Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 490: Chương 490



Giang Thiên Ca đã đoán được Phương Thủ Nghĩa sẽ đổi ý muốn “tham gia náo nhiệt” ở sảnh rồi, thấy nhân viên phục vụ đang bê đồ ăn lên, Giang Thiên Ca bụng đói cồn cào bỏ Phương Thủ Nghĩa lại, đi tới trước.

Phương Thủ Nghĩa nhìn thoáng qua hướng phòng vệ sinh, sau đó mới đuổi theo Giang Thiên Ca.

...

“... Ơ... Là ông chủ Phương sao?”

Giang Thiên Ca vừa ngồi xuống, đã nghe thấy giọng nói dò hỏi từ bàn bên cạnh.

Giang Thiên Ca còn chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn người nói, đã nghe thấy người nọ kinh ngạc “A” một tiếng, tiếp theo là giọng nịnh nọt, khoa trương đến mức buồn cười.

“A! Quả thật là ông chủ Phương! Ông chủ Phương, chào ông, chào ông! Hân hạnh, hân hạnh!”

“Ông chủ Phương, không ngờ lại gặp ông ở đây, gặp được ông, quả thực là vinh hạnh của tôi... Ơ... khiến nơi này trở nên rực rỡ... Ha ha, quả thực khiến nơi này trở nên rực rỡ, có c.h.ế.t cũng không tiếc!”

Giang Thiên Ca: “...”

Nịnh hót cũng thật là... lố bịch.

Giang Thiên Ca quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niên ngồi đối diện bàn lúc nãy Hoa Thi ngồi, đã hưng phấn đứng dậy đi về phía Phương Thủ Nghĩa, muốn bắt tay với Phương Thủ Nghĩa.

Người đàn ông nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, dáng người thấp bé, bụng phệ, trên tay đeo mấy chiếc nhẫn vàng, bắt tay với ông ta chắc là in hết cả dấu nhẫn lên tay.

Người đàn ông cười híp cả mắt: “Ông chủ Phương, chào ông, chào ông! Tôi là Từ Thắng Lợi, trước kia lúc cửa hàng KFC của ông khai trương, tôi có đến dự, may mắn được nhìn thấy dung nhan của ông.”

“Từ đó về sau, ngày nào tôi cũng thương nhớ ông, nằm mơ cũng mơ thấy được quen biết ông.”

Giang Thiên Ca trợn tròn mắt ngạc nhiên trong giây lát, sau đó cúi đầu nhịn cười.

Phương Thủ Nghĩa vừa rồi còn nói ở đại sảnh đông vui náo nhiệt, muốn “tham gia náo nhiệt”, bây giờ thì được xem náo nhiệt thật rồi.

“Dung nhan”, “thương nhớ”? Không biết còn tưởng Từ Thắng Lợi thầm mến Phương Thủ Nghĩa.

Lén nhìn thoáng qua sắc mặt Phương Thủ Nghĩa, Giang Thiên Ca càng thêm buồn cười.

Phương Thủ Nghĩa vừa rồi có nhìn lướt qua những người ngồi cùng bàn với Hoa Thi, đoán người đàn ông tên Từ Thắng Lợi này chính là người mà Triệu Tố Vân nói muốn xem mắt với Hoa Thi.

Ông có thể chắc chắn trăm phần trăm, Hoa Thi đến đây xem mắt, nhất định là không biết gì, bị lừa gạt đến đây.

Vốn dĩ đã không có ấn tượng tốt với Từ Thắng Lợi, bây giờ lại nghe ông ta nói những lời này, sắc mặt Phương Thủ Nghĩa sa sầm, khó coi vô cùng.

Phương Thủ Nghĩa thậm chí còn nghi ngờ, người muốn giới thiệu Hoa Thi và Từ Thắng Lợi xem mắt, có phải có thù oán gì với Hoa Thi không?

Nếu không thì tại sao lại giới thiệu cho cô một người vừa nịnh nọt, vừa quê mùa, vừa thích giả vờ như vậy?

Vân Mộng Hạ Vũ

Phương Thủ Nghĩa không kỳ thị những người không được học hành tử tế, nhưng ông khinh thường loại người học được dăm ba chữ đã lôi ra khoe khoang như Từ Thắng Lợi.

Phương Thủ Nghĩa liếc nhìn Từ Thắng Lợi, không thèm bắt tay, chỉ lạnh nhạt nói “Chào ông”, sau đó ngồi xuống.

Người bình thường khi nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Phương Thủ Nghĩa, đều sẽ thức thời tìm cách để rời đi.

Nhưng Từ Thắng Lợi dường như không thấy được thái độ lạnh nhạt của Phương Thủ Nghĩa, còn cười ha hả đứng ở một bên, ánh mắt đảo một vòng, liền rơi vào trên người Giang Thiên Ca.

“Phương lão bản, đây là chị dâu sao? Ha ha, chị dâu thật trẻ tuổi a, Phương lão bản, anh tuổi trẻ tài cao, chị dâu xinh đẹp như hoa, thật sự là trời đất tạo nên một đôi, cuộc sống của anh thật sự là khoái hoạt như thần tiên a, cuộc sống của tôi, sẽ không được như anh...”

Nước Giang Thiên Ca vừa uống vào miệng suýt chút nữa phun ra ngoài.

Từ Thắng Lợi này không biết dùng từ thì thôi đi, mắt và tư tưởng cũng đều mù.

Chị dâu? Từ Thắng Lợi coi cô là nhân tình của Phương Thủ Nghĩa rồi sao?

Giang Thiên Ca bị lời nói của ông ta làm cho phát lạnh, cô nhìn Phương Thủ Nghĩa, liền trầm mặt, nghiêm túc nói:

“Vị đồng chí này, anh nhìn lầm rồi, tôi không phải chị dâu gì đó mà anh nói, tôi là chị họ của Phương Thủ Nghĩa.”

Từ Thắng Lợi kinh ngạc đến mức sắp rớt cả mắt ra ngoài, ông ta vốn không muốn tin tưởng, tướng mạo này, nhìn cũng chỉ là đôi mươi, ông ta nhìn giống như là người Phương Thủ Nghĩa nuôi ở bên ngoài, sao có thể là chị họ của Phương Thủ Nghĩa chứ?

Nhưng nhìn thấy Phương Thủ Nghĩa không phản bác, trong lòng Từ Thắng Lợi lộp bộp, nghĩ đến mình vừa rồi không biết kiêng dè mà nói lời thần tiên khoái hoạt, ông ta lập tức cười làm lành nói: “Phương tiểu thư, thất kính thất kính, tôi có mắt mà không biết Thái Sơn...”

Giang Thiên Ca hừ một tiếng, bày ra khí thế hung hăng: “Chúng tôi muốn ăn cơm, phiền anh không nên quấy rầy.”

Từ Thắng Lợi cười gượng, khom lưng nói: “Được được được, tôi không quấy rầy mọi người, ông chủ Phương, Phương tiểu thư, mọi người dùng từ từ, bàn này của mọi người, tôi thanh toán...”

Chờ Từ Thắng Lợi đi rồi, Giang Thiên Ca giận chó đánh mèo đá Phương Thủ Nghĩa một cái.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 491: Chương 491



Hôm nay cô đã trả giá quá nhiều cho Phương Thủ Nghĩa.

Bữa sáng còn chưa ăn được một miếng, đã động tâm tư bênh vực Phương Thủ Nghĩa, lại bị người tư tưởng xấu xa hiểu lầm quan hệ không đứng đắn với Phương Thủ Nghĩa.

Phương Thủ Nghĩa lúng túng sờ mũi, đem đồ trên bàn đều đẩy tới trước mặt Giang Thiên Ca: “Không phải cháu đói bụng sao, nhanh ăn đi.”

Giang Thiên Ca hừ một tiếng, cầm đũa gắp đồ ăn, Phương Thủ Nghĩa không ăn nhiều, chỉ ở một bên đưa đồ ăn cho Giang Thiên Ca, vừa lưu ý hướng phòng vệ sinh.

Mà Từ Thắng Lợi trở lại chỗ ngồi, cũng không từ bỏ ý định muốn kết thân với Phương Thủ Nghĩa.

Ánh mắt ông ta vẫn lưu ý động tĩnh của Phương Thủ Nghĩa và Giang Thiên Ca. Nói chuyện cũng vô tình hay cố ý đề cao âm lượng, để cho Phương Thủ Nghĩa có thể nghe được.

Thật ra, hôm nay sở dĩ có chuyện Hoa Thi và Từ Thắng Lợi ngồi cùng nhau xem mắt, đây đều là do bố Hoa sắp đặt.

Trước kia, bất kể bố Hoa sắp xếp đối tượng xem mắt nào, Hoa Thi cũng sẽ không đi gặp.

Bố Hoa tức giận lại bất đắc dĩ, bèn nhờ người thân bên nhà cậu giúp đỡ.

