Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 501: Chương 501



Trong ba đứa con, Miêu Hạ Thu không yên lòng về đứa con gái là nguyên thân này nhất, thỉnh thoảng bà sẽ đến thăm cô ấy.

Hôm kia bà vừa mới trở về từ thôn Đại Thạch - nơi mà con gái gả đến. Cơ thể của cháu ngoại không được khỏe, tất cả mọi người đều nói đứa bé này lại không sống được.

Mây đen bao trùm nhà họ Lạc, anh cả Lạc và chị dâu Lạc cũng đều buồn theo. Cứ đêm đến, Lạc Hữu Dân và Miêu Hạ Thu lại không thể yên giấc.

Bọn họ đều biết, liên tục mất con khiến con gái cả của họ vốn đã suy sụp rồi. Nếu đứa bé này mà có chuyện gì, con gái của họ cũng sẽ không xong.

Canh gà được hầm từ gà mái. Từ sáng sớm, Miêu Hạ Thu đã đến chợ mua về, sau khi thịt thì hầm trong vòng bốn tiếng đồng hồ. Thịt gà được hầm đến mềm ra, canh gà trong veo, bên trên loáng thoáng chút váng dầu vàng óng.

Trong canh gà được thả thêm vài quả táo đỏ, uống vừa thơm vừa ngọt. Ngu Thanh Nhàn cũng đói bụng, cô uống một hơi đã cạn chén canh. Miêu Hạ Thu ôm đứa bé đứng bên cạnh thấy thế thì hốc mắt chua xót.

Từ lúc đứa bé không được khỏe, con gái của bà đã lâu không ăn uống cẩn thận rồi.

Miêu Hạ Thu lau đi nước mắt ở khóe mắt. Lúc này, đứa bé trong lồng n.g.ự.c rầm rì hai tiếng, Miêu Hạ Thu nhìn đứa bé, bà cảm thấy đứa bé này khác hoàn toàn với đứa bé hai ngày trước bà vừa đến thăm.

Miêu Hạ Thu quan sát một lúc lâu, thấy đứa bé không còn khóc quấy không ngừng như hai hôm trước, trong lòng bà nhất thời vui mừng. Bà hỏi Ngu Thanh Nhàn bằng giọng điệu run rẩy: "Nhàn Nhàn, đứa bé này, đứa bé này, có phải khỏe lại rồi không?"

Đứa bé thay đổi lớn như thế, Ngu Thanh Nhàn cũng không tính lừa bà, cô gật đầu với Miêu Hạ Thu: "Khỏe hơn nhiều rồi ạ. Hôm nay Bách Tuế không khóc nữa, lúc nãy con mua sữa bột ở cửa hàng trên trấn trên, con bé ăn hết toàn bộ rồi."

Bách Tuế là con gái. Cái nhũ danh Bách Tuế này là nguyên thân đặt cho con bé khi con bé vừa được sinh ra, hi vọng nó có thể sống đến trăm tuổi. Tên thật là Phong Khang Nhạc, ngụ ý khỏe mạnh, vui vẻ.

Nước mắt của Miêu Hạ Thu cuối cùng cũng không thề kìm chế được nữa: "Tốt, tốt, tốt." Ngoại trừ chữ này, Miêu Hạ Thu không biết nói gì cả.

Ngu Thanh Nhàn vẫn luôn quan sát Miêu Hạ Thu, sự quan tâm của Miêu Hạ Thu đối với cô, đối với đứa bé không giống giả vờ chút nào, sau khi biết đứa bé tốt lên bà cũng vui mừng mà rơi nước mắt. Ngu Thanh Nhàn lập tức loại trừ Miêu Hạ Thu khỏi phạm vi phạm tội.

Mãi cho đến khi nguyên thân tiến vào không gian của hệ thống, cô ấy vẫn chưa biết ai là người đã hại con của cô ấy, Ngu Thanh Nhàn lật xem kí ức của nguyên thân cũng cảm thấy rất m.ô.n.g lung.

Nguyên thân là một người có tính tình dịu dàng hào phóng, đối xử với ai cũng vô cùng tốt, lớn ngần này rồi mà cô ấy vẫn chưa từng tức giận với ai cả.

Sau khi gả đến nhà họ Phong, Phong Liên Thành cũng đối xử với cô ấy rất tốt, trước khi đứa bé liên tục qua đời, mẹ chồng của cô ấy cũng đối xử với cô ấy rất tốt, cho đến bây giờ cũng chưa tức giận với cô ấy.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 502: Chương 502



Chị dâu bên chồng nguyên thân cũng vô cùng hiền lành. Nguyên thân gả đến nhà họ Phong cũng được mười một, mười hai năm rồi, nhà họ Phong vẫn chưa ở riêng, mà nguyên thân với người chị dâu này cũng chưa từng bất hòa một lần nào cả.

Chồng nguyên thân - Phong Liên Thành làm thầy giáo ở trường cấp ba trên thị trấn, khi không phải trực thì ngày nào anh ta cũng về nhà đúng giờ, không hút thuốc lá, không rượu bia, cũng không có sở thích bất lương gì, hơn nữa dáng dấp còn cao lớn, nho nhã, sánh vai với nguyên thân xinh đẹp động lòng người chẳng khác gì một đôi bích nhân cả.

Tình cảm của hai người cũng vô cùng tốt. Bắt đầu từ ngày nguyên thân gả cho Phong Liên Thành, hai người vẫn luôn hoạn nạn có nhau, nhiều năm vậy rồi mà chưa từng một lần cãi vã.

