Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 330: Chương 330



Đồng chí Lý hành động rất nhanh chóng, ngay ngày hôm sau khi Giang Thiên Ca đưa ra đề nghị, họ đã bắt đầu liên hệ với các công ty buôn bán phế liệu để vận chuyển vật liệu về.

Trong khoảng thời gian này, Giang Thiên Ca và đội ngũ kỹ thuật của Tống Phương Bạch cũng không hề nhàn rỗi.

Vật liệu chưa được chuyển về thì họ sẽ thực hiện những công việc khác. Máy tính bị lag không thể chạy toàn bộ mã code thì họ sẽ tách mã code ra, nghiền ngẫm từng phần một.

Mọi việc đều đang được tiến hành một cách có trật tự.

Ngoài việc nghiên cứu và cải tiến mã code, Giang Thiên Ca còn có thêm một hoạt động khác là thường xuyên gọi điện thoại đến Hồng Kông để trò chuyện và hỏi han Phương Đức Âm.

Hai người họ hiện đang trong trạng thái “cả hai đều biết thân phận của nhau nhưng không ai vạch trần”.

Kiếp này, mười mấy năm đầu đời cô chưa từng gặp Phương Đức Âm, mọi hiểu biết và nhận thức về bà đều đến từ những lời kể của Giang Viện Triều, Phương Thủ Nghĩa.

Nói ngay từ đầu đã coi Phương Đức Âm như mẹ thì quả là không thể.

Ban đầu, tình cảm của Giang Thiên Ca dành cho Phương Đức Âm bắt nguồn từ giáo sư Đức Âm của kiếp trước. So với thân phận một người mẹ, Giang Thiên Ca có xu hướng coi bà như một giáo sư, một người thầy như kiếp trước hơn.

Nhưng có lẽ vì cả hai đều biết thân phận của nhau nên Phương Đức Âm không còn lạnh lùng ít nói như kiếp trước nữa. Ngược lại, trong lời nói của bà luôn toát lên sự dịu dàng và tình mẫu tử.

Phải chăng Giang Thiên Ca cũng đã bắt đầu có tình cảm với Phương Đức Âm như một người mẹ?

Hôm nay, khi đang gọi điện thoại cho Phương Đức Âm, sắp cúp máy, Giang Thiên Ca nói: “Một thời gian nữa cháu có việc bận, có thể sẽ không tiện gọi điện thoại cho dì được ạ.”

Giai đoạn này, mọi người đều đang nỗ lực hết sức để vượt qua khó khăn.

May mắn thay, công sức cuối cùng cũng được đền đáp. Nhờ sự nỗ lực của mọi người, vật liệu cần thiết cho cơ sở hạ tầng mạng, máy tính và các thiết bị mà cô cần đã lần lượt được vận chuyển về thành công trong vài ngày trước.

Vài ngày tới, đội ngũ kỹ thuật sẽ đến căn cứ tỉnh Hải để lắp đặt thiết bị. Cô cũng sẽ đi cùng.

Nghe Giang Thiên Ca nói, trong lòng Phương Đức Âm dâng lên một nỗi hụt hẫng.

Bà kéo khóe miệng, kìm nén cảm xúc rồi gật đầu dịu dàng nói: “Được.”

Bà nói: “Vài ngày nữa dì cũng có việc bận.”

“Dù làm gì cũng đừng quá sức, nhớ giữ gìn sức khỏe...”

Giang Thiên Ca kiên nhẫn nghe Phương Đức Âm dặn dò: “Vâng ạ, cháu biết rồi, dì cũng giữ gìn sức khỏe nhé.”

“Khi nào rảnh cháu sẽ gọi cho dì.”

Nghe Giang Thiên Ca nói vậy, gương mặt Phương Đức Âm còn vương chút hụt hẫng bỗng chốc rạng rỡ hẳn lên.

Giang Thiên Ca cúp điện thoại, khoanh tay dựa vào bàn, nhìn chằm chằm về phía cửa, trong lòng không khỏi bực bội lên tiếng:

“Đồng chí Giang Viện Triều, tôi phải nghiêm túc nói cho đồng chí biết rằng nghe lén người khác gọi điện thoại là một hành vi rất xấu đấy.”

Giang Viện Triều định lén lút đi ra ngoài thì nghe thấy Giang Thiên Ca nói vậy liền dừng bước.

Ông chớp mắt, kìm nén sự lúng túng rồi bước vào phòng như không có chuyện gì xảy ra, nghiêm nghị nói: “Bố chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, không nghe lén con gái gọi điện thoại.”

Giang Thiên Ca cười khẩy một tiếng đầy ẩn ý rồi nhìn ông, nói: “Hai bước đường bên ngoài kia mà bố phải đi mất mười phút cơ đấy?”

“Hóa ra b là rùa đấy à?”

Cô vừa vuốt cằm ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ vừa lắc đầu:

“Cũng không đúng, rùa cũng không chậm như bố đâu, mười phút thì con rùa chậm nhất cũng bò từ đây ra đến cổng rồi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Viện Triều: “...”

“Đây là thư phòng của bố, bố muốn đi thế nào là quyền của bố.”

“Ồ. Đúng vậy.” Giang Thiên Ca gật gù.

Cô chớp mắt, nói tiếp: “Vậy để không làm phiền bố, lần sau con sẽ ra thư phòng của ông nội gọi điện thoại.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 331: Chương 331



“Thôi được rồi, bố cứ làm việc tiếp đi, con không làm phiền bố nữa, bố cứ “ngang qua” tự nhiên.”

Nói xong, cô quay người định bước ra ngoài.

Giang Viện Triều khựng lại, nghiến răng gọi cô: “Con bé kia, quay lại đây.”

Giang Thiên Ca mỉm cười, cô còn tưởng ông sẽ nhịn đến khi cô đi thêm vài bước nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hừ, ai bảo ông cứng miệng.

Giang Thiên Ca giả vờ như không biết ý đồ của ông, quay đầu lại, vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Ơ, bố gọi con có việc gì ạ?”

Giang Viện Triều cảm thấy thái dương giật giật.

Vừa nãy lúc gọi điện thoại còn dịu dàng nhỏ nhẹ dỗ dành người ta, vừa cúp máy đã mắng ông là rùa, cố ý chọc tức ông, giả ngốc để bắt thóp ông.

Đúng là con gái ngoan của ông!

Nhưng dù gì cũng là con gái ruột, có thế nào cũng phải nhịn.

Giang Viện Triều hít một hơi thật sâu, siết chặt tay, lên tiếng hỏi: “Vừa nãy con và mẹ con... nói gì vậy?”

Giọng nói của ông lộ rõ vẻ ngại ngùng.

Giang Thiên Ca lúc này mới hài lòng hừ mũi.

Cô thản nhiên nói: “Muốn biết thì đã bảo con rồi, lúc nãy nếu bố thoải mái bước vào, nói muốn nghe thì con đã cho bố nghe cùng rồi.”

Giang Thiên Ca không hiểu nổi tình huống hiện tại giữa Giang Viện Triều và Phương Đức Âm. Lẽ ra, cả hai đều biết chuyện Lâm Đại Vĩ cố tình lừa dối, đều nhung nhớ đối phương thì nên chủ động liên lạc với nhau mới đúng.

Nhưng không.

Giang Viện Triều không có động tĩnh gì, gọi điện thoại cho Phương Đức Âm nhiều lần như vậy mà cô cũng chưa từng nghe bà nhắc đến ông.

Giang Thiên Ca vốn định làm cầu nối cho hai người.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại, cô thấy tốt nhất là để họ tự giải quyết.

Giang Thiên Ca kể lại nội dung cuộc trò chuyện giữa cô và Phương Đức Âm, chủ yếu là những gì Phương Đức Âm nói.

Những lời cô nói lúc này, Giang Viện Triều chắc cũng chẳng muốn nghe.

Nói xong, Giang Thiên Ca nhìn Giang Viện Triều, hỏi: “Bố có dự định gì không?”

Thấy Giang Viện Triều nhìn mình, Giang Thiên Ca nói rõ lập trường: “Dù hai người muốn tái hợp hay đường ai nấy đi thì con cũng không có ý kiến gì.”

“Vì vậy, dù hai người quyết định thế nào cũng không cần cân nhắc đến cảm xúc của con, cũng đừng lấy con ra làm cái cớ.”

Lý do cô quyết định không can thiệp vào chuyện của Giang Viện Triều và Phương Đức Âm là vì điều này.

