Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 240: Vô Tình Uống, Hay Là Có Người Đầu Độc Đây?



Bây giờ là bảy giờ hai mươi phút, thứ sáu.

Hôm nay Triệu Hướng Vãn không có lớp, lát nữa Hứa Tung Lĩnh sẽ tới đón cô đến cục cảnh sát thành phố để thực tập.

Vụ án tài xế cướp của g.i.ế.c người đã được giải quyết xong, đội trinh sát vốn tương đối yên tĩnh, nhưng bởi vì Triệu Hướng Vãn nên mọi người đều có chung một mối thù, ai nấy đều bận rộn tìm điểm yếu của Từ Tuấn Tài. Chiều hôm qua, Hà Minh Ngọc cẩn thận tìm ra một vụ án có liên quan tới Từ Tuấn Tài trong phòng lưu trữ hồ sơ, vừa khéo hôm nay cô sang xem thử một chút, tiện thể thảo luận xem nên giải quyết thế nào.

Triệu Hướng Vãn vừa vào phòng làm việc, Hà Minh Ngọc đã nhanh chân tới tiếp đón: “Hướng Vãn, em đến xem này, vụ án này kỳ lạ thật đấy.”

Cô mở hồ sơ vụ án ra xem, đây là một vụ án đầu độc vẫn chưa được giải quyết, bởi vì cô gái bị đầu độc đã từng là người tình của Từ Tuấn Tài, vậy nên cả Từ Tuấn Tài và Chu Kinh Dung đều đã bị điều tra.

Năm 1983, Tần Nguyệt Ảnh là sinh viên năm cuối của trường Cao đẳng Xây Dựng Đô Thị Hồ Nam. Cô ấy quen biết Từ Tuấn Tài trong giai đoạn thực tập, hai người nhanh chóng rơi vào bể tình.

Mùa xuân năm 1984, Tần Nguyệt Ảnh đang bận rộn làm đồ án tốt nghiệp trong phòng vẽ thì đột nhiên cảm giác đầu óc choáng váng, hoa mắt, cả người tê cứng. Nghĩ đến việc kỳ s1nh lý của mình mãi vẫn chưa có, cô ấy cho rằng mình đang mang thai, Tần Nguyệt Ảnh mừng rỡ như điên, muốn lập tức báo tin tốt này cho Từ Tuấn Tài.

Từ Tuấn Tài và Chu Kinh Dung kết hôn đã mười năm, nhưng mãi vẫn chưa có con, điều này khiến Từ Tuấn Tài rất sốt ruột. Ông ta và Mai Tâm Tuệ kết hôn mới hai tháng, Mai Tâm Tuệ đã mang thai một cậu con trai, điều nói chứng minh cơ thể ông ta không có vấn đề gì, thế là ông ta vừa an ủi Chu Kinh Dung, vừa ra ngoài tìm người tình. Ông ta tìm kiếm suốt bốn, năm năm nhưng chẳng người nào mang thai khiến ông ta cảm thấy buồn rầu. Bây giờ nghe nói Tần Nguyệt Ảnh mang thai đã hai tháng, ông ta vội vàng đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra thử.

Kết quả kiểm tra HCG vừa có, Tần Nguyệt Ảnh vội vàng hỏi bác sĩ: “Là mang thai sao?”

Bác sĩ liếc mắt nhìn kết quả kiểm tra, lắc đầu một cái: “Từ kết quả kiểm tra cho thấy, cô không có thai.”

Tần Nguyệt Ảnh sửng sốt: “Không thể nào, kỳ kinh nguyệt của tôi đã không tới suốt hai tháng qua.”

Bác sĩ nói: “Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến việc kỳ kinh nguyệt không đến đều, không nhất thiết là phải mang thai.”

Bác sĩ ngẩng đầu nhìn Tần Nguyệt Ảnh, nhìn thấy sắc mặt cô ấy vàng vọt, khẽ nhíu mày: “Hay là cô đi lấy m.á.u làm xét nghiệm những bệnh khác thử xem?”

