Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 331: Chương 331



"Không sao rồi mà bà nội, không phải bây giờ con về rồi ư?"

Bà cụ Đường nghe những lời Ngu Thanh Nhàn nói xong, trợn tròn mắt: "Con về ở cùng ông bà á?" Trong giọng nói chứa chút vui mừng kèm theo không dám tin.

"Vâng ạ, bà nội không chào đón con ư?" Ngu Thanh Nhàn cố ý hỏi.

"Chào đón chứ, sao có thể không chào đón cho được?" Bà cụ Đường lau hai mắt, nói với bác gái Đường: "Mẹ nhớ hình như con vừa làm một cái chăn đệm mới nhỉ? Cái bộ màu hồng nhạt ấy, mau thay cho Thanh Nhàn đi."

Bác gái Đường xoa xoa đôi bàn tay vào tạp dề: "Bộ đó Khánh Hà từng dùng rồi, thẳng bé không biết chú ý vệ sinh nên bộ đó bẩn lắm, mà cũng không thể để Thanh Nhàn ngủ trên cái đệm nó từng ngủ rồi được. Đúng lúc số bông lần trước con mua vẫn sót lại nửa bịch, chút con ra phố mua ít vải về làm cái chăn mới cho Thanh Nhàn."

Bà cụ Đường rất hài lòng với bác gái Đường này. Mà bác trai Đường đang ở bên ngoài cũng nói rõ mọi chuyện với tất cả mọi người.

Từ xưa đến nay người nhà họ Đường đều vô cùng đoàn kết, trong đám người đồng lứa với bác trai Đường, Đường Kiến Thành là nhân vật có tiếng, cho đến tận bây giờ vẫn có người lấy Đường Kiến Thành ra làm tấm gương để giáo dục con cái nhà mình cơ đấy.

Tất nhiên là mấy bậc cha mẹ đó giáo dục con mình nên học hỏi Đường Kiến Thành ở chỗ đội trời đạp đất, đồng thời cũng khuyên con phải cảnh giác cao độ, chứ không thì cưới một bà vợ giống ông thì đúng là làm trò hề.

"Người nhà họ Lý kia đúng là khinh người quá đáng mà, người nhà họ Đường chúng ta vẫn chưa có c.h.ế.t hết đâu." Anh họ của Đường Kiến Thành - bác họ của nguyên thân - Đường Kiến Quân nghe lời bác trai Đường nói xong thì tức giận đến đập bàn.

Ông ta là trưởng thôn của Đường gia thôn, người dân trong thôn đều có lòng tin phục với ông ta nên lời ông ta vừa dứt đã có một đống lời hùa theo.

Đường Kiến Quân vung tay lên: "Đi nào, đi tìm bọn chúng. Đó là số tiền mà người anh em của tôi phục vụ quên thân để đổi lấy, dùng cho con gái nó đi học, bọn họ có tư cách gì mà dùng."

Hơn mười người đàn ông đang ở nhà chính lý đồng loạt đứng lên.

Ba người đang nói chuyện trong phòng nghe thấy thế thì vội vàng đi ra ngoài, bà nội Đường kéo tay của Ngu Thanh Nhàn đi lên trước: "Bọn tôi cũng đi."

Đường Kiến Quân nhíu mày, ông nội Đường ở bên cạnh cũng nói: "Bà đi làm gì? Cái bộ xương già nua kia của bà nếu bị thương thì chữa thế nào được?"

Lúc còn trẻ bà cụ Đường làm việc vất vả dẫn đến cơ thể bị tổn thương, bả vai và thắt lưng của bà cụ vẫn thường xuyên bị đau.

Mẹ của Đường Kiến Quân và bà cụ Đường là chị em ruột, nên ông ta đối xử với dì nhỏ kiêm thím họ này vô cùng kính trọng, ông ta cũng lên tiếng khuyên can: "Chú con nói đúng đấy, dì đừng đi, nếu chút nữa lỡ như dì mà bị thương, trở về con sẽ bị mẹ con cho một trận mất."

"Không được. Dì phải đi." Bà cụ Đường biết chuyện thế thân thi vào cao đẳng, đại học không phải chuyện nhỏ, nhà bà cụ ở trong thôn vẫn còn có chút tiếng nói, nhưng ra khỏi Đường gia thôn rồi thì ai còn biết nhà bà cụ là ai nữa?
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 332: Chương 332



"Thành tích của Thanh Nhàn nhà tôi chắc mọi người cũng biết rồi, ai nhìn thấy thành tích của con bé mà không khen một câu cơ chứ? Bây giờ nó chỉ thi được hơn ba trăm điểm, mọi người có tin được không? Con bé từng so đáp án với người đỗ đại họ rồi, đáp án giống nhau như đúc."

Trong thôn nhà họ Đường cũng có người học cùng trường trung học trên huyện với nguyên thân nên khi tin tức cô thi trượt đại học truyền về, có không ít người trong thôn thở dài.

Bà cụ Đường dừng một chút rồi lại nói tiếp:

"Nếu thành tích đúng là như thế thì tôi cũng không nói làm gì, thi cử ấy mà, phát huy không tốt nên thi trượt cũng là chuyện bình thường. Nhưng điểm kỳ lạ ở đây là, cháu gái trong nhà Lý Hải Anh năm nay cũng vừa tốt nghiệp trung học, trước đó thành tích của con bé vô cùng kém, kì thi nào cũng xếp chót, nhưng lần này lại thi được hơn sáu trăm điểm, thành tích còn tiến bộ gấp đôi so với trước đó. Thành tích mà thay đổi quá lớn thế này, chắc chắn phải có gì đó kì lạ rồi."

