Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 110: Chương 110



Vương Hinh Tuyết cũng đã ý thức được có gì đó sai sai, nhưng mà cô ta vẫn rất tự tin nói: “Không tới mới tốt đó, tôi cũng không muốn bị giục đi luyện tập.

Sầm Lan lập tức phụ họa: “Đúng vậy, hôm nay coi như hai chúng ta tự cho bản thân nghỉ phép đi.”

Hai người nhìn nhau cười, hoàn toàn không ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Lại khoảng nửa tiếng nữa trôi qua, trên mặt Vương Hinh Tuyết cuối cùng cũng lộ ra vẻ sốt ruột.

Lúc này bác sĩ Triệu của phòng y tế từ bên ngoài quay về.

“Vương Hinh Tuyết, uống thuốc giảm đau vào có đỡ hơn chút nào chưa? Nếu vẫn còn đau thì phải đến bệnh viện.”

Bác sĩ Triệu vừa nói vừa kiểm tra đơn giản cho Vương Hinh Tuyết.

Vương Hinh Tuyết đã bày ra dáng vẻ yếu đuối sẵn, mà Sầm Lan cũng ngồi nghiêm chỉnh, lộ ra vẻ mặt lo lắng.

“Cảm ơn bác sĩ Triệu, tôi cảm thấy đã khỏe hơn rất nhiều rồi. Lần này cũng không biết là bị cái gì, đột nhiên bụng quặn đau, chậm trễ buổi luyện tập của đội ca hát và dàn nhạc, sao tôi lại vô dụng như thế không biết.”

Vương Hinh Tuyết lộ ra vẻ mặt áy náy và tự trách, cô ta biết bác sĩ Triệu của phòng y tế khá thân thiết với Lý Kiến Hoa, cho nên mới cố ý nói như thế.

Bác sĩ Triệu chủ động an ủi: “Chẳng ai muốn bị bệnh cả, cũng may tình hình này chắc là không có vấn đề gì quá lớn.”

Sầm Lan phối hợp với Vương Hinh Tuyết: “Đúng vậy, Hinh Tuyết, cô đừng có áy náy, không thể tập luyện cũng không phải lỗi của cô, mọi người chắc chắn đều có thể thông cảm cho cô mà.”

Vương Hinh Tuyết thở dài một hơi, khóe mắt cùng Sầm Lan liếc nhìn nhau, hai người đều ngầm hiểu.

Nhưng mà câu nói tiếp theo của bác sĩ Triệu lập tức làm hai người này thay đổi sắc mặt ngay.

“Chuyện tập luyện các cô cũng đừng lo lắng, lúc nãy khi đi ngang qua phòng luyện tập, có nghe được mấy người ở bên trong vẫn đang tập luyện.”

Tim Vương Hinh Tuyết run lên, mặt lập tức xuất hiện vết nứt.

“Không thể nào có chuyện đó được!”

Tiếng hét to đột nhiên vang lên làm bác sĩ Triệu hoảng sợ.

Lúc này Vương Hinh Tuyết mới ý thức được cô ta phản ứng quá mức, nhanh chóng nhỏ giọng lại nói.

“Bác sĩ Triệu, có phải anh nghe lầm rồi không?”

Không có người hát chính thì sao có thể luyện tập được chứ?

Bác sĩ Triệu khẳng định nói: “Tôi nghe được rõ ràng, không sai được, cho nên cô cứ yên tâm nằm đây nghỉ ngơi là được rồi.”

Hơi thở Vương Hinh Tuyết trở nên dồn dập, hoàn toàn không thể nào chấp nhận được sự thật này, cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, mang giày chuẩn bị rời đi.

Sầm Lan cũng lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, không biết tại sao lại là như thế?

Bác sĩ Triệu định cản Vương Hinh Tuyết lại, nhưng mà không đợi anh ấy nói gì, Vương Hinh Tuyết đã vội vàng nói: “Bác sĩ Triệu, tôi không sao, tôi đi về trước.”

Cô ta còn chưa nói dứt lời thì đã chạy ra bên ngoài rồi.

Sầm Lan chạy chậm hơn, vội vàng chào tạm biệt bác sĩ Triệu rồi đuổi theo.

“Hinh Tuyết, cô đi chậm thôi, coi chừng ngã.”

Sầm Lan bất an đi theo sau Vương Hinh Tuyết, nhắc nhở.

Nhưng mà Vương Hinh Tuyết lại giống như hoàn toàn không nghe thấy, ngược lại đi càng lúc càng nhanh, cuối cùng trực tiếp chạy chậm.

TBC

Hai người thở hồng hộc đi đến trước cửa phòng luyện tập, quả nhiên nghe được bên trong truyền ra tiếng hát.

Hơn nữa tiếng hát này lại đang hát phần hát chính do Vương Hinh Tuyết phụ trách.

Mặt Vương Hinh Tuyết đã xanh mét, tầm mắt d.a.o động kịch liệt, nhìn về vị trí vốn dĩ thuộc về cô ta.

Giờ phút này Tôn Manh Manh đang đứng ở nơi đó, trở thành trung tâm của đội ca hát.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 111: Chương 111



Vương Hinh Tuyết giống như nổi điên chạy vào trong phòng tập luyện, tiếng gầm đầy giận dữ át cả tiếng âm nhạc và tiếng hát hợp xướng của mọi người.

“Mấy người đang làm cái gì đó!!”

Tất cả mọi người ở đây đều hoảng sợ, đang tập luyện cũng đột nhiên im bặt.

Diệp Ninh nhìn Vương Hinh Tuyết đang vặn vẹo đến mất khống chế, đáy mắt chợt lóe lên chút ý cười.

Đây là lần đầu tiên Sầm Lan nhìn thấy Vương Hinh Tuyết tức muốn hộc m.á.u như thế, hoàn toàn không thể nào liên tưởng được cô gái này và Vương Hinh Tuyết luôn hiểu biết lễ nghĩa, xinh đẹp lại hát hay là cùng một người.

Những người khác cũng có cảm nhận như thế, ánh mắt khi nhìn về phía Vương Hinh Tuyết tràn ngập cảm giác xa lạ.

Vương Hinh Tuyết đã bị ghen tị làm mụ mị đầu óc từ lâu rồi, cô ta có thể được người trong đoàn văn công sùng bái và yêu thích như thế là bởi vì cô ta là người hát chính của đội ca hát, người hát chính duy nhất.

Nhưng mà hiện tại cái duy nhất kia lại bị người khác giành mất, ngoại trừ ghen tỵ ra, cô ta còn cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Không đợi mọi người phản ứng lại, cô ta cũng đã xông lên sân khấu, vươn tay túm lấy tóc của Tôn Manh Manh.

“Con nhỏ đê tiện này, ai cho mày đứng ở vị trí của tao hả?”

Cô ta phát tiết tức giận mắng.

