Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 160: Chương 160



Ngày hôm sau, sau khi đợi Phó Cầm Huy đi, Lục Hương mới vào trong huyện tìm tới người luyện kim.

Những thợ luyện kim này bình thường trông giống như rèn sắt, không nổi bật gì.

Nhưng trên thực tế nhà họ nhiều đời làm ngành này, từng nghe nói cũng rất có tiếng tăm.

Người thợ nhìn thấy cũng ngơ ngác, bên trong hai khối gạch này thế mà lại có càn khôn.

Nhưng hành nghề có quy tắc nghề, người thợ chưa từng hỏi nhiều, lặng lẽ chiết xuất ra bánh vàng, màu sắc chiết xuất ra rất xinh đẹp.

Hơn nữa hai khối cộng lại thật sự được một cân rưỡi. Có thể thấy người thợ này thành thật giữ chữ tín, không có trộm vàng.

Lục Hương đến tiệm vàng đổi toàn bộ số vàng này thành tiền.

Chủ nhiệm của tiệm vàng cũng cả kinh, đời này chưa từng đổi những thứ này, nhưng ông ta rất muốn đổi. bởi vì giá nhập trong tỉnh là bảy mươi hai tệ một gam. Ông ta dựa theo bảy mươi đổi với người ta. Như vậy tính ra, có thể hời được hơn một nghìn.

Loại chuyện tốt này bình thường thắp đèn lồng cũng không tìm được.

Lục Hương bỏ tiền vào trong túi cũng có hơi không xách nổi, thấp thỏm dè dặt suốt dọc đường, nhìn ai cũng giống người xấu, sợ người khác phát giác sự dị thường của cô, cướp túi của cô.

Dạo này trời lạnh, cộng thêm tất cả mọi người đều bị chuyện hủy bỏ phiếu này hấp dẫn, không ai chú ý cô. Lục Hương thuận lợi trở về, đưa tiền cho Phó Chi.

Phó Chi muốn chia nửa với cô, Lục Hương không lấy, dù sao cũng là việc đơn giản, ngại lấy tiền an cư lập nghiệp của người ta.

Phó Chi thấy cô thực sự không muốn lấy, nói: “Thế này đi, con cũng đừng khước từ nữa, số chẵn mẹ cất, cho con mười nghìn, con đã cứu mạng của mẹ, mạng của mẹ vẫn đáng giá mười nghìn tệ chứ.”

Sợ Lục Hương không nhận, Phó Chi lại bổ sung một câu: “Nếu con không nhận, mẹ không vui đâu!”

Thấy bà ấy đã nói như vậy rồi, Lục Hương chỉ đành miễn cưỡng nhận, cuối cùng trong lòng cũng không an ổn, nói: “Nếu mẹ có việc cần tới con thì cứ nói.”

Phó Chi nói: “Được.”

Bà ấy cực kỳ hài lòng về đứa con gái nuôi này. Nhìn thấy nhiều tiền như vậy cũng có thể giữ được bổn tâm của mình, có thể thấy tâm trí ý chí và phẩm chất cá nhân của cô đều vô cùng tốt.

Lục Hương cầm được mười nghìn tệ này, cực kỳ không chân thực. Nhịp tim tăng nhanh, thầm mắng mình không có tiền đồ, trước đây cũng từng thấy số tiền lớn, sao vẫn căng thẳng như vậy chứ.

Mười nghìn tệ quá thật, ví dụ Lưu Bàng bọn họ mở xưởng thực phẩm cũng chỉ cần hai mươi nghìn tệ là có thể lo xuể tất cả chi phí tiền kỳ rồi.

Nếu mua nhà, ít nhất có thể mua được hai mươi căn nhà trệt.

Phó Chi thực sự quá phóng khoáng, vừa ra tay đã nhiều tiền như vậy.

Tiền nhiều như vậy, Lục Hương nhiều lần muốn trả cho Phó Chi, nhưng bà ấy không đồng ý: “Tiền thì cất kỹ, muốn mua gì thì mua.”

Bà ấy đã trải qua quá nhiều chuyện, tiền với mạng sống so ra vốn không là gì cả.

Phó Chi nói xong, có hơi buồn ngủ.

Lục Hương vừa thấy trên mặt bà ấy có chút uể oải, biết bà ấy còn phải thu xếp số tiền mặt này, rất chu đáo nói: “Vậy mẹ nghỉ ngơi trước đi.”

Lục Hương cũng mang mười nghìn tệ rời đi, cất tiền vào trong ngăn bí mật trong tủ quần áo.

Đồ gia cụ cũ ngày xưa, bên trong có chi tiết, tuy trong ngăn bí mật không có tiền, nhưng ngăn bí mật này lại tiện cho Lục Hương cất tiền.

Qua một lúc, mẹ Lục mang túi lớn túi nhỏ tới, bà vừa tới liền muốn vào trong phòng của Phó Chi.

Mẹ Lục không kín miệng giống Lục Hương, bà biết có nhiều tiền như thế chắc chắn sẽ nói ra. Lục Hương gọi mẹ Lục sang một bên, bảo bà nhào bột giúp mình.

Định đợi lát nữa hấp chút màn thầu cho mẹ nuôi Phó Chi.

Màn thầu mềm mại dễ tiêu hóa, tinh mễ tinh bột dinh dưỡng nhất.

Mẹ Lục hiếm khi thấy Lục Hương nhờ tới mình, cũng không màng thăm Phó Chi nữa, vội vàng rửa tay theo cô vào nhà bếp.

Lục Hương lặng lẽ thở phào một hơi.

Trong nhà bếp, mẹ Lục hơi ngại: “Nếu nhà to, đón mẹ nuôi Phó Chi của con vào ở thì tốt rồi!”

Hai vợ chồng nhỏ bọn họ ở riêng, Lục Hương mới mang thai, trong nhà khi không có thêm một người, sợ là không tiện.

Lục Hương nói: “Bà ấy là mẹ nuôi của con, ở chỗ con không phải là hợp tình hợp lý sao.” Còn phân chi tiết như thế làm gì.

Mẹ Lục nghe vậy mới an tâm. Sau khi nhào bột bỏ ở đó ủ, sau đó mới vào trong phòng muốn tìm Phó Chi nói chuyện.

Trước khi vào phòng còn nghe lời Lục Hương, gõ cửa.

Quả nhiên Phó Chi chưa ngủ, gọi bà vào. Còn nói: “Sao còn gõ cửa vậy?” Người nông thôn không hề chú trọng như thế, đẩy cửa là vào.

Mẹ Lục nói: “Lục Hương bảo vậy, nói đề phòng dọa tới chị.”

Phó Chi vốn đã thích Lục Hương, thấy Lục Hương cũng chú ý đến những tiểu tiết như vậy, nói: “Nó không giống người nơi này!”

Tuy Phó Chi đã sa sút, nhưng trước đây xuất thân vẫn rất lợi hại, rất thích loại cảm giác chừng mực này.

Mẹ Lục nói: “Cơ thể của chị tốt lên chút nào không?”

Phó Chi nói: “Chân cảm giác có chút tri giác rồi.”

Mẹ Lục nói: “Vậy thì tốt quá rồi, thuốc này đắt có lợi ích của đắt, Lão Dương Đầu đó còn hù dọa em nói chân của chị không trị khéo sẽ phải cắt bỏ. Đâu có dữ dằn như ông ấy nói chứ.”

Phó Chi không lên tiếng, trong lòng lại tràn ngập cảm kích.

Cơ thể của bà ấy, bà ấy biết, bác sĩ không nói dối, quả thực chân của bà ấy rất nguy hiểm. Bây giờ có phản ứng là chuyện tốt.

Chẳng mấy chốc, Lục Hương cũng vào theo, cầm dưa leo, là dưa mua ở lều.

Mùa đông ở đây không có trái cây gì, dưa leo giòn và cà chua ngọt trở thành món ăn vặt lúc rảnh rỗi của mọi người.

Lúc người khác ăn đều là tùy tiện lau một cái rồi gặm.

Lục Hương lại rất tỉ mỉ, còn gọt vỏ bên ngoài đi, giữ lại thịt dưa leo xanh non bên trong, càng giòn càng ngọt. Gọt xong chẻ nửa, chia mỗi người một nửa.

Rau củ quả là dinh dưỡng quan trọng, mỗi ngày Lục Hương đều cho họ ăn một ít.

Họ cũng thích ăn, nhất thời trong phòng toàn là tiếng gặm dưa leo giòn giã.

Mẹ Lục nói: “Chị nhớ nhà không? Có muốn viết một bức thư báo bình an gì đó cho gia đình không.”

Phó Chi nói: “Không cần, trị khỏi chân trước, cái khác sau này rồi tính.” Ngày xưa nhà bà ấy có quyền có thế.

Nhưng bà ấy xảy ra chuyện, hai mươi năm rồi, gia đình chưa từng tìm bà ấy.

Điều này khiến trong lòng bà ấy có hơi hoài nghi, có thể đã xảy ra biến cố.

Bà ấy định điều trị chân khỏi rồi đích thân về nhà một chuyến.

Ba người họ đang nói chuyện, chẳng mấy chốc đã ngửi thấy một mùi thơm của đồ ăn, màn thầu bột trắng hấp.

Vô cùng mềm mại, cắt ở giữa ra có thể thêm thức ăn vào.

Lục Hương xào khoai tây sợi, còn nấu thịt sợi xào ớt, cay cay, người không có khẩu vị cũng sẽ ăn được một ít.

Thân thể của Phó Chi suy nhược đã lâu, không thể ăn quá nhiều trong một lần, tuy Lục Hương nấu rất ngon, nhưng cũng chỉ ăn một cái màn thầu.

Đang ăn, chị ba Phó tới.

Bình thường cũng không có chuyện gì, mỗi sáng làm việc một lúc trong lều rau là xong, phần lớn thời gian vẫn ở nhà.

Rất nhiều người rảnh rỗi nhàm chán đi khắp nơi chơi, chị ba Phó thích nhất chính là tới chỗ Lục Hương, ở đây người đông náo nhiệt.

Sau khi vừa vào đông, lộ rõ chênh lệch giàu nghèo.

Người bình thường chỉ đốt chút củi, than đều dùng tiết kiệm.

Nhưng nhà Lục Hương đều đốt than, cô sợ lạnh, Phó Cầm Huy đã sớm mua thang về, chất đủ một lều nhỏ, cho dù đốt mạnh tay cũng không dùng hết được.

Chị ba Phó thích ở đây, Lục Hương lấy dưa muối đổi chút hạt dưa với người ta, cô tự dùng nồi sắt rang, giòn giòn thơm thơm, ăn một năm nhỏ cũng không xi nhê.

Chị ba Phó tới hằng ngày cũng ngại.

Lần này cầm một túi đậu phộng treo lò, ngũ hương, một túi năm hào, cũng coi là số tiền không nhỏ.

Chị ba Phó biết Lục Hương nhận Phó Chi làm mẹ nuôi, cũng rất khách sáo với bà ấy, cười nói: “Ngày nào cháu cũng tới đây, mọi người không thấy cháu phiền chứ!”

Chị ba phó rất thích nói chuyện, tính tình sảng khoái, mọi người đều rất thích tiếp xúc với chị ta.

Lục Hương nói; “Chị nói gì vậy, chị tới chỗ em, em hoan nghênh. Buổi trưa còn hấp màn thầu, chị cũng ăn một chút.”

Chị ba Phó cảm khái nói: “Nếu con trai chị có thể cưới được một nàng dâu giống như em, chị cũng không lo nữa!” Bây giờ chị ấy vừa nghe nói Lục Hương nấu ăn, mặc kệ là gì, thèm trước đã.

Chị ba Phó định đợi lát nữa mới đi ăn, vừa tới đã ăn thì không hay lắm.

Chị ta giả bộ không đói, nói: “Này, em nghe nói gì chưa?” Bày ra dáng vẻ có bí mật lớn muốn nói cho cô biết.

Lục Hương hỏi: “Sao vậy?”

Chị ba Phó nhìn ngó xung quanh, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người mình.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 161: Chương 161



Chị ta có tật càng nhiều người nhìn chị ta, chị ta càng hưng phấn, nói: “Chuyện nhà chị cả, không phải anh cả thay thế cương vị của Cầm Huy sao?”

Khi đó chị ta còn có hơi bất mãn, một nhà nhiều con trai như vậy, sao lại cho anh ấy vào cương vị này chứ?

Nhưng hết cách, chồng mình cũng ủng hộ, đám phụ nữ bọn họ cũng ngại bới móc.

Cộng thêm chị cả bình thường luôn nấu đồ ngon cho họ, lấy lòng họ, lâu dần cũng thôi.

Họ cũng không phải người không nói lý.

Chị ba Phó nói: “Trong nhà chị cả, không biết sao lại biết, lập tức tìm tới chị cả, nói muốn bỏ hai mươi tệ mua công việc này cho em trai ruột của chị cả, em trai ruột của chị ấy khó tìm đối tượng, nói muốn mượn công việc này, tìm một đối tượng ngon!”

Cung tiêu xã không phải nơi người bình thường có thể vào, chỉ cần có thể vào đó, bà mai đều có thể giẫm nát bậc cửa.

Đương nhiên chị cả không chịu, nếu không phải chị ấy mang thai chiếm chút ưu thế, công việc này chưa chắc rơi lên người anh cả.

Hơn nữa, hai mươi tệ nghe có vẻ không ít, nhưng một tháng lương bên đó đã hai mươi tệ, ai thiếu hai mươi tệ đó chứ.

Cho dù chị cả có lòng muốn từng ấy, Tiêu Thái Liên cũng không phải hiền, tuyệt nhiên sẽ không đồng ý với chị ấy.

Chị ba Phó hơi coi thường thân thích nhà mẹ của chị cả.

Lục Hương nói: “Vậy sau đó thì sao?”

Phó Chi và mẹ Lục ở bên cạnh cũng nghe rất hăng say, chị ba nói: “Thì ở nhà quậy lên.”

Vốn dĩ không ai nỡ cho con gà mái đẻ trứng vàng cho người khác cả.

Nhà mẹ chị ấy không nên nói chuyện này ra.

Chị ba Phó nói: “Em kết hôn muộn, rất nhiều chuyện em không biết, chị nghe nói, năm đó khi anh cả hỏi cưới, nhà của họ còn muốn hai lần sính lễ! Cuối cùng không biết đã giải quyết như thế nào.”

Nếu gặp phải chuyện đó, định hôn xong mà không cưới, cả đời này của chị cả coi như không gả đi được nữa.

Lục Hương không biết chi tiết bên trong, chẳng trách chị cả cực kỳ nghe lời mẹ chồng.

Hóa ra trong lòng có hổ thẹn.

