Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 531: Chương 531



Cách chỗ của Ngu Thanh Nhàn không xa có một nhà hàng nhỏ, bà chủ vừa mới bê đồ ăn lên cho khách xong thì nhìn thấy chồng mình và người nhà của anh ta.

Bọn họ ngồi ở cái bàn lớn nhất trong nhà hàng, cơm canh trên bàn cũng là những món ngon nhất trong nhà hàng rồi, nhưng mẹ chồng của cô ta vẫn cảm thấy không đủ.

Nghe hiểu hàm ý ghét bỏ trong những lời nói của bà ta, bà chủ nhà hàng âm thầm siết chặt tay. Cô ta chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, đi vào sau bếp. Không bao lâu sau thì chồng cô ta cũng vào theo.

"Tiểu Du, mẹ nói là đồ ăn trên bàn đều cứng đơ ấy, cháu trai của chúng ta còn bé không cắn được mà ăn, nói em nấu giò đi. Món giò chưng đường phèn mà lần trước em làm cũng không tệ đâu." Người đến là chồng của Phùng Tiểu Du - Cao Kính Tùng.

Khi nói những lời này, vẻ mặt của anh ta vô cùng tự nhiên.

Nhà mẹ đẻ của Phùng Tiểu Du lập nghiệp từ nghề đầu bếp, nhà họ Phùng cũng chỉ có duy nhất một đứa con là Phùng Tiểu Du thôi, nên cha của Phùng Tiểu Du đã truyền thụ tay nghề cả đời của ông ấy cho cô ta.

Cao Kính Tùng là sư huynh của Phùng Tiểu Du, nhưng anh ta lại không có chút thiên phú nào ở lĩnh vực nấu ăn này, hơn nữa nhà anh ta nhiều con, vì thế cha của Phùng Tiểu Du làm chủ kén Cao Kính Tùng đến nhà ông ấy ở rể.

Sau khi kết hôn hai người mở một nhà hàng nhỏ trên trấn trên. Từ khi hai người kết hôn đến nay cũng đã được mười năm rồi, nhưng Phùng Tiểu Du vẫn chưa sinh được con.

Người nhà họ Cao thấy cô ta mãi mà không mang thai nên vẫn luôn cảm thấy cô ta có lỗi với nhà họ Cao, không thể nối dõi tông đường cho nhà họ Cao bọn họ nên thái độ càng ngày càng quá đáng.

Chuyện cả nhà đến nhà hàng ăn cơm vào mỗi lần chợ phiên đã xảy ra rất nhiều lần rồi. Ngoài ra, thi thoảng anh trai, em trai nhà họ Cao không có việc gì cũng sẽ đến đây ăn ké uống ké, nhưng cho đến bây giờ chưa từng trả tiền một lần nào cả.

Phùng Tiểu Du mệt đến c.h.ế.t đi sống lại, làm suốt một năm trời, chỉ kiếm được một chút tiền đủ để quay vòng vốn, số lợi nhuận còn lại, tất cả đều vào miệng của người nhà họ Cao.

"Muốn ăn thì tự mình làm đi, bà đây không hầu hạ nữa." Phùng Tiểu Du càng nghĩ càng tức, cô ta cởi tạp dề ra ném sang một bên rồi, Cao Kính Tùng ở phía sau hò hét gọi lại thế nào cũng không có tác dụng.

Phùng Tiểu Du chạy thẳng ra ngoài, chạy đến bên cạnh bờ sông nhỏ ở ngoài trấn. Cô ta hồi tưởng lại những ngày tháng sau khi cô ta lập gia đình, càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở, cô ta bỗng nhiên bước hụt, rơi thẳng vào lòng sông.

Buổi chiều bán hết hàng sớm nên Ngu Thanh Nhàn phải đi đến chợ để mua thêm đồ ăn.

Bờ sông nhỏ ở ngoài trấn ở ngay bên cạnh chợ. Khi từ trong chợ đi ra, đi ngang qua cây cầu nhỏ bắc qua sông, Ngu Thanh Nhàn vừa nhìn thoáng qua thì ngây ngẩn cả người.

Sau đó cô vội vội vàng vàng đặt đồ đạc trong tay xuống bờ sông, nhìn thấy người ở giữa sông đang bị dòng nước cuốn trôi kia không còn giãy dụa nữa, Ngu Thanh Nhàn nhảy xuống sông, ra sức bơi về phía người đang ở trong lòng sông.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 532: Chương 532



Trải qua hơn nửa tháng điều dưỡng cơ thể, cơ thể của Ngu Thanh Nhàn đã khỏe lên nhiều.

Cô ở trong lòng sông túm được người bị nước cuốn trôi kia, lấy tay vòng qua n.g.ự.c của cô ta, ra sức bơi kéo cô ta vào bờ. Sau đó, cô lập tức tiến hành hô hấp nhân tạo cho cô ta.

Có lẽ là mạng của người phụ nữ này chưa đến lúc tận, chỉ một lát sau, cô ta đã ho hết nước trong phổi ra, người cũng dần dần tỉnh táo lại, nhưng rất nhanh sau đó lại tiếp tục hôn mê.

Cứu người thì cứu cho trọn, Ngu Thanh Nhàn đưa cô ta đến trạm xá ở trấn trên, sau khi nộp viện phí thì đến bờ sông bên cạnh chợ bán thức ăn, tìm được những đồ mà mình đã mua thì đi về nhà.

Về đến nhà, Miêu Hạ Thu nhìn thấy cô toàn thân ướt đẫm thì sửng sốt: "Con bị làm sao thế? Sao cả người lại ướt đẫm thế này? Con nhanh lên lầu thay quần áo đi."

