Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 245: Không Biết Vì Sao Trong Lòng Lại Cảm Thấy Chua Xót



Chu Phi Bằng cười ha ha: “Nếu không khó, cần gì phải dùng tới tổ trọng án số một chúng ta chứ.”

Tổ trọng án chính thức bắt đầu điều tra vụ án đầu độc trong khuôn viên trường.

Người đầu tiên Triệu Hướng Vãn tìm đến chính là người trong cuộc, Tần Nguyệt Ảnh.

Trường trung học số 3 Thành Nam đã xây dựng thêm mấy khu ký túc xá mới trong hai năm qua, mọi người cũng vui vẻ dọn sang nhà mới, nhưng nhà của Tần Nguyệt Ảnh vẫn ở lại ký túc xá cũ được xây dựng đầu tiên từ những năm 60.

Chân tường lốm đốm hết cả, mấy dây thường xuân mọc lên sát theo chân tường, che kín toàn bộ vách tường của một tòa nhà sáu tầng, chỉ để lộ khung cửa sổ bằng gỗ đã tróc sơn.

Tầng một được dùng làm sân, trong sân trồng một vài cây cải xanh, sân lát gạch đỏ, cỏ dại mọc đầu trong các khe hở.

Đứng trước cửa hàng rào bằng sắt, Cao Nghiễm Mạnh lớn tiếng nói: “Thầy Tần, thầy Tần, có ở nhà không?”

Cửa nhà được mở ra, một người đàn ông đầu tóc bạc trắng xuất hiện, lưng ông ấy khom xuống, nhìn thấy Cao Nghiễm Cường, vui vẻ đáp lại: “Này, là sĩ quan Cao sao, tới đây, tới đây.”

Tiếng “cót két” vang lên, cánh cửa sắt mở ra, Triệu Hướng Vãn nhìn thấy rõ mặt mũi người đàn ông, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy chua xót.

Ba của Tần Nguyệt Ảnh, Tần Nghĩa Trung, tóc bạc trắng kéo dài từ thái dương tới đỉnh đầu, trắng ngần tựa như tuyết, không có lấy một sợi tóc đen nào. Một đôi mắt khôn ngoan, hiền lành, khoé mắt ngang dọc, khi mỉm cười ánh mắt híp lại, đường vân càng sâu hơn.

Ông ấy cũng chỉ mới năm mươi lăm tuổi, nhưng lại trông như thể đã hơn sáu mươi.

Cao Nghiễm Cường dẫn theo người Triệu Hướng Vãn, Hà Minh Ngọc và Lưu Lương Câu đi qua sân nhỏ, từ chỗ sân thượng đi vào phòng ngủ.

Ánh sáng ở tầng một không tốt lắm, trong không khí có một mùi chua chua kỳ lạ, sau khi vào nhà, Triệu Hướng Vãn híp mắt một cái, sau một hồi thích ứng với ánh sáng mới bắt đầu xem xét đồ đạc trong nhà.

Căn ký túc xá trường học cũ kỹ, bởi vì lầu mở thông với sân, cho nên cánh cửa giữa nằm giữa phòng khách với cầu thang cũng bị che lại. Phòng sân thượng đổi thành phòng khách, chiếc ghế sô pha bằng gỗ cũ kỹ, chiếc bàn uống trà bằng gỗ nhỏ, trên tủ đựng ti vi là một chiếc ti vi cũ hiệu Panda, trên đó đang phát một bộ phim hoạt hình.

Tám năm trôi qua, cảnh còn người mất, cả nhà Tần Nguyệt Ảnh dường như đã mắc kẹt lại trong thời gian ở hôm qua.

Trên ghế số pha là một người phụ nữ tròn trịa, mặc quần áo ngủ, mái tóc cắt ngắn ngủn, trên đầu gối đang đắp một chiếc chăn nhung, tập trung xem ti vi, cho dù khách tới cũng không hề bị cắt ngang.

Người phụ nữ này, chính là Tần Nguyệt Ảnh?

