Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 341: Chương 341



Tám, chín người tham gia thi, sáu người trượt rồi, còn lại được mấy người đây? Đứa có thành tích tốt nhất là thi đỗ vào trường Sư phạm của tỉnh, chỉ thế mà họ đã vui vẻ lắm rồi.

Nếu con gái của Kiến Thành có thể thi đỗ trường đại học nổi tiếng, thôn Đường gia của họ sao có thể không nổi bật cho được?

Cái tên cậu Lý Diệu Tông và người làm mẹ như Lý Hải Anh thật sự quá ác độc, thế mà dám trực tiếp chặt đứt tiền đồ của người khác!

Sau khi đoàn người trở về thôn thì ngồi ngay ở nhà văn hóa thôn chứ không rời đi, lúc nãy Đường Kiến Đảng đã để lại số điện thoại của nhà văn hóa thôn cho anh vợ ông ta.

Ngồi liền mấy tiếng đồng hồ, không khí càng ngày càng tràn ngập lo lắng, mắt thấy mặt trời sắp lặn xuống sau núi rồi, cũng nên đến thời gian đám cán bộ tan tầm mà vẫn chưa thấy có điện thoại gọi đến, tâm trạng của mọi người càng lúc càng trầm trọng.

"Đinh reng reng..." Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông.

Bác trai Đường và ông cụ Đường ngồi ở bậc cửa thấy vậy thì vội vàng đứng dậy đi vào, đám người cùng chờ đợi lúc này cũng vây quanh điện thoại để bàn.

Đường Kiến Đảng hít sâu một hơi, cầm lấy điện thoại trong cái nhìn của Đường Kiến Quân.

"Kiến Đảng, có nghe rõ không? Anh là anh rể cậu đây."

"Chiều nay sau khi nghe cậu kể rõ tình huống, anh đã đến trường Nhất Trung để tìm lại bài thi, bài tập mà hai đứa bé từng làm, sau đó lại đến trường đại học mà chúng thi vào để tìm bài thi ra đối chiếu."

"Kết quả đúng như những gì cậu nói, thành tích đúng là bị tráo đổi. Bài thi ghi tên "Đường Thanh Nhàn" thì lại có bút tích giống của "Lý Ưu Ưu"; còn bài thi điền tên "Lý Ưu Ưu" thì lại có bút tích giống với nét chữ của Đường Thanh Nhàn, trên tên cũng để lại dấu vết tẩy xóa và sửa chữa."

"Trước khi gọi điện thoại cho mọi người, tất cả giám thị coi thi và giáo viên của trường Nhất Trung đều bị triệu tập giam giữ rồi."

"Kiến Đảng à, ảnh hưởng của chuyện này quá lớn, cậu giúp anh an ủi người nhà trước, xin họ cho bọn anh thời gian hai ngày. Hai ngày sau, bọn anh sẽ cho họ một câu trả lời thuyết phục cho chuyện này."

Những năm này điện thoại vẫn chưa được thiết kế cách âm, thế nên những lời mà anh vợ của Đường Kiến Đảng nói mọi người đều nghe rõ cả.

Sau khi nghe hiểu ý tứ của anh vợ Đường Kiến Đảng, bác trai Đường đá một cú vào bàn: "Con mẹ nó chứ."

Ông cụ Đường rít mạnh một hơi thuốc rồi đằng hắng nói: "Chuyện này sẽ không để yên đâu."

"Đúng, không được để yên. Nếu cục Giáo dục không cho chúng ta câu trả lời thuyết phục, chúng ta phải đi tố cáo, huyện không giải quyết được thì chúng ta tố cáo lên địa khu, địa khu mà không giải quyết được nữa chúng ta sẽ tố cáo lên tỉnh thành, nếu tỉnh thành cũng không được chúng ta sẽ tố cáo lên thủ đô.”

“Nếu ngay cả thủ đô cũng không giải quyết chúng ta sẽ đi tìm các phương tiện truyền thông. Tôi cũng không tin, dưới thời đại này mà vẫn không có công lý." Bác trai Đường phụ họa lời nói của cha mình.

Thi đại học là chuyện quan trọng đến mức nào cơ chứ?

Có nhiều con cháu nhà nông đều dựa vào chuyện thi đại học này để đổi đời đấy. Nếu chuyện này mà còn có thể tráo đổi, để cho đám người nhà giàu có quyền có thế bí mật điều khiển trong bóng tối, vậy xã hội này còn tốt lên được ư?
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 342: Chương 342



Lời bác trai Đường nói được phần lớn mọi người đồng ý.

Thôn Đường Gia nhà họ cực kỳ coi trọng giáo dục, số lượng trẻ con trong thôn được đi học cũng không phải ít, chuyện này nếu không tra ra manh mối, nói không chừng ngày nào đó con nhà họ cũng là nạn nhân của việc tráo đổi thành tích này đấy.

"Đúng, loại chuyện này không thể nhân nhượng được. Nông dân chúng ta muốn cho con cái đến trường cũng không dễ dàng, đào rỗng của cải cũng chỉ mong chúng có tiền đồ tốt. Loại chuyện tráo đổi thành tích này có một... thì sẽ tiếp tục có hai, sẽ hủy hoại tương lai của đám trẻ."

Nơi này vẫn có một số cha mẹ có con cái sắp thi đại học, suy bụng ta ra bụng người, ngẫm lại nếu thành tích học tập của con nhà mình mà bị tráo đổi thì chính họ cũng sẽ không kiềm chế được cơn tức giận.

