Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 560: Chương 560



Thấy Giang Thiên Ca chỉ phồng má trừng mắt nhìn, nhưng không lên tiếng, Thiệu Vân cong mắt cười, cầm đũa gắp một miếng thịt bỏ vào bát Giang Thiên Ca, vừa thấp giọng giới thiệu:

“Đây là món thịt trắng đặc sản của tỉnh Nam, là món ngon của Bạch vụ trưởng, bây giờ Bạch vụ trưởng rất ít khi nấu ăn, hôm nay đặc biệt mới được ăn, lúc khác không được ăn đâu.”

Giang Thiên Ca liếc nhìn, hừ một tiếng nói: “Chẳng phải sao, đều nhờ phúc của anh và lão Giang. Cảm ơn nhé.”

Giọng điệu Giang Thiên Ca âm dương quái khí, ngay cả Lý Quốc Đống chậm tiêu cũng nghe ra. Anh ta khó hiểu nhìn Giang Thiên Ca và Thiệu Vân.

Thiệu Vân thấy Lý Quốc Đống nhìn qua, lại nháy mắt với Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca: “...”

Giận cũng không thể phát, còn phải nể mặt Thiệu Vân mà che giấu, lần đầu tiên cô thấy uất ức như vậy.

Thật tức c.h.ế.t đi được!

Giang Thiên Ca bỏ miếng thịt trắng Thiệu Vân gắp vào bát vào miệng, nhai răng ken két, đầy sát khí, như thể đang nhai Thiệu Vân chứ không phải thịt.

Mấy lần chọc Giang Thiên Ca tức giận, Thiệu Vân cũng hơi ngại, anh ta sờ mũi, lại gắp một miếng thịt bỏ vào bát Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca trực tiếp gắp miếng thịt cho Lục Chính Tây bên cạnh.

Rất nghiêm túc nói với Thiệu Vân: “Đừng có giả bộ. Hừ, đừng tưởng hai miếng thịt là có thể giải quyết được mọi chuyện.” Tuy món thịt trắng Bạch vụ trưởng làm rất ngon.

“Anh im lặng đi, ảnh hưởng em ăn cơm.”

Thiệu Vân: “...”

Em gái giận rồi, hơi khó dỗ dành.

Đến khi mọi người ăn xong, rời khỏi nhà ăn, Thiệu Vân không đi cùng Giang Viện Triều mà bám theo sau Giang Thiên Ca.

“Thiên Ca, vừa rồi em nói, anh đã kiểm điểm rồi, em nói rất đúng, anh nhất định sẽ coi trọng.”

Giang Thiên Ca nghe liền biết là nói cho có lệ. Cô liếc xéo hỏi Thiệu Vân: “Cụ thể anh muốn coi trọng thế nào?”

Thiệu Vân sững sờ, cẩn thận quan sát biểu cảm của Giang Thiên Ca, thấy cô hình như sắp sửa mặt nặng mày nhẹ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Em muốn anh coi trọng thế nào thì anh sẽ coi trọng như thế ấy, anh đều nghe em.”

Giang Thiên Ca chờ câu này: “Đây là anh nói đấy nhé, Lục Chính Tây và Lý Quốc Đống đều làm chứng cho tôi.”

“Làm chứng? Làm chứng gì?” Lý Quốc Đống vừa đi tới liền nghe thấy câu cuối của Giang Thiên Ca, tò mò hỏi.

Chưa đợi Giang Thiên Ca và Thiệu Vân trả lời, anh ta lại khó hiểu hỏi: “Thiên Ca, vừa rồi cô nói không muốn ngồi cùng, là tôi hay Thiệu Vân?”

Lúc nãy ăn cơm anh ta vẫn luôn nghĩ mãi.

Nghĩ tới nghĩ lui, luôn cảm thấy lời Giang Thiên Ca nói không phải là anh ta, mà là Thiệu Vân?

Đáng tiếc anh ta không có chứng cứ.

Lý Quốc Đống nhìn Thiệu Vân hỏi: “Thiệu Vân, có phải vừa rồi anh lừa tôi không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Kẻ lừa người quyết định chối bay chối biến: “Không có.”

Giang Thiên Ca trừng mắt nhìn Thiệu Vân, giải vây cho anh ta. Cô vỗ vai Lý Quốc Đống, khuyên nhủ: “Thôi đừng để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa, chúng ta đi, tôi có việc muốn bàn với anh.”

Dạo này Lý Quốc Đống gần như nghe lời Giang Thiên Ca răm rắp, sùng bái vô cùng. Nghe Giang Thiên Ca nói có việc muốn bàn, Lý Quốc Đống lập tức quên luôn chuyện vừa nãy, tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Tất nhiên là liên quan đến chuyện băng nhóm buôn lậu m* t** nước ngoài muốn ám sát Giang Viện Triều, Thiệu Vân.

Đây là chuyện liên quan đến quốc gia khác, cũng liên quan đến tính mạng của không ít cán bộ cấp cao của Hoa Hạ, vừa rồi sau khi họp xong, Trương Kiếm Ba đã báo cáo tình hình và phương án xử lý cho cấp trên.

Tuy chưa có phương án cụ thể, nhưng Giang Thiên Ca hiểu rõ Giang Viện Triều. Cô phải chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Giang Thiên Ca dẫn Lục Chính Tây, Thiệu Vân, Lý Quốc Đống đi về phía đội lập trình máy tính, trên đường gặp Dương Xán Như.

Dương Xán Như vui vẻ hỏi Giang Thiên Ca đi đâu, chưa đợi Giang Thiên Ca trả lời đã thân thiết khoác tay cô, vẻ mặt muốn đi chơi cùng.

Sau khi diễn tập kết thúc trở về căn cứ, trừ ngày đầu tiên về có nói chuyện với Giang Thiên Ca vài câu, hai ngày nay mọi người đều bận rộn tổng kết, viết báo cáo, cô ta không có cơ hội gặp Giang Thiên Ca.

Tin tức băng nhóm buôn lậu m* t** muốn ám sát Giang Viện Triều hiện tại chỉ có một số ít người biết, Dương Xán Như chưa biết.

Giang Thiên Ca định từ chối Dương Xán Như, nhưng chợt nhớ tới chuyện Dương Xán Như xem bói cho mình trước đó nên đổi ý.

Giang Viện Triều, cô nhất định phải bảo vệ ông.

Bằng mọi giá.

Nếu như cô và Trương Kiếm Ba chuẩn bị chưa đủ, cô không ngại nhờ Dương Xán Như làm chút chuyện tâm linh.

Thêm Dương Xán Như vào đội, Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, lại đi gọi Hoàng Trình Hạo và Trịnh Văn Hoa.

Trừ cô và Dương Xán Như, những người còn lại đều là cao thủ võ công được nhắc đến trong cuộc họp, có thể điều động làm cảnh vệ.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 561: Chương 561



Giang Thiên Ca lấy bức tranh lúc trước Giang Viện Triều vẽ, sau đó đưa cho Thiệu Vân vẽ lại, bức chân dung người đàn ông cô nhìn thấy ở nhà ga.

Giang Thiên Ca nói ra suy nghĩ của mình: “Tôi nghi ngờ, lần này Cục trưởng Cam nghe lén được những kẻ muốn ám sát đồng chí Giang Viện Triều là cùng một bọn với người đàn ông trốn trong rừng đối diện nhà ga.”

“Trước đó hắn ta trốn trong rừng gần nhà ga để theo dõi, bây giờ chắc cũng đang lảng vảng đâu đây...”

Thiệu Vân hiểu ý Giang Thiên Ca.

Anh ta nhìn bức chân dung mình vẽ, nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, chưa đợi Giang Thiên Ca nói xong đã lên tiếng: “Chút nữa tôi dẫn người đi tuần tra một vòng.”

Lúc trước Giang Thiên Ca bảo anh ta vẽ lại, anh ta đã đưa một số bản cho mọi người đi tìm, đồng thời dặn dò lính gác chú ý, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức.

Chỉ có một bức chân dung sườn mặt vẽ tay, hơn nữa người trên bức chân dung cũng không có đặc điểm gì nổi bật, là tướng mạo rất đỗi bình thường, người bình thường gặp được, khả năng cũng rất khó phân biệt ra.

Bức tranh là do người đó vẽ, hơn nữa người đó đã nghe Giang Thiên Ca miêu tả về vẻ ngoài của người trong bức tranh, năng lực phân biệt khuôn mặt của người đó rất mạnh. Nếu như người này xuất hiện trước mặt người đó, người đó có hơn 80% nắm chắc có thể nhận ra người này.

Bây giờ biết bọn họ đang lên kế hoạch ám sát, nhưng trước mắt chỉ biết tin tức bọn họ muốn ám sát, tốt nhất là có thể biết được nhiều tin tức hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cho nên, ngoại trừ việc nghe lén từ phía Cam Đức Hiền, người trước đó bị Giang Thiên Ca nhìn thấy ở nhà ga là một hướng đi rất tốt.

Giang Thiên Ca ngồi bên cạnh Thiệu Vân, nghe Thiệu Vân nói, cô âm thầm cắn răng, nửa người trên không nhúc nhích, nhưng chân đặt ở dưới bàn không chút do dự giẫm lên chân Thiệu Vân.

Anh ta đi?

Đi đầu anh ta ấy.

Thiệu Vân vốn dĩ chính là mục tiêu ám sát, những người đó khẳng định biết anh ta trông như thế nào, ngoài căn cứ ra, anh ta chẳng thể đi đâu được.

“Trước đây là tôi nhìn thấy người này, tôi có thể nhận ra anh ta, tôi đi.” Trong hành lý của cô có máy ảnh, nếu như gặp người đó, có thể giả vờ là khách du lịch đến tỉnh Nam, trực tiếp dùng máy ảnh chụp lại mặt người đó.

Nghe Giang Thiên Ca nói, Lục Chính Tây nhíu mày, theo bản năng anh muốn khuyên Giang Thiên Ca, nhưng lại nhịn xuống. Lục Chính Tây nghiêm mặt nói: “Anh đi cùng em.”

Lý Quốc Đống cũng giành nói: “Tôi cũng đi.”

Ba người Trịnh Văn Hoa, Hoàng Trình Hạo, Dương Xán Như, thật ra là vừa nghe Giang Thiên Ca nói, mới biết có người muốn ám sát Giang Viện Triều, bọn họ còn chưa hoàn toàn tiêu hóa được tin tức này, nên nghe Giang Thiên Ca nói cũng chưa kịp phản ứng.

Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bọn họ, chắc chắn cũng có cùng suy nghĩ với Lục Chính Tây và Lý Quốc Đống, muốn cùng cô ra ngoài tìm người.

Thật ra Giang Thiên Ca cảm thấy, một mình cô đi, hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhưng nếu cô ra khỏi căn cứ một mình, Giang Viện Triều và Lục Chính Tây chắc chắn không cho phép, Trương Kiếm Ba chắc chắn cũng sẽ không đồng ý để cô đi ra ngoài một mình.

Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, xác nhận lại một lần nữa, xác nhận Lục Chính Tây và Lý Quốc Đống trước đó ở tỉnh Nam, không để lộ mặt ở bên ngoài căn cứ quân khu, không để lộ thân phận quân nhân, mới nói: “Tôi đi với Lục Chính Tây và Lý Quốc Đống.”

“Mọi người nhớ kỹ, nhớ kỹ bức họa và ảnh chụp hiện có.” Giang Thiên Ca nhìn về phía Trịnh Văn Hoa và Hoàng Trình Hạo nói.

Ảnh chụp là của Từ Thắng Lợi và người anh họ Lâm Đại Phúc đã dẫn anh ta đến tỉnh Nam. Trước đó, khi ở Bắc Thành, cô đã phát hiện ra Từ Thắng Lợi và Lâm Đại Phúc có gì đó mờ ám, nên đã thu thập ảnh của hai người này.

