Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 470: Pháo Hôi trong truyện ngược luyến tình thâm (8)



Việc hợp tác của công ty với Lý Sư Phụ xôi hỏng bỏng không rồi?

Vừa nghe thấy câu này, mẹ Triệu cũng sốt ruột. Bà ấy vội vàng hỏi: “Sao lại xôi hỏng bỏng không? Chẳng phải ông đã bàn bạc xong với Lý Sư Phụ rồi à? Sao tự dưng lại thất bại? Hay là Lý Sư Phụ đổi ý?”

“Sao lại thất bại ư, chẳng phải vì cô con gái cưng nhà chúng ta thì vì ai.” Triệu Vệ Quốc nhắm mắt lại: “Không biết Chủ tịch Lưu của Lý Sư Phụ nghe được từ đâu tin tức Tiểu Nhã đính hôn với Đường Hồng Vũ, còn biết chuyện chúng ta định trao đổi cổ phần với Đường Thị, tất nhiên sẽ không chịu hợp tác với chúng ta nữa rồi.”

Mẹ Triệu nói: “Tiểu Nhã, đính hôn với ai là chuyện riêng của nhà chúng ta, chỉ vì chuyện này mà Lý Sư Phụ muốn huỷ bỏ hợp tác? Bọn họ làm vậy quá vô lý rồi.”

Vân Chi

“Vô lý ư? Người trên thương trường chưa bao giờ cân nhắc chuyện đạo lý, chỉ cân nhắc lợi ích thôi.” Triệu Vệ Quốc nói: “Nếu như lần này hợp tác thành công được với Lý Sư Phụ, vị thế của công ty chúng ta có thể tăng thêm một bước, tranh thủ cơ hội này đánh vào thị trường quốc tế. Nhưng mà bây giờ tất cả đều tan thành bọt nước rồi. Lý Sư Phụ có thể tìm đối tượng hợp tác khác, còn chúng ta thì rất khó tìm được đối tượng hợp tác tốt như Lý Sư Phụ.”

Mẹ Triệu an ủi chồng mình: “Sau này chúng ta sẽ có cơ hội khác.”

Triệu Vệ Quốc đứng dậy, nới lỏng cà vạt: “Tôi lên lầu nghỉ ngơi trước đây, đợi Tiểu Nhã về, bà nói với con bé, tôi sẽ không ngăn cản chuyện con bé đính hôn với Đường Hồng Vũ, nhưng tôi sẽ không cho con bé cổ phần công ty.”

“Vệ Quốc!” Mẹ Triệu gọi với theo.

Triệu Vệ Quốc không để ý đến vợ mình, vẫn chậm rãi lên lầu.

Tiểu Nhã bị vợ chồng bọn họ chiều hư rồi.

Con bé biết rõ công ty nhà mình đang có kế hoạch hợp tác với Lý Sư Phụ, còn sắp hợp tác thành công, thế mà vẫn dùng cái c.h.ế.t để uy h**p, ép ông ta phải đồng ý cuộc hôn sự giữa con bé và Đường Hồng Vũ. Sao con bé không biết suy nghĩ cho cha mẹ mình, cho công ty nhà mình chứ?

Nếu tin tức hai nhà Triệu, Đường liên hôn bị lan truyền ra ngoài, chuyện hợp tác với Lý Sư Phụ còn tiến hành thuận lợi được sao?

Nói thế nào thì Đường Thị vẫn là đối thủ cạnh tranh của Lý Sư Phụ…

Lúc này Triệu Vệ Quốc cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn nằm trên giường nghỉ ngơi một lát.

Từ khi hai nhà thương lượng xong chuyện đính hôn cho Triệu Tiểu Nhã và Đường Hồng Vũ, Triệu Tiểu Nhã lập tức dùng danh nghĩa bạn gái của Đường Hồng Vũ, ngày nào cũng đi đưa cơm cho anh ta, coi Đường Hồng Vũ là toàn bộ cuộc sống của mình.

Hôm nay khi về đến nhà, trông thấy mẹ Triệu đang ngồi chờ cô ta trên ghế sô pha với sắc mặt nặng nề, Triệu Tiểu Nhã vẫn không nhận ra có điểm nào không đúng, vẫn thản nhiên lấy hộp cơm ra khỏi túi xách, bỏ vào bồn rửa bát.

Thấy dì Tiền bảo mẫu đang nhặt rau trong bếp, Triệu Tiểu Nhã cười tươi, nói: “Dì Tiền, Hồng Vũ rất thích ăn món cá viên dì làm, tối nay dì dạy cháu làm món cá viên nhé, đợi học được rồi cháu sẽ làm cho Hồng Vũ ăn.”

Dì Tiền gật đầu: “Ừ, Tiểu Nhã.”

Nói xong, Triệu Tiểu Nhã ra khỏi phòng bếp, đi đến phòng khách, ngồi xuống bên cạnh mẹ Triệu, cười hì hì, nói: “Mẹ, hôm nay anh Hồng Vũ khen con nấu ăn ngon đó.”

Mẹ Triệu không nói gì.

Triệu Tiểu Nhã lại tiếp tục nói lải nhải về Đường Hồng Vũ, mẹ Triệu càng nghe càng thấy phiền.

“Được rồi, Tiểu Nhã, đừng nói với mẹ về chuyện của Đường Hồng Vũ nữa.” Mẹ Triệu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi mở mắt ra, nói: “Tiểu Nhã, con có biết chuyện hợp tác giữa công ty với Lý Sư Phụ đã thất bại rồi không?”

“Hả, vì sao ạ?” Triệu Tiểu Nhã khó hiểu, hỏi.

Cô ta cũng từng nghe cha và anh trai mình nói đến chuyện hợp tác giữa công ty nhà mình và Lý Sư Phụ, nghe nói đã thương lượng xong các điều khoản lớn rồi, chỉ còn một vài chi tiết nhỏ nữa là có thể ký hợp đồng, sao lại thất bại được nhỉ?

Triệu Tiểu Nhã không phải kẻ ngốc, cha với anh trai cô ta coi trọng lần hợp tác này như vậy, chứng minh lần hợp tác này có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Bây giờ hợp tác thất bại, sự chuẩn bị trước đó của công ty đều thành công cốc…

Mẹ Triệu liếc xéo con gái, nói: “Còn vì sao nữa, đương nhiên là vì con rồi. Lý Sư Phụ và Đường Thị là đối thủ cạnh tranh, công ty nhà chúng ta đang muốn hợp tác với Lý Sư Phụ, con lại muốn đính hôn với con trai độc nhất của Tổng giám đốc Đường Thị, Lý Sư Phụ có thể không nghĩ nhiều sao? Tiểu Nhã, cha mẹ đều biết con thích Đường Hồng Vũ, nhưng sao con không nghĩ cho công ty nhà mình một chút? Giữa lúc mấu chốt để hợp tác với Lý Sư Phụ, con lại dùng cái c.h.ế.t để ép cha con phải đồng ý chuyện của con với Đường Hồng Vũ, vì cậu ta mà con không màng tới công ty nhà mình, sao con không biết nghĩ cho cha mẹ thế?”

“Con…” Nhất thời, Triệu Tiểu Nhã không biết trả lời ra sao, nhưng rất nhanh cô ta đã tìm được lý do cho mình rồi: “Mẹ, việc con đính hôn với anh Hồng Vũ là việc riêng, công ty hợp tác với Lý Sư Phụ là việc công, sao Tổng giám đốc công ty Lý Sư Phụ lại công tư không phân minh như vây? Con đính hôn với anh Hồng Vũ thì ảnh hưởng gì đến chuyện hợp tác giữa hai công ty?”

Lời này của Triệu Tiểu Nhã nghe cũng có vài phần đạo lý, nhưng không đứng vững được. Thương trường như chiến trường, hợp tác, liên hôn gì đó đều là chuyện nhạy cảm, nếu cưới người ngoài ngành còn đỡ, nhưng đã cưới người trong giới kinh doanh này, thì chẳng khác nào đại diện cho sự kết minh giữa hai nh.

Bây giờ nhà họ Đường đã liên minh với nhà họ Triệu, sao Lý Sư Phụ còn có khả năng hợp tác với Triệu Thị. Bọn họ có thể tìm công ty khác để hợp tác, sao phải khăng khăng với công ty Triệu Thị này.

Mẹ Triệu theo cha Triệu chinh chiến trên thương trường khá lâu, sau khi con trai vào công ty làm việc mới chuyển trọng tâm lên gia đình, nghe thấy con gái nói như vậy, bà ấy sa sầm mặt, nói: “Tiểu Nhã, trong lòng con nghĩ như vậy sao? Từ trước đến nay trên thương trường chưa bao giờ có việc riêng, từ khoảnh khắc con đính hôn với Đường Hồng Vũ, nhà chúng ta đã cùng hội cùng thuyền với Đường Thị rồi. Vốn dĩ mẹ với cha con định tạm thời giấu giếm chuyện này, đợi sau khi ký hợp đồng với Lý Sư Phụ rồi mới công b. Nhưng bây giờ bên phía Lý Sư Phụ đã biết chuyện hai đứa đính hôn, không muốn hợp tác cũng là chuyện dễ hiểu, chỉ tiếc cho cơ hội tốt như vậy, nếu nắm bắt được, công ty nhà chúng ta có thể tiến thêm một bước.”

Triệu Tiểu Nhã bị nói á khẩu không trả lời được, nhưng trong lòng cô ta lại nảy sinh một ý định, cô ta muốn thay cha mình lấy được hợp đồng hợp tác với Lý Sư Phụ.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 471: Pháo Hôi trong truyện ngược luyến tình thâm (9)



Nói thế nào thì Triệu Tiểu Nhã cũng là cô chủ của Triệu Thị, cũng từng gặp chủ tịch của tập đoàn Lý Sư Phụ - Lưu Đại Ngân rồi.

Cha nói khả năng việc hợp tác với Lý Sư Phụ sẽ thất bại, vậy thì bây giờ vẫn chưa thất bại, biết đâu cô ta có thể thuyết phục được Lưu Đại Ngân hợp tác với Triệu Thị nhà bọn họ thì sao?

Mẹ Triệu chưa từng nghĩ đến, ngày hôm sau con gái bà ấy sẽ cho bà ấy một “Bất ngờ” lớn cỡ nào.

Sắc mặt mẹ Triệu vẫn không tốt lắm: “Tiểu Nhã, con cẩn thận ngẫm nghĩ những lời mẹ nói đi, sau này đừng gây hoạ cho cha mẹ nữa.”

Trước kia vì quá bận rồi, vợ chồng bọn họ gần như không có thời gian dành cho con cái, bởi vậy hai vợ chồng luôn cảm thấy rất có lỗi với con mình, cho nên bây giờ hai đứa con trong nhà có yêu cầu gì bọn họ đều cố gắng thoả mãn.

