Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 240: Vô Tình Uống, Hay Là Có Người Đầu Độc Đây?



Bây giờ là bảy giờ hai mươi phút, thứ sáu.

Hôm nay Triệu Hướng Vãn không có lớp, lát nữa Hứa Tung Lĩnh sẽ tới đón cô đến cục cảnh sát thành phố để thực tập.

Vụ án tài xế cướp của g.i.ế.c người đã được giải quyết xong, đội trinh sát vốn tương đối yên tĩnh, nhưng bởi vì Triệu Hướng Vãn nên mọi người đều có chung một mối thù, ai nấy đều bận rộn tìm điểm yếu của Từ Tuấn Tài. Chiều hôm qua, Hà Minh Ngọc cẩn thận tìm ra một vụ án có liên quan tới Từ Tuấn Tài trong phòng lưu trữ hồ sơ, vừa khéo hôm nay cô sang xem thử một chút, tiện thể thảo luận xem nên giải quyết thế nào.

Triệu Hướng Vãn vừa vào phòng làm việc, Hà Minh Ngọc đã nhanh chân tới tiếp đón: “Hướng Vãn, em đến xem này, vụ án này kỳ lạ thật đấy.”

Cô mở hồ sơ vụ án ra xem, đây là một vụ án đầu độc vẫn chưa được giải quyết, bởi vì cô gái bị đầu độc đã từng là người tình của Từ Tuấn Tài, vậy nên cả Từ Tuấn Tài và Chu Kinh Dung đều đã bị điều tra.

Năm 1983, Tần Nguyệt Ảnh là sinh viên năm cuối của trường Cao đẳng Xây Dựng Đô Thị Hồ Nam. Cô ấy quen biết Từ Tuấn Tài trong giai đoạn thực tập, hai người nhanh chóng rơi vào bể tình.

Mùa xuân năm 1984, Tần Nguyệt Ảnh đang bận rộn làm đồ án tốt nghiệp trong phòng vẽ thì đột nhiên cảm giác đầu óc choáng váng, hoa mắt, cả người tê cứng. Nghĩ đến việc kỳ s1nh lý của mình mãi vẫn chưa có, cô ấy cho rằng mình đang mang thai, Tần Nguyệt Ảnh mừng rỡ như điên, muốn lập tức báo tin tốt này cho Từ Tuấn Tài.

Từ Tuấn Tài và Chu Kinh Dung kết hôn đã mười năm, nhưng mãi vẫn chưa có con, điều này khiến Từ Tuấn Tài rất sốt ruột. Ông ta và Mai Tâm Tuệ kết hôn mới hai tháng, Mai Tâm Tuệ đã mang thai một cậu con trai, điều nói chứng minh cơ thể ông ta không có vấn đề gì, thế là ông ta vừa an ủi Chu Kinh Dung, vừa ra ngoài tìm người tình. Ông ta tìm kiếm suốt bốn, năm năm nhưng chẳng người nào mang thai khiến ông ta cảm thấy buồn rầu. Bây giờ nghe nói Tần Nguyệt Ảnh mang thai đã hai tháng, ông ta vội vàng đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra thử.

Kết quả kiểm tra HCG vừa có, Tần Nguyệt Ảnh vội vàng hỏi bác sĩ: “Là mang thai sao?”

Bác sĩ liếc mắt nhìn kết quả kiểm tra, lắc đầu một cái: “Từ kết quả kiểm tra cho thấy, cô không có thai.”

Tần Nguyệt Ảnh sửng sốt: “Không thể nào, kỳ kinh nguyệt của tôi đã không tới suốt hai tháng qua.”

Bác sĩ nói: “Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến việc kỳ kinh nguyệt không đến đều, không nhất thiết là phải mang thai.”

Bác sĩ ngẩng đầu nhìn Tần Nguyệt Ảnh, nhìn thấy sắc mặt cô ấy vàng vọt, khẽ nhíu mày: “Hay là cô đi lấy m.á.u làm xét nghiệm những bệnh khác thử xem?”

Tần Nguyệt Ảnh nghe thấy mình không có thai, cảm thấy chán nản, nào còn tâm trạng làm những kiểm tra khác nữa, thế là cô ấy từ chối bác sĩ, ôm mặt chạy như bay ra khỏi bệnh viện. Từ Tuấn Tài đuổi theo, không ngừng an ủi cô ta, thế nhưng Tần Nguyệt Ảnh vẫn không ngừng rơi nước mắt.

Đến buổi chiều, Tần Nguyệt Ảnh đột nhiên ngất xỉu, được đưa đến bệnh viện.

Ba mẹ Tần Nguyệt Ảnh cũng vội vàng chạy tới, nhìn thấy sắc mặt con gái vàng vọt, tứ chi co giật, không ngừng nôn mửa, hai ông bà bị dọa tới hồn siêu phách tán. Đến khi có kết quả kiểm tra, cô ta bị trúng độc!

Nồng độ kim loại thallium trong cơ thể đã vượt quá mức cho phép một cách trầm trọng, cho dù bây giờ có dùng thuốc xanh Prussian, Natri Thiosulfat và các loại thuốc khác để thúc đẩy quá trình bài tiết muối thallium, nhưng bởi vì đã bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất, thế nên vẫn xuất hiện tình trạng các bắp thịt co rút lại, gan và thận đều bị tổn thương. Một người con gái trẻ tuổi, tốt bụng như vậy, cứ như thế trở thành một bệnh nhân ngày ngày nằm trên giường bệnh, gần như tàn tật.

Ba mẹ của Tần Nguyệt Ảnh báo án, trường họ cũng rất coi trọng vụ này, kiểm tra từng vật phẩm bên trong ký túc xá của Tần Nguyệt Ảnh, vô cùng nghi ngờ đã có ai bỏ độc vào trong ly nước của cô ấy, nhưng ở phòng vẽ và ký túc xá đều không tìm thấy ly nước của Tần Nguyệt Ảnh.

Đó là một ly nước tinh xảo được Từ Tuấn Tài mua về từ nước ngoài, ly nước có màu hồng, tràn đầy cảm giác thiếu nữ.

Vô tình uống, hay là có người đầu độc đây?

Ba mẹ của Tần Nguyệt Ảnh là giáo viên ở một trường trung học nào đó ở thành phố Tinh, hai người họ chỉ có một người con gái duy nhất là Tần Nguyệt Ảnh, vậy nên cô ấy lớn lên trong tình yêu thương. Tưởng rằng sau khi tốt nghiệp, cô ấy có thể đi làm, kết hôn rồi sinh con, cuộc sống hạnh phúc, nào ngờ một cô gái tốt đẹp như thế lại trúng độc nằm một chỗ như vậy. Nếu không phải Tần Nguyệt Ảnh vẫn còn thở, cần phải có người chăm sóc, nếu không e rằng bọn họ cũng không còn dũng khí để sống tiếp nữa.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 241: Mọi Người Có Gì Không Biết Cứ Hỏi Anh Ấy



Đọc tới đây, Hà Minh Ngọc thở dài một cái: “Cô gái Tần Nguyệt Ảnh này đáng thương thật đấy, cô ấy học kiến trúc chuyên nghiệp, thành tích ở trường vẫn luôn xuất sắc, còn biết múa biết hát, vẻ ngoài lại xinh đẹp, thế nhưng… lại bị huỷ hoại như thế.”

Lưu Lương Câu là người lớn tuổi nhất trong tổ trọng án, thành thục lão luyện, anh ta lắc đầu nói: “Một cô gái ưu tú như thế, tại sao lại nghĩ tới việc trở thành người tình của một người đàn ông chứ? Đúng là không có tự trọng!”

Miếng thạch cao ở cổ tay phải của Chu Phi Bằng đã bị cắt bỏ, nhưng anh ta vẫn còn quấn băng vải, lúc này lại hỏi ngược lại một câu: “Anh cho rằng sở dĩ cô ấy trúng độc là vì cô ấy là tình nhân của Từ Tuấn Tài sao? Trên hồ sơ vụ án cũng viết rõ ràng, nghi phạm lớn nhất của vụ án chính là cô bạn ở cùng phòng với cô ấy, Phùng Lị Lị.”

