Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 120: Chương 120



Mọi người hai mặt nhìn nhau, đến phòng ca múa chơi đương nhiên là rất vui, nhưng mà đã có kinh nghiệm lần trước, ai cũng lo lỡ như uống quá nhiều, ảnh hưởng đến buổi luyện tập ngày mai, nói không chừng sẽ bị người khác thay chỗ giống như Vương Hinh Tuyết nữa.

Trịnh Thư Vân không ngờ mấy người bọn họ đều không có hứng thú, lập tức lôi đòn sát thủ ra.

“Mọi người không đi thì đừng hối hận đó nha, hôm nay cái cô Diệp Tử vô cùng thần bí kia sẽ lên sân khấu biểu diễn đó!”

Đầu Diệp Ninh ong ong, có Trịnh Thư Vân ở đây, cô cần gì phải rầu chuyện áo choàng của cô sẽ không bị bại lộ chứ!

Có người nghe được tên Diệp Tử, lộ ra vẻ mặt hưng phấn lại kích động, có người lại lộ ra vẻ mặt mê mang.

Dù sao không phải người thường xuyên đến phòng ca múa thì tin tức sẽ không quá linh thông, hoàn toàn không biết Diệp Tử là ai.

“Không phải trụ cột của phòng ca múa Hồng Hải là Đường Uyển Như sao? Sao bây giờ thành Diệp Tử rồi?”

TBC

Quả nhiên có người thắc mắc hỏi.

Trịnh Thư Vân lại càng hăng hái: “Mấy người còn chưa nghe đến tên Diệp Tử sao? Bài hát Bị tình quấn lấy mà Đường Uyển Như hát là do Diệp Tử sáng tác. Cái cô Diệp Tử kia không chỉ có tài hoa xuất chúng, sáng tác giỏi mà hát còn rất hay. Khoảng hơn mười ngày trước, cô ấy thay Đường Uyển Như lên sân khấu, thật sự là làm mọi người đều bất ngờ!”

Diệp Ninh luôn cúi gằm đầu xuống, khóe môi liên tục run rẩy, nghe Trịnh Thư Vân nhanh nhảu miêu tả lại tình huống đêm hôm đó, giống như là hôm đó cô ấy tận mặt ở hiện trường xem vậy.

Nói còn khoa trương hơn là tận mắt nhìn thấy nữa.

“Người khác là nổi tiếng nhờ một bài hát, còn cô ấy là thành thần trong một bài hát! Không chỉ tất cả mọi người ở huyện thành xung quanh đều biết đến danh tiếng của cô ấy, ngay cả rất nhiều bạn bè nước ngoài đều nghe tiếng đến nghe...” Trịnh Thư Vân càng nói càng thái quá, cố tình những lời cô ấy nói ra, nhưng người khác đều tin sái cả cổ.

Diệp Ninh thật sự nghe không nổi nữa, ho khan vài tiếng ngắt ngang cảm xúc kích động của cô ấy.

“Thư Vân, tôi cũng có nghe nói đến Diệp Tử rồi. Cô ấy hát cũng khá hay thật đó, nhưng cũng không thần đến mức như cô nói đâu.”

Trịnh Thư Vân lại không hài lòng với cách nói của cô, trực tiếp cãi lại: “Dù sao thì hiện tại Diệp Tử nổi tiếng hơn Đường Uyển Như rất nhiều. Đường Uyển Như phải hát ở phòng ca múa mấy năm mới có được danh tiếng như ngày hôm nay, Diệp Tử chỉ hát một lần đã nổi tiếng hơn cô ta, không lẽ như thế còn chưa đủ ghê gớm sao?”

Diệp Ninh nhìn vẻ cuồng nhiệt trên mặt cô ấy, bản thân cô ấy cũng là người làm trong lĩnh vực âm nhạc, có cần thiết phải nói quá lên đến thế không?

Huống chi cô ấy còn chưa nghe được đối phương ca hát nữa.

Những người khác cũng bị Trịnh Thư Vân k*ch th*ch lòng hiếu kỳ, có người lập tức tỏ thái độ.

“Tối nay tôi đi với cô.”

“Tôi nữa.”

“Tôi đi luôn.”

Chỉ trong chốc lát đã áo bảy tám người hẹn sẽ đến phòng ca múa.

Diệp Ninh biết chắc chắn là không cản được.

“Diệp Ninh, cô cũng đi chung luôn ha?” Trịnh Thư Vân nhiệt tình mời.

“Cô quên rồi à, tối nay tôi còn phải đến bệnh viện nữa.” Diệp Ninh đương nhiên là phải từ chối.

Nếu cô đi theo mấy người bọn họ, vậy tối nay Diệp Tử khỏi lên sân khấu hát luôn.

Lúc này Trịnh Thư Vân mới sực nhớ ra, đúng là Diệp Ninh không thể đi được.

“Không sao, vậy để lần sau, tối nay chúng tôi đi kiểm tra xem thử có phải cái cô Diệp Tử kia giống như lời đồn hay không!”

Diệp Ninh nhìn mấy gương mặt tràn ngập chờ mong kia, ngoại trừ bất đắc dĩ thì vẫn chỉ là bất đắc dĩ.

Đội nhạc khí ở bên này nói chuyện vui vẻ, người bên đội ca hát cũng nghe được đại khái.”

“Cái cô Diệp Tử kia thật sự lợi hại giống như những gì Trịnh Thư Vân nói sao? Không bằng tối nay chúng ta cũng đến đó xem thử đi?” Chu Phỉ không nhịn được nói.

Đều là ca sĩ, bọn họ đương nhiên còn sẽ càng thêm nhạy cảm để ý đến chuyện này hơn.

“Đến nơi đó có phải không được tốt lắm không?” Tôn Manh Manh cẩn thận nhắc nhở.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 121: Chương 121



“Hiện tại đã là thời đại nào rồi, với lại đội nhạc khí đi được, sao đội ca hát của chúng ta lại không thể đi chứ?” Chu Phỉ nói một cách đương nhiên.

Tôn Manh Manh gật đầu: “Được, vậy tôi cũng đi luôn.”

Tuy rằng bởi vì Vương Hinh Tuyết nên Sầm Lan không có hảo cảm gì với Tôn Manh Manh, nhưng mà cô ta thấy mọi người đều kích động, cho nên cũng quyết định gia nhập cùng.

Buổi chiều đoàn văn công tan làm, Diệp Ninh chào tạm biệt mấy người Trịnh Thư Vân, giả vờ muốn đến bệnh viện, trực tiếp tách ra với bọn họ.

Bọn họ vừa mới rời đi, mấy người Chu Phỉ, Tôn Manh Manh và Sầm Lan đã nói cười ồn ào cùng nhau xuất hiện.

Chờ đến khi tất cả mấy người này đều đi sạch rồi, Vương Hinh Tuyết mới ngẩn ngơ cô đơn đi ra ngoài.

“Hinh Tuyết!” Lý Trường Đông đã đứng bên ngoài chờ từ lâu hưng phấn chào hỏi với cô ta.