"Đúng, nếu cục giáo dục không cho chúng ta một câu trả lời hài lòng, vậy chúng ta sẽ truyền chuyện này ầm ĩ ra ngoài, khiến cho nó thật ồn ào vào. Trên đời này, chẳng lẽ lại không có chỗ nào nói chuyện thay nông dân chúng ta ư?"

Văn phòng của nhà văn hóa thôn trở nên hỗn loạn, anh một câu tôi một câu bày tỏ quan điểm, thái độ của mình.

Chờ họ nói hết, ông cụ Đường mới lên tiếng: "Chút nữa mọi người đến nhà tôi ăn cơm nhé, bạn già của tôi đã thịt mấy con gà, phiền mọi người hôm nay chạy đi chạy lại cùng chúng tôi."

Người trong thôn bỏ bê công việc cả ngày trời để ra ngoài chạy đôn chạy đáo với họ, ông cụ Đường và bà cụ Đường đều là người biết cảm ơn, từ khi về đến thôn bà cụ đã mời những người giúp mình tối nay đến nhà bà cụ ăn cơm.

Mọi người đi lại cũng mệt mỏi hết rồi, nên khi nghe được có thịt gà ăn thì tinh thần của ai nấy đều phấn chấn lên.

"Thím cũng khách sáo quá, cần gì phải thịt gà đâu, chúng cháu cũng không bận gì nên giúp đỡ là phải rồi."

"Đúng đấy, cháu nói này, không mời cơm cũng được mà, chúng cháu cũng đâu phải người ngoài, chúng ta đều là con chá cùng một tổ tông đấy, mọi người chăm sóc nhau là lẽ đương nhiên mà."

"Đúng đúng đúng, Vượng Tử nói đúng đấy."

Ông cụ Đường nhếch miệng cười: "Nói thì nói thế, nhưng mấy đứa đi lại cũng mệt mà, thím mấy đứa cũng đã thịt gà rồi, mấy đứa không ăn thì nhà chú cũng không ăn hết."

Nếu đã đãi khách thì không có lý nào lại để người ta ăn không no.

Nhiều người như thế, tất nhiên thịt một con gà thì không đủ ăn rồi.

Bà cụ Đường kiềm chế nỗi đau lòng g.i.ế.c hẳn mấy con gà trống, mà bác gái Đường lúc này lại đang hấp bánh bột mì.

Lúc này rau trong vườn đều ăn được rồi, bác gái Đường bảo Ngu Thanh Nhàn đến vườn rau hái một ít đỗ, cà tím và chua về. Đỗ, cà tím và cà chua đều được cắt thành từng khúc nhỏ, bỏ vào trong nồi om cùng tương nhà làm.

Mặc dù trông không được đẹp mắt lắm, nhưng mùi hương lại thật sự rất thơm.

Ngu Thanh Nhàn và bà cụ Đường kê ba cái bàn trong sân, lại chia đồ ăn thành ba phần mang đặt lên bàn, còn bác gái Đường thì đi về phòng mình ôm một bình rượu nếp ra.

Rượu nếp là rượu do chính tay bác gái Đường ủ từ cây ngô ngọt, nồng độ cồn không cao lại có hương vị ngọt ngào thuần khiết, người đã từng uống không có ai là không nghiện.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 343: Chương 343



Ông cụ Đường dẫn đám người vào nhà, bà cụ Đường lau tay vào tạp dề rồi cũng tiến lên tiếp đón: "Anh vợ của Kiến Đảng gọi điện thoại đến rồi à? Nói cái gì thế?"

"Giống lời của Nhàn Nhàn nói thôi, bị thay đổi tên." Ông cụ Đường lời ít ý nhiều.

Bà cụ Đường vỗ đùi cái đét: "Tôi đã nói mà, cháu gái của tôi không có khả năng thi được điểm thấp như thế. Ông già, ông nói xem Lý Hải Anh có biết chuyện này không?"

"Sao có thể không biết cho được? Bà nghĩ mà xem, Lý Hải Anh không cho Nhàn Nhàn học lại thêm một năm nữa chính là vì không muốn để con bé thi đại học, còn không phải sợ con bé thi được điểm cao sẽ khiến người ta nghi ngờ à?"

"Cũng không biết Lý Hải Anh nghĩ thế nào nữa. Con mẹ nó, cô ta đúng là bị bệnh thần kinh mà."

Bà cụ Đường chửi tục một câu, đám khách bên kia đều đã ngồi vào bàn hết rồi, bà cụ Đường nói với ông cụ Đường: "Hôm nay mọi người đã giúp đỡ chúng ta khiến nhà ai cũng đều chậm trễ không ít việc rồi, chút nữa ông uống với họ vài chén nhé."

"Tôi biết mà." Ông cụ Đường đi về phía bàn ăn.

Còn bà cụ Đường đi về phía phòng bếp, giúp bác gái Đường bê những chiếc bánh bột mì đã hấp chín chuẩn bị mang ra ngoài.

Mọi người bên ngoài đang thảo luận chuyện cháu gái nhà mình bị tráo đổi thành tích, bác gái Đường nghe vậy mà tức đến đau cả bụng. Bà đưa bồn bánh cho Ngu Thanh Nhàn đang dập bếp: "Nhàn Nhàn bê bánh này ra ngoài đi con."