Triệu Hướng Vãn cầm lấy tập hồ sơ, cẩn thận đọc từ đầu tới cuối, rơi vào trầm tư.

Dựa theo thời gian trúng độc, chắc hẳn trước khi Tần Nguyệt Ảnh đến bệnh viện kiểm tra, Từ Tuấn Tài vừa không có động cơ gây án, cũng không có cơ hội đầu độc. Còn Chu Kinh Dung, mặc dù có động cơ gây án nhưng vẫn luôn ở nhà, không có thời gian gây án. Cảnh sát nghi ngờ là bạn cùng phòng Phùng Lị Lị, nhưng bởi vì thiếu chứng cứ, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Hứa Tung Lĩnh thấy vụ án cũ được nhắc lại, nói: “Tôi vẫn còn nhớ vụ án này, cuối cùng không tìm ra ly nước, cũng không có nhân chứng. Mặc dù bạn trai của Phùng Lị Lị học Cao đẳng Kỹ Thuật Hoá Học ở ngay bên cạnh, có cơ hội tiếp xúc với phòng thí nghiệm để lấy thallium. Nhưng khi đó việc quản lý ở phòng thí nghiệm rối tung lên, không tìm thấy chứng cứ cho thấy bạn trai cô ta trộm thallium ở phòng thí nghiệm. Về sau cảnh sát thả Phùng Lị Lị ra, nửa năm sau cô ta ra nước ngoài du học, vụ án cũng khép lại từ đây.”

Hà Minh Ngọc và Chu Phi Bằng cũng vừa tới cục làm việc không lâu, lần đầu tiên nghe thấy vụ án này cũng cảm thấy có chút giận dữ, bất bình: “Cứ như thế kết án luôn sao? Trong độ tuổi thanh xuân phơi phới như thế, Tần Nguyệt Ảnh cũng không thể tự uống thuốc độc được đúng không? Điều tra cả nửa ngày, cuối cùng để hung thủ tự do tự tại sống ngoài vòng pháp luật?”

Hứa Tung Lĩnh cũng không biết làm sao: “Khi ấy tôi còn chưa tới đội hình sự, vụ này không phải do tôi phụ trách. Nhưng tôi nhớ khi ấy, Cao Nghiễm Cường ở phòng bên cạnh là người giải quyết vụ án này, để tôi gọi anh ấy sang. Mọi người có gì không biết cứ hỏi anh ấy.”

Hiện giờ Cao Nghiễm Cường đang ở làm việc trong tổ trọng án số ba, cũng thuộc đội hình sự dưới sự giám sát của Hứa Tung Lĩnh, vậy nên anh ta vừa gọi đã đến ngay.

Cao Nghiễm Cường năm nay năm mươi tuổi, đầu óc không còn bằng những người trẻ nữa rồi, nhưng làm cảnh sát hình sự nhiều năm, phần lưng thẳng tắp, giữa hai hàng lông mày toát ra sự chính trực đáng kinh ngạc.

Thấy mấy người Triệu Hướng Vãn có hứng thú với vụ án đầu độc của Tần Nguyệt Ảnh, Cao Nghiễm Cường kéo một cái ghế, ngồi xuống, cố gắng hồi tưởng lại chuyện cũ.

“Thật sự vô cùng đáng tiếc, cô gái Tần Nguyệt Ảnh này đang ở thời kỳ tuổi xuân phơi phới, bị dụ dỗ trở thành tình nhân của Từ Tuấn Tài, tên đó nói với cô ấy mình đã ly hôn với Chu Kinh Dung, chỉ vì giữ thể diện mới không công bố ra ngoài. Ông ta tìm người làm giấy chứng nhận ly hôn giả cho Tần Nguyệt Ảnh xem, cam kết chờ tới khi cô ấy tốt nghiệp sẽ cưới ngay, dụ dỗ khiến cô ấy tin tưởng hết lòng hết dạ.”

Nghe đến đây, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lưu Lương Câu, người vừa nói Tần Nguyệt Ảnh không có tự trọng.

Lưu Lương Câu có chút lúng túng giơ hai tay lên, ra vẻ đầu hàng: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi.”

“Chúng tôi cũng đã điều tra Phùng Lị Lị, cô ta xuất thân từ vùng nông thôn, gia cảnh nghèo khó, tướng mạo trung bình, rất ghét một người ăn mặc hợp thời, dáng vẻ xinh đẹp, gia cảnh ưu tú như Tần Nguyệt Ảnh, hai người họ cũng từng xảy ra tranh cãi tương đối lớn trong ký túc xá.”

Triệu Hướng Vãn hỏi: “Tại sao lại gây nhau?”

“Người bạn trai mà Phùng Lị Lị đang quen là một sinh viên trẻ tuổi không có gì trong tay. Còn Tần Nguyệt Ảnh cũng có bạn trai nhưng là một ông chú có sự nghiệp thành công. Phùng Lị Lị mắng Tần Nguyệt Ảnh không biết xấu hổ, tìm một người lớn tuổi như vậy thì chắc chắn là người thứ ba rồi. Bình thường Tần Nguyệt Ảnh cũng chỉ mặc kệ cô ta, nhưng lần này cô ta lại xúc phạm Từ Tuấn Tài cho nên đã phản bác lại mấy câu.”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 242: Là Ai Lại Độc Ác Đầu Độc Bạn Học Của Mình Như Thế?



“Như vậy có thể nói, bạn cùng ký túc xá của Tần Nguyệt Ảnh đều đã gặp Từ Tuấn Tài cả rồi?”

“Cũng không hẳn là như thế. Từ Tuấn Tài khuyên Tần Nguyệt Ảnh chú ý đến cảm nhận của Chu Kinh Dung một chút. Dù sao ông ta và Chu Kinh Dung cũng đã kết hôn mười năm, chỉ vì không có con nên mới chủ động ly hôn, cho nên tốt nhất hai người không nên công khai quan hệ để bảo vệ lòng tự trọng mong manh của Chu Kinh Dung. Tần Nguyệt Ảnh tin vào lời giải thích hoang đường của ông ta, vậy nên chưa bao giờ giới thiệu Từ Tuấn Tài với bạn bè của mình, cũng không công khai tình yêu của mình với bên ngoài. Phùng Lị Lị cũng là vô tình chạm mặt bọn họ ở ngoài một lần, lúc này mới biết bạn trai của Tần Nguyệt Ảnh là một người bạn trai lớn tuổi.”

Toàn bộ các cảnh sát trẻ tuổi của tổ trọng án đều than thở.

Lưu Lương Câu hỏi: “Cũng bởi vì ghen tị, cãi vã nên đầu độc người khác sao?”

Cao Nghiễm Cương giơ tay ra: “Sau khi chúng tôi tiến hành thẩm vấn cũng như dựa vào suy đoán của bác sĩ, thời gian đầu độc chắc hẳn là vào buổi sáng hôm Tần Nguyệt Ảnh đến bệnh viện kiểm tra. Địa điểm đầu độc có thể là ở ký túc xá, cũng có thể ở phòng vẽ. Người có cơ hội đầu độc một là bạn ở cùng trong ký túc xá, hai là bạn học hoặc thầy cô có thể vào được phòng vẽ.”

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Cao Nghiễm Cường, điều này khiến lòng ông ấy sinh ra cảm giác áp lực nặng nề. Năm đó, bởi vì vụ án này liên quan tới chuyện đầu độc ở nhà trường nên cũng thu hút rất nhiều sự chú ý từ xã hội. Trường học và người thân đều gây áp lực lớn cho cục cảnh sát thành phố, mấy cảnh sát hình sự làm việc liên tục, lần lượt lục soát cũng như hỏi thăm người ở trong trường.

Bạn cùng phòng ký túc xá của Tần Nguyệt Ảnh có tổng cộng ba người, quan hệ giữa cô ấy và Phùng Lị Lị không tốt, quan hệ giữa cô ấy và Phiền Vĩ bình thường, còn Kiều Tiểu Hồng có quan hệ tương đối tốt với Tần Nguyệt Ảnh. Ba người này chỉ nhớ, hôm ấy lúc Tần Nguyệt Ảnh đến phòng vẽ có mang theo ly nước, nhưng cụ thể sau đó ly nước ở đâu thì không ai biết được.

