Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 350: Chương 350



Giang Thiên Ca lau tóc xong, cầm đèn chiếu sáng bên cạnh máy tính chiếu xuống sàn nhà, thấy trên thảm đã ướt sũng một mảng, bên cạnh khe cửa xe còn có một sinh vật nhỏ hình con sứa đang động đậy.

Mắt cô sáng lên, thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, tìm một lát, liền thấy trên mặt biển cách đó không xa, có một vật lớn chừng bàn tay đang nổi.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Có cua lớn kìa! Chúng ta bắt về, tối nay luộc lên ăn khuya.”

Nói xong, Giang Thiên Ca định mở cửa xe đi xuống, nhưng bị Lục Chính Tây gọi lại: “Em đừng nhúc nhích, để anh đi.”

Thấy Lục Chính Tây đi xuống, Lương Hạo cũng đi theo.

Vừa mới nổi sóng, không ít cua và tôm bị sóng đánh vào. Lục Chính Tây và Lương Hạo cầm túi xuống xe nhặt một hồi, liền nhặt được đầy một túi.

Xe bị vào nước, không khởi động được, không lái về được, mấy người đành phải đi bộ về. Lục Chính Tây không cho Giang Thiên Ca dính nước, anh để Giang Thiên Ca nằm sấp trên lưng, cõng cô về bờ.

Sau khi lo liệu xong cho Joseph, Giang Viện Triều và Trương Kiếm Ba vội vàng đến tìm Giang Thiên Ca và những người khác.

“Thiên Ca...”

“Bố! Nhìn này! Con nhặt được một con cua to đùng!”

Nghe thấy tiếng Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca cười tươi rạng rỡ, gọi to. Cô giơ cao hai tay, để Giang Viện Triều nhìn thấy hai con cua lớn trên tay mình.

Lúc nãy Lục Chính Tây và Lương Hạo nhặt được rất nhiều, Lương Hạo đều xách theo, hai con trên tay cô là lúc đi được nửa đường thì nhìn thấy.

Hai con cua này còn lớn hơn những con mà Lục Chính Tây và Lương Hạo nhặt được lúc trước. Bây giờ là mùa đông, cua đông nhiều thịt, chắc chắn sẽ rất ngon!

Mấy ngày nay cô phải tranh thủ từng giây từng phút để viết mã, ăn cơm cũng chẳng còn thời gian mà nghĩ đến mùi vị món ăn, cứ thế nuốt xuống. Bây giờ mọi việc rốt cuộc đã xong, cô phải tự thưởng cho mình một bữa thật ngon!

“Bố, bố có biết đầu bếp nào trong nhà ăn giỏi làm cua không? Tối nay con muốn ăn chúng!”

Nhìn thấy Giang Thiên Ca hai mắt sáng rực, nụ cười rạng rỡ giơ hai con cua lớn, vẻ mặt vừa hào hứng vừa mong đợi lên kế hoạch sẽ nấu nướng như thế nào, Giang Viện Triều, Trương Kiếm Ba và những người khác đều không nhịn được cười.

Nhìn Giang Thiên Ca cầm cua vui vẻ như vậy, cứ ngỡ mục đích chuyến đi này của cô không phải là để hạ máy bay của nước M, mà là để bắt vài con cua về ăn.

Họ đều nghĩ rằng, Giang Thiên Ca vừa nhìn thấy họ sẽ hỏi ngay về tình hình chiếc máy bay của nước M. Thế nhưng, cô lại không hỏi, mà lại nghĩ đến chuyện ăn uống trước.

Bình tĩnh như vậy, hành động không theo lẽ thường như vậy, có lẽ cũng chỉ có Giang Thiên Ca mới làm được.

Lý Chí Quân cười ha ha nói: “Tiểu Giang! Không cần tìm đầu bếp ở nhà ăn đâu, cua này để chú làm cho!”

Giang Thiên Ca nhìn Lý Chí Quân một lượt, do dự một lát rồi mỉm cười hỏi: “Có thể... làm phiền chú quá không?”

Lý Chí Quân xua tay, nói: “Phiền gì mà phiền! Cháu hạ được máy bay, là đại công thần của chúng ta! Đừng nói là làm cho cháu một bữa cua, mà mỗi ngày làm, làm một trăm bữa, một nghìn bữa cũng không thành vấn đề!”

“Đồng chí Lý, chú quá khen rồi...” Giang Thiên Ca cười híp mắt nói lời khiêm tốn với Lý Chí Quân, đồng thời liếc mắt nhìn Giang Viện Triều.

Hiểu được tâm tư của Giang Thiên Ca, trong mắt Giang Viện Triều hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Khóe miệng ông hơi nhếch lên, nhìn Lý Chí Quân, cười hỏi: “Đồng chí Lý, nghe nói tổ tiên nhà anh từng là đầu bếp trong cung phải không? Không biết ngày xưa trong cung khi chế biến cua có gì cần chú ý không?”

Nghe Giang Viện Triều hỏi, Lý Chí Quân liền thao thao bất tuyệt về cách chế biến cua.

Nghe vậy, Lý Chí Quân có vẻ biết làm cua thật. Giang Thiên Ca yên tâm.

Mặc dù khoảng thời gian này mối quan hệ của cô với Lý Chí Quân đã hòa hoãn hơn trước rất nhiều, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng chủ nghĩa đại nam nhân ở ông ta. Người như Lý Chí Quân, căn bản không giống loại người sẽ vào bếp.

Lúc nãy cô do dự chủ yếu là sợ Lý Chí Quân làm hỏng cua của cô.

Nhưng nếu Lý Chí Quân là chuyên gia, lại còn chủ động xung phong, vậy thì cô không khách sáo nữa, “Vậy làm phiền chú Lý vậy, tối nay chúng ta được bữa ngon rồi!”

Giang Thiên Ca giãn mày giãn mặt, nụ cười bên khóe miệng càng thêm ngọt ngào vui sướng.

Hình như Trương Kiếm Ba cũng nhìn thấu tâm tư của Giang Thiên Ca, ông cười ha ha vỗ vai Lý Chí Quân, nói:

“Được! Tối nay để lão Lý hấp cua, khi nào rảnh rỗi, tôi cũng sẽ đích thân xuống bếp, làm món cá kho sở trường chiêu đãi Thiên Ca!”

Giang Thiên Ca coi như không hiểu ý trêu chọc trong mắt Trương Kiếm Ba, cô cười híp mắt nói lời cảm ơn.

...

Bởi vì tình hình hiện tại khá đặc thù, cuộc trò chuyện ngắn ngủi này chỉ kéo dài chưa đầy hai phút, mọi người lập tức quay lại vấn đề chính, nói về chuyện chiếc máy bay của nước M.

Giang Thiên Ca kể sơ qua về nguyên lý cũng như quá trình hạ máy bay. Sau đó, cô báo cáo với Trương Kiếm Ba một số vấn đề.

Báo cáo xong, nhiệm vụ chính của Giang Thiên Ca coi như hoàn thành, cô liền đến nhà ăn chờ ăn cua.

Còn Giang Viện Triều, Trương Kiếm Ba, Lục Chính Tây và những người khác thì không nhàn nhã như vậy.

Trước tối nay, Giang Thiên Ca là người phải thức khuya dậy sớm, vùi đầu vào sửa mã, lên kế hoạch hạ máy bay.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 351: Chương 351



Tối nay, sau khi hạ được máy bay, đến lượt Giang Viện Triều và những người khác phải thức trắng đêm để làm việc.

Ngay cả Lý Chí Quân, người chủ động xin được làm cua cho Giang Thiên Ca, vừa cho cua vào nồi chưa được bao lâu đã bị người ta gọi đi.

Quá trình hạ máy bay đã rất gian nan, nhưng việc xử lý hậu quả như thế nào, làm sao để có lợi nhất cho đất nước cũng là một vấn đề nan giải không kém.

Tiếp theo, họ sẽ phải đấu trí, đấu lực với nước M trên mọi phương diện.

Dựa vào những hành vi bá đạo, vô lại trước đây của nước M, rất có thể bọn chúng sẽ giở trò ăn vạ, muốn bọn chúng trả giá, họ nhất định phải lên kế hoạch trước, chuẩn bị sẵn sàng các chiến lược đối phó.

Sau khi cua hấp xong, Giang Thiên Ca để dành cho mình mấy con, số còn lại cô đều bảo đầu bếp mang đến tòa nhà văn phòng.

Chiếc máy bay của nước M đến vào buổi tối, đúng vào giờ cơm chiều, hầu hết mọi người đều đang ăn cơm ở nhà ăn, nghe thấy tiếng máy bay, tất cả đều lập tức bỏ đũa xuống, chẳng mấy ai ăn được no.

Chắc chắn tối nay ai nấy đều phải thức trắng đêm, còn phải vất vả lắm.

Vì vậy, ngoài cua, Giang Thiên Ca còn bảo đầu bếp chuẩn bị thêm nhiều món khác để mang sang.

Sắp xếp xong mọi việc, ăn cua xong, Giang Thiên Ca liền về phòng ngủ bù.

