Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 200: Em sợ ma, ngủ với em (1)



Hiển nhiên người phụ nữ kia không phải người có kiến thức, lúc này thấy Lộc Thải Hà bị cảnh sát bắt lại, lập tức sợ hãi: “Không phải đâu, tôi không hãm hại đoàn trưởng lộc, tôi… Chỉ là tôi sống không nổi nữa, mới tới tìm đoàn trưởng Lộc nhờ giúp đỡ thôi.”

Lúc này, Lộc Minh Sâm vẫn luôn yên lặng mới mở miệng nói: “Vương Tiểu Quân, đội một quân đoàn 48, hi sinh mùng bốn tháng ba năm tám tám, Ngô Kim Hoa, chị tái giá tháng 5 năm 88 nhỉ?”

Giọng anh hời hợt không chút để ý, giống như tin tức này đã khắc rõ ràng trong đầu mình.

Người phụ nữ tên Ngô Kim Hoa kia bị điểm tên kinh ngạc trợn trừng mắt, hiển nhiên không hề nghĩ tới Lộc Minh Sâm đã biết rõ về đời tư của chị ta.

Lộc Minh Sâm lười biếng tiếp tục: “Người chồng sau của chị là đồ tể, trầm mê cờ bạc, năm mươi đồng tiền an ủi mỗi tháng của Vương Tiểu Quân, chị dùng trả nợ hết cho anh ta rồi đóng không?”

Tô Nhuyễn kinh ngạc liếc mắt nhìn Lộc Minh Sâm một cái, cô nhận ra Ngô Kim Hoa. Đời trước sau khi Lộc Minh Sâm hy sinh đã giao tất cả tài sản của mình cho cô xử lý, khi ấy người tới gây chuyện ác nhất chính là Ngô Kim Hoa này.

Tra xét một hồi cô mới biết, cơ bản chị ta không hề dùng tiền an ủi của Vương Tiểu Quân trên người đứa trẻ, đứa trẻ kia cũng chưa học hết cấp một đã bỏ học.

Không ngờ Lộc Minh Sâm cũng biết chuyện này, nếu đã biết vì sao đời trước anh vẫn luôn gửi tiền cho chị ta?

Có điều bây giờ không phải lúc hỏi chuyện này, Tô Nhuyễn áp nghi hoặc trong lòng xuống, cúi người nhìn chằm chằm vào Ngô Kim Hoa, nói: “Tốt nhất chị nói thật đi, tôi không tin không có ai chỉ điểm chị có thể tìm được nơi này, đoàn trưởng Lộc gửi tiền cho chị đều dùng địa chỉ bên quân đội.”

“Hơn nữa chị còn chưa tới nhà mới của chúng tôi đã đến thẳng thôn Lý, hiển nhiên hiểu rất rõ hành trình của chúng tôi.”

Nói tới đây cô liếc mắt nhìn Lộc Thải Hà một cái: “Bà ta chửi bới vũ nhục quân nhân, khả năng một hai năm cũng không ra được, hành vi của chị thuộc về lừa bịp tống tiền quân nhân, tội nặng hơn bà ta nhiều.”

Lộc Minh Sâm cũng đảo mắt nhìn qua, ánh mắt lạnh như băng, vô cùng đáng sợ.

Ngô Kim Hoa sợ hãi, chị ta cho rằng quân nhân đều thành thật, chính trực giống Vương Tiểu Quân, chỉ cần chị ta gọi điện thoại, bọn họ sẽ giúp đỡ… Không ngờ đoàn trưởng Lộc lại đáng sự như vậy, ngay cả cô ruột cũng gọi cảnh sát đến bắt lại.

Thấy quả nhiên có cảnh sát cầm còng tay đi về phía mình, chị ta sợ không chịu nổi, lập tức đổ hết trách nhiệm lên người Lộc Thải Hà.

“Không phải, tôi không lừa bịp tống tiền!”

Chị ta chỉ vào Lộc Thải Hà, nói: “Là bà ta cho người tới đón tôi, nói đoàn trưởng Lộc vừa kết hôn, có rất nhiều tiền, nhưng đoàn trưởng Lộc có vợ rồi sẽ không cho chúng tôi tiền sinh hoạt phí nữa.”

“Nói tôi nên nhân lúc cô dâu vừa mới vào cửa, da mặt mỏng, cầu xin bọn họ. Còn nói đoàn trưởng Lộc bị thương, bị liệt, không thể có con, tôi có thể quá kế con mình cho đoàn trưởng Lộc, sau này con tôi không cần đi theo tôi chịu khổ…”

Vân Chi

Tô Nhuyễn cười mỉa: “Sau đó chị tiếp tục dùng danh nghĩa mẹ của đứa trẻ để vớt tiền, có phải không?”

Người xung quanh đều ồ lên:

“Người này quá ghê tởm rồi, đối phương vừa kết hôn đã đưa con tới, muốn người ta ngột ngạt sao?”

“Đoàn trưởng Lộc thật sự không thể có con à?”

“Hừ, nhà họ Lộc còn nói người ta tê liệt đó, nhưng bà xem, không phải người ta vẫn đi lại bình thường sao?”

“Bà ta còn là cô ruột đó, không hiểu nghĩ thế nào…”

“Không nghe thấy sao, thèm tiền đó, tiền trợ cấp lễ hỏi vài vạn mà.”