"Vừa nãy lúc đi ngang qua bờ sông nhỏ gần chợ bán thức ăn ấy, con thấy có người rơi xuống nước nên cứu người ta." Ngu Thanh Nhàn nói xong thì lên lầu thay quần áo, lúc xuống nhà thì thấy Miêu Hạ Thu đã nấu xong nước gừng cho cô rồi.

Trong nước gừng có bỏ thêm đường đỏ, vẫn còn hơi nóng, Ngu Thanh Nhàn vừa thổi vừa uống, cơ thể cũng dần dần ấp lên.

Lạc Hữu Dân nấu cơm xong, Ngu Thanh Nhàn đóng gói một phần, sau đó đi đến bệnh viện.

Phùng Tiểu Du đã tỉnh lại, cô ta đang nằm trong một phòng bệnh được trang trí cũ kĩ, lúc thì khóc lúc lại cười, khi Ngu Thanh Nhàn đến thì cô ta đang khóc.

Bước chân của Ngu Thanh Nhàn dừng một lát, sau đó cô tiếp tục đi vào. Cô mở cặp lồng cơm ra đặt trên đầu giường, nói với Phùng Tiểu Du: "Không có chuyện gì là không thể vượt qua cả, chỉ khi còn sống thì mới có hy vọng."

Phùng Tiểu Du cuống quýt lau nước mắt, nhìn Ngu Thanh Nhàn nói: "Tôi nghe bác sĩ Trương nói là cô đã cứu tôi, tôi cảm ơn cô nhiều nhé. Tôi tên là Phùng Tiểu Du, số tiền trên người tôi đều bị nước cuốn trôi rồi, chờ chút nữa về nhà tôi sẽ mang tiền đến trả cô."

Bác sĩ Trương là bác sĩ ở trạm xá trên trấn trên. Cả trạm xá ở trấn trên cũng chỉ có ba người, hai bác sĩ, một y tá.

"Không cần vội, chờ đến khi cô có thời gian thì mang đến cửa hàng ở trường cấp ba cho tôi là được. Tôi tên là Lạc Thanh Nhàn, nếu cô tỉnh rồi thì tôi về đây, người trong nhà vẫn đang chờ tôi." Ngu Thanh Nhàn nói xong thì dừng lại một lát, lại nói: "Cô ăn cơm đi."

Ngu Thanh Nhàn nói xong thì rời đi. Cô đi rồi, Phùng Tiểu Du mới ngồi dậy, bưng cặp lồng lên ăn cơm, sau khi ăn xong thì cô ta xuống giường, cả người cuối cùng cũng lấy lại được chút sức lực.

Cô ta bước từng bước về nhà, vừa đi vừa quan sát xung quanh.

Trấn nhỏ vẫn lạc hậu như trong ấn tượng của cô ta, những căn nhà thấp bé nằm trên ngã tư đường, cả cái trấn trên cũng chỉ có nhà chính phủ và viện khoa học và nông nghiệp là căn nhà hai tầng lầu.

Bước chân của Phùng Tiểu Du đi về phía tiệm cơm trong trí nhớ, khi sắp vào nhà, Phùng Tiểu Du dừng chân lại.

Cô ta cứ hỏi tại sao cái tên Lạc Thanh Nhàn này lại quen như thế, thì ra kiếp trước cô ta đã từng nghe thấy cái tên này rồi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 533: Chương 533



Khi đó cô ta nghe người đến tiệm ăn cơm nói, nói rằng số phận của cô ấy vô cùng bi thảm, mấy đứa con liên tục qua đời khiến cô ấy phát điên rồi, những người đó nói cô ấy không có phúc, là thiên sát cô tinh.

Mười năm trước kia cô ấy c.h.ế.t chồng cô ấy vẫn chỉ là một thầy giáo bình thường, cô ấy vừa c.h.ế.t xong thì chồng cô ấy thăng chức, vào làm trong văn phòng của cục giáo dục trên huyện.

Ngu Thanh Nhàn về đến nhà, chơi cùng bé Bách Tuế một lát rồi đang định đi ngủ thì hệ thống lại bỗng xuất hiện.

“Nhàn Nhàn à, tôi vừa nhớ ra, hình như Phùng Tiểu Du chính là nữ chính của quyển sách này đó.” Hệ thống cùng Ngu Thanh Nhàn tới đây đúng vào thời điểm bé Bách Tuế gặp nguy hiểm đến sinh mạng, sau đó, Ngu Thanh Nhàn vừa điều dưỡng thân thể vừa tra tìm hung thủ, hoàn toàn quên mất đây cũng là một thế giới trong sách.

Đây là một quyển sách thời thập niên cải cách, nội dung chủ yếu là làm giàu tiện thể đấu trí đấu dũng cùng đám người cực phẩm, nhân vật nữ chính là Phùng Tiểu Du sống lại.

Mà nguyên thân chỉ là một nhân vật từng xuất hiện trong cả quyển sách đúng một lần, lại còn là dạng nhân vật mà tác giả sáng tạo ra chỉ để thêm số lượng chữ cho đủ, một nhân vật tốt thí ở cả hai kiếp, chỉ sống trong lời nói của người khác, tình cờ truyền qua tai Phùng Tiểu Du.

Ngu Thanh Nhàn trầm mặc một lát, âm thầm lật lại cuốn sách này trong đầu.

