Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 500: Chương 500



Hoàng Trình Hạo đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình “biến sắc” của Giang Thiên Ca, đến lúc này thì không nhịn được nữa, cúi đầu cười ngặt nghẽo, cả người run lên bần bật.

Cảm thấy Hoàng Trình Hạo đang cười mình, Giang Thiên Ca bèn quay phắt lại, trừng mắt với anh ta, nhe răng đe dọa: “Cười cái gì mà cười, cẩn thận rụng răng đấy.”

Dọa dẫm Hoàng Trình Hạo xong, Giang Thiên Ca lại hừ một tiếng rồi mới chịu bỏ đi.

Nhìn bóng dáng rời đi “hùng hổ” của Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó không nhịn được bật cười.

...

So với những toa khác, trang thiết bị trong toa của Trương Kiếm Ba và mọi người chắc chắn là đầy đủ nhất.

Chuyến tàu đi mất rất nhiều thời gian, mặc dù các vị lãnh đạo sẽ tranh thủ thời gian này để họp, nghiên cứu và thảo luận về chiến thuật diễn tập, nhưng cũng không thể lúc nào cũng chỉ bàn chuyện công việc được.

Đồng chí phụ trách hậu cần đã chuẩn bị sẵn một vài bộ cờ tướng, cờ vây trong toa để mọi người giải trí.

Giang Thiên Ca đi tới, “hào phóng” vơ hết tất cả số cờ tướng, cờ vây trong toa.

Nghe thấy Giang Thiên Ca muốn lấy hết, người lính canh gác trong toa đề nghị: “Hay là để lại một bộ cờ tướng, một bộ cờ vây, nhỡ đâu các vị lãnh đạo cần dùng thì sao?”

Giang Thiên Ca giương oai:”Là đồng chí Trương bảo tôi mang đi. Bên tôi đông người, lấy hết còn chưa đủ dùng ấy chứ.”

Cô đảo mắt, nói: “Nếu các vị lãnh đạo thấy buồn muốn giải trí, anh có thể đề nghị với đồng chí Trương, để đồng chí Giang Viện Triều kể chuyện cho mọi người nghe.”

“Đồng chí Giang Viện Triều rất thích và cũng rất giỏi kể chuyện.”

Người lính canh gác: “...”

Mặc dù trước đây anh ta không tiếp xúc nhiều với Giang Viện Triều, nhưng dù sao cũng có quen biết, ít nhiều cũng hiểu Giang Viện Triều chắc chắn không phải là người thích kể chuyện.

Giang Thiên Ca “bán đứng” Giang Viện Triều như vậy, “bán đứng” chính cha ruột của mình, có thật sự là tốt hay không?

Nhìn Giang Thiên Ca ôm tất cả cờ tướng, cờ vây, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, sải bước rời đi như vừa mới thắng trận trở về, người lính canh gác không khỏi giật giật khóe miệng.

Giang Thiên Ca ôm một túi lớn cờ tướng, cờ vây trở về toa của đội lập trình máy tính, bảo mọi người lấy ra chơi.

Còn bản thân cô chỉ là “người vận chuyển” mà thôi.

Niềm vui là của mọi người, không liên quan gì đến cô.

Bởi vì cô còn phải tiếp tục viết bản kiểm điểm!

Giang Thiên Ca tìm một góc ngồi xuống, cắn răng, thầm thề: Sớm muộn gì cô cũng sẽ bắt Giang Viện Triều viết bản kiểm điểm! Để ông nếm thử cảm giác phải viết bản kiểm điểm là như thế nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc này, Trương Kiếm Ba, Giang Viện Triều và những người khác cũng đã quay trở lại toa.

Sau khi nói chuyện phiếm và sơ lược về tình hình chung, đồng thời bàn bạc sơ bộ về lịch trình trong vài ngày tới, coi như đã xong việc.

Lý Chí Quân nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn sớm, bèn đề nghị: “Thời gian còn sớm, chúng ta chơi vài ván cờ rồi hãy đi ngủ. Lão Giang, lần trước tôi thua anh là do khinh địch, lần này tôi sẽ không thua nữa đâu.”

Nói rồi, ông ta hào hứng gọi: “Tiểu Lý, lấy bộ cờ tướng ra đây.”

Tiểu Lý chính là người lính canh gác đã đưa cờ cho Giang Thiên Ca.

Anh ta đi tới, báo cáo: “Đồng chí Lý, cờ tướng bị đồng chí Giang Thiên Ca lấy đi rồi ạ.”

Lý Chí Quân trừng mắt, kinh ngạc: “Lấy hết rồi?”

Tiểu Lý gật đầu: “Lấy hết rồi ạ.”

Dừng một chút, anh ta lại bổ sung: “Cờ vây cũng bị lấy hết rồi ạ.”

Lý Chí Quân ngẩn người, sau đó bật cười: “Tiểu Giang đúng là thật thà, không khách sáo gì với chúng ta cả.”

Cho dù là trước đây, khi mới vào lính, chưa hiểu nhiều về cách cư xử, thì anh ta cũng biết khi đến văn phòng của lãnh đạo lấy đồ, tuyệt đối không được lấy hết, ít nhất cũng phải chừa lại một ít.

Vậy mà Giang Thiên Ca lại “hốt” sạch.

Trương Kiếm Ba cười nói: “Bên Tiểu Giang đông người, cứ để cho bọn họ dùng.”

Lý Chí Quân cười, vỗ vai Giang Viện Triều: “Cờ tướng đã bị Tiểu Giang lấy mất rồi, hay là chúng ta cứ ngồi nói chuyện vậy, tôi còn nhiều chuyện muốn nói với anh.”

Nghe vậy, Tiểu Lý nhìn Giang Viện Triều với ánh mắt khó tả.

Giang Viện Triều thấy vậy, bèn hỏi: “Sao thế?”

Trương Kiếm Ba cũng hỏi: “Còn chuyện gì nữa à?”

Ban đầu, Tiểu Lý không định nói ra những lời Giang Thiên Ca nói, nhưng lúc này bị Giang Viện Triều và Trương Kiếm Ba nhìn chằm chằm, anh ta đành do dự một chút rồi kể lại.

Nghe xong, Giang Viện Triều: “...”

“Hahaha...”

Mọi người nhìn thấy sắc mặt Giang Viện Triều khẽ biến, đều không nhịn được bật cười.

“Hahaha, lão Giang, anh thích kể chuyện cơ à? Sao trước giờ tôi không biết nhỉ?”

“Lão Giang, anh giấu cũng kỹ thật đấy. Hahaha, vậy anh hay kể chuyện gì nhất, kể cho chúng tôi nghe một chuyện đi?”

“Hahaha, Viện Triều, cô con gái này của anh chu đáo thật đấy.”

Biết mọi người buồn chán, liền “đẩy” cha ruột ra để mua vui cho mọi người. “Hahaha, đồng chí Giang Thiên Ca này được lắm, đúng là đồng chí tốt, sẵn sàng “hi sinh” vì mọi người!”

Nghe mọi người trêu chọc, Giang Viện Triều chỉ biết cười trừ.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 501: Chương 501



Con tàu lắc lư, chạy về phía Nam.

Lúc đầu, mọi người còn rất hào hứng với chuyến đi và cuộc diễn tập sắp tới, nhưng sau hai ngày, sự phấn khích và mong chờ dần bị thay thế bởi sự buồn chán và mệt mỏi, ai cũng chỉ mong đến nơi thật nhanh.

So với những người khác, Giang Thiên Ca càng mong chờ đến ngày xuống tàu hơn.

Không nói đến những chuyện khác, chỉ riêng việc xuống tàu đồng nghĩa với việc cô đã viết xong bản kiểm điểm thôi cũng đủ khiến cô vui mừng rồi.

Lần này, Giang Viện Triều rõ ràng là nghiêm túc, không hề nương tay với cô chút nào. Mỗi một bản kiểm điểm của cô đều là do cô tự mình vắt óc suy nghĩ, viết ra từng chữ một.

Mỗi ngày tỉnh ngủ, suy nghĩ đầu tiên chính là “Hôm nay nợ Giang Viện Triều một bản kiểm điểm”. Cảm giác tỉnh dậy phải đối mặt với nợ nần này, thật sự rất khó chịu.

Cũng may, sau khi dày vò vài ngày, những ngày tháng khó chịu này cũng sắp kết thúc.

Còn hơn hai tiếng nữa, xe lửa sẽ đến ga tỉnh Nam, Giang Thiên Ca cuối cùng cũng viết xong chữ cuối cùng trong bản kiểm điểm.

Cô thở phào nhẹ nhõm, khi cầm giấy kiểm điểm đi tìm Giang Viện Triều, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

“Đây là phần cuối cùng, sau này nếu bố còn bắt con viết kiểm điểm, bố chính là heo.”

Giang Viện Triều cầm lấy giấy kiểm điểm, vừa nhìn vừa nói: “Con có muốn viết giấy kiểm điểm hay không là do con, không phải do bố.”