Bây giờ nhà mẹ chị cả thấy con gái sinh hai đứa con trai ở nhà họ Phó, trong bụng còn đang mang một đứa, nhà mẹ liền cảm thấy chị ấy là “công thần”. Bắt đầu bàn điều kiện.

Mẹ Lục nói: “Làm người lớn không đi khuyên giải, ngược lại quậy cho nhà cửa không yên, không ra gì!”

Chị ba Phó nói: “Bác tưởng ai cũng sáng suốt giống như bác sao, người già không hiểu chuyện trong thôn quá nhiều luôn.”

Chị ba Phó có hơi đắc ý, lúc chị ta ở nhà mẹ rất được cưng chiều, gả tới nhà chồng cũng không chịu khổ gì.

Bình thường có thể nói chuyện tán gẫu, trong số đám chị em đó của chị ta, chị ta là người gả tốt nhất, đi ra ngoài cũng hãnh diện.

Nói xong, Lục Hương nói: “Có cần tới xem thử không?” Nghe chị ba nói, còn đang ở bên đó quậy.

Lục Hương vừa muốn đứng dậy, liền bị chị ba Phó kéo lại: “ y dô, tiểu tổ tông của chị, bây giờ em đang mang thai, tuyệt đối không thể ra ngoài, lỡ như đụng trứng, chị không gánh nổi đâu!”

Sở dĩ chị ta không đi giúp mẹ chồng là biết một mình mẹ chồng có thể xử lý được.

Lục Hương gật đầu, nói: “Vậy chúng ta cùng đi làm màn thầu đi!” Hôm nay nhà họ Phó cãi nhau, đoán chừng không có tâm trạng nấu cơm, định nấu giúp một chút.

Chị ba Phó nghe xong, lập tức nói: “Chị giỏi nhào bột nhất.” Vui vẻ đi làm việc.

Nếu không chị ta cũng ngại ăn, làm chút việc, ngược lại có khí thế.

Họ nhào bột đợi lên men, sau đó còn phải nhào lại, đợi bột thức, dù sao cũng cực ngon.

Chị ba Phó nói: “Thật không biết màn thầu này của em làm kiểu gì, giống như đám mây vậy, vừa mềm vừa thơm.” Người trong nhà thích ăn màn thầu Lục Hương hấp nhất.

Tiêu Thái Liên đều không cho Lục Hương đụng vào bột, sợ mọi người ăn tới chết, túi bột của bà khổ.

Chị ba Phó nói: “Khi nào có thể ăn thịt tùy ý thì tốt rồi.”

Lục Hương nói: “Hay là thế này, em nói với trưởng thôn, cho mỗi nhà nuôi thêm một con gà.” Dù sao thì hai con cũng là nuôi, một con không dư không thiếu gì.

Tới lúc đó nhà ai cũng có thể có cái kinh doanh. Gà có thể đẻ trứng cũng có thể ăn thịt, là thứ trong thôn thích nhất.

Chị ba Phó nói: “Thật sự được sao? Liệu có không tốt lắm không?”

Trước đây cũng có người muốn đề ra chuyện này. Bên trên không cho phép, nói đều là sống cuộc sống đại tập thể, đâu thể suy nghĩ tài sản riêng. Thời gian dài cũng không còn ai dám nhắc tới nữa.

Lục Hương nói: “Bây giờ khác, quốc gia khuyến khích mọi người bắt đầu sáng nghiệp, nếu không trong thôn cũng sẽ không lấy ruộng canh tác ra xây lều!”

Trong lòng cô hiểu bây giờ chẳng qua là khởi đầu, sau này sẽ ngày càng thả lỏng.

Chị ba Phó nói: “Nếu thật sự có thể, vậy người cả thôn đều phải cảm ơn em!”

Cả thôn cũng mong ngóng nuôi heo, nhưng hầu hết đều không nuôi sống, cũng không nuôi nổi, nuôi gà thì khác, người trong thôn đều là cao thủ nuôi gà.

Hơn nữa điều này liên quan tới lợi ích của mỗi người, Lục Hương nói: “Sau này em nói với trưởng thôn một chút!”

Chị ba Phó vừa nghe Lục Hương sẽ nói với trưởng thôn, trên mặt lộ ra vẻ rạng rỡ.

Ai không biết Lục Hương là người được trưởng thôn coi trọng bây giờ, nếu cô có thể lên tiếng, chuyện này thành tám chín phần rồi. Ngay cả chủ nhiệm phụ nữ cũng nói, bây giờ trưởng thôn chỉ nghe Lục Hương.

Lục Hương nói: “Hôm nào rồi đi.”

Chị ba Phó ở bên thúc giục nói: “Em mau đi đi, không khéo sau lại quên mất!”

Nếu thật sự được, chắc chắn nhà họ phải nuôi ba con gà. Bây giờ mẹ chồng không còn giống ngày xưa, một cái trứng gà cũng giấu giấu diếm diếm.

Bây giờ đã khá giả, có trứng gà thật sự nỡ cho họ ăn.

Bình thường họ không ăn được đồ ngon gì, trứng gà chính là thứ tốt nhất.

Lục Hương nghĩ ngợi cũng cảm thấy được, trước khi đi còn nói với Phó Chi và mẹ Lục một tiếng.

Mẹ Lục lại có hơi căng thẳng: “Đừng gây sự nữa.” Con người bà hay sợ, gặp phải chuyện gì cũng không thích ra mặt.

Phó Chị lại đứng về phía Lục Hương nói: “Nên nói, đây là tranh giành lợi ích cho cả thôn.”

Lục Hương cũng quyết định đi, mẹ Lục thấy mọi người đều ủng hộ, bà cũng ngại phản đối.

Sau đó Lục Hương tới chỗ trưởng thôn, nói chuyện này với ông ta.

Trưởng thôn nói: “Mỗi nhà thêm một con gà cũng được! Nếu bên trên tới kiểm tra thì thịt đi.”

Nhưng Lục Hương biết, bên trên vốn sẽ không kiểm tra mỗi nhà nuôi bao nhiêu gà.

Hơn nữa cũng không nuôi nhiều, chỉ là mỗi nhà thêm một con.

Điều này cải thiện rất lớn với thôn, trứng gà luôn là thứ khan hiếm nhất của mọi người.

Lục Hương nói: “Chú đi nói với người trong thôn đi, chắc chắn họ rất vui.”

Trưởng thôn nói: “Chuyện này vẫn nên do cô nói đi!” Ông ta đã rất nhiều lần hưởng ké phúc của Lục Hương, đã là người có danh vọng nhất trong mấy đời trưởng thôn.

Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ông ta cũng giúp Lục Hương nâng thân phận một chút.

Mỗi lần Lục Hương có ý hay gì cũng nói với ông ta.

Bây giờ trưởng thôn Bạch vô cùng đố kỵ, muốn có một nhân tài giống như Lục Hương.

Còn nói bảo Lục Hương chọn công việc của cán bộ phụ nữ ở thôn họ, một người làm cán bộ của hai thôn, thế thì càng có tiền đồ.

Nhưng Lục Hương lại khéo léo từ chối, bây giờ cô còn đang mang thai.

Kỳ sinh rơi vào tháng sáu năm sau, hơn nữa cơ thể Lục Hương có hơi kém, mang thai rất mệt.

Huống hồ một người ngoài thôn như cô tới thôn người ta quản, sẽ có rất nhiều phiền phức.

Người khác sẽ lấy kính lúp soi sự đối đãi chênh lệch của cô với hai thôn.

Lục Hương từ chối chuyện này.

Trưởng thôn nói: “Tôi biết cô sẽ từ chối, lão già đó không chết tâm, bảo tôi tùy ý hỏi thử, sau này chắc chắn tôi sẽ nói với lão.”

Lục Hương vừa đi khỏi đã được rất nhiều người hỏi có phải thật sự có thể nuôi ba con gà không. Họ đều nghe được từ chỗ chị ba Phó.

Lục Hương nói: “Phải, nhưng là nuôi riêng.”

Mọi người không quan tâm nhiều như thế, mặc kệ có phải riêng hay không, cho nuôi là được. Toàn thôn đều nói vẫn là Lục Hương tốt, mưu cầu phúc lợi cho mọi người.

Tin tức nuôi gà truyền đi, nhanh chóng nhận được sự ủng hộ của người dân cả thôn.

Thoáng chốc đảm bảo lợi ích thiết thực cho mọi người, mua một con gà con, không tốn bao nhiêu tiền.

Cũng không gần chăm nuôi kỹ lưỡng gì, lớn lên có thể đẻ trứng, tết tư còn có thể làm thịt ăn.

Người trong thôn cảm thấy Lục Hương tốt.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 162: Chương 162



Trước đây khen Lục Hương tiền đồ vô lượng chỉ là khách sáo một chút. Từ sâu trong lòng vẫn cảm thấy chung quy cô còn quá trẻ. Bây giờ vô cùng bội phục Lục Hương.

Người khác không tranh giành lợi ích cho họ như vậy. Chuyện này còn phải xem Lục Hương người ta, vừa lều trồng rau, vừa cho phép họ nuôi gà, nhìn thấy cuộc sống trong thôn ngày càng tốt lên.

Mấy người phụ nữ trong thôn tụ tập lại nói chuyện, nói chuyện này: “Chị xem trước đây Bạch Gia Thôn ghê gớm cỡ nào, ngay cả máy kéo cũng mua được, bây giờ thì sao? Rảnh rỗi lại dạo thôn chúng ta!”

“Chúng ta có lều rau, chỗ họ đất tốt, nhưng không có chuyên gia cũng như không.”

“Nghe nói giáo sư đều là Lục Hương mời về, ây dô, nếu để tôi nói chuyện với người khác, sợ cũng sợ chết nữa!”

“Nếu chị được chị đã làm cán bộ rồi.”

“Cũng không biết cái thai này của Lục Hương là trai hay gái, sau này tôi định tặng chút quà.”

Bây giờ họ cũng phát hiện, Lục Hương có tạo hóa, nếu phát đạt còn có thể dẫn dắt bọn họ.

Người khác nói: “Cái này còn cần nói, tôi đã sớm chuẩn bị rồi, lúc đứa nhỏ chào đời tặng ít quần áo nhỏ.” Thứ này cũng không phí vải, người mẹ lại thích.

“Phải là vải dày mềm, thân thể của đứa trẻ này mong manh nhất.”

“Tôi biết!” Mọi người lần lượt cảm khái, đứa nhỏ này coi như có phúc, nằm trong bụng của Lục Hương. Đứa trẻ khác trong thôn, ai cũng là nhặt đồ người khác mặc thừa lại, có thể có đồ mới là chuyện cực kỳ xa xỉ.

Bà ta nói như vậy, những người khác cũng đều định may vá chút, dù sao người trong thôn đều giỏi may vá.



Tối đó trưởng thôn với chủ nhiệm phụ nữ ở nhà, nói chuyện: “Đầu óc của Lục Hương rất linh hoạt!”

Trước đây Lục Hương không có cảm giác tồn tại gì trong thôn.

Bây giờ trưởng thôn chỉ tin lời Lục Hương, có đôi lúc đã có chủ ý, vẫn muốn nói với Lục Hương.

Rõ ràng tuổi Lục Hương rất nhỏ, nhưng ông ta lại cảm thấy Lục Hương nghe hiểu.

Chủ nhiệm phụ nữ nói vậy, trưởng thôn có hơi cảm khái: “Đúng vậy!”

Đề nghị này của Lục Hương rất hay, để mỗi nhà nuôi thêm một con gà. Mọi người đều có thể hưởng chút lợi ích.

Chủ nhiệm phụ nữ còn khen Lục Hương: “Người ta ở trong huyện cũng tiến lui như thường.” Không giống bà ấy, ở trong thôn còn được, vừa vào huyện là run tay.

Bà ấy nói cả buổi, trưởng thôn không phản ứng, chủ nhiệm quay đầu nhìn chồng mình cũng chưa ngủ, không biết đang suy nghĩ những gì.

Chủ nhiệm phụ nữ hỏi: “Này, sao vậy?”

Một tiếng gọi này của bà ấy khiến trưởng thôn giật mình, mất cả buổi mới bình tĩnh lại nói: “Không gì cả!”

Chủ nhiệm phụ nữ thấy ông ta như vậy liền biết có tâm sự, nói: “Ông nói mau.”

Trưởng thôn nói: “Sắp phải chọn đại biểu thôn rồi, chủ yếu là vào trong huyện nhiều lần dự họp gì đó, tôi có lòng muốn chọn Lục Hương, nhưng năm sau Lục Hương sinh, cũng không tiện lắm, người khác thì không chọn ra được.”

Người trong thôn hầu hết đều giống như hai vợ chồng họ, thuộc kiểu giỏi làm, nhưng miệng lưỡi không giỏi ăn nói, ra bên ngoài dự họp, quả thực giống như đà điểu, hận không thể cắm đầu vào cát.

Càng đừng nói biểu hiện bản thân, lộ diện trước mặt lãnh đạo.

Lục Hương là người ưu tú nhất.

Trưởng thôn bật dậy khỏi giường, chủ nhiệm phụ nữ là vợ ông ta, không phải người ngoài.

Trưởng thôn nói: “Tôi hận không thể để vị trí trưởng thôn này cho con bé, nhìn thấy Lục Hương làm việc, lại nhìn người khác, so với Lục Hương, kém xa một tầng lớn.”

Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Phải, năm sau nó sắp sinh rồi, lại còn là thai đầu, cẩn thận chút vẫn hơn, hay là thế này đi, ông chọn một số người trẻ trong thôn.”

Chủ nhiệm phụ nữ nói xong câu này, trưởng thôn nhướng mày: “Nói vậy là sao?”

Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Tôi nhìn ra được, người tới tuổi này như chúng ta, đầu óc vẫn không linh hoạt bằng người ta, bao gồm làm những cái lều rau củ qủa gì đó, chúng ta không thể nghĩ tới được.”

Ý của bà ấy là sau này tiêu chuẩn lựa chọn cán bộ cũng dần chọn một số người trẻ.

Những người như họ đầu óc vẫn quá bảo thủ, ví dụ chuyện nuôi gà này, lúc Lục Hương không đề cập, tất cả mọi người đều không nghĩ tới chuyện này.

Vừa đề cập, mới phát hiện còn có thể làm như vậy.

“Ừm!” Trưởng thôn gật đầu: “Chỉ là những người trẻ này chưa từng lịch luyện!”

Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Chưa lịch luyện thì cho chúng rèn luyện nhiều một chút, không phải ai cũng như vậy hết sao.”

Nói xong, trưởng thôn như có trầm tư gật đầu.

