Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 160: Chương 160



Phạm Xuân Hà biết con trai mình với Ngu Thanh Nhàn chênh nhau quá nhiều tuổi, liền cảnh cáo thêm:

“Mày nên biết cảm ơn cái nhà này, tối thiểu chúng tao cũng cho mày ăn no mặc ấm, không đánh chửi mày. Nhưng nếu mày không sinh được cháu đích tôn cho nhà tao thì sẽ khác đấy, nhìn rõ con ranh kia chưa, nó sẽ chính là tương lai của mày.”

Những lời đe dọa như thế, Phạm Xuân Hà vẫn thường xuyên nói với nguyên thân, mỗi ngày cứ phải lải nhải vài lần mới thỏa.

“Mày là do nhà tao mua về, để sinh con cho cái nhà này, nếu không sinh được thì mày cứ chờ đấy.” Phạm Xuân Hà hung tợn nói.

Nhà bà ta đã phải chi rất nhiều tiền để mua được đứa con dâu này, hai năm qua cho nó ăn cho nó ở, nhà bà ta đã thiệt hại quá nhiều, nếu sau này đến cả một đứa con trai cũng không đẻ ra được thì còn giữ cái thứ vô tích sự đó làm gì?

Phạm Xuân Hà đe nẹt xong liền về nhà. Ngu Thanh Nhàn quay đầu nhìn về phía đó, mắt đen kịt lại.

Thôn Xương Sơn này, khắp chốn đều khiến cô thấy ghê tởm, đặc biệt là gia đình Thường Bảo Căn.

Cô vốn định từ từ xử lí từng bước, nhưng giờ cô không muốn thế nữa, bọn chúng đáng ghê tởm đến độ cô không thể chịu nổi, nhất định phải làm chút gì cho hả lòng.

Còn về đám đàn ông khác của thôn này, chẳng phải chúng thích nhất là cắt đứt gân chân người ta sao? Vậy hãy để chúng cũng được nếm mùi đứt gân đi.

Nhưng mà đám đó không vội, trước tiên phải xử lí ba người nhà Thường Bảo Căn đã.

Ngu Thanh Nhàn lên núi.

Lúc này đã gần chạng vạng, mặt trời đã ngả về Tây.

Ngu Thanh Nhàn thấy không ai lên núi nữa, bèn tìm một tảng đá bằng phẳng, ngồi xếp bằng, lấy ra ba lá Uẩn Linh phù dán lên người mình, bắt đầu tu luyện.

Đợi khi tia nắng cuối cùng của mặt trời đã rơi xuống, màn đêm chầm chậm phủ lên vùng đất này, Ngu Thanh Nhàn mới mở mắt ra.

Uẩn Linh phù do hệ thống cung cấp quả thật dùng tốt hơn những thứ bùa chú cô từng dùng trước đây, ba lá phù bị luyện hóa hết, tu vi của cô tăng một mạch lên thẳng Luyện Khí ngũ kỳ.

Cần biết một điều rằng, đời trước, cô tu luyện hơn nửa đời người, tu vi khó khăn lắm mới chạm tới Luyện Khí tứ kỳ mà thôi.

Linh khí đang lưu chuyển trong người, làm dịu đi thân thể đã tổn thương khắp chốn này.

Ngu Thanh Nhàn vào không gian, nấu một nồi cơm tẻ, lại ra ngoài dạo quanh núi rừng một vòng, hái được ít rau dại mang vào không gian nấu ăn.

Rau dại đa phần đều ngậm chút vị đắng chát, nhưng vì cho nhiều dầu mỡ nên ăn cũng khá ngon miệng.

Ăn xong một bát tô cơm tẻ, cái bụng đã réo cả ngày trời của cô mới thư thái hơn một chút.

Ngu Thanh Nhàn vơ đại chút củi rồi mang về nhà Thường Bảo Căn.

Cơm tối có khác so với cơm trưa. Ngu Thanh Nhàn cũng được chia cho một ít đồ ăn, nhưng lượng thực sự rất nhỏ, cơm với rau trộn chung còn chưa được lưng bát.

Ngu Thanh Nhàn đã ăn no, cũng chẳng để ý chút đồ ăn này.

Phạm Xuân Hà thấy cô liền bắt đầu mở miệng mắng, Thường Bảo Căn đang ngồi với Thường Đại Đức, cùng nói về những chuyện trong thôn này.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 161: Chương 161



Thường Đại Đức thích hút thuốc, thứ thuốc ông ta hút cũng là t.h.u.ố.c lá trồng trong vườn, mùi vị rất gắt.

Thường Bảo Căn cũng thích hút, hai người phì phèo nhả khói, khề khà với nhau, thấy Phạm Xuân Hà hùng hổ chửi bới Ngu Thanh Nhàn cũng không có ý ngăn lại.

Phạm Xuân Hà càng nói càng hăng, tay lại bắt đầu vung về phía Ngu Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn lập tức nhìn chằm chằm, tay trái búng về phía Phạm Xuân Hà một tia linh lực, tay của Phạm Xuân Hà khựng lại giữa không trung, vòng một vòng, lấy một góc độ hết sức quỷ dị tạt thẳng vào đầu Thường Đại Đức.

Vừa rồi Phạm Xuân Hà dồn sức đánh rất mạnh, cho nên tát một cái trung Thường Đại Đức làm ông ta choáng váng.

Trong nhà này, ông ta vốn là người nói một không ai dám nói hai, Phạm Xuân Hà ác mồm như thế nhưng chưa từng nói một câu hỗn hào với ông ta, lúc nào cũng phải nịnh nọt tránh để ông ta nổi nóng.

