Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 580: Chương 580



Nhưng mà, nói như vậy, mặt mũi và hình tượng của Giang Thiên Ca trước mặt đội lập trình, đều sẽ giảm đi nhiều.

Vì mặt mũi và hình tượng của mình, Giang Thiên Ca vẫn là cố gắng hết sức không tìm bọn họ.

Giang Thiên Ca thở dài, cô cảm thấy mình bây giờ giống như một người đáng thương ngồi trên núi vàng, nhưng vẫn chịu cảnh đói rét.

“Haiz...”

Giang Thiên Ca trong lòng nghĩ đến đội lập trình, người cũng đã đi tới.

Mấy người Tiêu Phong đều nghe thấy tiếng thở dài của Giang Thiên Ca, bọn họ đều nhìn về phía cô, quan tâm hỏi: “Sao vậy?”

Thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, Giang Thiên Ca tiếc nuối nói: “Tôi có một việc rất quan trọng muốn làm, nhưng lại không thể mời mọi người cùng đi, thật đáng tiếc.”

Mọi người: “...”

Giang Thiên Ca: “Lần sau có cơ hội, tôi sẽ gọi mọi người. Bây giờ chúng ta bàn về chuyện huấn luyện đi.”

Nghe Giang Thiên Ca nhắc tới chuyện huấn luyện, liền có người thở dài.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trước đó, việc học tập máy tính và huấn luyện ứng dụng là do đội lập trình tự tổ chức, ai muốn tham gia thì tự nguyện tới.

Trong lần diễn tập này, mọi người đã có cái nhìn hoàn toàn mới về chức năng và ứng dụng của máy tính. Người của mấy quân khu khác đều nhìn đội lập trình máy tính với ánh mắt thèm muốn.

Cướp thì không thể cướp được, vậy chỉ còn cách để cho người của mình đi học. Không thể học giỏi như đội lập trình, nhưng ít ra cũng phải học được chút ít.

Cho nên, mấy người của các quân khu khác đã hợp lại, cùng đi tìm Trương Kiếm Ba, nói rằng mong muốn đội lập trình máy tính có thể tổ chức huấn luyện bài bản về ứng dụng máy tính cho người của quân khu họ.

Hiện tại, việc huấn luyện đã trở thành nhiệm vụ mà lãnh đạo giao cho đội lập trình.

Nhưng nói thật, muốn để cho mỗi người đều học được điều gì đó cũng không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.

Cũng không thể nói mọi người kém cỏi, mà là mỗi người đều có sở trường riêng. Những người được chọn đi tham gia diễn tập ở các quân khu đều không phải là người tầm thường, ai cũng có sở trường, kỹ năng và năng lực vượt trội của riêng mình.

Năng lực mỗi người mỗi khác.

Người giỏi ở lĩnh vực khác, khi đối mặt với máy tính, cũng có thể gặp phải tình trạng học mãi không hiểu.

Không ít người học tập, còn tỏ ra e ngại. Vậy nên ngoài việc làm giáo viên máy tính, họ còn phải làm chuyên gia tâm lý để động viên, khích lệ những học viên này.

Cũng khó trách có người thở dài.

Trái lại, Tiêu Phong vẫn lạc quan như mọi khi, an ủi mọi người: “Chuyện này có gì phải buồn phiền?”

“Chưa thấy con trâu nào không ăn cỏ cả. Một con không ăn, có thể là do không có con nào tranh giành với nó, dồn cả đàn trâu lại với nhau, tôi không tin là còn có con nào không ăn.”

“Con người cũng như vậy, ai cũng có đầu, chỉ cần chịu khó học thì không có gì là không học được. Mỗi ngày chúng ta ghi chép lại ai đã học được gì, ai chưa học được, gửi cho lãnh đạo của bọn họ một bản, rồi dán thêm một bản ở chỗ đông người, tôi không tin còn có ai học không được.”

Nghe xong ý kiến của Tiêu Phong, Giang Thiên Ca gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại âm thầm thở dài.

Người thông minh như vậy, lại được cô chân truyền. Chỉ tiếc là không thể giúp cô viết bản kiểm điểm.

Xử lý xong công việc bên đội lập trình, Giang Thiên Ca điều chỉnh tâm trạng, đi tìm Giang Viện Triều.

Muốn Giang Viện Triều viết bản kiểm điểm giúp cô là điều không thể.

Nhưng ở chỗ Giang Viện Triều, cô có mấy bản kiểm điểm.

Đó là những bản kiểm điểm mà cô đã phải vắt óc suy nghĩ, viết ra trên chuyến tàu đến đây. Sau khi đưa cho Giang Viện Triều xem, ông cũng không trả lại cho cô.

Bây giờ, cô phải nghĩ cách lấy lại mấy bản kiểm điểm đó, sửa đổi một chút rồi sử dụng, phát huy đầy đủ tác dụng của thành quả lao động của mình!
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 581: Chương 581



Nhìn thấy Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca lập tức lên án ông lừa gạt mình: “Con đến một lúc lâu, anh Thiệu Vân mới đến!”

Thật ra nghiêm túc mà nói, cô muốn viết bản kiểm điểm, Giang Viện Triều phải chịu trách nhiệm rất lớn.

Nếu không phải Giang Viện Triều lấy Thiệu Vân dọa cô, cô cũng sẽ không vội vàng chạy tới, nếu cô chậm rãi đi qua, trên đường cẩn thận cân nhắc lời Trương Kiếm Ba muốn nói, nói không chừng sẽ không có thứ kiểm điểm thư này.

Giang Thiên Ca lý lẽ không đúng, nhưng vẫn tức giận chỉ trích: “Đồng chí Giang, hành vi bố lừa gạt con không chỉ làm tổn hại hình tượng của bố trong lòng con, mà còn gây tổn thương rất nặng nề cho con.”

Giang Viện Triều bị chỉ trích, đầu cũng không ngẩng lên, thản nhiên “Ừ” một tiếng.

Thừa dịp Giang Viện Triều không ngẩng đầu, Giang Thiên Ca vung quyền về phía ông.

Giang Viện Triều ngẩng đầu, nhướng mày hỏi: “Làm gì? Muốn tạo phản?”

“...” Giang Thiên Ca ngẩng đầu nhìn một vòng trên trần nhà, mới tỏ vẻ vô tội hỏi: “Cái gì làm gì?”

“Con đang đập muỗi.” Nói xong còn vỗ một chưởng vào không trung, xòe bàn tay ra cho Giang Viện Triều xem: “Bố xem, muỗi lớn quá.”

Nói là con muỗi thật lớn, nhưng trên bàn tay ngay cả cái chân muỗi cũng không có.

Giang Viện Triều: “...”

Công phu trợn mắt nói dối, chắc không ai bằng cô ấy.

“Đồng chí Giang, con nhớ trong “ba kỷ luật lớn tám hạng mục chú ý” có quy định “Không lấy một cây kim một sợi chỉ của quần chúng”, con vừa rồi giúp bố đánh muỗi, cũng là bỏ ra lao động quý giá.”

“Bố là đồng chí đảng viên, là quân nhân, con là quần chúng. Dựa theo quy định, bố không thể không nỗ lực, hưởng thụ giá trị lao động của con.”

Tuy rằng đầu năm nay, dưới sự đề cử của đồng chí Trương Kiếm Ba và đồng chí Lý, cô đã chính thức nộp đơn xin vào Đảng. Nhưng bây giờ cô vẫn chỉ là quần chúng tích cực, còn chưa có thân phận Đảng viên.

Giang Thiên Ca nghiêm túc nói: “Đồng chí Giang, xin hỏi, bố định dùng thứ gì có giá trị tương đương để trao đổi cống hiến lao động của con?”

Giang Viện Triều bật cười: “Không phải con đã đập muỗi rồi sao, cứ dùng con muỗi đó trao đổi với con đi.”

Giang Thiên Ca: “... Ha ha, bố cũng thật hào phóng.”

Giang Viện Triều: “Cũng thường. Đủ chưa?”

“Nếu như không đủ, muỗi trong phòng này, đều có thể đổi cho con.”

“Ong ong ong...” Một con muỗi giống như nghe hiểu lời Giang Viện Triều nói, rất đúng lúc bay một vòng trên đỉnh đầu Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca: “...”

Vân Mộng Hạ Vũ

Một trận thao tác mạnh mẽ như hổ, cuối cùng lại đánh vào bông, còn bị muỗi mượn oai hùm khiêu khích. Hổ sa cơ bị muỗi bắt nạt, Giang Thiên Ca cảm thấy mình hôm nay thật xui xẻo.

Chuyển hướng suy nghĩ, cô thay đổi sách lược, hào phóng nói: “Thôi, không đổi thì không đổi, con là quần chúng tích cực, giác ngộ tư tưởng cao, không so đo chút chuyện nhỏ này với bố.”

“Ồ, nói đến đây, con đột nhiên nhớ ra, lúc con ở trên xe lửa, bởi vì nhìn thấy lãnh thổ của tổ quốc chúng ta bao la, tràn đầy sức sống, nên đã viết mấy bản báo cáo tư tưởng cho tổ chức.”

