Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 511: Chương 511



Trường cấp ba được đặt tại trung tâm một con đường trong ngã tư, xung quanh có các khách sạn tương đối lớn, cửa hàng cũng chỉ có duy nhất một cái của Miêu Hạ Thu, mấy tiệm ăn vặt thì lại càng ít hơn.

Học sinh trong trường cấp ba muốn ăn gì cũng phải đi bộ hơn mười phút đến tận ngã tư đường mới có.

Trấn này chỉ là một trấn nhỏ nên không có quá nhiều đồ ăn, món ăn cũng không đa dạng lắm.

Nhìn khắp cả trấn, chỉ thấy số lượng cửa hàng cháo là nhiều nhất, muốn ăn món khác thì phải đợi đến chợ phiên được mở vào thứ bảy hàng tuần.

Ngu Thanh Nhàn quan sát thấy được nhiều cơ hội kinh doanh ở cái trấn này.

Nếu hỏi kí ức đẹp nhất về thời học sinh ở thập niên tám mươi, chín mươi là gì thì tám phần mười người được hỏi sẽ trả lời là xiên que trước cổng trường.

Ngu Thanh Nhàn muốn mở một cửa tiệm xiên rán như thế. Địa điểm đã có sẵn rồi, chỉ cần mua nồi, bếp ga và pha thêm chút nước sốt để chấm xiên que là được.

Ngu Thanh Nhàn của hiện tại đã sớm không còn là Ngô Hạ A Mông của năm đó nữa rồi.

Cô trải qua nhiều thế giới như vậy, tay nghề nấu cơm tất nhiên cũng không tệ lắm. Cô lại là người thích ăn uống, nên mấy loại nước sốt chấm thịt này cô cũng từng nghiên cứu qua.

Ngu Thanh Nhàn nói ý tưởng của mình cho Miêu Hạ Thu nghe. Miêu Hạ Thu nói:

"Muốn mua bếp ga á? Hình như nhà chúng ta còn thừa một cái bếp ở phía sau đấy, con cứ lấy mà dùng là được."

Lạc Thiên Tần từng xuống nông thôn một thời gian, cái bếp ga kia được mua vào lúc đó. Bây giờ, nó vẫn để ở phòng bếp phía sau không dùng đến.

Giá của một cái bếp ga cũng không rẻ chút nào, nguyên thân và Phong Liên Thành kết hôn nhiều năm như vậy rồi, mà phần lớn tiền lương của Phong Liên Thành đều giao cho bà Phong, cô ấy chỉ có thể giữ một phần nhỏ.

Lúc con cái bị bệnh, nguyên thân đã tiêu sạch toàn bộ mình có để chữa bệnh cho nó, nên bây giờ có thể nói là cô không xu dính túi.

Nhưng đây cũng chỉ là một chuyện nhỏ thôi, bà Phong kia có tiền mà Phong Liên Thành cũng sắp đến ngày nhận lương rồi.

Nguyên thân gả vào nhà họ Phong làm trâu làm ngựa nhiều năm như thế, không có công lao cũng có khổ lao đúng không?

Cô ấy ở nhà họ Phong chịu nhiều tội như thế, khiến cho cơ thể tổn thương đến mức này, muốn đòi một chút phí bồi thường tinh thần chắc không quá đáng đâu nhỉ?

"Con cảm ơn mẹ." Ngu Thanh Nhàn nũng nịu đáp.

Đã nhiều năm rồi, Miêu Hạ Thu chưa thấy con gái lớn làm nũng như thế này, lúc này được con gái cảm ơn bằng giọng điệu ngọt ngào như thế, nụ cười trên mặt bà không cách nào giấu được.

"Lớn thế này rồi mà còn làm nũng, có biết xấu hổ hay không thế?" Nói thì nói vậy, nhưng bà lại tùy ý bốc lấy một nắm kẹo trên bàn nhét vào tay của Ngu Thanh Nhàn.

Kẹo là kẹo hoa quả cứng có đủ loại màu sắc, được bọc trong túi ni lông trắng trong suốt, thoạt nhìn có vẻ rất ngon, khi ăn vào vị ngọt lan khắp miệng. Đây chính là loại kẹo bán chạy nhất trong cửa hàng của Miêu Hạ Thu.

Ngu Thanh Nhàn bóc một viên kẹo bỏ vào miệng của Miêu Hạ Thu, lại bóc thêm một viên cho mình.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 512: Chương 512



Cơ thể của nguyên thân cực kỳ suy yếu, linh hồn của cô đã xuyên vào cơ thể này, cho dù có nước linh tuyền tẩm bổ thì trong một thời gian ngắn cũng khó mà khôi phục được.

Sáng nay Ngu Thanh Nhàn đã không ít củ cải khô, nhưng miệng cô vẫn có chút nhạt nhẽo, bây giờ ăn kẹo mới cảm nhận được mùi vị.

Ăn kẹo xong, Miêu Hạ Thu đi pha sữa bột cho Tiểu Bách Tuế, Ngu Thanh Nhàn bế Tiểu Bách Tuế đã thức giấc để chơi đùa cùng con bé.

Trong cơ thể không còn kim may nữa, Tiểu Bách Tuế cực kỳ thích cười. Chỉ cần người ta đùa một chút là con bé sẽ cười rộ lên, khóe miệng kéo ra hai bên để lộ hai lúm đồng tiền, cặp mặt thì to tròn linh động.

Diện mạo của phong Liên Thành không kém, dáng dấp của nguyên thân cũng không tệ, Ngu Thanh Nhàn thầm nghĩ, chờ đến khi Tiểu Bách Tuế trưởng thành, nhất định sẽ trở thành một cô gái nhỏ xinh đẹp.

