Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 370: Chương 370



Mỗi lần gọi cậu đi dạo phố đều là có ý định bắt cậu làm lao động miễn phí, lần nào cậu cũng bị bọn họ bóc lột còn kinh khủng hơn cả người làm thuê nhà địa chủ. Lần này, cậu phải kiên quyết phản kháng!

Hoàng Dao Dư lập tức đưa tay giật lấy máy chơi game, kiên quyết nói: “Không được, em nhất định phải đi! Chị đã đồng ý với Thiên Ca rồi.”

Hoàng Trình Hạo định cãi lý với Hoàng Dao Dư, nghe Hoàng Dao Dư nhắc đến hai chữ “Thiên Ca”, cậu khựng lại, hỏi: “Thiên Ca chị nói là bạn nữ giúp chị đánh tên lưu manh kia hả?”

Hoàng Dao Dư gật đầu: “Đương nhiên rồi. Cậu ấy muốn đi mua đồ, chị đã nói với cậu ấy là em có thể đi xách đồ giúp cậu ấy, em không thể để chị nuốt lời được! Nếu em không đi là khiến chị trở thành kẻ vong ân bội nghĩa đấy!”

Chuyện này thì liên quan gì đến vong ân bội nghĩa chứ? Hoàng Trình Hạo thầm than một câu, nhưng cuối cùng cậu vẫn gật đầu.

Trước đây cậu từng nghe Hoàng Dao Dư nhắc đến chuyện Giang Thiên Ca giúp cô đánh tên lưu manh, nghe nói Giang Thiên Ca là một cô gái rất đặc biệt, đi làm quen thử xem sao.

Vân Mộng Hạ Vũ



Hoàng Dao Dư kéo em trai đến điểm hẹn trước để đợi Giang Thiên Ca. Nhìn thấy Giang Thiên Ca, cô vui vẻ vẫy tay chào hỏi, sau đó giới thiệu với Giang Thiên Ca:

“Thiên Ca, đây là em trai tớ, Hoàng Trình Hạo, nó rất ngưỡng mộ cậu, rất vui vì hôm nay có thể đến giúp cậu!”

Hoàng Trình Hạo: “…”

Mình chỉ là tò mò thôi chứ nào có ngưỡng mộ.

Giang Thiên Ca mỉm cười, nói với Hoàng Trình Hạo: “Chào cậu, mình là Giang Thiên Ca, cứ gọi thẳng tên mình là được.”

Nhưng khi nhìn rõ gương mặt Hoàng Trình Hạo, Giang Thiên Ca chợt khựng lại.

Cái tên Hoàng Trình Hạo này, cùng với gương mặt này, kiếp trước cô từng gặp rồi.

Kiếp trước, cô đã từng thử đi tìm ân nhân từng cứu cô. Trước khi cô trưởng thành, năm nào ân nhân cũng gửi một khoản tiền cho cô nhi viện để làm phí sinh hoạt cho cô.

Sau đó, cô lần theo những ghi chép chuyển tiền ấy để tìm kiếm, người cuối cùng cô tìm được chính là Hoàng Trình Hạo.

Biết được lý do cô đến tìm, Hoàng Trình Hạo nói cho cô biết, anh không phải là ân nhân cứu cô, số tiền kia là do anh giúp chuyển.

Lúc cô rời đi, Hoàng Trình Hạo còn lộ vẻ mặt phức tạp khuyên cô đừng tìm kiếm nữa. Khi đó, Hoàng Trình Hạo nói: Nếu cô tiếp tục tìm kiếm sẽ làm phiền đến cuộc sống của ân nhân.

Nghe Hoàng Trình Hạo nói vậy, sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô mới không kiên trì đi tìm ân nhân nữa.

Sau này, cô từng đoán già đoán non về mối quan hệ giữa Hoàng Trình Hạo và ân nhân.

Ân nhân là quân nhân, Hoàng Trình Hạo cũng là quân nhân, dựa vào độ tuổi và kinh nghiệm của họ, cộng thêm thái độ của Hoàng Trình Hạo khi nhắc đến ân nhân để phỏng đoán, Hoàng Trình Hạo chắc hẳn từng ở bên cạnh ân nhân, làm lính canh…

Giang Thiên Ca nhìn Hoàng Trình Hạo đang đứng trước mặt. Hoàng Trình Hạo bây giờ chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, để kiểu tóc rẽ ngôi thời thượng, vẫn là một cậu học sinh trẻ trung năng động, chưa đi lính.

Kiếp này, cô đã gặp được Hoàng Trình Hạo từ sớm.

Phải chăng điều này có nghĩa là kiếp này cô có thể tìm được ân nhân của mình?

Có phải chỉ cần cuộc đời Hoàng Trình Hạo không thay đổi, đợi sau khi Hoàng Trình Hạo đi lính, cô chú ý đến hành tung của cậu ta là có thể tìm được ân nhân cứu mình?

Kiếp trước, Hoàng Trình Hạo khuyên cô đừng tìm kiếm nữa vì sợ cô làm phiền đến cuộc sống của ân nhân.

Nhưng kiếp này, nếu cô có thể tìm được người từ sớm, ân nhân cũng sẽ không biết thân phận của cô, cô có thể giả làm thân phận khác, âm thầm tìm kiếm cơ hội báo đáp ân nhân…

Thấy Giang Thiên Ca cứ nhìn chằm chằm mình, Hoàng Trình Hạo sững người, sau đó vành tai lặng lẽ đỏ ửng: “Ờ… Thiên… Thiên Ca, chào cậu…”

Nghe thấy Hoàng Trình Hạo thực sự gọi thẳng tên Giang Thiên Ca, Hoàng Dao Dư trừng mắt nhìn cậu, sửa lại:

“Đừng có hỗn xược, phải gọi là chị Thiên Ca!” Nếu không phải cô lớn tuổi hơn Thiên Ca thì cô cũng muốn gọi là chị Thiên Ca rồi.

Giang Thiên Ca vội vàng xua tay: “Thôi! Gọi tên là được rồi, không cần gọi là chị đâu.”

Kiếp trước, vì ân nhân nên cô rất kính trọng Hoàng Trình Hạo, mỗi lần gặp đều cung kính gọi một tiếng chú.

Bây giờ mà để Hoàng Trình Hạo gọi cô là chị thì kỳ cục lắm.

Mục đích ban đầu Giang Thiên Ca đến đây là mua quà cho mọi người nhà họ Giang và nhà họ Phương.

Vì trước đó Giang Viện Triều, ông nội Giang… đều chê bai cô mua quà toàn là mua sỉ, nên lần này, cô muốn nhân lúc rảnh rỗi, dành nhiều tâm sức hơn một chút, cố gắng chọn cho mỗi người một món quà khác nhau.

Nhưng sau khi gặp Hoàng Trình Hạo, cô không còn tâm trí nào mà nghĩ đến việc chọn quà khác nhau cho mọi người nữa.

Mua sỉ một loạt quà xong, Giang Thiên Ca liền nói muốn mời hai chị em Hoàng Dao Dư đi ăn cơm, cô muốn nhân cơ hội ngồi xuống hỏi han tình hình của Hoàng Trình Hạo một chút.

Cô còn phải nghĩ cách làm quen với Hoàng Trình Hạo, sau này tiện dò hỏi tình hình của cậu ta.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 371: Chương 371



Hai ngày sau đó, Giang Thiên Ca đều hẹn hai chị em Hoàng Dao Dư rủ họ cùng đi chơi, tranh thủ tạo dựng mối quan hệ tốt với Hoàng Trình Hạo.

Giang Thiên Ca chắc chắn rằng lời nói và hành động của mình rất chừng mực.

Nhưng vào ngày thứ hai, sau khi kết thúc chuyến đi chơi, trước khi ai về nhà nấy, Hoàng Dao Dư kéo cô sang một bên, thần bí hỏi: “Thiên Ca, cậu thấy em trai tớ thế nào?”

Giang Thiên Ca: “…Thế nào là thế nào?”

“Thì là cậu thấy con người nó thế nào ấy?” Hoàng Dao Dư chớp chớp mắt hỏi: “Cậu… có thích nó không?”

Giang Thiên Ca: “…Sao cậu lại hỏi vậy?”

Hoàng Dao Dư: “Em tớ hình như hơi thích cậu. Hai ngày nay, mỗi lần ra ngoài nó đều rất tích cực, còn ăn diện chải chuốt nữa…”

Giang Thiên Ca: “…”

Hoàng Trình Hạo thích cô ư?

Im lặng hai giây, Giang Thiên Ca quay người nhìn Hoàng Trình Hạo, nói thẳng: “Gọi chị đi.”

Phi công trẻ không gọi là chị, trong lòng chắc chắn có ý đồ khác.

Kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này, cô không nên gộp chung hai kiếp làm một. Cô không cần phải ngại ngùng khi để Hoàng Trình Hạo gọi mình là chị.