Ngu Thanh Nhàn vâng lời bưng bánh ra ngoài. Nhân cơ hội này, bác gái Đường với bà cụ Đường mới nói chuyện:

"Mẹ, mẹ nói xem cái người đàn bà Lý Hải Anh kia có phải có bệnh không cơ chứ? Có người phụ nữ nào mà không trông mong con cái nhà mình tốt đẹp đâu hả? Mà bà ta cũng chỉ có một đứa con gái là Nhàn Nhàn thôi, vừa nghe lời, vừa tri kỉ, lại có thành tích tốt, thế mà bà ta còn chướng mắt cho được?”

“Tuổi già của bà ta không định dựa vào con gái à? Bây giờ bà ta hành hạ, giày xéo Thanh Nhàn như thế, không sợ sau này con bé biết chuyện này sẽ hận bà ta ư? Lẽ nào bà ta thật sự định dựa vào đứa cháu gái kia nuôi bà ta lúc về già?"

Bà cụ Đường cười lạnh một tiếng: "Cái đứa cháu gái kia của bà ta đâu phải con chưa từng thấy đâu, chính là một đứa bé vừa bị chiều hư vừa ngu ngốc. Nếu nó sống tốt, thì may ra người làm cô như bà ta cũng có thể sống tốt, chứ nó mà sống không tốt á, đừng nói người cô kia, ngay cả cha mẹ nó đoán chừng nó còn vứt bỏ được ấy chứ."

"Cũng đâu phải lần đầu tiên chúng ta biết Lý Hải Anh ngu ngốc đâu, còn nghĩ thay bà ta làm cái gì? Dù sao ấy mà, bà ta cũng không thể dựa vào Thanh Nhàn đâu, không phải nó vì cháu gái mà ngay cả con gái ruột đều bị gạt sang một bên à? Vậy thì nô ta cứ chờ cháu gái bà ta nuôi dưỡng đi."

Thấy Ngu Thanh Nhàn vừa từ bên ngoài về, hai mẹ chồng con dâu cũng không nói tiếp nữa, chờ lấy nốt mẻ bánh bột mì cuối cùng, ba người cùng đi ra ngoài ngồi vào bàn ăn cơm.

Có tất thảy ba cái bàn, thì đàn ông uống rượu ngồi riêng ra một bàn, một bàn của phụ nữ, còn một bàn bác gái Đường đặc biệt để đặt đồ ăn. Vừa ngồi vào bàn, bác gái Đường đã gắp cho Ngu Thanh Nhàn một cái cánh gà.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 344: Chương 344



"Ăn đi, bác gái để phần riêng cho con đấy." Nguyên thân rất thích ăn chân gà và cánh gà, vì thế chỉ cần nguyên thân về nhà, chỉ cần trong nhà thịt gà thì chân gà và cánh gà nhất định của của nguyên thân, ai cũng đừng đụng vào.

"Con cảm ơn bác." Ngu Thanh Nhàn nở một nụ cười ngọt ngào với bác gái Đường, sau đó thì gắp cánh gà lên bắt đầu gặm.

Gà này là bác gái Đường rang qua rồi mới mang đi hầm, da gà mềm nhũn, bên trong thịt gà vừa mềm vừa béo. Thịt gà được hầm cùng nấm Tùng hôm trước bác gái Đường lên núi hái được, mùi thịt quyện với mùi nấm cực kỳ thơm.

Nguyên thân rất thích ăn cơm, vì thế nhà họ Đường rất ít khi ăn cơm lú nào cũng sẽ chuẩn bị sẵn vài cân gạo, nguyên thân vừa về họ sẽ nấu cơm ngay, lần này cũng không ngoại lệ.

Ngu Thanh Nhàn chan canh gà vào cơm, lại dùng nước canh đó chấm bánh bột mì ăn. Mà bác gái Đường và bà cụ Đường lại không ngừng đũa gắp thức ăn cho cô, cuối cùng cô ăn hết ba cánh gà, hai cái chân gà và rất nhiều đậu, cà tím.

Mãi đến khi cô nói ăn không nổi nữa, hai mẹ chồng con dâu mới dừng tay. Còn cánh gà và chân gà trong đĩa hai người cũng không đụng đến, định cất đi để ngày mai cho Ngu Thanh Nhàn ăn.

Đến bảy giờ tối, bữa cơm cũng kết thúc, Ngu Thanh Nhàn giúp bác gái Đường dọn dẹp sạch sẽ xong thì mới đi về căn phòng ngủ mà bác gái Đường đã chuẩn bị cho cô.

Chăn đệm đều do bác gái Đường làm, vỏ chăn và ga giường đều là đồ mới do chiều nay bà vừa mua về. Ga giường là một miếng vải bông có hoa văn màu hồng nhạt, vỏ chăn cũng là màu hồng nhạt xen lẫn vài bông hoa lớn đỏ thẩm.

Bác gái Đường thật sự rất khéo tay, sau khi làm xong còn mang ra sân phơi nắng một lúc lâu, bên giờ nằm trong bộ chăn đệm này, chóp mũi cô như thể ngửi được hương vị của mặt trời vậy, không có bất cứ một mùi lạ nào cả.

Một đêm không mộng mị, sau khi Ngu Thanh Nhàn tỉnh dậy thì nhìn ra ngoài, chỉ thấy mặt trời đã chiếu sáng khắp nơi, bầu trời trong xanh đến mức không nhìn thấy bất cứ màu sắc nào khác, xa xa những ngọn núi xanh mướt được bao phủ trong ánh mặt trời.

Bà cụ Đường đang cho gà ăn trong sân, hai mẹ chồng con dâu họ thật sự rất chăm chỉ, chịu khó, nuôi một mạch hơn mười con, gần hai mươi con gà.

