Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó

Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 160: Chương 160



“À, vậy thì đừng nhìn tôi như thế.” Bác sĩ Đỗ nói. “Tôi không thích”

Chủ nhiệm Lý: “...”

Tôi còn quan tâm việc ông thích hay không à?

Ông ta vốn định nói thêm vài câu mỉa mai nhưng lời nói của bác sĩ Đỗ đã khiến cho sự khó chịu trong lòng ông ta bị nghẹn lại ở cổ họng.

Giang Niệm Tư nhìn sang bác sĩ Đỗ, rồi lại nhìn về phía người ông trước mặt.

Không phải bác sĩ Đỗ bị ảo giác, cô cảm thấy người này cũng có ý kiến với cô.

Thật là khó hiểu.

Giang Niệm Tư không nghĩ nhiều, chăm chú nhìn những câu hỏi trên đề thi.

Thực ra, những câu hỏi trên đề thi đối với cô khá đơn giản.

Tuy nhiên, cũng có một vài ca bệnh, thuộc loại bệnh hiếm gặp.

Giang Niệm Tư bắt đầu trả lời câu hỏi, những loại bệnh này, cô đã xử lý không dưới một lần.

Chủ nhiệm Lý sợ Giang Niệm Tư gian lận, cố ý kéo một chiếc ghế ngồi bên cạnh cô, cứ thế mở to mắt nhìn cô trả lời câu hỏi.

Bác sĩ Đỗ nhìn thấy, cau mày nói: “Chủ nhiệm Lý, ông làm vậy sẽ ảnh hưởng đến việc thi của bác sĩ Giang”

DTV

Chủ nhiệm Lý nhìn ông ấy một cái: “Nếu không có khả năng chịu áp lực này, thì làm gì có thể làm bác sĩ được?”

Bác sĩ Đỗ còn muốn nói gì đó, Giang Niệm Tư ngẩng đầu lên, mỉm cười lịch sự với ông ấy: “Không sao đâu, bác sĩ Đỗ, không ảnh hưởng đến tôi”

Cô đã xác định rồi.

Cái ông già thối này thật sự có ý kiến với cô, cô không muốn bác sĩ Đỗ vì cô mà đắc tội người khác.

Giang Niệm Tư không quan tâm đến ông ta, tự mình làm việc của mình.

Những câu hỏi phía trước không quá khó, nhưng cũng không phải là đơn giản, chủ nhiệm Lý nhìn một lúc lâu, phát hiện Giang Niệm Tư trả lời một cách chính xác không sai sót.

Hơn nữa, một bệnh, cô không chỉ viết một giải pháp.

Chủ nhiệm Lý với thái độ nghi ngờ nhìn tiếp xuống, càng nhìn càng ngạc nhiên, càng nhìn càng đáng để ông ta suy ngẫm.

Còn có thể chữa bệnh như vậy nữa sao?

Phương pháp này có nhanh hơn không?

Kết quả có tốt hơn không?

Ông ta về thử xem sao?

Chủ nhiệm Lý vì năm xưa bị người quen nịnh nọt chiếm chỗ, cướp chức, nên rất ghét người quen nịnh not.

Giang Niệm Tư trả lời đến câu cuối cùng của trang đầu tiên, chủ nhiệm Lý vẫn đang xem cách chữa bệnh ở những câu trước.

Ông ta vừa xem vừa suy ngẫm, sau khi hiểu được bí quyết bên trong, trực giác ngạc nhiên, trong phút chốc có cảm giác như được khai sáng.

Giang Niệm Tư trả lời câu hỏi, hầu như không có một chút dừng lại và suy nghĩ, chỉ cần quét qua câu hỏi là bắt đầu làm bài.

Những câu hỏi này đối với cô, giống như không có một chút khó khăn nào.

Chủ nhiệm Lý nhìn lại đề thi, rồi lại nhìn Giang Niệm Tư, biểu cảm từ ban đầu khinh thường, đến nghiêm trọng, cuối cùng chuyển sang ngưỡng mộ.

Ông ta đã lo lắng quá.

Cô gái này còn nhỏ nhưng lại có thể có năng lực như vậy, thật hiếm thấy.

Hai câu hỏi cuối cùng là do chủ nhiệm Lý ra, thuộc loại bệnh hiếm gặp.

Chủ nhiệm Lý vốn tưởng rằng Giang Niệm Tư sẽ suy nghĩ thêm một chút nhưng kết quả là cô vẫn bắt đầu viết ngay.

Ông ta nhìn kỹ một lúc, phát hiện ra phương pháp giải quyết hoàn toàn khác với phương pháp của ông ta.

Chủ nhiệm Lý sững sờ một lúc, sau đó bắt đầu hỏi han một cách khiêm tốn.

G g Niệm Tư giải thích cho ông ta một cách rõ ràng bằng vài câu, không có thái độ cao ngạo hay cố tỏ ra lạnh lùng.

Chủ nhiệm Lý cảm thấy mặt mình nóng bừng một cách kỳ lạ.

Ông ấy đã có suy nghĩ nhỏ nhen.

Cô gái này thực sự là một tài năng.

Cuộc thi được chia thành hai phần, chấm thi ngay tại chỗ.

Các thí sinh đang chờ ở ngoài phòng thí nghiệm.

Hôm nay là ngày thi tuyển phó trưởng khoa y học cổ truyền, nhiều y tá đã chạy đến xem, đúng lúc tan ca.

Thẩm Trình đang đứng ngoài chờ Giang Niệm Tư, anh cao ráo, mặc quân phục, ngoại hình quá xuất sắc, khiến các y tá lén lút nhìn nhau.

Dù ở thời đại nào, những người đẹp trai cũng rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.

Một y tá nhỏ nói: “Này, mọi người có nhìn thấy không, đó chính là đội trưởng Thẩm”

“Ồ, thấy rồi thấy rồi, đừng chỉ trỏ, lát nữa đội trưởng Thẩm nhìn thấy thì ngại.”

“Ôi, anh ấy với bác sĩ Giang nhìn nhau thật là xứng đôi vừa lứa”

“Không phải sao, trai tài gái sắc, tuyệt đối xứng đôi”

Trương Thành Hiệu đi theo sau đội trưởng Lý, những ca hiếm mà ông ta đưa ra, anh ta vừa hay đã tìm hiểu qua, vì vậy trả lời bài thi rất suôn sẻ.

Bài thi viết kết thúc, anh ta tự tin tràn đầy, tin chắc mình nhất định có thể giành được vị trí phó trưởng khoa y của bệnh viện này.

Anh ta đột nhiên cảm thấy may mắn vì gã quan hệ nịnh nọt kia đến đây và muốn chiếm lấy vị trí này, nếu không thì sẽ không có cuộc thi này.

Loại thi này thường chỉ được tổ chức khi người kế nhiệm không đủ năng lực để thuyết phục mọi người.

Những người đã làm việc ở bệnh viện ngay từ đầu và năng lực của họ đã được mọi người chứng kiến thì thường được thăng chức trực tiếp.

Nghe thấy tiếng thì thầm của các y tá, Trương Thành Hiệu nhìn theo hướng mà họ đang lén nhìn.

Thẩm Trình và anh ta đều dựa lưng vào lan can hành lang, vì vậy Trương Thành Hiệu chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt bên cạnh của anh ta.

Nhìn thấy khuôn mặt bên cạnh quá trắng, Trương Thành Hiệu trong lòng có chút khinh thường, một gã mặt trắng.

Thẩm Trình rất nhạy cảm với ánh nhìn, anh nhận ra có người đang nhìn chằm chằm mình, anh quay mắt về phía nguồn ánh nhìn.

Sự đột ngột quay đầu của Thẩm Trình khiến Trương Thành Hiệu không kịp trở tay.

Hai người đối mặt nhau, Trương Thành Hiệu lập tức bị cuốn vào đôi mắt đen láy sắc bén của đối phương.

Đôi mắt như lưỡi d.a.o ấy, khiến Trương Thành Hiệu vô thức cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Anh ta ngơ ngác quay đầu lại, không dám nhìn thêm nữa.

Đúng lúc này, một giọng nói ngọt ngào quen thuộc vang lên bên tai anh ta.

“Thẩm Trình Là cô ấy, cô y tá xinh đẹp kia.

Trương Thành Hiệu đôi mắt sáng rực, “soạt” một cái ngẩng đầu lên, nhìn về phía nguồn âm thanh.

Giang Niệm Tư cười tươi bước đến trước mặt Thẩm Trình.

Thẩm Trình cúi đầu xuống, ánh mắt hiện lên nụ cười rạng rỡ: “Thi xong rồi à?”

“Ừm.” Giang Niệm Tư gật đầu với anh: “Thi khá ổn.”

Thẩm Trình thích vẻ tự tin của cô, nếu không phải xung quanh có nhiều người, anh thực sự muốn ôm cô một cái.

Bây giờ anh ấy chỉ có thể kìm nén h*m m**n trong lòng, Thẩm Trình cử động ngón tay: “Bác sĩ Giang có vẻ rất tự tin.”

“Đương nhiên rồi.”

Hai người cách nhau một người, mặc dù không có hành vi thân mật, nhưng ánh mắt của họ dường như có thể kéo dài, nhìn nhau như vậy, người ngoài có thể nhìn thấy ngay mối quan hệ của họ không bình thường.

Trương Thành Hiệu nhìn chằm chằm vào mặt Giang Niệm Tư.

Cô ấy chính là bác sĩ Giang đó sao?

Chính là người đang cạnh tranh với anh ta, là quan hệ nịnh nọt?

Tuy nhiên, anh ta phát hiện ra rằng, so với việc cô ấy là quan hệ nịnh nọt, điều mà Trương Thành Hiệu khó chấp nhận hơn là sự mập mờ giữa cô ấy và người đàn ông đối diện.

DTV

Trương Thành Hiệu là thiên tài của thế hệ trẻ, không cam tâm với cảm giác bị bỏ lại phía sau, anh ta chủ động bước lên một bước, nói với Giang Niệm Tư: “Xin chào, còn nhớ tôi không?”

Sự chen ngang đột ngột này, quả nhiên đã thu hút sự chú ý của Giang Niệm Tư.

Cô quay đầu nhìn về phía đối phương.

Người này là ai vậy?

Đàn ông hiểu đàn ông, nhìn thấy ánh mắt của Trương Thành Hiệu có chút kích động, lại đầy chiếm hữu, Thẩm Trình vô cùng khó chịu.

Để ý vợ mình sao?

“Có chuyện gì?” Thẩm Trình thay Giang Niệm Tư hỏi.

Anh nhìn chằm chằm với ánh mắt sắc bén, như một lưỡi d.a.o sắc bén sẵn sàng rút ra và đ.â.m vào kẻ thù.

Trương Thành Hiệu cảm nhận được sự thù địch của anh.

Anh ta có chút bối rối trong lòng, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 161: Chương 161



Anh ta phớt lờ Thẩm Trình, nói với Giang Niệm Tư bằng giọng nói nhẹ nhàng: “Hai ngày trước, cô đã chỉ đường cho tôi, còn nhớ không?”

Sau khi anh ta nhắc nhở như vậy, Giang Niệm Tư nhớ ra rồi: “À, nhớ rồi, có chuyện gì không?”

Mỗi Trương Thành Hiệu dần dần trở nên cứng lại, vì anh ta nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cô, trước mặt anh ta, nắm lấy tay Giang Niệm Tư.

Anh ta há miệng muốn nói gì đó, nhưng hai người chỉ mới gặp nhau một lần.

DTV

Anh ta cố gắng tìm chủ đề để nói.

“À, không có gì, chỉ là muốn cảm ơn cô, hóa ra cô không phải là y tá ở đây.

Thái độ của đối phương tốt, Giang Niệm Tư không tỏ ra khó chịu gì.

“Không, tôi đến đây dự thi phó trưởng khoa.

“À, thật trùng hợp, tôi cũng vậy...” Trương Thành Hiệu phát hiện ra anh ta cuối cùng đã tìm được chủ đề để nói.

“Câu hỏi cuối cùng của bài thi viết, là do trưởng khoa của tôi ra, hai ca bệnh đó khá hiếm gặp, có thể cô chưa gặp, hay để tôi nói cho cô nghe cách điều trị nhé.”

Sau khi nói những điều này, anh ta nhìn Thẩm Trình với vẻ hơi đắc ý nhưng anh ta nhận ra rằng đối phương thậm chí không thèm liếc nhìn anh ta một cái.

So với việc bị nhắm vào, cảm giác bị bỏ qua còn tổn thương lòng tự trọng của đàn ông hơn.

Khuôn mặt Trương Thành Hiệu có chút khó coi.

Anh ta quyết định không quan tâm đến người đàn ông này nữa.

Giang Niệm Tư nói: “Cảm ơn, không cần, tôi đã tiếp xúc rồi”

Trước khi cô nói điều này, Trương Thành Hiệu nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cô nắm lấy ngón tay cô một cái.

Hành động thân mật của cặp đôi trẻ, anh ta cho rằng đó là do Thẩm Trình không hài lòng khi Giang Niệm Tư nói chuyện với anh ta, nên cố tình cảnh cáo Giang Niệm Tư.

Trương Thành Hiệu lập tức nhíu mày, anh ta thật nhỏ nhen.

Để thỏa mãn lợi ích của bản thân, ngay cả việc học của người yêu cũng phải ngăn cản.