Phòng học vẽ nằm trên tầng sáu của tòa nhà giảng dạy, có tổng cộng mười một phòng vẽ trên cùng một tầng, trong đó có trang bị bàn vẽ, bảng vẽ thước chữ T cùng những dụng cụ dùng để vẽ khác. Cửa trước và cả cửa sau của phòng vẽ này đều được mở rộng, người đến người đi, ai cũng có thể ra vào, muốn tìm ra người đầu độc lại càng khó khăn hơn.

Rốt cuộc là ai? Là ai lại độc ác đầu độc bạn học của mình như thế?

Mấy cô gái ở cùng ký túc xá là những người có hiềm nghi lớn nhất, bởi vì bọn họ có thể dễ dàng bỏ muối Thallium vào ly nước của Tần Nguyệt Ảnh. Sau khi Tần Nguyệt Ảnh dậy sớm rửa mặt, cô ấy đến nhà ăn để ăn sáng, rồi lại vào nhà vệ sinh… luôn có những khoảng thời gian không chú ý đến ly nước của mình, người đó tranh thủ trong phòng không có ai bỏ độc vào ly nước, vô cùng dễ dàng.

Những bạn học ở các phòng vẽ cùng Tần Nguyệt Ảnh cũng bị nghi ngờ, bởi vì hôm đó Tần Nguyệt Ảnh đến phòng vẽ lúc 7:40, tới khoảng 9 giờ đã cảm thấy khó chịu rồi chạy tới bệnh viện. Trong khoảng thời gian từ 7:40 đến 9:00, có rất ít sinh viên đến phòng vẽ, người nào người nấy cũng đều vui đầu vào vẽ, cũng không để ý xem có người nào khác vào phòng vẽ hay không. Càng không để ý tới việc có ai động vào ly nước của Tần Nguyệt Ảnh hay không.

Tần Nguyệt Ảnh trúng độc quá nặng, thần kinh não cũng bị tổn thương, trí thông minh cũng trở về như hồi sáu tuổi, kí ức lúc trước biến mất sạch, hoàn toàn không thể cung cấp bất kỳ tin tức có ích nào.

Vì thế, việc điều tra vụ án cũng rơi vào bế tắc.

Sau khi điều tra tất cả bạn học có cơ hội tiếp xúc với ly nước của Tần Nguyệt Ảnh, ánh mắt Cao Nghiễm Cường khoá chặt trên người Phùng Lị Lị. Đầu tiên, theo lời khai của hai cô bạn khác trong phòng ký túc xá, lúc Tần Nguyệt Ảnh đi rửa mặt, hai người họ còn chưa thức dậy, nhưng có nghe thấy tiếng Phùng Lị Lị thức dậy và cả tiếng kéo ngăn tủ. Thứ hai, lúc Tần Nguyệt Ảnh cầm lấy ly nước rời khỏi phòng, lại phát hiện nước sôi trong bình đã hết, hiếm khi Phùng Lị Lị lại chủ động đi rót nước sôi cho cô ấy. Thứ ba, bạn trai của Phùng Lị Lị là sinh viên năm cuối của Cao Đẳng Kỹ Thuật Hoá Học, vậy nên có cơ hội lấy Thallium.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 243: Chắc Chắn Cô Ấy Có Thể Bắt Được Cái Đuôi Cáo Của Phùng Lị Lị



Thế nhưng trong quá trình tra khảo Phùng Lị Lị, Cao Nghiễm Cường cảm thấy vô cùng khó khăn.

Lúc đầu tưởng rằng chỉ là một cô gái không rành sự đời, vậy nên nghĩ sẽ doạ một chút, dụ dỗ một hồi là có thể khiến cô ta nói ra sự thật. Không ngờ, tính cách của Phùng Lị Lị lại bình tĩnh lạ thường, trả lời các câu hỏi vô cùng tỉnh táo, đàng hoàng, nhưng câu nào cũng đều là chối bỏ trách nhiệm.

“Đúng rồi, hôm đó tôi là người thứ hai thức dậy, nhưng tôi vẫn luôn dậy rất sớm. Kem thoa mặt của tôi để trong ngăn kéo, vậy nên tôi mở ngăn kéo ra không phải bình thường lắm sao?”

“Chú cảnh sát, giúp đỡ người khác cũng là sai sao ạ? Ở cùng một phòng ký túc xá, mặc dù tôi không ưa Tần Nguyệt Ảnh, nhưng thấy nước trong bình của cô ta hết rồi, vậy nên tiện thể rót nước giúp thôi, chuyện này cũng không được sao ạ?”

“Ôi, bạn trai tôi, Tống Chí Thanh là người cùng thôn với tôi, anh ấy rất cố gắng học hành, chúng tôi đều xin học bổng của đại học nước M, tương lai một người sẽ làm kiến trúc sư, một người sẽ là kỹ sư, tại sao phải làm chuyện phạm pháp để huỷ hoại tương lai của mình chứ? Hơn nữa, nếu như việc có thể lấy được muối Thallium là trở thành nghi phạm, vậy không phải những sinh viên học tại Cao Đẳng Kỹ Thuật Hoá Học ở bên cạnh đều có thể đầu độc đúng không? Có khi nào là nam sinh nào đó theo đuổi Tần Nguyệt Ảnh, bị cô ta từ chối nên tức giận g.i.ế.c người không?”

Bởi vì những năm 80, kỹ thuật kiểm tra trong y tế vẫn còn lạc hậu, từ khi Tần Nguyệt Ảnh hôn mê được đưa đến bệnh viện kiểm tra biết được bị đầu độc, sau đó báo cảnh sát cũng mất khoảng năm ngày, đủ để tội phạm huỷ tất cả chứng cứ.

Cho dù tất cả chứng cứ đều liên tiếp hướng về Phùng Lị Lị, nhưng bởi vì chưa có đủ bằng chứng, vậy nên cuối cùng cảnh sát chỉ có thể thả cô ta đi.

Hà Minh Ngọc gật đầu một cái: “Trừ khi tìm thấy ly nước kia, sau đó lại tìm thấy dấu vân tay trên ly nước, lúc này mới xem như chắc chắn được.”

Chu Phi Bằng lại bổ sung một câu: “Cho dù có vân tay cũng chỉ có thể nói lên được Phùng Lị Lị đã từng tiếp xúc với cái ly đó thôi. Chỉ cần cô ta không chịu thừa nhận, thế thì vẫn không thể bắt được cô ta.”

“Muối Thallium không màu không vị, tan trong nước tốt, nhưng nói thế nào thì trước khi đầu độc cũng được đựng trong lọ chứ? Đã kiểm tra ngăn kéo tủ của Phùng Lị Lị chưa? Có túi giấy đựng muối Thallium hay một cái hộp nào khác không?”

Cao Nghiễm Cường lắc đầu một cái: “Bây giờ mọi người nghĩ tới thì khi đó chúng tôi cũng đã nghĩ tới.”

Chu Phi Bằng tức giận nói: “Nếu như khi ấy có Triệu Hướng Vãn tham gia điều tra thì tốt rồi, để cô ấy thẩm vấn Phùng Lị Lị, chắc chắn cô ấy có thể bắt được cái đuôi cáo của Phùng Lị Lị.”

Hứa Tung Lĩnh nhắc nhở một câu: “Trong lúc không có chứng cứ xác thực, cảnh sát không thể tự ý chắc chắn Phùng Lị Lị là hung thủ được. Chúng ta là cảnh sát hình sự, không được phép có thành kiến như vậy.”

Chu Phi Bằng không phục hừ một tiếng, trong lòng thầm nói: Rõ ràng là do Phùng Lị Lị làm, nếu không cô ta thì là ai? Ghen tị vì người ta xinh đẹp, gia thế tốt lại tìm được một người bạn trai có tiền. Kiểu người dựa vào sức mình cố gắng thi vào đại học, chắc chắn là không ưa người chỉ biết dựa vào ba mẹ, dựa vào bạn trai như Tần Nguyệt Ảnh mà ít đi mấy chục năm phấn đấu.

