Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 180: Chương 180



Từ sau khi đầu tư vào xưởng này, tiết kiệm chi tiêu, bây giờ mỗi ngày vừa mở mắt ra, nhiều công nhân và chi phí như thế, nghĩ thôi đã thấy sầu, cảm thấy mấy cọng lông trên đầu mình sắp trọc rồi.

Làm quảng cáo đương nhiên rất tốt, nhưng năm nghìn tệ một phút, tiền này kiếm đâu ra?

Phó Chi nói: “Chuyện này không cần cậu lo, tôi có thể đi làm thủ tục vay vốn!”

“Nhưng khoản vay trước đây còn chưa trả hết?” Thế chấp hai lần có thể sẽ có một vài vấn đề.

Lục Hương nói: “Hay là tôi bỏ thêm chút tiền gom góp.” Năm đó đúc bánh vàng cho mẹ nuôi, bà ấy còn cho cô một vạn, tiền này ngay cả Phó Cầm Huy cũng không biết.

Vẫn luôn ở trong tay Lục Hương, dù sao để đó cũng để đó.

Phó Chi lại nói: “Không cần, mẹ có người quen. Chuyện này mẹ có thể lo xuể, nhưng trước khi chuyện thành, không được nói với bất cứ ai.”

Chỉ sợ sau khi nói ra ngược lại sẽ có một số chướng ngại và biến cố.

Lục Hương với Lưu Bàng chắc nịch gật đầu.

Sau khi ước định xong chuyện này, họ náo nhiệt trở về, ăn một bữa đùi dê nướng ở nhà.

Lần này chỉ có mấy người họ, ăn tới rất thỏa mãn, ngày hôm sau, trời vừa sáng Phó Chi đã đi.

Ước chừng qua mười ngày mới về, dẫn tới thợ quay phim tới xưởng quay.

Còn lấy đi hai thùng sản phẩm nói phải về tiệm quay phim quay.

Lưu Bàng vẫn luôn bận rộn ở xưởng, muốn biết rốt cuộc quảng cáo này có thành hay không.

Nhưng anh ấy với Phó Chi là liên hệ đơn tuyến, cũng không rõ rốt cuộc chuyện này phát triển như thế nào.

Lại đợi một tháng, Phó Chi mới quay lại, lúc này đồng ruộng trong thôn cũng đã sắp thu hoạch.

Lục Hương là cán bộ thôn, lúc này chính là lúc bận rộn, cả thôn đều rất căng thẳng, ngay cả Tiểu Tích Niên cũng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng của vụ thu, Tiểu Tích Niên không tìm được mẹ cũng không khóc.

Hơn nữa đứa trẻ đã có thể ăn chút đồ ăn dặm, Lục Hương có thể nhẫn tâm cắt sữa rồi.

Tiểu Tích Niên quả nhiên rất ngoan, không hề khóc quấy, ăn uống cũng rất nghiêm túc.

Lục Hương bận chuyện vụ thu, Phó Chi quay về nói với Phó Cầm Huy gia tăng sản lượng, nói quảng cáo đã gửi tới bên kia thẩm duyệt, rất nhanh sẽ công bố.

Phó Cầm Huy nghe vậy, lập tức nói: “Con biết nên làm thế nào rồi!” Lưu Bàng ngây ngốc tại chỗ, chuyện này thật sự thành rồi?

Sau đó hỏi: “Chiếu quảng cáo mấy phút?”

Phó Chi nói: “Bốn phút!”

Lưu Bàng hít vào một ngụm khí lạnh, bốn phút vậy tức là hai vạn tệ, đây là cược liều, thắng thì có tất cả, nếu thua, sợ là bán cả xưởng cũng không trả hết.

Vừa căng thẳng vừa hưng phấn, trong lòng chịu đựng dày vò không nhỏ.

Qua hai ngày, Phó Chi gọi điện thoại nói: “Thứ sáu sẽ chiếu, ở đài trung ương, khung giờ vàng.”

Lưu Bàng gật đầu: “Cháu biết rồi!” Cúp điện thoại, anh ấy đi đường cũng đánh cùng tay cùng chân.

Anh ấy quá căng thẳng, năm đó nếu xưởng này không có Lưu Bàng sẽ không thành, chính là anh ấy cật lực hỗ trợ mới làm thành dáng vẻ hiện tại.

Anh ấy đã dùng tâm huyết nhiều nhất để tưới lên xưởng này.

Lục Hương với mọi người cùng chuẩn bị vụ thu. Mấy hôm nay thức đêm làm.

May mà trong thôn họ có máy kéo thu lúa, sau khi lương thực phơi khô đựng vào bao, bỏ vào trong kho, máy kéo ban ngày vận chuyển lương thực. Có máy kéo, hiệu suất tăng cao.

Hôm thứ sáu, quảng cáo được chiếu như đã hẹn.

Lưu Bàng về nhà rất sớm, gọi tất cả bạn bè thân thích tới, còn mua chút đồ vịt.

Đồ vịt này cũng là nhà họ Phó làm, chỉ có cung tiêu xã bán.

Để mua cái này, hôm qua đã sớm đặt hàng với người ta, cung tiêu xã vốn không đồng ý.

Nhưng anh ấy dùng chút quan hệ, mới mua được nhiều.

Thấy Lưu Bàng thần thần bí bí, đám bạn từ nhỏ tới rất sớm, thấy anh ấy chuẩn bị nhiều đồ ăn đồ uống như vậy.

Người trẻ ở đây vừa đánh mạt chược vừa ăn, nhưng ti vi vẫn luôn mở.

Lưu Bàng ở bên cạnh hầu trận, chốc gọt táo, chốc lại bổ sung đồ ăn.

Mọi người ăn, chơi, đều quên mất Lưu Bàng gọi họ làm gì.

Qua một lúc, cha Lưu Bàng quay về! Đám bạn ngồi nghiêng méo xéo xiên đó của anh ấy thấy trưởng bối lập tức quy tắc đứng dậy.

Cha Lưu Bàng nói: “Gấp gáp gọi cha về như vậy làm gì?”

Đám bạn càng thêm tò mò, Lưu Bàng tụ tập mọi người tới làm gì.

Lưu Bàng nói: “Công ty chúng con đã làm quảng cáo, sắp lên ti vi rồi!” Lời vừa dứt, mọi người lập tức cười ồ lên: “Còn lên ti vi, sao cậu không nói lên mặt trăng chứ?”

Lưu Bàng nói: “Chính là lên ti vi!”

Lời vừa dứt, nhìn thấy trong ti vi bắt đầu chiếu sản phẩm của họ. Trong quảng cáo, ra sức khen sản phẩm, còn quay sản phẩm cực kỳ mê người.

Đám bạn ở đây, bao gồm cha Lưu Bàng đều ngơ ngác.

Con trai ông ta ầm ĩ mở xưởng thế mà lại lên đài trung ương.

Một mạch bốn phút, tất cả mọi người đều xem không nỡ chớp mắt, sau khi xem xong, ký ức về cổ vịt treo gió này rất mạnh, mặt bao bì và chân dung của Lưu Bàng. Người bên cạnh lên ti vi, quá chấn động.

Vừa chiếu xong, tất cả mọi người liền nói: “Sao cậu lên được vậy?”

“Tốn bao nhiêu tiền?” Rất nhiều người đều muốn hỏi thăm.

Lưu Bàng mơ hồ nói: “Người khác làm giúp, tôi cũng không rõ.” Ngay lúc này, điện thoại trong nhà Lưu Bàng vang lên.

Lưu Bàng lập tức đi tới nghe, người bên cạnh còn đang đợi hỏi Lưu Bàng.

Rốt cuộc là làm quảng cáo kiểu gì.

Chưa tới một ngày, Lưu Bàng đã nổi tiếng khắp huyện.

Ai biết Lưu Bàng nghe điện thoại xong, mặc đồ vào muốn đi: “Không nói với các cậu nữa, chỗ tôi đã có cuộc gọi đặt hàng rồi, tôi phải về xưởng nghe điện thoại!”

Mọi người vô cùng tò mò, quảng cáo này vừa chiếu xong, điện thoại bên đó đã nổ cháy máy rồi?

Lưu Bàng đi như vậy, đám bạn từ nhỏ của anh ấy cũng không ngồi yên được.

Họ vừa xem quảng cáo của Lưu Bàng trên ti vi, đang tò mò chưa được giải đáp, dù sao cũng rảnh, lập tức nói: “Đi, chúng ta cũng tới xem thử.”

Ngay cả cha của Lưu Bàng cũng nói: “Đúng, ngồi xe của bác.”

Chuyện Lưu Bàng mở xưởng, họ đều biết. Tuy khẩu vị cổ vịt treo gió ngon, nhưng làm kinh doanh không chỉ là vấn đề khẩu vị, nghe nói anh ấy oanh oanh liệt liệt làm nửa năm, hình như còn lỗ không ít tiền.

Họ đều là người trong một giới, thậm chí còn có trưởng bối trong nhà nói: “Rảnh quá cũng đừng có dày vò bừa bãi.”

Còn lấy Lưu Bàng làm ví dụ, nói anh ấy tới ngân hàng vay tận mấy vạn, nghe nói tiền tích góp nhiều năm của cha Lưu Bàng cũng đổ vào. Thà rằng dừng lại, đi làm chính quy.

Rất nhanh họ đã tới xưởng. Xưởng ban đêm chỉ thắp một bóng đèn, thắp cho người tuần tra đêm.

Chính là người trực đêm gọi điện thoại cho Lưu Bàng, nói điện thoại của xưởng trưởng cứ reo mãi, anh ta nghe mấy cuộc đều là vùng ngoài đặt hàng. Chuyện này anh ta không hiểu, vội vàng gọi điện thoại cho Lưu Bàng cầu cứu.

Lưu Bàng tới rất nhanh, dù sao cũng ở huyện, có xe ô tô đạp chân ga là tới.

Xuống xe, Lưu Bàng chạy bước nhỏ, xa xa đã nghe thấy chuông điện thoại kêu reng reng.

Lưu Bàng chạy thở hổn hển, lập tức nghe điện thoại: “Xin chào, chỗ chúng tôi là xưởng cổ vịt treo gió Bàng Tử…”

Đối phương nói gì đó trong điện thoại.

Lưu Bàng nói: “Một kiện một trăm cái, lấy năm mươi kiện sao? Ngày mấy lấy?” Còn đối chiếu tỉ mỉ nơi giao hàng, cuối cùng báo giá.

Đầu dây bên kia hỏi phí vận chuyển do họ bỏ ra hay là bên Lưu Bàng bỏ ra. Lưu Bàng nói: “Chúng tôi bỏ ra!” Đây là chuyện họ đã thương lượng xong từ trước.

Nhưng cũng nói rõ, một tay giao tiền một tay giao hàng. Bảo họ chuẩn bị sẵn tiền hàng, không ghi nợ.

Đầu bên kia điện thoại sảng khoái đồng ý.

Điện thoại này vừa cúp, Lưu Bàng còn chưa kịp thở.

Anh ấy chạy tới đây, hơi đều dồn ở lồng ng.ực, còn chưa thở ra hết, điện thoại lại kêu.

Lưu Bàng lập tức nghe máy, đối phương lấy ba mươi kiện.

Trước đây chưa từng có khách hàng lớn như vậy, Lưu Bàng nói ra câu từ giống như vừa nãy, bên kia cũng đồng ý. Anh ấy ghi lại địa chỉ, nhận hai đơn, địa chỉ đều là tỉnh ngoài.

Bởi vì là tỉnh ngoài, nếu chuyển hàng chỉ có thể dùng tàu lửa, có thể phiền phức một chút., hứa với đầu dây bên kia là trong vòng năm ngày sẽ giao tới.

Lưu Bàng nhận điện thoại không xuể, vừa cúp, điện thoại lại kêu.

Đám bạn và cha Lưu Bàng vừa thấy anh ấy bận rộn đến vậy, cũng có hơi không ngồi yên. Cha Lưu Bàng vì ủng hộ con trai lập nghiệp đã bị một số bạn bè cười nhạo không ít, nói ông ta khéo chiều con, lãng phí tiền.

Nhìn Lưu Bàng vì xưởng mà gầy đến mức đó, khỏi phải nói trong lòng cha Lưu Bàng khó chịu cỡ nào.

Cuối cùng cũng có khởi sắc, cha Lưu Bàng vui mừng hơn bất cứ ai.

Cha Lưu Bàng nói: “Chỗ chúng ta có mấy bộ điện thoại, cha cầm tới hết, rồi kéo tuyến, làm thêm mấy đường dây!” Chuyện này không cần nhờ người khác, cha Lưu Bàng biết làm.

Đề phòng có điện thoại gọi không được.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 181: Chương 181



Bây giờ con trai ông ta coi như đã kiếm được tiền rồi, phải cật lực ủng hộ.

Cha Lưu Bàng hành động như vậy, những người khác cũng hưng phấn lên. Tận mắt chứng kiến sự quật khởi của Lưu Bàng, rất lợi hại.

Họ đều sống cuộc sống làm việc theo nề nếp, chưa từng có đời sống kí.ch th.ích này, đám bạn nói: “Vừa hay tôi rảnh, tôi tới giúp!”

Những người bạn khác nghe vậy, cũng vội vàng bày tỏ thái độ.

Cha Lưu Bàng vô cùng cảm động: “Con trai chú có thể có những người bạn như các cháu thật sự là may mắn của nó!”

Có thể được trưởng bối khen, mấy anh chàng này càng thêm vinh dự, ưỡn cao lồng ng.ực, để tất cả mọi người đều nhìn ra dáng vẻ kiêu ngạo của họ.

Rất nhanh, cha Lưu Bàng lái xe, cắt hết một số đường dây ở xưởng bọn họ, chỉ để lại một đường dây tổng. Tổng cộng mang tới bốn bộ điện thoại, lập tức lắp cho anh ấy.

Sau khi lắp vào, tiếng điện thoại vang lên không ngớt, không phải cái này kêu thì là cái kia kêu.

Lưu Bàng cầm một tờ đơn, viết giá cả, khẩu vị, phương thức vận chuyển, bảo họ nghe điện thoại giúp.

Nhưng hàng nhiều, giao hàng từ năm ngày đã hứa lúc đầu kéo dài thành nửa tháng.

Cho dù là như vậy, cũng không ngăn cản được sự nhiệt tình cần hàng của các cửa hàng, có quán ăn vặt, có cửa hàng ở bến xe, ít nhất mười kiện, nhiều nhất phải một trăm kiện.

Những người bạn của Lưu Bàng bị bầu không khí căng thẳng này kí.ch th.ích.

Lưu Bàng có các bạn giúp, cuối cùng anh ấy cũng có thể thở d.ốc.