Thường Đại Đức được bợ đỡ lâu rồi, ngày ngày đều rất hài lòng với thái độ của mọi người trong nhà, cho nên đã nhiều năm chưa từng đánh chửi Phạm Xuân Hà.

Người ta thường nói, đầu nam giới, thắt lưng nữ giới, đó là hai nơi không thể đụng vào, Phạm Xuân Hà dám đánh lên đầu ông ta, Thường Đại Đức cảm thấy uy nghiêm của mình đã bị khiêu khích, bèn đứng phắt lên, vung tay cho Phạm Xuân Hà một cái tát trời giáng, mặt bà ta lập tức sưng vù.

Phạm Xuân Hà bụm mặt: “Thường Đại Đức, ông đánh tôi?”

Thường Đại Đức cau mày, thản nhiên nói: “Đánh thì sao?”

Thường Đại Đức chính là một trong số rất ít đàn ông trong thôn không có thói quen đánh vợ.

Nhưng xưa nay ông ta chưa hề cảm thấy đánh phụ nữ thì có vấn đề gì, ông ta không đánh vợ chủ yếu là vì Phạm Xuân Hà luôn lấy lòng ông ta, ông ta cũng lười kiếm chuyện đánh vợ.

Nhưng nay, Phạm Xuân Hà đã dám đánh lên đầu ông ta như thế, chả lẽ còn muốn ông ta nhẫn nhịn?

Phạm Xuân Hà thấy đầu ong ong từng đợt, liếc nhìn thằng con đang ngồi cùng chồng, thái độ chẳng hề để ý, lại nhìn sang Ngu Thanh Nhàn, thấy cô như đang cười mỉa.

Trong nháy mắt, Phạm Xuân Hà chợt cảm thấy xấu hổ cực kì, lập tức, cơn giận bốc lên đầu, bà ta cho rằng sự uy nghiêm của mình với Ngu Thanh Nhàn đã bị hao tổn, bèn gào lên một tiếng, nhào vào Thường Đại Đức.

Thường Đại Đức thật không ngờ Phạm Xuân Hà lại dám nổi điên với mình, đánh chồng trước coi như lỡ tay đi, nhưng giờ còn muốn đánh ông ta.

Thường Đại Đức không ngại đánh cho bà vợ đã sống cùng mình mấy chục năm một trận nhớ đời.

Thường Bảo Căn đương nhiên không thể đứng nhìn cha mẹ đánh nhau, bèn bước lên can ngăn, trong lúc ấy cũng bị đánh mấy cái, lửa giận bùng lên, chẳng quan tâm điều gì nữa, nhào vào vớ được ai liền đánh.

Ngu Thanh Nhàn vẫn chắp tay sau lưng, ngón tay vẽ lên không trung một đường cuối cùng, đó là đồ án của một bùa chú khiến người ta kích động hơn bình thường.

Bùa chú này do cô tự mình sáng tạo ra trong khi còn trẻ con chưa chín chắn, tác dụng của nó là phóng đại những tâm tình chôn sâu nơi đáy lòng con người, đặc biệt có hiệu quả cực kì rõ rệt với những cảm xúc tiêu cực như tham lam, thèm khát, tức giận…
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 162: Chương 162



Không có bút, không có giấy vàng, cũng không có mực chu sa, Ngu Thanh Nhàn chỉ có thể dùng linh lực làm mực, lấy tay làm bút, vẽ vào không trung, như thế đặc biệt tiêu hao linh lực.

Vẽ xong phù chú này, cô cảm thấy linh khí trên người đã bị tiêu hao sạch sẽ, nhưng trông gia đình kia nhào vào đánh nhau túi bụi, lòng lại cảm thấy thật đáng giá.

Phòng riêng của nguyên thân là phòng chứa đồ cũ và đồ vứt đi của nhà họ Thường, sau đống đồ bừa bộn bẩn thỉu là một chiếc giường ghép bằng những ván gỗ lởm chởm, giường rất nhỏ, chỉ đủ chỗ cho cô nằm im, trên đó có để vài món đồ ít ỏi của cô ấy.

Ngu Thanh Nhàn không lên giường nằm mà tìm một chiếc đệm rách ở góc phòng, khoanh chân ngồi xuống, tranh thủ từng chút thời gian để tu luyện.

Linh khí trong thế giới này quá loãng, nhưng ít ra như thế đã khá hơn thế giới trước rồi.

Nửa đêm, Ngu Thanh Nhàn mở mắt nhìn ra cửa, đồng thời, cô nhón chân đứng lên, ghé mắt nhìn qua khe, thấy Phạm Xuân Hà đang rón rén từ trong nhà ra ngoài.

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy Phạm Xuân Hà có gì đó mờ ám, bèn quả đoán bám theo.

Tối nay không trăng, nhưng trời trong, đầy sao, Phạm Xuân Hà chạy thẳng một đường lên núi, Ngu Thanh Nhàn lén lút bám theo sau, giữ một khoảng cách an toàn đủ để ẩn thân.

Đích đến của Phạm Xuân Hà là một căn nhà gỗ nhỏ, đó là căn nhà nghỉ tạm của những người săn thú trước kia.

Ngu Thanh Nhàn tới gần cửa phòng liền nghe được tiếng Phạm Xuân Hà từ bên trong truyền ra.

“Ông già này, nửa đêm nửa hôm nhất quyết muốn gặp người ta làm gì? Tối nay tôi vừa mới đánh nhau một trận với lão già hèn nhát Thường Đại Đức kia, đang bực mình đây.”

Tiếp đó liền có tiếng một người đàn ông vọng ra: “Đánh nhau à? Sao lại đánh? Đánh như thế nào? Giống như chúng ta hay làm, c** q**n áo lên giường đánh nhau à?”

