Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 150: Chương 150



Cô đổi hướng, đi về phía sau núi.

Tục ngữ nói dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông, thôn Xương Sơn tựa vào một quả núi lớn, trên núi sản vật phong phú, nếu nói nghèo thì cũng không nghèo lắm, nhưng người ở thôn Xương Sơn có chung một đặc điểm, đó chính là lười.

Thà ờ trong thôn kiếm mấy điểm công dưới ruộng, cũng không muốn làm việc vất vả thêm chút nào. Chỉ khi nào thực sự thèm ăn, hoặc đói quá họ mới nghĩ đến chuyện lên núi kiếm đồ ăn.

Đang giữa tháng chín, buổi sáng trời thu mát mẻ, Ngu Thanh Nhàn đi sâu vào trong núi, chưa đi được bao lâu đã có một con thỏ xám chạy qua trước mặt cô.

Ngu Thanh Nhàn không hề nghĩ ngợi lập tức đuổi theo, đồng thời còn nhặt một viên đá dưới đất lên, lợi dụng đúng cơ hội ném một phát về phía trước, con thỏ lảo đảo rồi ngã xuống đất.

Ngu Thanh Nhàn thở hổn hển chạy tới nhặt thỏ, sau đó phải dựa vào gốc cây th* d*c.

"Hệ thống, ta đã hoàn thành mĩ mãn một nhiệm vụ, không có phần thưởng nhiệm vụ à?" Đời trước văn học giải trí rất phát triển, tiểu thuyết xuyên không có hệ thống như cô rất nhiều.

Mỗi khi so sánh với các nhân vật chính trong tiểu thuyết xuyên không, Ngu Thanh Nhàn luôn cảm thấy mình thua thiệt.

Hệ thống điên cuồng lóe lên trong không gian hệ thống, nó rất chột dạ.

Ngu Thanh Nhàn là ký chủ thứ năm bị nó bắt được, lì xì của nó đã sớm phát hết rồi.

Phần thưởng nhiệm vụ không còn chút nào, mấy lần sửa lại thời gian của nó đã tiêu hao hết tất cả đồ nó tích góp được.

Có điều không sao, cô của nó là vợ của lãnh đạo, nó có chống lưng, có thể đi tìm cô hai của mình để thương lượng.

Năm phút đồng hồ sau, giọng nói máy móc của hệ thống vang lên trong đầu Ngu Thanh Nhàn:

"Lì xì cho tân thủ đã được phát xuống, xin ký chủ kiểm tra và nhận lấy."

Giây tiếp theo, trước mặt Ngu Thanh Nhàn đột nhiên xuất hiện một cái rương lớn, không biết cái rương làm bằng chất liệu gì, màu trắng bạc, rất có cảm giác khoa học kĩ thuật.

Ngu Thanh Nhàn mở ra, bên trong là đồ gia vị và một bộ nồi bát đũa rất quen mắt, thậm chí cả bếp than cũng đã chuẩn bị sẵn cho cô.

Khóe miệng Ngu Thanh Nhàn dần lộ ra nụ cười lạnh.

Hệ thống trong không gian rét run.

Cô ơi, cô cứu mạng, nó đã quên đổi nhãn hiệu trong túi lì xì rồi.

Ngu Thanh Nhàn là kiểu người ân oán rõ ràng, thù oán có thể báo ngay thì sẽ báo thù liền, tạm thời không thể thì sẽ từ từ tìm cách đáp trả sau. Mà hệ thống này, tuy đã qua vài đời ký chủ nhưng bản chất thì vẫn chỉ là một đứa nhỏ ngốc nghếch dễ lừa gạt mà thôi.

Dưới sự c**ng b*c và dùng lợi dụ dỗ từ phía Ngu Thanh Nhàn, nó phun ra hết những chuyện mình biết. Cuối cùng thật sự là do nó không nhìn nổi nữa mới vội vã tới đây, làm giao dịch với Ngu Thanh Nhàn, ký hợp đồng mới.

Vậy tức là, từ nay về sau Ngu Thanh Nhàn tiếp tục làm nhiệm vụ, trừ phúc lợi cũ là có thể tái tạo thân thể thì còn nhận được không ít lợi ích khác, dĩ nhiên, những phần thưởng đó đều là những thứ cô cần và đều sẽ không vượt qua trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới này.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 151: Chương 151



Lần này Ngu Thanh Nhàn nhận được ba lá Uẩn Linh phù, có ba tấm Uẩn Linh phù này, linh lực của cô có thể tăng lên tới Luyện Khởi nhị kỳ, hiện giờ nếu phải đối mặt với cả nhà họ Thường, cô cũng không có gì phải sợ hãi.

Nhưng chỉ đập bọn họ một trận tơi bời không phải phong cách của cô, loại người như thế, cần phải kéo hết thể diện của bọn chúng ném xuống đất mà dẫm đạp thì mới sảng khoái nhất.

Ngu Thanh Nhàn tìm một nơi có nguồn nước sạch, nhanh nhẹn g.i.ế.c thỏ, rồi lại lắc mình tiến vào không gian nướng chín nó, nấu nồi cơm tẻ, thoải mái đánh một bữa no, sau lại vẫn băn khoăn một chút, để dành một chân thỏ và một bát cơm.

Ra khỏi không gian, Ngu Thanh Nhàn đi về phía một khu đất hoang cách thôn khá xa, dựa theo ký ức của nguyên thân, cô nhanh nhẹn cắt một sọt cỏ heo, khi đã đầy sọt, định xách lên gùi về, cô lại cắt một nắm cỏ ven đường.

