Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 600: Chương 600



“Sao lại không ký?”, giáo sư Vương Quang Quý nói với giọng chắc nịch: “Cô cũng tham gia vào dự án, phải ký.”

Các giáo sư khác ngồi cạnh cũng phụ họa: “Đúng vậy, sao lại không ký? Tất cả chúng ta đều phải ký.”

“Tất cả chúng tôi đều ký rồi, đến lượt đồng chí Tiểu Giang...”

“...” Bị đẩy đến trước bàn, Giang Thiên Ca choáng váng cầm bút lên, ngập ngừng hỏi: “...Vậy... tôi ký ạ?”

Các giáo sư đều gật đầu nhìn Giang Thiên Ca: “Ừ, ký đi.”

Giáo sư Trần Đồng Huân - người vừa bị Giang Thiên Ca chỉ huy chụp ảnh - còn nói đùa: “Ký đi, yên tâm, đây không phải giấy bán thân thời xưa, chúng tôi sẽ không bán cô đâu.”

Giang Thiên Ca hít một hơi thật sâu, cầm bút nắn nót viết tên mình.

Ba chữ “Giang Thiên Ca” ngay ngắn, thẳng hàng được đặt sau những chữ ký rồng bay phượng múa của các giáo sư, trông như thể học sinh tiểu học lạc vào giữa đám người lớn vậy.

“Thiên Ca, tí nữa lấy ảnh ra nhớ đưa tôi một bản.”, giáo sư Vương Quang Quý đặt chiếc máy ảnh xuống bên cạnh Giang Thiên Ca, nói với vẻ hài lòng.

Lúc Giang Thiên Ca ký tên rất tập trung, đến mức không biết giáo sư Vương Quang Quý đã lấy máy ảnh ra lúc nào.

Nghe thấy giáo sư Vương Quang Quý nói vậy, các giáo sư khác cũng bảo muốn một bản.

“Bất kể lần này có thành công hay không, thì những bức ảnh này đều rất ý nghĩa, tôi muốn giữ lại, ha ha, sau này về già không làm gì được nữa, bị đuổi về nhà nghỉ hưu, tôi sẽ lấy những bức ảnh này ra kể cho con cháu nghe, ông nội của chúng mày đã từng làm những chuyện vĩ đại như thế nào, để chúng nó biết, ông của chúng nó cũng từng có lúc rất oai phong lạm liệt, chứ không phải lúc nào cũng là một lão già vô dụng, ha ha...”

Ký tên xong, đóng dấu bỏ vào túi, việc này coi như xong. Sau khi nộp văn kiện lên, quá trình chờ kết quả có thể sẽ rất dày vò, nhưng ít ra, trước mắt giờ khắc này, tâm tình mỗi người đều thoải mái sung sướng, đều có thể cười ha ha đùa lẫn nhau.

“A, về nhà làm người rảnh rỗi? Anh nghĩ hay lắm, đến lúc đó anh chính là nằm trên giường, cũng có người bưng cái ghế đến bên cạnh anh thỉnh giáo vấn đề.”

“Ha ha ha, vậy thì tốt rồi, xuân tằm đến c.h.ế.t mới hết, ngọn đuốc thành tro nước mắt khô cạn, chỉ cần quốc gia và tổ chức không chê tôi, tôi có một hơi thở, liền tận một hơi lực vì quốc gia!”

Các giáo sư khác cảm khái, hiển nhiên là cũng có ý nghĩ giống như vị giáo sư này.

Họ trưởng thành ở thời kỳ quốc gia gian nan nhất, quốc gia ở thời điểm gian nan nhất, tiêu phí vật tư tỉ mỉ bồi dưỡng họ, để họ có cơ hội nắm giữ tầm mắt, học thức cùng bản lĩnh.

Từ lúc được quốc gia chọn trúng, quãng đời còn lại của họ đã có phương hướng và quỹ tích.

... vì kiến thiết quốc gia, cống hiến cả đời.

Giang Thiên Ca cầm máy ảnh lên, lặng lẽ rời khỏi đám người, chụp lại hình ảnh các giáo sư nói chuyện với nhau vui đùa.

Các giáo sư vẫn đang nói đùa.

Trần Đồng Huân giáo sư cười, tâm tình của ông tựa hồ có chút kích động, cười ha ha nói: “Ha ha, đúng vậy a, coi như lần này không thành, cho dù thế hệ chúng ta không thành công, cũng không đủ gây sợ, còn có Tiểu Giang thế hệ bọn họ, còn có thế hệ sau nữa...”

Giáo sư Vương Quang Quý biến sắc: “Tôi nhổ, lão Trần ông đừng nói gở, lần này chúng ta nhất định có thể thành công! Phật Tổ chớ trách, chớ trách, chớ nghe ông ấy nói bậy!”

Nói xong, ông chắp hai tay trước n.g.ự.c hướng về một ngôi chùa bái lạy, động tác kia nhìn rất thuần thục.

Giang Thiên Ca: “...”

Thì ra, làm giáo sư nghiên cứu khoa học cũng sẽ đi bái Phật?

“Tận cùng của khoa học là câu nói tâm linh, có thể lưu truyền, có lẽ thật sự có đạo lý của nó...

Buổi tối về đến nhà, Giang Thiên Ca liền vui vẻ khoe khoang với Giang Viện Triều và Phương Đức Âm về việc ký tên trên giấy xin chỉ thị: “Hiện tại, con cũng coi như bước vào giới khoa học, chen vào đội ngũ nhà khoa học, trở thành nửa nhà khoa học rồi!”

Hai người nghe cũng rất cổ vũ. Phương Đức Âm cười nói “Thật tuyệt”, Giang Viện Triều thì trực tiếp gọi “ nửa nhà khoa học Giang “, “Nửa nhà khoa học Giang, có thể phiền con đưa cho bố cái bát trong tay con không?”

“...” Giang Thiên Ca đưa bát qua, sửa đúng nói, “Chữ nữa kia, có thể bỏ đi.”

Sau đó nâng cằm nhỏ lên nói: “Trong khoảng thời gian này nhà khoa học Giang bận bịu gầy, đồng chí Giang, xin đồng chí múc cho nhà khoa học Giang nhiều canh một chút, nhà khoa học Giang phải bồi bổ.”

Trước đó vào mùa hè, Giang Viện Triều đã học được cách pha trà sữa đông lạnh. Có thể là do trà sữa đông lạnh kích hoạt sở thích nấu nướng của ông, hiện tại Giang Viện Triều đã nấu nướng rất thuận buồm xuôi gió, cứ cách một khoảng thời gian là ông lại tự tay nấu chút gì đó.

Hôm nay tuyết rơi, ông đã nấu canh sườn heo hạt sen.

Giang Thiên Ca cũng rất thích ăn canh, nhưng trong thời tiết tuyết rơi, so với canh thanh đạm, cô càng muốn ăn chút gì khác hơn: “Đồng chí Giang, ngày mai nhà khoa học Giang không muốn ăn canh, muốn thay đổi khẩu vị, ăn đồ nướng...”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Viện Triều: “...”

Khả năng nghiên cứu khoa học của Nửa nhà khoa học Giang này như thế nào, không biết. Nhưng có thể xác định, giở giọng bề trên, được voi đòi tiên, cô rất am hiểu.

...

Một giai đoạn công việc kết thúc, tạm thời lại không cần trở về trường học đi học, bên ngoài trời còn tuyết rơi, rất thích hợp nằm ở trong nhà ngủ ngon giấc.

Ngày hôm sau Giang Thiên Ca ngủ đến tận trưa, cô vốn không định ra ngoài, ở nhà chờ buổi tối ăn đồ nướng.

Nhưng khi cô vừa tỉnh ngủ, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Trước đó đám người giáo sư Vương Quang Quý vẫn luôn tranh luận số liệu dự toán kinh phí được ghi trên giấy xin chỉ thị.

Nhưng trong khoảng thời gian này, họ tựa hồ vẫn luôn không thảo luận vấn đề này, hôm qua cô vẫn bận chụp ảnh, cũng quên đi xem số liệu kinh phí viết trên giấy xin chỉ thị.

Cho nên, cuối cùng viết bao nhiêu? Là theo ý nghĩ của giáo sư Vương Quang Quý, viết nhiều hơn? Hay là dựa theo ý nghĩ của các giáo sư khác, viết ít đi?

Bởi vì trong lòng tò mò, ăn bữa sáng rất muộn, Giang Thiên Ca giẫm lên tuyết đi tìm giáo sư Vương Quang Quý hỏi nghi vấn trong lòng.

Giáo sư Vương Quang Quý cười nói: “Chúng tôi đều cảm thấy lời cháu nói rất có đạo lý, phần kinh phí dự toán này, cuối cùng mọi người nhất trí đồng ý dựa theo lời cháu nói mà làm.”

Lời của cô? Cô đã nói cái gì?
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 601: Chương 601



Giang Thiên Ca nhớ lại tất cả mọi chuyện, xác định rằng mình không hề có ý kiến gì về việc dự toán kinh phí.

“Giáo sư Vương,” Giang Thiên Ca gượng cười hai tiếng, lúng túng hỏi, “Cháu... Đã nói cái gì ạ?”

Khác với Giang Thiên Ca xấu hổ, nụ cười của giáo sư Vương Quang Quý rất rạng rỡ, “Ha ha, lúc trước cháu nói, những vấn đề không thể trăm phần trăm có đáp án xác định, trong trường hợp không ảnh hưởng đến nội dung tổng thể, có thể tạm thời không đề cập đến, để tránh vẽ rắn thêm chân, thất bại trong gang tấc.”

“Tôi và lão Trần càng nghĩ càng cảm thấy lời này có triết lý, áp dụng lời này vào vấn đề kinh phí dự toán, cũng hợp lý như nhau.”

“Nếu không xác định chúng ta muốn bao nhiêu, cũng không xác định phía trên có thể cho chúng ta bao nhiêu, vậy cứ để trống phần kinh phí dự toán đó. Chờ sau này hãy nói.”

Giáo sư Vương Quang Quý cong mắt cười, trên mặt lộ ra sự tinh ranh và tính toán trái ngược với hình tượng nghiêm túc trước đây của ông: “Chúng ta không điền rõ số liệu kinh phí dự toán, đến lúc đó nếu giấy xin chỉ thị được thông qua, bộ ủy sẽ tìm chúng ta bàn bạc về vấn đề dự toán, quyền chủ động có thể nắm giữ trong tay chúng ta.”

Giang Thiên Ca: “...”

Tuy đây là ý nghĩ trong lòng cô, nhưng cô không nói ra. Không ngờ, cô chưa nói, nhưng cuối cùng đám người giáo sư Vương Quang Quý lại được gợi ý, nghĩ đến cùng với cô.

Nói như thế nào đây?

Ý nghĩ này, đối với những người muốn dự án nghiên cứu được thông qua và tiến hành thuận lợi mà nói, là một phương pháp tốt.

Nhưng đối với bộ ủy mà nói, chiêu này của họ có vẻ hơi tính toán.

Giống như bán đồ, không nói giá trước, mà là giới thiệu đủ loại ưu điểm của món đồ, chờ khách động lòng, quyết định mua, mới đưa ra một cái giá trên trời.

Khách mua thì giá cao quá, không mua thì lại rất thích món đồ đó, không muốn bỏ qua.

