Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 100: Chương 100



Một lúc sau y tá và Diệp Ninh cùng nhau đi vào phòng bệnh.

Cố Phong nhìn thấy cô y tá trẻ kia, nhíu mày.

“Giường bệnh số 12, có chuyện gì sao?” Y tá trực tiếp hỏi.

Cố Phong vẫn cứ ấp úng muốn nói lại thôi.

Đây là lần đầu tiên Diệp Ninh nhìn thấy anh như thế này, cũng không khỏi căng thẳng theo.

“Có phải có chỗ nào khó chịu không, anh mau nói đi chứ.”

Cố Phong thở dài thườn thượt, cứng ngắc nói.

“Tôi muốn đi tiểu.”

“...”

Diệp Ninh nghẹn cười.

Anh bị thương cả tay và chân, chuyện này anh đương nhiên không thể tự làm.

Chẳng trách anh lại xấu hổ như thế.

Nhưng mà giây tiếp theo Diệp Ninh đã cười không nổi nữa, y tá trực tiếp đi đến trước giường bệnh lấy một cái bình nước tiểu ra, đưa đến trước mặt cô.

“Dùng cái này, sau đó cô đi đổ cho anh ấy là được.”

“Tôi hả?”

Diệp Ninh trở tay chỉ vào chính mình, mắt trợn to như muốn rớt ra ngoài.

Mặt Cố Phong cũng sạm lại, cũng chính vì bởi vì anh không muốn Diệp Ninh giúp đỡ cho nên mới gọi y tá đến.

Nhưng cho dù là cô y tá trẻ này thì có lẽ anh cũng rất xấu hổ.

“Tôi không được, với lại nam nữ thụ thụ bất thân.” Toàn thân Diệp Ninh đều viết đầy hai chữ từ chối.

Ánh mắt khi y tá nhìn về phía cô rất quái dị: “Cô là vợ của anh ấy, chuyện này thì có gì mà xấu hổ chứ?”

Chỉ một câu làm Diệp Ninh á khẩu không trả lời được.

Chờ cô lấy lại tinh thần thì y tá đã rời đi, mà cô thì cầm bình tiểu đứng ở bên cạnh giường bệnh.

“Anh còn nhịn được không?”

Diệp Ninh cẩn thận thương lượng với Cố Phong.

Cố Phong cứng đờ lắc đầu, thật ra anh đã nín lâu lắm rồi, nhất là lúc nãy Diệp Ninh còn cho anh uống rất nhiều nước canh.

“Hay là cô đỡ tôi xuống xe lăn, tôi tự đi vệ sinh được không?”

Diệp Ninh hỏi: “Anh đứng lên được hả?”

Cố Phong chần chờ.

Diệp Ninh chấp nhận số phận, bắt đầu tự khuyên nhủ bản thân.

Còn không phải là đi tiểu thôi sao, cũng chẳng có gì ghê gớm, huống chi người phải xấu hổ là Cố Phong, nhắm mắt làm chút là qua thôi.

“Để tôi làm cho.”

Cô nói ra câu nói này, toàn bộ phòng bệnh đều rơi vào bầu không khí xấu hổ đến ngạt thở.

Cố Phong không từ chối, cũng coi như là ngầm đồng ý.

Diệp Ninh xốc lên một góc chăn, nhét bình tiểu vào, sau đó bắt đầu s* s**ng c** q**n anh ra.

Trong quá trình này cô có thể cảm nhận được rõ ràng toàn thân Cố Phong đều đang cứng đờ.

Đồ bệnh nhân rất dễ cởi, chờ cô chuẩn bị xong mọi thứ, mặt Diệp Ninh đã đỏ giống như tôm luộc.

Tuy rằng cô không đụng đến bất cứ thứ gì, càng không nhìn thấy gì, nhưng có đôi khi những hình ảnh trong đầu tưởng tượng ra còn xuất sắc hơn những gì bản thân chính mắt nhìn thấy.

“Anh cứ từ từ đi, tôi ra bên ngoài chờ, chừng nào anh xong thì gọi tôi.”

Cô vội vàng sốt ruột nói, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bệnh.

Cố Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể thả lỏng lại một chút rồi.

Nhưng mà anh thật sự không ngờ rằng Diệp Ninh đồng ý làm chuyện này cho anh, người phụ nữ này thật sự đã thay đổi rồi, bắt đầu thay đổi đến cả anh cũng không thể nào quen được.

Diệp Ninh dựa vào cửa phòng bệnh, khó khăn lắm mới ổn định lại hơi thở.

Nghĩ đến ba ngày sau cô đều phải chăm sóc Cố Phong như thế, toàn thân đều muốn suy sụp.

Nhưng mà cô đã hứa với đoàn trưởng rồi, hơn nữa cô còn nói sẽ ở lại với Cố Phong, muốn đổi ý cũng không được, chuyện duy nhất cô có thể làm chính là tiếp tục tự an ủi mình.

Haizz, coi như cô mắc nợ người đàn ông này, hiện tại đã trả lại từng chút từng chút một.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 101: Chương 101



Đêm khuya, Diệp Ninh ngủ trên giường giản dị, đột nhiên bị tiếng nỉ non của Cố Phong đánh thức.

Ngay từ đầu cô còn chưa phản ứng lại, chờ ý thức được hình như Cố Phong đang nói cái gì thì cô mới vội vàng đứng dậy đi qua.

“Nước... Nước...”

Diệp Ninh lập tức đưa ống mềm cắm trong ly nước đến miệng anh, đồng thời cũng phát hiện sắc mặt anh cực kỳ tái nhợt.

Cố Phong cũng không mở mắt ra, giống như chỉ là dựa theo bản năng uống nước.

Diệp Ninh sờ trán anh, phát hiện nhiệt độ nơi đó cực nóng.

“Anh đang sốt sao?”

Cố Phong cũng không có bất cứ phản ứng gì.

Diệp Ninh sốt ruột đi gọi bác sĩ.

Một lúc sau, bác sĩ đến kiểm tra đơn giản cho anh.

“Anh ấy bị thương rất nặng, bị nhiễm trùng cho nên mới phát sốt. Tôi tiêm cho anh ấy một liều thuốc trước, sau đó cô lấy nước ấm lau người cho anh ấy, như thế sẽ có thể giúp anh ấy hạ sốt tốt hơn.”

Diệp Ninh vô cùng nghiêm túc nghe theo lời dặn của bác sĩ, cuối cùng gật đầu.

Chờ đến khi bác sĩ rời khỏi, cô lập tức múc một chậu nước ấm, bắt đầu lau trán, cổ, n.g.ự.c của Cố Phong.

“Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng chăm sóc cho ai như thế đâu, nếu anh có lương tâm thì nhất định phải nhanh chóng khỏe lên đó.”

Cô tự nói một mình, tuy rằng cô cũng không thể xác định Cố Phong đang sốt cao hôn mê có thể nghe được lời cô nói hay không.

Cho dù là vừa tiêm thuốc hạ sốt vừa hạ nhiệt độ vật lý cùng một lúc, nhưng đến sau nửa đêm, nhiệt độ cơ thể của Cố Phong mới dần dần hạ thấp xuống.