Khai thác trí nhớ của nguyên thân, Ngu Thanh Nhàn biết thứ cỏ này là đồ ăn khắc với dạ dày heo, heo ăn vào nhất định sẽ tiêu chảy.

Những năm này, heo chính là một loại tài sản cực kỳ quan trọng, nhưng nó có liên quan gì đến cô đâu?

Tài sản quan trọng thì cũng là của nhà họ Thường chứ không phải nhà cô.

Ngu Thanh Nhàn không sợ người nhà họ Thường sẽ phát hiện cô cho heo ăn loại cỏ gây đau bụng này, bởi vì từ khi nguyên thân tới ở nhà họ Thường, mọi việc trong nhà này, trừ nấu cơm ra, thì đều do một tay cô làm cả.

Quay trở về theo đường cũ, Ngu Thanh Nhàn lại liếc nhìn cô nữ sinh kia, nữ sinh viên đó vẫn nằm yên đúng tư thế như khi cô chạy đi, Ngu Thanh Nhàn thở dài một hơi.

Càng đặt mình vào hoàn cảnh đó thì càng thấu hiểu nỗi khổ của những cô gái bị lừa bán.

Trở lại nhà họ Thường, bấy giờ mới là 9 giờ sáng. Phạm Xuân Hà đang đứng trong sân.

“Con quỷ lười, thứ sao chổi kia, cắt có tí cỏ heo thôi cũng dây dưa đến giờ!”

“Còn đứng đấy làm gì? Không mau cái chân đi xuống đồng làm việc đi.”

Ngu Thanh Nhàn đổ cỏ heo từ trong sọt ra, vác sọt không đi ra cổng.

Giờ đã là tháng Chín, là thời điểm bẻ ngô, người trong thôn này cũng đang tất bật bẻ ngô.

Ngu Thanh Nhàn bị phân đến khu vực bên kia núi, gần kề thôn Hạ Trang, cách nơi này không xa lắm, đi bộ qua đó mất chừng bốn mươi phút.

Trên đường có rất nhiều người vác sọt cầm cuốc đi làm, Ngu Thanh Nhàn đi cuối đoàn người, canh lúc không ai để ý bèn lẻn về phía nhà Thường Đại Hữu, gia đình đã mua nữ sinh viên.

Người nhà Thường Đại Hữu đều đã đi làm, không ai ở nhà, Ngu Thanh Nhàn tìm một góc không ai thấy, nhảy lên tường vào sân, đi thẳng tới căn phòng đang giam giữ nữ sinh kia.

Nữ sinh viên đó đang nằm ngây người trên giường, nghe thấy tiếng ai vào nhà bèn liếc qua, ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng và sợ hãi, nhưng khi thấy người vào là Ngu Thanh Nhàn, cô sửng sốt.

Ngu Thanh Nhàn đi tới cạnh giường: “Bọn họ đi làm rồi, tôi mang cho cô chút đồ ăn.”

Ngu Thanh Nhàn lấy bát cơm tẻ cùng chân thỏ nướng từ trong sọt ra.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 152: Chương 152



Hiển nhiên chân thỏ và cơm tẻ đã khiến cô nữ sinh kia sợ hãi, đáy mắt cô ấy đầy những phòng bị, nhưng vẫn cắn răng không nói một lời, cô gái muốn động đậy, nhưng gân chân trái đã bị cắt đứt, cô không thể nhúc nhích nổi.

Ngu Thanh Nhàn nói khẽ với cô gái: “Ăn đi, muốn chạy trốn thì phải nhồi đầy bụng, dưỡng sức cho tốt mới chạy được.”

Đám người trong thôn này đã lập ra một bộ quy tắc để thuần hóa những người vợ bị mua về.

Đánh một trận, bỏ đói vài bữa, nếu còn cứng đầu thì cắt đứt gân chân, vẫn không chịu khuất phục thì đánh gãy luôn tay, như thế sẽ không chạy trốn được nữa.

Bọn người này hoàn toàn không có nhân tính, cũng không bao giờ nghĩ những người bị đánh gãy gân tay gân chân sẽ đau đớn đến mức nào, thậm chí bọn họ còn chẳng coi những người đó là con người.

Những người phụ nữ tội nghiệp ấy bị đối xử như súc vật được mua về, có thể thuần hóa thì thuần hóa, mà không thuần hóa được thì dùng bạo lực để thuần hóa, đợi sau khi sinh con, nếu còn chưa chịu nghe lời, có kẻ thậm chí còn bán trao tay luôn người phụ nữ vừa sinh con cho mình.

Ngu Thanh Nhàn quay đầu rời khỏi đó.

Cô nữ sinh nhìn cánh cửa đã đóng lại thật lâu, mới sực nhớ tới câu nói cuối cùng của Ngu Thanh Nhàn.

Cô ấy nhào về phía bát cơm tẻ và chiếc chân thỏ, bất chấp tất cả dồn vội vào miệng mình.

Vừa nhét thức ăn vào miệng, nước mắt vừa rơi lã chã, đến cuối cùng, tiếng nức nở nghẹn ngào biến thành tiếng khóc thương tâm.

Ngu Thanh Nhàn tới khu vực làm việc, vừa kịp lúc bắt đầu, đội trưởng chắp tay sau lưng nói mấy câu rồi để mọi người bắt tay vào việc.

Bẻ ngô là một công việc rất tốn sức, nắng tháng Chín phả thẳng vào như nướng từng người, ai nấy đều cảm thấy toàn thân hừng hực như sắp phát lửa.