Cho dù biết hiện tại cho con gái đính hôn với Đường Hồng Vũ, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc hợp tác của công ty với Lý Sư Phụ, nhưng thấy con gái khóc lóc thương tâm như vậy, thậm chí dùng cái c.h.ế.t để ép buộc, hai vợ chồng bọn họ vẫn mềm lòng mà cho phép, còn đồng ý trao đổi cổ phần với Đường Thị.

Vân Chi

Khi đó bọn họ nghĩ rằng, chỉ cần mình giấu giếm chặt chẽ tin tức đính hôn này, không để nó lan truyền ra bên ngoài, đợi đến lúc ký hợp đồng với Lý Sư Phụ rồi, mọi chuyện sẽ không thay đổi được nữa. Nhưng mà bọn họ đã quên mất, trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió. Bọn họ đã dám làm, thì bị người khác biết cũng là chuyện trong dự kiến.

“Tiểu Nhã, con ngẫm nghĩ cẩn thận đi xem việc gì nên làm, việc gì không nên làm.”

Mẹ Triệu dặn dò như vậy, nhưng không biết Triệu Tiểu Nhã có nghe lọt tai hay không.

Hôm nay bầu không khí trong nhà họ Triệu không tốt lắm, còn bên nhà Lưu Đại Ngân lại rất vui vẻ, thuận hoà.

Còn hơn hai tháng nữa thôi là cháu dâu sinh rồi, sau khi truyền dịch xong, Lý Tam Thuận khăng khăng đòi đi mua quà tặng cho đứa chắt sắp chào đời.

Lưu Đại Ngân giữ ông ấy lại: “Ông vẫn chưa khoẻ hẳn còn đòi chạy lung tung.”

Lý Tam Thuận đứng dậy, nói: “Chạy lung tung là thế nào, tôi đi mua quà cho chắt của tôi mà. Đại Ngân, bà nói xem chúng ta nên mua gì cho nó thì tốt nhỉ? Hay là chúng ta tới trung tâm thương mại đi, thấy thứ gì thích hợp thì mua thứ đó.”

Lưu Đại Ngân vỗ xuống ghế sô pha: “Tam Thuận, ông ngồi xuống đây trước đã, tôi có chuyện này muốn nói với ông.”

Lý Tam Thuận không hiểu ra sao, nhưng thấy giọng của Lưu Đại Ngân trở nên nghiêm túc, ông ấy cũng đoán được là có việc quan trọng cần nói với ông ấy: “Bà muốn nói chuyện gì với tôi thế? Nhìn sắc mặt bà xem ra là chuyện lớn.”

Lưu Đại Ngân mỉm cười, sắc mặt dịu đi vài phần: “Ừ, đúng là chuyện lớn thật. Tam Thuận, tôi đã suy nghĩ về chuyện này từ lâu rồi. Hiện tại nhà chúng ta coi như giàu có, nhưng mà ai có thể nói trước được tương lai sau này, ai biết đến đời chắt, đời chút nhà chúng ta còn giàu có được như bây giờ không? Tục ngữ có câu, không ai giàu ba họ. Con cái gia đình giàu có thường không nên thân, rất nhiều nhà tổ tiên gây dựng được gia nghiệp lớn, cuối cùng bị con cháu phá sạch. Trong lòng tôi nghĩ thế này, hay là chúng ta cũng học theo người nước ngoài, thành lập một quỹ uỷ thác gia tộc, ông thấy có được không?”

Lý Tam Thuận hỏi: “Quỹ uỷ thác gia tộc là gì?”

Lưu Đại Ngân nói tỉ mỉ hiểu biết của mình về quỹ uỷ thác gia tộc cho Lý Tam Thuận nghe. Nghe xong, Lý Tam Thuận trầm mặc một hồi lâu, rồi mới hỏi lại: “Quỹ này có đáng tin cậy không?”

Lưu Đại Ngân nói: “Hiện tại nước ta vẫn chưa phổ biến loại quỹ này, nhưng ở nước ngoài, trẻ con vừa sinh ra các gia đình giàu có đã bắt đầu xây dựng quỹ rồi. Còn có rất nhiều gia tộc gửi toàn bộ tài sản cho quỹ uỷ thác để truyền cho thế hệ sau. Tôi cảm thấy việc này rất đáng tin cậy.”

Lý Tam Thuận không thạo chuyện buôn bán, chuyện về quỹ uỷ thác này ông ấy cũng không hiểu: “Đại Ngân, hay là thế này nhé, chuyện này không vội được, bà cứ khảo sát thêm đi, xem quỹ uỷ thác gia tộc có thật sự tốt không.”

“Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy. Đợi hôm nào Khai Nguyên về, tôi sẽ thương lượng với thằng bé xem sao, không thì hỏi Nhất Ái cũng được. Con bé sống bên nước ngoài đã nhiều năm, tương đối hiểu biết về tình hình bên đó.”

“Ừ, chuyện quỹ uỷ thác để nói sau đi, bây giờ chúng ta đi mua quà tặng cho chắt nhỏ trước nhé.”

Lưu Đại Ngân nghiêm khắc từ chối: “Không được.”

Lý Tam Thuận hơi ấm ức: “Vì sao?”

“Đợi ông khỏi ốm rồi chúng ta đi mua, chẳng phải bác sĩ đã dặn ông đừng ra ngoài, uống nhiều nước ấm, nghỉ ngơi tử tế à?”

“Thôi được rồi, vậy đợi tôi khỏi ốm chúng ta lại đi mua.”



Sáng hôm sau, hiếm khi thấy Triệu Tiểu Nhã không học nấu cơm với dì Tiền. Sau khi sửa soạn một phen, cô ta cầm túi sách theo, không biết ra ngoài làm gì.

Mẹ Triệu đánh răng rửa mặt xong, định tìm con gái để nói chuyện, lại không tìm thấy người đâu. Bà ấy hỏi dì Tiền: “Chị Tiền, Tiểu Nhã đâu?”

Dì Tiền buông chiếc giẻ lau trong tay xuống, trả lời: “Tiểu Nhã xách túi ra ngoài rồi, tôi cũng không biết cô ấy đi đâu.”

Mẹ Triệu không nói thêm gì nữa, trong lòng thầm nghĩ, đợi con gái về bà ấy phải nói chuyện tử tế với con bé mới được. Nếu con bé không thay đổi cái tính thờ ơ này, thì về sau chắc chắn sẽ chịu thiệt.

Triệu Tiểu Nhã xách túi, lái xe tới toà nhà tập đoàn Lý Sư Phụ. Tìm nơi đỗ xe xong, cô ta dẫm trên giày cao gót, hấp tấp vào trong toà nhà.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 472: Pháo Hôi trong truyện ngược luyến tình thâm (10)



Triệu Tiểu Nhã không phải nhân viên của Lý Sư Phụ, lễ tân trước sảnh gọi cô ta lại: “Cô gái, xin hỏi cô muốn tìm ai?”

Tiền Tiểu Nhã: “Tôi tìm tổng giám đốc công ty các cô.”

Lễ tân nở nụ cười lễ phép, hỏi: “Xin hỏi, ngài đã hẹn trước chưa?”

Triệu Tiểu Nhã bỏ túi xách trên vai xuống, nói: “Tôi chưa có hẹn trước.”

“Vậy thì xin lỗi, nếu chưa có hẹn trước, chúng tôi không thể cho ngài vào.”

Tiền Tiểu Nhã chưa bao giờ nghĩ đến, mình sẽ bị lễ tân ngăn cản.

Cô ta thay đổi sắc mặt, hơi mỉm cười, nói: “Tôi quen với chủ tịch Lưu của các cô, hôm nay cố ý tới thăm bà ấy.”

Lễ tân cười còn ngọt ngào hơn cô ta: “Xin lỗi, ngài không có hẹn trước thì không thể lên lầu.”

Còn nói có quen biết chứ, chẳng lẽ không biết hôm nay chủ tịch không hề tới công ty sao?

Tiền Tiểu Nhã ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định nói ra thân phận của mình: “Tôi là con gái Tổng giám đốc Triệu của Tập đoàn Triệu Thị, hôm nay tới đây tìm chủ tịch Lưu để bàn chuyện hợp tác.”

Lễ tân trước sảnh nhìn nhau, thiên kim của Tập đoàn Triệu Thị tới bàn chuyện hợp tác? Bọn họ từng gặp người đại diện của Tập đoàn Triệu Thị rồi, căn bản không phải cô gái trước mặt.

“Xin lỗi, mời ngài qua bên kia chờ một lát, để tôi gọi điện thoại thông báo cho lãnh đạo.”

Không lâu sau, lễ tân nhận được điện thoại trả lời. Cúp điện thoại, cô ấy nói: “Cô Triệu, việc hợp tác với Triệu Thị có nhân viên khác của quý công ty đứng ra đại diện rồi, hình như ngài không có tên trong danh sách nhân viên. Ngài còn chuyện gì khác không?”

Triệu Tiểu Nhã không ngờ, mình chờ đợi một lúc lâu lại chờ được kết quả như vậy. Cô ta mím môi, hỏi lại: “Tôi có thể gặp chủ tịch Lưu không?”

Lễ tân mỉm cười, lắc đầu: “Xin lỗi, nếu không có hẹn trước, ngài không thể gặp Chủ tịch Lưu.”

“Vậy bây giờ tôi đặt lịch hẹn.” Triệu Tiểu Nhã nói.

Lễ tân không ngờ mình đã nói tới nước này rồi, cô Triệu trước mặt vẫn chưa nghe ra được ý trong lời mình nói, vẫn đòi gặp chủ tịch Lưu.

Khách mà chủ tịch gặp tại công ty đều là người tới bàn chuyện công việc, cô Triệu này dùng lý do gì để tới gặp chủ tịch chứ?

Hơn nữa, cho dù cô ta có lý do, chủ tịch cũng không bắt buộc phải gặp cô ta, nếu chủ tịch là người ai muốn gặp đều gặp được, thì chẳng phải ngài ấy sẽ bận c.h.ế.t sao?

“Vậy cũng được, cô Triệu, cô điền vào bảng biểu này giúp tôi, khi nào chủ tịch có thời gian rảnh, chúng tôi sẽ thông báo cho cô.”

Điền bảng biểu xong, Triệu Tiểu Nhã không vội ra về mà ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh, nhìn chằm chằm về phía thang máy.

Cô ta nghĩ kỹ rồi, sau khi tan làm chắc chắn Lưu Đại Ngân sẽ đi xuống bằng thang máy, cô ta ngồi canh chừng ở đây, không tin không gặp được Lưu Đại Ngân.

Nhưng lần này cô ta nhầm to rồi, dù có ngồi canh chừng ở đây cô ta cũng sẽ không gặp được Lưu Đại Ngân, bởi vì hôm nay bà ấy không hề tới công ty.

Sự thật chứng minh, mãi cho đến giờ tan tầm, Triệu Tiểu Nhã vẫn không chờ được bà ấy. Thấy đợi ở công ty không có kết quả, Triệu Tiểu Nhã lại lái xe đến nhà của Lưu Đại Ngân.

