Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 480: Chương 480



Vốn dĩ Lục Chính Tây đã có ý tưởng, nhưng nhìn thấy Giang Thiên Ca nghiêm trang như vậy, ánh mắt anh lóe lên, không tự nhiên mà dời mắt đi.

Nhưng sau khi dời mắt đi, anh lại càng không được tự nhiên.

Nhìn thấy bóng người chợt lóe qua kính chiếu hậu, vẻ mặt Lục Chính Tây cứng đờ.

Sợ lòng hiếu kỳ và tò mò trỗi dậy, Giang Thiên Ca lại làm ra hành động gì, Lục Chính Tây ho một tiếng che đi sự không tự nhiên trên mặt, liền nắm dây an toàn cài lên cho Giang Thiên Ca, “Để anh đưa em vô nhà.”

“Vừa rồi anh còn không chào hỏi một tiếng, đã hôn trộm em, làm sao bây giờ lại đột nhiên trở nên nhát gan thế.”

Đối với hành vi đột nhiên nhát gan, chùn bước này của Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca có chút ghét bỏ.

Nhưng mà, cô cũng không phải kiểu người thích cưỡng ép người khác, nếu Lục Chính Tây không muốn, thì thôi, hôm nào lại tìm anh ta để thực hành tiếp.

Giang Thiên Ca dựa vào ghế, để Lục Chính Tây thắt dây an toàn cho mình, tâm trạng và trạng thái đều coi như không tệ. Nhưng Lục Chính Tây lại cười khổ trong lòng.

Anh cũng không muốn trở nên nhát gan, nhưng hiện tại không nhát gan không được.

...

Trong nhà họ Giang, tuy rằng Giang Viện Triều bị Phương Đức Âm ấn trên ghế sofa trong phòng khách, nhưng ông cứ như ngồi trên đống lửa, đứng ngồi không yên, mắt nhìn thẳng ra cửa: “Sao còn chưa về? Không được, anh phải ra ngoài xem sao.”

Nói xong, Giang Viện Triều liền muốn đứng lên, đi ra ngoài.

Phương Đức Âm kéo ông lại, buồn cười nói: “Chúng ta về đến nhà, mới chưa đến ba phút, ông gấp cái gì.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cảm xúc của Giang Viện Triều không bình tĩnh lại vì lời khuyên của Phương Đức Âm, “Tại sao không gấp? Chúng ta đi bộ, chúng nó lái xe, hẳn là phải về đến nhà sớm hơn chứ, nhưng bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, điều này hợp lý sao?”

Giang Viện Triều càng nghĩ sắc mặt càng đen: “Tên tiểu tử thối Lục Chính Tây này, anh thấy nó chính là thiếu dạy dỗ.”

Mặc dù biết Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây đang yêu nhau, trong quá trình bọn họ ở chung sớm muộn gì cũng sẽ có những cử chỉ thân mật.

Nhưng biết là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác.

Vừa rồi ở ngoài ngõ nhìn thấy hai đứa nhỏ làm chuyện xấu trong xe, mặt Giang Viện Triều lập tức đen lại, nếu không phải Phương Đức Âm kéo ông lại, ông đã lôi Lục Chính Tây từ trên xe xuống rồi.

“Vừa rồi bà không nên ngăn cản tôi.” Giang Viện Triều nhìn Phương Đức Âm, không đồng ý nói.

Phương Đức Âm cười: “Không ngăn cản ông, ông định làm gì? Gọi hai đứa nhỏ xuống xe dạy dỗ một trận sao? Ông muốn dạy dỗ ai?”

Giang Viện Triều không cần suy nghĩ, liền nói chắc như đinh đóng cột: “Đương nhiên là dạy dỗ tên tiểu tử thối Lục Chính Tây kia.”

“Nhưng ông cũng thấy đấy, là Thiên Ca chủ động hôn Lục Chính Tây.”

Con gái của ông, hình như còn rất bá đạo mà giữ chặt hai tay người ta không cho động đậy.

Nghĩ đến đây, Phương Đức Âm mỉm cười hỏi: “Nếu chỉ dạy dỗ Lục Chính Tây, chẳng lẽ ông không cảm thấy mình không đúng sao?”

Sắc mặt Giang Viện Triều càng đen hơn: “Vậy thì dạy dỗ cả hai đứa.”

Nhìn thấy phản ứng ngày càng giận dữ của Giang Viện Triều, Phương Đức Âm có chút dở khóc dở cười, “Giang Viện Triều, ông đừng cố tình gây sự. Yêu nhau, chuyện như vậy không phải rất bình thường sao?”

Thấy Giang Viện Triều muốn phản bác, Phương Đức Âm liếc xéo ông, hạ giọng nói: “Trước kia, chẳng phải ông cũng thế sao, ông cho rằng bố tôi không biết sao? Ông ấy chỉ là mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện mà thôi.”

“...” Giang Viện Triều nghẹn lời, sau đó một giây sau liền muốn biện giải, “Đó làm sao giống nhau được...”

“Kít...”

Nghe thấy tiếng xe hơi ngoài ngõ, Giang Viện Triều lập tức đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.

Vừa rồi nhìn thấy Giang Viện Triều trong gương chiếu hậu, Lục Chính Tây đã bắt đầu chuẩn bị tâm lý.

Quả nhiên, xe vừa dừng lại ở cửa thì thấy Giang Viện Triều chắp tay sau lưng, từ trong nhà đi ra.

Lục Chính Tây yên lặng hít sâu một hơi, mới mở cửa xe bước xuống, đi đến trước mặt Giang Viện Triều, đứng thẳng tắp cung kính, giống như đang báo cáo công việc với lãnh đạo, nói một cách nghiêm túc:

“Đồng chí Giang, tôi đưa Thiên Ca về.”

Giang Thiên Ca xuống xe, nhìn thấy Giang Viện Triều đứng ở cửa, liền cười nói: “A, bố, bố còn ra đón con sao? Bố lo lắng con không tìm được nhà sao?”

“Chuyện này có gì phải lo lắng chứ, mặc dù con mù đường, nhưng không phải là có Lục Chính Tây sao, anh ấy nhất định sẽ đưa con về.”

Vốn dĩ ánh mắt Giang Viện Triều sắc bén nhìn chằm chằm Lục Chính Tây, nghe thấy những lời vô tư của Giang Thiên Ca, ông nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn con gái.

Giang Viện Triều cảm thấy, sớm muộn gì mình cũng bị Giang Thiên Ca làm cho tức chết.

Sao con bé lại vô tư, ngây thơ thế chứ?

Phương Đức Âm đi ra sau, nhìn thấy biểu cảm trên mặt Giang Viện Triều, lặng lẽ kéo áo ông, ra hiệu cho ông bớt giận, sau đó mới cười nhìn về phía Lục Chính Tây, lên tiếng hỏi:

“Chính Tây, cháu vội về nhà sao? Nếu không vội, vào nhà uống nước đi.”

Lục Chính Tây nghe ra ý tứ trong lời nói của Phương Đức Âm, anh trả lời: “Cháu không vội ạ.”

Giang Thiên Ca chỉ cảm thấy, đêm nay mặt Giang Viện Triều hơi khó coi, cô còn chưa cảm nhận được sự căng thẳng giữa Giang Viện Triều và Lục Chính Tây.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 481: Chương 481



Mãi đến khi Lục Chính Tây bị Giang Viện Triều gọi vào thư phòng, bản thân bị Phương Đức Âm gọi vào phòng, nghe được lời của mẹ, Giang Thiên Ca mới biết hóa ra chuyện tốt mình làm đã bị bố mẹ nhìn thấy.

Giang Thiên Ca mắt nhìn mũi, mũi nhìn mắt, đảo mắt che giấu sự xấu hổ trong lòng, cong mắt, cười hì hì với Phương Đức Âm.

Hồi tưởng lại vừa rồi mình ở trên xe, ấn Lục Chính Tây, nhào tới hôn anh, Giang Thiên Ca lúc này mới cảm thấy, hành vi của mình, hình như có chút bá đạo?

Hơi ngại ngùng sờ sờ mũi, Giang Thiên Ca liền tự biện minh cho mình: “Hi hi, lần đầu tiên mà, con không có kinh nghiệm...”

Chớp chớp mắt, Giang Thiên Ca liền tiến đến trước mặt Phương Đức Âm, nhỏ giọng nói: “Lần sau, lần sau con sẽ không như vậy nữa...”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe được lời của Giang Thiên Ca, Phương Đức Âm nhịn không được cong khóe miệng, bà cũng học theo dáng vẻ của con gái, hạ giọng nói:

“Lời này, đừng để bố con nghe thấy.”

Mắt Giang Thiên Ca sáng lên. Cô ôm cánh tay của Phương Đức Âm, mắt sáng lên nhìn bà gật đầu: “Vâng ạ.”