Vương Hinh Tuyết vừa mới nhìn thấy Lý Trường Đông, không ngờ lại ấm ức đỏ mắt.

Cho dù người trên cả thế giới này đều vứt bỏ cô ta, nhưng vẫn còn có người đàn ông này.

Vì sao anh ta lại không phải là Cố Phong chứ?

Lý Trường Đông nhìn thấy cảm xúc của cô, nụ cười đột nhiên biến mất, lập tức quan tâm nói: “Em làm sao thế? Khó chịu ở đâu sao? Hay là có người ăn h.i.ế.p em?”

Cảm xúc của Vương Hinh Tuyết lại càng mất kiểm soát hơn, rơi nước mắt.

“Em đừng khóc mà.” Lý Trường Đông luống cuống tay chân lau nước mắt cho cô.

Lúc này những người đi lại hai bên đường đều rối rít nhìn về phía bọn họ.

Lúc này Vương Hinh Tuyết mới ý thức được cô đang đứng trước cửa đoàn văn công, cưỡng ép bản thân thu hồi cảm xúc lại.

“Anh Lý, tôi không sao.”

Mặt Lý Trường Đông vô cùng âm u hỏi: “Có phải có ai ăn h.i.ế.p em không? Em cứ nói cho anh biết, anh đi tìm đoàn trưởng của em!”

Vương Hinh Tuyết biết anh ta không nói đùa, nhưng cô ta cũng không thể kể những ấm ức của bản thân ra được.

“Thật sự không có gì hết, chỉ là tâm trạng đột nhiên không vui thôi. Nhưng mà nhìn thấy anh Lý thì đã khá hơn nhiều rồi.”

Những lời này lập tức làm cho Lý Trường Đông vui như mở cờ trong bụng.

“Thật sự không có chuyện gì sao?”

“Thật.”

Thấy Vương Hinh Tuyết trả lời chắc nịch như thế, Lý Trường Đông cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Tối nay em có rảnh không? Chúng ta ăn cơm cùng nhau đi.”

Anh đã nghe theo lời đề nghị của Diệp Ninh, viết đơn xin tổ chức, có lẽ mấy ngày nữa tổ chức sẽ cho người đến đoàn văn công nói chuyện, xác định hôn sự của bọn họ.

Cho nên hiện tại ở trong mắt Lý Trường Đông, Vương Hinh Tuyết đã là người phụ nữ của anh ta.

Vương Hinh Tuyết lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Tôi không muốn đi ăn cơm.”

“Vậy em muốn đi đâu thì chúng ta đi đó.” Lý Trường Đông đã kết hôn một lần, cũng có chút hiểu biết về phụ nữ.

Ánh mắt Vương Hinh Tuyết hơi d.a.o động, cô ta thật sự có một nơi muốn đi.

“Phòng ca múa Hồng Hải.”

Tối nay đội ca hát và đội nhạc khí đều sẽ đi nghe cái cô Diệp Tử gì đó ca hát, cho dù cô ta không đi cùng với mọi người thì cũng có người khác để đi chung!

Lý Trường Đông hơi sửng sốt, rõ ràng là không ngờ cô ta lại muốn đến chỗ kia.

Anh ta cúi đầu nhìn thoáng qua bộ quân trang mặc trên người, vẫn đồng ý.

TBC

“Được, nhưng mà anh phải đi về thay đồ trước đã.”

Vương Hinh Tuyết cực kỳ thỏa mãn, cuối cùng cũng mỉm cười.

...

Diệp Ninh lén la lén lút như một tên ăn trộm, đi cửa sau của phòng ca múa Hồng Hải.

Hiện tại người của đoàn văn công đều đang ở đại sảnh phía trước, nếu bị người khác nhìn thấy bóng dáng của cô thì cô có tám cái miệng cũng không giải thích rõ được.

Cô mới đi vào thì chị Dung lập tức chạy ra đón.

“Diệp Ninh, cô đi theo tôi.”

Không đợi cô nói cái gì, chị Dung đã kéo cô vào một cái phòng trang điểm riêng.

Khác với không gian ồn ào nhốn nháo ở bên ngoài, ngoại trừ cô ra, trong phòng này không còn bất cứ người nào khác.

Ngoại trừ bàn trang điểm ra thì còn có sofa và bàn trà, hoàn toàn có thể ngồi đây nghỉ ngơi.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 122: Chương 122



“Ông chủ cố ý ra lệnh, sau này nơi này chính là phòng trang điểm riêng của cô.” Chị Dung chủ động giải thích với Diệp Ninh.

Dù sao thì hiện tại Diệp Ninh cũng là người nổi tiếng nhất phòng ca múa, đương nhiên không thể chen chúc với mấy vũ nữ kia. Huống chi tình huống của cô rất đặc biệt, Mục Văn Hạo đã ra lệnh, người của phòng ca múa tuyệt đối không được nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan đến Diệp Tử.

Cho dù là ai dám tiết lộ thân phận thật của Diệp Tử, vậy thì chỉ có một đường chết.

“Ông chủ Mục sắp xếp rất ổn thỏa.”

Diệp Ninh thấy Mục Văn Hạo làm thế cũng không hề cảm thấy kinh ngạc chút nào, Mục Văn Hạo là người làm ăn, còn muốn dùng cô để kiếm tiền, đương nhiên sẽ dùng trăm phương nghìn kế để giữ được bí mật của cô.

Chị Dung không nói gì, hưng phấn ra hiệu cho cô nhìn một loạt quần áo biểu diễn đắt đỏ trên giá áo.

Mấy bộ quần áo này đều là đặt may riêng cho Diệp Ninh, tuyệt đối phù hợp với số đo của cô, mỗi một bộ đều có giá cả cực kỳ đắt đỏ.

Ngoại trừ quần áo ra, còn chuẩn bị rất nhiều tóc giả với đủ loại kiểu dáng.

Tóc Diệp Ninh khá ngắn, có mấy bộ tóc giả này thêm vào, sẽ gia tăng thêm một chút cảm giác.

“Mấy giờ tôi sẽ biểu diễn?”

Diệp Ninh cũng chỉ tùy ý nhìn lướt qua, sau đó lập tức chủ động xác định thời gian với chị Dung.

Tối hôm qua cô bị Cố Phong đuổi ra khỏi phòng bệnh, mãi đến sáng nay Cố Phong đều không thèm nhìn cô cái nào, nhưng mà nếu tối hôm nay cô trực tiếp biến mất thì chỉ sợ là cũng không ổn.

Chị Dung lập tức trả lời ngay: “Chín giờ.”

Thời gian này còn sớm hơn giờ Diệp Ninh dự tính.

Bây giờ vừa mới tám giờ, còn hơn một tiếng nữa mới phải lên sân khấu, hoàn toàn không cần sốt ruột.

“Chị Dung, chị đi bận việc của chị đi, chờ tám giờ rưỡi rồi lại đến đây.”

“Được.”

Chị Dung đồng ý, sau đó chuẩn bị rời đi.