Chủ nhiệm phụ nữ thấy ông ta còn đang suy nghĩ, ngược lại có chút đau lòng: “Ông đúng là một lòng vì công, đã già đi nhiều rồi.”

Bây giờ rau củ quả trong thôn họ đang bán sỉ, cũng tức là cung cấp cho mấy nhà xưởng.

Bán không bằng bán lẻ như trước, nhưng mấy hôm nay tuyết rơi bán hơi nhiều hơn một chút.

Các xưởng đặt hàng mỗi ngày ít nhất có thể kiếm được ba trăm tệ.

Cả thôn đều không ngờ có thể kiếm nhiều như vậy, đợt trước chia khoản tiền đầu tiên cho các vị giáo sư, chia năm nghìn tệ, bên phía các giáo sư rất vui.

Số tiền này có thể giúp họ xây lại phòng nghiên cứu, và còn gây trồng một số giống quý giá, nghiên cứu cũng phải tốn tiền.

Đây mới chỉ là số tiền đợt chia đầu tiên, phía sau còn có cuồn cuộn không ngừng. Ai có thể ngờ được.

Trưởng thôn nói: “Chẳng bao lâu nữa, thôn chúng ta cũng có thể mua máy kéo rồi.”

Lúc đầu chính vì nhắm tới máy kéo, nhìn thấy việc buôn bán này ngày càng tốt, tốt nhất vào mùa xuân có thể mua được một chiếc máy kéo.

Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Thật sự giống như nằm mơ vậy.”

Trước đây trưởng thôn luôn nói mấy chuyện này, chủ nhiệm phụ nữ chỉ hừ hừ, cảm thấy ông ta nghĩ xa vời, một chiếc máy kéo phải tốn bao nhiêu tiền chứ.

Bạch Gia Thôn có nội tình phong phú, mới có thể mua được, thôn bình thường sao có thể mua nổi thứ này?

Nhưng bây giờ giấc mơ tiến vào hiện thực, cũng có hi vọng mua máy kéo rồi.



Bên ngoài, tuyết đang rơi, trong nhà đang đốt than ấm áp, ấm áp khiến người ta muốn ngủ.

Lúc này Lục Hương đang đợi ở trong nhà, vẫn chưa ngủ.

Đột nhiên nghe thấy tiếng vang khe khẽ bên ngoài, Lục Hương lập tức khoác áo đi ra, nhìn thấy Phó Cầm Huy về.

Trên vai Phó Cầm Huy phủ lớp tuyết dày, anh ngồi xe buýt chỉ có thể đi tới một thôn khác, sau đó đi bộ về.

Ít nhất phải nửa tiếng, bên ngoài tuyết lạnh đầy trời, đi bộ mười phút đã đủ khiến người ta tay chân lạnh cóng.

Lục Hương vừa đi ra, Phó Cầm Huy lập tức nhỏ tiếng nói: “Sao em lại ra đây, mau đi vào.”

Lục Hương nói: “Anh thế nào rồi?”

Phó Cầm Huy sải bước ôm Lục Hương vào trong nhà.

Sau khi vào trong, Lục Hương cầm tay anh, ngược lại khiến mình run trước, tay của anh rất lạnh.

Phó Cầm Huy lập tức rút tay mình lại: “Anh đi sưởi ấm trước, xua tan khí lạnh trên người rồi tới.”

Lục Hương nói: “Dạo này sao lại về muộn như vậy?”

Phó Cầm Huy nói: “Còn không phải là mở xưởng trước tết sao, cần làm rất nhiều việc.” Họ định sẽ chính thức hoạt động sau tết.

Trước Tết bắt đầu tuyển người làm một số đánh giá, còn có các loại thù lao…

May mà cha của Lưu Bàng cũng giúp đỡ không ít.

Bây giờ mỗi ngày đều phải làm việc rất muộn, Lưu Bàng còn bảo anh ở trong huyện luôn, đỡ phải đi đi về về khổ cực.

Ngồi xe ở thôn rất khó. Nhưng bị Phó Cầm Huy từ chối, mỗi ngày anh phải về, để Lục Hương ở nhà anh không yên tâm.

Lục Hương nói: “Em nấu mì nước cho anh!”

“Được.”

Nước là nước canh thịt dê, mì cũng đều chuẩn bị sẵn rồi, tùy ý bỏ một ít vào là có thể ăn được.

Loại mì nước này ai cũng rất thích, nấu cũng rất tiện, hôm nay đã nấu cho Phó Chi một bát, bà ấy ăn một bát lớn, cũng nói ngon.

Phó Cầm Huy nói: “Em vất vả rồi.”

Chẳng mấy chốc, Lục Hương đã bưng một bát mì nước nóng hổi ra, Phó Cầm Huy ở bên ngoài uống khá nhiều rượu, cần thứ gì đó nóng nóng.

Anh ăn mì như hổ đói, chưa đầy hai phút đã ăn sạch, thậm chí nước cũng húp sạch.

Phó Cầm Huy lau miệng, nói: “Vẫn là em nấu ngon nhất.”

Lục Hương nói: “Khi nào các anh mới có thể nghỉ vậy?”

Bây giờ đã vào tháng chạp rồi, thêm hai mươi ngày nữa sẽ tới Tết, còn phải mua trữ một số hàng tết.

Bây giờ không cần phiếu, cảm thấy người trong thôn đều muốn mua rất nhiều thứ, Lục Hương cũng muốn chuẩn bị nhiều một chút. Đây là cái tết đầu tiên sau khi họ chuyển ra riêng, vẫn có ý nghĩa.

Phó Cầm Huy nói: “Sau hai lăm tháng chạp anh sẽ nghỉ, sau đó mùng hai đi làm trở lại.” Ăn tết tổng cộng được nghỉ năm ngày.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 163: Chương 163



Lục Hương gật đầu, sau đó Phó Cầm Huy nói: “Nếu trong nhà thiếu gì anh đi mua!”

Bây giờ anh quen biết rất nhiều người, muốn mua một số đồ khan hiếm vẫn rất tiện.

Lục Hương nói: “Thiếu một cái máy thu thanh.” Sau đó lấy một trăm tệ ra.

Máy thu thanh là hàng khan hiếm, nhưng Lục Hương cần gấp.

Ở trong thôn tin tức không nhanh chóng, cô muốn thông qua máy thu thanh cảm nhận sự biến hóa của thời đại này.

Phó Cầm Huy nói: “Trong văn phòng của anh có một cái, họ tặng.” Như vậy đã tiết kiệm được một trăm tệ rồi.

Phó Cầm Huy còn nói: “Bạn từ nhỏ của Lưu Bàng, nghe nói chúng ta hợp tác, họ cũng muốn có cổ phần, đều biết em nấu ăn ngon! Nhưng bị từ chối rồi, bọn họ rất tiếc nuối.”

Phần lớn những người đó đều từng nghe nói tay nghề của Lục Hương, vừa nghe cô muốn hợp tác mở xưởng, đều nói cái này có thể kiếm tiền.

Lục Hương nghe vậy lại nói: “Cái đó khác, làm kinh doanh và khẩu vị là hai chuyện khác nhau.”

Càng huống hồ đồ cô làm trước đây là đồ tư nhân chế biến theo bí pháp, đưa vào xưởng chế biến sẽ lại có một mùi vị khác.

Nhưng Lục Hương lại nói: “Sau này, em có thể giúp anh khống chế hương vị!”

Khóe miệng Phó Cầm Huy mang theo ý cười: “Vậy cảm ơn em!”

Lục Hương rất đắc ý.

Trong nhà rất ấm áp, sau khi Phó Cầm Huy cởi bỏ cái lạnh lẽo trên người, tham luyến ôm lấy Lục Hương, chỉ cảm thấy ôm người vào lòng, anh mới thấy chân thực.

Trước đây anh không biết mình còn có cái tật dính người này.

Sáng sớm hôm sau, lúc Lục Hương dậy, Phó Cầm Huy đã đi rồi.

Bây giờ Phó Cầm Huy đi sớm về khuya, Lục Hương cũng quen, thu dọn một chút, rửa mặt xong thì đến chỗ Phó Chi.

Không cần nói cũng biết, bây giờ mẹ cô cũng ở đó, quả nhiên vừa đi vào, Phó Chi lấy hai trăm tệ nói là đưa cho bác sĩ.

Thời gian dài như vậy bà ấy cũng cảm nhận được, mẹ Lục không có tiền bạc gì nhiều.

Tiền duy nhất còn là dùng tạm tiền của trại heo, đó là tiền để mua heo giống vào mùa hè.

Heo giống liên quan tới thu nhập một năm của mẹ Lục, Phó Chi lấy tiền của mình ra.

Lục Hương biết mẹ nuôi Phó Chi là triệu phú, nhưng mẹ Lục không biết. Vừa nhìn thấy nhiều tiền như vậy lập tức biến sắc: “Không sao, dùng tiền của em đi, chị lấy đâu ra tiền vậy?”

Nét mặt Phó Chi không đổi: “Những năm qua chị còn có một sợi dây chuyền vàng, bảo Lục Hương đi bán giúp chị!” Vàng bảy mươi tệ một gam.

Mẹ Lục cũng không cảm thấy có gì lạ, có vài thủ đoạn phòng hờ là bình thường.

Mẹ Lục nói: “Chút tiền này chị tự giữ lấy đi!” Bây giờ bà tốt sống cũng nuôi heo, nhưng Phó Chi không có mối kinh doanh gì kiếm ra tiền, tiêu một xu sẽ ít đi một xu.

Phó Chi nói: “Tiền này tiêu cho chị, sau này đợi sức khỏe chị tốt lên, lại nghĩ cách kiếm tiền.”

Mẹ Lục nghe Phó Chi nói vậy, lập tức nhớ lại trước kia: “Khi đó chị rất thông minh, đợi thân thể chị khỏe lên còn có thể Đông Sơn tái khởi.”

Sau đó bác sĩ tới, lại thay thuốc đầu gối cho bà ấy, nhìn thấy đầu gối Phó Chi đỏ lựng, vừa chạm vào sẽ có một số phản ứng nhẹ, bác sĩ nói không tồi, duy trì rất tốt. Cứ tiếp tục như thế này cũng sắp khỏi rồi.

Nói là nói như vậy, nhưng hôm nay vẫn dùng thuốc mạnh.

Bây giờ ông ấy dùng thuốc mạnh tới nghiện, cảm thấy Phó Chi đúng là một người tâm trí cứng rắn.

Bình thường nếu ngày nào cũng dùng loại thuốc châm chích như vậy, chắc chắn phải khóc trời gọi đất, bà ấy lại mặt không đổi sắc.

Loại thuốc này tuy châm chích, nhưng hiệu quả lại tốt nhất, thấy đã có khởi sắc, dùng thêm mấy hôm nữa là có thể cứu vãn lại được đôi chân rồi.

Biết vậy, mọi người đều rất vui, trên mặt Phó Chi cũng xuất hiện nụ cười rất lâu không có.

Lục Hương nói: “Sắp tới tết rồi, năm nay con chuẩn bị thêm chút đồ tết, sau này mọi người ăn ở chỗ con đi.” Cô định đến tết sẽ nướng một ít xiên thịt dê, thứ này ăn nóng mới sướng!

Mẹ Lục cũng muốn mời người tới nhà mình ăn cơm, nhưng quả thực nhà bà quá nhỏ.

Bây giờ vẫn còn sống trong căn nhà nhỏ tối thui đó.

Mẹ Lục nói: “Con mua đi, sau đó mẹ gửi tiền lại cho con.” Nếu không chỉ ăn không của Lục Hương, trong lòng bà bất an.

Lục Hương nói: “Không cần.” Miễn cho sau đó mẹ lại xót tiền.

Tiền của mẹ Lục có hạn, năm ngoái nuôi heo cũng chỉ tăng một năm kinh nghiệm, kỳ thực không kiếm được bao nhiêu.

Lục Hương nói: “Con rể mẹ làm xưởng trưởng, có tiền.”

Lúc này mẹ Lục mới không tranh chấp nữa, sau đó cùng Phó Chi nói những thứ muốn mua, khá náo nhiệt.

Năm đầu tiên chắc chắn phải mua đào hũ, đào có nghĩa “thoát” (đồng âm tiao), đại khái chính là giúp Phó Chi tránh được kiếp nạn, còn có mua thêm một ít thịt bò, thịt heo thì không cần mua.

Trong nhà Lục Hương vẫn còn thịt dê, tính kỹ ra, còn cần mua một dây pháo, hạt dưa, kẹo, đậu phộng.

Mẹ Lục nói: “Chúng ta cũng mua nhiều một chút, mẹ nuôi Phó Chi của con nói đúng, biết chi mới giỏi kiếm, năm nay làm một cái tết ấm, năm sau tranh thủ kiếm nhiều tiền.”

Năm đầu tiên bà nuôi heo nếm được vị ngọt, hận không thể nuôi một lần hai mươi con heo.

Sau khi Lục Hương nghe nói cũng giật mình, nếu nuôi hai mươi con heo, chuồng heo không đủ lớn. Trước đây chỉ xây có bốn gian chuồng, lúc heo con còn chứa được.

Heo lớn phải tách chuồng, khá phiền phức.

Mẹ Lục nói: “Vậy thì có gì phiền phức, bây giờ xây cũng kịp!” Bây giờ bà một lòng muốn kiếm tiền.

Lục Hương có một cảm giác rửa mắt mà nhìn với mẹ cô. Vốn dĩ là một người cẩn thận dè dặt, nhưng bây giờ bà cũng biết lợi ích của tiền, cũng dám nghĩ chuyện kiếm tiền rồi.



Mười mấy ngày trôi qua trong chớp mắt. Nhìn thấy sắp tới Tết, nhà nhà người người đều bắt đầu chuẩn bị đồ tết.

Mấy hôm nay, ngày nào cũng có người gõ cửa hỏi Lục Hương, có muốn cùng vào huyện dạo phố không, bầu không khí cũng mang theo sự náo nhiệt.

Lục Hương nói: “Em với Cầm Huy đã hẹn đi cùng rồi.”

Người trong thôn nghe vậy, lập tức thần bí cười: “Vậy được thôi!” Nét mặt ý vị thâm trường.

Thấy Lục Hương có chồng đi cùng, không cần họ ở bên cạnh vướng tay vướng chân, liền rời đi, khiến Lục Hương hơi đỏ mặt.

Phó Chi ở cùng với mẹ Lục. Thân thể của bà ấy vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng đã có thể xuống đất đi vài bước rồi.

Còn mấy vấn đề khác trong cơ thể của bà ấy, cộng thêm cóng lạnh toàn thân, chỉ có thể từ từ điều dưỡng.