Ngu Thanh Nhàn gấp chăn rồi đi giày sau đó ra khỏi phòng ngủ. Bên cạnh giếng có một cái chậu tráng men, bên cạnh chậu tráng men là phích nước màu đỏ rượu có in hoa mẫu đơn, khăn mặt màu hồng phấn cũng được vắt trên thành chậu. Bên cạnh còn đặt thêm một cái ghế nhỏ, trên ghế để một cái cốc tráng men và bàn chải, kem đánh răng.

Tất cả những thứ này đều là chuẩn bị cho Ngu Thanh Nhàn. Trong trí nhớ của nguyên thân thì chuyện này xảy ra thường xuyên.

Ngu Thanh Nhàn đi đến đó lấy đồ để đánh răng, rửa mặt, bà cụ Đường cầm ghế nhỏ ngồi bên cạnh Ngu Thanh Nhàn rồi nói với cô:

"Bàn chải đánh răng mà con dùng lần trước đến không dùng được nữa, bị bám một tầng bụi dày đặc rồi, đúng lúc trong nhà còn có không ít bàn chải đánh răng nên bà mới cầm cho con một cái mới."

Bà cụ Đường giải thích xong thì lại hỏi Ngu Thanh Nhàn: "Chuyện thi vào đại học của con bên cục Giáo dục kia đã điều tra xong xuôi hết rồi, con có dự tính gì chưa?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 345: Chương 345



Ngu Thanh Nhàn phun một ngụm kem đánh răng ra ngoài:

"Bà ơi, bây giờ không phải con có dự tính gì, mà phải xem cục Giáo dục bên kia có dự tính thế nào. Bây giờ thư thông báo trúng tuyển của các trường đại học đều phát đi rồi, điểm của Lý Ưu Ưu chắc là cũng sẽ đến nhanh thôi.”

“Dưới tình huống như thế, chắc chắn là Lý Ưu Ưu không thể đi đến trường được nữa, bây giờ chỉ có thể xem xem cục Giáo dục bên kia có ý muốn giải quyết chuyện này một cách công bằng không, đổi lại tên Lý Ưu Ưu thành tên của con."

Bà cụ Đường nghĩ lại cũng cảm thấy chuyện này khó khăn, bà cụ thở dài một hơi: "Nếu không chúng ta học lại một năm nhé?"

Nếu có thể có cách được vào đại học đơn giản hơn, Ngu Thanh Nhàn không muốn học lại cấp ba thêm lần nữa. Cô uống một ngụm nước để súc miệng, sau đó lại đổ nước ấm vào trong chậu tráng men, nhúng khăn mặt vào đó để cho khăn thấm nước:

"Cứ chờ xem cục Giáo dục bên kia xử lý thế nào đã, rồi chúng ta tính sau bà ạ."

"Cũng chỉ có thể làm vậy thôi."

Bà cụ Đường thở dài: "Bác gái con đã lên núi nhặt nấm từ sớm rồi, nó để bữa sáng của con trong phòng bếp đó, con rửa mặt đánh răng xong thì đi ăn đi nhé. Ông nội và bác trai của con đều lên núi cả rồi."

Bà cụ Đường dặn dò cô xong nói về những người khác.

Ngu Thanh Nhàn rửa mặt sạch sẽ xong thì đi vào phòng bếp ăn bữa sáng, cả ngày hôm đó cô đi theo bà cụ Đường lau dọn đồ đạc.

Hai ngày trôi qua rất nhanh, hôm nay là ngày cuối cùng trong giao hẹn của ông cụ Đường và Lý Hải Anh, cũng là ngày mà cục Giáo dục hứa sẽ trả lại công bằng cho bọn họ.

Sáng sớm, người nhà họ Đường đã mặc bộ quần áo đẹp đẽ, có thể diện nhất của mình.

Sau khi ăn sáng xong, bác gái Đường khóa cửa nhà lại, một nhà năm người cùng đi vào nội thành. Chờ ở cửa thôn một lát thì gặp hai anh em Đường Kiến Quân và Đường Kiến Đảng.

Mọi người làm đúng theo những gì đã bàn bạc trước đó, đi đến xưởng nhựa tìm Lý Hải Anh.

Hai ngày nay Lý Hải Anh trôi qua vô cùng khó khăn. Thị trấn cũng chỉ lớn như thế thôi, đi một đoạn gặp khoảng mười người, thì trong đó đã có bảy, tám người là họ hàng thân thích rồi, hai ngày qua, chuyện của bà ta đã bị truyền đi khắp nơi.

Cho dù Lý Hải Anh đi đến đâu cũng có thể nghe được tiếng mọi người bàn tán về chuyện của bà ta.

Cho dù da mặt có dày đến mức độ nào đi nữa thì Lý Hải Anh cũng không thể chịu đựng được.

Kỳ hạn hai ngày càng lúc càng gần hơn, cả người Lý Hải Anh trở nên vô cùng lo lắng. Hai ngày nay, hễ cứ có thời gian rảnh là bà ta lại đến đòi tiền Lý Diệu Tông.

Lý Diệu Tông bị bà ta quấy rấy đến phiền, vừa nghe thấy tiếng bà ta thì ngay cả cửa cũng không mở, khác hoàn toàn với trước kia mỗi lần ông ta biết bà ta về là sẽ đứng ở cửa chờ, sau đó phục vụ bà ta ăn ăn uống uống.

