh Tiểu Ngọc xong, vừa xuất viện tôi đã phải đi làm việc, không chậm mất một ngày nào. Nhưng anh và mẹ anh lại đối xử với tôi thế nào hả?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 635: Chương 635



"Mẹ anh vẫn luôn nhìn tôi không vừa mắt, không có việc gì cũng tìm cớ bắt chẹt tôi. Anh cũng cứ luôn bảo tôi nhịn đi, nói bà ta nuôi hai người các anh lớn bằng từng này không dễ chút nào cả, bảo tôi nhường bà ta một chút. Tôi oán giận vài câu, anh còn tức giận với tôi nữa kìa."

"Dựa vào đâu mà bắt tôi nhịn, bà ta nuôi anh không dễ dàng thì có quan hệ gì với tôi hả? Là tôi khiến cho bà ta không dễ dàng à? Trách tôi ư? Có trách thì trách người cha c.h.ế.t sớm của anh ấy, người vợ mà ông ta cưới về phải sống cuộc sống khó khăn, không trách ông ta thì trách ai?"

Lương Thanh Cúc nói một câu, cây gậy trong tay lại vung lên đánh Chu Vĩnh Tân một cái, chị ấy dùng toàn bộ sức lực, không hề hạ thủ lưu tình, cũng giống như sáng nay Chu Vĩnh Tân đánh chị ấy vậy.

Chu Vĩnh Tân bị ăn đau vài lần, đang muốn phản kháng thì Lương Đại Bang và Lương Nhị Bang không biết đã đứng bên cạnh Lương Thanh Cúc từ khi nào, bày ra dáng vẻ nếu anh ta dám phản kháng thì họ sẽ đi lên đánh anh ta.

Chu Vĩnh Tân đứng im.

Cha anh ta c.h.ế.t sớm, bà Chu một tay nuôi lớn anh ta và em trai. Đám trẻ nông thôn trước đây đều có cái miệng rất độc, chúng lấy chuyện Chu Vĩnh Tân là đứa trẻ không cha ra nói, khiến cho Chu Vĩnh Tân dần trở nên tự ti, trầm mặc.

Sau khi cưới vợ, loại tự ti này không những không biến mất, trái lại còn trầm trọng thêm.

Hôm qua, trước khi Lương Thanh Cúc đi ngủ có trò chuyện với anh ta về những chuyện trước đây, chị ấy nói cha chị ấy đối xử rất tốt với mấy chị em họ, vẫn luôn che chở họ, lâu rồi chị ấy không về nhà nên muốn về nhà thăm cha mẹ.

Một đêm đó Chu Vĩnh Tân không ngủ, anh ta càng nghĩ càng giận, cảm thấy Lương Thanh Cúc đang cố ý.

Chị ấy biết anh ta từ bé đã không có cha che chở, còn dám khoe khoang loại chuyện này trước mặt anh ta, đúng là đ.â.m vào lòng anh ta mà.

Chu Vĩnh Tân cảm thấy Lương Thanh Cúc không hề đặt anh ta trong lòng chút nào cả.

Nếu chị ấy đặt anh ta trong lòng, chị ấy nên biết bản thân không nên nói những lời này, lại càng không nên nói chị ấy muốn về nhà thăm cha mẹ.

Chị ấy đã gả đến nhà họ Chu của anh ta rồi, không có chuyện gì thì về nhà mẹ đẻ làm gì cơ chứ?

Chị ấy mà về nhà mẹ đẻ thường xuyên, người bên ngoài sẽ nhìn anh ta thế nào đây?

Mãi cho đến tờ mờ sáng, Chu Vĩnh Tân mới ngủ được, tâm trạng anh ta vốn đang không tốt, lại bị bà Chu khuyến khích một phen, Chu Vĩnh Tân mới cảm thấy bà ta nói đúng.

Cô vợ này phải dạy dỗ lại mới được, thế mà dám không để chồng trong lòng, thế mà dám không đặt gia đình chồng lên đầu.