Hoa Thi từ nhỏ đã sống cùng ông bà nội, vì cảm động và nhớ ơn dưỡng dục của bà nội, cô rất kính trọng người nhà bà. Bố Hoa nói muốn cô cùng ăn bữa cơm với bác họ bên nhà bà nội, cô tuy phiền lòng nhưng vẫn đến.

Đến hiện trường, nhìn thấy Từ Thắng Lợi xa lạ, cô mới biết đây là buổi xem mắt được tổ chức dưới danh nghĩa bữa cơm thân mật.

Hoa Thi còn chưa quay lại, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc Từ Thắng Lợi liên tục khoe khoang bản thân trước mặt bố Hoa và họ hàng nhà bà nội Hoa Thi. Sau khi nhìn thấy Phương Thủ Nghĩa, ông ta càng khoa trương hơn trước.

Có lẽ là muốn thông qua việc tự biên tự diễn để Phương Thủ Nghĩa nhìn thấy thực lực của mình, sau đó kết giao với anh.

Phương Thủ Nghĩa chọn vị trí này, vốn là muốn gần Hoa Thi hơn một chút, có thể nhìn Hoa Thi thêm vài lần, nhưng bây giờ, người Hoa Thi thì chưa thấy đâu, ông đã bị giọng nói của Từ Thắng Lợi làm phiền đến mức muốn nôn ra máu.

Từ Thắng Lợi này, còn liên tục nói “sau này kết hôn với Hoa Thi như thế nào”, nếu không phải sợ gây phiền phức cho Hoa Thi, ông thật sự muốn đi qua bịt miệng Từ Thắng Lợi lại.

Phương Thủ Nghĩa bị chọc giận đến nghiến răng.

Sau khi Giang Thiên Ca không còn cảm thấy khó chịu vì những lời nói của Từ Thắng Lợi nữa, trong lòng cô cũng không còn gì để nói, ngược lại còn có chút thích thú khi nghe Từ Thắng Lợi tự biên tự diễn, coi như là cách giải trí trong lúc ăn cơm.

“... Hiện tại chỉ cần có cách, dám nghĩ dám làm, chắc chắn có thể kiếm được tiền. Mọi người đừng nhìn tôi hiện tại mở nhà xưởng, đeo vàng đeo bạc, đã cảm thấy thỏa mãn, chúng ta là người, phải có tầm nhìn xa.”

“Tôi có một người họ hàng, đang làm ăn với người nước ngoài ở tỉnh Nam, làm ăn rất phát đạt.”

“Người họ hàng này của tôi, trước kia từng được tôi giúp đỡ, bây giờ, anh ta coi tôi như cha mẹ ruột, có việc gì tốt cũng sẽ nghĩ đến tôi. Hiện tại, công việc làm ăn của anh ta ở tỉnh Nam rất lớn, anh ta nói muốn dẫn tôi theo làm cùng.”

“Một thời gian nữa, tôi sẽ cùng anh ta đến tỉnh Nam, ha ha, đầu năm nay, họ hàng của tôi đi tỉnh Nam một chuyến, đã kiếm được mấy chục rương vàng, tôi thông minh hơn anh ta, đầu óc cũng nhanh nhạy hơn, tôi chắc chắn sẽ kiếm được nhiều hơn anh ta, ha ha...”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca đang gắp thức ăn bỗng dừng lại, từ trong những lời khoa trương của Từ Thắng Lợi, cô nắm được một số thông tin quan trọng.

Tỉnh Nam, người nước ngoài, một công việc làm ăn lớn, đi một chuyến kiếm được mấy chục rương vàng...

Làm gì ở tỉnh Nam mà có thể kiếm được mấy chục rương vàng trong thời gian ngắn như vậy?

Giang Thiên Ca nheo mắt lại.

Lời nói của Từ Thắng Lợi tuy có phần phóng đại, nhưng sự tự mãn và khoe khoang của ông ta không giống như giả.

Vì vị trí địa lý, cùng với nhiều nguyên nhân khác, hiện nay, kinh tế tỉnh Nam phát triển không tốt, phần lớn người dân ở đây đều làm nông nghiệp là chủ yếu, thương nghiệp không phát triển.

Làm ăn ở tỉnh Nam, cho dù là cả năm, cũng rất khó kiếm được mấy chục rương vàng.

Trừ phi là làm ăn phi pháp.

Mà công việc làm ăn phi pháp ở tỉnh Nam có liên quan đến người nước ngoài, chắc chắn là buôn bán m* t**.

Giang Thiên Ca lặng lẽ đánh giá Từ Thắng Lợi, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ đối sách.

Nếu những gì Từ Thắng Lợi nói là thật, liệu cô có nên tìm cách tiếp cận, từ đó tìm ra sơ hở của ông ta?

Giang Thiên Ca nghiêng người về phía Phương Thủ Nghĩa, thấp giọng nói: “Cậu, cháu nghĩ lát nữa cậu có thể trò chuyện với ông ta.”

Phương Thủ Nghĩa nhíu mày, từ chối đề nghị của Giang Thiên Ca: “Đứng cùng ông ta, chẳng khác nào hạ thấp đẳng cấp của cậu.”

Giang Thiên Ca nói: “Cậu phải biết người biết ta thì mới có thể trăm trận trăm thắng.”

...
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 492: Chương 492



Giang Thiên Ca nhanh chóng ăn xong, dặn dò Phương Thủ Nghĩa: “Nhớ nói chuyện với ông ta nhiều một chút”, rồi rời đi.

Giang Thiên Ca vẫy một chiếc taxi ở cửa, nhanh chóng về nhà, vừa về đến nhà, cô lập tức gọi điện thoại cho Lục Chính Tây: “Lục Chính Tây, em muốn nhờ anh điều tra một người.”

Giang Thiên Ca kể cho Lục Chính Tây nghe những gì mình nghe được từ Từ Thắng Lợi: “Nhanh lên, tốt nhất là có thể điều tra rõ ràng trước khi chúng ta đến tỉnh Nam.”

Sau khi cúp điện thoại, Giang Thiên Ca đi vào thư phòng, lấy ra một chiếc hộp từ trong tủ.

Mở hộp ra, bên trong là linh kiện của các thiết bị điện tử mà cô sưu tầm được.

Giang Thiên Ca lấy chiếc máy nghe trộm mà cô tình cờ tìm được trước đó, sau đó tiến hành cải tạo.

Nếu kết quả điều tra của Lục Chính Tây đúng như những gì Từ Thắng Lợi nói, vậy cô phải nghĩ cách đặt chiếc máy nghe trộm này lên người Từ Thắng Lợi.

Giang Thiên Ca cau mày, trong đầu suy nghĩ xem nên tìm thứ gì có thể giấu được chiếc máy nghe trộm, có thể để Từ Thắng Lợi mang theo bên người mọi lúc mọi nơi mà không bị phát hiện.

Nghĩ một lúc, Giang Thiên Ca bỗng nảy ra một ý tưởng.

Cô gọi điện thoại báo cho Giang Viện Triều một tiếng, sau đó lẻn vào phòng của Giang Viện Triều và Phương Đức Âm, lấy chiếc thắt lưng mà Phương Đức Âm mua từ nước ngoài cho Giang Viện Triều, nhưng ông vẫn chưa dùng đến.

Kiếp trước, tuy Giang Thiên Ca sử dụng máy tính để xâm nhập và phòng thủ, nhưng đôi lúc, cô cũng sử dụng một số thiết bị nghe trộm.

Vì vậy, việc cải tạo máy nghe trộm không phải là việc khó đối với cô.

Cô đóng cửa phòng, mất cả buổi chiều để cải tạo chiếc máy nghe trộm nhỏ hết mức có thể, sau đó nghĩ cách gắn nó vào khóa thắt lưng.

Cô đã dùng đến mấy chiếc thắt lưng của Giang Viện Triều.

Buổi tối, Giang Viện Triều tan làm về nhà, vào phòng thay quần áo, ông phát hiện những chiếc thắt lưng của mình chỉ còn lại dây, khóa thắt lưng đều đã biến mất, khóe mắt ông giật giật.

Giang Viện Triều thay bộ quần áo lao động, sau đó đi tìm Giang Thiên Ca. Vừa đến cửa phòng, ông đã nghe thấy tiếng gõ đập bên trong: “Giang Thiên Ca, con...”

“Bố, bố về vừa lúc!”

Giang Viện Triều còn chưa nói hết câu, Giang Thiên Ca đã nhét vào tay ông một thứ: “Bố, bố lái xe chở theo nó đi loanh quanh một vòng, đi càng xa càng tốt, trong lúc lái xe, bố nhớ nói chuyện nhiều một chút.”

Giang Viện Triều cúi đầu nhìn thứ trong tay, là một chiếc hộp nhỏ giống như khóa thắt lưng, hiển nhiên, những chiếc khóa thắt lưng bị mất của ông đều ở đây.