Mở đầu câu chuyện là cảnh nữ chính Phùng Tiểu Du cãi nhau với chồng là Cao Kính Tùng, rồi bỏ ra bở sông ngồi buồn, chẳng may trượt chân ngã xuống nước, sau đó được nam chính là Lục Cảnh Hành vừa từ hạ du thăm người thân trở về cứu lên kịp thời.

Ngu Thanh Nhàn vừa tới đã phá hủy luôn dịp gặp mặt đầu tiên của nam nữ chính, cô hơi xấu hổ nói: “Cứ thế thì về sau bọn họ còn có thể đến với nhau nữa không?”

“Bọn họ có mối nhân duyên do trời định mà, tất nhiên là có thể.”

Ngu Thanh Nhàn yên tâm rồi, dưới sự trợ giúp của hệ thống, cô xem lại đoạn miêu tả có liên quan đến nguyên thân. Xem xong, bàn tay bám trên mép giường của cô vô thức giật nhẹ, ánh mắt trầm tư.

“Hôm nay ngươi đi theo Trương Hội Trân có phát hiện điều gì không?”

Hệ thống lắc đầu: “Không phát hiện gì, Trương Hội Trân từ nơi này trở về, dọc đường chỉ mua ít đồ, mua xong là về ngay. Về nhà, cô ta bắt tay làm cơm cho người nhà họ Phong, không có điều gì khác thường. Nhưng có vẻ chồng cô ta đối xử với cô ta rất tốt, lên núi đốn củi về còn mang về cho cô ta một bó hoa dại, cô ta cắm hoa vào bình, cười vui vẻ lắm.”

Nghe hệ thống miêu tả lại, Ngu Thanh Nhàn cũng nhớ đến Phong Liên Quốc - người anh lớn của Phong Liên Thành.

Đó là một người đàn ông cao lớn, ngăm đen, rất trầm mặc kiệm lời, đồng thời cũng rất yêu thương Trương Hội Trân, ra ngoài gặp được thứ gì tốt hay món gì ngon đều sẽ mang về một phần cho Trương Hội Trân.

Nếu mặt anh ta không có vết sẹo kinh người kia, nhìn diện mạo Phong Liên Thành cùng mấy đứa con của anh ta cũng có thể hình dung, ngoại hình anh ta nhất định không thua ai.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 534: Chương 534



Phong Liên Quốc cùng Trương Hội Trân là một đôi vợ chồng yêu nhau thắm thiết khá hiếm có trong thôn này.

“Chẳng lẽ Trương Hội Trân thật sự không hề có gì đáng nghi?” Suy ngẫm kỹ hơn thì cũng thấy Trương Hội Trân quả thật không có động cơ ra tay làm hại mấy đứa bé này. Nhà họ Phong là một gia đình nông dân bình thường, căn bản chẳng có tài sản gì đáng để người ta tranh đoạt.

Thời kỳ này cũng chẳng phải những năm 50 – 60, chính sách đã rộng thoáng hơn, ra vào thành phố không phải chuyện gì khó khăn.

Phong Liên Thành kiếm được chút tiền ấy, trừ một phần nhỏ giữ lại cho mình thì đều giao cả cho bà Phong rồi, mà bà Phong trọng nam khinh nữ, nhưng lại đối xử với mấy đứa nhỏ nhà Phong Liên Quốc khá tốt.

Chưa nói đến đứa thứ hai, thứ ba, chỉ nói riêng Phong Manh Manh, mỗi mùa đều đó một bộ đồ mới, cô bé chính là người được toàn bộ những bé gái và thôn nữ nơi này hâm mộ.

Nếu không phải vì lợi thì có thể vì cái gì? Vì tình?

Ngu Thanh Nhàn híp mắt, lật lại toàn bộ ký ức của nguyên thân, phát hiện Trương Hội Trân cùng Phong Liên Thành luôn giữ lễ nghĩa nghiêm ngặt, không có bất kỳ hành vi cử chỉ nào khác thường.

Đồng thời, từ ký ức của cô ấy, Ngu Thanh Nhàn cũng phát hiện Trương Hội Trân đối xử rất hòa nhã tử tế với hai đứa con lớn của nguyên thân, bình thường gặp mặt luôn nói năng nhỏ nhẹ, ngay cả khi ra ngoài ăn cỗ được một quả trứng gà đỏ cũng mang về cắt làm mấy phần chia đều cho bọn trẻ.

Phân tích từ bất cứ khía cạnh nào cũng chỉ cho ra một kết quả, Trương Hội Trân không có hiềm nghi gây án.

Nhưng Ngu Thanh Nhàn vô cùng tin tưởng vào trực giác của bản thân, Trương Hội Trân tuyệt đối không đơn giản như những gì cô ta thể hiện ra ngoài.

“Phong Liên Thành thì sao, thời gian này ngươi bám theo anh ta có phát hiện gì không?” Ngu Thanh Nhàn bận rộn mấy ngày nay, hệ thống cũng không nhàn rỗi, nó đi theo Phong Liên Thành, giám sát anh ta.

“Anh ta vẫn đi làm tan làm đúng hạn, tan làm về nhà cũng không thấy tạt vào đâu, à nhưng trưa nay anh ta có tiếp xúc với một cô giáo dạy âm nhạc, hai người trò chuyện rôm rả lắm.”

Ngu Thanh Nhàn nhớ lại nội dung trong cuốn sách, sau khi nguyên thân qua đời, Phong Liên Thành đã lập tức bị điều đến phòng giáo dục thị trấn.

“Cô Tiểu Phạm kia có lai lịch thế nào?”