Lập tức gọi điện thoại về thôn, nửa đêm, bí thư thôn tới nhà Lục Hương gõ cửa.

Phó Cầm Huy khoác một chiếc áo đi ra, hỏi: “Sao vậy ạ?”

Bí thư thôn nói: “Lưu Bàng gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu hai phút nữa tới nghe!” Lục Hương cũng khoác áo đi ra.

Bí thư thôn vừa đi, Lục Hương lập tức nói: “Đoán chừng là quảng cáo có hiệu quả rồi.” Hôm nay chiếu quảng cáo, chắc chắn có người đặt hàng. Nửa đêm gọi điện thoại cho anh, không thể nào là chuyện khác được.

Phó Cầm Huy gật đầu, lập tức tới ủy ban thôn.

Lục Hương cũng đã tỉnh, ở đây đợi cũng lo lắng, dứt khoát đi cùng Phó Cầm Huy.

Còn Tiểu Tích Niên nhà họ đã được năm tháng, bây giờ chính là lúc dính người, ngày nào cũng quấn lấy bà nội Tiêu Thái Liên.

Con đã cắt sữa, lại dính người, liền được dẫn tới nhà cũ, bên đó nhiều anh trai, rảnh rỗi luôn có trẻ con chơi với cậu. Cậu nhóc vui quên trời đất, không về nữa.

Không có con ở bên cạnh, Lục Hương cũng tiện hơn.

Họ đến vừa đúng lúc, vừa tới ủy ban thôn, Lưu Bàng ở bên kia đã gọi tới.

Phó Cầm Huy nghe điện thoại, trong ngữ khí của Lưu Bàng có hơi phấn khích, đã là nửa đêm, còn nói: “Cầm Huy anh mau tới đây chút, xưởng bận không xuể rồi!” Năm cái điện thoại cùng reo lên, thật sự là lần đầu.

Phó Cầm Huy cũng là xưởng trưởng, vào thời khắc quan trọng này anh phải có mặt.

Đêm hôm không có xe khác, may mà trước đây Phó Cầm Huy đã mua một chiếc xe đạp, anh chỉ có thể đạp xe đi trong đêm. Lục Hương nói: “Có cần em đi cùng anh không?”

Phó Cầm Huy xót vợ nói: “Thôi, tối nay chắc chắn không ngủ được, em khóa cửa lại, quay về nghỉ ngơi đi!”

Từ sau khi Tiểu Tích Niên không uống sữa đêm, Lục Hương đã có thể ngủ được một giấc ngon. Ai ngờ bên này bận lên lại không được an ổn.

Phó Cầm Huy nói: “Mấy hôm nay anh không về.”

Lục Hương nói: “Vậy sáng mai em đưa cơm cho các anh.” Chắc chắn phải bận cả ngày lẫn đêm, không ăn cơm càng thêm khó chịu.

Phó Cầm Huy nói: “Vất vả cho em rồi, khóa cửa kỹ!” Dặn dò nhiều lần rồi mới đi.

Lục Hương cũng không ngủ được, đem ngâm tạp lương cần nấu vào ngày mai. Như vậy khi nấu cháo sẽ dễ nấu hơn.

Tuy Lục Hương không đi cùng anh, nhưng trong lòng vẫn luôn vướng bận.

Định ngày mai nấu cháo, làm màn thầu, luộc mấy cái trứng gà, thêm rau trộn.

Đơn giản lại thích hợp ăn sáng nhất.

Uy lực của ti vi này quả nhiên cường đại.

Cả đêm ròng, họ không chớp mắt. Ba bốn giờ sáng còn có điện thoại gọi tới đặt hàng, nói đường dây điện thoại của họ vẫn luôn trong trạng thái chiếm tuyến (bận).

Vội vàng đăng ký chuẩn bị đơn đặt hàng. Họ nhận đơn nhận tới sảng khoái.

Tất cả mọi người đều nói tới miệng đắng lưỡi khô.

Không chỉ Lưu Bàng phấn khích, ngay cả cha Lưu Bàng và đám bạn của anh ấy cũng cả kinh, một lần có thể bán ra lượng của nửa năm, phát tài rồi.

Trước đây Phó Cầm Huy là cốt cán kế toán của cung tiêu xã, lại là xưởng trưởng. Những đơn này đều do anh thống kê.

Lưu Bàng ở đó chém gió: “May mà lên ti vi, nếu không đâu có ai biết chúng ta!” Trước đây cảm thấy một phút năm nghìn quá đắt, nhưng nhìn thấy hiệu quả này, thật sự bỏ ra rất đáng.

Lưu Bàng bận tới năm giờ sáng, điện thoại mới dần ngớt đi. Cả đêm không ngủ, tất cả mọi người đều không ngủ được.

Đoán chừng buổi sáng điện thoại lại sắp bùng nổ, rất nhiều người tối qua còn chưa đặt được, chắc chắn buổi sáng còn sẽ gọi tới.

Lưu Bàng nói với cha anh ấy: “Mấy bộ điện thoại này cha cứ để chỗ con trước, tốt nhất kiếm cho con thêm mấy bộ nữa!” Năm cái điện thoại cộng lại cũng có hơi thiếu.

Cha Lưu Bàng đồng ý, con trai đang thời kỳ then chốt, có thể giúp thì giúp.

Lưu Bàng nói với đám bạn: “Các cậu cũng tới giúp tôi đi, bây giờ tôi không tuyển được người!”

Anh em tốt đã mở miệng, họ lập tức nói: “Cậu yên tâm!”

Cuộc sống của họ vẫn luôn bằng phẳng êm đềm, chưa từng gặp phải chuyện lớn như vậy. Nhìn thấy Lưu Bàng từ không tới có, lên ti vi, mua bán phất lên. Quay về còn định kể lại rằng họ đã tận mắt chứng kiến kỳ tích.

Cho dù Lưu Bàng không lên tiếng, họ cũng muốn ở lại đây.

Lưu Bàng thấy mọi người đều đồng ý giúp đỡ, sau đó nhìn thấy Phó Cầm Huy nhíu chặt mày, anh ấy bỗng thấp thỏm.

Phó Cầm Huy bình thường không hay nói chuyện nhưng lại cực kỳ đáng tin, lập tức lo lắng hỏi: “Sao vậy?”

Phó Cầm Huy nói: “Nổ đơn rồi! Bây giờ kho tổng cộng có hơn một nghìn một trăm kiện hàng, nhưng một buổi tối đã nhận hơn một nghìn năm trăm kiện hàng.”

Bây giờ còn nợ bốn trăm kiện. Ngày mai lại phải nhận đơn, sợ là không cung ứng được hàng.

Tốt nhất họ phải mau chóng xuất hàng, bởi vì không chắc chắn nhiệt độ của quảng cáo có thể duy trì bao lâu.

Nhân lúc còn nóng mau chóng trải hàng xuống mới là tốt nhất, trước đây họ buôn bán rất tệ, không sản xuất liên tục. Bây giờ tê tay rồi.

Đã nợ bốn trăm kiện hàng, ban ngày lại có thêm đơn đặt hàng, phải làm sao đây.

Phó Cầm Huy nói như vậy, Lưu Bàng ngốc ra.

Không chỉ Lưu Bàng ngốc ra, người xung quanh cũng mơ hồ. Chuyện này thật sự khó giải quyết.

Đây là phiền não ngọt ngào, trước đây khi không có ai tới đặt đơn, hàng đều chất dồn không xuất ra được. Bây giờ cuối cùng cũng có đơn, nhưng lại cảm thấy hàng không cung ứng kịp.

Lưu Bàng nói: “Vậy phải làm sao, hàng cũng phải gửi đi!”

Ngay lúc này, nghe thấy tiếng cạch cạch cạch vang bên ngoài.

Họ vội vàng đi ra.

Bây giờ họ có phản ứng rất mạnh đối với những cử động nhỏ nhặt bên ngoài. Vừa đi ra phát hiện là máy kéo chở Lục Hương tới, người lái là Đại Tráng.

Người nông thôn bọn họ dậy khá sớm, trong lòng Lục Hương luôn vương vấn chuyện này, không ngủ được, từ ba giờ sáng đã bắt đầu nấu cháo nhào bột. Nấu cháo tạp lương một buổi sáng, còn luộc trứng gà, trộn rau.

Khi ra ngoài sớm, vừa hay nhìn thấy Đại Tráng, nói với anh ấy dùng máy kéo trong thôn đưa cô vào huyện.

Đại Tráng nghe vậy lập tức đồng ý, bây giờ người anh ấy sùng bái nhất chính là Lục Hương, hai người cùng đi vào huyện.

Bây giờ có việc đồng áng, Đại Tráng cũng không thể nán lại huyện, đưa Lục Hương và đồ hàng xuống, anh ấy liền xoay người đi.

Phó Cầm Huy nhìn thấy Lục Hương, lập tức hỏi: “Sao em tới sớm như vậy?”

Lục Hương nói: “Em tới đưa cơm cho các anh!” Nghe là cơm Lục Hương nấu, Lưu Bàng lập tức kích động, chuyện nợ bốn trăm kiện hàng vừa nãy đã sớm bị anh ấy quên mất.

Sau đó mọi người ăn một miếng đơn giản. Một nồi cháo tạp lương lớn được nấu tới mềm mại thơm ngọt, khẩu cảm cực kỳ phong phú, bên trong còn bỏ xíu đường, ăn vào ngọt ngọt.

Còn có trứng gà, màn thầu.

Lục Hương biết sức ăn của họ, cho nên mang tới cả một hũ lớn rau ăn kèm. Bất luận là trộn cháo hay là kẹp màn thầu đều đỉnh.

Ăn vào thanh giòn ngon miệng, hôm qua mọi người cũng không ăn uống gì mấy, hôm nay ngửi thấy mùi cháo, bụng đều sôi ồn ột.

Lập tức ăn từng miếng to, càng thêm kinh ngạc, đồ ăn này cũng rất đơn giản, sao lại ngon như thế.

Đồ ăn kèm cũng ngon hơn người khác làm.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 182: Chương 182



Tất cả mọi người đều ăn rất tích cực. Lúc sáng Lục Hương đã ăn rồi, nhìn thấy trên bàn một đống đơn đặt hàng. Cô nói: “Chúc mừng.”

Bỏ hai vạn tệ làm quảng cáo, áp lực của mỗi người đều rất lớn. Thấy được hiệu quả nên rất vui.

Một mình Lưu Bàng ăn bảy cái màn thầu, khí thế ăn cả thế giới đó, người khác nhìn anh ấy ăn cũng sợ.

Cha Lưu Bàng là xưởng trưởng, bình thường anh ấy sống rất tốt, bây giờ nhìn qua giống như quỷ chết đói đầu thai vậy.

Những người khác cũng không cười nhạo anh ấy, bởi vì họ ăn cũng như thế. Màn thầu Lục Hương làm có thể sánh với bánh mì, mềm mại ngon miệng.

Phó Cầm Huy nói một chút tình hình hiện giờ của họ.

May mà thời gian trước Phó Chi bảo họ làm thêm, tích trữ một ít. Nếu không lượng thiếu càng lớn.

Bây giờ trong tình huống tăng hết tốc lực, một ngày gần như có thể làm được hơn một trăm hai mươi thùng hàng. Bây giờ đã ép ba ngày rồi. Ban ngày đơn hàng tới nữa, họ không biết làm sao mới được.

Lục Hương nói: “Cái này đơn giản, tuyển thêm người trước, làm xuyên đêm, hai ca đổi vòng. Mua thêm một số thiết bị, mở rộng quy mô, mở hết tốc lực!”

Phương thức này của Lục Hương là đơn giản nhất, đang thời kỳ bán chạy, đâu thể rút lui? Cơ hội này không phải ai cũng có.

Lục Hương nói như vậy, tất cả mọi người lập tức tỉnh ngộ! Đúng vậy, mua thêm mấy thiết bị, tuyển thêm người không phải được rồi sao, nâng cao sản năng trước!

Nhưng mua thiết bị cần tiền.

Phó Cầm Huy nói: “Sợ cái gì, chúng ta đã lên quảng cáo đài trung ương rồi, còn sợ chúng ta không trả tiền sao?”

Lưu Bàng lập tức vỗ đầu: “Đúng đúng đúng, bây giờ đầu tôi đần mất rồi.”

Từ hôm qua, anh ấy phấn khích tới tận bây giờ, cũng không ngủ nghỉ, bây giờ đầu óc lúc tỉnh lúc không, nghe Phó Cầm Huy nói như vậy, lập tức hiểu ra.

Cha Lưu Bàng nói: “Cha đích thân tới xưởng thiết bị đàm phán. Các con yên tâm sản xuất đi.” Cha Lưu Bàng có địa vị xã hội nhất định, hơn nữa lại là xưởng trưởng kỳ cựu, ông ta vừa xuất mã, lấy một chọi hai.

Lưu Bàng lập tức nói với đám bạn: “Các cậu giúp tôi điều chuyển sáu mươi người đi. Chỗ tôi tạm thời không tuyển được nhiều như thế.”

Đám bạn của anh ấy đều là phú nhị đại, con trai xưởng trưởng các kiểu. Chút chuyện nhỏ này đối với họ mà nói vô cùng đơn giản.

Mọi người nói: “Cứ để tôi lo!” Trong xưởng lớn có hàng trăm hàng nghìn người, tự nhiên sẽ có một số người nhàn rỗi, ở cũng ở đó. Điều chuyển ra ngoài trả lương, còn có thể giảm nhẹ áp lực của xưởng bọn họ.

Lục Hương chỉ điểm một câu nhẹ nhàng như vậy, chuyện mà họ sầu nhất đã được giải quyết.

Xưởng cổ vịt treo gió nhanh chóng hot lên, mức độ hot ngay cả họ cũng không ngờ tới.

Ngày hôm sau, ngay cả cha của Lưu Bàng cũng tới nghe điện thoại giúp. Cho mượn mấy bộ điện thoại, buổi sáng điện thoại kêu không dứt, đơn đặt hàng chất đống như núi.

Buổi sáng Lục Hương cũng ở đây. Cổ họng Phó Cầm Huy có hơi đau, uống chút thuốc.

Bây giờ chuyện anh phiền não nhất là vận chuyển hàng.

Tìm ai giao hàng là một vấn đề lớn.

Nhất định phải tìm người đáng tin.

Thuận lợi đưa hàng tới chỗ khách hàng. Bây giờ Lưu Bàng quản lý chính việc nhận đơn, Phó Cầm Huy ở trong xưởng lại không đi được.

Lục Hương vốn cũng có thể lo liệu một mình, chỉ là bây giờ ở trong thôn làm ruộng cũng bận, dù sao cô cũng là cán bộ thôn, xin nghỉ một ngày một buổi còn được, thời gian dài thì không ổn.

