Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó

Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 180: Chương 180



Cái miệng nhỏ nhắn của Giang Tuyết như cái loa, trực tiếp quở trách một trận, miệng nói không ngừng nghỉ.

Đừng nói Lương Xuân Hoa, bác sĩ và bệnh nhân đi ngang qua vây xem đều sợ ngây người.

Cái này thật sự là xấu hổ muốn chết.

Nhưng mà nói thật đúng là có đạo lý.

Ai nói sinh không ra con trai, thì nhất định là vấn đề của phụ nữ?

Nếu đã như vậy, con trai sao lại là huyết mạch của đàn ông chứ?

Nghịch lý.

Giang Niệm Tư cũng không ngờ chị cô lại thẳng thắn dứt khoát như vậy.

Cô nhìn thấy hai mắt tỏa sáng, cô cũng muốn mắng th* t*c như vậy.

th* t*c đôi khi cũng không phải khuyết điểm, chẳng hạn như vừa rồi, cô cảm thấy đạo lý gì cũng không đanh thép bằng lời chị cô nói.

Nói thật sự quá tuyệt vời.

Giang Tuyết mắng đến sảng khoái, mặt già của Đinh Hồng Mai tái xanh, con nhỏ c.h.ế.t tiệt này, đang nói lời vô sỉ gì vậy.

Cùng tái xanh với bà ta, còn có Lương Xuân Hoa.

Chính xác mà nói, Lương Xuân Hoa đó là đỏ qua xanh, xanh sang đỏ, sắc mặt biến đổi không ngừng, đó gọi là một cảnh tượng đặc sắc.

Trương Thu kinh ngạc chưa bao giờ thấy mẹ chồng cô như vậy.

Cô hâm mộ nhìn Giang Niệm Tư và Giang Tuyết.

Cô cũng muốn nói cái gì đó.

Bây giờ sự tình ầm ĩ tới mức này này, bác sĩ Giang đều chủ động ra mặt giúp cô, cô làm sao còn có thể tiếp tục chịu đựng.

“Mẹ, hôm nay con sẽ không đi khám bác sĩ, con không có bệnh, thân thể Thường Minh không tốt, chúng ta sẽ trị liệu, nếu không cả đời chúng con cũng đừng nghĩ có con.

Sau khi Trương Thu nói xong, cảm kích nhìn Giang Niệm Tư: “Bác sĩ Giang, cảm ơn cô, nhưng còn phải phiền cô kê thuốc cho tôi một lần nữa, thuốc tôi nấu cho Thường Minh, bị mẹ chồng tôi đổ đi rồi.”

Lương Xuân Hoa bị người ngoài chọc giận gần chết, không nghĩ tới con khốn Trương Thu này cũng dám gây gổ với bà ta.

Bà ta tức giận đưa tay muốn nhéo lỗ tai cô ấy, Giang Niệm Tư nhìn thấy, kéo Trương Thu lại.

Cô trầm mặt hỏi Trương Thu: “Đồng chí Thường có biết chuyện này không?”

Nghe cô hỏi chồng mình, trong lòng Trương Thu hốt hoảng trong nháy mắt, Lương Xuân Hoa cũng như vậy.

Trương Thu nói: “Thường Minh không biết, tôi còn chưa nói với anh ấy, không phải vấn đề của anh ấy”

Lời nói của cô tha thiết, Giang Niệm Tư nghĩ đến cái gì đó, nhíu mày: “Được, tôi biết rồi, cô đến chỗ bác sĩ Đỗ, tôi kê đơn thuốc cho Thường Minh, chỗ ông ấy có đơn thuốc dự phòng”

“Được.

Trương Thu xoay người chạy đến phòng khám của bác sĩ Đỗ, cũng không để ý Lương Xuân Hoa.

DTV

Lương Xuân Hoa không tìm được phương hướng, một bên kiêng kỵ Giang Niệm Tư hỏi Thường Minh, là muốn gây khó dễ cho con trai, một bên lại tức giận bản thân bị người ta mắng đầy đầu, còn không dám cãi lại.

Hơi thở nghẹn lại ở ngực, thiếu chút nữa làm bà ta phát bệnh.

Giang Niệm Tư cũng không để ý tới bà lão, trực tiếp dẫn Giang Tuyết và Đinh Hồng Mai tiếp tục tham quan.

Mỗi lần đi ngang qua giới thiệu, đều có y tá và bác sĩ lễ phép gọi cô là chủ nhiệm Giang.

Đến lúc này, Giang Tuyết và Đinh Hồng Mai mới biết Giang Niệm Tư vừa đến đã lên làm bác sĩ chủ nhiệm.

Bác sĩ chủ nhiệm là cái gì, bọn họ không hiểu, nhưng họ hiểu được từ chủ nhiệm này, nghe không tầm thường.

Đây chính là trưởng khoa đó.

Giang Tuyết hoàn toàn trở thành người cuồng em gái, tự hào và kiêu ngạo, cũng tin chắc em gi thật sự thông minh và lợi hại.

Ngược lại Đinh Hồng Mai có chút lo lắng, sợ con gái là bởi vì trở thành người yêu cùng Thẩm Trình mới có cơ hội như vậy.

Bà lo lắng ngộ nhỡ Thẩm Trình không còn cư xử với con gái như người yêu, con gái sẽ sẽ bị cách chức.

Bà lo lắng, thay đổi suy nghĩ lại, cho dù không đối xử như người yêu, Tiểu Thẩm cũng không phải người như vậy, không nhìn mặt tăng cũng nể mặt Phật, tốt xấu gì Bằng Vũ nhà bà còn ở chỗ này.

Vì vậy bà cũng yên lòng.

Giang Niệm Tư hoàn toàn không biết suy nghĩ ngổn ngang trong lòng mẹ cô.

Đi dạo bệnh viện một lần, cuối cùng mới đưa hai người về chỗ ở.

Giang Tuyết nằm trên giường duỗi lưng một cái: “Mệt quá đi, Tư Tư.”

“Vậy chị ngủ một lát đi, mẹ cũng nghỉ ngơi một chút đi, ngồi xe mệt mỏi, buổi tối con tới nhà ăn mua cơm cho hai người.

Đinh Hồng Mai cởi giày: “Mẹ rửa chân trước.”

“Vậy con đi lấy nước nóng cho hai người.

Dưới lầu có phòng nước, Giang Niệm Tư bưng chậu xuống dưới lầu lấy nước nóng, nước trong ấm trong bình đã hết.

Tuy rằng hiện tại đã là mùa xuân, nhưng đầu xuân nơi này, so với đầu đông còn lạnh hơn.

Giang Tuyết ngã lăn lộn trên giường, trở mình một lúc, bỗng nhiên bị một chiếc áo ba lỗ màu xanh quân đội hấp dẫn.

Cô chớp mắt, lại chớp mắt, lại chớp mắt thêm cái nữa.

Tổng cộng chớp mắt ba lần, mới không xác định thò bàn tay nhỏ bé ra, run rẩy xách quần áo lên.

Nàng đem quần áo kéo lại, quần áo của đàn ông!

Giang Tuyết ngồi bật dậy, đôi mắt xinh đẹp trợn to.

Quần áo của đàn ông xuất hiện ở chỗ ở của em gái, nói rõ điều gì?

Giang Tuyết thậm chí không dám nghĩ sâu xa.

Trời ạ, Tư Tư nhà cô cũng là đầu heo, vừa mới yêu đương, sao có thể như vậy.

Lỡ như không kết hôn thì sao?

“Tuyết nhi, trong tay con cầm cái gì vậy?” Đột nhiên truyền đến tiếng của Đinh Hồng Mai, hơn nữa giọng điệu rất nặng nề.

Giang Tuyết “Bộp” một cái đem quần áo đè xuống dưới đùi, bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Đinh Hồng Mai, cô hoảng loạn muốn tìm cớ thay em gái.

Đáng tiếc một thân kỹ năng của cô, đến trước mặt mẹ ruột, cứ như vậy không phát huy được.

DTV

Cô nuốt một ngụm nước miếng, lắp bắp nói: “Có thể, có thể là anh.

“} Đinh Hồng Mai vươn tay về phía cô: “Đưa quần áo cho mẹ.”

“A, đừng, đừng mà mẹ, Tư Tư em ấy có chừng mực”

“Có chừng mực hay không, mẹ hỏi sẽ biết, đưa cho mẹ.”

Giang Tuyết nắm chặt quần áo không buông, Đinh Hồng Mai nói: “Ba..”

Ký ức ba hai một đột nhiên tập kích Giang Tuyết, cô lựa chọn bán đứng em gái, đưa quần áo qua: “Đây, mẹ nhìn kỹ đi.”

Đinh Hồng Mai cầm áo ba lỗ chỉ thuộc về đàn ông, suýt không thở nổi.

Thời tiết nơi này lạnh, để áo khoác quân đội ở chỗ này, bà có thể hiểu được.

Nhưng đây là áo ba lỗ mùa hè mặc, người nào ra cửa sẽ tùy tiện cởi áo ba lỗ mặc ở bên trong ra?

Trong lúc hai người trầm mặc, Giang Niệm Tư bưng nước ấm đi vào: “Mẹ, mẹ rửa chân”

Cô đặt chậu chân bên chân Đinh Hồng Mai, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy áo ba lỗ trong tay bà.

Giang Niệm Tư: “..

“} Cô nên giải thích thế nào đây?

“Nói đi, cái áo này là sao?” Đinh Hồng Mai không đợi cô lên tiếng đã chủ động hỏi.

Giang Niệm Tư vẫn luôn giữ hình tượng một cô gái ngoan.

Cô và Thẩm Trình thực ra bắt đầu bằng cảm xúc, dừng lại ở lễ nghi *bắt đầu bằng cảm xúc, dừng lại ở lễ nghi: là quan điểm của Khổng Tử. Yêu thì được, nhưng không được vượt quá ranh giới của lễ nghi và pháp luật, theo miêu tả của bài thơ, ranh giới này chủ yếu dành cho giới quý tộc. Từ “dừng lại” ở đây không có nghĩa là dừng lại trong tình cảm mà có nghĩa là dừng lại trong phạm vi mà phép xã giao, pháp luật cho phép.

Đã làm rất nhiều việc giữa những người yêu nhau, nhưng chuyện nên xảy ra giữa vợ chồng, tuyệt đối chưa làm qua.

Bộ quần áo này, phải nói là ngày đó sau khi thân mật với Thẩm Trình, cô có đi rót cho anh một ít nước, trật chân nên lao vào vòng tay anh, đổ thẳng nước lên quần áo của anh, khiến quần áo bên trong của anh ướt đẫm, đành phải cởi chúng ra để cô phơi khô.

Chuyện này có đáng tin không?

Giang Niệm Tư ngẩng đầu nhìn Đinh Hồng Mai, khó khăn nói: “Mẹ”

Vẻ mặt này của con gái, vừa nhìn đã biết là đang chột dạ, Đinh Hồng Mai đột nhiên cảm thấy choáng váng.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 181: Chương 181



“Con, con và Thẩm Trình đã phát sinh quan hệ sao?”

“Hả? Không, không phải như vậy” Giang Niệm Tư vội vàng giải thích, mặc kệ độ tin cậy có cao hay không: “Quần áo là của anh ấy, nhưng bọn con phát sinh quan hệ, chỉ là quần áo của anh ấy bị con đổ nước lên làm ước, nên anh ấy cởi ra để con cầm đi phơi khô, chuyện chỉ đơn giản thế thôi”.

Giang Niệm Tư luôn nói chuyện nhẹ nhàng chậm rãi, đây là lần đầu tiên cô nói với tốc độ nhanh như vậy.

Nói xong còn nấc lên một cái vì khẩn trương.

Đinh Hồng Mai không tin mấy, con gái mình thông minh thì thông minh thật, nhưng không phải ngoài kia có bao nhiêu cô con gái thông minh đã bị những thủ đoạn của những người đàn ông đó lừa gạt, cuối cùng mơ mơ hồ hồ trao cả bản thân mình cho người ta sao?

“Hai đứa thực sự không phát sinh quan hệ?” Bà nhẹ nhàng nó, bắt đầu học theo kiểu của Giang Niệm Tư: “Con đừng lo lắng, hai đứa đang yêu nhau, sớm hay muộn cũng sẽ kết hôn. Cho dù có phát sinh quan hệ thật thì mẹ cũng sẽ không trách con đâu”

Giang Tuyết đứng bên cạnh nhìn, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nghe xong lời này, cô ấy tự nhủ độ tin cậy của cầu này thậm chí còn thấp hơn việc anh trai cô ấy có bạn gái.

Giang Niệm Tư cũng có ý nghĩ tương tự như Giang Tuyết.

“Mẹ, con thật sự không có phát sinh quan hệ với Thẩm Trình”

“Thật sự không có?” Đinh Hồng Mai lại hỏi lại.

Giang Niệm Tư gật đầu: “Thật sự không có”

Nhìn thấy sự chân thành của cô, Đinh Hồng Mai nửa tin nửa ngờ: “Được rồi, mẹ tin con Giang Niệm Tư đi lấy quần áo, nhưng Đinh Hồng Mai lại giơ tay giữ lại, bà cười nói: “Cứ để ở đây đi, không sao đâu, ngày mai mẹ sẽ gửi cho Tiểu Thẩm Giang Niệm Tư: “...”

