Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 351: Chương 351



Nhưng mà chỗ này cũng đâu phải trường học, cũng không phải đang ở nhà, thế nên cho dù Lý Ưu Ưu có thay đổi sắc mặt thế nào thì cũng vô dụng thôi.

"Thanh Nhàn, công an đã nói với em chưa?" Chủ nhiệm của nguyên thân cũng đang có mặt ở cục công an.

Cô ấy họ Lưu, là một giáo viên khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi.

Cô ấy tốt nghiệp đại học sư phạm, vừa tốt nghiệp không bao lâu đã được sắp xếp vào làm giáo viên ở trường Nhất Trung, vì lớp cô ấy dạy có thành tích tốt, nên vào nghề chưa được hai năm cô ấy đã được làm chủ nhiệm. Lớp của nguyên thân là lứa học sinh thứ ba mà cô ấy dẫn dắt.

Ba lứa học sinh mà cô ấy từng dạy, đừng nói làm ra cái chuyện thế thân thi vào đại học thế này, ngay cả việc gian lận trong lúc làm bài cũng không hề có. Từ lúc biết đầu đuôi của chuyện này, cô ấy vẫn luôn cảm thấy nghẹn một hơi.

Cô Lưu là một giáo viên tốt, cô ấy luôn đối xử tốt với nguyên thân, sau khi nguyên thân không đi học lại cô ấy còn đến nhà tìm nguyên thân rất nhiều lần. Vài lần nguyên thân bị cô ấy khuyên nên đi học lại một lần nữa, kết quả đều bị Lý Hải Anh bác bỏ.

Đến khi tin tức nguyên thân kết hôn bị truyền ra, cô Lưu vô cùng thất vọng với cô ấy, từ đó không bao giờ khuyên cô ấy nữa.

Sau này, khi nguyên thân gặp lại cô ấy ở bệnh viện, cô giáo Lưu vẫn còn nhớ rõ người học sinh này, còn cảm thán: nguyên thân có thiên phú, lại còn chăm chỉ, nếu lúc trước học lại chắc chắn sẽ có thành tựu. Đáng tiếc...

"Cô Lưu, công an nói tất cả với em rồi ạ."

Cô Lưu thở dài, vỗ vỗ cánh tay của Ngu Thanh Nhàn: "Cô đã hỏi thăm bên chỗ cục Giáo dục rồi, bọn họ nói thành tích học tập của em là thật, họ sẽ nói chuyện này với trường học mà Lý Ưu Ưu trúng tuyển kia, bây giờ chắc vẫn đang chờ bên kia đáp lại đấy."

Ở góc kia, công an đang lấy lời khai của Lý Ưu Ưu. Cho dù công an hỏi cái gì, Lý Ưu Ưu cũng chỉ nén lệ lắc đầu, người không biết rõ mọi chuyện còn tưởng rằng cô ta mới là người bị hại ấy chứ.

Cô Lưu ghét bỏ nhíu mày. Thân làm một giáo viên, khi ở trường học, lời cô Lưu được nghe nhiều nhất là không được kỳ thị bạn học/ học sinh học tập không tốt, bởi nhỡ đâu họ không có thiên phú trong việc học, nhưng ở phương diện khác biết đâu họ lại ưu tú hơn người khác.

Làm nghề mười mấy năm rồi, cô Lưu vẫn làm theo lời dặn của giáo viên đã từng dạy cô ấy trước đây, dạy học không phân biệt đối xử.

Cô ấy thích học sinh có thành tích học tập tốt này thì không có gì đáng trách, nhưng đối với học sinh có năng khiếu của chính mình như Lý Ưu Ưu cô ấy cũng không ghét.

Thậm chí Lý Ưu Ưu còn là ủy viên văn nghệ của lớp cô ấy nữa kìa, nhiều lần trường tổ chức hoạt động văn nghệ gì đó, lớp cô ấy đều yên tâm giao cho Lý Ưu Ưu phụ trách.

Trước khi chuyện này xảy ra, tuy rằng ấn tượng của cô ấy đối với Lý Ưu Ưu khá nhạt nhòa, nhưng ít nhất cô ấy cảm thấy nhân phẩm của cô ta không có vấn đề gì lớn cả, còn sau khi đã biết chuyện vừa xảy ra thì nhận thức này đã bị phủ định hoàn toàn.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 352: Chương 352



Theo tin tức mà cô ấy nhận được, Lý Ưu Ưu hoàn toàn biết rõ chuyện thế thân này, hơn nữa còn tham dự vào trong đó.

Căn cứ theo khẩu cung của Cao Thành Minh, công việc chính của anh ta là tìm ra bài thi của Đường Thanh Nhàn trong đống bài thi kia, sau đó đổi tên của Đường Thanh Nhàn thành tên của Lý Ưu Ưu. Vậy thì, trong bài thi của Lý Ưu Ưu, sao tên của Lý Ưu Ưu lại biến thành tên của Đường Thanh Nhàn được?

Đó là vì Lý Ưu Ưu cố tình viết như thế.

Chứng cứ vô cùng xác thực, lại có Cao Thành Minh - người đã nhận hối lộ khai nhận và xác nhận, Lý Diệu Tông và Lý Ưu Ưu hết đường chối cãi.

Lần này, cục Giáo dục dẫn người đến cũng là vì muốn bắt họ đi.

Cao Thành Minh thu nhận hối lộ, tráo đổi thành tích của thí sinh thi đại học, tình tiết nghiêm trọng, hậu quả nặng nề, căn cứ vào "Hợp đồng lao động" và chấm dứt hợp đồng lao động, đồng thời ủy thác cho cơ quan tư pháp tiến hành tố tụng với anh ta.