"Chỉ thế thôi thì còn chưa tính đâu, Lý Hải Anh còn muốn ngăn cản cháu gái của mấy đứa học đại học đấy. Lúc thì nó nói học đại học là vô ích, lúc thì lại nói trong nhà không còn tiền nữa, trăm phương nghìn kế tính toán để cháu gái mấy đứa đi làm công."

"Lý Hải Anh là một công nhân, nếu cô ta thật lòng muốn cháu gái mấy đứa đỗ đại học thì sao lại không có biện pháp cho được? Chúng ta vẫn chưa c.h.ế.t đâu, nếu nó không có tiền sao không về tìm chúng ta để hỏi? Đó là vì nó đem số tiền đó cho anh cả nó rồi, nên không dám đến tìm chúng ta, nếu thế thì chẳng khác gì tự khai nó đối xử không phải với con gái? Tất cả mọi người đều hiểu, đều biết chúng tôi đối xử với con bé Thanh Nhàn kia thế nào rồi đấy, chút tiền học phí đấy sao có thể thiếu của con bé được?"

Bà cụ Đường càng nói càng giận, nói xong lời cuối cùng thì tức đến giậm chân luôn rồi.

"Thím ba, bên nhà vợ con có một anh trai làm việc trong cục Giáo dục và Đào tạo, đúng lúc năm nay anh ta có tham gia vào quá trình tuyển sinh cao đẳng, đại học. Bây giờ con đi tìm anh ta nhờ anh ta hỏi thăm một chút."

Một người trong đó vừa nói xong thì không đợi những người khác kịp phản ứng đã chạy ra ngoài, lấy xe đạp của bác trai Đường để trong sân đạp đi rồi.

Ông nội Đường cũng không phản đối bà cụ Đường đi theo nữa, đoàn người chậm rãi đi về phía nhà Lý Diệu Tông.

Dọc theo đường đi, họ thảo luận rôm rả chuyện này, cuối cùng đi đến kết luận là chuyện này vô cùng bất thường.

Thành tích cũng đâu phải hoa màu trồng trên đất đâu, sao có thể nói tiến bộ là lập tức tiến bộ được? Chắc chắn là có trò mèo gì ở đây rồi.

Đến nhà Lý Diệu Tông rồi, ông cụ Đường đi đầu đá vào cánh cổng: "Lý Diệu Tông, đồ khốn nạn nhà mày ra đây cho tao."

Lý Hải Anh đang ở trong phòng nghe tiếng thì vô cùng kinh ngạc, bà ta hoảng hốt nhìn về phía Lý Diệu Tông:

"Làm sao đây hả anh? Chắc chắn là Nhàn Nhàn về đó kể chuyện em mang số tiền trợ cấp của cha con bé cho các anh dùng rồi, bây giờ người nhà họ Đường đang đến để tính sổ đấy."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 333: Chương 333



Lý Diệu Tông đang ngồi trên giường hút thuốc, nghe thấy thế thì lườm Lý Hải Anh một cái: "Hoảng cái gì? Nó nói em đưa tiền cho anh thì đúng là em đưa tiền cho anh à? Có chứng cứ không? Không có chứng cứ, họ có thể làm gì anh cơ chứ?"

Tiếng gõ cửa bên ngoài càng ngày càng dồn dập: "Muốn chứng cứ gì chứ, số tiền trợ cấp của Đường Kiến Thành tiêu cũng hết luôn rồi. Đấy cũng phải hơn hai nghìn tệ đấy, cho dù em có ăn không ngồi rồi cũng không có cách nào tiêu hết được số tiền ấy đâu."

Lý Diệu Tông nhìn đứa em gái vô tích sự từ lúc vào cửa đến nay vẫn luôn lải nhải không ngừng kia, trong mắt dần hiện lên tia mất kiên nhẫn: "Được rồi, được rồi, em đi mở cửa đi, anh đi giày xong rồi anh ra."

Cha mẹ Lý Hải Anh có hai người con trai, làm con gái, từ nhỏ Lý Hải Anh đã được cha mẹ bà ta dạy dỗ là phải nghe lời anh trai rồi, phải giúp anh tra, như thế thì anh trai cũng mới có thể giúp đỡ lại bà ta. Chờ bà ta lập gia đình rồi, anh trai mới có thể làm chỗ dựa cho bà ta được.

Dáng dấp của Lý Hải Anh cũng được coi là xinh đẹp, khi bà ta lớn hơn một chút thì đi ra đi vào cũng không tiện nữa, vì một tên nhóc lưu manh thường đứng trên đường thôn, mỗi lần nhìn thấy bà ta thì đều trêu bà ta một lúc.

Sau khi Lý Diệu Tông biết chuyện thì đi đánh cho tên nhóc lưu manh kia một trận, nhưng có một năm tên nhóc lưu manh kia lớn rồi, Lý Diệu Tông bị tên lưu manh kia đè đánh, đánh đến nỗi vỡ cả đầu.

Ký ức của Lý Hải Anh đối với chuyện này vẫn còn mới như in, cũng bởi thế nên khi cha mẹ bà ta nói anh trai sẽ làm chỗ dựa cho bà ta, bà ta mới tin tưởng không chút nghi ngờ. Bà ta cảm thấy cho dù cả thế giới có vứt bỏ mình thì anh trai của bà ta cũng sẽ không.