Sự lên án của Lương Thanh Cúc vẫn chưa kết thúc, chị ấy dùng một gậy cắt ngang hồi ức của Chu Vĩnh Tân:

"Khi đó tôi vừa gả vào nhà họ Chu đã sinh ra một đứa con gái là Chu Tiểu Ngọc. Nhà các người đi khắp cái làng này mà xem, có đầy người sinh con gái đấy thôi, những nhà đó có ai mặc kệ sản phụ giống nhà mấy người không hả?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 636: Chương 636



"Chu Vĩnh Tân, anh có còn là người không? Hả? Tiểu Ngọc mới bao nhiêu tuổi, sao anh cứ để mặc mẹ anh hành hạ con bé như thế hả? Đó không phải con gái của anh ư? Anh có còn là người không, anh có còn là người không hả?" Lương Thanh Cúc đánh ác hơn vừa rồi.

Ngu Thanh Nhàn bế Chu Tiểu Ngọc đứng cạnh, cô hôn con bé một cái.

Đời này, sở dĩ Lương Thanh Cúc sống c.h.ế.t gì cũng phải ở lại nhà họ Chu là vì tư tưởng trọng nam khinh nữ của nhà họ Chu đã đến mức cực đoan rồi.

Sau khi nhà họ Lương gặp chuyện không may, bà Chu không chỉ một lần nói muốn bán Chu Tiểu Ngọc đi.

Thời gian đó, cuộc sống của hai mẹ con họ ở nhà họ Chu còn không bằng heo chó nữa kìa.

Sau khi Lương Thanh Cúc bị Chu Vĩnh Tân đánh chết, Chu Tiểu Ngọc cũng vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị bán đi.

Bà Chu bán con bé cho một thằng ngốc trong núi với giá năm mươi đồng, thành con dâu nuôi từ bé của nhà người ta, cả đời thê thảm đau khổ không chịu nổi.

Lúc này, cuối cùng bà Chu cũng thoát khỏi vòng vây của Tần Sơn Hoa, bà ta bổ nhào vào người Chu Vĩnh Tân, hận ý trong mắt của Lương Thanh Cúc dâng lên, chị ấy đánh một gậy vào người bà Chu.

Bà Chu kêu la thảm thiết.

Đến đây, Lương Thanh Cúc không thể tiếp tục đánh nữa.

Chị ấy đánh Chu Vĩnh Tân thì không sao, vợ chồng ấy mà, đánh thì đánh thôi, Lương Thanh Cúc cũng sẽ chỉ bị người ngoài nói hai câu rồi thôi.

Nhưng mà đánh mẹc chồng thì không giống thế, cho dù mẹ chồng khốn nạn hơn cả heo chó, nhưng vẫn còn bối phận ở đó, con dâu mà đánh mẹ chồng sẽ bị người ta nhổ nước bọt.

Lương Đức Lợi thấy Lương Thanh Cúc đánh cũng hòm hòm rồi, lửa giận của ông cũng đã tiêu tan hơn một nửa, bấy giờ ông mới mở miệng: "Được rồi, Tiểu Cúc về thôi."

Lương Thanh Cúc cầm gậy quay về, mấy người anh em họ vây chị ấy vào giữa để bảo vệ.

Cuối cùng bà Chu cũng nhìn thấy thảm trạng của con trai mình, bà ta hét lên, chửi Lương Thanh Cúc bằng những từ ngữ chói tai: "Đồ khốn nạn nhà cô, khốn nạn không biết sinh con trai, cô dám đánh con trai tôi, tôi liều mạng với cô."

Tần Sơn Hoa cũng hét lên rồi xông lên nghênh đón bà Chu: "Hoàng Tiểu Đào, đồ tiện nhân nhà bà, bà dám đánh con gái của tôi, tôi liều mạng với bà."

