Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 200: Em sợ ma, ngủ với em (1)



Hiển nhiên người phụ nữ kia không phải người có kiến thức, lúc này thấy Lộc Thải Hà bị cảnh sát bắt lại, lập tức sợ hãi: “Không phải đâu, tôi không hãm hại đoàn trưởng lộc, tôi… Chỉ là tôi sống không nổi nữa, mới tới tìm đoàn trưởng Lộc nhờ giúp đỡ thôi.”

Lúc này, Lộc Minh Sâm vẫn luôn yên lặng mới mở miệng nói: “Vương Tiểu Quân, đội một quân đoàn 48, hi sinh mùng bốn tháng ba năm tám tám, Ngô Kim Hoa, chị tái giá tháng 5 năm 88 nhỉ?”

Giọng anh hời hợt không chút để ý, giống như tin tức này đã khắc rõ ràng trong đầu mình.

Người phụ nữ tên Ngô Kim Hoa kia bị điểm tên kinh ngạc trợn trừng mắt, hiển nhiên không hề nghĩ tới Lộc Minh Sâm đã biết rõ về đời tư của chị ta.

Lộc Minh Sâm lười biếng tiếp tục: “Người chồng sau của chị là đồ tể, trầm mê cờ bạc, năm mươi đồng tiền an ủi mỗi tháng của Vương Tiểu Quân, chị dùng trả nợ hết cho anh ta rồi đóng không?”

Tô Nhuyễn kinh ngạc liếc mắt nhìn Lộc Minh Sâm một cái, cô nhận ra Ngô Kim Hoa. Đời trước sau khi Lộc Minh Sâm hy sinh đã giao tất cả tài sản của mình cho cô xử lý, khi ấy người tới gây chuyện ác nhất chính là Ngô Kim Hoa này.

Tra xét một hồi cô mới biết, cơ bản chị ta không hề dùng tiền an ủi của Vương Tiểu Quân trên người đứa trẻ, đứa trẻ kia cũng chưa học hết cấp một đã bỏ học.

Không ngờ Lộc Minh Sâm cũng biết chuyện này, nếu đã biết vì sao đời trước anh vẫn luôn gửi tiền cho chị ta?

Có điều bây giờ không phải lúc hỏi chuyện này, Tô Nhuyễn áp nghi hoặc trong lòng xuống, cúi người nhìn chằm chằm vào Ngô Kim Hoa, nói: “Tốt nhất chị nói thật đi, tôi không tin không có ai chỉ điểm chị có thể tìm được nơi này, đoàn trưởng Lộc gửi tiền cho chị đều dùng địa chỉ bên quân đội.”

“Hơn nữa chị còn chưa tới nhà mới của chúng tôi đã đến thẳng thôn Lý, hiển nhiên hiểu rất rõ hành trình của chúng tôi.”

Nói tới đây cô liếc mắt nhìn Lộc Thải Hà một cái: “Bà ta chửi bới vũ nhục quân nhân, khả năng một hai năm cũng không ra được, hành vi của chị thuộc về lừa bịp tống tiền quân nhân, tội nặng hơn bà ta nhiều.”

Lộc Minh Sâm cũng đảo mắt nhìn qua, ánh mắt lạnh như băng, vô cùng đáng sợ.

Ngô Kim Hoa sợ hãi, chị ta cho rằng quân nhân đều thành thật, chính trực giống Vương Tiểu Quân, chỉ cần chị ta gọi điện thoại, bọn họ sẽ giúp đỡ… Không ngờ đoàn trưởng Lộc lại đáng sự như vậy, ngay cả cô ruột cũng gọi cảnh sát đến bắt lại.

Thấy quả nhiên có cảnh sát cầm còng tay đi về phía mình, chị ta sợ không chịu nổi, lập tức đổ hết trách nhiệm lên người Lộc Thải Hà.

“Không phải, tôi không lừa bịp tống tiền!”

Chị ta chỉ vào Lộc Thải Hà, nói: “Là bà ta cho người tới đón tôi, nói đoàn trưởng Lộc vừa kết hôn, có rất nhiều tiền, nhưng đoàn trưởng Lộc có vợ rồi sẽ không cho chúng tôi tiền sinh hoạt phí nữa.”

“Nói tôi nên nhân lúc cô dâu vừa mới vào cửa, da mặt mỏng, cầu xin bọn họ. Còn nói đoàn trưởng Lộc bị thương, bị liệt, không thể có con, tôi có thể quá kế con mình cho đoàn trưởng Lộc, sau này con tôi không cần đi theo tôi chịu khổ…”

Vân Chi

Tô Nhuyễn cười mỉa: “Sau đó chị tiếp tục dùng danh nghĩa mẹ của đứa trẻ để vớt tiền, có phải không?”

Người xung quanh đều ồ lên:

“Người này quá ghê tởm rồi, đối phương vừa kết hôn đã đưa con tới, muốn người ta ngột ngạt sao?”

“Đoàn trưởng Lộc thật sự không thể có con à?”

“Hừ, nhà họ Lộc còn nói người ta tê liệt đó, nhưng bà xem, không phải người ta vẫn đi lại bình thường sao?”

“Bà ta còn là cô ruột đó, không hiểu nghĩ thế nào…”

“Không nghe thấy sao, thèm tiền đó, tiền trợ cấp lễ hỏi vài vạn mà.”

“Bọn họ cảm thấy không moi được từ tay Tô Nhuyễn, nên cố ý đưa cả đứa trẻ tới sao? Xem đức hạnh của con mẹ này, không lấy được tiền đừng mong được sống yên ổn.”

“Đúng là vô lương tâm!”

“Đồng chí cảnh sát, người như vậy nhất định phải bắt lại giáo dục tử tế!”

Lộc Thải Hà không ngờ mọi chuyện lại bại lộ nhanh như vậy, bà ta lập tức giảo biện: “Làm vậy đâu gọi là lừa bịp tống tiền? Tôi không hề nói sai! Có phải mỗi tháng nó đều gửi tiền cho Ngô Kim Hoa không?”

“Ngô Kim Hoa không có tiền, tới tìm nó nhờ giúp đỡ, nó không muốn cho thì thôi, không phải không cho nữa là được rồi sao?”

“Chính miệng bác sĩ nói nó không thể có con, tôi tìm giúp nó đứa con thừa tự, có gì không đúng? Chẳng lẽ để nhà anh hai tôi chặt đứt hương hỏa sao?”

Tô Nhuyễn nhìn Lộc Thải Hà, cười: “Cô út, cô đừng coi mọi người đều là kẻ ngốc. Ý định của cô là muốn hai người kia khiến chúng cháu gà chó không yên, tình cảm tan vỡ, để cô dễ dàng đứng giữa thừa nước đục thả câu mà thôi.”

Nói xong, cô không muốn tiếp tục tranh cãi với Lộc Thải Hà: “Cô đừng giảo biện nữa, dù sao cảnh sát sẽ điều tra rõ.”

Cô cười mỉa mai: “Chuyện cô chửi bới quân nhân trước mặt quần chúng, đồng chí cảnh sát chính tai nghe được, chứng cứ vô cùng xác thực, ít nhất phải ngốc trong tù vài tháng, còn rất nhiều thời gian phối hợp với đồng chí cảnh sát để điều tra rõ.

“Không phải, không phải!” Lộc Thải Hà luống cuống: “Tôi không chửi bới nó! Không phải, nó thật sự là người hư hỏng, là kẻ điên!”

Nói tới đây, ánh mắt bà ta đầy hung tợn nhìn chằm chằm vào Lộc Minh Sâm, nói: “Năm sáu tuổi đã khắc c.h.ế.t cha mày, còn hại c.h.ế.t mẹ mày, mày chính là loại súc sinh không có tính người, là sao chổi trời sinh.”

“Mọi người đi hỏi thăm một chút xem, tôi nói có sai chỗ nào không? Nó chính là đồ sao chổi! Chính mày đã g.i.ế.c mẹ mày, là mày đã g.i.ế.c mẹ mày!”

Dễ nhận ra bà ta định chọc giận Lộc Minh Sâm, muốn anh không khống chế được cảm xúc.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 201: Chương 201



Tô Nhuyễn nhìn mí mắt Lộc Minh Sâm gục xuống, trong lòng thầm kêu không ổn. Cô nhanh chân bước đến chắn trước mặt anh, nói với hai đồng chí cảnh sát: “Hai vị đã tận mắt trông thấy rồi đấy, người này chính là cô ruột của anh ấy, mong hai vị điều tra kỹ càng, trả lại trong sạch cho anh ấy.”

Vốn dĩ thị phu đúng sai thế nào nhìn qua là hiểu, nếu nói ngay từ đầu mọi người còn nửa tin nửa ngờ trước lời Lộc Thải Hà nói, vậy thì lúc này nghe xong lời mắng chửi của bà ta, tất cả đều hiểu rõ, sợ là những chuyện trước đó đều là bà ta nói hươu nói vượn.

Hiển nhiên hai vị cảnh sát cũng không cảm thán không thôi, cô ruột đó, phải thù hận lớn thế nào mới mắng ra được những lời khó nghe như vậy?

Thấy thật sự sắp bị bắt đi, Lộc Thải Hà kinh hoảng thất thố: “Các anh không thể bắt tôi, tôi là thân nhân liệt sĩ! Anh Cả tôi là lãnh đạo xưởng thép, anh Ba tôi làm chính ủy thành phố!”

“Dám bắt tôi, tôi sẽ khiến các anh ăn không hết gói đem đi!”

Chậc chậc, đúng là trợ công giúp cô mà, Tô Nhuyễn lập tức nói: “Đúng vậy, bác Cả và chú Ba tôi, bao gồm cả công việc bà ta đang làm, đều vì cha của anh Minh Sâm hy sinh mới có được.”

Có người ngạc nhiên: “Một người liệt sĩ có thể đổi được nhiều công việc như vậy?”

Tô Nhuyễn mỉa mai: “Đúng vậy, vì vài vạn có thể phá hoại cuộc sống của anh minh sâm, ai biết vì công việc, bọn họ đã làm ra những chuyện gì?”

