Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 521: Chương 521



Sau khi vào trung tâm y tế, bà cụ Phong chạy đến, ấy mà bà ta lại không hề có ý định trả tiền. Hỏi thì bà ta bảo tiền sanh con Phong Liên Thành đưa cho con gái mình.

Một trăm tệ thì nhiều đấy, nhưng sanh nở xong còn bao nhiêu?

Con gái bà ở cữ ở nhà mẹ đẻ, bà cụ Phong thấy là cháu gái, cả tháng không đến thăm một lần. Phong Liên Thành có chịu khó, nhưng ngoài con gái anh ta mang đến lần đầu ra thì còn quà cáp nào khác không?

Không có.

Miêu Xuân Thu ngoài miệng thì đồng ý cho con gái ly hôn và thậm chí còn nghĩ đến việc trông cháu cho cô ấy, nhưng trong lòng bà vẫn không muốn con gái mình ly hôn, một lý do là thế giới này quá hà khắc với phụ nữ, phụ nữ ly dị chồng phải chịu rất rất nhiều chỉ trích.

Thứ hai là Tiểu Bách Tuế vẫn còn nhỏ, bà muốn Tiểu Bách Tuế có một gia đình yên ấm vẹn toàn, con bà ly hôn, Tiểu Bách Tuế là người chịu tổn thương to lớn nhất.

Khoan nói cái khác, khi con bé lớn lên, ra ngoài chơi, chắc chắn sẽ có một đứa không hiểu chuyện lấy chuyện này tấn công nó.

Nhưng bây giờ có vẻ như ly hôn là sự lựa chọn đúng đắn. Con rể Phong Liên Thành thực sự tạm tạm, năm lần bảy lượt mất con, Phong Liên Thành chưa bao giờ oán trách con gái bà, nhiều khi còn nhẹ nhàng khuyên bảo cô ấy.

Nhưng ngoài điều này ra, Phong Liên Thành có thực sự đối xử tốt với con gái bà trong suốt những năm qua không? Chưa chắc.

"Mẹ, con biết là con sai rồi, từ nay về sau, con nhất định sẽ giao toàn bộ tiền lương của mình cho Nhàn Nhàn." Việc cúi đầu nhận lỗi và bảo đảm trước mặt cha mẹ vợ, Phong Liên Thành làm rất nhuần nhuyễn.

Cha vợ , mẹ vợ rất thương con gái nên càng có nhiều yêu cầu đối với con rể, Phong Liên Thành đã quen với điều đó.

Còn việc giao hết tiền lương cho Ngu Thanh Nhàn, anh ta không sẵn lòng, và anh ta cũng tin rằng dựa vào sự hiểu biết của mình về vợ, muốn lừa gạt cũng dễ như trở bàn tay.

Sự đạo đức giả của Phong Liên Thành, nguyên thân có thể không hiểu, nhưng Ngu Thanh Nhàn lại thấy rõ như ban ngày, cô mất hứng, Tiểu Bách Tuế lại ngáp dài buồn ngủ.

Cô cũng không muốn lãng phí thời gian với hai mẹ con này: " Không còn lần sau nữa đâu Phong Liên Thành. Tôi nhắc chuyện ly hôn không phải để hù dọa anh, anh mau làm thủ tục.”

“Mấy năm qua tôi ở nhà họ Phong làm đâu có ít, hơn nữa lấy đồ từ nhà tôi cho nhà họ Phong ít ỏi gì. Lớn thì dầu, đường, mắm, muối, nhỏ thì cái kim sợi chỉ. Nhà họ Phong chẳng hề tốn một xu, tôi cũng không cần gì nhiều, đưa tôi một năm lương của anh là được.”

"Và Tiểu Bách Tuế phải theo tôi. Tôi chỉ có hai yêu cầu này. Nếu anh đồng ý, chúng ta có thể đến cục dân ngay lập tức. Còn không thì chúng ta sẽ gặp nhau tại tòa."

Ngu Thanh Nhàn vừa dứt lời, bà cụ Phong liền hét lên: “Mày đừng có mơ, Bách Tuế là dòng dõi nhà họ Phong, không thể đưa cho mày. Một năm lương mày cũng đừng hòng. Mày nói mày vơ hết đồ nhà mày cho nhà tao, tao còn chưa nói mày có số sát hại c.h.ế.t còn cái nhà họ Phong.”

“Thứ nhà mày.” Bà cụ Phong còn chưa nói xong, Miêu Xuân Thu vứt giẻ đi rồi xông tới, giật tóc bà cụ Phong, vung tay vả chan chát.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 522: Chương 522



Bà cụ Phong bị đánh nhưng nào chịu yếu thế, bà ta lập tức đánh trả, hai người vật lộn với nhau, miệng không thảnh thơi, cùng ‘hỏi thăm’ nhà sui gia.

Phong Liên Thành đứng như trời trồng định thần lại, giả vờ khuyên can, nhưng lại ngấm ngầm giúp bà cụ Phong, khiến Miêu Xuân Thu phải chịu thiệt.

Hành động của Phong Liên Thành rất bí mật, nếu là người khác, họ sẽ không nhìn ra, nhưng Ngu Thanh Nhàn là ai chứ, nói về ‘đánh nhau’, căn bản cô đánh từ già đến trẻ, mấy động tác bỏ nhỏ của Phong Liên Thành, cô đều chơi qua.

Cô ôm chặt Tiểu Bách Tuế và tham gia trận chiến, có cô trợ giúp, Miêu Xuân Thu đã giành được ưu thế, không chỉ đánh bà cụ Phong đến không còn sức đánh trả, mà ngay cả Phong Liên Thành giả gà giả vịt khuyên can cũng bị bà cáu xé mấy hồi. Gương mặt sáng sửa giờ đã đầy vết máu.