Tần Sơn Hoa dùng hết sức túm tóc của bà Chu, bà Chu đau đến độ chảy cả nước mắt, bà tay giãy dụa xoay người lại, hai người xông vào đánh nhau.

Lúc này, thôn trưởng của Hạ Lâm Truân không biết từ chỗ nào xông ra, ông ta nghiêm mặt quát lớn: "Đều ngẩn người ra đó là gì hả? Còn không mau đến tách hai bà đó ra."

Ở thời đại này, thôn trưởng là người có uy tín rất cao, thôn trưởng của Hạ Lâm Truân và ra lệnh một tiếng, đám người đang hăng say xem náo nhiệt vội vội vàng vàng tiến lên ngăn cản.

Trong đám người tiến lên can ngăn, có một người không hợp với bà Chu, bà ta nhân dịp mọi người hỗn loạn lén cào cho bà Chu vài cái, còn hỗ trợ Tần Sơn Hoa để Tần Sơn Hoa tát bà Chu thêm vài cái nữa.

Cuối cùng hai người cũng bị tách ra, trước khi bị kéo ra hẳn, Tần Sơn Hoa còn nhân dịp mọi người không chú ý đạp cho bà Chu thêm một cái nữa.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 637: Chương 637



Thôn trưởng của Hạ Lâm Truân gọi người ta mang bàn ghế đến sân của nhà họ Chu, hai gia đình ngồi lên đó, nói chuyện cách một cái bàn.

Ánh mắt của thôn trưởng của Hạ Lâm Truân dừng lại một lúc lâu trên người Chu Vĩnh Tân và Lương Thanh Cúc, cuối cùng nói với Lương Đức Lợi và Lương Đức Lâm đang ngồi:

"Hai anh, hôm nay đúng thật là Vĩnh Tân có sai, nhưng mấy người làm thế thì cũng quá đáng quá."

Lương Đức Lợi vô cùng kinh ngạc:

"Quá đáng? Quá đáng chỗ nào? Không ngờ con gái nhà tôi bị đánh, mà còn không được phép đánh trả lại cơ à, đánh trả lại thành chúng tôi quá đáng?”

“Chuyện này ngạc nhiên thật đấy, không ngờ Hạ Lâm Truân các người lại có quy định thế này. Nếu thế sao các người không nói sớm một chút, nếu nói sớm, tôi tuyệt đối sẽ không gả cho gái mình đến Truân các người đâu.”

Ánh mắt của thôn trưởng của Hạ Lâm Truân trầm xuống: "Lương Đức Lợi, chúng ta đã quen biết nhiều năm, ông biết thừa ý của tôi không phải như thế?"

"Vậy ông có ý gì? Chu Nhị Khâm, ông đúng là bị lệch m.ô.n.g mà. Ông cũng đừng nói mấy cái đạo lý lớn với tôi, tôi không muốn nghe, tôi chỉ biết con gái tôi bị người ta đánh, tôi chỉ muốn con gái tôi đánh trả thôi. Nếu không hôm nay cho dù tôi có vào quan tài rồi, thì tôi cũng bị tức đến xác c.h.ế.t vùng dậy."

"Cho dù chuyện hôm nay xong ở đây, nhưng con gái nhà họ Lương chúng tôi sẽ không tiếp tục sống cùng thằng nhóc nhà họ Chu nữa. Con gái mà nhà họ Lương chúng tôi vất vả lắm mới nuôi lớn, không phải là để cho các người hành hạ."

"Dù sao thì hai người họ cũng chưa đăng ký, hôm nay con gái tôi sẽ về nhà. Tứ Bang, cháu về nhà kéo xe đẩy đến đây, lúc chị cả cháu kết hôn, chú cho nó không ít vật dụng gia đình, bây giờ chị cả cháu không sống cùng thẳng súc sinh nhà họ Chu nữa, tất nhiên cũng phải mang mấy thứ này về."

