Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 491: Chương 491



Khi đó cô ta không biết mình làm sai cái gì, thứ duy nhất có thể làm chính là cố gắng lấy lòng mẹ con Quách Hải Bình. Bây giờ nghĩ lại, tấm lòng của cô ta thật sự là cho chó ăn rồi.

Cô ta càng nghĩ càng uất ức, kể khổ với vợ của Chính ủy trung đoàn là chị Hồ. Từ nhỏ, Khương Hiểu Điềm đã biết cách kể khổ, cô ta tạo cho mình hình ảnh là một cô gái nhỏ tốt bụng và siêng năng, nhưng lại bị những kẻ xấu xa của gia đình họ Quách bắt nạt.

Khi cô ta nói đến chuyện người nhà họ Quách vì muốn xử lý mình mà tìm người đến quyến rũ cô ta, chị Hồ cũng rất tức giận.

Chị ta không bao giờ nghĩ rằng sẽ có những người độc ác như vậy ở thời đại mới của Trung Quốc.

Sau khi Khương Hiểu Điềm khóc xong, an ủi cô ta một lúc lâu, chị Hồ mới hỏi: "Hiểu Điềm à, sau này em định làm gì bây giờ?”

Khương Hiểu Điềm lau nước mắt, bưng chén trà trên bàn uống một ngụm nước, khóc lóc quá lâu, cô ta có chút khát nước: "Từ nhỏ, cha mẹ em đã đối xử không tốt với em, lần này vì gả cho Quách Hải Bình, em còn cãi nhau với bọn họ. Nhà họ Quách có lỗi với em, Quách Hải Bình càng có lỗi với em, anh ta không phải không ngại sao? Vậy thì em sẽ đối đầu với anh ta suốt đời.”

Quách Hải Bình muốn bỏ đi? Đừng mơ, cả đời này cũng không được.

Chị Hồ thật đúng là không có cách nào khuyên nhủ, chị ta theo chồng vào nam ra bắc hơn mười năm, làm rất nhiều công tác tư tưởng cho phụ nữ, nhưng loại tình huống như Khương Hiểu Điềm, đây là lần đầu tiên chị ta gặp được.

Chị ta muốn nói Quách Hải Bình không phải là người chồng tốt, không đáng để cho cô ta đối đầu như vậy, nhưng nghĩ lại, nếu chị ta là Khương Hiểu Điềm, chỉ sợ còn là, quá đáng hơn, như chuyện dùng một ngọn đuốc đốt sạch nhà họ Quách kia chắc chắn chị ta cũng không phải không làm được.

"Hiểu Điềm à, em phải biết rằng, kỷ luật trong quân đội bây giờ đặc biệt nghiêm khắc, những chuyện như nhà họ Quách này, Quách Hải Bình có khả năng không thể tiếp tục ở lại quân ngũ."

Trong khoảng thời gian này, bên ngoài ồn ào huyên náo, trong bộ đội cũng không yên tĩnh lắm, cho nên phải canh phòng nghiêm ngặt? Những người đó giống như chó điên, hễ ngửi thấy mùi gì là sẽ cắn không buông.

Có lẽ lúc này bọn họ đã nhận được tin tức.

Suy nghĩ của chị Hồ vừa dứt, cửa lại bị gõ, lần này là một người lính đeo băng tay màu đỏ bước vào, Anh ta chào chị Hồ, sau đó ngồi xuống đối diện Khương Hiểu Điềm, mở sổ ghi chép ra, tìm hiểu rõ tình hình với cô ta.

Sau khi người lính kia rời đi, chị Hồ dẫn Khương Hiểu Điềm đến căn tin của bộ đội ăn cơm.

Lúc này đã là giữa trưa, trong căng tin có rất nhiều người, chị Hồ dùng phiếu lương thực của mình mua hai suất cơm cho Khương Hiểu Điềm và mình cùng ăn, ăn xong, chị Hồ lại đưa Khương Hiểu Điềm đến nhà khách quân đội và mở một căn phòng.

Sau khi Khương Hiểu Điềm tiễn chị Hồ rời đi thì ngã xuống giường, không bao lâu đã ngủ thiếp đi, sau một ngày ngồi tàu xe, cô ta vô cùng mệt mỏi.

Lúc Khương Hiểu Điềm tỉnh ngủ đã là nửa đêm, trong phòng sáng đèn, cô ta mở mắt, nhìn thấy Quách Hải Bình ngồi ở bên giường, bởi vì vẫn không ngủ, trong mắt tràn đầy tơ m.á.u đỏ, cả người nhìn rất chật vật.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 492: Chương 492



Trong khoảng thời gian Khương Hiểu Điềm ngủ, Quách Hải Bình cũng không thoải mái, anh ta phải tiếp nhận hỏi thăm liên tục.

Quách Hải Bình biết, kiếp sống quân lữ của mình có khả năng cao là sắp chấm dứt rồi, trong lòng Quách Hải Bình cảm thấy khổ sở không nói nên lời. Vừa mới nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Khương Hiểu Điềm, Quách Hải Bình thậm chí muốn c.ắ.t c.ổ cô ta, và tất cả sẽ kết thúc.

Nhưng rốt cuộc lý trí của anh ta vẫn còn.

"Khương Hiểu Điềm, chúng ta chia tay đi, tôi sẽ cho cô tiền và tem phiếu, sau này chúng ta không qua lại với nhau gì nữa." Quách Hải Bình nói.

Trong mấy chục năm tiếp theo của cuộc đời, Quách Hải Bình không muốn nhìn thấy Khương Hiểu Điềm nữa, chứ đừng nói đến việc tưởng tượng sẽ như thế nào khi sống với cô ta.