Tần Nguyệt Ảnh nghe thấy mình không có thai, cảm thấy chán nản, nào còn tâm trạng làm những kiểm tra khác nữa, thế là cô ấy từ chối bác sĩ, ôm mặt chạy như bay ra khỏi bệnh viện. Từ Tuấn Tài đuổi theo, không ngừng an ủi cô ta, thế nhưng Tần Nguyệt Ảnh vẫn không ngừng rơi nước mắt.

Đến buổi chiều, Tần Nguyệt Ảnh đột nhiên ngất xỉu, được đưa đến bệnh viện.

Ba mẹ Tần Nguyệt Ảnh cũng vội vàng chạy tới, nhìn thấy sắc mặt con gái vàng vọt, tứ chi co giật, không ngừng nôn mửa, hai ông bà bị dọa tới hồn siêu phách tán. Đến khi có kết quả kiểm tra, cô ta bị trúng độc!

Nồng độ kim loại thallium trong cơ thể đã vượt quá mức cho phép một cách trầm trọng, cho dù bây giờ có dùng thuốc xanh Prussian, Natri Thiosulfat và các loại thuốc khác để thúc đẩy quá trình bài tiết muối thallium, nhưng bởi vì đã bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất, thế nên vẫn xuất hiện tình trạng các bắp thịt co rút lại, gan và thận đều bị tổn thương. Một người con gái trẻ tuổi, tốt bụng như vậy, cứ như thế trở thành một bệnh nhân ngày ngày nằm trên giường bệnh, gần như tàn tật.

Ba mẹ của Tần Nguyệt Ảnh báo án, trường họ cũng rất coi trọng vụ này, kiểm tra từng vật phẩm bên trong ký túc xá của Tần Nguyệt Ảnh, vô cùng nghi ngờ đã có ai bỏ độc vào trong ly nước của cô ấy, nhưng ở phòng vẽ và ký túc xá đều không tìm thấy ly nước của Tần Nguyệt Ảnh.

Đó là một ly nước tinh xảo được Từ Tuấn Tài mua về từ nước ngoài, ly nước có màu hồng, tràn đầy cảm giác thiếu nữ.

Vô tình uống, hay là có người đầu độc đây?

Ba mẹ của Tần Nguyệt Ảnh là giáo viên ở một trường trung học nào đó ở thành phố Tinh, hai người họ chỉ có một người con gái duy nhất là Tần Nguyệt Ảnh, vậy nên cô ấy lớn lên trong tình yêu thương. Tưởng rằng sau khi tốt nghiệp, cô ấy có thể đi làm, kết hôn rồi sinh con, cuộc sống hạnh phúc, nào ngờ một cô gái tốt đẹp như thế lại trúng độc nằm một chỗ như vậy. Nếu không phải Tần Nguyệt Ảnh vẫn còn thở, cần phải có người chăm sóc, nếu không e rằng bọn họ cũng không còn dũng khí để sống tiếp nữa.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 241: Mọi Người Có Gì Không Biết Cứ Hỏi Anh Ấy



Đọc tới đây, Hà Minh Ngọc thở dài một cái: “Cô gái Tần Nguyệt Ảnh này đáng thương thật đấy, cô ấy học kiến trúc chuyên nghiệp, thành tích ở trường vẫn luôn xuất sắc, còn biết múa biết hát, vẻ ngoài lại xinh đẹp, thế nhưng… lại bị huỷ hoại như thế.”

Lưu Lương Câu là người lớn tuổi nhất trong tổ trọng án, thành thục lão luyện, anh ta lắc đầu nói: “Một cô gái ưu tú như thế, tại sao lại nghĩ tới việc trở thành người tình của một người đàn ông chứ? Đúng là không có tự trọng!”

Miếng thạch cao ở cổ tay phải của Chu Phi Bằng đã bị cắt bỏ, nhưng anh ta vẫn còn quấn băng vải, lúc này lại hỏi ngược lại một câu: “Anh cho rằng sở dĩ cô ấy trúng độc là vì cô ấy là tình nhân của Từ Tuấn Tài sao? Trên hồ sơ vụ án cũng viết rõ ràng, nghi phạm lớn nhất của vụ án chính là cô bạn ở cùng phòng với cô ấy, Phùng Lị Lị.”