Buổi tối khi đi ngủ, Đinh Hồng Mai ngủ một bên, Giang Tuyết và Giang Niệm Tư ngủ một bên.

Khi Đinh Hồng Mai bắt đầu thở đều đều, Giang Tuyết mới kéo Giang Niệm Tư vào trong chăn, kề tai nói nhỏ.

DTV

“Tư Tư, em thật sự không phát sinh quan hệ với người yêu em á?”

Hôm nay Giang Niệm Tư đã giải thích rất nhiều lần, cô bất đắc dĩ thở dài: “Chị, chị tin em đi, em thật sự không ngu ngốc đến thế đâu”

Nghe cô nói vậy, Giang Tuyết mới yên tâm.

“Vậy thì tốt.” Sau khi yên tâm, Giang Tuyết lập tức bắt đầu bàn tán: “Vậy em với người yêu hôn nhau chưa? Cảm giác thế nào?”

Đối mặt với sự chất vấn của chị gái, Giang Niệm Tư xấu hổ đỏ mặt, vùi đầu vào trong n.g.ự.c Giang Tuyết: “Chị, chị thử đi là biết cảm giác như thế nào”

Giang Tuyết chỉ đang tò mò mà thôi.

Nghe vậy, không nhịn được bật cười thành tiếng: “Chị thử kiểu gì? Tìm bạn trai à? Chị gái em giỏi giang như này, tạm thời chưa tìm được người đàn ông nào phù hợp, không cần sốt ruột.”

Lần này Giang Niệm Tư tám phét, nghĩ tới tâm tư tình cảm của người nào đó, cô cười hỏi: “Chị cảm thấy Thiệu Dương?”

“Con cáo già kia á?” Vẻ mặt Giang Tuyết chán ghét nói: “Chẳng ra sao cả, vừa nhìn đã thấy không giống người tốt, đâu đâu cũng thấy đầy rẫy mưu tính.”

Giang Niệm Tư thở dài, không có cơ hội rồi.

Hai chị em thì thầm rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, lúc này Đinh Hồng Mai mới mở mắt ra.

Bà đã nghe hết những gì hai cô con gái nói.

Đinh Hồng Mai cảm thấy nhẹ nhõm và yên tâm không ít sau khi chắc chắn được Giang Niệm Tư đã không phạm phải sai lầm nào mà lẽ ra cô không nên mắc phải.

Ngày hôm sau, Giang Niệm Tư vẫn đi làm như thường lệ, trước khi đi làm cô đến gặp Thẩm Trình, kể cho anh nghe chuyện Thường Minh.

Thẩm Trình cau mày: “Anh sẽ nói chuyện lại với Thường Minh.”

“Làm công tác tư tưởng không phải là việc của chính ủy à?” Giang Niệm Tư tò mò hỏi.

Thẩm Trình đáp: “Em nói đúng, lát nữa anh sẽ bảo Thiệu Dương đi nói chuyện”

Giang Niệm Tư gật đầu: “Nhưng chắc chắn không phải một mình bà lão đó có tư tưởng này, em nghĩ có lẽ có rất nhiều người cũng có tư tưởng này, bọn họ cảm thấy việc không thể có con nhất định là vấn đề của phụ nữ, hay là anh đưa ra đề xuất với lãnh đạo, tổ chức lớp kiến thức sinh lý cho tất cả các đồng chí nữ trong khu đại viện đi”

Thẩm Trình cảm thấy đề nghị này khá khả thi.

Các chiến sĩ phục vụ trong quân đội phần lớn đều được Đảng giáo dục, cũng đã tham gia nhiều lớp giáo dục tư tưởng nên không có tư tưởng này.

Nhưng ngược lại thì phần lớn phụ nữ trong khu đại viện lúc bình thường không có việc gì làm, buồn chán thì buôn chuyện tám phét, dễ bị ảnh hưởng bởi những tư tưởng cổ hủ.

Giang Niệm Tư muốn tổ chức lớp học này chủ yếu là vì cô muốn khắc sâu một vấn đề khác - đó là sinh con trai hay con gái đều không phải do phụ nữ quyết định!

“Được, anh sẽ đi tìm lãnh đạo để đề xuất.

Thẩm Trình cảm thấy có thể thực hiện được, xoay người muốn rời đi, lại bị Giang Niệm Tư kéo lại: “Chờ một chút.

“Còn có chuyện gì chưa nhắn nhủ xong sao?” Thẩm Trình hỏi.

Thấy xung quanh không có ai, Giang Niệm Tư kiễng chân lên, nhỏ giọng nói vào tai anh: “Đã nhắn nhủ xong chuyện chính, nhưng việc riêng thì chưa nói xong, mẹ em đã thấy chiếc áo vest anh để ở chỗ em, bà ấy còn nghĩ giữa chúng ta đã phát sinh ra chuyện kia, chắc là hôm nay có thể sẽ tới gặp anh, anh tự xem rồi quyết định đi”

“Cái gì?”

Thẩm Trình cúi đầu nhìn Giang Niệm Tư, trong mắt có kinh ngạc cùng khẩn trương: “Vậy anh nên giải thích thế nào đây?”

Một khi nảy sinh nghi ngờ về loại sự việc này, cho dù người liên quan có giải thích thế nào thì những người khác cũng sẽ không tin.

Giang Niệm Tư dùng đôi mắt to ngấn nước nhìn anh: “Vậy thì phải xem năng lực của chính anh rồi, sau này mẹ vợ đối xử với anh như thế nào, đều sẽ xem biểu hiện hôm nay của anh đấy”

Cô đã đưa ra cho Thẩm Trình một bài toán khó.

Thẩm Trình đột nhiên bật cười lớn, ôm lấy cô gái đang muốn chạy trốn: “Hôn cái nào”

Nhìn thấy xung quanh không có ai, Giang Niệm Tư kiễng chân lên hôn lên môi anh, sau đó xua xua tay về phía anh như đang đuổi con gì đó: “Đi đi, anh mau đi đi.”

Thẩm Trình mỉm cười, nhưng nghĩ tới cảnh tượng sắp phải đối mặt, anh lại đau đầu.

Nhưng nhiệm vụ đầu tiên là đi nói chuyện với lãnh đạo về vấn đề chính kia đã.

Thẩm Trình đến quân đội, đi thẳng đến chỗ Triệu Lữ, giải thích rõ ràng tình hình gia đình Thường Minh cho Triệu Lữ.

DTV

Triệu Lữ nghe vậy, cau mày nói: “Sao lại có một bà già dốt đặc cán mai như vậy? Đây không phải là đang muốn gây chuyện sao? Tại sao con của hai người lại chỉ có quan với người vợ? Thường Minh là cấp dưới của cậu à?”

Thẩm Trình gật đầu: “Đúng là cấp dưới của tôi.”

“Vậy cậu nên cảnh tỉnh cậu ta đi. Chuyện này tôi đồng ý, sẽ đến tìm người yêu cậu, bảo cô ấy tổ chức lớp dạy cho bọn họ. Nhân tiện, gọi thêm hai bác sĩ đi, kẻo có mấy bà già gây rối, lại phiền hà tới người yêu cậu”

Biết Triệu Lữ có thể đã nghe được một ít lời đồn đãi, ánh mắt Thẩm Trình lạnh lùng:”Vâng”

“Ra ngoài đi.”

Thẩm Trình cúi chào rồi đi ra ngoài, Triệu Lữ đột nhiên gọi với lại: “Này, đợi một chút.”

Thẩm Trình dừng bước, quay đầu nhìn Triệu Lữ: “Ông còn có chuyện gì sao?”

Triệu Lữ nhìn chân anh, hỏi: “Chân không sao chứ?”

Trên mặt Thẩm Trình hiện lên ý vui mừng: “Ừm, người yêu tôi nói, nhiều nhất là nửa tháng là có thể trở lại quân đội, tiếp tục huấn luyện”

Vẻ tự hào trên khuôn mặt anh có muốn bỏ đi cũng không bỏ được.

Triệu Lữ đã nghe nói qua, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.

Thấy Thẩm Trình tự tin như vậy, trong lòng Triệu Lữ cũng ấm áp: “Nếu như cậu đã thấy mình không hề bị ảnh hưởng gì, thì người yêu cậu đúng là hậu phương mạnh nhất của chúng ta.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 182: Chương 182



Người lính không sợ gian khổ, mệt mỏi, không sợ c.h.ế.t không sợ khó, điều họ sợ là không thể tiếp tục sự nghiệp quân ngũ.

Gần đây ông ấy không đến bệnh viện quan tâm tới Thẩm Trình, nhưng thật ra vẫn luôn lo lắng cho anh.

Thẩm Trình mỉm cười gật đầu, kiêu ngạo nói: “Đúng vậy, người yêu tôi đã nói, cô ấy muốn trở thành hậu phương mạnh mẽ nhất của quân đội.

Sau khi ra khỏi văn phòng của Triệu Lữ, Thẩm Trình đi thẳng đến sân tập, gọi Thường Minh đang huấn luyện lại.

Đến văn phòng, Thường Minh hỏi anh: “Đoàn trưởng, anh đã về đội rồi à?”

Thẩm Trình ra hiệu cho anh ta ngồi xuống: “Vẫn chưa, nhưng cũng sắp rồi”

DTV

Nghe vậy, khuôn mặt vuông hơi hung dữ của Thường Minh nở một nụ cười đơn giản thật thà: “Vậy thì quá tốt rồi.”

“Ừ, hôm nay tôi đến gặp cậu chủ yếu là để nói chuyện gia đình cậu thôi”

Thường Minh đã nghe Trương Thu nói rồi.

Sắc mặt anh ta có chút xấu hổ: “Đoàn trưởng, mẹ tôi chính là người như vậy, bà ấy không kiềm chế được lời nói của mình, nói những lời khó nghe, đắc tội với chị dâu, xin anh bảo chị dâu đừng để bụng chuyện này nhé.”

“Cậu cho rằng tôi đến đây để gây khó dễ cho cậu à?” Thẩm Trình cười khẩy: “Người yêu tôi cũng không nhỏ mọn như mẹ cậu đâu.

Anh đã nói thẳng đến vậy, nụ cười trên mặt Thường Minh càng ngượng ngùng: “Đoàn trưởng, tôi không nghĩ như vậy”

Trước đây anh ta đúng là chưa từng nghĩ tới, nhưng mấy ngày nay anh ta nghe mẹ anh ta nói rất nhiều, hiện tại Thẩm Trình lại còn cố ý gọi anh ta đến văn phòng, khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.

Thẩm Trình gõ bàn: “Cậu có nghĩ như vậy hay không, chỉ cần trong lòng cậu biết rõ là được, tôi không muốn nghe cậu giải thích, ta tới đây không phải để gây khó dễ, mà là để nói cho cậu biết cậu là đàn ông phải bảo vệ được vợ mình, gánh vác được trách nhiệm, mẹ cậu không nói cho cậu biết bà ấy đã đổ hết thuốc cậu đưa cho đúng không?”

“Còn có chuyện như vậy sao?”

Thường Minh kinh ngạc: “Nhưng lúc về đến nhà, thuốc vẫn còn đó mà?”

Thẩm Trình hừ lạnh: “Vậy chính cậu phải tự hỏi là chuyện gì đã xảy ra, cậu đừng có thấy xấu hổ, có bệnh thì chữa trị. Chuyện này thì không sao, nhưng mẹ cậu đã gây ra rất nhiều phiền toái trong khu đại viện đấy.”

“Trong quân đội đoàn kết là quan trọng. Là người nhà của người lính, càng phải hiểu chân lý này. Chỉ khi hậu phương ổn định, cậu mới có thể tập trung vào việc mình nên làm. Cậu có năng lực tốt nhưng trình độ văn hóa chưa cao, có thể lấy được chỉ tiêu học tiếp hay không không chỉ phụ thuộc vào thành tích và biểu hiện cá nhân của cậu mà còn phụ thuộc vào biểu hiện của các thành viên trong gia đình cậu, cậu đã hiểu chưa? Nếu lại để tôi nghe thấy mẹ cậu lan truyền điều gì đó vô nghĩa ảnh hưởng đến sự đoàn kết, hậu quả như nào chắc cậu cũng có thể tự mình cân nhắc được.”

Vẻ mặt Thường Minh nhất thời xấu hổ, anh ta đột nhiên nhớ tới Thẩm Trình đã giúp đỡ mình bao nhiều năm qua.

Làm sao anh ta có thể nghĩ như vậy về người lãnh đạo của mình?

Anh ta đã theo anh nhiều năm như vậy, sao có thể không biết rõ tính cách của anh?

Đúng là bị mỡ lợn cho mắt rồi.

“Đoàn trưởng, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ nói rõ với mẹ tôi. Nếu thật sự không giải thích được, tôi nhất định sẽ đưa bà ấy về quê.”

“Ra ngoài đi.”

Thẩm Trình lạnh lùng ra lệnh.

“Vâng”

Sau khi Thường Minh đi ra ngoài, Thẩm Trình mới yên tâm, chuyện của người khác đã giải quyết xong, chuyện của mình nên giải quyết thế nào đây?

“Tiểu Hồ...” Anh quay đầu nhìn về phía Tiểu Hổ đang cố gắng giả làm đà điểu.