Ngừng lại một chút, ông ngước mắt liếc nhìn Giang Thiên Ca, cười như không cười nói: “Bố là heo, vậy con là gì?”

“Nếu bố là heo, con cũng là heo.”

Giang Thiên Ca: “...”

“Hừ, bố thật ấu trĩ, con không thèm chấp nhặt với bố.”

Khoanh tay nhìn Giang Viện Triều một vòng, Giang Thiên Ca cau mày hỏi: “Bố vẫn chưa mặc áo chống đạn sao?”

Áo chống đạn là do Phương Thủ Nghĩa chọn mua từ nước ngoài, là loại tốt nhất, mỏng và nhẹ hơn nhiều so với áo chống đạn trong nước, mặc lên người cũng không bị lộ.

Giang Thiên Ca đưa tay chọc vào lưng Giang Viện Triều, không thấy đâu, cô liền trừng mắt nói: “Bố mau mặc vào đi. Nếu dám coi lời con nói như gió thoảng bên tai, đừng trách con không khách khí!”

Chờ sau khi tàu đến nơi, xuống tàu, trước khi đến căn cứ quân khu tỉnh Nam, Giang Viện Triều lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.

Nếu Giang Viện Triều dám không mặc áo chống đạn, cho dù cô có phải trói ông lại cũng phải bắt ông mặc vào.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng của Giang Thiên Ca, ánh mắt Giang Viện Triều đảo quanh người cô một vòng, hỏi: “Thế con đã mặc chưa?”

“Con... Con đương nhiên là mặc rồi.” Thực tế cô vẫn chưa mặc. Giang Thiên Ca cảm thấy việc cô có mặc hay không cũng không ảnh hưởng gì nhiều, điều quan trọng nhất là Giang Viện Triều nhất định phải mặc, “Bố mau mặc vào đi.”

Giang Viện Triều không để ý đến lời nói của Giang Thiên Ca, mà bình tĩnh, bắt đầu dặn dò cô: “Lát nữa con về, nhớ mặc áo chống đạn vào đấy.”

“Nhớ kỹ lời bố nói, nhớ kỹ nội dung trong bản kiểm điểm của con, có chuyện gì cũng phải báo cho bố, không được tự ý hành động, không được tự mình đi một mình...”

Giang Thiên Ca gật đầu: “Con biết rồi, con sẽ tự lo cho bản thân, bố cũng mau lo cho mình đi.”

Giang Viện Triều nghiêm túc dặn dò Giang Thiên Ca thêm vài câu, nhìn đồng hồ rồi mới nói: “Con về mặc áo chống đạn vào đi, sau đó gọi Lục Chính Tây đến đây, bố có lời muốn nói với cậu ấy.”

Tỉnh Nam là địa hình đồi núi, xe lửa vừa vào đến địa phận tỉnh Nam, ngoài cửa sổ đã thấy núi non trùng điệp, đủ mọi hình thù, cao thấp nối tiếp nhau.

Xe lửa còn chưa vào ga, mọi người đều đã thu dọn hành lý của mình xong, chờ xe lửa vào ga là xuống xe.

Giang Thiên Ca thu dọn đồ đạc của mình xong, đợi ở chỗ nối giữa các toa một lát, mới nhìn thấy Lục Chính Tây quay lại. Cô hỏi Lục Chính Tây: “Bố nói gì với anh vậy?”

“Nói một số việc công.” Lục Chính Tây ngắn gọn đáp, sau đó liền dịu dàng hỏi: “Em thu dọn đồ đạc xong chưa?”

Nhìn trái nhìn phải thấy không có ai, Giang Thiên Ca liền đ.ấ.m vào cánh tay Lục Chính Tây một cái, lực đạo không nặng, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi nói.

“Hỏi cho có lệ xong rồi chuyển chủ đề ngay, Lục Chính Tây, anh muốn ăn đòn phải không?”

Lục Chính Tây mỉm cười, khẽ nói: “Không phải hỏi cho có lệ, đúng là nói chuyện công việc mà.”

Giang Viện Triều tìm Lục Chính Tây, chắc chắn là đang nói chuyện của cô.

Nghe thấy Lục Chính Tây còn chối cãi, Giang Thiên Ca trừng mắt nhìn anh, hừ lạnh nói: “Vậy là hai người công tư không phân minh rồi, được lắm, em sẽ đi tố cáo hai người, bắt hai người cùng viết kiểm điểm!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nụ cười trên mặt Lục Chính Tây càng sâu, anh tiếp lời Giang Thiên Ca: “Nói xong chuyện công, đồng chí Giang cũng tiện thể nhắc nhở anh vài câu, dặn tôi chăm sóc em cho tốt.”

Chăm sóc cô cho tốt?

Hừ, nói giám sát cô thì đúng hơn.

“Lục Chính Tây, em biết chừng mực, biết việc gì nên làm việc gì không nên làm, không cần anh phải chăm sóc đâu.”

Nhìn Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca nghiêm túc nói: “Nếu anh có thời gian, em muốn nhờ anh chú ý đến bố em một chút.”

Cô thấp giọng nói ra nỗi lo lắng của mình.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 502: Chương 502



Ánh mắt Lục Chính Tây trở nên lạnh lùng, anh gật đầu đồng ý.

Năm ngoái Giang Viện Triều bị phục kích ở tỉnh Nam, khi đó anh cũng đang ở tỉnh Nam, sau đó, vì nhận nhiệm vụ bảo vệ Giang Viện Triều trở về thành Bắc, anh đã điều tra về những kẻ đó, biết bọn chúng rất hung tàn và lòng báo thù rất lớn.

Cho nên, anh biết, Giang Thiên Ca lo lắng cũng không phải là không có lý do.

Thấy Giang Thiên Ca nhíu mày, Lục Chính Tây xoa đầu cô, an ủi: “Yên tâm, anh sẽ chú ý đến tình hình của bố em, sẽ không để ông ấy xảy ra chuyện.”

Giang Thiên Ca đáp một tiếng, lại dặn dò anh: “Anh cũng phải bảo vệ tốt cho bản thân.”

...

Quân khu tỉnh Nam đã biết trước thời gian đoàn người quân khu Bắc Thành đến, nên đã cho người đến ga tàu từ trước đó nửa tiếng để đợi sẵn.

Đoàn người Trương Kiếm Ba, Giang Viện Triều vừa xuống xe lửa, Tư lệnh Trần Thành Vũ của quân khu tỉnh Nam đã dẫn người tiến lên đón, còn chưa đến gần đã vội vàng đưa tay ra, cười sang sảng:

“Ha ha ha, đồng chí Trương, đã lâu không gặp, chúng ta cũng phải năm sáu năm rồi nhỉ, từ khi biết tin anh muốn đích thân đến đây, tôi ngày nào cũng mong ngóng!”

Gặp lại Trần Thành Vũ, Trương Kiếm Ba cũng rất vui, tuy đã năm sáu năm không gặp.

Nhưng trước kia, họ đều xuất thân từ một trung đoàn tân binh, cùng nhau huấn luyện, cùng nhau làm nhiệm vụ, cùng nhau đổ mồ hôi, những tình nghĩa đó, sẽ không vì thời gian và khoảng cách địa lý mà phai nhạt.

“Thành Vũ, ha ha, đúng vậy, đã nhiều năm rồi, năm ngoái tôi cứ nghĩ có thể gặp cậu khi cậu về thành Bắc họp, ai ngờ lúc cậu đến thì tôi lại vắng mặt.” Trương Kiếm Ba cười, siết c.h.ặ.t t.a.y Trần Thành Vũ.

Nghe Trương Kiếm Ba nhắc đến chuyện năm ngoái, Trần Thành Vũ lại cười ha hả: “Lúc đó anh vắng mặt chắc là đi làm chuyện lớn rồi, ha ha ha, anh không biết đâu, chúng tôi lúc đó xem tin tức mà vui đến mức nào.”

Trần Thành Vũ đang nói đến chuyện máy bay của M Quốc ở căn cứ tỉnh Hải.

Hiện giờ quốc gia dám liên tục gây hấn, chắc chắn là có M Quốc đứng sau xúi giục.

Vì vậy, việc Trương Kiếm Ba b.ắ.n hạ máy bay của M Quốc ở căn cứ tỉnh Hải, không chỉ nâng cao uy thế của Hoa Hạ, mà còn giúp rất nhiều người trút giận.

Mặc dù Trần Thành Vũ rất tò mò về chuyện ở căn cứ tỉnh Hải, nhưng ông biết bây giờ không phải lúc để nói chuyện này, sau khi chào hỏi Trương Kiếm Ba, ông lại đi chào hỏi những người khác.

Nhìn thấy Giang Viện Triều, Trần Thành Vũ đánh giá ông một lượt, nhướng mày hỏi: “Viện Triều, sao tôi thấy cậu trẻ ra so với một năm trước vậy?”

