Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 140: Chương 140



Lưu Bàng vui mừng trong lòng, nhưng tính ra lại ủ rũ, còn thiếu bảy nghìn nữa.

Lưu Bàng nhụt chí, anh ấy muốn mau chóng mở xưởng thực phẩm.

Vừa hay bây giờ có các mục ưu đãi, anh ấy không làm, người khác có thể dò la được nên muốn nhanh chóng làm, đề phòng đêm dài lắm mộng.

Nếu thật sự có thể mở xưởng được, cái danh con trai xưởng trưởng trên người anh ấy cũng có thể xé xuống.

Nhưng bây giờ vẫn thiếu tiền.

Nếu anh ấy mở miệng, ngược lại có thể mượn một ít từ đám bạn thân, nhưng người khác biết anh ấy làm ăn, chắc chắn sẽ chen chân vào.

Dù sao thì tiền cần dùng không phải con số nhỏ, nhưng anh ấy không muốn để quá nhiều người chen vào.

Lập tức rơi vào trong mâu thuẫn, không mở miệng thì không có tiền.

Hiện giờ vô cùng rối rắm.

Lục Hương đột nhiên nói: “Tôi có một cách, chúng ta có thể vay vốn!”

Thời này vay vốn vẫn là chuyện khá mới mẻ, rất dễ bị người ta ngó lơ.

Ở trong mắt mọi người, không có ý thức vay tiền của ngân hàng.

Vừa hay trước kia thôn Đại Vũ từng vay một lần, ngay cả người bình thường cũng có thể vay, càng huống hồ là mở xưởng.

Lục Hương vừa lên tiếng, Lưu Bàng lập tức sáng mắt lên, nói: “Cái này được nha!”

Lục Hương nói: “Nếu mở xưởng, tôi đầu tư kỹ thuật, cộng thêm ba nghìn tệ tiền vốn, muốn lấy bốn mươi phần trăm cổ phần, còn lại là của anh.”

Lưu Bàng cảm thấy cô lấy bốn mươi phần trăm có hơi ít: “Đừng, hai chúng ta mỗi người một nửa, nếu không có chị, tôi có con đường hàng vịt cũng vô dụng.”

Lưu Bàng là một người sành ăn, đầu óc vẫn rất linh hoạt. Sở dĩ trước kia nhiều lần kinh doanh thành công, là bởi vì đồ Lục Hương làm ngon!

Lục Hương không phải người so đo gì, nói: “Phần lớn công ty đều do anh quản, tôi chỉ bỏ ra một phương pháp, không lấy quá nhiều.”

Trong lòng Lưu Bàng có chút cảm động.

Lục Hương đúng là một người hậu đạo. Lưu Bàng biết số tiền này là toàn bộ của Lục Hương.

Cô nguyện ý lấy ra toàn bộ số tiền chơi với anh ấy, trong mắt anh ấy mang theo lấp lánh: “Tôi nhất định sẽ cố gắng làm!”

Lưu Bàng nổi lên lòng cầu tiến trước nay chưa từng có.

Nếu là chuyện của bản thân anh ấy, thái độ của anh ấy rất hờ hững, nhưng nếu là người khác tín nhiệm anh ấy, giao chuyện quan trọng như vậy cho anh ấy, phải làm thật tốt.

Sau đó Lục Hương lại làm rõ một số chi tiết.

Phó Cầm Huy ở bên cạnh khoanh một số chuyện dễ quên lại.

Lưu Bàng kinh hô anh là nhân tài, anh ấy vẫn có chút kiến thức, Phó Cầm Huy có thể có kế hoạch và dự định thiết thực như vậy trong thời gian ngắn như thế, căn bản không phải người bình thường.

Lưu Bàng giựt giây Phó Cầm Huy: “Hay là anh đừng làm nữa, làm cái này có thể kiếm được mấy đồng, chúng ta cùng chuyển ngành làm một vố lớn, tạo dựng sự nghiệp lớn oanh oanh liệt liệt!”

Điều đó đối với người bình thường mà nói, từ chức bỏ đi bát cơm sắt là chuyện kinh thế hãi tục.

Lưu Bàng lại chẳng quan tâm: “Tôi đảm bảo cho anh, nếu hai chúng ta không làm được, tôi sẽ tìm một công việc cho anh, chắc chắn tốt hơn công việc bây giờ.”

Phó Cầm Huy là sinh viên đại học, được phân tới đây thực sự có chút lãng phí tài năng! Nếu Lưu Bàng tìm, ít nhất là công việc trong huyện.

Phó Cầm Huy nói: “Tôi suy nghĩ chút.”

Lưu Bàng vốn không cảm thấy có thể kéo Phó Cầm Huy xuống nước, bởi vì anh quá chính trực, không giống kiểu người sẽ rời chính phản đạo.

Nhưng bây giờ anh nói sẽ suy nghĩ, cảm thấy có chút hi vọng, Lưu Bàng càng thêm dốc sức: “Được đó, anh em chúng ta đồng lòng, không có chuyện gì không làm được.”

Lưu Bàng ở bên cạnh liên tục khuyên, khuyên tới mức sắp mòn rách da miệng.

Phó Cầm Huy lại bất động.

Đợi khi Lưu Bàng muốn đi, còn lưu luyến muốn thuyết phục Phó Cầm Huy.

Lục Hương đợi cùng Phó Cầm Huy tan làm về nhà, trên đường không có ai.

Lục Hương nói: “Anh thật sự muốn đi ra làm riêng?”

Phó Cầm Huy nói: “Có hơi muốn!” Anh nắm tay Lục Hương, mười ngón tay đan vào nhau.

Lục Hương hỏi: “Vì sao?”

Phó Cầm Huy nói: “Anh muốn kiếm thêm nhiều tiền chút.” Bây giờ ở trong nhà Lục Hương kiếm tiền nhiều nhất, chênh lệch dần lớn lên, trước đây anh đã từng suy nghĩ qua chuyện này.

Lần này là một thời cơ.

Con người Lưu Bàng làm việc cũng được, Lục Hương ở trong thôn là cán bộ, không đi được! Bên phía Lưu Bàng cũng thiếu người, anh chưa từng làm qua, muốn thử xem sao.

Phó Cầm Huy nhìn Lục Hương sững ra, sau đó phủ đôi tay to lên tay Lục Hương, hỏi: “Em cảm thấy được không?”

Lục Hương không trả lời.

Được, quá được! Bây giờ từ bỏ bát cơm sắt, ra ngoài làm lẻ trông giống như bỏ chính phản đạo, nhưng rất thích hợp với năm 83 sắp tới.

Toàn dân đổ xô kinh doanh, nếu dựa theo tính toán như vậy, Phó Cầm Huy chuyển ngành sớm là một chuyện tốt.

Lục Hương nói: “Em ủng hộ anh!” Thất bại là mẹ thành công.

Ngừng lại một chút, Lục Hương lại rơi vào trầm mặc: “Không biết bên phía mẹ như thế nào?”

Tiêu Thái Liên luôn coi Phó Cầm Huy làm niềm kiêu ngạo.

Anh làm việc ở cung tiêu xã, thi thoảng sẽ mang về một số tin tức, ví dụ vải lỗi, thực phẩm gần hết hạn, đều trở thành đồ đắt khách trong thôn.

Dùng một nửa giá tiền, mua được món đồ phù hợp, không ít người trong thôn đều khen anh.

Khiến Tiêu Thái Liên vô cùng hãnh diện, công việc tốt này mất đi, chắc chắn mẹ chồng sẽ tức giận.

Phó Cầm Huy nói: “Đau dài không bằng đau ngắn, bây giờ không nói, sau này cũng sẽ đối mặt với tình huống tương tự.”

Anh mím môi, lúc nhìn Lục Hương, trong mắt có chút kiên định.

Tính cách Phó Cầm Huy trầm ổn lạnh lùng, lúc nhìn cô, ánh mắt lại có chút ôn nhu.

Lục Hương nắm lấy tay anh.

Tuy Phó Cầm Huy mặt không cảm xúc, nhưng cô lại cảm nhận được anh rất vui.

Trong lòng cô rất bội phục Phó Cầm Huy, Phó Cầm Huy ở thời này đã có ý thức rẽ lối kinh doanh, kiến thức vượt xa so với thời đại này.

Lục Hương sợ không thỏa đáng, sau khi về thôn, tìm hàng xóm mua một con gà trống, giết thịt hầm thịt gà ở nhà.

Mời người nhà họ Phó tới ăn.

Người nhà họ Phó đều vui vẻ tới.

Tiêu Thái Liên vô cùng đắc ý, bây giờ con trai là kế toán của cung tiêu xã, con dâu là cán bộ thôn, đi đâu cũng được khen tới đó, đây là chuyện trước đây chưa từng hưởng thụ qua.

Càng huống hồ các con đoàn kết, bây giờ con dâu cả mang thai, nhân số hưng vượng, khóe miệng bà đều mang theo nụ cười.

Người nhà họ Phó vừa nghe Lục Hương mời, cũng đều rất vui, bây giờ ăn uống trong nhà khá lên, cũng nỡ bỏ dầu, nhưng mùi vị lại không ngon bằng đồ Lục Hương nấu.

Chị ba Phó vừa đi vào đã mở nắp nồi, mùi thơm xộc vào mũi: “Sao hôm nay lại ăn ngon như vậy?” Gà hầm khoai tây.

Một nồi thịt gà lớn đó, mùi thơm ngào ngạt, hơn nữa họ còn nấu cơm.

Chị ta quyết định hôm nay phải ăn thêm hai bát.

Lục Hương thấy tất cả mọi người đều tới rồi, hỏi: “Chị cả đâu?”

Anh cả Phó nói: “Kỳ này thai phản ứng mạnh, không cho cô ấy tới.”

Lục Hương nghe xong, bưng một bát thịt gà để riêng cho chị cả.

Thấy cô chu đáo như vậy, mọi người cũng rất vui.

Tiêu Thái Liên nói: “Hôm nay là ngày gì vậy.”

Người khác cũng đều tò mò, lẽ nào là sinh nhật ai?

Lục Hương nhìn Phó Cầm Huy.

Phó Cầm Huy nói: “Là có một chuyện muốn nói.” Thấy họ vừa làm gà vừa nấu cơm, chuyện muốn nói cũng nhất định là chuyện tốt.

Nghĩ như vậy, Tiêu Thái Liên dần yên tâm.

Đợi bày bàn xong, lực chú ý của mọi người đều dồn lên bàn cơm.

Cũng không có lời khách sáo hàn huyên gì, vào bàn liền bắt đầu ăn.

Đã lâu không ăn được đồ ăn Lục Hương nấu, vẫn ngon như thế.

Da dai thịt mềm, dùng miệng m.út một cái thịt gà giống như tan ra, nước sốt bởi vì thêm khoai tây mà rất dẻo, trộn với cơm, lại ăn kèm chút dưa muối giòn thanh, mỗi người ít nhất hai bát lớn.

Trên bàn ngoài thịt gà, còn chuẩn bị chút rau xào.

Dùng rau trái vụ trong lều lớn bây giờ.

Lục Hương là người giúp đỡ chính, lão giáo sư chỉ huy mỗi ngày đều hái một ít cho Lục Hương mang về, tuy bề ngoài không phải quá đẹp, nhưng chất lượng vẫn rất ngon.

Ăn cơm xong, mỗi người cầm một quả cà chua ăn như trái cây, cắn ra chua chua ngọt ngọt, người lớn trẻ nhỏ đều thích.

Vẫn là nhà Phó Cầm Huy xa xỉ.

Đợi ăn cơm xong, Phó Cầm Huy bảo chị dâu dẫn bọn trẻ đi, anh có chút chuyện muốn nói.

Chị hai và chị ba bị sự thần thần bí bí của anh làm cho ngứa ngáy trong lòng.

Nhưng cũng biết trẻ con vướng víu, đưa bọn trẻ đi, dù sao thì quay về hỏi chồng mình cũng có thể biết được là chuyện gì.

Người đều đi hết, Phó Cầm Huy dẫn ba anh trai và mẹ vào trong phòng.

Lần đầu tiên họ thấy căn phòng này được Lục Hương dọn dẹp rất sáng sủa, rèm cửa sổ mới toanh, chăn mềm mại, thậm chí trong bình hoa còn cắm vài nhánh khô.

Vốn dĩ nhà lớn nhà họ Thẩm đã mang dáng vẻ cổ xưa, được họ tỉ mỉ bố trí, càng thêm bất phàm.

Mang theo cảm giác không thể miêu tả được, họ không hiểu trang trí, chỉ cảm thấy cả thôn đều không có nhà ai đẹp như vậy.

Tiêu Thái Liên vẫn muốn nghe chuyện con trai muốn nói, hỏi: “Con muốn nói gì?”

Phó Cầm Huy nói: “Con muốn nghỉ việc ở cung tiêu xã!”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 141: Chương 141



Tiêu Thái Liên lập tức trừng to mắt, lời này đối với bà mà nói, không khác gì sấm sét giữa trời quang.

Ở trong mắt bà, công việc ở cung tiêu xã là bát cơm vàng.

Bao nhiêu người muốn vào cũng không vào được, nghe nói thôn bên cạnh có một người bỏ hai trăm tệ tìm việc, kết quả ba năm vẫn chưa vào được.

Tiêu Thái Liên lập tức lo lắng: “Con nghĩ kiểu gì vậy?” Giọng nói của bà vừa gắt gỏng vừa đanh thép.

Lục Hương ở bên ngoài dọn bàn, Phó Cầm Huy không cho cô vào, sợ sẽ bị mẹ chồng giận lây.

Nhưng lúc này Lục Hương ở bên ngoài có chút lo lắng tình huống bên trong.

Lời này của Phó Cầm Huy không chỉ có Tiêu Thái Liên không chấp nhận được, ngay cả mấy anh trai cũng bị lời nói đột ngột của anh làm cho im ắng cả buổi.

Phó Cầm Huy nói: “Mẹ, con nghiêm túc, công việc này kiếm tiền quá ít.”

Nghe vậy, mấy anh trai hiểu sâu sắc, từ sau khi bắt đầu làm cổ vịt, một tháng ít nhất hơn ba mươi tệ, Phó Cầm Huy mới kiếm hơn hai mươi.

Tiêu Thái Liên nói: “Một người đàn ông như con, lẽ nào còn muốn về thôn làm những công việc đồng áng kia sao?”

Lúc nói chuyện, Tiêu Thái Liên sốt ruột, nước mắt cũng chảy xuống, lúc đầu nuôi anh tốn kém nhất, bây giờ khó khăn lắm trong nhà mới ổn định, anh lại muốn từ chức.

Phó Cầm Huy nói: “Con cùng Lưu Bàng mở xưởng, có thể sẽ vất vả một chút, nhưng là đàn ông, vẫn nên có chút chuyện riêng để làm!”

Công việc ghi sổ sách kia rườm rà rắc rối, cả ngày ở trong một văn phòng nhỏ, thật sự rất phiền.

Mấy anh trai chưa từng nghe Phó Cầm Huy nói những điều này.