Tiểu Hổ nói: “Dạ?” “Đoàn trưởng, anh nói đi.”

Thẩm Trình suy nghĩ một chút, thôi quên đi, cái tên miệng rộng này, nếu như thật sự hỏi anh ấy, chắc chẳng bao lâu sau toàn đội sẽ biết chuyện này.

Thẩm Trình đang cố nghĩ cách giải thích với mẹ vợ tương lai, đồng chí mẹ vợ tương lai là Đinh Hồng Mai đã đưa quần áo cho Giang Bằng Vũ.

Giang Bằng Vũ đích thân đến bệnh viện đón Đinh Hồng Mai, vốn định đưa thím hai và em gái về khu đại viện để họ biết trước Tư Tư sẽ sống ở đâu trong tương lai.

Kết quả là Đinh Hồng Mai lại không có ý định đi.

“Bây giờ không muốn đi, thím có chuyện muốn nói với cháu.

“Chuyện gì aj?” Giang Bằng Vũ hỏi.

Đinh Hồng Mai lấy áo vest của Thẩm Trình ra, thở dài: “Thím tìm thấy thứ này trên giường Tư Tư, là quần áo của Thẩm Trình. Cháu cầm về cho cậu ấy đi, bảo với người đồng đội của cháu, đừng làm chuyện gì sai lầm”

Đinh Hồng Mai vốn đã tin tưởng lời nói của Giang Niệm Tư, nhưng đôi tình nhân trẻ tuổi đã dẫn nhau về nhà, lỡ như bốc đồng làm ra chuyện không nên làm thì sao?

Ý định ban đầu của bà là muốn Giang Bằng Vũ có thể nhắc nhở Thẩm Trình những gì anh nên chú ý.

Kết quả là khi Giang Bằng Vũ vừa nhìn thấy bộ quần áo này, anh ta đã bùng nổ, nổi trận lôi đình.

“Mẹ kiếp, tên súc sinh này.

Anh ta túm lấy quần áo, quay người chạy về phía quân đội.

Khi anh ta rời khỏi bộ đội, còn gặp đứa cháu trai này.

Thậm chí anh ta còn mỉm cười gọi anh là anh em tốt.

Tên súc sinh.

Anh em tốt cái khỉ gì.

Anh ta giống như một cơn gió, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Đinh Hồng Mai ở sau lưng anh ta hô lên: “Quay về Bằng Vũ, cháu lầm rồi”

Giang Bằng Vũ nào còn nghe thấy nữa.

Trùng hợp thay, Thẩm Trình cũng vừa ra khỏi quân đội, Giang Bằng Vũ vội vàng chạy về.

“Thẩm Trình, cậu đứng lại đó cho ông đây”

Nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Trình, Giang Bằng Vũ lập tức hét lên.

Thẩm Trình quay đầu lại nhìn anh ta, giây tiếp theo, một cơn cuồng phong ập đến, Thẩm Trình tránh sang một bên, nắm lấy nắm đ.ấ.m của anh ta: “Anh lại phát điên đấy à?”

“Cậu nhìn cho kỹ đây là cái gì? Giang Bằng Vũ tức giận ném áo vest vào mặt anh.

Thẩm Trình sửng sốt một chút, nhặt đồ lên, Tư Tư không phải nói cái áo này đang ở chỗ mẹ vợ sao?

“Cậu dám nói cái áo này không phải của cậu không?” Trong lúc Thẩm Trình đang ngơ ngác, Giang Bằng Vũ đã vung tay đ.ấ.m vào bụng anh.

Thẩm Trình biết đây là biểu thị thái độ của mẹ vợ, vì thế vội vàng nắm lấy tay Giang Bằng Vũ giải thích: “Nghe tôi nói đã, đây là hiểu lầm. Tôi với Tư Tư... khụ... chưa làm gì cả.”

Giang Bằng Vũ lại đ.ấ.m anh phát nữa, lần này trực tiếp đ.ấ.m thẳng vào mũi anh.

Khí thế anh ta hung hãn nhưng trên môi lại nở nụ cười nhẹ, Thẩm Trình liếc nhìn anh ta, nghiêng người sang một bên, giữ cổ tay anh ta, vặn lại, ấn mặt anh ta vào tường.

DTV

“Anh chơi với”

Giang Bằng Vũ cười lớn: “Không làm như vậy, thì cậu bằng lòng cho tôi đánh một trận chắc?”

Anh ta hiểu rõ Thẩm Trình là người như thế nào, anh ta cũng không phải là người không biết phân biệt phải trái.

Khi thím hai mới đưa áo cho anh ta, anh ta cũng bốc đồng.

Trên đường trở về quân đội, dần dần tỉnh táo, nhận ra đây có lẽ chỉ là một sự hiểu lầm.

Nhưng anh ta vẫn cảm thấy khó chịu, mặc dù tin chắc Thẩm Trình sẽ không bao giờ làm điều gì quá đáng với em gái mình.

Nhưng đứa cháu trai đã đến nơi em gái ở, chắc chắn đã chiếm hời của em gái.

Người ta là cặp đôi trẻ đang hẹn hò, anh ta không thể nói gì được.

Nhưng nếu Thẩm Trình không biết quy củ, anh ta sẽ có lý do để đánh anh, trong trường hợp này, Thẩm Trình bình thường sẽ không ra tay quá mạnh với anh ta.

Giang Bằng Vũ nghĩ mình đã có thể tính kế người khác, khỏi nói là đang vui vẻ đến mức nào.

Nhìn thấy anh ta nhe răng cười, Thẩm Trình lập tức đá anh ta một cước.

Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là thái độ của mẹ vợ.

Sau khi đá người đàn ông này, lại túm cổ áo anh ta kéo lại.

“Thím hai anh, thái độ như thế nào?”

Giang Bằng Vũ liếc nhìn anh, cố ý hù dọa: “Rất tức giận”
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 183: Chương 183



“Thật sao?” Thẩm Trình có chút khẩn trương: “Bác đang ở đâu vậy, anh dẫn tôi đi giải thích rõ ràng với bác ấy đi”

Nếu chuyện này không được giải thích rõ ràng, anh e rằng con đường tiến đến hôn nhân sẽ còn rất dài.

Giang Bằng Vũ lừa anh: “Đi lên thành phố rồi, cậu muốn đi xem xem sao?”

Nếu không phải anh ta vừa ngứa đòn, Thẩm Trình đã tin lời anh ta nói.

Được rồi, không thể nói chuyện nghiêm túc với đứa cháu trai này được.

Nhưng nhìn anh ta cười vui vẻ như vậy, mẹ Tư Tư có lẽ cũng không tức giận lắm mới đúng.

Thẩm Trình thả anh ta ra.

Giang Bằng Vũ nghi ngờ: “Cậu không đánh lại tôi à?”

Thẩm Trình nhếch môi với anh ta, nhẹ giọng nói: “Vì anh là anh trai Tư Tư, không so đo với anh.

Còn có chuyện tốt như vậy ừ?

Giang Bằng Vũ sờ đầu anh, nở nụ cười đắc ý.

Nghĩ tới tương lai có thể cưỡi lên đầu lên cổ Thiệu Dương và Thẩm Trình làm mưa làm gió, anh ta đột nhiên cảm thấy hai em gái mình bị bọn họ nhớ thương cũng không phải chuyện xấu.

Nghe tiếng cười ngốc nghếch của anh ta, trong đôi mắt đen láy của Thẩm Trình hiện lên ý cười.

Con nai ngốc nghếch, đó là vì anh ta chưa cưới được vợ về tay.

Món nợ này, anh sẽ nhớ kỹ.

DTV

Mặc dù Thẩm Trình cảm thấy chuyện này chỉ là nhầm lẫn, nhưng vẫn cần phải giải thích rõ ràng.

Điều này thể hiện thái độ của anh.

Vì vậy Thẩm Trình đến tìm Đinh Hồng Mai.

Đinh Hồng Mai liếc nhìn Thẩm Trình, biết anh tới đây vì chuyện gì, nhưng cố ý không đề cập đến chủ đề đó.

“Tiểu Thẩm tới gặp Tư Tư à? Con bé đang ở bệnh viện”

“Bác ơi, con tới tìm bác”

Thẩm Trình nghiêm mặt lại, không giống Giang Bằng Vũ đang cười toe toét, vẻ mặt của anh rất nghiêm túc và thận trọng.

“Tìm bác? Có chuyện gì sao?” Đinh Hồng Mai cười hỏi, hoàn toàn không nhìn ra được chút bất mãn nào trên mặt bà.

Thẩm Trình nhìn Đinh Hồng Mai bằng ánh mắt chân thành: “Bác, con để quần áo ở chỗ Tư Tư, con biết bác nhất định lo lắng Tư Tư sẽ bị con ức h**p. Con tới đây không phải để giải thích gì mà là để nói với bác rằng, con rất nghiêm túc với Tư Tư.”

“Lãnh đạo đã từng nói, ai không lấy chuyện kết hôn là mục đích của việc yêu đương, thì đều là đùa giỡn lưu manh. Con là một người lính, trên vai có trách nhiệm nặng nề bảo vệ gia đình và đất nước. Con trung thành với đất nước, cũng sẽ chung thủy với người yêu mình”

“Trước khi ở bên Tư Tư, mục tiêu của con chính là cưới được cô ấy về nhà. Con quý trọng cô ấy như quý trọng bộ quân phục này, sẽ không bao giờ từ bỏ. Vì vậy trước khi Tư Tư đồng ý kết hôn với con, con sẽ không làm gì tổn thương đến Tư Tư, xin bác đừng lo.”

Đinh Hồng Mai im lặng nhìn anh.

Bà đã tin lời con gái mình nói, nhưng không nói thẳng ra.

Đứa trẻ này còn cố ý tới đây, bà còn tưởng anh sẽ giải thích chuyện giữa anh và con gái mình.

Nhưng mà, anh đã không làm thế.

Anh thậm chí còn không giải thích nhiều về chuyện kia, chỉ bày tỏ quyết tâm của mình với bà.

Là một người mẹ, điều bà lo sợ nhất không phải là con gái mình sẽ phát sinh quan hệ trước hôn nhân với bạn trai.

Điều bà lo sợ là con gái mình mất đi sự trong trắng rồi, nhưng cuối cùng lại mất đi tình yêu và sự coi trọng của bạn trai.

Đứa trẻ này dường như hiểu được điều mà người làm mẹ như bà lo lắng, sợ hãi và quan tâm nhất.

Đinh Hồng Mai là một phụ nữ nông thôn, trình độ học vấn thấp, bà chỉ biết, không ai có thể làm hại con mình.

Nếu ai dám làm tổn thương con bà, bà sẽ liều mạng với người đó.

Mặt khác, nếu ai đối xử tốt với con bà, bà cũng sẽ liều mạng để đối xử tốt với người ta.

Sau khi Thẩm Trình nói xong, đứng thẳng trước mặt Đinh Hồng Mai, đôi mắt đen láy kiên định chân thành, khiến Đinh Hồng Mai dễ dàng tin lời anh nói.

Người đã từng trải không cần phải có lời hẹn ước lớn lao gì, muốn biết ai là người gian xảo, ai là người chân thành, chỉ cần nói vài câu, nhìn họ là có thể cảm nhận được.

Tâm địa gian giảo dù có nói tốt cỡ nào cũng chỉ có thể lừa gạt một cô bé chưa từng trải qua chuyện gì trên đời.

Nụ cười của Đinh Hồng Mai dần dần trở nên hiền lành: “Đứa bé ngoan, bác tin con nói sẽ đối xử tốt với Tư Tư, nhớ kỹ lời hôm nay con nói nhé.”

Bà vỗ vai Thẩm Trình, như thể bà đã coi anh như con rể của mình.

Hôm nay bệnh nhân đến khám bệnh không nhiều, Giang Niệm Tư thấy thời gian bệnh nhân cuối cùng đăng ký, còn gần một giờ nữa mới tan sở.

Cô nhờ Từ Xán Xán trông chừng phòng khám, khi nào có bệnh nhân thì gọi cô.

Giang Niệm Tư đi tới hiệu thuốc.

Bác sĩ bốc thuốc ở hiệu thuốc nhìn thấy cô, lịch sự chào chủ nhiệm Giang.

Giang Niệm Tư đưa một đơn thuốc cho bác sĩ.

“Tiểu Kỷ, tìm cho tôi những loại thuốc này, lát nữa tôi phải dùng.”

Tiểu Kỷ là cách mọi người thường gọi anh ấy, nhưng thực ra anh ấy đã ngoài ba mươi rồi.

Tiểu Kỷ đưa tay nhận lấy đơn thuốc, cười đùa với Giang Niệm Tư: “Chủ nhiệm Giang, cô kê thuốc này cho doanh trưởng Thường đấy à?”

“Đại khái vậy...” Giang Niệm Tư cười nói: “Phải chờ bao lâu mới xong thế?”

DTV

“Cho tôi mười phút. Tiểu Kỷ chỉ đơn thuốc cho cô: “Đơn thuốc này có thể giữ lại được không?”

Giang Niệm Tư nghiêng đầu liếc nhìn: “Tại sao?”

