Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 130: Chương 130



Bà nghĩ ngợi, cắt thịt đùi sau cộng thêm mười cân thịt mỡ, tổng cộng năm mươi cân, nói: “Chỉ bán số này, cái khác mấy người đừng mong mỏi nữa! Mỗi người một cân.”

Người cả thôn vui không thể tả.

Bán một tệ rưỡi một cân. Đây được coi là Tiêu Thái Liên bán rẻ cho họ, ai cũng tới mua! Năm mươi cân thịt cũng không cầm cự được lâu, rất nhanh đã bị giành mua sạch.

Giao lòng heo, móng heo, đuôi heo các loại, cộng thêm xương cho Lục Hương, lại cắt thêm mười cân thịt heo! Nếu đã mời cả thôn ăn thịt thì không thể keo kiệt.

Lòng heo Lục Hương làm trước đây đã chinh phục người của xưởng gang thép trong huyện, những người trong thôn này dĩ nhiên cũng không nói gì. Họ cũng không biết Lục Hương làm kiểu gì, dù sao thì mùi thơm xộc vào mũi, chưa đợi ăn đã bắt đầu đói.

Tiêu Thái Liên nghĩ một chút, gọi mấy đứa con trai con dâu tới, đưa mỗi phần thịt hai mươi cân nói: “Đem cho nhà mẹ vợ các con đi.”

Tổng cộng bốn đứa con trai, chia ra tám mươi cân, cộng thêm huyết heo, và số thịt bán vừa nãy, tổng cộng còn lại chưa tới năm mươi cân.

Một con heo nhìn có vẻ rất to, nhưng không đủ chia.

Vốn dĩ Tiêu Thái Liên còn muốn cầm một ít cho em trai mình, bây giờ không có dư dả nữa, liền không nỡ! Dù sao thì bây giờ có tủ lạnh, phải ăn tới tết.

Tiêu Thái Liên lại cắt mười cân xương sườn cho Lục Hương, bây giờ bọn họ chia ra sống riêng, sau này phải nấu ăn riêng.

Tiêu Thái Liên gọi Lục Hương tới, nói: “Vốn dĩ tủ lạnh các con nên cầm đi, nhưng trong nhà cần dùng để trữ thịt, con tốn bao nhiêu, mẹ mua lại. Con mua cái khác.”

Loại đồ điện gia dụng tiên tiến này, càng dùng càng thấy tốt, có gì đều nhét vào trong, bây giờ không tách rời với nó được!

Lục Hương nói: “Mẹ, mẹ cứ dùng đi.”

Bây giờ Tiêu Thái Liên có mối bán cổ vịt, cũng giàu có hơn, nói: “Không sao, con nói đi, mẹ không thể chiếm hời từ các con, vừa mua xong nhà cũng không có tiền gì.”

Lục Hương nói: “Một nghìn.” Sau đó còn đưa phiếu mua tủ lạnh cho bà xem.

Tiêu Thái Liên nói: “Một nghìn?” Một cái tủ lạnh, còn đắt ngang ngửa căn nhà cô mua.

Trong tay Tiêu Thái Liên có gần chín trăm tệ, nhưng sống vẫn phải giữ lại một chút tiền trong tay chứ, không thể lấy hết ra được, nghĩ ngợi rồi nói: “Mẹ đưa cho con bảy trăm trước, số còn lại, có rồi mẹ đưa sau.”

Lục Hương không cưỡng được mẹ chồng, chỉ đành nhận số tiền này.

Trong thôn, nhà họ Phó nấu mười nồi màn thầu tạp lương, hơn trăm cái. Mỗi cái đều to hơn nắm tay, người bình thường ăn một cái là no! Biết Lục Hương nấu ăn nên chuẩn bị nhiều một chút, đề phòng không đủ ăn.

Rất nhanh đồ ăn được bưng ra, mùi thơm bay khắp lối.

Bên phía nhà mới của Lục Hương không đủ rộng rãi, nên đến bãi đập lúa trong thôn mở tiệc.

Thùng đựng đồ ăn đều là mượn từ thím đầu bếp trong thôn.

Tất cả mọi người xếp thành hàng dài, rướn cổ nhìn vào trong! Rất nhanh đã bắt đầu múc đồ ăn. Sau khi bưng được một bát đồ ăn đều không nỡ ăn, muốn mang về nhà, buổi tối xào thêm chút rau bỏ vào ăn.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng họ vốn không khắc chế được mùi thơm này.

Nghĩ lén ăn một miếng, ai biết, nhưng ăn một miếng xong liền muốn ăn miếng thứ hai, chẳng mấy chốc đã ăn hết.

Lẩu nhà Lục Hương rất thực tế, mỗi người ít nhất cũng được hai lát thịt.

Ai cũng ăn tới thích mê, dứt khoát đều ở đây ăn.

“Ngon thật!”

Những người này cũng không ăn không, biết Lục Hương chuyển nhà, đều mang đồ tới cho. Có người mang gạo, có người mang rượu, còn có người mang đường đỏ, thứ gì cũng có, hơn nữa quà đều rất dày.

Khiến nhà bếp nhỏ của Lục Hương bị chất đầy, Lục Hương muốn Tiêu Thái Liên mang về một ít.

Tiêu Thái Liên nói: “Không cần, trong nhà đều có.”

Trước đây cảm thấy con trai ra riêng, tâm trạng không tốt, nhưng bây giờ Tiêu Thái Liên đã nghĩ thoáng, đều ở trong một thôn, cũng không xa gì, lúc nhớ con trai và con dâu, có thể tới gặp bất cứ lúc nào.

Hơn nữa sau khi Lục Hương mua nhà, bà cũng hãnh diện không ít.

Lục Hương và Phó Cầm Huy đã chuyển đi. Nhà của họ lập tức mua giường lớn, bảo con của anh cả, anh hai, anh ba đều tới ngủ, dù sao thì đều là con trai.

Như vậy, người trong thôn còn nói đùa, đặc biệt là nói với chị hai, chị ba: “Mẹ chồng các cô, có phải cũng giục các cô mau chóng có con không?”

Tống cổ bọn trẻ đi hết, không phải chỉ còn lại hai vợ chồng sao, vậy có thể có chuyện gì, trong lòng mọi người đều rõ.

Chị hai và chị ba Phó nói: “Xem các người nói kìa.” Nhưng gò má đều đỏ ửng, cũng không biết tối nay sắp xếp thế nào.



Lục Hương và Phó Cầm Huy lần đầu sống ở bên ngoài.

Tối đó, hai người đợi mọi người giải tán, sau khi dọn dẹp xong, đều có hơi mất ngủ. Phó Cầm Huy ôm chặt Lục Hương.

Còn hôn cô một cái.

Lục Hương sờ vết thương của anh, bên trên đã kết vảy rồi.

Đôi mắt Phó Cầm Huy thâm thúy: “Anh nói rồi, đã khỏi rồi.”

Lục Hương ừm một tiếng.

Sau đó Phó Cầm Huy giao một trăm tệ của mình cho Lục Hương: “Số tiền này cho em.”

Lục Hương kinh ngạc, tiền Phó Cầm Huy kiếm đều có số, không ngờ anh còn có tiền riêng: “Anh tự giữ đi!”

Phó Cầm Huy nói: “Không được, em góp giúp anh.”

Lục Hương cầm lấy.

Hai người nói chuyện một lúc, ban ngày vừa mổ heo vừa nấu ăn, cũng bận rộn rất lâu, Lục Hương nằm trong cánh tay của Phó Cầm Huy ngủ thiếp đi.

Nửa đêm, Phó Cầm Huy hôn lên má của Lục Hương, nét mặt càng trở nên dịu dàng.

Sáng hôm sau, Lục Hương thức dậy từ trong lòng của Phó Cầm Huy.

Lúc cô tỉnh dậy, cảm nhận được một cơ thể nong nóng, lập tức đỏ mặt. Sau đó mở to mắt nhìn thấy Phó Cầm Huy ở bên cạnh.

Khoảng tám giờ hơn, ánh nắng chiếu vào trong phòng, cả căn phòng đều sáng bừng. Bình thường giờ này Phó Cầm Huy đã dậy từ sớm rồi.

Bây giờ hai người đều ở trên giường, cô có hơi thiếu tự nhiên.

“Sao anh không dậy?” Lục Hương lên tiếng trước.

Phó Cầm Huy: “Em không cho anh dậy.”

Sau đó Lục Hương cúi đầu, quả nhiên tay của mình đang nắm áo của Phó Cầm Huy.

Gương mặt Phó Cầm Huy tràn ngập bất lực.

Sắc mặt Lục Hương càng ửng đỏ, sau đó lập tức buông tay.

Nhân lúc Lục Hương thẹn thùng, Phó Cầm Huy còn áp sát hôn cô một cái, sau đó đứng dậy vào nhà bếp nấu cháo.

Lục Hương ở trong phòng, chỉ cảm thấy bầu không khí ấm áp trong phòng này quá dễ nghiện.

Sau đó bắt đầu thay đồ, đợi khi ra ngoài ăn cháo, tai Lục Hương vẫn còn nóng.

Vừa ăn cháo xong, trong thôn đã gọi cô, nói người cho vay tới.

Lục Hương nghe vậy, nói với Phó Cầm Huy: “Chúng ta cùng đi?”

Phó Cầm Huy nói: “Không, em đi trước đi!” Anh còn phải dọn dẹp sơ qua căn nhà.

Lục Hương là cán bộ, một số chuyện dọn dẹp nhà cửa tự nhiên rơi lên người Phó Cầm Huy. Để sinh viên đại học ở nhà dọn nhà, may mà không có ai biết, nếu không trong thôn lại nói này nói nọ!

Lục Hương đi tới ủy ban thôn, nhưng trong lòng lại toàn nghĩ chuyện ngày mai Phó Cầm Huy phải đi làm rồi.

Lục Hương muốn nấu mì thịt bò cho anh, còn chưa nấu nữa, hôm nay phải ra ngoài mua chút thịt bò.

Đang suy nghĩ thì phát hiện đã tới nơi rồi.

Bên cạnh người cho vay có không ít thôn dân, rất nhiều người đều là lần đầu nghe nói còn có thể vay tiền từ ngân hàng.

Tin tức truyền ra, rất nhiều người đều tới xem náo nhiệt.

Cũng có người muốn vay.

Người cho vay giải thích cụ thể chính sách cho họ, bây giờ muốn vay phải có gì đó đảm bảo thế chấp.

Nếu thực sự không có thế chấp, cần thôn đảm bảo, tức là nói nếu khoản nợ này không thể trả, thôn phải chịu trách nhiệm trả số tiền này.

Giống như nhà mẹ của Lục Hương thì không cần, bởi vì họ có trại heo, có thể dùng trại heo làm thế chấp, hơn nữa còn có thể vay nhiều.

Lục Hương, chuyện này đáng tin không?”

“Haiz, vay tiền của người khác rất không thoải mái!” Càng huống hồ là vay nhà nước.

Tất cả mọi người đều muốn hỏi Lục Hương thử, từ sau khi Lục Hương liên tục làm mấy chuyện tốt đẹp cho thôn, uy vọng của cô trong thôn đã tăng vọt.

Lục Hương nói: “Người cần dùng tiền gấp, có thể thử! Nhưng chỉ là có lãi.”

Theo Lục Hương thấy, những thủ tục vay vốn này đã rất đơn giản hóa rồi.

Tuy nói có lãi, nhưng vẫn tốt hơn vay tiền từ người khác, ít nhất không nợ nhân tình.

Lục Hương muốn vay, thủ tục đầy đủ. Hỏi một chút, nhiều nhất có thể vay hai nghìn tệ.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 131: Chương 131



Nhưng người nhà họ Lục có hơi sợ vay nhiều như vậy, cuối cùng vay một nghìn, trong đó năm trăm dùng để mua nhà, năm trăm còn lại thì giữ chuẩn bị dùng.

Sau khi nghe nói ngành heo năm nay tăng, giá thức ăn gia súc cũng tăng mạnh. Hơn nữa giá heo sữa năm nay cũng rất đắt.

Chuẩn bị thêm chút tiền, lo trước khỏi họa, năm ngoái đã nếm được vị ngọt, năm nay còn định làm lớn.

Nhà họ Lục vay một nghìn tệ, tất cả mọi người đều vô cùng chấn kinh. Bình thường cha mẹ Lục Hương không có bản lĩnh gì, nhưng lúc vay tiền vẫn rất to gan.

Thấy cha mẹ Lục cũng bắt đầu vay, người khác cũng có ý mua nhà.

Cộng thêm năm sau bên kia sông sẽ xây nhà, đang cần tiền.

Bây giờ nhân khẩu trong thôn nhiều, một nhà chen chúc dưới một mái nhà, không phải chuyện này thì là chuyện kia, bình thường sống chung cũng rất mệt mỏi.

Thấy Lục Hương vay, mấy người phụ nữ trẻ khác cũng có chút dao động.

Bình thường không có tiền không dám nhắc, nhưng bây giờ có cơ hội này, cũng kiến nghị gia đình bắt đầu làm, có mà không vay thì uổng.

Cơ hội qua rồi sẽ không còn nữa.

Quả nhiên có một số người không chịu được, vay trước.

Trong thôn cũng không thể tùy tiện đảm bảo cho ai, hạn mức do cán bộ thôn quyết định, nếu là người giỏi giang, trong thôn sẽ phê cho hạn mức năm trăm.

Người bình thường lười nhác, trong thôn chỉ có thể cho hạn mức một trăm.

Nhất thời làm hơn hai mươi bản vay vốn, thủ tục bên này rất đơn giản, chỉ cần ký tên đóng dấu tay lên trên, cộng thêm công chương trong thôn, bên này trực tiếp có thể đưa tiền.

Nhà họ Lục lấy trước một nghìn tệ trong tay. Một xấp mười tệ, nặng trịch.

Sau khi mẹ Lục cầm được tiền, họ liền giao tiền mua nhà của nhà họ Lý để sang tên.

Cầm được sổ đỏ, hợp đồng xong xuôi, người nhà họ Lý ở trước, đợi họ dọn nhà xong, nhà họ Lục có thể chuyển vào ở.

Đổi nhà mới, mọi người trong nhà đều vui, căn nhà nhỏ tối mù này thật sự nhìn một cái cũng khó chịu, quá ngột ngạt.

Chị cả Lục với Lục Hương ở một bên nói chuyện, nói: “Chị cũng muốn làm chút gì đó!” Chị ấy là người rất siêng năng giỏi giang, bây giờ sức khỏe không tốt, ngày ngày ở nhà điều dưỡng, ngược lại tâm trạng rất tệ.

Huống hồ chị ấy còn phải nuôi con, không thể ngày ngày tiêu tiền của nhà mẹ giống như phế nhân.

Tuy có công việc thủ công, nhưng một tháng kiếm một hai tệ thực sự quá ít.