Nghe Trần Thành Vũ nói vậy, mọi người đều nhìn về phía Giang Viện Triều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Một người khác trong quân khu tỉnh Nam cười nói: “Đúng vậy, lão Giang, cậu trẻ ra thật đấy, dùng cách gì thế, chỉ cho chúng tôi với?”

Trước khi Giang Viện Triều trở về thành Bắc, ông đã ở quân khu tỉnh Nam nhiều năm, quan hệ với mọi người rất tốt, nói chuyện cũng không câu nệ.

“Ha ha, chúng ta ngày nào cũng phơi nắng phơi gió, nhìn già hơn người cùng tuổi cả chục tuổi, lão Giang, cậu có bí quyết gì thì chia sẻ cho mọi người cùng biết với chứ.”

“Đúng vậy, lão Giang, đừng có giấu nghề chứ...”

Mọi người đều cười, trêu chọc Giang Viện Triều.

Những người đến từ thành Bắc cũng đánh giá Giang Viện Triều, Lý Chí Quân ngạc nhiên nói: “Sao tôi không nhận ra nhỉ?”

Một người cười, nhanh nhảu đáp lời: “Bởi vì đồng chí Lý thường xuyên gặp đồng chí Giang, còn chúng tôi lâu ngày không gặp, nên vừa nhìn đã nhận ra ngay.”

Trần Thành Vũ vỗ vai Giang Viện Triều, cười nói:

“Trước kia tôi vẫn thường bảo cậu lúc nào cũng căng thẳng, nhìn cứ như ông lão tu hành trên núi không màng thế sự, bây giờ trông cậu rạng rỡ hơn hẳn, ha ha ha, tốt, rất tốt.”

Thật ra, bản thân Giang Viện Triều cũng cảm nhận được sự thay đổi của mình trong một năm qua.

Từ khi Giang Thiên Ca trở về, ngày nào cô cũng ở nhà quậy phá, chọc cười ông, tinh thần và tâm trạng của ông quả thật thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng ông chỉ nghĩ rằng sự thay đổi của mình chỉ thể hiện ở nhà, còn khi ra ngoài, khi làm việc, ông vẫn giữ phong cách như trước, không có gì thay đổi.

Cho đến hôm nay, nhìn thấy phản ứng của Trần Thành Vũ và mọi người, ông mới biết hóa ra sự thay đổi của mình lại rõ ràng đến vậy, chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay.

Giang Viện Triều mỉm cười, nói: “Đồng chí Trần, mọi người đừng trêu tôi nữa.”

Ông khiêm tốn nói: “Tôi có thể trẻ ra như vậy là nhờ có mọi người ở tiền tuyến vất vả, gánh vác trọng trách, để những người như tôi được thảnh thơi ở hậu phương.”

Trần Thành Vũ cười nói: “Không chỉ trẻ ra, mà tài ăn nói cũng tiến bộ hơn trước rồi, ha ha ha, được, rất tốt.”

Nghe Trần Thành Vũ nói vậy, mọi người lại cười ồ lên.

Giang Thiên Ca đi xuống xe lửa, đứng trên sân ga, nghe thấy từ phía xa xa, cách đó khoảng hai toa tàu, truyền đến tiếng cười sang sảng, đầy nội lực.

Cô biết đó là Trương Kiếm Ba, Giang Viện Triều đang nói chuyện với người của quân khu tỉnh Nam, cô liếc nhìn, thấy bên đó toàn người mặc quân phục, liền dời mắt, nhìn xung quanh sân ga.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 503: Chương 503



Lúc này, chỉ có chuyến tàu của họ đến ga, trên sân ga ngoài những người đến từ thành Bắc, thì chỉ có nhân viên nhà ga, và quân nhân của quân khu tỉnh Nam đến đón.

Bọn buôn m* t** muốn ra tay với Giang Viện Triều sẽ không dám hành động ngay tại sân ga.

Giang Thiên Ca đưa mắt nhìn về phía hai bên sân ga.

Tuy là ga tàu lớn nhất và có cơ sở vật chất đầy đủ nhất tỉnh Nam, nhưng kiến trúc tổng thể của ga tàu vẫn theo kiểu đơn giản, thực dụng, không có nhiều chi tiết trang trí cầu kỳ.

Phía bên phải sân ga là một dãy nhà cấp bốn đã cũ, trên tường sơn mấy chữ lớn “Ga Tàu Tỉnh Nam”, cùng với một số biểu tượng và mũi tên chỉ dẫn liên quan đến tàu hỏa.

Những căn nhà cấp bốn này chắc là phòng bán vé, phòng soát vé và sảnh chờ của ga tàu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Còn bên trái sân ga, cách ba đường ray, là khu rừng núi chưa được khai phá.

Có lẽ là để đề phòng có người trốn vé hoặc kẻ xấu đột nhập từ trong rừng ra, nên giữa rừng và đường ray có dựng một hàng rào sắt cao ba bốn mét, trên hàng rào còn quấn thêm dây kẽm gai.

Giang Thiên Ca nhìn về phía khu rừng rậm rạp phía sau hàng rào sắt.

Cây cối trong rừng đều rất cao, cành lá sum suê, nếu có người ẩn nấp trong đó thì rất khó phát hiện.

...

Lúc Giang Thiên Ca nhìn về phía khu rừng bên trái sân ga, thì trong rừng, có người đang nấp trên cây, nheo mắt quan sát tình hình trên sân ga.

Hai người đàn ông nấp trên cây, một người mặc áo sơ mi màu xám tro, một người mặc áo khoác màu xanh rêu, cả hai đều có làn da vàng sẫm, khuôn mặt chữ điền, sống mũi cao, là đặc điểm điển hình của người Đông Nam Á.

“Thấy rồi, Giang Viện Triều đến thật rồi.” Người đàn ông mặc áo màu xám tro thấp giọng nói với đồng bọn.

Ánh mắt người đàn ông mặc áo khoác màu xanh rêu hiện lên vẻ hung ác, tàn nhẫn: “Giang Viện Triều, cái lão già chó c.h.ế.t đó đâu? Tao phải g.i.ế.c lão ta để trả thù cho anh Kiên và thằng Cường!”

Vừa nói, hắn vừa cầm khẩu s.ú.n.g đeo trước n.g.ự.c lên, lên đạn, dường như chỉ cần người đàn ông mặc áo màu xám tro chỉ vị trí của Giang Viện Triều, hắn sẽ lập tức nổ súng.

Thấy đồng bọn hành động thiếu suy nghĩ như vậy, người đàn ông mặc áo màu xám tro tối sầm mặt, vội vàng túm lấy tay hắn, giật lấy khẩu súng, tháo băng đạn ra, đè giọng quát: “Mày ngu si, chán sống rồi hả? Muốn c.h.ế.t thì đừng có lôi tao theo!”

“Mày không thấy trên đó toàn là quân nhân của Hoa Hạ sao? Nhiều người như vậy, nhiều s.ú.n.g như vậy, mày định g.i.ế.c Giang Viện Triều bằng cách nào? Cho dù mày có b.ắ.n c.h.ế.t được Giang Viện Triều thì sao? Mày nghĩ chúng ta chạy thoát được sao?”

Người đàn ông mặc áo khoác màu xanh rêu hất tay người đàn ông mặc áo màu xám tro ra, nghiến răng hỏi: “Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ không báo thù cho anh Kiên và thằng Cường nữa sao?”

Người đàn ông mặc áo màu xám tro lạnh lùng nói: “Tất nhiên là phải báo thù.”

“Nếu Giang Viện Triều cứ ru rú ở thành Bắc, chúng ta không làm gì được lão ta. Nhưng bây giờ lão ta đã đến tỉnh Nam, thì chính là ngày c.h.ế.t của lão ta đã đến rồi, chúng ta nhất định phải khiến lão ta có đến mà không có về.”

“Chờ về đã, chúng ta tìm người theo dõi Giang Viện Triều, kiểu gì cũng có lúc lão ta sơ hở.”

Người đàn ông mặc quần áo màu nâu xám nghiến răng, vì dùng sức quá mức nên vẻ mặt có vẻ vặn vẹo dữ tợn: “Đến lúc đó, lại làm hắn.”

Nghe đồng bọn giải thích, sắc mặt người đàn ông mặc áo khoác màu xanh lá cây lúc này mới tốt hơn một chút.

Nam nhân áo đen lại nhìn về phía Nguyệt Đài, giọng nói âm trầm: “Ngoài trừ Giang Viện Triều, đám người Trương Thành Vũ, Trương Vân Siêu, Lương Thiên Phương, cũng có liên quan đến cái c.h.ế.t của anh Kiên và Cường Tử, bọn họ cũng không thể buông tha...”

Giọng nói của người đàn ông mặc quần áo màu nâu đen dừng lại, sau đó biến sắc: “Không ổn! Có người phát hiện ra chúng ta rồi, đi mau!”

