Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 581: Chương 581



Có giành quyền nuôi dưỡng Tiêu Kiến Đào hay không, Lạc Tân Vũ cũng không thèm quan tâm.

Đứa bé này từ khi sinh ra đến nay vẫn do mẹ chồng cô ta chăm sóc, đếm khi đứa bé được hai tuổi thì mẹ chồng quay về nông thôn, đứa bé này cũng được đưa đến nhà họ Lạc nhờ Miêu Hạ Thu chăm sóc giúp, đợi đến khi thằng bé lớn đi nhà trẻ, cô ta mới đón về.

Đứa bé này không được yêu thích cho lắm, còn khá ít nói, không biết nói những lời xuôi tai với Lạc Tân Vũ, thế nên Lạc Tân Vũ thật ra cũng không thích nó cho lắm.

Nhưng cho dù không thích thì dù sao thằng bé cũng vẫn là con trai của cô ta, Lạc Tân Vũ tất nhiên cũng không muốn Tiêu Cương dẫn Tiêu Kiến Đào đi, dù sao nếu Tiêu Kiến Đào mà bị dẫn Tiêu Cương dẫn đi rồi, cô ta và Tiêu Cương sẽ không có đường vãn hồi được nữa.

Lạc Tân Vũ náo loạn với Tiêu Cương suốt một ngày một đêm, mãi đến khi trời sáng mới chợp mắt, sau khi tỉnh ngủ lại tiếp tục gây sự với Tiêu Cương thêm một trận nữa rồi mới tức giận đi về nhà mẹ đẻ.

Trương Giai Giai và Lạc Tân Vũ vẫn luôn duy trì mối quan hệ bằng mặt không bằng lòng.

Làm gì có người chị dâu nào thích một cô em chồng suốt ngày châm ngòi tình cảm của mẹ chồng và chồng với mình đâu cơ chứ.

Trương Giai Giai không đuổi đánh Lạc Tân Vũ ra ngoài đã được coi là một người chị dâu rộng lượng rồi đấy.

Lạc Tân Vũ vừa nhìn thấy Miêu Hạ Thu thì lại bắt đầu khóc, Miêu Hạ Thu nhìn nước mắt của Lạc Tân Vũ mà đầu đau đớn từng cơn, vất vả lắm mới trấn an được Lạc Tân Vũ, sau khi ăn cơm chiều xong Lạc Tân Vũ lại về nhà.

Ở ngã rẽ chỗ đầu đường, Lạc Tân Vũ gặp được Phong Liên Thành với sắc mặt tái nhợt.

Nằm viện lâu như vậy, Phong Liên Thành còn gầy hơn so với trước đây, anh ta chỉ đứng ở đó, mặc một bộ quần áo trắng, mặt không đổi sắc nhìn cô ta.

Chỉ cần liếc mắt một cái, đã khiến cho Lạc Tân Vũ nhớ lại mùa hè lúc còn trẻ.

Cô ta như được trở về lúc con đi học, nhìn thấy Phong Liên Thành cũng đứng ở cửa nhà cô ta như thế này.

Anh ta một thân thẳng tắp, giống như một gốc cây trúc xanh, khiến cho mùa hè của cô ta nhiều thêm một màu xanh biếc. Một màu xanh biếc đó, khiến cho Lạc Tân Vũ nhớ tận mười năm trời.

Phong Liên Thành có nhân tình, con của chị gái cô ta liên tục bị nhân tình của anh ta hại chết, khiến Lạc Tân Vũ tức giận.

Cô ta nổi giận đùng đùng đi đến bệnh viện, lòng vốn tràn đầy lửa giận, đến khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt đang nằm trên giường bệnh của anh ta, lửa giận cứ thế tan biến hết.

Lạc Tân Vũ đồng ý cho bà Phong mượn tiền dưới sự cầu xin thảm thiết của bà ta. Cô ta cũng nghe được từ miệng bác sĩ, nói về sau Phong Liên Thành không làm đàn ông được nữa.

Lạc Tân Vũ cũng không muốn có gì với Phong Liên Thành cả, cô ta chỉ muốn giúp Phong Liên Thành một chút, rồi sau đó an phận sống tốt với Tiêu Cương là được.

Lạc Tân Vũ cho dù có nằm mơ cũng không ngờ rằng Tiêu Cương lại phản ứng lớn đến thế.

Bước chân của Lạc Tân Vũ chậm lại, Phong Liên Thành cười cười với Lạc Tân Vũ: "Tân Vũ, anh nghe mẹ anh nói, ít nhiều cũng nhờ có số tiền mà em cho mượn, nếu không, không biết bây giờ anh đã thành cái dáng vẻ gì nữa."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 582: Chương 582



Đột nhiên Lạc Tân Vũ không biết trả lời Phong Liên Thành như nào, cô ta không nói gì cả.

Phong Liên Thành cũng không cảm thấy khó xử, vẫn tiếp tục nói lời cảm ơn, đến cuối cùng, anh ta mới nói ra mục đích thật sự của mình: "Tân Vũ, lúc ở thị trấn anh nhìn thấy chị gái của em bế Tiểu Bách ra vào cùng với một người đàn ông, em có biết người đàn ông kia không? Anh ta là ai thế?"

Chút gợn sóng trong lòng Lạc Tân Vũ cũng trở nên bình tĩnh khi nghe câu hỏi này, cô ta nhìn người đàn ông mà mình nhớ thương suốt mười lăm năm trời, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng xa lạ.

Lạc Tân Vũ bỗng nhiên nhớ đến nguyên nhân trước kia mình càng ngày càng không buông tay được người đàn ông này, là vì mỗi lần cô ta muốn từ bỏ, người đàn ông này sẽ lắc lư trước mặt cô ta.