“Bọn họ cảm thấy không moi được từ tay Tô Nhuyễn, nên cố ý đưa cả đứa trẻ tới sao? Xem đức hạnh của con mẹ này, không lấy được tiền đừng mong được sống yên ổn.”

“Đúng là vô lương tâm!”

“Đồng chí cảnh sát, người như vậy nhất định phải bắt lại giáo dục tử tế!”

Lộc Thải Hà không ngờ mọi chuyện lại bại lộ nhanh như vậy, bà ta lập tức giảo biện: “Làm vậy đâu gọi là lừa bịp tống tiền? Tôi không hề nói sai! Có phải mỗi tháng nó đều gửi tiền cho Ngô Kim Hoa không?”

“Ngô Kim Hoa không có tiền, tới tìm nó nhờ giúp đỡ, nó không muốn cho thì thôi, không phải không cho nữa là được rồi sao?”

“Chính miệng bác sĩ nói nó không thể có con, tôi tìm giúp nó đứa con thừa tự, có gì không đúng? Chẳng lẽ để nhà anh hai tôi chặt đứt hương hỏa sao?”

Tô Nhuyễn nhìn Lộc Thải Hà, cười: “Cô út, cô đừng coi mọi người đều là kẻ ngốc. Ý định của cô là muốn hai người kia khiến chúng cháu gà chó không yên, tình cảm tan vỡ, để cô dễ dàng đứng giữa thừa nước đục thả câu mà thôi.”

Nói xong, cô không muốn tiếp tục tranh cãi với Lộc Thải Hà: “Cô đừng giảo biện nữa, dù sao cảnh sát sẽ điều tra rõ.”

Cô cười mỉa mai: “Chuyện cô chửi bới quân nhân trước mặt quần chúng, đồng chí cảnh sát chính tai nghe được, chứng cứ vô cùng xác thực, ít nhất phải ngốc trong tù vài tháng, còn rất nhiều thời gian phối hợp với đồng chí cảnh sát để điều tra rõ.

“Không phải, không phải!” Lộc Thải Hà luống cuống: “Tôi không chửi bới nó! Không phải, nó thật sự là người hư hỏng, là kẻ điên!”

Nói tới đây, ánh mắt bà ta đầy hung tợn nhìn chằm chằm vào Lộc Minh Sâm, nói: “Năm sáu tuổi đã khắc c.h.ế.t cha mày, còn hại c.h.ế.t mẹ mày, mày chính là loại súc sinh không có tính người, là sao chổi trời sinh.”

“Mọi người đi hỏi thăm một chút xem, tôi nói có sai chỗ nào không? Nó chính là đồ sao chổi! Chính mày đã g.i.ế.c mẹ mày, là mày đã g.i.ế.c mẹ mày!”

Dễ nhận ra bà ta định chọc giận Lộc Minh Sâm, muốn anh không khống chế được cảm xúc.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 201: Chương 201



Tô Nhuyễn nhìn mí mắt Lộc Minh Sâm gục xuống, trong lòng thầm kêu không ổn. Cô nhanh chân bước đến chắn trước mặt anh, nói với hai đồng chí cảnh sát: “Hai vị đã tận mắt trông thấy rồi đấy, người này chính là cô ruột của anh ấy, mong hai vị điều tra kỹ càng, trả lại trong sạch cho anh ấy.”

Vốn dĩ thị phu đúng sai thế nào nhìn qua là hiểu, nếu nói ngay từ đầu mọi người còn nửa tin nửa ngờ trước lời Lộc Thải Hà nói, vậy thì lúc này nghe xong lời mắng chửi của bà ta, tất cả đều hiểu rõ, sợ là những chuyện trước đó đều là bà ta nói hươu nói vượn.

Hiển nhiên hai vị cảnh sát cũng không cảm thán không thôi, cô ruột đó, phải thù hận lớn thế nào mới mắng ra được những lời khó nghe như vậy?

Thấy thật sự sắp bị bắt đi, Lộc Thải Hà kinh hoảng thất thố: “Các anh không thể bắt tôi, tôi là thân nhân liệt sĩ! Anh Cả tôi là lãnh đạo xưởng thép, anh Ba tôi làm chính ủy thành phố!”

“Dám bắt tôi, tôi sẽ khiến các anh ăn không hết gói đem đi!”

Chậc chậc, đúng là trợ công giúp cô mà, Tô Nhuyễn lập tức nói: “Đúng vậy, bác Cả và chú Ba tôi, bao gồm cả công việc bà ta đang làm, đều vì cha của anh Minh Sâm hy sinh mới có được.”

Có người ngạc nhiên: “Một người liệt sĩ có thể đổi được nhiều công việc như vậy?”

Tô Nhuyễn mỉa mai: “Đúng vậy, vì vài vạn có thể phá hoại cuộc sống của anh minh sâm, ai biết vì công việc, bọn họ đã làm ra những chuyện gì?”

“Nếu anh ấy thật sự hư hỏng như lời bà ta nói, sao có thể tranh thủ kiếm về cho bọn họ nhiều công việc như vậy?”

“Có điều, đúng là bác Cả và chú Ba tôi có chút bá đạo thật, khả năng các đồng chí cảnh sát phải vất vả rồi.”