Bởi vì đứng trên sân ga có lãnh đạo quân khu Bắc Thành cùng quân khu tỉnh Nam, người phụ trách an toàn trong nhà ga cùng bộ đội, đều cảnh giác cao độ, nhìn chằm chằm hai bên sân ga.

Khi Giang Thiên Ca nhìn chằm chằm vào rừng núi, cũng có không ít người chú ý đến tình huống của rừng núi đối diện.

Giang Thiên Ca nhìn chằm chằm một lúc, phát hiện trong rừng núi có một cái cây, hình như có lay động, nhưng bởi vì nhánh cây rất rậm rạp, dùng mắt thường không thể nào nhìn ra trên cây có người ẩn náu hay không.

Giang Thiên Ca nhìn thấy cách đó không xa có một người mặc quân trang, trong tay cầm ống nhòm, cô đi qua, lên tiếng hỏi: “Đồng chí, chào anh, cho tôi mượn ống nhòm một chút được không?”

Nghe thấy tiếng động, Thiệu Vân nghiêng đầu, nhìn thấy một nữ binh mặc quân trang binh sĩ bình thường, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn.

Mặc dù Giang Thiên Ca không trở thành một quân nhân chính thức, nhưng để tiện cho việc lên tàu ở Bắc Thành, cô cũng mặc quân trang giống như các đội viên đội lập trình máy tính.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 504: Chương 504



Thiệu Vân nhìn Giang Thiên Ca, khẽ nhíu mày hỏi: “Cô muốn ống nhòm làm gì?”

Giang Thiên Ca muốn nhanh chóng biết trong rừng cây đối diện có giấu người hay không, cô cũng không kiên trì nhất định phải để Thiệu Vân đưa ống nhòm cho mình, mà chỉ vào cái cây vừa rồi phát hiện khác thường kia nói:

“Anh dùng ống nhòm nhìn cây kia một chút, xem phía trên có người ẩn náu hay không.”

Nghe được lời của Giang Thiên Ca, sắc mặt Thiệu Vân cứng lại, anh ta không hỏi nhiều, lập tức nhìn về phía Giang Thiên Ca chỉ.

Nhìn thấy bóng người ẩn trong bụi cây, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi, lạnh lùng ra lệnh cho cảnh vệ cảnh giác, anh ta ném ống nhòm cho Giang Thiên Ca, để lại hai chữ “nhìn kĩ” rồi xoay người chạy về phía Trương Kiếm Ba, Giang Viện Triều.

Giang Thiên Ca vốn định tự mình canh giữ bên cạnh Giang Viện Triều, nhưng nhìn thấy động tác của Thiệu Vân, lại nhìn thấy gần Giang Viện Triều có không ít người, cô liền thay đổi chủ ý trong một giây.

Trên sân ga có nhiều người như vậy, hiện tại người trong rừng cây không dám manh động, thay vì chạy đến bên cạnh Giang Viện Triều canh chừng, chi bằng nhìn chằm chằm người trong rừng cây, tốt nhất là có thể nhìn thấy mặt của bọn chúng.

Giang Thiên Ca cầm ống nhòm, đuổi theo động tĩnh trong rừng cây.

Bên kia, nghe Thiệu Vân nói trong rừng cây đối diện có người ẩn náu, đề nghị mọi người rời đi trước, Giang Viện Triều nhíu mày, theo bản năng tìm kiếm Giang Thiên Ca.

“Đồng chí Giang, mời anh cùng đồng chí Trương và đồng chí Trần trở về căn cứ trước, chúng tôi sẽ xử lý tốt những chuyện tiếp theo, bảo vệ an toàn cho các đồng chí khác.”

Thấy các đồng chí khác đều đi về phía lối ra, chỉ có Giang Viện Triều còn chưa nhúc nhích, Thiệu Vân đứng bên cạnh Giang Viện Triều, nhanh chóng nói.

Giang Viện Triều nhìn, thấy Giang Thiên Ca ở trên sân ga, không chạy lung tung, cũng nhìn thấy Lục Chính Tây cách Giang Thiên Ca không xa, gật đầu ra hiệu cho anh đi trước.

Anh suy tư một giây, sau khi nhanh chóng phán đoán tình huống trước mắt, mới gật đầu, vỗ vỗ cánh tay Thiệu Vân, bình tĩnh nói câu “Chú ý an toàn”, liền xoay người đi theo sau lưng đám người Trương Kiếm Ba.

Lúc Tiểu Lý chạy tới gọi, Giang Thiên Ca vừa đặt ống nhòm xuống.

Vừa rồi Thiệu Vân nhìn thấy bóng người trong rừng núi đối diện, lập tức hạ lệnh cho người đuổi theo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai người trong rừng núi đối diện sau khi nhận thấy, chạy rất nhanh, cô không thể nhìn thấy chính diện hoàn chỉnh của bọn chúng, chỉ nhìn thấy một bên mặt của một người trong đó.

Da vàng đen, khuôn mặt ngắn, mũi hơi bẹt, là một khuôn mặt điển hình của đám người khu tam giác vàng.

Trong lòng Giang Thiên Ca có dự cảm rất mạnh: Mục tiêu của hai người này đến đây, rất có thể là vì Giang Viện Triều.

Trong lòng cô dâng lên một nỗi nặng trĩu.

“Đồng chí Tiểu Giang, đồng chí Trương bảo cô đi cùng bọn họ trước.” Tiểu Lý chạy nhanh tới, thở hổn hển, nhanh chóng nói.

Giang Thiên Ca gật đầu, vừa móc ra bút và quyển sổ nhỏ mình đặt trong túi quần, vừa đi theo Tiểu Lý.

Ra khỏi nhà ga, Giang Thiên Ca đi theo Giang Viện Triều lên cùng một chiếc xe, vừa ngồi xuống, cô đã nhét bút và sổ vào tay Giang Viện Triều: “Để con miêu tả, bố vẽ sườn mặt người đó đi.”

Giang Thiên Ca vốn không biết Giang Viện Triều biết vẽ chân dung.

Mấy hôm trước, cô đến thư phòng của Phương Đức Âm lấy đồ, nhìn thấy bức chân dung Phương Đức Âm được vẽ rất đẹp trong sách của ông, mới biết Giang Viện Triều còn có kỹ năng này.

Giang Thiên Ca cau mày, cố gắng nhớ lại những đặc điểm khuôn mặt hạn chế của người đàn ông mà cô nhìn thấy trong ống nhòm, Giang Viện Triều nghe cô miêu tả, cúi đầu vẽ, thỉnh thoảng lại lên tiếng hỏi Giang Thiên Ca chi tiết.

“... Cái mũi là như vậy sao?”

“Không phải, sống mũi thấp hơn nữa, đầu mũi rộng một chút, to một chút.” Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, đoạt lấy cây bút trên tay Giang Viện Triều, vẽ ra hình dáng đại khái ở một chỗ trống: “... Giống kiểu cái mũi của Ngưu Ma Vương ấy...”

“...”

Những người khác ngồi trong xe không nói gì, nhìn Giang Thiên Ca và Giang Viện Triều phối hợp với nhau, người nói người vẽ, trên cuốn sổ nhỏ, một bên mặt của một người đàn ông không có mặt ở đây dần dần hiện ra.

Giang Thiên Ca và Giang Viện Triều lên một chiếc xe Jeep tám chỗ.

Trên xe trừ bọn họ ra, còn có hai đồng chí trước kia từng công tác chung với Giang Viện Triều khi ông còn ở tỉnh Nam.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca và Giang Viện Triều phối hợp, hai người liếc nhau, hơi nhíu mày, trong lòng suy đoán thân phận của Giang Thiên Ca.

Vừa rồi Trương Kiếm Ba muốn để Giang Thiên Ca cùng rời đi trước, bọn họ đều ở đây nghe thấy, nhưng tình huống xảy ra đột ngột, còn chưa có ai giới thiệu thân phận của Giang Thiên Ca cho bọn họ.

“... Xương gò má chỗ này nhô cao một chút... Đúng... Được rồi, chính là như vậy!”

Giang Thiên Ca lấy quyển sổ từ tay Giang Viện Triều, nhìn kỹ lại, Giang Viện Triều vẽ giống như cô nhìn thấy trong ống nhòm đến chín mươi phần trăm.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 505: Chương 505



Nhìn bức chân dung, cô nở nụ cười, giơ ngón tay cái lên với Giang Viện Triều: “Đồng chí Giang, tài vẽ tranh của bố không tệ! Về Bắc Thành có thời gian, bố cũng...”

Bởi vì vừa rồi chỉ muốn để Giang Viện Triều vẽ chân dung, nên cô không chú ý tới tình huống trong xe. Nói được một nửa, Giang Thiên Ca mới ý thức được trong xe còn có người khác.

Thấy hai người tuy rằng tuổi tác lớn hơn Giang Viện Triều, nhưng chắc cũng không chênh lệch là bao, ánh mắt đầy hứng thú nhìn chằm chằm vào mình, Giang Thiên Ca nuốt lại lời còn chưa nói ra miệng.