Ngay khi hai mẹ con đang chơi đùa vui vẻ, Lạc Tân Vũ về đến.

Cô ta sống ở trong đại viện dành cho người nhà của viện khoa học và nông thôn. Khu người nhà của viện khoa học và nông thôn nằm trên đường lớn ở bên kia, cách trường cấp ba khoảng hai mươi phút đi bộ.

Chẳng qua chút khoảng cách ấy tất nhiên không thể ngăn cản được Lạc Tân Vũ, thi thoảng cô ta sẽ về nhà mẹ đẻ một chuyến.

Nhưng cố tình cô ta lại là loại người thích chèn ép người khác. Lúc về nhà, cô ta chẳng có chút tự giác nào của đứa con gái đã gả ra ngoài cả, chuyện cô ta thích làm nhất là khoa tay múa chân với người chị dâu Trương Giai Giai, còn châm ngòi li gián trước mặt Miêu Hạ Thu.

Cũng may Miêu Hạ Thu không phải người không biết phân biệt tốt xấu, cũng không phải một mẹ chồng ác độc, sĩ diện thích h.i.ế.p đáp con dâu, nếu không thì cái nhà này đã bị Lạc Tân Vũ phá tan tành rồi.

Tất nhiên, thứ làm Lạc Tân Vũ thích thú nhất vẫn là nhìn thấy người chị gái là nguyên thân bị mất mặt.

Hai chị em xấp xỉ tuổi nhau. Miêu Hạ Thu vừa sinh nguyên thân được sáu tháng thì lại mang thai Lạc Tân Vũ, khi Lạc Tân Vũ sinh ra thì nguyên thân đã được một tuổi rưỡi rồi.

Chị em xêm xêm tuổi nhau, từ nhỏ đến lớn đều trở thành đối tượng bị mọi người so sánh.

So với nguyên thân, Lạc Tân Vũ không xinh xắn bằng. Càng lớn lên, cô ta cũng không hiểu chuyện bằng nguyên thân.

Dưới sự so sánh của mọi người, cảm xúc của Lạc Tân Vũ đối với nguyên thân từ hâm mộ biến thành ghen tị.

Năm hai người đến tuổi bàn chuyện cưới gả, bởi vì Phong Liên Thành nên cảm xúc đó biến thành hận.

Lạc Tân Vũ thích Phong Liên Thành, cô ta cũng từng nói với cha mẹ là muốn gả cho Phong Liên Thành.

Nhưng lúc ấy Phong Liên Thành và nguyên thân đang hẹn hò, Lạc Hữu Dân và Miêu Hạ Thu có bị điên đâu mà đồng ý với cô ta. Lạc Tân Vũ cảm thấy cha mẹ bất công, trong trường học có một thầy giáo có dáng dấp đẹp trai như Phong Liên Thành mà chỉ giới thiệu cho nguyên thân chứ không giới thiệu cho cô ta.

Cô ta hận nguyên thân thấu xương, thậm chí còn làm ra những chuyện như vứt váy cưới của nguyên thân xuống đất rồi dẫm đạp lên.

Quan hệ của nguyên thân và cô ta cũng rạn nứt vào lúc ấy. Sau này hai người đều kết hôn rồi, Lạc Tân Vũ vẫn nhìn nguyên thân không vừa mắt như trước.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 513: Chương 513



Nguyên thân liên tục tang con, tất cả mọi người đều đau lòng thay cho cô ấy, chỉ có duy nhất cô em gái Lạc Tân Vũ này vui sướng khi người khác gặp họa.

Khi nguyên thân đang trong giai đoạn đau lòng muốn c.h.ế.t cho xong, cô ta nói nguyên thân đáng đời, đây chính là báo ứng khi cô ấy cướp chồng của em gái.

Đồ thần kinh - đây chính là đánh giá của Ngu Thanh Nhàn dành cho Lạc Tân Vũ sau khi cô xem xong trí nhớ của nguyên thân.

Cô cảm thấy, nếu Lạc Tân Vũ sống ở đời trước, nhất định cô ta và Khương Hiểu Điềm sẽ có tiếng nói chung.

"Lạc Thanh Nhàn, chị lại về rồi? Đứa con gái nhỏ bệnh tật của chị, mắt thấy không sống được bao lâu nữa, chị không ở nhà tận hưởng những giây phút cuối cùng giữa hai mẹ con đi, còn về nhà mẹ đẻ làm gì thế? Đợi chút nữa nếu con gái chị mà c.h.ế.t ở đây, thì không phải quá xui xẻo à?"

Tính tình của Lạc Tân Vũ không tốt, miệng cô ta lại càng độc hơn, những lời nói giống như hôm nay cô ta từng nói trước mặt nguyên thân không chỉ một lần, nguyên thân cũng đã từng đánh nhau với cô ta vô số lần rồi.

Cũng gọi là kẻ tám lạng người nửa cân.

Ngu Thanh Nhàn ôm chặt Tiểu Bách Tuế, tiến về phía trước vài bước, ngay khi Lạc Tân Vũ bày ra thái độ cảnh giác thì tát cho cô ta một cái.

Cô dùng toàn bộ sức lực, Lạc Tân Vũ bị đánh đến mức đầu quẹo về một bên, mặt cũng sưng lên một cách chóng mặt.

Nhưng thế vẫn còn chưa kết thúc, Ngu Thanh Nhàn lại lật tay lại tát thêm cho một cái nữa.

