Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 130: Chương 130



Lý Trường Đông dồn toàn lực chú ý lên người Vương Hinh Tuyết, ngược lại không quá để ý đến phần trình diễn trên sân khấu.

Nhưng mà anh ta đã ý thức được tâm trạng hôm nay của Vương Hinh Tuyết rất kém, liên tục uống hết ly này đến ly khác.

Tuy rằng anh ta không biết rõ tửu lượng của Vương Hinh Tuyết cho lắm, nhưng mà một chai rượu vang đỏ đã bị cô uống gần hết rồi.

“Hinh Tuyết, em đừng uống nữa, nếu không sẽ say đó.”

Trên thực tế hiện tại Vương Hinh Tuyết đã cảm giác được đầu óc bắt đầu nặng, nhưng mà cô ta lại không cam lòng.

“Anh Lý, đừng nói là anh tiếc tiền, cho nên mới không cho tôi uống đó nha?”

Cô nửa nói đùa nửa nghiêm túc mà châm chọc, thậm chí đều đã không muốn tiếp tục ngụy trang che giấu việc cô ghét anh ta nữa.

“Sao lại thế được chứ. Chỉ cần em muốn, anh đều sẽ cho em hết!” Lý Trường Đông nói đến đây, lập tức vẫy tay gọi người phục vụ đến, lại gọi một chai rượu vang đỏ có giá cực đắt đến.

TBC

Lúc này Vương Hinh Tuyết cuối cùng mới mỉm cười lần nữa.

“Anh Lý, tôi nay chúng ta không say không về!”

Lý Trường Đông hoàn toàn chiều theo ý cô ta: “Được, không say không về!”

Trong đại sảnh ca múa, cuộc vui chơi và náo nhiệt vẫn cứ tiếp diễn, mọi người còn đang tiếp tục cảm thán.

Cũng càng đang tiếp tục so sánh giữa hai người Đường Uyển Như và Diệp Tử.

Mà loại so sánh này, sau khi hôm nay Đường Uyển Như cố ý hát Bị tình quấn lấy thì lại càng đạt đến đỉnh điểm.

Tạm thời không nói đến chuyện Diệp Tử là người sáng tác ca khúc Bị tình quấn lấy, chỉ lấy phong cách trình diễn và trình độ của hai người ra để so sánh thì Diệp Tử rõ ràng sẽ càng tốt hơn.

Diệp Ninh vừa mới quay về hậu trường thì chị Dung đã lập tức chạy lên đón.

Hai mắt chị ta đã cong thành hình trăng non, hai mắt khi nhìn Diệp Ninh đều bắt đầu tỏa sáng.

“Chúc mừng Diệp Tử, biểu diễn lúc nãy thật sự vô cùng thành công!”

Chị Dung cảm thấy đây là lần đầu tiên chị ta đánh giá thấp một người, mà người kia chính là Diệp Ninh.

Chẳng trách trước khi người ta lên sân khấu lại không hề hoảng hốt chút nào, thì ra là đã tính sẵn trong lòng hết rồi.

“Hiệu quả đúng là không tệ lắm.” Diệp Ninh cũng rất hài lòng.

Mang bài hát ở tương lai về hát ở thời điểm hiện tại, ngay từ đầu cô còn lo là nó sẽ “không hợp thời” cho lắm.

Chị Dung vừa định tiếp tục khen ngợi, lời nói đến bên miệng lại nuốt ngược trở vào, cung kính chào với người sau lưng Diệp Ninh: “Ông chủ.”

Diệp Ninh quay đầu lại, quả nhiên lập tức nhìn thấy Mục Văn Hạo vừa mới từ đằng trước đi về.

“Tiết mục biểu diễn lúc nãy không làm ông chủ Mục thất vọng đúng không?”

Diệp Ninh ngoài cười nhưng trong không cười nhìn anh ta.

Người đàn ông này quả nhiên không phải là thứ gì tốt lành, tuy rằng hiện tại bọn họ đang hợp tác, hoặc cũng có thể nói là quan hệ thuê mướn, nhưng cô vẫn còn rất đề phòng anh ta.

Lần này Mục Văn Hạo lại đưa ra câu trả lời khẳng định: “Cũng không tệ lắm. Cô sáng tác ra bài hát mới lúc nào?”

Diệp Ninh thầm mắng một tiếng cáo già, trước kia cô đã nói với Mục Văn Hạo, viết bài hát mới cũng không phải chuyện một sớm một chiều, có khả năng ba năm tháng cũng không viết ra được.

Mà lần này cách lần trước khi cô lên sân khấu cũng chỉ mười ngày, cô đã hát bài hát mới, người đàn ông này chắc chắn là đang so đo.

“Đột nhiên có linh cảm.”

Chị Dung đứng thẳng ở bên cạnh nghe mà sợ hú hồn, ở trong phòng ca múa này còn chưa có ai dám nói chuyện với Mục Văn Hạo bằng giọng điệu như thế.

“Ha ha. Xem ra linh cảm của cô cần phải k*ch th*ch như thế mới được.” Tuy rằng Mục Văn Hạo đang cười, nhưng mà vẻ sắc bén dưới đáy mắt vẫn cứ làm cho người ta sợ hãi.

Diệp Ninh trực tiếp lạnh nhạt nhìn trực diện: “Cũng không phải lần nào cũng được, cho nên tôi hi vọng nếu lần sau lại có sự thay đổi này thì ông chủ Mục có thể báo cho tôi biết trước một tiếng.”

“Cô đang trách tôi?” Mục Văn Hạo lạnh như băng nói, nhiệt độ xung quanh giống như chợt hạ thấp xuống.

Chị Dung liên tục nháy mắt ra hiệu với Diệp Ninh, muốn cản không cho cô nói nữa.

Vừa khép lúc này bóng dáng của Đường Uyển Như lại xuất hiện, nhìn thấy Mục Văn Hạo và Diệp Ninh thì lập tức đi đến.

“Văn Hạo.”

Cô ta nũng nịu gạo, tất cả bực tức đều thay thế bằng vẻ nịnh nọt, cô ta đi đến bên cạnh Mục Văn Hạo, thân mật ôm lấy cánh tay anh ta.

“Hai người đang nói chuyện gì đó?”

Cô ta giống như chỉ tùy ý hỏi, nhưng mà lại không thèm nhìn Diệp Ninh cái nào.

Mục Văn Hạo cũng không trả lời cô ta, mà lại tiếp tục nói với Diệp Ninh: “Bài hát mới vừa biểu diễn tối hôm nay vẫn cứ thanh toán tiền bằng giá với lần trước.”

Đây là nội dung trong hợp đồng, Diệp Ninh có thể kiếm được hai đầu tiên ở phòng ca múa này.

Một phần tiền là tiền công biểu diễn ở phòng ca múa, phần tiền còn lại là tiền công khi sáng tác ca khúc mới.

Diệp Ninh vốn dĩ không có dị nghị gì về chuyện này, nhưng mà hiện tại cô đột nhiên lại không muốn như thế nữa.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 131: Chương 131



Bán bản quyền ca khúc cho Mục Văn Hạo đúng là có thể kiếm được một số tiền, nhưng mà sau này nếu cô muốn biểu diễn thì cần Mục Văn Hạo đồng ý mới được.