Triệu Hướng Vãn cầm lấy tập hồ sơ, cẩn thận đọc từ đầu tới cuối, rơi vào trầm tư.

Dựa theo thời gian trúng độc, chắc hẳn trước khi Tần Nguyệt Ảnh đến bệnh viện kiểm tra, Từ Tuấn Tài vừa không có động cơ gây án, cũng không có cơ hội đầu độc. Còn Chu Kinh Dung, mặc dù có động cơ gây án nhưng vẫn luôn ở nhà, không có thời gian gây án. Cảnh sát nghi ngờ là bạn cùng phòng Phùng Lị Lị, nhưng bởi vì thiếu chứng cứ, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Hứa Tung Lĩnh thấy vụ án cũ được nhắc lại, nói: “Tôi vẫn còn nhớ vụ án này, cuối cùng không tìm ra ly nước, cũng không có nhân chứng. Mặc dù bạn trai của Phùng Lị Lị học Cao đẳng Kỹ Thuật Hoá Học ở ngay bên cạnh, có cơ hội tiếp xúc với phòng thí nghiệm để lấy thallium. Nhưng khi đó việc quản lý ở phòng thí nghiệm rối tung lên, không tìm thấy chứng cứ cho thấy bạn trai cô ta trộm thallium ở phòng thí nghiệm. Về sau cảnh sát thả Phùng Lị Lị ra, nửa năm sau cô ta ra nước ngoài du học, vụ án cũng khép lại từ đây.”

Hà Minh Ngọc và Chu Phi Bằng cũng vừa tới cục làm việc không lâu, lần đầu tiên nghe thấy vụ án này cũng cảm thấy có chút giận dữ, bất bình: “Cứ như thế kết án luôn sao? Trong độ tuổi thanh xuân phơi phới như thế, Tần Nguyệt Ảnh cũng không thể tự uống thuốc độc được đúng không? Điều tra cả nửa ngày, cuối cùng để hung thủ tự do tự tại sống ngoài vòng pháp luật?”

Hứa Tung Lĩnh cũng không biết làm sao: “Khi ấy tôi còn chưa tới đội hình sự, vụ này không phải do tôi phụ trách. Nhưng tôi nhớ khi ấy, Cao Nghiễm Cường ở phòng bên cạnh là người giải quyết vụ án này, để tôi gọi anh ấy sang. Mọi người có gì không biết cứ hỏi anh ấy.”

Hiện giờ Cao Nghiễm Cường đang ở làm việc trong tổ trọng án số ba, cũng thuộc đội hình sự dưới sự giám sát của Hứa Tung Lĩnh, vậy nên anh ta vừa gọi đã đến ngay.

Cao Nghiễm Cường năm nay năm mươi tuổi, đầu óc không còn bằng những người trẻ nữa rồi, nhưng làm cảnh sát hình sự nhiều năm, phần lưng thẳng tắp, giữa hai hàng lông mày toát ra sự chính trực đáng kinh ngạc.

Thấy mấy người Triệu Hướng Vãn có hứng thú với vụ án đầu độc của Tần Nguyệt Ảnh, Cao Nghiễm Cường kéo một cái ghế, ngồi xuống, cố gắng hồi tưởng lại chuyện cũ.

“Thật sự vô cùng đáng tiếc, cô gái Tần Nguyệt Ảnh này đang ở thời kỳ tuổi xuân phơi phới, bị dụ dỗ trở thành tình nhân của Từ Tuấn Tài, tên đó nói với cô ấy mình đã ly hôn với Chu Kinh Dung, chỉ vì giữ thể diện mới không công bố ra ngoài. Ông ta tìm người làm giấy chứng nhận ly hôn giả cho Tần Nguyệt Ảnh xem, cam kết chờ tới khi cô ấy tốt nghiệp sẽ cưới ngay, dụ dỗ khiến cô ấy tin tưởng hết lòng hết dạ.”

Nghe đến đây, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lưu Lương Câu, người vừa nói Tần Nguyệt Ảnh không có tự trọng.