Người chung quanh đều ngơ ngác nhìn, không ai chủ động tiếng lên giúp đỡ.

Tôn Manh Manh cũng ngơ ngác, nhưng cô ấy lại không phản kháng, chỉ tùy ý để Vương Hinh Tuyết nổi điên đánh cào, trở thành người bị hại triệt để.

“Vương Hinh Tuyết, mau buông tay!”

Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ đồng loạt xông lên, muốn kéo Vương Hinh Tuyết sang một bên.

“Tao muốn liều mạng với con nhỏ đê tiện này!” Mặt mày Vương Hinh Tuyết vô cùng hung dữ, trong mắt chỉ còn lại tức giận và hận thù, cho dù Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ kéo kiểu nào thì cô ta vẫn cứ cố tùm chặt tóc Tôn Manh Manh không chịu buông ra.

Lý Kiến Hoa giận đến mặt đỏ ngầu, trực tiếp nâng tay lên, tát thẳng vào mặt Vương Hinh Tuyết.

Bốp!

Tiếng vang chói tai làm tất cả mọi người trong phòng luyện tập đều run sợ.

Diệp Ninh lại càng âm thầm chậc lưỡi, nghe tiếng là biết cái tát này không nhẹ rồi.

Cô không hả hê cũng rất khó.

Má phải Vương Hinh Tuyết lập tức sưng vù đỏ lên, nhưng mà cơn đau đớn kịch liệt này cuối cùng cũng làm cô ta tìm về lý trí.

Cô ta ngơ ngẩn nhìn cánh tay đang túm tóc Tôn Manh Manh của mình, lại nhìn gương mặt tức giận của Lý Kiến Hoa, nhìn các gương mặt hoảng sợ và kinh ngạc ở xung quanh, cuối cùng cũng ý thức được rốt cuộc cô ta đang làm cái gì!

“Không... Chuyện này không phải tôi... tôi, tôi không cố ý...”

Cô ta luống cuống, hoàn toàn luống cuống.

Hình tượng cô ta vất vả xây dựng suốt bao năm qua vào giờ phút này lại sụp đổ.

Tôn Manh Manh được Từ Minh Vũ giúp đỡ, kéo ra khoảng cách với cô ta, tóc cô ấy đã rối xù, quần áo cũng bị xé rách tả tơi. Nhưng mà cô ấy lại không khóc, cũng không chất vấn cái gì, chỉ yên lặng đứng thẳng một bên.

Ngực Lý Kiến Hoa phập phồng kịch liệt, nhiều năm qua những cố gắng tâm huyết mà anh ấy dành cho Vương Hinh Tuyết nhiều hơn bất cứ người khác, ngoại trừ thất vọng thì cũng chỉ còn thất vọng.

“Cô la lối cái gì đó? Là tôi bảo Tôn Manh Manh thay thế cô, không thể làm chậm trễ nhiệm vụ luyện tập, cô muốn nổi giận thì nổi giận với tôi nè!”

Lúc này mặt mũi của đội ca hát thật sự bị Vương Hinh Tuyết làm mất sạch sẽ rồi.

Vương Hinh Tuyết đột nhiên run lên, thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn Lý Kiến Hoa.

Đây là lần đầu tiên Lý Kiến Hoa dùng thái độ nghiêm khắc như thế để quát cô ta.

TBC

Đầu của Vương Hinh Tuyết gần như đã sắp dán lên ngực, chỉ có thể liên tục xin lỗi.

Bầu không khí vừa cứng đờ lại xấu hổ.

Vẫn là Từ Minh Vũ chủ động đứng ra cho hai người một bậc thang: “Đội trưởng Lý, đây cũng không phải nơi thích hợp để nói chuyện, các anh quay về văn phòng đi. Hôm nay tập luyện cũng được kha khá rồi, Diệp Ninh, cô đưa Tôn Manh Manh đến phòng y tế kiểm tra trước đi, xem xem có bị thương ở đâu không.”

Chuyện đã ồn ào như thế này rồi, đương nhiên là không thể tiếp tục tập luyện nữa.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 112: Chương 112



Lý Kiến Hoa lạnh lùng nhìn Vương Hinh Tuyết, xoay người rời đi.

“Vương Hinh Tuyết, cô đi theo đi.” Từ Minh Vũ thúc giục.

Anh ta vẫn khá hiểu biết tính cách của Lý Kiến Hoa, tuy rằng lần này Vương Hinh Tuyết đã gây ra chuyện lớn, nhưng anh ấy vẫn không thể hoàn toàn từ bỏ cô ta.

Vương Hinh Tuyết cố nén nước mắt đi theo.

Từ Minh Vũ nói: “Giải tán”, sau đó cũng rời khỏi phòng luyện tập.

Chờ đến khi bọn họ rời đi, toàn bộ đại sản đều lại nổ tung.

“Cái người lúc nãy là Vương Hinh Tuyết thật đó hả? Sao giống y như mấy mụ đàn bà đanh đá thế? Mới xuất hiện đã nhào lên đánh người rồi.”

“Đúng đó, tôi cũng sợ hú hồn. Bình thường thấy Vương Hinh Tuyết yếu đuối muốn chết, thì ra cô ấy cũng có một mặt th* t*c như thế à.”

“Người tội nghiệp nhất là Tôn Manh Manh, tự nhiên lại bị Vương Hinh Tuyết đánh.”

“Đây là không thể trông mặt mà bắt hình dong đúng không, xem ra trước kia tất cả chúng ta đều bị Vương Hinh Tuyết lừa rồi, nói không chừng đây mới là gương mặt thật của cô ta đó.”

...

Gần như tất cả mọi người đều thể hiện sự kinh ngạc và châm chọc với Vương Hinh Tuyết.

Lúc này Diệp Ninh đã đi đến bên cạnh Tôn Manh Manh, chủ động nói: “Tôi đưa cô đến phòng y tế.”

Tôn Manh Manh ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người đi ra rất xa rồi nhưng vẫn có thể nghe được tiếng bàn tán càng ngày càng khoa trương hơn.

Lúc gần đến phòng y tế, Tôn Manh Manh đột nhiên dừng lại.

Cô ấy cẩn thận nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Ninh: “Sao hôm nay cô lại giúp tôi?”

Bọn họ rõ ràng không quen biết nhau, cô làm như thế đương nhiên là có lý do riêng.

Diệp Ninh dường như đã sớm đoán được Tôn Manh Manh sẽ hỏi như thế, không chút hoang mang trả lời: “Tôi chẳng qua chỉ là đang hỗ trợ giải quyết vấn đề mà thôi, còn việc người đề cử, cũng chỉ là vì tôi cảm thấy cô thích hợp.”

Tôn Manh Manh hoàn toàn không tin tưởng những thứ này.