Khi con cái liên tục qua đời, Phong Liên Thành cũng gặp đả kích nặng nề, nhưng từ đầu đến cuối, Phong Liên Thành vẫn chưa từng phàn nàn một câu nào trước mặt nguyên thân cả.

Tình cảm của nguyên thân và anh cả chị dâu nhà mẹ đẻ cũng tốt lắm. Nhưng tình cảm với em gái Lạc Tân Vũ lại không được ổn lắm.

Tuổi hai người không hơn kém bao nhiêu, Lạc Tân Vũ lại là người có tính cách khiến người ta khó mà thích nổi, từ nhỏ đến lớn, cô ta vẫn luôn tranh giành thứ này thứ kia với nguyên thân.

Những thứ nguyên thân có cô ta cũng muốn có, những thứ nguyên thân muốn, cô ta giành hết tâm tư để cướp đoạt.

Lại nói tiếp, khi nguyên thân bắt đầu hẹn hò với Phong Liên Thành, Lạc Tân Vũ còn từng đi đào góc tường nữa cơ.

Sau khi xem xong ký ức của nguyên thân, Ngu Thanh Nhàn có hai đối tượng nghi ngờ trọng điểm, một là Lý Thúy Hoa - người khuyến khích Phong Liên Thành ly hôn lúc cô vừa tỉnh lại, một người khác là cô em gái Lạc Tân Vũ - người từng đào góc tường của chị gái.

Nhưng thế cũng không phải những người khác không có khả năng gây ra.

Phàm là những người tiếp xúc với Bách Tuế sau khi Bách Tuế tròn hai tháng tuổi, Ngu Thanh Nhàn đều phải khảo sát một phen.

Khi nói chuyện, Bách Tuế buồn tiểu. Trong nhà vẫn còn giữ lại căn phòng của nguyên thân ở lầu hai, Miêu Hạ Thu ôm Bách Tuế lên phòng đổi tã, cũng không đợi Ngu Thanh Nhàn dặn dò, hệ thống đã vội vàng đi theo sau giám sát.

Không bao lâu sau, Miêu Hạ Thu ôm Bách Tuế đã được đổi tã sạch sẽ xuống dưới.

Hệ thống thì thầm bên tai Ngu Thanh Nhàn: "Nhàn Nhàn ơi, lúc lên lầu mẹ của nguyên thân bắt đầu khóc, đến phòng rồi còn khóc hăng hơn, vừa khóc vừa quỳ xuống nói đợi đứa bé khỏe hẳn sẽ dẫn nó đến miếu lễ tạ thần."

Ngu Thanh Nhàn gật đầu, không nói gì nữa.

Ăn no rồi, tiểu cũng tiểu xong rồi, Bách Tuế chìm vào giấc ngủ.

Miêu Hạ Thu đặt đứa bé lên chiếc giường mà nguyên thân ngủ trước khi gả chồng, cũng thúc giục Ngu Thanh Nhàn mau lên giường nghỉ ngơi.

Từ khi xuyên thành nguyên thân đến nay, tin tức mà Ngu Thanh Nhàn nhận được không nhiều lắm.

Hơn nữa, khối thân thể này thật sự quá suy nhược, cô quả thật có chút mệt mỏi nên lập tức nghe lời ngủ thiếp đi. Trước khi ngủ, cô dặn dò hệ thống quan sát Bách Tuế.

Trận địa của Bách Tuế sẵn sàng để đón quân địch.

Ngu Thanh Nhàn bị tiếng khóc của con bé đánh thức, cô mở mắt ra, Miêu Hạ Thu vẫn đang đứng trong phòng dỗ cháu, phía sau lưng bà là một cánh cửa sổ.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 503: Chương 503



Lúc này mặt trời đã lặn về phía tây, phía chân trời vẫn sót lại vài vạt nắng chiều.

"Tỉnh rồi à? Chị dâu con nấu cơm xong rồi, chúng ta mau xuống ăn thôi."

Ngu Thanh Nhàn và Miêu Hạ Thu cùng xuống lầu. Bên trong vách tường của cửa hàng ở lầu một có một cái cửa nhỏ, đi qua cánh cửa đó là một cái viện nhỏ, bên trong sân là hai gian nhà trệt, một gian làm kho hàng, một gian làm phòng bếp.

Bức tường ở phía tây có gắn một cái bể nước, vòi nước chảy nhỏ giọt.

Đồ ăn được bày kín một cái bàn vuông. Ngồi mé bên bàn là anh cả của nguyên thân Lạc Thiên Tần, Lạc Hữu Dân ngồi ở vị trí chủ vị, chị dâu Trương Giai Giai vẫn đang bận việc trên bàn bếp, đang bưng đến một nồi canh gà.

Miêu Hạ Thu nói cho chồng và con trai con dâu chuyện Bách Tuế khỏe hơn rồi, mọi người nghe thế thì đều đứng dậy xem đứa bé, không khí trong nhà họ Lạc cũng không tệ lắm.

Ngu Thanh Nhàn đợi đợi khi mọi người lửng dạ, Ngu Thanh Nhàn lập tức nói ra quyết định của mình: "Cha mẹ, con muốn ly hôn với Phong Liên Thành."

Nguyên thân có hai nguyện vọng, một là tìm ra hung thủ đã mưu hại con mình, nghiêm trị người đó, những đau khổ mà con cô ấy phải chịu thì đều phải cho tên hung thủ kia nếm thử một chút.