Theo họ thấy, công việc gió thổi không tới, mưa xối không ướt sao lại phiền?

Anh hai Phó nói: “Em phải nghĩ cho kỹ, đây không phải chuyện nhỏ.”

Anh ba Phó lại hơi không quan tâm: “Không làm thì không làm, em cảm thấy Lưu Bàng rất tốt, người ta có xe, không phải ai cũng có thể kinh doanh với cậu ấy, cũng chỉ có chú tư nhà chúng ta có phúc.”

Lời còn chưa nói hết đã bị Tiêu Thái Liên chửi một trận: “Con bớt chen mồm vào, không khuyên giúp còn gây thêm loạn!”

Phó Cầm Huy nói: “Bây giờ có một cơ hội như vậy, hơn nữa Lưu Bàng đã nói rồi, nếu làm không tốt, cậu ấy có thể tìm việc giúp con.”

Anh ấy là con trai của xưởng trưởng trại heo, tìm công việc đối với anh ấy mà nói không phải chuyện khó. Huống hồ Phó Cầm Huy còn có văn bằng đại học.

“Mẹ cho con thử một năm, nếu không được, con sẽ không nhắc tới nữa.”

Tiêu Thái Liên thấy quả thật Phó Câm Huy suy nghĩ rất chu toàn. Nhất thời cũng không biết nói gì, nhưng bà vẫn còn tức giận: “Mẹ không biết đã tạo nghiệt gì, mới sinh con!” Sau đó xoay người đi.

Phó Cầm Huy thấy nói không được, muốn đuổi theo, bị anh ba Phó cản lại.

Anh ba Phó nói: “Mẹ đang tức giận, quay về anh khuyên bà ấy! Em tuyệt đối đừng tới, miễn cho mẹ nhìn thấy em lại càng tức!”

Phó Cầm Huy nói: “Vậy thì nhờ anh ba rồi!”

Anh ba Phó không sao nói: “Không sao.” Chỉ là anh ấy cũng có chút bất ngờ với lựa chọn của Phó Cầm Huy.

Vui vẻ ăn cơm, xong lại ôm tức đi về.

Ba đứa con trai luân phiên khuyên, mãi tới tối, nhà họ Phó đèn đuốc sáng trưng.

Mấy đứa con dâu cũng biết, không ngờ gan chú út lớn như vậy, công việc tốt như vậy nói nghỉ là nghỉ.

Nhưng cũng không ai dám nói lung tung.

Anh cả Phó nói: “Xưa giờ chú tư nặng tâm tư, nếu chú ấy đã quyết định, vậy chắc chắn là đã nghĩ kỹ rồi, hơn nữa, có người đảm bảo cho chú ý, hay là đi thử thử đi!”

Anh ba Phó nhân cơ hội nói: “Đúng vậy, mẹ xem đợt trước em tư còn bị thương, đi làm ở đó còn có nguy hiểm! Thanh niên yếu ớt như em ấy sao có thể làm chuyện này?”

“Xưởng tốt cỡ nào, cơ hội này người bình thường không với được đâu, cũng chỉ vì em ấy và Lưu Bàng là bạn học, chuyện tốt này mới có thể rơi lên người em ấy.”

Mọi người anh một câu em một câu, đều xin xỏ cho Phó Cầm Huy.

Tiêu Thái Liên vô cùng tức giận: “Các con đều bị nó chuốc bùa mê gì rồi, mẹ nói không được là không được!”

Bà đã lớn tuổi, từng trải nhiều, có một công việc đảm bảo thu nhập là chuyện tốt chừng nào.

Người mới sống tốt một chút, không biết trời cao đất dày đều sẽ ngã đau.

Tiêu Thái Liên càng nghĩ càng giận.

Ngay lúc này, Lục Hương tới.

Tiêu Thái Liên vừa nhìn thấy vợ của thằng út, nói: “Chuyện gì vậy? Đang yên đang lành thằng tư nó quậy cái gì?”

Lục Hương nói: “Anh ấy muốn thì mẹ cứ để anh ấy đi đi, phải rồi, con nghe ý của Cầm Huy là anh ấy không làm nữa, chức vụ này để lại cho người nhà chúng ta.”

Đây là một tin tốt.

Lục Hương tiếp tục nói: “Chỉ có điều không thể làm phòng sổ sách, có thể làm công việc dỡ hàng, cũng là biên chế chính thức!”

Tất cả mọi người ngẩn ra, nếu có thể thay thế, vậy đối với nhà họ mà nói, có thêm một cương vị rồi.

Tâm tư mấy anh trai chị dâu đều linh hoạt.

Tiêu Thái Liên hỏi: “Thật sao?”

Lục Hương đáp: “Vâng!”

Lúc này Tiêu Thái Liên mới thở dài: “Đứa nhỏ này bướng giống như lừa vậy, một khi nó nói gì, ai có thể quản nổi!” Tiêu Thái Liên làm chủ quen rồi, bây giờ nhìn thấy con cái đã cứng cánh, tâm trạng không vui.

Nhưng nếu nói trong nhà còn có thể có thêm một công việc, cũng không tồi.

Tiêu Thái Liên nói: “Nếu thật sự có thể để người nhà chúng ta tới kế nhiệm, mẹ đồng ý nó từ chức!” Bà nói như vậy, tâm tư người nhà họ Phó đều rục rịch, tổng cộng ba đứa con trai, không biết chuyện tốt này sẽ tới tay ai.

Tất cả mọi người nhà họ Phó đều mất ngủ cả đêm.

Chuyện Phó Cầm Huy muốn từ chức thực sự quá lớn. Ngày hôm sau, người nhà họ Phó đều mang đôi mắt gấu trúc.

Tiêu Thái Liên dậy rất sớm, tới nhà Lục Hương.

Chỉ nhìn thấy một mình Lục Hương quét dọn trong sân: “Cầm Huy đâu?”

Lục Hương nói: “Mới sáng anh ấy đã đến cung tiêu xã rồi, muốn hỏi rõ chuyện thay thế.”

Tiêu Thái Liên thấy Phó Cầm Huy không ở đây, lại không nhịn được nói: “Đang yên đang lành, sao nhất quyết phải từ chức?”

Giống như bây giờ không phải rất tốt sao.

Bây giờ không làm nữa, sau này lại không có định số.

Tiêu Thái Liên thở dài một hơi: “Đứa con trai này của mẹ, bình thường quật cường, đưa ra quyết định gì không ai can thiệp nổi, haiz!”

Lục Hương nói: “Hay là mẹ ngồi nghỉ một lúc? Con đi múc cho mẹ bát cháo.”

Tiêu Thái Liên nói: “Đâu còn tâm trạng ăn uống!” Đang than ngắn thở dài.

Khoảng nửa tiếng sau, Phó Cầm Huy quay về, thấy mẹ anh ở đây, nói: “Con đã hỏi chủ nhiệm rồi, có thể để anh trai tới thay, nhưng hiện giờ chỉ có thể làm dỡ hàng.”

Đừng xem thường công việc dỡ hàng ở cung tiêu xã, đây là một công việc có dầu nước.

Đặc biệt là lúc vào trong xưởng nhận hàng, các xưởng đều sẽ chuẩn bị thêm một chút, đút lót bọn họ.

Người bình thường muốn vào còn không được, chính vì trước đây Phó Cầm Huy bị thương trong công việc, vừa nghe nói là người nhà anh tới thay, chủ nhiệm mới đồng ý!

Tiêu Thái Liên nói: “Con nói với họ rồi?” Bà không muốn để con trai từ chức.

Phó Cầm Huy nói: “Đã nói rồi!”

Tiêu Thái Liên lại thở dài: “Cái thằng lì lợm này.” Sau đó nói: “Hai đứa theo mẹ về nhà!”

Thay thế công việc là chuyện lớn, chọn ai thay, Tiêu Thái Liên nghĩ thôi cũng đau đầu.

Trên đường, Tiêu Thái Liên luôn nghiêm mặt, không còn dáng vẻ cười ha ha trước kia.

Vừa tới nhà, bảo bọn trẻ đi ra sân chơi.

Gọi người lớn vào trong nhà nói chuyện.

Ba anh chị dâu của Phó Cầm Huy cũng biết rõ là muốn nói gì, lần lượt bỏ công việc đang dang dở xuống, vào nhà.

Ban ngày ban mặt, trong nhà cũng không bật đèn, trên mặt mỗi người cũng đều treo quầng thâm mắt, có thể thấy tin tức hôm qua k.ích thí.ch mọi người không nhỏ.

Tiêu Thái Liên nói: “Bây giờ thằng tư đã từ chức rồi, các con ai muốn đi làm?”

Vừa dứt lời, mấy anh chị dâu đều nín thở.

Đây là bát cơm sắt.

Nhưng lúc này không ai lên tiếng, trong mắt mấy chị dâu đều lóe sáng.

Tiêu Thái Liên tiếp tục nói: “Nhà chúng ta không ra riêng, bất luận ai đi cũng có thể cống hiến cho gia đình!” Bà lần lượt nhìn một vòng.

“Nhà thằng cả sắp có thêm một đứa con, gánh nặng hơi lớn, thằng hai tính tình khá tốt, có thể hòa hợp với người ngoài, thằng ba mồm mép quá không làm nổi công việc này! Chọn giữa thằng cả và thằng hai thôi!”

Tiêu Thái Liên vừa lên tiếng đã định xong tính cách của từng người.

Chị ba Phó muốn nói gì đó, bị chồng chị ta giữ chặt.

Tuy chị ba Phó có hơi bất mãn bởi sự phân phối của mẹ chồng, nhưng cũng không dám trực tiếp bác bỏ.

Anh hai Phó đột nhiên lên tiếng: “Chuyện này để anh cả đi đi, những năm qua anh cả đã làm không ít chuyện cho gia đình!”

Tiêu Thái Liên ở góa khi còn trẻ, con trai cả làm anh, dĩ nhiên phải gánh vác cái nhà này.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 142: Chương 142



Anh cả giống như con bò vàng trong nhà, bình thường ít nói kiệm lời, nhưng nói tới làm việc lại là người đầu tiên không hổ thẹn.

Anh hai vừa lên tiếng, anh cả nói: “Để chú hai đi đi, tính tình chú hai tốt.”

Một công việc tốt như vậy, người khác muốn làm cũng không làm được, hai người lại anh em nhường nhau.

Tiêu Thái Liên nhìn thấy anh em bọn họ không bởi vì một công việc mà nảy sinh hiềm khích, nói: “Vậy mẹ làm chủ, để thằng cả đi!”

Người Tiêu Thái Liên thương nhất là thằng tư Phó Cầm Huy, nhưng thằng cả là đứa con đầu tiên, từ nhỏ đã thương.

Cộng thêm tuổi của con trai cả cũng không nhỏ, sợ sau này khó sắp xếp, dù sao thì tuổi tác bày ngay đây.

Mẹ chồng dứt lời, coi như đã chốt hạ.

Chị cả vui mừng cảm ơn mẹ chồng, Lục Hương nhìn, những người khác có hơi thẫn thờ, đặc biệt là chị hai, chị ba đều sắp xị mặt rồi.

Anh cả còn hỏi Phó Cầm Huy về quan hệ xã giao ở cung tiêu xã. Anh ấy chưa từng đi làm, chỉ sợ không làm tốt.

Phó Cầm Huy ở bên an ủi anh ấy.

Lục Hương nhìn thấy chị hai và chị ba túm tụm lại, đi vào phòng, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.

Cô nhìn mẹ chồng một cái, mẹ chồng không nói gì.

Trong nhà chỉ có một công việc, để ai đi không để ai đi, người khác khó tránh khỏi sẽ có vài ý kiến, rất khó cân bằng.

Chị hai vốn có quan hệ rất tốt với chị cả, nhưng gặp phải chuyện này không khỏi có chút ai oán: “Sao chuyện tốt đều không tới lượt chúng ta chứ?”

Chị ba Phó nói: “Ai bảo chị cả mang thai chi, giống như chưa ai mang thai vậy, sao trước đây không thấy thế này, bây giờ chị cả ở trong ổ phúc rồi, bánh trứng gà trong nhà cung ứng, còn có sữa trâu uống. Bây giờ có một công việc tốt cũng là của họ!”

Chị hai nói: “Chúng ta không có mệnh đó.”

“Cái gì mà không có mệnh đó, sau này bảo chồng chị cố gắng chút, chúng ta cũng mang thai, không phải cái gì cũng có sao?” Ngữ khí mang theo ganh tỵ.

Chị hai Phó nói: “Sao bản thân em không sinh!” Vợ chú ba miệng nhanh nhảu thì nhanh nhảu, chỉ là nói chuyện khó nghe.

Chị ba nói: “Em chỉ là tùy tiện đùa thôi, xem chị kìa, sao còn tưởng là thật!” Mãi một lúc lí trí mới quay lại.

Chị ta bổ sung: “Cho anh cả cũng được, chúng ta không thể biểu hiện ra, chắc chắn chú tư có phát triển, nếu sau này không làm xuể, vẫn cần người mình giúp đỡ không phải sao, chúng ta đừng vì nhỏ mất lớn, sau này khiến người ta tổn thương!”

“Lời tốt lời xấu gì cũng chỉ có mình em nói.” Chị hai cảm khái một câu: “Chị còn lớn hơn em một tuổi, chuyện này chị có thể không biết sao?”

Nhìn hai vợ chồng chú tư, bây giờ Lục Hương là cán bộ thôn, chú tư là sinh viên đại học, bất luận là học thức hay là nhãn giới, bọn họ đều không thể so được.

Phó Cầm Huy ngay cả bát cơm sắt cũng bỏ, muốn tự đi gây dựng sự nghiệp, vậy chắc chắn là gây dựng sự nghiệp tốt hơn.

Không cần phải bởi vì chuyện này mà ầm ĩ, không có được lợi lộc gì, chuốc bực vào người, chi bằng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Hai chị dâu này đều là người thông minh, suy nghĩ một chút liền hiểu ra.

Nhưng vừa nãy đã tỏ thái độ rồi, chỉ sợ người khác để bụng, hai chị em dâu nói xong vội vã đi cứu vãn, ra ngoài nhìn mẹ chồng, nói: “Hôm nay chúng ta nấu chút gì ngon!”

Tiêu Thái Liên nói: “Chỉ biết ăn!” Thực ra bà cũng lén lút quan sát hai cô con dâu, vừa thấy chúng không để bụng, cũng thở phào một hơi.

Lục Hương vừa xào thêm gia vị kho cổ vịt, đủ dùng năm ngày.

Xa xa đã nghe Lưu Bàng tới tìm, nói: “Tôi vừa mới tới nhà chị, thấy không có ai nên tới đây.”

Lưu Bàng cười ha ha, nhưng thấy bầu không khí có hơi khác thường. Phó Cầm Huy đi gánh nước, chỉ có Lục Hương lén lút nói cho anh ấy biết: “Phó Cầm Huy từ chức rồi! Muốn làm cùng với anh.”

