Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 460: Pháo Hôi trong truyện xuyên sách (12)



Hai cô y tá đẩy Khai Lâm ra khỏi phòng bệnh ICU, người nhà họ Lý và chiến hữu của Khai Lâm đều chạy tới, liên mồm hỏi thăm tình hình của cậu ấy.

Y tá vội vàng nói: “Giữ yên tĩnh, người bệnh vừa tỉnh lại không lâu, tạm thời đừng hỏi cậu ấy quá nhiều câu hỏi. Mọi người tránh ra chút, người bệnh cần không khí.”

Đám người ban nãy còn ầm ĩ lập tức yên tĩnh lại. Khai Nguyên, Chu Hữu Đức và một chiến hữu của Khai Lâm đẩy giường bệnh, chiến hữu khác thì cầm bình truyền dịch giúp y tá, người nhà họ Lý đi theo phía sau.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đi cuối cùng.

Lý Liên Hoa cũng đi chậm lại chờ bọn họ.

“Cha mẹ, Khai Lâm không bị sao, bây giờ cha mẹ cũng yên tâm được rồi. Hiện tại thằng bé đã được chuyển tới phòng bệnh bình thường, hay là cha mẹ về nhà nghỉ ngơi đi. Bệnh viện không so được với nhà mình, làm gì cũng không tiện, cha mẹ ở đây ăn không ngon ngủ không yên, cẩn thận lại ngã bệnh.”

Ngày thường Lưu Đại Ngân là người hay nói nhất, thế mà hôm nay bà ấy lại không nói gì. Lý Tam Thuận nói thay bà ấy: “Đợi Khai Lâm chuyển tới phòng bệnh bình thường rồi, cha mẹ đi thăm thằng bé xem nó thế nào đã, nếu thật sự không vấn đề gì, cha với mẹ sẽ quay về.”

Lưu Đại Ngân cũng nói: “Đợi cha mẹ thăm Khai Lâm rồi nói.”

Bọn họ phải gặp Khai Lâm trước đã, để xem Khai Lâm có phải Khai Lâm của bọn họ hay không.

Đẩy Khai Lâm đến phòng bệnh bình thường xong, y tá còn dặn dò rất nhiều điều cần chú ý, sau đó mới quay về vị trí làm việc.

Cháo vừa mua về vẫn còn nóng, tay Khai Lâm không tiện, nên Khai Nguyên bón cho cậu ấy ăn.

Một đám người vây quanh mép giướng Khai Lâm, người đứng sau căn bản không nhìn thấy cậu ấy.

Lưu Đại Ngân với Lý Tam Thuận không hề sốt ruột, một trăm bước bây giờ đã đi đến bước thứ chín mươi chín rồi, một bước còn lại cứ đợi Khai Lâm ăn cháo xong, bọn họ lại đi tiếp.

Khai Lâm đói bụng thật, một bát cháo không đủ cho cậu ấy ăn, nhưng bác sĩ đã dặn, mới tỉnh lại không được ăn quá nhiều, ăn một bát cháo là được rồi.

Khai Lâm ăn cháo xong, Lưu Đại Ngân với Lý Tam Thuận mới đỡ nhau đến gần. Hai người bọn họ lớn tuổi nhất, mọi người đều tự giác nhường đường cho bọn họ.

Lưu Đại Ngân ngồi trên giường bệnh của Khai Lâm, Lý Tam Thuận thì ngồi trên chếc ghế bên mép giường, cả hai đều nhìn chằm chằm vào Lý Khai Lâm.

“Ông nội, bà nội,” Lý Khai Lâm rất tỉnh táo. Tuy sắc mặt cậu ấy tái nhợt, nhưng vẫn cười rất tươi: “Ông bà nội, khiến ông bà lo lắng rồi.”

Nhìn thấy nụ cười này, Lưu Đại Ngân biết ngay, người đang nằm trên giường bệnh chính là cháu trai Khai Lâm của mình, chứ không phải Tống Ngôn Thắng khoác vỏ bọc Khai Lâm.

Chắc Lý Tam Thuận cũng phát hiện ra, người này là cháu trai Khai Lâm của mình chứ không phải Tống Ngôn Thắng rồi. Ông ấy hô lên hai câu “Khai Lâm, Khai Lâm của ông” sau đó bắt đầu khóc hu hu.

“Ông nội, cháu không sao, ông đừng lo lắng.” Thấy Lý Tam Thuận khóc, Lý Khai Lâm vội vàng an ủi ông ấy: “Ông nội, cháu không sao rồi mà, ông đừng khóc, khóc không tốt cho mắt.”

Lưu Đại Ngân ở bên cạnh, nói: “Cháu đừng khuyên ông ấy, ông ấy vui quá mới khóc thôi. Khai Lâm, cháu không sao, ông bà nội đều vui mừng.”

Lý Lưu Trụ vội vàng khuyên nhủ: “Cha mẹ, Khai Lâm không sao rồi, chúng ta nên vui mới đúng. Cha đừng khóc nữa, chúng ta không khóc nữa.”

Lý Lưu Trụ nhẹ nhàng dỗ dành Lý Tam Thuận như dỗ trẻ con, ba người con gái cũng khuyên ông ấy: “Cha, cha đừng khóc nữa, Lưu Trụ nói đúng đấy, chúng ta nên vui mới đúng.”

“Mẹ, mẹ mau khuyên cha con đi, đừng để cha khóc nữa.”

“Cha, cha đã lớn tuổi rồi, cứ khóc như vậy không tốt cho mắt.”

Khai Lâm đã không vấn đề gì, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cũng không ở bên này quá lâu, hai người bọn họ đã lớn tuổi rồi, nơi này lại không bằng ở nhà, sợ bọn họ không chịu nổi. Hơn nữa công việc của Lưu Đại Ngân còn rất bận, rất nhiều việc trong công ty đang chờ bà ấy giải quyết.

Sau đó Lưu Trụ với Khai Nguyên ở lại bên này, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận quay về tỉnh thành, về cùng bọn họ còn có vợ chồng Lý Ngẫu Hoa và Trần Khai, hai người bọn họ đều có việc làm, không xin nghỉ được quá lâu.

Những người còn lại thì ở thêm hai ngày, ngày kia cũng quay về.

Trên đường về nhà, vì đi cùng con gái con rể, Lưu Đại Ngân không tiện tâm sự chuyện Khai Lâm với Lý Tam Thuận. Chỉ có thể nói chuyện có thể nói. Bệnh viện nơi Khai Lâm đang nằm cách tỉnh thành rất xa, đi ô tô phải mất hơn hai mươi tiếng đồng hồ. Không lâu sau vì quá mệt mỏi, con gái và con rể đã lần lượt ngủ say.

Lưu Đại Ngân, Lý Tam Thuận và con gái út ngồi ở hàng ghế sau, con rể ngồi ghế phụ. Thấy hai vợ chồng đã ngủ rồi, Lưu Đại Ngân lén dựa vào người Lý Tam Thuận, nhỏ giọng nói: “Tam Thuận, tôi đã hứa với địa sư, nếu Khai Lâm nhà chúng ta không xảy ra chuyện không mong muốn, tôi sẽ đúc tượng vàng cho phật tổ. Bây giờ Khai Lâm nhà chúng ta đã bình yên rồi, khi nào về chúng ta đi làm lễ tạ thần, đúc tượng vàng cho Phật Tổ đi.”

Lý Tam Thuận vỗ về tay bà ấy: “Ừ, đã hứa rồi thì phải làm lễ tạ ơn thần phật. Bà đừng để ý đến chuyện này, khi về tỉnh thành tôi sẽ tìm thợ thủ công đúc tượng vàng cho Phật Tổ.”

Lưu Đại Ngân: “Tam Thuận, cảm ơn ông.”

Lý Tam Thuận nhếch môi cười: “Chúng ta là vợ chồng đã sống với nhau cả đời rồi, bà còn nói cảm ơn tôi.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Ừ thì không cảm ơn nữa, Tiểu Lý Tử, khi về nhớ làm việc cho chị đấy.”

Lý Tam Thuận đặt tay trên đầu gối, giả vờ nhún người hành lễ với Lưu Đại Ngân: “Tuân mệnh, lão Phật gia.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 461: Pháo Hôi trong truyện xuyên sách (13)



Trở lại tỉnh thành Lưu Đại Ngân lại bắt đầu bận rộn với công việc. Khi bà ấy đi, bà ấy chưa dặn dò một tiếng, trong điện thoại đều là cuộc gọi của cấp dưới hỏi về công việc, lúc này trên bàn đã có một đống tài liệu đang chờ bà ấy xử lý.

Hiện tại, nhãn hiệu Mì ăn liền Lý Sư Phụ đã là nhãn hiệu rất nổi tiếng, có tất cả sáu nhà máy sản xuất trên cả nước, sản lượng hàng năm lên đến mười mấy tỷ.

Là nhãn hiệu mì ăn liền số một số hai trong cả nước.

Người gây dựng được doanh nghiệp lớn như vậy, còn có tuổi như Lưu Đại Ngân, đa phần đã bồi dưỡng người nối nghiệp từ lâu rồi, nhưng Lưu Đại Ngân lại không có con cháu tiếp nhận được vị trí của bà ấy.

Sau này ai sẽ quản lý mỳ ăn liền Lý Sư Phụ đây?

Lưu Đại Ngân đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này, cuối cùng bà ấy quyết định nghe theo ý kiến của Khai Nguyên, giao công ty cho giám đốc thuê ngoài.

Vân Chi

Muốn thuê giám đốc về quản lý công ty, đầu tiên phải đưa công ty lên sàn chứng khoán trước đã. Bà ấy cũng đã tham khảo ý kiến của rất nhiều người, rồi cẩn thận suy xét chuyện đưa công ty lên sàn, nói tóm lại trong chuyện này có lợi cũng có hại.

Nhưng tránh sao được, bất cứ chuyện gì cũng có tính hai mặt của nó, trên thế giới này không có chuyện gì là hoàn toàn tốt hoặc hoàn toàn xấu. Cũng giống như con người, dù là người tốt đến đâu vẫn sẽ có mặt âm u, dù là người xấu đến đâu thì vẫn có điểm tốt riêng.

Sau khi suy tính kỹ càng, Lưu Đại Ngân quyết định, đưa công ty lên sàn chứng khoán.

