Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 130: Chương 130



Ngày hôm đó Giang Bảo Quốc trở về đã rất vui, trên mặt nở nụ cười hiếm có với Vương Văn Quân. Thấy thế, bà Giang vô cùng không vui.

Bà ta liếc Vương Văn Quân một cái, sau đó ấm giọng hỏi Giang Bảo Quốc: "Nhìn con cười kìa, có chuyện gì vui sao?"

Giang Bảo Quốc thở ra một hơi rượu: "Con đã tìm cho Mộc Tâm một nhà chồng."

Bà Giang không hài lòng, khuôn mặt gầy guộc càng lộ vẻ cay nghiệt hơn. Bà ta dùng tay vỗ vào mép giường:

"Cái đồ vô ơn kia, con quan tâm đến nó làm gì? Nó lấy người như thế nào cũng không liên quan gì đến con! Nhiều năm như vậy, ở gần như vậy cũng không thấy đến thăm người bà này, càng không thèm nhìn người bố như con một chút. Vừa bạc tình bạc nghĩa, lại vừa vô ơn."

"Mẹ thế nào thì dạy ra con thế đấy, nói tới hai đứa tiện nhân kia liền tức giận."

Giang Bảo Quốc nhếch miệng cười một tiếng:

"Mẹ, mẹ nói gì vậy? Dù sao cũng là con gái của con, con có thể mặc kệ được sao? Tuy Phùng Cương có hơi lớn tuổi một chút, nhưng nó không có mẹ chồng, gả vào liền được làm bà chủ, có cái gì không tốt? Nó có thể tìm được nhà chồng tốt hơn ở bên ngoài sao?"

Phùng Cương tuy vậy nhưng là lữ đoàn trưởng, mặc dù không còn trong quân ngũ, thế nhưng tiền lương cao và vẫn là một anh hùng chiến đấu.

Người phụ nữ nào không yêu anh hùng chứ?

Năm đó mình vì cái gì mà lại được Vương Văn Quân ưu ái?

Không phải vì mình là anh hùng sao?

Giang Bảo Quốc cảm thấy rằng mặc dù anh ta có ý đồ riêng, nhưng cũng xứng đáng với Mộc Tâm.

Anh ta hoàn toàn không để ý đến chuyện tuổi tác, chẳng phải anh ta lớn hơn Vương Văn Quân mười mấy tuổi đó sao?

Chẳng phải không phải anh ta thì Vương Văn Quân không lấy chồng sao?

Vương Văn Quân ở bên cạnh lắng nghe, khi nghe được những lời quang minh chính đại của Giang Bảo Quốc và bà Giang, khóe miệng cô ta nở một nụ cười mỉa mai.

Được nghe anh ta nhắc về nhà họ Phùng, cô ta cúi đầu nhìn cái bụng phẳng lì của mình, nghĩ đến đứa con đã bị đụng không còn, nghĩ đến mình vĩnh viễn không thể có con nữa, vẻ đau buồn trong mắt gần như đông đặc lại.

Sau khi mất con, bố mẹ của cô ta cũng khuyên cô ta ly hôn, nhưng Vương Văn Quân không bằng lòng rời đi, cô ta muốn báo thù cho bản thân, cũng như cho con mình.

Vương Văn Quân tự nhủ mình phải chờ một chút, chờ một chút, cô ta sẽ sớm lấy được bằng chứng phạm tội của Giang Bảo Quốc, Giang Bảo Quốc sẽ phải trả giá đắt cho hành động năm đó của mình.

Cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con vẫn chưa kết thúc.

"Cái gì? Người con tìm cho nó chính là lữ đoàn trưởng Phùng? Con trai lớn của ông ta không kém Mộc Tâm mấy tuổi, nó đồng ý sao?"

“Không phải do nó quyết định.”

Giang Bảo Quốc nghĩ, dù sao anh ta cũng là bố ruột của Mộc Tâm, không cùng họ với anh ta thì sao?

Quan hệ huyết thống của bọn họ đâu thể thay đổi được. Anh ta cho con mình một mối hôn sự tốt, người khác làm sao nói được gì.

Về phần nói cả hai chênh lệch tuổi tác quá lớn, vậy thì có hề gì, đến lúc đó tung tin đồn cả hai tự do yêu đương chẳng phải được rồi sao?
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 131: Chương 131



Bàn tính trong lòng Giang Bảo Quốc vang cạch cạch.

"Cũng đúng, từ xưa đến nay hôn sự đều do bố mẹ định đoạt, người bố như con sẵn lòng thu xếp cho nó, đã là nó thắp hương kiếp trước mới có được, nó dám không đồng ý sao?"

“Con uống hơi nhiều, đi ngủ trước đây.” - Giang Bảo Quốc đứng dậy đi về hướng căn phòng phía Đông, sau đó nhìn sang Vương Văn Quân: “Chăm sóc tốt cho mẹ tôi đấy.”

Vương Văn Quân không đáp, Giang Bảo Quốc cũng không thèm để ý.

Qua nhiều năm như vậy, anh ta sớm đã quen với việc Vương Văn Quân thuận theo.

Bà Giang chờ anh ta vào phòng, rồi lại sai Vương Văn Quân quay mòng mòng.

Mỗi ngày đều có người đưa thư qua lại giữa nông trường và thành phố, thế nên ngày hôm sau thư báo cáo của Ngu Thanh Nhàn đã được đặt trên mặt bàn tại bộ phận nông trường.

Tham mưu trưởng đọc xong im lặng hồi lâu, sau đó cầm thư lên phòng chỉ huy sư đoàn.