“Nếu anh ấy thật sự hư hỏng như lời bà ta nói, sao có thể tranh thủ kiếm về cho bọn họ nhiều công việc như vậy?”

“Có điều, đúng là bác Cả và chú Ba tôi có chút bá đạo thật, khả năng các đồng chí cảnh sát phải vất vả rồi.”

Mặt hai đồng chí cảnh sát đã chuyển sang màu đen từ lâu, một người vặn tay Lộc Thải Hà, cười lạnh một tiếng: “Để tôi xem xem, bọn họ có thể bá đạo đến mức nào.” Sau đó hung hăng đẩy Lộc Thải Hà: “Thành thật chút cho tôi! Lên xe!”

Một người khác yên lặng nhìn Ngô Kim Hoa đang cố gắng giảm đi cảm giác tồn tại bên cạnh, nói: “Chị! Cũng đi theo chúng tôi một chuyến!”

Ngô Kim Hoa bị dọa run lẩy bẩy: “Đồng chí cảnh sát, tôi… Tôi thật sự không phải kẻ lừa bịp, tôi được bọn họ đón tới…”

Tô Nhuyễn cười mỉa: “Anh Minh Sâm không chỉ gửi tiền cho một người, gửi tận bốn năm nhà đó, vì sao người khác không được đón tới, chỉ đón mình chị?”

Mặt cảnh sát không chút biểu cảm, trừng mắt với Ngô Kim Hoa: “Lại đây!”

Cuối cùng Ngô Kim Hoa khóc sướt mướt cầu xin, vẫn bị cảnh sát bắt lên xe về đồn.

Trò khôi hài kết thúc, Tô Nhuyễn ở nhà bà ngoại cũng không yên ổn, trực tiếp kéo Lộc Minh Sâm, chào tạm biệt mọi người, về nhà.

Thấy đối phương rũ mắt trầm mặc suốt quáng đường, Tô Nhuyễn muốn hòa hoãn bầu không khí đùa anh một câu, kết quả đối phương chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, dáng vẻ chán chường, phảng phất như đã nhìn thấu hồng trần, sắp chặt đứt trần duyên, đạp đất thành phật.

Vân Chi

Trạng thái lần này của anh hiển nhiên còn nghiêm trọng hơn lần ở bệnh viện nhiều, mãi cho đến tôi vẫn không để ý tới ai, lên giường nghỉ ngơi rất sớm.

Bởi vì tâm trạng của anh không tốt, Tô Nhuyễn ngủ cũng không yên ổn, nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, nghe được Lộc Minh Sâm luôn luôn ngủ không hề có cảm giác tồn tại phát ra tiếng nói mớ: “Mẹ……”

Giọng nói giống giọng trẻ con, tràn đầy kinh hoảng và thống khổ.

Tô Nhuyễn vội vàng đứng dậy muốn đánh thức anh, nhưng vừa cúi người tới gần, đột nhiên đã bị một bàn tay mạnh mẽ túm lấy ném văng ra, không phải lực đạo như lúc chơi ném tuyết ban ngày, mà tàn nhẫn như muốn đẩy người ta vào chỗ chết.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại đã bị một bàn tay ấn chặt lên giường, bàn tay ấy bóp chặt cổ cô, khiến cô hít thở không thông, cặp mắt phượng nhìn cô tràn đầy tơ máu, ánh mắt hung ác tàn bạo.

Cô nắm lấy cổ tay anh theo phản xạ có điều kiện, cố gắng phát ra tiếng từ cổ họng: “Anh…”

Trong nháy mắt khi âm thanh phát ra, lực đạo trên cổ đột nhiên biến mất.

Lộc Minh Sâm giống như vừa chịu kinh hách, đột nhiên xoay người ngồi về vị trí của mình.

Tô Nhuyễn nhìn dáng ngồi cứng đờ của anh, không biết nên nói gì mới phải.

Lộc Minh Sâm mở miệng trước: “Xin lỗi.”

Giọng nói trầm thấp tối nghĩa, giống như mang theo chút yếu ớt không biết phải làm sao, khiến Tô Nhuyễn cảm thấy trái tim nhói lên một cái, có chút đau đớn.

Lộc Minh Sâm nói xong, trực tiếp xoay người xuống giường chuẩn bị ra ngoài.

Không hiểu sao Tô Nhuyễn lại cảm thấy không thể để anh đi như vậy, cô nhanh chóng nghiêng người qua, túm chặt cổ tay anh: “Anh Minh Sâm.”

Hình như Lộc Minh Sâm muốn ném tay cô ra, nhưng nghĩ tới điều gì đó, anh lại khắc chế, đứng yên không nhúc nhích.

“Em sợ.”

Cả người Lộc Minh Sâm cứng đờ, giữa lúc không biết nên nói gì, lại nghe thấy Tô Nhuyễn mở miệng: “Anh đi rồi, ma nữ kia bò ra từ dưới gầm giường thì phải làm sao?”

Lộc Minh Sâm trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: “Không có ma, là anh bịa ra thôi.”

“Em biết, nhưng em vẫn sợ.” Cô mạnh mẽ kéo anh trở lại giường, hình như Lộc Minh Sâm sợ lại làm cô bị thương, vô cùng ngoan ngoãn nghe theo cô.

Tô Nhuyễn đứng dậy, vặn vai anh qua, cưỡng ép anh nằm xuống giường, sau đó bản thân trực tiếp nằm xuống bên cạnh, còn giang hai tay ra ôm lấy ai, để anh nằm trong vòng tay mình.

Đầu Lộc Minh Sâm gối lên bả vai cô, sau khi nhịn một lúc lâu, cuối cùng không nhịn nổi nữa anh mới hỏi: “Em coi anh là trẻ con à?”

Tô Nhuyễn vươn tay ra, cảm nhận mái tóc ngắn đ.â.m vào da tay mình: “Nghe nói ma sợ nhất dương hỏa trên người đàn ông, em cảm thấy ôm bả vai anh tương đối an toàn.”

Trong lúc Lộc Minh Sâm không biết nên nói gì mới tốt, đột nhiên lại bị vỗ mạnh vào lưng.

“Thả lỏng, ôm không thoải mái.”

Lộc Minh Sâm:……

Luôn có cảm giác cô đang nhân lúc cháy nhà đi hôi của.

“Lộc Minh Sâm.”

Bỗng nhiên âm thanh từ đỉnh đầu truyền đến, giọng nói nhu hòa, giống như mang theo bao dung vô tận: “Anh dọa lui ma nữ giúp em, em dọa lui ác mộng giúp anh, được không?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 202: Chương 202



Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn thuận theo của Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn cho rằng lần này ít nhiều đã chạm được vào tâm tư của anh, có thể giúp anh chậm rãi cởi bỏ khúc mắc trong lòng.

Nhưng mà đợi đến ngày hôm sau, khi cô vừa mở mắt đã phát hiện ra bên cạnh trống không, không để lại một dấu vết, giống như ngoài cô ra, chưa từng có ai ngủ trên chiếc giường này.

Trong lòng Tô Nhuyễn có chút không yên, nhưng cũng không để ý lắm, tưởng rằng anh vẫn đắm chìm trong cảm xúc riêng như cũ, nên có chút khác thường.

Đợi khi ra khỏi phòng không trông thấy anh làm vật lý trị liệu trong phòng khách mới cảm thấy có gì đó không đúng, dì Phúc từ phòng bếp ra, nói: “Hôm nay lúc dậy dì thấy Minh Sâm xách túi ra ngoài, cũng chưa kịp hỏi nó định đi đâu, mới mùng ba tết, nó đã đi đâu vậy?”

Tô Nhuyễn xoay chuyển Phật châu trên tay, ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn để lại đường lui: “Tới bệnh viện, hôm nay bác sĩ phụ trách điều trị cho anh ấy trực ban, anh ấy qua đó kiểm tra lại.”

Dì Phúc nghi hoặc: “Vậy cũng đi quá sớm rồi, mới hơn năm giờ, lúc ấy người ta chưa đi làm đâu nhỉ?”

Tô Nhuyễn cười nói: “Ca đêm, đêm qua mới nhớ ra hôm qua người ta trực ban, cho nên sáng nay phải đi sớm, đi sớm xong sớm, không chậm trễ chuyện trong ngày.”

Dì Phúc tin là thật, còn Tô Nhuyễn bắt đầu sinh ra lửa giận trong lòng.

Vân Chi

Ăn cơm sáng xong, Tô Nhuyễn nói là đi bệnh viện đón Lộc Minh Sâm, sau khi ra ngoài mới sa sầm mặt tới ngân hàng.

Vốn dĩ cô đã lên kế hoạch hôm nay sẽ thương lượng với Lộc Minh Sâm chuyện xuống phía Nam, thời gian được nghỉ của cô không còn nhiều, cô phải tranh thủ thời gian tới thành phố Thân mua cổ phiếu.

Để Lộc Minh Sâm mở miệng, thuyết phục Lý Nhược Lan cho cô ra ngoài chơi vài ngày, dễ hơn so với cô tự mình tìm lý do nhiều.

Có điều bây giờ Lộc Minh Sâm không nói một câu đã ra ngoài, cũng không biết khi nào mới quay về.

Cô phải chuẩn bị trước tình huống Lộc Minh Sâm đã đi xa, kế hoạch xuôi Nam của cô không thể thay đổi.

Bởi vì không hẹn trước, cô chỉ có thể rút ra năm ngàn từ ngân hàng, may mà còn sổ tiết kiệm của Lộc Minh Sâm, nhưng không thể cùng rút tiền ở ngân hàng này.

Trong thời đại này ngân hàng vẫn chưa liên kết với nhau, Tô Nhuyễn phải chạy rất xa, tới kho bạc mới rút ra được năm ngàn từ sổ tiết kiệm của Lộc Minh Sâm, cộng thêm hơn hai ngàn tiền để lại tiêu dùng trong nhà và một đống bao lì xì nhận được dịp tết, cộng lại cũng được một vạn ba, đù tiền vốn mua cổ phiếu lần này rồi.

Bởi vì phải đi cả tới kho bạc, nên khi cô về đến nhà đã là buổi chiều. Thấy cô về một mình, dì Phúc nghi hoặc hỏi: “Sao Minh Sâm vẫn chưa về?”