Đi cùng với giọng người đàn ông kia còn có những tiếng sột soạt đầy mờ ám.

“Nói linh tinh cái gì, gã Thường Đại Đức kia đánh tôi, ông phải báo thù cho tôi đó, không thì tôi còn cần ông làm gì chứ.”

“Biết rồi biết rồi, cởi dây lưng đi mà, tôi thèm muốn c.h.ế.t rồi đây.” Người đàn ông kia vừa dứt lời chưa được hai giây, Ngu Thanh Nhàn đã nghe thấy tiếng nam nữ r*n r* và tiếng da thịt va vào nhau.

Những âm thanh đó quá là ghê tai, Ngu Thanh Nhàn vội vàng rời khỏi đó, sắc mặt ghê tởm như vừa nuốt phải một con ruồi.

Cô vừa về đến căn phòng chứa đồ cũ của mình được một lát, Phạm Xuân Hà cũng đã trở về.

Tính lộ trình về đây, Ngu Thanh Nhàn đoán chừng gã tình nhân của Phạm Xuân Hà còn chưa kéo dài được 5 phút.

Hôm sau, công việc cũng giống như ngày hôm trước, sáng sớm, Ngu Thanh Nhàn lên núi hấp thu nắng sớm và tu luyện, tiện thể kiếm chút đồ ăn từ trong núi rừng, cắt một sọt cỏ heo.

Trên đường đi bẻ ngô, cô lại lẻn vào nhà Thường Đại Hữu, cho cô nữ sinh kia một bát cơm.

Mỗi lần tới, cô chỉ đưa cơm rồi rời đi, liên tục mấy ngày đều không có gì khác biệt. Nhưng hôm nay, khi cô ra đến cửa, cô nữ sinh viên kia gọi cô lại.

“Sao cô phải giúp tôi?” Giọng cô gái khàn khàn, như là đã lâu không lên tiếng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 163: Chương 163



Ngu Thanh Nhàn quay đầu lại, bước tới bên giường, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói: “Tôi không cần biết cô có tin tôi không, nhưng tôi cũng chỉ là người bị bán tới đây, chỉ có điều, tình hình của tôi không giống cô, tôi bị cha mẹ bán tới đây, ừ, là cha mẹ ruột.”

“Muốn giúp cô chẳng vì gì khác, chỉ là muốn giúp thôi. Nếu cô nhất định muốn một lý do thì có thể đó là nhìn cô thấy thương thân.”

Ngu Thanh Nhàn đi rồi, cô nữ sinh kia ngơ ngác nhìn lên nóc nhà hồi lâu mới cầm bát cơm Ngu Thanh Nhàn để lại lên.

Đồ ăn Ngu Thanh Nhàn mang đến cho cô gái đều là đồ ngon, hôm nay có thịt gà xào, dùng rất nhiều dầu, cơm cũng là gạo tẻ.

Hôm qua là cơm tẻ với đầu thỏ xào cay, hôm trước lại là cá kho.

Chưa nói ở thôn nhỏ heo hút này, ngay cả ở nhà nữ sinh viên cũng không thể liên tục thịt cá như vậy.

Cô nữ sinh không biết liệu lời Ngu Thanh Nhàn vừa nói là thật hay giả, nhưng khi rơi vào chốn địa ngục chỉ toàn là tuyệt vọng này, có một người như thế đi tới bên cạnh, bất luận ý tưởng là tốt hay là xấu, cô ấy đều muốn vì bản thân mà cược một lần.

Kết quả là tốt hay xấu, chính cô ấy sẽ tự gánh chịu, bởi dẫu sao chăng nữa, đâu còn kết cục nào có thể tồi tệ hơn lúc này, nhưng nhỡ đâu, nhỡ đâu có thể thành công?

Nhỡ đâu đây lại chính là chiếc phao cứu mạng của cô ấy thì sao?

Đứng trước một cơ hội như thế, cô nữ sinh không nỡ buông tay, cũng không dám buông tay.

Thôn Xương Sơn ít đất ít ruộng, vài ngày nữa thu hoạch ngô, công việc tiếp theo là chặt bỏ thân ngô, Ngu Thanh Nhàn bị phân công đến khu vực càng lúc càng xa, còn xui xẻo cho làm chung chỗ với Hạ gia trang.

Biếng nhác cả buổi sáng, đến trưa Hạ Văn Tĩnh lại tìm tới cô.

“Sao mấy bữa nay chị không đến gặp em?"

Nguyên thân sống ở nhà họ Thường cực vô kể, thế nên buổi trưa bắt đầu làm việc gặp mặt người trong nhà đã trở thành một trong những khoảnh khắc nhẹ nhàng hiếm hoi đối với cô ấy, mà đa phần người cô gặp vào buổi trưa là Hạ Văn Tĩnh.

“Bận, không rảnh.” Ngu Thanh Nhàn hời hững đáp.

Hạ Văn Tĩnh mím môi không hài lòng, thấy chị gái mình không còn tốt tính như thường ngày dỗ dành mình, trong lòng thoáng chút tủi thân lại như cùng chung mối thù.

Cô ta nổi giận với Ngu Thanh Nhàn: “Thì lúc trước chị cũng bận mà, cũng thường đến chơi với em đó thôi? Nhất định là bà già nhà họ Thường kìa hạch sách chị rồi!!”

"Chị đó, tính tình yếu đuối, người hiền lành dễ bị ức h**p, ngựa dễ bảo thường bị người cưỡi! Bà già đó thấy chị dễ ăn h.i.ế.p nên ngày nào cũng lôi chị ra chì chiết!” Hạ Văn Tĩnh lại ca bài ca con cá không biết đã nghe bao nhiều lần.