Không bao lâu sau, người của phòng giám sát vội vàng chạy tới, nói chuyện được nửa tiếng, người của đội giám sát mang theo vẻ mặt nghiêm túc vội vàng rời đi.

Xế chiều hôm đó, người của phòng giám sát đã âm thầm đến Nông trường Ngũ Nguyệt Hồng, tiến hành điều tra kỹ lưỡng về sổ sách, hàng tồn kho và dòng chảy của nông trường.

Là lãnh đạo tối cao nhất nông trường, tâm trạng của Phùng Cương đột nhiên trở nên nặng nề.

Nhiều năm qua đã làm gì, không ai biết rõ hơn ông ta, nhưng lần điều tra này đến quá nhanh, quá kỳ lạ, ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không có.

Phùng Cương chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để bảo toàn bản thân, mỗi ngày đều bận bịu đến sức đầu mẻ trán, thậm chí chuyện hẹn Giang Bảo Quốc đến trường đại học gặp Mộc Tâm cũng không giải quyết được.

Các cuộc điều tra đều được tiến hành trong bí mật. Những người ở cấp bậc như Giang Bảo Quốc vốn không thể biết được.

Sau hai lần hẹn với Phùng Cương nhưng đều bị từ chối, Giang Bảo Quốc tức gần chết, hung hăng mắng Phùng Cương hai lần trong nhà.

Một tuần sau, sổ sách của Nông trường Ngũ Nguyệt Hồng được tra rõ, Phùng Cương bị bắt ngay tại chỗ, các nhân viên quản lý từ Phùng Cương trở xuống cũng bị kiểm soát.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ nông trường hoảng loạn, người người cảm thấy bất an.

Những người như bà Giang cũng biết chuyện lần này nghiêm trọng, không dám tác quái nữa.

Sau khi Phùng Cương bị bắt, Giang Bảo Quốc cũng đã biết chuyện xảy ra.

Năm đó con của Vương Văn Quân bị con trai út của Phùng Cương đụng mất, Giang Bảo Quốc đã lợi dụng sai lầm này để tìm Phùng Cương, hai người bí mật thỏa thuận với nhau, khiến bản thân hoàn toàn bị trói vào chiếc thuyền lớn của Phùng Cương.

Vài ngày trước, anh ta còn vọng tưởng rằng mình sẽ làm bố vợ của Phùng Cương, đến lúc đó dựa vào thân phận là bố của Mộc Tâm để mưu cầu nhiều phúc lợi hơn. Giang Bảo Quốc có nằm mơ cũng không ngờ Phùng Cương sẽ bị điều tra nhanh như vậy.

Giang Bảo Quốc chưa kịp phủi sạch quan hệ với Phùng Cương thì đã bị bắt đi, cùng bị bắt theo còn có gần một nửa tầng quản lý trong nông trường.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 132: Chương 132



Đã hai ngày kể từ khi Giang Bảo Quốc bị bắt, nhưng Vương Văn Quân trông không có chút lo lắng nào, bà Giang vô cùng bất mãn:

"Cô đúng là không có trái tim! Chồng mình bị bắt lại không sốt ruột chút nào! Chẳng phải cô là y tá sao? Không phải cô làm việc trong bệnh viện sao? Không phải tiếp xúc với nhiều lãnh đạo hay sao? Sao cô không biết đi hỏi thăm một chút, đưa chồng cô ra đi?"

Vương Văn Quân chậm rãi ăn cơm, nhàn nhạt nhìn bà Giang:

"Bà sợ cái gì? Nếu như Giang Bảo Quốc chưa từng làm việc trái với lương tâm, tổ chức có thể đổ oan anh ta sao? Qua hai ngày nữa, phòng giám sát điều tra rõ ràng rồi chẳng phải anh ta sẽ được thả ra à?”

Con trai mình có làm việc trái lương tâm hay không, người làm mẹ như bà Giang rõ nhất. Ánh mắt bà ta bắt đầu chột dạ.

Giang Bảo Quốc không giấu giếm bà Giang việc anh ta đi theo Phùng Cương đầu cơ trục lợi, nhưng là người bên gối của Giang Bảo Quốc, anh ta lại không tiết lộ nửa chữ với Vương Văn Quân.

Bà Giang vốn rất tự mãn về chuyện này, cảm thấy bà ta và Giang Bảo Quốc quả thực là mẹ con đồng lòng.

Bà Giang lại bắt đầu ảo não, giá như lúc trước bà ta khuyên nhủ con trai mình đem những chuyện này nói với Vương Văn Quân một chút thì tốt rồi, nếu nói ra, lúc này bà sẽ không trở thành kẻ ngay cả một người để tâm sự cũng không có.

Vương Văn Quân cười lạnh một tiếng, không nói lời nào.

Cơm nước xong xuôi liền về phòng, để lại bà Giang một mình.

Ở trong phòng thay một bộ quần áo khác, rồi đeo túi xách đi ra ngoài.

Bà Giang muốn đi vệ sinh, thấy cô ta sắp ra ngoài liền vội vàng gọi cô ta, Vương Văn Quân hướng về phía bà ta mỉm cười:

"Bà già c.h.ế.t tiệt, bà đây đã chịu đựng bà đủ rồi, từ hôm nay trở đi, bà đây sẽ không tiếp tục nhịn bà nữa."

Bà Giang kinh ngạc nhìn cô ta: "Vương Văn Quân, cô điên rồi à?"

Vương Văn Quân quay đầu bỏ đi, bà Giang ở đằng sau chỉ vào bóng lưng cô ta mắng mỏ, luôn miệng nói sẽ để Giang Bảo Quốc giáo huấn cô ta.