Đến cuối cùng, bốn người được cảnh sát tình cờ đi ngang qua con phố này ngăn lại, cậu ta nhìn bốn người tóc tai tơi tả, quần áo xộc xệch, nghiêm mặt giải họ về đồn.

Lạc Hữu Dân và Phong Liên Quốc c.h.ế.t lặng khi nhận được tin.

Cả hai đưa gia đình mình trở về từ đồn cảnh sát.

Bà cụ Phong bị đánh dữ dội, da đầu bị bong ra nhiều chỗ, mặt và cổ đầy vết trầy xước, bà ta từng tuổi này chưa bao giờ phải chịu tổn thất lớn như vậy, bà ta la khóc giãy dụa đòi Phong Liên Thành ly dị.

Phong Liên Thành vốn là người có hiếu, nhìn thấy mẹ mình như vậy thì tức giận, đùng đùng đến gặp Ngu Thanh Nhàn và đồng ý ly hôn, Tiểu Bách Tuế theo cô, anh ta đưa một ngàn tệ, xem là tiền chu cấp nuôi Tiểu Bách Tuế.

Ngu Thanh Nhàn chẳng buồn dông dài với anh ta, hai người đến cục dân chính lấy giấy ly hôn, nhưng chuyện này còn lâu mới kết thúc, nhà họ Phong nợ nguyên thân, cô sẽ đòi lại từ nhà họ Phong từng thứ một.

Sau cuộc ẩu đả này, cuối cùng Ngu Thanh Nhàn đã xác nhận, con của nguyên thân bị hại với nhà họ Phong, hoặc với Phong Liên Thành có liên can, tiếp theo cô chỉ cần để mắt đến Phong Liên Thành.

Từ vết thương của Tiểu Bách Tuế vào thời điểm cô mới xuyên đến đây, hung thủ rõ ràng là muốn g.i.ế.c con bé, bây giờ Tiểu Bách Tuế vẫn còn sống và khỏe mạnh, hung thủ chắc chắn sẽ ra tay một lần nữa, tất cả những gì cô phải làm là ngồi thả câu, chờ đợi hung thủ hiện nguyên hình.

Hai người ly hôn một cách thuận lợi. Sáng sớm hôm sau, Ngu Thanh Nhàn mở quầy đồ ăn vặt.

Quầy hàng của cô chỉ có vẻn vẹn một cái bếp ga, một cái nồi, một cái vỉ sắt và một đống khoai tây được cô dậy sớm cắt thành hình nanh sói cuộn sóng.

Cô mở quầy từ khi trời vừa tờ mờ sáng, đám học sinh học ngoại trú đã lục tục đến trường.

Phần lớn họ đều đã ăn sáng rồi, nhưng khi nhìn thấy một quầy hàng ở trước cửa hàng, tất cả mọi người đều vô cùng tò mò, vây xung quanh xem xét.

Có vài người trong nhà có điều kiện, lại được chiều chuộng nên trong tay có chút tiền tiêu vặt, nên mua một phần để nếm thử món ăn mới lạ. Ngu Thanh Nhàn bốc một nắm khoai tây, bỏ vào nồi dầu để chiên lên.

Dầu được đun sôi từ trước, khi cô bỏ khoai tây đã được tẩm bột chiên vào nồi, thì dầu trong nồi b.ắ.n tung tóe.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 523: Chương 523



Ngu Thanh Nhàn bình tĩnh đậy nắp nồi lại, nhất thời nồi dầu sôi sùng sục, bên trong vang lên tiếng dầu tí tách.

Đợi một lát thì Ngu Thanh Nhàn mở vung ra, dùng cái muỗng đảo khoai tây trong nồi, chiên khoảng mười phút thì Ngu Thanh Nhàn vớt ra từng miếng khoai tây hình nanh sói cuộn sóng được chiên vàng óng ánh.

"Có ăn hành lá không? Có cần diếp cá không? Có muốn cho thêm ớt không?" Nơi này là Tây Nam Bộ, từ người lớn đến trẻ nhỏ, không có ai là không thích ăn rau diếp cá cả. Mùa xuân là thời điểm cây diếp cá non mềm nhất, đám rau bên bờ ruộng hoặc ven đường đều bị đào sạch.

Rau diếp cá muối chua là một món ăn nổi tiếng ở đây, mà mùi vị của rau diếp cá xào thịt cũng khá tuyệt vời.

Đám rau diếp cá này mới được Miêu Hạ Thu đến chợ mua về hôm qua, ăn còn thừa lại một chút, Ngu Thanh Nhàn cắt nhỏ ra, đúng lúc ăn kèm với khoai tây nanh sói, quả là tuyệt phối.

Mà ớt lại là loại rau quả không thể thiếu đối với người dân Tây Nam Bộ. Hằng ngày, chỉ ăn cháo thôi cũng cần có một chút nước ớt ăn kèm.

"Có ạ. Cho tất đi ạ, cho nhiều ướt một chút." Mùi khoai tây lan khắp không khí, đám học sinh gọi khoai tây nanh sói thèm đến độ ch** n**c miếng.

Ngu Thanh Nhàn múc thêm một muỗng nước sốt. Nước sốt cũng rất đơn giản, ngoại trừ gừng, diếp cá, thì còn cho thêm muối, ngũ vị hương, tiêu hạt. Trừ số đó ra thì còn có thêm tương ớt.