Chuyện này cả nhà đều đã thương lượng xong, không nói với thôn trước, im ắng xử lý trước, có thể được ngày nào hay ngày đó.

Lưu Bàng có hơi kích động, nhưng cũng không dám biểu hiện ra.

Lần này anh ấy tới là vận chuyển năm trăm cân rau đến xưởng lò xo cho thôn, Lưu Bàng dẫn Lục Hương và Phó Cầm Huy vào huyện trước, đợi lúc chở hàng lần hai sẽ tập hợp với hai người.

Lần thứ hai chở hàng, có mẹ Lục, chủ nhiệm phụ nữ, còn có vợ của bí thư thôn – Lâm Thúy Hoa đi cùng.

Thím Thúy Hoa xin chủ nhiệm phụ nữ để bà ấy đi mở mang tầm mắt chút. Chủ nhiệm phụ nữ nói với Lục Hương họ đi sau, nếu không không có chỗ ngồi, Lục Hương cũng đồng ý.

Lưu Bàng chở hai chuyến rau.

Chuyện bán rau không cần Lục Hương nhúng tay.

Sau khi Lưu Bàng với hai vợ chồng Lục Hương tập hợp ở huyện, dẫn cô và Phó Cầm Huy tới một bãi đất trống nói: “Mọi người xem nơi này như thế nào, trong huyện vẫn chưa có quy hoạch cụ thể, chúng ta có thể xây xưởng ở đây.”

Vị trí khá hẻo lánh, giá cả sẽ càng rẻ hơn.

Lục Hương nói: “Được! Sau này Cầm Huy có thể theo anh, một người chạy ngoài, một người đóng trú ở xưởng.”

Lưu Bàng vừa thấy Phó Cầm Huy đã từ chức, khỏi phải nói trong lòng cảm động cỡ nào: “Sau này chúng ta cùng làm một vố lớn, chắc chắn có thể kiếm được rất nhiều tiền, tới lúc đó cả huyện đều là của chúng ta rồi.”

Người trẻ chém gió không có biên giới.

Phó Cầm Huy nhàn nhạt ừm một tiếng.

Lưu Bàng lại lau mắt, chuyện này còn chưa có hình bóng gì, anh đã ủng hộ anh ấy như vậy, thực sự là hiếm.

Lục Hương ở bên cạnh cũng bổ sung theo, mở xưởng cần làm rất nhiều chuyện, đăng ký tên, đóng gói, tuyển người, vệ sinh thực phẩm, phương diện nào cũng phải suy nghĩ tới.

Lưu Bàng bây giờ ngập tràn nhiệt huyết muốn làm sự nghiệp lớn, Lục Hương rất ủng hộ họ.

Sau đó ba người đứng ở mảnh đất trống đó tưởng tượng tương lai. Phó Cầm Huy nhẹ nhàng ôm eo Lục Hương, nếu lần này Lục Hương ngẩng đầu nhất định có thể nhìn thấy sự thâm tình trong mắt Phó Cầm Huy.

Nhưng Lục Hương lại chỉ lo nhìn mảnh đất trống phương xa, không biết trên mảnh đất này có thể mang tới kinh hỉ gì cho cô.

Lục Hương nói: “Sau này sản phẩm của chúng ta cứ gọi là cổ vịt Đại Bàng đi, hay, đọc ra cũng thân thiết!”

Lưu Bàng càng thêm cảm động.

Không ngờ tới đặt tên cũng lấy tên của anh ấy để đặt, đúng là bạn tốt cả đời của anh ấy.

Nhưng anh ấy không biết Lục Hương và Phó Cầm Huy chỉ vì không muốn in Đại Đầu lên trên giấy đóng gói.

Lưu Bàng nói: “Hôm qua tôi mất ngủ cả đêm, luôn nói chuyện này với cha tôi. Mấy hôm nay có thể tôi phải vào tỉnh học chút kinh nghiệm mở xưởng, cha tôi có một vài người quen ở tỉnh!”

Mở xưởng, cha của Lưu Bàng vô cùng ủng hộ, dù sao thì là đàn ông, thành gia lập nghiệp luôn phải làm được.

Lưu Bàng nói: “Cầm Huy, chúng ta đi cùng đi!” Tính cách Phó Cầm Huy rất trầm ổn, lại là sinh viên đại học, kiến thức uyên bác.

Lưu Bàng ở trong huyện như cá gặp nước, nhưng chưa từng đi xa, vừa nhắc tới đi, trong lòng có hơi thấp thỏm.

Lại nghe nói Phó Cầm Huy đã từ chức, rảnh rỗi, hai người cùng đi, gặp chuyện cũng có thể thương lượng! Càng nghĩ càng cảm thấy kích động.

Phó Cầm Huy còn chưa nói gì, Lục Hương đã lên tiếng: “Được!”

Sau đó Phó Cầm Huy ôm chặt eo cô, kéo ánh mắt cô về nhìn anh một cái.

Lưu Bàng cười khan ha ha một trận, nói: “Chậc chậc chậc, đoán chừng là anh ấy không nỡ, có thể hiểu được, dù sao cũng mới cưới mà!”

Phó Cầm Huy nghĩ ngợi, vẫn quyết định đi.

Lục Hương đột nhiên nói: “Vậy anh đi rồi, rau của thôn chúng tôi phải làm sao?”

Lưu Bàng nói: “Cái này hết cách, trong xưởng chúng tôi chỉ có một mình tôi biết lái xe!”

Lục Hương nói: “Được, vậy lúc tôi về sẽ nói với trưởng thôn, bảo ông ấy mượn xe kéo của Bạch Gia Thôn, khỏi phải chậm trễ ngày mai bán rau!”

Vừa thấy Lục Hương đã có sắp xếp, họ mới yên tâm.

Lục Hương cũng không tiện ở lại lâu, cùng họ tới xưởng gang thép, việc bán rau trong thôn rất tốt, danh tiếng của rau quả trái vụ truyền ra, nghe nói nơi rất xa cũng đặc biệt tới mua.

Bây giờ chủ nhiệm phụ nữ vô cùng tự hào, mỗi ngày mấy trăm cân rau cũng không đủ bán. Bây giờ hận không thể trực tiếp đi lên vận chuyển hai nghìn cân.

Cùng lắm bày thêm một lúc nữa.

Dù sao thì rau trong thôn có, mỗi ngày nhìn thấy người muốn mua rau không mua được, trong lòng bà ấy khó chịu.

Lục Hương tìm tới chủ nhiệm phụ nữ: “Lưu Bàng có việc, mấy ngày gần đây không thể dùng xe chở chúng ta nữa, chúng ta mượn máy kéo của Bạch Gia Thôn đi!”

Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Được!” Người ta có việc cũng là bình thường, mình có xe riêng vẫn tiện hơn.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 143: Chương 143



Sau khi quay về, trưởng thôn đi nói với trưởng thôn Bạch, trưởng thôn Bạch đồng ý. Ông ta cũng muốn xem thử thôn Đại Vũ bán rau như thế nào.

Trưởng thôn thấy trưởng thôn Bạch mang bộ dạng muốn mày mò bí mật của thôn bọn họ, hận không thể lập tức vay vốn mua máy kéo, chỉ đáng tiếc, tốn quá nhiều tiền, chưa chắc ngân hàng cho vay.



Hôm đó Lưu Bàng đã gọi điện thoại tới tìm Phó Cầm Huy.

Đợi Phó Cầm Huy từ ủy ban thôn về, Lục Hương vội hỏi anh có chuyện gì.

“Lưu Bàng đã đặt vé xong rồi, đi bảy ngày, đến xưởng trong tỉnh quan sát học hỏi!”

Muốn mở xưởng không phải trò đùa, phải tìm hiểu kỹ lưỡng, bảy ngày đã là ít rồi, nếu theo ý của cha Lưu Bàng, hận không thể để họ ở đó nửa tháng.

Học hiểu hết kinh nghiệm của người ta cũng đỡ phải đi đường vòng.

Từ sau khi Phó Cầm Huy kết hôn với Lục Hương, rất ít khi xa cách.

Càng đừng nói là xa cách nhiều ngày như vậy.

Lục Hương sắp xếp hành lý cho anh, chuẩn bị hai bộ đồ để thay giặt, còn có năm mươi tệ.

Phó Cầm Huy ở phía sau ôm chầm lấy Lục Hương, ghé bên tai cô nói: “Anh sẽ về nhanh thôi!”

Trong lời nói thế mà lại mang theo lưu luyến khôn nguôi.

Lục Hương quay đầu nhìn: “Không phải anh đã ở bên ngoài học bốn năm sao?”

Phó Cầm Huy thấy Lục Hương không tim không phổi như vậy, có chút tức giận, trực tiếp hất cằm cô lên, hôn một cái.

Sau khi kết hôn, xa nhau đâu thể giống như còn độc thân.

Từng nếm qua hương vị của tình yêu, sinh lòng lưu luyến.

Xa cách ngắn ngủi là để cuộc sống tốt hơn.

Vừa thấy Lục Hương không hề để tâm, định trừng phạt cô tử tế, để cô biết chồng không thể chọc.

Ngày hôm sau, Lục Hương mang cái eo đau nhức thức dậy.

Phó Cầm Huy đã rời đi rồi, tuy nói lúc còn ở đây không cảm thấy gì, nhưng đột nhiên thiếu đi một người, vẫn rất tĩnh lặng.

Lục Hương ngồi trên giường, rất nhanh đã nghe thấy tiếng gõ cửa, cô mang dép đi tới mở cửa, là mẹ chồng Tiêu Thái Liên tới, nói: “Lúc thằng tư đi đã nói với mẹ rồi, hay là mấy ngày này con chuyển về nhà ở đi.”

Lục Hương nói không cần.

Mẹ chồng tiếp tục nói: “Hay là để anh chị ba con tới bầu bạn.”

Lục Hương vẫn nói không cần.

“Vậy được, một mình con ban đêm nhớ khóa cửa cẩn thận!” Đều sống cùng một thôn, nếu thật sự có lưu manh mắt mù tới gây sự, cho một cú, có thể đánh cho lưu manh xin cha mách ông nội.

Mẹ chồng ở một lúc rồi đi. Chị ba Phó rảnh rỗi không có việc gì, tới tìm Lục Hương nói chuyện, ghé sát lại nói: “Các em kết hôn cũng được một thời gian rồi, sao còn chưa có con? Em xem chị cả mang thai tốt biết bao!”

Sau đó còn truyền thụ kinh nghiệm, muốn có con, phải như thế như thế…

Mặt Lục Hương lập tức đỏ lên.

Chị ba Phó chắc nịch nói: “Lúc đầu chị là như thế mới có Tiểu Mãng Đản nhà chị, em với chú tư đẹp trai xinh gái, con sinh ra không biết phải đẹp cỡ nào.”

Chị ba Phó thấy mặt Lục Hương đỏ tới mức sắp bốc khói, lúc này mới chịu thôi.

Chị ta mím môi cười, cô vợ nhỏ vừa mới kết hôn này thật dễ thẹn thùng.

Sau khi Phó Cầm Huy đi, Lục Hương không còn vui tươi gì.

Vốn dĩ không phát hiện Phó Cầm Huy ảnh hưởng lớn tới cô như vậy, thói quen quả nhiên có thể thay đổi một người.

Hai người họ chưa từng xa nhau.

Trước đây Lục Hương còn rất cứng miệng, chưa từng nói nhớ Phó Cầm Huy, cũng không biết bây giờ xe của anh đi tới đâu rồi.

Lục Hương ở nhà không rảnh nổi, bèn đi tới lều, bên phía lều toàn là phụ nữ đang hái rau, rất náo nhiệt.

Đám đàn ông đều đang xây lều mới, chẳng bao lâu nữa lều mới xây xong, sản lượng sẽ lớn hơn nữa.

Mấy ngày gần đây trưởng thôn vô cùng tươi tắn đắc ý, xưởng lò xo đặt rau của họ, bán ở xưởng gang thép cũng rất đắt khách. Hôm qua nhổ hai nghìn cân rau, bán được những năm trăm tệ.

Thu nhập này không cần nói ông ta, ngay cả trưởng thôn Bạch đi theo ông ta chở rau cũng không kiềm chế được.

Cố gắng muốn trưởng thôn dẫn dắt ông ta.

Trưởng thôn Bạch mày mò ra vị, so với bán rau kiếm được nhiều tiền, đậu phụ thối chiên giòn đó chỉ là mối làm ăn nhỏ xíu.

Đầu óc của trưởng thôn vẫn rất nhạy bén.

Họ bán rau củ quả trái vụ, bất luận là chất lượng hay là giá cả đều đi theo con đường mặt hàng khá cao cấp, đồ đắt vì hiếm. Nếu bày bán cả con phố, họ bán giá cao kiểu gì nữa.

Kiên quyết từ chối trưởng thôn Bạch.

Trưởng thôn vốn là một người trung niên nghiêm túc, dạo này vui, trên mặt luôn mang theo nụ cười! Ở trong thôn giống như gà rừng, trái một chuyến, phải một chuyến.

Trưởng thôn nhìn thấy Lục Hương lập tức vẫy tay, gọi cô tới, hỏi: ‘Cô nói nếu chúng ta tiếp tục mở rộng quy mô, có thể bán chạy không?”

Bây giờ trong đầu ông ta một ngày có thể nảy ra mấy ý tưởng. Không biết nói với ai, vừa hay nhìn thấy Lục Hương nên gọi cô tới.

Lục Hương nói: “Bán chạy, nếu không được, còn có huyện thành lân cận, còn có tỉnh thành!”

Lục Hương nói vậy khiến trưởng thôn lập tức yên tâm, nói: “Chúng ta bán tốt trong huyện là được, tỉnh thành thì khoan nghĩ đã.”

Vừa nhắc tới chuyện bán rau vào tỉnh, trưởng thôn lại nhớ tới Lục Chiêu Đệ.

Ông ta nói: “Trước đây Lục Chiêu Đệ còn nói muốn bán phụ, cho cô ta một cơ hội, cô ta cũng không dụng tâm! Làm người vẫn phải thiết thực.”

Lục Hương hiểu rõ, nói: “Phải!” Cô đã rất lâu không nghe thấy cái tên Lục Chiêu Đệ này rồi.

Dù sao Lục Chiêu Đệ cũng là người trọng sinh, nếu thật sự có thể từ tốn lại, có lẽ cũng không tới nỗi nào.

Bây giờ trưởng thôn bận xây lều, chẳng mấy chốc liền có người gọi đi, phải đi lấy bạt chống mưa ở nhà kho. Lục Hương ở lại, đóng gói cùng mọi người.

Những thím này đều là người giỏi làm việc, không cần Lục Hương ở bên cạnh làm gì, cô chỉ phụ chỉnh lại hàng là được.

Bận rộn một buổi sáng liền nghe bí thư thôn phái người tới gọi cô, nói có điện thoại.

Lục Hương đột nhiên giống như ý thức được gì đó, chạy đi.

Lúc nghe điện thoại, Lục Hương còn có hơi th* d*c.

