Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 90: Chương 90



Đường Uyển Như ở đại sảnh nhìn thấy Diệp Ninh lại có thể nổi tiếng chỉ sau một bài hát, mặt giận đến tái đi.

Cô ta vốn dĩ chỉ là muốn Mục Văn Hạo càng coi trọng cô ta hơn, nhưng mà không ngờ lại sẽ biến thành cục diện như bây giờ.

Mà cô ta lại càng không thể ngờ được rằng Diệp Ninh lại sẽ có được giọng hát và thực lực như thế, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an cực kỳ mãnh liệt.

“Anh! Anh cảm thấy cô ta hát hay hơn tôi sao?”

Cô ta tức giận chất vấn cấp dưới đắc lực đứng ở phía sau.

Vương Ngũ không dám thở mạnh, nhưng mà anh ta lại quá hiểu biết suy nghĩ của Đường Uyển Như, lập tức nói một cách khẳng định: “Sao cô ta có thể bằng cô được chứ? Là mấy người khách hàng kia có mắt không tròng, không biết người phụ nữ đứng đằng sau màn lụa kia xấu xí đến mức nào thôi.”

Đường Uyển Như cuối cùng cũng bớt giận hơn một chút, đảo mắt nhìn về phía Mục Văn Hạo đang trò chuyện vui vẻ với mấy người làm ăn giàu có kia.

TBC

Vương Ngũ lập tức khuyên nhủ nói: “Cô chủ, hiện tại ông chủ đang ở bên đó, chỉ cần cô đồng ý đi qua đó uống một ly rượu, ông chủ chắc chắn sẽ nguôi giận ngay thôi.”

Đường Uyển Như mím chặt môi, đầu móng tay sắc bén đ.â.m sâu vào lòng bàn tay nhưng cô ta cũng không hề nhận ra.

Nếu hiện tại cô ta đi qua đó thì chẳng khác nào nhận thua, hơn nữa người đánh bại cô ta lại là một người phụ nữ như Diệp Ninh, sao cô ta có thể cam tâm được chứ.

“Tôi không đi! Anh ấy có giỏi thì làm con heo mập kia nổi tiếng thật luôn đi!”

“Ông chủ đương nhiên sẽ không làm thế, hôm nay ông chủ cũng chỉ là giận dỗi với cô mà thôi, nếu không loại phụ nữ kia còn không xứng để xách giày cho ông chủ nữa là.” Vương Ngũ nói những lời này làm Đường Uyển Như cảm thấy rất êm tai.

Vốn dĩ chính là như thế.

“Đi thôi.” Đường Uyển Như không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa, chỉ muốn chờ Mục Văn Hạo chịu cúi người đích thân đến năn nỉ cô ta.

Mục Văn Hạo dùng khóe mắt nhìn thoáng qua, đã phát hiện chỗ đứng của Đường Uyển Như từ lâu, nhưng mà anh ta lại không biểu hiện gì, lạnh nhạt nhìn cô ta nổi giận đùng đùng rời đi.

“Ông chủ Mục, sao từ trước đến giờ tôi chưa từng nghe nói gì về cô Diệp Tử vừa mới lên sân khấu ca hát lúc nãy thế? Bài hát kia thật sự là do chính cô ấy viết lời soạn nhạc sao?”

Vương Hình là người làm ăn nổi tiếng nhất thành phố Lâm, ngoại trừ làm buôn bán ra, ông ta đam mê nhất là âm nhạc. Những lúc rảnh rỗi đều thích đến các phòng ca múa khắp cả nước để lắng nghe những bài hát hay.

Buổi biểu diễn của Diệp Ninh ngày hôm nay thật sự làm ông ta quá bất ngờ, cực kỳ thích.

Giây tiếp theo, ông ta đã nhận được câu trả lời khẳng định của Mục Văn Hạo: “Cô Diệp Tử là người tôi phải tốn rất nhiều công sức, đi mời ba lần mới mời được cô ấy. Cô ấy vốn dĩ chỉ sáng tác ca khúc, rất hiếm khi lên sân khấu ca hát. Lần này cũng coi như là lỗ tai của mọi người được hưởng phúc rồi.”

Vương Hùng nghe anh ta nói như thế thì lại càng hứng thú với gương mặt của Diệp Ninh hơn, vô cùng thành khẩn nói: “Không biết ông chủ Mục có thể mời cô Diệp Tử ra không, chúng tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn gặp cô Diệp Tử một lần cũng đủ thỏa mãn rồi.”

Mục Văn Hạo lộ ra vẻ mặt khó xử: “Chuyện này chỉ sợ có hơi khó. Cô Diệp luôn rất khiêm tốn, cũng không muốn bị người khác biết đến, cho nên trước khi cô ấy đồng ý lên sân khấu biểu diễn đã cố ý đưa ra yêu cầu chỉ lên sân khấu ca hát, không gặp bất cứ ai.”

Vương Hùng cũng không nghi ngờ lời Mục Văn Hạo nói, ông ta cũng biết có một ít người có tài năng và thực lực sẽ có tính cách rất kỳ lạ, đồng thời lại càng kính nể Diệp Tử hơn.

Mục Văn Hạo đang muốn hợp tác với Vương Hùng, đương nhiên cũng sẽ không làm ông ta quá mất hứng.

“Thế này đi, sau này nếu có cơ hội tôi sẽ thuyết phục cô Diệp Tử, sắp xếp cho mọi người cùng nhau ngồi xuống ăn một bữa cơm.”

Vẫn là phải vẽ ra một tương lai tươi sáng trước, còn chuyện thời gian thì hoàn toàn do anh ta nắm giữ.

Quả nhiên Vương Hùng lại chờ mong lần nữa, hứng thú dâng lên rất nhiều.

Mục Văn Hạo lập tức dời đề tài về chuyện làm ăn, đôi bên trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Mà lúc này Diệp Ninh đã lau sạch sẽ mỹ phẩm trang điểm trên mặt, thay quần áo của mình.

Đến lúc này tôi mới cảm thấy làm chính mình mới là chuyện nhẹ nhàng nhất.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 91: Chương 91



Diệp Ninh bị sắp xếp ở lại trong văn phòng Mục Văn Hạo chờ đợi, khoảng nửa tiếng sau Mục Văn Hạo đã quay về.

Nhìn vẻ mặt anh ta thì tâm trạng cũng khá tốt.

“Cô xem cái này đi.”

Không đợi Diệp Ninh nói chuyện, Mục Văn Hạo đã quăng một phần hợp đồng đến trước mặt cô.

Diệp Ninh có hơi khó hiểu, chờ xem xong nội dung hợp đồng rồi, cơ bắp trên mặt đều hơi run rẩy.

“Ông chủ Mục, hôm nay tôi chỉ là cứu nguy tạm thời mà thôi, thật sự không thể ở lại chỗ này ca hát trong thời gian dài được.”

Mục Văn Hạo cười cười, ý cười kia lạnh đến đáng sợ.

