Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 371: Chương 371



"Đi thôi." Hai người đẩy nhanh tốc độ, đến kí túc xá xong, Kim Lệ Quyên đi rửa mặt còn Ngu Thanh Nhàn thì tháo giày lên giường nằm.

Sau khi nhắm mắt lại cô lại không thể ngủ nổi, bỗng nhiên, cô ngồi bật dậy, trong trí nhớ của nguyên thân, đúng là có người tên Lưu Ngọc Mai này tồn tại.

Đó là trong khi nguyên thân điều tra Lý Ưu Ưu thì thuận tay tra được.

Căn cứ theo tư liệu điều tra Lý Ưu Ưu, Lưu Ngọc Mai là bạn gái đầu tiên mà Hoàng Chính hẹn hò trong thời gian học đại học, cũng chỉ quen Hoàng Chính được hai tháng.

Đối với Hoàng Chính mà nói, hai tháng là thời gian lâu nhất cho một người đảm nhiệm vị trí bạn gái của anh ta, sau hai tháng lại trở thành một cái tên không đáng nhắc tới trong danh sách săn lùng nhan sắc của anh ta.

Nhưng đối với Lưu Ngọc Mai mà nói, hai tháng này lại là bước ngoặt thay đổi cả đời của cô ta.

Trong hai tháng này, cô ta đi theo Hoàng Chính tận hưởng xa hoa trụy lạc mà thiếu nữ bình thường tầm tuổi cô ta chưa từng thấy, cùng hắn trải qua rất nhiều sơn hào hải vị mà nhiều người có khi cả đời cũng chả được nếm thử.

Cô ta bị phồn vinh mê hoặc con mắt, bị hư tình giả ý của Hoàng Chính mê hoặc lòng, cô ta tưởng rằng cô ta có thể tu thành chính quả với Hoàng Chính.

Trong những lời nói hoa ngôn xảo ngữ của Hoàng Chính, cô ta giao bản thân cho anh ta.

Ngay khi lòng cô ta tràn đầy mong đợi với tương lai, Hoàng Chính lại chán ghét cô ta, chia tay với cô ta.

Cô ta không muốn, Hoàng Chính lại không còn kiên nhẫn với cô ta nữa, cô ta tiếp tục dây dưa thì Hoàng Chính lại càng chán ghét cô ta.

Anh ta thảo luận chuyện giường chiếu của họ với đám nam sinh khác.

Đây vẫn là thập niên tám mươi, việc một người phụ nữ bị đồn đãi chuyện hương diễm cỡ nãy không thể nghi ngờ là tai ương ngập đầu. Mỗi người trong trường đều cho rằng Lưu Ngọc Mai là người phụ nữ d*m đ*ng.

Đám nam sinh đáng khinh trong trường học mỗi lần nhìn thấy Lưu Ngọc Mai đều tiến lên hỏi cô ta lấy bao nhiêu tiền một lần?

Mà thái độ của phần lớn nữ sinh đối với Lưu Ngọc Mai là khinh thường. Trong thời điểm đó, ngay cả người bạn thân nhất của cô ta cũng trở nên xa cách.

Nhà dột gặp mưa, thuyền muộn còn đi ngược gió. Không bao lâu sau, Lưu Ngọc Mai phát hiện mình có thai. Cô ta tìm gặp Hoàng Chính, Hoàng Chính lại nở nụ cười nhạt, anh ta cảm thấy Lưu Ngọc Mai lăng loàn như thế, còn không biết đứa con này là của ai đâu.

Dưới cơn tuyệt vọng, Lưu Ngọc Mai nhảy hồ trong trường tự sát, chờ đến khi cô ta được vớt lên thì đứa bé cũng mất rồi.

Rơi xuống nước cộng thêm sảy thai khiến cơ thể Lưu Ngọc Mai bị tổn thương, mãi cho đến cái năm nguyên thân đi điều tra kia, Lưu Ngọc Mai vẫn chưa thể có thai thêm lần nữa.

Nguyên thân đã từng gặp Lưu Ngọc Mai một lần, người phụ nữ trung niên già nua trong trí nhớ kia khác hoàn toàn với người mà Ngu Thanh Nhàn gặp bây giờ, khác biệt một trời một vực.

Khi đó cuộc sống của Lưu Ngọc Mai còn không bằng cả nguyên thân nữa kìa. Sau khi cô ta sảy thai thì được cha mẹ đón về nhà, cũng không thèm đi học nữa.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 372: Chương 372



Cha mẹ cô ta cảm thấy cô ta quá mất mặt, nên sau khi cơ thể của cô ta được chăm sóc khá lên một chút thì vội vàng gả cô ta đi. Đó là một người đàn ông góa vợ, lớn hơn cô ta tận mười tuổi, còn có ba đứa con rồi.

Lưu Ngọc Mai làm mẹ kế cho người ta, nuôi lớn mấy đứa bé kia, nhưng mà ba đứa bé lại không hề biết ơn, thái độ của chúng đối với cô ta còn không bằng bảo mẫu nữa kìa.