Lưu Lương Câu có chút lúng túng giơ hai tay lên, ra vẻ đầu hàng: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi.”

“Chúng tôi cũng đã điều tra Phùng Lị Lị, cô ta xuất thân từ vùng nông thôn, gia cảnh nghèo khó, tướng mạo trung bình, rất ghét một người ăn mặc hợp thời, dáng vẻ xinh đẹp, gia cảnh ưu tú như Tần Nguyệt Ảnh, hai người họ cũng từng xảy ra tranh cãi tương đối lớn trong ký túc xá.”

Triệu Hướng Vãn hỏi: “Tại sao lại gây nhau?”

“Người bạn trai mà Phùng Lị Lị đang quen là một sinh viên trẻ tuổi không có gì trong tay. Còn Tần Nguyệt Ảnh cũng có bạn trai nhưng là một ông chú có sự nghiệp thành công. Phùng Lị Lị mắng Tần Nguyệt Ảnh không biết xấu hổ, tìm một người lớn tuổi như vậy thì chắc chắn là người thứ ba rồi. Bình thường Tần Nguyệt Ảnh cũng chỉ mặc kệ cô ta, nhưng lần này cô ta lại xúc phạm Từ Tuấn Tài cho nên đã phản bác lại mấy câu.”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 242: Là Ai Lại Độc Ác Đầu Độc Bạn Học Của Mình Như Thế?



“Như vậy có thể nói, bạn cùng ký túc xá của Tần Nguyệt Ảnh đều đã gặp Từ Tuấn Tài cả rồi?”

“Cũng không hẳn là như thế. Từ Tuấn Tài khuyên Tần Nguyệt Ảnh chú ý đến cảm nhận của Chu Kinh Dung một chút. Dù sao ông ta và Chu Kinh Dung cũng đã kết hôn mười năm, chỉ vì không có con nên mới chủ động ly hôn, cho nên tốt nhất hai người không nên công khai quan hệ để bảo vệ lòng tự trọng mong manh của Chu Kinh Dung. Tần Nguyệt Ảnh tin vào lời giải thích hoang đường của ông ta, vậy nên chưa bao giờ giới thiệu Từ Tuấn Tài với bạn bè của mình, cũng không công khai tình yêu của mình với bên ngoài. Phùng Lị Lị cũng là vô tình chạm mặt bọn họ ở ngoài một lần, lúc này mới biết bạn trai của Tần Nguyệt Ảnh là một người bạn trai lớn tuổi.”

Toàn bộ các cảnh sát trẻ tuổi của tổ trọng án đều than thở.

Lưu Lương Câu hỏi: “Cũng bởi vì ghen tị, cãi vã nên đầu độc người khác sao?”

Cao Nghiễm Cương giơ tay ra: “Sau khi chúng tôi tiến hành thẩm vấn cũng như dựa vào suy đoán của bác sĩ, thời gian đầu độc chắc hẳn là vào buổi sáng hôm Tần Nguyệt Ảnh đến bệnh viện kiểm tra. Địa điểm đầu độc có thể là ở ký túc xá, cũng có thể ở phòng vẽ. Người có cơ hội đầu độc một là bạn ở cùng trong ký túc xá, hai là bạn học hoặc thầy cô có thể vào được phòng vẽ.”

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Cao Nghiễm Cường, điều này khiến lòng ông ấy sinh ra cảm giác áp lực nặng nề. Năm đó, bởi vì vụ án này liên quan tới chuyện đầu độc ở nhà trường nên cũng thu hút rất nhiều sự chú ý từ xã hội. Trường học và người thân đều gây áp lực lớn cho cục cảnh sát thành phố, mấy cảnh sát hình sự làm việc liên tục, lần lượt lục soát cũng như hỏi thăm người ở trong trường.