Lục Hương nói: “Trong thôn có lều lớn trồng rau quả trái vụ, rau ở đó cần phải bao bọc kỹ lưỡng, em giới thiệu chị tới làm việc!”

Bên phía lều rau quả tương đương với oxy tự nhiên, đến đó ngược lại có ích với sức khỏe của chị ấy.

“Vậy liệu có không tốt lắm không.” Sức khỏe chị ấy kém, được em gái đưa vào, sợ khiến người ta nói ra nói vào.

Lục Hương nói: “Không sao cả, bên đó là tính theo sản phẩm.”

Chị cả nói: “Vậy thì được!”

Lục Hương còn nói với chị cả: “Đợi qua một khoảng thời gian, đứa trẻ lớn thêm chút nữa thì cho nó đi học đi!” Muốn thay đổi vận mệnh vẫn phải đi học.

Chị cả nói: “Chị cũng có ý này.” Con gái chỉ có đi học mới có lối thoát.

Nếu không đi học, mười mấy tuổi đã phải xuất giá, hạnh phúc cả đời gắn liền với người đàn ông, chị cả từng thiệt thòi, chỉ hi vọng con gái đừng bước vào vết xe đổ của mình.

Cho nên mới cố gắng làm việc.

Lục Hương nói: “Chị nói với mẹ, đợi mùa xuân thuê người đi.” Chuyện bên trại heo nhiều, hai vợ chồng cũng đã lớn tuổi rồi, chắc chắn không làm xuể.

Không thể khiến bản thân mệt chết được.

Chị cả Lục nói: “Chị nói với cha mẹ, nhưng họ không nghe, lần sau em nói đi, chị cảm thấy cha mẹ nghe lời em.”

Bây giờ Lục Hương chính là chỗ dựa trong nhà họ, nếu cô nói một câu, chắc chắn cha mẹ sẽ nghe.

Lục Hương cũng không hàm hồ, nói: “Được, lần sau em nói với mẹ, chị xem thử một thím nào giỏi làm, chúng ta giải quyết chuyện này.”

Chị cả Lục cười đồng ý, nói: “Được!”

Hai chị em ở cạnh nhau, nói chuyện một lúc, suy cho cùng cũng là huyết mạch tương liên, cho dù bình thường không liên lạc gì, đều rất thân thiết.

Lục Hương còn nói, qua mấy ngày nữa nhàn hạ, quay về nấu cho chị ấy chút thịt hầm bồi bổ.

Hai người đang nói chuyện, trưởng thôn gọi Lục Hương vào nghe điện thoại, nói lãnh đạo trong huyện đặc biệt gọi tới, muốn cảm ơn trái cây trái vụ của cô.

Lục Hương nhận điện thoại, lãnh đạo huyện đặc biệt cảm ơn: “Rau củ các cô trồng rất ngon!” Ông ta ăn rồi, còn ngon hơn rau mùa hè.

Lục Hương nói: “Ông thích là được, nếu không phải ông ủng hộ, cũng sẽ không có chuyện rau củ trái vụ. Tôi muốn hỏi một chút, có thể xin giấy cho phép bán trong huyện không?”

Lãnh đạo huyện ở đầu dây bên kia cười ha ha, Lục Hương rất thông minh, đội cái mũ cao cho lãnh đạo, lại tặng rau, đâu thể nói không đồng ý.

Ông ta nói: “Biết ngay cô tặng đồ cho tôi là có chuyện muốn xin tôi, được, chuyện này tôi đồng ý!”

Trong thôn bán rau trồng cũng là lãnh đạo huyện gợi ý, bây giờ có một số thành quả, dĩ nhiên phải tuyên truyền nhiều hơn.

Lục Hương vui vẻ, còn nói trong điện thoại, nếu họ thích, vẫn sẽ tặng tiếp cho họ.

Lãnh đạo huyện cười nói: “Cô đó, không thấy thỏ không thả diều hâu! Nếu tôi không đồng ý, cô sẽ không nói như vậy đâu!” Ông ta từng gặp Lục Hương vài lần, chỉ cảm thấy cô gái này thông minh, nổi lên lòng mến mộ nhân tài.

Lục Hương nói: “Nào có!” Sau đó lại nịnh nọt, lãnh đạo cũng rất hưởng thụ, lại nói chút chuyện trong thôn, sau đó mới cúp điện thoại.

Trưởng thôn vẫn luôn ở bên cạnh, thấy lãnh đạo huyện hài lòng, trong lòng ông ta cũng vui, nói với Lục Hương: “Tốt quá rồi!”

Sau này rau củ có thể vào huyện thành bán! Không chỉ như vậy, Phó Cầm Huy còn nói với cung tiêu xã, cung tiêu xã cũng lấy một ít.

Tuy số lượng không nhiều, nhưng cũng là một khởi đầu tốt.

Ông ta không ngờ, lãnh đạo huyện sẽ cho phép chuyện kinh doanh này.

Bây giờ nghĩ lại, Lục Hương vẫn là một người rất chu đáo.

Đang nói chuyện, Lục Chiêu Đệ xông vào.

Lục Chiêu Đệ hơi tức giận, trước đây lúc tặng quà là cô ta đi, sao lúc phản hồi cảm ơn lại là cảm ơn Lục Hương, nhất định đã nhầm lẫn ở đâu đó.

Lục Chiêu Đệ nhìn trưởng thôn, có chút ấm ức: “Hôm đó tặng rau, tôi còn mang thai kìa, nói thế nào chuyện này cũng là do tôi làm thành.”

Trưởng thôn không có hảo cảm gì với cô ta: “Cô cũng không nhìn xem mình làm chuyện gì.” Cô ta nhất quyết đòi làm, kết quả khiến vợ ông ta mệt bở hơi, bây giờ còn mắng ông ta.

Lục Chiêu Đệ biết ý của trưởng thôn: “Sao có thể trách tôi được? Tôi cũng cố hết sức rồi!”

Trưởng thôn nói: “Vậy cô muốn thế nào? Trong thôn đã từng cho cô cơ hội rồi!” Là cô ta làm việc không đáng tin, gọi một chiếc xe ba bánh tới, tới huyện liền vứt người ở đó, còn muốn giành công lao?

Lục Chiêu Đệ căn bản không có năng lực làm việc.

Trưởng thôn ở trong thôn nói một là một, không cần nể nang ai, huống hồ cô ta luôn có một loại cao ngạo không thể nói rõ, cũng khiến trưởng thôn không thích, nói chuyện với cô ta cũng không khách sáo.

Lục Chiêu Đệ nói: “Lục Hương giỏi giang thế nào? Chuyện cô ta làm được tôi cũng làm được!”

Lục Hương vốn ở bên cạnh xem náo nhiệt, nếu Lục Chiêu Đệ đã nói cô, cô lập tức đáp trả: “Nếu chị đã giỏi giang như vậy, vì sao không tự mình làm, cứ nhất quyết ở trong thôn kéo chân sau. Hơn nữa, chuyện rau củ trái vụ trong thôn trước nay đều do tôi làm.”

Bây giờ còn muốn chen vào, đùa gì vậy.

Lục Chiêu Đệ nói: “Chuyện trong tỉnh tôi còn có thể tiếp tục để ý!” Cô ta cảm thấy trưởng thôn bất mãn, vẫn đang tích cực tranh thủ.

Nhưng trưởng thôn đã không muốn cho cô ta cơ hội nữa, nói: “Cô vẫn nên quay về dưỡng thai cho tốt đi!” Ông ta thật sự không muốn nói thêm một câu nào với cô ta.

Loại thái độ này khiến Lục Chiêu Đệ vừa tức giận vừa chán nản, tới chiều, đi gọi điện thoại cho Lưu Đại Quốc cáo trạng, kết quả đầu dây bên kia lại còn truyền tới tiếng cười của phụ nữ.

Lục Chiêu Đệ lập tức cảnh giác: “Vừa nãy là ai?”

Lưu Đại Quốc lạnh lùng nói: “Em nghe nhầm rồi, có chuyện gì sao?”

Lục Chiêu Đệ có hơi ấm ức: “Anh bỏ mặc em rồi?” Sau đó không đợi cô ta mở miệng kể lể ấm ức, Lưu Đại Quốc đã nói bên chỗ anh ta bận.

Lưu Đại Quốc ở bên Lục Chiêu Đệ chưa lâu, tuy ở bên nhau rất tốt đẹp, nhưng tách ra, tình cảm ngày càng nhạt nhòa.

Cộng thêm lần trước Lục Chiêu Đệ chịu chút ấm ức ở trong thôn, đang lúc tức giận, cô ta còn không phân trắng đen sử dụng một số mối quan hệ của anh ta, chạm tới giới hạn của anh ta.

Tình cảm sâu đậm mấy cũng không bền được, càng huống hồ hai người không có bao nhiêu tình cảm.

Lưu Đại Quốc nói: “Có chuyện thì nói, không có thì đừng cứ gọi cho anh!” Nói xong liền cúp máy.

Sắc mặt Lục Chiêu Đệ lúc đỏ lúc trắng, hoàn toàn không ngờ mình gả cho người đàn ông xấu xí như Lưu Đại Quốc đã là thiệt thòi, ai ngờ Lưu Đại Quốc thế mà còn tỏ thái độ với cô ta trước.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 132: Chương 132



Lục Chiêu Đệ lau nước mắt đi ra, lại bị bí thư thôn gọi lại.

Lục Chiêu Đệ tức giận hỏi: “Gọi tôi làm gì?”

Bí thư thôn: “Một tệ tiền điện thoại!”

Thời này, gọi điện thoại vô cùng đắt đỏ, bình thường có một số chuyện gửi điện báo là được, mỗi lần cô ta tới đều muốn gọi điện thoại, khiến bí thư thôn rất phiền, cô ta chiếm tuyến, người ngoài muốn gọi thì không gọi được.

Lục Chiêu Đệ ra ngoài vội vã, thật sự không mang theo tiền: “Tôi quay về lấy cho ông!”

Bí thư thôn nói: “Sau này đừng tới đây gọi điện thoại nữa, đây là thiết bị công cộng, không phải thứ để cá nhân cô nói chuyện yêu đương!” Sắc mặt Lục Chiêu Đệ càng thêm khó coi.

Chỉ cảm thấy người trong thôn này quen nâng cao giẫm thấp, bây giờ nâng Lục Hương lên trời, khinh thường cô ta. Cô ta tức giận về nhà, vẫn nhớ lời Lục Hương, nói nếu đã có tài năng, vì sao không kiếm tiền cho mình.

Nghĩ kỹ lại thấy cũng đúng, vốn muốn để thôn theo hưởng ké mình, không ngờ thôn lại không biết điều như vậy, thế thì thôi! Dù sao thì cô ta có tiền, làm gì không được?



Lục Hương tới lều rau củ. Bên đây đã hái rau củ chín xuống, màu sắc rực rỡ, trông rất tốt. Lão giáo sư cho Lục Hương một làn rau, nói: “Trong thôn chỉ có cô và trưởng thôn có.”

Lục Hương có hơi kinh hỉ.

Đây là đồ thôn để dành bán.

“Cảm ơn!” Nhìn dưa leo không tồi, Lục Hương lấy một cái cắn một miếng, thanh giòn ngọt.

Dưa leo mùa hè cũng không có được vị này, Lục Hương tấm tắc khen.

Lão giáo sư có hơi đắc ý, ưỡn ngực nói: “Đây là phiên bản tôi đã cải tạo, dưa leo phiên bản này không chỉ mọng nước, hơn nữa còn cực kỳ giòn, thích hợp ăn không, cũng có thể trộn rau!”

Mùi vị dưa leo vô cùng đậm.

Đặc biệt là một lồng dưa leo trồng trong vườn, vừa đi vào đã có thể ngửi thấy mùi thơm thanh dịu, đây là giống mới.

Chẳng trách lãnh đạo huyện còn đặc biệt gọi điện thoại cảm ơn, hóa ra quả thực thứ này khác với loại đại trà.

Lục Hương nói: “Giống giống như thế này còn nhiều không?”

Lão giáo sư vô cùng tự tin: “Rau củ phiên bản cải tạo chỉ có hơn hai mươi loại, đều có một số ưu hóa trên khẩu vị!”

Mắt Lục Hương ngày càng sáng lên, sau đó cầm rau về nhà, muốn làm ăn thử. Cô rất hứng thú với rau củ giống mới.

Về tới nhà, Lục Hương đặt làn rau xuống, đang muốn khoe khoang với Phó Cầm Huy, nghe thấy tiếng còi xe ô tô bên ngoài.

Họ đi ra, nhìn thấy Lưu Bàng đỗ xe trước cổng nhà họ.

Lục Hương hỏi: “Sao anh tới đây?”

Lưu Bàng móc ra một cục thịt bò năm cân, nói: “Nghe nói hai người chuyển nhà, cái này coi như làm quà mừng tân gia!”

Bây giờ giá thịt heo tăng mạnh, kéo theo thịt bò cũng tăng cao, bây giờ đã ba tệ một cân. Năm cân tức là mười lăm tệ.

Coi như là quá lớn, đương nhiên tặng quà xong, Lưu Bàng còn không quên bổ sung một câu: “Tối nay vừa hay tôi còn chưa ăn cơm!”

Lục Hương cười, hóa ra là có mục đích cả.

Lưu Bàng rất biết mua thịt, mua dẻ sườn bò. Loại này nấu kiểu gì cũng ngon.

Lục Hương mời Lưu Bàng vào nhà, định cắt hai cân thịt bò làm thịt thái, còn lại kho.

Thịt bò này rất mềm, hầm một xíu liền vụn ra, cuối cùng tưới nước sốt đậm đà lên, mùi thơm đó ngay cả Lưu Bàng ngửi xong cũng không đi nổi, cứ mãi chui vào trong nhà bếp. Mắt tròn xoe nhìn vào trong nồi, mang theo thâm tình đầy ắp.

Lục Hương nhìn thấy Lưu Bàng, nói: “Ba cân còn lại đặc biệt làm thịt bò kho, lúc anh về có thể mang về ăn!”

Tuy Lưu Bàng thèm, nhưng vừa nghe dự định này của Lục Hương, vẫn vẫy tay: “Không được, cái này là quà tặng, đâu có chuyện còn mang về chứ?”

Thịt bò do Lục Hương nấu, tuy anh ấy còn chưa ăn được, nhưng ngửi mùi này đã biết nhất định rất ngon.

Còn ở bên cạnh nói: “Xưởng gang thép còn muốn mời chị tới nấu ăn với mức lương cao đó!” Công việc đầu bếp là công việc tốt, nếu không phải Lục Hương dùng tay nghề chinh phục mọi người, muốn vào nhà bếp vốn không thể nào.

Lục Hương lại nói: “Không đi! Tôi còn có việc ở trong thôn.”

Lưu Bàng nói: “Bây giờ điều động cong việc, hồ sơ điều động khó khăn nhường nào! Mọi người đều muốn chui vào huyện, sao chị lại bình thản thế!”