Nếu cô chủ động xen vào, chủ động đề cập đến chuyện này, sẽ có vẻ như cô rất mong hai người họ tái hợp.

Giang Viện Triều và Phương Đức Âm vốn đã áy náy với cô, nếu cô lên tiếng, chắc chắn họ sẽ làm những điều khiến cô hài lòng để “bù đắp” cho cô mà bỏ qua cảm xúc và vấn đề của chính mình.

Giang Viện Triều và Phương Đức Âm, quả thật họ vẫn còn yêu thương nhau. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ nhất định có thể tái hợp.

Muốn tái hợp, họ phải xem xét đến thái độ và suy nghĩ của đối phương, khoảng thời gian mười mấy năm xa cách, bệnh tình của Phương Đức Âm và những khó khăn, cản trở từ chính nội tâm họ và từ thế giới bên ngoài.

Nếu chưa suy nghĩ thấu đáo mà đã vội vàng tái hợp, sau này lại trở thành vì những chuyện này và những mâu thuẫn nảy sinh, chi bằng ngay từ đầu cứ để mỗi người một cuộc sống, còn có thể giữ lại những hồi ức đẹp đẽ và kỳ vọng về đối phương.

Nhìn Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều hỏi: “Con thật sự không để bụng sao?”

Giang Thiên Ca gật đầu: “Đương nhiên rồi ạ. Trước đây con đã nói, dù bố độc thân, ly hôn, tái hôn hay tái hợp thì đó đều là quyền tự do của bố, con không can thiệp.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 332: Chương 332



Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là không được ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cô, không được khiến cô thêm phiền lòng.

Giang Viện Triều im lặng cúi đầu một lúc rồi nói ra suy nghĩ của mình: “Nếu đơn xin được chấp thuận, sau năm mới, bố sẽ đến Hồng Kông một chuyến.”

Quân nhân muốn xuất cảnh phải được sự chấp thuận của quân đội.

Cấp bậc và chức vụ của Giang Viện Triều khác với những quân nhân bình thường nên việc xét duyệt đơn xin xuất cảnh sẽ càng nghiêm ngặt hơn.

Tất nhiên, trước khi ông nộp đơn, vấn đề của máy bay M Quốc đã được giải quyết. Nếu không, với lịch trình bận rộn hiện tại, Giang Viện Triều căn bản không thể rời đi.

Nghe Giang Viện Triều nói, Giang Thiên Ca liếc nhìn ông, gật đầu: “Vâng, vậy chúng ta hãy nhanh chóng giải quyết xong chuyện chiếc máy bay của M Quốc. Nếu không, cả hai chúng ta đều không đi Hồng Kông được.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Chuyện Giang Thiên Ca đến căn cứ tỉnh Hải được giữ bí mật.

Trong nhà họ Giang, chỉ có Ông cụ Giang và Giang Viện Triều biết chuyện.

Họ nói với những người khác là cô đi Hồng Kông. Vừa hay cách đây không lâu, Phương Thủ Nghĩa có đến nhà và đề nghị Giang Thiên Ca đến Hồng Kông nên không ai nghi ngờ gì.

Chỉ là, có một số người không vui lắm. Ví dụ như Giang Hướng Mai và bà Giang.

Bà Giang buồn bực cả ngày, sau đó trút giận bằng cách may quần áo cho Giang Thiên Ca, cứ như thể muốn khi đến Hồng Kông, ngày nào cô cũng phải mặc một bộ quần áo mới do chính tay bà làm vậy.

Thấy bà Giang hào hứng như vậy, Giang Thiên Ca cũng không ngăn cản mà còn góp ý: “Bà nội, bà may cho con một chiếc áo khoác có mũ lông thật to, dày dặn một chút để chắn gió.”

Căn cứ tỉnh Hải nằm ngay cạnh biển, gió biển thổi mạnh chắc chắn sẽ rất lạnh, đã vậy bà nội lại muốn tự tay may quần áo cho cô, vậy thì cứ để bà may thứ cô cần.

“Bà nội, bà may thêm cho con một đôi găng tay nữa, phần đầu ngón tay chừa ra một chút nhé.” Giang Thiên Ca vừa nói vừa đưa tay ra minh họa cho bà cụ xem.

Chừa đầu ngón tay ra để cô gõ bàn phím.

Thấy Giang Thiên Ca càng nói càng hăng say, Giang Hướng Mai ngồi bên cạnh giúp bà Giang nhịn không được bĩu môi: “Sao con bé này lắm chuyện thế?”

“Găng tay tử tế không đeo, lại còn chừa đầu ngón tay ra, nghĩ gì thế hả. Mang ra ngoài, người ta lại tưởng nhà mình ngược đãi con bé hay nghèo đến mức không mua nổi găng tay tử tế. Mẹ đừng nghe con bé, muốn may thì may hẳn hoi, chừa đầu ngón tay ra làm gì.”

Tính tình Giang Hướng Mai bây giờ đã tốt hơn trước rất nhiều. Nhưng thỉnh thoảng bà ta vẫn cố tình gây sự.

Giang Thiên Ca nhìn Giang Hướng Mai, cười nói: “Cô út, ai mà nghĩ như cô thì chắc chắn là đầu óc có vấn đề, ai bảo đồ vật có lỗ hổng là không tốt, là xấu hổ, cô nói cho con biết, con đi cãi nhau với người ta.”

Giang Hướng Mai trừng mắt nhìn cô.

Giang Thiên Ca cười nhìn cô, lại nói: “Cô út, cô xem, hiện tại trời lạnh, mọi người khẳng định là đều muốn đeo găng tay đi làm việc, nhưng mà, đeo găng tay dày như vậy, lật tờ giấy cũng không dễ dàng, bình thường lúc cô chỉnh lý hóa đơn, có phải cũng không thể đeo găng tay hay không?”

“Nhưng bao tay của cháu hở ngón này, cho dù đeo nó, cũng có thể rất thuận tiện lật trang giấy, lấy đồ.”

“Cô út, cô không cảm thấy găng tay này rất hữu dụng sao? Có muốn để bà nội làm cho cô một đôi không?”

Giang Hướng Mai ở trong đơn vị, tuy rằng làm công việc nhàn rỗi, mỗi ngày đều rảnh rỗi, nhưng mỗi khi đến cuối tháng, cũng cần làm một số công việc báo cáo. Nhưng cũng có một hai ngày là cần làm công tác báo cáo sổ sách, chỉnh lý hóa đơn.

Nghe Giang Thiên Ca nói như vậy, Giang Hướng Mai liền nhớ tới mỗi lần mình chỉnh lý hóa đơn đều cần tháo găng tay xuống, đúng là Giang Thiên Ca nói như vậy.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 333: Chương 333



Tuy Giang Viện Triều nói như vậy, trên mặt cũng không có nét cười, nhưng tay vẫn mở hộp cơm giữ nhiệt bên cạnh, lấy từng món ăn bên trong ra.

Nhìn ông tuy mặt mũi khó đăm đăm, nhưng động tác lại cẩn thận lấy cơm và thức ăn cho cô, khóe miệng Giang Thiên Ca nở nụ cười càng rạng rỡ, người cha này, tuy có đôi lúc hơi nóng tính, hơi không nghe lời, nhưng ở thời khắc mấu chốt, vẫn rất được việc.

Sau này cô cố gắng, lúc có thể không chọc giận ông thì sẽ không chọc giận ông nữa.

Giang Thiên Ca chậm rãi ăn cơm xong, tàu cũng vừa vặn dừng lại.

Giang Thiên Ca đắc ý nói: “Bố, bố xem, thời gian này vừa khéo bị con canh đúng lúc, con quả thực là bậc thầy quản lý thời gian.”

Giang Viện Triều liếc cô một cái: “Con là bậc thầy ngủ.”

Giang Thiên Ca: “Cái đó cũng rất tốt nha, có thể ăn có thể ngủ đều là phúc. Giống như có một số người, đã có tuổi, giấc ngủ sẽ ít đi, muốn ngủ cũng không ngủ ngon được như con.”

Vừa nói, cô vừa có ý liếc nhìn Giang Viện Triều.

Giang Viện Triều: “...”

Sau khi chọc tức Giang Viện Triều xong, Giang Thiên Ca mới nhớ ra quyết định “cố gắng không chọc giận Giang Viện Triều” trong lòng mình.