Mặt hai đồng chí cảnh sát đã chuyển sang màu đen từ lâu, một người vặn tay Lộc Thải Hà, cười lạnh một tiếng: “Để tôi xem xem, bọn họ có thể bá đạo đến mức nào.” Sau đó hung hăng đẩy Lộc Thải Hà: “Thành thật chút cho tôi! Lên xe!”

Một người khác yên lặng nhìn Ngô Kim Hoa đang cố gắng giảm đi cảm giác tồn tại bên cạnh, nói: “Chị! Cũng đi theo chúng tôi một chuyến!”

Ngô Kim Hoa bị dọa run lẩy bẩy: “Đồng chí cảnh sát, tôi… Tôi thật sự không phải kẻ lừa bịp, tôi được bọn họ đón tới…”

Tô Nhuyễn cười mỉa: “Anh Minh Sâm không chỉ gửi tiền cho một người, gửi tận bốn năm nhà đó, vì sao người khác không được đón tới, chỉ đón mình chị?”

Mặt cảnh sát không chút biểu cảm, trừng mắt với Ngô Kim Hoa: “Lại đây!”

Cuối cùng Ngô Kim Hoa khóc sướt mướt cầu xin, vẫn bị cảnh sát bắt lên xe về đồn.

Trò khôi hài kết thúc, Tô Nhuyễn ở nhà bà ngoại cũng không yên ổn, trực tiếp kéo Lộc Minh Sâm, chào tạm biệt mọi người, về nhà.

Thấy đối phương rũ mắt trầm mặc suốt quáng đường, Tô Nhuyễn muốn hòa hoãn bầu không khí đùa anh một câu, kết quả đối phương chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, dáng vẻ chán chường, phảng phất như đã nhìn thấu hồng trần, sắp chặt đứt trần duyên, đạp đất thành phật.

Vân Chi

Trạng thái lần này của anh hiển nhiên còn nghiêm trọng hơn lần ở bệnh viện nhiều, mãi cho đến tôi vẫn không để ý tới ai, lên giường nghỉ ngơi rất sớm.

Bởi vì tâm trạng của anh không tốt, Tô Nhuyễn ngủ cũng không yên ổn, nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, nghe được Lộc Minh Sâm luôn luôn ngủ không hề có cảm giác tồn tại phát ra tiếng nói mớ: “Mẹ……”

Giọng nói giống giọng trẻ con, tràn đầy kinh hoảng và thống khổ.

Tô Nhuyễn vội vàng đứng dậy muốn đánh thức anh, nhưng vừa cúi người tới gần, đột nhiên đã bị một bàn tay mạnh mẽ túm lấy ném văng ra, không phải lực đạo như lúc chơi ném tuyết ban ngày, mà tàn nhẫn như muốn đẩy người ta vào chỗ chết.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại đã bị một bàn tay ấn chặt lên giường, bàn tay ấy bóp chặt cổ cô, khiến cô hít thở không thông, cặp mắt phượng nhìn cô tràn đầy tơ máu, ánh mắt hung ác tàn bạo.

Cô nắm lấy cổ tay anh theo phản xạ có điều kiện, cố gắng phát ra tiếng từ cổ họng: “Anh…”

Trong nháy mắt khi âm thanh phát ra, lực đạo trên cổ đột nhiên biến mất.

Lộc Minh Sâm giống như vừa chịu kinh hách, đột nhiên xoay người ngồi về vị trí của mình.

Tô Nhuyễn nhìn dáng ngồi cứng đờ của anh, không biết nên nói gì mới phải.

Lộc Minh Sâm mở miệng trước: “Xin lỗi.”

Giọng nói trầm thấp tối nghĩa, giống như mang theo chút yếu ớt không biết phải làm sao, khiến Tô Nhuyễn cảm thấy trái tim nhói lên một cái, có chút đau đớn.

Lộc Minh Sâm nói xong, trực tiếp xoay người xuống giường chuẩn bị ra ngoài.

Không hiểu sao Tô Nhuyễn lại cảm thấy không thể để anh đi như vậy, cô nhanh chóng nghiêng người qua, túm chặt cổ tay anh: “Anh Minh Sâm.”

Hình như Lộc Minh Sâm muốn ném tay cô ra, nhưng nghĩ tới điều gì đó, anh lại khắc chế, đứng yên không nhúc nhích.

“Em sợ.”

Cả người Lộc Minh Sâm cứng đờ, giữa lúc không biết nên nói gì, lại nghe thấy Tô Nhuyễn mở miệng: “Anh đi rồi, ma nữ kia bò ra từ dưới gầm giường thì phải làm sao?”

Lộc Minh Sâm trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: “Không có ma, là anh bịa ra thôi.”

“Em biết, nhưng em vẫn sợ.” Cô mạnh mẽ kéo anh trở lại giường, hình như Lộc Minh Sâm sợ lại làm cô bị thương, vô cùng ngoan ngoãn nghe theo cô.

Tô Nhuyễn đứng dậy, vặn vai anh qua, cưỡng ép anh nằm xuống giường, sau đó bản thân trực tiếp nằm xuống bên cạnh, còn giang hai tay ra ôm lấy ai, để anh nằm trong vòng tay mình.

Đầu Lộc Minh Sâm gối lên bả vai cô, sau khi nhịn một lúc lâu, cuối cùng không nhịn nổi nữa anh mới hỏi: “Em coi anh là trẻ con à?”