Hình ảnh trong hồ sơ vụ án, vóc người của Tần Nguyệt Ảnh mảnh dẻ, chiếc cổ thiên nga thon thả, gương mặt trái xoan xinh đẹp, một đôi mắt to linh hoạt, xinh đẹp tựa như những ngôi sao trên các poster phim.

Thế nhưng… bây giờ, cô ấy đã hoàn toàn bị huỷ hoại.

Ghế sô pha đã bị Tần Nguyệt Ảnh độc chiếm. Tần Nghĩa Trung lấy ra một chiếc ghế cũ ở phòng bên cạnh cho mọi người ngồi xuống, sau đó lại bưng trà rót nước mời khách, sợ sẽ cản trở bọn họ.

Dường như chân và đầu gối của ông ấy đều không cong lại được, hành động không được linh hoạt cho lắm, Cao Nghiễm Mạnh quan tâm hỏi: “Thầy Tần, bệnh viêm khớp của anh còn chưa khoẻ sao? Thầy có dùng cao dán không? Lầu một ẩm ướt quá, bên phía trường học cũng đã phân cho nhà mình một căn mới rồi, anh cũng cân nhắc dọn sang đi.”

Tần Nghĩ Trung lắc đầu: “Không dọn được, tôi lớn tuổi rồi leo cầu thang không nổi, hơn nữa với dáng vẻ này của Tần Nguyệt Ảnh cũng không thể đổi chỗ được.”

Triệu Hướng Vãn nhìn theo ánh mắt của Cao Nghiễm Mạnh, nhìn về phía hai chân đang được đắp chăn của Tần Nguyệt Ảnh. Nhìn từ độ lồi lõm, hai chân của cô ấy gầy như hai cây que. Bởi vì trúng độc vậy nên các cơ bắp đều bị teo lại, đã khiến nửa th*n d*** của cô ấy bị tê liệt.

Hà Minh Ngọc cũng chú ý đến, quay mặt sang chỗ khác không đành lòng nhìn tiếp.

Vụ án này là nút thắt trong lòng Cao Nghiễm Cường, trong quá trình điều tra vụ án, ông ấy đã trở thành bạn tốt với Tần Nghĩa Trung, cách một khoảng thời gian sẽ đến thăm hỏi một lần. Lần này đưa ba người Triệu Hướng Vãn đến đây cũng xem như quen nẻo quen cửa.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 246: Trả Lại Công Bằng Cho Tần Nguyệt Ảnh!



Cao Nghiễm Cường giới thiệu một chút về ba người Triệu Hướng Vãn, nói rõ mục đích của họ: “Thầy Tần, cục cảnh sát thành phố định mở lại vụ án, cho nên chúng tôi tới đây tìm hiểu tình hình một chút, để xem có còn sót chỗ nào không, tranh thủ thời gian đưa hung thủ ra trước ánh sáng.”

Đã nhiều năm như thế, tưởng chừng như nỗi oan ức này sẽ mãi chìm dưới đáy biển, không ngờ vụ án đầu độc này vẫn có thể được điều tra lại lần nữa, Tần Nghĩa Trung kích động đứng lên, hai mắt rưng rưng, đôi môi run rẩy, nắm c.h.ặ.t t.a.y Cao Nghiễm Cường: “Cảm ơn, cảm ơn! Cảm ơn anh vẫn luôn nhớ tới vụ án này của chúng tôi, luôn muốn minh oan cho Nguyệt Ảnh của chúng tôi.”

Tần Nghĩa Trung quay đầu về phía cửa phòng ngủ, gọi lớn: "Nhã Phân, Nhã Phân mau đến đây, vụ án của Nguyệt Ảnh lại bắt đầu điều tra rồi."

Một người phụ nữ hiền lành, tóc bạc phơ, từ phòng bên cạnh bước ra. Bà ấy đeo kính, tay cầm một cây bút, đầu ngón tay dính vết mực, không dám tin hỏi: "Ông nói gì cơ?"

Người phụ nữ ấy chính là mẹ của Tần Nguyệt Ảnh, cô giáo Lý Nhã Phân. Bà ấy đã về hưu, nhưng để kiếm sống, bà ấy vẫn nhận một số công việc dịch thuật. Vừa rồi, bà ấy đang bận làm việc trong phòng bên cạnh, không ra đón khách. Khi nghe thấy tiếng Tần Nghĩa Trung gọi, bà ấy không thể giấu nổi sự xúc động trong lòng, thậm chí không kịp đặt bút xuống đã vội vã chạy ra hỏi.