Giống như một lần anh ta và chị gái cô ta ầm ĩ muốn ly hôn, anh ta cũng trùng hợp đến cửa hàng mà cô ta thường ăn sáng kia, lại trùng hợp tố khổ với cô ta.

Nhớ lại quá khứ, mỗi lần cô ta gây chuyện, có lần nào không có dáng vẻ của anh ta lẫn vào trong đó đâu?

Buồn cười là trước đây cô ta vẫn không hiểu rõ. Lạc Tân Vũ thầm nghĩ, nếu lần này Tiêu Cương vẫn không kiên quyết ly hôn với cô ta, nếu Phong Liên Thành vẫn không bị thương m*nh c*n của đàn ông một cách đúng dịp như thế, có lẽ đến bây giờ cô ta vẫn chưa thể tỉnh ngộ.

"Không quen, không biết, chưa thấy bao giờ."

Lạc Tân Vũ lướt qua trước mặt Phong Liên Thành, đi được vài bước, Lạc Tân Vũ lại quay đầu trở lại: "Phong Liên Thành, bây giờ anh không phải anh rể của tôi nữa, tôi và anh không còn quan hệ gì cả. Cho nên, số tiền hai ngàn tôi cho anh mượn kia, hy vọng anh mau chóng trả lại cho tôi. Đó là số tiền tiết kiệm trong suốt nhiều năm của nhà tôi."

Lạc Tân Vũ rời đi, Phong Liên Thành đứng tại chỗ một lúc lâu nhưng vẫn chưa thể phản ứng lại.

Anh ta vẫn biết tình cảm mà Lạc Tân Vũ dành cho mình, nhiều năm qua, anh ta vẫn luôn giả ngu, cũng vẫn luôn cố ý như gần như xa với cô ta.

Mỗi lần Lạc Thanh Nhàn khiến anh ta mất hứng, anh ta sẽ cố ý lộ ra trước mặt Lạc Tân Vũ một cách vô tình.

Lạc Tân Vũ đúng là đồ ngốc không có chút đầu óc nào, anh ta nói gì cô ta cũng tin sái cổ.

Nhiều năm qua, quan hệ của Lạc Tân Vũ và Lạc Thanh Nhàn trở nên cứng nhắc như thế, không thể không kể đến công lao của anh ta.

Có lẽ là vì trước kia mỗi lần châm ngòi đều quá mức thuận lợi, cho nên trong suy nghĩ của Phong Liên Thành, nếu anh ta kể cho Lạc Tân Vũ nghe chuyện Lạc Thanh Nhàn có đàn ông ở bên ngoài, lấy cái tính tình không muốn nhìn thấy Lạc Thanh Nhàn sống tốt của Lạc Tân Vũ, nhất định cô ta sẽ tìm đến Lạc Thanh Nhàn để gây sự.

Đàn ông đều sợ phiền phức, nhất là loại đàn ông có tiền thế kia.

Làm gì có người đàn ông nào có thể chịu đựng được một người phụ nữ có vô số phiền phức cơ chứ?

Càng đừng nói đến người phụ nữ đã ly hôn một lần, còn dẫn theo một đứa con gái riêng.

Công cụ luôn luôn dễ bảo bỗng nhiên không còn sử dụng được nữa khiến cho cả người Phong Liên Thành choáng váng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 583: Chương 583



Miêu Hạ Thu lo lắng cho Lạc Tân Vũ nên vẫn luôn đi theo phía sau cô ta, sau khi nhìn thấy Lạc Tân Vũ và Phong Liên Thành nói chuyện thì kinh ngạc một chút.

Một lát sau, bà nhận ra có điều bất thường nên trốn sau bức tường nghe lén động tĩnh của hai người họ.

Lúc đầu, Miêu Hạ Thu còn nghĩ rằng Lạc Tân Vũ và Phong Liên Thành có một chân mà họ không biết, nhưng rất nhanh Miêu Hạ Thu đã tự phản bác suy nghĩ này của bà.

Con gái của bà, bà hiểu, tuy rằng tính tình của cô ta kém một chút, nhân phẩm của cô ta cũng không tốt cho lắm, nhưng chỉ cần Phong Liên Thành một ngày vẫn là anh rể của cô ta, cho dù cô ta yêu người đàn ông này đến độ khó mà quên được đi nữa, cô ta cũng sẽ không dẫm lên giới hạn đạo đức.

Những lời nói linh tinh xiên xỏ của Phong Liên Thành sau đó khiến Miêu Hạ Thu nghe nổi trận lôi đình, chỉ tiếc không thể xông ra đánh cho cái tên Phong Liên Thành không biết xấu hổ này một trận.

Thanh Nhàn nhà bà đã ly hôn với anh ta rồi, hai người không còn quan hệ gì nữa, Thanh Nhàn nhà bà vừa tốt tính vừa dịu dàng, có đàn ông theo đuổi không phải chuyện bình thường ư?

Lẽ nào cho dù Thanh Nhàn nhà bà đã ly hôn với anh ta rồi, mà vẫn phải sống thủ tiết cho anh ta ư?

Đúng là mặt dày mới dám nghĩ thế.

Miêu Hạ Thu hận đến nghiến răng nghiến lợi, bà kiềm chế cơn tức chờ nghe Lạc Tân Vũ trả lời.