“Tôi biết cô còn phải làm việc ở đoàn văn công, cho nên bên trên viết rất rõ, mỗi tuần cô chỉ cần đến đây hát ba ngày là được.”

Khác với thái độ lạnh nhạt xa cách trước đó, hiện tại Mục Văn Hạo hoàn toàn bình tĩnh, chỉ là đang trần thuật sự thật này.

Diệp Ninh nhìn hợp đồng ở trước mặt, im lặng suốt mười giây.

Một tuần chỉ đến đây hát ba ngày, một tháng kiếm được số tiền còn nhiều hơn tiền lương một năm của cô ở đoàn văn công, hơn nữa số tiền này còn không bao gồm chi phí sáng tác ca khúc mới, đối phương thật sự đã đưa ra thành ý rất lớn rồi.

Đồng thời cô cũng ý thức được có lẽ Mục Văn Hạo cũng không phải đang giận dỗi với Đường Uyển Như mà là thật sự muốn bồi dưỡng một người khác ngoài Đường Uyển Như.

Mà người này vừa lúc lại là cô.

Mục Văn Hạo thấy cô vẫn không nhúc nhích, chỉ nói một câu: “Cô phải biết trở thành người của tôi rồi, sau này ở huyện thành này sẽ không còn ai dám đụng đến cô nữa.”

Hơi thở Diệp Ninh hơi khưng lại, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đen tối của người đàn ông này.

Điểm đáng sợ của người đàn ông này chính là anh ta đã điều tra rõ ràng rành mạch mọi thông tin về cô từ lâu rồi.

“Có thể kiếm tiền, được nổi tiếng, lại có chỗ dựa, xem ra tôi thật sự không có lý do gì để từ chối nữa rồi.”

Anh ta cũng sẽ không cho cô quyền từ chối.

Mục Văn Hạo hơi mỉm cười nói: “Cô là một người phụ nữ thông minh.”

Diệp Ninh vứt đi hết toàn bộ do dự, cầm lấy bút máy trên bàn làm việc, trực tiếp ký tên mình lên hợp đồng.

Mục Văn Hạo vô cùng hài lòng với phong cách làm việc của cô, nhìn thấy cái tên ngay ngắn trên hợp đồng, vẫn cứ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

“Hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.”

Diệp Ninh không biết quyết định ngày hôm nay của cô rốt cuộc là đúng hay sai, nếu không có sự lựa chọn, vậy thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

Mấy ngày sau đó, buổi sáng Diệp Ninh đến đoàn văn công, tan ca lại chạy đến phòng ca múa.

Mục Văn Hạo cũng không lập tức sắp xếp cho cô lên sân khấu lần thứ hai ngay mà bắt đầu đặt may quần áo biểu diễn riêng theo đúng số đo của cô và đủ các loại dụng cụ biểu diễn.

Ba ngày sau, poster cực lớn của Diệp Tử được treo lên trước cửa phòng ca múa Hồng Hải, treo song song từ xa đối đầu với Đường Uyển Như.

Chẳng qua trong poster của Diệp Tử, gương mặt cô bị lụa tím bao phủ, chỉ lộ ra một đôi mắt quyến rũ động lòng người, càng thêm có vẻ vô cùng thần bí.

Mà danh tiếng của Diệp Tử cũng đã được lên men đến độ cao chưa từng có, mỗi đêm phòng ca múa gần như đều chật ních khách.

TBC

Người chưa từng nghe Diệp Tử hát đều đang chờ mong, không biết có phải sẽ xuất thần nhập hóa giống như trong lời đồn hay không. Mà người may mắn từng được nghe lại vô cùng chờ mong muốn được nghe lần thứ hai.

Cho dù thế nào thì hành động lần này của Mục Văn Hạo chắc chắn đã thành công, đến cả chuyện hợp tác giữa anh ta và Vương Hùng cũng đều vô cùng thuận lợi, nhanh chóng thống nhất được ý kiến chung.

Diệp Ninh là đương sự, mỗi ngày đều bận bận rộn rộn, đến cả thời gian tập thể dục cũng càng ngày càng ít, nhưng mà ở trong trạng thái bận rộn này, cô vẫn gầy đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 92: Chương 92



Buổi trưa, ở nhà ăn, Trịnh Thư Vân và Lý Mạn Mạn đều nhìn mâm cơm của Diệp Ninh, bên trong chỉ có vài cọng rau, nửa cái bánh bao và một chén canh nhỏ, không khỏi cảm thán.

“Diệp Ninh, cô ăn có một chút như thế, không thấy đói hả?”

Diệp Ninh cười nói: “Đói cũng không sao, tôi nhiều mỡ lắm, chịu đói giỏi.”

Trịnh Thư Vân nhìn gương mặt đã dần để lộ ra đường nét của cô, mới phát hiện hình như cô lại gầy đi một ít rồi.

“Tôi thật sự quá bội phục nghị lực của cô, mỗi ngày chỉ ăn mấy thứ này. Nếu đổi thành tôi thì tôi đã không nhịn được từ lâu.”

“Nếu các cô là tôi thì cũng sẽ giống tôi thôi.” Diệp Ninh và gương mặt xinh đẹp lại trẻ tuổi của Trịnh Thư Vân và Lý Mạn Mạn, nói không hâm mộ là nói dối.

Huống chi quá mập cũng sẽ dẫn phát rất nhiều vấn đề sức khỏe, cô cũng không muốn ốm đau bệnh tật, tuổi xuân c.h.ế.t sớm.

Trịnh Thư Vân và Lý Mạn Mạn nhìn nhau, bọn họ đều biết được tình hình của Diệp Ninh.

Cũng là bởi vì cô mập như thế, với lại trước kia danh tiếng lại không tốt, cho nên mỗi ngày chồng của cô đều không về nhà, để cô một mình phòng không gối chiếc, cho nên bọn họ cũng có thể hiểu được vì sao cô lại muốn giảm béo.

Nếu Diệp Ninh biết hai người này đang cho rằng cô giảm cân là vì trai, cô chắc chắn sẽ phun m.á.u mất.

Trịnh Thư Vân sợ nếu nói tiếp sẽ đụng trúng chuyện đau lòng của Diệp Ninh, trực tiếp chuyển sang đề tài khác: “Đúng rồi. Hôm nay phát lương, tối nay chúng ta đến Hồng Hải ha? Tôi nghe nói bên đó có một cô ca sĩ rất giỏi, bao nhiêu người đều đang chờ mong cô ấy cất tiếng hát đó.”

Diệp Ninh đang ăn canh đột nhiên bị sặc, ho khan kịch liệt.

Trịnh Thư Vân và Lý Mạn Mạn đều hoảng sợ, Lý Mạn Mạn nhanh chóng vuốt lưng cho cô.

“Có bị sao không?”

Diệp Ninh khó khăn lắm mới bình tĩnh lại nói: “Canh nóng quá, bị sặc.”