Cô là người tu chân, Lạc Tân Vũ đến tránh cũng không kịp. Ngu Thanh Nhàn đánh xong mà vẫn chưa hả giận, lại tát cho thêm một cái nữa:

"Miệng chó không phun được ngà voi mà. Lạc Tân Vũ, mày có phải súc sinh không thế, loại lời này mà mày cũng có thể nói được à? Ồ? Sao thế, sao không nói tiếp đi? Vậy mày vĩnh viễn cũng đừng nói nữa."

Ngu Thanh Nhàn lại tát thêm một cái, lúc này Lạc Tân Vũ mới phản ứng lại, hét ầm lên.

Miêu Hạ Thu lạnh mặt đi vào cửa cánh cửa nhỏ.

Lạc Tân Vũ bị đánh đến run lên, cô ta l.i.ế.m khóe miệng mách lẻo với Miêu Hạ Thu: "Mẹ xem Lạc Thanh Nhàn đi, chị ta đánh con thành thế này rồi."

Ánh mắt của Miêu Hạ Thu trở nên sắc bén, bà đưa bình sữa cho Ngu Thanh Nhàn:

"Đáng lắm, nên đánh mạnh thêm chút nữa. Lạc Tân Vũ, con thực sự khiến mẹ vô cùng thất vọng. Ngày thường con về nhà châm ngòi quan hệ giữa mẹ và chị dâu con còn chưa tính, mẹ và chị dâu con đều không so đo với con. Con thích nhìn chị gái con bị chê cười, mọi người cũng không trách con vì cho dù con c.h.ế.t cũng không đổi được cái tật ấy."

"Nhưng mẹ nghĩ mãi cũng không hiểu, mẹ và cha con đều là người hiền làn, sao lại sinh ra một đứa độc ác như con cơ chứ? Hay đời trước cha mẹ thiếu nợ con à, nếu không sao lại sinh ra một đứa đến đòi nợ như con? Con mau đi đi, cút mau, cút về nhà của con ấy, không có việc gì thì đừng về nữa, có việc cũng đừng về."

Lần này Miêu Hạ Thu quyết tâm là kẻ ác, bà vừa nói vừa đẩy Lạc Tân Vũ ra ngoài cửa. Hàng xóm láng giềng nghe thấy lời bà nói, đều đi ra hóng chuyện.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 514: Chương 514



Ngu Thanh Nhàn cho đứa bé uống sữa, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng: "Lạc Tân Vũ, hôm nay tôi đánh cô, lần sau nếu cô dám đứng trước mặt tôi nói mấy lời không tốt, tôi vẫn sẽ đánh tiếp, nhưng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô như lần này đâu."

"Trước kia tôi xem cô là em gái, nên mới nhường nhịn cô như thế, kết quả cô được đằng chân lân đằng đầu, vậy thì đừng trách tôi không nể tình. Sau này tôi không coi cô là em gái nữa, cô cứ thử nói lại mấy lời vừa rồi thử xem."

Miêu Hạ Thu đẩy cô ta ra đường cái, bà đi đến kéo Ngu Thanh Nhàn vào cửa hàng.

Sau khi hai người họ vào nhà, Lạc Tân Vũ che mặt. Dưới ánh mắt đánh giá của hàng xóm láng giềng, đôi mắt cô ta tràn ngập hận thù.

Sáng nay cô ta gặp Phong Liên Thành trong quán cháo, người trước kia rõ ràng đẹp trai tuấn tú, thế mà bây giờ lại trở thành dáng vẻ già nua thế này.

Khi cô ta nhắc đến Lạc Thanh Nhàn, trong đôi mắt anh ta tràn ngập đau khổ và tiếc nuối, Lạc Tân Vũ nhìn thôi mà đau lòng.

“Lạc Thanh Nhàn, chị đã cướp được người rồi, sao còn không biết quý trọng?"

Tiểu Bách Tuế ăn no lại ngủ, Miêu Hạ Thu ngồi ở quầy thu ngân lau nước mắt.

Một lúc lâu sau bà mới lên tiếng: "Mẹ và cha con sinh được ba anh em bọn con, nhân phẩm và tính cách của con và anh trai con đều tốt, đi ra ngoài nào có ai mà không khen hai đứa đâu. Chỉ riêng Tân Vũ, bị bà nội con dạy dỗ nửa năm đã thành thế này."

Năm nguyên thân tám tuổi, Lạc Hữu Dân bị bệnh gan phù nước, trạm xá ở thị trấn không có điều kiện để phẫu thuật, muốn phẫu thuật thì phải đến tận tỉnh thành.

Rơi vào đường cùng, cha mẹ nguyên thân chỉ có thể nhờ bà nội nguyên thân ở quê lên, nhờ bà chăm sóc ba đứa bé.

Tính cách nguyên thân lúc nhỏ vô cùng hoạt bát, cả ngày chạy theo sau lưng Lạc Thiên Tần đi chơi.

Từ nhỏ cơ thể của Lạc Tân Vũ đã yếu ớt, gặp chút chuyện thì sẽ chạy về mách lẻo, nên Lạc Thiên Tần và nguyên thân đều không thích chơi cùng cô ta.

Lạc Hữu Dân tuy có tiền đồ, nhưng ông lại không phải đứa con trai mà bà Lạc yêu thương nhất.

Bà Lạc sinh được tổng cộng tám người con, ba nam năm nữ, năm đứa con gái đều còn sống, con trai thì chỉ sót lại mỗi mình Lạc Hữu Dân.

Anh cả của Lạc Hữu Dân yếu ớt, vừa sinh ra thì mất luôn. Năm anh hai của Lạc Hữu Dân mười tám tuổi, trong một lần đi bơi cũng không thấy lên nữa.