Hai là ly hôn với Phong Liên Thành. Cô ấy vẫn luôn suy nghĩ, nếu cô ấy ly hôn với Phong Liên Thành, cô ấy nhẫn tâm thêm một chút, quyết đoán thêm một chút, vậy có phải con của cô ấy vẫn còn sống hay không?

Ngu Thanh Nhàn cũng không muốn tiếp tục làm vợ chồng với Phong Liên Thành, thậm chí cô còn vô cùng chán ghét Phong Liên Thành.

Nói cách khác, ngoại trừ Tạ Uẩn, cô không muốn tiếp xúc với bất cứ người đàn ông nào khác, chỉ cần nghĩ đến chồng cô không phải Tạ Uẩn, cô đã khó chịu c.h.ế.t đi được rồi.

Lạc Hữu Dân giật mình. Ông nhìn thoáng qua đứa con gái lớn mới đầu ba mươi, mà lại già nua giống như đã bốn, năm mươi tuổi của mình, lòng ông tê tái, ẩn ẩn đau, vô cùng khó chịu: "Ly đi, ly đi. Về nhà ở, cha mẹ nuôi con."

Lạc Thiên Tần cũng nói: "En nên ly hôn từ sớm rồi. Em mang Bách Tuế về nhà, nhà ta có một miếng ăn, cũng sẽ không để mẹ con em uống canh."

Miêu Hạ Thu không có ý kiến, Trương Giai Giai cũng không phản đối, chuyện này cứ quyết định như thế.

Ăn cơm chiều xong, Phong Liên Thành khoan thai đến muộn. Lúc này mọi người đang tụ tập ở lầu hai cùng xem ti vi, Bách Tuế nằm trong lòng Lạc Hữu Dân ngủ vù vù.

Ngu Thanh Nhàn nhìn thấy Phong Liên Thành, câu đầu tiên cô nói là ly hôn, Phong Liên Thành lập tức quỳ gối xuống trước mặt Ngu Thanh Nhàn:

"Vợ ơi, vợ ơi, đừng ly hôn, đừng ly hôn. Mẹ anh chỉ nói bừa thôi, anh sẽ không ly hôn với em đâu, anh còn muốn ở bên cạnh em đến bậc đầu cơ mà. Không có con cũng không sao, chúng ta hai người sống với nhau. Nếu em muốn có con, chúng ta sẽ đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa, hoặc nếu em đồng ý, chúng ta bế Hoằng Dương nhà chị dâu về nuôi cũng được."

"Em đừng ly hôn mà, cũng đừng nói thế, anh sợ lắm. Chúng ta đã hứa sẽ bên nhau đến bạc đầu rồi mà."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 504: Chương 504



Năm nay Phong Liên Thành ba mươi hai tuổi, lớn hơn nguyên thân hai tuổi. Năm nguyên thân mười tám tuổi thì gả cho anh ta, tính thời gian thì bây giờ cũng hơn mười năm rồi.

Trong mười năm này, Phong Liên Thành là một người chồng không tệ lắm, đối xử tốt với vợ, cũng tận tâm lo lắng cho gia đình.

Trong mười năm gả cho anh ta, nguyên thân cũng từng có một thời gian thật sự hạnh phúc, đó là trước khi đứa con lớn nhất của họ vẫn chưa qua đời.

Khi đó, mỗi lần nguyên thân nhìn thấy khuôn mặt non nớt khờ dại của Phong Thụy - đứa con cả của cô ấy và người chồng có nụ cười dịu dàng chơi đùa cùng nhau, trong lòng cô ấy ngọt ngào như được ăn mật vậy.

Đến khi Phong Thụy được ba tuổi, nguyên thân lại mang thai, lúc này cô ấy sinh ra đứa con gái lớn Phong Lâm.

Phong Lâm là một đứa bé vô cùng biết cách hành hạ người khác, ban đêm con bé ngủ, ban này nó khóc nháo, nguyên thân dỗ con bé đến sức cùng lực kiệt. Khi Phong Lâm được sáu tháng, Phong Thụy xảy ra chuyện.

Gần nhà họ Phong có một cái hồ cá, nước trong hồ cá không sâu, nhưng cũng đủ để nhấm chìm một đứa bé bốn, năm tuổi.

Ngày Phong Thụy gặp chuyện không may, Phong Liên Thành đến trường dạy học, bà Phong và cả nhà anh cả Phong đi lên núi trồng ngô.

Nguyên thân ở nhà trông con trai, con gái. Trưa hôm đó ba người ngủ trưa, vừa tỉnh lại thì nguyên thân không thấy có Phong Thụy trên giường, nguyên thân cũng không để ý lắm, nghĩ rằng thằng bé đi ra ngoài chơi.

Ở nông thôn thật sự rất an toàn, Phong Thụy lại lớn lên ở nông thôn từ bé, cũng không có gì nguy hiểm cả.

Cố tình ngày đó lại có chuyện xảy ra, nguyên thân đau lòng gần chết, không đợi cô ấy tỉnh táo lại từ nỗi đau mất con thì Phong Lâm lại xảy ra chuyện. Lần này, trực tiếp khiến cho tinh thần của nguyên thân suy sụp.

Trong khoảng thời gian này, nhờ có Phong Liên Thành ngày ngày khuyên bảo, nguyên thân mới dần dần hồi phục lại.

Sau đó cô ấy lại ngoài ý muốn mang thai đứa con thứ ba, khi sinh ra thì đã không còn thở nữa, bác sĩ nói đó là do cơ thể nguyên thân không tốt.

Phong Liên Thành chưa nói gì, vẫn tiếp tục điều trị cơ thể của nguyên thân, mãi đến khi mang thai Bách Tuế.