Cô chớp chớp mắt, âm thầm bổ sung một câu: Hôm nay không tính, bắt đầu từ ngày mai.

Nếu như ngày mai không làm được, vậy thì ngày mốt.

Làm được hay không là một chuyện, nhưng ít nhất cô cũng có tâm ý này.

Nhìn Giang Thiên Ca đột nhiên cười với mình, đôi mắt cong cong, trong ánh mắt lóe lên vẻ tinh ranh, giống như đang ấp ủ ý đồ xấu, Giang Viện Triều khựng lại, trong mắt hiện lên vài phần ý vị khó nói nên lời.

...

Nhóm Giang Thiên Ca, sau khi hành khách khác đều xuống hết, mới xuống tàu.

Bởi vì khoảng cách từ ga tàu đến căn cứ cũng không gần, Trương Kiếm Ba phái xe đến ga tàu đón bọn họ. Lên xe, lại đi hơn hai tiếng đồng hồ, mới đến căn cứ.

Bởi vì trên tàu đã ngủ đủ giấc và ăn no, Giang Thiên Ca không có cảm giác mệt mỏi khi đi xe đường dài, sau khi đến căn cứ, chào hỏi Trương Kiếm Ba xong, cô lập tức bắt đầu làm việc.

Việc đầu tiên cần làm, chính là lắp đặt máy tính thật tốt.

Máy tính được vận chuyển cùng lúc với tàu hỏa, hôm nay đã đến nơi.

Bởi vì muốn thông qua thao tác trên máy tính, phát ra chỉ thị, gây nhiễu tín hiệu bay của máy bay. Vì vậy, khi thao tác, khoảng cách giữa máy tính và máy bay càng gần càng tốt. Máy tính cần phải có khả năng bám theo máy bay.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trước khi đến, Giang Thiên Ca đã nói yêu cầu với Trương Kiếm Ba, cô muốn một chiếc xe có không gian đủ lớn, chạy đủ nhanh, và một tài xế có kỹ thuật lái xe thật giỏi.

Xe, Trương Kiếm Ba đã chuẩn bị xong. Là một chiếc xe Jeep bảy chỗ.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 334: Chương 334



Giang Thiên Ca không nghiên cứu nhiều về xe cộ thời đại này, nhưng chỉ cần nhìn độ dày của thân xe, thiết bị đầu xe và mã lực trên bảng tên, cô đã biết đây chắc chắn không phải là một chiếc xe bình thường.

Nhìn một chút, Giang Thiên Ca bèn bảo người ta tháo hết ghế ngồi phía sau, cô muốn dọn trống không gian hàng ghế sau, đặt máy tính lên xe...

Sau khi lắp đặt máy tính xong, ngoại trừ ăn cơm, ngủ, đi vệ sinh, Giang Thiên Ca đều ở lì trên xe, vùi đầu vào máy tính.

Giang Thiên Ca mỗi ngày đều ở trong xe, vùi đầu mày mò, im lặng, khiến người ta không nhìn ra cô đang làm gì, Trương Kiếm Ba, Giang Viện Triều, bọn họ, có thể kiên nhẫn, không quấy rầy cô.

Nhưng những người khác sốt ruột hơn, thì không thể nhẫn nhịn được nữa.

Trong buổi họp triển lãm chiến lược hôm nay, có người không nhịn được hỏi: “Đồng chí Trương, thiên tài máy tính mà anh tìm được kia, mấy ngày nay rốt cuộc là cô ấy đang làm gì vậy? Cả ngày trốn ở trên xe, chẳng lẽ có thể lấy được máy bay xuống rồi?”

“Dựa theo tính cách của đám khốn kiếp nước M kia, không quá hai ngày nữa, bọn họ lại phải lái máy bay chó má kia đến làm ghê tởm chúng ta!”

Người nói chuyện tên là Lý Chí Quân, là một chức phó trong căn cứ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói đến chỗ kích động, ông ta nhịn không được đứng lên, lạnh giọng chất vấn: “Cái thiên tài máy tính này, đến cùng có được hay không?”

Không được cũng đừng chậm trễ công phu của chúng ta, chậm trễ thời gian của chúng ta!

Mấy ngày trước, Trương Kiếm Ba đưa xe chống đạn tốt nhất, có tính năng tốt nhất trong căn cứ cho cô ấy, kết quả cô ấy không nói hai lời liền đem xe hủy đi.

Hủy xe, so ra vẫn tính là nhẹ.

Bởi vì cô ấy, trong căn cứ của chúng ta, bận trước bận sau lắp đặt thiết bị mạng gì đó, bỏ ra bao nhiêu tiền, ra bao nhiêu người, phí tiền phí sự lại cố sức. Kết quả, hiện tại một chút tác dụng cũng không thấy.

Đây tính là cái gì? Chính là ném tiền vào trong nước, còn có thể nghe thấy tiếng vang.

Nhưng chúng ta bây giờ, là cái rắm cũng không nghe!

Lý Chí Quân trầm mặt, nhìn về phía Giang Viện Triều.

Ông ta biết, người được gọi là thiên tài máy tính này là con gái của Giang Viện Triều. Cho nên, đây rốt cuộc là thiên tài máy tính có chút tài năng, hay là Giang gia và Giang Viện Triều, vì để con gái ông ta nổi bật, sắp đặt ván cờ?

Nhìn thấy vẻ mặt của Lý Chí Quân, Giang Viện Triều đoán được trong lòng ông ta đang suy nghĩ gì. Giang Viện Triều không lùi bước mà đối mặt với ông ta, giọng nói không kiêu ngạo không tự ti:

“Đồng chí Lý, đồng chí Giang Thiên Ca đến căn cứ, bao gồm tất cả yêu cầu và hành động của cô ấy, đều là đồng chí cấp trên đồng ý, cho phép. Ông có thể nghi ngờ tôi, nhưng không thể nghi ngờ quyết định của đồng chí cấp trên.”

Mọi người ở đây đều nghe ra ý tứ ngoài lời của Giang Viện Triều: Giang Thiên Ca đến căn cứ, là đồng chí cấp trên gật đầu. Bây giờ ông Lý Chí Quân vội vàng hoài nghi Giang Thiên Ca như vậy, cảm thấy cô ấy không hề có tác dụng, là không tin đồng chí cấp trên sao?

Nghe thấy Giang Viện Triều lại quay sang chỉ trích mình, Lý Chí Quân giận dữ, “Ba” một tiếng vỗ bàn, ngón tay chỉ vào Giang Viện Triều: “Giang Viện Triều, anh...”

“Lão Lý, ông bình tĩnh một chút.” Thấy Lý Chí Quân đang cãi nhau, Trương Kiếm Ba nhíu mày, lên tiếng gọi ông ta: “Biết trong lòng ông sốt ruột, nhưng cũng không thể gấp gáp như vậy.”

Biết Lý Chí Quân là nóng nảy tính tình, Trương Kiếm Ba nhẫn nại khuyên nhủ:
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 335: Chương 335



“Ai mà không muốn nhanh chóng hạ máy bay xuống? Nhưng chúng ta phải giữ bình tĩnh, không thể máy bay chưa hạ xuống, chúng ta tự cãi nhau trước, tự mình làm loạn trước.”

“Còn phải bình tĩnh thế nào nữa? Tôi tức giận đến mức còn chưa đủ sao?” Lý Chí Quân đỏ mặt, la lớn.

Những người khác, hoặc là đến từ nửa đường, hoặc là bởi vì chuyện khác, ở giữa rời đi không ít thời gian mới trở về. Nhưng ông ta, vẫn luôn ở trong căn cứ.

Ngay từ đầu, khi máy bay đến đây lần đầu tiên, ông ta đã ở đây, trong khoảng thời gian này, mỗi lần máy bay M Quốc khiêu khích, ông ta đều tận mắt nhìn thấy.

Để cho người ta khiêu khích đến cửa nhà, đây quả thực là vô cùng nhục nhã!

Vân Mộng Hạ Vũ

Muốn ông ta nói, liền trực tiếp b.ắ.n một đại pháo, trực tiếp b.ắ.n rơi, xem M Quốc còn kiêu ngạo như thế nào.

Muốn đánh trận, thì phụng bồi đến cùng, chúng ta còn sợ hay sao?

Nhưng mà, những người này không phải lo lắng cái này, chính là lo lắng cái kia, lề mà lề mề đã lâu không có kết luận. Hiện tại thật vất vả có quyết định, lại còn lề mề.