Mấy ngày nay, ngày nào cô cũng thức khuya dậy sớm, thiếu ngủ trầm trọng. Mặc dù tình hình hiện tại không cho phép cô ngủ li bì một giấc, nhưng ít nhiều gì cũng phải ngủ bù một chút.

Vì trong lòng vẫn còn lo lắng, nên sáng sớm hôm sau Giang Thiên Ca đã thức dậy, cô đến tòa nhà văn phòng trước. Bên trong, mọi người đều đang hối hả làm việc, ai nấy đều bận tối mặt tối mũi.

Thấy không ai rảnh rỗi để ý đến mình, Giang Thiên Ca chào Trịnh Văn Hoa một tiếng rồi đi tìm Vương Quang Quý.

Trương Kiếm Ba và những người khác ở tòa nhà văn phòng đã thức trắng đêm.

Vương Quang Quý và mọi người trên máy bay cũng chưa ai chợp mắt, trong mắt ai cũng đỏ ngầu vì thiếu ngủ, nhưng không một ai kêu ca thán hay chùn bước.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca, mắt Vương Quang Quý sáng lên: “Đồng chí Tiểu Giang, cô đến xem cái này đi, cô có cách nào sao xuất hết dữ liệu bên trong ra không?”

Vương Quang Quý đang cầm một thiết bị dày cộp như cục gạch, bên trên cắm đầy dây dợ đủ màu sắc, hình như là thiết bị lưu trữ dữ liệu bay của máy bay và một số dữ liệu mật.

Giang Thiên Ca quan sát một chút rồi nói: “Để tôi thử dùng chương trình giải mã xem sao.”

Vương Quang Quý kết nối thiết bị lưu trữ với máy tính, Giang Thiên Ca thao tác trên bàn phím vài phút, sau đó chỉ vào màn hình đã được mở khóa: “Xong rồi.”

“Sao có thể nhanh như vậy?” Nghe Giang Thiên Ca nói, Vương Quang Quý vô cùng kinh ngạc.

Mặc dù biết Giang Thiên Ca rất giỏi về máy tính, nhưng nhìn cô chỉ mất chưa đầy mười phút đã dễ dàng giải quyết được vấn đề mà bọn họ đã nghiên cứu gần một tiếng đồng hồ, ông vẫn cảm thấy thật khó tin.

Giang Thiên Ca giải thích: “Thiết bị này cần có mật khẩu mới có thể mở. Vừa rồi tôi dùng một chương trình để nó tự động thử các tổ hợp chữ và số khác nhau, liên tục thử nghiệm cho đến khi tìm được đúng mật khẩu.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe vậy, Vương Quang Quý bừng tỉnh đại ngộ, gật gù.

Vẻ mặt ông bỗng trở nên kích động: “Đồng chí Tiểu Giang, những mật mã khác, không biết cô có thể giải được không?”

Vương Quang Quý ghé sát tai Giang Thiên Ca, nói nhỏ.

Nghe vậy, Giang Thiên Ca suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi không chắc, nhưng tôi có thể nghĩ cách thử xem.”

“Tốt, tốt, tốt!” Vương Quang Quý liên tục gật đầu, vui mừng khôn xiết: “Chờ khi nào về Bắc Kinh, tôi sẽ đến tìm cô!”

Bởi vì nhiệm vụ phân tích hệ thống và công nghệ của chiếc máy bay bên Vương Quang Quý rất gấp rút, mà bên Trương Kiếm Ba cũng không có ai đến tìm, nên Giang Thiên Ca ở lại máy bay giúp đỡ Vương Quang Quý đến tận chiều tối mới xuống.

Cô vừa nghĩ đến những lời Vương Quang Quý vừa đi về phía nhà ăn, lúc đi qua một bãi đất trống thì nghe thấy tiếng huýt sáo rất côn đồ, mang đầy ý đồ xấu.

Giang Thiên Ca cau mày, vẻ mặt sa sầm, nhìn về phía phát ra tiếng huýt sáo.

Cách chỗ cô đứng khoảng mười mét là một hàng rào sắt.

Bên kia hàng rào, một người đàn ông da trắng, tóc vàng đang đứng, hai má đỏ ừng, trên tay cầm chai bia.

Thấy Giang Thiên Ca nhìn qua, gã đàn ông kia lại huýt sáo một tiếng khiêu khích, sau đó dựa người vào hàng rào, vừa uống bia vừa nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt d*m d*c.

Giang Thiên Ca biết, gã đàn ông này chính là phi công lái chiếc máy bay AP-3, Joseph.

Giang Thiên Ca cụp mắt, che giấu cảm xúc trong đáy mắt, lát sau, cô giả vờ tò mò, bước về phía hàng rào.

Người đi theo sau Joseph thấy vậy liền cau mày.

Giang Thiên Ca lặng lẽ ra hiệu bằng tay bảo anh ta im lặng, sau đó giả vờ tò mò nhìn Joseph, cố ý dùng tiếng nước ngoài nhưng pha lẫn giọng địa phương rất nặng hỏi: “Ông là người nước ngoài à?”

Bởi vì hôm qua Joseph đã nghe thấy giọng cô, mặc dù là giọng nói đã được ngụy trang, nhưng để đề phòng gã liên hệ giọng nói hôm qua với cô, Giang Thiên Ca cố ý nói ngọng nghịu, khiến giọng mình nghe trẻ hơn.

Nghe thấy giọng cô, vẻ mặt Joseph càng trở nên bỉ ổi hơn: “Chào em, em bao nhiêu tuổi rồi? Em đã từng thử qua đàn ông nào chưa? Muốn anh cho em biết thế nào là cảm giác của người phụ nữ trưởng thành không?”

Nói xong, Joseph cười ha hả.

Giang Thiên Ca âm thầm siết chặt nắm đấm, ghi thù gã ta vào lòng.

Tên b**n th** c.h.ế.t tiệt, mày cứ chờ đấy.

Giấu kín suy nghĩ trong lòng, Giang Thiên Ca giả vờ như không hiểu, tiếp tục nhìn gã ta với vẻ tò mò: “Tiếng nước ngoài của tôi không tốt lắm, tôi chỉ biết chào hỏi thôi.”

Để Joseph tin tưởng, cô cố ý dùng sai ngữ pháp và từ ngữ, khiến câu nói của mình càng thêm lủng củng.

Thấy vậy, Joseph càng được nước lấn tới, buông lời th* t*c.

Giang Thiên Ca âm thầm đếm xem gã ta đã nói bao nhiêu câu.

...

Rời khỏi hàng rào, Giang Thiên Ca tối sầm mặt mũi đi tìm Giang Viện Triều.

“Bố, tiếp theo bố có tính toán gì không? Nếu như con muốn đánh Joseph, sẽ ảnh hưởng kế hoạch của bố sao?”

Giang Viện Triều nhíu mày, “Sao vậy? Có phải cậu ta đã làm gì không?”

Nghĩ đến một khả năng, sắc mặt Giang Viện Triều lập tức trở nên âm trầm.

Giang Thiên Ca không muốn để cho Giang Viện Triều biết Joseph nói những lời ô uế, cô hàm hồ nói: “Không sao, con chỉ thấy hắn ta không vừa mắt. Có thể đánh không?”

Giang Viện Triều không yên lòng mà truy vấn: “Thật sự là bởi vì nhìn hắn ta không vừa mắt?”

Giang Thiên Ca: “Ừm, thật đấy. Con nghe nói hắn ta vẫn luôn hành hạ đồng chí chăm sóc mình, đưa ra các loại yêu cầu cố tình gây sự, nhìn không thuận mắt, liền muốn đi đánh hắn ta một trận. Vừa vặn con đã rất lâu không đánh người, liền muốn đi đánh hắn ta một trận cho đã.”

Giang Viện Triều: “...”

Muốn nói lại thôi một lát, Giang Viện Triều liền nói: “Bố giúp con hỏi đồng chí Trương một chút.” Việc này, cần báo cáo với Trương Kiếm Ba.

Nghe được lời Giang Viện Triều nói, Trương Kiếm Ba nhìn Giang Thiên Ca, suy nghĩ một lát, liền gật đầu nói: “Có thể đánh, nhưng phải chú ý đúng mực, cũng không được để lại nhược điểm.”

Giang Thiên Ca nghiêm túc gật đầu.

Cô không chỉ không để lại nhược điểm, còn muốn để Joseph dính phải một thân mùi hôi thối. Sau này chỉ có thể là loại thối rữa.

Trước khi rời đi, Giang Thiên Ca hỏi Giang Viện Triều mượn một máy ghi âm.

Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, lại đi tìm Lương Hạo, nói kế hoạch trong lòng mình cho anh ta.

Nghe được kế hoạch của Giang Thiên Ca, lại nghe nói Trương Kiếm Ba đồng ý, Lương Hạo sảng khoái đáp: “Được! Anh làm!”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 352: Chương 352



Giang Thiên Ca vốn muốn moi một số tin tức hữu dụng từ Joseph, nhưng miệng Joseph vừa thối vừa tiện, cô không ngại thu thập hắn ta thật tốt.