Sự xuất hiện của Bách Tuế đã cứu nguyên thân tỉnh táo lại, nguyên thân đem toàn bộ sự áy náy với ba đứa bé trước đó, dồn tất cả cho con bé.

Cũng vì áy náy, nên khi Bách Tuế không còn nữa, nguyên thân mới có thể bị sốc đến phát điên, cuối cùng trượt chân ngã chết.

"Ly hôn đi thôi." Ngu Thanh Nhàn nói với Phong Liên Thành bằng vẻ mặt bình tĩnh: "Cơ thể của tôi không tốt, thật sự không muốn lại tiếp tục cãi cọ với người nhà của anh nữa, anh buông tha cho tôi đi. Coi như nể mặt mấy đứa nhỏ."

Lời vừa dứt, Phong Liên Thành đã lập tức hiểu ra Ngu Thanh Nhàn kiên quyết ly hôn, anh ta nhìn Ngu Thanh Nhàn bằng ánh mắt khiếp sợ.

Rất lâu sau đó, anh ta mới nói một câu: "Thành Nhàn, anh sẽ không buông tay."

Lạc Thiên Tần kéo Phong Liên Thành lên: "Liên Thành, cậu về trước đi, cứ để em ấy ở lại nhà tôi vài ngày. Cậu biết đấy, cơ thể của con bé không tốt, chúng tôi lo lắng cho con bé."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 505: Chương 505



Phong Liên Thành đã có thói quen vợ thường ở lại nhà mẹ đẻ, lúc này anh ta chỉ nói vài câu khách sáo rồi rời đi.

Người nhà họ Lạc không ai giữ anh ta lại, cũng không ai mời anh ta ở lại ăn cơm.

Người nhà họ Lạc tất nhiên là giận Phong Liên Thành, cho dù họ biết Phong Liên Thành làm chồng không thể chê vào đâu được nữa, nhưng họ vẫn giận anh ta như trước.

Phong Liên Thành rời đi, mọi người cũng tản ra, đêm đó Miêu Hạ Thu và Ngu Thanh Nhàn ngủ chung một phòng, cũng thuận tiện chăm sóc cho đứa bé.

Hai người bàn bạc chuyện ly hôn, ý của Miêu Hạ Thu là muốn Ngu Thanh Nhàn suy nghĩ kĩ lại một chút, coi như là vì đứa bé.

Ngu Thanh Nhàn cầm cái trống bỏi trêu Bách Tuế: "Hôm nay Phong Liên Thành đến đây, ý là muốn con về nhà với anh ta, không có câu nào là đề cập đến Bách Tuế cả."

Miêu Hạ Thu ngẩn người, cẩn thận nhớ lại một chút thì phát hiện quả thật như thế, bà cắn chặt răng: "Nó có ý gì đây?"

Ngu Thanh Nhà nói: "Anh ta sẽ ly hôn thôi, mẹ anh ta sẽ ép anh ta ly hôn."

Phong Liên Thành là một người chồng tốt, nhưng cũng là một đứa con tốt. Mẹ anh ta ép anh ta ly hôn, tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn anh ta không đồng ý, nhưng chỉ cần số lần mẹ anh ta đề cập nhiều lên, anh ta sẽ thỏa hiệp thôi.

Trước kia anh ta cũng như thế, mỗi lần nguyên thân và mẹ anh ta có mâu thuẫn, anh ta cũng sẽ dỗ dành cả hai bên, nhưng phần lớn lần đều khuyên nguyên thân nhường nhịn.

Đời trước, sở dĩ anh ta và nguyên thân không ly hôn, cũng không phải vì anh ta chịu được áp lực trong nhà, mà vì trước khi anh ta đưa ra yêu cầu ly hôn thì nguyên thân đã qua đời mất rồi.

...

Khi Phong Liên Thành về đến nhà, trời đã tối đen. Mẹ anh ta - bà Phong từ trong phòng đi ra: "Về rồi à? Con đã ăn cơm chưa? Có tìm được người không? Có phải nó lại về nhà mẹ đẻ rồi không?"

Chiều nay, Phong Liên Thành đuổi theo nhưng không thấy vợ đây thì bèn về nhà ngủ. Cho đến khi tỉnh ngủ anh ta vẫn không thấy vợ đâu thì mới đi tìm, lúc đó nhà họ Phong vẫn chưa ăn cơm tối.

"Con vẫn chưa ăn mẹ ạ."

Phong Liên Thành là đứa con út của bà Phong. Phong Liên Thành cũng không chịu thua kém ai, từ nhỏ đã tri kỉ lanh lợi khiến bà ta thật sự rất yêu thương anh ta.

Vừa nghe thấy Phong Liên Thành chưa ăn cơm bà ta đã nóng nảy, vội vội vàng vàng đi vào phòng bếp hâm đồ ăn, lại rán cho anh ta một quả trứng gà.

Phong Liên Thanh ăn cơm, bà Phong ngồi xuống bên cạnh anh ta. Bà ta nghĩ nghĩ một lát, rồi tiếp tục nói về đề tài mà chiều nay họ vẫn chưa nói xong.

"Liên Thành, không phải mẹ nhẫn tâm đâu. Con xem đi, năm nay con cũng đâu còn ít tuổi nữa, hơn ba mươi rồi. Khi anh cả con bằng tuổi con, Manh Manh nhà nó cũng học tiểu học rồi. Mà con bây giờ cũng chỉ có mỗi Bách Tuế, đứa bé kia chỉ cần nhìn bằng mắt thường đã biết là sắp không trụ được nữa rồi."