“Trước đó không chú ý, con để báo cáo tư tưởng và mấy thứ viết cho bố, đều đưa cho bố rồi. Mấy bản báo cáo tư tưởng kia, về tới Bắc Thành, con muốn đưa cho đồng chí Trương và đồng chí Lý xem, để chỗ bố, con sợ bố làm mất. Con muốn lấy về, tự mình cất giữ.”

Mặt Giang Thiên Ca không đỏ, hơi thở đều đặn bịa chuyện.

Cô vốn tưởng rằng, còn phải nói thêm một hồi nữa.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 582: Chương 582



Nhưng không ngờ, lần này Giang Viện Triều không nghi ngờ gì, rất dễ nói chuyện gật đầu: “Ừ, được. Con ra cửa chờ đi, bố tìm cho.”

Tuy trong lòng Giang Thiên Ca nghi hoặc, nhưng cũng không chần chờ nhiều, rất nghe lời xoay người đi ra cửa.

Việc khác gác lại đã, trước tiên phải lừa lấy thư kiểm điểm từ tay Giang Viện Triều rồi tính tiếp.

Đứng chờ ở cửa, Giang Thiên Ca thầm quyết định: Sau này trước khi nộp bản kiểm điểm, nhất định phải sao lưu lại một bản.

Tuy nhiên, cô cảm thấy đây là lần cuối cùng mình phải viết bản kiểm điểm.

Nhưng, lỡ như... thì sao?

Đợi ở cửa được vài phút, Hoàng Trình Hạo cầm một phong thư lớn đi ra, trên phong bì dùng bút máy viết mấy chữ “Giang Thiên Ca kiểm điểm thư”.

Không biết Giang Viện Triều bị hoa mắt hay cố tình khoe khoang ông ấy có nhiều mực, chữ viết lớn như vậy, sợ người khác không nhìn thấy hay sao?

Giang Thiên Ca vội vàng nhận lấy, lật ngược phong thư, mặt có chữ úp xuống dưới.

Hoàng Trình Hạo đứng bên cạnh lên tiếng giục: “Đồng chí Giang bảo bây giờ cậu mở phong bì ra, lấy bản tư tưởng báo cáo cậu cần, còn bản kiểm điểm phải trả lại cho ông ấy.”

Giang Thiên Ca định mở phong bì ra kiểm tra một chút, nhưng nghe Hoàng Trình Hạo nói vậy, cô liền thôi.

Thứ cô muốn lấy đi chính là bản kiểm điểm, trả lại cho ông ấy làm gì chứ!

“Gấp cái gì, đâu phải vàng, có chạy mất đâu. Tôi về trước đây, hôm nào quay lại đưa ông ấy sau.” Nói xong, Giang Thiên Ca ôm phong thư chuồn thẳng.

Vừa đi vừa đắc ý vì kế hoạch của mình đã thành công, qua mặt được Giang Viện Triều.

Giang Thiên Ca cầm phong thư, vừa ngâm nga bài hát vừa đi về phòng tự học.

Căn cứ quân khu tuy là nơi huấn luyện quân sự là chủ yếu, nhưng ngoài các loại hình huấn luyện thể lực và võ thuật, trong căn cứ còn có phòng học và phòng tự học dành cho mọi người học tập văn hóa.

Phòng học thường được sử dụng để dạy lớp xóa mù chữ và tổ chức các buổi đào tạo lý luận văn hóa.

Phòng tự học thì có nhiều mục đích sử dụng hơn, có người đến đọc sách, có người đến viết thư, cũng có người đến để nghỉ ngơi, tĩnh tâm, và cũng có người đến để viết bản kiểm điểm.

Dù sao thì viết bản kiểm điểm cũng không phải là chuyện gì vẻ vang, trong phòng tự học, những người ngồi một mình trong góc, vò đầu bứt tai hay cau mày viết lách, thì tám chín phần mười là đang viết bản kiểm điểm.

Giang Thiên Ca nhìn thấy Thiệu Vân, người bạn cùng cảnh ngộ, đang ngồi trong góc cuối cùng.

Giang Thiên Ca đi thẳng về phía Thiệu Vân.

Cảm nhận được có người đang đến gần, Thiệu Vân giả vờ đưa tay che đi nội dung đang viết, ngẩng đầu lên nhìn thấy Giang Thiên Ca, anh mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Giang Thiên Ca ngồi xuống bên cạnh Thiệu Vân, liếc nhìn tiến độ của anh, thấy anh mới viết được ba dòng, cô liền mỉm cười, nói nhỏ: “Anh mau viết đi, lát nữa là em đuổi kịp anh ngay đấy.”

Vừa nói, trên mặt cô vừa lộ ra vẻ đắc ý.

Thiệu Vân: “...”

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Bị phạt viết bản kiểm điểm mà cũng vui vẻ được sao?

Lúc mở phong thư ra, tâm trạng Giang Thiên Ca vẫn rất tốt.

Lấy ra tập giấy dày cộp trong phong bì, tâm trạng Giang Thiên Ca vẫn rất tốt. Cầm xấp giấy nháp trên tay, cô bất giác nghĩ: Hóa ra bản kiểm điểm của mình dày như vậy sao?

Sau đó, một suy nghĩ vui vẻ khác lại lóe lên: Nội dung nhiều như vậy, mình có thể sửa chữa, chia nhỏ thành nhiều phần.

Nhưng mà...

Khi mở tờ giấy ra, nhìn thấy dòng chữ trên đó, nét mặt Giang Thiên Ca lập tức cứng đờ.

Nội dung cô viết lúc trước đã không cánh mà bay.

Trong phong bì là một xấp giấy trắng tinh!!!

Không.

Cũng không thể nói là giấy trắng.

Ở giữa tờ giấy đầu tiên, có một dòng chữ lớn được viết bằng bút chì:

【 Đồng chí Giang Thiên Ca có tư tưởng giác ngộ cao, hãy viết bản kiểm điểm cho tốt. 】

Giang Thiên Ca: “...”

Giang Thiên Ca chợt hiểu ra, mình đã bị Giang Viện Triều lừa một vố đau.

Giang Viện Triều rõ ràng có thể từ chối thẳng thừng, vậy mà lại cố tình đưa cho cô một phong bì đựng xấp giấy trắng để trêu chọc cô!

Còn để Hoàng Trình Hạo diễn kịch nữa chứ!

Thật là quá đáng!

Giang Thiên Ca trừng mắt nhìn tờ giấy, ánh mắt như muốn thiêu rụi tờ giấy và cả Giang Viện Triều.

Kìm nén một lúc, Giang Thiên Ca cảm thấy không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, cô nắm chặt tay, định đi tìm Giang Viện Triều nói chuyện phải trái.

Thiệu Vân kịp thời kéo cô lại. Giang Thiên Ca quay đầu nhìn Thiệu Vân, ánh mắt đầy tức giận.

Thiệu Vân với vẻ mặt phức tạp, chỉ vào mặt sau tờ giấy.

Giang Thiên Ca cúi đầu nhìn xuống, trên đó có một dòng chữ nhỏ:

【 Nếu lại đi tìm, số lượng bản kiểm điểm sẽ tăng gấp đôi. 】

Vân Mộng Hạ Vũ

“...”

Giang Thiên Ca hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, hít vào... Tức c.h.ế.t đi được!!!

“Tôi#% &&%!!...”

May mà đây là phòng tự học, không được nói chuyện lớn tiếng, nếu không Giang Thiên Ca mà hét lên thật thì anh cũng khó xử - nên bịt tai lại hay là giả vờ như không nghe thấy đây?

Ban đầu Giang Thiên Ca còn tự tin nghĩ, hôm nay sẽ giải quyết xong chuyện bản kiểm điểm.

Vậy mà sau khi mở phong bì ra, toàn bộ thời gian và tâm trí của cô đều dành cho việc tức giận, bản kiểm điểm một chữ cũng chưa viết được.

Lục Chính Tây tìm đến nơi, nhìn thấy Giang Thiên Ca đang phồng má hờn dỗi.

Giang Thiên Ca mải mê tức giận, đến mức anh ngồi xuống bên cạnh mà cô cũng không thèm liếc nhìn lấy một cái.

Lục Chính Tây nhìn sang Thiệu Vân, ánh mắt dò hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Thiệu Vân cảm thấy, tốt nhất là họ không nên xen vào chuyện này.

Bằng không, đợi đến lúc Giang Thiên Ca nguôi giận, nghĩ ra cách phản kháng, nhờ họ giúp đỡ đối phó với Giang Viện Triều, thì họ có nên giúp hay không?

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Chính Tây, Thiệu Vân đảo mắt một vòng, trong lòng liền thay đổi chủ ý.

Anh dùng vài dòng ngắn gọn trên giấy để tóm tắt sự việc, đưa cho Lục Chính Tây xem.

Sau khi hiểu rõ tình hình, Lục Chính Tây: “...”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 583: Chương 583



Lục Chính Tây ném bản thảo về cho Thiệu Vân.

Đối với ánh mắt xem kịch của Thiệu Vân, Lục Chính Tây làm như không nhìn thấy, anh lấy giấy và bút trước mặt Giang Thiên Ca tới, cầm bút bắt đầu viết chữ trên giấy.

Đợi đến khi Giang Thiên Ca tức giận mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát, Lục Chính Tây đã viết đầy hai trang giấy.