Nếu là trước kia, Vương Văn Quân sẽ sợ hãi, sau khi mất đi tấm lọc tình yêu đó và biết rằng mình sẽ không bao giờ mang thai được nữa.

Giang Bảo Quốc như biến thành người khác, dưới sự xúi giục của bà Giang, cô ta đã chịu đựng bị Giang Bảo Quốc đánh mấy lần.

Vương Văn Quân hận hai mẹ con Giang Bảo Quốc thấu xương.

Đặc biệt, sau khi biết Giang Bảo Quốc lấy đứa trẻ mình bị đụng mất để giao dịch với Phùng Cương, Vương Văn Quân càng hận hơn.

Vương Văn Quân đến sư đoàn, cô ta đến để vạch trần Giang Bảo Quốc. Cô ta đã đợi ngày này năm năm rồi.

Năm năm, năm năm sống như địa ngục, may thay những ngày tháng đó đã kết thúc.

Từ hôm nay trở đi, cô ta không còn phải nghe bà Giang chửi rủa, bị Giang Bảo Quốc đe dọa nữa.

Tại nơi không người, Vương Văn Quân nở một nụ cười.

Việc Giang Bảo Quốc rớt đài diễn ra nhanh như dự đoán, không lâu sau đó, phán quyết của anh ta được đưa xuống.

Anh ta bị kết án hai mươi năm tù vì tội th*m nh*ng, nhận hối lộ và đầu cơ trục lợi vật tư tập thể.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 133: Chương 133



Phùng Cương so với anh ta còn thảm hại hơn, số tiền ông ta tham ô rất lớn, nhận hối lộ cũng lớn, còn là dê đầu đàn trong việc đầu cơ trục lợi vật tư, bị kết án chung thân.

Hơn nữa trong quá trình điều tra, vô tình phát hiện ra hai vụ án mạng có dính líu tới ông ta, vậy nên ông ta bị kết án tử hình bằng cách xử bắn.

Em trai của Phùng Cương, quản đốc Xưởng may chăn bông quân đội thành phố, cũng bị cách chức vào tù.

Đợt báo cáo này của Ngu Thanh Nhàn đã kéo một số lượng lớn tầng quản lý của Nông trường Ngũ Nguyệt Hồng xuống.

Nhổ củ cải ra bùn, bên phía chính phủ thành phố Cáp Nhĩ Tân cũng bắt được một nhóm kẻ bao che cho Phùng Cương, bọn họ cũng bị trừng phạt tùy theo mức độ tham ô, hối lộ mà họ đáng phải nhận.

Người đàn ông của Trần Di Văn cũng nằm trong số đó.

Sau khi anh ta được cấp trên thăng chức vốn đã không dễ chịu, chuyện lần này bị điều tra ra, anh ta cũng rớt đài theo.

Bởi vì việc này, bầu không khí trong giới quan chức của toàn thành phố Cáp Nhĩ Tân, thậm chí cả tỉnh đều bị quét sạch.

Giang Bảo Quốc và Phùng Cương không còn là người của Nông trường Ngũ Nguyệt Hồng nữa, người nhà của họ đương nhiên cũng không còn đủ tư cách tiếp tục sống trong khu nhà tập thể nữa.

Vương Văn Quân thu dọn đồ đạc và đưa bà Giang đến căn nhà riêng gần bệnh viện nông trường mà cô ta đã thuê.

Khi Vương Văn Quân ra khỏi sân, nhìn thấy hai đứa con trai của Phùng Cương bị đuổi ra ngoài, nghe nói bọn họ sẽ ở đâu, ánh mắt của Vương Văn Quân âm trầm nhìn xem người đụng mình năm đó, thỉnh thoảng cười lạnh một tiếng.

Căn nhà mà Vương Văn Quân thuê rất tồi tàn, nhưng cô ta không để ý.

Bà Giang biết lợi thế của mình đã mất, nên tìm đủ mọi cách lấy lòng người con dâu Vương Văn Quân này.

Giọng điệu hòa hoãn, thái độ nhiệt tình, những lời ác ý thốt ra từ miệng bà ta suốt cả năm qua dường như chỉ là ảo giác của Vương Văn Quân.

Vương Văn Quân nhẹ nhàng đặt bà Giang lên giường, nhìn bà Giang với một nụ cười rất dịu dàng:

“Mẹ à, mẹ đừng sợ, sau này con sẽ đối xử tốt với mẹ, sẽ chăm sóc mẹ cho đến khi mẹ lâm chung."

Khóe miệng bà Giang không khỏi run rẩy, dùng sức cách xa Vương Văn Quân một chút:

“Vậy thì làm phiền con quá, Văn Quân à, con đi thôn Điền Dương tìm Lục Thanh Nhàn, đi tìm Mộc Tâm và Thủy Tâm, để bọn họ nuôi mẹ tiếp. Con mang theo một kẻ vướng víu như mẹ, về sau làm sao gả cho người khác đây? Đối với con không tốt đâu.”

Vương Văn Quân cười đến chảy cả nước mắt:

"Lấy chồng? Mẹ đang đùa với con à? Thật ra con cũng muốn cưới, nhưng chẳng phải mẹ đã nói rồi đấy sao? Người phụ nữ không thể mang thai này, còn không bằng heo chó, ngoại trừ con trai của mẹ thì không ai muốn con cả."

"Con cảm thấy mẹ nói đúng, vậy chúng ta cùng bầu bạn với nhau đi, mẹ cũng đừng gây tai họa cho người khác, an tâm đi theo con."