Tương ớt là vũ khí bí mật của Ngu Thanh Nhàn, cô bỏ rất nhiều nguyên liệu để tạo ra tương ớt, bên trong còn cho thêm hạt mè trắng đã rang chín, tương ớt được trộn thêm một tầng dầu béo ngậy.

Chỉ cần đến gần đã ngửi thấy tương ớt tỏa ra một mùi vị độc đáo. Không phải Ngu Thanh Nhàn khoe khoang chứ, cái tương ớt này của cô, cho dù trộn với đế giày thì cũng rất thơm.

Khoai tây nanh sói được cho vào một túi đựng thực phẩm trong suốt, bên trong bỏ thêm vài cây tăm. Đám học sinh gọi lượt đầu tiên lúc này đang vội vàng xiên một miếng bỏ vào miệng.

Khoai tây đã được tẩm bột chiên không nhũn giống khoai tây bình thường, hương vị giòn rụm, trên khoai còn có một lớp dầu, nước sốt vừa đủ, tương ớt thì vừa thơm vừa cay.

Đám học sinh gọi lượt đầu tiên kia càng ăn lại càng thấy thơm ngon, cứ nhét hết miếng này đến miếng kia vào miệng.

Nhìn họ ăn như thế, nhóm học sinh vây xem cũng thèm, bọn họ ngửi mùi thèm chảy cả nước miếng nên đành gọi một phần.

Cứ cậu một phần tôi một phần, Ngu Thanh Nhàn lập tức trở nên bận rộn.

Miêu Hạ Thu và Lạc Hữu Dân đã tỉnh từ lúc Ngu Thanh Nhàn thức dậy làm việc rồi, Lạc Hữu Dân không ngủ lại được, nên trốn ở phía sau cửa sổ quan sát quầy hàng của con gái.

Lúc vừa mở quầy thấy không có ai hỏi mua, Lạc Hữu Dân vô cùng sốt ruột.

Chờ đến khi có người gọi, ông lại lo lắng người ta cảm thấy không ngon, bây giờ nhìn thấy hàng người xếp hàng trước quầy hàng của con gái nối liền không dứt, cuối cùng ông cũng thấy yên tâm rồi.

Miêu Hạ Thu cũng ngó ra nhìn, nói: "Tôi đã bảo ông đừng lo lắng rồi, đâu phải mấy hôm nay Nhàn Nhàn không nấu cơm đâu, không phải ông cũng khen con bé nấu ngon ư?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 524: Chương 524



"Cứ làm như bà không lo ấy." Lạc Hữu Dân thở dài, cẩn thận quay về giường nằm xuống, mà ở giữa giường của họ, Tiểu Bách Tuế đang ngủ say.

Tất nhiên Miêu Hạ Thu cũng lo chứ, bà vẫn đứng lại ở cửa sổ để xem xét, nụ cười trên mặt càng lúc càng rạng rỡ hơn. Bà không quay đầu lại mà nói với Lạc Hữu Dân: "Hai hôm nay, tinh thần của Nhàn Nhàn tốt hơn nhiều."

Từ khi mất đi đứa con thứ ba, con gái của bà đã bắt đầu trở nên ngơ ngác, đến khi mang thai Bách Tuế cô mới tỉnh táo lại. Đứa bé vừa sinh ra được một tháng thì sức khỏe đã không tốt, tinh thần của con gái bà lại tiếp tục thay đổi.

Mệnh bất cửu hĩ - đây là câu thành ngữ duy nhất mà Miêu Xuân Thu - người có trình độ văn hóa không cao lắm có thể nghĩ ra.

Bây giờ thì tốt rồi, cơ thể Tiểu Bách Tuế khỏe lại, trạng thái của con gái bà cũng càng ngày càng tốt. Bây giờ, dù cô vừa ly hôn, nhưng cảm giác như cả người của cô đều tràn đầy sức sống, trái ngược hoàn toàn với tính cách trầm lặng uể oải trước kia.

Ngu Thanh Nhàn bày quầy từ lúc sáu giờ, bận rộn từ đó cho đến bảy rưỡi học sinh bắt đầu giờ tự học buổi sáng cô mới có chút thời gian rảnh.

Sau đó thật sự là quá bận, Trương Giai Giai chuẩn bị đi làm vào buổi sáng còn phải ra giúp cô một lát.

Trong chậu chỉ còn lại một chút khoai tây, Ngu Thanh Nhàn đổ toàn bộ vào chiên, gói một ít cho anh trai và chị dâu sắp đi làm, phần còn lại thì đổ vào một cái chậu lớn đặt trong cửa hàng để mấy người Lạc Hữu Dân ăn.

Hương vị khoai tây nanh sói quá thơm khiến Trương Giai Giai đã thèm thuồng từ lâu, chị ấy cũng không khách sáo với Ngu Thanh Nhàn làm gì.

Sau khi nhận lấy thì chị ấy ngồi lên xe đạp của Lạc Thiên Tần, hai người cầm gói khoai tây nanh sói đến đơn vị ăn.

Tiếng chuông vào học của trường cấp ba vang lên, Ngu Thanh Nhàn tắt bếp ga rồi bước vào nhà. Tiểu Bách Tuế đã ăn uống no nê, bây giờ đang chơi đùa.

Sáng nay, Miêu Hạ Thu nấu một nồi cháo trắng, bây giờ cháo vừa chín, Ngu Thanh Nhàn bế Tiểu Bách Tuế ngồi ở cái bàn bên trong cửa hàng ăn bữa sáng.

Lạc Hữu Dân ăn hết miếng khoai tây này đến miếng khoai tây khác: "Mùi vị không tệ. Ngày mai là chợ phiên, mọi người đều đến đây họp chợ, con làm nhiều một chút, chắc chắn sẽ đắt hàng."