Giang Thiên Ca quét mắt nhìn qua, ánh mắt lập tức dừng lại.

“Lục Chính Tây, sao anh không viết thứ này cho em sớm một chút!” Mặc dù Giang Thiên Ca đè ép thanh âm, nhưng ngữ điệu cô giương lên cùng ánh mắt tỏa sáng, vẫn lộ ra vẻ mừng rỡ của cô.

Thật sự là “núi cùng nước tận nghi ngờ không lối, bỗng nhiên lại thấy vạn tía ngàn hoa”, buồn ngủ gặp chiếu manh!

Lục Chính Tây viết trên giấy, không phải là bản thảo khác, mà là khuôn mẫu bản kiểm điểm. Nhìn thấy mỗi một nội dung logic liệt kê rõ ràng trên đó, mỗi một câu nói đều có vài loại thay đổi hình thể có thể thay thế, liền biết thứ này vô cùng thực dụng - cho dù sử dụng khuôn mẫu, cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy là rập khuôn.

Mặc dù trước đó ông nội Giang cũng dạy cô viết kiểm điểm, nhưng mà, ông nội Giang tương đương với việc trực tiếp đút cơm vào trong miệng cô.

Đương nhiên cô cũng hiểu đạo lý “Cho người cá không bằng dạy người bắt cá”, muốn ông nội Giang trực tiếp tổng kết cho cô một khuôn mẫu kiểm điểm vạn năng, nhưng mà, ông nội Giang không chỉ không để ý đến cô, còn làm cô trợn trắng mắt.

Không ngờ, ông nội Giang thích đọc sách, có kiến thức lý luận phong phú và kinh nghiệm không tổng kết ra khuôn mẫu cho cô, Lục Chính Tây nhìn không giống người hay viết kiểm điểm lại tổng kết ra cho cô!

Giang Thiên Ca vui mừng đến mức quên hết cơn tức giận với Giang Viện Triều, cô nhấn mạnh: “Đáng lẽ anh nên chia sẻ thứ tốt này cho em sớm hơn!”

Lục Chính Tây: “... Là anh không nghĩ tới.”

Thừa dịp Giang Thiên Ca đang vui vẻ, Lục Chính Tây không kịp nghĩ đến chuyện khác, thấp giọng chuyển chủ đề: “Em bắt đầu viết đi, viết xong chúng ta đi ăn cơm.”

“Được!” Đối diện với khuôn mẫu, lại liên hệ với tình hình thực tế của mình, đầu óc cũng không cần suy nghĩ nhiều, tay liền biết phải viết như thế nào, Giang Thiên Ca hăng hái mười phần, hạ bút như có thần, xoát xoát xoát xoát một hơi liền viết ra mấy hàng nội dung.

Thiệu Vân thò đầu qua, nhìn thấy khuôn mẫu Lục Chính Tây viết ra, liền để Giang Thiên Ca đặt khuôn mẫu vào giữa, để anh ta cũng tham khảo theo khuôn mẫu để viết.

Giang Thiên Ca không có ý kiến. Nhưng Lục Chính Tây lại có ý kiến.

Lục Chính Tây đè tay Giang Thiên Ca muốn di chuyển bản thảo, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Thiệu Vân.

Thiệu Vân: “...”

Thiệu Vân nghi hoặc hai giây, sau đó thầm mắng Lục Chính Tây lòng dạ hẹp hòi.

Không phải vừa rồi anh ta muốn xem anh diễn sao, cần phải vì chút chuyện này mà ghi thù sao?

Ghi thù, ai mà không biết chứ.

Vì vậy, trên đường ba người đi đến căn tin ăn cơm, Thiệu Vân giả bộ tò mò lên tiếng hỏi: “Lục Chính Tây, cậu làm sao tổng kết ra cái khuôn mẫu kia?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca cũng tò mò nhìn về phía Lục Chính Tây: “Đúng vậy, Lục Chính Tây, anh tổng kết ra như thế nào vậy?”

Lục Chính Tây: “...”

“Có thể tổng kết ra một bản khuôn mẫu kiểm điểm hoàn mỹ như vậy, cậu hẳn là có kinh nghiệm viết kiểm điểm rất phong phú nhỉ?”

Thiệu Vân cười tủm tỉm nói: “Giống như tôi, trước kia rất ít khi viết kiểm điểm, tôi không tổng kết ra được.”

“Lục Chính Tây, thì ra trước kia cậu thường xuyên bị phạt viết kiểm điểm à? Nhìn không ra.”

Lục Chính Tây: “... Cậu rất ồn ào.”

Giang Thiên Ca đã hiểu.

Cho nên Lục Chính Tây trước đó không chia sẻ khuôn mẫu cho cô, không phải không nhớ tới, mà là cảm thấy lấy khuôn mẫu ra, không tiện giải thích.

Giang Thiên Ca cảm thấy Lục Chính Tây thật sự quá khách sáo.

Ánh mắt cô không đồng ý nhìn Thiệu Vân: “Anh Thiệu Vân, cái này cũng không có gì, từ nhỏ đến lớn ai chưa từng viết qua mấy bản kiểm điểm, anh cũng đang bị phạt sao? Anh đừng ở đây cười người.”

Ngay trước mặt Thiệu Vân, Giang Thiên Ca nói rất hiên ngang lẫm liệt, nhưng quay đầu, liền kéo Lục Chính Tây lén lút hỏi ba câu: “Anh bị phạt viết thư kiểm điểm lúc nào? Là ai phạt anh? Đại khái đã viết bao nhiêu bản?”

Lục Chính Tây: “...”

Lúc Giang Thiên Ca hỏi, trong lòng đã suy đoán đáp án.

Hiện tại Lục Chính Tây ở trong mắt các vị trưởng bối cùng lãnh đạo, đều là thế hệ trẻ vô cùng hài lòng, đối với anh chỉ có khen, ít có phạt. Anh hiện tại hẳn là rất ít khi phải viết kiểm điểm.

Nghe nói lúc Giang Viện Triều học trường quân đội, biểu hiện cũng rất xuất sắc, việc bị phạt viết kiểm điểm, hẳn là trước khi ông ấy đi học trường quân đội.

Như vậy, là bị ai phạt, đáp án cũng rất rõ ràng.

Giang Thiên Ca hừ hừ thấp giọng: “Những người làm bố này, cũng chỉ biết phạt viết kiểm điểm chiêu này, chiêu thức của người già, một chút cũng không phù hợp với thời đại.”

Lục Chính Tây: “...”

Phụ huynh thời đại này giáo dục con cái, thủ đoạn phổ biến nhất là đánh đòn.

Ông nội không đánh anh, là bởi vì đánh không lại.

Mà Giang Viện Triều không đánh cô, là không nỡ.

Cũng không biết khi Giang Viện Triều tức giận, là may mắn mình sinh con gái, không thể đánh, hay là ảo não mình sinh con gái, không thể đánh.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Lục Chính Tây lập tức suy nghĩ một vấn đề: Sau này nếu mình có con, phải giáo dục như thế nào?

Dù sao, anh và Giang Thiên Ca, đều rất hay khiến bố giận.

Nhất thời cũng nghĩ không ra đáp án, Lục Chính Tây cũng không muốn để Giang Thiên Ca níu lấy câu hỏi lịch sử đen tối viết kiểm điểm của mình, thúc giục Giang Thiên Ca nhanh chóng đi về phía căn tin.

Lục Chính Tây: “Anh thấy bố em đang đi về phía này, hẳn là cũng đi căn tin, hay là chúng ta chờ bố, cùng nhau ăn cơm?”

Giang Thiên Ca: “Không đợi! Ngồi cùng với bố, em không cần ăn đã no rồi!”

Giang Viện Triều trêu chọc cô, vừa rồi chỉ là tạm thời không rảnh tức giận, chứ không phải hoàn toàn tiêu tan.

Giang Thiên Ca bước nhanh hơn, sải bước đi phía trước, dáng vẻ như thể nhất định phải giữ khoảng cách với Giang Viện Triều. Đi được vài bước, cô như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên lại thả chậm tốc độ.

Lục Chính Tây nghiêng đầu, khó hiểu nhìn cô hỏi: “Sao vậy?”

Giang Thiên Ca: “Chúng ta đi gần nhau chút.”

Lục Chính Tây: “...”

Không cần nghĩ nhiều, Lục Chính Tây đã hiểu ý đồ của cô bạn gái muốn đi gần nhau.

Có một cô bạn gái có thú vui trẻ con cùng bố vợ tương lai, đúng là rất bất đắc dĩ.

Nhưng mà, mặc dù bất đắc dĩ, nhưng Lục Chính Tây vẫn rất rõ ràng thân phận và vị trí của mình, anh hết sức phối hợp với kế hoạch “chọc tức bố” của bạn gái.

Giang Viện Triều đứng ở xa xa đã nhìn thấy Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây.

Ông ấy biết rõ Giang Thiên Ca hiện tại trong lòng đang mắng mình, cho nên cũng không muốn đuổi theo, chỉ là tâm trạng vui vẻ dựa theo bước đi của mình, cùng hai người duy trì khoảng cách không xa không gần.

Nhưng không bao lâu, tâm trạng vui vẻ của Giang Viện Triều từ từ biến mất.