Nhưng mà mới đi hai bước, hình như chị ta lại nhớ ra gì đó, lại quay về nhìn Diệp Ninh.

“Tôi cảm thấy có một việc nên nói cho cô biết, hôm nay cô Đường cũng đến, cô ấy ở phòng trang điểm bên cạnh đó.”

Diệp Ninh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Hôm nay cô ấy cũng sẽ lên sân khấu sao?”

Lúc trước là vì Đường Uyển Như kiếm chuyện với Mục Văn Hạo, cho nên Mục Văn Hạo mới đẩy cô lên sân khấu, hiện tại nếu Đường Uyển Như đã đến, có nghĩa là hai người bọn họ đã làm hòa rồi đúng không?!

Chị Dung không quá dám khẳng định gật đầu nói: “Chắc là có đó. Hiện tại cô Đương đang ở chỗ ông chủ.”

“Tôi biết rồi.” Diệp Ninh cũng không cảm thấy việc này là việc lớn gì, mọi chuyện cứ nghe theo sự sắp xếp của Mục Văn Hạo là được rồi.

Chị Dung thấy Diệp Ninh bình tĩnh như thế, hình như cũng không hiểu rõ ý mà chị ta muốn nói.

TBC

“Tính cách của cô Đường không được tốt lắm, nếu không có chuyện gì thì trước khi lên sân khấu, cô tốt nhất đừng rời khỏi phòng trang điểm này.”

Hiện tại tất cả mọi người trong phòng ca múa đều biết là Diệp Ninh giành sự nổi tiếng của Đường Uyển Như, Đường Uyển Như hận cô thấu xương, nếu không cũng sẽ không cố ý chọn ngày hôm nay để quay về.

Nếu như Đường Uyển Như thật sự cãi nhau với Diệp Ninh, vậy thì Mục Văn Hạo chắc chắn sẽ đứng về phe của Đường Uyển Như.

Diệp Ninh đương nhiên cũng hiểu đạo lý này, chỉ là cô không ngờ chị Dung sẽ chủ động nhắc nhở cô.

Cô và chị Dung không hề có bất cứ tiếp xúc thân thiết gì, có thể thấy chị Dung vẫn là một người khá tốt bụng.

“Cảm ơn chị Dung nhắc nhở, tôi đã hiểu rồi.”

“Tôi cũng chỉ thuận miệng nói thôi, có chuyện gì thì cô cứ gọi tôi.” Chị Dung lại cười tươi rói, rời khỏi phòng trang điểm.

Diệp Ninh ngồi trên ghế sofa suy nghĩ những lời chị Dung mới nói, chỉ e là Đường Uyển Như thật sự muốn kiếm chuyện với cô, cho nên tiếp theo đây cô ta chắc chắn sẽ làm gì đó.

Cho dù cô không rời khỏi nơi này thì Đường Uyển Như cũng sẽ chủ động đến tìm.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 123: Chương 123



Tối hôm nay phòng ca múa Hồng Hải đã không còn chỗ ngồi.

Sau khi mấy người Chu Phỉ và Tôn Manh Manh đến, trực tiếp bị thông báo rằng bên trong đã hết chỗ rồi.

“Vậy sao bọn họ lại có chỗ.

Sầm Lan đảo mắt lập tức nhìn thấy mấy người Trịnh Thư Vân đang ngồi bên trong đám đông chen chúc kia.

Người phục vụ nhìn về phía cô ta chỉ, sau đó giải thích nói: “Trưa nay cô Trịnh đã gọi điện thoại đến đặt chỗ trước.”

Sầm Lan nhíu mày, lại nhìn về phía mấy người Chu Phỉ.

Nếu biết trước như thế thì mấy người bọn họ không nên đi ra ngoài ăn cơm xong mới đến.

Nhưng mà bọn họ đã đến nơi này rồi, không đi vào lại thật sự không cam lòng.

Lúc này Tôn Manh Manh đột nhiên nói: “Tôi thấy bên trong sân nhảy cũng có rất nhiều người, chúng tôi không cần chỗ ngồi riêng, có được không?”

“Cái này thì được, nhưng mà các cô vẫn phải mua giá vé vào cửa như bình thường.”

Lời nhân viên phục vụ nói làm mấy người Chu Phỉ bọn họ khó có thể chấp nhận được.

“Ý của anh là cho dù có chỗ ngồi hay không thì các anh vẫn sẽ thu số tiền bằng nhau đúng không?”

Người phục vụ gật đầu.

“Chuyện này cũng bất công quá rồi đó?” Sầm Lan bất mãn chất vấn, giá vé vào cửa không thấp, tiền của bọn họ cũng không phải từ trên trời rớt xuống.

Người phục vụ rõ ràng đã quá quen với cảnh này, chỉ nói một câu xin lỗi.

Tôn Manh Manh nhìn thấy bầu không khí náo nhiệt bên trong, cuối cùng vẫn đề nghị nói: “Nếu đã đến rồi thì vào xem đi. Hơn nữa không phải nói tối nay sẽ có buổi biểu diễn của Diệp Tử sao?”

Mục tiêu của cô ấy vô cùng rõ ràng, cô ấy đến đây là vì Diệp Tử mà Trịnh Thư Vân nhắc đến lúc trưa.

Chu Phỉ nghĩ nghĩ, thò tay vào túi móc ra phần tiền của mình.

Trên đường đến đây bọn họ đã thương lượng xong, mạnh ai nấy trả, nếu không muốn vào thì cứ trực tiếp đi về là được.

Tôn Manh Manh cũng trả tiền theo.

Mọi người thấy hai người bọn họ đã lấy tiền ra, tuy rằng cảm thấy rất bất công nhưng vẫn quyết định đi vào chung.

Chờ mấy người bọn họ đi vào phòng ca múa rồi, đứng ở bên trong, mới có thể cảm nhận rõ ràng được sự phồn hoa ở nơi này, giống như tất cả phiền não đều bị niềm vui sướng ở bên trong này đè ép đến một góc.

Đây là lần đầu tiên mấy người Chu Phỉ và Tôn Manh Manh đến nơi này, mọi người rõ ràng đều rất lúng túng và không biết phải làm sao.

Mãi đến khi tiếng la của Trịnh Thư Vân từ một góc vang lên: “Chu Phỉ, Sầm Lan, sao mấy cô cũng đến đây thế?”

Bọn họ nhìn thấy mấy người của đội ca hát, cũng cảm thấy rất kinh ngạc.

Chu Phỉ thẳng sống lưng cười cười, cố gắng làm cho bản thân có vẻ không có quá lúng túng.

TBC

“Chỉ cho phép các cô đến mà không cho phép chúng tôi đến à?”

Trịnh Thư Vân lười biếng tựa lưng vào ghế dựa của ghế sofa nói: “Đương nhiên là được chứ, chúc các cô chơi vui vẻ.

Thoát khỏi thân phận đoàn văn công, bọn họ cũng không cần thiết phải đối đầu với nhau.