Đưa công ty lên sàn cần chuẩn bị rất nhiều thứ, Lưu Đại Ngân là tổng giám đốc, đương nhiên không thể tự mình làm tất cả, những việc nhỏ nhặt như điều tra thị trường gì đó đều có cấp dưới làm thay rồi.

Người già rồi sức khoẻ cũng không được như xưa, nhớ trước đây phải ra đồng làm việc, hơn bốn giờ sáng đã dậy rồi, cho dù làm việc mệt mỏi đến đâu, buổi tối ngủ một giấc là hôm sau đã khoẻ mạnh như bình thường rồi, không giống bây giờ, mới ngồi trên ghế một buổi sáng thôi đã đau eo rồi.

Haiz, người đã già, đã sắp không làm nổi rồi, phải mau chóng quy hoạch tương lai sau này của công ty mới được. Lần này bà ấy suy nghĩ rất nghiêm túc.

Thấy Lưu Đại Ngân bận rộn như vậy, Lý Tam Thuận vô cùng đau lòng, nên đã ôm đồm tất cả công việc trong nhà, cả chuyện cảm tạ thần linh vì chuyện của Khai Lâm cũng do một mình ông ấy lo liệu, Lưu Đại Ngân không cần bận lòng chút nào.

Sau khi khôi phục hoàn toàn, Khai Lâm về nhà tĩnh dưỡng một khoảng thời gian. Tuy rằng sức khoẻ khôi phục rất khá, nhìn qua không chịu ảnh hưởng gì lớn, nhưng dù sao cũng từng bị thương nghiêm trọng, không thích hợp làm bộ đội đặc chủng nữa.

Khai Lâm không muốn xuất ngũ, cuối cùng đã quyết định trở thành huấn luyện viên huấn luyện bộ đội đặc chủng.

Quyết định này của cậu ấy được cả nhà ủng hộ, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận giơ cả hai tay hai chân tán thành, bởi vốn dĩ đây chh là con đường Khai Lâm nên đi.

Lần này về nhà, Khai Lâm còn có chuyện khác, cậu ấy muốn giới thiệu bạn gái mình với mọi người.

Ở trong quân đội, cậu ấy đã quen một người bạn gái, cũng là quân nhân giống cậu ấy.

Thái độ của Lưu Đại Ngân đối với chuyện yêu đương của bọn trẻ là, chỉ cần bọn trẻ tìm người có phẩm hạnh tốt, bà ấy với Lý Tam Thuận sẽ không can thiệp vào.

Bây giờ Khai Lâm muốn dẫn bạn gái về nhà giới thiệu, cả nhà đều rất vui mừng.

Khai Nguyên bỏ hết thời gian và tâm trí vào nghiên cứu, không hề có ý định tìm bạn gái, Lý Lưu Trụ cứ nhìn thấy Khai Nguyên là lại thở ngắn than dài, nhưng Khai Nguyên vẫn không d.a.o động.

Bây giờ Khai Lâm đưa bạn gái về nhà, Lý Lưu Trụ vui mừng không thôi, rất muốn mau chóng thúc đẩy đôi bên, để cha mẹ hai nhà gặp mặt rồi xác định hôn sự.

Bạn gái của Khai Lâm tên là Long Tĩnh Xu, là một cô gái để tóc ngắn hiên ngang, ánh mắt đầu tiên Lưu Đại Ngân đã thích cô bé này rồi.

Tuổi của Khai Lâm và Long Tĩnh Xu đều không còn nhỏ, hai người lại tình đầu ý hợp, cha mẹ hai bên cũng rất vừa lòng, rất nhanh đã định ra hôn sự rồi.

Theo ý của Lý Lưu Trụ, hôn lễ nhất định phải tổ chức linh đình, nhưng mà là Khai Lâm và Long Tĩnh Xu đều không muốn mở rộng, theo ý của bọn họ, chỉ mời người thân, bạn bè hai bên nhà đến chung vui là được, tổ chức quá lớn làm gì.

Lý Lưu Trụ không đồng ý: “Kết hôn là chuyện cả đời, cả đời chỉ có một lần như vậy, không tổ chức tử tế thì không hay lắm. Khai Lâm, con không muốn tổ chức linh đình, nhưng Tĩnh Xu thì sao? Cha nghe nói, con gái đều muốn có được một hôn lễ lãng mạn đấy. Con thương lượng lại với Tĩnh Xu xem, có muốn mở rộng hay không.”

“Cha, không mở rộng chính là ý của cả con và Tĩnh Xu.” Lý Khai Lâm lười nhác dựa vào ghế sô pha: “Cha, con với Tĩnh Xu đều là người không thích náo nhiệt, chúng con đều không muốn tổ chức hôn lễ linh đình, chúng ta mời bạn bè thân thích hai bên tới, cùng nhau ăn một bữa cơm, coi như cử hành hôn lễ rồi.”

Lý Lưu Trụ nhíu mày: “Tĩnh Xu cũng nghĩ vậy sao?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 462: Pháo Hôi trong truyện xuyên sách (14)



“Vâng, cha, đây là kết quả chúng con thương lượng với nhau.” Lý Khai Lâm nói.

Đã là kết quả do vợ chồng son thương lượng, Lý Lưu Trụ cũng không khuyên nữa. Anh ta móc túi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đặt lên bàn trà: “Khai Lâm, đây là tiền cha tích cóp cho các con, mật khẩu là sáu số tám, con cầm lấy đi.”

Lý Khai Lâm ngồi thẳng người, vẻ mặt trở nên trịnh trọng: “Cha, con không lấy tiền của cha đâu, con có tiền rồi.”

Lý Lưu Trụ chậm rãi nói: “Không lấy cái gì, đây là tiền cha tích cóp cho bốn anh em các con, để dùng khi các con kết hôn, con mau cầm lấy đi. Bây giờ các con không tổ chức hôn lễ, thì cầm lấy mua cho Tĩnh Xu chút đồ.”

Lý Khai Lâm vẫn không muốn cầm.

“Khai Lâm, cầm lấy đi. Ba tiết kiệm tiền nhiều năm, anh trai con lại không muốn kết hôn, bây giờ con có bạn gái sắp kết hôn rồi, cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện của cha, nếu con không lấy cha sẽ giận đó.”

“Cảm ơn cha.” Lý Khai Lâm nói.

Lý Lưu Trụ: “Cảm ơn cái gì, con với Tĩnh Xu mau chóng cho cha lên chức ông nội, mới là lời cảm ơn tốt nhất. Cha không quản được anh trai con, bây giờ đành phải trông cậy vào con sớm ngày sinh cháu trai cháu gái cho cha thôi.”

“Cha, cha cứ yên tâm, sớm muộn gì cũng cho cha lên chức ông nội.”

Khai Lâm và Tĩnh Xu không muốn tổ chức hôn lễ, Lưu Đại Ngân cũng không nói gì. Kết hôn là chuyện của hai đứa nhỏ, bọn chúng muốn làm thế nào thì làm như vậy, Lưu Đại Ngân sẽ không can thiệp quá nhiều.

Mỗi đứa cháu kết hôn Lưu Đại Ngân đều tặng một căn nhà, Khai Lâm kết hôn cũng không ngoại lệ, Lưu Đại Ngân tặng cho vợ chồng bọn họ một căn nhà hai tầng.

Lý Lưu Trụ cũng đã chuẩn bị sẵn cho bọn họ một căn biệt thự làm phòng cưới, ban đầu Khai Lâm còn không muốn nhận căn hộ này, nói là có phòng cưới rồi, nhận căn hộ này cũng không dùng đến.

Lưu Đại Ngân: “Không dùng đến thì cứ để đó. Trước kia lúc anh, chị em họ của cháu kết hôn, bà đều tặng mỗi đứa một căn phòng, chẳng lẽ đến lượt cháu lại không tặng nữa? Được rồi, căn phòng kia bà đã cho trang hoàng xong, cháu thích ở thì ở, không ở thì cứ để đó.”

“Vậy được rồi, cháu nhận.”

Sau hôn lễ của Khai Lâm không lâu, cậu ấy cũng nhận được lệnh điều chuyển công tang, trở thành huấn luyện viên huấn luyện bộ đội đặc chủng ở quân doanh phía nam.

Nơi đó trực thuộc quân khu, rất gần nơi đóng quân trước đây của Khai Lâm, cùng một đơn vị với Long Tĩnh Xu.

Tiễn Khai Lâm đi rồi, hiếm khi Lưu Đại Ngân có được buổi trưa nhàn rỗi như hôm nay. Lý Lưu Trụ pha cho bà ấy một ly trà.

Không giống ông chủ lớn khác, khi uống trà Lưu Đại Ngân không thích uống bằng cốc sứ đắt doạ người, mà thích dùng cốc thuỷ tinh hơn.

Chính là loại cốc thuỷ tinh có tay cầm bình thường nhất.

Bà ấy cũng không thích uống mấy loại lá trà đắt kinh khủng khiếp kia, mà thích nhất là trà hoa lài mười đồng một túi.

“Sao thế, có tâm sự à?” Lý Tam Thuận ngồi xuống cạnh Lưu Đại Ngân, đặt cốc trà mới pha trước mặt bà ấy.

Lưu Đại Ngân gật đầu, nói: “Ừ, có tâm sự.”

“Có tâm sự gì, nói tôi nghe nào, biết đâu nói ra lại không phải chuyện đáng bận lòng thì sao.”

Lưu Đại Ngân ngồi ngoài ban công tầng hai, ngoài ban công là một vườn hoa nhỏ được chăm sóc rất xinh đẹp. Hoa trong vườn đang nở rộ, hai mắt của Lưu Đại Ngân vẫn còn tinh tường, vẫn nhìn thấy được vài con ong mật bay tới bay lui trên bụi hoa nhài trắng muốt.

Lưu Đại Ngân uống một hớp trà, lại thở dài: “Tam Thuận, hiện tại Khai Lâm đã lập gia đình rồi, Khai Ngọc Khai Duyệt vẫn còn nhỏ, tôi không yên tâm về Khai Nguyên.”