Lúc này Tô Nhuyễn đã có thể xác định, tên kia thật sự không từ mà biệt rồi. Ngọn lửa trong lòng cô như được rót thêm dầu, đột nhiên bốc lên ngùn ngụt: Cho dù muốn từ chối người khác, bài xích người khác quan tâm, chào hỏi một câu sẽ c.h.ế.t sao? Coi mình là bảo bối cục cưng chắc, tưởng cô muốn an ủi anh lắm không bằng.

Nhưng mà nhìn dì Phúc trước mắt, Tô Nhuyễn vẫn nở nụ cười, nói: “Khi ra khỏi bệnh viện nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, đã trực tiếp quay về quân khu rồi.”

Sau đó cô còn bổ sung thêm: “Anh ấy không kịp chào tạm biệt dì, nhưng mà đã bảo cháu sắp xếp đưa dì về nhà rồi, ngày mai anh ấy sẽ đón chúng ta ở ga tàu hỏa thành phố Yến. Lát nữa cháu sẽ đi mua vé.”

Dì Phúc nghe xong cũng không hỏi nhiều. Tô Nhuyễn cất tiền xong lại chạy tới ga tàu hỏa, cũng may niên đại này người ta vẫn coi trọng tập quán phong tục cũ, đa số đều qua mùng năm mới ra ngoài, mùng ba ga tàu hỏa không đông người lắm. Tô Nhuyễn vừa xếp hàng một lát đã mua được vé tàu hỏa tới thành phố Yến vào ngày mai.

Mua được vé, cô đi thẳng tới nhà họ Ngôn chào một tiếng, đến nơi đã thấy dì Phúc đang tạm biệt Lý Nhược Lan rồi. Lý Nhược Lan có chút bất mãn: “Sao lại đi đột ngột như vậy? Không phải đã nói qua mùng năm mới đi sao?”

Tô Nhuyễn đáp: “Lộc Minh Sâm nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, chỉ có ngày mai là có thời gian tới ga tàu hỏa đón người.”

Lý Nhược Lan liếc mắt quan sát cô một lát, tay duỗi ra kéo cô qua, hỏi thăm: “Sao còn giận dỗi thế?”

“Không phải trước khi gả cho nó con đã biết, với chức nghiệp của nó, chuyện nói đến là đến nói đi là đi, không kịp chào hỏi đều là chuyện bình thường hay sao? Làm quân tẩu không dễ dàng, con phải giác ngộ điều này mới được.”

Tô Nhuyễn thầm nghĩ, đâu phải không dễ dàng, là quá dễ dàng mới đúng. Mọi người xem, người này đột nhiên biến mất, cô chỉ cần lấy lý do nhiệm vụ khẩn cấp, không cần vắt óc nghĩ cách lừa dối đã qua mặt được tất cả mọi người, quá dễ dàng rồi.

Thấy cô mím môi, Lý Nhược Lan trêu ghẹo: “Trước đây là ai nói gả cho quân nhân hay xa nhau mới tốt, sống một mình càng tự tại thoải mái nhỉ?”

Tô Nhuyễn nói: “Sự thật là thế mà, bây giờ con cũng cảm thấy như vậy.”

Lý Nhược Lan duỗi tay chọc vào trán cô một cái, cười rộ lên. Sau đó cũng không trêu ghẹo nữa, chỉ nói: “Để cha con đưa hai người đi, ngồi tàu hỏa tới thành phố Yến mất mười mấy tiếng đồng hồ, trên đường không an toàn.”

Ngôn Thành Nho không nói hai lời chuẩn bị đi mua vé, Tô Nhuyễn thấy thế vội vàng ngăn cản.

Nói đùa sao, cô còn có chuyện lớn phải làm đó, để Ngôn Thành Nho đi theo không phải lộ tẩy à?

“Mẹ, không cần đâu. Ngày mai người đi tàu cũng không nhiều lắm, đến ga tàu có anh Minh Sâm tới đón con với dì ấy rồi.” Nói tới đây, cô lại mím môi nói dối: “Anh ấy nói muốn đón con tới quân khu ở vài ngày, đợi làm xong nhiệm vụ khẩn cấp rồi đưa con về luôn.”

Nếu thế Ngôn Thành Nho đi theo đúng là không thích hợp lắm, Lý Nhược Lan cảm thấy Lộc Minh Sâm sắp xếp như vậy rõ ràng là muốn có không gian riêng cho hai người, Ngôn Thành Nho đi theo, Lộc Minh Sâm không thể chỉ đón mính Tô Nhuyễn tới quân khu bỏ lại Ngôn Thành Nho, nhưng mà nếu đón cả Ngôn Thành Nho theo, hai người lấy đâu ra không gian riêng?

Vì thế Ngôn Thành Nho cười nói: “Cũng đúng, cha mẹ đưa hai người lên tàu, dù sao cũng không mang nhiều đồ lắm.”

Lý Nhược Lan lại trêu chọc con gái: “Con xem, không phải người ta vẫn nghĩ tới con sao? Đừng giận nữa.”

“Ai bảo con giận, còn lâu con mới giận.” Cô ra ngoài một mình càng tốt, đỡ phải tìm lý do giải thích với anh vì sao lại nghĩ tới việc mua cổ phiếu, không có trói buộc lớn này đúng là quá tuyệt vời!
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 203: Chương 203



Sau khi về đến nhà, dì Phúc chuẩn bị đồ ăn ngày mai mang theo trên đường, Tô Nhuyễn thì bắt tay vào thu dọn hành lý.

Trong niên đại này ra ngoài một chuyến vô cùng phiền phức, hơn nữa cho dù chuyến đi này của cô có thuận lợi cũng phải mất sáu bảy ngày, quan trọng nhất là phải bảo quản một vạn ba tiền mặt kia.

Hiện giờ chưa có mạng internets, thẻ ngân hàng cũng chưa phổ biến, ngân hàng cũng chưa liên kết, hoàn toàn không có cách nào rút tiền ở nơi khác, cho nên mọi người ra ngoài đều phải mang theo tiền mặt, chính vì như vậy ăn trộm cũng vô cùng nhiều. Tô Nhuyễn là con gái, ra ngoài một mình rất dễ bị người ta theo dõi.

Cách làm phổ biến của người thời đại này là khâu tiền trong quần áo, giấu ở những nơi khác nhau. Nhưng một vạn ba tiền mặt không ít, giấu ở một nơi rất dễ lộ, nếu bị trộm tiền cô sẽ đau lòng c.h.ế.t mất.

Tô Nhuyễn đảo qua kệ sách, rút ra hai quyển sách bìa da vừa dày vừa cứng. Cảm ơn đủ loại video ngắn đời sau đã dạy cho cô những tuyệt chiêu cất giấu quỹ đen hoặc giấu điện thoại trong giờ học.

Bỏ tiền vào trong quyển sách rỗng ruột, có lẽ kẻ trộm ở niên đại này sẽ không bao giờ nghĩ ra được, hơn nữa vốn dĩ cô chính là học sinh, mang theo vài quyển sách cũng là chuyện bình thường không thể bình thường hơn.

Tô Nhuyễn tìm d.a.o nhọn và thước đo tới, bắt đầu công cuộc khoét sách.

Kết quả vì dùng sức quá lớn, trực tiếp cắt đứt ngón tay mình, m.á.u lập tức chảy ra.

Lửa giận của Tô Nhuyễn cũng theo từng giọt m.á.u đỏ dâng lên, không quan tâm tới ngón tay đang chảy m.á.u mà phẫn hận ném d.a.o nhọn sang bên cạnh, con d.a.o kia như mang theo oán khí của cô, đ.â.m thẳng lên mặt bàn giống phi tiêu, kêu keng một tiếng.

Tô Nhuyễn:……

Nghe thấy tiếng động cô vội vàng nhổ d.a.o nhọn ra, nhìn vết xước trên mặt bàn, vừa tức giận vừa xót ruột, căm giận vỗ mạnh lên bàn một cái. Mẹ kiếp! Lộc Minh Sâm! Anh là đồ con rùa khốn nạn! Tức c.h.ế.t bà đây rồi!

Ôm ngón tay chảy m.á.u đi tìm băng gạc băng bó lại, Tô Nhuyễn phải xoay chuyển phật châu trên cổ tay mặc niệm a di đà phật, hít vài hơi thật sâu, tâm trạng mới bình tĩnh lại đôi chút.

Sau khi nghiêm túc tự hỏi, cô lại cảm thấy bản thân vô cớ gây rối.

Vốn dĩ chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi, người ta muốn làm gì thì làm, sao phải thông báo với cô?

Không phải ước nguyện ban đầu của cô cũng là đôi bên không hỏi thăm nhau, ai lo phận nấy sao?

Chẳng qua vì bị thương nên Lộc Minh Sâm mới ở nhà nhiều thêm vài ngày mà thôi, bây giờ về quân khu trước, cô cũng có thể sớm ngày trải qua cuộc sống tiêu sái một mình, không phải rất tốt à?

Giống như hiện tại, ở nhà cô không cần lúc nào cũng phải chú ý tới cách ăn mặc, dù không mặc áo lót vẫn có thể chạy khắp nhà, thoải mái biết bao!

Nghĩ thông suốt điểm này, Tô Nhuyễn lại lần nữa lấy quyển sách qua, tiếp tục đào khoét.

Lộc Minh Sâm là ai? Có quan hệ gì với cô nào? Cô ăn no rửng mỡ mới để ý đến anh! Hừ!

Cô bỏ một vạn hai vào trong quyển sách rỗng, một ngàn còn lại chia ra đặt ở nhiều nơi trên quần áo, rồi nhét hai bộ quần áo ấy vào rương hành lý, cuối cùng xem như hành lý đã chuẩn bị xong.

Ngày hôm sau Lý Nhược Lan và Ngôn Thành Nho tới đưa tiễn, nhìn thấy tạo hình của Tô Nhuyễn và dì Phúc cả hai đều sửng sốt. Lý Nhược Lan không nhịn được, vỗ đùi cười nói: “Được đấy, biện pháp này không tồi, chắc chắn không bị ai nhớ thương, ha ha ha.”