Cô ta biết nhà Lưu Đại Ngân ở đâu, hôm sinh nhật cháu trai cháu gái song sinh của Lưu Đại Ngân, cô ta từng theo cha mẹ mình đến nhà Lưu Đại Ngân dự tiệc.

Trùng hợp cô ta có một người bạn cũng ở trong khu đó, sau khi gọi điện thoại cho bạn mình, nói là đến tìm cô ấy chơi, Triệu Tiểu Nhã đã thuận lợi vào được khu nhà đó.

Nhà Lưu Đại Ngân ở nơi xa nhất trong khu nhà, Triệu Tiểu Nhã vừa lái xe vừa ngẫm nghĩ những lời lát nữa mình sẽ nói.

Lúc lái xe đến cửa nhà Lưu Đại Ngân rồi, Triệu Tiểu Nhã mới nhớ ra mình đi tay không tới, không mang quà cáp gì.

Cô ta vỗ đầu mình một cái, sao mình lại ngốc như vậy nhỉ?

Nhưng mà tới cũng tới rồi, bây giờ đi mua quà cũng không kịp nữa.

Triệu Tiểu Nhã sửa sang lại quần áo, bước lên trước, bấm chuông cửa.

Chị Ngô bảo mẫu thấy người bấm chuông là một cô gái xa lạ thì hỏi qua màn hình giám sát: “Xin hỏi cô tìm ai?”

“Tôi là Triệu Tiểu Nhã, muốn tìm Chủ tịch Lưu, phiền dì vào thông báo một tiếng.”

Nghe thấy bảo mẫu nói Triệu Tiểu Nhã đến nhà tìm mình, Lưu Đại Ngân bị hành động của cô ta làm cho kinh hãi.

“Cháu cho cô ta vào đi.”

Người ta đã tới tận cửa rồi thì gặp một lần, để xem cô gái hại cha hại mẹ hại anh trai này trông như thế nào.

Nói thật lòng thì vẻ ngoài của Triệu Tiểu Nhã coi như xinh đẹp, mắt phượng, mày liễu, mặt trái xoan, là kiểu xinh đẹp nổi bật, chỉ là đầu óc không bình thường lắm, thấy đàn ông là mất não.

Lưu Đại Ngân buông tờ báo xuống, hỏi: “Cô Triệu, hôm nay cô tới đây tìm tôi vì chuyện gì thế?”

Bảo mẫu mang trà lên, Triệu Tiểu Nhã ngồi bên kia ghế sô pha, dáng vẻ hơi câu nệ.

Cô ta nhất thời bốc đồng mới chạy tới đây tìm Lưu Đại Ngân, bây giờ gặp được đối phương lại không biết ăn nói thế nào cho phải.

Lưu Đại Ngân uống một ngụm trà, nói: “Cô Triệu, cô tới tìm tôi có chuyện gì sao?”

Triệu Tiểu Nhã âm thầm cổ v bản thân, điều chỉnh lại dáng ngồi, nói: “Chủ tịch Lưu, tôi muốn hỏi một câu, vì sao ngài muốn hủy bỏ hợp tác với tập đoàn Triệu Thị nhà chúng tôi?”

Nghe thấy câu hỏi này, Lưu Đại Ngân bật cười: “Cô Triệu, xin hỏi cô dùng thân phận gì để hỏi tôi về vấn đề này? Theo tôi được biết, tuy rằng cô là thiên kim của Tập đoàn Triệu Thị, nhưng mà không giữ chức vụ nào trong công ty nhỉ? Chuyện hợp tác giữa hai công ty là do lãnh đạo cấp cao của hai bên bàn bạc rồi đưa ra quyết định, ngay cả nhân viên của Triệu Thị cô còn không phải, thì có lý do gì để tới đây chất vấn tôi?”

“Không phải tôi đang chất vấn…” Triệu Tiểu Nhã vội vàng nói: “Chủ tịch Lưu, dự án hợp tác giữa Triệu Thị và Lý Sư Phụ vô cùng có triển vọng, nếu như hợp tác thành công, chúng ta có thể thuận lợi đánh vào thị trường quốc tế, là chuyện tốt cho cả Lý Sư Phụ và Triệu Thị, vì sao ngài…”

Vân Chi

Lưu Đại Ngân giơ tay lên, cắt ngang lời Triệu Tiểu Nhã: “Cô cũng nói rồi đấy, nếu hợp tác thành công thì là chuyện tốt cho cả hai công ty, nhưng nếu thất bại thì sao?”

“Sao có thể thất bại? Lý Sư Phụ và Triệu Thị đều là công ty lớn, đều có nguồn vốn hùng hậu và danh tiếng tốt đẹp, hai kẻ mạnh liên hợp với nhau, xác suất thất bại là rất rất nhỏ.”

Lưu Đại Ngân thờ ơ đáp: “Tôi tin được Triệu Thị, nhưng tôi không tin được người lãnh đạo của Triệu Thị.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 473: Pháo Hôi trong truyện ngược luyến tình thâm (11)



“Ngài có ý gì?” Triệu Tiểu Nhã khó hiểu hỏi lại: “Trên thương trường, cha tôi nổi tiếng là thương nhân trọng danh dự, tiếng lành đồn xa.”

Lưu Đại Ngân lười nói nhảm với cô ta, bèn hỏi thẳng: “Cô Triệu, chắc cô cũng biết chuyện Đường Thị là đối thủ cạnh tranh của Lý Sư Phụ nhỉ? Vào thời điểm mấu chốt khi Lý Sư Phụ hợp tác với Triệu Thị, cha cô lại cho cô đính hôn với con trai của Đường Thị, còn thương lượng với Tổng giám đốc Đường Thị chuyện trao đổi cổ phần của hai công ty làm tiền lễ hỏi và của hồi môn, đây là thành ý hợp tác của cha cô với công ty chúng tôi sao? Tuy rằng cô không làm việc trong công ty nhà mình, nhưng tôi tin mưa dần thấm đất, cô cũng biết trong giới kinh doanh này hai nhà liên hôn có ý nghĩa thế nào nhỉ?”

Không đợi Triệu Tiểu Nhã trả lời, Lưu Đại Ngân đã nói tiếp: “Cô Triệu, tôi nghe nói con trai của Đường Thị có bạn gái rồi, tình cảm giữa hai người rất tốt, sở dĩ cô có thể đính hôn với cậu ta, là vì cô dùng một vài thủ đoạn nhỏ. Sao cô không nghĩ, cô làm ra chuyện như vậy vào thời điểm này, sẽ gây ra ảnh hưởng thế nào đối với Tập đoàn Triệu Thị?”

Lời Lưu Đại Ngân nói không hề dễ nghe, bởi theo bà ấy, Triệu Tiểu Nhã này chính là một kẻ vô liêm sỉ, vì đàn ông không màng tất cả, biết Đường Hồng Vũ đã có bạn gái, còn có ý đồ đáng xấu hổ, còn dùng thủ đoạn bẩn thỉu chia rẽ người ta.

Không chỉ như vậy, cô ta còn vì đàn ông làm hại gia đình mình cửa nát nhà tan.

Ai có cô con gái như vậy đúng là vô phúc tám đời.

Vậy mà quyển sách kia còn miêu tả Triệu Tiểu Nhã vô cùng ngây ngô, lương thiện, thấy con mèo hoang bị thương cũng cố gắng cứu chữa cho nó.

Nhưng thật sự như vậy sao? Con mẹ nó chứ, không phải cô ta lương thiện, mà là một con sói, ăn cháo đá bát, nuôi cũng không thân.

Mèo hoang đáng thương, vậy cha Triệu, mẹ Triệu và anh trai cô ta không đáng thương sao?

Lưu Đại Ngân nhìn Triệu Tiểu Nhã, trong mắt đều là châm chọc.

Triệu Tiểu Nhã bị nhìn xấu hổ mặt đỏ bừng, vẫn cố biện giải cho mình: “Chủ tịch Lưu, chuyện giữa tôi với anh Hồng Vũ là chuyện riêng, ngài đừng công tư không phân minh, vì chuyện giữa tôi với anh Hồng Vũ mà huỷ bỏ hợp tác với Triệu Thị.”

Lưu Đại Ngân bật cười: “Tôi chính là người công tư không phân minh như vậy đấy, bởi vì tôi và công ty tôi là một thể, không phân biệt công hay tư. Cô Triệu, nếu tôi là cha cô, tôi sẽ không bao giờ đồng ý cho cô đính hôn với Đường Hồng Vũ vào thời điểm này, cho dù cô có dùng cái c.h.ế.t để ép buộc cũng vậy thôi.”

“Cô Triệu, điều nên nói tôi đều nói rồi, cô về đi.”

Triệu Tiểu Nhã tràn đầy tự tin tới nơi này, lại ra về trong ủ rũ.

Đợi Triệu Tiểu Nhã ra ngoài rồi, Lưu Đại Ngân lại gọi điện thoại cho Triệu Vệ Quốc, bảo ông ta quản cho tốt con gái ruột nhà mình.

Bọn họ đều có số điện thoại của đối phương, nhưng mà lần trước vì việc công, Triệu Vệ Quốc mới liên lạc với Lưu Đại Ngân thông qua thư ký.

Còn chuyện hôm nay, Triệu Tiểu Nhã tự quyết định chạy tới nhà Lưu Đại Ngân, còn nói rất nhiều điều vô nghĩa, đương nhiên Lưu Đại Ngân sẽ không liên lạc với Triệu Vệ Quốc thông qua thư ký nữa, mà gọi điện thoại thẳng cho ông ta.

Nhận được điện thoại của Lưu Đại Ngân, Triệu Vệ Quốc tức giận không chịu nổi. Ông ta biết con gái mình rất ngây thơ, nhưng không ngờ cô ta lại ngu như vậy, còn dám chạy đến tận nhà Lưu Đại Ngân để tìm bà ấy.

Nói con gái ông ta ngây thơ còn là khen ngợi cô ta rồi, chuyện này căn bản không phải chuyện người bình thường sẽ làm ra được. Bản thân không nắm giữ chức vụ gì trong công ty, lại tuỳ tiện chạy đến nhà người ta, Lưu Đại Ngân sẽ nghĩ người nhà bọn họ thế nào chứ?

Nếu việc này bị lan truyền ra ngoài, người trong giới kinh doanh sẽ nghĩ gì về Triệu Tiểu Nhã, sẽ nghĩ gì về người nhà họ Triệu, sợ là sẽ cho rằng đầu óc Triệu Tiểu Nhã không bình thường, đồng thời cũng sẽ cho rằng người nhà họ Triệu không phải người đáng tin cậy.

Nhà họ Triệu không có nhà trong khu này, Triệu Tiểu Nhã vào trong bằng cách nào nhỉ?