“Khai Nguyên là cháu trai đầu tiên của chúng ta, ở đây chỉ có mình ông, tôi nói thật, dù có nhiều cháu trai cháu gái như vậy, người tôi thương nhất vẫn là Khai Nguyên. Khai Nguyên thì sao? Từ nhỏ đã là người có chính kiến của mình, từ bé đến lớn ngoài chuyện xin nghỉ ở đại học Thanh Mộc ra, thằng bé chưa bao giờ khiến chúng ta phải bận lòng. Người ngoài nhìn Khai Nguyên, có ai là không khen thằng bé đâu…”

“Nhưng đứa nhỏ Khai Nguyên này, tính tình quá cố chấp. Đúng là thằng bé có người thân, có bạn bè. Nhưng khi chúng ta và Lưu Trụ già rồi, c.h.ế.t đi. Khai Lâm, Khai Ngọc với Khai Duyệt đều có gia đình riêng của mình rồi, Khai Nguyên sẽ không còn là người quan trọng nhất với bọn nó nữa. Bạn bè thì sao, tôi chưa bao giờ gặp người bạn nào của Khai Nguyên mà thằng bé có thể thổ lộ tâm tình. Khai Nguyên không muốn kết hôn, tôi không dám thúc giục thằng bé, cũng không cho ông thúc giục, nhưng mà trong lòng tôi còn suốt ruột hơn bất kỳ ai.”

“Tam Thuận, ông còn nhớ chuyện Tống Ngôn Thắng không, trong quển sách kia viết, Khai Nguyên nghiên cứu hai mươi năm mới nghiên cứu ra thuốc chống ung thư, gần hai mươi năm Khai Nguyên không làm nên trò trống gì. Ông nói xem, trong hai mươi năm đó Khai Nguyên đã phải sống thế nào? Thằng bé phải chịu đựng áp lực lớn ra sao? Người ta thường nói, leo càng cao ngã càng đau. Ban đầu khi Khai Nguyên mới về nước, thằng bé được rất nhiều người tung hô, kết quả hai mươi năm sau đó lại không nghiên cứu ra thứ gì, các đồng nghiệp, bạn học xung quanh sẽ nói thế nào về thằng bé? Thằng bé bị đả kích đến mức nào? Chênh lệch như ngã từ trên bầu trời xuống mặt đất, tôi sợ thằng bé không chịu nổi.”

“Tam Thuận, trước đây chúng ta làm ruộng, năm nào mất mùa còn lo lắng, sốt ruột không chịu nổi. Đằng này Khai Nguyên nghiên cứu suốt hai mươi năm vẫn chưa nghiên cứu ra được thứ gì, thằng bé còn sốt ruột đến mức nào chứ? Tam Thuận, chúng ta từng giúp được nhiều người như vậy, nhưng mà Khai Nguyên… Chúng ta phải giúp thằng bé thế nào đây?”

Hiếm khi thấy Lưu Đại Ngân nói nhiều như vậy, Lý Tam Thuận nghe xong cũng trầm mặc.

Khai Nguyên cũng là đứa cháu ông ấy yêu thương nhất, từ nhỏ đã không khiến người khác phải lo lắng, nhưng mà người Lý Tam Thuận không yên tâm nhất cũng chính là cậu ấy.

Tụ ngữ nói rất đúng “Tuệ cực tất thương”, thông minh quá cũng không phải chuyện tốt.

Khai Nguyên không chỉ thông minh, tính tình cậu ấy còn rất quật cường, năm đó đang học đại học Thanh Mộc nói không học nữa là thôi học ngay, khăng khăng đòi ra nước ngoài du học.

Vân Chi

Ra nước ngoài học lại lấy được thành tích tốt như vậy, vừa về nước đã được nhận vào trường đại học tốt nhất cả nước, còn trẻ đã là giáo sư…

Có thể nói, cuộc đời Lý Khai Nguyên từ năm bảy tuổi đến bây giờ đều thuận buồm xuôi gió, chưa từng vấp ngã.

Nhưng lần này khả năng cậu ấy sẽ ngã rất đau, ngã hai mươi năm mới bò dậy được.

“Đại Ngân, hay là thế này, chúng ta không cho Khai Nguyên trồng lúa nữa mà khuyên nó trồng chút rau dưa đi.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 463: Pháo Hôi trong truyện ngược luyến tình thâm (1)



“Không tồng lúa, trồng rau?” Lưu Đại Ngân nghe Lý Tam Thuận nói mà không hiểu ra sao, Khai Nguyên đâu phải nông dân, trồng lúa trồng rau là cái gì?

“Tôi chỉ ví dụ thế thôi mà.” Lý Tam Thuận giải thích: “Bà cứ coi Khai Nguyên nghiên cứu chế tạo thuốc chống ung thư là trồng lúa đi, vậy nghiên cứu các loại thuốc khác không phải trồng rau sao? Bà xem, Khai Nguyên lợi hại như vậy, trong lúc nghiên cứu thuốc chống ung thư, thằng bé có thể tiện thể nghiên cứu các loại thuốc khác có được không?”

Nghe Lý Tam Thuận giải thích, Lưu Đại Ngân đã hiểu được ý của ông ấy. Ý của ông ấy là không cho Khai Lâm dốc lòng nghiên cứu một loại thuốc duy nhất, mà tỏng quá trình nghiên cứu thuốc chống ung thư có thể thuận tiện nghiên cứu các loại thuốc đơn giản khác.

Vân Chi

Khai Nguyên nghiên cứu thuốc chống ung thư giống như người nông dân trồng hoa màu, đều mong chờ kết quả tốt, mong chờ ngày thu hoạch, nhưng thuốc chống ung thư không thể nghiên cứu ra trong thời gian ngắn, còn nghiên cứu các loại thuốc khác thì sao?

Như vậy khả năng Khai Nguyên sẽ có được thu hoạch khác, sẽ không phải chịu áp lực tận hai mươi năm mới chờ được mùa màng bội thu.

Nước trà đã không còn quá nóng, Lưu Đại Ngân uống một hớp lớn, rồi nói: “Ông nói như vậy cũng đúng. Nhưng mà trong chuyện nghiên cứu chế tạo thuốc này, chúng ta đều dốt đặc cán mai, cũng không giúp gì được cho Khai Nguyên.”

Lý Tam Thuận: “Tuy chúng ta không hiểu biết gì về ngành nghiên cứu chế tạo dược phẩm, nhưng mà chúng ta biết những loại thuốc hiện tại nên cải tiến thế nào. Ví dụ như, thuốc cho trẻ con đều rất khó uống, người lớn còn không chịu đựng nổi, huống chi là trẻ con. Ví dụ như có loại thuốc con nhộng quá lớn, quá khó nuốt… Vân vân. Chúng ta đưa ra ý tưởng cho Khai Nguyên, còn nghiên cứu thế nào là chuyện của thằng bé.”

“Ông nói đúng lắm, giỏi nha Tam Thuận.”

“Cảm ơn bà chủ đã khen ngợi.”

Nói làm là làm ngay, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận bớt ra chút thời gian rảnh rỗi, cùng nhau lên Kinh Thị.

Lưu Đại Ngân gọi điện thoại cho Lý Khai Nguyên, bảo cậu ấy sau khi tan làm thì về tứ hợp viện, bà ấy với Lý Tam Thuận đang ở đó.

Buông điện thoại, Lý Khai Nguyên không hề nghĩ nhiều, cho rằng ông bà nội tới Kinh Thành vì chuyện làm ăn, chưa bao giờ cậu ấy nghĩ tới, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cố ý tới Kinh Thị vì mình.

“Ông bà nội, sao ông bà lại tới Kinh Thị thế? Tới bàn chuyện làm ăn à?”

Lưu Đại Ngân: “Khai Nguyên, ăn cơm trước đã, cơm nước xong ông bà có chuyện muốn nói với cháu.”

“Chuyện gì thế ạ? Bà nội, bây giờ nói luôn không được sao?”

Lý Tam Thuận: “Thôi cứ đợi ăn cơm xong rồi nói sau.”

Nghe vậy, Khai Nguyên đành đè nén nghi hoặc trong lòng, đi ăn cơm trước.

Cơm nước xong Lý Khai Nguyên pha một ấm trà, ngồi hóng mát với Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận ở ngoài sân: “Ông bà nội, rốt cuộc ông bà tìm cháu vì chuyện gì thế?”

Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân liếc nhau, rồi nói câu rào trước: “Khai Nguyên, bây giờ ngoài dạy học trong trường ra, có phải cháu còn đang nghiên cứu loại thuốc mới không?”

Lý Khai Nguyên gật đầu nói: “Thật ra công việc chủ yếu của cháu là nghiên cứu các loại thuốc mới trong phòng thí nghiệm, dạy học chỉ là phụ thôi. Không phải trường đại học Thanh Mộc có phòng thí nghiệm tiên tiến nhất trong cả nước, cháu đã không đến đại học Thanh Mộc dạy học rồi.”

Lý Tam Thuận lại hỏi: “Khai Nguyên, loại thuốc mới mà cháu đang nghiên cứu là thuốc về phương diện nào?”

“Ông nội, sao ông lại hỏi vấn đề này?” Lý Khai Nguyên hơi nghi hoặc. Trước kia ông bà nội chưa bao giờ hỏi cậu ấy về chuyện công việc, sao hôm nay lại hỏi nhỉ?

Lưu Đại Ngân: “Khai Nguyên, bây giờ Khai Lâm đã kết hôn rồi, Khai Ngọc Khai Duyệt vẫn còn nhỏ, không cần ông bà nhọc lòng, hiện tại người ông bà không yên lòng nhất chính là cháu, nên muốn hỏi thăm tình hình của cháu thôi.”

