Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 50: Chương 50



Con trai của bà già đó – Lưu Đại Ca nói: “Vậy sao mẹ tôi không được thả về chứ?”

Mấy cô con dâu nhìn nhau, mấy hôm nay mẹ chồng không có nhà, tâm trạng thoải mái vài phần. Bà Lưu trẻ thì làm trò, bây giờ tới thời kỳ mãn kinh, hơi không thuận lòng một cái liền bắt đầu làm ầm ĩ.

Bà ta đập đồ, ngay cả đồ cổ trong nhà cũng bị đập cho tan nát. Các con trai hiếu thuận, con dâu cũng không tiện nói gì, lần này gặp chuyện, bắt bà ta đi, mấy cô con dâu đều rất vui.

Chú út Tiết nói: “Mẹ cậu đã tới đồn công an, lại đập đồ, lại cắn cảnh sát bị thương, bị cục trưởng Tôn của họ bắt tại trận, đang muốn xử lý bà ta kìa!”

Các con trai của bà Lưu đều là đàn ông nông thôn, vừa nghe xong vô cùng chấn kinh, nói: “Vậy phải làm sao?”

Chú út Tiết nói: “Tích cực bồi thường, còn có thể tranh thủ thái độ nhận sai. Tới lúc đó, tôi lại nói vào một chút, cơ hội được thả ra rất lớn.”

“Vậy phải bồi thường bao nhiêu?” Lưu Đại Ca hỏi, chuyện liên quan tới mẹ, bao nhiêu tiền anh ta cũng chấp nhận, nếu không lớn tuổi như thế, bị giam mấy năm thì phải làm sao?

Chú út Tiết nói: “Một nghìn rưỡi.” Thực ra đồn công an nói là một nghìn ba, hai trăm đó là ông ta tự thêm vào. Bỏ ra nhiều sức như thế, cũng không thể giúp không.

Không chỉ nhà họ Lưu, người có mặt ở đây đều hít vào một ngụm khí lạnh.

“Đâu có tiền chứ?” Nhà họ Lưu chính là gia đình bình thường, không cần nói đập nồi bán sắt, cho dù đập xương của họ thành bã, cũng không đủ.

Lưu Đại Ca nói: “Tôi đi vay!”

Vợ và các chị em dâu nghe xong lo lắng, miệng bà ta gợi đòn như thế, bị người ta giáo huấn còn không biết kiểm điểm, đại náo đồn công an, ở cổ đại, nơi đó giống như nha môn, bà ta la lối om sòm, ngược lại còn liên lụy cả nhà vào.

Theo đám nữ quyến bọn họ, bắt vào càng tốt, đỡ phải tác oai tác oái ngày ngày. Nhưng không lay chuyển được chồng mình, thời này mở miệng mượn ba mươi hai mươi còn được, một nghìn rưỡi, ai điên mới cho họ mượn. Nhưng vợ cũng không chọc thủng sự tình nguyện của Lưu Đại Ca, đi va chạm nhiều một chút là được rồi.

Còn tiền chi tiêu cho vụ kiến của Tiết Thắng Lợi, trưởng thôn quyết định tiêu tiền của thôn.

Nhà họ Lục có tiền mấy cũng là cá nhân, họ là sức mạnh của cả thôn, nào có lý không xử lại cá nhân.

Ông ta nghĩ rất hay, nhưng người trong thôn lại không vui chút nào. Trước đây ủng hộ Tiết Thắng Lợi là dùng miệng, vừa nói phải móc tiền ra liền không muốn nữa.

Tiền trong thôn cũng là của mọi người, còn chưa tới vụ thu, đợi sau vụ thu, tiền sẽ dựa theo tỉ lệ chia xuống.

Tổng cộng chỉ có từng ấy tiền, một khi tiêu cho anh ta, mình sẽ ít đi.

Hơn nữa Tiết Thắng Lợi đánh người thành như thế cũng không vô tội. Đừng nói người nhà họ Lục không chấp nhận nổi muốn giáo huấn anh ta. Cho dù người ngoài nhìn thấy cũng phải mắng một câu Tiết Thắng Lợi không phải người.

Vì một người như vậy mà tiêu tiền của chung, quá khó chịu.

Nhưng trưởng thôn đã quyết định, nói: “Tiết Thắng Lợi không chỉ đại biểu cá nhân, người không biết còn tưởng Tiết Gia Thôn chúng ta dễ ức h**p.”

Cộng thêm có chú sáu Tiết ở bên cạnh ủng hộ, bọn họ không đồng ý trong lòng cũng đều không lên tiếng.

Như vậy coi như đã thống nhất ý kiến, trưởng thôn đi lấy tiền gọi chú út Tiết mời luật sư giúp.

Tin tức nhà họ Lục muốn khởi kiện nhanh chóng lan khắp thôn Đại Vũ.

Cha mẹ Lục được Lục Hương đưa về thôn, bên bệnh viện chỉ có chị hai Lục và cháu gái ở, Lục Hương cũng dậy sớm thức khuya làm vịt kho. Từ sau khi cung tiêu xã muốn thu mua cổ vịt nhà họ, mỗi ngày cô đều phải làm rất nhiều việc.

Sớm biết tính quan trọng của tiền, nhưng càng vào thời khắc mấu chốt càng có thể cảm giác rõ ràng, tiền là cốt khí, giống như nhập viện lần này, tìm luật sư, đều phải tốn tiền.

Lỡ như không có tiền, cũng chỉ có thể một mình chịu đựng sự uất nhục to lớn này.

Lục Hương quá muốn kiếm tiền, không muốn để tiền làm cho trói tay buộc chân nữa, lúc xào gia vị càng thêm dụng tâm. Rất nhiều thuốc phải xào thơm trước, có cái phải ngâm nước trước, còn cần phải sấy ra, bỏ bao nhiêu đều rất được chú trọng.

Mùi thơm làm ra, ngay cả người trong nhà cũng vô cùng thèm thuồng, mỗi ngày Tiêu Thái Liên ngâm một chậu rau khô to, múc ra chút nước kho, chỉ chấm nước ăn cũng ngon.

Bây giờ món vịt là cả nhà góp vốn buôn bán, bên cung tiêu xã mười ngày thanh toán một lần. Trước đây đều phải góp tiền, ba chị dâu mỗi người lấy ba mươi tệ chiếm một phần, Tiêu Thái Liên lấy chín mươi tệ chiếm ba phần, Lục Hương đầu tư kỹ thuật chiếm bốn phần.

Mọi người đều không xoi mói, nhìn Lục Hương bận rộn xào nguyên liệu đều có thể nhìn ra được.

Không có Lục Hương dẫn dắt, họ đâu biết thứ bình thường không cí ai thích ăn này, cũng có thể ngon tới như vậy.

Mấy chị dâu nhà họ Phó đều là người giỏi giang, có thể hợp tác với cung tiêu xã là chuyện tốt, nói là đảm bảo no đủ cũng không quá. Mua bán tốt như thế này, Lục Hương nguyện ý dẫn dắt họ, ở nhà làm chút việc còn có thể kiếm chút tiền quá tốt.

Ngay cả mẹ chồng cũng nói, tiền này là tiền riêng của mọi người, có thể không cần nộp lên.

Lần này càng vui, hận không thể mỗi ngày thêm hai chậu đồ vịt!

Mấy hôm nay, Lục Hương trầm mặc rất nhiều. Mấy hôm trước, theo Lý Dục Tài gặp luật sư, luật sư nói vụ kiện này không quá dễ giải quyết.

Khu vực của họ dân phong cường hãn, chuyện đánh vợ có rất nhiều. Loại người này đều là tố chất nông thôn không ổn định. Một khi ly hôn, tra nam bị bắt, nhất định sẽ dẫn tới hiệu ứng noi theo, ngược lại bất lợi cho sự ổn định của khu vực.

Lục Hương cũng biết luật pháp ở thập niên 80 có rất nhiều chỗ chưa hoàn chỉnh. Hoàn toàn không giống pháp luật đã tu sửa mấy lần, nhiều lần chi tiết hóa sau này.

Họ kiện vụ này, có hiệu quả người mở đường.

Lục Hương vốn cho rằng có báo cáo thương tích và chứng cứ xác thực, có thể khiến anh ta nhận được một số giáo huấn, nghe thấy tin tức này, khiến cô có chút nản lòng.

Nhưng còn có người chủ động gây sự với cô nữa.

Sau khi bà nội Lục nghe nói, cùng bác gái Lục tới nhà: “Cha mẹ mày đều là người hiền lành, bây giờ ầm ĩ thành thế này, chắc chắn là mưu sách do mày ở phía sau bày ra. Sao mày lại xấu xa như vậy? Gia đình người ta đang tốt lành, mày đi lên phá hoại.”

Từ sau khi Lục Hương thế gả và trở mặt với nhà tổ, họ đều coi như người xa lạ, gặp mặt nhau đều không nói gì.

Bà nội Lục nghe nói hiện trạng của nhà họ Lục, lại cảm thấy có lý, lần này tới mắng Lục Hương.

Lục Hương nghe xong, nói: “Đây chính là hôn sự tốt mà bà tìm, bà muốn thấy chị tôi bị đánh chết mới vui sao?”

Mấy hôm nay bà nội Lục bị người trong thôn chỉ trích, vì đã tìm một kẻ không bằng súc sinh như vậy cho Lục Bình. Lục Hương nói vậy đã chọc trúng chỗ đau của bà ta.

Bà nội Lục nói: “Mày nghe xem, nó nói lời khốn nạn này, người khác không bị đánh, nó bị đánh, vẫn là do nó không có bản lĩnh, sinh một đứa con trai chống lưng thử xem ai đánh nữa?”

Bác gái Lục thấy Lục Hương bây giờ ăn mặc sạch sẽ vẻ vang, Tiêu Thái Liên gian giảo như thế, ra ngoài đều khen cô. Ngay cả mấy chị dâu cũng khen Lục Hương tốt, bà ta không nhìn ra Lục Hương tốt.

Bây giờ có cơ hội giẫm Lục Hương, vội vàng giả vờ nói: “Uầy, bà cô không có ý xấu, ý của bà ấy là dù sao hai đứa nó cũng đã có con, bây giờ cô khiến hai vợ chồng tan đàn xẻ nghé, sau này đứa nhỏ lớn lên chắc chắn sẽ oán cô.”

Lục Hương nói: “Bác biết, bà cụ ở thôn cách vách sống tới chín mươi tuổi là vì cái gì không?”

Bác gái Lục và bà nội Lục nhất thời không phản ứng lại, sững ra: “Cái gì?”

Lục Hương nói từng câu từng chữ: “Bởi vì bà ta chưa từng lo chuyện bao đồng.”

Sắc mặt hai người trở nên rất khó coi, Lục Hương nói: “Chúng ta đã ra riêng rồi, sau này con gái các người bị đánh chết, còn tha thứ cho kẻ bạo hành, đó là các người đại lượng. Nhưng đừng của người phúc ta, nếu không người khác sẽ nói, không phải ngu ngốc mà là xấu xa.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 51: Chương 51



Vừa dứt câu, không đợi hai người này phản ứng lại, người xung quanh đã cười phá lên.

“Hai câu này thật hả giận.”

“Thật không ra làm sao, chính là vừa ngu vừa xấu. Dũng Tử nhà tôi không phải thân thích hay bạn bè cũng tới giúp, bọn họ còn là bà ruột và bác gái, xem xem họ nói gì kìa.”

“Không nhìn ra, cái miệng nhỏ này của Lục Hương ngày càng lợi hại. Phụ nữ vẫn nên lợi hại một chút mới được, không bị bắt nạt.”

Bác gái Lục và bà nội Lục giận tới tái mặt.

Lục Hương căn bản không quan tâm tới họ, đây không phải là tự chuốc lấy sao, mấy hôm nay trong lòng Lục Hương không vui, họ còn chủ động tìm tới gây sự, cho họ sặc một trận đã coi như nhẹ rồi.

Thím Lưu ở bên ngoài nói: “Lúc nào mở phiên tòa, chúng ta có thể đi không?”

Đều muốn đi xem thử.

Lục Hương nói: “Không thể đi, mười ngay sau sẽ mở phiên.”

Chuyện này đã thành chuyện lớn của thôn Đại Vũ, không biết chuyện nhà như thế này sẽ phán như thế nào.

Thời gian mười ngày trôi qua rất nhanh.

Lý Dục Tài vì ân tình Lục Hương cứu ông nội anh ta khi trước, lần này đã mời luật sư nổi tiếng nhất trong thành phố, theo suốt cả quá trình. Tới khi mở phiên tòa chân chính, chỉ có cha mẹ Lục có thể tham gia, trưởng thôn Vương là đại biểu, còn có trưởng thôn Tiết Gia Thôn và chú sáu Tiết. Ngay cả Lục Hương cũng chỉ có thể đợi ở bên ngoài.

Cơ thể Lục Bình đã đỡ hơn chút, cũng phải ra tòa, thậm chí ngay cả con gái cũng phải vào.

Chị hai Lục lo lắng luôn đi qua đi lại: “Như thế nào?”

Trước đây Lục Hương đã chuẩn bị xong tất cả tài liệu, cái khác chỉ có thể cố hết sức mà nghe mệnh trời. Trước khi mở phiên tòa, luật sư nói có một nửa phần thắng, đối phương cũng mời luật sư, nhưng luật sư do Lý Dục Tài mới chuyên nghiệp hơn.

Còn lại chỉ đành đợi.

Qua một lúc lâu, họ loáng thoáng nghe thấy tiếng gào thét to lớn của Tiết Thắng Lợi ở bên trong, tuy cách cánh cửa không nghe rõ rốt cuộc là nói gì, nhưng vẫn có thể nghe được bên trong cãi vã vô cùng kịch liệt.

Lục Hương nhìn chị hai Lục: “Có hi vọng.”

Tiết Thắng Lợi có thể kích động như vậy, nhất định là bất lợi với anh ta, lại muốn quấy rối la làng để ngăn cản cục diện.

Qua một lúc lâu, nghỉ giữa phiên mười lăm phút. Nhân lúc này, Lục Hương với chị hai Lục vội vàng đi vào, cháu gái ôm chặt mẹ, khóc rất đáng thương.

Tiết Thắng Lợi bị hai cảnh sát khống chế, mặt đỏ cổ trướng. Chú sáu Tiết cũng đi tới, Lục Hương lập tức giang tay ra bảo vệ chị cả Lục ở phía sau, cảnh giác nhìn trưởng bối nhà họ Tiết cư xử tùy hứng này.