Chợ ở chỗ này thật sự rất náo nhiệt. Cho dù người có tiền hay người không có tiền thì đều thích đi dạo phố mua sắm cả. Nếu gặp người quen, họ sẽ đứng lại tại chỗ trò chuyện một lúc lâu.

"Dạ được, chút nữa con đến chợ thử xem, mua thêm vài loại nguyên liệu nữa."

Nguyên liệu để làm ra khoai tây nanh sói rất đơn giản, Ngu Thanh Nhàn đoán qua hai ba ngày nữa trên đường nhất định sẽ có người bắt chước làm theo, dù sao thì nguyên liệu cũng chỉ có vài thứ như thế, chỉ cần người từng nấu ăn nhìn thấy thì sẽ nhận ra ngay.

Tuy Ngu Thanh Nhàn không sợ có người bắt chước, nhưng cô cũng không thể cứ chủ quan mà không chuẩn bị gì cả, vì thế cần phải cho ra nhiều loại xiên que khác.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 525: Chương 525



"Đi đi, đi đi." Lạc Hữu Dân đã về hưu, bình thường không có chuyện gì làm ông sẽ cầm một cái bình giữ nhiệt đi đến trung tâm hoạt động dành cho người cao tuổi và trung niên, đánh bài lơ khơ và chơi cờ vua cùng hàng xóm láng giềng.

Nhưng bây giờ Lạc Hữu Dân không định đi nữa, muốn ở nhà bảo vệ vững hậu phương cho con gái - trông nom Tiểu Bách Tuế.

Ăn cơm xong, Miêu Hạ Thu không để Ngu Thanh Nhàn thu dọn bát đĩa, Tiểu Bách Tuế cũng đã được Lạc Hữu Dân bế không rời tay nên cô lập tức đi thẳng đến chợ.

Cô đi dạo chợ một vòng, mua vài cân bánh mật và chút rau dưa mà mọi người thích ăn. Khi đi ngang qua cửa hàng bánh mì, cô lại mua thêm hai cái bánh mì lớn.

Về đến nhà, Ngu Thanh Nhàn cắt bánh mật thành từng miếng dài sau đó xiên vào que tre, lại cầm thêm nửa thùng dăm bông trong cửa hàng ra, lấy thêm xúc xích rồi thái thành hình bông hoa.

Mắt thấy trời sắp trưa, Ngu Thanh Nhàn tiện tay nấu cơm trưa luôn.

Đến giờ cơm Lạc Hữu Dân bế đứa bé về nhà, nhìn thấy sắc mặt của ông không tốt cho lắm, Miêu Hạ Thu vừa xếp bát đũa vừa hỏi: "Ông sao thế? Ai chọc tức ông à?"

Lạc Hữu Dân nhấp một ngụm trà đắng trong bình giữ nhiệt: "Lúc nãy tôi gặp Tiếu Cương, nó nói với tôi mấy ngày hôm nay Tân Vũ lại quậy tung nhà."

Tiếu Cương là chồng của Lạc Tân Vũ. Anh ta và Lạc Tân Vũ tự do yêu đương, tính cách anh ta hàm hậu, nên sau khi về chung nhà với anh ta Lạc Tân Vũ cũng không thèm kiềm chế tính tình gì cả, Tiếu Cương cũng vẫn luôn bao dung cô ta.

Theo lý mà nói, nhiều năm vậy rồi đến tảng đá cũng phải cảm động, chắc Lạc Tân Vũ cũng thế nhỉ?

Cô ta không, cô ta vẫn gây sức ép giống như trước kia, cái loại gây sức ép mười năm như một ngày, khiến Tiếu Cương không kiên trì được nữa.

Miêu Hạ Thu dừng một lát, thở dài: "Khổ cho nó rồi."

Ngay cả những người làm cha mẹ, anh chị như họ cũng không có cách nào chấp nhận được thái độ của Lạc Tân Vũ, Tiếu Cương có thể bao dung cho cô ta lâu như thế, Miêu Hạ Thu đã cảm thấy vô cùng áy náy với anh ta rồi.

Trước kia một tuần Lạc Tân Vũ phải về nhà bốn năm lần. Nhưng từ lần trước về bị Ngu Thanh Nhàn đánh đến nay cô ta cũng chưa về thêm lần nào cả.

Đoán chừng trong lòng cô ta tức giận không có chỗ phát, nên mới xả hết lên người Tiếu Cương.

"Chiều nay tôi đến đó xem một chút, xem xem rốt cuộc nó muốn làm gì." Lạc Tân Vũ là người ngang ngược nhất trong gia đình, chỉ sợ trong khoảng thời gian này đã tạo không ít áp lực cho Tiếu Cương và đứa bé rồi.

Con gái mình làm sai, Lạc Hữu Dân còn có thể nói gì bây giờ?

Ngu Thanh Nhàn im lặng lắng nghe, không nói gì cả.

Sau khi ăn xong, Miêu Hạ Thu đi thẳng đến khu dành cho người nhà của viện khoa học và nông nghiệp, Ngu Thanh Nhàn cũng bắt đầu bận rộn vì học sinh sắp tan học.

Xúc xích dăm bông mãi mãi là thần trong giới xiên que. Lớp vỏ ngoài của xúc xích dăm bông vừa ra lò được chiên đến vàng giòn, được phết tương đậu và nước sốt ngọt do Ngu Thanh Nhàn tự tay pha chế, cộng thêm tương ớt khiến cho mùi vị thơm ngon, ăn một que rồi còn muốn ăn thêm que khác.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 526: Chương 526



Giá của một que xúc xích dăm bông không quá đắt, cậu một que, tôi một que, chỉ chốc lát đã bán hết rồi.