Lý Hải Anh kiềm chế sự hốt hoảng trong lòng đi ra ngoài mở cửa: "Cha mẹ, mọi người..."

"Chát!" Một tiếng tát giòn tan vang lên, đầu của Lý Hải Anh bị đánh lệch sang một bên.

Lúc đánh Lý Hải Anh, bà cụ Đường dùng mười phần sức lực, dường như chỉ trong nháy mắt mặt của bà ta đã bị đánh đỏ lên. Bà ta ôm mặt nhìn tròng trọc vào bà cụ Đường, không thể tin nổi là bà cụ Đường đột nhiên sẽ ra tay đánh bà ta.

Phải biết rằng, cho dù lúc bà ta và bà cụ Đường mâu thuẫn kịch liệt nhất, bà cụ Đường cũng vẫn chưa từng động tay động chân với bà ta bao giờ.

Bà cụ Đường lắc lắc bàn tay đánh người đến đau: "Nhìn cái gì mà nhìn, đánh cô còn không đúng à? Tôi có đánh oan cho cô không?"

Đối mặt với người nhà họ Đường, Lý Hải Anh chột dạ nên bà ta ôm mặt rời tầm mắt.

Đều nói người hiểu bạn nhất chính là kẻ địch của bạn. Nói bà cụ Đường và Lý Hải Anh là kẻ địch cũng không sai chút nào, bà cụ vừa thấy bà ta làm thế thì "hừ" một tiếng:

"Lý Hải Anh, từ lúc cô vào cửa nhà họ Đường chúng tôi, Điền Ngọc Lan tôi tự nhận chưa từng đối xử tệ bạc với cô, cô đi làm ở xưởng nhựa, cô là công nhân, nhiệm vụ sản xuất của quốc gia chúng ta cần cô, nên tôi với chị dâu cô không cho cô đụng tay đụng chân vào bất cứ việc gì."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 334: Chương 334



"Ngay cả quần áo của cô cũng là chị dâu cô giặt cho đấy. Cô đi ra ngoài hỏi một chút xem, có nhà nào mà chị dâu còn phải giúp em dâu giặt q**n l*t không hả? Cô muốn giao tiền lương hàng tháng cho nhà mẹ đẻ cô, nhà chúng tôi cũng không dựa vào chút tiền đó của cô để sống qua ngày, nên chúng tôi có ra ngoài bàn tán cô một lời nào chưa?"

"Lúc Kiến Thành mất, chúng tôi hỏi cô có muốn tái giá không, cô thề với trời là không, cô sẽ nuôi lớn cốt nhục của Kiến Thành nhà chúng tôi. Vì để hai người các cô sống khá giả một chút, tôi với cha Kiến Thành ngay cả tiền trợ cấp cũng chưa sờ vào đâu, đều cho cô tất."

"Lúc còn sống Kiến Thành nhà chúng tôi có cấp bậc cao, lại hi sinh vì quốc gia nên tiền trợ cấp của nó có hai nghìn tám trăm tệ, cộng thêm tiền tiếp viện của bộ đội là ba nghìn hai trăm tệ. Chúng tôi không chia chác một đồng nào cả, đều cho cô tất. Những năm gần đây, cô dùng số tiền này thế nào, nhà họ Đường chúng tôi chưa từng hỏi cô một câu nào."

"Bây giờ, kết quả cháu gái tôi thi không tốt, nói muốn đi học lại cô lại nói cô không có tiền? Tôi đứng đây muốn hỏi cô một chút, số tiền trợ cấp đó đi đâu hết rồi? Tiền lương của cô đâu rồi? Cô là công nhân chính thức của xưởng nhựa, tiền lương của cô còn không đủ cung cấp cho một học sinh trung học học lại một năm cơ à?"

Mỗi câu chất vấn của bà cụ Đường được đưa ra, sắc mặt của Lý Hải Anh trắng bệch dần.

Nhà Lý Hải Anh tuy bây giờ đã chuyển vào thị trấn, nhưng những nhà xung quanh đời đời đều sống ở chỗ này. Trong đám người ấy không phải ai cũng có việc làm, mà với tinh thần hóng chuyện trong nước, sau khi nhìn thấy người nhà họ Đường đi vào thì họ cũng lén lút theo sau.

Một truyền mười, mười truyền trăm, lúc này thì cửa nhà Lý Hải Anh đã đứng đầy người.

Nghe được lời bà cụ Đường nói là đưa cho Lý Hải Anh tất cả ba nghìn hai trăm tệ, cả đám người đều ồ lên.

Thời điểm Đường Kiến Thành hi sinh là năm 1975, 1976, thời điểm đó tiền lương một tháng của công nhân cũng chỉ hơn ba mươi đồng, phải mất bao nhiêu năm mới tích đủ số tiền ba nghìn hai trăm tệ kia cơ chứ?

Vài người không giỏi toán bắt đầu dùng ngón tay để tính.

Về phần kinh phí trợ cấp này, một câu phản bác Lý Hải Anh cũng không nói nên lời. Đối diện với ánh mắt của mọi người, bà ta không kìm chế được lùi về phía sau từng bước một.

Lý Diệu Tông vẫn đang ngồi xổm trong góc tường sau cánh cửa, nghe đến đó thì cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Ông ta đi ra ngoài: "Ôi chao, bác gái đến đấy à. Cháu vẫn đang ở trong nhà nấu cơm, cũng không biết mọi người đến, mau vào nhà ngồi đi, mau vào nhà ngồi đi."