Trong lòng Miêu Hạ Thu căng thẳng một cách khó hiểu, bà hiểu rõ Lạc Tân Vũ có đức hạnh gì hơn bất cứ ai khác, dùng ngón tay Miêu Hạ Thu cũng đoán được sau khi nghe xong những lời này Lạc Tân Vũ nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Dù sao thì cô ta từ nhỏ đã lập chí không muốn cho chị gái mình sống tốt rồi mà.

Nhưng câu trả lời của Lạc Tân Vũ lại khiến Miêu Hạ Thu vô cùng kinh ngạc, sau thì cảm thấy vui mừng.

Miêu Hạ Thu nghe tiếng bước chân của Lạc Tân Vũ đi xa rồi mới ra khỏi góc tường, bà nhìn Phong Liên Thành đang đứng ngẩn người, thầm muốn dùng cái túi trong tay đập lên đầu anh ta.

Nhưng khi bà nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Phong Liên Thành, bà sợ bà vừa đập một cái anh ta đã xảy ra chuyện, đến lúc đó, cái con mụ chanh chua họ Phong kia còn không nhân cơ hội này bò lên nhà họ ư?

Miêu Hạ Thu hừ một tiếng, cũng lướt qua bên người anh ta.

Miêu Hạ Thu đi đến nhà Lạc Tân Vũ, không nói hai lời kéo Lạc Tân Vũ vào phòng, sau khi khóa cửa lại thì ép hỏi.

Chờ đến khi cô ta nói ra, Phong Liên Thành thường xuyên tố khổ trước mặt cô ta thì bà tức đến mơ màng. Bà tát một cái lên đầu Lạc Tân Vũ.

"Con đúng là nghiệp chướng mà, con đúng là nghiệp chướng mà. Mẹ thật sự hối hận lúc trước lại sinh ra con. Chi bằng lúc con còn ở trong bụng, mẹ nạo sạch cho rồi, lúc sinh con ra, sao mẹ lại không chìm c.h.ế.t con cơ chứ? Con có đầu óc không hả, con còn có chút đầu óc nào không? Hả?"

"Phong Liên Thành là gì của con, Lạc Thanh Nhàn lại là gì của con? Hả? Vì sao con lại vì một người ngoài mà đi chỉ trích chị gái ruột của mình như thế, trong lòng con còn chút lương tâm đạo đức nào không? Phong Liên Thành chỉ đang dụ dỗ con thôi, con không nhìn ra được ư? Con là đồ ngốc à?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 584: Chương 584



Miêu Hạ Thu tức giận đến không lựa lời nữa: "Mẹ thấy, con và Phong Liên Thành đúng là nồi nào úp vung đấy đó. Nhân lúc bây giờ thằng đó đang độc thân, con cũng sắp ly hôn rồi, hai người ở bên nhau đi."

"Nếu sau này mẹ và cha con còn quan đến con nữa, vậy thì hai ông bà già này sẽ là con của con."

Miêu Hạ Thu xông cửa ra ngoài. Lúc ra đến cửa, bà gặp Tiêu Cương vừa đi làm về, bà cố thu hồi vẻ mặt giận giữ, móc túi lấy ra một cái phong bì rồi nhét vào n.g.ự.c Tiêu Cương.

"Tiêu Cương, đây là một chút tâm ý của cha và mẹ, con cầm trước lo liệu cho mẹ con, không đủ lại nói với cha mẹ." Miêu Hạ Thu dừng một lát: "Nếu con thật sự ly hôn với Tân Vũ cũng đừng lo lắng gì cả, sau này chúng ta vẫn sẽ là người thân. Nếu con vui lòng thì gọi hai ông bà già này một tiếng cha mẹ, không vui lòng thì gọi cô chú cũng được."

"Trong nhà vẫn có chút việc, mẹ đi trước nhé." Miêu Hạ Thu sợ Tiêu Cương trả tiền cho bà, vội vàng bước đi.

Tiêu Cương cầm phong bì đuổi theo vài bước rồi thôi, anh ta vuốt phong thư chứa đầy tiền, cuối cùng cũng không đuổi theo nữa.

Trong nhà anh ta đúng thật là đang cần dùng tiền gấp, hôm nay anh ta vay đồng nghiệp một trăm đồng mà cũng không vay được, thời đại này, nhà ai cũng khó khăn cả.

Số tiền này của Miêu Hạ Thu đúng lúc hóa giải chuyện lửa xém lông mày của nhà anh ta.

Trong lòng Tiêu Cương âm thầm thề, nhất định sẽ trả lại số tiền này cho cha mẹ vợ.

Anh ta hiểu rõ, số tiền này là cha mẹ vợ bồi thường cho anh ta, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, Lạc Tân Vũ cho người khác mượn tiền, dù chuyện thế nào đi nữa thì cũng không đến lượt người làm cha mẹ như họ trả thay.

Ngày thứ ba đến thị trấn, Ngu Thanh Nhàn cuối cùng cũng cầm được biển hiệu cửa hàng.

Cô là một người không giỏi trong chuyện đặt tên, suy nghĩ ra vài cái tên mà không hài lòng với cái nào cả.

Cuối cùng cô nhìn thấy bó hoa mà Tạ Uẩn tặng cô vẫn luôn đặt trong không gian kia, cô mới chợt nảy ra suy nghĩ, đặt tên cửa hàng là "Lãng mạn mãn ốc".

Biển hiệu của Lãng mạn mãn ốc có màu trắng hồng, bên trên còn vẽ một số bức tranh nhỏ về trang sức, son môi linh tinh, bên dưới góc trái của biển hiệu là một cô gái trang điểm tinh xảo.