Cô ngồi thẳng lưng, thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: “Đồng chí Giang, cảm ơn anh.”

Vẻ mặt rất nghiêm túc, không hề thân thiết với Giang Viện Triều, chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới mà thôi.

Người ngồi bên cạnh Giang Viện Triều cười phá lên: “Ha ha ha, Viện Triều, đây là con gái của cậu à?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Vừa rồi không thể nhìn kỹ tướng mạo của cô gái này, bây giờ cô ngẩng đầu lên, vừa nhìn đã phát hiện cô rất giống Giang Viện Triều.

Lại nghĩ đến vừa rồi hai người rất thân thiết với nhau, Giang Viện Triều dung túng cho cô gái này, quan hệ cha con này, chắc chắn là không chạy đi đâu được.

Một người khác nhìn thấy sự thay đổi thái độ nói chuyện của Giang Thiên Ca với Giang Viện Triều, anh ta cũng cười nói:

“Ha ha ha, cháu gái, không sao không sao, chú và bố cháu đều là bạn cũ, trước mặt chúng ta, cháu không cần khách khí như vậy với bố cháu, cũng không cần khách khí với chúng ta.”

Giang Viện Triều mỉm cười, giới thiệu với Giang Thiên Ca: “Đây là đồng chí Trần Vân Siêu, đây là đồng chí Lương Thiên Phương...”

Nghe Giang Viện Triều giới thiệu xưng hô, Lương Thiên Phương bất mãn cắt ngang: “Gọi đồng chí gì nữa, gọi là bác.”

Nếu đã biết thân phận của mình bị bại lộ, Giang Thiên Ca cũng không còn giả vờ không thân với Giang Viện Triều nữa, cô ngoan ngoãn gọi hai người là “bác”, sau đó tự giới thiệu:

“Bác Trần, bác Lương, cháu tên là Giang Thiên Ca.”

“Ở nhà cháu thường xuyên nghe bố cháu nhắc tới hai bác, bố cháu nói, là vì có hai bác đóng giữ ở biên giới bất ổn, bảo vệ đất nước, mới có nhân dân trong đất liền được sống yên bình, tổ quốc phồn vinh hưng thịnh.”

“Hai bác là tấm gương và thần tượng của cháu, cháu rất kính nể hai bác.”

Nghe được lời của Giang Thiên Ca, Trần Vân Siêu và Lương Thiên Phương liếc nhau, đều nhìn thấy sự cảm khái trong mắt đối phương.

Tuy rằng, bọn họ đều biết, canh giữ biên cương, bảo vệ quốc gia là sứ mệnh của người lính.

Mấy năm nay, bọn họ đã quen ở lại tỉnh Nam, canh chừng nước láng giềng, không cho phép bọn chúng quấy nhiễu cuộc sống của người dân khu vực biên giới. Bọn họ cũng đã quen với những chuyện như vậy, cũng không cảm thấy mình đặc biệt, hay ghê gớm gì.

Bây giờ nghe được lời nói của Giang Thiên Ca, biểu cảm của cô chân thành, giọng nói cũng rất chân thành, nói bọn họ là tấm gương và thần tượng của cô, cô rất kính nể bọn họ.

Nói trong lòng không có chút cảm xúc, không vui, chắc chắn là giả.

Ánh mắt Lương Thiên Phương và Trần Vân Siêu nhìn Giang Thiên Ca, so với ban đầu càng thêm phần thân thiết và yêu thương.

Trần Vân Siêu mỉm cười ôn hòa nói: “Cháu tên là Thiên Ca à? Ừm, tên hay đấy! Trước kia bác từng nghe bố cháu nhắc tới cháu, chỉ là đáng tiếc, vẫn luôn chưa có cơ hội gặp mặt.”

Trần Vân Siêu vừa nói chuyện, đột nhiên nhớ tới, trước kia hình như từng nghe Giang Viện Triều nhắc tới tên con gái, hình như là Ti Vũ?

Bây giờ lại là Thiên Ca, đổi tên rồi?

Đương nhiên, Trần Vân Siêu cũng không hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Người đang ở trước mắt, còn xoắn xuýt một cái tên làm gì.

Trần Vân Siêu gạt suy nghĩ trong đầu sang một bên, tiếp tục cười nói: “Ha ha, bây giờ thì hay rồi, xem như đã được gặp cháu! Trông cháu rất xinh, giống bố cháu đấy.”

Đối với chuyện giao tiếp với trưởng bối, trước kia Giang Thiên Ca không có kinh nghiệm gì, nhưng bây giờ, đã có một dàn người nhà họ Giang, nhà họ Phương, kỹ năng giao tiếp với trưởng bối của cô có thừa.

Nói chuyện với đám người Trần Vân Siêu vừa mới quen biết, rất là thuận buồm xuôi gió, những lời khách sáo cứ thế mà tuôn ra.

Giang Thiên Ca cũng cười nói: “Cháu cũng rất muốn làm quen với các bác, cho nên, lần này cháu đi theo bố cháu đến đây, mục đích chính là đến học tập các bác, mong hai bác chỉ bảo cháu nhiều hơn.”

Nghe được lời của Giang Thiên Ca, Lương Thiên Phương và Trần Vân Siêu lại cười ha hả, khen Giang Thiên Ca biết nói chuyện, lại khen Giang Viện Triều biết dạy con.

Nguyên văn của Lương Thiên Phương là: “Tuy rằng cậu ít nói, nhưng lại dạy dỗ được một đứa con gái miệng ngọt như vậy, sau này chúng tôi mà muốn nói chuyện phiếm, không tìm cậu nữa, chúng tôi tìm Thiên Ca nói chuyện.”

Giang Viện Triều lắc đầu bật cười.

...

Đến căn cứ quân khu tỉnh Nam, mọi người đều xuống xe, vừa hay tin tức từ nhà ga cũng đã truyền đến căn cứ, tuy rằng không tìm được người ẩn náu trong rừng, nhưng may mắn là không có thương vong.

Trương Kiếm Ba và Trần Thành Vũ đều đã ra chỉ thị, chuyện này tạm thời gác lại.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 506: Chương 506



Trương Kiếm Ba nhớ tới Giang Thiên Ca, muốn giới thiệu cô với Trần Thành Vũ và những người khác.

Nhưng ông còn chưa kịp mở miệng, thì Lương Thiên Phương và Trần Vân Siêu ở bên kia đã giới thiệu Giang Thiên Ca với những người khác: “Lão Liêu, lão Thương, nhìn xem, đây là con gái của Viện Triều này!”

Trước đó Giang Viện Triều ở căn cứ tỉnh Nam hơn mười năm, có quan hệ ít nhất là vài năm với đại đa số mọi người ở đây.

Nghe nói con gái của Giang Viện Triều cũng đến, mọi người đều nhìn về phía Giang Thiên Ca, cười bảo cô gọi “bác”, “chú”.

Giang Thiên Ca có cảm giác như mình đang cùng Giang Viện Triều về nhà ngoại vậy.

Trương Kiếm Ba vốn định chính thức giới thiệu thân phận của Giang Thiên Ca trong đội lập trình máy tính.

Nhưng nhìn thấy mọi người ở quân khu tỉnh Nam, đều ngạc nhiên vây quanh Giang Thiên Ca, người nào người nấy đều như đang dỗ trẻ con, tranh nhau muốn Giang Thiên Ca gọi “chú”, “bác”.

Ông nhìn Giang Thiên Ca với đôi mắt cong cong, nụ cười rạng rỡ, trong sáng, hồn nhiên, trong lòng chợt lóe lên một ý, quyết định không nói ra những lời định nói nữa.

Trương Kiếm Ba cười mà không nói, trong nụ cười là sự thích thú.

Trần Thành Vũ ở bên cạnh nhìn thấy, lông mày hơi nhướng lên, tò mò hỏi: “Đồng chí Trương, có chuyện gì sao? Con gái Viện Triều này, còn có chuyện gì khác à?”

Trương Kiếm Ba liếc nhìn ông ta, sau đó cười cười, lắc đầu nói: “Không có.”

“... Thật sao?” Trần Thành Vũ nghiêng đầu nhìn Trương Kiếm Ba, ông cảm thấy phản ứng của Trương Kiếm Ba có chút kỳ quái, giống như đang cố kìm nén ý đồ xấu, muốn trêu chọc người khác vậy?

Trương Kiếm Ba nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Trần Thành Vũ, trong lòng càng thêm vui vẻ, nhưng biểu cảm trên mặt lại càng thêm phần thản nhiên, ông cười nói:

“Có gì mà thật với giả đâu. Tôi cười, là bởi vì con gái Viện Triều ngoan ngoãn, hiểu chuyện, đáng yêu, nhìn thôi đã thấy vui rồi.”

Trương Kiếm Ba nói rất nghiêm túc.

Trần Thành Vũ “Ồ” một tiếng, sau đó nửa tin nửa ngờ lẩm bẩm “Thật không?”.