Lưu Ngọc Mai biết nguyên thân muốn kiện vợ chồng Hoàng Chính và Lý Ưu Ưu. Cô ta vừa khóc vừa cười, khuyên nguyên thân bỏ qua đi thôi, đừng đấu với Hoàng Chính, cô ấy đấu không lại đâu. Nguyên thân không tin tà, kết quả lại bị mất mạng.

Mà Lưu Ngọc Mai kia cũng không ngoại lệ.

Ngu Thanh Nhàn hít sâu một hơi. Cô hận nhất là đám đàn ông không tôn trọng phụ nữ. Nếu cô không biết việc này thì không sao, bây giờ cô biết rồi, tất nhiên sẽ không để Hoàng Chính chà đạp Lưu Ngọc Mai như thế.

Về phần cứu Lưu Ngọc Mai bằng cách nào thì Ngu Thanh Nhàn còn chưa nghĩ ra. Cô quyết định trước đó sẽ bắt chuyện với Lưu Ngọc Mai trước, nhân dịp cô ta còn chưa hãm sâu vào Hoàng Chính thì kéo cô ta ra.

Đầu chiều Ngu Thanh Nhàn vẫn còn đang nghĩ đến Lưu Ngọc Mai, thì đến chiều muộn đã gặp được cô ta ở đại hội chào tân sinh viên rồi.

Cô ta mặc một bộ áo màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác caro màu hồng đen, bên dưới thì mặc một chiếc váy ngắn màu đen đến đùi, nụ cười dịu dàng, khí chất điềm tĩnh.

Cô ta ngồi ở vị trí phía sau Ngu Thanh Nhàn. Trong suốt cuộc họp, số lần Lưu Ngọc Mai nói chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng mỗi lần nói chuyện cô ta đều dùng giọng điệu dịu dàng nhỏ nhẹ, mà Ngu Thanh Nhàn lại rất thích những cô gái mềm mại như thế.

Nghĩ đến chuyện cô gái như vậy sẽ bị Hoàng Chính chà đạp, tuyến thượng thận của Ngu Thanh Nhàn bắt đầu tăng vọt.

Chờ đại hội chào tân sinh viên kết thúc, Ngu Thanh Nhàn nhân lúc đám đông hỗn loạn đã giẫm gãy gót giày của Lưu Ngọc Mai. Lưu Ngọc Mai thấy gót giày bị gãy thì quay đầu lại nhìn, Ngu Thanh Nhàn vội vàng giải thích: "Thật xin lỗi cậu, thật sự rất xin lỗi cậu."

Lúc này người người chen lấn, loạng choạng một chút là chuyện khó tránh khỏi. Lưu Ngọc Mai cũng không tức giận: "Không sao đâu, bạn học cẩn thận chút nhé, giẫm trúng người khác cũng không sao, chỉ sợ bị ngã thôi."

Ngu Thanh Nhàn vội vàng gật đầu, không đợi kịp nói thêm câu nào nữa thì hai người họ đã bị đám đông tách ra.

Thính lực của Ngu Thanh Nhàn rất tốt, cô nghe thấy một cô gái đi cùng Lưu Ngọc Mai oán giận: "Người vừa nãy đi đường chẳng cẩn thận gì cả. Đúng là đáng ghét mà, không biết nhìn đường hay sao ấy."

"Không phải mình không sao rồi à? Đông người như thế, va vấp cũng là bình thường thôi mà." Âm thanh càng lúc càng đi xa.

Ngu Thanh Nhàn thở phào nhẹ nhõm.

Chen lấn qua đám người, Ngu Thanh Nhàn đi ra ngoài, lúc này đám người Lưu Ngọc Mai đã không còn ở đó nữa.

Ngu Thanh Nhàn đứng ở một góc đợi một lúc lâu mới thấy mấy người Kim Lệ Quyên: "Sao Thanh Nhàn đi ra nhanh thế? Chỉ chớp mắt đã không thấy cậu rồi, bọn mình tìm cậu một lúc lâu."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 373: Chương 373



Ngu Thanh Nhàn cười nói: "Mình bị mọi người đẩy ra ngoài, thật ra mình có nhìn thấy các cậu, nhưng mà gọi các cậu thì các cậu không nghe thấy, nên đành phải đứng ngoài đây chờ mọi người. Bây giờ đến giờ cơm rồi, chúng ta đến căn tin ăn nhé?"

Mấy người Kim Lệ Quyên chưa kịp trả lời Ngu Thanh Nhàn thì Hoàng Chính và Lâm Tuấn Phong đi bên cạnh đã nghe thấy lời của cô. Hoàng Chính nói với bạn bè: "Chút nữa mọi người đừng vội rời đi nhé, tôi đã đặt bàn ở quán cơm trên phố mỹ thực, chút nữa chúng ta qua đó ăn nhé."

Vừa dứt lời, đám nam sinh vây quanh Hoàng Chính đã hoan hô: cái gì mà anh Chính vạn tuế, anh Chính phóng khoáng gì đó... lời khen vang bên tai không dứt.