Diệp Ninh nhìn thấy trạng thái của anh cuối cùng cũng bình thường trở lại, hơi xoa cánh tay đã lên men, đứng dậy đổ chậu nước mà cô không biết đã thay bao nhiêu lần đi.

Cô lại ngồi xuống trước giường bệnh, đắp chăn lên giúp Cố Phong.

“Anh có phúc thật đó, bị thương rồi còn có một người tốt như tôi chăm sóc. Cũng không biết sau này tôi bị bệnh, bên cạnh tôi có được người nào giống như thế hay không nữa.”

Nói xong anh lại sờ trán Cố Phong, nhịn không được nhẹ nhàng nhéo mặt anh.

Buổi tối đầu tiên khi cô xuyên đến đây, người đàn ông này đã đạp cô một phát, hiện tại cũng coi như là báo thù.

Nhưng mà quan sát Cố Phong ngủ say ở khoảng cách gần như thế, mất đi vẻ lạnh nhạt, lại thêm một chút suy yếu, thật đúng là có thể làm người ta cảm thấy có chút thương tiếc.

Diệp Ninh nhìn chằm chằm anh vài giây, ngáp dài, nơi này không có đồng hồ, cô cũng không biết đã mấy giờ rồi, nhưng mà cô thật sự rất buồn ngủ.

Cô lo lắng lát nữa Cố Phong lại có vấn đề gì, cho nên dứt khoát ngồi bên cạnh mép giường ngủ luôn.

Sáng sớm, một tia nắng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên người Cố Phong, Cố Phong chỉ cảm thấy đầu óc mơ mơ màng màng, khó khăn lắm mới mở mắt ra được.

Anh rũ mắt, nhìn thấy Diệp Ninh ở ngay bên cạnh, hơi sững sờ.

Anh nhớ tối hôm qua lúc đi ngủ rõ ràng cô đã nằm trên cái giường đơn giản dị bên cạnh mà.

“Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng chăm sóc cho ai như thế đâu, nếu anh có lương tâm thì nhất định phải nhanh chóng khỏe lên đó.”

Tiếng lầm bầm của Diệp Ninh đột nhiên vang lên bên tai anh, anh lập tức ý thức được hình như tối hôm qua anh đã sốt cao thì phải?

Cho nên cô đã chăm sóc cho anh suốt một buổi tối sao?

TBC

Cố Phong ngơ ngác nhìn sườn mặt ngủ say của Diệp Ninh, trong lòng giống như có thứ gì đó đang chậm rãi lên men.

Diệp Ninh cảm nhận được tầm mắt, lập tức mở bừng mắt ra.

Cố Phong không ngờ cô sẽ đột nhiên tỉnh lại, ánh mắt của hai người bất ngờ giao nhau giữa không trung.

Một giây.

Hai giây.

“Anh nhìn tôi làm gì?”

Diệp Ninh mở miệng hỏi trước, mặt đầy vẻ đề phòng, sau đó lập tức ý thức được khóe miệng mình ướt đẫm, rõ ràng là bởi vì cô ngủ quá say mà tư thế ngủ lại không tốt lắm, cho nên bị ch** n**c miếng.

Mặt già của cô đỏ lên.

Thì ra là đang nhìn cô xấu mặt.

Cô lau sạch nước miếng, ngoài cười nhưng trong không cười, tiếp tục nói: “Tư thế ngủ của tôi không được tốt lắm, nghiến răng ngày ngủ, có đôi khi còn sẽ mộng du.”

“...”

Cố Phong hoàn toàn không biết nên nói cái gì, nhưng mà cô tự trêu chọc bản thân như thế, lập tức làm cõi lòng của anh bình tĩnh lại.

“Cảm ơn.”

Diệp Ninh vốn dĩ còn đang lải nhải, đột nhiên bị câu nói này của anh ngắt lời, ngơ ngẩn nhìn anh.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 102: Chương 102



Cố Phong tiếp tục nói: “Tôi hôm qua tôi vẫn có một chút cảm giác, cảm ơn cô đã chăm sóc tôi suốt một đêm hôm qua.”

Trong lòng Diệp Ninh giống như có pháo hoa nổ tung, vô cùng đắc ý.

Thật sự rất đáng quý, không ngờ anh còn chủ động cảm ơn cô nữa.

“Anh cũng không cần khách sáo với tôi như thế, dù sao hiện tại chúng ta vẫn còn là vợ chồng mà.”

Dù sao chỉ cần anh nhớ được điểm tốt của cô, nhớ kỹ anh nợ cô một lần là được rồi.

Cố Phong hơi cong môi, tia nắng mặt trời kia vừa lúc chiếu vào gương mặt anh, làm nụ cười của anh trở nên cực kỳ xinh đẹp.

Tim Diệp Ninh đập nhanh hơn, nhưng mà cô cũng không phản cảm loại cảm giác tim đập thình thịch này, dù sao thì nhìn thấy một thứ gì đó xinh đẹp, thích mới là bình thường.

“Sáng nay anh muốn ăn cái gì? Tôi đi mua cho anh.”

“Cái gì cũng được, cô tự quyết định đi.” Đến cả chính Cố Phong cũng không nhận ra giọng điệu hiện tại của anh trở nên cực kỳ dịu dàng.

“Được.” Diệp Ninh đồng ý rất dứt khoát, dọn dẹp phòng bệnh xong đi ra ngoài mua đồ ăn sáng.

Chờ đến khi hai người ăn sáng xong, bác sĩ đến đây kiểm tra phòng, xác định Cố Phong đang khôi phục theo chiều hướng tốt, Diệp Ninh cũng có thể thả lỏng lại.

TBC

Cứ như thế, một ngày nhanh chóng trôi qua, Diệp Ninh ở trong phòng bên thật sự rất nhàm chán, không có việc gì làm, cố ý đi đến hiệu sách, mua hai cuốn sách về g.i.ế.c thời gian đỡ buồn.

Chờ đến chiều tối Giả Hạo đến thăm, Diệp Ninh đang cầm sách đọc hăng say cho Cố Phong nghe.

Mà Cố Phong thì dựa vào trên giường bệnh, sắc mặt bình tĩnh dịu dàng.

Hình ảnh này lại lộ ra một chút cảm giác năm tháng yên bình.

Giả Hạo có chút kinh ngạc nhìn cảnh này, trước khi đến đây, anh ấy cũng đã thử tưởng tượng rất nhiều khả năng bọn họ ở chung với nhau, chỉ là chưa bao giờ sẽ ngờ rằng bọn họ lại hài hòa đến thế.

Diệp Ninh đóng sách lại, chủ động đứng lên nhường chỗ ngồi.

“Chỉ đạo viên đến à, lại đây ngồi đi.”

Trong phòng bệnh cũng chỉ có một cái ghế dựa, nhường cho Giả Hạo thì cũng tương đương với việc cô phải đứng.

Giả Hạo thấy Diệp Ninh khách sáo như thế, thậm chí có chút sợ hãi.

“Em dâu, cô có bị làm sao không?”

“Tôi không có việc gì hết. Vừa lúc tôi đi ra ngoài hít thở không khí, các anh nói chuyện đi.”