Khương Hiểu Điềm nghe vậy hừ một tiếng: "Ai muốn không qua lại với anh nữa, nhà họ Quách anh đã huỷ hoại tôi thành bộ dạng này, muốn dùng tiền dùng tem phiếu để bỏ rơi tôi? Anh đang mơ giấc mơ gì vậy?”

"Quách Hải Bình, tôi nói thật cho anh biết, cả đời này anh cũng đừng hòng thoát khỏi tôi. Nhà họ Quách các anh hủy hoại tôi, tôi cũng phải hủy nhà họ Quách của anh, sau đợt này chúng ta sẽ huề nhau.”

Khương Hiểu Điềm nói chuyện với người lính duy trì trật tự và chị Hồ lâu như vậy cũng không phải nói không uổng phí: "Sau này anh không cần nghĩ mình có lỗi với tôi, vô dụng, nhà họ Quách anh không biết cách làm người, nhưng quốc gia của chúng ta hiểu lý lẽ, có rất nhiều người có thể đứng ra giúp tôi.”

"Mấy chục năm sau, nếu tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, sẽ có nhiều người kêu oan giúp tôi."

"Quách Hải Bình, chân trần không sợ người đi giày. Bây giờ anh có hối hận không? Hối hận trước kia đối xử với tôi như vậy, nếu anh đối tốt với tôi, lại kiềm chế mẹ anh, chúng ta đã không làm ra chuyện như bây giờ, anh có hối hận không?”

Sau khi Ngu Thanh Nhàn trúng tuyển vào xưởng máy móc thì bắt đầu trở nên bận rộn. Đối với Ngu Thanh Nhàn mà nói, cơ khí máy móc là một lĩnh vực xa lạ, trước kia cô học khoa học xã hội, nên bây giờ khi học tập cô phải bỏ ra một trăm hai mươi phần trăm nỗ lực.

Nhất là mấy ngày vừa bắt đầu này, thật sự bận rộn đến mức không thể chịu được nữa.

Mỗi ngày cứ mở mắt ra là đi làm, tan làm là ngủ, ngay cả thời gian yêu đương hẹn hò với Tạ Uẩn cũng không có.

Tạ Uẩn cũng bận rộn nhiều việc. Năng lực học tập của anh khiến anh nhanh chóng trở nên nổi bật ở bộ phận kĩ thuật, chỉ mất một năm đã được kỹ thuật viên già của xưởng nhận làm học trò, mấy ngày gần đây ngày nào anh cũng đến phân xưởng học tập, cũng bận rộn đến độ chân không chạm đất.

Hôm nay vất vả lắm mới có chút thời gian rảnh, Ngu Thanh Nhàn đi mua chút xương sườn và cá về nhà nấu cơm. Trong lúc đang nấu, hệ thống đã nhịn từ lâu cuối cùng cũng chịu thò đầu ra nói chuyện với Ngu Thanh Nhàn.

Hệ thống kể lại những hành động của Khương Hiểu Điềm, khiến cho Ngu Thanh Nhàn cảm khái:

"Đây đúng là nữ chính tàn nhẫn nhất mà tôi thấy đấy. Nếu lòng dạ cô ta ngay thẳng một chút thì đã dùng mưu kế này để tính toán chuyện khác chứ không cứng đầu cứng cổ tính kế đàn ông rồi. Nếu thế thì đã không phải sầu lo vì không làm nên chuyện lớn rồi."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 493: Chương 493



Khương Hiểu Điềm quả thật tàn nhẫn, nếu không tàn nhẫn, thì đời trước nguyên thân cũng không sẽ không bị cô ta ép thành dáng vẻ kia.

Đời trước vì có sự yêu chiều của Quách Hải Bình, có Quách Hải Bình đi theo sau thu dọn cục diện rối rắm cho cô ta. Nhưng đời này nào có ai giúp cô ta giải quyết tốt hậu quả nữa đâu.

Ngu Thanh Nhàn vô cùng mong chờ Khương Hiểu Điềm - người đã trở mặt với nhà họ Quách - sẽ đi l*n đ*nh cao nhân sinh, sẽ hạnh phúc cả đời bằng cách nào đây.

Hệ thống cảm thán: "Nhàn Nhàn ơi, cô nói xem... nếu không còn ai làm hòn đá kê chân cho tình yêu của nam nữ chính nữa, không có ai cung cấp m.á.u và tủy cho họ nữa thì quỹ đạo cuộc đời sau này của họ chắc chắn sẽ chệch hướng. Cũng chẳng cần chúng ta tìm cách đối phó bọn họ, chính bọn họ cũng tự chơi c.h.ế.t mình luôn rồi."

"Chính vì thế nên mới có sự tồn tại của vật hi sinh."

Cái gọi là vật hi sinh, chính là phải cống hiến tất cả mọi thứ, kể cả sinh mạng của mình cho nam nữ chính. Nếu không có sự hi sinh của vật hi sinh của nguyên thân, sự nghiệp yêu đương của nam nữ chính sao có thể thành công cho được?

Hệ thống vô cùng cảm thán, cho đến khi nó nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn vừa nấu cơm vừa không quên xem bút kí vài lần thì lập tức thức thời không nói gì nữa.

Tạ Uẩn vội vội vàng vàng về nhà cho kịp giờ cơm. Khác với vẻ hào nhoáng trước đây, bây giờ Tạ Uẩn mặc một bộ quần áo lao động làm bằng vải ka-ki màu xanh, vạt áo trước và ống quần đều dính đầy dầu mỡ, cho dù giặt thế nào cũng sẽ không sạch được hết vệt dầu.