“Không sao là tốt rồi. Sao nào? Tối nay có đi không?” Trịnh Thư Vân vẫn dạt dào hứng thú, tiếp tục hỏi.

Diệp Ninh xua tay nói: “Tối nay tôi còn có việc, không đi được.”

Lý Mạn Mạn cũng từ chối: “Tối nay tôi phải đi xem mắt rồi.”

Trịnh Thư Vân lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Nếu hai người đều không có rảnh, vậy tôi cũng không đi.”

Không có bạn đi chơi chung thì cho dù có náo nhiệt cỡ nào cũng rất cô đơn.

Diệp Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà cũng ý thức được nếu cô muốn giữ được bí mật Diệp Tử là cô thì còn cần phải bàn bạc kỹ lưỡng với Mục Văn Hạo mới được.

“Diệp Ninh, đoàn trưởng tìm cô, bảo cô nhanh chóng đến văn phòng của cô ấy.”

Một người đứng trước cửa nhà ăn gân cổ lên kêu.

Diệp Ninh nhíu mày, lập tức đứng lên.

Những người khác trong nhà ăn cũng đều nhìn về phía cô, đều đang đoán xem đoàn trưởng tìm cô là vì chuyện gì.

TBC

Vương Hinh Tuyết và Sầm Lan ngồi ở một bên nhìn nhau, sắc mặt đều rất xấu.

Hiện tại Diệp Ninh càng ngày càng được trong đoàn coi trọng, đây là chuyện bọn họ không muốn nhìn đến nhất, nhưng mà cố tình bọn họ lại không thể nào ngăn cản được.

Diệp Ninh dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến trước cửa văn phòng đoàn trưởng, hơi điều chỉnh lại hơi thở, sau đó mới gõ cửa đi vào.

Hai má Lâm Thanh căng chặt, không đợi cô hỏi thăm đã lập tức nói: “Diệp Ninh, cô nhất định phải bình tĩnh lắng nghe những gì tôi sắp sửa nói đây.”

Trong lòng Diệp Ninh hơi căng thẳng, chuông cảnh báo trong lòng reo vang, đồng thời cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống xấu nhất.

“Đoàn trưởng, có chuyện gì thì cô cứ nói thẳng với tôi đi.”

Lâm Thanh căng chặt người gật đầu: “Bên bộ đội mới gọi điện thoại đến, nói trong lần thi đấu võ thuật này, liên trưởng Cố bị thương, hiện tại đang ở trong bệnh viện quân khu, bảo cô nhanh chóng đi đến đó. Tôi đã sắp xếp xe đến trước cửa của đoàn văn công chúng ta, sẽ có người lập tức chở cô qua đó.”

Diệp Ninh ngẩn ngơ, cho dù cô nghĩ kiểu gì cũng không ngờ được rằng là Cố Phong xảy ra chuyện!
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 93: Chương 93



Trên đường đi đến đó, trong đầu Diệp Ninh đã tưởng tượng đến vô số khả năng có thể xảy ra.

Có thể làm Lâm Thanh trịnh trọng như thế, Cố Phong chắc chắn bị thương không nhẹ.

Có khi nào là bị gãy tay gãy chân, bị tàn tật suốt đời không?

Cũng có thể là đầu bị thương, trở thành người thực vật, hôn mê suốt đời?

Hoặc là bị phá tướng, xấu hoắc rồi?

Chỉ cần là kiểu trọng thương mà cô có thể nghĩ đến, cô đều đã thử tưởng tượng một lần.

Rõ ràng bọn họ sắp ly hôn rồi, hiện tại Cố Phong lại xảy ra chuyện như thế, vậy có phải chuyện ly hôn cũng sẽ trở nên xa vời không?

Đáng sợ nhất chính là cô còn phải chịu trách nhiệm với người đàn ông này cả đời sao?

Tài xế thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy sắc mặt Diệp Ninh càng ngày càng khó coi, không khỏi mở miệng an ủi nói: “Đồng chí Diệp Ninh, cô nhất định phải bình tĩnh, phải kiên cường, có lẽ tình hình của liên trưởng Cố cũng không quá nghiêm trọng.”

Diệp Ninh bị cưỡng ép lôi suy nghĩ về, cô chưa bao giờ cô hi vọng Cố Phong đừng xảy ra chuyện gì như bây giờ.

Hơn nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cửa bệnh viện quân khu,

Diệp Ninh nhanh chóng chạy vào.

“Xin hỏi Cố Phong ở phòng bệnh nào?”

Cô cũng không rảnh để ý đến quá nhiều, tiện tay cản lại một y tá hỏi.

“Cô là gì của Cố Phong.”

“Vợ anh ấy.”

“Anh ấy ở phòng bệnh cuối cùng ở lầu hai, số phòng bệnh là...”

Y tá còn chưa nói xong thì Diệp Ninh cũng đã xông ra ngoài.

Đừng có bị thương quá nặng đó!

Nhất định không được bị thương quá nặng.

TBC

Diệp Ninh liên tục cầu nguyện trong lòng hết lần này đến lần khác, từ trước đến nay cô chưa bao giờ thành kính đến thế này.

Chờ đến khi cô chạy đến phòng bệnh, nhìn thấy trên giường bệnh có một người đàn ông bị quấn băng gạc khắp toàn thân, một cánh tay và một chân còn bị treo lên, cô lập tức suy sụp.

Tiêu rồi!

Anh bị thương nặng đến cỡ nào thế, bị bọc thành một cái xác ướp luôn rồi?!

Toàn bộ trái tim Diệp Ninh đều run rẩy, cô vô cùng hối hận vì trước đó không nhanh chóng thúc giục Cố Phong giải quyết xong thủ tục ly hôn.

Cô run run rẩy rẩy đi đến trước giường bệnh, nhìn người đàn ông chỉ lộ ra một đôi mắt, giọng nói đều phát run.

“Cố Phong?”

Người trên giường bệnh không hề hay biết gì.

Hai chân Diệp Ninh mềm nhũn, tê liệt ngã xuống trước giường bệnh.

“Anh mau mở to mắt ra nhìn tôi đi! Anh có phải đã quên mất anh hứa gì với tôi không? Anh thành như thế này, tôi phải là sao đây? Hu hu hu...”

Diệp Ninh càng nói càng ảo não, càng hối hận, chảy xuống giọt nước mặt không cam lòng.

Cô còn trẻ như thế mà đã phải gánh vác một người đàn ông bị thương nặng sống hết cả đời, tương lai của cô, sự tự do của cô!!!

Càng khóc càng cảm thấy tủi thân, cuối cùng thật sự khóc nước mắt nước mũi tèm lem, ai nhìn cũng đau lòng hộ.

“Em dâu?”

Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng nói khó hiểu.

Diệp Ninh nhìn sang, tầm nhìn nhòe đi vì nước mắt.

Bên kia có một người đàn ông đang đứng, trong trí nhớ của cô không có ân tượng gì.