Dì Phúc chỉnh lại khăn lông trên đầu, nhìn sang Tô Nhuyễn bên cạnh, lúc này cô đã cố ý trang điểm cho da mặt mình đen đi vài độ, tóc tết b.í.m hai bên quê mùa cục mình, bên ngoài khoác một chiếc áo bông dày sụ màu xám, hai người đứng chung một chỗ, rất giống đám bà con nhà nghèo chuẩn bị tới thành phố Yến tống tiền thân thích.

Dì Phúc không nhịn được cũng hé miệng cười: “Chắc Minh Sâm nhìn thấy cũng không nhận ra chúng ta đâu, đừng dọa nó nhảy dựng.”

Tô Nhuyễn nghĩ thầm, dọa c.h.ế.t anh ấy mới tốt, đáng tiếc không dọa được.

Trước khi lên tàu, Tô Nhuyễn còn nói với Lý Nhược Lan: “Mẹ, nếu con về muộn mấy ngày, mẹ nhớ xin nghỉ giúp con nhé.”

Lý Nhược Lan nói: “Còn sáu ngày nữa mới tới ngày khai giảng mà, con cũng một vừa hai phải thôi, ngốc bên đó hai ba ngày rồi về, đừng ham chơi quá, biết chưa?”

Vân Chi

Tô Nhuyễn vỗ vỗ ba lô sau lưng: “Mẹ yên tâm đi, con mang theo sách vở mà, sẽ không lười học đâu.”

Thật ra thành phố Đông Lâm cách thành phố Yến không xa lắm, nếu đi tàu cao tốc ở đời sau chỉ mất bốn tiếng đồng hồ, nhưng ngồi tàu hỏa ở niên đại này phải mất mười một tiếng mới đến nơi.

Khi hai người đến nơi đã là chạng vạng, dì Phúc tìm kiếm trong đám đông nhốn nháo một lúc lâu: “Có phải chờ ở bên ngoài hay không?”

Kết quả tất nhiên ra ngoài cũng không tìm thấy người rồi, Tô Nhuyễn giả vờ ra gọi điện thoại, thật ra là tới quầy bán vé hỏi thời gian tàu hỏa xuôi nam.

Sau đó quay về nói với dì Phúc: “Có nhiệm vụ khẩn cấp, không cách nào liên lạc được, chúng ta tự về đi.”

Dì Phúc vẫn có chút nghi hoặc: “Chân nó còn chưa khỏi hẳn mà, sao đã tham gia nhiệm vụ khẩn cấp rồi?”

“Ai biết được.” Tô Nhuyễn nói: “Có điều anh ấy bảo cháu sáng mai qua quân khu.”

Công việc quân nhân có tính đặc thù như vậy đó, dì Phúc không nghĩ nhiều, nói: “Vậy chúng ta tự mình về thôi, cách nhà cũng không xa lắm.”

Tốt xấu gì dì Phúc cũng đã sinh sống ở nơi này cả đời, đã quen cửa quen nẻo, bà ấy nhanh chóng gọi một chiếc xe ba bánh tới, chở hai người về nhà.

Đầu thập niên chín mươi, thành phố yến có rất nhiều khu nhà tập thể và ngõ nhỏ, xe ba bánh xuyên qua một lúc lâu, cuối cùng dừng trước một tòa nhà trong ngõ nhỏ.

Tô Nhuyễn thanh toán tiền cho người lái xe, dì Phúc đi mở cửa nhà.

“Đây chính là căn nhà ông ngoại Minh Sâm để lại.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 204: Chương 204



Tô Nhuyễn có chút tò mò, đời trước khi cô phất lên chuyển tới thành phố Yến đã là mười mấy năm sau, khi đó tứ hợp viện ở thành phố Yến đã bị phá bỏ và di dời không còn nhiều, dù muốn mua cũng không ai bán, nên cô còn chưa bao giờ được tận mắt chiêm ngưỡng một tòa tứ hợp viện chân chính.

Dì Phúc dẫn cô đi vòng qua bức tường trang trí, Tô Nhuyễn mới nhìn rõ toàn cảnh tòa nhà này.

Nó là một tòa tứ hợp viện nhất tiến tiêu chuẩn, đình viện khoảng tám chín mươi mét vuông, nhà chính ba gian kèm theo hai gian phòng ngủ phụ, nhà phía đông và phía tây đều có hai gian, mặt nam có hai tòa công trình phụ khác.

Dì Phúc thở dài nói: “Vốn dĩ còn một tòa nhà nhị tiến nữa, nhưng người sống ở nơi đó quá nhiều, đuổi không đi, hơn nữa khi ấy chú Lâm vừa mới quay về từ nông thôn, chỉ muốn an ổn, nên chỉ lấy lại tòa nhà nhất tiến này.

Trong mắt Tô Nhuyễn, tòa nhà này đã vô cùng hiếm có khó tìm rồi. Phải biết rằng dù là thời đại này chưa có quy hoạch phá bỏ và di dời, nhà độc môn độc hộ cũng rất ít, giống như mấy căn nhà đầu hẻm, đa phần đều là nhà tập thể, các hộ gia đình chen nhau chật kín trong cùng một tòa nhà.

Hiển nhiên căn nhà này cũng từng trải qua không ít phong sương, những bức họa trên mặt tường đã chuyển màu đen xám, dấu ấn niêm phong ở phòng ngủ bên cạnh vẫn chưa xóa sạch hẳn, nhưng hình như đã được dì Phúc thu dọn cẩn thận.

Dì Phúc ở tại phòng ngủ phía đông, bà ấy cất hành lý vào phòng, rồi dẫn Tô Nhuyễn đi tham quan một vòng: “Khi đó chân cẳng dì không tốt ngược lại trở nên hữu ích, nên vẫn luôn ở lại nơi này không chuyển đi.”

Thay ông ngoại Minh Sâm bảo vệ tòa nhà nho nhỏ này đến tận hôm nay.

Bà ấy cầm một xâu chìa khóa, mở khóa nhà chính ra: “Đã trát vôi ve lại rồi, có điều sàn nhà bị người ta giày xéo quá kinh khủng, muốn lát lại nền tương đối phiền toái.”

“Có thể trải thảm sàn.” Tô Nhuyễn nói.

Muốn sống thoải mái trong căn nhà cũ như vậy, chắc chắn phải sửa sang lại đôi chút, ít nhất phải lắp thêm máy sưởi, cho dù không thể cung cấp độ ấm toàn bộ tòa nhà, vẫn có thể cung cấp cho mấy gian phòng ngủ bên cạnh.

Điện nước cũng phải sửa sang lại, vòi nước phải lắp trong phòng, nếu không mùa đông đến nước trong ông nước đông lạnh, hai ba ngày là phải thay ông nước mới, quá phiền toái.

Còn cả phòng vệ sinh, ít nhất trong phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ đều phải lắp đặt phòng vệ sinh riêng.

Tính ra như vậy may mà tòa nhà này là tòa nhà nhất tiến, nếu là tòa nhị tiến, cô muốn sửa sang trang hoàng lại cũng không làm nổi.

Ngẫm nghĩ một lát, sắc mặt Tô Nhuyễn lại sa sầm xuống. Căn nhà này đâu phải nhà của cô, cô nhọc lòng mấy chuyện này làm gì.

Nếu đã quyết ai lo phận nấy, đương nhiên cô sẽ không xen vào chuyện nhà cửa của Lộc Minh Sâm. Đợi sau lần này tới thành phố Thân mua cổ phiếu kiếm lời một khoản, tháng sáu thi đại học xong cô sẽ bắt tay vào làm ăn buôn bán nhỏ, sang năm sau là có thể tự mình mua một căn nhà chung cư ở gần trường đại học rồi. Tuy rằng ở chung cư không sướng như ở tứ hợp viện, nhưng chắc chắn ở nhà của chính mình sẽ thoải mái hơn.

Quan tâm anh ở nơi này có thoải mái hay không làm gì!

Nghĩ vậy, Tô Nhuyễn lập tức mất đi hiếu kỳ với căn nhà này, sau khi lễ phép đi dạo một vòng với dì Phúc, cô dẫn dì Phúc về phòng, nghỉ ngơi sớm.

Rạng sáng bốn giờ hôm sau, cô thức dậy chuẩn bị ra ngoài. Phiền toái duy nhất chính là dì Phúc cho rằng cô đi tìm Lộc Minh Sâm, nên nhét rất nhiều đồ ăn Lý Nhược Lan chuẩn bị cho cô mang theo, thiếu chút nữa còn phải thuê chiếc xe ba gác qua kéo hành lý, bà ấy còn nói dù sao đến nơi cũng có Lộc Minh Sâm đón rồi.

Cuối cùng Tô Nhuyễn phải cố gắng lắm mới bỏ lại được bao hành lý kia chạy lấy người. Cảm ơn niên đại thông tin không thuận tiện này, nếu không cô đã lộ tẩy rồi.

Rõ ràng là ga tàu hỏa thành phố Yến đông đúc hơn so với tỉnh Đông Lâm nhiều, may mà thời gian dư da, Tô Nhuyễn xếp hàng hơn ba tiếng, cuối cùng may mắn mua được một phiếu nằm trên chuyến tàu xuôi nam cùng ngày.

Sau khi lăn lộn hơn hai mươi tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng tới được ga tàu hỏa thành phố Thân.

Thành phố này hoàn toàn khác so với các thành thị phía bắc. Lọt vào tầm mắt cô là không ít người trẻ tuổi ăn mặc quần áo bắt mắt, cũng có người bốc vác, làm thuê, quanh quẩn bên tai là giọng nói địa phương mềm mại ngọt ngào, đa số đều là tiếng của thành phố Thân.

Tô Nhuyễn nhìn cô gái nghiêm túc lướt của trước mặt, không khỏi nhớ tới bản thân đời trước.

Vân Chi

Mặc dù đời trước cô đi cùng Hoắc Hướng Dương đã từng xa nhà, nhưng vẫn luôn tràn ngập lo lắng với thế giới rộng lớn bên ngoài, không biết bản thân có thể trụ vững ở nơi này không? Tương lai sẽ thế nào? Không biết nơi này có hoan nghênh mình không? Không biết thế giới rộng lớn này có một vị trí nho nhỏ nào dành cho cô không?