Giang Thiên Ca mở to mắt, trong lòng đột nhiên có cảm giác mình đã làm hư những nhà khoa học chính trực, lương thiện.

Nhưng mà, hắc hắc, như vậy cũng tốt.

Thì ra cô còn hơi lo lắng đám người giáo sư Vương Quang Quý vẫn luôn dùng tư duy của người làm nghiên cứu khoa học để nhìn nhận vấn đề dự toán kinh phí, cứng nhắc, không linh hoạt.

Bây giờ không cần lo lắng nữa.

Giang Thiên Ca cười giơ ngón tay cái với giáo sư Vương Quang Quý: “Giáo sư Vương, thầy và giáo sư Trần thật thông minh! Cháu cũng không ngờ có thể làm như vậy.”

Giáo sư Vương Quang Quý cười ha ha, “Ha ha, là cháu thông minh, nếu không có cháu, chúng ta cũng không nghĩ tới có thể làm như vậy.”

Giang Thiên Ca cười, liên tục xua tay, không thừa nhận chuyện này có liên quan đến mình.

...

“Giang Thiên Ca, cơ hội làm phù dâu của cháu sắp tới rồi!”

Vừa ngâm nga bài hát vừa về nhà, chân phải vừa bước vào sân, một giọng nói kích động đột nhiên vang lên từ bên cạnh, Giang Thiên Ca bị dọa giật mình, tuyết rơi trên mặt đất trơn trượt, cô suýt nữa thì ngã nhào.

“...” Vịn vào khung cửa để đứng vững, Giang Thiên Ca liếc nhìn Phương Thủ Nghĩa đang cười toe toét, hỏi: “Làm phù dâu? Ai sắp kết hôn?”

“Chẳng lẽ là hai người?” Giang Thiên Ca nhìn về phía Giang Viện Triều và Phương Đức Âm: “Mẹ Phương, bố Giang, hai người muốn tổ chức hôn lễ lần nữa sao? Con đồng ý, con rất nguyện ý làm phù dâu cho hai người.”

Giang Viện Triều và Phương Đức Âm: “...”

Phương Thủ Nghĩa: “...”

Giang Viện Triều và Phương Đức Âm đã là vợ chồng già, còn kết hôn gì nữa! Cho dù muốn tổ chức hôn lễ lần nữa, cũng không phải là lúc này. Ở đây ai sắp kết hôn, chẳng phải rất rõ ràng sao?

“Là cậu sắp kết hôn! Cậu muốn kết hôn cùng chị Hoa!” Phương Thủ Nghĩa nhấn mạnh.

Hoa Thi đã đồng ý kết hôn vào tối hôm qua, sáng sớm nay anh không đi làm, đầu tiên là về nhà cũ báo cho bố mẹ biết, sau đó là đến đây, anh muốn đích thân thông báo với Giang Thiên Ca rằng anh muốn kết hôn cùng Hoa Thi!

Hơn hai tháng nay, Giang Thiên Ca đi sớm về muộn, gần như cả ngày đều ở trong viện nghiên cứu của giáo sư Vương Quang Quý, không có thời gian quan tâm đ ến tiến triển giữa Phương Thủ Nghĩa và Hoa Thi.

Bây giờ nghe Phương Thủ Nghĩa nói anh sắp kết hôn, nói không kinh ngạc, hiếu kỳ, chắc chắn là giả.

Giang Thiên Ca không so đo với Phương Thủ Nghĩa chuyện anh đã dọa cô suýt ngã, chạy đến bên cạnh Phương Thủ Nghĩa: “Nhanh nói xem, cậu đã làm thế nào mà dì Hoa đồng ý vậy?”

Trước đây khi gọi Hoa Thi, cô đều gọi là “chị Hoa” hoặc “dì Hoa”, bây giờ cuối cùng cũng có thể đổi cách gọi rồi.

Phương Thủ Nghĩa cười toe toét: “Hì hì, cậu cũng không làm gì đặc biệt, chủ yếu là chị ấy thích cậu, cảm thấy cậu là người tốt, rất kiên định, rất thích hợp để kết hôn.”

Hỏi chuyện chính sự, cậu đừng có tự luyến được không?

Vì hôm nay là ngày vui của Phương Thủ Nghĩa, Giang Thiên Ca không muốn cãi nhau với cậu, để cho cậu tự mãn một chút vậy.

Còn về phần làm thế nào mà Hoa Thi đồng ý, chắc là những chuyện có thể nói ra, còn những chuyện khác chắc chắn là không tiện nói.

Vốn dĩ chỉ có gia đình ba người ăn đồ nướng, nay có thêm Phương Thủ Nghĩa, Giang Thiên Ca ăn uống rất ngon miệng, nếu như Phương Thủ Nghĩa bớt nói chuyện lại thì cô còn hài lòng hơn.

Cả bữa ăn, Phương Thủ Nghĩa thao thao bất tuyệt, nói về chuyện kết hôn cùng Hoa Thi, muốn tổ chức hôn lễ ở đâu, muốn đi đâu mua váy cưới, muốn mời những ai.

Trước đó, khi đến dự khai giảng của Giang Thiên Ca, Phương Đức Âm tình cờ ăn cơm và trò chuyện cùng Hoa Thi, sau đó trở thành bạn bè, về sau cũng gặp mặt vài lần.

Mặc dù Phương Đức Âm đoán Hoa Thi có thể có quan hệ với Phương Thủ Nghĩa, nhưng bà không hỏi nhiều.

Buổi chiều, Phương Thủ Nghĩa chạy đến, nói với bà rằng anh và Hoa Thi sắp kết hôn, bà rất vui mừng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phương Thủ Nghĩa là anh trai của bà, cuối cùng anh cũng tìm được người muốn kết hôn, muốn sống cùng, bà cảm thấy rất vui mừng cho anh trai mình.

Nhưng mà, dù có vui đến mấy, đối mặt với Phương Thủ Nghĩa đang cực kỳ phấn khích, nói không ngừng nghỉ, bà cũng có chút không chịu nổi.

Phương Đức Âm lặng lẽ núp sau lưng Giang Viện Triều, muốn nghỉ ngơi một chút rồi mới nghe Phương Thủ Nghĩa nói tiếp.

Nhận thấy hành động của Phương Đức Âm, Giang Viện Triều khẽ hỏi: “Hay là chúng ta ra ngoài ngõ đi dạo một chút?”

“Nhưng anh ấy...”

Giang Viện Triều: “Có Thiên Ca ở đây nói chuyện với cậu ấy rồi.”

“...” Phương Đức Âm do dự một chút, gật đầu: “Được.”

Giang Thiên Ca biết tâm trạng hiện tại của Phương Thủ Nghĩa giống như nước đang sôi, sùng sục không ngừng, phải để anh trút hết sự phấn khích và vui mừng này.

Vì vậy, mặc dù Giang Thiên Ca nghe đến mệt tai, nhưng vẫn nhẫn nại, không ngắt lời Phương Thủ Nghĩa, thỉnh thoảng lại “ừ ừ a a” phụ họa theo.

Giang Thiên Ca thầm nghĩ: Đây là anh trai ruột của mẹ, là cậu ruột của mình, tuổi cũng không còn nhỏ, cuối cùng cũng có ngày “thoát ế”, cuối cùng cũng được người mình thích đồng ý kết hôn.

Lúc khác, cô có thể không câu nệ với cậu ruột, nhưng thời điểm này, cô phải bao dung cảm xúc của cậu, phải thấu hiểu cho sự vất vả của cậu.

Vì vậy, Phương Thủ Nghĩa muốn nói chuyện, cả nhà ba người bọn họ đành liều mình bồi quân tử mà nghe.

Nghĩ vậy, Giang Thiên Ca ngẩng đầu, muốn trao đổi với bố mẹ một cái nhìn bất đắc dĩ.

Thế nhưng, cô vừa ngẩng đầu đã ngây người.

Bố mẹ ruột là Giang Viện Triều và Phương Đức Âm vốn đang ngồi đối diện đã không thấy đâu.

Họ chạy mất rồi.

Bỏ lại một mình cô.

Giang Thiên Ca nghiến răng.

Vợ chồng đồng lòng, cùng nhau chạy trốn đúng không? Cứ như cô không có ai để dựa dẫm ấy, ngày mai cô sẽ đi tìm Lục Chính Tây, cô cũng chạy trốn!
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 602: Chương 602



Mặc dù trong lòng Giang Thiên Ca nói rất hùng hồn, nhưng ngày hôm sau cô không đi tìm Lục Chính Tây, cô đến nhà họ Phương.

Phương Thủ Nghĩa sắp kết hôn, đối với nhà họ Phương từ trên xuống dưới, già trẻ gái trai, đều là một tin tức động trời.

Người ở Bắc Thành, sau khi nghe được tin tức, lập tức chạy về nhà cũ nhà họ Phương, xác nhận xem có phải sự thật không. Khi mọi người nghe được tin tức, phản ứng đầu tiên đều là nghi ngờ có người nói đùa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trước giờ không có động tĩnh gì, sao đột nhiên lại muốn kết hôn?

Mọi người mang theo vẻ mặt nghi hoặc, kinh ngạc trở về hỏi tình hình của Ông cụ Phương.

Ở cảng Thành, cùng với những người nhà họ Phương ở nơi khác nghe được tin tức, cũng lần lượt gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình.

Bản thân Ông cụ Phương cũng mơ hồ lắm.

Hôm qua Phương Thủ Nghĩa trở về, nói sơ qua với ông về tình hình của cô gái kia, thời gian còn lại đều lên kế hoạch xem khi nào kết hôn, phải sắp xếp thế nào, ông làm sao biết được Phương Thủ Nghĩa quen biết cô gái kia như thế nào, khi nào thì hẹn hò, lại tại sao trước đó không có chút tin tức nào?

Ông cũng muốn biết lắm chứ!

Ông đi hỏi ai bây giờ?

Hỏi Phương Thủ Nghĩa sao? Phương Thủ Nghĩa ném hết mọi chuyện lại, chạy đi công tác với vợ sắp cưới của anh ta, đến một bóng người cũng không thấy, ông hỏi ai đây?

Ông cụ Phương bị hỏi đến phiền, nhưng lại không thể tức giận, càng không thể lôi Phương Thủ Nghĩa về, ông chỉ có thể trút giận lên đầu những người đang vây quanh hỏi ông.

Ông cụ Phương trừng mắt, đuổi người: “Thông báo cho các người, là để các người biết có chuyện này, chuẩn bị tinh thần, chứ không phải để các người như mấy tay săn tin, bám riết lấy chuyện yêu đương của người khác, hỏi han mãi không thôi!”

“Thôi được rồi, nên làm gì thì làm đi, đừng có vây quanh tôi ồn ào nữa, ồn đến đau đầu rồi.”

Mọi người nhà họ Phương: “...”

Chuyện hóng hớt chẳng moi được chút gì, còn bị mắng là mấy tay săn tin vô lương tâm?

Giá mà họ là mấy tay săn tin thật thì đã tốt.

Lúc Giang Thiên Ca đến, nhìn thấy các cậu mợ, anh chị em họ nhà họ Phương đều ngồi trong phòng khách, lần trước đông người như vậy là lúc ông cụ tổ chức sinh nhật.