Chu Phỉ nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, nói với mấy người Tôn Manh Manh: “Chúng ta đi nhảy đi.”

Đã bỏ tiền ra rồi, đương nhiên phải chơi cho đã.

Mấy người bọn họ cùng nhau đi vào sàn nhảy nhộn nhịp, ngay từ đầu còn không quen lắm, nhưng không bao lâu sau đã bắt đầu hòa nhập vào trong.

Cho dù là bên phía Trịnh Thư Vân hay là mấy người Chu Phỉ cũng đều không để ý đến Lý Trường Đông và Vương Hinh Tuyết đang ngồi ở một góc bên cạnh.

Lúc này Lý Trường Đông đã thay đổi một bộ quần áo bình thường, ngồi chung với Vương Hinh Tuyết, tuy rằng tuổi tác trông có chút chênh lệch, nhưng vẫn cực kỳ xứng đôi.

“Em có muốn qua đó chào hỏi mọi người không?”

Lý Trường Đông nhìn thấy Chu Phỉ và Sầm Lan, cũng biết bọn họ là người cùng một đội với Vương Hinh Tuyết, cho nên mới chủ động đề nghị.

Vương Hinh Tuyết từ chối ngày không cần suy nghĩ.

Lý Trường Đông rất kinh ngạc, bình thường thấy mấy người bọn họ rất thân với nhau mà, sao đi ra ngoài gặp nhau cũng không thèm chào hỏi tiếng nào thế?
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 124: Chương 124



Trong lòng Vương Hinh Tuyết nghẹn một cục tức, nhưng mà cô ta lại càng không muốn để mọi người nhìn thấy cô ta đang đi chung với Lý Trường Đông.

Nhận thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lý Trường Đông, cô ta chỉ có thể giải thích: “Nếu bọn họ gặp được anh, chắc chắn sẽ làm anh bỏ tiền, tôi không muốn như thế.”

Lý Trường Đông nhịn không được cười nói: “Em đang tiết kiệm tiền cho anh đó hả?”

Tuy rằng Vương Hinh Tuyết không nghĩ như thế, nhưng dưới ánh mắt nóng bỏng của Lý Trường Đông, cô ta vẫn khẽ gật đầu.

Lý Trường Đông vui vẻ muốn chết: “Quả nhiên em vẫn đang để ý đến anh, nhưng mà tiền trợ cấp của anh cũng không ít, thỉnh thoảng mời bạn của em một hôm cũng không thành vấn đề.”

“Anh Lý, tôi nhận lòng tốt của anh, nhưng mà đợi lần tiếp theo đi.”

Vương Hinh Tuyết biết người của đội ca hát đều đang âm thầm bàn tán chuyện ngày hôm qua của cô ta, huống chi Tôn Manh Manh cũng có mặt ở đây, cô ta tuyệt đối sẽ không chủ động xuống nước.

Lý Trường Đông thấy thái độ của cô ta kiên quyết như thế, cũng không hề nói đến nữa.

Giá cả ở nơi này cũng thật sự không thấp, một bình rượu vang đỏ đều có giá mười mấy hai mươi đồng, càng miễn bàn đến thức ăn và trái cây khác.

Vương Hinh Tuyết cảm giác rất phiền, cầm ly rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch.

Lý Trường Đông cũng không hề ngăn cản, thậm chí sau khi cô ta uống xong lập tức rót đầy thêm ly khác.

Chỉ cần có thể làm người đẹp vui vẻ, mấy bình rượu vang anh ta đương nhiên vẫn có thể mua nổi.

Cốc cốc cốc.

“Mời vào.”

Diệp Ninh nhìn thoáng qua đồng hồ, còn tưởng là chị Dung đến.

Nhưng mà cô nói xong, người ở bên ngoài vẫn cứ liên tục gõ cửa.

Cô chỉ có thể đứng lên đi mở cửa.

Cửa phòng mở ra, người đầu tiên cô nhìn thấy là gương mặt của một người đàn ông, nhưng mà không bao lâu sau Đường Uyển Như cũng đã xuất hiện trong tầm nhìn của cô.

Nhìn dáng vẻ khiêu khích lại cao cao tại thượng của Đường Uyển Như, Diệp Ninh đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

“Thì ra là cô Đường à, mời cô vào.”

Cô vô cùng bình tĩnh tiếp đón.

Đường Uyển Như lại chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn cô, hai tay ôm n.g.ự.c đi vào.

Sau khi đi vào, cô ta hờ hững quan sát tất cả mọi thứ trong phòng trang điểm, khi ánh mắt khinh miệt nhìn đến mấy bộ quần áo biểu diễn mới tinh kia thì có hơi khựng lại.

Diệp Ninh cũng không nói lời nào, nếu Đường Uyển Như là từ chỗ Mục Văn Hạo đến, Mục Văn Hạo cũng nên biết Đường Uyển Như sẽ đến tìm cô.

Nếu đây là chuyện Mục Văn Hạo ngầm đồng ý, vậy tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì, cô chỉ cần thuận theo tự nhiên là được.

Quả nhiên, Đường Uyển Như nhanh chóng mất kiên nhẫn, trong giọng nói âm u tràn ngập địch ý và nghi ngờ.

“Cô đã tính toán từ trước rồi đúng không? Bàn bài hát đó cho tôi chỉ là bước đầu tiên, chờ tôi hát làm bài hát kia nổi tiếng rồi, cô lại tìm cơ hội biểu diễn làm cho mọi người chú ý. Cô cũng tính toán giỏi thật đó!”

Nói xong lời cuối cùng, Đường Uyển Như lộ ra vẻ hận thù thấu xương.

Diệp Ninh biết đối phương đã nhận định như thế thì cho dù cô có phủ nhận, Đường Uyển Như chắc chắn cũng không nghe lọt tai.

“Cô Đường muốn tôi làm cái gì đây?”

Đường Uyển Như nhìn về phía cô, ánh mắt như rắn độc: “Tôi muốn cô cút khỏi Hồng Hải!”

Cái người phụ nữ không biết điều, không biết trời cao đất rộng này còn dám đạp lên cô ta để leo lên, đây là chuyện cô ta không thể nào chịu được.

Diệp Ninh không hề sợ hãi, vô cùng bĩnh trần thuật một sự thật.

“Việc đi hay ở thì không phải thứ tôi có thể quyết định, mà là ông chủ Mục.”

Hơi thở Đường Uyển Như hơi rối loạn, cũng chính vì cô ta biết chuyện này, nếu không thì đã trực tiếp kêu người quăng Diệp Ninh ra ngoài từ lâu rồi.

“Đừng tưởng rằng Văn Hạo đối xử với cô tốt một chút là cô có thể thay thế được tôi. Văn Hạo đã hứa với tôi, tối hôm nay tôi sẽ lên sân khấu hát Bị tình quấn lấy. Còn cô thì tự mà giải quyết đi!”