Thật nực cười, bác sĩ Giang là một bác sĩ, chắc chắn sẽ tò mò về phác đồ điều trị của bệnh.

Và gã đàn ông này, lại ngăn cản cô ấy tiến bộ.

Trương Thành Hiệu dường như đã tìm thấy lý do tiếp tục theo đuổi cô ấy, kiên định cho rằng, cô gái như vậy, không nên bị gã đàn ông như vậy ràng buộc.

Giang Niệm Tư và Thẩm Trình rõ ràng không hiểu tâm tư của gã này, bị Thẩm Trình nắm lấy ngón tay bóp một cái, Giang Niệm Tư lườm anh một cái, để anh yên phận một chút.

Trương Thành Hiệu lập tức nói: “Anh bóp đau cô ấy rồi”

À?

Giang Niệm Tư nhìn về phía Trương Thành Hiệu, mặc dù những gì anh ta nói nghe có vẻ như một hành động tốt đẹp nhưng cô luôn cảm thấy anh ta có vẻ hơi không ổn.

Thẩm Trình nhìn anh ta một cái, khóe môi cong lên một nụ cười, vẫn không thèm để ý.

Giang Niệm Tư vô tình nhìn thấy, đột nhiên cảm thấy anh ... xấu xa, đẹp trai ...

Cứu mạng!

Thẩm Trình lại đang dụ dỗ cô.

Lần nữa bị bỏ qua, Trương Thành Hiệu lại tức giận đến mức mặt đỏ bừng.

Giang Niệm Tư đành phải nói với anh ta: “À, xin lỗi nhé, anh hiểu lầm rồi, bạn trai tôi không dùng sức.

Nếu không phải vì giới hạn thời đại, cô thậm chí muốn nói với anh ta rằng họ đang tán tỉnh nhau.

Tiếp theo, Hứa Quan Quan đã đặc biệt đến để xem Giang Niệm Tư thi, nhìn thấy Giang Niệm Tư từ xa liền gọi cô một tiếng.

Giang Niệm Tư cảm thấy nhẹ nhõm, vội vàng nói với Thẩm Trình: “Em đi tìm bác sĩ Hứa trước”

ng Niệm Tư chạy ngang qua Trương Thành Hiệu, thổi lên một làn gió thơm.

Trương Thành Hiệu l.i.ế.m môi, liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, trong lòng có một cảm giác nhất định phải có được cô.

Vì vậy, anh ta không kìm được mà nói với Thẩm Trình: “Tôi thích cô ấy, nhất định sẽ nỗ lực theo đuổi cô ấy.

Thẩm Trình không hài lòng với ánh mắt anh ta nhìn Giang Niệm Tư, ánh mắt đó khiến anh thấy ghê tởm.

Nghe thấy vậy, anh cuối cùng cũng nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, đôi giày quân dụng sáng bóng bước về phía trước một bước, đứng trước mặt anh ta, nhìn xuống anh ta.

“Cô ấy là người yêu của tôi.”

Giọng nói trầm thấp chứa đựng sự lạnh lùng, không hề cố tình khoe khoang, chỉ toàn là cảnh cáo.

Trương Thành Hiệu thấp hơn Thẩm Trình nửa cái đầu, anh đột nhiên tiến lại gần, khiến Trương Thành Hiệu phải ngước lên nhìn anh ta.

“Cô ấy có quyền lựa chọn đối tượng ưu tú.

Ưu tú hơn?

Cười thầm...

Thẩm Trình cười khẩy: “Anh thích cô ấy cái gì, xinh đẹp à?”

Câu hỏi này khiến người ta cảm thấy ghê tởm, Trương Thành Hiệu nói: “Không lẽ anh không phải vậy à?”

Thẩm Trình ánh mắt sâu thẳm, đưa tay vỗ vỗ vai anh ta, mỗi cú vỗ đều rất mạnh mẽ.

“Theo đuổi con gái, không thể chỉ nhìn vào vẻ ngoài của cô ấy.

“Vậy còn nhìn gì nữa?” Trương Thành Hiệu muốn cười: “Tôi thấy cô ấy ngoài xinh đẹp ra, còn rất dịu dàng”

Điểm này Thẩm Trình rất đồng ý: “Anh nói đúng, nhưng tôi muốn nói không phải là cái này”

“Cái gì?”

Thẩm Trình nhìn anh ta bằng ánh mắt có ý tứ, lời nói mang theo một chút lười biếng: “Ý tôi là... còn phải xem, ngoại hình của chính anh nữa...”

Lúc đầu, Trương Thành Hiệu không phản ứng lại nhưng khi anh ta nhận ra Thẩm Trình đang chế giễu anh ta không xứng với Giang Niệm Tư, khuôn mặt anh ta trở nên vô cùng khó coi.

“Tôi tin rằng bác sĩ Giang sẽ không giống như anh, nông cạn như vậy.

“Anh nói đúng” Thẩm Trình gật đầu đồng ý: “Cô ấy rất xuất sắc, không giống như tôi nông cạn, cũng không giống như anh... xấu xa như vậy.

“Anh...”

Trương Thành Hiệu tức giận giơ tay lên, Thẩm Trình nhìn anh ta một cách lạnh lùng: “Muốn đánh nhau à?”

Chỉ một ánh mắt, Trương Thành Hiệu đã thất bại.

Anh ta muốn giữ thể diện và anh ta cũng biết rằng mình có thể sẽ đánh không lại anh.

Anh ta nhớ lại những y tá nhỏ vừa rồi nói rằng anh ta là đội trưởng.

Trương Thành Hiệu không nói gì, ánh mắt tối sầm lại, anh chính là chỗ dựa của cô ấy sao?

Kết quả thi viết vòng một nhanh chóng được công bố.

Chủ nhiệm Lý công bố điểm số.

Tổng điểm là 100.

Trong số tám bác sĩ tham dự, năm người thậm chí không đạt được 70 điểm.

Đó là bởi vì ba ca bệnh hiếm gặp chiếm một phần ba tổng điểm.

Trương Thành Hiệu đang bận nghe điểm số của mình nên chỉ có thể phớt lờ Thẩm Trình.

DTV

Khi nghe chủ nhiệm Lý thông báo anh ta đạt được 95 điểm, Trương Thành Hiệu nở nụ cười rạng rỡ.

Vững rồi.

Chỉ cần anh ta thành công trở thành phó trưởng khoa ở đây, anh ta sẽ có nhiều cơ hội tiếp cận bác sĩ Giang.

So với người đàn ông cao ngạo kia, anh ta rõ ràng có nhiều chủ đề để trò chuyện với bác sĩ Giang hơn.

Phụ nữ đều ngưỡng mộ những người đàn ông mạnh mẽ hơn họ.

Chắc chắn bác sĩ Giang, một người phụ nữ dịu dàng như vậy, cũng không ngoại lệ.

Giang Niệm Tư biết chắc về điểm số của mình, vì vậy cô có vẻ mặt rất bình tĩnh.

Khi nghe tin cô đạt điểm 100 trong bài thi viết, cô không hề tỏ ra vui mừng hay buồn bã, mà chỉ bình tĩnh như thường.

Hứa Quan Quan lại hét lên một tiếng: “Quoa, bác sĩ Giang, cô thật giỏi, cô đã đạt điểm tuyệt đối, ôi, cô thật tuyệt vời”

Giang Niệm Tư bị niềm vui của cô ấy lây nhiễm, cười và ôm cô ấy một cái.

Những y tá nhỏ đang đứng xung quanh xem náo nhiệt cũng đều có vẻ mặt kinh ngạc.

Bác sĩ Giang cũng quá giỏi rồi phải không?

Cùng một độ tuổi, tại sao người khác lại tài giỏi như vậy, họ lại bình thường như vậy?

Quả nhiên, so sánh người với người, thật là khiến người ta tức chết.

Ở bên kia, đôi mắt đen của Thẩm Trình cũng ánh lên nụ cười nồng nàn.

Bác sĩ Giang của anh, quả nhiên rất xuất sắc.

Trương Thành Hiệu đầy vẻ khó tin, anh ta cố gắng nhìn về phía chủ nhiệm Lý, muốn nhìn thấy một chút không hài lòng trong ánh mắt của ông ta.

Nhưng không có.

Ông ta không còn tức giận như trước nữa, thậm chí trên mặt còn mang theo một nụ cười.

Trương Thành Hiệu không hiểu, chẳng lẽ chủ nhiệm Lý cũng bị mua chuộc rồi sao?

Vừa lúc đó, Thẩm Trình đi ngang qua anh ta, Trương Thành Hiệu liếc thấy nụ cười trong mắt anh, không cam lòng hỏi: “Đó là do anh làm phải không?”
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 162: Chương 162



Thẩm Trình không thèm để ý đến người đàn ông b*nh h**n này.

Trương Thành Hiệu hít một hơi thật sâu, không sao, vòng này là bài thi viết, vòng tiếp theo là thực hành.

Tất cả các thí sinh đều phải ở một chỗ, người trình diễn cũng phải lên sân khấu.

Anh ta không tin rằng trong tình huống này, anh vẫn có thể giúp cô gian lận.

Việc liên tiếp mất đi người đẹp và sự nghiệp khiến Trương Thành Hiệu có chút gấp gáp.

Cuộc thi vòng hai được phép cho đám đông vây quanh, trong một hội trường lớn.

Cuộc thi này chỉ có ba thí sinh hàng đầu trong vòng thi viết đầu tiên cạnh tranh.

Mỗi người nhận được một đề bài khác nhau.

Cách thức bốc thăm.

Bốc thăm tại chỗ, làm bài tại chỗ.

Các y tá và bác sĩ đến xem náo nhiệt, đông đến mức suýt nữa lấp đầy hội trường.

Thẩm Trình cũng ở trong số đó.

Người thứ ba sẽ rút thăm trước.

Thứ ba là bác sĩ Từ của khoa y học cổ truyền của bệnh viện này, khoảng ba mươi tuổi, tính cách khá vui vẻ và hài hước.

Thực hành trực tiếp, các đề đều là những câu hỏi khó đánh giá trình độ.

Nhưng không thể thực sự thực hành, cuối cùng cũng không có bệnh nhân thực sự để họ kiểm tra.

Bởi ông bác sĩ Giang, một bậc thầy y học cổ truyền, làm giáo viên xét xử.

Bác sĩ Từ đã nghe qua về bệnh mà mình được rút thăm nhưng vì bệnh quá hiếm gặp, anh ta không nhớ rõ phương thuốc điều trị tương ứng, chỉ có thể bỏ cuộc.

Không phải tất cả các bác sĩ y học cổ truyền đều có thể ghi nhớ tất cả các phương thuốc, vì có rất nhiều phương thuốc, quá trình điều trị là quá trình học hỏi của họ. Khi gặp phải những trường hợp hiếm gặp, nhiều bác sĩ sẽ lật lại sách y ngay tại chỗ, tình huống này rất phổ biến.

Y học cổ truyền là một môn học chữa bệnh đến già, học đến già.

Sau khi bác sĩ Từ bỏ cuộc, đến lượt bác sĩ Trương Thành Hiệu. Câu hỏi mà bác sĩ Trương Thành Hiệu rút được cũng liên quan đến một căn bệnh cực kỳ hiếm gặp, nhưng may mắn thay, anh ta nhớ được.

Anh ta tự tin, chỉ tay vào các huyệt tương ứng của bác sĩ Giang để giới thiệu phương pháp điều trị.

Sau khi trả lời, anh ta nhận được một tràng pháo tay.

Ông bác sĩ Giang cho điểm khá cao là 90 điểm.

Đến lượt Giang Niệm Tư, mọi người đều mong đợi.

Bởi vì cuộc thi này là gì, mọi người đều hiểu rõ.

Mọi người đều muốn xem năng lực của Giang Niệm Tư rốt cuộc là ở đâu.

Câu hỏi mà Giang Niệm Tư rút được không khó nhưng có một cảm giác tinh tế quen thuộc.

720 huyệt vị trên cơ thể, yêu cầu cô chỉ ra vị trí và tên của từng huyệt vị cụ thể, cũng như tất cả các bệnh được điều trị tương ứng.

Đó là 720 huyệt vị và phải tương ứng với rất nhiều bệnh.

Nhận biết huyệt vị là nền tảng cần thiết để học y học cổ truyền.

Nhưng không phải ai cũng có thể nhớ rõ từng huyệt vị và bệnh tương ứng, vì nhiều huyệt vị trong thực tế sử dụng rất ít.

Dần dần, mọi người sẽ dần dần quên đi, khi cần dùng đến, mới lật sách tra cứu.

Hơn nữa, còn phải đối chiếu phương pháp điều trị, đây không phải là làm khó mọi người sao?

Bác sĩ Đỗ nhìn sang chủ nhiệm Lý bên cạnh: “Câu hỏi của ông đấy à?”

Chủ nhiệm Lý vô cùng xấu hổ, không dám âm dương bác sĩ Du nữa.

“Tôi rất xin lỗi”

DTV

Tuy nhiên, Giang Niệm Tư được huấn luyện nghiêm khắc đến mức gần như b**n th**.

Câu hỏi này đối với những người khác quá hóc búa, nhưng đối với cô lại dễ như trở bàn tay.

Yêu cầu của ông nội cô không chỉ phải nói ra theo thứ tự, mà còn phải trả lời ngay lập tức khi rút ra.