Manh Manh là đứa con gái lớn của anh cả của Phong Liên Thành: "Vợ con cũng sinh được bốn đứa, nhưng có nuôi sống đứa nào đâu. Đây là do nó làm mẹ không tốt, con sớm ly hôn với cô ta, đối với cả hai đứa thì đều tốt."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 506: Chương 506



"Con xem đi, bây giờ nó đã thành cái dạng gì rồi. Cái bộ dáng ôm đứa bé bỏ chạy của nó hôm nay có khác gì người điên đâu, con không biết trong thôn đang bàn tán gì đâu, nói nó là sát tinh, nó làm mẹ mà khắc con."

Bà Phong từng rất vừa lòng với đứa con dâu Lạc Thanh Nhàn này, gia cảnh tốt, lại có văn hóa, đứa con từ nhỏ đã ưu tú của bà ta và cô ấy rất xứng đôi.

Sau khi hai người kết hôn, cô ấy cũng cực kỳ kính trọng bà ta, hai mẹ chồng con dâu có mấy lần mâu thuẫn cũng được con trai nhanh chóng hòa giải.

Nhưng từ sau khi Thụy Thụy qua đời, tất cả mọi chuyện đều thay đổi triệt để. Đứa cháu trai của bà ta lớn ngần ấy rồi, đứa cháu trai tốt như thế, cứ vậy mà không còn nữa.

Ngày đó, mọi người trong nhà đều ra ruộng, để cô ấy ở nhà trông con, kết quả ngay cả con mình mà cô ấy cũng không trông cho ra hồn.

Từ đó về sau, bà Phong bèn hận Lạc Thanh Nhàn thấu xương, liên lụy đến mấy đứa bé sau này Lạc Thanh Nhàn sinh ra, bà ta cũng đều không có sắc mặt tốt.

Đây đã là đứa con thứ tư của Lạc Thnah Nhàn rồi, mà cô ấy vẫn không thể nuôi sống. Dưới gối của đứa con trai út của bà ta vẫn trống không, bà Phong không thể nhịn được nữa.

Phong Liên Thành ăn cơm một cách máy móc, im lặng không lên tiếng.

Bà Phong tiếp tục nói: "Vợ con cũng quá đáng lắm, không có chuyện gì cũng chạy về nhà mẹ đẻ, mang thai Bách Tuế cô ta về nhà mẹ đẻ dưỡng thai, nhà họ Lạc bọn họ đề phòng ai thế?"

Bà Phong càng nói lại càng tức giận: "Nửa năm nay, những lời đồn nhảm về nhà ta vẫn chưa biến mất, họ đều đang nói nhà họ Phong chúng ta chắc chắn đã bạc đãi con dâu, thậm chí còn có người nói cái c.h.ế.t của mấy đứa bé kia không phải ngoài ý muốn kia kìa."

Động tác và cơm của Phong Liên Thành dừng lại một chút, anh ta nhướng mày: "Ai nói những lời này thế? Còn có lương tâm không vậy?"

Bà Phong được Phong Liên Thành phụ họa thì càng nói hăng say hơn, nói vào nói ra đều là do Lạc Thanh Nhàn khiến cho nhà họ gặp loại chuyện đồn đãi này.

"Dù sao thì con cứ nghĩ kĩ đi, nhà họ Phong chúng ta ở trong thôn vẫn luôn phúc hậu, từ trước đến nay chưa bao giờ bị người ta bàn tán giống bây giờ."

Bà Phong nói lời thấm thía: "Liên Thành ơi, ở bên cạnh con, vợ con cũng đau khổ lắm, tách ra sẽ có lợi cho cả hai đứa. Con nghe lời mẹ đi, chắc chắn mẹ sẽ không hại con."

Phong Liên Thành không phản bác, bà Phong cũng không tiếp tục nói nữa.

Con trai của bà ta, bà ta hiểu rõ, nó không phản bác chính là vì nó còn đang do dự.

Bà ta không nhân lúc này mà nói mấy lời kiểu như để Phong Liên Thành cưới một người vợ khác, vì con trai bà ta rất lương thiện, nếu bà ta nói thế, đoàn chừng anh ta sẽ không bao giờ ly hôn.

Mẹ con hai người còn đang nói chuyện thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Không bao lâu sau thì có người tiến vào bếp: "Mẹ, Liên Thành, hai người còn chưa ngủ à?"

Người đến là chị dâu của Phong Liên Thành - Trương Hội Trân.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 507: Chương 507



Diện mạo của cô ta rất hợp với thẩm mĩ của thời đại này, khuôn mặt tròn trịa mịn màng luôn mang theo nụ cười hiền lành.

Cô ta gả vào nhà họ Phong mười ba năm rồi, tổng cộng sinh được hai đứa con trai một đứa con gái.

Con gái cả năm nay mười một tuổi, học lớp sáu ở trường tiểu học của đại đội; đứa con thứ hai năm nay lên lớp bốn, đứa út năm nay mới bảy tuổi, vừa lên lớp một.

Đối với người vợ của thằng cả, bà Phong vẫn luôn hài lòng. Nhiều năm vậy rồi, Trương Hội Trân vẫn luôn hiếu thuận cha mẹ chồng, yêu thương chị em dâu, tình cảm với chồng cũng rất tốt.

Đối với sự thiên vị của bà ta dành cho đứa con út, chị ta cũng không có ý kiến gì. Thái độ làm người hiền lành, chăm sóc tất tần tật từ trong nhà đến ngoài nhà. Con dâu thế này, ai mà không thương cho được?