Ở đầu dây bên kia, giọng nói quen thuộc của Phó Cầm Huy truyền tới, nói: “Bọn anh đã tới rồi!”

Gọi điện thoại ở bên ngoài rất đắt, hơn nữa anh ra ngoài, Lục Hương biết, vốn không cần phải gọi. Nhưng cô nhận được cuộc gọi này vẫn rất vui.

Tay Lục Hương cầm chặt điện thoại: “Ừm, anh ở bên đó cố gắng nhé.”

Giọng nói Phó Cầm Huy mang theo từ tính: “Anh có chút nhớ em, em nhớ anh không?”

Loại lời này ở trước mặt anh cô không nói ra được, càng đừng nói là cách cái điện thoại. Tai đối phương áp sát lên ống nghe, giống như tình nhân vậy.

Mấu chốt là chỗ nhận điện thoại là văn phòng của bí thư thôn, ông ta chỉ cách xa hai mét, đang ở kia đọc báo.

Lục Hương cũng không nói ra được loại lời thẹn thùng này, cần lực khắc chế rất lớn, cô mới ừm một tiếng.

Quả nhiên đầu bên kia truyền tới tiếng cười vui vẻ.

Phó Cầm Huy nói: “Anh sẽ quay về nhanh thôi!”

Lục Hương cứng nhắc gật đầu, nhưng nghĩ tới có thể đối phương không nhìn thấy được, nói: “Quay về sẽ nấu đồ ngon cho anh.”

Lục Hương vừa nhìn điện thoại, đã qua hai phút bốn mươi giây hơn, vượt qua mỗi một phút sẽ phải trả thêm phí.

Lục Hương nói: “Cúp nhé.”

Nhưng hai người đều không nỡ cúp, cuối cùng vẫn là Lục Hương cứng rắn, cúp điện thoại.

Tuy cũng không nói gì đặc biệt, nhưng tâm trạng ủ rũ một ngày của Lục Hương lập tức tốt lên.

Lục Hương đi ra đây, xa xa nhìn thấy con gái của chị cả – Lục Bảo đi tới nói: “Dì út, dì hai về rồi!”

“Chị hai?” Lục Hương hơi kinh ngạc, sau đó cũng rất vui.

Lập tức xuất phát tới nhà họ Lục, vừa tới đã nhìn thấy chị hai Lục cầm túi lớn túi nhỏ quần áo cũ về nhà.

Số quần áo này thay giặt bình thường đều có thể dùng được.

Là thân thích thực sự mới sẽ lấy ra.

Mẹ Lục nói: “Nói hôm nay nấu đồ ngon cho các con!” Nói xong liền lấy thịt khô bình thường không nỡ ăn ra.

Loại thịt khô này có mùi hun khói, rất ngon. Tùy tiện cắt vài miếng đã đủ ăn rất lâu rồi.

Chị hai Lục thấy khí sắc chị cả tốt, trong lòng cũng thở phào, Lục Bảo cũng rất thích người dì có quan hệ huyết duyên với cô bé. Vẫn luôn nhảy tung tăng ở bên cạnh giống như thỏ trắng nhỏ.

Mẹ Lục nói: “Con về một mình, con của con đâu?”

Chị hai Lục sinh hai đứa con trai, chưa từng dẫn về.

Chị hai nói: “Hai thằng nhãi đó bình thường vốn không nhìn thấy tăm hơi đâu, không dẫn chúng theo.” Thực ra là nhà họ Lục quá nhỏ, không có chỗ ở.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 144: Chương 144



Hai thôn lại cách nhau xe, quay về một chuyến rất không dễ.

Lâu rồi không gặp, mấy chị em nói chuyện một lúc, nhưng bởi vì nhà nhỏ, không ở được, vẫn luôn không tận hứng.

Lục Hương nói: “Tiểu Phó đến vùng ngoài rồi, hôm nay chị hai ở nhà em đi, chị cả cũng tới luôn.”

Cha mẹ Lục vội vàng vui vẻ nói: “Được.” Sợ chị hai không đồng ý.

Chị hai nói: “Vậy thì ở lại một đêm, dù sao chị cũng không có việc gì.”

Sau đó họ nói chuyện, công việc mà chị cả tìm được. Bình thường hái rau giúp thôn, chị cả Lục bắt kịp thời điểm, tốp ba người đó của chị ấy đều có lương, phía sau đều tính điểm công.

Chị hai Lục không hiểu hái rau gì.

Sau đó Lục Hương kể từng chuyện trong nhà nuôi heo, lều lớn trồng rau trái vụ trong thôn trong khoảng thời gian này cho chị ấy nghe.

Chị hai Lục cảm thán: “Chị mới rời đi chưa lâu, sao lại xuất hiện thay đổi long trời lở đất như vậy.”

Buổi chiều là đồ ăn Lục Hương nấu, thịt khô hầm cải trắng. Trong nhà còn chịu phung phí, nấu cơm.

Sau khi nấu xong, mùi thơm của cơm, mùi thơm của đồ ăn hòa quyện lại, cả sân đều là mùi thơm.

Ngay cả hàng xóm cũng ló đầu nhìn sang.

Chị hai ở nhà chồng có mức sống cao hơn ở đây. Nhưng ăn xong lại cảm khái nói: “Đây là cải trắng hầm ngon nhất chị từng ăn.”

Đúng là đỉnh!

Lục Hương nói: “Nếu chị thích ăn, ngày mai tiếp tục nấu cho chị!” Dù sao cải trắng có đầy.

Chị hai Lục cười, quả nhiên vẫn là người nhà mẹ thương chị ấy.

Mấy chị em ăn cơm xong liền đến nhà Lục Hương.

Chị hai Lục lại chấn động, không ngờ căn nhà tốt nhất cả thôn thế mà lại được Lục Hương mua.

Vừa nhìn thấy căn nhà này, bao gồm kiến trúc, cách cục, tuy là phỏng cổ, nhưng nhìn thế nào cũng thoải mái.

Cộng thêm thẩm mỹ Lục Hương tốt, trang trí thêm chút nữa, vô cùng tao nhã.

Ba chị em ở phòng khách to nhất.

Lục Bảo cũng theo tới, đứa nhỏ không thức khuya được, đã ngủ từ sớm.

Ba chị em họ cùng nói chuyện.

Chị hai Lục nói: “Chị rất nhớ mọi người!”

Nghe vậy, trong lòng chị cả có chút ưu sầu.

Tuy nói khoảng cách hai thôn cũng được, nhưng thời gian phương tiện giao thông có hạn, muốn quay về cũng không dễ dàng như thế.

Loại cảm giác này, chỉ có người gả xa như họ mới biết.

Giống như lần này còn đỡ, chị hai Lục quay về còn có chỗ ở. Trước đây quay về ngay cả chỗ ở cũng không có, còn phải quay về ngay trong đêm.

Lục Hương nói: “Vậy thì anh chị chuyển về sống, năm sau bên sông sẽ xây nhà mới, tới lúc đó nếu chị về, em xem thử có chính sách không!”

Chị cả cũng hi vọng chị hai Lục có thể quay về, người nhà ở cạnh nhau, chung quy vẫn tốt hơn.

Nhưng chị cả suy nghĩ rất nhiều chuyện, nói: “Nếu các em tới, mẹ chồng các em sẽ đồng ý không?”

Mẹ chồng từ xưa tới nay đều hi vọng buộc con trai trên thắt lưng quần.

Chị hai Lục nói: “Mọi người có điều không biết, chồng chị chân tàn tật, bình thường cũng không làm nổi việc nặng gì, chỉ là học tay nghề may vá, miễn cưỡng sống qua ngày thôi, anh chị dâu làm nhiều, trong lòng cũng có chút ý kiến.”

Chị hai ở trước mặt chị em ruột nhà mình không có gì giấu giếm.

Nhà họ ở nhà chồng được coi là của nợ, cộng thêm chị ấy còn có hai đứa con trai, bình thường mẹ chồng vẫn tính là công đạo, cũng rất chiếu cố.

Nhưng tới tuổi bọn trẻ sắp đi học, các chị dâu lại bắt đầu khóc kể nghèo.

Hễ hai đứa con đi học, ít nhất phải lấy ra ba mươi tệ, trong nhà có thể lấy ra số tiền này, đoán chừng các chị dâu tích tụ không vui, cùng nhau phát tác.

Chồng chị ấy là người tàn tật, bình thường lòng tự tôn cao.

Lần này cãi vã, khiến trong nhà cũng rất không vui vẻ.

Thực ra chị hai Lục cũng rất giỏi làm, bị coi thành ngồi mát ăn bát vàng cũng không nguyện ý.

Chị hai Lục nói: “Nếu trước đây bọn em nói chuyển nhà, chắc chắn mẹ chồng không đồng ý, nhưng bây giờ cãi nhau, sẽ thư thả hơn.”

Dù sao thì làm cha mẹ, không thể đắc tội những đứa con trai giỏi giang kia được.

Lục Hương vốn tưởng cuộc sống của chị hai không tồi, không ngờ cũng rất hỗn độn.

Cô nói: “Hay là quay về đi, em xem thử có thể giúp chị đặt một căn nhà tốt không.”

Chị cả Lục cười nói: “Bây giờ em út nhà chúng ta lợi hại lắm, trưởng thôn cũng xem trọng em ấy.”

Chị hai Lục cũng nói: “Phải, chớp mắt, em ấy đã kết hôn rồi. Thời gian trôi qua thật nhanh.”

Lục Hương nói: “Anh hai có suy nghĩ gì.”

“Suy nghĩ của anh ấy càng không đáng tin, muốn vào huyện mở tiệm may vá! Chị nói tay nghề này của anh ấy ở trong thôn còn được, ở trong huyện sợ là không đủ.”

Kiểu người từ nhỏ đã làm học đồ cho người khác như anh hai, học nền tảng rất vững chắc.

Chỉ là thẩm mỹ có chút lạc hậu, đồ làm ra chưa chắc hợp với sở thích của người bây giờ.

Lục Hương lại ở bên cạnh nói: “Em thấy chuyện này được, bây giờ người ở trong huyện rất chịu chi!” Sau đó lại nói chuyện họ đang bán rau củ quả trái vụ.

Vốn dĩ chị hai chỉ tùy ý tìm họ nói chuyện, không ngờ đêm hôm nói chuyện lại càng nói càng hưng phấn.

Thật sự cảm thấy chuyện này có hi vọng, nhưng muốn chuyển vào huyện lại tốn một khoản tiền, nói cho cùng vẫn là không có tiền.

Lục Hương nói: “Trong tay cha mẹ có một ít, nếu chị cần ít, có thể mượn từ chỗ họ, vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần vượt qua thời điểm này, sau này đều sẽ khá lên!”

Chị hai Lục nói: “Chuyện này chị có tính toán, quay về bọn chị sẽ thương lượng thêm!”

Sau đó lại nói đùa: “Chồng em đi rồi, em không nhớ nó sao?”

Lục Hương đỏ mặt, giống như bị nói trúng tâm sự, cứng miệng nói: “Em không nhớ.”

Chị hai Lục còn nói: “Lần trước chị nhìn thấy chồng em, tướng mạo thật là một trang nhân tài, còn là sinh viên đại học.” Nói thật, Lục Hương cũng có vài phần phúc khí.

Lục Hương hừ hừ một tiếng không nói gì.

Chị cả nói: “Em ấy xấu hổ rồi!”

Mấy chị em cũng không nói thêm gì nữa.

Ngày hôm sau, Lục Hương dậy sớm gói há cảo cho họ.

Hai chị gái đều là người có thể làm việc, ba người cùng nhau làm, chị hai nhào bột, chị cả cắt rau, Lục Hương làm nhân.

Nhân da heo cải trắng, sau khi nấu chín, mỗi một cái đều giống như tiểu nguyên bảo tròn vo.

Chị hai Lục mặc kệ nóng, ăn mấy miếng, ngon đến độ hận không thể ăn một lần ba cái.

Lục Hương nói: “Lần này làm hơi nhiều, lát nữa mang cho cha mẹ một ít!”

Chị hai nói: “Hôm nay chị về rồi, phải ăn thêm mấy cái rồi đi!” Chị ấy định về thương lượng đàng hoàng chuyện vào huyện với chồng.

Lục Hương nói: “Vậy chị ăn nhiều chút, em chuẩn bị cho chị một dĩa mang về! Đợi mùa đông em gói nhiều một chút để đông, tới lúc đó chị tới lấy.”

Chị hai Lục sắp thèm tới ch.ảy nước miếng, nói: “Vì một miếng há cảo này, chị cũng phải quay về!”

Cũng không biết Lục Hương làm như thế nào, thật sự quá ngon.

Bữa sáng ăn tới no căng.

Lục Hương lau tay, lúc tiễn chị ấy về, lại lấy mười tệ, nói: “Chị hai, trước đây khi chị cả nhập viện, chị cũng bỏ ra không ít, bây giờ chị khó khăn, đây là chút tâm ý của em.”

Chị hai Lục đâu thể lấy tiền của em út.

Nhưng Lục Hương cố chấp muốn đưa, chị hai Lục mới miễn cưỡng nhận lấy, nói: “Chị cầm trước, đợi khi em cần thì chị trả cho em!”

Nhìn Lục Hương với chị cả có hơi ủ rũ, chị hai Lục cười một cái: “Không thảm như thế đâu, lạc đà gầy chết cũng to hơn ngựa, cho dù chuyển ra, nhà họ cũng không thể không chia xu nào.”

Sau đó hai chị em tìm xe ngựa cho chị hai Lục, tiễn chị ấy về.

Chị cả thấy chị hai Lục đã đi xa, cảm khái nói: “Nhà ai cũng có quyển kinh khó đọc.”

Chị ấy hiểu, không có lưỡi nào không chạm răng, mọi người kết hôn đều sẽ có suy nghĩ khác nhau.

Lục Hương nói: “Em mang chút há cảo cho nhà họ Phó.” Lúc làm, đặc biệt mang ra rồi, so với người khác, mẹ chồng cô cũng được.

Vừa nhìn thấy có há cảo, đám trẻ nhà họ Phó đều xúm lại, đòi Tiêu Thái Liên ăn há cảo.

Tiêu Thái Liên chia cho mỗi đứa một cái, còn lại đặt trong giá bát, đợi mọi người quay về hết rồi ăn cùng.

Đều biết Lục Hương làm ngon, đồ ngon không thể ăn hết được.

Làm xong tất thảy, Tiêu Thái Liên lại hỏi cô có quen không, có muốn chuyển về đây sống không.

Sau đó nghe cửa ngoài bị mở ra, chị ba Phó phong phong hỏa hỏa đi vào, nhìn thấy Lục Hương và mẹ chồng, lập tức nói: “Mọi người biết không, Lục Chiêu Đệ bây giờ đang mặc quần áo lố lăng kìa?”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 145: Chương 145



Lục Hương không nghe hiểu, hỏi sao vậy.

Chị ba Phó nói tiếp: “Cô ta mua rất nhiều quần áo, lại mua đồ trang điểm, làm diêm diêm dúa dúa, còn nói bảo con gái trong thôn học, như vậy mới có thể tìm được người giàu có.” Khiến chị ấy buồn cười muốn chết.