Thời trẻ, vì một chuyện ngoài ý muốn nên chân trái của Lý Diệu Tông bị thương, đến bây giờ khi đi lại vẫn còn khập khiễng. So với Lý Hải Anh, ông ta biết cách làm người hơn, khi gặp người khác vẫn luôn nở nụ cười, nhà khác gặp khó khăn tìm đến ông ta, giúp được thì ông ta sẽ giúp, nếu không giúp được thì sẽ để vợ ông ta là Lưu Xuân Chi ra mặt.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 335: Chương 335



Vợ chồng ông ta một người mặt trắng, một người mặt đỏ phối hợp vô cùng ăn ý. Những người quen biết bọn họ, khi nhắc đến Lý Diệu Tông nào có ai không khen một câu?

Nói ông ta là người phóng khoáng hào sảng, là một người hiền lành.

Vừa nhắc đến Lưu Xuân Chi đã bĩu môi, nói đó đúng là con hổ cái, quản Lý Diệu Tông giống như cháu trai vậy.

Chỉ có những người vô cùng quen thuộc với họ mới biết, trong nhà Lý Diệu Tông, Lý Diệu Tông luôn nói một không hai, mọi chuyện Lưu Xuân Chi đều phải nghe Lý Diệu Tông nói.

Lúc đó bà cụ Đường cũng bị hình tượng kia mê hoặc mới có thể cho rằng hai anh em nhà họ Lý có nhân phẩm tốt.

Xí, cả nhà họ Lý, người hư hỏng nhất chính là Lý Diệu Tông. Nói ông ta nham hiểm cũng là đang xỉ nhục hai từ nham hiểm này rồi, phải là cụ của nham hiểm mới đúng.

Bà cụ Đường đã nhìn thấu bộ mặt thật của Lý Diệu Tông rồi, bà cụ nhổ một nước bọt xuống bên chân Lý Diệu Tông: "Có cái rắm ấy! Mày không nghe thấy á, nhà mày là hoàng cung à mà tiếng động lớn như thế mày không nghe thấy?"

Bà cụ Đường đã quyết tâm xé rách mặt với nhà họ Lý rồi. Dù sao cháu gái bà cụ cũng quyết định sẽ đi về nhà ở, bà cụ còn giữ thể diện cho nhà họ Lý làm gì nữa?

Trước kia, sở dĩ bà cụ không trở mặt là do sợ ném chuột vỡ đồ.

Bà cụ Đường nói không chút lưu tình nào, ngay cả nụ cười trên mặt Lý Diệu Tông cũng hạ xuống rồi, ông ta nhìn bà cụ bằng cặp mắt hình tam giác âm hiểm:

"Bác gái, bác mà còn nói thế là cháu giận đấy. Sao tự nhiên bác lại mắng người chứ? Vô lý vừa thôi."

Bà cụ Đường "hừ" một tiếng. Bác trai Đường làm con cả trong nhà, cũng là trụ cột trong nhà, ông là người không thích nói chuyện, nhưng vào những thời điểm quan trọng thì luôn nói một phát ăn ngay.

Lúc mới đến là Lý Hải Anh ra mở cửa, nên ông để mẹ ông ra mặt giằng co, bây giờ người lên tiếng là Lý Diệu Tông, sao bác trai Đường có thể nhịn cho được?

"Tao cảm thấy mẹ tao nói chuyện rất tốt đấy chứ? Lý Diệu Tông, căn nhà này của mày tốt thật đấy, ở có thoải mái không?" Bác trai Đường vừa nói vừa quan sát trong viện.

Căn nhà của Lý Diệu Tông rất lớn, gồm bốn gian nhà giữa và ba gian sương phòng phía tây, phía đông là tường viện. Sân cũng rất lớn, tất cả đều được lát xi măng.

Ngu Thanh Nhàn cũng vội vàng liếc mắt đánh giá, căn nhà này của Lý Diệu Tông đúng là không tệ đâu, ở thập niên tám mươi này, cũng chỉ có những khu nhà cao cấp mới có căn nhà thế này thôi.

Trách không được, Cao Thành Minh sẽ bí quá hóa liều giúp nhà họ Lý bóp méo tin tức đỗ đại học.

Lý Diệu Tông nghe bác trai Đường nói xong, ánh mắt cũng không hề thay đổi: "Cũng không có gì, vì căn nhà này mà làm công cả đời rồi, lúc trước còn vay nợ bên ngoài đến bây giờ vẫn chưa trả hết đâu đấy."

Vẻ mặt của Lý Diệu Tông buồn rầu theo lời nói của ông ta, như thể ông ta thật sự mắc nợ vậy.

Bác trai Đường hừ một tiếng: "Đúng thật là khoản nợ lương tâm là khó trả nhất. Chúng tôi đều bận lắm, hôm nay đến đâu cũng không phải để nghe các người nói mấy câu vô nghĩa. Tôi muốn biết hơn ba nghìn tiền trợ cấp của thằng em trai đã c.h.ế.t của tôi, đến bây giờ còn lại nhiều hay ít. Cái này chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 336: Chương 336



Câu nói cuối cùng, bác trai Đường hỏi đám con cháu nhà họ Đường và đám quần chúng đến hóng chuyện.

Người Đường gia thôn tất nhiên là ủng hộ lời nói của bác trai Đường, họ lớn tiếng đáp: "Tất nhiên là không quá phận rồi, đây là chuyện hợp lẽ thường mà."