Ôm tâm tư mờ mịt vẻ ngoài lại tỏ vẻ nghiêm trang, cố gắng tập trung toàn bộ tinh thân để ứng đối, cảm nhận, tự cổ vũ bản thân đừng rụt rè…

Tô Nhuyễn bất giác mỉm cười. bây giờ sau khi trải qua vô số lần mờ mịt như vậy, cô đã hoàn toàn có thể thong dong ứng đối tất cả rồi.

Cô tới thẳng tiệm bán báo gần ga tàu hỏa, mua một tấm bản đồ thành phố, sau đó dựa theo tuyến đường trên bản đồ, trực tiếp đi tới sàn giao dịch chứng khoán thành phố Thân.

Khi cô đến nơi, còn hơn một tiếng nữa sàn giao dịch chứng khoán mới đóng cửa. Bên trong lúc nào cũng náo nhiệt, cũng may ở quầy giao dịch cổ phiếu không nhiều người lắm.

Phải tới năm 92 sau khi các vị lãnh đạo đi xuống phía nam khảo sát tình hình, thị trường chứng khoán Hoa Quốc mới chân chính nóng lên, bây giờ sở giao dịch chứng khoán vừa thành lập chưa đầy hai tháng, các loại trái phiếu chính phủ do nhà nước và các xí nghiệp lớn bán ra vẫn có sức hút hơn.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 205: Chương 205



Tô Nhuyễn đi đến quầy giao dịch cổ phiếu, hiện giờ giá bán cổ phiếu vẫn viết trên bảng đen, hơn nữa còn giới hạn mức độ tăng trưởng mỗi ngày chỉ 1%.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao hiện giờ cổ phiếu chưa được chú ý, tốc độ tăng trưởng này kém trái phiếu quốc gia nhiều, phải đợi đến cuối năm nay sau khi hủy bỏ giới hạn tăng trưởng một ngày, giá cổ phiếu mới tăng lên nhanh chóng, sau đó mới xuất hiện khái niệm xào cổ.

Hiện giờ có thể thực hiện giao dịch ủy thác trong ngày, và ủy thác năm ngày, nói cách khác là có thể ủy thác cho giao dịch viên mua vào cổ phiếu mình muốn mua ở mức giá thấp nhất, nhưng đối với Tô Nhuyễn mà nói, thời gian quý giá hơn, cho nên cô lựa chọn trực tiếp mua theo giá thị trường.

Hơn nữa còn không phải muốn mua cổ phiếu nào là có thể mua được cổ phiếu ấy, phải có người đem bán cô mới có thể mua.

Tô Nhuyễn chọn hai mã cổ phiếu đời trước cô từng mua, cộng thêm mấy mã cổ phiếu được nhân viên giao dịch giới thiệu, ai đến cũng không từ chối.

Nhưng mà bởi vì cô tới hơi trễ, đúng ba giờ thị trường chứng khoán đã nghỉ, tạm thời cô chỉ mua được ba ngàn cổ phiếu.

Cất số cổ phiếu mình mua được vào quyển sách bìa cứng giấu trong ba lô xong, cô chuẩn bị ra ngoài tìm khách sạn gần đó ở tạm, định ngày mai lại tới.

Sau khi ra ngoài để đảm bảo an toàn, cô còn tới phòng vệ sinh ngụy trang một chút. Đời trước quanh sàn giao dịch chứng khoán ở thành phố Thân có rất nhiều vụ án trộm cắp, cướp bóc, thậm chí có cả g.i.ế.c người, nói cho cùng thì người tới nơi này hầu như đều không đi tay không.

Tuy rằng cô không nhớ rõ có phải thời gian này không, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn, cô là con gái trẻ tuổi còn đi một mình, rất dễ bị theo dõi.

Rất nhanh Tô Nhuyễn đã tìm được một khách sạn có thể xem là chính quy ở gần đó, sau khi làm thủ tục xong, cô cẩn thận đóng kín cửa chính, cửa sổ, rồi mới nằm lên giường, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hai ngày nay đi tàu xe liên tục, đúng là mệt c.h.ế.t cô rồi.

“Anh Hướng Dương.”

Ngay khi cô mơ mơ màng màng sắp ngủ, đột nhiên lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc khiến cô giật mình, bị dọa tỉnh.

Tô Nhuyễn khó hiểu, sao mình lại mơ thấy Tô Thanh Thanh nhỉ?

Kết quả lại nghe thấy giọng nói của đối phương truyền tới rõ ràng từ ngoài cửa: “Đáng tiếc quá, nếu không phải do tàu hỏa trễ giờ, hôm nay chúng ta đã mua được rồi.”

Giọng cô ta đau lòng không chịu nổi: “Bây giờ lại phải đợi thêm một ngày, kiếm tiền thiếu đi một ngày.”

Giọng Hoắc Hướng Hương hình như lại có chút bất đắc dĩ: “Thanh Thanh, rốt cuộc cổ phiếu là cái gì? Thứ này có đáng tin không?”

“Đây là tiền để chúng ta làm ăn buôn bán đó, cửa hàng của mẹ anh còn trông chờ vào số tiền nhập hàng này, lỡ như thua lỗ…”

Tô Thanh Thanh tỏ vẻ kiên định: “Yên tâm đi, không thua lỗ đâu! Anh cứ nghe em là được…”

Giọng nói đi xa dần, Tô Nhuyễn chớp chớp mắt, đã nghĩ ra được nguyên nhân.

Đời trước chuyện bọn họ mua cổ phiếu kiếm được tiền, gần như tất cả bạn bè thân thích đều biết.

Sau khi cô và Hoắc Hướng Dương kết hôn, tân hôn bị mẹ Hoắc gây khó dễ không ít. Từ trước đến nay Hoắc Hướng Dương luôn săn sóc phái nữ, lại đang trong thời điểm tình nùng ý mật, nên qua mười lăm tháng giêng khi mọi người xuôi nam làm thuê, Hoắc Hướng Dương đã trực tiếp thay đổi kế hoạch, dẫn cô tới thành phố Thân chơi một vòng.

Sau đó trên xe lửa hai người gặp được một vị giáo sư kinh tế, nhìn thấy trên báo viết về sở giao dịch chứng khoán ở thành phố Thân, đối phương lập tức kể về lịch sử kinh tế thành phố Thân, nói tới ý nghĩa quan trọng của cổ phiếu trong nên kinh tế, đưa ra ví dụ về sự phát triển của Mỹ mấy năm qua, giọng điệu vô cùng kích động và tự hào.

Hoắc Hướng Dương không hề chú ý tới những tin tức ấy, chỉ khi nghe được từ miệng vị giáo sư kia, một cổ phiếu của tập đoàn điện tử nào đó năm 88 chưa tới một trăm đồng, hiện tại chưa tới ba năm đã tăng lên gần hai ngàn đồng một cổ, cảm xúc mới trở nên sôi sục.

Hai người căn bản không hiểu thế nào là cổ phiếu nguyên thủy, chỉ muốn mua cổ phiếu, vì thế sau khi xuống xe ở thành phố Thân, Hoắc Hướng Dương đã dẫn thẳng cô tới sàn giao dịch chứng khoán, cuối cùng cũng không biết nên mua loại nào, vì thể bỏ ra năm trăm đồng cho mỗi loại mua cổ phiếu của tập đoàn điện tử kia và cổ phiếu mà người giáo sư nhắc đến.

Khi ấy Hoắc Hướng Dương còn mỉm cười nói với Tô Nhuyễn: “Coi như chúng ta mua vé số kết hôn, nếu như kiếm được nhiều, chứng tỏ tình cảm của chúng ta sẽ bền lâu.”

Khi ấy Tô Nhuyễn còn hỏi: “Nếu thua lỗ thì sao?”

Miệng Hoắc Hướng Dương vô cùng ngọt, đáp: “Tiêu tiền vì vợ mình, sao gọi là thua lỗ?”

Sau đó chưa tới một năm, từ một ngàn trực tiếp biến thành tám ngàn, đúng lúc vốn quay vòng của bọn họ có chút khó khăn, số tiền này kịp thời hóa giải nguy cơ lửa xém lông mày cho bọn họ.

Vì chuyện này, Hoắc Hướng Dương còn nghiên cứu cổ phiếu một khoảng thời gian, cũng từng muốn gia nhập khi cổ phiếu hot nhất, nhưng bởi vì buôn bán quá bận, lại không ở thành phố Thân, hơn nữa cần có chứng nhận mua sắm của dân bản địa, nên không gia nhập.

Tô Nhuyễn vẫn nhớ rõ khi cổ phiếu tăng mạnh, anh ta từng đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân hối hận vì không mua, kết quả khi anh ta cắn răng chuẩn bị lao vào cái vòng này, cơn bão tài chính đổ xuống, mỗi ngày đều có tin tức phú hào táng gia bại sản nhảy lầu tự sát truyền đến, đã dọa sợ anh ta.

Nhưng chỉ một lần đã đủ để anh ta khoe khoang khắp nơi rồi, nói tới nhiều nhất chính là hai mã cổ phiếu bọn họ từng mua: “Khi ấy nếu như mua sớm nửa tháng, bán muộn ba tháng, số tiền kiếm được có thể tăng lên gấp đôi.”

Hiển nhiên Tô Thanh Thanh nhớ kỹ chuyện này, cho nên cũng chọn xuất phát tới thành phố Thân rất sớm.

Vân Chi

Tô Nhuyễn không khỏi nhíu mày, không phải cô để ý Tô Thanh Thanh có kiếm được tiền hay không, chỉ là không muốn chạm mặt bọn họ, đặc biệt là quả b.o.m Tô Thanh Thanh luôn thích hại người mà chẳng ích ta kia, ai biết đối phương sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn gì.

Giống như trong khách sạn không hề cách âm này, cô ta đi ngoài hành lang ồn ào nói muốn mua cổ phiếu gì đó, như sợ người khác không biết cô ta có tiền vậy.