“Ông bà nội, loại thuốc mới mà hiện tại cháu đang nghiên cứu là về phương diện ung thư.” Nói đến công việc của mình, Lý Khai Nguyên cũng trở nên nghiêm túc: “Bước vào thế kỷ 21, bệnh ung thư đã trở thành sát thủ lớn nhất đối với loài người. Hiện tại, biện pháp chữa bệnh ung thư chủ yếu là phẫu thuật và hoá trị, biện pháp này chẳng những khiến bệnh nhân phải chịu đựng đau đớn rất lớn, mà hiệu quả cũng không mấy lý tưởng. Khi ở nước Mỹ, cháu đã thử điều tra thống kê rồi, trong số các bệnh tật khiến người ta tử vong, ung thư có thể xếp vào ba hạng đâ, cũng là căn bệnh duy nhất không có thuốc đặc trị. Không chỉ như vậy, hàng năm tỉ lệ mắc bệnh ung thư đều tăng lên rất nhanh, tuổi tác càng cao càng dễ mắc bệnh. Rất nhiều bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối đều phải chịu đựng cơn đau không gì sánh nổi, cho nên cháu muốn nghiên ứu ra thuốc chống ung thư, hy vọng có thể góp chút sức lực cho sự nghiệp y học của nhân loại.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Không tệ, Khai Nguyên của bà có giác ngộ.” Khen xong, bà ấy lại đổi giọng: “Nhưng mà Khai Nguyên này, nghiên cứu thuốc chống ung thư rất khó nhỉ? Không phải là chuyện có thể giải quyết trong ngày một ngày hai đúng không?”

Lý Khai Nguyên cười khổ, nói: “Bà nội, đúng như lời bà nói, nghiên cứu thuốc chống ung thư không phải chuyện ngày một ngày hai, ở nước ngoài có rất nhiều tổ chức lớn nghiên cứu về nó, bọn họ đã nghiên cứu mười mấy năm rồi, đều không có tiến triển quá lớn, tuy rằng cũng nghiên cứu ra được vài loại thuốc chống ung thư, nhưng mà những loại thuốc đó đều không trị được tận gốc, ngay cả phần ngọn cũng không quá tốt. Sau khi uống thuốc, bệnh nhân ung thư vẫn sẽ bị tái phát, cuối cùng người bệnh vẫn sẽ c.h.ế.t trong đau đớn.”

Lý Tam Thuận phe phẩy quạt hương bồ, thong thả quạt mát, nói: “Khai Nguyên, vừa rồi cháu nói nghiên cứu thuốc chống ung thư không phải chuyện một hai năm, vậy là chuyện tám năm, mười năm thậm chí mười mấy năm. Nếu trong mười mấy năm ấy, công trình nghiên cứu của cháu không tiến triển chút nào, không nghiên cứu ra được thuốc chống ung thư, trong lòng cháu sẽ khó chịu chứ?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 464: Pháo Hôi trong truyện ngược luyến tình thâm (2)



Nếu nghiên cứu rất nhiều năm vẫn không có kết quả gì, mình sẽ khó chịu chứ? Lý Khai Nguyên tự hỏi bản thân.

Cậu ấy trả lời thẳng thật: “Sẽ khó chịu.”

Lý Tam Thuận nói tiếp: “Khai Nguyên, nghiên cứu thuốc chống ung thư cũng giống như làm ruộng, đều mong chờ có được thu hoạch, nhưng chu kỳ thu hoạch của thuốc chống ung thư này qu dài, còn chưa chắc đã có được thu hoạch, không như làm ruộng, làm năm nào thu năm đó, năm nay không thu hoạch được sang năm sẽ có. Nghiên cứu điều chế thuốc thì khác, năm nay không có thu hoạch, sang năm không có thu hoạch, thậm chí mười mấy hai mươi năm vẫn không có thu hoạch. Khai Nguyên, cháu đã chuẩn bị sẵn tâm lý bỏ ra rất nhiều thời gian để làm công việc chưa biết trước sẽ có thành quả hay không chưa?”

Chuẩn bị tốt chưa ư? Mình cũng không biết nữa.

Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Lý Khai Nguyên có chút mờ mịt, cậu ấy mấp máy môi, nhưng lại không nói được câu nào.

“Khai Nguyên,” Lưu Đại Ngân xoa đầu cậu ấy giống như khi còn nhỏ, giọng rất dịu dàng: “Chuyện cháu muốn làm, ông bà nội sẽ không ngăn cản, ông bà sẽ là hậu thuẫn kiên cố nhất của cháu. Nếu như làm ruộng mười mấy năm vẫn không biết sẽ có thu hoạch hay không, hay là cháu thử trồng thêm chút rau dưa gì đó trong thời gian làm ruộng, như vậy coi như có thêm chút thu hoạch cho mình.”

Khai Nguyên nghe Lưu Đại Ngân nói mà không hiểu gì: “Bà nội, làm ruộng trồng rau gì ạ? Sao cháu nghe bà nói mà không hiểu gì hết.”

Lý Tam Thuận bật cười: “Khai Nguyên, ý của bà nội cháu là, khi nghiên cứu thuốc chống ung thư, cháu tiện thể nghiên cứu các loại thuốc khác, coi như điều hoà.”

Lý Khai Nguyên rất thông minh, chỉ suy nghĩ một lát đã hiểu ý của ông bà nội rồi.

Nghiên cứu thuốc chống ung thư là gánh nặng đường xa, ông bà nội sợ mình nghiên cứu quá lâu vẫn không có thu hoạch, lại không nhìn thấy hy vọng, tâm trạng sẽ bị ảnh hưởng, lòng nhiệt tình sẽ bị mài mòn sạch sẽ.

Cho nên ông bà nội khuyên mình tiện thể nghiên cứu dược phẩm khác, không cần đặt hết tâm sức và hy vọng vào nghiên cứu thuốc chống ung thư.

Khi một người đặt hết tâm trí vào một thứ gì đó, thì tâm trạng sẽ càng ngày càng mẫn cảm, chỉ cần hơi vô ý là dễ dàng thay đổi cảm xúc.

“Ông bà nội, cháu sẽ nghiêm túc suy xét về những lời ông bà nói.” Lý Khai Nguyên hứa hẹn với Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận: “Khi về cháu sẽ suy nghĩ xem cháu có nên trồng rau dưa xen lẫn hoa màu không.”

Được Khai Lâm đảm bảo sẽ suy xét, cuối cùng Lý Tam Thuận mới thả lỏng vài phần: “Vậy là tốt, Khai Nguyên, cho dù cháu làm việc gì, ông bà nội và cha cháu đều là chỗ dựa sau lưng của cháu. Nếu gặp phải việc gì khó giải quyết, cháu cứ quay về tìm ông bà, ông bà sẽ chống lưng cho cháu.”

“Vâng, cháu biết rồi, có ông bà nội và cha cháu là chỗ dựa sau lưng, gặp phải khó khăn gì cháu cũng không sợ hãi.”

Sau đó Lý Khai Nguyên nghe lời Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận, ngoài nghiên cứu thuốc chống ung thư ra, cậu ấy đã bắt đầu nghiên cứu các loại thuốc khác.

Hơn một năm sau, Khai Nguyên hưng phấn gọi điện thoại về cho bọn họ, nói cậu ấy vừa nghiên cứu ra được một loại thuốc kháng viêm mới.

Hiện tại loại thuốc kháng viêm này đã bắt đầu đưa vào thử nghiệm, nếu kết quả thử nghiệm không phát sinh vấn đề gì, thì mấy năm sau loại thuốc đó sẽ được đưa ra thị trường.

Nhận được điện thoại, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đều bật khóc vì vui mừng. Không quan tâm loại thuốc kháng viêm này có thuận lợi đưa ra thị trường hay không, nó vẫn là một phần thu hoạch của Khai Nguyên.

Khai Nguyên nghiên cứu ra loại thuốc mới, chuyện đưa công ty lên sàn chứng khoán của Lưu Đại Ngân cũng rất thuận lợi, đã bắt đầu vòng kêu gọi vốn đầu tiên rồi.

Vì chuyện này, thậm chí Lưu Đại Ngân đã phải ở lại công ty vài ngày chưa được về nhà.

Lý Tam Thuận lo cho sức khoẻ của bà ấy, cũng chuyển đến công ty, để tiện chăm sóc cho Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân đã nghĩ kỹ rồi, đợi sau khi đưa công ty lên sàn chứng khoán, bà ấy sẽ cố gắng làm việc thêm hai, ba năm nữa, rồi giao công ty cho người khác quản lý.

Hiện tại, trong lòng Lưu Đại Ngân đã có người được chọn, người đó chính là Đới Vĩnh. Cậu ấy làm việc trong công ty rất nhiều năm rồi, dù về thâm niên, hay về năng lực đều không có điểm nào để chê, cộng thêm đội ngũ quản lý thuê ngoài, chắc là cậu ấy sẽ quản lý công ty tốt thôi.

Lưu Đại Ngân suy nghĩ rất thông suốt. Nếu trong số con cháu nhà bà ấy, không ai có đủ năng lực tiếp quản công ty, bà ấy sẽ giao công ty cho người khác quản lý, con cháu chỉ cần nhận tiền chia hoa hồng hàng năm là được. Còn chuyện sau này có đứa cháu đứa chắt nào lợi hại lấy được quyền quản lý công ty hay không, khi đó khả năng bà ấy đã c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t rồi còn quan tâm đến chuyện của con cháu làm gì?

Chuyện đưa công ty lên sàn không phải chuyện có thể giải quyết trong ngày một ngày hai, bận rộn hơn hai năm, cuối cùng công ty của Lưu Đại Ngân cũng thành công lên sàn chứng khoán Mỹ. Ngày hôm đó rất ồn ào, rất náo nhiệt, nhưng thứ khiến Lưu Đại Ngân nhớ nhất chỉ là một tiếng chuông vang.

Sau khi đưa công ty lên sàn, Lưu Đại Ngân bắt đầu dần dần giảm bớt lượng công việc, bà ấy muốn chậm rãi thích ứng với thân phận mới, chuyển từ tổng giám đốc Lưu sang chủ tịch Lưu

Nhưng Lưu Đại Ngân chưa kịp thích ứng với thân phận chủ tịch này, thì bà ấy lại mơ một giấc mơ đã mấy năm rồi chưa mơ tới.

Vẫn là cảnh tượng quen thuộc, vẫn là quyển “Sách” quen thuộc.

Nhìn thấy cảnh tượng đã lâu không thấy, Lưu Đại Ngân thở dài một tiếng, sau đó mới vươn tay ra cầm quyển sách lên xem.

Quyển sách này có tên “Triệu Tiểu Nhã, em đừng trốn”, vẫn là một cuốn tiểu thuyết về tình yêu nam nữ.

Cho dù đã mơ thấy rất nhiều quyển tiểu thuyết, biết rõ nam nữ chính trong “Sách” đều không bình thường, nhưng quyển “Sách” này vẫn khiến Lưu Đại Ngân ngỡ ngàng bật ngửa, phải trợn mắt há hốc mồm.