“Trong đội ca hát có nhiều người như thế, hơn nữa cũng có người hát càng hay hơn tôi, vì sao cố tình lại là tôi chứ?”

Diệp Ninh bị nghi ngờ cũng không có chút không vui gì cả, chỉ là dõi mắt về phía trước, giống như bắt đầu nhớ lại gì đó.

“Bởi vì tôi biết cô muốn trở thành người hát chính.”

TBC

Trái tim Tôn Manh Manh run rẩy, cuối cùng trên mặt cũng có chút thay đổi.

“Tôi, tôi không có...”

Diệp Ninh lại nhìn về phía cô ấy, đôi mắt sắc bén kia giống như có thể nhìn thấu nội tâm của cô ấy.

“Vậy sao? Vậy vì sao mỗi ngày cô đều chờ đến khi mọi người đi rồi, cô còn muốn ở lại luyện tập một mình chứ? Hơn nữa lại chỉ luyện tập phần của hát chính?

“Sao cô biết?” Hai mắt Tôn Manh Manh co rụt kịch liệt, bắt đầu nảy sinh địch ý và lòng đề phòng mãnh liệt với Diệp Ninh.

Dưới bầu không khí căng thẳng như thế, Diệp Ninh lại mỉm cười.

“Cô có lý tưởng, có ước mơ, hơn nữa còn luôn cố gắng, vì sao lại không dám nói cho người khác biết chứ? Hôm nay cô có thể biểu hiện tốt như thế, tất cả là bởi vì trước đó cô từng cố gắng và trả giá.”

Tôn Manh Manh nhìn ý cười trên mặt Diệp Ninh, những suy nghĩ tối tăm trong lòng lại dần dần biến mất.

Rõ ràng cô là một người phụ nữ vô cùng mập mạp xấu xí, nhưng mà trên người cô lại tỏa ra một sức mạnh không nói nên lời, làm người ta nhịn không được muốn tin tưởng.

Cô ấy siết chặt nắm tay, lại lộ ra vẻ mặt kiên định.

“Cô nói đúng lắm, không có gì mà không dám cho người khác biết cả. Tôi biết cô và Vương Hinh Tuyết có quan hệ không tốt, cho nên cô mới đẩy tôi ra, để tôi thay thế vị trí của cô ta. Cho dù cuối cùng tôi không làm được, nhưng hôm nay có thể làm Vương Hinh Tuyết nổi điên, đây cũng là một vết nhơ với cô ta rồi, cô cũng đạt được mục đích của mình rồi đúng không.”

Cô ấy cũng không phải người ngu ngốc, đã sớm đoán được ý đồ của Diệp Ninh, đồng thời cũng ý thức được điểm đáng sợ chân chính của Diệp Ninh...
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 113: Chương 113



Chưa đầy hai tháng, Diệp Ninh đã từ người người chán ghét, tránh không kịp, nghịch tập trở thành nhân vật không thể thiếu của dàn nhạc.

Nhìn như chẳng quan tâm gì đến sự chửi bới đám người Vương Hinh Tuyết và Sầm Lan, thế nhưng lại ở trước trước mắt bao người công chúng, cho Vương Hinh Tuyết một kích trí mạng, hơn nữa còn hoàn toàn đặt bản thân ở bên ngoài câu chuyện.

Chỉ riêng sự nhẫn nại và tâm cơ này đã không phải người bình thường có thể làm được.

Tôn Manh Manh thậm chí có chút may mắn, cô ấy không phải kẻ thù của loại người này.

Diệp Ninh chỉ cười cười không có trả lời, hợp tác với người thông minh thật sự không cần phải nói quá nhiều.

"Cô cũng không tệ. Vương Hinh Tuyết nổi điên cô rõ ràng có thể né tránh hoặc là phản kháng, nhưng cô không có làm như vậy, hiện tại tất cả mọi người đều đứng về phe cô."

Trên gương mặt chật vật của Tôn Manh Manh nở ra nụ cười, "Tôi cảm thấy về sau hẳn là chúng ta có thể trở thành bạn bè."

Diệp Ninh trả lời: "Vinh hạnh cực kỳ."

Có thêm một người bạn đương nhiên là tốt hơn có thêm một kẻ thù.

"Đi thôi, đến phòng y tế."

Tôn Manh Manh lại giữ cô lại, sau đó không chút hoang mang sửa sang lại nếp gấp quần áo.

"Không cần đi, tôi không bị thương."

Chỉ là bị Vương Hinh Tuyết giật tóc mà thôi.

Diệp Ninh nhìn cô ấy chằm chằm hai giây, vẫn tiếp tục kiên trì.

"Không đến phòng y tế kiểm tra sao có thể biết có bị thương hay không chứ."

Ánh mắt hai người giao nhau, có một số việc đã ngầm hiểu lẫn nhau.

Trong phòng làm việc, không khí ngưng kết đến độ làm cho người ta ngạt thở.

Nước mắt của Vương Hinh Tuyết cộp cộp rơi xuống.

"Đội trưởng, tôi, tôi thật sự không biết lúc ấy là thế nào..."

Cô ta nghẹn ngào muốn giải thích, nhưng lý do nói ra lại không có sức thuyết phục.

Lý Kiến Hoa đã khôi phục tâm tình, nhưng mà biểu cảm vẫn vô cùng nghiêm túc.

"Hinh Tuyết, những năm nay tôi bồi dưỡng cô, bản thân cô cũng là người hiểu rất rõ, tôi đặt hết kỳ vọng vào cô. Nhưng mà lần này, cô thật sự khiến cho tôi rất thất vọng."

Vương Hinh Tuyết luống cuống, càng khóc không thành tiếng.

Nếu như không có Lý Kiến Hoa ủng hộ, cô ta tuyệt đối không thể đứng ở vị trí hiện tại.

"Đội trưởng, tôi cam đoan về sau tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa, anh đừng bỏ mặc tôi."

Đây cũng là cô ta sợ nhất, trong đoàn văn công chọn đại một người cũng có bối cảnh gia đình tốt hơn cô ta, cô ta chỉ có thể dựa vào bản thân.

Lý Kiến Hoa nhìn thấy cô ta khóc thành người nước mắt, nặng nề thở dài, đến cùng vẫn mềm lòng.

"Cô là chủ xướng của đội ca hát, bồi dưỡng cô không chỉ hao phí tâm huyết của tôi, mà còn có sự bồi dưỡng vun trồng của tổ chức, làm sao chúng tôi lại dễ dàng bỏ mặc cô được chứ."

Những lời này không thể nghi ngờ là đã cho Vương Hinh Tuyết uống một viên thuốc an thần, khiến thần kinh căng cứng của cô ta thả lỏng một chút.

Nhìn thấy thần sắc của cô ta dần dần tỉnh táo, Lý Kiến Hoa nói tiếp.