Biết được bọn họ ngoài chuyện Phương Thủ Nghĩa sắp kết hôn ra thì không biết gì khác, mọi người ngồi túm tụm lại, thi nhau phỏng đoán xem Phương Thủ Nghĩa cái cây vạn tuế ấy nở hoa như thế nào, trong lòng Giang Thiên Ca bỗng dâng lên một cảm giác ưu việt.

Cảm giác nắm trong tay nguồn tin độc quyền, tin tức nóng hổi.

Chuyện mà ai cũng muốn biết nhưng không biết, thì cô lại biết!

“Cậu với mợ chắc là quen nhau trong lúc làm việc, sau đó tìm hiểu nhau, rồi nảy sinh tình cảm phải không?”

“Chắc là vậy.”

“Chắc là quen nhau dạo gần đây. Nếu không thì chúng ta đều ở Bắc Thành, không thể nào không nghe được động tĩnh gì.”

“Mọi người nghĩ là cậu chủ động theo đuổi mợ? Hay là mợ theo đuổi cậu?”

“Chắc là mợ theo đuổi, cậu có biết theo đuổi ai đâu. Nếu mà cậu chủ động theo đuổi mợ, chắc chắn không thể kết hôn nhanh như vậy được.”

“...”

Mọi người thảo luận rất sôi nổi.

Người lên tiếng thảo luận đều là các em nhỏ. Các bậc trưởng bối tuy không lên tiếng, nhưng đều ngồi yên vị trong phòng khách, không có ý định rời đi.

Giang Thiên Ca bê một cái ghế, chen vào giữa mợ cả và dì Trần, trên mặt là biểu cảm hóng hớt rất hòa đồng, nhưng trong lòng lại cười thầm rất đắc ý.

Ha ha, các người đừng hòng đoán được sự thật!

Lén lút cười thầm một lát, Giang Thiên Ca quay sang nhìn dì Trần, chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh hỏi: “Dì Trần ơi, dì còn nhớ món trà sữa lạnh mà cháu từng mang đến không ạ?”

Dì Trần gật đầu: “Ừ, nhớ chứ, sao dì quên được. Hiếm khi về Bắc Thành, còn được uống trà sữa lạnh vị cảng Thành, số trà sữa cháu để lại, dì với ông ngoại cháu chia nhau uống hết rồi.”

Giang Thiên Ca cười hì hì, lại hỏi: “Vậy dì có biết ai làm không ạ?”

“Lúc đó chẳng phải cháu nói là mang từ ngoài về sao? Dì cứ tưởng cháu mua ở đâu đó. Hóa ra không phải mua à?” Dì Trần phỏng đoán: “Là bạn của cháu làm?”

“Không phải ạ, dì đoán tiếp đi.”

Dì Trần lại đoán: “Mẹ cháu?”

“Không phải ạ, là một người mà dì không thể tưởng tượng ra được đâu.” Thấy Ông cụ Phương cũng đi ra, Giang Thiên Ca liền rủ ông cùng đoán: “Nếu ông đoán trúng, hè năm sau cháu sẽ nhờ người đó làm cho ông.”

“Các cậu mợ, anh chị em họ ơi, mọi người cũng đoán đi, để người đó làm hẳn một nồi to, chúng ta cùng uống.”

Mọi người tạm dừng cuộc thảo luận về Phương Thủ Nghĩa, cùng nhau đoán xem món trà sữa lạnh mà phần lớn bọn họ chưa từng thấy là do ai làm.

Phương Đức Âm biết rõ sự thật, ngồi bên cạnh, mỉm cười nhìn Giang Thiên Ca cố tình úp úp mở mở.

Mọi người đưa ra đủ loại đáp án, người được nhắc đến nhiều nhất là Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca cong mắt, thừa nhận một cách hào phóng: “Cháu cũng mong là cháu làm lắm, nhưng cháu không biết làm.”

“Thế là ai?” Phương Hành Vân - một người chị họ hơn Giang Thiên Ca hai tuổi - lẩm bẩm, “Người quen biết đều đoán hết rồi, không thể nào là cậu út làm được.”

Bảo cậu út nhà bọn họ vào bếp làm đồ ăn, chẳng khác nào sao chổi va vào trái đất, lợn nái leo cây, cây vạn tuế nở hoa, là chuyện có xác suất cực kỳ thấp.

Những người khác gật đầu đồng tình.

Khóe miệng Giang Thiên Ca nhếch lên, cao giọng nói: “Chị họ, chị đoán đúng rồi, chính là cậu út làm đấy! Tự tay cậu ấy làm đấy!”

Mọi người: “...”

Phương Thủ Nghĩa làm? Không phải nói đùa đấy chứ?

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc và khó tin của mọi người, rõ ràng là vẫn đang tiêu hóa tin tức này, Giang Thiên Ca đảo mắt, đứng dậy đi đến bên cạnh Ông cụ Phương, “Ông ngoại, cháu có chuyện muốn nói với ông, chúng ta vào thư phòng nói đi ạ.”

Nói xong, không đợi Ông cụ Phương phản ứng, cô đã kéo ông đi về phía thư phòng, sau khi đi vào, đóng cửa lại.

Ông cụ Phương nhìn cô với vẻ khó hiểu.

“Hi hi,” Giang Thiên Ca cười híp mắt, vẻ mặt gian xảo, “Ông ngoại, ông muốn biết gì, cháu nói cho ông biết, không cho các anh chị em họ nghe đâu, để bọn họ tò mò sốt ruột chơi.”

Ông cụ Phương: “...”

“Bên kia có một cánh cửa nhỏ,” Ông cụ Phương chỉ tay về phía cửa nhỏ, ý bảo, “Có thể đi thẳng ra sân sau.”

Giang Thiên Ca: “...”

Quả nhiên là ông cụ Phương.

Giang Thiên Ca phấn khởi nói: “Vậy lát nữa chúng ta đi ra bằng cửa nhỏ, trưa nay ra ngoài ăn, chơi đến tối rồi về!”

Mọi người trong phòng khách, sau khi hết choáng váng vì tin tức “Phương Thủ Nghĩa tự tay làm trà sữa” mà Giang Thiên Ca ném bom, muốn túm lấy Giang Thiên Ca hỏi cho ra nhẽ thì phát hiện cô đã kéo ông cụ Phương trốn vào thư phòng.

Nói chuyện nửa chừng bỏ đi là sao?

Một lát sau, bọn họ phát hiện ra còn có chuyện quá đáng hơn, Giang Thiên Ca và ông cụ Phương, bỏ đi thật! Bỏ lại một đám người bọn họ với tâm trạng tò mò như bị mèo cào!

Tâm trạng của những người ở lại nhà cũ nhà họ Phương rất phức tạp, nhưng tâm trạng của Giang Thiên Ca thì rất tốt, rất vui vẻ! Hôm qua Giang Viện Triều và Phương Đức Âm đã xoa dịu được tổn thương trong lòng cô.

Hắc hắc.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 603: Chương 603



Phương Thủ Nghĩa nhận được lời hứa kết hôn từ Hoa Thi vào tối hôm trước, sáng hôm sau đi thông báo cho Ông cụ Phương, chiều đi tìm Giang Thiên Ca khoe khoang, ngày thứ ba đi công tác cùng Hoa Thi, với lý do là sợ Hoa Thi đổi ý.

Đến khi anh ta quay về, chính thức bàn bạc chuyện kết hôn với gia đình thì đã là hai ngày sau.

Nhìn thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình như thể không quen biết, Phương Thủ Nghĩa không hề thấy lạ, ngược lại trong lòng còn rất đắc ý.

Dù sao thì một ngày không gặp như cách ba thu mà.

Anh ta đã không còn là Phương Thủ Nghĩa của ngày xưa nữa, anh ta là Phương Thủ Nghĩa sắp kết hôn, sắp có vợ hợp pháp được pháp luật công nhận!

“Cậu út, nghe nói cậu làm trà sữa lạnh rất ngon. Cháu còn chưa được uống trà sữa cậu tự tay làm bao giờ, bây giờ cậu làm cho chúng cháu uống thử đi?”

Phương Thủ Nghĩa vừa bước vào cửa, ánh mắt Phương Hành Vân đã dán chặt vào anh ta, như thể muốn xác nhận xem người cậu út này có bị đánh tráo hay không. Nếu không thì tại sao anh ta lại thay đổi chóng mặt như vậy, tự tay đi học làm trà sữa lạnh?

“Nguyên liệu cần dùng, cháu và Thiên Ca đã chuẩn bị xong cho cậu rồi, để trong bếp hết rồi, cậu vào làm luôn là được.”

Giang Thiên Ca bị gọi tên, thấy ánh mắt Phương Thủ Nghĩa quét tới, mỉm cười với anh ta một cái rất ngoan ngoãn, vô hại.

Phương Thủ Nghĩa: “...”

Không cần nghĩ cũng biết là ai đã đi kể chuyện anh làm trà sữa lạnh.

“Cậu út, cậu nhanh lên, mọi người đang đợi uống trà sữa cậu làm đấy, cháu vào bếp phụ cậu một tay.”

Bình thường Phương Hành Vân cũng không vào bếp, lấy cớ giúp đỡ chỉ là giả, mục đích thực sự là muốn tận mắt chứng kiến quá trình Phương Thủ Nghĩa làm trà sữa lạnh.

Cô nàng đã chuẩn bị sẵn máy ảnh, dặn Giang Thiên Ca lát nữa lén đi theo phía sau, chụp ảnh lại.

“...” Phương Thủ Nghĩa nhìn Phương Hành Vân như nhìn kẻ ngốc, “Bây giờ là thời tiết gì cháu không biết à? Trời đang đổ tuyết đấy, uống trà sữa lạnh gì chứ? Cháu muốn tự rước bệnh vào người à?”

“...” Phương Hành Vân nghẹn họng trước câu nói cuối cùng, trừng mắt nhìn Phương Thủ Nghĩa một cái, rồi tự biện minh cho mình, “Đâu phải mình cháu muốn uống, mọi người đều muốn uống mà! Thiên Ca, cậu nói xem có phải không?”

Giang Thiên Ca mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chớp chớp mắt gật đầu: “Hình như là vậy.”

“...” Phương Thủ Nghĩa nhìn những người khác, ánh mắt như muốn nói: Mọi người thấy hai đứa nó trẻ con chưa kìa?

Những người khác không ai lên tiếng.

Nhưng người trưởng thành đều hiểu, không lên tiếng có nghĩa là đồng ý.

Được!

Anh làm là được chứ gì!

Giữa mùa đông lạnh giá, anh làm ra rồi đấy, ai không uống thì anh ép uống!

Hơn một tiếng sau, nhà họ Phương xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ: Bên ngoài sân tuyết rơi trắng xóa, trong nhà, trừ Ông cụ Phương và dì Trần đã lớn tuổi, những người còn lại, ai nấy đều cầm một ly trà sữa lạnh.

Giữa mùa đông, cả nhà cùng nhau uống trà sữa lạnh, chắc chắn sau này sẽ không bao giờ xuất hiện cảnh tượng này nữa, Phương Hành Vân giơ máy ảnh lên, “tách” một tiếng chụp lại khoảnh khắc quý giá này.

“Nào, các anh chị, các cháu, uống nhiều vào, uống nhiều vào.”

“Tôi kết hôn, còn nhiều việc phải nhờ mọi người giúp đỡ.” Phương Thủ Nghĩa như rót rượu trên bàn tiệc, thấy ly trà sữa của anh trai hoặc cháu trai nào vơi đi là lại nhanh tay rót đầy.