Lưu Đại Ngân gọi điện thoại hỏi bảo vệ, mới biết được ngọn nguồn.

Triệu Tiểu Nhã này giỏi tìm cách thật đấy, biết bản thân không vào được khu nhà này, nên khéo léo dùng lý do đến tìm bạn để vào khu này.

Cô bạn kia có biết chuyện Triệu Tiểu Nhã định làm không nhỉ?

Triệu Tiểu Nhã dùng lý do đến thăm bạn để vào khu nhà này, nhưng lại đi quấy rầy Lưu Đại Ngân, bà ấy có nghĩa vụ nói cho bạn của Triệu Tiểu Nhã một tiếng.

Vân Chi

Lái xe ra khỏi nhà Lưu Đại Ngân, Triệu Tiểu Nhã không về nhà ngay mà đi tới trung tâm thương mại.

Mấy ngày nữa anh Hồng Vũ của cô ta phải ra nước ngoài tham gia một cuộc họp quan trọng, cô ta định mua một đôi nút cài tay áo tặng cho anh Hồng Vũ.

Vừa đến trung tâm thương mại, Triệu Tiểu Nhã đã nhận được điện thoại của bạn mình gọi tới.

Vừa nghe máy, bạn cô ta đã dùng giọng điệu chất vấn, hỏi: “Tiểu Nhã, chẳng phải cậu nói muốn tới nhà tớ chơi à, sao lại tới nhà chủ tịch Lưu?”

Triệu Tiểu Nhã cũng biết chuyện mình làm không mấy trung thực, nên vội vàng xin lỗi bạn cô ta qua điện thoại: “Thiến Thiến, tớ xin lỗi nhé. Tớ có việc cần tìm chủ tịch Lưu, nhưng lại không vào được khu nhà đó, nên đành phải nói là đến tìm cậu. Thiến Thiến, cậu đừng giận tớ nhé, chúng ta là bạn mà.”

“Biết chúng ta là bạn sao cậu còn làm như vậy? Cậu dùng danh nghĩa của tôi để vào khu nhà, rồi đi quấy rầy chủ tịch Lưu, chủ tịch Lưu sẽ nghĩ thế nào về tôi chứ? Tôi coi cậu là bạn, còn cậu, cậu coi tôi là gì?”

Không đợi Triệu Tiểu Nhã nói thêm điều gì, đầu bên kia đã cúp máy.

Biết chuyện này thật sự là lỗi cuả mình, Triệu Tiểu Nhã thầm nghĩ, đợi một hai hôm nữa sẽ mua một món quà hơi giá trị mang đến xin lỗi Thiến Thiến.

Bạn cô ta vừa cúp máy chưa lâu, di động vẫn chưa thả về túi xách đã lại đổ chuông.

Triệu Tiểu Nhã cầm điện thoại lên xem, hoá ra là cha cô ta gọi tới.

“Cha, cha tìm con…”

“Tiểu Nhã, con đang ở đâu?”

“Con đang ở trung tâm thương mại. Cha, cha tìm con có việc gì sao?”

Nghe giọng của Triệu Vệ Quốc rất nặng nề, giống như đang cố gắng đè nén cảm xúc gì đó: “Bây giờ con lập tức về nhà cho cha.”

Không đợi Triệu Tiểu Nhã hỏi Triệu Vệ Quốc có chuyện gì, đầu bên kia đã cúp điện thoại.

Hôm nay làm sao vậy nhỉ, ai nấy đều giống như ăn phải thuốc s.ú.n.g vậy.

Đến tận lúc này Triệu Tiểu Nhã vẫn chưa ý thức được hành vi của mình sai lầm cỡ nào.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 474: Pháo Hôi trong truyện ngược luyến tình thâm (12)



Triệu Vệ Quốc tức giận không hề nhẹ, cúp điện thoại xong thì ngồi xuống ghế sô pha, không nói lời nào.

Mẹ Triệu cũng ngồi xuống bên cạnh ông ta, rót cho ông ta một ly trà hoa cúc: “Vệ Quốc, ông uống tách trà hạ hoả đi, đừng tức giận nữa.”

Triệu Vệ Quốc nhắm mắt, thở dài, lông mày nhíu chặt lại: “Hồng Ngọc, đứa nhỏ Tiểu Nhã này bị chúng ta chiều hư rồi, không biết tí nào về đạo lý đối nhân xử thế. Con bé cho rằng hiện thực giống trong phim sao? Cho rằng một mình đến nhà chủ tịch Lưu, nói dăm ba câu là khuyên được đối phương, khiến đối phương đồng ý tiếp tục hợp tác? Cho dù là trong phim, con bé cũng không có vận may như nữ chính.”

Tôn Hồng Ngọc không tiếp lời, Triệu Vệ Quốc lại nói tiếp: “Hồng Ngọc, sau lần này tôi coi như đã hiểu rõ tính tình của Tiểu Nhã rồi. Nó chỉ biết nghĩ đến Đường Hồng Vũ thôi. Không biết thằng nhãi nhà họ Đường kia đã cho con bé ăn bùa mê thuốc lú gì. Vốn dĩ tôi còn dự định, khi Tiểu Nhã kết hôn sẽ tặng con bé cổ phần công ty. Bây giờ tôi đổi ý rồi, khi kết hôn sẽ không cho con bé cổ phần nữa, nó muốn làm gì thì làm đi.”

Tôn Hồng Ngọc: “Vệ Quốc, dù sao Tiểu Nhã cũng là con gái chúng ta, ông làm như vậy sợ con bé sẽ khó chịu.”

Triệu Vệ Quốc nở nụ cười mệt mỏi, nói: “Khó chịu thì khó chịu đi, cho con bé cổ phần rồi, tôi sợ cô con gái này của tôi sẽ phá hoại cả nhà họ Triệu này vì Đường Hồng Vũ mất.”

“Tiểu Nhã không ngốc, sao có thể…”

“Sao lại không? Con bé biết dự án hợp tác của công ty với Lý Sư Phụ đã tới thời điểm mấu chốt, chẳng phải vẫn khóc lóc dùng cái c.h.ế.t uy h.i.ế.p chúng ta đồng ý cho nó đính hôn với Đường Hồng Vũ sao?”

Triệu Vệ Quốc đã vô cùng thất vọng về con gái mình rồi. Cô ta đính hôn với Đường Hồng Vũ không phải vì hai bên yêu đương nhau thắm thiết, mà vì cô ta dùng thủ đoạn bò lên giường Đường Hồng Vũ, dùng việc này để ép nhà họ Đường phải đồng ý cho cô ta đính hôn với đối phương.

Vốn dĩ Đường Hồng Vũ đã có bạn gái, tình cảm giữa hai người rất tốt, bị con gái chen vào giữa như vậy, Đường Hồng Vũ đành phải chia tay cô bạn gái kia.

Vân Chi

Nói không chừng hiện tại trong lòng Đường Hồng Vũ đang hận c.h.ế.t con gái Triệu Tiểu Nhã của ông ta ấy chứ.

Ban đầu Triệu Vệ Quốc nghĩ, sau khi hai đứa đính hôn, lợi ích của hai nhà sẽ buộc chặt với nhau, ông ta không sợ Đường Hồng Vũ đối xử không tốt với con gái mình.

Nhưng mà bây giờ suy nghĩ cẩn thận lại, thấy con gái nghe lời Đường Hồng Vũ răm rắp như vậy, trong mắt, trong tim ngoài cậu ta ra không còn ai khác, nếu Đường Hồng Vũ định đối phó với nhà họ Triệu, sợ là Triệu Tiểu Nhã sẽ là con d.a.o sắc bén trong tay cậu ta.

Nếu ông ta cho con gái mình cổ phần của Triệu Thị, nói không chừng sẽ xảy ra nhiễu loạn…

Lúc này Triệu Tiểu Nhã vẫn đang nhẩm tính trong lòng, xem lát nữa về nhà nên ăn nói ra sao với cha mẹ mình. Cô ta đến tìm chủ tịch Lưu, chỉ vì muốn tốt cho công ty.

Nhưng mà không cần cô ta mở miệng, sau khi cô ta vào nhà, Triệu Vệ Quốc đã nghiêm khắc hỏi: “Tiểu Nhã, con đi tìm chủ tịch Lưu của Lý Sư Phụ à?”

Triệu Tiểu Nhã không phát hiện ra sắc mặt cha mẹ mình có điểm nào không , vẫn cười hì hì ngồi xuống ghế sô pha, ôm lấy cánh tay mẹ Triệu: “Vâng, cha. Con đã đi tìm chủ tịch Lưu, để hỏi bà ấy vì sao lại muốn huỷ bỏ hợp tác với công ty nhà chúng ta.”

“Vậy con hỏi được chưa?”

Nhắc đến chuyện này, Triệu Tiểu Nhã hơi tức giận. Cô ta nhăn mặt lại, thở phì phì, nói: “Cha, sao bà Lưu Đại Ngân ấy lại không biết phân biệt việc công vệc tư như vậy. Chuyện con đính hôn với anh Hồng Vũ là việc riêng của hai nhà chúng ta, chuyện công ty hợp tác với Lý Sư Phụ là việc công. Sao bà ấy lại vì chuyện con đính hôn với anh Hồng Vũ mà huỷ bỏ hợp tác với công ty nhà chúng ta chứ?”

Triệu Vệ Quốc thở dài nặng nề: “Tiểu Nhã, chuyện hợp tác giữa Lý Sư Phụ và Triệu Thị không phải chuyện Lưu Đại Ngân có thể quyết định một mình. Lý Sư Phụ không muốn hợp tác với công ty chúng ta, thì đó cũng là quyết định của ban lãnh đạo Lý Sư Phụ. Con cho rằng Lưu Đại Ngân làm việc công tư không phân minh ư? Ngược lại mới đúng, bà ấy quyết định như vậy mới là chính xác. Triệu Tiểu Nhã, hôm nay con đến tìm Lưu Đại Ngân, là sai hoàn toàn rồi. Con dùng thân phận gì, lập trường gì để đi tìm bà ấy? Chỉ dựa vào con là cô chủ nhà họ Triệu sao?”

Mẹ Triệu ngồi bên cạnh cũng nói: “Tiểu Nhã, việc hôm nay con làm ra thật sự rất không ổn. Đầu tiên chưa nói đến chuyện hợp tác giữa hai công ty không phải chuyện một hai người thương lượng là có thể tuỳ tiện đưa ra quyết định, chỉ nói riêng việc hôm nay con tự ý đến nhà họ Lý thôi, cũng là hành vi vô cùng thất lễ rồi, người nhà họ Lý không đuổi con ra ngoài là vì người là lịch sự.”

“Cha mẹ, con cũng vì công ty nhà mình thôi mà.” Giọng Triệu Tiểu Nhã hùng hồn đầy lý lẽ: “Lưu Đại Ngân là chủ tịch của Lý Sư Phụ, chỉ cần con khuyên được bà ấy, thì Lý Sư Phụ sẽ tiếp tục hợp tác với công ty nhà chúng ta, cha với anh không cần thở ngắn than dài cả ngày nữa.”