Lục Hương cười cười không nói gì, cô đang đợi năm 83. Cô không khao khát một công việc ổn định, cô định đợi kinh tế kế hoạch bắt đầu, cô tự làm chút gì đó. Nhưng hiện giờ cũng không thể nói chuyện này với Lưu Bàng.

Chỉ đành chuyển chủ đề nói: “Anh xem, bên kia có dưa leo, mùi vị không tồi.”

Lưu Bàng nhìn sang, quả nhiên có dưa leo, cà chua, còn có rau củ khác, trông có đỏ có xanh, rất bắt mắt.

Anh ấy cầm một quả cà chua cắn một miếng, nước ngọt thịt nhiều, ăn vào chua ngọt vừa vặn, cũng không thua gì dâu tây mùa hè.

Cà này anh ấy chỉ ăn hai ba miếng là hết, sau khi ăn xong, còn muốn ăn tiếp cái thứ hai.

Một cái cà chua chỉ to cỡ nắm tay, Lục Hương nói: “Nếu anh thích ăn thì anh lấy hết mấy quả còn lại đi, bây giờ đừng ăn quá nhiều, nếu không lát nữa no không ăn được thịt!”

Lưu Bàng nói: “Chị thế này là coi thường tôi rồi, tôi ăn nhiều mấy cũng có thể ăn được thịt.”

Lưu Bàng vừa ăn cà chua vừa nói: “Chỗ các chị cũng đỉnh thật, rau quả cũng có thể trồng ngon như vậy!”

“Đừng coi thường rau quả chỗ chúng tôi, rau quả chỗ chúng tôi rất có học vấn, đều là một số giống mới do các vị giáo sư cải tạo!”

Lưu Bàng nghe xong cảm thán: “Quả nhiên là nơi tốt người tài đất linh!” Nói xong lại cầm một cái dưa leo lên, ăn cũng rất giòn ngọt.

Chẳng mấy chốc đã ăn hết hai cái, cà chua cũng ăn tận mấy quả, Lưu Bàng nói: “Dạo này bà nội tôi không có khẩu vị gì, tôi muốn mua một ít.”

Con người Lưu Bàng vẫn rất hiếu thuận.

Cha anh ấy là xưởng trưởng trại heo, trong nhà không thiếu tiền, bà nội ăn thịt đã ăn tới mức buồn nôn, bình thường chỉ thích ăn chay, bây giờ là mùa thu, chỉ có một số củ cải, rau cải trắng các loại, không mua được rau củ tươi như thế này.

Trước đây, Lưu Bàng hợp tác với Lục Hương mua bán, kiếm được ít tiền, nói: “Tôi đặt trước hai mươi cân dưa leo, hai mươi cân cà chua!” Anh ấy định tặng cho bà nội một nửa, nửa còn lại mình ăn như trái cây, cũng không quan tâm là bao nhiêu tiền.

Lục Hương sảng khoái đồng ý.

Lưu Bàng nói: “Vừa hay không có việc gì, khi nào chị đi bán? Tôi đi cùng chị!”

Bây giờ anh ấy rất sùng bái Lục Hương, chỉ cảm thấy Lục Hương làm gì cũng giỏi.

Lần trước bày sạp, chỉ thu tiền đã thu tới mỏi tay, rất nhiều người cả đời đều chưa từng cảm nhận được cảm giác này.

Hơn nữa Lưu Bàng có xe, đi đâu cũng tiện, nói: “Cũng không cần trả tiền cho tôi, cung cấp một bữa cơm là được.” Sau đó nghĩ ngợi, ngại ngùng nói: “Phải là đích thân chị nấu!”

Bình thường Lưu Bàng muốn ăn một bữa cơm do Lục Hương nấu rất khó, mượn cơ hội này ăn ké chút cơm, ngược lại rất tốt.

Lục Hương nói: “Được!”

Hai người nấu ăn một lúc, thịt bò hầm ra lò. Mùi thơm xộc vào mũi, mì họ dùng là mì cán bằng tay. Sau khi được nấu chín, rửa sợi mì qua nước lạnh, vô cùng dai.

Bên trên phủ đầy thịt bò, toàn là miếng lớn, nhìn thôi đã nghiện. Lưu Bàng mới ăn dưa leo, cà chua đã sắp ăn no rồi, anh ấy vừa thấy đồ ăn ngon liền không khắc chế được.

Bây giờ ngửi thấy mùi thơm này lại có hơi đói, trong bụng phát ra tiếng kêu ột ột, giống như đang nhắc nhở anh ấy vậy.

Đợi sau khi Phó Cầm Huy và Lục Hương ngồi vào bàn, liền bắt đầu ăn mì thịt bò.

Lưu Bàng chưa từng ăn món nào đủ vị như vậy, cắn thịt bò hầm, bên trong có gân thịt, vô cùng ngon.

Ăn một miếng đã rất có cảm giác thỏa mãn và no nê, thịt bò mềm nhũn vừa vị, kết hợp với mì sợi dai dai, càng ăn càng muốn ăn thêm.

Ăn hì hục một bát lớn, chỉ cảm thấy bụng cực kỳ thoải mái, Lưu Bàng cười nói với Phó Cầm Huy: “Anh đó, sao lại có phúc vớ được một người vợ như vậy chứ.”

Anh ấy cũng muốn tìm một người vợ nấu ăn ngon.

Phó Cầm Huy nghe anh ấy nói như vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, ăn cơm xong, cuối cùng hai vợ chồng tiễn Lưu Bàng về.

Lưu Bàng lái xe ra khỏi thôn.

Đợi khi anh ấy đi về, ngửi thấy từng đợt mùi thơm trong xe, anh ấy nhìn ra phía sau. Ba cân thịt bò kho tương bị anh ấy từ chối lúc nãy cũng không biết bị Lục Hương bỏ vào khi nào. Bên trong còn có một ít nước sốt, nước này trộn với mì cũng rất ngon.

Thực ra anh ấy đi chưa xa, bây giờ cũng có thể mang trả lại cho Lục Hương. Trước đây đã nói không lấy, nhưng ngửi thấy mùi thơm này, anh ấy thực sự không nỡ trả.

Thật sự quá thơm, người bạn chu đáo như vậy đi đâu tìm? Lưu Bàng định sau này sẽ bôn ba với họ, mặc kệ kiếm tiền hay không kiếm tiền, có thể có cái ăn cũng tốt.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 133: Chương 133



Từ khi ăn quen đồ ăn Lục Hương nấu, ăn thứ khác hoàn toàn vô vị.
Họ hẹn xong ngày hôm sau sẽ ra ngoài bán rau, đồ chuẩn bị cho ngày đầu tiên đã bắt đầu được đóng gói, cái nào trông cũng rất tinh xảo.
Giá cả tăng ba phần so với giá trên thị trường vào mùa xuân.
Tất cả mọi người đều không biết thứ này có thể bán được hay không.
Rau củ không giống như thứ khác, một khi hái xuống, nếu không bán đi được thì không còn tươi nữa.
Trưởng thôn cũng có hơi căng thẳng, những thứ này đều là hi vọng của cả thôn. Trong thôn muốn kiếm chút tiền không dễ.
Trưởng thôn vẫn luôn có một mộng tưởng mua máy kéo, toàn bộ đều gửi gắm hết vào lần bán rau này.
Huống hồ cũng không chỉ riêng thôn họ đang mong chờ, sở nghiên cứu của các lão giáo sư cũng cần kinh phí, lần này các giáo sư định lấy ra hết tất cả giống mới.
Đều là bản lĩnh trông nhà, sở nghiên cứu của họ cũng chiếm bốn phần, đều mong sao Lục Hương bán ra được nhanh nhất có thể.
Lục Hương với chủ nhiệm phụ nữ và trưởng thôn, còn có mấy cán bộ thôn dự định cùng đi, nhưng xe của Lưu Bàng không chở được nhiều người như thế, Cuối cùng ngoài hai sọt rau lớn, chỉ có Lục Hương và chủ nhiệm phụ nữ đi vào huyện.
Lục Hương và chủ nhiệm phụ nữ cùng lên xe của Lưu Bàng.
Bà ấy ngồi xe ô tô vẫn rất bất an, đây là lần đầu tiên bà ấy ngồi.
Lục Hương nhường vị trí tốt nhất là ghế lái phụ cho chủ nhiệm phụ nữ, cô ngồi phía sau.
Chủ nhiệm phụ nữ căng thẳng tới mức không biết đặt tay ở đâu.
Đây là xe ô tô! Trước đây người trong thôn hễ có ai ngồi xe kéo, đều sẽ khoe khoang một trận.
Lục Hương nói: “Hôm nay chúng ta mang tổng cộng bao nhiêu cân rau?”
Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Hình như hơn hai trăm bốn mươi cân.” Trong ruộng còn có nhiều hơn, nhưng không hái hết, chỉ sợ không bán được, lần này mỗi thứ hái một ít thử nghiệm.
Chủ nhiệm phụ nữ ở trong thôn cũng rất lợi hại, nhưng vào trong huyện liền đứt gánh.
Đặc biệt là lần trước theo Lục Chiêu Đệ đi tặng quà, quả thực là hai mắt tối sầm, khiến bà ấy sinh ra bóng ma tâm lý.
Lần này chủ nhiệm phụ nữ theo Lục Hương ra ngoài, cũng có chút thấp thỉm, dọc đường không nói câu nào.
Lưu Bàng nói với Lục Hương: “Hay là chúng ta vẫn bày bán ở chỗ xưởng gang thép, bạn từ nhỏ Lưu Chương của tôi đã sắp xếp xong rồi!”
Từ lần trước cô làm thịt đầu heo, khiến người của xưởng gang thép ăn ngon nửa tháng, bây giờ vẫn còn vô cùng nhung nhớ, giống như mất hồn vậy, hễ rảnh rỗi lại đi ra ngoài cổng ngó.
Khi Lưu Chương kể chuyện này cho Lưu Bàng nghe, khỏi phải nói Lưu Bàng đắc ý cỡ nào. Chỉ đáng tiếc đó là mối làm ăn ngắn hạn, không làm dài được.
Công nhân trong xưởng có tiền nhất, tiêu tiền sảng khoái!
Cộng thêm lần này Lục Hương có văn kiện chính quy do huyện gửi xuống, quang minh chính đại bày sạp, không ai can dự được.
Lục Hương rất hài lòng với sắp xếp này của Lưu Bàng: “Được, chúng ta tới đó đi!”
Ở trên xe, Lục Hương còn hỏi chủ nhiệm phụ nữ: “Rau bán giá thế nào?”
Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Đều là ba hào một cân.” Lúc bà ấy nói, tim đập thình thịch.
Thời này tiền rất thực dụng, không ai bán rau đắt như vậy cả.
Nhưng lần này thôn của họ đã tốn tiền, tốn tinh lực gây trồng ra, lần đầu tiên bán ra, loại rau nào cũng được lựa chọn kỹ càng, được coi là hàng loại một trong loại một.
Trước đây người nông thôn bán rau đều là tự gánh vào huyện, sau khi bày ra, bán theo bó.
Giá đều rất rẻ.
Dù sao thì rau củ không thể so với thịt, chủ nhiệm phụ nữ cũng không biết có thể bán hết không.
Lục Hương ừm một tiếng, nói: “Một giá, ngược lại rất rẻ.” Cũng không phân loại gì, muốn gì đều có thể gộp lại mua.
Bà ấy còn nói: “Thực ra bán hai hào cũng được!” Tuy trưởng thôn bảo bán ba hào, nhưng nếu thực sự không bán được, cũng không thể mang về, hai hào cũng có thể đủ vốn rồi.
Ước chừng hai trăm bốn mươi cân rau, nếu bán hai hào một cân, sẽ thu được khoảng bốn mươi tám tệ, chỉ cần bán được số tiền này đã coi như không uổng công đi.
Lục Hương lại nói: “Vẫn nên bán ba hào đi, nếu có người mua nhiều có thể tặng thêm, ví dụ mua năm cân tặng một cân gì đó.”
Tuy người của xưởng gang thép có tiền, nhưng chỉ cần là người thì đều có tâm lý thích chiếm hời này, hơn nữa năm cân rau cũng không nhiều, ăn hai ba hôm là hết rồi.
Cho dù bán hết hai trăm cân, số còn lại tặng đi, cũng có thể thu được sáu mươi tệ.
Chủ nhiệm phụ nữ rất thực tế, chưa từng bán rau, Lục Hương nói thế nào thì nghe như vậy.
Nhìn thấy Lục Hương có tính toán, bà ấy cũng hơi yên tâm.
Rất nhanh họ đã xuống xe.
Quả nhiên Lưu Chương đã đợi ở cổng xưởng gang thép, vừa nhìn thấy Lục Hương liền nói: “Lần trước Lưu Bàng nói cô cho cậu ấy thịt bò, cậu ta trêu ngươi tôi mấy lần rồi, haiz, cô không thể mở sạp thịt bò ở đây sao? Tôi sẽ ghé ăn hằng ngày!”
Vừa nhìn thấy Lục Hương đã nói hết cơn thèm thuồng của mình ra. Không chỉ anh ta nhớ nhung mỹ thực Lục Hương nấu, người trong xưởng cũng đều rất nhung nhớ.

Lúc ở trên xe, chủ nhiệm phụ nữ đã nghe Lưu Bàng giới thiệu một lần, tuy bà ấy không biết Lưu Chương nhưng không ảnh hưởng tới việc bà ấy chấn kinh.

Con trai của xưởng trưởng xưởng gang thép, trưởng thôn gặp cũng phải gật đầu khom eo.

Không ngờ anh ta lại có quan hệ tốt với Lục Hương như vậy.

Lục Hương cười nói với anh ta: “Sau này có cơ hội, bây giờ giá thịt bò quá đắt!” Tuy cô có tiền, nhưng chê quá phí sức, tiêu tiền cũng xót.

Nhưng Lục Hương nhớ kỹ anh ta thích ăn, lần sau khi nấu những món thịt bò, cũng sẽ mang một phần cho anh ta.

Dù sao thì trước đây Lưu Chương giúp đỡ không ít.

Lục Hương ghi nhớ trong lòng nhưng không nói ra.

Sau khi họ xuống xe, bày tất cả rau lên, Lưu Chương chỉ nghe nói họ bán rau ở đây, còn tưởng cũng là loại rau trữ đông đó.

Khu vực này của họ có phong tục trữ cải trắng, củ cải mùa đông.

Cho nên anh ta không để tâm lắm, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, thế mà lại là dưa leo, cà chua, ớt, măng xanh, bắp cải, đậu đũa, cà, bí đỏ, còn có rau xanh, đủ hết các chủng loại, loại nào trông cũng rất tươi.

“Mùa này còn có rau?” Lưu Chương kinh ngạc hỏi.

Lục Hương nói: “Đây không phải là đồ của mùa này, là lão giáo sư của chúng tôi chuyên môn gây trồng, mùi vị cực kỳ ngon!” Sau đó lấy một cái cà chua, muốn bảo anh ta nếm thử.