Đám quần chúng hóng chuyện cũng không cảm thấy chuyện này quá đáng chỗ nào cả. Giống như lời của đám người Đường gia thôn kia, đây vốn là chuyện hợp lẽ thường.

Chuyện của Lý Hải Anh ở trong thôn cũng không phải bí mật gì cả, trong mắt họ, một nhà bà cụ Đường là nhà luôn nói đạo lý, Lý Hải Anh có thể tìm được một nhà chồng như thế đúng là tổ tiên là cô ta tích đức.

Quan trọng nhất là mẹ chồng này còn không khó ở chung, họ chỉ tiếc không thể đổi với Lý Hải Anh thôi.

Mà đám mẹ chồng có tuổi đều nhìn bà cụ Đường với ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Họ đều cảm thấy, thân làm mẹ chồng, bà cụ Đường đúng là mất mặt.

Nếu đổi thành họ á, tiền trợ cấp của Đường Kiến Thành, Lý Hải Anh đừng họ được chia một đồng nào, nagy cả tiền lương cũng phải nộp lên, đừng hòng trợ cấp cho nhà mẹ đẻ.

Nhân từ nương tay, đúng là lòng dạ đàn bà mà. Đám mẹ chồng đó cũng chỉ tiếc không thể đổi thân phận với bà cụ Đường.

"Anh cả à, đó là tiền mà em rể tôi trợ cấp cho em gái tôi mà, anh hỏi tôi, tôi thật sự không biết trả lời thế nào." Dù sao Lý Diệu Tông cũng nhất quyết không thừa nhận ông ta đã dùng tiền trợ cấp của em rể để xây nhà ở.

Chuyện này nếu truyền ra ngoài sao ông ta còn có thể làm người được nữa?

"Đúng là không nên hỏi mày." Bác trai Đường nhìn Lý Hải Anh đang trốn phía sau Lý Diệu Tông.

"Em dâu à. Năm ngoài trời khô hạn nên số lương thực thu được không nhiều lắm, mà cố tình năm nay cơ thể của cha mẹ cũng không tốt lắm, không phải đau chỗ này thì cũng là đau chỗ kia. Tôi còn phải nuôi hai đứa bé ăn học, áp lực này thật sự rất lớn."

"Tôi nghĩ rồi, em trai tôi c.h.ế.t đi cũng để lại không ít tiền, cô xem có thể đưa ba trăm, năm trăm cho cha mẹ đi khám bệnh không?"

Bác trai Đường cũng nói lý do thoái thác mà dọc đường mọi người nghĩ ra được:

"Mấy năm nay mọi người trong nhà đều không để cô phải tiêu tốn một đồng nào cả, nếu không phải lần này thật sự khó khăn quá, tôi sẽ không đến tìm cô thế này đâu."

Theo lời của bác trai Đường, Lý Hải Anh vốn bị mọi người xem nhẹ lại lần nữa trở thành tiêu điểm.

Năm ấy, Lý Diệu Tông xây nhà không đủ tiền nên đến tìm bà ta vay, bà ta cho Lý Diệu Tông mượn hai ngàn tệ.

Mấy năm nay, hàng tháng nhà anh cả tiêu pha bao nhiêu cũng đều do bà ta trợ cấp bằng tiền lương cả.

Số tiền trợ cấp đó tất nhiên đã bị tiêu hết bảy tám phần rồi, số tiền còn lại gửi ở ngân hàng kia nửa tháng trước cũng đã bị Lý Diệu Tông cầm đi, bởi vì họ muốn đến thành phố lớn sống, số tiền trong tay không đủ.

Trên tay Lý Hải Anh hiện tại cộng với tiền tiết kiệm cũng chỉ còn không đến một trăm đồng, ngay cả số lẻ của trợ cấp cũng không bằng.

Lý Hải Anh nhìn Lý Diệu Tông với ánh mắt cầu cứu, Lý Diệu Tông đối diện với ánh mắt của bà ta hai giây sau đó tránh đi.

Trong nháy mắt đó, tim Lý Hải Anh giật thót.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 337: Chương 337



Bà ta há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại một câu cũng không nói nên lời. Đúng lúc này, bà ta nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn đứng ở phía sau bà cụ Đường.

Bà ta tiến lên bắt lấy tay Ngu Thanh Nhàn: "Đường Thanh Nhàn, tốt xấu gì mẹ cũng là mẹ con mà. Sao con lại để cho những người này đến bắt nạt mẹ?"

Lúc bắt lấy tay cô, Lý Hải Anh dùng lực quá mạnh, móng tay lâu rồi chưa cắt nên vô cùng dài nhọn cắm thật sâu vào trong cánh tay của Ngu Thanh Nhàn, véo cô cực kỳ đau đớn.

Cô muốn tránh thoát khỏi tay của Lý Hải Anh lại bị Lý Hải Anh véo càng chặt hơn.

Bà cụ Đường thấy thế thì tiến lên gỡ tay Lý Hải Anh ra: "Lý Hải Anh, cô cho là người nhà họ Đường chúng tôi c.h.ế.t rồi đúng không?"

Bà cụ Đường làm việc nặng nhiều năm, mà Lý Hải Anh lại đến công xưởng làm việc nhàn hạ thoải mái, nên sức lực của bà ta kém bà cụ Đường, bị bà cụ nắm đau thì lập tức thả tay kia ra để gỡ tay của bà cụ Đường.