Phó Cầm Huy thực sự khó xử, Lục Hương nói: “Hay là gọi điện thoại cho mẹ nuôi em!”

Lục Hương đã sớm biết Phó Chi không phải người bình thường, hiện giờ đang gấp rút, nói không chừng bà ấy sẽ có cách gì đó.

Phó Cầm Huy lập tức đồng ý, Lục Hương gọi điện thoại cho mẹ nuôi, nói chuyện này.

Đầu dây bên kia, Phó Chi bình tĩnh nói: “Mẹ biết rồi, chỗ mẹ có một người đáng tin, không biết các con có tin không!”

Lục Hương nói: “Chỉ cần có người đáng tin là được.”

Phó Chi lập tức cho cô phương thức liên hệ. Không nói cụ thể, chỉ bảo họ đích thân đi một chuyến rồi hãy quyết định có dùng người hay không.

Cúp điện thoại, Lục Hương như thu được bảo bối, muốn Phó Cùng Huy đi cùng.

Dựa theo địa chỉ này, tìm được một khu lều trong huyện.

Họ vừa tới đã có một bác gái nhìn thấy họ lạ mắt, ló đầu nhìn họ.

Lục Hương phóng khoáng nói: “Bác gái, chúng cháu tìm Vương Đại Toàn.”

Bác gái này nghe vậy, lập tức hỏi: “Cô cậu là thân thích của cậu ấy?”

Lục Hương hàm hồ gật đầu. Bác gái lập tức nói: “Cậu ấy còn có thân thích à? Cô cậu phải quản cậu ta một chút.” Sau đó nhiệt tình nói với họ chuyện của Vương Đại Toàn.

Một bác gái lắm chuyện, không thua gì tám nhân viên tình báo.

Chưa đầy nửa tiếng, Vương Đại Toàn mặc quần trong màu gì, họ cũng biết.

Bác gái đi vào gọi người, qua một lúc Vương Đại Toàn đi ra, là một người trung niên nghiêm túc, nếp nhăn chữ xuyên (川) g*** h** ch*n mày rất sâu, có thể kẹp chết muỗi.

Nghe bác gái trong khu lều nói, Vương Đại Toàn từng làm lính ở bộ đội, sau đó bị thương nên giải ngũ.

Những năm qua vẫn luôn không có công việc chính thức, thuộc tốp người nhàn hạ trong xã hội.

Vương Đại Toàn vừa thấy người tìm ông ấy là hai người trẻ, nói: “Cô cậu tìm tôi làm gì?”

Lục Hương lập tức nói: “Chú biết Phó Chi không? Bà ấy là mẹ nuôi của tôi, bảo tôi tới tìm giúp đỡ.”

Vương Đại Toàn và Phó Chi xấp xỉ tuổi nhau, năm đó cũng suýt chút ở bên nhau rồi.

Nhưng vận mệnh vô thường, Phó Chi là ánh trăng sáng trong lòng ông ấy, vừa nghe Phó Chi bảo họ tới, lập tức hỏi: “Bây giờ bà ấy như thế nào rồi?”

Thời gian dài mất tin tức của Phó Chi, bây giờ ông ấy cũng đã tới tuổi này, biết hai người không thể nữa. Chỉ là nghe thấy tên của bạn cũ ngày xưa vẫn rất kích động.

Lục Hương nói: “Bà ấy ở tỉnh, mọi thứ rất tốt.”

Từ sau chuyện làm quảng cáo lần trước, Phó Chi lại đi không về. Viết thư cho họ nói phải làm chút chuyện, lúc tết sẽ về ăn tết cùng họ.

Vương Đại Toàn nghe xong, cảm xúc trên mặt rất phức tạp, nói: “Cô cậu có chuyện gì cần tôi?”

Phó Cầm Huy nói: “Chỗ tôi cần người giao hàng! Chú còn quen ai khác không, tốt nhất là tổ chức một số người.” Chỗ họ cần giao hàng quá nhiều, trời nam đất bắc đều có.

Vài ba người không làm xuể.

Vương Đại Toàn dao động. Ông ấy không có công việc chính thức gì, cộng thêm cơ thể cũng bị thương, không làm nổi việc quá mệt, áp vận hàng hóa ngược lại rất phù hợp với ông ấy.

Hơn nữa tình huống kinh tế hiện giờ của ông ấy cũng rất tệ, cần gấp một công việc, nói: “Cô cậu có yêu cầu gì với nhân viên không? Chỗ tôi quả thực có một số người phù hợp.”

“Người phù hợp” mà ông ấy nói đều là cựu chiến binh giải ngũ giống như ông ấy năm đó, bây giờ cũng không ổn định gì, có người về nhà làm nông, có người ở huyện làm việc lặt vặt.

Người ở lại huyện rất nhiều, lần trước bọn họ tụ tập cựu chiến binh phải có hơn ba mươi người, thế nhưng lại không gom đủ tám món.

Rõ ràng đều là đàn ông trai tráng sung sức một thời, nhưng lại sống không ra làm sao, lúc tụ tập, không khỏi có sự hoang liêu của anh hùng rơi vào đường cùng.

Lục Hương nói: “Đương nhiên được, nhưng chú làm quản lý của họ, nếu có chuyện gì, bọn cháu đều tìm chú.” Chịu trách nhiệm và quy tắc phải phân định.

Những người này đều là người thẳng tính, nếu nói rõ tình hình với ông ấy, ngược lại sẽ không tức giận.

Vương Đại Toàn nói: “Được, mọi chuyện cứ tìm tôi, chỉ là chỗ cô cậu có thể trả lương bao nhiêu?”

Lục Hương nói: “Hai mươi tệ một tháng.”

Trước khi tới, Phó Cầm Huy muốn nói ba mươi tệ, bây giờ chính là lúc thiếu người, Lục Hương lại từ chối anh.

Công việc này là kinh doanh lâu dài, không thể bây giờ nâng lương lên được. Lúc không bận lại giảm lương, sau khi tiêu chuẩn lương bổng không rõ ràng, sợ là các công nhân sẽ gây sự.

Hai mươi tệ thuộc mức lương bình thường trong xưởng. Nhưng Vương Đại Toàn nghe thấy lại có hơi kích động, ông ấy đã không nhận được công việc nào hai mươi tệ một tháng rất lâu rồi.

Những người có thu nhập không ổn định như bọn họ, mong muốn lớn nhất chính là có một công việc ổn định.

Cho dù trả mười lăm tệ ông ấy cũng cam tâm tình nguyện, hai mươi tệ đối với bọn họ mà nói đã là mức giá cao, dù sao hai mươi tệ cũng đủ thuê một người trẻ rồi.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 183: Chương 183



Vương Đại Toàn nói: “Chỗ tôi có thể liên lạc ba mươi tư người!” Cộng thêm ông ấy là ba mươi lăm.

Lục Hương nói: “Vậy chú nhanh chóng sắp xếp, tốt nhất hôm nay có thể báo danh, cũng tính một ngày công.”

Vương Đại Toàn lập tức hỏi: “Tôi đi đâu tìm cô?”

Phó Cầm Huy nói địa chỉ xưởng.

Vương Đại Toàn là người trong huyện, từng nghe nói chỗ họ, lập tức nói: “Được, bây giờ tôi đi liên lạc ngay, xưng hô cô cậu thế nào.”

Lục Hương nói: “Anh ấy là Phó Cầm Huy, là xưởng trưởng.”

Vương Đại Toàn vừa nghe là xưởng trưởng, cũng cung kính anh. Không ngờ trẻ như vậy đã có thể làm xưởng trưởng, quả nhiên người với người khác nhau.

Họ đi ra khỏi khu lều. Lục Hương với Phó Cầm Huy đều thở phào. Vấn đề căng thẳng lo lắng nhất thế mà lại được giải quyết nhanh như vậy.

Đợi khi họ quay về, người điều chuyển bên chỗ đám bạn của Lưu Bàng cũng đều tới xưởng. Trong xưởng rộn ràng hơn hẳn, bây giờ là làm việc hai mươi tư tiếng, tăng ca thêm giờ.

Lưu Bàng nhìn thấy họ lập tức khoe khoang nói: “Cha tôi đã bàn xong thiết bị rồi, nhập vào thêm hai bộ thiết bị lớn.” Cảm giác có người giúp đỡ này thật sự không tệ.

Lưu Bàng cả đêm không ngủ, Lục Hương nói: “Hay là anh đi ngủ một lúc trước đi.”

Lưu Bàng vẫn còn rất phấn khích: “Không ngủ được.”

Lục Hương nói: “Tiền không phải chỉ kiếm một ngày, anh mau đi nghỉ ngơi đi, càng vào lúc này, càng không thể lơ là sức khỏe, lỡ như ngã bệnh thì không thể lo cho anh được.”

Đã nói như vậy rồi, cũng không biết vì sao, lời Lục Hương nói lại cực kỳ có sức thuyết phục. Lưu Bàng nói: “Tôi bắt cái giường ở văn phòng, chợp mắt nửa tiếng.”

Bạn của Lưu Bàng cười nói: “Vừa nãy chúng tôi khuyên giải như thế, cậu ta cũng không đi, cô nói một câu cậu ta liền đi. Xem ra cậu ta rất nghe lời cô.”

Đám bạn này luôn ở bên Lưu Bàng, cũng thức đêm theo, bây giờ đều có hơi không gượng nổi.

Lục Hương điều mấy công nhân tới nghe điện thoại, dù sao bọn họ đều là thống nhất báo giá, có cái không biết có thể hỏi người khác, tạm thời bồi dưỡng một chút là có thể vào việc.

Thay thế cho những người bạn của Lưu Bàng, mấy người này đi đường cũng xiêu vẹo, gọi chiếc xe đưa họ về nhà ngủ.

Lục Hương xử lý dứt khoát mạnh mẽ như vậy, ở đây nhẹ nhàng đi nhiều.

Lục Hương dàn xếp xong bên này, cô cũng quay về thôn.

Vừa về thôn, người khác nhìn thấy cô liền nói: “Bí thư thôn bảo cô tới ủy ban thôn một chuyến.”

Lục Hương khó hiểu, sau khi tới, bí thư thôn nói: “Trong huyện gọi điện thoại tới, bảo cô gọi lại.”

Điện thoại từ trong huyện nhỏ mấy cũng là chuyện lớn, không thể qua loa. Lục Hương lập tức quay số.

Đầu dây bên kia là bí thư Lý, ông ta cười nói: “Lãnh đạo lớn đã biết chuyện xưởng của Phó Cầm Huy quảng cáo trên ti vi, chúng tôi không gọi được, cô đại diện huyện khích lệ xưởng vài câu.”

Chuyện trong xưởng, đoàng một tiếng, dù sao cũng quảng cáo trên ti vi, điện thoại trong huyện cả buổi sáng đều bị lãnh đạo thành phố gọi tận mấy cuộc.

Lãnh đạo huyện vui mừng muốn hỏi thăm, hiếm khi có xưởng tư nhân làm họ nở mày nở mặt, ai biết điện thoại bên kia vẫn luôn chiếm tuyến (bận).

Họ đều biết Phó Cầm Huy là chồng của Lục Hương, liền vòng về, gọi điện thoại cho thôn.

Xa xa đã có thể nghe thấy tiếng cười sảng khoái của lãnh đạo huyện, Quảng cáo lên ti vi, đủ cho họ chém gió một trận.

Lục Hương nói: “Được, lãnh đạo! Tôi nhất định sẽ truyền đạt lại.”

Đầu dây bên kia cười vài câu, mới cúp máy.

Lục Hương vừa bỏ điện thoại xuống, bí thư thôn liền nói: “Việc kinh doanh của Cầm Huy đã bắt đầu lên ti vi rồi, thế này rất lợi hại.” Hóa ra lúc nhận điện thoại, bí thư thôn vẫn luôn ở bên cạnh dõng tai nghe.

Lục Hương nói: “Cũng được.” Cô đã đánh giá thấp sức mạnh của quảng cáo trên ti vi, chấn động nhận được một buổi sáng quá lớn. Lúc này đã tê dại rồi.

Bí thư thôn nói: “Thật lợi hại, trước đây biết Phó Cầm Huy học giỏi, không ngờ làm ăn cũng rất ra trò.”

Đang nói chuyện, trưởng thôn đi vào: “Ra trò cái gì?”

Bí thư thôn lập tức thuật lại chuyện này.

Trưởng thôn cười nói: “Sau này, rau quả của chúng ta cũng không thể rớt lại phía sau, đều cố gắng làm.” Ông ta còn nổi lên lòng cạnh tranh hiếu thắng.

Lục Hương nói: “Chắc chắn là vậy.” Năm nay thu hoạch trong ruộng tốt, cộng thêm còn có rau củ trồng trong lều, dựa theo tốc độ này mà nói, cuối năm có thể trả hết khoản nợ mua máy kéo rồi.

“Mẹ cháu còn nói muốn bán heo, heo trong thôn bán hay thịt?”

Heo đã nuôi hơn hai trăm ngày, có thể thịt, rồi ôm thêm một bầy heo con, vừa hay một năm hai lứa.

Trưởng thôn nói: “Mổ heo, chia thịt đi.” Vừa hay bây giờ là lúc làm việc mệt nhọc, mổ con heo cải thiện ăn uống cho mọi người.

Hơn nữa heo này là heo cỏ nông thôn chính cống, thịt heo ngon hơn heo ăn thực phẩm bên ngoài nhiều.

Trưởng thôn nói: “Cô đúng là phúc tinh của thôn chúng ta!”

Lục Hương cười không nói gì.

Bí thư thôn ở bên cạnh: “Trưởng thôn vừa nhìn thấy cô, còn vui hơn nhìn thấy gì.”

Lục Hương nói: “Dưa lưới của thôn chúng ta nghe nói cũng rất tốt.”

Vừa nhắc tới cái này, trưởng thôn lại thao thao bất tuyệt: “Dưa lưới trong huyện chúng ta đã bán tới tỉnh rồi!” Tin tức này thật sự khiến ông ta quá đỗi hưng phấn.

Bây giờ vốn không đủ bán, xưởng trong huyện mà họ từng hợp tác trước đây còn có thể có được một ít, những người khác muốn mua cũng không mua được. Đặc biệt dành ra một lều lớn để trồng dưa lưới.

Ây da, vừa vào lều dưa, thơm dịu thích mê, dưa lưới vừa tròn vừa to, ông ta thật sự rất vui.

Trưởng thôn nói: “Trước đây thôn chúng ta còn chia rau chia dưa, bây giờ đã rất lâu không chia rồi, hôm nay mỗi nhà chia hai cái dưa lưới, chúng ta không thể chỉ trồng không, cũng phải nếm thử nữa.”

Những thứ này đều là bán kiếm tiền, trước đây trưởng thôn không nỡ ăn, nhưng bây giờ kiếm được nhiều tiền, cũng rộng rãi hơn.