Thằng hai này là đứa con mà bà Lạc yêu thương nhất, ông ta c.h.ế.t đi khiến bà Lạc vô cùng đau khổ, thậm chí bà ta còn từng nói với Lạc Hữu Dân rằng tại sao người c.h.ế.t không phải là ông, khiến cho lòng ông lạnh thấu.

Năm Lạc Hữu Dân thành thầy giáo, bà ta kén rể cho đứa con gái thứ ba mà bà ta yêu thương.

Đứa con rể không phải người hiền lành, mà đứa con gái thứ ba này lại nghe lời con rể, nên hai người họ đều đối xử với bà Lạc không tốt chút nào cả.

Cùng đường, bà ta đành phải tìm Lạc Hữu Dân. Lạc Hữu Dân cùng mềm lòng, tuy rằng không đón bà ta lên trấn trên sống, nhưng tháng nào cũng gửi cho bà ta không ít tiền dưỡng già.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 515: Chương 515



Nhưng mà bà Lạc không hề cảm kích, tuy miệng bà ta thường nói tốt cho con trai và con dâu nhưng trong lòng bà ta lại hận bọn họ.

Năm đó, bà ta chỉ đến chăm sóc ba anh em nhà họ chưa được hai tháng, đã dạy đứa thứ ba - Lạc Tân Vũ thành một kẻ vô ơn.

Bà ta cũng không làm gì cả, chỉ suốt ngày thì thầm bên tai Lạc Tân Vũ rằng Lạc Hữu Dân và Miêu Hạ Thu bất công thế nào.

Bảy tám tuổi là độ tuổi đã có trí nhớ, Lạc Tân Vũ nhớ kỹ những lời đó, mấy năm sau này, mỗi chuyện mà Lạc Hữu Dân và Miêu Hạ Thu làm cô ta đều lý giải theo hướng hai người thiên vị.

Không phải Miêu Hạ Thu và Lạc Hữu Dân không muốn dạy lại cô ta, nhưng muốn dạy một đứa bé hư hỏng thành người tốt đâu phải chuyện dễ?

Vì chuyện này mà Miêu Hạ Thu hoàn toàn lạnh lòng với bà Lạc, Lạc Hữu Dân bị bà quản, đến tiền dưỡng già hàng tháng cũng không gửi cho bà ta nữa, chứ đừng nói đến chuyện đón bà ta lên trấn trên ở, có khác gì nằm mơ đâu.

Vài năm trước, bà Lạc qua đời, bà không thèm đến dự, chỉ có một mình Lạc Hữu Dân lo liệu xử lý. Bà không đi cũng chẳng ai nói gì cả.

Miêu Hạ Thu và Lạc Hữu Dân là yêu đương tự do. Nhà bà chỉ còn mỗi mình bà, lúc trước khi gả cho Lạc Hữu Dân, cũng không phải vì tiền của Lạc Hữu Dân. Khi đó, Lạc Hữu Dân vẫn chỉ là một giáo viên dạy thay, tiền lương một tháng không được bao nhiêu cả, còn phải đúng hạn gửi tiền về cho bà Lạc bên kia.

Có một năm, Lạc Hữu Dân bị điều đến một cái thôn nhỏ, mở lớp xóa mù chữ cho người trong thôn đó.

Chân trước ông vừa đi, chân sau bà Lạc đã tìm đến gây khó dễ cho bà.

Khi đó mọi người vẫn sống ở căn nhà tập thể, bà làm sống làm c.h.ế.t mệt mỏi suốt một năm, đến lúc phát lương thực thì bị bà Lạc đến nhận. Nhận lương thực thì không nói, còn vay tiền đội sản xuất.

Đại đội trưởng là cháu ruột của bà Lạc, rất nghe lời của bà ta. Khi đó đối với một thôn dân bình thường mà nói, cái chức đại đội trưởng chẳng khác gì hoàng đế một vùng, không có ông ta cấp giấy chứng nhận, Miêu Hạ Thu muốn kể chuyện này cho Lạc Hữu Dân cũng không được.

Bọn trẻ đói đến khóc rống lên, Miêu Hạ Thu tức đến điên người, cầm d.a.o đi đến nhà đại đội trưởng, không nói hai lời bà đã đặt d.a.o lên cổ, dọa cho người nhà đại đội trưởng hoảng sợ.

Đêm đó, bà còn cầm d.a.o đi qua đi lại trước cửa nhà bà Lạc, từ đó bà ta mới thành thật hơn.

Hai mẹ chồng con dâu xem như chính thức trở mặt với nhau, cộng thêm đủ loại va chạm trong cuộc sống nên mẹ chồng con dâu hai người chằng khác gì người xa lạ cả.

Sau này tuổi của bà Lạc lớn dần, người con rể mà chị ba Lạc kén về kia cũng không phải người hiền lành gì cho cam, Miêu Hạ Thu nghĩ đến có ngày mình cũng sẽ già đi như thế, nên mới đồng ý dưỡng lão cho bà Lạc.

Ai ngờ bà ta khốn nạn như thế, lại dạy hư con gái út của bà.

Mỗi lần nhớ đến chuyện này là Miêu Hạ Thu lại khó chịu, lại càng hận bà Lạc hơn. Có đôi khi lý trí nhắc nhở bà, tâm tư đứa con gái út này của bà vốn không ngay thẳng sẵn rồi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 516: Chương 516



Ngay từ khi ba bốn tuổi cô ta đã vô cùng bá đạo rồi, không cho phép bà ôm anh trai, chị gái; nếu bà mua đồ mà không có phần của cô ta, cô ta nhất định sẽ khóc nháo cả ngày.