Nghe thấy câu này, Triệu Vệ Quốc vô cùng thất vọng về con gái nhà mình. Bọn họ nói nhiều như vậy, sao con bé không nghe lọt tai chứ?

“Con cũng biết Lưu Đại Ngân là chủ tịch của Lý Sư Phụ, vậy con dùng điều kiện gì để khuyên được bà ấy? Dựa vào vài câu miệng lưỡi không đáng tiền của con sao?” Triệu Vệ Quốc đứng dậy, trước khi lên lầu, ông ta nói với con gái mình một câu cuối cùng: “Chuyện giữa con với Đường Hồng Vũ đã xảy ra rồi, cha đồng ý cho hai đứa đính hôn, nhưng cha nói cho con biết, cha sẽ không cho con cổ phần công ty, bên phía Đường Thị cũng vậy, cha sẽ không đòi hỏi cổ phần của bọn họ cho con.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 475: Pháo Hôi trong truyện ngược luyến tình thâm (13)



Triệu Tiểu Nhã gọi với theo: “Cha!”

Nhưng mà Triệu Vệ Quốc không dừng lại, mà vẫn tiếp tục lên lầu.

Triệu Tiểu Nhã đứng dậy, lại ngồi xuống, tay nắm chặt cánh tay mẹ Triệu, làm nũng: “Mẹ, mẹ xem cha con kìa, sao cha lại lật lọng như vậy. Rõ ràng đã nói sẽ cho con cổ phần rồi, bây giờ lại nói không cho nữa. Làm vậy anh Hồng Vũ sẽ nghĩ thế nào về con?”

Không phải do cha mẹ Đường tạo áp lực, anh Hồng Vũ sẽ không bao giờ đồng ý đính hôn với mình. Nếu hai nhà không trao đổi cổ phần, liệu hai bác nhà bên ấy còn vừa lòng về mình không?

Triệu Tiểu Nhã hơi hoảng hốt, bàn tay vô thức bóp chặt thêm.

Cánh tay mẹ Triệu bị cô ta bóp đau đớn: “Tiểu Nhã, mau buông tay, con làm mẹ đau rồi.”

“Mẹ, con xin lỗi.” Triệu Tiểu Nhã vội vàng buông cánh tay mẹ Triệu ra, mặt đầy áy náy: “Mẹ, không phải con cố ý đâu, con xin lỗi, mẹ đừng giận nhé! Mẹ, thật sự không phải con cố ý đâu.”

Triệu Tiểu Nhã vừa nói vừa rơi nước mắt, nhưng mẹ Triệu lại không ăn nói nhỏ nhẹ, an ủi cô ta như thường ngày, mà nghiêm túc nói: “Tiểu Nhã, tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, hiện tại cha con không cho con cổ phần công ty cũng vì suy nghĩ cho ông ty. Tiểu Nhã, bây giờ con đã được đính hôn với Đường Hồng Vũ như ý nguyện rồi, con nên nghĩ kỹ lại con đường tương lai của mình đi.”

Nói xong mấy câu đó, mẹ Triệu cũng lên lầu, hiện giờ bà ấy cũng rất mệt mỏi.



Lưu Đại Ngân có thể đoán ra được bên phía nhà họ Triệu sẽ xảy ra chuyện gì, vợ chồng Triệu Vệ Quốc không mắng Triệu Tiểu Nhã một trận mới là lạ.

Có phải đầu óc của Triệu Tiểu Nhã hơi chập mạch không mà dám một mình chạy tới nhà bà ấy chất vấn như vậy? Còn nói bà ấy công tư không phân minh. Bà ấy cứ công tư không phân minh như vậy đấy, ai bảo Triệu Vệ Quốc công tư không phân minh trước.

Trong cuốn tiểu thuyết ngược luyến tình thâm kia, Triệu Vệ Quốc cũng không hoàn toàn vô tội.

Vốn dĩ Đường Hồng Vũ đã có bạn gái rồi, tình cảm của hai người rất tốt. Nhưng vì có thể ở bên Đường Hồng Vũ, Triệu Tiểu Nhã đã bỏ thuốc anh ta, khiến hai người phát sinh quan hệ. Sau đó Triệu Tiểu Nhã gọi điện thoại cho cha mẹ mình và cha mẹ Đường, để bọn họ tới khách sạn, trông thấy cảnh tượng cô ta và Đường Hồng Vũ đang ngủ chung trên một chiếc giường. Tiếp đó cô ta khóc lóc trước mặt cha mẹ hai bên, ép Đường Hồng Vũ phải chia tay bạn gái, đính hôn với cô ta.

Đường Hồng Vũ không phải kẻ ngốc, tất nhiên sẽ cảm thấy nghi ngờ, rất nhanh đã điều tra ra trò mèo của Triệu Tiểu Nhã, còn ném chứng cứ xuống bàn trà của nhà họ Triệu.

Đã làm rõ nguyên nhân hậu quả, tất nhiên Đường Hồng Vũ sẽ không đồng ý chịu trách nhiệm với Triệu Tiểu Nhã nữa, cho dù Triệu Tiểu Nhã dùng cái c.h.ế.t để ép buộc, anh ta vẫn không d.a.o động.

Nhìn thấy chứng cứ Triệu Vệ Quốc tức giận khó thở, không ngờ con gái mình lại làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy. Nhưng Triệu Vệ Quốc lại không đành lòng nhìn con gái mình thương tâm, nên đã tới tìm Đường Viễn - cha của Đường Hồng Vũ, tỏ vẻ khi kết hôn sẽ tặng con gái cổ phần công ty làm của hồi môn, hy vọng hai nhà có thể kết thành thông gia.

Đường Thị đã muốn hợp tác với Triệu Thị từ lâu, bây giờ lại có cơ hội tốt như vậy dâng tới tận cửa, sao Đường Viễn có thể từ chối.

Cha Đường yêu cầu con trai phải đính hôn với Triệu Tiểu Nhã, đương nhiên Đường Hồng Vũ không chịu đồng ý rồi. Vì thế cha Đường và Triệu Vệ Quốc đã bắt tay với nhau, cùng đối phó với cha mẹ của bạn gái Đường Hồng Vũ. Nhà bạn gái Đường Hồng Vũ chỉ là gia đình bình thường, sao có thể đối đầu được với cha Đường và Triệu Vệ Quốc. Cho nên không lâu sau bạn gái của Đường Hồng Vũ đã bị cha cô ấy từ mặt, công việc của mẹ cô ấy cũng sắp không giữ nổi. Bị ép không còn cách nào khác, bạn gái của Đường Hồng Vũ đành phải chia tay anh ta, rồi ra nước ngoài.

Bạn gái bị ép phải chia tay, trong lòng Đường Hồng Vũ cực kỳ oán hận cha mình và cha con Triệu Vệ Quốc, nhưng mà anh ta biết, hiện tại mình sức yếu lực mỏng, căn bản không phải là đối thủ của cha Đường và Triệu Vệ Quốc, nên anh ta đành giả vờ đồng ý đính hôn với Triệu Tiểu Nhã trước, tranh thủ thời gian phát triển thế lực của mình, đợi có đủ năng lực rồi sẽ báo thù sau.

Vì con gái mình, đúng là Triệu Vệ Quốc đã phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết, nhưng mà cuối cùng ông ta lại bị chính cô con gái mà mình yêu thương hại c.h.ế.t gián tiếp.

Trong sách, khi Triệu Vệ Quốc chết, Lưu Đại Ngân hơi thương cảm. Nhưng mà ông ta nhận được kết quả như vậy, một phần cũng vì chính bản thân ông ta.

Hiện tại hợp tác với Triệu Thị đã ngưng hẳn, Lưu Đại Ngân không còn chú ý đến chuyện riêng của nhà họ Triệu nữa, Triệu Thị có phá sản giống như trong sách viết hay không, nhà họ Triệu có tan cửa nát nhà hay không, Lưu Đại Ngân đều không để ý.

Trong quyển sách kia, ngoài anh con trai nhà họ Triệu ra, căn bản không một ai là người tốt.

Nếu thật sự phải cứu, Lưu Đại Ngân cũng chỉ cứu một mình anh con trai nhà họ Triệu.

Hiện tại Lý Sư Phụ đã không còn hợp tác với Triệu Thị rồi, nội dung quan trọng nhất trong cốt truyện ban đầu đã thay đổi, không biết anh Triệu kia có còn xảy ra tai nạn xe cộ hay không…

Sau đó Lưu Đại Ngân không rảnh để ý đến chuyện nhà họ Triệu nữa, chắt trai của bà ấy sắp trào đời, bà ấy còn bận vui mừng nghênh đón sinh mệnh mới.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 476: Pháo Hôi trong truyện ngược luyến tình thâm (14)



Bởi vì Khai Lâm sống trong ký túc xá của quân đội, nên nếu nhà Lưu Đại Ngân qua đó, bọn họ chỉ có thể ở nhà khách.

Nghĩ vậy, Lưu Đại Ngân lắm tiền nhiều của lập tức mua một căn biệt thự đã trang hoàng xong ở thành thị gần nơi Khai Lâm đang sống, định đến ngày vợ Khai Lâm sinh sẽ dẫn bảo mẫu qua đó ở cùng bọn họ.

Không ai đoán trước được đứa trẻ sẽ ra đời vào ngày nào, cách ngày dự sinh của Long Tĩnh Xu còn hơn hai mươi ngày nữa, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đã chuyển đến căn biệt thự đó.

Lý Lưu Trụ mau chóng sắp xếp công việc trong nhà hàng sau đó cũng nhanh chóng chạy tới.

Thai phụ vẫn chưa sinh, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận rảnh rỗi không có việc gì ngày nào cũng ra bờ sông xem người ta câu cá.

Nơi này là phương nam, không giống phương bắc, hệ thống sông ngòi rất dày đặc, thậm chí cá còn rẻ hơn rau dưa.

Lý Tam Thuận cũng thích câu cá, ngồi xuống câu là hết cả buổi, Lưu Đại Ngân không thể nào hiểu nổi: “Tam Thuận, cứ ngồi nhìn chằm chằm vào mặt nước như vậy có gì hay chứ?”

Lý Tam Thuận xua tay nói: “Bà không biết đây là thú vui của người câu cá à? Hay là bà cũng ngồi xuống câu thử xem.”

Lưu Đại Ngân: “Tôi không thử đâu, không đủ nhẫn nại.”

Muỗi ở phương nam cũng là thứ đang sợ, vừa to vừa nhiều, lần nào đi câu Lý Tam Thuận cũng mang theo đủ các loại đồ dùng chống muỗi, nhưng dù như vậy vẫn thường xuyên bị đốt sưng tay.