Hoàng Kiều - bạn cùng phòng ký túc xá của Ngu Thanh Nhàn "chậc" một tiếng: "Đều mang họ Hoàng mà ngày nào người ta cũng có thể dẫn bạn bè đi ăn ở những nơi nổi tiếng, mà mình đây ngay cả ăn một bữa ngon cũng tiếc tiền nữa kìa. Đúng là cùng nghề nhưng không cùng mệnh mà."

"Nếu giàu có mà tính theo họ ấy, thì không phải họ Kim nhà mình càng giàu hơn à?" Kim Lệ Quyết vỗ vỗ Hoàng Kiều: "Được rồi, chị em tốt, chúng ta đi ăn cơm thôi. Mình đề nghị chúng ta cũng ra ngoài ăn đi, nhưng mà đừng đến quán cơm Hồ Nam kia, mình thấy quán thức ăn nhanh bên cạnh quán cơm Hồ Nam cũng không tệ lắm đâu."

"Lúc cha mình đưa mình nhập học đã từng ăn ở đó rồi, hương vị tươi ngon mà lượng đồ ăn cũng vừa đủ. Chúng ta tám người, mỗi người gọi một món, sau đó mọi người ăn chung. Thế có được không?"

Tất cả mọi người đều đồng ý với đề nghị của Kim Lệ Quyên. Tám cô gái lập tức đi về phía phố mỹ thực.

Phố mỹ thực ở cổng sau của trường. Sau khi cải cách thì chỗ này hình thành một cái phố tự phát, trong đó cái gì cũng bán, đứng ở đầu phố mà không thấy cuối phố đâu cả. Vào giờ cơm, mùi đồ ăn được hòa quyện vào nhau rồi lan tỏa khắp phố ẩm thực.

Đám người Ngu Thanh Nhàn đang ở tuổi ăn tuổi lớn, khi ngửi được mùi thơm đó thì bụng đói cứ kêu réo lên.

Đoàn người tăng tốc nhanh hơn, khi đến quán đồ ăn nhanh mà Kim Lệ Quyên nói, mỗi người gọi một món. Trong lúc chờ đợi thì uống một bình trà nhỏ do bà chủ pha, đồng thời nói chuyện về những chủ đề mà con gái thường hay nhắc tới.

Ngu Thanh Nhàn nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy Lưu Ngọc Mai mặc chiếc váy dài màu trắng đang đi đến, đi ngang qua trước mặt các cô rồi đi thẳng vào quán cơm ở bên cạnh.

Kim Lệ Quyên cũng nhìn thấy, cô ấy chậc một tiếng: "Lưu Ngọc Mai yêu đương vào cũng không tệ lắm đâu, cứ nhìn cái quán nổi tiếng kia thì rõ."

Lời vừa dứt, có người đồng ý cũng có người phản bác. Đặc biệt là Hoàng Kiều, từ tên của cô ấy đã biết nhà cô ấy cũng khá có điều kiện, mà cô ấy ở nhà cũng được chiều chuộng.

Cô ấy nói với Kim Lệ Quyên: "Thật ra mình cảm thấy đối tượng yêu đương này của cô ta không tốt lắm đâu. Cậu xem đi, trong khoảng thời gian này chuyện của cô ta và Hoàng Chính ầm ĩ khắp nơi, không chỉ có tân sinh viên chúng ta đâu, mà ngay cả các đàn anh đàn chị khóa trên cũng biết rồi. Nếu sau này cô ta vẫn ở bên cạnh Hoàng Chính thì mình không nói, nếu cô ta và Hoàng Chính không đi đến cuối cùng thì sao?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 374: Chương 374



Bản năng của Hoàng Kiều nhắc nhở rằng chuyện này có gì đó không đúng. Kim Lệ Quyên nghe cô ấy nói, ngẫm nghĩ một lát thì rùng mình: "Bị phá hủy hết thanh danh?"

Yêu đương nắm tay thì không sao, nhưng yêu đương mà bị tất cả mọi người biết thì sao chứ? Đến lúc chia tay, không biết sẽ bị bao nhiêu người cười vào mặt nữa?

Bạch Tâm Nhụy là cô gái nhút nhát và dễ xấu hổ nhất trong kí túc xá.

Cô ấy không nhịn được mà nói: "Mình và Hoàng Chính học cùng một trường cấp ba. Tần suất thay bạn gái của anh ta rất nhanh, còn có người từng thống kê, cả thời cấp ba có tất cả sáu học kì mà số bạn gái của anh ta không dưới mười cô. Đây là mới chỉ tính ở trong trường của mình, chứ chưa tính ở bên ngoài đấy."

"Mà thanh danh của những bạn nữ ở bên cạnh anh ta cũng không được tốt cho lắm." Mặc dù Bạch Tâm Nhụy chưa nói thanh danh xấu đến mức độ nào, nhưng những người đang ngồi đó đều có thể tưởng tượng ra được.

Có một cô gái nói: "Cũng không biết những cô gái kia đang nghĩ gì nữa, rõ ràng biết anh ta là loại người gì rồi mà sao vẫn đồng ý ở bên cạnh anh ta?"

Ngu Thanh Nhàn gắp một miếng đậu phụ mà bà chủ chiên giòn: "Nói đi nói lại thì vẫn một câu kia thôi, cô gái nào cũng có lòng tin mình sẽ trở thành bến đỗ cuối cùng của lãng tử."