Mẹ Lục ở cùng bà ấy, tâm trạng sẽ tốt hơn một chút. Hơn nữa có mẹ Lục ở đây, Lục Hương cũng có thể yên tâm.

Lục Hương với Phó Cầm Huy chuẩn bị rất sớm quần áo phải mặc khi ra ngoài.

Phó Cầm Huy nói: “Sao lại vui như thế?”

Lục Hương nói: “Mấy hôm nay cứ ngủ suốt, cuối cùng cũng có thể ra ngoài thông khí rồi!” Cô cũng không biết mình làm sao, có thể sau khi mang thai khá thèm ngủ, đều không ra ngoài chơi gì mấy.

Bây giờ trạng thái tinh thần tốt hơn rất nhiều, muốn ra ngoài mua ít đồ.

Hôm qua khi Phó Cầm Huy về, còn mang cho cô hai mươi cân thịt heo. Đều là thịt mang theo gân, là thịt ngon đặc biệt nhờ người để lại.

Số thịt bò này đều được Lục Hương coi là bảo bối, muốn ăn thế nào thì ăn thế ấy.

hôm nay cô định ra ngoài tùy tiện mua chút đồ, cô nói: “Đi thôi!”

Sửa soạn xong rồi, đợi ra ngoài, lại phát hiện bên ngoài có xe ô tô đang đỗ.

Lục Hương nhìn thấy liền cười, hỏi: “Anh tới khi nào vậy?” Không phải ai khác, chính là Lưu Bàng.

Lưu Bàng nói: “Tôi rảnh rỗi, chở hai người vào huyện chơi.”

Lục Hương nói: “Vậy thì cảm ơn nhiều nhé.” Ra ngoài mua đồ không khỏi sẽ túi lớn túi nhỏ, có xe tiện hơn nhiều.

Lưu Bàng hào sảng nói: “Khách sáo cái gì, lên xe.”

Sau đó hai người mới lên xe, Lưu Bàng tươi cười nói đùa: “Sau này muốn mua gì gọi tôi!”

Ngừng lại một chút, anh ấy còn nói: “Nghe nói huyện bên cạnh đã mở một cửa hàng mới, cô của tôi thường ngồi xe đi mua đồ, nói khí phái lắm, chúng ta cũng đi đi. Dù sao cũng có xe, cũng không phiền phức!”

Lục Hương nói: “Vậy được thôi, chúng ta đi chung đi.”

Sau khi Lục Hương lên xe, lại nói: “Chuyện trong xưởng như thế nào?” Phó Cầm Huy mới được nghỉ, trước đó vẫn luôn tất bật.

Lưu Bàng nói: “Ăn tết xong, có thể mở xưởng ngay rồi.” Anh ấy rất mong chờ.

“Làm đồ ra xong tôi có thể trợ hàng ngay, bán cho cha tôi một lô trước.” Lưu Bàng thích thú nói.

Anh ấy với Phó Cầm Huy phân công rõ ràng, Phó Cầm Huy quản xưởng, anh ấy bán hàng.

Trước đây cha anh ấy nói rõ, sẽ ủng hộ! Vậy phải đặt một lô hàng trước cho ông ta, sau đó là đám anh em của anh ấy, mình lập nghiệp, chắc chắn họ phải mua, đều đánh tiếng trước rồi.

Lục Hương nói: “Vậy rất tốt.”

Lưu Bàng còn định tạo quan hệ tốt với cung tiêu xã và các đơn vị công chức khác. Vừa hay anh ấy cũng có đường lối ở phương diện này.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 164: Chương 164



Bọn họ nói chuyện rôm rả suốt dọc đường, chẳng mấy chốc đã tới huyện bên cạnh.

Cửa hàng mà Lưu Bàng nói được mở từ tỉnh tới, tên là cửa hàng Nhân Dân số 3, rất lợi hại.

Tổng cộng ba tầng, nổi tiếng gần xa.

Từ sau khi cửa hàng này mở, rất nhiều người từ huyện khác đều đặc biệt tới đây mua đồ.

Đặc biệt là quần áo nữ, nghe nói đều là đồ nhập từ Thượng Hải về, rất đẹp.

Lưu Bàng dừng xe xong, ba người xuống xe đi mua đồ, trong cửa hàng phía xa xa còn mở cửa cho họ.

Nhìn thấy sắp tới tết rồi, vừa nhập hàng về, người đã đông như trẩy hội.

Lưu Bàng nói: “Chúng ta dạo lần lượt đi.” Dẫn họ bắt đầu dạo từ lầu một, vừa vào cửa đã nhìn thấy thuốc, rượu, kẹo, trà.

Lục Hương vừa thấy liền muốn mua, đặc biệt là kẹo trái cây. Không chỉ có kẹo dẻo vị quýt, còn có kẹo sô cô la nhân rượu, loại kẹo ngon này nhai kỹ ra bên trong có mùi rượu nhàn nhạt, bên ngoài bao bọc bởi sô cô la.

Chỗ bình thường đều không bán, quả nhiên chỗ họ lợi hại.

Phó Cầm Huy vừa nghe Lục Hương muốn mua, lập tức đồng ý, cân mỗi thứ một ít, thế mà lại hơn hai cân.

Sau khi Lục Hương đựng lại, lại mua thêm ít rượu, thuốc. Rượu, thuốc ở đây đầy đủ hơn một chút, cha Lục thích hút thuốc.

Bình thường nếu có chút chuyện gì, những thứ thuốc có nhãn hiệu này tốt hơn thuốc lá cuốn ở bên ngoài, coi như là hàng tốt trong thôn, mua một ít để dành phòng hờ khi cần.

Còn rượu trắng, Lục Hương đều mua rượu chiết.

Giá rượu trắng chiết ra ưu đãi hơn, Lục Hương nấu ăn cũng thích bỏ rượu trắng, ở đây là rượu thuần nấu ăn, rất nhiều người giành mua, đều xếp hàng dài rồi, Lục Hương cũng không chịu thua, mua hai mươi cân.

Trà cũng mua hai cân, bất luận là nấu trứng lá trà, hay là nấu chút trà sữa cho mình đều được, giá lại tốt, hương vị đậm.

Lúc này mới dạo một quầy hàng, nhưng họ đã không xách nổi đồ mình mua rồi.

Lưu Bàng quay trở lại, chất đồ lên xe, lại trở vào, đuổi theo hai người họ, vừa hay nhìn thấy Lục Hương đi tới quầy hàng đồ chín. Lưu Bàng mua chút tai heo và lạp xưởng, anh ấy thích ăn.

Dù sao trong nhà cũng có tủ lạnh, cho dù không ăn hết cũng có thể bỏ đông.

Thứ này ở chỗ Lưu Bàng giống như đồ ăn vặt vậy, không có chuyện không ăn hết.

Lục Hương không mua, vừa nhìn thấy màu sắc liền biết bên trong bỏ không ít sắc tố.

Cô vẫn thích tự nấu hơn.

Ở chỗ quầy bán đồ ngọt, Lục Hương mua hai cân bánh xốp đào, ba cân bánh trứng kiểu cũ.

Trong loại bánh trứng này có trứng, sữa bò, khẩu cảm không thể so với bánh trứng lòng trắng, nhưng bỏ dầu bỏ trứng cũng rất thơm.

Hơn nữa bánh trứng này có một ưu điểm lớn nhất, chính là để lâu.

Bình thường để mười ngày cũng sẽ không hỏng. Sắp đến Tết rồi, trong nhà đông người, có thể mua một ít.

Lục Hương cũng cảm thấy cửa hàng số 3 này phồn hoa.

Những mặt hàng bình thường khan hiếm như xe đạp, máy thu thanh, ti vi đều được bày hàng hàng.

Trước mỗi quầy đều chen chúc đầy người, Lục Hương nhìn chiếc ti vi mười bốn tấc ba nghìn tệ, nghe nói còn là nhãn hiệu Nhật Bản.

Nghe nói ti vi hiệu này rất tốt.

Ở trong thôn muốn xem phim, đều là chiếu phim ở đầu thôn, không nhà ai có ti vi cả, nếu có một chiếc ti vi, người cả thôn đều sẽ đi xem.

Lục Hương không có hứng thú gì với loại ti vi trắng đen này.

Tầng hai là nơi bán một số quần áo và đồ dùng phòng ngủ.

Lục Hương nói với Phó Cầm Huy: “Sau này anh cũng là xưởng trưởng rồi, em phải sửa soạn cho anh một chút.”

Phó Cầm Huy vốn đã anh tuấn, nếu nghiêm túc sửa soạn thì càng thêm hút mắt.

Phó Cầm Huy nói: “Không cần đâu.” Anh bình thường không chú trọng sửa soạn gì.

Lục Hương lại kiên trì, người dựa vào quần áo, ra ngoài không thể mất mặt.

Sau đó Lục Hương chọn cho anh một bộ tây trang đắt đỏ, bên trong phối với một chiếc áo sơ mi, lúc thay đồ vào, mắt Lục Hương sáng bừng lên.

Lưu Bàng bên cạnh cũng nhìn tới sững sờ. Biết Phó Cầm đẹp trai, nhưng không biết lại đẹp tới như vậy, cũng nói: “Tôi cũng mua.” Anh ấy có tiền, nhưng mắt nhìn bình thường, mong muốn Lục Hương cũng chọn cho anh ấy một bộ.

Lưu Bàng mặc đồ Lục Hương chọn vào cũng trông rất tinh thần, ở trước gương soi qua soi lại.

Lục Hương mua ba bộ đồ cho phụ nữ trung niên mặc, một bộ đồ Mao. Ổn trọng lại phóng khoáng, quả thực trông đẹp hơn quần áo ở chỗ họ.

Lại mua hai xấp vải, một xấp là vải ca rô, cho dù qua hai mươi năm nữa cũng sẽ không lỗi thời. Lục Hương định giữ vải ca rô này may đồ cho mình.

Lục Hương dạo suốt, mua suốt, lại mua thêm vài bộ chăn bông mùa đông.

Bên trên còn có lầu ba, nghe nói càng lên trên đồ càng đắt.

Lục Hương có chút tò mò, không biết bên trên bán thứ gì, Phó Cầm Huy dẫn cô đi xem thử, chính là tiệm châu báu và tiệm vàng.

Lục Hương nhìn sang, bên trên tiệm châu báu lấp la lấp lánh, trong đó có một chuỗi dây chuyền lam bảo thạch, bảo thạch rất thuần khiết. Không có trang sức đặc biệt gì, đơn giản phóng khoáng.

Lục Hương nhìn một cái, lại không nhịn được nhìn thêm cái nữa.

Nhưng thời này, bỏ hai trăm tệ mua một viên đá có hơi quá đáng.

Lục Hương vừa toan đi, Phó Cầm Huy kéo tay cô lại: “Thích?”

Lục Hương nói: “Cũng không thích tới như thế!”

Phó Cầm Huy nói: “Anh mua, em đeo vào chắc chắn đẹp.”

Có câu nói này của Phó Cầm Huy, má Lục Hương hơi đỏ.

Phó Cầm Huy mua xong, tận tay đeo vào cho Lục Hương, Lục Hương nói: “Anh lấy đâu ra tiền?”

Lưu Bàng ở bên cạnh hóng náo nhiệt không chê chuyện lớn: “Lương anh ấy ứng trước, tôi nói anh ấy cần làm gì, hóa ra là dỗ vợ vui!”

Phó Cầm Huy nhìn Lưu Bàng một cái. Lúc này Lưu Bàng mới im lặng.

Lục Hương đeo sợi dây chuyền này quả nhiên đẹp.

Họ mua đồ xong, lái xe về nhà.

Lục Hương nói với Lưu Bàng: “Hay là anh khoan về, chúng ta ở đây ăn xiên thịt dê nướng!” Vừa hay cái nồi sắt tìm người đúc hai hôm trước đã đưa về.

Hôm nay, sau khi rơi mấy trận tuyết cũng không còn lạnh lắm, mới có thể ăn ở trong sân.

Lưu Bàng nghe vậy lập tức nói: “Được.” Anh ấy biết ngay, tiếp xúc nhiều với Lục Hương một chút, chắc chắn có thể ké được đồ ngon.

Lục Hương về tới nhà, thông báo người nhà họ Phó và nhà họ Lục đều tới ăn. Cô đi cắt thịt, xiên lên tăm sắt.

Lẩu lần trước đã khiến họ ăn tới bội phục. Lại nói ăn thịt xiên, ai cũng tới cả.

Lần này không chỉ có thịt dê, còn có thịt bò.

Còn thức ăn chính, Lục Hương nấu một nồi cháo. Lúc ăn thịt húp một chút cháo giải ngấy.

Các chị dâu nhà họ Phó tới phụ xiên thịt, cắt thịt, đám đàn ông ở bên ngoài đốt than trước.

Lục Hương lấy đồ đã mua cho mấy trưởng bối ra, Tiêu Thái Liên một bộ, mẹ Lục một bộ, cha Lục là bộ đồ Mao. Phó Chi cũng có một bộ đồ mới!

Năm mới khí tượng mới.

Bình thường người già đều không nỡ tự tiêu tiền may. Rất lâu không nhận được đồ mới rồi! Đều rất vui!

Tiêu Thái Liên càng yêu thích không rời tay, nụ cười trên khóe miệng đã sắp kéo tới mang tai rồi!

Mẹ Lục cũng vui, nhưng không nỡ mặc, nói tết mới mặc.

Tiêu Thái Liên vốn muốn mặc đồ mới vào ra ngoài dạo vài vòng, phóng mắt nhìn đám người già trong thôn, ai có thể mặc đồ mới, nhưng nghe mẹ Lục nói như vậy, cố nén lại nỗi niềm muốn khoe khoang của mình, sợ thông gia cảm thấy bà không ổn trọng.

Anh cả Phó bắt đầu phụ đốt than, sau khi than đỏ, chuyển vào trong lò.

Lục Hương bỏ gia vị vào trong những bát khác nhau, bắt đầu lấy một nắm thịt dê bắt đầu nướng.

Bỏ thịt dê lên bên trên, nghe xèo một tiếng, mùi thơm của đồ nướng bay ra, mỡ bên trên bị ép nhỏ lên than, mùi thơm lan tràn, khiến người ta không nhịn được nuốt nước miếng.

Lục Hương quét một ít dầu lên trên, thịt này rất nhanh chín, mới đó đã chín cả mớ rồi. Lại rắc chút muối, ớt và thì là lên trên, mùi thơm càng đậm.

Lưu Bàng đã bị mùi thơm này chọc cho thèm phát ngốc.

Anh ấy ở bên ngoài chưa từng ngửi được thứ nào thơm như vậy, nước miếng đã không kiềm chế được.

Nắm xiên que đầu tiên chín, Lục Hương chia cho mọi người mỗi người một xiên.