Bà Lạc chỉ là người dẫn đường cho đứa út, dẫn đường cho ái tính tình ác độc trời sinh của cô ta thôi.

Nhưng người làm mẹ mà, ai mà chấp nhận dược con cái của mình trời sinh đã là kẻ phá hoại đâu?

Miêu Hạ Thu không chấp nhận được, cho nên bà đổ tất cả mọi lỗi lầm lên người bà Lạc.

Ngu Thanh Nhàn không nói lời nào, tính cách cố chấp bá đạo của Lạc Tân Vũ đến mức này, âu cũng là do sự cưng chiều vô lý của bà mà ra cả.

Khi đó mọi người đều còn bé, Lạc Tân Vũ lại là người nhỏ nhất nhà, lại thích khóc quấy.

Vì muốn yên tĩnh nên khi ba anh em họ khắc khẩu, Miêu Hạ Thu đều bắt Lạc Thiên Tần và nguyên thân xin lỗi Lạc Tân Vũ.

Lạc Tân Vũ thích mách lẻo, mỗi lần cô ta mách lẻo, Miêu Hạ Thu lại không phân biệt đen trắng gì mà trách cứ Lạc Thiên Tần và nguyên thân luôn.

Sau này mọi người dần trưởng thành hơn, Miêu Hạ Thu mới dần thay đổi thái độ với ba đứa con.

Miêu Hạ Thu mà một người mẹ tốt, đứa con nào bà cũng yêu thương cả, nhưng đôi khi, bà cũng sẽ phạm vào sai lầm mà tất cả những người làm mẹ đều phạm phải, đôi khi nước chảy cũng đâu yên bình.

Miêu Hạ Thu cũng không trông cậy đứa con gái lớn đáp lại. Đúng lúc này có người đến mua đồ, bà lau khô nước mắt đi tính tiền, cảm xúc cũng dần bình ổn lại.

Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, chỉ ngủ trưa với Tiểu Bách Tuế một cái, khi thức dậy thì chơi với con bé thêm một lát thì trời đã tối đen, một ngày cứ thế mà đi qua. Một ngày này, Phong Liên Thành không lộ mặt.

Ngu Thanh Nhàn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Ngu Thanh Nhàn xem trí nhớ của nguyên thân, phát hiện người đàn ông này rất biết cách bạo lực lạnh.

Khi nguyên thân và Phong Liên Thành vừa kết hôn, mỗi lần ý kiến của hai người bất đồng, Phong Liên Thành sẽ dùng cách bạo lực lạnh để nguyên thân phải nhượng bộ, cụ thể chính là không thèm nói chuyện với nguyên thân, phân chia đồ đạc của cả hai rõ ràng rành mạch.

Nguyên thân gả cho Phong Liên Thành kia mới mười tám tuổi, thấy chồng như thế cô ấy rất khó chịu, nên vẫn luôn vô thức lấy lòng anh ta.

Càng thế, Phong Liên Thành càng làm giá, đợi đến khi nguyên thân khó chịu nhất mới chịu hòa hợp với cô ấy.

Cứ vài lần như thế, nguyên thân bị anh ta dạy dỗ thành dễ bảo, nên người có tiếng nói nhất trong nhà chính là anh ta.

Nguyên thân có tính tình mềm yếu nên không thèm để ý, hơn nữa sau khi Phong Thụy sinh ra, Phong Liên Thành cũng hạn chế bạo lực lạnh nguyên thân.

Về sau đứa bé không còn nữa, biểu hiện của Phong Liên Thành càng ngày càng tốt hơn, tốt đến mức cho đến khi tiến vào không gian hệ thống rồi mà nguyên thân vẫn khen ngợi anh ta.

Nhưng trong mắt Ngu Thanh Nhàn, cho dù có quan hệ gì, cho dù tình cảm tốt đến mức nào, thì người sử dụng bạo lực lạnh đều là rác rưởi cả.

Cô dùng ngón chân cũng đoán ra được mưu kế của Phong Liên Thành, không phải anh ta muốn làm lại trò cũ để cô từ bỏ ý định ly hôn này ư?
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 517: Chương 517



Vợ chồng nhiều năm như thế rồi, anh ta vô cùng hiểu nguyên thân, hiểu được nguyên thân không muốn rời xa anh ta, nên anh ta sử dụng loại bạo lực lạnh này khiến cho nguyên thân nhượng bộ trước.

Nếu là nguyên thân thì có lẽ đã mắc mưu của Phong Liên Thành, đáng tiếc Ngu Thanh Nhàn không phải nguyên thân, cái hành động đó của anh ta chả có xíu ảnh hưởng nào đến cô cả.

Mấy ngày sau mà Phong Liên Thành vẫn chưa đến tìm Ngu Thanh Nhàn lần nào cả. Còn Lạc Tân Vũ có lẽ là bị đánh nên cũng biết sợ rồi, mấy ngày rồi mà cô ta vẫn chưa về nhà mẹ đẻ.

Đối với chuyện này, Trương Giai Giai còn vô cùng vui mừng, một ngày sau khi tan làm chị ấy còn đi mua cho Tiểu Bách Tuế một đôi giày hổ.

Trên giày thêu hoa hoa cỏ cỏ rực rỡ, trông rất đáng yêu.

Tinh thần của Tiểu Bách Tuế càng ngày càng tốt hơn, mọi người đưa con bé lên bệnh viện trên thị trấn làm kiểm tra toàn thân, kết quả kiểm tra cho thấy đứa bé vô cùng khỏe mạnh, khiến cho Miêu Hạ Thu vui mừng đến độ vừa về nhà đã lập tức mang trái cây và bánh kẹo đến chùa miếu ngoài trấn để cảm tạ.