Lục Hương nghe vậy rất vui, cô còn có tủ lạnh có thể ướp lạnh dưa lưới, sau đó ăn vừa giòn ngọt vừa mát lạnh.

Bí thư thôn ở bên cạnh nói: “Ây dô, tôi đã muốn nói từ sớm rồi, chỉ là hơi ngại, xem ra chúng ta là hưởng phúc của Lục Hương rồi!”

Trưởng thôn cười nói: “Vậy chú tưởng là gì?”

Lục Hương nói với trưởng thôn: “Dạo này có thể Cầm Huy khá bận, cho nên cháu muốn đưa cơm cho anh ấy, chỉ là buổi tối khó tìm xe, có thể nhờ Đại Tráng đưa cháu đi không, tiền đổ dầu cháu chi!”

Trưởng thôn nói: “Vậy cô nói với Đại Tráng là được!” Bây giờ anh ấy quản lý máy kéo.

Lục Hương nhân cơ hội lập tức tìm Đại Tráng nói, Đại Tráng: “Được chứ!” Đưa người đối với anh ấy mà nói không vấn đề gì.

Chuyện Lục Hương dùng xe cũng được công khai.

Tối đó cô nấu vài món đưa tới.

Buổi tối cả xưởng đèn đuốc sáng trưng, điện thoại ít hơn ban ngày.

Thi thoảng còn có thể nhận được vài cuộc.

Không biết Lưu Bàng kiếm ở đâu hai cái giường xếp, bày trong văn phòng, có thể tiện nghỉ ngơi.

Lưu Bàng nhìn thấy Lục Hương, nói: “Lại tới đưa cơm rồi.”

Bận đến như vậy cũng không quên ăn.

Món ăn Lục Hương nấu rất bình thường, nhưng Lưu Bàng ăn rất vui.

Phó Cầm Huy lại có hơi xót vợ, nói: “Anh muốn tìm một dì nấu cơm, nấu ăn cho các nhân viên trong xưởng.” Như vậy cũng đỡ cho Lục Hương chạy ngược chạy xuôi.

Xưởng của họ không cung cấp cơm, nhưng do chỗ của họ hẻo lánh, rất nhiều người về nhà ăn cơm rất khó, phần lớn đều tùy tiện ăn tạm bợ vài miếng. Bây giờ tăng ca, anh đi trong xưởng một vòng đã nghe thấy tiếng sôi bụng của rất nhiều người.

Lưu Bàng nói: “Được đó.” Tuy họ còn chưa phát triển thành xưởng lớn có nhà ăn riêng, nhưng tìm một dì nấu ăn cũng rất tốt.

Lục Hương nói: “Em đề cử một người, là mẹ của Đại Tráng, như thế nào?” Bà ấy là người lưu loát nổi tiếng trong thôn.

Bây giờ mẹ Đại Tráng đã lớn tuổi, cũng giống như Tiêu Thái Liên, không cần ra đồng làm việc nữa.

Rảnh cũng không ở yên được, nghe nói ở trong nhà không vui, vừa hay ở đây cần người, còn có thể kiếm chút tiền.

Lưu Bàng nói: “Được!” Người Lục Hương giới thiệu chắc chắn tốt hơn tùy tiện tìm một người bên ngoài.

Đại Tráng không ngờ còn có chuyện tốt như vậy rơi trên đầu mình, nói: “Được, tôi quay về nói với mẹ tôi, chắc chắn bà ấy chịu.”

Phó Cầm Huy chi ra bốn trăm tệ từ trên sổ sách, để mua gạo, gia vị, định làm một nhà bếp đơn giản, nấu một ngày ba bữa cơm.

Trong mắt Lưu Bàng tràn ngập hưng phấn, ai có thể ngờ được nhà xưởng nhất thời hứng thú muốn làm khi đó, bây giờ ngày càng chuyên nghiệp. Không chỉ có nhân viên trực điện thoại còn có dì nấu cơm.

Phó Cầm Huy cũng nói: “Hôm nay lô hàng đầu tiên đã giao đi rồi.”

Điều này khiến tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Lưu Bàng cũng nằm trên ghế dài, cảm thấy mọi thứ giống như mơ.

Lục Hương cảm khái, lần này đâu đâu cũng có người giúp đỡ, nếu không đột nhiên hot lên, đủ cho họ sặc nước.

Mổ heo luôn là chuyện quan trọng nhất trong thôn.

Nghe nói mổ heo, mỗi người trong thôn đều thích thú.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 184: Chương 184



Không ngờ giữa năm đã mổ heo, mọi người đều vô cùng mong đợi: “Dạo này thèm thịt, nằm mơ cũng muốn gặm hai miếng giò heo, không ngờ đã mổ heo rồi.”

Người bên cạnh nghe vậy, lập tức cười nói: “Tôi nói sao lại mổ heo chứ? Hóa ra là anh thèm thịt, vậy chúng tôi đều là nhờ phúc của anh rồi!”

Người bên cạnh nói: “Đừng, là nhờ phúc của nhà họ Lục.”

Trong thôn tổng cộng mổ ba con heo béo, góp lại hơn bảy trăm cân thịt. Một trăm hộ dân, mỗi nhà có thể được chia năm sáu cân! Còn lại làm lẩu.

Lấy thêm chút cải trắng khô, cà gì đó bỏ vào nấu cùng, vô cùng ngon.

Trong thôn mổ heo, mọi người rảnh rỗi đều đến cổng thôn dạo, gặp phải người ngoài thôn liền khoe khoang.

Trưởng thôn nhìn thấy đều kéo về: “Được rồi, đừng đắc ý.” Trước đây ông ta có thể đắc ý hơn ai hết, trước đây khi mua máy kéo, lái vòng quanh thôn cả ngày.

Bây giờ đã biết khiêm tốn, hết cách, rau củ quả ở thôn họ nổi tiếng lên tận thành phố, khiến các thôn xung quanh đây đều ganh tỵ.

Rất nhiều người còn đặc biệt chạy tới chỗ lãnh đạo huyện nói chuyện, đều là cùng một huyện, cuộc sống đều khổ sở, có mối làm ăn tốt này vì sao không nói cho thôn khác.

Lãnh đạo cũng bó tay, chỉ đành nói với họ, có thể để họ tự bàn bạc.

Nghe nói không ít thôn cũng bắt đầu hành động rồi.

Bây giờ trưởng thôn khiêm tốn hơn nhiều.

Nhưng người trong thôn lại không để ý nhiều như thế, họ được phát thịt heo nên rất vui.

Buổi sáng đặc biệt mời đồ tể tới. Đồ tể cũng không lấy tiền, khi đi lấy mười cân máu heo, năm cân thịt ngon, năm cân lòng heo là được.

Họ kéo heo tới đầu thôn, có ba con heo trong thôn cộng thêm một con heo nhà họ Lục, đều mổ thịt.

Con heo của nhà họ Lục thì lấy về ăn riêng, máu heo gì đó đều không lấy, để mọi người dùng làm huyết.

Hơn phân nửa trẻ con trong thôn đều đi xem mổ heo, đây là chuyện cực kỳ náo nhiệt hằng năm.

Lục Hương ở nhà đợi, cô không chịu nổi mùi máu tanh ngất trời đó.

Qua một lúc, chị cả Lục tới nói chuyện với cô: “Mẹ chúng ta vào huyện rồi!” Kéo mấy con heo khác đi bán. Vừa hay trại nuôi heo đều là người quen, cho dù không có Lưu Bàng ở đó, cũng có thể cho họ giá tốt.

Sau khi bán heo lớn, lại mua thêm ít heo con về, còn có thể nuôi thêm lứa nữa.

Chị cả Lục ở đây cùng Lục Hương, thấy con trai của cô đáng yêu mũm mĩm, ở bên cạnh chơi với Tiểu Tích Niên một lúc, Tiểu Tích Niên không biết lạ quen, bất luận là gặp ai cũng cười ha ha, khiến người ta rất thích.

Tình yêu thương vô hạn trong lòng chị cả Lục cũng được đứa bé này khơi dậy.

Qua một lúc, nhìn thấy mẹ Lục vui vẻ tới, nói: “Bán hết heo rồi!” Bà ấy đặc biệt lấy ba trăm tệ giao cho Lục Hương. Lúc đầu đã nói nuôi một con heo cho Phó Chi.

Bây giờ bán đi, muốn đưa tiền cho bà ấy.

Lục Hương nhận giúp, lúc trước Phó Chi còn gọi điện thoại tới nói mấy hôm nay sẽ quay về một chuyến.

Mẹ Lục vô cùng tất bật, mới tới đây, chẳng mấy lúc lại đi.

Chị cả Lục nói: “Bây giờ tính tình của mẹ cũng thay đổi nhiều rồi.” Người có sự nghiệp khác biệt hẳn, dồn hết tâm tư vào chuồng heo.

Hai vợ chồng đều là người đôn hậu thành thật, mỗi ngày quét dọn nấu cháo heo, còn học chữ, mua sách chuyên về nuôi heo, dùng pinyin đánh dấu, học thuộc từng câu từng câu, học thuộc hết hai quyển sách.

Bây giờ đã biến thành nửa chuyên gia rồi.

Chị cả Lục cười nói: “Dùng năng lực này làm việc, có thể có gì không làm được.”

Lục Hương cũng nói: “Cha mẹ chỉ là không có cơ hội đó, nói kỹ ra vẫn là tại ông bà nội, lúc đầu không nên chỉ cho một mình bác trai đi học.”

Cha Lục rất thông minh, chỉ đáng tiếc đã bị gia đình làm dở dang.

May mà bây giờ có trại heo này, khiến ông ấy có lại tự tin.

Cộng thêm bán xong heo có tiền, dáng người cũng thẳng lên.

Sau khi ăn tết không lâu, cha mẹ Lục và chị cả Lục đã chuyển tới căn nhà cũ nhà họ Lý, sống trong căn nhà tối đen nhỏ bé nhiều năm như thế, cuối cùng cũng có thể sống ở căn nhà to rộng rãi.

Nhà không chật chội, người cũng sáng sủa hơn.

Qua một lúc, chị hai Lục cũng tới, chạy thẳng tới nhà Lục Hương, chị ấy không tới tay không, còn mang quần áo may cho cháu trai.

Chồng chị ấy là thợ may, quần áo may cho em bé mềm mại thoải mái, Lục Hương rất thích.

Bây giờ chị hai Lục nhìn thấy Tiểu Tích Niên cũng yêu thích như gì, thơm mấy cái.

Chị hai Lục nói: “Mẹ gửi thư cho chị nói nhà chúng ta mổ heo, mẹ chồng chị lập tức bảo chị mang hai chục trứng gà tới.”

Làm cho chị ấy rất mất mặt, dựa theo tập tục, nhà họ Lục phải trả lễ.

Dùng trứng gà đổi thịt heo, tính toán quá ranh mãnh rồi.

Nhưng chị hai Lục cũng hết cách, dù sao cũng làm con dâu người ta.

Tuy chị hai Lục gả cho một người què, đối với người nhà chồng mà nói vẫn là trèo cao, dù sao nhiều năm qua nhà mẹ cũng không có lễ tiết gì, ngoài miệng các chị em dâu của chị ấy không nói, nhưng không khỏi so đo.

Một bên là nhà mẹ, một bên là nhà chồng, chị ấy có hơi khó xử.

Ba chị em nói chuyện, chị hai nói: “Bây giờ chị ngưỡng mộ Lục Hương nhất, mẹ chồng em thật sự là người mẹ chồng hiếm hoi trên đời.”

Đang nói chuyện, mẹ Lục lại vội vã tới, đẩy chiếc xe rùa nhỏ, trong xe mang hai cái đùi heo lớn.

Mẹ Lục nói: “Con hai và Lục Hương, mỗi đứa một cái!” Chị cả Lục sống cùng cha mẹ, dĩ nhiên không cần chia.

Đùi sau nhiều thịt nhất, ăn cũng ngon, còn có thể ướp làm giò heo xông khói, bình thường muốn đi mua cũng không mua được, một cái đùi heo to ít nhất bốn chục cân.

Chị hai Lục nghe vậy: “Đâu cần nhiều như vậy?” Chị ấy chỉ mang tới hai chục trứng gà.

Mẹ Lục nói: “Coi như bù quà trước đây!” Một cái đùi heo to đủ để nhìn ra bây giờ bà đã khác trước.

Nhà mẹ thẳng eo, sau này không ai dám khiến chị hai chịu uất ức nữa.

Chị hai Lục lần đầu tiên cảm thấy được cha mẹ chống lưng, vành mắt đột nhiên đỏ lên.

Mẹ Lục nói: “Hôm nay ba chị em các con đều ở đây, mẹ nói với các con một chuyện.” Chưa từng thấy mẹ Lục nghiêm túc như vậy.

Mẹ Lục nói: “Lần này bán heo bán được hai nghìn bảy, trừ đi tiền nợ một nghìn mua heo lúc trước của nhà chúng ta, lại trừ đi tiền thực phẩm nợ ở trại heo, còn lại một nghìn rưỡi!”

“Bây giờ lại mua heo con tốn ba trăm, còn lại một nghìn hai, ba chị em các con mỗi đứa ba trăm!” Bà chia rất đều.

Chị cả Lục vừa muốn từ chối, bị mẹ Lục ngăn lại: “Những năm qua mẹ cũng chưa từng cho các con cái gì, bây giờ trong nhà có tiền, của mẹ chính là của các con.”

Mẹ Lục nhớ tới sự khó khăn trong những năm qua, vành mắt đỏ hoe: “Tiền này các con đừng nói với ai cả, cứ bỏ trong túi của mình, sau này nếu không đủ dùng thì nói với mẹ.”

Lục Hương nhìn mẹ.

Mẹ Lục nói: “Tiền này con yên tâm, đã thương lượng với cha con rồi, chỉ là cha con không giỏi ăn nói, ông ấy còn giục mẹ, vừa hay mẹ tới nói chuyện này.”

Bây giờ chị hai Lục đang thiếu tiền, con trai chị ấy phải vào tiểu học, nhưng tiền bên nhà chồng không chi ra, đang trì trệ. Muốn lấy lại ngại: “Con gái đã gả đi như nước đã hất đi, sao có thể lấy tiền của nhà mẹ?”

Mẹ Lục lại nhíu mày: “Mặc kệ con có gả đi hay không, đều là con gái của mẹ, con cầm lấy đi.”

Cha mẹ Lục là người thành thật, nếu đã cho, chính là thực lòng thực dạ, từ chối ngược lại sẽ khiến họ tổn thương.

Chị hai Lục không ở đây lâu liền trở về, đã nhận ba trăm tệ, chị ấy phải đi cho kịp bắt xe.