Ở địa phương nhỏ như huyện Phong Lai, cái loại biển hiệu màu hồng nhạt thế này có thể đếm trên đầu ngón tay, thậm chí nhiều cửa hàng còn không có cả biển tên cơ. Trong số những biển hiệu rực rỡ sắc màu treo ngay bên cạnh trường học, biển hiệu màu hồng nhạt nhà họ vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.

Treo biển xong, dọn dẹp cửa hàng lại cho sạch sẽ, sắp xếp những sản phẩm tinh xảo lên kệ, cửa hàng nhỏ của Ngu Thanh Nhàn cứ thế mà khai trương.

Tạ Uẩn đã sớm đến trấn Nam Lai đặt hoa cho ngày khai trương rồi, những lẵng hoa xinh đẹp lúc được đưa đến cửa hàng vẫn còn dính sương sớm.

Một tấm thảm đỏ được trải giữa lối vào cửa hàng, pháo vừa đốt, cửa hàng tinh phẩm "Lãng mạn mãn ốc" cứ thế khai trương.

Miêu Hạ Thu và Lạc Hữu Dân cũng đến chung vui, những khách hàng khác cũng rất nể tình mà đi dạo cửa hàng tinh phẩm. Lạc Hữu Dân không thích nơi đông người, nên bế đứa bé ra ngoài chơi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 585: Chương 585



Miêu Hạ Thu vừa nhìn chằm chằm khách hàng mua đồ này đồ kia, vừa hỏi Ngu Thanh Nhàn đang vội tính tiền: "Nhàn Nhàn, con nói thật cho mẹ biết đi, người tặng hoa cho con kia, có quan hệ gì với con thế?"

Chuyện hai người hẹn hò, Ngu Thanh Nhàn cũng không tính giấu diếm ai, nhưng Ngu Thanh Nhàn muốn đợi thêm một thời gian nữa, dù sao thì cô cũng vừa ly hôn không được bao lâu, nếu nhanh vậy mà đã tìm thấy đối tượng, kiểu gì Miêu Hạ Thu cũng sẽ lo lắng. Cô nói: "Anh ấy đang theo đuổi con."

Ánh mắt của Miêu Hạ Thu bỗng sáng rực lên: "Thằng bé tên là gì, là người ở đâu? Trong nhà có mấy người, đang làm gì, tiền lương một tháng có cao không? Trước kia thằng bé từng hẹn hò với ai chưa, nó có biết chuyện của Tiểu Bách Tuế không?"

Miêu Hạ Thu hỏi liên tiếp hết vấn đề này đến vấn đề khác, giống như pháo liên thanh, Ngu Thanh Nhàn vẫn kiên nhẫn trả lời từng câu một:

"Anh ấy tên là Tạ Uẩn, mẹ cũng gặp rồi đấy, chính là người bạn qua thư kia của con, cái người lúc trước đưa con về nhà ấy. Anh ấy là người Hương Giang, điều kiện trong nhà cũng khá giả, nhưng lại hơi phức tạp. Bây giờ cha anh ấy qua đời rồi, mẹ anh ấy có một người bạn trai, đang đi du lịch thế giới. Anh ấy là nhà đầu tư, có mở một công ty ở huyện Phong Lai chúng ta, muốn đầu tư thị trấn của chúng ta thành khu du lịch."

"Còn chuyện anh ấy kiếm được bao nhiêu tiền thì con chưa từng hỏi. Anh ấy chưa từng hẹn hò, lớn tuổi hơn con, anh ấy biết con đã có Bách Tuế, cũng mua cho Bách Tuế không ít đồ ăn ngon, đều đặt ở phòng phía sau kia kìa."

Ngu Thanh Nhàn trả lời từng vấn đề một, ngọn lửa trong lòng Miêu Hạ Thu lại tắt đi từng chút, mãi đến khi Ngu Thanh Nhàn nói xong câu cuối cùng, ngọn lửa đã bị dập tắt trong lòng bà lại bùng cháy lên: "Người nhà của thằng bé có biết chuyện thằng bé đang theo đuổi con không?"

"Biết ạ. Anh ấy nói với mẹ anh ấy rồi, mẹ anh ấy bảo thế nào cũng được."

Cuộc hôn nhân của mẹ Tạ Uẩn đã khiến bà ấy khổ sở cả đời rồi, nên bà ấy cũng không yêu cầu cao với đối tượng kết hôn của con trai, chỉ cần con trai của bà thích là được.

Tâm trạng của Miêu Hạ Thu thả lỏng một chút: "Thằng bé có đến không?"

"Có ạ, mẹ chờ chút nữa đi." Bây giờ công ty của Tạ Uẩn đang trong thời kì phát triển mấu chốt.

Trấn Nam Lai nổi tiếng là khu vực gieo trồng hoa tươi chủ yếu của huyện Phượng Lai, ngày nào Tạ Uẩn cũng phải đưa nhân viên của công ty anh và nhân viên chính phủ đi qua đi lại giữa thị trấn và trấn Nam Lai, đoán chừng không bao lâu nữa, hạng mục đầu tư của họ có thể chính thức bắt đầu rồi.

Nghe những lời Ngu Thanh Nhàn nói, vừa đến giữa trưa, Miêu Hạ Thu đã bắt đầu không yên lòng, thường xuyên ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa.

Bà cũng kể chuyện của Lạc Tân Vũ cho Ngu Thanh Nhàn nghe: "Con bé đúng là không có đầu óc mà, lớn đến thế rồi mà bị người ta lợi dụng cũng không biết, vừa ngu ngốc vừa hồ đồ, người ta nói cái gì thì tin cái đó, đang yên đang lành bị người ta sai bảo suốt mấy năm trời, đúng là dại dột mà."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 586: Chương 586



Miêu Hạ Thu thật sự rất ghét bỏ Lạc Tân Vũ, mỗi lần trước khi đi ngủ bà luôn nghĩ, rốt cuộc trước kia bà đã tạo nghiệt gì mới sinh ra được một đứa con gái như thế cơ chứ.