Chú sáu Tiết nói: “Phải tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, rốt cuộc cũng là vợ chồng, cô không thể cho Tiết Thắng Lợi một con đường sống sao?” Xuyên qua Lục Hương nói với Lục Bình.

Lục Hương nói: “Ông cũng đã một đống tuổi rồi, nói chuyện thật thú vị, Tiết Thắng Lợi bị bệnh, bắt chị tôi uống thuốc làm gì?”

Lời vừa dứt, thẩm phán trưởng, hai luật sư đều nhìn sang.

Miệng của cô gái này thật lợi hại!

Quả nhiên khiến chú sáu Tiết á khẩu.

Mười lăm phút nhanh chóng trôi qua, người tới đuổi người không liên quan ra khỏi, trước khi đi, Lục Hương nói với Lục Bình: “Đừng sợ, em với chị hai đều đứng ở bên chị!”

Một câu nói khiến Lục Bình bật khóc, trịnh trọng gật đầu.

Sau đó Lục Hương với chị hai Lục bị đuổi ra ngoài, đợi phán quyết cuối cùng. Vừa nãy sau khi nhìn họ, tâm thái đã thả lỏng không ít, tà không đàn áp được chính.

Tiết Thắng Lợi là một kẻ nhát gan, ở trong thôn chơi bời lêu lổng. Ba mươi tuổi cũng không tìm được vợ, bỏ số tiền lớn mời bà mai gạt lừa từ bên ngoài về một người, nhưng anh ta còn không trân quý, hở tí là đánh mắng.

Lần này đánh mạnh tay, anh ta cũng không biết hối cải. Còn muốn đưa người đi, chết rồi thì đừng chết trong nhà anh ta.

Cho tới khi người nhà họ Lục tới, anh ta cũng không thật lòng hối cải, nhìn thấy Lục Bình xuất hiện ở phiên tòa, Tiết Thắng Lợi còn to tiếng sỉ vả, muốn dọa chị ấy rút kiện.

Anh ta có chút tâm lý gia trưởng.

Bây giờ bị phán hai mươi năm, ngốc cả người, cuộc đời mới có bao nhiêu năm, hai mươi năm ra tù đã là ông già rồi.

Sợ hãi và khủng hoảng lập tức cắn nuốt lấy anh ta.

Sau khi phán quyết, anh ta gào khóc thật to tại tòa, chuyện liên quan tới cuộc đời của mình, cuối cùng cũng biết đau đớn và hối hận rồi.

Tòa án mở rộng cửa, người của Tiết Gia Thôn đều lao về phía Lục Bình, lợi dụng đạo đức công kích chị ấy.

Trưởng thôn Tiết nói với Lục Bình: “Lúc đầu không nên cưới cô, không ngờ nội tâm của cô ác độc như vậy.”

“Nó có ngàn ngày không tốt, nhưng cũng có một ngày tốt chứ. Sao cô có thể đưa cha của đứa nhỏ vào tù.”

Lục Hương vội vàng xông vào bên cạnh bảo vệ chị cả Lục, nói: “Ông đừng nói lời này với chúng tôi, là anh ta đánh người trước. Trước đây đánh nhiều lần như thế, các người từng khuyên Tiết Thắng Lợi chưa? Bây giờ xảy ra chuyện, bắt đầu gào la, muộn rồi.”

Chị hai Lục nói: “Cút xa chút, nhìn thấy các người liền buồn nôn, còn làm trưởng thôn, ngay cả thị phi cũng bất phân. Còn có ông, đã một đống tuổi rồi, nếu con gái mình bị dày vò như vậy, ông có thể nói ra lời như vậy không. Đừng ở trước mặt tôi giả làm sói đuôi to gì nữa được không?”

Chị hai Lục ở bên chị cả Lục lâu nhất, mấy lần bác sĩ đưa ra kết quả chẩn đoán, chị ấy đều khóc.

Nhà họ Tiết còn dám kêu oan kêu uất, đúng là chứng thực câu nói đó, người vô liêm sỉ, vô địch thiên hạ.

Chị hai nói: “Các người có già có trẻ, bình thường ức h**p chị tôi như vậy sao. Hôm nay còn dám tiến lên một bước, xem tôi có tha cho ông không.”

Trưởng thôn Tiết Gia Thôn, chú út Tiết, bao gồm chú sáu Tiết đều coi nhà họ Lục là kẻ thù, sau khi thua kiện, còn muốn lao lên, thật sự quá ức h**p người.

Chị hai Lục mắng họ tơi bời hoa lá.

“Cô có tốt chất này?” Trưởng thôn Tiết ở trong thôn cũng là người danh giá, lần đầu tiên bị người ta chỉ mũi chửi.

Tức đến mức run giọng.

Lục Hương thắng kiện, không chỉ là phán quyết, dựa theo tội giết người cộng thêm coi thường tòa án, công khai nhục mạ nguyên cáo của Tiết Thắng Lợi, định cách xử phạt, phạt anh ta ngồi tù hai mươi năm, cũng phán quyết hai người ly hôn, con gái đi theo mẹ.

Nếu đã thắng phiên tòa này, lại nhìn người của Tiết Gia Thôn, cảm thấy họ có nhảy nhót mấy cũng không khác gì châu chấu sau thu.

Tiết Thắng Lợi h**p người quá đáng, chị hai Lục đã bắt đầu xắn tay áo, móng tay nhọn hoắt trông khiến người ta sợ hãi.

Lục Hương trấn an chị hai, nói: “Nếu các người có tố chất, sao trong thôn lại xuất hiện một tội phạm giết người. Kẻ nào mắt cũng như mù, còn bảo vệ tên khốn Tiết Thắng Lợi đó, tròng mắt còn vô dụng hơn cả quả bóng thủy tinh kia.”

Chú sáu Tiết tức tới lồng ng.ực phập phồng, giống như sắp hộc máu.

Lục Hương nhìn Tiết Thắng Lợi vẫn đang khóc to, đi qua nói: “Súc sinh, lần này biết sợ rồi chứ.”

Người ích kỷ tư lợi này, dao không đâm lên người anh ta, anh ta sẽ không hối cải.

Tiết Thắng Lợi nhìn Lục Hương, giận tới không nói nên lời, nguyên tố bạo lực trong lòng nhảy nhót sống dậy, muốn đánh Lục Hương. Nhưng anh ta đang đeo còng tay, xung quanh lại có một đống cảnh sát, sao có thể để tội phạm gây hại người khác chứ.

Cảnh sát đấm một cái, đánh Tiết Thắng Lợi chảy máu mũi.

Sau đó người bị đưa đi.

Ra khỏi tòa án, người nhà họ Tiết cúi đầu chán nản.

Chú út Tiết cũng có hơi oán giận Tiết Thắng Lợi: “Đầu óc giống như có bong bóng vậy, ép người hiền lành tới điên.” Người ta không tiếp nhận điều giải trước khi mở phiên tòa, chỉ muốn đưa anh ta vào tù, anh ta còn dám hù dọa Lục Bình trên tòa.

Loại ngu xuẩn này, bị nhốt vào cũng đáng đời.

Trưởng thôn Tiết tốn không ít tiền mời luật sư, kết quả lại nhận được kết quả như thế này, trưởng thôn Tiết tức điên: “Đừng hòng chuyển hộ khẩu của Lục Bình đi.”

Chỉ cần không chuyển hộ khẩu đi, làm gì cũng cần trong thôn kê giây chứng minh.

Chỉ riêng chuyện này đã có thể hành chết chị ấy, nếu Lục Bình đã không biết điều như thế vậy thì đừng trách ông ta vô tình.

Người nhà họ Lục không ngờ sẽ giành được thắng lợi trong phiên tòa vẫn sẽ bị kẹp cổ.

Họ đều là người chân chất, nếu trong thôn không thả hộ khẩu ra, Lục Bình không thể đến chỗ khác được.

Lục Hương nói: “Không cần xin họ.” Trong lòng cô đã có chủ ý rồi: “Rượu mời không uống lại đi uống rượu phạt. Cứ đợi đấy đi, không tới hai ngày, họ sẽ chủ động đưa hộ khẩu tới.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 52: Chương 52



Hai ngày trôi qua, trưởng thôn Tiết đang nín nhịn sắp điên, nghĩ đợi lát nữa người tới sẽ dày vò họ như thế nào.

Có bản lĩnh thì Lục Bình và đứa nhỏ cả đời làm hắc hộ, không có thôn chuyển hộ khẩu cho chị ấy, cả đời này cũng đừng hòng đi học, mua nhà gì đó.

Chẳng mấy chốc đã nghe thấy một trận huyên náo.

Trưởng thôn Tiết phấn khởi nói: “Có phải là người nhà họ Lục tới rồi không?” Ông ta vội vàng ra ngoài cùng bí thư Thôn, kết quả thế mà lại thấy nhà họ Uông định thân với cô gái trong huyện, người ta nhờ bà mai mang sính lễ về.

Mối hôn sự của nhà họ Uông với gia đình trong huyện này, trong thôn không ai không biết, sau khi hai nhà đính hôn, nhà họ Uông gửi tới ba món lớn, xe đạp, máy may còn có chất bán dẫn.

Người nhà họ Uông đi đường cũng hãnh diện, ai biết lại bị hủy hôn.

Người nhà họ Uông bắt lấy bà mai lo lắng hỏi: “Ngày đã định rồi, tôi đã nói xong với thân thích rồi, sao nói hủy hôn là hủy hôn chứ.”

Bà mai nói: “Các người còn chưa biết à, chuyện của Lục Bình đã lên báo rồi. Nói trong thôn các người hợp bè ức h**p người, đầu tiên là đánh người tới sắp chết, khó khăn lắm mới thắng kiện, còn không cho chuyển hộ khẩu.”

Tin tức tung ra, cả huyện thành đều biết có Tiết Gia Thôn.

Chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền vạn dặm, đều biết nông thôn có sức mạnh tông tộc lớn, con gái nhà ai có thể gả tới nơi không biết tốt xấu như vậy, vội vàng hủy hôn.

Sau khi nghe xong, sắc mặt trưởng thôn tái mét.

Bà mai còn nói: “Không chỉ nhà này, còn có rất nhiều nhà muốn hủy hôn, bên ngoài đã nói rồi, sau này đừng mai mối với người trong Tiết Gia Thôn, bất luận gả con gái hay là cưới vợ, nghe nói là người của Tiết Gia Thôn, họ đều từ chối!”

Trưởng thôn lập tức hoảng hồn, thế này không được, đây không phải là muốn tuyệt thôn của họ sao.

Tiết gia trong thôn họ là họ lớn, một trăm hộ đều là thân bằng cố hữu, người ngoại tính chỉ có vài hộ, nếu không cho gả ra cưới vào, họ đều sẽ phải kết hôn gần!

“Trưởng thôn, thế này phải làm sao?”

Ở trong thôn, chỉ có hai loại người không thể đắc tội, một là thầy thuốc, hai là bà mai. Bây giờ thôn của họ đã vào danh sách đen của bà mai, sau này tiêu rồi.

Già trẻ cả thôn nghe nói vậy, đều nói lời tốt đẹp với bà mai. Bà mai nói: “Có liên quan gì tới tôi, muốn trách thì trách Tiết Thắng Lợi. Cậu ta khó khăn lắm mới cưới vợ được, hỏi cho cậu ta một mối, còn không trân quý, khiến danh tiếng của tôi cũng liên lụy theo.”

Bà mai không sợ chuyện, còn nói: “Còn ém hộ khẩu người ta, nghĩ kiểu gì vậy? Các người tự chuốc lấy như vậy, cũng không thể trách không ai kết thân với các người!”

Nói xong quay người muốn đi.

Trước mắt trưởng thôn tối sầm lại, ông ta đã trở thành tội nhân thiên cổ của Tiết Gia Thôn rồi.

Trưởng thôn bị các thôn dân bao vây lại.

Miệng trưởng thôn đắng chát, ngay lúc này, ủy ban thôn bảo ông ta đi nghe điện thoại.

Là lãnh đạo cấp cao trong huyện gọi tới, vừa nghe điện thoại, lãnh đạo chửi ông ta như tát nước vào mặt, bảo ông ta mau chóng chuyển hộ khẩu của Trần Bình đi, bây giờ huyện thành đã nhận được thư của quần chúng rồi.

Quần chúng đồng loạt kích động, đều muốn bãi bỏ trưởng thôn như ông ta.

Phía trên cũng cử tổ điều tra, chuyện này ảnh hưởng cực kỳ xấu, trưởng thôn Tiết bị dạy dỗ giống như cháu.

Ngoài ra, phía trên còn tước đi ba danh ngạch vào thành phố trong năm nay của thôn họ: “Mấy người cũng không đi nghe ngóng thử, Lục Hương là cá nhân tiên tiến được tuyên dương năm nay.”

“Phía trên có bao nhiêu lãnh đạo đều theo dõi chuyện này, hạn ông trong vòng một ngày, giải quyết hộ khẩu của Lục Bình.”

Lãnh đạo vô cùng tức giận: “Viết kiểm tra, ngày mai lập tức tới huyện thành làm kiểm điểm. Thứ gì không học, còn học kết bè kết bọn, đáng ghét cực kỳ.”

Trưởng thôn Tiết bây giờ vô cùng hối hận, nếu thời gian có thể quay ngược, hận không thể cho mình hai cái bạt tai.

Sao lại nghĩ ra chủ ý này, bây giờ cổ của Lục Bình cũng không kẹp được, ngược lại là trói mình.

Bây giờ thôn dân đều oán trách ông ta, cấp trên chất vấn ông ta, đều sắp bị người người quát đánh rồi.

Ông ta cúp điện thoại của lãnh đạo, vội vàng làm xong thủ tục chuyển hộ khẩu của Lục Bình và đứa nhỏ, đích thân đánh xe bò tới thôn Đại Vũ đưa.

Vừa niềm nở đến đó, còn muốn nói vài lời tốt đẹp với người nhà họ Lục, ai biết đều không gặp được người, là trưởng thôn Vương tiếp đãi ông ta. Cầm hồ sơ chuyển hộ khẩu, muốn đi tìm người nhà họ Lục đền tội.

Vừa đi ra đã bị một đứa nhỏ dùng trứng gà thối chọi trúng đầu ông ta, vừa đau vừa thối, mấy đứa nhỏ khác thấy vậy cười ha ha.