Hai mẹ con nhìn nhau, nhìn thấy ánh sáng và sự tinh ranh trong mắt đối phương, đều không nhịn được bật cười.

Nghĩ đến vẻ mặt khó coi vừa rồi của Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca liền nói nhỏ với Phương Đức Âm: “Bố con, đúng là chuyện bé xé ra to mà, con cũng đâu có để bản thân chịu thiệt.”

Phương Đức Âm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Giang Thiên Ca.

Đúng là Thiên Ca sẽ không để cho mình chịu thiệt, dựa theo những gì bọn họ vừa mới nhìn thấy, Thiên Ca cũng đúng là không để cho mình chịu thiệt.

Nhưng dù sao, Thiên Ca vẫn còn nhỏ.

Phương Đức Âm suy nghĩ một chút, liền đứng dậy đi đóng cửa sổ lại, đưa Giang Thiên Ca đến trước bàn học, lấy giấy bút ra, chậm rãi giảng giải cho con gái về kiến thức sinh lý.

Phương Đức Âm muốn nói với Giang Thiên Ca, là những kiến thức mà giáo viên trong trường học sẽ không dạy, ở ngoài xã hội, mọi người cũng ngại đề cập đến.

Nhìn bản vẽ phác thảo đơn giản của Phương Đức Âm vẽ trên một cuốn sổ trống, Giang Thiên Ca hơi nhíu mày.

Giang Thiên Ca vẫn luôn biết suy nghĩ của Phương Đức Âm cởi mở hơn rất nhiều so với những người mẹ khác.

Bình thường cô và mẹ có thể nói chuyện trên trời dưới biển, mối quan hệ giữa hai mẹ con, vừa là mẹ con, vừa là thầy trò, vừa là bạn bè.

Nhưng bây giờ thấy mẹ nghiêm túc giảng giải cho mình về sự khác biệt về cấu tạo cơ thể nam nữ, Giang Thiên Ca vẫn không khỏi cảm thấy bất ngờ, sau khi bất ngờ xong, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.

“Mẹ, mẹ thật tốt, con có người mẹ tốt nhất trên thế giới!” Giang Thiên Ca cong mắt, ôm chầm lấy Phương Đức Âm.

Giang Thiên Ca biết, cha mẹ ở thời đại này sẽ không bàn luận về những vấn đề nhạy cảm như sự khác biệt giới tính với con cái.

Cho dù là vài chục năm sau, những người làm cha mẹ cũng chỉ có rất ít người ý thức được tầm quan trọng của việc giáo dục giới tính cho con cái, cũng không phải ai cũng có thể vượt qua rào cản để dạy con những kiến thức này.

Nhưng mẹ cô lại sẵn sàng nghiêm túc nói cho cô biết những điều này.

Ôm Phương Đức Âm xong, Giang Thiên Ca liền ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh mẹ, chăm chú nghe bà giảng bài.

Thật ra, một số kiến thức cơ bản, Giang Thiên Ca kiếp trước đã tự mình tìm hiểu trên mạng, hoặc là, bởi vì hạn chế của thời đại, những gì Phương Đức Âm biết, không toàn diện, chính xác như những gì cô biết.

Nhưng dù là như vậy, Giang Thiên Ca vẫn muốn nghe mẹ tự mình kể.

Cô nghe, không chỉ là những kiến thức mà mỗi người con gái nên biết, mà còn là trách nhiệm và tình yêu thương của mẹ dành cho mình.

Vốn dĩ Phương Đức Âm còn có chút do dự, không biết bây giờ phải nói với Giang Thiên Ca đến đâu mới thích hợp.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt chăm chú và ánh mắt tràn đầy tin tưởng của con gái, Phương Đức Âm mỉm cười, nói: “Con đợi mẹ một chút.”

“Vâng ạ.” Giang Thiên Ca gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nhìn Phương Đức Âm mở cửa đi ra ngoài, rồi lại nhìn bà mở cửa trở về.

Phương Đức Âm trở lại bàn học, đưa cho Giang Thiên Ca xem thứ bà cầm trong tay.

Một chiếc túi giấy nhỏ, trên mặt túi in chữ cái tiếng Anh “DUREX” và “CONDOM”.

Kiếp trước, tuy Giang Thiên Ca vẫn luôn độc thân, chưa từng yêu đương, nhưng bao cao su thì cô đã nhìn thấy rồi.

Kiếp này tuy rằng cô đã có bạn trai, nhưng bao cao su của thời đại này thì cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Che giấu sự tò mò trong mắt, Giang Thiên Ca giả vờ như không biết đây là thứ gì, nghiêm túc nhìn về phía Phương Đức Âm, ngồi ngoan ngoãn như một học sinh gương mẫu, chờ mẹ tiếp tục bài giảng.

Sau đó, mặc kệ Phương Đức Âm nói gì, Giang Thiên Ca đều biểu lộ nghiêm túc, nhìn bà với ánh mắt không chút gợn sóng, chăm chú lắng nghe.

Chờ nói xong tất cả nội dung muốn nói, trong lòng Phương Đức Âm thở phào nhẹ nhõm.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 482: Chương 482



Mặc dù bản thân đã có một đoạn thời gian rất dài ở Cảng Thành, ở lại Lam Quốc, tiếp thu càng nhiều quan niệm cởi mở hơn so với hiện tại trong nước.

Nhưng khi đề cập đến đề tài liên quan đến t*nh d*c, trong lòng bà cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên, cũng sẽ có cảm giác xấu hổ.

Nhưng bà không thể bởi vì chút không tự nhiên cùng cảm giác xấu hổ trong lòng mình, liền ngậm miệng không đề cập tới những chuyện này, cái gì cũng không nói với Giang Thiên Ca, để cho Giang Thiên Ca về sau có thể lâm vào tình cảnh bất lợi.

Giang Thiên Ca đang từ từ lớn lên, con bé lạc quan, thông minh, con bé có tò mò về cuộc sống và thế giới, con bé muốn đi thăm dò, thử nghiệm nhiều thứ hơn trước kia chưa từng tiếp xúc, để làm phong phú kinh nghiệm sống của mình.

Bà là mẹ của Giang Thiên Ca, không, cũng không nên ngăn cản và hạn chế con bé.

Bà là mẹ của Giang Thiên Ca, hẳn là phải cố gắng hết sức truyền thụ cho con bé càng nhiều tri thức và kinh nghiệm, để cho Giang Thiên Ca trong quá trình thăm dò, học được cách bảo vệ mình, không bị tổn thương.

Cho nên, cô khắc phục cảm giác không được tự nhiên cùng xấu hổ trong lòng, đem những gì mình biết nói cho Giang Thiên Ca.

Cũng may, Giang Thiên Ca rất phối hợp với bà.

Phương Đức Âm nghĩ, nếu như trong quá trình này, Giang Thiên Ca biểu hiện ánh mắt khác thường, hoặc là biểu hiện thái độ bài xích, cô chắc chắn sẽ không thuận lợi nói ra những chuyện này.

Giang Thiên Ca biết tính cách của Phương Đức Âm, bình thường khi cô trêu ghẹo mẹ và Giang Viện Triều, Phương Đức Âm đều sẽ đỏ mặt, cho nên biết Phương Đức Âm giảng những nội dung này với cô không dễ dàng.

Thấy Phương Đức Âm cúi đầu, cất bao cao su vào trong túi, nắm chặt trong tay, đoán chừng là đang suy nghĩ muốn ném vào thùng rác nào đó, Giang Thiên Ca đứng lên, ôm lấy mẹ từ phía sau.

Giang Thiên Ca vùi đầu vào vai Phương Đức Âm, nghiêm túc nói: “Mẹ, cảm ơn mẹ.”

“Mẹ yên tâm, con sẽ bảo vệ tốt cho bản thân.”

Lúc Giang Thiên Ca và Phương Đức Âm từ trong phòng đi ra, Giang Viện Triều đang căng mặt, ngồi trong phòng khách.

Giang Thiên Ca tìm một vòng trong phòng, không nhìn thấy Lục Chính Tây, liền đoán được, chắc là sau khi bị Giang Viện Triều kéo vào thư phòng giáo huấn một trận, liền bị đuổi đi.

Biết hiện tại Giang Viện Triều còn chưa hết giận, cũng biết Giang Viện Triều và Phương Đức Âm đều cùng xuất phát điểm.

Cho nên, Giang Thiên Ca mặc dù tò mò Giang Viện Triều nói gì với Lục Chính Tây, nhưng cô nhịn xuống không hỏi, cười ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bố, làm công việc dỗ dành bố.

Mãi đến khi sắp ngủ, Giang Thiên Ca mới có thời gian gọi điện thoại cho Lục Chính Tây: “Bố em đã nói gì với anh rồi? Anh không bị đánh chứ?”

Nói cái gì?