Giống như Lý Ưu Ưu vậy, cho đến nay Ngu Thanh Nhàn vẫn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận xem vì sao sau khi Lý Ưu Ưu kết hôn với Hoàng Chính vì mang thai con của anh ta, lại có thể quản xuyến anh ta bốn năm, không để anh ta gây họa thêm cho những cô gái khác?

Những cô gái đã từng mang thai cho Hoàng Chính cũng không ít, Lưu Ngọc Mai cũng không phải người đầu tiên, mà Lý Ưu Ưu cũng không phải người cuối cùng. Nhưng vì sao lại là Lý Ưu Ưu?

"Bởi vì hào quang nữ chính..." Hệ thống ở ẩn từ lâu lúc này lại đột nhiên xuất hiện.

Ngu Thanh Nhàn ồ một tiếng, đời này, từ lúc cô tỉnh lại trong cơ thể của nguyên thân đến nay, cô cũng chưa từng tìm hiểu nội dung cốt truyện của thế giới này.

Hệ thống không điều tra ra Tần Kỷ Huy của đời trước rốt cuộc là ai, nên đến nay vẫn chưa dám ló mặt ra.

Nếu không phải đột nhiên Ngu Thanh Nhàn nghĩ đến vấn đề kia, có lẽ hệ thống vẫn định tiếp tục ở ẩn đấy.

Rõ ràng đây không phải vấn đề của nó, nhưng hệ thống chột dạ, tuy rằng nó cũng chẳng hiểu được vì sao nó lại chột dạ nữa.

Ngu Thanh Nhàn khẽ đảo mắt sang quán bên cạnh, nói với hệ thống: "Truyền tải bối cảnh của thế giới này đi."

Thế giới này cũng giống với hai thế giới trước, đều là thế giới trong sách, nam nữ chính của thế giới này là hai người Lý Ưu Ưu và Hoàng Chính, nhưng lại cũng có chút khác biệt so với hai cuốn sách trước.

Trong những thế giới trước, cho dù nhân phẩm của nhân vật chính có xấu xa đến mức nào đi nữa, tam quan có vặn vẹo đến mức nào đi nữa thì tình yêu thể hiện trong sách cũng đều là trong sáng, hoàn mỹ. Thế nhưng, cốt truyện này lại không như thế.

Nếu bắt buộc phải miêu tả, thì đây là phiên bản niên đại của bộ truyện dốc hết sức theo đuổi vợ.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 375: Chương 375



Nam chính Hoàng Chính trong truyện trụy lạc khắp nơi, không hề coi trọng phụ nữ, tần suất thay bạn gái còn nhanh hơn thay quần áo nữa kìa.

Sau này anh ta gặp nữ chính Lý Ưu Ưu. Lý Ưu Ưu giỏi múa hát, đa tại đa nghệ, dáng dấp tuy không phải xinh đẹp nhất nhưng lại hấp dẫn Hoàng Chính một cách ngoài ý muốn.

Rất nhanh sau đó, Hoàng Chính đã cùng rơi vào bể tình với cô ta.

Vì cô ta mà anh ta cải tà quy chính, từ sau khi có con rồi anh ta bắt đầu gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông, cưới Lý Ưu Ưu về nhà.

Sau khi cưới xong, hai vợ chồng gắn bó keo sơn được hai năm, Hoàng Chính không thể chịu đựng trước đủ loại cám dỗ nên rất nhanh sau đó anh ta đã có nhân tình ở bên ngoài.

Sau khi Lý Ưu Ưu phát hiện ra thì vô cùng đau khổ, nhưng vì yêu anh ta nên cô ta lựa chọn nín nhịn, lựa chọn làm một đứa con dâu hiền lành lương thiện của nhà họ Hoàng.

Sự hiền lành rộng lượng của cô ta đổi lại lời khen của mọi người, đa phần người ngoài đều tán thưởng cô ta.

Lý Ưu Ưu nhẫn nhục chịu đựng nuôi hai đứa con trai khôn lớn, bắt đầu ly thân với Hoàng Chính. Hoàng Chính không để ý đến cô ta mà ở bên ngoài chơi bời vui vẻ.

Năm Lý Ưu Ưu bốn mươi lăm tuổi, cô ta đề nghị ly hôn với Hoàng Chính.

Lúc đó Hoàng Chính mới phát hiện hóa ra anh ta yêu Lý Ưu Ưu mất rồi, đám hoa cỏ ở bên ngoài cho dù thế nào thì cũng kém xa cô. Nhưng mà Lý Ưu Ưu đã bị anh ta tổn thương nặng nề, dù nói thế nào cũng không chịu quay lại.

Đúng lúc này, Lý Ưu Ưu phát hiện ra em họ đang điều tra chuyện tráo đổi thành tích đại học lúc trước.

Lý Ưu Ưu đã sớm không còn là Lý Ưu Ưu ngu ngốc trán đổi thành tích của em họ kia nữa rồi, cô ta biết nếu chuyện tráo thành tích mà bị lộ ra ngoài cô ta sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.