Diệp Ninh ước gì có người đến thăm anh, cô cũng có thể đi ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Chờ đến khi cô ra khỏi phòng bệnh rồi, cuối cùng Giả Hạo cũng không nhịn được.

“Cố Phong, rốt cuộc là có chuyện gì thế? Sao cô ta giống như thay đổi thành một người hoàn toàn khác vậy?”

Cố Phong chậm rãi thu hồi tầm mắt đang nhìn cửa phòng bệnh lại, “Cô ấy...” Anh tạm dừng một lúc, sau đó mới lộ ra vẻ mặt phức tạp nói: “Có lẽ không giống như những gì chúng ta đã nhìn thấy lúc trước.”

Giả Hạo nhíu chặt mày lại: “Có ý gì chứ?”

Ai mà không biết danh tiếng xấu của Diệp Ninh chứ.

“Có lẽ ngay từ đầu cô ấy chỉ là vì rời xa quê hương đi đến nơi này, mọi chuyện còn chưa quen thuộc, cho nên hành vi cử chỉ mới cực đoan như thế.” Nếu như là một ngày trước, Cố Phong chắc chắn sẽ không tin anh sẽ biện hộ thay cho Diệp Ninh như bây giờ.

Nhưng mà trải qua mấy ngày nay ở chung, anh thật sự cảm nhận được một Diệp Ninh hoàn toàn khác.

Anh thật sự không phân biệt ra được rốt cuộc ai mới là con người chân chính của cô, nhưng anh sẵn lòng tin tưởng Diệp Ninh của hiện tạo.

Giả Hạo nhìn Cố Phong rối rắm như thế, lập tức xuất hiện một suy nghĩ mà chính anh ấy cũng cảm thấy rất hoang đường.

“Đúng có nói là anh bị cô ta chăm sóc nên cảm động, không muốn ly hôn với cô ta nữa đó nha?”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 103: Chương 103



Dưới cái nhìn chăm chú của Giả Hạo, không ngờ Cố Phong lại im lặng.

Giả Hạo khiếp sợ đến mức sắp thở không nổi.

“Anh thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi chưa? Cũng có khả năng hiện tại cô ta làm thế chỉ là vì lấy lòng anh, cho nên mới bình thường chút thôi. Anh đừng quên còn có một câu nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời đó!”

Giả Hạo thật sự đứng ở lập trường của Cố Phong để suy nghĩ vấn đề.

Con người Diệp Ninh giống như một trái b.o.m hẹn giờ, chưa biết sẽ nổ tung bất cứ lúc nào, đến lúc đó Cố Phong sẽ tan xương nát thịt.

Cố Phong sao có thể không hiểu rõ những đạo lý này chứ, nhưng đồng thời anh cũng biết nếu mấy ngày nay không có Diệp Ninh, cha của anh cũng không thể phẫu thuật bình an, hiện tại anh cũng không có ai chăm sóc.

Trái tim của ai cũng đều làm bằng thịt, anh cũng không ngoại lệ.

“Tôi tự có tính toán.”

Giả Hạo còn định nói gì nữa, lời nói đến bên miệng rồi lại nuốt ngược vào trong.

Anh ấy quá hiểu biết Cố Phong, chỉ cần là chuyện Cố Phong đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được.

Một góc hướng đông bắc của bệnh viện có một cái đình nghỉ mát nhỏ, Diệp Ninh ngồi bên trong hóng gió nghỉ ngơi.

Bên cạnh có những người nhà bệnh nhân khác đang nói chuyện, cô cũng hiếm khi nổi lên lòng nhiều chuyện lắng nghe.

Cô mới ngồi ở đây hơn mười phút thì đã nhìn thấy Giả Hạo từ bên trong đi ra.

Xuất phát từ lễ phép, cô chủ động đứng lên đón.

“Chỉ đạo viên, sao anh về nhanh thế?”

Diệp Ninh thật sự hi vọng rằng tốt nhất anh ấy có thể ở lại một buổi tối, như vậy thì cô cũng có thể về nhà tắm rửa, ngủ một giấc thoải mái.

Giả Hạo nhìn cô, sắc mặt phức tạp.

Hiện tại Diệp Ninh trông có vẻ cực kỳ giống một người bình thường, lời nói cử chỉ cũng hoàn toàn bình thường.

Nếu cô thật sự trở nên tốt hơn, anh ấy đương nhiên cũng hi vọng cuộc hôn nhân của Cố Phong sẽ hạnh phúc.

“Em dâu, tôi có thể nói với cô vài câu không?”

Diệp Ninh hơi sửng sốt, vẫn nhanh chóng gật đầu.

Hai người đi đến một góc khá yên lặng.

Vẻ mặt Giả Hạo vô cùng nghiêm túc: “Em dâu, lần này Cố Phong bị thương, cũng nhờ cô đã chăm sóc cho anh ấy.”

Diệp Ninh không đoán ra được rốt cuộc đối phương muốn nói cái gì với cô, cũng chỉ có thể tiếp lời của anh ấy.

“Đây là chuyện tôi nên làm mà.”

“Tuy rằng con người Cố Phong nhìn thì có vẻ lạnh nhạt, nhưng thật ra lại đối xử rất tốt với mọi người, hơn nữa còn là một người cực kỳ coi trọng tình thân, chuyện này chắc cô cũng biết được.”

Diệp Ninh do do dự dự, dưới ánh nhìn chăm chú của Giả Hạo, tiếp tục gật đầu.

“Tuy rằng lúc trước hai người kết hôn là bởi vì nguyên nhân gia đình, ngay từ đầu Cố Phong cũng có chút kháng cự, nhưng tôi hiểu con người của anh ấy, nếu đã làm thì chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm.”

TBC

Giả Hạo vừa nói vừa để ý đến phản ứng của Diệp Ninh, hi vọng những lời anh ấy nói có thể làm Diệp Ninh xúc động một chút.

Đầu óc Diệp Ninh nhanh chóng vận chuyện, cho nên cái anh chỉ đạo viên này đột nhiên nói những lời này với cô, mục đích chính là vì làm cô có thể nhận rõ hiện thực, Cố Phong cưới cô hoàn toàn là bởi vì bị người nhà ép buộc hả?”

“Chỉ đạo viên, máy chuyện này tôi đều biết rõ. Trước kia đúng là tôi đã làm ra rất nhiều chuyện quá đáng, sau này tôi tuyệt đối sẽ không liên lụy đến anh ấy nữa.”

Chờ bọn họ ly hôn rồi, ai đi đường nấy.

Giả Hạo rất hài lòng với thái độ hiện tại của cô: “Cô có suy nghĩ như thế thì tôi cũng yên tâm rồi, hiện tại Cố Phong cũng đang nghiêm túc suy xét lại định nghĩa trạng thái của hai người. Chỉ cần sau này cô cứ sinh sống như bình thường, sẽ càng ngày càng tốt.”