Ngu Thanh Nhàn đã sớm đoán được chuyện này, cô không phát biểu cảm nghĩ với lời nói của Miêu Hạ Thu: "Cô ta và Tiêu Cương thế nào rồi? Có ly hôn không?"

"Vẫn chưa ly hôn. Nó sống c.h.ế.t gì cũng không đồng ý, mà mẹ của Tiêu Cương vẫn đang nằm viện, cũng không có thời gian gây sự với con bé, bây giờ hai đứa đang giằng co kia kìa."

Miêu Hạ Thu không hy vọng Lạc Tân Vũ sẽ ly hôn, dù sao Lạc Tân Vũ cũng không thể tìm được người nào đối xử tốt với cô ta giống như Tiêu Cương nữa.

Nhưng mà đứng ở góc độ của Tiêu Cương, Miêu Hạ Thu cảm thấy cuộc hôn nhân đó nên kết thúc, có một người vợ như Lạc Tân Vũ đúng là bực mình mà.

Ngu Thanh Nhàn không nói gì nữa, có người mua đồ xong thì đi ra tính tiền, cô thanh toán hóa đơn, trả tiền lẻ lại cho khách, còn Miêu Hạ Thu thì đứng cạnh nhanh chân nhanh tay giúp Ngu Thanh Nhàn đóng gói.

Đến giữa trưa, lượng khách đến vơi đi một chút, Tạ Uẩn cũng khoan thai đến muộn. Trong tay anh cầm theo hai cái cặp lồng cơm, bên trong đựng những món ăn ngon nhất mà anh đã đặt trước từ cửa hàng.

Miêu Hạ Thu đang thanh toán cho khách hàng, Ngu Thanh Nhàn đi đến đón anh: "Sao mua nhiều đồ ăn như thế?"

"Không phải cha mẹ đến ư? Còn không cho anh thể hiện à?" Đối với những người đối xử tốt với vợ anh, xưa nay anh chưa hề keo kiệt.

Ngu Thanh Nhàn lườm anh một cái: "Anh vẫn chưa qua cửa của cha mẹ đâu, hai từ cha mẹ này gọi cũng hơi sớm rồi đó."

"Cứ chờ mà xem." Tạ Uẩn nói xong thì cầm theo hộp đựng thức ăn đi đến trước mặt Miêu Hạ Thu: "Con chào dì, dì bận rộn cả một buổi sáng chắc cũng đói bụng rồi nhỉ? Con có mang chút đồ ăn đến, dì nghỉ ngơi rồi ăn uống chút đi ạ?"

Miêu Hạ Thu đã sớm chú ý đến cậu thanh niên cầm theo đồ đạc này. Lúc trước khi anh đưa con gái bà về, trời đã tối đen rồi, bà chỉ nhìn được dáng dấp của anh chứ không thấy khuôn mặt.

Bây giờ trời ban ngày sáng sủa như thế, vừa thấy Miêu Hạ Thu đã cảm thấy vui vẻ.

Cái cậu chàng tên là Tạ Uẩn này, dáng dấp không chỉ tốt hơn Phong Liên Thành một chút thôi đâu.

"Cháu nói dì mới nhớ ra là dì cũng đang đói bụng, cảm ơn cháu nhé." Trong cửa hàng có một cái bàn gấp, Ngu Thanh Nhàn để một chỗ trống bên cạnh quầy để làm chỗ ăn cơm, Miêu Hạ Thu kê cái bàn ra.

Tạ Uẩn hiểu ý dọn đồ ăn lên bàn mà không cần Ngu Thanh Nhàn phải nhúng tay.

Chờ đến khi Ngu Thanh Nhàn ra phía sau gọi Lạc Hữu Dân ra ăn cơm, hai người đã nói chuyện vô cùng vui vẻ rồi, xưng hô của Miêu Hạ Thu đối với Tạ Uẩn cũng đổi thành Tiểu Uẩn.

Đặt Tiểu Bách Tuế đang ngủ lên xe đẩy trẻ con, bốn người ngồi vào bàn ăn cơm, Lạc Hữu Dân nghiêm túc quan sát Tạ Uẩn và tìm hiểu về gia đình của anh. Tạ Uẩn cũng không giấu diếm, kể rõ tình huống của nhà mình.

Nghe được cha của Tạ Uẩn cưới một lúc hai bà vợ, đôi mày của Lạc Hữu Dân lập tức nhăn lại, Miêu Hạ Thu cũng cảm thấy bát thịt viên kho tàu kia cũng không còn thơm nữa.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 587: Chương 587



"Tiểu Uẩn à, người bản địa chúng tôi không giống với người Hương Giang các cháu đâu, bên này của chúng tôi, đàn ông chỉ được cưới một người vợ thôi."

Miêu Hạ Thu nói xong, lại nhớ đến Phong Liên Thành khiến người ta bực mình kia.

Quốc gia đúng là quy định chỉ có thể cưới một vợ, nhưng mà có người đàn ông nào không lăng nhăng đâu, những người không có tiền mà cũng muốn ba vợ bốn nàng hầu cơ mà.

"Cháu biết ạ." Vấn đề này trước sau gì cũng phải đối mặt, Tạ Uẩn thẳng thắn đáp: "Từ khi cháu còn bé, tình cảm của cha mẹ cháu đã không tốt rồi, mẹ cháu nuôi lớn cháu cũng không dễ dàng gì. Lúc còn trẻ, chứng kiến mẹ cháu phải chịu tủi thân vì gia đình vợ hai của cha cháu, từ đó về sau cháu đã thề, sau này nhất định sẽ đối xử tốt với vợ mình, cố gắng không để cô ấy chịu chút tủi thân nào."