Trả lời chậm một phút, điều chờ đợi cô chính là sự trừng phạt tàn nhẫn.

720 huyệt vị, vị trí của chúng, các bệnh tương ứng, các bệnh có thể được giải quyết bằng cách kết hợp các huyệt vị, các phương thuốc tương ứng, hiệu quả của việc châm kim với các kích thước khác nhau, và lượng tương ứng với mức độ nghiêm trọng của bệnh, cô ấy thuộc lòng như thể đọc bảng chữ cái.

Ông nội cô nói rằng cô phải trở thành một bác sĩ y học cổ truyền uy tín và giỏi nhất, không được phép mắc một sai sót nhỏ nào, không được phép mắc một sai lầm nào.

Và để không mắc sai lầm trong lúc thực hành, cô phải luyện tập riêng hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn lần, cho đến khi không còn mắc một sai sót nào.

Mọi người nhìn về phía Giang Niệm Tư đang im lặng trên bục giảng, nghĩ rằng cô sẽ bỏ cuộc.

Ngay cả Thẩm Trình cũng lo lắng nhíu mày, anh không hiểu y thuật nhưng anh có thể hiểu thái độ của các bác sĩ dưới sân khấu.

Viện trưởng Lục âm thầm nghiến răng, chủ nhiệm Lý đúng là kẻ b**n th**. Đề mục đưa ra đều là thứ quái quỷ gì. Không tính là khó nhưng có phần tìm xương trong trứng.

Trương Thành Hiệu cũng vô cùng kinh ngạc với đề mục kỳ lạ này, nhìn không ra điểm khó hay điểm đáng ngờ nào, lại có thể ra một đề mục cơ bản nhưng tất cả mọi người đều phải dành từng giây từng phút nhớ lại rõ ràng đáp án không bỏ sót một chữ.

DTV

Anh ta có chút lo lắng nhìn Giang Niệm Tư nhưng nghĩ lại, chỉ khi cô không hoàn thành được thì anh ta mới có thể lên làm bác sĩ phó chủ nhiệm. Vì vậy lo lắng kia liền sinh ra biến hóa vi diệu, thay đổi thành một loại vui sướng khi sắp được lên chức bác sĩ phó chủ nhiệm. Với lại chỉ có như vậy mới càng có cơ hội tiếp cận cô.

Trương Thành Hiệu dường như đã nhìn thấy chức vị bác sĩ phó chủ nhiệm đang đến gần, đáy mắt dần dần nhiễm lên nụ cười đắc ý. Anh ta cứ nghĩ thôi, cuộc thi này dù sao cũng trước mặt nhiều người như vậy nên không có cách nào gian lận được.

Giang Niệm Tư trầm mặc chẳng qua là bởi vì nghĩ tới ông nội. Ngay lúc ông bác sĩ Giang chuẩn bị dò hỏi có phải cô bỏ quyền hay không thì cô lên tiếng.

“Huyệt Đầu Duy” Ngón tay nhỏ bé của cô đ.â.m chuẩn xác ở vị trí lùi về sau đường chân tóc một chút của ông bác sĩ Giang: “Có thể trị đau mắt, máy mắt, nhức đầu...”

“Huyệt Thượng Quan điều trị tai nghễnh ngãng, ù tai, đau nửa đầu, nhức răng trên, tê dây thần kinh mặt...

“Huyệt Hạ Quan điều trị tê liệt và co giật thần kinh mặt, đau răng, kết hợp huyệt Thượng Quan thì hiệu quả càng thêm..”

Huyệt Ế Phong điều trị tai nghễnh ngãng, ù tai, cằm sưng đau nhức, tê liệt thần kinh mặt và co giật...”

Thời khắc này âm thanh nhỏ nhẹ mềm mại nghe điềm tĩnh mạnh mẽ không mang một tia do dự cùng không chắc chắn nào. Tay cô theo tiếng nói di chuyển từng chút từng chút ấn chuẩn xác các huyệt vị trên đầu ông bác sĩ Giang, lực rất nhẹ nhưng có thể làm cho ông ấy phân biệt được rõ ràng.

Hội trường lớn liền yên tĩnh lại sau khi cô bắt đầu nói.

Những huyệt vị này thật giống như lướt qua trong đầu ngàn vạn lần nên cô dễ dàng đọc theo.

Thời gian dần dần trôi qua mà cô còn chưa có ngập ngừng hay do dự chút nào.

Hơn nữa cô không chỉ nói ra tên huyệt vị, tác dụng cùng với phương thuốc có thể phối hợp được, còn nói ra trị liệu chứng bệnh gì, chừng mực châm vào đạt được hiệu quả khác nhau ra sao và liều lượng của phương thuốc chuẩn xác đến mấy chỉ mấy lang...

Còn có kết quả trị liệu của các loại huyệt vị kết hợp với nhau, cùng những chứng bệnh nào không thể đụng vào những huyệt vị nào đều được cô nói rõ từng cái.

Rất nhiều kiến thức mà nhiều bác sĩ Đông y sau này chưa từng hiểu rõ cũng chưa được tìm hiểu đến Ban đầu mọi người bất ngờ và kinh ngạc nhưng sau đó dần chuyển thành khiêm tốn nghe giảng.

Mà bác sĩ Đỗ và chủ nhiệm Lý dưới bục cũng kinh ngạc cười không ngậm được miệng. Chủ nhiệm Lý thì sững sờ nhìn Giang Niệm Tư chậm rãi nói trên buc.

Chứng bệnh từ trong miệng cô nói ra có một số trường hợp là ông ta hoàn toàn bó tay không làm được gì mà cô lại có thể biết cách điều trị như thế nào?

Thiên tài, thiên tài tuyệt thế.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 163: Chương 163



Chủ nhiệm Lý nghe đến hăng hái sôi nổi mặt đỏ hồng hồng. Bác sĩ lợi hại như vậy ông Lục làm cách nào tìm được?

Bác sĩ Đỗ cũng bị tài năng và học vấn của Giang Niệm Tư làm cho kinh diễm. Thế này thì có chỗ nào là bị làm khó dễ, rõ ràng là cho mọi người lên lớp. Có vài vấn đề ông ấy suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải mà qua miệng cô lại đơn giản giống như là môn toán của học sinh cấp một. Không hổ là đồ đệ ông bác sĩ Trương.

Bác sĩ Đỗ vội vàng đưa tay lấy ra bút ghi chép lại vấn đề Giang Niệm Tư nói ở trên sổ tay. Ông ấy có thói quen mang theo laptop và bút bên người chính là vì thuận tiện lúc nào cũng có thể ghi lại được tình hình ca bệnh đặc biệt có thể đột ngột phát tác.

Chủ nhiệm Lý cũng muốn tìm bút ghi chép một chút thế nhưng ông ta là giám khảo, về cơ bản thì chưa từng nghĩ đến việc này. Vội vàng hấp tấp nhìn một vòng về sau, phát hiện bác sĩ Đỗ bên cạnh cầm bút điên cuồng ghi chép, ông ta đành phải mặt dày tới gần nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Đỗ, đợi lát nữa chia cho tôi một phần ghi chép.

Bác sĩ Đỗ vội vàng viết lách đến mức quên trời quên đất. Chủ nhiệm Lý mới vừa dựa đi tới liền bị ông ấy đẩy ra: “Đi ra, đừng cắt ngang tôi”

DTV

Chủ nhiệm Lý: “...”

Hứa Quan Quan trợn mắt há hốc mồm nhìn Giang Niệm Tư trên bục dường như tản ra “hào quang giáo viên” mà nghi hoặc chọc chọc bác sĩ Từ bên cạnh: “Bác sĩ Từ, bác sĩ Giang này rất lợi hại phải không?”

Bác sĩ Từ không có bút đang nghe giảng một cách hết sức chăm chú dự định ghi nhớ trong đầu, Hứa Quan Quan quấy rầy một cái làm anh ta liền quên hết rồi.

Anh ta ngỡ ngàng trong giây lát liền nghiêng đầu nhìn Hứa Quan Quan, ánh mắt hết sức u oán: “Bác sĩ Hứa, cô phiền c.h.ế.t đi được.”

Hứa Quan Quan: “Hả?”

Người bị k*ch th*ch nghiêm trọng nhất ở đây không còn ai khác ngoài Trương Thành Hiệu. Anh ta vẫn cho là Giang Niệm Tư đi cửa sau căn bản không có học vấn thực tế gì. Không nghĩ tới cô lại có thể lợi hại như vậy. Vốn là câu hỏi hoạnh hoẹ lại biến thành đòn bẩy bộc lộ tài năng của cô.

Trái tim Trương Thành Hiệu dần dần chìm vào đáy cốc đồng thời vẻ mặt thất bại nóng bừng bừng.

Cho nên ngay từ đầu cô đã lợi hại hơn anh ta ư?

Trương Thành Hiệu là thiên chi kiêu tử nhưng chính bởi vì như vậy nên mới hiểu được ngày hôm nay Giang Niệm Tư nói những cái này tuyệt đối không chỉ là làm bừa liền có hiệu quả.

Một loại cảm giác xấu hổ dâng lên trong lòng, Trương Thành Hiệu nhìn Giang Niệm Tư với vẻ mặt rối rắm. Muốn nói là thích thì anh ta không có bao nhiêu cảm giác sâu sắc, chẳng qua là đàn ông thấy phụ nữ xinh đẹp thì động lòng mà thôi. Mà anh ta cho là bản thân lợi hại hơn thì cô sẽ ngưỡng mộ mình, chỉ cần cố gắng một chút là có thể có được người đẹp nhưng bỗng nhiên đùng một cái biến thành người phụ nữ cao không thể với tới.

Cái loại cảm giác này khiến Trương Thành Hiệu tự ti đồng thời có loại cảm xúc không cam tâm và chán ghét.

Anh ta đột nhiên chán ghét Giang Niệm Tư như vậy.

Nếu có năng lực thế kia thì tại sao còn phải đánh giá cao địa vị như thế? Anh ta không tin mối quan hệ của cô cùng người đàn ông kia chỉ là tình yêu đơn thuần. Phần lớn là coi trọng thân phận của người đó mà thôi.

Chà, anh ta giễu cợt một tiếng, tác phong bợ đỡ mà thôi không đáng để anh ta yêu thích.

Ở hội trường không có người để ý Trương Thành Hiệu đang suy nghĩ gì.

Giang Niệm Tư nói xong một câu cuối cùng thì xoay người chào ông bác sĩ Giang: “Bảy trăm hai mươi huyệt vị, hoàn thành”

Trên thực tế huyệt vị cơ thể người thông thường là chỉ mười bốn huyệt vị Kinh tuyến mà không chỉ huyệt Kinh Ngoại Kỳ và huyệt A Thị. Huyệt vị thuộc về Y học chỉ có hơn bốn trăm cái, trong đó có một trăm linh tám huyệt vị sinh mệnh, chia làm h

Cho nên Giang Niệm Tư có thể thuộc làu toàn bộ huyệt vị làm cho người ta kinh ngạc đến rớt con ngươi ra ngoài. Hơn nữa đáp án của cô vượt xa khỏi vượt xa khỏi đề mục yêu cầu, cô phổ cập cho mọi người rất nhiều điểm mù và kiến thức mới.

Ngay cả ông bác sĩ Giang đều chưa nhớ rõ ràng cô nói bao nhiêu huyệt vị, dù sao cũng nhiều lắm mà ông ấy không đếm xuể.

Ông bác sĩ Giang ngừng lại hồi lâu mới chậm rãi nói rằng: “Tôi tuyên bố, đề mục này bác sĩ Giang đạt được một trăm điểm”

Cô được một trăm điểm là vì điểm tối đa chỉ có một trăm.”

Hội trường bùng nổ một trận hoan hô cùng tiếng vỗ tay.

Thẩm Trình nhìn cô gái được muôn người chú ý thì ý cười trong mắt cơ hồ như lan ra ngoài.

Bác sĩ Giang của anh ưu tú đến mức khiến cho anh muốn giấu đi, nhưng lại không nỡ, cô tốt đẹp như vậy xuất sắc như vậy nên tỏa sáng trên lĩnh vực mà cô dành tâm huyết.

Anh thấy thật nhiều bác sĩ nam khi nhìn cô thì ánh mắt đều sáng lên, đầu lưỡi Thẩm Trình chạm vào má khẽ cười một tiếng, trong lòng vừa chua xót vừa tự hào.

Cuộc thi này kết thúc khẳng định năng lực của Giang Niệm Tư không thấp hơn bất luận kẻ nào. Những người kia vốn là muốn chờ chuyện cười của cô nhưng cũng chỉ có thể cụp đuôi chán nản đứng dây.

Lúc chủ nhiệm Lý đi ra thì tự mình nói xin lỗi trước mặt Giang Niệm Tư. Xin lỗi vô cùng thành khẩn, nói mình không nên mang lòng tiểu nhân.

Kỳ thực đề mục khó của chủ nhiệm Lý không tính là gây khó dễ với Giang Niệm Tư, cô cũng không cảm thụ được ông ta cố ý chĩa mũi nhọn vào cô. Suy cho cùng đề mục thi viết là mọi người thống nhất. Mà cuối cùng làm đề là rút thăm quyết định, cho nên Giang Niệm Tư rất tự nhiên nói với chủ nhiệm Lý là không sao.