Thôn Đại Vũ đều nghe nói nhà họ Tiết ức h**p người!

Trẻ con đều tràn ngập cảm giác chính nghĩa, lè lưỡi với ông ta: “Lêu lêu lêu.”

“Người xấu tới rồi.”

“Người xấu vào thôn rồi.”

“Đánh.” Có một đứa trẻ choai choai hạ lệnh xuống, mấy đứa nhỏ hơn lần lượt cầm đá ném lên người ông ta.

Trưởng thôn Tiết bị đánh tới hoảng loạn bỏ chạy…

Vừa về tới thôn, mọi người nhìn thấy dáng vẻ chất vật lại thối rình này của ông ta, liền biết hôm nay tới thôn Đại Vũ đã bị xử một trận.

Trước đây người trong thôn cùng chung mối thù, chắc chắn sẽ bất binh thay trưởng thôn, nhưng bởi vì Tiết Thắng Lợi mà gây ra liên hoàn chuyện, khiến họ cũng có tức giận với trưởng thôn.

Nhìn thấy cũng chỉ vờ như không nhìn thấy.

Trưởng thôn âm thầm kêu khổ, phía trên điểm danh bảo ông ta đi làm kiểm điểm, sợ là chức vị trưởng thôn này không làm lâu dài được, lại đắc tội với thôn dân, sau khi mất chức, chắc chắn cuộc sống sẽ không dễ dàng.

Ông ta oán giận cha ruột, đều tại cha cứ đòi ra mặt cho Tiết Thắng Lợi.

Giở đủ trò cũng không cứu Tiết Thắng Lợi ra được, ngược lại ông ta lún sâu vào đầm lầy.

Lại bắt đầu oán giận Tiết Thắng Lợi, sống không biết điều.

Ngay lúc này, đột nhiên xuất hiện một bóng người, trưởng thôn oán trời oán đất, căn bản không chú ý còn có người, suýt chút đụng phải, hồn của trưởng thôn đều bị dọa cho mất một nửa.

Người tới là Lưu Đại Ca, mẹ anh ta cũng bị bắt, sau khi đại náo đồn công an cũng bị bắt, chuyện của bà ta có thể điều tiết, đền tiền nhận sai là được. Nhưng anh ta mượn khắp tất cả thân thích cũng không mượn được một nghìn năm trăm tệ.

Tính hết từng xu trong nhà, chỉ có hơn hai trăm, ngay cả số lẻ cũng không đủ. Anh ta nói: “Trưởng thôn có thể nghĩ cách cho mẹ tôi không.” Anh ta thật sự hiếu thuận!

Nhưng mẹ anh ta hành chết anh ta, hở tí là dày vò một trận.

Bà Lưu đến đồn công an còn dám gây sự, trưởng thôn Tiết trải qua chuyện của Tiết Thắng Lợi, nói: “Với cái nết này của bà ta, cho dù thả ra cũng sẽ gây họa, cứ để bà ta chịu chút giáo huấn đi.”

“Đó dù sao cũng là mẹ ruột tôi mà?” Lưu Đại Ca nói: “Có phải bởi vì nhà họ Lục ghi hận không?”

Trưởng thôn Tiết bây giờ rất mẫn cảm với nhà họ Lục, nghe xong vội vàng nói: “Không liên quan gì tới nhà họ Lục, là mẹ cậu đại náo đồn công an, vừa hành hung người vừa đập đồ.” Chịu thiệt nhiều như vậy, cuối cùng ông ta cũng biết, ngoan ngoãn nhận sai ăn đòn còn có thể có đường sống, nếu cố chấp tới cùng, ắt sẽ vỡ đầu chảy máu!

Nhà họ Lục không dễ chọc.

Trên mặt Lưu Đại Ca lộ ra vẻ thống khổ: “Không còn cách khác sao, dù sao cũng là mẹ ruột của tôi?”

Trưởng thôn Tiết nói: “Cũng không phải trong nhà có tiền không đi cứu, bây giờ là không có tiền, cậu có thể có cách gì, mẹ cậu cũng thật tình, coi đồn công an là nhà mình à.”

Nói tới chuyện này, trưởng thôn Tiết lại nhớ tới Tiết Thắng Lợi xúc phạm pháp quan trên tòa, quả nhiên không nên quản loại người không biết điều này.

Nếu ông ta mặc kệ Tiết Thắng Lợi, bây giờ còn nhàn nhã làm trưởng thôn, bây giờ hay rồi, các thôn dân oán ông ta, phía trên cũng trách ông ta.

Đều không còn là chuyện mà một chữ hối hận có thể biểu đạt được.

Mỗi một hơi thở đều hối hận tới mức căng phế quản.

Lưu Đại Ca khóc, biết ông ta thật sự không cứu được mẹ, nhưng lại không biết mẹ sẽ bị phán như thế nào, trong lòng băn khoăn rất lâu, xin nghỉ tới đồn công an thăm mẹ.

Bà Lưu nghe thấy trong nhà không gom đủ tiền, bà ta không ra được lập tức bãi công tại chỗ. Dùng lời ác độc nhất chửi mắng con trai điên cuồng.

Nguyền rủa nói: “Ngay cả mẹ ruột cũng mặc kệ, mày không được chết yên thân.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 53: Chương 53



Cảnh sát xung quanh biết bà ta ngang, không ngờ lại ngang tới mức này. Biết con trai bà ta chính là một đứa con hiếu thuận, đây không phải là ép chết người hiền lành sao.

Hơn nữa vốn dĩ là chuyện do bà ta gây ra, nếu mới đầu bà ta quản tốt cái miệng của mình, sẽ không có chuyện này.

Mặc kệ trong lòng bà ta phản kháng giãy giụa thế nào, bà ta phá hoại vật công cộng thêm hành hung cảnh sát, bị phán hai năm lao động cải tạo.

Tới trại cải tạo, ai còn dính cái chiêu một khóc hai nháo này của bà ta.

Lúc bà Lưu bị dẫn đi, biết sợ rồi. Vừa đòi đền tội xin lỗi, vừa muốn quỳ xuống dập đầu nhưng đã muộn.

Trực tiếp bị xe chở đi cải tạo.

Chị cả Lục xuất viện ở nhà họ Lục, con cũng đổi sang họ mẹ, không mang cái tên sỉ nhục đó nữa. Trong nhà đặt cho cái tên Lục Bảo, tuy nói tên đơn giản, nhưng cũng gửi gắm hi vọng của các trưởng bối.

Hi vọng cô bé có thể khỏe mạnh lớn lên, không phải thứ đê hèn, mà là bảo bối trời ban.

Cha mẹ nhà họ Lục tổng cộng có ba đứa con gái, ngay cả đứa con gái út nhất Lục Hương cũng đã kết hôn, trong nhà đìu hiu. Hai vợ chồng họ còn có hơi cô đơn. Bây giờ tốt rồi, con gái lớn dẫn theo cháu gái về.

Căn nhà nhỏ bé lại ngập tràn ấm áp.

Trước đây nhà họ Lục không có cảm giác tồn tại gì trong thôn, nhưng mọi người nhìn thấy hai vợ chồng nhà họ Lục có thể đứng ra bảo vệ đứa con gái đã xuất giá, cũng đều khen họ.

Biết Lục Bình ở bên ngoài chịu khổ, lần này quay về không ít thím trong thôn đều tới thăm, có người cho tiền, có người cho chút đồ, ít nhiều cũng là một mảnh tâm ý.

Người ngoài đều tới, mọi người phát hiện không có ai trong nhà tổ nhà họ Lục xuất hiện.

Thân thích ngược lại không bằng hàng xóm.

Vốn dĩ cha mẹ của Lục Chiêu Đệ ở trong thôn cũng là gia đình danh giá, từ sau khi xảy ra chuyện tráo dâu, nhà họ liên tục xuất hiện một số hành vi vớ vẩn bừa bãi, phá hỏng hết mối quan hệ khó khăn lắm họ mới tích lũy được.

Cuộc sống của Lục Hương với Phó Cầm Huy ngày càng tốt lên, bây giờ ngay cả người giới thiệu đối tượng cho Lục Chiêu Đệ cũng không có. Trong thôn càng thêm thích lấy hai chị em ra so sánh.

Vốn dĩ cảm thấy Lục Hương trèo cao Phó Cầm Huy, trải qua nhiều chuyện như vậy, họ không còn nghĩ như vậy nữa, mấy năm trước Lục Hương chỉ là không biểu lộ ra.

Nếu không với tài ăn nói này của cô, đâu thể giữ tới hôm nay, đã sớm được người ta cưới mất rồi.

Lúc này Lục Hương đang ở nhà họ Phó chủ trì một chuyện lớn, cổ vịt đã bán mười ngày, suy cho cùng cung tiêu xã có lưu lượng khách lớn, bán còn nhanh hơn Lục Hương bán ở khu chợ nhỏ!

Tiền thanh toán mười ngày, cô phải chia hoa hồng cho các chị dâu và mẹ chồng.

Tuy thời gian Lục Hương gả vào nhà họ Phó không dài, nhưng không ai coi thường cô.

Hôm nay người nhà họ Phó tập trung lại, đợi chia tiền.

Mỗi người họ đều đầu tư ba mươi tệ dùng làm tiền vốn, mỗi mười ngày chia hoa hồng một lần. Nếu không muốn làm, có thể rút cổ phần.

Nhà họ Phó không ra riêng, tiền đều ở chỗ Tiêu Thái Liên, tiền trong tay anh chị dâu không nhiều. Ba mươi tệ cơ bản đã vơ sạch ví, như chị cả Phó còn mượn một ít từ nhà mẹ mới gom đủ.

Trước đây khi Lục Hương đi bán hàng, họ chỉ kiếm được số nhỏ, số lượng hàng lấy về nhiều hơn gấp hai lần trước đây, lại có con đường tiêu thụ là cung tiêu xã, đều đầu tư vào. Mỗi ngày làm xong việc ở công xã, lại bắt đầu rửa đồ,…

Tuy mệt nhưng không ai nói không làm.

Người nông thôn chính là kiểu muốn chịu mệt kiếm thêm chút tiền, nhưng đều không có cơ hội kìa.

Lục Hương làm một quyển sổ nhỏ đàng hoàng, mỗi ngày viết viết vẽ vẽ lên trên. Phó Cầm Huy chưa từng can dự vào, tất cả điều mục đều là Lục Hương tự làm. Hôm nay Lục Hương lấy sổ ra, mỗi ngày nhập bao nhiêu hàng, mua bao nhiêu gia vị, bên trên đều có số.

Trừ đi tiền vốn, còn lại mới là tiền của mọi người.

Lục Hương nói: “Mười ngày tổng cộng kiếm được hai trăm tám mươi lăm.” Lời vừa dứt, tất cả mọi người ở đây đều hít vào một ngụm khí lạnh, nhiều hơn họ tưởng tượng.

Họ đều làm việc tập thể, một năm chia được chút lương thực, thịt và dầu đậu nành, còn dư mỗi nhà mỗi hộ có thể chia được một hai trăm tệ đã không tồi!

Chia đều cho mỗi người liền ít đi, Tiêu Thái Liên cũng chỉ chia cho mỗi nhà mười lăm tệ, còn lại đều sung quỹ chung.

Vợ chồng các phòng, trong cuộc sống luôn không thể thoát khỏi nhân tình qua lại và nơi tiêu tiền.

Mười lăm tệ cũng giật gấu vá vai!

Bây giờ đầu tư hàng vịt, mỗi ngày có thể kiếm được nhiều như vậy? Hô hấp của các anh chị dâu ở đây đều nặng nề hơn.

Đặc biệt là anh cả, anh hai, anh ba, biết vợ mình làm đồ cũng không để tâm gì, chỉ là giúp bổ củi, gánh nước, làm một số công việc thể lực.

Họ cũng không quá coi trọng, nhưng hôm nay khi chia tiền mới biết, hóa ra trong nhà làm kinh doanh lớn như vậy.

Lục Hương nói với chị cả Phó: “Chị cả, đây là tiền một cổ phần, hai mươi tám tệ năm hào, chị đếm đi.”

Chị cả Phó nhìn thấy đại đoàn kết mười tệ liền vui sướng, không hổ là tiền kết toán từ cung tiêu xã về, mới toanh, nhìn thôi đã thấy thích, loại tiền lớn này họ đều không nỡ tiêu.

Chị cả Phó đếm hai lần, nói: “Đúng, đủ số.” Đủ trả tiền đã mượn lúc đầu.

Mắt chị hai Phó cũng sáng lấp lánh, chị ấy ngửi mùi tiền, rất thơm.

Lục Hương cũng đưa hai mươi tám tệ năm hào cho chị hai.

Chị hai cũng đếm mấy lần, anh hai Phó bên cạnh nhìn đến nóng mắt, nói: “Em cho anh cầm một lúc.” Anh ấy cũng muốn cảm nhận một chút.

Trong nhà họ Phó, phòng nào cũng lén lút để dành chút tiền, còn phải không cho ai biết, lần này ở ngay trước mặt Tiêu Thái Liên, đi con đường minh bạch. Bây giờ giá thịt heo mới một tệ hai, đủ mua bao nhiêu chứ.

Trên mặt anh hai Phó cũng tràn ngập vẻ kích động.

Lục Hương đưa tiền của chị ba Phó cho chị ta, chị ba Phó cũng vui.

Ba người họ mỗi người chiếm một phần, Tiêu Thái Liên một mình chiếm ba phần. Lục Hương chiếm bốn phần.

Chuyện này mọi người đều tán đồng, mẹ chồng Tiêu Thái Liên là người quản lý gia đình, trong tay bà có tiền, họ cũng sống tốt hơn. Còn Lục Hương, càng khỏi phải nói. Mối làm ăn này là cô làm, cô đầu tư kỹ thuật, lấy nhiều một chút cũng nên.

Tiêu Thái Liên được chia tám mươi lăm tệ năm hào, Lục Hương còn lại một trăm mười một tệ.

Tiêu Thái Liên thấy tiền về cũng vui, nhưng bà luôn là đại gia trưởng trong nhà, từng nhìn thấy tiền, nói: “Trước đây, em út các con mượn tiền mẹ mua xe ba bánh, đã tiêu bốn trăm rưỡi, mọi người đều biết nhỉ.”

Tất cả mọi người đều gật đầu.

Khi đó chị ba còn nói với anh ba Phó, không ngờ mẹ anh ấy có nhiều tiền như vậy.