"Bây giờ cha cháu đã qua đời rồi, các chị của cháu cũng đã lấy chồng và đang sống cuộc sống hạnh phúc, mẹ của cháu bây giờ vô cùng thích đi du lịch không muốn về Hương Giang nữa, mà công việc của cháu cũng đã chuyển trụ sở về trong nước, cháu cũng không muốn về Hương Giang nữa."

Ý là, sẽ không cưới vợ hai.

Câu trả lời của Tạ Uẩn cũng không thể khiến hai cụ hài lòng, trong lòng hai cụ có băn khoăn, nhưng mà cũng không lên tiếng phản bác.

Người ta nói lần thứ nhất gả thì nghe theo ý cha mẹ, lần thứ hai gả thì nghe theo trái tim.

Cuộc hôn nhân đầu tiên của con gái lớn của hai ông bà là do chính cô tự tìm, nhưng người tác hợp cô và Phong Liên Thành lại là Lạc Hữu Dân. Lần gả thứ hai này chủ yếu là xem ý của con gái, nếu cô thích, người làm cha mẹ như hai ông bà cũng sẽ không phản đối quá mức.

Điều duy nhất họ có thể làm chính là làm hậu phương vững chắc cho con gái, cố gắng trở thành cản tránh gió cho con.

Tạ Uẩn cũng nhận ra nỗi lo lắng của hai cụ, anh càng thêm ra sức bày tỏ lòng mình, ý đồ khiến cho biểu hiện của mình càng xuất sắc hơn.

Đêm đó, Miêu Hạ Thu không về nhà, bà ngủ cùng một giường với Ngu Thanh Nhàn. Hai me con nhân lúc Tiểu Bách Tuế ngủ say trò chuyện một lúc lâu, mãi cho đến đêm khuya mới chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Miêu Hạ Thu cũng rời đi, chỉ còn lại Ngu Thanh Nhàn và Tiểu Bách Tuế ở lại thị trấn.

Cửa hàng tinh phẩm của Ngu Thanh Nhàn buôn bán rất tốt, những người trẻ tuổi trong thị trấn, mỗi lúc rảnh rỗi cũng sẽ đến cửa hàng dạo một vòng.

Đám bác gái trung niên cũng rất tò mò về Ngu Thanh Nhàn, không mất quá nhiều công sức mà Ngu Thanh Nhàn đã kết bạn được với rất nhiều người, cũng biết không ít chuyện trong thị trấn.

Chuyện được bàn luận nhiều nhất hiện nay là bên phía công trường kiến trúc chỗ thành bắc xuất hiện một tên lưu manh, uống chút rượu là đi thẳng đến gặp bà chủ của một tiệm cơm bên đó, nếu không phải giải phóng quân đúng lúc đi ngang qua, thì hậu quả đúng là không tưởng tượng nổi.

Người dân huyện Phượng Lai rất chất phác, chưa bao giờ xảy ra chuyện lưu manh dâm loạn phụ nữ thế này, nên chuyện này cứ một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng cả phố đều biết.

Ngu Thanh Nhàn hỏi hệ thống: "Chiến sĩ giải phóng quân cứu Phùng Tiểu Du chính là người chồng định mệnh của cô ấy ư?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 588: Chương 588



"Đúng vậy, đúng vậy." Chỗ của Ngu Thanh Nhàn không có chuyện gì để hóng, mà hệ thống lại không thích xem Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn nói chuyện yêu đương.

Mấy thế giới vừa rồi họ đều yêu đương, hẹn hò, ngọt ngấy luôn rồi, hệ thống nhìn mà phát chán.

Hiếm có nam nữ chính ở thế giới nào mà không yêu sách như thế giới này, nó có thể yên tâm xem náo nhiệt, hệ thống bèn ngâm mình cả ngày bên chỗ của Phùng Tiểu Du, nó còn hiểu rõ chuyện này hơn cả đương sự.

"Đúng vậy, là anh ta đấy. Anh ta tên là Chu Tích Nguyên, là một người vô cùng, vô cùng chính nghĩa. Ồ, cái tên lưu manh dâm loạn Phùng Tiểu Du kia, chính là chồng trước của Phùng Tiểu Du là Cao Kính Tùng dẫn tới. Mục đích của anh ta là muốn Phùng Tiểu Du lâm vào nguy hiểm, còn anh ta trốn trong tối định diễn anh hùng cứu mĩ nhân, để tiếp tục nối tiếp tiền duyên với Phùng Tiểu Du."

Hệ thống vô cùng nhiều chuyện, Ngu Thanh Nhàn mới chỉ hỏi một câu thôi, mà nó đã tuôn hết chuyện mà mình biết ra rồi.

"Anh ta đúng là một kẻ không biết xấu hổ mà. Sau khi Phùng Tiểu Du được Chu Tích Nguyên cứu, trong đầu anh ta lại nghĩ ra một kế mới. Anh ta cố ý uống say rồi chạy đến nhà của Phùng Tiểu Du, ý đồ cưỡng h.i.ế.p cô ta. Nếu không phải đúng lúc đó Chu Tích Nguyên sống ở nhà bên cạnh thì Cao Kính Tùng đã thực hiện được ý đồ rồi."