Đến khi Long Tĩnh Xu sinh em bé, Lý Tam Thuận mới từ bỏ thú vui câu cá, ngày nào cũng bảo tài xế lái xe chở ông ấy đi thăm chắt trai nhà mình.

Long Tĩnh Xu sinh một cậu nhóc, đặt tên là Lý Dương Sóc, tên ở nhà là Dương Tử.

Lý Tam Thuận yêu thích thằng bé không muốn buông tay, ngày nào cũng nhắc đến cái tên Dương Tử, hận không thể thường trú ở nơi này. Nhưng nhà bọn họ ở tỉnh thành, bọn họ không thể không quay về. Qua tiệc rượu đầy tháng của Dương Tử, hai người cùng nhau quay về tỉnh thành.

Cho dù không chú ý đến nhà họ Triệu nữa, nhưng đều trong giới kinh doanh, nên thi thoảng Lưu Đại Ngân vẫn nghe được tin tức về nhà bọn họ.

Không lâu sau, Đường Hồng Vũ đã kết hôn với Triệu Tiểu Nhã, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cũng tới tham gia hôn lễ.

Về đến nhà, Lý Tam Thuận chê bai với Lưu Đại Ngân: “Đại Ngân, bà có để ý sắc mặt của Đường Hồng Vũ hôm nay không? Nhìn chẳng giống chú rể chút nào. Mặt mày cau có như cục đá vậy, không thấy nở nụ cười. Tôi nghe nói cuộc hôn nhân này là do Triệu Tiểu Nhã theo đuổi Đường Hồng Vũ, nhưng nếu Đường Hồng Vũ kia không muốn kết hôn, chẳng lẽ có người còn ấn được đầu cậu ta xuống, bắt cậu ta đồng ý?”

“Chuyện này thì ông nghĩ sai rồi, Đường Hồng Vũ thật sự bị ép phải kết hôn với Triệu Tiểu Nhã.” Lưu Đại Ngân kể cho ông ấy nghe những gì mình biết về nguyên nhân dẫn đến cuộc hôn nhân giữa Triệu Tiểu Nhã và Đường Hồng Vũ, cuối cùng nói: “Tam Thuận, Triệu Tiểu Nhã dùng thủ đoạn như vậy để kết hôn với Đường Hồng Vũ, Đường Hồng Vũ tươi cười được mới là lạ.”

Nghe Lưu Đại Ngân nói xong, Lý Tam Thuận rất khó hiểu: “Triệu Tiểu Nhã muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, không thiếu thứ gì, sao phải khăng khăng với một thằng đàn ông không yêu mình như vậy nhỉ? Thời buổi bây giờ đâu giống chúng ta ngày trước, ngày trước con gái không gả chồng còn bị chỉ trỏ nói là không bình thường, không còn đường ra nào khác, sao Triệu Tiểu Nhã này lại luẩn quẩn trong lòng như vậy? Dựa vào thủ đoạ để gả cho Đường Hồng Vũ thì có ích lợi gì chứ, kết hôn rồi vẫn ly hôn được mà.”

Vân Chi

Lưu Đại Ngân: “Ai biết được, có lẽ Triệu Tiểu Nhã cho rằng kết hôn rồi là cô ta có thể dùng tình cảm chân thành của mình khiến Đường Hồng Vũ cảm động.”

“Khiến Đường Hồng Vũ cảm động?” Lý Tam Thuận cũng không biết nên đánh giá cô gái Triệu Tiểu Nhã này thế nào nữa: “Cô ta chia rẽ Đường Hồng Vũ với bạn gái cậu ta, dùng thủ đoạn như vậy để gả cho cậu ta, mà vẫn hy vọng cậu ta sẽ bị cô ta làm cảm động? Đường Hồng Vũ không hận cô ta đã không tồi rồi, còn bị cô ta cảm động. Cưới nhau về nhà rồi, chỉ cần nhìn thấy Triệu Tiểu Nhã, khả năng là Đường Hồng Vũ lại nhớ đến chuyện mình bị Triệu Tiểu Nhã hãm hại, bị Triệu Tiểu Nhã ép phải chia tay bạn gái, không nổi giận coi như tốt tính rồi, còn đòi cậu ta cảm động? Đầu óc Triệu Tiểu Nhã này toàn là bã đậu à, vợ chồng Triệu Vệ Quốc cũng không quan tâm đến con gái mình gì hết, sao lại để cô ta làm bừa như vậy.”

Lưu Đại Ngân nhớ tới nội dung trong sách viết: Vợ chồng Triệu Vệ Quốc thương con gái nhất, khả năng vì không muốn thấy con gái thương tâm nên mới mặc cho cô ta làm loạn như vậy.

Triệu Tiểu Nhã vô cùng mong chờ vào đêm tân hôn, cuối cùng hiện thực lại hất cho cô ta một gáo nước lạnh, còn là loại nước lạnh trộn lẫn băng đá.

Cả ngày hôm đó Đường Hồng Vũ đều sa sầm mặt, trong lễ cưới không hề nở một nụ cười nào.

Dù là khách lạ không thân cũng nhìn ra được tâm trạng của anh ta đang rất không vui.

Khi đi mời rượu trong bữa tiệc, một người chú bác của Triệu Tiểu Nhã dùng giọng điệu trêu đùa nói: “Đường Hồng Vũ, nhớ chăm sóc tốt cho Tiểu Nhã đấy, nếu không người nhà họ Triệu chúng tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”

Đường Hồng Vũ nghe xong, lập tức ném ngay chén rượu xuống đất, rồi xoay người rời đi đến bàn tiếp theo, không nói câu nào, bỏ lại cả bàn tiệc ngơ ngác nhìn nhau.

Người chú bác nhà họ Triệu vừa nói chuyện tức gần chết, mặt đỏ bừng lên. Từ đó đến hết buổi tiệc, Đường Hồng Vũ không chạm vào một giọt rượu nào nữa. Bạn thân của anh ta cũng nhìn ra được anh ta đang tức giận, nên không dám rót rượu cho anh ta.

Buổi tối khi trở lại phòng cưới, Đường Hồng Vũ rất tỉnh táo, không hề có chút cảm giác say rượu nào.

Phòng cưới của bọn họ là một căn biệt thự, hiện tại ngoài Triệu Tiểu Nhã và Đường Hồng Vũ ra, không còn một người nào khác.

Triệu Tiểu Nhã ân cần bưng trà đổ nước cho Đường Hồng Vũ, Đường Hồng Vũ ngồi trên sô pha vẫn không nhúc nhích: “Tôi có lời muốn nói với cô.”

Triệu Tiểu Nhã đặt cốc nước xuống, cũng ngồi lên ghế sô pha, hai má đỏ ửng: “Anh Hồng Vũ, anh có chuyện gì muốn nói với em thế, em đang nghe đây.”

“Chúng ta đã kết hôn, tôi cũng nói rõ ràng luôn…” Khuôn mặt của Đường Hồng Vũ rất lạnh lùng, không nhìn ra cảm xúc vui buồn: “Chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của cô, hy vọng cô cũng đừng can thiệp vào chuyện của tôi. Chúng ta cứ giống như đa số các cặp vợ chồng khác trong giới kinh doanh này, lúc ở ngoài thì giả vờ ân ái một chút là được, về nhà thì ai lo phận nấy.”

Triệu Tiểu Nhã: “Anh Hồng Vũ, em...”

Đường Hồng Vũ ngắt lời cô ta, nói tiếp: “Trong một tháng tới tôi sẽ sống tại căn biệt thự này, hết một tháng tôi sẽ dọn về nhà riêng của mình, còn cô… Thích đi đâu thì tuỳ cô.”

Nói xong Đường Hồng Vũ đi thẳng lên lầu, anh ta không quay về phòng ngủ chính, ngược lại đi đến phòng dành cho khách.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 477: Pháo Hôi trong truyện ngược luyến tình thâm (15)



Tất nhiên Lưu Đại Ngân không hề biết chuyện xảy ra ở phòng cưới của Triệu Tiểu Nhã và Đường Hồng Vũ rồi.

Việc công ty không nhiều lắm, Lưu Đại Ngân bắt đầu thành lập quỹ uỷ thác gia tộc.

Ngoài cổ phần của Lý Sư Phụ ra, Lưu Đại Ngân còn có không ít cổ phần của các công ty khác, có hai toà nhà cao ốc ở tỉnh thành, một trung tâm thương mại ở Hải Thị, cộng lại là một khối tài sản vô cùng lớn.

Sau khi được cố vấn rõ ràng, ngoài cổ phần của Lý Sư Phụ và các công ty khác ra, tất cả tài sản còn lại Lưu Đại Ngân đều quăng vào quỹ uỷ thác.

Người hưởng lợi từ quỹ là tất cả mọi người trong nhà họ Lý, hiện tại do Lưu Đại Ngân quản lý.

Khi làm những việc này, Lưu Đại Ngân vẫn không quên tính toán ngày tháng. Bà ấy đã quyết định sẽ cứu Triệu Văn Bác – Anh trai của Triệu Tiểu Nhã.

Lý Sư Phụ không hợp tác với Triệu Thị nữa, dù Triệu Thị có xảy ra vấn đề gì cũng sẽ không liên lụy đến Lý Sư Phụ.

Không biết nguyên nhân vì sao, mấy năm nay Triệu Thị phát triển không thuận lợi lắm, luôn bị kẻ khác ngáng chân.

Cuộc hôn nhân giữa Triệu Tiểu Nhã với Đường Hồng Vũ cũng không có gì nổi bật, bạn gái của Đường Hồng Vũ vốn dĩ phải về nước rồi cũng chưa về nước.

Tính toán ngày tháng, hình như thời gian Triệu Văn Bác xảy ra tai nạn sắp tới rồi. Hiện tại cốt truyện đã lung tung rối loạn, cũng không biết Triệu Văn Bác còn gặp phải tai nạn xe cộ hay không.

Nhưng Lưu Đại Ngân không quan tâm đến điều này, bà ấy đã quyết định sẽ đến chờ đợi ở nơi Triệu Văn Bác xảy ra tai nạn rồi.

Trong sách viết, nơi Triệu Văn Bác gặp tai nạn là một con đường quốc lộ tương đối hoang vắng, tài xế gây ra tai nạn bỏ chạy ngay sau đó, Triệu Văn Bác bị lỡ thời gian cứu trị tốt nhất, mới trở thành người thực vật.

Trong sách miêu tả kỹ càng địa điểm Triệu Văn Bác xảy ra chuyện, nhưng lại không viết thời gian cụ thế, chỉ viết tháng, nên Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận bắt đầu nằm vùng ở nơi đó cả ngày.

Lưu Đại Ngân đã từng nghĩ tới, hay là gọi điện thoại nặc danh nói cho Triệu Văn Bác, nói anh ấy sắp gặp hoạ đổ máu, sẽ xảy ra tai nạn xe cộ ở con đường nọ…

Nhưng bà ấy chỉ nghĩ vậy thôi, nếu Lưu Đại Ngân gọi điện thoại thật, nói không chừng Triệu Văn Bác nhận được điện thoại sẽ cho rằng người ở đầu bên kia điện thoại là kẻ điên.