"Ông đây lấy về làm củi đốt, cũng không thể để cho thằng súc sinh kia chiếm hời."

Lương Tứ Bang vốn đang lo mình đến vô ích, nay nghe thế, anh ta vui vẻ đồng ý. Anh ta rủ Lương Tam Bang vội vàng chạy về nhà.

Bà Chu vốn đang mỏi mắt mong chờ trưởng thôn sẽ lấy lại công đạo cho nhà bà ta, nghe thấy thế thì trợn tròn mắt: "Không được, không được, vợ chồng cãi nhau đánh nhau là chuyện bình thường thôi mà, sao lại đi đến nông nỗi phải tách ra thế này?"

Ở thời đại này, nếu muốn đăng ký kết hôn thì phải đi tít lên thị trấn mới làm được, mà thị trấn cách chỗ này phải đến tám mươi dặm cứ đâu ít, cả đi cả về cũng mất cả ngày trời rồi.

Hơn nữa, cái giấy chứng nhận kết hôn này cũng không thông dụng giống đời sau, chỉ cần làm hôn lễ thôi mà đã coi như kết hôn rồi.

Tần Sơn Hoa xoa xoa mu bàn tay bị thương của mình, cười lạnh nói:

"Sao lại không? Cuộc sống của con gái tôi ở nhà bà thế nào thì bà tự biết rõ, tôi không nói thẳng ra là đã giữ mặt mũi cho bà rồi đấy. Hoàng Tiểu Đào, nếu bà đã coi thường con gái nhà tôi như thế, chúng tôi sẽ dẫn nó về, đừng có làm như nó thèm nhà bà lắm ấy."

Vốn mục đích ban đầu của Lương Đức Lợi và Tần Sơn Hoa là dạy dỗ Chu Vĩnh Tân một chút, để sau này anh ta không dám ra tay với Lương Thanh Cúc nữa, nhưng khi nhìn thấy Chu Tiểu Ngọc bị bà Chu bắt đi rửa bát, mục đích của hai người họ đã thay đổi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 638: Chương 638



Ý tưởng đưa Lương Thanh Cúc về nhà này, họ cũng vừa mới thương lượng lúc Lương Thanh Cúc đánh Chu Vĩnh Tân đây thôi.

Hai ông bà sinh được tổng cộng năm đứa con gái, mấy năm gần đây, ông bà nghe không thiếu những tin đồn linh tinh về nhà họ, tạm không nói đâu xa, ngay cả mẹ ruột của Lương Đức Lợi trước đây cũng đã nói không ít lời khó nghe.

Nhưng mà cho dù bà ta có nói chuyện khó nghe, cũng chưa từng bắt đám trẻ hơn một tuổi đi rửa bát.

Thậm chí trước khi hai ông bà sinh cô tư và cô năm, mẹ của Lương Đức Lợi cũng không quá đáng cho lắm.

Đây là lần đầu tiên họ thấy loại người giống bà Chu đây, con dâu vừa mới sinh được một đứa con gái thôi, cũng đâu phải không sinh được nữa. Ấy thế mà bà ta đã quá đáng đến mức này.

Tần Sơn Hoa nhìn thoáng qua đám người đang đứng hóng hớt, cao giọng nói:

"Tiểu Cúc nhà chúng tôi không trèo cao nổi Chu Vĩnh Tân nhà bà. Hy vọng sau này Chu Vĩnh Tân và Chu Vĩnh Đức nhà bà cưới vợ, con dâu nhà bà nhất định phải nam tính giống đàn ông, nếu không kết cục của Tiểu Cúc nhà chúng tôi chính là kết cục của họ."

Đám người hóng hớt như vừa được mở ra một đề tài mới, ánh mắt của các cô các dì trong thôn này nhìn bà Chu cũng không còn thiện cảm nữa.

Trong lòng bà Chu đập loạn, bà ta biết việc lớn không tốt rồi.