Vương Văn Quân nói xong cũng không quan tâm bà Giang nghĩ thế nào, cô ta đi vào bếp đun một nồi nước sôi.

Đợi nguội một chút, liền mang vào phòng.

“Nào, mẹ à, uống nước đi.” - Vương Văn Quân dùng thìa nhỏ múc một muôi nước đưa đến bên miệng bà Giang.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 134: Chương 134



Hơi nóng phả vào mặt, cùng làn khói trắng lượn lờ bốc lên tựa như cho bà Giang biết nước nóng đến mức nào, nhưng bà ta lắc đầu cự tuyệt.

Biểu cảm trên mặt Vương Văn Quân không chút thay đổi: "Nước lạnh sao? Có muốn đun nóng hơn không? Hay là con đun nóng thêm một chút cho mẹ nhé? Trước đây chẳng phải mẹ vẫn luôn nói con không có lương tâm, cho mẹ uống nước lạnh sao? Bây giờ nước không lạnh, tại sao mẹ lại không uống?"

Nước mắt bà Giang lập tức tuôn rơi.

Ánh mắt của Vương Văn Quân trở nên hung ác, giọng nói lạnh lùng đến mức khiến người ta run sợ: “Tôi bảo bà uống nước.”

Cô ta đổ thẳng nước vào miệng bà Giang.

Nước sôi khiến khoang miệng bà ta hơi bỏng, nhưng Vương Văn Quân không hề cau mày, sau khi đổ được nửa bát, miệng bà Giang nóng đến đỏ bừng, không nói nổi một câu.

Trên mặt Vương Văn Quân cuối cùng cũng nở nụ cười:

"Mẹ à, cái miệng này của bà thật đáng ghét, bà biết không? Mỗi lần bà mắng tôi, tôi luôn nghĩ, một ngày nào đó, tôi sẽ phá cho cái miệng này của bà nói không ra lời. Ngày này đến thật nhanh."

"Bà có biết vì sao tôi không ly hôn không? Đây chính là ngày mà tôi chờ."

"Mỗi ngày ở nhà bà đều nói người khác bạc tình bạc nghĩa, thật ra con trai bà mới là kẻ bạc tình bạc nghĩa. Mười tám tuổi tôi đã quen biết anh ta, mười chín tuổi liền theo anh ta, anh ta đối với tôi như thế nào? Còn bà đây, bà đối với tôi thế nào? Hả?”

"Bà có biết tại sao con trai bà lại bị kết án nhanh như vậy không? Là tôi báo cáo đó, tôi đã cung cấp chứng cứ cho họ. Có phải tôi rất lợi hại không? Mẹ con các người đề phòng tôi như thế mà tôi vẫn phát hiện ra."

Bà Giang mở to mắt nhìn Vương Văn Quân, hai mắt đỏ hoe, nhưng miệng bị bỏng nước sôi, không nói được lời nào.

Vương Văn Quân cười ha ha, cười đến chảy cả nước mắt.

"Bà xem, bà không nói lời nào, thế giới đều trở nên tốt đẹp hơn. Được rồi, tôi đi làm đây."

Vương Văn Quân đi làm, bà Giang thì nằm trên giường, miệng bị bỏng đến mức nổi bọng m.á.u và đau rát.

————————

Vụ điều tra quan chức th*m nh*ng tại Nông trường Ngũ Nguyệt Hồng được đưa tin hàng ngày trên báo Nhân dân của tỉnh Hắc, toàn tỉnh, toàn thành phố, thậm chí cả nước đều đang chú ý đến vấn đề này.

Vào ngày phán quyết, các phương tiện truyền thông đã chụp một bức ảnh tập thể của những người bị điều tra. Giang Bảo Quốc cũng nằm trong số đó.

Ngày đó Mộc Tâm và Thủy Tâm cũng ở nhà, nhìn thấy hai bức ảnh này, hai người tương đối im lặng.

Qua hồi lâu, Mộc Tâm gấp tờ báo có ảnh chân dung của Giang Bảo Quốc lại, đặt dưới đáy chồng báo, rồi đi ra khỏi phòng: "Mẹ ơi, trưa nay chúng ta ăn gì?"

Thủy Tâm bí mật thảo luận chuyện này với Mộc Tâm.

Trời sinh Thủy Tâm tinh thần trọng nghĩa mạnh, đối với loại chuyện này cảm thấy ghét cay ghét đắng.

Đã qua nhiều năm, Mộc Tâm cũng đã sớm cởi bỏ khúc mắc năm đó, nhìn thấy tin Giang Bảo Quốc ngã ngựa, Mộc Tâm thở phào nhẹ nhõm.

Việc Giang Bảo Quốc ngã ngựa không ảnh hưởng gì đến Mộc Tâm và Thủy Tâm. Ở thôn Điền Dương nhiều năm như vậy, ngoại trừ một số người đặc biệt, thì chẳng có ai biết cha ruột của các cô là Giang Bảo Quốc.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 135: Chương 135



Thời gian trôi qua, phường giấm của Ngu Thanh Nhàn ngày càng nổi tiếng.

Không chỉ có các quận xung quanh, mà ngay cả các thành phố và quận xa hơn cũng đều ngưỡng mộ danh tiếng mà đến, mà những người đã nếm thử giấm của cô đều đặt hàng mang về, phản ứng dữ dội.

Lúc phường giấm đang sản xuất giấm với số lượng lớn, Ngu Thanh Nhàn đã đổ một bát linh tuyền xuống giếng nước, kể từ đó không bao giờ thêm gì nữa.