Lưu Chương không hề chê bai chút nào, cầm một cái lau sơ qua, cho vào miệng cắn, thịt quả màu đỏ chua chua ngọt ngọt, ăn một miếng thanh ngọt giải khát.

Trước đây anh ta ở nhà chấm đường trắng ăn, bây giờ không chấm đường cũng ngọt như vậy, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Thứ này ngon thật.”

Lưu Bàng nói: “Đương nhiên rồi, mau đựng hai mươi cân tôi mua trước đã, không khéo lát nữa bị người ta giành mất!” Anh ấy vô cùng tự tin với việc Lục Hương bán rau.

Chủ nhiệm phụ nữ muốn tính theo giá vốn là hai hào một cân, nhưng Lưu Bàng lại không đồng ý, nhất quyết tính tiền theo giá ba hào.

Lục Hương cũng chỉ đành dựa theo giá hoạt động, tặng thêm cho anh ấy bốn cân rau. Lưu Bàng cũng rất vui, bỏ lên xe cất trước.

Lưu Chương thấy Lưu Bàng mua như vậy cũng theo mua năm cân dưa leo và cà chua, Lục hương cũng tặng cho anh ta thêm một cân.

Khiến Lưu Chương rất thoải mái trong lòng.

Nếu không sao bọn họ kiếm tiền được, thật biết làm ăn.

Bây giờ mùa này thật sự không ăn được dưa leo và cà chua tươi như thế này đâu, anh ta định hiếu kính với cha mình.

Chuyện ăn một mình lần trước đã bị cha anh ta biết, còn phê bình anh ta một trận. Anh ta cũng không biết là ai mách với cha mình, tai mắt của cha ở trong xưởng thực sự quá nhiều.

Lần này hiếu kính sớm, xem cha anh ta còn nói gì nữa.

Tới trưa, chuông reng lên.

Người của xưởng gang thép xông ra, nhìn thấy bên ngoài có người bày sạp, cũng không màng đến nhà ăn giành cơm nữa, vừa thấy là Lục Hương và Lưu Bàng, lập tức hưng phấn, vội vã lao tới.

Nhưng tới gần lại nói: “Đồ ăn của các người đâu?” Vốn tưởng họ lại tới bán thịt kho.

Phát hiện thứ họ bán là rau xanh.

Lục Hương nói: “Sau này chúng tôi bán rau, muốn mua một ít không?”

Người xông ra trước đều là khách quen mua thịt kho của Lục Hương, bình thường không nhìn thấy Lục Hương, lần này ra sức khuyên: “Sau này bán thêm mấy đợt nữa đi, tôi thèm vị đó lắm.”

Chủ nhiệm phụ nữ ở bên cạnh nhìn tới kinh ngạc, Lục Hương nấu ăn ngon được thôn công nhận, không ngờ người của xưởng gang thép cũng như vậy.

Bên đó nghỉ trưa, bên này liền bị bao vây kín, nhưng thấy Lục Hương không bán thịt kho, những người này lại thất vọng rời đi.

Tới cũng vội vã, đi cũng vội vã, nhiều người như thế tới nhưng không một ai mua.

Trước đây Lục Hương từng bán đồ, biết người trong xưởng làm việc cả buổi sáng, bây giờ đang gấp gáp ăn cơm trưa. Tuy không ai mua rau nhưng cô không lo lắng.

Còn khuyên chủ nhiệm phụ nữ, nói không sao, đợi họ ăn cơm xong có lẽ sẽ tới dạo một chút.

Lần này chủ nhiệm phụ nữ ra ngoài vội vã, vừa nghe nói tới ăn cơm, bụng cũng sôi lên.

Lưu Chương ở bên cạnh nói: “Đợi các người bán xong, tôi dẫn các người đến nhà ăn ăn, quẹt thẻ của tôi!”

Chủ nhiệm phụ nữ chưa từng tới nhà ăn của xưởng, vừa có chút muốn đi lại cảm thấy không hay lắm, vẫn nhịn đau từ chối.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 134: Chương 134



Bình thường Lục Hương cũng không đi, nhưng nhìn thấy bà ấy đói thành thế này, đành nói: “Vừa hay cháu cũng chưa từng đến đó, chúng ta cùng tới nếm thử.”

Lục Hương cho bậc thềm, chủ nhiệm phụ nữ mượn dốc xuống lừa, nói: “Được!”

Chẳng trách trưởng thôn ở trong huyện, đâu đâu cũng dựa vào Lục Hương, người ta thực sự có bản lĩnh.

Đợi các công nhân ăn xong cơm trưa, có người về văn phòng xưởng nghỉ ngơi, có người đi ra dạo, có người tới tìm Lục Hương mua rau.

“Ể, mùa đông còn có rau? Thật hiếm lạ.”

Lục Hương nói chuyện lão giáo sư gây trồng rau củ trái vụ cho họ nghe.

“Bao nhiêu tiền?”

“Ba hào một cân!” Lục Hương trả lời.

“Giá này của cô hơi đắt đó!”

Lục Hương nói: “Hết cách, chi phí của chúng tôi cũng rất cao, không giống kiểu tùy tiện mọc ra từ trong đất!”

Bên cạnh có người thường xuyên vào tỉnh nói: “Rẻ hơn tỉnh, cậu út tôi ở tỉnh nói chỗ đó rau gì cũng có, chỉ là đắt, năm hào một cân lận!”

Vừa nghe ra so sánh, lập tức cảm thấy ba hào cũng không đắt như tưởng tượng.

“Vậy tôi mua một ít.”

“Tôi cũng mua một ít.”

“Nói thật, rau này của người ta tươi thật, óng nước.”

Một người phụ nữ lấy một cái bí đỏ, lại lấy chút đậu đũa, số lượng dưa leo và cà chua không nhiều, cũng lấy một chút, định ăn không.

Cân lên bảy cân, Lục Hương nói: “Có muốn lấy đủ mười cân không, chúng tôi tặng hai cân!”

Người này nghe vậy, lập tức nói: “Được, lấy mười cân.” Lại chọn thêm một số rau khác.

Xách túi lớn túi nhỏ về, một người đã tốn một tệ rưỡi.

Chủ nhiệm phụ nữ bị thao tác tiêu tiền sảng khoái của cô ấy làm cho kinh ngạc.

Chẳng trách ai cũng muốn vào xưởng, thật có tiền.

Bình thường bà ấy ở trong thôn cũng coi như giỏi ăn nói, nhưng vừa ra ngoài liền giống như hồ lô bịt miệng, cả buổi không nói một câu, nhìn thấy người đều căng thẳng!

Lục Hương lại đối đáp mượt mà, thậm chí còn có thể nói một chút phương pháp nấu ăn. Quả nhiên mọi người bởi vì Lục Hương, cũng mua nhiều hơn một chút.

Từ khi sạp hàng có người ghé tới, những người khác cũng đều thuận lý thành chương mua.

Thứ như rau xanh, mùa hè thấy không hiếm lạ gì, nhưng bây giờ đã cuối đầu, không còn nữa, bình thường chỉ có thể ăn số cải trắng, củ cải trữ trong nhà, đã sớm ngán rồi.

Muốn ăn chút gì đặc biệt, nhìn thấy rau tươi liền muốn mua về trổ tài.

Bên Lục Hương có người bán có người mua, về cơ bản đều là mua năm cân mười cân. Màu sắc của số rau này tươi ngon, trông cũng lành mạnh.

Lần này rau họ mang tới không nhiều, mới hơn hai trăm cân, rất dễ bán hết, tổng cộng bán được mười mấy đơn.

Người tới muộn đã hết.

Chủ nhiệm phụ nữ thu được tổng cộng sáu mươi tệ, lúc thu tiền, tay của bà ấy còn run lên.

Từ nghĩ không bán hết thì phải làm sao, thật sự chưa từng nghĩ sẽ bán hết nhanh như vậy, chỉ còn lại hai cái giỏ rỗng.

Lưu Chương vừa thấy đồ đã bán hết, nói: “Đi, chúng ta đến nhà ăn ăn!”

Chủ nhiệm phụ nữ theo phía sau bọn họ, không hổ là nhà ăn của xưởng gang thép, rất rộng rãi sáng sủa.

Chủ bếp vừa nhìn thấy Lục Hương nấu, còn đặc biệt nấu riêng, ngon hơn với nấu cơm tập thể.

Tới chuyến này đủ để chủ nhiệm phụ nữ ghi nhớ trong lòng, quay về có thể chém gió hơn nửa năm.

Lần đầu tiên bà ấy ăn được cơm nhà nước, chỉ cảm thấy còn ngon hơn ăn tiệc. Đặc biệt là chủ bếp xưởng gang thép xào món thịt xào ớt, vừa thơm vừa cay vừa hao cơm.

Sau khi ăn xong lau miệng, Lưu Bàng chở họ về.

Có xe đưa xe đón, không hề tốn sức chút nào, buổi trưa còn có thể ăn ké một bữa cơm, chủ nhiệm phụ nữ vô cùng thích ý.

Lưu Chương thấy họ muốn đi, còn nói: “Ngày mai các người không cần đem cơm, vẫn quẹt thẻ của tôi.”

Chủ nhiệm phụ nữ ở bên cạnh nói: “Thế sao mà được?”

Lưu Bàng nói: “Không sao, cha cậu ta là xưởng trưởng, tiền nạp vào thẻ cơm đều không ăn hết!”

Trước đây Lưu Bàng thường xuyên tìm anh ta ăn ké.

Chủ bếp chỗ họ có chứng chỉ đầu bếp.

Nhưng bây giờ Lưu Bàng chỉ thích ăn đồ Lục Hương nấu, không còn thích thú mấy với đồ ăn người khác nấu nữa.

Chủ nhiệm phụ nữ cầm sáu mươi tệ trong tay, ngồi trên xe quay về thôn, nghĩ thôi cũng biết thôn sẽ vui như thế nào.

Tới chiều, người của xưởng gang thép đều uể oải.

Trong phân xưởng, Lưu Hiểu Linh lấy ra một cái dưa leo, cắn một miếng, mùi thơm của dưa leo lập tức tỏa ra, người bên cạnh đang lúc vừa khát vừa buồn ngủ.

Ngửi thấy mùi thơm này, toàn thân đều rung lên, lập tức nhìn sang: “Dưa leo ở đâu ra vậy?”

Lưu Hiểu Linh nói: “Tôi mua ở bên ngoài!”

Chuyện Lục Hương bán rau ở bên ngoài mọi người đều biết, nhưng không để bụng.

Nghe nói giá rất đắt, nhưng nghe Lưu Hiểu Linh cắn rột rột, không biết vì sao lại thèm.

Nghĩ kỹ lại cũng đã hai tháng rồi chưa ăn dưa leo, chị em tốt Khánh Tử chung tổ với cô ấy nói: “Bẻ cho tôi chút, ngày mai tôi cũng mua, trả cho cô.”

Lưu Hiểu Linh nói: “Nào cần cô trả, đừng có khách sáo với tôi, ăn thì ăn!” Đặc biệt lấy cho cô ấy một cái.

Cô ấy lấy như vậy, người khác cũng muốn.

Chị Khánh Tử sợ Lưu Hiểu Linh khó xử, hình như Lưu Hiểu Linh cũng không mua bao nhiêu, nhiều người như vậy cũng không đủ.

Sau đó chị Khánh Tử chủ động tìm một cái dao gọt trái cây, cắt dưa leo đã rửa xong thành năm khúc, tạm bợ chia cho mỗi người một khúc.

Cũng chỉ đủ ăn hai miếng.

Ai biết bọn họ cắn một miếng, thanh giòn sướng miệng, lại có một loại cảm giác ngọt nước chưa từng có, sau khi ăn xong, thanh thanh mát mát, còn ngon hơn trái cây.

Còn muốn ăn tiếp nhưng đã hết rồi.

Người ăn được đều rướn cổ nhìn ra, muốn xem thử Lục Hương bọn họ đi chưa, nếu chưa, còn muốn mua thêm chút nữa.

Đáng tiếc bên ngoài không có ai nữa.

“Ngày mai tôi mua năm cân!”

“Bọn họ tốt lắm, mua năm cân tặng một cân!”

“Vậy thật tốt.”

Tới chiều khát nước, tinh thần tê dại, thật sự cần thứ gì đó thanh mát để tỉnh táo.

“Ngày mai tôi tới sớm chút.”

“Tôi cũng vậy.”

Người trong xưởng nhìn rau Lưu Hiểu Linh mua, vừa có măng xanh vừa có bắp cải. Nhìn cành lá đều xanh mướt, lúc không nhìn không thấy gì, bây giờ nhìn thấy, nói: “Tôi thật sự có hơi thèm thịt xào măng!”

Nghe vậy, bụng của người bên cạnh sôi ột ột. Chỉ ăn miếng dưa leo thanh ngọt giòn đó liền biết rau khác cũng không tồi.

Chị Khánh Tử nói: “Lục Hương đúng là bán cái gì cũng ngon!”

Lần trước bán thịt kho cũng vậy, tới sau đó đều phải giành mới mua được. Lần này bán dưa leo không ai để tâm, ai ngờ Lục Hương lại cho bọn họ một kinh hỉ lớn như vậy.



Lục Hương bán rau tương đối thành công, lần đầu tiên đi bán đã bán hết rau.

Trước đó chủ nhiệm phụ nữ còn lo lắng không bán được, lần này thì tốt rồi, một ít cuối cùng đều được Lục Hương bán rẻ, chỉ còn lại hai cái giỏ không.

Đây là kết quả tốt nhất rồi.

Trên đường về thôn, chủ nhiệm phụ nữ cầm tiền vô cùng vui sướng, bà ấy không phải chưa từng thấy tiền, nhưng lần này là rau quả trái vụ trồng tù lều lớn do thôn chủ động làm, ý nghĩa khác với trước kia. Quay về nói, chắc chắn người trong thôn đều vui.

Tới thôn, nhìn thấy người nửa thôn đều đang đợi ở cổng thôn.

Xa xa còn có thể ngửi thấy mùi đậu phụ thối chiên giòn nhàn nhạt tỏa trong không khí, tuy mùi đó thối, nhưng lại hút nhiều khách quen!

Đàn ông trong thôn cả ngày chỉ nghĩ kiếm chút tiền ăn đậu phụ thối.

Đám đàn bà nhiều chuyện trong thôn Đại Vũ đều tìm cơ hội nói với trưởng thôn, thôn mình cũng nên bán đậu phụ thối!

Thứ này, ai bán người đó kiếm được tiền!

Nhưng trưởng thôn lại ngó lơ, nói trong thôn còn có mối bán rau này, mới chặn được miệng của họ.

Lúc này đều muốn xem thử, không biết Lục Hương bọn họ có thể bán được bao nhiêu tiền.

Chủ nhiệm phụ nữ cùng Lục Hương từ trên xe ô tô đi xuống, trưởng thôn, bí thư thôn, còn có mấy lão giáo sư lập tức vây lại, thực ra tâm trạng của họ đều rất căng thẳng.