Ở thời đại này, chuyện cưới hỏi của phụ nữ dựa vào đâu? Còn không phải là dựa vào nhà gái nhìn trúng rồi mới bảo bà mối đi bàn bạc đó ư?

Người giống như Lương Thanh Cúc, được nhà trai nhìn trúng rồi mời bà mối đi bàn bạc chỉ chiếm số ít thôi.

Sở dĩ bà Chu nhìn Lương Thanh Cúc không vừa mắt, là do bà ta cảm thấy trước đây chắc chắn Lương Thanh Cúc đã dùng thủ đoạn không quang minh chính đại để quyến rũ con trai bà ta.

Nếu không, sao con trai bà ta lại nhìn trúng chị ấy cho được?

Nhưng mà chuyện đã được quyết định rồi, cho dù bà Chu không hài lòng đến đâu thì cũng không còn tác dụng nữa.

Dù sao thì ở cái thời đại này, những gia đình trả phần lớn lễ hỏi cho con gái cầm giống nhà họ Lương ấy, đúng là đốt đèn cũng khó mà tìm ra.

Bà Chu không nói gì, nhưng trong lòng rất hài lòng với chuyện con dâu được cầm lễ hỏi, nhưng trong cái hài lòng đó, còn xen lẫn chút khinh thường đối với Lương Thanh Cúc nữa, vì dù có thế nào thì tiền cũng là của con dâu.

Nhưng cho dù không hài lòng đến đâu, bà Chu cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ bắt con trai mình bỏ vợ.

Ở thời đại này, muốn cưới một cô con dâu về thôi là chuyện vô cùng khó khăn, chứ đừng nói đến chuyện cưới người thứ hai.

Nếu Chu Vĩnh Tân nhà bà ta và Lương Thanh Cúc ly hôn, sau này Chu Vĩnh Tân sẽ phải chịu cô đơn cả đời.

Bà Chu đánh một cái lên lưng của Chu Vĩnh Tân: "Con nói gì đi chứ."

Chu Vĩnh Tân rên lên một tiếng, trán anh ta ứa ra mồ hôi lạnh, chờ đến khi cơn đau sau lưng giảm đi một chút, anh ta mới nói với Lương Thanh Cúc:

"Thanh Cúc, anh sai rồi, anh không dám nữa đâu. Tiểu Ngọc vẫn còn bé như thế, em nỡ để con bé không có mẹ ư?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 639: Chương 639



Tình huống nhà anh ta thế nào anh ta vẫn luôn hiểu rõ. Nhà họ Chu cũng không giàu có, cũng chỉ được coi như sàn sàn như những gia đình khác trong Hạ Lâm Truân thôi.

Lúc trước nếu như anh ta không dính vận cứt chó được Lương Đức Lợi thích, Lương Thanh Cúc sẽ không gả đến nhà anh ta.

Không phải Chu Vĩnh Tân không tự hào, đặc biệt là sau khi thấy đám bạn cùng lứa mình tiêu rất nhiều tiền bạc mới cưới được vợ.

Nếu ly hôn với Lương Tiểu Cúc, trong nhà anh ta lại không có tiền, Vĩnh Đức lại còn chưa lấy vợ, đến lúc đó chắc chắn mẹ anh ta sẽ dồn tất cả tiền cho Vĩnh Đức cưới vợ trước.

Đến lúc đó, xác suất anh ta phải độc thân suốt đời là rất lớn.

Không có người đàn ông nào muốn phải độc thân suốt đời cả.

"Lời này của anh không đúng chút nào, sao Tiểu Ngọc lại không có mẹ cho được? Nếu có, thì cũng là không có cha mới đúng." Ngu Thanh Nhàn đứng cạnh nói, dứt lời cô lại hỏi Lương Thanh Cúc: "Chị cả, em nhớ trước kia chị nói với em, Tiểu Ngọc vẫn chưa được vào hộ khẩu đúng không?"