Tô Nhuyễn vươn tay ra, cảm nhận mái tóc ngắn đ.â.m vào da tay mình: “Nghe nói ma sợ nhất dương hỏa trên người đàn ông, em cảm thấy ôm bả vai anh tương đối an toàn.”

Trong lúc Lộc Minh Sâm không biết nên nói gì mới tốt, đột nhiên lại bị vỗ mạnh vào lưng.

“Thả lỏng, ôm không thoải mái.”

Lộc Minh Sâm:……

Luôn có cảm giác cô đang nhân lúc cháy nhà đi hôi của.

“Lộc Minh Sâm.”

Bỗng nhiên âm thanh từ đỉnh đầu truyền đến, giọng nói nhu hòa, giống như mang theo bao dung vô tận: “Anh dọa lui ma nữ giúp em, em dọa lui ác mộng giúp anh, được không?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 202: Chương 202



Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn thuận theo của Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn cho rằng lần này ít nhiều đã chạm được vào tâm tư của anh, có thể giúp anh chậm rãi cởi bỏ khúc mắc trong lòng.

Nhưng mà đợi đến ngày hôm sau, khi cô vừa mở mắt đã phát hiện ra bên cạnh trống không, không để lại một dấu vết, giống như ngoài cô ra, chưa từng có ai ngủ trên chiếc giường này.

Trong lòng Tô Nhuyễn có chút không yên, nhưng cũng không để ý lắm, tưởng rằng anh vẫn đắm chìm trong cảm xúc riêng như cũ, nên có chút khác thường.

Đợi khi ra khỏi phòng không trông thấy anh làm vật lý trị liệu trong phòng khách mới cảm thấy có gì đó không đúng, dì Phúc từ phòng bếp ra, nói: “Hôm nay lúc dậy dì thấy Minh Sâm xách túi ra ngoài, cũng chưa kịp hỏi nó định đi đâu, mới mùng ba tết, nó đã đi đâu vậy?”

Tô Nhuyễn xoay chuyển Phật châu trên tay, ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn để lại đường lui: “Tới bệnh viện, hôm nay bác sĩ phụ trách điều trị cho anh ấy trực ban, anh ấy qua đó kiểm tra lại.”

Dì Phúc nghi hoặc: “Vậy cũng đi quá sớm rồi, mới hơn năm giờ, lúc ấy người ta chưa đi làm đâu nhỉ?”

Tô Nhuyễn cười nói: “Ca đêm, đêm qua mới nhớ ra hôm qua người ta trực ban, cho nên sáng nay phải đi sớm, đi sớm xong sớm, không chậm trễ chuyện trong ngày.”

Dì Phúc tin là thật, còn Tô Nhuyễn bắt đầu sinh ra lửa giận trong lòng.

Vân Chi

Ăn cơm sáng xong, Tô Nhuyễn nói là đi bệnh viện đón Lộc Minh Sâm, sau khi ra ngoài mới sa sầm mặt tới ngân hàng.

Vốn dĩ cô đã lên kế hoạch hôm nay sẽ thương lượng với Lộc Minh Sâm chuyện xuống phía Nam, thời gian được nghỉ của cô không còn nhiều, cô phải tranh thủ thời gian tới thành phố Thân mua cổ phiếu.

Để Lộc Minh Sâm mở miệng, thuyết phục Lý Nhược Lan cho cô ra ngoài chơi vài ngày, dễ hơn so với cô tự mình tìm lý do nhiều.

Có điều bây giờ Lộc Minh Sâm không nói một câu đã ra ngoài, cũng không biết khi nào mới quay về.

Cô phải chuẩn bị trước tình huống Lộc Minh Sâm đã đi xa, kế hoạch xuôi Nam của cô không thể thay đổi.

Bởi vì không hẹn trước, cô chỉ có thể rút ra năm ngàn từ ngân hàng, may mà còn sổ tiết kiệm của Lộc Minh Sâm, nhưng không thể cùng rút tiền ở ngân hàng này.

Trong thời đại này ngân hàng vẫn chưa liên kết với nhau, Tô Nhuyễn phải chạy rất xa, tới kho bạc mới rút ra được năm ngàn từ sổ tiết kiệm của Lộc Minh Sâm, cộng thêm hơn hai ngàn tiền để lại tiêu dùng trong nhà và một đống bao lì xì nhận được dịp tết, cộng lại cũng được một vạn ba, đù tiền vốn mua cổ phiếu lần này rồi.

Bởi vì phải đi cả tới kho bạc, nên khi cô về đến nhà đã là buổi chiều. Thấy cô về một mình, dì Phúc nghi hoặc hỏi: “Sao Minh Sâm vẫn chưa về?”

Lúc này Tô Nhuyễn đã có thể xác định, tên kia thật sự không từ mà biệt rồi. Ngọn lửa trong lòng cô như được rót thêm dầu, đột nhiên bốc lên ngùn ngụt: Cho dù muốn từ chối người khác, bài xích người khác quan tâm, chào hỏi một câu sẽ c.h.ế.t sao? Coi mình là bảo bối cục cưng chắc, tưởng cô muốn an ủi anh lắm không bằng.

Nhưng mà nhìn dì Phúc trước mắt, Tô Nhuyễn vẫn nở nụ cười, nói: “Khi ra khỏi bệnh viện nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, đã trực tiếp quay về quân khu rồi.”