Cảnh cáo anh sau này thành thật một chút, không được động tay động chân, càng không cho phép làm chuyện quá đáng.

Lục Chính Tây không khỏi nghĩ đến vẻ mặt cảnh cáo của Giang Viện Triều, ánh mắt bố vợ tương lai nhìn anh giống như anh là kẻ xấu làm chuyện tội ác tày trời vậy.

Nhưng nghĩ kỹ lại, đối với Giang Viện Triều mà nói, anh đúng là người xấu.

Lục Chính Tây có chút chột dạ với Giang Viện Triều, cũng không nói cho Giang Thiên Ca biết lời cảnh cáo của ông, anh nói dối: “Đừng nghĩ nhiều, bố em chỉ đang thảo luận công việc với anh...”

Giang Thiên Ca “Chậc” một tiếng, chửi bậy nói: “Ông già nhà em nói năng rề rà như vậy, anh thật đúng là ngây ngốc.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Với dáng vẻ của Giang Viện Triều, sao có thể không mắng Lục Chính Tây chứ?

Cô vốn nghĩ, nếu Lục Chính Tây bị Giang Viện Triều mắng, cô không thể nào vì Lục Chính Tây mà mắng Giang Viện Triều, có thể làm, chính là nói nhiều lời an ủi Lục Chính Tây một chút.

Nhưng nếu Lục Chính Tây không cần an ủi, vậy thì thôi.

“Được rồi, anh không bị mắng hay bị đánh, không cần em an ủi, vậy là được. Nếu không sao, em cúp điện thoại đây, tạm biệt.”

Lục Chính Tây: “... Ài, Thiên Ca, chờ chút.”

Giang Thiên Ca: “Hả?”

Lục Chính Tây dừng một chút, mới lên tiếng nói: “Bố em... mắng anh.”

Trong giọng nói, dường như còn mang theo chút ủy khuất.

Cũng không biết cái ủy khuất này là thật hay là cố ý giả vờ.

Giang Thiên Ca đột nhiên phát hiện, hình như Lục Chính Tây này rất biết học tập, cũng rất biết leo lên. Giang Thiên Ca có chút không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Giang Thiên Ca nhướng mày, cất giọng lên, “Ồ” một tiếng, ngón tay gõ gõ trên ống nghe, hỏi: “Mắng anh cái gì?”

Giang Viện Triều cảnh cáo và dặn dò anh một số điều, không phải rất thích hợp để nói thẳng với Giang Thiên Ca, anh cũng không thể không đạo đức bịa đặt một số điều mà Giang Viện Triều chưa nói.

Nhưng mà, Giang Thiên Ca nói muốn an ủi anh...

Lục Chính Tây suy nghĩ một vòng, cuối cùng nói: “Bố em mắng anh già.”

Giọng nói mang theo sự tủi thân của Lục Chính Tây truyền vào trong tai thông qua ống nghe điện thoại, Giang Thiên Ca nghe được sửng sốt, sau đó cười ha ha.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 483: Chương 483



Dường như cảm nhận được sự ai oán không tiếng động ở đầu bên kia điện thoại, Giang Thiên Ca thu lại tiếng cười một chút.

Ỷ vào Lục Chính Tây không nhìn thấy, nụ cười trên mặt cô không giảm nửa phần, vừa cười vừa không để ý an ủi anh: “Ông ấy mắng anh như vậy, quả thật hơi quá đáng, chính ông ấy còn già hơn anh, nào có tư cách nói anh già đâu.”

Khóe miệng Lục Chính Tây vừa muốn cong lên, liền nghe được tiếng nói thầm của cô:

“Tuy rằng, so với em, anh quả thật có chút già.”

Lục Chính Tây: “...”

“Nhưng không sao, già cũng có chỗ tốt của già, em nhìn thoáng một chút, không chê anh là được.”

Phần an ủi này, anh không cần, tựa hồ sẽ tốt hơn một chút?

An ủi Lục Chính Tây một phen, Giang Thiên Ca mới cúp điện thoại. Đều nằm trên giường, Giang Thiên Ca lại đột nhiên nhớ tới chuyện của Hoa Thi.

Cô lại đứng lên, gọi điện thoại cho Phương Thủ Nghĩa.

Phương Thủ Nghĩa tựa hồ là ngủ rồi, nghe điện thoại đều mơ mơ màng màng, nghe được thanh âm của Giang Thiên Ca, ông ngáp một cái thật to, liền lẩm bẩm nói:

“Thiên Ca, đã bao nhiêu giờ rồi, sao còn chưa ngủ? Trẻ con, đừng thức khuya, phải rèn luyện thói quen tốt ngủ sớm dậy sớm.”

Giang Thiên Ca cầm điện thoại nói: “Cậu, cháu có việc muốn nói với cậu.”

“Chuyện gì vậy? Chuyện không quan trọng thì trước hết cứ gác lại đã, ngủ nghỉ dưỡng sức mới là chuyện quan trọng nhất.” Phương Thủ Nghĩa nói xong lại ngáp một cái.

Hôm qua, đội ngũ nghiên cứu của công ty máy tính và mạng đang tập trung nghiên cứu một dự án, mọi người thức đêm nghiên cứu, thức đêm họp bàn đưa ra phương án.

Dự án này rất quan trọng, bây giờ là thời kỳ mấu chốt vô cùng quan trọng, cho nên ông cũng tự mình đến giám sát.

Lúc ấy không cảm thấy có gì, nhưng sau đó mới cảm nhận được tác hại của việc thức khuya.

Cũng là trải qua lần thức khuya này, Phương Thủ Nghĩa sợ hãi phát hiện, mình không còn khỏe như trước kia, trước kia có thể thức trắng hai ba ngày đêm, nghỉ ngơi mấy tiếng là lại khỏe mạnh như thường.

Nhưng bây giờ, chỉ cần thức một đêm là đã không chịu nổi.

Phương Thủ Nghĩa sẽ không thừa nhận mình già rồi, nhưng ông cũng đã âm thầm quyết định, sau này phải ngủ sớm dậy sớm, theo ông nội tập dưỡng sinh.

Phương Thủ Nghĩa liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã sắp 11 giờ đêm.

Vạn sự khởi đầu nan, hôm nay là ngày đầu tiên thực hiện kế hoạch dưỡng sinh, không thể phá bỏ, còn chưa kịp để Giang Thiên Ca lên tiếng, Phương Thủ Nghĩa đã thúc giục: “Thiên Ca, đi ngủ đi, không có chuyện gì thì cậu cúp máy trước...”

Nghe Phương Thủ Nghĩa nói ba câu, câu nào câu nấy đều không rời khỏi chuyện ngủ, trong lòng Giang Thiên Ca đột nhiên bốc hỏa, cô hận sắt không thành thép mắng:

“Vợ cũng chưa có một người, ngủ cái gì mà ngủ! Cậu còn có mặt mũi mà ngủ sao? Sao cậu ngủ được vậy?”

“Ơ...” Phương Thủ Nghĩa định cúp điện thoại, nhưng động tác dừng lại.

Sao đột nhiên lại công kích cá nhân thế này?

Phương Thủ Nghĩa tuy còn muốn nhanh đi ngủ, nhưng tránh lại bị công kích cá nhân, Phương Thủ Nghĩa chỉ có thể thỏa hiệp: “... Chuyện gì, cháu nói đi.”

Giang Thiên Ca hừ một tiếng: “Không phải cậu muốn ngủ sao, đi ngủ đi, cháu không nói nữa. Cháu chờ xem sau này cậu hối hận.”

Biết Giang Thiên Ca cố tình muốn chọc tức mình, trong lòng Phương Thủ Nghĩa kêu khổ, cầu xin nói: “Được được được, cô nãi nãi, cháu nói đi, cậu không ngủ đâu, cháu nói nhanh lên.”

Nói xong là ông đi ngủ ngay.

Phương Thủ Nghĩa âm thầm quyết định, mặc kệ Giang Thiên Ca nói gì, cậu nghe xong sẽ để sang một bên, chờ ngày mai tính tiếp.

“Tối nay, cháu nhìn thấy Hoa Thi.”

Nhưng nghe được câu nói đầu tiên của Giang Thiên Ca, cậu liền trợn tròn mắt, cơn buồn ngủ bay biến hết, trong đầu tỉnh táo hẳn.

“...!”

Phản ứng lại, Phương Thủ Nghĩa vội vàng hỏi: “Cháu gặp cô ấy ở đâu? Sao cháu nhận ra cô ấy? Cô ấy có biết cháu là cháu gái của cậu không...”

Quả nhiên, si tình và não tàn vì tình yêu là không phân biệt nam nữ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca không để ý đến Phương Thủ Nghĩa truy hỏi, cô nhanh chóng kể lại tình huống gặp Hoa Thi.