Nếu lại xảy ra tình huống giống như ngày hôm nay, chẳng khác nào cô mất đi quá nhiều quyền lựa chọn.

Diệp Ninh suy nghĩ rất rõ ràng về chuyện này.

Với lại sau này một khi cô không còn làm việc ở phòng ca múa này nữa, chỉ sợ Mục Văn Hạo còn sẽ tiếp tục mượn mấy ca khúc này để kiếm chuyện.

“Ông chủ Mục, bài hát này tôi quyết định giữ lại.”

Cô trực tiếp bày tỏ thái độ của mình.

Ánh mắt Mục Văn Hạo hơi cứng lại.

Mà phản ứng của Đường Uyển Như còn kịch liệt hơn cả anh ta.

“Cô nói thế là có ý gì hả?”

Trước kia rõ ràng đã nói trước, người phụ nữ này sẽ phụ trách viết ca khúc cho cô ta, hiện tại cô không chỉ hát trước, hơn nữa còn muốn tự giữ lại cho chính mình xài nữa?!

Dã tâm đã rõ ràng như ban ngày rồi.

Đối mặt với câu chất vấn đầy phẫn nộ của Đường Uyển Như, Diệp Ninh vô cùng bình tĩnh nói: “Cô Đường không cần phản ứng quá khích như thế, tôi vốn dĩ chỉ là muốn giữ lại một con đường lui cho mình mà thôi. Hiện tại tôi cũng là ca sĩ ở nơi này, lỡ như sau này cô Đường đột nhiên nổi hứng hát xong hết hai bài hát này, tôi cũng không thể bảo đảm rằng mỗi lần tôi đều có ca khúc mới để hát.”

Giọng điệu của cô không nặng, nhưng ý chỉ trích đã vô cùng rõ ràng.

Mặt Đường Uyển Như xanh mét nói: “Văn Hạo, anh nghe thấy chưa? Cô ta rõ ràng là đang đề phòng chúng ta.”

“Cô Đường, chúng ta đều chỉ là vì chuyện làm ăn của phòng ca múa mà thôi. Chỉ cần tôi còn ở nơi này, ca khúc đương nhiên cũng sẽ ở. Nếu một ngày nào đó ông chủ Mục đồng ý để tôi đi, tôi cũng có thể hứa hẹn chắc chắn sẽ để lại ca khúc từng hát ở đây cho cô.” Diệp Ninh vô cùng “tri kỷ” cam đoan.

Cô đúng là người tốt mà.

Lửa giận của Đường Uyển Như bốc lên hừng hực.

TBC

Chờ người phụ nữ này đi rồi sẽ để lại mấy bài hát đó?

Loại cảm giác này giống như một cây mía đã bị người ta nhai rồi, một bộ quần áo second hand người khác đã từng mặc, cho người ta bỏ rồi mới bố thí cho cô ta.

“Diệp Ninh!”

Nếu thân phận hiện tại của Diệp Ninh không phải như thế này thì Đường Uyển Như đã tát cô từ lâu rồi.

Nhưng mà hiện tại Mục Văn Hạo đang ở đây, cô ta không dám.

Diệp Ninh cũng không để ý đến lửa giận của cô ta, trực tiếp nhìn về phía Mục Văn Hạo.

Ánh mắt thâm thúy của Mục Văn Hạo hơi d.a.o động, người phụ nữ này vô cùng thông minh, sau buổi biểu diễn ngày hôm nay, danh tiếng của cô thậm chí đã không phân cao thấp với Đường Uyển Như, hoàn toàn có đủ tư cách để đàm phán với anh ta, cho nên cô mới dám nói ra những lời như thế.

Hôm nay anh ta ngầm đồng ý cho Đường Uyển Như lên sân khấu và thử thăm dò cô, đúng là cũng có hơi quá đáng một chút.

“Được. Tùy cô.”

Nhưng mà cô nói rời khỏi phòng ca múa, vậy còn phải xem anh ta có muốn thả cho cô đi hay không.

Diệp Ninh cũng không quá kinh ngạc về kết quả này.

Mục Văn Hạo là người làm ăn, đương nhiên tự biết cân nhắc giữa lợi và hại.

Đường Uyển Như kinh ngạc, cho dù như thế nào thì cô ta cũng không ngờ rằng Mục Văn Hạo lại sẽ đồng ý?!

“Vậy bài hát mới của em thì sao?”

Bởi vì tức giận, cô ta gần như là đang đè nén rống giận hỏi Mục Văn Hạo.

Mục Văn Hạo lại không cảm thấy có gì quan trọng: “Đầy người biết sáng tác, ngày mai tôi tìm cho em mười người, em thích lựa ai thì lựa.”

Đường Uyển Như không thể nào chấp nhận được chuyện cô sẽ thua Diệp Ninh, còn muốn tiếp tục nổi điên, nhưng Mục Văn Hạo lại hoàn toàn không có ý định cho cô có cơ hội đó.

“Tôi mệt rồi, giải tán đi.”

Nói xong, anh ta nghênh ngang rời đi.

Lửa giận của Đường Uyển Như còn nghẹn ở ngực, vẻ mặt dữ tợn.

Diệp Ninh cũng không tiếp tục ở lại đây chọc giận cô ta, mà cũng lựa chọn quay về phòng trang điểm của cô.

Sắc mặt Đường Uyển Như thay đổi liên tục, vẻ hận thù đối với Diệp Ninh trong mắt cô ta gần như đã biến thành thực chất.

Chị Dung tận mắt nhìn thấy mọi chuyện, thậm chí còn không dám thở mạnh.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 132: Chương 132



Chờ đến khi Đường Uyển Như rời đi, trong đầu chị ta cũng chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất.

Bởi vì sự xuất hiện của Diệp Ninh, cục diện ở phòng ca múa Hồng Hải phải thay đổi rồi!

Nửa tiếng sau, Diệp Ninh từ cửa sau của phòng ca múa đi ra ngoài, ngẩng đầu lập tức nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đậu ngay trước cửa, mà tài xế xe thì đang đứng thẳng trước cửa xe.

“Cô Diệp, ông chủ ra lệnh sau này tôi sẽ là tài xế riêng của cô.”

Diệp Ninh đầu tiên là kinh ngạc vài giây, sau đó từ chối ngay.

“Thay tôi cảm ơn ý tốt của ông chủ, nhưng mà tôi không cần.”

Hiện tại chuyện cô cần làm chính là khiêm tốn, không thể để bất kỳ ai phát hiện ra chuyện cô có liên quan đến phòng ca múa Hồng Hải.

“Cô Diệp, đây là lệnh của ông chủ, nếu cô thật sự không cần thì xin hãy nói rõ với ông chủ. Nhưng mà lúc nãy ông chủ đã rời khỏi phòng ca múa rồi, cho nên mời cô Diệp lên xe trước đi.”

Tài xế đã bày tỏ ý tứ quá rõ ràng, anh ta chỉ nghe theo lệnh của Mục Văn Hạo.