Sau đó cô còn bổ sung thêm: “Anh ấy không kịp chào tạm biệt dì, nhưng mà đã bảo cháu sắp xếp đưa dì về nhà rồi, ngày mai anh ấy sẽ đón chúng ta ở ga tàu hỏa thành phố Yến. Lát nữa cháu sẽ đi mua vé.”

Dì Phúc nghe xong cũng không hỏi nhiều. Tô Nhuyễn cất tiền xong lại chạy tới ga tàu hỏa, cũng may niên đại này người ta vẫn coi trọng tập quán phong tục cũ, đa số đều qua mùng năm mới ra ngoài, mùng ba ga tàu hỏa không đông người lắm. Tô Nhuyễn vừa xếp hàng một lát đã mua được vé tàu hỏa tới thành phố Yến vào ngày mai.

Mua được vé, cô đi thẳng tới nhà họ Ngôn chào một tiếng, đến nơi đã thấy dì Phúc đang tạm biệt Lý Nhược Lan rồi. Lý Nhược Lan có chút bất mãn: “Sao lại đi đột ngột như vậy? Không phải đã nói qua mùng năm mới đi sao?”

Tô Nhuyễn đáp: “Lộc Minh Sâm nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, chỉ có ngày mai là có thời gian tới ga tàu hỏa đón người.”

Lý Nhược Lan liếc mắt quan sát cô một lát, tay duỗi ra kéo cô qua, hỏi thăm: “Sao còn giận dỗi thế?”

“Không phải trước khi gả cho nó con đã biết, với chức nghiệp của nó, chuyện nói đến là đến nói đi là đi, không kịp chào hỏi đều là chuyện bình thường hay sao? Làm quân tẩu không dễ dàng, con phải giác ngộ điều này mới được.”

Tô Nhuyễn thầm nghĩ, đâu phải không dễ dàng, là quá dễ dàng mới đúng. Mọi người xem, người này đột nhiên biến mất, cô chỉ cần lấy lý do nhiệm vụ khẩn cấp, không cần vắt óc nghĩ cách lừa dối đã qua mặt được tất cả mọi người, quá dễ dàng rồi.

Thấy cô mím môi, Lý Nhược Lan trêu ghẹo: “Trước đây là ai nói gả cho quân nhân hay xa nhau mới tốt, sống một mình càng tự tại thoải mái nhỉ?”

Tô Nhuyễn nói: “Sự thật là thế mà, bây giờ con cũng cảm thấy như vậy.”

Lý Nhược Lan duỗi tay chọc vào trán cô một cái, cười rộ lên. Sau đó cũng không trêu ghẹo nữa, chỉ nói: “Để cha con đưa hai người đi, ngồi tàu hỏa tới thành phố Yến mất mười mấy tiếng đồng hồ, trên đường không an toàn.”

Ngôn Thành Nho không nói hai lời chuẩn bị đi mua vé, Tô Nhuyễn thấy thế vội vàng ngăn cản.

Nói đùa sao, cô còn có chuyện lớn phải làm đó, để Ngôn Thành Nho đi theo không phải lộ tẩy à?

“Mẹ, không cần đâu. Ngày mai người đi tàu cũng không nhiều lắm, đến ga tàu có anh Minh Sâm tới đón con với dì ấy rồi.” Nói tới đây, cô lại mím môi nói dối: “Anh ấy nói muốn đón con tới quân khu ở vài ngày, đợi làm xong nhiệm vụ khẩn cấp rồi đưa con về luôn.”

Nếu thế Ngôn Thành Nho đi theo đúng là không thích hợp lắm, Lý Nhược Lan cảm thấy Lộc Minh Sâm sắp xếp như vậy rõ ràng là muốn có không gian riêng cho hai người, Ngôn Thành Nho đi theo, Lộc Minh Sâm không thể chỉ đón mính Tô Nhuyễn tới quân khu bỏ lại Ngôn Thành Nho, nhưng mà nếu đón cả Ngôn Thành Nho theo, hai người lấy đâu ra không gian riêng?

Vì thế Ngôn Thành Nho cười nói: “Cũng đúng, cha mẹ đưa hai người lên tàu, dù sao cũng không mang nhiều đồ lắm.”

Lý Nhược Lan lại trêu chọc con gái: “Con xem, không phải người ta vẫn nghĩ tới con sao? Đừng giận nữa.”

“Ai bảo con giận, còn lâu con mới giận.” Cô ra ngoài một mình càng tốt, đỡ phải tìm lý do giải thích với anh vì sao lại nghĩ tới việc mua cổ phiếu, không có trói buộc lớn này đúng là quá tuyệt vời!
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 203: Chương 203



Sau khi về đến nhà, dì Phúc chuẩn bị đồ ăn ngày mai mang theo trên đường, Tô Nhuyễn thì bắt tay vào thu dọn hành lý.

Trong niên đại này ra ngoài một chuyến vô cùng phiền phức, hơn nữa cho dù chuyến đi này của cô có thuận lợi cũng phải mất sáu bảy ngày, quan trọng nhất là phải bảo quản một vạn ba tiền mặt kia.

Hiện giờ chưa có mạng internets, thẻ ngân hàng cũng chưa phổ biến, ngân hàng cũng chưa liên kết, hoàn toàn không có cách nào rút tiền ở nơi khác, cho nên mọi người ra ngoài đều phải mang theo tiền mặt, chính vì như vậy ăn trộm cũng vô cùng nhiều. Tô Nhuyễn là con gái, ra ngoài một mình rất dễ bị người ta theo dõi.