Nhưng lúc ấy vì thời gian gấp rút, nên chỉ thu thập được ảnh chân dung từ cổ trở lên, không có ảnh chụp toàn thân.

“Nếu may mắn, có thể nhìn thấy rõ ràng mặt của anh ta, có được ảnh chụp toàn thân, càng gần với hình ảnh thường ngày của bọn họ càng tốt. Nhưng nếu không có, chúng ta chỉ có thể nhớ kỹ ảnh và chân dung hiện có, thông qua đó để nhận diện.”

Cô đồng ý để Lục Chính Tây và Lý Quốc Đống cùng đi, ngoài việc muốn Giang Viện Triều yên tâm, còn hy vọng Lục Chính Tây và Lý Quốc Đống có thể tận mắt nhìn thấy mặt người đó, toàn thân, động tác, hình ảnh của anh ta.

Như vậy, khi hành động, khi thực sự gặp nguy hiểm, Lục Chính Tây và những người khác mới có thể phản ứng nhanh hơn.

Điều này không chỉ là vì sự an toàn của Giang Viện Triều và những người khác, mà còn là vì sự an toàn của Lục Chính Tây và những người khác.

Mấy người Trịnh Văn Hoa suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, không ai phản đối.

Thiệu Vân thì ngược lại, anh muốn cùng Giang Thiên Ca ra khỏi căn cứ để tìm người, nhưng mà, anh không nói ra được.

Dưới gầm bàn, chân của Giang Thiên Ca, sau khi giẫm lên chân Thiệu Vân, vẫn không chịu buông ra.

Chỉ cần phát hiện Thiệu Vân có ý định muốn nói, chân của Giang Thiên Ca liền dùng sức nghiền nát chân Thiệu Vân, khiến anh đau đến mức không nói nên lời.

Nhìn Thiệu Vân đau đến mức hít vào một hơi lạnh, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, Giang Thiên Ca thầm cười lạnh trong lòng.

Hừ, nói “Nghe tôi sắp xếp” chưa được một tiếng đồng hồ, đã quên béng mất rồi.

Không trị anh, thì anh không nhớ lâu được.

“...”

Thiệu Vân vừa chịu đựng cơn đau ở chân, vừa âm thầm than khổ trong lòng, cũng có chút dở khóc dở cười.

Cuối cùng anh cũng hiểu, lúc trước khi nói với Giang Viện Triều rằng “Tính cách Thiên Ca rất tốt, rất dễ hòa hợp”, tại sao Giang Viện Triều lại nhìn anh với ánh mắt đầy ẩn ý như vậy.

Thì ra, trước đó, vào ngày đầu tiên quen biết Giang Thiên Ca, khi cả hai còn chưa biết thân phận của nhau, ấn tượng của anh về Giang Thiên Ca mới là gần nhất với tính cách và phong cách thật của cô.

Hóa ra, trong khoảng thời gian này, Giang Thiên Ca trước mặt anh đều đang che giấu bản thân, nên anh mới thấy cô là một người em gái dịu dàng, dễ nói chuyện.

Nhưng hiện tại, Giang Thiên Ca không che giấu nữa, cô đã “lộ nguyên hình”.

Giang Thiên Ca nào quan tâm Thiệu Vân nghĩ gì, cô dùng “bàn chân sắt” để khuất phục Thiệu Vân, trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 562: Chương 562



Giang Thiên Ca không cho Thiệu Vân bất kỳ cơ hội nào để phản bác hay đưa ra ý kiến, đưa ảnh chụp và chân dung cho Thiệu Vân, lườm anh bảo anh xem cho kỹ, sau đó quay về thay một bộ quần áo giản dị, rồi đi tìm Trương Kiếm Ba để báo cáo.

Nghe Giang Thiên Ca nói muốn ra ngoài tìm người, Trương Kiếm Ba tất nhiên là không yên tâm, nhưng những lời lo lắng của ông đều bị Giang Thiên Ca nhẹ nhàng hóa giải.

Nghe Trương Kiếm Ba dặn dò một hồi, Giang Thiên Ca và những người khác mới được cho phép ra ngoài.

Căn cứ quân khu tỉnh Nam nằm ở một khu vực biệt lập, muốn ra khỏi căn cứ, phải đi qua một bãi đất trống trải và con đường hai bên trồng đầy cây cối mới đến được ngoại ô thành phố Nam.

Để tránh bị đám người của băng đảng buôn m* t** theo dõi phát hiện, Giang Thiên Ca và những người khác không tự lái xe mà trà trộn vào đoàn xe của bộ hậu cần đi mua sắm hàng ngày vào nội thành.

Giang Thiên Ca, Lục Chính Tây và Lý Quốc Đống, ba người đều rất bình dị ngồi ở thùng xe bán tải.

Lục Chính Tây và Lý Quốc Đống cũng đã thay quân phục, mặc thường phục. Giang Thiên Ca đã từng nhìn thấy Lục Chính Tây mặc thường phục, cô chỉ nhìn lướt qua rồi nhìn sang Lý Quốc Đống.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Quốc Đống quả nhiên là người Đông Bắc, ngũ quan uy nghiêm, dữ tợn, thân hình cao lớn, vạm vỡ. Trước đây, vì mặc quân phục nên trên người toát ra khí chất chính trực, nhưng bây giờ, khi đã thay thường phục, khí chất “đại ca” bẩm sinh của anh lại càng lộ rõ.

Thêm vào đó, Lý Quốc Đống cảm thấy lần này ra ngoài là mang theo nhiệm vụ rất quan trọng, nên vẻ mặt anh rất nghiêm túc, trên cổ và trán còn có thể nhìn thấy mạch m.á.u nổi lên, nhìn anh chẳng khác nào một tên trùm xã hội đen khét tiếng.

Giang Thiên Ca nhìn Lý Quốc Đống vài lần, rồi lại nhìn cách ăn mặc của mình và Lục Chính Tây, trong lòng đã có chủ ý:

“Lý Quốc Đống, lát nữa vào nội thành, tôi và Lục Chính Tây giả làm cặp vợ chồng trẻ đến tỉnh Nam du lịch, anh giả làm vệ sĩ của chúng tôi.”

“Lát nữa, vẻ mặt của anh có thể hung dữ một chút, lưu manh một chút, tạm thời quên hết kỷ luật trong quân đội đi.”

Lý Quốc Đống không phản đối việc đóng giả làm vệ sĩ. “Biết rồi.”

“Không phải chỉ là làm tên vệ sĩ kiêu căng, ngạo mạn thôi sao, tôi biết diễn mà.”

Cho dù là chơi trò chơi đóng giả khi còn nhỏ, hay là thực hiện nhiệm vụ sau khi nhập ngũ, anh đều đóng vai vệ sĩ, kinh nghiệm đầy mình.

Giang Thiên Ca: “...”

Hiểu như vậy cũng không sai.

...

Mặc dù thành phố Nam là thành phố, nhưng vì sự phát triển chênh lệch giữa các khu vực, nên so với những thành phố như Bắc Thành hay Hải Thành, nó giống một huyện lỵ nhỏ vừa mới phát triển hơn.

Mặc dù là thành phố, nhưng thành phố Nam cũng giống như thị trấn nhỏ, cứ mười ngày lại có chợ phiên một lần.

Hôm nay đúng là ngày phiên chợ mười ngày một lần của thành phố Nam.

Hai bên đường là những cửa hàng và sạp bán hàng rong mang đậm nét đặc trưng của tỉnh Nam, bày bán đủ loại đồ ăn, thức uống, vật dụng sinh hoạt.

Trên đường phố vô cùng nhộn nhịp, người người qua lại. Xuống xe, Giang Thiên Ca nhanh chóng nhập vai, diễn tròn vai tiểu thư đi du lịch của mình.

Vì quá nhập tâm vào vai diễn, nên suýt chút nữa cô đã bị những người vội vã, trên người đeo đầy đồ đạc va phải, may mà có “vệ sĩ” Lục Chính Tây và Lý Quốc Đống tận tâm bảo vệ.

Trên đường đông người như vậy, đối với Giang Thiên Ca và những người khác, vừa có lợi vừa có hại, nhưng có hại nhiều hơn là có lợi.

Người đông như vậy, muốn tìm một người mà chỉ mới nhìn thấy mặt một lần trong biển người mênh mông, thì càng khó khăn hơn.

Hơn nữa, khi bọn họ ra ngoài đã là hơn hai giờ chiều. Hiện tại đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, chỉ còn hơn ba tiếng nữa là trời tối, ban ngày tìm người đã khó, sau khi trời tối, lại càng khó hơn.

Mặc dù Giang Thiên Ca biết khả năng tìm được người ngay trong ngày hôm nay là rất thấp. Nhưng lý trí biết là một chuyện, còn việc cô nóng lòng muốn nhanh chóng tìm được người lại là chuyện khác.

Giang Thiên Ca nghiêng đầu, muốn nói gì đó với Lục Chính Tây đang đi bên cạnh, nhưng cô vừa mới mấp máy môi, âm thanh còn chưa kịp phát ra, thì ánh mắt và động tác của cô đột nhiên dừng lại.

Giang Thiên Ca suy nghĩ một giây, sau đó nhanh chóng phản ứng, đưa tay ôm chầm lấy Lục Chính Tây, vùi mặt vào n.g.ự.c anh.

Mặc dù Giang Thiên Ca đã chọn một chỗ vắng người để đứng, nhưng xung quanh vẫn có không ít người. Nhìn thấy Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây đột nhiên ôm nhau giữa chốn đông người, không ít người đều nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ quái, còn len lén quan sát Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây, không nhìn thấy mặt Giang Thiên Ca, thì họ nhìn Lục Chính Tây.

Thậm chí có người còn lớn tiếng nói với người bên cạnh: “Chậc chậc, cô gái này cũng thật là, chẳng biết ngại ngùng gì cả, giữa đường giữa chợ mà cũng ôm ấp.”

“Ngại ngùng làm gì, ngại ngùng có được miếng cơm manh áo không? Nhìn mặt mũi, vòng eo, đôi chân, vóc dáng của chàng trai kia kìa, bỏ lỡ anh này thì không còn cơ hội nào đâu, nếu là bạn trai tôi, tôi đã lôi anh ta vào rừng cây nhỏ rồi...”

“Nói gì đấy. Im miệng.” “Vệ sĩ” Lý Quốc Đống trừng mắt quát lớn, vẻ mặt hung dữ khiến những người xung quanh sợ hãi mặt mày tái mét, không dám nhìn thẳng, đương nhiên là không ai nhận ra vẻ mặt không được tự nhiên của anh.

Thực ra, khi nhìn thấy Giang Thiên Ca đột nhiên ôm chầm lấy Lục Chính Tây, Lý Quốc Đống cũng giật mình, cảm thấy Giang Thiên Ca thật là, không để ý đến hoàn cảnh gì cả, còn định lên tiếng nhắc nhở.

Nhưng chỉ một lúc sau, anh đã phản ứng lại, biết chắc chắn Giang Thiên Ca có lý do.

Anh lập tức nhập vai vệ sĩ kiêu ngạo, dùng ánh mắt cảnh cáo những người xung quanh.

Giang Thiên Ca nhân lúc ôm Lục Chính Tây, nhỏ giọng nói với anh: “Em nhìn thấy Từ Thắng Lợi, ở quán trà phía sau anh, người đàn ông bên cạnh anh ta, chắc là Lâm Đại Phúc, anh họ của anh ta.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 563: Chương 563



Giang Thiên Ca vừa nói nhỏ, vừa nhân lúc được Lục Chính Tây che chắn, để quan sát quán trà phía sau Lục Chính Tây rõ ràng hơn.

