Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 40: Chương 40



Giang Hướng Lợi nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không phải học dùng máy tính sao, sao lại giống như học ngữ văn thế này?"

Nghe thấy vậy, Trần Tứ Vân ngồi bên cạnh nhỏ giọng cười nói: "Sao nào? Lão Giang, hồi đi học, môn ngữ văn của anh không phải rất tốt sao, tôi nhớ có lần bài văn anh viết còn được giáo viên khen ngợi mà."

Hồi đó, khi những người như họ đi học, chưa đến thời kỳ đặc biệt mười năm ấy, bầu không khí học tập trong trường học vẫn rất tốt.

Sau giờ học, giáo viên còn giao bài tập về nhà, yêu cầu học sinh viết văn, bài nào viết hay sẽ được dán lên bảng để khen ngợi.

Chuyện cũ cách đây mấy chục năm bị lật lại, Giang Hướng Lợi cười gượng hai tiếng, nói "anh hùng không nhắc chuyện xưa", rồi im lặng, tiếp tục ngồi thẳng lưng nhìn bảng đen.

Chủ yếu là bởi vì anh đang chột dạ.

Bài văn năm đó không phải do anh viết mà là do anh nhờ Giang Viện Triều viết hộ.

Ai ngờ Giang Viện Triều lại viết hay như vậy, suýt chút nữa khiến anh không dàn xếp được.

Nói một hơi gần năm mươi phút, Giang Thiên Ca liền dừng lại: "Mọi người nghỉ ngơi một chút đi, mười phút sau tiếp tục."

Chủ yếu là cô muốn nghỉ ngơi.

Đây là lần đầu tiên cô đứng lớp nghiêm túc như vậy, người ngồi bên dưới lại là một nhóm quân nhân, nói không áp lực thì chắc chắn là không thể.

Giang Thiên Ca uống một hơi nước thật lớn, ngồi xuống thả lỏng tinh thần đã căng thẳng gần một tiếng đồng hồ.

Có người cầm sổ ghi chép lên hỏi bài, cô liền nhỏ giọng giải đáp.

Trần Tứ Vân nhìn chằm chằm Giang Thiên Ca một lúc, rồi dùng khuỷu tay huých huých Giang Hướng Lợi, nhỏ giọng nói: "Anh có thấy đồng chí Tiểu Giang trên kia trông giống thằng em ba anh không?"

Hồi trẻ, ông và Giang Hướng Lợi là bạn đồng trang lứa, nên tiếp xúc với Giang Hướng Lợi rất nhiều.

Vì Giang Hướng Lợi, ông cũng gặp Giang Viện Triều không ít lần, khác với vẻ ngoài thô kệch của Giang Hướng Lợi, Giang Viện Triều có ngoại hình thư sinh nho nhã.

Cách đây một thời gian, Giang Viện Triều trở về Bắc Kinh, ông cũng có gặp Giang Viện Triều.

Mười mấy năm trôi qua, những người cùng độ tuổi với họ, người béo ra thì béo ra, người béo mặt thì béo mặt, nhưng Giang Viện Triều tuy khí chất trở nên lạnh lùng, cương nghị hơn, nhưng ngoại hình lại không thay đổi là bao.

Ông có ấn tượng rất sâu sắc với ngoại hình của Giang Viện Triều.

Lúc mới nhìn thấy vị đồng chí Giang Thiên Ca này, ông không thấy cô có điểm nào giống Giang Viện Triều, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện ra có khá nhiều điểm tương đồng.

Nghe thấy câu hỏi của Trần Tứ Vân, Giang Hướng Lợi không cần suy nghĩ liền phủ nhận: "Ông nói bậy.

Giống Giang Viện Triều chỗ nào? Không hề giống!"

Bây giờ là thời điểm quan trọng của Giang Viện Triều, tuyệt đối không thể để lộ ra bất kỳ tin đồn bất lợi nào.

Trần Tứ Vân nghẹn họng, sau khi phản ứng lại thì cười gượng gạo nói: "Ừ, không giống, là tôi nhìn nhầm."

Người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Nếu có kẻ nào đó lấy lời ông nói ra để bịa đặt, bôi nhọ đời tư của Giang Viện Triều, ảnh hưởng đến việc thăng tiến của Giang Viện Triều, thì dù ông vô tình nhưng cũng khó tránh khỏi vạ miệng.

"Ừ, chắc chắn là ông nhìn nhầm rồi."

Tuy nói vậy, nhưng Giang Hướng Lợi lại nghiêm túc đánh giá Giang Thiên Ca.

Sau khi nghe Trần Tứ Vân nói, lại nhìn kỹ, quả thực có thể nhận ra một vài nét tương đồng.

Nhưng không phải kiểu vừa nhìn đã thấy giống.

Chỉ cần không cố tình liên tưởng thì sẽ không liên hệ cô với Giang Viện Triều.

Giang Hướng Lợi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không, ông thật sự sợ có kẻ gian lợi dụng chuyện này để gán cho Giang Viện Triều tội danh có con riêng, như vậy, ông cụ nhà họ, chẳng phải sẽ bị tức chết sao.

...

Giang Thiên Ca dành gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng giảng xong nội dung của hôm nay.

Sau khi kết thúc, vẫn có không ít người đến hỏi bài.

Giang Thiên Ca đều giải đáp từng người một.

Đợi đến khi những người hỏi bài đều đã rời đi, cô mới cầm chai nước lên tu ừng ực mấy ngụm lớn.

Lúc đặt chai xuống, cô mới phát hiện trong phòng học còn một người.

Giang Thiên Ca nhìn Lục Chính Tây: "Anh có gì muốn hỏi sao?"

Lục Chính Tây gật đầu: "Coi như là vậy."

Chậc.

Giang Thiên Ca cảm thấy hơi khó hiểu.

Có thì nói là có, không có thì nói là không có, coi như là vậy là sao?

Lục Chính Tây hỏi: "Còn bao nhiêu nội dung nữa?"

Câu hỏi của anh ngắn gọn súc tích, nhưng Giang Thiên Ca lại kỳ diệu hiểu được ý anh muốn nói: "Không còn nhiều.

Anh muốn học luôn bây giờ à?"

Lục Chính Tây: "Có tiện không?"

Giang Thiên Ca gật đầu.

Học sinh có tinh thần ham học hỏi như vậy, cô cũng không thể dập tắt sự hăng hái của anh.

"Nhưng tôi phải ăn cơm trước đã.

Tôi đói rồi."

Lục Chính Tây gật đầu: "Để tôi bảo Lý Minh Lượng đưa cô đi ăn cơm."

Nghe thấy Lục Chính Tây nói vậy, Giang Thiên Ca nhìn anh với vẻ mặt khó diễn tả.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 41: Chương 41



Lục Chính Tây ngẩn người khi bị Giang Thiên Ca nhìn, sau khi hiểu được ý trong mắt cô, anh dừng lại một chút rồi nói: "Để tôi đưa cô đi.

"

Giang Thiên Ca lúc này mới hài lòng gật đầu.

Cũng không phải cô muốn hành Lục Chính Tây.

Là Lục Chính Tây yêu cầu cô tăng ca, dạy kèm thêm cho anh, cô đã bỏ thời gian, công sức ra cho Lục Chính Tây, ít nhất anh cũng phải có chút ý tứ chứ.

Cô cũng đâu có bắt anh bưng trà rót nước hầu hạ, chỉ là mời cô một bữa cơm, việc nhẹ nhàng như vậy mà anh cũng đẩy cho người khác, bản thân thì muốn trốn đi hưởng thụ, vậy thì Giang Thiên Ca cô cũng không phải là người không có tính khí.

Lý Minh Lượng đang đứng đợi ở ngoài hành lang, nhìn thấy Giang Thiên Ca đi ra liền nói: "Đồng chí Giang, đã đến giờ ăn trưa rồi, tôi đưa cô đến nhà ăn ăn trưa rồi đưa cô ra ngoài.

"

Giang Thiên Ca nhìn Lục Chính Tây phía sau, Lục Chính Tây liền nói: "Cậu đi trước đi, để tôi đưa đồng chí Giang đến nhà ăn.

"

"Hả?" Lý Minh Lượng nhìn Lục Chính Tây với vẻ mặt khó hiểu.

Hôm nay Lục tham mưu sao lại rảnh rỗi như vậy, giành cả việc của anh làm là sao?

Lục Chính Tây không giải thích gì thêm, chỉ bảo Lý Minh Lượng đi làm việc khác trước, rồi đưa Giang Thiên Ca xuống lầu, đi về phía nhà ăn.

Lúc đi đến cửa nhà ăn, vừa hay gặp Giang Hướng Lợi và mấy người khác đi tới.

Tuy Giang Thiên Ca không quen biết Giang Hướng Lợi, nhưng cô đều nhớ rõ họ là những người vừa ngồi trong phòng học, tuổi chừng bốn mươi, nhìn quân phục trên người, chắc chắn chức vụ đều ở cấp trung.