Diệp Ninh đứng thẳng tại chỗ không nhúc nhích.

Sau đó tài xế lại bổ sung thêm: “Ông chủ có một câu muốn tôi chuyển lời đến cô Diệp, cô Diệp đi đường đêm, cần phải chú ý an toàn.”

Hơi thở của Diệp Ninh hơi cứng lại, lập tức nghĩ đến chuyện gì đó.

Mục Văn Hạo chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ nói câu này.

Nghĩ đến chuyện đã xảy ra lúc trước, cùng với hiện tại Đường Uyển Như hận cô đến cỡ nào, đúng là không thể không đề phòng người khác.

Nhìn thoáng qua hẻm nhỏ trống rỗng, cuối cùng cũng lên xe theo ý tài xế.

“Cô Diệp, tôi đưa cô về viện gia thuộc của quân khu hay là đưa cô đến bệnh viện?”

Câu hỏi của tài xế hoàn toàn xác minh phỏng đoán của Diệp Ninh, quả nhiên mọi hành vi cử chỉ của cô đều đã bị Mục Văn Hạo giám sát.

Cảm giác này cực kỳ không tốt, nhưng hiện tại cô cũng không nghĩ ra bất cứ cách gì để thoát khỏi Mục Văn Hạo.

“Đến bệnh viện.”

“Được.”

Diệp Ninh rời khỏi phòng ca múa không được bao lâu thì Vương Hinh Tuyết và Lý Trường Đông cũng từ cửa chính phòng ca múa đi ra.

Vương Hinh Tuyết rõ ràng là đã say, cần Lý Trường Đông đỡ mở có thể đi được.

“Tôi, tôi không về nhà... Tôi còn chưa, chưa có uống đủ... nào, uống tiếp đi...”

Toàn thân cô ta đều treo trên người Lý Trường Đông, liên tục la lối.

TBC

Lý Trường Đông khó khăn lắm mới dỗ cô lên xe, nhưng mà không đợi anh lái xe, Vương Hinh Tuyết uống sau lại bắt đầu nổi điên giành tay lái với anh ta.

“Đừng đưa tôi về nhà... Tôi không về, cái nhà đó, tôi không muốn về chút nào... bọn họ đều ghét bỏ, tôi...”

Càng nói cảm xúc lại càng kích động, cuối cùng không ngờ lại trực tiếp bật khóc.

Lý Trường Đông đại khái hiểu được một ít tình hình trong nhà cô ta, cô ta đến bên này sống chung với anh cả và chị dâu cả. Tuy rằng bộ đội có phân phối nhà cho bọn họ, nhưng cũng chỉ là một căn phòng đơn nhỏ chừng hai mươi mét vuông.

Anh cả và chị dâu cả của cô ta còn có hai đứa nhỏ, chẳng khác nào gia đình năm người đều chen chúc sống ở đó.

Tuy rằng là anh chị ruột, nhưng chắc chắn cũng sẽ có cảm giác như đang ăn nhờ ở đậu.

“Được, vậy chúng ta không về nhà.”

Lý Trường Đông nói theo ý cô ta, cũng là vì làm cô ta yên lặng lại.

Quả nhiên Vương Hinh Tuyết nghe thấy không về nhà, lập tức buông tay lái ra.

Lý Trường Đông biết cách đây không xa có một nhà nghỉ, cô đã say như thế này, không muốn về nhà thì cũng chỉ có thể đến nhà nghỉ thôi.

Mười phút sau, Lý Trường Đông nửa kéo nửa ôm, cuối cùng cũng đặt Vương Hinh Tuyết nằm lên giường lớn bên trong phòng của nhà nghỉ.

“Hinh Tuyết, em nghỉ ngơi nha. Anh đã dặn dò tiếp tân rồi, bọn họ sẽ để ý tình hình trong phòng em.”

Anh ta cũng không quan tâm cô ta có nghe được hay không, anh ta dặn dò xong lại cởi giày vớ cho cô, đắp chăn đàng hoàng rồi chuẩn bị rời đi.

Nhưng mà không ngờ anh ta vừa mới xoay người, Vương Hinh Tuyết đã ôm chặt lấy cánh tay anh ta, dùng giọng khàn khàn cầu xin.

“Đừng đi... Anh... Ở lại, với em...”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 133: Chương 133



Diệp Ninh đi vào bệnh viện, trong phòng bệnh, Cố Phong đã ngủ rồi.

Cô cố ý nhẹ tay nhẹ chân, không đánh thức anh.

Cô nhìn chằm chằm gương mặt ngủ say của Cố Phong trong chốc lát.

Hôm qua cô chọc người đàn ông này nổi giận như thế, chờ vết thương của anh lành lại rồi, chắc là sẽ lập tức ly hôn với cô nhỉ.

Sau này thiếu đi phần thân phận quân tẩu này, chỉ sợ Mục Văn Hạo sẽ lại càng không cần phải kiêng dè gì hơn.

Cô cũng nên bắt đầu làm quy hoạch cẩn thận cho tương lai.

Sáng sớm.

Cố Phong mơ mơ màng màng tỉnh lại, cũng không nhìn thấy bóng dáng Diệp Ninh đâu.

Từ sau khi Diệp Ninh biết anh không có ý định ly hôn thì lập tức khôi phục lại dáng vẻ giống như trước kia, hiện tại đến cả việc đến chăm sóc anh cũng không muốn.

Anh thật sự không biết rốt cuộc đâu mới là con người thật của cô?!

Anh được y tá giúp đỡ vệ sinh cá nhân đơn giản, sau đó bác sĩ đã đến kiểm tra phòng.

Kết quả kiểm tra rất tốt, thậm chí bác sĩ còn kiến nghị anh có thể thử xuống giường đi lại trong chốc lát.

Đương nhiên là còn cần có nạng giúp đỡ.

Ngay lúc Cố Phong sốt ruột muốn rèn luyện thử thì bóng dáng của Diệp Ninh lại xuất hiện ở cửa phòng bệnh.

“Anh xuống giường được rồi hả?”

Diệp Ninh nhìn thấy Cố Phong đang chống nạng đứng thẳng, vô cùng vui vẻ.

Cố Phong không ngờ cô sẽ đột nhiên xuất hiện, lập tức hoảng sợ.

Diệp Ninh bước nhanh đến trước mặt anh, nhìn chằm chằm vào chân của anh.

Cố Phong có chút kinh ngạc, bởi vì anh có thể nhận ra nụ cười vui vẻ trên mặt cô không phải là giả tạo.

“Bác sĩ nói có thể thử bắt đầu luyện tập đơn giản rồi.”

“Vậy vết thương của anh cũng không quá nghiêm trọng, tôi còn tưởng là anh phải nằm liệt trên giường mấy tháng nữa chứ.”

Trong lòng Diệp Ninh nghĩ thế nào thì lập tức nói ra thế đấy, dù sao thì thương gân động cốt một trăm ngày.

“Cô ngóng trông tôi nằm liệt lắm sao?” Cố Phong nhìn chằm chằm vào cô.