Từ Thắng Lợi ngồi trong quán trà, mặc dù không ăn mặc lòe loẹt như lúc ở Bắc Thành, quần áo trên người đều là những trang phục thường thấy ở tỉnh Nam, nhưng Giang Thiên Ca có thể chắc chắn rằng đó chính là Từ Thắng Lợi.

Từ Thắng Lợi và người anh họ Lâm Đại Phúc của anh ta đã nằm trong danh sách những kẻ nguy hiểm.

Nghe Giang Thiên Ca nói nhìn thấy Từ Thắng Lợi, sắc mặt Lục Chính Tây tối sầm lại, sau đó nhanh chóng đưa tay ôm lấy Giang Thiên Ca, che chắn cho Giang Thiên Ca đang muốn nhìn về phía sau.

Trước đây, Giang Thiên Ca đã từng gặp Từ Thắng Lợi.

“Không sao.” Giang Thiên Ca kéo kéo cánh tay Lục Chính Tây, “Hắn ta chắc không nhận ra em đâu.”

Lúc trước gặp ở quán cơm, Từ Thắng Lợi chẳng lúc nào là không huênh hoang trước mặt Hoa Thi như khổng tước xòe đuôi, lúc thì lại ra sức nịnh bợ Phương Thủ Nghĩa, cô liếc nhìn Từ Thắng Lợi vài lần rồi cắm cúi ăn cơm, chẳng cho Từ Thắng Lợi chút thể diện nào, hắn ta chắc không nhận ra cô đâu.

Nhưng mà, cẩn tắc vô áy náy, vẫn nên ngụy trang một chút.

Giang Thiên Ca trước tiên xõa tóc ra, sau đó lại lấy chiếc kính đen mượn được từ chỗ Trương Kiếm Ba lúc ra ngoài đeo lên.

Vừa đeo kính lên, Giang Thiên Ca đã nhắm mắt nhíu mày.

Tuy rằng thời gian địa điểm đều không thích hợp, nhưng cô vẫn không nhịn được mà âm thầm oán thầm trong lòng, Trương Kiếm Ba nhìn cường tráng thế kia, không ngờ mắt mờ lại nặng đến vậy.

Chiếc kính lão này suýt chút nữa thì khiến cô hoa mắt chóng mặt.

Nhắm mắt chịu đựng một lát, thích ứng được với chiếc kính lão trên sống mũi, Giang Thiên Ca lại lấy từ trong túi xách ra một thỏi son, thoa lên môi, sau đó lại dùng son như má hồng, thoa đều lên hai bên má.

Giang Thiên Ca loay hoay xong, ngẩng đầu hỏi Lục Chính Tây: “Bây giờ chắc không nhìn ra dáng vẻ ban đầu của em nữa chứ?”

Lục Chính Tây nhìn một cái, cúi đầu “Ừ” một tiếng.

Giang Thiên Ca yên tâm, “Đi thôi, chúng ta cũng đến quán trà ngồi một lát.”

Nói xong, Giang Thiên Ca vừa kéo Lục Chính Tây đi về phía quán trà, vừa liếc mắt ra hiệu cho Lý Quốc Đống đang hung dữ đứng bên cạnh, ý bảo anh ta đi theo.

Vừa rồi khi quan sát Từ Thắng Lợi, Giang Thiên Ca đầu tiên là nhìn vào eo của anh ta. Hôm nay Từ Thắng Lợi mặc một chiếc quần vài đồng mua đại ở tỉnh Nam, loại không cần dùng đến thắt lưng.

Từ Thắng Lợi vẫn luôn lầm bầm với Lâm Đại Phúc, chắc chắn là đang nói gì đó mờ ám.

Nhưng máy nghe trộm không ở trên người Lâm Đại Phúc, những gì bọn họ đang nói, tổ hành động đặc biệt chắc chắn không nghe lén được.

Đã không thể nghe lén được qua máy nghe trộm, vậy thì nghe trực tiếp.

Dù sao bây giờ bọn họ vẫn chưa tìm được người đàn ông đã gặp ở ga tàu hôm trước, trước mắt cứ nhìn chằm chằm vào đám người Từ Thắng Lợi, như vậy còn hơn là cứ như ruồi mất đầu mà chạy loạn dưới trời nắng gắt.

Giang Thiên Ca đoán quả không sai, lúc này Từ Thắng Lợi và Lâm Đại Phúc quả thực đang nói chuyện.

“Anh, em là vì nghe anh nói ở tỉnh Nam này có thể kiếm được nhiều tiền nên mới đi cùng anh, nhưng mà, hiện tại việc này... Đây... Đây là muốn bị lôi ra b.ắ.n đấy!”

Từ Thắng Lợi nhìn xung quanh, hạ giọng nói, vẻ mặt đầy lo lắng.

Trong lòng Từ Thắng Lợi vô cùng đau khổ, buồn đến mức mặt mày nhăn nhó thành một đoàn.

Mục đích anh ta đến tỉnh Nam là muốn kiếm thật nhiều tiền. Đợi khi kiếm đủ tiền, anh ta sẽ mang tiền về thành Bắc với vẻ ngoài oai phong lẫm liệt, ngẩng cao đầu. Để cho những kẻ trước kia khinh thường, coi thường anh ta đều phải quỳ gối xin xỏ.

Hơn nữa, trước khi đến tỉnh Nam, anh ta đã kết thân được với Phương Thủ Nghĩa của nhà họ Phương từ Hồng Kông trở về năm ngoái.

Mặc dù thời gian Phương Thủ Nghĩa trở về thành Bắc rất ngắn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Phương Thủ Nghĩa đã mua đất, xây nhà ở thành Bắc, còn đầu tư vào không ít công ty, quy mô rất lớn.

Nếu như có thể đi theo Phương Thủ Nghĩa cùng làm ăn, trong thời gian ngắn anh ta không thể vượt qua Phương Thủ Nghĩa, nhưng trở thành “Phương Thủ Nghĩa thứ hai” thì dư sức.

Vốn dĩ với điều kiện hiện tại của anh ta rất khó để có thể kết giao với Phương Thủ Nghĩa, nhưng ai bảo anh ta may mắn cơ chứ!

Lúc trước khi ở khách sạn thủ đô, anh ta đi xem mắt với Hoa Thi của nhà họ Hoa thì tình cờ gặp Phương Thủ Nghĩa đến ăn cơm, sau đó đã bắt chuyện được với ông ta.

Sau đó, trước khi xuất phát đến tỉnh Nam, anh ta đến miếu dâng hương cho Thần Tài, cầu mong Thần Tài phù hộ cho chuyến đi này của anh ta được phát tài, lại tình cờ gặp Phương Thủ Nghĩa cũng đến dâng hương.

Lần này, anh ta không chỉ nói chuyện được với Phương Thủ Nghĩa, mà còn được ông ta tặng cho một món quà... một chiếc thắt lưng đã được khai quang, từng được dâng lên trước mặt Thần Tài.

Trước đây anh ta vẫn cho rằng, người Hồng Kông kiếm được nhiều tiền như vậy là vì đầu óc họ nhạy bén.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi biết được Phương Thủ Nghĩa hàng năm cũng giống như anh ta, đều mời thầy về xem tài vận, khai vận, anh ta mới đại ngộ, thì ra Phương Thủ Nghĩa có thể kiếm được nhiều tiền như vậy cũng không hẳn là vì đầu óc nhạy bén.

Sau khi ngộ ra được chân tướng này, đặc biệt là được Phương Thủ Nghĩa tặng cho một chiếc thắt lưng đã được khai quang trước mặt Thần Tài, tâm trạng của anh ta vô cùng kích động.

Nghĩ đến vẻ mặt đau lòng tiếc rẻ của Phương Thủ Nghĩa khi tặng anh ta chiếc thắt lưng, trong lòng anh ta lại càng thêm phần kích động.

Thứ Phương Thủ Nghĩa tặng cho anh ta nào phải là thắt lưng, đó là tài vận đấy!

Chờ sau khi mang số tiền kiếm được ở tỉnh Nam về thành Bắc, anh ta sẽ tranh thủ thời gian liên lạc, vun đắp tình cảm với Phương Thủ Nghĩa, để ông ta đồng ý cho anh ta cùng đầu tư, tiền đẻ ra tiền, ha ha...

Vốn dĩ mọi chuyện đều rất thuận lợi, anh ta đã đến được tỉnh Nam, gặp được Phúc Khôn đang làm ăn với Lâm Đại Phúc.

Nhưng sáng sớm hôm qua, Phúc Khôn lại tìm đến bọn họ, nói muốn bọn họ giúp ông ta g.i.ế.c người.

Hơn nữa, người Phúc Khôn muốn g.i.ế.c lại là quân nhân.

Một khi chuyện này bại lộ, đừng nói đến kế hoạch phát tài của anh ta, mà ngay cả mạng sống của anh ta cũng khó giữ!

Từ Thắng Lợi càng nghĩ càng sốt ruột, túm lấy cánh tay Lâm Đại Phúc nói: “Anh, Đại Phúc, chuyện này chúng ta nhúng tay vào chẳng phải là muốn c.h.ế.t sớm hay sao?”

Mặc dù Từ Thắng Lợi luôn muốn kiếm tiền, phát tài, nhà máy của anh ta cũng không ít lần bóc lột công nhân, âm thầm ăn chặn tiền lương, nhưng chuyện g.i.ế.c người, anh ta thật sự không dám làm.

“Anh, em vẫn chưa sống đủ đâu, em không muốn chết!”

“Chết cái gì mà chết? Lúc này đừng nói mấy lời xúi quẩy!” Lâm Đại Phúc thấp giọng quát. Nhìn dáng vẻ nhát gan, vô dụng của Từ Thắng Lợi, trong lòng Lâm Đại Phúc khinh thường ra mặt.

Thời buổi này, kiếm ít tiền thì dễ, muốn kiếm nhiều tiền thì phải có gan làm việc lớn.

Phúc Khôn đã đồng ý, chỉ cần bọn họ giúp ông ta làm tốt chuyện này, sau này hàng hóa của Trung Quốc đều do ông ta bao hết.

Đầu năm nay, chỉ cần một ít hàng như vậy đã đổi được rất nhiều vàng rồi, về sau tất cả hàng hóa của Trung Quốc đều là của ông ta, số tiền kiếm được nhiều đến mức chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến ông ta nóng hết cả người, ông ta lập tức giúp Phúc Khôn giải quyết chuyện này.

Tên nhát gan Từ Thắng Lợi này, muốn không có chút mạo hiểm nào mà kiếm được nhiều tiền, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy.

“Phúc Khôn...” Lâm Đại Phúc kìm nén vẻ khinh thường trên mặt, vừa nói được hai chữ thì nhìn thấy ba người đi vào quán trà, ông ta lập tức ngậm miệng, dùng chân đá đá vào người Từ Thắng Lợi ở bên cạnh, ý bảo anh ta đừng nói nữa.

Ở đây là tỉnh Nam, người dân địa phương đều nói tiếng địa phương, trong cái quán trà nhỏ ven đường này, có khi ngồi cả ngày cũng chẳng gặp được ai nói tiếng phổ thông.

Đó cũng là lý do lúc nãy khi Từ Thắng Lợi nói đến chuyện này, ông ta không ngăn cản ngay.

Nhưng mà, ba người vừa bước vào này, nhìn qua là biết không phải người địa phương.

Lâm Đại Phúc nhìn người đàn ông đi đầu tiên với khuôn mặt được trang điểm lòe loẹt, bĩu môi khinh bỉ.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 564: Chương 564



Giang Thiên Ca với khuôn mặt được trang điểm lòe loẹt kia liếc nhìn thấy động tác bĩu môi của Lâm Đại Phúc, cô nhận ra là bọn họ đã dừng nói chuyện để đề phòng.