"Nhưng mà chuyện hôm nay cũng là một lời nhắc nhở, đội ca hát chỉ có một mình cô chủ xướng, lỡ như cô đột ngột xảy ra tình huống gì, buổi biểu diễn sẽ chịu ảnh hưởng. Tôi sẽ thương lượng với trong đoàn bồi dưỡng thêm một đến hai người có tiềm lực ca hát, cùng cô chia sẻ trách nhiệm chủ xướng."

Trong lòng Vương Hinh Tuyết lộp bộp một tiếng, cả người đều sắp hít thở không thông.

Vẫn là muốn tìm người thay thế cô ta sao?

Cô ta không còn là chủ xướng duy nhất của đội ca hát nữa? !

"Đội trưởng, về sau thật sự sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, tôi có thể cam đoan sẽ hoàn thành mỗi buổi biểu diễn."

Cô ta quýnh lên, bởi vì kích động mà tiếng nói cũng trở nên run rẩy.

Ánh mắt thâm trầm của Lý Kiến Hoa không có chút buông lỏng nào, "Quyết định này cũng không phải là nhằm vào cô, mà lại cô c*̃ng không có khả năng cam đoan vĩnh viễn sẽ không xảy ra tình huống đột xuất. Tôi biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì, thế nhưng tôi là đội trưởng đội ca hát, tôi phải suy nghĩ đến lợi ích của tập thể chứ không thể chỉ suy nghĩ cho cô thôi được."

Vương Hinh Tuyết hối hận muốn xanh ruột, tại sao cô ta lại giả bệnh, tại sao phải cho Tôn Manh Manh cơ hội leo lên trên?

Rõ ràng chỉ là muốn ra oai phủ đầu với dàn nhạc và Diệp Ninh một lần, nhưng kết quả lại hại bản thân cô ta? !
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 114: Chương 114



Lời nên nói Lý Kiến Hoa đều đã nói xong, mặc kệ Vương Hinh Tuyết có thể tiếp nhận hay không đều phải tiếp nhận.

"Cho cô hai ngày điều chỉnh, hi vọng cô có thể mau chóng khôi phục lại trạng thái tốt nhất. Cho dù về sau thật sự có một người khác chủ xướng thì cô vẫn là người quan trọng nhất."

Lý Kiến Hoa nói đến thế thôi.

Vương Hinh Tuyết ngơ ngơ ngác ngác đi ra khỏi văn phòng, đầu óc cũng sớm đã trống rỗng.

Sầm Lan thận trọng chào đón, thấy trạng thái này của cô ta liền biết việc nói chuyện với Lý Kiến Hoa không có kết quả tốt.

"Hinh Tuyết, cô không sao chứ?"

Cho dù là bạn thân nhất của Vương Hinh Tuyết, giờ khắc này Sầm Lan c*̃ng thật sự không dám tới gần cô ta.

Vương Hinh Tuyết cứng ngắc quay đầu, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

"Đội trưởng nói muốn bồi dưỡng Tôn Manh Manh trở thành chủ xướng."

Sầm Lan nét mặt đầy kinh ngạc, "Tại sao có thể như vậy? Vậy còn cô?"

Vương Hinh Tuyết ánh mắt đờ đẫn, tự hỏi câu hỏi này.

"Đúng vậy, vậy tôi thì sao, đến lúc đó có phải sẽ không cần tôi nữa hay không?"

Sầm Lan nghe thấy cô ta nói như vậy, tim gan cũng run theo, bọn họ chỉ vắng mặt tập luyện hôm nay thôi, làm sao lại có thể phát sinh biến hóa lớn như vậy cơ chứ?

Sau khi hoàn hồn, cô ta mau chóng an ủi: "Sẽ không đâu. Tôn Manh Manh kia chỉ là người mới tới, chỗ nào có thể sánh được với cô! Đợi đến khi đội trưởng phát hiện cô mới là người lợi hại nhất, tự nhiên là sẽ không quan tâm đến Tôn Manh Manh nữa."

Vương Hinh Tuyết hai mắt đẫm lệ nhìn cô ta, thật giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, "Là thế phải không?"

Sầm Lan có chút chột dạ, bởi vì vừa rồi cô ta vẫn luôn ở sảnh tập luyện, nghe thấy người trong đội ca hát và ban nhạc đều khen không dứt miệng với biểu hiện của Tôn Manh Manh.

Quan trọng nhất chính là ảnh hưởng của việc Vương Hinh Tuyết đánh Tôn Manh Manh thật sự là quá ác liệt, hiện tại đa số mọi người gần như đều đứng về phe của Tôn Manh Manh.

"Cô cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, người đội trưởng coi trọng nhất chính là cô. Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, tôi đưa cô về nhà trước đã."

Sở dĩ muốn đưa cô ta về nhà, chính là không muốn để cho cô ta đối mặt với ánh mắt của những người kia, bằng không cô ta sẽ còn nổi điên.

Vương Hinh Tuyết cố nén cảm giác sợ hãi và phẫn nộ, cô ta đã không có biện pháp thay đổi bất cứ chuyện gì.

Chạng vạng tối, Diệp Ninh theo đoàn văn công đi ra, đóng gói một chút đồ ăn dự định đi qua bệnh viện.

Mới đi ra khỏi cửa không bao xa liền thấy được chiếc xe con quen thuộc kia.

Không cần hỏi tự nhiên là Mục Văn Hạo "mời" cô đi phòng ca múa.

Cô đi đến trước xe, cũng không chờ lái xe xuống xe, cửa sổ ghế sau liền hạ xuống.

Khi Diệp Ninh nhìn thấy gương mặt Mục Văn Hạo có vết sẹo, vẫn còn có chút bất ngờ.

"Ông chủ Mục, không phải là tự mình đến tìm tôi đó chứ?"

Vừa nói vừa qua loa cười cười.

Mấy ngày nay cô ở bệnh viện chăm sóc Cố Phong cũng không có đi phòng ca múa, cũng không biết Mục Văn Hạo có lại làm chuyện thiêu thân gì hay không?

Mục Văn Hạo nhàn nhạt liếc cô một cái, thật giống như câu hỏi này của cô cứ như không biết lượng sức mình lắm vậy.

"Tiện đường."

Diệp Ninh c*̃ng khôngbất ngờ, chờ anh ta nói tiếp.

Quả nhiên ngay sau đó Mục Văn Hạo liền nói ra: "Đêm mai cô lên sân khấu."

TBC

Không phải hỏi thăm ý kiến, mà là trực tiếp thông báo.

Diệp Ninh đã sớm nghĩ đến sẽ có một ngày này, Cố Phong bên kia đã không cần người chăm sóc, cô hoàn toàn có thể đi diễn được.

Cô thậm chí hoài nghi Mục Văn Hạo là biết tình huống của Cố Phong cho nên mới sắp xếp suất diễn của cô vào ngày mai.