Bởi vì người quá đông, có anh chị dâu, có trưởng bối, đều không đủ ăn.

Cầm xiên trong tay ngửi càng thơm, ăn một miếng, xiên thịt nướng bóng dầu, chỉ cảm thấy đây là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 165: Chương 165



Một xiên không đủ ăn hai miếng là hết. Đều mong mỏi vây quanh bên lò đợi nướng, Lục Hương tiếp tục nướng nắm thứ hai nắm thứ ba.

Mỗi lần nướng ra, nhanh chóng được chia hết. Sau khi nướng ba bốn nắm, Phó Cầm Huy không chịu nổi nữa, lập tức nói với Lục Hương: “Để anh nướng cho.”

Sinh ra là người nông thôn, từ nhỏ đều từng nướng ếch, nướng khoai tây.

Khả năng nắm giữ độ lửa cũng không tồi.

Phó Cầm Huy rất nhanh cũng quen tay, tuy không ngon bằng Lục Hương làm.

Nhưng trải qua điều chỉnh, hương vị của lần thứ hai đã tốt hơn rất nhiều.

Mặc kệ ngon hay không, chỉ cần nướng thịt chín, buông tay ra lập tức hết.

Lục Hương tranh thủ, đưa cho mẹ nuôi Phó Chi một nắm nhỏ. Nói với mẹ Lục và Phó Chi: “Hai người ăn đi.”

Phó Chi vốn muốn nói không ăn, nhưng ngửi thấy mùi thơm này, mũi cũng nhúc nhích.

Lục Hương nói: “Đặc biệt nướng mềm cho hai người đó.”

Mẹ Lục ở bên cạnh nói: “Đứa nhỏ này có lòng hiếu thảo!”

Phó Chi cũng có hơi cảm động, Lục Hương lại múc cho họ một bát cháo.

Quả nhiên ăn thịt xiên cùng với cháo, không hề ngấy chút nào.

Phó Chi còn nói: “Chị thật sự hưởng phúc của con gái nuôi rồi.”

Mẹ Lục nói: “Em cũng hưởng phúc của Lục Hương.” Hai người tán gẫu chuyện nhà.

Sau khi Lục Hương ra ngoài, vừa đi ra, Lưu Bàng liền nói: “Còn thịt không?” Quá ngon, một chậu to cũng không đủ họ ăn.

Ai cũng giống như sói đói, Lưu Bàng ăn mạnh nhất, một mình xử hơn hai mươi xiên.

Còn chưa lót đáy, hận không thể ăn một lèo cả con heo.

Lục Hương nói: “Còn! Muốn thịt bò hay là thịt dê?”

“Đều được! Thịt bò có cái ngon của thịt bò, thịt dê cũng có cái ngon của nó.” Lưu Bàng nói câu này khiến mọi người cười theo, thật sự là lý này.

Lục Hương lập tức quay vào cắt một chậu thịt dê, lại cắt một chậu thịt bò.

Chị ba Phó với chị hai Phó cùng tới phụ.

Đang phụ, phía trước lại có người tới, xa xa đã nói: “Ngửi thấy mùi thơm của nhà các người, sao ngày nào cũng ăn ngon hết vậy?”

Chính là hàng xóm của Lục Hương.

Tiêu Thái Liên đang ăn thịt xiên, kèm thêm tép tỏi, nói: “Chú cũng ăn một chút?”

Hàng xóm nuốt nước bọt. Thời này đồ ăn vốn đắt đỏ, càng đừng nói là thịt, người có chút sỉ diện đều sẽ không ăn ở nhà người khác, nói: “Tôi chỉ xem thử, ha, thật sự rất biết ăn đó.”

Trong lòng ông ta nhớ hình dạng của cái lò này, quay về hỏi thăm thử, bọn họ cũng đúc một cái.

Nhìn dáng vẻ mọi người ăn tới chảy dầu đầy miệng, ông ta lại do dự. Nếu làm ngon, ăn một bữa tận mấy cân thịt, ông ta không nỡ.

Nhưng ngửi thấy thơm, lại có hơi không nhịn được: “Đợi năm sau cố gắng làm một năm, sau đó chúng tôi cũng ăn thịt xiên!” Trước đây mọi người đều chưa từng nghĩ còn có thể lấy que xiên thịt, nướng ăn.

Vừa nhìn thấy dáng vẻ óng dầu liền biết chắc chắn ngon!

Tiễn biệt hàng xóm, họ ăn càng vui vẻ.

Bữa thịt xiên này của Lục Hương ngon tới mức mọi người đều mê mang.

Phải kể tới Lưu Bàng ăn ghiền nhất.

Lần trước ăn lẩu anh ấy không tới, lần này ăn thịt xiên anh ấy ăn nhiều nhất.

Lưu Bàng nói: “Lần sau tôi mua thịt chúng ta ăn tiếp.” Trước đây anh ấy cũng từng ăn thịt dê và thịt bò, nhưng chưa bao giờ ăn ngon như vậy.

Lục Hương nói: “Cái này anh cũng có thể tự làm ở nhà!” Gia vị của xiên nướng cũng chỉ mấy thứ đó, chỉ cần thịt tươi, nướng kiểu gì cũng ngon.

Lưu Bàng lại kiên trì nói: “Không được, không có chị không có hương vị đó.” Anh ấy cảm thấy những người bày sạp, mở quán kia, đồ giống nhau đều không làm ngon bằng Lục Hương.

Nên không bày vẻ tự làm.

Lục Hương cười nói: “Vậy được, lần sau nướng đùi dê.” Dê mua từ chỗ Lưu Bàng lần trước không hề lãng phí chút nào, xương nấu canh, xiên nướng, lẩu, dù sao luôn có cách ăn.

Nhưng đùi dê nướng phí sức hơn xiên thịt nướng, sau khi xiên đùi dê vào, nhóm lửa ít nhất nướng hai tiếng.

Anh hai Phó nghe vậy, nói: “Năm nay hưởng phúc không ít!” từ khi chú tư cưới Lục Hương, nhà họ trong ngoài đều ké theo không ít đồ ngon.

Lục Hương có đồ ngon, đều sẽ nghĩ tới họ.

Cha Lục cũng chưa từng ăn nhiều đồ ngon như vậy.

Lẩu lần trước khiến ông ăn không thể ngừng được, thịt nướng lần này càng hợp tâm ý của ông.

Hơn nữa sau khi ăn xong, ngồi với bốn anh em nhà họ Phó ở trong nhà uống chút rượu.

Lưu Bàng không uống cùng, anh ấy ăn cơm, thịt xiên ngon, ngay cả cháo bình thường cũng húp bốn năm bát. Thực sự không ăn được nữa mới rời đi, dáng vẻ đó hận không thể sống kế bên nhà Lục Hương.

Cha Lục ở trong thôn thành thật lại hèn nhát, cộng thêm không có con trai, người trong thôn không coi trọng ông mấy, càng đừng nói là tìm ông uống rượu!

Bây giờ nhiều hậu sinh trẻ như vậy uống rượu cùng ông, ông rất vui.

Cộng thêm còn có con rể của ông ở đây, càng uống càng vui, bất cẩn uống hơi nhiều.

Lục Hương muốn tới ngăn lại một chút.

Còn bị Tiêu Thái Liên kéo lại: “Họ thích uống, để họ uống!” Sau đó kéo Lục Hương sang một bên, móc ra năm tệ từ trong túi, nói: “Mẹ biết không đủ, nhưng chỉ mang từng này, con cầm trước.”

Tiêu Thái Liên chỉ cảm thấy họ mới ra riêng, bây giờ Phó Cầm Huy từ chức, nói dễ nghe chút gọi là tự chủ lập nghiệp, nhưng thực tế xưởng vẫn chỉ là lớp vỏ rỗng, đâu thể tiêu như vậy.

Lục Hương vừa mua đồ cho bà, lại mời họ ăn thịt, ít nhiều phải bù đắp một chút.

Tuy năm tệ này không mua nổi nhiều thịt như vậy, nhưng đối với người thuộc thế hệ của Tiêu Thái Liên mà nói đã không ít rồi, dù sao nếu là bà, bà không nỡ lấy nhiều thịt như vậy ra ăn một bữa.

Lục Hương nói: “Không sao, tiền không phải để tiêu sao. Hơn nữa ăn uống không tính là lãng phí, phải sống cho hiện tại.”

Câu nói này đã sớm xuất hiện từ hai mươi năm trước, tuy chưa từng nghe qua, nhưng lại cảm thấy rất có lý.

Vừa hay chị hai Phó đi tới nghe được câu này, ở bên cạnh nói: “Chẳng trách trưởng thôn đều thích tìm em nói chuyện, chính là có học vấn.” Chị ấy có cùng cách nghĩ với Tiêu Thái Liên, cũng muốn bù chút tiền.

Nhưng Lục Hương vốn không nhận.

Trước đây Tiêu Thái Liên là một người rất chi tiết, bây giờ cũng thích tiêu tiền cho ăn uống.

Sau khi phát hiện ăn ngon uống ngon, tóc mấy đứa cháu cũng óng ả, người trong nhà cũng đều mặt mày hồng hào, cho dù không nói với người khác họ ăn ngon, người khác cũng có thể biết họ sống rất tốt.

Trước đây, khi không có tiền phô trương thanh thế, bây giờ lúc có tiền che che giấu giấu, nhưng người trong thôn vẫn đánh giá cao họ.

Tiêu Thái Liên cảm khái nói: “Đời này của mẹ cũng chỉ vì mấy đứa con này, chỉ cần các con tốt là được, sau này chúng ta muốn ăn gì thì ăn nấy.”

Việc chuyển biến tư tưởng không dễ, khi mẹ chồng tiếp xúc với Lục Hương nhiều, dần dần cũng tiến bộ theo.

Một bữa cơm cả khách và chủ đều tận hứng, ăn xong, Lục Hương muốn dọn dẹp, mấy chị dâu vội vàng làm hết cho cô.

Còn cười nói: “Em đã mời rồi, bọn chị cũng không thể ăn không, làm chút việc còn có thể tự tin một chút!”

Lục Hương nói: “Sao lại nói vậy? Mọi người đều là người một nhà.”

Dọn dẹp xong tất cả đồ đạc, mọi người đều rất nhanh nhẹn, xong xuôi ai cũng thỏa mãn về nhà.

Ăn no uống đủ, tới nhà ngã đầu là có thể ngủ, đây mới gọi là cuộc sống tươi đẹp.

Trong nhà Lục Hương đốt than ấm áp.

Sau khi dọn dẹp xong, Lục Hương nằm trên giường, rất nhanh Phó Cầm Huy cũng tới, ôm chặt Lục Hương.

Lục Hương còn lấy sợi dây chuyền lam bảo thạch giấu trong ngực ra, hôm nay vẫn luôn không lấy ra, càng nhìn càng thích.

Lục Hương tựa vào lòng Phó Cầm Huy.

Phó Cầm Huy nói: “Mệt rồi chứ!”

Lục Hương hừ một tiếng, thật sự mệt, trước đây lúc cô làm việc không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nhàn rỗi lại liền cảm thấy toàn thân uể oải.

Phó Cầm Huy xoa bóp nhẹ nhàng. Lục Hương được bóp rất thoải mái, chẳng mấy chốc đã truyền tới tiếng hô hấp đều đều.

Phó Cầm Huy ngây ra, nhìn thấy Lục Hương thế mà cứ thiếp đi như vậy, không có chút phòng bị nào.

Phó Cầm Huy nhẹ nhàng đặt người xuống giường, mượn ánh đèn ngắm mặt của Lục Hương, không nhịn được hôn lên má cô.

Sau đó đắp chăn cho cô, cũng nằm bên cạnh cô.

Chỉ cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất trên đời cũng chỉ có vậy.



Chớp mắt đã tới Tết, năm nay rất đặc biệt, mọi người đều tới chỗ Lục Hương đón tết.

Hơn nữa đã nói với nhau từ sớm, không cần Lục Hương chi cái gì, cũng không cần Lục Hương nấu cơm, tất cả đều để họ làm.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 166: Chương 166