Cô ta vô cùng hoảng hốt. Lúc này, Hoàng Chính vừa dịu dàng vừa bá đạo xuất hiện trong cuộc sống của cô ta, Lý Ưu Ưu không kiềm chế nội tâm sợ hãi, kể hết mọi chuyện cho Hoàng Chính nghe.

Hoàng Chính vốn đang lo nên làm thế nào mới có thể vãn hồi với vợ, nên sau khi biết chuyện này, anh ta khuyên Lý Ưu Ưu yên tâm đi, mọi chuyện đã có anh ta xử lý rồi.

Hoàng Chính không làm việc đàng hoàng, mấy năm nay anh ta quen biết rất nhiều nhân vật xã hội đen, anh ta ra tay khiến cuộc sống của nguyên thân bắt đầu trở nên bất hạnh, việc điều tra cũng trở nên cực kỳ khó khăn.

Sau khi cô ấy vất vả lắm mới tra được chân tướng, Hoàng Chính để cô vui vẻ một thời gian. Không bao lâu sau, thì nguyên thân bị tai nạn xe bỏ mình.

Mối đe dọa lớn nhất đã được giải trừ, cây đao treo trên đầu cũng biến mất rồi, tâm trạng Lý Ưu Ưu bèn thả lỏng đi. Cũng nhờ có sự kiện lần này mà Lý Ưu Ưu mới dần nới lỏng với Hoàng Chính.

Về sau lại trải qua khá nhiều chuyện nữa, Lý Ưu Ưu cuối cùng cũng bắt đầu tiếp nhận Hoàng Chính.

Hai người trở thành một cặp đôi khiến giới thượng lưu ghen tị, Hoàng Chính là điển hình cho câu chuyện lãng tử quay đầu nên được rất nhiều truyền thông đưa tin.

Ngu Thanh Nhàn đọc xong câu chuyện này thì ghê tởm đến độ muốn phun hết số cơm tối hôm qua vừa ăn ra.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 376: Chương 376



"Cho nên đây là câu chuyện về tình yêu mất hết tam quan à? Nguyên thân đã thảm như thế rồi, bị hủy hoại cả đời còn chưa tính, cuối cùng còn phải dùng sinh mạng của mình để góp một viên gạch cho tình yêu của bọn họ ư? Ngươi nói cho ta biết đây là loại nam nữ chính gì thế hả? Sách đã lệch lạc đến mức độ này rồi, sao vẫn có người đọc thế?"

Hệ thống trốn ở trong không gian mà lạnh đến run rẩy: "Ký chủ, đây là cổ tảo văn. Cổ tảo văn là văn học mạng đời đầu ấy, khi đó độc giả chỉ cần có sách mà đọc là được rồi, vốn không để ý đến vấn đề đạo đức, pháp luật gì đó."

Ngu Thanh Nhàn ồ một tiếng, trong khoảng thời gian này hệ thống đã chịu đủ ánh mắt lạnh lẽo của Ngu Thanh Nhàn rồi, thấy thế thì khóc rống lên. Nó chỉ là một bé cưng vừa xuất xưởng không bao lâu thôi mà, sao lại gặp phải một kí chủ đáng sợ đến mức này cơ chứ.

Hệ thống càng nghĩ thì càng tủi thân, lại khóc rống lên.

Ngu Thanh Nhàn xoa xoa trán: "Được rồi, được rồi. Ta có trách ngươi đâu, được rồi, ngươi cứ về tiếp tục xem ti vi, đọc tiểu thuyết của ngươi đi."

Hệ thống thấy Ngu Thanh Nhàn dỗ dành mình thì hệ thống biết điều dừng lại đúng lúc, nó nức nở: "Tôi đi nhé A Nhàn, nếu cô cảm thấy nhàm chán thì cứ tìm tôi tâm sự nha, tôi sẽ nhanh chóng đáp lại cô."

Ngu Thanh Nhàn bị dáng vẻ rất sợ bị cô vứt bỏ của hệ thống chọc cười: "Đi đi, ta biết rồi."

Ngu Thanh Nhàn vốn cũng không tức giận với hệ thống, chẳng qua cô đang giận chó đánh mèo mà thôi.

Trong khoảng thời gian này sống trong cơ thể nguyên thân, Ngu Thanh Nhàn cẩn thận so sánh Thính Thanh Yến và Tần Kỷ Huy, phát hiện tuy rằng hai người bọn họ hoàn toàn không phải cùng một người, ngay cả dáng dấp và khuôn mặt cũng không giống nhau, nhưng ở những chỗ mà người ta ít khi chú ý tới, hai người họ vẫn có vài hành động nhỏ giống nhau một cách khó hiểu.

Dựa vào những hành động kia, trong đầu Ngu Thanh Nhàn rà soát lại một lượt những người mà cô từng tiếp xúc khi còn ở Tu Chân Giới, chọn và so sánh từng người có khả năng truy vết linh hồn của cô, cuối cùng cũng xác định được hai đối tượng hiềm nghi.