Triệu Hướng Vãn hỏi: “Có khi nào câu nói cuối cùng của Phùng Lị Lị cũng có lý không? Bên phía Cao Đẳng Kỹ Thuật Hoá Học có nam sinh nào theo đuổi hoặc thầm mến Tần Nguyệt Ảnh không?”

Cao Nghiễm Cường: “Cũng có, Tần Nguyệt Ảnh xinh đẹp như thế, còn là một trong mười giọng ca của trường, danh tiếng không nhỏ. Có không ít nam sinh từ Cao Đẳng Kỹ Thuật Hóa Học ngưỡng mộ cô ấy, Nhưng chúng tôi đã điều tra qua, hôm xảy ra chuyện họ đều không rời khỏi trường.”

Manh mối tới đây lại bị đứt gãy.

Triệu Hướng Vãn hỏi lại: “Có khi nào là thuê hung thủ g.i.ế.c người không?”

Rõ ràng Cao Nghiễm Cường cảm thấy hơi sửng sốt.

Đầu đọc trong khuôn viên trường phần lớn là mâu thuẫn giữa bạn học với nhau, từ ghen tị, căm tức và các yếu tố tâm lý khác, sao bây giờ lại đến mức thuê hung thủ g.i.ế.c người rồi thế?

Nói thế nào thì Chu Phi Bằng cũng xuất thân trường lớp đàng hoàng, vừa nghe đã hiểu, hai mắt sáng rực lên: “Nếu như đi thuê hung thủ g.i.ế.c người, thế thì tất cả chứng cứ ngoại phạm đều không tồn tại, cần phải điều tra từ động cơ trước.”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 244: Ngay Từ Đầu Phương Hướng Điều Tra Của Cảnh Sát Đã Xảy Ra Vấn Đề Rồi!



“Đúng thế.” Triệu Hướng Vãn dùng ánh mắt khích lệ Chu Phi Bằng tiếp tục phát huy.

Triệu Hướng Vãn nhớ lúc cô gặp Từ Thanh Khê ở khách sạn Tứ Quý, trong lòng anh ấy cũng từng nói: Chu Kinh Dung là một con người khẩu phật tâm xà, thích âm thầm làm tổn thương người khác, phải cẩn thận! Người phụ nữ có dáng người gầy nhom, mặt mũi u ám kia đã để lại ấn tượng không tốt cho Triệu Hướng Vãn.

Triệu Hướng Vãn rất nghi ngờ vụ án đầu độc này có liên quan tới Chu Kinh Dung, mặc dù Chu Kinh Dung không tự tay hạ độc, nhưng có thể xúi giục Phùng Lị Lị làm việc.

Chu Phi Bằng hiếm khi thấy Triệu Hướng Vãn chắc chắn như vậy, cả người cũng cảm thấy hưng phấn, cầm lấy viên phấn viết lên bảng đen hai chữ “động cơ”, lớn tiếng nói: “Phải nói rằng, người có động cơ g.i.ế.c người mạnh mẽ nhất chính là Chu Kinh Dung. Chồng bà ta ngoại tình, tìm một cô sinh viên trẻ tuổi, xinh đẹp, địa vị của bà ta bị đe doạ, vậy nên việc bà ta thuê hung thủ g.i.ế.c người có khả năng rất lớn.”

Tay trái Chu Phi Bằng quấn băng vải, tay phải cầm viên phấn vẽ một vòng tròn lên chữ “động cơ” sau đó lại kéo một đường thẳng tới cái vòng khác có ghi “Chu Kinh Dung”, ngay sau đó lại vẽ tiếp một đường từ chỗ “Chu Kinh Dung” đến một vòng tròn khác có ghi ba chữ “Phùng Lị Lị”.

“Có khả năng nào mà Chu Kinh Dung thầm tiếp xúc với Phùng Lị Lị, bỏ tiền tài trợ cho cô ta đi du học, điều kiện chính là cô ta phải bỏ độc vào ly nước của Tần Nguyệt Ảnh không?”

Sắc mặt Cao Nghiễm Cương thay đổi.

Nếu thật sự là vậy, thế ngay từ đầu phương hướng điều tra của cảnh sát đã xảy ra vấn đề rồi!

Hiềm nghi của Chu Kinh Dung vẫn luôn tồn tại, cũng không bị xoá bỏ bởi vì có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường.

Việc Phùng Lị Lị có quen biết Chu Kinh Dung hay không, và liệu học bổng mà cô ta và bạn trai đạt được ở trường đại học nước ngoài có phải do Chu Kinh Dung giúp đỡ hay không, những thứ này hẳn là điểm chính điều tra.

Sự nặng nề trong lòng Cao Nghiễm Cường càng lúc càng nhiều hơn, một người hơn năm mươi tuổi, nếp nhăn đã hiện đầy trên trán, mang theo vẻ thăng trầm của cuộc sống. Ở độ tuổi sắp về hưu, bây giờ lại đột nhiên phát hiện vụ án cũ đã bị niêm phong có vấn đề, ông ấy như ngồi trên bàn chông.

Triệu Hướng Vãn ngẩng đầu lên nhìn, tiếng nói vô cùng dịu dàng: “Sĩ quan Cao, năm đó mọi người đã điều tra vô cùng tường tận rồi, sau khi xem xét hồ sơ vụ án cháu đã tìm được rất nhiều manh mối. Bây giờ chúng cháu muốn bắt đầu điều tra lại, không biết chúng cháu phải thực hiện quá trình này từ đâu ạ?”

Sự cảm kích và chân thành của người trẻ đã khiến lòng Cao Nghiễm Cường cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ông ấy nhìn Hứa Tung Lĩnh một cái, anh ta vỗ n.g.ự.c một cái: “Để tôi đi xin phép điều tra lại lần nữa, sẽ do tổ trọng án số một nhận lấy, mọi người thấy thế nào?”

Tất cả mọi người đều đồng thanh đáp lại: “Vâng!”

Tổ trọng án số một toàn là những người trẻ tuổi, ý chí chiến đấu sôi sục của bọn họ khiến Cao Nghiễm Cường cũng bị ảnh hưởng: “Để tôi cùng tham gia điều tra vụ án này đi, tôi có số điện thoại liên lạc của ba mẹ Tần Nguyệt Ảnh, cũng tương đối quen thuộc với tình hình năm đó.”

Hứa Tung Lĩnh giơ tay ra với ông ấy, thoải mái cười một tiếng: “Lão Cao, hoan nghênh anh gia nhập!”

Bắt tay xong, Cao Nghiễm Cường muốn nói lại thôi, do dự một hồi lâu mới nói: “Thật ra thì ban đầu lúc mới bắt đầu điều tra, chúng tôi cũng bị cản trở không ít. Phóng viên của “Báo Pháp Luật thành phố Tinh” vẫn luôn theo dõi quá trình điều tra vụ án này, nhưng giữa đường lại nhận được cảnh cáo không được để ý tới vụ án này nữa. Những đội viên điều tra vụ án này nửa đường đều bị thuyên chuyển đi tỉnh khác, điều này cũng là một trong những nguyên nhân về sau vụ án phải vội vàng kết án.”

Trên gương mặt đen của Hứa Tung Lĩnh thoáng hiện lên vẻ u ám: “Lần này tôi sẽ chịu trách nhiệm mở lại vụ án cũ, tuyệt đối sẽ không đứt gánh giữa đường.”

Người ta thường nói, người càng già gan càng nhỏ, Cao Nghiễm Cường liếc mắt nhìn vẻ mặt hăm hở của các thanh niên trong phòng, lại lên tiếng nhắc nhở: “Chuyện này đã qua tám năm rồi, cảnh còn người mất, cũng rất khó tìm lại được chứng cứ, nếu muốn điều tra phá án này, độ khó sẽ vô cùng lớn.”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 245: Không Biết Vì Sao Trong Lòng Lại Cảm Thấy Chua Xót



Chu Phi Bằng cười ha ha: “Nếu không khó, cần gì phải dùng tới tổ trọng án số một chúng ta chứ.”