Tần Nghĩa Trung liên tục khen ngợi Cao Quảng Cường: "May là có những cảnh sát trách nhiệm như sĩ quan Cao, bao năm trôi qua vẫn nhớ đến Nguyệt Ảnh nhà tôi, vụ án của chúng tôi cuối cùng cũng được tái điều tra."

Cao Quảng Cường cảm thấy áy náy, vội giải thích: "Không phải công lao của tôi đâu, chuyện này thật sự phải cảm ơn các bạn trẻ của tổ trọng án. Chính họ phát hiện ra những điểm nghi vấn trong vụ án nên mới quyết định điều tra lại."

Về việc tại sao một vụ án cũ lại thu hút sự chú ý của tổ trọng án, Cao Quảng Cường không hỏi. Dù là lý do gì, chỉ cần có người quan tâm và nỗ lực tìm ra hung thủ thực sự thì sau này, dù có về hưu cũng có thể yên tâm, đúng không?

Lý Nhã Phân và Tần Nghĩa Trung đồng thời nhìn về phía ba người Triệu Hướng Vãn, Lưu Lương Câu và Hà Minh Ngọc, mắt đẫm lệ, không biết nên nói gì, chỉ lặp đi lặp lại: "Cảm ơn, cảm ơn các cháu. Các cháu là người tốt, thật sự là người tốt..."

Một đôi vợ chồng tri thức giản dị, chân thành như vậy, vì con gái mà đến tuổi xế chiều vẫn còn phải lo lắng, ai nhìn thấy cũng đều không khỏi xót xa.

Ban đầu Triệu Hướng Vãn chỉ muốn vạch trần những hành vi mờ ám của Từ Tuấn Tài, nhưng không ngờ lại khám phá ra một vụ án cũ chưa được giải quyết.

Lúc đọc hồ sơ, cô cảm thấy phẫn nộ. Giờ đây, tận mắt chứng kiến gia đình này suy sụp vì vụ án, thấy Tần Nguyệt Ảnh rơi vào tình trạng điên dại, liệt giường, mọi sự phẫn nộ trong cô đã chuyển hóa thành trách nhiệm sâu sắc.

Cô nhất định phải tìm ra hung thủ thật sự, để trả lại công bằng cho Tần Nguyệt Ảnh!

Lưu Lương Câu là người lớn tuổi nhất trong tổ trọng án, đã kết hôn được ba năm, con gái hiện tại một tuổi rưỡi, đang ở độ tuổi rất đáng yêu. Mỗi khi tan làm về nhà, con gái lao đến ôm chầm lấy cổ anh ta, ngọt ngào gọi một tiếng "Cha", đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời anh ta. Giờ đây, khi nhìn thấy đôi vợ chồng tóc bạc phơ này vì sự việc của con gái mà đau khổ, ngọn lửa chính nghĩa trong n.g.ự.c anh ta bùng cháy mãnh liệt.

Không màng việc lần này Cao Quảng Cường là người dẫn đầu, Lưu Lương Câu bước lên, lớn tiếng nói: "Hai người cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực, lôi tên hung thủ ra ánh sáng!"

Hà Minh Ngọc cũng lên tiếng hứa hẹn: "Đúng vậy, chúng cháu sẽ cố gắng." Cô ấy hơi không chắc chắn, quay đầu nhìn về phía Triệu Hướng Vãn để tìm thêm sức mạnh: "Đúng không?"

Triệu Hướng Vãn gật đầu mạnh mẽ: "Đúng!"

Tần Nghĩa Trung và Lý Nhã Phân nhìn ba người trẻ tuổi mặc thường phục, nước mắt tràn mi lăn dài trên má.