Hai người phía trước mặc dù không nắm tay, khoảng cách giữa hai người cũng cách hơn nửa nắm tay, nhưng mà, vẫn rất chướng mắt ông bố.

Mặc dù Giang Viện Triều cảm thấy chướng mắt, nhưng không cố ý tăng tốc.

Nhưng dưới ảnh hưởng của Giang Thiên Ca cố ý thả chậm tốc độ, Giang Viện Triều vẫn đuổi kịp.

Ánh mắt ông ấy quét qua hai người một vòng, biểu cảm giống như bị giám thị sửa sai: “Đường rộng như vậy, hai đứa đi gần nhau như vậy làm gì?”

Nhìn thấy vẻ mặt Giang Viện Triều không tốt, tâm trạng Giang Thiên Ca rất tốt.

“Đường rộng lắm sao ạ?”

Giang Thiên Ca cười tủm tỉm, nhưng lời nói suýt chút nữa làm ông bố tức chết, “Cho dù rất rộng, không rộng bằng bố quản được.”

Giang Viện Triều: “...”

Lục Chính Tây: “...”

Trong lúc nhất thời, hai người đều im lặng.

Giang Viện Triều bị con gái cưng chọc tức.

Lục Chính Tây bất đắc dĩ trước cảnh “cha hiền con thảo” trước mắt.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 584: Chương 584



Giang Thiên Ca cũng không ham chiến, một câu nói đã khiến bố ruột tự kỷ, liền đắc ý tiến vào căn tin tìm đồ ăn.

Hiện tại cô có khẩu vị rất tốt!

Đẩy cửa vào căn tin liền gặp quản lý Bạch dắt chú chó Đại Hoàng đã xuất ngũ muốn đi ra, quản lý Bạch cười ha hả hỏi: “Tiểu Giang, gặp chuyện gì tốt à?”

Giang Thiên Ca cong mắt gật đầu trả lời: “Vâng ạ, vừa đánh thắng một trận!”

Quản lý Bạch không hỏi đánh thắng trận gì, trước tiên rất nể mặt “ồ” một tiếng, “Vậy thì phải ăn mừng thật tốt.”

Quê của quản lý Bạch ở thành phố Thiên Tân, nói chuyện mang theo khiếu hài hước, tâm trạng Giang Thiên Ca vốn đã tốt, lại càng thêm tốt hơn.

Cô vui vẻ gật đầu phụ họa, “Vâng, đang định đi lên tầng hai gọi món gà cay của chú Trần để ăn mừng đây ạ.”

“Ha ha ha, đi đi! Gà cay đỏ rực, đúng là thích hợp để ăn mừng!” Quản lý Bạch cười ha hả, hiển nhiên là cực kỳ đồng ý với lời nói của Giang Thiên Ca: “Món gì đến tay lão Trần cũng ngon cả, nhưng món gà cay là sở trường.”

Thức ăn ở căn cứ cũng không tệ.

Nhưng có ngon đến mấy, cũng chỉ là cơm tập thể, ưu điểm là số lượng nhiều, ăn no, không mất tiền.

Để thỏa mãn nhu cầu tiếp đãi lãnh đạo, người nhà đến thăm, hoặc thỉnh thoảng binh sĩ muốn cải thiện khẩu vị, căn tin có một quầy đồ xào ở tầng hai, ai muốn ăn có thể gọi món riêng.

Tay nghề của đầu bếp Trần ở quầy đồ xào rất cao, bất kể là món gì, đều thơm phức, khiến người ta nhớ mãi không quên.

Tóm lại, khuyết điểm duy nhất của quầy đồ xào là phải trả tiền, giá cả cũng không rẻ.

Nói đến ăn, quản lý Bạch có rất nhiều điều muốn nói: “Người trẻ tuổi các cháu còn đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn nhiều vào! Muốn ăn gì thì ăn!”

Người trẻ tuổi hai mươi tuổi, trao đổi chất nhanh, ăn thế nào cũng không béo, bây giờ có điều kiện thì nên tranh thủ ăn nhiều một chút!

Thấy Giang Viện Triều từ ngoài đi vào, quản lý Bạch lại cười ha hả nói: “Đừng lo lắng chuyện tiền nong, tiền lương và trợ cấp của bố cháu đều không thấp, cứ thoải mái ăn đi!”

Giang Thiên Ca cũng nhìn thấy Giang Viện Triều, nụ cười trên mặt cô càng thêm rạng rỡ: “Chú yên tâm, cháu sẽ không bạc đãi bản thân đâu, cháu đi gọi món đây, bố đi thanh toán nhé!”

“Chú mau dẫn Đại Hoàng đi tập thể dục đi, lát nữa rảnh rỗi cháu qua nói chuyện phiếm với chú ạ.”

Tuy quản lý Bạch đã dán thông báo không được cho Đại Hoàng ăn nhiều, nhưng vẫn không tránh khỏi có người lén lút cho nó ăn.

Để giúp Đại Hoàng giảm cân thành công, bây giờ mỗi ngày quản lý Bạch đều cố ý dẫn Đại Hoàng ra ngoài đi dạo vào giờ ăn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca đi rồi, quản lý Bạch lại cười ha hả nói với Giang Viện Triều: “Lão Giang, con gái ông nói đánh thắng trận, muốn đi ăn mừng, ông mau đi theo trả tiền đi.”

Giang Viện Triều làm lính bao nhiêu năm thì quen biết quản lý Bạch bấy nhiêu năm. Bao nhiêu năm qua, chức vụ của hai người đã thay đổi không ít, nhưng khi nói chuyện với nhau đều rất thoải mái.

Vì quan hệ với Giang Viện Triều, quản lý Bạch coi Giang Thiên Ca như con cháu trong nhà: “Thiên Ca vẫn hơi gầy, ông nên để con bé ăn nhiều một chút.”

“...” Khóe miệng Giang Viện Triều giật giật, vẻ mặt phức tạp hỏi: “Con bé không nói cho ông biết là nó đánh thắng trận gì sao?”

“Hả? Hình như nó không nói?” Quản lý Bạch gãi đầu, sau đó mới hỏi: “Vậy rốt cuộc con bé đánh thắng trận gì vậy?”

Vừa rồi chỉ lo nói chuyện phiếm với Giang Thiên Ca, quên cả hỏi chuyện này.

Cháu gái lớn nhà ông lại làm ra chuyện tốt gì nữa rồi?

Đừng thấy ông ấy chỉ để ý đến một mẫu ba phần đất của căn tin, nhưng tai ông ấy rất thính, những chuyện khác trong căn cứ ông ấy cũng biết không ít. Hiện tại Giang Thiên Ca chính là người nổi tiếng trong căn cứ đấy.

Quản lý Bạch nhìn về phía Giang Viện Triều, hiển nhiên là rất muốn biết đáp án.

Trên mặt Giang Viện Triều lộ ra nụ cười nhạt: “Muốn biết?”

“Không nói cho cậu.”

“...” Quản lý Bạch trợn tròn mắt, tức giận mắng: “Này... Lão Giang! Anh không được!”

Giang Viện Triều cười.

Lục Chính Tây tận mắt chứng kiến một nụ cười hoàn chỉnh chuyển dời, là người bình tĩnh nhất.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 585: Chương 585



Dựa theo kế hoạch ban đầu, diễn tập kết thúc, người của các quân khu sẽ lần lượt rời khỏi tỉnh Nam. Nhưng bởi vì có sự kiện bất ngờ của Phúc Khôn, thời gian mọi người trở về muộn hơn kế hoạch ban đầu hơn một tháng.

Từ khi bắt đám người Phúc Khôn xong, trở về căn cứ, Giang Thiên Ca cũng không đi ra ngoài nữa. Cho đến khi rời khỏi, ngồi xe đi nhà ga, Giang Thiên Ca mới nhìn thấy sự thay đổi bên ngoài.

Thay đổi lớn nhất chính là trên đường phố dán không ít áp phích và tờ rơi, còn có loa phóng thanh được lắp đặt cách một khoảng cách.

Trên tờ rơi in tác hại của m* t**, trên áp phích viết hậu quả hình phạt của việc sử dụng và buôn bán m* t**, trong loa phóng thanh cũng phát ra các khẩu hiệu cấm m* t**, đồng thời khuyến khích mọi người tích cực tố giác tội phạm m* t**, hứa hẹn người tố giác nếu đúng sự thật sẽ có phần thưởng lớn...

Nội dung phát thanh trong loa phóng thanh, sử dụng hai ngôn ngữ, tiếng địa phương và tiếng phổ thông của tỉnh Nam. Giang Thiên Ca nghe không hiểu tiếng địa phương tỉnh Nam, nhưng cô nghe hiểu tiếng phổ thông.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đồng thời cô còn nhận ra, giọng nói phổ thông phát thanh là của Cam Đức Hiền.

Giọng phổ thông của ông ấy, mặc dù không chuyên nghiệp như phát thanh viên, cũng mang khẩu âm tỉnh Nam, nhưng âm thanh mạnh mẽ, đầy uy nghiêm.

Mặc dù xe vẫn luôn di chuyển, nhưng tiếng loa phóng thanh vẫn không ngừng vang lên, giống như Cam Đức Hiền đang đuổi theo bên cạnh, nghiêm mặt trầm giọng dặn dò cảnh cáo.