Nói xong, cô liền nói: “Chuyện cháu muốn nói với cậu là vậy, bây giờ nói xong rồi, cậu đi ngủ đi, cháu cũng đi ngủ đây.”

“Cậu, chúc ngủ ngon.”

Dứt lời, khóe miệng Giang Thiên Ca khẽ nhếch lên, dứt khoát cúp điện thoại.

Không phải muốn đi ngủ sao, ngủ đi, xem cậu có ngủ được không.

Giang Thiên Ca cúp điện thoại, tâm trạng vui vẻ đi ngủ, buổi tối còn mơ một giấc mơ đẹp, sáng hôm sau ngủ nướng đến tận trưa.

Lúc thức dậy, cô đã thấy Phương Thủ Nghĩa ngồi trong phòng khách với vẻ mặt ai oán.

Giang Thiên Ca cười rạng rỡ: “Cậu, chào buổi sáng.”

“Sáng cái gì mà sáng, mặt trời mọc đến m.ô.n.g rồi còn gì!” Nhìn nụ cười trên mặt Giang Thiên Ca, Phương Thủ Nghĩa liền nghĩ đến chuyện tối hôm qua mình nghe điện thoại xong, ruột gan cồn cào cả đêm, vẻ mặt càng thêm phần ai oán.

Cậu chắc chắn một trăm phần trăm, Giang Thiên Ca cố tình!

Nhưng ông lại không thể tức giận. Không chỉ không thể tức giận, còn phải dỗ dành cô!
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 484: Chương 484



Phương Thủ Nghĩa hít sâu một hơi, kiềm chế cơn giận muốn mắng Giang Thiên Ca, sốt ruột giục: “Tổ tông ơi, cháu mau nói rõ ràng mọi chuyện cho cậu nghe đi!”

Tối hôm qua Giang Thiên Ca có gọi điện thoại nói với cậu chuyện gặp Hoa Thi, nhìn thấy Hoa Thi bị bắt nạt.

Nhưng kết quả sau đó thế nào, Hoa Thi ra sao, cậu hoàn toàn không biết.

Bây giờ ông không dám tùy tiện đi tìm Hoa Thi, chỉ đành phải tìm Giang Thiên Ca hỏi rõ tình hình trước.

Nhìn thấy Cao Kim Lan đang dọn dẹp vệ sinh trong phòng, Phương Thủ Nghĩa định kéo Giang Thiên Ca ra xe nói chuyện.

Thấy Phương Thủ Nghĩa sốt ruột như vậy, Giang Thiên Ca càng muốn chọc tức cậu thêm một chút. Cô đứng im, nghiêng đầu nói: “Nhưng mà cháu chưa đánh răng rửa mặt, cũng chưa ăn sáng.”

Phương Thủ Nghĩa lập tức nói: “Chưa ăn sáng thì cậu dẫn cháu ra ngoài ăn.”

“Mặt chưa rửa thì thôi không cần rửa. Một ngày không rửa cũng không sao!”

“Ơ, không rửa mặt, cậu bẩn như vậy sao?”

Giang Thiên Ca hất tay Phương Thủ Nghĩa đang kéo tay áo mình ra, “Cậu không rửa mặt là chuyện của cậu, cháu mới không muốn luộm thuộm như cậu.”

“Cháu đi đánh răng rửa mặt đây, cậu đợi chút.”

Giang Thiên Ca ấn Phương Thủ Nghĩa trở lại ghế sofa, sau đó đi về phía phòng vệ sinh. Đi được hai bước, cô dừng lại, quay đầu nhìn Phương Thủ Nghĩa, cười ranh mãnh nói:

“Cậu, chuyện cậu không rửa mặt, cháu biết là được rồi, nhưng cậu đừng để cho người khác biết đấy, nhất là không thể để cho Hoa Thi biết, nếu không trong lòng Hoa Thi, cậu sẽ có thêm một khuyết điểm là luộm thuộm.”

Phương Thủ Nghĩa: “...”

Ai nói ông không rửa mặt?

Ông rửa mặt rồi nhé!

Nhìn thấy vẻ mặt trừng mắt tức giận của Phương Thủ Nghĩa, Giang Thiên Ca cười vui vẻ đi vào phòng vệ sinh, không hề lề mề, nhanh chóng vệ sinh cá nhân xong, sau đó đi theo Phương Thủ Nghĩa ra ngoài.

Vừa lên xe, Phương Thủ Nghĩa đã sốt ruột hỏi chuyện tối qua, Giang Thiên Ca đành phải kể lại chuyện tối hôm qua một lần nữa.

Phương Thủ Nghĩa nghe xong, mặt mày phẫn nộ, hận không thể lập tức đi xé xác Hoa Ái Linh.

Tay Phương Thủ Nghĩa nắm chặt vô lăng, nổi cả gân xanh, “Cậu biết cô ấy có em gái cùng cha khác mẹ, nhưng không ngờ người em gái này lại đối xử với cô ấy tệ như vậy. Còn có bố của cô ấy nữa!”

Giang Thiên Ca thở dài. Tuy bình thường cô hay phàn nàn về Giang Viện Triều, ngoài miệng thường chê bố ruột không đáng tin cậy. Nhưng đó chỉ là lời nói đùa, bọn họ đều không coi là thật.

Chỉ đến khi gặp bố của Hoa Thi, cô mới được chứng kiến thế nào là người bố thật sự không đáng tin cậy.

“Quan hệ và tình huống trong nhà họ chắc là rất phức tạp.”

Tối hôm qua, bố của Hoa Thi bị rắn cắn vào chân, không thể đi đường, rõ ràng có thể gọi xe ba gác, nhưng ông ta lại không chịu, nhất định phải chặn xe ô tô trên đường, đòi đi ô tô về.

Chắc chắn là ông ta chướng mắt xe ba gác, cảm thấy xe ba gác đơn sơ, làm mất mặt.

Trước đó Phương Thủ Nghĩa từng nói gia đình Hoa Thi ở Bắc Kinh, là một gia đình có truyền thống hiếu học.

Hôm qua nhìn thấy bố của Hoa Thi, đeo kính, túi áo n.g.ự.c cài bút máy, nếu bỏ qua sự khoa trương và sĩ diện hão huyền bên ngoài thì vẫn có thể nhìn ra được nét nho nhã và khí chất của một người trí thức.

Hoa gia là một gia đình có truyền thống hiếu học, chắc chắn không phải là giả.

Nhưng mà, bốn chữ “Thư Hương thế gia” này khái quát quá khứ và lịch sử của gia tộc, đại biểu cho sự huy hoàng của quá khứ, mà không thể nói lên hiện tại.

Bây giờ, những gia tộc được gọi là thư hương thế gia cũng có sự chênh lệch rất lớn.

Có thư hương thế gia, hậu bối trong gia tộc có tiền đồ, ở thời đại mới cũng có thể thuận theo xã hội và thời đại phát triển, nắm bắt cơ hội, có thể để cho gia tộc duy trì vinh quang, thậm chí là tiến thêm một bước.

Cũng có gia tộc, hậu bối đầu óc rỗng tuếch, không có năng lực, không có chí tiến thủ, gia tộc không người kế tục, không ngừng đi xuống dốc, mấy chữ “Thư Hương thế gia” này sẽ chỉ biến thành lịch sử càng ngày càng nhạt nhòa.

Giang Thiên Ca suy đoán, Hoa gia hẳn là loại tình huống sau.

Hết lần này tới lần khác, họ còn là người trong cuộc u mê, tự mình say mê dưới hào quang của cái gọi là thế gia thư hương, tự cao tự đại, không muốn chấp nhận hiện thực, cảm thấy mình hơn người.

Nghĩ đến Hoa Ái Linh mà cô nhìn thấy hôm qua, Giang Thiên Ca đột nhiên tò mò hỏi: “Cậu, cậu biết Hoa Thi bao nhiêu tuổi không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Phương Thủ Nghĩa nhìn Giang Thiên Ca, suy nghĩ một chút, mới nói: “Nhỏ hơn cậu bảy tuổi.”

“Cô ấy 32 tuổi rồi?” Giang Thiên Ca có chút kinh ngạc, tối hôm qua cô còn tưởng rằng, Hoa Thi nhiều nhất là hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.

“Nhà họ, không thúc giục cô ấy xem mắt kết hôn sao?”

Với tình hình nhà họ Hoa, Giang Thiên Ca không cảm thấy cha Hoa sẽ không nghĩ tới chuyện để con gái gả cho một nhà chồng tốt, sau đó lại để cho con gái dùng tài nguyên nhà chồng hồi đáp nhà đẻ.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 485: Chương 485



Nói không chừng tối hôm qua Hoa Ái Linh nhất định phải đón xe, muốn ngồi ô tô trở về, nói không chừng chính là muốn tạo cho những người mà cô ấy nhắm trúng ấn tượng về một gia thế tốt đẹp.