Trước đây Lục Chiêu Đệ gả cho xưởng trưởng, sính lễ đã cho tận năm nghìn, chuyện này có thể gọi là rất nổi trong thôn.

Rất nhiều người đều rung động, nhưng suy cho cùng cũng là người nông thôn chất phác, khó tiếp nhận chuyện kẻ mày vẽ mắt câu dẫn người nhà giàu. Cho nên Lục Chiêu Đệ vừa làm đã bị đồn thổi khắp nơi.

Lục Hương hiểu đại khái, Lục Chiêu Đệ muốn làm quản lý hình tượng cá nhân(*), thập niên 90 rất thịnh hành. Cô ta cũng có một ví dụ thành công là bản thân mình.

(*): quản lý, xây dựng hình tượng cá nhân tốt đẹp cho riêng mình thông qua cách ăn mặc, quần áo, trang điểm, lễ nghi,…

Nhưng làm cái này ở nông thôn luôn có một cảm giác không phù hợp!

Lục Hương định tới hóng náo nhiệt.

Người có cùng suy nghĩ với cô không ít, vừa ra ngoài đã phát hiện rất nhiều người đều đi về hướng nhà tổ nhà họ Lục.

Trong thôn không có chuyện mới mẻ gì, một khi có gió thổi cỏ lay, lập tức có người biết.

Lục Hương đi cùng chị ba Phó.

Cái khác không nói, tố chất tâm lý của Lục Chiêu Đệ vượt xa người bình thường, cổng nhà cô ta mở rộng, vừa trang điểm xong cho mấy cô gái trong thôn.

Con gái trong thôn bình thường đều lấy giản dị làm cái đẹp.

Cô ta đi lên, son môi đỏ chót, bôi đen vành mắt cho mỗi một cô gái.

Mấy cô gái nhỏ được cô ta trang điểm đó vốn đã nhút nhát.

Lúc này thấy những người khác trong thôn cũng đều tới vây xem, toàn bộ đều ngại ngùng, mặt ai cũng đỏ như đít khỉ.

Cảm giác mình là người trên sân khấu kịch, Lục Chiêu Đệ không cảm thấy gì, nhưng mấy cô gái đó lại vô cùng lo sợ, ngồi trên ghế cũng không an ổn, muốn tìm cái lỗ chui xuống.

“Em không vẽ nữa.” Trong đó có một cô gái tên Xuân Hạnh nhỏ tiếng nói.

Lục Chiêu Đệ lại tỏ ra không có gì, nói: “Người khác là người khác, em là em! Càng nhìn em, em càng phải ngẩng cao đầu ưỡn ngực.”

Bác gái Lục cũng ở bên cạnh nói: “Chuyện này vẫn nên nghe theo chị Chiêu Đệ cô, con gái cứ xấu hổ là không được.”

Lúc này, càng nhiều người tới vây xem.

Lục Chiêu Đệ còn muốn thay đồ cho họ.

Mấy cô gái như Xuân Hạnh nói gì cũng không chịu thay.

Thế là Lục Hương nhìn mấy cô gái này, trang điểm đậm, lại mặc đồ cũ, có người còn có mảnh vá, nhìn thế nào cũng xấu cực kỳ.

Người trong thôn cũng nhíu mày: “Vẽ thành thế này liền có thể tìm được xưởng trưởng?” Người nói mang theo ý châm biếm nồng đậm.

Sau khi Lục Chiêu Đệ mang thai, tính nết cũng nóng nảy hơn. Lúc ngẩng đầu muốn chửi, lại nhìn thấy Lục Hương.

Một phần phẫn nộ của Lục Chiêu Đệ lập tức hóa thành mười phần, nói: “Chứ gì nữa! Người bên ngoài đều thích như thế này!”

“Tôi cảm thấy vẫn phải giản dị một chút mới tốt, làm thành thế này giống như yêu quái.”

“Đúng vậy, môi bôi đỏ, mắt bôi đen, giống cái dạng gì? Chậc chậc chậc.”

Đều là con gái chưa xuất giá, trông không ra cái giống gì.

Qua một lúc, chủ nhiệm phụ nữ tới.

Nếp sống trong thôn đều do bà nắm bắt. Bên phía lều lớn rau củ quả trái vụ vô cùng bận rộn, bà ấy đang bận liền bị gọi tới, nói người trong thôn lại gây chuyện rồi.

Chủ nhiệm phụ nữ hơi tức giận, nói: “Nói làm gì, giải tán hết?”

Còn phê bình Lục Chiêu Đệ: “Con gái trong thôn chỉ có cô làm thành thế này, cô muốn gì?” Còn muốn tìm một người đàn ông có tiền, tà môn ngoại đạo.

Sau đó bà ấy bổ sung: “Không có tiền thì phải dựa vào đôi tay mình kiếm, trông mong đàn ông cho các cô tiền, đúng là uổng công sống nhiều năm như vậy!”

Lời của chủ nhiệm phụ nữ khiến Lục Chiêu Đệ không thích nghe.

Lục Chiêu Đệ nói: “Không đúng đâu, tuy bà là chủ nhiệm, cũng không thể tự nhiên mắng người, sửa soạn một chút có gì sai?”

Người xung quanh xem náo nhiệt không chê chuyện lớn. Lục Chiêu Đệ quá dũng mãnh, chủ nhiệm phụ nữ mà cô ta cũng không để lọt vào mắt.

Bình thường chủ nhiệm phụ nữ ôn hòa dễ nói chuyện, lần trước cùng cô ta ra ngoài tặng quà, nể tình Lục Chiêu Đệ mang thai, phần lớn việc đều do bà ấy làm.

Kết quả Lục Chiêu Đệ là người vong ơn, vẫn oán chửi bà ấy, trước đây đều là uổng phí phần tâm này.

Chủ nhiệm phụ nữ cũng mặc kệ Lục Chiêu đệ, trực tiếp nói với người vây xem xung quanh: “Vậy các người cảm thấy họ đẹp không?”

Người xung quanh: “Đẹp? Tôi thấy là đẹp thối thì có.”

“Đây không phải con tôi, nếu không tôi đánh gãy chân, thật mất mặt.”

Xuân Hạnh bọn họ trang điểm thành thế này vốn đã thiếu tự nhiên, lại bị người trong thôn nói như vậy. Một cô gái trong đó òa lên khóc chạy đi.

Nhòe tầm mắt, chỉ thấy trên mí mắt có nước đen chảy xuống, càng thêm nực cười.

Mấy cô gái khác cũng đều vội vàng lau chùi, son môi gì đó đều lau đi.

Nhưng chỉ dùng tay chà đâu thể chà hết được? Khiến cho vành mắt hoàn toàn giống như gấu trúc, miệng cũng giống cái thứ gì.

Chủ nhiệm phụ nữ nói với bác gái Lục: “Sao bà không quản con gái bà tử tế! Để nó ở đây làm bậy, con gái chỉ cần sạch sẽ là đẹp rồi!”

Bác gái Lục ngượng ngùng.

Lục Chiêu Đệ hung hăng trừng chủ nhiệm phụ nữ một cái, xoay người vào nhà.

Chủ nhiệm phụ nữ thấy Lục Chiêu Đệ thực sự không ra sao, còn giúp bổ sung vài câu, nói: “Đứa nhỏ này mang thai, cảm xúc không tốt lắm!”

Trong đám người chỉ có Lục Hương biết vì sao cô ta làm trái lẽ thường như vậy. Từ sau khi Lục Chiêu Đệ không gả cho Lý Dục Tài giống kiếp trước, tâm thái đã có chút méo mó.

Vốn dĩ cô ta có cơ hội trọng sinh này, có thể sống tốt hơn người khác rất nhiều.

Nhưng cô ta từng nếm trải cuộc sống người trên người, không muốn đi chân trần nữa, chỉ muốn đi đường tắt.

Nhưng trên đời nào có chuyện tốt như thế?

Các thím vây xem thấy Lục Chiêu Đệ vào nhà, cũng không nói gì nữa.

Lần lượt nói: “Nhất định phải gả cho xưởng trưởng gì đó, xưởng trưởng đó lùn cũng thôi, còn mập, còn có con riêng, ngu muội như vậy sao?”

Sống với người như vậy, đâu có tình cảm vợ chồng sâu đậm.

Hơn nữa, cho dù gả cho xưởng trưởng thì có thể như thế nào, cuộc sống vẫn phải trôi qua từng năm, ngày ngày ứng phó với người như vậy, phải chịu đựng.

Người trong thôn nói chuyện đều rất lớn tiếng, Lục Chiêu Đệ ở trong nhà dĩ nhiên nghe thấy.

Lục Chiêu Đệ càng thêm không vui, tức tới đau ngực, cho tới khi bên ngoài dần im ắng, vẫn còn tức giận.

Chỉ cảm thấy mất mặt ở trước mặt kẻ thù như Lục Hương, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Da bụng cũng đau tới co rút, ôm bụng nhíu mày.

Bác gái Lục nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Chiêu Đệ, nói: “Tiểu tổ tông à, đừng dày vò nữa, đứa trẻ quan trọng!”

Sau đó lại khuyên con gái: “Con mau chóng sinh đứa nhỏ, vào tỉnh sống tốt, chơi với đám chân bùn này, mấy con nhỏ thối đó còn không biết điều.’

Bác gái Lục chỉ muốn để Lục Chiêu Đệ dưỡng tốt cái thai này mới là quan trọng.

Thấy Lục Chiêu Đệ nhờ người mua quần áo ở Thượng Hải, lại mua đồ trang điểm, tốn hai trăm tệ. Tuy nói không phải tiêu tiền của bà ta, nhưng nghe xong tay cũng run rẩy.

Về mặt tiền nong, Lục Chiêu Đệ không theo bà ta, tiêu tiền luôn rất phóng túng.

Lục Chiêu Đệ nói: “Con không muốn ở trong thôn nữa, họ đều có cái nhìn phiến diện với con, con vào huyện sống, cho dù đắt một chút cũng được!”

Cô ta vốn muốn mẹ cô ta hầu hạ cô ta ở cữ, có ăn có uống, cộng thêm gả cho người giàu có, diễu võ dương oai trong thôn!

Ai ngờ những người trong thôn này vẫn coi thường cô ta, hoàn toàn tương phản với tưởng tượng lúc đầu của cô ta.

Bác gái Lục nói: “Đâu có dễ vào thành phố như thế, nếu có thể đi mẹ đã sớm đi rồi.” Bây giờ vào thành phố sống, phải làm thủ tục trong thôn, vô cùng phiền phức.

Bác gái Lục luôn nói tới việc dưỡng thai.

Lục Chiêu Đệ có hơi ai oán, xưởng trưởng đã mấy ngày không gọi điện thoại cho cô ta rồi, ngoài miệng Lục Chiêu Đệ không nói, trong lòng cũng có chút hối hận.

Sớm biết đã không về thôn rồi. Ở tỉnh thành ở cữ, có tiền không sợ thuê bảo mẫu. Lúc này cũng không biết Lưu Đại Quốc đã liếc mắt đưa tình với mấy con tiểu yêu tinh đó mấy lần rồi!

Lục Chiêu Đệ cho rằng mình không yêu xưởng trưởng, anh ta làm bậy cũng không sao.

Nhưng mang thai mới phát hiện d.ục v.ọng chiếm hữu của cô ta vẫn rất mạnh, vốn dĩ là không tình nguyện gả cho anh ta, anh ta còn ở bên ngoài làm giày rách, liền cảm thấy mình giống như một trò hề.

Lục Chiêu Đệ nói: “Con muốn đi gửi điện báo cho anh ấy, bảo anh ấy mau chóng quay về gọi điện thoại cho con, con ở đây một ngày cũng không chịu nổi!”

Vốn dĩ còn muốn làm một trận lớn, nhìn thấy những thôn dân ngu dốt này, chỉ cảm thấy anh hùng không có đất dụng võ, đã như vậy, chi bằng về thành phố trông coi chồng mình.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 146: Chương 146



Chị ba Phó ở nhà Lục Chiêu Đệ xem kịch quá đã nghiện, nói: “Thật là, Lục Chiêu Đệ giống như con nít chơi đồ hàng, nghĩ ra cái gì là làm cái đó.”

Sau đó chị ta cảm khái: “May mà chị không có con gái, nếu hồ ly tinh giống như Lục Chiêu Đệ, chắc chắn chị phải nói nó!”

So với Lục Chiêu Đệ, những người khác trong thôn giống như ngốc vậy.

Cô ta rất thông minh, trước khi chưa kết hôn biết câu dẫn đàn ông, còn chê không đủ, còn muốn bồi dưỡng một đám tiểu hồ ly tinh.

Chị ba Phó cảm khái: “May mà lúc đầu chú tư không cưới Lục Chiêu Đệ, nếu không trong nhà đã thành cái gì rồi!” Sau đó thân thiết khoác tay Lục Hương: “Tối nay ăn ở nhà đi.”

Lục Hương đồng ý, bình thường một mình cô nấu ăn cũng rất buồn.

Chị ba Phó nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên anh cả đi làm, mới sáng sớm chị cả đã ủ bột, chắc chắn có đồ ngon.” Chị ta có truy cầu về mảng ăn uống.

Lục Hương theo chị ba Phó về.

Chị cả thấy Lục Hương, lén lút nhét cho cô một cái trứng luộc, nói: “Chị dâu thật không biết cảm ơn em thế nào mới được.”

Công việc tốt này, giống như từ trên trời rơi xuống vậy.

Đương nhiên Lục Hương không dám chiếm công, nói: “Muốn cảm ơn thì cảm ơn mẹ.”

Chị cả cười nói: “Ừm.”

Trong nhà đã bốc khói bếp nghi ngút, hôm nay chị cả nấu cơm.

Chị ấy đã mang thai, trong nhà không cho chị ấy nấu, nhưng hôm nay chị ấy vui, vừa hấp màn thầu vừa mua rau. Chị ba và chị hai đều sợ chị ấy mệt, muốn đi phụ.

Chị ấy còn rất cậy mạnh, không cho người khác giúp. Hoàn toàn tự mình hoàn thành, dùng phương thức này để bày tỏ sự biết ơn của mình, rất chân thành.

Các chị em dâu thấy vậy cũng không quản nữa, qua rất lâu, anh cả Phó mới về.

Anh hai anh ba và mẹ chồng đều xúm lại, vội hỏi anh ấy có quen không.

Trên mặt anh cả Phó lộ ra nụ cười đôn hậu: “Quen, bên đó chú tư làm rất tốt, họ nể mặt chú ấy nên đều rất chiếu cố con!”

Huống hồ chuyện cổ vịt cũng đã làm lâu rồi. Buổi sáng đưa tới, buổi tối mang thùng rỗng về, đồ vịt sống đều có người đưa, không cần anh ấy làm gì thêm.

Anh ấy làm công việc dỡ hàng, hôm nay ở không một ngày.