Lục Chính Tây đứng nghiêm, giơ tay chào theo kiểu nhà binh với Giang Hướng Lợi và những người khác.

Giang Hướng Lợi cười nói với Lục Chính Tây: "Chính Tây, cậu vẫn chưa ăn cơm sao? Đi cùng chúng tôi đi, vừa đủ một bàn.

"

Liếc nhìn Giang Thiên Ca, ông lại hỏi: "Tiểu Lý đâu? Kêu Tiểu Lý tiếp đãi đồng chí Tiểu Giang đi.

"

Lục Chính Tây đáp: "Đồng chí Giang, tôi còn một số việc muốn nhờ đồng chí Giang Thiên Ca chỉ giáo, xin phép không tiếp chuyện nữa, chúc mọi người ngon miệng.

"

Giang Hướng Lợi lộ vẻ tiếc nuối: "Chính Tây, thời gian của cậu còn khó hẹn hơn cả lãnh đạo, tôi phải nhớ kỹ xem rốt cuộc phải hẹn bao nhiêu lần mới được ăn cơm cùng cậu.

"

Những người khác bật cười ha hả.

Trần Tứ Vân lên tiếng trêu chọc: "Lão Giang, vậy thì ông phải ghi nhớ cho kỹ đấy.

"

Một người khác cũng cười nói: "Hướng Lợi, tôi cho ông một kế, ông canh lúc nào đó đến thẳng nhà cậu ấy, nếu không thì ông cứ đợi dài cổ đi.

"

Nghe thấy bọn họ nói vậy, trong lòng Giang Thiên Ca khẽ động.

"Đồng chí Giang.

"

"Lão Giang".

"Hướng Lợi".

Vậy ra ông ta chính là Giang Hướng Lợi sao?

Giang Thiên Ca lặng lẽ đánh giá người đàn ông tên là “Giang Hướng Lợi” này.

Ông ta khoảng bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi, ngoại hình thô kệch, khuôn mặt chữ điền, lông mày rậm, sống mũi cao, đường chân tóc cũng rất cao.

Căn cứ theo thông tin có được từ vợ chồng Trương Lê Hoa, mấy hôm nay, Giang Thiên Ca đã điều tra được người ông có quan hệ huyết thống với cô, tên là Giang Bộ Thanh.

Giang Bộ Thanh này từng xuất hiện trên tivi và báo chí, nhưng thông tin về gia đình ông ta lại rất khó tìm.

Mấy hôm trước, cô tình cờ nhìn thấy một tờ báo cũ, trên đó có nhắc đến, Giang Bộ Thanh có một người con trai tên là Giang Hướng Lợi.

Giang Hướng Lợi, chính là người đang công tác tại chi nhánh quân đội này.

Chỉ là không biết có phải Giang Hướng Lợi trước mặt hay không.

Nếu đúng là ông ta, vậy ông ta có phải là ông bố vô trách nhiệm của cô không?

Giang Thiên Ca quan sát kỹ càng ngũ quan của Giang Hướng Lợi, nhưng không thấy điểm nào giống mình, nhưng cũng khó nói.

Nhìn Giang Hướng Lợi có vẻ rất quen thuộc với Lục Chính Tây, hay là cô có thể hỏi thăm Lục Chính Tây?

Nói ra thì, điều mà Giang Thiên Ca không thể thích nghi nhất ở cuộc sống này chính là thông tin bị bưng bít.

Nếu là mấy chục năm sau, đừng nói cha, con, cháu, cho dù là tổ tông mười tám đời, chỉ cần cho cô mười phút, cô không cần ra khỏi nhà cũng có thể điều tra rõ ràng.

Nhưng ở thời đại này, muốn tìm một người phải vòng vo tam quốc, dò hỏi từng chút một.

Thật là phiền phức.

!
Sau khi ngồi xuống trong nhà ăn, Giang Thiên Ca giả vờ vô tình hỏi: "Người vừa rồi muốn tìm anh ăn cơm là ai vậy? Có phải lãnh đạo không?"

Cô lại ân cần nói: "Lãnh đạo muốn gọi anh cùng ăn cơm, anh lại từ chối, như vậy có thật sự tốt không? Hay là anh quay lại tìm bọn họ đi, tôi một mình ăn là được.

"

Lục Chính Tây nói ngắn gọn: "Không cần đâu, là lãnh đạo.

Nhưng không phải lãnh đạo của tôi.

"

Giang Thiên Ca: "À, hiểu rồi.

"

Chức vụ của Giang Hướng Lợi cao hơn anh, nhưng anh không thuộc quyền quản lý của Giang Hướng Lợi.

Giang Thiên Ca lại hỏi: "Ông ta tên là Giang Hướng Lợi? Tôi nghe nói, một người con trai của ông Giang Bộ Thanh cũng tên là Giang Hướng Lợi, có phải ông ta không?"

Lục Chính Tây ngước mắt nhìn về phía Giang Thiên Ca.

Nhìn thấy ánh mắt của anh, Giang Thiên Ca: "! "

Anh có tật xấu đa nghi, không đi làm thám tử thì tiếc quá.

Giang Thiên Ca bĩu môi: "Hóng hớt một chút cũng không được sao, người bình thường rảnh rỗi không có việc gì, thì thích nói mấy chuyện vụn vặt thôi.

"
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 42: Chương 42



"Anh đừng có suốt ngày nghi ngờ tôi là gián điệp, là phần tử xấu xa nữa.

Anh điều tra tôi rồi còn gì, quân đội của các anh cũng đã thẩm tra tôi rồi, thân phận của tôi chân thật đáng tin cậy, tôi là một công dân tốt chính thống."

Nghĩ nghĩ, Giang Thiên Ca lại nhấn mạnh nói: "Các anh là quân nhân phục vụ cho nhân dân, tôi cũng đang phục vụ cho nhân dân đây.

Tôi cũng là thanh niên tốt cống hiến cho công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội hiện đại hóa, chúng ta là đồng chí, anh nghi ngờ tôi như vậy, sẽ khiến tôi đau lòng đấy, biết không hả!"

Lục Chính Tây vẻ mặt bất đắc dĩ, anh khẽ thở dài, nói: "Loại chuyện này, tốt nhất là đừng hóng hớt."

Giang Thiên Ca "Ồ" một tiếng, vậy chắc là được rồi.

Ánh mắt cô xoay chuyển, liền nói: "Được, nghe anh, tôi không hóng hớt về ông ta nữa."

Dễ nói chuyện như vậy sao?

Trong lòng Lục Chính Tây đang nghi ngờ, lại nghe thấy Giang Thiên Ca nói: "Tôi thấy hình như ông ta rất thích anh, đây là vì sao nhỉ?...!Chẳng lẽ...!Là ông ta coi trọng anh, muốn anh làm con rể của ông ta?"

Lục Chính Tây: "..."

Giang Thiên Ca vô tội chớp chớp mắt: "Gì thế, không phải anh nói không được hóng hớt về ông ta sao? Vậy hóng hớt về anh cũng không được à?"

"Nói xem, có phải ông ta muốn chiêu mộ anh làm con rể hay không?"

Lục Chính Tây trầm mặc một lát, cắn răng nói: "...!Ông ta không có con gái."

"Ồ." Không có con gái.

Vậy thì yên tâm rồi.

Vầng trán của Giang Hướng Lợi khiến cô rất bất an.

Giang Hướng Lợi không phải cha ruột của cô, vậy thì cô có thể không cần lo lắng về vầng trán của mình nữa.

Giang Thiên Ca đột nhiên nghĩ đến, với thái độ của Giang Hướng Lợi với Lục Chính Tây vừa rồi, quan hệ của hai nhà bọn họ hẳn là rất tốt.

Vậy thì cô có thể nhân cơ hội, đi hỏi thăm Lục Tự Văn một chút được không?

Con gái của Trương Lê Hoa kia, năm nay cũng mới 18 tuổi, nói không chừng còn là bạn bè với Lục Tự Văn.

Nghĩ như vậy, Giang Thiên Ca liền cười hỏi: "Lục Tham mưu, mũi của cháu trai anh, không sao chứ?"

Mấy ngày nay, cô chưa từng nhìn thấy Lục Tự Khôn trong ngõ hẻm.

Nghe Trần Anh Hoa nói, Lục Tự Khôn và Tiêu Chí Dương đều bị gia đình phạt.

Không biết là bị phạt như thế nào, có nặng hay không?

Lục Chính Tây lờ đi sự phấn khích và hả hê trong mắt cô, nhàn nhạt nói: "Không sao."

Giang Thiên Ca thở dài, nói một cách thấm thía:

"Thật ra sau khi trở về tôi cũng tự xem xét lại hành vi của mình.