Ngu Thanh Nhàn cũng vô cùng vui mừng, đứa bé này khỏe mạnh rồi, nguyên thân cũng nên vui mừng. Cô hỏi hệ thống, quả nhiên thanh công đức tăng một đoạn lớn.

Ngu Thanh Nhàn đã xuyên đến đây được nửa tháng, Phong Liên Thành vẫn không chờ được ngày mà Ngu Thanh Nhàn nhượng bộ trước. Anh ta ngồi không yên nữa, mà bà Phong cũng vô cùng sốt ruột.

Chủ nhật, Phong Liên Thành không đi làm, anh ta thức dậy thì ăn sáng, sau đó đi đến nhà họ Lạc.

Bà Phong vẫn quan sát anh ta từng giây từng phút, chân trước anh ta vừa ra khỏi nhà, chân sau bà Phong đã đi theo.

Hai mẹ con họ chân trước chân sau đi đến nhà họ Lạc, Ngu Thanh Nhàn đang bế Tiểu Bách Tuế chơi ở cửa.

Đứa bé ba tháng tuổi đã có biết nhột, Tiểu Bách Tuế lại càng hoạt bát hơn hẳn, vừa dán mặt sát vào bụng con bé là con bé đã cười lên khanh khách rồi.

Phong Liên Thành nghe được tiếng cười của đứa bé, anh ta ngẩn người. Khi Ngu Thanh Nhàn quay đầu nhìn anh ta, anh ta mới hồi phục tinh thần, vô cùng vui mừng hỏi: "Nhàn Nhàn ơi, con khỏe rồi à?"

Tiểu Bách Tuế vẫn luôn khóc quấy không ngừng, họ đã đưa Tiểu Bách Tuế đến trạm xá trên trấn trên khám rồi, không khám ra bệnh gì cả.

Họ còn đến cả bệnh viện trên thị trấn rồi, bác sĩ cũng không tìm được nguyên nhân, tuy bác sĩ ở bệnh viện không nói thẳng ra, nhưng cũng có ý bảo họ chuẩn bị hậu sự đi là vừa.

Ai có thể ngờ Tiểu Bách Tuế sẽ khỏe lên chứ? Mấy hôm trước đám người Ngu Thanh Nhàn dẫn Tiểu Bách Tuế đến bệnh viện, đám bác sĩ cũng vô cùng ngạc nhiên.

Ngu Thanh Nhàn nhìn chằm chằm Phong Liên Thành vài giây, sự vui mừng của Phong Liên Thành lúc này là thật lòng.

Dù sao thì Tiểu Bách Tuế cũng là con anh ta, có người cha nào mà không hi vọng con mình khỏe mạnh bình an đâu cơ chứ.

Ngu Thanh Nhàn như cười như không nói: "Đúng vậy, khỏe rồi. Phong Liên Thành, anh nói xem có lạ không cơ chứ, đứa bé sống ở nhà họ Lạc thì khỏe mạnh, cho dù ở mấy tháng thì cũng đều ăn ngon ngủ ngon, không có bất cứ tật xấu nào. Thế mà vừa về đến nhà họ Phong các anh thì lại bắt đầu có chuyện, vừa khóc vừa quấy, anh nói xem sao lại thế?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 518: Chương 518



Ngu Thanh Nhàn nhìn chằm chằm vẻ mặt của Phong Liên Thành. Trong giây lát, vẻ mặt của Phong Liên Thành có hơi mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã bị anh ta che giấu: "Đúng là thần kì thật. Nhàn Nhàn, em đã đưa con bé đến bệnh viện kiểm tra chưa? Bác sĩ nói sao?"

Phong Liên Thành cầm tay của Tiểu Bách Tuế, đứa bé tầm này thích nhất là cầm nắm lấy đồ vật linh tinh, tay anh ta bị một bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm chặt lấy.

"Đi rồi, tôi đã đưa con đi kiểm tra toàn thân rồi. Chụp X quang gì đó cũng là hết cả, kết quả kiểm tra có rất nhanh, nói đứa bé không sao cả, rất khỏe mạnh."

"Nói đến đây, anh phải đưa cho tôi chút tiền nữa đấy. Tôi đưa con đến bệnh viện làm kiểm tra hết mấy chục đồng rồi, số tiền đó tôi còn đang phải vay mẹ đấy, tôi phải trả lại."

Phong Liên Thành rời mắt khỏi đứa bé, nhìn Ngu Thanh Nhàn bằng ánh mắt kinh ngạc: "Em không có tiền ư? Không phải lúc Bách Tuế vừa sinh ra anh đưa cho em một trăm đồng ư? Em tiêu gì mà hết nhanh thế?"

Bây giờ là năm 1992, lương của một giáo viên khoảng hai trăm đến bốn trăm tệ, Phong Liên Thành đã là một giáo viên kỳ cựu với hơn mười năm kinh nghiệm giảng dạy, mức lương của anh ta rơi vào khoảng trung bình, tức ba trăm tệ một tháng.

Trong ba trăm tệ, anh ta giữ lại một trăm năm mươi tệ để tiêu vặt, theo cách nói của anh ta, đó là tiền xã giao, trong một trăm năm mươi tệ còn lại, đưa nguyên thân năm mươi tệ mỗi tháng, và một trăm tệ thì đưa cho bà cụ Phong lo việc trong nhà.