Nghe được lời của Giang Thiên Ca, sắc mặt Phương Thủ Nghĩa có chút khó coi.

Sao lại không có!

Hoa Thi hiện tại đang ở trong căn nhà đó, nghe nói là ông bà nội của cô ấy khi còn sống để lại cho cô ấy, bình thường cô ấy đều sống một mình một người trong căn nhà đó.

Trước đó, ông giấu diếm thân phận, thuê nhà ở nhà Hoa Thi, đã từng gặp đối tượng tự xưng là người xem mắt mà Hoa gia giới thiệu cho Hoa Thi tìm tới cửa.

Cái gọi là đối tượng xem mắt, người thấp bé không nói, bụng còn to hơn cả phụ nữ mang thai sáu bảy tháng, đầu hói đến nỗi không còn mấy cọng tóc.

Vậy mà, người đàn ông đó lại còn lớn giọng ở đó ồn ào, chê bai Hoa Thi lớn tuổi, anh ta cũng xứng!

Nhìn thấy vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của Phương Thủ Nghĩa, Giang Thiên Ca liền biết trong này có chuyện.

“Cậu, bớt giận, đừng cắn nát răng của mình đấy.”

Nhìn thấy phía trước chính là nhà hàng thủ đô, Giang Thiên Ca liền khuyên nhủ: “Cậu, chờ ăn sáng xong, chúng ta lại suy nghĩ một chút, xem có cách nào có thể để cho Hoa Thi sớm quên chuyện lúc trước của cậu, chấp nhận sự theo đuổi của cậu.”

Trước đó, sợ Phương Thủ Nghĩa quá mức nóng vội, sợ ông lại làm ra chuyện gì khiến Hoa Thi không thích, cô mới đề nghị Phương Thủ Nghĩa chờ đợi, chờ Hoa Thi quên chuyện này rồi hãy đi tìm cô ấy.

Nhưng tối hôm qua tình cờ gặp Hoa Thi, hiểu được càng nhiều chuyện của Hoa Thi, Giang Thiên Ca lại đột nhiên cảm thấy, có lẽ cô cũng có thể sớm đưa ra chủ ý cho Phương Thủ Nghĩa.

Hai ngày nữa cô sẽ cùng Giang Viện Triều đến tỉnh Nam, chắc phải một hai tháng nữa mới về.

Trước khi đi, phân tích kỹ lưỡng với Phương Thủ Nghĩa, đưa ra chủ ý cho ông, nói không chừng, Hoa Thi và Phương Thủ Nghĩa thật sự có thể thành đôi, biết đâu chờ cô từ tỉnh Nam trở về, có thể có thêm một người mợ.

Đến nhà hàng thủ đô là vì Giang Thiên Ca nghe nói nhà hàng thủ đô mới ra mắt một vài món điểm tâm ngon, cô muốn nếm thử, cũng thuận tiện ăn hết những món mà trước đó cô thích.

Bằng không, phải đợi đến một hai tháng sau khi trở về từ tỉnh Nam cô mới có cơ hội ăn những món ăn và điểm tâm này.

Giang Thiên Ca cảm thấy việc mình gặp Hoa Thi tối hôm qua là trùng hợp. Nhưng hôm nay lại gặp được, cô không khỏi cảm khái, bản thân và Hoa Thi cũng quá có duyên phận.

Giang Thiên Ca và Phương Thủ Nghĩa vừa nói chuyện vừa đi vào đại sảnh khách sạn, Phương Thủ Nghĩa đi đến quầy lễ tân, đang muốn nói với nhân viên phục vụ muốn một phòng riêng yên tĩnh.

Anh còn chưa nói hết lời, cánh tay đã bị Giang Thiên Ca khẽ chọc.

“Sao vậy?”

Giang Thiên Ca chỉ về phía góc đại sảnh, nhắc nhở Phương Thủ Nghĩa: “Hình như là đồng chí Hoa Thi.”

Phương Thủ Nghĩa nhìn theo hướng ngón tay Giang Thiên Ca, liền thấy một bàn ăn gần góc, có khá nhiều người ngồi đó, cả nam lẫn nữ. Người mà anh vừa rồi vẫn luôn lo lắng, Hoa Thi, cũng ở trong đó.

Chỉ là, sắc mặt và trạng thái của Hoa Thi đều không tốt, dường như cô ấy rất bài xích những người khác ngồi cùng bàn.

Phương Thủ Nghĩa nhíu mày, định đi qua đó, Giang Thiên Ca kéo ông lại: “Bây giờ cậu qua đó làm gì?”

Triệu Tố Vân đứng phía sau quầy lễ tân, vẫn luôn chú ý đến phản ứng của Phương Thủ Nghĩa, cô ta nhìn về phía góc đại sảnh, ánh mắt đảo qua Hoa Thi, sau đó cười nói: “Phương tiên sinh, anh là bạn của Hoa Thi sao?”

Không đợi Phương Thủ Nghĩa trả lời, Triệu Tố Vân đã tự mình cười nói: “Thật trùng hợp, tôi và Hoa Thi cũng là bạn bè.”

Giang Thiên Ca nhìn về phía Triệu Tố Vân. Cô còn nhớ rõ Triệu Tố Vân này.

Trước đó, khi cô chưa chính thức nhận Giang Viện Triều, lần đầu tiên Giang Viện Triều đưa cô đến nhà hàng thủ đô, nhân viên phục vụ tên Triệu Tố Vân này đã rất ân cần chạy tới phục vụ Giang Viện Triều.

Giang Viện Triều không có cơ hội. Bây giờ Triệu Tố Vân lại nhắm vào Phương Thủ Nghĩa?

Vân Mộng Hạ Vũ

Từ khi trở lại Bắc Kinh hơn nửa năm nay, Phương Thủ Nghĩa mua nhà mua đất, xây cao ốc, mở công ty, làm không ít việc, chắc chắn cũng thường xuyên ra vào những nhà hàng như khách sạn thủ đô để mời khách xã giao.

Triệu Tố Vân biết rõ tình hình của Phương Thủ Nghĩa, nhắm vào anh cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng mà, lần này Triệu Tố Vân đã tính sai rồi.

Mặc dù Phương Thủ Nghĩa thường xuyên đến nhà hàng thủ đô, nhưng mỗi lần ông đến đều rất nghiêm túc ăn cơm với mọi người, xã giao xong thì đi ngay, không giống như những người khác, tìm cách trêu chọc nhân viên phục vụ, hay là lén lút liên lạc.

Trước đó, ông chưa từng để ý đến Triệu Tố Vân, vẫn luôn coi cô ta như những nhân viên phục vụ bình thường khác.

Bây giờ nghe Triệu Tố Vân nhắc tới, cô ta và Hoa Thi là bạn bè, Phương Thủ Nghĩa mới nhìn về phía Triệu Tố Vân, lên tiếng đáp lời: “Hai người là bạn bè sao?”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 486: Chương 486



Triệu Tố Vân cười gật đầu: “Đúng vậy, tôi và Hoa Thi quen biết nhau đã hơn hai mươi năm rồi, chúng tôi quen nhau từ hồi cấp hai.”

“Phương tiên sinh, anh muốn qua chào hỏi Hoa Thi sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói xong, Triệu Tố Vân nhìn Phương Thủ Nghĩa, trên mặt lộ vẻ khó xử, cô ta cắn răng, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, mới mở miệng nói:

“Phương tiên sinh, nếu anh muốn qua chào hỏi Hoa Thi, tôi mạo muội xin anh, hãy đi sau một chút.”

Phương Thủ Nghĩa nhìn Triệu Tố Vân.

Triệu Tố Vân cười cười, dường như cảm thấy ngại vì lời thỉnh cầu mạo muội của mình, lại dường như đang vui thầm vì chuyện riêng tư của bạn.

Cô ta nhìn về phía bàn ăn ở góc đại sảnh, sau đó nháy mắt với Phương Thủ Nghĩa như đang chia sẻ bí mật, hạ giọng nói: “Hoa Thi, cô ấy đang xem mắt.”

Nói xong, Triệu Tố Vân cười ha ha, giải thích cho hành động vừa rồi của mình:

“Hoa Thi vẫn luôn chưa kết hôn, bây giờ tuổi của cô ấy ngày càng lớn, tìm người cũng ngày càng khó, người nhà cô ấy đều sốt ruột vì chuyện này. Tôi là bạn của cô ấy, cũng rất mong cô ấy nhanh chóng tìm được người muốn kết hôn với mình.”

“Tôi nghĩ, anh cũng là bạn của Hoa Thi, chắc chắn cũng mong cô ấy sớm tìm được người thích hợp, nên mới mạo muội xin anh đừng đi tìm cô ấy lúc này. Phương tiên sinh, hi vọng anh đừng vì lời nói vừa rồi của tôi mà tức giận.”