Nhìn vẻ ngây thơ tốt bụng như thấy sen trắng ‘gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn’ của Hạ Văn Tĩnh, Ngu Thanh Nhàn thoáng hiện ý cười.

Cô ta được bố mẹ cưng chiều, muốn làm gì thì làm mà không nghĩ trước tính sau, còn nguyên thân? Để giành được chút thừa nhận và yêu thương ít ỏi, cô ấy bán mạng làm lụng, ngoan ngoan nghe lời, làm một cô gái nhu thuận chăm làm, người người đều khen.

Nhưng nguyên chủ bé nhỏ ấy nhận lại được gì? Bất kể là khi nào, chỉ cần cô em gái này muốn, cô ấy vĩnh viễn bị lấy đi một thứ gì đó.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 164: Chương 164



“Con hiểu chuyện, lấy chồng sớm, gánh vác cực nhọc trong nhà, đừng giận bố mẹ.”

“Bố mẹ dùng tiền sính lễ của con xây nhà cho Văn Tĩnh không phải vì con sao? Con sắp đi làm dâu, vất vả cho Văn Tĩnh ở nhà chăm sóc ba mẹ thay con, con phải nhớ ân tình của em, không được vong ơn bội nghĩa.”

"Cơ thể Văn Tĩnh yếu đuối, ngoài đi học ra không còn con đường nào khác, nhà chúng ta không mấy khá giả, con là chị, đã hiểu chuyện, không cần đi học nữa.”

Rõ ràng là thiên vị, dối trá, gây tổn thương một cách trắng trợn, đời người chỉ có mấy mươi năm lại sống không bằng ngọn cỏ dưới đất, một hạt bụi thấp kém.

Kẻ làm bố làm mẹ tán tận lương tâm này vô sự tự thông, kẻ tung người hứng!

Còn Hạ Văn Tĩnh thì sao?

Cô ta luôn đứng ở góc độ của nguyên thân mà chỉ tay năm ngón cuộc sống của cô, nhưng cô ta đã làm được điều gì thiết thực cho cô chưa?

Không hề, chẳng qua chỉ đứng khua môi múa mép.

Nghĩ đến đây, Ngu Thanh Nhàn dừng công việc đang dở tay, cười hỏi Hạ Văn Tĩnh: "Thế làm sao để cứng rắn, em dạy chị nhé?”

“Em vác cặp đi lên xã, lúc về kêu ca thịt trong căn tin không ngon, chị em dã mấy tháng không động đến đồ ăn mặn, em biết không? Em than học toán khó, thầy cô nghiêm khắc khó tính, bạn bè nói xấu, là chị em phải bỏ học để đổi lấy, em biết không?” Ngu Thanh Nhàn chậm rãi nói ra, cô nhìn thẳng vào Hạ Văn Tĩnh, cười như không cười.

Hạ Văn Tĩnh bỗng cảm thấy người chị vừa quê mùa vừa gầy trước mắt đã thay đổi, một trời một vực so với trước đây.

Nếu là trước đây thì khi nói những lời này với cô, hoặc là cười khổ nói mình không hiểu hoặc là im lặng không nói.

Mình hận không thể đay nghiến chị ta một trận, đến cuối cùng vẫn là chị ta nhận lỗi.

Nay thay đổi rồi? Hạ Văn Tĩnh thoáng run sợ, bất giác lùi lại một bước, thậm chí không để ý rằng Ngu Thanh Nhàn đã nói “chị gái em" thay vì "chị".

“Chà chà, coi kìa, em lại ‘không biết’ nữa rồi…”

Ngu Thanh Nhàn cúi đầu khẽ cười, tiến lên một bước, nhẹ giọng nói:

"Khi em ngồi trong một lớp học sáng sủa, cùng đi dạo quanh với đám bạn thì chị cô thế nào, chỉ lẩn quẩn trong mớ việc nhà không xong, đống quần áo chất núi, đồng án làm không xong, con cái chăm không xuể.”

“Em thơ ngây, tốt bụng, yếu đuối. Bố mẹ lo em lấy chồng sẽ bị nhà chồng ức h.i.ế.p nên lập tức "gả’ chị để đổi lấy tiền sính lễ, xây nhà kén rể cho em. Chị không muốn, chị phản kháng, bị bố của em đánh một trận, sau cùng đêm khuya trói chị mang đi.”

Ngu Thanh Nhàn tiến lại gần, nhẹ nhàng bày tỏ nghi hoặc:

"Nói chị nghe, hai đứa trẻ trong cùng một bào thai mà sao lại có khác biệt lớn thế? Cô gái bị bán đi, là loại thấp hèn nhất, nhà mẹ sẽ không ra mặt, không có chỗ dựa đáng tin. Nói chị nghe, cứng rắn thế nào, dựa vào cái miệng chỉ biết nói mà không biết làm của em sao? Em gái, chị thật sự, ngưỡng-mộ-em…”

Người đang trước mặt, rõ ràng nói rất từ tốn và vô hại, thế mà Hạ Văn Tĩnh lại dựng tóc gáy, lưng gần như áp sát vào thân cây, không dám thở mạnh, miệng lưỡi sắc bén thường ngày giờ lại im như thóc

“À phải, em có biết nhà họ Thường cho bao nhiêu tiền sính lễ không? Hai trăm tám mươi tám đồng, số sính lễ cao nhất từ trước đến giờ của thôn mình đó.”
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 165: Chương 165



Ánh mắt đen láy của Ngu Thanh Nhàn nhìn vò gương mặt bắt đầu tái nhợt của Hạ Văn Tĩnh, ngữ điệu trở nên thích thú:

“Quá tốt, như vậy thì không chỉ có thể xây nhà cho em mà còn dư dả để phụ cấp cho gia đình nhỏ của em sau này. Mua đồ đẹp nè, lên xã ăn nhà hàng nè, mua chun cột tóc xinh xinh rồi nhớ ốc sên thoa mặt nữa.”