Hương vị của bánh mật chiên, khoai tây chiên và rau quả chiên cũng không tệ lắm, buôn bán cũng không chậm hơn xúc xích dăm bông bao nhiêu.

Cô bán từ lúc bắt đầu nghỉ trưa cho đến khi tiếng chuông vào học của trường cấp ba vang lên cô mới dọn quán, tối nay vẫn còn một đống học sinh tan học, việc buôn bán của cô sẽ càng đắt hàng hơn nữa.

Miêu Hạ Thu thấy thế, trong lòng cũng thấy vui vẻ thay.

Bà tính toán sơ qua, thấy lợi nhuận từ việc buôn bán buổi sáng và buổi trưa của con gái mình chắc chắn không ít, nếu sau này vẫn buôn may bán đắt như thế, chắc chắn số tiền kiếm được cũng đủ để nuôi dưỡng mẹ con họ.

Tiểu Bách Tuế có ông bà chăm sóc không cần Ngu Thanh Nhàn phải quan tâm, nên cô về phòng ngủ trưa khoảng một tiếng đồng hồ. Lúc bị hệ thống đánh thức, cô vẫn hơi mơ màng, ngồi dậy một lúc lâu mới tỉnh táo lại được.

Hằng ngày cô vẫn lướt hệ thống, nhưng hệ thống phụ vẫn im lặng như gà, khung chat duy nhất với Tạ Uẩn kia bây giờ đã xám xịt lại, cô ấn thế nào cũng không thể vào xem tin nhắn.

Lúc đứng lên đi rửa mặt, Ngu Thanh Nhàn vẫn đang phàn nàn với hệ thống: "Cậu nói xem cái hệ thống phụ này tồn tại có tác dụng gì đâu? Không có chút công dụng nào cả, ngay cả người muốn liên lạc cũng không liên lạc được."

Hệ thống đang lục tung không gian hệ thống lên. So với những phần mềm có thể trò chuyện một cách dễ dàng của đời sau, nó cảm thấy hệ thống phụ của nó quả thật không thông minh cho lắm, nhưng nó cũng có cách gì đâu? Nó đâu biết nâng cấp?

Vì phòng ngừa kí chủ cảm thấy bản thân nó quá mức vô dụng, hệ thống xung phong nhận việc theo dõi Phong Liên Thành.

Ngu Thanh Nhàn thấy mục đích đã đạt được, cô lấy khăn mặt đã vặt kiệt nước lên lau mặt, để che giấu nụ cười đầu mưu mô của mình.

Buổi tối khi học sinh tan học, cô lại chiên xúc xích thêm một chút nữa. Đợi đến khi màn đêm buông xuống, cái quầy nhỏ của Ngu Thanh Nhàn chính thức đóng cửa.

Lạc Hữu Dân giúp đỡ cô chuyển bàn bếp ga vào trong cửa hàng, Ngu Thanh Nhàn cầm khăn mặt và xách một xô nước trong sân đi vào nhà tắm tắm rửa, tẩy sạch mùi khói dầu dính khắp người.

Ban ngày Tiểu Bách Tuế đã ngu no nên ban đêm con bé ngủ rất muộn. Ngu Thanh Nhàn đang gọt và cắt khoai tây rồi ngâm nước, Miêu Hạ Thu bế con bé ngồi cạnh nói chuyện với cô.

"Chiều nay mẹ đến nhà Tân Vũ, trong nhà lộn xộn lắm, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. Bát đũa trong phòng bếp cũng không rửa, toàn bộ chén bát cứ vứt ở trong chậu ấy, đồ ăn trên bàn cũng mốc meo cả. Mà nó thì nằm lỳ trong phòng, không chịu làm gì hết."

Miêu Hạ Thu luyên thuyên một lúc lâu, lòng bà buồn phiền: "Mẹ đến, nó cứ nhai đi nhai lại, nói mẹ và cha con bất công. Mẹ cũng kệ nó rồi đi về nhà."

Trước kia không phải Lạc Tân Vũ chưa từng quậy như thế này, nhưng cho dù cô ta quậy thế nào thì ít nhất nhà cửa vẫn luôn sạch sẽ.

Nếu Lạc Tân Vũ không dọn dẹp thì Tiếu Cương sẽ dọn. Bây giờ trong nhà bẩn thành như thế, chắc chắn là Tiếu Cương cũng không thèm dọn nữa.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 527: Chương 527



Hơn nữa Lạc Hữu Dân nói Tiếu Cương tố cáo Lạc Tân Vũ với ông, Miêu Hạ Thu cảm thấy sự bao dung của Tiếu Cương với Lạc Tân Vũ cũng cạn rồi.

Ngu Thanh Nhàn không tiếp lời, Miêu Hạ Thu cũng chỉ nói thế, lúc sau cũng không tiếp tục đề tài này nữa.

Mẹ con hai người nói đến chuyện khác, đợi gọt hết khoai tây, Ngu Thanh Nhàn mới tính toán lợi nhuận của hôm nay, trả số tiền dầu, muối, tương, giấm cho Miêu Hạ Thu.

Miêu Hạ Thu không nhận, Ngu Thanh Nhàn mạnh mẽ nhét cho bà:

"Trước kia con mang quá nhiều đồ đến nhà họ Phong rồi, chị dâu rộng lượng cho nên đến bây giờ cũng chưa nói gì cả. Nhưng bây giờ con ly hôn rồi, về nhà mẹ đẻ sống, nếu cứ tiếp tục như thế thì cho dù chị dâu có rộng lượng đến đâu thì cũng oán thầm trong lòng.”