Tiêu Thái Liên lấy năm trăm tệ cho Phó Cầm Huy, cuối cùng mua xe dùng hết bốn trăm năm mươi tệ, còn lại năm mươi, trả lại cho Tiêu Thái Liên.

Tiêu Thái Liên nói: “Tiểu Huy với Lục Hương nhỏ nhất. Hai đứa này không có lòng ngoài, lấy ra cả mối làm ăn kiếm được tiền như vậy. Xe ba bánh này cũng là dùng chung trong nhà. Mẹ nghĩ xe này sung công, tiền mọi người cùng bỏ ra. Bốn anh em các con cộng thêm mẹ, mỗi người chín mươi, các con thấy được không?”

Tiêu Thái Liên một mình nuôi lớn bốn đứa con, còn đều cưới vợ rồi. Cái bà ấy dựa vào là công bằng, thằng tư mua xe ba bánh là vì gia đình, Lục Hương dẫn dắt mọi người kiếm tiền, không thể để người nhà chiếm hết tiện nghi, để hai người họ chịu thiệt.

Lần này Tiêu Thái Liên chủ động nói, trước đây mọi người không có tiền, bây giờ mười ngày đã có thể được chia hơn hai mươi, chưa tới một tháng đã có thể thu lại chín mươi tệ.

Anh cả Phó nói: “Mẹ nói đúng, tiền này vốn dĩ là mọi người cùng bỏ ra!”

Chị cả nói: “Con cũng có ý này.”

Anh hai Phó nói: “Con không có ý kiến.”

Chị hai Phó thì trực tiếp lấy ra hai tờ đại đoàn kết từ trong xấp tiền: “Mẹ, hai mươi tệ này mẹ cầm trước, chúng con còn nợ bảy mươi.”

Chị ba Phó vừa thấy chị hai giành đưa trước, cũng nói: “Chúng con cũng đồng ý.”

Ba anh trai của Phó Cầm Huy đều lấy hai mươi tệ đưa cho Tiêu Thái Liên.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 54: Chương 54



Anh ba Phó cười nói: “Để lại chút tiền lẻ, dù sao trong tay chúng ta cũng phải có tiền.”

Thứ đồ đầu thừa đuôi thẹo mà họ coi thường, bây giờ cả thôn đều biết nhà họ làm hàng vịt. Tiêu Thái Liên ra lệnh, không được nói cho người khác biết mình kiếm được tiền, phải giấu.

Người trong thôn căn bản không ngờ được, thứ tầm thường như vậy qua tay của Lục Hương lại thành bảo bối.

Lục Hương không ngờ còn có chuyện tốt này, món nợ bốn trăm năm mươi tệ vốn đè lên người cô được chia đi, cô lập tức lấy chín mươi tệ đưa cho Tiêu Thái Liên!

Tiêu Thái Liên thoắt cái lại thu hồi về một trăm rưỡi, cộng thêm tám mươi tệ năm hào vừa nãy, đủ có hơn hai trăm.

Tuy nói mấy chị dâu khác bị rút đi số chẵn, nhưng trong lòng cũng vui, cùng lắm thêm một tháng nữa trả xong, còn lại đều là của mình, tới chừng đó sẽ thoải mái.

Chị ba Phó nói với Phó Cầm Huy: “Chúng ta làm cổ vịt đó, trong cung tiêu xã bán như thế nào?”

Phó Cầm Huy nói: “Mỗi buổi sáng bày ra, hơn một giờ chiều đã hết rồi.” Người tới muộn căn bản không mua được, giá giống như Lục Hương đặt. Chỉ là không có hoạt động mua năm tặng một, hương vị của cổ vịt ngon, cực kỳ thích hợp nhắm rượu và ăn vặt.

Nhân viên bán hàng ở cung tiêu xã cách dăm ba hôm sẽ để lại mấy cái cổ vịt mang về ăn. Thứ này cay cay rất ngon, ăn vào là nghiện.

“Vậy chúng ta làm nhiều thêm chút đi.” Bây giờ anh ba Phó nhìn cổ vịt đều giống như nhìn thấy vàng, tính tích cực làm việc cũng trổi dậy.

Lục Hương nói: “Về cơ bản đã bao trọn đồ trong trại vịt rồi.” Hàng vịt tươi do trại vịt bọn họ đưa ra cũng kiếm không ít tiền cho trại, coi như là hai bên cùng có lợi.

Tiêu Thái Liên nói: “Không ai được nói, đặc biệt là thằng ba, miệng con nhanh nhất, nếu nói ra, hai vợ chồng con rút cổ phần đi.”

Một câu nói có thể coi là nắm giữ mệnh mạch của hai người họ, thấy làm ăn kiếm được tiền, đâu thể chắp tay nhường người khác.

Chị ba Phó nói: “Không thể, mẹ, nếu anh ấy nói lung tung, con xử anh ấy.”

Anh ba Phó cũng nhiều lần bày tỏ mình đáng tin, như vậy Tiêu Thái Liên mới thôi, bảo mọi người về phòng.

Bây giờ Lục Hương đã hết nợ, tính lại tiền trong túi mình, trừ đi chi tiêu trong khoảng thời gian này, đủ có một trăm ba, có thể gọi là tiểu phú bà trong nhà.

Chị ba Phó về phòng, tuy nói tiền chia hoa hồng bị mẹ chồng rút đi số chẵn, nhưng trong lòng vẫn rất vui, mười ngày đã có thể kiếm được nhiều như vậy. Cuộc sống có hi vọng rồi.

Chị ba nói với chồng: “Vốn dĩ còn muốn mua chút rượu cho anh, nhưng bây giờ còn đang nợ mẹ bảy mươi, không mua nổi.”

Anh ba Phó biết lời này là từ thoái thác của vợ mình, chị ta ghét uống rượu nhất. Chẳng qua lấy lời này ra gạt anh ấy mà thôi: “Vậy mua chút thịt đi!” Phát tài rồi nên rất thèm thịt.

Chị ba Phó nói: “Ngày mai nói với mẹ. Chuyện ăn thịt này không thể chúng ta tự móc tiền túi được!”

Nhà nào cũng được chia tiền, cũng không chỉ có chịt a có. Bây giờ người có tiền nhất là Tiêu Thái Liên. Lần này đã kiếm hơn hai trăm tám mươi, hơn hai trăm đều vào tay Tiêu Thái Liên.

Anh ba Phó nói: “Vậy em đừng nghĩ nữa, không phải em không biết mẹ chúng ta tích tiền như thế nào. Bây giờ nói cho em biết, đều là tiết kiệm từ trong cái ăn mà ra.” Tiền vào trong tay bà ấy, trừ phi là chuyện lớn, nếu không sẽ không lấy ra.

Chị ba Phó nói: “Sắp tới vụ thu chia lương thực rồi, mỗi năm trong thôn đều mua thịt heo. Tới lúc đó rồi ăn.” Chị ta có một chuyện rất tò mò, nói: “Tuy chị cả và chị hai tốt, nhưng cũng không phải người hào phóng, lần này lấy tiền ra sao lại sảng khoái như thế chứ?”

Hai vợ chồng ở trong phòng mình âm thầm nói chuyện đêm khuya.

Đặc biệt là chị hai Phó, chủ động móc ra hai mươi, có chị ấy dẫn đầu, sau đó cũng thuận tự nhiên.

Anh ba Phó nói: “Lần này đều là nhắm tới Lục Hương.”

Chị ba Phó nhất thời không hiểu, hỏi: “Hả?”

“Lần này chị cả em ấy xảy ra chuyện, trưởng thôn của chúng ta đều góp sức.” Trưởng thôn một lòng làm ruộng, không thích quản chuyện tạp nham trong nhà người khác, càng huống hồ là ra mặt giao thiệp giữa hai thôn.

Cha mẹ Lục Hương có tính cách gì, trong lòng mọi người đều rõ, tuyệt đối không thể nào là nể mặt họ.

Lục Bình xảy ra chuyện, đều là Lục Hương bận trước bận sau. Cô ngay cả trưởng thôn cũng có thể thuyết phục.

Anh ba nói: “Bình thường thấy em oang oang, còn không biết tính toán bằng chị hai.”

Ngay cả trưởng thôn mà cũng nhìn Lục Hương bằng con mắt khác, họ ở chung dưới một mái nhà, càng phải đối tốt với cô mới phải.

Chị ba Phó nghe xong phân tích của chồng mình, cũng gật đầu lia lịa: “Lục Hương hợp tánh với em, mấy chị em dâu chúng em không có gì để nói.”

Anh ba Phó nói: “Thế này là đúng rồi.” Lục Hương mới tới bao lâu, xe ba bánh trong nhà cũng mua rồi. Kinh doanh cũng vững lên, cuộc sống ngày càng khá.

Màn đối thoại như vậy đã xuất hiện mấy lần ở khắp nơi trong nhà họ Phó, ngày hôm sau, khi Lục Hương chất đồ kho lên xe, ba chị dâu giành làm.

“Hương Hương, em nghỉ một lát, chị mạnh hơn.” Chị ba Phó nói.

“Không cần, em tự làm được.”

Chị ba Phó nói: “Con nhỏ này khách sáo với chị cái gì.” Nói xong, chị ta giúp Lục Hương làm.

Chị cả và chị hai bên cạnh không giành lại chị ta!

Chị ba Phó làm việc còn rất vui, trên mặt treo nụ cười rạng rỡ.

Lục Hương thấy họ đều chất đồ lên xe rồi. Cô muốn lấy chổi quét dọn sân một chút, rất nhanh chổi trong tay bị chị cả Phó giành đi: “Để chị, chị biết quét nhà nhất!”

Chị hai hai lần không giành lại người khác, cũng âm thầm thử vận may: “Hương Hương à, nhà mẹ chị lấy cho chị nửa bát mật ong, chị không nỡ đụng tới, sau này em lấy cho chị cả em bồi bổ cơ thể.”

Lục Hương biết thời này đồ ngọt rất khan hiếm, mật ong đều là mật rừng. Muốn kiếm chút mật ong cũng phải bị chích mấy cục, nói: “Không cần.”

Chị hai giả vờ tức giận nói: “Khách sáo với chị cái gì, đợi chị đi lấy cho em.”

Tiêu Thái Liên thấy dáng vẻ trục lợi này của ba cô con dâu, tức giận nói: “Vợ thằng cả, thằng hai, thằng ba, còn chưa đi làm mà đợi ở đây làm gì?”

Ba người họ nhìn thấy mẹ chồng, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.

Lục Hương kéo chị hai Phó nói: “Các chị mau đi làm đi, mật ong rừng chị tự dùng, thật sự không cần.”

Lựa lời mới khuyên được ba người đi!

Tiêu Thái Liên nhìn dáng vẻ cần mẫn của họ, phì cười: “Nước tới chân mới nhảy.”

Họ vừa đi, trong sân lập tức thanh tĩnh. Lục Hương nói với Tiêu Thái Liên: “Mẹ, con đến chỗ trưởng thôn một chuyến.”

Tiêu Thái Liên nói: “Đi đi.” Ánh mắt hiền hòa khiến Lục Hương cũng có chút nổi da gà.

Sau khi cô đi, Tiêu Thái Liên cũng ra bờ sông tán gẫu với mấy thím.

Trước đây bởi vì chuyện Lục Hương thế gả, mọi người còn có chút chê cười nhà họ Phó. Lúc này thấy Lục Hương nói chuyện làm việc gì cũng xuất chúng, ngược lại cảm thấy Phó Cầm Huy mệnh tốt.

“Vừa nãy tôi còn thấy Lục Chiêu Đệ chặn xe đạp của một người đàn ông thành phố đấy, may mà chị không rước phải cô con dâu như vậy.” Thím nói chuyện thích buôn dưa nhất.

Bà ta nhìn thấy chuyện của Lục Chiêu Đệ, chẳng mấy chốc cả thôn đều biết được.

Tiêu Thái Liên nói: “Chứ gì nữa, thằng tư nhà tôi tốt số, đi học ngay lúc khôi phục thi đại học, tìm vợ, ông trời có thể đổi cho một mối tốt.”

Xảy ra chuyện, người mất mặt là nhà họ Lục, cũng không biết mẹ cô ta dạy cô ta như thế nào.



Lục này người Lục Chiêu Đệ chặn không phải ai khác mà là Lý Dục Tài!

Lần này Lý Dục Tài góp sức không nhỏ, vừa mời luật sư cho Lục Hương, vừa viết bài tiết lộ chuyện thôn bá của Tiết Gia Thôn, giúp Lục Hương rất nhiều, lần trước cô đưa cho anh ta hai mươi tệ, tiền mời luật sư. Anh ta không lấy, nhưng tiền này bị Lục Hương lén lút giấu trong sổ ghi chép của anh ta.

Lần này Lý Dục Tài đích thân đưa tiền lại cho cô.

Ai ngờ giữa đường thế mà lại gặp phải Lục Chiêu Đệ, Lý Dục Tài tuấn tú, gia thế tốt, cũng có cô gái lấy lòng anh ta. Nhưng người thời này đều rất e thẹn, lúc thấy người đều không dám nhìn thẳng, không gây ra phiền phức gì cho anh ta.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 55: Chương 55



Đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải người phụ nữ như Lục Chiêu Đệ, nhìn người ta chằm chằm, Lý Dục Tài lại nghĩ tới chuyện cô ta nửa đêm tìm tới nhà anh ta làm bánh bao, bây giờ nhìn thấy cô ta đều nổi da gà.

Lục Chiêu Đệ nói: “Anh lại giúp Lục Hương! Dù anh có giúp cô ta thế nào, cô ta cũng kết hôn rồi.” Cô ta tức điên, vì sao người chồng kiếp trước lại làm lơ cô ta chứ.

Lý Dục Tài nghe vậy, nói: “Đồng chí Lục Hương phẩm hạnh cao quý trong sạch, cứu mạng của ông nội tôi, tôi chẳng qua là báo ơn. Không có tư tình gì với cô ấy, mong cô nói chuyện chú ý một chút!”

Lục Chiêu Đệ vừa nghe anh ta biện giải, mềm lòng, trực tiếp tiến lên một bước muốn nhào vào lòng anh ta, Lý Dục Tài lại lùi về sau một bước.

Khiến Lục Chiêu Đệ suýt chút trật eo.

Lục Chiêu Đệ thầm oán anh ta không hiểu phong tình, cho dù kiếp này xảy ra chút sai sót, ơn cứu mạng không thuộc về cô ta, nhưng ân ái kiếp trước không phải giả, sao bây giờ lại giống như người xa lạ với cô ta chứ?