Giang Thiên Ca nhìn Triệu Tố Vân với ánh mắt đầy ẩn ý.

Có người bạn như cô, Hoa Thi đúng là xui xẻo tám đời.

Mong cô ấy nhanh chóng tìm được người muốn kết hôn với mình?

Ý ngoài lời này không phải là đang nói Hoa Thi lớn tuổi, không ai thèm lấy, ế chồng sao?

Lúc trước khi Phương Đức Âm chưa trở về, Triệu Tố Vân nhắm vào Giang Viện Triều, bây giờ biết Giang Viện Triều không còn hi vọng nữa, cô ta lại chuyển hướng sang Phương Thủ Nghĩa.

Thực ra, đối với chuyện này, Giang Thiên Ca không cảm thấy Triệu Tố Vân không tốt hay là gì.

Xét cho cùng, người ta muốn hướng đến chỗ cao hơn, Triệu Tố Vân muốn tìm một người đàn ông có điều kiện tốt, cũng không có gì đáng trách.

Nhưng hành động nói xấu bạn bè sau lưng như vậy, thật sự khiến người ta không nói nên lời.

Giang Thiên Ca đang nghĩ có nên mỉa mai Triệu Tố Vân hay không, thì nghe thấy Phương Thủ Nghĩa bên cạnh lên tiếng:

“Vị đồng chí phục vụ này, cô và Hoa Thi thật sự là bạn bè sao?”

Phương Thủ Nghĩa cau mày, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng: “Cô cho rằng tôi không nghe ra ý tứ trong lời nói của cô?”

“Hoa Thi chưa kết hôn, đó là lựa chọn của cô ấy, là vì cô ấy chưa gặp được người mình thích, là vì cô ấy không muốn kết hôn, chứ tuyệt đối không phải là “không tìm được người nguyện ý kết hôn với cô ấy”.”

“Hoa Thi mới ba mươi hai tuổi, cô đã nói cô ấy lớn tuổi, chẳng phải cô cũng sắp bốn mươi rồi sao? Sao cô không chê mình già?”

“Lo chuyện của mình đi, đừng có mang những ý đồ xấu xa đó lên người Hoa Thi.”

Giang Thiên Ca kinh ngạc nhìn Phương Thủ Nghĩa.

Cô còn tưởng rằng Phương Thủ Nghĩa không nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của Triệu Tố Vân.

Trước đó không hề phát hiện ra, Phương Thủ Nghĩa vậy mà cũng có thể nhìn thấu người khác.

“Phương tiên sinh... Anh...” Sắc mặt Triệu Tố Vân lúc xanh lúc trắng.

Cô ta không ngờ tâm tư của mình lại bị Phương Thủ Nghĩa nhìn thấu, càng không ngờ Phương Thủ Nghĩa lịch thiệp nho nhã ngày nào, lại có thể vạch trần tâm tư của cô ta ngay tại chỗ, khiến cô ta xấu hổ như vậy.

Hơn nữa, cô ta nào đã bốn mươi tuổi?

Cô ta mới ba mươi tư, còn chưa đến ba mươi lăm, rõ ràng là đang độ tuổi ba mươi! Sao có thể nói cô ta sắp bốn mươi rồi???

Phương Thủ Nghĩa sao có thể nói cô ta như vậy?!!

Triệu Tố Vân tức giận đến mức môi run lên, mấp máy môi mấy lần, nhưng không nói nên lời.

Nhìn thấy phản ứng của Triệu Tố Vân, Giang Thiên Ca suýt nữa thì bật cười.

Phương Thủ Nghĩa cũng thật là độc mồm độc miệng, chỉ cần nhìn cách ăn mặc của Triệu Tố Vân cũng biết cô ta là người rất để ý đến tuổi tác.

Mặc dù đang mặc đồng phục nhân viên phục vụ của nhà hàng, nhưng cách trang điểm và phụ kiện trên người đều thể hiện rõ cô ta muốn khiến mình trông trẻ trung hết sức có thể.

Giờ thì hay rồi, không những không được khen trẻ, còn bị Phương Thủ Nghĩa nói già hơn tuổi thật, chắc chắn trong lòng đang tức muốn chết, thậm chí còn muốn xé xác Phương Thủ Nghĩa.

Trong lòng Triệu Tố Vân quả thực tức muốn chết, nếu có thể, cô ta thật muốn lao đến mắng cho Phương Thủ Nghĩa một trận.

Nhưng cô ta không thể.

Phương Thủ Nghĩa là thương nhân mang vốn đầu tư về nước, gia cảnh ưu việt, tài sản hùng hậu, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi đã có chỗ đứng vững chắc ở Bắc Kinh, tiếng tăm vang xa.

Ở Bắc Kinh, có rất nhiều người muốn kết giao với anh. Không ít người có m.á.u mặt khi nhìn thấy anh đều phải khách sáo, nịnh nọt.

Trước đây, người ta rất khinh thường những người kinh doanh tư bản, nhưng thời thế đã thay đổi, những người có tiền, có vốn lại ngày càng có địa vị.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 487: Chương 487



Trước đây, cô ta muốn gả cho một người làm trong cơ quan nhà nước hoặc quân đội để được làm phu nhân, nhưng Giang Viện Triều mà cô ta nhắm trúng lại chẳng cho cô ta cơ hội, còn những người khác, lại chẳng có ai khiến cô ta vừa lòng.

Tuy Phương Thủ Nghĩa không có chức quyền, địa vị hiện tại có vẻ không bằng những người làm quan, có quyền thế kia. Nhưng anh có tiền.

Nếu như có thể gả cho anh, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ sung sướng.

Chính vì vậy, suốt khoảng thời gian vừa qua, cô ta vẫn luôn để ý đến Phương Thủ Nghĩa. Mỗi lần Phương Thủ Nghĩa đến nhà hàng, cô ta đều sẽ lén lút tìm cơ hội đến phục vụ, hi vọng có thể thu hút sự chú ý của anh.

Thế nhưng, cho dù mỗi lần cô ta đều dốc hết sức lực để thể hiện sự quyến rũ của mình, nhưng Phương Thủ Nghĩa vẫn không hề lay động, ánh mắt anh nhìn cô ta cũng chẳng khác gì những nhân viên phục vụ khác.

Cô ta tìm cơ hội bắt chuyện, Phương Thủ Nghĩa cũng gần như không tiếp lời. Sau một khoảng thời gian dài như vậy, cô ta chẳng có chút tiến triển nào với Phương Thủ Nghĩa.

Đối với kết quả này, một mặt cô ta cảm thấy rất nản lòng, nhưng mặt khác, cô ta lại càng cảm thấy Phương Thủ Nghĩa là một đối tượng tốt.

Phương Thủ Nghĩa đẹp trai, giàu có, lại còn sống rất sạch sẽ, anh không giống như một số vị khách khác, hễ cứ có cơ hội là lại nói năng th* t*c với các nữ phục vụ, thậm chí còn động tay động chân.

Phong cách của Phương Thủ Nghĩa tuy rằng rất khó tiếp cận, khó có thể thân thiết với anh hơn, nhưng điều này cũng có lợi, sau khi kết hôn, không cần phải lo lắng anh sẽ ra ngoài làm bậy.

Vì vậy, trong khoảng thời gian này, cô ta vẫn luôn không từ bỏ Phương Thủ Nghĩa.

Trong nhà hàng cũng có người cũng có ý đồ với Phương Thủ Nghĩa giống cô ta, nhưng Phương Thủ Nghĩa cũng chẳng thèm để ý đến họ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hơn nữa, cho dù là ngoại hình, vóc dáng hay tính cách, họ đều không bằng cô ta.

Cô ta tin rằng, sớm muộn gì mình cũng có thể có được Phương Thủ Nghĩa. Cô ta rất tự tin vào bản thân.

Nhưng mà, sự tự tin đó, trong khoảnh khắc vừa rồi nhìn thấy ánh mắt Phương Thủ Nghĩa nhìn Hoa Thi, đã lung lay: Giữa Phương Thủ Nghĩa và Hoa Thi có gì đó mờ ám.

Trực giác của cô ta luôn rất chính xác.

Chính vì vậy, cô ta mới động tâm tư nói ra những lời đó.

Nhưng cô ta không ngờ Phương Thủ Nghĩa lại có phản ứng như vậy, lại che chở cho Hoa Thi như vậy.

Triệu Tố Vân đè nén cảm xúc hỗn độn trong lòng, cắn môi, ủy khuất lên tiếng:

“... Phương tiên sinh, tôi... Tôi và Hoa Thi là bạn bè, lời tôi nói... đều là thật tâm thật ý muốn tốt cho cô ấy, không hề có ý xấu như anh nói, anh hiểu lầm tôi rồi.”