Một người là chú của nguyên thân đứng bên cạnh Ngu Thanh Nhàn, ông ta thấy cánh tay Ngu Thanh Nhàn bị véo đến chảy m.á.u thì nhíu mày lại:

"Vợ Kiến Thành à, cô cũng quá nhẫn tâm rồi đấy? Người nhà họ Đường chúng tôi vẫn còn đứng ở đây mà cô đã dám làm thế này, không biết lúc người nhà họ Đường không có mặt cô còn làm đến mức độ nào nữa hả? Có phải cô đối xử với cháu gái tôi không đánh thì mắng không hả?"

Lời ông chú này vừa dứt, tầm mắt của mọi người đều dừng lại trên cánh tay của Ngu Thanh Nhàn, cái vết thương đang ứa m.á.u kia khiến mọi người không hẹn mà cùng nhíu mày lại.

Lại một lần nữa, ở trong lòng Lý Diệu Tông thầm mắng Lý Hải Anh ngu ngốc.

Bà cụ Đường cũng vô cùng tức giận, cào cho Lý Hải Anh một phát, khiến bà ta đau đến phát khóc.

Lý Diệu Tông cũng biết lúc này mình không quản không được: "Bác gái thông gia à, có chuyện gì thì từ từ nói, cứ tiếp tục thế này thì sẽ tổn thương đến hòa khí giữa hai nhà."

Ông ta vừa dứt lời thì bác trai Đường đã phản bác: "Hòa khí á? Giữa chúng ta còn có hòa khí gì để mà nói nữa à?"

Lúc này ông cụ Đường mới lên tiếng: "Được rồi, ầm ĩ thế để làm gì?"

Lời của ông cụ Đường khiến Lý Diệu Tông thở phào nhẹ nhõm, vẫn chưa kịp thở thêm hơi nữa thì ông cụ Đường lại lên tiếng.

"Vợ Kiến Thành, về sau Nhàn Nhàn sẽ về sống với chúng tôi. Tôi cũng không phải một người không nói lý, số tiền Kiến Thành để lại, hai người già chúng tôi có một phần, cô và Nhàn Nhàn cũng có một phần."

"Số tiền đó chia làm bốn phần. Nhiều năm nay cô chăm sóc Nhàn Nhàn không có công lao cũng có khổ lao, cho nên tiền của Nhàn Nhàn chúng tôi không tính, nhưng phần của hai ông bà già chúng tôi thì cô phải đưa cho chúng tôi. Năm đó chúng tôi không muốn chia, đó là do chúng tôi hiền lành, nhưng bây giờ chúng tôi muốn, cũng không ai nói được gì cả. Dù sao thì tôi với mẹ cô cũng đều già rồi, cơ thể không tốt lắm."

Sắc mặt của Lý Hải Anh và Lý Diệu Tông lập tức kém đi.

Ba ngàn hai trăm tệ chia làm bốn phần, mỗi phần tám trăm tệ, phần của cả hai ông bà cụ Đường là một ngàn sáu trăm tệ.

Bây giờ bảo Lý Hải Anh lấy được một ngàn tệ đã là quá khó khăn rồi, bà ta đào đâu ra được một ngàn sáu cơ chứ?
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 338: Chương 338



Thật ra Lý Diệu Tông cũng có, mấy năm năm ông ta vẫn còn cất giữ tiền năm đó cướp đoạt được từ chỗ của Lý Hải Anh đấy, hiện tại trong tay ông ta cũng có khoảng bảy tám ngàn rồi, nếu không thì ông ta cũng không nghĩ đến chuyện sẽ đến thành phố mà Lý Ưu Ưu học đại học để an cư lạc nghiệp.

Nhưng ông ta chỉ muốn moi tiền từ chỗ Lý Hải Anh, cớ gì ông ta phải bỏ tiền ra cho Lý Hải Anh bịt lỗ thủng?

Lý Hải Anh ở nhà họ Đường làm dâu vài năm nên cũng có chút hiểu biết, ông cụ Đường đã lên tiếng, đồng nghĩa với việc chuyện này cứ quyết định thế đi.

"Chúng tôi cho cô ba ngày để chuẩn bị, ba ngày sau, tôi muốn một ngàn sáu trăm đồng, nếu không thấy tiền, chúng ta cứ gặp nhau trên tòa đi."



Ông cụ Đường nói xong thì rời đi đầu tiên, dẫn theo cả người Đường gia thôn đi cùng. Bà cụ Đường nhổ một ngụm nước bọt về phía Lý Hải Anh sau đó cũng kéo Ngu Thanh Nhàn đi theo.

Đám người đến hóng chuyện thấy không còn chuyện gì nữa thì cũng lục tục rời đi, Lý Diệu Tông nhìn Lý Hải Anh vẫn còn đang ngẩn người thì tức giận nói: "Còn đứng ở cửa làm gì nữa, vẫn chưa đủ mất mặt xấu hổ à?"

Lý Hải Anh lúc này mới tỉnh mộng, vội vàng đi theo Lý Diệu Tông về nhà.

Lúc này Lý Diệu Tông đã không còn giữ được dáng vẻ ung dung bình tĩnh như trước đây nữa, vừa vào đến nhà ông ta đã xoay người lại, mắng Lý Hải Anh đến m.á.u chó đầy đầu: "Sao em lại thế này hả? Sao Nhàn Nhàn lại không giúp em? Em nói với con bé thế nào?"