Bạn cùng phòng ký túc xá của Tần Nguyệt Ảnh có tổng cộng ba người, quan hệ giữa cô ấy và Phùng Lị Lị không tốt, quan hệ giữa cô ấy và Phiền Vĩ bình thường, còn Kiều Tiểu Hồng có quan hệ tương đối tốt với Tần Nguyệt Ảnh. Ba người này chỉ nhớ, hôm ấy lúc Tần Nguyệt Ảnh đến phòng vẽ có mang theo ly nước, nhưng cụ thể sau đó ly nước ở đâu thì không ai biết được.

Phòng học vẽ nằm trên tầng sáu của tòa nhà giảng dạy, có tổng cộng mười một phòng vẽ trên cùng một tầng, trong đó có trang bị bàn vẽ, bảng vẽ thước chữ T cùng những dụng cụ dùng để vẽ khác. Cửa trước và cả cửa sau của phòng vẽ này đều được mở rộng, người đến người đi, ai cũng có thể ra vào, muốn tìm ra người đầu độc lại càng khó khăn hơn.

Rốt cuộc là ai? Là ai lại độc ác đầu độc bạn học của mình như thế?

Mấy cô gái ở cùng ký túc xá là những người có hiềm nghi lớn nhất, bởi vì bọn họ có thể dễ dàng bỏ muối Thallium vào ly nước của Tần Nguyệt Ảnh. Sau khi Tần Nguyệt Ảnh dậy sớm rửa mặt, cô ấy đến nhà ăn để ăn sáng, rồi lại vào nhà vệ sinh… luôn có những khoảng thời gian không chú ý đến ly nước của mình, người đó tranh thủ trong phòng không có ai bỏ độc vào ly nước, vô cùng dễ dàng.

Những bạn học ở các phòng vẽ cùng Tần Nguyệt Ảnh cũng bị nghi ngờ, bởi vì hôm đó Tần Nguyệt Ảnh đến phòng vẽ lúc 7:40, tới khoảng 9 giờ đã cảm thấy khó chịu rồi chạy tới bệnh viện. Trong khoảng thời gian từ 7:40 đến 9:00, có rất ít sinh viên đến phòng vẽ, người nào người nấy cũng đều vui đầu vào vẽ, cũng không để ý xem có người nào khác vào phòng vẽ hay không. Càng không để ý tới việc có ai động vào ly nước của Tần Nguyệt Ảnh hay không.

Tần Nguyệt Ảnh trúng độc quá nặng, thần kinh não cũng bị tổn thương, trí thông minh cũng trở về như hồi sáu tuổi, kí ức lúc trước biến mất sạch, hoàn toàn không thể cung cấp bất kỳ tin tức có ích nào.

Vì thế, việc điều tra vụ án cũng rơi vào bế tắc.

Sau khi điều tra tất cả bạn học có cơ hội tiếp xúc với ly nước của Tần Nguyệt Ảnh, ánh mắt Cao Nghiễm Cường khoá chặt trên người Phùng Lị Lị. Đầu tiên, theo lời khai của hai cô bạn khác trong phòng ký túc xá, lúc Tần Nguyệt Ảnh đi rửa mặt, hai người họ còn chưa thức dậy, nhưng có nghe thấy tiếng Phùng Lị Lị thức dậy và cả tiếng kéo ngăn tủ. Thứ hai, lúc Tần Nguyệt Ảnh cầm lấy ly nước rời khỏi phòng, lại phát hiện nước sôi trong bình đã hết, hiếm khi Phùng Lị Lị lại chủ động đi rót nước sôi cho cô ấy. Thứ ba, bạn trai của Phùng Lị Lị là sinh viên năm cuối của Cao Đẳng Kỹ Thuật Hoá Học, vậy nên có cơ hội lấy Thallium.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 243: Chắc Chắn Cô Ấy Có Thể Bắt Được Cái Đuôi Cáo Của Phùng Lị Lị



Thế nhưng trong quá trình tra khảo Phùng Lị Lị, Cao Nghiễm Cường cảm thấy vô cùng khó khăn.

Lúc đầu tưởng rằng chỉ là một cô gái không rành sự đời, vậy nên nghĩ sẽ doạ một chút, dụ dỗ một hồi là có thể khiến cô ta nói ra sự thật. Không ngờ, tính cách của Phùng Lị Lị lại bình tĩnh lạ thường, trả lời các câu hỏi vô cùng tỉnh táo, đàng hoàng, nhưng câu nào cũng đều là chối bỏ trách nhiệm.