Mặc dù lúc nãy người giục giã là Phương Hành Vân, nhưng anh ta rất tinh tế, không rót thêm cho phái nữ.

“Chúng ta là người một nhà, lời cảm ơn nói ra khỏi miệng đều quá khách sáo. Tóm lại, lòng cảm ơn nồng nhiệt của tôi đều dung nhập vào ly trà sữa đông lạnh tự tay làm này! Nào, cạn ly nào!”

Các nam nhân nhà họ Phương bị gọi “cạn ly”: “...”

Muốn mời rượu bọn họ có rất nhiều cơ hội, hiện tại không cần nhiệt tình như vậy.

Dì Trần nhìn các nam nhân nhà họ Phương miệng cứng, nhấp từng ngụm trà sữa đông lạnh, lặng lẽ đi nhóm thêm lửa cho bếp lò.

Cuối cùng vẫn là Phương Thủ Nghĩa sợ các anh trai và cháu trai của mình chịu không nổi, bị cảm lạnh, ảnh hưởng đến công việc của mình, mới không ồn ào để mọi người uống nữa.

Phương Thủ Nghĩa tự mình bưng một chén trà nóng uống, vừa nói về kế hoạch kết hôn của mình.

“Chuyện tôi và Hoa Thi kết hôn, không liên quan đến nhà bố cô ấy, sau này chúng tôi cũng sẽ không qua lại với nhà bố cô ấy. Chủ nhật này, tôi sẽ đưa Hoa Thi về ăn cơm.”

Mọi người đều hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Phương Thủ Nghĩa, Hoa Thi và bố ruột của cô ấy quan hệ không tốt, sau này người qua lại với nhà họ Phương, chỉ là Hoa Thi, chứ không bao gồm bố ruột và những người họ hàng khác của cô ấy.

Mọi người nhìn nhau, bác cả Trình Vân là đại diện lên tiếng: “Được, cháu cứ việc đưa người về, hôm đó chúng tôi đều sẽ quay về, mọi việc chúng tôi sẽ thu xếp ổn thỏa.”

Bớt đi một bước nhà trai đến nhà gái thăm hỏi, lúc nhà gái đến cửa, bọn họ phải nghiêm túc đối đãi hơn, nhất định không thể để cho người khác cảm thấy bị coi thường.

Phương Thủ Nghĩa nói lời cảm ơn với Trình Vân và các chị dâu, sau đó lại nói: “Tuy Hoa Thi không muốn tổ chức lớn, nhưng tôi muốn. Tôi muốn tổ chức một đám cưới kiểu Tây, chị dâu cả, có thể phải làm phiền chị giúp em liên hệ với nhà thiết kế váy cưới.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Bản thân anh cũng có thể đi liên hệ, nhưng mà, ở mảng này, mối quan hệ của anh không bằng Trình Vân: “Hy vọng có thể sớm làm xong váy cưới.”

Trình Vân không chút do dự, sảng khoái đáp ứng, “Được, nhất định sẽ để cho em dâu mặc vào bộ váy cưới đẹp nhất!”

Người ta thường nói chị dâu như mẹ, đối với người em trai kém mình hơn mười tuổi, vẫn luôn chưa kết hôn này, Trình Vân cũng rất quan tâm. Hiện tại Phương Thủ Nghĩa cuối cùng cũng sắp kết hôn, bà cũng rất vui mừng.

Sau khi dặn dò thêm vài việc, Phương Thủ Nghĩa nhìn về phía Ông cụ Phương nói: “Bố, bố hãy mời ông Dương giúp chúng con xem ngày lành tháng tốt, căn nhà con mua, cũng muốn nhờ ông Dương xem giúp.”

Người Hồng Kông rất coi trọng phong thủy, bọn họ sống ở Hồng Kông những năm tháng đó, cũng nhập gia tùy tục, cưới hỏi, dọn nhà đều sẽ tìm người xem ngày lành tháng tốt.

Nhà mới mua cũng sẽ tìm người xem phong thủy, sau khi sửa phong thủy xong mới sắp xếp đồ đạc và dọn vào ở.

Trở lại thành phố Bắc, việc xem phong thủy cho nhà cửa không còn thịnh hành như vậy, Phương Thủ Nghĩa cũng không còn nghĩ đến việc tìm người xem phong thủy cho căn nhà được anh đặt tên là “Phương trạch” của mình.

Nhưng hiện tại, anh cảm thấy việc tìm người xem là rất cần thiết.

Những vấn đề khác anh không để tâm, nhưng ít nhất không thể có yếu tố nào ảnh hưởng đến vận khí hôn nhân của anh.

Ông Dương là một vị thầy phong thủy sống ở tỉnh Quảng Đông, gia đình ông có truyền thống về phong thủy, kiến thức uyên thâm.

Rất nhiều gia tộc ở Hồng Kông đều từng được ông xem nhà, trong đó có cả nhà họ Phương.

Chỉ là, những năm gần đây ông Dương đã lui về ở ẩn, rất ít người có thể mời ông xuất sơn.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 604: Chương 604



Nghe Phương Thủ Nghĩa nói, ông cụ Phương trầm tư một lát rồi lên tiếng: “Bố tìm thời gian đi Quảng Đông một chuyến.”

Ông và Ông cụ Dương tiên sinh có chút giao tình. Nếu chỉ là chọn ngày lành tháng tốt để kết hôn, ông có thể dựa vào mối quan hệ cũ để nhờ Ông cụ Dương đích thân xem giúp.

Nhưng mà, còn phải xem nhà. Xem nhà là cần phải mời người ta đến Bắc Kinh. Quảng Đông đến Bắc Kinh, đường xá xa xôi, lại thêm thời tiết bây giờ rét lạnh, ông không dám đảm bảo nhất định có thể mời được người.

“Bố, vậy con cảm ơn bố trước.” Phương Thủ Nghĩa cười nói cảm ơn, ông cụ Phương tự mình đến cửa mời, tỷ lệ thành công khi mời được người đến Bắc Kinh, không nói là trăm phần trăm, nhưng cũng phải đến bảy tám phần, tỉ lệ thành công vẫn rất cao.

Hơn nữa, cho dù không mời được Ông cụ Dương, cũng có thể mời những người khác của nhà họ Dương, “Bố, vất vả cho bố đi một chuyến rồi, bố quyết định thời gian đi thì nói với con, con tự mình mua vé máy bay cho bố...”

Nghe Phương Thủ Nghĩa và ông cụ Phương nói chuyện, Giang Thiên Ca dùng ngón tay chọc chọc Phương Hành Vân bên cạnh, tò mò hỏi: “Ông cụ Dương mà mọi người nói là ai vậy?”

Nghe Giang Thiên Ca hỏi như vậy, Phương Hành Vân liền có lời muốn nói, “Ông cụ Dương này, lợi hại lắm!”

Phương Hành Vân nhỏ giọng, “khoa học phổ thông” cho Giang Thiên Ca một hồi, “Trước kia ở Hồng Kông, có một nhà ở cách nhà chúng ta không xa, có một khoảng thời gian rất xui xẻo, không phải ra ngoài đụng xe, thì là cưỡi ngựa té gãy chân, ngay cả đang ngồi yên ở nhà cũng bị đèn chùm rơi trúng đầu, cả nhà thay phiên nhau gặp nạn.”

“Họ tìm rất nhiều người xem, nào là xem bói, nào là làm phép, đều vô dụng. Cuối cùng là nhờ ông cụ Phương giúp đỡ, mời Ông cụ Dương đến, sửa phong thủy cho nhà họ, mới không có chuyện gì nữa.”

“Lúc đó chị còn đi theo ông cụ Phương xem, em không biết đâu, Ông cụ Dương lợi hại lắm, ông ấy đi một vòng, nhìn một cái là có thể nói ra chỗ nào có vấn đề, phải sửa như thế nào!”

Mắt Phương Hành Vân sáng rực, vẻ mặt sùng bái: “Sau đó chị còn đi tìm Ông cụ Dương nói muốn bái sư học nghệ!”

Giang Thiên Ca: “...”

Không ngờ, cô còn có một người chị họ là “thầy phong thủy” à?

“Chị họ lợi hại thật đấy!” Giang Thiên Ca phụ họa, “Sau này em mà mua nhà mới, sẽ nhờ chị xem giúp.”

“...” Vốn là chuyện của nhiều năm trước, không nói cũng chẳng nhớ đến, nhưng mà, nghe Giang Thiên Ca nói như vậy, Phương Hành Vân không khỏi nhớ lại sự không cam lòng khi đó. Cô buồn bực nói: “Chị học không thành.”

“Ông cụ Phương không cho chị học, Ông cụ Dương cũng nói là ông ấy không nhận học trò, còn nói con gái không thích hợp học cái này.” Phương Hành Vân ghé sát tai Giang Thiên Ca nhỏ giọng nói, “Nào có chuyện con gái không thích hợp học chứ? Chị cảm thấy đều là cái cớ, Ông cụ Dương chính là không muốn dạy chị.”

Giang Thiên Ca thầm gật đầu, nói “con gái không thích hợp học”, đúng là cái cớ.

Dương Xán Như, người bạn mới mà cô quen ở tỉnh Vân Nam, đã học được cách xem bói với người nhà, được coi là “thầy” rồi.

Ơ...

Giang Thiên Ca đột nhiên khựng lại.

Ông cụ Dương, Dương Xán Như...

Chắc là không trùng hợp như vậy đâu nhỉ?

Nếu Ông cụ Dương và Dương Xán Như là người một nhà, Ông cụ Dương còn lợi hại hơn Dương Xán Như, vậy thì những gì Dương Xán Như có thể xem ra được, Ông cụ Dương cũng có thể xem ra được.

Nếu Ông cụ Dương mà đến thật, thì chẳng phải “bộ mặt thật” của cô sẽ bị Ông cụ Dương nhìn thấu ngay lập tức sao?

Bởi vì trong lòng có tâm sự, Giang Thiên Ca đặc biệt quan tâm đến chuyện ông cụ Phương đi mời Ông cụ Dương.

Vì vậy, ông cụ Phương còn tưởng rằng cô cũng muốn đi gặp Ông cụ Dương, nên đã mời Giang Thiên Ca cùng mình đi Quảng Đông.

Giang Thiên Ca sợ hãi xua tay liên tục.

Ông cụ Dương đến nhà họ Phương, cô có thể tìm cớ trốn đi, không gặp mặt Ông cụ Dương, hơn nữa, ông cụ Phương đi mời Ông cụ Dương, cũng có khả năng là không mời được. Cho nên, chỉ cần ở lại Bắc Kinh, cô chưa chắc đã gặp mặt Ông cụ Dương.

Nhưng mà, đi theo ông cụ Phương đến Quảng Đông, vậy chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới. Cô không đi đâu.

Ông cụ Phương cười nói: “Thấy cháu cứ hỏi khi nào ông đi Quảng Đông, ông còn tưởng cháu cũng giống như Hành Vân, muốn đến nhà họ Dương, tìm Ông cụ Dương học nghệ.”

“...” Cô trốn còn không kịp, còn chủ động muốn đi học nghệ?

Nghệ này cô không học được.

Giang Thiên Ca nghiêm túc nói: “Đó là cháu lo lắng cho ông thôi ạ! Bắc Kinh đến Quảng Đông xa như vậy, bây giờ lại là mùa đông, cháu sợ ông bị lạnh trên đường.”