Bây giờ cô lớn tuổi hơn Hoàng Trình Hạo, Hoàng Trình Hạo phải gọi cô là chị.

Thấy Hoàng Trình Hạo không phản ứng, Giang Thiên Ca nhe răng, giơ nắm đ.ấ.m dọa: “Nhanh lên, gọi chị đi. Không gọi chị đánh đấy.”

Hoàng Trình Hạo: “…”

Ai mà ngờ được mối tình đầu thơ ngây của cậu lại bị dập tắt bởi một tiếng “chị” chứ?

Giang Thiên Ca cho Hoàng Trình Hạo nếm thử uy lực của mình, dập tắt hoàn toàn ý đồ nhỏ bé trong lòng cậu rồi mới chịu về nhà.

Lúc về đến nhà, cô cảm thấy bầu không khí có vẻ hơi khác, mọi người đều rạng rỡ, vui vẻ, Giang Thiên Ca đoán chắc là đã có kết quả đàm phán với nước M rồi.

Nhìn thấy Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca tò mò hỏi: “Thế nào rồi ạ? Bọn họ đồng ý với những điều kiện chúng ta đưa ra chưa?”

Tâm trạng Giang Viện Triều rất tốt, ông mỉm cười nói: “Tuy bọn họ không đồng ý hết những điều kiện chúng ta đưa ra, nhưng mục tiêu chúng ta mong muốn đã đạt được.”

Quá trình đàm phán chính là một ván cược, điều kiện mục tiêu đưa ra nửa thật nửa giả, cao hơn một chút so với mục tiêu thực sự, cuối cùng có thể đạt được mục tiêu mong muốn thì có nghĩa là cuộc đàm phán này đã thành công.

Lần này, nước M muốn chúng ta trả lại máy bay AP-3 và phi công Joseph, chúng ta yêu cầu nước M công khai xin lỗi, đồng thời cam kết sau này không được xâm phạm trái phép vùng trời, vùng biển, lãnh thổ của nước Hoa.

Trên cơ sở đó, chúng ta còn khiến nước M phải bồi thường một khoản phí tổn thất cho căn cứ của chúng ta do Joseph và máy bay AP-3 gây ra.

Tuy khoản phí này không lớn, nhưng lại khiến nước M phải chịu thiệt, giúp nước Hoa có được vị trí thuận lợi, ngẩng cao đầu, khoản phí này đã vượt qua giá trị vốn có của nó.

Nói sơ qua về cuộc đàm phán với nước M, Giang Viện Triều nhìn Giang Thiên Ca, hỏi: “Hôm nay con đi chơi ở đâu? Làm gì vậy?”

Giang Thiên Ca nhún vai, đáp: “Cũng không làm gì ạ.”

Cô thở dài nói: “Chỉ là tự dưng con phát hiện có một đóa hoa đào không biết mọc từ lúc nào, con vừa mới ngắt nó đi rồi.”

Giang Viện Triều cứ tưởng Giang Thiên Ca đang nói theo nghĩa đen, ông hơi nhướng mày hỏi: “Hoa đào ở thành phố Hải đã nở rồi à?” Bây giờ là tháng Chạp, hoa đào bình thường phải qua Tết mới nở chứ?

Mặc dù ông cũng chẳng hiểu nổi tại sao hoa đang đẹp lại bị cô ngắt.

Giang Thiên Ca: “Hoa đào ở thành phố Hải chưa nở, hoa đào của con nở rồi.”

Tiếp đó, cô kể chuyện của Hoàng Trình Hạo.

Vân Mộng Hạ Vũ

“…Bọn trẻ bây giờ sao lại thế nhỉ?”

“Nó mới mười bảy tuổi đầu, đang tuổi ăn tuổi học, nhiệm vụ chính bây giờ là phải học tập cho tốt. Không lo học hành cho tử tế lại còn nghĩ đến chuyện yêu đương…”

Nhìn Giang Thiên Ca cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, Giang Viện Triều khẽ nhếch mép, ông bóc mẽ: “Không phải con cũng đâu lớn hơn bao nhiêu, còn chưa gì đã sớm nói chuyện yêu đương với Lục Chính Tây rồi còn gì?”

Giang Viện Triều mỉm cười nói: “Con đừng có tự vả vào mặt mình như thế.”

“…”

Giang Thiên Ca nghẹn họng, cô chớp chớp mắt che giấu vẻ lúng túng, ho khan một tiếng rồi biện minh: “Tuy tuổi tác sinh lý của con nhỏ, nhưng con đã trưởng thành rồi, tuổi tâm lý của con lớn lắm, có khi còn lớn hơn cả bố đấy.”

Giang Viện Triều nhìn cô từ trên xuống dưới, cười như không cười nói: “Ừ, con trưởng thành rồi, vậy sau này đừng làm nũng với bố nữa…”

“Đấy là hai chuyện khác nhau.” Giang Thiên Ca cong mắt cười hì hì nói: “Con mãi mãi là con của bố mẹ.”

Giang Viện Triều: “…”

Giang Thiên Ca đảo mắt, nói tiếp: “Hơn nữa, bố không thấy con xử lý chuyện này rất tốt sao? Con đã có bạn trai rồi, mấy cái hoa đào không biết mọc từ đâu lên thì phải chặt đứt ngay.”

Nói xong, cô còn dạy dỗ Giang Viện Triều: “Đồng chí Giang Viện Triều, con thấy trong những chuyện tương tự, bố xử lý không bằng con, bố nên học hỏi con nhiều hơn.”

Giang Viện Triều tuy tuổi không còn trẻ nhưng đào hoa cũng chẳng ít, trước đó có bà Giang, Giang Hướng Mai muốn mai mối cho ông, rồi đến nữ phục vụ của khách sạn Bắc Kinh.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 372: Chương 372



Còn lần này, một nữ đồng chí ở Bộ Ngoại giao cũng ngầm bày tỏ thiện cảm với ông, có ý muốn phát triển thêm bước nữa.

Tuy Giang Viện Triều đã thể hiện thái độ từ chối, nhưng cũng không khiến đối phương hoàn toàn hết hy vọng. Có một số người cố chấp, không chịu từ bỏ, vẫn muốn tiếp tục tấn công ông.

Chẳng hạn như nữ phục vụ của nhà hàng Bắc Thành tên Triệu Tố Vân, lúc cô đến nhà hàng Bắc Thành, Triệu Tố Vân đã nhiều lần chạy đến trước mặt cô lấy lòng, muốn tạo ấn tượng tốt đẹp trước mặt con gái ruột của Giang Viện Triều.

Trước đó, Giang Viện Triều đã nói sau khi giải quyết xong chuyện của nước M sẽ đến Hồng Kông một chuyến. Xem ra ông muốn nối lại tình xưa với Phương Đức Âm.

Nếu muốn nối lại tình xưa với Phương Đức Âm thì ông càng phải xử lý tốt mấy bông hoa đào sau lưng mình.

Giang Thiên Ca khoanh tay, nhìn Giang Viện Triều hỏi: “Đồng chí Giang Viện Triều, bố thấy con nói có lý không?”

Cô hù dọa: “Bố không chịu học hỏi con, cẩn thận sau này mẹ biết được chuyện này, mẹ sẽ bắt bố quỳ bàn phím, quỳ ván giặt đồ đấy.”

Giang Viện Triều: “…”

Giang Viện Triều chớp mắt, nói đã biết.

Nói đến Phương Đức Âm, Giang Viện Triều liền hỏi kế hoạch đến Hồng Kông của Giang Thiên Ca: “Bây giờ bố vẫn chưa thể đi được, chắc phải một thời gian nữa mới đến Hồng Kông.”

“Con có muốn đến đó sớm hơn không? Hành Xuyên nói mấy hôm nữa cậu ấy sẽ về Hồng Kông, con có muốn đi cùng cậu ấy không?”

Mặc dù Giang Thiên Ca gan dạ, bản thân cũng biết võ, nhưng để con gái một mình đến nơi xa xôi như vậy, ông vẫn không khỏi lo lắng.

Nếu có thể đi cùng Phương Hành Xuyên, ông cũng yên tâm hơn.

Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, liền gật đầu nói: “Cũng được.”

Biết Giang Thiên Ca muốn cùng anh ta trở về Cảng Thành, Phương Hành Xuyên rất cao hứng, lúc này liền gọi điện thoại về Cảng Thành, khoe với Phương Thủ Nghĩa: “Chú út, mấy ngày nữa cháu sẽ đưa Thiên Ca về!”

Nghe được tin tức, Phương Thủ Nghĩa cao hứng đến mức mặt mày hớn hở: “Được!”

Từ khi ông trở lại Cảng Thành, vẫn chờ tin tức của Giang Thiên Ca, hiện tại cuối cùng đã chờ được!