Cách làm phổ biến của người thời đại này là khâu tiền trong quần áo, giấu ở những nơi khác nhau. Nhưng một vạn ba tiền mặt không ít, giấu ở một nơi rất dễ lộ, nếu bị trộm tiền cô sẽ đau lòng c.h.ế.t mất.

Tô Nhuyễn đảo qua kệ sách, rút ra hai quyển sách bìa da vừa dày vừa cứng. Cảm ơn đủ loại video ngắn đời sau đã dạy cho cô những tuyệt chiêu cất giấu quỹ đen hoặc giấu điện thoại trong giờ học.

Bỏ tiền vào trong quyển sách rỗng ruột, có lẽ kẻ trộm ở niên đại này sẽ không bao giờ nghĩ ra được, hơn nữa vốn dĩ cô chính là học sinh, mang theo vài quyển sách cũng là chuyện bình thường không thể bình thường hơn.

Tô Nhuyễn tìm d.a.o nhọn và thước đo tới, bắt đầu công cuộc khoét sách.

Kết quả vì dùng sức quá lớn, trực tiếp cắt đứt ngón tay mình, m.á.u lập tức chảy ra.

Lửa giận của Tô Nhuyễn cũng theo từng giọt m.á.u đỏ dâng lên, không quan tâm tới ngón tay đang chảy m.á.u mà phẫn hận ném d.a.o nhọn sang bên cạnh, con d.a.o kia như mang theo oán khí của cô, đ.â.m thẳng lên mặt bàn giống phi tiêu, kêu keng một tiếng.

Tô Nhuyễn:……

Nghe thấy tiếng động cô vội vàng nhổ d.a.o nhọn ra, nhìn vết xước trên mặt bàn, vừa tức giận vừa xót ruột, căm giận vỗ mạnh lên bàn một cái. Mẹ kiếp! Lộc Minh Sâm! Anh là đồ con rùa khốn nạn! Tức c.h.ế.t bà đây rồi!

Ôm ngón tay chảy m.á.u đi tìm băng gạc băng bó lại, Tô Nhuyễn phải xoay chuyển phật châu trên cổ tay mặc niệm a di đà phật, hít vài hơi thật sâu, tâm trạng mới bình tĩnh lại đôi chút.

Sau khi nghiêm túc tự hỏi, cô lại cảm thấy bản thân vô cớ gây rối.

Vốn dĩ chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi, người ta muốn làm gì thì làm, sao phải thông báo với cô?

Không phải ước nguyện ban đầu của cô cũng là đôi bên không hỏi thăm nhau, ai lo phận nấy sao?

Chẳng qua vì bị thương nên Lộc Minh Sâm mới ở nhà nhiều thêm vài ngày mà thôi, bây giờ về quân khu trước, cô cũng có thể sớm ngày trải qua cuộc sống tiêu sái một mình, không phải rất tốt à?

Giống như hiện tại, ở nhà cô không cần lúc nào cũng phải chú ý tới cách ăn mặc, dù không mặc áo lót vẫn có thể chạy khắp nhà, thoải mái biết bao!

Nghĩ thông suốt điểm này, Tô Nhuyễn lại lần nữa lấy quyển sách qua, tiếp tục đào khoét.

Lộc Minh Sâm là ai? Có quan hệ gì với cô nào? Cô ăn no rửng mỡ mới để ý đến anh! Hừ!

Cô bỏ một vạn hai vào trong quyển sách rỗng, một ngàn còn lại chia ra đặt ở nhiều nơi trên quần áo, rồi nhét hai bộ quần áo ấy vào rương hành lý, cuối cùng xem như hành lý đã chuẩn bị xong.

Ngày hôm sau Lý Nhược Lan và Ngôn Thành Nho tới đưa tiễn, nhìn thấy tạo hình của Tô Nhuyễn và dì Phúc cả hai đều sửng sốt. Lý Nhược Lan không nhịn được, vỗ đùi cười nói: “Được đấy, biện pháp này không tồi, chắc chắn không bị ai nhớ thương, ha ha ha.”

Dì Phúc chỉnh lại khăn lông trên đầu, nhìn sang Tô Nhuyễn bên cạnh, lúc này cô đã cố ý trang điểm cho da mặt mình đen đi vài độ, tóc tết b.í.m hai bên quê mùa cục mình, bên ngoài khoác một chiếc áo bông dày sụ màu xám, hai người đứng chung một chỗ, rất giống đám bà con nhà nghèo chuẩn bị tới thành phố Yến tống tiền thân thích.

Dì Phúc không nhịn được cũng hé miệng cười: “Chắc Minh Sâm nhìn thấy cũng không nhận ra chúng ta đâu, đừng dọa nó nhảy dựng.”

Tô Nhuyễn nghĩ thầm, dọa c.h.ế.t anh ấy mới tốt, đáng tiếc không dọa được.

Trước khi lên tàu, Tô Nhuyễn còn nói với Lý Nhược Lan: “Mẹ, nếu con về muộn mấy ngày, mẹ nhớ xin nghỉ giúp con nhé.”