Mỗi lần bà ta ra ngoài, đám mẹ chồng trong thôn này ai mà không hâm mộ nhà bà ta hòa thuận, yên ấm?

"Liên Thành ra ngoài vẫn chưa kịp ăn gì cả, mẹ rán cho nó một quả trứng gà. Bọn nhỏ đều ngủ rồi à?" Bà Phong cười hỏi.

Trương Hội Trân dịu dàng nói: "Ngủ rồi ạ. Ba chị em chúng nó ầm ĩ một lát thì mệt đến thiếp đi. Liên Quốc nói chân anh ấy không được thoải mái, con đến lấy chút nước nóng cho anh ấy ngâm chân."

Hàng năm, phòng bếp nhà họ Phong vẫn luôn có nước nóng. Trương Hội Trân pha nước xong, nói chuyện với bà Phong thêm vài câu thì rời đi.

Trương Hội Trân bê chậu nước vào nhà, đặt chậu nước xuống bên cạnh giường. Chị ta ngồi lên giường, cạnh Phong Liên Quốc nói: "Em mang nước đến rồi, anh rửa ráy đi."

Phong Liên Quốc ngẩng đầu lên, để lộ nửa bên mặt phủ kín sẹo. Vết sẹo ở nửa bên mặt đó vẫn kéo dài xuống dưới, cho đến tận dưới nách mới biến mất.

Vết sẹo này có từ lúc Phong Liên Thành còn bé. Lúc đó anh ta bảo vệ em trai Phong Liên Thành nên mới bị thương.

Năm ấy, trong thôn họ thịt lợn, đám trẻ con bọn họ đều chạy đến đó góp vui, đám trẻ chạy vòng quanh khu vực mổ lợn, không hiểu sau lại đụng vào bát nước sôi vừa đun.

Khi bát nước sôi đổ xuống, đúng lúc Phong Liên Thành đang đứng dưới cái bát, Phong Liên Quốc lúc ấy không thèm suy nghĩ đã vọt lên phía trước, ôm Phong Liên Thành vào n.g.ự.c để bảo vệ.

Phong Liên Thành không phải chịu chút thương tổn nào, nhưng Phong Liên Quốc lại bị bát nước sôi dội khiến cho hỏng mặt, không những dung mạo, mà ngay cả sau lưng anh ta cũng đầy sẹo phỏng.

"Chút nữa anh sẽ tự đổ nước bẩn, em ngủ đi, ban ngày chăm sóc nhà cửa đã mệt mỏi lắm rồi."

"Vâng."

Vì mặt mũi của mình bị hủy, nên Phong Liên Quốc có chút tự ti, vì thế anh ta đối xử với vợ mình vô cùng tốt, có cái gì tốt đều cho cô ta. Anh ta vẫn luôn bị người trong thôn chê cười là người bị vợ quản nghiêm.

Phong Liên Quốc không những không cảm thấy xấu hổ mà còn cho đó là vinh quang.

Đêm khuya, mọi người đều ngủ say, cơ thể của Bách Tuế không còn đau đớn, lại thêm được ăn no nên con bé ngủ rất say, Ngu Thanh Nhàn trò chuyện với Miêu Hạ Thu một lát thì cũng ngủ mất.

Hiếm khi cô nằm mơ, trong mộng là một đứa bé trai khoảng năm sáu tuổi lôi kéo một đứa bé gái hai, ba tuổi. Trong n.g.ự.c nó còn ôm một đứa bé nhỏ xíu.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 508: Chương 508



Bọn chúng cứ lẳng lặng nhìn cô như thế, chẳng nói câu nào cả.

Ngu Thanh Nhàn tỉnh lại, đèn dầu ở đầu giường vẫn còn đang cháy, ngoài trời một mảnh tối đen.

Ngu Thanh Nhàn dựa vào đầu giường nhìn đứa bé đáng yêu đang ngoan ngoãn ngủ say, cô không còn chút buồn ngủ nào cả.

Nguyên thân vẫn thường mơ thấy giấc mơ như thế, ban đầu, trong mơ chỉ có đứa bé trai, dần dần về sau lại thêm đứa bé gái, cuối cùng lại nhiều thêm hai đứa trẻ con.

Những đứa bé trong mộng đều là con của nguyên thân. Nguyên thân đã từng vô số lần nói với người xung quanh rằng con cô ấy báo mộng cho cô ấy, chúng đang kêu cô hãy cứu chúng, nhưng ai cũng không tin cô ấy.

Ngay cả cha mẹ của cô ấy cũng thế. Họ cho rằng đây là minh chứng chứng minh cô ấy bị điên rồi, bà Phong từng dùng chuyện này mắng cô ấy vô số lần.

Ngày hôm sau, khi Ngu Thanh Nhàn tỉnh giấc, đứa bé đã được Miêu Hạ Thu bế đi rồi. Chị dâu của Ngu Thanh Nhàn - Trương Giai Giai đang ở phòng bếp nấu đồ ăn sáng.

Bữa sáng của nhà họ Lạc rất đơn giản, một nồi cháo được nấu từ cơm nguội còn thừa tối qua, một đĩa củ cải cay do Miêu Hạ Thu làm và trứng gà luộc.

"Thanh Nhàn mau đến ăn cơm đi." Trương Giai Giai mời Ngu Thanh Nhàn.

Trương Giai Giai cũng là giáo viên, chị ấy là giáo viên mỹ thuật tạo hình và âm nhạc ở trường tiểu học. Bình thường thì buổi chiều chị ấy mới có tiết, nên buổi sáng chị ấy có rất nhiều thời gian rảnh.