Phương Thủ Nghĩa cười nói: “Cháu nhớ kỹ nói cho chú biết thời gian đến Cảng Thành, đây là lần đầu tiên Thiên Ca về nhà, đến lúc đó, chú sẽ dẫn mọi người cùng đi đón hai đứa!”

Phương Thủ Nghĩa hiện tại tâm tình rất tốt, mở miệng cũng rất hào phóng: “Không phải lúc trước cháu nói bạn cháu có một chiếc xe màu hồng nhạt sao, chờ cháu trở về, chú cũng mua cho cháu một chiếc!”

Giang Thiên Ca bằng lòng đi theo Phương Hành Xuyên trở về, Phương Hành Xuyên bất kể có tác dụng gì hay không, anh đều có công lao. Đã có công lao, thì nên được thưởng!

Hiện tại, nghe được người khác nói từ “màu hồng”, trong đầu Phương Hành Xuyên liền tự động chuyển hóa thành “hồng cánh sen”.

Nghe được Phương Thủ Nghĩa nói, đáy mắt Phương Hành Xuyên hiện lên vẻ phức tạp, anh ta cười gượng nói: “Chú út, hay là thôi đi, phiền phức lắm.”

Phương Thủ Nghĩa không biết suy nghĩ của cháu trai mình, ông ta không thèm để ý nói: “Phiền toái cái gì? Không phiền toái, tìm một người thợ kỹ thuật tốt, đưa tiền là được.”

“Chú cũng cảm thấy màu sắc này rất đẹp, đến lúc đó, chú cũng mua một chiếc, hai chiếc cùng mua, người thợ còn có kinh nghiệm hơn.”

Nghe được Phương Thủ Nghĩa nói, ánh mắt Phương Hành Xuyên khẽ động, liền cười nói: “Vậy chú út cứ để người thợ chuẩn bị xe cho chú trước đi, cháu không vội, đợi qua một thời gian ngắn rồi mua cũng được.”

Phương Thủ Nghĩa gật đầu: “Cũng được. Chú sẽ bảo người thợ chuẩn bị xe thật tốt, chờ Thiên Ca tới là có thể lái xe đưa con bé đi Disney chơi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Vâng, Thiên Ca nhất định sẽ thích.” Phương Hành Xuyên cười híp mắt nói, khóe miệng nhếch lên một nụ cười gian tà đã đạt được mục đích.

Phương Thủ Nghĩa hoàn toàn không biết Phương Hành Xuyên đang lừa mình. Cúp điện thoại, ông liền đi tìm Phương Đức Âm, muốn chia sẻ tin tức tốt này với cô.

Hai ngày nay, Đức Âm vẫn đang bị giấc mơ kia của mình quấy nhiễu, có lẽ, biết được tin tức này, cô sẽ có thể buông bỏ chuyện trong mơ.

Nghe được tin tức, Phương Đức Âm quả thật rất vui vẻ, trong mắt cô lóe lên ánh sáng, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn mấy phần: “Thật sao? Thiên Ca thật sự muốn cùng Hành Xuyên trở về sao?”

Phương Thủ Nghĩa cười gật đầu: “Đúng vậy, Hành Xuyên nói, mấy ngày nữa là có thể trở về. Lát nữa em sẽ gọi điện thoại báo cho ba và anh cả, đến lúc đó, cả nhà mình cùng đi đón Thiên Ca về nhà.”

Mỗi người trong nhà họ Phương đều có sự nghiệp riêng, bây giờ đang là tháng chạp, sắp đến cuối năm, mỗi người đều có rất nhiều việc phải bận rộn. Nhưng cho dù bận rộn đến đâu, những chuyện khác cũng không quan trọng bằng việc đón Giang Thiên Ca về nhà.

“Vâng...” Khắp mặt Phương Đức Âm đều tràn đầy vui mừng, cô vui vẻ đến mức luống cuống tay chân: “Anh, em... Còn muốn đi mua cho Thiên Ca mấy bộ quần áo...”

Phương Thủ Nghĩa cười nói: “Được, anh đi cùng em.”

Thật ra, từ khi ông từ Bắc Thành trở về, kể cho Đức Âm nghe chuyện của Giang Thiên Ca, Đức Âm đã bắt đầu mua cho Giang Thiên Ca đủ loại đồ.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 373: Chương 373



Quần áo, trang sức, giày dép, túi xách... Đồ đạc mua được sắp chất đầy cả một căn phòng.

Nhưng mà, có nhiều hơn nữa thì có sao đâu, Đức Âm nếu muốn mua thì cứ đi mua. Nhà họ đâu phải là không có tiền.

...

Thành phố Hải.

Trước đó, sau khi đoạn ghi âm được phát tán, các quốc gia trên thế giới đều chú ý đến chuyện đàm phán giữa Trung Quốc và M Quốc, không ít phóng viên truyền thông đều đến thành phố Hải, theo dõi tiến triển của sự việc.

Hiện tại, cuộc đàm phán đã có kết quả, Trương Kiếm Ba cùng mọi người thương lượng một hồi, sau đó xin chỉ thị từ cấp trên, liền quyết định tập trung những phóng viên truyền thông này lại một chỗ, tổ chức một buổi họp báo, đưa ra câu trả lời chính thức và công bố kết quả đàm phán.

Trương Kiếm Ba gọi Giang Thiên Ca đến, muốn cô cũng tham gia: “Chúng ta có thể mượn lời nói và bài viết của những phóng viên này, công bố kết quả đàm phán, để cả thế giới đều biết bên sai là M Quốc .”

“Nhưng mà, những phóng viên này đều không phải người dễ đối phó, trong buổi họp báo, bọn họ nhất định sẽ gài bẫy chúng ta, hỏi đủ loại câu hỏi hóc búa.”

Nhìn Giang Thiên Ca, Trương Kiếm Ba nói: “Chú muốn cháu cùng tham gia buổi họp báo, hỗ trợ theo dõi.”

Chuyện ngư lôi, máy bay, còn có cả chuyện email gần đây, khiến ông đã có một loại tín nhiệm không thể nghi ngờ đối với Giang Thiên Ca. Ông luôn cảm thấy, chỉ cần có Giang Thiên Ca ở đây, bất kể là chuyện gì, đều có thể giải quyết một cách dễ dàng.

Cho nên, buổi họp báo lần này, ông cũng muốn gọi Giang Thiên Ca đến, để Giang Thiên Ca đến hỗ trợ cho ông.

Giang Thiên Ca gật đầu: “Vâng, vậy lúc đó cháu sẽ đứng sau chú, làm bình hoa trang trí kiêm phiên dịch cho chú.”

Bộ Ngoại giao sẽ sắp xếp nhân viên phiên dịch chuyên nghiệp, cô cũng không tranh công việc của nhân viên phiên dịch, nhưng có thể ngụy trang một chút, trà trộn vào trong.

Trương Kiếm Ba liền cười trêu chọc: “Cháu không có cơ hội làm bình hoa đâu, cháu là sinh viên trường Đại học Hoa, ngoại ngữ chắc hẳn cũng rất giỏi, chú cũng muốn để cháu làm phiên dịch luôn đấy.”

Giang Thiên Ca khiêm tốn cười nói: “Đồng chí Trương, cháu cũng muốn làm phiên dịch cho chú.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Nhưng mà ngoại ngữ của cháu thật sự rất bình thường, nghe và nói đều không tốt lắm, đứng ra sẽ làm chú mất mặt, cho nên chỉ có thể làm bình hoa kiêm phiên dịch cho chú thôi. Đợi lần sau, lần sau cháu sẽ luyện ngoại ngữ tốt hơn, không còn làm chú mất mặt nữa, sẽ làm phiên dịch cho chú.”

Trương Kiếm Ba cười ha hả: “Được, chú chờ chau.”

Trương Kiếm Ba biết, những lời này của Giang Thiên Ca là nửa thật nửa giả, chắc chắn là có phần khiêm tốn.

Nhưng mãi đến khi ở buổi họp báo, nghe được Giang Thiên Ca dùng ngoại ngữ lưu loát nói đến mức phóng viên kia á khẩu không trả lời được, ông mới ngộ ra, lời Giang Thiên Ca nói, không phải “có phần khiêm tốn”, mà là: Hoàn toàn là đang khiêm tốn!

Trong buổi họp báo, nửa đầu diễn ra khá bình thường về cả bầu không khí lẫn nội dung.

Nhưng đến nửa sau, khi bước vào phần hỏi đáp tự do, bầu không khí trở nên ngày càng vi diệu và căng thẳng, các phóng viên đưa ra những câu hỏi, gần như hơn phân nửa đều là những câu hỏi gài bẫy. Chỉ cần hơi không chú ý, sẽ rơi vào bẫy của bọn họ.