Tạ Uẩn rửa tay xong thì giúp Ngu Thanh Nhàn dọn cơm ra. Thời gian ăn cơm là khoảng thời gian hiếm hoi mà hai người được thả lỏng, sau khi ăn cơm xong, Tạ Uẩn nói với Ngu Thanh Nhàn: "Chiều nay thầy cho anh nghỉ nửa ngày, chúng ta đi xem phim đi."

Hai người đã ở bên cạnh nhau rất nhiều, rất nhiều năm rồi, nhưng mỗi lần ở bên nhau, tình cảm của họ vẫn vẹn nguyên như phút ban đầu.

"Được ạ. Em nghe được người trong bộ phận của chúng ta nói rạp chiếu phim vừa cho ra một bộ phim mới, chúng ta có thể xem cùng nhau." Ngu Thanh Nhàn cười nói.

Hiếm có khi Ngu Thanh Nhàn trang điểm, cô mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần ka - ki mà mẹ Ngu đã may theo ý của cô rồi gửi tới.

Tạ Uẩn cũng thay bộ đồ lao động ra, mặc áo sơ mi trắng và quần đen. Hai người đều ra ngoài với một phong cách ăn mặc mới khiến cho hàng xóm khen lấy khen để, ai cũng khen hai người là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.

Hai người nghe xong những lời khen đó đều vô cùng vui mừng.

Mua vé xem phim xong, còn một lát nữa thì phim mới bắt đầu chiếu, Tạ Uẩn kéo Ngu Thanh Nhàn đứng dưới tàng cây tránh nắng, còn anh thì đi vào cửa hàng mua chút đồ ăn vặt thích hợp ăn khi đi xem phim.

Cửa hàng quốc doanh cách rạp chiếu phim không xa, khi đi ngang qua một hộ gia đình, Tạ Uẩn nhìn qua tường viện thì thấy hàng hoa hồng đỏ đang nở rộ trong sân, đáy lòng khẽ động. Anh chủ động đi vào căn nhà đó, tìm chủ nhà nói rõ mục đích của mình, rồi đưa vài mao tiền coi như thù lao.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 494: Chương 494



Chờ Tạ Uẩn từ căn nhà đó đi ra, trong tay của anh đang cầm chín đóa hoa hồng.

Không có người phụ nữ nào có thể từ chối sự lãng mạn mà người yêu dành cho mình, Ngu Thanh Nhàn cũng không ngoại lệ. Cô mỉm cười nhận bó hoa đưa lên mũi ngửi ngửi, rồi cười nói với Tạ Uẩn: "Thơm lắm!"

"Thơm thì tốt! Phim sắp chiếu rồi, chúng ta vào thôi." Hai người nắm tay nhau đi vào rạp chiếu phim. Sau lưng họ vẫn còn vài đôi tình lữ trẻ tuổi, mấy cô gái vừa hâm mộ nhìn bó hoa trong tay Ngu Thanh Nhàn, vừa nhìn đối tượng của mình bằng ánh mắt ghét bỏ.

Quả là đối tượng tốt thì đều là của người ta. Nhìn đối tượng của người ta đi, diện mạo tuấn tú, lại còn biết quan tâm người yêu, nào có giống đối tượng của mình, diện mạo không đẹp bằng người ta, cũng không biết lãng mạn như người ta.

Quên đi, quên đi! Cũng đâu thể chia tay nên cứ tạm chấp nhận đi thôi.

Đám đàn ông trong lòng có khổ mà không thể nói. Bọn họ đối xử với đối tượng cũng đâu kém đâu, đi ra ngoài cũng thường xuyên được người ta khen là người biết thương vợ. Nhưng so sánh với hành động của người đàn ông vừa rồi, không hiểu sao họ lại trở thành người hờ hững với vợ rồi?

Nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của đối tượng nhà mình, trong lòng đám đàn ông lại càng khổ hơn.

Đúng là xui xẻo mà, tự nhiên sao lại chọn xem phim vào hôm nay cơ chứ? Mà người anh em kia cũng thật là, chẳng chừa đường sống cho đám đàn ông gì cả.

Xem phim xong, Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn sánh vai tản bộ.

Hai người nói đến chuyện con cái: "Tạ Uẩn, đời này em không muốn sinh con."

Ngu Thanh Nhàn thích trẻ con, những thế giới trước họ đều sinh, nhưng đời này, cô không muốn có con, chỉ muốn tận hưởng cuộc sống hai người.

Tạ Uẩn cũng tùy Ngu Thanh Nhàn: "Anh nghe em."

"Vậy đi, chúng ta tránh thai. Nếu tránh rồi mà vẫn trúng, vậy chúng ta sẽ sinh, còn nếu không trúng, vậy chúng ta sẽ sống thế giới của hai người."

"Được, không thành vấn đề."

Chuyện này cứ quyết định như thế. Đi một lát, Tạ Uẩn lại nói: "Sắp đến Tết Đoan ngọ rồi, anh nhận được thư của cha của cơ thể này viết, nói họ được về nhà thăm người thân nên sẽ đến đây thăm chúng ta."

Tạ Uẩn và cha của nguyên thân chưa từng gặp mặt, ngay cả kết hôn cũng chỉ viết một phong thư thông báo, không bao lâu sau thì cha anh gửi lại năm mươi đồng tiền và một chút phiếu. Ngoài ra thì không có gì nữa.