Lúc ấy tôi cũng là quá tức giận, trách tôi, không ngờ cháu trai anh lại là người như vậy."

"Mọi người đều nói cháu trai anh là quán quân giải bóng bàn của trường, còn nói cháu trai anh suýt chút nữa được vào đội tuyển của tỉnh, tôi cũng muốn xin được chỉ giáo kỹ thuật đánh bóng, nên mới đánh bóng cùng cháu trai anh."

"Nhưng không ngờ, nhân phẩm của cháu trai anh lại kém như vậy, cố ý đánh bóng vào mặt tôi.

Anh biết đấy, mặt của con gái rất quan trọng, cháu trai anh lại có ý đồ xấu xa muốn hủy hoại mặt của tôi, tôi có thể không tức giận sao?"

Nghe cô cứ "cháu trai anh", "cháu trai anh", Lục Chính Tây trầm mặc không nói, ánh mắt sâu kín liếc nhìn Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca giả vờ như không biết, cái miệng nhỏ nhắn tiếp tục luyên thuyên, kể tội Lục Tự Khôn:

"Thật ra bây giờ nghĩ lại, lúc đó tôi đã hành động quá bốc đồng.

Cháu trai anh đánh bóng vào mặt tôi rất nhiều lần mà vẫn không thành công, cho dù có cho thêm mấy cơ hội nữa, chắc chắn cậu ta cũng không đánh trúng được."

"Lúc đó, tôi không nên phản ứng gay gắt như vậy, trực tiếp một quả bóng, đánh cho mũi cháu trai anh chảy máu."

Đương nhiên, cô cũng không quên biện hộ cho bản thân: "Cho nên, sau này tôi mắng anh, cũng là bởi vì quá tức giận.

Thực ra, lúc đó trong lòng tôi rất sợ hãi."

"Tôi chỉ là một cô gái, ra ngoài, bên cạnh không có một người thân nào, nếu tôi không hung dữ một chút, chẳng phải sẽ bị người ta bắt nạt sao."

Khóe miệng Lục Chính Tây khẽ giật giật, anh nhìn Giang Thiên Ca, nói: "Ừ, biết rồi."

Giang Thiên Ca cho rằng anh kiệm lời như vàng, sẽ không mở miệng nữa, ai ngờ, ngay sau đó, liền nghe thấy anh thản nhiên nói: "Cho nên cô mắng, cũng không thể trách cô.

Là lỗi của tôi."

Giang Thiên Ca: "..."

Lần đầu tiên Giang Thiên Ca bị anh ta làm cho cứng họng.

Đôi mắt đảo một vòng, Giang Thiên Ca nói: "Cũng không phải lỗi của anh, là...!lỗi của cháu trai anh."

Lục Chính Tây: "Ừ, sau khi về anh sẽ dạy dỗ cậu ta."

Giang Thiên Ca gật đầu đồng ý: "Đúng! Làm sai thì phải dạy dỗ! Nuông chiều quá sẽ sinh hư, nếu không, hậu quả sẽ khôn lường."

Lục Chính Tây: "..."

Ăn cơm xong, Lục Chính Tây hỏi Giang Thiên Ca có muốn nghỉ ngơi một chút không, Giang Thiên Ca nói không cần, "Nhanh chóng giảng cho anh xong đi, tôi còn phải về nhà nghỉ ngơi."

Lục Chính Tây cũng chiều theo ý cô.

Anh đã cho người ta dọn dẹp tài liệu trong văn phòng từ trước, trên bàn làm việc chỉ đặt hai chiếc máy tính, bàn phím được trang bị chính là bàn phím chữ Hán hai mươi sáu phím của Vương Hoài Dân.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 43: Chương 43



Muốn gõ bàn phím nhanh, đầu tiên chính là phải quen thuộc vị trí phím.

Thứ hai là phải biết rõ mỗi ngón tay nên điều khiển phím nào, phản ứng linh hoạt là được.

Tuy Lục Chính Tây không để lộ biểu cảm gì, nhưng lại toát ra vẻ tự tin.

Giang Thiên Ca liền ngầm thừa nhận anh đã nhớ kỹ vị trí các phím, trực tiếp giảng giải cho anh về cách đặt các ngón tay, mười ngón tay nên đặt như thế nào, di chuyển ra sao.

Vừa rồi lúc ăn cơm, Giang Thiên Ca đã phát hiện ngón tay của Lục Chính Tây rất đẹp.

Bây giờ anh đặt hai tay lên bàn phím, lực sát thương càng lớn hơn.

Những ngón tay thon dài, xương khớp rõ ràng lướt trên bàn phím màu đen, đẹp mắt vô cùng, còn mang theo sức hút khó tả.

Giang Thiên Ca đột nhiên cảm thấy, có thể mình là một người cuồng bàn tay.

Cô duỗi ngón tay của mình ra, lặng lẽ so sánh, ngón tay của cô cũng rất thon đẹp, trắng hơn so với Lục Chính Tây, nhưng không thon dài bằng anh.

Cô khẽ hừ một tiếng, thầm nghĩ: Ngón tay của đàn ông con trai, không có việc gì lại đẹp như vậy làm gì, khiến người khác ghen tị.

Nhìn gương mặt góc cạnh của anh, Giang Thiên Ca đột nhiên nảy ra ý tưởng, cô mở miệng hỏi: "Lục đồng chí, anh có đối tượng chưa?"

Lục Chính Tây đang gõ bàn phím khựng lại.

Nhìn anh mím môi, vẻ mặt có chút nghiêm túc, Giang Thiên Ca kinh ngạc lên tiếng: "Ơ? Chẳng lẽ anh đã kết hôn rồi sao?"

Nếu như đã kết hôn rồi thì thôi vậy.

Nghĩ lại cũng đúng, cháu trai của anh cũng đã lớn như vậy rồi, anh kết hôn cũng là chuyện bình thường.

"Nào, tiếp tục gõ bàn phím đi." Giang Thiên Ca có chút tiếc nuối thu hồi tầm mắt.

Lục Chính Tây trầm mặc vài giây, ngón tay lại tiếp tục di chuyển trên bàn phím, chỉ là, trong đôi mắt rũ xuống lại thoáng hiện lên vẻ không được tự nhiên.

Lục Chính Tây quả thực là một học trò giỏi.

Nhìn anh học rất nhanh, Giang Thiên Ca lại dạy anh cách gõ bàn phím bằng mười ngón.

Kết thúc buổi học, Lục Chính Tây gọi Lý Minh Lượng đến, bảo anh đưa Giang Thiên Ca ra ngoài.

Đối với sự sắp xếp này, Giang Thiên Ca không có ý kiến.

Vị trí của phân bộ quân đội tuy có chút hẻo lánh, nhưng bởi vì gần làng mạc nên có tuyến xe buýt đi qua.

Từ cổng phân bộ quân đội đi bộ khoảng một cây số là đến trạm xe buýt.

Buổi sáng, Giang Thiên Ca chính là bắt xe buýt đến đây.

Cho nên, hiện tại cô cũng không cần Lý Minh Lượng đưa về nhà, chỉ bảo Lý Minh Lượng đưa cô ra cổng, cô tự đi bộ ra trạm xe buýt là được.

Nhưng ở nơi hẻo lánh này, tần suất xe buýt chắc chắn là rất ít, hơn nửa tiếng mới có một chuyến.

Giang Thiên Ca tìm một bóng cây, định ngồi chờ.

Lục Chính Tây lái xe ra, từ xa đã nhìn thấy bóng người ngồi dưới gốc cây.

Anh do dự vài giây, rồi chậm rãi dừng xe.

"Ngồi đây làm gì? Không phải bảo Lý Minh Lượng đưa cô về sao?"

Giang Thiên Ca chỉ vào biển báo trạm xe buýt bên cạnh: "Anh ấy đưa tôi đến cổng rồi.

Tôi tự bắt xe buýt về là được."

Nhìn thấy người ngồi trong xe, cô khách sáo hỏi một câu: "Lục Tham mưu có việc phải ra ngoài sao? Lái xe cẩn thận, hẹn gặp lại."

Lục Chính Tây nhìn biển báo trạm xe buýt vắng lặng, trầm mặc một lát rồi nói: "Lên xe đi."

"Hả?"

Lục Chính Tây: "Không phải cô muốn về nhà sao? Tôi cũng về hẻm Hoa Tuyết."

"Ồ." Không cần Lý Minh Lượng đưa về, là vì không muốn làm chậm trễ công việc của anh ấy.

Nhưng nếu đã có xe thuận đường, đương nhiên cô sẽ không muốn đợi xe buýt nữa.

Thấy trong xe chỉ có một mình Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca liền ngồi vào ghế phụ.

Sau khi ngồi xuống, cô tò mò hỏi: "Sao hôm nay anh tan ca sớm vậy?"

Lục Chính Tây tùy ý "Ừ" một tiếng.