Khi chị ấy được gả đến không lâu thì nguyên thân cũng kết hôn, hơn nữa tính tình hai người đều tốt nên tình cảm cũng coi như không tệ. Mấy năm nay, Miêu Hạ Thu thường đến nhà họ Phong trợ cấp cho con gái, chị ấy cũng không nói gì cả.

"Chị vẫn chưa đi làm ạ?" Ngu Thanh Nhàn ngồi lên ghế, bắt đầu bóc trứng gà ăn.

"Sắp thi cấp ba rồi, mọi người đều tranh giành tiết của chị, nên hôm nay chị không có tiết. Chút nữa chỉ cần đến trường học chấm công cái là chị về thôi."

Trương Giai Giai ăn một miếng cháo, lại nói: "Sáng nay chị thăm Bách Tuế, thấy con bé tốt lên rồi, cũng uống được khá nhiều sữa. Chị pha cho con bé chín mươi mililit sữa bột, con bé cũng uống hết cả."

Trương Giai Giai cảm thấy cô em chồng này của mình thật sự quá thảm. Bây giờ bất cứ ai nghe được chuyện của cô thì cũng đều đồng cảm với cô cả, hiện tại Bách Tuế tốt lên, Trương Giai Giai cũng thật lòng vui mừng thay cô.

Chị ấy và cô em chồng Lạc Tân Vũ không hợp nhau cho lắm.

Con trai của Lạc Tân Vũ kia được cưng chiều giống như tiểu bá vương vậy, về nhà lục tung đồ ăn trong cửa hàng thì chưa kể, lại còn dám đi vào phòng của chị ấy lục lọi, Trương Giai Giai cực kỳ ghét đứa bé kia.

Ngu Thanh Nhàn cười nói với Trương Giai Giai: "Con bé tốt lên rồi, cuộc sống của em cũng có hi vọng."

Trương Giai Giai cũng gật đầu: "Còn phải nói ư?"

Hai chị dâu em chồng vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, sau khi ăn cơm xong thì ai nấy đều tự rửa sách bát đũa của mình. Sau đó, Trương Giai Giai đến trường học.

Ngu Thanh Nhàn đi đến cửa hàng đằng trước nói chuyện với Miêu Hạ Thu.

Miêu Hạ Thu hỏi Ngu Thanh Nhàn đã có tính toán gì về sau này chưa.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 509: Chương 509



Ngu Thanh Nhàn nói: "Thời đại bây giờ chỉ cần có tay có chân thì sẽ không bị đói. Nhưng mà sau này chắc ba mẹ phải mệt hơn một chút rồi, con muốn nhờ cha mẹ trông Bách Tuế giúp con."

Trông cháu giúp con gái, Miêu Hạ Thu và Lạc Hữu Dân tất nhiên là đồng ý, Lạc Thiên Tần và Trương Giai Giai cũng không có ý kiến gì: "Có cái gì mà vất vả với mệt mỏi đâu. Chỉ cần Bách Tuế có thể khỏe mạnh là cha mẹ vui rồi."

Nói đến đây, Miêu Hạ Thu lại hỏi: "Nhưng mà con và Liên Thành ly hôn rồi, nhà họ Phong có thể giao Bách Tuế cho con nuôi ư?"

Cũng không phải Miêu Hạ Thu lo lắng quá nhiều, mà Tiểu Bách Tuế là đứa con duy nhất hiện tại của Phong Liên Thành, lấy cái tích cách yêu con như mạng của bà Phong kia, sao bà ta có thể đồng ý đưa Bách Tuế cho con gái bà cơ chứ?

Ngu Thanh Nhàn bế Bách Tuế, hôn lên hai má non nớt của con bé, thản nhiên nói: “Mẹ, Phong Liên Thành mới đầu ba mươi thôi mà."

Đàn ông ba mươi tuổi vẫn đang ở độ tuổi phong nhã hào hoa, dáng người của Phong Liên Thành lại cao lớn, diện mạo nhã nhặn, cả người đều mang theo khí chất của người đọc sách, nếu anh ta mà thay áo dài của thời dân quốc, vậy chẳng khác gì học giả thời xưa cả.

Vẫn còn nhiều quả phụ và phụ nữ lỡ thì nhìn trúng anh ta cơ mà.

Chỉ một câu đó thôi, Miêu Hạ Thu đã hiểu. Bà thở dài một hơi, nhìn đứa con gái dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra câu đó, bà đau khổ đến phát khóc.

Phong Liên Thành ly hôn xong còn có thể cưới người vợ khác, vậy con gái bà thì sao? Ly hôn xong cô còn phải nuôi con nhỏ, đến lúc đó làm sao bây giờ?

Thời đại bây giờ, ly hôn sẽ bị người khác chê cười, hơn nữa con gái bà liên tục mất con, dùng đầu ngón chân Miêu Hạ Thu cũng biết đám đàn bà miệng rộng thích ba hoa kia sẽ bàn tán về con gái bà thế nào.

Nhưng bảo Miêu Xuân Thu khuyên con gái đừng ly hôn, khuyên con gái đừng nuôi đứa bé, bà lại không muốn. Con gái bà gả đến nhà họ Phong mười năm, đã phải chịu bao nhiêu tội rồi? Người làm mẹ như bà vẫn đặt ở trong mắt, đau lòng trong lòng đây này.

Hơn nữa, làm gì còn ai rõ cái tính trọng nam khinh nữ của bà già nhà họ Phong kia hơn bà đâu cơ chứ?