Buổi tối hôm đó cùng Lương Hạo bàn bạc đối sách, ngày thứ hai, nghe nói Joseph từ trong ký túc xá đi ra, hai người liền bắt đầu hành động.

Giang Thiên Ca đeo cặp sách mà cô đã chuẩn bị sẵn lên lưng, đi về phía Joseph.

Joseph được sắp xếp ở một khu vực sinh hoạt độc lập, nhưng ngoài ăn cơm và ngủ, Joseph vẫn luôn đảo quanh khu sinh hoạt, mục đích hắn ta làm như vậy, trong lòng mọi người đều biết rõ.

Không phải t*nh tr*ng lên não, miệng phạm tiện sao?

Không phải muốn tìm hiểu tình hình căn cứ sao?

Hừ, chờ không chịu nổi gói đi thôi.

Trước mặt Joseph, Giang Thiên Ca vẫn giả vờ là người ngoại ngữ kém, nói lắp ba lắp bắp, cũng nghe không hiểu ngoại ngữ, nhưng lại tỏ ra rất hứng thú với người nước ngoài, bộ dạng rất tò mò.

Ngay từ đầu, Joseph vẫn phun đầy phân, nói chuyện với Giang Thiên Ca. Thấy bộ dạng Giang Thiên Ca thật sự nghe không hiểu, Joseph đánh giá Giang Thiên Ca một phen, khóe miệng liền cong lên một nụ cười quái dị.

“Này, cô nàng, cô biết bên kia là cái gì không?”

Nơi Joseph đang ở, thiết kế vô cùng xảo diệu. Bốn phía đều là lầu cao bốn năm tầng, ngăn cách tầm mắt với bên ngoài.

Giang Thiên Ca nhìn về phía hắn ta chỉ. Đó là hướng phòng nghiên cứu ngư lôi được vớt trước đó.

Giang Thiên Ca mặt không đổi sắc, giả vờ như không biết ý đồ của hắn ta, không chút bố trí phòng vệ, dùng tiếng Anh nói “Là trường học của tôi”.

Sau đó, Joseph vẫn luôn hỏi Giang Thiên Ca, muốn moi từ cô thông tin, Giang Thiên Ca làm như hoàn toàn không phát giác, vừa ấp úng trả lời hắn ta, vừa hỏi ra vấn đề mình muốn hỏi.

Thấy sự cảnh giác trên người Joseph ngày càng thấp, Giang Thiên Ca liếc mắt, liền nghiêng đầu hỏi: “Mr. Joseph, why your plane... fly here?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ha ha, cô nàng, đương nhiên là bởi vì nước M chúng tôi hùng mạnh, là lãnh tụ cùng bá chủ thế giới, máy bay, tàu thủy, muốn đi đâu thì đi.”

“Còn Trung Quốc các người, chỉ có đất đai và dân số trên danh nghĩa, lại không có bất kỳ thực lực nào, lạc hậu giống như người nguyên thủy, ha ha ha, điều này thật sự là quá khó tin.”

“Hiện tại, tôi chỉ đang bay ở biên giới lãnh không, về sau, máy bay của nước M chúng tôi, còn phải bay đến bầu trời thủ đô của các người, bay qua từng tấc đất của Trung Quốc.”

“Không chỉ có Trung Quốc các người, các quốc gia khác, Triều Tiên, Tân Cương, chúng tôi cũng sẽ bay đến, ha ha ha...”

Joseph không kiêng nể gì cả cười lớn, sau khi nhìn thấy biểu tình ngơ ngác trên mặt Giang Thiên Ca, cười càng thêm hả hê, hắn ta trơ trẽn mắng: “Người Trung Quốc ngu xuẩn vô năng, chờ nước M chúng tôi chiếm lĩnh quốc gia các người đi, ha ha ha...”

Giang Thiên Ca trên mặt lộ vẻ mơ màng, không biết vì sao hắn ta lại bật cười, trong lòng lại không nhịn được mà cười lạnh.

Cô còn tưởng rằng, cô phải tốn một chút công phu, mới có thể từ trong miệng Joseph moi ra thông tin. Lại không ngờ, hắn ta nhanh như vậy đã nói ra.

Cô vẫn đánh giá thấp sự ngạo mạn và tự đại của người Mỹ.

Joseph dám trắng trợn nói ra những lời này, ngoại trừ là bởi vì cô ngụy trang và dẫn dắt, để cho hắn ta buông lỏng cảnh giác, còn bởi vì bản thân hắn ta ngạo mạn tự đại, cùng với sự khinh thường và coi rẻ đối với Trung Quốc.

Bản thân hắn ta, cùng với toàn bộ xã hội Mỹ tự đại ngạo mạn, khiến Joseph không coi cô, không coi Trung Quốc ra gì, để cho hắn ta không kiêng nể gì cả thể hiện sự khinh thường trong lòng.

Hơn nữa, bởi vì cô giả vờ nghe không hiểu lời nói của Joseph, khiến trong lòng Joseph vì hành vi bắt nạt, sỉ nhục Trung Quốc mà sinh ra kh*** c*m, được phóng đại lớn hơn nữa.

Tại sao có người lại cố ý đi mắng người câm điếc? Chính là bởi vì dù có mắng như thế nào, người câm điếc đều nghe không được, người câm điếc còn có thể bởi vì không hiểu nguyên do, mà biểu hiện ra vẻ mặt ngơ ngác, luống cuống, điều này càng thêm cổ vũ kh*** c*m khi dễ.

Giang Thiên Ca che giấu sự chế nhạo trong đáy mắt, tiếp tục dẫn dắt Joseph nói nhiều hơn.

Ước tính Joseph nói cũng đủ rồi, Lương Hạo cũng đã trở về, Giang Thiên Ca liền tìm cớ rời đi. Cô chạy đi tìm Lương Hạo: “Thế nào? Lấy về rồi chứ?”

“Lấy về rồi! Tôi sợ số lượng ít, quá tiện nghi cho hắn ta, còn cố ý chạy đến nhà hai đồng hương.” Lương Hạo vừa nói, vừa ra hiệu cho Giang Thiên Ca đi xem hai cái thùng lớn “Ong ong” vang ở phía sau.

Giang Thiên Ca gật đầu, cô đang muốn nói chuyện, liền chú ý tới mí mắt của Lương Hạo, sưng đến mức chỉ còn lại một khe hở. Giang Thiên Ca rất bất ngờ: “Không phải đã chuẩn bị mặt nạ cho anh rồi sao? Sao còn bị ong đốt thành như vậy?”

Lương Hạo ngốc nghếch cười cười, không thèm để ý nói: “Không sao, anh chỉ là không cẩn thận thôi. Anh chỉ bị một con ong mật đốt, đã thành ra như vậy, nhiều ong mật như vậy, nhất định có thể khiến tên Joseph kia thành cái sàng!”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 353: Chương 353



Nhìn Lương Hạo bị ong đốt sưng mắt, Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, liền nói: “Lát nữa chỉ thả một thùng thôi.” Cô muốn nhân cơ hội này “cứu” Joseph, đừng để cô cũng bị đốt.

Giang Thiên Ca lấy dụng cụ từ trong cặp sách ra, tối hôm qua vội vàng nhờ quân y phối thuốc đuổi côn trùng, áo khoác, khẩu trang, găng tay, sau khi trang bị đầy đủ, cô gọi Lương Hạo: “Mở cửa, thả ong.”

Nhìn thấy một đám ong mật đuổi theo Joseph, trong nháy mắt đã vây quanh hắn ta, Giang Thiên Ca nhếch miệng.

Không phải nói, đánh người không thể lưu lại nhược điểm sao?

Vậy cô không đánh người, nhiệt tình cứu người, cũng không thể có lỗi chứ?

Chờ Joseph kêu thảm một hồi, Giang Thiên Ca mặc đồ bảo hộ mới đi tới: “Joseph tiên sinh, sao anh lại chọc phải ong mật? Để tôi giúp anh đuổi ong!”

Nói xong, cô liền cầm lấy cây gậy bên cạnh, đánh về phía Joseph, vừa đánh vừa hô: “Joseph tiên sinh, đừng sợ, tôi giúp anh đuổi ong!”

Joseph bị đàn ong mật đốt đến mức mặt mũi dữ tợn, chửi ầm lên.

Nghe tiếng mắng của hắn ta, lực đạo trên tay Giang Thiên Ca càng mạnh: “Joseph tiên sinh, anh nhịn một chút, tôi sẽ nhanh chóng đuổi ong đi!”

Giang Thiên Ca vừa nói, vừa đổi hướng đánh, đánh về phía hạ bộ của hắn ta.

“A!”

...

Trong tòa nhà văn phòng, Trương Kiếm Ba, Giang Viện Triều và những người khác đang họp.

Mỹ đã biết chuyện máy bay AP-3 hạ cánh ở vùng biển Trung Quốc, họ tuyên bố trên truyền thông quốc tế là do Trung Quốc tấn công AP-3, mới dẫn đến việc máy bay phải hạ cánh.

Yêu cầu Trung Quốc xin lỗi, trả lại máy bay và phi công, đồng thời bồi thường thiệt hại.