Tiểu Kỉ cười nói: “Không có gì, chỉ là những bác sĩ khác ở khoa Y học cổ truyền Trung Quốc của chúng tôi bảo nếu cô đưa đơn thuốc của Thường Minh thì cho bọn họ giữ lại một bản thôi.

Giang Niệm Tư cười nói: “Đơn thuốc này không thể tùy tiện sử dụng, nếu muốn biết cách chữa trị chứng suy nhược t*nh tr*ng, sau này tôi sẽ biên soạn một bản hoàn chỉnh cho mọi người”

“À, được thôi.” Tiểu Kỷ vui vẻ đồng ý, thấy Giang Niệm Tư không có ẩn ý giấu làm của riêng gì, không khỏi cảm thán: “Bác sĩ Giang, cô hào phóng thật.”

Giang Niệm Tư cười nói: “Đông y cần phải truyền thừa, nếu như tổ tiên cũng che che giấu giấu, thì hiện tại đã không có đông y!”

Tiểu Kỷ suy nghĩ một chút, quả thực là như vậy, đông y mà bọn họ học được, rất nhiều bài thuốc chữa bệnh và tác dụng của các loại thảo dược, không phải là sau khi tổ tiên thực hành, đã cố ý ghi lại cho thế hệ sau sao?

Hai người trò chuyện cười đùa một lúc, sau đó Tiểu Kỷ sắp xếp dược liệu Giang Niệm Tư cần.

Bác sĩ muốn lấy thuốc ở hiệu thuốc cũng cần ghi chép lại.

Haizzz, cũng phải mất tiền.

Theo lý thì Giang Niệm Tư lấy thuốc để chữa bệnh cho Thường Minh, đến lúc đó chỉ cần lấy hóa đơn, bảo Thường Minh tự mình thanh toán là được.

Nhưng lần này thì khác.

Đơn thuốc mà Giang Niệm Tư ban đầu kê cho Thường Minh là để bổ thận, lá lách và cơ thể.

Loại thuốc cô đưa cho cậu ta bây giờ cần phải điều chỉnh lại, nhưng thứ cô đến lấy chỉ là phương pháp điều chế.

Cô muốn làm ra thuốc sản sinh t*nh tr*ng.

Sau khi lấy được phương pháp điều chế, Giang Niệm Tư quay lại phòng khám, nhưng bên trong vẫn không có người.

So với khoa Tây y, khoa Đông y có ít bệnh nhân hơn rất nhiều.

Từ Xán Xán nhìn thấy Giang Niệm Tư lấy về một bó thảo dược, vội vàng hỏi cô: “Chủ nhiệm, chị định làm gì?”

“Làm thuốc chữa bách bệnh cho Thường Minh.

Thuốc chữa bách bệnh?

Đôi mắt của Từ Xán Xán lập tức sáng lên: “Thuốc gì a?”

“Thuốc sản sinh t*nh tr*ng”

“Thuốc sản sinh t*nh tr*ng?” Từ Xán Xán biết bệnh của Thường Minh là gì, vừa nghe tên loại thuốc này đã biết nó có tác dụng rất mạnh.

Nghĩ đến lời nhờ vả của bác sĩ Đỗ và anh trai, Từ Xán Xán đột nhiên đưa tay ra giữ chặt Giang Niệm Tư lại: “Bác sĩ Giang, đợi đã, đợi em vài phút”

“Hả?” Giang Niệm Tư khó hiểu nhìn cô ấy.

Từ Xán Xán vội vàng nói: “Chờ em gọi anh trai và bác sĩ Đỗ tới”

Nói xong cô ấy bỏ chạy như một cơn lốc.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 184: Chương 184



Phòng khám của bác sĩ Đỗ rất gần chỗ của Giang Niệm Tư.

Thấy bên trong không có bệnh nhân, Từ Xán Xán chạy tới gọi bác sĩ Đỗ: “Bác sĩ Đỗ, mau lên mau lên, bác sĩ Giang sắp chế thuốc kìa.”

“Thuốc gì?”

“Trời ạ, anh đến đó thì sẽ biết thôi.”

Bác sĩ Đỗ biết năng lực của Giang Niệm Tư, không nói hai lời đặt cuốn sổ tay y tế lên bàn: “Được, được, được, tôi lập tức qua đó đây. À đúng rồi, cô nhớ gọi À Tiểu Từ nhé.”

Từ Xán Xán đi tìm anh trai cô ấy, bác sĩ Đỗ đến phòng khám của Giang Niệm Tư trước.

Giọng điệu của bác sĩ Đỗ có chút hưng phấn: “Bác sĩ Giang, tôi nghe trợ lý của cô nói cô muốn bào chế thuốc, là loại thuốc gì?”

Giang Niệm Tư đã bắt đầu hành động.

Nghe có người lên tiếng cũng không ngẩng đầu lên: “Thuốc sản sinh t*nh tr*ng”

“Thuốc sản sinh t*nh tr*ng?” Bác sĩ Đỗ đột nhiên hiểu ra: “Cô làm những thứ này cho Thường Minh à?”

Giang Niệm Tư gật đầu.

Bác sĩ Đỗ nhìn thấy một đơn thuốc bên cạnh, lên tiếng hỏi, sau khi nhận được sự đồng ý của Giang Niệm Tư, cầm lấy đơn thuốc kia lên xem thử.

Chỉ thấy tên của hơn mười, hai mươi dược liệu được liệt kê ở trên đó.

Có hàng loạt dược liệu như nhung hươu*, đông trùng hạ thảo*, thỏ ty tử*, kim anh tử*, hoàng tinh hà thủ ô,...

*Nhung hươu (Lộc nhung) là sừng non của hươu đực (Cervus nippon Temminck) hoặc con nai (Cervus unicolor Cuv). Cả hai loài động vật này đều thuộc họ Hươu (Cervidae). Lộc nhung còn được gọi là Hoàng mao nhung, Quan lộc nhung và Ban long châu. Sừng non của con hươu đực có xu hướng tự rụng vào mùa hè và sẽ mọc trở lại vào mùa xuân năm sâu. Sừng non chứa nhiều mô sụn, mạch máu, bên ngoài được phủ đầy lông nên khi sờ vào có cảm giác mềm như nhung. Cũng chính vì vậy mà dược liệu này được gọi là nhung hươu. Từ lâu, nhung hươu đã được sử dụng như vị thuốc bồi bổ sức khỏe và cải thiện chức năng s.i.n.h d.ụ.c cho cả nam lẫn nữ giới.

*đông trùng hạ thảo là một loại nấm sống ký sinh, phát triển trên ấu trùng của sâu bướm (sâu non). Vào mùa đông, khi các ấu trùng sâu bướm vùi mình vào lớp đất để ngủ đông (đông trùng) tạo cơ hội cho loài nấm Cordyceps sinensis xâm nhập và ký sinh. Đến mùa hè (mùa hạ) loài nấm này sẽ phát triển mạnh mẽ, hút hết các chất dinh dưỡng bên trong ấu trùng và vươn dài cơ thể giống với hình dáng các loài thực vật (hạ thảo). Đây là lý do vì sao, dược liệu này có tên gọi là đông trùng hạ thảo. Một số tác dụng của đông trùng hạ thảo: Cải thiện sức khỏe sinh lý, chống lão hóa, chống ung thư,...

*Thỏ ty tử là hạt chín già đã phơi sấy khô của cây thỏ ty tử. Thỏ ty tử có alcaloid (cuscutamin), lignan, flavonoid (quercetin, astragalin, hyperin), acid hữu cơ và dầu béo, có tác dụng ôn thận tráng dương, ích âm, cố tinh, súc niệu, bổ gan,...

DTV

*kim anh tử có tên khác là thích lê tử, đường quán tử. Cây mọc tự nhiên, thường gặp trên các đồi cây bụi thấp ở miền núi, nương rẫy. Hoa to, thơm, màu trắng, nhị vàng, mọc ở đầu cành. Quả hình trứng, được thu hái làm thuốc lúc gần chín có màu vàng hơi nâu đỏ vào tháng 7-9. Trong Đông y dùng quả kim anh làm thuốc bổ thận, ích tinh, tráng dương, thu liễm, chỉ tả.

*Cây hoàng tinh còn được gọi là hoàng tinh hoa đỏ, cây cơm nếp, hoàng tinh lá mọc vòng, mễ phủ, cứu hoang thảo,... Tên khoa học của hoàng tinh là Polygonatum sibiricum, Polygonatum cyrtonemua, Polygonatum kingianum, thuộc họ hành tỏi (Liliaceae). Cây hoàng tinh mọc hoang ở vùng rừng ẩm, đất có nhiều mùn trên các vùng núi có đá xanh ở các tỉnh miền Bắc nước ta (mọc nhiều ở Sa Pa- Lào Cai). Trị các chứng ho do cơ thể mất nước, nóng nhiệt, tỳ vị hư nhược, suy kiệt, mệt mỏi, kém ăn, miệng khô, háo khát, nóng trong,...

*hà thủ ô: là một vị thuốc bổ, trị suy nhược thần kinh, ích huyết, khỏe gân cốt, đen râu tóc.

Bác sĩ Đỗ hỏi: “Bác sĩ Giang, thuốc sinh tinh này cô làm ra có tác dụng gì?”

Mặc dù nghe tên cũng có thể biết được tác dụng, nhưng bác sĩ Đỗ vẫn muốn nghe Giang Niệm Tư giải thích tác dụng cụ thể.

Giang Niệm Tư vừa giã thuốc vào cối đá vừa trả lời bác sĩ Đỗ: “Chữa bệnh t*nh tr*ng yếu, ít t*nh tr*ng, không có t*nh tr*ng cho nam giới.

Cô nói một cách bình tĩnh nhưng bác sĩ Đỗ lại vô cùng sốc.

“Ngay cả bệnh không có t*nh tr*ng cũng có thể điều trị được á?”

Giang Niệm Tư gật đầu: “Ừ, có thể chữa được”

“Tỷ lệ khỏi bệnh là bao nhiêu?” Bác sĩ Đỗ không ngừng hỏi.

Giang Niệm Tư suy nghĩ một chút, đưa ra một câu trả lời thận trọng hơn: “Tám mươi phần trăm”

Phải biết là trong y học, tỷ lệ thành công là 80% đã là tỷ lệ rất cao rồi.

Bác sĩ Đỗ ngơ ngác nhìn Giang Niệm Tư đang giã thuốc, kinh ngạc đến mức không thể diễn tả được nội tâm của mình bằng lời.

Mới quen biết Giang Niệm Tư được một thời gian, nhưng bác sĩ Đỗ có thể thấy rõ Giang Niệm Tư không phải người thích khoe khoang, thậm chí còn rất khiêm tốn.

Cô nói 80%, nếu như vậy thì ít nhất phải chắc chắn tầm 95%.

Bệnh này của Thường Minh phần lớn đều có thể điều trị.

Bác sĩ Đỗ đè nén sự d.a.o động của lòng xuống, hạ thấp giọng hỏi Giang Niệm Tư: “Thế bác sĩ Giang có để bụng chuyện chia sẻ phương pháp điều trị không?”

“Đương nhiên là không rồi, không phải tôi từng nói rồi sao?”

Bác sĩ Đỗ nghe xong, quả nhiên là như vậy, biểu cảm trên mặt nở nụ cười vui vẻ yên tâm, đồng thời cũng nhắc nhở bác sĩ Giang: “Bác sĩ Giang, đơn thuốc này cô cất đi, không thể để người khác nhìn thấy được”

“Tại sao?” Giang Niệm Tư không hiểu.

DTV

Bác sĩ Đỗ nói: “Bác sĩ Giang có một tấm lòng nhân từ bác ái nhưng phương pháp điều chế và công thức thuốc như thế này nhất định phải giữ chặt trong tay đất nước chúng ta. Nếu bài thuốc này có tác dụng trực tiếp thì bác sĩ Giang chi bằng cung cấp công thức, phương pháp sản xuất rồi hợp tác với nhà máy dược phẩm quốc doanh, trực tiếp sản xuất bài thuốc rồi phân phát đến các bệnh viện”

Như vậy thì nó không chỉ có thể điều trị rộng rãi cho những bệnh nhân mắc loại bệnh này mà còn đảm bảo rằng công thức và phương pháp điều chế không bị rò rỉ ra ngoài.

Hơn nữa bài thuốc này nếu đã là do Giang Niệm Tư tự nghiên cứu điều chế ra thì bác sĩ Đỗ cảm thấy cô có quyền bản quyền tuyệt đối.

Những bác sĩ khác có thể sử dụng loại thuốc do cô phát triển để chữa bệnh cứu người nhưng vinh dự như thế này thì phải thuộc về cô.

Giang Niệm Tư ngược lại lại chưa từng nghĩ qua những điều bác sĩ Đỗ nói. Cô chỉ nhớ ông nội từng nói rằng phương pháp chữa bệnh cứu người nhất định không được giấu giếm, cho nên đôi khi suy nghĩ cô sẽ bị bó buộc lập trình hóa.

Nghe bác sĩ Đỗ nói xong, Giang Niệm Tư liền ngẩn người nhận ra rằng cô đối với một số việc vẫn có suy nghĩ quá ngây thơ.

Đúng là đối với phát minh thuốc có tính đột phá trong y học như này thì nhất định phải đảm bảo quyền bản quyền tuyệt đối cho mình.