Đường Uyển Như đã nắm chắc, cô ta không tiếc hạ dáng người, chủ động cúi đầu với Mục Văn Hạo, chính là vì để hôm nay cô ta có thể cướp lại tất cả mọi thứ của cô ta.

TBC

Cô ta muốn làm Diệp Ninh không có bài gì để hát, mang tai mang tiếng!
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 125: Chương 125



Đường Uyển Như cũng không làm gì Diệp Ninh, chỉ nói cho Diệp Ninh biết tối hôm nay cô ta sẽ lên sân khấu biểu diễn bài Bị tình quấn lấy trước.

Diệp Ninh biết rất rõ điều này có nghĩa là gì, tuy rằng bài hát này là do cô sáng tác, nhưng nếu cô đã bán cho phòng ca múa rồi, vậy thì chuyện đưa cho ai biểu diễn đương nhiên là do Mục Văn Hạo quyết định.

Đường Uyển Như nói một cách kiên quyết chắc nịch như thế, đương nhiên là đã được Mục Văn Hạo đồng ý.

“Hiện tại cô bỏ chạy còn kịp đó.” Trước khi Đường Uyển Như rời đi đã để lại những lời cười nhạo này.

Cô ta đã ăn chắc rằng không có bài hát kia giúp đỡ, Diệp Ninh chắc chắn sẽ không đấu lại cô ta.

Đường Uyển Như vừa mới rời đi, chị Dung đã đi vào.

“Diệp Ninh, cô có sao không?”

Chị Dung căng thẳng quan sát Diệp Ninh, rõ ràng chị ta đã nhìn thấy Đường Uyển Như đến, sợ Diệp Ninh bị Đường Uyển Như ăn h**p.

Diệp Ninh không giận ngược lại còn cười nói: “Không có việc gì.”

Chị Dung thật sự không hiểu nổi sao cô còn có thể cười được nữa?

“Cô Đường nói gì thế?”

“Hôm nay cô ta giành lên sân khấu trước tôi.” Diệp Ninh thành thật nói.

Chị Dung vô cùng kinh ngạc, Đường Uyển Như nhường vị trí cuối cùng lại cho Diệp Ninh?

Nhưng mà câu nói tiếp theo của Diệp Ninh lại lập tức làm chị ta biết được Đường Uyển Như đang toan tính điều gì.

“Cô ta sẽ biểu diễn Bị tình quấn lấy.”

“Hả?”

Chị Dung lo sợ bất an nhìn Diệp Ninh, không khỏi lo lắng thay cho cô.

“Vậy cô hát bài gì?”

Mấy ngày nay phòng ca múa đều đang quảng cáo về cô, hơn nữa còn làm rất rầm rộ, tối nay bên ngoài kia không còn chỗ ngồi, tất cả mọi người đều là đến đây vì cô. Đường Uyển Như làm thế này chẳng khác nào rút củi dưới đáy nói, rõ ràng là muốn làm cho cô xấu hổ mà.

Ánh mắt Diệp Ninh hơi lóe lên, cố ý thở dài với chị Dung.

“Cũng không biết ông chủ Mục sẽ sắp xếp như thế nào, có phải tối hôm nay không cần tôi lên sân khấu không?

“...”

Chị Dung lộ ra vẻ mặt xấu hổ, tuy rằng chị ta có thể hiểu được tình cảnh xấu hổ của Diệp Ninh, nhưng mà bọn họ lại hoàn toàn không nhận được mệnh lệnh của Mục Văn Hạo, nói cách khác tối hôm nay Diệp Ninh vẫn phải lên sân khấu như đã nói lúc trước.

Quả nhiên, đắc tội Đường Uyển Như thì sẽ không có chuyện tốt lành gì mà, dù sao thì ông chủ cũng không thể nào vứt bỏ Đường Uyển Như được.

“Tôi trang điểm, lựa quần áo cho cô thay trước đi.”

Cũng sắp đến giờ rồi, phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ mới được.

Diệp Ninh không từ chối, hoàn toàn phối hợp.

Đến gần chín giờ, đã đến giờ lên sân khấu, Diệp Ninh mới ra khỏi phòng trang điểm.

“Diệp Ninh, bên phía âm nhạc hỏi cô muốn chuẩn bị ca khúc gì?” Chị Dung căng thẳng chờ câu trả lời của cô.

Tuy rằng cũng có thể biểu diễn những ca khúc bình thường kia, nhưng tuyệt đối sẽ không xuất sắc bằng Bị tình quấn lấy.

Diệp Ninh suy nghĩ một lúc mới hỏi: “Ở đây có đàn organ không? Nếu có thì chuẩn bị cho tôi một cây đi.”

Chị Dung hơi sửng sốt, không biết cô muốn tìm đàn organ làm gì?

“Có chứ, vậy âm nhạc...”

“Không cần âm nhạc...”

Diệp Ninh không chờ đến thông báo hủy bỏ buổi biểu diễn của Mục Văn Hạo, hơn nữa hôm nay còn làm lớn như thế, cô cũng biết Mục Văn Hạo cũng đang đặt cược.

Đánh cược xem cô có thể ở dưới tình huống không có bài hát, thuận lợi vượt cửa ải nguy hiểm này hay không.

Nếu cô làm không được, cho dù Mục Văn Hạo bỏ qua cho cô thì Đường Uyển Như cũng sẽ không đồng ý.

Chị Dung kinh ngạc mở to mắt.

Không cần là có ý gì hả?

TBC

Không lẽ cô không định lên sân khấu ca hát sao?

“Diệp Ninh, có lẽ cô còn chưa quá hiểu biết về tính cách của ông chủ, nếu ông chủ tức giận, vậy hậu quả sẽ thật sự rất nghiêm trọng.”

Hơn nữa người xui xẻo không chỉ là một mình cô mà mấy người bọn họ cũng sẽ bị liên lụy theo.

Diệp Ninh nhìn thấy chị Dung thấp thỏm bất an như thế, cô mỉm cười coi như an ủi.

“Chị Dung, chị đừng lo, chị tìm một cây đàn organ cho tôi là được.”

Chị Dung nhíu chặt mày, Diệp Ninh bình tĩnh như thế, hình như đã có ý định gì khác rồi thì phải?

“Tôi đi lấy ngay!”

Việc đã đến nước này, cho dù chị ta lại sốt ruột nữa thì cũng không còn cách nào.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 126: Chương 126



Đường Uyển Như đã đi lên sân khấu rồi.

Khi cô ta xuất hiện, toàn bộ bầu không khí trong phòng ca múa lập tức đạt đến cao trào.

Tuy rằng các khách hàng ngày hôm nay đến đây đều là vì Diệp Tử, nhưng Đường Uyển Như là trụ cột của phòng ca múa, mức độ nổi tiếng cũng không thể khinh thường.

Lúc này Mục Văn Hạo đang ngồi ở vị trí chính giữa phòng ca múa, không hề để ý mà nhìn cô ta ở trên sân khấu.

Hôm nay Đường Uyển Như chủ động xuống nước, việc này cũng nằm trong dự đoán của anh ta.