Đều đã đến bây giờ, lại còn bảo ông ta bình tĩnh lại, cơn giận này, rốt cuộc phải đến khi nào mới được?

“Lại bình tĩnh, chiếc máy bay chó má kia của M Quốc, sắp bay đến thành Bắc rồi...”

“Ong ong...”

Nghe thấy tiếng động cơ máy bay, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Tới rồi.

Máy bay M Quốc lại tới.

“Mẹ kiếp!”

“Chết tiệt!...”

Mấy người cũng không nhịn được lên tiếng mắng, vừa mắng vừa nhanh chóng đứng lên từ chỗ ngồi, cầm kính viễn vọng đi ra ngoài phòng.

Nhưng còn chưa đi tới cửa, lại nghe được một âm thanh dồn dập.

“Vèo ... “

Đây là tiếng ô tô khởi động dồn dập, lao đi.

Nghe được tiếng động, Giang Viện Triều biến sắc, đẩy người phía trước ra, ba bước thành hai bước xông ra ngoài.

Lúc Giang Viện Triều chạy ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe Jeep mà Giang Thiên Ca đang làm việc đã biến mất.

Chỉ có thể từ xa xa bay lên cát bụi, phân biệt phương hướng xe Jeep đi tới. Đó là phương hướng máy bay bay vào.

Xe, là đuổi theo máy bay.

Giang Viện Triều trầm mặt xuống.

...

Tối hôm qua ngủ muộn, sáng nay lại dậy sớm, sáng sớm vẫn luôn nhìn chằm chằm màn hình máy tính, Giang Thiên Ca liền có chút mệt mỏi. Cô pha xong cà phê mang từ Bắc Thành, vừa uống một ngụm, liền nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến tiếng “Ong ong ong...”.

Giang Thiên Ca dừng lại nửa giây, liền biến sắc, nhanh chóng vặn nắp bình cà phê.

Cô vừa nhanh chóng ngồi trở lại trước máy tính, vừa gọi vị trí ghế lái: “Anh Tiểu Lương, mau! Lái xe! Đuổi theo chiếc máy bay kia!”

Tiểu Lương chính là tài xế mà Trương Kiếm Ba sắp xếp cho Giang Thiên Ca. Trong mấy ngày này, anh ta cũng luôn ở trên xe với Giang Thiên Ca, làm trợ thủ cho cô.

“Có thể lái nhanh bao nhiêu thì lái bấy nhiêu!”

Trong mắt Giang Thiên Ca lóe lên một tia sáng.

Hôm qua cô cố gắng nhịn đến 12 giờ, cuối cùng cũng làm xong code và chỉ lệnh, nhưng mã này và chỉ lệnh không hoàn thiện, còn cần tiến hành sửa chữa.

Vừa rồi cô còn đang suy nghĩ, tốt nhất là có thể có một chiếc máy bay có tính năng gần bằng với AP-3, tiến hành thí nghiệm cho cô, sau đó trong quá trình thí nghiệm phát hiện chỗ thiếu sót và chỗ cần cải tiến.

Cô nghĩ, chờ đến giờ ăn cơm trưa, sẽ đi nói chuyện này với Trương Kiếm Ba.

Nhưng không ngờ, máy bay M Quốc lại chạy tới vào lúc này.

Điều này rất hợp ý cô!

Đây mới thực là đối thủ, sớm tới làm bạn luyện tập cho cô!

Cơ hội luyện tập miễn phí, chuột bạch miễn phí, sao có thể bỏ qua!

“Anh Tiểu Lương, nhanh lên!”

Nghe được lời của Giang Thiên Ca, Lương Hạo ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, thấy Giang Thiên Ca ngồi trước máy tính, hai tay gõ bàn phím lách cách, con mắt chăm chú nhìn màn hình máy tính.

“Ngồi vững rồi!” Lương Hạo hô một tiếng, liền nín thở, đạp mạnh ga. Xe jeep vèo một cái bay ra ngoài, nhanh đến mức chỉ còn là tàn ảnh.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 336: Chương 336



Đám người Giang Viện Triều và Trương Kiếm Ba đều đã chạy lên sân thượng tòa nhà văn phòng, tất cả mọi người cầm kính viễn vọng nhìn về phía xa.

Có người mang khuôn mặt tức giận nghiêm túc nhìn chằm chằm máy bay bay trên bầu trời, có người thì là sắc mặt lo lắng nhìn xe jeep chạy trên mặt đất.

Nhìn thấy chiếc xe Jeep vốn đang chạy rất nhanh, đột nhiên lại tăng tốc, nhanh chóng xông về phía trước, Giang Viện Triều trong lòng thắt lại, hô hấp cũng trở nên ngưng trọng.

“... Hình như máy bay dừng lại rồi!” Có người chỉ lên máy bay, cau mày hỏi: “Chuyện này là sao? Có phải bọn họ muốn ném đồ xuống dưới không?”

Lý Chí Quân vội vàng hô: “Đồng chí Trương, vị trí máy bay hiện tại nằm trong tầm b.ắ.n của đại pháo chúng ta, bây giờ lập tức hạ lệnh! Đem đại pháo kéo ra...”

“A! Máy bay lại động rồi!...”

Nghe thấy tiếng động, Lý Chí Quân lập tức cầm ống nhòm lên xem, quả nhiên thấy máy bay lại tiếp tục bay về phía trước, ông ta gấp đến độ không để ý đến chức vị cao thấp, gọi thẳng tên: “Trương Kiếm Ba, còn chờ gì nữa!”

Trương Kiếm Ba trầm mặt xuống, nghiêm túc hô lên: “Lý Chí Quân, quân lệnh như sơn! Ông không nên tự tiện hành động!”

...

Trên sân thượng cãi lộn, Giang Thiên Ca cũng không biết, toàn bộ lực chú ý của cô bây giờ đều đặt trên máy tính.

Hai tay cô gõ bàn phím, sắp gõ ra tia lửa, hai mắt nhìn chằm chằm từng phản ứng chỉ thị nhảy ra trên màn hình.

Không biết qua bao lâu, tựa hồ rất dài, lại tựa hồ là trong nháy mắt, phản ứng chỉ lệnh nhảy ra trên màn hình, đều là “Error” liên tiếp, sau nhiều lần thử vẫn không có thay đổi, ngón tay Giang Thiên Ca gõ bàn phím, mới rốt cục dừng lại.

Nhìn chằm chằm màn hình, Giang Thiên Ca thở dài, trong giọng nói có một tia đáng tiếc.

Mặc dù biết rằng nếu chỉ thị bằng mã hiện tại muốn thành công hạ được máy bay là một chuyện có xác suất rất nhỏ. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến giấc mơ có thể một tay hạ được máy bay của cô.

Ước mơ, chính là hướng đến những điều lớn lao, vạn nhất thực hiện được thì sao.

Nhưng mà, kỳ tích chung quy là không xuất hiện.

Nhưng điều này cũng không sao. Tuy không thể hạ được máy bay xuống, nhưng máy bay lại giúp cô kiểm tra ra vấn đề mã code, cô cố gắng sửa lại mệnh lệnh mã số trước khi máy bay đến, lần sau khi máy bay đến, thử lại một lần.

Hơn nữa, vừa rồi, mệnh lệnh của cô, đúng là ảnh hưởng đến máy bay, mặc dù thời gian không tính là dài. Nhưng cái này đã đủ để nói rõ, biện pháp của cô, là có thể thực hiện.

Giang Thiên Ca thu hồi ý nghĩ trong lòng, lên tiếng nói: “Anh Tiểu Lương, được rồi, chúng ta trở về đi.”

Hai tay, trán, phía sau lưng của Lương Hạo đều đổ mồ hôi, nghe được Giang Thiên Ca nói “Có thể”, anh ta giẫm phanh lại, thở phào nhẹ nhõm.

Đợi đến khi lái xe trở về, lúc xuống xe, Lương Hạo mới phát hiện, chân của mình mềm nhũn. Giang Thiên Ca cũng phát hiện, mình có chút say xe.

Xe lao nhanh như vậy, hiện tại chân đã mềm, cũng coi như là tố chất tâm lý tốt.

Nhìn thấy tình trạng của hai người, người bên cạnh lập tức tới đỡ.

Giang Viện Triều và Lục Chính Tây nghiêm mặt đỡ Giang Thiên Ca vào văn phòng, lại rót nước ấm cho Giang Thiên Ca, Giang Thiên Ca uống nước liền nhắm mắt lại, dựa vào ghế nghỉ ngơi.