Cái “tôi” này ám chỉ đồng bào mình, nếu người nước khác không phải đồng bào mình muốn sử dụng thì có thể mua với giá cao.

Như vậy thì không chỉ có thể bảo vệ mình mà còn có thể thúc đẩy nền kinh tế.

Trước đây cô chỉ chịu trách nhiệm nghiên cứu thuốc, về giai đoạn sau khi nghiên cứu thì do ông nội cô chịu trách nhiệm, đây cũng là một trong những thiếu sót của cô.

“Bác sĩ Đỗ, cảm ơn ông.” Giang Niệm Tư chân thành cảm ơn bác sĩ Đỗ. Nếu bác sĩ Đỗ không nói ra vấn đề này thì e rằng cô đã theo thói quên mà bỏ qua vấn đề này.

Bác sĩ Đỗ gật đầu một cái: “Bác sĩ Giang khách sáo rồi.”

Khi Từ Xán Xán dẫn bác sĩ Từ đẩy cửa bước vào thì bác sĩ Đỗ cũng đang chuẩn bị rời đi.

Ông ấy phải đi tìm viện trưởng để nói chuyện này.

Nếu thực sự thành công thì đó sẽ là niềm vinh dự cực kì lớn cho cả bác sĩ Giang và bệnh viện.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 185: Chương 185



Nhìn thấy bác sĩ Từ, ông ấy liền biết mục đích của anh ta đến đây, bác sĩ Đỗ kéo thẳng anh ta đi theo ra ngoài.

Ông ấy nói ngắn gọn vài ba câu kể hết mọi chuyện, sau đó lại dặn dò bác sĩ Từ: “Chuyện này tạm thời đừng tuyên truyền ra ngoài, chúng ta còn phải xem hiệu qua của thuốc như thế nào đã, nếu không nó cũng gây bất lợi cho bác sĩ Giang nữa”

Đôi khi, tập thể mong đợi vào một người quá cao lại không nhận được kết quả như mong đợi thì mọi người sẽ không còn nhớ những chuyện tốt đã người đó từng làm mà chỉ biết oán trách thất bại của cô.

Bác sĩ Từ là người am hiểu, nghe thấy lời của bác sĩ Đỗ liền không cảm thấy gì bất mãn, trái lại còn cảm thấy lời bác sĩ Đỗ nói vô cùng hợp lí.

Bác sĩ Đỗ nhanh chóng đi đến phòng làm việc của viện trưởng. Ông ấy kể chuyện Giang Niệm Tư muốn điều chế viên sinh tinh cho viện trưởng nghe.

Viện trưởng mới vừa nhận được cuộc điện thoại của Triệu Lữ từ quân khu, kêu ông sắp xếp một số bác sĩ dạy một số lớp kiến thức sinh lý thường thức cho người nhà trong nhà quân đội.

Biết đó là ý kiến của Giang Niệm Tư đề xuất, Triệu Lữ còn cố tình chỉ đích danh kêu Giang Niệm Tư đi.

Vừa mới đó liền nghe bác sĩ Đỗ nói rằng Giang Niệm Tư đã phát triển một loại thuốc có thể điều trị hiện tượng t*nh tr*ng yếu, t*nh tr*ng ít và vô sinh ở nam giới, tỷ lệ trị khỏi còn lên trên mức tám mươi phần trăm.

Điều này khiến cho viện trưởng Lục kinh ngạc đến mức nào? Làm sao lại không thể kinh ngạc chứ?

“Chuyện ông nói là thật ư? Bác sĩ Giang có thể nghiên cứu ra loại thuốc này sao?”

Bác sĩ Đỗ nói: “Không sai, ta hiểu bác sĩ Giang mà Cô ấy sẽ không phải kiểu không có mà nói mạnh miệng đâu, hơn nữa đây không phải đã có ví dụ có sẵn rồi sao? Trại trưởng Thường được bác sĩ Giang chẩn đoán mắc chứng t*nh tr*ng yếu, hơn nữa quả thật cậu ấy đã kết hôn sáu năm nhưng đến bây giờ vẫn không có con. Chúng ta chi bằng xem thử hiệu quả điều trị của trại trưởng Thường trước, thành công hay không thì kết quả của trại trưởng Thường sẽ có thể chứng minh được hết”

“Vậy nếu trường hợp trại trưởng Thường nằm trong số hai mươi phần trăm kia thì sao?” Viện trưởng lo lắng nói.

“Vậy cũng không thể lập tức hủy bỏ viên thuốc do bác sĩ Giang nghiên cứu điều chế được. Trong quân đội nhiều người như vậy, chúng ta có thể vận động rộng rãi những cặp vợ chồng đã kết hôn nhiều năm mà chưa có con đến bệnh viện kiểm tra”.

“Nếu xác định người chồng có vấn đề, hơn nữa lại là những hiện tượng này thì tiến hành dùng thuốc của bác sĩ Giang để chữa trị. Đừng nói đến tám mươi phần trăm, chỉ cần tỷ lệ thành công trên năm mươi phần trăm thôi thì đối với những người đàn ông không thể sinh con, đó đã là một tin mừng không thể thay thế được rồi”

Sắc mặt bác sĩ Đỗ đỏ lên, trông còn tự mình kích động hơn cả Giang Niệm Tư.

Viện trưởng cũng không khác là bao.

Nếu thật sự được như vậy thì bệnh viện của bọn họ muốn không nổi tiếng cũng khó đó.

“Được được được, cứ làm vậy đi. Ông đi thông báo với bác sĩ Giang, kêu cô ấy trong khoảng thời gian này không cần khám bệnh nữa, chuyên tâm điều chế thuốc thôi. Tiện thể đưa chìa khóa phòng thí nghiệm của bệnh viện cho cô ấy đi, rồi nói với người của phòng dược là bác sĩ Giang lấy thuốc ở phòng dược thì không cần thu tiền, ghi chép lại, sau này sẽ nộp đơn xin hoàn trả cho cô ấy sau”

Một ông già và một ông hơi già đã suy nghĩ mọi phúc lợi cho cô xong xuôi trong khi Giang Niệm Tư không hề hay biết gì.

DTV

Lúc Giang Niệm Tư nhận được chìa khóa phòng thí nghiệm không khỏi trợn mắt há mồm.

Động lực của bác sĩ Đỗ thật sự đáng nể thật...

Ông ấy còn nhắc nhở Giang Niệm Tư kêu cô tiện thể làm chút dược cao chữa chân cho Thẩm Trình, nếu như Thẩm Trình thật sự có thể trong chế độ huấn luyện cường độ cao nhưng không hề bị một tí ảnh hưởng nào thì đây cũng là một vinh dự.

Giang Niệm Tư trả lời hơi chậm một chút, bác sĩ Đỗ liền tỏ ra gấp gáp: “Bác sĩ Giang, cô có nghe tôi nói không? Nhất định phải làm được, nhất định không được nói cho ai biết nhé.”

Giang Niệm Tư: “...A, được ạ.”

Bất thình lình cô được nghỉ phép rất nhiều.

Thật ra thuốc Giang Niệm Tư làm quả thật cần có khoảng thời gian nhất định, bởi vì không có kỹ thuật công nghệ cao thế hệ sau nên cô chỉ có thể dùng phương pháp đơn sơ nhất thôi.

Nếu như thật sự giống như bác sĩ Đỗ nói, sau này hợp tác với nhà sản xuất dược phẩm thì ung dung hơn nhiều rồi.

Từ Xán Xán được xem như là phụ tá của cô nên cô nghỉ thì cô ấy cũng nghỉ theo.

Có điều lúc Giang Niệm Tư đến phòng thí nghiệm điều chế thuốc thì cô ấy bất cứ lúc nào cũng phải đi tới hỗ trợ một tay.

Với lần này, Từ Xán Xán bày tỏ hết sức vinh hạnh.

Viện trưởng trao đổi chuyện này với Triệu Lữ một chút.

Triệu Lữ tỏ ý vô cùng đồng tình, thậm chí còn cảm thấy vì để mọi người nhận thức sâu sắc hơn rằng vô sinh không chỉ là vấn đề của riêng phụ nữ, lớp sinh lý ban đầu dự kiến tổ chức tuần sau thì tạm thời được sắp xếp cho tổ chức sớm hơn.

Do Giang Niệm Tư từ khoa Đông y và một bác sĩ sản khoa từ khoa Tây y đến giảng dạy cho mọi người.

Không chỉ mở lớp cho thân nhân trong nhà quân đội mà còn tổ chức các lớp cho quân nhân.

Khóa học kéo dài ba ngày, ngày đầu tiên sẽ được sắp xếp cho các thân nhân trước.

Trong nhà quân đội, các chị dâu nhận được tin tức này liền cảm thấy vô cùng mừng rỡ, từng người một khiêng những chiếc ghế đẩu nhỏ xuống khu vực tầng dưới của nhà quân đội rồi ngồi đó chờ các bác sĩ đến giảng bài.

Lương Xuân Hoa bất đắc dĩ nắm lấy một nắm hạt dưa rồi bừa bãi nhổ vỏ dưa ra khắp nơi.

“Cả bọn này lại bày trò, chúng ta là thân nhân của quân nhân chứ không phải bọn học sinh còn đi học, cầm cây chổi lông gà mà ra lệnh”

DTV

Trương Thu đang xách ghế đi lên trước khi nghe thấy vậy liền nhớ đến ý tưởng của chồng mình, trong lòng liền có tính toán.

Cô ấy nói: “Mẹ ơi, A Minh có nói vì chuyện của chúng ta mà lãnh đạo mới vô cùng coi trọng vấn đề này. Nếu mẹ lại gây phiền toái nữa thì về sau A Minh mất cơ hội học bồi dưỡng, lại bị giáng chức, tiền đồ có thể sẽ không còn nữa đâu ạ.”

Đánh rắn phải đánh vào đầu, tiền đồ của con trai chính là điểm chí mạng của Lương Xuân Hoa.

Vậy nên cho dù có bất mãn đi nữa thì bà ấy cũng chỉ có thể im lặng mà thôi.

Một nhóm các cô vợ quân nhân tụ tập cười hi hi ha ha cắn hạt dưa ngồi đợi.

Chỉ một lát sau, từ xa có một nhóm người đi đến.

Người đi đầu là Thiệu Dương mặc quân phục.

Các cô vợ quân nhân từng người một ló đầu ra nhìn phía trước.

Rất nhiều người chỉ từng nghe nói Giang Niệm Tư trông rất xinh đẹp chứ chưa từng nhìn thấy tận mắt.

Biết hôm nay người đến giảng dạy cho mọi người là Giang Niệm Tư nên từng người đều không khỏi tò mò.

Muốn xem thử là cô gái trông như thế nào mà có thể được các chị khác ca tụng như tiên nữa trên trời giáng trần vậy.

Khi cả đám tiến đến gần hơn, mọi người nhìn thấy một cô gái trẻ đi bên cạnh Thiệu Dương.

Cô gái kia mặc một chiếc áo dài trắng, khuôn mặt to chừng một bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp, trắng nõn, phong thái ngời ngợi, trông như một cô đại tiểu thư chưa từng phải chịu khổ cực nào.

Vóc dáng nhỏ nhắn như thế, đừng nói gì là đàn ông, ngay cả đám phụ nữ như các chị đây cũng cảm thấy mê tít.

Quả thật là một cô gái hiếm có, chẳng trách trung đoàn trưởng Thẩm và Chính ủy Thiệu vì tranh giành cô ấy mà ra tay đ.ấ.m đá.

Ây da, chặc chặc chặc, Chính ủy Thiệu đáng tiếc thật.

Về vấn đề này, Thiệu Dương đã cố gắng bác bỏ tin đồn rồi nhưng rõ ràng anh ấy đã không thành công.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 186: Chương 186



Các cô các chị chuyên môn chọn lọc những câu chuyện thất thiệt đầy mùi kịch tính.

Thiệu Dương dẫn Giang Niệm Tư và Từ Xán Xán đến trước mặt các cô, anh ấy nói chuyện với giọng điệu ôn hòa lịch sự: “Các chị, người này chính là giảng viên sẽ dạy lớp sinh lý cho mọi người hôm nay, cũng là trưởng khoa Đông y bệnh viện quân khu chúng ta - bác sĩ Giang, mọi người vỗ tay chào đón cô ấy nào.”

Chị Châu Đông Tình đã từng gặp Giang Niệm Tử nên khi nghe được lời này thì cô ấy là người đầu tiên vỗ tay chào mừng.

“Mọi người mau nhìn xem, đây chính là bác sĩ Giang tôi từng nhắc đến đấy, nhìn xem, có phải trông rất xinh đẹp đúng không? Tôi không hề gạt mọi người nhé, ha ha ha Lời này của Châu Đông Tình nhận được một tràng cười của mọi người.

“Chị Châu nói đúng thật, bác sĩ Giang quả thật là vừa đẹp lại vừa giỏi giang, sau này khi đến nhà quân đội của chúng tôi, bác sĩ Giang hãy chỉ dẫn cho chúng tôi nhiều nữa nha”

Một người cô trong số đó không học hành nhiều nhưng lại rất thích cười, khuôn mặt trông rất phúc hậu, cởi mở cười nói: “Ây dô má ơi, xinh đẹp như bác sĩ Giang đến bà cô như tôi nhìn còn thấy thích chứ đừng nói chi là cánh đàn ông kia.”