Nói xong, trên mặt Triệu Tố Vân lộ ra vẻ cụp mi ủ dột, sắp khóc đến nơi, rõ ràng là muốn giả bộ đáng thương để Phương Thủ Nghĩa áy náy.

Giang Thiên Ca ở một bên xem kịch, thấy phản ứng của Triệu Tố Vân, cô thầm gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Gật đầu là vì khẳng định khả năng diễn xuất và nước mắt đến dễ dàng của Triệu Tố Vân. Lắc đầu là vì phủ nhận tác dụng của màn kịch này.

Nếu Phương Thủ Nghĩa là kiểu đàn ông thẳng thắn, không tinh tế, không nhận ra tâm tư của Triệu Tố Vân thì màn kịch này có lẽ còn có chút tác dụng.

Nhưng Phương Thủ Nghĩa là bậc thầy về trà, lúc trước có thể liếc mắt một cái đã nhận ra vị trà của Triệu Tố Vân, bây giờ sao có thể không nhận ra cô ta đang giả bộ ngây thơ?

Triệu Tố Vân nếu thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình, có lẽ còn được nhẹ tay. Nhưng giờ lại giả bộ ngây thơ, trong sáng, chỉ khiến ấn tượng của Phương Thủ Nghĩa về cô ta càng thêm tệ hại.

Quả nhiên, Giang Thiên Ca vừa nhìn về phía Phương Thủ Nghĩa, đã thấy anh lạnh mặt nói: “Hiểu lầm gì? Lời cô tự nói ra đấy.”

Triệu Tố Vân ấp úng giải thích: “Tôi... Tôi không có ý đó, có thể... có thể là tôi diễn đạt không đúng...”

Phương Thủ Nghĩa hừ lạnh một tiếng, cắt ngang lời bao biện của Triệu Tố Vân: “Đó là vấn đề của cô, không biết nói chuyện thì về tiểu học, học lại cho tốt rồi hãy ra đây.”

Triệu Tố Vân bị nói đến mức mặt đỏ bừng tai.

Phương Thủ Nghĩa nhìn chằm chằm cô ta, cảnh cáo: “Nếu còn lần sau, tôi sẽ trực tiếp báo với quản lý của cô.”

Triệu Tố Vân hoảng hốt, nếu Phương Thủ Nghĩa thực sự báo với quản lý khách sạn, tuy cô ta sẽ không bị đuổi việc nhưng chắc chắn sẽ bị mắng vốn, kiểm điểm, thậm chí còn có thể bị điều đến nhà bếp làm việc vất vả, vậy thì cô ta thực sự không còn cơ hội nào nữa.

Triệu Tố Vân không dám nói thêm lời bào chữa nào nữa, cầu xin nhìn Phương Thủ Nghĩa: “Phương tiên sinh, xin lỗi, tôi sai rồi...”

“Xin chào, cho hỏi phòng vệ sinh đi đường nào vậy? Bạn phục vụ, phiền bạn dẫn tôi đi được không?”

Giang Thiên Ca nhíu mày, nhìn về phía Hoa Thi không biết đã đến từ lúc nào.

Ý này là sao?

Cảm thấy Phương Thủ Nghĩa đang làm khó Triệu Tố Vân nên đến để giải vây cho bạn mình?
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 488: Chương 488



Nghe được giọng nói của Hoa Thi, lưng Phương Thủ Nghĩa cứng đờ, một khắc trước còn lạnh mặt cảnh cáo Triệu Tố Vân, một giây sau khí thế quanh người lập tức hạ xuống, thậm chí còn có thêm vài phần thấp thỏm cùng cẩn thận từng li từng tí.

“Đồng chí Hoa Thi, cô... chào cô...”

Dường như là sợ Hoa Thi hiểu lầm anh cố ý đến chặn cô, Phương Thủ Nghĩa vội kéo Giang Thiên Ca đang ở một bên xem kịch ra làm bia đỡ đạn, “Tôi đưa cháu gái đến ăn cơm. Đây là cháu gái tôi, Giang Thiên Ca.”

Giang Thiên Ca cười cười với Hoa Thi: “Đồng chí Hoa, chào cô.”

Hoa Thi lạnh lùng liếc mắt nhìn Phương Thủ Nghĩa một cái, trực tiếp bỏ qua anh, nhìn về phía Giang Thiên Ca.

Lần đầu tiên nhìn thấy Giang Thiên Ca, Hoa Thi nhận ra cô chính là người tối hôm qua bị Hoa Ái Linh chặn xe, cô khách khí gật đầu với Giang Thiên Ca, nói tiếng chào “Chào cô.”

Giang Thiên Ca cười: “Đồng chí Hoa, chị muốn đi vệ sinh sao, em biết chỗ, em dẫn chị đi nhé.”

Thấy Hoa Thi nhìn về phía Triệu Tố Vân, nụ cười trên mặt Giang Thiên Ca càng đậm, “Vị đồng chí phục vụ này phải đi làm, chắc là không thể đi cùng chị được rồi, em dẫn chị đi cũng được mà. Đồng chí Hoa, phòng vệ sinh ở bên này, chúng ta đi thôi.”

Nói xong, Giang Thiên Ca làm động tác mời Hoa Thi, một bên nghiêng đầu dặn dò Phương Thủ Nghĩa: “Cậu, cậu giúp cháu chọn món trước nhé.”

“Đồng chí Hoa, đi thôi, dẫn đường cho chị xong, em sẽ quay lại ăn cơm, bữa sáng em còn chưa ăn, bụng đói muốn xẹp rồi.” Giang Thiên Ca vẻ mặt nhiệt tình, không cho Hoa Thi cơ hội cự tuyệt, liền kéo cô đi về phía phòng vệ sinh.

Hoa Thi có vẻ không yên lòng, quay đầu lại cảnh cáo nhìn thoáng qua Phương Thủ Nghĩa, Giang Thiên Ca chỉ làm như không chú ý tới phản ứng của Hoa Thi, chủ động nhắc tới chuyện tối hôm qua.

“Đồng chí Hoa, tối hôm qua không biết chị và cậu là bạn bè, nếu biết, chúng em nhất định sẽ đưa hai người về. Cậu em tốt với em lắm, bạn của cậu ấy, chính là bạn của em.”

“Hơn nữa, cậu em là người tốt bụng, cậu ấy luôn nói với em, tặng hoa hồng cho người khác, tay còn vương lại hương thơm. Khi em còn nhỏ, cậu ấy thường xuyên dẫn em đi đỡ bà cụ qua đường, tặng ấm áp cho những người già neo đơn.”

“Tuy rằng tối hôm qua thái độ của người phụ nữ chặn xe kia không tốt, không lễ phép chút nào, nhưng vì cậu em, em có thể nhịn cô ta.”

“Đồng chí Hoa, tối hôm qua thật xin lỗi, tại người phụ nữ chặn xe kia ăn nói xằng bậy, còn nguyền rủa bố mẹ em, em tức quá, mới bỏ lại mọi người.”

Giang Thiên Ca nói xong, cúi đầu, ra vẻ áy náy.

Nhìn thấy biểu cảm áy náy của Giang Thiên Ca, Hoa Thi sửng sốt, sau đó trong lòng dâng lên một trận phức tạp.

Chuyện tối hôm qua, Giang Thiên Ca không làm gì sai.

Người có lỗi là Hoa Ái Linh. Thực ra, cô cũng có lỗi.

Vì chán ghét Hoa Ái Linh, ngay từ đầu cô đã không ngăn cản việc Hoa Ái Linh chặn xe, việc Hoa Ái Linh chặn xe của Giang Thiên Ca, là kết quả của việc cô khoanh tay đứng nhìn.

Nhưng bây giờ, Giang Thiên Ca lại xin lỗi cô.

Người nên xin lỗi là Hoa Ái Linh, là cô, chứ không phải Giang Thiên Ca.

Hoa Thi nhíu mày, nói: “Đồng chí Giang, cô không cần cảm thấy xin lỗi, là tôi nên xin lỗi cô mới đúng. Tối hôm qua, tôi...”

“Ha ha, đồng chí Hoa, chị không giận em là được.” Giang Thiên Ca cắt ngang lời xin lỗi của Hoa Thi, cười nói sang chuyện khác.

“Đồng chí Hoa, chị làm công việc gì vậy? Em cảm thấy chị có vẻ là người đọc nhiều sách, trên người toát ra khí chất nho nhã, em đoán anh là giáo viên, đúng không?”

“Đồng chí Hoa, chị dạy đại học phải không? Chị dạy ở trường nào vậy, em có thể đến đó dự thính không?”

Nhìn thấy Giang Thiên Ca cười khanh khách, tâm tình Hoa Thi càng thêm phức tạp.

Cô dừng một chút, mới trả lời câu hỏi của Giang Thiên Ca.

Giọng điệu nói chuyện, so với vừa rồi ôn hòa hơn không ít.