Cầm chiếc hộp trên tay, Giang Viện Triều cảm nhận được sự khác thường, ông nhíu mày nhìn Giang Thiên Ca: “Bên trong có gì thế?”

Giang Thiên Ca cũng không giấu Giang Viện Triều, cô đến gần ông, nhỏ giọng nói: “Con đã gắn một chiếc máy nghe trộm vào bên trong.”

“Chuyện này để sau con sẽ nói với bố. Bây giờ bố giúp con thử xem nó có dùng được không.”

Nói xong, Giang Thiên Ca không quan tâm đến vẻ mặt khó hiểu của Giang Viện Triều, đẩy ông ra khỏi cửa, còn dặn dò: “Cứ đi được 100 mét, bố lại nói một câu, con muốn kiểm tra xem nó hoạt động thế nào.”

Loại máy nghe trộm này chỉ có thể nghe được âm thanh trong phạm vi nhất định. Cô đã cải tạo nó, không biết có ảnh hưởng đến chức năng của nó hay không.

Sau khi Giang Viện Triều rời khỏi, Giang Thiên Ca đeo tai nghe vào, chăm chú lắng nghe.

Không lâu sau, cô nghe thấy âm thanh từ trong tai nghe, âm thanh rất rõ ràng, Giang Thiên Ca hài lòng nhướng mày.

Giang Thiên Ca biết, sau khi Lục Chính Tây điều tra rõ ràng, xác nhận họ hàng của Từ Thắng Lợi có tham gia buôn bán m* t** ở tỉnh Nam, các bộ phận liên quan sẽ vào cuộc, tiến hành giám sát và nghe lén bọn chúng, chiếc máy nghe trộm của cô có thể sẽ không có tác dụng gì nhiều.

Nhưng cô vẫn muốn thử, coi như là chuẩn bị thêm một phương án dự phòng.

Âm thanh trong tai nghe ban đầu rất bình thường, nhưng càng nghe, cô càng không chịu nổi.

“...”

“Giang Thiên Ca, không được tự ý hành động, con muốn làm gì cũng phải báo trước cho bố.”

“Giang Thiên Ca, nếu con dám giấu bố làm chuyện nguy hiểm, con cứ đợi mà viết bản kiểm điểm, phải tự mình viết đấy.”

Trong tai nghe là giọng nói không ngừng dặn dò của Giang Viện Triều.

Giang Thiên Ca: “...”

Vấn đề là cô không thể không nghe.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đợi Giang Viện Triều về, Giang Thiên Ca bất mãn lên tiếng: “Con chỉ bảo bố nói chuyện thôi, chứ có phải bảo bố niệm chú như Đường Tăng đâu.”

Giang Viện Triều mím môi, nhìn Giang Thiên Ca, ánh mắt phức tạp, cuối cùng chỉ biết bất lực nói:

“Con còn nghịch ngợm hơn cả Tôn Ngộ Không, không niệm chú cho con, bố sợ ngày nào đó con chọc thủng trời.”

Chuyện chọc thủng trời, ông có thể nghĩ cách giải quyết.

Nhưng nếu con gái xảy ra chuyện gì, ông sẽ hối hận cả đời.

Giang Viện Triều nhìn chiếc khóa thắt lưng có gắn máy nghe trộm trong tay, nhíu mày hỏi: “Cái này, con định dùng ở đâu?”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 493: Chương 493



Giang Thiên Ca thành thật kể lại những gì Từ Thắng Lợi đã nói và suy đoán của mình cho Giang Viện Triều nghe.

Nhìn thấy Giang Viện Triều trừng mắt nhìn mình, Giang Thiên Ca sờ mũi giải thích: “Con chỉ gắn máy nghe trộm lên người Từ Thắng Lợi thôi, không nguy hiểm đâu. Hiện tại gắn lên người ông ta, chắc chắn ông ta sẽ không nghi ngờ.”

Chắc hẳn Từ Thắng Lợi vẫn chưa biết người họ hàng kia muốn rủ ông ta đi buôn bán m* t**, hiện tại bọn họ không hề đề phòng, bây giờ gắn máy nghe trộm lên người ông ta là an toàn nhất, cũng không dễ bị nghi ngờ nhất.

“Nếu không có tác dụng thì thôi, dù sao thứ này là do con tự mày mò làm ra, cũng không có gì to tát.”

Giang Thiên Ca nhìn Giang Viện Triều, nghiêm túc nói: “Nhưng nếu nó có tác dụng, có thể sẽ giúp chúng ta tóm gọn những kẻ buôn bán m* t** kia.”

Cũng có thể sẽ vô tình nghe được thông tin liên quan đến Giang Viện Triều.

Nghe Giang Thiên Ca nói xong, Giang Viện Triều nheo mắt lại, ánh mắt trở nên thâm trầm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Từ sau khi nghe Giang Ti Vũ nói ông sẽ gặp chuyện, Thiên Ca đã coi những lời đó là thật, làm rất nhiều chuyện để bảo vệ ông.

Bởi vì Giang Thiên Ca chưa bao giờ nói rõ ràng, nên ông đã sơ suất, không suy nghĩ sâu xa hơn.

Ông không biết, ngoài việc không muốn ông xảy ra chuyện, Giang Thiên Ca còn nhắm đến cả tập đoàn buôn bán m* t** ở nước láng giềng.

Giang Viện Triều bỗng cảm thấy hối hận vì sự sơ suất của bản thân.

Con gái ông từ trước đến nay luôn rất gan dạ.

Ông nên sớm nghĩ đến điều này mới phải.

Nếu như ngay từ đầu đã biết suy nghĩ của Giang Thiên Ca, ông có nói gì, cũng sẽ không đồng ý cho Giang Thiên Ca đi tỉnh Nam.

Điều này hoàn toàn khác với chuyện máy bay của M Quốc ở căn cứ tỉnh Hải trước đó.

Biên giới tỉnh Nam khác với căn cứ tỉnh Hải, bọn buôn m* t** phía Nam và máy bay của nước M cũng khác nhau.

Nhìn thấy Giang Viện Triều nhíu chặt lông mày và ánh mắt phức tạp nhìn về phía mình, sợ Giang Viện Triều đổi ý, không cho cô đi tỉnh Nam, Giang Thiên Ca vội vàng cam đoan:

“Bố, bố yên tâm, con nhất định sẽ không làm loạn, có chuyện gì, con đều sẽ báo cáo với bố. Con muốn làm chuyện gì, cũng đều sẽ xin chỉ thị của bố, được bố đồng ý, con mới làm.”

“Thật đấy, con thề!” Giang Thiên Ca làm động tác thề: “Nếu con lừa bố, con là cún con.”

Giang Viện Triều cau mày nói: “Thiên Ca, chuyện này rất nguy hiểm...”

Giang Thiên Ca cắt ngang lời Giang Viện Triều: “Bố, bố ở tỉnh Nam lâu như vậy, bố đã từng thấy thảm trạng của người nghiện m* t** và gia đình tan cửa nát, bố cũng biết sự hung tàn của những kẻ buôn lậu m* t** nước láng giềng.”

“Hai năm nay, một số quốc gia phía Nam tăng cường hạn chế và đàn áp m* t**, m* t** của chúng bán không được sang các quốc gia phía Nam, liền muốn bán sang nước ta. Năm ngoái, vì bố tiêu diệt một số tên cầm đầu của chúng, chúng bị tổn thất nặng nề, tạm thời không thể mở rộng sang nước ta.”

“Nhưng mà, đợi chúng khôi phục, chúng nhất định sẽ càng điên cuồng đưa m* t** vào nước ta. Đó không phải là thứ khác, mà là m* t**, là thứ một khi đã dính vào, sẽ bị lôi xuống vực sâu, không thể nào thoát ra được.”

“Bố, chúng ta không thể để cho chúng dùng m* t** đầu độc, hủy hoại đồng bào của chúng ta, chúng ta phải tiêu diệt sạch sẽ chúng trước khi chúng lớn mạnh.”

Nghe Giang Thiên Ca nói, Giang Viện Triều mất một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại.

Ông vẫn luôn biết, Thiên Ca là con gái khiến ông tự hào.

Nhưng có đôi khi, ông lại không nhịn được mà hy vọng con bé có thể giống như người bình thường, năng lực không cần phải mạnh như vậy, suy nghĩ cũng không cần phải nhiều như vậy, mỗi ngày đều vui vẻ, vô tư vô lo.

Giang Viện Triều trầm mặc một hồi lâu, mới mở miệng nói:

“Thiên Ca, bố hiểu con lo lắng điều gì, chuyện con lo lắng, tỉnh Nam đã sớm bố trí phòng thủ, vẫn luôn sắp xếp người theo dõi chúng. Con không cần phải lo lắng.”

“Hiện tại những người ở phía Nam đều là người có kinh nghiệm, nếu bọn chúng có động tĩnh gì, họ sẽ ra tay. Con...”