Mọi người lại bị chọc cười.

Trước đi đến đây, Giang Niệm Tư đã đoán trước bầu không khí ở nhà quân đội.

Cô tưởng là lớp học hôm nay sẽ khiến cho rất nhiều người không thích, thậm chí còn nghĩ tới bài giảng hôm nay vừa mới bắt đầu liền sẽ không vui vẻ gì rồi.

Nhưng thực tế lại ngược lại hoàn toàn với tưởng tượng của cô, bầu không khí vô cùng vui vẻ, mọi người cũng rất chào đón cô.

Được sự nhiệt tình của các cô truyền năng lượng, Giang Niệm Tư cũng thả lỏng hơn hẳn.

Cô cười cùng mọi người rồi chào hỏi: “Như Chính ủy Thiệu khi nãy đã giới thiệu, tôi cũng sẽ không lãng phí thời gian giới thiệu lại, chúng ta hãy đi thẳng vào chủ đề ngày hôm nay nha “

Từ Xán Xán nghe thấy vậy liền vội vàng dựng chiếc bảng đen nhỏ lên đặt ở sau lưng Giang Niệm Tư.

Thiệu Dương cũng mỉm cười rồi lui ra.

Trước khi lui ra anh ấy cũng không quên nhân cơ hội: “Em gái cố lên nhé.”

Sợ Giang Niệm Tư lúng túng, anh còn cố ý đi ra phía sau cùng.

Không lâu sau, Thẩm Trình và Giang Bằng Vũ cùng tới.

Giang Niệm Tư viết một câu lên trên bảng.

“Con nít là kết quả từ đâu mà có?”

Ngón tay của Giang Niệm Tư chỉ vào câu đó, cười hỏi mọi người: “Câu hỏi này tôi tin các chị đang ngồi đây đều hiểu, có chị nào có thể đứng lên nói thử đáp án không?”

Câu hỏi này rất đơn giản, đơn giản đến không ngờ, Khi mới bắt đầu giờ học, rất nhiều cô trong đầu nghĩ đến những thứ cao siêu.

Đang sầu không biết phải g.i.ế.c thời gian như thế nào thì khi nghe được câu hỏi mà mọi người đều biết, rất nhiều cô ngay lập tức muốn tham gia.

Cái này thì quá đơn giản, ai cũng biết cả.

“Tôi.”

“Tôi, tôi tôi tôi..”

Cả đám người giơ tay tranh nhau giành trả lời, Giang Niệm Tư tiện tay chỉ điểm một cô đứng dậy trả lời.

Người phụ nữa đó đứng lên trước đám đông, cười ha hả nói: “Hi hi, con nít sao, đương nhiên là từ trong bụng phụ nữ chúng ta chui ra rồi.”

Giang Niệm Tư gật đầu một cái: “Chị này nói rất đúng, con nít chính xác là được được sinh ra từ trong bụng người phụ nữ, mời chị ngồi xuống”

Cô cười cong mắt, giọng nói dịu dàng, trong lời nói tạo ra một cảm giác bao dung không diễn tả thành lời được.

DTV

Rõ ràng chỉ trả lời một câu hỏi vô cùng đơn giản nhưng lại khiến người phụ nữa kia có cảm giác được khích lệ một cách kì lạ.

Giang Niệm Tư lại hỏi: “Vậy con nít làm sao để vào được bên trong bụng phụ nữ? Câu hỏi này có người nào có thể trả lời hay không?”

Câu hỏi này vừa đặt ra, từng người một liền cảm thấy xấu hổ mà đỏ cả mặt.

Làm sao đứa bé vào trong bụng được, không phải chính là do làm chuyện kia sao?

Nhưng ai lại có đủ can đảm để nói những lời này trước mặt mọi người chứ?

Đừng nói là các cô, ngay cả Thẩm Trình, Thiệu Dương ngồi ở đằng sau, và cả Giang Bằng Vũ sắc mặt đều đỏ ửng như trái cà chua chín.

Thiệu Dương ngoài trừ đỏ mặt ra thì vẫn duy trì nụ cười lúc ban đầu.

Còn mặt Giang Bằng Vũ thì đen thui như sắp nổ, anh ta hạ thấp giọng hỏi Thẩm Trình: “Cô gái của cậu sao lại hỏi những câu hỏi này vậy chứ?”

Bây giờ anh ta cũng không dám nhận đó là em gái mình nữa rồi.

Lời lẽ thật táo bạo mà.

Thẩm Trình đỏ mặt ho nhẹ một tiếng, tư thế ngồi vẫn nghiêm chỉnh: “Tư Tư hỏi như thế thì có lý do của em ấy.

Đúng như Giang Niệm Tư đoán, không ai đứng lên trả lời câu hỏi này cả. Vậy nên Giang Niệm Tư chỉ tay chọn một người. Người bị chọn trúng chính là Lương Xuân Hoa mà ngay từ lúc bắt đầu đã không giấu được sự bất mãn với cô.

“Mời cô đằng kia ạ, mời cô đứng lên trả lời thử câu hỏi này ạ.

“1 Mặt cô mỉm cười, giống như chưa từng có xích mích gì với Lương Xuân Hoa.

Đột nhiên bị chọn trúng khiến Lương Xuân Hoa hơi bất ngờ. Trương Thu đẩy nhẹ tay bà ấy một cái nhắc nhở: “Mẹ, mau đứng lên đi, bác sĩ kêu mẹ trả lời câu hỏi kìa”

Câu hỏi gì?

Bà ấy có nghe gì đâu.

Bà ấy bất mãn bĩu môi, tính mở miệng nói không biết thì Trương Thu ở bên cạnh nói nhỏ: “Suất học bồi dưỡng của A Minh...

Đây chính là lời cảnh cáo dành cho Lương Xuân Hoa để cho bà ấy đừng có nói lung tung.

Suất học bồi dưỡng của con trai chính là điểm chí mạng của Lương Xuân Hạ.

Dù bà ấy có ngang ngược đi chăng nữa cũng không dám la lối om sòm trước mặt lãnh đạo con trai mình.

DTV

Người yêu và anh của con lẳng lơ kia cũng đang ngồi ở đằng sau.

Lương Xuân Hoa lúc này giống như châu chấu bị nướng trên bếp lửa, muốn búng nhưng lại búng không nổi.

Thậm chí ngay cả nhìn hầm hầm cũng không dám.

Bà ấy đành nhịn cơn giận trong lòng, cố gắng kéo ra một nụ cười khó coi: “Bác sĩ Giang, cô nói lại lần nữa đi, bà già như tôi lỗ tai không còn tốt nữa, khi nãy không nghe thấy.

Nhìn thấy bộ dạng tức giận nhưng không dám nói của bà ấy, Trương Thu ngồi ở dưới liền cúi đầu nhịn cười.

Giang Niệm Tư là cố ý bắt bà ấy làm mẫu mà.

Bà ấy không muốn thì cô vẫn nhất định muốn truyền kiến thức cho bà ấy.

“À, hóa ra lỗ tai cô không tốt, vậy cô ngồi trước mặt cháu đi ạ.”

Lương Xuân Hoa: “...

“Mẹ, nhanh đi lại đó đi, lãnh đạo ở đằng sau đang nhìn kìa.” Trương Thu thúc giục bà ấy.

Lương Xuân Hoa lại kìm nén cơn giận, xách chiếc ghế đi lên hàng đầu tiên.

Giang Niệm Tư khi này mới lặp lại câu hỏi vừa nãy: “Con khi nãy hỏi là đứa trẻ trong bụng người phụ nữa là làm sao có được, cô ơi, cô trả lời thử xem Hỏi thì không nói đi, còn phải đứng lên trả lời nữa chứ, điều này khiến Lương Xuân Hoa có cảm giác bị thua kém người khác.

Trong lòng bày ấy chửi mắng Giang Niệm Tư ngàn vạn lần, toàn làm chuyện không đâu nhưng về bên ngoài bà ấy vẫn phải thể hiện mình ngoan ngoãn nghe giảng.

Mỗi bà ấy rung nhẹ, đè nén cơn nóng giận trong lòng mà nói: “Đứa bé trong bụng người phụ nữa còn không phải là do sau khi làm chuyện chăn gối với đàn ông, khụ khụ ừm, mới có sao?”

“Trả lời rất đúng”

Giang Niệm Tư gật đầu với bà ấy: “Ngồi xuống đi ạ.”

Cô vẽ hai cái vòng lên trên bảng, vẽ rất tùy ý.

Cô chỉ một trong hai cái vòng, Giang Niệm Tư hỏi: “Mọi người đều biết sau khi đàn ông và phụ nữa làm chuyện chăn gối với nhau, xác suất có em bé sẽ rất lớn, trong thời gian này chuyện gì xảy ra, làm sao để có em bé chứ?”

Đúng nha, chuyện gì xảy ra chứ?

Những cô hoàn toàn chưa từng đi học liền xấu hỏ đỏ mặt, không phải sau chuyện đó thì sẽ có em bé sao?

Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa chứ?
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 187: Chương 187



Nhìn sắc mặt nghi ngờ của mọi người, Giang Niệm Tư cười một cái rồi tiếp tục nói: “Tôi sẽ so sánh vòng tròn này với quả trứng được phóng ra khỏi từ bên trong cơ thể người phụ nữ, vòng tròn còn lại là t*nh tr*ng của người đàn ông. Trong quá trình quan hệ t.ì.n.h d.ụ.c giữa nam và nữ, người nam cung cấp t*nh tr*ng và người nữ cung cấp trứng, t*nh tr*ng và trứng kết hợp với nhau tạo thành trứng được thụ tinh. Trứng được thụ tinh này từ từ chạy vào t* c*ng của người mẹ, sau đó phát triển và trở thành phôi thai, là con của chúng ta.”

“Mọi người đều biết em bé được sinh ra, có bé sẽ trông giống mẹ, có bé lại trông giống ba, đây là do nguyên nhân gì? Câu trả lời ngay tại bên trong câu hỏi tôi vừa mới nói. Bởi vì t*nh tr*ng do cha cung cấp và trứng do mẹ cung cấp đều mang gen di truyền của riêng mình.”

Giang Niệm Tư nói một cách chậm rãi, không giống như khuôn mặt đỏ bừng của những người khác, biểu cảm của cô rất tự nhiên và giọng điệu rất bình tĩnh.

Thậm chí cho người khác cảm giác chuyện cô đang nói chỉ là một vấn đề rất bình thường chứ không có cảm giác câu hỏi đó phải xấu hổ đến vậy.

Sự tự nhiên thành thạo của cô thậm chí khiến cho các cô cảm thấy bản thân mình ngại ngùng quá mức rồi.

Thẩm Trình ở đằng sau nhìn cũng dần dần bị cô hấp dẫn.

Cô dường như luôn có một loại ma lực nào đấy khiến cho người ta muốn gần gũi.

Ngay cả Giang Bằng Vũ lúc mới bắt đầu còn cảm thấy ngượng ngùng thì dần dần cũng bị thái độ tự nhiên của cô lan truyền.

Giang Niệm Tư nói rất nhiều, các cô có nhiều thứ nghe không hiểu được nhưng cũng tiếp thu được một số kiến thức.

Cuối cùng, Giang Niệm Tư tổng kết lại: “Nói nhiều như vậy, chúng ta sẽ lấy một cái ví dụ thô nhất. Ví dụ này tin chắc mọi người đều hiểu hết, đó chính là trước khi quan hệ t.ì.n.h d.ụ.c với đàn ông, người phụ nữa tuyệt đối sẽ không mang thai.”

“Cho nên muốn có một em bé, dù bạn thiếu t*nh tr*ng khỏe mạnh từ nam giới hay trứng khỏe mạnh từ phụ nữ cũng đều không được, trong cả hai không được thiếu cái nào. Còn có người nói, nhưng có một số cặp đôi kết hôn rồi, quan hệ t.ì.n.h d.ụ.c rồi nhưng vẫn không có con, hiện tượng này ai cũng từng thấy, từng nghe qua, vậy nguyên nhân là gì chứ? Có cô chị nào đứng dậy trả lời được hay không?”

Chị gái có giọng nói oang oang kia lại giơ tay đứng lên.

“Tôi biết tôi biết, bác sĩ Giang khi nãy vừa nói, em bé là do trứng của đàn ông và t*nh tr*ng của đàn bà kết hợp lại mà thành. Vậy không sinh được con có phải là do trứng của đàn ông hoặc t*nh tr*ng của đàn bà không tốt không?”

Đầu của Giang Niệm Tư suýt nữa theo thói quen điều chỉnh lại mà nghe.

Vừa định khen chị này thì khi nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của chị, cô lại chợt nghĩ hình như đúng mà hình như cũng sai sai?

Chị gái kia thấy Giang Niệm Tư ngơ ngác nhìn mình thì không được tự nhiên mà sờ đầu mình.

“Ha ha, bác sĩ Giang, tôi chỉ là người một người quê mùa, có phải nói sai rồi đúng không”

Giang Niệm Tư khôi phục lại tinh thần rồi cười nói: “Đúng một nửa ạ.”

“Một nửa?”