Cái sân nhà Lục Hương to, có thể làm to một chút, mời cha mẹ Lục Hương tới, ăn tết coi trọng náo nhiệt, nếu không cha mẹ Lục ở trong căn nhà nhỏ ngột ngạt đó có gì ngon đâu.
Người nhà họ Lục không hưng vượng, lần trước cha Lục uống rượu với tiểu bối nhà họ Phó đến tình cảm, vẫn mong uống tiếp với họ.
Người trong thôn nghe nói thông gia hai bên cùng nhau ăn tết, thật sự là lần đầu tiên. Đều có chút ngưỡng mộ, nhìn xem người ta ít nhất nhà cửa an ổn, còn có thể tụ tập lại cùng nhau!
Lần này mỗi nhà đều chi ra chút đồ, chị hai chi một con gà, chị ba đặc biệt nhờ người mua cá sống, nước sông mùa đông đều đóng băng, cá sống rất hiếm. Chị cả lại mua một ít đồ chín.
Những cái khác Tiêu Thái Liên và mẹ Lục cùng nhau bỏ ra.
Nấu mười hai món, mỗi món phân lượng đều rất lớn, có thể ăn thoải mái.
Món chính là màn thầu và há cảo vẫn chưa gói. Đều là bột mịn, riêng nhân đã có hai loại.
Lục Hương muốn tới gói, nhưng người trong nhà đều nói cô vất vả, chuyện này cao thấp gì để người khác làm.
Thế là Lục Hương cùng mẹ nuôi đợi ăn cơm, cảm giác này thật mới mẻ.
Chẳng mấy chốc đã có thể ăn cơm rồi. Bây giờ thân thể của mẹ nuôi cũng tốt lên một chút, có thể ngồi ăn cơm cùng mọi người, lúc ăn cơm, còn có hàng xóm dành thời gian tới nhà chơi.
Nhìn thấy khung cảnh ấm áp này, hàng xóm cũng ngưỡng mộ nói: “Các người tốt thật.” Giống như nhà bọn họ, thông gia không đánh nhau đã không tồi rồi! Tụ tập lại với nhau, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Đảo một vòng, hàng xóm liền quay về, trong thời gian tết, nhà nhà đều lấy đồ ngon bình thường không nỡ ăn ra, không chỉ đám trẻ vui, người lớn cũng vui.
Bên này bày dĩa lên, đều ngồi vào chỗ.
Phó Cầm Huy rót rượu nước cho người cả bàn, đàn ông là rượu trắng, phụ nữ và trẻ em đều là nước ngọt, là anh cả tặng.
Lúc ngồi lại với nhau, mọi người nhất quyết bảo Phó Cầm Huy nói vài câu, Phó Cầm Huy cũng không luống cuống, nâng ly rượu nói: “Cảm ơn mọi người, có thể trở thành người nhà với mọi người, con thật sự rất vui.”
Anh cũng không có từ ngữ đặc biệt gì, chỉ có sự chân thành đầy ắp, khiến người nghe ấm lòng.
Phó Cầm Huy nâng ly lên, uống cạn, rượu trắng cay chát vào cuống họng, khiến anh nhíu mày lại trong thoáng chốc, bầu không khí được đốt cháy lên.
Cha Lục dẫn đầu hô: “Tốt.” Những người khác cũng lần lượt vỗ tay, cùng nâng ly uống cạn.
Bên ngoài đã có tiếng pháo nổ, họ uống vài ly rượu cũng bắt đầu đốt pháo, bên ngoài pháo kêu bốp bốp, trong nhà tràn đầy ấm áp.
Tết năm nay vô cùng thoải mái, từ mùng một tới rằm, đều là người hai nhà liên tục mời khách.
Hôm nay đến đây ăn, ngày mai đến kia ăn, Lục Hương cũng cảm thấy mình đã mập lên một hai vòng!
Phó Cầm Huy ôm Lục Hương, nói: “Mập chỗ nào, vẫn rất nhẹ.”
Ăn tết xong, nhìn thấy bụng của Lục Hương hơi nhô lên rồi.
Bụng của Lục Hương cũng rất khéo, chỉ có bụng hơi nhô lên, cơ thể vẫn rất gầy.
Cô lấy quần áo che một chút, người khác còn không nhìn ra cô mang thai, không hề sưng phệ chút nào.
Năm nay làm lều rau củ quả trong thôn rất tốt, kiếm được chút tiền, nghe nói trưởng thôn đã đặt một chiếc máy kéo ở bên công xã xe cơ động rồi.
Tin tức truyền ra, cả thôn đều náo động.
Trưởng thôn lập tức cử năm người đi thi bằng lái máy kéo. Người đăng ký tấp nập.
Mẹ Lục cũng vui.
Ăn tết xong liền hẹn Lưu Bàng tới trại heo bắt heo con. Giá heo năm nay đắt hơn năm ngoái nhiều, ba mươi tệ một con heo sữa.
Đây còn là giá hữu nghị của Lưu Bàng, ngành heo năm ngoái tăng mạnh, heo con như thuyền gặp nước, nếu người khác mua, ít nhất cũng phải ba mươi lăm.
Năm nay mẹ Lục vay vốn, mua một lúc mười lăm con heo sữa, lại tới xưởng thức ăn mua lương thực.
Lần trước Lục Hương bọn họ nổi tiếng, lần này xưởng thức ăn cực kỳ quy tắc kéo một xe hai mươi tệ cho bà, vẫn không nhiều bằng năm ngoái!
Nhà họ Lục mua ba xe thức ăn khô, mua một xe thức ăn gia súc. Còn lại thì chặt ít chuối tây và cỏ heo đối phó.
Mẹ Lục tiêu sạch tiền, nhưng nhìn thứ đang kêu trong chuồng heo, trong lòng rất vui.

Trong thôn cũng vui, chuồng heo nhà họ Lục có ba phần cổ phần của thôn, vừa thấy mẹ Lục bắt heo sữa về, đã có người kiến nghị với trưởng thôn, năm nay chúng ta không cần tiền, chỉ chia thịt!

Trưởng thôn cười: “Các người nghĩ xa thật, sau này rồi tính.”

Năm nay ông ta phải vào huyện họp đại biểu. Thư ký của lãnh đạo lớn trong huyện còn bảo ông ta đi lên phát biểu cho thôn tiên tiến. Ông ta chuẩn bị tận mấy bản thảo.

Nói thế nào cũng không hài lòng, ngày nào cũng diễn giảng ở trong thôn.



Chớp mắt đã sáu tháng trôi qua, nhà nhà người người làm ruộng tất bật, nhưng trong đồng ruộng lại không nhìn thấy bóng dáng của người nhà họ Phó. Họ chỉ làm một buổi, đều xin nghỉ hết, nói Lục Hương sắp sinh rồi.

Phụ nữ sinh con chính là đi một vòng ở Quỷ Môn Quan.

Tập tục chỗ họ chính là mời bà đỡ tới nhà đỡ đẻ.

Nhưng Phó Cầm Huy không đồng ý, muốn đến bệnh viện chuyên nghiệp.

Anh có hơi lo lắng, dù sao đây cũng là thai đầu.

Lục Hương vào phòng sinh, người nhà họ Phó và người nhà họ Lục đều ở bên ngoài thấp thỏm chờ đợi.

Thanh thế này của họ rất lớn, khiến những người khác trong bệnh viện đều lần lượt nhìn sang.

Ở trong mắt họ, phụ nữ sinh con là chuyện hết sức bình thường, sao lại phô trương như vậy.

Cơn đau của Lục Hương ngày càng rõ rệt, sắc mặt Phó Cầm Huy đã tái mét.

Chị ba Phó ở bên cạnh nói: “Không sao, phụ nữ sinh con đều như vậy, chú đừng lo lắng!” Tuy nói là nói vậy, nhưng vẫn nhìn ra sự căng thẳng của Phó Cầm Huy.

Trước đây Phó Cầm Huy luôn mặt không đổi sắc, vốn dĩ muốn cười nhạo anh một chút, nhưng vừa thấy dáng vẻ này của anh vẫn có chút ngưỡng mộ.

Năm 1981, phòng phẫu thuật ở huyện nhỏ vô cùng đơn sơ. Về cơ bản chính là bên trong sinh con, bên ngoài một tấm màn vải.

Có thể nghe rất rõ tiếng la đau bên trong, gân xanh của Phó Cầm Huy đều sắp nổi lên, chỉ hận không thể chịu đau thay vợ.

Bình thường Lục Hương bị người trong thôn nói là sống trong hũ mật, không có va chạm gì. Bất luận là mẹ chồng hay là mẹ ruột đều rất tốt với cô!

Nhưng sinh con thì khác, đau đớn mấy cũng chỉ có thể tự chịu đựng.

Tiêu Thái Liên ở bên cạnh nói: “Ít nhất cũng phải ba tiếng.”

Phó Cầm Huy hỏi: “Không thể sớm một chút sao?”

Tiêu Thái Liên: “Nói gì vậy, phụ nữ sinh con chú trọng thuận theo tự nhiên, nào có phải con muốn sinh sớm chút thì sinh sớm chút. Nếu nhanh, mấy tiếng là xong, nếu chậm một ngày một đêm cũng có.”

Tiếng la đau bên trong ngày càng rõ rệt. Phó Cầm Huy cũng có chút đứng ngồi không yên, nằng nặc muốn xông vào, bị tất cả mọi người ngăn lại.

Đại khái một tiếng, Phó Cầm Huy giống như trải qua một năm. Rất nhanh đã nghe thấy bên trong truyền tới tiếng khóc của trẻ con, trên mặt mọi người thả lỏng: “Sinh rồi, sinh rồi.”

Tiêu Thái Liên nói: “Thế này là nhanh đấy.”

Rất nhanh Lục Hương được đẩy ra, đứa bé được y tá bồng ra: “Sinh một đứa con trai.”

Trước đây Tiêu Thái Liên mong muốn một đứa cháu gái, vừa nghe lại là con trai, không nghĩ nhiều liền đi lên, vừa nhìn thấy tim đã tan chảy.

Ôi, đứa trẻ này thật xinh đẹp!

Đứa trẻ bình thường khi chào đời đều đỏ hỏn, nhưng đứa trẻ này vừa chào đời đã có thể nhìn ra mắt hai mí, ngũ quan vô cùng tuấn tú, làn da cũng trắng nõn, tay nhỏ ở đó tự nhiện cuộn lại.

Đứa bé kêu vài tiếng để bày tỏ sự tồn tại của mình.

Đáng yêu chết được.

Bác sĩ nói đứa trẻ này vừa tròn năm cân.

Các trưởng bối giành nhau bồng cháu, Phó Cầm Huy lại chẳng màng ngó tới con, nắm lấy tay Lục Hương, ra sức hỏi cô như thế nào rồi.

Sinh thường, có thể xuất viện ngay hôm đó.

Phó Cầm Huy mượn xe của Lưu Bàng, lái xe đưa họ về. Hai bà mẹ với đứa trẻ và Lục Hương ngồi xe, những người khác đi xe buýt về.

Lục Hương được bao bọc kỹ lưỡng, Phó Cầm Huy còn thường hỏi cô có đau không.

Lái xe rất nhanh đã tới thôn.

Xa xa nhìn thấy trưởng thôn và chủ nhiệm phụ nữ ở cổng thôn giống như là đặc biệt đợi họ vậy: “Sinh rồi sao?”

Phó Cầm Huy nói: “Sinh rồi!”

Tiêu Thái Liên ôm đứa trẻ đi ra: “Lại là một thằng nhóc.”

Trưởng thôn nhìn vào: “Đứa trẻ này xinh đẹp, thật đúng là giống ưu điểm của cha mẹ.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 167: Chương 167



Lục Hương sinh nở xong không thể đón gió, họ thấy mẹ con Lục Hương bình an, cũng về trước.

Vào trong sân, ngay cả Phó Chi cũng đi tới nhìn đứa trẻ, tinh thần của Lục Hương vẫn rất tốt, chủ yếu là sinh con không khiến cô quá cực nhọc.

Lục Hương về phòng nằm trước, mọi người suýt xoa đứa trẻ cả buổi, cuối cùng đặt nó bên cạnh Lục Hương.

Lục Hương nghiêng đầu là có thể nhìn thấy gương mặt của đứa trẻ, thật sự rất thần kỳ.

Lục Hương dùng ngón tay điểm vào cái má non mềm của đứa trẻ, đứa trẻ lập tức cọ cọ. Trái tim của cô cũng tan ra.

Nhân duyên của Tiểu Bảo Bảo cực kỳ tốt, vừa chào đời đã có rất nhiều người tới thăm, ai quay về cũng hưng phấn nói: “Trước đây tôi đã nói nó đẹp mà.”

Người trong thôn cười nói: “Đương nhiên rồi, có cha mẹ như thế này, có thể không đẹp sao?”

Lục Hương chính là cô gái xinh đẹp nhất thôn, Phó Cầm Huy anh tuấn, hai người kết hợp. Nhìn cái mũi ưu tú của Tiểu Bảo Bảo liền biết sau này cũng là một cậu chàng đẹp trai.

Người trong thôn chưa từng thấy đứa trẻ nào đẹp như vậy, mắt hai mí, tròn trịa đáng yêu.

Tuy còn chưa mở mắt, nhưng tiếng kêu ư hử, mềm mại.

Trước đây Lục Hương đã chuẩn bị rất nhiều đồ trẻ con mặc, Bảo Bảo vô cùng sạch sẽ. Không giống những đứa nhóc lộ mông khác, con trai cô cực kỳ vui, nếu gọi cậu, cậu sẽ ư hử hai tiếng đáp lại.

Mỗi ngày rất nhiều người tới xem đứa trẻ, Bảo Bảo cũng rất ngoan.

Đứa trẻ mới chào đời mấy ngày, chỉ lớn như mèo con, nhưng không khóc la gì, càng khiến người ta thấy thích.

Tiêu Thái Liên đã có rất nhiều cháu trai, thời gian trước con dâu cả lại sinh cho bà một đứa cháu trai.

Bà ngoài miệng nói vốn không thích cháu trai, chỉ mong có một đứa cháu gái. Kết quả sau khi Tiểu Bảo Bảo ra đời, bà rất thương, ngày nào cũng tới.

Tiểu Bảo Bảo thơm thơm cực kỳ được lòng người.

Phó Cầm Huy đã sớm đặt tên cho con, tên Tích Niên.

Tiêu Thái Liên còn bĩu môi nói: “Sao lại đặt cái tên kỳ quái như vậy?”

Phó Cầm Huy hỏi: “Không hay sao?”

Tên mụ của người trong thôn đều cái gì mà Trụ Tử, Đại Bảo các kiểu, chỉ Phó Cầm Huy đặt cao điệu.

Nhưng nghe ra chính là người có học vấn, sau này nói không chừng Bảo Bảo cũng có thể làm một sinh viên đại học.

Tiêu Thái Liên gọi một tiếng: “Tích Niên!” Tiểu Bảo Bảo cũng không có phản ứng gì.

Tiêu Thái Liên chọt chọt má cậu, đứa trẻ lập tức cười toe toét.

Bà vô cùng yêu thương: “Ây dô cháu trai ngoan của bà!”

Lục Hương ở cữ rất tốt.

Chị cả Lục gần như ở bên suốt, giúp nấu cơm, mẹ chồng cũng ôm túi lớn tới ở đây, ngay cả người lớn lẫn trẻ con, cùng nhau canh chừng.

Chớp mắt đã hai mươi tám ngày, hai ngày nữa là có thể ra cữ, Lục Hương thích sạch sẽ, thi thoảng nhân lúc mẹ chồng vắng mặt cũng sẽ gội đầu một chút. Lúc này là cuối tháng sáu, chính là thời điểm oi bức.

Nếu một tháng không tắm rửa, đều sẽ ôi thiu mất.

Lục Hương cứ dăm ba hôm sẽ lau rửa một chút, việc trong nhà ngoài đồng đều không cần cô bận tâm, đứa trẻ cũng không quậy, Lục Hương chỉ cho ti sữa, ở cữ còn mập lên mấy cân.

Lúc Tiểu Tích Niên ư hử, Lục Hương liền biết đứa trẻ này đói.

Mỗi lần cô cho con trai ti sữa, những người khác đều sẽ ra ngoài, Tiểu Tích Niên ti sữa cực kỳ vui vẻ.

Cô cúi đầu nhìn Tiểu Tích Niên, sau đó nhẹ nhàng xoa mặt của con trai, Tiểu Tích Niên a một tiếng, rất nghiêm túc đáp lại cô.

Sau khi cho ăn xong, Lục Hương thay quần áo, sau đó mới gọi Phó Cầm Huy vào.

Từ lúc Lục Hương sinh tới bây giờ sắp đầy tháng, Phó Cầm Huy vẫn luôn xin nghỉ.

Lục Hương hỏi: “Anh không cần đến xưởng sao?”

Xưởng thực phẩm đó của Phó Cầm Huy đã sản xuất một lô cổ vịt treo gió.

Một ngày có thể cho ra hơn năm nghìn cái cổ vịt, bởi vì là xưởng máy móc, đây đã là số lượng ít rồi.

Nếu làm việc hết công suất, một ngày nhiều nhất có thể thăm năm mươi nghìn cái cổ vịt.