"Được, ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ."
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 115: Chương 115



Diệp Ninh đi đến cửa phòng bệnh, nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện, bàn tay nâng lên một nửa lập tức thu lại.

Cửa phòng mặc dù đang đóng, nhưng cũng có thể nghe được loáng thoáng.

"Hôm nay tôi đi đoàn bộ họp, thủ trưởng vô cùng hài lòng với biểu hiện của lần đấu võ này, hơn nữa đối với cá nhân cậu c*̃ng khen không dứt miệng, đoán chừng không bao lâu nữa cậu sẽ được thăng chức thôi."

Giọng của Giả Hạo vốn cũng không thấp, gặp phải loại chuyện tốt này càng thêm hưng phấn, đương nhiên sẽ không cố ý hạ thấp âm lượng.

Ngoài cửa, Diệp Ninh nhịn không được cảm thán một tiếng, Cố Phong còn trẻ như vậy cũng đã là liên trưởng, nếu quả như thật lại thăng chức nữa thì tiền đồ không đong đếm được.

Nhưng mà cho dù tiềm lực của người này có tốt thì về sau c*̃ng không có liên quan gì đến cô.

"Anh biết tôi không thèm để ý những thứ này, huống hồ mặc dù tỷ võ đã kết thúc, nhưng mà đại đội chúng ta vẫn nhiều ít tồn tại một vài vấn đề, nếu thật sự để cho tôi rời đi tôi c*̃ng không yên lòng."

Câu trả lời của Cố Phong ngược lại nằm ngoài dự đoán của Diệp Ninh.

"Quân lệnh như núi, đến lúc đó cậu không thể tự quyết được. Nhưng mà đây cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, tôi nói với cậu cũng là để cậu có chuẩn bị tâm lý trước. Chờ thương thế của cậu lành lại, đại đội vẫn phải tiếp tục huấn luyện."

Lời Giả Hạo nói là sự thật, hơn nữa anh ta cũng thật lòng cảm thấy vui vẻ thay Cố Phong.

Chỉ có điều hợp tác lâu như vậy phải tách ra, vẫn rất luyến tiếc.

TBC

Cố Phong trầm mặc.

Ngoài cửa phòng, Diệp Ninh chuẩn bị đi sang bên cạnh chờ đợi, Giả Hạo lại đột nhiên nhắc đến cô, khiến cô lập tức dóng thẳng lỗ tai.

"Trước đó quyết định kia của cậu là đúng, mấy ngày trước tôi cũng đã nói chuyện với Diệp Ninh, Diệp Ninh đúng là đã thay đổi không ít."

Nghe được lời khẳng định của Giả Hạo, trên mặt Diệp Ninh hơi mỉm cười.

Cố gắng những ngày qua đến cùng vẫn không uổng phí.

"Mặc kệ mục đích của cô ta là gì, nhưng tóm lại là có thể sinh sống thật tốt. Hiện tại cậu đang ở thời điểm quan trọng để leo lên cao, gia đình ổn định cũng là một trong số những phần quan trọng mà tổ chức sẽ quan tâm."

Hô hấp của Diệp Ninh trì trệ, sắc mặt trở nên khó coi.

Nếu như cô không hiểu sai thì có nghĩ là bởi vì Cố Phong muốn thăng chức cho nên hôn nhân của bọn họ phải tiếp tục duy trì?

Đầu óc vang ong ong không ngừng, muốn lập tức đẩy cửa đi vào hỏi thăm rõ ràng.

Tay đều đã đụng lên mép cửa rồi nhưng cứ thế mà ngừng lại.

Nếu như hiện tại cô bất chấp đi vào, có được câu trả lời khẳng định, vậy thì có nghĩa không có bất kỳ đường lui nào nữa hết.

Cô và Cố Phong là quân hôn, nếu như Cố Phong không đồng ý ly hôn, thì cuộc hôn nhân này tuyệt đối không thể ly hôn được.

Lúc này trong phòng bệnh, Cố Phong mở miệng, cả người Diệp Ninh áp sát vào trên cửa phòng, nhưng vẫn không nghe rõ ràng.

Cho nên thái độ của Cố Phong rốt cuộc là gì?

Diệp Ninh ảo não vò đầu, vậy mà phần mấu chốt nhất lại không có nghe được.

"Cậu có thể nghĩ như vậy tôi c*̃ng yên tâm, thời gian không còn sớm, tôi cũng đi về đây."

Tiếng chào tạm biệt của Giả Hạo khiến Diệp Ninh bỗng nhiên hoàn hồn, cô luống cuống tay chân lui ra ngoài mấy mét, giả bộ vừa vặn tới.

Cửa phòng mở ra, Giả Hạo bước ra, vừa vặn liền thấy Diệp Ninh mang theo hộp giữ ấm đi tới.

"Chỉ đạo viên, lại đến thăm Cố Phong à."

Diệp Ninh chào hỏi qua loa, trong lòng cũng đã loạn thành một đoàn.

"Đúng vậy, em dâu, cô vừa tan tầm hả?"

Giả Hạo hiển nhiên cũng biết tình huống của cô, hỏi thăm.

"Vâng."

"Làm ở đoàn văn công thấy thế nào?"

Diệp Ninh lòng dạ biết rõ Giả Hạo đột nhiên quan tâm tình huống công việc của cô khẳng định vẫn là vì tiền đồ của Cố Phong.

"Cũng được."
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 116: Chương 116



"Cương vị công việc không phân lớn nhỏ, không quan tâm địa vị cao thấp. Thứ nhất là vì nhân dân phục vụ, thứ hai còn có thể thể hiện giá trị con người. Chỉ cần làm tốt thì ở nơi nào cũng có thể tỏa sáng."

Giả Hạo vô thức làm công tác tư tưởng cho Diệp Ninh, chỉ khi hậu phương như cô ổn định rồi thì mới sẽ không kéo chân sau của Cố Phong.

"Chỉ đạo viên, bình thường công việc của anh chắc mệt mỏi lắm nhỉ?"

Diệp Ninh đột nhiên hỏi ra một câu như vậy.

Giả Hạo hơi sững sờ, việc này hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện bọn họ đang nói.

Nhưng mà Diệp Ninh đã hỏi, anh ta không trả lời c*̃ng lộ ra vô cùng không có lễ phép.

"Cũng được."

"Làm sao lại cũng được chứ, Cố Phong bị thương, chuyện của toàn bộ đại đội khẳng định đều đặt hết lên trên người chỉ đạo viên anh, khẳng định là rất mệt nhọc." Diệp Ninh phản bác theo lẽ đương nhiên.

Đối với sự quan tâm của cô, Giả Hạo trong lúc nhất thời còn có chút không quá thích ứng.

Diệp Ninh nói tiếp: "Nếu đã mệt nhọc như thế, chỉ đạo viên hãy nên nghỉ ngơi thật tốt, đừng cứ đi làm công tác tư tưởng cho người khác."