Diệp Ninh gật đầu như đảo tỏi: “Trong khoảng thời gian này tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, hoàn thành tốt cương vị cuối cùng này!”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 104: Chương 104



Giả Hạo hơi ngẩn ra, loáng thoáng cảm nhận được có chỗ nào không đúng lắm, nhưng mà thấy Diệp Ninh hưng phấn như thế, lập tức biết cô còn chưa từ bỏ ý định với Cố Phong, quả nhiên vẫn còn đang cố gắng lần cuối cùng.

“Ừ, tôi có thể tin tưởng cô đúng không?”

Diệp Ninh đối mặt với câu hỏi của Giả Hạo thì lại càng thề thốt hứa hẹn: “Đương nhiên là được. Sau này chuyện của chúng ta cũng chỉ có thể phiền toái chỉ đạo viên nhiều hơn rồi.”

Tuy rằng cô cũng không biết rõ chuyện ly hôn có cần chỉ đạo viên tham dự hay không, nhưng mà có thêm một người giúp đỡ, chuyện ly hôn này có thể diễn ra nhanh hơn một chút.

Giả Hạo cảm thấy nếu Diệp Ninh vẫn luôn trong trạng thái như thế này, như vậy Cố Phong không ly hôn cũng được.

Diệp Ninh nhìn theo Giả Hạo đi xa, lại quay về phòng bệnh.

“Có phải anh và chỉ đạo viên rất thân thiết với nhau không?”

Cô chủ động hỏi thăm Cố Phong.

Đến cả chuyện bọn họ sắp sửa ly hôn mà chỉ đạo viên cũng biết, điều này có nghĩa Cố Phong xem Giả Hạo là bạn.

Quả nhiên, Cố Phong đưa ra một câu trả lời khẳng định: “Tôi và anh ấy đã làm cộng sự với nhau hai năm rồi, ở phương diện công việc và sinh hoạt đều phối hợp rất ăn ý. Lúc nãy cô gặp anh ấy hả?”

Cố Phong vô cùng thông minh phát hiện ra điểm này, nếu không thì cô cũng không có khả năng đột nhiên tò mò về Giả Hạo.

“Lúc nãy trước khi anh ấy rời đi có trò chuyện với tôi một chút.”

Lời Diệp Ninh nói làm hơi thở của Cố Phong khựng lại.

“Nói chuyện gì thế?”

“Đừng căng thẳng, anh ấy đương nhiên là đứng về phe của anh. Nhưng mà tôi đã làm anh ấy yên tâm rồi, mấy ngày nay tôi sẽ chăm sóc cho anh thật tốt.”

Diệp Ninh cảm thấy Cố Phong biểu hiện quá rõ ràng, còn không phải chỉ là ly hôn thôi sao, không lẽ còn sợ cô sẽ đổi ý à.

Nếu Cố Phong biết suy nghĩ của cô thì chắc chắn sẽ phun máu, nhưng mà hiện tại anh chỉ là nghĩ Giả Hạo đã biết được ý định của anh, chắc chắn cũng sẽ tôn trọng quyết định của anh.

“Có đôi khi chỉ đạo viên nói chuyện quá thẳng thừng, nếu có chuyện gì làm cô khó chịu thì cô cũng đừng để ý.”

Nói xong lại cẩn thận để ý phản ứng của Diệp Ninh.

Diệp Ninh trông không có vẻ không vui gì cả, thậm chí còn trêu ghẹo nói: “Tôi không có hẹp hòi đến mức đó.”

Cố Phong nhìn thấy cô cũng có một mặt nghịch ngợm như thế, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.

Trong lòng Diệp Ninh cũng rất vui vẻ, hiện tại cô chỉ còn chờ Cố Phong có thể nhanh chóng khôi phục xuất viện.

TBC

Ba ngày nhanh chóng trôi qua.

Tuy rằng hiện tại Cố Phong còn chưa thể xuất viện, tay trái cũng đã có thể hoạt động một chút rồi.

Diệp Ninh ở trong bệnh viện suốt ba ngày trời, sau khi đi ra ngoài, chuyện đầu tiên cô làm chính là đi nhà tắm.

Đối với một người mập mạp như cô mà nói, thời tiết nóng bức thật sự là một loại tra tấn. Ba ngày không tắm rửa, cô cảm thấy cô sắp ôi thiu luôn rồi.

Chờ đến khi cô tắm rửa xong, thoải mái mát mẻ đi đến đoàn văn công.

Bởi vì cô đến có hơi sớm cho nên còn chưa có quá nhiều người đến.

Nhưng mà khi cô nhìn thấy Lý Trường Đông đang đứng thẳng trước xe quân đội chờ đợi, ánh mắt hơi lóe lên một chút.

“Phó doanh trưởng Lý?”

Cô chủ động tiến lên chào hỏi đối phương.

Lý Trường Đông dồn toàn lực chú ý vào trước cửa đoàn văn công, cho nên Diệp Ninh phải đi đến gần anh ta rồi, anh ta mới phản ứng lại.

“Cô là?”

Anh ta nhìn gương mặt bụ bẫm của Diệp Ninh, vô cùng khẳng định anh ta không quen biết cô.

Diệp Ninh hơi mỉm cười, tự giới thiệu nói: “Tôi tên là Diệp Ninh, thuộc đội nhạc khí của đoàn văn công. Lần trước khi phó doanh trưởng Lý đến tặng hoa cho Vương Hinh Tuyết, vừa lúc tôi cũng có mặt ở đó.”

Lý Trường Đông nghe cô giới thiệu xong, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Cô thuộc đội nhạc khí à?”

Đoàn văn công có thành viên có hình tượng như thế từ lúc nào vậy?

Diệp Ninh có thể nghe được tiếng lòng của anh ta, nhưng mà cô cũng không thể hiện ra bất cứ vẻ không vui nào, nụ cười trên mặt ngược lại càng thêm xán lạn.

“Lúc tôi đến đoàn văn công phỏng vấn cũng là Vương Hinh Tuyết đi cùng với tôi đó, chúng tôi đều chung trong quân khu đại viện, rất thân với nhau.”

Lý Trường Đông lập tức thu hồi suy nghĩ, ngay sau đó thái độ cũng trở nên hiền hòa hơn rất nhiều.

“Cô là bạn thân của Hinh Tuyết à?”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 105: Chương 105



Diệp Ninh cũng không trả lời thẳng câu hỏi của Lý Trường Đông mà lại tiếp tục hỏi: “Phó doanh trưởng Lý thích Vương Hinh Tuyết sao?”

“Đúng vậy.” Lý Trường Đông trả lời rất dứt khoát.

Mọi người trong đoàn văn công đều đã biết chuyện anh ta thích Vương Hinh Tuyết từ lâu rồi.

Hơn nữa dựa vào điều kiện của anh ta, cũng cực kỳ xứng đôi với Vương Hinh Tuyết.

“Vương Hinh Tuyết là người hát chính trong đội ca hát, không chỉ hát hay mà còn trẻ tuổi xinh đẹp, không chỉ có một mình phó doanh trưởng Lý thích, còn có không ít người đều có ý đồ với cô ấy.”

Diệp Ninh nói ra những lời này, trực tiếp làm mặt Lý Trường Đông trở nên âm u.

“Còn có ai nữa?”