Sau đó hai mắt chủ nhiệm Lý lập tức sáng ngời, được nước lấn tới: “Vậy bác sĩ Giang muốn tới bệnh viện chúng tôi không? Tôi có thể giúp cô xin viện trưởng...

Viện trưởng Lục tức giận ho khan vài tiếng.

Giang Niệm Tư sửng sốt một chút rất nhanh từ chối: “Thật ngại quá chủ nhiệm Lý, tôi chỉ muốn ở chỗ này.

“Như thế này a...” Chủ nhiệm Lý đau lòng tiếc hận nhưng một giây sau mặt dày nói: “Vậy bác sĩ Giang có thể bớt chút thời gian đến bệnh viện chúng tôi giảng bài hay không?”

“Ha?”

Viện trưởng Lục tức giận đẩy hắn một cái: “Được rồi, đi nhanh lên đi, đừng làm người khác chướng måt.”

DTV

“Ách, ông đẩy tôi làm gì? Bác sĩ Giang còn chưa đồng ý đâu.”

“Đi đi đi, bác sĩ của bệnh viện chúng tôi nào có thời gian đi bệnh viện các ông, ông cho rằng ai cũng đều rảnh rỗi như các ông sao?” Viện trưởng Lục liên tiếp đuổi, rốt cuộc cũng đuổi chủ nhiệm Lý đi rồi.

Trong phòng làm việc của viện trưởng chỉ còn lại Giang Niệm Tư và bác sĩ Đỗ.

Bác sĩ Đỗ suy nghĩ một chút rồi vẫn đưa ra kiến nghị trong lòng: “Viện trưởng, nếu không thì đổi chức vị của tôi với bác sĩ Giang đi”

May mắn là chức vị bác sĩ chủ nhiệm của ông ấy còn chưa công bố hoàn toàn. Vốn dĩ định công bố cùng Giang Niệm Tư. Vừa nói ra lời này thì Giang Niệm Tư và viện trưởng Lục đồng thời nhìn về phía ông ấy.

Bác sĩ Đỗ nói: “Ngày hôm nay thấy được năng lực bác sĩ Giang tôi mới biết mình cùng cô ấy chênh lệch bao nhiêu, năng lực không ở tuổi tác, nếu năng lực bác sĩ Giang vượt xa tôi thì chẳng có lý do gì mà tôi làm bác sĩ chủ nhiệm còn cô ấy làm bác sĩ phó chủ nhiệm cả.”

“Bác sĩ Đỗ, ông không nên như vậy, thời gian ngài ở bệnh viện lâu hơn, tư cách và sự từng trải cao hơn tôi, tôi..”

“Được, cứ như vậy đi” Viện trưởng Lục trả lời ngăn lại lời từ chối của Giang Niệm Tư.

Bác sĩ Đỗ hài lòng nở nụ cười: “Chủ nhiệm Giang làm rất tốt”

Viện trưởng đều lên tiếng rồi, Giang Niệm Tư còn có thể nói cái gì. Cô dĩ nhiên muốn càng chạy càng xa nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ tranh đoạt chức vị của bác sĩ Đỗ vào lúc này. Điều này khiến cô sinh ra một loại cảm giác áy náy.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 164: Chương 164



Bác sĩ Đỗ nhìn ra cô không tự nhiên liền nói rõ ràng: “Bác sĩ Giang, nếu như cô không thoải mái, cảm thấy mắc nợ tôi thì hai chúng ta thương lượng, sau này cô phải chỉ bảo tôi nhiều hơn về phương diện Y học.”

Bác sĩ Đỗ hiểu rõ Đông y là một môn tri thức có kiến thức phong phú thâm thúy, học mãi không có điểm dừng. Chỉ có y thuật của ông ấy càng ngày càng tiến về phía trước thì mới có thể đi được càng xa. Ông ấy không muốn vị trí bác sĩ chủ nhiệm sao? Đương nhiên là muốn nhưng ánh mắt ông ấy không thiển cận như vậy, đề cao năng lực rồi sau đó còn lo không đi được xa hơn ư? So với ngồi trên vị trí bác sĩ chủ nhiệm tiến bộ chậm chạp, không bằng nhường ra để cho bác sĩ Giang chỉ dẫn ông ấy thật tốt. Ông ấy thậm chí cảm thấy mình có đầu óc vô cùng.

DTV

Giang Niệm Tư có thể làm thế nào? Dĩ nhiên là đồng ý rồi, ai bảo bác sĩ Đỗ tuổi tác cao vẫn còn đáng yêu như thế.

Sự việc nhậm chức cần phải đi theo trình tự. Chuyện này về sau quyết định nên trọng trách trên người Giang Niệm Tư cũng không còn.

Bởi vì viện trưởng Lục tìm cô, Giang Niệm Tư lại không muốn Thẩm Trình đứng lâu quá nên để cho anh trở về phòng bệnh trước.

Giang Niệm Tư đi ra từ phòng làm việc của viện trưởng Lục thì nhìn thấy Trương Thành Hiệu đang ngăn ở đầu cầu thang.

Giang Niệm Tư nhìn ra thái độ anh ta không có ý tốt liền nhíu mày đi hướng bên cạnh: “Xin nhường đường một chút”

“Tôi có đôi lời muốn hỏi cô.” Trương Thành Hiệu lạnh lùng nói.

Thái độ hờ hững kia phảng phất như Giang Niệm Tư xin nói chuyện với anh ta vậy. Cô cảm thấy buồn cười: “Tôi với anh không thân quen và cũng không có nghĩa vụ phải trả lời anh, tránh ra”

Thái độ của cô bất chợt ác liệt hơn không còn dịu dàng giống như biến thành người khác khiến Trương Thành Hiệu không hài lòng: “Trước kia là cô cố ý giả vờ ôn nhu ở trước mặt tôi đúng không?”

Giang Niệm Tư ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, đột nhiên cảm thấy cảm nhận trước kia của cô đối với người đàn ông này rất chính xác, quả thật bệnh của anh ta hơi nặng.

“Đồng chí, tôi hy vọng anh hiểu rõ, anh không phải người thế nào của tôi, không có tư cách nghi ngờ chất vấn tôi, càng không đáng để tôi phải giả bộ ôn nhu trước mặt anh.” Nói xong, Giang Niệm Tư lách qua anh ta chuẩn bị đi xuống dưới.

Trương Thành Hiệu bị cô nói thì thẹn quá hóa giận liền lùi qua bên cạnh một bước chặn Giang Niệm Tư lại lần thứ hai: “Cô vờ vĩnh cái gì, không phải là vừa ý thân phận cao của người đàn ông kia có thể mang lại cho cô nhiều lợi ích hơn sao? Ở trước mặt tôi lại tỏ ra cao thượng cái gì.”

A... Đây là điều kỳ quái gì vậy.

Sắc mặt Giang Niệm Tư lạnh xuống không nhịn được nói: “Tôi nhìn trúng ai thì liên quan cái rắm gì đến anh, tôi không coi trọng thân phận cao lại lớn lên đẹp trai của người yêu mình chẳng lẽ coi trọng một người đàn ông dáng dấp xấu còn tự cho là đúng như anh sao? Thật nực cười, phiền anh đừng cản đường tôi, nếu còn cản trở nữa đừng trách tôi không khách khí với anh.”

Giang Niệm Tư nói xong liền giơ tay đẩy anh ta.

Trương Thành Hiệu không thể tin nhìn Giang Niệm Tư, bị cô nói thẹn quá hóa giận, nghẹn khuất bực bội trong đáy lòng bỗng chốc vọt l*n đ*nh đầu khiến anh ta duỗi tay ra kéo Giang Niệm Tư theo bản năng.

Giang Niệm Tư ghét nhất là loại người tự cho là đúng này. Thấy anh ta cư nhiên còn muốn ngăn đón, cô tức giận nhấc tay giằng tay anh ta ra rồi cố gắng đẩy ra ngoài: “Anh có phiền hay không a.”

Trong cái nhìn của Trương Thành Hiệu thì Giang Niệm Tư chính là một nữ sinh yếu đuối cho nên lúc cô ra tay anh ta không hề né tránh. Kết quả chính là bị Giang Niệm Tư dùng hết sức đẩy từ trên cầu thang xuống.

“A.” Lúc lăn đến cuối cầu thang thì Trương Thành Hiệu bị đau đến mức hét một tiếng thảm thiết.

Giang Niệm Tư trợn tròn mắt. Người đàn ông này sao lại yếu đuối như thế? Cô chỉ muốn đẩy anh ta ra để anh ta không cản trở đường đi thôi mà.

Giang Niệm Tư chau mày nhìn thoáng qua Trương Thành Hiệu đang ôm chân đau đến mặt mũi trắng bệch, hẳn là trẹo chân rồi. Mặc dù rất chán ghét anh ta nhưng bản thân là bác sĩ, cô không có khả năng không quan tâm tình huống của anh ta, ngộ nhỡ gãy xương sẽ không tốt.

Cô bước nhanh chạy xuống vốn muốn nhìn tình hình một chút. Ai ngờ vừa mới xuống đến nơi thì anh ta liền há mồm nói: “Bác sĩ Giang thật sự cho rằng mình tìm được một người đàn ông có thân phận thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Cô nói xem tôi muốn vạch trần chuyện này ra ngoài liệu vị trí bác sĩ chủ nhiệm ngồi chưa ấm chỗ của bác sĩ Giang còn có thể giữ được không?”

Vừa đến liền gây sự đánh nhau, cô chắc chắn chịu không nổi, rõ ràng anh ta đau nhức đến sắc mặt cũng trắng bệch nhưng trong đầu còn đang suy nghĩ chuyện kéo Giang Niệm Tư xuống nước.

Anh ta chỉ muốn hủy diệt người phụ nữ mà mình không có được này.

Giang Niệm Tư dừng bước lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta đau thành như vậy còn không quên tạt nước bẩn lên người mình thì một tia nhân từ mỏng manh cuối cùng đối với anh ta cũng phai mờ triệt để: “Anh đã muốn gây sự như thế, vậy thì làm ồn ào lớn hơn chút nữa đi!”

Cô trực tiếp nhấc chân hung hăng đạp thẳng xuống mắt cá chân bị thương của anh ta.

“A.” Lại một tiếng hét thảm thiết vang lên. Trương Thành Hiệu đau điếng nghẹn ngào: “Chân của tôi, chân của tôi.”

Tiếng thét vang dội của Trương Thành Hiệu nhanh chóng thu hút sự chú ý của viện trưởng Lục và bác sĩ Đỗ, hai người cấp tốc chạy ra từ phòng làm việc.

“Chuyện gì xảy ra?” Thấy Trương Thành Hiệu nằm trên mặt đất, viện trưởng Lục cùng bác sĩ Đỗ cuống quýt chạy xuống cầu thang.

Trương Thành Hiệu ôm chân, tay run run chỉ hướng Giang Niệm Tư, oán hận ở đáy mắt vẫn còn: “Là cô ta, cô ta đẩy tôi xuống cầu thang còn cố ý đạp chân của tôi.”

Mắt cá chân truyền đến đau nhức ray rứt, vì Trương Thành Hiệu là bác sĩ nên làm sao không biết rõ là mình bị gãy xương. Tông giọng run rẩy và âm thanh lúc hít vào lộ ra khàn nhẹ, hiển nhiên tình huống của anh ta không lạc quan lắm.

Ban đầu viện trưởng Lục và bác sĩ Đỗ vô cùng khẩn trương lo lắng nên tầm mắt nhanh chóng theo hướng tay anh ta chỉ mà quay đầu nhìn Giang Niệm Tư. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng trắng bệch, mắt hạnh ướt sũng tràn đầy kinh hoảng, nước mắt tí tách rơi xuống, cô cắn chặt môi dưới lộ ra vẻ mặt bị dọa sợ.

“Viện, viện trưởng, tôi không phải cố ý..” Âm thanh nức nở mềm mại vừa ra khỏi miệng liền khiến người thương xót.

DTV

Viện trưởng Lục vừa nhìn nét mặt sợ hãi này của cô thì trong lòng chợt trầm xuống. Bác sĩ Đỗ thì cau mày nhìn Trương Thành Hiệu.

Trương Thành Hiệu vừa ôm chân đau vừa r*n r* nên không nhìn thấy biểu cảm của Giang Niệm Tư, nghe xong lời của cô nói, trong lòng anh ta bỗng dưng có dự cảm xấu chợt ngẩng đầu lên.

Dáng vẻ hoa lê trong mưa của người phụ nữ này xinh đẹp đến mức làm trái tim người ta rung động, nếu đổi lại là lúc trước thì trương hiệu thành sẽ vô cùng đau lòng, nhưng bây giờ anh ta chỉ cảm thấy người phụ nữ này đạo đức giả giỏi thay đổi. Lúc vừa giẫm chân anh ta thì vẻ mặt vẫn còn hung ác, làm sao hiện tại liền trở thành bộ dáng này rồi.

Đầu óc Trương Thành Hiệu xoay chuyển cực nhanh, một phụ nữ và một đàn ông xuất hiện một mình ở nơi này, nếu như cô phản kích tố cáo anh ta giở trò lưu manh thì chẳng phải anh ta có trăm miệng cũng không thể giải thích được sao?