Giang Thiên Ca vẫn dán mắt vào cửa sổ xe, nhìn về phía áp phích và tờ rơi treo hai bên đường phố, tuy rằng không thể nhìn rõ nội dung trên đó, nhưng cô vẫn nhìn.

Sau đó, Giang Thiên Ca lại nghiêm túc nghe hai lần nội dung phát thanh, mới quay đầu nhìn về phía Giang Viện Triều, cô cười, nghiêm túc nói:

“Đồng chí Giang Viện Triều, sau này, bố sẽ càng ngày càng tốt, con sẽ càng ngày càng tốt, tỉnh Nam cũng sẽ càng ngày càng tốt, tất cả chúng ta đều sẽ càng ngày càng tốt!”

Chuyến đi đến tỉnh Nam lần này, mặc dù có bất ngờ, có nguy hiểm, nhưng ông đều bình an vượt qua, thay đổi vận mệnh bị thương nặng, liệt nửa người, sống quãng đời còn lại với xe lăn ở kiếp trước.

Hôm qua trước khi người của quân khu tỉnh Quảng rời đi, cô tạm thời quên đi thân phận đảng viên của mình, lén lút tìm Dương Xán Như xem bói cho Giang Viện Triều, tính ra quẻ tốt, cuộc đời sau này của Giang Viện Triều, sẽ không còn có biến cố lớn nào liên quan đến tính mạng nữa.

Mặc dù nói đây là duy tâm, nhưng Giang Thiên Ca lại rất tin tưởng vào quẻ của Dương Xán Như.

Cũng bởi vì điều này, Dương Xán Như trong lòng cô đã được nâng lên tầm cao gần như thần tiên.

Sau này Giang Viện Triều, con đường đời bằng phẳng, sẽ ngày càng tốt hơn.

Hiện tại toàn bộ tỉnh Nam, thậm chí là cả nước, đều rất coi trọng công tác giáo dục phòng chống và kiểm soát m* t**, chính phủ coi trọng, tăng cường trấn áp tội phạm m* t**, ý thức phòng chống m* t** của người dân cũng không ngừng được nâng cao thông qua việc tiếp nhận các hoạt động tuyên truyền, giáo dục phòng chống m* t**.

Mọi người đồng lòng, chung tay đẩy lùi m* t** - thứ có thể gây hại cho sức khỏe của vô số người dân, phá hủy vô số gia đình, tỉnh Nam sẽ ngày càng tốt đẹp hơn, tất cả mọi người đều sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.

Nghe nửa câu đầu của Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều không hiểu chuyện gì, còn muốn hỏi cô có phải trong đầu lại đang nghĩ cách chọc tức ông hay không.

Nhưng nghe nửa câu sau, Giang Viện Triều sững người. Sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc, ông trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ xe một lúc, gật đầu nói: “Đúng vậy, tất cả sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.”

Cái ác không thể thắng cái thiện, chính nghĩa cuối cùng sẽ chiến thắng, chúng ta nhất định sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 586: Chương 586



Lần nữa trở lại Bắc Kinh, Giang Thiên Ca lại có cảm giác như đã qua mấy đời.

Xuống xe lửa, Giang Thiên Ca duỗi lưng, vừa cảm thán: “Cuối cùng cũng trở về, thêm chút nữa thôi là con không nhận ra Bắc Kinh nữa.”

Cô còn hỏi Giang Viện Triều: “Đồng chí Giang, bố lớn tuổi hơn, có phải trong lòng càng thêm cảm khái không?”

“...” Người vẫn đang đứng trên sân ga, nhà ga vẫn như vậy, Giang Viện Triều không nhìn thấy chút thay đổi nào, “Là do con ngủ quá lâu, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lại.”

Giang Thiên Ca: “...”

Đúng là cha nào con nấy.

“... Hình như con nhìn thấy mẹ rồi?” Giang Thiên Ca tưởng mình nhìn nhầm, nhìn kỹ, người đứng ở phía bên kia sân ga, đúng là Phương Đức Âm.

“Thật sự là mẹ!” Giang Thiên Ca rất vui mừng.

“Con qua đó nói chuyện với mẹ một lát!” Cô cười vẫy tay về phía Phương Đức Âm, trước khi đi không quên quay đầu dặn dò Giang Viện Triều: “Bố đừng đi theo, nhiều người nhìn như vậy, ảnh hưởng đến hình tượng của bố đấy.”

“Chắc chắn là mẹ nhớ con nên mới tâm linh tương thông như vậy!” Giang Thiên Ca vui vẻ chạy về phía Phương Đức Âm, bỏ mặc ông bố già ở lại.

Giang Viện Triều: “...”

Nói cô ấy là cái chăn bông hở, một chút cũng không oan uổng.

...

“Đừng chạy...” Giọng nói và nụ cười của Phương Đức Âm vẫn dịu dàng như vậy: “Trời nóng, chạy ra mồ hôi, trên người khó chịu.”

Lúc này Phương Đức Âm xuất hiện ở nhà ga cũng là trùng hợp.

Phương Đức Âm không biết hôm nay Giang Thiên Ca trở về, bà cùng đồng nghiệp đi công tác ở Thượng Hải, cũng vừa mới xuống xe lửa.

Nhìn thấy trên sân ga bên này đều là quân nhân, bà đoán có thể là Giang Thiên Ca và Giang Viện Triều đã về, bèn bảo đồng nghiệp đi trước, còn mình ở lại, muốn xem có thể gặp con gái và chồng trước hay không.

Không ngờ, bà thực sự gặp được họ.

“Hehe, không nhịn được, nhìn thấy mẹ vui quá!” Giang Thiên Ca ôm Phương Đức Âm.

Tuy rằng vừa rồi trước mặt Giang Viện Triều, trong lòng cô có chút đắc ý và cố ý. Nhưng trước mặt Phương Đức Âm, Giang Thiên Ca vẫn rất biết điều giải thích thay cha mình: “Hiện tại bố không tiện qua đó, phần của bố, con ôm thay bố rồi.”

Phương Đức Âm cười đưa chai nước ngọt có ga trong tay cho Giang Thiên Ca, ánh mắt quan sát kỹ lưỡng Giang Thiên Ca từ trên xuống dưới một lượt, sau đó dịu dàng nói: “Gầy đi rồi.”

Đúng là con gái yêu của mẹ, nhìn thế nào cũng thấy gầy.

Nhưng cô thích điều đó!

Giang Thiên Ca trong lòng vui vẻ, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, không ngại nóng mà ôm lấy cánh tay Phương Đức Âm nói: “Con không cân, nhưng con cảm thấy con không thay đổi, có thể là do mẹ nói gầy đi.”

Cô nhấn mạnh: “Tóm lại, không thể nào béo lên được!”

Giang Thiên Ca nhấn mạnh như vậy là có nguyên nhân.

Hơn nửa tháng trước khi ngồi xe lửa trở về, thức ăn của cô ở căn cứ tỉnh Nam rất phong phú.

Đầu tiên là do vết thương trên tay. Mặc dù chỉ là vết cắn của người, nhưng sau khi quản lý Bạch biết chuyện, ông rất coi trọng, nói phải lấy hình bổ hình, vết thương mới nhanh khỏi, nên đã hầm chân giò cho cô liên tục một tuần.

Quản lý Bạch, người có thể làm đến chức vụ trưởng, người có thể ăn đến mức bụng to như vậy, tài nấu nướng chắc chắn không tồi, chân giò ông hầm, hương vị tự nhiên cũng không chê vào đâu được.

Tóm lại, cô đã ăn liên tục một tuần, hơn nữa đều ăn hết.

Vết thương trên tay đã lành, tuy rằng không còn chân giò hầm của quản lý Bạch để ăn, nhưng lại có quầy đồ xào của Trần sư phụ ở tầng hai nhà ăn.

Mọi người đều đến từ các quân khu khác nhau, sau khi trở về quân khu của mình, khi nào gặp lại cũng là ẩn số, vì vậy, trước khi trở về, không ít người đều rủ bạn bè cũ hoặc bạn mới ở các quân khu khác đến quầy đồ xào ở tầng hai ăn một bữa cơm, coi như là lời tạm biệt chính thức.

Mặc dù đây là lần đầu tiên cô tham gia diễn tập, nhưng bạn bè của cô không ít, thậm chí còn nhận được nhiều lời mời ăn cơm hơn cả Giang Viện Triều.

Bản thân cô cũng từng nghĩ, ngày nào cũng ăn như vậy, liệu có béo lên hay không. Nhưng sau khi suy nghĩ, cô liền yên tâm: tuy rằng ngày nào mình cũng ăn, nhưng ngày nào mình cũng luyện tập.

Cho nên, vấn đề không lớn!

Mãi đến hai ngày trước khi trở về, Giang Viện Triều nhìn chằm chằm vào mặt cô một lúc lâu, hỏi cô có phải béo lên rồi không?

Bây giờ nghĩ đến biểu cảm và câu hỏi thẳng thừng của Giang Viện Triều lúc đó, Giang Thiên Ca liền muốn trợn trắng mắt.

Làm sao có thể!