Người đàn ông kia nhìn chằm chằm cô năm giây, giống như đang xác định thân phận của cô, sau đó nhanh chóng bước đến.

“Diệp Ninh?”

Người đàn ông kia tiếp tục gọi tên cô.

Diệp Ninh lau sạch nước mắt trên mặt, nhìn người vừa mới đến.

Đối phương cũng mặc quân trang, vẻ mặt hiền lành, nhưng mà trong mắt lại mang theo một chút kinh ngạc.

“Là tôi, anh là ai?”

Cô khóc quá lớn, cho nên hiện tại giọng nói đã hơi khàn khàn.

“Cô không nhớ ra tôi sao? Tôi là Giả Hạo, là chỉ đạo viên của đại đội Cố Phong, lúc trước khi cô đến đại đội chúng ta đã từng gặp nhau rồi.” Giả Hạo vẫn quan sát Diệp Ninh từ trên xuống dưới.

Chỉ mới một hai tháng ngắn ngủi không gặp, người phụ nữ trước mặt đã gầy đi rất nhiều, rất khác với trước kia.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 94: Chương 94



Diệp Ninh làm gì còn nhớ cái gì mà chỉ đạo viện, nhưng mà nhận ra hiện tại cô còn đang không hề có hình tượng gì ngồi dưới đất, lúc này mới vội chống tay đứng lên.

“Em dâu, cô ở đây làm gì thế?” Giả Hạo lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Diệp Ninh cảm thấy câu hỏi này của anh ấy rất kỳ quái, cô đương nhiên đến thăm Cố Phong rồi, không lẽ còn có chuyện gì khác sao?

“Tôi đến thăm Cố Phong, sao anh ấy lại bị thương nặng như thế? Bác sĩ có nói chừng nào thì anh ấy mới tỉnh lại không?”

Chỉ khi Cố Phong tỉnh lại thì mới có thể nhanh chóng ly hôn được.

“...”

Sắc mặt Giả Hạo liên tục thay đổi, nhìn Diệp Ninh, lại nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh, lại nhìn Diệp Ninh, cuối cùng cũng suy nghĩ ra chuyện gì đó.

Chẳng trách cô khóc đến nao lòng như thế, thì ra là tưởng nhầm người này là Cố Phong.

Nhưng mà cô gái này cũng có chút thật lòng với Cố Phong đó, nếu không thì cũng đã không đau lòng muốn c.h.ế.t như thế này.

Diệp Ninh dần dần nhận ra có gì đó không đúng, chẳng lẽ...

“Em dâu, cô nhầm rồi, đây không phải liên trưởng Cố, phòng bệnh của liên trưởng Cố ở đối diện.

Giả Hạo nói ra những lời này làm Diệp Ninh hóa đá ngay tại chỗ.

“Nhưng, nhưng y tá nói phòng bệnh này mà...”

TBC

“Chắc là cô nhầm lẫn rồi, đối diện còn có một phòng bệnh nữa.” Giả Hạo nhắc nhở.

Diệp Ninh cạn lời, không ngờ lại xảy ra trò hề này.

“Vậy vết thương của Cố Phong như thế nào?”

Cô cũng sẽ không quên chuyện quan trọng nhày.

Giả Hạo cũng không trực tiếp trả lời mà là như ám chỉ gì đó nói: “Cô đi qua đó xem sẽ biết.”

Diệp Ninh hít nước mũi, trước khi đi còn không quên nói với người đàn ông đang hôn mê nằm trên giường bệnh: “Xin lỗi anh.”

Giả Hạo biết tình huống này rất không thích hợp, nhưng hành vi của Diệp Ninh lại quá buồn cười, cơ bắp khóe miệng liên tục run rẩy.

Sau đó Diệp Ninh đi theo Giả Hạo vào phòng bệnh đối diện, nhưng mà trong phòng bệnh lại trống rỗng, không thấy bóng dáng Cố Phong đâu.

Diệp Ninh nhìn về phía Giả Hạo, ánh mắt như muốn hỏi gì đó.

Giả Hạo vô cùng tùy ý nói: “Chắc là đi khám bệnh rồi.”

Diệp Ninh: “...”

Nhưng mà thấy Giả Hạo bình tĩnh như thế, cuối cùng cô cũng có thể thả lỏng lại một chút.

Anh ấy là chỉ đạo viên của Cố Phong, nếu tình hình của Cố Phong thật sự rất nghiêm trọng thì anh ấy chắc chắn sẽ không có trạng thái như thế này.

Quả nhiên, không bao lâu sau, bên ngoài hành lang đã có tiếng động, ngay sau đó Cố Phong ngồi xe lăn được y tá đẩy vào phòng bệnh.

Diệp Ninh vừa nhìn thấy Cố Phong, suy nghĩ đầu tiên chính là anh tàn phế rồi.

Nhưng mà lai ngẫm lại, tàn phế cũng tốt hơn tình huống vừa rồi rất nhiều, ngược lại trở nên bình tĩnh hơn.

“Cố Phong, anh xem ai tới kìa.”

Giả Hạo chủ động ra hiệu, đồng thời cũng là vì làm Cố Phong có thể chuẩn bị tâm lý.

Cố Phong đúng là không ngờ Diệp Ninh sẽ đến đây: “Sao cô lại đến đây?”

Diệp Ninh lập tức trả lời: “Là bộ đội của anh liên lạc với đoàn văn công nói anh bị thương, bảo tôi đến đây chăm sóc anh.”

Cố Phong nhìn Giả Hạo, Giả Hạo lắc đầu tỏ vẻ anh ấy không có gọi điện thoại.

Diệp Ninh không rảnh đi phân tích suy nghĩ của Cố Phong, trực tiếp hỏi: “Anh bị thương thế nào?”

Cô căng thẳng như thế, ở trong mắt người ngoài đương nhiên sẽ trở thành vợ quan tâm chồng.

Đến cả Cố Phong cũng không nhịn được liếc nhìn cô thêm vài lần: “Xương đùi bị gãy, hai cánh tay đều bị gãy, não bị chấn động nhẹ, không có vấn đề gì quá lớn.”

Không đợi anh nói hết lời, Giả Hạo đã kích động cãi lại: “Anh vì muốn cứu người ta mà hết muốn sống luôn rồi, lúc đó trái b.o.m kia chỉ cách anh chừng năm mét, nếu anh lại chạy chậm chút nữa là mất mạng luôn rồi, cái này mà là không có vấn đề gì quá lớn hả?!”

Cố Phong dở khóc dở cười, biết Giả Hạo cũng là chờ phản ứng lại mới biết sợ. Nhưng hiện thực là anh không chỉ không chết, còn cứu được chiến sĩ của anh, chút vết thương này thật sự chẳng tính là gì cả.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 95: Chương 95



Diệp Ninh giống như trút được gánh nặng.

Trong vài phút ngắn ngủi, tâm trạng của cô lại giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, thay đổi cực nhanh.