“Reng...”

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt ngang lời Giang Viện Triều.

Nghĩ đến có thể là Lục Chính Tây đã có kết quả, Giang Thiên Ca vội vàng nhấc máy: “A lô, Lục Chính Tây, anh tra được hết chưa?”

Giọng nói của Lục Chính Tây mang theo vẻ nặng nề:

“Thiên Ca, người thân của Từ Thắng Lợi là Trương Chí Cường, đầu năm nay đúng là có đến tỉnh Nam, tuy rằng bây giờ không điều tra được ông ta đã làm gì ở tỉnh Nam, nhưng hành tung của ông ta rất khả nghi, có thể thật sự giống như em đoán.”

Giang Viện Triều ở gần đó, những gì Lục Chính Tây nói trong điện thoại, ông cũng nghe thấy.

Giang Viện Triều cầm điện thoại, hỏi Lục Chính Tây về chi tiết tình hình điều tra được.

Hỏi xong, ông trầm mặc vài giây, sau đó bình tĩnh nói với Lục Chính Tây một địa chỉ: “Bây giờ cậu mang tài liệu đến đó chờ tôi, tôi đến ngay.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 494: Chương 494



Địa chỉ mà Giang Viện Triều nói với Lục Chính Tây hình như là trụ sở làm việc của một đơn vị quan trọng nào đó, Giang Thiên Ca đoán, Giang Viện Triều muốn báo cáo chuyện này lên cấp trên.

Lúc Giang Viện Triều cúp điện thoại, Giang Thiên Ca đã chủ động nhường đường cho ông.

“Bố, bố mau đi đi, tốt nhất là nhân cơ hội này, quét sạch lũ buôn m* t** muốn vào tỉnh Nam chúng ta, đồng chí Giang Viện Triều, cố lên!”

Giang Viện Triều nhìn Giang Thiên Ca với ánh mắt phức tạp, ông thở dài: “Chuyện này, con đừng nhúng tay vào nữa.”

Giang Thiên Ca gật đầu lia lịa: “Vâng vâng, con biết rồi.”

Nói xong, cô nhìn chiếc máy nghe trộm vẫn đang bị Giang Viện Triều nắm trong tay, nhanh chóng lấy ra, cười nói:

“Cái này đã lỡ lấy ra rồi thì không thể bỏ dở giữa chừng, con vẫn phải đặt nó lên người Từ Thắng Lợi, nếu không thì lãng phí. Sau khi đặt nó lên người Từ Thắng Lợi, con tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào nữa.”

“Bố yên tâm, con đã sắp xếp xong xuôi, sẽ không để ai nghi ngờ đến con đâu.”

Sáng nay bảo Phương Thủ Nghĩa trò chuyện với Từ Thắng Lợi, cô đã lên kế hoạch đặt máy nghe trộm lên người Từ Thắng Lợi rồi.

Sau khi Giang Viện Triều rời đi, Giang Thiên Ca cài chiếc móc khóa có gắn máy nghe trộm lên thắt lưng, sau đó đóng gói lại, trông như mới mua.

Cô gọi điện thoại đến mấy nơi Phương Thủ Nghĩa thường lui tới, sau khi hỏi rõ Phương Thủ Nghĩa đang ở đâu, liền trực tiếp tìm đến.

Lúc Giang Thiên Ca đến, liền nhìn thấy Phương Thủ Nghĩa cười toe toét.

Không cần hỏi cũng biết là Hoa Thi đã hết giận, cho ông sắc mặt tốt rồi.

“Cháu biết không, Hoa Thi chịu nói chuyện với cậu rồi, cô ấy hình như đột nhiên không giận cậu nữa.” Chưa đợi Giang Thiên Ca hỏi, Phương Thủ Nghĩa đã vội vàng khoe khoang.

“Ừ ừm, cậu tiếp tục cố gắng, tranh thủ sớm ngày tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca qua loa phụ họa, cũng không quên dặn dò Phương Thủ Nghĩa đừng có làm chuyện ngu ngốc như trước nữa, “Cậu phải bình tĩnh một chút, đừng nóng vội, đừng chọc giận cô ấy nữa.”

Nếu không, mình sẽ không thèm giúp cậu dỗ dành cô ấy nữa.

Dặn dò Phương Thủ Nghĩa xong, Giang Thiên Ca mới hỏi đến Từ Thắng Lợi.

Phương Thủ Nghĩa thu lại vẻ mặt vui vẻ thoải mái vừa rồi, cau mày nhìn Giang Thiên Ca: “Cháu hỏi hắn ta làm gì?”

Nói xong, không đợi Giang Thiên Ca trả lời, ông lại nghiêm túc dặn dò:

“Sau này, đừng bao giờ nhắc đến hắn ta nữa, cho dù là gặp ở thành Bắc, nếu hắn ta tìm cháu nói chuyện, cháu cũng phải giả vờ như không quen biết hắn ta, không cần để ý đến hắn ta, biết chưa?”

Giang Thiên Ca biết, Phương Thủ Nghĩa chắc hẳn cũng nhìn ra điều gì đó từ Từ Thắng Lợi.

Phương Thủ Nghĩa là người làm ăn, ông nhạy bén nhận ra sự mờ ám trong những lời ba hoa của Từ Thắng Lợi, quả thực là có khả năng.

Nếu Phương Thủ Nghĩa đã đoán được chuyện của Từ Thắng Lợi, vậy thì chuyện cô muốn làm, không giấu được Phương Thủ Nghĩa.

Giang Thiên Ca muốn tìm cớ chuồn đi.

Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, đã nhìn thấy Phương Thủ Nghĩa cau mày nhìn chằm chằm hỏi: “Giang Thiên Ca, cháu cũng đoán được chuyện mờ ám trong việc làm ăn của người họ hàng kia của Từ Thắng Lợi rồi đúng không?”

“Cháu còn muốn làm gì nữa?” Phương Thủ Nghĩa nheo mắt, nhìn chằm chằm Giang Thiên Ca đầy nguy hiểm.

Giang Thiên Ca biết không thể giấu được nữa, suy nghĩ một chút, liền cười ngượng nghịu với Phương Thủ Nghĩa, thẳng thắn gật đầu: “Ừm, cậu, sáng nay cháu chỉ là nghi ngờ, nhưng cũng không chắc chắn.”

“Sau đó cháu về tìm người điều tra, liền cảm thấy bọn họ đúng là có mờ ám.”

Phương Thủ Nghĩa truy hỏi: “Rồi sao, cháu muốn làm gì?”

Giang Thiên Ca nghiêm túc lắc đầu: “Không có, không muốn làm gì cả.”

Phương Thủ Nghĩa: “Nói dối ăn cứt.”

Giang Thiên Ca: “...”

Giang Thiên Ca ngượng ngùng bĩu môi, sau đó mới nói: “Cháu muốn đặt một thứ lên người Từ Thắng Lợi, cậu, cậu yên tâm, cháu sẽ rất cẩn thận, sẽ không để hắn ta nghi ngờ, liên lụy đến cậu đâu.”

“...”

Phương Thủ Nghĩa suýt chút nữa bị Giang Thiên Ca chọc tức chết, ông nhịn không được đưa tay chọc đầu Giang Thiên Ca: “Cậu sợ bị liên lụy sao?”

Giang Thiên Ca ôm đầu, nịnh nọt cười với Phương Thủ Nghĩa: “Không phải cậu sợ, là cháu sợ, cháu sợ...”

Phương Thủ Nghĩa nghiến răng nghiến lợi: “Cháu sợ? Cháu sợ cái quái gì! Cháu quỷ còn chẳng sợ! Nếu cháu sợ, sẽ không biết rõ ràng hắn ta cấu kết với loại người nào, mà còn muốn động tay động chân.”

Nhìn chằm chằm vào thứ trong túi xách của Giang Thiên Ca, Phương Thủ Nghĩa tức giận hỏi: “Trong đó chứa cái gì?”

Giang Thiên Ca: “Máy nghe trộm.”

Thấy Phương Thủ Nghĩa sa sầm mặt, Giang Thiên Ca muốn làm dịu không khí, liền nháy mắt với Phương Thủ Nghĩa: “Cháu tự tay làm ra đấy.”

Giọng điệu còn mang theo vài phần tự hào.

Phương Thủ Nghĩa: “...”

“Cháu như vậy, sớm muộn gì cũng khiến bố mẹ cháu tức chết.”

Cũng khiến mình tức c.h.ế.t đi sống lại.

Nhịn cơn giận hỏi kế hoạch của Giang Thiên Ca xong, Phương Thủ Nghĩa liền đưa tay ra, muốn Giang Thiên Ca đưa đồ cho mình: “Đưa đây.”

Giang Thiên Ca cảnh giác nhìn chằm chằm ông: “Cậu muốn làm gì? Bố cháu biết, bố ấy cũng không tịch thu.”