Lục Chiêu Đệ hờn dỗi nói: “Nếu anh vô tình, em cũng không đợi anh nữa, sau này gả cho người đàn ông khác!” Để anh ta hối hận cả đời.

Lý Dục Tài nghe cô ta nói vậy lại rạng rỡ: “Thật sao, nói lời giữ lời?”

Đột nhiên truyền tới một tiếng cười phụt, Lục Chiêu Đệ với Lý Dục Tài nhìn thấy người tới, chính là Lục Hương.

Lý Dục Tài ngượng ngùng, Lục Chiêu Đệ tức giận.

Lục Hương muốn tới chỗ trưởng thôn, trưởng thôn đã giúp chị cô, cô dựa theo ước định đi giúp thôn làng giải quyết vấn đề phân bón.

Trong thôn chỉ có một con đường, bị hai người họ chặn kín, Lục Hương không phải cố ý nghe, nhưng hai người họ không lén lút, nói chuyện ầm ĩ bị Lục Hương nghe hết.

Lời uy h**p của Lục Chiêu Đệ quá buồn cười, cô không nhịn được, cười ra tiếng.

Lục Hương vừa hay bắt gặp cảnh tượng Lục Chiêu Đệ làm nũng, cười tại chỗ.

Lục Chiêu Đệ này một lòng muốn gả cho Lý Dục Tài, từng sống một kiếp vinh hoa phú quý, lại không ngờ từ sau khi Lý Dục Tài phát hiện cô ta là mạo nhận ơn cứu mạng của người khác, nảy sinh nghi ngờ về nhân phẩm của cô ta.

Cộng thêm Lục Chiêu Đệ luôn mang ánh mắt nhìn tình lang nhìn anh ta.

Khiến Lý Dục Tài sởn gai óc.

Càng thêm cách xa cô ta.

Lục Chiêu Đệ nhìn thấy Lục Hương, giống như nhím hộ thể, cảnh giác nhìn cô nói: “Cô tới đây làm gì?” Mang theo địch ý ngập tràn.

Lục Hương nói: “Tôi tới tìm trưởng thôn có chút việc, các người đang chặn đường rồi.”

Lục Chiêu Đệ hồ nghi nhìn Lục Hương, tránh đường ra, nói: “Mời.”

Cô ta dùng cơ thể trực tiếp ngăn cách Lục Hương với Lý Dục Tài, nghiêm phòng tử thủ, sợ hai người nói chuyện với nhau.

Lý Dục Tài lại có hơi không chịu nổi, anh ta lại không cưới Lục Chiêu Đệ, sao phải bị Lục Chiêu Đệ chi phối?

Lục Hương có ơn cứu mạng với ông nội anh ta.

Trước đây đại khái Lục Hương cảm thấy anh ta có quan hệ với Lục Chiêu Đệ, không tiếp xúc với anh ta, cũng không tiếp nhận hồi báo của nhà họ Lý.

Khó khăn lắm anh ta mới góp sức được trong chuyện của chị cả Lục Hương, hơi hòa hoãn mối quan hệ với cô. Lục Chiêu Đệ còn đứng ra chắn lối!

Nhìn thấy Lục Hương mặt không đổi sắc đi qua khỏi Lục Chiêu Đệ, đi về phía ủy ban thôn.

Lý Dục Tài cũng không nhịn được nữa: “Đồng chí Lục Chiêu Đệ, vốn dĩ một người đàn ông như tôi không nên nói những lời này, nhưng nữ đồng chí như cô cũng quá…không biết tránh hiềm nghi rồi! Tôi không có bất cứ suy nghĩ nào khác với cô, lời này vẫn nên nói rõ thì tốt hơn.”

Anh ta nói rất to, Lục Hương cũng có thể nghe thấy.

Lục Chiêu Đệ với Lục Hương là thân thích, hai người lại xấp xỉ tuổi nhau, từ sau khi xảy ra chuyện thế gả, trong thôn không ít người mang hai người họ ra so sánh.

Nhiều lần như vậy, Lục Chiêu Đệ cũng coi Lục Hương thành thù. Bây giờ Lục Hương còn ở gần đây, Lý Dục Tài nói to hai người họ không có quan hệ gì, trên mặt Lục Chiêu Đệ giống như bị người ta tát một cái, chẳng mấy chốc đã đỏ bừng.

Từ khi Lục Chiêu Đệ từ bỏ Phó Cầm Huy, một lòng một dạ muốn trèo lên nhánh cây cao Lý Dục Tài này, nhưng lại bị anh ta đích thân cự tuyệt.

Cơ thể Lục Chiêu Đệ có hơi mất khống chế, nhìn lý Dục Tài, ch.ảy nước mắt ào ào.

Khiến Lý Dục Tài vô cùng thiếu tự nhiên, người không biết còn tưởng anh ta phụ tình. Trong lòng có chút oán giận, trước đây anh ta cũng không biết cô gái nông thôn Lục Chiêu Đệ này lại lắm trò như vậy.

Anh ta không cảm thấy mình sai, rất thẳng người.

Lục Chiêu Đệ nói: “Anh đừng hối hận.” Từ tận đáy lòng, cô ta cảm thấy mình sai, vì một tên tra nam, canh cánh trong lòng, tới cuối cùng tra nam quay người rời đi, cô ta không có chút lợi ích nào.

Lục Chiêu Đệ nói lời này là có tự tin. Cô ta là người trọng sinh, đã trải qua thập niên 90 phát triển thần tốc ở thế kỷ trước. Biết sự phát triển của mười năm sau, cho dù không có Lý Dục Tài cũng có thể sống tốt.

Sở dĩ cố chấp anh ta như vậy vẫn là vì kiếp trước hai người là vợ chồng ân ái, mới muốn phò anh ta trở thành người trên người. Nếu anh ta đã không cần cơ duyên to lớn này thì thôi.

Nghĩ vậy, lòng Lục Chiêu Đệ như bị dao cắt.

Trong mắt ngấn lệ, hung hăng nhìn Lý Dục Tài, tưởng tượng mình thành nữ chính trong phim ngược. Thậm chí ngay cả khung cảnh Lý Dục Tài vô cùng hối hận sau này cũng tưởng tượng xong rồi.

Cô ta nói xong câu này, xoay người rời đi.

Lý Dục Tài đâu biết Lục Chiêu Đệ có trí tưởng tượng phong phú như vậy, cũng không quá để tâm, anh ta cũng đi về hướng ủy ban thôn, trả hai mươi tệ của Lục Hương lại cho cô, còn có chuyện viết Tiết Gia Thôn làm điều ác lần trước, nhận được đánh giá tốt.

Bây giờ tòa soạn bảo anh ta tiếp tục theo sát việc này, làm một bài báo tiếp theo.

Mọi người đều rất quan tâm cuộc sống hiện tại của hai mẹ con Lục Bình, anh ta cùng trưởng thôn làm thêm một bài báo.

Khi Lý Dục Tài đuổi tới văn phòng trưởng thôn, một cán bộ thôn đang hút thuốc ở bên ngoài nói: “Đồng chí phóng viên, cậu đợi chút đã, trưởng thôn đang nói chuyện ở bên trong.”

Lý Dục Tài ngẩn ra, không biết Lục Hương nói gì với trưởng thôn, cũng tìm một chỗ râm mát ngồi.

Trong phòng, Lục Hương nói với trưởng thôn Vương: “Danh sách ủ phân cháu đã viết xong rồi.” Ủ phân có bí phương, có câu muốn hoa màu phát triển tốt thì phải dựa vào bón phân.

Độ phì trong ruộng không theo kịp, lương thực phía trên cũng không phát triển tốt. Thôn của họ có ruộng tốt và ruộng không tốt. Diện tích trồng lương thực lớn, nhưng sản lượng luôn không cao.

Lúc đầu là Lục Hương dùng chuyện phân bón đả động trưởng thôn, nhờ trưởng thôn chống lưng, giúp Lục Bình.

Chuyện Lục Bình ly hôn ầm ĩ lên, là tiền lệ đầu tiên trong thôn, một số người già cổ hủ trong thôn có hơi khó chịu, nói con gái xuất giá như nước đã hất đi, trưởng thôn tiếp nhận hộ tịch của Lục Bình cũng chịu không ít áp lực.

Trưởng thôn Vương mở ra xem, mọi thứ ông ta làm đều xứng đáng.

Bên trên viết phương thức ủ phân.

Người làm ruộng đều có bí phương riêng. Có người chất phân, có người chôn xương trong đất. Trước đây trưởng thôn Vương từng nghe nói chuyện ủ phân, nhưng lưu trình cụ thể là gì, ông ta không biết. Thời này kỹ thuật bảo mật, hỏi người khác, người khác cũng không nói.

Nhưng nhìn thấy tờ giấy này mới biết có nhiều bước như vậy. May mà có phương pháp này, nếu không chỉ dựa vào việc tự giác ngộ, khả năng cao là không có hi vọng.

Trưởng thôn Vương nói: “Tôi sẽ gọi người chất phân ngay.” Ông ta đã không đợi được nữa, còn chưa tới vụ thu, bón phân để lương thực trong đất phát triển thêm nữa.

Lại nói: “Chắc chắn Bạch Gia Thôn đã sớm nắm vững rồi, thôn họ đã bắt đầu nhặt phân bò phân ngựa từ mấy năm trước, khi đó chúng ta còn chưa biết dùng làm gì.”

Trưởng thôn Vương nhìn thấy danh sách này, nói: “Hóa ra họ biết cũng không nói với chúng ta.” Sau đó nói với Lục Hương: “Cũng nhờ có cô.”

Trưởng thôn Vương vô cùng hăng hái, Bạch Gia Thôn là thôn giàu có nhất, cũng làm ruộng như nhau, thôn người ta đã mua xe máy kéo rồi. Nếu họ làm đàng hoàng, mấy năm nữa cũng có thể mua máy kéo.

Lục Hương nói: “Vậy cháu về trước đây.”

“Được. Có việc gì lại tới tìm tôi.” Trưởng thôn Vương vô cùng nhiệt tình.

Lục Hương gật đầu, hai người đi ra liền nhìn thấy Lý Dục Tài, Lý Dục Tài mới nói muốn làm một hệ liệt báo, nhắm tới chuyện của Lục Bình.

Đây là cơ hội tốt tuyên truyền cho thôn, trưởng thôn Vương nói: “Lúc nào phỏng vấn, bây giờ tôi rảnh.”

Lý Dục Tài nói: “Phỏng vấn ngay đây, nhưng phải hỏi tình huống của Lục Bình trước.” Ý là phải nói vài câu với Lục Hương.

Bây giờ Lục Bình đã về thôn, còn đang nghỉ dưỡng, một mực không gặp người ngoài. Sợ k*ch th*ch chị ấy nhớ lại chuyện trước đây.

Một số chuyện nhỏ nhặt chỉ có thể nói ở chỗ Lục Hương.

Lục Hương với Lý Dục Tài nói chuyện trong sân, bên ngoài còn có trưởng thôn và cán bộ thôn, không thể tán gẫu gì.

Lý Dục Tài muốn trả hai mươi tệ cho Lục Hương, cô nói: “Mời luật sư cũng phải bỏ tiền, cũng nhờ có anh, có thể tìm cho tôi một luật sư giỏi như vậy, không thể để anh liên lụy được!”

Lý Dục Tài còn muốn nói tiếp, nhưng lúc này bác gái Lục kéo Lục Chiêu Đệ hùng hổ khí thế tới.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 56: Chương 56



Vừa nãy Lục Chiêu Đệ khóc lóc chạy về.

Chuyện cô ta lôi lôi kéo kéo với đàn ông bị các bà cô trong thôn nhìn thấy, rất nhiều người đều xem trò cười, có hàng xóm thân với bác gái Lục vội vàng nói tin tức này cho bà ta biết.

Bác gái Lục sắp tức chết, bởi vì hành động vượt ngoài quy cách của Lục Chiêu Đệ, bà ta với cha cô ta không ngẩng nổi đầu. Lúc quay về tìm Lục Chiêu Đệ, nhìn thấy cô ta khóc sướt mướt.

Đợi nghe Lục Chiêu Đệ nói xong, sắc mặt bác gái Lục trở nên rất khó coi.

Bà ta biết Lục Chiêu Đệ nhiều lần thể hiện yêu thích với người thành phố, bị người trong thôn đánh giá bình phẩm. Sau này Lục Chiêu Đệ sẽ không tìm được đối tượng ở trong thôn nữa.

Nhìn thấy cô ta khóc thành như thế, mắng cô ta vài câu: “Phế vật, sao tao lại sinh ra cái thứ vô dụng như mày!”

Nói xong liền kéo Lục Chiêu Đệ đi, muốn xả giận giúp con gái.

Bác gái Lục mắng chửi suốt dọc đường, oán ông trời bất công. Mẹ Lục Hương hoàn toàn không thể so với bà ta, sao con gái người ta lại hơn con gái mình?

Nhìn thấy Lý Dục Tài, mắt bác gái Lục bốc lửa, lại trùng hợp nhìn thấy Lục Hương ở bên cạnh, lửa giận nhân đôi: “Hay lắm, Lục Hương mày là người đã kết hôn rồi, sao có thể ở chung với người đàn ông khác, trông ra gì không?”

Trong chuyện này, Lục Chiêu Đệ và bác gái Lục có quan điểm giống nhau, đều cảm thấy Lục Hương cản trở nhân duyên tốt của Lục Chiêu Đệ. Chắc chắn là Lục Hương đã nói gì đó!

Bác gái Lục quen thói chụp mũ cho người khác, nói trước giành lý lẽ, khiến người ta cảm thấy Lục Hương quá thân cận với người đàn ông khác.

Danh tiết của phụ nữ nông thôn rất quan trọng, đặc biệt là người đã kết hôn. Nếu truyền ra lời không hay gì, người phụ nữ sẽ không thể cất đầu ở nhà chồng.

Bác gái quát tháo cả dọc đường, khiến không ít người chú ý, người trong thôn nghe nói Lục Chiêu Đệ thân mật với một người đàn ông, có một số người nghe một câu nửa câu, không biết chuyện gì, nhìn thấy cô ta đến ủy ban thôn cũng tới hóng náo nhiệt.