Cho dù Phùng Tiểu Du có sức lực lớn hơn đi nữa thì cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, mà sức lực của Cao Kính Tùng còn lớn hơn người khác một chút, nếu không thì năm đó anh ta cũng không được cha của Phùng Tiểu Du nhìn trúng, nhận làm chân chạy vặt.

Sau khi ly hôn với Phùng Tiểu Du, cuộc sống của anh ta thật sự vô cùng tồi tệ.

Không có Phùng Tiểu Du cung cấp, nuôi dưỡng, anh ta đã không còn tác dụng gì với những người nhà họ Cao nữa rồi.

Bình thường người nhà họ Cao chỉ tiếc không thể nịnh anh ta bay lên trời, nhưng bây giờ cũng không còn tâng bốc anh ta nữa, thái độ vốn từ vẻ mặt hòa nhã dần dần biến thành lạnh lùng.

Đối với việc Cao Kính Tùng ở nhà ăn bám, anh trai và em trai của anh ta cũng có ý kiến, mỗi lần nói chuyện đều dùng những lời lẽ xúc phạm anh ta.

Nói trong nói ngoài đều là anh ta đã được kén rể gả ra ngoài rồi, không khác gì gả con gái như bát nước đổ đi, bây giờ anh ta cứ ở lỳ ở nhà, có khác nào những người phụ nữ đã gả ra ngoài, rồi lại bỏ về nhà mẹ đẻ, khiến cho người ta chán ghét ư?

Năm đó khi Cao Kính Tùng bị kén làm rể, người nhà họ Cao đã lập tức ở riêng.

Vì thể hiện sự hào phóng và rộng lượng của mình, Cao Kính Tùng vẫn luôn nịnh nọt cha mẹ anh ta bằng cách tặng cho họ những đồ mà thậm chí đến chính bản thân anh ta còn chưa có được.

Một tháng qua, Cao Kính Tùng đã trải nghiệm hết đau khổ ở nhân gian, anh ta vô cùng nhớ nhung quãng thời gian trước được Phùng Tiểu Du đặt trong lòng quan tâm. Anh ta cảm thấy vô cùng hối hận, mỗi lần tìm đến Phùng Tiểu Du muốn vãn hồi lại thì đều bị từ chối, cho nên anh ta mới nảy sinh ra tâm tư ác độ đó.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 589: Chương 589



Phùng Tiểu Du sống lại một đời nữa, đã không quan tâm đến thanh danh nữa rồi.

Cả đời trước cô ta đã bị thanh danh ép cho ngạt thở, chỉ vì muốn có thanh danh tốt nên nén giận vô số lần.

Sau khi Cao Kính Tùng bị Chu Tích Nguyên khống chế, chuyện đầu tiên cô ta làm là báo cảnh sát.

Chu Tích Nguyên là một giải phóng quân chính trực, lại vì mẹ đẻ của anh ta luôn có tình cách mềm yếu nên bị người khác bắt nạt, nên anh ta rất thưởng thức những người phụ nữ có tính cách như Phùng Tiểu Du.

Nhà của anh ta ở ngay bên cạnh tiệm ăn của Phùng Tiểu Du, vì cảm ơn anh ta hỗ trợ hai lần, nên cô ta nấu không ít món ngon mang sang biếu anh ta và mẹ anh ta, tình cảm của hai người họ từ đó tăng một cách nhanh chóng.

Chỉ kém không đ.â.m thủng một lớp cửa sổ mà thôi.

Ngu Thanh Nhàn cảm thán với hệ thống một lát, rồi làm chuyện của chính mình.

Việc làm ăn của cửa hàng cô đang rất tốt, lợi nhuận bên cửa hàng của Miêu Hạ Thu cũng không tệ lắm, những hàng hóa mà cô mang về từ thành phố Ô đã bán gần hết rồi.

Cô chuẩn bị chờ Tiểu Bách Tuế tỉnh ngủ sẽ bế con bé ra buồng điện thoại công cộng để gọi cho đám ông chủ bên kia, nhờ họ hỗ trợ gửi hàng hóa qua đây.

Rời khỏi buồng điện thoại, Ngu Thanh Nhàn vừa đi được vài bước đã bị người ta gọi lại.

Sau khi nhìn rõ người gọi mình lại là ai, Ngu Thanh Nhàn thầm nghĩ, người này đúng là thiêng thật. Lúc sáng cô vừa mới cùng hệ thống bàn tán chuyện của Phùng Tiểu Du, đến chiều đã gặp rồi.

"Tiểu Du, cô đi mua đồ ăn à?"

Trong tay của Phùng Tiểu Du cầm một con gà: "Đúng vậy, gà hầm khoai tây bán đắt hàng lắm, chiều nay tôi tính nấu thêm một nồi. Gần đây tôi còn định đến gặp cô cơ, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như thế, nên vẫn chưa đi được."

Giống với chuyện của Phùng Tiểu Du, cửa hàng tinh phẩm của Ngu Thanh Nhàn ở thị trấn cũng rất nổi tiếng, những công nhân đến tiệm của Phùng Tiểu Du ăn cơm đều bán tán sôi nổi chuyện này.

Phùng Tiểu Du đã muốn đến xem từ lâu rồi, nhưng những chuyện vừa xảy ra lại ngăn cản bước chân của cô ấy.

Phùng Tiểu Du chủ động nhắc đến, Ngu Thanh Nhàn bèn hỏi: "Hôm nay tôi cũng vừa được nghe người ta kể chuyện này, cô không sao chứ?"

Phùng Tiểu Du phất tay: "Tôi không sao, ngược lại là Cao Kính Tùng và tên lưu manh kia, đoán chừng vẫn đang ngồi xổm trong nhà giam đấy."