Nói đoạn, Ngu Thanh Nhàn đột ngột giơ cổ tay trắng trẻo, xắn tay áo lên làm lộ ra những vết sẹo và vết bầm tím lớn nhỏ, giọng điệu gần gũi thì thầm:

"Mặc dù chị ba bữa một trận nhỏ, hai bữa một trận lớn, làm cực nhất lại ăn ít nhất, nhưng miễn là em hạnh phúc, chị cũng rất vui.”

Cô hơi ngẩng đầu lên nhìn Hạ Văn Tĩnh cao hơn nguyên thân một đầu sắc mặt hồng hào với mái tóc đen nhánh, cười hỏi:

“Em gái, em bảo chị phải kiên cường, thế em làm thế nào để sống vui sống tốt nhỉ? Nói chị nghe, làm thế nào?”

Hạ Văn Tĩnh như con cá mắc cạn, sau khi vùng vẫy một lúc lâu đã quay trở lại mặt nước đầy dưỡng khí, cuối cùng cô ta chậm rãi thở ra một hơi, cô ta ủy khuất vô tội cụp mắt xuống:

“Chị, chị đang trách em? Nhưng mà người gả chị đi là bố mẹ, không cho chị đi học cũng không phải em, chị nói em như vậy thật không công bằng, chị thay đổi rồi.”

Nói xong, trên mặt cô ta nước mắt giàn giụa, buồn bã thất vọng nhìn Ngu Thanh Nhàn,

“Kìa kìa, sao lại khóc? Sao chị có thể trách em? Chị thương em, không tiếc thể xác dù thịt nát thương tan vì hạnh phúc của em, sao em có thể hiểu là trách móc em?"

Ngu Thanh Nhàn giơ tay lên gạt đi nước mắt của cô ta, với đôi mắt sâu thẳm và giọng điệu đau khổ, đôi trên lại vểnh cao.

Từ khi còn bé, mỗi khi Hạ Văn Tĩnh làm sai chuyện gì đều sẽ trưng ra bộ mặt ‘ủy mị’ này, Hạ Thiên Cao thấy vậy liền đánh nguyên thân một trận tơi tả.

Hạ Văn Tĩnh đợi Hạ Thiên Cao đánh cô xong mới đi xin lỗi cô, sau đó lại tiếp diễn.

Tuy nguyên thân hiền lành, nhưng tuyệt đối không phải kẻ ngốc, cô ấy không hiểu Hạ Văn Tĩnh là loại người như thế nào thật sao?

Cô ấy biết, song từ nhỏ đến lớn những người đối xử tốt với cô ấy quá ít, thế nên có biết bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Hạ Văn Tĩnh, cô ấy cũng theo bản thân mà vờ đi không tin.

Cô ấy quá thiếu thốn tình thương, cuộc sống nhiều cay đắng.

Một đứa trẻ như thế, chỉ cần người ta cho cô ấy chút ngọt ngào cô đều có thể dâng mạng mình cho người, loại người này Ngu Thanh Nhàn đã gặp qua.

“Chị à.”

Trong lòng Hạ Văn Tĩnh dâng lên một nỗi hoang mang khó tả, cảm giác ngột ngạt vừa rồi lại ập đến, sống lưng bất giác đổ mồ hôi.

Sợ rồi sao? Ánh mắt Ngu Thanh Nhàn trở nên lạnh lùng, khóe mắt thoáng thấy một bóng người, tay phải đẩy Hạ Văn Tĩnh ra, cô lùi lại vài bước để nhìn người đang tới.

“Hạ Thanh Nhàn, cô lại bắt nạt Văn Tĩnh. Cô ấy tốt với cô, sao cô nỡ ăn h.i.ế.p nó?"

Một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi đi tới, đỡ vai Hạ Văn Tĩnh và liếc nhìn Ngu Thanh Nhàn đầy lạnh lùng.

Nghe tới đây, Ngu Thanh Nhàn đã chắc chắn rằng kẻ trước mặt cô là ai.

"Chậc chậc, con mắt nào của anh thấy tôi ăn h.i.ế.p nó? Sao tôi ăn h.i.ế.p nó? Mù mắt thì đi khám đi, đừng đến đây mất mặt lắm.”
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 166: Chương 166



Đồng Thuần An xuất thân là người trong thành, xem như là người có văn hóa, thường ngày tỏ vẻ xa lạ với những người trong thôn này, ánh mắt nhìn nông dân chân đất như bọn cô cũng kiêu ngạo.

Người duy nhất trở thành ngoại lệ của cậu ta là Hạ Văn Tĩnh.

Thế nhưng, một kẻ thanh cao như cậu ta lại không hề có nét ngạo nghễ của người có học khi lấy tiền bán thân mua mạng của nguyên thân đi làm ăn, cũng không cảm giác tiền này dính m.á.u mà xài rất thoải mái.

Lúc lấy tiền, vẻ thanh cao và ngông nghênh thường ngày của hắn bị chó gặm rồi sao? Nhìn mãi không ra.

Mỗi năm khi Hạ Văn Tĩnh nhớ đến nguyên thân, hắn còn đau lòng khuyên nhủ cô ta, rõ ràng hắn có qua lại với nguyên thân được bao lần mà lại ra vẻ quen thuộc với cô, buồn nôn.

Đích thị là một kẻ đạo đức giả.