Cái này thì hệ thống không trả lời được, cô giáo Tiểu Phạm đó chưa từng xuất hiện trong bất kì cảnh nào của cuốn sách này, cũng không xuất hiện trong nhiệm vụ, nó không có quyền hạn tuần tra.

Sáng hôm sau, lúc ăn điểm tâm, Ngu Thanh Nhàn vờ như vô tình nhắc tới cô giáo Tiểu Phạm đó với Lạc Hữu Dân: “Ba, cô giáo đó con cái nhà ai ạ? Con nghe nói cô ta có xuất thân tốt lắm.”

Khách hàng chủ yếu của Ngu Thanh Nhàn chính là học sinh và giáo viên của trường học, cho nên nếu cô có tò mò về một giáo viên nào đó thì cũng là chuyện bình thường.

Lạc Hữu Dân không nghĩ nhiều, đáp ngay: “Cô giáo đó là, cũng có chút địa vị đấy, trưởng phòng giáo dục huyện chúng ta họ Phạm.”
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 535: Chương 535



Chỉ một câu ngắn gọn đã thông báo rõ lai lịch của cô giáo Tiểu Phạm kia, vậy thì có vấn đề rồi đây, Phong Liên Thành đã lén lút qua lại với cô Tiểu Phạm này từ bao giờ?

Trong thế giới trước khi Phùng Tiểu Du sống lại cùng với thế giới trong sách đó, cái c.h.ế.t của nguyên thân thật sự là sự cố ngoài ý muốn sao?

Ngu Thanh Nhàn cười cười.

Buổi trưa, Ngu Thanh Nhàn đang chiên đồ ăn và phết tương ớt lên phần ăn cho một học sinh thì một cô gái trang điểm hết sức tỉ mỉ và ăn diện thanh tú, sang trọng nổi bật so với người ở thời đại này bỗng đi tới trước sạp hàng của cô.

Cô ta lẳng lặng nhìn Ngu Thanh Nhàn thật lâu, khi Ngu Thanh Nhàn bình thản ngó lại, cô ta mới vươn một ngón tay sơn móng bóng loáng chỉ chỉ vào đồ trên bàn.

“Mỗi thứ cho tôi một xiên, thêm một phần khoai tây, cho ít ớt.”

Khách tới mua hàng đương nhiên cần phải tôn trọng, Ngu Thanh Nhàn nhanh nhẹn xử lí đồ ăn ngay.

Cô gái đó đứng bên cạnh đợi, ánh mắt lại thường lia qua người Ngu Thanh Nhàn.

Cô ta muốn xem, Ngu Thanh Nhàn mặc cô ta xem cho đủ, chẳng thèm có phản ứng gì, sau khi chiên xong đồ cô ta gọi bèn gói đưa cho cô ta, nhận đủ tiền, cô gái kia cũng đi mất.

Bấy giờ trước sạp đồ ăn của Ngu Thanh Nhàn đã không còn ai, cô đang lau mặt bàn thì nghe thấy có người gọi ‘Cô Phạm’, bèn quay đầu nhìn, thấy cô nàng đỏm dáng vừa rồi lên tiếng chào lại, trên tay còn cầm một túi nilon.

Ngu Thanh Nhàn nhướng mày, nhớ ra cô giáo Phạm này vừa mới quan sát mình mấy lần, muốn làm gì thế nhỉ? Tới quan sát cô, khiêu khích cô chăng?

Lại có người đến, Ngu Thanh Nhàn tạm gác lại chuyện đó, tiếp tục chiên đồ cho khách.

Đến chiều, Phùng Tiểu Du tới đây, trong tay xách theo món chân giò hầm đường phèn mà cô phải dậy từ sáng để làm, còn bê từ trong quán ra một rương rượu, tới cửa hàng tổng hợp trong phố này mua chút trái cây và điểm tâm ngọt, tới cảm ơn Ngu Thanh Nhàn.

Khi Phùng Tiểu Du lên thị trấn mở quán cơm, Lạc Thanh Nhàn đã về làm dâu nhà họ Phong, hai bên không quen biết, Miêu Xuân Thu lại nhận ra Phùng Tiểu Du.

Phùng Tiểu Du cũng được coi là một người khá nổi tiếng ở thị trấn, trước khi con gái bà ly hôn, Phùng Tiểu Du vẫn luôn là tiêu điểm cho những câu chuyện ngồi lê đôi mách của những bà nội trợ trên thị trấn này.

Hiện giờ, mặc dù con gái bà ly hôn về nhà mẹ đẻ, nhưng đề tài xoay quanh Phùng Tiểu Du vẫn chưa bao giờ giảm nhiệt.

“Tiểu Du à, cháu tới chơi là được rồi, còn mang nhiều đồ như thế làm gì?” Rượu mà Phùng Tiểu Du mang tới đúng là loại rượu hảo hạng, một lọ cũng phải chừng chục đồng giá gốc rồi.

“Thím ạ, mấy thứ này cũng có nhiều nhặn gì đâu, hôm qua nếu không nhờ chị Thanh Nhàn thì cháu còn chưa biết bị nước cuốn đến tận chỗ nào. Đây là ơn cứu mạng, cảm ơn bao nhiêu cũng chẳng coi là nhiều đâu ạ.”

Phùng Tiểu Du nói rất hào sảng thoải mái, Miêu Xuân Thu lại là người thích nghe những lời như thế, vì vậy, nụ cười của bà cũng trở nên chân thành hơn mấy phần.

Ba người hàn huyên một lát, Miêu Xuân Thu mới bóng gió hỏi Phùng Tiểu Du vì sao phải ra bờ sông, Phùng Tiểu Du cười khổ.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 536: Chương 536



“Chẳng giấu gì thím, mà cháu có muốn giấu cũng không được, nơi này bé xíu à, có chuyện gì, chẳng mấy mà toàn thị trấn đều biết hết.”