Lá ngô sắc lẻm, nếu không được phòng hộ kỹ càng, cắt vào da mặt sẽ rất ngứa và rát.

Đây là thời đại tập thể, mọi người đều khá là lười nhác trong công việc chung, người của thôn Xương Sơn càng thể hiện rõ hơn. Họ vừa bẻ ngô vừa dây dưa kéo dài thời gian, Ngu Thanh Nhàn cũng học theo.

Lúc này, một chị bên cạnh quay sang kinh ngạc nhìn cô: “Ối chà, vợ Bảo Căn cũng biết làm biếng rồi à?”

Giọng chị ta rất lớn, vừa dứt lời đã khiến rất nhiều người đổ dồn ánh mắt về phía này, chị ta lại tiếp tục: “Thế là được rồi, không cần liều mạng quá đâu, cô liều mạng làm việc khiến những người xung quanh chúng tôi đây so không được trông càng lười, mất công bị đội trưởng mắng.”

Nguyên thân bị Phạm Xuân Hà ngày ngày đánh mắng, cho nên luôn phải dốc hết sức làm việc, bởi vì không làm việc sẽ không có cơm ăn, thậm chí còn bị đánh ác hơn.

Nhưng trong hoàn cảnh làm việc mà tất cả mọi người đều lề mề câu giờ, nguyên thân lại vẫn cứ chăm chú làm việc, như thế trông chẳng khác nào một con thiên nga giữa đám vịt bầu, hết sức bắt mắt.

Đội trưởng rất thích thái độ của cô ấy, ngày nào cũng biểu dương, nhưng những người cùng đội lại dần dần hậm hực chán ghét cô ấy tột cùng.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 153: Chương 153



Người vừa bắt chuyện với Ngu Thanh Nhàn chính là hàng xóm nhà bên cạnh Thường Đại Hữu, vợ Thường Căn Phát.

Chị ta không phải được mua tới mà tới làm vợ do tục hoán thân (gia đình này gả con gái cho nhà kia và đón con gái nhà kia về làm con dâu gọi là hoán thân).

Thôn Xương Sơn là một thôn làng cực kì dị dạng, người phụ nữ được làm mai đúng lễ nghĩa vào đây sẽ có địa vị cao nhất, thứ đến là người bị hoán thân vào thôn làm vợ, thứ ba là loại mua về từ bé nuôi làm con dâu trong nhà như nguyên thân, loại cuối cùng chính là những người phụ nữ bị mua về theo những con đường bắt cóc lừa bán.

Ngu Thanh Nhàn phải duy trì hình tượng cũ của nguyên thân nên không nói một lời.

Vợ Thường Căn Phát cũng không để ý đến cô nữa, chị ta quay sang trò chuyện cùng những người khác, động tác trên tay càng rề rà chậm chạp hơn.

Một buổi sáng trôi qua rất nhanh, tiếng kẻng trưa báo hiệu tan tầm vang lên, bất luận đang làm gì, ai nấy đều vội vàng vứt bỏ xuống hết, nhanh nhẹn chui ra khỏi bãi ngô, tìm người nhà.

Ngu Thanh Nhàn cũng tìm tới chỗ ba người nhà Thường Bảo Căn.

Cha Thường Bảo Căn tên là Thường Đại Đức, ông ta đang ngồi xổm bên bờ ruộng, chậm rãi uống nước, Thường Bảo Căn đang ngồi bên cạnh ông ta.

Ngoại hình của Thường Đại Đức thuộc dạng xấu xí, Phạm Xuân Hà trông cũng bình thường, cho nên, con của họ là Thường Bảo Căn trông càng xoàng xĩnh hơn nữa.

Thường Bảo Căn năm nay chừng ba mươi tuổi, đầu hói sớm, giờ ngồi xổm dưới đất, ánh mặt trời chiếu xuống đỉnh đầu thậm chí còn phản quang được.

Thấy Ngu Thanh Nhàn đi tới, Thường Đại Đức liếc nhìn con mình một cái, Thường Bảo Căn đang vui vẻ cười cười lập tức xụ mặt.

“Sao giờ này mới tới?” Thường Bảo Căn hừ một tiếng.

Phạm Xuân Hà cau mặt nhíu mày: “Còn tại sao nữa? Làm việc đã lười, đến ăn cũng lười. Nhà tao xui mấy đời mới cưới mày về đấy. Không sinh nổi một đứa con, bà đây còn phải cho ăn hầu uống.”

Nhớ tới số tiền và lương thực hàng năm phải chi ra để nuôi Ngu Thanh Nhàn ngoài số lương thực nộp thuế, Phạm Xuân Hà càng nói càng tức tối, còn thường thò tay cấu véo Ngu Thanh Nhàn.

Thường Đại Đức hắng giọng một tiếng, bà ta mới thu tay về, nhưng vẫn hùng hùng hổ hổ lườm Ngu Thanh Nhàn như muốn dùng ánh mắt khoét thịt cô.

Cơm trưa nay là cơm độn ngô khô, canh khoai tây.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Ngu Thanh Nhàn, phần cơm của cô chủ yếu là canh khoai tây, cơm ngô chỉ có một nắm.

Ngu Thanh Nhàn ngửa đầu uống canh, tay nghề nấu nướng của Phạm Xuân Hà thật sự rất tệ, một món canh khoai tây đơn giản như thế mà cũng nấu thành nồi canh heo ăn.