Tâm tình của cô bây giờ rất không tốt, cho nên không có cách nào tỏ vẻ tươi cười tiếp đón Giả Hạo.

"..."

Giả Hạo rốt cuộc cũng hiểu rõ ý tứ của cô, trong nháy mắt cảm thấy xấu hổ.

Anh ta chỉ biết nhìn chằm chằm mặt Diệp Ninh, sửng sốt không dám nói gì.

Bởi vì anh ta rất rõ ràng nếu như chọc giận Diệp Ninh sẽ như thế nào, nếu thật sự là khóc lóc om sòm lăn lộn giống như trước kia, anh ta tuyệt đối không ứng phó được.

"Em dâu, tôi chỉ là thuận miệng nói một chút thôi, nếu như cô không thích thì coi như không nghe thấy là được."

Hiện tại Diệp Ninh mặc dù đã thay đổi khác trước kia rất nhiều, nhưng vẫn rất đáng sợ.

Diệp Ninh cũng không nói gì, trực tiếp đi qua người anh ta, tiến vào phòng bệnh.

Trong lòng Giả Hạo cứ đập thình thịch, không khỏi tự hỏi Cố Phong không có ý định ly hôn đến cùng là đúng, hay là sai?

"Ăn cơm."

Diệp Ninh cúi mặt xuống, đứng ở trước giường bệnh mở hộp giữ ấm ra.

Cố Phong gần như lập tức nhận ra cảm xúc của cô không đúng.

Diệp Ninh bày thức ăn ra trước mặt anh, anh đã có thể dùng tay trái cầm đũa, mặc dù rất vụng về nhưng tóm lại không cần cô tiếp tục đút cơm.

Cố Phong nhận đũa, hỏi dò: "Hôm nay công việc thế nào?"

Diệp Ninh đặt m.ô.n.g ngồi trên ghế, cầm lấy cuốn đọc sách hay đọc che mặt lại.

Cố Phong nhìn trang bìa cuốn sách kia, chỉ cảm thấy không hiểu nổi.

Cho nên hiện tại là cô đang giận anh sao?

Diệp Ninh không nói, Cố Phong c*̃ng không hỏi tiếp, mà là tự mình ăn cơm.

Cuối cùng người không giữ được bình tĩnh trước ngược lại là chính Diệp Ninh.

"Nghe nói lần tỷ võ này đại đội các anh giành được hạng nhất trong đoàn?"

TBC

Cố Phong cơm ăn hơn phân nửa, không nghĩ tới vậy mà cô cũng sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện của anh, dứt khoát dừng lại, định nói chuyện với cô một chút.

"Cô cũng nghe nói?"

Diệp Ninh giật nhẹ khóe miệng, "Vậy có phải tôi nên chúc mừng anh hay không?"

"Không có gì đáng chúc mừng cả, chỉ khi thực lực của các chiến sĩ vững vàng thì về sau ở trên chiến trường thật sự mới có thể giảm bớt thương vong."

Cố Phong cũng không biết tại sao muốn nói với cô những lời này, nhưng chính là muốn nói thôi.

Thứ anh muốn không phải là vinh dự và chúc mừng gì cả, chỉ là hi vọng chiến hữu của mình khi đối mặt với thời khắc nguy hiểm thật sự, tất cả đều có thể sống sót.

Diệp Ninh không nghĩ tới sẽ nhận được câu trả lời như vậy, ánh mắt nhìn về phía Cố Phong đã có sự thay đổi.

Không thể phủ nhận người đàn ông này đúng là một vị quân nhân tiêu chuẩn ưu tú, đáng được bất kỳ người nào tôn trọng.

Nhưng mà đây cũng không có nghĩa là anh là một người chồng tốt.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 117: Chương 117



Diệp Ninh không thích dây dưa dây cà, hỏi thăm vài câu xong dự định nói thẳng.

“Vậy tôi có thể hỏi anh một vấn đề hay không?”

Cố Phong gật đầu.

Diệp Ninh đột nhiên kéo gần khoảng cách giữa cô và anh, làm ánh mắt hai người có thể nhìn thẳng vào nhau.

Cố Phong gần như theo bản năng muốn lui ra sau, nhưng mà cũng chỉ một giây sau đã dừng lại.

Diệp Ninh cũng không để ý mấy thứ này, nhìn thẳng vào hai mắt anh hỏi: “Anh thích tôi sao?”

Cố Phong đã chuẩn bị tâm lý trước một chút, trên mặt đột nhiên xuất hiện vết nứt, vẻ mặt muốn xấu hổ bao nhiêu thì xấu hổ bấy nhiêu.

Diệp Ninh nhìn vẻ mặt liên tục thay đổi của anh, trong lòng cũng đã có câu trả lời.

Cô không nhìn ra bất cứ yêu thích nào từ trong ánh mắt của người đàn ông này.

“Thật ra lúc nãy tôi đứng bên ngoài đã nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và chỉ đạo viên, anh ấy nói anh sắp sửa thăng chức, sẽ thăng chức thành doanh trưởng hay là phó doanh trưởng? Nếu chúng ta không ly hôn, vậy chẳng phải tôi sẽ là vợ của doanh trưởng sao?”

Cô cố ý làm ra vẻ vô cùng kinh ngạc và tham lam.

Cố Phong chán ghét Diệp Ninh của quá khứ, vậy cô sẽ thay đổi thành dáng vẻ lúc trước, cứ như vậy chỉ sợ không cần cô thúc giục, Cố Phong cũng sẽ nhịn không nổi chủ động ly hôn với cô.

Quả nhiên, Cố Phong nghe cô nói xong, nhướng mày.

TBC

“Chỉ đạo viên chỉ là thuận miệng nói thế thôi...”

“Sao có thể thuận miệng nói được chứ, anh giành được hạng nhất trong thi đấu, biểu hiện tốt như thế, đến cả đoàn văn công của tôi cũng biết, nếu tôi là mấy người thủ trưởng kia thì chắc chắn cũng sẽ nâng đỡ anh thật nhiều. Đúng rồi, nếu anh thăng chức lên cấp doanh thì có phải tiền trợ cấp cũng sẽ tăng lên luôn không?” Hai mắt Diệp Ninh bắt đầu tỏa ánh sáng.

Cảm giác quen thuộc này làm đáy mắt Cố Phong xuất hiện chút khói mù.

Rõ ràng mấy ngày nay cô còn rất bình thường.

Diệp Ninh cũng cảm nhận rõ ràng được cảm xúc của Cố Phong đã thay đổi, trong lòng vui muốn chết.

Quả nhiên cách này rất có hiệu quả.