Tổ trọng án chính thức bắt đầu điều tra vụ án đầu độc trong khuôn viên trường.

Người đầu tiên Triệu Hướng Vãn tìm đến chính là người trong cuộc, Tần Nguyệt Ảnh.

Trường trung học số 3 Thành Nam đã xây dựng thêm mấy khu ký túc xá mới trong hai năm qua, mọi người cũng vui vẻ dọn sang nhà mới, nhưng nhà của Tần Nguyệt Ảnh vẫn ở lại ký túc xá cũ được xây dựng đầu tiên từ những năm 60.

Chân tường lốm đốm hết cả, mấy dây thường xuân mọc lên sát theo chân tường, che kín toàn bộ vách tường của một tòa nhà sáu tầng, chỉ để lộ khung cửa sổ bằng gỗ đã tróc sơn.

Tầng một được dùng làm sân, trong sân trồng một vài cây cải xanh, sân lát gạch đỏ, cỏ dại mọc đầu trong các khe hở.

Đứng trước cửa hàng rào bằng sắt, Cao Nghiễm Mạnh lớn tiếng nói: “Thầy Tần, thầy Tần, có ở nhà không?”

Cửa nhà được mở ra, một người đàn ông đầu tóc bạc trắng xuất hiện, lưng ông ấy khom xuống, nhìn thấy Cao Nghiễm Cường, vui vẻ đáp lại: “Này, là sĩ quan Cao sao, tới đây, tới đây.”

Tiếng “cót két” vang lên, cánh cửa sắt mở ra, Triệu Hướng Vãn nhìn thấy rõ mặt mũi người đàn ông, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy chua xót.

Ba của Tần Nguyệt Ảnh, Tần Nghĩa Trung, tóc bạc trắng kéo dài từ thái dương tới đỉnh đầu, trắng ngần tựa như tuyết, không có lấy một sợi tóc đen nào. Một đôi mắt khôn ngoan, hiền lành, khoé mắt ngang dọc, khi mỉm cười ánh mắt híp lại, đường vân càng sâu hơn.

Ông ấy cũng chỉ mới năm mươi lăm tuổi, nhưng lại trông như thể đã hơn sáu mươi.

Cao Nghiễm Cường dẫn theo người Triệu Hướng Vãn, Hà Minh Ngọc và Lưu Lương Câu đi qua sân nhỏ, từ chỗ sân thượng đi vào phòng ngủ.

Ánh sáng ở tầng một không tốt lắm, trong không khí có một mùi chua chua kỳ lạ, sau khi vào nhà, Triệu Hướng Vãn híp mắt một cái, sau một hồi thích ứng với ánh sáng mới bắt đầu xem xét đồ đạc trong nhà.

Căn ký túc xá trường học cũ kỹ, bởi vì lầu mở thông với sân, cho nên cánh cửa giữa nằm giữa phòng khách với cầu thang cũng bị che lại. Phòng sân thượng đổi thành phòng khách, chiếc ghế sô pha bằng gỗ cũ kỹ, chiếc bàn uống trà bằng gỗ nhỏ, trên tủ đựng ti vi là một chiếc ti vi cũ hiệu Panda, trên đó đang phát một bộ phim hoạt hình.

Tám năm trôi qua, cảnh còn người mất, cả nhà Tần Nguyệt Ảnh dường như đã mắc kẹt lại trong thời gian ở hôm qua.

Trên ghế số pha là một người phụ nữ tròn trịa, mặc quần áo ngủ, mái tóc cắt ngắn ngủn, trên đầu gối đang đắp một chiếc chăn nhung, tập trung xem ti vi, cho dù khách tới cũng không hề bị cắt ngang.

Người phụ nữ này, chính là Tần Nguyệt Ảnh?

Hình ảnh trong hồ sơ vụ án, vóc người của Tần Nguyệt Ảnh mảnh dẻ, chiếc cổ thiên nga thon thả, gương mặt trái xoan xinh đẹp, một đôi mắt to linh hoạt, xinh đẹp tựa như những ngôi sao trên các poster phim.

Thế nhưng… bây giờ, cô ấy đã hoàn toàn bị huỷ hoại.

Ghế sô pha đã bị Tần Nguyệt Ảnh độc chiếm. Tần Nghĩa Trung lấy ra một chiếc ghế cũ ở phòng bên cạnh cho mọi người ngồi xuống, sau đó lại bưng trà rót nước mời khách, sợ sẽ cản trở bọn họ.

Dường như chân và đầu gối của ông ấy đều không cong lại được, hành động không được linh hoạt cho lắm, Cao Nghiễm Mạnh quan tâm hỏi: “Thầy Tần, bệnh viêm khớp của anh còn chưa khoẻ sao? Thầy có dùng cao dán không? Lầu một ẩm ướt quá, bên phía trường học cũng đã phân cho nhà mình một căn mới rồi, anh cũng cân nhắc dọn sang đi.”

Tần Nghĩ Trung lắc đầu: “Không dọn được, tôi lớn tuổi rồi leo cầu thang không nổi, hơn nữa với dáng vẻ này của Tần Nguyệt Ảnh cũng không thể đổi chỗ được.”

Triệu Hướng Vãn nhìn theo ánh mắt của Cao Nghiễm Mạnh, nhìn về phía hai chân đang được đắp chăn của Tần Nguyệt Ảnh. Nhìn từ độ lồi lõm, hai chân của cô ấy gầy như hai cây que. Bởi vì trúng độc vậy nên các cơ bắp đều bị teo lại, đã khiến nửa th*n d*** của cô ấy bị tê liệt.

Hà Minh Ngọc cũng chú ý đến, quay mặt sang chỗ khác không đành lòng nhìn tiếp.

Vụ án này là nút thắt trong lòng Cao Nghiễm Cường, trong quá trình điều tra vụ án, ông ấy đã trở thành bạn tốt với Tần Nghĩa Trung, cách một khoảng thời gian sẽ đến thăm hỏi một lần. Lần này đưa ba người Triệu Hướng Vãn đến đây cũng xem như quen nẻo quen cửa.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 246: Trả Lại Công Bằng Cho Tần Nguyệt Ảnh!



Cao Nghiễm Cường giới thiệu một chút về ba người Triệu Hướng Vãn, nói rõ mục đích của họ: “Thầy Tần, cục cảnh sát thành phố định mở lại vụ án, cho nên chúng tôi tới đây tìm hiểu tình hình một chút, để xem có còn sót chỗ nào không, tranh thủ thời gian đưa hung thủ ra trước ánh sáng.”

Đã nhiều năm như thế, tưởng chừng như nỗi oan ức này sẽ mãi chìm dưới đáy biển, không ngờ vụ án đầu độc này vẫn có thể được điều tra lại lần nữa, Tần Nghĩa Trung kích động đứng lên, hai mắt rưng rưng, đôi môi run rẩy, nắm c.h.ặ.t t.a.y Cao Nghiễm Cường: “Cảm ơn, cảm ơn! Cảm ơn anh vẫn luôn nhớ tới vụ án này của chúng tôi, luôn muốn minh oan cho Nguyệt Ảnh của chúng tôi.”

Tần Nghĩa Trung quay đầu về phía cửa phòng ngủ, gọi lớn: "Nhã Phân, Nhã Phân mau đến đây, vụ án của Nguyệt Ảnh lại bắt đầu điều tra rồi."

Một người phụ nữ hiền lành, tóc bạc phơ, từ phòng bên cạnh bước ra. Bà ấy đeo kính, tay cầm một cây bút, đầu ngón tay dính vết mực, không dám tin hỏi: "Ông nói gì cơ?"

Người phụ nữ ấy chính là mẹ của Tần Nguyệt Ảnh, cô giáo Lý Nhã Phân. Bà ấy đã về hưu, nhưng để kiếm sống, bà ấy vẫn nhận một số công việc dịch thuật. Vừa rồi, bà ấy đang bận làm việc trong phòng bên cạnh, không ra đón khách. Khi nghe thấy tiếng Tần Nghĩa Trung gọi, bà ấy không thể giấu nổi sự xúc động trong lòng, thậm chí không kịp đặt bút xuống đã vội vã chạy ra hỏi.