Dù sao thì đây là lần đầu tiên làm cái này.

Lục Hương biết họ đang căng thẳng cái gì, nói cho họ biết tin tốt: “Hôm nay bán không tệ!”

Chủ nhiệm phụ nữ ở bên cạnh bổ sung: “Bán hết rồi.’

Thôn dân xung quanh nghe vậy, trên mặt đều treo niềm vui, thế này quá tốt rồi.

Đợi khi lấy giỏ rau xuống, bên trong quả nhiên trống không.

Lưu Bàng nói: “Tôi về trước.” Anh ấy có xe, người cũng tự do, ra ngoài chuyến này mới vừa qua buổi trưa, quay về còn có thể ngủ bù một giấc.

Người xung quanh thấy Lưu Bàng đi, liền muốn xúm lại.

Không đợi họ hỏi rõ, chủ nhiệm phụ nữ đã khoác tay Lục Hương, thái độ vô cùng thân thiết, nói: “Đến ủy ban thôn nói!”

Ở bên ngoài không tiện.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 135: Chương 135



Lục Hương theo mấy cán bộ khác trong thôn cùng đến ủy ban thôn, sau đó mấy lão giáo sư cũng được mời vào.

Chủ nhiệm phụ nữ móc hết tiền trong túi ra, bỏ lên bàn. Bên trong không chỉ có tiền lẻ một xu một hào, còn có tiền chẵn năm tệ mười tệ.

Trưởng thôn nhìn thấy, có lẻ có chẵn, cuối cùng kiểm kê được sáu mươi tư tệ năm hào.

Lão giáo sư cũng có chút hưng phấn.

Chủ nhiệm phụ nữ thu xếp chia tiền cho lão giáo sư, lão giáo sư chiếm bốn phần hoa hồng.

Hơn nữa bên trong sở nghiên cứu của lão giáo sư cũng thiếu này thiếu kia, trụ sở cũng cần sửa sang lại, chỗ nào cũng cần dùng tiền.

Ông ấy ăn mặc rất giản dị, nếu không nói thân phận của họ, còn tưởng là nông dân ngày ngày làm đồng áng.

Chủ nhiệm phụ nữ chủ trương chia tiền, bị trưởng thôn ngăn lại.

Trưởng thôn nói: “Lần nào cũng chia rất phiền, chưa chắc người ta có thời gian, như thế này đi, tôi định mời một kế toán cho thôn chúng ta, như vậy mỗi ngày ghi sổ, một tháng chia một lần.”

Trưởng thôn còn nói với lão giáo sư: “Nếu các ông không có tiền thì có thể ứng trước!”

Lão giáo sư xua tay nói: “Rau này có thể bán được là được, chúng tôi tạm thời không cần tiền.”

Tin tức này đã đủ cho tất cả mọi người trong sở nghiên cứu bọn họ vui mừng một trận rồi.

Mấy đồng liêu khác ở ủy ban thôn hỏi chủ nhiệm phụ nữ đi bán rau như thế nào, nếu không phải không có đủ chỗ ngồi, họ cũng muốn đi theo.

Chủ nhiệm phụ nữ uống chút nước, sau đó hăng hái kể lại chuyện trong huyện, khiến trưởng thôn nghe xong cũng có chút ngưỡng mộ.

Hóa ra bọn họ ở đó không hề cực nhọc chút nào, bán hết rau rất nhanh, con trai của xưởng trưởng xưởng gang thép còn mời họ ăn cơm, đãi ngộ này, cho dù trưởng thôn ở huyện cũng không có.

Chủ nhiệm phụ nữ khiêu khích nhìn trưởng thôn, trên mặt có chút đắc ý.

Lục Hương nói: “Ngày mai, phải hái thêm dưa leo, cà, ớt, cà chua hơn chút, những thứ này bán khá chạy.”

Chủ nhiệm phụ nữ vội vàng phụ họa: “Đúng đúng đúng, những thứ này bán hết trước nhất.”

Sau đó bà ấy hỏi thăm mới biết, bình thường người của xưởng gang thép đều không nấu cơm ở nhà, đều là ăn cơm ở nhà ăn, thi thoảng sẽ ăn ở nhà để cải thiện cuộc sống.

Rau này của họ được coi là bắt đúng thời cơ, trong huyện hết rau xanh, củ cải, rau cải gì đó họ đều ăn ngán rồi!

Lão giáo sư nói: “Được, ngày mai chắc chắn sẽ lấy nhiều hơn cho các cô.” Rau mọc trên đất, dư sức.

Thành tích của họ không tồi.

Chủ nhiệm phụ nữ nói với trưởng thôn: “Lần này cũng nhờ Lưu Bàng đi cùng, xe đưa xe đón, đây không phải là nợ nhân tình của người ta sao?”

Trưởng thôn nói: “Thế này đi, trong thôn trích ra hai mươi tệ đưa cho cậu ấy, coi như tiền công.”

Họ biết điều kiện gia đình của Lưu Bàng tốt, nhưng người ta có là chuyện của người ta, nên đưa vẫn phải đưa.

Hơn nữa trưởng thôn rất thông minh, biết Lưu Bàng là con trai của xưởng trưởng trại heo, tạo quan hệ với người này, sau này trong thôn không thiếu chỗ cần nhờ tới anh ấy.

Trưởng thôn không nhịn được cảm khái, vẫn là Lục Hương quan hệ rộng! Ngay cả những người như thế này cũng có thể quen được.

Chủ nhiệm phụ nữ nghe xong, cảm thấy rất hài lòng, sử dụng tiền của thôn, còn cần ủy ban thôn giơ tay biểu quyết, thông qua tuyệt đối.

Bà ấy lại nói tới một chuyện khác với trưởng thôn.

Lần này ra ngoài đã k.ích th.ích bà ấy không nhỏ: “Sau này khi nào thôn chúng ta có thể mua xe đây?”

Ngồi xe ô tô thật thoải mái, lần đầu tiên cảm thấy con đường hư hỏng từ thôn tới huyện thế mà lại bằng phẳng như thế, vút một cái là tới.

Ngồi trên xe hóng gió thổi, cảm thấy cả người nhẹ tênh. Không mua nổi xe ô tô, mua xe kéo cũng được, vừa có thể chở người vừa có thể chở hàng, như vậy sau này cũng không cần mượn xe của người khác nữa.

Trưởng thôn nghe bà ấy nói như vậy, quả thật đã nói đúng lòng ông ta. Ông ta nằm mơ cũng muốn mua một chiếc máy kéo.

Đặc biệt là sau khi trưởng thôn Bạch mua, khát vọng đối với máy kéo của trưởng thôn càng thêm rõ ràng: “Lần này chúng ta cố gắng làm, năm sau sẽ mua máy kéo.”

Trưởng thôn đã hỏi thăm xong rồi, muốn mua một chiếc máy kéo tốn ba vạn tệ, mua loại của cục nông điện rẻ hơn một chút là được.

Những cán bộ thôn khác nghe vậy, trong lòng cũng hừng hực lên.

Sau khi giải tán, trên mặt ai cũng mang theo nụ cười! Chuyện thôn tuyển kế toán phải báo cáo với bên trên, tạm thời do chủ nhiệm phụ nữ tạm làm kế toán.

Lục Hương từ ủy ban thôn đi ra, đụng mặt mẹ cô.

Mẹ Lục là đặc biệt tới đợi Lục Hương, nói: “Ngày mai đi bán rau, mẹ muốn đi theo mọi người.” Heo đã hết rồi, bà ở nhà không rảnh được, muốn ra ngoài dạo một chút.

Còn nữa, con gái cả được giới thiệu tới làm đóng gói, mỗi sáng có thể kiếm được chút tiền thủ công.

Bên đó tính theo sản phẩm, làm nhiều ăn nhiều, làm ít ăn ít, không ai nói gì.

Nhưng mẹ Lục biết, đây đều là họ nể mặt Lục Hương. Bà muốn làm chút gì đó để đáp lại sự chiếu cố của mọi người.

Lục Hương đi hỏi chủ nhiệm phụ nữ.

Bây giờ chủ nhiệm phụ nữ nhìn Lục Hương giống như nhìn con gái, vừa nghe cô nói, lập tức nói: “Được, ngày mai ba chúng ta cùng đi.”

Người trong thôn biết được, rất ngưỡng mộ, họ cũng muốn đi hóng náo nhiệt.

Năm giờ sáng ngày hôm sau, chị cả Lục và hai người khác đến lều gói rau.

Hai người đó siêng năng có thể kiếm được một tệ. Chị cả Lục một ngày có thể kiếm năm hào. Nhưng chị ấy cũng rất biết đủ, một tháng là mười lăm tệ, giảm nhẹ gánh nặng kinh tế của chị ấy rất lớn.

Chủ nhiệm phụ nữ biết Lục Hương vất vả vì thôn, hôm qua đã đặc biệt dặn dò cô, nhất định phải dậy sớm ăn sáng rồi tới, buổi sáng Lục hương ăn một miếng đơn giản, lại nướng chút đồ ăn vặt.

Những món ăn vặt này là cổ vịt lấy từ nhà họ Phó tới. Cô làm một cái giá nướng tạm thời, bỏ vào nướng. Cái này cần tỉ mỉ, lửa không thể lớn, cũng không thể nhỏ.

Sau khi nướng xong, mỗi một cái cổ vịt đều mang theo một màu mật.

Lần này lấy hai mươi cái, bảo Tiêu Thái Liên trừ từ tiền hoa hồng ra.

Tiêu Thái Liên không chịu nhưng Lục Hương cố chấp muốn làm như vậy.

Tiêu Thái Liên càng cảm thấy Lục Hương hành sự rất đẹp.

Người nhà họ Phó đều thích ăn cổ vịt, nhưng mười ngày cũng không ăn được một lần, họ đều đợi bán kiếm tiền.

Nếu Lục Hương lấy, sẽ không ai nói gì, nhưng về lâu dài, không khỏi sẽ có ý kiến.

Nhưng Lục Hương vừa nói trừ từ tiền hoa hồng của cô, mọi người sẽ không có gì để nói nữa, điều này tương đương với cô bỏ tiền mua.

Lục Hương lại thêm một bước gia công với cổ vịt kho, làm thành cổ vịt nướng, chia làm một túi mười cái, tổng cộng hai túi.

Ngày hôm sau, khi Lục Hương tới cổng thôn, chủ nhiệm phụ nữ và mẹ cô đều đang đợi cô.

Còn có rau tươi, tổng cộng mang theo năm trăm cân, gấp đôi so với hôm qua. Dưa leo và cà chua là nhiều nhất. Ớt, măng, bắp cải, rau xanh các loại ít hơn một chút.

Chủ nhiệm phụ nữ vừa thấy Lục Hương liền tươi cười: “Hương Hương, xem rau này đều được gói rất tốt.”

Lúc này Lục Hương mới chú ý tới, lần này hầu hết đều là gói sáu cân, có gói một loại rau, ví dụ dưa leo, cà chua, có gói rau tươi gì cũng có. Cũng có một số để lẻ, như thế này tiện hơn.

Ra ngoài bán hàng, đều chọn loại tốt nhất, những rau hơi xấu hơn chút chia cho cán bộ thôn trong thôn hoặc là cho một số người già trong thôn.

Mùa này có thể ăn được rau tươi, mọi người đều rất vui.

Rất nhiều gia đình trong thôn đều không ra riêng, chia cho người già trên năm mươi tuổi, đồng nghĩa với cả nhà đều có thể ăn được.

Còn chuyện hình thức không được tốt bằng rau bán, người trong thôn không chú trọng, dù sao thì ngon là được.

Hôm nay Lưu Bàng vẫn tới đúng giờ.

Chủ nhiệm phụ nữ nói chuyện mỗi tháng trả cho anh ấy hai mươi tệ tiền công.

Lưu Bàng nói: “Không cần!”

Nhưng trong thôn cố chấp muốn trả.

Lưu Bàng cũng nhận, cười nói: “Lần này tôi còn kiếm được biên chế chính quy!”

Sau đó bọn họ cùng lên xe, Lục Hương ngồi ở ghế phụ.

Chủ nhiệm phụ nữ và mẹ Lục ngồi ở phía sau.

Trong cả buồng xe đều tràn ngập mùi thơm của rau, rất thoải mái.

Lục Hương trực tiếp đưa cổ vịt treo gió cho Lưu Bàng.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 136: Chương 136



Lưu Bàng chưa nhìn thấy là gì, vừa thấy Lục Hương cho, lập tức cười: “Tôi đã lấy lương của mọi người rồi, nào còn không biết ngại ăn đồ của chị.”

Lục Hương nói: “Đặc biệt làm cho anh đó, không lấy thì tôi mang đi.”

Lưu Bàng nào sẽ không lấy, lập tức nói: “Sao còn có một túi nữa?”

Lục Hương nói: “Đó là cho Lưu Chương!”

Lưu Bàng nói: “Ăn cơm gì đó, mọi người không cần để bụng, phiếu cơm của cậu ta đều dùng không hết, chúng ta vừa hay chia sẻ gánh nặng với cậu ta.”

Anh ấy còn cười ha ha hỏi Lục Hương: “Đây là gì?”

“Cổ vịt treo gió.”

Lưu Bàng từng ăn cổ vịt, nhưng chưa từng ăn loại treo gió. Chỉ cảm thấy Lục Hương luôn có thể mang tới cho anh ấy đồ ngon.

Đợi tới xưởng gang thép, Lưu Chương đã ở đó đợi, đợi họ khiêng rau ra bày xong.

Lưu Chương sáng mắt lên: “Thôn các cô thật khéo làm!” Trực tiếp chia sẵn.

Nhìn màu sắc rực rỡ, giống như làn trái cây nhỏ, anh ta cũng muốn mua.

Cà chua và dưa leo hôm qua coi như đã nổi tiếng rồi.

Hôm nay, chuông nghỉ trưa vừa reo lên, đã có người nhanh chóng xông ra, lập tức tới trước sạp mua dưa leo và cà chua.

Tới đây nhìn, thế mà đã gói sẵn, là mua năm tặng một, rất nhiều cà chua và dưa leo, cầm về cả tổ nhỏ đều đủ ăn.

Trả tiền, cầm đi.

Họ mua xong, không hề chậm trễ thời gian chút nào, tiếp tục tới nhà ăn giành cơm ăn.

Có người không muốn mua nhiều như thế, cũng có thể mua đồ lẻ.

Bên này náo náo nhiệt nhiệt bắt đầu cân rau, chủ nhiệm phụ nữ thu tiền, người đông họ cũng lo xuể được.

Vừa thấy cổng xưởng gang thép lại náo nhiệt, xưởng lò xo bên cạnh đã không ngồi yên được nữa, tới nghe ngóng.

Chẳng qua công nhân của xưởng lò xò biết tin khá muộn, một số rau ngon đều đã bán sạch.