Anh kiệm lời, dáng vẻ không muốn nói chuyện, Giang Thiên Ca cũng im lặng không nói gì nữa.

Một lúc sau, trong xe chìm vào yên lặng, chỉ còn lại tiếng động cơ và tiếng bánh xe lăn trên mặt đất.

Lục Chính Tây nhướng mày nhìn kính chiếu hậu, thấy Giang Thiên Ca im lặng ngồi trên ghế, mím môi, hai mắt cụp xuống, không nhìn rõ cảm xúc trong mắt.

Anh thu hồi tầm mắt, tiếp tục tập trung lái xe.

Một lúc sau, ánh mắt Lục Chính Tây lại liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy Giang Thiên Ca vẫn giữ nguyên tư thế như cũ, không nhúc nhích.

Lục Chính Tây mấp máy môi, lên tiếng hỏi: "Cô học máy tính bao lâu rồi? Cô gõ bàn phím rất thành thạo."

Câu này của anh không phải là khen ngợi giả dối, tốc độ gõ bàn phím của cô thật sự rất nhanh.

Khi ngồi trước máy tính, dường như cô có một loại tự tin nắm giữ mọi thứ, chiếc máy tính và bàn phím vuông vức kia dường như đã trở thành món đồ chơi nhỏ bé để cô tùy ý điều khiển.

Giang Thiên Ca vốn đang thả hồn theo dòng suy nghĩ, Lục Chính Tây đột nhiên lên tiếng khiến cô ngẩn người một lúc mới phản ứng được anh vừa nói gì.

Giang Thiên Ca lập tức vui vẻ cười rạng rỡ: "Cuối cùng anh cũng chịu nói chuyện tử tế rồi."

Lục Chính Tây: "..."
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 44: Chương 44



Giang Thiên Ca ra vẻ khiêm tốn nói: "Thật ra, gõ bàn phím chỉ là kỹ năng nhỏ bé không đáng kể, chẳng có gì to tát cả.

Chỉ cần là người bình thường, chịu khó bỏ thời gian ra học, chắc chắn sẽ thành thạo thôi."

"Bàn phím chỉ là công cụ để sử dụng máy tính.

Hiểu được cách sử dụng bàn phím để khám phá, để phát hiện ra những điều kỳ diệu của máy tính, để ứng dụng máy tính vào giải quyết vấn đề, đó mới là điều đáng khen ngợi."

Cô chuyển giọng: "Nhưng mà, anh khen tôi cũng không sai đâu, anh biết không, tôi rất có thiên phú về máy tính đấy, chỉ học trong một tiếng đồng hồ là đã có thể gõ bàn phím lạch cạch rồi.

Tôi cảm thấy mình chính là thiên tài máy tính."

"Sẽ có một ngày, tôi sẽ sử dụng một chiếc bàn phím, một chiếc máy tính để làm nên những chuyện kinh thiên động địa."

Khóe mắt Lục Chính Tây giật giật, mím môi không nói gì.

Vừa rồi anh còn đang lo lắng tâm trạng của cô không tốt, bây giờ xem ra, hoàn toàn là anh suy nghĩ nhiều rồi.

Giang Thiên Ca nhướng mày nhìn anh: "Anh không tin à?"

Lục Chính Tây không trả lời, mà hỏi: "Bây giờ cô đã bắt đầu đi làm rồi sao?" Anh nhớ rõ trong tài liệu điều tra có ghi, năm nay cô thi đỗ Đại học Hoa Đại.

Giang Thiên Ca: "Ừ.

Tự lực cánh sinh, kiếm chút tiền trang trải cuộc sống."

"Chẳng phải anh đã cho người điều tra tôi rồi sao? Chẳng lẽ anh không biết tình hình trước kia của tôi à? Bố mẹ nuôi của tôi không phải người tốt đẹp gì, tôi mà không tự kiếm tiền thì chẳng lẽ ra đường ăn xin sao."

"Bố mẹ nuôi? Ý cô là, họ không phải bố mẹ ruột của cô?" Lục Chính Tây nhíu mày hỏi.

Tuy anh đã cho người điều tra cô, nhưng chỉ điều tra những hành động và mối quan hệ xã hội của cô trong mười năm trở lại đây, còn về thân thế của cô, trong tài liệu điều tra không hề nhắc đến.

"Đương nhiên là không phải rồi.

Gen của bọn họ sao có thể sinh ra được người ưu tú như tôi chứ."

Nói xấu Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa xong, Giang Thiên Ca lại nhìn về phía Lục Chính Tây, hỏi:

"Lúc điều tra tôi, anh không điều tra ra chuyện này sao? Thật ra cũng không thể trách anh được, chủ yếu là do bọn họ che giấu kỹ quá, tôi cũng bị bọn họ lừa nhiều năm."

Nói xong, Giang Thiên Ca lại cảnh cáo anh: "Anh đừng có vì chuyện này mà lại nghi ngờ tôi là gián điệp, là phần tử xấu xa gì đó.

Nếu không, tôi sẽ không tha cho anh đâu."

Lục Chính Tây trầm mặc vài giây, hỏi: "Vậy bố mẹ ruột của cô đâu?"

Giang Thiên Ca: "Không biết.

Chưa từng gặp."

Lục Chính Tây nhìn cô qua kính chiếu hậu.

Giang Thiên Ca nhìn anh qua gương, nói: "Làm gì? Đồng cảm với tôi à? Không cần đâu."
Nghĩ nghĩ, Giang Thiên Ca lại nói: "Nếu anh thật sự muốn làm gì đó, vậy về nhà quản cháu của anh cho tốt, đừng để cậu ấy chọc tôi nữa."

Lục Chính Tây: "..."

——

Giang Thiên Ca để Lục Chính Tây thả cô xuống ở đầu ngõ nhỏ, cô tự mình đi bộ vào trong.

Vị bác gái chỉ đường cho Giang Thiên Ca hôm trước vẫn ngồi hóng mát dưới gốc cây, Giang Thiên Ca cười chào hỏi bà, trò chuyện vài câu rồi mới rời đi.

Bàn bóng bàn đã có khá nhiều người vây quanh.

Thấy Giang Thiên Ca, Trần Anh Hoa reo lên: "Chị Thiên Ca, lại đây chơi bóng bàn với chúng em đi!"

Nhờ chiến tích hiển hách của Giang Thiên Ca hôm đó, Trần Anh Hoa đã dẫn dắt các bạn nữ trong ngõ thành công chiếm lĩnh bàn bóng bàn, không còn cậu con trai nào dám kêu ca chuyện không cho con gái chơi cùng nữa.

Trong lòng Trần Anh Hoa, Giang Thiên Ca đã trở thành thần tượng.

Nghe Trần Anh Hoa gọi, Giang Thiên Ca đi tới, nhưng cô không cầm vợt mà chỉ đứng xem.

Không thấy Tiêu Chí Dương và mấy người nhà họ Lục đâu, cô tò mò hỏi:

Trần Anh Hoa cười khẩy: "Chắc là xấu hổ quá nên không dám ra ngoài đó."

Lúc hai người họ nói chuyện thì Lục Chính Tây cũng vừa về đến nhà.

Lục Tự Khôn và Tiêu Chí Dương đang ngồi xem TV trong phòng khách, trên TV đang chiếu bộ "Tây Du Ký" từng gây sốt hồi đầu năm.

Hai cậu mải mê xem đến nỗi không nghe thấy tiếng xe hơi trước cửa.

Lục Chính Tây bước vào sân, nghe thấy tiếng cười hô hố phát ra từ phòng khách, anh đi tới hiên nhà, nhìn vào trong thì thấy hai cậu đang ngồi xõng xoài trên ghế sofa.

Một cậu nằm ngửa, một cậu gác chân lên bàn trà, trên bàn là bịch bánh kẹo ăn dở vứt lung tung, nhìn rất bừa bộn.

Lục Chính Tây nhíu mày, anh cố kìm nén sự khó chịu, trầm giọng gọi: "Lục Tư Khôn, Tiêu Chí Dương."

Hai cậu đang mải xem TV bị gọi giật bắn mình, quay đầu lại thấy rõ là ai thì vội vàng bật dậy, đứng nghiêm chỉnh.

"Chú út, chú về rồi ạ."

"Cậu, cậu về rồi ạ."

Vì chuyện xảy ra mấy hôm trước, cả hai đều bị Lục Chính Tây phạt.

Mấy ngày nay, hễ nhìn thấy Lục Chính Tây là hai cậu lại cụp mắt xuống, im thin thít, không dám ho hé gì.

Giờ phút này bị Lục Chính Tây trừng mắt nhìn, hai cậu càng rụt cổ, cúi gằm mặt, tỏ vẻ sợ sệt.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 45: Chương 45



Dù đều là cháu trai, Lục Tư Khôn và Lục Tự Văn cũng trạc tuổi nhau nhưng thái độ của hai người với Lục Chính Tây lại khác nhau một trời một vực.