Phương Thủ Nghĩa nghiến răng nghiến lợi: “Để cậu gọi người đưa đồ cho Từ Thắng Lợi, đảm bảo để hắn ta luôn mang theo bên người, được chưa?”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 495: Chương 495



Phương Thủ Nghĩa bỗng nhiên cảm thấy, sau này mình sinh con, cũng không nhất định phải là con gái, nếu con gái mình cũng giống Giang Thiên Ca, to gan lớn mật, chuyện gì cũng muốn làm, có thể ngày nào mình cũng bị chọc tức đến giậm chân.

Bây giờ, Giang Thiên Ca không phải con gái mình, mình cũng sắp bị chọc tức đến giậm chân rồi.

Ông vẫn luôn biết Giang Thiên Ca to gan, cũng mơ hồ cảm nhận được, Giang Thiên Ca không vô tâm vô phế như những gì cô thể hiện, cô chắc là đang giấu mọi người, tham gia vào một số việc trong quân đội của Giang Viện Triều.

Không ngờ, bây giờ Giang Thiên Ca lại dám đi trêu chọc những kẻ buôn lậu m* t** liều mạng kia, những người đó là loại dễ trêu chọc sao?

Phương Thủ Nghĩa tức giận đi qua đi lại mấy vòng, vẫn chưa hết giận, lại đưa tay chọc vào đầu Giang Thiên Ca.

So với Giang Thiên Ca, Phương Thủ Nghĩa đúng là dễ dàng đặt đồ lên người Từ Thắng Lợi hơn. Nhưng nếu để Phương Thủ Nghĩa đi làm, rất có thể sẽ liên lụy đến ông.

Giang Thiên Ca do dự, lo lắng đến nguy hiểm trong đó.

“Đưa cho cậu đi, cậu biết làm thế nào để không bị nghi ngờ.” Phương Thủ Nghĩa nổi nóng với hành vi táo bạo của Giang Thiên Ca một lúc, cũng bình tĩnh lại.

Ông ghét nhất, chính là những kẻ dính dáng đến m* t**.

Giang Thiên Ca muốn động đến bọn chúng, vậy thì phải làm cho thật an toàn.

Giang Thiên Ca thận trọng suy nghĩ một hồi, sau đó mới đưa đồ cho Phương Thủ Nghĩa.

Sau đó, lại bị Phương Thủ Nghĩa túm lấy, dặn dò hết lời mới được thả.

Còn Giang Viện Triều, sau khi nghe điện thoại của Lục Chính Tây rời đi, tối hôm đó không về nhà, mãi đến ngày thứ ba, ngày phải lên đường đi tỉnh Nam mới trở về.

Nhìn hốc mắt hơi lõm xuống của Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca đoán chắc hai ngày nay ông bận rộn không ngủ được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca có chút chột dạ, ân cần rót cho Giang Viện Triều một ly sữa bò: “Bố, còn chút thời gian, bố về nghỉ ngơi một lát đi, đến giờ con sẽ gọi bố.”

Thời gian chính thức khởi hành đi tỉnh Nam là bảy giờ tối, tuy rằng buổi chiều phải tập trung ở căn cứ quân đội trước, nhưng bây giờ mới hơn mười hai giờ, ít nhiều gì cũng có thể nghỉ ngơi một, hai tiếng.

Giang Viện Triều “hừ” một tiếng, nhận lấy ly, uống cạn một hơi, rồi trả lại cho Giang Thiên Ca, trừng mắt nhìn cô một cái, mới lên tiếng:

“Rửa ly đi. Sau đó đến thư phòng của bố.”

Giang Viện Triều trả lương cao cho Cao Kim Lan, những chiếc ly đã dùng trong nhà đều để ở đó, Cao Kim Lan sẽ rửa.

Nhưng bây giờ Giang Viện Triều cố ý nói như vậy, chính là muốn cô tự mình rửa. Đây là trong lòng ông vẫn còn giận cô, cố ý gây khó dễ cho cô đây mà.

Giang Thiên Ca âm thầm oán thầm ông bố ruột của mình một phen, rồi mới gật đầu.

Không phải chỉ là rửa cái ly thôi sao, đâu phải là không biết rửa.

Trong bếp, Cao Kim Lan thấy Giang Thiên Ca bưng ly vào, liền chỉ vào bồn rửa nói: “Cháu để trong bồn là được.”

Giang Thiên Ca: “Bố cháu bảo cháu tự rửa.”

Nghe vậy, Cao Kim Lan liền cười: “Lại chọc bố cháu giận à?”

Giang Thiên Ca thở dài, buông cái xoong trong tay xuống: “Là do ông ấy dễ nổi giận.”

Giang Thiên Ca vừa xả nước, vừa tìm dụng cụ rửa ly, vừa đoán xem Giang Viện Triều tìm cô đến thư phòng làm gì.

Nghĩ hai giây, liền cảm thấy đáp án không có gì bất ngờ, chắc chắn là muốn dạy dỗ, răn dạy cô một phen.

Giang Thiên Ca chậm chạp rửa ly, sau đó rửa sạch bồn rửa và dụng cụ rửa bát rồi đặt về chỗ cũ, mới chậm rãi đi về phía thư phòng.

Thực ra nếu có thể, cô còn muốn trì hoãn thêm một chút, nghĩ có lẽ sau một khoảng thời gian, Giang Viện Triều mệt quá ngủ quên mất, như vậy cô sẽ không bị lải nhải nữa.

Nhưng cô đã nghĩ quá đơn giản rồi.

Ngủ, Giang Viện Triều không ngủ nổi.

Tuy rằng hiện tại mọi chuyện đã an bài ổn thỏa, hai ngày nay cũng đã sắp xếp đâu vào đấy, nhưng nghĩ đến Giang Thiên Ca, trong lòng Giang Viện Triều vẫn còn một bụng tức. Nghĩ đến hành động táo bạo của con gái, ông lại đau đầu.

Hậu quả của việc Giang Viện Triều đau đầu, chính là Giang Thiên Ca cũng đau đầu.

Vừa bước vào thư phòng, Giang Thiên Ca đã bắt gặp ánh mắt trừng trừng của Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca le lưỡi, ngoan ngoãn đứng nghiêm, chờ Giang Viện Triều giáo huấn.

Trước đây Giang Thiên Ca không biết, thì ra Giang Viện Triều lại nói nhiều như vậy.

Sau này nếu ai còn dám nói Giang Viện Triều ít nói, cô sẽ là người đầu tiên không phục.

Lúc đầu, nghe thấy giọng nói của Giang Viện Triều hơi khàn, Giang Thiên Ca còn ân cần rót thêm nước vào ly cho ông.

Nhưng nhìn thấy Giang Viện Triều uống nước xong, nói càng hăng say hơn, Giang Thiên Ca liền lén lút giấu bình nước ra sau lưng.

Dặn dò Giang Thiên Ca chưa được một nửa, Giang Viện Triều đã phát hiện ly nước đã cạn, ông đặt ly trước mặt Giang Thiên Ca: “Thêm nước.”

Giang Thiên Ca mở to hai mắt, ra vẻ mờ mịt không biết ấm nước đã đi đâu: “A? Ấm nước đâu?... Vừa rồi hình như con đã lấy ra rồi, con đi ra ngoài lấy.”

Giang Viện Triều liếc cô một cái: “Bình nước ở phía sau con kìa.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 496: Chương 496



“A a, không nhìn thấy, vẫn là ánh mắt ba bố tốt hơn.” Giang Thiên Ca cười hắc hắc, như thể thật sự mới nhìn thấy ấm nước, cô cầm lấy ấm nước lắc lắc, rồi nói, “Bố, trong ấm nước không có nước rồi, con đi phòng bếp nấu cho bố một chút.”

Nhìn thấy cô giả ngu, Giang Viện Triều hiếm khi đảo mắt: “Con không biết nửa bình nước kêu “cạch cạch” sao?”

Giang Thiên Ca: “...”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trò vặt bị vạch trần, cũng không đến nỗi xấu hổ lắm.

Nhưng lời này của Giang Viện Triều, hình như có ý ám chỉ gì đó?

Hơn nữa, ánh mắt Giang Viện Triều nhìn cô giống như nhìn kẻ ngốc, hình như cũng có chút sỉ nhục người khác?

Hậu quả của việc giở trò, chính là ngoài việc bị giáo huấn và cằn nhằn ra, còn phải viết bản kiểm điểm.

Nghĩ đến yêu cầu của Giang Viện Triều, buổi chiều lúc đến căn cứ quân đội tập hợp, Giang Thiên Ca vẫn còn hơi ỉu xìu, không có sức lực.

Lục Chính Tây dẫn người đến tổ hậu cần để kiểm tra lần cuối cùng thiết bị mà đội lập trình máy tính sẽ mang đến tỉnh Nam, trên đường trở về nhìn thấy Giang Thiên Ca đang đi từ cổng vào.