Lý Nhã Phân quay người đi ra khỏi phòng khách, lúc trở lại, cây bút đã được bà ấy đặt xuống và hai tay được rửa sạch sẽ. Bà ấy nắm tay Triệu Hướng Vãn và Hà Minh Ngọc, dịu dàng nói: "Các cháu cố gắng là được rồi, kết quả thế nào... cô không đòi hỏi. Làm phiền các đồng chí cảnh sát chạy đi chạy lại như vậy, trong lòng cô, thật sự thấy rất áy náy."
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 247: Sự Chừng Mực Và Giáo Dưỡng Của Một Nhà Giáo Nhân Dân



Đôi bàn tay của bà ấy ấm áp, mềm mại, ngón giữa có vết chai dày do cầm bút lâu ngày, đó là đôi tay của một nhà giáo. Đứng trên bục giảng suốt cả đời, nhưng vì con gái cần được chăm sóc nên bà ấy buộc phải nghỉ hưu sớm. Trong lòng Lý Nhã Phân, bà ấy vừa không nỡ, vừa bất lực.

Nhưng ngay cả như vậy, Lý Nhã Phân và Tần Nghĩa Trung cũng chưa bao giờ oán trách cảnh sát điều tra, càng không sinh ra bất mãn đối với xã hội, chỉ lặng lẽ chăm sóc cô con gái bị liệt, cố gắng kiếm tiền để chữa bệnh cho con.

[Các đồng chí cảnh sát cũng vất vả quá nhỉ, cô gái trẻ như vậy, chắc tuổi tác cũng gần bằng Nguyệt Ảnh nhà mình khi đó, vừa mới bước vào công việc, đầy nhiệt huyết. Vụ án tám năm trước lúc con mình mới bị trúng độc, bao nhiêu cảnh sát đã không phá được, giờ mấy người trẻ tuổi này lại dám gánh trọng trách, thật là những đứa trẻ tốt.]

Có lẽ vì khả năng đọc tâm, hiểu quá sớm đạo lý "biết người, biết mặt nhưng không biết lòng", Triệu Hướng Vãn có chút né tránh việc tiếp xúc cơ thể với người khác.

Tuy nhiên, sự đụng chạm của Lý Nhã Phân lại khác biệt. Bà ấy dịu dàng, hiền hòa, lương thiện, nắm tay nhẹ nhàng, truyền đến là sự quan tâm, biết ơn và tin tưởng, khiến Triệu Hướng Vãn cảm thấy an tâm.

Triệu Hướng Vãn không rút tay ra, mím môi, trịnh trọng hứa: "Cô yên tâm, cháu sẽ cố gắng hết sức."

Hà Minh Ngọc bị nắm tay trái nên dùng tay phải đặt lên mu bàn tay của Lý Nhã Phân: "Cô cứ yên tâm, chúng cháu sẽ cố gắng hết sức."

Lý Nhã Phân liên tục gật đầu, mãi sau mới buông tay, rồi lại gọt hoa quả, pha cà phê, như muốn mang hết những thứ ngon nhất trong nhà ra để đãi khách.

Triệu Hướng Vãn không chần chừ, lấy sổ ghi chú ra và bắt đầu hỏi.

"Cô chú đã từng thấy chiếc cốc màu hồng của Tần Nguyệt Ảnh chưa?"

"Có thấy. Con bé học kiến trúc ở trường bốn năm, mùa hè năm ba, nó đến thực tập ở công ty xây dựng Từ Thị, sau đó có chiếc cốc đó. Nguyệt Ảnh rất thích chiếc cốc này, ngay cả cuối tuần về nhà cũng mang theo, nên cô chú đã từng nhìn thấy. Hình như là cốc giữ nhiệt bằng thép không gỉ của hãng Tiger, giữ nhiệt rất tốt, thân cốc màu hồng, nắp màu bạc, trông rất đẹp.

Sau khi xảy ra chuyện, cô mới biết chiếc cốc đó là do Từ Tuấn Tài tặng cho nó. Ôi! Chỉ trách vợ chồng cô không dạy dỗ con cái cẩn thận, sao con bé lại yêu một người đã có gia đình chứ? Các đồng chí cảnh sát, Nguyệt Ảnh không phải đứa trẻ ham mê vật chất, con bé chỉ là quá ngây thơ, bị Từ Tuấn Tài lừa dối thôi!"