Họ hoàn toàn không thừa nhận hành vi cố ý bay vào không phận Trung Quốc.

“Mẹ kiếp! Bọn khốn kiếp này! Chuyện chúng tự gây sự trước lại không đề cập tới, ngược lại còn đổ tội cho chúng ta!”

Lý Chí Quân đập bàn tức giận mắng: “Bà nó chứ!”

“Còn muốn chúng ta bồi thường? Bồi thường bà nó ấy!”

“Chúng ta căn bản còn chưa dùng đến pháo, vậy mà nói chúng ta dùng pháo tấn công máy bay? Nếu pháo dễ sử dụng như vậy, tôi còn tấn công máy bay làm gì, trực tiếp tấn công phần mộ tổ tiên bọn chúng luôn!”

Biết được phản ứng vô lại của Mỹ, những người khác cũng tức giận, đều mắng theo Lý Chí Quân.

Một người cau mày thở dài nói: “May mà máy bay kia là do đồng chí Tiểu Giang dùng máy tính b.ắ.n hạ, thần không biết quỷ không hay, nếu không, Mỹ còn không biết sẽ gán cho chúng ta tội danh gì nữa.”

Từ khi Giang Thiên Ca vớt được một quả ngư lôi, lại b.ắ.n hạ một chiếc máy bay, thái độ của mọi người đối với Giang Thiên Ca đều rất kính trọng.

“Đúng vậy! Lần này may mà có đồng chí Tiểu Giang, cô ấy đã giúp chúng ta giải quyết không ít rắc rối!”

Nghe thấy có người nhắc đến Giang Thiên Ca, Lý Chí Quân liền nảy ra một ý tưởng: “Tiểu Giang đâu, gọi cô ấy đến đây, đầu óc cô ấy linh hoạt, lại giỏi về máy tính, xem có thể để cô ấy dùng máy tính khiến Mỹ phải trả giá một lần nữa hay không!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Chí Quân đi qua đi lại vài vòng, cơn tức vẫn chưa nguôi ngoai, nhìn thấy cửa sổ đóng chặt, ông ta liền muốn đi mở cửa sổ.

Giang Viện Triều gọi ông ta lại: “Đừng mở...”

Nhưng Lý Chí Quân căn bản không nghe lời Giang Viện Triều, trực tiếp đẩy cửa sổ ra: “Tôi bực bội quá, muốn hít thở không khí...”

“A...” Lý Chí Quân ôm mặt kêu đau một tiếng, sau đó đen mặt mắng: “Ong mật ở đâu bay tới vậy? Là thằng nhóc nào đi chọc phá tổ ong rồi?”

Trong căn cứ có khu nhà ở cho gia đình quân nhân. Bởi vì điều kiện của căn cứ rất tốt, những quân nhân đạt đủ tiêu chuẩn đều sẽ đón vợ con đến ở cùng.

Cho nên, trong căn cứ có không ít trẻ con, đủ mọi lứa tuổi, đủ loại tính cách. Đương nhiên, cũng gây ra không ít rắc rối.

Lý Chí Quân đang tức giận vì chuyện của Mỹ, lại nghĩ đến đám trẻ con nghịch ngợm trong căn cứ, liền không nhịn được mà mắng:

“Đã lớn thế rồi, còn cả ngày chạy nhảy, chọc phá tổ ong, bắt chim? Sao không học tập Tiểu Giang hả?!”

Giang Viện Triều: “...”

Cầm máy ghi âm, Giang Thiên Ca đang định bước vào: “...”

Giang Thiên Ca sờ mũi, xấu hổ cười cười, chủ động nhận lỗi: “Đồng chí Lý, thật ngại quá, ong mật là do cháu thả.”

“Hả...” Lý Chí Quân ngẩn người một lúc, sau đó thu lại vẻ mặt tức giận, “À” một tiếng.

“Đồng chí Lý, lát nữa cháu lấy thuốc cho chú bôi.” Nhìn thấy chỗ bị ong đốt trên mặt Lý Chí Quân đã sưng lên, Giang Thiên Ca có chút ngại ngùng.

Sáng sớm, cô đã đặc biệt dặn dò Trương Kiếm Ba và Giang Viện Triều, bảo họ nhắc nhở mọi người, trong khoảng thời gian cô thả ong, cố gắng không ra ngoài, đóng chặt cửa sổ ở trong nhà.

Vừa mới dạy dỗ Joseph xong, cô liền lặng lẽ ra hiệu cho Lương Hạo đi thông báo cho người nuôi ong, dẫn đàn ong mật này trở về.

Nhưng trăm khéo vẫn có lúc sơ hở, vẫn khiến người khác bị thương.

Giang Thiên Ca chớp mắt, một lần nữa xin lỗi: “Đồng chí Lý, rất xin lỗi.”

Biết ong mật là do Giang Thiên Ca thả, Lý Chí Quân không còn tức giận nữa. Ông ta xua tay, ngữ khí hòa hoãn nói: “Không sao, bị ong mật đốt một chút, không có gì to tát.”

Tất cả mọi người nhìn ông ta một cái, nhịn không được oán thầm trong lòng: Vừa rồi ông ta cũng không phải thái độ này.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 354: Chương 354



Trương Kiếm Ba nhìn về phía Giang Thiên Ca, nói: “Thiên Ca, chúng ta đang họp, cô cũng ngồi xuống cùng nghe một chút đi.”

Nói xong, Trương Kiếm Ba lại đơn giản nói một lần nội dung vừa rồi.

Giang Thiên Ca gật đầu, lấy máy ghi âm ra: “Trong này ghi lại một số lời Joseph nói, chúng ta hẳn là có thể dùng những thứ này để làm bằng chứng.”

Cô đại khái phiên dịch lời Joseph nói một chút.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca lấy máy ghi âm ra, ngoại trừ Giang Viện Triều ra, những người khác đều có chút bất ngờ.

Họ không phải không nghĩ tới việc ra tay từ Joseph, tiến hành nghe lén chỗ ở của anh ta, nhưng mà, Joseph rất cảnh giác, ở trong phòng, hầu như không nói lời nào.

Muốn có được thứ hữu dụng từ Joseph, thì phải có sự sắp xếp khác.

Nhưng mà, họ còn chưa kịp hành động, Giang Thiên Ca đã lấy được thứ cần rồi.

Trương Kiếm Ba nở nụ cười: “Thiên Ca, làm tốt lắm!”

Hôm qua ông đã đồng ý để Giang Thiên Ca đánh Joseph, chính là có suy tính đến phương diện này. Muốn mượn chuyện Joseph bị đánh bị thương, tìm cơ hội sắp xếp người tiếp cận anh ta, từ trong miệng moi ra manh mối.

Không ngờ, Giang Thiên Ca hành động nhanh như vậy, trong lúc đánh người, đã giúp ông làm xong việc rồi.

Thật không hổ là Giang Thiên Ca.

“Có đoạn ghi âm này, cho dù nước M muốn tiếp tục giở trò vô lại chối cãi, những quốc gia khác cũng sẽ không bị dắt mũi nữa, chúng ta có thể tranh thủ được lợi thế đàm phán lớn hơn!”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ngày mai người của Mỹ và Liên Hợp Quốc sẽ đến Thượng Hải để thương lượng với chúng ta, chúng ta sẽ đến Thượng Hải một chuyến.” Nhìn Giang Thiên Ca, Trương Kiếm Ba nói, “Thiên Ca, cô cũng đi cùng nhé.”

Vốn dĩ, việc này không cần mang theo Giang Thiên Ca. Nhưng bây giờ, ông cảm thấy Giang Thiên Ca rất cần thiết phải đi cùng.

Đầu óc Giang Thiên Ca linh hoạt, phản ứng nhanh, luôn có thể nghĩ ra nhiều ý tưởng bất ngờ.

Còn có Lý Chí Quân vừa mới nói, để cho Giang Thiên Ca dùng máy tính khiến Mỹ phải lao đao, có lẽ thật sự có thể thử một lần.

Đi Thượng Hải, Giang Thiên Ca không có ý kiến. Đi thôi, có thể giúp đỡ thì giúp, không giúp được gì thì thêm người cho đông đủ, tạo thanh thế.

Sau khi hội nghị kết thúc, Giang Thiên Ca nói với Trương Kiếm Ba tình huống của Joseph.

Nghe Giang Thiên Ca nói, Trương Kiếm Ba cũng không nghĩ nhiều, nhưng khi nhìn thấy Joseph, ông sững sốt một hồi lâu, huyệt Thái Dương giật liên hồi.

Không ít người khi nói lời hung ác, đều nói muốn đánh người ta thành đầu heo.

Ông sống lâu như vậy, Giang Thiên Ca là người đầu tiên ông nhìn thấy nói được làm được.

Cũng có thể là duy nhất.

Nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ dữ tợn, không có một chỗ nào lành lặn, trong mắt Giang Viện Triều hiện lên vẻ lạnh lẽo. Ông đi hỏi người đi theo Joseph ngày hôm qua, biết được Joseph đã nói gì với Giang Thiên Ca.