“... Đồng chí Trương, như mọi người đều biết, email hiện tại chỉ có thể gửi văn bản, mà không thể gửi ghi âm. Thế nhưng Trung Quốc các ông, lại có thể gửi email chứa ghi âm, chúng tôi rất tò mò, các ông đã làm như thế nào?”

Giang Thiên Ca nhìn về phía phóng viên hỏi vấn đề. Vừa rồi cô đã quan sát, nhận ra được mấy phóng viên thường xuyên đưa ra những câu hỏi gài bẫy này, thật ra là cùng một giuộc.

Tại sao bọn họ lại xuất hiện ở đây, phục vụ cho ai, chỉ cần động não một chút là có thể đoán ra được.

Trương Kiếm Ba cũng nghe ra được cái bẫy trong câu hỏi này, ông nghiêm mặt trả lời: “Phóng viên tiên sinh, câu hỏi của ông hỏi sai người rồi. Chính phủ Trung Quốc chúng tôi, không hề gửi email nào cả.”

Cái bẫy được giăng ra rất kỹ lưỡng, nhưng lại bị lảng tránh hết lần này đến lần khác, sắc mặt phóng viên kia trở nên có chút khó coi. Hắn ta nhìn Trương Kiếm Ba, đột nhiên cười to một cách khoa trương.

“Ha ha, nói thì không sai, Trung Quốc các ông lạc hậu lại nguyên thủy, chữ viết của các ông còn không thể gõ ra trên máy tính, các ông thậm chí còn chẳng có một mạng lưới Internet hoàn chỉnh, làm sao có thể gửi email chứ.”

“Thật ngại quá, M Quốc chúng tôi, người người đều có máy tính, nhà nhà đều có Internet, nhưng lại quên mất Trung Quốc các ông và M Quốc chúng tôi không giống nhau, ha ha...”

Mặc dù đều nghe ra được phóng viên này cố ý nói như vậy, mục đích là muốn chọc giận bọn họ, nhưng mọi người vẫn không nhịn được tức giận.

Trương Kiếm Ba đè nén lửa giận trong lòng, hơi nghiêng đầu nhìn Giang Thiên Ca, đưa cho cô một ánh mắt dò hỏi, sau khi nhận được cái gật đầu chắc chắn, ông liền lên tiếng:

“Phóng viên tiên sinh, phóng viên là phải điều tra sự thật, đưa tin sự thật, nhưng những lời ông nói lúc này lại hoàn toàn không có căn cứ, không phù hợp với thực tế, hơn nữa còn mang theo suy đoán chủ quan của ông, tôi có quyền từ chối nói chuyện với ông.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 374: Chương 374



“Nhưng Trung Quốc chúng tôi là một đất nước lễ nghi, sẽ không làm ra chuyện bỏ mặc khách nhân, cho nên, tôi muốn để một đồng chí khác đến trao đổi với ông.”

Trương Kiếm Ba nói xong, liền nhường chỗ cho Giang Thiên Ca bước lên.

Phóng viên này, đã cố ý gây sự, vậy bọn họ cũng không cần phải khách sáo nữa.

Đối phó với loại người này, đầu óc Giang Thiên Ca xoay chuyển rất nhanh, miệng lưỡi lại càng lanh lợi, cứ để cô ấy lên tiếng.

Ý của ông là muốn để Giang Thiên Ca nói tiếng Trung, sau đó phiên dịch viên sẽ dịch sang tiếng nước ngoài, thế nhưng Giang Thiên Ca vừa mở miệng, đã nói trực tiếp bằng tiếng nước ngoài.

Giang Thiên Ca bước ra, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười tiêu chuẩn: “Phóng viên tiên sinh, xin chào, rất vui được giao lưu với ông.”

Giọng điệu và biểu cảm của Giang Thiên Ca đều rất khách sáo và thân thiện, thái độ chân thành. Cho người ta cảm giác cô không phải muốn châm chọc người khác, mà là thật sự muốn giao lưu thân thiện với phóng viên.

Trương Kiếm Ba đã nói rồi, Trung Quốc là đất nước lễ nghi. Cho nên, hình tượng quốc gia và hình tượng cá nhân đều phải giữ vững.

Tôi cười, cũng có thể khiến ông phải nghi ngờ cuộc đời.

Giang Thiên Ca mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng sắc bén. Liếc mắt nhìn sợi dây chuyền hình cây thánh giá trước n.g.ự.c phóng viên, Giang Thiên Ca đảo mắt, lên tiếng:

“Phóng viên tiên sinh, ông là người theo đạo Thiên Chúa sao? Thật trùng hợp, gần đây tôi rất hứng thú với văn hóa của Thiên Chúa giáo, đã tìm hiểu được kha khá.”

Nghe được câu nói quen thuộc này, Trương Kiếm Ba biết, ổn rồi. Lần trước Giang Thiên Ca khiến đồng chí Kỷ á khẩu không nói nên lời, chính là mở đầu bằng câu nói như vậy.

Lần trước, lúc Giang Thiên Ca đối đáp với đồng chí Kỷ, rõ ràng là vẫn còn nể mặt đồng chí Kỷ, kiềm chế tính tình, miệng lưỡi bình thường.

Liếc mắt nhìn phóng viên với vẻ mặt kiêu ngạo, Trương Kiếm Ba cười lạnh trong lòng. Còn ông, thì tự cầu phúc đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe Giang Thiên Ca nói, người phóng viên tên Ellis kia liền lộ ra vẻ mặt khinh miệt, hắn ta chế nhạo:

“Trước đây tôi từng nghe nói người Trung Quốc các người tự đại, giả dối, thích ra vẻ ta đây hiểu biết, lúc đó tôi còn nghĩ có lẽ là do mọi người có thành kiến. Hiện tại tôi biết rồi, là tôi đã kỳ vọng quá cao ở người Trung Quốc các người. Các người, đúng là vừa tự đại vừa giả dối.”

“Thiên Chúa giáo của chúng tôi có lịch sử lâu đời, giáo lý thâm sâu, cô chỉ là một cô bé đến từ Trung Quốc, cô biết Chúa là ai không, cô đã từng đọc qua Kinh Thánh chưa? Vậy mà dám nói mình tìm hiểu về Thiên Chúa giáo, đúng là giả dối đến cùng cực.”

Ellis bĩu môi, ánh mắt mang theo vẻ cao cao tại thượng phán xét và giáo huấn.

“Cô bé, cô nên về trường học học hành thêm đi, tôi biết người Trung Quốc các cô đều không coi trọng giáo dục. Nhưng tôi muốn nói cho cô biết, cô không chịu tiếp thu giáo dục, không chịu tiếp thu thêm nhiều kiến thức, không chịu đi ra ngoài để nhìn nhận thế giới rộng lớn, thì sẽ mãi mãi ngu dốt, mãi mãi tự đại, mãi mãi ngu xuẩn.”

Giang Thiên Ca kiên nhẫn nghe xong, cô không hề tỏ ra tức giận, ngược lại còn mỉm cười một cách ôn hòa. Nhìn Ellis, Giang Thiên Ca lên tiếng:

“Phóng viên tiên sinh, tuy rằng tôi không đồng ý với những lời nói trước đó của ông, nhưng câu nói cuối cùng, tôi lại rất đồng tình: Không chịu tiếp thu thêm nhiều kiến thức, không chịu đi ra ngoài để nhìn nhận thế giới rộng lớn, thì sẽ mãi mãi ngu dốt, mãi mãi tự đại, mãi mãi ngu xuẩn.”

“Tôi cũng xin mượn hoa hiến Phật, gửi tặng câu nói này cho ông. Tôi cảm thấy, so với tôi, câu nói này thích hợp với ông hơn.”

“Ông dùng chính cái tư tưởng hạn hẹp, ngu dốt và thiển cận của mình, không tìm hiểu, không điều tra, đã vội vàng kết luận những lời tôi nói về việc tìm hiểu Thiên Chúa giáo là giả dối, khẳng định chắc nịch tôi không biết Chúa là ai, chưa từng đọc Kinh Thánh, hành vi này của ông, mới chính là ngu dốt, tự đại và ngu xuẩn.”

Nhìn cây thánh giá trước n.g.ự.c Ellis, ánh mắt Giang Thiên Ca lạnh đi vài phần, cô nói bằng giọng đều đều: “Hơn nữa, phóng viên tiên sinh, tuy rằng ông đeo cây thánh giá, treo hình ảnh Chúa trước ngực, nhưng ông lại đang làm ra những chuyện báng bổ Chúa.”

Giọng nói của Giang Thiên Ca tuy không lớn, nhưng lọt vào tai Ellis lại giống như tiếng sấm rền.

Ellis sững sờ trong giây lát, sau đó liền lộ ra vẻ mặt giận dữ: “Cô nói bậy, Chúa luôn ở trong tim tôi! Tôi sẽ không bao giờ báng bổ Chúa! Cô câm miệng!”