Bởi vì đây là một quyển tiểu thuyết “Ngược luyến tình thâm”, người bị ngược là nữ chính, người xui xẻo là cha mẹ, anh trai của nữ chính.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 465: Pháo Hôi trong truyện ngược luyến tình thâm (3)



Trong quyển sách này Lưu Đại Ngân vẫn là pháo hôi. Đúng hơn là, công ty của bà ấy là pháo hôi trong quyển sách này.

Sau khi công ty của Lưu Đại Ngân thành công niêm yết trên thị trường, bọn họ bắt đầu triển khai hợp tác với công ty của nhà họ Triệu, cùng nhau khai phá thị trường quốc tế.

Vân Chi

Vốn dĩ đây là chuyện tốt, hai bên đều có lợi, nhưng xấu ở chỗ nhà họ Triệu có một cô con gái tên là Triệu Tiểu Nhã.

Triệu Tiểu Nhã có một người bạn thanh mai trúc mã cùng lớn lên bên nhau từ nhỏ tên là Đường Hồng Vũ, là người cô ta thích từ bé.

Nhưng mà Đường Hồng Vũ chỉ coi Triệu Tiểu Nhã là em gái, chưa từng có tình cảm khác.

Đường Hồng Vũ có bạn gái rồi, hai người yêu nhau từ hồi trung học, vô cùng ân ái. Triệu Tiểu Nhã dùng một vài thủ đoạn, ép bạn gái của Đường Hồng Vũ phải ra nước ngoài, khiến Đường Hồng Vũ phải kết hôn với cô ta.

Đường Hồng Vũ vô cùng chán ghét Triệu Tiểu Nhã, sau khi kết hôn hai người chưa từng ngủ cùng một giường, ngày thường đối mặt với Triệu Tiểu Nhã cũng không thân thiện, hoà ái.

Triệu Tiểu Nhã lại không để trong lòng, dù Đường Hồng Vũ có lạnh nhạt, cô ta vẫn kiên trì ngày ngày nấu cơm, đưa cơm, giặt quần áo cho Đường Hồng Vũ, chăm sóc anh ta rất chu đáo.

Một lần say rượu, hai người đã lên giường với nhau, sau khi tỉnh lại Đường Hồng Vũ đã nổi giận với Triệu Tiểu Nhã, thậm chí còn vung tay tát cho cô ta ột cái.

Triệu Tiểu Nhã nuốt hết ấm ức vào trong, tiếp tục toàn tâm toàn ý chăm sóc Đường Hồng Vũ.

Chắc là tình cảm chân thành của cô ta đã khiến Đường Hồng Vũ cảm động, dần dần Đường Hồng Vũ cũng đối xử với cô ta tốt hơn, thậm chí còn mua hoa tặng cho Triệu Tiểu Nhã.

Công ty Triệu Thị cũng là công ty thực phẩm nổi tiếng trong nước, công ty của Lưu Đại Ngân và công ty Triệu Thị định hợp tác với nhau để sản xuất ra sản phẩm bán ra thị trường nước ngoài.

Một hôm, Đường Hồng Vũ làm như vô tình nói muốn xem tài liệu hợp tác giữa công ty Triệu Thị và công ty của Lưu Đại Ngân, Triệu Tiểu Nhã lập tức không màng tất cả ăn trộm tài liệu mang ra cho Đường Hồng Vũ.

Sau chuyện đó Đường Hồng Vũ đối xử với Triệu Tiểu Nhã càng tốt hơn, Triệu Tiểu Nhã phát hiện ra mình đang mang thai. Cô ta vô cùng vui mừng, lòng đầy khao khát về cuộc sống sau này. Đúng lúc ấy, lại có chuyện xảy ra.

Những sản phẩm hợp tác giữa Triệu Thị và công ty của Lưu Đại Ngân bán sang thị trường Mỹ đều bị nói là hàng giả. Bởi từ hai tháng trước, bên thị trường Mỹ đã xất hiện sản phẩm có bảng thành phần giống y như đúc rồi.

Nước Mỹ quản lý phương diện bản quyền vô cùng nghiêm ngặt, sau khi bị khui ra chuyện này, công ty của Lưu Đại Ngân và tập đoàn Triệu Thị đều bị ảnh hưởng không nhỏ, đặc biệt là công ty Triệu Thị, bọn họ còn liên tục bị tuôn ra rất nhiều vấn đề khác. Dưới áp lực nhiều mặt, tập đoàn Triệu Thị đã bị phá sản.

Triệu Vệ Quốc – cha của Triệu Tiểu Nhã tức giận khó thở, khi đưa đến bệnh viện đã không cứu được nữa. Anh trai Triệu Minh Lãng thì bị tai nạn xe cộ, trở thành người thực vật. Mẹ Tôn Hồng Ngọc chịu đả kích liên tục đã phát điên.

Chỉ sau một đêm nhà họ Triệu đã cửa nát nhà tan, trong cơn bi thống Triệu Tiểu Nhã lại biết được tin tức, sản phẩm ra mắt trước công ty nhà họ Triệu hai tháng kia là sản phẩm của công ty con dưới danh nghĩa Đường Hồng Vũ.

Mà Đường Hồng Vũ có thể sản xuất ra những sản phẩm kia, đều do cô ta ăn trộm tài liệu trong nhà mình đưa cho anh ta.

Khi Triệu Tiểu Nhã vẫn chưa tin tất cả những điều này đều là sự thật, thì mối tình đầu của Đường Hồng Vũ tới tận nhà, đắc ý nói cho Triệu Tiểu Nhã, tất cả đều là kế hoạch của cô ta với Đường Hồng Vũ, vì Đường Hồng Vũ hận Triệu Tiểu Nhã, hận cô ta chia rẽ mình và người yêu.

Trong cơn bi thống, Triệu Tiểu Nhã đã bị sảy thai.

Tiếp đó, cô ta ly hôn Đường Hồng Vũ, rời đi tay trắng.

Vì tiền thuốc men của mẹ và anh trai, một cô chủ từ trước đến giờ chưa bao giờ phải làm việc nặng bắt đầu làm công việc bẩn nhất, mệt nhất.

Đây chỉ là phần mở đầu của cuốn sách, phần còn lại đa số đều miêu tả cảnh ngược luyến tình thâm giữa Triệu Tiểu Nhã và Đường Hồng Vũ, cứ chia tay làm lành rồi lại chia tay.

Lưu Đại Ngân không muốn phát biểu cảm tưởng, bởi nói ra bà ấy càng cảm thấy ghê tởm.

Thần kỳ nhất là, đến cuối cùng Triệu Tiểu Nhã và Đường Hồng Vũ vẫn HE, vậy mà bọn họ vẫn HE được?

Phải biết rằng, Đường Hồng Vũ chính là hung thủ hại công ty Triệu Thị phá sản, hại c.h.ế.t cha Triệu, khiến mẹ Triệu bị điên, hại anh cả nhà họ Triệu trở thành người thực vật đó.

Mối thù này khác nào mối thù không đội trời chung, thế mà Triệu Tiểu Nhã vẫn ngọt ngào bên Đường Hồng Vũ được, cô ta không sợ nửa đêm tỉnh lại thấy cha cô ta tới tìm cô ta sao?

Nếu để cha mẹ Triệu biết con gái mình sẽ ở bên kẻ thù hại cả nhà mình, sợ là bọn họ sẽ hối hận khi sinh Triệu Tiểu Nhã ra đã không bóp c.h.ế.t cô ta mất.

Lưu Đại Ngân lui ra khỏi không gian kia, bà ấy phải suy ngẫm cẩn thận xem rốt cuộc phải đối phó với Triệu Tiểu Nhã kia thế nào mới được.

Theo miêu tả trong sách, vì hành động ngu ngục của Triệu Tiểu Nhã, công ty Triệu Thị đã bị phá sản, công ty của Lưu Đại Ngân không đến mức phá sản nhưng cũng bị tổn thương, danh dự bị tổn thất rất lớn.

Ngược lại là Đường Thị, nhân cơ hội đó bọn họ đã thâu tóm luôn Triệu Thị, còn dựa vào những sản phẩm kia thành công tiến vào thị trường nước ngoài, giá trị công ty đã tăng thêm vài lần.

Mẹ nó chứ, Triệu Tiểu Nhã với Đường Hồng Vũ đúng là hai con yêu tinh hại người mà. Đặc biệt là Triệu Tiểu Nhã, ai có cô con gái như vậy đúng là vô phúc tám đời.

Triệu Tiểu Nhã không phải kẻ ngốc, chẳng lẽ không biết không thể cho người khác xem tài liệu cơ mật của công ty ư? Chẳng lẽ chỉ vì Đường Hồng Vũ là chồng cô ta, là cô ta có thể tuỳ tiền lấy tài liệu mật nhà mẹ đẻ cho anh ta xem sao?

Trong lòng cô ta cũng biết làm như vậy là không đúng, nếu không sao cô ta lại ăn trộm mà không phải lấy một cách quang minh chính đại.

Triệu Tiểu Nhã chính là một kẻ yêu vào là mất não điển hình, trong lòng cô ta, bất cứ thứ gì đều không sánh được với người đàn ông cô ta yêu.

Lưu Đại Ngân cẩn thận nhớ lại ngày tháng, vẫn may, hiện tại công ty của bà ấy vẫn chưa hợp tác với nhà họ Triệu, bà ấy vẫn còn cơ hội từ chối vụ hợp tác này.

Nhà họ Triệu có một cô con gái đầu óc không thông minh, còn việc nhà thì nhác việc chú bác thì siêng như vậy, Lưu Đại Ngân thật sự không dám hợp tác cùng bọn họ nữa.

Bà ấy đã quyết định, sáng mai sẽ phủ quyết kế hoạch hợp tác với nhà họ Triệu. Còn về lý do, Lưu Đại Ngân đã nghĩ kỹ rồi…
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 466: Pháo Hôi trong truyện ngược luyến tình thâm (4)



Hiện tại Lưu Đại Ngân đã không cần tới công ty mỗi ngày, nhưng ngày mai bà ấy phải đến công ty, chính vì ngày mai là ngày quyết định có hợp tác với Triệu Thị hay không.