Vì thân phận và tình thế hiện tại, ông không thể tự mình ra tay với Joseph, nhưng món nợ này, ông sẽ ghi nhớ.

...

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Giang Thiên Ca đã cùng Trương Kiếm Ba và những người khác xuất phát đi Thượng Hải.

Ngoài họ ra, từ Bắc Kinh cũng có không ít người đến, quân ủy, Bộ Ngoại giao, Bộ Quốc phòng, đều đến.

Sau khi hai nhóm người gặp mặt, cũng không kịp chào hỏi nhiều, lập tức bắt đầu cuộc họp để bàn kế hoạch.

Trong số những người từ Bắc Kinh đến, có người biết Giang Thiên Ca b.ắ.n hạ máy bay, cũng có người không biết. Để tránh những rắc rối không cần thiết, lúc họp, Giang Thiên Ca không vào phòng họp, mà đứng chờ bên ngoài cùng Trịnh Văn Hoa và những người khác.

Lúc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt cô dừng lại.

Trên đường cái đối diện vừa rồi có một chiếc xe đi qua.

Người lái xe, hình như có chút quen mắt.

Trong đầu nhớ lại một chút, nhưng không nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu, Giang Thiên Ca liền coi như là ảo giác của mình, không nghĩ nhiều nữa.

Nhưng buổi chiều, cô lại gặp được người này.

Hai giờ chiều, đại diện hai bên Mỹ và Trung Quốc tiến hành buổi gặp mặt thương lượng trực tiếp lần đầu tiên.

Mỹ gọi cả chủ tịch Liên Hợp Quốc tới. Nói là chủ trì đàm phán, điều đình tranh chấp. Thực chất là muốn gây áp lực cho Trung Quốc.

Vừa bắt đầu, Mỹ đã hùng hổ dọa nạt, đẩy hết mọi vấn đề lên đầu Trung Quốc, tự cho mình trong sạch.

Mỹ muốn dùng uy thế để dọa cho Trung Quốc sợ hãi. Nhưng Trung Quốc cũng không phải dễ bắt nạt. Sau khi Mỹ nói xong, Trương Kiếm Ba và những người khác, lập tức đưa ra bằng chứng đầy đủ, phản bác lại tất cả những lời Mỹ nói.

Giang Thiên Ca với tư cách là trợ lý của Trương Kiếm Ba ngồi phía sau ông, cô vừa nghe Mỹ và Trương Kiếm Ba nói chuyện, vừa quan sát phản ứng và trạng thái của mọi người trong hội trường.

Phía Trung Quốc không kiêu ngạo không siểm nịnh, tranh luận có lý có cứ. Phía Mỹ thì vênh váo hung hăng, ngạo mạn tự đại. Đại diện Liên Hợp Quốc thì tỏ vẻ trung lập...

Ánh mắt Giang Thiên Ca rời khỏi người chủ tịch Liên Hợp Quốc, nhìn về phía người phiên dịch đi theo ngồi phía sau.

Người phiên dịch này, chính là người mà cô nhìn thấy lúc sáng, người mà cô thấy quen mắt.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 355: Chương 355



Trông anh ta rất trẻ, khoảng hai mươi tuổi.

Âm thầm đánh giá một lát, Giang Thiên Ca liền biết tại sao mình lại thấy anh ta quen mắt.

Góc nghiêng khuôn mặt của người này, có chút giống với người cậu Phương Thủ Nghĩa mà cô mới nhận không lâu.

Ánh mắt cô dừng trên mặt anh ta một vòng, rồi lại thu hồi.

...

Bởi vì sự ngang ngược của Mỹ, và sự kiên quyết không nhượng bộ của Trung Quốc, nên cuộc thương lượng hôm nay kết thúc trong thất bại, đúng như dự đoán.

Việc đàm phán thất bại khiến Mỹ lo lắng chứ không phải Trung Quốc.

Thậm chí, đối với Trung Quốc mà nói, ở một mức độ nhất định, kéo dài thời gian càng có lợi, càng có thể tranh thủ được nhiều thời gian để Vương Quang Quý và những người khác nghiên cứu chiếc AP-3.

Cũng bởi vì vậy, Trương Kiếm Ba và những người khác không vội vàng tung hết bài.

Trước khi hai bên không vui vẻ giải tán, đại diện Mỹ yêu cầu được gặp Joseph, yêu cầu phía Trung Quốc phải đưa Joseph đến khách sạn nơi họ ở trong ngày hôm nay.

Trương Kiếm Ba thản nhiên nói: “Xin lỗi, chúng tôi tạm thời không thể đáp ứng yêu cầu của các ông.”

“Mặc dù Joseph đã lái máy bay xâm phạm trái phép vào không phận của chúng tôi, hạ cánh khẩn cấp trái phép trên vùng biển của chúng tôi, xâm phạm lợi ích của chúng tôi. Nhưng chúng tôi luôn tuân thủ nghiêm ngặt Công ước Geneva, từ đầu đến cuối, đều đối xử nhân đạo với Joseph...”

Vừa nói, Trương Kiếm Ba vừa lấy ảnh chụp, video ra, chứng minh những gì ông nói là sự thật.

Sau khi đại diện Mỹ xem xong, Trương Kiếm Ba liền thản nhiên nói tiếp: “Chúng tôi đã tiếp đãi Joseph rất chu đáo, dường như anh ta cũng rất thích nghi và tận hưởng, thậm chí còn khơi dậy “trái tim trẻ thơ” sâu trong con người anh ta.”

“Hôm qua, khi chúng tôi không biết, Joseph đã “trẻ con” đến mức đi chọc phá một tổ ong trên cây. Các ông cũng biết đấy, mặc dù ong mật không biết nói, nhưng nhiều hành vi của chúng cũng giống như con người chúng ta.”

Trương Kiếm Ba dừng lại, nhìn thẳng vào đại diện Mỹ, đầy ẩn ý: “Ví dụ như, ong mật cũng giống chúng ta, có tinh thần bảo vệ lãnh thổ.”

“Đối với loài ong, Joseph, kẻ muốn chọc phá tổ ong của chúng, chính là kẻ xâm lược muốn xâm chiếm và phá hoại nhà của chúng. Vì vậy, chúng đã phản kháng, dùng vũ khí sắc bén của mình để xua đuổi và trừng phạt Joseph.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Vì vậy, Joseph đã bị ong đốt. Sau khi được chúng tôi kịp thời cứu chữa và xử lý, hiện tại tình trạng của anh ta đã khá hơn nhiều, nhưng bác sĩ dặn, hiện tại anh ta không thể bị gió thổi hoặc tiếp xúc với ánh sáng. Vì vậy, vì sự an toàn của Joseph, chúng tôi không thể đồng ý với yêu cầu của các ông.”

Những lời này, Trương Kiếm Ba nói rất nghiêm túc. Nói xong, không đợi đại diện Mỹ phản ứng, ông nói tiếp:

“Hành vi của Joseph, thậm chí còn khiến đồng nghiệp của tôi bị liên lụy. Vài đồng nghiệp của tôi, vì cứu Joseph ra khỏi đàn ong, đã bị vạ lây, cũng bị ong đốt.”

Nói xong, ông chỉ vào Lý Chí Quân đang ngồi cách đó hai chỗ, và Lương Hạo đang đứng phía sau.

Hôm qua, Lý Chí Quân và Lương Hạo cố tình không bôi thuốc lên vết thương do ong đốt trên mặt, chính là để ngày hôm nay diễn kịch.

Giang Thiên Ca thản nhiên nghe Trương Kiếm Ba nói, trong lòng âm thầm vỗ tay tán thưởng khả năng ăn nói của ông, nhưng đồng thời cũng không khỏi cảm thấy tiếc nuối cho Joseph.

Bởi vì khuôn mặt bị sưng như đầu heo của Joseph trông quá đáng sợ, sợ rằng nếu trông quá thảm thương sẽ khiến Mỹ gây khó dễ cho họ, nên bác sĩ của căn cứ đã thức cả đêm để chữa trị cho Joseph, dùng không ít thuốc tốt để giảm đau và sưng tấy.

Hừ, tiện nghi cho anh ta rồi.

Tuy nhiên, chuyện của Joseph vẫn chưa kết thúc nhanh như vậy.

Nghe Trương Kiếm Ba nói xong, đại diện Mỹ và người của Liên Hợp Quốc đều sững sờ.

Chọc phá tổ ong? Bị ong mật đốt?

“Không thể nào! Các người nói dối, các người chắc chắn đã tra tấn Joseph, các người đã ngược đãi anh ấy!”

Đại diện Mỹ trợn mắt hét lớn: “Joseph là quân nhân Mỹ, các người hãy lập tức giao anh ấy cho chúng tôi!”

Trương Kiếm Ba lại lấy ra một đoạn video, một số bức ảnh và giấy chứng nhận của bác sĩ ném tới trước mặt đại diện Mỹ, khiến ông ta cứng họng.

Phương Hành Xuyên phiên dịch những gì Trương Kiếm Ba nói cho chủ tịch Liên Hợp Quốc, ánh mắt anh nhanh chóng lướt qua khuôn mặt của đại diện Mỹ. Nhìn thấy sắc mặt tối sầm của ông ta, anh khẽ nhếch mép.