Thời kỳ này ngô phơi khô không giống như loại ngô về sau được tách cẩn thận, nấu lên ăn rất khó nuốt. Ngu Thanh Nhàn vừa ăn vừa nhíu chặt mày.

Ăn xong, cô đặt bát xuống, đứng lên kiếm chỗ nghỉ tạm, trước nay nguyên thân đều luôn như vậy.

Cô tìm đến dưới bóng cây nguyên thân hay ngồi nghỉ, nơi đó đã có một thiếu nữ trẻ trung đang ngồi.

Bước chân Ngu Thanh Nhàn thoáng khựng lại.

Đó là em gái của nguyên thân, Hạ Văn Tĩnh.

Đồng thời cũng là nhân vật nữ chính của thế giới này.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 154: Chương 154



Thế giới này cũng giống như thế giới trước, là thế giới hình thành từ một cuốn sách, nội dung kể về câu chuyện của một thiếu nữ nông dân Hạ Văn Tĩnh cùng chàng thanh niên trí thức xuống nông thôn tên là Đổng Thuần An.

Đổng Thuần An người thành phố Thượng Hải, năm 1975 vừa 18 tuổi, bị đưa xuống nông thôn, phân công về lao động tại thôn Hạ Trang.

Tháng Ba là thời điểm người nông dân bận rộn cấy mạ, trời thỉnh thoảng lại mưa to.

Đổng Thuần An mới xuống nông thôn chưa từng xuống ruộng, trong một lần tránh mưa, bất cẩn ngã xuống sông, được nữ chính Hạ Văn Tĩnh cứu lên.

Đây cũng là thời điểm khởi đầu duyên phận của hai người.

Trong suốt mấy năm sau đó, Hạ Văn Tĩnh vì đã học xong cấp 2 nên thường xuyên tới chỗ Đổng Thuần An để hỏi bài vở.

Hai người quen biết lâu ngày, Đổng Thuần An càng lúc càng dành nhiều tình cảm cho Hạ Văn Tĩnh, sau đó liền bắt đầu theo đuổi.

Khi Hạ Văn Tĩnh 16 tuổi, hai người đính hôn.

Cùng năm đó, cha của nguyên thân là Hạ Thiên Cao bắt đầu xây nhà riêng cho Hạ Văn Tĩnh, chuẩn bị nơi ở sau khi kết hôn cho Hạ Văn Tĩnh và Đổng Thuần An.

Tận khi nguyên thân c.h.ế.t đi, căn phòng kia vẫn chưa được xây xong.

Một năm sau khi nguyên thân qua đời, Đổng Thuần An cùng Hạ Văn Tĩnh vào ở nhà mới.

Chưa đầy nửa năm sau đó, chính sách cho phép thanh niên trí thức đã xuống nông thôn trở về thành được chính thức ban bố.

Đổng Thuần An dẫn Hạ Văn Tĩnh trở về thành phố Thượng Hải.

Trước khi đi, Hạ Thiên Cao còn cho Hạ Văn Tĩnh một khoản tiền.

Về thành phố, dựa vào số tiền này, Đổng Thuần An thành công kiếm được một món tiền lời đầu tiên, từ đó về sau, con đường làm giàu của anh ta ngày càng thông thuận, sinh hoạt của Hạ Văn Tĩnh cũng ngày càng tốt lên, hưởng thụ cuộc sống an nhàn sung sướng của một quý bà nhà giàu.

Hai vợ chồng Hạ Thiên Cao được Hạ Văn Tĩnh đón vào thành phố dưỡng lão.

Hạ Thiên Cao đến tận lúc c.h.ế.t vẫn tự hào nói mình không uổng công thương Hạ Văn Tĩnh, đây là đứa con hiếu thảo nhất.

Còn nguyên thân, cô gái tội nghiệp ấy đã sớm bị lãng quên giữa dòng chảy thời gian, mỗi lần xuất hiện đều chỉ là khoảnh khắc hoài niệm và hổ thẹn của Hạ Văn Tĩnh với người chị song sinh của mình trong ngày sinh nhật.

Tiền vốn cho Đổng Thuần An làm giàu chính là số tiền bán nguyên thân cùng với khoản tiền bồi thường từ nhà họ Thường sau cái c.h.ế.t của cô ấy.

“Chị, chị đến rồi à? Em chờ chị rõ lâu đấy.” Hạ Văn Tĩnh ngồi dưới bóng cây ngước mặt vui sướng vẫy tay với Ngu Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn bình thản đi thẳng tới dưới bóng cây.

Hạ Văn Tĩnh sôi nổi chia sẽ tin vui của cô ta với chị mình như thể không chờ kịp nữa: “Chị, ba đã nói, đợi khi nào em tròn 16 thì cho em với anh Thuần An đính hôn. Ba đã xin thôn phê cho chúng em một khoảnh đất để xây nhà, ngay bên bờ sông ở cửa thôn ấy, nhà nhỏ thôi nhưng hai chúng em ở cũng đủ rồi.”

“Chị, chị bảo liệu anh Thuần An có đối xử tốt với em không nhỉ? Chị nói xem liệu ba mẹ anh ấy có hài lòng về em không? Anh Thuần An bảo em cứ yên tâm, ảnh nói ba mẹ ảnh đều rất dễ tính, nhưng em vẫn lo lắm.”
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 155: Chương 155



“Chị, sinh nhật liệu chị có được ăn trứng gà đỏ không? Mẹ nói hôm đó sẽ luộc cho em hai quả, chị không ở nhà, chứ không thì hai chúng ta mỗi người một quả rồi.”