Vừa quét dọn vừa làm việc vặt, được nhân viên ở cung tiêu xã khen vài câu, trong lòng có sức nhưng không có chỗ dùng.

Công việc tốt như vậy, ngồi đó nhận tiền không.

Anh cả Phó thành thật, nói chuyện cũng khô khan, nhưng có thể nghe ra anh ấy hài lòng với công việc này.

Chị cả dùng cánh tay huých anh cả, anh cả mới không nói nữa.

Quả nhiên chị hai với chị ba nghe xong đều có hơi ganh tỵ.

Vốn dĩ chồng họ cũng có thể làm công việc tốt này.

Chỉ đáng tiếc không có phúc khí này.

Tuy vui cho anh cả, nhưng trong vui mừng không khỏi có chút chua chát.

Cuối cùng vẫn là anh hai phá tan cục diện này, nói: “Nghe nói chị cả nấu rất nhiều món ngon, hôm nay anh em chúng ta uống một chút đi!”

Lục Hương vội tìm rượu thịt trong bếp ra.

Bởi vì làm cổ vịt, có đôi lúc cần dùng rượu khử tanh, cô giấu trong nhà bếp, người bình thường không tìm được.

Tiêu Thái Liên biết rượu đắt, chưa từng cho họ uống.

Nhưng hôm nay mọi người đều vui, có thể uống một chút.

Chị cả Phó nhiệt tình nói: “Mọi người uống rượu, chị thêm hai món cho mọi người, một đậu phộng rang, một trứng xào ớt!”

Tiêu Thái Liên nói được, trong tay bà có tiền, cũng không thể toàn để vợ thằng cả bỏ ra.

Hôm nay chị cả đã tốn không ít, Tiêu Thái Liên gọi cháu trai tới, bảo cậu bé đi mua nửa cây jăm-bông, cắt thành lát mỏng bỏ trong dĩa.

Chị ba Phó vào bếp dạo một vòng, lén lút nói với Lục Hương: “Hôm nay chị cả trút vốn rồi, vừa trứng gà vừa cá kho, tốn ít nhất năm tệ.”

Trước đây người keo kiệt như chị cả Phó sẽ không chi như thế.

Nhưng chị ba Phó ăn một bữa của chị ấy, trong lòng không có chút áp lực nào, có được công việc tốt như thế, ăn chút đồ ngon của chị ấy thì làm sao?

Anh cả Phó có thể có được công việc này đều là do mọi người nhường.

Chị ba Phó thấy chị cả hôm nay mặt mày rạng rỡ, làm việc cũng không chê mệt, nói: “Chị cả, muốn ăn bánh hoa!” Bên trong bánh hoa bôi dầu, càng thơm càng ngon.

Chị cả nói: “Mèo thèm ăn, ngày mai làm cho em.”

Lúc này chị ba mới vui, hôm nay ăn một bữa, ngày mai ăn một bữa mới coi như hồi vốn.

Rất nhanh đã làm xong một bàn, trẻ con chạy tới chạy lui trong sân, đám đàn ông cũng đều tụm lại nói chuyện.

Anh hai Phó và anh ba Phó thật sự vui thay cho anh cả.

Anh ấy có thể có được công việc tốt như vậy thật không tồi.

Tất cả mọi người ở trong sân ăn cơm, nghe thấy hàng xóm kế bên nói: “Mọi người lại nấu gì vậy! Làm hàng xóm của các người thật khổ, ngày nào cũng ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, ăn đồ nhà mình không có vị gì.”

Tiêu Thái Liên cười nói: “Vào ăn một chút, chỉ là món ăn gia đình thôi!”

Thím hàng xóm nói: “Thôi, nhà tôi cũng nấu khoai tây hầm, tôi phải mau chóng về, đề phòng lát nữa khoai tây khô nồi.”

Lúc thím hàng xóm sắp đi còn nói: “Dạo này sao Lục Hương lại xinh đẹp hơn rồi?”

Hàng xóm nói như vậy, người nhà họ Phó đều nhìn Lục Hương, không nói không cảm thấy, nói ra thật là vậy!

Sắc mặt Lục Hương hồng hào, da dẻ trắng nõn, biến thành kiểu ngọt ngào xinh đẹp kinh diễm.

Thím hàng xóm không nhịn được khen, hời cho Phó Cầm Huy rồi.

Người có con trai trong thôn, nằm mơ cũng muốn tìm một cô con dâu giống Lục Hương.

Đáng tiếc, Lục Hương trước đây ở trong thôn không có cảm giác tồn tại gì, mọi người không tìm được, bây giờ hối hận cũng muộn rồi.

Tiêu Thái Liên cười nói: “Đương nhiên rồi, con trai tôi có phúc!”

Đặc biệt là so với Lục Chiêu Đệ, cô ta kẻ mày vẽ mắt, thật sự cho rằng mình là nữ minh tinh điện ảnh lên hải báo.

Người bình thường vẽ thành như thế, mang theo dáng vẻ không đứng đắn.

May mà cha mẹ Lục Hương đã hoàn toàn phân tách với nhà tổ nhà họ Lục rồi.

Nếu không ngày ngày nhìn người như thế, nghĩ thôi cũng khó chịu.

Thím hàng xóm nói xong liền đi, nhà họ Phó cũng bắt đầu ăn cơm.

Hôm nay món chính là màn thầu, ăn không cũng ngon, bẻ ra bên trong từng lớp từng lớp. Cái này Lục Hương cũng biết làm, nhưng lười phí công sức.

Chị cả bởi vì bữa ăn này đã dốc hết tâm sức, cuối cùng bưng từng món lên.

Dầu bình thường chị cả không nỡ bỏ đều bỏ hết trong hôm nay.

Trứng chiên đó, dầu thấm cả ra ngoài. Chỉ dầu còn thừa trong dĩa đã đủ xào một dĩa rau.

Loại đồ ngon này, luôn là Tiêu Thái Liên dựa theo đầu người chia, miễn cho có người ăn nhiều có người không ăn được.

Nhưng khi Tiêu Thái Liên gắp trứng gà vào trong bát Lục Hương, Lục Hương chỉ cảm thấy buồn nôn, bịt miệng, sắc mặt rất khó coi chạy đi, nôn khan!

Tình hình khác thường này của Lục Hương rất nhanh bị người nhà họ Phó chú ý tới. Chị dâu giống như ý thức được gì đó, trong mắt có hơi bất ngờ, không kịp nói đã bị Tiêu Thái Liên giành trước một bước.

Tiêu Thái Liên nói: “Sao vậy? Không thoải mái sao?”

Lục Hương có hơi ngại, mọi người vui vẻ ăn một bữa ngon, cô ở đây làm mất hứng. Cố nén sự khó chịu trong cơ thể nói: “Vẫn ổn.”

Tiêu Thái Liên đã con đàn cháu đống, nói: “Có lẽ là mang thai rồi, vợ thằng hai con đi mời Lão Dương Đầu trong thôn tới!”

Trước đây Lão Dương Đầu trong thôn là bác sĩ trung y, không có bằng cấp, miễn cưỡng coi là một thầy thuốc lang băm.

Bệnh lớn không khám được, nhưng nếu nói mang thai các kiểu, ông ấy có thể chẩn đoán.

Lục Hương nghe nói mang thai cũng sững người, nói: “Cũng chưa chắc, mọi người ăn cơm trước đã!”

Chuyện mang thai này, Lục Hương cũng chưa từng trải qua, chỉ sợ Tiêu Thái Liên nhiệt tình như vậy, tới lúc đó lại thất vọng, ngược lại không hay.

Nhưng Tiêu Thái Liên nào còn tâm tư ăn cơm, nhìn Lục Hương.

Chị cả và chị ba đều ở trên bàn ăn nói: “Thật đó, trước đây khi chị mang thai cũng không ngửi được mùi dầu.”

Còn chưa xác định, trước đây Tiêu Thái Liên giục Lục Hương mang thai, vẫn luôn không có động tĩnh.

Sau đó chuyện trong nhà khá nhiều, không lo xuể, dần quên mất.

Trong lòng Tiêu Thái Liên khát vọng mau chóng ôm con của nhà thằng tư hơn bất cứ ai.

Kết quả hai người họ đều chậm chạp, vẫn luôn không có tin tức gì.

Bây giờ chuyển ra ngoài không tiện giục, cứ giục sinh mãi cũng phiền.

Ai ngờ, Lục Hương đã mang thai rồi, quả thực là niềm vui ngoài ý muốn.

Tuy Lão Dương Đầu còn chưa tới xem, nhưng với mắt nhìn nhiều năm của Tiêu Thái Liên, tuyệt đối là mang thai rồi.

Sau đó Lão Dương Đầu được kéo tới.

Tiêu Thái Liên nói với chị hai: “Như thế nào? Trên đường đụng phải người khác rồi sao?”

Chị hai Phó nói: “Đụng phải thím Lưu, con bảo ông ấy khám cho chị cả!”

Chị cả trong nhà có thai, tất cả mọi người đều coi như bảo bối, ngay cả người ngoài cũng nghe nói, nói là khám cho chị cả, cái cớ này rất hay.

Khóe miệng Tiêu Thái Liên mang theo chút ý cười: “Con làm rất tốt!”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 147: Chương 147



Vợ thằng hai đáng tin hơn vợ thằng ba. Nếu là vợ thằng ba, nhất định sẽ tuyên truyền cho cả thế giới đều biết.

Sau đó mẹ chồng dìu Lục Hương vào nhà: “Ông khám cho con dâu tôi, xem thử mạch tượng của nó như thế nào?”

Lão Dương Đầu vào nhà, tìm một nơi bằng phẳng, bảo Lục Hương đưa tay ra, ông ấy bắt mạch, sau đó im lặng cả buổi.

Tiêu Thái Liên tính tình nóng vội, ở bên cạnh có hơi không nhịn được thúc giục, bị chị hai Phó giữ chặt cánh tay.

Lúc bác sĩ chẩn đoán, người khác vẫn nên đừng nói chuyện, đề phòng khám không chuẩn.

Trong lòng Tiêu Thái Liên sốt ruột giống như gì, cũng biết quy tắc này, cuối cùng đợi Lão Dương Đầu lấy tay xuống, bà vội vàng đi lên hỏi: “Như thế nào?”

Lão Dương Đầu nói: “Thai kỳ còn mờ, có lẽ có rồi, cũng chỉ mới một tháng!”

Nét vui mừng trên mặt Tiêu Thái Liên càng đậm, lập tức nói: “Tốt tốt tốt, quá tốt rồi.” Sau đó nhớ ra quy tắc trong thôn, nếu nhà ai được chẩn đoán ra có chuyện hỷ phải thưởng.

Dù ít dù nhiều cũng là tâm ý.

Tiêu Thái Liên lập tức gọi chị hai Phó gói mười cái trứng gà, lại mò cả buổi trong túi mình, mò ra một tệ làm tiền thưởng cho Lão Dương Đầu, nói: “Ông khoan nói ra ngoài đã nhé!”

Lão Dương Đầu gật đầu bày tỏ đã hiểu, rất nhiều người cho rằng ba tháng đầu tọa thai không ổn, không nói với người khác.

Lão Dương Đầu không ngờ bà ra tay hào phóng như vậy, một tệ và mười cái trứng gà, cười nói: “Không cần, quá nhiều rồi!” Trước đây chưa từng thấy người nào ra tay hào phóng như vậy.

Hôm nay Tiêu Thái Liên vui, nói: “Cho ông thì cứ lấy đi, đây là chút tâm ý của tôi.”

Lão Dương Đầu nhận, nhưng vẫn hơi ngại.

Vội vàng dặn dò Lục Hương những chuyện cần chú ý sau khi mang thai, trong đó bao gồm không được quan hệ.

Khiến Lục Hương nghe tới mặt đỏ tía tai.

Vốn dĩ Lục Hương muốn hỏi thêm một số chi tiết cụ thể, nhưng lời tới bên miệng lại nuốt xuống.

Lỡ như bị Tiêu Thái Liên hoặc mấy chị dâu nghe thấy, còn tưởng họ phóng túng cỡ nào, chỉ đành nhịn xuống.

Tay của Lục Hương nhẹ nhàng đặt lên bụng của mình, có hơi sững sờ. Trong bụng không có cảm giác gì, lẽ nào nói trong bụng thật sự có em bé sao?

Sau khi Tiêu Thái Liên tiễn người đi, vẻ hân hoan trên mặt càng đậm, vội vàng thông báo tin vui này cho mọi người ở trong sân: “Lục Hương có em bé rồi.” Đây thật sự là một tin tốt, thời gian dài như vậy, mong ngóng lớn nhất chính là Lục Hương mang thai, bây giờ mộng đẹp thành thật rồi.

Tin tức này vừa tung ra, mọi người đều vui, thật tốt, Lục Hương với Phó Cầm Huy một người thông minh một người xinh đẹp, không biết con có thể đẹp cỡ nào!

Người trong thôn bình thường hay nói đùa như vậy, họ cũng rất tò mò.

Anh hai nói: “Chú tư không biết, nếu chú tư ở đây, không biết sẽ vui cỡ nào!”

Tiêu Thái Liên giả vờ mắng mỏ anh: “Con người nó rảnh rỗi lại chạy ra ngoài, hừ, xem nó quay về, mẹ có hung hăng mắng nó không!”

Tiêu Thái Liên lại đổi sang một gương mặt cười: “Các con ăn đi!” Bà nói xong liền xoay người về phòng, lúc này bụng cũng không biết đói nữa, muốn quay về nói chuyện với vợ thằng út.

Những người khác vội vàng ăn cơm.

Để dành cơm lại cho Lục Hương và Tiêu Thái Liên.

Chị cả còn cười nói: “Cũng nhờ trứng gà chị nấu nhiều dầu, nếu không còn không biết!”

Chị ba Phó nói: “Chứ gì nữa, Hương Hương chưa từng mang thai, nào biết chuyện sinh con này?”

Ăn xong, dọn bàn. Mấy chị dâu đều vào phòng mẹ chồng, tới nói chuyện với Lục Hương.

Nhìn thấy Lục Hương bị cưỡng chế đắp chăn lên, dựa bên giường, nói chuyện với mẹ chồng.

Trên mặt Tiêu Thái Liên cười giống như hoa, nói: “Tối nay hai mẹ con chúng ta ngủ chung đi.”

Lục Hương nói: “Không đâu ạ, con ngủ ở nhà quen rồi.”

Hơn nữa bây giờ hành động như thường, cũng không cần người khác giúp đỡ.

Tiêu Thái Liên nói: “Vậy đâu có được? Bây giờ trong bụng con còn có em bé!”

Nói mãi nói mãi, bà hớn hở đi lục tìm tập ảnh, tìm được một tấm hình lúc Phó Cầm Huy ba tuổi.

Tiêu Thái Liên cười nói với Lục Hương: “Con xem!”

Lục Hương vừa nhìn thấy liền tan chảy, lúc nhỏ Phó Cầm Huy vô cùng tuấn tú, mắt to mặt tròn, là một đứa trẻ xinh đẹp.