Trong mắt Lục Hương xẹt qua lạnh lẽo, bác gái Lục giở lại trò cũ, lại bắt đầu hủy hoại danh tiếng của cô, xem ra lúc đánh bà ta lần trước vẫn còn quá nhẹ:

“Bác gái ấm đầu rồi hay sao, đây là ủy ban thôn, không phải nơi bác la lối. Quả nhiên tim bẩn nhìn cái gì cũng bẩn.”

Bốn năm bà thím tụ tập xung quanh, đều là người lớn tuổi. Người trẻ bình thường không dám tới ủy ban thôn hóng náo nhiệt.

Nhưng ai trong số mấy người này đều là những người thích tung tin đồn, có họ, chưa tới một tiếng, nửa thôn đều biết đã xảy ra chuyện gì.

Quả nhiên, một câu nói của Lục Hương khiến mặt bác gái Lục lập tức đỏ lên, nói: “Mày nói ai bẩn? Con nít nhà ai dám nói trưởng bối như vậy. Cha mẹ mày dạy dỗ mày kiểu gì, chẳng trách chị cả mày bị người ta đánh, đáng đời! Nhà mày không có lương tâm.”

Chỉ thấy Lục Hương trở mặt, bác gái Lục không nhìn rõ cô tới bên cạnh mình như thế nào, sau đó Lục Hương bốp bốp hai cái bạt tai, đánh cho bác gái Lục hoa mắt chóng mặt.

Khoảng thời gian này, Lục Hương luôn làm việc, làm cổ vịt gì đó, thể lực mạnh hơn trước nhiều, lần này vung đánh, mặt bác gái Lục lập tức sưng lên.

Lục Hương nói: “Bác lớn tuổi rồi, đầu óc không lanh lẹ. Tôi gọi bác một tiếng bác, chẳng qua là cho bác chút mặt mũi ở trước mặt người ngoài, bác còn thật sự đắc ý rồi? Nếu tôi còn nghe bác nói một câu không phải về chị cả tôi, không phải hai cái bạt tai là xong chuyện đâu.”

Bác gái Lục với Lục Chiêu Đệ đều sững sờ, không ngờ Lục Hương nói ra tay là ra tay, không hề nể mặt chút nào.

Lục Chiêu Đệ nói: “Mày còn đánh mẹ tao, tao liều với mày.” Nói xong liền giống như con đàn bà điên xông tới.

Bác gái Lục cũng ngồi lên đất vừa lăn lê vừa la hét. Nói bị cháu gái đánh, bà ta không sống nữa.

Lý Dục Tài nhìn xong, mí mắt giật giật mấy cái, đây là người gì chứ.

Dĩ nhiên Lý Dục Tài sẽ không để con đàn bà điên Lục Chiêu Đệ đánh ân nhân cứu mạng, vội vàng giơ tay ngăn cản. Trưởng thôn trong phòng cũng bị kinh động, nhìn thấy lại là mẹ con Lục Chiêu Đệ, lập tức tức giận: “Dừng tay, làm gì vậy?”

Trưởng thôn quát giận một tiếng, tiếng la lối của bác gái Lục cũng giống như đứt dây, ch.ảy nước mắt nước mũi nhìn trưởng thôn, bảo trưởng thôn làm chủ cho bà ta, phô mảng mặt sưng tấy này ra, ý bảo trưởng thôn xử Lục Hương.

Trưởng thôn nói: “Vừa nãy tôi ở trong phòng đều nghe thấy hết rồi, cô ăn nói kiểu gì vậy. Lục Hương là tiểu bối của cô, con bé nhận lời mời nói chuyện của Lục Bình với phóng viên Lý, sao ở trong miệng cô lại thành như vậy?”

Bây giờ trưởng thôn cực kỳ coi thường những người ở nhà tổ nhà họ Lục, ngày nào cũng gây chuyện. Lục Hương người ta còn có thể tìm ra cách ủ phân. Họ biết làm gì, cả ngày không làm việc gì ra hồn, chỉ biết gây sự đánh nhau.

Trưởng thôn rất tức giận: “Còn nói Lục Bình đáng đời, đây là lời mà con người nói ra sao?”

Trưởng thôn bình thường không thích “xử án” cho người khác, lần này nói bà ta không phải người, đã là nặng lời rồi.

Bác gái Lục không phục nhưng cũng không dám phân bua, cán bộ lớn nhất thôn là trưởng thôn, đắc tội với ông ta, sau này không dễ sống.

Lúc này bà ta vô cùng không phục nói: “Lẽ nào nó đánh tôi cứ thôi như vậy?”

Trưởng thôn nói: “Cô còn muốn thế nào? Tôi nói cho cô biết. Ở đây không phải nơi cô la làng. Mồm mép đê tiện bị người ta giáo huấn, còn ở đây kêu la với tôi?” Trưởng thôn nhíu mày.

Bác gái Lục cũng không dám nói gì thêm.

Mấy thím xung quanh vừa cắn hạt dưa vừa xem trò hề của hai mẹ con Lục Chiêu Đệ.

Cũng không biết đầu óc bác gái Lục phát triển thế nào, không đi quản con gái nhà mình, ngược lại quản người khác.

Lục Chiêu Đệ căm hận, chỉ cảm thấy trưởng thôn thiên vị, căn bản không giúp mẹ con bọn họ. Nhưng không biết dáng vẻ này ở trong mắt trưởng thôn càng thêm phản cảm!

Lục Hương nói: “Tôi cảnh cáo hai mẹ con các người, nếu các người lại tới gây phiền phức với tôi, tôi sẽ nhờ đồn công an điều tra kỹ càng quan hệ giữa các người với Lâm Mộc.”

Nghe vậy, bác gái Lục lập tức sợ hãi, sao bà ta lại quên mất Lục Hương không phải người bình thường, cô thích cáo trạng.

Chuyện tráo dâu trước đây đã ghim ở chỗ cảnh sát, sau đó, phiên tòa của Lục Bình cũng là do Lục Hương kiện!

Người khác đều là chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Lục Hương thì ngược lại, cô là đâm thủng cả trời.

Không thể điều tra kỹ chuyện của Lâm Mộc. Bác gái Lục nhớ tới lúc bị cảnh sát đưa đi thẩm vấn, bây giờ vẫn còn run rẩy.

Một câu nói của Lục Hương đã coi như nắm trúng mệnh mạch của bà ta, ánh mắt bà ta nhìn cô cũng mang theo vài phần kiêng dè.

Lần này bị đánh, mất mặt, cũng chỉ có thể chấp nhận.

Bác gái Lục bị câu nói của Lục Hương làm cho á khẩu!

Trưởng thôn nói: “Các người tới đây làm gì?”

Bác gái Lục nhìn xung quanh, mấy người phụ nữ nhiều chuyện đang nhìn họ đắm đuối, lần này bà ta đã trở thành trò cười rồi. Ước chừng danh tiếng cũng không bằng trước đây, chi bằng phóng lao thì theo lao.

Bác gái Lục nổi điên, nói: “Trưởng thôn, ông phải giúp cháu gái Chiêu Đệ của ông, phóng viên Lý này ra vẻ đạo mạo, sau khi cậu ta qua lại với Chiêu Đệ, lại trở mặt, thế này không phải là đùa giỡn người ta sao?”

Sau đó bác gái Lục lanh trí bổ sung hai câu với Lục Hương: “Vừa nãy bác gấp quá, bác sợ cậu ta cũng gạt con, cho nên mới lỡ lời!”

Chỉ cần nói hai người qua lại thì có thể xóa bỏ lời nói bóng gió về Lục Chiêu Đệ. Nếu dây vào anh ta thì càng tốt, có thể kết hôn cũng coi như thỏa mãn tâm nguyện trước giờ của con gái.

Lục Hương kinh ngạc bởi thao tác này của bà ta.

Lý Dục Tài là ai? Anh ta là cháu trai trưởng của gia đình danh lưu. Người tài ba trong huyện đều phải kính anh ta ba phần, có quyền có thế còn có tiền, người bình thường không thể đắc tội được, bác gái Lục rõ ràng đã đá trúng sắt rồi!

Bác gái Lục muốn dây vào Lý Dục Tài, bèn nói hai người qua lại.

Lý Dục Tài tức tới đỏ mặt, người anh ta tiếp xúc đều là những người có lịch sự có học thức, bình sinh chưa từng gặp ai vô liêm sỉ như vậy.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 57: Chương 57



Vốn dĩ anh ta không có ác cảm gì với Lục Chiêu Đệ, nhưng bị cô ta nhiều lần bổ nhào tới mà tránh né ra xa.

Bây giờ đã cự tuyệt Lục Chiêu Đệ rõ ràng, thế mà vẫn đu bám lên người anh ta, thực sự không biết liêm sỉ.

Lý Dục Tài nói: “Tôi không hề qua lại với cô ta.”

Lục Hương ở bên cạnh cũng nghe ra được anh ta nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.

Bây giờ nếp sống bảo thủ, không chỉ phụ nữ, đàn ông cũng như vậy.

Đặc biệt là Lý Dục Tài xuất thân ở thế gia văn hóa, cực kỳ hướng tới tình yêu. Chưa từng nghĩ có một ngày, anh ta phải công khai tâm ý với một người phụ nữ đanh đá chua ngoa nông thôn.

Đối với anh ta mà nói, chuyện này cũng cực kỳ mất mặt.

Lục Chiêu Đệ cũng ngỡ ngàng với cách làm của mẹ mình, nghe bà ta nói vậy liền biết mẹ đang có mục đích gì.

Cưới trước yêu sau cũng được, kiếp trước cô ta có thể đưa tình yêu của hai người đến mỹ mãn, kiếp này nhất định cũng được.

Lục Chiêu Đệ không nói gì, ở bên cạnh nhìn Lý Dục Tài, trong mắt ngập tràn tình ý.

Lý Dục Tài cảm thấy huyết áp của mình sắp tăng rồi. Không kiềm chế được cảm giác muốn mắng người trong lòng, nói: “Lục Chiêu Đệ, cô tự nói đi, rốt cuộc là sao?”

Chuyện này mẹ cô ta không hiểu, cô ta còn không hiểu sao?

Lục Chiêu Đệ nhìn Lý Dục Tài nói: “Anh thật sự không thừa nhận chuyện của hai chúng ta?”

Lý Dục Tài hận không thể mắng to, Lục Chiêu Đệ cô kiếp này thiếu đàn ông sao, cứ phải quấn lấy anh ta. Nhưng giáo dưỡng nhiều năm đã cản anh ta lại.

Lý Dục Tài nói với trưởng thôn: “Tôi thật sự…thật sự không biết Lục Chiêu Đệ với mẹ cô ta lại như thế này. Tôi không hề qua lại với cô ta, nếu có một câu giả dối, trời đánh chết.”

Anh ta tức tới mức nói chuyện cũng không lưu loát.

Trưởng thôn tin Lý Dục Tài, sau vài lần tiếp xúc, phát hiện anh ta là người rất lỗi lạc, con nhỏ Lục Chiêu Đệ này ở trong thôn cũng được coi là không tồi. Nhưng phóng mắt cả huyện thành, cô ta không hề ưu tú như thế.

Ngược lại, Lý Dục Tài người ta là phóng viên huyện thành, họ dùng nắm đấm với Tiết Gia Thôn cũng không giành được quyền lợi, thế nhưng một ngòi bút của anh ta lại làm được.

Chị cả Lục Bình của Lục Hương có thể thuận lợi chuyển hộ khẩu tới thôn Đại Vũ, Lý Dục Tài có công rất lớn.

Thanh niên tài hoa như vậy muốn tìm đối tượng, muốn tìm ai mà chẳng có? Hơn nữa anh ta cũng tới thôn chưa được mấy lần, lần đầu tiên chính là chuyện Lục Hương thế gả, đây là lần thứ hai. Sao lại có quan hệ với Lục Chiêu Đệ được?

Trưởng thôn nói với Lý Dục Tài: “Cậu bình tĩnh đã.”

Dù sao trưởng thôn cũng làm cán bộ nhiều năm trong thôn, lập tức nhìn ra suy nghĩ của mẹ con Lục Chiêu Đệ, đều là trai gái vừa lứa, Lý Dục Tài có điều kiện tốt, có người thích cũng là chuyện bình thường!

Nhưng nếu đu bám người ta thì không hay, nói với bác gái Lục: “Chuyện này không thể nói lung tung, bây giờ đều coi trọng chứng cứ, cô có chứng cứ gì chứng minh hai người họ từng qua lại không?”

Trưởng thôn đến pháp viện huyện một chuyến cũng có thu hoạch, đã bắt đầu chú trọng “chứng cứ” rồi.

Bác gái Lục không có chuẩn bị tâm lý, còn tưởng giống như trước kia. Trong quá khứ, danh tiếng của con gái quan trọng hơn, chỉ cần con gái cáo trạng có người trêu đùa mình, mặc kệ đối phương nói gì, đều sẽ nhận định con gái nói thật!

Sao còn cần chứng cứ nữa?

Lý Dục Tài nghe trưởng thôn nói vậy, thở phào một hơi, vừa nãy là gấp gáp tới hồ đồ, lời nói dối rõ ràng như vậy, anh ta đều không biết phân bua thế nào, may mà trưởng thôn thông minh.

Lục Hương nhìn mấy bà thím xung quanh xem tới say sưa, chẳng mấy chốc, chuyện xảy ra ở đây sẽ truyền ra rất sống động!

Bác gái Lục nuốt nước bọt, có vài phần căng thẳng.

Lý Dục Tài nói: “Tôi thật sự không có qua lại với con gái bà, chắc chắn là các người hiểu lầm rồi.”

Anh ta gấp gáp muốn thoát khỏi liên quan với Lục Chiêu Đệ, vì vậy cô ta càng thêm lạnh lòng, nói: “Được, tôi nói chứng cứ. Bác cả anh ở nước ngoài, cô hai ở thủ đô, cha mẹ ở Cảng Thành, ông nội anh vẫn luôn muốn dẫn anh về đúng không?”

Những chuyện này đều là biết được từ kiếp trước.

Lý Dục Tài trừng to mắt nhìn Lục Chiêu Đệ, ánh mắt đó giống như va phải quỷ, cô ta nói không hề sai chút nào. Nhưng vấn đề là sao cô ta biết chuyện nhà họ Lý chứ?

Bác gái Lục vừa nãy sợ tới toát mồ hôi lạnh, còn tưởng mình xong rồi, không ngờ xoay chuyển tình thế, lập tức hưng phấn trở lại!