Đây cũng không phải là nói dối, Giang Thiên Ca thật sự lo lắng ông cụ Phương bị cảm lạnh trên đường đi. Mấy ngày nay, cô đều cùng dì cả chuẩn bị quần áo ấm và đồ giữ ấm cho ông cụ Phương dùng trên đường.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca bắt đầu dặn dò ông cụ Phương đủ điều trên đường đi Quảng Đông phải làm thế nào, giọng điệu y như người lớn dặn dò con nít sắp đi xa, chọc cho ông cụ Phương cười không ngớt.

Lúc Phương Thủ Nghĩa trở về, nghe Giang Thiên Ca dặn dò ông cụ Phương, liền đề nghị: “Hay là, Thiên Ca, cháu đi cùng đi.”

Chuyến đi Quảng Đông lần này, không phải chỉ có một mình ông cụ Phương đi, đã sắp xếp cho anh họ cả Phương Hành Minh đi cùng, sau đó lại có Phương Hành Vân chủ động xin đi theo.

Nhưng nghe Giang Thiên Ca dặn dò ông cụ Phương đâu ra đấy, đột nhiên anh cảm thấy Giang Thiên Ca đáng tin cậy hơn hai người kia.

Vậy thì để Giang Thiên Ca đi cùng luôn, trên đường cùng nhau chăm sóc ông cụ Phương cho tốt, “Thêm một người, thêm một phần yên tâm.”

Cậu thì yên tâm rồi, nhưng tim cô lại như lửa đốt.

Sợ càng nhiều người lên tiếng bảo cô đi cùng, Giang Thiên Ca vội vàng nói:

“Cháu chỉ là lo lắng thái quá thôi ạ, dặn dò ông vài câu, có anh cả và chị họ chăm sóc ông rồi, cháu sẽ không đi theo thêm phiền phức đâu ạ. Hơn nữa, cháu đã nói với dì cả rồi, đến lúc đó cháu sẽ cùng dì cả và dì út đi gặp nhà thiết kế.”

Nghe vậy, dì cả Trình Vân cười nói: “Nếu như cháu muốn đi Quảng Đông, thì đi cùng chơi một chút, đi gặp nhà thiết kế, để dì gọi mẹ cháu đi cùng.”

Mặc dù khoảng thời gian này cũng tiếp xúc với Hoa Thi vài lần, nhưng mức độ quen biết vẫn có hạn, dì sợ đến lúc đó ngại ngùng, mới gọi Giang Thiên Ca đi cùng.

Nếu Giang Thiên Ca muốn đi Quảng Đông, vậy dì gọi Phương Đức Âm cũng như vậy. Dù sao mối quan hệ của hai mẹ con họ với Hoa Thi đều rất tốt, đều quen thuộc.

Giang Thiên Ca cười ha ha: “Dì cả, cháu muốn đi cùng mọi người, cháu còn chưa nhìn thấy váy cưới bao giờ, càng chưa được gặp nhà thiết kế váy cưới cho công chúa, cháu muốn đi xem thử!”

Nghe nói, nhà thiết kế áo cưới mà dì cả mời đến, từng thiết kế áo cưới cho công chúa của hoàng gia nào đó ở châu Âu.

Trình Vân còn muốn nói gì đó, nhưng dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì, dì cười nhìn Giang Thiên Ca gật đầu: “Được, vậy để chúng ta cùng đi gặp nhà thiết kế.”

Nụ cười của dì dường như còn mang theo một tầng ý nghĩa khác mà lúc nãy không có.

Giang Thiên Ca không hiểu.

Nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều.

Bây giờ trong lòng cô chỉ quan tâm một chuyện: Đừng ai khuyên cô đi Quảng Đông nữa là được.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 605: Chương 605



Mãi đến vài ngày sau, Giang Thiên Ca mới biết nụ cười lúc đó của dì cả còn ẩn chứa ý gì.

Nghe dì cả kéo cô vào phòng, nhỏ giọng nói, Giang Thiên Ca ngẩn người.

“... Dì... Dì cả... Cháu... Cháu chưa từng nói muốn váy cưới, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện muốn váy cưới...”

Váy cưới đâu phải quần áo bình thường, bây giờ cô cũng chưa kết hôn, mua váy cưới làm gì?

Nhìn thấy phản ứng của Giang Thiên Ca, Trình Vân biết mình đã hiểu lầm.

Trước đó Giang Thiên Ca nhất quyết nói muốn cùng Hoa Thi đi gặp nhà thiết kế áo cưới, lúc chọn váy cưới, dì cứ nghĩ Giang Thiên Ca là động lòng với váy cưới.

Váy cưới xinh đẹp, lãng mạn, có cô gái nào mà không thích, không muốn có một bộ chứ.

Tuy rằng là hiểu lầm, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì lớn. Trình Vân vẫn cười nói:

“Cho dù bây giờ cháu chưa dùng đến cũng không sao, thời gian họ làm một bộ váy cưới không ngắn đâu, ngắn thì nửa năm một năm, dài thì hai ba năm. Cháu đặt trước đi, để họ làm trước, bây giờ cháu và Lục Chính Tây đang yêu nhau, đợi đến lúc hai đứa muốn kết hôn, thì váy cưới cũng gần làm xong rồi.”

Ý của Phương Thủ Nghĩa là, anh muốn kết hôn càng sớm càng tốt. Cho nên, váy cưới của Hoa Thi, chỉ có thể chọn từ những mẫu váy cưới có sẵn trong studio của nhà thiết kế, chỉ có thể dựa theo sở thích của mình mà sửa đổi một chút trên thiết kế có sẵn.

Còn Giang Thiên Ca bây giờ không vội kết hôn, cô có đủ thời gian, có thể để nhà thiết kế dựa hoàn toàn vào ý tưởng và sở thích của cô, để thiết kế ra bộ váy cưới mà cô thích.

Trình Vân càng nghĩ càng cảm thấy sắp xếp như vậy là hợp lý, “Cứ quyết định vậy đi, cháu bàn bạc trước với Lục Chính Tây xem muốn váy cưới như thế nào.”

“Tuy nhiên, cháu cũng đừng nghe ý kiến của Lục Chính Tây nhiều quá, sau này váy cưới là mặc trên người cháu, cuối cùng vẫn nên lấy ý kiến của cháu làm chủ, cháu thích, cháu mặc đẹp mới là quan trọng nhất.”

“Chờ em dâu chọn xong váy cưới, dì sẽ dẫn cháu đi gặp nhà thiết kế.”

Lần này mời nhà thiết kế áo cưới đến, chủ yếu là để Hoa Thi chọn váy cưới, Hoa Thi là nhân vật chính, phải ưu tiên cho cô ấy. Phải đợi Hoa Thi chọn xong váy cưới, rồi mới bàn đến chuyện của Giang Thiên Ca.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hơn nữa, để không làm phiền Hoa Thi chọn váy cưới, dì còn cố ý mời một nhà thiết kế khác cho Giang Thiên Ca.

Vì muốn chọn váy cưới cho Hoa Thi, thời gian trước Trình Vân đã thu thập không ít tư liệu về váy cưới, rất nhiều bộ, ngay cả người đã bốn năm mươi tuổi như dì nhìn thấy còn thích, huống chi là các cô gái trẻ tuổi.

Thậm chí bây giờ dì còn có một ý nghĩ: Có nên may sẵn cho mỗi đứa con gái trong nhà một bộ váy cưới không?

Cho dù không mặc cũng không sao, quần áo đẹp như vậy, mộng mơ như vậy, để trong phòng, nhìn thôi cũng thấy vui rồi.

Nhưng cho dù có muốn làm, thì cũng phải đợi sau khi Phương Thủ Nghĩa kết hôn. Bây giờ có quá nhiều việc, bận tối mắt tối mũi.

“Cháu cũng đừng lo lắng chuyện tiền bạc, dì và cậu cả cháu có tiền.”

Trình Vân hào phóng, quyết đoán, sắp xếp xong chuyện váy cưới cho Giang Thiên Ca sau này kết hôn.

Lúc đi ra khỏi phòng, Giang Thiên Ca cảm thấy đầu óc choáng váng.

“Em làm sao vậy?” Phương Hành Vân đưa tay lắc lắc trước mặt Giang Thiên Ca, mặt ghé sát lại gần, tò mò hỏi, “Dì cả nói gì với em vậy? Sao trông như người mất hồn thế?”

Phương Hành Vân vẫn còn ở nhà, ngày mai sẽ cùng ông cụ Phương đi Quảng Đông.

Giang Thiên Ca hoàn hồn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bây giờ em mới thấm thía câu “nước lên thì thuyền lên”, người nhà có tiền, bản thân cũng được nhờ.”

“Chị họ, sau này chị nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, nhiều đến mức một mình tiêu không hết, sau đó cho em “thơm lây”, bao em tiêu tiền!”

Phương Hành Vân: “...”

Em còn biết mơ mộng đấy.

...

Buổi tối gặp Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca vui vẻ khoe với anh chuyện cô sắp có một bộ váy cưới được thiết kế hoàn toàn theo ý muốn của mình.

“Anh đừng hiểu lầm nhé, là dì cả muốn mời nhà thiết kế thiết kế cho em.”

Giang Thiên Ca không quên chuyện lần trước Lục Chính Tây hiểu lầm cô muốn kết hôn, “Dì cả nói, không phải cứ kết hôn mới được mua váy cưới.”

Giang Thiên Ca cảm thấy, lời dì cả nói rất có lý.

Lục Chính Tây gật đầu: “Ừm, anh không hiểu lầm.” Anh cũng không dám hiểu lầm nữa.

“Tiền váy cưới, để anh trả cho em.”

Giang Thiên Ca nhìn vẻ mặt của Lục Chính Tây, ngập ngừng nói: “Là mời nhà thiết kế nổi tiếng nước ngoài thiết kế, giá cả hơi đắt một chút.”

Với mức lương trung bình ở trong nước hiện nay mà nói, không phải là hơi đắt, mà là rất đắt.

Dì cả có công ty riêng, tiền váy cưới đối với dì cũng chẳng đáng là bao. Hơn nữa, dì cho cô tiêu tiền, sau này cô cũng sẽ tìm cơ hội tặng quà có giá trị tương đương cho dì.

Nhưng số tiền này đối với Lục Chính Tây mà nói, hẳn không phải là con số nhỏ.

Tiền của Lục Chính Tây đều là anh ấy đổ m.á.u đổ mồ hôi mới có được, cô cũng không muốn để tiền của Lục Chính Tây tiêu vào chiếc váy cưới này.

Lục Chính Tây nghe được ý tứ trong lời nói của Giang Thiên Ca, anh ấy cười nói: “Không có việc gì, nếu tiền của anh không đủ, anh sẽ mượn em, sau này sẽ từ từ trả lại cho em.”

Ngừng một chút, anh ấy lại bổ sung một câu: “Yên tâm, trước khi chúng ta kết hôn, anh sẽ trả hết nợ, sẽ không để em chịu thiệt.”

Giang Thiên Ca: “...”

Từ khi nào mà anh ấy nghiên cứu luật hôn nhân vậy?