Nếu lần tố tụng này thắng kiện, Cao Thành Minh không những mất đi công việc mà còn phải chịu trách nhiệm pháp lý khác.

Mà Lý Ưu Ưu mạo danh người khác thi đại học, căn cứ vào "Các biện pháp xử lý vi phạm trong kì thi do Bộ Giáo dục nhà nước" ban hành, bị tạm giam ngắn hạn và xử phạt hành chính 200 tệ.

Mà cục Giáo dục cũng đã xóa bỏ thành tích của Lý Ưu Ưu, trường học cũng khai trừ học bạ của cô ta, những thành tích trong ba năm qua của cô ta đều không được tính.

Không có học bạ, cũng không có thành tích trong mấy cuộc thi trước, con đường thi đại học của Lý Ưu Ưu xem như đã bị chặt đứt. Mối thù của nguyên thân cô đã báo được một nửa rồi.

Nhìn thấy Lý Ưu Ưu ngất xỉu, trong lòng Ngu Thanh Nhàn vô cùng sảng khoái. Quả nhiên, có thù thì phải báo nhanh nhanh chút, trước kia cô vẫn quá chậm chạp mà.

Người nhà họ Đường sau khi nghe thấy án phạt của Cao Thành Minh và Lý Ưu Ưu, tâm trạng vui mừng.

Người nhận hối lộ và người thi hộ đều nhận trừng phạt thích đáng. Còn Lý Diệu Tông vì số tiền đút lót vẫn chưa đủ lớn, quà đút lót cũng chưa đến tay Cao Thành Minh nên ông ta không bị bắt giam.

Nhưng sau khi nghe được án phạt mà Lý Ưu Ưu phải nhận, hai chân ông ta mềm nhũn mà phịch xuống đất.

Cơ thể ông ta vốn có tật, sau khi kết hôn với vợ một thời gian lâu ông ta mới sinh được Lý Ưu Ưu. Sau khi sinh Lý Ưu Ưu xong, cho dù ông ta uống bao nhiêu thuốc thì vợ ông ta cũng không thể mang thai thêm lần nữa.

Từ đầu đến cuối Lý Diệu Tông vẫn luôn là người mang tư tưởng ích kỉ. Năm Lý Ưu Ưu được năm tuổi, ông ta tạm gác lại suy nghĩ sinh thêm một đứa con khác để toàn tâm toàn ý bổi dưỡng Lý Ưu Ưu.

Mà Lý Ưu Ưu cũng không chịu thua kém chút nào, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, khiến cho ông ta nở mặt nở mặt.

Điều duy nhất khiến Lý Diệu Tông không hài lòng lắm là thành tích văn hóa của Lý Ưu Ưu không tốt.

Mắt thấy sắp thi đại học đến nơi rồi, mà thành tích của Lý Ưu Ưu vẫn như cũ không có chút tiến bộ nào, thế nhưng thành tích của cháu gái ngoại lại vẫn luôn dẫn đầu.

Đến khi ông ta nghe thấy cháu gái ngoại lọt vào top 10 của lớp thì tâm tư mới bắt đầu rục rịch.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 353: Chương 353



Sau nhiều lần hỏi thăm, Lý Diệu Tông tìm được Cao Thành Minh đang phát sầu vì hôn sự của đứa con, đưa ra đề nghị "bán" ngôi nhà của mình cho Cao Thành Minh mà không lấy một xu, điều kiện là Cao Thành Minh gian lận trên bài thi đại học của cháu gái ông ta, đổi từ tên cháu gái thành tên con gái ông ta.

Nhà của Lý Diệu Tông bây giờ cũng được coi là có số có má trong thôn nên Cao Thành Minh động lòng.

Gia đình con dâu của ông ta có điều kiện tốt, gả cho con trai ông ta thì xem như gả thấp rồi. Bên thông gia nhà ông ta đưa ra điều kiện là cho hai đứa ra sống riêng.

Tuy Cao Thành Minh là giáo viên, nhưng tiền lương thật sự có hạn, muốn xây thêm một ngôi nhà ít cũng phải tốn ba, năm ngàn, Cao Thành Minh đào đâu ra. Thế nên, sau khi ngẫm nghĩ một thời gian, ông ta đồng ý.

Về phía Lý Ưu Ưu, Lý Diệu Tông vừa nói kế hoạch của mình thì cô ta đã đồng ý rồi, chẳng có chút do dự nào.

Từ nhỏ Lý Ưu Ưu đã không thích cô em họ Đường Thanh Nhàn này. Sau khi nhìn ra cô mình cũng không thích em họ thì Lý Ưu Ưu lập tức bắt tay vào cướp đoạt đồ vật của cô.

Đầu tiên là bút máy, vở bài tập, sau đó là đến quần áo giày dép, Lý Ưu Ưu coi tất cả mọi thứ của Ngu Thanh Nhàn thành của mình.

Thành tích thi vào trường đại học tất nhiên cũng thế, nên cô ta mới lấy một cách yên tâm thoải mái.

Ra khỏi cục công an, Ngu Thanh Nhàn thở phào nhẹ nhõm, bà cụ Đường cũng vô cùng vui mừng, quyết định chút nữa trên đường về sẽ đến quầy thịt mua hai khúc xương lớn về hầm, đêm nay chúc mừng một chút.

Đám người ông cụ Đường cũng vô cùng hài lòng với cách xử lý của cục Giáo dục, lo lắng duy nhất của họ ở thời điểm hiện tại là vấn đề lên đại học của Ngu Thanh Nhàn.