Bây giờ bọn họ không thể bán nhiều như thế, may mà Lục Hương đã cải tiến phương án, kéo dài thời gian bảo quản, đã từ mười lăm ngày lúc đầu biến thành ba tháng, như vậy họ mới có thể sản xuất thoải mái.”

Phó Cầm Huy nói: “Không sao.”

Buổi trưa Lục Hương húp canh gà rất ngon, nói: “Em muốn uống một bát nữa.”

Phó Cầm Huy lập tức đi múc.

Lục Hương chuyên nấu mỹ thực, hiểu biết đồ bổ, cô chỉ sợ cách chế biến truyền thống, đặc biệt viết ra công thức nấu để chị cả nấu giúp.

Chị cả Lục dựa theo công chức nấu quả nhiên ngon, hơn nữa còn có thể đảm bảo dinh dưỡng. Trong thời gian ngắn, mặt Lục Hương đã tròn lên một vòng, nhưng mặt mày càng hồng hào, xinh đẹp động lòng người.

Ngược lại còn đẹp hơn lúc còn con gái.

Phó Cầm Huy múc canh, Lục Hương uống canh.

Phó Cầm Huy dạy dỗ con trai. Từ cái lần ở bên Lục Hương sinh con, luôn có thể nhớ lại cảnh tượng khi đó, ôm Tiểu Tích Niên nhà mình nói: “Con khiến mẹ con chịu khổ rồi.”

Tiểu Tích Niên hừ một tiếng, giọng rất lớn, đại khái là phản bác.

Bà nội tưới nước ở bên ngoài nghe thấy, lập tức xông vào. Bình thường không thấy cháu trai ngoan của bà la lớn tiếng như vậy.

Nhìn thấy Phó Cầm Huy ở đây, Tiêu Thái Liên cảnh giác hỏi: “Có phải con chọc nó không?”

Tiểu Tích Niên vừa sà vào lòng bà nội, mở to đôi mắt, quả nhiên là một đôi mắt tròn vừa to vừa xinh đẹp.

Tiêu Thái Liên lập tức nở hoa trong lòng: “Ây dô, cháu trai ngoan của bà, mở mắt rồi, Tích Niên mở mắt rồi!”

Bà nói như vậy, Lục Hương và Phó Cầm Huy lập tức đi tới, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Bảo Bảo mở mắt, còn cười với mọi người.

Tiêu Thái Liên nói: “Tích Niên lớn khéo thật, tốt hơn cha nó.” Năm đó Phó Cầm Huy đã là đứa đẹp trai nhất trong các anh em rồi.

Nhưng Tích Niên vượt trội hơn, đáng yêu hơn Phó Cầm Huy lúc nhỏ nữa.

Tiêu Thái Liên: “Mẹ đã bỏ tiền nói với người ở tiệm chụp ảnh trong huyện, bảo họ chụp hình cho cháu trai ngoan của mẹ lúc đầy tháng!”

Thời này chụp một tấm hình đầy tháng tốn không ít tiền.

Đặc biệt là thợ chụp hình trong huyện, muốn xuống nông thôn còn phải bỏ thêm tiền.

Tiêu Thái Liên thực sự quá thích Tích Niên, muốn giữ lại dáng vẻ nhỏ bé đáng yêu của cậu.

Dù sao phải chụp hình, nói với người trong nhà, mỗi nhà chụp một bức hình cả nhà, bọn trẻ đều chụp riêng một tấm, số tiền này đều do bà chi.

Nghe vậy, mấy chị dâu của Lục Hương lập tức bận rộn, bình thường mấy đứa con trai này ăn mặc xuề xòa, lăn bùn, bây giờ họ lấy vải ra tìm người may cho con bộ đồ mới.

Chụp hình rất quan trọng, sau này còn phải xem lại, dĩ nhiên phải sửa soạn cho ra dáng chút mới được.

Nhắc tới chụp hình, Phó Cầm Huy nói: “Con với Lục Hương còn chưa có một tấm hình chung nào!”

Lúc họ kết hôn, chỉ là thôn phát một tờ giấy kết hôn, lăn tay lên coi như xác lập quan hệ.

Anh cũng muốn chụp riêng một bức với Lục Hương, cùng lắm tự bỏ tiền.

Tiêu Thái Liên đang bồng cháu trai, cảm thấy thằng nhãi con này nhìn kiểu gì cũng đẹp. Dán vào gương mặt nhỏ của Tích Niên, quả nhiên mềm mịn, còn mềm hơn đậu phụ thượng đẳng ba phần.

Sau khi thằng nhóc bị áp mặt, hừ một tiếng.

Tiêu Thái Liên vội vàng cười nói đùa với Tiểu Tích Niên, chẳng mấy chốc trong nhà đều có thể nghe thấy tiếng cười của em bé.

Mẹ chồng bế không rời tay, nếu không phải buổi tối đứa bé còn phải ti sữa, bà hận không thể bế về nhà, ngày ngày ôm ngủ mới được.

Tiêu Thái Liên đổi sang một tay khác, trong vòng một tháng đứa nhỏ này đã nặng tới bốn ký rưỡi, rất bụ bẫm.

Cánh tay già nua của bà đâu thể chịu nổi trọng lượng này, Phó Cầm Huy vừa thấy mẹ anh không bế nổi, lập tức nói: “Con bế!”

Tiểu Tích Niên ở chỗ mẹ hoặc bà nội đều yếu đuối vô lực, nhưng một khi được cha bế, lập tức thẳng lưng, mắt to trừng mắt nhỏ.

Tiêu Thái Liên và Lục Hương đều cười.

Chỉ thấy Phó Cầm Huy nhíu mày, tuy đứa bé còn chưa biết nhíu mày, nhưng đôi mắt tròn trịa tựa như có hơi căng thẳng.

Lục Hương nói: “Vẫn nên để em bế chơi một lúc đi.”

Phó Cầm Huy giống như bế bí đao, sau đó đặt đứa bé vào trong lòng của Lục Hương. Cậu nhóc vừa ngửi thấy hơi mẹ, lập tức ngoan ngoãn cười với cô.

Lục Hương: “Đồ nịnh hót!”

Tiểu Tích Niên lại ư hử một tiếng.

Tiểu Bảo Bảo quan hệ với ai cũng rất tốt, nhưng cậu thích nhất là Lục Hương.

Chỉ là ở cùng với Phó Cầm Huy, cơ thể nhỏ bé căng cứng, mỗi lần Phó Cầm Huy bồng cậu, tấm lưng của cậu giống như một tấm gạch sàn vậy.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 168: Chương 168



Phó Cầm Huy cũng chưa từng bế trẻ con, anh cũng căng thẳng, khiến cho hai người đàn ông mắt to trừng mắt nhỏ.

Sau khi Tiểu Tích Niên chào đời khóc vài tiếng, sau đó thì chưa từng khóc mấy. Chỉ có lúc thay tã hoặc muốn ti sữa, sẽ hừ vài tiếng, nếu không ai để ý tới cậu, cậu sẽ hét to tiếng một chút.

Dựa theo cách nói của mẹ chồng, đứa trẻ này rất thông minh.

Tiêu Thái Liên ở một bên nhìn Phó Cầm Huy nói: “Con bế đàng hoàng, bế như vậy đứa trẻ không thoải mái.”

Cũng thật là, bình thường đọc sách viết chữ, anh đều rất lợi hại. Sao bế con lại cứng nhắc như vậy.

Tiêu Thái Liên còn nói: “Lúc nhỏ con nghịch hơn Tích Niên nhiều, từ khi chào đời đã bắt đầu la lối. May mà cháu trai của mẹ không giống con.”

Lục Hương có hơi kinh ngạc, Phó Cầm Huy còn có dáng vẻ như vậy.

Khí chất bây giờ của anh thực sự quá lão cán bộ, chỉ có thi thoảng lúc Lục Hương ở đây sẽ nhìn thấy dáng vẻ anh mất khống chế, bình thường rất nghiêm túc đứng đắn.

Bây giờ đã làm xưởng trưởng, để khiến mình trông lớn tuổi một chút, anh đeo thêm một cặp kính không độ.

Phó Cầm Huy mặc tây phục, đeo kính, áo sơ mi trắng liền có chút nhã nhặn cầm thú.

Anh về tới nhà, thay thành đồ bình thường, nhưng khi xắn tay áo lên cũng rất có khí phái.

Lục Hương nhàn rỗi, Tích Niên được mẹ chồng giành bế đi rồi.

Mỗi ngày mẹ Lục cũng tới thăm cháu ngoại, thuận tiện cũng thăm Phó Chi.

Phó Chi ăn cơm xong cũng tới, mỗi ngày ở đây đều rất náo nhiệt, không thiếu người tới tìm Lục Hương nói chuyện.

Phó Chi biết Phó Cầm Huy mở xưởng, có hơi kinh ngạc.

Bởi vì trông Phó Cầm Huy chính là kiểu người rất quy tắc, không ngờ thế mà lại từ bỏ công việc ổn định. Người bình thường không có loại dũng khí này.

Phó Chi cũng đánh giá cao Phó Cầm Huy hơn, trước đây cảm thấy Lục Hương hoàn hảo như vậy, vừa xinh đẹp vừa giỏi nấu nướng gả cho Phó Cầm Huy có hơi đáng tiếc.

Nhưng bây giờ nhìn Phó Cầm Huy biết nóng biết lạnh, vì chăm sóc vợ ở cữ, xin nghỉ một tháng, bà ấy cũng hài lòng.

Gương mặt Lục Hương hồng hào, sống hạnh phúc, nhìn một cái là có thể nhìn ra.

Phó Chi nói với Phó Cầm Huy: “Bây giờ việc làm ăn của các con như thế nào rồi?”

Tiêu Thái Liên đang bồng cháu, những người khác thì ở trong nhà tùy ý nói chuyện.

Phó Cầm Huy nói: “Không tốt lắm!” Bây giờ cổ vịt treo gió của họ không bán ra được, thực ra khẩu vị rất tốt, giá cả niêm yết cũng rất hợp lý.

Khoảng bốn hào một cái, cổ vịt nặng cân, một cái đủ gặm một lúc.

Nhưng đặt vào thị trường, mọi người không chấp nhận.

Lưu Bàng đều bán cho bạn bè, một số người bạn còn quay lại mua tiếp, không biết đối phương thật sự cảm thấy ngon, hay chỉ là để an ủi bạn mình.

Lưu Bàng cực kỳ thích ăn cổ vịt treo gió này, trước đây làm ăn cũng rất thuận lợi, không ngờ sẽ vấp phải khó khăn, dạo này vẫn luôn chán nản.

Vừa hay đúng lúc Phó Cầm Huy chăm Lục Hương ở cữ, cho nên cũng không quản chặt công xưởng gì, bên đó vẫn tiếp tục làm.

Họ tuyển hai mươi người, một phần là vay, mỗi ngày đều phải gánh vác ăn uống và lương của nhiều người như vậy, nhìn thấy từ trước tết tới bây giờ cũng nửa năm, không có bất cứ khởi sắc gì, mỗi ngày đều lỗ vốn.

Bây giờ Phó Cầm Huy còn cầm cự nổi, nhưng Lưu Bàng đã có hơi suy sụp rồi.

Lưu Bàng đã gầy đi một vòng lớn.

Phó Chi nói: “Việc kinh doanh này mẹ có thể góp cổ phần không?”

Phó Chi vẫn rất có hứng thú với việc kinh doanh này.

Hơn nữa bà ấy còn có tiền.

Phó Cầm Huy nói: “Để con hỏi thử Lưu Bàng xem có xuất cổ phần không.” Bây giờ cổ phần được khống chế là Lưu Bàng với Lục Hương mỗi người bốn mươi phần trăm, một mình Phó Cầm Huy hai mươi phần trăm.

Hai mươi phần trăm của anh sẽ không xuất nhượng, là một xưởng trưởng, nếu ngay cả chút cổ phần này cũng không có, làm sao quản lý.

Lục Hương cũng không xuất nhượng, đây là một thử nghiệm quan trọng, khẩu vị cũng không tồi, chỉ là bây giờ vẫn chưa đánh ra thị trường, vạn sự khởi đầu nan.

Phó Chi nói: “Nếu được, mẹ nguyện ý mua hai mươi phần trăm cổ phần trở lên! Còn có thể mở đường tiêu thụ giúp con.”

Lúc này Lục Hương mới nhớ ra, Phó Chi là người tỉnh thành, bà ấy có một số mối quan hệ trong tỉnh.

Chỉ cần trải hàng ra ra, cô tin với khẩu vị của cổ vịt treo gió này chắc chắn có thể kiếm được tiền.

Lục Hương biết Phó Chi là một nữ cường nhân dạng thiên tài, tuy thân thể có một số suy nhược, nhưng mạnh hơn quá khứ nhiều, dần dần khôi phục bình thường.

Bà ấy đã bị cướp đi hai mươi năm, mỗi một phút đều rất muốn nắm chặt.

Không giống kiểu người sống tốt hôm nay là được như mẹ Lục. Bà ấy cũng muốn thử lập nghiệp.

Nhưng bây giờ là năm 1981, muốn gia nhập vào rất khó, vừa hay có cơ hội này.

Hơn nữa trong tay bà ấy đang giữ không ít tài sản.

Phó Cầm Huy không hề xem nhẹ Phó Chi, nói: “Được, con hỏi thử.”

Phó Chi gật đầu.

Đang nói chuyện, xa xa nghe thấy Tiểu Tích Niên ở đó cười.

Tiêu Thái Liên ở bên cạnh giỡn với cháu trai ngoan của mình, trái bế phải bồng, thơm thằng nhóc cười toe toét.

Tất cả mọi người đều bị thu hút, trên mặt Phó Chi mang theo chút ý cười: “Bà ôm chút!” Tiểu Tích Niên được Phó Chi ôm vào trong lòng, mềm mại nằm, ngáp một cái, dáng vẻ tựa như buồn ngủ.

Tiêu Thái Liên thấy vậy cũng ghen tỵ: “Hây, vừa nãy tôi bồng lâu như thế, không hề muốn ngủ chút nào, sao tới chỗ chị lại trở nên ngoan ngoãn như vậy?”

Tiểu Bảo Bảo chơi lâu như thế đã buồn ngủ rồi.

Phó Chi nói: “Lúc nó chơi với chị cũng rất ngoan.”

Tiêu Thái Liên nghe vậy cười nói: “Cũng đúng.”

Thấy mọi người đều đang nhìn con, Phó Cầm Huy ngồi bên cạnh Lục Hương, ôm eo cô, lúc mọi người không phát giác, nhẹ nhàng hôn một cái.