Tần Nghĩa Trung liên tục khen ngợi Cao Quảng Cường: "May là có những cảnh sát trách nhiệm như sĩ quan Cao, bao năm trôi qua vẫn nhớ đến Nguyệt Ảnh nhà tôi, vụ án của chúng tôi cuối cùng cũng được tái điều tra."

Cao Quảng Cường cảm thấy áy náy, vội giải thích: "Không phải công lao của tôi đâu, chuyện này thật sự phải cảm ơn các bạn trẻ của tổ trọng án. Chính họ phát hiện ra những điểm nghi vấn trong vụ án nên mới quyết định điều tra lại."

Về việc tại sao một vụ án cũ lại thu hút sự chú ý của tổ trọng án, Cao Quảng Cường không hỏi. Dù là lý do gì, chỉ cần có người quan tâm và nỗ lực tìm ra hung thủ thực sự thì sau này, dù có về hưu cũng có thể yên tâm, đúng không?

Lý Nhã Phân và Tần Nghĩa Trung đồng thời nhìn về phía ba người Triệu Hướng Vãn, Lưu Lương Câu và Hà Minh Ngọc, mắt đẫm lệ, không biết nên nói gì, chỉ lặp đi lặp lại: "Cảm ơn, cảm ơn các cháu. Các cháu là người tốt, thật sự là người tốt..."

Một đôi vợ chồng tri thức giản dị, chân thành như vậy, vì con gái mà đến tuổi xế chiều vẫn còn phải lo lắng, ai nhìn thấy cũng đều không khỏi xót xa.

Ban đầu Triệu Hướng Vãn chỉ muốn vạch trần những hành vi mờ ám của Từ Tuấn Tài, nhưng không ngờ lại khám phá ra một vụ án cũ chưa được giải quyết.

Lúc đọc hồ sơ, cô cảm thấy phẫn nộ. Giờ đây, tận mắt chứng kiến gia đình này suy sụp vì vụ án, thấy Tần Nguyệt Ảnh rơi vào tình trạng điên dại, liệt giường, mọi sự phẫn nộ trong cô đã chuyển hóa thành trách nhiệm sâu sắc.

Cô nhất định phải tìm ra hung thủ thật sự, để trả lại công bằng cho Tần Nguyệt Ảnh!

Lưu Lương Câu là người lớn tuổi nhất trong tổ trọng án, đã kết hôn được ba năm, con gái hiện tại một tuổi rưỡi, đang ở độ tuổi rất đáng yêu. Mỗi khi tan làm về nhà, con gái lao đến ôm chầm lấy cổ anh ta, ngọt ngào gọi một tiếng "Cha", đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời anh ta. Giờ đây, khi nhìn thấy đôi vợ chồng tóc bạc phơ này vì sự việc của con gái mà đau khổ, ngọn lửa chính nghĩa trong n.g.ự.c anh ta bùng cháy mãnh liệt.

Không màng việc lần này Cao Quảng Cường là người dẫn đầu, Lưu Lương Câu bước lên, lớn tiếng nói: "Hai người cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực, lôi tên hung thủ ra ánh sáng!"

Hà Minh Ngọc cũng lên tiếng hứa hẹn: "Đúng vậy, chúng cháu sẽ cố gắng." Cô ấy hơi không chắc chắn, quay đầu nhìn về phía Triệu Hướng Vãn để tìm thêm sức mạnh: "Đúng không?"

Triệu Hướng Vãn gật đầu mạnh mẽ: "Đúng!"

Tần Nghĩa Trung và Lý Nhã Phân nhìn ba người trẻ tuổi mặc thường phục, nước mắt tràn mi lăn dài trên má.

Lý Nhã Phân quay người đi ra khỏi phòng khách, lúc trở lại, cây bút đã được bà ấy đặt xuống và hai tay được rửa sạch sẽ. Bà ấy nắm tay Triệu Hướng Vãn và Hà Minh Ngọc, dịu dàng nói: "Các cháu cố gắng là được rồi, kết quả thế nào... cô không đòi hỏi. Làm phiền các đồng chí cảnh sát chạy đi chạy lại như vậy, trong lòng cô, thật sự thấy rất áy náy."
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 247: Sự Chừng Mực Và Giáo Dưỡng Của Một Nhà Giáo Nhân Dân



Đôi bàn tay của bà ấy ấm áp, mềm mại, ngón giữa có vết chai dày do cầm bút lâu ngày, đó là đôi tay của một nhà giáo. Đứng trên bục giảng suốt cả đời, nhưng vì con gái cần được chăm sóc nên bà ấy buộc phải nghỉ hưu sớm. Trong lòng Lý Nhã Phân, bà ấy vừa không nỡ, vừa bất lực.

Nhưng ngay cả như vậy, Lý Nhã Phân và Tần Nghĩa Trung cũng chưa bao giờ oán trách cảnh sát điều tra, càng không sinh ra bất mãn đối với xã hội, chỉ lặng lẽ chăm sóc cô con gái bị liệt, cố gắng kiếm tiền để chữa bệnh cho con.

[Các đồng chí cảnh sát cũng vất vả quá nhỉ, cô gái trẻ như vậy, chắc tuổi tác cũng gần bằng Nguyệt Ảnh nhà mình khi đó, vừa mới bước vào công việc, đầy nhiệt huyết. Vụ án tám năm trước lúc con mình mới bị trúng độc, bao nhiêu cảnh sát đã không phá được, giờ mấy người trẻ tuổi này lại dám gánh trọng trách, thật là những đứa trẻ tốt.]

Có lẽ vì khả năng đọc tâm, hiểu quá sớm đạo lý "biết người, biết mặt nhưng không biết lòng", Triệu Hướng Vãn có chút né tránh việc tiếp xúc cơ thể với người khác.

Tuy nhiên, sự đụng chạm của Lý Nhã Phân lại khác biệt. Bà ấy dịu dàng, hiền hòa, lương thiện, nắm tay nhẹ nhàng, truyền đến là sự quan tâm, biết ơn và tin tưởng, khiến Triệu Hướng Vãn cảm thấy an tâm.

Triệu Hướng Vãn không rút tay ra, mím môi, trịnh trọng hứa: "Cô yên tâm, cháu sẽ cố gắng hết sức."

Hà Minh Ngọc bị nắm tay trái nên dùng tay phải đặt lên mu bàn tay của Lý Nhã Phân: "Cô cứ yên tâm, chúng cháu sẽ cố gắng hết sức."

Lý Nhã Phân liên tục gật đầu, mãi sau mới buông tay, rồi lại gọt hoa quả, pha cà phê, như muốn mang hết những thứ ngon nhất trong nhà ra để đãi khách.

Triệu Hướng Vãn không chần chừ, lấy sổ ghi chú ra và bắt đầu hỏi.

"Cô chú đã từng thấy chiếc cốc màu hồng của Tần Nguyệt Ảnh chưa?"

"Có thấy. Con bé học kiến trúc ở trường bốn năm, mùa hè năm ba, nó đến thực tập ở công ty xây dựng Từ Thị, sau đó có chiếc cốc đó. Nguyệt Ảnh rất thích chiếc cốc này, ngay cả cuối tuần về nhà cũng mang theo, nên cô chú đã từng nhìn thấy. Hình như là cốc giữ nhiệt bằng thép không gỉ của hãng Tiger, giữ nhiệt rất tốt, thân cốc màu hồng, nắp màu bạc, trông rất đẹp.

Sau khi xảy ra chuyện, cô mới biết chiếc cốc đó là do Từ Tuấn Tài tặng cho nó. Ôi! Chỉ trách vợ chồng cô không dạy dỗ con cái cẩn thận, sao con bé lại yêu một người đã có gia đình chứ? Các đồng chí cảnh sát, Nguyệt Ảnh không phải đứa trẻ ham mê vật chất, con bé chỉ là quá ngây thơ, bị Từ Tuấn Tài lừa dối thôi!"