Còn kết quả cuối cùng có phải hay không, còn phải chờ đến khi cô gặp được người khiến cho mình động lòng thì mới có thể xác định được.

Ngu Thanh Nhàn nghi ngờ ở hai thế giới trước, không phải ngẫu nhiên mà cô động lòng với Thính Thanh Yến và Tần Kỉ Huy, mà là vì ở một số phương diện, Tần Kỷ Huy và Văn Thanh Yến thật sự rất hợp gu của cô.

Trước kia cô không so sánh hai người họ nên vẫn chưa phát hiện ra điểm này, nhưng so sánh hai người đó, thì những điểm giống nhau đó lập tức hiện rõ.

Người có thể hiểu rõ sở thích của cô chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Mọi việc đều đã chuẩn bị, bây giờ chỉ chờ xác nhận nữa thôi.

Bà chủ tiệm cơm bưng đồ ăn lên, mọi người dùng cơm, tạm thời ném chuyện của đám người Lưu Ngọc Mai ra sau đầu.

Ăn uống no nê, mọi người lại đi đến cửa hàng bên cạnh tiệm cơm mua nước có ga rồi uống một cách thỏa mãn.

Mọi người đi dạo trên đường một lát, Ngu Thanh Nhàn thấy đa phần những người đang đi dạo phố đều đang cầm một chai nước lọc hoặc một chai nước ngọt trên tay, mà trên phố cũng có rất nhiều quán nước.

Ngu Thanh Nhàn lập tức nghĩ đến trà sữa đường phố thịnh hành ở đời sau.

Càng nghĩ cô càng động lòng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 377: Chương 377



Lần này đến trường, bà cụ Đường đưa toàn bộ tiền mà Lý Hải Anh bồi thường cho cô, không giữ lại cho mình một chút nào cả.

Lúc Ngu Thanh Nhàn nói không cần, bà cụ Đường còn tức giận đấy.

Trong mắt của bà cụ Đường, thằng cả nhà bà cụ vô cùng hiếu thuận, mà con dâu cũng cực kỳ phúc hậu, trong nhà có rau củ quả, có cá, nên họ không hề thiếu tiền. Hơn nữa trong mấy năm nay, bà cụ Đường vẫn có chút tiền tiết kiệm.

Ngu Thanh Nhàn biết xác suất mình ở lại Yến Kinh làm việc khá cao, nếu vậy thì chuyện tìm một chỗ ở có hoàn cảnh tốt cho mình là điều cần thiết, cô thích căn tứ hợp viện ở giữa trung tâm Yến Kinh kia.

Đời trước, trong một lần lướt những đoạn video ngắn, khi nhìn thấy những căn tứ hợp viên được trang trí xa hoa lộng lẫy này cô đã bắt đầu động lòng rồi, cái h*m m**n sống một cuộc sống tĩnh lặng an ổn lập tức sôi sục trong cô.

Mà không gian những căn tứ hợp viện này cũng đã vượt qua được thử thách của thời gian.

Nhưng trên tay cô chỉ có hai nghìn tệ, muốn mua một căn tứ hợp viên thì không đủ, cô chắc chắn là phải tìm cái gì đó để buôn bán.

Đời trước cô mở cửa hàng bán trang phục, nên cô rất thành thạo mấy việc kinh doanh này.

Nhưng giai đoạn đầu khi bán trang phục có rất nhiều thứ cần chuẩn bị: nào là nguồn cung ứng, mở tiệm, rồi bán hàng đều cần cô trông chừng, vừa tốn thời gian vừa tốn công sức.

Bán trà sữa thì không giống thế. Vốn đầu tư thấp nhưng lợi nhuận cao, hơn nữa còn thoải mái ung dung.

Chờ một thời gian nữa cô bận học hành không có thời gian trông nom cửa tiệm, thì vẫn có thể thuê người.

Hơn nữa cô có nước linh tuyền, ngay cả hương vị cũng không cần nghiên cứu cẩn thận.

Càng nghĩ, Ngu Thanh Nhàn càng cảm thấy chuyện kinh doanh lần này có khả năng thành công.

Vì thế, trong lần dạo phố tiếp theo, cô bắt đầu để ý những cửa hàng mặt tiền.

Đúng là trời cao vẫn chiếu cố cho Ngu Thanh Nhàn, cô tìm được một cửa hàng khoảng mười mét vuông ngay ở trung tâm đường phố.

Có bối cảnh của hai của hai nhà bên cạnh làm nền, càng nhìn càng thấy cửa hàng kia hợp túi tiền.

Đúng lúc này, Hoàng Kiều đứng trước một cửa hàng bán đậu phụ thối, Ngu Thanh Nhàn cũng gọi một phần, thuận tiện bắt chuyện với bà chủ:

"Chị à, em thấy đối diện có một cửa hàng đang cho thuê kia kìa, sao chị không thuê cái cửa hàng đó đi. Gió không đến mặt mưa không đến đầu, sẽ an nhàn hơn nhiều."