Tiểu Lưu giành được một túi ớt cuối cùng: “Thứ này ngon!” Anh ấy là kiểu không cay sẽ không thích, số ớt muối bình thường đã ăn hết, đang lo không biết ăn gì.

Nhìn thấy ớt tươi, bẻ ra cho vào miệng, cảm nhận được vị cay đã lâu không gặp, nói: “Ngày mai cho tôi đặt năm mươi cân!” Hơn nữa tương ớt mẹ anh ấy làm rất đỉnh, cả nhà đều thích ăn.

Với cả đồ muối xong, có thể để một tháng rưỡi, có thể ăn rất lâu.

Ớt tươi có tiền cũng không mua được.

Lục Hương nói: “Anh thật sự muốn mua những thứ này?”

Tiểu Lưu nói: “Hay là tôi đưa tiền trước cho cô!” Nói xong liền muốn móc tiền trong túi, nhưng không mang nhiều tiền như thế.

Lục Hương nói: “Không sao, ngày mai mang cho anh năm mươi cân, nhưng buổi trưa, nếu anh không tới lấy, chúng tôi sẽ lấy ra bán.”

Tiểu Lưu sảng khoái đồng ý, nói chắc chắn mình sẽ lấy, đã sắp đi mới nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, các cô có mua có tặng, mua năm mươi cân là được sáu mươi cân nhỉ?”

Lục Hương gật đầu.

Tiểu Lưu nói: “Được! Ngày mai nghỉ trưa tôi tới lấy liền.”

Rất nhanh, túi rau cuối cùng đã được bán hết, bán còn nhanh hơn hôm qua.

Điều khiến chủ nhiệm phụ nữ có hơi kinh ngạc chính là mẹ Lục, trong chuyện bán rau này, bà lộ ra thiên phú, dám nói chuyện với người của xưởng gang thép.

Bán rau cũng rất lưu loát, biểu hiện còn tốt hơn chủ nhiệm phụ nữ hôm qua.

Mẹ Lục vừa nhìn thấy bán rau ở đây, tất cả mọi người trả tiền đều rất sảng khoái, cũng rất vui mừng.

Lục Hương đưa cổ vịt treo gió cho Lưu Chương.

Lưu Chương cũng vui, dẫn họ đến nhà ăn dạo, thuận tiện dẫn mấy người tới phân xưởng của xưởng gang thép dạo.

Trong lòng chủ nhiệm phụ nữ rất hân hoan, lần này về lại có cái để nói rồi.

Sau khi dạo một vòng lớn, Lưu Bàng mới đưa mấy người về thôn Đại Vũ.

Lưu Chương về tới văn phòng của cha anh ta, lấy cổ vịt treo gió ra muốn ăn. Đúng lúc cha anh ta ăn cơm xong, ngửi thấy mùi cũng nhìn.

Lưu Chương vừa thấy cổ vịt cũng ngơ ra, cổ vịt này thẳng tắp, nhưng bên trên không có thịt.

Chỉ có một lớp thịt giống như giấy dính lên trên, đều không biết ăn kiểu gì.

Cha anh ta ở bên cạnh hỏi: “Thứ gì vậy, ngửi rất thơm.”

Anh ta lấy cho cha anh ta một cái.

Cha anh ta cắn một miếng, chắc thịt lại cực kỳ dai, càng ăn càng ngon, rất thích hợp làm mồi nhắm, nói: “Không được ăn, số này để lại hết cho cha.”

Lưu Chương nghe xong liền biết là đồ tốt, cha anh ta là xưởng trưởng, có đồ ngon gì chưa từng ăn qua.

Bình thường đồ tốt đều không ưng.

Lưu Chương thấy cha anh ta bảo vệ đồ ăn, cũng giành lấy một cái bỏ vào trong miệng nhai, kinh ngạc trừng to mắt.

Cả một buổi chiều anh ta ăn cực kỳ sạch sẽ, ăn hết từng thớ thịt trong mỗi một khớp xương.

Một cái cổ vịt thế mà lại ăn ra cảm giác thỏa mãn, ăn xong, gom xương lại thành một nắm nhỏ, còn nghịch trong tay một lúc.

Chỉ có điều một cái cổ vịt ăn không đã thèm.

Anh ta muốn nhân lúc cha không chú ý lấy một cái, cha anh ta hung hăng trừng anh ta: “Tối nay chú Trần quay về, trong nhà đang lo không có mồi nhắm.”

Lưu Chương có hơi bất mãn: “Đây là Lục Hương cho con.”

“Thế thì sao, cha là cha con.”

Lưu Chương nói: “Nếu không phải nhờ phúc của con, cha căn bản không ăn được, buổi tối chú Trần ăn cơm, con cũng phải đi ăn!” Ít nhất phải ăn ké thêm hai cái cổ vịt nữa.

Cha anh ta cười mắng một câu: “Giỏi!”

Ngày hôm sau, Lưu Bàng đến thôn rất sớm, nhưng đây là do dậy muộn, nếu không càng sớm hơn, với niềm hưng phấn của anh ấy, từ hôm qua ăn được cổ vịt đã muốn tới rồi.

Cổ vịt treo gió Lục Hương cho anh ấy hôm qua quá ngon, cổ vịt dai lại đã thèm, một cái cổ vịt có thể ăn rất lâu.

Lúc Lưu Bàng làm lòng heo đã nếm được vị ngọt, anh ấy không thích làm việc ở trại heo nữa, chỉ muốn bỏ nghề theo Lục Hương hợp tác kinh doanh.

Nhưng thịt heo khá nghiêm ngặt, hơn nữa bây giờ sản lượng ít lại tăng giá, căn bản không có đồ dư cho anh ấy dùng.

Lúc ăn được cổ vịt treo gió này, trong đầu lại vang lên sấm sét.

Người thích ăn như anh ấy rất kén chọn. Đồ mà ngay cả anh ấy cũng cảm thấy ngon, nếu cho lên thị trường bán, chắc chắn rất nổi.

Người có cùng suy nghĩ với anh ấy còn có Lưu Chương.

Hôm qua còn tìm anh ấy, kể lể mười cái cổ vịt kia của mình, chỉ mới ăn được một cái đã bị cha anh ta tịch thu, lúc trơ mắt nhìn cha với chú uống rượu, trái một cái phải một cái, chẳng mấy chốc đã xử xong.

Anh ta thèm muốn chết, tới chỗ anh em tốt ăn chực.

Lưu Bàng vốn bảo vệ đồ ăn, nhưng nghe bạn tốt kể thảm thiết như thế, đồng ý chia cho anh ta hai cái.

Hôm qua họ uống rượu có hơi muộn, cũng không tiện tới.

Hôm nay dậy sớm, trời còn tờ mờ sáng anh ấy đã lái xe xuất phát, lúc tới thôn vẫn rất sớm.

Vừa hay lúc tới, Lục Hương đang quét dọn trong sân.

Từ sau khi cô chuyển tới căn nhà lớn của nhà họ Thẩm, sân nhỏ quét dọn sạch sẽ đẹp đẽ.

Lục Hương còn đổi một ít giống hoa tươi với cô gái trong thôn, thực ra chỉ là hoa dại trên núi, nở rất rực rỡ.

Hơn nữa loại hoa này dễ trồng, chỉ cần gieo một nắm giống phía sau và trước nhà, không cần chăm sóc gì, đợi tới mùa xuân năm sau sẽ nở hoa, mùa hoa rất dài, đều trên bốn tháng.

Lục Hương nhìn thấy Lưu Bàng, nói: “Sao anh tới sớm như vậy?”

Lưu Bàng nhìn thấy Lục Hương liền hưng phấn, nói: “Cổ vịt đó của chị quá ngon.”

Lục Hương cho rằng anh ấy chưa ăn đã, nói: “Lần sau tôi làm tiếp.”

Lưu Bàng nhìn thấy Lục Hương liền bắt đầu bóc phốt: “Hôm qua Lưu Chương dẫn một đám anh em tới chỗ tôi ăn chực, tôi chỉ ăn được ba cái!”

Người khác vừa mang rượu vừa mang đồ ăn tốn không ít tiền, anh ấy cũng ngại giấu cổ vịt.

Sau khi đám anh em đó ăn xong, ai cũng cảm thấy ngon, nói trước đây chưa từng ăn qua.

Lục Hương cười không nói gì, dù sao cô cũng là người xuyên sách tới, cô từng trải qua thời kỳ mỹ thực phát triển mạnh mẽ như giếng phun.

Thập niên 80 rất nhiều người ngay cả dầu cũng không dám ăn thỏa thích, nếu cho họ ăn đồ ăn vặt nổi tiếng ở sau này, đối với họ mà nói quả thực chính là đả kích lớn.

Một phương pháp làm đậu phụ thối đã có thể khiến họ cảm thấy ngon tới mông lung, càng đừng nói là cổ vịt treo gió được tỉ mỉ chế biến.

Lục Hương còn chưa lên tiếng, Lưu Bàng tiếp tục nói: “Tôi muốn hợp tác mối làm ăn này với chị.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 137: Chương 137



Từ lần họ làm thịt heo kho lần trước, cha của anh ấy nghe xong cũng cảm thấy nở mày nở mặt.

Hơn nữa chuyện này được coi là thoát vòng trong giới phú nhị đại bọn họ.

Bình thường họ là con cháu nhà giàu, thường xuyên bị so sánh với cha mẹ, nếu thuận lợi thì có thể kế nhiệm.

Nhưng để tránh hiềm nghi, họ cũng không thể bắt đầu làm từ xưởng trưởng, phải làm từng bước từ nhân viên nhỏ đi lên, cuối cùng làm xưởng trưởng.

Anh ấy từ nhỏ đã lăn lê bò lết với heo, đã đủ rồi.

Lần trước làm lòng heo chỉ là đột nhiên nghĩ tới, nhưng không ngờ lại kích phát thiên phú của anh ấy.

Lưu Bàng phát hiện so với làm một lãnh đạo nhỏ trong thể chế, anh ấy thích làm ăn ở bên ngoài hơn, cuộc sống không có ràng buộc thích hợp với anh ấy hơn.

Đặc biệt là thứ mình thích, người khác cũng thích, chia sẻ niềm vui là điều không gì sánh được.

Nhưng lại biết rõ mình không có năng lực này.

Tay nghề của Lục Hương tốt, tư duy lại khá linh hoạt, nếu có thể hợp tác làm ăn với cô thì rất vững vàng.

Lục Hương nói: “Chuyện này có hơi khó xử!”

Mối cổ vịt này vốn là nguồn kinh doanh quan trọng nhất của nhà họ Phó.

Thời gian qua, sở dĩ Lục Hương tự do tự tại như vậy chính là vì cổ vịt.

Nói thật, Lục Hương là nàng dâu sống tiêu diêu nhất trong thôn khi đã kết hôn.

Hơn nữa mẹ chồng và chị em dâu đều bảo vệ cô, không chỉ Lục Hương tốt mà còn là vì bọn họ gắn liền với lợi ích chung.

Lần trước cô lấy cổ vịt còn phải trả tiền, hơn nữa cổ vịt cay ở cung tiêu xã vốn không đủ bán, họ có một số khách hàng vừa mở cửa đã tới mua.

Cổ vịt cùng lắm cũng chỉ bán tới trưa, vốn không có chuyện thừa lại.

Thậm chí còn có người nhờ người tới mua, người thích ăn cái này rất nhiều.

Lưu Bàng lập tức nói: “Nơi cung cấp cổ vịt của các chị, có phải là xưởng gia công vịt phía Thành Nam không?”

Lục Hương lập tức kinh ngạc: “Sao anh biết?”

Lưu Bàng hơi yên tâm.

Anh ấy là người của trại nuôi heo trong huyện, đối với mấy xưởng gia công bên dưới nắm rõ như lòng bàn tay. Thậm chí còn có một số qua lại về nghiệp vụ.

Lưu Bàng nói: “Thực ra quy mô của xưởng gia công đó rất nhỏ.”

“Xưởng gia công ở huyện kế bên khá lớn, nhưng số đầu thừa đuôi thẹo đó của xưởng gia công đó của họ không ai thu mua! Trước đây còn hỏi chúng tôi có lấy không.”

Bên trại heo có tủ lạnh, nhưng họ đều từ chối lấy. Bây giờ cũng không biết rốt cuộc tình hình như thế nào. Lưu Bàng nói: “Chúng ta thu mua số đầu thừa đuôi thẹo này, chị xem có được không?”

Bây giờ mấy cái tủ lạnh to ở trại heo đều đang trống, có thể trữ rất nhiều đồ vịt.

Lưu Bàng nói như vậy, trong lòng Lục Hương dao động: “Đây…”

Lưu Bàng thấy cô không trực tiếp từ chối, nói với cô: “Như thế này đi, vẫn giống như trước, chị đầu tư kỹ thuật, mỗi người một nửa. Tôi đến huyện bên cạnh hỏi thử, tốt nhất có thể đi con đường chính quy.”

Lần trước họ bán thịt kho rất sôi nổi, còn bị người của tổ kiểm tra tới hỏi.

Khiến cho anh ấy rất không vui, chi bằng mở một xưởng thực phẩm, giống như chồng của Lục Chiêu Đệ.

Bây giờ muốn mở xưởng tư nhân thủ tục hơi rắc rối một chút, nhưng họ đều trong thể chế, biết nên làm sao ít đi đường vòng.

Lục Hương không ngờ anh ấy muốn làm lớn như vậy, trực tiếp bỏ qua sạp nhỏ, muốn mở xưởng thực phẩm.

Đây là chuyện mới mẻ, Lưu Bàng càng nghĩ càng hưng phấn đi mấy vòng trong sân, cảm giác hưng phấn mới dần giải tỏa. Nhưng đôi mắt vẫn rất sáng: “Tôi cảm thấy chuyện này được!”

Sau đó bổ sung: “Nếu được, tôi đi xem thử bên đó có bao nhiêu hàng, sau đó đàm phán giá cả trước, rồi tính sau.”

Dù sao thì mở xưởng không phải chuyện nhỏ.

Anh ấy là con trai của xưởng trưởng, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, bình thường đừng thấy trông cà lơ phất phơ, nếu thật sự làm, cũng không tồi. Lục Hương nói: “Được!”

Nụ cười trên mặt Lưu Bàng càng xán lạn.

Lục Hương dọn dẹp sân xong, muốn tới lều rau củ.

Lưu Bàng cũng đi theo, lúc họ đi, bên trong còn đang hái rất hăng say.

Công việc này đối với người nông thôn mà nói không tính là mới mẻ gì, nhưng đối với kiểu người từ nhỏ sống ở thành phố, chưa từng thấy đồng ruộng vườn cây gì như Lưu Bàng, khiến anh ấy rất hưng phấn.

Anh ấy lấy một cái làn, thích gì hái đó.

Hôm qua bán chạy, cộng thêm còn có người đặt sáu mươi cân ớt, họ hái nhiều hơn nữa! Lão giáo sư còn trồng thêm một ít ớt con.