Lục Tự Văn rất thích bám dính lấy Lục Chính Tây.

Còn Lục Tư Khôn thì thấy Lục Chính Tây quá nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén khiến cậu sợ hãi, hễ có thể là cậu tìm cách lảng tránh.

Giờ phút này bị Lục Chính Tây nhìn chằm chằm, trong lòng cậu vô cùng thấp thỏm bất an.

Tiêu Chí Dương thì ngốc nghếch, tính tình tùy tiện, lại chẳng hay để bụng chuyện gì, bình thường cũng không sợ Lục Chính Tây là mấy.

Nhưng vì hai ngày trước vừa bị phạt, bây giờ chân cậu vẫn còn run, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Lục Chính Tây, trong lòng cậu cũng có chút sợ hãi.

Thấy phản ứng của hai cậu, Lục Chính Tây càng nhíu mày hơn, lông mày của anh sắp nhíu thành chữ "xuyên" đến nơi.

Hai đứa nhóc này, một đứa là cháu trai, một đứa là cháu ngoại.

Trước đây, khi anh chưa đi bộ đội, anh thường xuyên dẫn hai đứa đi chơi cùng.

Sau này, khi anh đi bộ đội, thời gian ở nhà ít ỏi, anh cũng chỉ hay tiếp xúc với Lục Tự Văn, còn những đứa khác thì ít khi gặp mặt.

Chính vì ít tiếp xúc nên anh không ngờ chúng lại lớn lên như thế này!

Lục Tư Khôn cũng sắp mười chín tuổi rồi, bây giờ là thời bình, không cần cậu phải gánh vác giang sơn xã tắc, lập nên chiến công hiển hách gì.

Nhưng ở cái tuổi này rồi mà cậu vẫn như đứa trẻ con, hành động thì rụt rè, suy nghĩ thì ngây thơ, vậy mà lại có thể làm ra chuyện đánh bóng vào mặt con gái nhà người ta.

Tiêu Chí Dương cũng chẳng khá hơn, suốt ngày như đứa trẻ con, lúc nào cũng sồn sồn, gây chuyện thị phi, chỉ sợ thiên hạ không loạn.

"Cả hai đứa, ra sân sau cho chú."

Nghe Lục Chính Tây nói vậy, Lục Tư Khôn và Tiêu Chí Dương len lén nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ mặt "sống không bằng chết" trong mắt đối phương.

Lục Chính Tây chỉ hơn Lục Tư Khôn và Tiêu Chí Dương khoảng bảy, tám tuổi, hồi bé, chúng thường xuyên bám theo sau mông Lục Chính Tây, đáng lẽ ra chúng không nên sợ anh mới đúng.

Thế nhưng, trong số các bậc trưởng bối trong nhà họ Lục, người mà chúng sợ nhất chính là Lục Chính Tây - người có tuổi tác gần gũi với chúng nhất.

Nếu gây ra họa, bị bố mẹ biết, bị ông nội biết, cùng lắm cũng chỉ bị mắng một trận là xong chuyện.

Nhưng nếu để Lục Chính Tây bắt gặp, vậy thì tiêu đời.

Lục Chính Tây cũng chẳng mắng chửi gì, anh chỉ cần trừng mắt lên là đủ khiến hai cậu rét run.

Lục Chính Tây chưa bao giờ nói nhảm với những đứa cháu nghịch ngợm trong nhà.

Cách dạy dỗ của anh rất đơn giản và trực diện: đánh, phạt.

Đương nhiên, anh cũng không phải kiểu người thô bạo, đánh đập người khác vô cớ, anh sẽ cho chúng cơ hội phản kháng, chỉ cần chúng đánh thắng được anh.

Nếu đánh không lại, vậy thì phải ngoan ngoãn chịu phạt.

Sau đó, tự giác ra sân đứng tấn, kiểm điểm bản thân.

Lục Chính Tây thay quần áo xong đi ra, thấy Lục Tư Khôn và Tiêu Chí Dương ủ rũ cụp đuôi, anh nói thẳng: "Hai đứa lên đi."

"Hả?" Hai cậu ngơ ngác nhìn nhau.

Lục Chính Tây: "Thua thì đứng tấn bốn tiếng."

Tiêu Chí Dương vội vàng nói: "Cậu ơi, chúng ta vẫn nên đấu với cậu từng người một ạ."

Bình thường, đấu với cậu một chọi một, nếu thua cũng chỉ bị phạt đứng tấn hai tiếng thôi!

Hai cậu tự biết rõ bản thân, dù có đấu một chọi một hay mười đấu một thì cũng đều thua Lục Chính Tây như thường.

Thua là kết cục đã định, đứng hai tiếng hay bốn tiếng, chỉ có kẻ ngốc mới không biết chọn bên nào.

Nhưng giờ phút này không phải lúc để lựa chọn.

Lục Chính Tây thản nhiên nói: "Còn léo nhéo nữa là sáu tiếng."

Tiêu Chí Dương lập tức ngậm miệng.

...

Hôm nay, ông nội Lục đi họp.

Vừa hay, Giang Viễn Triều cũng tham dự cuộc họp đó.

Tan họp, ông nội Lục mời Giang Viễn Triều đến nhà ăn cơm.

Vừa đến cổng, nghe thấy tiếng động phát ra từ trong sân, Giang Viễn Triều thắc mắc, ông nội Lục cười giải thích:

"Chắc là thằng Chính Tây nhà tôi lại đang huấn luyện mấy đứa cháu trai đấy mà."

Dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng ông cũng tò mò, không biết hôm nay là vì chuyện gì mà lại ầm ĩ hơn cả mấy hôm trước.

Giang Viễn Triều cười nói: "Chính Tây giỏi võ, có cậu ấy dạy dỗ, chắc chắn là thân thủ của Tự Văn và mấy đứa nhỏ khác cũng khá lắm.

Mấy đứa nhà tôi thì kém xa."

Ông nội Lục chỉ cười mà không nói gì.

Hai người bước vào nhà, nhìn thấy Lục Chính Tây đứng thẳng người như cây trúc, vẻ mặt điềm tĩnh, quần áo tóc tai đều gọn gàng.

Lục Tư Khôn và Tiêu Chí Dương thì đang nằm bò trên đất, nhăn nhó kêu la thảm thiết: "...!Chú...!Chú út...!Thôi mà...!Cháu...!Cháu không đứng dậy nổi nữa..."

Tha cho chúng cháu, cho chúng cháu đi đứng tấn còn hơn.

Tiêu Chí Dương cũng muốn lên tiếng cầu xin nhưng vừa định lên tiếng thì đã nhìn thấy người đứng ở cửa, cậu mừng rỡ kêu lên: "Ông ngoại, ông về rồi ạ!"

"Chú Giang, chú đến rồi ạ!"

Nếu chỉ có ông nội thì có lẽ không ăn thua, nhưng nếu có cả chú Giang ở đây thì chắc chắn là cậu sẽ thoát nạn.

Chú út đâu thể nào trước mặt khách mà đánh cháu được.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 46: Chương 46



Tiêu Chí Dương nhìn Giang Viễn Triều với ánh mắt long lanh như nhìn thấy cứu tinh.

Nghe Tiêu Chí Dương gọi, Lục Tư Khôn ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, vừa nhìn thấy Giang Viễn Triều, mặt cậu đỏ bừng, vội vàng cúi đầu xuống.

Lục Chính Tây ra hiệu cho hai cậu đang nằm trên đất đứng dậy, sau đó bước ra cửa, cất tiếng gọi bố, rồi chào hỏi Giang Viễn Triều.

Giang Viễn Triều nhìn hai cậu thanh niên đang chống gậy tập tễnh đứng dậy, dường như ông đã hiểu ra chuyện gì, ông mỉm cười nhìn Lục Chính Tây.

"Chính Tây, ông Lục nói cậu đến đơn vị rồi, tôi còn tưởng hôm nay không gặp được cậu."

Lục Chính Tây đáp: "Tôi vừa về đến nhà ạ."

Giang Viễn Triều cười nói: "Nghe nói cậu muốn đi làm thầy giáo cho các vị lãnh đạo?"

Hiện đại hóa và tin học hóa là xu thế tất yếu, trong thời đại thông tin tương lai, máy tính sẽ trở thành công cụ then chốt.

Trong công cuộc xây dựng quân đội hiện đại, máy tính chắc chắn cũng sẽ phát huy vai trò quan trọng.

Mấy năm trước, vì chữ Hán chưa thể nhập vào máy tính nên chỉ những người biết tiếng Anh mới có thể sử dụng máy tính, ngưỡng sử dụng máy tính cao, phạm vi sử dụng hạn chế, không thể phổ biến rộng rãi.