Cố Phong được y tá và Giả Hạo nâng đỡ, lại quay về giường bệnh lần nữa.

Y tá dặn dò vài câu đơn giản rồi lập tức rời đi.

Giả Hạo và Diệp Ninh đứng ở bên cạnh mép giường, một bên một người, mắt to trừng mắt nhỏ.

“Ừm, Cố Phong, tôi đi về trước nha.”

Tuy rằng Giả Hạo cũng không quá yên tâm để Diệp Ninh ở lại chỗ này, nhưng dù sao thì trên danh nghĩa người ta cũng là vợ chồng.

Cố Phong gật đầu.

Trước khi rời đi, Giả Hạo suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói với Cố Phong: “Lúc nãy em dâu đi nhầm phòng bệnh, khóc rất đau lòng.”

Cố Phong hơi sửng sốt.

Người phụ nữ này khóc vì anh sao?

Giả Hạo nói xong lập tức rời đi.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Cố Phong và Diệp Ninh, bầu không khí cực kỳ xấu hổ.

Diệp Ninh cười gượng, cảm thấy cô cần phải giải thích cho rõ.

“Tôi còn tưởng là anh sắp chết, cho nên không nhịn được khóc.”

Ánh mắt Cố Phong hơi d.a.o động.

Diệp Ninh lại bổ sung nói: “Nếu anh thật sự có mệnh hệ gì, chuyện chúng ta ly hôn chắc chắn sẽ không thể thực hiện được nữa.”

Cuối cùng Cố Phong cũng hiểu được ý của cô, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên lửa giận.

“Nếu tôi c.h.ế.t thật thì cô là người nhà liệt sĩ, sẽ nhận được một số tiền an ủi xa xỉ.”

“Tôi không sợ anh chết, tôi đang lo anh không c.h.ế.t không sống...” Diệp Ninh cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nói thẳng lời trong lòng ra.

Sau đó cô nhìn thấy gương mặt đen xì của Cố Phong.

“Khụ khụ. Tôi không phải có ý đó, chúng ta cũng đã là vợ chồng, tôi đương nhiên hi vọng anh có thể bình an. Đều là tại đoàn trưởng không nói rõ ràng cho tôi, tôi còn tưởng rằng anh bị thương nặng lắm.” Diệp Ninh càng muốn giải thích rõ ràng thì lại càng không thể nói rõ.

Cuối cùng cô thở dài nói: “Tùy anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ.”

Cô chỉ là muốn nhanh chóng khôi phục thân phận tự do mà thôi, việc này cũng không có gì phải giấu diếm hết.

“Cô đi đi.” Giọng của Cố Phong rất âm trầm.

Nếu cô đã muốn phân rõ giới hạn với anh như thế, vậy cũng không cần thiết phải ở lại nơi này.

Diệp Ninh nhìn cánh tay đang bị kẹp ván gỗ của anh, cuối cùng vẫn mềm lòng hỏi.

“Anh như thế nào cũng cần người chăm sóc đúng không?”

Cố Phong đã không thèm nhìn cô nữa: “Không cần.”

Diệp Ninh vô cùng khẳng định anh đang mặt nặng mày nhẹ cho cô xem.

“Được rồi.”

Biết anh không chết, cũng không tàn phế, nhiêu đó là đủ rồi.

Hơn nữa nói không chừng người đàn ông này còn không muốn nhìn thấy cô nữa kìa.

Cố Phong thấy Diệp Ninh bỏ đi không thèm quay đầu lại, thật sự không hề có chút ý định muốn quấn lấy anh nào.

Diệp Ninh thật sự không muốn lo đến sự sống chế của Cố Phong, chờ cô quay về đoàn văn công, Lâm Thanh lại tìm được cô.

Cuộc nói chuyện lần này là Lâm Thanh cố ý cho cô được nghỉ ba ngày, để cô có thể tập trung tinh thần đến bệnh viện chăm sóc cho Cố Phong.

Diệp Ninh vốn dĩ muốn từ chối, rồi lại bị Lâm Thanh làm giáo dục tư tưởng.

Ý tứ tổng quát cũng khá đơn giản, Cố Phong là quân nhân, vào sinh ra tử vì quốc gia và nhân nhân, mà cô làm quân tẩu, ngoại trừ việc phải thực hiện nghĩa vụ của người vợ ra còn phải cam tâm tình nguyện không chối từ chăm sóc cho Cố Phong, nhất là trong tình huống anh đang bị thương thế này.

Diệp Ninh không thể nào phản bác lại lt, không muốn đi cũng phải đi.

Chiều tối, đầu tiên là cô gọi điện thoại đến chỗ Mục Văn Hạo, nói ba ngày tới trong nhà có chuyện không thể lên sân khấu, không ngờ Mục Văn Hạo không hỏi thêm nhiều, lập tức đồng ý ngay.

TBC

Cô còn cố ý đến tiệm cơm, nghĩ Cố Phong chỉ là bị gãy xương, chắc là sẽ không ảnh hưởng đến việc ăn uống, cho nên cố ý mang theo đồ ăn và canh xương hầm, sau đó mới lại chạy đến bệnh viện quân khu.

“Anh Cố Phong, sao anh lại bị thương nặng như thế? Hu hu hu...”

Mới vừa đi đến trước cửa phòng bệnh của Cố Phong, Diệp Ninh đã nghe được tiếng khóc của Vương Hinh Tuyết từ bên trong vọng ra.

Bước chân của cô tạm dừng lại, cửa phòng bệnh khép hờ, cô cẩn thận nhìn vào khe cửa, quan sát bên trong.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 96: Chương 96



Chỉ có một mình Vương Hinh Tuyết ngồi ở trước giường bệnh, đối diện với Cố Phong đang nằm trên giường khóc bù lu bù loa.

Diệp Ninh thu hồi tầm mắt, cũng không đẩy cưa đi vào, mà lại lựa chọn ngồi ở hàng ghế dài ngoài hành lang.

Nếu con gái nhà người ta đã mang theo thành ý đến, cô đương nhiên cũng phải biết điều, không đi vào làm bóng đèn.

Trong phòng bệnh, Cố Phong nhìn thấy Vương Hinh Tuyết chưa nói được mấy câu đã bắt đầu rơi nước mắt, mày nhíu chặt thành bánh quai chèo.

“Đừng khóc nữa, tôi không có sao hết.”

Cô ta khóc thành thế này, người không biết thật sự sẽ cho rằng giữa hai người bọn họ có mối quan hệ mờ ám gì đó.

Hai mắt Vương Hinh Tuyết vẫn rưng rưng, mặt đầy đau lòng.

Cố Phong vốn dĩ sẽ không thèm để ý đến mấy thứ này, nhưng mà lần trước anh được Diệp Ninh nhắc nhở xong, lần đầu tiên anh ý thức được có lẽ Diệp Ninh nói đúng, Vương Hinh Tuyết có ý đồ không nên có với anh.