Thật ra thì Ngu Thanh Nhàn không lo lắng lắm, cô tin tưởng tính công bằng công chính của hệ thống giáo dục quốc gia.

Đến cửa cục công an, Cô Lưu chào tạm biệt đám người Ngu Thanh Nhàn, đứa con trai năm tuổi của cô ấy vẫn đang chờ ở nhà, còn chưa được ăn cơm.

Cô Lưu đi rồi, bà cụ Đường nói với Ngu Thanh Nhàn: "Cô giáo này của con không tệ đâu."

Ngu Thanh Nhàn cười hì hì giữ c.h.ặ.t t.a.y bà cụ Đường: "Bà nói đúng, cô giáo cũng đâu có lỗi gì, cũng chỉ có vài con sâu làm rầu nồi canh thôi."

"Đúng thật."

Ông cụ Đường tiến lên nói: "Nhàn Nhàn, bây giờ ông nội đi đến Tòa án nhé?"

Về cái chuyện có thật sự muốn kiện Lý Hải Anh lên tòa hay không, hai ngày qua người nhà họ Đường đã nhiều lần tham khảo ý kiến của cô, Ngu Thanh Nhàn cũng đã sớm tỏ rõ thái độ, cô ủng hộ việc ông cụ Đường và bà cụ Đường kiện Lý Hải Anh ra tòa.

Cô và cả nguyên thân đều cảm thấy số tiền đó đều không thuộc về Lý Hải Anh: "Ông nội cứ đi đi thôi."

Ông cụ Đường thấy Ngu Thanh Nhàn thật sự không thèm để ý thì nở một nụ cười, sau đó dẫn theo bác trai Đường và hai anh em Đường Kiến Đảng đi đến tòa án.

Ông cụ và bà cụ cũng không muốn dùng đến số tiền bán mạng của thằng út, nếu không thì lúc trước cũng không cần chia chác mà cho Lý Hải Anh tất.

Nhưng Lý Hải Anh lại không tiêu số tiền đó cho việc cần thiết, không tiêu tiền cho m.á.u mủ duy nhất của con trai ông cụ, ông cụ Đường không nuốt trôi cục tức này.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 354: Chương 354



Ông cụ mạnh mẽ hiên ngang đi trước, lúc này đến tòa án kiện Lý Hải Anh, ông cụ không chỉ muốn Lý Hải Anh trả lại số tiền thuộc về phần của ông cụ và bà lão, mà còn muốn đòi cả số tiền thuộc về phần của cháu gái nữa kìa.

Hai ngày nay ông cụ đã nghĩ thông suốt mọi chuyện rồi, đứa cháu gái này cũng đâu phải con của một mình con trai ông đâu, chẳng lẽ Lý Hải Anh lại không phải mẹ con bé ư? Chẳng lẽ bà ta không nên bỏ tiền ra để nuôi con gái à?

Tòa án thụ lý đơn kiện của ông cụ Đường, thời gian mở phiên tòa còn phải chờ đến hơn mười ngày sau.

Về đến nhà, tối đó ông cụ Đường mở ti vi lên xem tin tức địa phương, trong tin tức nói, cục giáo dục chủ động công khai chuyện một trường hợp tráo đổi kết quả thi đại học, đồng thời cục Giáo dục cũng đã xử phạt hiệu trưởng của trường Nhất Trung và một số lãnh đạo khác.

Ông cụ Đường khen cục Giáo dục làm việc rộng rãi, lại kéo bác trai Đường uống nhiều hơn mấy chén.

Còn mười ngày nữa là đến ngày mở phiên tòa của vụ kiện ông cụ Đường kiện Lý Hải Anh nuốt toàn bộ tiền trợ cấp, trong mười ngày này, Ngu Thanh Nhàn đã gặp hai đứa con song sinh của bác trai Đường và bác gái Đường.

Bác trai Đường và bác trai Đường sinh được tổng cộng ba người con, anh cả Đường Giang, anh hai Đường Hà, anh ba Đường Hải.

Năm nay cặp song sinh được mười năm tuổi. Thiếu niên ở tuổi này rất chú ý chuyện giới hạn nam nữ, nên Đường Hà và Đường Hải không nói nhiều với Ngu Thanh Nhàn, nếu như không phải chuyện quan trọng họ sẽ không nói với cô một câu nào cả, nhưng chỗ nào cũng thể hiện ra sự thân thiết.

Giống như bây giờ vậy, Đường Hà và Đường Hải lên núi đốn củi, không những mang về cho cô nửa thùng quả tầm bóp mà họ hái riêng cho cô, còn có một bó hoa tầm bóp nữa.

Hoa tầm bóp rất đẹp, một chùm lớn màu trắng phấn kết hợp với màu lá cây xanh biếc, khiến người ta vừa nhìn đã cảnh đẹp ý vui.

Đường Hải hơi xấu hổ: "Em nghe mẹ nói chị thích hoa, hoa tầm bóp đẹp lắm."

Đường Hà xách xô vào trong nhà múc nước, sau khi bỏ tầm bóp chín đen vào nửa thùng nước rửa sạch thì bày lên đĩa cho cô: "Đây, em rửa cho chị rồi."

Ngu Thanh Nhàn cảm nhận được ý tốt của họ, một tay cầm hoa tầm bóp, một tay cầm đĩa đựng quả tầm bóp chín đen: "Cảm ơn Tiểu Hà, Tiểu Hải nhé."

Hai cậu nhóc choai choai chưa từng được người ta cảm ơn một cách trịnh trọng như thế nên xấu hổ đến độ hai má đỏ bừng.

Ngu Thanh Nhàn không tiếp tục trêu hai cậu nữa, lỡ trêu xong thẹn quá hóa tức thì xong.