“Tình hình của cháu chắc thím cũng đã rõ, cháu lấy Cao Kính Tùng ở thôn Đại An, kết hôn đến nay cũng đã tám năm ròng, nhưng chúng cháu không có một mụn con.”

“Anh ta ở rể nhà cháu, thấy cháu mãi không có con, anh ta liền bắt đầu lên mặt giở bài, cháu vục mặt làm một năm cũng chẳng đủ cho cả nhà họ Cao đó tiêu pha.”

“Hôm qua nhà anh ta lại tới dùng cơm, mẹ anh ta nói cháu nhỏ nhà đó ăn không quen những món cháu mới làm, chỉ muốn ăn giò hầm đường phèn mà cháu làm, cháu không thoải mái nên bỏ đi, ra bờ sông ngồi cho đỡ buồn, chẳng may trượt chân ngã xuống nước.”

Miêu Xuân Thu và Ngu Thanh Nhàn đều cho rằng Phùng Tiểu Du chủ động nhảy xuống sông, không ngờ đó chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.

Phùng Tiểu Du nói tiếp: “Cháu đã định ly hôn với Cao Kính Tùng, sống với anh ta, ngày nào cũng thật ngột ngạt, không sao chịu nổi nữa.”

Cao Kính Tùng không có thiên phú nấu ăn, nhưng giỏi nói ngọt, ham luồn cúi, anh ta đã từng nói không ít lời dễ nghe, ví dụ như thề thốt bảo đảm với cha Phùng Tiểu Du, bằng không, ông đầu bếp Phùng đã chẳng gả con gái cưng của mình cho một kẻ chẳng có gì như thế.

Sau khi lo liệu đám cưới của con gái, đầu bếp Phùng đã lâm bệnh và qua đời, Phùng Tiểu Du vô cùng đau buồn, chẳng bao lâu sau đã bị Cao Kính Tùng dỗ dành kèm với lừa dối đưa về thị trấn mở quán cơm.

Cô thừa kế toàn bộ tay nghề nấu nướng của cha, chỉ trong thời gian ngắn đã có thể có được vị trí của mình trong ngành này, ban đầu quán cơm nhỏ kinh doanh khá tốt, sau lại có nhiều quán ăn khác ra đời, giá cả thấp hơn nhà cô, vì thế, việc kinh doanh cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.

Người nhà họ Cao thấy hai người kết hôn đã lâu mà cô vẫn chưa có con, thái độ dần thay đổi, càng ngày càng lấn lướt quá đáng, từ đó, quán cơm nhỏ bắt đầu thu không đủ chi.

Đời trước, Phùng Tiểu Du và Cao Kính Tùng không ly hôn. Cả đời cô nai lưng ra nuôi cả gia đình họ Cao đó, Cao Kính Tùng còn khuyên cô nhận con trai của anh cả nhà họ Cao làm con thừa tự. Đứa bé đó chính là đứa bé hôm qua đã đòi ăn giò hầm đường phèn.

Bọn họ nhận nuôi nó khi nó đã được 6, 7 tuổi, đã có ký ức về cha mẹ. Mặc dù Phùng Tiểu Du đối xử rất tốt với nó nhưng đứa bé đó vẫn không quên bà mẹ ruột chỉ biết đòi tiền của mình.

Phùng Tiểu Du ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn nó, mua nhà mua xe cho nó cưới vợ sinh con, nhưng sau đó, khi cô già rồi, nó lại lừa lấy mất toàn bộ số tiền trong tay cô, còn bán nốt căn nhà duy nhất của cô, khiến cô không nhà để về, lang thang bên ngoài, và bị một tài xế say xỉn đ.â.m c.h.ế.t vào một đêm đông giá lạnh.

Cũng là khi ấy, Phùng Tiểu Du mới biết, thì ra không sinh nở được không phải do cô mà do Cao Kính Tùng.

Cao Kính Tùng từng đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, biết được kết quả này, nhưng vì sợ ánh mắt khinh thường của người đời, để mình không trở thành gã đàn ông ‘bất lực’ trong miệng lưỡi dư luận, anh ta đổ hết thảy lỗi lầm lên đầu Phùng Tiểu Du.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 537: Chương 537



Sống lại đời này, chuyện thứ nhất mà Phùng Tiểu Du muốn làm chính là ly hôn với Cao Kính Tùng.

Nếu anh ta không đồng ý, cô sẽ đ.â.m đơn lên tòa cưỡng chế ly hôn. Đời trước, Cao Kính Tùng đã qua đời từ sớm, Phùng Tiểu Du chẳng còn chút tình cảm lưu luyến nào với anh ta cả, đặc biệt là sau khi biết hết mọi nguồn cơn khổ đau đời mình, trong cô chỉ còn căm hận.

Phùng Tiểu Du muốn ly hôn, chẳng ai có thể khuyên ngăn nổi. Cuộc sống ấy mà, luôn giống như uống cốc nước vậy, nóng lạnh chỉ người uống biết.

Lại nói, Ngu Thanh Nhàn và Miêu Xuân Thu đều chưa từng trải qua những chuyện như thế, hai người cũng không có ý định lấy danh nghĩa ‘chỉ muốn tốt cho bạn’ để khuyên người ta bằng những lời rỗng tuếch.