Diệp Ninh lộ ra vẻ mặt khó xử: “Cái này thì tôi khó mà nói, nhưng mà cuối cùng vẫn còn phải xem Vương Hinh Tuyết muốn thế nào nữa, đúng không?”

Lý Trường Đông nhíu chặt mày lại, nhìn chằm chằm Diệp Ninh bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Anh ta không phải người ngu, Diệp Ninh chủ động nhảy ra lại còn nói những lời này với anh ta, muốn không nghĩ nhiều cũng không được.

Diệp Ninh không thèm để ý đến tầm mắt sắc bén của anh ta, tiếp tục nói: “Phó doanh trưởng Lý chắc cũng tự cảm nhận được đúng không, có phải Vương Hinh Tuyết luôn lúc nóng lúc lạnh với anh không?”

Ánh mắt Lý Trường Đông hơi lóe lên.

TBC

Đúng là anh ta đã theo đuổi Vương Hinh Tuyết được một đoạn thời gian rồi, biểu hiện của Vương Hinh Tuyết cũng không được như những gì anh mong muốn.

“Phó doanh trưởng Lý, có đôi khi theo đuổi con gái cũng không cần phải lịch thiệp đến thế. Nếu cứ tặng hoa, mời ăn cơm như anh thế này, không chờ vài tháng thì sẽ không có tiến triển gì.” Diệp Ninh cũng không quan tâm sắc mặt Lý Trường Đông như thế nào, chỉ lo tự nói một mình.

“Vậy cô nói coi phải làm cái gì bây giờ?” Trong mắt Lý Trường Đông đã lộ rõ vẻ đề phòng, nhưng vẫn muốn nghe Diệp Ninh nói cho hết câu.

“Tôi rất hiểu Vương Hinh Tuyết, con người cô ấy nếu có quá nhiều sự lựa chọn sẽ d.a.o động, nếu phó doanh trưởng Lý kiên quyết muốn cưới cô ấy thì còn không bằng dùng biện pháp mạnh hơn.” Diệp Ninh vô cùng nghiêm túc đề nghị.

Lý Trường Đông hỏi tiếp: “Dùng biện pháp mạnh gì?”

Diệp Ninh bật cười vui vẻ: “Phó doanh trưởng Lý, anh thật sự là chẳng biết cách theo đuổi con gái gì cả. Dùng biện pháp mạnh đương nhiên là cố gắng kéo gần mối quan hệ, nếu gạo nấu thành cơm thì sẽ càng tốt hơn.”

Lý Trường Đông thay đổi sắc mặt, toàn thân lập tức tỏa ra lực áp bách cực kỳ mạnh mẽ.

“Đồng chí, cô có biết cô đang nói cái gì không?”

Rõ ràng người phụ nữ này đang xúi giục anh ta phạm sai lầm.

Diệp Ninh vẫn cứ không hề hoảng hốt, ánh mắt trực tiếp đối diện với lửa giận của anh ta.

“Ý của tôi là phó doanh trưởng Lý hoàn toàn có thể thỉnh cầu tổ chức, trực tiếp sắp xếp hôn sự của anh và Vương Hinh Tuyết, làm gạo nấu thành cơm. Cứ như thế cho dù Vương Hinh Tuyết còn có suy nghĩ gì khác thì cũng không thể không đồng ý. Phó doanh trưởng Lý nghĩ đi đâu thế?”

Nói xong lời cuối cùng, Diệp Ninh trở thành người hỏi ngược lại.

Lý Trường Đông đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó hai hàng mày nhíu chặt lại, thì ra là ý này sao, vậy là anh ta hiểu lầm à?

Nhưng mà người phụ nữ này đúng là cũng đã nhắc nhở anh ta, nếu anh ta tìm được tổ chức, đưa ra thỉnh cầu muốn kết hôn với Vương Hinh Tuyết, tổ chức chắc chắn sẽ đồng ý.

“Vì sao cô muốn giúp tôi chứ?”

Sao anh cứ có cảm giác người phụ nữ trước mặt không có ý tốt gì nhỉ?

Diệp Ninh chậm rãi thu hồi vẻ mặt, sau đó đến gần Lý Trường Đông, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe được nói ra một câu.

Sắc mặt Lý Trường Đông hoàn toàn thay đổi, kinh ngạc nhìn cô.

Diệp Ninh lại kéo dãn khoảng cách với anh ta, hơi mỉm cười nói: “Chúc phó doanh trưởng Lý nhanh chóng ôm được người đẹp về nhà.”

Nói xong, cô không ở lại đó nữa, nghênh ngang rời đi.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 106: Chương 106



Ánh mắt thâm thúy của Lý Trường Đông dõi theo bóng dáng đang dần đi xa của Diệp Ninh, đồng thời trong lòng lại càng quyết tâm với suy nghĩ này hơn.

Anh ta phải nhanh chóng cưới Vương Hinh Tuyết về nhà mới được.

Người của đoàn văn công đều biết Cố Phong bị thương, cho nên vừa nhìn thấy Diệp Ninh lập tức quan tâm ngay.

Diệp Ninh lần lượt trả lời, mãi đến khi Trịnh Thư Vân cười hì gì trêu ghẹo cô.

“Diệp Ninh, ba ngày nay cô ở chung với chồng cô như thế nào? Tình cảm có tiến triển thêm chút nào không?”

Diệp Ninh cảm thấy vấn đề này rất khó hiểu: “Tôi chỉ đi chăm sóc anh ấy chứ có phải đi phát triển tình cảm đâu.”

Lại nói bọn họ sắp sửa phải ly hôn rồi, làm gì còn cần phải phát triển tình cảm nữa chứ?

Trịnh Thư Vân nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác ngờ nghệch của cô, đột nhiên nghi ngờ rốt cuộc mấy chuyện mà cô ấy nghe được lúc trước có phải là sự thật hay không.

“Cô cũng đừng xấu hổ với tôi, tôi biết tình cảm của cô và chồng không được tốt lắm, hiện tại chồng cô bị thương, đương nhiên là cơ hội tốt để biểu hiện đó.”

Diệp Ninh lười đi giải thích với cô ấy, đương nhiên là giải thích không rõ, chủ động chuyển sang đề tài khác.

“Mấy ngày nay tôi không đi làm, trong đội như thế nào? Chừng nào sẽ biểu diễn nữa?”

TBC

Trịnh Thư Vân nhận ra cô xấu hổ không muốn nói, cho nên cũng không tiếp tục truy vấn nữa.

“Mọi người vẫn còn đang luyện tập. Cuộc thi đấu võ thuật ở quân khu vừa mới kết thúc, lại sắp sửa ăn tết, đoạn thời gian đến chúng ta sẽ rất bận rộn.”

Sắp sửa đến lễ quốc khánh, mỗi lần đến ngày lễ hội thì cũng là những lúc đoàn văn công bọn họ bận rộn nhất, phải tiến hành đủ loại biểu diễn an ủi.