Giang Thiên Ca nhìn thẳng vào hắn ta, nói bằng giọng kiên định: “Không, phóng viên tiên sinh, ông vẫn luôn báng bổ Chúa.”

“Thiên Chúa yêu cầu giáo chúng giáo tuân thủ Thiên Chúa Thập Giới, tuân thủ Thánh Giáo tứ quy, không được xúc phạm Thất Tông Tội. Mà phóng viên tiên sinh, ông lại thời khắc đều xúc phạm tội ngạo mạn đứng đầu Thất Tông Tội.”

“Tư tưởng của ông ngạo mạn, ngôn ngữ ngạo mạn, động tác ngạo mạn. Trên người ông bị ngạo mạn bao phủ. Sự ngạo mạn trên người ông tẩm bổ cho Satan và Lucifer.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 375: Chương 375



“Ông ngoài mặt đi theo Thiên Chúa, nhưng trên thực tế lại làm bạn với Ác ma, với Đọa Lạc Thiên Sứ, phản bội Thiên Chúa.” Nhìn Ellis, Giang Thiên Ca lộ ra vẻ mặt thương xót: “Phóng viên tiên sinh, Thiên Chúa biết rồi, nhất định sẽ trừng phạt ông.”

Nhìn thấy trong mắt phóng viên hiện lên vẻ bối rối, khóe miệng Giang Thiên Ca hơi cong lên, giơ tay lên trước người làm động tác cầu nguyện, vừa dùng ngoại văn nhẹ giọng niệm mấy câu trong Thần Khúc - Luyện Ngục Thiên: “Ngạo mạn, giới chi kiêu ngạo, chịu phạt nặng...”

“Phóng viên tiên sinh, chúc ông may mắn.”

Xem xong thao tác này của Giang Thiên Ca, Ellis đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Ông ta vẫn luôn được người ta báo cho biết, nước Trung Quốc lạc hậu ngu xuẩn, người Trung Quốc tự cao dối trá, ông ta cũng tin tưởng không nghi ngờ đối với những tình huống này của Trung Quốc.

Cho nên, ông ta không tin lời của người Trung Quốc, cảm thấy lời nói của người Trung Quốc, đều là đang khoác lác, đều là giả.

Nhưng mà, cô gái nhỏ bị ông ta cho rằng đang khoác lác, là tự đại dối trá này lại có thể nói ra kinh văn trong 《 Thánh Kinh 》 và 《 Thần Khúc 》, cô bé biết Thiên Chúa, biết Satan, biết Lucifer...

Cô bé nói ông ta xúc phạm Thất Tông Tội, cô bé nói ông ta làm bạn với Đọa Lạc Thiên Sứ, cô bé nói ông ta phản bội Thiên Chúa...

!!!

Có phải ông ta thật sự xúc phạm Thất Tông Tội hay không? Ông ta... thật sự phản bội Thiên Chúa sao?

Không, ông ta không phản bội Thiên Chúa!

Ông ta không phải cố ý phản bội Thiên Chúa!

Nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn cùng sắc mặt càng ngày càng khó coi của phóng viên, Giang Thiên Ca cười lạnh trong lòng. Không phải là không có lòng tốt đ.â.m chọt đào hố sao, không phải đang thao thao bất tuyệt mắng tôi sao?

Tôi mắng không c.h.ế.t ông, liền đem thần của ông lôi ra thẩm phán ông, hù c.h.ế.t ông, giày vò c.h.ế.t ông.

Sau này, mỗi ngày đều tâm thần bất an đi nhà thờ sám hối đi!

Làm tâm lý Ellis sụp đổ, ánh mắt Giang Thiên Ca quét một vòng trên người các phóng viên khác, bắt đầu phản bác lời ông ta vừa nói:

“Phóng viên tiên sinh, vừa rồi ông nói Trung Quốc chúng tôi không thể dùng máy tính đánh ra văn tự của chúng tôi, đây là ý nghĩ ngạo mạn, tôi vô cùng vui mừng nói cho ông biết, Trung Quốc chúng tôi, sớm đã có bàn phím chữ Hán của riêng mình.”

“Một nhà khoa học tên Vương Hoài Dân của Trung Quốc chúng tôi đã sớm phát minh ra bàn phím chữ Hán hai mươi sáu nút, có thể nhập hết chữ Hán mà chúng tôi sử dụng trong cuộc sống vào trong máy tính. Ông cho rằng chúng tôi không thể dùng máy tính để tạo ra chữ Hán, là bởi vì thái độ ngạo mạn trên người ông.”

“Hi vọng sự ngạo mạn của ông, không làm cho Thiên Chúa tức giận, hi vọng Thiên Chúa có thể tha thứ cho ông.”

“Người Trung Quốc chúng tôi cần cù, khiêm tốn, thiện lương, chính nghĩa, hiếu học, chúng tôi có đủ loại phẩm chất tốt đẹp. Nhưng ông chưa từng chân chính tìm hiểu chúng tôi, liền nói người Trung Quốc chúng tôi tự đại dối trá, đây đều là bởi vì thái độ ngạo mạn của ông.”

“...”

Giang Thiên Ca mỗi lần phản bác xong một điểm, liền âm thanh yếu ớt ở phía sau thêm một câu: “Hy vọng sự ngạo mạn của ông, không làm cho Thiên Chúa tức giận, hy vọng Thiên Chúa tha thứ cho ông.”

Biểu cảm của Ellis, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được sụp đổ xuống. Cuối cùng, ông ta tự mình vạch lên n.g.ự.c làm dấu thánh cầu nguyện, lẩm bẩm khẩn cầu Thiên Chúa tha thứ...

Giang Thiên Ca hoàn thành nhiệm vụ, cô không chút lưu luyến lui trở về sau lưng Trương Kiếm Ba.

Lời Giang Thiên Ca nói với phóng viên là trực tiếp dùng ngoại ngữ, lúc Giang Thiên Ca nói, đồng chí phiên dịch của Bộ Ngoại giao đồng thời phiên dịch lời cô thành tiếng Trung, để Trương Kiếm Ba cùng mọi người biết Giang Thiên Ca nói gì.

Đối với sự dũng mãnh thiện chiến của Giang Thiên Ca, Trương Kiếm Ba rất hài lòng, nhưng nghe được Giang Thiên Ca thao thao bất tuyệt về lịch sử và giáo lý của Thiên Chúa giáo, đáy mắt ông lại hiện lên vài phần do dự.

Sau khi kết thúc buổi họp báo, Trương Kiếm Ba suy nghĩ một hồi, liền quyết định tìm Giang Thiên Ca để nói chuyện.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vừa đi Trương Kiếm Ba vừa lên tiếng hỏi: “Thiên Ca, tôi muốn hỏi cháu một chút, cháu có ý nghĩ muốn gia nhập Đảng không?”

Gia nhập Đảng? Hiện tại gia nhập tổ chức, yêu cầu nghiêm khắc, trình tự cũng không đơn giản, Giang Thiên Ca trước đó cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Nhưng mà, Trương Kiếm Ba hỏi cô như vậy, chắc là muốn đề cử cô vào tổ chức. Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, liền gật đầu nói đã từng nghĩ tới.

“Chú muốn đề cử cháu gia nhập tổ chức của chúng ta, trở thành đồng chí chính thức, những yêu cầu khác cháu đều phù hợp, chỉ có một chút.”

Trương Kiếm Ba dừng lại một chút, nói: “Đồng chí của chúng ta, cần phải là người theo chủ nghĩa vô thần.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 376: Chương 376



Giang Thiên Ca: “Dạ, cháu là người theo chủ nghĩa vô thần ạ.” Tuy rằng cô cũng thỉnh thoảng đi chùa dâng hương bái Phật, nhưng đó chỉ là thi thoảng. Nói chung, cô vẫn là người theo chủ nghĩa vô thần.

Trương Kiếm Ba nhìn cô bé một cái, nói: “Vừa rồi, chú còn tưởng, cháu theo Thiên Chúa giáo...”

“Ôi chao, chú Trương ơi là chú suy nghĩ nhiều rồi ạ.” Biết Trương Kiếm Ba hiểu lầm, Giang Thiên Ca xua xua tay, hơi nhướn mày nói: “Cháu đây chẳng phải là đang tùy cơ ứng biến thôi sao.”

“Nếu như phóng viên kia không tin Thiên Chúa giáo, mà là tin Phật giáo, tin Đạo giáo, hoặc là phong thủy bát quái gì đó, cháu cũng có thể nói chuyện với ông ta về Phật, về Đạo, về Âm Dương Bát Quái.”

“Ông cha ta có câu, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nhìn thấy người của phái nào, liền nói lời của phái ấy.”

Trương Kiếm Ba: “...”