Còn việc sau khi cứu người bị cảnh sát hỏi vì sao hai vợ chồng Lưu Đại Ngân lại có mặt ở nơi hẻo lánh đó, Lưu Đại Ngân cũng nghĩ ra lý do rồi.

Bà ấy kể chuyện mình nằm mơ cho Lý Tam Thuận, Lý Tam Thuận nghe xong, thì lẩm bẩm một câu: “Đại Ngân, người đầu óc không bình thường như Triệu Tiểu Nhã cũng được chọn làm nữ chính sao?”

Lưu Đại Ngân: “Như vậy đã là gì, tôi nằm mơ nhiều như vậy, xem được nhiều quyển sách như vậy, có nhân vật chính nào trong sách là người tốt đâu, kẻ đầu óc không bình thường cũng có vài người.”

Lý Tam Thuận gật đầu nói: “Ừ, lúc ở nhà không có việc gì làm tôi xem phim cũng gặp rất nhiều nhân vật chính kiểu như vậy, không phải đầu óc có vấn đề thì là kẻ không biết phân biệt phải trái, đặc biệt là mấy bộ phim thần tượng gì đó, giống như không làm việc ngu ngốc thì không được gọi là vai chính vậy, không biết đám đạo diễn quay ra những bộ phim như vậy suy nghĩ thế nào. Tôi còn cố ý gọi điện cho Xuân Sinh, bảo nó đừng diễn mấy bộ phim truyền hình như vậy, tôi xem mà trong đầu đầy dấu chấm hỏi.”

Lúc Lý Tam Thuận rảnh rỗi ở nhà, ông ấy thường xem tivi, hiện tại các bộ phim trên tivi thường là phim thần tượng kiểu như vậy, dấn dần ông ấy thật sự không xem nổi, nên đổi qua nghe hý kịch trên radio rồi, không xem tivi nữa.

“Trên tivi chiếu phim như vậy, chắc chắn vì có người thích xem.” Lưu Đại Ngân nói: “Lần trước Khai Duyệt nhà chúng ta còn khen phim hay đó, còn vô cùng thích cậu diễn viên kia.”

“Ai, có lẽ là do tôi già thật rồi.” Lý Tam Thuận lắc đầu: “Không hiểu nổi thứ mà mấy cô bé thích. Đại Ngân, đợi đến tháng Triệu Văn Bác xảy ra tai nạn xe cộ, chúng ta mang đồ câu cá qua nơi đó câu cá đi.”

Quốc lộ kia rất hẻo lánh, nhưng nơi Triệu Văn Bác xảy ra tai nạn xe cộ có một con sông nhỏ, Lưu Đại Ngân định chờ ở nơi đó, chờ Triệu Văn Bác xảy ra tai nạn thì bà ấy lập tức gọi xe cấp cứu.

Khi người khác hỏi tới, bà ấy sẽ nói là vợ chồng bà ấy đi câu cá ở gần đó, nhìn thấy có người gặp phải tai nạn xe cộ thì mau chóng cứu người, không ngờ người được cứu là Triệu Văn Bác.

Bắt đầu từ mùng một tháng Triệu Văn Bác xảy ra chuyện, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đã bắt đầu chờ đợi ở con đường kia, chờ tới tận ngày mười lăm vẫn chưa gặp phải vụ tai nạn xe nào trên con đường kia.

Hai người bọn họ không hề sốt ruột, cứu mạng người khác là việc lớn, chờ thêm mấy ngày thì có sao đâu.

Ngày hai mươi ba, sau khi ăn trưa xong, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận lại tới chỗ con sông nhỏ bên cạnh quốc lộ kia. Lưu Đại Ngân không biết Triệu Văn Bác xảy ra tai nạn xe cộ vào ngày nào, nhưng mà trong sách biết Triệu Văn Bác xảy ra tai nạn vào lúc chạng vạng, Lưu Đại Ngân sợ mình tới chậm, nên cứ ăn cơm trưa xong là lại qua bên này chờ đợi.

Lý Tam Thuận buông cần câu cá, Lưu Đại Ngân ở bên cạnh mở ghế gấp ra rồi rót cho ông ấy một cốc nước. Sau khi sắp xếp xong tất cả, bà ấy cũng ngồi xuống xem Lý Tam Thuận câu cá.

Tài xế và hai người vệ sĩ đứng chờ ở cách đó không xa.

Ban đầu Lưu Đại Ngân còn không có thói quen dẫn theo vệ sĩ khi ra ngoài, nhưng mà trước đó không lâu ở tỉnh thành vừa xảy ra một vụ bắt cóc, ngày nào bọn họ cũng tới nơi hẻo lánh này câu cá, con cái trong nhà không yên tâm. Vì trấn an bọn họ Lưu Đại Ngân mới dẫn theo hai người vệ sĩ.

Lý Tam Thuận ngồi câu cá, Lưu Đại Ngân ngồi nghe radio, bầu không khí rất hài hoà.

Ngày nào bọn họ cũng như vậy qua cả buổi chiều, mãi cho đến khi trời tối mịt mới dắt tay nhau về nhà.

Chiều hôm nay không giống những hôm khác, cả buổi chiều Lý Tam Thuận đều không câu được một con cá nào, Lưu Đại Ngân đã nghe xong vài bài hý kịch. Trong khi hai người yên lặng hưởng thụ bầu không khí trong lành, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng vang lớn truyền đến từ con đường gần đây. Giống như có thứ gì đó va chạm mạnh vào nhau.

Vân Chi

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận liếc nhau, rồi mau chóng đứng dậy.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 478: Pháo Hôi trong truyện ngược luyến tình thâm (16)



Lý Tam Thuận ném cần câu cá trong tay xuống, Lưu Đại Ngân bỏ chiếc đài trong tay xuống, cùng nhau chạy tới nơi phát ra tiếng động.

Một chiếc xe tải nhỏ phóng như bay trên đường quốc lộ, bởi vì khoảng cách khá xa, hai người không tể nhìn rõ biển số của chiếc xe tải ấy.

Lưu Đại Ngân chạy đến chỗ đỗ xe của mình trước, sau đó lên xe nói với tài xế: “Mau qua bên kia xem đã xảy ra chuyện gì? Sao tôi nghe thấy như có tiếng hai chiếc xe đ.â.m vào nhau vậy.”

Tài xế không nói gì, vội vàng lái xe trở lại đường quốc lộ.

Xe rẽ qua khúc cua, Lưu Đại Ngân lập tức trông thấy một chiếc Hummer màu đen dừng ngay giữa đường quốc lộ.

Cả phần đầu xe đã bị đ.â.m bẹp quá nửa, vừa nhìn đã biết là cú va chạm mạnh ra sao, không biết tài xế bên trong thế nào rồi.

Lý Tam Thuận móc điện thoại di động của mình ra, gọi cho cứu thương trước, sau khi cúp máy lại gọi cho cảnh sát.

Ô tô chạy đến gần xe Hummer, Lưu Đại Ngân, Lý Tam Thuận và vệ sĩ, tài xế đều xuống xe xem xét.

Động cơ của chiếc Hummer vẫn đang chạy, có một cậu thanh niên mặc âu phục nằm trên ghế lái, không nhúc nhích, không biết sống hay chết.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đi ra phía trước xem thử, người trẻ tuổi kia chính là Triệu Văn Bác.

May mắn thay, trên người anh ta không bị thứ gì vướng vào, chỉ có phần đầu là bị đ.â.m chảy m.á.u đầm đìa.

Cũng may chiếc xe này của anh ta là loại xe tốt, túi hơi đều bung ra, nếu không Triệu Văn Bác sẽ bị thương càng nặng hơn, có đợi được đến lúc xe cấp cứu tới hay không khó mà nói trước được.

Trong quyển sách kia viết, sở dĩ Triệu Văn Bác trở thành người thực vật, là vì bị phát hiện quá muộn, bác sĩ nói nếu đưa tới bệnh viện sớm hơn, Triệu Văn Bác sẽ không vấn đề gì.

Lưu Đại Ngân tắt chìa khoá trên xe trước, nói: “Hiện tại vẫn chưa biết cậu ấy còn bị thương chỗ nào khác hay không, tạm thời chúng ta đừng di chuyển cậu ấy.”

Nói xong, Lưu Đại Ngân gọi hai người vệ sĩ tới, hỏi bọn họ có thể cầm m.á.u cho Triệu Văn Bác trước hay không.

Bởi vì lúc này đầu anh ta đang chảy đầy máu, dáng vẻ rất doạ người.

Vệ sĩ xem qua rồi nói: “Đầu của cậu ấy bị va chạm mạnh dẫn đến chảy máu, nhìn dáng vẻ này có lẽ cú đ.â.m vừa rồi không hề nhẹ, không biết trên đầu cậu ấy còn có vết thương nào mà chúng ta không nhìn thấy hay không, tốt nhất cứ chờ bác sĩ tới đã.”

“Được, vậy chờ bác sĩ tới rồi nói sau.” Lưu Đại Ngân nói: “Tiểu Trần, cậu với cậu Chu đi đặt biển cảnh báo ở hai đầu đường đi. Tuy rằng nơi này hẻo lánh, nhưng vẫn có xe qua lại, lỡ như có chiếc xe nào lái nhanh quá không trông thấy chiếc Hummer này sợ là lại xảy ra chuyện.”

Lý Tam Thuận đứng ở ven đường, tay cầm điện thoại của Lưu Đại Ngân, nếu người trong xe là Triệu Văn Bác, bọn họ phải mau chóng thông báo cho Triệu Vệ Quốc và vợ ông ta.

Điện thoại của Triệu Vệ Quốc không có ai nghe máy, Lưu Đại Ngân lại không biết số điện thoại của vợ ông ta, nên đành phải gọi điện thoại cho thư ký công ty trước, bảo đối phương thông báo cho Triệu Vệ Quốc.

Hai công ty đã ngừng hợp tác, nhưng cũng từng tiếp xúc một khoảng tời gian dài, nên thư ký cũng có số điện thoại riêng của Triệu Vệ Quốc.

Sau khi vòng vèo một lúc, cuối cùng cũng liên lạc được với Triệu Vệ Quốc.

Vân Chi

Cứu thương và cảnh sát cũng tới rồi. Sau khi tới hiện trường, cảnh sát phụ trách hỏi thăm tình hình, bác sĩ thì đỡ Triệu Văn Bác xuống, đưa anh ta lên xe cứu thương.

Suốt cả quá trình Triệu Văn Bác đều hôn mê bất tỉnh.

Trong lúc cảnh sát đang hỏi chuyện thì chuông điện thoại của ưu Đại Ngân vang lên, là Triệu Vệ Quốc gọi lại.