...

Sau khi Giang Thiên Ca nhận diện một vòng người, những người khác ở phía sau cũng lần lượt trở về căn cứ.

Căn cứ tỉnh Nam đã sớm sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho những người đến tham gia diễn tập, mọi người sau khi trở về căn cứ, sau khi bàn giao và kiểm tra quân số vật tư xong, liền được sắp xếp đến khu nghỉ ngơi trước.

Vân Mộng Hạ Vũ

Diễn tập chính thức sẽ bắt đầu sau một tuần.

Sắp xếp như vậy là để cho mọi người có thời gian thích nghi với hoàn cảnh tỉnh Nam, tỉnh Nam nằm ở phía Tây Nam đất nước, về điều kiện môi trường và khí hậu đều có sự khác biệt rất lớn so với quân khu Bắc Thành và các quân khu miền Bắc khác.

Mặt khác, cũng là cố ý dành thời gian để cho các sĩ quan và chiến sĩ của các quân khu có cơ hội học tập và giao lưu với nhau.

Lãnh thổ đất nước rộng lớn, các quân khu cách nhau rất xa. Các đồng chí lãnh đạo cấp cao, bình thường cần tham gia các loại hoạt động hội nghị, có cơ hội trao đổi với nhau.

Nhưng sĩ quan và chiến sĩ bình thường, hầu như đều ở trong quân khu của mình, rất ít có cơ hội giao lưu với các chiến hữu ở quân khu khác.

Cho nên, mỗi lần diễn tập, mặc dù thời gian chính thức bắt đầu diễn tập đều đã được xác định trước, nhưng người của quân khu khác đều sẽ đến sớm hơn khoảng một tuần.

Giang Thiên Ca đi ký túc xá để đồ, sau đó đi tắm rửa cho thoải mái, mới cảm thấy tinh thần sảng khoái, mệt mỏi do ngồi tàu hỏa nhiều ngày cũng giảm đi một ít.

Tắm rửa xong cũng là lúc ăn trưa, Giang Thiên Ca cùng Trần Tuệ Viên và các bạn nữ khác trong đội lập trình máy tính cùng nhau đi về phía nhà ăn. Đi được nửa đường, họ gặp một đoàn người đi từ hướng khác đến.

Giang Thiên Ca nhận ra người đi đầu là Thiệu Vân, người đã mượn ống nhòm của cô ở ga tàu. Giang Thiên Ca chủ động chào hỏi: “Chào đồng chí, ống nhòm đó, anh lấy được chưa?”.

Lúc cô rời khỏi nhà ga không thấy Thiệu Vân, cũng không biết tên của anh, nên đã đưa ống nhòm cho một người lính lúc đó vẫn còn ở trên sân ga, bảo anh chuyển cho Thiệu Vân.

Thiệu Vân nhìn Giang Thiên Ca, gật đầu: “Ừ, tôi lấy được rồi.”

Giang Thiên Ca cũng gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Dừng một chút, cô lại hỏi: “Anh đuổi theo có phát hiện gì không?”

Thiệu Vân mím môi, không trả lời Giang Thiên Ca ngay.

Giang Thiên Ca nhìn ra, anh không muốn tiết lộ nhiều với cô. Trong lòng cô tuy hơi tiếc nuối nhưng cũng hiểu.

Cô lấy bức tranh nhỏ Giang Viện Triều vẽ đưa cho Thiệu Vân xem: “Tôi dùng ống nhòm nhìn thấy một bên mặt của một người trong số đó, nhìn tướng mạo, có lẽ họ là người nước láng giềng.”

Thấy Thiệu Vân nhìn chằm chằm bức chân dung trên giấy, lông mày nhíu chặt, Giang Thiên Ca chớp mắt, lại nói:

“Lúc đó, các lãnh đạo quân khu Bắc Thành và quân khu tỉnh Nam chúng ta đều ở trong ga. Lúc đó bọn họ trèo trên cây quan sát tình hình trong ga, vừa bị phát hiện là lập tức chạy...”

“Vì vậy, tôi lo lắng không biết bọn họ có mục đích gì không.”

Giang Thiên Ca nói đến đây thì dừng lại.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 507: Chương 507



Hiện tại cô không có chứng cứ xác thực, nói thẳng mục tiêu của những người đó là Giang Viện Triều, thì tính xác thực cũng không cao.

Không nói thẳng ra là Giang Viện Triều, vậy thì ám chỉ đến các lãnh đạo khác. Hơn nữa, như vậy cũng khiến mọi người cảnh giác hơn.

Nghe Giang Thiên Ca nói, Thiệu Vân ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt có chút dò xét. Giang Thiên Ca nhìn thẳng vào mắt anh, không hề né tránh.

Một lát sau, mắt Thiệu Vân chớp động, anh là người đầu tiên dời mắt đi.

Thiệu Vân cúi đầu nhìn bức chân dung trên cuốn sổ nhỏ, nói: “Cảm ơn.”

“Có thể cho tôi bức tranh này không?”

“Bây giờ tôi chỉ có một bản.” Lúc nãy trên xe, Giang Viện Triều chỉ vẽ một bản, Giang Thiên Ca định bảo ông vẽ thêm mấy bản nữa để cho mọi người xem, nhưng bây giờ Giang Viện Triều vẫn chưa có thời gian vẽ cho cô.

“Anh đợi chút, lát nữa tôi sẽ nhờ người vẽ cho anh một bản.” Nghĩ một lúc, Giang Thiên Ca đề nghị: “Hoặc là, anh tự tìm người vẽ lại?”

Thiệu Vân nói: “Để tôi tự tìm người vẽ lại.”

Giang Thiên Ca gật đầu: “Được.”

Cô nói: “Tôi tên Giang Thiên Ca, anh cầm cuốn sổ này trước, vẽ xong rồi đưa cho tôi. Nếu không tìm thấy tôi, thì đưa cuốn sổ cho người của quân khu Bắc Thành, nói với họ là của tôi, sẽ có người đưa cho tôi.”

“Thiệu Vân.”

Nói tên mình một cách ngắn gọn, Thiệu Vân nhìn Giang Thiên Ca, nói: “Không cần, lát nữa tôi đưa cho cô.”

Bên đường có một chiếc xe dừng lại, Thiệu Vân đặt cuốn sổ của Giang Thiên Ca lên nắp capo, sau khi được cô đồng ý, anh xé một tờ giấy trắng, hỏi mượn bút của cô rồi bắt đầu vẽ.

Giang Thiên Ca đứng bên cạnh, thấy anh cầm bút, động tác nhanh chóng vẽ trên giấy.

Nhìn một lúc, Giang Thiên Ca phát hiện, động tác vẽ của Thiệu Vân dường như còn thuần thục hơn cả Giang Viện Triều.

Giang Thiên Ca hơi động lòng, bèn hỏi: “Đồng chí Thiệu, phiền anh vẽ giúp tôi thêm mấy bản được không?”

Giang Viện Triều trở về tỉnh Nam, chắc chắn có không ít người tìm ông ôn chuyện, trước khi ra ngoài cô đã đi tìm ông, nhưng không thấy ai.

Chờ Giang Viện Triều rảnh rỗi, có khi phải đến ngày mai, hoặc ngày mốt.

Bây giờ trước mắt có một người có thể vẽ cho cô, sao phải đợi Giang Viện Triều cho mất công.

Thiệu Vân ngẩng đầu nhìn Giang Thiên Ca, không nói gì thêm, chỉ “ừ” một tiếng, rồi lật một tờ giấy mới, vẽ cho cô.

Giang Thiên Ca rất thích kiểu người như Thiệu Vân, ít nói nhưng làm việc rất nhanh nhẹn, cô cười nói:

“Đồng chí Thiệu, cảm ơn anh, anh cũng đến nhà ăn ăn cơm phải không, lát nữa tôi mời anh, anh muốn ăn gì cứ gọi, tôi trả tiền.”

Giang Thiên Ca nói năng hào phóng, ra vẻ người nhiều tiền.

Tay cầm bút của Thiệu Vân khựng lại một chút rồi mới tiếp tục vẽ.

Thấy Thiệu Vân đã vẽ cho mình bốn năm bản, Giang Thiên Ca nói đủ rồi. Nói muốn vẽ bao nhiêu bản mới là đủ thì tất nhiên là càng nhiều càng tốt. Như vậy mới có thể đưa tranh cho nhiều người hơn, nhờ họ để ý.

Nhưng dù sao hôm nay cô với Thiệu Vân cũng mới quen biết, cô cũng không tiện sai khiến anh quá đáng.

Bây giờ cô sẽ lấy mấy bản Thiệu Vân vẽ đưa cho Hoàng Trình Hạo, những người thường xuyên ở bên cạnh Giang Viện Triều. Còn lại, đợi Giang Viện Triều rảnh rỗi thì nhờ ông vẽ thêm.