Phùng Tiểu Du không có bạn bè gì ở thị trấn này, lòng tràn đầy tâm sự nặng nề cũng không có ai để trút hết nỗi lòng, cho nên khi có thể thoải mái cởi bỏ tâm tư trước mặt mẹ con Ngu Thanh Nhàn, lòng cũng thư thái hẳn.

Trò chuyện một lát, thấy cũng đã muộn, sắp tới giờ học sinh tan học, Phùng Tiểu Du mới đứng lên xin phép ra về.

Ngu Thanh Nhàn bế bé Bách Tuế ra tiễn Phùng Tiểu Du.

Phùng Tiểu Du vừa vào nhà, thấy bé Bách Tuế đã ôm cô bé vào lòng, lưu luyến mãi không chịu buông tay, lúc này chuẩn bị ra về cũng ôm lấy bé, âu yếm hồi lâu mới bịn rịn trả lại cho Ngu Thanh Nhàn.

Dọc đường về nhà, bước chân Phùng Tiểu Du càng ngày càng nhẹ nhõm. Trước khi tới nhà họ Lạc, cô cũng từng nghe nói rất nhiều về Lạc Thanh Nhàn.

Chuyện Lạc Thanh Nhàn ly hôn và đưa con gái về nhà đã sớm truyền khắp thị trấn, cô chỉ cần hỏi thăm đôi câu, những bà tám trong phố đã bàn tán về chuyện này cả trăm lần lập tức thuật lại cho cô nghe ngay.

Phùng Tiểu Du dám khẳng định, đời trước Lạc Thanh Nhàn không hề ly hôn, và con của cô ấy cũng không thể sống sót trưởng thành, nếu đời trước cô ấy từng ly hôn, chuyện này nhất định sẽ được khách khứa tới quán cơm của cô bàn tán không ngừng, cô không thể không nghe nói đến.

Phùng Tiểu Du có kỳ ngộ của bản thân, cô nghĩ, có lẽ Lạc Thanh Nhàn cũng từ tương lai trở về như mình.

Cô ấy sống lại, không chỉ cứu đứa con gái vốn nên qua đời trong quá khứ mà còn cứu mình.

Điều này chứng minh, số mệnh con người có thể thay đổi.

Phùng Tiểu Du càng nghĩ càng hào hứng đặt nhiều mong đợi vào tương lai.

Trở lại quán cơm, trên chiếc bàn kia vẫn còn bừa bộn đầy bát đũa bẩn chưa ai dọn, Phùng Tiểu Du chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, đi thẳng lên tầng hai.

Quán cơm này do cô thuê tạm, tầng một là quán ăn, tầng hai là phòng ngủ của cô và Cao Kính Tùng. Cao Kính Tùng đang nằm trên giường, thấy cô trở về cũng chẳng buồn lên tiếng.

Đêm qua Phùng Tiểu Du và Cao Kính Tùng cãi vã một trận nảy lửa, sáng nay dậy lại tiếp tục cãi nhau, sau đó Phùng Tiểu Du mới xuống tầng dưới làm cơm rồi tới nhà họ Lạc để cảm ơn.

Thái độ bình thản như thể chẳng hề bị ảnh hưởng gì từ không khí căng thẳng với chồng, điều này làm cho Cao Kính Tùng khó chịu lắm.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 538: Chương 538



Cao Kính Tùng nhìn Phùng Tiểu Du đứng trước ngăn tủ lục lọi tìm tòi, lấy ra hai bộ đồ bỏ vào trong túi xách, suốt quá trình đó chẳng hề liếc nhìn mình lấy một lần, bèn nổi nóng: “Phùng Tiểu Du, có còn muốn sống chung nữa không đây, không muốn thì chia tay sớm đi.”

Phùng Tiểu Du tám năm không sinh nở, trước kia Cao Kính Tùng luôn lấy những lời này chèn ép cô, lần nào cũng cực kì hiệu quả, hôm nay anh ta cũng cho là như thế.

Nói xong những lời đó, Cao Kính Tùng ngồi dậy, thong dong chờ Phùng Tiểu Du xuống nước nói lời xin lỗi với mình.

“Không muốn nữa, chia tay đi.” Phùng Tiểu Du lạnh nhạt nói một câu, sau đó lại tiếp tục lấy quần áo trong ngăn tủ ra, bỏ vào túi xách, xốc túi lên vai đi ra phía cầu thang: “Tôi sẽ trình đơn xin ly hôn lên tòa, đến khi nào tòa cho gọi thì anh tới dự là được.”

Giọng Phùng Tiểu Du vẳng lên từ tầng dưới khiến Cao Kính Tùng ngớ người.

Phùng Tiểu Du vừa nói gì cơ? Đơn gì, tòa án gì? Cao Kính Tùng còn tưởng mình nghe lầm rồi.

Anh ta vội vã mặc thêm đồ, đuổi theo xuống dưới, nhưng chỉ kịp thấy bóng Phùng Tiểu Du lên xe đi mất.

Mãi cho đến khi ngồi trên xe, Phùng Tiểu Du mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Phùng Tiểu Du không phải người sinh ra ở thị trấn này, cô không có người thân quen ở đây, nếu đơn độc chống lại gia đình họ Cao, cô hoàn toàn không có phần thắng.

Như vậy, muốn thuận lợi ly hôn với Cao Kính Tùng, chỉ có một cách là rời khỏi đây, lên phố tìm luật sự hỗ trợ ly hôn.

Cô đã tiếp xúc với gia đình này cả đời rồi, người nhà đó khó chơi thế nào, không ai rõ hơn cô.