Hạ Văn Tĩnh vẫn cứ liên miên nói mãi, nói về những phiền não vụn vặt vớ vẩn trong cuộc sống của cô ta, Ngu Thanh Nhàn không thể nghe nổi nữa, bởi vì sau khi 16 tuổi, nguyên thân sẽ phải chung phòng với Thường Bảo Căn.

Nguyên thân và Hạ Văn Tĩnh là hai chị em sinh đôi khác trứng, mẹ hai người là Vương Tiểu Cúc từng nói nguyên thân chào đời sớm hơn Hạ Văn Tĩnh mười lăm phút, cho nên từ nhỏ, cô gái bất hạnh này đã bị cha mẹ nhồi sọ rằng cần phải đối xử tốt với em mình.

Từ khi hai người bắt đầu làm việc được, mọi việc vặt trong nhà đều do nguyên thân lo liệu, Hạ Văn Tĩnh chỉ biết đi khắp nơi chơi bời.

Nguyên thân lên 5 tuổi đã biết giặt đồ nấu cơm, mà đến tận khi cô ấy bị bán sang thôn Xương Sơn, Hạ Văn Tĩnh lại đến cả nồi cơm cũng không biết nấu.

Nguyên thân cũng từng vì những điều đó mà buồn lòng khổ sở, mỗi khi như thế, Hạ Văn Tĩnh sẽ xuất hiện đúng lúc bên cạnh cô ấy, ngọt ngào gọi một tiếng ‘chị ơi’ và làm nũng với cô.

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng được chiều chuộng nên nguyên thân không giỏi nói năng, Hạ Văn Tĩnh lại hoàn toàn trái ngược. Cô ấy luôn ước ao được như Hạ Văn Tĩnh, nhưng cô ấy biết, sự hoạt bát ngây thơ và thiện lương của Hạ Văn Tĩnh là điều mà cả đời này, cô ấy không thể có được.

Nhưng Hạ Văn Tĩnh thực sự thiện lương ư? Chắc chắn không phải rồi.

Họ đều sắp 16, tại một nơi bế tắc như nơi này, có người 16 tuổi đã làm mẹ, Hạ Văn Tĩnh thực sự không hề hiểu cách đối nhân xử thế, cũng không biết gì đến khó khăn của người chị mình sao?

Nguyên thân nói là đi lấy chồng, nhưng rốt cuộc tình thế khi ấy là thế nào Hạ Văn Tĩnh là em gái, chẳng lẽ không biết?

Hạ Văn Tĩnh chỉ mải lo lắng cha mẹ Đổng Thuần An không thích mình, lẽ nào chưa bao giờ nghĩ cha mẹ Thường Bảo Căn sẽ đối xử với chị mình ra sao?

Không, cô ta biết đấy, thậm chí cô ta còn từng chính mắt nhìn thấy Phạm Xuân Hà đánh chửi nguyên thân.

Nhưng cô ta có từng can thiệp? Không hề, cô ta chỉ biết dùng những lời thương xót vô dụng để xoa dịu nguyên thân, chỉ trích Phạm Xuân Hà, sau đó… không có sau đó.

Quay đầu đối mặt với Phạm Xuân Hà, cô ta lại sẽ ngọt ngào chào bác gái.

Trước mặt cô, Hạ Văn Tĩnh cứ liên tục cằn nhằn oán giận nhà họ Đổng, nhưng thực chất lại giống như đang khoe khoang tình cảm của mình với Đổng Thuần An tốt đẹp cỡ nào, khi làm như thế, cô ta không biết chị gái mình sẽ khổ sở chạnh lòng sao?

Nhìn lại mà xem, bạn trai cô ta thì tuấn tú cao ráo, lại có học thức, còn nguyên thân lại bị bán cho một gã đàn ông già đến độ thêm vài tuổi nữa là đủ làm cha cô ấy rồi, tuấn tú văn nhã càng chẳng hề liên quan đến anh ta.

Hơn nữa, tục sinh nhật ăn trứng gà đỏ ấy, thực chất từ nhỏ đã là độc quyền của Hạ Văn Tĩnh, quả trứng gà đỏ đến được tay nguyên thân thực ra là do Hạ Văn Tĩnh khoe khoang cho cô ấy nếm.

Vì sao lại luộc hai quả trứng gà cho Hạ Văn Tĩnh ư? Là vì Vương Tiểu Cúc đã nói, số lẻ không hay, số chẵn mới là viên mãn.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 156: Chương 156



Ngu Thanh Nhàn săm soi nhìn thẳng vào mắt Hạ Văn Tĩnh, Hạ Văn Tĩnh bị cô nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên: “Chị, chị nhìn em như thế làm gì?”

Ngu Thanh Nhàn lắc đầu: “Không có gì, chị phải nghỉ ngơi chút, chiều còn phải làm việc.”

Hạ Văn Tĩnh còn chưa có dịp trút hết những vui sướng trong lòng, nghe Ngu Thanh Nhàn nói thế, sắc mặt có vẻ không vui, phụng phịu ngồi đó chờ Ngu Thanh Nhàn đến dỗ cô ta.

Nếu là Mộc tâm hay Thủy Tâm, có lẽ Ngu Thanh Nhàn cũng đã dỗ dành mấy câu, vì dẫu sao hai cô bé cũng là những bé ngoan đáng yêu, nhưng Hạ Văn Tĩnh thì là thứ gì chứ?

Cô ta xứng sao?