Lý Hải Anh bất ngờ khi nhìn thấy bộ mặt thật của anh trai, lại thấy kì hạn trả tiền càng lúc càng gần thì tóc rụng từng bó từng bó, cả người bà ta cũng trở nên tiều tụy không chịu nổi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 346: Chương 346



Ngu Thanh Nhàn đứng chờ ở cửa xưởng nhựa, trong nháy mắt nhìn thấy Lý Hải Anh kia, Ngu Thanh Nhàn sợ đến ngây người.

Lý Hải Anh mà cô nhìn thấy hôm nay khác hoàn toàn với Lý Hải Anh trong trí nhớ của nguyên thân và Lý Hải Anh mà hai hôm trước cô gặp.

Bà cụ Đường thì thầm vào tai Ngu Thanh Nhàn: "Nó giả vờ thôi. Nhàn Nhàn, con đừng bị vẻ ngoài của nó lừa. Cách ăn mặc của nó hôm nay giống y đúc lúc cha con vừa đi, con cứ xem đi, chút nữa nó sẽ tố khổ với con thôi."

Bà cụ Đường quả nhiên hiểu rất rõ Lý Hải Anh. Lý Hải Anh vừa đi đến trước mặt Ngu Thanh Nhàn, đã chào hỏi từng người một bằng giọng điệu sợ sệt, hai mắt bà ta đẫm lệ giữ c.h.ặ.t t.a.y Ngu Thanh Nhàn:

"Nhàn Nhàn, con về nhà với mẹ đi. Mẹ biết mẹ làm sai rồi, mẹ không biết con lại thích học tập như thế. Hai ngày nay mẹ cũng đã hiểu được rồi, là mẹ làm sai rồi, mẹ không nên bắt ép con."

"Con về nhà với mẹ đi, con muốn đi học thì đi học, con muốn làm gì cũng được, mẹ đều chiều theo ý con, con về với mẹ nhé?"

"Mẹ chỉ có mỗi một đứa con gái là con thôi, con đi rồi, mẹ sống thế nào được nữa? Con nghĩ lại xem, nhiều năm như thế, mẹ đối xử với con không tốt ư? Hả? Sao con có thể nhẫn tâm như thế?"

Lý Hải Anh vừa than thở vừa khóc lóc, người không hiểu rõ mọi chuyện còn tưởng rằng Ngu Thanh Nhàn đã làm chuyện quá đáng lắm ấy chứ, khiến cho người quả phụ như bà ta không cách nào bớt lo lắng.

Giống như bây giờ, có không ít quần chúng đi ngang qua xưởng nhựa đứng lại ven đường chỉ trỏ Ngu Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn gỡ tay Lý Hải Anh ra: "Những lời này của mẹ nói hơi quá rồi. Đúng là mẹ chỉ có một đứa con gái thôi, nhưng mẹ còn có cháu gái mà, không phải mẹ vẫn luôn khen cháu gái của mẹ ưu tú đến mức nào, hiếu thuận với mẹ thế nào à? Không phải mẹ thường nói không thể trông cậy vào con, cuối cùng mẹ vẫn phải dựa vào cô ta đấy ư?"

Lời nói của Ngu Thanh Nhàn khiến cho vẻ mặt của Lý Hải Anh cứng lại trong nháy mắt.

Trước kia bà ta thường xuyên nói như thế à, nhưng không phải là lúc đó bà ta còn chưa biết bộ mặt thật của cả nhà anh trai ư?

Hơn nữa lời bà ta nói cũng đúng thật mà, so với một đứa con gái ít nói, đứa cháu gái biết ăn nói ngọt ngào kia đúng là hiếu thuận với bà ta hơn mà.

Ngu Thanh Nhàn nhìn Lý Hải Anh, trong đầu hồi tưởng lại cảnh tượng Lý Hải Anh bác bỏ nguyên thân.

"Mẹ cũng đừng nói mẹ đối xử tốt với con, mẹ đối xử với cháu gái mẹ còn tốt hơn con nhiều."

"Trước đây ba đưa con đến cung thiếu nhi học khiêu vũ, Lý Ưu Ưu thấy thế cũng đòi đi theo. Cũng bởi vì thầy giáo khen con nhiều hai câu, cô ta sẽ về nhà khóc lóc kể lể với mẹ, sau đó mẹ không cho con đi học vũ đạo nữa, nói cái gì mà học vũ đạo sẽ làm con phân tâm, khiến thành tích học tập của con giảm xuống.”

“Sau đó lên cấp hai, mỗi lần trong tiệc tối văn nghệ của trường, Lý Ưu Ưu biểu diễn múa đơn khiến người ta trầm trồ, mẹ lại trách con không múa không thành thạo, không thể cho mẹ có mặt mũi."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 347: Chương 347



"Ngoài ra còn có hội họa, thư pháp, chơi cờ, bơi lội, chỉ cần cháu gái mẹ mất hứng, con sẽ không thể học nữa." Mà nguyên thân học không thành tài lại trở thành lý do để Lý Hải Anh ghét bỏ cô ấy.

"Trong lòng của mẹ, ưu điểm duy nhất của con là thành tích tốt hơn cháu gái mẹ thôi, mỗi lần trường công bố thành tích, cô ta đều sẽ khổ sở tự trách. Cô ta càng khó chịu, mẹ sẽ càng đối xử với con không chút hòa nhã."

"Tiểu học thi lên cấp hai, cấp hai thi lên cấp ba, những người mẹ khác đều sẽ làm đồ ăn cho con cái của họ, nếu không thì cũng sẽ làm cho đứa bé một cái bánh quẩy và một quả trứng gà. Mà con, cái gì cũng không có."