Để đảm bảo lúc nào cũng có hàng.

Hôm qua họ đã bán được những một trăm hai mươi lăm tệ.

Trưởng thôn chấn kinh, nếu dựa theo tốc độ này, chẳng bao lâu nữa họ có thể mua được máy kéo rồi.

Bán rau có thể bán được hơn trăm tệ, đây là điều trước kia họ nghĩ cũng không dám nghĩ.

Lão giáo sư chính là lão giáo sư, làm một bộ hệ thống sinh thái bốn mùa tuần hoàn. Một số rau xanh thường, không ngừng sinh trưởng để đảm bảo cung ứng.

Trưởng thôn lập tức dọn ra năm mẫu ruộng tiếp tục cho lão giáo sư làm nghiên cứu sản xuất.



Công hội công chức của xưởng lò xo mới sáng sớm đã đi nói chuyện với cán bộ hậu cần: “Dạo này rất nhiều người đều hỏi sao người bán rau lại đặc biệt tới xưởng gang thép bán, họ cũng muốn ăn rau.”

Hi vọng cán bộ hậu cần tới giải quyết.

Tuy nói xưởng lò xo bọn họ không thể so với xưởng gang thép, nhưng cùng là công nhân trong xưởng, mỗi tháng lương không chênh lệch nhau nhiều.

Rau củ của thôn Đại Vũ, họ đều mua nổi.

Đừng thấy mùa hè mọi người đều không thích ăn rau, nhưng khi mùa đông tới, không có một món rau nào, họ cực kỳ muốn ăn.

Các bộ phận trong xưởng phát triển vô cùng hoàn thiện, đặc biệt là bộ đảm bảo hậu cần, đâu thể để người trong xưởng mình đi ngưỡng mộ người khác.

Xưởng gang thép với xưởng lò xo gần như vậy, đều so bì với nhau.

Áp lực dồn hết cho bộ hậu cần bọn họ.

Cán bộ hậu cần của xưởng lò xo nói: “Người ta muốn bày ở đâu thì bày ở đó, chuyện này không tiện nói!”

Công hội nói: “Nếu không được thì công hội bỏ tiền mua về trước, rồi bán cho mọi người. Hết cách, chuyện này không dàn xếp ổn, các công nhân không làm việc tốt được.”

Cán bộ hậu cần nói: “Nói cũng đúng, như thế này đi, tôi đi nói chuyện với họ! Bảo họ mỗi ngày đặc biệt mang một lô rau tới xưởng chúng ta, thử trước.”

Trước đây trong xưởng mua sỉ chăn bông, mua sỉ xác nhận đều là đồ tốt, họ đều làm như vậy.

Nhưng những thứ đó đều là mặt hàng cần thiết, sao rau cũng có thể được đãi ngộ này. Cán bộ hậu cần không hiểu, nhưng mặc kệ như thế nào, xử lý chuyện trước rồi nói.

Người của công hội làm công tác rất tỉ mỉ, nói: “Mua nhiều dưa leo và cà chua chút, còn có măng, ớt, cà, rau khác phối kèm theo là được.”

Cán bộ hậu cần ghi lại yêu cầu của họ, định hôm nay sẽ tới đàm phán với người bán rau.

Tiểu Lưu hôm qua mua sáu mươi cân ớt, sáng nay đã bị đồng nghiệp bao vây: “Nghe nói công hội đi bàn chuyện mua rau, cậu từng mua, như thế nào, thật sự ngon như thế à?”

Tiểu Lưu nói: “Cực kỳ ngon!” Người nhà họ đều rất thích ăn cay, mua ớt xong, quay về lập tức ướp thành ớt ngâm tương, bên trong còn bỏ chút tỏi gì đó, không đợi ướp ngấm, tối đó đã bắt đầu ăn rồi.

Vừa cay vừa ngon, hôm qua không có đồ ăn gì ngon, chỉ có ớt đã ăn thêm mấy bát.

Hơn nữa ớt ngâm tương càng ngâm càng ngon. Hôm qua nhà họ đều ăn rất mãn nguyện! Nếu không phải khống chế, hôm qua đã ăn hết một nửa rồi.

Người trong xưởng đều biết nhà Tiểu Lưu làm ớt ngâm rất ngon. Vừa nghe anh ấy nói như vậy cũng hơi thèm; “Cậu mang theo không, tôi muốn nếm thử.”

Một người nói như vậy, người khác cũng hưởng ứng, dù sao thì là đồng nghiệp với nhau cả, Tiểu Lưu cũng không keo kiệt, nói có mang.

Mọi người rục rịch muốn ăn.

Thịnh tình khó từ chối, Tiểu Lưu chỉ đành mở hộp dưa muối của mình ra, ớt xanh ngắt ngâm trong nước tương.

Mọi người vội vã nếm thử một miếng, cũng không biết ớt này làm kiểu gì, trong thanh giòn mang theo vị the cay, cay khiến người ta cực kỳ sảng khoái.

Tới mùa thu đông, mọi người không có cảm giác thèm ăn gì, lại bị vị cay này làm cho đầm đìa mồ hôi, lại có một cảm giác cơ thể thoải mái hơn rất nhiều.

“Tôi cũng mua một ít, sau này nhờ bác gái ướp giúp tôi nha!”

“Hoặc chúng ta hùn với cậu cũng được.”

Họ ăn một miếng, hận không thể lập tức ăn thêm một miếng cơm, người bình thường không làm ra được cái vị này.

Tiểu Lưu nói: “Cách làm không có gì mới lạ, chỉ là ớt ngon.”

Tiểu Lưu về nhà, mẹ anh ấy liền nhìn trúng mớ ớt này. Tiểu Lưu nói đã đặt năm mươi cân ớt, không sợ quá nhiều.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 138: Chương 138



Kết quả ớt này còn ngon hơn anh ấy tưởng tượng, nhà họ quanh năm không tách rời với ớt, lúc mùa hè cũng mua ớt, nhưng không có cảm giác cay đến đã ghiền như thế này.

Nhà Tiểu Lưu là đại gia đình, năm mươi cân cũng không đủ ăn. Bà nội thấy mọi người đều thích, tự móc tiền túi, bảo anh ấy đặt thêm một trăm cân. Ớt này thật sự vừa cay vừa thơm vừa ngon, mấu chốt là tươi, cắn vào rất giòn.

Lúc không có đồ ăn gì, kẹp bánh, trộn mì ăn cũng được.

Tiểu Lưu thấy mọi người cũng thích ăn, nói: “Mẹ tôi cũng đi làm, không có thời gian làm, thế này đi, tôi viết phương pháp ra, mọi người tự làm.”

“Vậy cũng được.”

“Tốt quá rồi.”

“Cũng không biết ớt này trồng kiểu gì mà ngon như vậy.”

Đồng nghiệp vốn dĩ không định mua ớt cũng lần lượt nói muốn đi mua.

Tiểu Lưu nói: “Các người muốn mua phải đi sớm chút, hôm qua may mà tôi chạy nhanh, nếu khoogn đồ đều bị người của xưởng gang thép mua hết rồi.’

Nhắc tới xưởng gang thép, mọi người lập tức nổi lên lòng hiếu thắng: “Lần này tôi không ăn cơm, cũng phải đi mua.”

“Nghe nói họ nói dưa leo đó cũng không tồi!”

Nói tới dưa leo, Tiểu Lưu nói: “Phải rồi, trong ớt này có ngâm một chút dưa leo đã muối xong, vừa giòn vừa cay, càng ngon hơn.”

Vừa nãy họ đều ăn qua ớt ngâm tương, vừa nghe Tiểu Lưu nói như vậy, vội vàng nói: “Hôm nay mua ba cân dưa leo và ba cân ớt, kết hợp với nhau.”

Bên dưới cũng có người phóng khoáng nói muốn mua mười hai cân, họ đều biết bên đó mua năm cân tặng một cân, bình thường ba hào một cân, thế này tương đương với hai hào rưỡi. Tuy đắt hơn mùa hè một chút, nhưng cũng có thể chấp nhận.

Đồng nghiệp hỏi Tiểu Lưu: “Cậu muốn mua bao nhiêu cân?”

Tiểu Lưu nói: “Hôm qua đã đặt năm mươi cân rồi, định đặt thêm một trăm cân!” Lời này vừa dứt, người xung quanh hít vào một ngụm khí lạnh.

“Đúng là đại gia đình.”

Tiểu Lưu nói: “Hết cách, người nhà chúng tôi đều thích ăn ớt, chút này sợ còn không đủ.”

Vừa nghe anh ấy nói như vậy, mọi người cũng muốn mua thêm một chút, sợ bị Tiểu Lưu mua hết, ớt ngon như vậy không chỉ là muối, cho dù cắt xào trứng cũng đỉnh.



Chưa tới trưa, Lục Hương bọn họ vừa dựng sạp ở đó, xa xa nhìn thấy cán bộ hậu cần của xưởng lò xò đi ra nói: “Sau này mỗi ngày mang cho chỗ chúng tôi năm trăm cân rau, dưa leo, ớt, cà chua nhiều một chút, rau khác phối kèm.”

Lục Hương và chủ nhiệm phụ nữ nhìn nhau, đây là niềm vui bất ngờ.

Xưởng lò xò giải thích sở dĩ mua như vậy là sợ người của xưởng họ không mua được rau muốn ăn.

Chủ nhiệm phụ nữ lập tức đồng ý.

Dù sao thì cũng có rau, đều mọc ở trong ruộng.

Đợi tới trưa, người của xưởng gang thép và xưởng lò xò đều xông tới, bên chỗ Lục Hương lại bắt đầu bận rộn.

Người của xưởng gang thép điên cuồng mua dưa leo, cà chua, đợi tới chiều, rửa hai cái ăn như trái cây, đều thanh ngọt giòn giã.

Người của xưởng lò xo mua hết ớt, Tiểu Lưu lại đặt thêm một trăm cân, điều này khiến người của xưởng gang thép ngơ ngác, gì vậy, ớt cũng có thể coi như trái cây sao?

Rau quả trái vụ của họ bán ra vô cùng tốt.

Về cơ bản nửa tiếng là bán hết.

Những công chức trong xưởng đó muốn ăn cơm xong rồi tới dạo, đợi khi họ tới, chỗ này đã dọn sạp rồi.

Người dân sống xung quanh xưởng không nhiều tiền như công chức trong xưởng, biết rau xanh bán chạy, cũng không tới mua.

Dù sao thì vẫn rất đắt, không nhịn được cảm khái, tới đây bán rau thật sự rất thông minh, người của xưởng gang thép không thiếu tiền, cũng rất chịu chi tiền cho việc ăn uống.

Rau quả trái vụ ba hào một cân thế này thật không rẻ, cũng chỉ có người của xưởng gang thép mua mà không chớp mắt.

Đợi sau khi bán hết toàn bộ rau, xưởng sắp xếp bọn họ đến nhà ăn ăn cơm trưa, đầu bếp nhìn thấy Lục Hương còn chào hỏi: “Rau của thôn các cô rất ngon.”

Hôm qua nhà bếp bọn họ mua một ít nấu, mọi người ăn cơm trưa tích cực hơn hẳn.

Đầu bếp nghĩ thế nào cũng không thông, rau trồng trái vụ, sao lại còn ngon hơn rau mùa hè chứ?

Lục Hương nói: “Đây đều là giống do lão giáo sư của chúng tôi nghiên cứu ra, trải qua cải tạo!”

Với cả bây giờ không bỏ phân bón hóa học và thuốc trừ sâu, đều là thuần tự nhiên, giống như cà chua, tách ra bên trong đều là bột cát, ăn vào ngọt thanh.

Lúc họ nói chuyện, xung quanh đều là người đang ăn cơm, đều vểnh tai lên nghe. Vừa nghe ngay cả đầu bếp cũng khen rau của họ ngon, càng cảm thấy ngon, định ngày mai sẽ mua một ít.

Lấy cơm xong, bưng đi tìm bàn nhỏ ngồi ăn.

Đồ ăn của xưởng gang thép, một mặn hai chay, mùi vị rất ngon.

Lưu Chương nói: “Xưởng lò xo bọn họ nói gì?”

Lục Hương nói chuyện xưởng lò xo đặt năm trăm cân rau ngày mai.

Anh ta cười: “Xưởng của họ vẫn luôn lấy xưởng của chúng tôi ra so bì!” Trong lời nói tràn ngập cảm giác ưu việt.

Lục Hương không nói gì.

Món mặn hôm nay là trứng xào cà chua, chua ngọt vừa miệng, đặc biệt là trộn cơm, ăn càng ngon.

Tất cả mọi người đều thích ăn cái này.

Cũng chỉ có xưởng gang thép xa hoa, cà chua ba hào một cân cũng nỡ dùng nấu cơm tập thể.

Tới lúc quay về, tất cả mọi người đều muốn về thật mau.

Chủ nhiệm phụ nữ vừa xuống xe, trưởng thôn ở ngay cổng thôn, đang nhìn họ, hỏi: “Như thế nào?”

Điều ông ta quan tâm nhất là năm mươi cân ớt có phải đã bán ra rồi không?

Đây được coi là đơn hàng lớn nhất mà họ nhận được.

Chủ nhiệm phụ nữ vừa thấy xung quanh còn có không ít thôn dân, cố nén tâm trạng kích động nói: “Đến ủy ban thôn nói.”

Một đoàn người sải bước đến ủy ban thôn.

Đợi khi ngồi xuống, trên mặt chủ nhiệm phụ nữ cũng mang theo nụ cười, người cũng thả lỏng ra.

Trưởng thôn sốt ruột, ở bên cạnh hỏi: “Bà cười cái gì?”

Chủ nhiệm phụ nữ há miệng, muốn nói chuyện, nhưng tim đập bình bịch, quá kích động, mất đi năng lực ngôn ngữ.

Lục Hương ở bên cạnh nói: “Năm mươi cân ớt đó đã bán ra rồi, hôm nay lại đặt thêm một trăm cân, hơn nữa còn có rất nhiều người mua. Ngày mai hái ba trăm cân ớt, cũng có thể bán hết.”

Lục Hương dịu giọng lại, nói: “Xưởng lò xo nghe nói rau của chúng ta ngon, còn đặt với chúng ta năm trăm cân rau!”

Trưởng thôn hít vào một ngụm khí lạnh, vốn dĩ đơn hàng lớn năm mươi cân đối với họ mà nói đã rất hưng phấn rồi.

Không ngờ lần này bán rau cũng kinh động tới lãnh đạo xưởng lò xo, còn đặt mua năm trăm cân.

Trong mắt trưởng thôn phát sáng.

Cán bộ thôn bên cạnh cũng không nhịn được hỏi: “Hôm nay đã bán bao nhiêu tiền?”

Chủ nhiệm phụ nữ lấy hết tiền ra đếm, hơn một trăm bảy mươi tệ, lại khiến mọi người chấn kinh lần nữa.