Điều này càng chứng tỏ những gì bọn họ vừa nói là có vấn đề.

Giang Thiên Ca bình tĩnh liếc nhìn Từ Thắng Lợi, thấy anh ta ủ rũ, uống liền mấy ngụm trà, căn bản không hề chú ý đến cô, lúc này Giang Thiên Ca mới hoàn toàn yên tâm.

Giang Thiên Ca đi đến ngồi xuống bàn bên cạnh hai người Từ Thắng Lợi trước, cô quay lưng về phía Từ Thắng Lợi và Lâm Đại Phúc, Lục Chính Tây rất ăn ý ngồi đối diện Giang Thiên Ca, từ chỗ anh có thể nhìn thấy rõ biểu cảm của Từ Thắng Lợi và Lâm Đại Phúc.

“Đi gọi phục vụ mang cho chúng tôi hai ấm trà ngon nhất ở đây.” Giang Thiên Ca cau mày, ra vẻ sốt ruột nói với Lý Quốc Đống.

Câu này Giang Thiên Ca nói bằng thứ tiếng lai giữa tiếng phổ thông và tiếng Quảng Đông mà cô học được từ Phương Thủ Nghĩa trong khoảng thời gian trước.

Mặc dù không nói rành tiếng Quảng Đông, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô giả vờ mình là người Hồng Kông.

Lâm Đại Phúc và Từ Thắng Lợi dừng lại không nói gì là vì cảnh giác với bọn họ, sợ những gì mình nói bị nghe được.

Cô và Lục Chính Tây giả vờ là người Hồng Kông không hiểu tiếng phổ thông thì có vẻ hơi khó khiến người khác tin tưởng, vậy thì dùng chút tiếng Quảng Đông ít ỏi của cô giả vờ là người Hồng Kông không hiểu tiếng phổ thông.

Nghe thấy Giang Thiên Ca đột nhiên nói một tràng những lời mà anh ta không hiểu, Lý Quốc Đống tuy hơi bất ngờ, nhưng đầu óc xoay chuyển rất nhanh, cộng thêm sự ăn ý được tạo nên sau khi ở cạnh Giang Thiên Ca mấy ngày hôm nay, chỉ cần nhìn nhau một cái là anh ta đã hiểu ý Giang Thiên Ca.

Hai người không cần kịch bản, cứ thế mà diễn.

Lý Quốc Đống nghiêm mặt đi mua hai ấm trà, Giang Thiên Ca chê bai đủ điều một hồi lâu, sau đó mới phất tay đuổi Lý Quốc Đống, “Được rồi, anh ra ngoài đợi đi.”

Nói xong, cô ta còn cầm một ấm trà lên rửa chén.

Lý Quốc Đống cố tình “hừ” một tiếng thật lớn để Từ Thắng Lợi và Lâm Đại Phúc nghe thấy, nhỏ giọng lẩm bẩm “nhiều chuyện”, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Đi được vài bước, anh ta như vô tình nhìn thấy Từ Thắng Lợi và Lâm Đại Phúc, anh ta tiến đến gần bàn hai người, tự nhiên nói: “Hai người anh em, uống hết trà chưa? Không uống hết thì chia cho tôi hai chén, tôi bận rộn cả ngày, khát nước muốn c.h.ế.t rồi.”

Lâm Đại Phúc liếc mắt nhìn Lý Quốc Đống, sau đó dùng cằm hất về phía Giang Thiên Ca, “Không phải các người là một nhóm sao? Không phải có hai ấm trà rồi à?”

Lý Quốc Đống cười lạnh, “Một nhóm cái gì, trong mắt bọn họ, tôi chỉ là một tên nhà quê cục mịch, không thấy bà cô kia thà dùng trà ngon để rửa chén cũng không cho tôi uống hay sao?”

Nghe thấy Lý Quốc Đống dám nói xấu chủ ngay trước mặt, Từ Thắng Lợi đang cúi đầu uống trà cũng phải dừng lại, anh ta nhìn Lý Quốc Đống, sau đó lại nhìn về phía Giang Thiên Ca chỉ thấy được bóng lưng.

Lý Quốc Đống dịch chuyển vị trí, chắn tầm mắt của Từ Thắng Lợi, tự mình giải thích: “Không sao đâu, bọn họ không hiểu tiếng phổ thông.”

“Hai kẻ đó đến từ Hồng Kông, muốn đến tỉnh Nam, Tứ Xuyên du lịch, nhưng lại không biết nói tiếng phổ thông, lại nhát gan, sợ chết, sợ bị người ta đánh, nên đã thuê tôi làm vệ sĩ. Ban đầu tôi cứ tưởng là loại người ngốc nhiều tiền, ai ngờ lại keo kiệt, nhỏ nhen, lắm chuyện, nếu không phải vẫn chưa nhận được tiền, thì bây giờ tôi đã bỏ đi rồi.”

Không đợi Từ Thắng Lợi và Lâm Đại Phúc lên tiếng, Lý Quốc Đống đã tự rót cho mình một chén trà, uống một hơi cạn sạch, sau đó lại tiếp tục oán trách: “Mấy ngày nay, gã đàn ông kia lúc nào cũng lạnh lùng, chẳng khác gì người câm, tôi chưa từng nghe thấy anh ta nói được câu nào, còn bà cô kia thì suốt ngày soi mói, tôi phải chịu đựng đủ rồi.”

Lý Quốc Đống cũng không biết là Lục Chính Tây có biết nói tiếng Quảng Đông hay không, vì sợ lộ tẩy, anh ta bèn gán cho Lục Chính Tây hình tượng một người đàn ông lạnh lùng, ít nói.

“Nếu như không phải bọn họ không hiểu tiếng phổ thông, thì ngày nào tôi cũng mắng cho bọn họ một trận cho hả giận, tôi nhịn không nổi nữa rồi.”

“Haizz, đàn ông chúng ta kiếm miếng cơm thật không dễ dàng mà.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Quốc Đống lại lầm bầm thêm vài câu, uống thêm vài chén trà, sau đó mới vỗ vai Lâm Đại Phúc vài cái.

“Cảm ơn hai người anh em đã cho trà, mắng mỏ đôi gian phu dâm phụ kia một trận, tôi thấy thoải mái hơn nhiều rồi, hai người cứ từ từ uống, tôi ra ngoài đi dạo đây.”

Giang Thiên Ca: “...”

Ừm, diễn xuất của Lý Quốc Đống rất tốt.

Ít nhất Lâm Đại Phúc và Từ Thắng Lợi đã tin lời Lý Quốc Đống.

“Thấy chưa, cậu muốn giống như gã kia, ngày nào cũng phải chịu uất ức, rụt rè kiếm ba đồng bạc cắc, hay là cùng đi giúp Phúc Khôn xử lý chuyện này, thoải mái kiếm bộn tiền?”

Biết rõ Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây ở phòng bên cạnh không hiểu tiếng phổ thông, Lâm Đại Phúc không kiêng dè gì nữa, ông ta nhìn về phía Từ Thắng Lợi, nheo mắt nói: “Dù sao tôi đã theo Phúc Khôn rồi. Cậu với tôi là châu chấu trên cùng một sợi dây, không theo cũng phải theo.”

Lâm Đại Phúc biết, người em họ này của mình không phải người có ý chí kiên định gì, bèn vừa đ.ấ.m vừa xoa tiếp tục chủ đề vừa bị gián đoạn lúc nãy.

“Chuyện này... Anh... chuyện này thật sự phải làm sao?” Ánh mắt Từ Thắng Lợi mơ màng, rõ ràng là đang đấu tranh tư tưởng dữ dội.

Lâm Đại Phúc liếc nhìn anh ta, biết rõ mọi chuyện gần như đã đâu vào đấy, bèn kiên nhẫn khuyên nhủ: “Cậu đừng thấy chuyện này nghe đáng sợ mà sợ, chưa chắc đâu.”

“Tôi cũng không giấu giếm gì cậu, hôm nay dẫn cậu đến đây là do Phúc Khôn sắp xếp, bảo chúng ta đến theo dõi người khác.”

Từ Thắng Lợi ấp úng hỏi: “Theo dõi? Theo dõi... Ai?”

Lâm Đại Phúc nói: “Cậu tưởng Phúc Khôn là kẻ ngốc sao? Ông ta đã dám ra tay thì chắc chắn là đã chuẩn bị đầy đủ rồi.”

“Nhìn con hẻm đối diện kia kìa, bên trong có một người nghe nói là bạn cũ của Giang Viện Triều, gã đó mấy hôm trước còn huênh hoang nói muốn mời Giang Viện Triều đến nhà ăn cơm. Đây là tin tức mà người của Phúc Khôn phải theo dõi rất lâu mới biết được.”

“Giang Viện Triều trốn trong căn cứ của bọn họ, Phúc Khôn không thể nào thò tay vào được, nhưng chỉ cần ông ta ra ngoài, Phúc Khôn có thể biến bữa cơm này của Giang Viện Triều thành bữa ăn đứt đầu.”

“Chỉ cần có Giang Viện Triều làm con mồi nhử này, xử lý những người khác chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?”

“Thực ra chúng ta cũng chẳng phải làm gì, chỉ cần ngồi trong mấy quán ăn ven đường, uống trà, tán gẫu, sau đó nhắn tin cho Phúc Khôn vào thời điểm thích hợp, cuối cùng cho dù có điều tra đến chúng ta thì cũng không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh chúng ta đã làm gì.”

Lâm Đại Phúc vỗ vai Từ Thắng Lợi, cười khẽ nói: “Cho nên, chuyện này chỉ có trời biết đất biết cậu biết tôi biết. Cậu cứ yên tâm, chờ nhận tiền thôi...”

Lâm Đại Phúc và Từ Thắng Lợi đều không biết rằng, những gì bọn họ nói, Giang Thiên Ca mà bọn họ cho là không hiểu tiếng phổ thông đã nghe thấy hết.

Cũng không biết, Lục Chính Tây lấy cớ nghịch máy ảnh đã chụp được vài bức ảnh rõ mặt bọn họ.

Càng không biết, sau khi Giang Thiên Ca, Lục Chính Tây và Lý Quốc Đống rời đi, có người mới đang theo dõi bọn họ.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 565: Chương 565



Trên xe trở về căn cứ, Giang Thiên Ca bóp chiếc kính lão của Trương Kiếm Ba đến ken két.

May mà chiếc kính làm bằng nhựa, có bóp méo mó thế nào thì chỉ cần bẻ lại là được.

Nhìn thấy hành động lộ rõ vẻ muốn g.i.ế.c người của Giang Thiên Ca, Lý Quốc Đống nhìn Lục Chính Tây, nghi ngờ hỏi: “Sao thế? Không nghe được tin tức gì hữu ích à?”

Vừa rồi, Lý Quốc Đống giả vờ ra khỏi quán trà chứ không phải là không có việc gì làm.

Lần này đi tìm người không chỉ có ba người bọn họ, Trương Kiếm Ba còn cử thêm người khác nữa.

Anh ta vừa ra khỏi quán trà đã vội vàng đi thông báo cho những người khác. Lúc này, người đang theo dõi Từ Thắng Lợi và Lâm Đại Phúc chính là người anh ta vừa gọi đến.

Sau khi anh ta ra ngoài, trong quán trà xảy ra chuyện gì thì anh ta không biết.

“Không sao, cho dù vừa rồi bọn họ không nói gì, nhưng giờ chúng ta đã tìm được người rồi, có đồng chí theo dõi, bọn họ chạy không thoát.” Thấy sắc mặt Giang Thiên Ca không tốt, Lý Quốc Đống cho rằng cô lo lắng vì vừa rồi không nghe được tin tức gì hữu ích nên mới lên tiếng an ủi.