Mặt Lục Hương lập tức đỏ bừng, tức giận trừng anh một cái, nhiều người như vậy anh muốn làm gì?

Lỡ như để người ta nhìn thấy không hay, đáng ghét, rõ ràng trông Phó Cầm Huy đứng đắn như thế, nhưng tận trong xương tủy lại xấu như thế.

Nói ra không ai tin, Lục Hương luôn bị anh mai phục.

Lục Hương trừng anh một cái, mắt Phó Cầm Huy sâu thẳm. Tựa như muốn làm chút gì đó, Lục Hương thầm cảnh giác, chỉ cảm thấy anh lại sắp giở trò xấu xa rồi, đang lúc này, thằng nhãi con ư hử một tiếng.

Lục Hương lập tức nói: “Để con trông Tích Niên!” Nói xong bồng đứa bé tới, lúc này mới tránh khỏi sự tập kích của Phó Cầm Huy với cô, Lục Hương hơi đắc ý, sau đó nhướng mày lên.

Bây giờ đã có con, có thể trị được người cha không đứng đắn này.

Lục Hương ra cữ, thoải mái tắm một trận, lúc này mới cảm thấy cả người sống lại.

Mặc đồ mới vào, tâm trạng của cô rất vui, bế con trai bụ bẫm nhà mình hung hăng thơm một cái, cậu nhóc cười khặc khặc.

Khoảng thời gian này, Lục Hương chưa từng ra ngoài dạo.

Bây giờ ra cữ, cuối cùng cũng có thể ra ngoài rồi.

Trong thôn đang tất bật làm việc, Lục Hương đi ra chỉ nhìn thấy một vùng xanh mướt, tất cả thôn dân đều đang bận rộn trong đồng ruộng, trước đây cảm thấy thôn rất lạc hậu, bây giờ nhìn đi khắp nơi tràn ngập sức sống.

Lục Hương rất thích mọi thứ ở đây, nhìn mọi người ở đó làm việc cũng tới phụ.

Mấy thím nhìn thấy Lục Hương lập tức cười nói: “Hương Hương ra cữ rồi?”

Lục Hương tươi cười: “Vâng.”

Mọi người vội ở bên cạnh nói: “Quả nhiên vẫn là Lục Hương người ta biết sinh, sinh một đứa con trai giống hệt em bé trong tranh tết, bản thân cũng đẹp hơn trước nữa.”

Câu này là thật, trước đây Lục Hương đã xinh đẹp, sau khi sinh con xong lại càng thêm rạng rỡ.

Lần trước họ nhìn thấy Phó Cầm Huy, tuy nhà họ Phó không nói rõ, nhưng cũng lộ ra phong thanh, đặc biệt là chuyện nhà mẹ chị dâu giành công việc, họ biết bây giờ Phó Cầm Huy không làm việc ở cung tiêu xã nữa, ra ngoài lập nghiệp.

Nếu người khác làm như vậy, chắc chắn người trong thôn sẽ lén cười nhạo sau lưng.

Nhưng ở chỗ Phó Cầm Huy, lại không có ai nói gì, họ đều nói Phó Cầm Huy là sinh viên đại học, chắc chắn có tính toán của mình.

Không ít người đều nhìn thấy dáng vẻ Phó Cầm Huy mặc tây trang phẳng phiu, đeo kính, nhìn thế nào cũng giống người thành phố.

Tướng mạo anh tuấn như vậy, tuy nói đã kết hôn, nhưng cô gái, chị gái trong thôn nhìn thấy anh có đôi lúc vẫn sẽ đỏ mặt.

Chỉ đáng tiếc mình không có cửa.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 169: Chương 169



Phó Cầm Huy với Lục Hương ân ái, người trong thôn đều biết.

Những người già mê tín trong thôn đều nói đây là nhân duyên do ông trời định. Dù sao thì lúc đầu Lục Hương dùng phương thức thế gả gả cho anh.

Vừa nghe nói như vậy, đều lần lượt cảm thấy có lý, quả nhiên người tính không bằng trời tính.

Có người tốt chuyện còn đặc biệt tới chỗ bác gái Lục nói, khiến bà ta tức giận cầm chổi đuổi người.

Bây giờ Lục Hương là người được các cô gái trong thôn ngưỡng mộ nhất.

Chỉ là cô vẫn chưa biết, lúc này đang làm việc trong bùn đất, trên mặt tràn ngập vui vẻ, rất nhanh đã bị chủ nhiệm phụ nữ gọi sang một bên.

Chủ nhiệm phụ nữ nhìn thấy Lục Hương, nói: “Cuối cùng cô cũng ra cữ rồi, ngột ngạt lắm chứ gì!”

Lục Hương vội gật đầu, bản thân cô là người nhiệt tình, ở mãi trong nhà thật sự rất chán.

Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Cô tới ủy ban thôn một chút!” Vừa nói xong, chủ nhiệm phụ nữ đã bị người khác gọi đi.

Nói bãi đập lúa có hai người đánh nhau, không tìm được trưởng thôn, bảo bà ấy đi điều giải trước.

Lục Hương tới ủy ban thôn, lúc đi qua lều rau, đến xem thử một chút.

Lều rau ở đây bốn mùa như xuân, không chỉ có một số rau củ, còn có dưa quả.

Đặc biệt là dưa lưới do họ sản xuất, kích cỡ to lại ngọt, trở thành con cưng mới của thôn, nhà nhà người người trong thôn đều sẽ mua vài cái bỏ vào ảng nước ướp lạnh.

Đợi buổi tối ngồi ở cửa, vừa tán gẫu với hàng xóm vừa ăn. Người ở thôn kế bên nghe nói cũng sẽ tới mua, năm xu một cân, hễ mua là mua hai ba mươi cân!

Lục Hương cũng thích ăn dưa lưới, tuy không ngọt bằng sau này. Nhưng cũng ngọt thanh, sau khi được ướp lạnh càng ngon.

Trước đây Lục Hương ở cữ, không thể ăn đồ quá hàn lạnh, mỗi lần chỉ có thể ăn một miếng dưa lưới.

Hôm nay sáng sớm đã nói với người nhà, cô đã ra cữ, phải ăn hoàn chỉnh một cái.

Phó Cầm Huy nghe thấy Lục Hương nói vậy, sủng chiều đồng ý.

Bởi vì chuyện này, Lục Hương vui cả một ngày.

Ở chỗ lều rau, không chỉ có rau, còn có cây lê và cây hồng mua từ viện nông học khác về. Quả thực là oxy thiên nhiên, mỗi lần hít thở đều sảng khoái.

Mấy lão giáo sư với người làm việc ở đây nhìn thấy Lục Hương, cũng đều lên tiếng chào. Họ cũng rất thích cô gái giỏi giang như Lục Hương.

Chị cả Lục cũng ở đây, làm người hái rau, rạng sáng mỗi ngày sẽ dậy tới hái rau. Ban ngày rảnh, thích hợp với người có sức khỏe yếu như chị ấy làm.

Thời gian trước, trong thôn còn có người giới thiệu đối tượng cho chị cả Lục, đối phương là một người ế vợ hơn bốn mươi tuổi.

Biết gốc biết rễ, nhà ông ta nghèo, mấy năm trước còn có một người mẹ già bệnh tật, ăn cơm cũng trở thành vấn đề, vốn không có ai chịu gả, sau đó mẹ già qua đời, một mình côi cút.

Con người khá thành thật chịu làm, chỉ là hôn nhân trước đây của chị cả không tốt, có bóng ma tâm lý, không đồng ý.

Nhưng người ế vợ đó vẫn rất thích chị ấy, cứ dăm ba hôm sẽ tới làm việc giúp chị cả.

Mẹ Lục còn từng nói chuyện này với Lục Hương. Nói thái độ của chị cả Lục cũng mịt mờ.

Lục Hương không cho mẹ Lục quản, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu.

Lúc này mẹ Lục mới không nhắc chuyện này nữa.

Lục Hương đi tới ủy ban thôn, hễ tới thời điểm bận rộn, ủy ban thôn gần như không có ai. Chỉ có một bí thư thôn ở đó canh điện thoại.

Qua một lúc, trưởng thôn dẫn Đại Tráng tới. Nhìn thấy Lục Hương liền có chút vui vẻ: “Cốt cán của thôn chúng ta quay lại rồi!”

Dạo này trưởng thôn thường vào huyện họp, càng cảm nhận được tính quan trọng của Lục Hương.

Ngay cả cán bộ trong huyện nhìn thấy họ cũng sẽ nói chuyện thêm về lều rau. Mấy thôn khác đều ganh tỵ, người nông thôn bình thường đều khá chất phác.

Cán bộ thôn tới huyện sẽ không tích cực biểu hiện bản thân.

Muốn để lại chút ấn tượng trước mặt lãnh đạo, khó càng thêm khó, bây giờ thôn họ cũng coi như là có máu mặt ở trong huyện, những điều này đều do Lục Hương mang tới, trong lòng trưởng thôn biết rõ.

Lục Hương hỏi: “Sao vậy? Chủ nhiệm phụ nữ gọi cháu tới một chuyến.”

Trưởng thôn nói: “Là tôi bảo bà ấy gọi cô tới, thôn chúng ta cũng coi như kịp lúc.”

Mùa đông bán sỉ rau, tuy chỉ là kết nối với xưởng, nhưng rau của họ tươi lại ngon, giá cũng không đắt, dần dần có nhiều khách quay đầu.

Bây giờ những xưởng đó yêu cầu cung cấp hàng quanh năm, trước đây nghe lời Lục Hương, mua mặt tiền gần xưởng gang thép, sửa thành nơi bán sỉ rau, mới đầu không ai hỏi han, dần dần cũng có người đầu óc linh hoạt tới mua sỉ để bán.

Dù sao thì trước đây người trong huyện muốn ăn rau là dựa vào thân thích ở nông thôn gửi tới.

Nếu không có thân thích thì chỉ có thể thử vận may đợi người ta gánh rau tới bán.

Không phải nói muốn ăn là có thể ăn được.

Bây giờ rau của họ bán sỉ trong huyện có độ nổi tiếng, rất nhiều gia quyến công chức, mấy người mua sỉ một thùng, quay về chia, vừa rẻ vừa đỡ tốn công.

Ngược lại giúp thôn bọn họ kiếm được không ít tiền, bây giờ cũng đã mua máy kéo rồi, trước đây trưởng thôn đặc biệt tìm người quản chuyện này, bây giờ nếu Lục Hương đã ra cữ, chuyện này giao cho cô là tốt nhất.

Trưởng thôn rất thiên vị Lục Hương.

Trong lòng Lục Hương biết Đại Tráng sẽ là người kế nhiệm trưởng thôn.

Sau khi cô mang thai, vẫn luôn do Đại Tráng quản, bây giờ ra cữ liền muốn đoạt quyền của người ta, cô không làm được chuyện này.

Lục Hương nói với trưởng thôn: “Cháu cảm thấy Đại Tráng làm việc rất tốt, hay là chúng cháu cùng nhau quản lý đi!” Trưởng thôn nghe vậy càng thêm vui vẻ, ý tứ này là Lục Hương muốn dẫn dắt người mới!

Trưởng thôn cầu còn không được.

Trưởng thôn còn nói với Lục Hương: “Ở đây không cần quá bận tâm.”

Mỗi ngày sau khi thôn hái rau củ tươi đựng vào thùng, chở vào huyện, dù sao bây giờ họ cũng có máy kéo, cũng không cần nhờ ai, mỗi ngày vận chuyển một hai chuyến là được.

Mỗi ngày bán ba tiếng, bán xong là đóng cửa.

Lục Hương nói với trưởng thôn: “Ý của chú có phải là còn muốn cháu mở rộng con đường khác?”

Trưởng thôn nghe vậy, quả nhiên nói chuyện với người thông minh tiết kiệm sức lực.

Bây giờ lều của họ quá lớn, thời điểm hiện tại cũng rất tốt, rau củ lớn từng đợt.

Cung cấp cho một huyện vẫn dư sức, nếu nơi khác cũng tới mua thì tốt.

Dù sao bây giờ cũng đã có xe, chuyện trước đây không dám nghĩ, bây giờ cũng bắt đầu nghĩ rồi.

Trưởng thôn nói: “Đúng, cố hết sức thử xem, nếu không được cũng không sao!”

Ông ta đánh giá ra được Đại Tráng là nhân vật kiểu thủ thành, không giống kiểu khai thác như Lục Hương.

Bây giờ họ phối hợp lại, đều là người trẻ, càng có năng lực hành động, chắc chắn thôn làng sẽ ngày càng phát triển.

Trưởng thôn không thể không bận lòng chuyện này, dù sao thôn mua máy kéo còn đang nợ ngân hàng mấy vạn, cũng muốn trả hết khoản tiền này sớm một chút.

Trưởng thôn nói: “Ngày kia, trong thành phố có một cuộc triển lãm rau củ, cô cậu từ trong huyện xuất phát, đi cùng với lão giáo sư, một mặt chăm sóc lão giáo sư, một mặt cũng tích cực chào hàng, xem thử rau của chúng ta có thể ra khỏi huyện tiến vào thành phố không.”

Lục Hương nhìn trưởng thôn bằng con mắt khác, vốn dĩ nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, thế mà cũng có ý thức kinh tế rồi.

Quả nhiên ở năm 81 biến chuyển không ngừng này, không thể coi thường bất cứ ai.

Lục Hương nói: “Được.” Cô cũng đã ngột ngạt lâu rồi.

Từ khi mang thai tới sinh nở, cho tới ở cữ, thật sự muốn ra ngoài thoáng khí, bây giờ cũng coi như vào thành phố dạo chơi.

Triển lãm rau củ, cô cũng muốn xem thử rau củ của người khác phát triển như thế nào.

Lục Hương cực kỳ có tự tin với sản phẩm của thôn họ, đặc biệt là dưa lưới, giòn ngọt thanh, ai ai cũng thích.

Còn có các loại rau đều là phiên bản cải tiến, khách quay đầu nhiều.

Trưởng thôn thấy cô đồng ý, lập tức nói: “Được, tôi đi đặt vé cho cô cậu.” Vé tàu lửa phải có thôn mở chứng minh mới có thể đặt.

Trưởng thôn nghĩ một chút, nói: “Để Thiết Ngưu đi cùng đi! Lần này phải đi ba ngày.” Thiết Ngưu cực kỳ tháo vát, dáng người vạm vỡ, hơn nữa còn nghe lời.

Họ phải đi tham gia triển lãm, không khỏi mang theo một số rau củ.

Lục Hương đáp: “Được!”

Trưởng thôn nói: “Vậy được, tôi đi sắp xếp, sáng ngày mai cô từ ủy ban thôn xuất phát.”
 
Back
Top Bottom