Anh để những người khác về trước, còn mình thì đi về phía Giang Thiên Ca.

Mặc dù lúc này là buổi chiều, nhưng mặt trời vẫn chưa lặn, ánh nắng vẫn còn gay gắt. Lục Chính Tây đứng bên trái Giang Thiên Ca, che nắng cho cô, nghiêng đầu nhìn cô, khẽ hỏi: “Sao thế?”

Giang Thiên Ca nhận ra ý định muốn che nắng cho mình của Lục Chính Tây, rất phối hợp nhích lại gần anh hơn, để anh che cho mình kín đáo một chút.

Hiện tại tuy là tháng sáu, chưa đến tháng bảy, tháng tám nóng nhất, nhưng ánh nắng đã rất gay gắt.

Giang Thiên Ca vốn sợ nắng, nếu ở bên ngoài, cô còn có thể che ô, nhưng vào trong căn cứ quân đội, bung ô có vẻ không được phù hợp cho lắm, Lục Chính Tây - chiếc ô che nắng hình người này đến thật đúng lúc.

Giang Thiên Ca ngẩng đầu, hỏi Lục Chính Tây: “Anh đi đâu vậy?”

Lục Chính Tây nói với cô anh dẫn người đi kiểm tra thiết bị máy tính của đội lập trình, nói xong, anh lại hỏi lại câu hỏi vừa rồi: “Sao thế?”

Mặc dù biểu hiện của Giang Thiên Ca không có gì khác thường, nhưng Lục Chính Tây vẫn có thể nhận ra tâm trạng uể oải của cô qua biểu cảm và trạng thái rất nhỏ.

“Gặp chuyện gì rồi?”

Nhìn ánh mắt quan tâm của người yêu, ánh mắt ấy như muốn nói, dù cô gặp phải vấn đề gì, anh cũng sẽ nghĩ cách giúp cô giải quyết.

Haizz, tiếc là vấn đề của cô đến từ chính cha ruột Giang Viện Triều, Lục Chính Tây muốn giúp cũng đành bất lực.

Giang Thiên Ca bất đắc dĩ thở dài: “Lục Chính Tây, anh sắp bị hạ bối phận rồi.”

“Hả?” Lục Chính Tây khó hiểu nhìn Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca bĩu môi, nói: “Vừa rồi em bị đồng chí Giang “dạy dỗ” thành cháu rồi, mấy ngày tới, chắc chắn cũng không ít lần bị ông ấy xem như cháu mà “niệm kinh”.”

“Em biến thành cháu rồi, anh cũng phải bị hạ bối phận theo em.”

Lục Chính Tây: “...”

Nhìn hàng mi thanh tú của cô nhíu lại, vẻ mặt bất lực, thở dài thườn thượt, Lục Chính Tây vừa buồn cười vừa thương.

Về phần Giang Viện Triều, anh chắc chắn không thể nói gì thêm. Hai ngày nay, anh gần như ở bên cạnh Giang Viện Triều suốt, anh cũng bị Giang Viện Triều dặn dò, yêu cầu anh phải để mắt đến Giang Thiên Ca.

Lục Chính Tây không nói ra chuyện này, chỉ an ủi Giang Thiên Ca: “Bác ấy cũng vì lo lắng cho em nên mới thế.”

Giang Thiên Ca lại thở dài, giọng điệu càng thêm ai oán: “Không chỉ vậy, ông ấy còn bắt em viết kiểm điểm, mỗi ngày viết một bài trên tàu hỏa.”

“Quá đáng nhất là, không cho phép em nhờ anh giúp đỡ.”

Viết kiểm điểm mà không được nhờ người khác giúp đỡ, đây mới là chuyện khiến Giang Thiên Ca đau đầu nhất.

Nếu không, đừng nói là một ngày viết một bài, cho dù một ngày viết một trăm bài cũng chẳng thành vấn đề.

Đội lập trình máy tính có hơn một trăm người, bảo mỗi người viết một bài là đủ để cô nộp rồi.

Nhưng Giang Viện Triều nhất quyết muốn cô tự kiểm điểm bản thân. Vừa rồi Giang Viện Triều đã nói rõ, nếu cô dám giống như trước đây, tìm người khác giúp đỡ, ông sẽ lập tức báo cáo lên cấp trên, đuổi cô về.

Vì vậy, cô chỉ có thể tự lực cánh sinh, tự mình viết kiểm điểm.

Suốt quãng đường đi đến nơi đội lập trình máy tính tập hợp, Giang Thiên Ca đều lẩm bẩm với Lục Chính Tây về Giang Viện Triều.

Khiến cho Giang Viện Triều đang họp trong phòng họp suýt nữa thì nóng cả tai.

...

Bên kia, các thành viên của đội lập trình máy tính đã tập hợp xong.

Phần lớn mọi người trong đội lập trình máy tính đều chưa từng tham gia diễn tập, trước đây chỉ được xem tình hình diễn tập quân sự trên TV, trên báo, được học tập chiến thuật và tinh thần của diễn tập quân sự trong hội trường, trong lớp học.

Trước đây, mỗi lần xem tin tức về diễn tập quân sự, trong lòng mọi người đều dâng lên niềm tự hào và nhiệt huyết. Tự hào vì tổ quốc ngày càng hùng cường, nhiệt huyết sôi trào vì vóc dáng cường tráng và tinh thần dũng cảm của các chiến sĩ!

Lần này, những người trước đây chỉ là khán giả như họ sắp sửa trở thành nhân vật chính của cuộc diễn tập.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 497: Chương 497



Hơn nữa, họ còn là lực lượng đặc biệt kiểu mới, xuất hiện với tư cách là “vũ khí bí mật”!

Nghĩ đến cuộc diễn tập sắp tới, trên mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ hào hứng. Nhìn thấy Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây đến, ánh mắt mọi người càng thêm sáng ngời.

“Huấn luyện viên Giang!”

“Đội trưởng Lục!”

Mọi người đều chào hỏi Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây với vẻ mặt rạng rỡ, giọng nói hào hứng, dõng dạc.

Giang Thiên Ca cảm thấy bọn họ rất giống học sinh tiểu học đang háo hức chờ đợi giáo viên dẫn đi dã ngoại.

Lục Chính Tây gật đầu với mọi người, nhắc nhở: “Còn nửa tiếng nữa là đến giờ xuất phát, mọi người kiểm tra lại hành lý của mình xem có bỏ sót gì không.”

“Đội trưởng Lục, không có gì bỏ sót ạ!” Mọi người đồng thanh hô vang.

Mấy ngày trước đã bắt đầu chuẩn bị đồ đạc, mỗi ngày đều kiểm tra đi kiểm tra lại, không chỉ tự mình kiểm tra mà còn kiểm tra lẫn nhau, không thể nào có chuyện bỏ sót!

Nhìn thấy tuy rằng dưới mắt ai nấy đều có quầng thâm đậm nhạt khác nhau, nhưng đôi mắt đều sáng ngời, tràn đầy năng lượng, Lục Chính Tây dịu nét mặt nghiêm nghị đi vài phần, anh gật đầu, “Ừ” một tiếng, nói: “Nghỉ ngơi tại chỗ đi.”

Mấy ngày nay, tuy rằng nhiệm vụ huấn luyện đã kết thúc, nhưng việc học tập của đội lập trình máy tính vẫn không ngừng nghỉ.

Sau khi chuẩn bị xong đồ đạc cá nhân, mọi người lập tức tụ tập lại để ôn tập, thực hành những nội dung mà Giang Thiên Ca đã dạy trong quá trình huấn luyện.

Vì tinh thần hiếu học tranh thủ từng phút từng giây của họ, mấy ngày nay, ngày nào Giang Thiên Ca cũng bị gọi về một chuyến để giải đáp thắc mắc.

Nghe thấy Lục Chính Tây nói được nghỉ ngơi tại chỗ, mọi người đồng thanh đáp “Vâng”, nhưng ngay sau đó, tất cả đều muốn lật sổ ghi chép, xúm lại chỗ Giang Thiên Ca. Rõ ràng là lại muốn vây lấy cô để hỏi bài.

Thấy vậy, Giang Thiên Ca lập tức giơ tay lên làm động tác “dừng lại”.

“Dừng lại hết đi, con lừa của đội sản xuất còn phải nghỉ lấy sức trước khi bị kéo đi xay lúa, sắp đến giờ xuất phát rồi, để cho đầu óc của mọi người được nghỉ ngơi một chút đi.”

Giang Thiên Ca càng ngày càng cảm thấy, đám người này học hành đến mức “hâm mộ” rồi.

Cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô phát hiện, đầu của mấy người hình như to hơn trước một chút, cũng không biết là do kiến thức “nhồi” nhiều quá, hay là do được ăn uống đầy đủ.