Mặc dù Giang Thiên Ca không muốn tiêu tiền của Lục Chính Tây, nhưng Lục Chính Tây kiên trì, còn lấy ra sổ tiết kiệm của mình cho Giang Thiên Ca xem, chứng minh mình không phải là không có tiền, cuối cùng Giang Thiên Ca chỉ có thể thuận theo ý anh ấy.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 606: Chương 606



Giang Thiên Ca thầm hừ hừ trong lòng, nghĩ đến chuyện Lục Chính Tây âm thầm chọc cô, cũng không tiếc tiền thay anh, ngày hôm sau liền đi nói với dì cả.

Trình Vân nghe nói Lục Chính Tây tích cực muốn thanh toán váy cưới, bà ấy không nói hai lời liền gật đầu đồng ý: “Được, để cho Tiểu Lục trả tiền này.”

Trình Vân vốn có ấn tượng rất tốt với Lục Chính Tây, hiện tại lại khen ngợi không ngớt: “Đứa nhỏ Tiểu Lục này, khi còn bé đã chu đáo, hiện tại càng thêm biết yêu chiều người khác, đối tượng kết hôn, nên tìm người hào phóng, biết yêu chiều như vậy.”

“Tính ra, lúc váy cưới làm xong, cũng gần như là thời gian cháu tốt nghiệp, cháu và Tiểu Lục, vừa vặn có thể đăng ký kết hôn tổ chức hôn lễ!”

Giang Thiên Ca trên mặt giả vờ thẹn thùng cúi đầu, trên thực tế lại oán thầm trong lòng: Cô đã nói rồi mà, Lục Chính Tây cứ nhất quyết giành trả tiền, là có ý đồ a.

Trước đó, dì cả nói với cô đều là “chơi thêm vài năm, kết hôn muộn cũng không sao”, bây giờ thì đã nghĩ xong thời gian kết hôn cho cô rồi.

Nhưng mà, hiện tại Lục Chính Tây có nhiều ý đồ hơn nữa cũng vô dụng, bởi vì cô còn chưa tốt nghiệp, phải lấy việc học làm trọng!

Trước đó vì chuyện của giáo sư Vương Quang Quý, Giang Thiên Ca đã xin nhà trường tạm thời không tham gia học tập. Mặc dù nhà trường không thúc giục, nhưng sau khi chuyện của giáo sư Vương Quang Quý xong xuôi, cô đã trở về trường học để tiếp tục đi học.

Mặc dù bây giờ những gì được dạy trên lớp, đối với cô cũng không còn quá nhiều hữu ích.

Nhưng Giang Thiên Ca cảm thấy, làm học sinh, không có chuyện gì đặc biệt, thì việc tham gia lớp học, là sự tôn trọng tối thiểu đối với giáo viên.

Sáng sớm hôm nay, sau khi học xong tiết học duy nhất trong ngày, Giang Thiên Ca đưa sách giáo khoa cho cô bạn cùng phòng Dư Mai Tinh, nhờ cô ấy hỗ trợ mang về ký túc xá, cô muốn trở về, cùng Hoa Thi đi gặp nhà thiết kế váy cưới, chọn lựa váy cưới.

Từ trong tòa nhà dạy học đi ra, cô gặp Trương Chí Nam - Viện trưởng của học viện.

Viện trưởng Trương và giáo sư Vương Quang Quý quen biết, lần trước đơn xin của cô có thể được phê duyệt một cách thông suốt không trở ngại, một nguyên nhân, chính là giáo sư Vương Quang Quý đã chào hỏi với Viện trưởng Trương.

Nghe Viện trưởng Trương hỏi thăm giáo sư Vương Quang Quý, Giang Thiên Ca mới nhớ ra, mình cũng đã một thời gian không liên lạc với giáo sư Vương Quang Quý.

Bản Nghiên cứu xin chỉ thị chế tạo tàu vũ trụ hàng không đã được gửi đến các vị lãnh đạo có liên quan.

Cũng đúng như những gì đã nói trước đó, ngoại trừ hai ngày trước khi hoàn thành bản 《 Thư xin chỉ thị 》, tâm trạng của mọi người đều rất nhẹ nhõm. Nhưng khoảnh khắc bản 《 Xin chỉ thị 》 được gửi đi, tâm trạng của mọi người đều trở nên căng thẳng.

Trong khoảng thời gian này, giáo sư Vương Quang Quý và mọi người, đều đang lo lắng chờ đợi kết quả.

Giang Thiên Ca cũng rất quan tâm đến kết quả, nhưng sau khi cô đến Viện nghiên cứu một lần, liền không dám quay lại nữa.

Những bức ảnh chụp trong ngày ký tên, cô đều tìm người mang đến, không dám tự mình đi.

Bởi vì trạng thái hiện tại của giáo sư Vương Quang Quý và mọi người, có chút giống Phạm Tiến trước khi bảng vàng được công bố, vừa mong chờ, lại vừa sợ hãi.

Hôm đó cô đến, vừa bước vào cửa đã bị các giáo sư kéo đến, nhìn chằm chằm vào cô, yêu cầu cô hãy phân tích một cách lý trí xem đơn xin lần này có thể được thông qua hay không.

Cô nói khả năng được thông qua là rất lớn, có giáo sư liền lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, lo lắng rằng bây giờ bọn họ có phải là đang quá tự tin hay không. Cô đổi giọng nói “Chúng ta cũng phải chuẩn bị tâm lý cho việc không được thông qua”, thì càng có nhiều giáo sư lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng hơn.

Khiến cho trong lòng cô hồi hộp mấy lần, bất an không yên.

Bởi vì không muốn bị cảm xúc của các giáo sư lây lan, Giang Thiên Ca vẫn luôn không đến Viện nghiên cứu nữa. Tính ra, đã được hơn nửa tháng rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trốn tránh mãi cũng không phải là cách, Giang Thiên Ca liền quyết định hôm nay sẽ tìm thời gian gọi điện thoại cho giáo sư Vương Quang Quý hỏi thăm một chút.

Nhưng mà, cuộc điện thoại này, phải đợi cô cùng Hoa Thi chọn xong váy cưới mới có thời gian gọi.

Nhiệm vụ chủ yếu của cô hôm nay, chỉ có một: Cùng Hoa Thi chọn lựa váy cưới.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 607: Chương 607



Điều này không chỉ bởi vì cô là cháu gái của Phương Thủ Nghĩa, là bạn của Hoa Thi, mà còn bởi vì, cô sẽ đảm nhiệm một vai trò rất quan trọng trong hôn lễ của Phương Thủ Nghĩa và Hoa Thi - Phù dâu!

Ban đầu Phương Thủ Nghĩa muốn cô làm bé gái tung hoa, nhưng cô không muốn, sau khi đến “thổi gió” với Hoa Thi, liền có được vai diễn phù dâu.

Cho nên, cô cần phải gánh vác vai trò và trách nhiệm quan trọng hơn trong quá trình Hoa Thi chọn lựa váy cưới.

Cụ thể có thể tóm tắt là: Đội trưởng đội khen ngợi có giá trị cảm xúc dồi dào và là bậc thầy khích lệ động viên.

Nếu như chỉ theo ý của Hoa Thi, cô ấy cảm thấy kết hôn chỉ cần đăng ký là được, không tổ chức hôn lễ cũng không sao.

Phương Thủ Nghĩa muốn tổ chức, cô ấy cũng hiểu. Đã đồng ý kết hôn với Phương Thủ Nghĩa, cô ấy cũng bằng lòng cố gắng hết sức để phối hợp với anh ấy.

Cô ấy biết với thân phận và điều kiện của Phương Thủ Nghĩa và nhà họ Phương, nghi thức hôn lễ sẽ tương đối long trọng. Nhưng hiện thực vẫn vượt quá sức tưởng tượng của cô.

Gia đình Hoa Thi lúc nhỏ, kỳ thật điều kiện cũng rất tốt, ăn uống không phải lo lắng, trong nhà cũng có thể mời người họ hàng xa đến giúp đỡ chăm sóc.

Nhưng mà, trong ký ức cũng như nhận thức của cô từ nhỏ đến lớn, mua đồ, mua quần áo, đều là phải đến tận nơi để chọn lựa, chưa từng trải qua việc để người ta mang tất cả mọi thứ đến tận nhà để chọn.

Huống chi, còn là chuyển từ nước ngoài đến, từ rất xa rất xa.

Phương Thủ Nghĩa nói mời người ta đến, không tốn bao nhiêu tiền. Nhưng có khả năng như vậy sao?

Trong này cần phải tốn bao nhiêu tiền, cô cũng không muốn hỏi, cũng không dám hỏi nữa.

Tóm lại, nhất định là một con số khiến người khác phải kinh ngạc.

Hoa Thi cảm thấy việc Phương Thủ Nghĩa mất công mất sức mời nhà thiết kế đến, rất lãng phí, khi tận mắt nhìn thấy cả căn phòng toàn là váy cưới, trên mặt cô ấy liền lộ ra vẻ mặt ngỡ ngàng, không biết phải làm sao.

Hoa Thi là người dịu dàng và trầm tĩnh, bởi vì hoàn cảnh gia đình phức tạp, nên cô ấy đã sớm hình thành tính cách không muốn làm phiền đến người khác.

Hiện tại có nhiều người như vậy, bao gồm cả chị dâu của Phương Thủ Nghĩa, cháu gái, tất cả đều đang chờ đợi, đi cùng, nhìn cô ấy thử váy cưới, trong lòng Hoa Thi liền không nhịn được cảm thấy áp lực.

Mặc dù cô ấy đã cố gắng hết sức để điều chỉnh tâm trạng, nhưng khi bắt đầu thử váy cưới, cô ấy vẫn còn rất rụt rè, không thể thoải mái được.

Cũng chính là lúc này, tác dụng của Giang Thiên Ca đã được phát huy.

Đầu tiên là kéo Hoa Thi tỏ vẻ tò mò với tất cả các bộ váy cưới, cổ vũ, thúc giục Hoa Thi đi thử, sau khi Hoa Thi mặc xong, thì lại dành tặng một tràng khen ngợi, khen ngợi đến mức trên trời dưới đất chỉ có một, trong quá trình khen ngợi, cô còn rất tích cực dẫn dắt Hoa Thi cùng thưởng thức vẻ đẹp của những bộ váy cưới, nói ra những điểm hài lòng và mong muốn sửa đổi.

Phát huy một cách triệt để thân phận, trách nhiệm và tác dụng của một người phù dâu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đến cuối cùng, mọi người đều rất hài lòng. Người hài lòng nhất, chính là Phương Thủ Nghĩa.

Lúc tiễn mọi người ra về, Phương Thủ Nghĩa vẫn còn rất vui vẻ và cảm động, nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Thiên Ca không buông: “Thiên Ca, cậu biết là đã không uổng công yêu thương cháu rồi, cậu cảm ơn cháu...”

Gió lạnh rít gào bên ngoài, tất cả mọi người đều đeo găng tay, thế nhưng Phương Thủ Nghĩa dường như không cảm thấy lạnh.

Giang Thiên Ca lặng lẽ rút tay về, cho vào trong túi để sưởi ấm: “Cậu út, những lời khách sáo này đừng nói nữa, đến lúc đó cậu nhớ lì xì cho phù dâu lớn một chút là được rồi.”

“Cậu, Lục Chính Tây đến đón cháu rồi, cháu về đây, dì cũng đang đợi cậu kìa.”