Hiện tại tác dụng của linh tuyền vẫn còn lớn, hương vị của sản phẩm đã nhạt hơn nhiều so với trước đây, nhưng hương vị vẫn đánh bại các loại giấm khác.

Chỉ là từ nay về sau, tác dụng của linh tuyền sẽ càng ngày càng nhỏ, ba đến năm năm sau, hiệu quả của linh tuyền sẽ tiêu tan.

Đến lúc đó, có nên thêm một chút nữa hay không, Ngu Thanh Nhàn cũng không biết, tất cả đều phụ thuộc vào tình hình.

Với tư cách là quản lý của phường giấm, Tiểu Chu là một trong số ít những tài năng có thể sống hòa thuận với các cổ đông ban đầu mà không gây ra bất kỳ mâu thuẫn nào, Cục Công thương đặt rất nhiều kỳ vọng vào cậu.

Tiểu Chu cũng không phụ sự kỳ vọng của các nhà lãnh đạo đối với mình, càng thêm cố gắng trong sự nghiệp.

Để kéo dài thời hạn sử dụng của giấm, Tiểu Chu đã đặc biệt mời Ngu Thanh Nhàn đến tỉnh Thiểm Tây một chuyến, một tỉnh được nhiều người ghen tị.

Họ có kỹ năng làm giấm thành thạo, trong chuyến giao lưu này, Ngu Thanh Nhàn không chỉ học được công nghệ giữ tươi mà còn học được công nghệ sản xuất ủ bia của họ.

Ngu Thanh Nhàn cũng không giữ riêng cho mình, mà truyền lại tất cả những gì Nhị sư huynh đã dạy cô cho các đồng nghiệp của cô ở tỉnh Thiểm Tây.

Quy trình sản xuất của cô rất khác so với quy trình sản xuất của họ, song phương đều được lợi rất nhiều.

Sau khi từ tỉnh Thiểm Tây trở về, cả hai bắt đầu xin đất xây dựng đất nấu bia, đồng thời mua hai chiếc máy giữ tươi từ tỉnh Thiểm Tây, đồng thời bắt đầu tuyển công nhân mới.

Chờ phòng pha chế hoàn thành, những công nhân mới được tuyển cũng đã trở thành những công nhân lành nghề.

Trời dần trở nên lạnh hơn.

Vừa qua tháng mười liền thay quần áo mùa thu, mới không mặc một tháng, mà phải mặc thêm một chiếc áo len.

Hiếm khi Ngu Thanh Nhàn được thảnh thơi.

Bà cụ Lục giờ mê đan áo len, Ngu Thanh Nhàn nhìn thấy nóng mắt, nên cũng học theo. Càng học càng thấy thú vị.

Ngay khi tháng giêng kết thúc, trời bắt đầu có tuyết và ngày càng lạnh hơn, Ngu Thanh Nhàn thăng chức cho hai nam nữ đồng chí lên làm kỹ thuật viên, mỗi ngày dạy kiến thức cho họ.

Bởi vì thời tiết lạnh, Mộc Tâm và Thủy Tâm từ mỗi tuần về nhà một lần thành nửa tháng về nhà một lần. Tới gần cuối năm, phường giấm cuối cùng cũng bớt bận rộn hơn, Tiểu Chu bỗng nhiên phát hiện chuyện giữa cậu và Mộc Tâm không hề tiến triển.

Trong nhà lại bắt đầu giục cưới, Tiểu Chu nghe thấy bực bội, nên lang thang vô định trên phố.

Khi chờ đợi bên đường, một chiếc xe buýt tình cờ dừng lại ở lối vào con hẻm nhà cậu, cuối cùng là Đại học tỉnh Hắc, lòng Tiểu Chu nóng bừng, lập tức lên xe ngay.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 136: Chương 136



Sau khi xuống xe tại cổng trường Đại học tỉnh hắc, Tiểu Chu nhìn cánh cổng tráng lệ và trống trải, lại bắt đầu hối hận.

Lúc cậu vừa định quay người rời đi, một giọng nói lanh lảnh gọi cậu lại, chỉ chốc lát sau, một cô gái mặc áo bông màu đỏ, quàng khăn cổ màu trắng, đội mũ đỏ chạy đến bên cạnh cậu.

"Thật sự là anh à, Chu Minh." – Lời của Mộc Tâm mang theo một làn hơi trắng, nói: "Sao anh lại tới đây? Phường giấm không bận sao?"

Người mình thích đang ở ngay trước mặt, cái miệng biết ăn nói của Tiểu Chu trước kia lúc này trở nên vô cùng vụng về, cậu nhìn Mộc Tâm, một lúc sau mới lắp bắp đáp:

“Đơn đặt hàng đều đã hoàn thành rồi, chỉ tiêu năm nay cũng đã hoàn thành, cộng thêm sắp đón Tết, nên chúng tôi khá rảnh rỗi."

Về phần vì sao lại tới đây, Tiểu Chu không nói. Mộc Tâm cũng không hỏi vặn thêm.

"Sắp trưa rồi, anh ăn cơm chưa? Có muốn đến căn tin ăn thêm chút nữa không?"

Trước khi rời khỏi nhà Tiểu Chu đã ăn rồi, nhưng khi nghe thấy lời của Mộc Tâm, cậu lại cảm thấy đói: "Anh có mang phiếu lương thực, anh mời em."

Mộc Tâm nhìn Tiểu Chu, mặt mày cong lên: "Được, vậy em sẽ không khách sáo với anh."

Mộc Tâm dẫn Tiểu Chu đến căn tin và nói với Tiểu Chu lý do tại sao cô ấy lại xuất hiện ở cổng.