Đường Hà và Đường Hải thở phào nhẹ nhõm, quay về phòng mình làm bài tập. Thành tích của họ đều không tệ lắm, Ngu Thanh Nhàn xem qua vài lần rồi cũng thôi không nhìn nữa.

Ăn trái cây ngọt ngào, Ngu Thanh Nhàn đi dạo trong sân, đúng lúc này bên ngoài truyền có tiếng chuông xe đạp truyền đến, Ngu Thanh Nhàn đi ra cửa xem, người đến là cô giáo Lưu.

"Thanh Nhàn ơi, thông báo trúng tuyển của em được gửi về rồi, đúng lúc cô ở trường học, nên tự động mang tới cho em đây.”

Trước khi Ngu Thanh Nhàn kịp phản ứng lại, Đường Hà và Đường Hải đã vọt đến đây, hai người họ đứng ở hai bên Ngu Thanh Nhàn, nhìn cô giáo Lưu bằng ánh mắt sáng ngời.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 355: Chương 355



Cô giáo Lưu nhìn hai anh em giống nhau như đúng, trái lại không vội hỏi: "Đây là em trai của em à? Thật là đẹp trai!"

Mặt mũi Đường Hà và Đường Hải đỏ lên rồi, Ngu Thanh Nhàn cũng cười đáp: "Đúng ạ, đây là em trai em, dáng dấp vô cùng đẹp. Hai em tránh ra chút nào, cô giáo vào nhà ngồi đi ạ. Tiểu Hải, em rót cho cô giáo một cốc nước nhé."

Đường Hải nghe lời đi vào phòng bếp, Đường Hà cũng đi theo, chỉ chốc lát sau hai anh em đã bê bốn cốc nước ra, Ngu Thanh Nhàn uống một ngụm thì thấy ngọt ngào, bên trong có bỏ thêm đường trắng.

Ngu Thanh Nhàn và cô Lưu trò chuyện đơn giản trong chốc lát, sau khi uống nước xong, cô Lưu lập tức đưa thông báo trúng tuyển của Ngu Thanh Nhàn cho cô.

Nơi cô trúng tuyển vẫn là cái trường học mà trước đây Lưu Ưu Ưu trúng tuyển kia, đây là một trường đại học tổng hợp, năm ngoái vừa mới sát nhập với một đại học y khoa, mà ngành khoa học thực nghiệm trong đó nổi tiếng cả nước.

Ngành học cũng là do Ngu Thanh Nhàn chọn - Khoa học thực nghiệm.

Nói chuyện tiếp thêm một lát nữa, cô giáo Lưu đứng dậy: "Đến cũng được một lúc lâu rồi, cô về trước nhé, trong nhà vẫn còn một đống việc bận đang chờ cô."

Chồng của cô Lưu là một quân nhân, hàng năm đều không có ở nhà. Khi vẫn chưa được nghỉ hè, cô ấy bận việc giảng dạy nên ít có thời gian bên con, nghỉ đông và nghỉ hè là khoảng thời gian mà cô ấy và con thân thiết nhất.

Nếu không phải vì muốn đưa thông báo trúng tuyển cho Ngu Thanh Nhàn, cô ấy còn không muốn rời xa con dù chỉ là một lát như thế đâu.

"Cô giáo Lưu ở lại ăn cơm nhé, em trai em đã đi bắt gà rồi."

Đường Hà và Đường Hải không chịu ngồi yên, hai đứa biết thư khi thông báo trúng tuyển của chị họ về đến, người trong nhà chắc chắn sẽ thịt gà để chúc mừng, nên lúc này hai anh em một người đi về chuồng gà sau nhà, một người thì chạy đi gọi người lớn.

Trong nhà trồng vài mẫu khoai tây, lúc này đang là thời điểm thu hoạch, người nhà đã bận việc từ sáng sớm, giữa trưa cũng không trở về ăn cơm.

Cô giáo Lưu sao có thể ở lại được: "Không ở, không ở. Con cô vẫn đang gửi ở nhà hàng xóm đấy, cô không thể đi quá lâu. Cô về đây, cô về đây."

Cô giáo Lưu sợ đi chậm chút nữa thì đụng trúng người nhà họ Đường trở về, mấy năm này người dân đều nhiệt tình, cô giáo Lưu không chống đỡ được.

Ngu Thanh Nhàn không có cách nào khác, chỉ có thể đưa cô ấy ra ngoài cửa. Một tay cô Lưu giữ xe đạp của mình, một tay xoa đầu Ngu Thanh Nhàn: "Chăm chỉ học tập nhé, cô về đây, về sau có thời gian rảnh thì đến thăm cô nhé."

Cô giáo Lưu không đợi Ngu Thanh Nhàn đáp lại, đã đạp xe đi rồi.

Bóng lưng của cô ấy vừa mới biến mất ở góc khuất, bà cụ Đường đội mũ rơm bấy giờ mới về từ hướng ngược lại.

Thấy Ngu Thanh Nhàn đứng ở cửa, bà cụ hỏi: "Nhàn Nhàn, vừa nãy Tiểu Hải nói cô giáo cháu vội vàng đến đưa thông báo trúng tuyển cho cháu hả, ở đâu thế, ở đâu thế?"

"Cô giáo về rồi ạ, nói con trai còn gửi ở nhà hàng xóm nên không thể ở lâu được, đi về trước rồi."

Bà cụ Đường đi nhanh đến cửa nhà, nghe lời này thì vỗ đùi: "Cháu cái con nhóc này, sao không giữ cô ấy ở lại lâu một chút."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 356: Chương 356



"Cháu giữ không được mà." Ngu Thanh Nhàn đi theo sau lưng bà cụ Đường vào sân.