Hợp tác với Triệu Thị không phải việc nhỏ, việc này liên quan đến chuyện tiến quân vào thị trường quốc tế, đương nhiên Lưu Đại Ngân phải đến tham gia rồi. Tất cả tài liệu về lần hợp tác này đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn đợi ký hợp đồng, có thể nói là tình thế hơi bất lợi cho Lưu Đại Ngân.

Hôm sau, Lưu Đại Ngân đến công ty từ rất sớm. Hiện tại tên đầy đủ của công ty bà ấy là công ty cổ phần hữu hạn Lý Sư Phụ, tổng bộ công ty chiếm hẳn một toà cao ốc.

Vân Chi

Bảy giờ năm mươi sáng chính là giờ cao điểm của giới văn phòng, bắt đầu từ cửa vào đã không ngớt người liên tục chào hỏi Lưu Đại Ngân.

“Chào chủ tịch.”

“Chào chủ tịch.”



Lưu Đại Ngân mỉm cười đáp lại từng nhân viên chào hỏi mình, rồi bước vào thang máy chuyên dụng.

Biết hôm nay Lưu Đại Ngân sẽ tới, thư ký đã chuẩn bị xong tất cả từ trước: “Chủ tịch, cuộc họp sẽ bắt đầu lúc chín giờ, đây là tài liệu trước đó ngài cần.”

“Ừ, đặt xuống đây, rồi ra ngoài trước đi.”

Thư ký để tài liệu xuống, pha cho Lưu Đại Ngân một cốc trà, rồi ra ngoài,nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Xem xong tài liệu, bà ấy lại nắm chắc thêm vài phần mình có thể ngăn cản cuộc hợp tác làm ăn với Triệu Thị lần này.

Rất nhanh đã gần đến chín giờ, thư ký gõ cửa vào phòng, mời Lưu Đại Ngân tới phòng họp.

Lưu Đại Ngân đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo, rồi đi theo thư ký tới phòng họp. Phòng họp nằm ở tầng một, bà ấy phải đi thang máy xuống đó.

Hai bên chiếc bàn dài trong phòng đã ngồi kín người, Lưu Đại Ngân là người tới cuối cùng.

Ngồi vào ghế của mình, Lưu Đại Ngân khẽ giơ tay lên, nói: “Được rồi, bắt đầu cuộc họp đi.”

Hiện tại, Đới Vĩnh đang là tổng giám đốc quản lý công ty. Đầu tiên, cậu ấy báo cáo tình hình công ty trong khoảng thời gian vừa qua, báo cáo xong, có người bắt đầu phát biểu ý kiến về việc hợp tác với Triệu Thị.

Phòng họp cãi nhau ầm ỹ, có người đồng ý, có người không đồng ý, lúc này những vị tinh anh ăn mặc áo mũ chỉnh tề ấy chẳng khác nào các bác gái bán thức ăn ở chợ.

Lưu Đại Ngân rất kiên nhẫn lắng nghe ý kiến của bọn họ, trong lòng thầm nghĩ, nếu bà ấy không biết trước Triệu Vệ Quốc có một cô con gái ngu ngục như vậy, bà ấy cũng sẽ đồng ý hợp tác.

Người hai phe đồng ý và không đồng ý lần lượt phát biểu ý kiến của mình, Lưu Đại Ngân ngồi chính giữa nghe từng người phát biểu, không nói câu nào.

Đợi hai bên phát biểu ý kiến xong, Đới Vĩnh hỏi: “Chủ tịch, ngài có ý kiến gì về chuyện này không?”

Ánh mắt người trong phòng đều đổ dồn về phía Lưu Đại Ngân, đợi bà ấy phát biểu ý kiến của mình.

Làm chủ tịch, cho dù Lưu Đại Ngân đã không còn tham dự vào hoạt động của công ty, ý kiến của bà ấy vẫn vô cùng quan trọng, vẫn có khả năng ảnh hưởng đến việc hợp tác với Triệu Thị.

Dưới nhiều ánh mắt nhìn chăm ch như vậy, Lưu Đại Ngân không hoảng hốt chút nào, dù sao bà ấy cũng từng trải qua cảnh tượng như vậy nhiều rồi.

Bà ấy uống một ngụm trà rồi đặt ly trà xuống, sau đó chậm rãi nói: “Tôi vừa biết được một tin tức, thiên kim của Triệu Thị đã đính hôn vớn con trai độc nhất của Tổng giám đốc Đường Thị.”

Công ty nhà Đường Hồng Vũ cũng làm về thực phẩm, nhà anh ta không có sản phẩm nào trùng với nhà họ Triệu, nhưng sản phẩm chính lại trùng với sản phẩm của công ty Lưu Đại Ngân, nhà anh ta cũng sản xuất mì ăn liền. Có điều sản lượng tiêu thụ hay mức độ nổi tiếng đều kém Lý Sư Phụ.

Trong quyển sách kia viết, sau khi Triệu Thị phá sản, danh dự của công ty Lưu Đại Ngân cũng bị hao tổn, bị thương nặng, Đường Thị đã nhân cơ hội ấy quật khởi thành công, chiếm được thị trường, địa vị ngang với mì ăn liền Lý Sư Phụ.

Theo lý thuyết, con trai con gái hai nhà Triệu, Đường kết thành thông gia, Lý Sư Phụ nên thận trọng trong việc hợp tác với Triệu Thị, nhưng do nhà họ Triệu cố tình giấu diếm chuyện Triệu Tiểu Nhã và Đường Hồng Vũ đính hôn, sau khi ký hợp đồng với Lý Sư Phụ xong mới tuôn ra tin tức, đến lúc ấy dù Lý Sư Phụ muốn đổi ý cũng không kịp nữa rồi.

Thương trường như chiến trường, một khi con cái hai nhà đã kết thành thông gia, thì hai công ty đã được cột chặt lại với nhau, có quan hệ thân thiết hơn so với các công ty khác.

Triệu Thị vừa hợp tác với Lý Sư Phụ, con gái của Triệu Vệ Quốc lại đính hôn với con trai độc nhất của Đường Thị, hành động này không thể không khiến người ta nghĩ nhiều.

Nếu như Triệu Thị bắt tay với Đường Thị, cùng nhau đối phó với Lý Sư Phụ thì bọn họ phải làm sao?

Đới Vĩnh lập tức hỏi: “Chủ tịch, tin tức này có đáng tin không?”

Lưu Đại Ngân lại uống một ngụm trà, nói: “Nguồn tin rất đáng tin cậy, đúng là Triệu Tiểu Nhã và Đường Hồng Vũ đã đính hôn rồi Chúng ta phải suy xét lại cẩn thận chuyện hợp tác giữa tập đoàn chúng ta và tập đoàn Triệu Thị. Theo lý thuyết, tuy rằng bọn họ đính hôn không cần gióng trống khua chiêng, nhưng ít nhất cũng có chút tin tức mới đúng. Vậy mà trong giới kinh doanh ở tỉnh thành này lại không nghe thấy tin tức gì, có lẽ Triệu Thị định đợi ký hợp đồng với chúng ta xong bọn họ mới công bố tin tức này.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 467: Pháo Hôi trong truyện ngược luyến tình thâm (5)



Đúng là Triệu Vệ Quốc nghĩ như vậy thật.

Quan hệ giữa Đường Thị và Lý Sư Phụ là quan hệ cạnh tranh, Triệu Vệ Quốc vừa bàn chuyện hợp tác với Lý Sư Phụ, vừa cho con gái đính hôn với con trai của Đường Thị, việc này đúng là không trung thực.

Nếu như bị Lý Sư Phụ biết, chưa chắc chuyện hợp tác đã có thể thành công. Bởi vì trong cái giới kinh doanh này, một khi con trai con gái nhà ai đó kết thành thông gia, thì chẳng khác nào hai nhà đó đã kết minh với nhau.

Trong sách cũng viết, tạm thời Triệu Vệ Quốc không lan truyền tin tức con gái mình đính hôn, Triệu Tiểu Nhã còn không được vui, vì an ủi con gái cưng, Triệu Vệ Quốc đã đồng ý vài yêu cầu của cô ta.

Khi Lưu Đại Ngân nói ra mấy câu đó, phòng họp lập tức trở nên iên tĩnh, người ngồi cạnh nhau bắt đầu quay sang nói chuyện xì xào.

Không cho bọn họ quá nhiều thời gian phản ứng, Lưu Đại Ngân lại tung ra một tin tức chấn động khác: “Lần liên hôn này, Triệu Vệ Quốc và Đường Viễn đều rất có thành ý, Triệu Vệ Quốc sẽ cho con rể 5% cổ phần công ty, Đường Viễn cũng sẽ cho con dâu 5% cổ phần, nói cách khác, chúng ta hợp tác với Triệu Thị là đang hợp tác gián tiếp với Đường Viễn.”

Bà ấy vừa nói ra lời này, phòng họp chỉ yên tĩnh vài giây ngắn ngủn lại bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Đới Vĩnh cúi đầu nói mấy câu với Lưu Đại Ngân, rồi giơ tay ra hiệu để tất cả mọi người trong phòng họp giữ yên lặng: “Hôm nay họp tới đây thôi, mọi người quay về cẩn thận bàn bạc lại với cấp dưới của mình, hôm sau chúng ta sẽ bàn lại chuyện hợp tác với Triệu Thị.”

Lưu Đại Ngân ra khỏi phòng họp trước, Đới Vĩnh đi theo bà ấy, là người thứ hai ra ngoài.

“Đới Vĩnh, cậu tới phòng làm việc của tôi một chuyến.”

Đới Vĩnh nói với thư ký sau mình hai câu, rồi đi theo Lưu Đại Ngân vào phòng làm việc của bà ấy.

Lưu Đại Ngân ngồi trên ghế sau bàn làm việc, nhẹ nhàng đ.ấ.m eo mình: “Đới Vĩnh, cháu thấy sao về chuyện đính hôn giữa Triệu Tiểu Nhã và Đường Hồng Vũ?”