Cho dù Đường Uyển Như là người phụ nữ của anh ta, cũng là trụ cột của phòng ca múa, nhưng anh ta vẫn muốn để cho Đường Uyển Như hiểu rõ một sự thật.

Đó chính là cho dù là phòng ca múa hay là anh ta, đều sẽ không bởi vì thiếu đi một người phụ nữ mà chịu bất cứ ảnh hưởng gì.

Anh ta có thể làm cho Đường Uyển Như nổi tiếng thì cũng sẽ có thể làm cho người thứ hai, người thứ ba nổi tiếng, chỉ cần anh ta muốn.

Đường Uyển Như khóc sướt mướt oán trách anh ta quá nhẫn tâm, lại ngậm miệng không hề nhắc đến chuyện lần trước.

TBC

Anh ta thích phụ nữ nghe lời, cho nên mới đồng ý cho Đường Uyển Như hát Bị tình quấn lấy.

Anh ta cũng biết làm như thế thì Diệp Ninh sẽ không có bài gì để hát, nhưng mà như thế thì sao chứ, từ trước đến nay Mục Văn Hạo đều không nuôi người vô dụng.

Tiếng hát của Đường Uyển Như uyển chuyển du dương, như khóc như tốt, luôn luôn có thể làm lòng người d.a.o động.

Quần chúng ở bên dưới sân khấu cũng nghe như si như say, điên cuồng sùng báo.

Nhưng mà vẫn có một ít người lý trí lập tức ý thức được có gì đó không đúng.

Chẳng hạn như Trịnh Thư Vân.

Đường Uyển Như vừa mới mở miệng ra, khóe miệng cô ấy đã mím chặt, cuối cùng đến cả mấy người Lý Mạn Mạn cũng đã ý thức được cảm xúc của cô ấy.

“Thư vân, cô không nghe người ta hát mà nghĩ cái gì đó?”

“Đang nghĩ nếu Đường Uyển Như hát bài này thì tiếp theo Diệp Tử sẽ hát cái gì?”

Tối nay Trịnh Thư Vân đến đây là vì Diệp Tử, bởi vì những lời đồn đãi ngoài kia ca tụng Diệp Tử lên giống như thần tiên, cho nên cô ấy mới muốn chính tai nghe thử xem rốt cuộc có phải là thật như thế không.

Nhưng mà hiện tại Đường Uyển Như lên sân khấu, hơn nữa còn hát bài này, cho nên có khi nào là Diệp Tử không xuất hiện không?

Những người khác cũng ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ đúng là không nghĩ nhiều như thế.

“Nếu Diệp Tử không lên sân khấu, vậy chẳng phải chúng ta đã uổng công đến đây rồi sao?”

Lý Mạn Mạn vô cùng thất vọng.

“Bọn họ tổ chức lớn như thế, chắc không có chuyện đó đâu nhỉ?”

Mọi người cũng không dám khẳng định.

Mấy người Chu Phỉ và Tôn Manh Manh ở góc khác lại đang cực kỳ nghiêm túc nghe hát.

Nhất là Tôn Manh Manh, cô ấy càng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Cô ấy cho rằng tất cả những ca sĩ tốt nhất đều sẽ ở đoàn văn công, nhưng mà không ngờ rằng người phụ nữ trên sân khấu lại có thể hát hay đến thế.

Đồng thời cô ấy cũng rõ ràng ý thức được sự chênh lệch của bản thân với những ca sĩ đã trưởng thành chân chính, mang theo thái độ học tập để lắng nghe thưởng thức.

Người có cảm xúc d.a.o động lớn nhất chính là Vương Hinh Tuyết, tâm trạng của cô ta vốn dĩ đã bình ổn lại một chút rồi, nhưng mà nhìn thấy Đường Uyển Như trên sân khấu, trái tim lập tức chìm xuống đáy cốc.

Người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ kia chỉ đứng ở trên sân khấu thôi cũng đã vô cùng sắc sỡ chói mắt rồi.

Nếu so với đối phương thì cô ta thật sự thua xa như trời với đất.

“Tiếng r*n r* gì thế này, khó nghe c.h.ế.t đi được.”

Cô ta miệng không đúng lòng mà mỉa mai.

Lý Trường Đông đang nghe mê mẩn lập tức thu hồi ánh mắt lại: “Đúng vậy, những người đến nơi này đều là vì để tìm việc vui, người trên sân khấu biểu diễn cũng là vì nịnh nọt kiếm tiền, hơn nữa người phụ nữ trên sân khấu hát thua xa em.”

Anh ta nói rất nghiêm túc, làm trong lòng Vương Hinh Tuyết cũng bớt âm u bực bội một chút.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 127: Chương 127



Đường Uyển Như ở trên sân khấu nghe tiếng vỗ tay như sấm ở bên dưới, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý. Cô ta còn nhìn về phía chỗ Mục Văn Hạo ngồi với ánh mắt vô cùng tự tin.

Cô ta muốn cho Mục Văn Hạo tận mắt nhìn thấy, cô ta mới là trụ cột chân chính là có thể chống đỡ được phòng ca múa.

Mà cái con nhỏ Diệp Ninh kia, dù sao cũng chỉ là một đứa vô dụng không dám lộ mặt, cũng không thể lộ mặt mà thôi.

Mục Văn Hạo thấy Đường Uyển Như biểu diễn đạt được hiệu quả như thế cũng không kinh ngạc, nhưng mà so với Đường Uyển Như thì anh ta càng muốn biết Diệp Ninh sẽ ứng phó với tình huống kế tiếp như thế nào.

Tiếng âm nhạc kết thúc, Đường Uyển Như bước từng bước chân cao ngạo đi xuống.

Tiết mục biểu diễn tiếp theo chính là một bài múa náo nhiệt.

Tất cả mọi người dưới sân khấu đều đang phỏng đoán rốt cuộc tối hôm nay Diệp Tử có lên sân khấu hay xong?

Chờ đến khi vũ đạo kết thúc, ánh đèn trên sân khấu cuối cùng cũng tối xuống.

Có một vài người nhìn thấy cảnh này, bắt đầu lộ ra vẻ mặt hưng phấn.

Bầu không khí lập tức thay đổi ngay.

Tuy rằng mấy người Trịnh Thư Vân, Chu Phỉ không biết là có chuyện gì, nhưng mà nhìn vẻ mặt của mấy người xung quanh, thần kinh cũng bắt đầu căng chặt.

Một màn lụa từ trên đỉnh sân khấu rơi xuống.

Cảm xúc của Trịnh Thư Vân lập tức bị điều động, nhanh chóng kích động nói với mấy người Lý Mạn Mạn: “Diệp Tử chuẩn bị lên sân khấu đó!”

TBC

Cô ấy đã từng nghe nói cái cô Diệp Tử này có thân phận rất thần bí, lần trước khi lên sân khấu, cô cũng đứng phía sau màn lụa biểu diễn, hoàn toàn không có ai nhìn thấy dáng vẻ chân chính của Diệp Tử.