Nhưng năm ngoái, ở trong nước đã có người phát minh ra bàn phím tiếng Hán, hơn chín mươi phần trăm chữ Hán đều có thể nhập vào máy tính, những người không biết tiếng Anh cũng có thể sử dụng máy tính.

Công cuộc xây dựng hiện đại hóa không chỉ cần hiện đại hóa trang thiết bị phần cứng mà còn cần phải nâng cao cả điều kiện phần mềm.

Vì vậy, đầu năm nay, cấp trên đã ra chỉ thị yêu cầu cán bộ, chiến sĩ trong quân đội cần tích cực theo kịp thời đại, học tập công nghệ máy tính.

Việc đào tạo cho binh sĩ bình thường có thể giao cho nhân viên của các công ty máy tính, nhưng việc đào tạo cho các vị lãnh đạo chủ chốt thì cần phải tuyển chọn người có năng lực từ nội bộ.

Lục Chính Tây chính là người được chọn để đảm nhiệm trọng trách này.

Lục Chính Tây khiêm tốn gật đầu: "Không phải làm thầy giáo, chỉ là giảng giải viên thôi ạ."

Ông nội Lục ngồi bên cạnh cũng cười nói:

"Là cấp trên thấy cậu ấy còn trẻ, đầu óc cũng nhanh nhạy nên mới cho cậu ấy cơ hội đi phục vụ các vị lãnh đạo, đâu dám nhận là thầy giáo."

Dù ngoài miệng nói vậy nhưng giọng điệu của ông nội Lục lại lộ rõ vẻ tự hào, kiêu ngạo.

Tuy chỉ là giảng giải cách sử dụng bàn phím, cách gõ chữ, không phải chuyện gì to tát nhưng trong số rất nhiều người, Lục Chính Tây lại được chọn để đảm nhiệm trọng trách này, đủ để chứng tỏ năng lực vượt trội của anh.

Hơn nữa, đây cũng là cơ hội để anh thể hiện trước mặt các vị lãnh đạo, rất vẻ vang.

Nói đến đây, mọi người rất tự nhiên chuyển sang chủ đề lớp học lần này.

Biết hôm nay Lục Chính Tây đến chi nhánh quân đội giảng bài, ông nội Lục và Giang Viễn Triều đều tò mò hỏi tình hình thế nào.

Lục Chính Tây kể lại sơ qua tình hình buổi học.

Nghe Lục Chính Tây nói, người thành thạo có thể gõ được hơn ba trăm chữ một phút, Giang Viễn Triều kinh ngạc thốt lên.

Ông nội Lục phấn khởi vỗ tay: "Tốt, tốt, một phút mà gõ được hơn ba trăm chữ, vậy thì tiết kiệm được khối thời gian! Cái bàn phím trước đây to đến mức kỳ dị, tìm một chữ muốn lòi cả mắt, một phút mà gõ được ba mươi chữ là giỏi lắm rồi."

Tuy ông nội Lục đã lớn tuổi, chưa từng sử dụng loại bàn phím 256 ký tự nhưng ông cũng biết sơ qua về nó.

Loại bàn phím đó to đến nỗi không thể đặt vừa trên bàn, các phím thì chi chít, muốn tìm một phím cũng mất rất nhiều thời gian.

Sau đó, ông cười nói: "Người trẻ tuổi các cậu đầu óc nhanh nhạy, ngón tay linh hoạt, phải học cho giỏi, sau này máy tính sẽ rất hữu dụng.

Còn những lão già cổ hủ như chúng tôi thì chịu thua rồi."

Giang Viễn Triều nói: "Ông Lục, ông khiêm tốn quá rồi, đến súng máy mà còn nằm trong tầm kiểm soát của ông, huống hồ là cái bàn phím.

Hồi trẻ, ông nội Lục là xạ thủ bắn súng rất giỏi.

"Hơn nữa, không phải còn có Chính Tây sao, hai bố con cùng xắn tay vào làm thì còn chuyện gì khó."

Nghe Giang Viễn Triều nói, ông nội Lục rất vui, ông cười ha hả, lắc đầu:

"Lão Giang này, lúc nào cũng khen Chính Tây nhà tôi, chê cậu nghiêm túc quá, không biết nói chuyện.

Tôi thấy là cậu ấy kỹ tính quá đấy, nếu cậu ấy mà không biết nói chuyện thì Chính Tây nhà tôi còn chẳng biết giấu mặt vào đâu."

Bị đem ra so sánh, Lục Chính Tây vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh, không có phản ứng gì.

Nói đến nhà họ Giang, ông nội Lục liền hỏi thăm Giang Ti Vũ: "Con bé Tư Vũ, cháu có dự định gì chưa?"

Ông đang hỏi chuyện thi đại học của Giang Ti Vũ.

Năm nay, Giang Ti Vũ cùng thi đại học với Lục Tự Văn, Lục Tư Khôn, Lục Tự Đình.

Giang Ti Vũ đăng ký nguyện vọng vào trường Đại học Hoa Thanh nhưng không đỗ.

Ông nội Lục cũng nghe nói chuyện này, nhân tiện gặp Giang Viễn Triều, ông cũng quan tâm hỏi han đôi câu.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 47: Chương 47



Giang Viễn Triều đáp: "Tôi đã nói chuyện với con bé, quyết định để cháu nó ôn thi lại một năm, sang năm thi tiếp."

Ông nội Lục gật đầu: "Làm vậy là đúng rồi, con bé còn trẻ, chuyện thi đại học không cần phải nóng, quan trọng là rèn luyện tâm tính, để con bé học được cách đứng lên từ chỗ đã vấp ngã."

Ở địa vị của họ, muốn con cháu vào đại học thì có rất nhiều cách.

Nhưng những cách đó chỉ là giải pháp nhất thời, không phải kế hoạch lâu dài.

Làm người, vẫn phải dựa vào bản lĩnh của bản thân.

Giang Viễn Triều gật đầu phụ họa: "Ông Lục nói chí phải."

Nghĩ đến chuyện mình nghe được hai hôm trước, Lục Chính Tây nhìn Giang Viễn Triều.

Giang Viễn Triều nhìn anh, thắc mắc hỏi: "Chính Tây, có chuyện gì vậy?"

Lục Chính Tây che giấu cảm xúc trong mắt, lắc đầu.

Sau khi bị Trần Anh Hoa và các bạn nữ vây quanh trò chuyện một lúc lâu, Giang Thiên Ca mới trở về nhà nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi một lát, cô cầm theo tấm bản đồ, ra khỏi nhà.

Cô muốn đến hiệu sách mua giấy, loại giấy khổ to.

Hôm nay, khi đến chi nhánh quân đội giảng bài, Giang Thiên Ca phát hiện việc viết bảng rất bất tiện.

Nếu sau này đến đâu cũng phải viết bảng thì có lẽ tay cô sẽ bị cứng mất.
Bây giờ không có máy chiếu, không chiếu được ppt.

Nhưng cô có thể làm một bản ppt bằng vật thật.

Hiện nay trong hiệu sách, giấy bán hầu như đều được cắt theo kích thước A4, A3.

Giang Thiên Ca đi nhiều nơi, mới tìm được ở một hiệu sách cũ loại giấy khổ A0 đã cất kỹ.

Giấy A0 có chiều dài khoảng 1 mét 2, chiều rộng khoảng 0,8 mét.

Giang Thiên Ca không hài lòng lắm về kích thước này, nhưng đây là loại giấy lớn nhất tìm được, đành phải dùng tạm.

Ước chừng Giang Thiên Ca mua một mạch bảy, tám tờ.

Mua giấy xong, Giang Thiên Ca lại đi tìm thợ mộc, bàn bạc với thợ mộc một hồi, nhờ họ làm một cái hộp gỗ hình chữ nhật dài, hai đầu có gắn móc.

Chuẩn bị xong mọi thứ, Giang Thiên Ca bắt đầu làm bản ppt bằng vật thật của mình.

Hôm sau đi dạy, cô đã mang theo bản ppt bằng vật thật đã làm.

Nơi đến hôm nay vẫn là quân đội, một phân bộ quân đội khác.

Nói hôm qua bên phía Lục Chính Tây xa xôi, thì hôm nay phân bộ muốn đến đây còn xa hơn.

Xe buýt thì khỏi phải nghĩ.

Nhà Bà Lý có một chiếc xe đạp cũ, Giang Thiên Ca hỏi mượn Bà Lý rồi dắt đi.

Giang Thiên Ca dự định mấy hôm nữa sẽ đi mua một chiếc xe đạp.

Thời buổi này, xe đạp gần như là vật dụng thiết yếu, không có xe đạp đi đâu cũng bất tiện.

Hiện tại, cô có hơn chín trăm đồng, có thể bỏ ra hơn một trăm đồng để mua xe đạp.

Vì trên lưng đeo hộp gỗ dài đựng bản ppt bằng vật thật, vừa lại gần Giang Thiên Ca đã bị người lính đứng gác nhìn chằm chằm đầy cảnh giác.