Ngu Thanh Nhàn gật đầu, hai người lại trò chuyện thêm một lát về tình hình gần đây của minh, mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, Phùng Tiểu Du mới tạm biệt Ngu Thanh Nhàn.

Buổi tối, khi Tạ Uẩn về đến, Ngu Thanh Nhàn kể chuyện này với anh. Tạ Uẩn tỏ vẻ đã biết, không muốn thảo luận sâu với Ngu Thanh Nhàn về chuyện này.

Thời gian như thoi đưa, chỉ nhoáng một cái đã trôi qua một năm rồi.

Tết Nguyên Đán vừa qua chưa được hai ngày, hạng mục đầu tiên của Tạ Uẩn đã được phê duyệt chính thức khởi động, nơi đầu tiên mà anh đầu tư chính là trấn Nam Lai.

Có sự nâng đỡ mạnh mẽ của chính phủ, anh mua một ngọn núi với giá cả vô cùng rẻ.

Lại nhờ có chính phủ làm cầu nối, anh kí hợp đồng với những hộ nông dân chuyên trồng hoa, và phân phát hạt giống hoa tươi mà anh chỉ định trồng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 590: Chương 590



Đồng thời, công tác chuẩn bị cho khu nghỉ dưỡng dưới núi cũng bắt đầu, đã được bắt đầu từ trước tháng Giêng rồi cơ.

Vì anh có tiền, nên hiệu quả công việc tăng một cách tối đa, chỉ mất nửa năm, cơ sở vật chất trong khu nghỉ dưỡng cũng đã được hoàn thiện, những bông hoa được trồng từ trong năm cũng đã nảy mầm rồi, qua vài ngày nữa là nó sẽ nở rộ thành một mảnh hoa.

Việc trang trí của khu nghĩ dưỡng đã được hoàn thiện trước ngày mười lăm tháng tám.

Thân làm vợ của Tạ Uẩn, Ngu Thanh Nhàn là người đầu tiên được anh mời, đến cùng cô còn có toàn bộ người nhà họ Lạc.

Sáng sớm ngày thứ bảy, Tạ Uẩn lái xe đến trước cửa nhà họ Lạc.

Bởi vì muốn đi chơi, cho nên người nhà họ Lạc đã dậy từ lúc trời còn trưa sáng, khi Tạ Uẩn đến, bữa sáng cũng vừa được nấu xong.

Bữa sáng hôm nay là bánh mồi, bên trong có bã dầu và bắp cải sắt nhỏ, bên trên được rưới dầu ớt, vừa ngọt lại vừa thơm.

Lạc Hữu Dân nhìn Tạ Uẩn bằng ánh mắt đăm chiêu, múc riêng cho anh một bát canh rồi nói chuyện: "Tạ Uẩn à, cháu cũng ở bên cạnh Thanh Nhàn nhà chú lâu thế rồi, định khi nào thì bàn chuyện của hai đứa thế?"

Một ngụm canh mà Tạ Uẩn vừa ăn bị mắc trong cổ họng, vất vả lắm mới nuốt xuống được, ho đến nỗi trào ra cả nước mắt.

Ngu Thanh Nhàn không nỡ nhìn, rót cho Tạ Uẩn một cốc nước, sau khi Tạ Uẩn uống xong thì mới độ cay xè trong cổ họng mới giảm bớt: "Chú ạ, lần sau khi chú nói loại chuyện này với cháu, chú có thể chờ cháu uống canh xong rồi hẵng nói không. Chú nói thình lình như thế, suýt chút nữa sặc c.h.ế.t cháu rồi."

Lạc Hữu Dân là một người cha vợ tốt. Một năm qua, ông mặt lạnh quan sát thấy Tạ Uẩn là một đứa bé tốt, khác hoàn toàn so với Phong Liên Thành, một người giống mây trên đỉnh Thiên Sơn, một người là bùn trên mặt đất vậy, không có cửa mà so.

Tạ Uẩn cũng đối xử với Tiểu Bách Tuế rất tốt, không khác gì con ruột cả, ít nhất cũng khiến cho người làm ông ngoại như Lạc Hữu Dân cảm thấy vừa lòng với người làm cha như Tạ Uẩn.

Vốn Lạc Hữu Dân cũng mặc kệ hai người ở bên cạnh nhau, muốn kết hôn khi nào thì kết hôn khi đấy, nhưng hôm qua Tiểu Bách Tuế lén hỏi ông, vì sao rõ ràng chú và mẹ là một đôi, con bé lại không thể gọi chú là cha.

Những lời đó khiến Lạc Hữu Dân khó mà trả lời.

Lạc Hữu Dân suy nghĩ suốt đêm, vẫn quyết định hôm nay nói rõ với Tạ Uẩn, cũng mượn dịp này quan sát tâm ý của thằng nhóc kia, nếu anh đồng ý thì tốt, nếu không đồng ý, hôm nay ông sẽ cầm chổi đuổi anh ra ngoài.

Vì phòng ngừa vạn nhất, trước khi ăn cơm ông đã đặt cây chổi vào góc tường bên cạnh kia rồi, ông chỉ cần đứng lên là có thể lấy được.

Lạc Hữu Dân nhìn thoáng qua Tạ Uẩn, trong lòng có chút tức giận. Thằng nhóc này đã hẹn hò với con gái ông hơn một năm rồi, vậy mà còn không đề nghị kết hôn.

Nếu cái này mà đặt ở hai mươi năm trước, thì không phải là đùa giỡn lưu manh à?

Lạc Hữu Dân càng nghĩ càng nhìn Tạ Uẩn không vừa mắt, hừ một tiếng.
 
Back
Top Bottom