"Ôi, Đường Hà, cháu cho muối vào nước thịt gà chưa đấy? Nếu không cho muối chút nữa tiết không được mềm đâu đấy."

"Cháu quên làm sao được?"

Bà cụ Đường vừa về đến nhà một lúc, trong nhà đã náo nhiệt hẳn lên.

Bốn bà cháu hợp sức thịt gà nhổ lông, khi ông cụ Đường và bác trai Đường kéo một xe khoai lang về đến thì thịt gà cũng vừa chín tới.

Trong canh gà có khoai tây và rau xanh. Gà nhà nông tự nuôi có một loại mùi thơm mà gà công nghiệp ăn cám không có, người một nhà ăn chung với bánh mì vừa hấp lúc sáng, ăn đến độ bụng tròn vo.

Sau khi ăn xong, cả nhà ngồi trong viện hóng mát. Ngu Thanh Nhàn ngả người vào ghế tựa, hai mắt híp lại nghe ông cụ Đường và bác trai Đường thương lượng việc mở mấy bàn tiệc chiêu đãi để chúc mừng việc cô đỗ đại học.

Thời tiết tháng tám tháng chín luôn thất thường, hôm qua trời còn nóng gắt, hôm nay đã mưa rồi.

Mưa xong thì gió có hơi lạnh, Ngu Thanh Nhàn mặc áo khoác mà bác gái Đường làm cho cô đi ra ngoài, mấy người ông cụ Đường vẫn đang chờ cô ở đó.

Đoàn người đội ô đi lên huyện.

Hôm nay là ngày mở phiên tòa của vụ kiện giữa ông cụ Đường và Lý Hải Anh.

Huyện này tên là huyện Dương Thủy, là một huyện nhỏ tọa lạc ở phía Bắc. Tòa án của huyện rất nhỏ, chỉ có hai gian phòng, một gian là văn phòng của nhóm quan tòa, một gian là nơi mở phiên tòa.

Lý Hải Anh đến từ sớm rồi, hôm nay bà ta im lặng một cách bất thường. Vì án kiện này liên quan đến cố liệt sĩ, nên bên lực lượng vũ trang huyện cũng cử người đến nghe.

Phiên tòa mở ra, luật sư mà ông cụ Đường mời đến bắt đầu trình bày. Lý Hải Anh không mời luật sư, bà ta ngồi ở vị trí của bị cáo mà không nói một lời nào.

Đợi đến khi quan tòa hỏi bị cáo có phản biện gì không, Lý Hải Anh lắc đầu.

"Tôi không phản biện gì cả, những gì họ lên án tôi đều nhận." Trong mười ngày này, Lý Hải Anh vẫn tiếp tục đến cầu xin Lý Diệu Tông, nhưng lúc này Lý Ưu Ưu vẫn đang bị bắt giam, mỗi ngày Lý Diệu Tông đều bận đến sứt đầu mẻ trán tìm quan hệ hòng chuộc Lý Ưu Ưu ra ngoài. Số tiền trong tay ông ta cũng theo đó mà chảy ra ngoài.

Ông ta vốn không nguyện ý đưa tiền cho Lý Hải Anh, chuyện đã đến nước này ông ta càng không muốn đưa.

Mà chị dâu của Lý Hải Anh, ngày xưa đối xử với bà ta dịu dàng thân thiện bao lâu, thì ngày nay càng không nể mặt bấy nhiêu. Mấy hôm trước khi Lý Hải Anh đến nhà, bà chị dâu còn trực tiếp cầm chổi quét đuổi Lý Hải Anh ra ngoài.

Lý Hải Anh cầm số tiền ít ỏi còn sót lại của mình đến địa khu, tìm luật sư cố vấn. Luật sư nói với bà ta, vụ kiện này bà ta không có chút phần thắng nào cả.

Chuyện bây giờ bà ta có thể làm là trả tiền lại cho nhà họ Đường, âm thầm hòa giải với nhà họ Đường đi.

Lý Hải Anh không muốn ngồi tù. Sau khi về nhà, bà ta bán vị trí làm việc trong xưởng đi, được năm trăm đồng.

Bây giờ bà ta đang ở trong căn nhà mà Đường Kiến Thành mua năm 1974 kia, khi đó xưởng nhựa làm ăn lỗ vốn nên cần gấp một số vốn, cách duy nhất là bán nhà của xưởng dệt để quay vòng vốn.

Vì mua căn nhà này mà Đường Kiến Thành còn vay mượn bạn bè khá nhiều tiền.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 357: Chương 357



Một lần vay nợ trả suốt hai năm, nửa năm trước khi ông c.h.ế.t mới trả đủ toàn bộ nợ nần.

Mà trong thời gian trả nợ kia, số tiền Đường Kiến Thành chu cấp cho gia đình rất ít ỏi, mà bà ta còn phải đưa một nửa tiền lương cho nhà mẹ đẻ nên chi phí tiêu dùng giảm đi nhiều, đây lại trở thành một điểm khiến Lý Hải Anh oán giận Đường Kiến Thành.

Căn phòng này Lý Hải Anh bán được một ngàn tám trăm đồng.

Bà ta đã chuẩn bị tiền nong xong rồi, tổng cộng hai ngàn đồng, còn thừa ba trăm đồng bà ta giữ lại cho chính mình.

Sắc mặt Ngu Thanh Nhàn vốn bình tĩnh đột nhiên thay đổi: "Mẹ bán nhà rồi?"

"Bán rồi." Lý Hải Anh còn không thèm liếc mắt nhìn Ngu Thanh Nhàn.