Cô không thể nào béo lên được!

Điều khiến người ta cạn lời hơn nữa là, cô phủ nhận, Giang Viện Triều lại trực tiếp biến câu hỏi thành câu khẳng định, nói cô chính là béo lên rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bây giờ Giang Thiên Ca thật sự muốn kéo Giang Viện Triều đến đây, để ông ấy nghe xem Phương Đức Âm đang nói gì, sau đó so sánh với những gì ông nói? Xem ông còn mặt mũi nào chê cô là cái chăn bông hở nữa không.

Cô bị coi là chăn bông hở, không phải là không có lý do!

Giang Thiên Ca đương nhiên cũng không quên kể chuyện này cho Phương Đức Âm.

Chuyện Giang Viện Triều mạo hiểm, tự mình làm mồi nhử, cô không dám nói với Phương Đức Âm, sợ bà lo lắng.

Vì vậy, chuyện này cô càng phải nói nhiều hơn, tốt nhất là có thể khiến Phương Đức Âm dạy dỗ Giang Viện Triều một trận, để ông nhớ lâu một chút, cũng coi như là trút giận cho cô.

Giang Thiên Ca thao thao bất tuyệt, không biết là có lý hay không, nhưng lại rất tức giận kết luận: “Con cảm thấy, hoặc là mắt bố có vấn đề, hoặc là bố cố ý nói ngược lại con, muốn chọc tức con...”

“Giang Thiên Ca, mới có một lúc mà con đã nói xấu bố rồi sao?”

Giọng nói chậm rãi của Giang Viện Triều vang lên sau lưng.

Đang nói xấu sau lưng thì người trong cuộc đột nhiên xuất hiện, đúng là dọa người.

Giang Thiên Ca lặng lẽ điều chỉnh lại nhịp tim, sau đó mới xoay người nhìn Giang Viện Triều, lờ đi câu hỏi của ông, thản nhiên nói: “Sao bố lại qua đây, không phải bảo bố đừng qua đây sao?”

Các sĩ quan và binh lính bên kia xuống xe lửa, tuy rằng không dám công khai nhìn sang, nhưng ánh mắt không ít người đều len lén nhìn về phía này.

Không cần đoán cũng biết, bọn họ nhất định là đang bàn tán về Giang Viện Triều. Lão Giang này hoàn toàn không để ý đến việc mình trở thành tâm điểm bàn tán sao?

Giang Viện Triều không để ý đến lời Giang Thiên Ca, nhìn thấy Phương Đức Âm đang xách túi, ông liền đưa tay ra nhận lấy một cách tự nhiên, Phương Đức Âm do dự một chút, nhưng vẫn đưa cho ông.

Vừa rồi Giang Thiên Ca muốn xách túi giúp bà, bà đã từ chối.

Đối với kiểu hai mặt này, Giang Thiên Ca không có ý kiến gì.

Nhưng ngay sau đó, Giang Viện Triều lại nhét túi vào tay cô.

Giang Viện Triều nói rõ mục đích mình đến đây: “Đồng chí Trương nói con không cần phải theo đội về căn cứ, có thể trực tiếp về nhà với mẹ.”

Sau đó, ông lại nói với vợ: “Bên kia đều là đồng nghiệp của anh, hôm nay không tiện, hôm nào có dịp, anh sẽ giới thiệu mọi người với em. Hai mẹ con về nhà trước đi, anh còn phải theo đội về đơn vị, muộn một chút mới về được.”

Nghe ngữ khí khác biệt rõ ràng trong hai câu nói trước sau, Giang Thiên Ca âm thầm “ồ” lên một tiếng đầy ẩn ý, lặng lẽ lùi về sau nửa bước, giảm bớt sự tồn tại của bản thân.

Cũng may, Giang Viện Triều vẫn rất biết chừng mực, mặc kệ trong lòng có bao nhiêu lời muốn nói, ông cũng không tiếp tục đứng trên sân ga nói chuyện với Phương Đức Âm nữa, mà để hai mẹ con cô về nhà trước.

Trên người Giang Thiên Ca không có đồ đạc gì của quân đội, người và thiết bị của đội lập trình đều có người phụ trách, cô có theo đội về căn cứ hay không cũng không ảnh hưởng gì. Đã có Trương Kiếm Ba lên tiếng, Giang Thiên Ca cũng không từ chối, trực tiếp đi theo Phương Đức Âm.

Lúc sắp đi ra cửa nhà ga, Giang Thiên Ca đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Có khả năng Giang Viện Triều cố ý đến đây hay không?

Không chỉ vì nói chuyện với Phương Đức Âm, mà còn vì khoe khoang?
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 587: Chương 587



Giang Thiên Ca nhớ lại biểu cảm và phản ứng của Giang Viện Triều vừa rồi, không tìm được chứng cứ có sức thuyết phục, nhưng cô càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể mình đã nhìn ra chân tướng.

Đừng thấy Giang Viện Triều bình thường nghiêm trang, đứng ra với dáng vẻ đại diện cho một tấm gương mười phần hoàn hảo, nhưng sau lưng, những tâm tư nhỏ nhặt của ông ta không ít.

Từ khi Phương Đức Âm trở về, bắt đầu làm việc ở Đại học Hoa, chỉ cần thời gian cho phép, Giang Viện Triều đều sẽ đích thân đưa đón Phương Đức Âm đi làm.

Hiện tại ở Đại học Hoa, có thể tất cả thầy trò đều biết chồng của giáo sư Phương Đức Âm trở về từ nước ngoài là một sĩ quan cấp cao.

Gần như ngày nào Giang Viện Triều cũng chạy đến trường, nhưng Phương Đức Âm chưa từng đến đơn vị của Giang Viện Triều, càng đừng nói là đưa đón ông ta, hiếm khi Phương Đức Âm đến đón, trong lòng Giang Viện Triều vui đến mức nào.

Mặc dù Giang Viện Triều không phải người thể hiện sự vui mừng ra mặt, nhưng chuyện khoe khoang âm thầm, ông ta có thể làm được.

Trước đó, lúc ăn tết, Giang Viện Triều không chỉ một lần âm thầm khoe khoang chiếc khăn quàng cổ mà Phương Đức Âm tự tay đan tặng.

Đối với việc vừa rồi không kịp thời nhìn thấu ý đồ của Giang Viện Triều, trong lòng Giang Thiên Ca rất tiếc nuối, nếu không thì có thể nhân cơ hội này cười nhạo Giang Viện Triều một trận.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca hơi cúi đầu thở dài, Phương Đức Âm đau lòng nói: “Mệt lắm phải không? Nhịn thêm chút nữa, về nhà là có thể nghỉ ngơi rồi.”

“...” Giang Thiên Ca cười hì hì, lắc đầu nói: “Không mệt, con đã nghỉ ngơi trên tàu suốt rồi.”

Lúc đi tỉnh Nam, vì bị Giang Viện Triều bắt ép viết bản kiểm điểm, cô chỉ có thể nghỉ ngơi bình thường, nhưng lúc trở về, những bản kiểm điểm cần giao cho Trương Kiếm Ba đều đã viết xong, cô thoải mái nằm ngủ trên giường.

Còn bởi vậy mà có được danh hiệu “thần ngủ tàu hỏa”.

Chỉ là ngủ lâu nên eo hơi mỏi.

Phương Đức Âm duỗi tay muốn nhận lấy túi xách Giang Viện Triều đưa cho Giang Thiên Ca, tự mình xách, nhưng Giang Thiên Ca không cho, còn nói: “Không sao, con cầm được, đây là nhiệm vụ đồng chí Giang giao cho con, con phải hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, mới có thể tranh công với ông ấy.”

Phương Đức Âm cúi đầu bật cười.

Giang Thiên Ca một tay xách túi, một tay nắm tay Phương Đức Âm, tò mò hỏi: “Mẹ, trong khoảng thời gian con không có ở nhà, có chuyện gì thú vị xảy ra không?”

Phương Đức Âm mỉm cười gật đầu nói: “Chuyện xảy ra cũng khá nhiều.”

“Vâng, mẹ cứ từ từ kể con nghe.” Giang Thiên Ca quan tâm nhất, cũng là tò mò nhất là chuyện tình cảm của Phương Thủ Nghĩa, không biết Hoa Thi đã tha thứ cho ông ấy chưa.

Nếu Phương Thủ Nghĩa và Hoa Thi thành đôi, chuyện này ở nhà chắc chắn là một tin vui.

Giang Thiên Ca mong đợi nhìn Phương Đức Âm, hy vọng có thể nghe được tin tức tốt mà mình mong đợi. Phương Thủ Nghĩa là cậu của cô, hơn nữa còn là cậu rất thân thiết, cô đương nhiên hy vọng Phương Thủ Nghĩa khó khăn lắm mới có được tình yêu như ý.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hơn nữa, Phương Thủ Nghĩa còn hứa với cô, lúc ông ấy kết hôn, sẽ tặng cô một phong bao lì xì và một món quà lớn.

Nhưng chuyện đầu tiên Phương Đức Âm nói lại không liên quan đến Phương Thủ Nghĩa:

“Có một giáo sư tên là Vương Quang Quý gọi điện thoại tìm con. Đợi lát nữa về nhà, nếu con không mệt, thì gọi lại cho giáo sư Vương trước nhé, hình như ông ấy có chút sốt ruột.”