Dưới sự chủ động nói chuyện của cô ấy, cảm giác ngượng ngùng của Tiểu Chu bắt đầu biến mất, trở nên nói nhiều hơn.

Mặc dù Tiểu Chu chưa bao giờ học đại học, nhưng từ khi còn nhỏ cậu đã thích đọc sách, cùng Mộc Tâm cũng thích đọc sách có tiếng nói chung, mãi cho đến khi hết giờ nghỉ trưa, hai người mới kết thúc cuộc trò chuyện còn đang dở dang.

Kể từ ngày đó, Tiểu Chu và Mộc Tâm đột nhiên thân thiết với nhau hơn, nếu hai người không có cơ hội gặp mặt, họ sẽ viết thư cho nhau, ở trong thư, cả hai ngày càng thân quen.

Đối với người nhà của Mộc Tâm, Tiểu Chu càng thêm tôn kính.

Xuân đi thu đến, cuộc sống sinh viên năm nhất của Mộc Tâm và Thủy Tâm sẽ sớm kết thúc.

Trong kỳ nghỉ hè, Mộc Tâm được nghỉ hơn một tháng, nhưng Thủy Tâm vì việc học tại trường quân sự nên mãi cho đến giữa tháng tám mới quay về, nhưng cô ấy lại không về một mình, cùng về với cô ấy còn có một nam sinh mặc quân phục, dáng người thẳng tắp.

Trước đây nam sinh kia cũng đã từng đến nhà mấy lần, Ngu Thanh Nhàn vẫn còn nhớ cậu ta, cậu ta họ Bành, tên Bành Tử Kiện.

Thủy Tâm nắm tay cậu ta và công khai tuyên bố với mọi người: "Đây là đối tượng của con!"

Ngu Thanh Nhàn: Kiếm của tôi đâu? Để ở đâu rồi? Mang nó cho tôi, tôi muốn c.h.ặ.t đ.ầ.u con heo đã trộm bắp cải nhà mình!

Vào thời khắc then chốt, Văn Thanh Yến đã giữ được Ngu Thanh Nhàn, sắc mặt anh cũng không được tốt lắm.

Anh không ngờ Thủy Tâm lại yêu đương sớm như vậy.

Anh cũng hiểu tâm lý của Ngu Thanh Nhàn, đột nhiên con gái dẫn đối tượng về nhà, đổi là ai cũng sẽ nổi cơn tam bành.

Nếu không phải Ngu Thanh Nhàn nổi giận trước, Văn Thanh Yến đã cho thằng nhóc kia một trận trước.

Lúc trước Bành Tử Kiện đã đến nhà Ngu Thanh Nhàn, nhưng đến với danh nghĩa là bạn học của hai chị em Mộc Tâm, đi cùng còn có mấy người bạn khác, cậu ta lẫn ở trong đó, không hề gây chú ý.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 137: Chương 137



Ngu Thanh Nhàn rất nhẹ nhàng với trẻ con, cũng rất tôn trọng bạn học của hai chị em Mộc Tâm , lần nào chúng tới cô cũng nhiệt tình tiếp đón, không những cho ăn uống ngon lành, còn để lại không gian cho chúng được ở riêng.

Trước ngày hôm nay, ấn tượng của Bành Tử Kiện về mẹ của Thủy Tâm là một người dịu dàng dễ nói chuyện, hơn nữa tính tình còn rất thoáng.

Bành Tử Kiện lớn như vậy, vẫn chưa từng gặp phụ huynh nào như mẹ Thủy Tâm .

Lần này đến nhà, trong lòng Bành Tử Kiện còn tràn đầy tự tin, cậu ta cảm thấy với tính cách dịu dàng của mẹ Thủy Tâm, dù mình tới nhà bị đối xử lạnh nhạt, nhưng cũng sẽ không quá đáng lắm.

Nào ngờ khi mẹ Thủy Tâm sầm mặt xuống lại khủng khiếp đến mức vậy, Bành Tử Kiện có chút sợ hãi.

Ngu Thanh Nhàn bỏ bàn tay đang đỡ lấy mình của Văn Thanh Yến ra, nở nụ cười lạnh lùng với Bành Tử Kiện:

"Bành Tử Kiện đúng không? Cũng học ở trường quân đội với Thủy Tâm phải không?"

Bành Tử Kiện đứng nghiêm trang:

"Vâng, đúng rồi dì ạ, cháu cùng khóa với Thủy Tâm , cháu là ngành chỉ huy chiến đấu. Nhà của chúng cháu cũng ở Cáp Thị, phía đông thành phố, cha mẹ cháu đều là quân nhân, họ đóng quân ở biên giới, cháu đang sống với ông nội. Cháu còn một người anh trai cũng là lính, hiện giờ đang tham gia quân ngũ ở Tây Tạng."

Bành Tử Kiện nói mấy câu này rất dõng dạc.

Văn Thanh Yến nghe thấy cả nhà Bành Tử Kiện đều là quân nhân, vẻ mặt cũng dịu đi một chút.

Ngu Thanh Nhàn vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng, gật đầu một cái:

"Cả nhà cậu là quân nhân, chắc hẳn kĩ thuật chiến đấu của cậu rất tốt?"

Bành Tử Kiện nhìn thoáng qua Thủy Tâm, nói với Ngu Thanh Nhàn một cách rất tự tin:

"Vâng, nghỉ đông và nghỉ hè cháu đều sẽ tới doanh trại."