Căn nhà đó vốn là của công xưởng, sau khi mua Đường Kiến Thành viết tên bà ta, nên nó là tài sản của một mình bà ta.

Bà ta đã hỏi thăm rồi, căn phòng kia là tài sản của một mình bà ta nên bà ta muốn xử lý thế nào thì xử lý như thế.

Ngu Thanh Nhàn bỗng nhiên thở dài.

Cô bỗng nhiên nhớ đến đời trước của nguyên thân. Cái năm nguyên thân sinh con kia, cuộc sống trong nhà vô cùng khó khăn.

Khi đó cô ấy đã bị xưởng nhựa xa thải, mà công việc của Dương Tông Đình cũng càng ngày càng ít đi, mắt thấy sắp sinh con rồi mà vẫn chưa có tiền đi đẻ, nguyên thân tìm đến Lý Hải Anh vay tiền, Lý Hải Anh lạnh lùng từ chối.

Không bao lâu sau, nguyên thân nghe nói Lý Hải Anh bán căn phòng kia để dọn đến nơi khác sống rồi. Những người trong xưởng nhựa nói Lý Hải Anh đi theo một người đàn ông, bà ta sẽ ở nhà của người đàn ông kia.

Căn nhà kia là nơi lưu giữ tất cả những ký ức tốt đẹp của nguyên thân, cô ấy đau lòng khóc lóc một lúc lâu.

Sau khi khóc xong, cô ấy giả vờ như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra, vẫn vác bụng bầu gánh hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm như thường lệ.

Lúc đó nguyên thân cứ tưởng rằng Lý Hải Anh kết hôn với người kia rồi mới đi theo ông ta.

Mãi cho đến hơn mười năm sau khi gặp lại Lý Hải Anh, bà ta vẫn một mình như trước. Nguyên thân hỏi bà ta thì bà ta im lặng, không nói gì cả.

Mãi cho đến khi bà ta qua đời rồi, nguyên thân mới lục tung đống di vật của Lý Hải Anh lên, lúc ấy mới biết rằng khi bán nhà Lý Hải Anh vẫn chưa kết hôn với ai cả.

Cái lời đồn bà ta bán nhà để theo trai là vô căn cứ, thực ra bà ta bán nhà là vì đến sống ở nhà của Lý Ưu Ưu trong thành phố, toàn bộ số tiền bán nhà bà ta cũng cho Lý Ưu Ưu.

Lý do là vì Lý Ưu Ưu sắp phải gả vào nhà giàu có mà của hồi môn thì chưa đủ, nên Lý Hải Anh mới bán nhà đi để đến thành phố nơi mà Lý Ưu Ưu sống, mua cho cô ta một căn nhà hai mươi mét vuông.

Trong mấy năm Lý Hải Anh biến mất này, bà ta không có tiền, không có nhà cũng chẳng có xe, chỉ có thể đi làm thuê kiếm sống.

Bà ta lại tiêu toàn bộ tiền tài để cung cấp cho Lý Ưu Ưu chỉ biết nói lời hay ý đẹp mà không cho được con gái ruột một đồng nào. Kết quả thì sao, anh trai chị dâu của bà ta lại phòng bị bà ta như phòng ôn dịch vậy.

Bà ta sống cùng với gia đình ba người của Lý Ưu Ưu, nhận hết lòng người chua xót ấm lạnh, đối lập hoàn toàn với nguyên thân luôn kiên nhẫn chăm sóc bà ta.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 358: Chương 358



Có lẽ là do chíu xíu lương thiện còn xót lại nên trước khi chết, bà ta kể lại chuyện tráo kết quả thi đại học năm đó cho nguyên thân nghe.

Ngu Thành Nhàn nhìn Lý Hải Anh với nụ cười châm chọc. Lý Hải Anh này đã hại cả đời của nguyên thân, đến khi gần c.h.ế.t rồi vẫn không quên hãm hại cô ấy thêm lần nữa.

Nếu bà ta không nói chuyện tráo đổi kết quả cho nguyên thân nghe, cô ấy có lẽ sẽ không c.h.ế.t bất đắc kỳ từ như thế. Bà ta lựa chọn kể lại cho nguyên thân nghe, lại chỉ kể một cách mơ hồ, hòng vứt bỏ toàn bộ trách nhiệm của mình.

Bà cụ Đường và ông cụ Đường nói với Lý Hải Anh: "Đó là nhà con trai tôi mua, cô không có quyền bán nó."

Bà cụ Đường đi đến trước mặt Lý Hải Anh, tát cho bà ta một cái: "Người phụ nữ như cô, chỉ biết vì lợi ích của mình thôi, không còn chút lương tâm nào cả."

"Năm đó cô nói với con trai tôi thế nào? Cô nói cô gả cho nó mà không được cái gì cả, cả năm không thấy mặt chồng, chuyện gì trong nhà cũng đều phải đến tay cô, từ thay bóng đèn đến thông nhà vệ sinh, cô nói một người phụ nữ như cô vừa phải làm cha vừa phải làm mẹ, cả thân xác và tinh thần đều mệt mỏi.”

“Cô nói ngay cả một nơi ở ổn định mà cô cũng không có nên mới phải ở trong nhà trọ của xưởng nhựa, đợi đến khi xưởng nhựa thu nhà về, ngay cả một chỗ ở cô cũng không có."

"Con tôi vì không thể thường xuyên ở bên cô nên luôn áy náy trong lòng, cô vừa nói thế, nó lại càng áy náy hơn. Sau khi nghe thấy tin xưởng nhựa bán nhà nó vô cùng vui mừng, gọi điện thoại về vay tiền chúng tôi, lại vay mượn bạn bè mới đủ mua căn nhà này cho cô."