“Hơn nữa, con lớn thế này rồi, cho đến bây giờ vẫn luôn khiến cha mẹ phải bận tâm lo lắng, sau này con muốn hiếu thuận với cha mẹ nhiều hơn."

Thằng thắn mà nói, Trương Giai Giai đã là một người chị dâu vô cùng khoan dung độ lượng rồi đấy.

Mấy năm nay, chị ấy chưa từng nói một câu nào về chuyện Miêu Hạ Thu trợ cấp cho nguyên thân.

Nhưng cũng giống như lời Ngu Thanh Nhàn nói, bây giờ cô đang ở nhà mẹ đẻ, nếu còn cầm tiền của cha mẹ, cho dù Trương Giai Giai có rộng lượng đến đâu thì cũng khó mà vui nổi.

Ngu Thanh Nhàn không muốn thấy tình trạng đó, nên chi bằng tính toán rõ ràng từ bây giờ.

Lời của Ngu Thanh Nhàn khiến Miêu Hạ Thu rơi nước mắt: "Vậy mẹ nhận nhé. Mẹ và cha con sẽ chờ con báo hiếu."

"Vâng ạ."

Một đêm không mộng, sáng sớm hôm sau Ngu Thanh Nhàn lại tiếp tục bận rộn.

Khoai tây hôm nay còn bán chạy hơn hôm qua, hơn nữa phải chiên rán liên tục, Miêu Hạ Thu thấy thế thì vội vàng đến giúp đỡ.

Học sinh phải vào lớp học, nhưng những người đi họp chợ thì cũng đến rồi.

Những người có chút tiền thì đều sẵn lòng tiêu hai ba xu mua một túi khoai tây nanh sói, cứ thế cho đến trưa, Ngu Thanh Nhàn vẫn chưa hết bận.

Mãi cho đến giữa trưa, cô mới có thể nghỉ ngơi một lát. Vừa ngồi xuống không bao lâu, ăn chưa được hai miếng cơm đã lại thấy có người đến. Ngu Thanh Nhàn ngẩng đầu lên thì thấy Trương Hội Trân.

Trương Hội Chân cười hiền lành nói: "Em dâu, chị đến thăm em."

Nguyên thân và người chị dâu Trương Hội Trân này rất thân thiết, hai người sống chung một nhà ngần ấy năm mà chưa một lần nào cãi vã.

"Chị dâu." Từ khi xuyên qua đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Ngu Thanh Nhàn nhìn thấy Trương Hội Trân.

Quả nhiên chị ta vẫn hiền lành giống trong trí nhớ của nguyên thân, chị ta không đến tay không mà còn mang theo quà.

Số quà đó đều do ruộng nhà trồng được, tuy không đáng bao nhiêu, nhưng quý ở tấm lòng.

"Vừa mới nhổ củ cải, chị nghĩ đến em thích ăn củ cải muối chua nhất nên chị làm cho em một chút. Đúng lúc có thể ăn rồi, em nếm thử xem?"

Tay nghề muối dưa chua của Trương Hội Trân rất tuyệt, nào là củ cải chua, ớt chua, đậu sừng chua...

Những năm gần đây, trên mâm cơm của nhà họ Phong chưa từng thiếu những đĩa đồ chua này.

Ngu Thanh Nhàn nhìn củ cải muối chua trong túi đựng thực phẩm, vị chua xộc thẳng vào mũi, nước miếng cũng không kiềm chế được, cứ thế chảy ra.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 528: Chương 528



Ngu Thanh Nhàn nở một nụ cười tiêu chuẩn: "Cảm ơn chị dâu."

Trương Hội Trân cười nói: "Đừng khách sáo, chúng ta sống chung nhiều năm như vậy, nói lời này thì khách sáo quá rồi."

Dừng một lát, Trương Hội Trân lại nói: "Chị nghe mẹ và Liên Thành nói, Tiểu Bách Tuế khỏe lại rồi ư?"

Ngu Thanh Nhàn nhìn Trương Hội Trân vài giây mới gật đầu: "Khỏe rồi ạ. Bây giờ con bé thật sự rất khỏe mạnh."

Nụ cười trên mặt Trương Hội Trân càng rực rỡ hơn: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Em không biết đâu, thời gian này chị thường xuyên nhớ con bé, bây giờ biết con bé khỏe lên chị cũng yên tâm rồi. Con bé có ở nhà không? Có thể cho chị gặp không?"

Ngu Thanh Nhàn khẽ cười: "Con bé ở nhà. Nhưng bây giờ nó đang ngủ. Con bé thích khóc, lại dễ giật mình, chỉ cần một chút động tĩnh đã tỉnh lại rồi nên vẫn đang ngủ cùng cha mẹ trên lầu kia kìa. Lần khác chị hãy đến gặp con bé."

Nguyên thân sống ở nhà họ Phong hơn hai tháng, đứa bé gần như chưa từng rời khỏi tầm mắt của cô ấy.

Nhưng đứa bé lại qua tay nhiều người, có người nhà họ Phong, cũng có người trong thôn đến nhà họ Phong chơi, còn có mấy người Miêu Hạ Thu - người nhà mẹ đẻ của cô ấy.

Nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại, thì người bế đứa bé nhiều nhất là bà Phong và người chị dâu mà nguyên thân chưa bao giờ nghi ngờ này.

Ngu Thanh Nhàn từ chối không chút do dự khiến Trương Hội Trân thất vọng, chị ta thở dài một hơi, nói: “Vậy chị đến không đúng lúc rồi, lần sau chị lại đến thăm con bé vậy."