Dù rất căm hận Từ Tuấn Tài lừa dối, nhưng Lý Nhã Phân cũng không buông lời tục tĩu, vẫn giữ được sự chừng mực và giáo dưỡng của một nhà giáo nhân dân.

Triệu Hướng Vãn nhẹ nhàng "ừm" một tiếng: "Lúc hai người thu dọn đồ đạc của con gái, có để ý thấy chiếc cốc nước đó không?"

Lý Nhã Phân lắc đầu: "Các đồng chí cảnh sát đã lục soát phòng học và ký túc xá, nhưng không tìm thấy chiếc cốc đó. Sau này cô chú đến ký túc xá để thu dọn đồ đạc của Nguyệt Ảnh, cũng không thấy."

"Lúc hai người thu dọn đồ, các cô gái cùng phòng có biểu hiện gì khác thường không?"

"Biểu hiện khác thường?"

Lý Nhã Phân do dự một chút, mãi sau mới chần chừ nói: "Cô bé Kiều Tiểu Hồng đó là người ở nơi khác, con bé với Nguyệt Ảnh nhà cô thường xuyên qua lại, cuối tuần đôi khi còn về nhà cô chơi, hai đứa cùng đi ăn, cùng đi lấy nước, cùng nhau lên lớp tự học, thân thiết như một người vậy. Sau khi Nguyệt Ảnh có bạn trai thì mới ít thân thiết hơn. Hôm đó cô đến ký túc xá thì gặp con bé, trông như muốn nói gì đó với cô, nhưng lại bị người khác kéo đi. Đến giờ cô vẫn nhớ vẻ mặt của con bé, ánh mắt long lanh ngấn lệ, đôi môi hơi run rẩy, nhìn mà đau lòng lắm."

"Ai đã kéo cô ấy đi thế?"

"Phùng Lị Lị." Khi nhắc đến cái tên này, trong mắt Lý Nhã Phân lóe lên sự căm hận. Theo bà ấy, mặc dù cảnh sát không có chứng cứ và đã thả cô ta ra, nhưng người đã hạ độc chắc chắn là cô ta.

Cao Quảng Cường nhíu mày: "Trường hợp này chị chưa báo cáo với cảnh sát à?"

Lý Nhã Phân thở dài: "Tôi nghĩ, có thể là do áy náy. Dù sao trước kia hai đứa nó thân thiết với nhau như vậy, giờ lại chứng kiến bạn thân bị đầu độc, trong lòng chắc chắn rất khó chịu. Muốn nói vài lời với tôi cũng là điều bình thường nên tôi không nói với các anh."
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 248: Bài Hát Mở Đầu Bộ Phim Hoạt Hình



Triệu Hướng Vãn nhạy bén nhận ra vấn đề: "Khi Tần Nguyệt Ảnh ở bệnh viện, Kiều Tiểu Hồng đã đến thăm cô ấy mấy lần?"

"Mấy lần ư? Con bé chỉ đến cùng bạn học một lần, sau đó không tới nữa. Ôi... đứa trẻ này! Mỗi lần đến nhà cô đều là sáng sớm thứ Bảy, cô chuẩn bị ba bữa cho con bé, trải chăn mới cho con bé ngủ chung giường với Nguyệt Ảnh, chưa bao giờ làm nó phật lòng. Nhưng khi Nguyệt Ảnh xảy ra chuyện, con bé chỉ đến thăm có một lần. Sau này nghe nói sau khi tốt nghiệp con bé đã trở về quê, không bao giờ quay lại thành phố Tinh nữa."

Hà Minh Ngọc cảm thán: "Bạn tốt mà như vậy, thật vô tâm!"

Triệu Hướng Vãn quay đầu nhìn Lưu Lương Câu: "Đàn anh Lưu, phiền anh điều tra địa chỉ gia đình của Kiều Tiểu Hồng, chúng ta cần gặp cô ấy."

Cao Quảng Cường hỏi: "Kiều Tiểu Hồng có vấn đề sao?"