Diệp Ninh lắc đầu như trống bỏi: “Tôi không có ác độc đến thế, với lại nếu anh thật sự nằm liệt thì chẳng phải tôi phải chăm sóc cho anh cả đời sao?”

Trong lòng Cố Phong bớt đi một chút âm u, cô có thể nghĩ đến chuyện chăm sóc anh cả đời mà không phải là trực tiếp bỏ chạy, cũng coi như là có chút lương tâm.

Diệp Ninh thấy sắc mặt liên tục thay đổi của anh, lại lập tức bổ sung thêm một câu: “Tôi gả cho anh là vì muốn sống sung sướng chứ không muốn phải bơi trong hố lửa.”

Cố Phong vừa mới thoải mái được một chút thì lại bị những lời này của cô làm cho biến mất sạch sẽ.

“Sao hôm nay cô không đi là,?”

Bình thường giờ này thì cô không nên xuất hiện ở phòng bệnh.

Nghĩ đến hôm trước Diệp Ninh nói muốn anh sắp xếp lại công việc cho cô, cho nên hiện tại suy nghĩ duy nhất của anh chính là có phải Diệp Ninh đã xin nghỉ việc ở đoàn văn công rồi hay không?!

Nghĩ đến đây, sắc mặt của anh lại càng thêm âm u.

Diệp Ninh khó hiểu nhìn anh: “Hôm nay là cuối tuần, không cần đi làm.”

Anh ngủ đến ngu luôn rồi sao?

Cố Phong đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới ý thức được là anh đã nghĩ sai rồi.

“Tôi quên mất.”

Diệp Ninh cũng không để ý, tiện tay đặt bữa sáng cô mới mua về lên bàn.

Cô thuận tay lột một quả trứng gà, xong tự ăn luôn.

Cố Phong vốn định tiếp tục luyện tập, nhưng khóe mắt luôn sẽ không khống chế được mà nhìn về phía Diệp Ninh đang ăn trứng gà.

Cô ăn một hơi hết hai quả trứng gà, uống một ly nước sôi để nguội đầy, sau đó mới dừng lại.

Lượng cơm ăn chút xíu này nếu đặt ở quá khứ thì còn chưa đủ để cô nhét kẽ răng.

Cố Phong nhớ rất rõ ràng, tháng đầu tiên lúc Diệp Ninh vừa mới đến đây, đã từng có lần một bữa cơm cô ăn suốt bảy chén mì trộn tương, còn ăn năm lồng bánh bao và ba chén cháo.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 134: Chương 134



Diệp Ninh nhận thấy ánh mắt của anh, tưởng anh cũng đói bụng, trực tiếp gọi: “Anh ăn sáng trước đi, sau đó lại luyện tập tiếp.”

Cố Phong cưỡng ép bản thân thu hồi suy nghĩ lại: “Tôi còn chưa đói bụng, chờ lát nữa lại ăn.”

“Tùy anh.” Diệp Ninh nói xong, ánh mắt đảo đảo, trực tiếp lột một quả trứng gà ra, cầm đưa đến trước mặt Cố Phong nói: “Hay là tôi đút cho anh ha.”

“...”

Cố Phong nhìn quả trứng gà trắng bóc mềm mịn đưa đến bên miệng, ngoại trừ kháng cự ra thì vẫn cứ là kháng cự.

Diệp Ninh tiếp tục lấy lòng nói: “Anh đừng xấu hổ mà, dù sao tay của anh cũng không linh hoạt, tôi đút cho anh, cũng không ảnh hưởng đến việc luyện tập của anh.”

Hiện tại đúng là hay tay của Cố Phong vẫn chưa lành hẳn, nách kẹp nang, cho dù có xuống giường thì đi đứng cũng rất khó khăn.

Cố Phong lại nói không cần, nhưng mà Diệp Ninh kiên quyết không chịu bỏ cuộc, cứ tiếp tục quấn lấy.

Mãi đến khi trên mặt Cố Phong hiện lên vẻ mất kiên nhẫn và chán ghét, Diệp Ninh mới thấy đủ dừng tay.

Bầu không khí trong phòng bệnh càng xấu hổ muốn chết.

“Lát nữa tôi sẽ về nhà lấy ít đồ dùng sinh hoạt, anh có cái gì cần mang về không?”

Đương nhiên người xấu hổ chỉ có một mình Cố Phong, Diệp Ninh lại hoàn toàn không cảm thấy gì.

“Không có.” Cố Phong ước gì cô nhanh chóng rời đi.

Diệp Ninh cười ha hả rời khỏi phòng bệnh, Cố Phong lại thở dài thườn thượt.

Người phụ nữ này thay đổi quá thất thường, sáng nắng chiều mưa, đến cả chính anh cũng không biết phải làm cái gì mới tốt.

Nhà nghỉ.

Vương Hinh Tuyết tỉnh rượu thức dậy, không chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra mà toàn thân cũng vô cùng nhức mỏi.

Cô ta dại ra nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, chờ đến khi lý trí quay về, phản ứng đầu tiên mà đại não đưa ra chính là ngồi dậy.

Nhưng mà khi cô ta vừa mới ngồi dậy, đột nhiên ý thức được gì đó, đầu óc chỉ nghe ầm một phát, giống như bị sét đánh.

Cô ta không hề mặc quần áo, toàn thân tr*n tr**ng không một mảnh vải che thân.

“A!”

Cô ta hoảng sợ hét toáng lên.

Ánh mắt d.a.o động kịch liệt, nhìn về mớ quần áo rơi tứ tung dưới giường, cô ta cảm thấy mình sắp nghẹt thở rồi.

Lúc này, một tờ giấy trên tủ đầu giường rơi vào trong tầm mắt của cô ta.

“Hinh Tuyết, bộ đội còn có chuyện, anh đi trước. Em yên tâm, anh đã báo cáo với tổ chức về chuyện hai chúng ta, chúng ta có thể kết hôn bất cứ lúc nào.

Tuy rằng trên tờ giấy không có để lại tên người viết, nhưng Vương Hinh Tuyết vẫn lập tức nghĩ đến Lý Trường Đông.

Tối hôm qua cô ta và Lý Trường Đông đến phòng ca múa Hồng Hải, sau đó cô ta mượn rượu giải buồn, uống say, tuy rằng không nhớ rõ sau đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại mọi chuyện đều đang chỉ về một phương hướng, chính là Lý Trường Đông tranh thủ lúc cô ta say rượu, đã cưỡng gian cô ta?!!

Vương Hinh Tuyết cảm thấy bản thân sắp nổi điên, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất đó chính là phải báo công an, nhất định phải để công an b.ắ.n c.h.ế.t tên đàn ông đáng c.h.ế.t kia!

Nhưng mà ngay lúc cô ta định mặc quần áo đi ra ngoài, một hình ảnh đột nhiên xuất hiện.

“Đừng đi... Ở lại...”

Cô ta quấn lấy Lý Trường Đông như một con bạch tuộc, hơn nữa còn chủ động hôn anh ta?!

Nhưng đó không phải chỉ là một giấc mơ thôi sao.

Rõ ràng người trong mơ phải là Cố Phong mới đúng...