“Vâng ạ.” Giang Thiên Ca không quên lời hẹn trước đó với giáo sư Vương Quang Quý: “Về đến nhà con sẽ gọi điện thoại cho giáo sư Vương ngay.”

Trước đây giáo sư Vương Quang Quý đã cố ý đến trường tìm cô, nói chuyện với cô về tính cần thiết và cấp bách của việc triển khai nghiên cứu tàu vũ trụ, đồng thời cũng đề cập đến việc ông ấy và các đồng nghiệp đã từng gửi bản kiến nghị xin cấp trên phê duyệt để triển khai nghiên cứu, nhưng đáng tiếc là không được chấp thuận.

Giáo sư Vương Quang Quý và mọi người không hề bỏ cuộc, kế hoạch của họ là năm nay sẽ tiếp tục dựa trên cơ sở có sẵn, kết hợp với tình hình phát triển khoa học kỹ thuật và tình hình trong nước cũng như quốc tế hiện nay để hoàn thiện nội dung bản kiến nghị, tiếp tục gửi lên cấp trên xin phê duyệt.

Giáo sư Vương Quang Quý tìm đến cô là hy vọng cô có thể dùng máy tính hỗ trợ họ xử lý dữ liệu và giải mã.

Trước đó đã nói là khoảng tháng 7, khi cô từ tỉnh Nam trở về sẽ đến tìm giáo sư Vương Quang Quý. Nhưng vì chuyện ở tỉnh Nam nên cô về muộn hơn dự kiến.

Trước đó, khi hẹn thời gian với giáo sư Vương Quang Quý là vào khoảng cuối tháng 6, đầu tháng 7. Nhưng giáo sư Vương Quang Quý có nói nếu cô không sắp xếp được thời gian thì có thể dời đến cuối tháng 7 hoặc trước trung tuần tháng 8 cũng được.

Cũng chính vì vậy, lúc ở tỉnh Nam, cô ước tính thời gian trở về vẫn kịp nên mới không gọi điện thoại cho giáo sư Vương Quang Quý.

Giáo sư Vương Quang Quý sốt ruột gọi điện thoại tìm cô như vậy, chẳng lẽ kế hoạch của họ có thay đổi?

Những gì giáo sư Vương Quang Quý và mọi người đang làm là việc liên quan đến nghiên cứu tàu vũ trụ, cho dù lần xin này có thành công hay không thì đó cũng là một bước tiến rất quan trọng, có ý nghĩa to lớn.

Giang Thiên Ca sốt ruột muốn lập tức đến tìm giáo sư Vương Quang Quý ngay.

Nhưng nghĩ lại, cô bình tĩnh hơn một chút.

Giáo sư Vương Quang Quý gọi điện thoại cho cô, chắc chắn là đang rất sốt ruột, nhưng có lẽ cũng không đến mức quá gấp gáp.

Giáo sư Vương Quang Quý là người của Viện nghiên cứu vũ khí, ông ấy có thể liên lạc với Quân khu tỉnh Nam. Nếu ông ấy thực sự rất cần tìm cô, ông ấy có thể trực tiếp gọi điện thoại đến Quân khu tỉnh Nam.

Nghĩ thông suốt điểm này, Giang Thiên Ca quyết định, vẫn là về nhà gọi điện thoại hỏi tình hình của giáo sư Vương Quang Quý trước, ngày mai sẽ đến tìm ông ấy.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 588: Chương 588



Giang Thiên Ca vừa về đến nhà, còn chưa kịp thay quần áo đã cầm điện thoại gọi cho Vương Quang Quý.

Giáo sư Vương Quang Quý bên kia có vẻ đang bận, cô gọi ba cuộc điện thoại mới được. Nghe thấy giọng Giang Thiên Ca, giáo sư Vương Quang Quý rất vui, giọng nói cũng cao hơn hẳn: “Đồng chí Tiểu Giang, cháu đã về đến Bắc Kinh rồi à?”

Giang Thiên Ca cười nói: “Vâng, giáo sư Vương, cháu về rồi ạ.”

“Hôm nay cháu vừa xuống tàu, nghe nói giáo sư gọi điện thoại đến, cháu sợ làm lỡ việc của giáo sư nên vừa về đến nhà đã gọi điện thoại cho giáo sư ngay. Giáo sư Vương, có chuyện gì vậy ạ? Nếu việc gấp, lát nữa cháu đến chỗ giáo sư.”

Nghe Giang Thiên Ca nói vậy, Vương Quang Quý vội vàng nói: “Không cần đâu, không cần đâu, cháu vừa về, chắc chắn là còn đang mệt, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã. Việc của ông không gấp lắm.”

Câu nói sau cùng, giọng điệu có phần ngại ngùng.

Hình như càng nghĩ càng thấy áy náy, Vương Quang Quý lại nhấn mạnh: “Thật đấy, việc này không gấp! Cháu cứ ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày, đợi khi nào khỏe hẳn rồi đến cũng chưa muộn.”

Chuyện cụ thể không tiện nói rõ trong điện thoại, xác nhận là không cần cô phải đến ngay, Giang Thiên Ca không kiên trì đến chỗ ông ấy nữa, trò chuyện với giáo sư Vương Quang Quý thêm một lát rồi cúp máy.

Sau khi cúp điện thoại, nghĩ đến thái độ của giáo sư Vương Quang Quý, Giang Thiên Ca không khỏi tò mò, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến giáo sư Vương Quang Quý nói chuyện cứ ấp a ấp úng như vậy?

Đang đoán già đoán non thì ngoài sân vang lên một giọng nói: “Ơ? Về rồi đấy à? Còn tưởng cháu vui quá quên cả lối về chứ.”

Giọng điệu này, không cần nhìn cũng biết là Giang Hướng Mai - người cô thích “cà khịa” của cô đây rồi.

Tuy rằng con người bà ta đã thay đổi nhiều, không còn đáng ghét như trước nữa, nhưng cái miệng của bà ta thì vẫn vậy, chẳng bao giờ nói được câu nào tử tế.

Giang Thiên Ca đảo mắt, nói: “Cháu nghe nói cô muốn học hỏi mẹ cháu nên vội vàng về gặp mặt sư muội đây.”

Ngoài chuyện giáo sư Vương Quang Quý gọi điện thoại đến, trên đường về, Phương Đức Âm còn kể cho cô nghe không ít chuyện thú vị xảy ra trong khoảng thời gian này. Trong đó có chuyện Giang Hướng Mai đột nhiên muốn tu thân, muốn học máy tính.

Không phải học gõ chữ mà là học kiến thức máy tính một cách bài bản.

Bây giờ muốn học kiến thức máy tính một cách bài bản thì chỉ có thể đến trường đại học.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Hướng Mai tốt nghiệp cấp ba, năm đó khi khôi phục kỳ thi đại học, bà ta cũng muốn thi đại học nhưng thi trượt. Hồi đó đã thi trượt, bây giờ càng không thể nào thi đậu.

Vì vậy, bà ta bèn tìm đến Phương Đức Âm, nhờ Phương Đức Âm dạy kèm cho mình.

“Đồng chí Giang Hướng Mai, tuy rằng bây giờ đi học không cần phải hành lễ thầy trò như trước nữa, nhưng những quy tắc lễ nghĩa tối thiểu vẫn phải có chứ, gặp cháu mà cô không chào hỏi gì sao?”

“Sao nào? Không gọi được à? Tôi không chê sư muội già, cô cũng đừng có chê sư tỷ nhỏ tuổi đấy nhé.”

Giang Hướng Mai: “...”

Vừa rồi bà ta không nên nhiều lời với Giang Thiên Ca như vậy!

“Sư tỷ sư muội cái gì, đừng có lớn nhỏ gì ở đây!” Giang Hướng Mai trừng mắt hừ lạnh một tiếng, sau đó bĩu môi, hất cằm nói: “Mẹ cháu nói hôm nay cháu về, cháu về rồi à? Cô mang cơm đến cho bà ấy đây.”

Bởi vì Phương Đức Âm đi công tác ở Thượng Hải, ba người trong nhà đều đi vắng, dì Cao xin nghỉ phép về quê thăm người thân, phải hai hôm nữa mới lên.

Hôm nay Phương Đức Âm về nhà, chắc chắn phải tự nấu cơm.

Giang Hướng Mai đảo mắt tìm người: “Nếu bà ấy về rồi thì cô đưa cơm cho bà ấy.”

Nếu bà ấy chưa về, tôi sẽ mang về nhà tự ăn!

Giang Thiên Ca giỏi giang như vậy, tự tìm đồ ăn đi.

“...” Giang Thiên Ca tỏ vẻ khinh bỉ: “Cô keo kiệt đến mức cháu phải thấy xấu hổ thay ông bà nội.”

“...” Giang Hướng Mai không chịu thua: “Cháu béo như vậy rồi, nhịn ăn một bữa cũng có c.h.ế.t ai đâu.”

Giang Thiên Ca: “...”

Nếu có ngày Giang Hướng Mai bị câm, chắc chắn cô phải ăn mừng một bữa mới được.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 589: Chương 589



“Hướng Mai đến rồi đấy à.” Phương Đức Âm thay quần áo xong đi ra, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai cô cháu.