Năm mươi tệ ấy, cho nguyên thân được vài năm rồi dần dần không cho nữa. Hồi mới gả vào nhà họ Phong, nguyên thân lại có phần nhút nhát, thêm việc mất đi hai đứa con, thế nên cô hỏi khi tiền hết, bị bà cụ Phong nói bóng nói gió mấy hôm, sau này cũng không hỏi nữa.

Cô ấy sống trong làng cũng không tiêu gì, thiếu cái gì hay muốn ăn cái gì, Miêu Xuân Thu sẽ gửi cho cô ấy.

Phong Liên Thành ngày ngày thì thầm vào tai cô ấy rằng mẹ anh ta yêu số tiền tiết kiệm sau này của mẹ anh ta, toàn là lời xảo trá, dành dụm từng ngày, nguyên thân tin lấy, căn bản không để dành tiền riêng cho mình.

Chỉ sau khi mất đứa con thứ ba, cô ấy mới có ý thức tiết kiệm tiền, mỗi tháng cô ấy đều tìm đủ mọi cớ để xin tiền của Phong Liên Thành, và lần nào Phong Liên Thành cũng sẽ cho nguyên thân ba phần hai phần, và nguyên thân dành dụm được nhiều nhất cũng chỉ hai mươi ba mươi tệ, cuối cùng tất cả đều được dành hết cho Tiểu Bách Tuế.

Khoản tiền lớn nhất mà Phong Liên Thành cho nguyên thân trong những năm này chính là một trăm tệ khi cô sắp sinh.

Khi ấy nguyên thân rất cảm động, nhưng hiện tại nghĩ lại, mọi thứ đều rất đáng ngờ, vô duyên vô cớ, Phong Liên Thành sao lại cho cô ấy nhiều quá vậy?

Bởi vì nguyên thân sắp sinh, nguyên thân tin vào câu nói ấy, còn Ngu Thanh Nhàn lại không tin, dù sao cũng không phải cô ấy chưa từng sinh con, mấy lần trước Phong Liên Thành có cho tiền không?

Không.

"Phong Liên Thành, Tiểu Bách Tuế được ba tháng rồi, lần cuối anh đưa tiền cho tôi cách bây giờ non nửa năm, anh nghĩ một trăm tệ đó xài được trong bao lâu? Tôi thật thắc mắc, một trăm năm mươi tệ tiêu vặt của anh xài cho việc gì?”
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 519: Chương 519



Vật giá thời nay rẻ mạt, nửa ký thịt heo chỉ hơn một tệ, nửa ký gạo chỉ tám đồng, một trăm năm mươi tệ đã là một khoản rất lớn.

Phong Liên Thành chỉ là một giáo viên cấp hai bình thường, anh ta ăn ở nhà ngủ ở nhà, mỗi tháng mời khách khứa đi ăn đôi ba lần đã hết cỡ.

Trước kia nguyên thân cũng đã hỏi Phong Liên Thành rất nhiều lần, mỗi lần như vậy Phong Liên Thành đều nói sang chuyện khác, chưa từng đối diện trả lời nguyên thân, lần này cũng thế: "Nhàn Nhàn, hình như anh trai của em sắp lên chức rồi?”

Lạc Thiên Tân không vào đại học mà học trường trung học kỹ thuật, sau khi tốt nghiệp ra trường, anh ấy đến làm việc ở bưu điện thị trấn.

Anh ấy khởi đầu bằng công việc đưa thư, sau nhiều năm khổ luyện, giờ đây anh ấy đã trở thành nhân viên chính thức trong văn phòng.

Kỳ này, có một trưởng phòng trong bưu điện sắp được thăng chức,quyết định người được bổ nhiệm tiếp theo là Lạc Thiên Tân, suy cho cùng, từ năng lực đến lý lịch đều tốt, cả bưu cục không còn ai phù hợp hơn anh ấy.

Phong Liên Thành muốn đánh trống lảng, Ngu Thanh Nhàn lại không vui: "Anh đừng có. Phong Liên Thành, hôm anh anh phải nói rõ cho tôi, anh đừng bắt tôi đến trường điều tra, tôi muốn biết trong một tháng anh ‘xã giao’ kiểu gì lại hết một trăm năm mươi tệ."

Đối với vấn đề quan trọng như quyền lực tài chính, Ngu Thanh Nhàn không thể hiểu tại sao nguyên thân không nắm giữ nó trong tay, nhưng Ngu Thanh Nhàn ngẫm nghĩ kĩ cuộc đời cả nguyên thân cũng hiểu ra.

Nguyên chủ sinh năm 64. Sau khi cô ấy ra đời, Miêu Xuân Thu là người lo việc gia đình, Miêu Xuân Thu biết cách sống và giỏi giang.

Những lúc Lạc Hữu Dân không đến lớp, ông cũng xách cuốc ra đồng kiếm tiền đôi ba đồng tiền công. So với các bạn cùng trang lứa, khi còn nhỏ cô ấy rất ít khi đói.

Từ nhỏ nguyên thân đã không thích học, gắng gượng đến hết cấp hai thì ở nhà, không học cấp ba.

Sau khi cải cách mở cửa, Miêu Xuân Thu nắm bắt cơ hội cải cách mở cửa, mở một cửa hàng nhỏ trước trường cấp hai, ban đầu nguyên thân ở nhà giúp mẹ trông coi cửa hàng, trong vòng hai năm thì gặp Phong Liên Thành và kết hôn một cách tự nhiên.

Miêu Xuân Thu kiếm ra tiền, bà không phải kiểu trọng nam khinh nữ, bà sắm của hồi môn cho nguyên thân cực kỳ hào phóng.