Ngẩn người, Trương Kiếm Ba liền cười lớn: “Hahaha, gọi cháu tới, quả nhiên không sai. Lần sau nếu có chuyện như vậy, chú lại gọi cháu!”

Giang Thiên Ca: “... Cũng có thể không cần gọi cháu đâu ạ.”

Tình huống hiện tại, cô phải hoài nghi về định vị của mình. Cô rõ ràng là một nhân tài cấp cao, khan hiếm, chuyên về máy tính, gõ bàn phím, nhưng bây giờ lại thành ra như kiểu chuyên gia cãi nhau rồi.

Hình như hơi ảnh hưởng tới hình tượng của cô rồi?

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca chớp chớp mắt, nghiêm túc suy nghĩ: Nếu có thể, về sau cô muốn làm ít việc như vậy hơn.

Cô nghiêm túc đề nghị Trương Kiếm Ba: “Chú Trương, cháu thấy trong công tác xây dựng đội ngũ nhân tài của chúng ta, cũng nên bồi dưỡng thêm một số nhân tài mồm mép tốt, giỏi biện luận.”

Bồi dưỡng xong, để bọn họ thay cô, sau đó cô có thể âm thầm rút lui, công thành danh toại.

Nghe vậy, Trương Kiếm Ba không khỏi dở khóc dở cười.

Sau khi kết thúc buổi họp báo, Giang Thiên Ca không còn việc gì ở Thượng Hải. Cô thu dọn hành lý, chuẩn bị cùng Phương Hành Xuyên đến Hồng Kông.

Bởi vì người của tổ chức quốc tế vẫn chưa rời đi, ngày mai họ mới đi, Phương Hành Xuyên cần tiễn họ xong mới có thể trở về Hồng Kông.

Hai ngày nay rảnh rỗi, Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, liền hẹn Hoàng Dao Dư, còn dặn dò Hoàng Dao Dư nhớ gọi Hoàng Trình Hạo đi cùng.

Sau khi cô rời đi, có quay lại Thượng Hải hay không, khi nào thì quay lại, tất cả đều chưa biết.

Vì vậy, cô phải giải quyết xong chuyện của Hoàng Trình Hạo trước. Hoàng Trình Hạo là manh mối duy nhất cô bé biết có thể tìm được ân nhân của mình ở kiếp trước. Manh mối này, không thể mất.

Trước đây, cô muốn kết bạn với Hoàng Trình Hạo, trở thành những người bạn thường xuyên liên lạc.

Nhưng không ngờ cậu ta lại nảy sinh ý đồ khác, muốn làm bạn trai của cô. Vậy thì cô phải thay đổi chiến lược, không làm bạn với Hoàng Trình Hạo nữa.

Cô muốn làm chị gái của cậu ta, làm đại tỷ của cậu ta, làm đại ca của cậu ta!

Gặp mặt, Giang Thiên Ca cười một cách hiền từ, mang theo vài phần uy h.i.ế.p dụ dỗ: “Hoàng Trình Hạo, gọi chị gái đi!”

Hoàng Trình Hạo: “...”

Nếu biết trước mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng này, cho dù cậu ta có gan hùm mật gấu cũng không dám manh động.

Trên đầu vốn đã có một bà chị gái đè nén rồi, giờ lại thêm một người nữa, còn lợi hại hơn cả chị gái ruột.

Đã quyết định làm đại ca của Hoàng Trình Hạo, Giang Thiên Ca rất tự nhiên gánh vác trách nhiệm của đại ca, quan tâm đến việc học tập, sinh hoạt và kế hoạch tương lai của tiểu đệ.

Nhưng hiện tại, Giang Thiên Ca cũng chỉ dám hỏi han tình hình học tập của Hoàng Trình Hạo, những chuyện khác cô không dám nói nhiều, bởi vì sợ hiệu ứng cánh bướm của mình sẽ làm chệch hướng quỹ tích cuộc đời của Hoàng Trình Hạo.

Nếu như vì ảnh hưởng của cô quỹ tích cuộc đời của Hoàng Trình Hạo thay đổi, không đi làm lính cảnh vệ cho ân nhân của cô, vậy thì cô uổng công rồi.

Mặc dù hiện tại chưa thể làm gì, nhưng Giang Thiên Ca đã có kế hoạch sơ bộ cho Hoàng Trình Hạo.

Trong khoảng thời gian này, Lý Chí Quân vẫn luôn giới thiệu con trai mình là Lý Kính Vĩ, muốn cô nhận Lý Kính Vĩ làm học trò, dạy cậu ta học máy tính.

Mấy ngày trước, Trương Kiếm Ba cũng tiết lộ với cô, nói đồng chí Lý và những người khác có kế hoạch xây dựng một đội ngũ nhân tài kiểu mới trong quân đội, một đội ngũ nhân tài kiểu mới lấy kỹ thuật mạng máy tính hiện đại làm kỹ năng then chốt.

Trương Kiếm Ba ám chỉ, đến lúc đó, có thể sẽ giao cho cô một nhiệm vụ quan trọng.

Giang Thiên Ca cũng đoán được đó là nhiệm vụ gì: Làm giáo viên, dạy viết mã code, dạy tất cả những gì cô biết.

Giang Thiên Ca vui vẻ nhận nhiệm vụ này.

Cô không có suy nghĩ giữ bí mật kỹ thuật, không truyền ra ngoài. Ngược lại, cô hy vọng sẽ có nhiều người học được cách viết mã code, hy vọng nhiều người có thể sử dụng máy tính thành thạo, sử dụng máy tính làm vũ khí, chống lại xâm lược, bảo vệ đất nước.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 377: Chương 377



Dạy một người cũng là dạy, dạy một nhóm người cũng là dạy.

Chờ đến khi Hoàng Trình Hạo đi lính, giúp cô tìm được ân nhân kiếp trước, nếu Hoàng Trình Hạo phù hợp, cậu ta cũng đồng ý, cô sẽ kéo Hoàng Trình Hạo theo học máy tính cùng luôn.

Thậm chí, cô còn có một suy nghĩ táo bạo hơn: Cô muốn thành lập sớm bộ phận bí mật mà mình từng công tác ở kiếp trước.

Mà trong đó, điều quan trọng nhất chính là con người.

Có lẽ, bây giờ cô có thể bắt đầu để ý, tìm kiếm thêm vài “tiểu đệ”.

Nhìn Hoàng Trình Hạo ấp úng gọi một tiếng “chị gái”, Giang Thiên Ca rất muốn nói với anh ta: Lúc chị đây còn chưa có ai, em đã được chị nhận làm tiểu đệ, có thể gọi là đại ca, là lời lắm đó có biết không?

Bây giờ ngoan ngoãn gọi chị là đại ca, sau này em có thể được người ta gọi là nhị ca đấy.

Nếu không, đến lão lục em cũng chưa chắc đã làm được đâu.

Tuy đây là “tiểu đệ” đầu tiên, ý nghĩa không tầm thường, Giang Thiên Ca cảm thấy mình có thể kiên nhẫn thêm chút nữa.

Vỗ vai Hoàng Trình Hạo, Giang Thiên Ca nói một cách thấm thía: “Tiểu Hạo Tử, học cho giỏi, nghe lời, sau này chị dẫn em làm đại sự.”

Hoàng Trình Hạo: “...”

Thấy cậu ta không phản ứng, Giang Thiên Ca hơi nhướng cằm, nhíu mày hỏi: “Sao vậy? Không tin à?”

Hoàng Trình Hạo cảm thấy nếu mình trả lời “không tin”, hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng, cậu ta chớp chớp mắt, gật đầu nói: “Tin, tin ạ.”

Nghĩ nghĩ, anh ta hỏi: “Vậy, chị Thiên Ca, em có thể hỏi, chị muốn dẫn em làm đại sự gì không?”

Giang Thiên Ca lắc đầu, nghiêm túc nói: “Bây giờ chưa thể nói cho em biết, chờ sau này thời cơ chín muồi em sẽ biết.”

“Hiện tại em chỉ cần biết đó là đại sự, là chuyện tốt! Nói nhỏ thì là thực hiện giá trị nhân sinh, nói lớn là lợi quốc lợi dân, thậm chí còn lưu danh sử sách!”

Nhìn Giang Thiên Ca thần thần bí bí, cậu ta có cảm giác như mình gặp phải kẻ lừa đảo, sắp bị lừa lên thuyền giặc.

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Giang Thiên Ca, cái thuyền giặc này lên rồi thì khó xuống lắm.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Thuyền giặc” đã lên thì không xuống được rồi, nghĩ đến cách xưng hô của Giang Thiên Ca, Hoàng Trình Hạo cảm thấy mình phải cố gắng tranh thủ.

Quan sát sắc mặt Giang Thiên Ca, Hoàng Trình Hạo dùng giọng điệu thương lượng hỏi: “Chị Thiên Ca, chị có thể... đừng gọi em là Tiểu Hạo Tử được không ạ?”