“Đúng rồi, hôm đó tôi là người thứ hai thức dậy, nhưng tôi vẫn luôn dậy rất sớm. Kem thoa mặt của tôi để trong ngăn kéo, vậy nên tôi mở ngăn kéo ra không phải bình thường lắm sao?”

“Chú cảnh sát, giúp đỡ người khác cũng là sai sao ạ? Ở cùng một phòng ký túc xá, mặc dù tôi không ưa Tần Nguyệt Ảnh, nhưng thấy nước trong bình của cô ta hết rồi, vậy nên tiện thể rót nước giúp thôi, chuyện này cũng không được sao ạ?”

“Ôi, bạn trai tôi, Tống Chí Thanh là người cùng thôn với tôi, anh ấy rất cố gắng học hành, chúng tôi đều xin học bổng của đại học nước M, tương lai một người sẽ làm kiến trúc sư, một người sẽ là kỹ sư, tại sao phải làm chuyện phạm pháp để huỷ hoại tương lai của mình chứ? Hơn nữa, nếu như việc có thể lấy được muối Thallium là trở thành nghi phạm, vậy không phải những sinh viên học tại Cao Đẳng Kỹ Thuật Hoá Học ở bên cạnh đều có thể đầu độc đúng không? Có khi nào là nam sinh nào đó theo đuổi Tần Nguyệt Ảnh, bị cô ta từ chối nên tức giận g.i.ế.c người không?”

Bởi vì những năm 80, kỹ thuật kiểm tra trong y tế vẫn còn lạc hậu, từ khi Tần Nguyệt Ảnh hôn mê được đưa đến bệnh viện kiểm tra biết được bị đầu độc, sau đó báo cảnh sát cũng mất khoảng năm ngày, đủ để tội phạm huỷ tất cả chứng cứ.

Cho dù tất cả chứng cứ đều liên tiếp hướng về Phùng Lị Lị, nhưng bởi vì chưa có đủ bằng chứng, vậy nên cuối cùng cảnh sát chỉ có thể thả cô ta đi.

Hà Minh Ngọc gật đầu một cái: “Trừ khi tìm thấy ly nước kia, sau đó lại tìm thấy dấu vân tay trên ly nước, lúc này mới xem như chắc chắn được.”

Chu Phi Bằng lại bổ sung một câu: “Cho dù có vân tay cũng chỉ có thể nói lên được Phùng Lị Lị đã từng tiếp xúc với cái ly đó thôi. Chỉ cần cô ta không chịu thừa nhận, thế thì vẫn không thể bắt được cô ta.”

“Muối Thallium không màu không vị, tan trong nước tốt, nhưng nói thế nào thì trước khi đầu độc cũng được đựng trong lọ chứ? Đã kiểm tra ngăn kéo tủ của Phùng Lị Lị chưa? Có túi giấy đựng muối Thallium hay một cái hộp nào khác không?”

Cao Nghiễm Cường lắc đầu một cái: “Bây giờ mọi người nghĩ tới thì khi đó chúng tôi cũng đã nghĩ tới.”

Chu Phi Bằng tức giận nói: “Nếu như khi ấy có Triệu Hướng Vãn tham gia điều tra thì tốt rồi, để cô ấy thẩm vấn Phùng Lị Lị, chắc chắn cô ấy có thể bắt được cái đuôi cáo của Phùng Lị Lị.”

Hứa Tung Lĩnh nhắc nhở một câu: “Trong lúc không có chứng cứ xác thực, cảnh sát không thể tự ý chắc chắn Phùng Lị Lị là hung thủ được. Chúng ta là cảnh sát hình sự, không được phép có thành kiến như vậy.”

Chu Phi Bằng không phục hừ một tiếng, trong lòng thầm nói: Rõ ràng là do Phùng Lị Lị làm, nếu không cô ta thì là ai? Ghen tị vì người ta xinh đẹp, gia thế tốt lại tìm được một người bạn trai có tiền. Kiểu người dựa vào sức mình cố gắng thi vào đại học, chắc chắn là không ưa người chỉ biết dựa vào ba mẹ, dựa vào bạn trai như Tần Nguyệt Ảnh mà ít đi mấy chục năm phấn đấu.