Sự xuất hiện của Đồng Thuần An khiến Hạ Văn Tĩnh luống cuống.

Vừa rồi anh ấy nghe được bao nhieu? Anh ấy sẽ nghĩ thế nào về mình? Anh ấy cũng sẽ nghĩ mình giả tạo như chị mình chứ?

Đột nhiên cô ta cảm thấy giận vì sao chị lại nói những lời đó, thậm chí còn thắc mắc liệu chị ta có đang cố ý nói cho Đồng Thuần An nghe không.

Cô ta chưa bao giờ ghét chị mình đến thế. Chẳng lẽ chị mình lại vui vẻ khi cô gặp khó khăn sao?

Nghĩ đến đây, Hạ Văn Tĩnh khóc như hoa lê rơi: "Dù chị tin hay không, nếu có thể, em thật sự bằng lòng gả đi, chịu khổ thay chị.”

Ngu Thanh Nhàn chưa kịp nói gì, Đồng Thuần An đã cảm động trước: "Văn Tĩnh, em thật tốt bụng!"

“Ồ? thế thì tốt. Giờ nhà họ Thường chê bai ngoại hình của chị gầy gò quá sau này không dễ sinh con. Nhìn em là biết cơ thể khỏe khoắn nhà họ Thường chắc chắn sẽ rất vui. Hay là em đi nhờ bố trao đổi lại với nhà họ Thường nhé?"

Chiêu lấy lui làm tiến này Hạ Văn Tĩnh đã sử dụng vô số lần, mỗi lần sử dụng thì chị gái cô ta sẽ rất rộng lượng tha thứ, cô ta nằm mưo cũng không ngờ tới người chị ngốc nghếch thật thà ấy không bị dính chiêu.

Hạ Văn Tĩnh trợn to hai mắt, miệng há to lại há to thêm, thốt không ra lời.

Những ngón tay của Ngu Thanh Nhàn khẽ di chuyển trên người cô ta, một lá bùa vẽ ra trong không khí.

"Không, tôi không muốn đến nhà họ Thường gớm ghiếc, bẩn thỉu đó, tôi không muốn lấy Thường Bảo Căn xấu xí hôi hám, tôi không muốn bị đánh, dựa vào cái gì bắt em đi! Chị không muốn tốt cho tôi!”

“Tôi muốn lấy Đồng Thuần An, tôi muốn lên thành làm người thành thị, nhà họ Thường xứng sao? Chị không thể không gây chuyện mà an phận được hả? Bộ ở quê đánh vợ là bất thường? Chị oan ức cái quái gì, cũng chả trách được tôi!”

Hạ Văn Tĩnh mất kiểm soát nói hết những lời thật lòng, cả thế giới đột nhiên tĩnh lặng.

Cô ta không dám nhìn Đồng Thuần An, nét mặt kinh hãi khó lòng tin nổi, sau đó thét lên rồi khóc lóc chạy đi.

Đồng Thuần An đứng nghệch ra, chợt cất giọng mắng chửi: "Đồ đàn bà độc ác, Văn Tĩnh là em gái cô, em gái ruột, cô lại đẩy cô ấy vào chỗ chết? Cô thấy cô ấy chướng mắt?”

"Ồ, nó không vào chỗ c.h.ế.t được nên tôi được." Vẻ mặt của Ngu Thanh Nhàn u ám: “Thì ra cậu cũng biết tốt xấu? Tôi còn tưởng cậu không biết? Biến ngay cho tôi, lần sau còn nói trước mặt tôi, gặp đâu đánh đó.”
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 167: Chương 167



Ngu Thanh Nhàn quay người đi, bỏ mặc Đồng Thuần An đang sắp nổ tung đằng sau.

Buổi chiều tan làm về nhà, Phạm Xuân Hà phá lệ không chửi rủa ai, bà ta bận bịu trong bếp.

Ngu Thanh Nhàn lấy thức ăn cho lợn ra và cắt nhỏ, cả sọt thức ăn cho lớn chưa cắt xong thì một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi xách chai rượu bước vào nhà Thường Bảo Căn.

Thường Đại Đức từ trong nhà ra nghênh đón, nhìn thấy chai rượu trong tay hắn, ông ta liền cười nói: "Bảo Kim tới rồi? Ông nói tới là tới còn mang rượu nữa, nhà tôi chuẩn bị cả rồi.”

Người đàn ông tên Bảo Kim cười khoái chí: "Chú nói nghe xa lạ quá, cháu đến nhà chú ăn cơm là hời rồi, nếu không mang gì thì em ngại lắm. Chỗ rượu này đủ cho chú cháu mình đêm nay không say không về.”

"Được, được, không say thì không về, không say thì không về. Mau vào nhà, mau vào nhà, thím cháu sắp nấu xong rồi." Thường Đại Đức gọi Thường Bảo Kim vào nhà.

Thường Bảo Căn lấy số t.h.u.ố.c lá được cất kỹ cho ông ta một điếu, ba người đàn ông ngồi nhà trên phì phèo khói thuốc.

Phạm Xuân Hà nhanh chóng bưng thức ăn lên, Ngu Thanh Nhàn nhìn bóng lưng bà ta và chợt cảm thấy hôm nay bà ta rất khác thường.

Tóc bà ta được chải thẳng hơn bình thường, mặc bộ đồ đỏ hoa nhí, không biết có phải do ánh đèn hay không mà sắc mặt của Phạm Xuân Hà trông nhợt nhạt hơn bình thường rất nhiều.

Điều kỳ lạ nhất là nay Phạm Xuân Hà không mắng cô!

Lúc bình thường, miệng của Phạm Xuân Hà ngoại trừ ăn sẽ không chịu ngừng, thật sự rất hiếm khi thấy bộ dạng hiền thục như hôm nay.