Ngu Thanh Nhàn tựa lưng vào thân cây, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hạ Văn Tĩnh chờ mãi, chờ mãi, vẫn không thấy chị gái tới dỗ dành mình, liền tức giận chạy mất.

Hạ Thiên Cao và vợ là Vương Tiểu Cúc sinh được tổng cộng hai nam hai nữ, Hạ Văn Tĩnh là đứa trẻ được nuông chiều nhất nhà, cô ta không cần ra đồng làm việc kiếm công điểm, chỉ cần ở nhà trông cháu là được.

Nhưng đó cũng chỉ là ‘công việc’ để hợp thức hóa chuyện Hạ Văn Tĩnh không cần đi làm thôi, vì các cháu của cô ta đều đã lớn, không cần ai trông nom.

Hạ Văn Tĩnh về đến nhà liền nằm vật ra giường, cháu trai sáu tuổi của cô ta nhìn thấy chỉ dám lén dòm một cái.

Nghỉ trưa, hai vợ chồng anh cả nhà họ Hạ về, thằng nhóc sôi nổi chạy đi mách mẹ.

Chị dâu cả nhà họ Hạ cảnh cáo con mình: “Con đừng có chọc vào cô con nhé. Con chọc vào tổ kiến lửa đó, ông nội đánh cho thì cha con cũng không can nổi đâu.”

Nói xong, chị dâu cả nhà họ Hạ lại bĩu môi, lòng vô cùng bất mãn với cha chồng mình.

Nhà người khác, đâu mà chẳng coi trọng con trai và cháu trai hơn? Nhưng cái nhà này, chính xác hơn là ông Hạ Thiên Cao này, liền rất khác người, chỉ thích con gái.

Nếu như ông ta thích đứa con gái ngoan ngoãn thì cũng chẳng sao, giống như cô lớn bị gả bán đi kia kìa, chịu khó lại ngoan hiền, tốt tính bao nhiêu.

Nhưng mà Hạ Văn Tĩnh thì sao?

Đó chính là một con nhỏ chỉ biết ăn không biết làm bất cứ việc gì, lại còn hơi chút không vừa ý liền đi mách lẻo, còn thổi phồng mọi sự, có loại em chồng như thế, chị dâu nào thích nổi?

Chỉ đáng thương cho cô lớn.

Con trai chị dâu cả chạy đi chơi, chị vào bếp làm cơm, lát sau, chị dâu thứ cũng vào: “Chị dâu, chị nghe nói chưa, ba sẽ xây nhà cho vị kia luôn đó.”

“Chuyện lớn như thế sao lại không biết? Ổng điên thật rồi hay sao, nào có ai chẳng xây nhà cho con trai lại đi xây nhà cho con gái kén rể, nói ra không sợ người ta cười vào mặt cho.” Chị dâu cả nhà họ Hạ vô cùng không cam tâm, tức giận nói.

Chị dâu thứ nhà họ Hạ cũng chung mối bất bình với chị dâu cả, theo phong tục nơi này, bố mẹ về già sẽ sống chung với con trưởng, nhà nào có chút tiền dành dụm sẽ cố gắng cho các con trai đều ở riêng sau khi kết hôn.

Lẽ ra nếu có tiền dành dụm, Hạ Thiên Cao nên xây nhà họ vợ chồng chị ta ra riêng mới đúng.

“Ổng sợ cái gì? Nếu ổng mà sợ điều tiếng của người đời thì đã chẳng bán cô lớn đi như thế.”
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 157: Chương 157



Hai chị em dâu nhắc tới chuyện này, lòng vẫn vô cùng đau xót. Họ thực sự rất thích cô lớn, thậm chí con cái họ cũng đều do cô lớn một tay chăm nom bao lâu nay. Nhưng cuộc đời là thế, người tốt lại không có kết cục tốt.

“Đợi lát chưng bánh bột ngô, thím giấu hai cái đi, đợi tan tầm chiều thì tìm cơ hội đưa cho cô lớn đi.”

Hôm nay chị dâu thứ làm việc ở khu vực gần thôn Xương Sơn, chị dâu cả làm xa hơn chút.

“Em nhớ rồi.” Chị dâu thứ đáp.

Vì thế, chiều đó, khi tan làm, Ngu Thanh Nhàn vừa chui ra khỏi ruộng ngô liền gặp được chị dâu thứ nhà họ Hạ đến tìm mình.

Chị dâu thứ nhanh nhẹn dúi ngay chiếc bánh ngô vào lòng Ngu Thanh Nhàn, nói: “Cầm ăn đi cho đỡ đói. Chị về đây.”

Chị dâu thứ đến cũng vội, đi cũng vội.

Ngu Thanh Nhàn cầm chiếc bánh bột ngô vàng ệch, cứng còng trong tay, một lúc lâu vẫn chưa định thần lại.

Đảo qua ký ức của nguyên thân, dường như loại việc này cũng không phải lần đầu tiên.

Từ khi đến nhà họ Thường, cô ấy luôn là người làm việc nhiều nhất, ăn thì ít nhất, đã nhiều năm như thế còn chưa c.h.ế.t đói chủ yếu là nhờ có người nhà mẹ đẻ lén cho đồ ăn.

Nhưng có điều cực kì lạ lùng là, người cho cô ấy đồ ăn trước nay luôn là hai người anh và hai chị dâu, cha mẹ cô ấy cùng cô em gái thường xuyên tới chơi kia chưa từng cho cô ấy bất cứ thứ gì.

Ngu Thanh Nhàn chợt hoài nghi, liệu nguyên thân có thực sự là con ruột của Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc?