Vương Hinh Tuyết cuối cùng cũng ý thức được tối hôm qua cô ta đã làm sai chuyện gì, vô lực tê liệt ngã xuống mép giường, trong tiềm thức liên tục phủ nhận, kháng cự.

Nhưng mà vệt đỏ chói mắt trên drap giường đã vô tình đánh nát tia hi vọng cuối cùng của cô.

Cô đã không sạch sẽ, không còn khả năng với Cố Phong nữa rồi...

Cốc cốc cốc.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

“Thưa quý khách, quý khách có bị làm sao không?”

Rõ ràng lúc nãy có người nghe được tiếng la của cô ta, đi tìm người trong nhà nghỉ.

Vương Hinh Tuyết hoảng loạn không biết làm sao, cực kỳ ấm ức lại vô cùng tức giận, nhưng cũng chỉ có thể nghẹn ngào nói vọng ra ngoài cửa phòng: “Tôi không có việc gì, đừng để ý đến tôi.”

Nghe được câu trả lời khẳng định của cô, người ngoài cửa đi rồi, cô chỉ có thể ôm chặt lấy bản thân khóc to.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 135: Chương 135



Từ lần thứ hai Diệp Tử lên sân khấu đến bây giờ, trong nháy mắt đã qua đi được một tuần, mỗi đêm phòng ca múa Hồng Hải đều chật ních.

Đường Uyển Như và Diệp Tử lần lượt làm trụ cột, thay phiên nhau lên sân khấu.

Diệp Tử biểu diễn hai tư sáu, Đường Uyển Như thì biểu diễn ba năm bảy.

Mọi chuyện đâu vào đấy, gió êm sóng lặng.

Đoàn văn công cũng tập luyện đến giai đoạn gay cấn, đã rất gần ngày biểu diễn ở lễ quốc khánh rồi.

Không chỉ có đội ca hát và đội nhạc khí mỗi ngày đều tiến hành luyện tập ở cường độ cao, bên phía tổ đạo diễn cũng cố ý luyện tập một vở kịch riêng cho ngày quốc khánh, đội nhạc khí bên này cũng cần phải phối hợp vô điều kiện.

Mỗi ngày Diệp Ninh đều bận bận rộn rộn, buổi sáng đến đoàn văn công, buổi tối đi phòng ca múa Hồng Hải, sau đó còn phải chạy đến bệnh viện chăm sóc Cố Phong.

Ngay từ đầu cảm thấy rất khó có thể xoay sở kịp, nhưng dần dần cũng đã quen.

Cố Phong mỗi ngày một khôi phục tốt hơn, trải qua hơn một tuần luyện tập, anh đã đi đứng bình thường được khoảng tám chín mươi phần trăm.

“Diệp Ninh, hôm đó cô không đi đến phòng ca múa thật sự rất đáng tiếc đó, cô cũng không biết Diệp Tử lợi hại đến mức nào đâu.”

Trong lúc nghỉ ngơi giữa giờ luyện tập, mấy người Trịnh Thư Vân đều thích bàn tán về Diệp Tử, cho dù đã qua đi rất lâu rồi, nhưng mọi người vẫn không giảm hứng thú.

Mỗi khi nhắc đến đề tài này, Diệp Ninh có thể qua loa cho xong đều sẽ cố qua loa cho xong.

“Nhưng mà hiện tại mỗi tuần Diệp Tử đều sẽ lên sân khấu biểu diễn ba ngày, chúng ta thích thì có thể đi bất cứ lúc nào.” Trịnh Thư Vân rõ ràng đã trở thành fans cuồng của Diệp Tử, mỗi ngày đều chỉ nhớ nhung đến Diệp Tử.

“Dạo gần đây tôi cũng không rảnh, với lại cô không cảm thấy mệt sao?” Diệp Ninh từ chối khá dứt khoát.

Mấy ngày nay thời gian tập thể dục của cô càng ngày càng ít, nhưng cân nặng vẫn đang liên tục giảm, đây là minh chứng tốt nhất cho sự vất vả.

Lúc này Trịnh Thư Vân mới nghĩ đến, quan tâm tình hình trong nhà cô: “Liên trưởng Cố còn chưa xuất viện sao?”

“Hôm nay sẽ xuất viện.”

Nhắc đến chuyện này là Diệp Ninh lại rầu, vết thương của Cố Phong còn chưa lành hẳn, sau khi xuất viện chắc chắn sẽ về nhà ở viện gia thuộc.

Tạm thời không nói đến chuyện trong nhà chỉ có một cái giường đơn, buổi tối cô đến Hồng Hải, đợi đến khi về cũng đã là nửa đêm, đến lúc đó còn phải tìm cớ giấu diếm nữa.”

Thật là phiền.

“Vậy sao cô còn ở đây nữa? Không đi đón anh ấy xuất viện sao?”

Trịnh Thư Vân cảm thấy rất lạ, người ngoài đều nói Diệp Ninh ôm chặt chồng của cô không chịu buông tay thế này thế kia, nhưng mà bọn họ đã làm việc với nhau lâu như thế, từ trước đến nay cô ấy lại chưa từng nghe thấy Diệp Ninh chủ động nhắc đến chồng mình lần nào.

“Đồng đội của anh ấy đã đi rồi.”

Câu trả lời của Diệp Ninh lại càng làm Trịnh Thư Vân không thể nào hiểu được hơn.

“Cô là vợ của anh ấy, ở thời khắc này không phải nên ở bên cạnh anh ấy nhất sao?”

Diệp Ninh không ngờ Trịnh Thư Vân lại thuộc về phe yêu đương mù quáng, chỉ có thể giải thích: “Anh ấy sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc của tôi, cho nên không cần tôi ở đó.”

“Không thể nào? Hiện tại cô cũng coi như là thành viên có sức ảnh hưởng lớn trong đội nhạc khí chúng ta, chút tự do này cũng dễ thôi mà.”

Trịnh Thư Vân nói hoàn toàn không hề lố chút nào, tuy rằng Diệp Ninh vừa mới gia nhập đoàn không bao lâu, nhưng mà đến cả đoàn trưởng cũng cực kỳ khen ngợi cô.

Diệp Ninh cười nói: “Anh ấy không biết tình hình của tôi ở chỗ này.”

Cố Phong luôn tin chắc rằng cô là nhân viên dọn vệ sinh.

Trong khoảng thời gian ngắn Trịnh Thư Vân cũng không biết nên nói cái gì: “Hai vợ chồng của cô thú vị thật đó.”

Ánh mắt của Diệp Ninh đảo tới đảo lui giữa Tôn Manh Manh đang cười tươi rói và Vương Hinh Tuyết mặt mày tiều tụy.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 136: Chương 136



Bốn ngày trước Tôn Manh Manh cũng bắt đầu tập luyện ở vị trí hát chính dự bị, đây là chuyện cô có thể đoán trước được.

Cô ấy và Vương Hinh Tuyết đang âm thầm tranh cao thấp với nhau, nhưng mà mấy ngày nay rõ ràng có thể thấy được trạng thái của Tôn Manh Manh càng tốt hơn.