Chuyện này liên quan đến sự an toàn của Giang Viện Triều, anh ta có thể hiểu được sự lo lắng của Giang Thiên Ca.

Phải nói là phản ứng của Giang Thiên Ca đã rất bình tĩnh rồi. Nếu là anh ta, khi nhìn thấy hai tên kia, chắc chắn anh ta sẽ phải tìm cơ hội đánh cho bọn chúng một trận.

Giang Thiên Ca cũng rất muốn đánh người. Nếu không thì chiếc kính lão trong tay cô đã không bị bóp đến kêu ken két như vậy.

Nhưng so với việc chỉ đánh hai tên Từ Thắng Lợi và Lâm Đại Phúc, cô càng muốn đánh nhiều người hơn.

Khi trở về căn cứ, Trương Kiếm Ba, Cam Đức Hiền và những người khác đã đợi sẵn.

Giang Viện Triều cũng ở đó.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca trở về, ông thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi nhìn thấy Giang Viện Triều cũng ở đây, trong lòng Giang Thiên Ca lại “chậc” một tiếng. Giá mà có thể đuổi Giang Viện Triều ra ngoài thì tốt biết mấy.

Đáng tiếc là đuổi cũng vô ích, sớm muộn gì ông cũng biết.

Giang Thiên Ca, Lục Chính Tây, Lý Quốc Đống, ba người báo cáo lại tình hình hôm nay, bao gồm cả cuộc đối thoại giữa Từ Thắng Lợi và Lâm Đại Phúc về Giang Viện Triều.

Biểu cảm của Giang Viện Triều không hề thay đổi, cứ như thể chuyện bọn họ đang nói không liên quan gì đến ông. Nhưng Cam Đức Hiền lại kích động đứng dậy, “Hèn gì từ sáng nay đến giờ không nghe được gì từ thiết bị nghe lén, Tiểu Giang, may mà có các cậu!”

Theo như thông tin mà nhóm Giang Thiên Ca mang về, đám người Phúc Khôn muốn đánh úp Giang Viện Triều trước, lợi dụng việc đánh úp Giang Viện Triều để tạo ra hỗn loạn, sau đó nhân lúc hỗn loạn ra tay với những người khác.

Nếu như bọn họ không biết trước thông tin, nếu như không chuẩn bị trước, nói không chừng đã để cho đám người Phúc Khôn kia thực hiệ được rồi.

May mà bọn họ đã nghe lén được thông tin Phúc Khôn muốn ám sát Giang Viện Triều và những người khác từ thiết bị nghe lén, cũng may là hôm nay Giang Thiên Ca đã vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Từ Thắng Lợi và Lâm Đại Phúc.

Nghĩ đến thiết bị nghe lén, Cam Đức Hiền nhíu mày, lo lắng hỏi: “Thiết bị nghe lén đó, sau này có còn nghe được gì nữa không?”

Hôm qua, sau khi đến căn cứ báo cáo tình hình với Trương Kiếm Ba và thảo luận một hồi, ông ta đã chuyển tổ hành động đặc biệt đến căn cứ.

Hiện tại, ngoài nhân viên tình báo của tổ hành động đặc biệt của bọn họ ra, còn có đội lập trình máy tính của căn cứ quân khu cũng đang theo dõi tình hình của thiết bị nghe lén.

Hôm qua ông ta mới biết được đội lập trình máy tính này có thể định vị được vị trí của Từ Thắng Lợi thông qua tín hiệu của thiết bị nghe lén. Nếu đội lập trình máy tính thực sự có thể định vị được vị trí cụ thể thì tốt quá.

Nhưng nếu sau này thiết bị nghe lén cũng giống như hôm nay, không còn tác dụng nữa, vậy thì bọn họ phải cân nhắc xem có nên để đội lập trình tiếp tục thử định vị vị trí cụ thể hay không, và nếu như có thể định vị được vị trí cụ thể thì vị trí đó có chính xác hay không.

Thực ra, trước khi Từ Thắng Lợi rời khỏi thành phố Bắc, trên người anh ta có tổng cộng ba thiết bị nghe lén, nhưng hiện tại chỉ còn lại một cái, đương nhiên ông ta hy vọng thiết bị nghe lén còn sót lại có thể tiếp tục phát huy tác dụng lớn hơn.

Nhưng đồng thời, ông ta cũng biết loại thiết bị nghe lén gắn trên người người khác này, có thể nghe được một thông tin hữu ích đã là rất tốt rồi.

Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút rồi nói: “Hôm nay chỉ là trường hợp đặc biệt, tôi nghĩ chỉ cần có cơ hội, Từ Thắng Lợi chắc chắn sẽ đeo thiết bị nghe lén.”

Khả năng lừa người của Phương Thủ Nghĩa không hề thua kém cô.

Từ Thắng Lợi luôn tin rằng chiếc thắt lưng có gắn thiết bị nghe lén kia đã được khai quang trước mặt Thần Tài, chỉ cần đeo nó bên mình là có thể bảo đảm cho ông ta tài lộc dồi dào, đương nhiên Từ Thắng Lợi sẽ không nỡ vứt bỏ bảo bối mang lại tài lộc này.

Thực ra, Giang Thiên Ca mong Từ Thắng Lợi đừng bị lừa đến mức u mê như vậy. Như vậy, biết đâu Từ Thắng Lợi sẽ tặng chiếc thắt lưng đó cho đám người Phúc Khôn, bọn họ sẽ có cơ hội nghe lén được những thông tin quan trọng hơn.

Nghe Giang Thiên Ca nói vậy, Cam Đức Hiền yên tâm gật đầu: “Vậy thì tốt, chúng ta tiếp tục theo dõi.”

Bây giờ bọn họ vừa có thể thử định vị vị trí sào huyệt của chúng thông qua đội lập trình máy tính, vừa có thể theo dõi Từ Thắng Lợi và Lâm Đại Phúc để nắm được nơi ẩn náu của chúng, cuối cùng cũng không còn phải ở trong tối nữa.

Trương Kiếm Ba cũng hơi thả lỏng, “Tiểu Giang, hôm nay chạy đi chạy lại cả ngày rồi, cháu về nghỉ ngơi trước đi, chuyện tiếp theo cứ giao cho chúng tôi.”

Giang Thiên Ca nhìn Giang Viện Triều, gật đầu với Trương Kiếm Ba, để lại chiếc máy ảnh chụp ảnh Từ Thắng Lợi và Lâm Đại Phúc cho Trương Kiếm Ba rồi rời đi.

Vài ngày sau đó, Giang Thiên Ca thỉnh thoảng lại đến tìm Trương Kiếm Ba và Cam Đức Hiền để hỏi thăm tình hình.

Mặc dù Trương Kiếm Ba không nói rõ nhưng Giang Thiên Ca mơ hồ nhận ra tình hình không được thuận lợi như mong đợi.

Lũ người của Phúc Khôn, so với hai tên ngốc Từ Thắng Lợi và Lâm Đại Phúc, còn xảo quyệt hơn nhiều.

Người được cử đi theo dõi Từ Thắng Lợi và Lâm Đại Phúc quả thực đã theo dõi được vị trí của bọn họ, nhưng đó chỉ là nơi ở của Từ Thắng Lợi và Lâm Đại Phúc.

Còn Phúc Khôn và mấy tên thuộc h* th*n tín của ông ta không ở cùng chỗ với Từ Thắng Lợi và Lâm Đại Phúc, mà ở bên kia biên giới, cách đó vài km.

Đây chính là điểm xảo quyệt của đám người Phúc Khôn.

Hiện nay, mối quan hệ giữa hai nước đang rất căng thẳng, thường xuyên xảy ra xung đột, đám người Phúc Khôn lại lẩn trốn ở bên kia biên giới, quân đội và cảnh sát của Hoa Hạ không có đủ bằng chứng và sự chuẩn bị thì không thể động đến bọn chúng.

Muốn nhất lưới tóm gọn đám người Phúc Khôn, nói khó cũng không khó, nói dễ cũng không dễ. - Chỉ cần nghĩ cách dụ bọn chúng đến, đồng thời thu thập được bằng chứng phạm tội của bọn chúng.

Giang Thiên Ca đang định đi tìm Trương Kiếm Ba thì vừa đi lên cầu thang đã thấy Giang Viện Triều bước vào văn phòng của Trương Kiếm Ba.

Nhìn chằm chằm vào cánh cửa văn phòng đã đóng kín của Trương Kiếm Ba, Giang Thiên Ca nheo mắt lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Viện Triều, cha già à, đừng có làm con tức c.h.ế.t đấy!
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 566: Chương 566



Lúc Giang Viện Triều mở cửa bước ra, nhìn thấy Giang Thiên Ca đang đứng ngoài hành lang, ánh mắt ông khựng lại một chút.

“Đến tìm đồng chí Trương à?”

Giang Viện Triều mỉm cười, giọng điệu điềm tĩnh ôn hòa, dường như việc ông khựng lại lúc nãy chỉ là do bất ngờ.

Giang Thiên Ca gật đầu qua loa, nhìn chằm chằm Giang Viện Triều hỏi: “Vừa rồi bố ở trong đó nói gì với chú Trương vậy? Sao lại nói chuyện lâu như vậy?”

Cô đã đợi ngoài hành lang gần một tiếng đồng hồ rồi.

Giang Viện Triều mỉm cười, trêu chọc: “Sao thế? Chẳng lẽ những gì bố nói với đồng chí Trương còn phải báo cáo với con sao?”

“Đừng có đánh trống lảng, mau nói đi.”

Giang Thiên Ca nhìn chằm chằm Giang Viện Triều, lạnh lùng nói:

“Đừng tưởng bố không nói là con không biết hai người vừa nói gì trong đó. Bố, con nói cho bố biết, con kiên quyết phản đối đề nghị của bố.”

Lúc này, Giang Viện Triều lại tự mình đến tìm Trương Kiếm Ba, còn nói chuyện riêng với ông ấy trong văn phòng lâu như vậy, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.

Trong lòng Giang Thiên Ca thực ra đã đoán được, nhưng vẫn chưa chắc chắn.

Cô cũng biết, dù có hỏi thế nào thì Giang Viện Triều cũng sẽ không nói cho cô biết.

Vì vậy, cô muốn thử dò hỏi Giang Viện Triều.

Nhưng tiếc là, Giang Viện Triều lại không mắc bẫy.

Giang Viện Triều xoa đầu Giang Thiên Ca, bật cười nói: “Con lại nghĩ lung tung gì đấy?”

“Bố nói chuyện công việc với chú Trương thôi.”

“Chú Trương đã giao cho bố công việc mới, bố phải đi làm việc rồi. Chờ khi nào giải quyết xong việc này thì mọi người cũng phải về hết rồi, con kết bạn với nhiều người như vậy, tranh thủ khoảng thời gian này mà ở bên bọn họ nhiều hơn đi, chứ về rồi thì không biết bao giờ mới gặp lại nữa.”

Giang Viện Triều lại xoa đầu Giang Thiên Ca, giọng điệu như đang dỗ dành một đứa trẻ nghịch ngợm: “Được rồi, không có việc gì thì đi chơi với bạn bè đi, đừng có nhăn nhó như bà cụ non thế.”

Giang Thiên Ca tức giận. Cô vừa tức giận vì Giang Viện Triều coi cô như con nít, vừa tức giận vì ông nói cô là bà cụ non.

“Bố mới là bà cụ non, cả nhà bố đều là bà cụ non!”

Tức giận đến mức nói năng hàm hồ.

Vậy mà người châm ngòi lại còn đổ thêm dầu vào lửa.

“Ừ.” Giang Viện Triều cười gật đầu, sau đó còn nghiêm túc nói thêm một câu: “Nhưng mẹ con thì không phải.”

Giang Thiên Ca: “...”