Bây giờ thu nhập bán rau cao lên từng ngày, ngày mai lại đặt nhiều rau như vậy, xem ra đạt thu nhập hai trăm tệ cũng không quá.

Lục Hương nói: “Rau của thôn chúng ta tốt.”

Trưởng thôn nghe vậy, nói: “Thiếu người hái rau rồi.”

Vốn dĩ có ba người, chút việc này có thể làm xuể, bây giờ có nhiều đơn như vậy, hơn nữa phải chọn lọc hái, phải sửa sang lại, còn phải đóng gói, xác nhận rõ ràng.

Trưởng thôn nói: “Tôi vào thôn động viên mọi người tới tham gia!” Lời vừa dứt, dưới chân trưởng thôn giống như giẫm phong hỏa luân, vội vã rời đi.

Chủ nhiệm phụ nữ phải chỉnh sổ sách, lại phải đăng ký, cũng vô cùng bận.

Lục Hương và mẹ Lục lại khá rảnh.

Chủ nhiệm phụ nữ cười nói: “May mà có chị đi theo.” Chủ nhiệm phụ nữ cũng không biết sao, ở trong thôn bà ấy cũng được coi là một nhân vật, nhưng vào trong huyện lại ngại mở miệng nói chuyện.

Ngay cả mẹ Lục cũng phóng khoáng hơn bà ấy.

Mấy lão cán bộ trong thôn bảo chủ nhiệm phụ nữ kể chuyện bán rau ở xưởng gang thép cho mọi người nghe.

Cho dù trước kia đã nghe rất nhiều lần, nghe lại vẫn rất vui.

Giống như họ cũng trải qua tất thảy vậy.

Ai cũng bưng ca trà, còn cảm khái với nhau: “Không ngờ rau này còn thành đồ tốt.”

“Người trong huyện thật có tiền.”

“Chứ gì nữa, mua đồ mắt cũng không chớp một cái.”

Bọn họ chưa khi nào mua đồ xa xỉ như vậy.

Đang nói chuyện, người bên ngoài gõ cửa, nói trưởng thôn muốn mở họp: “Bảo tất cả mọi người tới bãi đập lúa.”

Mọi người nghe xong, lập tức đi tới đó.

Xa xa đã nhìn thấy trưởng thôn đứng trên đống củi, nói: “Chuyện thôn chúng ta làm rau mọi người cũng biết cả rồi, bây giờ cần người, tính điểm công, cùng nhau làm.”

Trưởng thôn vừa nói xong, người trong thôn đều tích cực hưởng ứng: “Được, chú nói làm sao thì làm vậy!”

“Tốt thật, mấy hôm nay tôi nhàn tới sắp mọc lông rồi, muốn đi làm.”

“Mệnh của chú là mệnh chịu khổ.”

“Haiz, ai nói không phải đâu!”

“Phải rồi, rau đó bán như thế nào?”

“Rất tốt.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 139: Chương 139



Tiếng nói chuyện bên dưới vang lên trầm bổng.

Trưởng thôn nói: “Tôi định nhân lúc vào đông, trước khi đóng băng, xây thêm mấy cái lều lớn nữa.” Vốn dĩ nghĩ đến mùa xuân rồi xây, nhưng nhìn thấy rau trong thôn bán chạy như vậy, thực sự không ngồi yên được.

Dù sao cũng có tiền, chi bằng đầu tư hết vào.

Ông ta muốn làm một trận lớn, ai cũng không ngăn được.

Trưởng thôn vốn đã có vài phần dã tâm, bình thường không có chỗ có thể tiêu sái.

Bây giờ có rau quả trái vụ, làm rất hăng hái.

Cả thôn đều bị ông ta cổ động lên.

“Trưởng thôn, bây giờ chúng ta bắt đầu làm đi.”

Trước đây lều lớn đó chính là người trong thôn phụ xây lên, còn dư lại một ít bạt chống mưa. Nhưng vẫn thiếu gang sắt gì đó, trưởng thôn định đi hỏi giáo sư rồi tính.



Lão giáo sư thấy trưởng thôn lại cho họ ruộng cũng rất vui. Đất càng lớn, chuyện họ có thể làm càng nhiều.

Lão giáo sư nói: “Chúng ta không cần làm hết thành rau củ quả, cũng có thể thử làm chút trái cây, và hỏa tinh và lê thu do viện nông học tỉnh thành gây trồng ra vừa ngọt vừa bổ, rất thích hợp trồng ở đây.”

Trưởng thôn nói: “Trồng cái này cũng được, nhưng cây ăn quả đều tốn tận mấy năm nhỉ!” Trong thôn muốn mua máy kéo, muốn nhanh chóng thu được hồi báo.

Lão giáo sư nói: “Nếu các người chi tiền, có thể mua giống mười năm, như thế ổn định có thể kết quả trong năm đó!” Hơn nữa nghe nói cà này vô cùng ngon.

Trưởng thôn vung tay: “Mua!” Đang lo không có việc làm, trái cây mùa đông quá ít, nếu thật sự gây trồng ra, chắc chắn còn được săn đón hơn cả rau.

Thôn Đại Vũ đều được động viên lên, tất cả mọi người cực kỳ hăng hái.

Nhân lúc bây giờ chưa có tuyết rơi, mau chóng đi mua một ít gang thép, giá đỡ các loại, dựng lều lên.

Còn có một số thứ khó mua, cần vào huyện xin phê duyệt mới có thể vào xưởng mua.

Trưởng thôn vốn muốn bảo Lục Hương vào huyện nói.

Nhưng nghĩ ngợi vẫn tự mình đi. Lục Hương đã giúp thôn không ít chuyện, ông ta là một trưởng thôn, không thể nào cái gì cũng trông mong vào Lục Hương được.

Trưởng thôn mang một bụng tâm sự, vừa đi tới cổng thôn đã nhìn thấy trưởng thôn Bạch tới.

Trưởng thôn Bạch hỏi: “Xa xa đã nhìn thấy anh đứng trên đống củi nói chuyện, thôn các anh lại sao thế?” Hai thôn ở gần nhau, có chuyện gì đều có thể nhìn thấy.

Trưởng thôn nói; “Xây thêm lều.”

Trưởng thôn Bạch lập tức phản ứng lại, mắt lóe lên: “Chuyện các anh bán rau thành rồi?”

Trưởng thôn gật đầu nói thành rồi.

Khiến trưởng thôn Bạch vô cùng ngưỡng mộ.

Thôn họ làm đậu phụ thối, tuy cũng kiếm được tiền nhưng vừa tốn gia vị, vừa tốn dầu, cũng rất phiền phức.

Nhìn thôn Đại Vũ người ta, im ắng kinh doanh tới tận huyện thành.

“Nếu thôn chúng tôi cũng có Lục Hương thì tốt rồi!”

Trưởng thôn Bạch nhìn ra được Lục Hương được coi là một nhân vật, bán mối làm ăn đậu phụ thối cho thôn họ rất tốt, thôn mình cũng làm không tồi.

Khóe miệng trưởng thôn có chút đắc ý, hết cách, Lục Hương là người sinh ra và lớn lên ở thôn Đại Vũ bọn họ. Bây giờ còn là cán bộ thôn, cũng coi như ông ta tinh mắt nhận biết anh hùng.

Trưởng thôn Bạch nói: “Anh xem thôn chúng tôi có thể xây lều không, chuyện này chúng ta có thể hợp tác!”

Đất ở thôn họ tốt hơn, năm đó đó là đất loại một của nhà địa chủ.

Dựa theo người xưa nói, cắm cọng cỏ cũng có thể phát triển thành cây, đất phải tốt cỡ nào chứ!

Trưởng thôn lại lập tức cảnh giác: “Thôn chúng tôi cũng đang trong quá trình mày mò, sau này rồi tính!”

Trưởng thôn Bạch cũng không nói gì, chỉ đành cười cười đồng ý.

Lục Hương dẫn cả thôn vào trong lều rau củ xem.

Trong thôn chỉ có một số ít người từng đi vào, đi vào, bên trong giống như là lén lút giấu một mùa xuân vậy.

Cà chua đỏ au, dưa leo xanh mướt, chỉ riêng ớt đã có rất nhiều loại. Còn có rau thành luống, xanh mướt còn đẹp hơn phong cảnh gì đó.

Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Năm giờ sáng mai, mỗi nhà cử một người phụ nữ tới hái rau.”

Đám đàn ông đều phải làm việc, những người lớn tuổi kia phụ nấu cơm, bây giờ lại bắt đầu bận rộn giống như mùa làm việc rồi.

Cả thôn sắp xếp vị trí, mỗi người đều có việc để làm.

Lục Hương cũng ở đây.

Đột nhiên bí thư thôn gọi cô tới nghe điện thoại.

Với năng lực hiện giờ của Lục Hương, cả thôn đều phục, nghe nói có người tìm cô, mọi người đều không thấy hiếm lạ chút nào.

Lục Hương chạy nhanh vài bước, vào trong nghe điện thoại, thời này gọi điện thoại vẫn rất đắt.

Nghe máy, đầu bên kia là Lưu Bàng.

Lục Hương hỏi: “Chuyện gì còn phải đặc biệt gọi điện thoại vậy!” Họ mới tách ra vừa nãy thôi!

Lưu Bàng nói: “Là chuyện quan trọng.”

Ngữ khí của anh ấy không khống chế được hưng phấn.

Lưu Bàng nói: “Bên trại vịt nói đã trữ khoảng hơn hai nghìn cân hàng vịt, mỗi ngày còn có thể có khoảng năm trăm cân, nếu chúng ta có thể mở xưởng, những thứ này đều có thể bán rẻ cho chúng ta!”

Lưu Bàng báo giá, hai hào một cân, quả thực giống như cho vậy.

Hơn nữa bên trại vịt gấp gáp đốc thúc chuyện này, còn nói có thể cử xe đưa hàng tới mỗi ngày, như vậy lại tiết kiệm ít tiền dầu.

Khát khao muốn mở xưởng của Lưu Bàng càng thêm hừng hực.

Lục Hương nói: “Nếu muốn làm, còn phải tuyển người!” Không thể giống như trước kia, luôn dùng người làm tạm thời!

Lưu Bàng nói: “những chuyện này tôi đều biết, hơn nữa tôi đã hỏi thăm cha tôi rồi, ông ấy nói nếu mở xưởng, bên phía huyện sẽ cho một số ưu đãi.”

Bây giờ chính là lúc cuối năm tranh đoạt thành tích, nếu làm tốt, mặt mũi của lãnh đạo huyện cũng đẹp hơn.

Mà bắt kịp lúc có chính sách ưu đãi, Lưu Bàng không ngồi yên được nữa. bắt đầu gọi điện thoại nói với cô.

Phí điện thoại một phút năm hào, nghe điện thoại cũng tốn tiền điện thoại.

Lục Hương cảm thấy chuyện này không thể nói rõ trong một hai câu, huống hồ tiền điện thoại cũng đắt, nói: “Vậy tôi vào huyện rồi nói chi tiết với anh đi.”

Lưu Bàng vỗ đầu, thế mà lại quên mất chuyện này, nói: “Chị đừng tới, tôi tới đón chị!” Dù sao thì bây giờ anh ấy cũng có xe.

Lục Hương nghe xong liền đồng ý.

Sau khi Lưu Bàng tập hợp với Lục Hương, cô xin chủ nhiệm phụ nữ nghỉ phép, chủ nhiệm phụ nữ lập tức đồng ý. Lục Hương là công thần trong thôn.

Bây giờ cả thôn đều động viên, không thiếu người.

Mấy lần này, vào huyện có thể nhận được đãi ngộ của xưởng gang thép, xe đi xe về đều là hưởng ké của Lục Hương.

Lục Hương xin nghỉ, bọn họ đương nhiên phải nể mặt.

Lục Hương theo anh ấy vào huyện, trên đường nói: “Nói với Cầm Huy một tiếng đi, trước đây anh ấy học đại học, chắc chắn có một số cách nghĩ và kiến thức!”

Hơn nữa hợp tác cũng là chuyện lớn, cho dù Phó Cầm Huy không tham dự, cũng có quyền biết chuyện.

Lưu Bàng đồng ý, đến cung tiêu xã, văn phòng của cung tiêu xã chỉ có một mình Phó Cầm Huy, thấy hai người họ có lời muốn nói, đóng cửa văn phòng đang mở lại.

Nghiêm túc nghe Lưu Bàng nói.

Lưu Bàng quy hoạch vô cùng nghiêm túc.

Cổ vịt treo gió, từ sau lần trước anh ấy ăn được, vẫn nhớ mãi không quên.

Hơn nữa Lưu Bàng cũng có chút lòng riêng, sau khi mở xưởng, muốn ăn khi nào thì ăn khi đó.

Phó Cầm Huy hỏi: “Cậu có thể đầu tư bao nhiêu tiền?”

Dựa theo kế hoạch của Lưu Bàng, anh ấy sẽ chi toàn bộ tiền, Lục Hương đầu tư kỹ thuật, hai người chia năm năm.

Muốn xây xưởng không phải một chuyện đơn giản, đất cần tiền, còn phải tuyển người. Nếu muốn làm xưởng thực phẩm, thiết bị cũng cần tiền, các loại thủ tục cũng cần tiền.

Phó Cầm Huy là kế toán, năng lực tính toán rất lợi hại, chỉ cầm một tờ giấy, tùy tiện viết viết tính tính, cuối cùng đẩy tờ đơn sang chỗ Lưu Bàng.

Lưu Bàng nhìn một cái, khi đó cả kinh: “Cần nhiều tiền như vậy sao?”

Dựa theo phép toán của Phó Cầm Huy, ít nhất phải tốn hai vạn tệ.

Trước đó trong tay anh ấy có một nghìn tám trăm, cộng thêm làm ăn, còn có bốn năm nghìn, tổng cộng cộng lại hơn năm nghìn tệ, vốn tưởng số tiền này đã đủ dùng rồi, nhưng tính ra, hai vạn tệ vẫn chỉ là thời kỳ đầu.

Có khả năng còn phải rót tiền vào không ngừng.

Lưu Bàng nói: “Nếu tôi mở miệng, những người bạn từ nhỏ kia đều có thể chi tiền, nhưng chắc chắn họ cũng muốn có chút cổ phần!” Lưu Bàng biết làm ăn không thể có quá nhiều người ở bên trong chỉ huy.

Sau đó bổ sung: “Tôi còn có thể vay năm nghìn từ chỗ cha tôi, còn lại thì hết rồi!” Thời này không nhà ai có quá nhiều tiền, xem ra mở xưởng phiền phức hơn anh ấy tưởng tượng nhiều.

Lục Hương trầm mặc một lúc, nói: “Chỗ tôi còn có ba nghìn!” Dù sao thì tiền để trong ngân hàng cũng không dùng, nếu đã muốn hợp tác kinh doanh, cũng không thể không bỏ ra xu nào.
 
Back
Top Bottom