Nhưng mà hiện giờ cả nước chỉ có một sở giao dịch chứng khoán như vậy, xác suất không gặp nhau quá thấp.

Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ một lát, không nhịn được oán hận nghiến răng. Đều tại Lộc Minh Sâm, nếu có anh ở đây, sao cô phải lo lắng nhiều chuyện phiền lòng như vậy, chỉ cần thả anh ra, người nên trốn là Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương mới đúng.

Tên khốn Lộc Minh Sâm kia, cứ chờ đó cho bà!

Ở căn cứ huấn luyện quân khu nào đó trong thành phố Yến, Bùi Trí Minh đẩy cửa phòng làm việc của Lộc Minh Sâm ra: “Lão đại, anh xong đời rồi.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 206: Chương 206



Khi Tô Nhuyễn đang nghĩ xem làm cách nào để tránh mặt Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương, phía bên kia trong phòng trị liệu bệnh viện quân khu Thành phố Yến, Bùi Trí Minh đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy người bên trong thì quay đầu lại báo cáo: “Chính ủy Vương, lão đại ở trong này.”

Sau đó anh ta mới dùng ánh mắt thương hại nhìn Lộc Minh Sâm đang di chuyển trên máy tập đi, nói: “Lão đại, anh xong đời rồi.”

Anh ta vừa dứt lời, chính ủy Vương đã bước vào: “Lộc điên kia, cậu lại làm sao thế? Chuyện đã qua hai ngày rồi, sao cậu vẫn chưa về nhà?”

“Người ta chưa vợ chưa con đều chạy về nhà đi xem mắt rồi, cậu đã có gia đình, sao lại bỏ vợ ở nhà một mình không quan tâm thế?”

Thấy có y tá ngó đầu vào hóng chuyện, chính ủy Vương quay đầu sang, nói: “Thượng úy Bùi, đóng cửa lại.”

Chặn đám người muốn nhìn trộm bên ngoài xong, chính ủy Vương mới nhìn về phía Lộc Minh Sâm, quay lại chủ đề chính: “Nói đi, sao lại thế này? Không phải cãi nhau chứ?”

Lộc Minh Sâm rũ mắt xuống, tay vẫn bám vào thanh vịn, bước chân không ngừng chút nào, nếu không phải giữa mùa đông người anh lại đổ đầy mồ hôi, người ta còn tưởng rằng anh rất thoải mái đó.

Chính ủy Vương lại nhíu mày: “Tôi nhớ rõ bác sĩ Tống từng nói không cho cậu luyện tập quá độ, đúng không?”

“Bùi Trí Minh, kéo cậu ta xuống cho tôi!”

“Vâng!”

Bùi Trí Minh bước đến, nhưng lại không dám kéo Lộc Minh Sâm, đành phải tắt nguồn máy tập khôi phục.

Lộc Minh Sâm cũng không nói gì, máy này đóng thì đổi sang máy khác, anh trực tiếp ngồi xuống máy tập duỗi cơ bên cửa sổ, bắt đầu rèn luyện thân trên.

Chính ủy Vương đã quen tính xấu này của anh rồi, chỉ thở dài nói: “Cậu lại giở trò gì thế? Vừa mới kết hôn xong, đầu xuân năm mới đã bỏ vợ ở nhà một mình, thích hợp không?”

Nói tới đây, đột nhiên chính ủy Vương nghĩ tới điều gì đó: “Không phải cậu vừa nhận được tin tức đã quay về không nói trước một tiếng chứ?”

Động tác của Lộc Minh Sâm ngừng lại một lát, chính ủy Vương trợn trừng mắt: “Cậu thật sự không nói với đồng chí Tô?”

“Cậu… Cậu bảo tôi nên nói cậu thế nào đây?”

Chính ủy Vương cả giận: “Là một người quân nhân, sao cậu có thể không phụ trách nhiệm như vậy?”

Lộc Minh Sâm rũ mắt không nói lời nào.

Chính ủy Vương đang định nói thêm gì đó, đột nhiên bị tiếng khóc thảm thiết bên ngoài cắt ngang.

Nghe thấy tiếng khóc, người trong phòng đều trầm mặc, chính ủy Vương và Bùi Trí Minh không hẹn mà cùng đi đến bên cửa sổ.

Từ nơi này có thể nhìn thấy một nhà bốn người đang gào khóc trong sân, một cô gái trẻ tuổi mặc đồ đen khóc gần như thoát lực, được hai chiến sĩ đỡ dậy: “Anh Thần, sao anh lại bỏ em một mình thế này…”

Vân Chi

“Anh đi rồi bảo em biết sống thế nào…”

Ngữ điệu đau thương giống như có thể đi theo người chồng đã mất của mình bất cứ lúc nào, cậu bé ba buổi bên cạnh chị ta thấy vậy, vừa khóc lớn vừa kêu to: “Mẹ!” Tiếng kêu chua xót không thôi…

Bà cụ đứng bên cúi người ôm lấy cậu bé, ngẩng đầu hình như muốn nói gì đó an ủi người phụ nữ kia, cuối cùng chỉ kêu được một câu “Kiến Mai”, sau đó ngược lại cũng bật khóc: “Con trai… Đậu Đậu mới ba tuổi, sao con nỡ… Con mở mắt ra đi, mở mắt ra nhìn vợ và con trai con đi…”

Ông cụ ở bên vẫn luôn nhẫn nại cũng không nhịn được ôm mặt, ngồi xổm trên mặt đất, khóc tu tu…

Chiến sĩ yên lặng đứng sau che chở bọn họ, hốc mắt tất cả đều đỏ bừng.

Trong phòng huấn luyện, chính ủy Vương nhìn áo khoác Lộc Minh Sâm treo trên tường, trên áo vẫn còn treo đóa hóa trắng dùng trong lễ truy điệu, thở dài một tiếng, nặng nề nói: “Lộc Minh Sâm, chức nghiệp của chúng ta có hôm nay không biết có ngày mai không, không biết người nhà chúng ta đã phải trả giá bao nhiêu vì chúng ta, cho nên càng phải quý trọng.”

“Cậu nhìn xem, ngoài cậu ra có ai là không muốn ở bên người nhà nhiều một chút, nói không chừng ngày nào đó sẽ không còn cơ hội ở bên bọn họ, đến lúc đó cậu hối hận cũng không kịp.”

Lúc này Lộc Minh Sâm mới đứng dậy khỏi máy tập, xuyên qua cửa sổ nhìn cô gái trẻ tuổi kia khóc hôn mê được đỡ vào bệnh viện, thờ ơ nói: “Nếu ngay từ đầu đã không ở bên, cô ấy sẽ không phải thương tâm như vậy.”

“Có thể lần nữa gả chồng, có thể lần nữa sống hạnh phúc.”

Chính ủy Vương trợn trừng mắt: “Cậu…”

Nhất thời vậy mà ông ấy lại không biết nên nói gì mới phải.

Ông ấy vò đầu, tức giận đến mức xoay hai vòng trên mặt đất, trừng mắt với Lộc Minh Sâm: “Cho nên, đây là lý do cậu không về nhà, là lý do bắt nạt đồng chí Tô sao?”

“Chẳng lẽ người tham gia quân ngũ như chúng ta đều phải chặt đứt thất tình lục dục, phải làm hòa thượng có phải không?”

“Không cần quan tâm đến ai, cũng không cần ai quan tâm tới mình, đợi ngày nào đó lặng yên không tiếng động ra đi, tan thành mây khói là xong việc có phải không?”

Chính ủy Vương càng nghĩ càng giận, ông ấy chỉ thẳng vào Lộc Minh Sâm, nói: “Lộc Minh Sâm, cậu nói cho tôi xem, cậu chui ra từ cục đá sao?”

“Cha cậu đã hy sinh, vì sao cậu còn lựa chọn tham gia quân ngũ giống ông ấy?”

Lộc Minh Sâm rũ đầu, không nói lời nào.

“Hay là cậu oán hận cha cậu, oán hận mẹ cậu? Bọn họ đều nên lục căn thanh tịnh, căn bản không nên kết hôn, không nên sinh cậu ra, có phải không?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 207: Lộc Minh Sâm, cậu có tim hay không (2)



Ngón tay Lộc Minh Sâm co lại, mím chặt môi.

Chính ủy Vương nói tiếp: “Vậy cậu cũng oán chúng tôi nhỉ, chúng tôi không nên quen biết cậu, không nên quan tâm cậu, để cậu c.h.ế.t chúng tôi không cần thương tâm.”

“Chúng tôi chết, cậu cũng không cần thương tâm, ý cậu là như vậy đúng không?”

“Vậy cậu còn tham gia lễ tang của Trương Thần làm gì? Cậu cài đóa hoa trắng này làm gì? Cậu nên làm như không liên quan tới mình, nằm trên giường ngủ khò khò mới đúng.”

Thấy Lộc Minh Sâm vẫn không nói lời nào như cũ, đột nhiên chính ủy Vương bước đến, nắm lấy cổ áo anh, hung hăng mắng: “Lộc Minh Sâm! Con mẹ nó! Cậu đúng là kẻ nhu nhược!”

“Chính cậu sợ hãi, cậu liền thương tổn người khác.”

“Tôi với đồng chí Tô tiếp xúc với nhau không nhiều lắm, nhưng tôi biết, con bé đối xử với cậu rất tốt.”

“Lần đầu tiên gặp mặt, con bé còn không nỡ để tôi mắng cậu!”

“Con mẹ nó, tiền thưởng, tiền trợ cấp của cậu không có một đồng, con bé cũng không oán hận nửa câu. Cậu đi khắp quân khu này hỏi xem, có ông chồng nào quyên góp một tháng tiền trợ cấp không bị vợ mình cằn nhằn không?”

“Người ta tự mình mua nhà còn để cậu cùng nhau trang hoàng, vì cái gì? Căn nhà kia do người ta tự mình bỏ tiền ra mua, trang hoàng do chính cậu người ta trang hoàng, vì sao phải khăng khăng nghe theo ý kiến của cậu?”