Lý Hải Anh cũng vô cùng oan uổng: "Em nói với nó em không có tiền để nó học lại đâu, bảo nó vào công xưởng làm nhân viên văn thư chứ sao nữa. Em vẫn giống như trước kia mà, em đâu đánh cũng đâu mắng nó, ai biết nó im ỉm xong tự nhiên lại náo loạn như thế?"

Lý Hải Anh nói xong, lại nói tiếp: "Anh cả, anh phải giúp em đấy nhé. Tận một ngàn sáu trăm tệ, em thật sự không đào đâu ra cả. Em hiểu ông cụ Đường, là người ít nói không dễ gì mới lên tiếng đâu, nhưng một khi lên tiếng thì là nói một không hai..."

Lời Lý Hải Anh còn chưa nói xong đã bị Lý Diệu Tông ngắt ngang: "Anh lấy đâu ra tiền cho em? Chờ thư trúng tuyển của Ưu Ưu đến bọn anh phải đi rồi, nếu không đi thì sẽ xảy ra chuyện lớn đó."

"Thành phố lớn đâu phải nơi thích hợp để an cư đâu. Uống một ngụm nước, ăn một cọng rau cũng đều phải tiêu tiền. Anh cả em lại bị tật ở chân cũng không đi làm được, chị dâu em thì là người phụ nữ không biết chữ, Ưu Ưu lại vẫn còn bé. Bọn anh không giúp em được."

Lý Diệu Tông vẫn thuần thục tố khổ với Lý Hải Anh giống như vô số những lần trước.

Nếu là trước kia, khi Lý Hải Anh nghe được những lời này của Lý Diệu Tông, bà ta sẽ không tiếp tục cầu xin Lý Diệu Tông nữa, nhưng lần này đâu có giống.

"Anh cả, không phải mấy hôm trước em vừa đưa anh một nghìn tệ ư? Anh đưa một nghìn tệ đó cho em đi, số còn lại em sẽ từ từ gom góp, chờ gom đủ năm, ba trăm tệ sẽ đưa cho nhà họ Đường, nếu không em sẽ phải ngồi tù đó anh cả. Em không muốn ngồi tù đâu."

Lý Hải Anh biết bản thân bà ta đuối lý, nếu thật sự bị đưa ra tòa, bà ta không có chút phần thắng nào cả.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 339: Chương 339



Vấn đề này ngay cả Lý Hải Anh còn hiểu được thì sao Lý Diệu Tông có thể không hiểu rõ? Nhưng muốn ông ta bỏ tiền ra vá lỗ thủng cho Lý Hải Anh, ông ta không muốn.

"Còn không phải tại em à, nếu em có thể thuyết phục được Nhàn Nhàn thì đã không có chuyện gì rồi." Lý Diệu Tông sở dĩ dám không kiêng nể gì là vì trước đây cháu gái của ông bà cụ Đường thân thiết với họ, cô ấy sẵn sàng che chở họ nếu họ có giằng co với nhà họ Đường.

Nhưng Lý Diệu Tông nằm mơ cũng không tưởng tượng được có một ngày cô cháu gái bị họ nắm chặt trong lòng bàn tay đột nhiên lại làm phản, lẽ nào thi trượt đại học sẽ khiến tính tình người ta thay đổi?

Lý Hải Anh không nghĩ rằng trong lúc mà bà ta khó khăn nhất, anh trai mà bà ta vẫn luôn tin tưởng lại không muốn giúp bà ta, trái lại còn liên tục trách cứ:

"Sao có thể trách em được? Nếu không phải anh và chị dâu bảo em tráo thành tích thi đại học của Nhàn Nhàn cho Ưu Ưu, thì chuyện đâu có đến nỗi này? Con bé vẫn sẽ nghe lời em, nếu không phải thi trượt đại học khiến tính tình con bé thay đổi lớn, con bé đâu có thành như bây giờ?"

"Lời này của em có ý gì hả? Bây giờ em đổ hết mọi chuyện lên đầu anh đúng? Không phải em cũng đồng tình với chuyện đổi thành tích ư? Nếu em không đồng ý, sao anh dám làm như thế hả?"

Chỉ vì một ngàn sáu trăm tệ, mà hai anh em chăm sóc, dựa dẫm nhau nửa đời người cứ thế mà trách móc lẫn nhau, cuối cùng tan rã trong không vui.



Sau khi người nhà họ Đường rời khỏi nhà họ Lý thì đi thẳng đến cửa Chính phủ, bà cụ Đường đi đến quầy bán quà vặt ở đối diện cửa Chính phủ tiêu một đồng tiền mua mười cây kem vị rượu chia cho mọi người.

Lúc này đang là chính giữa hè, trời cực kỳ nóng nực. Mọi người dày vò lâu như thế nên đều khát nước, nhận cây kem, cảm nhận được nhiệt độ mát lạnh, trên mặt họ đều cười như nở hoa.

Bà cụ Đường còn mua một chai nước có ga cho Ngu Thanh Nhàn: "Uống đi con, chủ tiệm bán quà vặt kia nói ngon lắm, vẫn còn đang lạnh đấy."

Một chai nước có ga tốn ba xu, có thể mua bốn năm cây kem, nếu bình thường bà cụ Đường chắc chắn sẽ không nỡ bỏ tiền mua, nhưng vì có Ngu Thanh Nhàn ở đây nên bà cụ sẵn lòng bỏ ra.