Lúc nãy khi bước vào, người Mỹ đã không ít lần thì thầm chế giễu Trung Quốc, chế giễu Trung Quốc lạc hậu, yếu kém, chế giễu việc Trung Quốc để cho Lý Chí Quân và Lương Hạo với khuôn mặt sưng húp đến đây để mất mặt.

Giờ thì bị chính boomerang của mình đánh trúng rồi.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 356: Chương 356



Quân đội Trung Quốc thật sự đủ tàn nhẫn, đủ... quỷ quyệt. Vậy mà có thể nghĩ ra được cái cớ “chọc phá tổ ong” vừa xảo trá vừa kỳ quái như vậy.

Phương Hành Xuyên thu hồi vẻ thích thú trong mắt, nhìn lướt qua chỗ những người đại diện Trung Quốc đang ngồi. Khi nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt anh dừng lại vài giây.

Anh nhận ra Giang Viện Triều.

Giang Viện Triều, chồng trước của cô.

Trước đây, Giang Viện Triều thích đọc sách, viết chữ và trò chuyện cùng cô, không hề thích những thứ liên quan đến vũ lực. Không ngờ, sau khi họ rời khỏi Trung Quốc, ông ta lại đi lính, trở thành quân nhân.

Nếu cô nhìn thấy Giang Viện Triều như vậy, có lẽ cô sẽ...

Phương Hành Xuyên hơi nhíu mày, ngăn dòng suy nghĩ trong lòng, ánh mắt phức tạp nhìn Giang Viện Triều một lượt.

Hình như trước đây anh từng nghe chú út nói, Giang Viện Triều đã có gia đình mới.

Vì chuyện này, cách đây không lâu, chú út dường như đã cố ý đến Bắc Kinh một chuyến, nói là muốn đi tìm Giang Viện Triều để tính sổ.

Không biết kết quả như thế nào, có tính sổ được hay không?

Khoảng thời gian này anh vẫn luôn ở châu Âu, vì công việc và lệch múi giờ, nên gần như không liên lạc với chú út. Có lẽ lát nữa anh có thể gọi điện thoại hỏi thăm một chút.

Phương Hành Xuyên đang định gọi điện thoại cho Phương Thủ Nghĩa, thì cảm giác dường như có người đang nhìn mình.

Ngước mắt lên nhìn, thì thấy người đang nhìn mình là một cô gái.

Một cô gái có đường nét và ngũ quan khá quen thuộc.

Phương Hành Xuyên sững người.

Thấy Phương Hành Xuyên đã phát hiện ra mình, Giang Thiên Ca cũng không né tránh, thoải mái gật đầu nhẹ với anh, sau đó thản nhiên thu hồi tầm mắt.

Phương Hành Xuyên: “...”

...

Ra khỏi hội trường, Giang Thiên Ca đi vệ sinh. Lúc đi ra, cô nhìn thấy một người đang đứng ở hành lang. Rõ ràng là đang đợi cô.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Cuối cùng, Giang Thiên Ca mở lời trước: “Tôi cảm thấy anh có chút giống với một người tôi quen.”

Nhìn Giang Thiên Ca, sắc mặt Phương Hành Xuyên có chút phức tạp, dừng một chút rồi mới nói: “Tôi cũng cảm thấy, cô có chút giống với một người tôi quen.”

Giang Thiên Ca liền hỏi: “Anh biết Phương Thủ Nghĩa sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Phương Hành Xuyên gật đầu: “Biết, ông ấy là chú của tôi.”

Giang Thiên Ca cũng gật đầu: “A, thật trùng hợp. Chúng ta đụng phải họ hàng rồi. Phương Thủ Nghĩa nói ông ấy là cậu của tôi.”

Xác nhận được đây là gặp được họ hàng của mình.

Giang Thiên Ca cười cười, đưa tay ra, giới thiệu khá trịnh trọng: “Xin chào, tôi là Giang Thiên Ca.”

Ánh mắt Phương Hành Xuyên dừng lại trên tay Giang Thiên Ca một giây, sau đó cũng đưa tay ra, đặt lên tay cô một cái rồi buông ra, “Xin chào, tôi là Phương Hành Xuyên.”

Anh khẽ liếc mắt, bổ sung: “Sau này cô có thể gọi tôi là... anh bảy.”

Anh xếp hạng thứ bảy trong nhà, Giang Thiên Ca là con gái của cô út, nói chính xác thì họ là họ hàng, Giang Thiên Ca phải gọi anh là “anh họ”, nhưng mà... gọi là “anh bảy”, cũng không có vấn đề gì lớn.

Nói xong, ánh mắt mang theo chờ mong nhìn về phía Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca nhìn anh, tò mò hỏi: “Nhà họ Phương các anh, có phải rất để ý đến loại xưng hô bối phận này không? Ví dụ như, đối với bậc trưởng bối hoặc là người lớn tuổi hơn, nhất định phải phải phép phải lễ mà gọi, không thể có chút bất kính nào sao?”

“Không có.” Phương Hành Xuyên lắc đầu, “Sao cô lại hỏi như vậy?”

Sợ Giang Thiên Ca hiểu lầm, anh vội vàng nhấn mạnh: “Nhà chúng tôi rất dân chủ và cởi mở.”

“Ồ.” Giang Thiên Ca gật đầu, lại hỏi: “Vậy tại sao anh và cậu đều là lần đầu tiên gặp mặt, vừa biết là họ hàng với nhau, đã muốn tôi gọi hai người là cậu với anh rồi?”

Giang Thiên Ca nhớ tới trước đó, bởi vì cô không gọi “cậu”, Phương Thủ Nghĩa đã tỏ thái độ khó chịu với cô, nên cô nhịn không được mà đánh giá:

“Anh không cảm thấy, hai người như vậy là hơi nóng vội sao? Quá mức nhiệt tình rồi? Nếu tôi là người nhút nhát hướng nội, nói không chừng đã bị hai người dọa chạy mất rồi.”

Tuy rằng nhút nhát hay hướng nội đều không phải là cô, chỉ có thể là cô dọa người ta chạy chứ không có khả năng người khác dọa chạy cô. Thế nhưng phong cách của người nhà họ Phương, đúng là có chút khác người.

Nghe Giang Thiên Ca nói, Phương Hành Xuyên nghĩ lại bản thân, cảm thấy mình có vẻ hơi nóng vội thật.

Anh có thể tự nhiên tiếp nhận Giang Thiên Ca như vậy, chờ mong cô gọi anh là “Anh bảy”, không phải vì anh là người dễ làm quen, không đề phòng người khác, hay là vì cái gì khác.

Mà là bởi vì Giang Thiên Ca rất giống với cô út, cho nên, anh không cần phải tiếp xúc nhiều với Giang Thiên Ca cũng đã có cảm giác thân thiết rồi.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 357: Chương 357



Có lẽ cũng bởi vì, trong nhà những người nhỏ tuổi hơn anh, đều là đám em trai nghịch ngợm, không có em gái.

Ở nhà, tuy anh là anh cả, nhưng đám em trai nhỏ hơn anh, bình thường đều gọi thẳng tên anh. Chỉ có lúc gây chuyện, làm việc xấu cần anh giúp đỡ, mới nghiêm túc gọi anh là “Anh bảy”.

Nhìn Giang Thiên Ca tươi cười rạng rỡ, đôi mắt trong veo, Phương Hành Xuyên khẽ chớp mắt, anh thu hồi suy nghĩ trong lòng, cười nói:

“Là hơi vội vàng, vậy bây giờ cô đừng gọi vội. Đợi thêm vài phút nữa thích ứng rồi, hãy gọi?”

Giang Thiên Ca: “...”

...

Bởi vì thân phận của họ hiện giờ và hoàn cảnh hiện tại đều đặc thù, nói được vài câu, thấy một người nước M đang đi tới, hai người liền trao đổi số điện thoại và địa chỉ cho nhau rồi tách ra.

Sau khi trở về, Giang Thiên Ca lặng lẽ kể chuyện của Phương Hành Xuyên cho Giang Viện Triều.

“Hành Xuyên?”

Nghe được tên của Phương Hành Xuyên, Giang Viện Triều có chút bất ngờ, ông nhớ lại người phiên dịch bên cạnh Chủ tịch Liên Hợp Quốc, “Nó đã lớn như vậy rồi sao? Nếu con không nói, bố thật sự không nhận ra nó. Có thể nó cũng không nhận ra bố.”

Giang Thiên Ca liếc ông, thầm nghĩ: Chắc chắn là Phương Hành Xuyên nhận ra ông rồi. Ánh mắt anh ta nhìn ông, rõ ràng là có ý muốn “xử” ông đấy.

Giang Thiên Ca không nói ra suy nghĩ trong lòng, cô chuyển chủ đề: “Bố, con có một ý tưởng.”

Nói xong, Giang Thiên Ca liền nhỏ giọng nói ra kế hoạch trong lòng mình.