Ngu Thanh Nhàn lục lọi ký ức của nguyên thân và phát hiện mỗi lần Phạm Xuân Hà hiền lành thế này là lúc trong nhà có khách và thường là có Thường Bảo Kim.

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy hơi khác thường khi Phạm Xuân Hà chạy đến nhà gỗ nhỏ.

Sự khác thường này càng rõ ràng hơn khi ăn uống. Bà ta ăn với tốc độ nhã nhặn hơn nhiều so với bình thường và trở nên dịu dàng hơn với những người có mặt.

Bố con Thường Đại Đức đẩy chén đổi chung cùng Thường Bảo Kim, tửu lượng của bố con Thường Đại Đức không tốt lắm, chưa gì đã say về phòng nghỉ rồi.

Ngu Thanh Nhàn bị đuổi về phòng.

Cô luôn để ý động tĩnh bên ngoài và rồi trông thấy Phạm Xuân Hà ra hậu viện, một lúc sau Thường Bảo Kim cũng đi theo. Ngu Thanh Nhàn vội vàng đi theo từ xa.

Vừa đến chân tường ở hậu viện, cô bắt gặp Phạm Xuân Hà bẽn lẽn nép mình vào vòng tay của Thường Bảo Kim như một cô gái mười bảy mười tám, tay của Thường Bảo Kim cũng lần mò trong quần áo của Phạm Xuân Hà.

Ngu Thanh Nhàn kinh ngạc bịt miệng.

Thường Bảo Kim là cháu trai của Thường Đại Đức, ông ta chỉ hơn Thường Bảo Căn mười lăm tuổi, năm nay cũng bốn mươi lăm rồi. Còn Phạm Xuân Hà gần năm mươi rồi thì phải?

Tam quan của Ngu Thanh Nhàn chịu đả kích một phen. Cô nghĩ Phạm Xuân Hà đúng là biết cách chơi. Tình yêu bị ngăn cấm giữa thím và cháu trai, hấp dẫn quá.

Ngu Thanh Nhàn nghĩ đến gương mặt bình thường với những nếp nhăn và lốm đốm của Phạm Xuân Hà lại thấy quá đúng với câu của người xưa.

Cóc tìm ếch, xấu xí nhưng vui.

Hạ Văn Tĩnh vừa khóc vừa chạy về nhà, nằm trên giường gào khóc.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 168: Chương 168



Chị dâu cả Hạ và chị dâu hai Hạ kinh ngạc nhìn nhau: “Lại gây chuyện gì nữa?”

Chị dâu hai Hạ vội vàng chạy ra ngoài, gọi mấy đứa nhỏ đang chơi bên ngoài vào rồi dẫn chúng đến phòng của chị dâu cả Hạ: “Lại chọc cô mấy đứa à?”

Chị dâu hai Hạ nhìn bọn nhỏ chằm chằm.

Chị dâu cả Hạ và chị dâu hai Hạ người trước người sau gả vào đây, cả hai lần lượt sinh hạ một trai một gái. Bởi vì trong nhà đều có chung người, chị dâu cả Hạ và chị dâu hai Hạ sống hòa thuận, bọn nhỏ cũng rất thân với nhau.

Con trai của chị dâu cả Hạ lớn hơn, thằng bé chưa đến tuổi đi học cũng chưa cho tên cúng cơm, chỉ gọi nó là Hạ Đại Đản.

Hạ Đại Đản là con cả trong nhà, hôm nay nó dẫn mấy đứa em ra ngoài chơi, không thấy cô mình đâu: "Ai chọc cô, có ai chọc cô đâu."

Cô ấy đi rồi, không ai động đến cô ấy nữa. "

Chị dâu cả Hạ và chị dâu hai Hạ nhìn nhau, chị dâu cả Hạ nói với Hạ Đại Đản: "Rồi, tụi con đi chơi đi."

Hạ Đại Đản đang thích thú ngắm đàn kiến di chuyển ở bên ngoài, nghe vậy, cậu bé dắt mấy đứa em hậm hực bỏ đi.

Chị dâu cả Hạ trầm ngâm: "Hay là lại đi tìm em chồng lớn? Chịu oan ức bên em chồng lớn nên khóc lóc?”

Họ đều biết Hạ Văn Tĩnh thích buôn dưa lê với em chồng cả vào buổi trưa

Chị dâu hai Hạ bức xúc: "Chị coi nó có gây thù chuốc oán gì với em chồng lớn? Đã bị nó làm cho bị bán đi còn muốn gì nữa? Phải bức em chồng lớn đến c.h.ế.t nó mới vui lòng hay sao?”

Chị dâu hai Hạ giận đến mức đi đi lại lại trong phòng.

Chị dâu cả Hạ nói: "Em còn không biết con người đó sao? Cùng từ một bụng mẹ chui ra vậy mà trông xấu xí hơn em chồng lớn, với lòng dạ đố kỵ của nó, không nhấn em chồng lớn xuống bùn thì đâu chịu dừng tay?”

Gia đình chị dâu cả Hạ có ba chị em gái, chị dâu cả Hạ nhìn thấu lòng dạ hẹp hòi của cô ta.

Chị dâu hai Hạ thực sự không thể hiểu tại sao Hạ Văn Tĩnh lại xấu xa đến thế!

"Không được, em phải kêu Hạ Văn Dũng lên núi nói với em chồng lớn." Chị dâu hai Hạ rất lo lắng cho chị chồng, ông già chồng Hạ Thiên Cao như có bệnh, thương em chồng nhỏ hết nấc, lại ghét em chồng lớn đến tận xương tủy.