Triệu Hướng Vãn hỏi: “Có khi nào câu nói cuối cùng của Phùng Lị Lị cũng có lý không? Bên phía Cao Đẳng Kỹ Thuật Hoá Học có nam sinh nào theo đuổi hoặc thầm mến Tần Nguyệt Ảnh không?”

Cao Nghiễm Cường: “Cũng có, Tần Nguyệt Ảnh xinh đẹp như thế, còn là một trong mười giọng ca của trường, danh tiếng không nhỏ. Có không ít nam sinh từ Cao Đẳng Kỹ Thuật Hóa Học ngưỡng mộ cô ấy, Nhưng chúng tôi đã điều tra qua, hôm xảy ra chuyện họ đều không rời khỏi trường.”

Manh mối tới đây lại bị đứt gãy.

Triệu Hướng Vãn hỏi lại: “Có khi nào là thuê hung thủ g.i.ế.c người không?”

Rõ ràng Cao Nghiễm Cường cảm thấy hơi sửng sốt.

Đầu đọc trong khuôn viên trường phần lớn là mâu thuẫn giữa bạn học với nhau, từ ghen tị, căm tức và các yếu tố tâm lý khác, sao bây giờ lại đến mức thuê hung thủ g.i.ế.c người rồi thế?

Nói thế nào thì Chu Phi Bằng cũng xuất thân trường lớp đàng hoàng, vừa nghe đã hiểu, hai mắt sáng rực lên: “Nếu như đi thuê hung thủ g.i.ế.c người, thế thì tất cả chứng cứ ngoại phạm đều không tồn tại, cần phải điều tra từ động cơ trước.”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 244: Ngay Từ Đầu Phương Hướng Điều Tra Của Cảnh Sát Đã Xảy Ra Vấn Đề Rồi!



“Đúng thế.” Triệu Hướng Vãn dùng ánh mắt khích lệ Chu Phi Bằng tiếp tục phát huy.

Triệu Hướng Vãn nhớ lúc cô gặp Từ Thanh Khê ở khách sạn Tứ Quý, trong lòng anh ấy cũng từng nói: Chu Kinh Dung là một con người khẩu phật tâm xà, thích âm thầm làm tổn thương người khác, phải cẩn thận! Người phụ nữ có dáng người gầy nhom, mặt mũi u ám kia đã để lại ấn tượng không tốt cho Triệu Hướng Vãn.

Triệu Hướng Vãn rất nghi ngờ vụ án đầu độc này có liên quan tới Chu Kinh Dung, mặc dù Chu Kinh Dung không tự tay hạ độc, nhưng có thể xúi giục Phùng Lị Lị làm việc.

Chu Phi Bằng hiếm khi thấy Triệu Hướng Vãn chắc chắn như vậy, cả người cũng cảm thấy hưng phấn, cầm lấy viên phấn viết lên bảng đen hai chữ “động cơ”, lớn tiếng nói: “Phải nói rằng, người có động cơ g.i.ế.c người mạnh mẽ nhất chính là Chu Kinh Dung. Chồng bà ta ngoại tình, tìm một cô sinh viên trẻ tuổi, xinh đẹp, địa vị của bà ta bị đe doạ, vậy nên việc bà ta thuê hung thủ g.i.ế.c người có khả năng rất lớn.”

Tay trái Chu Phi Bằng quấn băng vải, tay phải cầm viên phấn vẽ một vòng tròn lên chữ “động cơ” sau đó lại kéo một đường thẳng tới cái vòng khác có ghi “Chu Kinh Dung”, ngay sau đó lại vẽ tiếp một đường từ chỗ “Chu Kinh Dung” đến một vòng tròn khác có ghi ba chữ “Phùng Lị Lị”.