Giang Thiên Ca gật đầu rất dễ nói chuyện: “Được. Tiểu Hạo Tử, nghe quả thật có chút không đủ khí phách.”

“Vậy sau này chị gọi cậu là Đại Hạo Tử đi.”

Hoàng Trình Hạo đang chuẩn bị thở phào một hơi: “...”

...

Trong khoảng thời gian này, Hoàng Dao Dư thường xuyên mang đồ ăn ngon cho Giang Thiên Ca, Hoàng Trình Hạo bây giờ cũng gọi cô một tiếng “Chị”. Nghĩ ngày mai phải đi, Giang Thiên Ca liền cố ý chọn một nhà hàng không tệ, mời hai chị em bọn họ ăn bữa cơm chia tay.

Lúc ăn được một nửa, Giang Thiên Ca liền chú ý tới nội dung người cách bàn phía sau nói chuyện.

Cô im lặng hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau, thấy sau lưng là bàn ăn, có hai người nước ngoài đang ngồi. Một người trong đó là phóng viên ở buổi họp báo đào hố bới móc, phóng viên bị cô hù dọa đến tâm thần bất an, Ellis.

Lúc này, anh ta đang cau mày, nghe người đối diện khuyên giải.

“... Ellis, anh đừng bị lừa, cô gái nhỏ kia căn bản không hiểu tôn giáo của chúng ta, lời cô ấy nói, đều là hù dọa anh!”

“Thật sao?”

“Đúng, là thật! Không có ai hiểu rõ anh hơn tôi, tôi biết anh là tín đồ trung thành nhất của Chúa, anh không làm chuyện phản bội Chúa, lời cô gái Trung Quốc kia nói, đều là giả!”

Nghe được những lời đối thoại này của bọn họ, Giang Thiên Ca cũng không muốn làm gì.

Nhưng, không bao lâu, lại nghe được người đối diện Ellis nói:

“Mặc dù chúng ta không thể bắt được chứng cứ chính phủ gây chuyện ở Trung Quốc trong buổi họp báo, nhưng hai ngày nay, chúng ta có thể chụp thêm một số ảnh và ghi hình cuộc sống thật sự của người dân Trung Quốc.”

Người nói chuyện nhìn xung quanh, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, sự ngạo mạn trên người không khiến anh ta ý thức được mình không nên nói những lời này ở trong nhà hàng mở, anh ta chỉ là tương đối hạ thấp giọng, tiếp tục nói:

“Ellis, chúng ta là phóng viên, chúng ta có nghĩa vụ để toàn thế giới đều biết tình huống chân thật của Trung Quốc! Để cho toàn thế giới đều biết hoàn cảnh tự nhiên của Trung Quốc tệ hại, chính phủ bọn họ chuyên chế ngang ngược, cuộc sống của người dân bọn họ gian nan, khổ sở.”

“Ellis, chúng ta có trách nhiệm đưa tin về nước Trung Quốc chân thật...”

Nghe được lời này, ánh mắt Giang Thiên Ca lạnh xuống.

Ngoài miệng thì đường hoàng nói là muốn đưa tin tình hình Trung Quốc chân thật, nhưng cuối cùng xuất hiện trên báo chí của bọn họ, chắc chắn đều là các loại tình huống xấu, tiêu cực.

Cắt xén ý nghĩa, bóp méo sự thật, từ trước đến nay đều là những thủ đoạn bôi nhọ Trung Quốc quen thuộc của truyền thông nước ngoài.

Đôi mắt bình tĩnh của Giang Thiên Ca khẽ động, trong lòng đã có chủ ý.

Cô nhìn về phía Hoàng Trình Hạo, thấp giọng nói: “Tiểu Trình Tử, ăn nhanh lên, ăn no rồi đi làm việc với chị. Có việc rồi.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 378: Chương 378



Hoàng Trình Hạo đã từng tưởng tượng Giang Thiên Ca nói làm việc, có thể làm những việc gì. Nhưng cậu vẫn không ngờ, Giang Thiên Ca nói làm việc, là đi theo dõi, làm trò đùa dai.

Bị Giang Thiên Ca kéo đi, lặng lẽ đi theo sau hai người nước ngoài cầm máy ảnh, quan sát xem bọn họ muốn đi đâu, sau đó lén lút đi trước trên đường bọn họ muốn đi, ném xuống tờ giấy giống như là “13”, lại giống như là “SB”.

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Hoàng Trình Hạo, Giang Thiên Ca tranh thủ thời gian giải thích: “Tiểu Trình Tử, cậu đừng có vẻ mặt chúng ta đang làm chuyện xấu như vậy. Cậu phải điều chỉnh lại tư tưởng, chúng ta bây giờ là đang thay trời hành đạo.”

... Thay trời hành đạo?

Khóe miệng Hoàng Trình Hạo giật giật, có ai thay trời hành đạo lén lén lút lút giống như bọn họ?

Cậu cảm thấy một giây sau, bọn họ có thể sẽ trở thành đối tượng bị người khác thay trời hành đạo.

Giang Thiên Ca “Chậc” một tiếng, liền hỏi cậu: “Biết bức tranh “Bữa ăn tối cuối cùng” không?”

Hoàng Trình Hạo không rõ lắm gật đầu: “Từng nghe qua.”

Nhìn Ellis và đồng bạn đang chĩa máy ảnh vào một đống rác trong ngõ nhỏ, Giang Thiên Ca cười lạnh nói:

“Hai người nước ngoài này, bọn họ cầm máy ảnh chụp khắp nơi, không phải vì thích đất nước chúng ta, mà là muốn bôi nhọ đất nước chúng ta, bôi nhọ hình ảnh đất nước chúng ta trên thế giới.”

Nghe nói như thế, Hoàng Trình Hạo nhíu mày, ánh mắt nhìn hai người Ellis cũng mang theo phẫn nộ. Cậu nắm chặt nắm đấm, “Nếu là như vậy, chúng ta phải đi ngăn cản bọn họ, không thể để cho bọn họ tiếp tục chụp!”

Nói xong, cậu liền muốn xông lên, muốn đi tìm hai người Ellis lý luận, Giang Thiên Ca kéo cậu lại: “Đừng, cậu đi ra, cho dù bây giờ có thể ngăn cản bọn họ, về sau khi cậu không nhìn thấy, bọn họ vẫn có thể chụp thêm. Cho nên, đừng cản, cản cũng vô dụng.”

“Bọn họ không có ý tốt muốn làm chuyện xấu, nhưng chúng ta không thể động thủ đánh bọn họ. Nếu đánh bọn họ, càng cho bọn họ lý do bôi nhọ chúng ta.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca giơ giơ tờ giấy còn chưa thả ra: “Cho nên, chúng ta phải mượn một ít sức mạnh thần bí.”

““Bữa ăn tối cuối cùng” có Judas, kẻ thứ mười ba, là kẻ phản bội bán đứng Chúa Jesus, người nước ngoài đều coi con số 13 này là con số không may mắn, nhất là hôm nay lại là thứ sáu, ngày Chúa Jesus chịu nạn.”

Giang Thiên Ca nhướng mày, khóe miệng cong lên một nụ cười sâu xa: “Thứ sáu mà gặp con số 13, đối với người nước ngoài, nhất là người theo đạo, còn đáng sợ hơn cả gặp ma.”

Nghe Giang Thiên Ca nói xong, Hoàng Trình Hạo cau mày, do dự hỏi: “Cách này có hiệu quả sao?”

Giang Thiên Ca cong môi cười, “Cậu đừng coi thường uy lực của việc giả thần giả quỷ. Trần Thắng thời kỳ cuối thời Tần trong lịch sử của chúng ta, chẳng phải là dựa vào chiêu này để xưng vương sao? Giả thần giả quỷ nếu dùng đúng chỗ, có thể tạo ra tác dụng lớn.”

Cách này có hữu dụng với người khác hay không, Giang Thiên Ca còn chưa chắc chắn, nhưng cô có thể chắc chắn, cách này chắc chắn có tác dụng với Ellis.

Trong lòng Ellis vốn đã bị cô làm cho bất an, vừa rồi ở trong nhà hàng, lúc người bạn kia an ủi anh ta, ý nghĩ của Ellis cũng lung lay.

Bây giờ gặp phải tình huống như vậy, anh ta chỉ còn nước chờ bị dọa c.h.ế.t khiếp thôi.

Hoàng Trình Hạo suy nghĩ một hồi, đối với lời nói của Giang Thiên Ca có chút tin tưởng. Nhìn thấy tờ giấy trên tay Giang Thiên Ca, cậu lại tò mò hỏi: “Vậy cái SB này là có ý gì?”

“À...”

Giang Thiên Ca dừng lại.