Dù rất căm hận Từ Tuấn Tài lừa dối, nhưng Lý Nhã Phân cũng không buông lời tục tĩu, vẫn giữ được sự chừng mực và giáo dưỡng của một nhà giáo nhân dân.

Triệu Hướng Vãn nhẹ nhàng "ừm" một tiếng: "Lúc hai người thu dọn đồ đạc của con gái, có để ý thấy chiếc cốc nước đó không?"

Lý Nhã Phân lắc đầu: "Các đồng chí cảnh sát đã lục soát phòng học và ký túc xá, nhưng không tìm thấy chiếc cốc đó. Sau này cô chú đến ký túc xá để thu dọn đồ đạc của Nguyệt Ảnh, cũng không thấy."

"Lúc hai người thu dọn đồ, các cô gái cùng phòng có biểu hiện gì khác thường không?"

"Biểu hiện khác thường?"

Lý Nhã Phân do dự một chút, mãi sau mới chần chừ nói: "Cô bé Kiều Tiểu Hồng đó là người ở nơi khác, con bé với Nguyệt Ảnh nhà cô thường xuyên qua lại, cuối tuần đôi khi còn về nhà cô chơi, hai đứa cùng đi ăn, cùng đi lấy nước, cùng nhau lên lớp tự học, thân thiết như một người vậy. Sau khi Nguyệt Ảnh có bạn trai thì mới ít thân thiết hơn. Hôm đó cô đến ký túc xá thì gặp con bé, trông như muốn nói gì đó với cô, nhưng lại bị người khác kéo đi. Đến giờ cô vẫn nhớ vẻ mặt của con bé, ánh mắt long lanh ngấn lệ, đôi môi hơi run rẩy, nhìn mà đau lòng lắm."

"Ai đã kéo cô ấy đi thế?"

"Phùng Lị Lị." Khi nhắc đến cái tên này, trong mắt Lý Nhã Phân lóe lên sự căm hận. Theo bà ấy, mặc dù cảnh sát không có chứng cứ và đã thả cô ta ra, nhưng người đã hạ độc chắc chắn là cô ta.

Cao Quảng Cường nhíu mày: "Trường hợp này chị chưa báo cáo với cảnh sát à?"

Lý Nhã Phân thở dài: "Tôi nghĩ, có thể là do áy náy. Dù sao trước kia hai đứa nó thân thiết với nhau như vậy, giờ lại chứng kiến bạn thân bị đầu độc, trong lòng chắc chắn rất khó chịu. Muốn nói vài lời với tôi cũng là điều bình thường nên tôi không nói với các anh."
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 248: Bài Hát Mở Đầu Bộ Phim Hoạt Hình



Triệu Hướng Vãn nhạy bén nhận ra vấn đề: "Khi Tần Nguyệt Ảnh ở bệnh viện, Kiều Tiểu Hồng đã đến thăm cô ấy mấy lần?"

"Mấy lần ư? Con bé chỉ đến cùng bạn học một lần, sau đó không tới nữa. Ôi... đứa trẻ này! Mỗi lần đến nhà cô đều là sáng sớm thứ Bảy, cô chuẩn bị ba bữa cho con bé, trải chăn mới cho con bé ngủ chung giường với Nguyệt Ảnh, chưa bao giờ làm nó phật lòng. Nhưng khi Nguyệt Ảnh xảy ra chuyện, con bé chỉ đến thăm có một lần. Sau này nghe nói sau khi tốt nghiệp con bé đã trở về quê, không bao giờ quay lại thành phố Tinh nữa."

Hà Minh Ngọc cảm thán: "Bạn tốt mà như vậy, thật vô tâm!"

Triệu Hướng Vãn quay đầu nhìn Lưu Lương Câu: "Đàn anh Lưu, phiền anh điều tra địa chỉ gia đình của Kiều Tiểu Hồng, chúng ta cần gặp cô ấy."

Cao Quảng Cường hỏi: "Kiều Tiểu Hồng có vấn đề sao?"

Triệu Hướng Vãn hỏi ngược lại: "Bạn thân bị hạ độc, Kiều Tiểu Hồng tránh mặt không gặp, nhưng khi gặp mẹ của bạn lại muốn nói chuyện, chưa kịp nói đã bị nghi phạm kéo đi, các anh thấy như vậy là bình thường sao?"

Hà Minh Ngọc và Lưu Lương Câu đồng thanh: "Không bình thường."

Triệu Hướng Vãn nói: "Sự việc bất thường chắc chắn có điểm đáng nghi."

Cao Quảng Cường vỗ đùi: "Đúng rồi, khi đó chúng tôi cũng đã điều tra và hỏi Kiều Tiểu Hồng, cô ấy hoàn toàn không đề cập đến việc từng đến nhà Tần Nguyệt Ảnh, chỉ nói mối quan hệ của bọn họ không tệ. Về việc chiếc cốc nước đã đi đâu, kẻ đầu độc có thể là ai, Kiều Tiểu Hồng đều không biết gì cả. Giờ nghĩ lại, có lẽ cô ấy biết điều gì đó nhưng không nói ra vì sợ. Cô ấy cảm thấy áy náy nên không dám đối diện với Tần Nguyệt Ảnh."

Lý Nhã Phân chìm vào sự hối tiếc sâu sắc, bắt đầu nói lắp: "Tôi, tôi không ngờ đây lại là manh mối quan trọng. Xin lỗi, xin lỗi. Nếu tôi nói ra sớm hơn, liệu có bắt được hung thủ không? Tôi thật ngu ngốc…"

Triệu Hướng Vãn an ủi bà ấy: "Đây không phải lỗi của cô. Tội phạm quá xảo quyệt, vụ án quá phức tạp, chúng ta sẽ từ từ tìm được manh mối."

Cao Quảng Cường cũng nói: "Đây là vấn đề của cảnh sát chúng tôi, cô giáo Lý đừng tự trách mình. Lúc đó do có quá nhiều người liên quan, cảnh sát không đủ nhân lực, nên không phát hiện kịp thời manh mối này, đúng ra là chúng tôi nên xin lỗi mới phải."

Triệu Hướng Vãn tiếp tục hỏi: "Cô đã gặp Từ Tuấn Tài và Chu Kinh Dung chưa?"

Lý Nhã Phân nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc.

Tần Nghĩa Trung vội vàng đưa cho bà ấy một viên thuốc: "Nhã Phân, đừng gấp, tim quan trọng."

Sau khi Lý Nhã Phân uống thuốc, Tần Nghĩa Trung giải thích: "Tim bà ấy không tốt, không thể kích động. Những câu hỏi còn lại để tôi trả lời, được không?"

Cao Quảng Cường biết tình trạng sức khỏe của hai vợ chồng này, liền gật đầu liên tục: "Cô giáo Lý cứ nghỉ ngơi, chúng ta từ từ nói chuyện. Nếu có gì cần bổ sung, chị cứ nói thêm."

Ti vi vang lên nhạc của bài hát mở đầu bộ phim hoạt hình.

"Con đầu to, bố đầu nhỏ, hai bố con là đôi bạn thân vui vẻ..."

Tần Nguyệt Ảnh phát ra tiếng cười hờ hờ, khó khăn nhấc đôi tay lên và vỗ tay một cách vui vẻ.

Lý Nhã Phần nhìn con gái với ánh mắt đầy yêu thương, đứng dậy ngồi bên cạnh cô ấy, đưa tay vuốt mái tóc thưa thớt: "Có đẹp không?"

Đôi mắt của Tần Nguyệt Ảnh bị đôi má béo đẩy hẹp lại thành hai đường nhỏ, cô ấy vừa cười vừa lắp bắp đáp lại: "Đẹp, đẹp."

Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều cảm thấy xót xa.

Nhưng Tần Nghĩa Trung lại ngược lại an ủi mọi người: "Con bé sống, hồn nhiên, vui vẻ, chẳng phải là món quà của ông trời dành cho chúng tôi sao?"

Nghe những lời này, Triệu Hướng Vãn cảm thấy lòng mình nặng trĩu.

Người tốt lúc nào cũng nghĩ cho người khác, nhưng kẻ ác thì chỉ toàn tính toán cho bản thân họ.