Trong những năm tiếp theo, Miêu Xuân Thu thậm chí còn trợ cấp cho cô ấy rất rất nhiều, chưa kể cái khác, từ khi nguyên thân kết hôn với Phong Liên Thành dầu, đường, mắm, muối trong nhà Phong Liên Thành, các vật dụng nhà bếp khác và nhu yếu phẩm hàng ngày có trong cửa hàng cửa từng phải bỏ tiền ra mua.

Những thứ này tuy là nhỏ nhặt, không đáng giá bao nhiêu, nhưng tích góp từng ngày cũng được một khoản đáng kể.

Phải nói, nguyên thân trước khi kết hôn không có tính cách này, nhưng sau khi kết hôn, con người cô ấy đều thay đổi, trở nên nhu nhược yếu đuối, ngẫm kỹ thì, những thay đổi trong tính cách của cô ấy không thể tách rời người đàn ông này.

Tự mình biết mình, làm gì Phong Liên Thành không biết bản thân phải xã giao bao nhiêu một tháng?, anh ta không thể đếm trong lòng sao? Thế là sắc mặt anh ta trở nên cực kỳ khó coi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 520: Chương 520



Nhìn gương mặt quen thuộc của vợ, Phong Liên Thành cảm thấy rất lạ lẫm muôn phần.

Sau mười một năm chung sống, anh ta đã từng bước ‘nhào nặn’ người vợ ấy thành hình mẫu lý tưởng của bản thân.

Cô ấy xinh đẹp, cô ấy ngoan ngoãn, cô ấy hiền thục và nghe lời, cô ấy gắn bó với anh ta, cô ấy coi anh như trời, chưa từng hỏi mấy chuyện ngoài luồng, anh ta nói cái gì cô ấy tin cái đó, chưa từng thắc mắc.

Lần này họ bất đồng ý kiến, Phong Liên Thành cảm thấy rằng anh ta đã làm lơ cô đủ lâu rồi, trên đường đến đây, Phong Liên Thành đã đoán được thái độ của vợ đối với mình như thế nào khi anh ta đến nhà cha vợ.

Chắc chắn là bất ngờ, và vui mừng, là thở phào nhẹ nhõm, là chỉ cần anh ta mở miệng, cô sẽ ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc cùng anh ta về nhà như mọi lần.

Anh ta cũng nghĩ cô sẽ nổi giận và chất vấn anh ta tại sao không đến nhà cha mẹ vợ gặp mình và con, Phong Liên Thành thậm chí còn soạn sẵn lý do.

Phong Liên Thành trăm tính ngàn tính cũng cóc tính được lần này vợ anh ta không ‘chơi’ theo lẽ thường nữa, khoan nói đến việc anh ta vừa đến đã bị hỏi tiền, còn hỏi mỗi tháng anh ra tiêu tiền vào đâu.

Thành thật mà nói, điều đó là không thể, Phong Liên Thành đang lo nghĩ cách thoát thân thì bà cụ Phong đã đuổi đến nơi, bà ta không nhanh bằng Phong Liên Thành, nhưng câu nói cuối cùng Ngu Thanh Nhàn nói với Phong Liên Thành đã lọt vào tai bà ta.

Bà cụ Phong vừa nghe liền nổi đóa, xồng xộc bước tới: "Ngu Thanh Nhàn, mày có ý gì, mày muốn làm gì hả?"

Bà cụ Phong che chắn Phong Liên Thành phía sau, trừng mắt nhìn Ngu Thanh Nhàn.

Miêu Xuân Thu vốn đang quét dọn trong cửa hàng, sẵn nghe thấy Ngu Thanh Nhàn và Phong Liên Thành nói chuyện, bà cụ Phong vừa thốt ra, bà cũng cầm giẻ lau, lạnh lùng bước ra: "Sao, con gái tôi nói sai câu nào? Thằng Phong Liên Thành giữ một trăm năm mươi tệ mỗi tháng tiêu vặt còn gì? Còn lại chẳng phải đưa hết cho chị lo việc nhà à?”

Miêu Xuân Thu đã có ý không vui từ lâu về việc Phong Liên Thành không chịu đưa tiền lương cho con gái mình, mấy năm qua không phải bà không khuyên con gái, mà con gái không nghe, người làm mẹ này còn làm được gì khác?

Nhìn con gái không còn tiền, người mẹ này chỉ có thể phụ cấp ít nhiều thôi.

Miêu Xuân Thu cũng biết rằng đây là một vòng luẩn quẩn ác nghiệt, nếu bà không phụ cấp cho con gái lớn, con gái lớn sẽ không có tiền, không mua được gì ắt sẽ nắm lấy quyền tài chính trong nhà, nhưng bà không nỡ.

Miêu Xuân Thu luôn nghĩ rằng số con gái mình khổ, con cái thì không nuôi được đứa nào, nỗi khổ của người làm mẹ như bà là không thương xót cô ấy, không tốt với cô ấy, chắn hẳn cô ấy đau buồn dường nào.

Bây giờ tên Phong Liên Thành gây khó dễ con mình, Miêu Xuân Thu đồng ý cả hai tay hai chân.

“Liên Thành, những năm qua cậu làm cái gì tự cậu biết, cũng đừng nhắc chuyện cho nó một trăm tệ trước khi Tiểu Bách Tuế kết hôn nữa. Nó sanh con không cần tiền sao? Đẻ con đưa con khám bệnh không tốn tiền sao?

Miêu Xuân Thu càng nói, cơn giận càng tăng lên, con gái mình đã phải sanh con ở trung tâm y tế thị trấn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back