“Còn cả những chuyện phiền lòng của nhà họ Lộc cậu nữa, đồng chí Tô hoàn toàn có thể buông tay mặc kệ, chỉ cần tỏ thái độ nhất trí với cậu, không để ý đến bọn họ có phải nhẹ người không? Nhưng vì sao con bé phải đối đầu với nhà họ Lộc như vậy? Vì sao phải phí hết tâm tư xử lý giúp cậu?”

“Bản thân con bé có bao nhiêu tiền, đều bỏ ra mua nhân sâm đền đáp ân tình cho cậu hết rồi, vì cái gì? Con bé vì bản thân sao?”

“Còn nữa, ngày cô út cậu tới tìm cậu đã xảy ra chuyện gì? Khi thằng nhóc cậu nổi điên, đám lính dưới trước cậu đều sợ hãi, đồng chí Tô thì sao? Khi ra khỏi bệnh viện tay con bé đều bị thương, nhưng Hoàng Hải Uy nói con bé vẫn luôn dỗ dành cậu, sau khi con bé ra về cậu đã không vấn đề gì.”

“Cái tính thối này của cậu, người quen biết có ai là chưa từng mắng cậu vài câu, nhưng Hoàng Hải Uy và Bùi Trí Minh đều nói, từ trước đến nay đồng chí Tô chưa từng giận cậu lần nào, cậu tức giận, cậu không vui, người ta đều dỗ dành cậu, chưa từng cưỡng ép cậu lấy một lần!”

“Cậu cho rằng con bé là người máy, không có hỉ nộ ái ố, không biết đau buồn, không biết tức giận sao?”

“Hay là cậu cho rằng trên đời này cậu là người đáng thương nhất? Con bé vẫn còn là trẻ con đó, mười tám năm đầu đời con bé không khổ sao? Không đáng thương sao? Dựa vào đâu người ta phải bao dung cậu?”

“Lộc Minh Sâm, cậu có trái tim không?”

Lộc Minh Sâm mím chặt môi, yết hầu lên xuống một lúc lâu mới gian nan mở miệng: “Đau dài không bằng đau ngắn!”

“Cậu!”

Chính ủy Vương nghẹn lời, tức giận đến mức túm Lộc Minh Sâm ném văng ra ngoài: “Lộc Minh Sâm! Cậu là kẻ đào ngũ! Kẻ nhu nhược!”

“Ông đây mặc kệ cậu! Cậu thích làm gì thì làm đi!”

Dứt lời ông ấy sập cửa bỏ đi. Nhưng vừa đi được hai bước, càng nghĩ càng giận, lại xoay người vào phòng trị liệu, nói: “Lộc Minh Sâm, nhân lúc còn sớm cậu mau viết báo cáo ly hôn đi! Cậu không xứng kết hôn!”

Vân Chi

Y tá và bác sĩ bên ngoài nghe thấy thế, liếc nhau, ánh mắt tò mò liếc vào phòng trị liệu.

Trong phòng, Bùi Trí Minh cũng không biết nên nói gì, chỉ thở dài: “Lão đại, anh… Sao anh lại nghĩ như vậy?”

“Tuy rằng có những đồng chí hy sinh như đồng chí Trương Thần, nhưng chúng ta huấn luyện mỗi ngày không phải là vì cuộc sống tốt hơn, vì bảo vệ quốc gia, vì tranh vinh quang về cho người nhà sao?”

“Sao anh vừa cưới chị dâu, đã nghĩ tới chuyện sau khi hy sinh rồi?”

Ngẫm nghĩ một lát, anh ta nói thêm: “Tuy rằng chị dâu Trương khóc rất đau lòng, nhưng chắc chắn chị ấy không hề hối hận khi gả cho đoàn trưởng Trương.”

Lộc Minh Sâm thờ ơ nói: “Sao cậu biết?”

Bùi Trí Minh cắn chặt răng: “Chẳng lẽ anh cho rằng mẹ anh hối hận vì gả cho cha anh sao?”

Ánh mắt Lộc Minh Sâm đảo qua, Bùi Trí Minh lập tức lui về phía sau một bước: “Anh suy nghĩ cẩn thận đi, chuyện giữa anh với chị dâu, chính ủy Vương không biết, nhưng em biết rõ, nếu anh định ngưng hẳn hợp đồng với chị dâu…”

Anh ta hít sâu một hơi, giọng kiên định, nói: “Em sẽ nghiêm túc theo đuổi chị ấy, chắc chắn em sẽ không để một cô gái tốt như vậy phải sống khổ sở.”

Đồng tử trong mắt Lộc Minh Sâm co lại, nhìn chằm chằm vào đối phương. Bùi Trí Minh hoảng sợ bỏ lại một câu “Em đi gọi điện thoại cho chị dâu” rồi chạy mất.

Lộc Minh Sâm vô thức đuổi theo hai bước, nhìn chằm chằm ra cửa lớn, cuối cùng vẫn không nhịn được cất bước ra ngoài.

……

“Đoàn trưởng Lộc thật sự muốn ly hôn…”

“Chắc chắn là không hài lòng người do trưởng bối ép cưới rồi, kết hôn còn chưa tới mười ngày đâu, đã tình nguyện ở lại quân khu không về nhà rồi…”

“Nghe nói là gái nông thôn, không biết kém cỏi đến mức nào.”

“Lần này y tá Mễ không cần ghen ghét nữa rồi, cô Bạch cũng không cần khóc nữa, tất cả đều có cơ hội…”

Ánh mắt Lộc Minh Sâm quay đầu nhìn về phía quầy tiếp tân.

Hai cô y tá bị ánh mắt anh dọa sợ: “Đoàn… Đoàn trưởng Lộc!”

Lộc Minh Sâm lạnh lùng nói: “Làm tốt việc của các cô đi, vợ tôi, không đến lượt các cô nghị luận.”

Hai cô y ta kinh ngạc trợn trừng mắt, hiển nhiên không ngờ đoàn trưởng Lộc luôn mặt lạnh như tiền sẽ nói ra lời như vậy.

Nhưng mà ngay sau đó bọn họ lại được kiến thức tốc độ thay đổi sắc mặt chưa từng có của đoàn trưởng Lộc.

“Lão đại!”

Bùi Trí Minh vội vàng chạy tới: “Chị dâu mất tích rồi!”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 208: Đuổi theo (1)



Sau khi nghe xong lời này, hai cô y tá lập tức trông thấy sắc mặt luôn lười nhác của đoàn trưởng Lộc đại biến: “Cậu nói gì cơ?”

Bùi Trí Minh nôn nóng nói: “Mới rồi em định gọi điện thoại cho chị dâu, thông báo tình hình thay anh, kết quả mẹ chị ấy hỏi em trước, chị dâu ở bên này thế nào, chơi có vui không, khi nào quay về.”

“Em không dám nhiều lời, sợ lộ tẩy, nhưng nghe ý của mẹ chị ấy, hôm kia chị dâu đã dẫn theo dì Phúc xuất phát tới thành phố Yến tìm anh rồi.”

Sắc mặt Lộc Minh Sâm cũng lộ vẻ nôn nóng, anh lập tức chống nạng lên, đi về phía phòng làm việc.

Chính ủy Vương đang ở trong phòng, thấy anh vừa vào đã định gọi điện thoại, ông ấy nhanh tay cướp lấy ống nghe: “Cậu không sợ lộ sao? Số của dì Phúc!”

Lộc Minh Sâm nhanh chóng đọc ra một dãy số, sau khi bấm gọi rất nhanh đã có người nghe máy: “Alo.”

“Chào dì, tôi là lãnh đạo của Lộc Minh Sâm…”

Vân Chi



“Đúng vậy, cậu ấy nhận nhiệm vụ ở nhiều nơi, đúng là điện thoại không cố định, để tôi bảo đồng chí Tô chủ động gọi điện thoại cho dì.”

“Đúng vậy đúng vậy, sáng sớm mùng bốn đã đón được người, a, tôi nhớ lầm, là mùng năm, sáng sớm mùng năm, bốn giờ sáng đã xuất phát à…”

“Vợ chồng mới cưới có khác… Yên tâm, yên tâm, chắc chắn tôi sẽ bảo Minh Sâm đưa con bé về đúng thời hạn.”

Nói dối xong xuôi, chính ủy Vương cúp điện thoại.

“Dựa theo tin tức dì Phúc và mẹ đồng chí Tô cung cấp, sáng mùng bốn đồng chí Tô đã đưa đồng chí Lâm Phú về thành phố Yến, sáng mùng năm nói muốn tới quân khu tìm cậu, rạng sáng bốn giờ đã xuất phát.”

“Bọn họ đều cho rằng hiện giờ đồng chí Tô đang ở quân khu.”

Chính ủy Vương nhìn Lộc Minh Sâm: “Nhưng mà cậu không hề đi đón con bé, hôm nay đã là mùng bảy.”

“Ở ga tàu hỏa không ít kẻ lừa bán phụ nữ và trẻ em, người trẻ tuổi xinh đẹp như đồng chí Tô… Một khi trúng chiêu…”

Chính ủy Vương không nói tiếp, nhưng tất cả mọi người đều có thể tượng tượng ra hậu quả sẽ thế nào.

Lộc Minh Sâm xoay người định ra ngoài, nhưng không biết có phải vừa rồi do tập luyện quá sức hay không, cả người anh nghiêng ngả một cái, thiếu chút nữa đã té ngã.

Mặt chính ủy Vương không chút biểu cảm, nói: “Vương Kiệt, Dương Cương!”

“Có!”Hai chiến sĩ bước ra từ sau cánh cửa.

“Đưa đoàn trưởng Lộc về phòng nghỉ ngơi!”

Lộc Minh Sâm dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn chính ủy Vương, chính ủy Vương chỉ thờ ơ nói: “Chắc cậu cũng không quan tâm, thôi về phòng nghỉ ngơi đi.”

Sau đó ông ấy dặn dò Bùi Trí Minh: “Tôi sẽ liên lạc với đòn công an ga tàu hỏa thành phố Yến, cậu tới tỉnh Đông Lâm một chuyến.”

Nói tới đây ông ấy liếc mắt nhìn Lộc Minh Sâm một cái, nói tiếp: “Xem xem là do đồng chí Tô tức giận quá bỏ nhà ra đi, hay là vì ra ngoài tìm người nào đó đã xảy ra chuyện.”