“Cơ thể là vốn quý của cách mạng, nghỉ ngơi cho khỏe, đừng để đầu óc “quá tải” mà hỏng mất.” Giang Thiên Ca chân thành khuyên nhủ.

Nhưng những “học viên” của đội lập trình máy tính lại giống như được “tiêm m.á.u gà”, người người đều hừng hực khí thế: “Huấn luyện viên, chúng em không mệt!”

“Đầu óc của chúng em rất tốt, sẽ không bị “quá tải” đâu!”

Giang Thiên Ca: “Tôi mệt.”

Nhìn bọn họ ai nấy đều tràn đầy năng lượng, hừng hực khí thế như muốn làm việc từ sáng sớm đến tối muộn, không muốn nghỉ ngơi một phút giây nào, Giang Thiên Ca lại thầm oán trách Giang Viện Triều nhỏ mọn, không cho phép cô nhờ người khác giúp viết bản kiểm điểm.

Nếu không, cô đã có thể nhờ đội lập trình giúp đỡ rồi. Như vậy thì những người này sẽ có chỗ để “phát tiết” nguồn năng lượng dồi dào của mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tất cả ngồi xuống, muốn ngủ, muốn nói chuyện phiếm, muốn ngẩn người đều được, nhưng không được phép nghĩ đến máy tính.”

“Vâng ạ.” Mọi người lúc này mới tiếc nuối cất quyển sổ đi, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Tiêu Phong tiến đến ngồi xuống bên cạnh Giang Thiên Ca, anh cười toe toét, để lộ hàm răng trắng bóng: “Huấn luyện viên, Thiên Ca, chúng ta nói chuyện phiếm đi!”

“Cậu nói xem, chúng ta sẽ tham gia diễn tập với hình thức gì? Là làm đội ngũ hỗ trợ, được biên chế vào các đơn vị khác, hay là chúng ta sẽ độc lập tác chiến với các đơn vị khác?”

Tiêu Phong vốn là một “mọt quân sự”, đối với cuộc diễn tập sắp tới, anh là một trong những người hào hứng và mong chờ nhất đội lập trình. Trong khoảng thời gian này, anh luôn tranh thủ từng phút từng giây để ôn tập, củng cố kỹ năng máy tính, không có thời gian để nói chuyện phiếm về cuộc diễn tập với mọi người.

Bây giờ Giang Thiên Ca không cho phép bọn họ động não suy nghĩ về máy tính nữa, vậy thì vừa hay có thể nhân cơ hội này để nói chuyện phiếm về cuộc diễn tập.

Giang Thiên Ca đáp: “Không biết.”

Đội lập trình máy tính của bọn họ cụ thể sẽ ra quân vào lúc nào, sau đó sẽ tham gia diễn tập dưới hình thức nào, phải đến tỉnh Nam mới biết được.

Không nhận được câu trả lời, Tiêu Phong cũng không thất vọng, anh lại mở to mắt, nhe răng hỏi:

“Thiên Ca, vậy cậu nói xem, liệu đội lập trình máy tính của chúng ta có khả năng được khen thưởng, được bình chọn là đơn vị xuất sắc vì thành tích xuất sắc hay không?”

Diễn tập quân sự là mô phỏng chiến trường thực tế để so tài năng lực và sức mạnh, đương nhiên sẽ phân định thắng thua.

Trong mỗi cuộc diễn tập trước đây, những tập thể và cá nhân có thành tích xuất sắc đều được trao tặng danh hiệu vinh dự, đồng thời được thông báo khen thưởng trong toàn quân.

Được toàn quân thông báo khen thưởng là mục tiêu phấn đấu cao nhất trong cuộc đời quân ngũ của rất nhiều người lính.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 498: Chương 498



Được các đồng đội trên toàn quốc biết đến tên tuổi, được nghe kể về thành tích, được học tập tinh thần và bản lĩnh của mình, đó là niềm vinh dự to lớn biết nhường nào!

Ánh mắt Tiêu Phong sáng rực, anh nhìn chằm chằm Giang Thiên Ca, chờ đợi câu trả lời của cô.

Giang Thiên Ca rất muốn nói “Đừng hỏi tôi, tôi không biết”, cô thật sự không biết.

Cô không có khả năng “chạy vạy” để đội lập trình được trao giải, cũng không có khả năng “tiên tri”, làm sao biết được liệu đội lập trình có được khen thưởng, được biểu dương hay không.

Nhưng vừa rồi khi Tiêu Phong nói chuyện, không ít người khác cũng xúm lại.

Lúc này, bọn họ cũng giống như Tiêu Phong, đang nhìn cô với ánh mắt sáng quắc, chờ đợi câu trả lời của cô.

Bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy, Giang Thiên Ca không tiện nói thẳng là không biết.

Trước trận chiến, điều tối kỵ nhất là làm lung lay tinh thần quân đội.

Nếu cô trả lời thẳng thừng là không biết, nếu khiến mọi người nản lòng, thì mọi nỗ lực trước đây coi như đổ sông đổ bể.

Vì vậy, Giang Thiên Ca động viên: “Có được bình chọn là đơn vị xuất sắc, có được khen thưởng hay không, còn phải xem biểu hiện của mọi người.”

“Chỉ cần mọi người thể hiện thật tốt trong cuộc diễn tập, lập được công trạng, cho dù là bình chọn tập thể xuất sắc hay cá nhân xuất sắc, đều có khả năng!”

“Mỗi người đều có cơ hội được bình chọn là cá nhân xuất sắc, được thông báo khen thưởng, để cho các đồng chí trong toàn quân biết đến tên tuổi của mình!”

Lời động viên của Giang Thiên Ca lại một lần nữa khơi dậy nhiệt huyết và tinh thần hăng hái của đội lập trình, ai nấy đều cảm thấy phấn chấn, tràn đầy sức mạnh.

“Huấn luyện viên Giang, chúng em đã nghỉ ngơi đủ rồi, bây giờ phải tranh thủ thời gian ôn tập, củng cố những kỹ năng mà chị đã dạy!”

“Đúng vậy, phải tranh thủ thời gian, tiếc là máy tính đã được đóng gói hết rồi, nếu không chúng em còn có thể thực hành trên máy tính.”

“...”

Giang Thiên Ca: “...”

Được rồi.

Vừa rồi cô nói hươu nói vượn rồi.

...

Vân Mộng Hạ Vũ

Sáu giờ tối, tất cả những người tham gia diễn tập tại tỉnh Nam đều tập trung tại một địa điểm, cùng lên xe của quân đội đến nhà ga. Đúng bảy giờ, đoàn tàu bắt đầu lăn bánh.

Lúc bấy giờ, cơ hội được đi xa nhà của mọi người vẫn còn rất ít. Phần lớn mọi người chỉ mới đi tàu hỏa một hoặc hai lần.

Mọi người đều tò mò về tàu hỏa và mọi thứ trên tàu. Sau khi các thành viên của đội lập trình yên vị, không ít người đã rướng cổ lên nhìn ngó xung quanh, hào hứng trò chuyện với người bên cạnh.

Nhưng sự tò mò và phấn khích này chẳng kéo dài được bao lâu đã bị “máu chiến đấu” lấn át, tất cả đều lôi sổ ghi chép và tài liệu huấn luyện ra, cúi đầu chăm chú nghiên cứu.

Sau khi ngồi xuống, Giang Thiên Ca cũng lấy sổ ghi chép của mình ra.

Tuy nhiên, điểm khác biệt là, Tiêu Phong và những người khác lật sổ ghi chép ra là để học tập, củng cố kiến thức, trau dồi bản thân.

Còn cô lật sổ ghi chép ra là để viết bản kiểm điểm.

Giang Viện Triều yêu cầu cô từ hôm nay trở đi, cho đến khi xuống tàu ở tỉnh Nam, mỗi ngày đều phải nộp cho ông một bản kiểm điểm.

Nhân số đến tỉnh Nam rất đông, lại có đủ loại thiết bị của đội lập trình, cho nên chuyến tàu hỏa này là tàu hỏa tốc hành do bộ đội xin với cục đường sắt. Ngoại trừ dừng ở một số trạm tiếp tế trong thời gian ngắn, các trạm khác đều không dừng.

Trên tàu, tất cả đều là người trong bộ đội, không có hành khách khác.

Nhưng cho dù là như vậy, từ Bắc Thành đến tỉnh Nam cũng phải đi tàu hỏa bốn ngày.

Nói cách khác, cô phải viết tổng cộng năm bản kiểm điểm.

Hôm nay phải giao bản đầu tiên cho Giang Viện Triều. Nhưng bản đầu tiên này, cô vẫn chưa viết được chữ nào.

Sau khi tàu khởi hành, Trương Kiếm Ba dẫn mọi người đến từng toa để xem xét tình hình.

Chưa đi đến toa của đội lập trình, ở toa bên cạnh đã nhìn thấy tình hình trong toa của đội. Trương Kiếm Ba mỉm cười: “Tinh thần học tập chăm chỉ của các đồng chí trong đội lập trình thật đáng để chúng ta học tập.”