Lương Thanh Cúc sửng sốt một lát rồi gật đầu. Quả thật Chu Tiểu Ngọc chưa được vào hộ khẩu. Vì chuyện này, chị ấy đã cãi nhau với Chu Vĩnh Tân không ít lần.

Chu Vĩnh Tân và bà Chu đều nói không cần vào hộ khẩu vội, chờ có con trai thì vào cùng một lượt, cũng không thể để một con nhóc lỗ vốn chiếm vị trí của trưởng tôn nhà bà ta được.

Ngu Thanh Nhàn cười nói: "Vậy đúng rồi, Tiểu Ngọc không ở hộ khẩu nhà họ Chu các người, vậy chắc chắn đứa bé phải đi theo mẹ nó rồi. Chuyện này cho dù có đến tòa án trên huyện thì kết quả cũng sẽ thế này mà thôi."

Ngu Thanh Nhàn nói xong, không đợi cho mọi người kịp hoàn hồn lại, cô đã bế Chu Tiểu Ngọc đi rồi:

"Cha mẹ, thời gian không còn sớm nữa, con về nấu cơm trước nhé."

Ngu Thanh Nhàn đi ra ngoài, mọi người vô thức dạt sang hai bên nhường đường cho cô, cho dù trong lòng cô đang ôm đứa bé của Hạ Lâm Truân bọn họ cũng không có ai dám cản cô.

Những hành vi của cô vừa nãy mọi người đều nhìn thấy cả, người mà đưa gậy cho chị cả đánh anh rể chính là cô đây chứ ai.

Có vài người ngoài mặt không thể hiện ra, nhưng trong lòng thật ra rất tàn nhẫn. Hơn nữa, họ và bà Chu cũng không thân không thích, sao phải vì bọn họ mà đắc tội với cô cơ chứ?

Lương Đức Lợi và Lương Đức Lâm thấy Ngu Thanh Nhàn đi xa rồi, tâm trạng vô cùng sung sướng, không còn đứa bé ở đây nữa, họ đàm phán sẽ chiếm được nhiều phần thắng hơn.

Lúc này bà Chu và Chu Vĩnh Tân mới phản ứng lại, chờ đến khi bọn nhớ ra phải đuổi theo Ngu Thanh Nhàn thì Ngu Thanh Nhàn đã bế đứa bé đi xa rồi, không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.

Thôn trưởng của Hạ Lâm Truân nhìn Lương Thanh Cúc, hỏi: "Cô nghĩ thế nào?"

Ánh mắt của Lương Thanh Cúc dừng lại trên người hai mẹ con nhà họ Chu một lúc lâu, lại nhìn về phía cha mẹ của mình, chị ấy hít sâu một hơi, nói:

"Tôi không muốn sống với Chu Vĩnh Tân nữa."

Sau khi Ngu Thanh Nhàn bế Tiểu Ngọc về đến nhà thì bắt đầu nấu cơm, đồ ăn vẫn chưa được bỏ vào nồi đã thấy đám người Lương Đức Lợi kéo đồ cưới của Lương Thanh Cúc về đến nơi rồi, ngay cả chị ấy cũng trở lại.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 640: Chương 640



Tần Sơn Hoa ra sau vườn bắt một con gà trống ra thịt.

Con gà trống này đã nuôi được hai năm rồi, bình thường Tần Sơn vẫn luôn coi nó như bảo bối, trước khi Cố Hạo Lâm từng ám chỉ vài lần là thèm thịt gà, Tần Sơn Hoa cũng chưa có ý định thịt nó.

Lương Thanh Cúc cũng đến phòng bếp giúp đỡ.

Tần Sơn Hoa cũng giống nhiều bậc cha mẹ khác, đều không biết nói lời hay, đối với việc Lương Thanh Cúc về nhà ở, bà chỉ nói đúng một câu: "Cứ ngoan ngoãn ở nhà đi, cha mẹ vẫn còn có thể làm được, vẫn còn nuôi con được."