“Vương Hinh Tuyết bị làm sao thế? Giống như có rất nhiều tâm sự?”

Diệp Ninh chỉ nhìn thoáng qua là có thể nhận ra Vương Hinh Tuyết không được bình thường.

Trịnh Thư Vân lắc đầu nói: “Ai mà biết chứ, có lẽ là bởi vì Tôn Manh Manh làm cô ta cảm thấy nguy hiểm cũng nói không chừng.”

Diệp Ninh không nói gì, nhưng trong lòng lại không cảm thấy là vì lý do gì.

Tôn Manh Manh không thể nào làm Vương Hinh Tuyết mất hồn mất vía như thế này được.

Viện gia thuộc.

Giả Hạo cố ý xin nghỉ đón Cố Phong xuất viện.

Người trong viện gia thuộc đều biết chuyện Cố Phong bị thương, hiện tại thấy anh xuất viện, đương nhiên có rất nhiều người đến hỏi thăm.

Cố Phong trò chuyện với từng người một, khó khăn lắm mới tiễn những người khách cuối cùng rời đi.

Giả Hạo ở trong phòng dạo tới dạo lui một lúc, anh ấy biết con người Diệp Ninh vừa lười lại tham ăn, nhưng mà trong nhà lại được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ.

Thậm chí trên bàn gỗ còn bày một cái bình cắm đầy hoa tươi.

Thật sự rất khó tưởng tượng được Diệp Ninh sẽ là người có sở thích thanh nhã như thế.

“Cố Phong, lần này cậu bị thương ở lại trong nhà cũng tót, cũng nên bồi dưỡng tình cảm với em dâu một chút rồi.”

Nếu không ly hôn, đương nhiên phải sống cho tốt.

Cố Phong nhìn căn phòng mở rộng cửa sổ sáng ngời, cũng là lần đầu tiên có cảm giác có nhà.

“Giúp tôi một việc đi.”

Giả Hạo lập tức nhìn anh hỏi: “Chuyện gì?”

“Tìm giúp tôi một cái giường gấp.”

Cố Phong nói làm Giả Hạo giật mình.

Nhưng mà sau đó Giả Hạo nhanh chóng để ý đến cái giường đơn mà Cố Phong đang ngồi.

Đúng là quá nhỏ, hai người nằm chắc chắn không đủ.

Nhưng mà cho dù muốn đổi giường thì cũng nên đổi thành giường đôi bình thường chứ, lấy giường gấp làm gì?

“Cố Phong, chuyện này thì tôi phải nói cậu rồi đó. Cậu đã không có ý định ly hôn thì còn chia giường ngủ làm gì? Với lại vết thương trên người cậu còn chưa khôi phục hoàn toàn, buổi tối nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt.”

Mặt Cố Phong căng chặt, chỉ có thể lặp lại lần nữa: “Đi tìm đi.”

Anh không thể nào bảo đảm được Diệp Ninh có thể nào lại làm ra loại chuyện kia hay không, nhưng mà chuyện này anh không thể nói nên lời, cho dù là Giả Hạo cũng không mở lời được.

TBC

Giả Hạo nhíu mày, tuy rằng không hiểu nhưng cũng chỉ có thể nghe theo lời anh.

Chờ Giả Hạo tìm giường gấp về sau đó sắp xếp ổn thỏa, cũng đã là buổi chiều,

Cố Phong vốn dĩ định mời anh ấy ở lại trong nhà ăn cơm, nhưng Giả Hạo vẫn tri kỷ từ chối.

Dù sao hiện tại vết thương của anh còn chưa lành hẳn, cũng không thể chờ Diệp Ninh quay về nấu cơm cho bọn họ được đúng không?

Chờ Giả Hạo đi rồi, trong phòng cũng yên lặng lại.

Cố Phong nhìn thoáng qua đồng hồ, không bao lâu nữa là đến giờ đoàn văn công tan ca, lại nghĩ đến những lời Giả Hạo dặn dò, anh không nhanh không chậm đi ra ngoài...

Trong phòng ca múa Hồng Hải vô cùng ồn ào, Diệp Ninh vẫn cứ bước xuống sân khấu trong tiếng kích động hò hét của mọi người.

Cô hoàn thành buổi biểu diễn, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến phòng trang điểm, tẩy trang, thay quần áo, chờ đến khi làm xong xuôi mọi chuyện thì cũng đã gần mười giờ.

Từ cửa sau đi ra, tài xế đã đợi sẵn.

Lúc xe chạy đến cách viện gia thuộc một đoạn thì Diệp Ninh đã kêu dừng lại.

Lúc trước ở bệnh viện gần như không có ai quen biết cô, đương nhiên không cần phải kiêng dè quá nhiều, nhưng hiện tại bắt buộc phải để ý.

Cũng may hiện tại đã khuya, trên đường không nhìn thấy ai đi lại.

Trong viện gia thuộc im ắng, phần lớn mọi người đều đã đi ngủ, trong nhà đều tối om.

Nhưng mà khi cô nhìn thấy nhà mình còn sáng đèn, cô lập tức ngẩn người.

Cô đương nhiên biết hôm nay Cố Phong sẽ ở trong nhà, nhưng lại không ngờ rằng đã trễ thế này rồi mà Cố Phong vẫn còn chưa ngủ.

Không lẽ anh đang cố ý đợi cô về sao?

Trong lòng cô dâng lên một chút cảm xúc khác thường.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 137: Chương 137



Diệp Ninh đi vào cửa, hít một hơi thật sâu.

Nghĩ đến Cố Phong đang đợi cô, rất có khả năng là vì muốn hỏi nguyên nhân vì sao cô lại đi về trễ như thế, chút cảm đọng trong lòng cũng đã biến mất sạch sẽ.

Mở cửa phòng ra, cẩn thận đi vào.

Khi cô nhìn thấy đồ ăn bày trên bàn, lập tức ngẩn người.

Tuy rằng chỉ có một đĩa rau xào, một đĩa giá xào, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra được đây là một đĩa thức ăn nguyên vẹn, chưa từng bị ai chạm đến.

Chúng nó bị đặt bên dưới lồng bàn, lẻ loi đã nguội lạnh từ lâu.

Cố Phong ngồi ở trên bàn sách, thấy cô về, đóng sách lại.

Bầu không khí đông cứng lại căng thẳng.

Diệp Ninh cũng không biết cô có hiểu đúng hay không, nhưng cứ có cảm giác này lúc này cô nên nói gì đó mới được.

“Sao trễ thế này rồi mà anh còn chưa ngủ nữa?”

Nếu Cố Phong nổi giận hoặc là trực tiếp chất vấn thì cô cũng có thể bày ra dáng vẻ trước kia, từ chối trả lời bất cứ vấn đề gì của anh.

“Tôi đang đợi cô.”

Giọng nói của Cố Phong nghe cũng chẳng khác gì mọi khi.

Không tức giận, không bực bội.

“...”

Diệp Ninh đứng yên tại chỗ, tình huống này hoàn toàn khác với những gì trong tưởng tượng của cô.

“Ừm, tôi... Tôi đi...”