Từng ánh mắt hoặc tò mò, hoặc cuồng nhiệt dần dần tụ tập trên sân khấu.

Tất cả mọi người đều đang chờ đợi bóng dáng Diệp Tử xuất hiện, hơn nữa cũng đang chờ mong màn biểu diễn của cô.

Đường Uyển Như đã thay quần áo xong đi đến bên cạnh Mục Văn Hạo, cùng những người khác chờ đợi Diệp Ninh.

Nhưng mà cô ta chỉ là muốn nhìn thấy Diệp Ninh xấu mặt mà thôi.

Cô ta dùng khóe mắt nhìn về phía Mục Văn Hạo.

Mục Văn Hạo vắt chéo hai chân, mười ngón tay nhẹ nhàng gõ, hoàn toàn không có ai đoán được giờ phút này anh ta đang suy nghĩ cái gì?

Đường Uyển Như biết mười mấy ngày nay phòng ca múa đã đầu tư rất nhiều tiền bạc và công sức để quảng bá cho Diệp Tử. Càng biết buổi biển diễn ngày hôm nay quan trọng với Diệp Tử và phòng ca múa đến mức nào.

Nhưng cho dù là thế thì người đàn ông này vẫn tùy ý cho cô ta hát bài hát kia.

Tuy rằng ở phương diện này cũng có một phần nguyên nhân là vì bọn họ có mối quan hệ thân mật, nhưng anh ta cũng là một người làm ăn, cũng biết tính rõ lợi và hại trong chuyện này.

Cho nên anh ta mới là một người điên, không có ai có thể thật sự hiểu biết anh ta, đoán được ý của anh ta.

“Văn Hạo, lúc nãy khi em đi thay quần áo có nghe nói con nhỏ Diệp Ninh kia...”

Đường Uyển Như mới nói đến đây đã bị ánh mắt lạnh như băng của Mục Văn Hạo nhìn sang ngắt lời.

Cô ta nín thở, vội vàng sửa miệng: “Diệp Tử, con nhỏ Diệp Tử kia không cần âm nhạc gì hết.”

Vào cái ngày mà Mục Văn Hạo ký hợp đồng với Diệp Ninh thì đã hạ lệnh, ở phòng ca múa Hồng Hải, không cho phép bất cứ ai nhắc đến tên thật của Diệp Ninh, cho nên đến cả cô ta cũng không ngoại lệ.

Nói xong, cô ta lập tức chờ đợi phản ứng tiếp theo của Mục Văn Hạo.

Nếu người phụ nữ kia không cần âm nhạc, vậy có nghĩa là cho dù cô có lên sân khấu thì cũng sẽ không hát.

Có lẽ cuối cùng cũng chỉ còn lại chiêu bán thảm thôi.

Nghĩ thế, tâm trạng của Đường Uyển Như vô cùng sung sướng.

Quả nhiên, Mục Văn Hạo nghe cô ta nói xong hơi nhướng mày, nhưng mà cũng chỉ thế mà thôi.

Đường Uyển Như chỉ đành tiếp tục nói: “Văn Hạo, tranh thủ hiện tại Diệp Tử còn chưa lên sân khấu, anh hủy bỏ buổi biểu diễn tối hôm nay của cô ta vẫn còn kịp đó.”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 128: Chương 128



Mục Văn Hạo nhìn thấy dưới đáy mắt của cô ta lộ ra vẻ sốt ruột, hỏi: “Em đang sợ cô ấy?”

Ý cười trên khóe môi Đường Uyển Như đột nhiên biến mất, sau đó chột dạ dời mắt đi không dám đối diện với anh ta.

“Sao em có thể sợ cô ta được chứ. Em chỉ đang suy nghĩ cho danh dự của phòng ca múa mà thôi, cũng không thể phá hư chuyện làm ăn của tối hôm nay được, đúng không?”

Mục Văn Hạo không nói gì, cũng không ngăn cản, bóng dáng của Diệp Ninh đã xuất hiện phía sau màn lụa, cô không nhanh không chậm đi đến vị trí chính giữa sân khấu trong tiếng vỗ tay càng ngày càng kịch liệt.

Sắc mặt Đường Uyển Như trở nên vô cùng tệ, nhưng mà vẫn còn cứng đầu nói một câu.

“Vậy chúng ta cứ xem thử cô ta còn có thể làm ra trò gì!”

“Đó là Diệp Tử sao? Sao cô ấy lại đứng sau màn lụa thế? Không nhìn thấy rõ cô ấy trông như thế nào.” Bên này tất cả mấy người Lý Mạn Mạn đều đã duỗi dài cổ, lòng tò mò đối với Diệp Tử cũng đã dâng lên đến đỉnh điểm.

Trịnh Thư Vân giả vờ như rất hiểu biết, giải thích nói: “Người ta muốn phô bày trình độ ca hát, muốn dùng giọng hát để đả động người nghe, không phải dùng sắc đẹp.”

Mấy người Lý Mạn Mạn bừng tĩnh hiểu ra, hơn nữa không khỏi cảm thán.

“Vậy cô ấy phải tự tin đến mức nào chứ!”

Diệp Ninh đứng sau màn lụa cũng có thể loáng thoáng nhìn thấy tình hình trong đại sản.

Cô không chỉ nhìn thấy Trịnh Thư Vân và Lý Mạn Mạn, mà còn nhìn thấy mấy người Chu Phỉ và Tôn Manh Manh đứng ở trong sàn nhảy.

Trong lòng cô cảm thấy dở khóc dở cười, lần này thì hơn phân nửa người của đội ca hát và đội nhạc khí của đoàn văn công đều đã đến đây rồi.

Nhưng mà cô cũng không sợ sẽ bị mấy người bọn họ nhận ra, ngoại trừ tác dụng của màn lụa ra, cô còn đội tóc giả, hơn nữa trang phục biểu diễn được thiết kế khá bồng bềnh, hoàn toàn làm người ta không nhận ra được dáng người thật sự của cô.

Cuối cùng, cô nhìn về phía hai người Mục Văn Hạo và Đường Uyển Như, thậm chí còn có thể cảm nhận được tấm mắt đánh giá của Mục Văn Hạo.

Tiếng vỗ tay ngớt đi, Diệp Ninh thu hồi suy nghĩ, đến gần micro nói.

“Lời đầu tiên, tôi xin cảm ơn mọi người vì đã đến đây.”

Cô cố tình làm giọng mình trầm hơn, khác hoàn toàn với bình thường.

Đường Uyển Như và Mục Văn Hạo có thể nghe ra được, Đường Uyển Như cười mỉa.

Nhưng mà giây tiếp theo, cô ta đã cười không nổi nữa.

“Tiếp theo đây, tôi xin biểu diễn cho mọi người ca khúc mới nhất do chính tôi sáng tác, ca khúc có tên là... Mộng.”

TBC

Diệp Ninh vừa nói xong, toàn bộ phòng ca múa lập tức nổ tung.

“Cô ấy lại sáng tác bài hát mới? Cô ấy giỏi thật đó?”