Lúc này Diệp Ninh mới nghĩ đến chuyện ăn tết, đồng thời cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

“Đúng rồi, cô có biết không, trong cuộc thi đấu võ thuật lần này, liên đội của chồng cô giành được giải nhất đó. Lãnh đạo quân khu còn cố ý khen ngợi liên đội của bọn họ, có lẽ tiếp theo đó còn sẽ sắp xếp bảo chúng ta biểu diễn cho bọn họ nữa đó.”

Trịnh Thư Vân hưng phấn nói, vốn dĩ cô hoàn toàn không quan tâm đến chuyện trong bộ đội, lần này là vì có liên quan đến Diệp Ninh cho nên cô ấy mới cố ý đi hỏi thăm một chút.

Diệp Ninh thật sự rất kinh ngạc, không ngờ Cố Phong còn giành được hạng nhất cả đoàn nữa?!

Trong ba ngày cô đến bệnh viện này, Cố Phong không hề nhắc đến gì hết.

Thì ra anh lợi hại như thế sao!

“Có phải vui đến ngu người luôn rồi không?” Trịnh Thư Vân nhìn Diệp Ninh vẫn đứng yên không nhúc nhích, còn cho rằng cô đang vui vẻ thay chồng của cô.

“Chúng ta còn phải đi biểu diễn cho bọn họ nữa?” Diệp Ninh hoàn hồn xong lập tức phản ứng lại.

Trịnh Thư Vân gật đầu: “Chắc là sẽ đi đó, cụ thể thế nào còn phải xem trong đoàn và quân bộ sắp xếp. Đến lúc đó chồng của cô nhìn thấy cô đàn dương cầm, nói không chừng sẽ bị cô mê hoặc đó.”

Cô ấy nói ra những lời này, nhưng tuyệt đối không phải chỉ là dỗ cho Diệp Ninh vui vẻ, khi Diệp Ninh diễn tấu thật sự sẽ tỏa ra một sức quyến rũ rất đặc biệt,

Diệp Ninh cứng đờ giật khóe miệng, mê hoặc thì cũng không cần. Cho đến bây giờ Cố Phong đều cho rằng cô ở đoàn văn công là nhân viên dọn dẹp vệ sinh, chỉ sợ nếu nhìn thấy cô trên sân khấu, chắc chắn sẽ sợ c.h.ế.t luôn đúng không?!

“Thư Vân, Diệp Ninh, hai cô còn đứng đây ngẩn người làm gì thế, nhanh chóng đến phòng luyện tập đi, nếu không mấy người trong đội ca hát lại cố ý đến kiếm chuyện nữa đó.”

Lý Mạn Mạn nhìn thấy hai người bọn họ đang đứng ở đây nói chuyện phiếm, trực tiếp thúc giục.

Trịnh Thư Vân vươn vao, ra hiệu Diệp Ninh cùng nhau đi qua đó: “Dạo gần đây cũng không biết mấy người bên đội ca hát bị làm sao, nhất là cái con nhỏ Vương Hinh Tuyết kia, cứ như chó điên vậy, thấy người nào cắn người đó, liên tục kiếm chuyện với dàn nhạc của chúng ta. Nếu không phải nể mặt đội trưởng Lý thì tôi đã trở mặt với cô ta từ lâu rồi.”

Vương Hinh Tuyết là người hát chính duy nhất trong đội ca hát, Lý Kiến Hoa rất cưng chiều, ỷ vào có Lý Kiến Hoa chống lưng cho nên mới dám ngông cuồng như thế.

Diệp Ninh nghĩ đến cảnh Vương Hinh Tuyết từ bệnh viện rời đi vào ba ngày trước, đại khái cũng biết được là có chuyện gì.

“Đừng để ý đến cô ta, dạo gần đây cô ta bị k*ch th*ch, tâm trạng đang bực bội đó.”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 107: Chương 107



Diệp Ninh đột nhiên rất tò mò rốt cuộc ngày hôm đó Cố Phong đã nói gì với Vương Hinh Tuyết, không ngờ lại có thể k*ch th*ch Vương Hinh Tuyết đến mức này?

Nhưng mà ở phương diện này thì Cố Phong làm rất tốt, không dây dưa dây cà, cũng rất quyết đoán.

Trịnh Thư Vân nghe cô nói thế, lập tức biết có chuyện để nhiều chuyện rồi.

“Cô ta bị cái gì k*ch th*ch đó, nói cho tôi nghe chút đi?”

Diệp Ninh thuận miệng trả lời: “Tôi đoán, đi thôi, đi xem thử.”

Chờ Trịnh Thư Vân và Diệp Ninh đi đến phòng luyện tập, những người khác đều đã chuẩn bị tốt.

Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ nhìn thấy Diệp Ninh đến, đương nhiên là có chút kinh ngạc.

“Diệp Ninh, hôm nay cô không cần chăm sóc liên trưởng Lý sao?”

Từ Minh Vũ chủ động quan tâm, cũng không cố ý nói nhỏ, những người khác cũng có thể nghe được rành mạch, Vương Hinh Tuyết vốn dĩ đang xụ mặt, gương mặt lại càng khó coi hơn nữa.

Cố tình lúc này Diệp Ninh còn cố ý nhìn thoáng qua chỗ cô ta.

“Anh ấy đã khôi phục khá tốt rồi, chờ tối tôi sẽ đi qua đó.”

“Vậy là tốt rồi, dạo gần đây nhiệm vụ luyện tập rất nặng nề, cô nhanh chóng quay về đơn vị cũng sẽ không ảnh hưởng đến những buổi biểu diễn sau này.” Từ Minh Vũ lộ ra thái độ rất coi trọng Diệp Ninh.

Diệp Ninh gật đầu.

Đang lúc tất cả mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng bắt đầu tập luyện, Vương Hinh Tuyết đột nhiên kêu lên “Ui da”, sau đó ôm chặt bụng đau đớn.

Lý Kiến Hoa lập tức kêu dừng, đi qua đó.

“Đội trưởng, tôi đau bụng quá.” Giọng của Vương Hinh Tuyết rất trầm, vẻ mặt cũng rất khó chịu.

“Sao tự nhiên lại đau bụng thế? Mau đến phòng y tế khám thử đi.” Lý Kiến Hoa có chút sốt ruột, lập tức gọi Sầm Lan đến, bảo cô ta cùng Vương Hinh Tuyết đến phòng y tế.

Vương Hinh Tuyết là người hát chính, cô ta rời đi, buổi tập luyện đương nhiên phải bị gián đoạn.

“Cái con nhỏ Vương Hinh Tuyết này bị làm sao thế? Mọi người đã đến đông đủ rồi cô ta lại kêu đau bụng, hiện tại tập luyện phải tạm dừng, chẳng phải là sẽ làm chậm trễ mọi chuyện sao.”

Có người trên sân khấu nhịn không được bực bội nói.

Mà vừa lúc đây chính là kết quả mà Vương Hinh Tuyết muốn, cô ta cố ý phá hủy buổi tập luyện này, chờ đến khi biểu diễn, đôi bên phối hợp không nhịp nhàng, ai cũng đừng hòng được yên.

Tuy rằng làm như thế thì làm địch thủ bị thương tám trăm, tự làm mình bị thương một nghìn, nhưng cô ta cực kỳ không muốn nhìn thấy đội nhạc khí, nhất là Diệp Ninh trở nên nổi bật.

Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa nhìn nhau, đồng thời lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Nếu không mọi người tạm thời nghỉ ngơi trước một chút đi.” Lý Kiến Hoa chỉ có thể đưa ra quyết định như thế.

Tất cả mọi người đều thả lỏng lại, Trịnh Thư Vân và Lý Mạn Mạn cũng nhịn không được nghi ngờ.

“Rõ ràng mới lúc nãy còn bình thường, đừng có nói là cô ta giả vờ bệnh đó nha?”

“Cô ta không thừa nhận thì chúng ta còn có thể làm cái gì nữa đây, hiện tại người của cả hai đội đều đang chờ một mình cô ta, cũng không biết bây giờ cô ta đang đắc ý đến cỡ nào.”

TBC

Diệp Ninh ngồi trong một góc đột nhiên đứng lên, đi về phía Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa.

Hai đội trưởng còn đang thương lượng xem rốt cuộc còn có cần tiếp tục tập luyện nữa hay không?

Diệp Ninh trực tiếp nói với Lý Kiến Hoa: “Đội trưởng Lý, tôi có một thắc mắc, không lẽ trong đội ca hát này chỉ có một mình Vương Hinh Tuyết là người hát chính thôi hả, đến cả một người dự bị cũng không có sao?”

Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ nhìn nhau, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Cô nói người dự bị là ý gì?”

“Trong đội ca hát có nhiều người như thế, nhiều buổi biểu diễn như vậy, lại chỉ có một mình Vương Hinh Tuyết là người hát chính, lỡ như lúc lên sân khấu xảy ra tình huống gì đó, không lẽ chúng ta cũng phải tạm hoãn buổi biểu diễn giống như hôm nay sao? Hiện tại chỉ là luyện tập thì cũng không có gì, nếu đến lúc đó thật sự có vấn đề thì sẽ là sự cố biểu diễn.”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 108: Chương 108



Sắc mặt Diệp Ninh cực kỳ nghiêm túc, lúc cô nói những lời này thì người xung quanh cũng nghe thấy được, phòng luyện tập đang ồn ào lập tức yên lặng đi rất nhiều.

Gương mặt Lý Kiến Hoa căng chặt, không thể nào phản bác lại những lời cô nói.

TBC

“Vị trí hát chính là đã trải qua rất nhiều sự lựa chọn, cần có người có giọng hát tốt nhất, hiện tại đúng là chỉ có một mình Vương Hinh Tuyết mà thôi.”

Diệp Ninh lại không cảm thấy như thế: “Chuyện này thì tôi đương nhiên là biết, nhưng vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào chứ. Với lại đội ca hát nhiều người như thế, cho dù không có ai có được giọng hát hay bằng Vương Hinh Tuyết, nhưng tóm lại vẫn sẽ có một vài người không tệ. Có phải đội trưởng Lý nên suy xét đến việc đào tạo mấy người bọn họ không?”

Lý Kiến Hoa do dự, hiển nhiên cũng đã bị những gì Diệp Ninh phân thích thuyết phục rồi.

Diệp Ninh tiếp tục khuyên nhủ: “Với lại giọng hát cũng có thể trải qua quá trình đào tạo đạt đến trình độ hoàn mỹ, hơn nữa so với chuyện người hát chính xuất hiện vấn đề gián đoạn buổi biểu diễn thì việc có thể làm buổi biểu diễn có thể tiến hành thuận lợi sẽ càng quan trọng hơn đúng không?”

Thật ra Lý Kiến Hoa cũng không phải không nghĩ đến những chuyện cô nói, nhưng mà bởi vì bận tâm đến cảm xúc của Vương Hinh Tuyết cho nên anh ấy mới đè nén ý định này xuống.

Không ngờ hiện tại lại xảy ra tình huống như thế này, hơn nữa Diệp Ninh còn nói có sách mách có chứng, có lẽ anh ấy có thể nương cơ hội này để quyết định chuyện này.

Từ Minh Vũ nhìn sắc mặt Lý Kiến Hoa liên tục thay đổi, cũng nói thêm vào: “Đội trưởng Lý, anh thật sự nên cẩn thận suy xét lời đề nghị của Diệp Ninh đi.”

Lý Kiến Hoa nhìn Từ Minh Vũ, lại quay sang nhìn Diệp Ninh, sau đó gật đầu nói: “Nhưng mà nước xa không cứu được lửa gần, hôm nay vẫn phải chờ đợi Hinh Tuyết thôi.”

Từ trước đến nay Diệp Ninh luôn thích tranh thủ cơ hội, trước khi cô mở miệng ra, cô cũng đã không có ý định chừa cho Vương Hinh Tuyết đường lui rồi.

“Tôi cảm thấy Tôn Manh Manh trong đội ca hát cũng không tệ lắm, nếu đội trưởng Lý tin tưởng tôi thì hiện tại có thể để cô ấy thử một lần.”

Tôn Manh Manh mà cô nói chính là người mới cùng nhau đến đoàn văn công phỏng vấn cùng cô lúc trước.

Tôn Manh Manh đang đứng trong đội ca hát có chút giật mình hoảng sợ, hoàn toàn không ngờ rằng Diệp Ninh sẽ đột nhiên nhắc đến cô ấy.

Bởi vì cô ấy là người mới, cho nên từ sau khi bị phân phối đến đội ca hát rồi không có bất cứ cảm giác tồn tại nào, vẫn luôn đi theo mọi người hợp xướng.

Tất cả mọi người đều quay sang nhìn nhau, người của đội ca hát lại càng thay đổi sắc mặt, tất cả đều dồn ánh mắt vào trên người Tôn Manh Manh ít được để ý đến kia.

Nghe người mà Diệp Ninh đề cử, đến cả Lý Kiến Hoa cũng có chút kinh ngạc, anh ấy thậm chí phải mất vài giây mới tìm được vị trí của Tôn Manh Manh.

Anh ấy nhớ rõ lúc trước khi phỏng vấn, Tôn Manh Manh cũng biểu diễn một bài hát, cảm giác đúng là cũng không tệ lắm.

“Cô rất thân với Tôn Manh Manh hả?”

Phản ứng đầu tiên của Lý Kiến Hoa chính là cái này, nếu không thì đội ca hát nhiều người như thế, vì sao cô lại cố ý đi đề cử Tôn Manh Manh chứ?

Diệp Ninh lắc đầu nói: “Chúng tôi không quen biết nhau, nhưng đội ca hát muốn đào tạo người hát chính dự bị thì cũng không liên quan gì đến chuyện tôi có quen biết hay không. Dù sao bây giờ cũng đang rảnh, không bằng cứ để cho Tôn Manh Manh thử đi.”

“Đội trưởng Lý, tôi cảm thấy Diệp Ninh nói đúng đó, nếu Vương Hinh Tuyết mãi vẫn chưa quay về, chúng ta cũng không thể cứ chờ cô ta suốt một ngày đúng không?” Trịnh Thư Vân phản ứng lại đây, cũng thúc giục theo.

Lý Kiến Hoa theo bản năng nhìn về phía Từ Minh Vũ.