Hai người họ vẫn chưa tổ chức đám cưới, cha mẹ Ngu tính đến lễ Trung thu sẽ đến đây một chuyến để gặp mặt cả nhà bà Hà, để cùng thương lượng quy trình tổ chức hôn lễ.

Chẳng ai trong số họ hỏi ý kiến của Tạ Triệu Quốc cả.

"Ông ta đến làm gì? Không phải nói mặc kệ rồi sao?"

"Ai biết đâu." Tạ Uẩn có trí nhớ của nguyên thân, tình cảm của nguyên thân đối với người cha này vô cùng phức tạp, vừa kính vừa hận.

Ngu Thanh Nhàn không nói gì nữa, hai người cứ thế sánh vai đi về nhà. Sau khi trải qua một đêm ngon giấc, ngày hôm sau hai người lại lao vào bận rộn.

Chiều hôm đó, khi Ngu Thanh Nhàn đang kiểm tra đối chiếu số liệu thì có người đến tìm cô, nói họ hàng nhà cô đến tìm.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 495: Chương 495



Ngu Thanh Nhàn bỏ bút xuống đi về phía cửa xưởng, thấy một nhà bốn người đang đứng chờ ở cửa xưởng: một người đàn ông trung niên mặc quân trang khoảng bốn mươi tuổi, người phụ nữ ăn mặc theo phong cách nghệ thuật khoảng ba mươi tuổi và hai bé gái khoảng mười tuổi.

Đây là gia đình của cha đẻ Tạ Uẩn.

Ngu Thanh Nhàn còn chưa đi đến cửa lớn, đã thấy Tạ Uẩn cũng đang vội vàng đi đến.

Hai vợ chồng cùng nhau đi đến trước mặt gia đình Tạ Triệu Quốc.

Tạ Triệu Quốc liếc nhìn Tạ Uẩn từ trên xuống dưới một lần, lại đáng giá Ngu Thanh Nhàn thêm một lát rồi mới nói: "Cha đến xem hai đứa."

Tạ Uẩn bình tĩnh gật đầu, rồi mời họ vào nhà ngồi.

Ngu Thanh Nhàn dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ chỉnh tề. Vào nhà, vợ chồng Tạ Triệu Quốc và Tạ Uẩn ngồi trên ghế sô pha, còn hai đứa con gái của Tạ Triệu Quốc thì ngoan ngoãn ngồi vào cái ghế nhỏ mà Ngu Thanh Nhàn mang ra.

Ngu Thanh Nhàn pha trà cho họ, lại mang chút điểm tâm cho hai đứa bé.

Ngu Thanh Nhàn là một người sống hưởng thụ, mấy đồ ăn vặt thế này nhà cô chưa bao giờ thiếu, điểm tâm là bánh củ từ đậu xanh do Ngu Thanh Nhàn tự mình làm, phần nhân là tương đậu ngọt mà cô tự mình làm, ăn rất ngon.

Một đĩa có tổng cộng tám cái, hai đứa bé vừa ăn vừa uống nước không để sót cái nào, khiến cho vợ chồng Tạ Triệu Quốc phải liên tục ghé mắt mà nhìn.

Tạ Uẩn và Tạ Triệu Quốc trò chuyện một cách nhạt nhẽo, Tạ Triệu Quốc đề nghị đi đến khách sạn quốc doanh ăn cơm. Cơm nước xong xuôi, Tạ Triệu Quốc dẫn vợ và con gái rời đi, còn Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn thì đi bộ về nhà.

Tạ Uẩn kể chuyện của Tạ Triệu Quốc cho Ngu Thanh Nhàn nghe.

"Con người của Tạ Triệu Quốc cũng không tệ, tuy rằng ông ta và nguyên thân Tạ Uẩn không thân thiết lắm, nhưng mấy năm nay tháng nào cũng cho anh ấy phí sinh hoạt. Về sau ông ta cưới vợ, vợ kế của ông ta không thích anh ấy, nhưng dưới sự can thiệp của Tạ Triệu Quốc, bà ta cũng không dám làm gì anh ấy cả."

"Sau khi nguyên thân Tạ Uẩn tốt nghiệp, cũng là ông ta tìm việc cho. Thật ra, với vai trò của một người cha, ông ta đã làm rất tốt rồi."

Nhưng mà con người có bao giờ biết đủ đâu, nguyên thân Tạ Uẩn cũng thế.

Mẹ anh ấy lấy chồng mới rồi bỏ đi biệt tăm biệt tích, tất cả hi vọng của anh ấy đều kí thác vào Tạ Triệu Quốc, hi vọng ông ta cũng yêu thương anh ấy giống như bao người cha khác.

Nhưng Tạ Triệu Quốc cũng chỉ là một người đàn ông bình thường thôi, hàng năm ông ta sống ở bộ đội, hai năm mới có một đợt về nhà thăm người thân, chơi đùa cùng con nhỏ.

Ông ta đã bỏ lỡ khoảng thời gian thơ ấu của nguyên thân Tạ Uẩn, nên về sau có cố gắng thế nào cũng khó mà thân thiết được.

Sau này, khi ly hôn với mẹ của nguyên thân Tạ Uẩn, ông ta cũng không thể chăm sóc con cái nên mới gửi anh ấy đến nhà ngoại, một lần gửi cho tận khi anh ấy trưởng thành.