Lộc Minh Sâm không khống chế được cảm xúc muốn xông ra ngoài, lại bị hai chiến sĩ kia ngăn cản.

Bùi Trí Minh do dự nhìn anh một cái, rồi xoay người đi luôn.

Lộc Minh Sâm gầm lên: “Tránh ra!”

Chính ủy Vương nhìn anh giãy giụa: “Cậu làm gì thế hả? Không phải cậu nói, đau dài không bằng đau ngắn sao? Nếu cậu cho rằng người khác không cần để ý đến cậu, vậy thì cậu cũng đừng để ý đến người khác.”

“Nếu thuận lợi tìm được đồng chí Tô, tôi sẽ phê chuẩn cho hai người ly hôn, tìm cho con bé người tốt hơn, nếu không tìm thấy…”

Chính ủy Vương trào phúng: “Nói với cậu làm gì chứ, dù sao cậu cũng không thèm để ý.”

Hai mắt Lộc Minh Sâm đỏ bừng, cả giận quát to: “Bây giờ là lúc nói những lời này sao?”

Chính ủy Vương học dáng vẻ ban nãy của anh, mí mắt rũ xuống, thờ ơ nói: “Bây giờ là lúc nào? Tổn thương tình cảm của người khác còn phải chọn lúc à? Khi người ta vui vẻ chọn làm tổn thương, khi xảy ra chuyện thì tiếp tục tình sâu nghĩa nặng?”

Nói xong ông ấy lại ra lệnh cho hai chiến sĩ kia: “Áp tải cậu ta về đi!” Sau đó xoay người ra ngoài.

Nghe thấy tiếng đánh nhau từ phía sau truyền đến, chính ủy Vương mỉm cười khinh bỉ: “Thằng oắt con, không tin không trị nổi cậu!”

***

Lúc Bùi Trí Minh vừa khởi động xe jeep, một bóng người đột nhiên xông tới, dọa anh ta hoảng sợ.

Đợi sau khi dẫm phanh lại nhìn rõ người nọ, kinh hãi càng lớn hơn, người này vẫn là lão đại từ trước tới nay luôn thong dong của mình sao?

Quần áo hỗn độn, cả người nhếch nhác, giống như vừa bò từ đâu tới, có điều ánh mắt vẫn sắc bén như cũ, hai mắt nhìn chằm chằm vào anh ta, giống như định xé anh ta thành tám mảnh vậy.

Cửa xe bị kéo ra đột ngột, Lộc Minh Sâm ném gậy chống, nhanh chóng lên xe: “Đi!”

Xe jeep chạy nhanh như chớp, áp suất thấp đến mức dọa người. Lộc Minh Sâm ngồi thẳng tắp, không nói câu nào, Bùi Trí Minh nghi ngờ nếu như không phải còn cần anh ta lái xe, khả năng lão đại nhà anh ta đã trực tiếp đá anh ta xuống đường rồi.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 209: Đuổi theo (2)



Nhìn sắc mặt đối phương càng lúc càng đáng sợ, Bùi Trí Minh khẽ nuốt nước miếng, cẩn thận mở miệng nói: “Thật ra, hôm qua chị dâu vừa mới gọi điện về nhà báo tin bình an rồi, nói là đang ở quân khu, chắc là không xảy ra chuyện gì đâu, lão đại đừng quá lo lắng.”

Nghe thấy thế Lộc Minh Sâm lập tức quay sang nhìn anh ta, Bùi Trí Minh túm chặt lấy tay lái, vội vàng biện giải: “Do chính ủy Vương ra lệnh không cho em nói.”

Lộc Minh Sâm mở miệng: “Báo bình an khi nào, cụ thể nói những gì?” Vì cảm xúc căng thẳng giọng nói cũng hơi nặng nề.

Bùi Trí Minh vội vàng đáp: “Ngoài ngày mùng năm ra, mùng bốn và mùng sáu đều gọi điện thoại, bình thường đều gọi vào giữa trưa và buổi tối, nói ở quân khu đợi anh làm xong nhiệm vụ rồi về…”

Cơ thể căng chặt của Lộc Minh Sâm chậm rãi dựa vào ghế ngồi, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Bùi Trí Minh phỏng đoán: “Em nghĩ khả năng chị dâu ở ngay tỉnh Đông Lâm, có lẽ vì anh đột nhiên trốn đi, chị dâu không tiện nói sự thật với người nhà, nên mới nói đến tìm anh, dù sao chị ấy cũng là người sĩ diện như vậy…”

Anh ta còn chưa nói dứt lời, đã cảm nhận được ánh mắt như muốn đ.â.m thủng anh ta phát ra từ ghế bên cạnh, khiến cả người anh ta cứng đờ: “Sao… Sao thế?”

Lộc Minh Sâm rũ mắt: “Lái nhanh lên!”

Dưới áp lực đáng sợ, xe jeep chạy nhanh như bay, may mà hiện giờ còn chưa có luật giới hạn tốc độ, quãng đường dài bảy tám tiếng đồng hồ, bọn họ chỉ mất năm tiếng đã đến nơi.

Xe trực tiếp dừng lại trước cửa khu tập thể Bình An, sau khi lên lầu, Bùi Trí Minh đợi Lộc Minh Sâm mở cửa.

Lộc Minh Sâm lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng trộm, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Anh không có chìa khóa nhà à?”

Bùi Trí Minh kinh ngạc, thấy mí mắt Lộc Minh Sâm rũ xuống như sắp khéo lại, anh ta vạn phần kinh hãi: “Lão đại, anh đừng sốt ruột, chắc chắn nhà mẹ chị ấy có chìa khóa dự phòng, để em đi lấy, em sẽ nói là có việc đi ngang qua, tiện thể lấy cho chị ấy chút đồ.”

Thấy Lộc Minh Sâm lại ngước mắt nhìn mình, hiện tại Bùi Trí Minh vô cùng hối hận vì nhất thời trí tưởng tượng bay xa nói ra câu sẽ theo đuổi Tô Nhuyễn. Bây giờ mình nên đi hay không nên đi đây?

Anh ta cẩn thận hỏi: “Hay là anh tự đi nhé? Nhưng mà sợ lộ tẩy.”

Lộc Minh Sâm nhìn chằm chằm vào Bùi Trí Minh: “Cậu đi.”

Bùi Trí Minh:……

Không dám, nhưng không thể không đi.

Khi chạy xuống lầu trong lòng anh ta âm thầm mắng chính ủy Vương một câu, nhiệm vụ yêu đương sao không phải Hoàng Hải Uy tới? Anh ta luôn có cảm giác, lần này quay về mạng nhỏ của anh ta khó giữ nổi.

Mang theo chìa khóa về từ nhà Lý Nhược Lan, hai người thuận lợi vào phòng. Trong phòng trống rỗng, Bùi Trí Minh sờ bụi bẩn bám trên bàn, nhíu mày: “Mấy ngày nay chị dâu đều không ở nhà.”

Lộc Minh Sâm lập tức đi vào phòng ngủ chính, trên giường cũng không lưu lại dấu vết có người từng ngủ. Cô ấy không lén lút ở trong nhà, vậy thì đi đâu được?

Bùi Trí Minh suy đoán: “Có thể là ra ở khách sạn hay không?”

Lộc Minh Sâm hít sâu một hơi, cẩn thận đảo qua khắp nơi trong phòng, hy vọng có thể tìm được một chút manh mối.

Giây phút này, anh vô cùng kỳ vọng Tô Nhuyễn để lại một tờ giấy, ít nhất để anh biết cô đã đi đâu, đi làm gì, để anh không cần lo lắng như bây giờ.

Nghĩ đến đây, Lộc Minh Sâm ngây người, khi anh rời đi, có phải Tô Nhuyễn cũng lo lắng hãi hùng như vậy hay không?

“Lão đại!” Bùi Trí Minh sợ hãi kêu lên: “Chị dâu nói chị ấy xuôi nam rồi!”

Lộc Minh Sâm lập tức quay đầu sang, lúc này Bùi Trí Minh đang đứng trước bàn trang điểm, trong tay cầm một tờ giấy, chỉ vào ngăn kéo bên cạnh, nói: “Tìm được ở chỗ này.”

Lộc Minh Sâm vội vàng cướp lấy: “Mẹ, đừng lo lắng cho con, con với anh Minh Sâm xuống phía nam chơi một vòng.”

Bùi Trí Minh nhíu mày nói: “Chắc là vì lừa mẹ chị ấy, khả năng sợ trong thời gian ngắn anh chưa quay về, nên mới nói đi tới nơi xa như vậy.”

Lộc Minh Sâm lại nhìn về phía tờ báo đặt trên bàn, đó là tờ báo giữa tháng mười hai năm trước.

Mấy chữ “Ngày 19 tháng 12 sàn giao dịch chứng khoán thành phố Thân bắt đầu hoạt động.” được khoanh lại.

Nghĩ tới điều gì đó, Lộc Minh Sâm vươn tay kéo tấm ảnh kết hôn treo trên đầu giường lên, lấy ra chùm chìa khóa, mở ngăn kéo tủ sách.

Bên trong là hai quyển sổ tiết kiệm, số tiền trên sổ không còn nhiều lắm.

“Cô ấy thật sự vào nam rồi.”

Bùi Trí Minh trợn trừng mắt: “Không phải chứ? Đi xa như vậy? Chị dâu còn chưa xa nhà lần nào, sao chị ấy dám đi một mình?”

Nhưng ngay sau đó nghĩ tới lá gan của Tô Nhuyễn, Bùi Trí Minh lại cảm thấy không có việc gì cô không dám làm. Anh ta không khỏi lo lắng: “Em nghe nói bên đó có đám xe đua, chuyên cướp bóc con gái trẻ tuổi, chị dâu…”

Vân Chi

Tô Nhuyễn còn mang theo nhiều tiền như vậy, Lộc Minh Sâm chưa hoàn toàn thả lỏng lại bắt đầu căng thẳng. Anh khóa ngăn kéo lại, nói: “Đi!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back