“Đồng chí Thiệu, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Lúc nãy khi nói chuyện với Thiệu Vân, Giang Thiên Ca đã bảo Trần Tuệ Viên và những người khác đi đến nhà ăn trước, Thiệu Vân cũng bảo đồng đội của mình đi trước, bây giờ chỉ còn hai người họ cùng nhau đi về phía nhà ăn.

Giang Thiên Ca vừa đi vừa nói chuyện với Thiệu Vân về tình hình ở tỉnh Nam.

Vân Mộng Hạ Vũ

“... Thiên Ca, Thiệu Vân, hai người nhanh vậy đã đi cùng nhau rồi à?”

Lương Thiên Phương từ trong nhà ăn đi ra, nhìn thấy Giang Thiên Ca và Thiệu Vân đang đi cùng nhau, anh nhướng mày, như nghĩ đến điều gì, mỉm cười.

Chưa đợi Giang Thiên Ca và Thiệu Vân trả lời, anh đã nói tiếp: “Hai người muốn đi ăn cơm cùng nhau à? Ha ha, vậy thì đi nhanh đi, hôm nay đồ ăn ở nhà ăn rất ngon đấy.”

“Thiên Ca, ăn nhiều vào nhé, nếm thử đặc sản của tỉnh Nam bọn anh.”

Giang Thiên Ca mỉm cười gật đầu.

Lương Thiên Phương lại dặn dò Thiệu Vân: “Thiệu Vân, cậu phải ga lăng một chút đấy, chăm sóc Thiên Ca cho tốt.”

Đợi Lương Thiên Phương đi rồi, Giang Thiên Ca mới sực tỉnh. Cô nghiêng đầu nhìn Thiệu Vân, hỏi với vẻ nghi ngờ trong mắt:

“Lúc nãy đồng chí Lương có ý muốn gán ghép chúng ta phải không?”

Thiệu Vân: “...”

Thiệu Vân sững người.

Ban đầu, anh sợ Giang Thiên Ca sẽ ngại, nên định giả vờ như không nhận ra ý đồ của Lương Thiên Phương.

Nhưng Giang Thiên Ca dường như không hề ngại ngùng, mà còn hỏi thẳng ra như vậy.

Thành ra, người ngại ngùng lại là anh.

Thấy Giang Thiên Ca vẫn nhìn mình chằm chằm, chờ đợi câu trả lời của anh, trong mắt Thiệu Vân hiện lên ý cười, khóe miệng anh hơi nhếch lên, lắc đầu nói: “Không có.”

“Không có sao?” Giang Thiên Ca nhớ lại biểu cảm và lời nói lúc nãy của Lương Thiên Phương, vẫn cảm thấy suy đoán của mình chính xác hơn, “Chắc chắn là có.”

“Đồng chí Thiệu, anh hơi kém nhạy bén đấy.”

Tuy không rõ “kém nhạy bén” là có ý gì, nhưng ít nhiều cũng cảm thấy không phải là lời khen.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 508: Chương 508



Lúc nãy anh đã phát hiện ra, Giang Thiên Ca là người thẳng thắn, dám nói dám làm, dễ gần.

Nhưng lại không khiến người ta phản cảm.

Nghĩ đến thái độ thân thiết của Lương Thiên Phương khi nói chuyện với Giang Thiên Ca, Thiệu Vân nhìn cô, nhận ra ngũ quan của cô có nhiều nét giống Giang Viện Triều, trong mắt anh hiện lên vẻ suy tư.

Suy nghĩ vài giây, vẻ suy tư trong mắt Thiệu Vân biến thành vẻ đã hiểu.

Anh nhìn Giang Thiên Ca, hỏi: “Vậy cô cảm thấy, lúc nãy đồng chí Lương nhìn thấy chúng ta, tại sao lại ngạc nhiên nói “Hai người nhanh vậy đã đi cùng nhau rồi à”?”

Vẻ mặt Thiệu Vân không thay đổi, nhưng nhìn kỹ có thể thấy trong mắt anh có ý cười. Nghĩ đến những gì Giang Viện Triều nói về Giang Thiên Ca trong điện thoại lúc trước, nụ cười trong mắt anh càng đậm.

Giang Thiên Ca đang suy nghĩ về câu hỏi của Thiệu Vân, không để ý đến sự thay đổi trong mắt anh, cô hỏi: “Không phải là vì muốn gán ghép chúng ta sao?”

Thiệu Vân lắc đầu: “Câu sau thì đúng, nhưng câu trước thì không phải.”

“Không phải?” Giang Thiên Ca nghi ngờ, “Vậy là sao?”

Ban đầu cô không thấy câu nói đó của Lương Thiên Phương có ý gì đặc biệt, nhưng thấy vẻ nghiêm túc của Thiệu Vân, cô cũng cảm thấy câu nói đó có ẩn ý khác, trong lòng cũng tò mò.

Giang Thiên Ca ngước mắt nhìn Thiệu Vân, chờ anh giải thích.

Thiệu Vân: “Đồng chí Giang, cô cũng hơi kém nhạy bén đấy.”

Giang Thiên Ca: “...”

“?”

Ban đầu cô chỉ hơi ngạc nhiên vì Thiệu Vân đã “lấy gậy ông đập lưng ông”, không hề tức giận. Dù sao câu đó là cô nói trước.

Nhưng lúc cô nói, cô không hề có ý mỉa mai hay chế nhạo.

Nhìn thấy ý cười đắc ý trong mắt Thiệu Vân, Giang Thiên Ca đột nhiên cảm thấy nụ cười của anh thật chướng mắt.

Cô nghiến răng, nói với vẻ ngoài cười nhưng trong không cười:

“Đồng chí Thiệu, tiếc là bây giờ chúng ta vẫn chưa đủ thân thiết. Nếu không, tôi sẽ tặng anh một món quà do chính tay tôi làm.”

Thiệu Vân kìm nén nụ cười, nhướng mày hỏi: “Quà gì?”

Nếu là quà mua thì anh không tiện nhận. Còn nếu là tự tay làm thì có thể nhận.

Giang Thiên Ca: “Tặng anh một cặp mắt gấu trúc.”

Sợ Thiệu Vân không hiểu, Giang Thiên Ca còn giơ nắm đ.ấ.m lên ra hiệu cho anh.

Thiệu Vân: “...”

Nhìn thấy Thiệu Vân như nghẹn lời, Giang Thiên Ca hài lòng “hừ” một tiếng, xoay người đi về phía nhà ăn.

Nhìn bóng dáng Giang Thiên Ca sải bước rời đi, như muốn phân rõ ranh giới với mình, Thiệu Vân cúi đầu, khẽ cười, vui vẻ đuổi theo cô.

Tuy đã qua giờ cao điểm, nhưng trong nhà ăn vẫn còn khá đông người, người của các quân khu khác nhau tụ tập thành từng nhóm, vừa ăn cơm vừa nói chuyện.

Đến bên cạnh Giang Thiên Ca, Thiệu Vân nói: “Cô muốn ăn gì, để tôi đi lấy cho.”

Giang Thiên Ca nhìn Thiệu Vân, cảm thấy ánh mắt và giọng điệu của anh khi nói chuyện với cô đã thay đổi.

Trở nên dịu dàng và thân thiết hơn.

Chưa đến năm phút mà thái độ của anh đã thay đổi chóng mặt như vậy, dịu dàng hơn rồi?

Chắc chắn là có vấn đề.

Giang Thiên Ca quan sát Thiệu Vân, như muốn nhìn thấu anh.

Nghĩ một lúc, cô khách sáo nói: “Đồng chí Thiệu, không cần đâu, tôi tự đi lấy được rồi. Lấy cơm xong tôi còn phải tìm bạn tôi nữa, anh cũng đi tìm bạn anh đi.”

Nghĩ đến lời mình vừa nói, cô lại nói tiếp: “Đồng chí Thiệu, lời đề nghị mời anh ăn cơm lúc nãy của tôi vẫn còn hiệu lực, anh cứ ăn xong rồi nói với tôi xem hết bao nhiêu tiền, tôi trả cho.”

Cô thật sự muốn phân rõ giới hạn với anh sao?

Thiệu Vân cho rằng Giang Thiên Ca vẫn còn giận chuyện lúc nãy, anh hơi chột dạ, sờ mũi, thành khẩn xin lỗi: “Lúc nãy tôi chỉ đùa thôi, để tôi mời cô, coi như lời xin lỗi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Sợ Giang Thiên Ca vẫn phớt lờ mình, Thiệu Vân bèn lôi Lương Thiên Phương và Giang Viện Triều ra:

“Lúc nãy đồng chí Lương cũng nói tôi phải chăm sóc cô cho tốt. Nếu cô mà giận tôi, để đồng chí Giang và đồng chí Lương biết được, tôi khó ăn nói lắm.”

Giang Thiên Ca càng cảm thấy phản ứng của Thiệu Vân có vấn đề.