Không phải Tạ Triệu Quốc không thương con trai, nhưng mà trong tình yêu thương đó lại xen lẫn chút phức tạp, vì thế quan hệ cha con hai người vẫn cứ lạnh nhạt như thế.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 496: Chương 496



Tạ Uẩn cũng không có ý định hàn gắn mối quan hệ của mình với Tạ Triệu Quốc, anh cảm thấy quan hệ hiện tại rất tốt, cứ sống với nhau như họ hàng vậy, không quá thân thiết cũng không quá xa lạ, thi thoảng sẽ hỏi thăm lẫn nhau.

Việc Tạ Triệu Quốc đến không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với cuộc sống của hai người. Tạ Triệu Quốc đi chưa được vài ngày, Tạ Uẩn đã đi cùng thầy anh đến tỉnh thành học bồi dưỡng rồi, mãi cho đến mười lăm tháng tám anh mới xin nghỉ hai ngày trở về đoàn viên.

Cha mẹ Ngu cũng đến đây. Họ ngồi ăn cơm với gia đình của bà Hà, vừa ăn vừa bàn bạc quy trình tổ chức hôn lễ. Cả hai gia đình đều không phải người khó ở chung, vì thế không khí của lần gặp mặt này vô cùng hòa hợp.

Lễ Trung thu kết thúc, cả hai người lại tiếp tục bận rộn. Họ bận suốt cho đến cuối năm, mãi mới rút ra được một khoảng thời gian trống để tổ chức hôn lễ, cả hai bên gia đình đều có không ít người đến dự.

Để thuận tiện, Ngu Thanh Nhàn trực tiếp mời đầu bếp chuyên nấu tiệc trong thôn đến.

Đám đầu bếp được trả tiền công nên tiệc cưới được làm vô cùng náo nhiệt. Tạ Triệu Quốc cũng đến, thân là cha ruột của chú rể, ông ta mừng cho họ một bao lì xì lớn, chắc khoảng năm trăm đồng.

Trên bàn tiệc, nhóm họ hàng của Ngu Thanh Nhàn uống không ít rượu, chờ đến tối khi về khách sạn ngủ thì ai cũng đều lảo đảo cả.

Đám thanh niên trí thức trong thôn cũng được mời đến dự hôn lễ của Ngu Thanh Nhàn, hơn nữa Tạ Uẩn là người nhà họ Đỗ nên khi đoàn người trở về ai cũng bàn tán về hôn lễ này.

Trong thôn bàn tán ầm ĩ như thế, tất nhiên Khương Hiểu Điềm cũng nghe thấy.

Cô ta về nhà nằm trên giường một lúc lâu mà vẫn chưa phản ứng lại được. Thậm chí, Quách Hải Bình về nằm bên cạnh cô ta lúc nào cô ta cũng chẳng thèm để ý.

Ở bộ đội gây ra một trận ầm ĩ nên năm đó Quách Hải Bình bị bộ đội chuyển về thôn.

Vì lý do chuyển nghề của anh ta khá kì lạ, do tác phong của mẹ anh ta và bác trai anh ta có vấn đề nên khi anh ta muốn tìm việc làm, lại không có đơn vị nào dám nhận anh ta cả.

Anh ta chỉ có thể quay về thôn trồng trọt, lên núi xuống ruộng với đám xã viên mà trước đây anh ta chướng mắt.

Chỉ một năm ngắn ngủi, Quách Hải Bình đã trở thành người nông dân mà anh ta khinh thường nhất.

Quách Chấn Đông cũng không làm nổi chức bí thư chi bộ nữa, vị trí của ông ta đã bị người khác thay thế, còn ông ta và quả phụ Quách lại bị tiểu vệ binh bắt đi diễu phố vài vòng.

Quách Hải Quân bị bắt vào tù. Một ngày sau khi Cách Ủy Hội nhận được phong thư tố cáo của Khương Hiểu Điềm, Quách Hải Quân đã bị bắt đi rồi, về sau anh ta bị phán thẳng tội lưu manh, tù hai mươi năm.

Khương Hiểu Điềm nghe kể về hôn lễ xa hoa của Ngu Thanh Nhàn xong thì tức đến độ không ngủ được.

Nhớ đến Tạ Uẩn đẹp trai anh tuấn, lại nhìn Quách Hải Bình hiện giờ dần dần mờ nhạt đi, trong lòng Khương Hiểu Điềm có rất nhiều cảm xúc, khó mà bình tĩnh được.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 497: Chương 497



Nhưng bây giờ muốn đổi chồng không phải là việc dễ dàng, nhất là người trong thôn đều biết chuyện cô ta bị h.i.ế.p dâm ngay trong đêm tân hôn, nên ý nghĩ muốn ly hôn rồi lập gia đình thêm lần nữa của cô ta hầu như là không có khả năng.

Thậm chí còn có người lén hỏi cô ta có tiếp khách hay không, bị Khương Hiểu Điềm mắng té tát.

Khương Hiểu Điềm dùng năng lực của bản thân kéo cả nhà họ Quách ngã xuống, người nhà họ Quách hận cô ta thấu xương, Quách Hải Bình cũng hận cô ta nên ngay cả giao tiếp cơ bản hai vợ chồng cô ta cũng không có.

Khương Hiểu Điềm rất đau khổ, cô ta vẫn tự an ủi chính mình, đợi đến khi Quách Hải Bình kinh doanh thì tốt rồi. Khi đó Quách Hải Bình đã có rất nhiều tài sản, cho dù ly hôn thì cô ta cũng được một nửa.

Khương Hiểu Điềm cứ mong chờ trong đau khổ như thế, nhưng chờ mãi cho đến cuối năm 1990 mà vẫn không chờ được Khương Hải Bình ra khơi, mỗi lần cô ta khuyên Quách Hải Bình, Quách Hải Bình vẫn luôn phớt lờ cô ta.