Lý Chí Quân sốt ruột trong lòng, thấy Giang Thiên Ca nhắm mắt nghỉ ngơi, dáng vẻ không định nói chuyện, ông ta muốn tiến lên lên tiếng hỏi tình huống, lại bị Giang Viện Triều và Lục Chính Tây nhìn chằm chằm ngăn cản.

Ông ta nghiến răng, chạy sang một bên khác hỏi Lương Hạo, nhưng Lương Hạo nói, anh ta chỉ lái xe, Giang Thiên Ca đã làm gì, tình huống như thế nào, anh ta cũng không biết.

Lý Chí Quân trong lòng tức giận, lại chạy về tìm Giang Thiên Ca, ông ta cũng không để ý ánh mắt của Giang Viện Triều và Lục Chính Tây, trực tiếp lên tiếng hỏi: “Bây giờ là tình huống gì? Không phải cháu đuổi theo máy bay sao?”

Giang Thiên Ca nghỉ ngơi trong chốc lát, cảm giác choáng váng trong đầu giảm đi không ít, cô lại uống một ngụm nước ấm, nhuận giọng nói, mới lên tiếng nói: “Chúng cháu là đuổi theo máy bay, cũng dùng ý đồ gửi chỉ thị cho máy bay, quấy nhiễu nó bay, nhưng không thành công.”

Nghe được lời nói của Giang Thiên Ca, Lý Chí Quân sốt ruột đi đi lại lại, ông ta muốn nhịn xuống lửa giận trong lòng, nhịn một chút, nhưng vẫn là không nhịn được.

“Cháu không phải là thiên tài máy tính sao? Chúng tôi tốn công tốn sức chuẩn bị mạng cho cháu, chuẩn bị máy tính, chuẩn bị xe, sao lại không thể hạ máy bay xuống?”

“Cháu không được, nói sớm, chúng ta lên đại pháo! Ta oanh c.h.ế.t lũ M Quốc kia!”

Giang Thiên Ca nhíu mày. Cô biết Lý Chí Quân lửa giận, cũng không phải hoàn toàn nhằm vào cô, mà là nhằm vào người M Quốc kiêu ngạo.

Ông ta tức giận, cô hiểu.

Nhưng cô lại không hiểu phương thức phát tiết tức giận của ông ta.

Như vậy đem lửa giận đều phát tiết với cô, thật sự tốt sao?

Giang Thiên Ca nhìn chằm chằm Lý Chí Quân, hỏi ngược lại ông ta:

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đồng chí Lý, theo như lời chú nói, có phải cháu cũng có thể hỏi chú: Chú không phải là quân nhân sao, trên tay chú cũng có súng, cũng có pháo, sao lại không đi đánh nước M vậy?”

Giang Thiên Ca vừa nói ra, trong văn phòng yên tĩnh một cái chớp mắt, tất cả mọi người nhìn lại, trong đôi mắt đều mang theo tâm tình phức tạp.

Người ở chỗ này, ngoại trừ Giang Thiên Ca, đều là quân nhân.

Đều là quân nhân gánh vác trách nhiệm chống cự xâm lược, bảo vệ quốc gia và sứ mệnh.

Vừa rồi máy bay M Quốc đến, Giang Thiên Ca đuổi theo, nhưng họ chẳng làm gì, chỉ đứng trên mái nhà nhìn. Mà bây giờ, máy bay đi rồi, họ lại sốt ruột vây quanh Giang Thiên Ca hỏi, thậm chí là chỉ trích cô.

Hồi tưởng lại lời Giang Thiên Ca nói, mọi người chỉ cảm thấy nóng rát mặt.

Cũng như Lý Chí Quân, những người sốt ruột muốn hỏi tình hình đều cúi đầu, trên mặt thoáng hiện vẻ xấu hổ.

Còn Lý Chí Quân, sững người một lát sau, liền đỏ mặt, xấu hổ giận dữ, hai nắm tay siết chặt kêu răng rắc, bất lực đ.ấ.m một cái vào bàn phía sau.

Từ đôi lông mày run rẩy, dường như có thể nhìn ra sự chật vật cùng sỉ nhục mà ông cố kìm nén.

Giang Thiên Ca nhìn hết phản ứng của mọi người, ánh mắt khẽ động, lại nhìn về phía Lý Chí Quân nói:

“Đồng chí Lý, lời cháu vừa nói, chỉ là bởi vì cảm thấy lời của chú có chút không hợp lý, nên lấy ra để so sánh, chứ không có ý mạo phạm chú.”

Lý Chí Quân mím môi, không nói gì.

Giang Thiên Ca cũng không để ý đến ông ta nữa, quay đầu nhìn về phía những người khác, nghiêm túc nói: “Đương nhiên, tôi cũng không có ý mạo phạm các vị đồng chí ở đây.”

Mọi người nhìn nhau, cũng đều không nói gì.

Nói gì được đây?

Dù là cố ý hay không, thì cũng rất mất mặt.

Ánh mắt đảo qua mọi người, Trương Kiếm Ba thở dài, thu hồi cảm xúc trên mặt, nhìn về phía Giang Thiên Ca nói: “Thiên Ca, đồng chí Lý Chí Quân là bởi vì sốt ruột trong lòng, mới không khống chế được cảm xúc, chú thay mặt ông ấy xin lỗi cháu.”

Giang Thiên Ca lắc đầu: “Không cần đâu ạ.”

Dù sao cô cũng đã nói lại rồi.

Dường như đoán được tại sao Giang Thiên Ca nói không cần, khóe miệng Trương Kiếm Ba hiện lên một nụ cười khổ, ánh mắt ông đảo một vòng trên người đám người Lý Chí Quân, trong lòng có chút lo lắng thay cho họ.

Giang Thiên Ca có thể khiến cho cả Kỷ Vệ Quốc á khẩu không trả lời được, những người này, càng không thể nào là đối thủ của cô.

Trương Kiếm Ba thở dài, liền quyết định lên tiếng hỏi trước: “Thiên Ca, mọi người đều rất quan tâm đến tiến triển của cháu trong khoảng thời gian này, cháu có thể nói cho chúng tôi biết tình hình hiện tại của cháu không?”

Giang Thiên Ca gật đầu: “Vâng ạ. Vốn dĩ cháu định đến buổi trưa sẽ báo cáo tình hình cho chú. Nếu mọi người đã vội vàng như vậy, bây giờ cháu sẽ bắt đầu báo cáo.”

Khoảng thời gian này, không phải cô giấu giếm, cũng không phải cô cố ý làm ra vẻ thần bí, không nói cho mọi người tình hình tiến độ của mình.

Mà là không biết phải nói với họ như thế nào, cho dù là cô nói, họ cũng không hiểu.

Tình huống hiện tại, cũng khác với lúc ở Bắc Thành, đối mặt với Lý Vệ Quốc, Kỷ Vệ Quốc.

Ở Bắc Thành, cô muốn giới thiệu nguyên lý và tác dụng của mã code với họ, để họ tin tưởng cô, chọn dùng phương pháp của cô. Ở đây, nhiệm vụ chính của cô chính là làm việc.

Việc này giống như là lập dự án và quá trình thực hiện dự án.

Ở Bắc Thành, là giai đoạn lập dự án. Ở đây, là giai đoạn thực hiện dự án.

Ở giai đoạn lập dự án, cô có thể thao thao bất tuyệt, đi thuyết trình, đi báo cáo. Nhưng ở giai đoạn thực hiện, hành động mới là quan trọng nhất, cần gì nhiều báo cáo như vậy.

Hơn nữa, thứ cô nghiên cứu là máy tính, là mã, là chỉ thị chương trình.

Chẳng lẽ bắt họ nghe cô nói những dòng mã mà ngay cả sinh viên chuyên ngành máy tính ở Hoa Đại cũng chưa chắc đã hiểu?

Cho nên, vì không muốn lãng phí thời gian của nhau, trước đó Giang Thiên Ca đã nói với Trương Kiếm Ba, chờ có tiến triển, cô sẽ chủ động báo cáo tình hình cho ông.

Không ngờ chỉ chậm nửa ngày, mà họ đã kích động như vậy.

Giang Thiên Ca cố gắng hết sức kể lại tỉ mỉ những gì mình đã làm trong mấy ngày qua, tình hình cải tiến mã, hiệu quả của lệnh mã, dùng những từ mà Trương Kiếm Ba có thể nghe hiểu được.