Ngu Thanh Nhàn đã trải qua hai thế giới rồi, các loại đồ uống cô cũng từng uống không ít nên không thiết tha gì mấy thứ này. Nhưng mà đây là tấm lòng của bà cụ Đường với cháu gái, Ngu Thanh Nhàn sao có thể phụ lòng bà cụ được?

Cô đưa chai nước có ga đến trước mặt bà cụ Đường: "Bà uống trước đi ạ."

Hành động của Ngu Thanh Nhàn khiến bà cụ Đường vui đến nở hoa, bà cụ đẩy nước có ga lại cho cô: "Bà không thích uống, cũng không uống được loại nước này, con uống đi, con uống đi."

"Bà không uống con cũng không uống đâu."

Ngu Thanh Nhàn nói xong, lúc này bà cụ Đường mới nhận lấy cái chai.

Trước khi uống bà cụ nhớ đến mấy hôm trước khi nói chuyện với đám chị em già của mình, các bà ấy nói bây giờ đứa bé càng lớn càng kiểu cách nên luôn phải chú ý cẩn thận.

Lúc uống nước không thích uống cùng một cái cốc với người khác, chứ đừng nói đến tu cùng một cái chai.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 340: Chương 340



Thế nên, bà cụ Đường ngửa đầu lên tránh không cho miệng mình tránh vào miệng chai, uống một ngụm nước, mặt mày bà cụ cau chặt lại: "Mấy loại nước có ga này đúng là khó uống, còn không ngon bằng nước đường đâu."

Bà cụ Đường cảm thấy vị là lạ: "Nhàn Nhàn, con uống thử đi, nếu cảm thấy không ngon thì đừng cố uống làm gì."

Ngu Thanh Nhàn uống một ngụm, sau khi cảm nhận được vị chua ngọt kết hợp với bọt khí tan ra trong miệng mới nói: "Con cảm thấy uống ngon lắm."

Bà cụ Đường cẩn thận quan sát một lúc lâu, thấy Ngu Thanh Nhàn uống hết ngụm này đến ngụm khác thì mới yên lòng: "Đúng là không hiểu suy nghĩ của đám trẻ các con mà." Thấy chai nước có ga sắp thấy đáy, bà cụ lại hỏi: "Con còn muốn uống nữa không? Bà đi mua cho con thêm một chai nữa nhé?"

"Không ạ, không ạ."

Hai bà cháu nói chuyện một lúc, người chú vừa nói đi tìm anh vợ hỏi thăm giúp kia lúc này cũng dắt xe ra khỏi cổng chính phủ. Đám người ông cụ Đường lập tức vây quanh ông ta.

"Sao rồi? Sao rồi?"

Người giúp đỡ đi hỏi thăm tin tức kia tên là Đường Kiến Đảng, ông ta lau lau mồ hôi trên trán, cũng không thừa nước đục thả câu mà nói luôn:

"Anh vợ tôi nghe chuyện xong thì cũng vô cùng kinh ngạc. Sau đó anh ấy lập tức gọi điện thoại đến trường Nhất Trung tìm chủ nhiệm lớp của cháu gái và cái con bé chị họ của cháu gái kia để hỏi thành tích."

"Sau khi biết được thành tích thật sự của mỗi người xong, anh vợ tôi bảo tôi về nhà chờ tin tức, tối muộn anh ấy sẽ cho tôi một câu trả lời thuyết phục."

Thi đại học không phải là việc nhỏ, nếu thật sự có cái loại chuyện như tráo đổi thành tích này xảy ra, người làm tổng phụ trách chuyện thi đại học là anh vợ của Đường Kiến Đảng cũng sẽ bị liên lụy, nên tất nhiên là anh vợ của Đường Kiến Đảng sẽ cực kỳ coi trọng.

Đám người ông cụ Đường cũng coi như thở phào nhẹ nhõm. Trên đường đến tìm nhà họ Lý tính sổ họ đã thương lượng xong cả rồi.

Sau khi tìm đến nhà họ Lý, không thể để lộ ra chuyện họ đã biết chuyện tráo đổi thành tích, bọn họ không có chứng cứ, nếu để lộ ra thì sẽ đánh rắn động cỏ.

Còn không bằng đè chuyện này xuống, chờ sau khi điều tra rõ ràng chân tướng sự việc xong lại đến nhà họ Lý tính khoản sổ sách này sau.

Bác trai Đường đá văng cục đá bên chân, nói với giọng điệu tàn ác: "Chờ đi, nếu thật sự là thành tích bị tráo đổi, Lý Diệu Tông và Lý Hải Anh kia một người cũng đừng hòng thoát."

Ông chỉ có một thằng em trai như thế thôi, mà đứa em trai kia của ông lại chỉ có duy nhất một đứa con gái này.

Trong di thư của em trai đã nhờ cậy ông chăm sóc tốt cho cháu gái, bây giờ chăm sóc thành thế này, đến lúc c.h.ế.t xuống dưới hoàng tuyền ông ta nào còn mặt mũi gặp lại em trai nữa?

Sắc mặt của ông cụ Đường cũng âm trầm.

Sắc mặt của Đường Kiến Quân cũng không tốt lắm.

Những năm này, nhà ai có thể nuôi ra được một sinh viên đại học, đó là do phần mộ tổ tiên hương khói nghi ngút. Trong học kỳ này, Đường gia thôn bọn họ cũng có không ít người tham gia thi, nhưng không có lấy nổi một người đỗ đại học đứng đắn.
 
Back
Top