Bà chủ cửa hàng bán đậu phụ thối khẽ nhìn qua cửa hàng kia:

"Em đừng nói nữa, bà chủ cửa hàng kia lắm tật lắm. Cửa hàng của bà ta cũng chỉ lớn có ngần ấy thôi, thế mà muốn thuê thì phải đáp ứng nhiều yêu cầu lắm. Người thuê không được bán đồ ăn, cũng không được nấu ăn trong tiệm. Cửa hàng bán tạp hóa kia kìa, cũng muốn thuê lắm, nưng bà ta nếu không phải chê người ta không viết vệ sinh thì cũng chê người ta có diện mạo xấu."

"Nhiều năm vậy rồi, cái cửa hàng kia chưa có một ai thuê cả." Chị gái bán đậu phụ thối nói xong thì tức giận ghê lắm. Cô ta kinh doanh đậu phụ thối, chủ cửa hàng kia chỉ thẳng tên nói không cho họ thuê khiến cô ta cảm thấy mình bị coi thường.

Ngu Thanh Nhàn "ồ" một tiếng rồi không hỏi gì nữa.

Đúng lúc này đậu phụ thối cũng được làm xong, chị gái bán đậu phụ thối đưa đậu phụ thối cho các cô xong, lại quay sang làm cho khách hàng tiếp theo.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 378: Chương 378



Thời đại này nếu không có tay nghề thì không dám ra ngoài buôn bán đâu, thế nên đậu phụ thối mà chị gái kia bán cũng ngon lắm.

Vỏ ngoài được chiên giòn rụm, chính giữa đậu phụ khoét một cái lỗ, bỏ vào đó chút ớt, hành và nước sốt. Sau khi đổ hết đậu phụ thối đã chiên chín vào bát giấy thì rưới thêm một thìa canh vịt lên, lại thêm vài cây củ cái muối chua nữa.

Lúc cắn một miếng thì nước sốt ứa ra, sau khi ăn hết đậu phụ thối rồi mà mọi người vẫn chưa đã thèm, ngay cả nước canh vịt cũng được húp sạch sẽ.

Ăn cơm cộng thêm một phần đậu phụ thối nữa, khiến cho tất cả mọi người đều thỏa mãn. Sau khi trở về trường học, ai nấy đều chìm vào giấc mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, mọi người vẫn tiếp tục thói quen tốt đã hình thành từ đợt huấn luyện quân sự - đó là dậy sớm.

Sau khi rửa mặt chải đầu, mọi người thay bộ quần áo đẹp nhất đi đến tòa lầu dạy học, chia tay nhau trước cổng vào viện của hệ mình.

Kiếp sống và học tập của một sinh viên Y vô cùng buồn tẻ và chán nản. Tuần đầu tiên đến trường, cuộc sống của Ngu Thanh Nhàn cũng chỉ quanh quẩn ở ba địa điểm được nối thành đường thẳng thôi.

Mãi cho đến thứ bảy, Ngu Thanh Nhàn mới có thời gian đến gặp chủ cửa hàng ở mặt tiền đang cho thuê kia.

Nhà của chủ cửa hàng ở ngay đằng sau cửa hàng. Ngu Thanh Nhàn gõ cửa, người ra mở cửa là một bà cụ có đầu tóc hoa râm.

Sau khi nghe thấy Ngu Thanh Nhàn đến để thuê cửa hàng, bà ta đánh giá cô từ đầu đến chân, lúc này mới nghiêng người cho cô vào nhà: "Vào đi."

Ngu Thanh Nhàn đi vào trong sân. Sân rất rộng, bên trong trồng một cây bạch quả. Tháng chín là thời điểm lá cây bắt đầu rụng xuống, nhưng trên mặt đất lại không hề có một cái lá cây nào, lại nhìn những chỗ khác ở trong viện, cũng đều được quét dọn sạch sẽ.

Bà cụ ngồi xuống dưới tàng cây bạch quả, nâng chén lên nhấp một ngụm trà: "Cháu đã tìm được đến chỗ của tôi thì chắc cũng đã biết rõ ràng yêu cầu cho thuê của tôi rồi nhỉ? Cái phòng kia của tôi, người thuê không được bán đồ ăn, cũng không được nấu cơm trong đó. Về những chuyện khác thì phải xem biểu hiện của cháu."

Ngu Thanh Nhàn mỉm cười gật đầu: "Bà à, cháu thuê chỗ đó là vì muốn bán trà sữa, không bán cơm. Nhưng có lẽ vẫn phải dùng đến bếp, nhưng chắc chắn là không có khói dầu gì đâu ạ. Cháu là sinh viên năm nhất hệ Y của đại học Yến Kinh, đây là giấy chứng nhận sinh viên của cháu, bà xem thử đi ạ."

Bà cụ nhận lấy giấy chứng nhận sinh viên của đại học Yến Kinh nhìn một lát rồi nói: "Vậy được. Nhưng tôi cũng phải nói thẳng trước, sau khi cho thuê mà tôi phát hiện cháu nấu cơm trong tiệm, tôi sẽ thu phòng về, mà tiền thuê tôi cũng không trả đâu đấy nhé."

"Chuyện này thì bà cứ yên tâm ạ." Ngu Thanh Nhàn cam đoan.