"Mẹ nói công việc sản xuất trong xưởng của mẹ quan trọng, bận rộn, mỗi ngày đều về muộn, con chỉ có thể ăn ở nhà ăn hoặc tự mình làm thôi."

"Con từng nghĩ là mẹ bận rộn thật, nhưng về sau con phát hiện ra, những thứ này mẹ đều chuẩn bị cho Lý Ưu Ưu đủ cả. Vừa đến lúc thi học kỳ, mẹ sẽ mua cho cô ta đường glu-cô. Còn con, cái gì cũng không có, con muốn uống đường tinh còn phải đi đến nhà bà nội con."

"Con thi đại học, cuối cùng mẹ cũng quan tâm đến con, mua sữa cho con, chuẩn bị đồ ăn ngon cho con, sáng hôm đó đi thi cuối cùng con cũng được ăn bánh quẩy và trứng gà."

Nguyên thân vì thiếu thốn tình yêu thương, vì thế vẫn luôn cực kỳ khát vọng được yêu thương. Bởi vì Lý Hải Anh luôn bác bỏ cô ấy, vì thế cô ấy vẫn luôn muốn chứng minh bản thân trước mặt Lý Hải Anh.

Sau này cuộc sống của Lý Hải Anh không quá tốt, cô ấy vẫn đến chăm sóc bà ta. Cô ấy nể tình không vì cái gì khác, chỉ vì chút ngọt ngào mà Lý Hải Anh cho cô ấy vào thời thơ ấu và thiếu niên kia thôi.

Cho nên sau khi biết tất cả chân tướng cô ấy mới có thể hận như thế, hận Lý Hải Anh hủy hoại ảo tưởng tốt đẹp thời thiếu nữ của cô ấy.

Cho đến khi tiến vào không gian hệ thống, nguyên thân vẫn còn suy nghĩ mãi một số câu hỏi, cô ấy không có cơ hội hỏi ra miệng nên cô ấy ủy thác cho Ngu Thanh Nhàn hỏi một câu.

"Con vẫn luôn muốn hỏi mẹ một câu, nếu mẹ không thích con, vì sao còn phải sinh ra con? Lúc cha con mất rõ ràng mẹ có thể vứt bỏ con, vì sao mẹ không bỏ luôn lúc đó đi?"

Lý Hải Anh lau khô nước mắt trên mặt, im lặng không đáp.

Tất nhiên là bà ta không hề thương Đường Thanh Nhàn rồi, sao bà ta có thể yêu cô cho được?

Lúc trước khi bà ta vừa vào xưởng nhựa không bao lâu thì quen một đối tượng cũng là công nhân trong xưởng, nhà ông ta ở nông thôn, có ba chị gái và hai đứa em gái. Ông ta là độc đinh trong nhà. Ông ta có khả năng học tập nên cả nhà đều góp sức cung ứng ông ta.

Ông ta thích nhất mặt đồ trắng, lúc cười lên sẽ để lộ hai cái răng nanh nho nhỏ. Ông ta sẽ dạy và ta viết chữ, sẽ kể cho bà ta những câu chuyện xưa bà ta chưa từng nghe, sẽ hát cho bà ta những bài hái bà ta chưa được nghe bao giờ.

Tình cảm của họ vô cùng tốt đẹp.

Nhưng mà không được bao lâu, đối tượng kia của bà ta thông đồng với một đồng nghiệp nữ có gia cảnh tốt hơn sau đó chia tay với bà ta.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 348: Chương 348



Lúc đó đội trưởng đội an ninh giới thiệu đối tượng cho bà ta, bà ta còn chưa kịp tìm hiểu Đường Kiến Thành đã đồng ý ở cùng một chỗ với ông.

Càng ở cùng với Đường Kiến Thành, Lý Hải Anh lại càng đau khổ. Đường Kiến Thành là người đàn ông điển hình của niên đại này, ông không biết cách dỗ dành phụ nữ vui vẻ, sẽ không nói với bà ta những lời êm tai, cũng sẽ không hát tình ca cho bà ta nghe.

Nhưng mà bà ta không thể bỏ ông được, vì tất cả mọi người đều viết hai người họ là đối tượng của nhau.

Anh trai chị dâu bà ta sau khi biết bà ta sắp gả cho quân nhân thì vui mừng không thôi. Đứa con gái được sinh ra dưới tình huống như thế sao bà ta có thể yêu thích cho được?

Cuối cùng thì Đường Kiến Thành cũng chết, bà ta nghĩ bà ta đã có thể thoát khỏi biển khổ được rồi, bà ta có thể rời khỏi nhà họ Đường luôn khiến bà ta hít thở không thông để đi tìm tự do của mình.

Nhưng mà khi anh trai bà ta biết tâm tư của bà ta, ông ta nói nếu bà ta rời khỏi nhà họ Đường thì số tiền trợ cấp của Đường Kiến Thành, con của bà ta đừng hòng cầm được một đồng nào cả.

Căn nhà đã lâu năm không được tu sửa, nếu trời mưa to thì trong nhà không khác gì một cái động, cháu gái của bà ta bị đông lạnh, mà chân của ông ta cũng thường xuyên bị đau.

Lý Hải Anh đau lòng anh trai và cháu gái của mình, quyết định không tái giá nữa, trước hết lấy được số tiền trợ cấp của Đường Kiến Thành rồi lại nói sau.