Triệu Hướng Vãn hỏi ngược lại: "Bạn thân bị hạ độc, Kiều Tiểu Hồng tránh mặt không gặp, nhưng khi gặp mẹ của bạn lại muốn nói chuyện, chưa kịp nói đã bị nghi phạm kéo đi, các anh thấy như vậy là bình thường sao?"

Hà Minh Ngọc và Lưu Lương Câu đồng thanh: "Không bình thường."

Triệu Hướng Vãn nói: "Sự việc bất thường chắc chắn có điểm đáng nghi."

Cao Quảng Cường vỗ đùi: "Đúng rồi, khi đó chúng tôi cũng đã điều tra và hỏi Kiều Tiểu Hồng, cô ấy hoàn toàn không đề cập đến việc từng đến nhà Tần Nguyệt Ảnh, chỉ nói mối quan hệ của bọn họ không tệ. Về việc chiếc cốc nước đã đi đâu, kẻ đầu độc có thể là ai, Kiều Tiểu Hồng đều không biết gì cả. Giờ nghĩ lại, có lẽ cô ấy biết điều gì đó nhưng không nói ra vì sợ. Cô ấy cảm thấy áy náy nên không dám đối diện với Tần Nguyệt Ảnh."

Lý Nhã Phân chìm vào sự hối tiếc sâu sắc, bắt đầu nói lắp: "Tôi, tôi không ngờ đây lại là manh mối quan trọng. Xin lỗi, xin lỗi. Nếu tôi nói ra sớm hơn, liệu có bắt được hung thủ không? Tôi thật ngu ngốc…"

Triệu Hướng Vãn an ủi bà ấy: "Đây không phải lỗi của cô. Tội phạm quá xảo quyệt, vụ án quá phức tạp, chúng ta sẽ từ từ tìm được manh mối."

Cao Quảng Cường cũng nói: "Đây là vấn đề của cảnh sát chúng tôi, cô giáo Lý đừng tự trách mình. Lúc đó do có quá nhiều người liên quan, cảnh sát không đủ nhân lực, nên không phát hiện kịp thời manh mối này, đúng ra là chúng tôi nên xin lỗi mới phải."

Triệu Hướng Vãn tiếp tục hỏi: "Cô đã gặp Từ Tuấn Tài và Chu Kinh Dung chưa?"

Lý Nhã Phân nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc.

Tần Nghĩa Trung vội vàng đưa cho bà ấy một viên thuốc: "Nhã Phân, đừng gấp, tim quan trọng."

Sau khi Lý Nhã Phân uống thuốc, Tần Nghĩa Trung giải thích: "Tim bà ấy không tốt, không thể kích động. Những câu hỏi còn lại để tôi trả lời, được không?"

Cao Quảng Cường biết tình trạng sức khỏe của hai vợ chồng này, liền gật đầu liên tục: "Cô giáo Lý cứ nghỉ ngơi, chúng ta từ từ nói chuyện. Nếu có gì cần bổ sung, chị cứ nói thêm."

Ti vi vang lên nhạc của bài hát mở đầu bộ phim hoạt hình.

"Con đầu to, bố đầu nhỏ, hai bố con là đôi bạn thân vui vẻ..."

Tần Nguyệt Ảnh phát ra tiếng cười hờ hờ, khó khăn nhấc đôi tay lên và vỗ tay một cách vui vẻ.

Lý Nhã Phần nhìn con gái với ánh mắt đầy yêu thương, đứng dậy ngồi bên cạnh cô ấy, đưa tay vuốt mái tóc thưa thớt: "Có đẹp không?"

Đôi mắt của Tần Nguyệt Ảnh bị đôi má béo đẩy hẹp lại thành hai đường nhỏ, cô ấy vừa cười vừa lắp bắp đáp lại: "Đẹp, đẹp."

Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều cảm thấy xót xa.

Nhưng Tần Nghĩa Trung lại ngược lại an ủi mọi người: "Con bé sống, hồn nhiên, vui vẻ, chẳng phải là món quà của ông trời dành cho chúng tôi sao?"

Nghe những lời này, Triệu Hướng Vãn cảm thấy lòng mình nặng trĩu.