Chị gái ấy đầy tò mò, cảm thấy mình đã nghe rất kỹ, chắc hẳn không có gì sai chứ.

DTV

Giang Niệm Tư nói: “Trên lý thuyết thì đúng rồi, nhưng đổi ngược lại, của đàn ông là tình trùng chứ không phải trứng”

“Hả? Thì ra là vậy.” Chị gái ấy nghe vậy thì cười to ha ha.

Giang Niệm Tư kêu cô ấy ngồi xuống, sau đó nói với mọi người: “Không sinh được em bé đơn giản là có hai nguyên nhân, đầu tiên là t*nh tr*ng của đàn ông không thể kết hợp thành công với trứng của phụ nữ được”.

“Thứ hai là dù có kết hợp với nhau thì chất lượng phôi thai không tốt cũng sẽ dẫn đến sảy thai. Trong trường hợp này có nhiều nguyên nhân bệnh lý phức tạp liên quan nên tôi sẽ không đi sâu vào chi tiết với mọi người.”

“Nói những điều này là vì muốn mọi người hiểu rằng việc sinh con không phải do một mình phụ nữ có thể tự quyết định được.”

“Cả đàn ông lẫn phụ nữ, dù ai có vấn đề cũng không thể sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh”.

“Cho nên gặp phải vấn đề này, chúng ta phải học cách dùng thuốc đúng bệnh. Dĩ nhiên kê thuốc đúng bệnh là chuyện của bác sĩ chúng tôi, điều mọi người phải làm chính là đừng cố chấp với tư tưởng nghĩ rằng nếu không thể có con thì đó chắc chắn là vấn đề của phụ nữ”.

“Nếu người gặp vấn đề là đàn ông còn phụ nữ không bị gì, mà mọi người dẫn người phụ nữa đến bệnh viện tốt nhất, khám bác sĩ giỏi nhất đi chăng nữa thì cũng không giải quyết được gì, có đúng không ạ?”

Nghe đến dây, đại đa số các cô các chị đều hiểu, không phải chính là đang nói đến nhà của trại trưởng Thường sao?

Chuyện của nhà Thường Minh vốn dĩ không phải là bí mật gì ở nhà quân đội.

Hai người này đã kết hôn sáu năm nhưng đến nay vẫn chưa có đứa con nào.

Bà Lương Xuân Hoa kia ngày nào cũng đưa con dâu đến bệnh viện.

Đủ các loại phương thuốc cổ truyền dân gian, không biết đã uống bao nhiêu là thuốc rồi.

Cho dù đến nhà bọn họ bất cứ lúc nào thì trong nhà họ đều chưa từng không có mùi thuốc.

Hơn nữa Lương Xuân Hoa gặp ai cũng nói con trai nhà bà ấy cái gì cũng tốt, chỉ có mệnh là không tốt nên cưới phải con dâu không biết sinh con, cũng bởi vì thân phận nên không dám chia tay.

Tất nhiên, ngoài Lương Xuân Hoa ra thì một số bà già và phụ nữ trung niên cũng cho rằng không thể có con là vấn đề của phụ nữ.

Hôm nay nghe Giang Niệm Tử nói như vậy, rất nhiều người cởi mở tư tưởng, tiếp thu kiến thức cao, nhanh chóng hiểu ra đạo lý này.

Nhiều người không hiểu t*nh tr*ng và trứng là gì.

Nhưng điều này không cản trở họ hiểu theo cách giải thích th* t*c nhất rằng việc không thể có con không phải là vấn đề của riêng phụ nữ.

Đúng vậy, nếu đàn ông không quan hệ t.ì.n.h d.ụ.c với phụ nữ thì phụ nữ sẽ không có con.

DTV

Vậy chuyện không sinh được con sao lại không liên quan đến đàn ông được chứ?

Vì vậy ai ai cũng hướng mắt nhìn về phía Lương Xuân Hoa.

Dù vô tình hay cố ý đánh giá thì cũng đều khiến Lương Xuân Hoa ngượng đỏ mặt.

Nhìn cái gì chứ, người nào cũng đều nghe lời lừa đảo của con thối tha kia cả.

Cô nói đó là vấn đề của đàn ông thì chính là vấn đề của đàn ông sao?

Dù sao bà ấy cũng không cảm thấy con trai mình có vấn đề gì, cơ thể cường tráng, cũng không phải không thể làm chuyện chăn gối thì sao lại là vấn đề của con trai bà ấy được?

Bà ấy đã nhiều lần nghe lớn chuyện chăn gối của con trai với con dâu, nghe âm thanh bà ấy liền biết con dâu chịu không nổi mà.

Điều này đã đủ chứng minh con trai bà ấy không thành vấn đề.

Khóe môi Lương Xuân Hoa nhếch lên mấy lần muốn phản bác nhưng sau lưng có lãnh đạo cao hơn con trai một cấp nên bà ấy đành không dám nói gì.

Trên thực tế vẫn có nhiều người không thể chấp nhận được việc không thể có con là vấn đề của đàn ông.

Nhìn thấy biểu cảm ngoan cố cứng đầu không chịu thay đổi của bà ấy, Giang Niệm Tư bất đắc dĩ lắc đâu.

Cô tin chắc rằng trong những người đang ngồi ở đây cũng có những người lớn tuổi có suy nghĩ giống vậy.

Có vẻ như việc phổ cập kiến thức từng bước một sẽ chỉ có tác dụng với những phụ nữ có trình độ cao.

Còn đối với kiểu người cổ hũ này thì phải cho liều thuốc mạnh.

Vậy nên Giang Niệm Tư ho khan một cái rồi nghiêm túc nói: “Tôi nói nhiều như vậy sẽ có nhiều người không hiểu được, vậy nên tôi sẽ nói chuyện này. Hai vợ chồng sau nhiều năm kết hôn không có thai, thế thì mục đích chúng ta khám bệnh là gì?”

Châu Đông Tình giơ tay nói: “Sinh con.”

“Đúng, không sai”
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 188: Chương 188



Ánh mắt Giang Niệm Tư lướt qua Lương Xuân Hoa, giọng lạnh lùng nói: “Vậy để tôi nói với các đồng chí không hiểu và cho rằng việc không có con chắc chắn là chuyện của phụ nữ một chuyện này, đó là —— nếu như vấn đề là ở đàn ông mà mọi người cứ giữ cái suy nghĩ không sinh được con là vấn đề của phụ nữ, rồi không chịu khám bệnh cho người đàn ông. Cứ như thế, đứa con, đứa cháu mà mọi người mong muốn cả đời này cũng không có đâu.

“Đều nói là nuôi con để phụng dưỡng cha mẹ, đó làm tâm tư của mọi người, nếu như mấu chốt của vấn đề không được giải quyết thì vậy chỉ có thể cô độc đến cuối quãng đời thôi, không cách nào kế thừa và thắp hương như mọi người muốn được”

Vì để thay đổi những tư tưởng cổ lỗ sĩ này nên Giang Niệm Tư cũng đành đánh đổi bất cứ giá nào.

Nhắm thẳng vào mấu chốt vấn đề.

Người ở thời đại này, điều họ quan tâm nhất chính là việc thắp hương và nuôi dạy con cái để phụng dưỡng mình khi về già.

Không tin không sinh được con là có vấn đề của người đàn ông ư?

Được thôi, vậy thì chỉ có thể chờ cả đời này cũng không có con đâu.

Ngữ điệu khi nói những lời này rất nghiêm trọng. Những người phụ nữ và người già lúc đầu không muốn nghe khi nghe đến đây đều bị dọa hoảng sợ.

Nếu đây thật sự cả đời không sinh được con thì phải làm sao chứ?

Con dâu nhà Lương Xuân Hoa đã khám bệnh nhiều năm như thế vẫn không giải quyết được vấn đề con cái.

Nói không chừng thật sự là trại trưởng Thường có bệnh.

Lời này hoàn toàn cảnh tỉnh những tư tưởng ngoan cố cỗ lỗ sĩ kia.

Thay vì suy xét lỗi của ai thì điều quan trọng hơn là liệu đứa trẻ có thể được sinh ra hay không.

Chỉ cần có thể sinh con thì nguyên nhân do ai còn quan trọng không? Có bệnh nặng thì khám bệnh là được rồi không phải sao.

Đừng nói những người khác, ngay cả Lương Xuân Hoa cũng cảm thấy như được cảnh tỉnh.

Bà ấy há hốc mồn biểu cảm m.ô.n.g lung.

Đúng vây, vấn đề mấu chốt nhất chẳng phải là hương khói trong nhà họ Thường sẽ không bị dập tắt sao?

Nếu quả thật con trai có vấn đề thì nhanh nhanh điều trị, nếu không sau này lớn tuổi thì muốn sinh cũng khong sinh được.

Bà ấy bỗng nhiên thấy sốt ruột.

DTV

Giang Niệm Tư nhìn thấy sắc mặt bà ấy đã thay đổi, nhiều cô khác ban đầu thái độ qua loa lấy lệ cũng đã tỏ ra nghiêm túc, cô trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, Vẫn là chiêu này có tác dụng.

Phương pháp giáo dục nhẹ nhàng chỉ thích hợp với các cô chị dễ dàng tiếp nhận với tư tưởng mới, sự vật mới thôi.

Còn đối với những người cỗ hũ thì phải cho liều thuốc mạnh.

Hiệu quả hôm nay dường như cũng không tệ.

Sau khi Giang Niệm Tư nổi gian, cô vẫn tổng kết cuối cùng: “Cho nên là có vấn đề thì nhất định phải nhắm vào đúng vấn đề để giải quyết, không thể mù quáng làm bậy được”

“Còn nữa, để tôi phổ biến cho mọi người một điều: các bệnh phụ khoa của phụ nữ không chỉ ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc mang thai mà còn ảnh hưởng đến sức khỏe của phụ nữ”.

“Mà nguyên nhân gây ra các bệnh phụ khoa thường gặp nhất chính là chuyện vệ sinh, nên mỗi người đều phải tự vệ sinh thường xuyên. Không chỉ phải thường xuyên tắm rửa mà chồng của mọi người cũng phải chú ý giữ gìn vệ sinh cá nhân, đặc biệt là trước khi quan hệ, mọi người hiểu chưa ạ?”

Có thể là do Giang Niệm Tư nói quá nhiều hoặc cũng có thể là bởi vì thái độ của cô quá đỗi bình thường.

Nên mọi người khi mới bắt đầu còn thấy xấu hổ thì dần dần cũng trở nên nghiêm túc.

Giang Bằng Vũ nhìn em gái giảng dạy nghiêm túc, đột nhiên cảm nhận được em gái còn giỏi hơn với tưởng tượng của anh ta.

Anh ta lại bắt đầu tự hào trở lại.

Quay đầu lại lần nữa, anh ta phát hiện Thiệu Dương và Thẩm Trình đều đang dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Giang Niệm Tư thì lòng tự hào của Giang Bằng Vũ nhanh chóng phồng lên trăm cân.

Từ Xán Xán cũng dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Giang Niệm Tư.

Woa woa woa, không hổ là người làm trưởng khoa, khí chất quả thật khác biệt.

Bộ dạng nghiêm túc của bác sĩ Giang quả thật rất uy nghiêm.

Cô ấy rất thích, cô cũng muốn trở thành một người tỏa sáng như bác sĩ Giang.

“Được rồi, buổi học hôm nay tới đây là kết thúc, mọi người quay về suy nghĩ thật kỹ nhé”

Trong một ngày không thể nói quá nhiều, nói quá nhiều thì mọi người cũng không tiêu hóa nổi.

Ngay lúc Giang Niệm Tư chuẩn bị rời đi thì Lương Xuân Hoa lại chạy tới chắn đường cô.

Giang Niệm Tư chau mày nhìn bà ấy.

DTV

Lương Xuân Hoa hai tay chắp lại, biểu cảm thấp thỏm bất an nhìn Giang Niệm Tư: “Chuyện là, bác sĩ Giang, tôi có lời muốn nói với cô”

“Cô nói đi ạ.” Thái độ Giang Niệm Tư lạnh lùng liếc nhìn bà ấy một cái.

Cô làm công tác tư tưởng cho những cô như thế này không phải là muốn bọn họ tốt hơn thôi sao.

Nhưng cô không muốn họ dùng kiểu suy nghĩ này để đàn áp những người phụ nữ bị đối xử bất công nhưng không có nơi nào để nói ra.

Lương Xuân Hoa nhìn ra Giang Niệm Tư không thích mình, nghĩ đến chuyện mình làm mấy ngày trước, bà ấy liền cảm thấy áy náy nói: “Chuyện là, tôi cũng muốn hỏi một chút là cô thật sự có thể trị hết bệnh cho con tôi, giúp vợ thằng bé mang thai được Sao?”

Giang Niệm Tư lắc đầu: “Không có bác sĩ nào có thể đảm bảo một trăm phần trăm. Tất cả những gì cháu có thể nói là cháu sẽ coi trọng từng bệnh nhân của mình và cố gắng hết sức để giải quyết vấn đề của họ, vì vậy cô đừng mong đợi quá nhiều”

Đối với những người như thế này, đừng nói là Giang Niệm Tư bảo đảm một trăm phần trăm, ngay cả năm mươi phần trăm cô cũng không muốn nói.