Bà cụ "hừ" một tiếng: "Cửa hàng đó tôi cho thuê với giá ba mươi đồng một tháng, cọc một tháng và giao trước tiền nửa năm, nếu cháu đồng ý thì tôi giao chìa khóa cho cháu."

Ngu Thanh Nhàn cũng không cò kè mặc cả với bà cụ làm gì, đưa cho bà cụ hai trăm mười tệ mà cô đã chuẩn bị xong.

Bà cụ không nhận mà đi vào phòng, chỉ chốc lát sau đã cầm ra một cái chìa khóa và hợp đồng thuê nhà.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 379: Chương 379



Ngu Thanh Nhàn kí tên lên đó, lúc ấy, Ngu Thanh Nhàn mới biết được tên của bà cụ. Bà cụ tên là Ngụy Diêu Thục Trân.

Ngu Thanh Nhàn vừa thấy thì lập tức đoán ra, Ngụy là họ của nhà chồng bà cụ.

Một tay giao tiền một tay giao chìa khóa.

Ngu Thanh Nhàn cầm chìa khóa, cô bước về phía sau mở cửa hàng ra xem xét, phát hiện bên trong được thu dọn rất sạch sẽ, bức tường trong cùng còn được kê một ngăn tủ.

Ngăn tủ là gỗ lim, vừa nhìn đã biết là giá trị xa xỉ rồi, ngoài ra mặt tường cũng trắng toát, dường như vừa được sơn lại không bao lâu. Cái này cũng đỡ cho Ngu Thanh Nhàn không ít rắc rối.

Sau khi nhìn thấy cửa hàng mặt tiền kia không cần quét tước gì cả, Ngu Thanh Nhàn lập tức đi về phía trung tâm thương mại bên cạnh phố mỹ thực.

Cô đi dạo trung tâm thương mại, mua một cái tủ lạnh nhỏ về. Chỉ một cái tủ lạnh này đã ngốn hết một nửa tiền tiết kiệm của cô.

Sau khi tủ lạnh được đưa về cửa hàng, Ngu Thanh Nhàn lại tiếp tục đi đến chợ kim khí và chợ bán sỉ gần đó, mua tất cả những nguyên vật liệu để pha trà, cốc uống trà, ống hút...

Lúc quay về đến tiệm đã là buổi chiều, Ngu Thanh Nhàn dọn xong đống đồ vật linh tinh thì mới khóa cửa đi về trường học.

Khi đến cổng trường, cô đúng lúc gặp Lưu Ngọc Mai.

Cô chậm rãi tiến lên bắt chuyện với Lưu Ngọc Mai: "Xin chào bạn học, tôi chính là người đã giẫm trúng bạn trong đại hội chào tân sinh viên kia, tôi muốn hỏi thăm một chút xem hôm đó cậu có bị thương không?"

Lưu Ngọc Mai vừa cùng bạn trai là Hoàng Chính đi ăn cơm về, nhìn thấy một cô gái có diện mạo xinh xắn hơn mình bỗng nhiên chạy đến trước mặt mình, cô ta còn hơi sửng sốt.

Sau khi nghe được vấn đề mà cô hỏi thì cô ta mới hồi phục tinh thần: "Bạn học đừng lo, tôi không bị thương đâu."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Ngu Thanh Nhàn giả bộ thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại tiếp tục bắt chuyện với Lưu Ngọc Mai: "Tôi tên là Đường Thanh Nhàn, là sinh viên khoa Y. Bạn thì sao?"

Thật ra Lưu Ngọc Mai không phải một người biết từ chối người khác, nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn nhiệt tình chủ động giới thiệu tên của mình, lại hỏi tên cô ta, cô ta đành phải trả lời: "Tôi là sinh viên khoa Tài chính, tên là Lưu Ngọc Mai."

Hai người ở cùng một tòa ký túc xá nên đúng lúc tiện đường, vì thế Ngu Thanh Nhàn lập tức chủ động bắt chuyện với Lưu Ngọc Mai.

Hai người càng nói càng hợp ý nhau, lúc đi đến sảnh ký túc xá rồi, trước khi tạm biệt họ còn hẹn nhau ngày mai tan học sẽ cùng đến thư viện.

Ngu Thanh Nhàn đi về kí túc xá, Kim Lệ Quyên vội vàng hỏi Ngu Thanh Nhàn: "Thanh Nhàn, vừa rồi mình thấy cậu về cùng Lưu Ngọc Mai, hai người nói chuyện gì thế? Mình thấy hai người nói chuyện vui vẻ lắm."

"Hôm đại hội chào tân sinh viên á, mình giẫm trúng chân cô ấy. Hôm nay lúc về đến cổng trường thì gặp nên mới hỏi một chút xem cô ấy có bị thương không, vì thế mới bắt đầu nói chuyện."

Kim Lệ Quyên nhận được câu trả lời mà mình muốn, gật gật đầu rồi không nói gì nữa.

Lúc này, phòng bên cạnh truyền đến tiếng hoan hô, Kim Lệ Quyên không đợi trong phòng được nữa, chạy sang phòng bên cạnh.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 380: Chương 380



Nguồn thiếu chương này, xin độc giả thông cảm.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back