“Còn nữa, lúc trước anh đã hứa sẽ tìm cho tôi một công việc mới tốt hơn. Thật ra tôi đã không muốn làm công việc bên đoàn văn công từ lâu rồi, với lại cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh. Cũng không thể để người bên ngoài nói vợ của doanh trưởng lại là người dọn dẹp vệ sinh đúng không, cho nên chờ anh lành bệnh rồi, anh đi tìm đoàn trưởng của chúng tôi, bảo chị ấy điều tôi đến đội ca hát đi.”

“Diệp Ninh, đủ rồi!”

Cố Phong chỉ cảm thấy n.g.ự.c bị đè nén rất khó chịu, tuy rằng anh biết rõ đức hạnh của cô là như thế, nhưng tạm thời vẫn không thể nào chấp nhận được.

Diệp Ninh không chỉ không không ngậm miệng lại, ngược lại còn tiếp tục nói: “Không lẽ tôi nói không đúng sao. Trước kia thì cũng thôi, nhưng mà nể tình mấy ngày nay tôi chăm sóc anh cẩn thận như thế, anh cũng nên báo đáp tôi một chút đi, đúng không?”

“Cô đi ra ngoài trước đi, tôi muốn bình tĩnh lại một chút, có được không?” Cánh tay Cố Phong đã thoáng lộ ra gân xanh, không nổi giận đã là cực hạn cuối cùng của anh rồi.

Diệp Ninh không tình nguyện mà kéo dãn khoảng cách với anh: “Được rồi, tôi cho anh thời gian suy nghĩ, dù sao nếu anh còn có lương tâm thì nên giúp tôi.”

Toàn thân Cố Phong có vẻ âm u hơn rất nhiều, giống như giây tiếp theo sẽ bùng nổ ngay vậy.

Diệp Ninh biết như thế là được rồi, dưới ánh nhìn chăm chú đầy tức giận của người đàn ông kia, cô nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bệnh.

Khi cửa phòng bệnh đóng lại, nghĩ đến dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Cố Phong, cuối cùng cô cũng nhịn không được nữa mà bật cười.

Cô cũng muốn xem thử xem Cố Phong còn có thể nhịn được bao lâu nữa!

Đêm khuya tĩnh lặng, Diệp Ninh nằm trên cái giường đơn nhỏ hẹp, chẳng được bao lâu đã bắt đầu ngáy.

Hơn nữa tiếng ngáy càng lúc càng lớn, thật sự chẳng khác nào tạp âm.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 118: Chương 118



Cố Phong nằm trên giường bệnh, mặt tối sầm, đùi anh bị thương nên muốn xoay người cũng không được, chỉ có thể bực bội nghe tiếng ngáy của Diệp Ninh mất ngủ, ước gì có thể bịt miệng của cô lại.

Cứ như thế, không biết bao lâu sau, ngay lúc anh đang mơ mơ màng màng, đột nhiên ý thức được có người đang sờ mặt của anh.

Tuy rằng đối phương làm rất nhẹ nhàng, chạm vào cũng rất cẩn thận, nhưng với tính cảnh giác của một người quân nhân, anh vẫn lập tức mở bừng mắt.

Nếu hiện tại anh không bị thương thì chắc chắn đã trực tiếp đè người này xuống đất, nhưng mà hiện tại anh chỉ có thể tạm thời xác định xem là có chuyện gì xảy ra.

TBC

Vẻ sắc bén trong mắt còn chưa rút đi, gương mặt tròn vo của Diệp Ninh đã rơi vào trong tầm mắt.

Diệp Ninh rõ ràng cũng không ngờ rằng anh sẽ đột nhiên tỉnh lại, hoảng sợ, cánh tay đang duỗi về phía anh cũng lập tức rụt trở về ngay.

“Anh, sao anh tỉnh lại rồi?”

Rõ ràng là cô làm việc xấu bị bắt quả tang nên chột dạ.

Sắc mặt Cố Phong lạnh lùng đến cùng cực: “Cô đang làm cái gì đó?”

Diệp Ninh ấp úng giải thích: “Tôi... đắp chăn, đúng, tôi định đắp chăn cho anh.”

Cố Phong đương nhiên sẽ không tin tưởng lời nói dối vụng về này của cô: “Đắp chăn lên mặt của tôi luôn sao?”

Rõ ràng người phụ nữ này đang tranh thủ lúc anh ngủ để sờ mặt anh, loại hành vi này chẳng khác nào hành vi vô liêm sỉ muốn động phòng với anh vào hai tháng trước.

Diệp Ninh bị vạch trần không chỉ không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn nói một cách đương nhiên: “Chẳng phải chỉ là sờ mặt thôi sao, có cái gì mà xấu hổ chứ. Không phải anh đã quyết định sẽ không ly hôn rồi sao? Nếu sau này chúng ta vẫn là vợ chồng, vậy thân thiết một chút cũng bình thường mà đúng không?”

Cố Phong chỉ cảm thấy buồn nôn, giống như vừa mới nuốt sống một con ruồi bọ vậy, thì ra cô đã xác nhận chuyện này rồi, cho nên mới không thèm che giấu nữa.

Không ngờ lại bị chỉ đạo viên nói đúng, đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

“Nơi này là bệnh viện!”

Trong giọng nói trầm thấp đã đè nén lửa giận cực kỳ rõ ràng.

“Tôi đương nhiên biết đây là bệnh viện, nếu anh không thích ở đây thì chờ đến khi xuất viện vậy. Anh cũng biết mà, thật ra tôi đã chờ ngày này từ lâu rồi.”

Diệp Ninh ngượng ngùng nói, trên cánh tay đã nổi đầy da gà.

Toàn thân Cố Phong giống như bị một lớp bóng đêm bao phủ, âm trầm kh*ng b*. Diệp Ninh dám cá chắc nếu hiện tại anh có thể nhúc nhích thì chắc chắn sẽ giơ chân sút cô bay ra ngoài.

“Hiện tại tôi không muốn nhìn thấy cô, một là cô rời khỏi căn phòng bệnh này, hai là tôi đi!”

Cố Phong chỉ cảm thấy hiện tại anh thật sự cần tìm một chỗ để yên lặng lại.

Diệp Ninh đã đạt được mục đích, vô cùng thông cảm nói: “Anh đừng giận mà, tôi đi ra ngoài là được.”

Cố Phong lại nhắm mắt lại, không muốn nhìn cô thêm cái nào nữa.

Sáng sớm, Diệp Ninh ngáp dài đi vào đoàn văn công, tuy rằng vừa nhìn là biết ngay cô ngủ không ngon, nhưng mà tâm trạng lại đang rất vui vẻ.

“Diệp Ninh, chào buổi sáng.”

Trịnh Thư Vân chủ động chào hỏi cô, hai người cùng nhau đi vào.

Hôm nay vẫn cứ luyện tập là chính, chờ người của dàn nhạc đến phòng luyện tập thì tất cả đội viên của đội ca hát đều đã đứng sẵn trên sân khấu chờ đợi.