“Tôi chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe, hiện tại trời cũng tối rồi, cô nên đi về rồi đó.”

Anh trực tiếp tiễn khách, rõ ràng là không muốn tiếp xúc quá nhiều với cô ta.

Vương Hinh Tuyết lắc đầu nói: “Anh Cố Phong, anh để em ở lại đây chăm sóc cho anh đi, anh bị thương thế này chắc chắn làm cái gì cũng không tiện.”

Cố Phong không hề suy nghĩ từ chối ngay: “Ở đây có y tá, hơn nữa không phải người nhà không thể ngủ lại.”

Vương Hinh Tuyết không cam lòng nói: “Vậy anh nói em là em gái của anh là được, với lại anh làm gì có người nhà nào đến chăm sóc chứ? Còn không biết Diệp Ninh đang chạy đến nơi nào sung sướng nữa kìa.”

Cô ta đột nhiên nhắc đến Diệp Ninh làm Cố Phong hơi im lặng trong chốc lát.

Vương Hinh Tuyết cẩn thận quan sát đến phản ứng của Cố Phong, nhịn không được tiếp tục nói xấu Diệp Ninh.

“Anh Cố Phong, anh cũng không biết trong khoảng thời gian này Diệp Ninh đang làm cái gì ở bên ngoài đây, buổi tối thường xuyên không về nhà. Hôm nay cũng thế, đoàn trưởng bảo cô ta đến đây chăm sóc anh, nhưng mà bây giờ cô ta đang ở đâu chứ?”

Khi một người bị thương cũng là lúc trái tim người đó yếu ớt nhất, cô ta cũng không tin là Cố Phong thật sự không thèm để ý đến chuyện bị Diệp Ninh bỏ mặc.

Quả nhiên, sau khi Cố Phong nghe cô ta nói xong những lời này, đường cong trên gương mặt cũng đều căng chặt.

Vương Hinh Tuyết còn đang vô cùng đắc ý trước mưu kế của bản thân thì lại bị Cố Phong nói một câu đánh cho rơi xuống đáy cốc.

“Không phải Diệp Ninh chưa từng đến mà là tôi bảo cô ấy đi về.”

Vương Hinh Tuyết kinh ngạc trừng to mắt.

Anh đang bảo vệ con nhỏ mập kia sao?

Ghen tị làm sắc mặt cô ta dần trở nên âm u.

Nhưng Cố Phong lại không thèm để ý đến phản ứng của cô ta, tiếp tục nói: “Cho dù Diệp Ninh có không tốt đến cỡ nào thì hiện tại cô ấy cũng là vợ trên mặt pháp lý của tôi. Cô ấy có đến hay không cũng là chuyện riêng của hai vợ chồng chúng tôi, cô không cần thiết phải quan tâm đến.”

Anh nói những lời này là vì muốn phân rõ giới hạn với Vương Hinh Tuyết, đồng thời cũng đang nhắc nhở cô ta, cô ta chỉ là một người ngoài mà thôi.

Mắt Vương Hinh Tuyết lập tức đỏ lên, trước kia khi Cố Phong nhắc đến Diệp Ninh đều là chán ghét và bực bội, nhưng bây giờ...

“Anh Cố Phong...”

“Tôi thật sự rất mệt, cô đi về đi.” Cố Phong không cho cô ta có cơ hội tiếp tục nói chuyện, trực tiếp nhắm mắt lại.

TBC

Vương Hinh Tuyết mím chặt môi, cực lực khống chế không cho nước mắt rơi xuống.

Tuy rằng cô ta không biết nơi nào đã xảy ra vấn đề, nhưng cô ta chắc chắn sẽ không bỏ cuộc một cách dễ dàng như thế.

“Được, vậy em đi về trước, sau này có thời gian lại đến thăm anh Cố Phong sau.”

Cố Phong giống như không nghe thấy được lời cô ta nói, nghe tiếng bước chân của cô ta càng lúc càng xa, không có bất cứ xúc động nào.

Đầu óc Vương Hinh Tuyết trống rỗng, thậm chí không biết cô ta đi ra ngoài bằng cách nào, khi cô ta ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Ninh ở bên ngoài, toàn thân đều vặn vẹo.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 97: Chương 97



Diệp Ninh không ngờ Vương Hinh Tuyết lại đi ra ngoài nhanh như thế, nhưng mà thấy hai mắt Vương Hinh Tuyết đỏ bừng, khi nhìn thấy cô lại lộ ra vẻ mặt đáng sợ như thế, cô cũng đoán được đại khái trong phòng bệnh đã xảy ra chuyện gì rồi.

“Tôi sẽ không bỏ cuộc!”

Vương Hinh Tuyết nghiến răng ken két, cổ họng cố gắng rặn ra mấy chữ này.

Diệp Ninh cười cười, lộ ra một loạt răng trắng nói: “Được thôi.”

Thái độ của cô như thế, lọt vào trong mắt Vương Hinh Tuyết lại biến thành khiêu khích trắng trợn.

Vương Hinh Tuyết ước gì có thể lao lên xé nát mặt của Diệp Ninh.

Chiến tranh giữa hai người phụ nữ có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, giọng của Cố Phong lại từ bên trong vọng ra.

“Diệp Ninh, còn không mau đi vào.”

Diệp Ninh đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó nhún vai với Vương Hinh Tuyết, dưới ánh mắt như muốn g.i.ế.c người của Vương Hinh Tuyết, cô nghênh ngang mà đi vào phòng bệnh.

Vương Hinh Tuyết thật sự sắp tức điên rồi, vừa định rống giận lại có một y tá từ bên cạnh đi đến, làm cô ta ý thức được nơi này là bệnh viện.

Cô ta chỉ có thể đè nén toàn bộ ghen tị và tức giận xuống, không cam lòng nhấc chân rời khỏi nơi này.

Diệp Ninh cười tươi rói đi vào phòng bệnh hỏi: “Anh biết tôi ở ngoài à?”

Anh lên tiếng quá đúng lúc.

TBC

Đây là lần đầu tiên Cố Phong nhìn thấy cô cười vui vẻ như thế, hai mắt cười cong thành hình trăng khuyết, vẻ mặt cũng không khỏi dịu lại.

“Lúc cô thập thò lấp ló ngoài kia thì tôi đã thấy rồi.”

Diệp Ninh cãi lại: “Tôi không có thập thò lấp ló gì hết, tôi chỉ là nhìn thấy có người ở trong phòng bệnh cho nên mới không đi vào làm bóng đèn.”

“Bóng đèn?” Cố Phong không hiểu về từ ngữ này lắm, nhưng mà cảm giác nó cũng chẳng có nghĩa tốt lành gì.

Diệp Ninh nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của anh, cũng không tiện giải thích, tùy ý chuyển sang đề tài khác.

“Tôi thấy sắc mặt của Vương Hinh Tuyết rất xấu, hai người đang nói chuyện gì thế.