Cô đảo mắt, nói: “Bọn họ cầm máy ảnh chụp ảnh, là đang đi làm. Cho nên, SB, là chữ cái đầu tiên của từ “đi làm”.”

“SB, ý là đi làm.” Nói xong, cô khẳng định gật đầu.

Giang Thiên Ca nói rất nghiêm túc, Hoàng Trình Hạo cũng không phát hiện ra có gì không đúng, cậu gật đầu ra vẻ đã hiểu, liền đi xem phản ứng của Ellis và bạn anh ta.

Quả nhiên, hai người nước ngoài nhìn thấy con số trên tờ giấy, sắc mặt đều thay đổi. Một người trong số đó, sắc mặt trực tiếp trở nên trắng bệch, miệng lẩm bẩm mấy câu như “Ôi chúa ơi! Xin hãy tha thứ!”

Nhìn thấy phản ứng này của Ellis, ánh mắt Hoàng Trình Hạo nhìn Giang Thiên Ca sáng lên, mơ hồ có chút tin tưởng và sùng bái.

Giang Thiên Ca thầm cảm khái, quả nhiên vẫn phải thể hiện ra bản lĩnh thật sự, mới có thể khiến “đàn em” tâm phục khẩu phục, “Nào, chỗ này còn nhiều giấy lắm, chúng ta ném hết qua đó đi.”

“Được, để tôi.” Hoàng Trình Hạo hưng phấn cầm tất cả tờ giấy qua.

Lúc này, Giang Thiên Ca và Hoàng Trình Hạo chỉ nghĩ đến việc dọa Ellis, để ông ta không dám động ý định chụp ảnh cắt xén bóp méo bôi nhọ Trung Quốc nữa.

Bọn họ lúc này hoàn toàn không nghĩ tới, hành vi trêu chọc của bọn họ hôm nay, sẽ khiến Ellis “ngộ ra”, ngày sau trở thành một phóng viên chính nghĩa ở Mỹ, tích cực vạch trần những thông tin sai lệch về Trung Quốc, tích cực tuyên truyền, bảo vệ hình ảnh Trung Quốc.

Đương nhiên, đây là chuyện sau này.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 379: Chương 379



Lúc Giang Thiên Ca dẫn theo Hoàng Trình Hạo “thay trời hành đạo”, ở Hong Kong, Phương Đức Âm cũng gặp chút chuyện.

Bởi vì tối hôm qua lại mơ giấc mơ trống rỗng đó, nên nửa đêm Phương Đức Âm vẫn không ngủ.

Buổi sáng thức dậy ở thư phòng đọc sách cả buổi, đến trưa mới có chút buồn ngủ, bà mới trở về phòng ngủ bù.

Nhưng mà, bà vừa ngủ không lâu thì đã bị đánh thức.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phương Đức Âm toàn thân ướt đẫm mồ hôi, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, đáy mắt là vẻ mặt tuyệt vọng và đau đớn. Bà như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, vội vàng xuống giường, cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn.

Bà muốn gọi điện thoại, bà muốn gọi điện thoại cho Thiên Ca ngay lập tức, gọi điện thoại cho con gái của bà!

Phương Đức Âm vội vàng bấm số, bà cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nhưng hai tay vẫn run rẩy không ngừng, khiến bà phải bấm đi bấm lại nhiều lần mới có thể gọi được.

Phương Đức Âm nắm chặt ống nghe, trong lòng cầu nguyện điện thoại nhanh kết nối! Bà muốn nhanh chóng nghe được giọng nói của con gái mình, Thiên Ca.

Vừa rồi, bà lại mơ thấy giấc mơ trống rỗng đó.

Chỉ là, lần này, bà đã nhìn thấy những chuyện xảy ra trong mơ. Đó là những chuyện mà bà không thể nào chấp nhận được.

Bà... Bà nhìn thấy Thiên Ca mặt mày tái nhợt, nằm im thin thít trên một tấm ván gỗ.

Thiên Ca cứ nằm đó như vậy, cô đơn bạc, lẻ loi...

Nghĩ đến hình ảnh trong mơ, tim Phương Đức Âm như bị ai bóp nghẹt, đau đớn khôn nguôi, hốc mắt bà đỏ hoe, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Nhưng mà, chuông điện thoại reo hết lần này đến lần khác mà vẫn không có ai nhấc máy.

Tim Phương Đức Âm như bị ai đó siết chặt, bà tái mặt, không từ bỏ ý định gọi lại lần nữa, nhưng kết quả vẫn là không ai nhấc máy.

Nghĩ đến hai hôm nữa Giang Thiên Ca sẽ cùng Phương Hành Xuyên trở về, Phương Đức Âm vội vàng tìm số điện thoại của Phương Hành Xuyên, nhưng gọi qua, kết quả vẫn là không ai nhấc máy...

Mặc dù biết đây là điện thoại cố định, người không có ở trong phòng thì sẽ không có ai nhấc máy là chuyện bình thường.

Nhưng mà, Phương Đức Âm vẫn không ngừng suy nghĩ lung tung, không thể nào bình tĩnh lại được.

Bởi vì giấc mơ quá sức chân thật, chân thật đến mức giống như bà đã tự mình trải qua vậy.

Thiên Ca của bà...

Không!

Sẽ không đâu, Thiên Ca nhất định sẽ ổn! Con bé nhất định sẽ bình an vô sự!

Phương Đức Âm cầm lấy ví tiền và chìa khóa xe bên cạnh, chạy ra ngoài.

...

Thành phố Hải.

Người ta thường nói, cùng nhau làm “chuyện xấu” là cách tốt nhất để tình cảm thêm gắn kết.

Sau khi cùng nhau dạy cho Ellis một bài học, thái độ của Hoàng Trình Hạo đối với Giang Thiên Ca đã thay đổi hoàn toàn.

Trước đó, Hoàng Trình Hạo luôn có ý nghĩ bị ép buộc, phải đi theo chơi cùng Giang Thiên Ca, nhưng bây giờ, cậu đã thật lòng hơn rất nhiều, bỗng nhiên cậu cũng có ý thức của một “đàn em”, thậm chí còn nói muốn “đi theo” Giang Thiên Ca.

Hoàng Trình Hạo hai mắt sáng rực hỏi: “Chị Thiên Ca, hay là sau khi em tốt nghiệp, em cũng thi vào trường đại học ở Bắc Kinh nhé? Trước đây em luôn cảm thấy làm lính rất ngầu, muốn đi làm lính, nhưng bây giờ, em thấy, em đến Bắc Kinh học đại học, cùng chị hành hiệp trượng nghĩa, cũng rất ngầu!”

Nghe cậu nói, Giang Thiên Ca suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu.

Cô cẩn thận từng chút một, không dám nói chuyện nghiêm túc với cậu, chính là vì sợ tạo ra hiệu ứng cánh bướm, ảnh hưởng đến quỹ đạo cuộc đời vốn có của Hoàng Trình Hạo.

Nhưng mà kết quả lại là, những lời nói dối của cô lại khiến Hoàng Trình Hạo tin là thật.

Rốt cuộc là lỗi tại ai đây? Là do cô quá giỏi lừa người, hay là do Hoàng Trình Hạo thiếu kiên định?

“Đừng, kế hoạch ban đầu của em là gì thì cứ làm theo đi, đừng vì chị mà thay đổi.”

Giang Thiên Ca đảo mắt, nghiêm túc nói: “Tháng trước bà nội có đi xem bói cho chị, nói là không thể để người khác vì chị mà đưa ra những quyết định quan trọng, nếu không, chị... chị sẽ càng ngày càng xấu, mà người vì chị mà thay đổi quyết định cũng sẽ xấu theo.”

“Chị có xấu cũng không sao.” Cô giơ nắm đấm, nhe răng ra hù dọa: “Nhưng nếu em mà hại chị xấu, chị sẽ không tha cho em đâu.”

Hoàng Trình Hạo: “...”

Giang Thiên Ca không yên lòng mà liên tục dặn dò Hoàng Trình Hạo, bảo cậu ta nhất định phải dựa theo kế hoạch sớm định ra, mới ngồi xe buýt trở về.

Xuống xe buýt, vừa đi đến cửa nhà khách, liền thấy Phương Hành Xuyên phanh gấp, xe dừng ở trước mặt cô.

Phương Hành Xuyên gọi cô lên xe, sắc mặt anh có chút gấp gáp, “Chúng ta đi sân bay.”

Giang Thiên Ca nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Bây giờ ra sân bay? Làm gì?”

Thấy Giang Thiên Ca lên xe, Phương Hành Xuyên lập tức khởi động ô tô, lái về phía sân bay thành phố Thượng Hải, “Chú út nói, giữa trưa hôm nay, cô út lái xe rời khỏi nhà.”

“Có thể Cô ấy đến đại lục tìm em.”
 
Back
Top