Biết tin con trai xảy ra tai nạn xe cộ, giọng Triệu Vệ Quốc rất nôn nóng, càng nói càng lộn xộn. Sau khi hỏi rõ con trai được đưa đến bệnh viện nào, ông ta vội vàng cảm ơn vài câu rồi cúp điện thoại.

Vấn đề chính mà cảnh sát hỏi là biển số của chiếc xe tải kia, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cách khá xa nên không thấy rõ, hai người vệ sĩ và tài xế đứng gần quốc lộ hơn, tài xế vẫn nhớ rõ biển số của chiếc xe tải kia.

“Đồng chí cảnh sát, vừa nghe thấy tiếng va chạm là tôi nhìn thấy ngay một chiếc xe tải nhỏ lao qua, tốc độ lái xe còn vô cùng nhanh, khiến tôi tò mò đọc lại biển số xe một lần, nên vẫn nhớ được.”

Nói xong, tài xế đọc lại biển số xe cho cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, chính là biển số xe này.”

Cảnh sát hỏi thăm tình hình ghi lại biển số xe, xác nhận lại: “Anh nói đó là một chiếc xe tải màu trắng của hãng xe Giang Hải?”

Hai người vệ sĩ và tài xế đều gật đầu: “Vâng.”

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận chỉ là quần chúng tốt bụng báo cảnh sát giúp, nên không cần quay về đồn công an, cảnh sát hỏi thăm xong là bọn họ có thể về nhà rồi.

Giải quyết xong chuyện này, Lưu Đại Ngân cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng. Chính bà ấy cũng không biết nên miêu tả tâm trạng của mình lúc này thế nào nữa, giống như vừa buông bỏ được tất cả gánh nặng trên vai vậy.

Trên xe không tiện nói chuyện, sau khi về nhà, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng ngủ của mình rồi, Lý Tam Thuận mới nói: “Cuối cùng cũng xong việc rồi, Triệu Văn Bác sẽ không sao chứ?”

Lưu Đại Ngân ngồi xuống bên cạnh ông ấy, nói: “Tôi nghĩ cậu ấy sẽ không sao đâu, trong quyển sách kia cũng viết, vì trì hoãn quá lâu cậu ấy mới biến thành người thực vật, bây giờ cậu ấy được đưa đến bệnh viện sớm như vậy, tôi nghĩ chắc sẽ không vấn đề gì.”

“Vậy là tốt rồi.” Lý Tam Thuận nói: “Cậu ấy còn trẻ như vậy, trở thành người thực vật thì quá đáng thương.”

“Tam Thuận, tôi muốn nói với ông chuyện này.”

“Chuyện gì thế?”

“Tôi có cảm giác, từ giờ về sau tôi sẽ không nằm mơ nữa.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 479: Pháo Hôi trong truyện ngược luyến tình thâm (17)



“Sẽ không nằm mơ nữa?” Đầu tiên Lý Tam Thuận hơi kinh ngạc, sau đó là vui mừng: “Bà nói thật chứ, Đại Ngân? Không mơ nữa thì tốt, bà đã lớn tuổi như vậy rồi, thật sự không chịu nổi lăn lộn.”

Trên mặt Lý Tam Thuận tràn ngập niềm vui, mí mắt vốn đã bị rũ xuống che đi một nửa đôi mắt lại càng nhỏ hơn: “Đại Ngân, tuổi của chúng ta đều không còn nhỏ nữa, nếu sau này bà không nằm mơ tiếp thì chúng ta có thể sống bình yên nốt những ngày tháng còn lại rồi.”

Sau này sẽ không nằm mơ nữa là ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu bà ấy sau khi cứu Triệu Văn Bác.

Ý nghĩ này xuất hiện rất đột ngột, không có dấu hiệu nào báo trước, giống như nhánh cỏ dại đầu tiên lén nảy mầm khi mùa xuân đến, tuy rằng không ai biết nó sinh ra từ lúc nào, nhưng nó vẫn truyền đạt lại chính xác tin tức mùa xuân sắp tới rồi.

Trường hợp của Lưu Đại Ngân cũng như vậy, bà ấy không biết ý nghĩ này sinh ra thế nào, nhưng trong lòng bà ấy vô cùng chắc chắn sau này bà ấy sẽ không bao giờ nằm mơ nữa.

Từ lần đầu tiên bắt đầu nằm mơ, Lưu Đại Ngân đã nằm mơ ba mươi mấy gần bốn mươi năm, đột nhiên bây giờ không nằm mơ nữa, Lưu Đại Ngân còn hơi không quen.

Giấc mơ này tới đột ngột, rời đi cũng đột ngột, Lưu Đại Ngân cũng không biết là do lực lượng nào thao túng. Nhưng mà bà ấy không quan tâm, bà ấy chỉ biết quá nửa thành công của mình hôm nay là do “Mơ” được.

Nếu không nằm mơ, Lưu Đại Ngân sẽ không biết trò mèo của Giang An Ni với Giang Văn Chung, sẽ không cứu được Khai Lâm, cũng sẽ không gây dựng được một phần gia nghiệp lớn như vậy.

Cho nên, Lưu Đại Ngân rất cảm kích lực lượng mà bà ấy không biết kia.

Vân Chi

“Tam Thuận, tôi có chuyện này muốn thương lượng với ông từ lâu rồi…” Hiện tại Lưu Đại Ngân đã rất già, trên mặt đã có rất nhiều nếp nhăn, trên tay có không ít vết đồi mồi minh chứng cho thân thể đã già cỗi. Lý Tam Thuận cũng giống bà ấy, cũng đã đi đến giai đoạn cuối của cuộc đời rồi: “Gia nghiệp của chúng ta lớn như vậy, phần để lại cho bọn nhỏ cũng đủ nhiều rồi, tôi muốn lấy ra một nửa để làm từ thiện, chuyên cứu trợ người già neo đơn và trẻ con mồ côi cha mẹ.”

Lý Tam Thuận đồng ý ngay không hề nghĩ ngợi: “Tôi đồng ý chuyện này, Đại Ngân, bà định quyên góp thế nào?”

Lưu Đại Ngân nói: “Không phải tôi đã thành lập một quỹ uỷ thác sao, mỗi năm sẽ lấy ra từ quỹ một đến hai phần tiền lãi để làm từ thiện, số tiền lãi còn lại thì để cho bọn nhỏ. Ngoài ra tôi còn nắm giữ cổ phần của không ít công ty, tiền hoa hồng mỗi năm cũng lấy ra một nửa để làm từ thiện, ông thấy được không?”

Lý Tam Thuận: “Tôi nghe bà, nhưng mà phải tìm người đáng tin cậy quản lý số tiền này.”

“Chuyện đó thì ông cứ yên tâm, tôi sẽ khảo sát cẩn thận.” Lưu Đại Ngân nói: “Tam Thuận, tôi gả cho ông, có được gia đình thế này, cuộc đời tôi xem như thoả mãn rồi.”

Hiếm khi nghe thấy Lưu Đại Ngân nói ra câu tình cảm như vậy, Lý Tam Thuận nghe xong còn cảm thấy không quen lắm.

“Đại Ngân, người nên thoả mãn là tôi mới đúng.” Lý Tam Thuận mỉm cười: “Cưới được người vợ tốt nhất trên đời như bà, bà còn sinh cho tôi bốn đứa con tốt như vậy, tôi thấy đủ rồi. Kiếp sau chúng ta vẫn làm vợ chồng nhé.”

Lưu Đại Ngân gật đầu: “Được, kiếp sau chúng ta vẫn làm vợ chồng, hứa rồi nhé, ông đừng quỵt nợ.”

“Đương nhiên tôi sẽ không quỵt nợ rồi, chỉ sợ đến lúc đó bà chướng mắt tôi thôi. Tôi không khéo ăn nói, còn không có năng lực gì, so với bà, tôi thật sự quá bình thường.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Bình thường mới tốt, chẳng lẽ tôi không phải người bình thường sao? Tam Thuận, ông có nhớ khi chúng ta còn trẻ, có lần hai ta gặp phải kẻ cướp ở tỉnh thành không? Rõ ràng khi ấy ông cũng rất sợ hãi, nhưng ông vẫn bảo vệ tôi ở phía sau. Bắt đầu từ khi ấy, tôi đã nhận định ông là nửa kia của mình rồi.”

“Hả? bà nói lần nào cơ? Tôi phải nghĩ kỹ lại mới được.” Vất vả lắm mới nghĩ ra, Lý Tam Thuận nói: “Bảo vệ vợ mình khi gặp phải nguy hiểm không phải việc đương nhiên sao? Tôi đã quên từ lâu rồi, bây giờ bà nói ra tôi mới nhớ lại.”

Khi đó Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận mới kết hôn hơn một năm, tình hình trị an ở tỉnh thành không tốt lắm, ngày nào cũng phát sinh các vụ án cướp bóc, người bình thường hầu như không dám ra ngoài vào buổi tối.

Hôm đó hai vợ chồng bọn họ ra ngoài về không tính là quá muộn, nhưng vì trời mưa, sắc trời tối sớm, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận vội vàng về nhà, sợ bị mưa xối ướt như con gà rớt vào nồi canh.

Khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ, tự dưng có hai kẻ đội mũ xông ra cản đường hai vợ chồng, một trong hai kẻ đó còn cầm súng.

Lúc ấy hai vợ chồng rất sợ hãi, nhưng mà Lý Tam Thuận vẫn kéo Lưu Đại Ngân ra phía sau mình, bảo vệ bà ấy theo bản năng.

May mà hai tên kia chỉ cần tiền không đả thương người, sau khi cướp xong tất cả tài sản trên người Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận, hai vợ chồng đã được thả cho về.

Về đến nhà, Lưu Đại Ngân ôm chặt lấy Lý Tam Thuận, rất lâu sau vẫn không nói lời nào.

Lý Tam Thuận cười, trêu: “Đại Ngân, bảo sao lúc ấy vừa về nhà bà đã ôm chặt lấy tôi không chịu buông tay rồi, hoá ra là bị tôi làm cảm động, đã nhận định cả đời này là của tôi.”

Nếu là khi còn trẻ, nghe thấy câu nói như vậy khả năng Lưu Đại Ngân còn thẹn thùng, nhưng bây giờ già rồi, da mặt cũng dày hơn, bà ấy cười nói: “Ừ, từ khi đó tôi đã nhận định đời này chính là của ông rồi, cho nên ông đừng cảm thấy không xứng với tôi vì tôi gây dựng được một phần gia nghiệp lớn như hiện tại, thật ra hai chúng ta như vậy mới xứng với nhau, mới là nồi nào vung nấy.”

Lý Tam Thuận cười nói: “Đại Ngân, vẫn là bà biết ăn nói.”

Sau đó ông ấy hỏi sang chuyện khác: “Không biết hiện tại Triệu Văn Bác thế nào rồi nhỉ? Có nguy hiểm đến tính mạng không…”
 
Back
Top Bottom