Giương nanh múa vuốt một hồi, kết quả nắm đ.ấ.m đều đánh vào kẹo bông gòn, vốn đã tức giận, hiện tại suýt chút nữa tức đến ngất xỉu.

“Bố chờ đó.” Giang Thiên Ca nghiến răng nghiến lợi uy h**p: “Trở về nếu con không tố cáo với mẹ, con sẽ không họ Giang!”

Giang Viện Triều vẫn cười, hiền lành nói: “Vậy con cứ cáo trạng đi. Bố chỉ có một đứa con này thôi.”

“...”

???

Sắc mặt Giang Thiên Ca tức đến tái mét: “Con đã nói mà, mẹ nói chuyện dịu dàng êm tai như vậy, sao sinh con ra, lại làm người ta tức giận như vậy?”

“Đều là tại bố có vấn đề! Con hư tại bố, cháu hư tại ông, nói chính là bố đó!”

Giang Viện Triều: “...”

Cái tội danh này, có phải đổ oan quá hay không?

Nhưng nể tình con gái cũng mắng mình, tạm thời không so đo với cô.

Vừa nhìn biểu cảm của Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca đã biết ông đang suy nghĩ gì. Giang Thiên Ca hít sâu một hơi, nhấc chân giẫm lên mu bàn chân Giang Viện Triều, lại liếc mắt khinh bỉ ông, quay đầu đi gõ cửa văn phòng Trương Kiếm Ba.

Đừng tưởng cô không biết Giang Viện Triều cố ý ngắt lời, dời sự chú ý của cô.

Cô mới không mắc lừa.

...

Trong văn phòng Trương Kiếm Ba.

Bình thường nói xong lời mình muốn nói, Giang Thiên Ca liền làm như tình cờ nói với Trương Kiếm Ba.

“Đồng chí Trương, chuyện đồng chí Giang Viện Triều vừa nói với chú, cháu biết rồi.”

Biểu cảm Giang Thiên Ca nghiêm túc: “Cháu không biết chú quyết định thế nào, nhưng nếu chú quyết định hành động theo phương án mà đồng chí Giang Viện Triều đưa ra, cháu xin tham gia hành động.”

“Võ công và khả năng tự vệ của cháu chú đều biết, hoàn toàn không thua kém ai. Hơn nữa, cháu là nữ, có thể ngụy trang tốt hơn, giảm bớt cảnh giác của kẻ địch, yểm hộ cho mọi người.”

Nghe Giang Thiên Ca nói câu đầu tiên, trong lòng Trương Kiếm Ba giật thót. Nhưng một lát sau, ông lập tức phản ứng, lời Giang Thiên Ca có vấn đề.

Vừa rồi, Giang Viện Triều quả thực đến đề nghị với ông một kế hoạch hành động.

Mấy ngày nay, bọn họ đã điều tra rõ ràng thân phận của tên Phúc Khôn.

Phúc Khôn tuy tuổi còn trẻ, chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhưng hắn ta là trùm mới của băng đảng buôn m* t** lớn nhất khu vực Tam giác vàng hiện nay.

Năm ngoái trong đám người Giang Viện Triều bắt giữ, có hai tên là anh em cùng cha khác mẹ với Phúc Khôn, tài liệu điều tra cho thấy, Phúc Khôn và hai tên này có quan hệ rất tốt.

Cho nên, Phúc Khôn rất muốn trả thù Giang Viện Triều.

Hơn nữa, Phúc Khôn không chỉ muốn báo thù cho anh em, mà còn muốn thông qua việc ám sát Giang Viện Triều để lập uy trong băng đảng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dựa vào những gì Phúc Khôn đã làm trước đây, hắn ta không chỉ có lòng thù hận rất lớn, mà còn ra tay tàn nhẫn, không đạt được mục đích sẽ không bỏ cuộc.

Nghĩ đến những suy đoán trước đó của Giang Viện Triều, Trương Kiếm Ba khẽ cau mày.

Lúc nãy, Giang Viện Triều nói, với tính cách của Phúc Khôn, nếu lần ám sát này thất bại, Phúc Khôn nhất định sẽ tức giận, rất có thể sẽ chuyển mục tiêu sang những người khác, sĩ quan căn cứ quân khu, binh sĩ tuần tra, người dân bình thường, đều có thể trở thành đối tượng trút giận của Phúc Khôn.

Ngoài việc trả thù và lập uy, từ đầu năm nay, Phúc Khôn và thuộc hạ thường xuyên hoạt động ở khu vực biên giới, lẻn vào nội địa tỉnh Nam, tiếp xúc với không ít người ở những ngôi làng hẻo lánh.

Tuy hiện tại vẫn chưa có bằng chứng xác thực, nhưng căn cứ vào hành động và dấu vết của chúng, rất có thể chúng muốn xây dựng xưởng sản xuất m* t** ở một số ngôi làng hẻo lánh ở tỉnh Nam.

Nghĩ đến khả năng này, và những gì có thể xảy ra sau đó, Trương Kiếm Ba cảm thấy ớn lạnh.

Tên Phúc Khôn này nhất định phải bị loại bỏ. Nếu không, hậu họa khôn lường.

Đó cũng là lý do tại sao lúc nãy khi Giang Viện Triều đề nghị ông “lấy độc trị độc”, tự mình làm mồi nhử, ông đã không lập tức từ chối.

Giữa sự an nguy của cá nhân và lợi ích an ninh quốc gia, Giang Viện Triều đã chọn vế sau, cán cân trong lòng ông cũng nghiêng về vế sau.

Bảo vệ tổ quốc là thiên chức và sứ mệnh của người lính.

“Không thể để tỉnh Nam, thậm chí là cả nước bị m* t** đầu độc, xâm chiếm, phải bóp c.h.ế.t mầm mống tội ác từ trong trứng nước.” Đó là những gì Giang Viện Triều đã nói với ông lúc nãy.

Sau khi nói xong những lời này, Giang Viện Triều còn có một yêu cầu: Việc ông mạo hiểm làm mồi nhử phải được giữ bí mật với Giang Thiên Ca, và cô cũng không được phép tham gia vào chiến dịch này.

Khi nhắc đến Giang Thiên Ca, biểu cảm của Giang Viện Triều nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Vì vậy, Trương Kiếm Ba chắc chắn rằng Giang Viện Triều sẽ không bao giờ để Giang Thiên Ca biết những gì ông ấy đã nói với mình.

Giang Thiên Ca hiện tại rõ ràng đang dò xét ông!

Nghĩ lại thời gian Giang Thiên Ca đến gõ cửa phòng làm việc, lúc đó Giang Viện Triều vừa đi ra ngoài không lâu. Nói không chừng hai cha con họ đã gặp nhau ở cầu thang, Giang Thiên Ca không moi được thông tin gì từ Giang Viện Triều nên mới đến tìm ông.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 567: Chương 567



Trương Kiếm Ba vẫn luôn thích tính cách nhanh nhạy, thông minh của Giang Thiên Ca. Nhưng hiện tại, nhìn Giang Thiên Ca nhìn thẳng vào mình, Trương Kiếm Ba chỉ cảm thấy đau đầu.

Nghĩ đến lý do Giang Viện Triều có thể dùng để từ chối, Trương Kiếm Ba liền cười hỏi: “Thiên Ca, đồng chí Viện Triều nói với cháu rồi sao? Vậy được, cháu hỗ trợ đồng chí Viện Triều hoàn thành nhiệm vụ này.”

Nghe Trương Kiếm Ba nói vậy, Giang Thiên Ca thở phào nhẹ nhõm.

Cô cũng đã biết thân phận của Phúc Khôn.

Là người đã chứng kiến

Vân Mộng Hạ Vũ

những gì Trung Quốc phải trả giá trong cuộc chiến chống m* t** ở kiếp trước, cô biết rõ hơn ai hết về mối nguy hiểm mà tên trùm m* t** Phúc Khôn này có thể gây ra.

Vì vậy, cô càng hiểu rõ việc loại bỏ mối nguy hiểm lớn này càng sớm càng tốt.

Phúc Khôn hành động rất thận trọng, hắn ta luôn sai khiến Từ Thắng Lợi và Lâm Đại Phúc làm thay mọi việc, còn bản thân thì trốn trong bóng tối.

Muốn nhanh chóng giải quyết Phúc Khôn trong thời gian ngắn, dùng chính kế của hắn ta để trị hắn ta, dụ rắn ra khỏi hang quả thực là phương pháp tốt nhất hiện nay.

Chắc hẳn Giang Viện Triều muốn tự mình làm mồi nhử.

Trách nhiệm và sứ mệnh của người lính khiến Giang Viện Triều chủ động xin ra trận. Nhưng là con gái, Giang Thiên Ca không muốn Giang Viện Triều mạo hiểm.

Giang Thiên Ca hy vọng có thể thay đổi quyết định của Giang Viện Triều, mặc dù cô biết hy vọng rất mong manh.

Người Phúc Khôn hận nhất là Giang Viện Triều, nếu là người khác, chưa chắc đã có thể dụ được Phúc Khôn ra. Cho dù có thể, với tính cách của Giang Viện Triều, ông sẽ không bao giờ đồng ý để người khác thay mình mạo hiểm.

Vì vậy, những gì Giang Thiên Ca vừa nói với Trương Kiếm Ba, nửa đầu là đang dò hỏi, nửa sau là nghiêm túc xin được tham gia.

... Nếu không thể ngăn cản Giang Viện Triều, cô cũng muốn tham gia vào chiến dịch này.

Nhưng cô biết, Giang Viện Triều tuyệt đối sẽ không cho phép cô tham gia.

Vì vậy, nhìn thấy Trương Kiếm Ba gật đầu, mặc dù trong lòng Giang Thiên Ca có chút lo lắng khi suy đoán của mình được xác nhận, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.

Giang Thiên Ca đang định lên tiếng, thì thấy Trương Kiếm Ba lắc đầu cười nói: “Nhưng mà, công việc này tuy có chút khó khăn, nhưng chỉ cần kiên nhẫn nói chuyện tử tế với mọi người, vẫn có thể hoàn thành.”

“Nếu cháu muốn thi đấu với họ thì được, nhưng không được dùng nắm đ.ấ.m ép buộc họ. Còn nữa, tuy họ cứng đầu trong chuyện này, nhưng cháu cũng không thể coi họ là kẻ thù...”

“...”

Giang Thiên Ca nhận ra những gì Trương Kiếm Ba nói không phải là điều cô đang nghĩ.

Mặc dù biểu cảm và giọng điệu của Trương Kiếm Ba rất nghiêm túc, không hề có chút chột dạ nào khi nói dối, nhưng trực giác của Giang Thiên Ca mách bảo cô rằng ông đang cố tình đánh lạc hướng!

Giang Thiên Ca nói thẳng: “Đồng chí Trương, chú không cần phải giấu giếm, cháu đã biết chuyện bố cháy muốn “lấy độc trị độc”, dụ Phúc Khôn ra, cháu xin được tham gia vào chiến dịch bắt giữ Phúc Khôn.”

Tuy trong lòng rất muốn gọi Giang Viện Triều quay lại để đối mặt với Giang Thiên Ca, nhưng ngoài mặt Trương Kiếm Ba vẫn làm ra vẻ.

Ông hơi sững người, sau đó cười ha hả: “Thiên Ca, thảo nào mà cháu lại nghiêm túc như vậy, thì ra là lo lắng cho bố mình.”

“Chuyện của Phúc Khôn, chúng tôi đã có sắp xếp, nhưng không phải như cháu nghĩ đâu. Thiên Ca, chú biết cháu rất quan tâm đến chuyện này, nếu cần cháu giúp, chú sẽ tìm.”