Người tốt lúc nào cũng nghĩ cho người khác, nhưng kẻ ác thì chỉ toàn tính toán cho bản thân họ.

Tần Nghĩa Trung tiếp tục hỏi vừa rồi: "Chúng tôi gặp Từ Tuấn Tài tổng cộng ba lần. Lần đầu là ở bệnh viện, cậu ta đại diện công ty đến thăm; lần thứ hai, sau khi xác nhận nguyên nhân bị ngộ độc, cậu ta mang đến 500 tệ; lần thứ ba, trước khi xuất viện, cậu ta có đến nhìn Nguyệt Ảnh một cái, nhưng không nói câu nào."

Lưu Lương Câu hỏi: "Cô chú biết ông ta là bạn trai của con gái mình từ khi nào?"

Tần Nghĩa Trung nghiến răng, lần đầu tiên biểu lộ sự phẫn nộ rõ ràng: "Sau khi cảnh sát bắt đầu điều tra, chúng tôi mới biết bạn trai của con bé là một người đàn ông đã có vợ. Từ Tuấn Tài lừa con bé rằng mình đã ly hôn, một người đàn ông 36 tuổi lại lừa gạt một cô gái 21 tuổi, còn biết xấu hổ nữa không? Có lương tâm không?"
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 249: Đàn Anh À, Anh Phải Đứng Vững Trước Cám Dỗ Đó Nhé



"Ông ta có bao giờ tỏ ra hối lỗi không?"

"Không!" Lỗ mũi của Tần Nghĩa Trung phập phồng, n.g.ự.c phập phồng theo từng nhịp thở, cảm xúc có phần kích động: "Nguyệt Ảnh chịu đựng đau khổ ngần ấy năm, việc kinh doanh của cậu ta thì ngày càng phát đạt nhưng lại không chịu bất kỳ trách nhiệm nào, còn nói gì đến công bằng?!"

Triệu Hướng Vãn: "Thế còn Chu Kinh Dung? Cô chú đã gặp bà ta chưa?"

Tần Nghĩa Trung quay đầu nhìn con gái đang ngồi trên ghế sofa: "Gặp một lần. Sau khi vụ án kết thúc, trường học đã giúp Nguyệt Ảnh đóng viện phí, chúng tôi chuẩn bị xuất viện, Chu Kinh Dung đi cùng Từ Tuấn Tài đến. Từ Tuấn Tài không nói gì, nhưng cô ta bước tới bắt tay chúng tôi, nói một câu xin lỗi, còn đưa một phong bì đựng tiền. Chúng tôi không nhận tiền, nhưng lời xin lỗi của cô ta thì chấp nhận. Nói cho cùng, chồng ngoại tình, cô ta cũng là nạn nhân. Nếu có trách, chỉ trách Từ Tuấn Tài là kẻ vô liêm sỉ!"

Triệu Hướng Vãn ánh mắt hơi tối lại. Nếu Chu Kinh Dung là một người phụ nữ hiền lành, tốt bụng, có lẽ bà ta sẽ cảm thấy áy náy vì chuyện Từ Tuấn Tài ngoại tình, và cố gắng bù đắp phần nào. Nhưng theo đánh giá của Triệu Hướng Vãn, bà ta không phải là một người phụ nữ nhẫn nhịn chịu đựng, nên hành động của bà ta có điều gì đó rất đáng suy nghĩ.

Nghĩ đến đây, Triệu Hướng Vãn hỏi: "Chú cảm thấy thái độ của Chu Kinh Dung đối với cô chú như thế nào? Có giống với ánh mắt của Kiều Tiểu Hồng không?"

Tần Nghĩa Trung suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu chắc chắn: "Không giống. Thái độ của Chu Kinh Dung rất bình tĩnh, còn Kiều Tiểu Hồng thì như muốn khóc."

Nghe đến đây, Triệu Hướng Vãn đóng sổ tay lại, đứng dậy: "Nếu chú còn nghĩ ra điều gì, xin hãy liên hệ với sĩ quan Cao, chúng cháu sẽ đến gặp vợ chồng Từ Tuấn Tài."