Cả gia đình đó chẳng khác gì một ổ đỉa đói, mặt dày tâm ác, nay cô có được cơ hội sống lại một lần, cuộc đời trước mắt tươi đẹp dường ấy, pts không muốn lãng phí những ngày đẹp đẽ để đấu với đám người kia.

Phùng Tiểu Du lên trấn trên, rút hết số tiền trong sổ tiết kiệm của mình rồi dạo quanh thành phố Lâm Huyền một vòng, tìm đến một thị trấn hẻo lánh mua một căn nhà nhỏ, nơi này từ nay sẽ là nhà cô.

Chuyện Phùng Tiểu Du đi tìm luật sư làm thủ tục tố tụng ly hôn đã truyền khắp thị trấn, trên đường phố, chỉ cần có người tụ tập là nhất định sẽ trò chuyện về việc này.

Chuyện này thật quá ly kỳ, bởi vì trước nay ở thị trấn Cao Sơn này chưa từng có bất cứ người phụ nữ nào kiện chồng mình lên tòa, yêu cầu ly hôn cả.

Ngu Thanh Nhàn không để ý đến chuyện về Phùng Tiểu Du nữa, cô có linh cảm mình cùng cô gái đó không có nhiều khả năng gặp lại trong tương lai, hiện giờ cô còn đang bận rộn với sự nghiệp lớn của mình ở đây.

Quầy ăn vặt của cô nổi tiếng với hương vị thơm ngon đặc biệt, ngày càng đông khách hơn, được rất nhiều người yêu thích và quay lại mua nhiều lần, vì thế, Ngu Thanh Nhàn càng ngày càng bận, ngay cả thời gian nghỉ uống miếng nước cũng không có.

Nhưng rồi dần dần những hàng quán tương tự cũng xuất hiện, kéo đi một phần khách hàng, rốt cuộc Ngu Thanh Nhàn cũng được thả lỏng đôi chút.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 539: Chương 539



Miêu Xuân Thu thấy tình hình kinh doanh kém đi so với trước thì rất không vui, sắc mặt khá khó coi, Ngu Thanh Nhàn phải an ủi bà:

“Mẹ, mẹ có thấy trước đó con bận muốn c.h.ế.t không, gần như cả ngày dính luôn ở cạnh bếp, ngay cả thời gian chơi với bé Bách Tuế cũng không có, như hiện giờ có phải tốt hơn không, con còn có thời gian bế con của con, mẹ xem xem, nó lớn nhanh thế kia, giờ đã biết lật người rồi đó.”

Bé Bách Tuế giờ đã hơn 4 tháng tuổi, trước đó mãi không lẫy được, hai người trước cô bé cố hết sức lật người, thành công lẫy lần đầu trong đời, làm cả nhà vui sướng vô cùng.

Miêu Xuân Thu vẫn rất không vui, Ngu Thanh Nhàn bèn nói thêm: “Mẹ, mẹ xem xem, mẹ là người đầu tiên mở cửa hàng tư nhân ở trấn này, chẳng phải về sau cũng bắt đầu có người học theo, mở cửa hàng tư nhân đó sao? Khi ấy con còn tức muốn nổ đom đóm mắt kìa, rồi mẹ khuyên con thế nào mẹ nhớ không?”

Miêu Xuân Thu cũng nhớ lại chuyện cũ, bật cười một tiếng.

“Con người ta đúng là càng sống càng ấu trĩ, càng già càng không biết thế nào là đủ.”

“Chẳng phải ai cũng vậy sao? Được càng nhiều càng tham lam hơn.” Ngu Thanh Nhàn nói, sau đó lái sang chuyện khác, “Con nghe nói hôm nay mở phiên tòa ly hôn cho Phùng Tiểu Du.”

“À, hôm nay mùng 7 nhỉ, hi vọng con bé được thuận lợi ly hôn. Ôi cục cưng của bà ngoại, sao hôm nay lại tè dầm rồi, ừ thôi không khóc, ngoan nào, để bà thay quần cho con.” Miêu Xuân Thu vừa dỗ cháu vừa bế vào nhà, Ngu Thanh Nhàn tì người lên quầy nghỉ ngơi một lát.

Đã sắp vào đông, thời tiết ngày càng lạnh. Lúc Ngu Thanh Nhàn tới đây còn đang mặc áo cộc tay, hiện giờ đã phải tròng thêm ống tay dài, nếu hôm nào trời mưa thì còn phải mặc áo khoác, đợi khi vào tháng 11 âm mới là lúc mặc áo lông, nhưng hiện giờ, đêm ngủ đã phải đắp chăn dày rồi.

Ngu Thanh Nhàn nhớ đến Tạ Uẩn, không biết đời này anh ấy ở nơi nào, thân phận là gì, đến bao giờ mới tìm tới chỗ cô.

Nỗi nhớ nhung như đập chứa nước vậy, thả lỏng một chút, nỗi nhớ sẽ trào dâng như bão lũ, không thể kìm nén, Ngu Thanh Nhàn ngồi thẫn thờ sau quầy, ngẩn ngơ nhớ thương người nọ.

Phong Liên Thành bước vào quầy, hô: “Cho tôi gói thuốc lá, hiệu Mẫu Đơn.”

Mẫu Đơn là hiệu t.h.u.ố.c lá đắt nhất ở thời đại này.

Ngu Thanh Nhàn thu tiền rồi mới lấy thuốc cho anh ta.

Phong Liên Thành xé giấy gói, rút một điếu ngậm vào miệng, châm lửa, hít mạnh một hơi rồi chậm rãi nhả ra một vòng khói.

“Nhàn Nhàn, em có hối hận không?”