Ngang ngạnh vô lý quá, lúc trước chị chồng chỉ phạm một lỗi nhỏ ông ta liền treo em chồng lớn lên đánh đập, nếu không phải cô và chị dâu cả âm thầm nhờ người đến coi vết thương thì có lẽ em chồng lớn không sống nổi đến ngày hôm nay!

"Được, nhà họ Thường đối xử không tốt với em ấy, nghe nói thường xuyên bỏ đói, chị có lùi hai củ khoai mỡ trong bếp, em kêu Văn Dũng mang đến cho em ấy."

Hồi Chị dâu cả Hạ gả đến đây, em chồng lớn còn chưa được mười tuổi, khác một trời một vực với em chồng nhỏ lên trong sự nuông chiều, chị ấy thấy thương quá nên âm thầm đối tốt với con bé.

Họ không biết về chuyện em chồng lớn bị bán, bố mẹ chồng giấu kín như bưng cho đến khi em chồng lớn bị trói mang đi thì họ mới vỡ lẽ.

Thôn Xương Sơn chỉ cần dính líu đến phụ nữ như điên loạn, bọn cô thế mỏng lực yếu, không dám xen vào, điều duy nhất có thể làm là hết mình đối xử tốt với em chồng lớn.

Không màng điều gì khác, chỉ muốn một trái tim an.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 169: Chương 169



Sau bữa tối khi trời đã gần tối Hạ Văn Dũng mới đến, lúc này bố con nhà họ Thường đã say khướt, Phạm Xuân Hà đang ‘bận’ vụng trộm.

Nghe Hạ Văn Dũng nói, Ngu Thanh Nhàn nói: "Anh hai đừng lo, em không sợ họ, và em cũng không nhịn nữa đâu."

Ngu Thanh Nhàn có cảm giác tốt với hai người anh và em dâu của nguyên thân. Trong nhà họ Thường chỉ có hai anh em là không chà đạp mạng sống của nguyên thân để trục lợi.

Kiếp trước, sau khi Hạ Văn Tĩnh đính hôn với Đồng Thuần An, họ đã dọn ra ở riêng, hai anh em cùng ra ngoài sống.

Kiểu phân chia gia đình như họ chưa từng thấy ở khu vực này, Hạ Thiên Cao lại một lần nữa trở thành chủ đề bàn tán trong lúc rỗi rãi khắp mười dặm tám thôn.

Hạ Thiên Cao tự thấy mất mặc từ chối cất nhắc hai thằng bất hiếu sau khi Hạ Văn Tĩnh phát đạt.

Hai anh em cũng không thể tha thứ cho bố mẹ và em gái út vì cái c.h.ế.t của em gái đầu, mãi cho đến lúc nhắm mắt họ cũng không liên lạc với Hạ Văn Tĩnh xinh đẹp.

Hạ Văn Dũng lấy từ trong túi một gói giấy:

"Đây là tiền riêng anh lén chị dâu em tích góp, cũng không nhiều lắm, em cầm đi. Anh cả anh hai nhu nhược không cứu được em, đừng trách anh chị. Nhưng nếu anh chị biết em bị bán sớm hơn, chỉ cần biết sớm một tiếng thì anh chị cũng sẽ không để người thôn Xương Sơn mang em đi.”

Người của nhà họ Thường ăn xong bữa tối mới đi đón nguyên thân, mà nguyên thân vừa mới bị Hạ Thiên Cao mượn cớ đánh một trận ngày trước đó.

Người thôn Xương Sơn thôn đến đông đảo, anh em Hạ Văn Dũng và Hà Văn Cường chỉ có hai người căn bản đánh không lại bọn họ, chỉ có thể bất lực nhìn nguyên thân bị lôi đi.

“Anh hai, em chưa bao giờ trách anh.” Trên thế giới này, Ngu Thanh Nhàn bị tình cảm chi phối rất nặng, Ngu Thanh Nhàn cảm nhận khi nguyên thân gặp được anh và chị dâu là một sự ấm lòng.

“Rồi rồi rồi, vậy thì tốt.” Hạ Văn Dũng rì rầm một mình, hai mắt lại đỏ lên.

Màn đêm dần buông xuống, Hạ Văn Dũng về nhà.

Vì trời mưa nên bầu trời đêm nay tối đen, không trăng cũng không sao, Hạ Văn Dũng đi xa hơn một chút liền biến thành một bóng đen.

Ngu Thanh Nhàn thở dài, thật muốn hỏi trong không gian của nguyên thân, tại sao có anh trai và chị dâu thương yêu cô ấy đến vậy, lại còn muốn chấp mê bất ngộ với lòng tốt ít ỏi của cô em gái giả dối ấy?

Hệ thống lặng lẽ online: "Kí chủ, kí chủ, nguyên thân đang khóc ở trong không gian hệ thống, trời ơi khóc to lắm."

Sáng hôm sau, Ngu Thanh Nhàn nhìn thấy Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc.

Trời vẫn mưa và không có dấu hiệu tạnh. Mọi người đều ở trong nhà, lúc này Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc đã đến.

Ngày mai là sinh nhật của nguyên thân và Hạ Văn Tĩnh. Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc đến tính sổ với Ngu Thanh Nhàn, Hạ Văn Tĩnh buồn bã cả ngày hôm qua, khóc sưng cả mắt.

Hạ Thiên Cao coi cô ta như đôi mắt, mắt mình bị bắt nạt, còn là đứa con gái lớn mình chướng mắt bắt nạt, Hạ Thiên Cao càng nghĩ càng không thể nuốt nổi cục tức này, mới sáng sớm đã vào thôn Xương Sơn.
 
Back
Top Bottom