Cố Phong nhìn chằm chằm cô vài giây: “Không nói gì hết, có lẽ sau này cô ta sẽ không đến đây nữa.”

Vừa rồi anh đã bày tỏ ý kiến rất rõ ràng rồi, chỉ cần là cô gái có chút lòng tự trọng thì sẽ biết cần phải giữ khoảng cách.

Diệp Ninh suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng, người đàn ông này thật sự quá ngây thơ.

Hoặc cũng có thể là anh đã đánh giá thấp sự chấp nhất của Vương Hinh Tuyết dành cho anh.

Lúc nãy ở bên ngoài Vương Hinh Tuyết mới nói là cô ta sẽ không bỏ cuộc.

“Cô cười cái gì đó?” Cố Phong cảm thấy phản ứng của cô không được đúng lắm.

Diệp Ninh ho khan, mở hộp giữ ấm ra.

“Tôi mua ít đồ ăn đến cho anh, có canh xương hầm, anh ăn nhiều chút canh xương hầm, sẽ tốt cho xương của anh.”

Cố Phong quay đầu nhìn hộp giữ ấm, bên trong đúng là có đầy đồ ăn, mùi thơm nức mũi.

“Sao cô lại quay về đây nữa?”

Buổi chiều anh thấy cô rời đi rất kiên quyết.

Diệp Ninh lo bày đồ ăn ra bàn, sau đó mới quyết định ăn ngay nói thật trả lời câu hỏi của Cố Phong.

“Buổi chiều đoàn trưởng tìm tôi nói chuyện, nói giác ngộ của tôi quá thấp, làm công tác tư tưởng cho tôi, lại còn cho tôi nghỉ ba ngày, bảo tôi chăm sóc anh cho tốt vào.”

Cố Phong nghe xong nhíu mày, trong lòng bực bội.

Thì ra là thế.

“Nếu cô không muốn đến thì có thể không đến, tôi sẽ nói với đoàn trưởng của cô.”

Anh không thích ép buộc người khác.

Diệp Ninh bày đồ ăn xong, lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh: “Thôi đi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Với lại ở đây chăm sóc cho anh, tôi còn có thể nghỉ ngơi ba ngày, cũng không có gì không tốt.”

Diệp Ninh suy nghĩ rất đơn giản, anh bị thương không quá nặng, cũng không cần phải chăm sóc mọi lúc mọi nơi, mỗi ngày cô đến đây đưa cơm đưa đồ ăn thôi, công việc cũng rất nhẹ nhàng.

Cố Phong không hiểu được suy nghĩ của Diệp Ninh, trước kia cô là một tờ giấy trắng, muốn làm cái gì quậy cái gì thì đều viết rõ lên mặt, hoàn toàn không cần phải suy nghĩ.

Nhưng mà hiện tại mỗi một hành vi cử chỉ của cô rõ ràng đều rất bình thường, nhưng lại làm người ta đoán không ra.

“Ăn cơm đi.” Diệp Ninh thúc giục, đưa đũa đến trước mặt Cố Phong.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 98: Chương 98



Cố Phong vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.

Diệp Ninh đang định giục tiếp, Cố Phong lại nâng cánh tay đang bị kẹp ván gỗ lên.

Hai tay anh đều bị gãy xương, hiện tại không thể nào cầm đũa được.

Lúc này Diệp Ninh mới phản ứng lại, cho nên cô chỉ có thể đút cho anh ăn sao?

Cố Phong cũng ý thức được điểm nay, ho khan nói: “Hay là cô để đó đi, tôi tự ăn.”

Diệp Ninh chớp mắt, thật sự gác đũa sang một bên, sau đó ra hiệu anh có thể bắt đầu ăn rồi.

Cơ bắp khóe miệng Cố Phong hơi giật giật, nửa người trên nhích đến gần bàn.

Đồ ăn đều đặt trong hộp giữ ấm, muốn ăn thì nhất định phải nằm rạp ra bàn như chó vậy.

Hơn nữa Diệp Ninh còn ở bên cạnh nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, cho dù tố chất tâm lý của anh rất mạnh thì cũng không thể nào làm như thế được.

Diệp Ninh đã nhận ra anh đang lúng túng, cố nén ý cười cầm đũa lên.

“Anh đã như thế này rồi, cũng đừng chê tôi nữa.”

Nói xong gắp một miếng thịt kho tàu thịt mỡ đan xen đưa đến bên miệng anh.

Ánh mắt Cố Phong hơi lóe, chần chờ một giây, cuối cùng vẫn mở miệng ra.

“Vậy mới ngoan chứ. Anh phải ăn uống đầy đủ thì vết thương mới mau lành, mới có thể nhanh chóng khỏe lại xuất viện được.” Diệp Ninh vừa đút cơm cho anh vừa lèm bèm nói.

Toàn bộ hành trình Cố Phong đều không nói gì, ăn hết toàn bộ những thứ mà cô gắp.

“Canh này anh cũng ăn nhiều vào, tôi cố ý dặn đầu bếp bỏ nhiều xương, lại dùng lửa nhỏ hầm đó.” Diệp Ninh cố ý nói như thế, cô cũng coi như là hết lòng hết dạ vì anh rồi, chờ đến sau khi bọn họ ly hôn, nếu anh còn có chút lương tâm, có thể nhớ rõ những gì cô làm ngày hôm nay, sau này cô cũng sẽ có thêm một người bạn.

Dưới sự kiên quyết của cô, Cố Phong không chỉ ăn xong hết tất cả đồ ăn, còn ăn hơn phân nửa chén canh xương hầm.

Cuối cùng anh thật sự ăn không vô nữa, lúc này Diệp Ninh mới dừng lại, sau đó dọn dẹp chén đũa.

Cố Phong nhìn động tác của cô, đột nhiên hỏi: “Tối nay cô ăn gì thế?”

Ui cha.

Trong lòng Diệp Ninh vui như trẩy hội, xem ra những gì cô trả giá vẫn có hiệu quả, không ngờ người đàn ông này còn biết quan tâm cô nữa.

“Tôi đang giảm cân, không ăn cơm.”

Cô nói thật, bắt đầu từ ngày đầu tiên giảm cân, chỉ cần qua năm giờ chiều, trên cơ bản cô cũng sẽ không ăn thêm bất cứ thứ gì, đến cả việc uống nước cũng đều sẽ khống chế rất nghiêm ngặt.

Cố Phong lộ ra ánh mắt kinh ngạc, thật ra cho dù không cần Diệp Ninh nói thì anh cũng đã nhận ra sự thay đổi về mặt hình thể của Diệp Ninh trong mấy ngày qua.

Tuy rằng hiện tại cô trông vẫn còn rất mập, nhưng mà so với trước kia thì cũng đã gầy đi không ít rồi.

“Sao cô lại đột nhiên muốn...”