“Hối hận cái gì?”

“Hối hận vì đã ly hôn với anh.”

Ngu Thanh Nhàn cười khẩy, khinh miệt nhìn Phong Liên Thành: “Anh đang nói mớ à? Sao tôi phải hối hận khi ly hôn với anh cơ chứ? Hiện giờ cuộc sống của tôi không sung sướng sao? Ở nhà ba mẹ tôi, cơm bưng nước rót tận mồm, con nhỏ cũng không cần trông, ba mẹ tôi có thể lo liệu thỏa đáng mọi việc cho tôi.”

“Không ly hôn với anh, tôi có thể hưởng thụ những điều này sao? Không ly hôn, cả ngày đều phải ra sức hầu hạ cả nhà anh, lại còn phải khép nép vâng dạ trước mặt mẹ anh, không những thế, để không bị người trong thôn dị nghị, tôi đây còn phải xuống đồng làm việc, cực nhọc muốn chết?”
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 540: Chương 540



“Cuộc sống như thế, tôi có điên mới hối hận vì ly hôn anh.”

Phong Liên Thành rít mạnh một hơi, đầu thuốc đỏ rực lên: “Cô vô tình quá đấy.”

Nói xong, anh ta quay đầu bỏ đi, Ngu Thanh Nhàn lườm một cái: “Thần kinh à.”

Hệ thống trồi lên rất đúng lúc, ngoan ngoãn báo cáo lại tình hình: “Phong Liên Thành đã ngủ với cô giáo Tiểu Phạm kia.”

Nghe nói vậy, Ngu Thanh Nhàn thật không biết phải phản ứng thế nào.

Hệ thống cũng im bặt, thái độ của Phong Liên Thành lần này khiến nó nhớ tới loại tiểu thuyết từng xem hồi còn trẻ, còn chưa biết gì.

Nam chính với nữ chính xảy ra một loạt hiểu lầm và vấp phải vô số cản trở, không thể ở bên nhau, hai người đau khổ chia xa, nhưng cả hai bên đều không thể buông bỏ tình yêu này.

Đúng lúc ấy, nam chính vì một số nguyên nhân, bất đắc dĩ phải ngủ với nữ phụ, đau khổ khôn cùng, chạy tới trước mặt nữ chính mong được an ủi, hai người lại cãi vã một trận long trời lở đất rồi đường ai nấy đi.

Hệ thống đưa đoạn kịch bản nhảm nhí này áp lên tình huống giữa Phong Liên Thành với ký chủ nhà nó, phát hiện nghe cũng khá là hợp.

Hệ thống trầm ngâm.

Mà hệ thống thường giống tính chủ, hệ thống có thể liên tưởng tới, đương nhiên Ngu Thanh Nhàn cũng nghĩ đến: “Đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi hả?”

Tưởng mình thật sự là nam chính thâm tình trong tiểu thuyết chắc?

Phong Liên Thành trở về ký túc xá, Tiểu Phạm vẫn còn nằm trên giường anh ta. Phong Liên Thành mở cửa bước vào, Tiểu Phạm nhìn qua, hai mắt đẫm lệ, cả hai im lặng hồi lâu.

“Xin lỗi.” Phong Liên Thành mở lời trước.

Tiểu Phạm lau nước mắt, lắc đầu: “Do em tình nguyện, không trách anh.”

Hôm nay thầy Lý dạy năm hai tổ chức tiệc đầy tháng cho con trai, có mời toàn thể các giáo viên trong trường tới, Phong Liên Thành uống hơi nhiều, khi về đến ký túc xá đã chuếnh choáng hơi men, vừa lúc Tiểu Phạm tới đây tìm anh ta, Phong Liên Thành giữ cô nàng lại, thế là hai người lên giường với nhau.

“Anh sẽ chịu trách nhiệm với em.” Phong Liên Thành cam đoan.

Tiểu Phạm đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu.

Thề thốt và trấn an xong, Tiểu Phạm cũng rời khỏi đó, Phong Liên Thành sửa sang lại giường chiếu, nhìn ga giường sạch sẽ, ánh mắt dần trầm xuống.

Tối đó, Phong Liên Thành về nhà, bà Phòng đợi anh ta đã lâu, bà ta đang muốn làm mối cho con trai:

“Cô bé kia mới tầm hai mươi, nhưng vẫn là con gái, vì các em trong nhà còn nhỏ nên mới trì hoãn chuyện hôn nhân mấy năm, Mẹ đã đi xem rồi, đó là một cô gái ngoan, làm việc cũng chịu khó, các em nó cũng đều do nó nuôi lớn cả, về sau chăm con nhất định không khó khăn gì.”

Bà Phong cứ thế liên miên nói mãi.

Phong Liên Thành lạnh nhạt cắt ngang lời bà ta: “Mẹ, mẹ không cần tìm đối tượng cho con nữa, con có rồi, là một giáo viên ở trường con, năm ngoái mới tới, cũng mới hơn hai mươi, dạy âm nhạc.”

Bà Phong đang hăng hái nói lại bị chặn họng, bà ta há miệng mấp máy một lúc rồi đứng lên vứt lại một câu gọn lỏn: “Tùy anh.”

Bà Phong góa chồng từ sớm, ngậm đắng nuốt cay nuôi hai đứa con lớn lên, cho nên d*c v*ng chiếm hữu và quản lý của bà ta rất mạnh.

Thằng lớn trước khi kết hôn còn rất nghe lời mẹ, nhưng sau khi lấy vợ rồi lại bắt đầu dần nghe lời vợ hơn.
 
Back
Top Bottom