Tần Nghĩa Trung tiếp tục hỏi vừa rồi: "Chúng tôi gặp Từ Tuấn Tài tổng cộng ba lần. Lần đầu là ở bệnh viện, cậu ta đại diện công ty đến thăm; lần thứ hai, sau khi xác nhận nguyên nhân bị ngộ độc, cậu ta mang đến 500 tệ; lần thứ ba, trước khi xuất viện, cậu ta có đến nhìn Nguyệt Ảnh một cái, nhưng không nói câu nào."

Lưu Lương Câu hỏi: "Cô chú biết ông ta là bạn trai của con gái mình từ khi nào?"

Tần Nghĩa Trung nghiến răng, lần đầu tiên biểu lộ sự phẫn nộ rõ ràng: "Sau khi cảnh sát bắt đầu điều tra, chúng tôi mới biết bạn trai của con bé là một người đàn ông đã có vợ. Từ Tuấn Tài lừa con bé rằng mình đã ly hôn, một người đàn ông 36 tuổi lại lừa gạt một cô gái 21 tuổi, còn biết xấu hổ nữa không? Có lương tâm không?"
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 249: Đàn Anh À, Anh Phải Đứng Vững Trước Cám Dỗ Đó Nhé



"Ông ta có bao giờ tỏ ra hối lỗi không?"

"Không!" Lỗ mũi của Tần Nghĩa Trung phập phồng, n.g.ự.c phập phồng theo từng nhịp thở, cảm xúc có phần kích động: "Nguyệt Ảnh chịu đựng đau khổ ngần ấy năm, việc kinh doanh của cậu ta thì ngày càng phát đạt nhưng lại không chịu bất kỳ trách nhiệm nào, còn nói gì đến công bằng?!"

Triệu Hướng Vãn: "Thế còn Chu Kinh Dung? Cô chú đã gặp bà ta chưa?"

Tần Nghĩa Trung quay đầu nhìn con gái đang ngồi trên ghế sofa: "Gặp một lần. Sau khi vụ án kết thúc, trường học đã giúp Nguyệt Ảnh đóng viện phí, chúng tôi chuẩn bị xuất viện, Chu Kinh Dung đi cùng Từ Tuấn Tài đến. Từ Tuấn Tài không nói gì, nhưng cô ta bước tới bắt tay chúng tôi, nói một câu xin lỗi, còn đưa một phong bì đựng tiền. Chúng tôi không nhận tiền, nhưng lời xin lỗi của cô ta thì chấp nhận. Nói cho cùng, chồng ngoại tình, cô ta cũng là nạn nhân. Nếu có trách, chỉ trách Từ Tuấn Tài là kẻ vô liêm sỉ!"

Triệu Hướng Vãn ánh mắt hơi tối lại. Nếu Chu Kinh Dung là một người phụ nữ hiền lành, tốt bụng, có lẽ bà ta sẽ cảm thấy áy náy vì chuyện Từ Tuấn Tài ngoại tình, và cố gắng bù đắp phần nào. Nhưng theo đánh giá của Triệu Hướng Vãn, bà ta không phải là một người phụ nữ nhẫn nhịn chịu đựng, nên hành động của bà ta có điều gì đó rất đáng suy nghĩ.

Nghĩ đến đây, Triệu Hướng Vãn hỏi: "Chú cảm thấy thái độ của Chu Kinh Dung đối với cô chú như thế nào? Có giống với ánh mắt của Kiều Tiểu Hồng không?"

Tần Nghĩa Trung suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu chắc chắn: "Không giống. Thái độ của Chu Kinh Dung rất bình tĩnh, còn Kiều Tiểu Hồng thì như muốn khóc."

Nghe đến đây, Triệu Hướng Vãn đóng sổ tay lại, đứng dậy: "Nếu chú còn nghĩ ra điều gì, xin hãy liên hệ với sĩ quan Cao, chúng cháu sẽ đến gặp vợ chồng Từ Tuấn Tài."

Từ trước đến nay Hà Minh Ngọc và Lưu Lương Câu luôn nghe theo sự chỉ đạo của Triệu Hướng Vãn, lập tức đứng dậy chào tạm biệt Tần Nghĩa Trung. Cao Quảng Cường ngạc nhiên liếc nhìn Triệu Hướng Vãn, người vừa ra lệnh, cảm thấy có chút kỳ diệu. Một cảnh sát thực tập còn đang học đại học, lại có thể khiến những cảnh sát kỳ cựu tuân theo như vậy?

Nghe được suy nghĩ trong lòng của Cao Quảng Cường, Triệu Hướng Vãn không lãng phí thời gian giải thích, chỉ quay đầu nhìn ông ấy một cái.

Ánh mắt trong trẻo nhưng mang theo sức mạnh không thể nghi ngờ.

Cao Quảng Cường vừa thầm cảm thán "Trường Giang sóng sau xô sóng trước", vừa đứng dậy chào tạm biệt vợ chồng Tần Nghĩa Trung rồi rời đi. Cho đến khi bước ra khỏi ngôi nhà nhỏ có phần tồi tàn, ông ấy vẫn còn chút bàng hoàng: sao mình lại nghe lời đến thế nhỉ?

Hà Minh Ngọc hứng khởi hỏi Triệu Hướng Vãn: "Thế nào, thế nào? Em phát hiện được gì không?"

Bên ngoài nắng sáng rực rỡ, gió xuân ấm áp, tạo nên sự tương phản rõ rệt với sự ẩm thấp lạnh lẽo của nhà họ Tần. Triệu Hướng Vãn nheo mắt: "Gặp người rồi nói."

Hà Minh Ngọc biết Triệu Hướng Vãn ít nói, nếu không có bằng chứng rõ ràng sẽ không phát ngôn bừa bãi, nhưng do thời gian làm việc với Triệu Hướng Vãn đã lâu, nhìn nét mặt cô là biết có chuyện rồi. Hà Minh Ngọc đẩy Lưu Lương Câu một cái: "Đi nào, lái xe đến nhà họ Từ, giờ này chắc Chu Kinh Dung đang ở nhà."

Nhà họ Từ nằm ở khu biệt thự cao cấp ven hồ Ngân Liên, liễu xanh rủ bờ, hoa xuân rực rỡ, trong không khí thoang thoảng mùi hương hoa ngọt ngào. Lưu Lương Câu giảm tốc độ, trước mắt là cảnh hoa cỏ sum suê, gió ngọt ngào thổi vào trong xe, không khỏi cảm thán: "Ôi, có tiền thật tốt."

Hà Minh Ngọc lườm anh ta một cái: "Đàn anh à, anh phải đứng vững trước cám dỗ đó nhé."

Lưu Lương Câu cười lớn: "Tôi không tham lam. Đơn vị có ký túc xá, lương đủ tiêu, vợ thì chu đáo, bé con dễ thương, thỏa mãn rồi, thỏa mãn rồi."

Cao Quảng Cường im lặng.

[Người trẻ các cậu, vẫn còn quá trẻ, các cậu hoàn toàn không biết sức hấp dẫn của quyền lực và tiền bạc lớn đến thế nào. Vụ án Tần Nguyệt Ảnh nếu không phải Từ Tuấn Tài dùng tiền giải quyết, tôi sẽ tháo đầu mình xuống làm bóng mà đá. Khi đó cha vợ của Từ Tuấn Tài là giám đốc ủy ban xây dựng, cũng là một trong những ứng cử viên cho bộ máy lãnh đạo của thành phố vào kỳ tới, công ty xây dựng của Từ Tuấn Tài chiếm gần như một nửa khối lượng công việc của thành phố Tinh, giàu biết bao! Có tiền thì tốt, ở biệt thự nhỏ, có cô em nhỏ, uống rượu nhè nhẹ, còn Tần Nguyệt Ảnh bị Từ Tuấn Tài lừa cho tàn phế và điên loạn, nhưng kẻ hại người như Từ Tuấn Tài vẫn ngày ngày sống trong cảnh ca hát nhảy múa, trên đời này làm gì có cái gọi là công bằng.]
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back