Khách hẳn với trước kia, thái độ hôm nay của đội ca hát rất thân thiện, hoàn toàn không còn vẻ kiếm chuyện gây hấn nữa.

Vương Hinh Tuyết cũng có mặt trong đội ngũ, chỉ mới qua một đêm mà cô ta trông đã tiều tụy đi rất nhiều, không thèm để ý đến bất cứ ai.

Tôn Manh Manh đương nhiên cũng có mặt, cô ấy lại đứng ở vị trí trong cùng của đội, giống như chuyện ngày hôm qua chưa từng diễn ra vậy.

Diệp Ninh không hề lo lắng Tôn Manh Manh sẽ thua Vương Hinh Tuyết trong cuộc đua thầm lặng này, bởi vì Tôn Manh Manh thật sự biết rất rõ bản thân cô ấy muốn cái gì.

Tập luyện nhanh chóng bắt đầu, vẫn là Vương Hinh Tuyết làm người hát chính, mọi chuyện vẫn cứ tiến hành như bình thường.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 119: Chương 119



Tập luyện suốt một buổi sáng, cô ta không chỉ không có bất cứ sai lầm nào, hơn nữa trạng thái biểu hiện ra thậm chí còn tốt hơn trước kia rất nhiều.

Trải qua sự kiện ngày hôm qua, mọi người đều ý thức rõ ràng được một chuyện.

Đó chính là cho dù là ai thì cũng đều có thể bị thay thế, mỗi người đều tràn ngập cảm giác nguy cơ.

Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ có thể cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt trong ngày hôm nay, đương nhiên cũng có thể đoán được mọi người đang nghĩ gì, bọn họ là đội trưởng, tình hình hiện tại đương nhiên sẽ lại càng tốt.

Nhất là Vương Hinh Tuyết, biểu hiện lại càng thêm cực kỳ xuất sắc.

Trước kia cô ta là người hát chính duy nhất trong đội, là trung tâm của cả sân khấu, chỉ cần hơi mệt một chút là sẽ xin tạm dừng. Nhưng mà hôm nay đã luyện tập rất lâu rồi, tiếng hát của cô ta vẫn cứ to lớn vang dội như cũ.

“Đội trưởng Lý, xem ra trước kia chúng ta đã quá theo đuổi ổn định và an nhàn rồi.” Từ Minh Vũ nhịn không được khe khẽ nói nhỏ với Lý Kiến Hoa.

Hiệu suất ngày hôm nay có thể đuổi kịp thành quả của ba bốn ngày lúc trước.

Lý Kiến Hoa cũng đồng ý gật đầu, ánh mắt d.a.o động rơi xuống người Diệp Ninh đang đàn dương cầm.

“Ý kiến cô ấy đưa ra đúng là rất thích hợp.”

Từ Minh Vũ cũng nhìn theo tầm mắt của anh ấy, sau đó đắc ý cười rộ lên.

Lý Kiến Hoa thấy anh ta vui vẻ như thế, lại nhịn không được nói móc: “Được rồi, đừng cười nữa. Tôi biết hiện tại Diệp Ninh là cục cưng của đội nhạc khí các anh.”

Từ Minh Vũ hoàn toàn không cãi lại.

TBC

Đến gần mười một giờ, Lý Kiến Hoa chủ động kêu dừng.

“Được rồi, sáng nay tập luyện đến đây thôi, chiều nay lại tiếp tục.”

Diệp Ninh khẽ xoay bả vai đã tê cứng, luyện tập suốt ba tiếng đồng hồ, cường độ tập luyện thế này thật sự không quá dễ dàng với người có cân nặng lớn như cô.

Hiện tại không chỉ cánh tay cô rất nhức mỏi mà đến cả m.ô.n.g cũng đã c.h.ế.t lặng rồi.

“Diệp Ninh, đi ăn trưa chung không?”

“Được thôi.”

Diệp Ninh đồng ý, cùng người của dàn nhạc rời khỏi phòng.

Vương Hinh Tuyết nhìn cô đã hoàn toàn hòa mình vào với tập thể, ngoại trừ tức giận căm hận ra thì còn rất ghen tị.

Trước kia Diệp Ninh ở viện gia thuộc không có ai để ý đến, mỗi ngày chuyện cô làm nhiều nhất chính là chạy theo sau m.ô.n.g của cô.

Nhưng mà hiện tại Diệp Ninh không chỉ vô cùng đắc ý mà còn được Từ Minh Vũ coi trọng rất nhiều, sao cô ta có thể cảm thấy cân bằng được chứ?”

“Sầm Lan, lát nữa chúng ta cũng đi ăn cơm đi.”

Cô ta giống như đang giận dỗi, quay đầu nói với Sầm Lan đang đứng nói chuyện với mấy người khác.

Sầm Lan đột nhiên bị gọi tên đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó mới có hơi căng thẳng từ chối: “Xin lỗi Hinh Tuyết, lúc nãy tôi vừa mới đồng ý sẽ đi ăn cơm chung với mấy người Chu Phỉ rồi.”

Vương Hinh Tuyết nhíu chặt mày lại, nhìn thoáng qua Chu Phỉ ở cách đó không xa.

Cô ta không quá thân thiết với Chu Phỉ, hơn nữa hiện tại Chu Phỉ còn đang vừa nói vừa cười gì đó với Tôn Manh Manh.

Lửa giận vừa mới bị đè ép xuống trong lòng lại lập tức bùng lên.

Cho nên đến cả người bạn thân nhất của cô ta cũng phản bội cô ta sao?

“Cô thích ăn với ai thì đi ăn với người đó đi!”

Cô ta nổi giận đùng đùng nói một câu rồi lập tức quay đầu bỏ đi.

“Hinh Tuyết...” Sầm Lan nhìn theo bóng dáng kia, có chút áy náy, nhưng cô ta cũng không thể vì Vương Hinh Tuyết mà bị toàn bộ đội ca hát cô lập được.

Cô ta quăng ý định đuổi theo Vương Hinh Tuyết ra khỏi đầu, cười ha hả nhập bọn với mấy người Chu Phỉ.

Buổi trưa, trong nhà ăn của đoàn văn công vô cùng nhộn nhịp.

Người của dàn nhạc ngồi chung một chỗ, ríu rít nói chuyện phiếm với nhau.

“Tối nay tôi muốn đến phòng ca múa Hồng Hải, có ai đi chung với tôi không?”

Trịnh Thư Vân đột nhiên buông đũa xuống la to.

Diệp Ninh đang ăn canh suýt chút nữa đã phun canh ra.

Rốt cuộc thì cô gái này thích chỗ đó đến mức nào thế?

Mấy ngày hôm trước vừa mới rủ xong, bây giờ lại muốn đi nữa.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back