Hai vợ chồng này nói cô ấy và Hạ Văn Tĩnh là hai chị em song sinh, nhưng ngoại hình lại hoàn toàn không có điểm giống nhau nào.

Dường như chỉ có điều này mới có thể giải thích được vì sao hai người kia lại đối xử với nguyên thân như thế.

Ngu Thanh Nhàn cũng đã rất đói bụng, cô cắn một miếng bánh bột ngô, hòa vào dòng người trở về thôn Xương Sơn.

Nhưng đi được mấy bước, cô lại gạt bỏ suy nghĩ kia.

Tuy cô cùng Hạ Văn Tĩnh trông không giống nhau nhưng lại có rất nhiều điểm giống với anh cả Hạ Văn Cương cùng anh hai Hạ Văn Dũng.

Ý tưởng cho rằng Vương Tiểu Cúc ngoại tình cũng có thể gạt bỏ, bởi vì ngoại tình có con hoang một đứa đã rất kinh người rồi, làm sao có thể có liên tục ba, bốn đứa con đều là con hoang?

Lại nhìn Hạ Văn Tĩnh với Hạ Thiên Cao, ngoại hình cũng có nhiều điểm tương tự, Hạ Thiên Cao cũng không phải bị bất lực mà.

Như vậy, sự tình trong này liền trở nên rất khó lý giải.

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy nhà họ Hạ này thực sự rất thần bí.

Cô trở về nhà họ Thường, nhưng còn chưa bước chân vào đã bị Phạm Xuân Hà sai đi nhặt củi.

Giờ là lúc làm cơm chiều, bà ta còn phải nấu riêng cho ba người nhà họ ăn, nếu để Ngu Thanh Nhàn ở nhà trông thấy, nhỡ lại ra ngoài nói lung tung thì sao?

Ngu Thanh Nhàn cũng không muốn nhìn thấy bọn họ, bèn đi luôn.

Tới đây chưa đầy một ngày, cô đã sắp không chịu nổi, chỉ muốn rút thanh kiếm c.h.é.m sạch những kẻ đáng ghê tởm này, không chừa một mống.

Nhưng Ngu Thanh Nhàn biết, cô không thể làm thế.

Thế giới này, pháp luật không cho phép dùng pháp thuật, Thiên đạo cũng không cho phép. Nếu hôm nay cô lại thử vung tay g.i.ế.c chóc nữa, chỉ sợ Đạo tâm của cô nhất định sẽ bị cản trở.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 158: Chương 158



Ngu Thanh Nhàn tự nhủ với bản thân, hãy nhịn thêm chút nữa, nhịn chút nữa, đợi khi thân thể này khá hơn là sẽ có cơ hội.

Mới ra khỏi cổng nhà Thường Bảo Căn chưa được bao xa, Ngu Thanh Nhàn đã thấy một người phụ nữ bị hai gã đàn ông kìm chặt, lôi trở về, sau lưng bọn họ còn có rất nhiều người.

Người phụ nữ kia trông hết sức nhếch nhác, tóc tai tán loạn, áo quần xộc xệch, mình đầy thương tích.

Một người đàn bà chừng 40-50 tuổi, chẳng biết từ đâu lao tới, vung tay múa chân đ.ấ.m đá cô gái đang bị lôi đi:

“Con đ**m giẻ rách này, nhà tao cho mày ăn cho mày uống, mày còn muốn chạy đi đâu? Hả? Mày tưởng mày chạy thoát được chắc? Chạy à? Có phải cho mày sống dễ chịu quá nên mày nhờn rồi đúng không?”

“Đại Thuận, Đại Thuận, nhanh cái chân lên, đánh nó cho mẹ, không đánh cho nó sợ đi thì nó còn dám chạy nữa.”

Một gã đàn ông rẽ đám đông chạy tới, không nói không rằng liền gia nhập đội ngũ đánh người.

“Tôi nói thật chứ, cứ như nhà Đại Hữu ấy, đánh gãy gân chân luôn đi, khỏi phải mỗi ngày tan tầm còn phải đi bắt bọn nó về.”

“Đúng, với những con đàn bà không chịu an phận thì cứ phải làm như vậy.” Đám nam nữ vây xung quanh cũng nhao nhao kiến nghị.

Đám người này vây một vòng xung quanh nơi đó, thờ ơ lạnh lùng nhìn người ta hành hạ một cô gái trẻ, hệt như đám ác ma.

Chỉ có mấy người trẻ tuổi thường lộ vẻ không đành lòng, trong đó có một người phụ nữ trên ba mươi, đang ôm một đứa trẻ, chị vùi mặt vào vai đứa trẻ ấy, nước mắt lã chã rơi.

Tại thôn ác ma Xương Sơn này, chuyện như thế không ít thấy, những cô gái bị bán tới đây nếu chạy trốn bị bắt thì nhất định sẽ phải chịu một trận khủng khiếp như thế này.

Những năm trước đây, khi các thanh niên trí thức xuống nông thôn tình cờ chứng kiến cảnh này, cũng có người vào can ngăn, nhưng anh thanh niên trí thức ấy đã bị đánh một trận bầm dập, không những thế còn bị đại đội thôn yêu cầu viết kiểm điểm.

Ở thời đại này, quyền lực của đại đội thôn rất lớn, thanh niên trí thức nếu động tới lợi ích của họ sẽ bị dằn mặt đe dọa ngay lập tức để làm gương cho những người khác chớ có dại nhúng tay vào chuyện không liên quan đến mình.

Từ đó về sau, không còn thanh niên trí thức nào dám dính tới loại chuyện này.