Giang Thiên Ca lấy chứng minh thư của mình ra, lại lấy đồ mang trên người ra đưa cho họ kiểm tra.

Lúc Giang Thiên Ca đang cầm đồ, trên đường có một chiếc xe Jeep chạy tới, cô liền tránh sang một bên.

Tất cả các xe đi vào phân bộ đều phải xuất trình giấy tờ.

Lúc nhân viên cảnh vệ cầm giấy tờ, Giang Viễn Triều cũng hạ cửa kính xe xuống cho người lính gác cổng nhìn vào trong xe.

Ông vừa ngẩng lên đã thấy người đứng sau lưng người lính.

Đó là một cô gái, cô gái ông đã nhìn thấy từ xa lúc trước.

Ánh mắt lướt qua gương mặt Giang Thiên Ca rồi nhanh chóng thu về.

Giang Viễn Triều đè nén cảm xúc khác thường trong lòng, ra hiệu cho nhân viên cảnh vệ tiếp tục lái xe.

Giang Viễn Triều cụp mắt xuống che giấu suy nghĩ phức tạp trong mắt.

Một lúc lâu sau, xe đã đi được một đoạn khá xa, Giang Viễn Triều đột nhiên mở miệng hỏi:

“Cậu biết cô đồng chí vừa rồi đến làm gì không?”

Nhân viên cảnh vệ không ngờ Giang Viễn Triều lại đột nhiên hỏi.

Anh ngẩn người, sau khi hoàn hồn lại thành thật trả lời: “Tôi không biết.”

Trước khi Giang Viễn Triều trở về thành Bắc đã sắp xếp lại nhân viên cảnh vệ.

Trịnh Văn Hoa mới đến làm cảnh vệ cho Giang Viễn Triều mấy ngày nay.

Đối với vị lãnh đạo mới này, Trịnh Văn Hoa vẫn đang trong giai đoạn cẩn thận tìm hiểu tính khí và sở thích của lãnh đạo.

Sau khi anh nói "không biết", chỉ nghe thấy Giang Viễn Triều khẽ “ừm” một tiếng, sau đó người ngồi ghế sau im lặng.

Trịnh Văn Hoa liếc nhìn gương mặt không rõ cảm xúc trong gương chiếu hậu, cân nhắc một hồi rồi nói: “Lãnh đạo Giang, hay để tôi đi hỏi thăm một chút.”

Giang Viễn Triều khẽ lắc đầu, nói: “Không cần.”

Trịnh Văn Hoa không nói gì thêm.

Nhưng khi đến văn phòng, anh đã gọi điện thoại đến cổng hỏi tình hình.

Sau đó, nhân lúc đưa văn kiện cho Giang Viễn Triều, anh tranh thủ báo cáo tình hình của Giang Thiên Ca.

Giang Viễn Triều đang xem lịch trình công việc của mình hôm nay, nghe Trịnh Văn Hoa nói, trong lòng có chút bất ngờ.

Hôm nay người của công ty máy tính đến phân bộ để tập huấn, ông biết.

Hôm qua ở nhà họ Lục, sau khi nghe Lục Chính Tây nói tình hình, ông khá hứng thú với việc tập huấn.

Lúc nãy nhìn lịch trình hôm nay không có cuộc họp nào cần tham gia, Giang Viễn Triều đang định đến lớp học nghe lỏm một chút.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 48: Chương 48



Nhưng không ngờ người đến tập huấn lại là nữ.

Cô ấy họ Giang?

Tên là Giang Thiên Ca?

Giang Viễn Triều ngừng suy nghĩ, nói với Trịnh Văn Hoa: “Sáng nay không có việc gì, đã có tập huấn, cậu về lấy sổ ghi chép rồi cùng đi nghe đi.”

Cảnh vệ không có trong danh sách tham gia tập huấn, có thể được đặc cách đi học, Trịnh Văn Hoa đương nhiên vui vẻ đồng ý.

Thấy Giang Viễn Triều lấy quyển sổ ghi chép hay dùng từ trong ngăn kéo ra, Trịnh Văn Hoa nghi ngờ hỏi: “Lãnh đạo Giang, anh… cũng đi sao?”

Đương nhiên Giang Viễn Triều cũng nằm trong diện tập huấn, nhưng chức vụ của ông cao, thân phận đặc biệt, được xếp vào nhóm tập huấn nội bộ, không cần tham gia tập huấn do công ty máy tính tổ chức.

Giang Viễn Triều gật đầu, không giải thích nhiều với Trịnh Văn Hoa.

Thấy Giang Viễn Triều cầm sổ ghi chép và bút máy đi ra ngoài, Trịnh Văn Hoa vội vàng đi theo.



Giang Thiên Ca được người phụ trách dẫn đến lớp học, trước tiên treo bản ppt bằng vật thật của cô lên bảng đen.

Cô thử trước, hiệu quả rất tốt.

Tuy giấy không đủ lớn, nhưng cô cố ý dùng bút màu đậm để viết, chữ rất rõ ràng, dù ngồi ở cuối lớp cũng có thể nhìn thấy rõ.

Sau khi treo bản ppt xong, mọi người lần lượt vào lớp.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca trẻ trung cùng với thứ mới lạ trên bảng đen, không ít người xì xào bàn tán.

Hôm qua là ngày đầu tiên, Giang Thiên Ca sợ không tạo được uy nghiêm nên cố ý tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng tối hôm qua, cô suy nghĩ lại, cảm thấy cứ cố tình giả vờ như vậy cũng không phải là cách hay.

Tạo được uy nghiêm hay không, nếu có ai cảm thấy cô không đáng tin, cô có rất nhiều cách để chứng minh cho họ thấy, không cần phải tự làm khổ mình trước.

Vì vậy, hôm nay Giang Thiên Ca không cố ý ăn mặc chững chạc, mà mặc quần áo thường ngày của mình, thoạt nhìn là một học sinh tràn đầy sức sống.

Giang Thiên Ca không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, bình tĩnh đứng trên bục giảng, chờ đợi thời gian bắt đầu.

Còn hai phút nữa là đến giờ, Giang Thiên Ca ngước mắt nhìn ra ngoài hành lang, lại thấy một người mặc quân phục, dáng người cao ngất, gương mặt cương nghị, trên người toát ra khí chất nho nhã, đang đi về phía cô.

Ánh mắt Giang Thiên Ca dừng lại trên mặt ông ta vài giây, cảm thấy có chút quen mắt, suy nghĩ một chút, nhớ ra lúc nãy ở cổng hình như ông ta ngồi trong xe.

Sau đó, ánh mắt Giang Thiên Ca lại chuyển đến quân hàm trên vai anh ta, trong lòng cô phán đoán người này chắc là có chức vụ khá cao.

Lúc Giang Thiên Ca đang suy nghĩ, mọi người trong lớp cũng chú ý đến Giang Viễn Triều đang đi tới.

Mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, sau đó đồng loạt đứng dậy chào Giang Viễn Triều.

Người ngồi hàng đầu tiên còn đi sang một bên nhường chỗ.

Giang Viễn Triều gật đầu với mọi người, nói với người nhường chỗ: “Không cần đâu, tôi ngồi đại chỗ nào cũng được.”

Nói xong, ông nhìn về phía Giang Thiên Ca, gật đầu với cô, sau đó đi thẳng đến một chỗ trống phía sau ngồi xuống, Trịnh Văn Hoa ngồi sau ông.

Những người khác thấy Giang Viễn Triều ngồi ở vị trí đó đều nhìn nhau.

Giang Viễn Triều mới được điều đến, họ cũng giống như Trịnh Văn Hoa, hiện tại đang trong giai đoạn tìm hiểu tính khí và sở thích của Giang Viễn Triều, để lãnh đạo ngồi sau lưng như vậy có ổn không?

Người ta thường nói “Quan mới nhậm chức ba nén lửa”, ai cũng sợ bị “lửa” của Giang Viễn Triều thiêu đến mình, nên không ai dám ngồi xuống.

Mấy người nhìn nhau, suy nghĩ xem làm thế nào để mời Giang Viễn Triều ra phía trước.

Thấy dáng vẻ rụt rè của họ, Giang Thiên Ca có chút bất lực, cô liếc nhìn Giang Viễn Triều một cái rồi nhìn về phía mọi người, nói: “Mọi người không cần phải đứng, ngồi xuống vị trí cũ đi.”

Mọi người vẫn còn do dự.

"Chậc."

“Mọi người, thời gian quý báu, nhanh lên.”

Mọi người lúc này mới ngượng ngùng ngồi xuống.

Sau khi bắt đầu vào học, Giang Thiên Ca phát hiện có Giang Viễn Triều ngồi phía sau, mọi người trong lớp đều ngồi nghiêm chỉnh, tập trung nghe giảng, bài giảng của cô cũng trôi chảy hơn rất nhiều.