Nói xong cũng không đợi Phương Thủ Nghĩa lên tiếng, Giang Thiên Ca liền chạy nhanh về phía Lục Chính Tây.

Ngồi trên xe của Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca tựa lưng vào ghế một lúc lâu, mới thở dài nói: “Làm phù dâu cũng không dễ dàng gì.”

“Hôm nay nói nhiều quá à?” Lục Chính Tây nghe ra giọng nói của cô có chút khàn khàn. Không rõ ràng lắm, có thể những người khác sẽ không để ý đến.

Giang Thiên Ca gật đầu: “Đúng vậy! Nói rất nhiều.” Gần như tất cả những lời khen ngợi đều là do một tay cô nói ra.

Tuy dì cả cũng biết khen ngợi, nhưng mà những lời khen của dì ấy tương đối dè dặt.

Còn về phần chú rể Phương Thủ Nghĩa, cô cũng không muốn nhắc đến nữa.

Ngoại trừ cười ngây ngô ra, thì chỉ có thể nói là “đẹp”, cái gì cũng khen đẹp, chỗ nào cũng khen đẹp, nhưng mà ngoại trừ từ “đẹp” ra, cậu ấy cũng không biết phải dùng từ ngữ nào khác để diễn tả.

Thật sự là khiến người khác không nói nên lời, đến cuối cùng ngay cả Hoa Thi cũng có chút ghét bỏ cậu ấy.

Giang Thiên Ca uống một ngụm nước ấm mà Lục Chính Tây đưa tới, sau đó kể lại cho Lục Chính Tây nghe tình huống hôm nay, để anh ấy rút kinh nghiệm, lấy đó làm gương.

“Sau này nếu như anh mà dám có phản ứng giống như cậu của em, em sẽ trực tiếp đuổi anh đi.”

“...”

Lục Chính Tây vốn dĩ muốn khuyên cô cổ họng không thoải mái thì nên nói ít một chút. Nghe được lời cảnh cáo này, anh liền đổi giọng nói: “Ừ, anh nhất định sẽ nghiêm túc khen em.”

Nói xong, Lục Chính Tây nghiêm túc suy nghĩ trong lòng, đợi khi nào rảnh sẽ đến hiệu sách mua một ít sách về để đọc.

“…” Giang Thiên Ca ho khan một tiếng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra sau đó chuyển sang chủ đề khác.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 608: Chương 608



Về đến nhà, Giang Thiên Ca không quên gọi điện thoại cho giáo sư Vương Quang Quý.

Lúc điện thoại được kết nối, cô bị giọng nói của giáo sư Vương Quang Quý làm cho giật mình.

Giang Thiên Ca cầm ống nghe ra khỏi tai, vừa xoa xoa lỗ tai, vừa khuyên nhủ vào ống nghe điện thoại: “Vương giáo sư, thầy bình tĩnh một chút, chú ý cuống họng.”

Đừng nói như bổ củi.

Ngừng một chút, Giang Thiên Ca lại dặn dò một câu: “Thầy và các giáo sư khác, đều phải chú ý bảo vệ giọng nói của mình cho tốt.”

Nghe giọng nói kích động của giáo sư Vương Quang Quý vừa rồi, Giang Thiên Ca suy đoán hẳn là thư xin chỉ thị đã được gửi đến bộ, và đã có tin tức.

Bởi vì tham gia biên soạn thư xin chỉ thị, Giang Thiên Ca cũng cố ý tìm hiểu quy trình cần thiết để một dự án trọng điểm được phê duyệt.

Nói một cách đơn giản, đối với một dự án trọng điểm, việc nộp bản kiến nghị bằng giấy và được thông qua chỉ là bước đầu gõ cửa. Sau khi gõ cửa, nó còn cần trải qua vô số lần tranh luận, nghiên cứu và đặt câu hỏi.

Trong những cuộc tranh luận này, dự án sẽ từng bước “lên cấp”, trải qua thử thách, sau đó mới có thể được triển khai thực hiện.

Bây giờ nhận được phản hồi từ bộ, quả thực rất đáng mừng, nhưng cũng cần phải bảo vệ cổ họng thật tốt.

Bởi vì sau đó còn có các loại hội nghị báo cáo, hội thảo nghiên cứu, hội thảo thảo luận đang chờ giáo sư Vương Quang Quý và mọi người tham gia, đây đều là những trận chiến lớn, đều cần dùng đến giọng nói.

Giáo sư Vương Quang Quý cười ha hả trong điện thoại, liên tục nói “Được”, “Biết rồi”, nhưng âm lượng không hề giảm, Giang Thiên Ca dù không áp ống nghe vào tai cũng cảm thấy ong ong.

“Thiên Ca, thầy đang định gọi cho em đây!” Giọng nói của giáo sư Vương Quang Quý đầy phấn khích: “Văn phòng bộ vừa gọi điện thoại đến, thông báo ngày mai chúng ta đi họp! Em cũng đi nhé!”

Giang Thiên Ca không khuyên ông bảo vệ cổ họng nữa, cười nói: “Vâng ạ, Vương giáo sư, em sẽ làm hậu cần, lo liệu vật tư cho mọi người.”

Trên đường về, khi đi ngang qua tiệm thuốc bắc, Lục Chính Tây đã cố ý xuống xe mua kẹo ngậm trị ho, cô ăn thử thấy hiệu quả rất tốt.

Cô lập tức quyết định ngày mai sẽ mua thêm một ít để mang đến cho giáo sư Vương Quang Quý và mọi người.

Hãy để các giáo sư giữ giọng nói to rõ ràng, “tranh luận” thắng lợi!

Giang Thiên Ca nhận thức rất rõ ràng về năng lực và vị trí của bản thân.

Trước đây do nhóm giáo sư Vương Quang Quý thiếu người, lại thêm phần tin tưởng Giang Thiên Ca nên đã để cô tham gia vào quá trình chuẩn bị và soạn thảo bản kiến nghị, sử dụng máy tính để hỗ trợ xử lý và sắp xếp dữ liệu.

Tuy nhiên, nội dung công việc tiếp theo lại liên quan đến chuyên môn, phức tạp và đồ sộ. Về mặt chuyên môn, Giang Thiên Ca biết rằng mình có thể hỗ trợ rất hạn chế.

Vì vậy, khi giáo sư Vương Quang Quý đề nghị cô tiếp tục đến viện nghiên cứu, cô đã đồng ý. Nhưng cô định vị vai trò của mình là ở mảng hậu cần.

Những việc khác cô không dám nói, nhưng về khoản sử dụng máy tính, cô dám khẳng định rằng không có nhiều người trong viện nghiên cứu sánh bằng cô.

Kiểm tra tài liệu, nhập và sắp xếp văn bản, in ấn nội dung tài liệu... cô đều không ngại rườm rà, nhàm chán, chủ động đảm nhận, mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng.

Bên ngoài, Giang Thiên Ca làm việc chăm chỉ, chủ động trở thành một “con ốc vít” nhỏ, một quản gia hậu cần cho nhóm giáo sư Vương Quang Quý.

Vân Mộng Hạ Vũ

Về đến nhà, cô cũng không quên thân phận phù dâu của mình, tận tâm tận lực hiến kế, lên ý tưởng cho đám cưới của Phương Thủ Nghĩa và Hoa Thi.

Ngoài ra, cô còn tranh thủ thời gian trao đổi với nhà thiết kế về ý tưởng cho chiếc váy cưới của mình.

Khoảng thời gian này, Giang Thiên Ca bận rộn như một chú ong nhỏ, đến nỗi quên béng mất một việc.

“Thiên Ca, đi, đi ra sân bay với cậu.”

Phương Thủ Nghĩa lái xe đến trường tìm Giang Thiên Ca, thấy cô đang đi ra từ cổng trường, anh thậm chí còn không xuống xe, chỉ hạ cửa kính xe xuống gọi.

Giang Thiên Ca chào hỏi Hoa Thi đang ngồi ở ghế phụ trước, sau đó mới hỏi: “Ra sân bay làm gì vậy?”

Phương Thủ Nghĩa liếc nhìn cô với vẻ “hỏi thừa”, “Đương nhiên là đi đón người, đón bố cậu, ông ngoại cháu đấy, bố cậu đã mời được Ông Dương rồi!”

Rồi lại nói thêm: “Cậu biết ngay mà, bố đích thân ra mặt, chuyện mời Ông Dương chắc chắn thành công!”

“...”

Giang Thiên Ca lúc này mới nhớ ra, cô đã quên mất chuyện ông ngoại đến Quảng Đông mời Ông Dương.

Ông ngoại thật sự đã mời được Ông Dương đến.

“... Ông ngoại hôm nay về ạ?”

Phương Thủ Nghĩa gật đầu, “Ừ, tối qua ông gọi điện về báo là sẽ đáp chuyến bay 9 giờ sáng nay, bây giờ chúng ta xuất phát ra sân bay, đợi một lát là có thể đón được rồi. Cháu lên xe nhanh đi.”

Giang Thiên Ca rụt tay đang đặt trên cửa xe, giả vờ khó khăn nói: “Nhưng mà cháu còn có việc... Hay là để cháu gọi điện thoại hỏi xem có thể xin nghỉ được không đã.”

“Cháu còn trẻ mà sao bận hơn cả bọn cậu thế?” Phương Thủ Nghĩa lẩm bẩm, sau đó nói, “Vậy cháu cứ đi làm việc đi, cậu với mợ đi đón là được.”

“Thấy cháu tò mò về Ông Dương nên cậu mới vòng qua đón cháu, muốn để cháu sớm được gặp Ông Dương. Giờ cháu bận rồi thì không trách cậu được, bọn cậu đi trước đây.”

Trước khi đi, Phương Thủ Nghĩa còn dặn dò: “Tối nay về nhà ăn cơm sớm một chút.”

Giang Thiên Ca mỉm cười gật đầu, tạm biệt Phương Thủ Nghĩa và Hoa Thi, nhưng trong lòng đã nghĩ sẵn lý do để tối nay không về ăn cơm.

Giang Thiên Ca lặng lẽ xin lỗi trong lòng, rồi đi về phía viện nghiên cứu.

Giáo sư Vương Quang Quý nhìn thấy cô, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Sao em lại đến đây? Không phải đã bảo em hôm nay nghỉ ngơi sao?”

Sau khi tham gia cuộc họp ở bộ, giáo sư Vương Quang Quý và mọi người lại được mời tham gia một số hội thảo và hội nghị nghiên cứu khác, trong gần nửa tháng, mọi người đều làm việc hết công suất, gần như ngày nào cũng phải thảo luận với người khác, cả thể chất lẫn tinh thần đều mệt mỏi, cổ họng lại càng không chịu nổi.

Mặc dù Giang Thiên Ca đã chuẩn bị sẵn kẹo ngậm trị ho, nhưng cổ họng của mọi người đều ít nhiều bị ảnh hưởng sau những cuộc tranh luận, giáo sư Trần Đồng Huân vốn đã dễ kích động, nói chuyện to tiếng, giờ đây cổ họng khàn đến mức gần như không nói được nữa.

Hiện tại, các hội thảo và hội nghị tranh luận đã tạm thời kết thúc, giáo sư Vương Quang Quý quyết định cho mọi người nghỉ ngơi một ngày.

Tuy nhiên, nói là nghỉ ngơi, nhưng chẳng ai nghỉ ngơi cả.