Nghe Trương Kiếm Ba nói những lời sáo rỗng, Giang Thiên Ca không tin một chữ nào. Cô bĩu môi, quyết định chơi xấu:

“Đồng chí Trương, vừa rồi chú nói sẽ để cháu hỗ trợ đồng chí Giang Viện Triều hoàn thành nhiệm vụ. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Nói mà không giữ lời là đồ tiểu nhân.”

“...” Trương Kiếm Ba không ngờ Giang Thiên Ca lại giở trò, ông khựng lại, sau đó cười nói: “Haha, Thiên Ca, cháu đang nghĩ gì vậy, lời chú nói đương nhiên là đáng tin. Cháu chủ động muốn giúp đỡ, chú cầu còn không được.”

“Bắt giữ Phúc Khôn, Từ Thắng Lợi là nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta hiện nay. Nhưng đồng thời, chúng ta cũng không thể bỏ bê công việc thường ngày trong quân đội.”

Trương Kiếm Ba khoanh tay trước bàn, nghiêm túc giải thích:

“Tuy hội nghị tổng kết và giao lưu diễn tập giữa các quân khu đã được tổ chức, nhưng theo quy định, sau khi diễn tập kết thúc, các chiến sĩ của chúng ta cần phải viết báo cáo tổng kết chi tiết.”

Đúng là có chuyện yêu cầu các chiến sĩ tham gia diễn tập viết báo cáo tổng kết, nhưng trước đây chỉ cần cử đại diện viết một bản báo cáo là được.

Trương Kiếm Ba cố tình nói mơ hồ, đồng thời cố ý khiến Giang Thiên Ca nghĩ rằng tất cả mọi người đều phải viết.

“Cháu cũng biết, những người lính của chúng ta, bảo họ vác súng, vác pháo, họ sẽ không nói hai lời, nhưng bảo họ cầm bút viết báo cáo thì chẳng khác nào đòi mạng họ.”

Trương Kiếm Ba cười ha hả, nói tiếp: “Đáng lẽ đây là công việc của chú, nhưng hiện tại chú không thể phân thân được, nên đành phải giao nhiệm vụ thúc giục mọi người hoàn thành báo cáo tổng kết cho đồng chí Giang Viện Triều.”

Trước đây, những người viết báo cáo chỉ là một số người nhất định, những người khác đều trốn biệt. Năm nay, mọi người đều nên viết một chút.

Những người khác đều không biết Trương Kiếm Ba vì lừa Giang Thiên Ca mà đẩy họ ra.

“Thiên Ca, tuy nhiệm vụ này có phần khó khăn, nhưng chú tin cháu có thể hoàn thành.”

Giang Thiên Ca: “... Hừ.”

Nói dối, cứ việc nói dối đi.

...

Giang Thiên Ca chưa bao giờ là người dễ dàng từ bỏ, nếu không thể moi được thông tin từ Giang Viện Triều và Trương Kiếm Ba, vậy thì cô sẽ không lãng phí thời gian cho họ nữa.

Giang Thiên Ca không có gì nhiều, ngoài việc quen biết nhiều người, trước đây vì đội lập trình máy tính, không ít người đến trao đổi với cô, bây giờ lại có chuyện thúc giục mọi người viết báo cáo tổng kết diễn tập, mỗi ngày cô càng tiếp xúc với nhiều người hơn.

Cố tình tìm kiếm manh mối về kế hoạch hành động của Giang Viện Triều từ những người xung quanh, không phải là không có kết quả.

Nghĩ đến những việc mình cần phải làm tiếp theo, Giang Thiên Ca biết một mình cô khó có thể làm được, vì vậy, cô quyết định tìm Thiệu Vân làm đồng minh.

Vì Thiệu Vân cũng nằm trong danh sách ám sát của Phúc Khôn nên Giang Viện Triều không để anh tham gia lần hành động này.

Giang Thiên Ca nhắm đúng thời cơ, kể cho Thiệu Vân nghe những suy đoán và tình hình mà cô quan sát được.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 568: Chương 568



Nhưng tìm Thiệu Vân làm trợ thủ có một vấn đề.

Đó là cần phải xác định vị trí lãnh đạo của cô trước, phải để Thiệu Vân nghe theo cô trong toàn bộ quá trình, không được tự tiện hành động.

Trước khi nói chuyện chính, Giang Thiên Ca lôi Thiệu Vân vào hội trường nhỏ, bắt anh thề trước hàng cờ đỏ và huy hiệu, ấn dấu tay lên giấy cam kết cô đã viết.

Sau đó, cô mới nói kế hoạch của mình cho Thiệu Vân.

“Bọn người Phúc Khôn âm hiểm, xảo quyệt, khó đảm bảo chúng sẽ không có chuẩn bị gì, bố và đồng chí Trương chắc chắn cũng nghĩ đến chuyện này, phút cuối cùng, chúng ta không thể biết ai mới là người chiến thắng.”

“Anh Thiệu Vân, em muốn hành động riêng lẻ ngoài kế hoạch của đồng chí Trương, âm thầm theo dõi...”

Hai ngày nay, Lục Chính Tây, Trịnh Văn Hoa bận tối mắt tối mũi, Giang Thiên Ca có linh cảm, thời gian hành động chắc đã gần kề.

Sự việc đã đến nước này, khuyên can cũng vô ích, cô hoặc là không làm gì cả, hoặc là phải nghĩ cách tăng thêm cơ hội thành công.

Giang Thiên Ca biết vì sao Giang Viện Triều không cho cô tham gia hành động.

Cô cũng từng nghĩ, với tính cách của Giang Viện Triều, nếu lúc hành động cô cũng ở bên cạnh ông, nói không chừng sẽ khiến ông phân tâm.

Nếu đã vậy, cô sẽ chiều theo ý Giang Viện Triều, không gây thêm phiền phức cho ông.

Cô sẽ không tham gia vào kế hoạch mà Giang Viện Triều đang sắp xếp, cũng không tham gia vào hành động bắt giữ của họ, chỉ âm thầm theo dõi phía sau, đề phòng bất trắc.

Nghe xong kế hoạch của Giang Thiên Ca, Thiệu Vân theo bản năng cau mày.

Giang Thiên Ca vừa nhìn đã biết anh muốn nói gì. Không đợi Thiệu Vân lên tiếng, cô đã nói trước: “Anh Thiệu Vân, nếu anh không đồng ý thì em sẽ đi tìm người khác. Nhưng anh đã ấn dấu tay lên giấy cam kết của em rồi, không được nói chuyện này ra ngoài đâu.”

Thấy Thiệu Vân có vẻ do dự, Giang Thiên Ca dịu giọng, khuyên nhủ:

“Anh Thiệu Vân, chúng ta chỉ theo dõi phía sau thôi, sẽ không có chuyện gì đâu. Hơn nữa, có ai quen biết em đâu, sẽ không có ai ra tay với em đâu. Anh không cần lo lắng cho sự an toàn của em. Hiện giờ điều quan trọng nhất là sự an toàn của bố.”

Tất nhiên, sự an toàn của Thiệu Vân cũng quan trọng.

Đối với việc để Thiệu Vân cùng hành động, làm sao để đảm bảo an toàn cho anh, trong lòng Giang Thiên Ca đã có chủ ý.

Nghe Giang Thiên Ca nói xong, Thiệu Vân cau mày trầm mặc một lúc lâu mới gật đầu.

Sau đó, Giang Thiên Ca và Thiệu Vân bàn bạc một hồi, bắt đầu chia nhau hành động.

Họ phải tìm hiểu kế hoạch hành động. Tuy không hành động cùng Giang Viện Triều, nhưng họ cần phải biết kế hoạch và sắp xếp của ông.

Giang Thiên Ca biết, chắc chắn Lục Chính Tây đã được Giang Viện Triều dặn dò, cô mà đi hỏi thì chắc chắn sẽ không moi được gì. Sau khi nhìn danh sách một lượt, Giang Thiên Ca quyết định nhắm vào Lý Quốc Đống.

“Đồng chí Lý Quốc Đống, bản báo cáo tổng kết một vạn chữ của anh khi nào mới xong?” Cuối cùng cũng tóm được Lý Quốc Đống trong nhà ăn, Giang Thiên Ca mượn uy phong của Trương Kiếm Ba để ra oai.

“Bây giờ tôi đang bận, không rảnh viết.” Lý Quốc Đống khổ sở than thở, “Năm nay bắt cả đám viết thì thôi đi, sao lại còn quy định số chữ nhiều như vậy?”

Giang Thiên Ca ra vẻ vô tội: “Tôi cũng không biết.”

Thực ra cô là người rõ nhất yêu cầu một vạn chữ này từ đâu mà ra.

Trương Kiếm Ba không hề nói bản báo cáo phải viết bao nhiêu chữ, đây là yêu cầu do cô tự ý thêm vào sau khi biết Trương Kiếm Ba cố tình đùn việc cho mình.

Dù sao thì báo cáo viết dài ra một chút cũng không hại gì, cùng lắm là mọi người phải động não nhiều hơn, vò đầu bứt tóc nhiều hơn, kêu ca nhiều hơn một chút.

Hơn nữa, nhiệm vụ viết báo cáo là do Trương Kiếm Ba giao, mọi người có ý kiến gì, muốn kêu ca gì thì cứ việc tìm ông ấy.

“Nếu anh có ý kiến gì thì đi nói với đồng chí Trương.” Giang Thiên Ca ung dung đổ hết trách nhiệm lên đầu Trương Kiếm Ba.

Sau đó, cô lại tỏ ra thông cảm: “Đồng chí Lý Quốc Đống, tôi biết hiện giờ anh đang bận nhiệm vụ nên trước giờ chưa từng giục anh. Nhưng đây là nhiệm vụ đồng chí Trương giao cho tôi, tôi phải hoàn thành theo yêu cầu của ông ấy.”

“Tôi đã tạo điều kiện cho anh rồi, anh cũng phải hợp tác với tôi chứ. Hay là thế này, tôi cũng không cần anh nộp ngay, bây giờ anh cho tôi một lời chắc chắn, khoảng bao giờ có thể nộp?”

Cứ nghĩ đến chuyện viết lách là Lý Quốc Đống lại đau đầu, anh vừa ăn cơm vừa lẩm bẩm: “Bây giờ tôi còn chưa viết được chữ nào, chắc phải đến ngày kia mới rảnh.”

Vừa dứt lời, trong lòng Lý Quốc Đống chợt kêu lên “hỏng rồi”, Trương Kiếm Ba và Giang Viện Triều đều dặn đi dặn lại, không được tiết lộ thông tin hành động cho Giang Thiên Ca biết.

Lý Quốc Đống len lén liếc mắt, muốn quan sát phản ứng của Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca thấu hiểu trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn không để lộ gì: “Đây là lời anh nói đấy nhé, đến ngày kia mà anh không nộp được thì đừng trách tôi báo cáo với đồng chí Phương, để anh ấy tự mình giục anh.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Thấy Giang Thiên Ca không hề nghi ngờ gì, Lý Quốc Đống âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám nói gì thêm nữa, vội vàng gật đầu: “Được được, ngày kia tôi nhất định sẽ nộp, nhất định sẽ nộp!”

“Ừm, anh ăn cơm tiếp đi, tôi đi tìm người khác.” Giang Thiên Ca cau mày, ngoài mặt tỏ vẻ chán ghét những kẻ cứng đầu cứng cổ như Lý Quốc Đống, nhưng trong lòng lại phân tích lời anh ta vừa nói.

Ban ngày trên đường đông người, nếu hành động vào ban ngày chắc chắn sẽ gây náo loạn, thậm chí còn có thể khiến người vô tội bị thương. Vậy nên, hành động nhất định phải được sắp xếp vào buổi tối.

Lý Quốc Đống nói “đến ngày kia” mới rảnh viết báo cáo, vậy thì thời gian hành động chắc là tối ngày mai.