Cô ta thật sự không đành lòng nhìn tiền tài chạy thoát trước mặt mình, cắn răng dậm chân một cái, tự cô ta làm kinh doanh nhỏ.

Đúng là kiếm được tiền thật, nhưng còn chưa cầm nóng tay, số tiền đó đã bị Quách Hải Bình cầm đi uống rượu.

Uống rượu là sở thích trong mấy năm gần đây của Quách Hải Bình. Khi Khương Hiểu Điềm phát hiện ra thì cãi nhau với Quách Hải Bình một trận, còn khiêu khích nói muốn ly hôn.

Quách Hải Bình tát cho cô ta một bạt tai: "Nhà họ Quách của tôi bị cô hại thành thế này, cô còn muốn ly hôn á? Nằm mơ đi!"

Quách Hải Bình đánh cho Khương Hiểu Điềm một trận, sau khi đánh xong lại cầm tiền đi mua rượu, rồi trốn vào một chỗ không người tiếp tục uống. Chỉ có uống rượu, anh ta mới có thể ở trong mơ sống cuộc đời mà mình mong muốn.

Cuộc sống trong giấc mơ rất tốt đẹp. Anh ta cưới thanh niên trí thức họ Ngu từng đến thôn trước kia làm vợ. Đó là một cô gái vô cùng lương thiện, hào phóng, khác hoàn toàn với loại phụ nữ giả tạo như Khương Hiểu Điềm.

Hai người vẫn luôn đùm bọc nhau mà sống, cô ấy chăm sóc gia đình, nhà cửa vô cùng tốt, còn anh ta thì ở bên ngoài dốc sức làm ăn, cuộc sống càng ngày càng tốt hơn.

Tỉnh rượu rồi, cuộc sống chênh lệch lớn như lòng sông so với mặt biển như thế khiến cho Quách Hải Bình suy sụp, anh ta lại càng hận Khương Hiểu Điềm hơn, nhất là sau khi biết vốn dĩ ban đầu mẹ anh ta đã chọn thanh niên trí thức họ Ngu kia làm vợ của anh ta.

Quách Hải Bình và Khương Hiểu Điềm cứ dây dưa như vậy cho đến hết đời, mãi đến lúc c.h.ế.t mà hai người vẫn không thể buông tha lẫn nhau, nổi tiếng là một cặp vợ chồng bất hòa.

So với bọn họ, đời này của Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn trải qua cực kỳ phong phú. Cô và Tạ Uẩn đi làm ở xưởng máy móc, sau khi kì thi vào đại học khôi phục, Ngu Thanh Nhàn thuận thế vào đại học, chuyên ngành kĩ thuật thông tin điện tử.

Cô đã từng học chuyên ngành này rồi, cộng thêm có vài năm thực hành thực tiễn, nên đời này, cô đã nghiên cứu ra rất nhiều kỹ thuật thông tin mà nhiều năm sau mới có, cống hiến cho quốc gia.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 498: Chương 498



Tạ Uẩn cũng không kém cạnh, anh chuyên nghiên cứu về cấu trúc và nguyên lý hoạt động của động cơ cơ khí, phối hợp với kĩ thuật máy tính của Ngu Thanh Nhàn, anh đã tạo ra rất nhiều động cơ tiên tiến hơn các nước khác, giúp quốc gia tự tin khi đàm phán với các nước khác.

Đời này, hai người vẫn giống như lời của Ngu Thanh Nhàn nói, không sinh con cái. Hai năm sau khi hai người về hưu thì rời khỏi thế giới này.

Khi mở mắt ra lần nữa, Ngu Thanh Nhàn đã tỉnh lại ở thế giới mới rồi.

"Mẹ, mẹ đừng nói nữa, Thanh Nhàn vốn khó chịu vì đứa bé bị bệnh, bé gái vừa được tròn trăm ngày, mắt thấy sắp không gắng được nữa rồi. Bây giờ mẹ lại đứng trước mặt Thanh Nhàn nói mấy lời khó nghe này, không phải muốn đ.â.m vào tim cô ấy ư?"

Nhắc đến hai chữ bé gái, lý trí của Ngu Thanh Nhàn bắt đầu tỉnh táo lại. Cô lảo đảo chạy vào căn phòng trong trí nhớ của nguyên thân, ôm lấy cái tã lót ở trên giường rồi đi ra ngoài.

Người đàn ông vừa nói chuyện khi Ngu Thanh Nhàn tỉnh lại thấy thế thì đuổi theo phía sau cô, nhưng Ngu Thanh Nhàn mắt điếc tai ngơ.

Sau khi đi đến một chỗ không có người, Ngu Thanh Nhàn lắc mình tiến vào không gian, đi đến bên linh tuyền múc một chút nước rồi đặt lên môi đứa bé.

Nước của linh tuyền vẫn luôn có công hiệu đi ngược lại lẽ thường, đối với một đứa trẻ con như bé gái kia thì hiệu quả lại càng thêm rõ rệt, chỉ cần một chút đã có thể giữ được tính mạng của nó.

Nhưng không hiểu sao nó lại không có tác dụng gì với đứa bé trước mặt này, sắc mặt của con bé vẫn tái nhợt đến phát hoảng như trước.

Hệ thống cũng vô cùng sốt ruột, nó ở trong thức hải của Ngu Thanh Nhàn, nương theo tầm mắt của Ngu Thanh Nhàn quét một vòng quanh đứa bé: "A a a, Nhàn Nhàn ơi, Nhàn Nhàn, trong cơ thể của đứa bé này có mấy cái kim liền, cô mau rút nó ra đi, nhanh lên, nhanh lên. Nếu không rút kim ra, mạng của con bé rất nhanh sẽ không còn nữa."