Đường Kiến Thành c.h.ế.t được ba năm, bà ta ở bên kỹ thuật viên Chu trong xưởng. Kỹ thuật viên Chu kia giống mối tình đầu của bà ta đến tám phần, bà ta cứ ngỡ là họ sẽ đến với nhau.

Khi đó anh trai bà ta vì tránh tị hiềm, vẫn chưa dùng đến số tiền trợ cấp của Đường Kiến Thành.

Lý Hải Anh đã nghĩ kĩ rồi, chờ bà ta gả cho kỹ thuật viên họ Chu kia rồi, bà ta sẽ đưa số tiền trợ cấp của ông bà cụ Đường lại cho hai người họ, còn phần của bà ta và con gái thì một cũng đủ để bà ta đứng vững gót chân ở nhà họ Chu rồi.

Nhưng ngay lúc Lý Hải Anh đang thỏa sức tưởng tượng tương lai, kỹ thuật viên họ Chu chia tay với bà ta.

Lý do cũng giống hệt lý do mấy ngày trước bà ta và con gái bất hòa, kỹ thuật viên họ Chu đó không chấp nhận được việc bà ta trợ cấp nửa tháng lương cho nhà mẹ đẻ.

Lý Hải Anh không thể hiểu nổi, chuyện chỉ có từng ấy chứ có gì đâu, cho dù bà ta mất một nửa tiền lương, nhưng bà ta cũng đâu có nghèo khó, số tiền bà ta có trong tay còn nhiều gấp nhiều lần tiền lương của hắn ấy chứ.

Khi Lý Hải Anh vẫn chưa kịp phản ứng lại thì kỹ thuật viên họ Chu kia đã hẹn hò và kết hôn với người phụ nữ khác một cách thần tốc rồi.

Nỗi khổ trong nội tâm của Lý Hải Anh không có chỗ để trút ra, vì thế bà ta đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người Đường Thanh Nhàn.

Lý Hải Anh nghĩ, nếu lúc trước không phải tại Đường Kiến Thành, bà ta sẽ có hy vọng được hợp lại với mối tình đầu.

Nếu Đường Kiến Thành còn sống, bà ta cũng sẽ không bị người khác chọn lựa rồi ghét bỏ thế này.

Càng nghĩ bà ta càng tức giận, càng đối xử với Đường Thanh Nhàn lạnh lùng hơn, yêu cầu ngày càng nghiêm khắc hơn. Mà đối với đứa cháu gái có cái miệng ngọt ngào, bà ta
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 349: Chương 349



Không phải Lý Hải Anh không biết suy nghĩ của bà ta là không đúng, nhưng thế thì sao chứ?

Con gái của bà ta không thể rời khỏi bà ta, bà ta muốn đối xử với cô thế nào thì đối xử thế ấy.

Chỉ cần bà ta đối xử với cô ấy dịu dàng một chút, thân thiện với cô ấy một chút, cô ấy sẽ càng khát vọng tình thương của mẹ, càng ngoan ngoãn nghe lời bà ta, tiếp tục ở lại bên cạnh bà ta.

Nhưng mà lúc này đây, cái chiêu bách phát bách trúng lúc trước mà bà ta dùng với con gái bây giờ lại mất linh.

Cho dù bà ta đối xử tốt với cô, kể khổ với cô, giả vờ nhu nhược với cô, cô đều không quan tâm chút nào, giống như thật sự mất hết chờ mong đối người mẹ này rồi vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh trên mặt con gái, cuối cùng Lý Hải Anh cũng cảm thấy khủng hoảng.

Ngu Thanh Nhàn không biết những gút mắc tình cảm của Lý Hải Anh, nguyên thân cũng không biết. Ngu Thanh Nhàn nghĩ, trong thời gian ngắn có lẽ cô sẽ không có cách nào nhận được câu trả lời của Lý Hải Anh.

Bà cụ Đường lau nước mắt trên khóe mắt, bàn tay bà cụ cầm lấy bàn tay của Ngu Thanh Nhàn, Ngu Thanh Nhàn cười trấn an bà cụ.

Ông cụ Đường nhìn Lý Hải Anh bằng ánh mắt nặng nề: "Xem chừng, số tiền thuộc về chúng tôi kia cô vẫn chưa chuẩn bị đủ. Vậy chúng ta cùng gặp nhau trên tòa đi."

Đoàn người xoay người rời đi, để lại Lý Hải Anh đứng đực tại chỗ chịu sự chỉ trỏ của đám người.

Bà cụ Đường vẫn luôn nắm lấy tay của Ngu Thanh Nhàn, chờ đi được một đoạn xa rồi, bà cụ mới nói với Ngu Thanh Nhàn:

"Cháu ngoan à, đêm nay về nhà bà nội sẽ làm mấy cái bánh quẩy cho con ăn, trứng gà nhà ta không thiếu. Để bà bảo bác gái con chuẩn bị nước sốt, chúng ta kho trứng ăn, con muốn ăn mấy quả cũng được."

"Còn nữa, chút nữa bác gái đi mua đường tinh cho con, con muốn uống nước cũng được."

Lời nói của bà cụ Đường và bác gái Đường khiến cho Ngu Thanh Nhàn vô cùng ấm lòng, cô nở một nụ cười xuất phát từ nội tâm.

Họ trò chuyện linh tinh một lát thì đi đến trước cửa cục Giáo dục, anh vợ của Đường Kiến Đảng đã chờ ở đó từ sớm rồi.

Bọn họ được đưa đến một phòng họp.