“... Không biết vừa rồi mọi người có chú ý đến sự khác thường của máy bay M Quốc khi bay không...”

Một người lên tiếng hỏi: “Cô nói khác thường, là chỉ nó dừng lại bất động sao?”

Giang Thiên Ca gật đầu: “Đúng vậy. Nó dừng lại nửa phút, hẳn là thiết bị tiếp nhận tín hiệu bay của nó, đã bị chương trình của tôi can thiệp.”

“Sau đó nó lại khôi phục bay bình thường, là bởi vì trong hệ thống máy bay, được lắp đặt thiết bị chống nhiễu.”

Giang Thiên Ca nhìn về phía mọi người, nghiêm túc nói: “Cho nên, công việc tiếp theo của tôi, vẫn là tiếp tục ở trên xe, tiếp tục nâng cấp chương trình, viết ra chương trình có thể khống chế thiết bị chống nhiễu của máy bay.”

Hiện tại đã xác định được hai phương án nhắm vào máy bay M Quốc. Trình tự thực hiện của hai phương án này là, trước tiên thực hiện phương án của Giang Thiên Ca, nếu không được, sẽ áp dụng phương án còn lại.

Khoảng thời gian này, phương án còn lại được chuẩn bị rất rầm rộ, nhưng phương án của Giang Thiên Ca lại im hơi lặng tiếng, không có chút động tĩnh nào, thật sự khiến cho họ không yên tâm.

Cũng may, bây giờ cuối cùng đã thấy được tiến triển.

Nghe xong lời của Giang Thiên Ca, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Giang Thiên Ca báo cáo xong, Trương Kiếm Ba để những người khác rời đi trước, giữ Giang Thiên Ca lại.

Nghĩ đến chuyện Lý Chí Quân nổi giận với Giang Thiên Ca, sợ Giang Thiên Ca để bụng, Trương Kiếm Ba lại an ủi: “Thiên Ca, tính tình của lão Lý vẫn luôn như vậy, ông ấy bởi vì tính tình nóng nảy này mà đắc tội không ít người, cháu...”

“Đồng chí Trương, chú yên tâm, cháu không để bụng chuyện đó đâu.”

Chỉ có chuyện mình chịu thiệt, mới khiến cô canh cánh trong lòng. Vừa rồi cô đã nói lại rồi, có thù báo ngay tại chỗ, chuyện này, cô không để bụng nữa.

Cảm giác Trương Kiếm Ba muốn an ủi, là Lý Chí Quân mới đúng.

Giang Thiên Ca không muốn tiếp tục dây dưa chuyện này nữa, cô chuyển chủ đề: “Đồng chí Trương, cháu còn đang suy nghĩ một chuyện, không biết có nên nói hay không.”

Nghe vậy, Trương Kiếm Ba nhíu mày: “Cháu nói đi.”

Với sự hiểu biết của ông về Giang Thiên Ca trong khoảng thời gian này, chuyện cô suy nghĩ không phải chuyện nhỏ.

Giang Thiên Ca liền nói: “Lúc nãy khi cháu can thiệp vào tín hiệu bay của máy bay, cháu cũng đã kiểm tra hệ thống của máy bay, hệ thống và cấu hình của máy bay Ap-3, có thể còn tiên tiến hơn so với những gì chúng ta biết.”

“Cháu nghi ngờ, máy bay Ap-3 có thể đã được nâng cấp. Trên máy bay có thể có kỹ thuật mới nhất của M Quốc trong việc nghiên cứu máy bay trinh sát.”

“Cho nên, cháu nghĩ, có nên đề nghị với đồng chí Lý, cử thêm một vài đồng chí nghiên cứu thiết kế vũ khí đến đây không?”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 337: Chương 337



Đồng chí Lý đồng ý để Giang Thiên Ca thử, một trong những nguyên nhân quan trọng, là muốn mang được máy bay về nghiên cứu một cách trọn vẹn.

Mặc dù trong thông tin mà M Quốc công bố, Ap-3 không phải là loại máy bay trinh sát tối tân nhất của họ. Nhưng đối với Trung Quốc, quốc gia vẫn đang nghiên cứu, tìm kiếm bước đột phá trong công nghệ chế tạo máy bay trinh sát, nó có giá trị nghiên cứu rất lớn.

Bởi vậy, trong mấy ngày qua, đã có một vài người của Viện nghiên cứu vũ khí đến căn cứ Hải tỉnh. Chỉ cần chờ máy bay hạ cánh, họ sẽ lập tức đến nghiên cứu.

Nếu Ap-3 chỉ như những gì M Quốc công bố, sau khi có được máy bay, phản ứng của M Quốc có thể sẽ không quá gay gắt. Người của Viện nghiên cứu vũ khí có thể có đủ thời gian để nghiên cứu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng, nếu Ap-3 đã được nâng cấp, trên máy bay có công nghệ và hệ thống mới nhất của M Quốc, thì chắc chắn họ sẽ lập tức yêu cầu thương lượng để đòi lại máy bay.

Đến lúc đó, chúng ta có thể dùng máy bay để đàm phán với M Quốc, buộc họ phải cam kết không xâm phạm không phận của chúng ta nữa. Dùng một chiếc máy bay, đổi lấy không phận an toàn và uy tín quốc tế, rất xứng đáng.

Nhưng đồng thời, chúng ta cũng không thể để lãng phí chiếc máy bay này.

Phải lấy được hết những công nghệ có thể lấy được.

Ánh mắt Giang Thiên Ca lóe sáng, cô nói:

“Cử thêm nhiều nhà nghiên cứu, những người có trình độ cao, năng lực mạnh đến đây, chờ sau khi lấy được máy bay, để họ nhanh chóng nghiên cứu, trước khi M Quốc kịp phản ứng, phải tìm hiểu kỹ càng mọi ngóc ngách của chiếc máy bay.”

Nghe Giang Thiên Ca nói, Trương Kiếm Ba cũng nhanh chóng hiểu ra, ông gật đầu: “Được, chú sẽ báo cáo chuyện này với đồng chí Lý.”

Giang Thiên Ca lại nói: “Nhưng cụ thể khi nào máy bay rơi xuống, hiện tại cháu cũng chưa chắc chắn, nếu đến lúc đó mọi người đến đông đủ rồi, mà máy bay vẫn chưa thấy đâu, thì cũng đừng trách cháu nhé.”

Đây cũng là lý do vì sao lúc nãy cô không nói chuyện này trước mặt mọi người.

Nếu nói ra, có thể lại có người bất mãn với cô. Máy bay còn chưa thấy đâu, không biết có lấy được hay không, đã làm rầm rộ như vậy, chắc chắn sẽ có người mắng cô là vọng tưởng, không thực tế.

Nhìn Giang Thiên Ca lo xa, Trương Kiếm Ba cười nói: “Yên tâm, sẽ không để họ nhàn rỗi đâu.”

Chỉ cần có việc để làm, thì sẽ không nhàn rỗi.

Căn cứ lớn như vậy, có rất nhiều thứ cần sửa chữa, nếu máy bay chưa rơi xuống, có thể sắp xếp cho mọi người sửa chữa đồ đạc trước.

Giang Thiên Ca gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Hai người lại nói chuyện một chút, Trương Kiếm Ba nhìn đồng hồ, nói: “Đi, chúng ta đi ăn cơm trước đã.”

Lúc Giang Thiên Ca và Trương Kiếm Ba bước ra khỏi văn phòng, thấy Lục Chính Tây đang đứng ở phía đối diện hành lang. Thấy Giang Thiên Ca và Trương Kiếm Ba đi ra, Lục Chính Tây liền bước tới.

Trương Kiếm Ba nhíu mày, trêu chọc: “Sao vậy? Đứng đây chờ Thiên Ca, không yên tâm à?”

Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây đều không công khai chuyện hẹn hò.

Bởi vậy, mãi đến mấy ngày trước, Trương Kiếm Ba mới tình cờ biết được Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây là một đôi.

Lúc biết chuyện, ông vừa bất ngờ, lại vừa không bất ngờ.

Mấy ngày nay, ông nhiều lần nhìn thấy, Lục Chính Tây bình thường vẫn luôn trầm ổn, lạnh lùng, mà khi đứng trước mặt Giang Thiên Ca, lại giống như biến thành một người khác, hoàn toàn bị Giang Thiên Ca nắm trong lòng bàn tay, khiến Trương Kiếm Ba cảm thấy rất thú vị.