Bà ta nói: “Nếu những chuyện này không phải cậu nói, sao nó có thể biết?”

Mấy bà thím hóng náo nhiệt xung quanh cũng lần lượt gật đầu.

Lục Hương kinh ngạc, Lục Chiêu Đệ vì xả giận thế mà lại liên tục giáng đả kích, lợi dụng ưu thế trọng sinh để đối phó người chồng trong kiếp trước.

Cô có chút đồng tình với Lý Dục Tài, đối phương bật hack, người bình thường thật sự không thể đối phó được.

Nhưng Lục Hương lại có hơi khó chịu, nói: “Lục Chiêu Đệ, anh ta mới tới thôn hai lần, sao có thể chuyện gì cũng nói hết với cô lại tránh được hiềm nghi được?”

Lục Chiêu Đệ bị hỏi đứng, cô ta không thể nói với Lục Hương mình là người trọng sinh, những điều này là những gì cô ta biết trong kiếp trước.

Đối với lời nghi vấn chi tiết này của Lục Hương, cô ta làm như không nghe.

Lý Dục Tài lại rất cảm kích Lục Hương trượng nghĩa, hít sâu một hơi, có một số bí mật anh ta không muốn nói cho người khác nghe!

Nhưng nhìn thấy mẹ con Lục Chiêu Đệ vì bu lấy anh ta mà không từ thủ đoạn, cuối cùng cũng hiểu, nói với trưởng thôn: “Tôi không biết Lục Chiêu Đệ từ đâu biết được những tin tức này, nhưng tôi chưa từng qua lại với cô ta.”

Từ sau khi nghe Lục Chiêu Đệ nói những chi tiết chuyện nhà họ Lý, bác gái Lục giống như phe thắng lợi, nhìn thấy Lý Dục Tài còn dám biện bạch, nói: “Cậu nói dối.”

Lý Dục Tài mới bỗng nhiên hồi thần nói: “Ai nói dối tự mình biết rõ!”

Lục Chiêu Đệ có hơi chột dạ nhìn vào mắt anh ta.

“Lục Chiêu Đệ chính là người tà môn như vậy, mấy hôm trước, nửa đêm nửa hôm chạy tới nhà tôi, cứ nói là bị người nhà đuổi đi, muốn tá túc một đêm…”

Anh ta vừa nói ra lời này, hai mẹ con đều cả kinh: “Đừng nói bậy.” Chuyện này liên quan tới danh tiết của phụ nữ. bác gái Lục với Lục Chiêu Đệ có ngốc mấy cũng chưa từng lấy chuyện bỏ đi cả đêm không về nói ra!

Những người hóng náo nhiệt trong thôn đều kích động, lúc đầu tìm Lục Chiêu Đệ ồn ào xôn xao. Cả thôn nửa đêm lên núi tìm kiếm cô ta.

Chỉ sợ Lục Chiêu Đệ tìm chết, ai ngờ cô ta một mình chạy vào huyện đến nhà đàn ông.

Lý Dục Tài vốn không muốn nói chuyện này, nhưng Lục Chiêu Đệ với mẹ cô ta h**p người quá đáng, chọc giận anh ta, mới khiến anh ta nói những lời này ra.

Lý Dục Tài nói: “Nửa đêm nửa hôm, đồn cảnh sát đã đóng cửa rồi. Chỉ đành để cô ta ở trong phòng khách ngủ một đêm. Chúng tôi ở trên lầu, ai biết cô ta nửa đêm không ngủ, sáng hôm sau còn lục tung nhà bếp nhà tôi, làm bánh bao. Phản khách thành chủ như vậy khiến người ta ghê tởm.”

Sắc mặt Lục Chiêu Đệ lập tức tái mét.

Người trong thôn cũng đều nhíu mày, việc cô ta ở lại đã đủ ý tứ rồi, sao còn lục tung nhà bếp người ta chứ. Bây giờ lương thực thiếu thốn, gạo bột dầu gì đó đều là thứ quý như vàng, cô ta hay rồi, tới nhà người ta lấy lương thực.

Thứ mà người nông thôn coi trọng nhất chính là lương thực, nhà ai cũng nghiêm quản bỏ vào trong tủ, còn khóa lại!

Vừa nghĩ tới người khác tới nhà mình làm khách, tự ý lấy đồ từ trong nhà làm, huyết áp cũng tăng lên.

Càng huống hồ dựa theo lời Lý Dục Tài nói, anh ta chỉ là tốt bụng cho cô ta ở một đêm, cô ta lại dám làm như vậy, thực sự khiến người ta khó chịu.

“Không…Không phải, tôi chỉ là muốn cho anh và ông ăn một miếng đồ nóng thôi.” Lục Chiêu Đệ vì trổ tài, không ngủ cả đêm.

Lý Dục Tài vốn không quan tâm cô ta có cái cớ gì, nói: “Sau này cô tránh xa tôi một chút.”

Mẹ con nhà họ Lục còn muốn quậy, trưởng thôn đã nghe hiểu, sắc mặt cũng có hơi mất khống chế, sao thôn bọn họ còn có thể có loại người này, chạy tới làm vợ người ta, người ta không thèm, cô ta còn quấn lấy.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 58: Chương 58



Lý Dục Tài nói: “Nếu cô còn phản bác, vậy thì đồn cảnh sát có thể làm chứng cho tôi.” Anh ta đã hạ quyết tâm, nếu Lục Chiêu Đệ chấp mê bất ngộ, cứ nói hai người có gì đó, anh ta tình nguyện bỏ phí dẫn cô ta tới bệnh viện kiểm tra.

Lý Dục Tài trở mặt không nằm trong phạm vi kế hoạch của mẹ con Lục Chiêu Đệ, lần này hoàn toàn kinh hoảng mất hồn.

Trưởng thôn chỉ đành bảo Lý Dục Tài rời đi trước.

Lục Chiêu Đệ thấy sắc mặt xanh ngắt của Lý Dục Tài mới biết anh ta thật sự tức giận rồi, nói: “Dục Tài?”

Trong lòng cô ta có chút bất an.

Lý Dục Tài ngay cả đầu cũng không quay lại, đạp xe đi về.

Chỉ bỏ lại hai mẹ con đối mặt với lời chê cười của mọi người và sự quở trách của trưởng thôn, lúc hai người họ đi, mặt mày đỏ lựng.

Ngay lúc này, Phó Cầm Huy tới, nói: “Lục Hương làm xong chưa?”

Phó Cầm Huy còn đẹp trai hơn Lý Dục Tài, bình thường không thích nói cười, nhưng bờ vai lại rất rộng.

Mấy thím xung quanh còn chưa đi, nhìn thấy Phó Cầm Huy liền nói: “Tới đón Lục Hương à?”

Phó Cầm Huy ừm một tiếng.

Lục Hương nhìn thấy anh, lúc này mới nhớ ra hôm nay anh không đi làm, đưa hàng tới cung tiêu xã liền đạp xe về.

Lục Hương vốn biết Phó Cầm Huy đẹp trai, nhưng bây giờ nhìn vẫn có chút thất thần. Thật sự là mày kiếm mắt sao, thật sự rất đẹp trai.

Thấy Lục Chiêu Đệ lỗ to, vô cùng vui vẻ, rạng rỡ nhìn Phó Cầm Huy nói: “Chuyện của tôi đã làm xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Phó Cầm Huy bị Lục Hương khoác tay, anh có hơi không thích ứng với sự thân mật như vậy, muốn lấy cánh tay ra, nhưng lại bị Lục Hương giữ chặt.

Phó Cầm Huy ho khan một tiếng, sau đó khóe miệng cũng khẽ cong lên.

Mấy thím xung quanh trêu chọc nói: “Tình cảm hai vợ chồng tốt thật, ở trong một thôn cũng đón tới đón lui.”

Họ nói cực kỳ to.

Hai mẹ con Lục Chiêu Đệ vẫn chưa đi xa, quay đầu nhìn Phó Cầm Huy và Lục Hương ở chung với nhau, giống như bị cảnh tượng này k*ch th*ch, cúi đầu sải bước đi về nhà.

Trước đây đều là Lục Chiêu Đệ khóc lóc sướt mướt, bây giờ bác gái Lục cũng muốn khóc.

Một mối hôn sự ngon lành sao lại đẩy cho Lục Hương chứ.

Biết ngay con gái thích trai huyện thành không đáng tin. Lục Chiêu Đệ nghĩ cô ta có bản lĩnh từng bước đi lên, chắc chắn tình cảm của hai người sẽ dần sâu đậm, hôm nay mới biết chân tướng của sự tình.

Khiến bà ta ngượng chết!

Chỉ vậy, còn chưa xong, hôm đó trong huyện gọi điện thoại tới. Ý tứ nhắc nhở trưởng thôn quản thúc hiện tượng không văn minh này.

Lãnh đạo còn nói trong điện thoại: “Thôn các người có một cá nhân tiên tiến, trong chuyện bạo lực gia đình này, lại biểu hiện rất có tình người, bên trên rất quan tâm tới thôn các người. Đừng để một con sâu làm rầu cả nồi canh ngon.”

Lý Dục Tài là ai, người ta quen biết đủ hạng người trong huyện, ông nội còn là người có thủ đoạn thông thiên, chọc anh ta làm gì?

Trưởng thôn vừa gật đầu lia lịa, vừa tức giận ngút ngàn. Trực tiếp phế chức vị văn thư của bác trai Lục.

“Sau này chú cũng ra đồng làm việc đi.”

Bác trai Lục ngốc người, đã bao nhiêu năm không làm đồng áng rồi, bây giờ làm thật sự rất đuối.

Vừa xin xỏ vừa mời mọc. Trưởng thôn đều không ngó ngàng tới, nói: “Đã sớm nói với chú đừng có làm những chuyện bừa bãi, cứ không nghe.”

Bác trai Lục biết trưởng thôn nói vợ và con gái, tức giận nói: “Đó đều là hai người họ tự làm bừa, tôi không biết chuyện này.”

Trưởng thôn nói: “Chú ngay cả nhà cũng không quản được, sao để chú quản chuyện trong thôn. Quay về nói với vợ và con chú, từ ngày mai, mỗi buổi trưa tan làm, đều phải đến bãi đập lúa làm kiểm điểm, nhận thức sâu lỗi lầm của mình.”

Buổi trưa bãi đập lúa đông người nhất, đến đó kiểm điểm, mất hết sạch mặt mũi của mấy thế hệ.

Trưởng thôn cả giận, nói: “Nhìn xem chuyện họ làm, tôi cũng ngại nói.” Ngay cả lãnh đạo trong huyện cũng kinh động, họ còn muốn chuyện lớn hóa nhỏ, mơ đi!

Bác trai Lục vẻ vang bao nhiêu năm như vậy, người tới trung niên, chức vị bị phế đã đủ thê thảm. Còn phải đi kiểm điểm, nghĩ cảnh tất cả mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ đó, ông ta không muốn sống nữa.

Hận không thể quỳ xuống trước mặt trưởng thôn. Trưởng thôn nói: “Không muốn kiểm điểm cũng có cách khác.”
Bác trai Lục sáng mắt lên, còn không biết là cách gì đã gật đầu lia lịa: “Tôi đồng ý.”
Trưởng thôn nói: “Bây giờ mới có được phương pháp ủ phân, chú với vợ chú thu phân của cả thôn.”
Bác trai Lục tái mặt, con người ông ta sỉ diện nhất, nhà vệ sinh trong nhà đều là thuê người tới đào đi. Bây giờ bảo ông ta đi đào phân của cả thôn, còn phải thu thập lại. Nghĩ tới cái mùi đó đã không chịu nổi: “Còn có cách khác không?”
Trưởng thôn nhíu mày: “Đây không phải lúc mặc cả với chú.”
Bác trai Lục chỉ đành đồng ý chuyện này. Vừa về tới nhà, nhìn thấy Lục Chiêu Đệ nấu cơm ở kệ bếp liền nổi giận, vươn tay hung hăng tát cô ta một cái bạt tai: “Mệnh nha hoàn mà sống kiểu tiểu thư.”
Lục Chiêu Đệ không phòng bị, bị đánh rớt cả hoa tai, tai bắt đầu rỉ máu, lập tức gào khóc.
Bác gái Lục vội vàng đi lên can ngăn: “Làm gì vậy?”
Bác trai tức giận không nhẹ: “Sao bà không quản con gái, xem thử đứa con gái bà dạy ra, hạ tiện!”
Bác trai Lục tức điên, căn bản không ngăn được, đánh cả vợ lẫn con gái, không chỉ là chuyện đi làm trong huyện đi tong, ngay cả văn thư trong thôn cũng mất, bây giờ còn bị bắt làm công việc dơ bẩn như vậy.
Đều tại bọn họ ngày ngày giở trò, trước đây ầm ĩ như thế còn chê chưa đủ mất mặt, bây giờ còn tồi tệ hơn.