Cầm một cái đùi heo về cũng đủ khí phái rồi.

Mẹ Lục cho Tiêu Thái Liên ba mươi cân thịt heo, có thịt heo, có sườn, có giò, đều là đồ ngon.

Lục Hương nói: “Một con heo chia ra, cuối cùng cũng không còn bao nhiêu.”

Cha mẹ Lục Hương thành thật, đồ cho ra đều là đồ tốt nhất, giữ lại cho mình thịt bình thường.

Mẹ Lục nói: “Thời gian qua cũng nhờ mẹ chồng con chăm sóc, những thứ này đáng cho.” Bà cũng nhìn ra được, Tiêu Thái Liên thật lòng đối với Lục Hương.

Giúp Lục Hương chăm con, bình thường nếu trong thôn có người nói Lục Hương không tốt, Tiêu Thái Liên còn bảo vệ cô.

Năm ngoài nuôi riêng cho nhà họ Phó một con heo, năm nay thì không, chung quy vẫn phải cho chút quà.

Cho ba mươi cân thịt heo không tính là ít.

Hơn nữa nhà họ Lục thịt một con heo, người cả thôn đều biết, chia thịt thế nào trong lòng có cán cân. Không thể để bà thông gia có dị nghị.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 185: Chương 185



Lục Hương nghe xong mới gật đầu, đừng thấy mẹ Lục lớn tuổi, không có bản lĩnh gì, nhưng đã sống mấy chục năm, nhân tình thế cố bà tinh tường hơn Lục Hương.

Mẹ Lục dẫn Lục Hương tới tặng quà cho nhà họ Phó.

Tiêu Thái Liên đang nhổ cỏ dại, nhìn thấy họ, lập tức lau tay, ra đón.

Mẹ Lục tặng quà.

Tiêu Thái Liên nói: “Hây, khó khăn lắm mới thịt được heo, chị còn mang nhiều như vậy tới, sao tôi không biết ngại mà nhận được chứ? Thịt ngon như vậy muốn mua cũng không mua được, tôi trả tiền cho chị!”

Nói xong liền móc ba mươi tệ ra, bị mẹ Lục từ chối: “Bà thông gia nói vậy là khách sáo quá rồi, chúng ta vì sao nuôi heo? Không phải vì muốn ăn thịt tiện hơn sao? Chị làm như vậy, sau này tôi không có cách nào đụng mặt chị nữa.”

Lục Hương ở bên cạnh nhìn tấm tắc.

Trước đây mẹ cô là người lầm lì, bây giờ cũng có thể thoải mái biểu đạt suy nghĩ của mình rồi.

Lục Hương cũng ở bên khuyên mẹ chồng nhận.

Mẹ chồng cười nói: “Vậy được, qua mấy hôm, tôi bảo thằng cả bắt con ngỗng béo tặng cho anh chị, nó có cách mua.”

Mẹ Lục vội vàng nói: “Tặng ngỗng cái gì, rất đắt.”

Tiêu Thái Liên cười nói: “Trước đây tôi cung không nỡ, bây giờ ở chung với Lục Hương, miệng cũng kén chọn, suy đi nghĩ lại, sau này cái gì ngon thì ăn, sống một đời không thể sống uổng được.”

Mẹ Lục vội vàng cười nói: “Thật sự là cái lẽ này, ngày trước không có điều kiện, bây giờ có thể ăn một chút.”

Không cần Lục Hương ở giữa kết nối, hai người nói chuyện giống như chị em ruột vậy.

Trong lòng Tiêu Thái Liên như có gương sáng.

Bà có bốn thông gia, nhà họ Lục là đáng tin nhất, ngày trước tuy nhà họ Lục không có tiền, nhưng chưa từng bòn rút nhà bà, bây giờ điều kiện tốt hơn, luôn mang đồ ngon cho bà.

Không giống nhà mẹ của con dâu cả, còn muốn công việc của con trai cả. Công việc này có thể rơi vào tay thằng cả, vợ thằng hai, vợ thằng ba đều rất không vui.

Nhà mẹ của con dâu cả thì hay, tính toán khôn lõi. Nếu không phải nể tình những năm qua vợ chồng thằng cả làm việc chăm chỉ, cộng thêm có thêm đứa cháu, thật sự phải nói năng ra lẽ.

Sau đó hai người lại bắt đầu nói chuyện nhà.

Lục Hương nói: “Con về trước đây.”

Mẹ chồng lập tức nói: “Con về mau đi, con trai còn nhỏ.”

Thực ra Tiểu Tích Niên có dì cả trông, Lục Hương cũng yên tâm, vừa thấy hai người nói chuyện thân thiết, Lục Hương liền về trước.

Vừa về tới cổng nhà, nhìn thấy dì Hồng tới: “Cái đó, Lục Hương à, dì có một chuyện khó xử!” Bà ấy tỏ vẻ cầu khẩn.

Bà ấy muốn kiếm công việc cho con trai, sắp tới lễ rồi, không biết tặng thứ gì tốt, vừa hay nhìn thấy chị hai Lục ôm cái đùi heo to đó đi.

Đùi heo rất bắt mắt, nhìn là biết đồ tốt, có tiền cũng không mua được! Bà ấy liền muốn thương lượng với Lục Hương.

Dì Hồng nói: “Vốn dĩ con trai dì quen một cô gái trong huyện, muốn kết hôn, gia đình trong huyện đó nói phải có công việc trong huyện. Cho nên vẫn luôn kéo dài, cuối cùng cũng tìm được người lấy hai trăm tệ mua công việc vào, nói lần này tuyển công gì đó!”

Nhưng bà ấy nghe nói lần này tuyển công rất khó, chọn hai mươi người từ trong bốn trăm người, bà ấy luôn cảm thấy chuyện này không chắc chắn, nghe nói người khác cũng đi tặng quà.

Muốn chắc chắn chuyện này hơn: “Dì Hồng muốn mua cái đùi heo này, cháu nói giá, chắc chắn dì không mặc cả!”

Lục Hương thật sự không thích ăn đùi heo, nói: “Có thể cho dì, cháu không lấy tiền!”

Dì Hồng sững ra, không biết cô nói vậy là có ý gì.

Lục Hương nói: “Không phải dì có thân thích làm việc ở trại vịt sao? Cháu muốn mua ít trứng vịt!” Cô thèm trứng vịt muối rất lâu rồi.

Đặc biệt là loại vừa muối còn chưa quá mặn, ăn lòng đỏ trứng sồn sồn, ăn kèm với cháo trắng, vô cùng đỉnh.

Trong thôn cũng có người nuôi, muốn gom một làn trứng vịt không dễ, cho dù gom đủ cũng không nỡ đổi. Trại vịt thì khác, bao nhiêu trứng cũng có.

Dì Hồng nghe vậy lập tức nói: “Được, vậy dựa theo giá thị trường đổi cho cháu hai trăm cái trứng vịt được không? Dì bảo ông ấy chọn trứng to cho cháu!”

Lục Hương đồng ý, đưa đùi heo cho bà ấy. Bà ấy vui vô cùng.

Lục Hương vừa nghĩ tới có thể ăn được trứng vịt muối, lập tức tìm tất cả hũ vại trong nhà, cọ rửa.

Chị cả Lục bồng Tiểu Tích Niên đi ra, thằng nhóc đã biết bò rồi, ê ê a a với Lục Hương, thích chết đi được.

Dì Hồng ôm một cái đùi heo to từ chỗ Lục Hương đi, rất nhiều người đều nhìn thấy.

Người nông thôn bình thường ít ăn thịt, nếu có chút thịt đều giữ chặt cứng, không ngờ Lục Hương còn nỡ đổi, sớm biết, họ đã đi đổi rồi.

Sáng ngày hôm sau, dì Hồng đẩy một cái xe đẩy, bên trên phủ chiếu cói, vén chiếu cói ra, toàn là trứng vịt to.

Thật sự giống như bà ấy nói, đều lựa trứng to, đều sắp to bằng trứng ngỗng rồi.

Một cái bằng hai.

Lục Hương nhìn thấy trứng liền hưng phấn lên, lấy từng cái từng cái trứng vịt xuống.

Dùng nước sạch rửa vết bẩn bên ngoài sạch sẽ, sau đó bắt đầu chà lớp bỏ bên ngoài, sau khi chà mỏng rồi dùng muối ướp, ướp một lúc lâu rồi luộc, sẽ biến thành trứng vịt muối.

Nghe dì Hồng nói, trại vịt bình thường vịt đều được lùa tới khe suối ăn cá, trứng thơm lắm.

Trước đây Lục Hương chuẩn bị năm cái vò nhỏ. Không ngờ dì Hồng thiết thực như vậy, đều lấy trứng to.

Đựng hết năm cái vò, còn thừa lại một nửa. Lục Hương lại chạy tới nhà mẹ chồng mượn vò.

Gia đình bình thường đều không thiếu vò hũ.

Nếu người khác ra riêng còn đến nhà chồng lấy đồ, chắc chắn sẽ khiến người ta tức giận.

Nhưng Tiêu Thái Liên thì khác, Lục Hương với Phó Cầm Huy giỏi giang, về nhà suốt ngược lại trở nên thân cận hơn.

Vừa nghe nói Lục Hương muốn muối trứng vịt, Tiêu Thái Liên lập tức dẫn ba đứa con dâu tới, vừa cọ vò vừa cọ trứng vịt.

Ba cô con dâu nhìn trứng vịt tới sáng mắt.

Lục Hương cũng không để họ làm không, cho họ hai mươi cái trứng vịt to.

Tối đó nhà họ Phó luộc năm cái trứng vịt, cắt vụn trứng trộn tương dầu.

Thấy mọi người ăn hưng phấn, Tiêu Thái Liên nói: “Lục Hương chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá khách sáo rồi!”

Lúc bà đi còn đặc biệt để cho Lục Hương năm tệ, không thể cứ chiếm tiện nghi của người ta được.

Qua lại như vậy, ngược lại càng thân cận hơn khi sống cùng nhau.



Chớp mắt đã hai năm qua đi.

Xưởng của Phó Cầm Huy đã đi vào quỹ đạo, sản phẩm bán đi khắp cả nước. Thêm cả hương vị quả thực rất ngon, làm mồi nhắm hay là ăn vặt đều không tồi.

Ba lần mở rộng xưởng, bây giờ đã có hai trăm công nhân, là xưởng tư nhân, quy mô này không nhỏ.

Từ sau khi Phó Cầm Huy bận rộn lên, Lục Hương rất ít khi ra ngoài. Đợt trước còn có đại hội tuyên dương trong huyện, trưởng thôn muốn để Lục Hương đi.

Bị Lục Hương từ chối, Phó Cầm Huy ở bên ngoài họp hành, nếu cô cũng ra ngoài, chỉ để lại đứa con trai hai tuổi rưỡi ở nhà, cô thực sự không yên tâm.

Cho nên để người khác đi.

Bây giờ Tiểu Tích Niên đã sắp ba tuổi, chạy rất lưu loát, vẫn là đứa bé đáng yêu bảnh bao đó.

Cũng không biết là giống ai, chỉ cần nhìn thấy Lục Hương là làm nũng, xa xa chạy tới, vùi đầu vào trong lòng mẹ.

Phần lớn trẻ con trong thôn đều giống như lăn trong bùn.

Tiểu Tích Niên lại rất thích sạch sẽ, mỗi ngày đều phải mặc đồ mới, hơn nữa các anh trai ở nhà bà nội đều rất sủng cậu bé. Đứa bé trông mềm mại, lăn tăn nghịch ngợm khắp chốn.

Tiểu Tích Niên lại lần nữa chạy tới.

Lục Hương ôm con hỏi: “Sao lại chạy đầm đìa mồ hôi thế này?”

Tiểu Tích Niên bi bô nói: “Con bắt gà con với các anh.”

Lục Hương nói: “Con đó…” Gà linh hoạt như thế đâu có thể để chúng bắt được.

Quả nhiên không bắt được gà, ngược lại trên người rất bẩn.

Tiểu Tích Niên đại khái là cảm nhận được Lục Hương không vui, cơ thể mũm mĩm ra sức chui vào lòng cô: “Mẹ, lần sau con không đi nữa.” Làm vậy để trốn tránh màn răn dạy của Lục Hương.

Chiêu này vẫn rất hữu dụng.

Tiểu Tích Niên vừa thấy Lục Hương không mắng cậu, liền vui vẻ, bắt đầu nịnh: “Mẹ, mẹ xinh đẹp quá, con rất thích mẹ!”

Lục Hương nói: “Lời ngon tiếng ngọt, bắt chước ai vậy?” Cha cậu không có như thế.

Tiểu Tích Niên nói: “Con gái đều thích nghe lời hay, mẹ cũng là con gái.”

Lục Hương ôm con trai sang một bên: “Đừng ở đây lấy lòng mẹ, mau đi thay đồ ra tự giặt.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 186: Chương 186



Tiểu Tích Niên vốn không biết giặt đồ, chỉ thay đồ ra, bỏ vào trong chậu nước, học theo dáng vẻ của người lớn làm này làm kia, giống như chơi.

Lục Hương cũng biết cậu không phải đang giặt đồ, nhưng cô cũng chỉ muốn bồi dưỡng năng lực tự làm việc của Tích Niên từ nhỏ thôi.

Bây giờ đều sủng cậu, sau này nếu nuôi ra một đứa trẻ ngang tàng thì phải làm sao?

Lục Hương đều bảo cậu tự làm chuyện của mình.

Vào lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng xe ô tô bên ngoài.

Thằng nhóc lập tức ném đồ trong chậu, chạy ra ngoài, nhìn thấy một người đàn ông bảnh bao từ trên xe đi xuống, Tiểu Tích Niên lập tức hét to: “Cha!”

Lục Hương không nhìn cũng biết là Phó Cầm Huy về.

Quả nhiên Phó Cầm Huy quay về sau cuộc họp ở tỉnh, là nhà doanh nghiệp ưu tú đại biểu, anh còn gặp một số lãnh đạo và một số xưởng trưởng khác. Lần này tổng cộng đi ba ngày, cộng thêm hai ngày đường, tổng cộng năm ngày.

Bình thường tham gia hội nghị quan trọng như thế này, quay về sẽ ăn chút đồ ở nhà ăn nhỏ trong huyện.

Nhưng Lục Hương thấy anh về sớm hơn thời gian dự kiến, liền biết chắc chắn anh không ăn cơm ở huyện.

Mỗi lần anh đi xa đều sẽ ngay lập tức về nhà.

Hai năm nay, sau khi Phó Cầm Huy làm xưởng trưởng, khí chất càng thêm trầm ổn.

Bản thân anh vốn đã điển trai, cộng thêm tôi luyện, khí chất cũng khác hẳn, người cũng trở nên có tinh thần hơn.