Giang Thiên Ca nhướng mày, ánh mắt sáng rực, đáy mắt hiện lên một nụ cười giảo hoạt.

Nhìn phản ứng vừa rồi của Hoa Thi, rõ ràng là cô vẫn chưa quên chuyện Phương Thủ Nghĩa lừa cô. Có thành kiến với một người, người đó có làm gì, cô cũng sẽ nghĩ theo hướng xấu trước.

Hoa Thi vừa rồi, rõ ràng là coi Phương Thủ Nghĩa như loại người xấu xa, ỷ thế h.i.ế.p người.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu cô, hay Phương Thủ Nghĩa trực tiếp nói rõ chân tướng sự việc cho Hoa Thi, chưa biết chừng cô cũng không tin.

Nói thẳng ra, Hoa Thi chưa chắc đã tin, vậy thì cô sẽ dùng chút tâm cơ vậy.

Dùng chuyện tối hôm qua, khơi gợi lòng áy náy của Hoa Thi, nhưng lại cắt ngang lời xin lỗi của cô, để Hoa Thi áy náy chất chứa trong lòng, áy náy chất chứa lại đẩy thành kiến sang một bên, như vậy thì hiểu lầm sẽ dễ dàng được giải thích hơn.

Nghĩ đến chủ ý của mình, Giang Thiên Ca thở dài.

Trước đó cô theo đuổi Lục Chính Tây cũng không tốn sức như vậy, nhưng vì Phương Thủ Nghĩa, cô lại phải trở thành một cô gái đầy tâm cơ.

Haiz, người thân thích này, thật đúng là không dễ “dắt” chút nào.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 489: Chương 489



Nhưng không có cách nào, không dễ “dắt” cũng phải “dắt”, Giang Thiên Ca một đường cứ như đứa trẻ tò mò, hỏi Hoa Thi đủ loại chuyện liên quan đến công việc của cô.

Mãi đến khi đi tới cửa phòng vệ sinh, Giang Thiên Ca mới dừng lại, chớp chớp mắt với Hoa Thi, thấp giọng hỏi: “Đồng chí Hoa, vừa rồi chị có phải cho rằng cậu em đang bắt nạt cô phục vụ kia hay không?”

Hoa Thi ngẩn người.

Vừa rồi, cô đúng là nghĩ như vậy.

Phương Thủ Nghĩa tuy không biết phẩm chất thế nào, nhưng cháu gái của anh, Giang Thiên Ca, lại là một cô bé đơn thuần, chân thành, lương thiện.

Giang Thiên Ca dường như rất sùng bái Phương Thủ Nghĩa, cô bé chắc chắn không muốn nghe thấy ai nói xấu cậu mình.

Hoa Thi đang do dự, không biết nên nói dối khen Phương Thủ Nghĩa vài câu, hay là lảng tránh chuyện này, thì nghe thấy Giang Thiên Ca nói:

“Chị Hoa, chị hiểu lầm cậu em rồi, lúc nãy cậu ấy đang bênh vực cho chị đấy.” Giang Thiên Ca thuật lại toàn bộ cuộc đối thoại vừa rồi giữa Triệu Tố Vân và Phương Thủ Nghĩa.

Nói xong, cô bé còn mở to mắt hỏi: “Chị Hoa, chị có thấy cậu em nói chuyện rất tổn thương người khác không?”

Hoa Thi: “...”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Thiên Ca, Hoa Thi bật cười. Nghĩ đến những lời nói của Phương Thủ Nghĩa mà Giang Thiên Ca thuật lại, trong lòng cô lại dâng lên một tia phức tạp.

Cô ghét nhất là lừa dối và phản bội.

Vì chuyện Phương Thủ Nghĩa lừa dối cô, trong lòng cô, anh ta thuộc loại người có phẩm chất không được tốt lắm.

Cho nên, vừa rồi nhìn thấy Phương Thủ Nghĩa lạnh mặt nhìn Triệu Tố Vân, phản ứng đầu tiên của cô là cho rằng anh ta đang ỷ thế h.i.ế.p người. Vừa hay cô cũng chịu đựng đủ đám người kia rồi, bèn mượn cớ đi vệ sinh đến tìm Triệu Tố Vân...

Thì ra là cô hiểu lầm.

Nghĩ đến vẻ mặt của Phương Thủ Nghĩa vừa rồi, trong lòng Hoa Thi dâng lên một cảm xúc khó tả.

Giang Thiên Ca vốn chỉ muốn “giúp” Phương Thủ Nghĩa lấy lại danh dự, nhưng hiệu quả dường như vượt ngoài mong đợi của cô?

“Thiên Ca, làm phiền em rồi.” Hoa Thi mỉm cười nói: “Không phải em đói rồi sao, mau quay lại ăn bữa sáng đi.”

“Vâng ạ.”

Giang Thiên Ca cười với Hoa Thi, sau đó bước nhanh về phía Phương Thủ Nghĩa.

Phương Thủ Nghĩa vẫn còn đứng ở sảnh, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía phòng vệ sinh, thấy Giang Thiên Ca một mình quay lại, trên mặt còn hiện lên vẻ thất vọng.

Giang Thiên Ca che mắt ông lại, kéo ông đi, “Cậu, cậu thu lại cái bản mặt đó cho cháu, cẩn thận bị người ta hiểu lầm là tên b**n th** muốn nhìn trộm phụ nữ đi vệ sinh đấy.”

Phương Thủ Nghĩa còn muốn đợi Hoa Thi đi ra, nói chuyện với cô thêm vài câu, nhưng bị Giang Thiên Ca cường thế kéo đi, đành phải bỏ ý định.

Quay đầu lại hỏi Giang Thiên Ca: “Cô ấy nói gì với cháu? Cháu có tìm cơ hội khen ngợi cậu với cô ấy chưa?”

Phương Thủ Nghĩa mong chờ nhìn Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca: “...”

“Chị Hoa nói cháu chân thành lương thiện, chỉ đường cho cô ấy, là một đứa trẻ ngoan giúp người làm niềm vui.”

“Còn về phần khen cậu, cháu muốn tìm cơ hội khen rồi, nhưng đáng tiếc là không có cơ hội.” Giang Thiên Ca mặt không đỏ, hơi thở không gấp, nói rất nghiêm túc.

Tuy rất muốn “tranh công” với Phương Thủ Nghĩa, nhưng bây giờ không phải lúc.

Cô “dùng” chút tâm cơ, mục đích là lợi dụng lòng tự trọng và áy náy của Hoa Thi để “giúp” Phương Thủ Nghĩa.

Hiện tại Hoa Thi đang áy náy vì hiểu lầm Phương Thủ Nghĩa, đây chính là thời điểm tốt nhất để Phương Thủ Nghĩa theo đuổi Hoa Thi.

Phương Thủ Nghĩa là cậu của cô, dĩ nhiên cô hy vọng ông có thể đạt được ý nguyện. Nhưng cô cũng sẽ đứng trên lập trường của phụ nữ để suy nghĩ cho Hoa Thi.

Cô cố tình khiến Hoa Thi áy náy, đã là hơi “vô đạo đức” rồi, nếu bây giờ để Phương Thủ Nghĩa đi theo đuổi Hoa Thi, thì có cảm giác thừa dịp người ta gặp khó khăn mà lừa gạt.

Khiến cô cảm thấy bản thân giống như những người ở thời hiện đại, giúp bạn bè bày mưu tính kế để theo đuổi con gái nhà người ta.

Vì vậy, nếu Phương Thủ Nghĩa muốn tìm Hoa Thi, hãy đợi khi nào điều chỉnh tâm trạng, suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện rồi hãy đi.

Hơn nữa, vừa rồi nhìn phản ứng của Hoa Thi, có lẽ cô không còn chán ghét Phương Thủ Nghĩa như lúc trước nữa.

Hoa Thi phản ứng gay gắt như vậy với việc Phương Thủ Nghĩa cố ý che giấu thân phận để tiếp cận cô, nói không chừng là vì một số cảm xúc mà chính cô cũng không nhận ra.

Bởi vì, so với người xa lạ, người ta thường để ý đến việc người thân che giấu và lừa dối hơn.

Cũng vì vậy, càng phải cho Hoa Thi thời gian suy nghĩ và bình tĩnh hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca chặn đứng ý định hỏi thêm của Phương Thủ Nghĩa, “Cậu, cậu đặt chỗ nào thế, cháu đói rồi.”

Lúc nãy nói đói là giả, nhưng bây giờ là thật rồi.

“Kia kìa.” Phương Thủ Nghĩa chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh Hoa Thi lúc nãy, sau đó nhìn Giang Thiên Ca, giải thích, “Hôm nay không cần vào phòng riêng nữa, ngồi ở đại sảnh cũng được, đông vui náo nhiệt.”
 
Back
Top Bottom