Ngu Thanh Nhàn hoảng sợ, vội vàng mượn linh khí trong không gian và dưới sự giúp đỡ của hệ thống để dẫn khí nhập thể. Sau đó, Ngu Thanh Nhàn đưa tay khẽ vuốt cơ thể của đứa bé.

Lúc này hệ thống lại hỏi: "Bây giờ cô muốn hút kim ra à? Chúng ta không báo cảnh sát ư?"

Hệ thống và Ngu Thanh Nhàn sống ở xã hội pháp trị đã lâu, cũng hình thành thói quen có chuyện thì đi tìm cảnh sát.

Ngu Thanh Nhàn nói: "Không kịp nữa rồi, bệnh viện trên trấn trên còn chưa có kĩ thuật chụp X quang, mà cơ thể này lại cực kỳ suy yếu, lấy sức của tôi mà đi bộ lên trấn trên ít cũng phải mất nửa tiếng, đi xe cũng mất hơn mười phút rồi. Sau khi đến thị trấn báo cảnh sát xong còn phải điều tra chứng cứ, đợi đến khi tìm được bác sĩ lấy kim ra cho đứa bé này thì cũng là hai, ba tiếng đồng hồ sau rồi. Đứa bé nào chờ được lâu như thế?"

Dựa theo thông tin trong ký ức của nguyên thân, đến trưa đứa bé này sẽ không trụ được nữa, bây giờ có đưa đến bệnh viện cũng không còn kịp nữa rồi.

Trước đó, khi đứa bé bị bệnh không thoải mái, không phải cả nhà nguyên thân không đưa đứa bé đến bệnh viện, nhưng có ai ngờ được rằng lại có người phát rồ ghim kim vào người đứa bé đâu cơ chứ?
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 499: Chương 499



Ngu Thanh Nhàn nói có lý, nên hệ thống không phản bác được. Nhưng nó không cam lòng: "Nếu vậy, không phải chúng ta không có chứng cứ nữa ư?"

Ngu Thanh Nhàn im lặng tập trung tinh thần: "Không sao cả, nếu là hồ ly thì sớm muộn gì cũng lòi đuôi thôi, chúng ta có thời gian mà. Nhưng nếu không cứu, đứa bé này sẽ không còn thời gian nữa."

Ngu Thanh Nhàn không quan tâm đến hệ thống nữa, không bao lâu sau thì mấy cái kim đã được hút hết ra ngoài.

Kim là kim dùng để may vá cực kì nhỏ, mỗi cái chắc dài khoảng năm phân.

Nhìn thấy hơi thở của đứa bé đều đều trở lại, Ngu Thanh Nhàn mất hết sức lực ngã ra đất, không còn chút sức lực nào mà nói với hệ thống: "Nguyên thân nói đúng, quả thật là có người cố ý mưu hại con của cô ấy. Có lẽ ba đứa con của cô ấy đều c.h.ế.t oan uổng cả."

Đời này của Ngu Thanh Nhàn xuyên thành Lạc Thanh Nhàn, một người phụ nữ liên tục tang con, cuối cùng phát điên rơi vào mương mà chết. Sau khi chết, đầu óc của cô ấy dần tỉnh táo lại, nhưng cô ấy lại cứ đinh ninh cho rằng con mình bị c.h.ế.t oan uổng.

Khác với những người bị hệ thống chủ động tìm đến, Lạc Thanh Nhàn tự tìm đến hệ thống. Cô ấy giao dịch với hệ thống, dùng toàn bộ linh hồn và công đức của bản thân làm thù lao, chỉ mong hệ thống có thể giúp cô ấy tra ra chân tướng.

Cho dù kết quả có như thế nào, nội dung giao dịch cũng không thay đổi. Hệ thống chấp nhận yêu cầu của cô ấy, thế nên Ngu Thanh Nhàn bị đưa đến hai ngày trước khi đứa con thứ ba của cô ấy chết.

Kim được hút ra, lại cho uống thêm một ngụm nước linh tuyền, sắc mặt đứa bé trở nên hồng nhuận với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được. Cuối cùng, Ngu Thanh Nhàn cũng có thể yên tâm.

Hệ thống cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hai người đều là người có kiến thức, nhưng vẫn cảm thấy tức giận như trước.

Rốt cuộc là có thù oán lớn đến mức nào mới có thể xuống tay với một đứa bé như thế này đây?

Đứa bé khóc lên từng tiếng nức nở, Ngu Thanh Nhàn vội vàng ôm đứa bé lên dỗ dành, nhưng mà cho dù dỗ thế nào đứa bé cũng không hề nín khóc. Ngu Thanh Nhàn biết, đây là do nó đói bụng.

Từ lúc được hai tháng đến nay, đứa bé vẫn luôn quấy khóc không ngừng. Nguyên thân đã mất đi ba đứa bé, con cả thì sống được đến bốn tuổi rưỡi, sau đó rơi xuống nước mà c.h.ế.t đuối.

Đứa thứ hai sống được đến hai tuổi, vì sốt cao không hạ mà ngất lịm đi, khi đưa đến bệnh viện thì đã không thể cứu vãn được nữa. Còn có một đứa mang thai mười tháng, đến khi sinh ra thì đã không có hô hấp rồi.