"Được, ra đây luyện với tôi một chút." Ngu Thanh Nhàn nói xong, còn bổ sung thêm một câu: "Thằng nhóc cậu đừng lo lắng cho tôi, võ nghệ của Mộc Tâm và Thủy Tâm đều là học từ tôi, nào, tới đây."

Bành Tử Kiện nghe thấy câu này thì tái mặt.

Cậu ta và Thủy Tâm thích nhau là chuyện ngoài ý muốn.

Hôm đó họ đang chơi bóng ở sân bóng rổ, bỗng có một bạn học dùng quá nhiều sức, quả bóng rổ bay ra khỏi sân, bay về phía học sinh đang đi trên đường băng, mắt thấy sắp đập vào người khác, lúc đó Thủy Tâm đang quét dọn trên đường băng bên cạnh sân bóng rổ, cô bé thấy thế bèn chạy về phía trước vài bước, nhảy lên, dùng cán chổi trong tay đập vào quả bóng rồ, đánh nó trở lại trong sân.

Bành Tử Kiện từ nhỏ đã thích luyện võ, nhìn thấy vậy thì hai mắt sáng lên.

Sau đó có một lần khóa của họ cùng học giờ thể dục với khóa của Thủy Tâm, cậu ta không thể kiềm chế được nữa, tiến tới hẹn giao đấu một trận, vừa vặn Thủy Tâm cũng đang buồn chán vì phải luyện võ với chị gái cả ngày, liền vui vẻ đồng ý.

Trận giao đấu này, không ngạc nhiên chút nào Bành Tử Kiện thua, nhưng cậu ta càng đánh càng hăng, thời gian đến tìm Thủy Tâm càng nhiều.

Sau nhiều lần bị thắng áp đảo một cách mất mặt, Bành Tử Kiện cũng học hỏi được rất nhiều, dần dần sinh ra tâm tư khác với cô bé luôn đè mình xuống đánh này.

Mất ba năm, cuối cùng cậu ta cũng theo đuổi được Thủy Tâm.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 138: Chương 138



Trong trường quân đội ít nữ sinh, nữ sinh có tính cách hào sảng, cởi mở như Thủy Tâm lại càng ít.

Vừa khai giảng được một tháng, đã có nam sinh viết thư tình cho Thủy Tâm, sau đó thời gian trôi đi, người thích cô bé ngày càng nhiều.

Tuần trước còn có mấy người ỷ vào việc mình có văn hóa, có tu dưỡng, đã viết thơ ca cho Thủy Tâm .

Chuông báo động lập tức kêu vang trong đầu Bành Tử Kiện, ngày ngày cậu ta đều quấn lấy Thủy Tâm, đòi cô dẫn mình về ra mắt cha mẹ, để mối quan hệ được công khai.

Cậu ta nằm mơ cũng không ngờ võ nghệ của Thủy Tâm lại học từ Ngu Thanh Nhàn.

Cậu ta còn tưởng Thủy Tâm học từ cha dượng của cô!

Bành Tử Kiện muốn khóc, càng muốn quay trở về thời điểm cách đây một tiếng trước, lúc mình đang nói linh tinh trước mặt Thủy Tâm.

Ai bảo mày không nghe vợ nói!

Nếu như nghe lời, cậu ta cũng sẽ không bị động như thế này!

Nếu cậu ta nghe lời, ít nhất cũng có thể chuẩn bị tâm lý một chút.

Nhưng chuyện đã đến nước này, chỉ có thể tiếp tục.

Ngu Thanh Nhàn ra tay không hề nể nang với Bành Tử Kiện, đòn đánh rất tàn nhẫn, lúc đầu Bành Tử Kiện còn bày ra tư thế sẵn sàng đón địch, kết quả ngay cả ba chiêu của Ngu Thanh Nhàn cậu ta cũng không đỡ nổi, chỉ có thể gắng lượng bảo vệ bản thân không bị đánh thảm hại hơn.

Sau khi bị trúng thêm một đấm, trên mặt Bành Tử Kiện lộ vẻ khổ sở.

Tiểu Chu ở bên cạnh nhìn, liên tục nuốt nước bọt, vẻ mặt nhìn Ngu Thanh Nhàn tràn đầy sợ hãi, cả người run rẩy .

Mộc Tâm nhìn thấy, mỉm cười với cậu ta, Tiểu Chu thấy cô bé mỉm cười với mình, trong lòng vui như mở cờ, lập tức cảm thấy bản thân vẫn còn ổn.

Đánh Bành Tử Kiện xong, cục tức trong lòng Ngu Thanh Nhàn rốt cuộc cũng giảm đi một chút.

Văn Thanh Yến thấy cô đánh xong, vội vàng đưa khăn tay đến, Ngu Thanh Nhàn nhận lấy, lau mồ hôi trán:

"Tạm được, như vậy đi, Thủy Tâm, con dẫn bạn học vào phòng ngồi. Mộc Tâm, đi lấy rượu ngọt để trong giếng nước ra rót cho cậu ta một chén, trời nóng lắm, đừng để cảm nắng."

Thủy Tâm kéo Bành Tử Kiện vào trong phòng, cậu ta thấy Ngu Thanh Nhàn không theo tới, bấy giờ mới nhe răng nhếch miệng, nằm dựa vào giường:

"Thủy Tâm à, dì ra tay ác quá."

Thủy Tâm cười khẩy một tiếng, thản nhiên ngồi vào mép giường:

"Em đã bảo anh từ trước rồi, cửa nhà em không dễ vào đâu. Bây giờ đã tin chưa? Chú em còn chưa ra tay đâu đấy, nếu chú em ra tay, ngay cả giường anh cũng không xuống được."