Đương nhiên, bản ppt bằng vật thật cô làm ra cũng phát huy tác dụng không nhỏ, cô tiết kiệm được thời gian viết bảng, có thể thoải mái đứng giảng bài.

Mọi người ngồi trong lớp nhìn thấy một tờ giấy lớn được treo trên bảng đen, trên đó vẽ một bàn phím lớn.

Dựa theo hình dáng của bàn phím thật, mỗi phím đều được vẽ rõ ràng, nhìn một cái là nhận ra ngay.

Giang Thiên Ca giảng giải cấu tạo của bàn phím, mọi người vừa nghe vừa ghi chép.

Giảng giải xong cấu tạo bàn phím, mọi người thấy Giang Thiên Ca giơ tay kéo nhẹ sợi dây bên cạnh, trong hộp gỗ dài phía trên được thả xuống một tờ giấy lớn, góc trên bên trái tờ giấy viết hai chữ “Thải chữ”.

Mọi người thấy rất mới lạ.

Trước đây, cho dù là giáo viên nào khi lên lớp cũng đều viết trực tiếp lên bảng đen.

Hết chỗ trên bảng đen thì lau đi, đây là lần đầu tiên họ gặp được một giáo viên dạy học như vậy.

Nhưng chữ viết trên giấy quả thật rõ ràng, đẹp đẽ hơn chữ viết trên bảng đen rất nhiều, nhìn rất rõ ràng, dễ hiểu.

Giang Viễn Triều cũng có chút kinh ngạc, ông tò mò đánh giá chiếc hộp gỗ dài phía trên.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 49: Chương 49



Giang Thiên Ca vẫn chia bài giảng thành hai giai đoạn, hôm nay học lý thuyết, hai hôm nữa sẽ học thực hành.

Nhưng vì có kinh nghiệm của Lục Chính Tây ngày hôm qua, phòng trường hợp ở đây cũng có người ham học hỏi, sắp tan học, Giang Thiên Ca nói qua một số kỹ năng quan trọng khi gõ bàn phím.

Chờ Giang Thiên Ca nói xong, Giang Viễn Triều lên tiếng hỏi: “Đồng chí Tiểu Giang, có thể phiền cô thao tác một lần cho mọi người xem được không?”

Giang Thiên Ca gật đầu: “Được.”

Không cần Giang Viễn Triều lên tiếng, Trịnh Văn Hoa đã đứng dậy đi ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, anh ta đã dẫn người bê hai chiếc máy tính vào.

Giang Thiên Ca ngồi xuống trước máy tính, đầu tiên gõ một đoạn văn bản với tốc độ bình thường.

Sau đó, cô giảm tốc độ xuống, gõ từng chữ một, vừa gõ vừa giảng giải cách đặt ngón tay và hướng di chuyển.

Nhìn thấy những ngón tay thon dài của Giang Thiên Ca nhanh chóng lướt trên bàn phím, mọi người đều trợn tròn mắt, lộ vẻ kinh ngạc.

Giang Thiên Ca thao tác một lúc rồi đứng dậy nhường chỗ.

Biết có Giang Viễn Triều ở đây, chắc chắn mọi người sẽ nhường ông lên thao tác trước, Giang Thiên Ca liền chỉ Giang Viễn Triều và Trịnh Văn Hoa: “Hai đồng chí, hai người làm mẫu cho mọi người xem nào.”

Giang Viễn Triều ngẩn người trước giọng điệu của Giang Thiên Ca, sau đó bật cười, ông vui vẻ gật đầu, nói: “Được”, rồi ngồi xuống trước máy tính.

Giang Viễn Triều ngồi xuống, Trịnh Văn Hoa do dự một chút, rồi cũng ngồi xuống trước một chiếc máy tính khác.

Giang Thiên Ca đứng giữa hai người, chỉ huy họ cách đặt ngón tay, sau đó nhìn họ gõ.

Trịnh Văn Hoa không quen thuộc cách tháo chữ và chữ cái gốc, phải suy nghĩ một lúc mới biết gõ phím nào.

Ngược lại, Giang Viễn Triều rất khá, nhìn thấy chữ là biết cách gõ, chỉ là vì chưa quen thuộc với bàn phím lắm nên động tác có hơi lóng ngóng, nhưng đã rất tốt rồi, Giang Thiên Ca không tiếc lời khen: “Ừm, rất tốt, tập luyện thêm nữa là được.”

Nghe thấy Giang Thiên Ca nói vậy, những người bên cạnh đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, có người còn nháy mắt ra hiệu cho cô.

Người ta là lãnh đạo cấp cao, vẫn nên tôn trọng một chút!

Cô là giáo viên, nhưng những lời khen ngợi cũng nên chú ý một chút, đừng có nói chuyện với lãnh đạo giống như nói chuyện với học sinh tiểu học.

Nghe thấy Giang Thiên Ca nói, Giang Viễn Triều dừng động tác gõ bàn phím, sau đó ông mỉm cười nói:

“Cảm ơn đồng chí Tiểu Giang đã khen ngợi.

Là đồng chí Tiểu Giang dạy tốt.”

“Ừm, ừm.”

Giang Thiên Ca không nhận ra có người đang nháy mắt ra hiệu cho mình, cũng không biết Giang Viễn Triều có bất mãn với giọng điệu của mình hay không.

Trái lại, cô lại có chút bất mãn với Giang Viễn Triều.

Giang Thiên Ca không thích cách xưng hô của ông.

Hôm qua là vậy, hôm nay cũng vậy.

Cô họ Giang, ông cũng họ Giang, sao cứ thích thêm chữ “Tiểu” vào trước tên cô vậy?

Đồng chí Tiểu Giang? Nghe cứ như cô nhỏ tuổi lắm vậy.



Kết thúc buổi học, với tư cách là lãnh đạo cấp cao nhất có mặt, Giang Viễn Triều thay mặt đơn vị nói lời cảm ơn Giang Thiên Ca.

Lời nói rất chân thành.

Nhưng lời cảm ơn dù có nhiều đến đâu mà không được thể hiện bằng hành động thiết thực thì đều là lời nói suông.

Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Lãnh đạo, tôi có thể đưa ra một yêu cầu nhỏ được không?”

Giang Viễn Triều nhướng mày, nhìn Giang Thiên Ca: “Cô nói đi.”

Giang Thiên Ca nói thẳng: “Đồng chí lãnh đạo, chỗ này của mọi người hơi xa.

Lát nữa mọi người có xe vào thành phố không? Nếu có cho tôi đi nhờ một đoạn được không?”

Buổi sáng trời chưa nắng gắt, cô đạp xe đến đây đã đổ mồ hôi rồi.

Bây giờ mặt trời lên cao, Giang Thiên Ca lo mình sẽ bị say nắng dọc đường.

Đời này cô không muốn bỏ mạng một cách uổng phí như vậy.
Giang Viện Triều cũng chú ý tới mặt trời bên ngoài, ông ta nói: "Là chúng ta không chu toàn.

Chờ qua giờ cơm trưa, tôi sẽ sắp xếp người đưa cô về."

"Vâng, cảm ơn chú."

Nhưng mà, điều khiến Giang Thiên Ca không ngờ tới chính là, Giang Viện Triều lại để Trịnh Văn Hoa đưa cô về.

Cô nghi hoặc hỏi: "Đồng chí Trịnh, anh có thể rời đi sao? Làm cảnh vệ không phải đều phải túc trực 24/24 sao?"

Trịnh Văn Hoa giải thích: "Cũng không cần 24/24."

Giang Thiên Ca gật đầu.

Cũng đúng, lãnh đạo cũng cần có thời gian riêng tư.

Biết rõ kỷ luật của họ nghiêm ngặt, cô cũng không tiện hỏi thêm.

——

Lục Tự Đình đẩy xe đạp, Giang Ti Vũ ở bên cạnh cúi đầu, buồn bực không vui, Lục Tự Đình không biết nên an ủi cô bạn thế nào.

Thực ra, mấy năm nay, nhà họ Giang vẫn luôn có ý để Giang Viện Triều tái hôn.

Mấy năm trước, Giang Viện Triều ở miền Nam xa xôi, cho dù nhà họ Giang có ý đó cũng không làm được gì.

Nhưng bây giờ Giang Viện Triều đã trở về thành phố Bắc, mọi chuyện liền thuận tiện hơn.

Năm đó đã xảy ra chuyện gì, Lục Tự Đình không rõ.

Nhưng cô biết, mấy năm nay, Giang Viện Triều vẫn luôn sống một mình, tuổi của ông ấy cũng không lớn, bây giờ cũng mới hơn bốn mươi, tìm thêm một người nữa cũng là bình thường.

Nhưng dường như Giang Ti Vũ không thể chấp nhận chuyện Giang Viện Triều có thể tái hôn.
 
Back
Top Bottom