Giang Niệm Tư không chờ anh ta mở miệng liền khóc nói: “Viện trưởng, tôi không cố ý, là bác sĩ Trương, anh ta có ý định động tay động chân với tôi, tôi chỉ muốn đẩy anh ta ra, không nghĩ tới anh ta sẽ ngã xuống” Âm thanh mềm mại dễ dàng khiến người ta cảm giác rằng cô rất mỏng manh yếu đuối.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 165: Chương 165



Trương Thành Hiệu trợn mắt há mồm: “Cô nói dối!”

Giang Niệm Tư nhìn về phía anh ta, giọng điệu mềm mại lộ vẻ kích động: “Tôi nói dối thế nào? Bác sĩ Trương, anh không nên vu oan cho tôi, anh dám nói không phải anh cố tình chặn ở đây, cố ý muốn lôi kéo cánh tay tôi nên tôi mới không cẩn thận đẩy anh xuống cầu thang không? Tôi là một cô gái có người yêu của mình, bác sĩ Trương làm như vậy để cho tôi, để cho tôi sống thế nào...”

Lời cô nói rất chặt chẽ, giọng điệu lại vô cùng kích động không có kẽ hở cho Trương Thành Hiệu chẹn lời, hơn nữa cô cũng nói đúng sự thật nên đôi mắt Trương Thành Hiệu hiện lên một tia chột dạ.

Chột dạ trong mắt anh ta bị viện trưởng Lục và bác sĩ Đỗ nhìn thấy rõ rành rành.

Viện trưởng Lục còn chỗ nào không hiểu rõ nữa, ông ấy tức giận hừ một tiếng: “Bác sĩ Đỗ, đỡ anh ta lên đưa đến phòng làm việc, tiện thể đi gọi chủ nhiệm Lý trở về.”

Trương Thành Hiệu nghe lời này không đồng ý, anh ta cuống quýt nói: “Đừng, viện trưởng Lục, đừng gọi chủ nhiệm Lý, chuyện này không phải như thế, tôi có thể giải thích...”

Chủ nhiệm Lý tới rồi cậu sẽ từ từ giải thích” Viện trưởng Lục nói.

Bác sĩ Đỗ đi tới kéo lấy cánh tay của anh ta, cố hết sức nâng anh ta đứng dậy: “Đi nhanh lên, đừng y ở chỗ này Chủ nhiệm Lý bị gọi trở về rất nhanh.

Việc này liên quan đến thanh danh Giang Niệm Tư nên viện trưởng Lục không muốn làm lớn chuyện, thầm nghĩ giải quyết nội bộ.

Khi chủ nhiệm Lý đến thì thấy vẻ mặt Trương Thành Hiệu ấm ức nhìn chằm chằm Giang Niệm Tư, mà hai mắt Giang Niệm Tư hồng hồng, nước mắt trên mặt còn chưa lau khô, trong lòng ông lập tức hồi hộp.

“Tình huống như thế nào?” Chủ nhiệm Lý trầm giọng hỏi.

Viện trưởng Lục hướng sang Trương Thành Hiệu chép miệng: “Bác sĩ Trương của bệnh viện các ông nói bác sĩ Giang đẩy cậu ta từ trên cầu thang xuống, còn đạp chân của cậu ta, hiện tại chân bị gãy xương muốn bác sĩ Giang chịu trách nhiệm.”

DTV

Hå?

Chủ nhiệm Lý thấy trong giọng điệu của viện trưởng Lục đều là chán ghét đối với Trương Thành Hiệu, lại nhìn dáng vẻ uất ức của Giang Niệm Tư thì trong lòng lờ mờ hiểu rằng còn có điều bí ẩn khác.

Quả nhiên một giây sau viện trưởng Lục nói: “Nhưng mà bác sĩ Giang của bệnh viện chúng tôi đẩy bác sĩ Trương là vì bác sĩ Trương định đùa cợt lưu manh với bác sĩ Giang, khi cô ấy giãy giụa mới không cẩn thận đẩy cậu ta xuống”

“Chủ nhiệm, tôi có thể giải thích” Trương Thành Hiệu kích động nói, anh ta biết nếu không giải thích nữa thì sẽ tự đánh mất sự nghiệp đời này của mình.

“Anh nói đi, anh giải thích đi, tôi cũng muốn biết” Giang Niệm Tư khóc đến mức hai mắt đỏ bừng làm người thương xót: “Tôi cũng muốn biết tôi và bác sĩ Trương bèo nước gặp nhau thôi, chẳng qua là vài ngày trước có lòng tốt giúp anh một lần nhưng sau đó anh lại đối xử với tôi như thế nào? Đầu tiên là nghi ngờ chất vấn tôi nịnh hót coi trọng thân phận người yêu của mình nên mới chọn anh ấy, tiếp theo lại chặn đường mưu đồ động tay động chân với tôi”

Giang Niệm Tư biết điểm yếu của lòng người, tuy việc cô cố ý giẫm anh ta bị thương là thật nhưng mục đích của anh ta không trong sáng cũng là thật. Thay vì nghĩ biện pháp chứng minh chính mình không làm anh ta bị thương thì không bằng đổi bị động thành chủ động dắt mũi anh ta đi, lấy điều quan trọng của vấn đề là anh ta giở trò lưu manh để cho anh ta giải thích tại sao lại đến chặn đường cô.

Từng câu chất vấn của cô khiến khuôn mặt mọi người ở đây đều đen lại. Quả nhiên Trương Thành Hiệu bị cô đưa vào tròng.

Thấy chủ nhiệm Lý nhìn vẻ mặt không thích hợp của mình thì anh ta vội nói: “Chủ nhiệm, không phải như vậy, tôi chất vấn bác sĩ Giang là vì, chỉ là lo lắng cô ấy bị lừa dối, tôi..”

“Vậy tại sao cậu muốn đến nơi này ngăn chặn bác sĩ Giang không cho cô ấy đi, lại còn động chân động tay với cô ấy.” Chủ nhiệm Lý cười khẩy: “Đều đi đến cửa rồi, cậu còn viện cớ nói với tôi là quên lấy đồ, được, bây giờ cậu nói cho tôi biết cậu quên lấy cái gì? Mà cần chạy đến tận phòng làm việc của viện trưởng, cậu nên quay về chỗ lúc nãy chứ không phải đi qua nơi này!”

Chủ nhiệm Lý ăn nói mạnh mẽ, câu hỏi liên tục rơi xuống khiến mặt Trương Thành Hiệu đỏ lên. Đúng là anh ta cố ý trở lại tìm Giang Niệm Tư, nhưng tuyệt đối không phải là anh ta muốn đùa giỡn lưu manh. Chính là trong lòng nghẹn một trận bực bội không có chỗ phát nên mới muốn vạch trần bộ mặt nịnh bợ khiến cô khó chịu mà thôi. Không nghĩ tới người phụ nữ này vốn dĩ dịu dàng lại nói lời khó nghe như vậy, đ.â.m trúng nỗi lòng của anh ta khiến bực tức xông lên não, thấy cô định đi liền muốn kéo lại dạy dỗ một chút, không nghĩ tới sau đó xảy ra chuyện như vậy. Nhưng anh ta phải nói lời này như thế nào? Nói ra thì ai cũng hiểu rõ anh ta từng có ý với người phụ nữ này? Nếu không nói thì tội danh đùa giỡn lưu manh này anh ta ngồi vững rồi?

Nghĩ tới đây, đầu Trương Thành Hiệu chợt đổ mồ lạnh. Những việc này đều nằm trong kế hoạch của Giang Niệm Tư, cô đoán chắc rằng anh ta không có lý do gì trốn tránh nên mới hung hăng càn quấy đạp gãy chân anh ta.

Sắc mặt Trương Thành Hiệu trắng bệch bỗng nhiên hối hận vì hành vi đáng xấu hổ của mình, bởi vì trong tình huống hai người lúc đó thì anh ta càng có lý do làm chuyện xấu hơn.

Khuôn mặt anh ta lúc xanh lúc trắng, mưu tính và so bì trong mắt đều bị chủ nhiệm Lý nhìn thấu. Môi anh ta mấp máy vài cái, hiểu rõ tình thế này không có lợi cho mình thì chấp nhận bại trận, một điều nhịn chín điều lành.

“Chuyện này là lỗi của tôi, bác sĩ Giang không phải là cố ý đẩy tôi, chỉ là cảm xúc của tôi kích động mới muốn kéo bác sĩ Giang lại nói rõ ràng chứ không muốn đùa giỡn lưu manh với cô, khiến bác sĩ Giang hiểu lầm, tôi rất xin lỗi...”

Thực sự người chịu thương tổn trong chuyện này không phải Giang Niệm Tư, cô cũng hiểu rằng trường hợp này không có bằng chứng thì không thể đạp đổ anh ta được. Với lại cô cũng không muốn lãng phí tâm tư ở trên người đàn ông hạ cấp. Ngày hôm nay nếu anh ta chịu bỏ qua từ đầu thì cũng sẽ không ồn ào thành như này.

Giang Niệm Tư nghẹn ngào: “Bác sĩ Trương là bác sĩ của bệnh viện chủ nhiệm Lý nên toàn bộ việc này để chủ nhiệm Lý xử lý... Chỉ hy vọng chủ nhiệm Lý có thể nói cho tôi biết kết quả sau đó.”

Chủ nhiệm Lý dẫn dắt Trương Thành Hiệu một thời gian rất dài. Anh ta vốn trẻ tuổi lại nóng tính, hơn nữa có năng lực thực sự nên vẫn hơi kiêu ngạo. Nếu anh ta vô tội trong chuyện này thì sẽ không chột dạ mà lựa chọn cách nhịn cho xong việc. Động tay động chân với đồng chí nữ chứng tỏ anh ta đâu thể nhẫn nại được. Là một bác sĩ tốt, y thuật có thể bình thường nhưng nhất định phải có nhân cách tốt.

Ông ta vô cùng mất mặt: “Bác sĩ Giang yên tâm, về chuyện này, tôi sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng, tuyệt đối không để cô chịu oan ức vô ích.”

Trương Thành Hiệu chợt ngẩng đầu nhìn chủ nhiệm Lý, có nghĩa là chủ nhiệm Lý vẫn phải xử trí anh ta sao? Anh ta cũng bị thương đấy.

“Chủ nhiệm Lý”

“Đi về trước.” Chủ nhiệm Lý không kiên nhẫn mà gào lên, cảm thấy bản thân không còn mặt mũi ở đây thêm nữa vội đẩy cửa ra sải bước về phía trước.

DTV

“Chủ nhiệm Lý, từ từ đã, ông không thể như thế này..” Trương Thành Hiệu khập khiễng đuổi theo.

Phòng làm việc yên tĩnh lại sau khi bọn họ rời đi, viện trưởng Lục và bác sĩ Đỗ tạm thời không biết an ủi cô gái bị uất ức này thế nào.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 166: Chương 166



Viện trưởng Lục mở miệng nói chuyện: “Bác sĩ Giang, cô về nghỉ ngơi thật tốt trước,cô yên tâm, chuyện này tôi sẽ truy cứu tới cùng, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho viện trưởng của bệnh viện bọn họ nói rõ ràng chuyện này “Cảm ơn viện trưởng.” Giang Niệm Tư cúi đầu nói lời cảm ơn viện trưởng Lục, điều khiến cô chột dạ nhất trong chuyện này là làm cho viện trưởng Lục và bác sĩ Đỗ lo lắng theo.

Ôi, chỉ có thể đền bù cho bọn họ sau vậy.

Giang Niệm Tư cũng không kể với Thẩm Trình nên không có nhiều người biết chuyện này lắm.

Viện trưởng Lục nói được làm được, ông ấy gọi điện thoại cho viện trưởng của bệnh viện Trương Thành Hiệu rồi khiển trách hành vi của anh ta một cách nghiêm khắc.

Viện trưởng bên kia đã nghe chủ nhiệm Lý báo trước, ông ta giữ nguyên tắc không xử oan bất kỳ người nào nên tự mình hỏi Trương Thành Hiệu.

Trương Thành Hiệu hiểu rằng nếu anh ta không nói thật thì sẽ bị trừng phạt nghiêm trọng hơn. Chỉ có thể nói thẳng với viện trưởng là anh ta vừa ý Giang Niệm Tư nhưng cô lại hám lợi chọn một người sĩ quan trẻ tuổi làm người yêu. Anh ta chưa ý thức được vấn đề của mình mà nói với viện trưởng bên kia bằng giọng điệu chán ghét, chỉ là trong lúc vội vàng mới kéo tay Giang Niệm Tư chứ anh ta không muốn giở trò lưu manh với cô.

Khi nói xong anh ta thấy thái độ viện trưởng khá ôn hòa không giống dáng vẻ ghét cái ác như kẻ thù của chủ nhiệm Lý thì nói xấu Giang Niệm Tư: “Viện trưởng, chính bác sĩ Giang kia cố ý đạp chân của tôi sau khi tôi ngã xuống, ngài phải phân xử giúp tôi, cô ta không chỉ đổ oan mà còn cố ý làm tôi bị thương”

Viện trưởng vẫn duy trì nụ cười nghe anh ta nói xong mới ấm giọng lên tiếng: “Đó chính là lý do cậu ra tay với người ta đúng không? Chỉ có điều Giang Niệm Tư không để cậu được như ý nên đẩy cậu từ trên cầu thang xuống”

“Tôi, không phải tôi muốn ra tay” Trương Thành Hiệu nóng nảy.