Ông nhịn không được trêu chọc Lục Chính Tây. Trương Kiếm Ba nhìn Lục Chính Tây, cười nói: “Hay là, cậu sợ tôi phê bình cô ấy?”

Có khi Giang Thiên Ca thật sự không hiểu nổi, tại sao những người nhiều tuổi lại thích trêu chọc người trẻ tuổi như vậy? Chẳng lẽ là người già sống nhàm chán, nên mới muốn tìm người trẻ tuổi để chêu chọc?

Cô coi như không nghe thấy Trương Kiếm Ba nói gì, để mặc Lục Chính Tây tự ứng phó.

Lục Chính Tây liếc nhìn Giang Thiên Ca, cũng coi như không nghe thấy Trương Kiếm Ba nói gì, nghiêm túc nói: “Đồng chí Trương, tôi đang đợi anh.”

Trương Kiếm Ba: “Chờ tôi? Có chuyện gì sao?”

Lục Chính Tây gật đầu, nói: “Đồng chí Trương, tôi có bảy năm kinh nghiệm lái xe, kỹ thuật lái xe rất tốt, muốn xin đi hỗ trợ đồng chí Giang Thiên Ca.”

Sáng nay nhìn thấy tốc độ xe jeep, Giang Viện Triều toát mồ hôi, anh cũng toát mồ hôi. Lo lắng sẽ xảy ra chuyện.

Kỹ thuật lái xe của Lương Hạo rất tốt, nhưng cậu ta còn trẻ, thiếu kinh nghiệm xử lý sự cố bất ngờ.

Theo tình hình hôm nay, sau này chắc chắn sẽ còn nhiều lần lái xe với tốc độ cao như vậy, anh không yên tâm giao Giang Thiên Ca cho Lương Hạo.

Nghe Lục Chính Tây nói, Trương Kiếm Ba suy nghĩ một chút, gật đầu: “Được.”

Hôm nay cũng là lần đầu tiên ông được chứng kiến Giang Thiên Ca lái xe với tốc độ cao như vậy, trong lòng cũng rất lo lắng.

Lúc trước chọn Lương Hạo, thứ nhất là vì Lương Hạo lái xe giỏi, thứ hai là vì chức vụ của cậu ta không cao, thân phận cũng phù hợp. Hơn nữa, lúc đó ông cũng không biết Giang Thiên Ca sẽ lái xe với tốc độ cao như vậy.

Bây giờ biết lái xe như vậy rất nguy hiểm, đương nhiên phải chọn người lái xe an toàn, đáng tin cậy hơn.

Suy nghĩ một chút, Trương Kiếm Ba lại nói: “Không cần thay thế Lương Hạo, để cậu ấy cũng đi cùng, hai người cùng hiệp trợ Thiên Ca.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 338: Chương 338



Đối với sự sắp xếp này, Giang Thiên Ca không có ý kiến.

Lương Hạo lái xe đúng là hơi điên, nếu có thể đổi người lái xe khác chắc chắn hơn thì tốt rồi.

Buổi chiều, lúc Lục Chính Tây tới, Giang Thiên Ca liền cười nói: “Lục Đại Sâm làm tài xế cho em, vinh hạnh đến cực điểm nha.”

Lục Chính Tây cười nói: “Thật ra, bố của em cũng rất muốn tới lái xe cho em.”

Nhưng chức vụ của Giang Viện Triều hơi cao. Cho nên, so ra, vẫn là anh thích hợp hơn.

Giang Thiên Ca nghiêng đầu nhìn anh: “Cho nên, anh đánh bại đồng chí Giang Viện Triều mới thành công leo lên vị trí này?”

Lục Chính Tây: “...”

Giang Thiên Ca nghiêm trang gật đầu, vỗ cánh tay Lục Chính Tây, nói: “Ừm ừm, đồng chí Lục Chính Tây, leo lên vị trí này không dễ, tôi rất xem trọng anh, làm cho tốt!”

Lương Hạo vừa đi tới, nghe được hai người đối thoại: “...”

Lục Chính Tây và Giang Viện Triều đều là thần tượng của anh ta. Sao đến miệng Giang Thiên Ca lại trở nên... như vậy... Gần gũi đến vậy?

...

Nói đùa vài câu, Giang Thiên Ca tiếp tục làm việc, làm code.

Nhưng khác với trước đó, bây giờ xe Jeep không chỉ dừng ở một chỗ, Giang Thiên Ca thường xuyên bảo Lục Chính Tây lái đến những nơi khác nhau.

Hôm nay, khi xe Jeep tới gần một bờ biển, trên màn hình máy tính lại đột nhiên hiện lên một chuỗi ký tự phản hồi.

Nhìn chằm chằm màn hình máy tính, trong mắt Giang Thiên Ca hiện lên vẻ trầm tư.

“Sao vậy?” Chú ý thấy Giang Thiên Ca khác thường, Lục Chính Tây lên tiếng hỏi.

Giang Thiên Ca không nói gì, cô tập trung tinh thần, tiếp tục nhìn chằm chằm vào những ký tự trên màn hình, một bên ngón tay linh hoạt gõ lên bàn phím.

Mấy phút sau, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh mặt trời ấm áp, mặt biển phẳng lặng.

Nhìn chằm chằm mặt biển hai giây, Giang Thiên Ca lên tiếng nói: “Lục Chính Tây, trong biển, hình như có thứ gì đó.”

Nghe vậy, Lục Chính Tây và Lương Hạo ngồi ở ghế trước đều hơi sững sờ.

“Có cái gì? Có thứ gì?” Lương Hạo gãi gãi đầu, nhất thời không hiểu Giang Thiên Ca nói “Có thứ”, là có ý gì.

Lục Chính Tây ở bên cạnh nhìn Giang Thiên Ca, nghĩ đến phản ứng vừa rồi của cô, trên mặt anh lộ ra vẻ trầm ngâm.

“Bây giờ tôi vẫn chưa thể xác định đó là thứ gì. Chương trình của tôi, đã phát hiện ra mạch điện tử...” Giang Thiên Ca nhíu mày, suy tư vài giây, cẩn thận nói: “Từ phản hồi kiểm tra, có cảm giác giống như là phản ứng của vi xử lý...”

Vi xử lý là một loại hệ thống máy tính được thiết kế tỉ mỉ như máy tính được chế tạo từ các loại mạch tích hợp quy mô siêu lớn, bộ vi xử lý, bộ nhớ.

Kiếp trước Giang Thiên Ca từng đọc được trong một tài liệu, đầu thập niên 80, nước Mỹ đã ứng dụng vi xử lý và kỹ thuật xử lý tín hiệu số vào ngư lôi.

Cho nên, tổng hợp các loại tình huống, cô suy đoán, thứ ở trong biển, rất có thể là ngư lôi.

Giang Thiên Ca nhìn Lương Hạo, nói ra suy đoán của mình.

“Ngư lôi?”

Nghe được lời của Giang Thiên Ca, Lương Hạo kinh hãi trợn to mắt, “Vậy... Vậy...”

Ngư lôi từ đâu tới? Cách chúng ta bao xa? Nó có phát nổ không?...

Lương Hạo kinh hãi đến mức miệng không khép lại được, trong đầu hiện lên một loạt câu hỏi còn chưa kịp hỏi ra miệng, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lục Chính Tây: “Chúng ta quay về tìm đồng chí Trương.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca cũng có ý này.

Mặc dù không thể trăm phần trăm chắc chắn là ngư lôi, nhưng có thể khẳng định, đây không phải là thứ đơn giản.

Theo như kết quả kiểm tra hiện tại, phần lớn tính năng của thứ này chắc hẳn vẫn đang hoạt động bình thường.

Cho nên, cho dù là vì an toàn, hay là mục đích khác, đều phải vớt nó lên.

Hôm đó nghe Giang Thiên Ca suy đoán về máy bay AP-3, Trương Kiếm Ba lập tức báo cáo tình hình cho đồng chí Lý ở Bắc Kinh.

Đồng chí Lý phản ứng cũng rất nhanh, lập tức liên lạc với người của Viện nghiên cứu vũ khí, rất nhanh đã thống nhất việc cử các nhà nghiên cứu đến căn cứ tỉnh Hải.

Hôm nay, các nhà nghiên cứu đã đến căn cứ tỉnh Hải.