Đới Vĩnh ngồi trên ghế sô pha, hai chân bắt chéo: “Chủ tịch, cháu không sợ Triệu Tiểu Nhã đính hôn với Đường Hồng Vũ, chuyện hai nhà bọn họ trao đổi cổ phần mới là chuyện lớn. Nếu như tất cả đều là sự thật, Đường Hồng Vũ chính là cổ đông của Triệu Thị, việc hợp tác giữa chúng ta với Triệu Thị phải cân nhắc cẩn thận hơn.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Lưu Đại Ngân nói: “Đâu phải chúng ta chỉ có một sự lựa chọn là Triệu Thị. Trong giai đoạn này, Triệu Vệ Quốc không chỉ cho con gái đính hôn với Đường Hồng Vũ, còn trao cổ phần công ty mình cho Đường Hồng Vũ, hành động ấy khiến ngời ta quá khó hiểu, không thể không khiến chúng ta nghĩ nhiều.”

Đới Vĩnh nói tiếp: “Cháu cũng nghĩ như vậy, dù là chúng ta, hay là Triệu Thị, lần hợp tác này đều rất quan trọng. Khoản vốn đầu tư giai đoạn đầu của chúng ta không hề nhỏ, nếu sảy ra sai lầm gì, tổn thất của chúng ta sẽ rất lớn. Triệu Vệ Quốc ra chiêu này, đúng là không thành thật, cũng không biết ông ta nghĩ thế nào mà lại cho con gái đính hôn với Đường Hồng Vũ vào ngay lúc này.”

Vân Chi

Lưu Đại Ngân mỉm cười, thật ra suy nghĩ của Triệu Vệ Quốc không phức tạp như vậy, ông ta chỉ thương con gái mà thôi.

Nói tới đây, Lưu Đại Ngân lại hơi khó hiểu, nói thế nào thì Triệu Vệ Quốc cũng từng “chém giết” trên thương trường lâu như vậy, còn sáng lập được một phần gia nghiệp lớn như vậy, chắc chắn không phải kẻ ngu dốt mới đúng.

Thế mà hiện tại, một mặt ông ta bàn chuyện hợp tác với Lý Sư Phụ, mặt khác ông ta lại cho con gái đính hôn với đối thủ cạnh tranh của Lý Sư Phụ, còn tặng cho đối thủ cạnh tranh của Lý Sư Phụ cổ phần công ty nhà mình, đây là chuyện mà thương nhân không khéo sẽ làm sao?

Tuy rằng khó hiểu, Lưu Đại Ngân lại không nghĩ nhiều, mấy quyển sách trước đây có quyển nào là không có chuyện khiến người ta khó hiểu đâu, nếu chuyện gì cũng muốn tìm hiểu rõ ràng, vậy thì quá mệt mỏi.

Lưu Đại Ngân: “Đới Vĩnh, tôi nghĩ thế này, chúng ta vẫn nên đổi người hợp tác khác đi.”

“Chủ tịch ngài yên tâm, cháu sẽ thận trọng suy xét chuyện hợp tác với Triệu Thị.”

Tan họp, Lưu Đại Ngân ở lại công ty cũng không có chuyện gì, nên không đợi đến giờ tan làm bà ấy đã lên xe về nhà.

Mấy ngày gần đây Lý Tam Thuận đang bị cảm, đang truyền dichj ở nhà, Lưu Đại Ngân lo cho ông ấy nên mới về nhà sớm.

Khi Lưu Đại Ngân về đến nhà, Lý Tam Thuận vẫn chưa truyền dịch xong, nhìn thấy Lưu Đại Ngân, ông ấy cất giọng yếu ớt hỏi: “Về rồi đấy à?”

Giọng Lý Tam Thuận hơi khàn, mũi cũng không thoải mái, nên giọng nói hơi uể oải: “Sao hôm nay về sớm thế, tôi còn tưởng phải giữa trưa bà mới về chứ.”

Lưu Đại Ngân cởi áo khoác ra, treo lên, nói: “Vì lo lắng cho ông mà, thế nào rồi, đã đỡ hơn chưa? Chẳng phải Lưu Trụ ở nhà với ông à, nó đâu rồi?”

Khi Lưu Đại Ngân về nhà, chỉ có mình Lý Tam Thuận đang nằm trong phòng, bà ấy không vui lắm, bởi vì chồng bà ấy đã nhiều tuổi rồi, lỡ xảy ra chuyện gì không mong muốn thì sao?

Lý Tam Thuận xua tay, nói: “Lưu Trụ xuống lầu lấy cho tôi bát lê hấp đường phèn rồi, bác sĩ nói uống cái đó tốt cho tôi. Hơn nữa tôi đâu phải trẻ con, truyền dịch thôi mà, còn cần người trông chừng tôi sao?”

Lưu Đại Ngân: “Tôi chỉ lo cho ông thôi mà.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 468: Pháo Hôi trong truyện ngược luyến tình thâm (6)



Người lớn tuổi rồi dễ bị ốm, Lý Tam Thuận bị cảm vài ngày, con cái đều ở bên động viên ông ấy, nhưng ông ấy chê nhiều người quá ầm ĩ, bởi vậy mấy người con đã thương lượng với nhau rồi quyết định mỗi người chăm sóc ông ấy một ngày, hôm nay đến lượt Lý Lưu Trụ chăm sóc Lý Tam Thuận.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận vừa nói chuyện với nhau được vài câu, đã trông thấy Lý Lưu Trụ bưng bát canh vào phòng: “Cha, hôm nay không phải món lê hấp đường phèn, là canh củ cải đường phèn. Bác sĩ nói canh này tốt hơn lê hấp đường phèn. Canh vừa nấu xong vẫn còn nóng, cha đợi lát nữa hãy uống.”

Lý Tam Thuận cằn nhằn: “Củ cải nấu với đường phèn sợ còn không ngon bằng lê hấp đường phèn.”

“Ông uống thuốc còn quan tâm tới hương vị cơ, không phải cứ hương vị càng ngon là thuốc ấy càng tốt.” Lưu Đại Ngân ngồi xuống, nói.

Bà ấy vừa mở miệng, Lý Tam Thuận không dám cằn nhằn nữa.

“Lưu Trụ, có mẹ ở nhà là được rồi, con bận gì thì cứ về nhà trước đi.”

“Mẹ, con không bận gì, cửa hàng gà nướng với quán lẩu đều có nhân viên trông coi rồi.”

“Lưu Trụ, còn hai tháng nữa là Tĩnh Xu sinh rồi nhỉ? Bọn nó đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ chưa?”

Long Tĩnh Xu vợ của Khai Lâm đã mang thai đợc vài tháng, còn hơn hai tháng nữa là sinh rồi.

“Mẹ, Khai Lâm nói đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi, cũng đã tìm được bảo mẫu. Con là đàn ông, cũng không biết nên chuẩn bị thứ gì, nên đưa cho Khai Lâm một tấm thẻ ngân hàng, cần thứ gì thì bọn nó tự đi mua.”

“Vậy cũng được.” Lưu Đại Ngân nói: “Tĩnh Xu sắp sinh rồi, chúng ta có cần qua đó một chuyến không nhỉ?”

Lý Tam Thuận vội vàng nói: “Đương nhiên phải đi rồi, đứa trẻ chính là đứa chắt đầu tiên của nhà họ Lý chúng ta đấy, chúng ta không đi sao được.”

Khai Nguyên không chịu kết hôn, Khai Lâm cũng mãi mới có con, chính là chắt trai đầu tiên của nhà bọn họ, bọn họ không đi sao được.

Lưu Đại Ngân nói: “Nếu muốn đi, thì chúng ta phải chuẩn bị từ trước mới được, xem đi mấy ngày, ăn ở tại đâu, những việc này đều phải nói trước với khai Lâm.”

Căn hộ tập thể của Khai Lâm trong quân khu không lớn lắm, khi Tĩnh Xu sinh, chắc chắn người nh mẹ đẻ cô ấy sẽ tới, đám người Lưu Đại Ngân cũng đến đó, chắc chắn sẽ không đủ chỗ ở.

“Con hỏi Khai Lâm rồi, chỗ bọn nó có nhà khách dành riêng cho người nhà đến thăm quân nhân, chúng ta ở lại nhà khách là được.”

Lý Tam Thuận nói: “Như vậy cũng tốt. Lưu Trụ, con gọi trước cho Khai Lâm nhé, để thằng bé sắp xếp trước chỗ ở cho chúng ta.”

“Vâng, con biết rồi.”

Sau ó Lý Lưu Trụ lại quay sang nói với Lưu Đại Ngân: “Mẹ, nếu công việc của mẹ quá bận thì không cần đi đâu.”

“Mẹ không bận, bây giờ mẹ không cần đến công ty mỗi ngày rồi, cũng coi như đã về hưu một nửa.”



Về chuyện hợp tác với Triệu Thị, kế sách Đới Vĩnh đưa ra là kéo dài thời gian.

Triệu Vệ Quốc thấy vậy thì sốt ruột không thôi. Vốn dĩ chuyện này là chuyện ván đã đóng thuyền, sao đến bước cuối lại thay đổi nhỉ?

Tuy rằng người của tập đoàn Lý Sư Phụ chưa từ chối thẳng, nhưng thái độ đã thay đổi một trăm tám mươi độ, người ông ta phái đi đàm phán căn bản không gặp được lãnh đạo của Lý Sư Phụ.

Chuyện hợp tác bắt đầu như đánh Thái Cực, bên phía Lý Sư Phụ cũng không đưa ra đáp án rõ ràng.

Triệu Vệ Quốc sốt ruột rồi, quy mô của tập đoàn Lý Sư Phụ lớn hơn tập đoàn nhà ông ta rất nhiều, may vì công ty của ông ta có danh tiếng tốt, còn nắm giữ một loại kỹ thuật mấu chốt, nếu không lần hợp tác này sẽ không tới lượt ông ta.

Vậy mà lúc tưởng chừng như ván đã đóng thuyền, người bên phía Lý Sư Phụ cũng tỏ ý muốn hợp tác rồi, đột nhiên đối phương lại thay đổi.

Vân Chi

Những lời Lưu Đại Ngân nói trong phòng họp hôm đó không bị lan truyền ra ngoài, Đới Vĩnh cảnh cáo mọi người, nếu ai dám lan truyền tin tức, cứ chờ bị Lý Sư Phụ sa thải đi.

Triệu Vệ Quốc hỏi thăm đủ điều cũng không biết đã xảy ra sai lầm ở khâu nào, nên đành tới tìm Lưu Đại Ngân.