Giang Thiên Ca mang theo thông tin vừa moi được từ Lý Quốc Đống đi tìm Thiệu Vân.

Thấy Thiệu Vân đang đi cùng Giang Viện Triều, hai người mặt mày nghiêm túc nói chuyện gì đó, sợ Giang Viện Triều nhìn ra nên Giang Thiên Ca nấp vào một góc, đợi đến khi Giang Viện Triều rời đi, cô mới bước ra, tò mò hỏi Thiệu Vân:

“Anh Thiệu Vân, vừa rồi bố nói gì với anh vậy?”

Nhìn Giang Thiên Ca đứng trước mặt, nhớ lại những lời Giang Viện Triều vừa nói, lại nghĩ đến chuyện mình đã cùng Giang Thiên Ca âm thầm bàn bạc kế hoạch, trong lòng Thiệu Vân dâng lên một cảm xúc phức tạp.

Anh im lặng hai giây rồi mới đáp: “Chú Giang muốn anh để mắt đến em.”

Giọng điệu có phần áy náy.

Áy náy là tốt rồi, áy náy có nghĩa là Thiệu Vân đã không nghe lời Giang Viện Triều. Giang Thiên Ca hài lòng khẽ hừ một tiếng.

May mà cô ra tay nhanh, sớm lôi kéo được Thiệu Vân “đồng lõa” với mình.

Giang Thiên Ca vỗ vai Thiệu Vân, an ủi: “Anh không cần áy náy, chúng ta làm vậy đều vì muốn tốt cho bố, bố sẽ hiểu cho chúng ta.” Không hiểu cũng phải hiểu.

Thiệu Vân vẫn không yên tâm, dặn dò Giang Thiên Ca: “Thiên Ca, đến lúc đó em nhất định phải đi theo sau anh, nghe theo sự sắp xếp của anh.”

Rõ ràng là Thiệu Vân không coi chuyện Giang Thiên Ca bắt anh ký tên, ấn dấu tay vào giấy cam kết là chuyện gì to tát. Tuy nhiên, Giang Thiên Ca vẫn ngoan ngoãn gật đầu, cũng không tranh luận xem rốt cuộc là ai nghe lời ai.

Thiệu Vân chỉ muốn lúc hành động sẽ trông chừng Giang Thiên Ca cho kỹ, không cho cô hành động thiếu suy nghĩ.

Anh không hề biết, Giang Thiên Ca cũng có suy nghĩ y như vậy, hơn nữa, Giang Thiên Ca không chỉ nghĩ suông mà còn chuẩn bị cả phương án hành động.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 569: Chương 569



Chiều tối ngày hành động, Giang Thiên Ca và Thiệu Vân tránh mặt mọi người, lẻn ra khỏi căn cứ.

Thấy Giang Thiên Ca đeo một chiếc ba lô trên vai, Thiệu Vân liền đưa tay nhận lấy, đeo lên vai mình.

Giang Thiên Ca cũng chẳng khách sáo với Thiệu Vân.

Dù sao đồ đạc trong ba lô cũng là để dành cho anh dùng.

Đến địa điểm đã chọn trước, Giang Thiên Ca lấy đồ trong ba lô ra - một cuộn dây thừng.

Trước ánh mắt khó hiểu của Thiệu Vân, Giang Thiên Ca trực tiếp quấn dây thừng quanh eo anh.

“Thiên Ca?” Thiệu Vân sững người, khó hiểu nhìn động tác của Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca không nói gì.

Cô quấn chặt hai đầu dây thừng lên người Thiệu Vân, sau đó mới chỉ vào sợi dây, giải thích:

“Anh Thiệu Vân, thấy chưa, bây giờ chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng rồi đấy.”

Thiệu Vân: “...”

Bất chấp vẻ mặt “cạn lời” của Thiệu Vân, Giang Thiên Ca nghiêm túc tuyên bố: “Vì vậy, đồng chí Thiệu Vân, lát nữa dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng phải nghe theo sự chỉ huy của tôi, không được tự ý hành động.”

Bản thân Giang Thiên Ca là người rất giỏi “miệng nói một đằng nhưng lại làm một nèo”, linh hoạt ứng biến, vì vậy cô rất biết suy bụng ta ra bụng người, không hoàn toàn tin tưởng vào những lời đảm bảo của người khác.

Giấy cam kết mà Thiệu Vân đã ký tên, ấn dấu tay lúc trước, tác dụng lớn nhất không nằm ở chỗ này.

Giang Thiên Ca giật nhẹ sợi dây thừng nối liền hai người, uy h**p: “Nếu anh dám tự ý hành động, em sẽ đi theo anh. Nếu em có mệnh hệ gì thì anh cứ đợi bố xử lý đi.”

“...”

Khóe miệng Thiệu Vân giật giật, vừa buồn cười vừa bất lực.

Chẳng trách hai ngày nay anh luôn cảm thấy Giang Thiên Ca quá dễ nói chuyện, bất kể anh nói gì, cô đều gật đầu đồng ý không phản bác, hóa ra là đang chờ anh ở đây.

Thiệu Vân muốn cởi dây thừng ra, cúi đầu tìm kiếm một hồi nhưng không thấy nút thắt nào trên người mình.

Sợi dây rất dài, Giang Thiên Ca dùng phần giữa sợi dây để quấn quanh người anh, còn hai đầu dây thì buộc trên người cô.

Nếu muốn cởi dây thừng, hoặc là Giang Thiên Ca tự cởi ra, hoặc là anh phải dùng d.a.o cắt đứt.

Nhưng mà, con d.a.o của anh đã bị Giang Thiên Ca mượn rồi, với lý do cô cần phòng thân.

Hình như bây giờ anh mới kịp phản ứng, lúc Giang Viện Triều nhờ anh để mắt đến Giang Thiên Ca, tại sao lại dặn đi dặn lại, bảo anh cẩn thận một chút, đừng để Giang Thiên Ca lừa.

Nhưng lúc đó vì chột dạ nên anh chỉ tập trung ứng phó với Giang Viện Triều.

Hoàn toàn không để tâm đến lời ông nói, cũng không ngờ cô đồng đội Giang Thiên Ca của mình lại có nhiều chiêu trò đến vậy.

Thiệu Vân định khuyên nhủ Giang Thiên Ca: “Thiên Ca, em cởi dây thừng ra trước đã...”

“Suỵt.” Giang Thiên Ca rất dứt khoát, trực tiếp cắt ngang lời Thiệu Vân: “Sắp đến giờ rồi, đừng nói nữa.”

...

Giang Viện Triều và Tang Chí Thông từng là đồng đội cũ, chỉ là Tang Chí Thông đã xuất ngũ từ mười năm trước do bị thương.

Bố mẹ Tang Chí Thông đều đã qua đời, trong nhà cũng không còn ai thân thích, còn vợ ông là người miền Nam, vợ con đều đã quen sống ở miền Nam, nên khi xuất ngũ, ông chọn công tác tại một đơn vị ở miền Nam.

Trước khi xuất ngũ, quan hệ giữa Tang Chí Thông và Giang Viện Triều rất tốt.

Hơn nữa, năm đó, trước khi xuất ngũ, Tang Chí Thông bị thương, nhờ Giang Viện Triều phản ứng nhanh, cứu ông một mạng nên ông mới chỉ bị thương ở tay, nếu không, với tình hình nguy hiểm lúc bấy giờ, rất có thể ông đã hy sinh.

Cũng chính vì vậy, dù đã xuất ngũ mười năm, Tang Chí Thông vẫn luôn giữ liên lạc với Giang Viện Triều. Trước đây, khi Giang Viện Triều công tác ở miền Nam, Tang Chí Thông luôn nhiệt tình mời ông đến nhà ăn cơm.

Mặc dù Giang Viện Triều rất ít khi nhận lời, nhưng Tang Chí Thông chưa bao giờ nản lòng, nhiều lần thất bại, nhiều lần lại đứng lên, không biết mệt mỏi.

Lần này cũng vậy, biết Giang Viện Triều đến miền Nam, ông lập tức gọi điện mời ông, muốn trước khi trở về Bắc Kinh, Giang Viện Triều nhất định phải đến nhà ăn một bữa cơm.

Bắc thành và tỉnh nam cách nhau rất xa, gặp nhau không dễ, cho nên, đối với lời mời của Tàng Chí Thông, Giang Viện Triều cũng không từ chối nữa.

Giang Viện Triều đồng ý sẽ đến nhà ăn cơm, Tàng Chí Thông tất nhiên rất vui vẻ.

Cho dù Giang Viện Triều đã dặn đi dặn lại không cần chuẩn bị, chỉ ăn cơm thường ngày là được, nhưng Tàng Chí Thông nào chịu?

Giang Viện Triều là chiến hữu cũ của Tàng Chí Thông, cũng là ân nhân cứu mạng của ông, là người bạn cũ mà ông vất vả lắm mới mời được đến nhà, sao có thể không dụng tâm chiêu đãi được?

Bản thân Tàng Chí Thông là người rất thích ăn uống, tỉnh Nam có món gì ngon, đi đâu mua được món ngon nhất, tươi ngon nhất, ông đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nên khi nhận được lời xác nhận của Giang Viện Triều, ông đã sớm tìm người đi mua đặc sản vùng núi, đặt trước nguyên liệu nấu ăn rồi.

Người của Phúc Khôn biết trước tin tức Giang Viện Triều sẽ đến nhà Tàng Chí Thông ăn cơm, là do Tàng Chí Thông lỡ lời khi xuống nông thôn mua đặc sản.

Lúc Giang Viện Triều biết chuyện, sau lưng Tàng Chí Thông toát mồ hôi lạnh, trong lòng sợ hãi vô cùng.

Để giảm bớt bất lợi của việc “Kẻ địch trong tối, ta ngoài sáng”, chuyến đi của Giang Viện Triều đến nhà Tàng Chí Thông đã được sắp xếp tỉ mỉ, nhưng bề ngoài lại là Giang Viện Triều đột ngột quyết định đến nhà Tàng Chí Thông vào hôm nay.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Đại Phúc theo dõi thấy Giang Viện Triều xuất hiện, bèn để lại một người tiếp tục theo dõi, còn mình lập tức chạy đi báo cho Phúc Khôn.

Theo kế hoạch, trong khoảng thời gian này, Giang Viện Triều sẽ ở lại nhà Tàng Chí Thông, để cho đám người Phúc Khôn có thời gian chạy đến.

Vở kịch phải diễn cho trọn, Tàng Chí Thông thật sự đã chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn để chiêu đãi Giang Viện Triều. Chỉ là, đối mặt với bàn ăn đầy ắp thức ăn, Tàng Chí Thông lại chẳng có tâm trạng nào để thưởng thức.

Nhìn Tàng Chí Thông từ lúc bước vào cửa đã luôn căng thẳng, vẻ mặt nghiêm trọng, cả người như đang đề phòng, Giang Viện Triều bất đắc dĩ, cố ý nói để khuấy động không khí: “Lão Tàng, món này ngon đấy, lát nữa còn thừa thì gói cho tôi mang về nhé.”

Câu này của Giang Viện Triều vừa có mục đích chuyển dời sự chú ý của Tàng Chí Thông, làm dịu không khí, mà ý muốn xin gói đồ ăn mang về cũng là thật.

Mấy ngày nay, mỗi lần Giang Thiên Ca nhìn thấy ông, đều là trừng mắt nhìn.

Sáng nay, ông chỉ nhìn thấy cô từ xa, không nói gì nhiều với cô, nhưng lại dặn dò Thiệu Vân phải trông chừng Giang Thiên Ca cẩn thận, thậm chí còn nói, nếu cần thiết có thể nhốt cô lại.

Không biết bây giờ tình hình thế nào nữa.
 
Back
Top Bottom