Lục Hương với Phó Cầm Huy về nhà, anh giống như có lời muốn nói với cô.
Lục Hương theo anh vào phòng. Ban ngày ánh sáng trong phòng có hơi tối, hai người cũng không mở đèn, ở trong chỗ tối tăm trong phòng.
Phó Cầm Huy nói: “Lục Chiêu Đệ muốn vào thành phố sống cuộc sống tốt đẹp có phải không?”
“Ừm.” Lục Hương gật đầu, cái này còn phải nói, ngay cả phú nhị đại trong thôn như Phó Cầm Huy cũng không lọt vào mắt cô ta, một lòng muốn trèo cây cao.
“Vậy em thì sao?” Phó Cầm Huy nhìn Lục Hương, trước giờ, hai người họ chưa từng nói qua vấn đề này.
Lục Hương xinh đẹp hơn Lục Chiêu Đệ, vừa giỏi nấu nướng, vừa có lý trí và mục tiêu, người như vậy sẽ cam lòng ở nông thôn cả đời sao?
Tuy hai người đã kết hôn nhưng hữu danh vô thực.
Nói không chừng Lục Hương cũng đã sớm có dự định khác.
Lục Hương bị anh hỏi cho sững người. Cũng nhất thời không trả lời được câu hỏi của anh. Giọng nói của Phó Cầm Huy lạnh đi: “Tôi biết rồi.” Sau đó đi ra ngoài.
Lục Hương gọi anh lại: “Này.”
Tối đó, Phó Cầm Huy trải đệm dưới đất, Lục Hương gọi anh lên ngủ, anh nói: “Đừng thử thách khả năng khống chế của đàn ông.”
Cô sững ra, nhưng cũng không kiên trì, lần đầu tiên cô ngủ chiếc giường rộng rãi như vậy, nhưng tối đó lại mất ngủ.
Ngày hôm sau, Phó Cầm Huy dậy rất sớm, cuộn chăn đệm lại bỏ lên đầu tủ.
Lục Hương không ngủ cả đêm, Phó Cầm Huy vừa động đậy, cô liền tỉnh dậy, ngồi trên giường nhìn anh.
Anh dọn dẹp xong, đứng ở trong phòng, giống như có gì muốn nói với cô.
Lục Hương đang đợi anh nói.
Ai biết anh chẳng nói gì, nhanh chóng đi ra ngoài.
Bỏ lại cô rất ủ rũ ngồi trên giường. Cô cũng dọn dẹp chăn giường rồi ra ngoài, cơm trong nhà là bốn cô con dâu luân phiên nấu mỗi ngày.
Hôm nay tới phiên chị cả, chị ấy thích bánh rán cộng thêm một nồi cháo nhất. Lấy dưa muối muối trong nhà cắt thành sợi rồi đựng vào dĩa, mặn chát, ăn một sợi dưa muối đủ một miếng bánh, còn phải uống thêm một ca nước.
Chị cả thấy Lục Hương dậy sớm, vui vẻ nói: “Hương Hương, dưa muối trộn em làm hôm qua làm như thế nào vậy?” Dưa muối nhà mình còn có thể làm thành giòn thanh vừa miệng như vậy, cũng thật kỳ diệu.
Hôm qua ban ngày họ ăn không đủ, lúc ra đồng còn đựng vào hộp cơm không ít.
Lục Hương nói: “Buổi sáng chị cả bận như thế, vẫn nên để em nấu cho.” Nhà chị cả có con, buổi sáng bận xong cho mình và con, thời gian đều không đủ dùng!
Chị cả nói: “Thế thì ngại lắm.”
Lời vừa dứt liền nghe con trai của chị ấy ở trong phòng gọi tìm mẹ.
Chị cả hơi áy náy cười, nói: “Vậy lần này làm phiền em trước, đứa nhỏ nghịch ngợm đó của nhà chị, ba ngày không đánh liền lên nóc nhà dỡ ngói.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 59: Chương 59



Lục Hương cũng không để ý, lấy hai cái su hào ra bỏ vào trong nước sạch ngâm. Sau đó vớt một cái ra, cầm dao thái soàn soạt mấy cái thành lát dưa muối dày mỏng đều nhau.

Sau đó lại xếp ngay ngắn lát dưa muối lại, bắt đầu thái sợi. Trong nhà dùng loại dao thái lớn nặng, sắc bén vô cùng, Lục Hương dùng dao vô cùng thành thục.

Chẳng mấy chốc, một chậu dưa muối sợi đã cắt xong.

Rửa lại hai lần, để nó giảm bớt độ mặn, sau đó thêm chút đường giấm, ớt dầu vào trộn lên là có thể ăn.

Từ sau khi họ bắt đầu làm cổ vịt, gia vị trong nhà dần đầy đủ.

Trộn xong chính là món ăn vừa miệng cay tê chua ngọt, bỏ trong lọ có thể ăn tới bảy ngày. Nhưng nhà họ Phó đông người, cộng thêm thích ăn món dưa muối này, cực kỳ thích trộn với cháo ăn.

Dưa muối tiêu hao nhanh, một vò này cũng chỉ có thể ăn được hai ngày.

Lục Hương vừa làm xong dưa muối. Phó Cầm Huy ôm củi đi vào, xếp ngay ngắn bên nhà bếp, sau này muốn lấy chụm củi không cần đến đống củi rút nữa.

Lục Hương thấy anh vào, nhìn Phó Cầm Huy, nhưng anh chuyên tâm xếp xong củi liền rời đi.

Lục Hương hơi ảm đạm thất thần, Phó Cầm Huy rõ ràng là đang trốn tránh cô.

Chị hai Phó thấy Lục Hương ở trong bếp, hưng phấn đi vào, Lục Hương nấu ăn là ngon được công nhận.

Ngay cả mẹ chồng Tiêu Thái Liên cũng nói, mỗi lần cô nấu cơm, mọi người đều ăn mạnh, túi lương thực xuống rất nhanh, còn nói đùa sau này đừng để cô nấu, nếu không không đủ ăn.

Chị hai Phó vừa vào liền nhìn thấy dưa muối mới trộn, khóe miệng lập tức cười rộ lên: “Hôm qua chồng chị còn nói chưa ăn đủ dưa muối, chị còn định nói em làm thêm một chút, trùng hợp là em làm rồi. Cái khác không ăn, chỉ ăn dưa muối cũng được.”

Chị hai Phó cười nói xong, thấy Lục Hương không tiếp lời, nhìn cô, nói: “Sao vậy, phát ngốc cái gì thế? Sắc mặt cũng không tốt.”

Chị hai Phó ở nhà bếp nói chuyện với Lục Hương, sáng sớm thời gian đều quý giá, Tiêu Thái Liên thấy chị em dâu họ còn tán gẫu, vội nói: “Sao thế, không đi rửa mặt, dọn bàn, túm tụm trong bếp làm gì.”

Chị hai Phó nhanh miệng nói: “Em Hương Hương không thoải mái, khéo mang thai không chừng.”

Nhắc tới chuyện này, Tiêu Thái Liên liền tỉnh táo hẳn: “Thật sao?”

Bà chỉ đợi bồng cháu.

Chị hai Phó nói không nhỏ, Phó Cầm Huy bên ngoài đều nghe thấy, anh với Lục Hương trong sạch.

Lục Hương vội vàng giải thích nói mình mới tới ngày.

Lúc này Tiêu Thái Liên ồ một tiếng, giọng nói lộ rõ thất vọng.

Buổi sáng ăn cơm, mọi người cũng không nói năng gì.

Chị ba Phó còn khẽ khều anh ba Phó dưới gầm bàn, sau đó nháy mắt với anh ấy.

Anh ba Phó cũng thuận thế nhìn sang.

Lục Hương chỉ ăn mấy miếng, vẫn luôn nhìn Phó Cầm Huy.

Phó Cầm Huy lại bưng bát cơm ăn ngấu nghiến, rất nhanh đã ăn hết một bát. Lục Hương vội vàng vươn tay muốn thêm cơm cho anh, ai biết anh lại đứng dậy tự quay lại nhà bếp thêm cơm!

Làm như không nhìn thấy Lục Hương.

Tay của Lục Hương hạ giữa không trung, có chút ngượng ngùng.

Ngay cả chị cả Phó và anh cả xưa nay hời hợt đều cảm nhận được, càng đừng nói là những người khác.

Nhân lúc Phó Cầm Huy đi bới cơm, Tiêu Thái Liên nói: “Hai đứa cãi nhau rồi?”

Lục Hương nói: “Không có.” Ánh mắt có hơi ảm đạm.

Chị ba Phó ở bên cạnh trợ chiêu, nói: “Hai vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa.”

Anh ba Phó chỉ lớn hơn Phó Cầm Huy một tuổi, nói: “Không thể tranh chấp cãi nhau với phụ nữ, lát nữa anh dạy dỗ nó giúp em.”

Nhưng đợi khi Phó Cầm Huy quay lại, anh ba Phó lại chẳng dám nói chuyện.

Đừng thấy Phó Cầm Huy nhỏ tuổi nhất, nhưng mấy anh trai đều rất sợ anh. Phó Cầm Huy tính cách lạnh lùng, lại là sinh viên đại học, họ không tự ti đã là tốt rồi!

Một bữa cơm, tất cả mọi người đều rất ngột ngạt.

Đợi ăn cơm xong, Tiêu Thái Liên ra ngoài trước.

Chị ba Phó ở bên cạnh lén lút nói với Lục Hương: “Đoán chừng mẹ chúng ta đến chỗ thím sáu Lý rồi.”

Thấy Lục Hương không hiểu, chị ta nói tiếp: “Trước giải phóng, thím sáu Lý này là ma ma của nhà địa chủ, nhìn một cái liền biết ai có thai hay không, đều là gia đình tổ tiên truyền lại, còn linh hơn cả thầy thuốc.”

Năm đó khi chị ta mang thai đều nói là con gái. Thím sáu Lý nhìn hình dáng bụng liền quả quyết là một thằng nhóc. Kết quả sinh ra quả nhiên là thằng nhóc. Có lần đó, rất nhiều nàng dâu trong thôn đều tìm bà ấy xem.

Lục Hương nhìn Phó Cầm Huy một cái, anh đang chất hàng lên xe, giống như cảm nhận được, quay đầu nhìn lại.

Chị ba Phó nhìn họ, che miệng cười trộm. Hai vợ chồng này cự nự nhau, còn nhìn chằm chằm như vậy, có thể thấy người mới cưới chính là khác biệt như vậy.

Chị ta thích hóng náo nhiệt nhất, nhưng anh ba Phó gọi chị ta: “Mau đi làm, đi muộn lại bị mắng.”

Mấy anh trai chị dâu nhà họ Phó lần lượt ra ngoài, chỉ bỏ lại Lục Hương và Phó Cầm Huy ở nhà, anh quay về phòng, chỉ bỏ lại cô ở trong sân.

Ngay lúc này, Tiêu Thái Liên giận đùng đùng quay về, lật mặt giống như Xuyên kịch, rõ ràng lúc đi rất vui vẻ, lúc này kéo Lục Hương muốn đi.

Bà đi tìm thím sáu Lý hỏi bí phương mang thai, người có tuổi trong nhà đều gấp gáp chuyện này. Lúc thím sáu Lý hỏi rõ bà là hỏi giúp vợ thằng tư, ánh mắt thím sáu Lý trở nên có chút kỳ quái.

Tiêu Thái Liên còn tưởng là sao, vội vàng hỏi.

Lục Hương không đi làm, thi thoảng theo Tiêu Thái Liên đi giặt đồ, người già trong thôn thường xuyên nhìn thấy.

Thím sáu Lý nói: “Hình như con dâu của chị còn chưa viên phòng.” Họ từng làm lão ma ma, đều có pháp nhãn, nhìn tư thế đi đường một cái, cộng thêm tướng mặt liền có thể nhìn ra bảy tám phần.

Con gái khác với người vợ.

Tiêu Thái Liên nghe xong, đầu tiên cảm thấy không thể nào, đây không phải là mắng người sao, kết hôn mấy tháng, con dâu vẫn là con gái, đây là đang sỉ nhục ai chứ?

Nhưng Tiêu Thái Liên giấu tâm nhãn, định quay về dẫn Lục Hương tới, để cho bà sáu Lý nhìn cho kỹ.

Lục Hương nhìn ra sự khác thường của Tiêu Thái Liên, nói: “Mẹ, chúng ta đi đâu?”

Tiêu Thái Liên nói: “Mẹ cãi nhau với một bà già không cãi thắng, con đi cãi giúp mẹ.”

Trong lòng Tiêu Thái Liên cũng có chút phức tạp, tuy nói khi Lục Hương gả vào, bà không quá hài lòng, nhưng thời gian dài như vậy, Lục Hương làm việc thỏa đáng mọi mặt, lại giỏi nấu nướng, đầu óc còn lanh lợi, dần dần cũng sủng cô.

Lúc này lại có chút hoài nghi, không biết họ có chê giấu mình chuyện lớn nhất không.

Lục Hương bị Tiêu Thái Liên đưa đi, Phó Cầm Huy vừa từ trong phòng đi ra, dựa theo giờ giấc nên xuất phát đi làm. Nhưng anh nhìn thấy hướng Tiêu Thái Liên đi liền có chút sinh nghi.

Hôm qua Lục Hương mất ngủ, anh cũng mất ngủ. Anh không ghét Lục Hương, ngược lại ngày càng để tâm tới cô.

Nếu Lục Hương không có ý với mình, nên trả tự do cho cô.

Lúc anh đi học rất chính trực, đường hoàng, tuy anh sinh ra ở nông thôn, nhưng luôn điềm đạm nho nhã. Tuy nói luôn khát vọng một mối hôn nhân hòa khí mỹ mãn, nhưng cũng không cưỡng cầu.

Lục Chiêu Đệ như thế cũng phí hết tâm tư muốn sống cuộc sống tốt đẹp.

Lục Hương có suy nghĩ này cũng không kỳ quái.

Vốn dĩ Phó Cầm Huy nghĩ như vậy, nhưng khi anh thật sự hạ quyết tâm, muốn trả tự do cho cô, lại lưu luyến không nỡ. Loại tình cảm ích kỷ này rất lạ lẫm lại vô cùng mãnh liệt. Nếu hôm qua không ngủ dưới đất, anh sợ sẽ xảy ra một số chuyện trái với tâm nguyện của Lục Hương.

Nam nữ thanh niên chính là lúc hấp dẫn mãnh liệt, lại có ai có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn chứ.

Phó Cầm Huy nên xuất phát rồi.

Nhưng trong lòng lại rất lộn xộn, nhìn hướng Lục Hương rời đi, vẫn không nhịn được, lần đầu tiên ngay cả công việc cũng không màng, đuổi theo.

Tiêu Thái Liên dẫn Lục Hương tới chỗ thím sáu Lý.

Tiêu Thái Liên nói: “Chị nhìn kỹ xem, con dâu tôi sao lại giống như gái mới lớn mà chị nói chứ?”

Trong lòng Lục Hương căng thẳng, loại chuyện này cũng có thể nhìn ra. Lòng bàn tay lập tức lạnh toát.

Thím sáu Lý nói: “Cô với Phó Cầm Huy từng quan hệ chưa?” Hỏi rất thẳng thừng.

Cổ họng Lục Hương hơi khô.

Ngay cả Tiêu Thái Liên cũng ở bên cạnh nói: “Không sao Lục Hương, con dũng cảm nói, bà ta đặt điều bịa chuyện, xem mẹ có xé rách miệng của bà ta không.”

Ngay lúc này, Phó Cầm Huy từ bên ngoài vào, nói với Tiêu Thái Liên: “Mẹ, chuyện này có gì nghi ngờ chứ? Hương Hương da mặt mỏng, mẹ không nên lấy chuyện này ra khiến cô ấy khó xử, sau này có gì cứ hỏi con là được.”

Tiêu Thái Liên nhìn dáng vẻ này của thằng tư, liền biết anh tức giận rồi.
 
Back
Top Bottom