Sau đó, chị ta và Ngu Thanh Nhàn trò chuyện một lát, mãi cho đến khi có người đến mua đồ ăn chị ta mới lưu luyến không rời.

Đi được vài bước, khi đến chỗ rẽ, Trương Hội Trân quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Ngu Thanh Nhàn một lúc lâu mới rời đi.

Ngu Thanh Nhàn gọi hệ thống: "Đi theo chị ta."

Nửa học kì đã trôi qua, Phong Liên Thành cũng bắt đầu bận rộn với cuộc thi giữa kì.

Anh ta là giáo viên ngữ văn của khối mười, dạy hai lớp, vì muốn lấy được thành tích tốt trong cuộc thi giữa kì lần này, Phong Liên Thành vô cùng quan tâm đến chuyện học tập và làm bài tập của học sinh.

Sau phi phê chữa xong những bài văn viết linh ta linh thì trời cũng về trưa, đến khi nhìn thấy vẫn còn một đống bài tập về nhà cần phải sữa, Phong Liên Thành không còn tâm trạng ăn cơm nữa.

Nhưng mà người là sắt, cơm là thép, nếu không ăn thì sẽ đói đến hoa mắt chóng mặt.

Sáng sớm trước khi đến trường, Phong Liên Thành đã ăn ai quả trứng gà mà bà Phong đưa cho, bận rộn từ sáng cho đến trưa, anh ta đã sớm đói bụng rồi. Phong Liên Thành đứng lên đi về phía căn tin.

Bọn họ là giáo viên, căn tin trường sẽ làm đồ ăn riêng cho họ. Khi Phong Liên Thành đến đã có giáo viên khác đến trước rồi.

Anh ta gọi đồ ăn xong thì tìm một chỗ ngồi xuống, chỉ một lát sau đã thấy giáo viên âm nhạc vừa đến trường năm trước - Tiểu Phạm đi đến, cô ta ngồi xuống bên cạnh Phong Liên Thành.

Tiểu Phạm rất xinh đẹp, mái tóc đen mượt được buộc một nửa, nửa còn lại thì xõa trên vai, đuôi tóc rủ xuống bộ n.g.ự.c đầy đặn, ánh mắt Phong Liên Thành dừng lại trên mái tóc của Tiểu Phạm vài giây.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 529: Chương 529



"Thầy Phong, hôm qua anh muốn xin giờ âm nhạc của tôi ở lớp ba lăm và lớp ba sáu phải không? Hôm nay thầy Chu cũng hỏi xin, tôi vẫn chưa đồng ý với anh ta, đến hỏi lại anh cho chắc đã." Thầy Chu và Phong Liên Thành là đồng nghiệp, một người là giáo viên ngữ văn, một người là giáo viên toán học.

Đúng thật là hôm qua Phong Liên Thành đã nói với Tiểu Phạm, muốn xin giờ âm nhạc của cô ta để cho học sinh ôn tập, bây giờ nghe Tiểu Phạm nói thế, anh ta vội nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Cảm ơn Tiểu Phạm nhé."

Giáo viên Tiểu Phạm vuốt mái tóc mềm mại: "Đều là đồng nghiệp cả mà, khách sáo làm gì."

Ngoài miệng Tiểu Phạm nói vậy, nhưng thi thoảng cô ta lại nhìn Phong Liên Thành ánh mắt vừa thẹn thùng vừa xấu hổ.

Phong Liên Thành rất tuấn tú, tuy rằng đã hơn ba mươi tuổi, nhưng dáng dấp vẫn được giữ gìn một cách hoàn mĩ.

Hằng năm anh ta đều mặc áo sơ mi trắng, quần tây, giơ tay nhấc chân đều có khí chất thuần thục của đàn ông.

Tiểu Phạm vừa tròn hai mươi tuổi, cô ta từ nhỏ đã thích những người đàn ông thành thục như thế này, vì thế ngay từ khi vừa chuyển đến trường này, cô ta đã mê đắm Phong Liên Thành.

Trước kia Phong Liên Thành vẫn chưa ly hôn, cho dù Tiểu Phạm thích Phong Liên Thành cũng không dám quá lộ liễu, sợ làm trò cười cho người khác. Nhưng bây giờ chuyện Phong Liên Thành và vợ ly hôn đã đồn đãi khắp trưởng rồi.

Tiểu Phạm có tính cứ nhìn trúng thứ gì là sẽ chủ động giành lấy, với người cũng giống thế.

Ai có thể từ chối sự theo đuổi của một cô gái xinh đẹp cơ chứ, dù sao thì Phong Liên Thành không làm được.

Tiểu Phạm chủ động bắt chuyện, anh ta vô cùng phối hợp tiếp tục trò chuyện theo đề tài mà Tiểu Phạm đưa ra, họ đang bàn luận về học sinh của hai lớp, trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Đang nói dở thì lại gặp mấy giáo viên cũng đồng thời dạy hai lớp kia, vì thế đoàn người nói đến khí thế ngất trời. Chờ đến khi tất cả mọi người ăn xong rồi rời đi, Phong Liên Thành mới rửa sạch bát đũa rồi đi về ký túc xá mà trường học phân cho anh ta.

Vừa vào kí túc xá không được bao lâu thì giáo viên thể dục - thầy Tưởng đến tìm.

"Lão Phong, ngày nào cậu cũng về nhà, thế có nhìn thấy quầy đồ ăn vặt của vợ trước cậu không? Nói thật lòng thì đồ ăn vặt kia cũng không tệ." Thầy Tưởng nói, có chút hâm mộ Phong Liên Thành.