"Hai năm đấy! Hai năm ấy con tôi không dám tiêu pha để dành tiền trả nợ. Đến khi trả hết tiền rồi, tháng đó nó viết thư cho chúng tôi cuối cùng nó cũng có tiền mua một gói t.h.u.ố.c lá rồi. Nó bỏ t.h.u.ố.c lá hai năm, cuối cùng cũng có thể hút lại."

"Lý Hải Anh, chỉ cần cô còn một chút lương tâm thôi, cô sẽ không bán căn nhà đó. Đường Kiến Thành c.h.ế.t rồi, nhưng con gái của Đường Kiến Thành vẫn còn sống đây này, cô bán nhà rồi, sau này nó ở đâu, nó ở đâu hả?"

Âm thanh bà cụ Đường xen lẫn tiếng nức nở đầy nghẹn ngào, mất khống chế. Bà cụ chỉ tay vào Lý Hải Anh: "Lý Hải Anh, cô nói thật cho tôi biết, cô có mưu đồ gì với Kiến Thành nhà tôi hả? Cô nói đi!"

"Lúc cô muốn bắt bẻ con tôi, nó làm cái gì cô cũng không vừa mắt. Tôi nói cô một câu, nó đã che chở cho cô ngay rồi, nói đó là tình thú giữa hai vợ chồng, tôi không hiểu đâu, nên bảo tôi đừng nhúng tay vào."

"Tôi tức đến run người nhưng cũng chiều theo ý nó. Cô phải đi làm nên lên trấn trên sống, cô lại nói đó là do thái độ của tôi đối với cô không tốt, không thích cô cho nên luôn cau có mặt mày. Cô nói xem, cái loại người như cô làm sao người ta thích cho nổi. Hả?"

"Cô không thích con tôi một chút nào, đúng không? Cô nói đi, hôm nay cô phải nói rõ cho tôi."

Bà cụ Đường nhớ lại giọng nói và điệu cười của thẳng con nhà mình, nhớ lại thằng con vẫn luôn ở trước mặt bà cố gắng che chở cho Lý Hải Anh thì cảm thấy chua xót, nước mắt bà cụ rơi như mưa.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 359: Chương 359



"Lý Hải Anh, cô đúng là yêu tinh hại người mà. Cô không thích con tôi thì cô đừng hẹn hò với nó chứ, cô có thể ly hôn với nó cơ mà, sao phải chậm trễ nó như thế hả? Cô hại nó rồi, cô là người hại nó, chiến hữu có Kiến Thành nói, nếu không phải vì muốn kiếm tiền sao nó có thể kham khổ đến nỗi mệt c.h.ế.t như thế hả, nó vốn có cơ hội chạy thoát khỏi đường hầm mà, nó vốn có thể chạy thoát mà."

Tiếng nói thê lương của bà cụ Đường văng vẳng ở tòa án một lúc lâu vẫn không tiêu tan, hai mắt ông cụ Đường đã sớm đỏ bừng từ lâu, nước mắt cũng rơi đầy mặt.

Mà tình cảm của nguyên thân còn sót lại trong cơ thể của Ngu Thanh Nhàn đột nhiên bị k*ch th*ch, nên nước mắt cô rơi xuống từng giọt từng giột một. Cô nhìn Lý Hải Anh bằng ánh mắt lạnh băng dọa người.

Hiện trường quá mức hỗn loạn nên quan tòa tuyên bố tạm dừng mười lăm phút.

Bác gái Đường đỡ lấy bà cụ Đường, bà cụ Đường vẫn đang chỉ thẳng mặt Lý Hải Anh mà mắng: "Sao người c.h.ế.t lại không phải cô cơ chứ, đáng lẽ ra người nên c.h.ế.t đi là cô mới phải, cô ích kỉ như thế còn sống làm gì nữa hả? Cô hại con tôi, bây giờ lại hại cháu tôi."

"Ông trời ơi, ông có mắt như mù, người tốt sao lại không thể sống lâu một chút, sao người tốt lại thường c.h.ế.t sớm cơ chứ?"

Đến khi Lý Hải Anh tránh ra ngoài, bà cụ Đường mới được người khác đỡ ngồi xuống ghế.

Bà cụ ôm Ngu Thanh Nhàn khóc rống lên, chờ đến khi cảm xúc của bà cụ dịu đi, quan tòa mới tuyên bố tiếp tục phiên tòa.

Tòa án tuyên phán quyết cuối cùng với Lý Hải Anh, bà ta nuốt riêng tiền trợ cấp, số tiền quá lớn, mặc dù trên phiên tòa đã chủ động trả lại, nhưng người bị hại không thông cảm cho bà ta, nên bà ta bị bỏ tù một năm.

Sau khi bản án được tuyên, Lý Hải Anh ngẩng đầu lên nhìn quan tòa:

"Tôi không phục, tôi không phục. Luật sư cũng nói rồi, chỉ cần tôi chủ động trả lại số tiền thuộc về phần của họ, tôi sẽ không có chuyện gì, tôi sẽ không phải ngồi tù. Các người căn cứ vào đâu mà phán như thế hả?"

"Nhà họ Đường đưa ra chứng cứ chính xác chứng minh căn phòng kia là tài sản chung của cô và Đường Kiến Thành. Căn cứ vào khẩu cung của cô, căn phòng kia bán được một ngàn tám trăm tệ, như vậy có chín trăm tệ không thuộc về cô. Hai ngàn trừ đi chín trăm tệ, cô chỉ có một ngàn mốt, cho nên cô vẫn chưa trả đủ số tiền cô nợ họ. Phán cô ngồi tù một năm là đã nể tình cô chủ động trả lại tiền rồi đấy."