Từ Minh Vũ cho anh ấy một ánh mắt khẳng định.

“Được rồi, Tôn Manh Manh, cô đứng ở chính giữa, phụ trách hát đoạn hát chính của Vương Hinh Tuyết.” Lý Kiến Hoa cũng không do dự nữa, mọi người nói đúng, dù sao cũng chỉ là thử thôi, cũng không tổn thất bất cứ thứ gì.

Tôn Manh Manh không ngờ đội trưởng lại thật sự đồng ý, dưới vô số ánh mắt kinh ngạc hoặc hâm mộ, cô ấy bước ra ngoài.

Cô ấy vẫn là một người mới, còn chưa có kinh nghiệm hát chính một mình, nói không căng thẳng thì là nói dối.

Diệp Ninh lại quay về sân khấu, lúc đi ngang qua người Tôn Manh Manh, cô hơi dừng chân lại, gần như gằn từng chữ nói: “Cơ hội chỉ có một lần, có thể nắm bắt được hay không thì chỉ có thể xem chính cô thôi đó!”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 109: Chương 109



Phòng y tế.

“Hinh Tuyết, đây là thuốc giảm đau mà bác sĩ kê đơn, cô uống mau đi.”

Sầm Lan cầm thuốc và ly nước đưa đến trước mặt Vương Hinh Tuyết.

Vương Hinh Tuyết xác định xung quanh yên lặng, vẻ đau đớn trên mặt lập tức biến mất sạch sẽ.

“Tôi không sao, không cần uống thuốc.”

Nói xong cô ta cũng chỉ cầm ly nước uống.

Diễn lâu như thế, cô ta cũng hơi khát nước rồi.

“Không phải cô đau bụng sao?” Sầm Lan vẫn còn chưa phản ứng lại.

Vương Hinh Tuyết lại bật cười nói: “Tôi cố ý đó.”

Sầm Lan đột nhiên mở to mắt hỏi: “Cố ý? Vì sao chứ?”

Vương Hinh Tuyết cũng không ngờ đầu óc của cô ta lại thông minh đến thế, vui vẻ giải thích: “Không có tôi, xem xem bọn họ còn định luyện tập kiểu gì.”

“Cô giả vờ à?” Cuối cùng Sầm Lan cũng hiểu, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Vương Hinh Tuyết thoải mái dễ chịu nằm lên giường, vươn vai.

“Nhưng mà làm thế sẽ chậm trễ việc luyện tập, tất cả mọi người đều đang đợi cô đó.” Sầm Lan nhìn Vương Hinh Tuyết, sắc mặt cực kỳ phức tạp, không thể nào ngờ rằng cô ta sẽ làm ra chuyện như thế.

Vương Hinh Tuyết cười nhẹ nhàng, thậm chí còn có chút kiêu ngạo nói: “Thì cứ chờ đi. Không phải người bên dàn nhạc đều rất kiêu ngạo soa, tôi chỉ là muốn cho bọn họ biết rốt cuộc ai mới là người quan trọng nhất.”

Sầm Lan nhìn chằm chằm cô ta vài giây, sau đó lộ ra vẻ mặt bừng tĩnh.

“Hinh Tuyết, cô thật sự quá thông minh!”

Không có Vương Hinh Tuyết thì buổi tập luyện ngày hôm nay sẽ không thể tiến hành được nữa, vậy chẳng khác nào ra oai phủ đầu cho dàn nhạc.

Nhưng mà cũng chỉ có người hát chính là Vương Hinh Tuyết mới có tự tin như thế thôi, nếu đổi thành cô ta, cô ta chắc chắn không dám mạo hiểm nguy cơ sẽ bị phát hiện và gánh vác trách nhiệm làm chậm trễ tập luyện để làm ra loại chuyện này.

Vương Hinh Tuyết cực kỳ đắc ý.

Sầm Lan cũng hưng phấn bừng bừng dựa trên ghế: “Chúng ta cứ trốn ở đây tránh bị làm phiền, chờ bọn họ đến mời chúng ta đi.”

Vương Hinh Tuyết cười khanh khách, cô ta thật sự rất hưởng thụ cảm giác được người ta yêu cầu và coi trọng này.

Trong sảnh tập luyện, lần biểu diễn của Tôn Manh Manh thật sự mang đến bất ngờ lớn cho tất cả mọi người.

Tuy rằng trong toàn bộ quá trình tập luyện, có một vài nơi cô ấy làm không thể coi như là hoàn mỹ, nhưng cũng đủ để làm cho Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ nhận ra tiềm lực của cô ấy.

TBC

Giọng hát của cô ấy khá ổn, hơn nữa tuy rằng đây là lần đầu tiên hát chính nhưng cảm xúc và phong cách trình diễn đều rất ổn định.

Đến cả Lý Kiến Hoa đều kinh ngạc, sau đó lại lộ ra vẻ mặt hài lòng.

Diệp Ninh đề cử rất đúng, trước kia anh ấy vậy mà lại không để ý đến thực lực của người mới này.

“Đội trưởng Lý, Tôn Manh Manh là một hạt giống tốt, sau này nếu đào tạo kỹ càng một chút là có thể cùng Vương Hinh Tuyết phụ trách bộ phận hát chính.” Từ Minh Vũ cũng đưa ra lời khen ngợi.

Lý Kiến Hoa không nói gì, nhưng vẻ mặt anh ấy thể hiện ra không thể lừa được người khác.

Lần đầu tiên luyện tập nhanh chóng kết thúc.

Người của đội ca hát và ban nhạc đều nhìn về phía Tôn Manh Manh, ánh mắt đã có chút thay đổi.

Mà sau khi hoàn thành lần luyện tập này, Tôn Manh Manh lại lúng túng, bất an, chờ đợi mọi người bình xét và đánh giá.

Mãi đến khi giọng nói của Lý Kiến Hoa vang lên: “Làm khá tốt. Tiếp theo cứ dựa theo tiết tấu này, tiếp tục tập luyện.”

Vài chữ đơn giản lại đã là lời khen ngợi tốt nhất đối với Tôn Manh Manh, toàn bộ căng thẳng đều biến thành động lực, cô ấy cũng trở nên tự tin hơn rất nhiều.

Trong những lần luyện tập tiếp theo, trạng thái của Tôn Manh Manh càng ngày càng tốt, hoàn toàn có thể theo kịp tất cả tiết tấu.

Diệp Ninh nhìn xuyên qua đám người nhìn cô ấy, cô ấy đã nắm chắc được cơ hội lần này rồi.

Buổi tập luyện tiến hành hừng hực đầy khí thế, Vương Hinh Tuyết và Sầm Lan ở phòng y tế lại chán đến ngáp lên ngáp xuống.

Sầm Lan nhìn thoáng qua đồng hồ, hai người bọn họ đã đến phòng y tế được gần một tiếng đồng hồ rồi.

“Sao còn chưa có ai đến đây thế? Có phải đội trưởng Lý bận chuyện gì khác rồi không?”

Nếu không thể tập luyện thì chắc mấy người khác đều phải đến đây thăm hỏi Vương Hinh Tuyết mới đúng.
 
Back
Top Bottom