“Rửa tay ăn cơm trước đi.”

Cố Phong thấy cô ấp úng, cũng không để ý, chỉ hiền hòa thúc giục nói.

Diệp Ninh nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, lời từ chối đã vọt đến bên miệng.

“Anh cũng biết mà, buổi tối tôi đều không ăn cơm.”

“Tôi biết cô đang giảm cân, cho nên mới cố ý xào rau.” Cố Phong vừa nói vừa đứng dậy đi đến trước bàn cơm.

“Mấy món này là do anh làm à?” Diệp Ninh có chút kinh ngạc sợ hãi, anh còn chưa có khỏi hẳn, sao có thể xuống bếp nấu cơm được?

Cố Phong cũng không trả lời câu hỏi của cô, chỉ lo tự bày chén đũa.

Khung cảnh này làm Diệp Ninh thật sự cảm giác được rất không bình thường.

Hôm nay cô không đi đón anh xuất viện, lại còn về nhà trễ như thế, anh không chỉ không tức giận mà còn nấu cơm chiều, chờ cô đi về cùng nhau ăn?

Nếu không phải đầu óc của người đàn ông này có vấn đề thì đây sẽ là bữa cơm... chia tay?!

Từ cơm chia tay vừa mới xuất hiện trong đầu Diệp Ninh, làm hai mắt của cô đều sáng lên.

“Được.”

Cô đồng ý, vui tươi hớn hở dời ghế dựa đến đặt đằng sau lưng Cố Phong.

Cố Phong không nhịn được nhìn cô vài lần.

Tuy rằng đồ ăn đã nguội, nhưng vẫn còn khá ngon.

TBC

Tâm trạng Diệp Ninh rất tốt, nói cũng nhiều hơn.

“Tay nghề của anh cũng không thua kém gì đầu bếp bên ngoài, chờ sau này anh không làm lính nữa, có thể đổi nghề đi làm đầu bếp.”

Cố Phong đột nhiên được khen ngợi, khóe môi cong lên một cút.

Diệp Ninh ăn một hơi hết phân nửa, sau đó mới buông chén đũa xuống.

Còn món chính thì cô không hề chạm vào chút nào.

Ăn xong, cô lập tức chờ Cố Phong chủ động nhắc đến chuyện ly hôn.

Cố Phong cũng không vội vàng, chậm rãi ăn, hoàn toàn làm như không nhìn thấy ánh mắt của Diệp Ninh.

Diệp Ninh cứ thế mắt trông mong nhìn anh cầm chén ăn xong miếng cơm cuối cùng.

Quả nhiên, Cố Phong ăn cơm xong, cuối cùng cũng chịu ngước mắt lên nhìn cô.

Diệp Ninh cố nén vẻ hưng phấn, ánh mắt nhìn về phía anh tràn ngập chân thành và vội vàng.

Cố Phong vô cùng nghiêm túc mở miệng nói: “Đã trễ lắm rồi, lát nữa cô dọn dẹp đừng làm ồn đến người khác.”

“...”

Tất cả biểu tình của Diệp Ninh đều đột nhiên cứng lại.

Cố Phong cũng đã cầm lấy chậu rửa mặt đi đến phòng nước.

Diệp Ninh ngơ ngẩn nhìn chén đũa trên bàn, hoàn toàn không thể lấy lại tinh thần.

Chờ đến khi cô rón ra rón rén rửa chén đũa xong, Cố Phong đã nằm lên một chiếc giường gấp giản dị không biết tìm ở đây ra.

Diệp Ninh nhìn giường đơn của cô, lại nhìn cái giường mà Cố Phong đang nằm, xem ra anh đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi.

“Đừng ngủ! Anh làm vậy là có ý gì đây hả?”

Cô chống nạnh, giống như một mụ đàn bà đanh đá chất vấn.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 138: Chương 138



Cố Phong đã nhắm mắt đành phải mở mắt ra lần nữa, hơn nữa còn nhíu mày.

“Đừng làm ồn hàng xóm.”

Tòa nhà gia thuộc này cách âm không được tốt lắm, nói chuyện với âm lượng bình thường thì không sao, nhưng mà nói chuyện lớn tiếng như cô thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến những người khác.

Diệp Ninh xụ mặt xuống, đặt m.ô.n.g ngồi xuống giường đơn.

“Anh rốt cuộc là có ý gì đây hả? Anh phân giường ngủ với tôi, là cố ý làm tôi mất mặt đúng không?”

Cô cũng muốn xem thử rốt cuộc người đàn ông này còn có thể kiên trì đến lúc nào?

“Tôi không có ý này. Giường nhỏ quá, người tôi lại có vết thương...”

“Có phải anh sợ tôi giở trò gì với anh không? Cố Phong, không lẽ anh không cảm thấy anh rất quá đáng sao? Tuy rằng chúng ta kết hôn là bởi vì anh báo ân, nhưng nếu anh đã cưới tôi thì chúng ta chính là vợ chồng, nhưng mà đến bây giờ anh cũng không chịu chạm vào tôi chút nào, anh muốn làm tôi ở góa khi chồng còn đang sống đúng không?”

Diệp Ninh thật sự biết rất rõ điểm giới hạn của Cố Phong ở nơi này, đang điên cuồng thử.

TBC

Quả nhiên, sắc mặt Cố Phong trở nên âm u.

Diệp Ninh tiếp tục nói: “Từ trước đến nay con người tôi luôn yêu ghét rõ ràng, không thích dây dưa dài dòng. Lúc trước anh muốn ly hôn, tôi đã đồng ý rồi, nếu trong lòng anh không có tôi, chúng ta buông tha lẫn nhau cũng được. Nhưng mà hiện tại anh lại vì tương lai của anh mà không muốn ly hôn, không ly hôn đương nhiên cũng được thôi, nhưng ít nhất chúng ta cũng phải chung sống giống như vợ chồng đích thực đi đúng không?”

Những lời này chính là suy nghĩ thật sự trong lòng Diệp Ninh.

Nói thật, cô không có hận thù truyền kiếp gì với Cố Phong, ngược lại các điều kiện của Cố Phong đều rất tốt, nếu thật sự chung sống cùng nhau cũng không phải không được, dù sao quân hôn cũng không phải cô muốn thế nào là được thế đó.

Nhưng mà Cố Phong ghét bỏ cô như thế, cô không chịu nổi chuyện cô dùng mặt nóng đi dán cái m.ô.n.g lạnh của người ta.

“Làm người không thể quá ích kỷ, anh vừa muốn cái này lại còn muốn cái kia, cả thế giới này đều phải vây quanh anh để chuyển động sao? Diệp Ninh lạnh lùng trừng mắt nhìn anh: “Tôi hỏi anh lại một lần cuối cùng, rốt cuộc là anh có ly hôn hay không? Nếu như không ly hôn này anh phải thực hiện nghĩa vụ và trách nhiệm của một người chồng.”

Cô nói xong lời cuối cùng, trong lòng cũng đã có chút tức giận, cho dù là ở bên chỗ Mục Văn Hạo hay là Cố Phong, cô đều là người không quyền lựa chọn.