“Em mang cơm đến cho chị đây.” Giang Hướng Mai nhấn mạnh: “Là tự tay em làm đấy. Chỉ có một phần thôi, chị ăn trước đi.”

Phương Đức Âm mỉm cười cảm ơn, dì Cao không có nhà, bà định thay quần áo rồi làm tạm gì đó ăn, không ngờ Giang Hướng Mai lại mang cơm đến cho bà.

Phương Đức Âm hỏi Giang Hướng Mai có muốn ăn cùng không, nghe Giang Hướng Mai nói đã ăn ở nhà rồi, bây giờ vẫn còn no, bèn vào bếp lấy hai bộ bát đũa ra.

Giang Thiên Ca rửa tay xong đi vào, rất tự nhiên cầm lấy hai bộ bát đũa, một bộ đưa cho Phương Đức Âm, một bộ cho mình.

Thấy vậy, Giang Hướng Mai giật lấy bộ bát đũa trên tay Giang Thiên Ca, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Phương Đức Âm: “Em cũng muốn ăn.”

Vừa nói vừa liếc nhìn Giang Thiên Ca.

“...” Giang Thiên Ca im lặng hỏi: “Không phải cô nói còn no sao? Ăn nữa, không sợ tức bụng sao?”

Rõ ràng là Giang Hướng Mai cố ý, thấy Phương Đức Âm đưa bát cho cô, bà ta liền nói cũng muốn ăn. Chắc là bà ta nghĩ cô ăn món gì ngon nên cũng muốn ăn ké đây mà.

Tất nhiên là cô không thể nào ăn món đó, chỉ là đang ví von về Giang Hướng Mai mà thôi.

“Cháu nói trước nhé, lát nữa có ăn đến tức bụng thì đừng có trách cháu.”

Nể tình Giang Hướng Mai mang cơm đến, Giang Thiên Ca không chấp nhặt với bà ta, tự mình vào bếp lấy thêm một bộ bát đũa nữa.

Lúc nãy ra khỏi nhà ga, vừa hay gặp một quầy bán hoa quả, Giang Thiên Ca và Phương Đức Âm đều đã ăn hoa quả lót dạ. Cho nên, bây giờ tuy rằng họ hơi đói, muốn ăn cơm nhà, nhưng cũng không đến mức quá đói.

Mặc dù Giang Hướng Mai nói đồ ăn chỉ có phân lượng của một người, nhưng đồ ăn trong hộp cơm, Giang Thiên Ca, Phương Đức Âm, lại thêm Giang Hướng Mai chỉ tham gia náo nhiệt, ba người cùng ăn, cũng hoàn toàn đủ.

Giang Hướng Mai đúng là tham gia náo nhiệt mù quáng, nhưng bát đều đã bưng ở trong tay, nói không muốn ăn, khẳng định lại bị Giang Thiên Ca châm chọc, bà ta mới không muốn tự rước phiền phức.

Giang Hướng Mai khẽ cắn môi, đếm từng hạt từng hạt gạo trong bát, lại chậm chạp bỏ vào miệng, ý thức được đây là tự mình chuốc lấy khổ sở, cô đảo mắt, bắt đầu tìm lời nói.

“Này”, Giang Hướng Mai lấy cánh tay đụng chạm vào Phương Đức Âm, do dự trong chốc lát, lên tiếng hỏi: “Chị biết Phương Thủ Nghĩa đang làm cái gì không?”

Phương Đức Âm nhìn về phía Giang Hướng Mai, trong mắt mang theo nghi hoặc: “Cậu ấy làm sao vậy?”

Ngừng lại một chút, Phương Đức Âm lại nói: “Em muốn hỏi cậu ấy về công việc sao? Chuyện công ty của cậu ấy bây giờ, chị không rõ lắm, nếu em có chuyện gì, chị có thể giúp em hỏi cậu ấy một chút.”

Phương Đức Âm cho rằng Giang Hướng Mai có ý tưởng gì đó với công ty của Phương Thủ Nghĩa.

Bà nói lời này, cũng là bởi vì trong khoảng thời gian này ở chung với Giang Hướng Mai, bà cảm giác rõ ràng Giang Hướng Mai làm việc có trật tự hơn rất nhiều.

Nếu như là trước kia, bà khẳng định sẽ không mở miệng hứa hẹn với Giang Hướng Mai. Nhưng hiện tại, nếu như chuyện Giang Hướng Mai muốn hỏi hợp lý, bà có thể giúp Giang Hướng Mai đi hỏi một chút.

Giang Hướng Mai: “...”

Ai quản chuyện công việc của Phương Thủ Nghĩa chứ.

Vẻ mặt của Phương Đức Âm vừa nhìn đã biết, bà ấy biết còn không nhiều bằng cô.

Giang Hướng Mai bĩu môi, từ bỏ ý định hỏi thăm Phương Đức Âm: “Không phải, em chỉ hỏi vậy thôi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc Giang Hướng Mai mở miệng nhắc tới Phương Thủ Nghĩa, ánh mắt Giang Thiên Ca đã liếc nhìn bà ta.

Hiện tại nhìn thấy biểu cảm của Giang Hướng Mai, Giang Thiên Ca nhướng mày nở nụ cười, nói: “Cô út, cháu biết, cô hỏi cháu đi.”

Thật ra, Giang Thiên Ca cũng không biết tình huống hiện tại của Phương Thủ Nghĩa. Vừa rồi Phương Đức Âm cũng không nhắc đến Phương Thủ Nghĩa với cô.

Nhưng cô đại khái đoán được Giang Hướng Mai muốn tám chuyện là cái gì.

Giang Hướng Mai nghi ngờ nhìn về phía Giang Thiên Ca, theo bản năng cảm thấy Giang Thiên Ca không có ý tốt. Nhưng dưới sự thúc đẩy của tâm trạng tò mò và muốn hóng chuyện, cô vẫn tiếp lời: “Vậy cháu nói đi.”

Giang Thiên Ca: “Cô nói trước vì sao cô đột nhiên quan tâm chuyện của cậu út tôi. Cháu nhớ rõ hai người, gặp mặt cũng không chào hỏi một tiếng, giả bộ cũng không thèm giả vờ.”

Giang Hướng Mai xùy một tiếng, “Ai quan tâm anh ta!”

Cô quan tâm mèo chó ven đường, cũng chẳng thèm quan tâm Phương Thủ Nghĩa!

“Cô chỉ là tò mò gần đây anh ta luôn lén lén lút lút làm gì đó, biết rồi, chờ lần sau cô gặp anh ta, nhất định sẽ cười nhạo anh ta một trận.”

Thật ra bình thường, ngoại trừ ở chỗ của Phương Đức Âm, ở những nơi khác bà ta gần như đều gặp được Phương Thủ Nghĩa.

Nhưng hơn nửa tháng trước, bà ta lại tình cờ gặp Phương Thủ Nghĩa ở một ngã tư cách con hẻm với nhà mình.

Thật ra chỉ gặp thôi cũng chẳng có gì. Từ sau khi Phương Đức Âm trở về, thái độ của bà ta và Phương Thủ Nghĩa đối với nhau đều rất ăn ý nhất trí.

... Bình thường hiếm khi gặp nhau thì tốt nhất, đỡ phải khó xử trước mặt Phương Đức Âm và anh ba của bà ta. Nếu trùng hợp gặp được, coi như không quen biết đối phương, nên làm gì thì làm.

Nhưng lần gặp mặt đó, phản ứng của Phương Thủ Nghĩa lại rất có vấn đề.

Thấy bà ta, Phương Thủ Nghĩa tuy rằng không nói thêm gì, nhưng biểu cảm lúc ấy của anh ta, vừa nhìn đã biết là chột dạ. Sau đó, lại nhanh như chớp chuồn mất.

Sau đó, bà ta lại gặp Phương Thủ Nghĩa hai lần ở gần đó. Hai lần gặp nhau này, Phương Thủ Nghĩa đều tăng tốc chuồn mất.

Với tính cách ngông nghênh của Phương Thủ Nghĩa trước kia, muốn nói trên người anh ta không có gì mờ ám, đánh c.h.ế.t bà ta, bà ta cũng không tin.

Giang Hướng Mai vừa nói về sự khác thường của Phương Thủ Nghĩa mà mình phát hiện, vừa nhìn Phương Đức Âm, yên lặng nuốt lời đến bên miệng lại.

Lần thứ hai gặp Phương Thủ Nghĩa, bà ta nhìn thấy Phương Thủ Nghĩa cầm bánh ngọt nhỏ và một túi đựng đồ của một nhãn hiệu thời trang nhập khẩu trong cửa hàng bách hóa.

Cầm bánh kem nhỏ để nói thì có thể không thể chứng minh được điều gì, nhưng mà, nhãn hiệu thời trang nhập khẩu kia bán ở cửa hàng bách hóa, đều là đồ nữ.

Quần áo cho các cô gái trẻ.

Bà ta biết đấy, bây giờ có một số người đàn ông, có chút tiền, liền lén lút bao nuôi gái trẻ ở bên ngoài.

Thật sự là quá trơ trẽn.
 
Back
Top Bottom