Quan tòa phân tích đạo lý rõ ràng khiến Lý Hải Anh không thể phản bác được.

Ông cụ Đường chưa bao giờ làm gì mà không chuẩn bị trước.

Trước khi đến đây, ông đã cầm theo toàn bộ thư từ có đề cập đến việc đưa cho Lý Hải Anh bao nhiêu tiền mà Đường Kiến Thành viết cho ông cụ, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Chuẩn bị bổ sung chứng cứ cho phiên tòa thứ hai.

Sau khi quan tòa nhận được chứng cứ mới thì đến văn phòng cân nhắc, suy xét hơn mười phút, cuối cùng thì đưa ra phán quyết này.

Lý Hải Anh bị cảnh ngục dẫn đi rồi, còn người nhà họ Đường tuy rằng thắng kiện nhưng lại không ai vui vẻ chút nào cả.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 360: Chương 360



Bà cụ Đường nắm c.h.ặ.t t.a.y của Ngu Thanh Nhàn đi về nhà, đi được vài bước, bà cụ Đường bỗng nhiên giơ tay lên khẽ v**t v* khuôn mặt giống hệt Đường Kiến Thành của Ngu Thanh Nhàn, chậm rãi nói:

"Lúc cha con còn sống vẫn luôn che chở cho cô ta. Nó nói với bà, Lý Hải Anh gả cho nó phải chịu thiệt thỏi vì không có chồng bầu bạn ngày đêm, bảo bà đừng khắt khe với cô ta quá, cô ta cũng không dễ dàng gì. Con nói xem, nếu ba con biết được bà với ông nội con kiện cô ta ra tòa, có thể trách ông bà không hả?"

Đường Kiến Thành thàng công với cương vị của một người chồng và một người cha, nhưng trên cương vị làm con, ông vẫn còn nhiều thiếu sót.

Dù sao thì Bà cụ Đường cũng đã từng trải qua sóng to gió lớn, nên bà cụ chỉ đau lòng hai ngày rồi lại thôi.

Nhà họ Đường bắt đầu chuẩn bị tiệc chúc mừng Ngu Thanh Nhàn đỗ đại học.

Tiệc chúc mừng của nhà họ Đường rất long trọng, mở hẳn hai mươi bàn, không những mời khách trong thôn đến, mà còn mời những thầy cô giáo cấp một, cấp hai, cấp ba luôn chăm sóc, chiếu cố nguyên thân đến dự.

Sự việc tráo đối kết quả thi đại học lần này ầm ĩ đến tận trên tỉnh, những người từng dạy nguyên thân đều có ấn tượng tốt với cô ấy nên khi Ngu Thanh Nhàn mời họ đến dự tiệc, họ đều đồng ý đến.

Bọn họ cũng không đến tay không mà đều cầm theo quà tặng. Phần lớn đều là bút máy và sổ viết, trang đầu tiên trong sổ đều viết những lời chúc phúc đến Ngu Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn vô cùng quý trọng những cuốn sổ này. Đây là quà mà giáo viên của nguyên thân tặng, cô muốn giữ gìn cẩn thận cho nguyên thân, cho dù sau này không thể dùng được, nhưng khi nhìn thấy thì cũng cảm thấy vui lòng rồi.

Ngày khai giảng cách ngày mở tiệc không xa, Ngu Thanh Nhàn trúng tuyển vào đại học Yến Kinh, cách thành phố nơi họ sống cũng không xa lắm.

Trước ngày khai giảng một tuần, bà cụ Đường và bác gái Đường đã bắt đầu chuẩn bị hành lý cho Ngu Thanh Nhàn đi nhập học rồi.

Mấy ngày này, chỉ cần có thời gian rảnh, bà cụ Đường và bác gái Đường sẽ ngồi trong phòng đánh bông rồi làm chăn bông cho cô.

Sau khi biết Ngu Thanh Nhàn thích màu sắc nhã nhặn đơn giản, mẹ chồng con dâu hai người lập tức mua một miếng vải màu vàng nhạt làm ga trải giường, còn mua một miếng vải màu xám để làm vỏ gối. Sau khi làm xong, mẹ chồng con dâu hai người cùng nhau ngắm ngía.

Bà cụ Đường chậc chậc trong miệng: "Đơn giản quá, nhìn cứ lạ lạ sao ấy."

Từ trước đến nay bà cụ Đường vẫn thích những màu sắc xanh đỏ lòe loẹt, chỉ cần nhìn thôi đã thấy vui mừng ấy, chứ không thích thưởng thức cái phong cách hướng Âu đơn giản thế này.

Bác gái Đường không hổ là con dâu của bà cụ Đường, thẩm mĩ của hai người cũng tương tự nhau: "Con cũng thấy đơn giản, mẹ, nếu không chúng ta lấy một miếng vải hoa để làm vỏ gối đi. Lần trước con có xem được một mẫu vải hoa có in hình lòng đó trứng ấy, vải đó trông cũng khá hợp với tấm ga giường này đấy."

"Được, vậy con mua về đây rồi chúng ta làm. Một học kỳ mất vài tháng đấy, dù sao thì cũng phải làm một hai bộ để đến lúc giặt giũ còn có cái mà thay. À đấy, mua miếng vải tốt tốt một chút, để làm cho cháu gái con hai bộ quần áo. Yến Kinh cách chỗ chúng ta không xa, bây giờ là mùa thu rồi, chẳng mấy chốc nữa sẽ vào đông, cần phải chuẩn bị thêm quần áo dày nữa."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back