Bây giờ nói năng thận trọng, đeo một cặp kính không độ, trông thật sự có vài phần tinh anh.

Lục Hương còn cố gắng sửa soạn cho anh, đặt may cho anh các loại tây trang, quần dài thẳng tắp, giày da bóng loáng, kiểu tóc đơn giản tinh xảo, trông giống như tinh anh nước ngoài.

Phó Cầm Huy vừa xuống xe, xe trực tiếp lái đi.

Mỗi lần Phó Cầm Huy về đều trở thành tiêu điểm trong thôn. Dù sao anh là xưởng trưởng, trong thôn có không ít người đều muốn vào xưởng của Phó Cầm Huy, càng thêm cung kính anh.

Phó Cầm Huy nhìn thấy Lục Hương, hầu kết chuyển động, nói: “Nhớ em rồi!” Nói xong trực tiếp ôm Lục Hương từ phía sau.

Năm ngày không gặp, đối với anh mà nói đã rất dài rồi.

Từ sau khi kết hôn, trong lòng anh có ràng buộc, quá lâu không về nhà, còn có một cảm giác ấm ức khó hiểu, ôm chặt eo Lục Hương.

Họ ở trong sân, dễ bị người khác nhìn thấy, Lục Hương nhẹ nhàng vỗ tay anh một cái: “Được rồi!”

Cho dù là ở nhà mình cũng không thể lôi lôi kéo kéo, bị người khác nhìn thấy cũng không hay.

Bảo Phó Cầm Huy mau đi thay đồ, đây là đồ mặc ở ngoài, ở trong thôn trông có hơi quá chính thức, không phù hợp.

Anh thay một bộ đồ bình thường.

Đều giống với người khác, nhưng Phó Cầm Huy đẹp trai, mặc vào trông lại khác.

Lục Hương nói: “Trong nồi có màn thầu và thịt kho!” Thịt kho này là thịt cô làm lần trước, rất ngon, bên trong đặc biệt bỏ thêm trứng cút, ăn không ngấy.

Vừa hay kẹp màn thầu ăn, ngay cả Tiểu Tích Niên cũng có thể ăn hết một cái.

Phó Cầm Huy nói: “Anh chỉ thèm khẩu vị này!” Ra ngoài cho dù ăn sơn hào hải vị, cũng không bằng Lục Hương tùy ý nấu chút mì.

Lục Hương nhìn anh ra ngoài một chuyến đã gầy đi nhiều, nói: “Cái tật kén ăn này của anh thật sự nên sửa đi.” Trước đây lúc Lục Hương không bận còn sẽ đưa cơm cho anh.

Sau đó phát hiện thà rằng không đưa cơm, sau khi anh ăn quen rồi, không ăn cơm người khác nấu.

Phó Cầm Huy là kiểu người không mập, dáng người của anh vốn rất tiêu chuẩn, gầy thêm khiến Lục Hương rất xót.

Phó Cầm Huy dỗ dành Lục Hương vào nhà, muốn tặng quà cho cô.

Lục Hương đi vào, còn chưa thấy bóng dáng quà đâu, đã bị anh ôm lên giường, hôn lên má Lục Hương một cái, chỉ cảm thấy có thể ở bên cạnh vợ chính là hạnh phúc to lớn nhất.

Lục Hương nói: “Tích Niên giống anh, dính người như vậy.”

Đều nói xa cách nhớ nhung, nhưng họ mới tách nhau năm ngày, cũng không tính là gì.

Phó Cầm Huy nói: “Năm ngày đó, đã đủ dài rồi, em có nhớ anh không?”

Lục Hương nói không.

Phó Cầm Huy lại không thỏa mãn, ôm chặt Lục Hương, khống chế người vào trong lòng mình, ánh mắt thâm tình, mang theo một chút trêu đùa.

Má Lục Hương đỏ lên, đây là ban ngày, bây giờ nếu không ngăn anh lại, anh chắc chắn sẽ làm chuyện quá đáng hơn.

Phó Cầm Huy thấy dáng vẻ này của cô, cưỡng ép nhớ nhung đối với Lục Hương trong lòng, nói: “Thôi, tạm thời tha cho em.”

Sau đó cầm một sợi dây chuyền vàng, mặt dây chuyền rất tinh xảo, mỗi lần đi xa Phó Cầm Huy đều sẽ mua một món quà nhỏ cho cô. Dạo này nghiệp vụ nhiều hơn một chút, dây chuyền vàng mà Lục Hương nhận được đã không đựng hết trong chiếc hộp nhỏ nữa.

Phó Cầm Huy nói: “Tích Niên có bắt nạt em không?”

Lục Hương nói không có.

Phó Cầm Huy nói: “Con trai thì nghịch hơn chút, nếu nó bắt nạt em, trực tiếp nói với anh, anh đi đánh nó!”

Anh cũng biết con trai mình dẻo miệng, là quả vui vẻ của tất cả mọi người, rất ít khi khiến Lục Hương tức giận.

Nhưng anh thường vắng nhà, sợ thằng nhóc này lách luật.

Hai người đã lâu không gặp, có vô số lời muốn nói, còn chưa đợi họ nói chuyện đã nghe phát thanh trong thôn mời tất cả mọi người tới bãi đập lúa họp.

Bình thường dùng loa phát thanh đều là chuyện lớn.

Lục Hương là cán bộ thôn, dĩ nhiên cô phải xông lên tiền phương. Lập tức bật dậy, lại phát hiện áo của mình đã mở ra rồi. Năng lực c.ởi đồ người khác của Phó Cầm Huy tốt hơn trước đây. Lục Hương lườm anh một cái: “Không được làm loạn!”

Sau đó thay đồ, dùng nước lạnh rửa mặt, che đi vết ửng đỏ trên mặt mới ra ngoài.

Phó Cầm Huy vừa ra ngoài vừa hay nhìn thấy con trai nghịch nước, khắp sân đều là vết nước. Vừa vươn tay, Tích Niên gọi một tiếng cha, sau đó Phó Cầm Huy bế con trai lên vai, bảo con trai cưỡi lên cổ anh, dẫn cậu cùng ra ngoài.

Trong thôn chỉ có cha mẹ sủng con nhất mới làm như vậy.

Tích Niên cũng rất hưng phấn, dùng tay ôm chặt vai của cha.

Ba người họ cùng ra ngoài. Người nam điển trai, người nữ xinh đẹp, con đáng yêu, ra ngoài lập tức được người cả thôn khen.

Trong thôn, gia đình ba người họ đẹp nhất, cho dù mặc vải thô cũng đẹp.

Rất nhanh đã tới ngoài thôn, trưởng thôn đứng ở vị trí cao nhất nói với mọi người: “Các đồng chí, tôi có một chuyện quan trọng muốn tuyên bố.”

Lục Hương giống như ý thức được gì đó, có hơi căng thẳng.

Mỗi lần thời cục lớn thay đổi, đối với người dân bình thường mà nói, đều là một sự thay đổi kinh thiên động địa.

Bây giờ là năm 83, chính là thời điểm mấu chốt.

Trưởng thôn nhìn xuống dưới bãi đập lúa, già có trẻ có, trong lòng cảm khái vạn phần.

Hai năm qua, thôn của họ mạnh hơn trước rất nhiều, từ sau khi làm lều rau, cả thôn mỗi năm ngoài điểm công còn có thể chia được bảy tám trăm tệ.

Đối với thôn dân mà nói, đây quả thực là số tiền từ trên trời rơi xuống.

Sau khi có tiền, mọi người mua xe đạp, tinh khí thần đều khác trước. Trưởng thôn cũng rất kiêu ngạo, dưới sự dẫn dắt của mình, người trong thôn có thể sống cuộc sống tốt đẹp.

Chỉ là đó đều là quá khứ, sau này như thế nào ông ta cũng không biết.

Trưởng thôn nói: “Quốc gia có thông báo, sau này chia đất tới từng hộ!”

Tay của Lục Hương nắm chặt lại, quả nhiên là chuyện này. Năm 83 chính là bước ngoặt lịch sử.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thế này là có ý gì?

Cũng có người biết có nghĩa là gì, nhưng không dám tin.

“Trưởng thôn, điều này đồng nghĩa?”

Trưởng thôn nói: “Chính là chia đất cho các người. Sau này người lười kiếm ít, người siêng kiếm nhiều, không ăn cơm tập thể nữa, tập thể sắp giải tán rồi.”

Lời này vừa dứt, có người vui có người sầu.

Người siêng năng, nhân khẩu trong nhà nhiều dĩ nhiên vui. Bất luận chia thế nào, họ cũng kiếm được tiền.

Nhưng một số người bảo thủ lại rất sợ hãi thay đổi: “Vì sao phải giải tán chứ? Tôi cảm thấy bây giờ rất tốt!”

“Chúng ta có thể không giải tán hay không!”

“Đúng vậy, đoàn kết chính là sức mạnh, một cây đũa dễ bị người ta bẻ gãy, một bó đũa thì sẽ không bị bẻ gãy, trưởng thôn.”

“Ông xem người bên ngoài ngưỡng mộ chúng ta biết mấy, thôn chúng ta vừa có máy kéo vừa có ruộng đất!”

Nói tới máy kéo, cũng có người có tâm tư nhỏ: “Đúng vậy, đất có thể chia, công cụ chia kiểu gì? Không chỉ là máy kéo, còn có nguồn lợi ba phần ở chuồng heo nhà họ Lục.”

Những thứ này ở trong thôn đều nằm trong lòng mọi người.

Bình thường đều là của chung cũng không suy nghĩ, bây giờ tài sản công biến thành tài sản tư, dĩ nhiên phải tính toán rõ ràng.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 187: Chương 187



“Đúng vậy, còn có lều rau củ nữa!”

Lợi nhuận của lều rau củ này mọi người đều biết rõ, bây giờ nếu đã biến thành tài sản riêng, ai làm lều rau, không phải người đó sẽ kiếm bộn sao?

Chuyện này trưởng thôn cũng đã mất rất nhiều thời gian để tiêu hóa.

Trưởng thôn nói: “Ruộng dựa theo nhân khẩu để chia, mỗi người đều có!”

Thôn dân nghe vậy: “Chia đều, nếu chia trúng đất xấu thì phải làm sao?”

Thu hoạch giữa đất tốt và đất xấu khác biệt rất lớn.

Trưởng thôn nói: “Nếu chia trúng đất xấu, sẽ bù thêm một số thứ khác cho mọi người.”

“Vậy lều rau củ quả thì sao?”

Trưởng thôn nói: “Sau này lều rau củ quả này giải tán toàn bộ. Mọi người có thể tự dựng lều, chuyện sau này thì tự mình quyết định, muốn làm ruộng thì làm, muốn trồng rau thì trồng, các giáo sư cũng đều đi hết!”

Mọi người vốn còn đang nghĩ lều rau củ sẽ quy về ai, nghe nói các giáo sư sẽ giải tán, trong lòng lập tức mất tự tin: “Vì sao họ lại đi? Là chúng ta làm sai rồi sao?”

Trong lòng tất cả mọi người căng thẳng và lo lắng.

Trưởng thôn nói: “Không phải là bởi vì chúng ta, các giáo sư phải chuyển đi rồi, nghe nói cũng bắt đầu gây trồng riêng rồi!” Mô thức hợp tác trước đây dần giải tán, họ sản xuất, buôn bán đều tách lẻ.

Trưởng thôn có hơi tiếc: “Nghe lãnh đạo huyện nói, những kinh nghiệm dựng lều này và một số giống cũng phát cho các thôn khác!” Trong đó tài liệu trồng rau rất chi tiết, chỉ cần dựa theo làm đều có thể làm ra.

Lời này quả thực là bắn một giọt nước vào trong chảo dầu. Đây là lều rau, là thứ kiếm tiền chính nhất, họ đã giữ bí mật hai năm mới làm ra quy mô này. Nếu phổ biến khắp nơi còn có thể bán được cái giá này sao?

Trưởng thôn nói: “Khi thời cục tới, các người chắn nổi sao? Mặc kệ như thế nào, dù sao chúng ta cũng nhiều kinh nghiệm hơn người khác hai năm, cùng lắm bán rẻ một chút, chung quy sẽ không lỗ vốn!”

Người già trong thôn nói: “Làm tập thể nhiều năm như vậy, tổ chức mặc kệ chúng tôi, chúng tôi sợ!” Giống như người tới tuổi trung niên lại mất đi nhà vậy.

Trưởng thôn nói: “Cái này cũng hết cách, thôn nào cũng phải chỉnh sửa, sau này sẽ tốt hơn!” Ông ta nói lời này, nhưng trong lòng cũng không có tự tin.

Trưởng thôn không cho người khác thời gian phản ứng, nói: “Tất cả cán bộ thôn tới ủy ban thôn họp, cố gắng sắp xếp một chút, chia đất như thế nào, hôm nay sẽ chia xuống.”

Chuyện này nếu đã bắt đầu thì phải nhanh chóng dứt khoát.

Lục Hương đồng ý, lập tức bận rộn lên.

Rất nhiều thứ của tập thể đều phải kiểm kê, Lục Hương đưa ra một ỷ tưởng cho trưởng thôn.

Giải quyết vấn đề lớn nhất giúp trưởng thôn.

Qua một lúc, các cán bộ thôn đều đi ra, tiếng thảo luận bên ngoài vẫn còn náo nhiệt.

Trưởng thôn dẫn mấy cụ già quyền uy nhất thôn đi vẽ đất.

Trưởng thôn vẫn rất công chính, cộng thêm có trưởng bối trong thôn, mọi người cũng không có ý kiến gì quá lớn.

Ruộng đất đều chia đều, Lục Hương, Phó Cầm Huy và Tiểu Tích Niên cũng được chia đất.

Nhân khẩu càng nhiều càng chiếm hời, giống như nhà họ Phó, được chia nhiều hơn.

Lục Hương nói mình cũng không làm ruộng, số đất này đều giao cho mẹ chồng làm!

Mẹ chồng lập tức cười nói: “Vậy được, mẹ đưa con tiền thuê.” Chung quy là đủ chi tiêu một năm của họ.

Chia đất rất nhanh, tiếp theo chính là khâu quan trọng nhất.

Thứ mọi người muốn nhất chính là cổ phần ba phần của chuồng heo, nông cụ và máy kéo.

Trưởng thôn nói: “Những thứ này trong thôn đấu giá, chỉ nhận tiền không nhận người, không có chuyện ghi nợ, bán ra tiền chia cho thôn.” May mà Lục Hương đưa ra ý tưởng này cho trưởng thôn.

Nói như vậy trong lòng mọi người hơi ổn định, cảm thấy rất công bằng.

Bây giờ đã xuất hiện biến hóa to lớn trong chính sách, thôn dân đều có hơi không vững tâm.