Cô không dám trêu chọc sự tàn nhẫn và quyền thế của Mục Văn Hạo, cũng không thể thay đổi được cuộc hôn nhân với Cố Phong.

Chuyện duy nhất cô có thể làm chính là điên cuồng tìm đường c.h.ế.t trước mặt Cố Phong, như thế mới đạt đến mục đích ly hôn.

Đối với một người từ trước đến nay đều thích nắm giữ quyền chủ động trong tay như cô mà nói, tình cảnh hiện tại thật sự làm cô cực kỳ khó chịu.

Cố Phong im lặng đến mấy phút cực dài, cuối cùng mới mở miệng nói.

“Tôi biết rồi.”

Diệp Ninh ngơ ngác nhìn chằm chằm anh, hoàn toàn không rõ anh lựa chọn cái gì.

Giây tiếp theo, Cố Phong từ giường gấp đứng lên, dọn giường sang một bên, sau đó Diệp Ninh trợn tròn mắt há to mồm nhìn chằm chằm anh chậm rãi nằm xuống cái giường đơn kia.

Diệp Ninh nhìn thấy cảnh này, suýt chút nữa đã chửi thề, muốn nổi điên.

Cái giường đơn kia chỉ động khoảng một mét hai, Cố Phong nằm xuống đã chiếm cứ hết một nửa, không gian còn dưa lại kia, trừ khi Diệp Ninh nằm nghiêng, nếu không nó không thể nào chứa vừa cô.

Cố Phong dùng hành động này thay cho câu trả lời.

Hơi thở của Diệp Ninh không còn bình tĩnh nữa, cô tuyệt đối không tin người đàn ông này sẽ đồng ý trở thành vợ chồng thật sự với cô!
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 139: Chương 139



Diệp Ninh trừng mắt nhìn Cố Phong, ước gì có thể trừng rớt hai con mắt ra ngoài luôn.

Rõ ràng là cô muốn bóp chặt điểm yếu của đối phương, nhưng hiện tại hình như là cô lại bị đối phương nắm thóp ngược lại.

Cố tình lúc này Cố Phong đã nhắm mắt lại lại còn mở miệng giục: “Mau ngủ đi, khuya rồi.”

Cơ bắp trên mặt Diệp Ninh run rẩy kịch liệt, lần này cô hoàn toàn tự vác đá đập vào chân mình rồi.

“Ngủ thì ngủ!”

Cô giống như giận dỗi lẩm bẩm, sau đó nằm sát xuống bên cạnh Cố Phong.

Quả nhiên đúng như những gì cô nghĩ, nếu cô nằm thẳng thì hơn phân nửa cơ thể của cô sẽ lòi ra ngoài, nếu muốn không rơi xuống thì cũng chỉ có thể nằm nghiêng.

Ngay từ đầu Diệp Ninh là nằm đưa lưng về phía Cố Phong, nhưng mà càng nghĩ thì trong lòng lại càng giận.

Rõ ràng là cô tốn công tốn sức mang cái giường này về, mắc gì bây giờ phải chia hơn phân nửa cho người đàn ông này chứ?

Với lại toàn thân cô toàn là thịt mỡ, nằm nghiêng một lúc, tay đã bị đè đến tê rần.

Xoay người, lập tức biến thành đối diện với Cố Phong.

Tuy rằng đã tắt đèn, nhưng mà thông qua ánh trăng xuyên thấu qua rèn che chiếu vào, cô vẫn có thể nhìn thấy rõ gương mặt bình tĩnh của người đàn ông này.

Nếu tối hôm nay cô không đuổi được Cố Phong đi xuống cái giường này, cô cũng đừng hòng được ngủ ngon.

Cô hơi đảo mắt, đột nhiên kéo gần lại khoảng cách vốn đã chẳng có bao xa giữa hai người.

“Cố Phong, anh thật sự đồng ý động phòng với tôi à?”

Giọng nói khàn khàn nỉ non ở bên tai Cố Phong.

Cố Phong vẫn không nhúc nhích, giống như đã ngủ mất rồi.

Diệp Ninh đương nhiên không tin anh sẽ ngu nhanh như thế, trực tiếp hiểu rằng anh còn đang cố chịu đựng.

TBC

“Phù~”

Cô thổi nhẹ một hơi vào lỗ tai Cố Phong.

Chỉ trong một giây ngắn ngủi, cô lập tức phát hiện lỗ tai của Cố Phong đỏ lên.

Giống như uống phải thuốc k*ch th*ch, cô lại duỗi tay ra sờ n.g.ự.c Cố Phong.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Cố Phong chắc chắn sẽ nổi giận đùng đùng đẩy cô ra.

Đây là lần đầu tiên cô dám can đảm chạm vào cơ thể của một người đàn ông như thế.

Cô cảm thấy xúc cảm trơn trượt lại căng chặt, có thể nói là cực phẩm.

Cô đã đoán trước dáng người của Cố Phong rất đẹp, nhưng mà không ngờ là còn tốt hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều.

Trong đầu suy nghĩ miên mang, thậm chí bắt đầu có hình ảnh không phù hợp với trẻ em.

Khoan đã!

Không phải cô muốn chọc giận Cố Phong sao? Sao bây giờ lại biến thành cô mê trai rồi?

Diệp Ninh chợt tình táo lại, sau đó mới ý thức được Cố Phong hoàn toàn không có ý định cản cô.

Hiện tại cô hoàn toàn rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, nếu tiếp tục nữa, nói không chừng sẽ từ giả thành thật, nhưng nếu không tiếp tục thì chắc chắn sẽ bị Cố Phong chê cười.

Người đàn ông này thay đổi rồi, đến cả điểm giới hạn cuối cùng cũng bỏ luôn rồi!

Cân nhắc lợi và hại xong, Diệp Ninh quyết định dùng đòn sát thủ.

Cô đứng dậy, dán sát mặt đến gần Cố Phong, nhắm thẳng đến môi người đàn ông kia hôn đi.

Lần này tuyệt đối có thể làm anh buồn nôn c.h.ế.t mất luôn!

Diệp Ninh vô cùng tin tưởng, chắc chắn sẽ thành công.

Cho nên khi thật sự chạm vào cánh môi của Cố Phong, cô cũng hoàn toàn ngơ ngẩn.

Cố Phong vẫn luôn nhắm mắt cũng kinh ngạc mở bừng mắt ra.

Thình thịch!

Thình thịch!

Diệp Ninh nghe được trái tim của cô đập lên điên cuồng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Cánh môi của Cố Phong rất mềm rất lạnh, giống như bánh hoa quế lạnh mà cô thích ăn lúc còn nhỏ.

Lý trí liên tục kêu gào, bảo cô nhanh chóng rời đi, nhưng mà cơ thể lại không nghe theo sự điều kiện, thậm chí muốn nếm thử hương vị kia có phải cũng sẽ thơm ngọt giống như bánh hoa quế lạnh hay không.

Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại thật sự vươn lưỡi l.i.ế.m nhẹ lên cánh môi kia.

Trong chớp mắt này, dường như tất cả mọi thứ đều mất khống chế.
 
Back
Top Bottom