Lý Nhược Lan nói: “Còn sáu ngày nữa mới tới ngày khai giảng mà, con cũng một vừa hai phải thôi, ngốc bên đó hai ba ngày rồi về, đừng ham chơi quá, biết chưa?”

Vân Chi

Tô Nhuyễn vỗ vỗ ba lô sau lưng: “Mẹ yên tâm đi, con mang theo sách vở mà, sẽ không lười học đâu.”

Thật ra thành phố Đông Lâm cách thành phố Yến không xa lắm, nếu đi tàu cao tốc ở đời sau chỉ mất bốn tiếng đồng hồ, nhưng ngồi tàu hỏa ở niên đại này phải mất mười một tiếng mới đến nơi.

Khi hai người đến nơi đã là chạng vạng, dì Phúc tìm kiếm trong đám đông nhốn nháo một lúc lâu: “Có phải chờ ở bên ngoài hay không?”

Kết quả tất nhiên ra ngoài cũng không tìm thấy người rồi, Tô Nhuyễn giả vờ ra gọi điện thoại, thật ra là tới quầy bán vé hỏi thời gian tàu hỏa xuôi nam.

Sau đó quay về nói với dì Phúc: “Có nhiệm vụ khẩn cấp, không cách nào liên lạc được, chúng ta tự về đi.”

Dì Phúc vẫn có chút nghi hoặc: “Chân nó còn chưa khỏi hẳn mà, sao đã tham gia nhiệm vụ khẩn cấp rồi?”

“Ai biết được.” Tô Nhuyễn nói: “Có điều anh ấy bảo cháu sáng mai qua quân khu.”

Công việc quân nhân có tính đặc thù như vậy đó, dì Phúc không nghĩ nhiều, nói: “Vậy chúng ta tự mình về thôi, cách nhà cũng không xa lắm.”

Tốt xấu gì dì Phúc cũng đã sinh sống ở nơi này cả đời, đã quen cửa quen nẻo, bà ấy nhanh chóng gọi một chiếc xe ba bánh tới, chở hai người về nhà.

Đầu thập niên chín mươi, thành phố yến có rất nhiều khu nhà tập thể và ngõ nhỏ, xe ba bánh xuyên qua một lúc lâu, cuối cùng dừng trước một tòa nhà trong ngõ nhỏ.

Tô Nhuyễn thanh toán tiền cho người lái xe, dì Phúc đi mở cửa nhà.

“Đây chính là căn nhà ông ngoại Minh Sâm để lại.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 204: Chương 204



Tô Nhuyễn có chút tò mò, đời trước khi cô phất lên chuyển tới thành phố Yến đã là mười mấy năm sau, khi đó tứ hợp viện ở thành phố Yến đã bị phá bỏ và di dời không còn nhiều, dù muốn mua cũng không ai bán, nên cô còn chưa bao giờ được tận mắt chiêm ngưỡng một tòa tứ hợp viện chân chính.

Dì Phúc dẫn cô đi vòng qua bức tường trang trí, Tô Nhuyễn mới nhìn rõ toàn cảnh tòa nhà này.

Nó là một tòa tứ hợp viện nhất tiến tiêu chuẩn, đình viện khoảng tám chín mươi mét vuông, nhà chính ba gian kèm theo hai gian phòng ngủ phụ, nhà phía đông và phía tây đều có hai gian, mặt nam có hai tòa công trình phụ khác.

Dì Phúc thở dài nói: “Vốn dĩ còn một tòa nhà nhị tiến nữa, nhưng người sống ở nơi đó quá nhiều, đuổi không đi, hơn nữa khi ấy chú Lâm vừa mới quay về từ nông thôn, chỉ muốn an ổn, nên chỉ lấy lại tòa nhà nhất tiến này.

Trong mắt Tô Nhuyễn, tòa nhà này đã vô cùng hiếm có khó tìm rồi. Phải biết rằng dù là thời đại này chưa có quy hoạch phá bỏ và di dời, nhà độc môn độc hộ cũng rất ít, giống như mấy căn nhà đầu hẻm, đa phần đều là nhà tập thể, các hộ gia đình chen nhau chật kín trong cùng một tòa nhà.

Hiển nhiên căn nhà này cũng từng trải qua không ít phong sương, những bức họa trên mặt tường đã chuyển màu đen xám, dấu ấn niêm phong ở phòng ngủ bên cạnh vẫn chưa xóa sạch hẳn, nhưng hình như đã được dì Phúc thu dọn cẩn thận.

Dì Phúc ở tại phòng ngủ phía đông, bà ấy cất hành lý vào phòng, rồi dẫn Tô Nhuyễn đi tham quan một vòng: “Khi đó chân cẳng dì không tốt ngược lại trở nên hữu ích, nên vẫn luôn ở lại nơi này không chuyển đi.”

Thay ông ngoại Minh Sâm bảo vệ tòa nhà nho nhỏ này đến tận hôm nay.

Bà ấy cầm một xâu chìa khóa, mở khóa nhà chính ra: “Đã trát vôi ve lại rồi, có điều sàn nhà bị người ta giày xéo quá kinh khủng, muốn lát lại nền tương đối phiền toái.”

“Có thể trải thảm sàn.” Tô Nhuyễn nói.

Muốn sống thoải mái trong căn nhà cũ như vậy, chắc chắn phải sửa sang lại đôi chút, ít nhất phải lắp thêm máy sưởi, cho dù không thể cung cấp độ ấm toàn bộ tòa nhà, vẫn có thể cung cấp cho mấy gian phòng ngủ bên cạnh.