Rõ ràng đã thông báo xong, cũng chia đất rồi, có thể về nhà, nhưng tất cả mọi người đều không đi, sau này ruộng chính là của nhà mình, có người vui, cũng có người thất vọng mất mát.

Thôn dân thấy gia đình ba người Lục Hương đều ở đây, vội vàng chặn Lục Hương lại hỏi: “Ruộng nhà các cô cho mẹ chồng cô làm, vậy cô phải làm sao?”

Lục Hương nói: “Tôi có thể sẽ vào huyện mở một cửa hàng.” Vừa nãy cô đến chỗ trưởng thôn và chủ nhiệm phụ nữ từ chức rồi, hai người cũng không khuyên ngăn cô.

Mọi người nghe xong đều có thể hiểu được, Lục Hương là người có bản lĩnh, trước đây không cho phép lưu động tới lui chỉ có thể ở trong thôn.

Bây giờ chia ruộng tới từng hộ, tự chịu trách nhiệm lãi lỗ, nghe nói cũng có thể buôn bán nhỏ, cô liền có dự định khác.

Vừa hay Lục Hương có nhà mặt tiền ở trong huyện, người kia không thuê nữa. Lục Hương định sửa sang lại nơi đó, sau này mở một cửa hàng nhỏ.

Dì Hồng ở bên cạnh thở dài một hơi, muốn bảo Lục Hương cho bà ấy chút ý kiến: “Vậy cháu nói, dì làm ruộng hay là làm lều đây.”

Lều quy mô lớn nhất trong thôn trước đây đã bị phân giải, sau này muốn lều thì phải tự dựng.

Dựng lều đơn giản, nhưng trồng gì lại đòi hỏi học vấn rất cao.

Nếu mọi người đều đổ xô đi trồng, cho dù năng suất cao cũng không kiếm được tiền. Nhưng chuyện này khó nói, lẽ nào còn có thể mình trồng không cho người khác trồng?

Lục Hương nói với dì Hồng: “Hay là dì trồng rau xanh, lúc cháu kinh doanh sẽ nhập từ chỗ dì.”

Gia đình dì Hồng đều rất cần cù, giỏi giang, nghe nói còn rất biết chăm sóc rau.

Lục Hương nói xong, dì Hồng lập tức đồng ý: “Được, nếu cháu cần dùng thì dì trồng cho cháu.”

Lời vừa dứt, người bên cạnh truyền tới ánh mắt ngưỡng mộ, bà ấy còn chưa trồng rau, đã tìm được người mua trước rồi.

Thím mập bên cạnh vội vàng nói: “Vậy cháu còn thiếu cái gì, xem thử thím còn có thể trồng gì?”

Lục Hương nói: “Cháu còn thiếu nấm.” Trước đây trong thôn họ từng trồng nấm, nhưng lần đầu tiên trồng không có kinh nghiệm, không được tốt lắm, sau đó không làm nữa.

Thím mập nghe nói Lục Hương cần nấm, lập tức nói được: “Cháu đợi đó, thím nhất định trồng nấm cho cháu!” Đây không phải là mở ra lối riêng sao?

Lục Hương vừa nói xong, những người khác cũng xúm lại, ra sức hỏi cô: “Vậy thím trồng gì?”

“Dì thì sao?”

Lục Hương nói: “Cái này phải xem bản thân mọi người rồi, nếu là rau củ bình thường, sau này vẫn có khách.” Sau đó phân tích tỉ mỉ cho mọi người.

Dù sao thôn của họ cũng đã tích lũy nhiều khách hàng như thế, bây giờ không làm tập thể nữa, chẳng qua chỉ là từ thôn chuyển dịch sang cá nhân, những cái này đều là tài nguyên, tốt hơn bắt đầu từ con số không giống người khác.

Người xung quanh nghe cô nói như vậy lập tức vui mừng: “Lục Hương nói một cái tôi liền hiểu ngay!”

Người người đều thèm thuồng lều rau, định vừa làm ruộng, vừa làm lều trồng rau củ quả.

Kết hợp như vậy, vừa có rau vừa có lương thực, hoàn mỹ.

Vừa mới đấu giá, công cụ đều bị chốt sạch, máy kéo quy về của chung, sau này muốn dùng thì thuê mượn với thôn, bỏ ra chút tiền đủ tiền nhiên liệu là được. Như vậy mọi người đều tiện.

Cha mẹ Lục Hương lấy lại ba phần cổ phần ở chuồng heo về. Giá bà đưa ra cao nhất, bỏ ra một nghìn rưỡi.

Nếu cố gắng làm, một năm có thể kiếm ra được.

Trong thôn còn có người hỏi: “Có thể mở trại nuôi gà không?”

Từ khi trong thôn vừa làm lều, vừa nuôi heo, ngày nào mọi người cũng trông ngóng, đầu óc cũng linh hoạt hẳn.

Thấy heo liền học một biết mười, nghĩ tới nuôi gà.

Trưởng thôn nói: “Có thể đi hỏi giúp anh, có lẽ vấn đề không lớn!” Nghe trưởng thôn nói như vậy, những người khác cũng có hơi động lòng. Nhà nào cũng từng nuôi gà rồi.

Cũng có người muốn nuôi heo, nhưng bị người khác thức tỉnh: “Anh nuôi heo rồi bán kiểu gì? Cha mẹ Lục Hương người ta có trại heo làm hậu đài, chúng ta đừng làm nữa, nuôi gia súc lớn như thế, nếu làm không tốt, vậy đốt nhiều tiền như vậy rất phí!”

Nghe vậy, mọi người cũng cảm thấy có lý, dần từ bỏ.

Lục Hương cùng Phó Cầm Huy và Tích Niên về nhà.

Tới trưa, Tiểu Tích Niên cũng buồn ngủ, nằm trong lòng cha, được Phó Cầm Huy bế rất vững chãi, về nhà, đặt Tiểu Tích Niên lên giường, thấy con ngủ say mới ra ngoài.

Phó Cầm Huy theo Lục Hương về phòng, nói với cô: “Em muốn vào huyện?” Vừa nãy nhiều người, muốn hỏi lại sợ không tiện.

Bây giờ không có ai, thích hợp cho hai vợ chồng nói chuyện.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 188: Chương 188



Lục Hương gật đầu: “Ừm.”

Phó Cầm Huy đã đứng vững chân ở huyện, sớm nên vào huyện ở.

Trước đây không tiện, để tránh cho hai vợ chồng mỗi người mỗi nơi, không ai nhắc tới chuyện này. Bây giờ Lục Hương cũng từ chức rồi, vừa hay có thời gian vào trong huyện sống cùng Phó Cầm Huy.

Phó Cầm Huy nhận được câu trả lời chắc chắn của vợ, rất vui: “Vậy được, sau này chúng ta sống ở huyện.”

Anh ở bên ngoài họp, mở mang nhiều thứ, sự thay đổi chóng mặt ở bên ngoài mang tới đả kích rất mạnh cho anh. Vẫn phải đi đến nơi to lớn hơn mới được, thay đổi quá nhanh rồi.

Lục Hương nói: “Nhưng làm sao nói với mẹ chúng ta?” Chủ yếu Lục Hương lo lắng về mẹ chồng.

Tay của Phó Cầm Huy nhẹ nhàng ôm eo Lục Hương, nói: “Buổi tối anh đi nói với mẹ.”



Tới tối, gia đình ba người họ đến nhà tổ nhà họ Phó ăn cơm. Mỗi người trong sân đều nói chuyện ruộng đất mới chia.

Vừa nhìn thấy nhà Phó Cầm Huy tới, Tiêu Thái Liên lấy kẹo cho Tích Niên, tươi cười: “Các con quay về rồi, vừa đúng lúc!”

Nhà họ Phó đông nhân khẩu, đất được chia cũng nhiều. Lúc bốc thăm may mắn, chia được đất tốt nhất thôn.

Khiến cả nhà vui vô cùng, đất nhà mình thật sự nhìn mãi không chán, nếu không phải trời tối về nhà nấu cơm, bây giờ còn ở ngoài ruộng.

Tiêu Thái Liên nói: “Con thấy đất của nhà chúng ta chưa? Mười dặm xung quanh cũng chỉ có đất nhà chúng ta là tốt nhất!”

Chị ba Phó ở bên cạnh cười nói: “Ha, em xem mẹ chúng ta vui cỡ nào, đã vui cả một chiều rồi.”

Lục Hương thấy trong nhà còn chưa nấu cơm, cô chủ động xung phong nấu thịt heo hầm cải trắng.

Cả nhà vừa nghe nói Lục Hương muốn nấu cơm, bọn trẻ con đều xúm lại, Tiêu Thái Liên ở bên cạnh cười nói: “Tới xem xem, đứa nào cũng giống như mèo thèm ăn.”

Đều biết Lục Hương nấu ăn ngon, đã lâu chưa ăn rồi! Vừa nhìn thấy cô nấu ăn, vui giống như đón Tết vậy.

Mấy chị dâu thấy vậy, vội vàng vo gạo nấu cơm. Mỗi lần Lục Hương xuống bếp, đều nấu cơm nhiều gấp đôi bình thường, đã quen rồi! Nếu không không đủ ăn.

Chẳng mấy chốc, mùi thơm đã tỏa ra.

Lục Hương nấu rất nhanh, sau khi cô nấu xong, bưng thức ăn lên bàn.

Nhà họ Phó đông người, người lớn một bàn, trẻ con một bàn. Những hai chậu thịt heo hầm cải trắng to, người lớn vừa nói bắt đầu ăn, mọi người liền giành nhau.

Ngay cả Tích Niên nhỏ nhất cũng ăn từng miếng to, về chuyện ăn cơm, cậu bé chưa từng để người lớn bận lòng.

Đợi ăn cơm xong, Phó Cầm Huy muốn tìm mẹ nói chuyện chuyển vào huyện, còn chưa lên tiếng, Tiêu Thái Liên đã nói trước: “Thằng tư, các con khoan đi vội, đợi lát nữa mẹ có chuyện muốn nói!”

Chỉ thấy Tiêu Thái Liên thần thần bí bí, gọi người lớn vào trong phòng hết.

Tiêu Thái Liên nói: “Trước đây trong thôn đều sống cuộc sống tập thể, mọi người đều như vậy, cũng thôi! Bây giờ đã khác, mẹ muốn ra riêng, các con nghĩ thế nào?”

Nghe vậy, tất cả mọi người ngây ngốc.

Bất luận con dâu hay con trai có mặt ở đây đều sững sốt.

Họ biết rõ Tiêu Thái Liên là người thích cả nhà ở cùng nhau nhất, không ngờ có thể nghe thấy lời ra riêng này từ trong miệng bà.

Tiêu Thái Liên thấy mọi người đều ngơ ra, lập tức nói: “Các con đều lớn rồi, ai làm phần người nấy, ra riêng tiện hơn.”

Trước đây Phó Cầm Huy cho công việc cho thằng cả, thằng hai thằng ba đều có chút ý kiến.

Bây giờ đã chia đất, rất nhiều khoản trong nhà nếu không tính rõ, sau này sẽ thành mối họa ngầm.

Từ khi Lục Hương bọn họ chuyển ra ngoài sống, Tiêu Thái Liên phát hiện dường như cũng được, ra riêng cũng không phải không còn qua lại nữa.

Con cái đều phải độc lập, sớm muộn cũng phải tách ra, chi bằng tách sớm một chút.

Tiêu Thái Liên nói chuyện này quá đường đột, trước đây chưa ai nói tới chuyện này, mọi người không hiểu được lòng của bà.

Anh cả Phó và chị dâu nói: “Mẹ, rốt cuộc sao vậy, là chúng con chọc mẹ giận rồi sao?”

Anh hai anh ba cũng vội vàng bày tỏ thái độ.

Tiêu Thái Liên lập tức đưa tay ngăn lại: “Các con không có ai khiến mẹ giận cả, đây là suy nghĩ của bản thân mẹ, hơn nữa cũng không phải mới nghĩ ngày một ngày hai.”

Ngừng lại một chút, Tiêu Thái Liên lại nói: “Trong thôn sắp xây nhà. Nhà chúng ta nhiều trẻ con, sắp không đủ chỗ ở rồi!”

Giống như bây giờ trẻ con nhiều, đều không thể có phòng riêng của mình, còn phải túm tụm lại ở, có đứa ở với cha mẹ, người lớn trẻ nhỏ, cũng không tiện.

Giống như con trai cả của anh cả đã sắp mười lăm rồi, dựa theo tuổi trong thôn, qua hai ba năm nữa là có thể kết hôn rồi.

Nhưng kết hôn xong sẽ ở đâu? Những điều này đều là vấn đề hiện tại, không thể làm như không thấy không biết.

Tiêu Thái Liên nói: “Mẹ nghĩ như thế này, ai ở cùng với mẹ, căn nhà này sẽ thuộc về người đó.”

Nhà của nhà họ Phó là căn nhà tốt trong thôn, bây giờ muốn xây to như vậy, ít nhất cũng một nghìn hai.

Bây giờ gạch ngói đều tăng giá, muốn xây nhà cũng không rẻ.

Quả nhiên Tiêu Thái Liên đã suy nghĩ rất lâu, nói: “Ai chuyển ra ngoài xây nhà, mẹ chi tiền!” Lời này tuôn ra, mọi người liền có hơi rung động.

Trong tay bà có tiền, những năm qua kinh doanh cổ vịt, trong tay có không ít tiền.

Từ khi nhà xưởng của Phó Cầm Huy phất lên, Lục Hương cũng chuyển ba phần cổ phần cổ vịt ở cung tiêu xã của mình cho bà, cô cũng không làm việc, không nhận số tiền này.

Tiền này cho bà, không ai nói được gì.

Tiêu Thái Liên có được phần hiếu kính này, trong tay có chút tài sản, con trai con dâu đều biết, nhưng không ai dám ngấp nghé.

Trước đây thấy Tiêu Thái Liên im lặng, không ngờ là đang dồn trữ cho điều to tát hơn.

Tiêu Thái Liên nói: “Các con phải nghiên cứu một chút, đương nhiên nhà này cao nhất không thể quá tám trăm, nếu vượt quá, các con tự bù!” Trong tay họ cũng có tiền.

Tám trăm cũng có thể xây được một căn nhà nhỏ hai tới ba phòng rồi. Mấu chốt là nhà mới lộng lẫy.

Nếu lấy thêm hai trăm nữa, còn có thể có cái sân lớn trước và sau, vậy thì càng lộng lẫy hơn.

Mọi người nghe vậy cũng biết là bà đã quyết tâm, nếu như vậy thì phải nghiêm túc nghiên cứu một chút.