Tiêu Thái Liên cũng nói: “Lúc thằng tư còn bé, người gặp người khen!”

Chị ba Phó vội vàng nói: “Con của Lục Hương với Cầm Huy chắc chắn không xấu được, tuyệt đối đẹp!”Chị hai Phó nói: “Có cần nói với bác thông gia một tiếng không?”

Tiêu Thái Liên vỗ đầu nói: “Uầy, đầu mẹ sốt ruột tới hồ đồ rồi, con mau đi gọi bà ấy tới nói một tiếng đi.” Đây là tin tốt, quả thực nên nói cho mẹ Lục Hương biết.

Mẹ Lục bình thường cũng là người kín miệng, trước khi chị hai Phó tới, không nói cho bà biết là chuyện gì, sau khi tới, là Tiêu Thái Liên đích thân nói cho bà biết.

Mẹ Lục lập tức thay đổi sắc mặt, nói: “Tốt! Đợi Lục Hương sinh con xong, tôi chăm nó ở cữ!”

Tiêu Thái Liên với mẹ Lục giống như chị em tình thâm, quở trách bà một tiếng: “Anh chị nuôi heo, bận giống như gì, một người nhàn hạ như tôi, tới lúc đó, tôi đi chăm nó!”

Lục Hương nói: “Còn xa mà!”

Sau đó mọi người tính toán, đợi khi Lục Hương sinh, vừa hay là tháng sáu năm sau.

Chị ba Phó nói: “Tháng sáu tốt, sinh con không chịu khổ, vẫn là Hương Hương biết sinh.”

Mẹ Lục nói: “Hầy, tôi ra ngoài vội vã, cũng không mang theo bao lì xì!” Vô cùng hối hận.

Tiêu Thái Liên nói: “Mang tiền cái gì, đứa nhỏ này còn chưa chào đời mà, tới lúc đó rồi tính!”

Tiêu Thái Liên vốn thích Lục Hương nhất trong đám con dâu, bây giờ thấy cô mang thai, dáng vẻ thương yêu đó quả thực giống hệt thương con gái ruột.

Ba chị dâu khác ở bên cạnh, mặt cũng giật giật.

Chị ba Phó thực sự không nhịn được, lén lút gọi chị hai vào trong sân: “Trước đây khi chúng ta mang thai, mẹ cũng như vậy sao?”

Chị hai Phó nói: “Khi đó mẹ không có như thế này!”

Chị ba không nhịn được cảm khái: “Chị xem chị cả bình thường ở nhà không có chút cảm giác tồn tại gì, từ khi mang thai, mẹ chồng coi chị ấy như bảo bối, vậy Lục Hương càng khỏi phải nói rồi!”

Mẹ chồng vốn đã thích Lục Hương, bây giờ càng cao thêm một tầng nữa.

Trước đây chị ba Phó nói đùa với chị hai, bảo chị ấy cũng sinh một đứa, hưởng thụ cảm giác được sủng ái.

Vốn dĩ là lời nói đùa, nhưng vừa nhìn thấy lại rất ngưỡng mộ.

Lúc họ mang thai, vừa hay là lúc nhà họ Phó không được tốt lắm.

Bây giờ đã khác, nhà họ Phó có tiền, thật sự chịu chi bồi bổ cho con dâu, cũng có chút động tâm tư.

Ngay cả chị cả cũng sinh được, chắc chắn họ cũng không có vấn đề gì.

Chị hai Phó nói: “Nếu Lục Hương sinh một đứa con gái là thỏa rồi!”

Chị ba nói: “Không đâu!” Nhà họ Phó chiêu con trai đã là truyền thống.

Nhà họ khác với nhà người khác, người khác đều là trọng nam khinh nữ. Nhưng nhà họ Phó lại thèm con gái giống như gì, hiện giờ nhà họ sinh toàn là con trai.

Ngay cả con gái Lục Bảo của chị cả Lục tới, Tiêu Thái Liên cũng rất yêu thích, nếu là cháu ruột còn ghê gớm nữa.

Nếu vậy phải sủng lên trời!

Họ cũng không ở bên ngoài quá lâu, lại đi vào. Bất luận là mẹ ruột hay mẹ chồng, đều ở bên cạnh Lục Hương dặn dò các chuyện cần chú ý.

Bộ dạng mong ngóng đó, hận không thể hôm nay mang thai, ngày mai liền nhìn thấy em bé.

Tiêu Thái Liên nói với mẹ Lục: “Tôi không định nói chuyện Lục Hương mang thai ra ngoài.”

Lục Hương là người nổi tiếng, rất nhiều chuyện đều bị người ta chú ý, sợ sẽ có phiền phức.

Mẹ Lục gật đầu: “Chị nghĩ rất chu đáo, chị, con gái tôi gả tới nhà chị, quả thực giống như rơi vào trong ổ phúc vậy.”

Tiêu Thái Liên nói: “Đừng có nói như vậy, Lục Hương tới, nhà chúng tôi mới là có phúc!” Hai người khen qua khen lại một lúc, mẹ Lục nói phải đi, nói ngày mai vẫn sẽ tới thăm.

Bà vừa đi, trong nhà lại bắt đầu lục tìm quần áo trẻ con.

Trẻ nhỏ không bẩn, thời này vật tư thiếu thốn, quần áo của trẻ con đều giữ lại, chỉ cho người có quan hệ khá tốt.

Ba chị dâu, mỗi người tìm mấy bộ đồ khá tốt cho Lục Hương.

Lục Hương mang thai, vừa nãy còn chưa có cảm giác chân thực gì.

Nhưng nhìn thấy đồ trẻ con lại rất thích, vừa nghĩ đến dáng vẻ đứa trẻ trong bụng sẽ mặc quần áo lên, khóe miệng Lục Hương liền lộ ra nụ cười.

Tới đêm muộn, Lục Hương nhất quyết đòi về nhà ngủ.

Tiêu Thái Liên không lay chuyển được cô, chỉ đành đồng ý, sau đó than ngắn thở dài.

Đều ở cùng một thôn, khoảng cách giữa họ cũng không xa, nhưng không biết bà lấy đâu ra nhiều lo lắng như thế, người không biết còn tưởng Lục Hương là con gái ruột của bà.

Chị ba Phó ở bên cạnh ganh tỵ cả buổi.

Tối đó, trong phòng anh ba và anh hai cũng bận rộn.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 148: Chương 148



Phó Cầm Huy đi liền tù tì bảy ngày.

Tiêu Thái Liên muốn báo tin cho anh. Nhưng thời này cũng không có điện thoại, cũng không biết gửi điện báo đến đâu, chỉ đành nhịn xuống.

Đợi khi Phó Cầm Huy về, Tiêu Thái Liên chỉ cảm thấy giống như anh đã đi bảy năm vậy.

Nhìn thấy Phó Cầm Huy liền hung dữ mắng anh một trận. Tuy Phó Cầm Huy không biết vì sao, nhưng vẫn nghe chỉ trích của mẹ.

Sau đó mới mệt mỏi về nhà, Phó Cầm Huy bỏ những mặt hàng cao cấp như sữa bột, sữa mạch nha, thịt bò mua ở trong tỉnh lên sàn.

Đã nhiều ngày không gặp Lục Hương, chỉ cảm thấy sắc mặt cô ngày càng tốt, ôm Lục Hương xoay một vòng.

Trước đây khi ở bên nhau không cảm thấy gì, nhưng từ khi tách ra đợt này, Lục Hương cũng rất nhớ anh.

Muốn nói với anh chuyện mang thai, không nghĩ kỹ phải mở miệng thế nào, đã bị Phó Cầm Huy ôm xoay vòng.

Phó Cầm Huy muốn nhân lúc Lục Hương chóng mặt, hôn cô thật sâu.

Ở trên xe lửa về nhà, anh đã chuẩn bị tâm lý vô số lần, nhưng lại bị một tiếng mắng khắc chế lại, Tiêu Thái Liên nổi giận: “Sao con lại động tay động chân như vậy chứ?”

Phó Cầm Huy quá kích động, lâu như vậy không gặp được Lục Hương, nói: “Mẹ…” Lâu rồi không gặp, mẹ anh lại hung dữ đến như vậy.

Tiêu Thái Liên nói: “Con có biết vợ con mang thai, không thể xoay tới xoay lui như vậy không?”

Tiêu Thái Liên vốn muốn giấu đi từ tốn nói, ai biết giọng nói quá lớn, người xung quanh đều nghe thấy.

Xung quanh có người nghe thấy lập tức đi tới xác nhận: “Hả, Lục Hương mang thai rồi?”

Phó Cầm Huy sững ra, sau đó trong mắt lộ ra kinh hỉ: “Em mang thai rồi!” Anh thậm chí có một chút không thích ứng.

Tuy người cùng trang lứa với anh, con đã biết đi mua tương dầu rồi, nhưng anh chưa từng nghĩ qua chuyện này.

Anh thích Lục Hương, vừa nghĩ tới trong bụng cô còn có cốt nhục huyết mạch tương liên với anh, càng thêm căng thẳng.

Anh còn chưa kịp cho Lục Hương kinh hỉ, Lục Hương đã cho anh một kinh hỉ siêu to.

Trong mắt Phó Cầm Huy sáng bừng lên.

Sau khi Tiêu Thái Liên lỡ giọng, có hơi hối hận, bà nói tất cả mọi người không được nói, kết quả chính bà lại là người tiết lộ.

Sau đó trong nhà liên tục có người ghé tới.

Ở trong thôn mang thai là chuyện vui lớn, người tới nhà thăm cũng không tới tay không, đều mang theo quà.

Còn lần lượt nói đứa trẻ trong bụng Lục Hương phúc khí lớn, chắc chắn có thể rất thông minh các kiểu.

Lời nói không mất tiền mua, họ khen không tiếc lời.

Lục Hương vốn đã xinh đẹp, từ khi mang thai, khí sắc cũng tốt lên, càng thêm vài phần xinh đẹp.

Lục Hương cười tươi, bất luận là lời khen gì đều nhận hết.

Phó Cầm Huy nhìn góc nghiêng của Lục Hương, cưỡng ép d.ục v.ọng của mình, anh chỉ cảm thấy sao Lục Hương lại đẹp như thế, vừa nãy không hôn cô một trận, bây giờ đã hối hận rồi.



Lúc Lục Chiêu Đệ dạo vòng bên ngoài nghe nói Lục Hương mang thai, cũng theo dòng chảy lớn tới dạo một chút.

Kết quả nhìn thấy liền tức điên, lúc cô ta mang thai không nhìn thấy Lưu Đại Quốc vui vẻ nhìn cô ta như vậy.

Vừa nhìn thấy Phó Cầm Huy thật lòng thật dạ vui mừng, cho dù bị người ta trêu chọc, cũng không có buông tay Lục Hương ra, loại cảnh tượng ấm áp này thực sự quá chướng mắt.

Sau khi Lục Chiêu Đệ gả cho xưởng trưởng Lưu Đại Quốc, trong lòng ít nhiều có chút hối hận, nhìn thấy cuộc sống của Lục Hương mây trôi nước chảy, cô ta có chút không vui.

Lục Chiêu Đệ với Lục Hương đều là người nổi tiếng trong thôn, hai chị em tuổi xấp xỉ, khó tránh bị lấy ra so sánh.

Cộng thêm Lục Chiêu Đệ thường có một loại cao ngạo không tên, mối quan hệ của cô ta ở trong thôn không tốt.

Mấy thím xung quanh nhìn thấy cô ta, lập tức nói: “ y da, Chiêu Đệ cô tới rồi, không vào xem thử à?”

Lục Chiêu Đệ nghe ra châm chọc của người khác, hừ lạnh một tiếng, không nói câu nào, đen mặt về nhà. Về tới nhà càng nghĩ càng tức.

Ném hộp cơm thiết trên bàn xuống đất, phát ra một tiếng keng lớn.

Dọa mẹ cô ta giật mình, lập tức đi vào.

Người trong thôn đều trân quý đồ đạc, nhìn thấy Lục Chiêu Đệ như vậy, bác gái Lục tức giận: “Đang yên đang lành, lại ném đồ cái gì?”

Bác gái Lục muốn xoa dịu quan hệ với con gái, dù sao thì bây giờ Lục Chiêu Đệ đã khác trước, sống tốt với nhau, nói không chừng sau này có thể nâng đỡ gia đình một chút.

Ai ngờ từ sau khi Lục Chiêu Đệ mang thai, ngày nào tính khí cũng rất xấu.

Bác gái Lục bực bội, bây giờ mang thai hưởng phúc sướng nhường nào, cũng không cần ra đồng làm việc. Sao cô ta còn ngày ngày tỏ thái độ.

Tâm trạng Lục Chiêu Đệ không tốt, ngày nào cũng cau có, cộng thêm mang thai khí sắc không tốt, tướng mạo xấu hơn lúc chưa kết hôn nhiều.

Bác gái Lục ở bên cạnh nói: “Con xem bộ dạng này của con, có người đàn ông nào có thể thích con, giống như bà điên vậy!” Tính khí nóng nảy, lại tiêu pha phung phí, không hề có chút ngoan hiền của người nông thôn.

Bác gái Lục chỉ là buộc miệng nói, nhưng lọt vào tai Lục Chiêu Đệ lại vô cùng chói: “Được, bây giờ các người đều xem thường tôi phải không?”

Bác gái Lục nói: “Mẹ không có ý đó.”

Lục Chiêu Đệ đã có vài phần suy sụp: “Các người đều xem trọng Lục Hương đúng không? Nó có điểm nào hơn tôi! Bây giờ cuộc sống tốt đẹp của nó đều là tôi nhường cho nó.”

Phó Cầm Huy quả thực là một đối tượng kết hôn ưu tú, trước đây Lục Chiêu Đệ luôn muốn bay cao bay xa, nhưng bây giờ mới phát hiện đã bỏ lỡ người đàn ông tốt nhất.

Bác gái Lục nói: “Bây giờ con cũng biết không vui rồi, lúc đầu bảo con kết hôn đàng hoàng, không tốt hơn bây giờ?” Tuy nói Lục Chiêu Đệ đã tìm được một người giàu có.

Nhưng chồng cô ta không còn như trước, không biết nóng biết lạnh, chung quy vẫn kém một bậc, cũng chỉ có phụ nữ mới hiểu nỗi thống khổ trong đó nhất.

Bác gái Lục bình thường chuyện nhỏ trong nhà đều nhường Lục Chiêu Đệ, chiều cô ta ngày càng lớn lối, hở tí là nổi giận.

Cho dù Lục Chiêu Đệ hối hận, cũng cứng miệng không nói: “Con muốn sống sung sướng là sai sao?”

Bác gái Lục thấy cô ta tức tới lồng ng.ực phập phồng, nói: “Dừng dừng dừng, dừng, ai chọc con rồi? Mẹ cũng không nói con cái gì.”

Trong lòng bà ta cũng có hơi tức giận, cháu trai nhà mẹ, anh em nhà mẹ đều bị phán xử. Địa vị của bà ta tỏng thôn cũng không còn như trước.