Nhóm nghiên cứu này có vài người là viện sĩ, hơn nữa, trong đó có hai nhà nghiên cứu đã từng là thành viên quan trọng của “Dự án Hai quả bom”.

Để thể hiện sự coi trọng, Trương Kiếm Ba tự mình ra tận cổng căn cứ đón tiếp.

Sau một hồi chào hỏi, một nhà nghiên cứu tên là Vương Quang Quý bắt đầu hỏi thăm tình hình chiếc máy bay. Trương Kiếm Ba cười cười, nói: “Giáo sư Vương, các vị đường xa đến đây, vất vả rồi, chúng tôi đã sắp xếp phòng nghỉ, mời mọi người...”

“Không cần.” Vương Quang Quý xua tay, ngắt lời: “Tôi đã nghỉ ngơi đủ trên tàu hỏa rồi, anh nói tình hình của chiếc máy bay trước đi.”

Vương Quang Quý là kiểu nhà nghiên cứu điển hình, dành toàn bộ tâm sức và thời gian cho nghiên cứu, ngoài ăn ngủ nghỉ ra thì chính là vùi đầu vào nghiên cứu khoa học, không màng thế sự.

Ông vô tình nghe người ta nói căn cứ tỉnh Hải chặn được một chiếc máy bay của Mỹ, trên đó có hệ thống nghiên cứu mới nhất, nên đã chủ động đề nghị đến tỉnh Hải.

Ông đến vì hệ thống mới trên chiếc máy bay AP-3.

Nghỉ ngơi trước trên tàu hỏa chính là muốn khi đến căn cứ có thể bắt tay vào làm việc ngay.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 339: Chương 339



Hiện tại tinh thần ông đang rất tốt, không cần nghỉ ngơi chút nào! Vương Quang Quý tỏ rõ vẻ háo hức muốn thử: “Vậy máy bay ở đâu? Dẫn tôi đi xem.”

Nghe Vương Quang Quý nói xong, Trương Kiếm Ba đoán, có thể Vương Quang Quý nhận được tin tức sai lệch, tưởng rằng họ đã đưa được máy bay xuống.

Trong lòng ông muốn đính chính lại, nhưng nhiều nhà nghiên cứu như vậy đang nhìn ông, ông lại không biết mở lời thế nào.

Trương Kiếm Ba không biết có bao nhiêu người giống như Vương Quang Quý, lầm tưởng rằng máy bay đã được đưa xuống.

Bây giờ mọi người đã đến cổng căn cứ rồi, lại đột nhiên nói với họ rằng máy bay vẫn chưa thấy đâu. Nếu là ông, đối mặt với tình huống như vậy chắc chắn sẽ cảm thấy bị lừa gạt, bị sỉ nhục.

Trương Kiếm Ba đang khó xử thì thấy Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây. Ông chợt nảy ra ý định, để Giang Thiên Ca nói với Vương Quang Quý về tình hình của chiếc máy bay AP-3.

“Thiên Ca, lại đây...”

“Đồng chí Trương, tôi có việc muốn báo cáo.”

Nhìn thấy Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây đều nghiêm túc, Trương Kiếm Ba ngừng lại, kìm nén cảm xúc, gật đầu với Vương Quang Quý và mọi người, nói: “Xin lỗi không tiếp được”, rồi dẫn Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây đến chỗ vắng vẻ.

“Chuyện gì? Nói đi.”

Giang Thiên Ca nhanh chóng thuật lại phát hiện và suy đoán của mình.

Nghe xong, sắc mặt Trương Kiếm Ba trở nên u ám.

“Thiên Ca, làm tốt lắm!”

“Hai người đi theo tôi, chúng ta họp khẩn ngay!”

Trương Kiếm Ba đè nén sự kinh hãi và cảm xúc phức tạp trong lòng, xoay người đi về phía Vương Quang Quý và mọi người.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Giáo sư Vương, các vị giáo sư, đồng chí, rất xin lỗi, có lẽ tạm thời chưa thể sắp xếp cho mọi người đi nghỉ ngơi. Đồng chí của chúng tôi vừa báo cáo một việc đột xuất, chúng tôi cần họp khẩn cấp, mong các vị cũng tham gia.”

Sự lúng túng trong lòng Trương Kiếm Ba đã sớm tan biến.

Những nhà nghiên cứu này, không phải đang nóng lòng muốn bắt tay vào làm việc sao?

Việc đến rồi đây.

Các nhà nghiên cứu đến rất đúng lúc, tin tức của Giang Thiên Ca cũng đến rất đúng lúc.

Nếu đúng là ngư lôi, ngư lôi có nguy cơ phát nổ, nếu chỉ dựa vào những người lính như họ để trục vớt thì sẽ phải đối mặt với nguy hiểm rất lớn.

Nhưng có thêm những nhà nghiên cứu chuyên về vũ khí này, hệ số an toàn và khả năng trục vớt thành công sẽ tăng lên rất nhiều.

Sau khi gọi mọi người vào phòng họp, Trương Kiếm Ba để Giang Thiên Ca lặp lại những gì cô vừa nói trước mặt mọi người.

Nghe Giang Thiên Ca nói trong vùng biển của họ có thể có ngư lôi, mọi người đều ngẩng phắt lên, nhìn cô với vẻ kinh hãi.

“Tiểu đồng chí, ngư lôi? Chắc chắn chứ?”

Vương Quang Quý đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Giang Thiên Ca hỏi dồn: “Cô chắc chắn chứ?”

Giọng nói của ông pha lẫn sự tìm tòi, phấn khích và nghi ngờ.

Giang Thiên Ca biết Vương Quang Quý, là chuyên gia nghiên cứu vũ khí hạng nặng nổi tiếng của Trung Quốc, là nhà khoa học công huân có đóng góp to lớn cho sự nghiệp cường quốc của Trung Quốc.

Nhìn Vương Quang Quý, Giang Thiên Ca nghiêm nghị gật đầu: “Chào giáo sư Vương.”

Sau đó, cô nghiêm túc nói: “Có phải ngư lôi hay không thì tôi không thể chắc chắn một trăm phần trăm. Nhưng dựa vào những thông tin hiện có, khả năng rất cao là ngư lôi.”

“Cho dù không phải ngư lôi, chắc chắn cũng không phải thứ đơn giản.”

Lúc nãy nói chuyện với Trương Kiếm Ba, cô không giải thích chi tiết về mạch điện tử và tín hiệu số mà cô phát hiện được.

Nhưng Vương Quang Quý và những người khác đều là nhà nghiên cứu, cho dù họ không nghiên cứu về máy tính thì ít nhiều cũng hiểu được đôi chút. Vì vậy, để cho họ tin tưởng, Giang Thiên Ca giải thích lại chi tiết hơn.

“Những gì cô nói là thật sao?”

“Chuyện này là thật sao?” Vương Quang Quý lộ vẻ mặt kinh ngạc, sửng sốt, không dám tin.

Ông kích động nói: “Gần đây tôi có nghe phong thanh, nước Mỹ muốn ứng dụng máy tính và mạng internet vào vũ khí quân sự, muốn điện tử hóa, tin học hóa quân đội và chiến lược tác chiến! Liệu thứ ở dưới biển có phải là vũ khí mới mà họ nghiên cứu chế tạo không?”

“Đồng chí Trương, chúng ta phải nghĩ cách vớt nó lên! Phải bằng mọi giá vớt nó lên!”

Rất nhiều công trình nghiên cứu và chế tạo vũ khí quân sự của Trung Quốc trước đây đều học theo Liên Xô. Nhưng vì hai nước bất hòa, Liên Xô đã rút hết các nhà khoa học mà họ cử sang hỗ trợ, đồng thời cũng mang theo tất cả tài liệu, bản vẽ quan trọng.

Trong những năm qua, nghiên cứu vũ khí của Trung Quốc chỉ có thể dựa vào những thiết bị mua từ Liên Xô trước đó để tự mày mò.

Khởi đầu đã gian nan, quá trình phát triển lại càng gian nan hơn. Trong những năm qua, mặc dù họ đã rất nỗ lực, nhưng vũ khí, trang bị của Trung Quốc vẫn còn kém xa so với Mỹ, Liên Xô trên rất nhiều phương diện.

Lấy ngư lôi làm ví dụ, tốc độ tối đa của ngư lôi hiện nay do Trung Quốc sản xuất chỉ đạt 35 knot, trong khi tốc độ ngư lôi của Mỹ và Liên Xô đã lên đến 50 knot.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back