Những người khác không chú ý tới tình hình bên kia toa của đội lập trình, nghe Trương Kiếm Ba nói vậy, liền nhìn sang, thấy mọi người trong toa của đội lập trình đều ngồi ngay ngắn, cúi đầu nghiêm túc đọc sách, xem tài liệu.

Lý Chí Quân nhìn thấy Giang Thiên Ca ngồi trong góc, liền cười toe toét khen: “Các đồng chí đội lập trình quả thật rất chăm chỉ học tập, công lao này của Tiểu Giang rất lớn, Tiểu Giang đã làm gương rất tốt!”

Từ sau khi được Giang Thiên Ca “vẽ bánh”, Lý Kính Vĩ đã thay đổi trạng thái không thích học tập trước đó, mỗi ngày đều như được “tiêm máu”, tranh thủ từng giây từng phút đọc sách, còn cam đoan nhất định sẽ thi đỗ đại học, điều này khiến Lý Chí Quân vui mừng khôn xiết.

Cũng bởi vì chuyện này, địa vị của Giang Thiên Ca trong lòng Lý Chí Quân đã được nâng lên một tầm cao mới.

Ông ta nhìn Giang Thiên Ca thế nào cũng thấy thuận mắt, khen thế nào cũng không đủ.

Trương Kiếm Ba cười phụ họa: “Đúng vậy, Thiên Ca đã làm gương rất tốt.”

Lý Chí Quân nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Giang Viện Triều: “Lão Giang, tôi chẳng hâm mộ ai, chỉ hâm mộ anh. Chúng ta đều là lính, sao con gái anh lại ngoan ngoãn, chẳng cần anh phải lo lắng gì cả.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 499: Chương 499



Giang Viện Triều nhìn Giang Thiên Ca đang cau mày, cầm bút viết vài chữ, rồi lại dừng lại một lúc lâu, trầm ngâm suy nghĩ, rồi lại viết vài chữ. Ông chỉ cười mà không nói gì.

Nếu Lý Chí Quân hiểu chuyện hơn một chút, chắc chắn sẽ không nói ra những lời này.

Ông ta cứ tưởng Giang Thiên Ca cũng đang học tập như những người khác. Nhưng trên thực tế, cô đang viết kiểm điểm.

Vẻ mặt “u oán” kia, không biết trong lòng đang “chửi rủa” ông biết bao nhiêu lần.

...

Giang Thiên Ca liếc thấy có người đi về phía mình, bèn nhanh chóng khép hai tay lại, che kín nội dung bản kiểm điểm trên vở, sau đó mới giả vờ ngẩng đầu nhìn người đang đi tới như không có chuyện gì xảy ra.

Người đến là Tiêu Phong và nhóm của anh ta.

“Huấn luyện viên, cậu đang viết gì vậy, cho tôi xem chút đi.” Tiêu Phong tò mò chồm người tới, định gạt tay Giang Thiên Ca ra để xem nội dung trong vở.

Giang Thiên Ca trừng mắt: “Xem gì mà xem, không cho xem.”

Nếu Tiêu Phong có thể giúp cô viết kiểm điểm, cô đã cho bọn họ xem rồi.

Nhưng bọn họ đâu giúp được gì.

Hơn nữa, để cho bọn họ biết cô đang viết kiểm điểm, kết quả chỉ có thể là bị chê cười mà thôi.

Cô cũng cần giữ thể diện chứ.

Nhìn thấy những người khác cũng giống như Tiêu Phong, tò mò nhìn chằm chằm vào cuốn vở đang bị cô đè dưới tay, Giang Thiên Ca bèn cố ý ra vẻ nghiêm nghị, ra lệnh: “Tất cả nhắm mắt lại cho tôi. Nhanh lên.”

Mọi người đều là người biết điều, biết Giang Thiên Ca không muốn cho xem, nên đều cười rồi dời mắt đi. Tiêu Phong vẫn cười hì hì: “Tò mò chút thôi mà.”

Giang Thiên Ca nhanh chóng gập vở lại, liếc Tiêu Phong một cái, nói: “Tò mò như vậy, tối đến lúc ngủ cứ mở mắt ra là thấy được rất nhiều thứ đấy.”

“Ặc...” Tiêu Phong nghẹn họng.

Những người khác nghe thấy, đều cúi đầu nhịn cười.

“Nhìn gì vậy?” Lúc Trương Kiếm Ba và mọi người đi tới, chỉ nghe được nửa câu sau. Thấy mọi người vẫn chưa hết cười, Trương Kiếm Ba liền cười hỏi.

Giang Thiên Ca và những người khác chào hỏi Trương Kiếm Ba.

Trước đây, Trương Kiếm Ba thường xuyên đến đội lập trình máy tính, mọi người trong đội đều rất quen thuộc với anh, khi nhìn thấy anh cũng không hề câu nệ như khi gặp các vị lãnh đạo khác. Có người tính tình thẳng thắn, liền nhanh miệng kể lại những lời Giang Thiên Ca vừa nói.

“Hahaha, ban đêm mở mắt ra thì ngủ như thế nào? Tiểu Giang, cái miệng của cô đúng là “độc” thật đấy.” Lý Chí Quân cười ha hả nói.

Giang Thiên Ca xua tay, mỉm cười khiêm tốn: “Đồng chí Lý, chú quá khen rồi, cũng không đến mức “độc” lắm đâu, chỉ là bình thường thôi, cháu còn phải cố gắng nhiều.”

“Hahaha...”

Mọi người được một phen cười nghiêng ngả bởi vẻ mặt nghiêm túc của Giang Thiên Ca.

Sau khi cười đùa một hồi, Trương Kiếm Ba trở lại chủ đề chính, hỏi mọi người về tình hình thích nghi sau khi lên tàu. Nghe mọi người đều nói không có vấn đề gì, ông gật đầu, mỉm cười nói:

“Mọi người chăm chỉ học tập, không ngừng nâng cao kỹ năng là điều rất tốt, nhưng cũng cần phải chú ý kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi. Hôm nay vừa mới lên tàu, trời cũng đã muộn rồi, mọi người hãy cất tài liệu đi, nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Bây giờ trời tối rồi, cũng không nhìn thấy gì bên ngoài, mọi người hãy trò chuyện, chơi cờ.”

Nói rồi, Trương Kiếm Ba nhìn Giang Thiên Ca, cười nói: “Thiên Ca, chỗ chúng tôi có mấy bộ cờ tướng và cờ vây, lát nữa tôi sẽ bảo người mang sang cho mọi người. Cô cũng cất vở bút đi, cùng mọi người chơi cờ.”

“Vâng, đồng chí Trương, chúng tôi nghe theo chú.” Giang Thiên Ca cười cong mắt, gật đầu đồng ý.

Sau khi trả lời Trương Kiếm Ba, Giang Thiên Ca quay sang nhìn Giang Viện Triều, nháy mắt với ông, trong mắt ánh lên vẻ vui mừng và đắc ý không giấu được.

Giang Viện Triều liếc nhìn Giang Thiên Ca, sau đó giả vờ như không hiểu ý tứ trong mắt cô, thản nhiên dời mắt đi chỗ khác.

Chậc.

Biết Giang Viện Triều đang giả ngu với mình, Giang Thiên Ca bực bội, nhân lúc Trương Kiếm Ba và những người khác chuẩn bị sang toa khác, cô vội vàng kéo Giang Viện Triều lại.

“Đồng chí Giang, vừa rồi bố cũng nghe thấy đồng chí Trương nói rồi đấy, chú ấy bảo con bỏ chuyện đang làm dở xuống.”

“Bây giờ muộn rồi, chắc con không còn thời gian để viết bản kiểm điểm hôm nay nữa.”

Giang Thiên Ca nhìn Giang Viện Triều với vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng giọng điệu lại rất đường hoàng, “Vì vậy, đồng chí Giang, con xin báo cáo với bố, hôm nay con không nộp bản kiểm điểm nữa.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Viện Triều: “Được.”

Thấy Giang Viện Triều gật đầu, mắt Giang Thiên Ca sáng lên, cười nịnh nọt: “Đồng chí Giang, bố đúng là người bố tốt, thấu hiểu và cảm thông cho con gái...”

Nhưng lời khen còn chưa dứt, đã nghe thấy Giang Viện Triều nói: “Ngày mai nộp bù cho bố, cả gốc lẫn lãi.”

Giang Thiên Ca: “...”

Giang Thiên Ca lập tức thu lại nụ cười nịnh nọt, trừng mắt: “Con rút lại lời khen vừa rồi.”

“Bố chính là ông bố xấu xa, không hiểu chuyện, không thấu hiểu cho con gái gì cả!”

Nói xong, Giang Thiên Ca hừ một tiếng thật mạnh, xoay người bỏ đi.
 
Back
Top Bottom