Viện trưởng nói: “Cậu vừa mới nói cậu muốn kéo con gái nhà người ta, không cần biết cậu suy nghĩ gì nhưng đúng là cậu đã làm, như vậy thì cô ấy nói cũng không sai, ai có thể biết cậu nghĩ như thế nào, dưới tình huống đó hoảng hốt đẩy cậu xuống lầu cũng là chuyện bình thường”

“Nhưng mà sau đó cô ta giẫm chân của tôi.”

“Có ai nhìn thấy không?” Vẻ tươi cười trên mặt viện trưởng biến mất: “Cho dù có người thấy thì thế nào? Cậu cũng động tay động chân với người ta chẳng lẽ người ta không thể giẫm lại hai chân cậu ư?”

Trương Thành Hiệu nhìn mắt viện trưởng lạnh lùng chợt hiểu được, lúc nãy viện trưởng đối xử tốt chẳng qua muốn anh ta nói hết ra thôi. Anh ta chán nản ngồi trên ghế, vẻ mặt ngờ vực.

DTV

Viện trưởng đi theo chủ nhiệm Lý ra khỏi nơi làm việc của anh ta rồi nói với chủ nhiệm Lý: “Bệnh viện của chúng ta không giữ loại bác sĩ thiếu đạo đức này Ai biết một bác sĩ thiếu đạo đức có thể sẽ làm ra chuyện gì với bệnh nhân? Ngộ nhỡ cảm xúc bệnh nhân không tốt nói chuyện khó nghe một chút, liệu có phải anh ta sẽ cố ý làm bệnh nhân xảy ra chuyện gì để trả thù không?

Trước một ngày Giang Niệm Tư nhậm chức chính thức, Hứa Quan Quan hẹn cô vào trong thị trấn mua đồ.

Đúng lúc Giang Bằng Vũ đang nghỉ phép biết được gần đây em gái sắp lên chức bác sĩ chủ nhiệm bộ phận Đông y thì tự hào đến mức ngửa cổ sắp chạm đến trời. Làm anh trai nghe em gái muốn đi mua đồ có thể không bày tỏ tấm lòng sao? Anh ta vỗ ngực, hào phóng nói: “Mua đi, anh trả tiền”

Thẩm Trình hờ hững nhìn anh ta: “Mỗi anh có tiền ấy.”

“Này, cậu có tiền cũng không liên quan đến Tư Tư nhà tôi, còn chưa kết hôn đâu, Tư Tư nhà tôi không dùng tiền của cậu, phải không Tư Tư?”

Giang Niệm Tư bị vẻ mặt đắc ý của Giang Vũ Bằng chọc cười: “Đúng, tạm thời tiền của anh ấy không liên quan đến em, em dùng của anh trai thôi”

Ngay cả cô cũng nói như vậy làm Thẩm Trình ngơ ngác, trong lòng mất mát một chút, Giang Niệm Tư đến gần bên tai anh nói: “Anh trai em hơi trẻ con, dỗ anh ấy một chút.

Giọng nói người yêu vừa mềm mại lại dễ nghe trêu chọc tai Thẩm Trình nóng lên theo.

Giang Bằng Vũ thấy Giang Niệm Tư và Thẩm Trình tiếp xúc gần như vậy thì kéo cô đến bên cạnh: “Em rụt rè một chút”

Giang Niệm Tư ghé vào tai anh ta nói: “Anh, anh không thấy Thẩm Trình sắp khóc rồi sao? Đây là em dỗ dành anh ấy”

Giang Bằng Vũ nghe xong lườm Thẩm Trình một cái, muốn khóc ư? Sao anh ta không phát hiện ra.

DTV

Nhưng mà... Thẩm Trình có thể tức giận khiến anh ta rất vui vẻ. Nhìn người này sắp khóc vì mình nên anh ta tha thứ việc hai người dựa vào gần nhau như vậy.

Ba người chờ Hứa Quan Quan ở cổng bệnh viện. Giang Bằng Vũ vừa nhìn thấy Hứa Quan Quan thì tính bài chuồn định trốn đi nhưng bị Thẩm Trình ôm cổ. Anh ghé sát vào bên tai Giang Bằng Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ đáng chết, anh mạnh mẽ lên chứ, tôi còn chưa tính sổ với anh đâu, chờ Tư Tư không ở đây xem tôi chỉnh anh như thế nào.

Tính sổ? Trong đầu Giang Bằng Vũ đầy dấu hỏi chấm: “Tính sổ cái gì?”

Thẩm Trình nhíu mày: “Thiệu Dương chưa nói cho anh biết sao?”

“Cậu ta nói cho tôi biết cái gì? Cậu ta bị phân công ra bên ngoài ngày mai mới trở về.” Hình như trước khi ra ngoài Thiệu Dương có nói chờ khi trở về sẽ tính sổ ba ngày ba đêm với anh ấy, chuyện này không thể giải quyết rõ ràng trong một ngày được.

Thẩm Trình cười cười vỗ vai anh ấy: “Không có việc gì, ngày mai chúng tôi sẽ nói cho anh biết.”

Thẩm Trình cười với anh ấy rất ít, Giang Bằng Vũ bỗng nhiên có dự cảm xấu, cảm giác có chuyện lớn sắp xảy ra. Trong lòng anh ta hơi sợ sệt: “Cậu nói cho tôi biết đi, hai người định giấu tôi làm cái gì?”

Dù anh ta nói thế nào thì Thẩm Trình cũng im lặng không nói khiến Giang Bằng Vũ sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai.

Tới thị trấn, Giang Niệm Tư và Hứa Quan Quan khoác tay nhau đi dạo trên phố.

Ánh mắt Thẩm Trình nhìn thoáng qua một cửa hàng sườn xám thì nhớ đến dáng vẻ cô mặc sườn xám lúc mới gặp lần đầu. Anh kéo Giang Bằng Vũ đi qua muốn mua quần áo đẹp cho cô.

Lúc này ở cuối phố có một con ch.ó điên hình dáng to lớn vọt ra đường. Những tiếng thét chói tai lập tức vang lên từ bốn phía.

Thẩm Trình và Giang Bằng Vũ vội quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh. Chó điên to lớn kia đang xông về phía Giang Niệm Tư và Hứa Quan Quan.

“Tư Tư!” Hai người cùng hô lên.

Trước khi hai người lên tiếng, Giang Niệm Tư cũng nhìn thấy nó nhào tới chỗ mình rồi. Phản ứng đầu tiên của cô là cố sức đẩy Hứa Quan Quan ra, sau đó có thể thuận tiện tránh đi, nhưng lúc đó chó điên cũng sẽ nhào về người phía sau nên cô không di chuyển. Mắt hạnh sáng ngời không có một chút e ngại, ngón tay nhỏ nhắn nắm chặt cây trâm vừa mua được.

Chó điên hung dữ vô cùng, Giang Niệm Tư vừa mới đẩy Hứa Quan Quan ra thì nó liền vọt tới trước mặt. Chân trước vung cao nhảy dựng lên còn cao hơn so với cô.

Tiếng thét the thé xung quanh càng vang dội.

Nhìn thấy chó điên sắp bổ nhào vào mình, chân trái cô dịch về sau lấy đà, cả người tránh sang bên cạnh một cách nhẹ nhàng, đồng thời giơ tay lên đ.â.m thẳng vào cổ nó.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy có một bóng người cường tráng chạy nhanh tới.

“Niệm Niệm.”

Cánh tay khỏe mạnh của Thẩm Trình ghì chặt cổ chó điên kéo nó ngửa ra sau. Động tác của hai người xảy ra cùng một lúc. Khi chó đen bị Thẩm Trình lôi đi thì cây trâm trong tay Giang Niệm Tư cũng đ.â.m vào cổ nó ngay lập tức.

“Phụt” Máu tươi phun ra tung tóe, b.ắ.n lên trên mặt Thẩm Trình.

Thẩm Trình khống chế chó điên ngã trên mặt đất, nó cũng không vùng vẫy nữa mà r*n r* một tiếng rồi tắt thở.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 167: Chương 167



Giang Bằng Vũ chậm một bước so với Thẩm Trình, anh ta nắm vai Giang Niệm Tư vội vàng kiểm tra khắp nơi: “Tư Tư, em không sao chứ, có bị chó điên cắn trúng không, để anh nhìn xem.” Máu không chỉ b.ắ.n trên mặt Thẩm Trình mà còn văng tới trên mặt Giang Niệm Tư nên anh ta vô cùng lo lắng.

Cô nhìn chằm chằm Giang Bằng Vũ, anh ta nhìn thấy rồi chứ? Cô xuyên sách qua, không phải nguyên chủ, dưới cái nhìn của người nhà thì nguyên chủ mảnh mai yếu đuối, không thể có can đảm đối phó một con ch.ó nổi điên có hình dáng to lớn như thế được. Cô vừa ra tay đ.â.m c.h.ế.t nó, Giang Bằng Vũ có thể hoài nghi cô hay không? Dù sao cũng chênh lệch quá nhiều. Về mặt y thuật, bởi vì bà cụ Lương luôn cảm thấy cháu gái nhà mình thông minh nhất, giỏi giang nhất, có thể tự mình hiểu được mọi thứ nên mới không nghi ngờ.

Vậy lần này thì sao? Cô rất thèm muốn tình thân của đời này và cũng rất sợ mất đi nó. Cho nên lúc này Giang Niệm Tư hơi hoang mang lo sợ, tim đập loạn nhịp rõ ràng.

Giang Bằng Vũ nhìn mắt hạnh của cô mở to, trong đó tràn đầy khủng hoảng, nước mắt rơi lã chã, chỉ biết rằng cô rất sợ hãi thì đau lòng không thôi.

Anh ta kéo Giang Niệm Tư vào lòng vỗ lưng cô nhẹ nhàng: “Tư Tư ngoan, không sao, không có chuyện gì rồi, anh ở đây, đừng sợ.”

Giang Niệm Tư sững sờ sau khi nghe anh ta nói xong, anh ta không nhìn ra ư? Tưởng rằng cô bị dọa sơ sao?

Giang Niệm Tư dần dần bình tĩnh lại, cũng đúng, cô không có làm việc dư thừa gì cả, chỉ là đ.â.m cây trâm vào mạch m.á.u chó dữ thôi. Có thể trong lúc đó sợ hãi không biết làm thế nào, trùng hợp là trong tay có đồ gì đó nên đ.â.m bừa. Vì vậy cô chớp chớp mắt, vừa nãy căng thẳng quá mức khiến cô không khống chế được cảm xúc, nước mắt lại ào ào rơi xuống.

DTV

Lúc Thẩm Trình xông đến nhìn rõ ràng nhất, dưới tình thế ngàn cân treo sợi tóc ấy, anh thấy trong mắt cô không có một tia sợ sệt, nếu có, thì chính là vô cùng kiên định và lạnh lùng. Nhìn chó dữ đã r*n r* c.h.ế.t đi một lần nữa, Thẩm Trình giơ tay lau qua loa vết m.á.u trên mặt, con ngươi đen nhánh thâm sâu dị thường. Đó là ảo giác của anh sao?

Anh ngẩng đầu nhìn về phía Giang Niệm Tư, đúng lúc thấy dáng vẻ rơi lệ của cô. Đôi mắt ướt át ngấn nước, trong tròng mắt trắng đen rõ ràng tồn tại hoang mang và sợ hãi. Lại nhìn đến cô đang bị Giang Bằng Vũ ôm thì chút hoài nghi trong mắt kia liền tiêu tan thành mây khói, anh gạt chó dữ ra rồi đứng dậy đi qua kéo Giang Bằng Vũ lại.

“Cậu làm gì thế?” Giang Bằng Vũ bị kéo ra thì không hài lòng hỏi.

Thẩm Trình kéo giang niệm vũ, quay sang nói với anh ta: “Đối tượng của tôi”

Giang Bằng Vũ nói rất chính đáng: “Còn là em gái của tôi đấy!”

Rốt cuộc Hứa Quan Quan bị đẩy ra cũng hồi phục tinh thần sau trận hoảng sợ, lúc này vội vàng chạy đến hỏi han Giang Niệm Tư: “Bác sĩ Giang, cô không sao chứ?”

Giang Niệm Tư kéo tay Thẩm Trình ra, vì giữ hình tượng trước mặt Giang Bằng Vũ nên sợ hãi trong mắt cô vẫn chưa tiêu tan hết, giọng nói cũng nhỏ nhẹ mềm mại hơn nhiều: “Không sao, cô cũng không sao chứ, có bị trầy xước gì không?”

Nghe giọng cô có vẻ như rất khiếp sợ nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.

“Trầy xước có là gì, cô không bị chó điên cắn mới quan trọng.” Mặc dù Hứa Quan Quan bất cẩn nhưng thật ra rất nhạy cảm. Thời khắc xảy ra nguy hiểm, Giang Niệm Tư không hề do dự đẩy cô ấy ra ngoài khiến cô ấy vừa cảm động vừa vui mừng. Vui mừng vì Hứa Quan Quan có thể gặp được người bạn tốt như vậy.

Giang Niệm Tư dịu dàng nói tiếp: “Tôi không sao, cô đừng lo lắng, chó không cắn trúng tôi.

“Phù, vậy thì tốt. Hứa Quan Quan nghe cô nói không bị cắn trúng thì cảm thấy an tâm.