Nhìn văn phòng đông đủ mọi người, Giang Thiên Ca cảm thấy hơi áy náy. Các giáo sư ở lại văn phòng là vì lo lắng cho dự án, không nỡ nghỉ ngơi, còn cô xuất hiện ở đây chỉ là vì muốn trốn tránh.

Giáo sư Vương Quang Quý còn tưởng rằng cô cũng giống như các giáo sư khác, một lòng hướng về dự án, khuyên cô nên về nhà nghỉ ngơi, ngày mai quay lại, Giang Thiên Ca càng thêm áy náy, cười giải thích:

“Hôm nay trường em không có lớp, người nhà cũng đều bận việc, ở nhà một mình cũng chán, nên em muốn ghé qua viện nghiên cứu một lát.”

Rõ ràng là lấy cớ.

Giáo sư Vương Quang Quý thở dài, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa cảm động, suy nghĩ một chút rồi đề nghị:

“Hôm nay đáng lẽ là ngày nghỉ ngơi của mọi người, nhưng vì dự án của chúng ta, vì con tàu vũ trụ của chúng ta, mọi người đều ngầm hiểu ý mà quay trở lại, đây cũng là một kiểu ăn ý không cần lời nói.”

“Nghĩ kỹ lại, đã lâu rồi chúng ta chưa cùng nhau ngồi xuống, ăn chung một bữa cơm. Chiều nay tan làm sớm một chút, chúng ta cùng đi ăn nhé?”

“Không vì điều gì khác, chỉ vì sự ăn ý của chúng ta, vì mục tiêu và ước mơ chung của chúng ta!”

Mọi người đều gật đầu đồng ý.

Giáo sư Vương Quang Quý còn đặc biệt nói với Giang Thiên Ca: “Thiên Ca, em cũng đi cùng nhé, đừng lo, ăn xong thầy đưa em về nhà.”

Lời đề nghị liên hoan của giáo sư Vương Quang Quý đến với Giang Thiên Ca đúng lúc như “mưa đúng ruộng hạn”.

Cô mỉm cười gật đầu, nói rằng cô không lo lắng, đồng thời trong lòng lại lần nữa xin lỗi Phương Thủ Nghĩa, ông ngoại, mọi người trong gia đình họ Phương, và cả Ông Dương - người mà cô chưa từng gặp mặt.

Buổi tối, sau bữa liên hoan, Giang Thiên Ca không làm phiền giáo sư Vương Quang Quý đưa về, cô gọi Giang Viện Triều đến đón.

Tuy nhiên, vừa lên xe, Giang Viện Triều đã cho cô biết một tin tức khiến cô sững sờ.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 609: Chương 609



“Ông Dương nhờ cháu gái ông ấy gửi một món quà cho con, con thu xếp thời gian đến chào hỏi và cảm ơn Ông Dương một tiếng nhé.”

“...” Sững sờ một lúc, Giang Thiên Ca vẫn còn chút may mắn hỏi lại: “Tặng quà cho con ạ?... Có nhầm lẫn gì không bố? Con không quen cháu gái của Ông Dương...”

Giang Viện Triều tưởng cô thật sự không biết, bèn giải thích: “Cháu gái của Ông Dương cũng công tác trong quân đội, năm nay ở tỉnh Nam, chẳng phải con quen một người bạn họ Dương sao, cô ấy chính là cháu gái của Ông Dương đấy.”

Thật ra mà nói, đây cũng là một sự trùng hợp.

Lúc ông ngoại đến Quảng Đông thăm hỏi Ông Dương, Dương Xán Như vừa hay được nghỉ phép về quê thăm gia đình.

Biết ông nội sắp đến Bắc Thành, cô vội vàng thu xếp, nhờ ông tiện thể mang đặc sản Quảng Đông đến tặng người bạn mới quen.

Ông ngoại thì không biết Ông Dương muốn gửi đặc sản cho cháu gái mình, Ông Dương cũng không biết bạn của cháu gái lại là cháu gái của ông Phương.

Mãi đến khi sắp xếp chỗ ở cho Ông Dương, ông lấy địa chỉ mà cháu gái đưa, hỏi thăm ông ngoại xem địa chỉ đó ở đâu, hai người mới biết được sự trùng hợp này.

Nghe Giang Viện Triều giải thích xong, Giang Thiên Ca thở dài, cảm xúc lẫn lộn: “Đúng là trùng hợp thật.”

Cô đã cố tình tránh mặt, vậy mà cuối cùng vẫn phải gặp Ông Dương.

Giang Thiên Ca dựa lưng vào ghế, cười khổ: “Nhân duyên của con cũng tốt quá nhỉ, xa xôi như vậy mà Dương Xán Như vẫn nhớ, còn nhờ ông nội mang đặc sản đến cho con, thật là làm phiền Ông Dương, ngại quá.”

Nghĩ đến món đồ mà mình mang về nhà, Giang Viện Triều không khỏi phì cười: “Bạn con đúng là rất quý con.” Ông Dương cũng thật sự là vất vả.

Về đến nhà, nhìn thấy hai chiếc túi lớn đặt ở góc phòng khách, Giang Thiên Ca lại thở dài, chỉ riêng hai chiếc túi này, nếu cô tiếp tục trốn tránh không gặp Ông Dương thì thật là không còn gì để nói.

Giang Viện Triều nhìn đồng hồ, nói: “Còn sớm, con mở túi ra, sắp xếp đồ đạc bên trong đi. Xong xuôi thì ăn khuya, chị Cao đã hâm nóng đồ ăn sẵn rồi.”

“Bố mua gì vậy ạ?” Giang Thiên Ca cầm kéo cắt băng dính trên túi, uể oải nói: “Lúc nãy liên hoan với mọi người con ăn hơi nhiều, không muốn ăn khuya lắm.”

Thực ra, lý do chính là vì nghĩ đến việc phải gặp Ông Dương, cô thấy ngán ngẩm.

Giang Viện Triều: “Không phải bố mua.”

Giang Thiên Ca ngạc nhiên: “Vậy đồ ăn khuya ở đâu ra? Chị Cao làm ạ?”

Giang Viện Triều nhìn cô nói: “Là bạn của con gửi, nhờ Ông Dương mang đến cho con.”

“...”

Giang Thiên Ca cảm thấy, từng chữ Giang Viện Triều nói, cô đều hiểu, nhưng sao ghép lại với nhau, cô lại chẳng hiểu gì cả?

Im lặng một lúc, Giang Thiên Ca buông cây kéo xuống, chạy vào bếp.

Một lúc sau, cô chạy ra, vẻ mặt phức tạp nhìn Giang Viện Triều.

Trong nồi, toàn là món ăn Quảng Đông, ruột heo hấp, bánh bao hấp, chân gà hấp tàu xì, há cảo tôm... đều là những món mà trước đây Dương Xán Như từng giới thiệu với cô.

Mặc dù ở Bắc Kinh cũng có nhà hàng Quảng Đông, nhưng Giang Thiên Ca có cảm giác là không đơn giản như vậy.

Cô mang theo chút ý tứ “biết thừa” hỏi Giang Viện Triều để xác nhận: “Tất cả đều là... Ông Dương mang từ Quảng Đông đến ạ?”

Giang Viện Triều gật đầu.

Giang Thiên Ca: “...”

Không ngờ, vào những năm 80, khi mà giao thông còn chưa phát triển, Giang Thiên Ca cô lại được thưởng thức đồ ăn được “ship” bằng đường hàng không.

...

“Thiên Ca, cậu thấy đồ mà ông nội tớ mang đến cho cậu không? Thấy chưa? Thấy chưa!” Giọng nói của Dương Xán Như trong điện thoại rất vui vẻ: “Hôm nay tớ không đi đâu cả, vẫn luôn chờ cậu đây này!”

“Cậu ăn được chân gà và há cảo pha lê không? Đó là sáng sớm tớ đã đi nhà hàng đóng gói! Tớ dặn dò ông nội, bảo ông ấy nhất định phải nhanh chóng mang đến cho cậu!”

“Tớ nói cho cậu biết, nếu như là lúc mới ra khỏi nồi thì ăn sẽ ngon hơn. Bây giờ cậu cứ ăn tạm, chờ sau này cậu đến Quảng Đông, tớ dẫn cậu đi nhà hàng ăn một lần nữa!”

“Cậu tháo bao ra chưa? Nhìn thấy những thứ tớ gửi cho cậu không?...”

Dương Xán Như nhiệt tình như vậy, Giang Thiên Ca cũng không có cơ hội xen vào.

Đợi đến khi Dương Xán Như ríu rít nói mệt mỏi, Giang Thiên Ca chân thành nói cảm ơn, sau đó hỏi ra vấn đề cô muốn hỏi nhất:

“Sao cậu lại chuẩn bị nhiều đồ vật như vậy cho tớ? Còn bảo ông nội cậu mang tới? Làm phiền ông nội cậu nhiều rồi.”

Dương Xán Như sai khiến ông nội của mình đến, so với cô còn quá đáng hơn.

Mang theo hai cái túi lớn cũng rất quá đáng, còn thêm một hộp thức ăn cần phải cẩn thận cất giữ, mau chóng đưa tới.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chẳng trách vừa đến chỗ ở, Ông Dương đã hỏi ông ngoại cô.

Thật sự là không hỏi thăm không được, cô đang chờ ăn đây.

Ông Dương còn chưa gặp qua cô. Hiện tại, ở trong lòng Ông Dương, cô sẽ không phải là hình tượng một cô gái tham ăn chứ?

Dương Xán Như không biết Giang Thiên Ca đang lo lắng trong lòng, cũng không cảm thấy việc nhờ ông nội mang đồ cho bạn mình có vấn đề gì. Cô trả lời từng câu hỏi của Giang Thiên Ca: “Nhiều đâu? Không nhiều chút nào.”

“Nếu không nhờ ông nội tớ đưa qua đó, gửi từ bưu điện tỉnh Quảng Đông đến Bắc Thành ít nhất phải nửa tháng, vậy thì rất nhiều đồ vật kia đều không thể gửi cho cậu.”

“Cậu cũng không cần lo lắng sẽ mệt mỏi đến ông nội tớ, ông nội tớ không mệt, trước đây chưa đến mùa đông, mỗi ngày ông đều luyện Ngũ Cầm Hí, hiện tại mùa đông ông ngại lạnh, lười biếng không luyện, bảo ông ấy xách đồ cho cậu, vừa vặn để ông rèn luyện.”

“Hơn nữa, giúp tớ làm việc, mang đồ cho cậu, ông nội tớ rất vui vẻ.”

Sáng sớm ngày thứ hai, Giang Thiên Ca đã đi tìm Phương Thủ Nghĩa.

Nhìn thấy người, câu đầu tiên Phương Thủ Nghĩa hỏi: “Hôm nay cháu rảnh không?”

“Bây giờ cậu đưa Ông Dương đến nhà hàng thủ đô ăn sáng, cháu có đi cùng không?”

Giang Thiên Ca gật đầu: “Vâng ạ, cháu đi cùng.”

Hôm qua nhận nhiều đồ như vậy, nếu không lộ diện, thật sự sẽ thất lễ.

Sau khi lên xe, Phương Thủ Nghĩa cười nói: “Không ngờ, cháu và cháu gái của Ông Dương là bạn, có thể cậu sẽ được nhờ.”
 
Back
Top Bottom