Ông ta liên lạc với Lưu Đại Ngân thông qua thư ký, hy vọng có thể gặp mặt nói chuyện với bà ấy.

Nhận được điện thoại thư ký gọi tới, Lưu Đại Ngân cười nói: “Được rồi, cháu bảo Triệu Vệ Quốc đặt lịch hẹn đi.”

Nhận được tin Lưu Đại Ngân đã đồng ý gặp mặt mình, Triệu Vệ Quốc không dám trì hoãn, lập tức đặt sẵn điểm hẹn, nhờ thư ký chuyển lời cho Lưu Đại Ngân, lúc nào ông ta cũng rảnh.

Điểm hẹn Triệu Vệ Quốc đặt là một quán trà rất u tĩnh. Chọn nơi này cũng vì nịnh nọt Lưu Đại Ngân, bởi trong giới kinh doanh này có ai là không biết Lưu Đại Ngân thích uống trà. Nhưng bọn họ không hề biết, loại trà mà Lưu Đại Ngân thích nhất là trà hoa lài mười đồng một gói, pha trong cốc thuỷ tinh bình thường, chứ bà ấy không hề thích đến những nơi như thế này.

Khi Lưu Đại Ngân đến nơi, Triệu Vệ Quốc đã tới rồi.

Hai người nói qua nói lại rất nhiều lời khách sáo, từ thị trường trong nước đến tình hình tài chính quốc tế, tóm lại, là nói rất nhiều lời vô nghĩa không liên quan đến chuyện hôm nay bọn họ mốn nói.

Thấy khách sáo cũng đủ rồi, Triệu Vệ Quốc ho khan một tiếng, rồi nở nụ cười, hỏi: “Chủ tịch Lưu, chuyện hợp tác giữa hai công ty chúng ta đã thương lượng xong cả rồi, không biết khi nào thì ký hợp đồng được?”

Hợp tác với Lý Sư Phụ là dự án quan trọng nhất trong năm nay của Triệu Thị, nếu như hợp tác thành công, Triệu Thị không chỉ dấn thân được vào thị trường quốc tế mà công ty bọn họ cũng được nâng lên một bậc.

Điều kiện đã bàn bạc, thoả thuận xong cả rồi, chỉ còn thiếu mỗi bước ký hợp đồng thôi, sao thái độ của tập đoàn Lý Sư Phụ lại thay đổi nhỉ?

Triệu Vệ Quốc không ngốc, đương nhiên đã nhìn ra Lý Sư Phụ không muốn hợp tác với Triệu Thị nữa.

Lưu Đại Ngân uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Chuyện hợp tác với Triệu Thị, chúng tôi còn phải suy xét cẩn thận đã.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 469: Pháo Hôi trong truyện ngược luyến tình thâm (7)



“Chủ tịch Lưu, tôi thật sự không hiểu ý của ngài?” Triệu Vệ Quốc cười khổ: “Chủ tịch Lưu, rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà công ty ngài không muốn hợp tác với công ty chúng tôi nữa vậy? Ngài nói thẳng cho tôi biết được không?”

Lên kế hoạch hợp tác với Lý Sư Phụ lâu như vậy, cũng bàn bạc thương lượng vô số lần rồi, đến khi chỉ còn một bước cuối thì hợp tác thất bại, ông ta không cam lòng.

Lưu Đại Ngân thở dài: “Tổng giám đốc Triệu, anh thật sự không biết nguyên nhân hợp tác thất bại sao?”

Triệu Vệ Quốc: “Tôi thật sự không biết mà, chủ tịch Lưu, ngài nói rõ cho tôi biết đi.”

“Tổng giám đốc Triệu, tôi chúc mừng anh trước nhé, nghe nói thiên kim nhà anh sắp đính hôn với con trai duy nhất của tập đoàn Đường Thị, khi nào tổ chức lễ đính hôn thế, để tôi cũng đi uống ly rượu mừng.”

Triệu Vệ Quốc sửng sốt, chuyện Tiểu Nhã đính hôn với Hồng Vũ, ngoài người hai nhà bọn họ ra, không hề có chút tin tức nào lan truyền ra ngoài, sao Lưu Đại Ngân biết được nhỉ?

Hiện tại công ty ông ta đang bàn chuyện hợp tác với Lý Sư Phụ, sau lưng ông ta lại cho con gái đính hôn với người thừa kế của Đường Thị, việc làm này đúng là không mấy trung thực.

Ông ta cũng biết nếu chuyện này lan truyền ra ngoài chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc hợp tác giữa Triệu Thị và Lý Sư Phụ, vì thế ông ta và Đường Viễn đều đã nghiêm khắc cảnh cáo người nhà, tuyệt đối không thể lan truyền tin tức đính hôn ra ngoài.

Bây giờ Lưu Đại Ngân lại biết được tin tức, rốt cuộc là ai đã truyền ra ngoài nhỉ?

Triệu Vệ Quốc không hề nghĩ nhiều, bây giờ Lưu Đại Ngân đã biết chuyện, dù truy cứu ra người để lộ tin tức cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là phải nhanh chóng cứu vãn tình hình.

“Chủ tịch Lưu, ngài nghe tôi nói đã, tuy rằng Tiểu Nhã đính hôn với...”

Triệu Vệ Quốc vẫn chưa nói hết câu, Lưu Đại Ngân đã ngắt lời ông ta. Bà ấy mỉm cười, hỏi: “Tổng giám đốc Triệu, tôi còn nghe nói anh và Tổng giám đốc Đường định trao đổi cổ phần đúng không? Nếu anh ở vào vị trí của tôi, anh sẽ tiếp tục hợp tác với Triệu Thị chứ?”

Triệu Vệ Quốc nói không nên lời: “Tôi…”

Nếu như công ty muốn hợp tác với ông ta cho con trai con gái thông gia với đối thủ cạnh tranh của ông ta, còn trao đổi cổ phần công ty, ông ta cũng không muốn tiếp tục hợp tác.

Vốn dĩ ông ta định chờ đến khi ký hợp đồng với Lý Sư Phụ rồi, khi giấy trắng mực đen rồi ràng rồi, ông ta mới công bố tin tức Tiểu Nhã đính hôn ra ngoài, chuyện trao đổi cổ phần thì phải chờ đến khi Tiểu Nhã kết hôn.

Nhưng không ngờ, chẳng những tin tức đính hôn bị truyền ra ngoài, ngay cả chuyện ông ta định trao đổi cổ phần với Đường Thị cũng bị lan truyền, trách nào Lý Sư Phụ không muốn tiếp tục hợp tác với Triệu Thị của ông ta.

Uống trà xong, Lưu Đại Ngân đứng dậy nói: “Tổng giám đốc Triệu, điều cần nói chúng ta đều nói rồi, tôi đi trước đây. Nhưng mà tôi phải nhắc nhở Tổng giám đốc Triệu một câu, trong mắt con gái anh chỉ có Đường Hồng Vũ như vậy, sợ ngày nào đó con bé sẽ bán cả cha mẹ, anh trai mình vì đàn ông đấy.”

Nói xong, Lưu Đại Ngân quay đầu ra khỏi phòng, không quan tâm đến sắc mặt Triệu Vệ Quốc ở phía sau.

Trong mắt Lưu Đại Ngân, Triệu Vệ Quốc thật sự quá nuông chiều con gái mình, công tư không phân minh.

Vào thời điểm mấu chốt khi hợp tác với Lý Sư Phụ, con gái ông ta làm ra việc như vậy, chẳng những ông ta không mau nghĩ cách cứu vãn tình hình, tránh việc của con gái mình ảnh hưởng tới lần hợp tác này, ông ta còn thuận nước đẩy thuyền yêu cầu Đường Hồng Vũ đính hôn với con gái mình, thậm chí còn đồng ý trao đổi cổ phần với Đường Thị.

Đây là chuyện mà tổng giám đốc một tập đoàn làm ra được sao?

Nếu xảy ra với Lưu Đại Ngân, chắc chắn bà ấy sẽ không làm như vậy.

Bà ấy không quản được chuyện yêu đương của con cháu, nhưng chắc chắn sẽ không cho phép bọn họ đính hôn ngay lúc này, càng không đồng ý chuyện trao đổi cổ phần.

Nói ra thì, chuyện trao đổi cổ phần không phải chuyện hiếm thấy trong giới kinh doanh, nhưng không ai hành động vào thời điểm mấu chốt giống Triệu Vệ Quốc.

Triệu Vệ Quốc ngồi trong phòng riêng một lúc lâu. Ông ta cầm ly trà đã nguội lạnh lên, uống một hơi cạn sạch, cuối cùng mới ấy lại tinh thần.

Lưu Đại Ngân đã nói rõ mọi chuyện, việc hợp tác với Lý Sư Phụ hoàn toàn bít cửa rồi.

Không hợp tác với bọn họ, Lý Sư Phụ vẫn còn vài công ty khác có thể lựa chọn. Nhưng mà bọn họ… Bỏ lỡ cơ hội này, bọn họ sẽ không tìm được đối tượng hợp tác tốt như vậy nữa.

Triệu Vệ Quốc cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nên không về công ty nữa mà bảo tài xế lái xe về nhà.

Vân Chi

Triệu Tiểu Nhã không có nhà, trong nhà chỉ có một mình mẹ Triệu. Thấy hôm nay chồng mình về sớm như vậy, bà ấy tò mò hỏi: “Vệ Quốc, sao hôm nay về sớm thế? Công ty không có việc gì à?”

Triệu Vệ Quốc càng nghĩ càng giận, ngồi trên ghế sô pha, nghĩ mãi vẫn không thể nguôi giận, cuối cùng tức giận không chịu nổi, cầm cái cốc lên ném mạnh xuống đất.

Mẹ Triệu khiếp sợ: “Vệ Quốc, anh làm sao vậy? Bực mình ở công ty sao lại về nhà trút giận lên người tôi?”

Lúc này, bảo mẫu cũng không dám bước tới trước mặt Triệu Vệ Quốc, cái cốc vỡ tan cứ lẳng lặng nằm như vậy trên mặt đất.

Ném vỡ một cái cốc, Triệu Vệ Quốc mệt mỏi ngã ra nghế sô pha, mặt mày ảm đạm, nói: “Việc hợp tác của công ty với Lý Sư Phụ xôi hỏng bỏng không rồi.”
 
Back
Top Bottom