Lương Thanh Cúc ngồi bên cạnh lò sưởi, đầu chôn giữa hai đầu gối khóc một trận, ban đầu vốn chỉ khóc nức nở, đến cuối cùng lại rống to lên, dường như chị ấy định khóc hết những tủi thân mà bao nhiêu năm nay phải chịu ra ngoài.

Ngu Thanh Nhàn và Tần Sơn Hoa cũng không an ủi chị ấy, họ đều bận rộn làm việc của mình.

Bây giờ ấy mà, có an ủi cũng vô ích thôi, cũng chẳng có tác dụng gì cả, khóc ra được là tốt, khóc xong rồi, những đau khổ trong lòng cũng hết theo, người vừa thoải mái, mà tư tưởng cũng được thông suốt.

Ngu Thanh Nhàn đi hầm gà, còn Tần Sơn Hoa đi lấy đậu tương vừa thu hoạch vụ đông vừa rồi và nấm hái trên núi lúc trời thu đã được bà phơi khô.

Gà trống hơi già, nên thịt vừa ít vừa dai, Ngu Thanh Nhàn bảo Lương Thanh Cúc để ý lửa, hầm gà trong hai tiếng đồng hồ, sau đó dán bánh bột ngô lên thành nồi để làm bánh áp chảo.

Khi Ngu Thanh Nhàn đang hầm gà, Tần Sơn Hoa cũng không nhàn rỗi, bà đi vào vườn nhổ hai củ cải lớn về gọt vỏ rồi thái thành sợi rồi ngâm với nước muối.

Vỏ củ cải gọt ra bà cũng không vứt đi mà phơi trên cải ví sắt cạnh cửa sổ bếp.

Thứ này ăn sống thì không có vị gì, nhưng sau khi phơi nắng rồi, đợi đến mùa đông ngâm vào nước cho nở ra, dù hầm hay chiên thì đều ăn rất ngon.

Chờ khi món gà hầm nấm của Ngu Thanh Nhàn múc ra bát, món nộm củ cải của Tần Sơn Hoa cũng đã được chế biến xong.

Trong số rất nhiều món được làm từ củ cải, món nộm củ cải có thể nói là ngon nhất, củ cải đã được ngâm qua nước muối, còn được trộn với đường nên không còn chút cay, hăng nào cả, trái lại giòn giòn, ngon ngon.

Nhà có nhiều người nên nếu chỉ có hai món này thì không đủ ăn. Nhưng mà những việc sau đó thì không cần Ngu Thanh Nhàn giúp đỡ nữa.

Tần Sơn Hoa hầm một nồi lớn khoai, bí đỏ và cải trắng, bà không cho nhiều muối, nhưng tương lại cho không ít.

Khoai tây và bí đỏ đều là lương thực chứa nhiều tinh bột, sau khi hầm xong thì nước canh đặc sệt, cải trắng ngập nước.

Trước khi múc ra bát, Tần Sơn Hoa rắc lên trên một chút hành thái nhỏ, khiến cho bát canh hầm này càng thêm thơm ngon hơn.

Sau khi khóc xong một trận, tâm trạng của Lương Thanh Cúc tốt lên nhiều.

Chị ấy rửa mặt mũi sạch sẽ, hít sâu một hơi rồi thở ra một cách chậm rãi. Khi nghe đến tiếng nói chuyện từ trong phòng truyền ra, chị ấy nở nụ cười.

Chị ấy về nhà rồi. Mặc dù ly hôn sẽ bị người khác cười nhạo, nhưng cha mẹ chị em của chị ấy không hề để ý, lòng của chị ấy cũng sẽ thoải mái.

Đồ ăn đã được ba mẹ con họ nấu xong, đang bày lên trên bàn ăn, mọi người cũng không nói chuyện nữa mà ngồi vào bàn, cầm bánh bột ngô chuẩn bị ăn cơm.
 
Back
Top Bottom