Từ trước đến nay Hà Minh Ngọc và Lưu Lương Câu luôn nghe theo sự chỉ đạo của Triệu Hướng Vãn, lập tức đứng dậy chào tạm biệt Tần Nghĩa Trung. Cao Quảng Cường ngạc nhiên liếc nhìn Triệu Hướng Vãn, người vừa ra lệnh, cảm thấy có chút kỳ diệu. Một cảnh sát thực tập còn đang học đại học, lại có thể khiến những cảnh sát kỳ cựu tuân theo như vậy?

Nghe được suy nghĩ trong lòng của Cao Quảng Cường, Triệu Hướng Vãn không lãng phí thời gian giải thích, chỉ quay đầu nhìn ông ấy một cái.

Ánh mắt trong trẻo nhưng mang theo sức mạnh không thể nghi ngờ.

Cao Quảng Cường vừa thầm cảm thán "Trường Giang sóng sau xô sóng trước", vừa đứng dậy chào tạm biệt vợ chồng Tần Nghĩa Trung rồi rời đi. Cho đến khi bước ra khỏi ngôi nhà nhỏ có phần tồi tàn, ông ấy vẫn còn chút bàng hoàng: sao mình lại nghe lời đến thế nhỉ?

Hà Minh Ngọc hứng khởi hỏi Triệu Hướng Vãn: "Thế nào, thế nào? Em phát hiện được gì không?"

Bên ngoài nắng sáng rực rỡ, gió xuân ấm áp, tạo nên sự tương phản rõ rệt với sự ẩm thấp lạnh lẽo của nhà họ Tần. Triệu Hướng Vãn nheo mắt: "Gặp người rồi nói."

Hà Minh Ngọc biết Triệu Hướng Vãn ít nói, nếu không có bằng chứng rõ ràng sẽ không phát ngôn bừa bãi, nhưng do thời gian làm việc với Triệu Hướng Vãn đã lâu, nhìn nét mặt cô là biết có chuyện rồi. Hà Minh Ngọc đẩy Lưu Lương Câu một cái: "Đi nào, lái xe đến nhà họ Từ, giờ này chắc Chu Kinh Dung đang ở nhà."

Nhà họ Từ nằm ở khu biệt thự cao cấp ven hồ Ngân Liên, liễu xanh rủ bờ, hoa xuân rực rỡ, trong không khí thoang thoảng mùi hương hoa ngọt ngào. Lưu Lương Câu giảm tốc độ, trước mắt là cảnh hoa cỏ sum suê, gió ngọt ngào thổi vào trong xe, không khỏi cảm thán: "Ôi, có tiền thật tốt."

Hà Minh Ngọc lườm anh ta một cái: "Đàn anh à, anh phải đứng vững trước cám dỗ đó nhé."

Lưu Lương Câu cười lớn: "Tôi không tham lam. Đơn vị có ký túc xá, lương đủ tiêu, vợ thì chu đáo, bé con dễ thương, thỏa mãn rồi, thỏa mãn rồi."

Cao Quảng Cường im lặng.

[Người trẻ các cậu, vẫn còn quá trẻ, các cậu hoàn toàn không biết sức hấp dẫn của quyền lực và tiền bạc lớn đến thế nào. Vụ án Tần Nguyệt Ảnh nếu không phải Từ Tuấn Tài dùng tiền giải quyết, tôi sẽ tháo đầu mình xuống làm bóng mà đá. Khi đó cha vợ của Từ Tuấn Tài là giám đốc ủy ban xây dựng, cũng là một trong những ứng cử viên cho bộ máy lãnh đạo của thành phố vào kỳ tới, công ty xây dựng của Từ Tuấn Tài chiếm gần như một nửa khối lượng công việc của thành phố Tinh, giàu biết bao! Có tiền thì tốt, ở biệt thự nhỏ, có cô em nhỏ, uống rượu nhè nhẹ, còn Tần Nguyệt Ảnh bị Từ Tuấn Tài lừa cho tàn phế và điên loạn, nhưng kẻ hại người như Từ Tuấn Tài vẫn ngày ngày sống trong cảnh ca hát nhảy múa, trên đời này làm gì có cái gọi là công bằng.]
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back