Đây là đứa con thứ tư, nguyên thân chăm sóc vô cùng cẩn thận, người nhà mẹ đẻ của cô ấy cũng vô cùng quan tâm đứa bé này, từ lúc nguyên thân mang thai đã đón nguyên thân về nhà chăm sóc.

Lúc mang thai hết cẩn thận cái này lại cẩn thận cái kia, cuối cùng cũng bình an sinh đứa bé ra, nguyên thân về nhà chồng. Nhưng vừa về nhà chồng được một tháng, cuộc sống lại bắt đầu không yên ổn, đứa bé khóc quấy không ngừng, người cũng càng ngày càng không có tinh thần.

Nguyên thân đã mất đi ba đứa con rồi, nên che chờ đứa thứ tư này giống như tròng mắt vậy, kết quả cô ấy vẫn không thể nuôi lớn đứa bé khiến cho tinh thần của nguyên thân hoàn toàn suy sụp, cô ấy vốn không có nhiều sữa, bây giờ lại mất sữa hoàn toàn.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 500: Chương 500



Mỗi ngày mẹ chồng đều chọc ngoáy cô ấy, suốt một tháng đứa bé ốm đau, ngày nào bà ta cũng kiếm chuyện gây sự. May mà cô ấy còn có một người chị dâu tốt bụng, hết nấu thuốc để sữa của cô ấy về, lại nấu nước cơm cho đứa bé ăn.

Ngu Thanh Nhàn sờ sờ hai má nhỏ mềm mại của đứa bé, hỏi hệ thống: "Chỗ cậu có sữa bột không?"

"Nhàn Nhàn ơi, tôi không có chức năng này." Hệ thống cũng là một hệ thống có kiến thức, nó đã đọc qua rất nhiều tiểu thuyết về hệ thống rồi. Những hệ thống trong tiểu thuyết, cái này còn trâu bò hơn cái kia, cái này còn mạnh mẽ hơn cái kia, khiến cho hệ thống vô cùng tự ti.

Ngu Thanh Nhàn vốn cũng không trông cậy nào nó, nên cô nói với hệ thống: "Công đứa vừa kết toán lúc kết thúc thế giới trước ấy, đổi thành tiền hoặc nguyên liệu cho tôi đi, ít nhất cũng phải để tôi vượt qua cửa ải khó khăn này đã chứ."

Hệ thống cũng không ép quá mức, rất nhất đã đưa hộp phần thưởng đến trước mặt cô.

Từ sau khi biết được, khi bắt đầu một thế giới mới, đồ vật trong không gian sẽ tự động được dọn sạch, thì Ngu Thanh Nhàn đã không còn lo lắng là sẽ không có chỗ mà chất đồ nữa rồi. Cô cứ thế mà nhét đồ vào không gian, ngay cả đồ ăn cũng lười trồng, cô cứ coi không gian như một cái tủ sắt chứa hàng và một cái tủ lạnh để dùng.

Phần thưởng lần này của hệ thống vô cùng thực tế, chính là một đống tiền.

Ngu Thanh Nhàn dùng thần thức quan sát bên ngoài một chút, thấy bốn phía đều không có người, cô mới ôm đứa bé đi ra khỏi không gian.

Đầu tiên, Ngu Thanh Nhàn đi đến cửa hàng duy nhất bán sữa bột cho trẻ em ở trấn trên mua một hộp sữa bột và bình sữa, cô xin chút nước sôi trong cửa hàng để pha sữa cho đứa bé đang đói khóc. Đợi đứa bé ăn no, cô mới đi thẳng về nhà mẹ đẻ của nguyên thân.

Nhà họ Lạc ở trấn trên, cha của nguyên thân là Lạc Hữu Dân là hiệu trưởng của trường cấp ba ở trấn trên. Bây giờ ông đã hơn sáu mươi tuổi rồi, năm trước vừa mới nghỉ hưu.

Mẹ của nguyên thân là một bà nội trợ, nhưng sau khi cải cách mở ra, bà quyết đoán mơ một cửa hàng bán đồ ăn vặt và văn phòng phẩm ở cổng trường cấp ba, buôn bán lời được không ít tiền. Nhà của họ là một căn nhà ba tầng ở bên cạnh trường trung học.

Nguyên thân có một người anh trai tên là Lạc Thiên Tần, một người em gái tên là Lạc Tân Vũ. Anh trai đã lập gia đình từ sớm, bây giờ con cũng đã được mười hai tuổi, đã học cấp hai rồi. Nguyên thân nhỏ hơn anh ấy ba tuổi, nếu con cả của nguyên thân vẫn còn sống, thì bây giờ nó cũng được mười tuổi rồi.

Lạc Tân Vũ nhỏ hơn nguyên thân một tuổi, cô ta gả cho một nhân viên của trạm khoa học nông nghiệp ở trấn trên, sinh được một đứa con trai vừa tròn năm tuổi.

Ngu Thanh Nhàn dựa vào kí ức của nguyên thân tìm được nhà họ Lạc. Mẹ Lạc là Miêu Hạ Thu đang thu tiền của khách, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Ngu Thanh Nhàn ôm đứa bé, bà hơi sửng sốt một lát. Sau đó, bà vứt tiền vào ngăn kéo của quầy thu ngân, rồi vội vàng đi ra.

Bà ôm lấy đứa cháu vào lòng, một tay dắt tay Ngu Thanh Nhàn: "Nhàn Nhàn ơi, con đã ăn cơm chưa? Trưa nay mẹ hầm canh gà, bây giờ đã có thể ăn rồi, mẹ đi múc cho con một chén nhé, con cứ ngồi yên ở đây, biết chưa?"
 
Back
Top Bottom