Bà ta còn bị mẹ chồng chèn ép, bây giờ chồng cũng không còn tôn trọng bà ta nữa. Bây giờ bà ta hầu hạ con gái mang thai, con gái cứ dăm ba hôm lại nổi giận.

Bác gái Lục chỉ cảm thấy bà ta là người mẹ khó khăn nhất trên đời, nói: “Con đừng không biết tốt xấu, ở được thì ở, không ở được thì cút.” Ngày nào cũng ầm ĩ như vậy là có ý gì.

Từ sau khi Lục Chiêu Đệ quay về, ban ngày đều không có ai ở nhà tổ, chỉ sợ bị Lục Chiêu Đệ một lời không hợp bới móc xỉa xói, đứa trẻ rất đôn hậu trước kia, cũng không biết làm sao, bây giờ lại biến thành như thế này.

Lục Chiêu Đệ nói: “Đây chính là lời thật lòng của mẹ nhỉ, hừ, tôi đi rồi, mẹ đừng có hối hận!”

Bác gái Lục im lặng, hai người đang giằng co.

Cổng vẫn đang mở, xa xa nhìn thấy chị Lý lắm mồm trong thôn tới, đôi mắt đó nhìn là biết không có chuyện tốt gì, nói: “Sao vậy, hai mẹ con các người lại cãi nhau rồi?”

Bác gái Lục ghét những người này, bình thường không làm việc, chỉ giỏi đặt điều: “Không có chuyện gì.” Lời nói của bà ta rất cứng nhắc.

Chị Lý nhìn Lục Chiêu đệ, hỏi: “Em nghe nói gì chưa…?”

Bác gái Lục tưởng chị ta nói chuyện Lục Hương mang thai, không đợi nói hết câu đã nhíu mày: “Được rồi, cô đừng hóng hớt nữa.”

Lục Chiêu Đệ giống như cố ý chống đối với mẹ cô ta, nói: “Sao vậy, nghe nói cái gì?”

Bác gái Lục đột nhiên ngắt lời Lục Chiêu Đệ: “Con mang thai rồi thì nên dưỡng thai cho tốt! Đừng đi lo chuyện bao đồng.”

Nhưng Lục Chiêu Đệ lại cố chấp muốn hỏi.

Chị Lý nói: “Phóng viên Lý gửi kẹo hỉ cho Lục Hương.”

Lục Hương là ân nhân cứu mạng của ông nội của phóng viên Lý, năm đó nếu không phải cô ta bám lấy người này, đâu thể có chuyện tráo dâu!”

Chị Lý quả nhiên không có ý tốt gì, còn bổ sung chi tiết: “Tặng toàn là đồ cao cấp, bóc ra bên trong còn có sô cô la.”

Người nông thôn chưa từng thấy kẹo hỉ như thế, giấy gói bên ngoài còn lấp la lấp lánh.

Năm đó Lý Dục Tài suýt chút bị Lục Chiêu Đệ quấn lấy, tuy nhân phẩm của cô ta không ra sao, nhưng lại muốn leo lên cao!

Lục Chiêu Đệ sững người, Lý Dục Tài thế mà đã kết hôn rồi.

Thoắt cái khí lực toàn thân giống như bị rút đi, ngồi trên ghế.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 149: Chương 149



Vành mắt cô ta đỏ hoe, vẫn luôn cảm thấy tuy hai người đi sai đường, nhưng chỉ cần chịu quay đầu, vẫn có thể tiếp tục tiền duyên.

Huống hồ tính cách đàn ông đều cho rằng thứ không có được mới là thứ tốt nhất.

Nhưng không ngờ lại nhận được tin Lý Dục Tài kết hôn. Lý Dục Tài chung tình cỡ nào cô ta rõ hơn bất cứ ai, một khi kết hôn sẽ không ly hôn!

Sao hai người họ lại biến thành tình cảnh như bây giờ. Lục Chiêu Đệ gào khóc thật to.

Không cần giữ lại chút hình tượng gì, khóc vô cùng thê thảm.

Bác gái Lục tức giận đuổi chị Lý ra ngoài.

Chị Lý xem kịch đủ đầy, lập tức đi tìm người trong thôn nói chuyện, rất nhanh mọi người đều biết Lục Chiêu Đệ ăn trong mâm tơ tưởng đồ trong nồi.

Hành động này thật sự khiến người trong thôn một lời khó nói hết. Cô ta còn có mặt mũi khóc à?

Cô ta kết hôn trước, đã mang thai rồi, còn tơ tưởng tình lang trước đây. Vốn dĩ trong thôn còn có số ít người kêu bất công cho Lục Chiêu Đệ, cảm thấy Lục Chiêu Đệ là lần đầu kết hôn, lại cưới một người tái hôn, còn có con riêng.

Nhưng nhìn lại, Lục Chiêu Đệ là loại người gì! Ngày nào cũng trèo cao nhìn xa, cũng chưa từng thấy tốt hơn trước đây mấy.

“Tôi nghe người ta nói…” Thím trong thôn vừa muốn lên tiếng, làm như trộm nhìn trái ngó phải: “Nghe vào tai giữ vào bụng, các người tuyệt đối đừng truyền ra!”

Người xung quanh đều nói: “Yên tâm đi, chúng ta không phải kiểu người đó, chị cứ nói chuyện chị biết đi.”

Thím này lập tức nói: “Tôi nghe người ta nói người giàu có thích tìm cô gái trẻ trung, sau khi ở bên nhau, rất nhanh sẽ ruồng bỏ.”

“Thật sao? Thế thì quá vô đạo đức!”

“Nhưng Lục Chiêu Đệ đã kết hôn rồi?”

“Kết hôn có tính là gì? Tôi thấy ngày tháng này không dài!”

“Không phải chứ?”

Mọi người đồn đoán đủ kiểu.



Lục Chiêu Đệ thật sự bị tin tức Lý Dục Tài kết hôn kíc.h th.ích đủ sặc, đợi khi bình tĩnh lại, đỏ mắt muốn vào ủy ban thôn gọi điện thoại.

Cuối cùng mẹ cô ta không ngăn cản, lại không dám ngăn cản, sợ khiến người trong thôn chê cười.

Vành mắt Lục Chiêu Đệ đỏ hoe, ai ai cũng nhìn ra được.

Có thím nói: “Sao vậy, Chiêu Đệ đi đâu thế?”

Lục Chiêu Đệ nói: “Tôi đi gọi điện thoại cho chồng tôi.” Nói dẹo dẹo khiến người có mặt ở đó đều cảm thấy buồn nôn.

Lục Chiêu Đệ tới, bị bí thư thôn quở trách, điện thoại là tài sản chung, không thể cho cô ta gọi mãi được.

Ai biết Lục Chiêu Đệ ch.ảy nước mắt ào ào, khiến bí thư thôn ngơ ngác, cũng hết cách với cô ta. Gọi điện thoại xong bọn họ liền đi.

Mọi người đều bàn tán không biết Lục Chiêu Đệ gọi điện thoại đã nói những gì.

Tối đó hỏi vợ của bí thư thôn.

Ngày hôm sau, vợ bí thư thôn lén lút nói cho mọi người biết: “Ây da, nó nài nỉ chồng nó, bảo người ta đón nó về. Người ta không chịu, nó đòi tự về.”

Vợ bí thư thôn nói: “Lục Chiêu Đệ cũng mệnh khổ, nghe nói từng gọi điện thoại, bên phía chồng nó còn có tiếng phụ nữ nói!”

Nếu đàn ông mèo mả gà đồng, sẽ không màng tất cả.

Lần này Lục Chiêu Đệ thật sự muốn đi! Ngày hôm sau thu dọn túi hành lý rất sớm, nhờ người tìm xe đưa cô ta đến trạm tàu lửa trong huyện. Cô ta muốn mua vé về, còn nói sẽ không quay lại nữa.

Lúc Lục Chiêu Đệ đi, hành vi có hơi điên cuồng.

Tuy cô ta là một kẻ chuyên gây họa, nhưng mọi người cũng sợ cô ta xảy ra chuyện, trong thôn vẫn tìm chiếc xe bò đưa cô ta đi.

Lục Chiêu Đệ rời đi không thèm ngoảnh đầu, chỉ có khi mẹ cô ta tiễn cô ta, đỏ hoe vành mắt.



Sau khi Lục Hương mang thai, rất nhiều người đều tới thăm.

Tiêu Thái Liên ở nhà nhuộm rất nhiều trứng gà đỏ, làm quà biếu cho mọi người.

Bận rộn cả một ngày, cho tới khi ăn cơm xong, mọi người mới về nhà.

Trong nhà chỉ còn hai người, Lục Hương cũng thở phào một hơi.

Phó Cầm Huy nhìn Lục Hương mãi, trong mắt toàn là dịu dàng.

Anh nhìn thấy Lục Hương, tuy đã tiêu hóa một ngày, nhưng tin tốt này vẫn khiến anh hoa mắt chóng mặt.

Má Lục Hương hơi nóng, hỏi: “Chuyện trong xưởng như thế nào?”

Ánh mắt Phó Cầm Huy quá thâm tình, Lục Hương dùng chuyện này che đậy một chút.

Phó Cầm Huy nói: “Hòm hòm rồi, Lưu Bàng đang chạy thủ tục.”

Mở xưởng, tuy Phó Cầm Huy chưa từng tiếp xúc nhưng anh trời sinh năng lực học tập mạnh. Lúc ở xưởng tỉnh, ngay cả xưởng trưởng cũng có cái nhìn khác về anh.

Hận không thể giữ anh lại đó, đặc biệt là sau khi biết Phó Cầm Huy là sinh viên, thái độ càng thêm nhiệt tình.

Xưởng trưởng còn níu kéo anh ở lại thêm mấy ngày, may mà anh từ chối.

Nếu không đã bỏ lỡ tin tốt Lục Hương mang thai, nhất định sẽ hối hận nửa đời.

Phó Cầm Huy dùng tay nhẹ nhàng sờ cái bụng bằng phẳng của Lục Hương: “Cũng không biết là con trai hay là con gái.”

Cũng không biết Phó cầm huy đang nghĩ gì, khóe miệng rất ôn nhu: “Tốt nhất là giống em.”

Lục Hương nghe vậy, nói: “Đương nhiên phải giống em!”

Phó Cầm Huy nói: “Nếu đứa này không giống em, anh đền em mười đứa.”

Lục Hương đỏ bừng mặt, nói: “Anh đừng có hòng.”

Buổi tối Lục Hương chỉ ăn hai ngụm cháo trắng.

Phó Cầm Huy xót vợ: “Hay là nah đi nấu chút đồ cho em!”

Lục Hương nói không cần.

Sau đó Phó Cầm Huy chăm Lục Hương nằm trên giường, cô có hơi ngại, bây giờ cơ thể của cô vẫn chưa nặng nề gì, giống như cô đang èo uột vậy.

Phó Cầm Huy tựa như nhìn ra được suy nghĩ của cô, nói: “Anh chăm vợ mình có vấn đề sao?” Trong ngữ khí của anh còn có chút vui vẻ.

Thấy xung quanh không có ai, Lục Hương mới không nhịn được hỏi: “Anh nhớ em rồi sao?”

Phó Cầm Huy ghé bên tai Lục Hương, nhẹ giọng nói một câu: “Nhớ em rồi!” Mỗi giờ mỗi khắc đều nhớ.

Hơi thở của anh rất ấm nóng, khi hơi thở phả vào tai Lục Hương, có cảm giác ấm ấm dịu dịu.

Lục Hương vừa mang thai, nằm trên giường cũng không dám động đậy, sợ trở người, đứa nhỏ trong bụng sẽ không thoải mái.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, trong mong đợi có một chút căng thẳng.

Phó Cầm Huy cũng nằm bên cạnh Lục Hương, hai tay ôm eo cô, kéo cô vào trong lòng mình, lần nữa cảm nhận sự mềm mại từ cơ thể Lục Hương.

Lục Hương nói: “Anh thật sự thích em?”

Bình thường cô sẽ không hỏi. Nhưng lần này Phó Cầm Huy về, bọn họ lâu rồi mới gặp lại. Lục Hương ma sai quỷ khiến hỏi câu này.

Phó Cầm Huy ừm một tiếng, trước đây anh không biết mình thích thứ gì.

Nhưng từ sau khi chia ly với Lục Hương, chỉ cần nhắm mắt lại liền có thể nhớ tới cô.

Bảy ngày học tập này, mỗi ngày đều có thể ép khô Phó Cầm Huy, loại liều mạng này ngay cả Lưu Bàng nhìn thấy cũng giật mình.

Thực ra không phải bởi vì anh thích học cỡ nào, mà là muốn chiếm hết toàn bộ tinh lực, đỡ phải quá nhớ cô.

Trước đây Phó Cầm Huy không biết mình là người như vậy.

Khóe miệng Lục Hương khẽ nhếch lên, Phó Cầm Huy quay đầu cúi đầu vừa hay nhìn thấy.

Bình thường đã cảm thấy vợ mê người, càng đừng nói là bây giờ, Phó Cầm Huy cúi đầu hôn nhẹ vào khóe môi Lục Hương, chỉ hôn khóe môi không đã nghiện, vẫn ôm chặt người vào lòng, hôn điên cuồng một trận, cho tới khi hai người đều th* d*c.

Phó Cầm Huy có hơi mê mang, chỉ cảm thấy có sức mạnh đè nén ở lồng ng.ực, cúi đầu nhìn, Lục Hương nói: “Không thể quan hệ!”

Phó Cầm Huy ho khan một tiếng, khàn giọng nói: “Anh biết.” Cưỡng ép mồi lửa trong lòng mình lại.

Anh rất vui với sự xuất hiện bất ngờ của đứa trẻ trong bụng Lục Hương, nhưng lại có hơi muốn tiếp xúc cự ly gần với đứa trẻ.

Nhưng anh không nói.

Phó Cầm Huy nói: “Anh vào huyện đi làm trở về, mua một chiếc xe đạp nhé!” Lưu Bàng bảo anh học xe, anh định học, nhưng vẫn chưa có tiền mua xe ô tô, cứ đi theo trình tự đi.

Lục Hương nói: “Được, quả thực nhà chúng ta nên mua một chiếc xe đạp, tốt nhất mua thêm một cái tủ lạnh.”

Cái tủ lạnh trước đó đã được Tiêu Thái Liên mua lại, lần này mua cái nhỏ hơn chút, hơn một trăm lít, đủ cho họ dùng là được.

Phó Cầm Huy lập tức đồng ý: “Để anh lo.”

Anh rất có năng lực làm việc, cũng có một số mối quan hệ riêng.

Đừng thấy Phó Cầm Huy im ắng, nhưng khí chất của anh cực kỳ khiến người ta tin tưởng.

Chỉ cần anh đã nói, tựa như nhất định có thể hoàn thành.

Lục Hương nằm trong lòng anh, gối đầu trên cánh tay anh, chỉ cảm thấy còn thoải mái hơn cả gối, cuối cùng từ từ thiếp đi.
 
Back
Top Bottom