Nguyên thân cũng không dám can thiệp, và cô ấy cũng chẳng có năng lực can thiệp được.

Điều duy nhất cô ấy có thể làm là đưa chút thuốc cho những cô gái đáng thương kia, nếu lên núi tìm được thức ăn, cô ấy sẽ lén chia cho những cô gái bị bắt lại và đánh đập được ăn một chút cho đỡ đói.

Cô ấy không phải không từng nghĩ tới chuyện muốn dẫn những cô gái đáng thương ấy trốn đi, nhưng nguyên thân biết, bọn họ chẳng thể trốn thoát.

Tại thôn làng này, thậm chí cả thị trấn này, việc buôn bán phụ nữ đã thành một chuyện thường tình đến độ chẳng ai thấy lạ.

Khắp nơi đều có cơ sở ngầm của bọn chúng, nếu muốn trốn, chỉ e chưa ra khỏi thị trấn đã bi bắt trở lại.

Nơi này chỉ có một con đường duy nhất, nếu chạy vào đó sẽ không bị phát hiện, đó là những dãy núi trập trùng phía sau lưng kia, vượt qua những dãy núi liên miên bất tận đó, họ có thể ra ngoài.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 159: Chương 159



Nhưng đi sâu vào trong núi thực sự quá nguy hiểm, mấy năm trước còn từng có lợn rừng xuống đồng ăn hoa màu.

Mấy năm nay, ban đêm không chỉ từng nghe thấy tiếng lợn rừng kêu một hai lần đâu.

Nguyên thân cũng chỉ là một cô bé chưa thành niên, cô ấy cũng biết sợ hãi.

Ngu Thanh Nhàn rũ tay sát người, mở lòng bàn tay, tụ tập linh khí, chú ngữ trong lòng chuẩn bị hoàn thành thì đột nhiên có một người đàn ông trung niên chạy tới.

“Dừng lai, dừng lại ngay, con bé bị đánh c.h.ế.t mất thôi.”

Bấy giờ, hai mẹ con đanh hành hung người mới chịu dừng tay.

Người đàn ông trung niên kia chạy tới kiểm tra, hai mẹ con kia hoàn toàn chẳng hề để ý cô gái ấy rốt cuộc ra sao, chỉ quan tâm đến vấn đề của mình: “Sao mà đánh c.h.ế.t được, chúng tôi đều tránh những chỗ nguy hiểm mà.”

Người đàn bà trung niên kia ôn lại những động tác đánh người của mình một lần rồi bỗng dưng ngập ngừng:

“Đại Phát, mau xem xem bụng nó có làm sao không, vừa rồi hình như tôi đá nó một cái, ông nhìn xem liệu nó còn đẻ con được nữa không đấy.”

Nghe bà ta nói thế, gã Đại Thuận vừa rồi còn đánh rất hăng, nay cũng khẩn trương ra mặt.

Những kẻ thờ ơ đứng ngoài xem như xem diễn lại trông chờ ngó về phía người đàn ông trung niên được gọi là Đại Phát kia.

Người đàn ông trung niên kia kiểm tra một lúc lâu mới nói:

“Gãy xương sườn, phải ở nhà tĩnh dưỡng đấy. Bụng không việc gì, nhưng sau này đừng có đá vào đó nữa, chỗ đó của đàn bà rất yếu ớt, nếu đánh lỡ tay lỡ chân thì nguy.”

Những gia đình phải mua phụ nữ về đều là để sinh con, nghe nói thế lập tức khẩn trương hẳn lên.

Thời kì này, làm gì có mấy nhà có tiền, mua một cô gái về đã tốn rất nhiều rồi.

“Rồi rồi, biết rồi biết rồi.”

“Qua nhà tôi lấy ít thuốc về cho cô ấy uống đi. Đừng có đánh nữa, đánh nữa là mất mạng đấy, dưỡng thương không tốt cũng không được đâu, thân thể mẹ mà không khỏe mạnh thì làm sao sinh được con khỏe mạnh.”

Người đàn ông được gọi là Đại Phát chính là thầy lang trong thôn, và cũng là thầy lang duy nhất của đại đội Hà Tây này.

Bất luận thời nào, người theo nghề y đều rất đáng giá, ở đại đội Hà Tây cũng vậy.

Ông ấy là người tốt, mỗi người đều nói thế.

Những người phụ nữ bị lừa bán tới thôn này đều hận c.h.ế.t đám người trong thôn, nhưng lại không hận được Thường Đại Phát.

Nguyên thân cũng vậy, có thể tránh được số phận bị xâm hại từ năm 14 tuổi là nhờ Thường Đại Phát tới nhà Thường Bảo Căn đề nghị đợi đến năm cô ấy 16 tuổi hẵng có sinh hoạt vợ chồng, như thế, sinh con ra mới khỏe mạnh bình an.

Những người phụ nữ trong thôn mỗi khi bị đánh đều do ông ta cực lực khuyên bảo can ngăn mới có thể sống sót.

Cô gái kia bị hai mẹ con đó hùng hùng hổ hổ lôi về, những người đang xúm xung quanh xem thấy không còn gì nữa bèn tản đi, ai về nhà nấy, chẳng mấy chốc, bãi đất đã không còn ai.

Phạm Xuân Hà đã đứng bên cạnh Ngu Thanh Nhàn từ bao giờ, mắng: “Đứng đực ra đó làm gì? Còn không đi nhặt củi đi, nhìn cái gì mà nhìn.”
 
Back
Top Bottom