Hôm nay khi đàm phán với nước M, cô đã không lấy đoạn ghi âm của Joseph ra.

Ban đầu dự định sẽ giữ lại đoạn ghi âm này, đợi đến thời điểm mấu chốt, lại lấy ra, đánh úp nước M một phen.

Buổi chiều tận mắt chứng kiến thái độ của nước M, Giang Thiên Ca đột nhiên nghĩ đến một biện pháp có thể phát huy đoạn ghi âm này đến giá trị và tác dụng lớn hơn.

Nếu đưa đoạn ghi âm ra ngay trên bàn đàm phán của Trung Quốc và nước M, đoạn ghi âm có thể uy h.i.ế.p nước M ở một mức độ nhất định, nhưng có hạn.

Nước M dám mời Chủ tịch Liên Hợp Quốc đến gây áp lực cho Trung Quốc,

Vậy thì Trung Quốc sẽ “ăn miếng trả miếng”, kéo thêm các quốc gia khác vào, để họ gây áp lực cho nước M.

Nhìn Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca nói: “Chỉ cần có địa chỉ mạng tương ứng, con có thể gửi đồ qua. Để cho nhiều người ở các quốc gia khác nhau nghe được nội dung ghi âm.”

Cho dù là quốc gia mà Joseph đã nhắc đến trong đoạn ghi âm, hay là quốc gia không được nhắc đến, khi nghe được nội dung đoạn ghi âm này, đều không thể nào làm ngơ được.

Môi hở răng lạnh.

Nếu như họ làm ngơ, không đứng ra lên án và chống lại hành vi của nước M, để mặc cho nước M muốn làm gì thì làm, thì sớm muộn gì họ cũng sẽ trở thành đối tượng bị nước M bắt nạt xâm lược tiếp theo.

Cho nên, cô muốn đưa đoạn ghi âm này ra, gửi đến hòm thư của các quốc gia, tổ chức quốc tế, giới truyền thông các nước, để cho bọn họ nhìn thấy sự ngông cuồng của nước M, để cho bọn họ đứng ra cùng nhau kiềm chế nước M.

Ngoài nước M ra, cô cũng muốn nhân cơ hội này “dạy dỗ” Joseph một phen.

Nghĩ đến chuyện của Joseph, Giang Thiên Ca nhíu mày, nhưng rất nhanh, cô đã giãn mày ra.

Giang Thiên Ca đảo mắt, cô nghĩ, chuyện của Joseph, có lẽ cô có thể nhờ Phương Hành Xuyên giúp một tay?

Hai bố con bàn bạc một hồi, liền đi tìm Trương Kiếm Ba.

Trương Kiếm Ba nghe xong ý tưởng của Giang Thiên Ca, suy nghĩ một lát, liền lập tức gọi những người khác đến để bàn bạc. Cuối cùng quyết định, sẽ dùng biện pháp này của Giang Thiên Ca, truyền bá nội dung đoạn ghi âm ra ngoài.

Lý Chí Quân hả giận nói: “Đúng! Nên cho cả thế giới biết bộ mặt thật của nước M!”

Một đồng chí Bộ Ngoại giao cũng phụ họa: “Nước M giỏi nhất là thao túng truyền thông, trên trường quốc tế, bọn họ luôn biến trắng thành đen, tô vẽ cho bản thân, bôi nhọ người khác. Lần này, chúng ta sẽ “rút củi đáy nồi”, vạch trần bộ mặt thật của bọn họ!”

“Tôi sẽ lập tức thông báo cho đồng chí ở nước ngoài, bảo bọn họ nhanh chóng sắp xếp người, truyền bá đoạn ghi âm ra ngoài.”

Trong thời đại ngày nay, quan hệ thực chất giữa các quốc gia dù có ra sao, thì trước mặt mọi người, vẫn phải duy trì mối quan hệ hòa bình, hữu hảo.

Cũng giống như nước M, phần lớn những động tác nhỏ của họ đều được thực hiện một cách bí mật, không bao giờ công khai.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cho nên, họ làm chuyện này, cũng không thể để chính phủ ra mặt. Phải sắp xếp những người không thuộc chính phủ, bề ngoài không có liên quan gì đến Trung Quốc đi làm.

Nghe đồng chí Bộ Ngoại giao nói xong, Trương Kiếm Ba liền nói: “Chuyện truyền bá nội dung đoạn ghi âm, có thể không cần thông qua đồng chí ở nước ngoài. Có thể giao trực tiếp cho đồng chí Giang Thiên Ca của chúng ta.”

Nói xong, ông nhìn về phía Giang Thiên Ca ngồi phía sau, ra hiệu cho cô đứng dậy nói rõ tình hình.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 358: Chương 358



Những người không biết Giang Thiên Ca, nghe Trương Kiếm Ba nói vậy, đều lộ ra vẻ mặt bất ngờ.

Họ tò mò nhìn về phía Giang Thiên Ca. Kỳ thực, từ sáng sớm, bọn họ đã chú ý đến Giang Thiên Ca rồi.

Nhưng thấy cô luôn đi theo sau Trương Kiếm Ba, im lặng không nói, sau khi ngồi xuống thì cúi đầu, cầm bút viết gì đó vào sổ, nên họ cho rằng cô chỉ là thư ký ghi chép lại nội dung cuộc họp.

Vậy ra, cô không phải thư ký, mà là có thân phận khác?

Giang Thiên Ca không ngờ Trương Kiếm Ba lại đột nhiên gọi cô vào lúc này.

Thấy mọi người đều đang nhìn mình, Giang Thiên Ca cúi đầu nhìn lướt qua những hình vẽ ngộ nghĩnh mà cô đã tiện tay vẽ trong lúc nghe, sau đó liền gập máy tính lại, đứng dậy, khẽ gật đầu với mọi người.

Tiếp đó, cô bắt đầu trình bày sơ lược về phương án dùng máy tính để gửi nội dung đoạn ghi âm đi.

Nghe xong, những người trước đó không biết Giang Thiên Ca, đều ngạc nhiên đến mức sững sờ.

Có người nhịn không được lên tiếng hỏi: “Ý cô là, một mình cô có thể truyền bá nội dung đoạn ghi âm ra ngoài? Một mình cô có thể làm được chuyện này?”

Giang Thiên Ca khiêm tốn nói: “Mọi người đã quá khen, năng lực cá nhân của tôi có hạn, chỉ dựa vào một mình tôi, chắc chắn là không thể hoàn thành. Công tác chuẩn bị và ứng phó sau đó, đều cần mọi người giúp đỡ.”

Nói xong, cô lại giới thiệu sơ lược về những điều kiện mà cô cần được hỗ trợ.

Nghe cô nói xong, mọi người: “...”

Nói cách khác, chỉ cần cho cô máy tính, mạng, và địa chỉ mạng của đối phương, là cô có thể thông qua email, truyền tải thông tin đến bất kỳ ngóc ngách nào trên thế giới?

Đương nhiên là bọn họ biết đến mạng internet và email, nhưng bởi vì cơ sở hạ tầng mạng internet trong nước còn yếu kém, nên mọi người đều không hiểu rõ lắm về ứng dụng và cách dùng mạng internet cũng như email.

Trước đây, họ cũng đã từng dùng thử mạng internet và email, nhưng dùng rất phiền phức, hiệu quả cũng không tốt, nên bình thường họ không thích dùng.

Vậy ra, từ lúc nào mà mạng internet và email đã phát triển đến mức độ lợi hại như vậy, có thể phát huy tác dụng và uy lực to lớn như vậy rồi?

Nhìn thấy sự khiếp sợ và khó tin trong mắt mọi người khi nhìn Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều - bố của Giang Thiên Ca, ánh mắt khẽ động, trong mắt thoáng hiện lên vẻ tự hào.

Cảm xúc của Giang Viện Triều rất kiềm chế, nếu không chú ý kỹ thì sẽ không nhận ra.

Ngược lại là đám người Lý Chí Quân đã từng sống chung với Giang Thiên Ca ở căn cứ, đều ít nhiều để lộ vẻ đắc ý và tự hào ra mặt.

Đây nào phải là mạng internet và email lợi hại, mà là Giang Thiên Ca lợi hại!

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca là người có thể dễ dàng lấy được ngư lôi dưới biển, máy bay trên trời. Gửi tin nhắn ra ngoài, đối với Giang Thiên Ca mà nói, chẳng khác nào chuyện nhỏ như con kiến!

Lý Chí Quân cười ha ha hai tiếng, lên tiếng nói: “Đồng chí Chương, đồng chí Lương, còn có các đồng chí khác, mọi người đừng nhìn Tiểu Giang còn trẻ mà tưởng nhầm, con bé lợi hại lắm đấy. Giao chuyện này cho con bé, chúng ta hoàn toàn có thể yên tâm.”

Trong giọng nói của Lý Chí Quân, mơ hồ có chút khoe khoang.

Dường như đang muốn nói rằng “chỉ có chúng tôi mới biết năng lực thực sự của Giang Thiên Ca, biết con bé lợi hại như thế nào, còn các người thì chẳng biết gì cả”.