Điện nước cũng phải sửa sang lại, vòi nước phải lắp trong phòng, nếu không mùa đông đến nước trong ông nước đông lạnh, hai ba ngày là phải thay ông nước mới, quá phiền toái.

Còn cả phòng vệ sinh, ít nhất trong phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ đều phải lắp đặt phòng vệ sinh riêng.

Tính ra như vậy may mà tòa nhà này là tòa nhà nhất tiến, nếu là tòa nhị tiến, cô muốn sửa sang trang hoàng lại cũng không làm nổi.

Ngẫm nghĩ một lát, sắc mặt Tô Nhuyễn lại sa sầm xuống. Căn nhà này đâu phải nhà của cô, cô nhọc lòng mấy chuyện này làm gì.

Nếu đã quyết ai lo phận nấy, đương nhiên cô sẽ không xen vào chuyện nhà cửa của Lộc Minh Sâm. Đợi sau lần này tới thành phố Thân mua cổ phiếu kiếm lời một khoản, tháng sáu thi đại học xong cô sẽ bắt tay vào làm ăn buôn bán nhỏ, sang năm sau là có thể tự mình mua một căn nhà chung cư ở gần trường đại học rồi. Tuy rằng ở chung cư không sướng như ở tứ hợp viện, nhưng chắc chắn ở nhà của chính mình sẽ thoải mái hơn.

Quan tâm anh ở nơi này có thoải mái hay không làm gì!

Nghĩ vậy, Tô Nhuyễn lập tức mất đi hiếu kỳ với căn nhà này, sau khi lễ phép đi dạo một vòng với dì Phúc, cô dẫn dì Phúc về phòng, nghỉ ngơi sớm.

Rạng sáng bốn giờ hôm sau, cô thức dậy chuẩn bị ra ngoài. Phiền toái duy nhất chính là dì Phúc cho rằng cô đi tìm Lộc Minh Sâm, nên nhét rất nhiều đồ ăn Lý Nhược Lan chuẩn bị cho cô mang theo, thiếu chút nữa còn phải thuê chiếc xe ba gác qua kéo hành lý, bà ấy còn nói dù sao đến nơi cũng có Lộc Minh Sâm đón rồi.

Cuối cùng Tô Nhuyễn phải cố gắng lắm mới bỏ lại được bao hành lý kia chạy lấy người. Cảm ơn niên đại thông tin không thuận tiện này, nếu không cô đã lộ tẩy rồi.

Rõ ràng là ga tàu hỏa thành phố Yến đông đúc hơn so với tỉnh Đông Lâm nhiều, may mà thời gian dư da, Tô Nhuyễn xếp hàng hơn ba tiếng, cuối cùng may mắn mua được một phiếu nằm trên chuyến tàu xuôi nam cùng ngày.

Sau khi lăn lộn hơn hai mươi tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng tới được ga tàu hỏa thành phố Thân.

Thành phố này hoàn toàn khác so với các thành thị phía bắc. Lọt vào tầm mắt cô là không ít người trẻ tuổi ăn mặc quần áo bắt mắt, cũng có người bốc vác, làm thuê, quanh quẩn bên tai là giọng nói địa phương mềm mại ngọt ngào, đa số đều là tiếng của thành phố Thân.

Tô Nhuyễn nhìn cô gái nghiêm túc lướt của trước mặt, không khỏi nhớ tới bản thân đời trước.

Vân Chi

Mặc dù đời trước cô đi cùng Hoắc Hướng Dương đã từng xa nhà, nhưng vẫn luôn tràn ngập lo lắng với thế giới rộng lớn bên ngoài, không biết bản thân có thể trụ vững ở nơi này không? Tương lai sẽ thế nào? Không biết nơi này có hoan nghênh mình không? Không biết thế giới rộng lớn này có một vị trí nho nhỏ nào dành cho cô không?

Ôm tâm tư mờ mịt vẻ ngoài lại tỏ vẻ nghiêm trang, cố gắng tập trung toàn bộ tinh thân để ứng đối, cảm nhận, tự cổ vũ bản thân đừng rụt rè…

Tô Nhuyễn bất giác mỉm cười. bây giờ sau khi trải qua vô số lần mờ mịt như vậy, cô đã hoàn toàn có thể thong dong ứng đối tất cả rồi.

Cô tới thẳng tiệm bán báo gần ga tàu hỏa, mua một tấm bản đồ thành phố, sau đó dựa theo tuyến đường trên bản đồ, trực tiếp đi tới sàn giao dịch chứng khoán thành phố Thân.

Khi cô đến nơi, còn hơn một tiếng nữa sàn giao dịch chứng khoán mới đóng cửa. Bên trong lúc nào cũng náo nhiệt, cũng may ở quầy giao dịch cổ phiếu không nhiều người lắm.

Phải tới năm 92 sau khi các vị lãnh đạo đi xuống phía nam khảo sát tình hình, thị trường chứng khoán Hoa Quốc mới chân chính nóng lên, bây giờ sở giao dịch chứng khoán vừa thành lập chưa đầy hai tháng, các loại trái phiếu chính phủ do nhà nước và các xí nghiệp lớn bán ra vẫn có sức hút hơn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back