Cố Phong không nói ra hai chữ giảm béo, bởi vì trước kia cho dù là ai nhắc đến giảm béo, Diệp Ninh đều sẽ có phản ứng cực kỳ kịch liệt, vừa khóc vừa la lăn lộn kêu gào, rất mất mặt.

Diệp Ninh không ngờ anh sẽ có hứng thú với đề tài này, dứt khoát tâm sự với anh.

TBC

“Anh nói giảm béo hả? Tôi như thế này, đi đến đâu cũng bị người ta ghét, đến cả đi làm cũng đều sẽ bị kỳ thị, hơn nữa quá mập thì cơ thể cũng sẽ xuất hiện vấn đề, cho nên đương nhiên phải giảm béo.”

Mấy chuyện này đều là sự thật, cho dù là ở đoàn văn công hay là ở phòng ca múa, cô cũng đã từng chịu thiệt thòi về phương diện này rồi.

Cố Phong không ngờ cô lại nói chuyện một cách nhẹ nhàng như thế, hơi há miệng định nói gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về.

Diệp Ninh nhìn thấy anh muốn nói lại thôi, nhịn không được tự giễu nói: “Tôi biết anh định nói gì, bọn họ ghét tôi không phải chỉ vì bề ngoài của tôi, còn bởi vì những chuyện tôi từng làm trước đó. Chuyện trước đó tôi đã không có cách nào làm nó biến mất, nhưng hiện tại thì tôi vẫn đang cố gắng.”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 99: Chương 99



Sắc mặt Cố Phong càng thêm phức tạp, anh không ngờ có một ngày bọn họ còn có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau, càng không ngờ có thể nghe Diệp Ninh nói ra những lời như thế.

“Cô thật sự muốn thay đổi sao?”

Diệp Ninh của quá khứ thật sự không thể nào làm người ta chấp nhận được, cho nên hiện tại Cố Phong vẫn còn có chút kiêng dè.

Diệp Ninh cũng không trách anh nghi ngờ cô như thế, vô cùng nghiêm túc nói: “Dù sao thì chẳng có ai muốn bị người khác ghét mãi cả, huống chi chờ sau này chúng ta ly hôn rồi, tôi vẫn phải muốn sống.”

Cố Phong hơi khựng lại, nghe được cô lại chủ động nhắc đến ly hôn, cảm giác khó chịu kia lại dâng lên trong lòng.

“Sau khi ly hôn xong cô còn muốn ở lại chỗ này sao?”

Diệp Ninh gật đầu một cách đương nhiên, cô tỉnh lại đã ở trong thành phố xa lạ này, hơn nữa đối với cô mà nói, nơi nào cũng đều xa lạ.

“Công việc ở đoàn văn công của tôi sắp sửa được chuyển chính thức rồi, tôi thích công việc ở đoàn văn công.”

Còn có các đồng nghiệp như Trịnh Thư Vân và Lý Mạn Mạn nữa, trải qua hơn một tháng ở chúng, bọn họ đã trở thành bạn bè từ lâu rồi.

Cố Phong nhìn thấy ánh sáng trên mặt cô, biết cô thật lòng nói ra những lời này.

Không ngờ cô còn thích công việc dọn dẹp vệ sinh ở đoàn văn công, lại còn có thể chuyển thành nhân viên chính thức, anh hoàn toàn chưa từng nghĩ đến chuyện này.

“Mấy ngày trước tôi đã gọi điện thoại về nhà, hứa với bọn họ là chờ cuộc thi đấu võ thuật diễn ra xong, tôi sẽ quay về thăm bọn họ.”

Chỉ là anh không ngờ hiện tại mình lại bị thương, chuyện về nhà chỉ sợ cũng phải hoãn lại.

Nhắc đến nhà của anh, Diệp Ninh hỏi thăm tình hình của cha Cố.

Nghe Cố Phong nói cuộc phẫu thuật của cha Cố rất thành công, đã thoát khỏi nguy hiểm, về nhà tĩnh dưỡng rồi, Diệp Ninh cũng yên tâm.

“Nếu cô cũng muốn về nhà thăm thì chúng ta có thể về nhà cùng nhau.” Lúc Cố Phong nói ra những lời này, trong giọng nói còn kèm theo một chút cảm giác căng thẳng mà chính anh cũng không nhận ra.

“Về nhà?” Trong đầu Diệp Ninh hiện ra hình ảnh nguyên chủ và cha mẹ ở chung với nhau.

Không thể phủ nhân, gia đình nguyên chủ rất tốt với nguyên chủ, có thể nói là muốn gì được đó, nếu không thì nguyên chủ cũng sẽ không bị nuôi dạy thành người như thế kia.

Nhưng mà cô đã không còn là nguyên chủ, muốn giấu diếm Cố Phong và những người bên cạnh thì còn được, nếu trở lại bên cạnh cha mẹ nguyên chủ, chỉ sợ sẽ bị lộ tẩy.

“Thôi đi.”

“Vì sao? Không phải cô luôn rất nhớ nhà sao?” Cố Phong thấy cô từ chối, khó hiểu.

Đầu óc Diệp Ninh nhanh chóng vận chuyển, nhanh chóng nghĩ ra lý do.

“Công việc của tôi ở đoàn văn công vẫn chỉ còn trong giai đoạn thực tập, cũng không thể xin nghỉ mãi được, sẽ bị người khác nói ra nói vào. Hơn nữa hiện tại tôi ở đây cũng coi như chẳng làm nên trò trống gì, quay về cũng không có mặt mũi nhìn thấy bọn họ. Không bằng chờ đến sau này tôi chuyển chính thức rồi lại quay về, bọn họ cũng có thể nở mày nở mặt.”

Cố Phong nghe cô giải thích xong, không nghi ngờ chút nào, nhưng mà không ngờ cô còn biết tự tôn, hơn nữa còn biết suy nghĩ vì người nhà, anh thật sự không ngờ đến chuyện này.

Hiện tại Diệp Ninh cho anh một cảm giác cô trở thành một người hoàn toàn khác với người trước kia.

Diệp Ninh bị Cố Phong nhìn chằm chằm đến da đầu tê rần, tối hôm nay hình như người đàn ông này luôn nhìn đăm đăm vào cô, giống như muốn nghiên cứu cô, nhìn thấu cô vậy.

Không lẽ là bởi vì cô nói quá nhiều, làm anh cảm giác ra gì sao?

“Anh còn đang bị thương, đi ngủ sớm chút đi.”

Cô vừa nói lời nói “tri kỷ”, vừa tém góc chăn lại cho anh.

“Có thể gọi y tá vào giúp tôi không?” Cố Phong đột nhiên thay đổi sắc mặt, nói muốn tìm y tá.

Diệp Ninh dừng động tác lại hỏi: “Tìm y tá làm gì?”

Cố Phong lại bắt đầu xấu hổ: “Cô đi tìm đi.”

Diệp Ninh cảm thấy rất khó hiểu, nhưng vẫn làm theo lời anh.
 
Back
Top Bottom