Lúc trước, con gái bà sinh Thụy Thụy, bà ta mua bánh kẹo chia từ đầu thôn đến cuối thôn, khỏi phải nói cũng biết bà ta vui mừng đến mức nào.

Bà ta yêu thương đứa cháu trai Phong Thụy như tròng mắt của mình vậy, khi con gái bà còn ở cữ, bà ta thịt hẳn con gà mái già rồi hầm canh cho con gái bà ăn, trứng gà các loại thì không kể hết.

Khi đó bà quá ngây thơ, không ít lần khen với người ngoài là con gái và được gả vào nhà tốt.

Bây giờ ngẫm lại bà chỉ muốn quay về tát cho mình của lúc đó một cái tát. Sau này khi con gái bà sinh Lâm Lâm, thái độ của bà già Phong kia thế nào?

Sau khi nghe thấy tin con gái bà sinh cháu gái, mặt bà ta cứ sầm xuống, đừng nói mua kẹo phát khắp nơi như trước, ngay cả gà bà ta cũng không nỡ thịt một con nào.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 510: Chương 510



Bà lên tiếng bảo bà già Phong kia thịt gà, bà Phong kia nói đám gà đó đều là bảo bối, phải giữ để đẻ trứng để cung cấp thêm dinh dưỡng cho đám trẻ. Sau này đừng nói canh gà, đến cả quả trứng họ cũng không nỡ cho con gái bà ăn. Đúng là lật mặt nhanh như chớp.

Lâm Lâm bị sốt là vì sao cơ chứ? Ngày Lâm Lâm sốt đúng lúc ngày mùa, bà Phong nói cơ thể bà ta không thoải mái, muốn ở nhà nghỉ ngơi nên bắt con gái bà lên núi làm việc. Mùa thu trời vốn nhiều mưa, trời mưa lại càng khiến người ta buồn ngủ hơn.

Bà già Phong kia chốt cửa ngủ, mà Lâm Lâm lúc đó mới hai tuổi có biết gì đâu? Nhìn thấy trời mưa thì con bé chạy ra ngoài nghịch nước, chơi đến quá trưa.

Nếu không phải người làm bà ngoại như bà mang đến cho con gái hai cân xương sườn để bồi bổ cơ thể, đứa bé kia còn không biết sẽ dầm mưa đến lúc nào nữa kìa.

Đêm đó, Lâm Lâm lập tức phát sốt. Trời còn chưa sáng, con gái bà và Phong Liên Thành đã đưa đứa bé đến trạm xá trên trấn trên, kết quả cho uống thuốc rồi, cũng tiêm rồi, nhưng đứa bé cũng vẫn không khỏe lên, sau đó lại sốt đến ngất đi. Khi đưa đến bệnh viện thì đã quá muộn rồi.

Lâm Lâm mất thế nào? Còn không phải do người làm bà nội như bà Phong không quan tâm con bé ư?

Nếu bà ta để tâm một chút, trông coi con bé cẩn thận một chút, không phải Lâm Lâm vẫn sống khỏe mạnh ư? Nhưng về sau bà Phong có hiểu ra không?

Bà ta hiểu ra cái rắm ấy. Sinh Tiểu Bách Tuế, con gái bà về nhà chồng ở cữ.

Từ đầu đến cuối, bà già họ Phong kia cũng chưa từng chăm sóc con gái bà ngày nào cả.

Nếu ngẫu nhiên nhìn thấy Tiểu Bách Tuế, bà ta cũng nhìn con bé bằng ánh mắt tiếc nuối, còn trách móc nói vì sao con gái bà lại không sinh ra con trai.

Có một bà nội trọng nam khinh nữ như thế, một thời gian sau Phong Liên Thành cưới người khác, có mẹ kế sẽ có bố dượng.

Tiểu Bách Tuế nhà bà đáng yêu như thế, bà không nỡ để con bé rơi vào tay mẹ kế và bà nội như thế.

Miêu Hạ Thu nghĩ thấu đáo thì nói với Ngu Thanh Nhàn bằng giọng điệu kiên định: "Nhàn Nhàn con cứ yên tâm đi, cho dù phải trả bất cứ giá nào, mẹ và ba con nhất định sẽ giúp con cướp quyền nuôi dưỡng Bách Tuế về tay."

Lạc Hữu Dân làm hiệu trưởng cấp ba nhiều năm như thế, cái khác không nói nhưng quan hệ thì chắc chắn phải có.

Miêu Hạ Thu dám nói những lời này cũng không phải là không có cơ sở. Dù sao Phong Liên Thành cũng có năng lực gì đâu?

Anh ta ở trường học hơn mười năm rồi, mà đến giờ vẫn chỉ là một giáo viên bình thường đấy thôi, thậm chí còn không làm được cái chức tổ trưởng bộ môn nữa kìa.

Ngu Thanh Nhàn cười nói với Miêu Hạ Thu: "Mẹ, cổng trường chúng ta đã có nhiều quán ăn chưa nhỉ?"

Thị trấn này có tên là trấn Khâu Định, trường cấp ba được xây dựng ở cuối phố. Trước kia trấn Khâu Định còn là một cái chợ nhỏ, đứng ở đầu đường là có thể nhìn thấy cuối đường rồi.

Sau những năm tám mươi, cải cách mở ra, việc buôn bán sôi nổi hơn trước, mọi người ngày càng giàu có hơn, nên nhà cửa trên phố ngày càng nhiều, đường phố ngày càng dài thêm, từ một con phố đơn giản biến thành một con phố tấp nập.
 
Back
Top Bottom