“Có khả năng nào mà Chu Kinh Dung thầm tiếp xúc với Phùng Lị Lị, bỏ tiền tài trợ cho cô ta đi du học, điều kiện chính là cô ta phải bỏ độc vào ly nước của Tần Nguyệt Ảnh không?”

Sắc mặt Cao Nghiễm Cương thay đổi.

Nếu thật sự là vậy, thế ngay từ đầu phương hướng điều tra của cảnh sát đã xảy ra vấn đề rồi!

Hiềm nghi của Chu Kinh Dung vẫn luôn tồn tại, cũng không bị xoá bỏ bởi vì có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường.

Việc Phùng Lị Lị có quen biết Chu Kinh Dung hay không, và liệu học bổng mà cô ta và bạn trai đạt được ở trường đại học nước ngoài có phải do Chu Kinh Dung giúp đỡ hay không, những thứ này hẳn là điểm chính điều tra.

Sự nặng nề trong lòng Cao Nghiễm Cường càng lúc càng nhiều hơn, một người hơn năm mươi tuổi, nếp nhăn đã hiện đầy trên trán, mang theo vẻ thăng trầm của cuộc sống. Ở độ tuổi sắp về hưu, bây giờ lại đột nhiên phát hiện vụ án cũ đã bị niêm phong có vấn đề, ông ấy như ngồi trên bàn chông.

Triệu Hướng Vãn ngẩng đầu lên nhìn, tiếng nói vô cùng dịu dàng: “Sĩ quan Cao, năm đó mọi người đã điều tra vô cùng tường tận rồi, sau khi xem xét hồ sơ vụ án cháu đã tìm được rất nhiều manh mối. Bây giờ chúng cháu muốn bắt đầu điều tra lại, không biết chúng cháu phải thực hiện quá trình này từ đâu ạ?”

Sự cảm kích và chân thành của người trẻ đã khiến lòng Cao Nghiễm Cường cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ông ấy nhìn Hứa Tung Lĩnh một cái, anh ta vỗ n.g.ự.c một cái: “Để tôi đi xin phép điều tra lại lần nữa, sẽ do tổ trọng án số một nhận lấy, mọi người thấy thế nào?”

Tất cả mọi người đều đồng thanh đáp lại: “Vâng!”

Tổ trọng án số một toàn là những người trẻ tuổi, ý chí chiến đấu sôi sục của bọn họ khiến Cao Nghiễm Cường cũng bị ảnh hưởng: “Để tôi cùng tham gia điều tra vụ án này đi, tôi có số điện thoại liên lạc của ba mẹ Tần Nguyệt Ảnh, cũng tương đối quen thuộc với tình hình năm đó.”

Hứa Tung Lĩnh giơ tay ra với ông ấy, thoải mái cười một tiếng: “Lão Cao, hoan nghênh anh gia nhập!”

Bắt tay xong, Cao Nghiễm Cường muốn nói lại thôi, do dự một hồi lâu mới nói: “Thật ra thì ban đầu lúc mới bắt đầu điều tra, chúng tôi cũng bị cản trở không ít. Phóng viên của “Báo Pháp Luật thành phố Tinh” vẫn luôn theo dõi quá trình điều tra vụ án này, nhưng giữa đường lại nhận được cảnh cáo không được để ý tới vụ án này nữa. Những đội viên điều tra vụ án này nửa đường đều bị thuyên chuyển đi tỉnh khác, điều này cũng là một trong những nguyên nhân về sau vụ án phải vội vàng kết án.”

Trên gương mặt đen của Hứa Tung Lĩnh thoáng hiện lên vẻ u ám: “Lần này tôi sẽ chịu trách nhiệm mở lại vụ án cũ, tuyệt đối sẽ không đứt gánh giữa đường.”

Người ta thường nói, người càng già gan càng nhỏ, Cao Nghiễm Cường liếc mắt nhìn vẻ mặt hăm hở của các thanh niên trong phòng, lại lên tiếng nhắc nhở: “Chuyện này đã qua tám năm rồi, cảnh còn người mất, cũng rất khó tìm lại được chứng cứ, nếu muốn điều tra phá án này, độ khó sẽ vô cùng lớn.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back