Bành Tử Kiện hoàn toàn tin vào câu này:

"Tin tin, nhưng làm sao được chứ, để có được em, dù khó khăn hơn nữa cũng phải tiến lên, cũng không thể không có danh phận mãi được đúng chứ? Em xem đám sói ở trường, ngày nào cũng nhìn chăm chăm vào chúng ta, chỉ hận không thể kéo anh ngã ngựa để mình lên thay thế."

Thủy Tâm lườm Bành Tử Kiện một cái:

"Anh chỉ thích nói linh tinh."

Bành Tử Kiện ôm hai mắt mình:

"Ôi, em không hiểu đâu."

Cậu ta bắt tréo hai chân:

"Thực ra nghĩ lại cũng thấy rất tốt, ít nhất dì không đuổi anh ra khỏi cửa. Đây là vạn hạnh trong bất hạnh."

Thủy Tâm mỉm cười với cậu ta.

"Đúng rồi, cha mẹ anh có dễ ở chung không?" Thủy Tâm cảm thấy mình đã đưa Bành Tử Kiện về ra mắt cha mẹ, cách lúc mình ra mắt cha mẹ cậu ta cũng không còn lâu nữa.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 139: Chương 139



"Người nhà anh đều rất dễ tính, em yên tâm đi. Họ không yêu cầu gì cả, anh có thể mang một đối tượng về, họ còn phải cảm ơn trời đất ấy chứ."

Bành Tử Kiện trêu chọc:

"Anh trai anh lớn hơn anh tám tuổi, gia nhập quân ngũ nhiều năm rồi, sắp ba mươi mà vẫn chưa có đối tượng, khiến ông bà. cha mẹ anh đều lo sốt vó, bây giờ anh dẫn em về, họ còn yêu cầu được gì nữa chứ?"

Thủy Tâm không tin lắm, cô cũng đã thấy nhiều quan hệ mẹ chồng nàng dâu, như mẹ cô và bà nội ruột mới là bình thường, như bà Lục và mẹ cô là chuyện rất hiếm lạ.

Mộc Tâm bê nước vào nhà, Bành Tử Kiện lập tức ngồi phắt dậy, sống lưng thẳng tắp, trông vô cùng nghiêm chỉnh.

Mộc Tâm đặt rượu ngọt lên bàn, kéo Thủy Tâm ra ngoài:

"Sao em không báo trước một tiếng đã đưa người về? Em không thấy lúc em dẫn đối tượng về mẹ đã choáng váng à?"

Thủy Tâm rất bất đắc dĩ:

"Vốn em cũng không định đưa về, nhưng anh ta cứ dính chặt lấy. Biết hôm nay em được về nhà, từ sáng sớm đã đứng dưới lầu ký túc xá chờ em. Em đi đâu anh ta theo đấy, chỉ hận không thể theo cả vào nhà vệ sinh. Em còn cách nào chứ, đành phải đưa về thôi. Dù sao sớm muộn gì cũng phải ra mắt bố mẹ, chỉ là vấn đề bị đánh đau hay không."

Thủy Tâm nói xong, hai chị em bật cười.

Từ sau khi hai chị em lên cấp ba, mẹ hai cô bé chỉ sợ họ bị nam sinh quyến rũ mất, vừa rảnh rỗi là nói về các tri thức nam nữ cho họ biết, còn nhờ chú Văn đưa ra nhiều ví dụ đàn ông lừa con gái cho họ nghe, bà Lục thì kể những chuyện đàn ông đánh vợ, cờ bạc, trai gái trong làng cho họ nghe.

Được người nhà bảo vệ như vậy, còn dạy dỗ quanh năm suốt tháng như thế, hai chị em Mộc Tâm đã mọc ra một đôi hỏa nhãn kim tinh, ai thế nào, họ chỉ nhìn hành động của người đó là biết được bảy tám phần.

Thủy Tâm lại kéo tay Mộc Tâm:

"Lần trước chị viết thư cho em nói về chuyện của chị với anh Tiểu Chu, sao rồi, đã quyết định chưa?"

Mộc Tâm là một người khó hòa nhập, kể cả cô cảm thấy Tiểu Chu rất tốt, nhưng vẫn muốn quan sát thêm:

"Bọn chị không vội, cứ để từ từ đi."

Thủy Tâm "chẹp" một tiếng:

"Hai người các chị đúng là hợp nhau, chị chậm chạp, anh ta cũng không nôn nóng."

Mộc Tâm chỉ cười không nói, vuốt hai bên tóc ra sau tai.

Tiểu Chu đâu phải là không nôn nóng, trong nhiều lần gặp mặt, vẻ nóng cháy trong mắt cậu không thể giấu được ai, chỉ vì tôn trọng Mộc Tâm cho nên bằng lòng chờ cô mà thôi.

Ở phía bên kia Văn Thanh Yến đang khuyên nhủ Ngu Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn sắp tức c.h.ế.t rồi:

"Thủy Tâm mới mười tám, vừa mới trưởng thành! Thằng ranh kia sao lại không biết xấu hổ như thế chứ."

Đánh người ta một trận xong, Ngu Thanh Nhàn vẫn còn chưa hết giận.

Lúc cô tới Thủy Tâm mới mười một, khó khăn lắm mới nuôi được đến từng này, từ một cô bé trưởng thành thành một thiếu nữ, Ngu Thanh Nhàn còn chưa cảm nhận được niềm vui mừng khi trong nhà có con gái mới lớn, đã có tên muốn đến lừa đi mất rồi.
 
Back
Top Bottom