Trong phòng họp có rất nhiều người đã ngồi đó từ trước, cơ bản thì lãnh đạo cục Giáo dục thành phố và nhóm lãnh đạo cục Giáo dục huyện cũng đều có mặt ở đây.

Ngoài ra còn có hiệu trưởng của trường Nhất Trung, chủ nhiệm và giáo viên, công nhân viên chức cũng đều đến, ngoại trừ họ còn có công an mặc đồng phục.

Khoa trưởng Trương của anh vợ của Đường Kiến Quốc ra hiệu cho họ ngồi xuống. Công an duy nhất ở đây cũng mở ra cuốn sổ để ghi lại những lời họ nói.

"Đêm qua, sau khi nhận được lời báo án của cục Giáo dục, chúng tôi đã tiến hành thẩm vấn đơn giản với các thầy cô giám thị coi thi lần này. Khi thẩm vấn đến chủ nhiệm năm ba - Cao Thành Minh, ông ta thẳng thắn khai nhận ông ta thu tiền hối lộ của Lý Tông Diệu, đổi tên của cháu với Lý Ưu Ưu."

Cuộc điều tra của cục Giáo dục vô cùng đơn giản, chia nhóm thầy cô giáo phụ trách việc thi vào đại học thành mấy nhóm: giám thị, niêm phong bài thi, chấm thi, cuối cùng tổng hợp danh sách trúng tuyển. Người phụ trách của mỗi khâu này đều là khác nhau.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 350: Chương 350



Trong đó người có khả năng gian lận nhất là nhân viên giám thị và niêm phong, dù sao thì người chấm bài cũng là giáo viên của các trường cấp ba thay nhau chấm, ai cũng không biết ai phụ trách phần nào, tỷ lệ hối lộ thành công người ở khâu này quá thấp.

Mà giám thị và người niêm phong đều là giáo viên trong trường, phần lớn họ sống luôn trong trường.

Lúc này trường học đã được nghỉ rồi, những giám thị và thầy cô niêm phong sau khi bị triệu tập đến cục công an thì đều mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trong một đám người có vẻ mặt ngây thơ thì khuôn mặt kinh hoảng thường xuyên lau mồ hôi trên trán của Cao Thành Minh dễ dàng khiến người ta chú ý.

Lúc này Cao Thành Minh vẫn chưa gian xảo giống như lúc nguyên thân đi tìm chân tướng ở đời sau, đây là lần đầu tiên ông ta làm ra chuyện vi phạm đạo đức thế này, lúc này đúng là thời điểm ông ta cảm thấy chột dạ không yên nhất.

Thế nên, không cần công an phỏng vấn ông ta đã tự khai nhận quá trình thu nhận hối lộ và gây án của mình ra.

"Trước khi mọi người đến, chúng tôi đã áp giải Lý Diệu Tông và Lý Ưu Ưu về cục công an rồi..."

Đến đồn công an, Ngu Thanh Nhàn gặp được người đánh cắp cuộc đời của nguyên thân - Lý Ưu Ưu.

Mặt mũi của cô ta và Lý Hải Anh giống nhau đến ba phần, bởi vì hàng năm đều luyện múa nên cơ thể của cô ta rất đẹp, mái tóc mềm mại được xõa dài.

Cô ta luôn thích mặc đồ màu trắng, bộ quần áo hôm nay cô ta mặc cũng có màu trắng được làm bằng lụa mỏng, càng tôn lên dáng vẻ mảnh mai của cô ta.

Khi nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn, ánh mắt đầu tiên của cô ta để lộ sự oán giận, một lát sau thì cô ta thở dài một hơi rồi yên lặng dời tầm mắt đi, đồng thời hơi nước cũng tập trung trong hốc mắt.

Ngu Thanh Nhàn yên lặng nhìn Lý Ưu Ưu biểu diễn. Cô tự nhận bản thân là người làm nhiệm vụ cũng từng xuyên qua hai thế giới rồi, coi như cũng có chút kiến thức. Nhưng mỗi lần cô vừa dâng lên chút cảm giác ưu tú hơn người, thì cuộc sống lại tát cho cô vài cái để tỉnh ngộ.

Trong thế giới trước, lúc cô vừa đến tuy rằng thủ đoạn Hạ Văn Tĩnh vẫn còn non nớt, nhưng cô ta thật sự là trà xanh. Lý Ưu Ưu không giống thế, cô ta thích làm bạch liên hoa.

Nhìn cái biểu cảm muốn nói lại thôi, nói khóc là khóc được ngay kia mà xem. Hay thật, đám diễn viên sau này chưa chắc đã sánh được với cô ta đâu. Có được kĩ thuật diễn bực này, sao cô ta không tiến vào giới giải trí nhỉ?

Nói không chừng sau này có thể diễn viên, diễn cái vai mà chị họ luôn bắt nạt em họ ấy.

Trong trí nhớ của nguyên thân, mỗi lần Lý Ưu Ưu làm sai hoặc là muốn cô giúp cô ta làm cái gì đó, vẻ mặt của cô ta cũng là như thế này.

Chỉ cần cô ta thể hiện ra vẻ mặt đó, Lý Hải Anh não tàn kia sẽ dâng tất cả những thứ cô ta muốn lên trước mặt cô ta.

Ở trong trường học cũng thế, khi cô ta và nguyên thân có mâu thuẫn, cô ta cũng dựa vào vẻ mặt này để trở mình, sau đó đám bạn học hay thương hương tiếc ngọc sẽ cho rằng nguyên thân mới là người mắc lỗi.
 
Back
Top