Tuy cô với anh không thân thiết lắm, nhưng từ lúc gặp ở nhà ga đến hai lần tiếp xúc ngắn ngủi trên đường lúc nãy, Giang Thiên Ca có thể nhận ra, Thiệu Vân và Lục Chính Tây là cùng một loại người.

Trước mặt người ngoài, đều nghiêm túc đứng đắn, không vì Lương Thiên Phương, hoặc là lãnh đạo cấp trên nào khác mà hạ thấp tư thế, đi dỗ dành ai đó.

Giang Thiên Ca nhìn Thiệu Vân, cau mày do dự một phen, cuối cùng vẫn hạ thấp giọng nói: “Đồng chí Thiệu, tôi nói trước với anh một chút, tôi đã là hoa có chủ rồi.”

Giang Thiên Ca cảm thấy, suy đoán của mình tuy có chút tự luyến, nhưng có Lương Thiên Phương nói trước, lại có Thiệu Vân đột nhiên thay đổi thái độ, cũng không thể trách cô nghĩ theo hướng tự luyến, hoài nghi Thiệu Vân đột nhiên có ý với mình.

Cô là người đã có đối tượng, phát hiện mầm mống, giải quyết dứt khoát mới là lựa chọn tốt nhất đối với cô, đối với Lục Chính Tây, đối với Thiệu Vân. Nếu không, sẽ “Ân đoạn nghĩa tuyệt”.

Giang Thiên Ca thấy biểu tình của Thiệu Vân sửng sốt, xấu hổ cười cười, liền lặng lẽ lùi về phía sau một bước, kéo ra khoảng cách với Thiệu Vân.

Ý tứ tránh hiểm rất rõ ràng.

Thiệu Vân kịp phản ứng, dở khóc dở cười.

Anh đưa tay gõ lên đầu Giang Thiên Ca: “Con bé này, trong đầu đang suy nghĩ cái gì vậy?”

“Ba của em không phải Giang Viện Triều sao?”

“Em nên gọi anh là anh trai.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 509: Chương 509



Dường như sợ Giang Thiên Ca não động quá lớn lại nghĩ tới chỗ khác, trước khi Giang Thiên Ca mở miệng, Thiệu Vân lại bổ sung: “Anh và ba em không có quan hệ huyết thống.”

Giang Thiên Ca: “...”

Nghe Thiệu Vân giải thích, Giang Thiên Ca biết thân phận của Thiệu Vân, cùng quan hệ giữa anh và Giang Viện Triều.

Thiệu Vân là con liệt sĩ, bố anh vào lúc anh mười bốn tuổi, khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đã hi sinh, mẹ anh không lâu cũng qua đời.

Theo tình huống lúc đó của Thiệu Vân, là cần đưa anh về quê, để anh trở về sinh hoạt với ông bà nội.

Nhưng lúc ấy, Thiệu Vân đề xuất, không muốn về quê, muốn ở lại làm lính.

Mà lúc ấy nhập ngũ tuổi thấp nhất là mười sáu, Thiệu Vân còn chưa đủ tuổi.

Cuối cùng Giang Viện Triều trao đổi với lãnh đạo quân khu, lại liên hệ với ông bà nội Thiệu Vân ở quê, để Thiệu Vân ở trong quân khu trước tiên ở cùng mình, đợi đến tuổi rồi mới đi lính.

Tuy Giang Viện Triều và Thiệu Vân không có quan hệ nhận nuôi chính thức, nhưng sau khi ông để Thiệu Vân ở cùng mình, ông rất có trách nhiệm gánh vác vai trò trưởng bối, dạy tất cả những gì mình có thể dạy cho Thiệu Vân.

Bản lĩnh vẽ chân dung của Thiệu Vân là Giang Viện Triều dạy.

Cũng bởi vì vậy, trong nhiều năm, Thiệu Vân vẫn luôn rất tôn kính Giang Viện Triều, coi ông như thầy giáo, cũng coi ông như cha mình.

Bây giờ nhìn thấy Giang Thiên Ca, anh tự nhiên cũng coi Giang Thiên Ca như em gái mà đối đãi.

Chỉ là không ngờ, vừa mới gặp mặt, đột nhiên nổi hứng muốn trêu em gái một chút, nhưng lại chọc người ta tức giận.

Thấy Giang Thiên Ca cúi đầu, nhìn mặt đất, dường như đang tìm gì đó, Thiệu Vân nhìn một chút, không hiểu hỏi: “Tìm gì vậy?”

Giang Thiên Ca: “Tìm kẽ đất.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trời ơi!

Đất ơi!

Chuột ơi!

Nhanh mở một cái kẽ đất cho cô, hiện tại cô lập tức, muốn chui vào!

Xấu hổ quá!

Bây giờ cô mà nói mình không phải loại người tự luyến, còn có ai tin cô sao?

Tại sao lúc nãy cô lại vội vàng nói ra những lời này?

Tại sao trước đó Giang Viện Triều không nhắc đến với cô, cô còn có một người anh trai khác cha khác mẹ ở tỉnh Nam?

Tại sao lúc nãy Thiệu Vân không muốn nói cho cô biết quan hệ giữa anh ấy và Giang Viện Triều?

A a a...

Vì sao?

Tại sao cô phải nói?

Tại sao Giang Viện Triều và Thiệu Vân không nói?

Trên mặt đất tại sao không có kẽ hở nào để cho cô chui vào?

Nhìn thấy Giang Thiên Ca nhăn mặt, lông mày nhíu lại, vẻ mặt hối hận, muốn độn thổ, Thiệu Vân nhếch miệng, cười khẽ ra tiếng.

Giang Thiên Ca đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh: “Không được cười.”

Cũng không quên ngụy biện và đổ tội: “Đều là do anh khiến tôi hiểu lầm, nếu không tôi sẽ không nghĩ như vậy.”

Thiệu Vân phối hợp gật đầu, tuy rằng cố gắng hết sức nhịn xuống, nhưng trong giọng nói vẫn có thể nghe ra ý cười, “Ừ, là lỗi của anh.”

Nếu Thiệu Vân không phối hợp như vậy, cô còn có thể cãi lại vài câu.

Nhưng Thiệu Vân lại phối hợp nhận lỗi như vậy, cô càng chột dạ.

Giang Thiên Ca cảm thấy, sau này mình ở trước mặt Thiệu Vân, không khác gì người có tiền án.

Giang Thiên Ca thở dài, cố gắng nở một nụ cười, “Anh Thiệu Vân, chúng ta ăn cơm trước đi, chuyện khác quên đi, quên hết...”

“Được.” Thiệu Vân gật đầu, nhanh chóng trở thành một người anh trai: “Em tìm chỗ ngồi trước đi, muốn ăn gì, anh lấy cho.”

Lúc này Giang Thiên Ca cũng không có tâm trạng khách sáo với anh nữa, nói một câu “Em không kén ăn, anh cứ tùy tiện lấy đi”, liền che mặt bỏ đi.

Cô muốn đi tìm một góc tự kỷ một chút.

Mấy phút sau, Thiệu Vân bưng hai phần cơm trở về, đặt một phần toàn thịt, trước mặt Giang Thiên Ca, còn phần nửa mặn nửa chay, đặt trước mặt mình.

Giang Thiên Ca muốn đổi lại, nhưng bị Thiệu Vân ngăn cản, Giang Thiên Ca liền dùng đũa, gắp mấy đũa thịt bỏ vào đĩa Thiệu Vân, mới cúi đầu ăn.

Thấy Giang Thiên Ca vẫn luôn cúi đầu, hiển nhiên là còn cảm thấy ngượng ngùng vì chuyện vừa rồi, Thiệu Vân cười cười, giải thích:

“Lúc nãy đồng chí Lương không nhớ tới tuổi tác của chúng ta, nếu không anh ấy sẽ không nói như vậy, anh lớn hơn em rất nhiều...”

Giang Thiên Ca thuận miệng hỏi anh bao nhiêu tuổi.

Thiệu Vân: “Anh hai mươi lăm rồi.”

Có nên nói, bạn trai cô hai mươi sáu rồi?

...

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Lục Chính Tây, bạn trai hai mươi sáu tuổi của Giang Thiên Ca, xuất hiện ở trong nhà ăn, nhìn thấy Giang Thiên Ca, anh nghiêng đầu nói với người bên cạnh một câu rồi đi tới.

Lục Chính Tây gật đầu với Thiệu Vân, ngồi xuống bên cạnh Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca không quan tâm đến anh, tự mình cúi đầu ăn cơm.

Chủ yếu là, cô còn ngại, không tiện nói nhiều.

Lúc Giang Thiên Ca đang chuyên tâm ăn cơm, lại có người đi tới.

“Chào mọi người, tôi có thể ngồi đây không?”

Là giọng nói trong trẻo của một cô gái.

Giang Thiên Ca ngước mắt lên, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với cô gái, thấy hai người đàn ông đối diện không có phản ứng, Giang Thiên Ca liền gật đầu: “Ừ, được.”
 
Back
Top Bottom