Ánh mắt Lý Chí Quân nhìn Giang Thiên Ca càng thêm đắc ý và vui mừng. Ánh mắt đó còn thân thiết hơn cả ánh mắt nhìn con trai ruột của mình.

Trong lòng ông càng thêm kiên định với ý nghĩ muốn để con trai mình là Lý Kính Vĩ bái Giang Thiên Ca làm thầy, theo học máy tính.

Giang Thiên Ca nhìn Lý Chí Quân, trong lòng không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ. Cô muốn khiêm tốn một chút, nhưng đám người Lý Chí Quân này, không cho cô cơ hội để khiêm tốn.

Giang Thiên Ca thầm thở dài, nói xong những gì cần nói, liền ngồi xuống, trả lại sân khấu cho Trương Kiếm Ba và những người khác.

Cô vừa nghe bọn họ thảo luận về phương án cụ thể, cách thức tiến hành và cách thức ứng phó, vừa mở laptop ra, cầm bút vẽ lại dáng vẻ vừa rồi của đám người Lý Chí Quân.

Vẽ xong, nhớ đến vẻ mặt đắc ý vừa rồi của họ, cô lại vẽ thêm cho mỗi người một cái đuôi đang ve vẩy rất cao.

...

Cuộc họp kết thúc, một đồng chí của Bộ Ngoại giao kéo Giang Thiên Ca lại, hỏi cô một số vấn đề liên quan đến máy tính.

Giang Thiên Ca giải đáp cho anh ta xong, đi ra khỏi phòng họp, chợt nghe Trịnh Văn Hoa nói với cô: “Điện thoại trong phòng cô vừa rồi, vang lên nhiều lần.”

Bây giờ bọn họ đang ở trong nhà khách của chính phủ thành phố Hải, phòng của Giang Thiên Ca được sắp xếp ở sát vách Giang Viện Triều và Trịnh Văn Hoa.

Giang Thiên Ca gật đầu với Trịnh Văn Hoa, trong lòng đoán được là ai gọi điện thoại tới. ... Hôm nay cô mới nhận ra anh họ, Phương Hành Xuyên.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 359: Chương 359



Nghĩ đến mình còn lên kế hoạch gọi Phương Hành Xuyên hỗ trợ, Giang Thiên Ca chào hỏi Giang Viện Triều, liền trở về phòng, gọi điện thoại cho Phương Hành Xuyên.

Phương Hành Xuyên đoán chừng là ngồi ở bên cạnh điện thoại. Điện thoại cô gọi ra vừa vang lên một chút, Phương Hành Xuyên đối diện liền nhận lấy.

Giang Thiên Ca cười cười, liền nói: “Anh bảy, vừa rồi là anh gọi điện thoại tìm em sao? Tìm em có chuyện gì sao?”

Phương Hành Xuyên bị một tiếng “Anh bảy” ngọt ngào trong trẻo này làm cho tâm hoa nộ phóng. Anh ta cười nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi em ăn cơm chưa, nếu chưa ăn, anh mời em đi ăn cơm.”

Vừa rồi anh ta gọi điện thoại về Cảng Thành, nói chuyện với Phương Thủ Nghĩa không ít về Giang Thiên Ca, cũng hỏi tình hình của Giang Viện Triều.

Nghĩ đến Giang Viện Triều, anh ta lại nói: “Ba của em có tiện ra ngoài không? Nếu tiện, anh muốn mời ông ấy đi cùng.”

Trước kia khi còn nhỏ, khi còn ở đại lục, có một khoảng thời gian cha mẹ anh ta đều bận rộn công việc, không có thời gian quản anh ta, anh ta thường xuyên đi theo sau m.ô.n.g cô út và Giang Viện Triều, chơi đùa với bọn họ.

Đôi khi chơi mệt rồi, anh ta không đi được nữa, cô út cũng không cõng được anh ta, đều là Giang Viện Triều cõng anh ta về nhà.

Nghĩ đến chuyện của mình khi còn bé, Phương Hành Xuyên giật giật mắt, đáy mắt còn hiện lên vài phần không được tự nhiên.

Nghe được Phương Hành Xuyên nói, Giang Thiên Ca nghĩ nghĩ, liền nói: “Em có thể cùng anh đi ăn cơm, nhưng ba em có thể không tiện.”

Thân phận cùng chức vị của Giang Viện Triều ở đó, lúc này, ông ấy vẫn là tận lực không nên gặp mặt riêng Phương Hành Xuyên.

Biết được Giang Viện Triều không thể cùng ăn cơm, Phương Hành Xuyên cũng không miễn cưỡng, anh ta hỏi Giang Thiên Ca khẩu vị yêu thích, thương lượng địa điểm ăn cơm, nói muốn tới đón Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca hỏi anh ta: “Anh muốn lái chiếc... Phấn mãnh nam kia tới sao?”

Buổi sáng, sở dĩ Giang Thiên Ca chú ý tới Phương Hành Xuyên, chủ yếu nhất là bởi vì anh ta lái xe, có chút màu mè.

Ở niên đại này, màu sắc ô tô đều là đen, trắng, đỏ thẫm, xanh đậm, hoặc là xanh quân đội, nhưng màu sắc xe mà Phương Hành Xuyên lái vào buổi sáng, lại là màu hồng hiếm thấy.

Một chiếc xe màu sắc như vậy xuất hiện trên đường, có thể tưởng tượng được hấp dẫn ánh mắt đến mức nào.

Lúc buổi sáng, không chỉ có cô nhìn xe của Phương Hành Xuyên, trên đường không ít người đi đường, cũng đều nhìn anh ta.

Nghĩ đến tình huống buổi sáng, Giang Thiên Ca mở trừng hai mắt, cô thương lượng nói: “Thật ra, em cảm thấy, em có thể không cần anh tới đón, tự em đi qua nhà hàng cũng rất tốt.”

Nghe ra trong lời nói của cô mang theo ghét bỏ, Phương Hành Xuyên: “...”

Chiếc xe kia có màu sắc hiếm có, tại sao lại ghét bỏ?

Còn nữa, cô vừa nói cái gì?

Biểu tình trên mặt Phương Hành Xuyên cứng đờ.

Phấn mãnh nam?

Màu hồng thì màu hồng. Sao khi vào miệng cô lại nhảy ra một từ ngữ kỳ quái như “Phấn mãnh nam” vậy?

Không biết vì sao, từ trong miệng Giang Thiên Ca nghe được từ “Phấn mãnh nam”, bây giờ nghĩ đến chiếc xe sáng nay mở ra, trong lòng anh ta nhịn không được có một loại cảm giác kỳ quái.

Chiếc xe màu hồng sáng nay là của một người bạn của anh ta.

Đó là vì tốn nhiều công sức mới làm ra được màu sắc này. Bạn bè biết anh ta thích nên cố ý cho anh ta mượn. Anh ta cũng đang lên kế hoạch, chờ đến Tết về Cảng Thành, cũng sẽ tự mình làm một chiếc xe màu sắc này.

Nhưng bây giờ...

Phương Hành Xuyên nhắm mắt, cắn răng.

Một lát sau, anh ta cắn răng, hạ quyết tâm nói: “Anh đổi một chiếc xe khác đi đón em!”

“...”

Giang Thiên Ca chợt nhận ra, hình như trong lúc vô tình mình đã làm tổn thương trái tim của một người đàn ông thích màu hồng phấn nam?

Cô chớp chớp mắt, chỉ muốn bù đắp một chút, “Anh bảy, em vừa rồi nói lung tung, anh không cần để ý đến em, không nên miễn cưỡng chính mình.”

Phương Hành Xuyên: “Không miễn cưỡng! Cứ như vậy. Chờ anh tới đón em. Tạm biệt.”

Giang Thiên Ca: “...”

...

Giang Thiên Ca không để cho Phương Hành Xuyên đến nhà khách. Cô sớm đi đến giao lộ chờ anh.

Phương Hành Xuyên nói đổi xe, quả nhiên đổi xe. Đổi thành một chiếc xe màu đen rất trầm. Bất quá, màu sắc trầm, nhưng biển số xe lại không hề trầm chút nào.

Xe dừng ở trước người, Giang Thiên Ca mở cửa xe, xoay người đang muốn ngồi vào, liền thấy Phương Hành Xuyên một mặt phiền muộn, cộng thêm muốn nói lại thôi, ánh mắt u oán.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô dừng một chút, liền cong mắt, giả bộ vô tội hỏi: “Anh bảy, làm sao vậy? Tâm tình anh không tốt sao? Có người chọc anh sao?”

Phương Hành Xuyên: “... Không có. Tâm tình của anh rất tốt.”

Thấy Giang Thiên Ca đang nhìn mình chằm chằm, Phương Hành Xuyên nhếch miệng, nặn ra một nụ cười. Kiểu cười gượng gạo.

Giang Thiên Ca trầm mặc một lát, nói: “Anh bảy anh vẫn là đừng cười.”

“Cười hơi xấu.”

Bản thân anh ta rất đẹp trai. Nhưng nụ cười xấu xí lại làm tổn thương nhan sắc.

Phương Hành Xuyên: “...”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back