Ngay lúc mấy người còn đang kiểm tra xem có ai bị thương không thì một bà cụ già ăn mặc rách rưới chạy đến.

Bà ta quỳ trên mặt đất ôm chó đen gào khóc: “Đại Hắc của tạo ơi, là ai độc ác như vậy, g.i.ế.c c.h.ế.t mi rồi... Bà già này chỉ có mình mi làm bạn, mi chết, tạo biết sống thế nào đây”

Tiếng khóc của bà cụ già lập tức thu hút sự chú ý của mấy người khác.

Chó này đúng là của bà cụ già, nhưng từ hai ngày trước nó giống như nổi điên, bắt đầu cắn người linh tinh nên bà ta vứt bỏ nó rồi.

Ngày hôm nay bà ta cũng ra đường, nhìn thấy chó nhà mình nuôi lại nổi điên thì vội trốn đi sợ có người gây phiền phức cho mình. Mãi đến lúc cô cầm cây trâm đ.â.m c.h.ế.t Đại Hắc thì bà ta mới dám chạy đến.

Bây giờ chó c.h.ế.t rồi, các cô cũng không bị thương, ai có thể chứng minh là chó của bà ta muốn cắn người?

“Là cô, chính cô đ.â.m c.h.ế.t Đại Hắc của tôi, cô phải bồi thường tiền. Bà cụ già chỉ vào Giang Niệm Tư ăn vạ.

Sắc mặt Thẩm Trình tối sầm lại: “Bà à, chó của ngài cố ý làm hại người, chúng tôi còn chưa tính sổ với ngài đâu”

Bà cụ già nhìn anh mặc quân trang, nghĩ chắc chắn rằng bọn họ sợ gặp phiền phức nhất, vì vậy không nói câu nào liền ngồi bệt xuống đất, bắt đầu gào khóc ăn vạ: “Ôi trời ơi, Quân đội Giải phóng Nhân dân đối xử với dân thường chính là như này, nói Đại Hắc nhà tôi cắn các người, các người bị cắn rồi sao? Hiện tại các người không có bị cắn, ngược lại Đại Hắc nhà tôi chết, tôi mặc kệ, các người đền chó cho tôi, chó của tôi không cắn người, các người bồi thường tiền cho tôi” Tiếng khóc bà ta cực kỳ bi ai, người nào không biết còn tưởng rằng bà ta thật sự rất yêu quý chó của mình. Nhưng thực chất bà ta chỉ muốn đòi tiền nên mới nói như vậy thôi.

Thấy bà ta dùng thân phận quân nhân để gây khó dễ, đáy lòng Giang Niệm Tư lập tức khó chịu. Cô kéo Thẩm Trình không cho anh tranh luận với bà cụ già này, dù sao cãi nhau trên đường cái cũng ảnh hưởng không tốt đối với anh.

“Bà cụ, là chó của bà qua đây làm hại người trước, nếu như chúng tôi không ra tay thì hôm nay sẽ có bao nhiêu người bị thương vì con ch.ó này? Chó của bà tấn công người khác ở trên đường là sự thật, mọi người đều nhìn thấy, nếu ngài muốn chúng tôi bồi thường tiền thì không có khả năng, vấn đề này không thể thương lượng, có bồi thường tiền hay không ngài không quyết định được, cũng không phải do tôi quyết định, đi, chúng ta đến cục cảnh sát báo án, để xem họ giải quyết thế nào thì chúng ta liền làm theo như vậy.

Giang Niệm Tư vừa nói vừa đi qua kéo bà cụ già ngồi dưới đất: “Đi, chúng ta đến cục cảnh sát, để họ phân xử xem rốt cuộc là ai bồi thường ai.

DTV

Lời nói này khiến bà cụ già trợn tròn mắt. Bà ta trốn ở phía sau nhìn thấy nhóm người này dễ đòi bồi thường nên mới chạy tới khóc lóc, thế nào lại muốn báo cảnh sát?

Trong đám người kia có hai người thuộc Quân đội Giải phóng Nhân dân, họ ngại rắc rối nhất và cũng không dám chiếm lợi của dân. Còn hai cô gái kia yếu đuối mỏng manh, thoạt nhìn chính là nhát như thỏ đế.

Nghe nói phải đi cục cảnh sát thì bà cụ già lập tức luống cuống. Bà ta gỡ tay Giang Niệm Tư ra tiếp tục giả vờ: “Tôi không đi cảnh sát, mau bồi thường tiền, có phải các người muốn chơi xấu không? Hả? Ôi trời ơi, mấy người trẻ tuổi bắt nạt người già, tôi không sống nổi nữa. Bà ta ngồi trên đất lau nước mắt kêu trời kêu đất kéo đến nhiều người vây xem.

Giang Niệm Tư lẳng lặng nhìn bà ta diễn trò, bỗng nhiên cô đưa tay xoa xoa đầu, người mềm nhũn ngã xuống đất.

“Tư Tư.”

Thẩm Trình tiến một bước lớn lên ôm cô vào lòng.

Một tay Giang Niệm Tư che cổ, giọng nói yếu ớt nói: “Anh trai Trình, hình như tôi vừa bị chó điên cắn trúng, bây giờ đau quá, anh mau đưa tôi đến bệnh viện, tiện thể báo cảnh sát bắt bà ta bồi thường tổn thất.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 168: Chương 168



Vốn dĩ Thẩm Trình rất lo lắng nhưng thấy cô nháy mắt tinh nghịch với mình thì sững sờ, sau đó thấy buồn cười. Anh rất phối hợp ôm lấy eo cô: “Được, anh đưa em đi bệnh viện ngay lập tức, Bằng Vũ, anh kéo bà cụ già kia đi báo cảnh sát nhanh lên, sau khi trao đổi xong chuyện này thì bồi thường”

Giang Bằng Vũ không hiểu lời nói quanh co lòng vòng của hai người, tưởng rằng Giang Niệm Tư bị cắn thật mà lúc nãy anh ta không kiểm tra thấy, trong lúc hoảng hốt vẫn không quên kéo lại bà cụ già đang chuẩn bị chuồn đi kia.

DTV

Bà ta muốn mọi chút tiền, nhưng không ngờ đến mấy người trẻ tuổi nhìn qua không thích gây sự này lại khó chơi như vậy. Nghe lời nói của cô xong, bà ta biết mình gặp phải người không dễ chọc rồi.

“Bà đang chuẩn bị chuồn đi đâu?”

Bà ta bị Giang Bằng Vũ bắt lại thì cười ngượng ngùng: “Chàng trai... vừa... vừa nãy tôi nhìn nhầm, con ch.ó này không phải của tôi, ha ha, không giống chó của tôi.”

Mặt Giang Bằng Vũ đen lại: “Giống nhau hay không, không phải bà nói là được, hàng xóm láng giềng có thể làm chứng, bây giờ bà theo tôi đến cục cảnh sát báo án”

Anh ta tóm chặt cổ tay bà cụ già, tay kia xách theo chó điên đã chết, không để ý gì lôi cả hai đi về phía cục cảnh sát “Ôi chao, chàng trai, cậu buông tay, cậu buông... Ui da, chậm một chút.”

Hứa Quan Quan nhìn dáng vẻ ngang ngược của anh ta thì khóe miệng giật giật.

Giỏi thật, sức lực thực lớn, một con ch.ó to như vậy mà chỉ cần một tay là có thể nhấc lên được.

Một bên khác, Thẩm Trình ôm Giang Niệm Tư chạy tới một tiệm mì.

“Anh đoán xem anh trai em sẽ báo cảnh sát thật không?”

Thẩm Trình nhìn cô cười vui vẻ thì không nhịn được tay sờ sờ mũi của cô: “Trăm phần trăm anh ấy sẽ báo”

Giang Niệm Tư nhìn thấy trên mặt anh còn vết máu, vội vàng nói: “Anh chờ một chút”

Đúng lúc này, ông chủ bưng hai bát mì đi đến: “Mì thịt bò kho tàu làm xong rồi, mời hai vị.”

Giang Niệm Tư lễ phép nói với ông chủ: “Ông chủ, ngài có thể múc cho chúng tôi một bát nước sạch không?”

“Chuyện nhỏ, có ngay đây.” Ông chủ tốt bụng nói, chỉ chốc lát sau liền bưng một bát nước tới.

Thẩm Trình tưởng rằng cô khát nước, thấy nước trong bát bốc hơi nóng, vừa định nhắc cô cẩn thận kẻo bị bỏng thì thấy cô lấy một cái khăn tay trắng viền xanh lam từ trong túi của mình ra thả vào trong bát.

Đóa hoa dành dành đẹp mắt trên khăn tay là tự tay Giang Tuyết thêu, mỗi người trong nhà đều có mấy cái.

Giang Niệm Tư thấm ướt khăn rồi vắt khô, sau đó vẫy vẫy tay với anh: “Lại gần đây một chút.

Cảm động dâng lên trong lòng Thẩm Trình, anh nhích tới gần cô, Giang Niệm Tư cầm khăn tay lau chùi mặt anh cẩn thận. Động tác dịu dàng, thần thái giữa lông mày càng dịu dàng hơn.

“Cũng không lau mặt sạch sẽ đi.” Giọng điệu Giang Niệm Tư mềm mại nói.

Hai mắt Thẩm Trình nhìn cô không chớp. Anh thích dáng vẻ và giọng điệu của cô khi đối mặt với anh như vậy.

Trong lòng như tan thành nước, gương mặt Thẩm Trình cọ cọ lòng bàn tay cô theo bản năng: “Có bác sĩ Giang ở đây nên không sợ.”

Nghe giọng nói trầm thấp của anh trêu chọc, Giang Niệm Tư xoa xoa mặt của anh: “Đội trưởng Thẩm, đừng quyến rũ người khác giữa ban ngày ban mặt”

Thừa dịp không ai để ý, Thẩm Trình cẩn thận thơm một cái ở lòng bàn tay cô, sau đó đoan chính lùi lại.

Giang Niệm Tư hơi sững sờ, cảm thấy lòng bàn tay nóng nóng, xúc cảm vừa nãy dường như vẫn còn đọng lại ở đó.

Người đàn ông này còn biết tận dụng cơ hội.

Giang Niệm Tư nhịn cười, nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay thì do dự một chút mới lên tiếng: “Thẩm Trình, anh dạy em một ít phương pháp phòng thân trong khoảng thời gian này đi.”

Lúc trước Thẩm Trình đã đồng ý dạy cô biện pháp phòng thân nhưng vẫn chưa dạy được bởi vì xảy ra vài việc ở giữa.

Bây giờ cô nhắc đến khiến Thẩm Trình nhớ lại chuyện vừa phát sinh. Vừa nãy chắc hẳn cô đã bị dọa sợ đi?

“Được, khi quay về sẽ dạy em.” Thẩm Trình giơ tay xoa xoa đầu cô, trong lòng thương xót không ngừng.

Anh không dám tưởng tưởng rằng, nếu vừa rồi thân thể mảnh mai của cô mà bị chó điên nhào vào cắn bị thương thì không biết anh sẽ đau lòng đến mức nào. Cũng may trong tình thế cấp bách ấy cô còn cầm cây trâm.

Giang Niệm Tư cũng thấy may mắn vì đúng lúc ấy cô lại có cây trâm trong tay, nếu không chắc chắn bại lộ.

Hai người vừa nói chuyện yêu đương vừa ăn mì thịt bò, còn bên khác, Giang Bằng Vũ và Hứa Quan Quan đứng song song với bà cụ già ở cục cảnh sát.

Vừa báo cảnh sát thì sự việc lại thậm tệ hơn, vài ngày trước chó của bà cụ già cắn người, nhiều người không tìm được chủ của nó cũng tới báo án. Cảnh sát gọi những người đó tới nhận diện. Nhiều dân chúng bị cắn vừa nhìn qua liền xác nhận đúng là con ch.ó này.

Phá án chuyện này xong, bà cụ già mất cả chì lẫn chài. Không những không lừa được tiền, còn phải bồi thường cho người ta. Bà ta vừa khóc vừa gào trong cục cảnh sát, giả bộ đáng thương đủ loại.

Có người trẻ tuổi thấy nói vậy thì mủi lòng định tha cho bà ta một lần: “Bỏ đi bỏ đi, tôi không cần bà ta đền.”

Có một người mở miệng nên mấy người khác cũng lên tiếng theo, vài người trung niên băn khoăn chuẩn bị mở miệng cũng thôi không nói nữa.

Giang Bằng Vũ đột nhiên lên tiếng: “Bây giờ biết giả vờ đáng thương rồi sao, con ch.ó kia tấn công người trên đường sau đó bị đánh chết, bà liền bắt chúng tôi bồi thường tiền, chuyện của người khác tôi không quan tâm nhưng tiền bồi thường việc nó cắn em gái tôi bị thương thì bà phải đền”

Anh ta ăn nói mạnh mẽ khiến mấy người trẻ tuổi vừa nghe liền thay đổi thái độ: “Ồ, giỏi thật, chó nhà bà ngông cuồng làm người bị thương nên bị đánh chết, bà không giấu kĩ việc này, lại dám đòi người ta bồi thường sao?” Thế là mấy người trẻ tuổi lập tức đòi tiền bồi thường.

Bà cụ già liền trợn tròn mắt, nhưng mặc kệ bà ta vùng vẫy không đồng ý thế nào thì vẫn phải nộp tiền đền bù không thiếu một đồng nào, lúc này bà cụ già cảm thấy rất hối hận.