“Chẳng trách lúc nãy Đường Uyển Như lại lên sân khấu hát bài Bị tình quấn lấy, thì ra Diệp Tử sẽ biểu diễn bài hát mới!”

“Suỵt! Đừng nói chuyện nữa, bắt đầu rồi!”

Trong đám đông lộn xộn, không biết ai là người hô to, sau đó lại lập tức yên lặng.

Mọi người đều đang chờ đợi khúc nhạc dạo đầu tiên, khi tiếng đàn organ vừa thông qua loa phát ra âm thanh thì tất cả mọi người đều nín thở.

Tuy rằng bọn họ không nhìn thấy gương mặt phía sau màn lựa, lại có thể thông qua bóng dáng kia để nhìn thấy người đang dùng đàn organ chính là chính Diệp Tử.

Không có thêm bất cứ âm thanh phối nhạc dư thừa nào, tiếng đàn uyển chuyển sạch sẽ không dính một hạt bụi.

Tất cả mọi người bị một luồng cảm xúc chấn động ảnh hưởng, không thể nào miêu tả thành lời.

Tiếng hát của Diệp Ninh vang lên trong tiếng đàn này.

Toàn bộ thế giới giống như đều trở nên yên lặng, chỉ có tiếng ca duyên dáng này là tiếng hát duy nhất.

Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ thỏa mãn, như si như say, như mộng như tỉnh.

Tiếng hát của Diệp Ninh không nhanh không chậm, như tiếng nước chảy róc tách, miêu ra ra từng hình ảnh xinh đẹp trong giấc mơ.

Lồng n.g.ự.c Đường Uyển Như phập phồng kịch liệt, đầu óc đã trống rỗng từ lâu rồi, hoàn toàn không thể nào tự hỏi như bình thường được nữa.

Ngay khoảnh khắc tiếng đàn organ kia vang lên, cô ta đã biết mình thua, hơn nữa còn thua hoàn toàn.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 129: Chương 129



Toàn bộ tự tin và kiêu ngạo của Đường Uyển Như giống như đều bị đánh nát, chỉ còn lại vô tận ghen ghét và hận thù.

Cô ta quay đầu nhìn về phía Mục Văn Hạo, thậm chí bắt đầu nghi ngờ có phải anh ta đã biết trước hết tất cả mọi chuyện rồi hay không?

Diệp Ninh lại sáng tác ra bài hát mới, sao anh ta lại không biết được chứ?!

Cho nên anh mới đồng ý dứt khoát cho cô ta hát Bị tình quấn lấy như thế, hơn nữa hoàn toàn không hề lo lắng Diệp Ninh sẽ phá hư buổi biểu diễn.

Đường Uyển Như càng nghĩ càng cảm thấy là như thế, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, khớp xương đều lộ ra màu trắng.

“Có phải anh đã biết trước rồi không?”

Bởi vì tức giận, tiếng chất vấn của cô ta còn mang theo run rẩy.

Mục Văn Hạo nhìn gương mặt vặn vẹo của cô ta, vẫn không có quá nhiều cảm xúc d.a.o động, nhưng vẫn cứ trả lời câu hỏi của cô ta.

“Tôi không biết, nhưng mà bản thân cô ấy đã biết soạn nhạc, biểu diễn ca khúc mới cũng chẳng có gì là lạ cả.

“Vì sao anh không nói cho em biết?” Đường Uyển Như đã giận đến ngu luôn rồi.

Không lẽ anh ta thật sự muốn nhìn cô ta bị loại phụ nữ này đạp xuống dưới chân sao?!

Mục Văn Hạo hơi nhướng mày, giống như vấn đề mà cô ta đưa ra cực kỳ vô lý.

“Là chính cô yêu cầu muốn hát bài hát kia.”

Mặt mày Đường Uyển Như trắng bệch, cô ta đã hiểu ý Mục Văn Hạo, những vẫn không thể nào chấp nhận được.

Tiếng đàn organ kết thúc, Diệp Ninh hoàn thành buổi biểu diễn tối hôm nay một cách hoàn mỹ.

Cô vẫn cứ cúi người chào cảm ơn giống như lần trước, sau đó đi xuống sân khấu trong vô số tiếng khen ngợi cuồng nhiệt.

Mục Văn Hạo cũng đứng dậy, chỉnh sửa lại áo vest, từ trong đám đông đi và hậu trường.

Đường Uyển Như vừa tức vừa giận, vì không để cho những người khác phát hiện ra trạng thái của cô ta, chỉ có thể theo sát phía sau.

“Quá hay? Sao lại có được một lời bài hát đẹp như thế? Giai điệu cũng rất êm tai nữa. Rốt cuộc thì cái cô Diệp Tử kia là ai, tại sao từ trước đến nay tôi đều không biết đến chứ?” Trịnh Thư Vân khiếp sợ cảm thán.

Những người khác cũng chấn động, lúc trước khi nghe Trịnh Thư Vân nói, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có chút nghi ngờ, nhưng mà hiện tại chính tai nghe được, bọn họ đều cảm thấy chuyến đi này không uổng công.

“Đúng vậy, cô ấy không chỉ hát hay mà còn đàn đàn organ rất giỏi nữa, đúng là nhân tài mà!”

“Nếu người như cô ấy đến đoàn văn công của chúng ta, chắc Vương Hinh Tuyết sẽ không có cửa gì đâu nhỉ?”

Mọi người đều kích động nghị luận, càng thêm tò mò về thân phận của Diệp Tử.

Bên phía mấy người Chu Phỉ và Tôn Manh Manh, đã qua một lúc lâu nhưng bọn họ còn chưa lấy lại tinh thần.

Tôn Manh Manh thậm chí còn cảm thấy bản thân bị đả kích, cảm thấy có lẽ cả đời này cô ấy cũng đều sẽ thua kém Diệp Tử.

Nhưng mà cô ấy cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, đến cả ánh mắt cũng trở nên kiên định hơn rất nhiều.

Cô ấy đã hạ quyết tâm, đó chính là sẽ xem Diệp Tử như thần tượng và mục tiêu theo đuổi, cố gắng trở nên càng tốt hơn.

Còn Vương Hinh Tuyết, sau khi cô ta nghe xong tiếng hát của Diệp Tử rồi, toàn thân cảm thấy áp lực đến không nói nên lời.

Từ trước đến nay cô ta hoàn toàn không ngờ rằng thế giới bên ngoài còn có một người hát hay đến thế, không bằng được Đường Uyển Như, càng không bằng Diệp Tử, cho nên cô ta là người hát chính của đoàn văn công, lại tính là thứ gì chứ?

Có phải Lý Kiến Hoa cũng biết được chuyện này, cho nên mới vội vàng đào tạo người hát chính mới để thay thế cô ta không?

TBC

Nghĩ đến đây, cô ta thật sự cảm thấy rất khó thở, bưng ly rượu đặt trước mặt lên, lại uống một hơi cạn sạch.
 
Back
Top Bottom