Vợ anh ta cũng biết nấu cơm, nhưng muốn vợ anh ta nấu ăn ngon thì là chuyện quá khó khăn, trình độ cũng chỉ giới hạn ở chỗ đảm bảo no bụng thôi.

Vừa dứt lời, thầy Tưởng đã nhớ đến tin đồn Phong Liên Thành và vợ đã ly hôn, tự biết bản thân lỡ lời, vẻ hâm mộ trên mặt thầy Tưởng cũng trở thành ngượng ngập.

Phong Liên Thành cười khổ: "Cơm cô ấy nấu quả thật rất ngon."

Thanh danh của Phong Liên Thành ở trường học vẫn luôn rất tốt, hơn nữa mấy năm gần đây con cái của anh ta lần lượt qua đời, ánh mắt của những giáo viên trong trường mỗi lần nhìn anh ta đều xen lẫn chút đồng tình.

Mà Phong Liên Thành cũng tự mình thừa nhận nguyên nhân Phong Liên Thành và vợ ly hôn là do cả hai ở bên cạnh nhau đều vô cùng đau khổ.

Anh ta nói hai người họ còn có vài đứa bé ngăn cách ở giữa, anh ta và vợ vẫn nên buông tha cho nhau đi thôi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 530: Chương 530



Mấy năm nay Phong Liên Thành vẫn luôn chú ý tạo thanh danh tốt trong trường học, nên tất cả mọi người đều tin lời anh ta nói.

Thầy Tưởng cảm thấy xấu hổ nên không tiếp tục nói nữa, anh ta nói với Phong Liên Thành thêm hai câu thì rời đi.

Sau khi anh ta rời đi, vẻ mặt chua xót trên mặt Phong Liên Thành biến thành âm trầm.

Anh ta không nói bậy. So với mẹ anh ta hay chị dâu, cơm do Lạc Thanh Nhàn nấu còn ngon hơn nhiều, mà nguyên nhân ngon hơn là do cô ấy sẵn lòng bỏ nhiều nguyên liệu.

Ở nhà anh ta, hai chị em dâu sẽ thay phiên nhau nấu cơm, hai ngày mà Lạc Thanh Nhà nấu cơm, người nhà họ đều cảm thấy cơm thơm ngon hơn nhiều.

Khoảng thời gian này Lạc Thanh Nhàn không về nhà, hương vị đồ ăn trong nhà suốt một tuần cũng không có chút thay đổi nào, mọi người ăn đến phát ngán lên được.

Dầu, muối, tương, giấm trong nhà cũng đều thấy đáy rồi, sáng hôm nay trước khi đi làm anh ta còn nghe mẹ tiếc chút tiền mà cô ấy bỏ ra mua dầu, muối, tương, giấm.

Đối với người vợ này, cảm xúc của Phong Liên Thành rất phức tạp. Khi kết hôn với vợ, tất nhiên là anh ta thích cô ấy rồi, nhưng ngoại trừ thích, anh ta còn nhìn trúng chức hiệu trưởng của cha cô ấy nữa.

Bọn họ kết hôn vào năm 1982, khi đó ngành giáo dục của nước nhà tương đối sa sút, trong thị trấn không có bao nhiêu giáo viên cả.

Phong Liên Thành nghĩ khi mình lấy con gái của hiệu trưởng, ít nhiều cũng có thể dính chút ánh sáng. Anh ta không mong chức phó hiệu trưởng, nhưng chắc là anh ta có thể làm chủ nhiệm nhỉ?

Nhưng cứ năm này qua năm khác, chờ mãi đến khi cha cô ấy về hưu rồi, anh ta vẫn chỉ là một giáo viên bình thường.

Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn những người còn ít tuổi hơn anh ta thăng chức, thậm chí giáo viên mà ngày trước anh ta khinh thường cũng rời khỏi trường cấp ba này rồi, chuyển đến làm chủ nhiệm ở trường cấp ba trên thị trấn.

Bàn tay Phong Liên Thành siết chặt lại, nếu những năm gần đây, chỉ cần cha cô ấy giúp anh ta luồn cúi một chút thôi, chỉ cần cô ấy khuyên nhủ cha cô ấy một chút thôi, thì bọn họ cần gì phải đi đến bước đường ly hôn này?

Nếu bây giờ anh ta có địa vị cao, tiền lương cao hơn, sao anh ta có thể không hào phóng với cô hơn cơ chứ? Hơn nữa cô chỉ là một người phụ nữ cửa lớn không ra, cửa nhỏ không tới, cần tiêu nhiều tiền như thế làm gì?

Phong Liên Thành nhớ đến dáng vẻ đầu tóc rối loạn, bận rộn với nồi chảo sáng nay của cô, ánh mắt anh ta trở nên thâm trầm.

Nếu anh ta có địa vị cao, bây giờ cô chỉ cần ngồi ngốc ở nhà không cần làm gì cả, cớ gì phải vất vả đến mức này.

Nghĩ đến đây, Phong Liên Thành lại nhớ đến số tiền đã đưa cho Lạc Thanh Nhàn, ánh mắt anh ta tối sầm lại.

Anh ta nhớ đến hơn một ngàn mình đã đưa cho Lạc Thanh Nhàn, đó là số tiền tiết kiệm mà anh ta giành giụm đã lâu, bây giờ tiêu hết trong một lần khiến anh ta đau lòng cho đến tận bây giờ.

Thời gian trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, còn một tiếng nữa mới hết giờ nghỉ trưa, Phong Liên Thành không dám chậm trễ nữa, khóa cửa phòng kí túc xá lại rồi ra ngoài.
 
Back
Top Bottom