Tiêu Thái Liên nói: “Còn có ruộng đất, đất là một mảnh liền, cách nghĩ của mẹ là giao đất cho một người làm, dựa theo tình hình, hoặc đưa tiền thuê, hoặc đưa lương thực. Các con tự thương lượng.”

Tiêu Thái Liên dứt lời, mọi người lập tức nhìn sang, đều không màng tự thương lượng nữa, muốn một hơi nghe hết.

Tiêu Thái Liên nói: “Thằng cả có công việc, thằng hai thằng ba hai đứa thương lượng một chút, ai làm ruộng?”

Chị ba Phó hỏi: “Vậy không làm ruộng, dư ra một người làm gì?”

Tiêu Thái Liên nói: “Mấy hôm trước mẹ đã nói với thằng tư rồi, nhờ nó sắp xếp cho một công việc.”

Phó Cầm Huy gật đầu nói: “Mẹ đã nói với em rồi, em có thể sắp xếp vào làm việc ở xưởng lò xo.” Bây giờ anh là xưởng trưởng, mối quan hệ bên ngoài rộng hơn. Làm ở xưởng lò xò hai năm một tháng cũng hơn ba mươi tệ. Lễ tết còn phát quà.

Tiêu Thái Liên nói: “Bốn đứa các con đều là cùng một mẹ, bất luận làm gì đều phải hòa thuận. Cho dù ra riêng cũng là người nhà, nếu ai ra riêng liền không nhận mẹ không nhận anh em, mẹ là người đầu tiên không đồng ý.”

Mọi người vội nói: “Sao có thể chứ!”

Anh ba Phó nói: “Mẹ, mẹ lo chuyện không đâu.”

Mấy chị dâu cũng mỗi người một tâm tư, đều cảm thấy sắp xếp như vậy không tồi, làm ruộng có thể kiếm được tiền, vào huyện có việc làm, hoặc vẻ vang bên ngoài, hoặc là thiết thực bên trong.

Cuối cùng bàn bạc nửa tiếng, anh hai đến xưởng lò xo làm việc, anh ba ở nhà làm ruộng. Anh cả anh hai mua nhà. Anh ba sống cùng với mẹ.

Mọi người quyết định xong, không còn vấn đề gì nữa, Tiêu Thái Liên trực tiếp lấy ra ba phong bì bỏ, đưa cho anh cả và anh hai, nói: “Ở đây là tám trăm tệ, các con dùng mua nhà.”

Chị cả và chị hai đều tới tìm Lục Hương: “Tám trăm có thể mua nhà trong huyện không?” Dù sao thì có tiền mua ở đâu không phải mua. Ở trong thôn chi bằng vào huyện.

Lục Hương nói họ biết tám trăm có thể mua được nhà, chỉ là khu vực kém, không gian cũng chật hẹp. Nhưng họ vẫn rất hăng hái, định mấy hôm nữa sẽ cùng nhau ra ngoài xem nhà.

Tiêu Thái Liên lại lấy ra một phong bì đỏ: “Tám trăm tệ này là cho Phó Cầm Huy và Lục Hương, các con không có ý kiến chứ! Hai vợ chồng thằng tư cống hiến nhiều nhất cho gia đình.”

Tiêu Thái Liên sợ anh em bọn họ cách lòng, nói: “Nếu ai trong các con có ý kiến thì phải nói ra ngay, nếu ra ngoài nói lung tung, để mẹ nghe thấy, mẹ không để yên đâu.”

Chị cả nói: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá rồi, cho dù cho hết cho chú tư, chúng con cũng không oán không hờn, đều là người một nhà.”

Chị hai và chị ba cũng vội vàng bày tỏ thái độ.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 189: Chương 189



Tiêu Thái Liên thấy mọi người đều hòa thuận, hơi yên tâm, làm xong chuyện lớn nhất, tảng đá trong lòng cũng hạ xuống.

Phó Cầm Huy nói: “Mẹ, con với Lục Hương muốn chuyển vào huyện sống, công việc của con bận, có đôi lúc về nhà quá muộn, không tiện.”

Tiêu Thái Liên gật đầu nói: “Được, chuyển đi sớm cũng tốt.”

Ba anh trai khác ngưỡng mộ nhìn Phó Cầm Huy, lúc đầu ai có thể ngờ xưởng làm nửa năm cũng không kiếm được tiền. Đột nhiên phất lên, bây giờ đã kinh doanh khắp cả nước rồi.

Ngay cả lãnh đạo huyện cũng khen ngợi anh.

Chị ba Phó nhìn Lục hương, nói: “Trước đây chị nghe nói em muốn mở cửa hàng?” Hai vợ chồng nhà này tuấn tú xinh đẹp đã đành, sao còn có bản lĩnh như vậy.

Lục Hương nói: “Em định mở một tiệm ma lạt thang (một loại lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc)!”

Người có mặt ở đây chưa từng nghe nói tới ma lạt thang.

Chỉ có Lục Hương biết, ma lạt thang là món ăn vặt thịnh hành ba mươi năm sau.

Tuy mọi người không biết ma lạt thang là thứ gì. Nhưng vẫn rất tin tưởng Lục Hương.

Chị hai Phó nói: “Nếu không bận xuể thì nói, chị tới phụ!”

Lục Hương đồng ý.

Đợi khi họ nói xong tất cả mọi chuyện trở về nhà, đã là sau nửa đêm, Tích Niên đang ngủ ở trong phòng anh trai.

Phó Cầm Huy bồng Tích Niên đi về nhà. Trên đường Lục Hương nói với Phó Cầm Huy: “Mẹ sao vậy, nghĩ thoáng như vậy?”

Phó Cầm Huy nói: “Bà ấy sợ giống như những gia đình khác, cãi vã vì lợi ích.” Lần này chia đất là chuyện tốt, nhưng những gia đình đông người lại cãi vã rất dữ dội. Đều có những tâm tư nhỏ riêng, sợ anh em chiếm nhiều chút lợi ích của họ.

Chuyện này đoán chừng đã kích động Tiêu Thái Liên không nhỏ.

Lục Hương nói: “Người thông minh giống như mẹ vẫn rất ít!”

Phó Cầm Huy nghiêm túc nói: “Sao em không nói trước mặt bà ấy, nếu bà ấy nghe thấy em khen bà ấy, chắc chắn rất vui.”

Lục Hương nghe xong bật cười.

Ngày hôm sau, Tiểu Tích Niên thức dậy phát hiện mình ở trên giường cha mẹ. Từ sau khi cậu không uống sữa đêm, đã bắt đầu ngủ một mình rồi.

Cũng chỉ có thi thoảng mới có thể tới phòng mẹ làm nũng. Hôm nay được bồng tới trong lúc ngủ say, nhưng thằng bé không biết.

Vừa mở mắt, nhìn thấy cha mẹ đều ở bên cạnh, lập tức vui vẻ: “Mẹ!” Cậu bé bi bô nói, còn nũng nịu đòi Lục Hương thơm.

Cũng không biết vì sao con trai dính người như thế. Lục Hương không nhịn được, thơm lên má con trai, thằng bé cười khà khà.

Lục Hương nhìn con trai mình ở trong ngực, trong lòng tràn ngập nhu tình vô hạn, Phó Cầm Huy cũng ở trên giường, chốc thì nhìn vợ, chốc lại nhìn con trai.

Khi Tiểu Tích Niên vừa ngủ dậy, má đỏ ửng, nhưng con trai chẳng mấy chốc đã nghịch ngợm rồi. Cha mẹ ở hai bên, cậu ở giữa.

Tiểu Tích Niên lúc thì lăn tới bên này, lúc thì lăn tới bên kia, vui vẻ giống như một chú chuột đào đất.

Lục Hương nói: “Con trai, mẹ muốn nói với con một chuyện, sau này chúng ta vào huyện sống, được không?”

Cậu từ nhỏ đã lớn lên ở trong thôn, rong chơi khắp chốn cùng các anh trai.

Bảo cậu rời khỏi môi trường quen thuộc có thể sẽ không quá thích ứng, cho nên Lục Hương hỏi con trai một chút.

Tiểu Tích Niên ngẩng gương mặt xinh đẹp lên: “Con ở cùng mẹ, mẹ đi đâu con đi đó.”

Lục Hương ấm áp trong lòng, tiếp tục nói: “Nhưng theo mẹ thì không gặp được các anh nữa.”

Cậu bé bây giờ còn quá nhỏ, không quá hiểu được chia ly, cho nên Lục Hương ở bên cạnh nghiêm túc giải thích.

Tiểu Tích Niên có hơi rầu rĩ, tiếp tục bi bô nói: “Nhưng con cũng muốn ở với các anh.”

Phó Cầm Huy ở bên cạnh nói: “Sau này mỗi tuần chúng ta đều về tìm anh trai chơi, được không?”

Tiểu Tích Niên thích chơi với các anh, Lục Hương cũng từng nghĩ, có nên để con cho bà nội không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nỡ.

Để con nhỏ ở lại một hai ngày còn được, thời gian dài, cậu bé sẽ buồn.

Cậu bé nghe cha nói vậy, lập tức đồng ý.

Lục Hương thơm vào cái má bầu bĩnh của con trai, Tiểu Tích Niên lại bắt đầu làm nũng: “Mẹ, con thích mẹ nhất!”

Phó Cầm Huy không nhịn được: “Đồ nịnh hót.”

Có điều Tiểu Tích Niên thật sự rất biết dỗ dành Lục Hương, chẳng mấy chốc đã dỗ mẹ cậu tươi cười rạng rỡ.

Nếu đã quyết định chuyển đi, Lục Hương bắt đầu thu xếp, mang đi những thứ thường dùng trong nhà. Nhưng dự định mỗi tuần đều trở về, để con thích ứng một chút, cho nên vẫn phải để một ít quần áo, chăn đệm lại.

Con trai ở trên giường lăn qua lăn lại, Lục Hương nói với Phó Cầm Huy: “Đợi lát nữa em vào phố dọn dẹp tiệm một chút!”

Mặt tiền bên đó của họ có thể vừa buôn bán vừa ở được, bên trên làm một vách ngăn.

Leo lên cầu thang là có thể ngủ, bên dưới buôn bán. Mặt tiền xung quanh đều xây dựng như vậy, tiết kiệm không gian.

Bên trên có hơi giống như là giường trên tàu lửa, muốn ngồi thẳng người không dễ.

Phó Cầm Huy nói: “Chúng ta mua thêm một căn đi.” Một căn buôn bán, một căn mình ở.

Bây giờ Phó Cầm Huy rất có tiền, riêng năm ngoái đã chia được một vạn tệ.

Anh chưa từng rêu rao, bên ngoài chỉ biết anh nhận lương một trăm tệ một tháng, nhưng như thế đã đủ khiến người trong thôn giật mình rồi.

Hộ vạn tệ ở năm 83 rất trâu bò.

Tiền Lục Hương nhận được còn nhiều hơn Phó Cầm Huy, Lục Hương nhiều hơn hai mươi phần trăm, cho nên lấy được hai vạn. Cộng thêm thời gian qua luôn tích góp, tiền mẹ nuôi cho, trong tay Lục Hương tổng cộng có ba vạn sáu.

Trong tay hai người không thiếu tiền.

Lục Hương nghĩ ngợi: “Vậy mua thêm căn nữa!” Bây giờ khác với trước, muốn mua một căn nhà còn không nỡ.

Phó Cầm Huy nói: “Mua căn to một chút, miễn cho con trai chúng ta không có chỗ chạy.”

Tiểu Tích Niên lớn lên ở nông thôn, nông thôn rộng rãi, có thể tùy ý chạy nhảy. Trong huyện rất nhiều nhà không có sân.

Đừng thấy Phó Cầm Huy luôn hung dữ với con trai, thực ra anh cũng rất sủng Tiểu Tích Niên.

Lục Hương nói: “Được!” Hai người chỉ có một đứa con như vậy, đều rất chiều chuộng.

Lục Hương lấy ra hai mươi mấy viên kẹo trái cây cao cấp từ trong ngăn kéo, bên ngoài đều có giấy kẹo bắt mắt, là kẹo mà bọn trẻ trong thôn thích nhất.

Lục Hương cho hết cho Tiểu Tích Niên, nói với con trai: “Nhà chúng ta sắp chuyển đi rồi, con nghiêm túc tạm biệt với các bạn trong thôn, số kẹo này con chia cho các bạn được không?”

Tiểu Tích Niên mơ hồ gật đầu. Sau đó lại đòi một cái ôm mới lề mề xuống giường.

Phát hiện quần nhỏ của mình đã thay mới, đỏ mặt: “Con có thể tự thay.”

Phó Cầm Huy ở một bên không khỏi buồn cười. Con trai anh mới tí tuổi, được cha mẹ thay quần áo còn ngại.

Lục Hương dùng ngữ khí dỗ dành nói với con: “Tích Niên của chúng ta lợi hại nhất.” Con trai xấu hổ chạy đi.

Lục Hương nhìn bóng lưng con trai chạy đi, trên mặt còn mang theo nụ cười.

Phó Cầm Huy nói: “Chúng ta cùng đi mua nhà đi!” Vừa hay đã xin nghỉ rồi, tốt nhất tranh thủ làm thêm mấy việc.

Lục hương nghe vậy, gật đầu, rất nhanh họ đã ngồi xe buýt vào huyện.

Những năm qua, họ đã rất quen thuộc với huyện thành. Thời này không có môi giới bất động sản gì, muốn mua nhà thì phải dò hỏi khắp nơi.

Lục Hương nhìn một vòng, phát hiện đều không có căn mình thích.

Nói với Phó Cầm Huy: “Quả nhiên, lúc muốn mua luôn không mua được.” Nếu không muốn mua, còn có thể tình cờ gặp được căn mình thích.

Phó Cầm Huy đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đợi chút, anh tìm Lưu Bàng tới, ba chúng ta cùng xem.”

Lục Hương lập tức nói được.

Dù sao huyện thành là địa bàn của Lưu Bàng, anh ấy vẫn thân thuộc hơn Lục Hương bọn họ.

Phó Cầm Huy gọi điện thoại cho Lưu Bàng, chẳng mấy chốc, nhìn thấy có một chiếc xe ô tô dừng ở gần chỗ họ.

Bây giờ xưởng kiếm được tiền, Lưu Bàng cũng trở mình, trở thành tinh anh nhà giàu.

Anh ấy rất kiêu ngạo, trước đây ở giới phú nhị đại, anh ấy là người vô dụng nhất, bây giờ thoắt cái trở thành “con nhà người ta” khiến anh ấy sướng điên.

Lưu Bàng vừa nghe nói Lục Hương muốn mua nhà ở huyện, rất vui: “Hầy, tôi đã sớm bảo chị tới rồi.” Còn nói Lục Hương có năng lực quản lý, để cô làm lãnh đạo.
 
Back
Top Bottom