Sau khi bồi thường tiền, bà ta đau lòng c.h.ế.t đi được, chỉ vỗ vỗ đùi mắng: “Thật là nghiệp chướng”

Giang Bằng Vũ và Hứa Quan Quan lấy được tiền bồi thường thì cảm thấy hài lòng rời đi. Bọn họ có lòng đồng cảm nhưng người như vậy không đáng được thông cảm. Ngày hôm nay nếu không phải thái độ bọn họ cương quyết thì không những bị hoảng sợ mà còn bị lừa tiền.

Khi đối mặt với người thân của mình thì người ta luôn ít hoài nghi. Đó là lý do khi Giang Bằng Vũ nhìn thấy cây trâm trên cổ chó điên và nghe Hứa Quan Quan nói rằng đó là do Giang Niệm Tư đ.â.m vào thì không hề nghi ngờ, còn vô cùng tự hào.

“Ha ha, cô bé ngốc bị dọa khóc nhè còn có thể đánh lại đối thủ, không hổ là em gái tôi. Anh ta cho rằng trong tình thế khẩn cấp, Giang Niệm Tư cầm cây trâm đ.â.m lung tung vào chó điên mà thôi.

DTV

Hôm nay là ngày đầu tiên Giang Niệm Tư nhậm chức chính thức.

Bệnh nhân trong bệnh viện rất nhiều, đặc biệt là người nhà quân nhân.

Đủ loại vấn đề muôn hình vạn trạng nhưng đều không phải việc lớn lao gì.

Mặc dù bận rộn nhưng Giang Niệm Tư trải qua rất viên mãn. Lúc cô làm việc thì Thẩm Trình tĩnh dưỡng ở trên ghế phía sau, im lặng bầu bạn cùng cô.

Anh nhìn cô chữa bệnh cho người ta mà không thấy chán.

Thẩm Trình bỗng tát một cái lên mặt mình, thật đúng là giống như trước đây, cứ gặp được bác sĩ Giang thì đầu óc lại nóng lên. Những người vợ quân nhân đến khám bệnh nhìn thấy thế thì che miệng cười trộm.

Mỗi khi các chị dâu hỏi, Thẩm Trình đều tự hào nói Giang Niệm Tư là người yêu của anh.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 169: Chương 169



Sau đó các chị dâu trở về nhà quân đội, lúc mọi người không có đề tài giải trí gì thì tụ tập một chỗ buôn chuyện, một người trong đó nói: “E hèm, các chị hẳn chưa nhìn thấy đội trưởng Thẩm như thế đâu, tôi nhìn còn ngượng ngùng thay cậu ấy, tròng mắt đều dán lên người bác sĩ Giang rồi.”

“Cái này có gì đâu, bác sĩ Giang xinh đẹp như vậy, nếu tôi có người yêu trông xinh xắn như thế thì tôi cũng dán mắt vào hàng ngày.

“Đội trưởng Thẩm kia không phải cũng tuấn tú đẹp trai sao? Nhưng tôi thấy bác sĩ Giang lạnh nhạt không để ý tới cậu ấy đấy, người ta cũng không nhìn chăm chú đâu.”

“Các chị khoan hẵng nói cái này, em gái đội trưởng Giang đến một cái liền làm bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện quân khu, việc này cũng nổi bật quá rồi.”

“Ôi, chị không hiểu thì đừng nói mò, tôi nghe đằng ấy của tôi nói là, bác sĩ Giang thông qua kiểm tra đánh giá mới chính thức nhậm chức đấy, hơn nữa nha, nghe nói sư phụ của cô ấy từng là một vị bác sĩ Đông y rất lợi hại ở bệnh viện tổng khu đấy”

Mọi người bỗng nhiên hiểu ra, thảo nào.

Nghĩ tới cô gái xuất sắc mọi mặt này, một chị dâu lớn tuổi không nhịn được “xí” một cái: “Đội trưởng Giang c.h.ế.t tiệt này không thành thật chút nào, bác sĩ Giang đẹp như thế không giống người có vóc dáng vừa đen vừa béo nục béo nịch như lời cậu ta nói, sớm biết bác sĩ Giang tài giỏi xinh đẹp như vậy, thế nào cũng phải giới thiệu cho anh em của tôi.”

“Nghĩ gì thế? Chị không biết lúc đội trưởng Giang nói em gái không đẹp thì cũng chọn những thanh niên trẻ tuổi có bản lĩnh có năng lực, em trai của chị không có cửa đâu”

Chị dâu kia bị nói vậy thì trong lòng không thoải mái, em trai của chị ta có chỗ nào không tốt chứ?

DTV

Nhưng đúng thật là không sánh bằng đội trưởng Giang.

Vốn dĩ bác sĩ Giang này còn là đối tượng hẹn hò của chính ủy Thiệu, đáng tiếc là có duyên mà không có phận.

Khi Thiệu Dương trở về thì đến nhà lãnh đạo ăn cơm, bỗng phát hiện ánh mắt của vợ Triệu Lữ nhìn anh ấy có đủ loại tiếc nuối.

Anh ấy tò mò hỏi: “Chị dâu, chị cứ nhìn em như vậy làm gì?”

“Không có gì” Chị dâu thở dài thườn thượt.

Thiệu Dương: “... Ngài như vậy cũng không giống như không có chuyện gì đâu, có lời gì ngài cứ nói thẳng đi, em chịu đựng được.”

Chị dâu nói ngay lập tức: “Cái này... Chính là muốn khuyên cậu nghĩ thoáng một chút, mặc dù cuối cùng em gái của chàng trai Bằng Vũ kia vẫn chọn Thẩm Trình, nhưng cậu còn trẻ, sau này còn rất nhiều cơ hội, đừng đau lòng quá, chị dâu sẽ giới thiệu nhiều đối tượng cho cậu”

Thiệu Dương chợt hiểu ra, thì ra là chuyện này. Anh ấy có chút dở khóc dở cười, đều do Giang Bằng Vũ khốn kiếp này hại anh ấy và Thẩm Trình trở thành trò cười truyền tới nhà quân đội.

“Chị dâu, không phải như chị nghĩ đâu, việc ấy... em thích em gái đội trường Giang nhưng... không phải người yêu của Thẩm Trình đâu.

“Hả? Người yêu của Thẩm Trình không phải em gái đội trưởng Giang sao?” Chị dâu lớn tuổi ngạc nhiên hô lên.

Thiệu Dương giải thích: “Không phải ý này, phải trách Bằng Vũ không nói rõ ràng, anh ấy có hai em gái, người em thích... chính là em gái khác.

Chị dâu lớn tuổi ngạc nhiên than: “À, thì ra còn có chuyện như vậy Nhắc đến chuyện này, Thiệu Dương vẫn chưa tính sổ với Giang Bằng Vũ đâu. Một mình anh ấy đánh không thắng được giang bằng, vậy phải kéo theo Thẩm Trình.

Rời khỏi nhà chị dâu lớn tuổi, việc đầu tiên anh ấy làm là đi tìm Thẩm Trình ở bệnh viện quân khu. Hai người thảo luận một chút rồi lập tức đi tìm Giang Bằng Vũ.

Lúc này Giang Bằng Vũ đang tắm trong nhà tắm quân đội, đột nhiên một cơn gió mạnh ập tới từ phía sau, Giang Bằng Vũ nghiêng người giơ tay túm lấy cánh tay đó: “Tên khốn kiếp nào dám đánh lén ông đây?”

Cánh tay Thẩm Trình quay một vòng trong lòng bàn tay Giang Bằng Vũ, lập tức ôm cổ anh ta kéo ra sau: “Ông nội anh chứ ai”

“Ai nha, cậu đến đây làm gì?” Giang Bằng Vũ mặc cho anh kéo đi.

“Tìm anh tính sổ.” Đáp lại là âm thanh trầm thấp mát lạnh của Thiệu Dương.

Thẩm Trình ấn Giang Bằng Vũ trên bàn đá phiến bên ngoài nhà tắm, ghìm chặt cổ anh ta.

Vẻ mặt Giang Bằng Vũ sững sờ không hiểu: “Hai người muốn làm gì?”

Thiệu Dương thâm trầm nhìn anh ta: “Có phải anh có hai em gái hay không?”

“Đúng vậy nha, sao cậu biết... A Thiệu Dương đ.ấ.m một cái vào bụng anh ta, Giang Bằng Vũ “chết tiệt” một tiếng: “Đồ xấc xược, cậu bị chập dây thần kinh nào à?” Anh ta định phản kháng nhưng cổ bị Thẩm Trình ghìm lại chặt chẽ nên chỉ có thể đá chân lung tung.

Đôi mắt tinh nhuệ của Thiệu Dương lướt qua một tia mỉm cười: “Đồ c.h.ế.t tiệt này, vì sao không nói rõ ràng mình có hai em gái, hại ông đây suýt chút nữa hiểu lầm”

Giang Bằng Vũ dần bình tĩnh lại, nghe anh ấy nói như vậy thì bất mãn: “Cậu hiểu lầm cái gì, thím của tôi chắc chắn sẽ nói cho cậu biết khi cậu đến nhà đối tượng hẹn hò nha Khoan đã, có gì đó không đúng. Giang Bằng Vũ liếc Thiệu Dương rồi nhìn sang Thẩm Trình: “Cậu cũng là lạ, không phải hai người thích Tư Tư sao?”

Thẩm Trình rất muốn lườm anh ta một cái nhưng không, anh đ.ấ.m thẳng vào khóe mệng Giang Bằng Vũ: “Là tôi thích Tư Tư, không phải cậu ta.

Òa, còn có chuyện như vậy sao.

Giang Bằng Vũ gật gật đầu, may mà, khoan đã, không tốt, một chút cũng không tốt. Anh ta trừng to mắt nhìn Thiệu Dương: “Chẳng lẽ cậu lại vừa ý Ớt Nhỏ nhà tôi?”

Hai người em gái đều bị chó săn nhớ thương là cái cảm giác gì?

“Ớt Nhỏ?”

Nghe danh xưng này làm Thiệu Dương nhớ đến lần đầu gặp gỡ cô gái kia, nhớ dáng vẻ cô ấy nhe nanh múa vuốt và giả bộ đáng thương, đáy mắt anh ấy dần nhiễm ý cười, danh xưng này rất thích hợp.

Giang Bằng Vũ chướng mắt nụ cười kia. Hừ, nghĩ đến em gái anh ta rồi cười bỉ ổi cái gì? Giang Bằng Vũ giơ chân muốn đá thẳng đến chỗ chí mạng của đàn ông nhưng Thiệu Dương lùi nhanh về sau một bước: “Ách, sao anh càng ngày càng âm hiểm vậy?”

“Hai người trốn ở chỗ này đánh lén thì không âm hiểm à? Phì.” Anh ta phun ra từng ngụm nước bọt dính lên quần Thiệu Dương.

DTV

Thiệu Dương: “... Anh có thấy buồn nôn không hả?”

“Anh hại hai người chúng tôi uổng công đấu tranh khổ sở lâu như vậy vì nghĩ rằng cùng thích một người, anh cảm thấy anh không nên ăn một trận đòn này sao?” Thẩm Trình đứng ở ngay sau anh ta nói.

“Cậu cũng câm miệng, phì. Anh ta cũng phun nước bọt về phía Thẩm Trình.

Thẩm Trình có đề phòng nên cùng lúc đó nghiêng người tránh ra.

Thiệu Dương liếc mắt nhìn Thẩm Trình rồi cười nói: “Đến đây đi, trực tiếp đánh.

Hai người xắn tay áo lên chuẩn bị cho anh ta một bài học.

Giang Bằng Vũ biết mình không phải đối thủ của Thẩm Trình thì vội vàng hô lên: “Chờ đã, Thẩm Trình, cậu có muốn cưới Tư Tư nhà tôi về hay không, hả, đừng quên tôi là anh trai con bé, mẹ của Tư Tư là thím hai của tôi, chuyện này đều nghe theo tôi đó.”

Thẩm Trình chần chờ: “Thất sách”

“Buông tôi ra, tôi cam đoan không ngăn cản cậu, dù sao Tư Tư cũng hẹn hò với cậu rồi.

“Được. Thẩm Trình vứt bỏ nguyên tắc: “Anh không thể nói với Tư Tư chuyện này”

“Cậu tránh ra trước.

Thẩm Trình buông tay ngay lập tức.

Giang Bằng Vũ được tự do thì bật dậy như cá chép nhảy, xoa tay soàn soạt đi về phía Thiệu Dương: “Cháu trai, cậu không giống vậy, Ớt Nhỏ nhà tôi không phải là người yêu của cậu, cậu dám chơi đểu ông đây, không muốn sống à...”

Thẩm dương không nghĩ đến Thẩm Trình phản chiến nhanh như vậy, vừa chạy vừa khinh bỉ anh: “Thẩm Trình, tình nghĩa anh em kết thúc ở đây”

Giang Bằng Vũ chợt nhảy tới: “Ông đây và cậu mới là tình nghĩa anh em kết thúc ở đây”

Thiệu Dương là một chính ủy nên hoàn toàn không phải đối thủ của Giang Bằng Vũ. Anh ấy có vẻ nhỏ yếu hơn so với hai người Thẩm Trình và Giang Bằng Vũ dũng mãnh.
 
Back
Top Bottom