Bởi vì không muốn sau này xảy ra rắc rối nên chỉ có thể nói cô sẽ cố gắng hết sức.

Bệnh của Thường Minh cũng không phải bệnh liên quan đến mạng sống, chỉ nói tỷ lệ thành công cho vợ chồng Thường Minh là được, còn những người khác thì khoan hẵng nói.

Bà ấy nghe xong lập tức không vui, nhưng Giang Niệm Tư lại không quan tâm bà ấy có vui hay không.

Cô xoay người bước đi.

Lương Xuân Hoa vừa buồn rầu vừa bất mãn nhưng quả thật bà ấy đã được cảnh tỉnh. Bỏ đi, chuyện cháu trai bà mới quan trọng nhất, trước tiên chữa bệnh đã.

Giang Niệm Tư rời đi, cô tưởng những lời này chỉ thay đổi suy nghĩ của rất nhiều người, nhưng cô không biết rằng chúng cũng thay đổi rất nhiều mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu.

Chẳng hạn như mới chỉ kết hôn một năm, con dâu chưa sinh con là mẹ chồng bắt đầu thấy không hài lòng lắm, thì họ cũng dần dần gạt bỏ suy nghĩ của mình, lỡ đâu là do con trai nhà mình có bệnh thì sao?

Mặc dù quân nhân cưới thì không thể ly hôn nhưng bản thân chọc giận vợ thì vấn đề cuối cùng sẽ nằm ở con trai.

Nếu con dâu bắt đầu không để ý đến gia đình thì phải làm sao chứ?

Đi học chỉ tốn thời gian một buổi sáng của Giang Niệm Tư, buổi chiều cô vốn định tiếp tục làm Sinh t*nh h**n.

Không ngờ Lưu Vân Cường đột nhiên tới.

Anh ta lái xe lại đây đón cả nhà Giang Niệm Tư.

Chủ yếu là vì trao đổi phương hướng hợp tác sau này.

Giang Niệm Tư đành phải tạm dừng công việc trong tay, cùng đi với Lưu Vân Cường.

Trên xe chỉ ngồi đủ năm người, tạm thời ném Giang Đậu Đậu ở chỗ Thẩm Trình.

Sau khi lên xe, Giang Niệm Tư mới phát hiện, người tài xế lái xe cho Lưu Vân Cường không phải là trợ lý trước kia.

Người đàn ông đó khiến Giang Niệm Tư cảm thấy không vui, không có anh ta, Giang Niệm Tư lại vui vẻ dễ chịu.

Tới nội thành, Lưu Vân Cường mang ba người đi chếch về phía ngoại thành.

Lưu Vân Cường dẫn các cô xuống xe, Giang Niệm Tư nhìn xung quanh, phát hiện trước đó không xa trưng bày từng hàng nhà ngói, mỗi gian nhà ngói đều rất lớn, hơi giống nhà xưởng của thời đại này.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 189: Chương 189



Giang Niệm Tư nghi ngờ nhìn về phía Lưu Vân Cường: “Ông chủ Lưu, đây là...”

Lưu Vân Cường phục hồi lại thái độ thương nhân của anh ta, chỉ vào những nhà xưởng đó nói: “Đây là xưởng dệt ngày trước của thành phố Bắc Lâm, về sau xuống dốc rồi nên bị tôi nhận lấy, bác sĩ Giang vào xem chút”

Nói rồi trợ lý ở bên cạnh Lưu Vân Cường đi qua mở cổng nhà xưởng ra.

Nhà xưởng rất lớn, nhưng bên trong lại trống không, mỗi gian nhà xưởng đều để khoảng một trăm chiếc máy may.

Tổng cộng có sáu nhà xưởng, trong đó có một nhà xưởng bị xây thành ký túc xá của công nhân.

Còn lại toàn để máy may.

Nhiều máy may như vậy.

Đinh Hồng Mai và Giang Tuyến nhìn đến hoa cả mắt, một chiếc máy may khoảng chừng hơn một trăn bảy mươi đồng, hơn nữa cho dù có tiền cũng còn phải có tem phiếu chứng nhận.

Các cô biết Lưu Vân Cường là ông chủ lớn, rất có tiền, nhưng không biết là anh ta lại có tiền đến mức này.

Đừng nói các cô, ngay cả Giang Niệm Tư cũng vô cùng khiếp sợ.

Cô ngạc nhiên nhìn Lưu Vân Cường: “Ông chủ Lưu, ngài, mua nhiều máy may như vậy làm gì?”

Còn đều là máy mới tinh.

Lưu Vân Cường tươi cười hòa nhã, nhưng đôi mắt kia lại tràn đầy sự thông minh.

“Tôi nói rồi, tôi làm buôn bán, hoặc là không làm, còn nếu làm thì phải làm lớn, như thế nào, chẳng lẽ bác sĩ Giang không tin tưởng sao?”

Gần năm trăm chiếc máy may, tiền phải đầu tư là một con số vô cùng khổng lồ.

Trong thời đại mà tiền lương chỉ có từ ba mươi đến tám mươi này, ngạch số mà Lưu Vân Cường đầu tư vào máy may là một con số thiên văn.

Hơn nữa còn không nói đến tiền mua những nhà xưởng này, cùng với địa tô của công ty quần áo.

Điều này khiến Giang Niệm Tư cảm thấy được sự áp lực.

Hợp tác giữa cô và Lưu Vân Cường, cô thiết kế ra kiểu dáng trang phục, tương tự với cổ phần kỹ thuật.

Anh ta là bên đầu tư, chỉ chiếm ba mươi phần trăm cổ phần.

Làm lớn trong tưởng tượng của Giang Niệm Tư, ban đầu cũng chỉ là làm một cái xưởng nhỏ và công ty quần áo, lấy quan hệ cá nhân và năng lực của Lưu Vân Cường để giải quyết những chuyện phức tạp đó.

DTV

Chỉ mở một cái xưởng nhỏ, cô nắm chắc sẽ không để Lưu Vân Cường lỗ vốn.

Nhưng với mức đầu tư của Lưu Vân Cường, dã tâm của anh ta, tuyệt đối không chỉ đơn gian là kiếm tiền.

Chỉ sợ là anh ta muốn chiếm lấy thị trường dẫn đầu ngành sản xuất trang phục cả nước.

Thứ anh ta muốn là kinh tế và địa vị tuyệt đối.

Giang Niệm Tư hít sâu một hơi, áp lực đột nhiên tới giống như núi đổ.

“Ông chủ Lưu không lo lắng đầu tư nhiều như vậy sẽ lỗ vốn sao?”

Ánh mắt của Lưu Vân Cường vô cùng sắc bén: “Bác sĩ Giang sợ rồi?”

Giang Niệm Tư thở dài: “Nói không sợ là tự kiêu quá mức, nhưng nếu Lưu lão bản đã chuẩn bị xong tất cả, vậy tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực, cố gắng hợp tác cộng thắng”

Lưu Vân Cường cười lớn một tiếng, hợp tác cộng thắng, nói rất hay.

Anh thích sự thành thật của Giang Niệm Tư, cũng thích sự nhận thức rõ ràng về bản thân của cô.

Có lòng tin là một chuyện tốt, nhưng anh ta không thích người tự tin mù quáng.

Nhưng anh cũng có ý kiến của bản thân mình.

“Bác sĩ Giang phải lấy người của chính mình quản lý chủ đạo, tôi cũng không thể đảm nhiệm nhiều việc như vậy, bây giờ chúng ta còn có một vấn đề chưa giải quyết.

“Vấn đề gì?” Giang Niệm Tư hỏi.

Lưu Vân Cường nói: “Chỗ nghỉ và nhà ăn của công nhân vẫn chưa giải quyết, chúng ta có thể tiêu tiền xây, nhưng hiện tại không có đất...”

Anh ta chỉ vào đồng ruộng và thôn xóm ở lân cận nói: “Người nơi này sống dựa vào nghề nông, không có văn hóa gì, thứ bọn họ nương tựa vào cũng chỉ có những mảnh đất này, tuyệt đối không dễ bán đi, tôi hy vọng bác sĩ Giang có thể giải quyết vấn đề này Nhà ăn và chỗ nghỉ, thật ra có thể ít dùng một gian nhà xưởng đi, chuyển qua là được.

Nhưng Lưu Vân Cường không làm như vậy, anh ta chỉ chừa một gian nhà xưởng ra làm ký túc xá, hơn nữa vừa thấy cảnh vật đã biết sơ bộ là nơi nghỉ ngơi, bên trong ngoại trừ giường ra thì không có cơ sở thiết bị nào.

Anh ta cố ý làm như vậy.

Giang Niệm Tư biết rõ, đây là Lưu Vân Cường muốn thử thách năng lực giải quyết vấn đề của các cô.

Rốt cuộc anh ta chỉ chiếm ba mươi phần trăm cổ phần, muốn để cho anh ta đầu tư nhiều tiền như vậy, còn yên tâm giao nhà xưởng và công ty cho các cô quản lý, trừ khi năng lực chủ đạo của các cô đủ để khiến anh ta tin phục.

Vấn đề này, thật ra trong lòng Giang Niệm Tư đã có tính toán.

Cô không có kinh nghiệm buôn bán, nhưng ít ra cô cũng đến từ đời sau, tri thức không ít.

Yêu cầu này vừa ra, càng nhiều vấn đề sắp gặp phải gần như đã hiện ra trước mặt cô trong nháy mắt.

“Được, tôi sẽ giải quyết chuyện này” Giang Niệm Tư nói.

Giọng điệu Lưu Vân Cường trở về lại hòa nhã: “Vậy chờ mong sự hợp tác với bác sĩ Giang, giải quyết xong chuyện này, chúng ta sẽ lập tức ký hợp đồng, các cô bàn bạc với nhau một chút”

Dứt lời, anh ta xoay người đi vào trong xe, để thời gian và không gian cho ba mẹ con các cô.

“Tư Tư, chuyện này không dễ giải quyết.” Đinh Hồng Mai là nông dân, bà rất rõ cách nghĩ của đa số nông dân.

“Mọi người đều không có bản lĩnh gì, chỉ biết làm nông, con đưa tiền, nhưng tiền sẽ có ngày xài hết, mọi người còn phải suy xét bán đất rồi, con cháu bọn họ về sau làm sao.

Giang Tuyết cũng im lặng, cô thở dài: “Hơn nữa bây giờ rất nhiều người đều là người già làm chủ gia đình, con cháu những người này cũng có mấy người, còn chưa chia nhà nữa, anh em mấy nhà còn sống chen chúc với nhau”

Mà tư tưởng của người gia là bảo thủ khó thay đổi nhất.

Người trẻ tuổi có thể sẽ bị lợi ích trước mắt che giấu, nhưng đa số người già sẽ không.

Tư tưởng của rất nhiều người là cũ kỹ, bảo thủ, không biết thay đổi.

Điều càng quan trọng là bọn họ suy xét đến càng xa, cho dù con cháu có tiền thì cũng muốn để lại đường lui ở quê quán.

Huống chi bây giờ giá bán đất cũng không nhiều, nhiều nhất thì cũng hai ba năm sau đã xoèn xoẹt xong rồi.

Nhưng bọn họ trồng trọt là có thể đảm bảo miếng ăn cả đời.

Hoàn cảnh chung như vậy, rất nhiều người không muốn mạo hiểm.

Giang Niệm Tư chiếm bốn mươi phần trăm cổ phần, Giang Tuyết và Lưu Vân Cường mỗi bên chiếm ba mươi phần trăm.

Mà về phương diện quản lý, Giang Niệm Tư chắc chắn sẽ để Giang Tuyết làm.

Cô có tâm bồi dưỡng năng lực suy nghĩ của chị gái, cố ý dẫn đường cô ấy: “Chị, chị cảm thấy mọi người không chịu bán đất chủ yếu là lo lắng điều gì?”

“Lo lắng không cơm ăn chứ gì” Giang Tuyết đáp một hơi nói xong, hai mắt cô sáng ngời: “Có phải là chúng ta giải quyết vấn đề về nguồn thu nhập của bọn họ thì bọn họ sẽ đồng ý không?”

Hai mắt Giang Niệm Tư sáng lên, chị của cô rất thông minh đó.

“Sau đó thì sao?”

DTV

“Không phải chúng ta mở xưởng quần áo sao? Cần một lượng lớn công nhân. Người trong thôn không biết làm thì chúng ta có thể dạy. Mỗi nhà đồng ý bán đất sẽ được vào xưởng làm việc từ một tới hai người. Được làm trong xưởng là cơ hội người khác cầu cũng không được, chỉ cần chúng ta cho bọn họ được vào làm công nhân trong xưởng, bọn họ nhất định sẽ đồng ý.

Giang Niệm Tư mím môi cười: “Chị, chị nói rất đúng. Nhưng nếu nói vậy thì chúng ta sẽ gặp phải một vấn đê.”

“Vấn đề gì?” Giang Tuyết không hiểu liền hỏi.

Giang Niệm Tư nói: “Người trong thôn đều đã quen biết mấy chục năm, dù không phải họ hàng thân thích thì cũng là người quen cả đời. Bọn họ là người một nhà, không cần kéo bè kéo phái cũng sẽ tự hình thành một nhóm.
 
Back
Top Bottom